Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 11: Bắc Phong thành u ám
Đúng như dự đoán của Dương Phàm, trong đêm khuya này Bắc Phong thành xảy ra một số sự việc kinh người.
Đầu tiên là việc Cố Điền công tử Cố gia cùng bốn thuộc hạ lén lén lút lút khiêng một cái bao bố đẫm máu đi từ Lệ Xuân viện ra, sự việc này nhờ có sự thông báo của Lệ bà bà nên dân chúng xung quanh núp trong nhà nhìn ra đều thấy được. Cuối cùng khi Cố Điền đem cái bao bố tới hồ Mộng Nguyệt giữa phố Phát Tài và phố Vĩnh Tương định ném xuống thì người của Bạch gia ập tới.
Cố Điền một mực muốn phi tang chứng cứ không chịu hợp tác. Nhưng vì phe Bạch gia người đông thế mạnh nên cướp được bao bố kia. Khi mở bao bố ra thì mọi người đều kinh hồn vì đó là xác của Bạch Hữu Tài
Sau đó hai bên động thủ, bốn tráng đinh Cố gia bị đánh chết toàn bộ, Cố Điền bị trói lại áp giải về Bạch gia.
“Khốn khiếp !!! Thằng nghiệt tử !!!”” Bên trong Cố gia, tại sảnh đường Cố Mã khi nghe tin vậy thì tức muốn ói máu, tay đang cầm tách trà mà quăng luôn xuống đất, kêu một cái xoảng rồi vỡ ra.
“Thưa cha, có khi nào chuyện này là do Bạch gia tạo ra như lần trước không?” Bên cạnh Cố Mã, Cố Vân Phi đứng hỏi. Tay áo bên phải của y bị Bạch Tuấn chặt mất vào một năm trước. Mối thù này Cố Vân Phi luôn ghi nhớ kĩ trong lòng.
“Bạch gia !! Cố Mã ta đã nhịn đủ rồi, cho dù có phải Cố Điền làm không, thì ngày mai cũng tới giờ tử của ngươi.” Cố Mã khuôn mặt dữ tợn gầm gừ.
“Vân Phi, mau đi thông báo cho Kiếm vương Trần Văn Luyện và Tà Huyết đệ nhị cao thủ trong Sát thủ bảng, nói bọn hắn sáng sớm ngày mai hành động, diệt Bạch gia."
….o0o………………..
Lệ Xuân viện, lầu hai khu nhà sau, trong phòng của Mộ Thanh Loan.
Ba người Dương Phàm, Lý Hoan Hoan và Mộ Thanh Loan đang đứng nhìn nhau trầm mặc. Riêng Lý Hoan Hoan thì có vẻ xấu hổ, luôn đứng nghiêng qua nghiêng lại vân vê tóc của mình.
Một lúc lâu sau Mộ Thanh Loan mới mở miệng.
“Hai người thật ra là từ khi nào, còn ngươi sao lại ở trong phòng của ta??”
“Mộ Loan tỷ, thật ra huynh ấy mới……”
“Thật ra là ta không tốt” Dương Phàm chưa gì đã vội cắt lời Lý Hoan Hoan, hắn sợ cô nàng này nói ra chuyện mình cưỡng hiếp cô ấy, thì chỉ còn nước Mộ Thanh Loan cầm cây đàn mà phang thẳng vào đầu mình.
“Thật ra ta và Lý Hoan Hoan muội muội đã yêu nhau từ rất lâu rồi !! Là thanh mai trúc mã, về sau lúc lên mười tuổi cả hai phân tán ly biệt, hôm nay nhờ cơ duyên ông trời sắp đặt ta và nàng mới được gặp lại…..” Dương Phàm nói xong đôi mắt nhìn sang Lý Hoan Hoan, thần sắc đầy bi thương.
“Huynh……” Lý Hoan Hoan cũng ngơ ngác nhìn Dương Phàm, tên nam nhân này không ngờ lại vô sỉ đến vậy, nói dối không chớp mắt.
“Thật sự như vậy sao, hình như ta nhớ Hoan Hoan chín tuổi đã vào đây làm ca kĩ rồi mà.”
Mộ Thanh Loan nét mặt quái, rõ ràng nàng nhớ Hoan Hoan từng nói bị cha đem bán vào đây làm kĩ nữ, nhưng mà do còn nhỏ tuổi quá, mà Lý Hoan Hoan lại có biệt tài ca múa, cho nên được Lệ bà bà đẩy lên huấn luyện làm ca kĩ, khỏi cần tiếp khách.
“Có lẽ ta nhớ nhầm, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện làm đầu óc ta cũng không được minh mẫn lắm.” Dương Phàm nghe vậy thì giật mình vội bào chữa.
“Nhưng ngươi là từ đâu vào được phòng ta??” Mộ Thanh Loan hỏi.
“Là ở đây.” Dương Phàm đi tới chỗ thông đạo bí mật, đẩy ô vuông tường sụp xuống, để lộ ra một đường hầm dài hiện hữu trước mắt hai người Mộ Thanh Loan và Lý Hoan Hoan.
“Ngươi rốt cuộc đã đột nhập vào phòng ta bao nhiêu lần??” Nhìn thấy cảnh tượng này Mộ Thanh Loan cũng cảm thấy lạnh xương sống, dễ đi như thế này thì không biết tên nam nhân này đã vào bao nhiêu lần, thậm chí nàng còn tự hỏi trong lúc mình ngủ say không biết có bị hắn xâm phạm không?
Thấy ánh mắt như giết người của Mộ Thanh Loan nhìn mình, Dương Phàm cũng cười khổ, giải thích một lúc lâu, thì cô nàng này mới tạm tin tưởng.
“Bây giờ ta phải đi, hai người đi cùng ta nhé!!” Dương Phàm chợt hỏi.
“Ngươi cùng Hoan Hoan đi trước đi, tất cả những việc tối nay đều có liên quan tới ta, nếu bây giờ ta rời đi. Không phải là nói cho mọi người biết bản thân có điều mờ ám sao, đến lúc đó chỉ sợ Cố gia và Bạch gia đều trút giận lên Lệ Xuân viện, làm hại các cô nương vô tội ở đây.” Mộ Thanh Loan khẽ lắc đầu từ chối.
“Muôi cũng không đi đâu, Thanh Loan tỷ tỷ là người thân duy nhất của muôi ở Lệ Xuân viện này, muôi không muốn rời bỏ tỷ ấy đâu!!” Lý Hoan Hoan cũng từ chối đi theo Dương Phàm.
“Nha đầu ngốc, sẽ rất nguy hiểm đó” Mộ Thanh Loan mỉm cười vỗ nhẹ lên trán Lý Hoan Hoan.
“Đỉnh Thiên ca ca đi trước đi, sau khi mọi chuyện bình thường trở lại, muội nhất định sẽ đi tìm huynh”
Dương Phàm nghe vậy thì cũng lắc đầu thở dài.
“Thôi vậy thì ta đi trước đây, khi mọi chuyện dịu xuống rồi nhớ ra ngoài khu rừng ngoài phía Đông Bắc Phong thành tìm ta……… “
Nói rồi quay người chui vào thông đạo.
“Khoan đã Đỉnh Thiên ca ca, muội có vật này muốn tặng cho huynh” Lý Hoan Hoan vội chạy tới lấy từ trong ngực áo ra một tấm gương cũ kĩ, đưa cho Dương Phàm.
“Đây là??” Dương Phàm kinh ngạc hỏi.
“Đây là tín vật của mẹ lúc nhỏ đưa cho muội, bảo rằng sau này hãy tặng cho người đàn ông mà muội yêu thương nhất….. Người đó chính là huynh !!” Lý Hoan Hoan vừa nói xong liền ghé môi thơm vào má Dương Phàm một cái rồi quay đầu bỏ chạy.
Toàn thân Dương Phàm run rẩy như điện giật, nhìn theo hình bóng tiểu cô nương Lý Hoan Hoan mà tim đập thình thịch.
Mộ Thanh Loan thấy vậy cũng chỉ khẽ lắc đầu than nhẹ.
Đưa cái gương đồng nhỏ nhắn trong tay lên nhìn, Dương Phàm mỉm cười, trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc khó nói thành lời.
“Thôi ta đi đây, tạm biệt Thanh Loan cô nương.” Cất cái gương vào ngực áo, Dương Phàm chui vào thông đạo, rồi đóng cửa lại.
…o0o………………………
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người trong Bắc Phong thành vừa thức dậy, thì đã thấy Cố gia đột nhiên mở toang cửa, dẫn cả đoàn người ngựa cực kì đông đảo đi về phía Đông Bắc Phong thành. Trên mặt ai nấy đằng đằng sát khí, dẫn đầu đoàn người là Cố Mã, Cố Vân Phi bị cụt một tay, Lôi Phong hộ pháp cùng hai người đội nón trúc có vải đen phủ xuống, không nhìn rõ mặt. Nhưng người bên trái thì đeo một thanh kiếm khá lớn sau lưng, còn người ngồi bên phải nhìn vào làm cho người ta có cảm giác tanh tưởi đầy ghê rợn.
Dân chúng ai nấy bàn tán xôn xao, những cũng chẳng người nào dám đi theo tới Bạch gia. Vì lần này có thể xảy ra chém giết ở quy mô lớn, trâu bò húc nhau ruồi mũi thiệt thân.
Khi Cố gia đến Bạch gia thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Cố Điền bị giết, vứt xác cho chó gặm trước cửa Bạch gia.
Cố Mã thấy con trai mình bị như vậy thì nổi điên lên, hạ lệnh xông thẳng vào Bạch phủ đánh giết.
Một trận chém giết kinh hoàng lại diễn ra, quy mô còn lớn hơn một năm về trước. Vì cả Bạch Tuấn và Cố Mã đều đang nộ khí đầy mình, chẳng có đắn đo suy nghĩ thiệt hơn gì cả, mà lúc này chỉ muốn lấy đầu đối phương xuống cúng tế linh hồn con trai mình.
Trận chiến tới hồi gay cấn nhất, Lôi Phong hộ pháp bị Hắc Vũ sát thủ bài danh đệ tam bảng giết chết. Nhưng sau đó cũng bị Kiếm Vương Trần Văn Luyện kết liễu. Bạch Tuấn bị Tà Huyết đánh trọng thương nặng. Nhưng giữa lúc Bạch gia chỉ treo mành chuông, thì Tây gia tới tiếp ứng, dẫn theo hơn mười đại cao thủ chính đạo tạm thời đánh lui Cố gia, nhưng bản thân cũng bị tổn thất thảm trọng.
Trong hơn mười ngày cả Bắc Phong thành rơi vào bầu không khí u ám, tĩnh mịch.
Dân chúng không ai dám ra ngoài đường, chợ búa cửa hàng đều đóng kín cửa. Tuy vậy nạn cướp bóp, cưỡng hiếp diễn ra càng lúc càng thịnh hành.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 12: Dị tượng khởi
Dương Phàm thừa lúc hỗn loạn chạy ra khỏi Bắc Phong thành, tới khu rừng phía Đông ở tạm.
Khu rừng này là một nơi khá vắng vẻ, tĩnh mịch, ít người qua lại. Nhưng phong cảnh phải gọi là không hề tồi chút nào.
Dương Phàm hiện đang ngồi xếp bằng trên một mỏm đá cạnh một con suối nhỏ. Hắn nhắm nghiền hai mắt, tĩnh tâm thổ nạp theo Trường Xuân công.
Nước chảy róc rách, từng làn gió nhẹ lâu lâu khẽ thổi qua làm một vài cọng trước mái tóc Dương Phàm cũng phất phơ theo…….
“Ngưng khí nhập vào cơ thể, dung tán toàn thân, kinh mạch nhất thông, thiên địa cộng minh…….”
“………..”
Từng câu khẩu quyết vang lên trong đầu Dương Phàm, tâm ý hắn theo đó vận chuyển, từng đoàn thiên địa linh khí dung hợp vào cơ thể một cách chậm chạp.
Ban đầu khi ngồi cảm nhận thiên địa linh khí Dương Phàm đã phải mất tới ba ngày ba đêm mới phát hiện ra một tia linh khí cực kì yếu ớt. Sau đó dẫn nó về cơ thể thì bị bào mòn hao hụt chỉ còn một phần năm, như là đá ném xuống biển, chẳng có tác dụng gì rõ rệt cả.
Đến bốn ngày sau, tình trạng đã khá lên một chút, cảm nhận thiên địa linh khí không còn quá khó khăn, nhưng vấn đề hấp thu nó vào trong cơ thể vẫn khó khăn như cũ, chẳng có tiến triển gì.
Bất quá Dương Phàm vẫn không nản lòng, cứ kiên trì cố gắng. Tới bây giờ cũng đã tròn mười ngày.
“Hây” Dương Phàm mở mắt ra thở dài một tiếng, tiên lộ quả rất khó khăn không dễ dàng như hắn tưởng. Nếu hắn tính toán không lầm thì với tốc độ này bản thân sẽ mất khoảng mười năm để tới đỉnh phong tầng một. Đó là chưa kể tới tầng hai, tầng ba………
Lấy trong ngực ra cái gương đồng cũ kĩ ngồi ngắm. Dương Phàm chợt thấy ấm áp trong lòng.
Cái gương nhỏ này cũng không có gì đặc biệt, viền ngoài màu đồng đỏ cũ kĩ, mặt gương thì cũng mờ khó có thể soi rõ mặt.
“Hoan Hoan, bây giờ muội như thế nào, đang làm gì, có nhớ đang đến ca chăng?” Dương Phàm cứ ngồi tương tư một mình, trong tâm nghĩ đến hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lý Hoan Hoan, còn nhớ lúc cả hai trong phòng của Mộ Thanh Loan ……
…o0o……………
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây đã gần một tháng trôi qua.
Vẫn chưa thấy hai người Mộ Thanh Loan và Lý Hoan Hoan đi ra. Lòng Dương Phàm càng lúc càng nóng. Hắn tìm mọi cách để đi vào Bắc Phong thành nhưng vô vọng.
Bắc Phong thành giờ như một ngôi thành chết, nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Không còn cách nào khác Dương Phàm đành cắm đầu tu luyện để quên đi nỗi lo lắng trong lòng.
Đêm nay là một đêm trăng tròn không sao, vẫn một mình ngồi trên mỏm đá cạnh suối tu luyện. Cứ hết cảm nhận rồi hấp thu, hết hấp thu rồi cảm nhận, đó là một chuỗi quá trình buồn tẻ vô vị.
Khi tia khí cuối cùng dung nhập vào thân thì Dương Phàm cũng thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
“Đúng là mịch tiên lộ”
Dương Phàm khẽ than, rồi lại rút cái gương đồng của Lý Hoan Hoan ra ngắm nghía, với hắn đây là cách tốt nhất để quên đi sự cô độc.
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cái mặt gương cũ kì, mờ mờ kia chợt trở nên kì ảo, từng tia sáng phản chiếu ra lúc sáng lúc tối toả khắp bốn phương tám hướng. Nhưng Dương Phàm hoàn toàn không chú ý đến điều này mà đang chìm trong tương tư.
Ở trong Bắc Phong thành, Lý Hoan Hoan cũng đang đứng trên lan can ngắm trăng, nàng nhớ đến Dương Phàm. Nhớ đến đôi mắt sáng như sao của hắn.
“Đỉnh Thiên ca ca, cho muội xin lỗi nhé, mấy ngày nay ở Bắc Phong thành quản lí chặt quá, không ai có thể ra ngoài được, nhưng mà Đỉnh Thiên ca ca yên tâm, chỉ cần có cơ hội, muội nhất định sẽ chạy tới chỗ huynh.” Nghĩ đến đây Lý Hoan Hoan không kìm nổi hạnh phúc mà tự mỉm cười, khuôn mặt đáng yêu của nàng đúng là khiến người ta không thể nào có cảm giác ghét bỏ được.
“Nhưng trăng đêm nay sao lại kì lạ thế nhỉ, vừa nãy rõ ràng đang tròn giờ sao lại khuyết mất một mảng lớn??” Lý Hoan Hoan nhìn lên trời nét mặt chứa đầy sự nghi hoặc.
Không chỉ nàng mà tất cả những người đang ngắm trăng ở Việt quốc cũng cảm thấy vô cùng lạ.
Phía Bắc Việt quốc, trong một dãy núi cao chọc trời, từng đoàn sương mù giăng kín làm không ai thấy rõ được hết hình dạng ngọn núi.
Ở trên đỉnh núi cao nhất, một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ tướng mại uy nghiêm đang ngồi xếp bằng. Toàn thân khí tức như dung hợp với trời đất. Chợt lão mở mắt ra, đôi mắt sáng quắc nhìn lên mặt trăng.
“Kì lạ, hôm nay là ngày rằm, trăng đang tròn sao lại từ từ khuyết đi thế này ?? Mà còn khuyết với tốc độ rất mau chóng nữa chứ.”
Lão đang lẩm bẩm thì đột nhiên có một đạo lam quang bay vụt lên hạ xuống trước mặt. Một nam tử chừng hai mươi tuổi hơi gầy gò chân đạp một thanh kiếm màu xanh hiện ra. Y quỳ xuống trước lão đạo sĩ nọ, thần sắc đầy cung kính nói.
“Thưa sư thúc tổ, ở phía Nam Việt quốc phát sinh ra dị tượng, theo sư điệt thấy thì rất có thể là chí bảo xuất hiện, Tinh Đạo tông chúng ta có nên tới đó hay không, lỡ như để Hoá Linh môn hay Kiếm Khí tông lấy được bảo vật trước, thì……..”
Lão đạo sĩ im lặng trong phút chốc rồi gật đầu.
“Nơi đó là Lạc quận, quê hương của Cố Minh, bảo hắn dẫn theo năm mươi nội môn đệ tử Ngưng khí tầng mười trở lên đi tới đó.”
Nói rồi lão đạo sĩ ánh mắt xa xăm nhìn lên mặt trăng đang càng ngày càng bị bóng đêm cắn nuốt kia, thần sắc càng ngày càng phức tạp.
“Động tĩnh lớn thế này, chỉ sợ mấy đại phái ở Đại Tấn quốc cũng không ngồi yên được a!!”
….o0o……………………
Ánh trăng trên cao dần dần trở nên mờ nhạt, nhưng mặt gương đồng càng lúc lại sáng hơn, trong hơn, bây giờ nhìn rõ cả hình ảnh khuôn mặt Dương Phàm hiện lên trong đó.
“Quái, sao càng lúc càng tối thế này nhỉ” Dương Phàm giờ mới sựt tỉnh lại. Rõ ràng mới nãy xung quanh còn sáng trưng, sao bây giờ…..
Mặt trăng bây giờ chỉ còn lại đúng một phần bốn, và tiếp tục dần biến mất.
Đúng lúc này cái gương đồng lại chợt rung động mạnh, vụt khỏi bàn tay Dương Phàm rồi tự bay lên giữa không trung, phát ra ánh sáng chói chang chiếu sáng cả một vùng rừng. Gió cũng theo đó mà nổi lên phần phật, khiến cây cối lung lay như muốn đổ rạp xuống.
Dương Phàm há hốc mồm. Tắt tiếng.
Hắn nhìn thấy hình ảnh bản thân mặc áo màu vàng đang ngồi xếp bằng trong mặt gương, rồi ánh sáng chợt loé lên, hình ảnh hắn cũng thay đổi, vẫn ngồi xếp bằng nhưng mặc thanh y, cứ như vậy, “Dương Phàm” áo xanh, áo đỏ, áo nâu liên tục thay nhau xuất hiện. Khi “Dương Phàm áo nâu” vừa biến mất thì từ chiếc gương một luồng sáng cực lớn cũng chiếu tới chỗ “Dương Phàm thật” đang đứng đứng dưới đất.
Oành !! Trong đầu Dương Phàm vang lên một tiếng nổ mạnh, một cảm giác cực kì đau đớn như thể bị xé đôi xuất hiện làm hắn không nhịn nổi mà hét lớn.
“Aaaaaa…..” Dương Phàm ôm đầu gào rống.
Trong lúc đó ánh sáng phát ra từ gương đồng càng mãnh liệt, gió cũng gào thét mạnh hơn. Đột nhiên phía sau lưng Dương Phàm xuất hiện một đạo hư ảnh mờ nhạt giống y chang hắn, cũng đang ôm đầu, gào thét.
Đạo hư ảnh mờ nhạt kia càng lúc càng bị kéo ngược về phía mặt tấm gương, chỉ ít lát sau đã mất hút trong đó.
Chợt gió dừng. Chiếc gương như mất linh rơi xuống. Trên trời mặt trăng cũng dần khôi phục lại hình tròn. Khung cảnh yên bình như chưa từng có gì xảy ra.
Cơn đau đầu chấm dứt, Dương Phàm mặt mày choáng váng, thần trí bắt đầu mơ hồ rồi ngã gục xuống, bất tỉnh.
“Chíp, chíp !!” Trong khu rừng, một con chim đa đa nhỏ xíu màu sắc sặc sỡ đang nhảy lui nhảy tới dưới đất, thỉnh thoảng đưa cái mỏ mình nhanh như cắt bắt lấy một con cào cào, hay châu chấu đang búng người né tránh nó.
“Chíp chíp” Con chim đa đa cứ không ngừng nhảy, vui sướng cất tiếng hót líu ríu mỗi khi bắt được con mồi. Chợt nó thấy dưới chân có cái gì đó mềm nhũn làm lút chân mình xuống. Chim đa đa hoảng sợ vội vàng bay lên nhưng không đươc, cái chân nó đã bị kẹt vào một cái rãnh thịt mềm mềm của một con vật cực kì kinh khủng, trong trí nhớ của nó thì con vật này chính là thiên địch của tất cả các loài vật, con người !!
Chim đa đa kêu lên quang quác, miệng lại không ngừng mổ vào cái rãnh thịt kia từng cái thật mạnh, làm toé cả máu.
“Mẹ nó!!” Dương Phàm đang ngủ say thì đột nhiên từ miệng truyền tới một cảm giác nhức nhối khó chịu, hắn bực mình đưa tay vả lên một cái bốp. Tức thì con chim đa đa bị văng ra xa, kêu lên inh ỏi.
“Thì ra là con chim mổ vào miệng ta, ngươi cũng thật là….. !!” Dương Phàm ngồi bật dậy, thì thấy chim đa đa đang nằm chổng mông lên trời, hai cánh vung lên mà bay không nổi nữa.
Hắn vội vã chạy tới nâng chim đa đa lên lòng bàn tay, khẽ vuốt ve mấy cái . Chim đa sau mấy lần vuốt ve thì cũng thích thú mà nằm im.
“Chim đa đa, vừa nãy ta xin lỗi nhé, nhưng mà tại ngươi mổ vào miệng ta a !!!”
“Chíp chíp !!” Chim đa đa kêu lên như muốn trả lời hắn.
“Thôi được rồi, ngươi hết đau rồi phải không ? Bay đi về tổ của mình đi !!” Dương Phàm giơ lòng bàn tay lên cao, chim đa đa bay vụt ra, nhưng không đi chỗ khác mà cứ lượn lờ trên đầu hắn.
“Sao vậy, bay đi đi !!” Dương Phàm mỉm cười, cảm thấy khá thích thú vì con chim này, hắn hiểu là nó đang quyến luyến mình.
Chim đa đa như hiểu lời bay vụt đi.
Nhìn theo hướng con chim đa đa bay đi, Dương Phàm trong lòng nổi lên một cảm giác khá ấm áp, cái cảm giác này giống như vừa làm được một việc tốt vậy……….
“Cái gương !!!” Dương Phàm đột nhiên sực nhớ tới chuyện kì lạ tối hôm qua. Vội vàng đi tìm cái gương đồng. May mắn thay nó đang nằm một chỗ cách hắn không xa.
Cầm cái gương đồng lên tay Dương Phàm đầy vẻ nghi hoặc.
“Thật ra là chuyện gì ? Cái gương này đêm đó…..” Nhớ lại lúc nó chiếu ánh sáng vào làm đầu bản thân đau đớn muốn nổ tung mà Dương Phàm vẫn còn thấy sợ.
Nhưng hiện tại nó lại khôi phục lại vẻ ban đầu trừ mặt gương đã sáng bóng không còn mờ thì cũng chẳng có gì khác thường. Dương Phàm cười khổ khẽ lắc đầu, không thể hiểu nổi những gì đã xảy ra. Tuy biết cái gương này có thể làm hại mình thêm lần nữa nhưng hắn vẫn không muốn vứt bỏ nó. Cái gương này dù gì cũng tín vật do Lý Hoan Hoan tặng hắn.
Nghĩ đi nghĩ lại Dương Phàm cũng cất cái gương vào trong ngực Rồi vươn vai cử động thân thể kêu lên mấy tiếng rôm rốp.
“Sáng nay ngủ dậy cảm giác thật sảng khoái, mà sao có mùi gì hôi tanh thế nhỉ ??” Hắn hít hít. Khi nhìn xuống quần áo của mình thì kinh hoảng vì cả bạch y của hắn dường như đã biến thành màu đen, thậm chí vẫn còn hơi ướt, chứng tỏ vừa dính không lâu.
“Cái gì đây? Không lẽ con thú nào vừa làm bậy trên người của ta à ? Mà không, chẳng có con thú nào lại có nước tiểu đen thế này.”
Dương Phàm vội vã cởi áo ra nhảy xuống con suối tắm, hôm nay hắn cảm thấy cơ thể mình phi thường bay bổng, dễ chịu. Từng làn nước nhẹ nhàng chảy qua, cuốn trôi đi mọi ô uế cặn bã trên người hắn.
Tắm rửa giặt giũ xong Dương Phàm vắt áo quần mình lên cái cây gần đó, phơi cho mau khô.
Mặc chiếc quần cộc phong phanh, hắn bắt đầu tiếp tục leo lên mỏm đá rồi ngồi xếp bằng tu luyện.
“Cái gì? Đột phá tới tầng hai rồi sao?? Ta không nằm mơ chứ !!” Khi vừa vận khí tán ra toàn thân lần đầu tiên. Dương Phàm đã phát hiện vô cùng dễ dàng, thậm chí có thể ép khí tán ra khỏi lỗ chân mà không gặp bất kì cản trở nào.
“Thật sự là đột phá rồi !!” Dương Phàm nắm chặt hai tay mừng như điên. Vốn tưởng phải mất hơn mười năm để đạt tới tầng thứ hai nhưng không ngờ chỉ sau một đêm đã đột phá lúc nào không biết.
Tầng thứ hai chính là một cái ngưỡng lớn của tiên lộ. Đạt đến đẳng cấp này thân thể tiết ra hết độc tố, phạt kinh tẩy tuỷ. Khí có thể vận hành lưu loát mới phóng xuất được pháp thuật.
Bất ngờ đột phá như vậy theo Dương Phàm nghĩ chắc chắn phải liên quan rất lớn đến cái gương đồng trong ngực hắn. Nhưng hiện giờ không phải là lúc bận tâm. Hắn muốn học pháp thuật để vào cứu Lý Hoan Hoan ra trước đã.
Lấy cuốn Trường Xuân công lật ra phần nói về Thiên Nhãn Thông và Hoả Đạn thuật, Dương Phàm bắt đầu chăm chú ngồi nghiên cứu.
Nói cũng đơn giản, Thiên Nhãn Thông chính là dùng ý niệm của mình đưa lên mắt. Tu sĩ sau mỗi tầng đột phá tu luyện không những về chất biến đổi mà cả về tâm cũng biến đổi. Ý chí của Ngưng khí tầng hai mạnh hơn so với Ngưng khí tầng một.
Bởi vậy khi tu sĩ Ngưng khí tầng hai tập trung ý chí của mình vào một vật nào đó thì một loại áp lực vô hình cũng phóng ra. Đó gọi là uy áp.
Thiên Nhãn Thông biến tướng ra thì gọi là Nội Thị thuật, giúp tu sĩ nhìn thấy lục phủ ngũ tạng, những bộ phận nằm sâu trong cơ thể của mình.
Thiên Nhãn Thông khá dễ học, Dương Phàm rất nhanh nắm bắt được. GIờ hắn chuyển sang học Hoả Đạn thuật.
“Thuật là gì ? Thuật là sự phóng xuất của ý, xuất hiện của hình, biến hoá của khí. Ý xuất, hình hiện, khí biến gọi là thuật.”
Tập trung hết tinh thần, Dương Phàm khẽ điều khí trong đan điền di chuyển tới lòng bàn tay, theo khẩu quyết của Hoả Đạn thuật phóng xuất ra.
Hắn vung tay lên chưởng về cái cây cao to trước mặt.
Không có chuyện gì xảy ra ngoài vài tia lửa điện từ chưởng tâm bốc ra. Thất bại, lần đầu tiên Dương Phàm thất bại.
Nhưng hắn vẫn không nản lòng mà tiếp tục tập luyện, đây chính là pháp thuật bảo mệnh lợi hại nhất hiện giờ hắn có, nên phải cố gắng luyện thành.
Hơn một ngày sau. Dương Phàm đã thành công, tiện tay đưa lên là đã có thể ngưng tụ một quả cầu lửa nho nhỏ bằng cỡ trái cam. Nhìn thì không mấy nguy hiểm nhưng phóng vào một cái cây to gần đó lại khiến cái cây trong phút chốc cháy rụi.
Bất quá hiện giờ Dương Phàm trong một canh giờ chỉ phóng tối đa được năm quả mà thôi, sau đó chân khí trong cơ thể sẽ cạn kiệt.
Còn một chuyện mà Dương Phàm cảm thấy cực kì bất ngờ nữa là tốc độ tu luyện của hắn tăng lên rất nhiều, lúc trước chỉ chuyển hoá được một phần năm lượng linh khí hấp thu vào cơ thể, nhưng hiện tại là một phần ba. Như vậy Dương Phàm ước chừng bản thân tu luyện năm năm là có thể tiến vào tầng ba.
Hiện tại là lúc vào thành cứu hai cô nương kia. Dương Phàm đôi mắt sáng ngời hướng về phía Bắc Phong thành, trong lòng tràn đầy tự tin.
“Chíp, chíp” Trên một cành cây gần đó, chim đa đa vẫn chưa bay đi mà đang đứng nhìn Dương Phàm, mỏ ngậm một con sâu, bộ dáng rất hưng phấn. Nhưng khi thấy Dương Phàm bước đi, nó cũng vứt con sâu xuống, kêu líu ríu một tiếng, rồi vỗ cánh bay theo……….
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 14: Hỗn loạn
Bắc Phong thành hiện giờ thời gian đã trôi qua được hơn một tháng, nhưng tình cảnh hỗn loạn vẫn không thay đổi. Cướp bóc giết chóc khắp nơi. Các cuộc thanh toán đẫm máu giữa ba phe Tây gia, Bạch gia và Cố gia ngày càng kịch liệt.
Con gái của Tây Chính An, Tây Linh bị Cố Mã bắt được, rồi đem cho hơn hai trăm gia nhân thay phiên cưỡng hiếp, sau đó giết chết bêu đầu ngoài chợ. Tây Chính An tức giận đến thổ huyết, thề phải huyết tẩy Cố gia, lấy đầu của Cố Mã. Còn về phía Bạch gia chỉ là duy trì chút hơi tàn, lâu lâu cắn trả Cố gia vài miếng, Bạch Tuấn lần trước bị thương quá trầm trọng nên cũng đã chết, hiện giờ là con thứ Bạch Danh lên nắm quyền gia chủ.
Thây chất đầy đường, máu chảy thành sông một bầu oán khí ngợp trời đè nặng khắp Bắc Phong Thành……..
Nơi cánh cửa thành cao vời vợi, mặc dù không có ai canh giữ nhưng đá to chất đầy, chặn kín lại, cho dù có đông cũng khó lòng một lúc di chuyển hết được. Nhưng đúng lúc này……..
Ầm !! Xèo !! Cánh cửa bỗng rực cháy, làm cho mọi ánh mắt gần đó đều ngưng tụ tại đây.
Chỉ trong phút chốc cánh cửa đã cháy rụi thành than, trong làn khói đen mù mịt, người ta thấy một thân ảnh bạch y đang từ từ xuất hiện ……..
“Hoan Hoan, Đỉnh Thiên ca ca tới cứu muội đây !!!” Dương Phàm chật vật leo lên đống đất đá, mặt dính đầy than, miệng liên tục ho sặc sụa.
“Bắc Phong thành, Dương Phàm tiên nhân ta về rồi, hahaha….. !
Đứng trên đống đất cả cao ngất, nhìn khắp Bắc Phong thành rộng lớn trước mặt, Dương Phàm cười sảng khoái.
Lần trước rời đi là phàm, lần này trở về là tiên……. Cảnh vẫn còn nhưng người nay đã khác……..
Một cỗ tự tin dâng lên trong lòng Dương Phàm, hắn tin tưởng chỉ với Thiên Nhãn Thông và Hoả Đạn thuật của mình cũng đủ xưng bá chốn võ lâm ở thế tục rồi.
“Cửa thành bị phá rồi !! Cửa thành bị phá rồi!! Mau chạy thôi !!”
Những người xung quanh thấy cổng thành bị phá thì vui mừng hét lớn, ba chân bốn cẳng vội leo lên đống đất đá chạy ra khỏi thành.
“Ân công đa tạ người, ân đức này Điền Nhị ta mãi mãi không quên !!”
“Ân công Hứa gia chúng ta sẽ lập bàn thờ thắp hương cho người !!”
“…………”
Ai nấy khi đi ngang qua chỗ Dương Phàm đứng đều dừng lại chắp tay kính cẩn hành lễ, hứa hẹn thắp nhang, cầu phúc, cúng bái cho hắn. Điều này làm cho Dương Phàm cảm thấy sửng sờ.
“Mấy hôm nay trong Bắc Phong thành thật sự là xảy ra điều gì ?” Hắn nhìn đoàn người vội vã rời đi mà trong lòng tràn đầy nghi vấn.
“Tên nào dám phá cửa ở đây, ai ra ngoài giết hết cho ta !!” Chợt một giọng nói ồ ồ vang lên, một đám quan sai lao tới rút gươm ra, chém loạn xạ vào những bá tánh dân muốn bỏ trốn. Máu tươi lại bắt đầu nhuộm đỏ cả mặt đường.
“Quá đáng !!” Dương Phàm thấy cảnh tượng này thì con ngươi co rút lại, nộ khí xung thiên. Tay phải hắn đưa lên ngưng tụ thành một viên hoả cầu nho nhỏ ném về phía tên quan sai to béo dẫn đầu.
Lại một tiếng “xèo” vang lên, tên này ngay lập tức chạy rụi thành than dưới ánh mắt ngơ ngác của đồng bọn xung quanh. Bọn chúng run rẩy nhìn lên Dương Phàm, khuôn mặt biểu tình sợ hãi tới cực độ.
“Yêu quái !! Hắn là yêu quái hiện hình !!” Một tên quăng luôn kiếm xuống đất mà quay đầu bỏ chạy.
Dương Phàm đôi mắt lạnh lẽo nhìn theo, không nói không rằng lại ném về phía tên đó một cầu lửa. Tên này lập tức cũng y như tên quan sai đầu tiên, biến mất không một chút dấu vết.
“Đại tiên tha mạng !! Đại tiên tha mạng !!” Cả đám quan sai sợ hãi dập đầu xuống quì lạy Dương Phàm, chẳng một tên nào có ý định bỏ trốn lần nữa cả.
Dương Phàm thấy vậy thì hài lòng mỉm cười, hắn không muốn cho đám quan sai này bỏ chạy thật ra là vì sợ chúng tiếp tục tới nơi khác làm hại bách tính, vậy nên đành giết gà doạ khỉ răn đe bọn chúng.
“Đứng lên đi !! Ngươi !! Lại đây ta hỏi chuyện” Dương Phàm trầm giọng nói, sau đó chỉ vào một tên quan sai ốm yếu đang quì gần đó, ra lệnh.
Tên quan sai kia nghe vậy mặt mày lập tức tái nhợt, mồ hôi tuôn ra như mưa. Tuy vậy cũng không dám chậm trễ mà đành bước lên.
“Kể cho ta nghe lại toàn bộ tình hình trong Bắc Phong thành mấy ngày nay.”
Tên quan sai như được đại xá, nhanh nhảu kể lại từ đầu đến cuối mọi việc ở Bắc Phong thành cho Dương Phàm nghe, hoàn toàn không dấu diếm điều gì.
“Loạn đến cỡ này ư?” Dương Phàm nghe xong cau mày, lát lại hỏi tiếp.
“Vậy Lệ Xuân viện tình hình thế nào rồi?”
“Lệ Xuân viện??” Tên quan sai dáng vẻ không tin nổi vì câu hỏi của Dương Phàm, tên yêu quái này chẳng lẽ là muốn kiếm gái để chơi sao? Trong đầu gã nổi lên một suy nghĩ tục tĩu.
Như biết được tên quan sai trước mắt đang nghĩ gì, Dương Phàm hừ lạnh một tiếng làm gã giật mình tỉnh lại.
“Đại tiên, Lệ Xuân viện hôm qua đã bị mấy tốp tráng đinh trong thành luân phiên tấn công, sau chúng bắt đàn bà trong đó ra rồi thay nhau hãm hiếp. Nhưng mà nếu đại tiên cần thì tiểu nhân có thể giúp người kiếm, toàn là hạng cực phẩm cả.” Gã nịnh nọt.
“Cái gì, Lệ Xuân viện đã bị công phá??” Dương Phàm nghe xong tức giận quát lớn.
“Vâng, như gì tiểu nhân nói đều là sự thật, đại tiên tha mạng.” Tên quan sai thấy Dương Phàm nổi giận như vậy thì sợ hãi quì rạp xuống liên tục dập đầu.
“Ngươi có nghe tin tức gì của Mộ Thanh Loan không?”
“Dạ không, các tráng đinh trong thành khi công phá được Lệ Xuân viện thì cố gắng tìm Mộ cô nương nhưng không thành công. Dường như nàng ta đã rời đi trước đó rồi ạ.”
Nghe vậy thì Dương Phàm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, theo hắn suy nghĩ thì Mộ Thanh Loan và Lý Hoan Hoan rất có thể đã trốn vào đường hầm thông đạo kia.
“Bây giờ ngươi xuống nói với đám người dưới kia, tất cả bảo vệ cho những bá tánh thường dân này ra ngoài an toàn. Tên nào dám làm càn, khi trở về bổn tiên sẽ cho hắn biến mất.”
“Dạ, tiểu nhân biết ạ !” Tên quan sai ốm yếu vội vàng chạy xuống truyền đạt lại lời của Dương Phàm. Cả đám quan sai nghe vậy thì mừng rỡ dập đầu tạ ơn, thề thốt đứng đây bảo vệ các bá tánh ra ngoài bình an.
Dương Phàm phân phối xong thì cấp tốc rời đi, địa điểm thẳng tới Lệ Xuân viện.
…o0o…………………..
Dọc đường đi, thấy bá tánh nào gặp nạn là hắn đều ra tay cứu, tuy là tổn hao pháp lực nhưng mà bù lại cứu được mạng người. Khi không thể sử dụng Hoả Đạn thuật nữa thì Dương Phàm sử dụng uy áp, tuy là không thể sát địch nhưng lại có hiệu quả chấn áp tinh thần rất hữu hiệu.
Dừng chân tại Lệ Xuân viện lúc này đã khá hoang tàn, bảng hiệu bàn ghế bị đập phá sạch trơn. Ở bên trong vang lên vài tiếng nam nữ hoan lạc.
Dương Phàm nhanh chóng bước vào, thấy hơn năm sáu tên đang đè một cô nương xuống đất cưỡng hiếp, cô nương này không hề lạ mặt. Chính là cô nàng dáng người nhỏ bé lúc Bạch Hữu Tài xông vào phòng Mộ Thanh Loan thì đi theo níu kéo.
“CÚT !!” Dương Phàm quát lớn, phóng ra uy áp Ngưng Khí tầng hai của mình.
Mấy tên đang vui vẻ hành lạc với cô gái kia thì đột nhiên có một áp lực cực mạnh đè nặng lên tim làm chúng thở dốc, mặt mày trắng bệch, vội vã lùi ra.
“Ngươi….Ngươi là ai?” Nhìn thân ảnh thiếu niên bạch y trước mặt, không hiểu sao bọn hắn trong tâm nỗi lên cảm giác nguy hiểm bất an mãnh liệt.
“Cút, đừng để ta nhìn thấy lần thứ hai” Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Phàm quét qua làm cả bọn dựng tóc gáy, cảm thấy thiếu niên trước mắt chắc chắn là không thể động vào được, vội vã kéo quần đứng dậy rời đi.
Chờ đám người kia rời đi hẳn, Dương Phàm nhìn cô nương nhỏ nhắn thân hình đang loã lồ nằm dưới đất, ánh mắt mê man, hiển nhiên là đã bị lũ khốn kia dày vò một cách tàn nhẫn.
Hắn cởi áo ra, ngồi xuống bên cạnh, nâng tấm lưng trần trụi của nàng ta lên, rồi khoác áo của mình vào. mặc lại đàng hoàng. Hắn cũng không nỡ lòng nào nhìn thấy một cô gái bị chà đạp như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại Dương Phàm thở dài một tiếng, bế nàng ta lên đi vào lầu nghỉ phía trong, đã giúp thì phải giúp tới cùng, nếu không lỡ tên lòng lang dạ sói nào đi vào nữa thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 15: Hiểu nhầm
Dương Phàm bế cô nương kia đi vào tới hẳn phòng của Mộ Thanh Loan, lúc này nơi đây đã thành một bãi chiến trường hỗn độn, kệ tủ bị xô đổ, áo quần, yếm, nội y con gái….. bị giăng đầy khắp phòng. Riêng chỉ có chiếc giường vẫn nằm y nguyên chỗ cũ, chắc cũng do nó quá nặng không ai di chuyển thôi.
Đặt cô gái này lên giường. Dương Phàm thở ra một hơi. Hắn nhìn xung quanh một vòng, rồi ngồi xuống giường cởi đồ cô nàng ra, mặc lại vào mình. Sau đó lượm một bộ y phục còn nguyên vẹn nhất dưới đất đem lên mặc vào cho cô ta.
Đúng lúc này, bức tường nơi thông đạo sụp xuống.
“Thật là ngộp thở chết đi được, Loan tỷ à, từ nay về sau muội không muốn vào nữa đâu, mà sao đầu bên kia bị bít lại rồi vậy.”
“Ta cũng không biết, lần trước rõ ràng tên Dương Đỉnh Thiên kia bò ra được !!”
Tiếng con gái nói chuyện ríu rít truyền tới tai Dương Phàm làm hắn muốn chết đứng.
“A Đỉnh Thiên ca ca !!” Lý Hoan Hoan nhìn sang thấy Dương Phàm đang ngồi trên giường thì mừng rỡ kêu lên.
“Ủa mà huynh đang làm gì vậy, đây là Tiểu Hoa mà, sao lại…………..” Lý Hoan Hoan thấy Dương Phàm đang cởi áo “Tiểu Hoa” ra, thậm chí là còn thấy được mấy vết bầm tím trên ngực nàng ta, rõ ràng đã bị bóp véo thô bạo.
“Huynh, huynh ……” Giọng nói Lý Hoan Hoan trở nên run rẩy, lệ từ đôi mắt chảy ra lăn dài trên hai gò má nàng.
“Huynh là đồ sắc lang bỉ ổi !!!” Nói rồi Lý Hoan Hoan ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
“Ta còn chưa giải thích mà, tất cả chỉ là hiểu lầm ! Thật ra là…..” Dương Phàm vội gọi theo, nhưng dường như Lý Hoan Hoan không muốn nghe hắn giải thích.
Mộ Thanh Loan lúc này cũng bước tới, nhìn Dương Phàm với ánh mắt khinh bỉ, bỗng nhiên tát hắn một phát.
“Ngươi bỏ Tiểu Hoa muội ra ngay ! Tên bỉ ổi vô liêm sỉ ! Rồi đẩy Dương Phàm ra ôm lấy Tiểu Hoa đang mê man.
Dương Phàm cũng không phản ứng gì mà chỉ biết cười khổ, hắn biết tư thế vừa nãy của mình quả là quá mức nhạy cảm. Hơn nữa trên ngồi Tiểu Hoa vẫn còn dấu vết của mấy tên dâm đãng khi nãy để lại, làm Dương Phàm khó tránh khỏi bị hiềm nghi.
“Mau đuổi theo Hoan Hoan, nó mà có bề gì thì ngươi chết với ta !” Thấy Dương Phàm đứng ngây như trời trồng như vậy thì Mộ Thanh Loan lớn tiếng nói.
Dương Phàm sực tỉnh, vội vàng cáo từ rồi nhanh chóng đuổi theo Hoan Hoan, trong lòng hắn thấp thỏm không thôi, phải biết rằng tình hình bên ngoài bây giờ rất loạn lạc, lỡ như Hoan Hoan bị tên nào đó bắt được rồi giấu đi thì Dương Phàm có thần thông hơn mười lần đi nữa thì cũng khó lòng tìm được nàng.
…o0o…………
Chạy ra ngoài đường, Dương Phàm kêu tên Lý Hoan Hoan khắp nơi. Nhưng không có ai trả lời. Đáp lại hắn là một bầu không khí tịch mịch cùng vài tiếng lá cây khô cuộn đi trong gió.
“Hoan Hoan thật ra là nàng ở đâu, nghe ta giải thích đi, thật ra ta và Tiểu Hoa không hề có gì….. Hoan Hoan à !!”
“Chíp chíp !!” Đúng lúc Dương Phàm đang ngồi buồn bã thì chợt có một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai hắn.
“Chíp chíp !!” Dương Phàm nhìn lên đầu, con chim đa đa bé nhỏ màu sặc sỡ kia đang bay lượn quanh trên đầu mình, không ngừng kêu lên.
“Ngươi tới đây làm gì vây?” Hắn cau mày hỏi, rồi tiếp tục gục đầu xuống.
Con chim đa đa thấy vậy thì đáp xuống trên đầu hắn, lấy cái mỏ của mình ngậm lấy vài sợi tóc rồi giựt giựt làm Dương Phàm đau điếng.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu à?” Dương Phàm chợt hiểu ra ý tứ của con chim này.
Chim đa đa nghe vậy thì buông tóc hắn ra sau đó bay lên trời hướng về Tây Bắc Phong thành.
“Ngươi chẳng lẽ là muốn dẫn đường cho ta đi tìm Hoan Hoan muội muội sao? Thôi kệ, dù gì cũng không biết ở đâu, cứ đi theo một lần vậy !”
Nghĩ thế Dương Phàm vội chạy theo hướng chim đa đa bay đi.
….o0o…………………..
Ở khu giữa thành, nơi cây cầu bắc ngang Mộng Nguyệt hồ.
Hiện tại nhân mã nơi đây đông đúc, người Cố gia ngập tràn khí thế đang đứng bên bên đầu cầu phố Vĩnh Tương, còn bên đầu cầu phố Phát Tài thì là người của Bạch gia và Tây gia.
Cố Mã vẫn cưỡi trên lưng con ngựa màu đỏ, vẫn là cái bộ dạng béo ị mắt híp kia, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra một vẻ thù hận xen kẽ suy nhược. Trận chiến này kéo dài quá lâu làm ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi.
“Tây Chính An, Bạch Danh, hôm nay đánh một trận cuối cùng tại đây đi. Ai sống ai chết thì phải coi ý trời thế nào !!!” Cố Mã lạnh lùng nói.
Bên kia, Tây Chính An mặc quan phục cưỡi ngựa tiến lên mấy bước, trên đầu còn đeo khăn tang cho con gái, vẻ mặt phóng khoáng giờ đây biến mất chỉ còn lại vô tận sát khí.
“Thù giết con gái, Tây Chính An ta không trả được, thề không làm người !! Hôm nay ta đã mời được minh chủ võ lâm Việt quốc, Hoả Vân Chưởng, Địch Dương huynh, để xem các ngươi chống chọi thế nào!!”
“Địch Dương lão thất phu !” Kiếm Vương Trần Văn Luyện đang ngồi trên ngựa đứng bên cạnh Cố Mã nghe vậy thì cười lớn một tiếng, rồi gằn giọng.
“Nghe danh Hoả Vân chưởng của Địch Dương ngươi hiện đã luyện tới cảnh giới chí dương, nội lực phóng ra có thể nung đỏ sắt, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng đối phương, hôm nay Kiếm Vương Trần Văn Luyện ta muốn được thỉnh giáo.”
“Kiếm Vương Trần Văn Luyện, đã nghe danh từ lâu, đáng tiếc Văn Luyện huynh không gia nhập vào Liên Minh, đúng là một sự tổn thất lớn cho Võ lâm Việt quốc.”
Một lão già mặc áo nâu bên phe Tây Chính An khiêm tốn đáp lời Trần Văn Luyện.
“Được vậy hôm nay các cao thủ một đấu một trước, đánh ba trận xem bên nào bại hai thì sẽ thua, toàn bộ do bên kia quyết định.” Cố Mã lên tiếng.
“Được, xem như tránh giảm tổn thất cho thường dân vô tội” Tây Chính An cũng mỉm cười đáp ứng, nhưng nụ cười thì lại chứa đầy sự lạnh lẽo.
“Trận một để ta ra” Tà Huyết bên phe Cố Mã chân đạp hắc mã bay ra giữa cầu.
Bên kia cũng không thua kém, là một trong tam đại đệ tử của Địch Dương. Hai bên ác chiến kịch liệt. Đòn thế của Tà Huyết vô cùng độc ác, mỗi một chiêu đều nhằm vào chỗ trí mạng, còn đệ tử của Địch Dương thì yếu thế hơn vì võ công có phần trung chính, ít hiểm hóc. Kết quả không nằm ngoài dự đoán, lát sau đệ tử của Địch Dương sơ xảy, liền bị Tà Huyết dùng trảo thủ móc tim ra, đoạn khí mà chết.
Tuy vậy Địch Dương vẫn không hề biến sắc. Trận chiến thứ hai tiếp tục diễn ra do Tà Huyết đấu với Chưởng môn của Cuồng Đao môn, kết quả Tà Huyết bị người này chém rụng đầu trong ba đao đầu tiên.
“Trận thứ ba là lão phu ra tay” Địch Dương dáng thanh nhàn khinh công đáp xuống giữa cầu. Ánh mắt hướng về Trần Văn Luyện, hiển nhiên là đang khiêu chiến.
“Được, ai là đệ nhất ở võ lâm Việt quốc sẽ được định đoạt bởi một trận chiến này” Trần Văn Luyện hừ lạnh cũng khinh công đến.
Nhưng đột nhiên, từ phía phố Vĩnh Tương có vài tiếng bước chân dồn dập làm phá huỷ bầu không khí căng thẳng ở đây.
“Hức, hức !” Theo tiếng khóc lóc, một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi chạy từ phố Vĩnh Tương qua, dung mạo khả ái, thân hình thon thả nhưng đầy đặn, đặt biệt là cặp ngực sữa căng tròn khiến cho ánh mắt của những đám nam nhân gần đó muốn rớt ra.
Nàng chính là Lý Hoan Hoan, từ lúc phát hiện Dương Phàm đang làm chuyện ám muội với tiểu Hoa, trong lòng nàng nhói lên một nỗi bực tức không thể tả. Lúc này nàng chỉ muốn chạy ra thật xa, chạy thật nhanh đi chỗ khác, không muốn gặp mặt Dương Phàm nữa. Bởi vì giờ phút này cho dù có gặp mặt thì cũng chẳng biết phải nói với nhau điều gì.
Hận ý che mờ đi lý trí, giờ nàng chẳng còn quan tâm đến bất kì thứ gì. Trong cơ mơ hồ không ngờ lại tự đưa thân tới chỗ nguy hiểm này.
Bên phố Vĩnh Tương, đám người của Cố Mã ai nấy đều sửng sốt, tuy chưa biết cô gái này là ai, nhưng hiện tại Bắc Phong thành đang trong thời gian loạn lạc, muốn kiếm một con đàn bà tử tế để thư giãn cũng khó. Bởi vậy thú tính trong người ai nấy đều bắt đầu bùng phát, hàng trăm ánh mắt lang sói đều ngưng tụ lại trên người Lý Hoan Hoan.
Cố Mã đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng, y vốn là người lòng dạ độc ác, tuy là không hứng thú mấy với phụ nữ, nhưng hiện tại y lại nhìn thấy Kiếm vương Trần Văn Luyện tư thế dũng mãnh đang đứng trên cầu kia, hai cặp mắt cũng nhìn đăm đăm vào người Lý Hoan Hoan.
Đã hiểu, tên Kiếm vương này nhất định trong lòng cũng động xuân tình, Cố Mã cười lạnh.
“Chuyện gì thế này, mau bắt cô ả lại, dám phá chuyện tốt của Luyện gia !!!” Trần Văn Luyện lạnh lùng nói với Cố Mã, nhưng trong đôi mắt không dấu nổi một tia dâm đãng.
“Bắt lại cho ta !” Cố Mã cũng hiểu ý, vội ra lệnh cho đám hạ nhân. Nếu tên Trần Văn Luyện này đã thích thì Cố Mã cũng không ngại thoả mãn để chiều lòng hắn, quan trọng nhất là có thể thu phục được lòng trung thành của tên này.
Ngay lập tức hai tên tráng đinh lực lưỡng chạy tới, giữ tay Lý Hoan Hoan lại, mặc cho nàng ra sức vùng vẫy. Nàng càng dãy dụa thì hai tên bên cạnh càng hưng phấn hơn vì được đụng chạm với bộ ngực quyến rũ kinh người kia.
Đến lúc này Lý Hoan Hoan mới nhận ra nàng đã mắc phải một sai lầm cực kì nghiêm trọng, mà sai lầm này hiện giờ có thể khiến nàng phải trả giá đắc.
“Đám đàn ông dâm tiện, mau thả ta ra” Đôi mắt nàng dần đỏ hoe, hai hàng nước mắt cũng lăn dài trên gò má.
Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng cảm thấy sự tuyệt vọng.
“Dám đụng vào lão bà của ta !! Chết !!” Chợt một âm thanh bá đạo vang lên.
Hai quả cầu lửa từ trên không bay tới thiêu rụi hai tên tráng đinh kia. Mọi người chưa kịp hiểu mô tê gì thì một thân ảnh bạch y đã xuất hiện bên cạnh Lý Hoan Hoan, mắt sao mày kiếm, uy vũ vô song.
Trên vai hắn, người ta thấy một con chim đa đa nhỏ bé màu sắc sặc sỡ đang ngẩng đầu, giương hai cánh lên trời trông cực kì kiêu ngạo.