Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 504: Kiên trì
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Bí thư thị ủy Dương Quốc Minh biết Vương Quốc Hoa đến cũng đã làm ra một hành vi mà người khác không ngờ được. Trước mặt trưởng ban thư ký thị ủy, Dương Quốc Minh rất ung dung ra khỏi văn phòng, mặt mỉm cười thân thiện đi đến phòng khách. Vương Quốc Hoa từ tỉnh ủy tới nhưng Dương Quốc Minh lại đường đường là bí thư thị ủy cơ mà.
Hạ mình, chỉ có thể dùng hai từ này để hình dung hành vi của Dương Quốc Minh. Người khác nhìn như vậy nhưng trong lòng Dương Quốc Minh lại không cho rằng như vậy. Vương Quốc Hoa có thể làm chủ tịch tỉnh Đoạn Phong khách khí thì đối với Dương Quốc Minh này mà nói có gì quan trọng chứ.
- Ha ha, chủ nhiệm Vương, cậu vẫn trông đầy hưng phấn như trước.
Dương Quốc Minh nói nơi này còn thể hiện sự thân thiết làm người xung quanh có ảo giác chủ nhiệm Vương và bí thư Dương nhất định có quan hệ từ lâu, hơn nữa còn là quan hệ tốt.
- Bí thư Dương, tôi lại tới làm phiền anh.
Vương Quốc Hoa vì sao lại nói câu này, đó là hắn ám chỉ trước đây đã không ít lần gây phiền cho Dương Quốc Minh. Chẳng qua từ giọng điệu hôm nay của Vương Quốc Hoa thì Dương Quốc Minh lại không cảm thấy áp lực lạnh lẽo như trước.
- Chủ nhiệm Vương nói như vậy thì xa lạ quá, anh đại biểu lãnh đạo tỉnh ủy xuống, là khách mà thị xã Bắc Sơn mời còn không được cơ mà. Ngồi đi.
Dương Quốc Minh rất nhiệt tình chào sau đó nhìn thoáng qua Tuyết Liên, y cười nói:
- Đây là đồng chí Tuyết Liên phải không? Chuyện về cô tôi nghe thấy rất nhiều, không dễ, một cô gái từ thành phố lớn tới, không dễ.
Than thở hai câu, Dương Quốc Minh không chờ người khác nói, hắn vỗ đùi nói tiếp.
- Quốc Hoa, đồng chí Tuyết Liên, chuyện xảy ra bên thị đoàn tôi đã biết, quá kỳ cục, quá kỳ cục. Tôi đã nghiêm khắc phê bình đồng chí Vương Nghĩa Toàn, yêu cầu đảng ủy thị đoàn nhất định phải nghiêm túc xử lý nhân viên thất trách. Đồng chí Tuyết Liên muốn xây dựng trường tiểu học hy vọng, văn phòng thị ủy sẽ có người theo sát, nghiêm khắc giám sát từng trình tự, giúp đỡ chủ nhiệm Vương triển khai công việc, đảm bảo chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy có thể được chứng thực, thực hiện, thi hành toàn diện.
Dương Quốc Minh nói rất thẳng nằm ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa. Thậm chí có thể nói đây là làm Vương Quốc Hoa không kịp ứng phó. Vương Quốc Hoa dù như thế nào không nghĩ đến mình muốn đạt mục đích thì Dương Quốc Minh đã sớm có an bài. Từ việc này có thể đoán ra ánh mắt của Đoạn Phong rất lợi hại, nhìn người rất chuẩn. Dương Quốc Minh là một bí thư thị ủy khá có năng lực, không chỉ dựa vào quan hệ mà bò lên chức.
Từ từ Vương Quốc Hoa cũng nở nụ cười, hắn làm mình bình tĩnh lại. Chờ Dương Quốc Minh nói, Vương Quốc Hoa đứng lên đưa hai tay ra rất nhiệt tình bắt tay Dương Quốc Minh.
- Bí thư Dương, cảm ơn, rất cảm ơn. Công việc lần này rất khó khăn, anh có thể sớm nghĩ biện pháp giải quyết là quá tốt.
Sau đó Vương Quốc Hoa nói tiếp với Tuyết Liên:
- Tuyết Liên, mau cảm ơn an bài của bí thư Dương, chuyện của cô bí thư Dương đã giải quyết hết rồi.
Gần như trong nháy mắt, Vương Quốc Hoa làm ra một quyết định không cần làm gì cả.
Tuyết Liên có chút khẩn trương đứng lên, Dương Quốc Minh vẫn ngồi, nụ cười trên mặt khá miễn cưỡng. Da mặt tên này quá dày, không kém gì mình, bảo sao hắn có thể đánh ngã Miêu Vân Đông, có thể ép Trác Quyền có bí thư thị ủy Lâm Tĩnh làm chỗ dựa không thể thở nổi. Dương Quốc Minh vô thức rùng mình.
- Đừng khách khí, đừng khách khí, đồng chí Tuyết Liên mau ngồi xuống, đừng nghe chủ nhiệm Vương. Đáng ra tôi phải cảm ơn cô đã chịu khó chịu khổ vì các em học sinh miền núi khó khăn. Giáo dục là gốc rễ của quốc gia, năng lực của thị ủy, chính quyền thị xã có hạn, rất nhiều chuyện không làm tốt nên tôi rất xấu hổ.
Dương Quốc Minh lập tức đứng lên nói chuyện trước cô gái chưa trải qua chuyện đời, hơn nữa bắt chặt tay Tuyết Liên, đồng thời cũng phê bình mình một trận.
Mặc kệ nói như thế nào Dương Quốc Minh biết Vương Quốc Hoa sẽ không gây phiền phức thêm cho mình, tên Vương Quốc Hoa này chú ý chính là chuyện của cô gái Tuyết Liên kia.
Chỉ cần làm tốt công việc này thì Vương Quốc Hoa sẽ không thể trở mặt, ít nhất sẽ duy trì trạng thái này.
Sau mấy câu khách khí, ba người ngồi xuống. Vương Quốc Hoa đột nhiên nhớ đến tên chủ tịch huyện Lưu Bân kia nên nói:
- Bí thư Dương, có việc này không biết anh đã nhận được báo cáo chưa?
- Ồ, việc vui gì vậy?
Dương Quốc Minh có chút khẩn trương, tên này không lẽ định giở trò?
- Chuyện là như thế này …
Vương Quốc Hoa đơn giản nói qua một chút, hơn nữa không giấu việc mình ngủ qua đêm ở huyện Lâm Vượng.
Dương Quốc Minh thở dài một hơi, Vương Quốc Hoa có thể nói như vậy nói rõ là thông báo bình thường. Vương Quốc Hoa nói xong, Tuyết Liên nhỏ giọng nói:
- Bí thư Dương, chủ tịch huyện Lưu bị bệnh do làm việc vất vả. hơn năm qua tôi thường xuyên thấy chủ tịch huyện Lưu xuống đồng ruộng, nhiệt tình giải quyết khó khăn cho bà con.
Dương Quốc Minh nhíu mày có chút bất mãn nói:
- Sao lại như thế này. Chuyện lớn như vậy sao huyện ủy huyện Lâm Vượng không báo cáo? Chẳng lẽ đồng chí Lưu Bân mệt chết thì mới thông báo với thị ủy?
Dương Quốc Minh xen miệng vào một câu làm cho việc này thay đổi hoàn toàn về tính chất trong mắt Dương Quốc Minh. Lưu Bân này có phải có chút liên lạc với Vương Quốc Hoa không? Chỉ là trùng hợp thôi sao? Việc này không thể xem nhẹ.
Dương Quốc Minh nói như vậy làm cho đám cấp dưới có ai dám bỏ qua. Trưởng ban thư ký lập tức đứng lên nói:
- Bí thư Dương, tôi cũng nên gọi điện hỏi huyện ủy Lâm Vượng một chút.
Dương Quốc Minh cũng đứng lên:
- Được, anh gọi điện hỏi rõ một chút, chủ nhiệm Vương, phiền anh cùng tôi tới bệnh viện một chuyến.
Vừa nói Dương Quốc Minh vừa nhìn Vương Quốc Hoa rồi được câu trả lời đúng ý của y:
- Được, tôi đi cùng bí thư Dương.
Lời này, thái độ này càng chứng thực suy đoán của Dương Quốc Minh. Chẳng qua Vương Quốc Hoa không quá để ý, từ góc độ nào đó mà nói thì Lưu Bân quả thật là đồng chí tốt.
Hai người chưa xuất phát thì ngoài cửa đã xuất hiện Vương Nghĩa Toàn, tên này đầu đang đổ mồ hôi. Dương Quốc Minh đang đi ra thấy đối phương đứng ở hành lang, cúi đầu làm cho chút tức giận trong lòng giảm đi nhiều. Chủ yếu là do Vương Quốc Hoa không mượn cơ hội sinh sự nên Dương Quốc Minh mới tốt tính đến thế.
- Tiếu Như Hải kia xử lý như thế nào rồi?
Dương Quốc Minh đứng lại hỏi một câu, không giới thiệu Vương Quốc Hoa. Vương Nghĩa Toàn vội vàng nói:
- Đã tạm thời đình chỉ công tác, tôi đến báo cáo trước, chiếu tổ chức hội nghị Đảng ủy kiểm điểm sửa chữa, nhất định sẽ làm trong sạch không khí.
Dương Quốc Minh không tiếp tục để ý tới hắn mà quay đầu lại nhìn Vương Quốc Hoa:
- Chủ nhiệm Vương, ý của cậu là thế nào?
Có một đám người ở đây, Vương Quốc Hoa có thể nói gì chứ? Hắn chỉ có thể bội phục thủ đoạn của Dương Quốc Minh.
- Tạm thời đình chỉ công tác ư? Kẻ hại đàn này thì phải khai trừ, sau này còn có hành vi thất trách như vậy đều phải khai trừ. Cầm tiền lương của chính quyền mà không làm tốt công việc, còn làm hỏng nữa chứ.
Vương Quốc Hoa nói với giọng điệu rất bình thường giống như là một việc không quan hệ đến mình.
Dương Quốc Minh nhìn Vương Nghĩa Toàn nói:
- Nghe rõ chưa? Ghi nhớ cho tôi, đồng chí Tuyết Liên muốn xây dựng trường tiểu học hy vọng, nếu còn ngành nào làm khó dễ, mưu toan mượn cơ hội mưu lợi thì người phụ trách chính đều bị khai trừ.
Dương Quốc Minh nói không phải là cho có, y điểm danh chuyện của Tuyết Liên, hơn nữa rõ ràng nhắc nhở Vương Nghĩa Toàn nữa. Đừng cho là tôi không biết mấy chuyện mờ ám của các vị, trước đây không ảnh hưởng đến đại cuộc không sao, tôi có thể coi như không thấy.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 505: Kết quả (1)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Vương Nghĩa Toàn thoáng run lên, cái này là không nhẹ. Dương Quốc Minh lúc này nói tiếp với Tuyết Liên:
- Đồng chí Tuyết Liên, sau này có khó khăn gì trực tiếp báo cáo với tôi. Đối với mấy hiện tượng xấu cá biệt này nhất định phải làm như chủ nhiệm Vương, kiên quyết xử lý. Cô yên tâm, thị ủy là chỗ dựa kiên cường của cô.
Đây có phải là nịnh bợ không? Không phải, ý chính là muốn hỏi Vương Quốc Hoa đã hài lòng chưa?
Vương Quốc Hoa chưa nói đến là hài lòng chỉ có thể nói mục đích đạt tới. Hắn gật đầu thản nhiên nói:
- Tuyết Liên, bí thư Dương làm chỗ dựa cho cô, sau này có khó khăn cứ việc tìm bí thư Dương, nếu như bí thư Dương có khó khăn không giải quyết được thì cô tìm tôi.
Vương Quốc Hoa nói trông rất bình thường nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thấy mùi vị không đúng. Một ít người ở đây có lẽ ngoài Tuyết Liên ngây thơ ra thì người khác đều cảm nhận được sát khí ngập trời đập vào mặt. Vương Quốc Hoa đây là nói mình sẽ quản tới cùng, nếu ai cảm thấy sống lưng mình đủ cứng thì cứ thử đưa tay ra xem, xem chỗ dựa của anh có thể bảo vệ được anh không.
Tóm lại Vương Quốc Hoa lên tiếng đầy tự tin, đầy khí thế.
Dương Quốc Minh chỉ có thể cười cười một tiếng, Vương Quốc Hoa nói như vậy cũng không có ý ngoại trừ hắn. Người ta đang biểu hiện Lưu Linh, bên phía Dương Quốc Minh nhiều lắm chỉ là cười trừ mà thôi.
Một nhóm người lên đường, đi đằng trước là Dương Quốc Minh, đám người liên quan đều vô thức đi sau Vương Quốc Hoa nửa bước, nhằm để lộ địa vị bất phàm của Vương Quốc Hoa.
Trên đường tới bệnh viện, Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói với Tuyết Liên:
- Tuyết Liên, có người không thể chiều được. Ở đời người lương thiện hay bị người khi dễ.
Tuyết Liên không nói mà chỉ cắn chặt môi. Chuyện xảy ra hôm nay đối với Tuyết Liên mà nói cô không hiểu mấy. Vương Quốc Hoa giải thích cũng không làm cô hiểu được sự tàn khốc của thế giới này.
Vương Quốc Hoa không ôm nhiều hy vọng với năng lực lĩnh ngộ của Tuyết Liên. Dù sao hắn đã nói còn Tuyết Liên hiểu đến mức nào là việc của cô. Vương Quốc Hoa đánh giá Tuyết Liên là người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Nhận được điện thông báo từ trước nên bảo vệ thị xã như gặp họa, viện trưởng tự mình dặn dò hơn nữa chạy tới phòng phẫu thuật tìm hiểu tình hình bệnh trạng của Lưu Bân, sau đó hắn mang theo một đống người đứng ở cửa đợi lãnh đạo thị ủy tới.
Đoàn xe không quá dài, thêm cả xe cảnh sát mở đường thì chỉ có năm xe.
- Bí thư Dương…
Viện trưởng đi lên bắt tay, Dương Quốc Minh không quên giới thiệu một câu:
- Đây là chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy. đồng chí Lưu Bân là do chủ nhiệm Vương đưa đến bệnh viện, nghe nói lúc ấy bệnh viện còn đòi nộp tiền mới phẫu thuật ư? Nếu không phải đồng chí Lưu Bân mang theo thẻ công tác thì các anh có phải là định thấy chết không cứu không?
Lưỡi đao được vung ra nhằm mục đích phát tiết. Dương Quốc Minh thực ra không vui gì mấy, vừa nãy lúc ra khỏi thị ủy, Vương Quốc Hoa có khí thế rất hung hãn vì vậy hắn mới trút giật vào người đám lãnh đạo bệnh viện.
- Là bác sĩ nào trực ban đứng ra?
Viện trưởng run lên lập tức xoay người. Tên nào làm ông bị bí thư thị ủy mắng, lát ông nhất định chỉnh chết mày. Viện trưởng thật ra không nghĩ đến vì tình hình kinh doanh của bệnh viện nên bệnh viện đã họp, viện trưởng tự ký tên vào quy định.
- Được rồi, đừng có ra vẻ này nọ ở đây. Đưa tôi tới phòng phẫu thuật. Đồng chí Lưu Bân nếu xảy ra chuyện gì thì anh chờ xử lý đi.
Dương Quốc Minh thích hợp phát tiết một chút rồi đi về phía trước. Đồng chí viện trưởng cũng rất thức thời chạy trước dẫn đường.
Lúc Vương Quốc Hoa đi vào trong, hắn không chú ý Tuyết Liên ở bên ngoài gọi điện thoại. Đi theo phía sau Dương Quốc Minh, ánh mắt Vương Quốc Hoa thoáng ngưng trọng. Tình hình của chủ tịch huyện Lâm Vượng – Lưu Bân có chút không ổn, đang tiến hành phẫu thuật. Bệnh viện chẩn đoán đây là do xuất huyết dạ dày nếu không đưa tới kịp thời sẽ nguy hiểm.
Lãnh đạo rất bận nên không có nhiều thời gian ở lại. Sau khi hỏi qua tình hình bệnh trạng của Lưu Bân, Dương Quốc Minh thay mặt thị ủy đưa ra chỉ thị quan trọng, bằng mọi cách phải chữa tốt cho đồng chí Lưu Bân.
Đối với Lưu Bân, Dương Quốc Minh cũng khẳng định cao độ, cho rằng đây là cán bộ tốt của Đảng, của nhân dân, là chủ tịch huyện tốt của huyện Lâm Vượng. Hơn nữa Dương Quốc Minh còn tỏ vẻ sẽ kêu gọi cán bộ toàn thị xã Bắc Sơn học tập đồng chí Lưu Bân. Đương nhiên đây đều là lời nói bên ngoài phòng phẫu thuật với đám phóng viên. Nếu như Lưu Bân bất ngờ xảy ra chuyện, bị chết thì thị ủy có lẽ càng tổ chức hoạt động học tập trên quy mô lớn hơn nữa.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không hy vọng xảy ra chuyện này. Lúc Dương Quốc Minh đang đầy hăng hái nói với máy quay, Vương Quốc Hoa lặng lẽ đứng bên, đây là thói quen của hắn.
Đoàn người ra khỏi bệnh viện đã là chuyện của hơn tiếng sau, trưởng ban thư ký báo cáo nói bí thư huyện ủy huyện Lâm Vượng dẫn theo một ít lãnh đạo huyện đến thị xã. Nghe nói bọn họ vừa nhận được tin chưa lâu nên bận bố trí người lên thăm đồng chí Lưu Bân vì vậy không kịp báo cáo với thị ủy.
Tình hình thực tế là lúc thư ký của Lưu Bân báo cáo với huyện ủy thì bí thư huyện ủy đang chủ trì hội nghị nhắn nhỉ chỉ thị tinh thần quan trọng của lãnh đạo thị ủy. BỞi vì Lưu Bân đã bị bệnh đau dạ dày nên bí thư huyện ủy Hạ Nham không quá chú ý. Nhận được điện y chỉ bảo một vị phó chánh văn phòng huyện ủy mang tiền lên thị xã. Hạ Nham thậm chí còn nghi ngờ Lưu Bân có lẽ giống mấy tên chủ tịch huyện trước, không ở nổi huyện Lâm Vượng này nên tìm cách giả bệnh mà đi.
Không ngờ chuyện kinh động đến bí thư thị ủy Dương Quốc Minh, nghe nói là do chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy tự mình đưa Lưu Bân đến bệnh viện. Nói thật tin này làm Hạ Nham chấn động mạnh, lập tức quyết định dừng hội nghị dẫn đám người liên quan xuất phát. Lưu Bân sao lại có quan hệ với chủ nhiệm Vương ở tỉnh ủy, đây mới là điều mà Hạ Nham lo nhất.
Vì vậy trên đường tới thị ủy, Hạ Nham còn thấy may mắn Lưu Bân phát bệnh, nếu như không có việc này thì biết đâu tên Lưu Bân này lại giở trò thì sao, ai biết Lưu Bân có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy. Có thể nói sức tưởng tượng của con người quá là vô hạn.
Thăm Lưu Bân xong, Vương Quốc Hoa không về thị ủy. Vương Quốc Hoa có chuyện của mình, còn phải đưa Tuyết Liên đến thị đoàn làm tiếp thủ tục. Sau khi chào tạm biệt Dương Quốc Minh, Vương Quốc Hoa bất ngờ không thấy Tuyết Liên đâu. Hắn tìm một vòng mới thấy ở dưới tán cây ngoài sân bệnh viện, Tuyết Liên đang nói chuyện vui vẻ với lão Túy. Lần này lão Túy không đi xe máy mà chỉ đeo ba lô sau lưng xuất hiện.
- Chủ nhiệm Vương.
Lão Túy đi tới trước bắt tay Vương Quốc Hoa, bắt tay xong hắn cười nói:
- Đầu tiên phải cảm ơn sự ủng hộ của chủ nhiệm Vương, sau đó tôi phải xin lỗi anh.
Vương Quốc Hoa lắc đầu cười nói:
- Tôi biết rồi, cậu sao xuống đây?
Lão Túy biết Vương Quốc Hoa cũng hiểu ý của mình nên không giải thích tiếp. Hắn chỉ chỉ vali phía sau mình:
- Tôi đã xin dừng công tác xuống dạy học cùng Tuyết Liên.
Vương Quốc Hoa nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tuyết Liên, hắn thản nhiên nói:
- Nếu Tuyết Liên chọn ở lại nơi này?
Lão Túy cười cười ôm eo Tuyết Liên:
- Đó là vận mệnh an bài, Tuyết Liên ở, tôi cũng ở.
Vương Quốc Hoa có chút ghen ghét nhìn hai vị, lẩm bẩm nói:
- Lên xe đi.
Lúc Vương Quốc Hoa xoay người, lão Túy ở sau lưng nói:
- Chủ nhiệm Vương, cảm ơn sự rộng lượng của anh.
Vương Quốc Hoa thoáng run lên, hắn xua tay nói:
- Nhanh lên, tôi rất bận.
- Hai người nói chuyện gì thế? Sao em không hiểu?
Tuyết Liên có chút khó hiểu, lão Túy cười nói với cô:
- Em không cần hiểu cái này, em chỉ cần làm việc của em là đủ rồi.
- Phương pháp anh nói không có hiệu quả.
Tuyết Liên có chút nuối tiếc, lão Túy cười nói:
- Làm được vậy là quá tốt rồi, chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. hai mắt là thứ dễ lừa mình nhất.
Nếu như Vương Quốc Hoa biết câu này của lão Túy làm mắt Tuyết Liên sáng lên, hắn nhất định sẽ thở dài một tiếng nói:
- Cậu có thể không dùng câu nói trông như triết lý này lừa cô bé ngây thơ đó không?
Mọi người không phải cùng một thế giới, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ như vậy.
Một lần nữa đến thị đoàn, đoàn người Vương Quốc Hoa được chào đón rất nhiệt tình. Trong đội nghĩ chào đón còn có Lý Cạnh Hùng đang khá lo lắng. Lý Cạnh Hùng lo là thừa, Vương Quốc Hoa có vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Lúc bắt tay, Vương Quốc Hoa thật ra nói một câu đầy hàm ý với bí thư thị đoàn – Vương Nghĩa Toàn:
- Lúc trường tiểu học hy vọng xây dựng xong, tôi sẽ đến lần nữa.
Một vị phó trưởng ban thư ký thị ủy cũng đi cùng, đội ngũ bên người Vương Quốc Hoa là do thị đoàn đưa ra quyết định. Để đền bù sai lầm lúc trước, hội nghị Đảng ủy thị đoàn đã có quyết định kêu gọi toàn bộ cán bộ, Đảng viên trong thị đoàn quyên góp một ngày lương ủng hộ các em học sinh khó khăn. Việc này Vương Nghĩa Toàn tuyên bố trước mặt mọi người, cụ thể làm có hai phương thức, một là quyên góp bằng hiện vật, một là trừ tiền lương. Đương nhiên cụ thể làm như thế nào thì không nói, dù sao đây là Vương Nghĩa Toàn tỏ thái độ mà thôi.
Thị đoàn làm từ thiện không chỉ là cho Vương Quốc Hoa xem, cũng có ý để thị ủy xem. Thậm chí về sau càng quan trọng hơn. Đối với việc này Vương Quốc Hoa cũng đành cao độ khen ngợi. Mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ làm như thế nào thì dù sao cũng là giúp đỡ học sinh khó khăn. Về phần khác chính là không quan trọng.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 505: Kết quả (2)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Chuyện bên thị đoàn còn chưa xong, vị phó trưởng ban thư ký thị ủy đã cười cười đi tới báo cáo với Vương Quốc Hoa:
- Bí thư thị ủy Dương biết thị đoàn tổ chức hoạt động từ thiện cũng tỏ vẻ vui mừng, hy vọng tiến hành cuộc vận động trong toàn thị xã, quan tâm và trân trọng các học sinh cần giúp đỡ. Cho nên bí thư Dương chỉ thị hoạt động này của thị đoàn sẽ diễn ra trong phạm vi toàn thị xã.
Chuyện này làm Vương Quốc Hoa nhớ đến một sự kiện vì vậy hắn đành phải nói vài câu.
- Chỉ thị của bí thư Dương rất quan trọng, nhưng tôi phải nhấn mạnh một điểm hoạt động từ thiện không thể làm theo hình thức, không thể làm cho có. Có cá biệt các đồng chí lãnh đạo ở vài đơn vị thích làm việc này.
Vương Quốc Hoa nói rất ôn hòa chẳng qua không ai dám xem thường chút nào.
Vương Nghĩa Toàn lập tức tỏ vẻ chỉ thị của bí thư thị ủy Dương và chủ nhiệm Vương là rất quan trọng, thị đoàn nhất định ghi nhớ chỉ thị quan trọng của lãnh đạo, làm tốt công việc này.
Mấy việc ngoài lề này làm xong, việc chính cũng làm xong. Thủ tục của Tuyết Liên làm rất thuận lợi, chưa đầy mười phút đã xong. Sau khi xong việc Vương Quốc Hoa và Tuyết Liên còn vào phòng hội nghị ngồi nói chuyện với lãnh đạo.
Có thị ủy, có thị đoàn cùng đi xuống huyện Lâm Vượng, Vương Quốc Hoa không cần phải đi cùng nữa. Thấy trời không còn sớm, Vương Quốc Hoa dự định ở lại Bắc Sơn một tối, sáng mai đưa Tuyết Liên đến huyện Lâm Vượng rồi về thăm Lưu Bân, ngày kia về tỉnh.
Thị xã Bắc Sơn mặc dù không giàu nhưng cũng có khách sạn tốt. Trong đó khách sạn Bắc Sơn có điều kiện tốt nhất. Vương Quốc Hoa vào cũng không phải là phòng tốt nhất của khách sạn Bắc Sơn. Thực tế Vương Quốc Hoa không đưa yêu cầu này mà do Dương Quốc Minh tự mình đưa ra chỉ thị. Vương Quốc Hoa không muốn vào phòng vip ở không phải không được nhưng lại tốn miệng lưỡi.
Chẳng qua Vương Quốc Hoa vẫn nói rõ yêu cầu tỏ vẻ các lãnh đạo thị ủy bận nhiều việc, tối mọi người không cần tới đây, có Tuyết Liên và lão Túy cùng ăn cơm là đủ. Vương Quốc Hoa cũng nói rõ mình không quen việc tiếp đón quá long trọng.
Chẳng qua bí thư thị ủy Dương Quốc Minh chỉ thị chủ nhiệm Vương khách khí nhưng thị ủy Bắc Sơn không thể khách khí. Cuối cùng do trưởng ban thư ký ra mặt tối mời Vương Quốc Hoa dùng tiệc. Quy cách này không quá cao nhưng đối với Vương Quốc Hoa là cán bộ cấp huyện thì cũng là cao. Dương Quốc Minh không phải không muốn nhân cơ hội này cải thiện quan hệ với Vương Quốc Hoa, nhưng hắn biết rõ phe cách khác nhau nên muốn trong thời gian ngắn cải thiện quan hệ là nằm mơ.
Ăn tối xong, lão Túy dẫn Tuyết Liên tới phòng Vương Quốc Hoa, xem ra là định nói chuyện. Vương Quốc Hoa mời hai người ngồi xuống, hắn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Hơn 9h rồi, sao không nghỉ sớm đi.
Ý của Vương Quốc Hoa là đi đường vất vả, mọi người nghỉ sớm một chút. Chẳng qua Tuyết Liên lại hiểu lầm Vương Quốc Hoa, vì thế cô có chút ai oán nhìn Vương Quốc Hoa.
Lão Túy thật ra không hiểu lầm, y cười cười đưa cho Vương Quốc Hoa điếu thuốc.
- Bây giờ tôi mới biết khổ tâm của chủ nhiệm Vương, nói ra tôi rất xấu hổ.
Vương Quốc Hoa có thể nhìn ra được xuất thân của lão Túy không kém vì vậy không khó giải quyết việc này.
- Có gì mà phải xấu hổ chứ? Thực ra hai người làm rất tốt. Thời buổi này không nhiều người vững tin như vậy. Tôi rất phục hai vị, hai người có thể làm được việc mình muốn làm, hơn nữa kiên trì làm đến cùng. Còn tôi chỉ có thể làm chút chuyện mà người ta có thể chấp nhận. Mặc dù mục đích của mọi người là giống nhau nhưng cuối cùng là không có gì đáng để khen cả.
Vương Quốc Hoa xua tay lạnh nhạt nói, nụ cười lúc này của hắn rất thật, rất ôn hòa.
Lão Túy cười nói:
- Chủ nhiệm Vương quá khiêm tốn rồi, từ kết quả mà nói thì hiệu quả từ chuyện mà anh làm tốt hơn nhiều so với việc tôi và Tuyết Liên làm. Đúng, thoạt nhìn việc chúng tôi làm có thể lấy ra nói nhiều hơn, đáng tuyên dương hơn nhưng kết quả cuối cùng vẫn là kết quả. Điều chúng tôi muốn làm nhưng không làm được, chẳng qua chủ nhiệm Vương lại làm được.
- Hai người có thể nói rõ một chút không?
Tuyết Liên khó hiểu nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, cô cảm thấy bọn họ nói chuyện rất khó hiểu.
Lão Túy cười cười đứng lên bắt tay Vương Quốc Hoa:
- Không làm phiền chủ nhiệm Vương nghỉ ngơi, không còn sớm nữa, chúng tôi phải về.
Ra khỏi phòng Vương Quốc Hoa, lão Túy bảo Tuyết Liên ra sân đi dạo. Đôi nam nữ yêu nhau đang đi, Tuyết Liên đột nhiên nói:
- Chủ nhiệm Vương làm gì vậy? EM cảm thấy hắn không làm gì mà.
Lão Túy nở nụ cười đưa tay bung búng trán Tuyết Liên, hắn cười nói:
- Cô bé ngốc, chủ nhiệm Vương là quan viên rất giỏi. Hoặc là nói hắn cũng giống chúng ta, đều là người theo chủ nghĩa lý tưởng. Chẳng qua mọi người chọn phương thức tồn tại khác nhau mà thôi. Người này càng tiếp xúc nhiều thì càng có thể cảm nhận được sức ảnh hưởng của hắn. Nói thật mười năm sau anh tin giữa anh và hắn thì em sẽ không hề do dự chọn hắn.
- Nói linh tinh.
Tuyết Liên đang hạnh phúc cũng phải ra tay độc ác với lão Túy, véo chặt eo hắn.
Vương Quốc Hoa định đi nghỉ nhưng lại bị người phá ngang bởi vì có người đến xin gặp. Người gõ cửa tự xưng là bí thư huyện ủy huyện Lâm Vượng - Hạ Nham, trên tay đối phương còn cầm một cái túi. Vương Quốc Hoa mở cửa nhìn thoáng qua túi nói:
- Bảo người cầm túi đi.
Nụ cười trên mặt Hạ Nham thoáng cái cứng lại.
- Chỉ là chút tâm ý mà thôi.
Vương Quốc Hoa nói:
- Anh nếu muốn có tâm ý thì đừng vào, đây là ý của tôi.
- Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấm com.
Tiếng trung rất kỳ diệu, lúc này cũng được thể hiện. Bí thư huyện ủy huyện Lâm Vượng Hạ Nham thấy Vương Quốc Hoa kiên trì như vậy chỉ có thể tiện tay đưa túi cho thư ký, lúc này mới có thể vào cửa.
Vương Quốc Hoa tùy ý mời hắn ngồi xuống. Đối với việc Hạ Nham đến thăm, Vương Quốc Hoa nghĩ đầu tiên là chiếc xe Audi đỗ trong nhà khách huyện ủy. Xe của Lưu Bân là xe khác, vậy chủ nhân xe Audi nhất định là tên đứng trước mặt.
- Chủ nhiệm Vương, tôi thay mặt 400 ngàn dân huyện Lâm Vượng cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã cứu đồng chí Lưu Bân.
Do Vương Quốc Hoa kiên trì, Hạ Nham buộc phải dùng cách này để nói chuyện. Đều là người nhiều kinh nghiệm nên đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong này.
- Không nói việc này, tôi chỉ thuận đường mà thôi.
Vương Quốc Hoa có vẻ rất lạnh nhạt, nó càng làm cho bí thư Hạ Nham lo lắn. Đúng, bổ nhiệm nhân sự ở huyện do thị ủy quyết định, nhưng Hạ Nham biết thái độ của bí thư thị ủy Dương đối với Vương Quốc Hoa. Gần đây bởi vì Vương Quốc Hoa rất chú ý đến công trình hy vọng nên bí thư Dương liền tổ chức cuộc vận động từ thiện trong toàn thị xã. Chỉ riêng việc này Hạ Nham đã không dám coi Vương Quốc Hoa là cùng cấp với mình.
- Chủ nhiệm Vương thật khiêm tốn, ngài quen đồng chí Lưu Bân đã lâu?
- Ha ha, sức tưởng tượng của bí thư Hạ đúng là quá phong phú, nói thẳng ra tôi không hề biết gì về Lưu Bân cả.
Vương Quốc Hoa đưa ra ctla làm Hoàng Nhàn rơi vào mê man.
- Hả, là như vậy sao?
Hạ Nham theo thói quen lấy thuốc trong túi quần ra thì Vương Quốc Hoa đã đưa một điếu tới. Hạ Nham nói cảm ơn, châm thuốc thì Trương Quốc Thắng gõ cửa tiến vào nói:
- Chủ nhiệm, phó bí thư tỉnh đoàn – Thạch Tiểu Ninh đến.
Vương Quốc Hoa đứng lên cười nói với Hạ Nham:
- Xin lỗi bí thư Hạ, tôi không thể tiếp anh được nữa.
Hạ Nham cũng không tiện ở lại, hắn vội vàng đứng lên nói:
- Chủ nhiệm Vương đúng là bận rộn, sau khi tới huyện Lâm Vượng, tôi nhất định sẽ tiếp đón chu đáo.
Vương Quốc Hoa đưa ra cửa đứng lại, Hạ Nham có chút thất vọng rời đi.
Vương Quốc Hoa không suy nghĩ nhiều mục đích mà Thạch Tiểu Ninh tới. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng không có bao ác cảm đối với Thạch Tiểu Ninh. Nếu ai làm phó bí thư tỉnh đoàn cũng không muốn có người chỉ trỏ tay chân trong phạm vi quyền lực của mình.
So với sự tùy ý của Vương Quốc Hoa, Thạch Tiểu Ninh trước khi đến đã làm đủ công tác chuẩn bị. hắn nhờ một ít quan hệ mà tìm đến trước mặt phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy – Ngôn Lễ Hiếu, hai người ăn cơm một bữa. Có lời cam đoan ra mặt giảng hòa của Ngôn Lễ Hiếu, Thạch Tiểu Ninh mới yên tâm. Nếu không hắn nhất định vẫn rất khẩn trương, Vương Quốc Hoa dựa vào gì mà cho mình mặt mũi.
Đến thị xã Bắc Sơn, Thạch Tiểu Ninh không vội vàng đến ngay mà trước hết đến chỗ Dương Quốc Minh ngồi một chút, sau đó nói vài việc. Nhìn thấy thời gian coi như đến thì hắn mới tới gặp Vương Quốc Hoa. Vì vậy có thể thấy Thạch Tiểu Ninh thực ra là người biết nguyên tắc.
Cùng đi với Thạch Tiểu Ninh còn có Lý Cạnh Hùng. Lý Cạnh Hùng đã kiểm điểm thẳng thắn với Thạch Tiểu Ninh , kết quả làm Lý Cạnh Hùng dở khóc dở cười. Phải nói trí tiến thủ của Lý Cạnh Hùng đáng khen nhưng lại nắm giữ tin tức không quá chuẩn.
- Cạnh Hùng, chủ nhiệm Vương ở văn phòng tỉnh ủy gần như không mấy người dám chọc vào, trong đầu anh có gì vậy hả?
Nói là như vậy nhưng Thạch Tiểu Ninh thực ra cũng đang thầm kiểm điểm mình. Trước đó mình không phải là không có tin tức chính xác sao, lúc này mình mới phải đến xin lỗi trong đêm chứ?
Đương nhiên lời này ở trong lòng Thạch Tiểu Ninh sẽ không nói với Lý Cạnh Hùng. Thậm chí lúc xe đỗ ở bãi đỗ xe khách sạn Bắc Sơn, Thạch Tiểu Ninh còn quay đầu lại dặn:
- Cạnh Hùng, anh không nên vào nếu không sẽ có phiền phức không cần thiết.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 506: Biến hóa quá nhanh (1)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Thạch Tiểu Ninh không mong Vương Quốc Hoa ra đón, nhưng khi thấy Vương Quốc Hoa đứng chờ ở bậc thang lên xuống của khách sạn, Thạch Tiểu Ninh cảm thấy mình phải một lần nữa đánh giá lại cậu thanh niên trẻ hơn mình tầm chục tuổi này.
Trong chính trị có vài quy tắc, Thạch Tiểu Ninh là cấp phó giám đốc sở, ở trường hợp chính thức Vương Quốc Hoa là cấp chính huyện nếu như ở trong phòng không ra thì đó chính là không tuân thủ quy tắc.
Vấn đề là đây không phải trường hợp chính thức mà Vương Quốc Hoa vẫn đi ra.
- Bí thư Thạch.
Vương Quốc Hoa vẫn duy trì lễ phép mà người khác không thể nói một câu gì cả. Điều này làm mấy lời Thạch Tiểu Ninh vốn chuẩn bị nói không sử dụng được. Vốn nghĩ tên Vương Quốc Hoa này nhiều lắm là chờ ở cửa phòng đã là rất cho mình thể diện rồi.
- Chủ nhiệm Vương quá khách khí.
Thạch Tiểu Ninh cũng chỉ có thể vội vàng ứng phó, thậm chí cố ý đứng ở dưới một bậc, đưa tay ra bắt tay Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa giống như không phát hiện, khách khí mời đối phương lên phòng, nói vài câu rồi hai người ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Vương, được ủy thác của bí thư, tôi đặc biệt đến thị xã Bắc Sơn chủ yếu là mượn cơ hội này đẩy công tác công trình hy vọng lên độ cao mới. Tôi tin có sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy, có sự ủng hộ của lãnh đạo thị ủy, có giám sát của chủ nhiệm Vương thì tỉnh đoàn nhất định có thể làm tốt công việc này.
Thực tế đi chuyến này là do Thạch Tiểu Ninh chủ động, trước đó chỉ nói một câu với bí thư Lương mà thôi.
Hai người chỉ nói chuyện công việc, nói chuyện khoảng nửa tiếng, Thạch Tiểu Ninh đứng lên nói:
- Muộn rồi, không làm ảnh hưởng đến giờ nghỉ của chủ nhiệm Vương. Đúng, trước khi đến tôi đã gặp trưởng ban thư ký Ngôn, lãnh đạo bảo tôi thay mặt chào hỏi chủ nhiệm Vương.
Vương Quốc Hoa thoáng dừng lại một chút, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khách khí nhưng đã ôn hòa hơn nhiều.
- Như vậy à, Bí thư Thạch đi tthong thả.
Vương Quốc Hoa đưa đến cửa, nhìn Thạch Tiểu Ninh lên xe mới xoay người rời đi. Ngôn Lễ Hiếu này làm gì thế không biết. Vương Quốc Hoa thật ra không hề tức giận. Ngôn Lễ Hiếu không báo trước một tiếng chính là để Vương Quốc Hoa tự tiếp xúc với Thạch Tiểu Ninh một chút, xem Thạch Tiểu Ninh có đáng để qua lại hay không? Mối quan hệ không ai ngại ít cả. Đương nhiên quan hệ giữa Vương Quốc Hoa và Ngôn Lễ Hiếu có thể nói là rất mật thiết.
Sáng dậy, đám người Thị đoàn đã tới trước. Vương Quốc Hoa còn đang rửa mặt đã có người đến gõ cửa thông báo. Chuyện sau một đêm đã có biến hoá, thị đoàn tiến hành hoạt động từ thiện khiến cho bí thư Thạch Tiểu Ninh – tỉnh đoàn rất coi trọng. Sau khi khẩn cấp bàn bạc quyết định tiến hành hoạt động từ thiện do thị đoàn Bắc Sơn và tỉnh đoàn cùng tiến hành trong phạm vi toàn tỉnh.
Cứ như vậy thị đoàn Bắc Sơn là người khởi xướng, người nắm quyền tiến hành là do tỉnh đoàn. Hành động khẩn cấp của thị đoàn thị xã Bắc Sơn để cứu chữa trong lúc vô tình trở thành một tấm tuồng. Vương Quốc Hoa biết thông báo này không khỏi thở dài một tiếng.
Cứ như vậy chuyện của Du Vân Vân không phải trọng điểm nữa. Chẳng qua đến lúc ấy Du Vân Vân sẽ về tỉnh đoàn với tư cách đại biểu tham gia nghi thức của hoạt động này. Bên phía tỉnh đoàn cũng không biết Thạch Tiểu Ninh làm như thế nào mà được hoàn toàn ủng hộ, Đảng ủy tỉnh đoàn cho rằng hoạt động này rất có ý nghĩa, đáng giá tuyên truyền, đưa tin.
Buổi sáng Vương Quốc Hoa tham gia hội nghị do tỉnh đoàn, thị ủy Bắc Sơn, thị đoàn Bắc Sơn tổ chức, nghiên cứu và bố trí hoạt động từ thiện ủng hộ học sinh khó khăn trong toàn tỉnh. Nói cách khác Vương Quốc Hoa tạo ra việc này thực tế không có bao ý nghĩa với vấn đề sau đây.
Bí thư tỉnh ủy Hứa Nam Hạ nhận được báo cáo của tỉnh đoàn cũng đã có phê duyệt quan trọng, đánh giá cao độ chuyện này, khẳng định tính năng động trong phương diện xây dựng tinh thần văn minh của thị ủy Bắc Sơn. Khi đối mặt với tình hình khó khăn đã phát huy tính chủ động, đồng thời bí thư Hứa cũng tán thành bộ máy lãnh đạo tỉnh đoàn, có thể nắm bắt cơ hội tổ chức hoạt động đầy ý nghĩa trong phạm vi toàn tỉnh.
Trưởng Ban tuyên giáo tỉnh ủy Trương Thiên Hào buổi chiều thấy báo cáo mà tỉnh đoàn trình lên cũng có phê duyệt quan trọng, yêu cầu bên Ban Tuyên giáo nhất định phải tích cực phối hợp tuyên truyền, quảng bá hoạt động này.
Diễn biến của việc này làm Vương Quốc Hoa trợn mắt há mồm, cũng làm cho lão Túy và Du Vân Vân lúc nói chuyện riêng tỏ vẻ rất phục Vương Quốc Hoa. Lực lượng một người là có hạn, khi quần chúng nhân dân toàn tỉnh cùng ra sức thì thành quả tự nhiên là rất lớn.
Vì thế đến chiều tối Vương Quốc Hoa tỏ vẻ Ban giám sát tỉnh ủy có việc rất quan trọng nên phải về tỉnh ngay, ở lại làm người thừa cũng không thú vị gì mấy. Trên đường về Vương Quốc Hoa vừa than thở vừa có chút vui vẻ. Chuyện có thể diễn ra thành thế này thì dù sao cũng có thể giúp một chút những em học sinh nghèo.
Trước khi đi Vương Quốc Hoa cũng đến bệnh viện thị xã Bắc Sơn thăm chủ tịch huyện Lâm Vượng – Lưu Bân.
Cuộc phẫu thuật của Lưu Bân khá thành công, được thị ủy coi trọng thì kết quả đương nhiên dễ đoán. Bên bệnh viện sợ xảy ra chuyện nên điều động bác sĩ có chuyên môn tốt nhất, trang thiết bị tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất. Lưu Bân nằm trên giường biết người tới là chủ nhiệm Vương – Ban giám sát tỉnh ủy không khỏi có chút khẩn trương định ngồi dậy nhưng đã bị Vương Quốc Hoa đè lại. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Chủ tịch Lưu nằm đi, tôi chỉ đến có một mình.
- Tôi biết là chủ nhiệm Vương đưa tôi tới bệnh viện, là ân nhân cứu mạng của tôi.
Lưu Bân nói chuyện khá mệt mỏi, Vương Quốc Hoa cười cười ngồi ở bên.
- Tôi nghe nói chủ tịch huyện Lâm Vượng có đủ tư cách hay không là xem tranh thủ được bao tiền cứu trợ. Không biết chủ tịch Lưu có tán thành với cách nói này không?
Lưu Bân rõ ràng có chút kích động muốn nói, Vương Quốc Hoa cười cười xua tay nói:
- Được rồi, anh không cần nói, tôi biết rồi. Anh yên tâm chữa bệnh, lúc rảnh đến Ban giám sát tỉnh ủy tìm tôi, chúng ta nói chuyện.
Vương Quốc Hoa không ở lâu, lập tức đứng lên cáo từ. Lúc đến bệnh viện, hắn không nhịn được quay đầu lại thở dài một tiếng.
Về tỉnh thành Vương Quốc Hoa vừa đến văn phòng không lâu thì được gọi tới văn phòng bí thư tỉnh ủy Hứa.
- Muốn hút thuốc tự lấy, chú làm xong việc đã.
Bí thư Hứa thấy Vương Quốc Hoa vào hơi ngẩng đầu lên rồi tiếp tục làm việc. Vương Quốc Hoa cũng đã quen, tự cầm thuốc trên bàn uống nước, rút một điếu châm rồi rất kiên nhẫn đợi.
- Hoạt động từ thiện cầu vồng sau cơn mưa là cháu đề xướng?
Hứa Nam Hạ cuối cùng đã xong việc, có thể là quen với tác phong làm việc của Vương Quốc Hoa nên Hứa Nam Hạ mới nói như vậy.
- Ồ, còn lấy tên hay như vậy sao? Việc này từ lúc phát sinh đến bây giờ không có quan hệ gì với cháu. Nếu nói cháu có dính dáng gì thì cháu coi như nói lời dẫn mà thôi.
Sau đó Vương Quốc Hoa nói qua hành trình tới thị xã Bắc Sơn của mình. Vương Quốc Hoa nói rất cẩn thận, Hứa Nam Hạ cũng chăm chú lắng nghe. Góc độ nhìn nhận vấn đề của mỗi người là khác nhau. Sau khi Vương Quốc Hoa nói xong chuyện, Hứa Nam Hạ thật lâu mới nói:
- Thì ra là vậy, những người kia đúng là vừa thấy gió đã coi như thấy mưa. Chẳng qua đây cũng là việc tốt.
Nói xong Hứa Nam Hạ lại trầm ngâm một lúc mới nói:
- Cháu thấy sao về Dương Quốc Minh?
Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút nói:
- Trước đây lúc ở thị xã Giang Đông thì Dương Quốc Minh là một thị trưởng rất có năng lực. Điểm này từ xây dựng đô thị và phát triển kinh tế của thị xã Giang Đông có thể thấy được. Chẳng qua cá nhân cháu cho rằng Dương Quốc Minh muốn làm gì đó ở thị xã Bắc Sơn lại gặp phải khó khăn chưa từng gặp bao giờ. Chuyến đi này tới huyện Lâm Vượng, cháu cảm thấy nơi này rất khó khăn.
- Ha ha, cháu cảm thấy phát triển kinh tế của thị xã Bắc Sơn cần đi con đường nào?
Hứa Nam Hạ nói khá nhanh mang theo niềm tin vô điều kiện vào Vương Quốc Hoa.
- Cái này không thể nói được. Cháu căn bản không biết rõ tình hình toàn diện của thị xã Bắc Sơn, cháu chỉ thấy một góc mà thôi.
- Đúng thế, là một góc. Một huyện nghèo nổi tiếng toàn tỉnh mà bí thư huyện ủy đi xe Audi, tất cả các vị thường vụ của thị xã Bắc Sơn đều đi xe Audi.
Nói tới đây Hứa Nam Hạ hừ một tiếng đứng lên đi tới trước cửa sổ, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài không nói một câu.
Lúc này Vương Quốc Hoa cũng chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Đợi một lúc bí thư Hứa mới quay đầu lại nói:
- Chương trình Cầu vồng sau cơn mưa tuyên truyền sẽ theo sát, việc này Ban giám sát cũng chú ý nhiều một chút.
Vương Quốc Hoa đứng lên định xin ra. Hứa Nam Hạ xua tay nói:
- Còn có một việc này, cháu đến chỗ Du di, hình như cô ấy có việc gì cần nói chuyện với cháu.
Vương Quốc Hoa vội vàng đến viện Khoa học xã hội, đến cổng thấy một xe tải đang dỡ hàng. Du Vân Vân đứng bên nhìn, cô phát hiện Vương Quốc Hoa tới lập tức cười đi đến:
- Quốc Hoa, cái này là do cháu tìm tới à? 50 máy tính xách tay, không ít tiền đâu.
Vương Quốc Hoa đầu tiên là sửng sốt rồi lập tức cười nói:
- Hả, có việc này, đây không phải là hàng hóa lưu hành ở nước ngoài sao? Nước ngoài đang lưu hành văn phòng không giấy, ngành quan trọng như Viện khoa học xã hội sao có thể không đi trước toàn tỉnh?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 506: Biến hóa quá nhanh (2)
Dịch: AND - Mê Truyện
Share by MTQ 4vn
Du Vân Vân có chút tò mò nói:
- Cái gì là văn phòng không giấy? Khái niệm này dì chưa nghe qua, cháu nói với dì một chút.
Vương Quốc Hoa rất vô sỉ tiến hành ăn cắp ý tưởng này. Thời này ở nước ngoài còn chưa bắt đầu trào lưu văn phòng không giấy. Hắn nói ra một chút, Du Vân Vân nghe xong rất hứng thú nói:
- Có ý nghĩa, đúng là có ý nghĩa, có thể đề nghị tiến hành phổ biến trong Đảng ủy chính quyền toàn tỉnh.
Vương Quốc Hoa cười hắc hắc nói:
- Dì, cháu là có tư tâm. Đây là sản phẩm mới của tập đoàn máy vi tính Thánh Đạt – khu công nghệ cao quận Hồng Sam – thị xã Giang Đông. Sau khi dì dùng nếu thấy tốt cũng không thể dùng không mà.
- Thằng bé này, bao người như vậy sao lại thành thật thế chứ?
Du Vân Vân cười cười trừng mắt nhìn rồi bảo Vương Quốc Hoa lên lầu uống trà.
Năng lực của Du Vân Vân không phải không có, rất nhanh đưa ra một phương án. Đầu tiên là tạo dư luận, viện Khoa học xã hội có sẵn các ngòi bút, chuyện này dễ làm. Báo tỉnh, đài truyền hình cũng có thể dễ dàng đối phó. Chờ khái niệm này xuất hiện trong dư luận, viện Khoa học xã hội sẽ đề nghị với tỉnh ủy, thông qua việc chính thức đề cử mua sắm, làm như vậy có nhiều chỗ tốt.
Chuyện cứ như vậy được xác định, dù là làm như thế nào thì Vương Quốc Hoa cũng không cần lo lắng, chỉ cần nói một câu với tập đoàn Thánh Đạt một tiếng, bảo bọn họ phối hợp một chút là được.
Làm tốt chuyện này, Vương Quốc Hoa cáo từ đi ra. Hắn vừa lái xe đến cửa thì đã bị người chặn lại. Chặn đường là Du Phi Dương, y đưa tay ra vẫy vẫy bảo đi theo, Vương Quốc Hoa lái xe đi theo. Địa điểm là một căn biệt thự dưới chân núi Việt Sơn. Nữ chủ nhân đứng ở sân cười hì hì, là nữ Mc đài truyền hình tỉnh – Diệp Vũ. Xem ra gian tình hai tên này đã rất gắn kết. Vương Quốc Hoa luôn có cảm giác lo lắng mơ hồ nhưng không có chứng cứ rõ ràng nên đành coi như không biết.
Từ xe Du Phi Dương xuống còn có Vương Quốc Duy. Hắn cười cười mở cửa cho Vương Quốc Hoa.
- Phục vụ lãnh đạo là vinh dự của tôi.
Du Phi Dương ở bên nghe vậy mỉm cười, Vương Quốc Hoa khẽ thở dài một tiếng, hắn đấm vai Vương Quốc Duy một cái.
- Ông đó, số tốt lắm đấy, có người bạn như Phi Dương.
Du Phi Dương đi tới nói:
- Chuyện làm đến đâu rồi?
Vương Quốc Hoa nói qua một chút, Du Phi Dương cười khổ nói:
- Đúng là không thể so với ông. Tôi nói mỏi miệng với dì mà dì luôn tỏ vẻ nghi ngờ tôi có âm mưu. Ông nói ba xạo, còn nói rõ mình có tư tâm mà dì không ngờ lại đáp ứng ngay. Cái này còn để người ta sống không hả? Tôi mới họ Du mà.
Vương Quốc Hoa cười phá lên khinh thường nói:
- Không biết ư? Tôi đây là công tâm, không giống ông, vừa nhìn là biết tâm địa đen tối của nhà tư bản. Dì có mắt nhìn thấu yêu quái tin ông mới là lạ.
Vương Quốc Duy ở bên cười nói:
- Cũng đúng, khái niệm này của Quốc Hoa đúng là hay, mọi việc danh chính ngôn thuận, tôi sao không nghĩ ra chứ?
Du Phi Dương nói:
- Cái của hắn đây là dối trá, hiểu không, dối trá. Rõ ràng có tư tâm mà đòi lấy lý do quan niệm đầy đường hoàng. Đảng viên của nước ta đều là như vậy. Ông đừng hâm mộ hắn, nếu học đến trình độ của hắn thì ông xong đời.
Ba người đứng trong sân cười nói vui vẻ, Diệp Vũ bưng trà xuất hiện cười nói:
- Em nói trong sân không phải không để ghế mà? Sao không ngồi xuống nói chuyện?
Ba người cười cười ngồi xuống, Diệp Vũ về lấy túi đi ra nói một câu:
- Em phải đi, phải đi phỏng vấn.
Trước khi đi Diệp Vũ hôn chụt vào má Du Phi Dương rồi mới đi. Vương Quốc Hoa nhìn cảnh này không khỏi có cảm giác khó nói thành lời ở trong lòng.
Ba người nói chuyện một lát, cuối cùng đề tài quay về người Vương Quốc Hoa. Nhắc đến hành trình đến thị xã Bắc Sơn, hai người Du Phi Dương, Vương Quốc Duy đều trợn mắt há mồm, nói gì mà quá đặc sắc.
- Không được, tôi phải bắt được cơ hội này.
Vương Quốc Duy vỗ đùi nói.
- Hoạt động này sẽ xuất hiện trên truyền hình, tập đoàn Thánh Đạt sẽ tài trợ. Phi Dương, ông phụ trách đối phó với Diệp Vũ, Quốc Hoa, ông phụ trách đối phó với Ban Tuyên giáo tỉnh ủy.
Du Phi Dương gật đầu nói:
- Đây đúng là cơ hội, tập đoàn Thánh Đạt có thể quyên góp một khoản tiền.
Vương Quốc Hoa lập tức lắc đầu bác bỏ.
- Muốn quyên góp thì quyên góp trực tiếp cho Tuyết Liên, tiền vào tay cô ta thì tôi còn yên tâm.
Du Phi Dương nói:
- Xong rồi, ông đây là coi trọng con gái nhà người ta, quyên góp cho hội chữ thập đỏ hoặc công trình hy vọng không phải có hiệu quả tuyên truyền tốt hơn sao? Quốc Duy đừng nghe hắn, lần này làm theo ý tôi sẽ không sai.
Vương Quốc Hoa chép miệng thở dài một tiếng nói:
- Du Phi Dương ơi Du Phi Dương, ông đúng là đánh giá cao mình rồi. Được rồi, coi như tôi chưa nói.
Vương Quốc Duy do dự một chút nói:
- Tôi cảm thấy Quốc Hoa nói có lý. Từ góc độ kinh doanh thì Phi Dương nói cũng đúng. Chẳng qua lần này tôi thật tâm làm từ thiện.
Du Phi Dương cười nói:
- Thật sự không phải coi trọng cô bé kia chứ?
Vương Quốc Hoa giơ chân đá bay ghế của Du Phi Dương, tên này ngã xuống đất bò dậy còn cười ha hả đầy đắc ý:
- Thẹn quá hóa giận.
Du Phi Dương quyết định ngồi trên mặt cỏ, hóp mắt nhìn trời:
- Quốc Hoa, nói thật tôi biết ông nói đúng. Nhưng chuyện này từ góc độ phát triển sau này của tập đoàn Thánh Đạt thì nên làm theo lời tôi.
Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng gật đầu chấp nhận. Sự ăn ý của hai người không cần nói thêm nữa.
….
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối năm dần tới, mùa xuân cũng đang tới dần.
Công việc trong thời gian này của Vương Quốc Hoa coi như thuận lợi. Nhưng thật ra việc cải cách công ty của Sở Sở lại gặp đầy khó khăn. Bây giờ gần đến tất mà phương án tinh giảm nhân viên của công ty xây dựng số 2 tỉnh vẫn còn đang tranh chấp. Sở xây dựng và Đảng ủy công ty xây dựng số 2 có ý kiến rất khác nhau. Sở Sở mỗi ngày rất bận, cô không có tâm tư để ý chuyện của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa thời gian này cũng khá bận vì cuối năm. Hai vợ chồng ít gặp nhau nên ít thời gian làm vài hoạt động.
Lưu Linh vẫn ở trên Bắc Kinh, mấy hôm trước gọi điện về nói là bệnh của Hiểu Lâm chữa xong, có thể về ăn tết.
Ngày 15/12 âm, Vương Quốc Hoa mới đến cơ quan đã bị Ngôn Lễ Hiếu gọi tới văn phòng.
- Ôi, cái này Quốc Hoa xem đi, Ban Tuyên giáo chuyển tới, công tác xét duyệt tiết mục đêm giao thừa đang khẩn trương tiến hành, vì đảm bảo mấy tiết mục tết năm nay không có vấn đề về chính trị do phòng văn minh ra mặt thẩm định, Ban giám sát tỉnh ủy cũng theo vào.
Trưởng ban thư ký Ngôn có lẽ không quá để tâm tới việc này, dù sao ý là bảo Vương Quốc Hoa tùy tiện phái người đi xem một chút là được.
- Đêm giao thừa, nhiều mỹ nữ không?
Vương Quốc Hoa thật ra không có tự giác của lãnh đạo, cười hì hì hỏi.
- Chắc là có, lẽ ra cậu không thiếu phụ nữ mà. Cũng đúng, cậu hẳn là mưu cầu danh lợi để kiếm phụ nữ.
Tâm trạng Ngôn Lễ Hiếu khá tốt, bắt đầu trêu đùa.
Vương Quốc Hoa thấy thế liền nco:
- Chỉ việc nhỏ này mà anh cũng gọi tôi tới đây ư? Có phải là giấu diếm việc gì không?
Ngôn Lễ Hiếu giơ ngón cái lên nói:
- Lợi hại, không gì trốn được ánh mắt của Quốc Hoa. Sang năm tôi có thể muốn ra ngoài. Cậu cũng nên tiến bộ. Sao, tôi đến chỗ tôi, anh em ta làm vài chén.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ, Ngôn Lễ Hiếu sao lại tranh thủ cơ hội ra bên ngoài.
- Anh đi đâu?
- Ý của bí thư Hứa là bảo tôi tìm một vị trí làm đến khi về hưu, cậu đoán xem.
Ngôn Lễ Hiếu không ngờ bắt đầu đi vòng vo, Vương Quốc Hoa cười nói:
- Không nói thì thôi, dù sao sớm muộn gì tôi cũng biết.
- Hừ hừ.
Ngôn Lễ Hiếu không có biện pháp gì với Vương Quốc Hoa, chỉ có thể cười khổ lắc đầu nói:
- Tôi tiễn cậu, dù sao sớm muộn gì cậu cũng biết.
Với độ tuổi của Ngôn Lễ Hiếu thật ra có thể giãy dụa lên trên một chút. Nhưng trên người Ngôn Lễ Hiếu còn có cảnh cáo, đi đến bước này có lẽ không hy vọng tiến lên. Y chỉ có thể làm chức giám đốc sở ở nơi nào béo bở một chút, đến tuổi lui về tuyến hai thì tranh thủ tăng một cấp. Vấn đề này có lẽ không khó, bí thư Hứa dù sao cũng sẽ lên chức nữa, không thể nào làm mãi ở tỉnh Nam Thiên chứ?
Ra khỏi chỗ Ngôn Lễ Hiếu, Vương Quốc Hoa về Ban giám sát. Cuối năm công việc thực ra không quá nhiều, tất cả mọi người đang nghĩ đến vấn đề phúc lợi cuối năm, trong đó nhiệt tình nhất chính là Trang Vân. Vương Quốc Hoa còn đang ở cửa văn phòng thì nghe thấy Trang Vân đang nói chuyện với Mạnh Khiết ở bên ngoài.
- Tiểu Mạnh, phúc lợi cuối năm nay chủ nhiệm Vương có nói gì không?
Mạnh Khiết có chút không nhịn được nói:
- Cái này tôi không biết, chờ tôi xong việc sẽ đi hỏi một câu.
Không khí văn phòng mấy hôm nay Vương Quốc Hoa cũng cảm giác được. Làm tân chủ nhiệm, Vương Quốc Hoa cảm thấy cần phải thể hiện chút thực lực trong vấn đề phúc lợi mới được.
Vương Quốc Hoa cúi đầu suy nghĩ việc này nên cúi đầu thiếu chút nữa va vào người đối diện. Hắn ngẩng đầu lên thấy là đồng chí Trần Mộc Căn đang tươi cười đầy mặt.
- Ồ, trưởng ban thư ký Trần sao rảnh rỗi đến chỗ đến Ban giám sát chúng tôi thế này?
Vương Quốc Hoa thật ra rất thích qua lại với người này, vị trưởng ban thư ký thành phố Việt Châu này rất biết làm người. Sau khi bắt tay, trưởng ban thư ký Trần cười nói:
- Sắp đến tết, tôi thay mặt thị ủy đến thăm hỏi các đồng chí tỉnh ủy một chút, mọi người vất vả rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius