Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Chạy xuống một chút nhìn xem, đã không còn thấy bóng dáng của Đường Phong nữa.
Thôi bỏ đi, Phong thiếu chắc chắn sẽ không ra tay ác độc với tiểu hài tử như vậy đâu.
Rời khỏi Cầm Thiên Phong, Đường Phong lại nhớ tới Phi Tuyết lâu liền đến đó tìm Diệp cô cô, nói ý định của mình cho nàng biết. Vốn Đường Phong cho rằng Diệp cô cô sẽ trở về cùng mình, nhưng không nghĩ đến Tuyết Nữ lại không ý này.
- Phong nhi, ngươi về trước đi ta còn hai chuyện muốn làm, hai tháng sau sẽ đến Thiên Tú tìm ngươi.
- Muốn làm chuyện gì? Cần ta hỗ trợ không?
Đường Phong thuận miệng hỏi.
Tuyết Nữ khẽ cười một tiếng:
- Bí mật.
Đường Phong không nói gì, hắn không nghĩ đến Diệp cô cô của mình cũng có lúc lộ ra vẻ phong tình như vậy. Đã không có người đồng hành, cũng chỉ có thể quay về một mình thôi. Ở lại trong Phi Tuyết lâu cả nửa ngày, hai người Đường Phong cùng Diệp Dĩ Khô cùng nhau ly khai Đại Tuyết Cung. Chỉ có điều phương hướng của hai người bất đồng, Tuyết Nữ đi về hướng Bắc, còn Đường Phong lại đi về hướng Tây.
Phiêu Tuyết đế quốc, Phiêu Linh tông, đây mục đích của Tuyết Nữ! Nàng cảm thấy đã khiến đứa nhỏ này thua thiệt quá nhiều, nếu là thứ hắn muốn, mình nhất định sẽ nghĩ biện pháp mang đến cho hắn.
Sau khi cùng Tuyết Nữ mỗi người một ngả, Đường Phong rất nhanh liền đi tới Định Khang thành. Lần trước tới nơi này phải lén lén lút lút thay hình đổi dạng, lần này lại dùng diện mạo của bản thân xuất hiện nơi này, tâm tình đương nhiên khác nhau rất lớn.
Ân oán của ngũ đại gia tộc Định Khang thành đã không phải là chuyện liên quan đến Đường Phong nữa. Khổng gia ác thiếu từ sau khi theo Nhị trưởng lão tiến vào Đại Tuyết Cung đã mất hút không còn chút tin tức, ngay cả vị Đại trưởng lão kia đang ở trong Đại Tuyết Cung cũng không cách nào tra được chút gì. Chỉ có thể cho rằng vị thiếu gia này đã đắc tội với người nào đó trong Đại Tuyết Cung, khả năng là đã bị giết người diệt khẩu rồi.
Dừng lại tại Định Khang thành một đêm, nhân lúc ban đêm đi mua cả một bao lớn bao nhỏ các đồ trang sức tinh mỹ, quần áo son phấn bột nước, còn thêm một chút thượng vàng hạ cám để mang về Thiên Tú làm lễ vật.
Sáng sớm hôm sau, Đường Phong thuê một cỗ xe ngựa, lên đường trở về Thiên Tú.
Từ Đại Tuyết Cung về đến Thiên Tú, đường xá cũng không gần lắm. Mặc dù Đường Phong dốc toàn lực, sợ rằng cũng phải mất cả nửa tháng. Tuy rằng ngồi xe ngựa chậm hơn một chút, nhưng nếu để hắn dốc toàn lực chạy đi, còn không bằng chậm rãi ngồi trên xe ngựa, như vậy Đường Phong cũng có thể ở trong xe tu luyện.
Tên xe phu được Đường Phong cho năm trăm lượng bạc, trên đường tất nhiên tận hết sức lực. Kĩ thuật của hắn cũng khá tốt, đường xá tuy rằng không được bằng phẳng lắm, nhưng Đường Phong ngồi trong xe cũng không thấy chấn động bao nhiêu cả.
Trên đường đi ở trọ uống rượu tất cả đều do Đường Phong trả, không cần hắn bỏ ra một phân bạc. Hơn nữa tất cả đều là những nhà trọ cao cấp, thức ăn rượu thịt cũng không phải những người như hắn có thể thưởng thức được.
Đường Phong còn chuẩn bị theo trên xe mười vò rượu ngon, trên đường đi lúc nhàm chán thì hắn và xe phu mỗi người một vò, ngồi chung trên càng xe, vừa trò chuyện uống rượu vừa ngắm sao trời biển rộng.
Tên xa phu này vào Nam ra Bắc, tuy không có thực lực gì, nhưng lại luyện được nhãn lực bất phàm. Đương nhiên biết rõ Đường Phong sống ở nhà đại phú, nếu hầu hạ tốt nhất định sẽ được ban thưởng. Cho nên không đến hai ngày, tay xa phu đã cung kính xưng hô Đường Phong là công tử gia.
Một ngày này xe ngựa đang đi trên đường, Đường Phong ngồi trong xe nhắm mắt tập trung hấp thu những linh khí khổng lồ còn lắng đọng lại trong kinh mạch. Hắn vẫn đánh giá thấp uy lực của Tuyết Tủy Hỏa Tinh. Tuy rằng trên Cầm Thiên Phong của Đại Tuyết Cung, dưới uy áp do hơn hai mươi Thiên giai cao thủ liên thủ Tuyết Tủy Hỏa Tinh chỉ bộc phát trong nháy mắt, nhưng lại sinh ra linh khí cực kì khổng lồ. Những linh khí này hoàn toàn lắng đọng lại trong kinh mạch của Đường Phong. Nếu không hấp thu thì nhất định sẽ có phiền toái. Rất có khả năng sẽ tạo ra tai họa ngầm gì đấy cho việc tu luyện sau này.
Đường Phong phát hiện ra không thể nào hấp thu những linh khí này trong một thời gian ngắn được, bởi vì nó quá khổng lồ. Đến bây giờ, mình còn chưa hấp thu được một phần trăm. Nếu muốn hấp thu hoàn toàn, không bế quan một hai tháng là không thể được.
Tuyết Tủy Hỏa Tinh chỉ mới bộc phát một chút đã sinh ra linh khí tinh khiết khổng lồ đến thế, nếu hấp thu toàn bộ hai vật này thì sẽ ra sao đây? Trong lòng Đường Phong nổi lên một mảnh lửa nóng. Nhưng hắn không dám. Hai đồ vật này quá mức nguy hiểm, nếu không nằm chắc hoàn toàn, Đường Phong căn bản không dám có chút ý niệm nào với chúng cả. Một khi khiến chúng nó trở nên mất cân bằng, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hơn nữa, Cương Tâm của Đường Phong cũng không phải là băng hoặc hỏa, căn bản không thể khống chế được bất cứ thứ nào trong hai chủng linh khí này.
Đang lúc hấp thu linh khí, phu xe kia đột nhiên chậm dần xe ngựa, ngạc nhiên nói:
- Công tử gia, phía trước có một nữ nhân đang cản đường, không hề có ý nhường đường gì cả.
- Nữ nhân? Đường Phong nhướng mày.
- Oa, lại là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Tên xe phu thét lên một tiếng kinh hãi. Nhưng lời còn chưa nói hết, thanh âm của hắn đã nghẹn lại, giống như bị người khác nắm phải yết hầu vậy.
Đường Phong kinh hãi, tranh thủ vén rèm lên, mò đến càng xe. Chỉ thấy tên xe phu giống như bị lạc mất hồn phách nhìn chằm chằm về phía trước, xe ngựa vẫn đang không ngừng tiến tới. Đường Phong không kịp nhìn kĩ xem nữ nhân ngăn trên đường kia là ai, đã vội vàng giật lấy dây cường từ tên xe phu, dùng sức kéo một phát. Vài thớt ngựa cao to giơ móng trước lên, phát ra một hồi âm thanh xi.. xiiii.. Xe ngựa lập tức dừng lại.
Vững vàng đứng ở càng xe, Đường Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ là rất nhanh liền sửng sốt.
Bởi vì nữ nhân đứng trước xe ngựa kia, Đường Phong có quen biết, mới mấy ngày trước còn thấy qua. Bất quá không phải giờ nàng đang ở Thiên Tú sao? Sao lại ở chỗ này?
Hôm nay Thi Thi mặc một bộ váy dài đỏ rực, ngực ôm một thanh đàn cổ, lặng yên đứng đó. Khăn lụa màu đen dùng để che mặt đã không còn thấy nữa, vẻ mặt nở một nụ cười quyến rũ nhìn Đường Phong.
Đôi mắt giống như có thể chảy ra xuân thủy kia, tản ra mị lực câu hồn đoạt phách, có một loại hấp dẫn vô hình mà cường đại giống như muốn hút cả hồn phách người khác vào trong đó vậy.
Đường Phong nhìn xem khuôn mặt nàng, tuy rằng gần trong gang tất nhưng thủy chung vẫn không thấy rõ toàn bộ được. Đây là một loại cảm giác vừa cổ quái vừa nguy hiểm. Bởi vì đôi mắt kia đã chiếm cứ đại bộ phận tâm thần của Đường Phong rồi.
Nhắm mắt lại, Đường Phong vẫn không thể nào hồi tưởng ra được diện mạo chân thật của Thi Thi. Chỉ có thể nhớ tới đôi mắt ngập nước đầy nét vũ mị kia, phảng phất như đã khắc sâu vào não bộ, khắc sâu vào hồn phách mình vậy.
- Thi Thi?
Đường Phong thăm dò hỏi một câu, tuy rằng nữ nhân trước mặt này rõ ràng là Thi Thi, nhưng Đường Phong vẫn không thể nào tin được, vết bớt trên mặt của nàng đâu rồi? Vết bớt cực lớn chiếm cứ cả nửa gò má nàng đâu mất rồi?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Lúc tự hỏi những câu này, Đường Phong cũng không dám nhìn vào mắt nàng nữa. Bởi vì cặp mắt của Thi Thi rất có tính xâm lược, bất luận nam nhân nào nhìn vào, chỉ sợ đều trở nên điên cuồng.
- Ngươi cứ coi như ta là Thi Thi đi.
Thi Thi mỉm cười xinh đẹp, ngay cả những khóm hoa ven đường đều trở nên thất sắc. Đi đến cạnh xe ngựa, vươn bàn tay nhỏ bé về phía Đường Phong, ngẩng đầu nhìn hắn tràn đầy vẻ chờ mong .
Đường Phong nhướng mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo nàng lên.
Trên càng xe diện tích rất hẹp, Thi Thi vì né tránh tay xe phu thành ra cả người cứ như dán vào ngực Đường Phong. Hương ngọc đầy lòng, mùi hương sâu kín lại bồi hồi nơi chóp mũi, nhưng Đường Phong lại không nổi lên một chút ý niệm hưng phấn nào cả.
Cùi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phớt hồng của Thi Thi, Đường Phong nói:
- Hắn chỉ là người bình thường, giải trừ mị thuật với hắn đi.
- Ta không thi triển mị thuật đối với hắn, hắn chỉ liếc ta một cái ...
Bất quá lời nói tuy rằng nói như vậy, nhưng Thi Thi vẫn duỗi cánh tay trắng như ngọc của mình ra điểm một chỉ. Lập tức có thanh âm vang lên, tên xa phu giật mình một cái, toàn thân trở nên run rẩy kịch liệt.
- Không được quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước đi.
Đường Phong dặn dò.
- Vâng.
Tay xa phu nào dám quay đầu lại? Vừa rồi chỉ liếc nữ nhân kia một cái, thiếu chút nữa đã vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại. Tuy rằng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng tên xe phu khôn khéo này cũng biết Thi Thi không dễ trêu vào, liền chỉ biết vùi đầu chạy đi. Dù một nam một nữ trong xe này có náo đến long trời lỡ đất, hắn cũng mắt điếc tai ngơ.
Loại nữ nhân tuyệt sắc này sợ chỉ có công tử gia mới có phúc hưởng dụng. Những dân đen như chúng ta, ngay cả liếc mắt nhìn cũng là hy vọng xa vời, tay lái xe thầm nghĩ trong lòng .
Trong xe, Đường Phong chăm chú nhìn chằm chằm vào Thi Thi. Ngoài miệng Thi Thi vẫn một mực treo một vòng cười nhạt, nhìn lại Đường Phong.
- Đường Phong, sao ngươi cứ dùng đôi mắt voi đó nhìn chằm chằm vào ta vậy, đừng có dọa ta có được không?
Thi Thi tuy rằng nói vậy, nhưng lại không có chút sợ hãi nào cả, lại làm ra một số động tác nhỏ, muốn hấp dẫn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Đường Phong hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng:
- Ngươi không phải Thi Thi.
Ánh mắt của Thi Thi tuy rằng vũ mị, nhưng lại không đến mức này. Hơn nữa, nàng vẫn rất nhu nhược rụt rè, căn bản không có những cử động câu dẫn người khác như thế này được.
Thi Thi nói:
- Ta phải, nhưng cũng không phải, nói vậy có lẽ ngươi sẽ hiểu.
Thẳng đến lúc này, Linh Khiếp Nhan đang ở trong Cương Tâm của Đường Phong mới nói:
- Phong ca ca, người này lại có một đám tinh hồn của ta!
Đường Phong cười khổ không thôi, không cần Linh Khiếp Nhan phải nhắc nhở, Đường Phong cũng đã biết tia tinh hồn này là gì, Vũ Mị! Chỉ có Vũ Mị mới có thể làm ra loại trình độ này, chỉ cần liếc mắt, liền có thể làm cho nam nhân điên cuồng.
Bất quá nói lại, Đường Phong căn bản không nghĩ đến tia tinh hồn Vũ Mị kia lại ở trên người Thi Thi. Vì hắn đã tiếp xúc với Thi Thi nhiều lần, nhưng lại không hề phát hiện ra. Có lẽ lúc đó bản thân Vũ Mị đang lâm vào ngủ say, bằng không không thể nào lừa được Linh Khiếp Nhan.
Tinh hồn của Linh Khiếp Nhan tuy có thể cảm ứng lẫn nhau, nhưng nếu một phương có ý ẩn nặc vậy thì dù phương kia có ở gần trong gang tấc cũng không thể nào phát hiện được.
Lúc tại Đại Tuyết Cung, Linh Khiếp Nhan cũng lâm vào ngủ say mới có thể tránh khỏi Âu Dương Vũ.
Nhưng bây giờ "Thi Thi" trước mặt này lại hoàn toàn lộ ra vẻ quyến rũ của bản thân, Linh Khiếp Nhan nếu còn không cảm ứng được nữa thì mới là kì quái.
Nhất thời rất nhiều nghi vấn đều trở nên thông suốt. Thi Thi chẳng qua chỉ là một nữ hài bình thường, sao lại sở hữu một đôi mắt mê người như thế được, việc này hẳn là có quan hệ đến tia tinh hồn Vũ Mị kia. Mà nàng vì sao đột nhiên xuất hiện ở ngoài ngàn dặm đến được Định Khang thành, mà bản thân lại không hề hay biết. Giờ nghĩ đến chắc là do tinh hồn Vũ Mị khống chế thân thể của Thi Thi, đi đến nơi đây.
Giờ Thi Thi đang ở trước mặt Đường Phong này cũng không phải là bản thân nàng, mà là Vũ Mị đang chiếm cứ thân thể. Hồn phách chính thức của Thi Thi có khả năng đã bị áp chế lâm vào ngủ say.
- Đường Phong, ngươi hỏi một câu thật là tuyệt tình. Người ta sao có thể làm gì nàng chứ? Nếu nàng xảy ra chuyện ta lại phải tìm một chỗ gửi thân khác, chẳng phải rất phiền toái sao? Vậy nên ngươi không cần lo lắng cho nàng, nàng chỉ thiếp đi thôi.
- Nói cho ta tất cả những chuyện này là thế nào.
Đường Phong vẫn luôn đề phòng đối phương, dù sao những tinh hồn của Linh Khiếp Nhan nếu đụng phải nhau, nhất định sẽ xảy ra cục diện không chết không thôi. Chỉ khi nào một phương bị đối phương thôn phệ thì mới chấm dứt. Nhưng từ đầu đến cuối, Thi Thi trước mặt này cũng không bày ra địch ý gì cả, cũng không thi triển mị công với Đường Phong.
- Ngươi không hỏi thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.
Thi Thi đặt chiếc đàn cổ lên đôi chân thon dài của mình, chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Thi Thi từ khi còn rất bé đã bị Vũ Mị gởi thân. Bởi vì Thi Thi thiên sinh mị cốt, việc này đối với Vũ Mị có sức hấp dẫn rất lớn. Chỉ có điều thân thể của Thi Thi quá yếu ớt, Vũ Mị mặc dù gởi thân lên người nàng nhưng lại không thể thi triển năng lực thủ đoạn gì cả. Vì cải tạo thân thể của Thi Thi cho nên mỗi đêm sau khi Thi Thi lâm vào ngủ say, Vũ Mị đều từ trong tiềm thức hướng dẫn Thi Thi tu luyện một loại công pháp.
Tu luyện loại công pháp này cũng không khiến Thi Thi gia tăng thực lực gì cả, chỉ cải tạo thân thể khiến nàng ngày càng trở nên vũ mị thôi. Lúc Thi Thi lên bảy tuổi, cặp mắt câu hồn đoạt phách kia liền có được khả năng thi triển mị thuật. Theo sự trưởng thành của nàng, uy lực của đôi mắt này càng lúc càng lớn.
Mà vị phụ nhân trung niên của Lưu Vân tông kia, chính là người được Thi Thi xem là bà bà, đã từng dạy bảo nàng tu luyện. Bất quá vì mỗi đêm Thi Thi đều tu luyện loại công pháp đặc biệt kia cho nên mới không cách nào tích Cương khí trong cơ thể. Vì thế mới hiểu lầm là nàng không thể tu luyện được.
Về phần vết sẹo dữ tợn trên mặt của Thi Thi chính là do tia tinh hồn Vũ Mị này cố ý lưu lại. Bởi vì Thi Thi thật sự rất xinh đẹp, chỉ có hủy đi sự xinh đẹp đó mới có thể bảo vệ nàng được.
Hiện giờ Thi Thi đã lâm vào ngủ say, vệt sẹo cực lớn kia theo sự hiện thân của Vũ Mị đương nhiên cũng biến mất không còn chút gì nữa.
- Ta hao phí thời gian suốt mười sáu năm, từ lúc nàng sinh ra đến giờ mỗi đêm đều cải tạo thân thể nàng, lúc này mới khiến cho thân thể nàng có thể chịu nổi tinh hồn của ta
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Thi Thi khi nói ra những lời này trên mặt lộ ra vẻ rất là đắc ý.
Việc này Đường Phong có thể hiểu được, bởi vì khi hắn thi triển Tá Thi Hoàn Hồn cũng là sử dụng tinh hồn của Thiên giai cao thủ. Tinh hồn cường đại, nhưng nếu thân thể không cách nào thừa nhận được thì sẽ mang đến nguy hại rất lớn. Bất quá thân thể của Thi Thi hiện giờ lại có thể chịu đựng nổi một tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, chẳng lẽ nói thân thể của nàng hiện giờ đã sánh được với Khiếu Thiên Lang, so với mình còn mạnh hơn một chút?
Ngẫm lại thấy cũng đúng, người ta phải hao phí cả mười sáu năm mới cải tạo xong, thời gian này rất dài a.
- Ngươi hiện thân ở trước mặt ta là có ý gì? Không sợ ta ăn ngươi sao?
Đường Phong âm trầm hỏi thăm, lời vừa ra khỏi miệng hắn liền cảm giác được một chút ý nghĩa khác.
Thi Thi che miệng yêu kiều cười một tiếng, trong xe liền tràn ngập một mùi hương mê người giống như trăm hoa đua nở, nàng nũng nịu nói:
- Người ta đã dám ra đây, tự nhiên là không sợ ngươi. Lại nói ta và ngươi có chung địch nhân đấy, ta chờ ngươi ở chỗ này chính là muốn trao đổi chuyện hợp tác một chút. Nếu không bất kì ai trong ta và ngươi đều không phải là đối thủ của người nọ.
- Âu Dương Vũ?
Đường Phong rùng mình một cái.
- Hắn gọi Âu Dương Vũ sao?
Đôi mắt giống như sao trời của Thi Thi nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
- Ta không biết chủ nhân của nàng tên gì. Nhưng vài ngày trước ta đột nhiên dò xét được có một tinh hồn xuất hiện ở gần đây, nên muốn tới xem xét một chút. Bất quá thực lực của người nọ quá cường đại, ta suýt nữa thì đã bị hắn phát hiện. Cũng do cỗ thân thể này không có chút thực lực nào cả, nếu không muốn qua mặt hắn cũng không khó.
- Đâu chỉ cường đại, hắn là Linh giai cao thủ.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu.
- Đó không phải là đối thủ mà ta và ngươi có thể thắng được.
- Thế nên mới phải hợp tác?
Thi Thi thở ra một hơi, lộ ra bộ dáng một tiểu nữ tử mỏng manh.
Đường Phong thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thi Thi nói:
- Tuy rằng ngươi vẫn là ngươi, nhưng ta không thích ngươi hiện tại chút nào cả, như trước kia vẫn hồn nhiên hơn một chút
Thi Thi yểu điệu cười một tiếng:
- Người đang mắng ta làm ra vẻ sao?
Đường Phong cũng không muốn nói đến đề tài này nữa, nhàn nhạt mở miệng hỏi:
- Người cũng có thể ở lại Thiên Tú chờ ta trở về thương thảo, sao lại xuất hiện chỗ này.
Thi Thi ngượng ngùng cười cười:
- Bởi vì... Mấy ngày trước ta ra ngoài hít thở không khí, người nọ có lẽ đã phát hiện được hành tung của ta.
Sắc mặt Đường Phong liền biến đổi.
Đúng lúc này, tên phu xe lại run giọng nói:
- Công tử gia, hôm nay ra đường không xem lịch, vận khí thật xui xẻo. Hình như có người cản đường chặn cướp, ngươi nói phải làm sao đây?
Đường Phong nhìn Thi Thi, lạnh giọng nói:
- Nếu không phải ta quen biết chủ nhân thân xác này, chỉ muốn bóp chết ngươi ngay thôi.
Người ở ngoài đó nếu muốn chặn cướp thì còn tốt. Nhưng mục tiêu hắn muốn cướp lại không phải là tiền tài, mà là tinh hồn! Đường Phong cảm giác được ở bên ngoài tràn ngập một cỗ khí tức quen thuộc, rõ ràng chính là Âu Dương Vũ. Tên khốn này không có trở về Huyết Vụ thành mà lại lần theo khí tức của Thi Thi phát ra quay lại đánh giết, thật khiến người khác phiền muộn.
Thi Thi đáng thương cúi đầu xuống, giống như phạm phải sai lầm vậy:
- Người ta là một cô gái yếu ớt, cũng chỉ có thể dựa vào ngươi thôi, ngươi sẽ không đuổi ta ra ngoài đấy chứ?
- Bớt giả vờ giả vịt đi.
Đường Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thi Thi lại cười cười, thuận thế nói:
- Ta biết ngay Phong ca ca ngươi sẽ không nhẫn tâm nhìn ta chết mà.
Đường Phong im lặng, sau khi tia tinh hồn Vũ Mị này chiếm cứ thân thể của Thi Thi, thật là muốn lấy mạng người khác a. Một nụ cười một cái nhăn mày của nàng, nhất cử nhất động đều toát ra mị lực nghiêng nước nghiêng thành. Trên người còn tràn ngập một mùi hương đầy dụ hoặc, thật khiến nam nhân nhiệt huyết sôi trào.
- Hai vị tình chàng ý thiếp thật khiến cho Âu Dương hâm mộ vạn phần, bất quá hai vị chẳng lẽ không định đi ra sao? Hoặc là mời Âu Dương vào đó nói chuyện?
Thanh âm của Âu Dương Vũ từ ngoài truyền vào, không chút khách khí.
Đường Phong cùng Thi Thi nhìn nhau, chậm rãi đứng dậy vén rèm cửa lên nhảy ra ngoài.
Tên xe phu kinh ngạc nhìn người đang đem bội kiếm chỉa xuống đất ở trước, một nam nhân rất có khí thế một người đủ giữ cả quan ải. Nhìn lại Đường Phong, thấp giọng nói:
- Công tử gia, ngài quen tên cướp này sao?
Đường Phong khoát khoát tay:
- Người đi đi, đoạn đường kế tiếp không cần đến ngươi nữa
Tên xa phu này khôn khéo thế nào chứ, nhìn vào bộ dáng như lâm phải đại địch của Đường Phong liền hiểu đây là chuyện báo thù trên giang hồ. Lập tức xin lỗi, phóng khỏi xe ngựa chạy như gió về phía Định Khang thành.
Âu Dương Vũ mỉm cười nhìn hai người Đường Phong cùng Thi Thi, mặt cũng không lộ ra chút sát cơ nào. Ngón tay đan vào bội kiếm, mở miệng nói:
- Hai người hẳn đều là kẻ thông minh, biết rõ dụng ý lần này của ta. Ta không cần mạng của các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra tinh hồn là được.
- Thiếu gia ta bị ngươi hại chết rồi.
Đường Phong hung hăng trừng mắt liếc Thi Thi.
- Thực xin lỗi nha.
Thi Thi hoảng sợ thốt.
- Cho các người thời gian nửa nén nhang để cân nhắc, dù sao các ngươi cũng không phải là đối thủ của ta
Âu Dương Vũ lộ vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Đường Phong khẽ cười một tiếng, mở miệng hỏi:
- Âu Dương tiên sinh muốn ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Năm nay Đường Phong mười sáu, nhìn bộ dáng của Thi Thi thì cũng chỉ mười sáu mười bảy. Tuổi của hai người cộng lại không không lớn bằng Âu Dương Vũ, hơn nữa Âu Dương Vũ đã là Linh giai cao thủ, nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ là còn may.
Âu Dương Vũ nhàn nhạt cười cười:
- Ân, nói cũng đúng. Nếu các ngươi không có tinh hồn thì ta đã không đối phó với các ngươi rồi. Nhưng Đường công tử cũng biết, kiếm linh của thanh Tàng Cẩm kiếm của người không được hoàn chỉnh, không thể phát huy ra uy lực đỉnh phong được. Cho nên ta muốn nhìn một chút, nếu kiếm linh nguyên vẹn thì thanh thần binh này có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực. Có lẽ lần tiếp theo gặp Tuyết Nữ các hạ, có thể thắng được nàng cũng không chừng
- Âu Dương, ngươi nhận thức ta sao?
Đường Phong kinh ngạc.
- Huyết Ma Đường công tử, bức họa của ngươi đã truyền khắp cả Đại Tuyết Cung, ta dù gì cũng đã ở lại đó một thời gian, đương nhiên nhận thức ngươi. Đường công tử cũng xem như là nhân tài mới nổi, ta không muốn hại ngươi.
Âu Dương Vũ nói chuyện nho nhã lễ độ, hoàn toàn không có chút ác ý nào. Đây cũng không phải làm bộ mà là bản tính của hắn. Mục tiêu của hắn chính là tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, quả thật sẽ không giết Đường Phong cùng Thi Thi.
Nhưng dù là Đường Phong hay Thi Thi, cũng sẽ không có khả năng giao tinh hồn của Linh Khiếp Nhan ra được.
- Thời gian nửa nén nhang cũng không nhiều lắm, hi vọng hai vị suy xét cẩn thận
Âu Dương Vũ sau khi nói xong cũng chỉ mỉm cười nhìn hai người.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Không cần xem xét.
Đường Phong hít sâu một hơi
- Muốn tinh hồn của nha đầu kia, giết ta rồi hẳn nói.
Linh Khiếp Nhan đã ở cùng với hắn lâu như vậy, tình cảm giữa hai người vô cùng thâm hậu, Đường Phong sao có thể chắp tay dâng ra được?
Tá Thi Hoàn Hồn!
Lần này Đường Phong mượn lực của âm hồn cường đại nhất trong số mình có. Tình hồn của đệ tam sát thủ Đại Tuyết Cung, đối mặt với một Linh giai cao thủ, Đường Phong nào dám lưu thủ?
Khí thế đột nhiên bành trướng ra. Tròng mắt Âu Dương Vũ hơi híp lại, vẻ mặt đầy nét kinh ngạc. Hắn không nghĩ đến thiếu niên này sẽ dốc sức liều mạng như vậy. Một thân khí thế của Thiên giai thượng phẩm, sao lại được phát ra từ trên người của Địa giai trung phẩm được? Hơn nữa khí thế kia cũng không phải là giả, thiếu niên Địa giai trung phẩm kia lúc này quả thật có thực lực của Thiên giai thượng phẩm.
Âu Dương Vũ chỉ hơi thất thần một chút đã xuất hiện một số mũi phi châm lóe ra ngân quang óng ánh bay đến trước mặt giống như phô thiên cái địa vậy. Mỗi một mũi phi châm đều ẩn chứa lực đạo mạnh mẽ làm vang lên tiếng xé gió ô ô.
- Hảo ám khí
Âu Dương Vũ khen lớn một tiếng. Nhãn lực của hắn cay độc đến mức nào chứ, đương nhiên kiến thức cũng không tệ rồi. Nhưng cũng chưa thấy qua người nào có thể phóng ra một lúc mấy mũi phi châm, hơn nữa mỗi mũi đều cực kì chính xác hướng vào những nơi yếu hại của mình bay tới. Chiêu phóng ám khí này đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.
Ám khí còn chưa tới, Đường Phong đã cầm trong tay một thanh đoản kiếm màu đen xông đến. Đối mặt với đại địch mạnh như vậy, nếu chỉ biết tránh né thì sẽ chỉ bại nhanh hơn thôi.
Trong nháy mắt lúc Đường Phong động thủ, Thi Thi cũng đã có động tác. Thân thể nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xuống đất, đặt đàn cổ lên gối, bàn tay trắng như ngọc liền tác động mãnh liệt lên dây đàn.
Âm điệu dồn dập vang lên, một loạt khí kình cong vút mắt thường có thể nhìn thấy theo tay Thi Thi bắn ra ngoài, hướng đến mi tâm của Âu Dương Vũ.
- Âm Công?
Lông mày Âu Dương Vũ nhíu lại, hắn không nghĩ đến hai người trẻ tuổi mình đụng phải lại có bổn sự cổ quái bực này. Một người có thể sử dụng bí pháp lập tức tăng thực lực của mình lên đến Thiên giai thượng phẩm, mà người kia lại tinh thông âm công được xưng là loại công kích khó ngăn cản nhất.
Âm công mà lúc này "Thi Thi" đang thi triển Thu Tuyệt Âm đã không thể nào sánh bằng, bởi vì mức độ công kích của nàng đã ngưng thực đến mắt thường có thể nhìn thấy được, giống như là đao khí, kiếm khí vậy. Dù sao đây cũng không phải là Thi Thi trước kia, mà là một đám tinh hồn của Linh Khiếp Nhan.
Đối mặt với một kích liên thủ của hai người, Âu Dương Vũ cũng không chút bối rối. Ngay cả thần binh Tàng Phong cũng không xuất ra khỏi vỏ, chỉ lấy bội kiếm điểm về phía trước, một đạo bích chướng vô hình liền xuất hiện ngay trước mặt hắn. Mấy chục mũi phi chậm đụng phải bích chướng, trong không khí liền nổi lên từng vòng rung động, sau khi phi châm đã hết lực đều rơi toàn bộ xuống mặt đất.
Ngay sau đó Âu Dương Vũ liền vung vỏ kiếm qua, vỏ kiếm vứng vàng giữ chân những kình khí do Thi Thi phóng xuất lại, trong không khí xuất hiện từng tiếng nổ vang, kình khí liền biến mất không còn chút gì.
Đường Phong giết đến, đoản kiếm màu đen không chút lưu tình bổ ra một đạo quang mang trong suốt như lụa hướng vào đầu Âu Dương Vũ.
Một kích còn chưa tới đã mang theo kiếm khí lạnh thấu xương, mặt đất dưới chân Âu Dương Vũ bị bổ ra một khe hở, sau đó nhanh chóng lan ra chừng mười trượng.
Âu Dương Vũ vẫn cười cười đối mặt với kinh thiên nhất kích do Đường Phong bổ ra này, mở miệng thong dong nói:
- Tuyết Nữ các hạ chẳng lẽ không có dạy ngươi, Thiên kiếm xuất vỏ, Phàm kiếm tránh lui sao?
Vừa dứt lời Tàng Phong kiếm của Âu Dương Vũ đã kêu oooonggg lên một tiếng rồi bắn ra. Kiếm khí do Đường Phong bổ ra lại biến mất một cách quỉ dị, giống như đã bị thâm uyên thôn phệ vậy. Cùng lúc đó, Đường Phong cảm giác được đoản kiếm màu đen trên tay mình có chút không thể khống chế, trở nên run rẩy
- Tuy ta vẫn không thể lĩnh ngộ được Thiên kiếm chính thức, còn cách Tuyết Nữ các hạ khá xa, nhưng đối phó với người bình thường thì không vấn đề gì.
Âu Dương Vũ ngưng mắt nhìn Đường Phong, Tàng Phong kiếm chỉ lên trời.
Đoản kiếm màu đen trên tay Đường Phong lại bay vèo một cái liền rơi xuống mặt đất. Thân kiếm nghiêng về phía Âu Dương Vũ run run không ngớt. Bộ dáng giống như quần thần triều bái với quân vương của mình vậy.
- Phế vật vô dụng.
Đường Phong thầm mắng một tiếng, tuy thanh đoản kiếm màu đen này là một vũ khí không tệ nhưng vẫn không cách nào so với thần binh của người ta được, huống chi Âu Dương Vũ đã hơi chút lĩnh ngộ được Thiên kiếm. Những loại vũ khí hình kiếm ở trước mặt hắn, giống như củi do tiểu hài tử cầm trên tay vậy. Đường Phong lần đầu tiên có cảm giác muốn một thanh thần binh để chơi đùa, bằng không nếu sau này lại giao thủ với địch nhân như vậy chỉ nói về mặt vũ khí đã thua thiệt rất lớn. Bất quá Đường Phong cũng ngẫm lại, thứ như thần binh chỉ có thể ngộ không thể cầu, sao lại dễ dàng đến tay được?
- Cẩn thận.
Thi Thi dịu dàng nhắc nhở, Đường Phong bỗng cảm giác được ở trên đầu có một đạo kình phong đang đánh xuống. Liền nhanh chóng lui về sau không chút suy nghĩ, mới vừa lui được một bước đã có một đạo kình phong sượt qua chóp mũi, xuyên thẳng vào mặt đất, khiến ở đó xuất hiện một cái hố to.
- Sưu sưu sưu. . .
Bàn tay trắng như ngọc của Thi Thi gẩy đàn, vô số khí kình đủ màu sắc liền chém về phía Âu Dương Vũ.
Đối mặt với loại âm công quỷ dị này Âu Dương Vũ cũng không dám có chút chủ quan. Tàng Phong kiếm trên tay hắn liền rung lên, tuy không nhìn ra được chuyện gì nhưng trước mắt lại xuất hiện một vòng xoáy năng lượng quỷ dị. Vòng xoáy lớn bao lấy vòng xoáy nhỏ, khoảng chừng bảy tám cái. Lúc khí kình của Thi Thi đánh lên dòng xoáy thì hoàn toàn không có chút động tĩnh gì cả, bị hấp thu không còn chút gì.
Mỗi một lần hấp thu một đạo khí kình một vòng xoáy liền biến mất. Đợi đến khi vòng xoáy biến mất hoàn toàn thì công kích của Thi Thi cũng tiêu tán sạch sẽ.
Đây là kiếm chiêu gì? Lại cổ quái như thế. Thần sắc Đường Phong liền trở lên nghiêm nghị. Thầm nghĩ Linh giai cao thủ quả nhiên không đơn giản, chỉ cần chiêu thức phòng ngự đó cũng đủ để độc bộ cả Thiên Cương Đại Lục rồi.
Âm thanh của Thượng Cổ cầm trên tay Thi Thi liền biến đổi mãnh liệt, bắt đầu trở nên uyển chuyển ai oán, đồng thời truyền âm cho Đường Phong nói:
- Để cho tia tinh hồn trong cơ thể ngươi không chế kiếm linh của hắn đi, chuôi thần binh này phiền toái quá.
Việc đó đâu cần Thi Thi nhắc nhở, lúc chiến đầu vừa bắt đầu Linh Khiếp Nhan đã làm như vậy rồi.
Lúc trước ở Khúc Đình Sơn Đường Phong phải chiến đấu với một tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan, nhờ có nha đầu này kiếm chế nên mới có thể thủ thắng. Nếu không với thân thủ của hắn khi đó, căn bản không phải là đối thủ của đối phương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Thế nhưng cho đến giờ, Linh Khiếp Nhan cũng không làm gì được đối phương cả. Tiểu nha đầu hoảng hốt nói:
- Phong ca ca, kiếm linh kia chỉ sợ không phải chỉ có một tia tinh hồn
- Cái gì?
Đường Phong một bên né tránh kiếm chiêu của Âu Dương Vũ, một bên mở miệng hỏi. Hắn né tránh cực kì khổ sở. Âu Dương Vũ vốn không muốn giết hắn, Tàng Phong kiếm chỉ tùy tiện vung vẩy chẳng những hóa giải mất công kích của Thi Thi còn khiến cho Đường Phong phải nhảy loi nhoi để tránh đòn nữa
Dù Đường Phong cùng Thi Thi liên thủ với nhau, cũng không thể bức Âu Dương Vũ dùng toàn bộ thực lực được.
- Giờ ta đã là tập hợp thể của hai tia tinh hồn, nhưng vẫn không thể nào ngăn chặn được kiếm linh của đối phương còn bị áp chế ngược trở lại. Cho nên nàng rất có khả năng đã từng thôn phệ qua những tia tinh hồn khác giống ta.
Linh Khiếp Nhan giải thích nói.
- Không phải chứ?
Đường Phong buồn khổ không thôi, Linh Khiếp Nhan tổng cộng cũng chỉ có năm tia tinh hồn. Tính toán cẩn thận thì chỉ còn Độc Ác là không biết ở nơi nào. Nếu theo lời của tiểu nha đầu này nói, vậy kiếm linh của đối phương chính là do Bá Đạo và Độc Ác hợp thể lại? Bất luận tia nào trong hai tia tinh hồn này đều có được sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ, nếu nói Bá Đạo xếp hạng đệ nhất thì Độc Ác phải xếp ở thứ hai. Nếu liên hợp lại cùng một chỗ thì Linh Khiếp Nhan hiện nay sao có thể ngăn chặn được? Bị áp chế ngược trở lại cũng là chuyện thường.
- Rất kỳ quái sao?
Âu Dương Vũ nhàn nhạt cười, giống như có thể nghe được lời đối thoại giữa Đường Phong cùng Linh Khiếp Nhan vậy.
- Kiếm linh của ta quả thật là do hai tia tinh hồn dung hợp cùng một chỗ, nếu các ngươi muốn áp chế thì phải có nhiều hơn một tia nữa mới được
Thi Thi nghe xong liền sợ hãi, nàng cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống này. Khẽ cắn môi, chỉ có thể chập nhận liều mạng để tinh hồn bị hao tổn liên hợp với Linh Khiếp Nhan, áp chế kiếm linh của Tàng Phong kiếm.
Động tác của Âu Dương Vũ dừng lại một chút, Đường Phong thừa cơ thoát khỏi công kích của hắn. Toàn thân bị thương không ít, bộ dáng rất là chật vật. Có thể nói ở trước mặt Linh giai cao thủ, hắn hoàn toàn không thể phát huy ra được thực lực Thiên giai thượng phẩm. Dẫn đến việc cứ trơ ra để bị đánh, chỉ có thể bị động phòng ngự, đây là việc bi ai đến mức nào chứ.
Âu Dương Vũ giơ Tàng Phong kiếm trên tay lên, chuôi thần binh này khẽ lay động, phát ra một hồi thanh âm vun vút.
Đây là do năm tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan đang chiến đấu với nhau, chiến trường chính là trong thân của thần binh Tàng Phong kiếm. Lấy ba đánh hai lại chỉ có thể ngang tài ngang sức, qua đó có thể thấy được Bá Đạo cùng Độc Ác lợi hại cỡ nào.
Âu Dương Vũ nhướng mày, gật đầu nói:
- Các ngươi làm không tệ, ít nhất ta tạm thời sẽ không sử dụng được thanh kiếm này.
Vừa nói xong Âu Dương Vũ lại cắm Tàng Phong kiếm xuống mặt đất, tay không tấc sắt đi đến chỗ Đường Phong. Tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng lại rất có tính xâm lược, khẽ cười nói:
- Không cần làm ra những phản kháng vô vị, ta quả thật không muốn giết các ngươi, chỉ cần những tia tình hồn kia thôi.
- Muốn tinh hồn thì phải giết ta trước.
Đường Phong hít sâu một hơi, tập trung tinh thần để đề phòng. Trong đầu lại đang không ngừng suy nghĩ nên dùng chiêu gì để tiêu diệt Âu Dương Vũ.
Tiếng đàn đã đình chỉ, Thi Thi nếu muốn phối hợp với Linh Khiếp Nhan để toàn lực áp chế kiếm linh chỉ có thể đình chỉ âm công của mình lại thôi, nhưng nàng lại có thủ đoạn khác.
Bước chân mạnh mẽ của Âu Dương Vũ khẽ chững lại một chút, hai mắt cũng bắt đầu trở nên mê ly, cau mày nói:
- Mị thuật?
Cơ hội tốt. Lấy thực lực của Thi Thi hiện nay nếu dùng mị thuật để đối phó với Âu Dương Vũ thì quả thực là vào đầm rồng hang hổ. Đường Phong phỏng chừng không đến ba tức Âu Dương Vũ đã có thể thoát được rồi. Nhưng ba tức này đối với Đường Phong lại cực kì quý giá.
Trực tiếp vọt đến bên người Âu Dương Vũ, Đường Phong liền xòe mười ngón tay ra.
Tịch Diệt Chỉ điểm ra một chỉ, hai chỉ, ba chỉ. . . Chỉ ba tức ngắn ngủi Đường Phong đã dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng điểm vào người Âu Dương Vũ hơn trăm chỉ, hơn nữa tất cả đều điểm vào một chỗ duy nhất.
Điểm đến mức ngón tay đau nhức nhưng hộ thân cương khí trên người Âu Dương Vũ hoàn toàn không có dấu hiệu sụp đổ. Đường Phong tu luyện Tịch Diệt Chỉ vẫn còn quá nông cạn, nếu cho hắn thêm một năm nữa, Tịch Diệt Chỉ đã có thể phá được hộ thân cương khí của Linh Giai cao thủ rồi.
Nhưng vậy cũng đủ rồi. Tại nơi bị Tịch Diệt Chỉ đâm hơn trăm lần kia hộ thân cương khí đã tiêu tán hơn phân nửa, một chỉ cuối cùng điểm ra, một đầu Khô Tàn Xà theo kình khí Đường Phong trực tiếp chui vào trong cơ thể Âu Dương Vũ.
Sau một khắc, Đường Phong nhanh chóng lui lại ra sau. Âu Dương Vũ phất tay chém xuống, từ trên chưởng phong tỏa ra hào quang cương khí nhàn nhạt, thiếu chút nữa đã chặt đứt mấy ngón tay của Đường Phong rồi.
Sau khi thoát khỏi mị thuật của Thi Thi, Âu Dương Vũ có chút dở khóc dở cười. Hắn vốn nghĩ chuyện đoạt được tinh hồn từ trên tay hai người này đã nằm trong tầm tay, không có gì phải lo lắng cả. Lại không nghĩ đến hai người này một người so với một người càng thêm quỷ dị. Hết âm công lại đến mị công, còn người kia ngoài việc có thể tăng thực lực của mình lên trong một thời gian ngắn ra lại có thể phá vỡ hộ thân cương khí của mình. Hai người này đến cùng là người nào a?
Âu Dương Vũ đương nhiên biết rõ có một tiểu gia hỏa đã chui vào trong cơ thể mình. Hơn nữa nó còn đang lấy một tốc độ cực kì nhanh chui vào đan điền của mình nữa.
Hắn biết mình đã có chút sơ xuất, sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực, huống chi đối phương lại có hai ngươi?
Vĩnh viễn không nên xem thường tiểu nhân vật, bởi vì bọn hắn sẽ có những bổn sự kì lạ cổ quái. Khẽ cau mày, vận khởi Cương khí trong cơ thể. Âu Dương Vũ muốn diệt sát đi vật tiến vào trong cơ thể mình. Nhưng quỷ dị là vật không biết tên kia lại không sợ Cương khí của mình, ngược lại rất là sung sướng du động trong kinh mạch không bị ảnh hưởng chút nào, giờ đã sắp đến được Đan Điền của mình rồi.
Có chút không ổn, Âu Dương Vũ phân ra một bộ phận tâm thần, ngăn cản lộ tuyến di động của vật nhỏ này lại. Khiến hắn buông lỏng một hơi là tâm thần quả thật có tác dụng ngăn cản. Vật nhỏ này lập tức bị trói buộc một chỗ ở kinh mạch, mặc cho nó đâm trái đụng phải cũng không thể thoát ra ngoài.
Phục hồi lại tinh thần, Âu Dương Vũ lại lần nữa lâm vào ảo giác quỷ dị. Tuy hắn lại rất nhanh thoát khỏi nhưng cũng có chút căm tức. Mị công của nữ nhân này thật quỷ dị khó hiểu. Mặc dù mình không nhìn thẳng vào nàng nhưng nếu không để ý thì cũng sẽ ăn phải thiệt thòi.
Trước tiên đánh ngất nữ oa oa này trước đã rồi tính sau, bằng không hai người này liên thủ lại rất là phiền toái. Hơn nữa âm công cùng mị công của nha đầu này mới là thứ khiến người khác đau đầu nhất. Âu Dương Vũ hạ quyết tâm liền quay người tiến về phía Thi Thi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc