Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 6: Thông thiên chi lộ
“Ngươi có tin trên đời này có tiên nhân không?” Lý Bá đột nhiên quay sang hỏi Dương Phàm.
“Tiên nhân sao? Cái đó chỉ là truyền thuyết thôi mà !” Nghe vậy Dương Phàm ngẩn ra.
“Ồ không, theo những gì ta biết được, thì tiên nhân chỉ là phàm nhân tu đạo mà thôi, nhưng họ có khả năng bay lượn trên không trung, có pháp thuật hô phong hoán vũ, ta thậm chí từng thấy qua một tiên nhân đang dùng phi kiếm bay lui bay tới chiến đấu với yêu quái.” Lý Bá vẻ mặt hồi tưởng, trong ánh mắt xuất hiện sự cuồng nhiệt.
“Thật sao?” Dương Phàm biểu lộ thần thái không tin nổi.
“Nhắc mới nhớ, Lý gia ta ngày xưa cũng có một bộ công pháp do tiên nhân truyền lại, là cái gì mà Trường Xuân Công ấy, đây này, để ta lấy cho ngươi xem.”
Lý bá lấy chìa khoá mở một cái rương to ra, loay hoay lục lọi một hồi, bới móc tung quần tung áo, lát sau lấy ra một cuốn sách mới toanh, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có chút hơi sờn, hiển nhiên là được cất giữ cẩn thận nhưng do thời gian lâu quá nên mới có bộ dáng thế này. Và trên bìa sách Dương Phàm thấy có ba chữ to tướng: Trường Xuân Công.
“Cái cuốn sách này bao nhiêu tiền đây? Dương Phàm nét mặt khó tin nhìn vào cuốn sách trong tay Lý Bá.
“Không được, đây là sách của tiên nhân truyền lại, rất quí, cho dù ngàn vàng cũng khó lòng mua được.” Lý Bá vội cất cuốn sách vào trong ngực áo, rồi nghiêm nghị nói.
Dương Phàm nghe vậy thì nhìn nghi hoặc nhìn Lý Bá hồi lâu, suy nghĩ gì đó rồi không nói không rằng đứng dậy bước ra ngoài.
“Ây huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?” Lý Bá thấy vậy liền vội vàng hốt hoảng chạy theo. Đây chính là vị khách duy nhất trong ngày của hắn, làm sao mà để cho tiểu tử này dễ dàng rời đi được.
“Huynh đệ, có gì từ từ nói !”
Dương Phàm vẫn im lặng đi ra khỏi cửa, mặc kệ Lý Bá không ngừng chạy theo sau kêu réo.
….o0o………………..
Bên ngoài, Trương thịt heo đang rầu rĩ, một chân gác lên bệ đá trước cửa tiệm, một tay chống lên trán, khuôn mặt không ngừng nhăn nhó.
“Thằng khốn, ngươi chơi ta !”
“Thằng khốn gầy gò chết bầm, hơn hai canh giờ rồi, chán chết ta mà !”
Chợt mấy tiếng bước chân lộp cộp từ trong cửa tiệm vang lên, mỗi lúc càng dồn dập rõ ràng hơn.
“Ra rồi ! Ra rồi ! Trương thịt heo, hắn ra rồi” Mọi người xung quanh đều hô lên.
“Ra rồi, ngươi đã ra rồi, cuối cùng cũng ra rồi !” Trương thịt heo nghe vậy ngẩng đầu lên, giọng nói hằn học, đôi mắt dữ tợn nhìn vào thân ảnh đang dần xuất hiện trước cửa. Gã nghiến răng ken két, nắm chặt hai tay, xương cốt vang lên từng tiếng rốp rốp dễ sợ.
Dương Phàm vừa bước tới cửa nhìn một vòng xung quanh, chợt nhận ra ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, khinh thường có, chê bai có, nhưng nhiều nhất là tội nghiệp, thương xót. Điều này làm cho Dương Phàm trong lòng dựng tóc gáy, hai chân bất giác không tự chủ lùi lại mấy bước.
Phía sau hắn Lý Bá cũng rất nhanh chóng đuổi tới.
“Huynh đệ, cái gì cũng có thể từ từ thương lượng mà, cuốn sách này tuy quý nhưng vẫn có thể bán…..”
“Ngươi rõ ràng có ý lừa ta, nếu cái này có thể tu thành tiên nhân thì cả dòng họ ngươi chẳng phải thành tiên hết rồi sao? Cha ngươi Lý lão bản chẳng phải mới sáu mươi tuổi mà đã lên núi ở rồi sao, còn muốn lừa ta ?” Dương Phàm quay sang nhìn Lý Bá, giận dữ nói.
“Ây, cái này…..” Lý Bá cũng có vẻ ngượng ngùng, lát sau mới trả lời tiếp.
“Họ Lý ta từ mười mấy đời nay tất cả con cháu sinh ra đều phải học Trường Xuân Công này, nhưng chẳng có ai tu luyện thành công cả, đến đời ta cũng không. Theo trong sách nói hình như để tu luyện công pháp này thì cần có linh căn gì đó.”
“Thế chả phải lừa người sao?” Dương Phàm hừ lạnh.
“Tu tiên đâu có dễ, cần phải có tiên duyên, họ Lý ta không có, nhưng họ Dương ngươi biết đâu lại có” Lý Bá bị Dương Phàm phản bác đến không thể cãi lại, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục.
“Thôi thì ta để rẻ cho ngươi vậy, hai lượng bạc nhé!”
“Giết người à?? “ Dương Phàm nhìn Lý Bá bực bội hét lớn.
“Một lượng năm mươi đồng !”
“Một lượng ba mươi đồng !”
“Một lượng !”
“Ai da tiểu huynh đệ, cầu xin ngươi mà, thôi thì năm mươi đồng nhé ! Đây là giá cuối cùng, ngươi không mua thì ta cũng không còn cách nào khác, ây, thật đáng tiếc cho một công pháp tu tiên từ đây về sau bị thất truyền.” Rút cuốn Trường Xuân Công trong ngực ra ngắm nghía, Lý Bá thở dài.
Dương Phàm nghe vậy im lặng một lúc rồi trả lời:
“Năm mươi đồng cũng được, nhưng mà phải để ta chọn trong kia thêm ba cuốn sách, tất cả đều miễn phí.”
“Thôi được, là huynh đệ của nhau, ta chịu lỗ một lần vậy” Lý Bá vuốt cằm suy nghĩ rồi cũng nhanh chóng đồng ý.
Nói rồi cả hai lại đi vào trong.
“Đi vào rồi ! Đi vào rồi !
Mọi người bên ngoài thấy Dương Phàm và Lý Bá đi vào trong thì lại vội hô lên.
“Tại sao? Tiểu tử ngươi muốn chơi ta đây mà !!” Trương thịt heo đang ngồi núp dưới bục đá nghe vậy thì bực mình đứng dậy ngẩng mặt lên trời gầm rống. Gã đã mai phục sẵn ở đây, chỉ cần Dương Phàm vừa đi ra thì sẽ chụp cổ ngay lập tức. Ai ngờ……
“Hôm nay ta không làm thịt được ngươi, ta thề về sau không mang họ Trương nữa, mà đổi thành họ Trư !!!”
Trương thịt heo hai mắt long sòng sọc, buông lời thề độc, gã đã thật sự nổi giận.
….o0o……………….
“Cuốn này đi, tam thập lục kế”
“Cuốn này không được, nhăng nhít”
“Thôi ta lấy cuốn này, Việt Quốc dã sử…….”
Dương Phàm lại cùng Lý Bá hì hục thêm một canh giờ nữa chọn sách. Cuối cùng chọn được ba quyển viết về dã sử, tâm kế linh tinh.
“Đây, năm mươi đồng ! “ Dương Phàm lấy ra một cái túi nhỏ rồi quăng sang cho Lý Bá.
Lý Bá chụp lấy, mở miệng túi ra xem, đôi mắt sáng rực.
“Đếm đi, mắc công lại kêu ta ăn gian ngươi.” Nhìn thấy bộ dáng của gã, Dương Phàm hừ lạnh, đồng thời nhét bốn cuốn sách vào ngực, làm ngực hắn hơi cộm lên, trông khá buồn cười.
“Không cần đếm, không cần đếm, ngươi còn mua gì nữa không, ví dụ bàn ghế, bình hoa,…. tiện thể cần gì thì mua luôn đi. Vẫn như cũ, giá rẻ, giá rẻ…..” Lý Bá cười cười, cũng đeo túi tiền vào lưng quần, rồi vỗ vỗ vai Lý Phàm mấy cái, điệu bộ rất thân thiết.
“Không mua gì nữa, nhưng mà nhà huynh có lối đi sau không? Vừa nãy lúc ra ngoài ta chợt cảm giác có một cỗ sát khí đằng đằng phả vào mặt, giống như có một hồng hoang cự thú đang chực chờ rình rập ta vậy !!!” Dương Phàm nhìn ra cửa, bất giác mồ hôi hột lại toát ra.
Nghe vậy Lý Bá cũng giật mình, như sực nhớ gì đó rồi gật đầu ra vẻ đồng tình.
“Đúng là vừa nãy ta nghe thấy tiếng heo rống ngoài đó. Lý gia chúng ta còn một lối sau rất an toàn, nhưng mà, ây da, thật là tội lỗi quá…..” Nói đến đây Lý Bá lại ngập ngừng.
“Nhưng mà sao? Nói mau !!” Dương Phàm vội truy hỏi.
“Đừng bắt ta phải nói ra chuyện này, đó là nỗi sỉ nhục của Lý gia chúng ta.” Lấy hai tay ôm đầu, Lý Bá dáng vẻ đang day dứt khó xử.
“Mau nói !!” Hành động của Lý Bá càng làm cho Dương Phàm thêm phần tò mò, một phần vì lòng hắn đang nóng như lửa đốt. Hắn linh cảm hôm nay nếu bản thân mình mà đi ra khỏi cánh cửa chính thì sẽ gặp phải một đại kiếp nạn. Ý nghĩ này làm mồ hôi Dương Phàm chảy đầm đìa, hậu môn cũng vô thức thót lại.
“Thật ra, thật ra thông đạo kia là thông đến Lệ Xuân viện !!!” Bị truy hỏi một chập, Lý Bá cuối cùng gào lên một cách bất đắc dĩ.
“Lệ Xuân viện là chỗ nào??” Nghe thấy ba chữ này thì Dương Phàm ngơ ngác nhìn Lý Bá, tỏ vẻ không hiểu. Hắn cũng thường xuyên nghe được mấy tráng đinh trong Bạch phủ mỗi lần chụm lại nói chuyện đều nói cái gì Lệ Xuân viện, Khoái Hoạt lâu, Phong Vũ lầu……. Bất quá vì ngồi quá xa nên hắn cũng không nghe ngóng được gì sất.
“Ngươi không biết à??” Lý Bá nghe Dương Phàm nói vậy thì cũng sửng sờ, bộ dáng không thể tin nổi. Nhưng Dương Phàm lại cảm thấy tên này đang nhìn mình với ánh mắt như là thấy một quái vật vậy.
“Ngươi thật sự không biết??” Lý Bá hỏi lại lần nữa.
“Đương nhiên là không !!” Dương Phàm vô cùng bực dọc vì ánh mắt đó của Lý Bá. Cảm giác rất là khó chịu.
“Thật sự tội nghiệp ! Tuổi thơ bất hạnh !” Lý Bá nghe vậy thì thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Dương Phàm, bộ dáng bí ẩn làm đầu óc hắn cảm thấy mờ mịt.
“Thôi đi ! Xem như ca hướng đạo cho ngươi một lần, mau đi thôi !” Nói rồi Lý Bá kéo tay Dương Phàm đi về phía một căn phòng lớn trước mặt.
Lý Bá mở cửa căn phòng ra, nơi đây cũng khá rộng, nhưng hoàn toàn trống trải, chỉ đặt một vật duy nhất ở giữa phòng. Mà khi thấy vật này Dương Phàm cũng sửng người lại, không đi vào nữa. Bởi vì đặt giữa phòng là một cái quan tài màu đen, từ nó toát ra khí tức lạnh lẽo, âm hàn.
Cỗ khí tức này Dương Phàm vô cùng quen thuộc. Nó, là khí tức của người chết.
“Ngươi đây là có ý gì, cái quan tài này là của……” Tuy là không hoảng sợ, nhưng Dương Phàm cảm thấy khó chịu vô cùng khi Lý Bá đột nhiên đưa hắn tới nơi này.
“Là cha của ta, Lý Văn, mà không sao đâu, dù gì lão cũng chết rồi, cứ tự nhiên đi !!” Lý Bá vẫn tươi cười, chẳng có vẻ gì gọi là đau thương, chua xót cả.
“Rõ là nghịch tử.” Dương Phàm trong lòng cũng chửi thầm. Thậm chí hắn cũng bán tín bán nghi vào lời nói của mấy người ngoài phố kia, tin vào chuyện Lý Bá đã hại chết cha của mình.
“Đừng nhìn ta như vậy, ai rồi chẳng phải chết, đau buồn cũng chẳng được ích chi ?!!” Giờ đến lượt Lý Bá ớn lạnh vì ánh mắt nhìn mình của Dương Phàm, đành mở miệng nói một câu bào chữa.
Dương Phàm nghe câu này thì chợt khựng người lại, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm xúc khó tả. Hắn chợt nhớ tới cảnh mã tặc xông vào chùa đồ sát, nhớ tới cảnh xác chết máu me đầy chùa, nhớ tới một bầu không khí ai oán tang thương……
Hắn nhắm mắt lại, thở dài.
“Ai rồi chả phải chết, đau buồn cũng chẳng được ích chi……” Dương Phàm lẩm bẩm lại câu nói của Lý Bá, tuy tên Lý Bá này có vẻ bất hiếu côn đồ, nhưng câu nói này của hắn, Dương Phàm cảm thấy rất đúng.
“Thôi đi mau !!” Lý Bá cũng cảm thấy mình dường như vừa động chạm tới nỗi đau nào đó của Dương Phàm, nên cũng lắc đầu than nhẹ, rồi vội kéo hắn tới bức tường phía sau quan tài.
Tại đây Lý Bá ngồi xuống, áp tai vào bức tường, rồi lấy tay gõ cộc cộc vào, như đang dò tìm gì đó.
“Đây rồi !!” Gõ được mấy nhịp, Lý Bá dừng tay lại ở một ô tường, mừng rỡ nói rồi lấy hai tay đặt lên chỗ đó, một chân đạp ra sau lấy đà rồi cố sức đẩy vào.
“Ư, lâu nay chắc ông già ta không còn sài lối này, mẹ nó, giờ khó mở quá.” Lý Bá vừa đẩy vừa thở hồng hộc.
“Để ta giúp.” Dương Phàm cũng lao vào ra sức đẩy.
Ầm ! Lập tức một ô vuông tường lớn cỡ hai thước ngã sụp vào trong, để lộ ra một đường hầm thông đạo. Dương Phàm nhìn vào thì thấy bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy được đầu bên kia.
“Cái này có an toàn không??” Dương Phàm mắt vẫn nhìn vào trong thông đạo, những miệng lại hỏi Lý Bá.
“Đương nhiên là phải an toàn, ngươi đừng sợ, giống như cuộc đời vậy, ban đầu tối om, từng bước đi đều rất khó khăn vất vả, nhưng khi tới được đầu bên kia, thì sẽ chỉ có khoái lạc ngập tràn.” Lý bá cười hắc hắc, đẩy Dương Phàm vào trong, miệng không ngừng cổ vũ tinh thần cho hắn.
“Đi đi, xem như là ta dẫn đường cho ngươi, để Dương Phàm ngươi, hôm nay….nhập đạo !!!”
Dương Phàm bò lồm cồm đi trong bóng tối, phía trước hắn chỉ màu đen mờ mịt, nhưng hắn tin tưởng rằng, chỉ cần kiên trì đến cuối, nhất định tới một lúc nào đó, hắn nhất định sẽ thấy ánh sáng chờ đón mình.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 7: Tu tiên
Dương Phàm cứ bò đi trong đường hầm thông đạo không biết đã bao lâu, tất cả giác quan của hắn đều bị bóng đêm và sự tĩnh lặng phủ kín, chỉ có xúc giác, khứu giác là có thể hoạt động, cảm nhận được mặt đất gồ ghề của thông đạo mình đang bò, lại ngửi thấy được mùi đất đai ẩm mốc bốc lên trong đây.
“Khốn khiếp !! Thật ra nơi này là dẫn tới đâu, sao đi mãi mà chẳng thấy cuối thế này??” Dương Phàm bực dọc nói.
Nhưng chỉ có âm thanh vang vọng của chính mình trả lời hắn.
“Lý Bá chết tiệt !! Lần này Dương Phàm ta mà không thoát khỏi nơi đây, dù có làm quỷ cũng không tha cho ngươi !!”
Chửi rủa một lúc cũng chẳng có ai trả lời, Dương Phàm buồn bã đi tiếp.
Chập lát sau Dương Phàm chợt thấy một tia sáng nhỏ xíu hơi mờ nhạt từ phía trước mặt truyền lại. Tia sáng này tuy vô cùng nhỏ bé nhưng đủ khẳng định rằng phía trước có lối ra. Nghĩ vậy Dương Phàm cấp tốc bò nhanh hơn, hắn đã chán ngán cái không khí ẩm mốc chết tiệt trong đường hầm này.
Càng bò lại gần, tia sáng kia càng rõ nét hơn. Thậm chí hiện giờ Dương Phàm còn có thể nghe thấy tiếng nhạc dập dờn phát ra từ bên đó, lâu lâu xen lẫn vào vài giọng đàn bà con gái cười đùa vui vẻ.
“Lệ Xuân viện thật ra là nơi nào vâỵ??” Nỗi nghi hoặc trong lòng Dương Phàm càng lúc càng đậm.
Cuối cùng hắn cũng đã bò đến nơi. Chỗ này có một bức tường chắn lối ra lại, có lẽ cũng là cách thức giống như đầu bên kia ở Lý gia. Dương Phàm đưa mắt nhìn vào lỗ sáng tí tẹo kia, cố gắng nhìn thử bên ngoài có gì, nhưng một lát sau đành thất vọng từ bỏ vì cái lỗ quá nhỏ, khi nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy một màu xanh nhạt cách khá xa. Theo hắn phán đoán thì có lẽ là một căn phòng nào đó, tiếng đàn tranh chợt lại du dương truyền đến làm Dương Phàm càng thêm khẳng định về ý nghĩ của mình.
“Không nên mạo hiểm !! Lệ Xuân viện này ta chưa biết rõ là nơi nào, nhưng vẻ mặt của Lý Bá khi nói về nó thì điệu bộ rất đau khổ dằn vặt. Từ đó có thể thấy nơi này có thể là một nơi nguy hiểm trùng trùng. Trước mắt là nên ở lại đây một chút, chờ khi tiếng đàn tranh kia dứt hẳn thì có lẽ chủ nhân căn phòng này cũng rời đi, đến khi đó sẽ phá tường lao ra”
Dương Phàm ngồi trong thông đạo suy nghĩ một lúc, tính toán một loạt vấn đề, cuối cùng quyết định ngồi đây chờ một lát.
Ngồi lâu buồn cũng chẳng có việc gì làm, hắn đành lôi cuốn Trường Xuân Công ra xem, dưới cái tình huống thiếu thốn ánh sáng này, Dương Phàm đành đưa sách tới tia sáng kia, sau đó dò từng chữ một.
“Tu tiên, là đoạt tạo hoá của trời đất, là nghịch đạo tự mình phong thiên !!!”
Vừa lật trang đầu ra đọc lời tựa, Dương Phàm đã thấy một cỗ khí thế ngút trời từ trong câu nói xông thẳng vào đầu mình, làm toàn thân hắn nổi lên nhiệt huyết sôi sục.
Chứng kiến sự lạ lùng này Dương Phàm vội vã đọc tiếp.
“Trời đất sở dĩ sống lâu là vì bản thân tích trữ thiên địa linh khí. Người, sở dĩ chết yểu là do linh khí bản thân bị trời đất cướp đoạt. Cho nên, muốn trường sinh, là phải tranh giành với trời đất, đoạt đi tạo hoá của tự nhiên.”
“Thần ngưng khí cố, tĩnh tâm thổ nạp, cảm nhận thiên địa linh khí……”
Dương Phàm càng đọc càng chìm đắm vào mấy câu trong sách, tự nhiên giống như đã quên mất hết mọi thứ xung quanh, hai mắt chợt vô thức nhắm nghiền lại.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại một ý niệm là dò tìm cái thiên địa linh khí mờ ảo kia, cho dù bản thân thật sự chưa biết nó là gì.
“Linh khí là mầm sống, là khởi nguồn của sinh, cũng là nguyên nhân của tử, đạt được thì gọi là tu tiên.”
Cùng theo sự tĩnh tâm của Dương Phàm, tiếng đàn tranh sau bức tường ngoài kia cũng càng réo rắt, như làn gió mùa xuân mơn mởn nổi lên, mà êm đềm dịu dàng rót vào tai hắn. Làm trong người một cỗ nhiệt lượng bất giác nổi lên, ban đầu từ đan điền chạy hết một vòng chu thiên sau đó lại tán ra, hoà khắp kinh mạch, máu thịt, cơ bắp trong cơ thể Dương Phàm.
Cứ như thế không biết bao lâu. Dương Phàm ngồi xếp bằng yên lặng tu luyện. Dưới màn đêm tăm tối chỉ có tiếng đàn tranh làm bạn với hắn.
Tưng !!! Đúng lúc cỗ nhiệt lượng kia vừa hoà tan xong thì tiếng đàn cũng chợt ngưng bặt.
Dương Phàm thức tỉnh, mở mắt ra. Trong ánh mắt hắn ban đầu là một sự yên tĩnh, phẳng lặng mà siêu phàm thoát tục, rất khó miêu ta. Nhưng lát sau khôi phục lại như cũ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhìn cuốn Trường Xuân Công, trong lòng chấn động mạnh, nét mặt mừng như điên.
“Đây rõ ràng là khoáng thế kì thư, đích thị là công pháp tu tiên. Lý Bá nói cả dòng họ hắn không ai có thể tu luyện thành công là vì không có linh căn, nhưng ta có thể tu luyện được, vậy hiển nhiên là Dương Phàm ta có linh căn.”
“Tu tiên là có thể phi thiên độn địa, thần thông kinh động quỷ thần. Nếu là thế, cuộc đời Dương Phàm ta sẽ bước sang trang mới.”
“Từ nay ta không còn là tiểu nô bộc của Bạch gia nữa, mà sẽ là….. Tiên nhân !!!!”
Dương Phàm nắm chặt đôi tay, hai mắt sáng rực, trong lòng nhiệt huyết sục sôi, hùng tâm tráng chí nổi lên.
“Ta phải mau chóng thoát khỏi đây, sau đó chú tâm tu luyện công pháp này !!”
Dương Phàm cẩn thận nhét cuốn Trường Xuân Công vào ngực, rồi áp sát tai vào tường nghe ngóng. Tuy là tiếng đàn kia đã dứt bặt, nhưng Dương Phàm vẫn cảm thấy không yên tâm.
Yên lặng, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Dương Phàm bây giờ mới yên tâm, áp hai tay vào dùng hết sức đẩy bức tường ra. Loay hoay một lúc sau cuối cùng cũng phá ra được.
Ra ngoài, thứ đầu tiên Dương Phàm cảm nhận được là một mùi hương ngọt ngào, thơm ngát nhưng nhàng phảng phất làm say đắm lòng người.
Hắn nhắm mắt tham lam hít vào mấy hơi, khuôn mặt cực kì thoả mãn.
Dù sao nãy giờ ở trong thông đạo kia toàn mùi đất đai ẩm mốc, ngửi vào thật sự rất kinh khủng.
Khi đã ổn định lại, Dương Phàm mở mắt ra quan sát mọi thứ xung quanh.
Nơi đây nhìn giống khuê phòng của con gái. Dương Phàm hiện giờ đang ở một góc tường hướng Tây Nam, bên trái hắn là một cái giường lớn, còn bên phải là một cái bàn trang điểm trên đó có một cái gương, và rất nhiều son phấn, linh tinh. Bên cạnh cái gương lại là một cái tủ đồ cao lớn, mùi hương thoang thoảng kia là xuất phát ra từ đây.
Nhìn ra bên ngoài, lối đi đã được phủ kín bởi một tấm màn màu xanh cây cỏ. Một cây đàn tranh đặt trên một cái bàn gỗ thấp màu đen, hiển nhiên là của người vừa mới đánh đàn để lại.
Quan sát một lúc không thấy có động tĩnh gì cả, Dương Phàm cũng mạnh dạn đi tới cái bàn tròn giữa phòng, lấy một chum trà tự rót uống.
“Trà ngon !!” Dương Phàm vừa uống xong không nhịn được vỗ đùi mà khen lên một tiếng.
“Lệ Xuân viện có vẻ cũng yên tĩnh. Bất quá sao ta lại nghe có nhiều âm thanh kì lạ thế này nhỉ ??”
Dương Phàm chau mày, ngồi ở đây hắn có thể nghe thấy vài âm thanh nữ nhân phát ra ngoài kia, tuy chúng khá nhỏ. Điều này có thể chứng minh nơi hắn ngồi là khu phòng nghỉ phía trong Lệ Xuân viện, còn mấy âm thanh kia là phát ra từ nơi mua bán bên ngoài.
“Nếu là như vậy thì quả thật rất khó chuồn khỏi đây, lỡ mà bị bắt thì chỉ còn nước mang danh ăn cắp. Phải cẩn thận !! Phải cẩn thận !!” Dương Phàm tự nhủ.
Hắn đi ra chỗ cửa, khẽ vén tấm màn lên xem, quả nhiên nơi đây là một toà lầu hình vuông, có hai lầu. Mà bản thân Dương Phàm đang ở lầu hai.
Lầu một có chừng mười mấy nữ nhân ăn mặc sặc sỡ, cử chỉ phóng đãng đang đi lại. Còn lầu hai theo quan sát của hắn thì ít người hơn rất nhiều, nãy giờ chỉ có hai ba cô nương đi vô đi ra khỏi phòng.
“Ây chết !!! Có người lại gần !!” Dương Phàm nghe tiếng động thì vội thụt đầu vào, chỉ hé nửa con mắt ra nhìn.
Cánh cửa phòng bên trái hắn mở ra. Một cô nương thân hình thon thả, ăn mặc mong manh đi ra, đứng dựa vào lan can, nhìn xuống phía dưới. Khuôn mặt nàng ta trông khá xinh đẹp, đôi mắt long lanh chứa đầy xuân ý. Thân trên nàng ta chỉ mặt một cái áo yếm bằng lụa mỏng tanh màu trắng, những đường cong hiện ra một cách lộ liễu dưới tà áo trong suốt.
Ực !! Dương Phàm nuốt nước miếng một cái thật mạnh, thân thể nóng ran, hắn cố nghiêng sang phải một chút để nhìn thấy rõ hai trái đào tơ phía trước.
“Cố lên !! Sắp thấy rồi !! Dương Phàm cố lên !!” Dương Phàm cắn răng tự cổ vũ mình, nghiêng người hết mức có thể. Khi hắn đã thấy được một điểm hồng hồng trên trái đào tơ trắng nõn nà kia thì máu mũi cũng xịt ra, tiểu huynh đệ ở dưới cũng hung dữ ngóc đầu dậy.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 8: Hoạ nữ nhân !!!
“Ta…@#%#@ !!!” Dương Phàm răng cắn chặt lấy tấm màn, cố nén cỗ dục hoả đang sôi trào trong cơ thể. Nếu bây giờ mà thả lỏng ra, hắn chỉ sợ bản thân mình sẽ như con thú vồ tới tiểu cô nương kia.
“Loan tỷ đi đâu mà lâu về thế không biết !! Ây da, mới ngủ dậy thực sự là toàn thân nhức mỏi !!”
Tiểu cô nương ăn mặc hở hang kia đứng than thở gì đó, lát sau khẽ vươn vai, làm cả bộ ngực đồ sộ ưỡn ra phía trước, cái yếm lụa mỏng manh kia lại như quá chật bó bộ ngực lại, từng đường nét căng tròn dần hiện ra rõ nét……
Hai mắt Dương Phàm như muốn nổ tung. Mặt mày hắn đỏ gay, hơi thở đã dồn dập, bắt đầu không tự kiềm chế được bản thân mình.
“Đừng Dương Phàm, bây giờ mà lao ra là ngươi sẽ bị bắt lại, sẽ bị người ta gọi là yêu râu xanh rồi đem ra chợ thiến !!”
Dương Phàm cố gắng nhớ lại hình ảnh mấy tên cưỡng hiếp con gái nhà lành bị hành hình giữa chợ, hạ bộ máu me tràn lan, hết sức thê thảm. Hắn muốn lấy việc đó để tự thanh tỉnh mình.
Chợt thiếu nữ kia nói một câu làm hắn mặt mày tái mét.
“Lâu rồi chưa gảy đàn tranh, cầm nghệ của ta có lẽ đã tụt lùi rồi !!” Thiếu nữ kia than thở, bước tới phòng của Dương Phàm, khi vừa vén tấm màn lên thì bất ngờ có một vòng tay từ đâu ôm chặt nàng lại.
Đang dãy dụa định hét lên thì phát hiện có một vật gì mềm mềm xộc thẳng vào miệng mình, hung hăng quét lui quét tới.
“Yêu….. râu …. xanh !!
Thiếu nữ thở dốc, chỉ kịp rên nhẹ lên mấy chữ. Từ đó, âm thanh trong phòng cũng ngưng bặt, lâu lâu lại vang lên vài tiếng nam nữ rên rỉ, cùng vài âm thanh bạch bạch kì quái……..
..o0o……………………
“Đừng khóc, xin muội đừng khóc, ta sẽ có trách nhiệm.”
Hiện giờ trên giường là hai người Dương Phàm và thiếu nữ kia. Dương Phàm mặc một chiếc quần cộc, còn thiếu nữ kia thì đang ngồi ở một góc giường, lấy tấm chăn quấn thân mình lại, ôm mặt khóc nức nở.
“Đừng khóc, đừng khóc. Ta năn nỉ muội, ta thật là không cố ý mà.”
Nhưng thiếu nữ kia nghe những lời này thì lại càng khóc to hơn.
“Im !!!” Dương Phàm hoảng sợ vôi lao tới bịt mồm nàng ta lại.
“Muội mà còn khóc nữa thì ta sẽ tiếp tục “cưỡng hiếp”muội, sau đó ”sát nhân diệt khẩu” hiểu chưa !!!” Dương Phàm khuôn mặt ra vẻ hung dữ đe doạ, tay đưa lên cổ làm dấu hiệu cắt ngang qua. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy mình hình như hơi quá đáng.
Bất quá thiếu nữ kia cũng gật gật đầu, khi Dương Phàm bỏ tay ra thì cũng chỉ khóc thút thít.
“Muội tên gì??” Một lúc sau, Dương Phàm mới lấy hết can đảm hỏi
“Hức hức, ta tên là Lý Hoan Hoan, hức hức……” Thiếu nữ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ hồng lên trông rất đáng yêu, trên cổ thấp thoáng vài vết bầm, cái này là do vừa nãy Dương Phàm trong cơn thú tính vô tình gây ra.
Đột nhiên xảy ra tình này làm cho Dương Phàm cảm thấy vô cùng đau đầu và khó xử.
Bản thân hắn chỉ vừa mới mười bảy tuổi, chưa hiểu chuyện đời, còn cô nương này tuy thân hình nở nang, nhưng khuôn mặt vẫn còn non nớt chứng tỏ cũng chỉ trạc tuổi mình. Nghĩ tới cảnh tượng hai người trên tay bồng một đứa nhỏ đang khóc oa oa làm Dương Phàm rợn tóc gáy. Bất quá hắn tự nhận mình là một nam nhân, đương nhiên sẽ phải gánh chịu trách nhiệm.
Cầm tay Lý Hoan Hoan lên, đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo mà mềm mại, mịn màng. Dương Phàm nhìn sâu vào hai mắt nàng, thần sắc nghiêm trang, hắn trầm giọng nói:
“Ta hứa cả đời này sẽ luôn yêu thương không bao giờ vứt bỏ nàng. Xin hãy làm nữ nhân của ta nhé !!”
Lý Hoan Hoan đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn Dương Phàm, dần dần nín khóc. Trong lòng nàng một cỗ ấm ức khó xử nổi lên.
Bây giờ nàng chỉ muốn hét to lên, gọi mọi người vào đánh chết tên yêu râu xanh này. Nhưng một mặt nhìn bộ dạng thành khẩn của hắn ta có vẻ là thật. Dung mạo cũng không xấu, thậm chí đôi mắt sáng như sao tràn đầy tinh quang kia còn làm cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ lôi cuốn.
Dù gì thì mọi việc cũng đã lỡ rồi………
“Ngươi….. ngươi nói thật không??” Chập lát sau Lý Hoan Hoan mới cắn răng mở miệng,nhưng giọng nói vẫn còn đôi chút run rẩy.
“Dương….. Dương Đỉnh Thiên ta thề, đời này kiếp này sẽ luôn yêu thương Lý Hoan Hoan muội muội, đến chết cũng không hối hận !!” Dương Phàm đưa tay lên thề, nhưng từ sâu nội tâm hắn chợt không muốn nói ra cái tên Dương Phàm. Cái tên này có vẻ hơi xấu và phàm tục. Hắn không muốn người con gái trước mắt hắn có ấn tượng xấu về mình.
“Dương Đỉnh Thiên, Dương Đỉnh Thiên…… Cái tên của huynh nghe thật đẹp !!” Lý Hoan Hoan khẽ cười kêu lên, nước mắt vẫn còn lem trên má, làm Dương Phàm nhìn thấy có chút buồn vui lẫn lộn.
“Từ nay huynh sẽ là Đỉnh Thiên ca ca của ta, vĩnh viễn không được rời xa ta đâu !!” Nép vào lòng Dương Phàm, Lý Hoan Hoan nhõng nhẽo nói.
“Được, được, Đỉnh Thiên ca ca sẽ không rời bỏ nàng, vĩnh viễn không……..” Dương Phàm cũng ôm Hoan Hoan thật chặt. Trong lòng hắn biết, từ nay về sau, thì nàng đã là người đàn bà của hắn. Và hắn sẽ phải luôn có trách nhiệm với nàng, nhưng mà còn tiên lộ, về sau sẽ phải đi thế nào……. Nghĩ tới đây hắn không khỏi thở dài một tiếng phiền não.
“Huynh thở dài gì vậy??” Lý Hoan Hoan đôi mắt ngây thơ nhìn lên hỏi.
“Ta……” Dương Phàm chưa kịp mở miệng thì đột nhiên bên ngoài vọng đến mấy tiếng bước chân lộp cộp.
“Chết rồi, Mộ Thanh Loan tỷ tỷ về, huynh mau trốn xuống gầm giường đi !!” Lý Hoan Hoan thấy vậy hoảng sợ lấy áo quần đưa cho Dương Phàm rồi vội vàng đẩy hắn xuống.
“Được !!” Dương Phàm cũng rất mau chóng chui vào gầm giường. Chỉ ít phút sau, hắn thấy rõ ràng một đôi chân con gái từ ngoài cửa bắt đầu đi vào.
Xuất hiện trong phòng là một nữ tử thanh y thân hình mảnh mai, trên mặt đeo một cái khăn bằng lụa làm không thể nào nhìn rõ dung mạo. Nhưng từ đôi mắt phượng sắc sảo, kiều mị kia, người ta chắc hẳn sẽ liên tưởng đến một mĩ nhân có vẻ đẹp chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành.
Nàng chính là Mộ Thanh Loan, ca kĩ nổi tiếng nhất ở Bắc Phong thành. Nàng nổi tiếng là nhờ cầm nghệ siêu phàm, tiếng đàn tranh réo rắt lòng người cùng sự bí ẩn về dung mạo của mình.
Mộ Thanh Loan đến từ đâu thì không ai biết.
Người ta chỉ nhớ trong một đêm mưa gió tầm tã cách đây ba năm, dưới Lệ Xuân viện, Mộ Thanh Loan đeo khăn che mặt, toàn thân thanh y ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy nhưng tay vẫn ôm chặt một cây đàn dính đầy máu tanh. Bà chủ Lệ Xuân viện thấy tội nghiệp nên cho vào trú mưa nhờ. Ai ngờ khi phát hiện ra Mộ Thanh Loan có biệt tài đánh đàn như vậy thì gắng sức giữ lại. Cuối cùng sau một năm ngắn ngủi nàng ta đã trở thành biểu tượng số một ở Lệ Xuân viện.
Mộ Thanh Loan đi vào phòng nhìn thấy Lý Hoan Hoan đang nằm trên giường mình thì cũng không nói gì mà lẳng lặng ngồi xuống cái bàn tròn giữa phòng, lấy một cái tách ra rồi tự pha trà.
“Thanh Loan tỷ đi đâu mà về nhanh vậy ??!” Lý Hoan Hoan vẫn giữ chặt cái mền che mình, miệng lúng túng nói ra một câu mà ngày chính nàng cũng cảm thấy ngớ ngẩn.
“Đi nhanh sao?? Nãy giờ hình như cũng được hai ba canh giờ rồi mà !!”Mộ Thanh Loan nhìn sang Lý Hoan Hoan biểu tình khó hiểu.
“Mà muội làm gì mà cởi đồ ra nằm trên giường ta vậy.” Liếc thấy mấy cái nội y vứt trên giường, Mộ Thanh Loan nghi hoặc hỏi tiếp.
“Có gì đâu, là do trời nóng quá thôi, muội không chịu được nên cởi ra nằm cho mát đấy mà.”
“Muôi thật là, đàn bà con gái cẩn phải có ý tứ chút chứ!!”
Lý Hoan Hoan nghe vậy thì xấu hổ vội mặc nội y vào, rồi đứng dậy leo xuống giường đinh bước sang chỗ Mộ Thanh Loan, nhưng khi bước đi thì từ giữa hai chân đột nhiên truyền tới một trận đau nhức, làm hai đầu gối nàng cũng mất lực khuỵu xuống.
“Muội sao vậy ??” Mộ Thanh Loan thấy vậy thì vội vàng chạy tới dìu Lý Hoan Hoan mặt mày lúc này đang đỏ ửng lên.
“Ca ca khốn khiếp !!” Lý Hoan Hoan thẹn thùng mắng thầm, vừa rồi tên nam nhân kia ra tay thật quá thô bạo.
“Muội có sao không vậy?? Hôm nay ta thấy muội có chút hơi kì quái đó nha !!”
Dùng đôi mắt đầy thâm ý nhìn Lý Hoan Hoan, Mộ Thanh Loan bật cười. Trong lòng nàng thì khẳng định cô bé này chắc chắn có điều gì đó đang giấu mình, nhưng bản thân cũng không tiện hỏi nhiều.
“Không sao cả, thôi muội về phòng trước đây, lát nữa có gì nhớ tới gõ cửa nhé!!” Lý Hoan Hoan gạt tay Mộ Thanh Loan ra, vẻ mặt ngượng ngùng trả lời, nhưng tới câu cuối cùng lại cố tình nói to lên, rồi ba chân bốn cẳng hớt hải chạy về phòng mình.
“Thật là kì lạ !!” Mộ Thanh Loan thấy thế cũng khó hiểu mỉm cười lắc đầu.
Dương Phàm đang nằm dưới gầm giường nghe vậy thì cười khổ. Hắn hiểu dụng ý của Lý Hoan Hoan, cô nương này là nhắc nhở lát nữa nhớ đến gõ cửa phòng cô ta. Nhưng mà muốn cơ hội rời khỏi đây, chắc cũng phải chờ đến nửa đêm a !
Trăng thanh gió mát !! Dương Phàm chỉ sợ cô nương thanh y này lại hớ hên như Lý Hoan Hoan, khiến mình không kiềm chế nổi thú tính mà làm bậy lần nữa, nếu như thế thì hắn có nước tự tự cho xong.
Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đành lấy cuốn Trường Xuân công ra ngồi nghiên cứu, nhâm nhi đến lúc Mộ Thanh Loan lên giường đi ngủ là xong.
“Ngưng khí mười lăm tầng, tầng một dung hợp linh khí, tầng hai tẩy kinh phạt tuỷ, tầng ba ngũ quan linh mẫn, tầng bốn lục quan hiện, tầng năm tâm trí phát triển, nhìn đâu nhớ đó…….”
“Như vậy là ta chắc đang ở bước đầu tầng một. Trong sách nói khi nào dung hợp linh khí vào thân đến bão hoà thì sẽ tạo ra một lực đẩy ép độc tố trong cơ thể bài tiết ra ngoài, khi đó sẽ đạt tới tầng thứ hai. Vậy thì tiếp tục tu luyện.”
Dương Phàm nằm dưới gầm giường nhắm mắt tĩnh tâm, điều hoà hơi thở, sau đó bắt đầu cảm nhận thiên địa linh khí.
…….o0o………………………
Không biết có phải ảo giác không mà Dương Phàm cảm thấy lần này cảm nhận thiên địa linh khí khó hơn gấp mười lần lần đầu tu luyện. Đã hơn một canh giờ rồi mà cơ thể vẫn chưa có tín hiệu gì.
“Kì quái, rốt cuộc là vì gì?? Khi ở đường hầm kia rõ ràng ta rất nhanh cảm nhận được thiên địa linh khí, thậm chí còn có thể dung hợp nó vào thân nữa mà !! Hay là tại mùi đất đai ẩm mốc nơi đó là điều kiện tốt để luyện công không nhỉ??” Dương Phàm mở mắt ra rồi suy nghĩ. Nếu nói sự khác biệt thì chỉ nằm ở môi trường tu luyện mà thôi.
“Xem ra phải tìm cách chui vào lại đường hầm kia rồi.” Hắn tự nhủ.
Nhìn ra bên ngoài, Dương Phàm vẫn nhìn thấy Mộ Thanh Loan ngồi trên bàn, nhưng chỉ là thấy đôi chân với cái váy màu xanh lá cây nhạt mà thôi, chứ thật chẳng biết nàng ta đang làm gì.
Trước lúc làm bậy với Lý Hoan Hoan thì khi đó trời đã về chiều, chắc có lẽ bây giờ trời cũng đã bắt đầu tối rồi.
“Cô nương này làm gì lâu thế không biết ??” Thêm một lúc nữa mà Mộ Thanh Loan vẫn không di chuyển. Dương Phàm càng lúc càng nóng ruột, đánh bạo lò đầu ra xem thử.
Mộ Thanh Loan hiện giờ tay trái đang cầm một cái vòng tròn bọc tấm vải màu đỏ, tay phải lại cầm một cây kim không ngừng đâm qua đâm lại.
“Chết tiệt, thì ra nàng ta đang thêu thùa !!” Thấy cảnh tượng này Dương Phàm bực tức chửi thầm. Điệu bộ nàng ta tập trung thế kia thì chắc quên cả giờ giấc rồi. Bất quá Dương Phàm cảm thấy thứ mà nàng ta thêu hình thù khá giống với cái yếm trắng của Lý Hoan Hoan, chỉ là khác về màu sắc thôi.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 9: Bạch Hữu Tài
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Dương Phàm ngao ngán ngáp nhẹ một cái, Mộ Thanh Loan vẫn chưa đi ngủ. Nàng miệt mài thêu thùa mà không để ý tới bất kì chuyện gì hết. Thậm chí đầu của Dương Phàm giờ đã lòi hẳn ra khỏi gầm giường, lộ liễu nhìn về phía mình mà nàng cũng không hề hay biết.
Ba canh giờ
“Ây da, thật vô ý.” Đây là câu nói đầu tiên trong suốt gần ba canh giờ của Mộ Thanh Loan. Dương Phàm mở mắt ra nhìn thì thấy nàng ta bất cẩn lỡ đâm kim vào đầu ngón tay, làm ngón tay đó hiện hiện đang rỉ ra mấy giọt máu.
Mộ Thanh Loan chợt kéo khăn che mặt xuống, đưa ngón tay dài thon lên miệng mút. Một khuôn mặt đẹp tuyệt mĩ, kinh tâm động phách hiện ra làm Dương Phàm kinh ngạc mà há hốc cả mồm.
“Ai !!” Mộ Thanh Loan nghe tiếng động thì chợt giật mình quay lại.
Nhưng cái giường vẫn tĩnh lặng bình thường, chẳng có ai ở đó cả.
“Không lẽ là ảo giác ?” Mộ Thanh Loan nghi hoặc tự hỏi, rõ ràng vừa nãy nàng nghe chỗ cái giường phát ra tiếng động.
Suy nghĩ một lúc, Mộ Thanh Loan bỏ kim khâu vá xuống, đeo khăn che mặt lại, đứng dậy chậm rãi bước về phía chiếc giường, mặt đầy cảnh giác.
Ở dưới gầm giường, Dương Phàm đang run cầm cập. Vừa nãy may mà hắn linh mẫn bừng tỉnh lại, rồi nhanh nhẹn chuồn vào, chứ nếu không bị bắt quả tang tại trận rồi.
Nhưng bây giờ tình hình càng tệ hơn vì cô nương kia đang tới gần. Từng bước chân chậm rãi vang lên mà khiến trái tim Dương Phàm cũng muốn ngừng lại.
Kịch, kịch !!!
Cảm giác chờ đợi này quả thật là sự tra tấn về tinh thần kinh khủng nhất. Một tên tử tù sợ không phải là cái chết. Mà hắn sợ là bản thân phải chờ đợi, đếm ngược từng ngày, từng giây phút chuẩn bị ngày tử vong của chính mình.
Kịch, kịch !!!
Trong đầu Dương Phàm chợt xoẹt lên một loạt ý nghĩ. Nên tiếp tục lao ra cưỡng hiếp hay là bò ra thành khẩn van xin, giải thích. Rồi phải dùng tư thế nào thuận tiện nhất. Ôi khuôn mặt kia thật quá xinh đẹp. Đầu óc càng lúc càng rối loạn, Dương Phàm cũng chẳng biết nên làm gì, hắn đành nhắm mắt, nghiến chặt răng, gồng hết cơ bắp lên chờ đợi.
Mộ Thanh Loan đã bước tới nơi, nàng nhìn chằm chằm lên mặt nệm không biết nghĩ gì đó, rồi cuối xuống.
“Loan nhi, ta yêu muội !!” Đúng lúc này tấm màn che phòng chợt bị bật tung ra. Một thanh niên khuôn mặt tuấn tú, quần áo bảnh bao bộ dáng say xỉn bước vào, bên cạnh là mấy cô nương kéo tay kéo chân cố sức ngăn cản.
Mộ Thanh Loan quay đầu lại nhìn rồi cau mày, biểu hiện rõ ràng không vui.
“Loan tỷ, Bạch Hữu Tài công tử uống say quá rồi, bọn muội đã cố ngăn cản nhưng công tử vẫn cố xông vào đây. Một cô gái áo vàng thân hình nhỏ nhắn bên cạnh cố sức níu Bạch Hữu Tài lại, không cho hắn lao tới Mộ Thanh Loan, vẻ mặt hết sức đau khổ.
“Thanh Loan, ta yêu nàng, hãy lấy ta đi, ta sẽ cho nàng mấy trăm vạn lượng bạc !!! Bạch Hữu Tài thân hình ngiêng ngả, mặt mày đỏ phừng phừng nói.
“Hạng người như ngươi đúng là đáng khinh bỉ !!” Mộ Thanh Loan hừ lạnh. Tên Bạch Hữu Tài này suốt ngày theo đuổi nàng, dụ dỗ đủ điều. Nhưng nàng lại vô cùng chán ghét tên công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, ỷ thế làm càn này.
“Ây da Bạch công tử, khuya khoắt thế này người đến đây làm gì ? Huống hồ tầng hai là dành cho mấy ca kĩ bán nghệ không bán thân mà !! Nếu ngài thích thì xuống phía dưới ta sẽ chọn cho ngài mấy cô em xinh đẹp nhất, bảo đảm ngài sẽ hài lòng.”
Chợt một mĩ phụ trung niên cũng từ ngoài xuất hiện, cố gắng kéo Bạch Hữu Tài đang say khướt ra ngoài. Đây chính là bà chủ của Lệ Xuân viện, Lệ bà bà.
“Lệ bà bà, ngươi buông ta ra, bổn công tử chỉ cần Thanh Loan thôi, ngươi mà còn nhiều lời, ngày mai ta kêu cha ta đến đây phá nát cái Lệ Xuân viện này của ngươi !!” Bạch Hữu Tài tức giận xô Lệ bà bà té ngã xuống đất, hùng hổ lao tới Mộ Thanh Loan.
“Ngươi !!” Mộ Thanh Loan thấy vậy hoảng sợ lùi lại tới sát mép giường.
“Haha, ta hôm nay là muốn phải chiếm được nàng” Bạch Hữu Tài cười lên điên cuồng, xô Mộ Thanh Loan xuống, thô bạo xé đi một mảnh vải trước ngực nàng, làm lộ ra cái yếm đỏ bên trong, cùng với bộ ngực căng sữa mơn mởn ẩn hiện.
Bạch Hữu Tài thấy cảnh tượng này thì nuốt nước miếng ừng ực, dâm ý càng thịnh.
“Mẹ nó thằng khốn !!!” Dương Phàm đang núp dưới gầm giường mặt mày nóng ran, rất muốn xông ra giết chết tên yêu râu xanh bỉ ổi xấu xa cưỡng hiếp phụ nữ kia. Nhưng lại sợ mọi người phát hiện.
“Phải làm sao bây giờ, có nên xuất hiện không nhỉ? Nếu giờ xuất hiện chẳng khác nào nói cho mọi người biết mình núp dưới đây nãy giờ. Chắc chắn sẽ dẫn tới hiểu lầm mình với Mộ Thanh Loan có chuyện mờ ám. Đến lúc đó tên Bạch Hữu Tài cũng sẽ vì thế mà thù dai với mình. Thần công thì chưa luyện thành. Ai, thật là tức chết ta mà !!!”
Trong Trường Xuân Công có nói phải luyện đến tầng hai mới có thể thi triển ra một số pháp thuật cơ bản như Thiên Nhãn Thông, Hoả Đạn Thuật. Thiên Nhãn Thông thì đối với phàm nhân có khả năng nhiếp hồn, riêng Hoả Đạn Thuật thì được trong sách miêu ta rất ghê gớm, là hoả do linh khí ngưng tụ ra, mọi vật trên thế gian không gì có thể chống lại.
“Thôi đành liều vậy, vì mĩ nhân, ta liều !!” Dương Phàm đang phùng mang trợn má định lao ra thì đúng lúc này trong phòng lại xuất hiện thêm một người nữa.
“Choang” Lý Hoan Hoan cầm bình trà chạy tới đập ngay đầu Bạch Hữu Tài, bình trà vỡ ra, một dòng máu đỏ cũng theo đó mà từ đầu Bạch Hữu Tài chảy xuống thấm ướt lưng áo.
“Con tiện nhân !!!” Hắn tức giận quay lại tát Lý Hoan Hoan một cái thật mạnh.
“Mẹ nó, hết chịu nổi rồi” Thấy người đàn bà của mình bị đánh như vậy thì Dương Phàm cũng hết chịu nổi, lao ra khỏi gầm giường.
“Ngươi là ??” Lệ bà bà kinh ngạc nhìn theo thân ảnh vừa xuất hiện.
Không chỉ bà mà tất cả mọi người trong phòng trừ Lý Hoan Hoan ra đều kinh ngạc, vì một người lạ mặt ở đâu đột nhiên xuất hiện dưới giường Mộ Thanh Loan. Trong đầu mọi người bắt đầu có những suy nghĩ ác ý.
“Thì ra con dâm phụ ngươi đã có thằng khốn nạn này !!” Bạch Hữu Tài một tay vẫn giữ sau đầu, một tay chỉ thẳng vào mặt Mộ Thanh Loan, hung tợn nói.
“Thanh Loan, ta nuôi dưỡng ngươi suốt ba năm nay, mà sao ngươi lại dám vong ân bội nghĩa ăn nằm với tên bẩn thỉu này !! Ngươi nói từ rày về sau Lệ Xuân viện còn có ai tới làm khách nữa !!”
Lệ bà bà cũng tức giận mắng Mộ Thanh Loan, nàng chính là biểu tượng của Lệ Xuân viện, là người con gái trong lòng mỗi nam nhân ở Bắc Phong thành, bởi vậy Lệ bà bà luôn bảo vệ nàng, không để Mộ Thanh Loan thất thân mà trở thành kĩ nữ. Thử hỏi nếu như đàn ông Bắc Phong thành biết người con gái trong lòng họ lén lúc đi ngủ với nam nhân khác thì sẽ phản ứng thế nào ? Nói không chừng còn kéo tới dẹp quán luôn đấy chứ.
Mộ Thanh Loan bị mắng chửi xối xả như vậy thì cũng im lặng không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nói:
“Ba năm trước đây là ta không chốn dung thân nên mới trú chân ở đây thôi, chứ không phải là muốn làm ca kĩ gì cả. Ngay cả tiền bạc ta cũng không có giữ một đồng nào. Coi như là trả công cho bà mấy năm nay nuôi dưỡng ta. Bây giờ ta sẽ rời đi. “
“Á à, giờ ngươi lộ mặt rồi phải không, chịu thừa nhận rồi phải không. Định bỏ chạy theo tên xú nam nhân này à.” Lệ bà bà nghe vậy lại càng đay nghiến.
“Câm mồm hết đi !”
Dương Phàm đứng giữa phòng, mắt sao mày kiếm, phong thái trông cực kì uy vũ. Hắn nhìn sang Lý Hoan Hoan, thấy khoé miệng nàng đang có một dòng máu đỏ tươi chảy xuống thì trong lòng muốn nổi điên. Hai tay nắm chặt kêu lên từng tiếng răn rắc, Dương Phàm lạnh lùng quay sang nhìn Bạch Hữu Tài, đôi mắt loé lên sát khí vô tân.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 10: Vu oan giá hoạ
“Mẹ nó thằng chó, ngươi dám cướp đàn bà của thiếu gia ta, để xem lần này ngươi sống được mấy ngày trong Bắc Phong thành.” Bạch Hữu Tài mỉm cười ác độc nhìn sang Dương Phàm, không quan tâm đến câu nói của hắn nói với mình.
Bạch Hữu Tài xoay người bước ra khỏi cửa, vẫn còn loạng choạng, lưng áo dính một bệt máu dài.
“Ta nói cho ngươi đi sao??” Dương Phàm chậm rãi nói, vẻ mặt hết sức bình thường nhưng trong tình huống này lại làm người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
“Ngươi nói gì?” Bạch Hữu Tài ánh mắt co rút quay đầu lại.
“Mẹ mày !!” Đáp trả Bạch Hữu Tài chính là nắm đấm của Dương Phàm, một đấm thẳng vào mũi làm mũi hắn lệch hẳn sang một bên, máu bắt đầu chảy ra.
“Thằng khốn, ngươi dám…….”
“Dám con mẹ ngươi, này thì công tử Bạch gia, này thì bắt nạt con gái nhà lành, này thì làm việc thương thiên hại lý…..”
Dương Phàm đạp Bạch Hữu Tài xuống đất, nhảy lên ngồi trên ngực hắn. Cứ mỗi một chữ “này” thì Dương Phàm lại tung ra một đấm, hết tay trái rồi tay phải.
Sau chừng mười mấy đấm, mắt mũi miệng của Bạch Hữu Tài đều huyết nhục lẫn lộn, máu me chảy tràn lan, trông cực kì kinh dị.
“Này thì đánh lão bà của ta”
“Này thì …….đẹp trai hơn ta !!” Dương Phàm thở hồng hộc, không đấm nổi nữa, nhưng vẫn dùng hai tay nâng đầu Bạch Hữu Tài lên, dùng đầu mình cụng một cái chát. Sau đòn này, máu tai của Bạch Hữu cũng chảy ra, hơi thở hắn yếu dần rồi tắt hẳn.
“Đánh chết người rồi !! Ngươi không ngờ dám đánh chết Bạch công tử, phen này toi rồi, tất cả phải cùng chết !!!” Lệ bà bà trông thấy cảnh tượng này thì hoảng sợ thất thanh la lên. Ngay cả mấy thị nữ bên cạnh cũng thét lớn.
“Ngươi muốn làm gì??” Lệ bà bà đột nhiên thấy Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn mình, mắt loé đầy sát khí, lại thêm đôi tay đang dính đầy máu me của hắn càng chấn nhiếp tinh thần làm bà ta toàn thân run rẩy, không cách nào cử động để bỏ chạy được.
Dương Phàm từ từ đứng lên bước lại gần Lệ bà bà.
“Đỉnh Thiên ca ca đừng làm hại bà bà !!” Lý Hoan Hoan thấy vậy vôi đến ôm tay Dương Phàm lại, khóc nức nở.
“Đừng lại đây!!!” Lệ bà bà mặt mày sợ tím tái, xương sống lạnh toát.
Đến lúc Dương Phàm dừng lại trước mặt, thì bà mới bắt đầu nhỏ giọng cầu xin.
“Đừng giết ta, xin đừng giết ta, ta sẽ không nói gì chuyện hôm nay xảy ra đâu, cả tiền bạc nữa, ngươi cần gì tất cả ta đều có thể cung cấp.”
“Hiểu rõ thế là tốt, chuyện hôm nay che dấu được ngày nào thì hãy che dấu. Nếu ngươi tiết lộ ra, tất cả đều phải chết, hiểu không??”
“Đã hiểu, nhưng mà….. cái xác này……” Lệ bà bà nghe vậy thì thở ra một hơi, nhìn sang cái xác của Bạch Hữu Tài, ấp úng hỏi.
“Là có chuyện gì ở đây, ai dám ở đây gây phiền nhiễu cho Thanh Loan muội muội của ta !?” Một giọng nói quen thuộc với Dương Phàm vang lên từ ngoài cửa.
Một nam tử dung mạo tuấn tú không kém Bạch Hữu Tài bước vào, chính là công tử Cố gia, Cố Điền. Tuy Cố gia dạo này đóng cửa ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng Cố Điền là ngoại lệ. Với tính cách ăn chơi trác táng của mình, hắn không thể nào ở yên trong nhà được, cả Cố Mã cũng hết cách bỏ mặc luôn.
“Cố công tử đêm nay đã khuya khoắt, người tới đây làm gì, mai hãy tới a !!” Lệ bà bà thấy Cố Điền tới thì hoảng sợ vội đẩy hắn ra ngoài.
“Ngươi là ai ?? Tại sao lại xuất hiện trong khuê phòng của Thanh Loan muội muội ??” Cũng như Bạch Hữu Tài, Cố Điền cực kì tức giận khi thấy có một nam nhân đang đứng trong đây. Hắn đẩy Lệ bà bà ra rồi nhìn vào phía trong. Khi phát hiện Mộ Thanh Loan đang ngồi trên giường, một tay che ngực nhưng không che hết được toàn bộ những chỗ bị xé rách. Tuy không nàng đeo khăn che mặt, nhưng qua đôi mắt phượng kia Cố Điền có thể đoán được Mộ Thanh Loan vừa mới phải chịu điều khuất nhục.
“Ngươi dám phi lễ với Thanh Loan muội muội, người đâu giết nó!!” Cố Điền nộ hoả xông lên tới đỉnh đầu, không nhịn nổi mà quát lớn.
“Rõ thiếu gia !!!” Bốn tráng đinh thân hình cường tráng từ ngoài cửa nhảy vào xông tới định tấn công Dương Phàm.
“Khoan đã, nhìn xem, đều là người mình.” Dương Phàm thấy vậy thì hoảng sợ tránh lui ra , để lộ ra xác chết của Bạch Hữu Tài máu me tùm lum sau lưng.
“Là Bạch Hữu Tài, dừng dừng tay.” Cố Điền trông thấy xác của Bạch Hữu Tài thì cũng thất kinh ra lệnh cho bốn tráng đinh dừng lại.
“Là chuyện gì, sao Bạch Hữu Tài lại như vậy, còn ngươi là ai??” Cố Điền nghi hoặc hỏi.
Dương Phàm nghe vậy thì trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ. Hắn đột nhiên quì xuống trước Cố Điền, khóc lóc inh ỏi.
“Ngươi sao vậy??” Cố Điền thấy Dương Phàm như vậy thì sự đề phòng cũng ít đi một chút.
“Cố thiếu gia, hôm nay ta đã trả được thù cho ngài rồi. Ta là một hạ nhân của Cố gia một năm trước sau trận chiến bị bắt sang Bạch gia làm công. Nhưng mà…. ta tuy lòng ở Bạch gia nhưng tâm vẫn luôn ở Cố gia !!!” Đến đây Dương Phàm lại khóc nức nở, nước mắt đầm đìa trông rất thê lương.
Cố Điền nghe vậy thì cũng hiểu được câu chuyện. Thở dài thương cảm đi tới cúi xuống vỗ vai an ủi Dương Phàm.
“Rốt cuộc là hôm nay xảy ra chuyện gì, cứ yên tâm mà nói. Thiếu gia nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”
“Số là hôm nay ta thấy Bạch Hữu Tài đến đây uống rượu một mình, không mang theo gia nhân nào thì đi theo, định tìm cơ hội cho hắn một bài học để trả thù cho ngài. Ai dè theo dõi một chập, lại thấy hắn bộ dạng say xỉn chạy lên phòng Mộ Thanh Loan tiểu thư, ý đồ cưỡng hiếp nàng ấy. Nhưng mà trong Bắc Phong thành này rõ ràng ai cũng biết Mộ Thanh Loan tiểu thư là người của Cố Điền thiếu gia, yêu thiếu gia sâu đậm. Tên Bạch Hữu Tài kia vậy mà dám……”
Tới đây Dương Phàm ngẩng đầu lên dò xét thì thấy sắc mặt của Cố Điền đang vô cùng sung sướng, nhưng xen lẫn tức giận. Hiển nhiên sung sướng là vì câu nói ghép đôi Cố Điền và Mộ Thanh Loan, còn bực tức là vì Bạch Hữu Tài dám phi lễ với “nữ nhân của mình”.
“Vậy là ngươi đã giết hắn??” Cố Điền im lặng một chút rồi trầm mặc nói.
“Đúng vậy ạ!!” Dương Phàm gật đầu.
“Đúng vậy đó Cố ca ca, hắn sỉ nhục muội !!” Đột nhiên Mộ Thanh Loan từ trên giường cũng vụt tới lao vào lòng Cố Điền bộ dáng ra vẻ uỷ khuất. Điều này làm Dương Phàm há hốc mồm, theo hắn quan sát cả đêm nay thì cô nàng này khá trầm tính, lạnh lùng, hơn nữa lại ít nói, nhưng mà bây giờ hình như tất cả đã hoàn toàn đảo ngược
Mộ Thanh Loan giả vờ cứ y như thật làm Cố Điền mê tít mắt. Chập lát sau hào khí nổi lên, cao giọng nhận chịu toàn bộ trách nhiệm ở đây, bảo bốn tên tráng đinh khiên cái xác Bạch Hữu Tài đi phi tang. Trước khi bước ra khỏi cửa còn thưởng cho Dương Phàm một ngàn lượng bạc vì “lòng trung thành”, bảo hắn hãy tìm một nơi nào đó lánh nạn.
Nhìn bóng Cố Điền rời đi, Dương Phàm cũng không hề vui vẻ mà im lặng trầm mặc.
“Lần này may mà Đỉnh Thiên huynh đệ nhanh trí.” Lệ bà bà quay sang cười nói.
“Đúng vậy, đều là Đỉnh Thiên ca ca lợi hại nhất.” Lý Hoan Hoan cũng phụ hoạ, khuôn mặt búp bê đáng yêu của nàng giờ có một hình bàn tay màu màu hơi tím, hiển nhiên là do cái tát của Bạch Hữu Tài để lại.
Riêng Mộ Thanh Loan vẫn đứng im lặng không biểu tình gì.
“Chưa xong đâu, bây giờ bà hãy mau cho người đến thông báo với Bạch gia là Bạch Hữu tài với Cố Điền vừa ẩu đả, sau đó chỉ chỗ cho họ đuổi theo. Đó mới kế sách đổ tội là an toàn nhất.
Dương Phàm hít sâu vào một hơi rồi quay sang Lệ bà bà, dáng vẻ cực kì nghiêm túc.