Đang viết một bộ Kiếm hiệp, chỉ có một màu Kiếm Hiệp, không có bất cứ thứ gì khác xen lẫn vào. Đưa trước phần Mở đầu cho mọi người đọc thử.
Gió, thổi rất nhẹ, nhẹ nhàng giống như có thể xốc lên cái khăn trùm đầu của cô dâu, nhẹ nhàng đến nỗi làm cho người ta có chút say đắm.
Nơi đây là một thế giới không có chút tốt đẹp, tuyệt đối không có một chút tốt đẹp, và không tốt đẹp ở ngay chính cơn gió này đây! Trừ bỏ cơn gió mong manh nọ đang giả vờ nhẹ nhàng, tất cả mọi thứ đều có vẻ tàn khốc mà bi thương.
Ở trong không khí, đều không thể che giấu một loại mùi hương đầy thương cảm – mùi máu tươi đậm đặc, đậm đặc… Đậm đặc đến nỗi cơn gió nhẹ kia đã thổi hơn mấy giờ mà vẫn chưa thể thổi bay hết mùi máu tươi, tô đậm lên cái điều mà bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy hoảng sợ trong một thời gian dài.
Làm cho người ta hoảng sợ còn là do đàn quạ đen đang điên cuồng kêu loạn trên bầu trời hoang vu. Đàn quạ đen giương ra những cái cánh đen đầy bụi, hình ảnh của chúng giống như những bóng ma Tử Thần, che khuất đi ánh sáng được Mặt Trời chiếu xuống, làm cho mảnh đất phía dưới trở thành một mảnh u ám.
Ở dưới bóng ma Tử Thần, khắp đồi núi đều là xác chết, đây là xác chết của con người, mà là thân xác của những người bị giết, trời ạ!
Một xác rồi lại một xác, chúng nằm la liệt trên mặt đất, không tìm ra quy luật sắp xếp nào, giống như những chiếc vũ khí bình thường, đã không còn sự sống.
Ở đâu đó là những chiếc xe ngựa đã bể nát thành những mảnh gỗ vụn. Dưới làn khói nhẹ, chúng chẳng khác gì những chiếc xe ngựa đã hư hỏng đến mức không thể dùng đến, chỉ có duy nhất một vật còn có thể cảm giác được hình dáng ban đầu, đó là hai cái bánh xe to lớn. Xe ngựa cũng giống như người kéo xe, ngã trên mặt đất cùng với cờ hiệu, ngang dọc tứ tung, giống như muốn nói cho người ta biết một cái bi kịch khó có thể miêu tả.
Bi kịch của nhân sinh, bi kịch của sự sống, bi kịch của cái chết, bi kịch của chiến tranh!