Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 1: Dương Phàm
Đây là một tác phẩm hoàn toàn hư cấu, sự việc xảy ra trên dị giới, tất cả mọi sự trùng hợp về tên tuổi, địa danh, sự kiện, chính trị, tranh chấp đều không liên quan tới tác giả.
Cái gì là Đỉnh, đỉnh trong câu “Đỉnh thiên lập địa” mang ý nghĩa là đội, chống đỡ. Còn cái đỉnh trong đỉnh núi hay đỉnh phong tức là ám chỉ cái cao nhất, nhìn lên không thấy ai, nhìn xuống thấy tất cả, đó gọi là đỉnh.
Còn Thiên, thiên có nghĩa là gì? Thiên mọi người đều suy nghĩ là bầu trời trong xanh rộng thênh thang trên đầu, nhưng đối với Dương Phàm, hắn không nghĩ vậy.
Đối với hắn, Thiên chính là lòng, còn Đỉnh chính là tự hiểu rõ lòng hắn.
Ta muốn viết chính là Dương Phàm một tên chăn ngựa quèn, gia nhập tu tiên giới, qua bao chông gai thực hiện con đường chân chính vấn đỉnh…….
Bộ này là thuần tiên hiệp chủ về nhiệt huyết, sôi trào của nam nhân, còn về cảnh giới thì mọi người chắc đều quen thuộc: Ngưng khí, Trúc cơ, Kết đan, Nguyên Anh, Hoá Thần……( cái này có tham khảo Tiên Ngịch một tí, các bác thấy giống thì xin đừng ném đá tội ta.
Xin ủng hộ cho ta nhá !
Việt quốc, Lạc Quận, phía Nam Bắc Phong Thành.
Hôm nay tại Cố gia trang là một buổi trưa đầy nắng gắt, không khí bức bối, từng tiếng than vãn thở dài vãn vang lên khắp nơi.
Trong sảnh đường. Cố gia chủ, Cố Mã đang ngồi chễm chệ trên cái ghế giữa sảnh đường, hai bên có hai tỳ nữ đứng hầu hạ. Bên trái bóp đùi, bên phải cầm một cái quạt nan to mà cố sức quạt. Mặt dù mặt nàng đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại vì nóng, nhưng thị nữ này vẫn không có một chút dám dừng tay. Cũng chỉ vì nàng biết gia chủ của mình ở Bắc Phong Thành nổi tiếng là người lòng dạ độc ác, tâm ngoan thủ lạt.
Cũng vì những thủ đoạn của ông ta mà chỉ trong mười năm ngắn ngủi Cố gia từ một gia tộc bình thường đã diệt được Yến gia, bước lên trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh và quyền lực nhất ở Bắc Phong thành. Đang suy nghĩ miên man thì bất giác tốc độ quạt của của nàng ta cũng chậm lại một chút.
“Tiểu Mai, ngươi muốn chết phải không?” Cố Mã năm nay đã là trung niên hơn năm mươi tuổi, thân hình béo ị, khuôn mặt tròn rửng mỡ, hai mắt dài hẹp mà ti hí nhìn rất gian tà. Hiện giờ hai mắt ông ta vẫn nhắm nghiền nhưng giọng nói lạnh lùng vô cảm vang lên khiến cho tỳ nữ cầm quạt toàn thân run rẩy, nhưng vì mạng sống của mình, nàng ta đành cắn răng mà quạt mạnh hơn nữa.
Thấy tỳ nữ Tiểu Mai quạt nhanh trở lại như vậy thì Cố Mã mỉm cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ thoả mãn.
“Cha !” Đột nhiên từ bên ngoài vang lên một tiếng gọi lớn, sau đó một thiếu niên dung mạo anh tuấn, ăn mặc loè loẹt chạy vào làm Cố Mã cũng giật mình mà mở mắt ra.
Cố Mã có ba người con trai. Con trưởng Cố Minh, con thứ Cố Vân Phi, còn con trai út cũng chính là thanh niên này Cố Điền năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Cũng như cha mình Cố Điền nổi danh là hung thần ác bá với dân chúng Bắc Phong Thành. Hắn thường xuyên phá phách và chọc ghẹo con gái nhà lành. Ai can thiệp thì bị hắn gọi mấy tên nô bộc lực lưỡng đi theo đánh cho người ta tàn phế. Còn có lần Cố Điền lỡ tay đánh chết người, nhưng khi quan sai đến biết là do Cố Điền làm thì liền chuyển sang cười đùa nịnh nọt, thậm chí là ra tay trợ giúp hắn phi tang chứng cứ. Bởi vậy nên trong Bắc Phong Thành thường lưu truyền một câu nói: Trong Bắc Phong Thành tuy Tây gia, Bạch Gia thế lực lớn nhất, nhưng Cố gia mới là không nên động đến nhất.
Nhưng hiện giờ tình hình có vẻ không đúng vì Cố Điền đang mặt mày thâm tím, khóc lóc không ngừng, phía sau lưng thì lại chẳng có bất kì một tên tráng đinh, hạ nhân nào. Cố Mã không cần suy nghĩ cũng đủ hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Cha, người phải chủ trì công đạo cho con” Cố Điền chạy tới trước mặt Cố Mã quỳ thụp xuống, ôm lấy chân cha mình mà khóc lóc mếu máo.
“Đã bảo ngươi bớt ra ngoài sinh sự đi. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đến lúc động đến đại nhân vật, cái mạng nhỏ không còn thì cũng không kịp hối hận nữa” Trái với vẻ thường ngày bao che, Cố Mã đột nhiên lạnh lùng mắng làm Cố Điền ngơ ngác khó hiểu.
“Ngươi đã đắc tội với ai?” Im lặng một lúc, chập lát sau Cố Mã mới mở miệng hỏi.
“Là Bạch gia thưa cha. Hôm nay con ra dạo phố thì thấy Bạch Hữu Tài đang chọc ghẹo một cô nương, con….con nhất thời cảm thấy bức xúc nên lao tới ngăn cản thì hắn liền…hắn liền gọi người đánh con.”
Nói đến Cố Điền lại khóc rống lên. Bạch Hữu Tài cũng như hắn chính là một thiếu gia của Đông thành Bạch gia, thế lực đứng thứ nhì Bắc Phong Thành. Ngày thường thì ba thế lực Tây gia, Bạch gia, Cố gia đều luôn tránh né lẫn nhau, hạn chế va chạm, nhưng hôm nay ra chợ vì Cố Điền nhìn thấy Bạch Hữu Tài đang trêu chọc một cô gái bán than trông rất xinh đẹp. Nhất thời không thể kiềm chế dâm ý nổi lên, lại thấy Bạch Hữu Tài ít người, quên mất cả lời cha dặn dò mà cho người tới gây sự với hắn. Ngờ đâu phe họ Bạch kia có một nhân sĩ giang hồ võ công cao cường đi theo theo tháp tùng cho nên đám người hỗn tạp của Cố Điền mới bị đánh thua tan tác, thậm chí phần lớn bị người kia đánh cho gãy cả tay chân giờ đang nằm lăn lóc ở phía sau Cố gia trang. Riêng Cố Điền cũng là vì nể mặt Cố Mã nên chỉ giáo một chút.
“Bạch Hữu Tài ?” Nghe vậy thì Cố Mã trầm giọng xuống, nét mặt vô cùng giận dữ. Vốn tưởng con trai mình đắc tội với Tây gia khó chơi kia, nhưng nếu là Bạch gia thì bọn chúng cũng quá khinh người rồi.
Thấy phản ứng của cha mình thì Cố Điền nét mặt mừng rỡ vội bồi thêm:
“Lúc đánh con xong họ Bạch kia còn nói Cố gia chúng ta chẳng là cái thá gì, sắp tới đây sẽ phải quì xuống dưới chân Bạch gia khóc lóc năn nỉ xin giữ mạng sống.”
“Cuồng vọng ! Chuẩn bị nhân mã, lập tức đến Bạch gia, ta xem thử tên Bạch Tuấn gia chủ Bạch gia kia dám nói gì?”
Câu nói khích của Cố Điền không phải là nguyên nhân khiến Cố Mã nổi giận. Nếu dễ dàng nóng nảy như thế thì Cố gia làm sao dưới tay lão mà phát triển tới ngày hôm nay. Thật ra Cố Mã đã từ lâu muốn tìm một cái cớ để tuyên chiến với Bạch gia, và bây giờ, chính là một cái cớ tốt nhất…..
…o0o…………………………………..
Nơi chuồng ngựa phía sau trang trại rộng lớn của Cố gia, một thiếu niên chừng mười sáu tuổi, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt bình thường, duy chỉ có đôi mắt sáng rực đầy tinh anh là dễ khiến người ta chú ý. Cậu ta đang cởi trần, ngồi vắt vẻo trên cái thành gỗ của chuồng ngựa, tay cầm một cái cuốn sách cũ kĩ, bìa ngoài rách nát. Cậu ta chăm chú đọc, không hề để ý tới đằng sau có một hai con ngựa đang không ngừng dùng đầu cọ cọ vào mông mình.
“Việt quốc có tổng cộng tám quận, bảy mươi hai thành trải dài khắp đông tây nam bắc, lãnh thổ tuy thuộc hàng trung cấp nhưng đất đai lại vô cùng phì nhiêu, giàu tài nguyên.
Phía Bắc giáp với Đại Tấn quốc hùng mạnh rộng lớn, phía Đông và phía Nam giáp với biển cả bao la, phía Tây giáp với mấy tiểu quốc rải rác nhỏ bé.” (dị giới )
“Việt quốc khai sáng cách đây ba ngàn năm Thiên lịch (lịch trong dị giới nhá ), do một vị tù trưởng của Việt tộc không chịu nổi sự áp bức của Đại Tấn quốc phương Bắc mà đứng lên khởi nghĩa. Tụ họp các bộ lạc nhỏ lại, triển khai chiến tranh với Đại Tấn hơn một ngàn năm. Cuối cùng phần vì Việt tộc ngày càng lớn mạnh, phần vì Đại Tấn cũng không muốn phí nhân lực với miếng xương gà khó nhai này. Dần dần, dưới sự nơi lỏng của Đại Tấn, Việt tộc cũng ngày càng phát triển, cuối cùng thành lập ra Việt quốc, tuy không quá mạnh nhưng cũng khiến những Đại quốc như Đại Tấn nếu muốn xâm lược cũng phải xem xét thật kĩ càng.”
Thiếu niên không ngừng lật, mặc kệ mồ hôi hột tuôn ra do trời qua nắng gắt. Đôi mắt chăm chú của hắn luôn luôn dán vào mấy dòng chữ, thỉnh thoảng lại loé lên tinh quang ẩn hiện.
Hắn là Dương Phàm, một cô chi không cha không cha không mẹ. Lúc nhỏ hắn vốn được ở trong một ngôi chùa ở Thạch Long trấn, một tiểu trấn nhỏ phía Tây rất xa ngoài Bắc Phong thành. Còn vì sao Dương Phàm ở đó thì lại là một câu chuyện dài.
Đó là câu chuyện mười sáu năm về trước. Các nhà sư Thiên Linh Tự trong một đêm mưa tầm tã phát hiện ra một tiểu hài nhi chừng bốn, năm tháng tuổi được bỏ trong một cái giỏ để trước cửa chùa. Nhìn mặt mày nó tím tái vì lạnh, các hoà thượng không đành lòng nên lập tức đem nó vào trong. Một mặt gọi trụ trì tới giải quyết, bởi vì gần đây nạn vứt con diễn ra rất thịnh hành, thường thì những ai nhặt được một đứa bé nào đó đều giao cho quan phủ xử lí, họ sẽ tìm người nhận nuôi đứa bé hoặc cho nó vào trại cô nhi, nhưng như vậy thì sẽ rất khổ, nếu bất hạnh thì thường bị bán cho mấy phú thương hoặc gia tộc lớn để làm nô lệ.
Vị trụ trì Thiên Linh tự trông thấy đứa bé đáng thương như vậy thì lo sợ nó gặp hoàn cảnh đó, nên cũng mủi lòng nhận nuôi dưỡng. Một đám hoà thượng vốn đều là nam nhân nên nuôi dưỡng đứa bé này rất khó khăn, thường xuyên phải chạy đông chạy tây tìm sữa cho nó uống, tuy khổ cực như vậy nhưng trong chùa ai cũng hết lòng thương yêu đứa nó này. Tiểu hài tử lúc lớn lên chừng bảy, tám tuổi thì trông vô cùng kháu khỉnh, tuy không quá đẹp trai nhưng làm cho người ta có cảm giác dễ mến dễ gần. Thầy trụ trì đặt tên cho nó là Dương Phàm, cũng đích thân dạy dỗ nó đọc sách biết chữ, còn thời gian rảnh thì cho nó đi theo tụng kinh niệm phật.
Nhưng khoảng thời gian yên bình của Dương Phàm kéo dài không lâu. Năm nó mười tuổi tai nạn xảy ra, mã tặc cướp chùa, toàn bộ hoà thượng trong chùa bị giết sạch. Dương Phàm còn nhớ rõ khung cảnh ngày hôm ấy. Khắp Thiên Linh Tự máu chảy thành sông, oán khí đầy trời. Thầy trụ trì đẩy Dương Phàm chui vào trốn dưới gầm bàn thờ Phật trong chánh điện, trầm mặc nhìn nó một lúc rồi nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó đi ra bên ngoài đánh lạc hướng bạn mã tặc. Nụ cười đó Dương Phàm cả đời không thể nào quên được. Đó như nụ cười của người cha với con mình vậy.
Khi âm thanh cuối cùng đã dứt bặt, Dương Phàm đôi mắt đẫm lệ mới lồm cồm bò ra khỏi gầm bàn thờ rồi vội vàng lao ra bên ngoài.
Cái hắn nhìn thấy….. chỉ có máu….. rất nhiều máu……… Nó còn đầu thầy trụ trì bị mã tặc cắt treo lên một cây cột cao đặt giữa chùa. Khuôn mặt người dính đầy máu, riêng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt…….
Nỗi bi phẫn dằn xé tâm can Dương Phàm, nhưng một đứa trẻ mười tuổi thì có thể làm gì, ngoài việc khóc. Nó khóc rất nhiều, khóc đến cạn nước mắt……
Ba ngày sau nó tự phóng hoả đốt ngôi chùa này. Do xác chết quá nhiều mà nó lại chỉ có mười tuổi nên không thể chon cất họ được, lại càng không thể bỏ mặc xác họ phơi ngoài trời cho chim chóc mổ. Nên nó đành tự tay đốt nơi mình lớn lên, trơ mắt nhìn nhà mình bị đốt trụi.
Khoảnh khắc mảnh tro tàn cuối cùng sụp đổ xuống thì nó cũng rời đi, không nói không rằng……..
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 2: Đi đến Bạch gia
Bước vào Bắc Phong Thành, Dương Phàm vật lộn kiếm sông khắp nơi. Có lần quá đói mà nó phải đi ăn xin, thậm chí là ăn căp bánh bao của người, bị họ bắt lại đánh cho một trận gãy mất mấy cái xương sườn. Cũng may cho nó có một phú thương tốt bụng đi ngang qua ra tay cứu giúp, sau đó đưa về nhà gọi đại phu chữa trị. Một khoảng thời gian sau đó cho nó ở trong nhà ông ta, lại đối tốt với Dương Phàm rất nhiều làm nó vô cùng cảm kích. Nhưng có một hôm ông ta đột nhiên gọi gia nhân bắt trói Dương Phàm lại, dẫn ra chợ. Thì ra lúc đầu lão ta là vì thấy bộ dáng của Dương Phàm khá thuận mắt cho nên mới đem về nhà vỗ béo, bây giờ là lúc đem ra chợ bán làm nô lệ. Và người mua nó không ai khác ngoài Cố Mã, Cố gia chủ với cái giá một lượng bạc. Năm đó, Dương Phàm mười hai tuổi.
Làm tên chăn ngựa quèn suốt bốn năm, công việc tuy vất vả nhưng ít ra cơm ngày hai bữa và được thưởng mỗi tháng ba đồng bạc(một trăm đồng bằng một lượng bạc.), Dương Phàm quả thật là không còn gì để than vãn. Hắn đã dần thích nghi với cuộc sống này.
Lúc này Dương Phàm đã lật tới trang cuối cuốn sách, lại phát hiện ra không ngờ bị thiếu mất vài trang. Điều này làm hắn thở dài bực dọc không thôi. Phải biết rằng cuốn sách cũ kĩ này hắn đã phải bỏ ra một đồng bạc mới mua được.
“Thập tam, thập tam, mau dắt ngựa lại đây, luôn thể mặc áo vào luôn, lão gia cho gọi.”
Một tráng đinh trẻ tuổi hớt hải chạy vào gọi, người này khuôn mặt thô kệch, xấu xí . Hắn chính là A Hổ, bị bán vào Cố gia cùng một lúc với Dương Phàm nhưng lại lớn hơn hắn mấy tuổi, thân hình cũng to lớn hơn nên được làm tráng đinh. Một tráng đinh có chế độ đãi ngộ và ăn uống có thể được xếp vào loại tốt, bởi vì đây là lực lượng bảo vệ và công kích chủ yếu của các gia tộc. Mỗi lần đối mặt với A Hổ đều làm Dương Phàm có cảm giác hâm mộ không thôi, nhưng hắn không hề ghen tị vì hắn và A Hổ thật ra rất thân thiết với nhau. Về phía cái tên Thập tam thì cũng không biết xuất phát từ đâu mà mọi người trong Cố phủ đều gọi hắn như vậy, còn cái tên Dương Phàm thì giống như đã bị lãng quên từ lâu…..
“Chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Dương Phàm nghi hoặc hỏi, nhưng vẫn nhanh nhẹn đứng phắt dậy, chạy tới đống rơm phía sâu trong chuồng ngựa, lật lên rồi nhét cuốn sách cũ kĩ vào trong một đống sách khác có sẵn trong đó, rồi vùi lấp lại Tiện thể với tay lấy cái áo vải thô cộc màu trắng đang vất giữa đó mặc vội vào.
“Mau lên” Miệng thì thúc dục nhưng A Hổ cũng chạy tới giúp đỡ Dương Phàm tháo dây dắt ngựa ra.
“Năm con phải không, ây, đây là con của lão gia dắt nhẹ tay thôi nếu không nó sẽ tức giận" Dương Phàm vừa nói vừa đưa tay chỉ vào con ngựa lông màu đỏ rực đang ngoắt ngoắt cái bờm.
"Còn con màu trắng của của Điền thiếu gia thì……….." Dương Phàm vừa dắt ngựa vừa không ngừng dặn dò A Hổ, mấy năm nay cả ngày chung sống với ngựa, nên chẳng hiểu từ bao giờ Dương Phàm cũng biết rõ tính cách của chúng.
Điều đặc biệt nhất của ngựa chính là chủ nào thì tớ nấy, ví dụ con của Cố lão gia thì nóng nảy, hung hãn bẩm sinh, con của Điền thiếu gia thì hay nghịch phá, nhưng rất nhát gan, chỉ cần đưa chân đá nhẹ một cái thì lập tức thuần phục.
…o0o………
Cả hai dẫn theo năm con ngựa rời khỏi khu chăn nuôi ngựa, dắt tới chính khu của Cố gia trang. Nơi đó là một mảnh đất rộng lớn để huấn luyện tráng đinh. Lúc này ở đó đã đợi sẵn rất nhiều người, ai nấy thân hình vạm vỡ cao lớn, lưng hùm vai gấu, mặt mày dữ tợn, ánh mắt sắc bén nhưng xen lẫn vào đó là vài khuôn mặt cùng thân hình nhỏ, gầy, không cân xứng với những tráng đinh kia.
“Sao giờ mới dắt ngựa tới” Dương Phàm chưa kịp hiểu gì thì một người đàn ông thấp lùn giọng nói the thé đã chạy tới quát. Đây chính là Lý quản gia của Cố gia, năm nay cũng bốn mấy tuổi, còn về tên thật cụ thể là gì, tới từ đâu thì mọi người cũng không ai biết, không nhớ rõ.
“Lý quản gia thứ tội, chúng tôi nãy giờ đều cố gắng chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất, không hề dám lười biếng” A Hổ thấy vậy thì cười trừ, từ đâu xuất hiện hai đồng tiền dúi vào tay Lý quản gia.
“Ài cũng không trách các ngươi được, thôi, mau đứng vào hàng ngũ đi!” Thấy hành động của A Hổ thì nét mặt Lý quản gia cũng có phần dịu xuống, cầm hai đồng tiền lén nhét vào tay áo rồi nghiêm nghị nói với hai người A Hổ và Dương Phàm.
Hai người lập tức vâng dạ rối rít rồi chạy tới xếp vào một hàng ngũ tráng đinh gần nhất.
“Tráng đinh của Cố gia nhiều lắm mà sao lại phải huy động thêm chúng ta nhỉ?”
“Thật ra là chuyện gì?”
Trong hàng ngũ này Dương Phàm cũng chợt nhận ra vài người quen thuộc như Mạc thúc thúc chặt củi dưới nhà bếp, rồi cả Điền lão tam chuyên công việc quét dọn cũng ở đây. Tất cả họ đều biểu tình thắc mắc không nhịn được mà quay sang hỏi người bên cạnh.
“Thập tam đấy ư ? Ngươi mà cũng phải đi tới nơi này à?” Mạc thúc thúc khi nhận ra Dương Phàm thì biểu tình kinh ngạc. Bởi vì Dương Phàm thân thể thật sự khá gầy gò, không phải do hắn yếu ớt, mà là do làm việc nhiều mà ăn uống quá ít nên cơ bắp tuy có nhưng lại teo tóp không nở rộng ra như người bình thường. Khi nghe Mạc thúc thúc nói vậy thì Dương Phàm cũng chỉ biết cười khổ.
Đến đây thì ở phía xa nhân vật chính đã xuất hiện, không ai khác ngoài Cố Mã và hai đứa con Cố Vân Phi và Cố Điền, theo sát sau lưng là hai vị Lôi Phong hộ pháp nổi tiếng ở Cố gia. Trong gia đình của Cố Mã hiện giờ thì chỉ thiếu mỗi con cả Cố Minh đã ra ngoài du lịch từ ba năm trước đến nay còn chưa trở về.
Lý quản gia thấy Cố Mã đến thì mặt mày từ lạnh lùng lập tức trở nên niềm nở vội khom lưng chạy đến rì rầm với Cố Mã gì đó, một lúc sau chỉ thấy Cố Mã gật đầu rồi đi đến trước năm tốp tráng đinh xen lẫn người làm công đang đứng chờ. Đôi mắt ti hí của lão lướt qua một vòng rồi cao giọng nói:
“Hôm nay ta triệu các ngươi đến đây là vì gì chắc tất cả đều đang thắc mắc.” Nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của mấy tráng đinh thì Cố Mã cũng mỉm cười, nói tiếp:
“Bạch gia Bạch Hữu Tài ở giữa ban ngày ban mặt dám đánh con ta Cố Điền đến trọng thương, thậm chí hơn mười tráng đinh đi theo cũng gãy hết tứ chi, có nguy cơ bị tàn phế. Các ngươi nói Bạch gia chúng có quá đáng không?” Nét mặt tức giận, Cố Mã gằn giọng hướng các tráng đinh hỏi.
“Quá đáng ! Quá đáng !” Toàn bộ năm tốp tráng đinh bộ dạng tức giận đồng tình giơ tay phải nắm quyền, liên tục lên xuống không ngừng.
“Quá đáng ! Quá đáng !” Dương Phàm cũng không ngoại lệ, cũng một động tác đưa tay lên cứ vậy mà làm. Nhưng khi hắn nhìn sang A Hổ bên cạnh thì thấy cậu ta tuy làm bộ nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.
Rõ ràng, Dương Phàm cũng cực kì khinh thường câu nói của Cố Mã, hắn dám chắc chắn rằng tất cả mọi người ở đây cũng đều có ý nghĩ như vậy. Thử hỏi một tên ác bá coi trời bằng vung hiếp đáp dân thường mà khi người khác động tới thì nhảy cẫng lên, hô hào người ta quá đáng. Cái này chả phải là chuyện nực cười nhất thế gian này sao.
“Còn việc vì sao cả người làm công trong gia trang cũng phải đi thì mọi người không cần hỏi nhiều, xong chuyện lần này mỗi người đều được thưởng mười đồng bạc.” Cố Mã nói tiếp.
Câu nói vừa dứt thì cả đám tráng đinh đều xôn xao, nhưng đa số tỏ vẻ vui sướng hài lòng, riêng chỉ có Dương Phàm vui buồn lẫn lộn, vui vì lần này được mười đồng tức là hơn cả ba tháng lương của hắn, còn buồn là vì bản thân biết rõ Cố Mã cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng đời nào cho không ai cả, lần này ắt sẽ nguy hiểm trùng trùng. Nghĩ đến đây Dương Phàm tự nhủ bản thân phải thật cẩn thận.
“Lý quản gia, mau đem vũ khí ra phân phát”
Theo câu nói của Cố Mã, Lý quản gia vội vàng la to lên, lập tức hơn mười mấy tên tráng đinh như chuẩn bị trước từ đâu đi ra, mang theo hơn năm cái rương gỗ, đặt xuống trước mặt năm tốp người rồi mở ra. Bên trong toàn là vũ khí các loại, đao gươm sáng loáng.
“Mỗi người tự chọn lấy một món đi !” Giọng Lý quản gia lại lạnh lùng vang lên.
Mọi người nghe vậy lập tức vội vã đi tới vây tròn lại xung quanh mấy cái rương để bắt đầu chọn.
Ở phía xa, ba người Cố Mã, Cố Vân Phi và Lý quản gia lại đang tiếp tục bàn bạc chuyện gì đó.
“Lão gia, lần này ta đã làm theo ngài dặn dò. Năm trăm tráng đinh được chia làm hai tốp, một tốp kèm theo nhân công theo ngài đi tới Bạch Phủ phô trương thanh thế. Tốp kia thì lại tiếp tục chia ra, một nửa ở nhà phòng vệ, một nữa theo Vân Phi thiếu gia đi tập kích đánh lén Bạch Phủ.
“Được, làm tốt lắm, Vân Phi, lần này đắc thủ thì phải lập tức rời đi, tránh nguy hiểm”
Cố Mã quay sang nhìn Cố Vân Phi thân hình cao lớn đang đứng cạnh lão, nét mặt nghiêm túc dặn dò. Trong ba người con, trừ con cả Cố Minh đã đi du lịch chưa về, thì lão chỉ tin tưởng mình Cố Vân Phi nhất, đứa con này tuy không thiên tư thông minh như Cố Minh nhưng lại thừa hưởng sự âm tàn, quyết đoán của lão, nhưng bề ngoài lại khá thân thiện, không hề giống như Cố Điền, bất tài vô dụng, cả ngày nhàn rỗi ăn chơi lêu lổng…..
“Cha yên tâm, chuyện này còn đã làm bao lần rồi mà” Cố Vân Phi mỉm cười đầy tự tin, sau đó quay đầu leo lên một con ngựa rồi phóng đi.
Bên kia mấy tốp người tập hợp chọn vũ khí. Dương Phàm hì hục mãi mà vẫn chưa tìm ra thứ gì vừa tay và hợp với thân hình của mình. Đao thì hơi nặng, còn kiếm thì ngươi hắn hơi lùn nên không thích hợp cho lắm.
Nhìn đi nhìn lại may sao Dương Phàm phát hiện ra một thanh đao ngắn bản nhỏ, trọng lượng cũng rất vừa với mình. Hắn mừng rỡ cầm lên rồi vội chạy về hàng ngũ. Nhìn sang bên cạnh thì lại thấy A Hổ và Mạc thúc thúc đã chọn xong từ bao giờ. A Hổ thì giống hắn chọn đao, nhưng là loại đao dài bản rộng nhìn vô cùng dũng mãnh, còn Mạc thúc thúc thì cầm một cây búa to nhưng hơi rỉ sét, đương nhiên là do công việc chặt củi hằng ngày nên thúc ấy mới cảm thấy cầm thứ này là hợp tay nhất.
“Tất cả đã chuẩn bị xong rồi phải không?” Một lát sau khi tất cả đã trở lại vị trí thì Lý quản gia từ bên chỗ Cố Mã cũng bước sang lớn giọng hỏi.
“Đã xong!” Năm tốp tráng đinh lẫn nhân công có hơn bốn trăm người nhưng lại cùng một câu nói.
“Tốt ! Vậy tất cả theo lão gia lên đường, sang hỏi tội Bạch gia !”
Từng đợt tiền hô hậu ủng của Lý quản gia và đám tráng đinh lại vang lên, tạo thành khí thế cực kì to lớn.
Cố Mã, Cố Điền leo lên lưng ngựa, còn có hai vị Lôi Phong hộ pháp cũng lên ngựa đi theo.
Nhìn đoàn người rời đi, Lý quản gia đứng đó trầm mặc hồi lâu, không biết suy nghĩ điều gì, nhưng trong đôi mắt lại xuất hiện một tia xảo trá, ngoan độc.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 3: Chém giết
Rời khỏi Cố gia trang.
Đoàn người Dương Phàm chạy bộ theo sau đám người Cố Mã, một đường đi thẳng tới phía Đông Bắc Phong thành, địa bàn Bạch gia.
Mỗi lần đi tới đâu, mặc kệ là chợ búa hay hàng hoá gì bên đường đều vội vàng thu dọn vào. Bởi vì Cố Mã mà đích thân dẫn người đi thì quả thật chẳng có gì tốt đẹp, nếu không cướp bóc thì cũng là phóng hoả giết người.
Nhìn vẻ sợ hãi của dân chúng như vậy thì Cố Điền đang ngồi trên bạch mã nở một nụ cười đắc ý, nhưng khi hắn liếc sang khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mã thì lại cúi gầm mặt xuống, không dám biểu hiện gì nữa.
Dương Phàm tay cầm đoản đao, chạy ở phía chính giữa đám tráng đinh. Mặt mày hắn đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại, bất quá không phải là vì trời nắng hay chạy bộ mệt. Mà vì đám tráng đinh xung quanh Dương Phàm mồ hôi toát ra mùi quá nặng, làm cho không khí cực kì ngột ngạt, lâu lâu còn thoang thoảng mùi chuột chết. Tuy Dương Phàm cả ngày lăn lộn ở chuồng ngựa, nhưng nơi đó lại chỉ có mình hắn, không khí thoáng mát chứ không như ở đây.
Từ Bắc Phong thành muốn đi sang phía Đông cũng khá lâu, phải đi qua chừng bốn năm cái chợ lớn, rồi thêm mười mấy khu phố nữa, chí ít cũng mất nửa giờ.
“Nhớ kĩ, đến nơi thì la hét chửi bới om xòm cho ta. Không cần cố kị ai cả, ai chửi ác nhất, to nhất ta thưởng hai mươi đồng, còn hậu quả ta gánh”
“Còn nếu Bạch gia gọi người ra thì lao vào đánh thẳng tay, đánh một tên tàn phế được thưởng năm đồng, còn chết thì mười đồng, hậu quả ta gánh !”
Mẹ nó, lão tặc Cố Mã này rõ ràng là có âm mưu, thử hỏi đánh chết tiền gấp đôi đánh bị thương chẳng phải là ép người mình vào thế giết người sao. Dương Phàm nghe Cố Mã nói xong thì thầm mắng.
Tuy giết người là sẽ có thật nhiều tiền nhưng trong lòng hắn cảm thấy không vui lắm. Cái thời đại này, sinh mạng con người thật quá rẽ rúng.
….o0o…………………….
Đông thành, bên trong Bạch phủ.
Nơi đây khuôn khổ rộng lớn, tráng lệ hơn cả Cố gia trang. Bên trong đình đài, lầu các, vườn tược, hồ ngắm cảnh nhiều vô số. Gia nhân đi lại tấp nập.
Sở dĩ được như thế này là do ông nội Bạch Tuấn- gia chủ Bạch gia khi xưa là một tể tướng của Việt quốc, nắm quyền sinh sát cực lớn. Về sau thế thời thay đổi, tân hoàng đế Lý Vĩnh An lên ngôi, thực hiện chính sách tập trung quyền lực vào hoàng đế, liên tục kiếm cớ, vạch tội cách chức, bãi miễn các đại thần tiền triều, thậm chí người tội nặng một chút cũng tru di tam tộc, ý đồ diệt cỏ tận gốc.
Ông nội Bạch Tuấn thấy tình thế cấp bách như vậy thì vội vàng giao trả lại toàn bộ quyền hành cho hoàng đế, lại quì trước chánh điện suốt ba ngày ba đêm xin được cáo quan về quê. Lý Vĩnh An thấy ông nội Bạch Tuấn thức thời như vậy nên cũng không làm khó, cho được bảo toàn một nửa gia sản, nửa kia bị sung công dưới danh nghĩa cứu trợ bá tánh nghèo khổ. Sau đó đày họ Bạch đến Lạc quận, Bắc Phong thành ở tít cuối phía Nam Việt Quốc. Tuy vậy nhưng với số gia sản kếch xù còn lại, Bạch gia vừa đến Bắc Phong thành thì đã là một phương thế lực lớn.
Giờ phút này Bạch Tuấn đang ngồi đánh cờ với một hắc y nhân đầu đội mũ rơm che kín hết mặt, nhưng từ động tác và thần thái lại toát ra một cỗ sát khí lăng lệ kinh người.
“Bạch Tuấn huynh, lần này gây sự với Cố gia tuy là nằm trong kế hoạch của chúng ta. Nhưng có vẻ Cố Mã kia cũng muốn vậy.” Cầm một quân cờ giơ lên đánh xuống, hắc y nhân chậm rãi nói.
Bạch Tuấn nghe vậy thì đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu, ra vẻ trầm tư, nhưng đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu vẫn cứ nhìn vào bàn cớ tướng. Chập sau khẽ gật gù rồi đưa tay đánh một con cờ.
“Xem ra Cố gia cũng có bài tẩy a!”
Hiện giờ trên bàn cờ Bạch Tuấn đang bị hắc y nhân dồn ép toàn cục, song xe, đơn pháo mã tràn cả lên nhà Bạch Tuấn, khí thế uy hiếp con tướng trong cung. Còn Bạch Tuấn lại vô cùng yếu thế, đơn xe, pháo, mã không ngừng chống đỡ thế công của hắc y nhân.
‘Bài tẩy ai chẳng có, quan trọng là xe bên ai nhiều hơn !” Cầm con pháo lên đánh xuống ăn mất con xe còn lại của Bạch Tuấn, hắc y nhân cười khẩy, nhưng hàm ý rõ ràng nhắc chở Bạch Tuấn phải cẩn thận đề phòng Cố gia, không được khinh xuất.
“Con quan trọng nhất trong bàn cờ không phải là con xe đâu Hắc Vũ huynh à ! Chỉ sợ nhất là con sĩ bên cạnh ta có khiếm quyết thôi !” Bạch Tuấn nghe vậy thì cười ngạo nghễ, đột nhiên dùng con mã ăn mất con sĩ của “Hắc Vũ” rồi chiếu bí, trong dáng vẻ ngỡ ngàng của hắn ta.
….o0o……………………..
Bên ngoài Bạch Phủ, cả con đường rộng lớn đã bị hơn bốn trăm người Cố gia kéo tới đứng đầy.
Họ chửi bới hét la inh ỏi, gạch đá không ngừng ném vào trong Bạch phủ, có vài tên quá khích còn kéo quần xuống đái thẳng vào cửa. Tuy nhiên, bên trong Bạch Phủ vẫn im lặng giống như là một nơi bị bỏ hoang vậy.
“Mười tám đời tổ tông thằng Bạch Tuấn, ta ỉa lên đầu con mẹ ngươi” Một tên tráng đinh gân cổ lên, nước bọt văng khắp nơi.
“Thằng hèn có giỏi ra đây, gia gia liền đánh ngươi thành con chó chết !”
“Thằng con hoang Bạch Hữu Tài, không ra có tin chúng ta đốt nhà ngươi không”
“Bạch gia rùa rút đầu, Bạch Tuấn thằng hèn !” Dương Phàm, A Hổ và Mạc thúc thúc cũng hợp thành một tổ đội mà rống lên chửi. Chửi được tiền, ai ngu không chửi.
Bất quá Dương Phàm ngoài miệng thì chửi Bạch gia nhưng trong tâm lại cứ tưởng tưởng tới khuôn mặt béo ị rửng mỡ của Cố Mã, hắn thấy cảm thấy cái khuôn mặt này vô cùng đáng ghét.
Ken két! Đang lúc mọi người không đề phòng thì cánh cửa Bạch gia bất ngờ mở, mười mấy tên tráng đinh lưng hùm vai gấu cầm đao gươm nhảy ra, chém mấy tên Cố gia đang đứng chửi gần cửa, máu tươi phụt ra, hơn ba người gục ngã tại chỗ.
“Ra rồi, ra rồi !” Hơn bốn trăm người thấy cảnh tượng này thì hơi sửng sờ, nhưng lập tức trở nên cực kì hưng phấn la hét ầm ĩ liều mạng lao tới mười mấy con mồi vừa xuất hiện.
“Giết, giết, giết được mười đồng !”
“Đánh chết mẹ nó !”
“Thằng này của ta, do ta thấy trước”
“Mẹ nó chứ, là ta thấy trước”
“Thấy cái đầu ngươi” Trong làn người chen chúc, Dương Phàm thấy Mạc thúc thúc và một tên tráng đinh cùng xông vào đạp ngã một tên Bạch phủ, một đao một búa lạnh lùng bủa xuống, một dòng máu đỏ phun ra từ cổ tên xấu số kia.
Trong Bạch phủ không hề thất thế, càng lúc càng nhiều người lao ra, nếu không phải bức tường Bạch phủ vững chắc, chỉ e lúc này đã bị người trong Bạch phủ tràn ra mà xô đổ.
“Không lưu người sống, một tên mười đồng ! Giết !” A Hổ đôi mắt đỏ như máu, điên cuồng đâm chém, với những nô lệ như hắn, mười đồng là một số tiền rất lớn.
Dương Phàm tuy không điên cuồng như vậy, nhưng cũng nép sau quân ta, chực chờ ai đó sơ hở mà tiện tay làm một đao.
Với hắn chém giết vô vị thế này cũng chỉ là để kiếm tiền mua mấy cuốn sách, nên không cần phải giết chóc làm gì, cùng lắm đánh cho tàn phế thôi.
Xoạt, vừa mới chém thêm được một tên, một đao phía sau lưng tạo thành một vết thương vừa phải, chỉ làm đối phương ngất đi. Động thủ xong Dương Phàm lại rút lui vào quân mình chờ thời, đôi mắt tinh anh đảo tới đảo lui liên tục.
Cái áo trắng vải thô của hắn dính từng bệt máu, có máu người bị hắn chém, cũng có máu người mình. Nhưng Dương Phàm không hề để ý. Máu, trước đây hắn đã thấy quá nhiều rồi.
“Giết đi, giết đi !” Phía sau lưng đám người đang hỗn loạn chém giết, Cố Điền đang ngồi trên lưng con bạch mã của hắn, sắc mặt hưng phấn la to, trong mắt hắn đám người trước mặt này không khác gì heo chó, cắn lộn lẫn nhau mua vui cho mình.
Cố Mã đôi mắt híp liếc sang Cố Điền cũng than thở lắc đầu, đứa con này của lão thật là thứ bất tài vô dụng. Cả đời này lão chỉ đặt niềm tin vào con cả Cố Minh nhất, đứa con này của lão vô cùng thông minh, có thiên tư rất xuất chúng. Chỉ mỗi khuyết điểm quá lương thiện. Chính vì sự bất đồng trong tính cách với cha mình mà Cố Minh mới bực dọc rời nhà du lịch cho khuây khoả.
“Lão gia có cần chúng ta ra tay không?”
Lôi Phong hộ pháp thấy vẻ trầm tư của Cố Mã thì hiểu lầm lão đang buồn vì cục diện trước mặt.
Cố Mã nghe vậy thì lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về Bạch Phủ, trầm giọng nói:
“Bạch Tuấn này quỉ kế đa đoan, hơn nữa từ ba năm về trước, ta có tin mật báo là lão vừa chiêu mộ được Hắc Vũ, kẻ bài danh thứ ba trong Sát Thủ Bảng Việt quốc. Kẻ này âm hiểm độc ác vô cùng, các ngươi nên cẩn thận chú ý.”
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 4: Cố Mã thất bại
Hai bên đánh nhau không ngừng suốt mấy canh giờ, tử thương vô số, xác người chất đầy khắp cả con đường trước cửa Bạch phủ.
Họ ẩu đả tốc độ càng ngày càng chậm, ai cũng thở dốc, khuôn mặt lộ ra nét mệt mỏi. Cố gia đang dần thất thế một cách rõ ràng, vừa đánh vừa không ngừng lùi lại. Cũng khó trách được khi đây chỉ là đám quân hỗn tạp, lại đang chiến đấu trên đất Bạch gia.
Và tất cả mọi người đều ít ai để ý tới một thân ảnh nhỏ con hay luồn lách trong đám người của Cố gia, mỗi khi thấy quá đông người Bạch gia xông vào thì liền bỏ chạy.
Cách đó không xa, một tên tráng đinh thân hình cao ốm của Bạch gia đang đuổi giết Mạc thúc. Hai người rượt đuổi nhau không ngừng, trên tay Mạc thúc đã bị hắn chém một vết thương dài, sâu, máu không ngừng phun ra. Tên cao ốm kia thần sắc dữ tợn, sắp đuổi kịp trung niên nhân trước mắt thì chợt nghe một giọng nói hơi non mà lạnh lùng vang lên phía sau.
“Tên thứ sáu, ba mươi đồng !”
Vừa quay lại chưa kịp phản ứng thì đã có một cảm giác nóng rát xẹt qua cổ. Hắn ngã gục xuống, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy trong đời chính là một thiếu niên gầy áo trắng nhuộm máu, tay cầm đoản đao, đôi mắt linh hoạt ẩn chứa tinh quang sắc bén.
“Nhầm rồi, lỡ giết một tên, vậy là ba mươi lăm đồng !”
Thiếu niên này thở dài, rồi vội chạy về phía Mạc thúc thúc, hắn chính là Dương Phàm. Cuộc chiến kéo dài đẫm máu suốt buổi trưa nay, hắn là một trong những nô bộc may mắn sống sót. Những nô bộc vì không am hiểu chiến đấu, sức khoẻ lại kém hơn hẳn các tráng đinh nên tử thương vô số. Chỉ còn lại Dương Phàm, Mạc thúc thúc, và hai mươi mấy người nữa.
“Thập tam, chạy qua đây mau” Mạc thúc nhận ra Dương Phàm là người đã cứu mình nên rối rít goi hắn đến bên cạnh. Vốn tưởng bản thân đã phải chết nhưng không ngờ lại gặp được Dương Phàm nên ông đang hết sức vui vẻ.
Cả hai lui về sau trong đội hình Cố gia, không ham chiến nữa mà cảm thấy đủ với những gì mình đạt được.
“Haha thập tam, ngươi xem lần này Mạc thúc phát tài rồi, mười tên, là một lượng bạc, con gái ta lần này được cứu rồi.” Mạc thúc đột nhiên quay sang lay lay hai vai Dương Phàm mặc cho máu từ bả vai trái không ngừng chảy ra, ướt đẩm cả tay áo rách rưới.
“Mạc thúc, ta biết, nhưng đây là chiến trường mà, bình tĩnh lại đi” Dương Phàm cười khổ, nhưng cặp mắt vẫn không ngừng cảnh giác.
…o0o………………
“Lão gia, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của Vân Phi thiếu gia, chúng ta có nên rút lui không?” Đứng phía xa, Cố Mã, Cố Điền vẫn đang đứng quan sát nãy giờ, ai nấy nét mặt lộ ra vẻ căng thẳng.
Nghe lời Phong hộ pháp nói, trong lòng Cố Mã run rẩy không thôi. Lão run không phải vì sợ thua trận này, mà lão sợ Cố Vân Phi, hi vọng duy nhất hiện giờ của Cố gia sẽ gặp nguy hiểm. Có nên rút lui hay là chờ. Lần đầu tiên trong đời, lão có ý nghĩ không dứt khoát.
“Cha, nên rút đi thì hơn ! Lần này tử thương như vậy chỉ sợ Cố gia địa vị giảm sút cha à, rút lui đi !” Cố Điền vẻ mặt lo sợ nói. Gã lo sợ cho tương lai của gã. Nếu Cố gia địa vị giảm sút chỉ sợ Cố Điền về sau đi đâu cũng bị người khác chèn ép.
“To gan ! Ai dám ở đây đánh đánh giết giết vậy hả ? Bộ không coi vương pháp ra gì sao?”
Cố Mã đang đắn đo thì chợt có một giọng nói hào sảng từ phía cuối đường vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc áo quan, dung mạo vẫn khá trẻ, mà lại hiện rõ nét uy nghiêm. Ông ta ngồi chễm chệ trên lưng một con hắc mã, lửng thửng đi tới, theo sau là mấy tốp quan sai chừng năm mươi mấy người.
Đám người Cố gia và Bạch gia đang hỗn chiến nghe quan sai tới thì ai nấy đều sửng sờ dừng lại.
“Các ngươi còn coi bổn quan ra gì không? Cố Mã chuyện hôm nay ngươi giải thích thế nào?” Vị quan kia cưỡi ngựa tới tới trước mặt Cố Mã, lạnh lùng nói. Y chính là thành chủ Bắc Phong thành, cũng chính là gia chủ Tây gia, Tây Chính An.
“Lui về” Cố Mã trầm mặc một lúc rồi phất tay ra hiệu. Lập tức đám người Cố gia đều lui về sau lưng lão.
“Tây đại nhân, đều là do Bạch gia gây sự trước, chúng ta chẳng qua……”
“Haha, Cố huynh, huynh gọi cả đống người tới bổn phủ đánh giết đầy đường mà còn kêu chúng ta gây sự với huynh sao?” Cố Mã đang định thanh minh thì từ trong Bạch phủ Bạch Tuấn bước ra cười ngạo nghễ, phía sau lưng có hắc y nhân Hắc Vũ theo sát như hình với bóng.
“Rõ ràng hôm nay ngươi cho người đánh Cố Điền con trai ta, giờ ta chỉ là đến nói lý lẽ thôi.” Cố Mã tức giận nhìn Bạch Tuấn, lão biết chắc là hôm nay đã trúng kế của hắn ta, chỉ là vẫn lo cho an nguy của Vân Phi mà thôi.
“Cố Mã, ngươi rõ ràng coi thường vương pháp, người đâu giải hết về công đường!” Tây Chính An nghe hai bên cãi nhau thì cười lạnh ra hiệu cho mấy tốp qua sai đằng sau. Nếu hỏi tại sao Tây Chính An ít người nhưng lại là quyền lực nhất thì chỉ có một câu trả lời, vì hắn làm quan, hơn nữa còn là thành chủ Bắc Phong thành, nếu đúng lí lẽ mà dám phản kháng thì sẽ bị khép tộp chống đối triều đình.
“Cửa hàng trên ba khu phố Anh Lam, Phát Tài, Vĩnh Tương, cộng với cửa hàng bán muối ở chợ Vĩnh Hãi.” Cố Mã thấy hành động của Tây Chính An thì đành nghiến răng nói.
“Người đâu, bắt !” Tây Chính An vẫn ngó lơ như không nhìn thấy.
“Cộng thêm hai trăm tráng đinh ở đây !“
“Bắt !” Tây Chính An vẫn thản nhiên chỉ nói một từ.
“Thêm tiêu cục Bình An ở giữa thành nữa, đây đã là cực hạn của ta, nếu không đồng ý thì cứ bắt đi, con mẹ ngươi, xem ngươi đủ cơm cho chúng ta ăn không?” Cố Mã mặt mày tím tái, giận quá hét lên.
Tây Chính An và Bạch Tuấn thấy vậy thì đồng thời bật cười.
“Cố huynh sao lại nóng giận như vậy, thật ra ở đây cũng chẳng có việc gì liên quan đến huynh đâu, chỉ là bọn côn đồ đâm chém nhau thôi ấy mà. Đám người này ta dẫn về một trăm, Bạch huynh cũng vậy. Còn mấy cái khu phố cùng với tiêu cục…..” Tây Chính An cười cười, vẻ mặt rất đỗi tự nhiên, không hề biết xấu hổ nhìn sang Bạch Tuấn.
“Ta chỉ cần cửa hàng muối kia là được, còn lại thuộc về Tây huynh. Về phía Cố huynh….” Nói đến đây Bạch Tuấn lạnh lùng quay sang nhìn Cố Mã, gằn lên hai chữ:
“Không…. tiễn !”
“Vân Phi ở đâu?” Nghe Bạch Tuấn nói vậy nhưng Cố Mã vẫn không tỏ ra giận dữ, mà bình tĩnh hỏi lại.
“Khi nào ba khu phố, một tiêu cục, một cửa hàng thuộc về Bạch gia và Tây gia thì khi đó Vân Phi hiền chất nhất định sẽ bình an trở về”
Cố Mã nghe vậy thì cũng không nói nhiều thêm nữa, cùng với Cố Điền và hai vị Lôi Phong hộ pháp vội vã rời đi.
Bỏ mặc lại hơn hai trăm nhân mạng Cố gia đang ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Dương Phàm nhìn theo hướng Cố Mã rời đi mà thở dài. Hắn biết số phận mình lại bị trao vào tay người khác rồi. Còn ba mươi lăm nữa, mẹ kiếp. Nghĩ đến đây Dương Phàm không kiềm chế nổi bực dọc. Nhưng càng đáng thương hơn cho Mạc thúc.
Mạc thúc lúc này đang ngơ ngác như người mất hồn, máu ướt đẫm tay áo, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó. Mạc thúc không giống Dương Phàm, nô bộc chia làm ba cấp bậc hạ lưu, trung lưu, thượng lưu. Dương Phàm là loại hạ lưu bị mua vào, mất hết quyền tự do, lương bổng lại thấp. Còn loại trung lưu trở lên là người từ ngoài xin vào làm, vẫn có thời gian tự do riêng của mình, chế độ đãi ngộ cao hơn. Mạc thúc chính là loại nô bộc này.
Ông còn có một gia đình trong một thôn nhỏ ở ngoài thành. Gia đình ông chỉ có ba người, ông, vợ ông và thêm một đứa con gái đang mắc bệnh nặng. Mục đích Mạc thúc vào Cố gia làm nô bộc là để kiếm tiền chữa bệnh cho con gái. Vừa rồi liều hết cả mạng sống của mình, chém giết được bao nhiêu, những tưởng lần này có thể cầm tiền về nhà, nào ngờ…….
Không chỉ Dương Phàm, Mạc thúc mà tất cả những tráng đi cùng nô bộc ở đây ai cũng âu sầu. Nhìn những xác chết đồng bọn dưới đường lòng nỗi lên bi ai, những người này vừa rồi vì lời hứa của Cố Mã mà hi sinh cả mạng sống của mình, thật là quá uổng công rồi.
“Tất cả không cần âu sầu như vậy, Tây Chính An ta và Bạch Tuấn gia chủ sẽ đối đãi với các ngươi thật tốt, quên tên Cố Mã chó má kia đi !” Tây Chính An thấy vậy thì dáng vẻ sảng khoái nói, nhìn Tây Chính An lúc bây giờ chẳng có vẻ gì là giống quan lại cả, mà trông giống mấy đại hán giang hồ hơn.
“Người bị thương quá nặng không thể lao động được nữa thì được cấp cho một lượng bạc về quê, còn nguyên vẹn thưởng năm mươi đồng. Nô bộc hạ lưu thì cứ thăng lên loại trung lưu hết đi !
Bạch Tuấn mỉm cười, ra lênh cho mấy tráng đinh bên phe mình vào trong lấy ra mấy rương tiền, thêm mấy vị đại phu trong Bạch phủ cũng đi theo ra chữa trị cho những người bị thương.
Lần này thu hoạch được của Cố Mã khá lớn, phân phát như vậy cũng không tính là tổn thất, ngược lại còn có thể an định được đám nô tài mới vào này. Bạch Tuấn trong lòng nghĩ thầm.
Bên phía đám người Dương Phàm nghe Tây Chính An và Bạch Tuấn nói vậy thì mừng đến phát khóc, vội vàng hành lễ, sau đó những người bị thương tự động đến cho đại phu chữa trị, những người còn sức khoẻ thì giúp người Bạch phủ thu dọn xác chết.
………0o0………………………………
Dương Phàm hiện giờ đang cùng với một nam nhân khuôn mặt thô kệch, xấu xí khuân vác các xác chết lên một cái xe gỗ, người này không ai khác ngoài bạn tốt A Hổ của hắn.
“Thập tam, ngươi nói xem lần này chúng ta là được họạ hay phúc đây? Đặt một cái xác chết của Bạch gia lên xe một cánh nặng nhọc, A Hổ quay sang Dương Phàm hỏi.
“Hoạ, phúc ? Theo ta biết thì cả Tây gia, Bạch gia, Cố gia đều chả ai tốt đẹp gì. Tây gia vì là quan lại nên có lẽ khá hơn một chút, tiếp đến là Bạch gia, còn về Cố gia thì tệ hết mức nói. Đừng tưởng hiện tại Bạch Tuấn kia cho chúng ta ngân lượng thì là hắn tốt bụng, thật ra chỉ là động thái trấn an chúng ta thôi, còn về sau…. Hừ, vẫn chưa thể biết được !”
Dương Phàm nghe vậy thì chỉ cười, lắc đầu.
“Làm sao mà ngươi lại biết được nhiều điều như vậy, nhìn cách ngươi nói chuyện chả giống nô bộc tí nào” A Hổ cực kì kinh ngạc vì mấy câu nói của Dương Phàm, không nhịn được mà tiếp tục hỏi.
“Ngày thường làm việc xong rảnh rỗi ta đều đọc sách, sách là nguồn tri thức của nhân loại, hiểu không?” Chất thi thể đầy máu me cuối cùng lên xe, thở ra một hơi, rồi Dương Phàm trả lời.
“Ta chẳng hiểu ngươi nói gì, tóm lại giờ qua nhận lương trước thôi, còn Bạch gia Tây gia gì đó thì quên đi. Qua bên nào thì cũng không phải lựa chọn của chúng ta. Nhưng nếu hôm nay chia cách, mai sau gặp lại thì vẫn mãi là huynh đệ!”
Nhìn lên bầu trời xanh thẳm, A Hổ mỉm cười nói, trên khuôn mặt xấu xí thô kệch của hắn, lần đầu tiên Dương Phàm thấy hiện lên nét đẹp đẽ sáng ngời.
Một cây cầu như cầu vồng bắc ngang qua Mộng Nguyệt hồ, nối liền phố Phát Tài và phố Vĩnh Tương.
Dương Phàm đứng đó, vẫn áo trắng vải thô, vẫn đôi giày cỏ. Hắn ngắm nhìn bầu trời, đôi mắt sáng ngời không biết đang suy nghĩ điều gì.
Xung quanh hắn lác đác vài người đi lại, ai nấy đều đều lo chuyện của mình, chẳng ai thèm để ý đến hắn.
Vụ việc ở Bạch gia đã kết thúc hơn một năm.
Một năm nay mọi thứ trong Bắc Phong thành đều quay về trạng thái bình ổn. Trừ Cố gia thường xuyên đóng kín cửa gia trang, ít giao thiệp với bên ngoài thì toà thành này cũng chẳng có gì kì lạ.
Năm ngoái, Dương Phàm được Bạch gia chọn, A Hổ theo Tây gia, Mạc thúc cầm tiền về quê chữa bệnh cho con chưa thấy quay lại. Dương Phàm ở Bạch gia cô độc một mình, cũng chẳng làm quen được ai cả, vì những người cũ Bạch gia luôn kì thị những người từ Cố gia năm đó sang, ai mà lại ưa những kẻ đã giết bằng hữu của mình chứ. Vả lại Dương Phàm hiện đã là nô bộc trung lưu, có quyền tự do của mình, xong việc thì có thể đi ra khỏi Bạch phủ, thậm chí nếu giờ hắn muốn nghỉ không làm nữa cũng được, có điều sẽ bị đói thôi.
“Bầu trời thật đẹp !” Dương Phàm không nhịn được mà cảm thán.
Bầu trời ở đâu chẳng có, nhưng mà lúc trước là ở Cố phủ, nhưng bây giờ bầu trời của hắn là ở Bắc Phong thành, là bầu trời tự do.
“Nếu có một ngày ta có thể bay trên đó thì không biết cảm giác như thế nào nhỉ? Nhưng tại sao con người nói mình cao quý hơn cá chim mà lại không thể bơi như cá, bay lượn trên trời được như chim nhỉ. Giá như….. có một phép màu !” Nghĩ tới đây Dương Phàm mỉm cười lắc đầu tự giễu, hắn thấy mình đã quá ảo tưởng rồi.
Hắn đi bộ xuống rời khỏi khỏi cây cầu, hướng tới phố Phát Tài. Ngày nghỉ phép lần này của Dương Phàm là kéo dài ba ngày, nên hắn muốn đi dạo khắp Bắc Phong thành một lần, dù sao bản thân cũng chẳng biết đi đâu.
Hắn, là người cô độc.
……o0o…………………..
Phố Phát Tài là một trong sáu khu phố lớn ở trung tâm Bắc Phong thành, ở đây người qua lại buôn bán tấp nập, tiếng chào hàng trả giá vang lên khắp nơi, thậm chí vài chỗ còn có người ẩu đả.
Dương Phàm lửng thửng bước đi, nhìn tới nhìn lui, trong túi hắn hiện giờ có hơn hai lượng bạc, đó là tiền tích góp cả năm nay của hắn, cũng đủ mua một ít đồ dùng nho nhỏ, như sách chẳng hạn. Nghĩ vây hắn rảo bước nhanh đi tới phía giữa phố Phát Tài, ở đây lúc trước theo hắn nhớ là có một tiệm sách rất nổi tiếng do Lý Văn lão bản, một ông cụ già hơn sáu mươi tuổi làm chủ.
“Sách đại hạ giá, đại hạ giá, đồ đạc cần thanh lý gấp đây !”
Chưa kịp tới nơi thì Dương Phàm đã nghe một tiếng rao to phát ra từ tiệm sách, hắn vội vàng đi nhanh hơn.
Lúc tới nơi cái Dương Phàm nhìn thấy là cả đám người đang xôn xao bu lại bàn tán trước tiệm sách rôm rả bàn tán, trai có, gái có, già có trẻ có.
“Hôm qua Lý lão bản vừa chết rồi ngươi có biết không?”
“Làm sao mà biết, hôm qua ta vừa mới chào hỏi ông ấy xong, thấy vẫn khoẻ mạnh bình thường, chẳng có gì bất ổn hết !”
“Vậy sao đêm qua Lý lão bản lại đột ngột chết nhỉ, con lão Lý Bá cũng vừa từ Vũ quận phía bắc về. Không biết là có liên quan gì tới nhau không nhỉ?”
“Hừ, chắc chắn là phải có rồi, tên Lý Bá đó từ nhỏ đã nổi tiếng bất hiếu, lớn bỏ nhà đi, bây giờ lại trở về, đùng một cái đúng lúc Lý Văn lão bản cũng chết, quan tài vẫn còn để đó, thi thể chưa nguội lạnh mà tên Lý Bá kia lại dám công khai rao bán gia sản của cụ ấy. Các ngươi nghĩ là có liên quan gì không?”
Một người đàn bà trung niên dáng vẻ chua ngoa đứng tranh luận, nghe lí lẻ thì có vẻ rất thuyết phục.
“Ây da, thật là tội nghiệp cho Lý Văn lão bản”
Một ông cụ cũng thở dài, ra vẻ tiếc nuối.
“Người tốt mà không có phúc để hưởng a ! Lại đẻ ra một tên nghiệt tử.”
Dương Phàm đứng bên cạnh nghe một hồi lâu cũng đoán được ít nhiều sự việc.
Số là Lý Văn lão bản hồi trẻ kết hôn với một người đàn bà, đẻ ra một đứa con trai tên là Lý Bá. Tên Lý Bá này thuở nhỏ vô cùng ngỗ nghịch, giao du với đám côn đồ trong thành, làm cho Lý Văn lão bản đau khổ không thôi. Lúc Lý bá lớn, nghe theo lời lũ bạn về ăn cắp hết tiền gia đình rồi bỏ lên Vũ quận ở phương Bắc. Mẹ Lý Bá vì u sầu quá nên mấy năm sau thì chết. Bây giờ hơn hai mươi năm sau Lý Bá quay về, cũng chính là lúc đêm hôm qua. Bất ngờ sáng nay Lý Bá ra thông báo là cha mình vừa chết, vừa đặt xác vào quan tài. Còn bản thân đem hết đồ đạc bán đi để lấy tiền lên lại Vũ quận.
“Có mua không hả, không mua thì cút hết đi, đứng đây bu xu ba xoa tám chuyện.” Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi từ trong tiệm sách. Hắn ta dáng vẻ hùng hổ đẩy hết những người vừa bàn tán ra ngoài.
“Mẹ nó, tên nào còn lắm mồm là tao cho ăn đấm !” Lý Bá ánh mắt hung dữ quét một vòng, khi ánh mắt hướng tới Dương Phàm thì co rút lại.
“Ngươi muốn ăn đấm à!”
“Không, ta tới là để mua sách” Dương Phàm bước tới gần thật thà nói.
Lý Bá đảo mắt lên xuống khắp người Dương Phàm một lúc rồi tới vác vai Dương Phàm kéo vào trong, vẻ mặt tươi cười.
“Ây huynh đệ à, ta nói ngươi nghe, hôm nay sách vở nhà ta đều bán hết, thậm chí cả mấy bộ sách quí của ông già ta đều bán luôn, giá cả phải chăng, giá cả phải chăng !”
Dương Phàm nghe vậy cũng gật gật đầu liên tục, không nói gì.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì ai cũng bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dương Phàm.
“Lại thêm một tên xấu xa bỉ ổi, kẻ bất hiếu như vậy mà cũng đi ủng hộ !”
“Đừng nên mua bất kì đồ gì của Lý Bá bán, trừ phi hắn làm lễ tang và chôn cất cha hắn đàng hoàng.”
“Đúng, trừ phi hắn chôn cất cha hắn đàng hoàng, còn không thì đừng hòng bán được thứ gì ở đây ! Còn tên khốn vừa vào trong mua đồ nghe đây. Trương đại gia ta đứng chờ ngươi, mẹ nó, ra đây lão tử cạo lông ngươi như cạo lông heo !”
Một người đàn ông hơi lùn râu quai nón rậm rạp, thân hình béo ị, mặc một cái áo vải mỏng, để lộ cả bộ ngực đầy lông và cái bụng to phệ ra ngoài đứng chỉ vào trong cửa tiệm sách la lớn.
“Số nhóc con này xui xẻo rồi, Trương thịt heo mà đã nhắm ai thì tên đó không chết cũng bị lột da” Vài người xung quanh lắc đầu than thở thay cho tiểu tử bên trong.
…o0o……………….
Nhưng Dương Phàm không hề biết những điều đang diễn ra bên ngoài, lúc này hắn đã cùng Lý Bá vác vai đi sâu vào trong cửa tiệm. Nghe Lý bá nói là gã đã đem dời hết tất cả đến cái sân lớn trong nhà cho dễ kiểm kê.
“Này ngươi nhìn xem, đây là tứ thư ngũ kinh nổi tiếng do Khổng tử viết” Lý Bá kéo Dương Phàm ngồi chồm hổm xuống đất rồi đưa ra một chồng sách chừng mười mấy cuốn.
“Ba cái thứ đạo lý nhăng nhít, chỉ làm ngu người !” Dương Phàm lắc đầu, đưa tay gạt đi.
Vốn tưởng câu nói của mình sẽ làm Lý Bá không vui nhưng ai dè hắn lại cười khà khà, vung tay một cái vứt bộ tứ thư ngũ kinh ra sau lưng, bộ dáng y như đang vứt rác.
“Cùng chí hướng a ! Lão già kia suốt ngày bắt ta học mấy thứ này, đọc vào thật sự là quá đau đầu. Nhưng mà kín miệng nhé, ở Bắc Phong thành này nói thì không sao, nhưng ra ngoài Việt quốc đệ tử nho giáo rất nhiều, ngươi mà xúc phạm kinh thư trước mặt họ là mất mạng như chơi đấy!”
“Ghê gớm thế à, mà Việt quốc rộng lớn thế nào ? Có thể nói cho ta nghe được không?” Dương Phàm nghe đến hai từ Việt Quốc thì dáng vẻ rất phấn khích vội hỏi.
“Việt quốc, hừ hừ” Vẻ mặt Lý Bá chợt trở nên kiêu ngạo, gã bắt đầu kể lại cho Dương Phàm nghe hành trình của mình từ Lạc quận đi tới Vũ quận phía bắc như thế nào. Du ngoạn núi rừng, vượt qua sông suối, gặp biết bao chuyện kì lạ. Dương Phàm say mê nghe suốt cả hai canh giờ, còn Lý Bá hăng quá nên quên luôn chuyện mua bán.
Bên ngoài, Trương thịt heo đang chống chân lên một bục đá đứng đợi Dương Phàm, mọi người xung quanh cũng chưa tản về mà đứng lại đợi xem kịch hay. Nhưng đã qua gần hai canh giờ…..
“Mẹ nó, tên tiểu hỗn đản kia làm gì mà lâu ra vậy” Trương thịt heo mặt mày nóng bừng bừng, hắn rất muốn bỏ về, nhưng vừa nãy lỡ nói là phải làm thịt tiểu tử kia. Bây giờ mà bỏ qua thì về sau uy danh mất hết, chẳng còn ai sợ hắn nữa. Nghĩ thế nên mới nhẫn nại đứng chờ. Ai ngờ….
“Bắt ta chờ lâu thế này, ngươi mà ra đây, không những ta cạo lông ngươi, mà còn lôi ngươi về chuồng heo nhà ta, cho ngươi sống chung với chúng, ăn phân heo…..” Trương thịt heo nét mặt dữ tợn gầm lên.