Hỏa Vân Mân Côi cũng không tức giận, lại cười nói: “Thiên Vương là một trong chín cường giả tại Tuyệt Thiên lĩnh, là trường tồn thiên cổ, tự nhiên sẽ không đem Thiên Kiếm tông ta để vào mắt rồi. Nhưng thiên vương chính là người thông minh, thông tình đạt lý, đây là Tuyệt Thiên lĩnh, mọi người đều biết mà”
Đa Mục Thiên Vương cười lạnh, nói: “Ít nói lời tâng bốc với ta, bổn vương nuốt không trôi đâu. Ngươi đột nhiên chạy tới Tuyệt Thiên lĩnh ta, rốt cuộc cần làm gì?”
Lúc này, cô gái còn sống đi tới bên cạnh Hỏa Vân Mân Côi, trên mặt đầy vẻ vui mừng kích động, nói: “Thuộc hạ gặp qua trưởng lão”
Hỏa Vân Mân Côi nhìn cô gái này một cái, phất tay bảo nàng đứng sau lưng mình, hướng Đa Mục Thiên Vương cười nói: “Người vừa chết ở chỗ này cũng là vì Thiên Kiếm tông ta mà làm việc, bọn họ trước khi chết đã phát tín hiệu cầu cứu, Thiên Kiếm tông há có thể bỏ mặc được”
Đa Mục Thiên Vương hờ hững nói: “Nhân loại tự tiện xông vào Tuyệt Thiên lĩnh, là tự tìm chết”
Hỏa Vân Mân Côi thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Bọn họ cũng không phải tự tiện xông vào, mà là bị Thiên Vương triệu tới, không phải sao?”
Đa Mục Thiên Vương cười lạnh, nói: “Đúng thì sao nào, ngươi nói nhăng nói cuội là muốn có ý gì đây?”
Hỏa Vân Mân Côi hừ một tiếng: “Ít nhất ta cũng không phải tới đây cố tình gây sự, đúng không nào?”
Đa Mục Thiên Vương châm chọc nói: “Loài người dối trá, các ngươi sống như vậy cũng không ngại mệt chết sao chứ?”
Hỏa Vân Mân Côi phản bác: “Chúng ta nếu đều giống như các ngươi cơ bắp vậy, cũng không phải là nhân loại rồi”
Đa Mục Thiên Vương lạnh lùng nói: “Loài người vốn hèn mọn đê tiện mà, tuyệt không cao thượng”
Hỏa Vân Mân Côi cười to, nói: “Thiên Vương nói thật là hay nha, nhưng ngươi đã quên một điều, cái thế giới này do loài người thống trị đó”
Đa Mục Thiên Vương hừ lạnh: “Tuyệt Thiên lĩnh không phải là nơi mà loài người ngươi thống trị. Ngươi nếu tức thời nhanh rời đi, nếu không đừng trách bổn vương không lưu tình”
Hỏa Vân Mân Côi nhìn Tần Thiên một cái, trầm giọng nói: “Chỉ cần thiên vương giao người này cho ta, ta sẽ rời đi lập tức”
Đa Mục Thiên Vương lạnh lùng nói: “Bổn vương thiên tân vạn không mới đem hắn tới được nơi này, không thể cho ngươi đưa đi”
Hỏa Vân Mân Côi giọng trì hoãn, nói: “Thiên Vương đã nói như vậy, đã làm khó dễ ta rồi”
Đa Mục Thiên Vương lãnh đạm nói: “Không khó gì cả, ngươi muốn mang hắn đi, vậy phải xuất ra bản lĩnh rồi”
Tần Thiên đứng yên bất động, trong lòng tràn đầy mong đợi, nghĩ thầm giữa Đa Mục Thiên Vương cùng Hỏa Vân Mân Côi rốt cuộc là người nào lợi hại hơn nhỉ.
Tương lai, Tần Thiên không có quyền lựa chọn, vì vậy hắn quyết định ngộ ứng tùng quyền.
Hỏa Vân Mân Côi cười một tiếng ưu nhã, vuốt cằm nói: “Nếu thiên vương đã nói như vậy, ta đây sẽ bêu xấu một chút, nhìn Thiên Kiếm tông ta so với Tuyệt Thiên lĩnh, rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu a?”
Tay trái vung lên, cô gái đứng bên cạnh Hỏa Vân Mân Côi bay ngược ra xa, trực tiếp đưa vào trong thời không chi môn, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Đa Mục Thiên Vương cũng không ngăn cản, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Hỏa Vân Mân Côi, ánh mắt lộ ra sát ý.
Hỏa Vân Mân Coi tay cầm trường kiếm, bước đi nhẹ nhàng, dáng người thon dài làm cho người ta có một loại cảm giác phiêu dật xuất trần.
Đây là một nam nhân vô cùng mị lực, nhưng lại có một cái tên rất nữ nhân.
Sau nụ cười ưu nhã mê ngươi kia, là ẩn giấu vết tang thương thâm trầm của năm tháng, hắn không hề giống như vẻ bề ngoài còn trẻ như vậy
Bước chân nhẹ nhàng như đang ngắm phong cảnh, Hỏa Vân Mân Côi tuyệt không nóng lòng, chậm rãi đi tới bãi đất trống, ánh mắt ngưng nhìn Tần Thiên mà không phải là Đa Mục Thiên Vương, điểm này có chút quỷ dị.
Tần Thiên cảm nhận ánh mắt của Hỏa Vân Mân Côi, bên trong ẩn giấu hàm nghĩa gì đó khiến cho Tần Thiên không thể nào hiểu thấu, cổ quái mà thâm thúy.
Đa Mục Thiên Vương khí phách mười phần, ánh mắt lóe lên không ngừng, hiển nhiên gã nhân loại nhỏ bé trước mắt lại làm cho hắn có cảm giác không nắm bắt được.
Lúc này, trên thần thụ thái cổ, Hắc Thủy Huyền Xà quét xuống dưới, cái đầu khổng lồ như ngọn núi lập tức che đi ánh sáng vùng phụ cận.
Hoa Vân Mân Côi dừng bước, trường kiếm đỏ ngầu (hồng xích) ở trong tay khẽ kêu lên, thanh âm chuông đồng phát ra thanh thúy, đó chính là huyền minh thiên âm, đối với huyền linh dị thú có lực chấn nhiếp nhất định.
Hắc Thủy Huyền Xà lè lưỡi ra nuốt vào, không chút sợ hãi huyền minh thiên âm, hai con ngươi xanh biếc lộ âm hàn, hơi thở khủng bố.
Hỏa Vân Mân Côi không dám khinh thường, Hắc Thủy Huyền Xà này là huyền linh dị thú nổi danh hung tàn, so với Đa Mục Thiên Vương một trong chín đại thiên vương Tuyệt Thiên lĩnh cũng không kém cạnh chút nào.
Đa Mục Thiên Vương trong Tuyệt Thiên lĩnh, mặc dù không phải là Kim Sí Đại Bằng trong truyền thuyết, nhưng lại có huyết thống của Kim Sí Đại Bằng, hai hàng con mắt dưới hai nách chính là một loại đoạt hồn, có lực đoạt hồn nhiếp phách, có thể làm hàng tỷ huyền linh dị thú kinh sợ, có thể nói ở trên đại lục Khởi Nguyên chính là thú trung vương giả.
Cong ngón tay búng ra một cái, kiếm rít rồng ngâm.
Trường kiếm run lên gào thét bay ra, sau khi quay quanh Hỏa Vân Mân Côi ba vòng, đột nhiên hóa thành một con hỏa long khổng lồ, trên cổ nó buộc ba cái chuông đồng màu tím, phát ra huyền minh thiên âm rung trời.
Đến lúc này, trên thái cổ thần thụ, đông đảo cự thú đều lo lắng xao động, huyền minh thiên âm mặc dù không gây thương tổn gì đến Đa Mục Thiên Vương và Hắc Thủy Huyền Xà, nhưng đối với những cự thú còn lại mà nói, có uy hiếp trí mạng.
Liệt hỏa Hồng ngưu, Bạch giao ở trước mặt huyền minh thiên âm lộ vẻ sợ hãi tái nhợt vô lực, nhưng bọn họ nắm bắt được cơ hội này, đem hết sức lực hướng nơi xa xa bay đi.
Đa Mục Thiên Vương ánh mắt lạnh lẽ, hừ một tiếng: “Không có bổn vương cho phép, ai dám tự ý rời đi?”
Lúc nói chuyện, Đa Mục Thiên Vương vung tay phải lên, cánh tay chỉ trong nháy mắt dài đến mấy trăm trượng, hóa thành một con sí bằng cực lớn, đem liệt hỏa Hồng ngưu, Bạch giao bao phủ vào trong đó.
Phía dưới sí bằng khổng lồ kia, hai hàng con mắt bổng tách ra ánh kim quang sáng ngọc, hóa thành sáu cột sáng, trong nháy mắt xuyên thủng thân thể khổng lồ của liệt hỏa Hồng ngưu cùng Bạch giao.
Một tiếng kêu gào thảm thiết, liệt hỏa Hồng ngưu cùng Bạch giao từ không trung rơi xuống, thân thể khổng lồ đập phá hủy không ít cây cối, thanh âm bang bang vang liên hồi.
Cười ngạo nghễ, Đa Mục Thiên Vương thu hồi tay phải kia, trong nháy mắt sí bằng khổng lồ kia đã thu nhỏ lại, Tần Thiên thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
Trước Thần thụ thái cổ, hỏa long khổng lồ cùng Hắc Thủy Huyền Xà bay múa va chạm nhau, tia lửa bắn ra như sao, nhìn qua rất mỹ lệ cùng quỷ dị.
Thân thể Hắc Thủy Huyền Xà lớn như ngọn núi, so với hỏa long lớn ít mấy lần, chỉ qua mấy hiệp đã đánh bay hỏa long, khiến cho nó khôi phục lại bộ dạng trường kiếm.
Sắc mặt Hỏa Vân Mân Côi âm trầm, quang hoa lưu chuyển quanh thân, kết giới phòng ngự sóng gợn càng rõ ràng hơn, từ từ hiển lộ một đồ án, dĩ nhiên là một đóa hoa hồng vô cùng kiều diễm.
Đồng thời, trên đầu Hỏa Vân Mân Côi, hỏa vân quay cuồng càng phát ra ánh sáng ngọc, tựa như hoa hồng nở rộ, vô cùng mỹ lệ.
Hắc Thủy Huyền Xà gầm nhẹ một tiếng, trong ánh mắt toát ra vẻ cảnh giác, phát một đoạn âm thanh trầm thấp.
“Trước mặt Thần thụ thái cổ, hết thảy công kích lĩnh vực không gian đều phải chịu quấy nhiễu rất nhiều, ngươi hiện tại chỉ có thể tự động giáng cấp, vận dụng cảnh giới Vạn Tượng, phát động công kích mà thôi”
Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Ngươi nói không sai, Thần thụ thái cổ quả thật quỷ dị, làm cho ta khó phát động được công kích lĩnh vực không gian. Song, cho dù là công kích của cảnh giới Vạn Tượng, kết hợp với phòng ngự kết giới sóng gợn, dung nhập vào bên trong Huyết Mân Côi, vậy đủ để tạo thành uy hiếp khổng lồ đối với ngươi rồi”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Hắc Thủy Huyền Xà nói: “Tạo Hóa thất cảnh, ngươi tu luyện ít nhất đã đến tầng thứ tư Không gian lĩnh vực, Thiên Kiếm tông quả nhiên không hổ là đệ nhất phái tại Vân Châu, quả thật có mấy phần bản lĩnh”
Con rắn hé miệng, âm ba đột kích.
Trước người Hỏa Vân Mân Côi hư không như không hề thấy bắt đầu xuất hiện gấp khúc sóng gợn, đó là công kích kinh khủng do Hắc Thủy Huyền Xà phát ra, có thể trực tiếp xé rách hư không, đánh tan lĩnh vực.
Hỏa Vân hét lên một tiếng, chân đạp, thân thể nghiêng nghiêng về phía trước, hai tay thủ ở trước ngực kết thành thủ ấn, đồ án phòng ngự kết giới gợn sóng liền chuyển động nhanh hơn, hóa thành một cái chuông đồng màu tím.
Đa Mục thiên vương thấy thế liền nhắc nhở: “Cẩn thận, đó là Tử Ngọc Thôn Thiên Linh”
Lời vẫn còn thoang thoảng bên tai, âm ba công kích như nước lũ tràn về, đụng trên kết giới phòng ngự Hỏa Vân Mân Côi, liền bị Tử Ngọc Thôn Thiên Linh cắt nuốt hoàn toàn.
Một kích của Hắc Thủy Huyền Xà không hiệu quả, nhanh chóng dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn cái chuông đồng màu tím kia, giọng chất vấn: “Đây chính là trấn sơn chi bảo của Thiên Kiếm tông – Tử Ngọc Thôn Thiên Linh?”
Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Cái này coi là loại phục chế thôi, nhưng uy lực của nó cũng không thể xem thường”
Đa Mục thiên vương hừ một tiếng: “Một món chế phẩm, ngươi lại dám mang ra uy hiếp, ngươi quá kinh thường Tuyệt Thiên lĩnh ta rồi đó”
Hỏa Vân Mân Côi nói: “Một món phục chế dĩ nhiên là không thấm vào đâu, nhưng là đại biểu cho quyết tâm của Thiên Kiếm tông ta. Có lẽ ở trong mắt các ngươi, không coi Thiên Kiếm tông vào mắt, nhưng mà hôm nay Thiên Kiếm tông đã đến đây, biểu thị ngay ngày mai mười đại môn phái trên Khởi Nguyên đại lục đại giá quang lâm, Khi đó, Thần thụ thái cổ này có thể che chở cho các ngươi hay, không ai biết được a?”
Đa Mục thiên vương cùng Hắc Thủy Huyền Xà trao đổi ánh mắt một cái, hiển nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tần Thiên đứng một bên quan sát, tất cả lời song phương đàm thoại hắn đều nghe không thiếu một chữ, đối với tương lai sau này hắn càng lo lắng hơn.
Từ tình thế trước mắt xem ra, mình đã trở thành cái đích để mọi người ‘quan tâm’, người người tranh đoạt.
Ở tình huống như thế, Tần Thiên lại không có chút năng lực tự vệ, trừ khi có kỳ ngộ ra, căn bản không làm được bất cứ chuyện gì, vậy thì không thể cải biến được kết cục.
“Nói toàn chuyện giật gân, ngươi cho rằng Tuyệt Thiên lĩnh ta là nơi dễ chọc vào sao? Cho dù mười đại môn phái trên Khởi Nguyên đại lục tới đây đầy đủ, ta không tha cho các ngươi thì cũng không làm khó dễ ta được”
Đa Mục thiên vương thái độ cường ngạnh, căn bản không để mắt lời uy hiếp của Hỏa Vân Mân Côi.
Hắc Thủy Huyền Xà chợt lóe rồi biến mất, sau một sát na liền biến thành một cô gái hắc y thân cao gầy gầy, hiện ra bên người Tần Thiên.
Nhìn kỹ, cô gái mà Hắc Thủy Huyền Xà biến thành băng sương lãnh nhược, diễm lệ, so với Tần Thiên còn cao hơn cả một cái đầu, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.
Hỏa Vân Mân Côi sắc mặt chợt biến, khuyên: “Các ngươi nếu đem hắn cất giữ, vậy chỉ mang đến cho Tuyệt Thiên lĩnh tai kiếp khôn cùng”
Cô gái hắc y lạnh lùng nói: “Đem hắn giao cho ngươi, vậy Thiên Kiếm tông của ngươi cũng mang tai họa vào đó”
Tần thất kỳ lộc, thiên hạ trục chi. (câu này dịch sao ta)
Tần Thiên hiện tại giống như con sơn dương, là một củ khoai nóng, người người đều mơ tưởng, là người mang đến tai họa.
Hỏa Vân Mân Côi nói: “Cái này không nhọc lòng các ngươi, chỉ cần các ngươi mang hắn giao đây, Thiên Kiếm tông ta có biện pháp ứng đối”
Đa Mục thiên vương cười lạnh, nói: “Chúng ta nếu đã sợ phiền toái, cũng sẽ không mời hắn đến nơi này. Ngươi đừng có tốn nước miếng thêm nửa, tốt nhất mau mau rời đi”
Hỏa Vân Mân Côi có chút tức giận, nói: “Thật là độc nha, ta tận tình khuyên bảo mai chừ, nguyên lai đối với đám người các ngươi như gải đàn tai trâu. Các ngươi … di … đây là?”
Đang nói, Hỏa Vân Mân Côi đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy ở trên bầu trời xa xa, một đóa lưu vân quang hoa năm màu xẹt đến.
Tốc độ của lưu vân kia cực nhanh, chỉ nháy mắt đã đến gần nơi rồi.
Tần Thiên ngạc nhiên nhìn lưu vân, phát hiện quang hoa năm màu dĩ nhiên sắc màu không đồng nhất, hơi hơi giống như thiên mã, đang huy cánh, kéo theo sau nó là một chiếc chiến xa mờ ảo dài vạn trượng, từ hư không phóng tới.
Đa Mục thiên vương ánh mắt âm trầm, hừ nhẹ nói: “Thiên Mã chiến xa, đây là ký hiệu của Chiến Thần tông Giang Châu, đứng thứ chín trong mười đại môn phái trên đại lục Khởi Nguyên, chỉ vẻ vẹn cao hơn Thiên Kiếm tông một cấp mà thôi”
Hỏa Vân Mân Côi cau mày, nói: “Không nghĩ tới bọn họ đích thực tới thật nhanh a”
Quay đầu lại, Hỏa Vân Mân Côi nhìn Tần Thiên một cái, vẻ mặt kia như nhắc nhủ một điều gì đó.
Tần Thiên cảm nhận được ánh mắt này, nhưng không giải thích được ý nghĩa của nó là gì.
Lúc này, thiên mã Chiến Thần đã tới, đang trong quá trình giảm tốc, thiên mã cùng chiến xa hòa thành một đoàn quang hà năm màu, bao phủ quanh thân một người.
Nhìn kỹ, thân ảnh kia là một tráng hán khôi ngô vận lam bào, phóng khoáng, khí phách hào hùng, kết giới năm màu quanh thân, trên đỉnh đầu một đóa hỏa diễm xanh lam quay cuồng, một cây chiến kỳ như ẩn như hiện ở trong đóa hỏa diễm đó.
Vị tráng hán này lăng không hư độ, dưới chân là một đóa lưu vân hoa sen, khí thế uy vũ bá đạo làm hắn không giận mà uy, làm cho người ta có một loại cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào.
Tần Thiên nhìn người này, khí chất cương mãnh hào phóng, so với Hỏa Vân Mân Côi kia lại hoàn toàn là hai tính cách đối lập.
Hỏa Vân Mân Côi tuấn lãng, có loại cảm giác phiêu dật xuất trần, giống như trường kiếm trong tay hắn vậy, nổi bật bất phàm.
Mà vị tráng hán trước mắt này cũng là bá đạo uy nghiêm, phong cách cổ xưa như liệt như hỏa, trên người để lại dấu vết qua năm tháng, chất phác tự nhiên.
Đi tới trong sân, tráng hán quét qua toàn trường, ánh mắt dừng lại trên người Tần Thiên trong chốt lát, nhưng sau đó liền dời qua trên người Đa Mục thiên vương cùng Hỏa Vân Mân Côi.
“Môn hạ Chiến Thần tông, đệ nhất chiến tướng Cổ Liệt!”
Đi thẳng vào vấn đề, trực lai trực vãng(dứt khoát), không có bất kỳ một bộ dáng làm ra vẽ nào.
Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Tại hạ là trưởng lão Thiên Kiếm tông – Hỏa Vân Mân Côi, còn vị này là Đa Mục thiên vương, vị kia là Hắc Thủy Huyền Xà”
Cổ Liệt kinh ngạc nhìn cô gái hắc y một cái, tựa hồ không nghĩ tới nàng một đầu Hắc Thủy Huyền Xà rất nổi hung danh.
Đa Mục thiên vương lãnh đạm nói: “Người Chiến Thần tông tới đây, hẳn là vì tiểu tử này rồi?”
Cổ Liệt nhìn Tần Thiên một cái, thản nhiên nói: “Cổ Liệt phụng mệnh làm việc, tất phải mang hắn trở về. Hai vị thiên vương nếu không muốn tổn thương hòa khí, vậy xin mời đem hắn giao ra đây”
Đa Mục thiên vương cuồng tiếu, nói: “Chiến Thần tông thật cuồng vọng a, ngươi cho rằng Tuyệt Thiên lĩnh ta là nơi các ngươi muốn tới, muốn lui sao?”
Cổ Liệt trầm giọng nói: “Cổ Liệt không có ý xem thường Tuyệt Thiên lĩnh, chẳng qua là phụng mệnh làm việc, phải mang người này đi, nếu không không cách nào báo cáo kết quả. Thiên vương nếu làm khó dễ, vậy chúng ta liền xem bản lĩnh thôi, ta sẽ tận lực mà làm, tuyệt không tiếc nuối”
Đa Mục thiên vương cả giận nói: “Ngươi cho rằng bổn vương sợ các ngươi sao, đến đây đi”
Cổ Liệt nhìn Hỏa Vân Mân Côi một cái, hỏi: “Ngươi chọn người nào?”
Hỏa Vân Mân Côi cười nói: “Ta chọn Hắc Thủy Huyền Xà, người kia giao cho ngươi”
Cổ Liệt cũng không nói nhiều, sải bước hướng Đa Mục thiên vương đi tới, dáng người khôi ngô tại trong mắt Đa Mục thiên vương chẳng tính quái gì, nhưng mà trên người Cổ Liệt phát ra khí phách cương mãnh kia, lại làm cho Đa Mục thiên vương có chút cảnh giác.
Hỏa Vân Mân Côi cười ưu nhã một tiếng, hướng cô gái hắc y Hắc Thủy Huyền Xà đi tới, vô hình trung chặt đứt liên lạc giữa nàng và Đa Mục thiên vương.
Hai đấu hai, giao đấu công bình.
Thiên Kiếm tông chiến Hắc Thủy Huyền Xà, Chiến Thần tông chống lại Đa Mục thiên vương, người – thú đánh một trận, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Tần Thiên đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt hưng phấn nhìn song phương sắp lao vào cuộc chiến, trong lòng suy đoán, rốt cuộc là đám nào mạnh hơn một chút nhỉ.
Đa Mục thiên vương cùng Hắc Thủy Huyền Xà chính là một trong số chín đại thiên vương Tuyệt Thiên lĩnh, có thể nói là vương giả trong huyền linh dị thú, luôn luôn hung tàn bá đạo, hoành hành tại Tuyệt Thiên lĩnh.
Thiên Kiếm tông mặc dù đứng hàng thứ mười trong mười đại môn phái tại đại lục Khởi Nguyên, nhưng là đệ nhất phái ở Vân Châu, được xưng là thế lực mạnh nhất ở Vân Châu.
Chiến Thần tông cũng là một trong mười đại môn phái trên đại lục Khởi Nguyên, nhưng xếp hạng còn trên Thiên Kiếm tông một bậc, cao thủ từ chỗ này đi ra cũng là nhân vật nhất đẳng.
Thân phận song phương đối lập, cũng không phải là hạng người hời hợt, không tiếc hết thay để chiến đoạt, đây tuyệt đối hưng phấn tuyệt luân a.
Ánh mắt Cổ Liệt khóa Đa Mục thiên vương, cước bộ trầm ổn mà có lực, kết giới ngũ thải quang hoa quanh thân lăn tăn ba động, từng đoàn chiến hỏa bay tán loạn rất rõ ràng đập vào mắt Tần Thiên.
Đây là một loại dấu tích trải qua năm tháng, là chuyện mà Cổ Liệt sau nhiều năm trải qua chinh chiến mới có được.
Những hình ảnh kia mặc dù hư ảo, nhưng nội dung truyền đạt trong đó lại là hoàn toàn chân thực.
Những thứ này nhường như sự tích trải qua huyết lệ, dung nhập vào bên trong kết giới phòng ngự Cổ Liệt, có thể có hiệu quả tăng phúc kinh người, đây là một loại vận dụng trong cảnh giới thứ ba Tạo Hóa cảnh – Vạn tượng tùy tâm.
Cử chỉ này liền có thể thấy được, Cổ Liệt tuyệt đối có tu vi trên cảnh giới Vạn tượng, cụ thể đạt tới cấp độ nào, giờ phút này tạm thời không cách nào phán đoán được.
Tạo Hóa thất cảnh được phân chia thành: Thần biến, Thiên nhân, Vạn tượng, Không gian, Thời gian, Tạo vật. Trong bảy cảnh giới đó, Vạn tượng hơi có chút huyền diệu, thuộc về lĩnh vực đặc thù, thành tựu cao thấp đối với tu luyện giả thiên tài không có chút quan hệ nào.
Cổ Liệt đem một thân chiến tích dung nhập vào bên trong kết giới, đây là một loại dũng cảm gan dạ, hành động mãnh liệt, ngoại trừ hiệu quả tăng phúc ra, còn tùy thời khắc tạo ra một loại hào khí chưa từng có từ trước tới nay.
Đa Mục thiên vương ánh mắt lạnh như băng, quanh thân kim quang hiện ra nồng đậm, tạo thành ba đường vân dao động, đang lấy một phương thức cực kỳ huyền diệu giăng khắp nơi, tạo thành một loại phòng ngự độc hữu cho riêng mình.
Kim quang trên người Đa Mục thiên vương giống như có linh tính, quanh co khúc khuỷu kéo dài ra, cuối cùng tạo thành một đạo kim quang ánh sáng ngọc, mặt ngoài phòng ngự kết giới hiện ra các loài phi cầm dị thú bay qua lại.
Những loài phi cầm cự thú kia đều là những loài chưa hề xuất hiện, là thượng cổ dị thú mới lần đầu nhìn thấy, nhìn qua rất sống động, ở mặt ngoài kết giới bay bổng quanh quẩn, hiển lộ thần uy.
Tần Thiên vẻ mặt dại ra, hắn là một thường dân chỉ muốn nhìn xem náo nhiệt thôi, nhưng dù vậy, kết giới phòng ngự trên người Cổ Liệt cùng Đa Mục thiên vương, đã làm cho hắn mở rộng tầm mắt, chỉ là không rõ bọn họ làm sao lại làm được như vậy.
Trong mắt Cổ Liệt tràng đầy nhiệt huyết, miệng rống lên một tiếng vang rền, cả người bay lên, bay cao đến mấy trăm trượng, từ giữa không trung đáp xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, huy động như vũ bão, từng từng quả đấm đỏ ngầu phá không hướng Đa Mục thiên vương oanh kích qua.
Đa Mục thiên vương lạnh lùng cười một tiếng, thân thể vừa chuyển, trong nháy mắt cả người xoay tròn, biến thành một đạo quang trụ kim sắc cao ngất trời.
Cùng lúc đó, Đa Mục thiên vương phất tay phản kích, quyền ảnh màu vàng dày đặc gào thét bay ra, chấn cho thời không rung chuyển, núi sông biến sắc.
Lấy quyền phá quyền, lấy cứng chọi cứng.
Cổ Liệt cùng Đa Mục thiên vương đều là người cuồng vọng bá đạo, không có ý thối lui chút nào, lực lượng kinh khủng điên cuồng va chạm nhau, trong nháy mắt dẫn phát trăm ngàn tiếng nổ tung, đem hư không oanh thành một cái lỗ thủng to tướng.
Bên này, trận chiến giữa Hỏa Vân Mân Côi cùng Hắc Thủy Huyền Xà lộ vẻ yên tĩnh hơn nhiều.
Kiếm pháp Hỏa Vân Mân Côi tinh diệu tuyệt luân, Hắc Thủy Huyền Xà phản kích toàn quỷ dị, song phương lấy nhanh đánh mau, vô số kiếm khí và chưởng lực cùng tan biến vào hư không, nhiều cảnh huyết lệ biến từ đơn giản thành phức tạp, xinh đẹp mỹ miều đó, rồi lại vô cùng hung hiểm.
“Thiên Kiếm Truy Hồn!”
Một tiếng huýt sáo điếc tai từ trong miệng Hỏa Vân Mân Côi phát ra, kiếm quang đỏ ngầu kia trong nháy mắt lấy tốc độ cực nhanh, chấn động thành một luồng sóng gợn từ chuôi xông mũi kiếm, như nước lũ tràn về, khí thế kinh người.
Hắc Thủy Huyền Xà thần tình khẽ biến, thân thể mềm mại xoay tròn một cái, trong nháy mắt hóa thành một con cự xà cực lớn, há mồm phun ra một đạo quang diễm màu lục, vừa lúc đón nhận một kiếm kia của Hỏa Vân Mân Côi.
Đến lúc này, trên hồng quang trên mũi kiếm rung trời kia, bay vụt ra một đạo kiếm quang sáng chói, ẩn chứa hàng nghìn hàng vạn biến hóa, trong nháy mắt nổ tung, vừa lúc đụng vào quang diễm do Hắc Thủy Huyền Xà phun ra.
Nhưng, chỉ thấy cường quang chợt lóe, sét đánh rung trời, khí lãng hủy diệt pho thiên cái địa, mang theo khí phách không thể kháng cự, nhất cử nhất động đem Hắc Thủy Huyền Xà cùng Hỏa Vân Mân Côi bắn bay đi.
Tần Thiên đứng gần đó, mắt thấy gặp tai ương, may mắn Hắc Thủy Huyền Xà xoay người đem chặn lại, vảy rắn đen nhánh xinh đẹp lóe lên sóng gợn huyền diệu, đem toàn bộ lực hủy diệt đánh văn ra ngoài.
Giao chiến giữa Cổ Liệt cùng Đa Mục thiên vương dị thường mãnh liệt, tựa như một cuộc long tranh hổ đấu, người nào cũng không chịu thối lui dù nửa bước.
Giữa không trung, khí lưu quay cuồng gào thét chói tai, biến thành nhiều loại hình thái khác nhau, tụ hợp rồi phân tán, bể tan rồi trọng sinh.
“Đến đây đi, đón ta một chiêu Chiến Kỳ Phi Dương”
Thanh âm vang vang khắp toàn trường, Cổ Liệt cả người bay lên trời, toàn thân lóe ra ánh sáng năm màu, trên đầu một đóa hỏa diễm quay cuồng, một mặt chiến kỳ phát ánh sáng đỏ màu máu chậm rãi bay lên không, bắn ra hàng nghìn hàng vạn quang hoa.
Khoảnh khắc đó, một cổ huyết chiến nổ ra, một cổ khí thế bao phủ Tuyệt Thiên lĩnh vĩnh viễn không tan, tràn đầy khí phách, tự tin, không sợ tinh thần, tách ra độc chiến thiên hạ, vĩnh viễn không chịu thua.
Cái này là huyết chiến tinh thần của Chiến Thần tông, Chiến Kỳ chỉ, tuyệt không nói bại, rung động toàn trường.
Tần Thiên cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hào tình vạn trượng, bị cổ khí thế do Cổ Liệt tạo ra đó đã khích lệ hắn thật sâu.
Đa Mục thiên vương quát lên một tiếng vang tới tận trời.
“Tới tốt lắm, ta đón một chiêu Chiến Kỳ Phi Dương này của ngươi!”
Trong thời gian bay lên không trung, Đa Mục thiên vương bắt đầu biến hóa, hóa thành một con đại bằng, hai cánh khổng lồ đồng thời huy động, dưới nách ba mươi con mắt lóe ra ánh sáng lập lòe, bắn ra hàng nghìn hàng vạn quang hoa, ở giữa không trung ngưng tụ thành một con đại bằng màu vàng, trong miệng phát ra tiếng kêu rung trời, hướng chiến kỳ trên đỉnh đầu Cổ Liệt phóng đi.
Nhìn Đa Mục thiên vương, con mắt Cổ Liệt tròn xoe, miệng quát lên một tiếng: “Chiến Kỳ Phi Dương, thiên uy hạo đãng!”
Chiến kỳ đón gió bay lên không, hóa thành một cây cờ to tướng, lóe ra ánh sáng màu máu, khí phách cường liệt ẩn chứa vô kiên bất tồi, hướng cái đầu con chim đại bằng màu vàng kia đánh tới.
Đại bàng kim sắc chính là do kim quang đoạt hồn của Đa Mục thiên vương biến thành, có hủ hóa, có lực tan rã, có thể hủ hóa ánh sáng huyết sát do chiến kỳ phát ra.
Khi song phương va chạm nhau ở giữa không trung, đại bằng kim sắc rên rỉ một tiếng, đã bị chiến kỳ chém nát bấy.
Còn trên chiến kỳ, quang mang vốn cường thịnh trong nháy mắt lờ mờ đi, dĩ nhiên là bị thương nặng.
Chịu ảnh hưởng kia, Cổ Liệt cả người chấn động, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Đa Mục thiên vương hét lên một tiếng giận dữ, rơi xuống từ giữa không trung, quang mang cả người rung chuyển, nguyên khí tổn thương nặng nề.
Thu hồi chiến kỳ, Cổ Liệt cười to, nói: “Không hổ là Đa Mục thiên vương Tuyệt Thiên lĩnh, quả nhiên lợi hại”
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Đa Mục thiên vương cười lạnh, nói: “Ngươi cũng không kém, mặc dù ngươi mượn lực chiến kỳ, hơi có chút mưu lợi”
“Thiên vương nói không giả, đúng vậy vừa rồi là ta mượn lực chiến kỳ, mới có thể đánh ngang tay với ngươi. Hiện tại, chúng ta đổi bằng phương thức khác, bằng thực lực bản thân quyết phân cao thấp”
Cổ Liệt sải bước đi về phía trước, quanh thân ngũ thải quang mang bắt đầu thiêu đốt, dưới chân hỏa diễm ngưng tụ thành từng đóa hoa sen, sinh ra tính mệnh huy hoàng.
Đa Mục thiên vương vẻ mặt kinh biến, bật thốt lên: “Xem ra, ta đã coi thường ngươi rồi, ngươi hẳn tu luyện đến tấng sáu Tạo Hóa cảnh – Tạo Vật cảnh rồi”
Cổ Liệt cười hào khí một tiếng, thản nhiên nói: “Thiên vương hảo nhãn lực a, ngay cả cái này cũng nhìn ra được, có thể thấy được tu vi của ngươi không dưới ta”
Đa Mục thiên vương hừ lạnh, nói: “Loài người khác với huyền linh dị thú, phương pháp tu luyện giữa chúng ta là hoàn toàn không giống nhau”
Cất bước đón nhận, Đa Mục thiên vương không hề nhượng bộ chút nào, hai cánh tay phát ra kim quang lóng lánh, trong nháy mắt hóa thành hàng nghìn hàng vạn cánh tay, thấy vậy Tần Thiên đang xem cuộc chiến hết sức kinh ngạc.
Ánh mắt Cổ Liệt rừng rực, cười to nói: “Tốt, hay cho một chiêu Thiên Thủ Đồ Phật, hãy xem Chiến Thần Vô Cương này sao”
Cổ Liệt sải bước, hào quang vạn trượng, sinh mệnh rực rỡ quanh thân tách ra, quang mang thiêu đốt kia hóa thành lực lượng cuộn trào, dung nhập vào nắm tay tay phải Cổ Liệt.
Đơn giản, không màu mè, lúc này Cổ Liệt đã dốc hết lực lượng tung ra một kích, thế này là quyết tâm không chút lùi bước, là lòng hắn luôn luôn hướng tới.
Đa Mục thiên vương cuồng thanh gào thét, kim quang lóe lên trên Thiên Thủ Đồ Phật, trong một phần mười sát na, hơn ngàn chưởng ấn hội tụ thành một kim luân cường mãnh hủy diệt, vừa lúc đón một quyền kia của Cổ Liệt.
Quyền chưởng giao hội, lực lượng bộc phát.
Một kích của song phương ẩn chứa một lực lượng kinh người, ở trong nháy mắt ma sát đụng nhau liền trở nên gay gắt, dẫn phát quang mang diệt thế.
Trong hư không, một quang điểm ẩn chứa lực lượng hủy diệt, giống như một thế giới nào đó vừa bị đánh tan tành.
Vẻ khuếch tán này, vẻ mãnh liệt này, ngạnh sanh đem Cổ Liệt đánh bay ra ngoài, đem Đa Mục thiên vương bắn lên trời cao.
Khí lưu tùy ý khuếch tán gào thét ra, cắn nát một khoảng thời không, hóa thành một đạo phong trụ quay tròn, đem Tần Thiên đang bàng quan đánh bay ra ngoài, vừa lúc đụng phải cành cây khổng lồ của thần thụ thái cổ.
Thần thụ thái cổ cao gần vạn trượng, Tần Thiên tại trước mặt nó vô cùng nhỏ bé.
Mặc dù bị phong trụ bắn lên, cách mặt đất khoảng một trăm năm mươi trượng, nhưng khi đụng vào thái cổ thần thụ, vị trí đáp xuống cực kỳ xảo diệu.
Giữa không trung, Đa Mục thiên vương máu tươi phun ra, thân chịu trọng thương.
Trên mặt đất, Cổ Liệt bắn lui về phía sau mấy trăm trượng, sau khi hạ liều lùi lại mấy chục bước, mỗi bước lùi là một ngụm máu tươi, thương thế cũng thê thảm.
Khi Cổ Liệt cùng Đa Mục thiên vương đang lưỡng bại câu thương, Hỏa Vân Mân Côi và Hắc Thủy Huyền Xà cũng đã triển khai sinh tử kịch chiến.
Trước đây, song phương chiến ngang tay, ai cũng bị thương, nhưng tình huống lúc đó cũng không nghiêm trọng mấy.
Lúc này đây, Hỏa Vân Mân Côi một lòng nghĩ muốn áp đảo Hắc Thủy Huyền Xà, đến lúc đó cướp Tần Thiên chạy đi.
Để phối hợp với Cổ Liệt, buộc phải nắm chặt thời gian cùng thời cơ, Hỏa Vân Mân Côi phát ra một kích chí cường, không muốn tiếp tục dây dưa nửa.
Trường kiếm vung lên, kiếm khí khắp nơi, vô số kiếm quang xen lẫn vào trong huyền minh thiên âm, đối với dị thú gần đó tạo thành uy hiếp thật lớn.
Hỏa Vân Mân Côi là một người tâm tư kín đáo, không muốn huyền linh dị thú đang xem cuộc chiến phá hư kế hoạch của mình, lúc này mới thi triển ra huyền minh thiên âm.
Hắc Thủy Huyền Xà đã khôi phục chân thân, là một quái vật với thân thể khổng lồ, làm cho người ta có cảm giác tái nhợt cùng vô lực.
Hắc Thủy Huyền Xà không chỉ khổng lồ, vảy rắn của nó đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, dưới tình huống bình thường, công kích của nhân loại đối với nó mà nói cơ hồ không có tính uy hiếp nào cả.
Hỏa Vân Mân Côi vì đạt mục đích, công kích tầm thường khẳng định sẽ không làm nên chuyện, hắn phải ra một kích trí mạng mới được.
Bồng bềnh lướt tới, quanh thân Hỏa Vân Mân Côi quang hoa hội tụ, từng đạo tia sáng như sóng biển vỗ ầm, tại bên ngoài thân thể hắn tạo thành một bức tranh sơn thủy xinh đẹp.
Cười ưu nhã một tiếng, Hỏa Vân Mân Côi tung trường kiếm lên không, hóa thành một con hỏa long quay quanh thân hắn.
Hắc Thủy Huyền Xà cười lạnh, nói: “Nhảy nhót làm hề, ngươi cảm thấy công kích kia đối với ta hữu dụng sao hả?”
Hỏa Vân Mân Côi lãnh đạm nói: “Bổn phái có một chiêu Thiên Kiếm Đồ Long, không biết ngươi đã nghe qua nó chưa”
Trường kiếm bay bay càng lúc càng nhanh, thân kiếm chấn động làm tán ra kim quang li ti, tạo thành một đạo quang mang màu máu vờn quanh bên ngoài thân Hỏa Vân Mân Côi.
“Thiên Kiếm Đồ Long sao, bản thân ta muốn nhìn một chút a, xem nó có bao nhiêu năng lực đây”
Đầu rắn co lại, Hắc Thủy Huyền Xà bất động như núi, cả người nở rộ một cổ âm hàn cực hạn.
Vẻ mặt Hỏa Vân Mân Côi lộ nghiêm túc, hai tay để trước ngực kết một thủ ấn, quang giới sóng gợn quanh thân bắt đầu co lại, hỏa vân quay trên đỉnh đầu cấp tốc co rút, hóa thành một đạo kiếm hình hình dạng hỏa diễm.
Một khắc kia, trong hư không truyền đến từng tiếng nổ vang, đó là do hàng nghìn hàng vạn kiếm khí hội tụ mà thành, từ thế giới viễn cổ nhảy giới mà đến.
Nhãn thần Hắc Thủy Huyền Xà khẽ biến, tựa hồ cảm giác có điểm không ổn, phía trên vảy rắn lục sắc xuất hiện từng điểm u quang, tạo thành một loại phòng ngự đặc thù.
Quang hoa toàn thân Hỏa Vân Mân Côi bộc phát vạn trượng, cường thịnh đến độ chói mắt, kết giới sóng gợn lóe lên, bắt đầu tự động thu về dung nhập vào trong thân thể.
Cùng thời khắc đó, trường kiếm đang bay liền hiện ra tại trên đầu Hỏa Vân Mân Côi, mũi kiếm hướng về huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Hỏa Vân Mân Côi, chậm rãi chui vào trong đầu hắn.
Đến lúc này, một cổ lực lượng từ bên trong cơ thể Hỏa Vân Mân Côi bộc phát ra, sau khi thân kiếm đâm vào trong đầu hắn hoàn toàn, liền đạt đến trạng thái cực thịnh.
Một khắc kia, kiếm khí trong cơ thể Hỏa Vân Mân Côi xông lên tận trời, cả người cùng trường kiếm hòa cùng một thể, đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất, thi triển ra một chiêu Thiên Kiếm Đồ Long của Thiên Kiếm tông.
Một tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm khí tung bay.
Trường kiếm màu máu từ trong huyệt Bách Hội Hỏa Vân Mân Côi bay ra, tốc độ cũng không nhanh, nhưng khí thế phát ra lại khiếp sợ thiên hạ, làm cho huyền linh dị thú chung quanh thần thụ thái cổ hoảng sợ gầm thét lên ing ỏi.
Hắc Thủy Huyền Xà há miệng gầm rống, trong ánh mắt toát ra vẻ bất an, bất an nhìn thanh trường kiếm chậm rãi bay lên không kia, cảm nhận được nó rất đáng sợ.
Toàn thân trường kiếm một màu đỏ máu, nhưng còn mang theo một luồng thanh quang.
Thanh quang toát ra từ thân kiếm như một con rồng dũng mãnh, khoa trương cực độ.
Nơi mũi kiếm tản ra ánh sáng như đao, co ra nuốt vào vô cùng linh tính,
Trường kiếm bay lên không, vạn vật triều bái.
Một cổ khí phách kinh sợ chư thiên bao phủ Tuyệt Thiên lĩnh, làm cho vô số huyền linh dị thú cảm thấy khủng hoảng, sốt ruột.
Khoảng khắc đó, Hắc Thủy Huyền Xà hết sức chăm chú, cũng không lưu ý tình trạng của Tần Thiên, khiến cho hắn bị phong quyển cuồn cuộn cuốn lên, vừa lúc đụng thân cây thần thụ thái cổ.
Giữa không trung, trường kiếm bay lên khoảng trăm trượng, sau đó mũi kiếm vừa chuyển, một cổ kiếm bộc phát mang theo khí thế khổng thể đở nhắm Hắc Thủy Huyền Xà phóng đi.
Xung quang đó, hư không bắt đầu sụp đổ, lực lượng dài loằng ngoằn từ lỗ hổng nào đó hiện lên, gia tăng lên thân kiếm, khiến cho tốc độ xoay tròn nhanh hơn, gào thét một tiếng hóa thành một cột sáng hướng Hắc Thủy Huyền Xà bắn thẳng đến.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Hắc Thủy Huyền Xà bởi vì hình thể quá khổng lồ, mà Tần Thiên lại ở ngay sau nó, nó căn bản không cách nào làm gì được, chỉ có thể đón đở một kích kia của Hỏa Vân Mân Côi.
Hắc Thủy Huyền Xà hé miệng ra, từ trong đó bắn ra một đạo quang diễm, âm ba đáng sợ tựa như cơn lốc bắn đi, đón nhận đạo quang trụ kia.
Nháy mắt, quang diễm cùng quang trụ va chạm vào nhau, sóng xung kích cường đại kéo dài không dứt, thôi động lực hủy diệt, hướng Hắc Thủy Huyền Xà tiến tới gần hơn.
Thiên Kiếm Đồ Long Thiên Kiếm tông cực kỳ bá đạo, được xưng là vô kiên bất tồi.
Song, Hắc Thủy Huyền Xà chính là thượng cổ dị thú, thân thể khổng lồ không người nào có thể tưởng tượng được, lấy lực lượng mà nói, nhân loại rất khó đánh đồng với nó.
Mặc dù, một chiêu Thiên Kiếm Đồ Long của Hỏa Vân Mân Côi phát ra uy lực vượt quá tưởng tượng, dù cho tạo thành uy hiếp cực lớn đến Hắc Thủy Huyền Xà, nhưng cũng không cách nào chém giết được, mà chỉ đánh nó bị thương thôi.
Kết quả đại khái giống như suy đoán vậy, điểm khác duy nhất là Hỏa Vân Mân Côi gặp chịu lực lượng cắn trả xâm nhập vào thân, thân mang trọng thương ngay đương trường.
Từ góc độ khách quan mà nói, Hỏa Vân Mân Côi đánh cùng Hắc Thủy Huyền Xà đánh một trận, đều lưỡng bại câu thương.
Nhưng về bản chất mà nói, Hỏa Vân Mân Côi vẫn là chiếm tiện nghi, bởi vì Hắc Thủy Huyền Xà không có phát huy ra thực lực thật sự, ngược lại còn nhận lấy hạn chế địa vực.
Ở bên trong Tuyệt Thiên lĩnh, Hắc Thủy Huyền Xà cùng Đa Mục thiên vương hoàn toàn không muốn phá hư hoàn cảnh ở nơi này, vì vậy mới có nhiều chiêu thức không dùng tới được.
Đối với thân thể khổng lồ như bọn hắn mà nói, công kích nguyên thủy mới là điều đáng sợ nhất, loài người căn bản không có thể ngăn cản.
Phiêu phiêu lui về phía sau, Hỏa Vân Mân Côi máu từ trong miệng phun ra như suối, trong ánh mắt lộ vẻ ảm đạn cùng khổ sở, hết thảy mọi chuyện như không trong suy nghĩ của hắn.
Thu hồi trường kiếm, Hỏa Vân Mân Coi ở một bên chữa thương, một bên lưu ý đến tình huống Tần Thiên.
Nhưng thấy, Tần Thiên lúc đụng phải cành cây Thần thụ thái cổ, hai tay, trán đều bị rách toát, máu tươi chảy xuống trên vỏ cây thái cổ Thần thụ.
Đây nói cho cùng cũng là điều bình thường, nhưng mà tình huống lại ngoài dự đoán của mọi người.
Sau khi máu Tần Thiên thẩm thấu vào Thần thụ thái cổ liền dẫn phát một số biến hóa.
Đầu tiên, trên thái cổ Thần thụ phát ra một cổ hấp lực, đem thân thể Tần Tiên dính chặt gắt gao lên trên đó.
Sau đó, trên Thần thụ thái cổ khổng lồ hiện ra một ít tia sáng, những đường vân trên cành cây cứng cáp mang phong cách cổ xưa, hồn nhiên thiên thành kia bắt đầu lóe sáng lên.
Cổ Liệt sớm đã phát ra tình huồng này, bật thốc lên nói: “Này … này … không tốt a, thái cổ Thần thụ muốn cắt nuốt hắn”
Hét lên một tiếng giận dữ, Cổ Liệt hướng Tần Thiên phóng đi, cố gắng cứu hắn ra.
Đa Mục thiên vương thấy thế liền phi thân chặng lại, song phương một lần nữa triển khai chiến đấu.
Hỏa Vân Mân Côi sau khi nhìn thấy tình huống của Tần Thiên, cũng phán đoán giống như Cổ Liệt, thân thể chưa kịp chữa thương, nhanh chóng hướng Tần Thiên phóng đi.
Hắc Thủy Huyền Xà nhìn thái cổ Thần thụ một cái, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng cũng ngăn cản Hỏa Vân Mân Côi đúng lúc, không để cho hắn tới gần Tần Thiên.
Cứ như thế, song phương thân mang trọng thương lại lao vào cuộc chiến, người nào cũng không chịu lui bước, đều giành giật từng giây.
Trên thái cổ Thần thụ, quang mang lóe lên như toát ra một loại âm tiết, thỉnh thoảng ở phía Đông, thi thoảng ở phía Tây, lộ ra vẻ vẻ huyền diệu nào đó.
Bởi vì, thái cổ Thần thụ quá khổng lồ, đường vân trên cành cây giống như một bức tranh vẽ cỡ lớn, giờ phút này đang lóe ra những tia sáng hoa mỹ.
Loại lóe sáng này có tần số nhất định, có quy luật nhất định, cũng không phải toát ra lung tung.
Tần Thiên bị Thần thụ hấp chặt, thân thể nhúc nhích không được, nhưng thần trí hắn cũng không mất đi, ngược lại dị thường thanh tĩnh, năng lực cảm ứng nhạy bén đạt đến trình độ từ trước đến nay chưa từng xuất hiện qua.
Thái cổ Thần thụ vô cùng khổng lồ, quang mang trên cành cây lóe lên liên tục không ngừng, người bên ngoài nhìn thấy nó hơi có chút hỗn độn, nhưng giờ phút này qua Tần Thiên, biến hóa của thái cổ Thần thụ, đều nhất nhất phản ứng lên trên người của hắn.
Mỗi khi mặt ngoài thái cổ Thần thụ lóe lên một đạo quang mang, thì trên người Tần Thiên xuất hiện một đường văn đặc thù, phân bố ở những nơi khác nhau.
Theo quang mang lóe ra bên ngoài thái cổ Thần thụ càng lúc càng nhiều, thì đường vân trên người Tần Thiên càng ngày càng nhiều, từ từ tạo thành một trận đồ bao quát toàn thân hắn, huyền diệu mà thâm ảo.
Quá trình huyền diệu này kéo dài hơi lâu, nhưng không một ai biết được.
Giờ phút này, mặt ngoài của thái cổ Thần thụ quang mang lóe lên càng lớn càng rộng hơn, tần số lóe lên càng ngày càng cao, phạm vi bao trùm rộng hơn nửa, bắt đầu lấy từ gốc rễ kéo dọc theo thân cây rồi đến từng cành lá.
Cổ Liệt, Hỏa Vân Mân Côi, Đa Mục thiên vương, Hắc Thủy Huyền Xà vẫn như cũ đang khổ chiến, dây dưa với nhau.
Cổ Liệt cùng Hỏa Vân Mân Côi thì vô cùng nôn nóng, còn Đa Mục thiên vương và Hắc Thủy Huyền Xà một chút kinh khoảng cũng không có.
Dưới tình huống này, hai đại cao thủ nghĩ muốn đột phát phòng tuyến, cướp đoạt Tần Thiên, hiển nhiên là không quá thực tế rồi.
Giờ khắc này, bởi vì Thần thụ thái cổ hiển linh, tất cả các loại dị thú trên Thần thụ rối rít rời đi, chạy đi xa xa, không dám có chút không tôn trọng.
Kể từ đó, thái cổ Thần thụ không có ngoại vật quấy nhiễu, từng cái biến hóa rõ ràng nhất đều hiện lên tại chỗ sâu trong đầu óc Tần Thiên.
Đó là một loại biến hóa vô cùng lớn, chi tiết của nó làm cho người ta không thể tưởng tượng ra được.
Tần Thiên cũng không biết, tại sao mình có thể ghi nhớ rõ ràng thế, tựa hồ như có liên quan đến trái tim bất tử của mình a.
Chớp mắt, quang mang lóe lên bao trùm mỗi một tấc da của thái cổ Thần thụ, trên mỗi phiến lá cây đều hiện rõ đường kinh lạc tế bào.
Tại sương mù che trên Tuyệt Thiên lĩnh, toàn thân thái cổ Thần thụ sáng lên, thật giống như một đoàn mây hà mang sắc thái bảy màu, huyết lệ tráng quan, vô cùng lớn.
Từ xa nhìn lại, ánh sáng mờ tỏa ra vạn trượng trên Tuyệt Thiên lĩnh, trong đại thế giới Khởi Nguyên, một trong mười cây Thần thụ thái cổ đang phát ra quang mang lóng lánh.
Trên người Tần Thiên, vô số đường vân chồng chéo lên nhau, trải rộng khắp toàn thân, bao trùm khoảng chừng ba mươi lăm tầng, vẫn còn tiếp tục tăng lên nữa.
Những đường vân kia thật giống như từng đạo lực trói buộc, gia tăng ở trên người Tần Thiên, làm cho hắn gào thét không ngừng, đau tận tâm can, công kích đến Hỏa Vân Mân Côi và Cổ Liệt thật sâu.
Trong lòng hai đại cao thủ, một màn này nhất định thái cổ Thần thụ đang cắn nuốt Tần Thiên, đây là điều mà bọn họ không cho phép xảy ra.
Đa Mục thiên vương cùng Hắc Thủy Huyền Xà với lực lực ngự thập phần cường đại, song phương đều bị thương trong người, nhưng thể chất của huyền linh dị thú so với nhân loại mạnh hơn nhiều.
Trên thái cổ Thần thụ, từng từng tia sáng lóe lên hoa mỹ, quang hoa chói mắt chiếu rọi khắp bốn phương, diện tích bao trùm càng lúc càng lớn.
Chỉ chốc lát, cả thái cổ Thần thụ toàn thân trên dưới đều hiện ra quang mang chói mắt.
Tần Thiên bị dính chặt hấp thụ trên cành cây, toàn thân da thịt căng như dây đàn, tiếng gào từ trong miệng trào ra đau đớn tận xương cốt.
Một khắc kia, đường vân chồng chất trên người Tần Thiên đạt hơn ba mươi sáu tầng, sau khi đường vân cuối cùng khắc trên người Tần Thiên, một cái thủ ấn hoàn chỉnh đặc thù mà huyền diệu đã được tạo thành.
“Ngao”
Một tiếng cuồng khiếu vang tận mây xanh, từ chỗ đau đớn sâu nhất phát ra tiếng reo hò từ nội tâm.
Khi ấn ký hoàn chỉnh được hình thành, ba mươi sáu đường vân chồng chất trên người Tần Thiên bắt đầu tự động vận chuyển, một tầng lại một tầng dung hợp lẫn nhau, sắp thành hàng, tại bên ngoài Tần Thiên tốc hành chạy vào huyết nhục, tiến vào cốt tủy, xuyên thấu tế bào, nơi dung hợp cuối cùng chính là trái tim.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin