Đằng Phi lúc này đã lặng lẽ tới vách núi đá, tiến vào sơn động. Khi hắn đến thì xế chiều chiều. Mặt trời đang chầm chậm xuống núi. Lục Tử Lăng đang khuấy một vạc thuốc khổng lồ. Không ngừng cho thêm dược liệu vào bên trong. Vẻ mặt vô cùng tập trung. Ngay cả Đằng Phi vào nàng cũng không thèm để ý.
Đằng Phi thấy các vạc lớn như vậy nhất thời sửng sốt. Liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Lục Tử Lăng rất là hâm mộ. Có nhẫn trữ vật thật là tốt. Bằng không, một cái vạc lớn như vậy, làm sao có thể mang theo bên người a.
Nhưng hắn lại không có biết, cái vạc thuốc này cũng là do Lục Tử Lăng đêm hôm qua thuận tay lấy từ dược phòng của một gia tộc nào đó.
Cứ như thế, Lục Tử Lăng chuyên chú vào khuấy thuốc, không để ý tới Đằng Phi. Đằng Phi nhìn một hồi, không hiểu Lục Tử Lăng đang làm cái gì. Từ thủ pháp của nàng, hắn cũng có thể đại khái đoán được. So với đám bào chế thuốc cao cao tại thượng của gia tộc mình thì thủ pháp không biết cao minh hơn bao nhiêu lần.
Từ trong vạc toả ra một mùi huyết tinh gây gây, còn mang theo áp lực kinh người. Mà áp lực này Đằng Phi chỉ có thể tìm thấy trên người gia gia. Nếu xét về khí thế từ vạc thuốc pháp ra, mang theo mùi huyết tinh thì so với gia gia hắn quả thực cường đại hơn nhiều.
Thậm chí nó còn khiến cho Đằng Phi có một loại cảm giác hít thở khó khăn.
Bất quá tính tình Đằng Phi háo thắng, nhìn Lục Tử Lăng bộ dáng không hề có chút áp lực nào, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Nàng có thể chịu được thì ta cũng có thể.
Chừng hai canh giờ trôi qua, mặt trời đã xuống núi, màn đêm bắt đầu buông xuống. Lục Tử Lăng mới nhìn Đằng Phi đang cố chống đỡ áp lực từ cái vạc. Nàng thản nhiên nói:
- Thịt cá trong sông này không tệ, ngươi đi bắt mấy con về đây!
Vài ngày ở chung với nhau, Lục Tử Lăng đối với tính tình của người thiếu niên này vô cùng hiểu rõ. Nếu như nàng nói rằng trong sơn động này áp lực quá lớn, ngươi đi ra ngoài hít thở không khí một chút, khẳng định hắn sẽ nhất định không ra.
Đây là một thiếu niên quật cường a … Một tiểu tử chết vì sĩ diện! Lục Tử Lăng nghĩ tới đây, miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Trong phút chốc cả sơn động nhưng được bịt kín bởi một vòng sáng rực rỡ.
Nếu là những người quen biết nàng mà nhìn thấy khẳng định sẽ cho rằng mặt trời mọc ở phía tây. Ngoại hiệu Thiên Sơn Tuyết Lục Tử Lăng nào phải là hư danh, nàng cũng biết cười? Thực sự biết cười sao?
Thiên Sơn chính là ngọn núi cao nhất ở trong lãnh thổ Chân Vũ Hoàng Triều. Tuyết trên Thiên Sơn đã có từ mấy ngàn năm, mấy vạn năm, không bao giờ tan chảy. Có thể thấy Lục Tử Lăng là nữ nhân có tính tình như thế nào?
- Ách … Ngươi muốn ăn cá? Được rồi!
Đằng Phi hiện tại quả thực đã chịu tới mức cực hạn rồi. Hắn đứng ở trong này từ lúc xế chiều quả thực là tự chịu khổ, có khổ mà không dám nói. Quần áo trên người không biết ướt rồi lại khô bao nhiêu lần.
Nhưng hắn cũng không biết, Xích Huyết Giao Lục Tử Lăng chém giết không phải là Xích Huyết Giao bát giai ma thú mà chính là thập giai ma thú chuẩn bị hóa thành chân long, hay nói cách khác, nó chính là ngụy long.
Lục Tử Lăng thấy hắn đến, nếu nàng không dung khí thế bản thân trấn áp khí thế Chân Long từ trong vạc phát ra thì khi đó Đằng Phi chắc chắn phải thổ huyết. Hắn không chết quả thực là may mắn rồi.
Bất quá, Đằng Phi vẫn cố gắng chống chọi áp lực như thế này, qua tối nay cho tới ngày mai khẳng định kết quả sẽ rõ ràng!
Hắn có thế sống không?
(ND: không sống thì hết truyện à )
Tới lúc Đằng Phi giơ lên những con cá to trở về, uy áp của Chân Long từ vạc phát ra không biết đã bị Lục Tử Lăng dung phương pháp gì phong ấn chặt.
Không còn uy áp kinh người nữa.
Hai người ăn xong, Lục Tử Lăng vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi đi ngủ đi!
Sau đó nàng lại bắt đầu khoanh chân tu luyện, không để ý tới Đằng Phi nữa.
Đằng Phi đoán rằng thương thế của nàng chưa hoàn toàn khôi phục. Lại vì chuyện của hắn mà bận rộn, trong lòng không khỏi cảm kích. Nhiều năm trôi qua như vậy, chưa từng có người nào giống như Lục Tử Lăng đối xử với hắn tốt như vậy. Mặc dù nàng làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng nhưng Đằng Phi lại biết nàng là một nữ nhân lương thiện.
Sáng ngày hôm sau Đằng Phi thứ dậy rất sớm. Thật ra hắn hôm qua ngủ không được ngon giấc. Cảm giác khẩn trương, kích động, mong mỏi. Còn có cảm giác sợ hãi không rõ ràng. Đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, hắn có thể ngủ ngon mới là lạ.
Lục Tử Lăng vẫn lẳng lặng ngồi đó, hàng lông mày núi tinh tế mà thanh thoát, mái tóc mượt mà như dòng nước. Nàng ngồi đó, xinh đẹp khiến cho người đối diện với nàng có cảm giác hít thở không thông.
Cảm giác được Đằng Phi đã tỉnh lại. Nàng mở mắt nhìn thoáng qua Đằng Phi, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng nói:
- Đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong!
Đằng Phi bình tĩnh trả lời!
Lục Tử Lăng khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Cởi quần áo ra, nhảy vào!
- Ách …
Đằng Phi nhìn Lục Tử Lăng đang nhìn mình, mặt có chút hồng lên, ấp úng nói:
- Phải cởi hết sao?
- Dĩ nhiên!
Lục Tử Lăng giống như một tiên tử, lời ít mà ý nhiều.
- Cái kia …
Đằng Phi gãi đầu, vẻ mặt khó xử nhìn Lục Tử Lăng, không biết nên nói như thế nào mới phải.
Lục Tử Lăng hơi sửng sốt một chút. Nhưng ngay sau đó dường như nàng nghĩ tới gì đó. Ánh mắt nhìn thoáng qua Đằng Phi:
- Chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, lại còn xấu hổ!
- Ta xoay người sang chỗ khác, ngươi nhanh lên một chút.
Nàng vừa nói vừa xoay người, đưa lưng về phía Đằng Phi.
- Được, được!
Đằng Phi thở dài nhẹ nhõm. Nhanh chóng cởi hết quần áo, đi tới trước vạc thuốc. Hăn hít sâu một hơi, hai tay chống vào miệng vạc, sau đó nhảy vào.
- Ùm!
Đằng Phi vừa nhảy vào được một lúc liền cảm giác được toàn thân mình đột nhiên giống như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến cắn xé. Đau đớn kịch liệt khiến cho hắn thiếu chút nữa theo bản năng lập tức nhảy ra.
Hừ. Chẳng lẽ chưa từng bị kiến cắn qua? Vậy thì đi bắt một con để trên bàn tay mình, để cho nó cắn một miếng là biết ngay mùi vị.
Bất quá khi hắn nhớ tới những ánh mắt xem thường, trào phúng. Lại nghĩ đến cái chết của phụ thân. Mẫu thân sống chết không rõ ràng. Nghĩ đến Lý thúc vì bảo vệ bí mật mà tự sát. Còn có những người chết theo phụ thân hắn nữa. Đằng Phi cắn răng một cái, trực tiếp ngồi xuống, chỉ lộ ra một cái đầu.
Ân …
Khuôn mặt anh tuấn của Đằng Phi trở nên méo mó dữ tợn. Hiện tại hắn có cảm giác như tất cả những thứ giống như con kiếm kia đều mặc cương giáp chui vào trong cơ thể của hắn. Bắt đầu cắn lấy máu thịt của hắn. Loại đau đớn kịch liệt này khiến cho hắn cơ hồ trong khoảnh khắc muốn ngất đi. Đầu không ngừng bành trướng, giống như muốn nổ tung vậy.
Ngay sau đó giống như là có một con quái vật lớn, từng cước, từng cước một, giẫm lên trên người hắn. Đem hắn giẫm đạp tan tác …
- Cảm giác như thế nào?
Thanh âm Lục Tử Lăng phảng phất như từ xa truyền đến. Đằng Phi có cảm giác từ trong thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng đó có một chút thân thiết.
- Không … Hic … Không có chuyện gì cả!
Đằng Phi vừa mở miệng cũng khiến cho chính mình sợ hết hồn. Thanh âm của hắn hiện giờ lại khan khan, phảng phất là một người khác đang nói chứ không phải hắn.
- Cố gắng nhẫn nhịn. Cái này vẫn chưa tính là khó chịu nhất.
Lục Tử Lăng vẫn chưa nói hết. Đằng Phi có cảm giác như muốn sụp đổ. Trời ơi, cái này còn chưa tính là khó chịu nhất. Mỹ nữ sư phụ à, ngươi không thể nói dễ nghe hơn một chút sao? Ngươi không thể an ủi ta là chỉ cần gắng gượng vượt qua giai đoạn này là sẽ qua sao?
Đằng Phi tức giận nghĩ. Cơ hồ như trong khoảnh khắc đã bị cơn đau như thủy triều dâng bao phủ. Hắn hiện tại đang hoài nghi liệu hắn hiện giờ có phải chỉ còn bộ xương khô hay không? Hắn có cảm giác như huyết nhục toàn thân đang không ngừng bị xé rách xuống dưới.
Đằng Phi đau đến mức cơ hồ hàm răng cũng muốn cắn nát. Cả người muốn ngất đi. Lúc này một lần nữa bên tai hắn lại truyền đến thanh âm của Lục Tử Lăng.
- Ngàn vạn lần không nên ngất đi. Nếu không, không chỉ nói kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà ngay cả tính mạng của ngươi cũng khó mà giữ được.
Thanh âm mơ hồ, trong trẻo mà lạnh lùng truyền đến.
Đằng Phi giờ phút này ngay cả ý niệm oán giận cũng không nghĩ tới, hiện tại hắn chỉ còn nghĩ tới kiên định. Nhất định phải vượt qua.
Chịu. Cho dù chết cũng phải chịu!
Oanh!
Long uy kinh khủng nhất cuối cùng cũng đã tới.
Nếu còn khí lực mà nói … Đằng Phi hiện tại thật muốn cho mình một cái bạt tai. Bởi vì hiện tại hắn vừa mới nghĩ: Cho dù bị hành hạ chết đi sống lại nhưng long uy kinh khủng ngày hôm qua cũng không có xuất hiện. Ai ngờ … Thật là bi kịch a… Long uy lập tức tới.
Hơn nữa so với hôm qua thì mãnh liệt hơn mấy chục lần.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đằng Phi phun ra.
Long uy kinh khủng trực tiếp bao phủ cả người Đằng Phi lại. Trừ đầu, toàn thân hắn, xương cốt đều không ngừng truyền đến tiếng rắc rắc. Không ngừng vỡ vụn.
- Máu của Xích Huyết Giao gần hóa thành Chân Long thực sự rất cường đại. Nếu mang máu này về chỉ sợ những lão quái vật kia sẽ mừng như điên. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, ta sẽ đem vật vô cùng trân quý này dung trên người một thiếu niên phế thể!
Lục Tử Lăng nhìn khuân mặt không ngừng nhăn nhó, cơ hồ không còn nhìn ra đó là Đằng Phi trước kia, trong lòng thầm nghĩ đến.
Đồng thời, Lục Tử Lăng cũng vì thiếu niên kiên cường này mà cảm thấy khâm phục. Loại thống khổ thay đổi thế chất này có thể khiến cho con người ta đau đến chết đi sống lại. Nhưng mà hắn cho tới bây giờ, trừ thi thoảng kêu lên một tiếng đau đớn thì thậm chí hắn cũng không có rên rỉ lấy một tiếng.
Trên thực tế, giờ phút này Đằng Phi ngay cả khí lực để nói cũng không có. Hắn không biết vì cái gì mà hắn còn ngồi ở chỗ này, không có chìm xuống. Bởi vì hiện tại hắn cảm giác xương cốt toàn thân tất cả đều đã vỡ vụn rồi.
Loại đau đớn này, xuyên tới tận bên trong linh hồn. Đằng Phi hiện tại còn có chút thanh tỉnh là hoàn toàn dựa vào niềm tin bất khuất để mạnh mẽ chống đỡ. Nếu như niềm tin này sụp đổ thì bản thân hắn cũng sẽ trực tiếp ngã xuống, chết đi.
Xương cốt toàn thân vỡ vụn là loại tư vị gì? Cứ tưởng tượng nếu như một đốt ngón tay bị gãy cũng sẽ đau đến mức không muốn xuống. Huống chi hắn từ đầu đến chân, xương cốt đều đã vỡ vụn, thì sẽ như thế nào?
Dù sao thì hiện tại Đằng Phi cũng cảm giác như linh hồn của hắn bị xé rách thành vô số mảnh. Ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
- Chịu đựng!
Vào thời điểm Đằng Phi có cảm giác như mình sẽ chết đi thì thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng đó một lần nữa lại vang lên.
- Ân? Thanh âm này rất quen thuộc. Là ai?
Đằng Phi mơ mơ màng màng nghĩ đến, lại suy nghĩ:
- Ta không thể buông xuôi. Không thể! Chịu đựng. Nhất định phải chịu đựng. Chịu đựng. Cho dù chết cũng phải cắn răng mà chịu.
Một ngày. Hai ngày. Ba ngày ... Bảy ngày. Tám Ngày… Mười ngày … Suốt mười ba ngày đã trôi qua.
Cả người Đằng Phi hiện giờ tiều tụy, nếu như không phải thỉnh thoảng thấy hắn còn hô hấp thì so với người chết không khác biệt là mấy.
Đối mặt với tình huống như thế, Lục Tử Lăng cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn. Những gì có thể làm nàng đã làm rồi. Hiện giờ chỉ có thể trông vào ý chí cùng nghị lực của Đằng Phi có đủ kiên cường không mà thôi.
Xế chiều ngày thứ mười bốn. Lục Tử Lăng đang điều tức đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của Đằng Phi, có một cỗ sinh khí mãnh liệt từ đỉnh đầu hắn lao ra. Cỗ sinh khí mãnh liệt này trong chốc lát đột phá ra khỏi vòng vây của Long uy.
Đem Long uy kinh khủng kia trực tiếp đánh tan.
Đồng thời trong thân thể Đằng Phi tất cả những xương cốt vỡ vụn đều nhanh chóng ngưng kết lại. Cái cột sống trong nháy mắt được ngưng tụ lại, nhưng một con đại long đọng lại trên lưng Đằng Phi.
Đồng thời, vô số linh dược hỗn tạp cùng với máu Xích Huyết giao trong vạc nhanh chóng giảm sút, toàn bộ đều tiến vào thân thể Đằng Phi.
- Thành!
Trên khuân mặt lạnh như băng của Lục Tử Lăng hiện ra một nụ cười thản nhiên.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Máu của Xích Huyết Giao trong vạc thuốc cũng không có giảm bớt, thân thể của Đằng Phi lộ ra một chút, mãi đến khi thuốc ở bên trong không còn, chỉ còn lại một đám bã thì thân thể của Đằng Phi đã dựa vào thành vạc, mê man.
Vẻ mặt anh tuấn của hắn chìm vào giấc ngủ lại trở về giống như bao đứa trẻ bình thường, nhưng trên thân thể lại mơ hổ tản ra một cỗ Long uy nhàn nhạt.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tử Lăng lộ ra một vẻ đắc ý hiếm thấy, ngày xưa lấy được phương thuốc này ở trong chỗ di tích kia vốn tưởng rằng cả đời không có cơ hội thử nghiệm nhưng giờ lại có thể gặp được thiếu niên Đằng Phi này, chẳng những hoàn thành xong tâm nguyện cho hắn mà cũng làm xong cho mình, chứng minh được phối phương lấy từ trong nơi đó ra hoàn toàn có thể sử dụng được!
Vậy thì, thiếu niên trước mắt này thật sự có thể trở thành cường giả sao? Nhìn thấy gương mặt hắn trong lúc ngủ say thì Lục Tử Lăng chìm vào suy tư.
Đằng Phi có cảm giác mình đang trải qua một giấc mộng thật dài, trong mơ hắn không cam lòng sống cuộc sống bị giễu cợt, không cam lòng cả đời làm kẻ bình thường, không cam lòng trước huyết thủ thâm cừu của phụ thân, hắn chạy đến một vách núi cạnh bờ sông, lại ngẫu nhiên cứu được một cô gái xinh đẹp như tiên, nàng nói thân thể hắn có thể thay đổi nhưng phải chịu đựng rất nhiều thống khổ. Kết quả… thật sự rất là thống khổ, đến giờ hắn cũng không dám hồi tưởng lại nữa.
Hắn chậm rãi mở mắt, Đằng Phi phát hiện bản thân mình đang nằm bên trong sơn động, dưới thân thể là một tấm đệm giường thật mềm mại, bên cạnh là một vạc thuốc, sắc trời bên ngoài đã tối tăm, bên trong sơn động chỉ còn một mình hắn.
- Ách, không phải ta đang nằm mơ, tất cả mọi chuyện phát sinh đều là sự thật sao ?
Đằng Phi đầu óc mơ hồ, chậm rãi ngồi dậy, sau khi đầu óc thanh tĩnh lại, hắn xác định được bản thân không có nằm mộng, tất cả mọi chuyện phát sinh lúc trước đều là sự thật.
- Ta còn tưởng mình đã chết rồi.
Đằng Phi thì thào nói, sau đó nhìn quần áo trên người thì khuôn mặt của Đằng Phi có chút ửng đỏ, trong lòng thầm nghĩ : "Chẳng lẽ là nàng mặc cho ta sao?"
Nhưng nàng đâu rồi? Đã đi hay chưa ?
Đằng Phi đứng lên, nhìn thoáng qua chung quanh, cũng không thấy Lục Tử Lăng đâu, trong lòng vô cùng mất mác, xem ra thì nàng đã đi rồi, thực lòng nàng cũng không thiếu mình cái gì, bản thân mình cứu nàng một mạng, nàng lại cải biến thân thể của mình, xem như là đã trả phần nhân tình kia cho mình rồi.
Cuối cùng thì bản thân mình và nàng cũng không phải là người ở cùng một thế giới, nàng rời đi cũng là một chuyện bình thường.
Tuy rằng không ngừng tự an ủi mình nhưng phấn mất mát này làm cho trong lòng Đằng Phi có chút chua xót.
Chẳng qua, ngay lập tức Đằng Phi cảm giác được bản thân mình có sự thay đổi, hắn cảm giác được bản thân đac có sự biến hóa, có thể hay không cảm ứng được đấu khí, trong cơ thể hắn phải chăng là đã hình thành đấu tuyền. Hai điểm này thì bây giờ Đằng Phi còn chưa biết, nhưng lực lượng của hắn lại tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại, Đằng Phi thậm chi cảm giác được một quyền của mình có thể đánh chết một con trâu.
Cho dù lúc trước không thể cảm ứng đấu khí nhưng con đường võ giả này, Đằng Phi tự tin mình tuyệt đối có thể đi được.
Đằng Phi đã học qua rất nhiều điển tịch, đối với hiểu biết về đấu khí võ giả so với những võ giả bình thường hơn không biết bao nhiêu lần.
Người thường, muốn đi con đường võ giả này thì gặp vô vàn khó khăn nhưng cũng không phải là không thể thành công, chỉ là so với Đấu khí Võ Giả thì thua kém nhiều lắm.
Võ giả bình thường thì chia làm Võ Sư, Chân Khí Đại Võ Sư, Chân Nguyên Võ Thành, còn có Võ Thần trong truyền thuyết.
Võ giả, Chân Khí Đại Võ Sư cùng Chân Nguyên Võ Thánh, mỗi cảnh giới đều chia thành thập cấp. Đa số người thường khi tu luyện võ kỹ thì cần phải rèn luyện thân thể nhưng đến cuối cùng hơn phân nửa đều dừng lại ở cảnh giới Võ Sư thập cấp, cái đó đã là rất cường đại rồi.
Bởi vì Võ Sư thập cấp đã có thể khiêu chiến với Võ Giả đấu sư nhất giai.
Vùng đất này, đấu khí Võ Giả hùng bá thiên hạ, Võ Sư thập cấp cũng có thể có được phần tôn nghiêm thuộc về mình.
Đấu khí Võ Giả, căn cứ theo ghi chép thì có thập giai, mỗi giai lại có thập cấp, trong đó khi Đấu khí Võ Giả đạt đến tam giai thì được xưng là Đấu Sư, từ tứ đến lục giai gọi là Đại Đấu Sư, thất đến cửu giai được gọi là Đấu Tôn mà thập giai thì được xưng là Đấu Thánh.
Võ giả bình thường tu luyện chân khí đến cảnh giới Đại Võ Sư thì cũng có thể khiên chiến với Đấu khí Võ Giả, ở trên thế giới này thì đó được xem như là tồn tại cường đại rồi.
Vừa đến tam cấp Đại Võ Sư thì tương ứng với nhất giai Đấu Sư, lục đến bát cấp Đại Võ Sư thì tương ứng đó là nhị giai Đấu Sư, Đại Võ Sư ngoài cửu cấp thì là tam giai Đấu Sư.
Thập cấp Đại Võ Sư bằng vào lực lượng cường tại cùng với võ kỹ tinh diệu thì Đấu Sư thông thường cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu muốn chiến với Đại Đấu Sư thì sẽ vô cùng khó khăn. Nhưng cũng chưa chắc có cơ hội khiên chiến với tứ giai Đại Đấu Sư.
Mà Chân Nguyên Võ Thánh vừa đến nhị cấp thì có thể khiêu chiến với tứ giai Đại Đấu Sư, Chân Nguyên Võ Thánh tam đến tứ cấp có thể khiêu chiến với ngũ giai Đại Đấu Sư, , Chân Nguyên Võ Thánh ngũ đến lục cấp có thể khiêu chiến với lục giai Đại Đấu Sư, lục đến bát cấp có thể khiêu chiến với thất giai Đấu Tôn.
Võ Thánh cửu cấp có thể khiêu chiến Đấu Tôn bát giai.
Võ Thánh thập cấp có thể khiêu chiến Đấu Tôn cửu giai.
Võ Thần trong truyền thuyết thì khiêu chiến với Đấu Thánh thập giai.
Nhìn qua thì dường như rất tốt, giống như lời nói của giáo quan Lý Mục vậy, người thường chỉ có thể thông qua cố gắng của bản thân mới tu luyện Đại Võ Sư chân chính, thậm chí là Võ Thánh, vì thế có thể khiêu chiến với đấu khí Võ Giả cường đại.
Nhưng trên thực tế, nhìn chung cả hoàng triều Chân Võ, từ khi khai quốc đến giờ gần một ngàn năm cũng không thấy xuất hiện mấy vị Chân Nguyên Võ Thánh càng đừng nói đến Võ Thần trong thuyền thuyết.
Số lượng chân khí Đại Võ Sư cũng không phải là ít, nhưng mà cho dù là chân khí Đại Võ Sư thập cấp cũng chỉ có tư cách khiên chiến với Đại Đấu Sư tứ gia mà thôi, hơn nữa, có rất ít cơ hội chiến thắng.
Giống như gia gia của Đằng Phi là Đằng Văn Hiên, tứ giai Đại Đấu Sư thất cấp, chỉ cần không đụng đến Chân Nguyên Võ Thánh thì đối mặt với Võ Giả khác thì cơ hồn chính là tồn tại vô địch.
Đấu khí Võ Giả chỉ cần thiên phú đủ tốt, tiền vốn đủ mạnh, như vậy thì tương lại của hắn sẽ có thể vô hạn.
Võ Giả bình thường, về phần thiên phú thì so với Đấu Khí Võ Giả còn kém nhiều lắm, nơi xuất phát sẽ không ngang bằng nhau, mỗi bước đi của Võ Giả bình thường cũng gian khó hơn nhiều.
Nếu đánh giá một cách khác thì Đấu Khí Võ Giả chính là người xuất thân từ quý tộc, bọn hắn chỉ cần cố gắng muốn tu luyện thì sẽ thành công, đối với bọn họ mà nói thì một chút cũng không khó.
Còn Võ Giả bình thường thì là người xuất thân bần hàn, muốn đạt được thành công vĩ đại thì quả thật là còn khó hơn lên trời.
Đằng Phi nghĩ đến đây thì khóe miệng nở ra một nụ cười tự tin, từ hôm nay trở đi hắn không còn là Đằng Phi Đấu Võ Song Phế nữa.
Bày ra một tư thế, hít sâu một hơi, một quyền hung hăng xuất ra, một tiếng xé gió chợt vang lên, một đạo khí lưu nhàn nhạt bám vào trên nắm tay của Đằng Phi, trong không khí phát ra một tiếng vang.
Chân khí Võ Giả.
Ta đã là chân khí Đại Võ Sư.
- Ha ha ha ha.
Dưới màn đêm, Đằng Phi trong sơn động không nhịn được mà cười ha hả, nước mắt chậm rãi chảy xuống.
- Phụ thân, mẫu thân, Lý thúc, các người có nhìn thấy không? Đằng Phi ta đây không còn là một tên phế vật nữa.
Lệ đầy trên khuôn mặt Đằng Phi, hắn thì thào nói.
Hô!
Trong sơn động đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, làm cho Đằng Phi hoảng sợ, hắn lau khóe mắt rồi tập trung nhìn vào, thì ra là không phải ai khác đó chính là Lục Tử Lăng người mà hắn đã cho rằng đã rời khỏi đây rồi.
- Hả? Tỷ tỷ, người, người còn chưa đi sao?
- Không đi.
Lục Tử Lăng nhìn thoáng qua Đằng Phi, không nói gì sau đó nhấc tay, một tiếng “ầm” liền vang lên, chừng mấy quyển thư tịch từ trong giới chỉ của Lục Tử Lăng đổ ra, trong bóng đêm vẻ mặt của Lục Tử Lăng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra tâm tình của nàng.
Từ trên khuôn mặt của nàng mà muốn nhìn thấy suy nghĩ trong lòng của nàng thì thật sự quá khó.
Trong lòng Đằng Phi cảm khái một câu, sau đó ngồi xuống, mới vừa thấy được bìa mặt của một quyển sách thì hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà nhảy dựng lên.
- Cấp Đấu Sư, đấu kỹ trung cấp Đường Lang Quyền? Đây không phải là công pháp đấu kỹ của Thôi gia trong Thanh Bình Phủ sao?
Khóe miệng Đằng Phi hơi co giật lên, nương theo ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào thì nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tử Lăng cũng không thay đổi.
- Đây vốn là cấp Đại Đấu Sư, đấu kỹ trung cấp Kim Điêu Trảo, ông trời ơi, đây là tuyệt học gia truyền của Vương gia a. Còn có cái nữa nữa, Phi Hoa Chưởng là tuyệt học gia truyền của Triệu gia…
Đằng Phi ngồi ở nơi này, nhìn thấy một quyển sách thì sắc mặt hắn trở nên kinh ngạch, đã dần dần trở nên chết lặng.
- Đây vốn là của Tôn gia… Đây là của Lý gia… Cái này vẫn là của Lý gia…
Đằng Phi càng xem thì càng giật mình, toàn bộ công pháp đấu kỹ nổi danh của bát đại gia tộc trong Thanh Binh Phủ dường như đều ở hết nơi này.
Nếu không phải người đứng trước mặt là Lục Tử Lăng thì tuyệt đối Đằng Phi sẽ cho rằng đây là một người nhàm chán muốn làm ra thứ này.
Nàng lại có thể. . . Lại một lần nữa, cướp sạch bát đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ. Vì sao lại muốn đưa ta những thứ này? Đằng Phi không nói gì, đứng dậy nhìn vào khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của Lục Tử Lăng, ở dưới ánh trăng hắn im lặng đứng ở nơi đó.
Bát đại gia tộc ở Thanh Bình Phủ quả thật rất xui xẻo, Đằng Phi cũng nhịn không được mà cảm thấy bọn hắn quá khó sống. Trước đó vài ngày thì bị người ta cướp sạch hết dược liệu thượng hạng, bát đại gia tộc đã nổi trận lôi đình, phái ra không ít Võ Giả để đi bắt tên đạo tặc chết tiệt kia.
Nhưng không bao lâu sau, lại một lần nữa toàn bộ Đấu kỹ gia truyền bị người ta lấy sạch, chuyện này bây giờ không thể dùng hai từ xui xẻo để hình dung nữa.
Toàn bộ đấu kỹ này thì sư phụ tỷ tỷ hiển nhiên là không để vào mắt, chỉ bằng vào động tác lơ đãng chán ghét ấy thì Đằng Phi đã biết. Cho nên nói, nàng làm tất cả chuyện này là vì bản thân mình.
Bản thân mình cứu nàng một mạng, nàng lại cho mình một hồi báo không thể tưởng tượng nổi.
- Cảm ơn.
Ngoại trừ hai chữ này thì Đằng Phi cũng không biết dùng phương thức gì để diễn tả cảm kích cùng cảm động từ trong đáy lòng.
- Đấu kỹ của ta tu luyện, không có biện pháp nào truyền cho người, bởi vì ngày sau một khi bị người khác nhận ra thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên ta mang tới cho người một ít đấu kỹ sơ cấp, tuy rằng mấy thứ này thật thông thường nhưng tạm dùng trước đi, đợi sau này khi thương thế của ta lành hẳn thì ta sẽ kiếm cho ngươi một chỗ tốt hơn.
Lần đầu tiên Lục Tử Lăng nói nhiều lời như thế, tuy rằng thanh âm trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như trước, nhưng phần thân thiết này thì Đằng Phi có thể cảm nhận được.
- Tỷ, những thứ này là rất tốt rồi. Một cuốn thôi cũng khiến cho người khác không dám nghĩ đến...
Đằng Phi chân thành nói nhưng trong lòng vô cùng bội phục Lục Tử Lăng, thật sự là thần thông quảng đại a. Đi cướp sạch công pháp đấu khí của bát đại gia tộc mà còn nói nhẹ nhàng như thế.
- Tốt nhất là ngươi nên giữ lại đấu kỹ Kim Điêu Trảo đi, chờ sau này khi đạt cảnh giới Đại Đấu Sư thì hãy tập nó, những đấu kỹ sơ cấp này thì tạm thời ngươi cho ta chút thời gian, ta sẽ dung hợp nó cho ngươi, nói cách khác, lúc ngươi luyện tập những đấu kỹ đó nếu bị người phát khác hiện thì cũng không có vấn đề gì.
Lục Tử Lăng nói xong thì từ trong nhẫn lấy ra giấy bút đồng thời lấy ra một viên Dạ Minh Châu, nhất thời thì bên trong huyệt động liền sáng lên.
Hiển nhiên là viên Dạ Minh Châu này cũng là một bảo vật vô giá.
Không để ý đến Đằng Phi, Lục Tử Lăng trực tiếp ngồi ở chỗ kia, bắt đầu lật xem những đấu kỹ sơ cấp này, khi thì nhíu mày lúc thì giãn ra, một tay viết lên trên giấy, phát ra những âm thanh sàn sạt.
Huyệt động lại lâm vào cảnh yên lặng, Đằng Phi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì nội tâm liền cuồn cuồn, không thể dùng từ nào để diễn tả được.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Last edited by Hina; 13-09-2012 at 10:24 PM.
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hơn một canh giờ sau, Lục Tử Lăng rốt cục cũng xong, nàng tiếp tục lấy ra một quyển trục, vận dụng ngòi bút như bay, chữ viết xinh đẹp, ước chừng nửa canh giờ sau trên quyển trục nghiêm chỉnh hiện ra công pháp đấu khí thiên cấp.
Viết xong chữ cuối cùng, Lục Tử Lăng thần sắc có chút mệt mỏi, trong nháy mắt lộ ra một dáng vẻ quyến rũ khiến cho Đằng Phi trông thấy đầu óc thoáng trở nên ngây dại, tim đập dồn dập.
Lục Tử Lăng thoáng chốc liền cảm ứng được ánh mắt khác thường của Đằng Phi, miệng nở một nụ cười, má ửng đỏ một chút, nhưng ngay sau đó liền lạnh lùng như ban đầu, nói:
- Tốt lắm, ngươi đến đây xem một chút đi.
Đằng Phi nhận lấy, cũng không vội vàng xem mà chăm chú nhìn Lục Tử Lăng hỏi:
- Công pháp này tên gọi là gì?
- Ta chắp vá lung tung từ một đống đấu kỹ Đấu Sư cấp, không cần tên gọi.
Lục Tử Lăng thản nhiên nói.
- Vậy không được, đây cũng là đấu kỹ đầu tiên ta tu luyện trong đời, nó không thể nào không có nổi một cái tên được, ta xem, gọi là siêu cấp đấu kỹ Đấu Sư cấp, Tử Lăng Thần Công.
Đằng Phi nghiêm trang nói.
- A
Với tâm tính của Lục Tử Lăng, nàng cũng bị cái tên này làm cho choáng váng, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua Đằng Phi, nhưng cũng không nói thêm gì.
- Ta quyết định, nó gọi là Tử Lăng Thần Công!
Đằng Phi vẻ mặt vui vẻ, thật cẩn thận đem Tử Lăng Thần Công để sang một bên, chờ mực khô ráo.
- Đúng rồi, tỷ tỷ, bên trong thân thể của ta hiện tại đã có đấu tuyền sao?
Đằng Phi vẻ mặt chờ đợi nhìn Lục Tử Lăng.
Lục Tử Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.
Đằng Phi mỉm cười trầm ngâm, trong lòng tự nhủ: “Quả nhiên, ta vẫn không thể tu luyện đấu khí! Vậy sư phụ tỷ tỷ chuẩn bị cho ta quyển Tử Lăng Thần Công này có gì hữu dụng đâu?”
- Đan điền của ngươi tuy không thể nào tạo thành đấu tuyền, nhưng do thân thể ngươi đã được cải tạo, nên có thể ngưng tụ chân khí, ngươi hiện tại, đại khái đã có thực lực Thất cấp chân khí Đại Võ Sư, hơn nữa...
Không đợi Lục Tử Lăng nói xong, Đằng Phi liền ngạc nhiên cắt đứt lời của nàng:
- Ta, ta đã có thực lực Thất cấp chân khí Đại Võ Sư? Ta có thể khiêu chiến Nhị cấp Đấu Sư rồi sao? Này, cái này có thật không?
Lục Tử Lăng trừng mắt liếc Đằng Phi:
- Ngươi rất thỏa mãn phải không? Nếu không phải ngươi thể chất quá kém, sau khi cải tạo thân thể, ngươi thậm chí có thể trực tiếp ngưng tụ Chân Nguyên!
Đây cũng là Lục Tử Lăng cố ý đả kích Đằng Phi, trên thực tế, sau khi cải tạo thể chất, trong đan điền trực tiếp xuất hiện chân khí, hơn nữa đạt tới Thất cấp, cái này đã khiến cho Lục Tử Lăng cảm thấy rung động rồi, chẳng qua là nàng không muốn làm cho Đằng Phi kiêu ngạo tự mãn, mới nói như vậy thôi.
- Hơn nữa, máu của Xích Huyết Giao sau khi cải tạo thân thể, ngươi có thể kiên trì được mấy năm, chỉ có trời mới biết!
- Ách...
Vẻ hưng phấn trên mặt Đằng Phi quả nhiên biến mất.
Lục Tử Lăng cũng không nhẫn tâm đả kích hắn quá sâu, nói tiếp:
- Mặc dù trong thân thể của ngươi không có đấu tuyền, nhưng vô cùng may mắn chính là, hiện tại bên trong thân thể được cải tạo của ngươi, tự nhiên lại trực tiếp mở ra bảy đấu mạch!
Lúc Lục Tử Lăng nói ra lời này, khóe miệng cũng nhịn không được khe khẽ mấp mấy vài cái, tự nhiên mở ra bảy đấu mạch, đều này quả thật không thể dùng hai từ may mắn là có thể hình dung. Quả thực là yêu nghiệt a!
- Đấu mạch?
Đây là từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên Đằng Phi nghe thấy hai chữ này, trong lòng có chút rung động, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Thấy Đằng Phi cau mày, Lục Tử Lăng giải thích:
- Không sai, ngươi chưa nghe nói qua đấu mạch cũng là bình thường, đấu mạch là một loại tồn tại tồn trữ đấu khí cao cấp, chỉ có đại gia tộc hoặc là trong môn phái mới có công pháp tu luyện đấu mạch. Nó không giống với đấu tuyền, đấu mạch có thể ở bất cứ đâu trên toàn thân, nhưng không có công pháp đấu mạch đặc biệt, không có ai có thể tu luyện ra đấu mạch. Ngươi rất may mắn, thay đổi thể chất đồng thời trực tiếp mở ra bảy đấu mạch, so ra, ngươi có bảy chỗ đấu mạch này trải qua tu luyện, đấu khí chuyển sinh ra, có thể vượt xa Võ Giả đấu khí đồng cấp! Cho nên nói, cho dù không có dòng tuyền nhưng ngươi cũng không yếu so với bất cứ ai! Nếu không, ta sẽ không để cho ngươi mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, đi thay đổi thể chất!
Lục Tử Lăng nói một hơi nhiều như vậy, sau đó nhìn Đằng Phi, chờ hắn hiểu lời của mình, một lát sau, lại nói tiếp:
- Nếu như sau này ngươi có thể lần nữa có được công pháp đấu mạch… còn có thể mở ra nhiều đấu mạch hơn! Bất quá, loại khả năng này rất nhỏ, người có đấu mạch công pháp tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền cho người ngoài.
- Đấu mạch... Rất cường đại sao?
Lục Tử Lăng vừa dứt lời, Đằng Phi liền hỏi một vấn đề hắn muốn hỏi nhất.
- Dĩ nhiên, ngươi nghĩ xem nếu là hai người giống nhau đều là Ngũ cấp Đại Đấu Sư, một người trong đó chỉ có đấu tuyền, mà người kia lại có mười đấu mạch, hai người đánh nhau, ngươi nói người nào có thể kiên trì lâu hơn? Người nào chiêu thức mạnh hơn?
Lục Tử Lăng kiên nhẫn giải thích:
- Hơn nữa, đấu mạch còn có một chỗ tốt, lúc chiến đấu, đấu khí trong đấu mạch, rất khó bị phát hiện, trừ phi đối phương là cường giả Thánh Cấp!
- Vậy... Tỷ tỷ, thân thể con người, nhiều nhất có thể mở ra bao nhiêu đấu mạch?
Đằng Phi nhẹ giọng lại hỏi.
- Bao nhiêu cái?
Lục Tử Lăng trầm tư một chút, nhẹ giọng nói:
- Nói cho ngươi cũng không sao, thiên đạo năm mươi, người diễn bốn chín, nhiều nhất con người chỉ có thể mở ra bốn mươi chín đấu mạch, tuyệt đối không có người có thể đạt được con số năm mươi này! Hơn nữa, coi như là bốn chín, ta cũng chưa từng thấy qua, chẳng qua là nghe nói qua mà thôi. Cho dù mấy người đỉnh cấp trong gia tộc, có công phap đấu mạch cường đại nhất, bất quá cũng chỉ có thể mở ra bốn mươi hai đấu mạch...
Lục Tử Lăng vừa nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đằng Phi, thản nhiên nói:
- Bất quá, nếu như ngươi có thể có được công pháp tu luyện ra ra bốn mươi hai đấu mạch, cộng thêm ngươi có bảy đấu mạch tự nhiên mở ra này, cũng thật sự có thể đạt tới bốn mươi chín đấu mạch, nếu như... Ta nói là nếu như, có cái ngày đó có thể nói, ngươi thậm chí, có thể trở thành đệ nhất cường giả trên đời này rồi! Đến lúc đó, ảnh hưởng của máu Xích Huyết Giao đối với tuổi thọ của ngươi sẽ hoàn toàn không có.
Lục Tử Lăng vừa nói, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vừa khẽ lắc đầu, trong lòng nghĩ đến: công pháp bốn mươi hai đấu mạch, làm sao có thể đây?
Đệ nhất cường giả? Đằng Phi cảm giác trong thân thể bị cải tạo của mình máu huyết đang dân trào, cảm xúc cuồn cuộn.
Nhưng ngay sau đó nghĩ đến thiên đạo năm mươi đấu mạch, khóe miệng Đằng Phi co quắp rồi rút ra:
- Ta đây nếu có được công pháp tu luyện bốn mươi chín đấu mạch, chẳng phải là vượt xa con số năm mươi, đột Phá Thiên đạo sao?
- Ân
Lục Tử Lăng đột nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Đằng Phi, mới vừa trong nháy mắt đó, trên người Đằng Phi chợt lóe lên vẻ tự tin rồi biến mất, quả thực quá cường liệt rồi, mãnh liệt đến làm cho người ta hoài nghi, trên người hắn hiện tại có công pháp bốn chín đấu mạch!
Nhưng ngay sau đó, Lục Tử Lăng lắc đầu, trong lòng âm thầm tự trách mình: “Đây tột cùng là làm sao vậy, lúc trước hắn ngay cả đấu mạch cũng chưa nghe nói qua, làm sao có thể sẽ có công pháp bốn chín đấu mạch?”
Hơn nữa, đột phá Thiên đạo? Lời này, cũng chỉ loại hài tử như không biết trời cao đất dày như Đằng Phi mới dám nói ra, coi như là nàng... căn bản cũng không dám dễ dàng nhắc tới hai chữ này!
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lục Tử Lăng nghiêm túc lên, thanh âm lạnh như băng nói:
- Đằng Phi, ngươi nhớ kỹ, trong thân thể ngươi, chuyện tự nhiên mở ra bảy đấu mạch, tuyệt đối không thể nói với người khác, cho dù là người chí thân của ngươi cũng không được! Biết không? Nếu không ngươi sẽ vì vậy mà gặp họa sát thân!
Đằng Phi gật gật đầu, hắn dĩ nhiên rõ ràng, hơn nữa trên đời này, sợ rằng không có người nào rõ ràng điểm này hơn so với hắn rồi, bây giờ nghĩ lại, cha của mình, nhất định chính là bởi vì tượng gổ kia mà bỏ mạng.
Nhớ tới phụ thân, Đằng Phi không nhịn được nắm chặc quả đấm, trong lòng thề: vô luận là người nào, vô luận đối phương mạnh bao nhiêu, cái thù này, ta nhất định sẽ báo!
Nhất định!
Hơn nữa, làm đệ nhất cường giả trên đời thì sao? Cái ý nghĩ này rất tốt a!
- Ngày mai ta sẽ truyền cho ngươi một thiên công pháp Võ Giả chân khí, ngươi cần phải dụng tâm tu luyện, nhớ kỹ, ngoài mặt, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một Võ Giả bình thường, không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không cho phép ngươi sử dụng đấu khí trong đấu mạch khi chiến đấu. Bởi vì đến cảnh giới Thập giai Đấu Thánh, bọn họ có thể cảm ứng được đấu khí luân chuyển trong đấu mạch trên người ngươi, ngươi không phải là đối thủ của bọn họ, cũng sẽ bị bắt, công pháp đấu mạch, coi như là thập giai Đấu Thánh, cũng sẽ thèm muốn. Ngươi hiểu ý của ta không?
Đằng Phi gật đầu:
- Ta biết rồi.
Vừa nói, Đằng Phi lại nghĩ tới cái gì, hỏi:
- Đúng rồi, thời gian trôi qua đã bao lâu rồi?
- Bao lâu?
Đôi mi thanh tú của Lục Tữ Lăng cau lại, suy nghĩ một chút:
- Hôm nay nữa là ngươi tới đây đã được mười bảy ngày rồi!
- Cái gì? Lâu như vậy?
Đằng Phi nhất thời ngẩn người, trợn mắt há mồm nhìn Lục Tử Lăng.
Vốn hắn cho là bất quá cũng chỉ một hai ngày, lại không nghĩ rằng, đã qua hơn nửa tháng, nói cách khác, hắn hôn mê suốt mười ba mười bốn ngày!
Gần nửa tháng a!
Lại không có bị chết đói!
- Ngươi thay đổi thể chất, đã mất mười ba ngày, sau đó, ngươi lai tiếp tục ngủ mê ba ngày, tính cả ngày ngươi tới vừa đúng mười bảy ngày rồi.
Lục Tử Lăng thản nhiên nói.
- Ta nói với gia gia, muốn rời đi hai mươi ngày, không nghĩ tới, nhanh như vậy đã trôi qua mười bảy ngày...
Đằng Phi lẩm bẩm tự nói.
- Còn có ba ngày. Vậy cũng đủ rồi, ba ngày này, ngươi có thể học xong bản chân khí công pháp này là tốt rồi, thiên công pháp ta chắp vá lung tung này, chia ra có quyền, cước, đao, kiếm bốn loại kỹ năng, cho dù không cần đấu khí, sử dụng chân khí, cũng có thể phát huy ra uy lực rất mạnh
Tự mình sáng tạo ra một môn công pháp, nhiều ít cũng còn có chút cảm giác thành tựu, vì vậy, Lục Tử Lăng cũng không có cự tuyệt lấy tên của nàng đặc tên, chẳng qua là mặt nàng rõ ràng không có dầy như Đằng Phi, sẽ không gọi nó là Tử Lăng Thần Công.
Kế tiếp trong thời gian ba ngày, Đằng Phi một mực học tập Tử Lăng Thần Công, cùng với một quyển tu luyện chân khí khác, tên thiên công pháp là Tiềm Long Chân Khí.
Cũng không biết Lục Tử Lăng từ nơi nào lấy được thiên công pháp này, vô cùng thần kỳ, mỗi khi Đằng Phi khoanh chân tĩnh tọa minh tưởng, liền cảm giác được một cổ năng lượng tinh thuần rót vào thân thể của mình, rất chậm chạp, nhưng lại không ngừng tăng trưởng.
Tử Lăng Thần Công, hoàn toàn dung hợp tinh hoa đấu kỹ của tất cả Đấu Sư cấp của Thanh Bình phủ bát đại gia tộc, tạo thành một thiên đấu kỹ đặc biệt, chẳng qua là thời gian quá ngắn, Đằng Phi cũng chỉ là mới vừa có chút nhập môn.
Bất cứ chuyện gì, cũng không phải là một lần là xong, cần có thời gian cùng quá trình, coi như là thiên tài, cũng cần khổ luyện.
Lục Tử Lăng tìm đến một vài cộc gỗ, chôn ở một chỗ tương đối bí ẩn, chỉ cần không từ trên vách đá nhin xuống, khó có thể phát hiện.
Mặc dù sau thời gian ba ngày ngắn ngủn, nhưng so với Đằng Phi qua ba năm học tập giáo quan Lý Mục dạy hài tử trong gia tộc còn có ich hơn nhiều, hơn nữa được chân khí trong cơ thể chống đỡ, mỗi một chiêu cũng lộ ra vẻ mạnh mẽ
Hơn nữa, khiến cho Đằng Phi vui sướng chính là, tu luyện Tử Lăng Thần Công, hắn rốt cục có thể cảm ứng được đấu khí trong thiên địa!
Giống như một loại đấu khí tinh quái tràn vào bên trong đấu mạch của hắn, khiến cho Đằng Phi cười ngây ngô suốt một ngày!
Tự nhiên mở ra bảy đấu mạch, hằng ngày Đằng Phi tu luyện, bên trong dần dần tích tụ một chút đấu khí, Lục Tử Lăng nói, tu vi càng cao, những thứ này trong đấu mạch cũng có thể tạo thành đấu hạch, bất quá, tu luyện đấu mạch càng nhiều, tốc độ tạo thành đấu hạch càng chậm, cấp bậc tăng lên khó khăn.
Nhưng nghĩ đến những thứ bên trong đấu mạch kia, sau này tất cả đều tạo thành đấu hạch, tự mình có cường đại tới trình độ nào, Đằng Phi cũng cảm giác được hưng phấn.
Bởi vì, hắn còn cất dấu một bí mật lớn nhất!
Thiên đạo năm mươi đấu mạch!
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Lục Tử Lăng đối xử với hắn vô cùng tốt, Đằng Phi cũng đã vài lần do dự không biết có nên đem công pháp tu luyện đấu mạch cho nàng biết hay không, nhưng nhớ đến cha mình vì món đồ vật này mà chết thảm còn mẹ thì sinh tử không rõ, cuối cùng Đằng Phi cũng nhịn được.
Cũng không phải là hắn không tin Lục Tử Lăng, mà bởi vì thứ này đã khiến quá nhiều người phải chết, Đằng Văn Chí năm đó suất lĩnh, bên người có một trăm hai mươi hắc y vệ lại còn thêm rất nhiều đệ tử Đằng gia bên Tây thùy nhưng toàn bộ đều chết hết, còn có một người luôn luôn quan tâm bảo hộ hắn là Lý thúc cũng vì vậy mà tự sát.
Bởi vì một kiếp họa đó cho nên sinh ý ở Tây thùy của Đằng gia thiếu chút nữa là sụp đổ.
Đồng thời, công pháp thiên đấu mạch này quá mức ly kỳ quỷ dị,
Cho nên Đằng Phi muốn thử nghiệm một chút.
Nếu thật có thể thành công, đến lúc đó, Đằng Phi nhất định sẽ đem công pháp này cho Lục Tử Lăng một phần.
Bởi vì… chính nàng đã cải biến vận mệnh của mình!
Ngay khi hắn còn đang ở bên trong sơn động thì ở bên ngoài sớm đã náo nhiệt long trời lỡ đất.
Bát đại gia tộc trong Thanh Bình phủ cho người ta ấn tượng là vô cùng cường đại, đừng nói là Thanh Bình phủ mà ngay cả Thanh Nguyên châu cũng không có thế lực nào dám chủ động khiêu khích bát đại gia tộc. Giống như không một ai dám trêu chọc vào Đằng gia hay bát đại gia tộc, thế lực đều rất cường đại.
Nhưng mà bát đại đại thế lực cường đại như thế chỉ trong vòng một tháng đã hai lần bị trộm viếng thăm, hơn nữa lần sau so với lần trước lại càng ngoan độc hơn.
Lần đầu, bát đại gia tộc có thể nói tổn thất thảm trọng, toàn bộ dược liệu cùng ma hạch trân quý đều bị mất, bát đại gia tộc liền phẫn nộ, phái ra rất nhiều võ giả hơn nữa lại treo giải thưởng, thề phải tìm ra tên trộm chết tiệt kia.
Lần thứ hai thì thiếu chút nữa đã làm cho người trong bát đại gia tộc phun máu mà chết, trong một đêm tất cả các đấu kỹ công pháp cơ mật cao nhất đều bị mất sạch.
Thử nghĩ lại xem lần trước lúc mất đi dược liệu cùng ma hạch, bát đại gia tộc đã chẳng khác nào bị người khác hung hăng tát lên mặt một cái.
Đây cũng không phải là tổn thất quan trong nhất, ở bất kỳ một gia tộc nào thì công pháp đấu kỹ đều được xem là vấn đề quan trọng, cơ mật nhất. Là thứ để so sánh thực lực và chi bảo trấn tộc bên trong.
Hoàng triều Chân Vũ có câu: “Nhà tan nhưng đấu kỹ công pháp không thể mất”.
Chỉ cần đấu kỹ công pháp còn thì như vậy chỉ trong gia tộc chỉ không chết hết, sớm muộn gì cũng có cơ hội đông sơn tái khởi.
Một ít đấu kỹ công pháp cấp cao thì trừ bỏ vợ con và đệ tử ra, người khác không có tư cách để tu luyện.
Đặc biệt là phòng ngừa truyền ra cho người bên ngoài cho nên phần lớn các bản đấu kỹ công pháp quan trọng nhất đều là độc nhất, cho dù vợ con hay đệ tử trong gia tộc cũng chỉ có thể xem mà học tập, không có cơ hội mang đi.
Lúc trước bị mất hết dược liệu ma hạch trân quý chính là làm tổn thương một chút nguyên khí. Chỉ cần dùng tiền mua lại thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà bị mất đấu kỹ công pháp quả thật là làm tổn thương gân cốt, chính là muốn lấy mạng của bọn hắn a.
Rất nhiều người đều đang suy đoán, đến rột cuộc là ai, lại dám gây sự với bát đại gia tộc, đúng là kết xuống huyết hải thâm cừu.
Chuyện này, náo loạn đến bây giờ, đã kinh động đến cả Thanh Nguyên Châu Thủ Hộ Giả, lục giai cửu cấp đại đấu sư Lãnh Nguyên Dã, đã lập tức đi Thanh Bình Phủ điều tra chuyện này.
Lãnh Nguyên Dã là người thủ hộ của Thanh Nguyên châu cho nên hắn có trách nhiệm bảo hộ cả Thanh Nguyên châu. Mặt khác, hắn lại còn là cường giả mạnh nhất của Thanh Nguyên Châu. Chuyện tình của Bát đại gia tộc, đã có người đem ánh mắt hướng lên trên người của hắn!
Thậm chí còn có một vài tin đồn, tổn thất của bát đại gia tộc, có thể có một chút liên quan đến thủ hộ đại nhân!
Cùng lão tử có quan hệ cái rắm?
Lãnh Nguyên Dã tức giận đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu. Hắn làm sao có thể đi làm mấy chuyện này? Cho nên Lãnh Nguyên Dã thề: Nếu bắt được tên trộm đáng chết kia, nhất định sẽ đem hắn băm thây vạn đoạn!
Thời gian gần đây, toàn bộ Thanh Bình phủ quả thực đều thần hồn nát thần tín, ở gia tộc cường đại giống như Đằng gia, lão gia tử cũng đã sớm phân phó xuống, tất cả các đệ tử giả tộc trong khoảng thời gian này đều phải thu liễm hành vi của mình, ngàn vạn không để cho ngoại nhân nắm được cơ hội tìm Đằng gia gây phiền toái.
Đấu kỹ bị thất lạc, đây chính là một chuyện tày đình... đám gia tộc bị trộm đang dốc lòng tìm đến đỏ cả mắt này không biết sẽ gây ra chuyện gì đâu. Một trong bát đại gia tộc Thanh Bình Phủ, Vương gia, gần đây là phái ra không ít đệ tử đến Đằng Gia trấn, mục đích cũng không ngoài chuyện truy tìm cực phẩm dược liệu cùng tra xét sự tình đấu kỹ bị đánh cắp. Cho nên, trong khoảng thời gian này, tất cả đám thiếu niên Đằng gia, đều thành thành thật thật. Cho dù Đằng gia trấn là địa bàn của bọn hắn, nhưng tất cả mọi người đều cẩn thận từng ly từng tí, ai cũng không muốn đụng vào người bát đại gia tộc đang vô cùng mẫn cảm kia.
Hôm nay, người bát đại gia tộc đã bị dày vò đến mức sắp phát điên rồi, xem người nào cũng giống như là kẻ trộm.
Đằng Phi quay trở lại Đằng gia trấn, tuy chỉ ngắn ngủi có hai mươi ngày, nhưng hắn lại có cảm giác giống như là đã trải qua cả một đời người. Hai mươi ngày trước, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên tầm thường, đấu vũ song phế (cả vũ kỹ và đấu khí đều là phế vật). Hai mươi ngày sau, hắn chẳng những là Thất cấp chân khí Đại Đấu Sư. Đấu khí trong cơ thể, cũng đã tích lũy đến một trình độ nhất định, tuy rằng còn ít vàđấu hạch dường như vẫn vô cùng mờ mịt, nhưng hành trình ngàn dặm, cũng được bắt đầu từ đôi chân, biển rộng mênh mông, cũng là tích lũy từ từng giọt nước.
Cho nên, nếu so với tâm cảnh lúc trước, hiện tại Đằng Phi cảm thấy tràn ngập tin tưởng đối với bản thân.
- Ồ? Ta tưởng là ai? Đây không phải là phế vật Đằng gia sao?
Trong lúc Đằng Phi còn đang cúi đầu trầm tư, chuẩn bị quay trở lại gia tộc, trước tiên bái kiến gia gia một lần, sau đó chuyên tâm tu luyện Thiên Đạo năm mươi đấu mạch đại pháp, thì bên cạnh chợt vang lên một thanh âm chói tai.
Phế vật? Hai chữ thực quen thuộc ah!
Trong lòng Đằng Phi có chút cảm khái, kỳ thực coi như là ở trong gia tộc, chỉ cần nhắc đến Đằng Phi, cơ hồ tất cả mọi người , cho dù là trước mặt Đằng Phi không nói ra trực tiếp, nhưng động tác bĩu môi, ánh mắt xem thường phía sau lưng cũng đã biểu đạt ý nghĩ trong lòng của bọn họ.
Một tên phế vật mà thôi!
Đằng Phi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh đi tới trước Thác Bạt Mẫn Hồng, ánh mắt rơi vào mấy người trẻ tuổi ở bên cạnh Thác Bạt Mẫn Hồng.
Trong đó bắt mắt nhất là một vị thiếu nữ, khoảng mười bốn mười năm tuổi, mắt ngọc mày ngài, mái tóc như suối, nhẹ hàng xõa xuống hai vai, đôi mắt sáng như sao, ánh mắt cực kỳ thanh tịnh, giống như là được quần tinh ủng nguyệt vây quanh.
Thác Bạt Mẫn Hồng đứng bên cạnh thiếu nữ này, vẻ mặt khinh thường, nhìn về phía Đằng Phi, đồng thời còn nhỏ giọng cùng đám người kia nói cái gì đó. Không cần phải nghe cũng có thể đoán ra được, đang kể lể sự tích Đằng Phi phế vật như thế nào.
Ngoại trừ thiếu nữ này, còn có hai nam tử tuổi thoạt nhìn hơi lớn một chút, trong đó có một nam tử thân hình có chút gầy gò, nhưng lại gây cho người ta một cảm giác mười phần nguy hiểm, phảng phất trong thân thể nam tử kia, có cất giấu lực lượng của một con báo! Một đôi mắt mười phần trầm ổn, không hề giống như ánh mắt lỗ mãng của Thác Bạt Mẫn Hồng khi nhìn về phía Đằng Phi, cũng không có một chút nào dáng vẻ khinh thường, ngược lại sau khi nghe Thác Bạt Mẫn Hồng kể lể, lại có chút nhíu mày. Hiển nhiên, vị nam tử này tựa hồ không đồng ý đối với những lời nói của Thác Bạt Mẫn Hồng. Người còn lại thìnhìn Đằng Phi đầy vẻ khinh thường, Đằng Phi nhìn thấy người này, tinh thần có chút hoảng hốt. Trong giấy lát, hắn chợt nhớ lại người này không phải là đệ tử Vương gia năm đó khi dễ bản thân mình, sau đó bị Đằng Vũ đánh cho một trận hay sao? Vài năm không gặp thoạt nhìn cũng không có tiến bộ quá lớn.
Trong lòng Đằng Phi nghĩ như vậy, lập tức chuẩn bị đi vòng qua đám người kia. Cho dù Đằng Phi không biết Lục Tử Lăng gây ra chuyện lớn như vậy, khiến cho Thanh Bình phủ gặp vô số phong ba. Nhưng từ nhỏ đã trải qua nhiều sóng gió, khiến cho thiếu niên này sớm đã học được bổn sự hỉ nộ bất lộ. Chó cắn người thường là chó không sủa, khiến cho người khác cảm giác được ngươi không nguy hiểm. Đó mới là cách sống của Đằng Phi. Cho dù là lúc Đằng Phi còn là đấu vũ song phế, cũng vẫn xem thường loại người tiểu nhân đắc chí, gà trống choai choai giống như Thác Bạt Mẫn Hồng, loại người này từ khi sinh ra đã được chú định là không có chút tiền đồ nào rồi.
- Phế vật, thiếu gia nhà chúng ta hỏi ngươi kìa? Mẹ nó, ngươi bị điếc rồi sao?
Một tên tùy tùng đứng ở bên cạnh Thác Bạt Mẫn Hồng, ngăn Đằng Phi lại, vênh váo tự đắc nói. Biểu hiện cùng Thác Bạt Mẫn Hồng không sai biệt một chút nào, đúng là chủ nào tớ nấy. Tên tùy tùng này của Thác Bạt Mẫn Hồng tên là Thác Bạt Nhị, vốn là không có tên, nhưng sau khi theo hầu Thác Bạt Mẫn Hồng, được hắn ban cho tên là Thác Bạt Nhị. Nhục mạ, đùa bỡn Đằng Phi, Thác Bạt Nhị cũng không phải là làm lần đầu. Thực tế, hôm nay tới mấy vị đại nhân vật, Thác Bạt Nhị lại càng cảm thấy hưng phấn, vẻ mặt đầy đắc ý, tựa hồ là hướng vị thiếu nữ xinh đẹp kia khoe khoang.
Đáng tiếc, hắn biểu diễn tựa hồ cũng không có thành công, vị thiếu nữ kia ngược lại có chút nhíu mày, tựa hồ không vui. Thác Bạt Mẫn Hồng thấy thế, còn tưởng Đằng Phi chọc giận viên minh châu mà hắn chỉ dám tơ tưởng trong lòng, lập tức cau mày, khinh thường cười lạnh nói:
- Phế vật đúng là phế vật, đồ vô dụng. Nhanh cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt nữa!
Thác Bạt Nhị cũng cười lạnh theo, quát:
- Mau cút đi! Có nghe thấy không? Chẳng những là phế vật, ngay cả đầu óc cũng ngu si, mau cút đi!
Đằng Phi hít sâu một hơi, nhùn thoáng qua Thác Bạt Mẫn Hồng, sau đó lướt qua thiếu nữ thanh tú đang nhíu mày, hơi do dự một chút, sau đó quay người bỏ đi.
- Hừ một tên con hoang không cha không mẹ, thần khí cái gì?
Thác Bạt Nhị cảm thấy bản thân lúc này thực uy phong, con cháu chi chính Đằng gia ah! Nhi tử của Đằng Tam gia năm đó đại danh đỉnh đỉnh, lại bị bản thân mình nhục mạ như vậy cũng không dám cái lại, có sự tình nào có thể thoải mái hơn?
Đáp án hiển nhiên là có!
Đằng Phi đã đi được ba, bốn bước, nghe được những lời này, giống như một con sư tử đã ẩn núp đã lâu, trong giây lát chợt chồm lên, trong cổ họng phát ra một tiếng thét giống như là gầm rú:
- Ngươi nói ai là con hoang?
BA~!!!!!
Một tiếng động giòn tan vang chấn động cả màng nhĩ, khiến cho tư duy tất cả mọi người không kìm được dừng lại một chút.
Thân thể Thác Bạt Nhị lập tức đứng tại chỗ quay tròn hơn mười vòng, một ngụm máu tươi phụt thẳng ra, ầm một tiếng, lập tức đổ sập trên mặt đất.
Thát Bạt Mẫn Hồng bên cạnh giật mình choáng váng, thiếu nữ mắt ngọc mày ngài cũng ngây ngẩn cả người, còn nam tử trầm ổn lẫn nam tử vẻ mặt khinh thường ban nãy đều giống như hoá đá.
Tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm Đằng Phi.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nam tử trầm ổn kia nhanh chóng khôi phục tinh thần, mỉm cười vỗ tay tán thưởng:
- Thật là không tệ, Hắc Hổ Quyền, hoá quyền thành chưởng, loại vũ kỹ cấp thấp nhất này lại có thể sinh ra uy lực bậc này sao? Đúng là đặc biệt, quá là xảo diệu, Thác Bạt thiếu gia, ngươi thật có chút nhìn nhầm rồi a, người này không có giống là tên phế vật như lời ngươi nói, tay hắn có thể phát ra chân khí kia kìa, ha ha.
Người trẻ tuổi kia tiếng cười tiếng nói thập phần hồn hậu, tuy có chút khàn khàn xen lẫn nhưng khiến người nghe có cảm giác rất thoải mái, như được tắm một cơn gió xuân vậy.
Đằng Phi mỉm cười thối lui, vừa rồi bị Thác Bạt Nhị chọc giận, trong nháy mắt thập chí hắn đã động sát tâm, suýt tí đã ra tay động thủ, nhưng cũng may đột nhiên nhớ lại bản thân không thể bộc lộ thực lực chân chính nên rút tay lại, vậy mà không ngờ vẫn bị nam tử trẻ tuổi kia nhìn ra một tia manh mối, nhưng người này đến tột cùng nhìn ra bao nhiêu, trong lòng Đằng Phi cũng có chút rối rắm. Bất quá, hắn cảm giác được, thanh niên trầm ổn kia đối với hắn cũng không có gì ác ý.
Còn thiếu nữ xinh đẹp xia, đôi mày khẽ giãn ra, không nói gì nhưng khoé miệng dấy lên một tia cười hứng thú, nam hài tử này so ra còn nhỏ tuổi hơn mình nữa nhưng lại có điểm thú vị như vậy, suy nghĩ của nàng và ca ca nàng cũng không có khác biệt nhiều lắm, nam hài này chắc chắn không phải cái gì phế vật như những người kia nói, chiêu thức vừa rồi không phải Võ Sư bình thường nào cũng có thể thi triển ra.
Mặc dù hắn cố sức che dấu nhưng bàn tay vẫn lộ ra một tia chân khí, trên cơ thể còn mơ hồ phát ra một sức ép đáng sợ, thiếu nhiên này chẳng những không phải phế vật mà rẩ có thể là một võ giả siêu việt Chân Khí Đại Võ Sư!
Còn tên đệ tử Vương gia kia liếc mắt nhìn về phía Đằng Phi, trong mắt vẫn tràn ngập sự khinh thường như trước, ngạo mạn nói:
- Lăng công tử có chút khoa trương rồi, bất quá tên này chỉ là một gia nô bình thường, nếu như là ta, một tát của ta có thể trực tiếp làm đầu hắn nát vụn rồi!
Nam tử trầm ổn ban nãy được gọi là Lăng công tử chỉ hờ hững cười, không nói gì thêm.
Trái lại Thác Bạt Mẫn Hồng lại cực kì giận dữ, khoé miệng run run, nô tài nhà hắn bị người ta tán một cái phun máu tươi vẫn còn nằm dưới dất chưa thể đứng dậy được, còn mấy người này lại ở đây thản nhiên nói chuyện, rõ ràng là hoàn toàn không để hắn trong mắt mà.
Mà cái cảm giác bị xúc phạm này hắn cũng không dám quay sang phát tiết lên những người bên cạnh được, bởi vì những người này, một ngươi thôi cũng không phải là dạng loại thiếu gia tiểu gia tộc như hắn có thể trêu chọc.
- Ngươi… Tên phế vật này, dám đánh trọng thương người của ta, Đằng Phi, ta thề, chuyện này… Nhất định sẽ không - để - yên!
Lúc này, Thác Bạt Nhị vừa bị tát một cái ngất đi cũng đã tỉnh lại, miệng không ngừng rên rỉ hết sức đau đớn, cả người mơ mơ màng màng không còn ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, lại phun tiếp ra một ngụm máu kèm theo chừng mười cái răng.
Rõ ràng cái tát ban nãy của Đằng Phi không nhẹ nhàng chút nào, gần như đánh gãy hết mấy cái răng của Thác Bạt Nhị rồi.
Đằng Phi liền đi tới trước mặt Thác Bạt Nhị, từ trước đến nay hắn dù bị vũ nhục như thế nào cũng không biến sắc, nhưng lúc này lại đằng đằng sát khí.
- Ngươi muốn gì?
Thác Bạt Mẫn Hồng lớn tiếng quát, thanh âm hết sức chói tai truyền đi thật xa:
- Đằng Phi, ngươi dám động đến hắn, Thác Bạt gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Đồng thời, Thác Bạt Mẫn Hồng còn phát động đấu khí trong cơ thể, hắn đã đạt đến Nhất giai Tam cấp Đấu Sư, thực lực không thể khinh thường, Tam cấp Đấu Sư, đấu khí trong cơ thể mỗi phút đều luân chuyển, năng lượng mênh mông khiến cho Thác Bạt Mẫn Hồng nhìn qua, khí lực thực kinh người!
Đây chính là chổ cường đại của đấu khí Võ Giả, đừng nói chi đến Nhất Gia Tam cấp, võ giả bình thường không thể nào có khả năng chống đỡ!
Thác Bạt Mẫn Hồng híp mắt nhìn Đằng Phi từ từ đi tới, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc, nếu hôm nay ở đây đánh tên phế vật của Đằng gia này thành tàn phế thì mình sẽ có hậu quả gì.
Hắn ăn chơi trác táng nhưng không có nghĩa hắn không biết suy nghĩ.
Mối quan hệ tồi tệ giữa Thác Bạt gia và Đằng gia đã tồn tại từ trước khi thôn trấn này được đổi tên là Đằng gia trấn, nếu
Thác Bạt Mẫn Hồng đảo mắt, đột nhiên nảy ra một chủ ý, hắn nhìn lướt qua cô gái xinh đẹp cùng thanh niên trầm ổn lẫn tên đệ tử Vương gia vẻ mặt kiêu ngạo kia, đột nhiên cười lạnh một tiếng, chỉ vào Đằng Phi, quát:
- Đằng Phi! Ngươi giỏi lắm! Nói, ngươi trộm dược liệu thượng hạng cùng đấu ký gia truyền của Bát đại gia tộc đêm đi giấu ở đâu rồi?
- Cái gì?
Nguyên bản tên đệ tử kiêu ngạo của Vương gia kia còn liếc nhìn Đằng Phi có chút chán ghét, nhưng lúc này nhíu mày, quay sang nhìn Thác Bạt Mẫn Hồng vẻ mặt đang cực kỳ giận dữ.
Cô bé xinh đẹp kia thì vẻ mặt mang theo vài phần ngỡ ngàng nhưng thanh niên điềm tĩnh kia hơi ngẩn ra một chút rồi lập tưc khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
- Ngươi nói… hắn là tên dám cả gan trộm đồ của bát đại gia tộc?
Tên đệ tử Vương gia sau một thoáng sửng sốt liền có cảm giác bản thân mình như bị đùa giỡn, chỉ vào mặt Thác Bạt Mẫn Hồng mắng to:
- Trong đầu ngươi là c** chó hay sao? Hắn trông thế này mà có bản lĩnh trộm bảo vậy của Bát đại gia tộc? Ngay cả việc tiến vào trọng địa của Bát đại gia tộc, ngươi nghĩ hắn có khả năng này sao? Ngươi là heo à, ngươi cho bát đại gia tộc là địa phương như thế nào, là cái chợ để ai muốn vào thì vào muốn ra thì ra sao? Ngươi muốn vu oan giá hoạ hãm hại người khác thì cũng nên động não một chút! Đừng nói hắn, cho dù có là thủ hộ đại nhân…
Tên đệ tử Vương gia nói đến đây bỗng nhiên có chút chột dạ nhìn bốn phía, sau đó vẻ mặt đầy oán hận liếc nhìn Thác Bạt Mẫn Hồng, căn bản không cho hắn mở miệng giải thích một lời nào liền xoay người rời đi, khi đi còn không quên ném cho hắn hai chữ:
- Ngu ngốc!
Thanh niên điềm đạm cùng cô bé khả ai kia cũng đều hơi hơi lắc đầu rồi cũng lần lượt xoay người rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại Thác Bạt Mẫn Hồng cùng mấy tên người hầu ngây ngốc đừng ở chổ này, chẳng gia ngờ vị thiếu gia thân phận tôn quý của Vương gia kia lại bỗng nhiên nổi đoá mắng thiếu gia mình một trận tơi bời hoa lá.
- Thiếu gia, Vương thiếu gia hắn có lẽ vì gia tộc bị trộm, áp lực quá lớn, thiếu gia ngàn vạn lần đừng để trong lòng.
Một tên người hầu bên cạnh Thác Bạt Mẫn Hồng nhỏ giọng an ủi khuyên giải.
- Cút!
Thác Bạt Mẫn Hồng lúc này gần như sắp tức đến phát điên rồi, từ khi lọt lòng đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác mình có thể sử dụng mưu kế hãm hại người khác, thế mà không ngờ lại có kết cục như vậy.
Mà hết thảy những chuyện này, đều do tên tiểu nghiệt chủng này tạo thành, Thác Bạt Mẫn Hồng đen mặt nhìn thoáng qua Đằng Phi, lạnh lùng nói:
- Đằng Phi, tên phế vật này, ngươi… chuyện này, ta tuyệt đối không để yên!
Hắn nói xong cũng xoay người chuẩn bị rời đi, căn bản không thèm nhìn đến Thác Bạt Nhị đang nằm dưới đất, một tên người hầu bên cạnh nhỏ giọng nhắc:
- Thiếu gia, Thác Bạt Nhị hắn…
- Mặc kệ hắn sống chết thế nào! Thứ rác rưởi, đến cả phế vật cũng không bằng!
Thác Bạt Mẫn Hồng lạnh lùng nói một câu rồi cũng không quay đầu lại cứ thể bỏ đi!
Mấy tên người hầu khác tuy có chút do dự nhưng bất quả giây lát sau cũng đuổi theo Thác Bạt Mẫn Hồng, nghĩa khí cùng tiền đồ, hiển nhiên là tiền đồ quan trọng hơn rồi, nhưng mà phải công nhận biểu hiện của Thác Bạt Nhị hôm nay… đúng là không bằng một tên phế vật.
Thác Bạt Nhị trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu gia mình càng lúc càng đi xa, đôi mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt nhìn về hướng Đằng Phi càng thêm oán hận.
Đằng Phi nhìn thoáng qua đám người đang vây xem náo nhiệt xung quanh, trong lòng có chút do dự, tuy rằng từ trước tới nay Đằng Phi chưa từng giết người, nhưng hôm nay nếu ra tay hạ sát tên cẩu nô tài kia cũng không phải là không thể, nếu không chỉ sợ ngày sau hắn sẽ báo thù, hơn nữa cái câu “tiểu nghiệt chủng” kia đã hoàn toàn chạm đến nghịch lân của Đằng Phi!
Chạm vào nghịch lân, không chết không thôi!
Nhưng bây giờ ở đây hành hung giết người, cho dù Đằng gia thế lực vô cùng cường đại chung quy cũung có người mượn cớ gây chuyện, hơn nữa, đây còn là người hầu của Thác Bạt gia, Đằng Phi lúc này vô cùng khóc xử thì bỗng nhiên xa xa truyền đến một trận huyên náo.
- Nguy hiểm, ngựa trở chứng! Mau tránh ra!
Có người lớn tiếng hô vang, những người trên đường nhất thời chạy trốn tán loạn, xa xa hai con ngựa lớn đang kéo một chiếc xa hàng nhát mắt liền xuất hiện trước mắt.
Đằng Phi ngây người giây lác rồi lách người tránh né, hai con ngựa kéo theo thùng xe đầy hàng hoá trực tiếp đạp lên người Thác Bạt Nhị, rồi nhanh như chớt biến mất chạy đến đường lớn của Đằng gia trấn.
Còn Thác Bạt Nhị lúc này máu mũi máu miệng trào ra không ngừng, vẫn thể đã ngừng run rẩy, chắc hẳn đã chết rồi.
Đằng Phi trông thấy mà lòng thoải mái, hắn vẻ mặt vô tội nhìn những người xung quanh nói:
- Chư vị hương thân phụ lão làm chứng cho ta, chuyện này ta không có chút liên quan a!
- Đúng a, chúng ta đều thấy, tên gia nô của Thác Bạt gia này thật sư là xúi quẩy!
- Ân, thật sự rất là xui xẻo!
- Thực quá xui mà, đến nỗi uống nước lạnh còn dính răng.
- Vận khí *** chó!
So với uy vọng của Đằng gia ở Đằng gia trấn này, Thác Bạt gia có phần yếu thế hơn, chưa kể một bên là thiếu gia Đằng gia, bên kia chỉ là một tên nô tài, không cần biết Đằng Phi không thể tu luyện đấu khí cùng vũ kỹ, nhưng với thân phận của hắn trong mắt dân chúng bình dân cũng đã tôn quý hơn nô tài nhiều lắm.
Hơn nữa không ít người chứng kiến rõ đầu đuôi sự việc, rõ ràng nếu không phải tên nô tài Thác Bạt gia này xấu mồm xấu miệng thì Đằng Phi làm sao lại bùng nổ? Cha mẹ đều đã mất là một cô nhi hết sức đáng thương rồi, vậy mà còn bị mắng là tiểu nghiệt chủng, sự tình này, với bất kỳ ai đều không thể bỏ qua a!
Bởi vì sự tình của Bát đại gia tộc nên gầy đây không khí ở Đằng gia trấn đã hết sức khẩn trương rồi, hôm nay phát sinh sự tình này cũng khiến nhiều người thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng xa xa nhìn thi thể của Thác Bạt Mẫn Hồng, vẻ mặt ai cũng có chúi phấn chấn, vậy là trong vài ngày tới không thiếu đề tài bàn tán rồi.
Còn Đằng Phi thì nhân cơ hội này, lặng lẽ bỏ đi.
Hắn vừa vào đến Đằng gia đại điện liền thấy ngay Đằng Sơn vẻ mặt u ám đứng trước cửa, giống như đang chờ sẵn ở đây đợi hắn về vậy.
Đằng Sơn lạnh lùng trừng mắt nhìn Đằng Phi, vẻ mặt kỳ quái nói:
- Đằng Phi, ngươi cũng có bổn sự lớn a, nhiều ngày liền không thấy bóng dáng ngươi đâu, xuất hiện một cái liền gây ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi thật quá càn quấy!
Nói đến đây, vẻ mặt Đằng Sơn đã tràn đầy lệ khí, chỉ vào Đằng Phi quát:
- Ngươi có biết lúc này la lúc nào không? Ngươi không lo đến chuyện của gia tộc còn gây thêm phiền phức, đúng là cái thứ vô dụng!
Đằng Phi ngẩn đầu, nhìn quanh phòng đầy đủ đường huynh đệ tỷ muội, trừ Đằng Vũ tỷ cùng với Đằng Long đang học tại Chân Vũ học viện, Đằng Sơn ở đây cơ bản có thể nói là ưu tú nhất.
Nhiều năm qua, Đằng Phi mới nghiêm chỉnh đánh giá Đằng Sơn, hắn mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt anh tuấn, có thể nói là một thiếu nhiên tuấn tú, môi rất mỏng, mỗi lần mím môi lại mang cho người khác một cảm giác lương bạc (thờ ơ lãnh bạc), vầng trán và đôi mày không giảm đi chút ngạo khí nào.
Thế nhưng, lúc này Đằng Phi lại có một loại cảm giác, khí thế này đều là do hắn cố ý bày ra.
Khí độ này so với nam tử trẻ tuổi điềm đạm khi nãy Đằng Phi gặp thật sự kém không biết bao nhiêu lần. Nghĩ thế, Đằng Phi không nhịn được mà lắc đầu cười rộ lên.
- Ngươi còn cười, ngươi… đồ phế…
Đằng Sơn tức giận muốn sôi máu, chỉ tay vào mặt Đằng Phi mà mắng, nhưng lại bị Đằng Phi cắt lời.
- Đợi khi nào ngươi thật sự trở thành gia chủ của Đằng gia thì hãy nói lời này với ta, còn bây giờ, ngươi vẫn chưa xứng! Ngươi, không đủ tư cách nói ta như vậy!
Lời nói của Đằng Phi thong thả nhỏ nhẹ nhưng thập phần kiên định, trên vẻ mặt anh tuấn còn mang theo vài phần thương hại, rồi sau đó cũng không lèm liếc mắt nhìn Đằng Sơn đang xanh xám mặt mày, ngẩng đầu đi vào bên trong.