Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 21: Mở mắt ra !!!
Lại thêm ba ngày nữa trôi qua.
Bây giờ Dương Phàm đã hoàn toàn làm quen và khống chế được cái thân thể hỗn độn này, hắn đang bay rất nhanh về cánh cửa tròn trong suốt ở đằng xa kia. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng Dương Phàm vẫn muốn thoát ra khỏi đây.
Bóng tối nơi này làm hắn cảm thấy sợ.
“Sắp tới rồi” Dương Phàm cực kì mừng rỡ khi sắp bay tới nơi, nhưng càng lại gần cánh cửa tròn, cái cảm giác liên hệ kì dị lúc trước lại nổi lên, làm hắn cảm thấy có một “mình” nữa ở bên ngoài sau cánh cửa.
Liên hệ càng lúc càng mãnh liệt, nỗi tò mò cũng của Dương Phàm càng lúc càng đậm. Hắn bay tới trước cái cửa trong suốt, nhìn ra bên ngoài. Lập tức trong đầu vang lên một tiếng nổ mạnh.
Dương Phàm trợn trừng mắt, biểu tình không thể nào tin được.
Ngoài kia sau cánh cửa tròn là một khung cảnh cực kì quen thuộc, đó là một gian phòng bằng đá, ở chính giữa phòng có một thiếu niên áo trắng, dung mạo bình thường đang ngồi xếp bằng nhắm nghiền hai mắt. Tay phải hắn đang cầm một chiếc gương đồng cũ kĩ, mà ở mặt gương sáng loáng kia lại xuất hiện hình ảnh một đoàn khí vàng mờ mờ hiện lên.
Thiếu niên này không ai khác ngoài bản thân Dương Phàm, có điều……..
“Là cái chuyện gì đang xảy ra vậy, ôi thân thể của ta !!!” Dương Phàm ở trong gương hét toáng lên. Hắn cảm nhận được liên hệ mãnh liệt phát ra từ thân xác của mình. Có điều liên hệ đó hiện giờ như đang ngủ say, khó lòng thức tỉnh được.
“Khốn khiếp, cái gương đồng chết tiệt” Dương Phàm cũng hiểu điều gì đã xảy ra, hiện tại linh hồn của hắn đã bị hút vào trong mặt gương, không cách nào thoát ra được. Hắn cố hết sức lấy đà định lao ra sau đó nhập vào xác mình nhưng vô vọng. Mặt gương tuy trong suốt nhưng giống như có một lực cản vô hình ngăn hắn thoát ra.
“Làm sao bây giờ, không lẽ phải ở chỗ này mãi mãi sao. Không, ta không cam tâm !!! Chắc chắn là phải có biện pháp nào đó !!” Dương Phàm gầm lên. Giờ phút này hắn thực sự rất tức giận, đang lúc dầu sôi lửa bỏng lại bị cuốn vào trong đây mất bao nhiêu thời gian. Nhưng hắn hiểu bây giờ nóng nảy cũng không được ích gì, phải bình tĩnh suy nghĩ biện pháp.
“Hôm lần đầu tiên xảy ra dị biến thì đầu mình đột nhiên đau nhói, cảm giác như bị tách làm hai, có lẽ khi đó một phần đã bị hút về chiếc gương này, còn một phần thì tồn tại trong thân xác kia. Vậy ban nãy mình không phải là bị hút vào trong gương mà thật ra đã ở sẵn trong đây, giờ mới thức tỉnh. Nguyên nhân có lẽ do viên kim hệ linh thạch kia đã tác động vào chiếc gương.”
“Vậy tức là nếu có thể đánh thức linh hồn đang ngủ say trong thân xác ngoài kia thì có thể tỉnh dậy. Nhưng mà phải làm cách nào bây giờ” Ngẫm nghĩ một hồi Dương Phàm cũng thông suốt một số vấn đề, tuy chỉ là phỏng đoán nhưng khả năng là thật rất cao.
Nếu là muốn thức tỉnh nó thì hiện tại có lẽ chỉ còn cách thông qua mối liên hệ kia, rồi dùng ý niệm tác động vào. Dương Phàm bắt đầu tĩnh tâm cảm nhận mối liên hệ kì diệu giữa linh hồn ở đây với linh hồn trong thể xác ngoài kia. Cố gắng điều khiển ý niệm men theo đó tác động đến nó.
Lại qua thêm bảy ngày, từ lúc hắn tiến nhập động phủ đến nay thì đã tròn hơn hơn nửa tháng.
Nửa tháng nay theo sự chú tâm luyện tập của Dương Phàm, mối liên hệ kia càng ngày càng mãnh liệt, hắn càng thêm tin tưởng ngày thức tỉnh linh hồn trong kia đã sắp tới gần.
Chợt từ trận pháp ngoài cửa động truyền tới âm thanh báo hiệu.
“Ai vậy, ai mà lại tự tiện phá bỏ trận pháp của động phủ người ta thế này?” Dương Phàm hoảng sợ, phải biết lúc này hắn đang trong tình trạng nguy hiểm nhất, thân xác ngoài kia không cách nào cử động được. Mà người kia cường hành phá bỏ trận pháp rồi xông vào động hiển nhiên là cũng chẳng có mục đích tốt đẹp gì.
Đang không biết làm thế nào thì một giọng nói chợt ồ ồ vang lên giữa động phủ.
“Tên nhóc Dương Phàm kia, hôm nay Lục Nguyên gia gia tới thăm, sao còn không mau ra tiếp đón. Mẹ nó, nghe nói ngươi vừa mới nhập môn đã vênh váo, tự đắc lắm phải không, đứng sau lưng là tên Cố Minh kia à ?. Nhưng mà hắc hắc, Cố Minh trong mắt Lục Nguyên gia gia chẳng là cái thá gì !!! Đại ca của ta là Trúc Cơ kì tu sĩ, là chân truyền đệ tử thứ ba của Bát Phong, ta xem thử tên Cố Minh kia dám làm gì ta. Tiểu Phàm ngươi mau ra đây ! Đừng khiến gia gia bực mình !”
Nghe như thế Dương Phàm cũng đã hiểu ra sự việc, tên này là muốn tới phá động phủ, hơn nữa hắn vừa nói có chỗ dựa là một Trúc Cơ kì tu sĩ, Dương Phàm lo lắng nhất chính là vấn đề này. Đã có chỗ dựa lớn như vậy thì chắc chắn tên kia sẽ quậy phá tới bến, không chút cố kị gì.
Thật ra Dương Phàm hiện giờ đã có thể tiến hành tác động thử thức tỉnh linh hồn ngoài kia, nhưng mà tỉ lệ thành công chỉ có sáu phần. Lỡ như thất bại thì ý niệm của bản thân sẽ bị mù mịt đi một lúc, khi đó tên kia xông vào thì coi như bó tay chịu chết.
Nhưng mà hiện tại cũng không còn con đường nào khác.
Hạ quyết tâm, Dương Phàm bắt đầu tập trung hết ý niệm vào một lần này. Men theo sợi dây liên hệ với thể xác ngoài kia, hắn bắt đầu trùng kích vào linh hồn trong đó.
“Tiểu Phàm thân yêu, ngươi không ra là Lục Nguyên gia gia đi kiếm đấy nhá, ta mà bắt được thì ngươi thảm rồi.”
Một tiếng cạch cạch vang lên, là âm thanh mở cửa đá trong động phủ.
“Tiểu Phàm Phàm, ngươi đang ở đâu……” Từng tiếng đùa cợt của Lục Nguyên ngoài kia cũng văng vẳng bên tai Dương Phàm làm hắn không cách nào tập trung được. Nếu bây giờ mà có thân thể, chắc hẳn mồ hôi của hắn đã ướt đẫm lưng áo.
“Tiểu Phàm Phàm …. A !!! sao lại có một con chim bảy màu ở đây, lại còn là loài thú phàm trần nữa chứ, hahaha, xem ra tiểu Phàm Phàm của chúng ta cũng khá thú vị !!!” Tiếp theo là một đợt những tiếng kêu quan quác của chim đa đa vang lên.
“Thằng khốn, nếu như ta có thể thức tỉnh thì nhất định sẽ giết chết ngươi, !!!” Dương Phàm gằn giọng, hắn đang giận dữ, vô giận dữ.
Hắn muốn mở mắt ra giết chết tên đê tiện này, tên đê tiện ngay cả súc vật bình thường cũng muốn hành hạ. Hắn muốn mở mắt ra lấy lai thân xác của hắn, muốn một năm nữa đánh lên Kiếm Khí tông, muốn cướp lại Hoan Hoan của hắn.
“Ta muốn mở mắt ra !!!” Hắn gầm lên, dùng toàn bộ ý niệm giáng một kích cuối cùng vào linh hồn đang ngủ say kia.
Một trận rung động mạnh truyền tới đầu hắn, ngay khoảnh khắc này hắn cảm giác thân thể lại thuộc về hắn, sức mạnh cuồn cuộn quay về. Cũng ngay khoảnh khắc này Lục Nguyên mở cửa bước vào, trên tay trái bóp chặt con chim đa đa, đầu nó nghẻo sang một bên, lưỡi cũng lè ra vắt vẻo, trông rất tội nghiệp.
“A tiểu Phàm Phàm, thì ra ngươi ở đây” Lục Nguyên cười nói.
Nhưng đột nhiên hắn cảm giác thấy một sự nguy hiểm mãnh liệt từ thiếu niên áo trắng đang ngồi xếp bằng trước mặt.
“Không thể nào, ta vốn là Ngưng Khí tầng ba tu sĩ, không thể nào lại sợ một tên tiểu tử Ngưng khí tầng hai như thế này !!”
Chỉ thấy thiếu niên kia mở mắt ra, hai con ngươi vàng rực, toát lên uy nghiêm vô hạn cùng sát khí ngập tràn.
“Ta muốn ngươi chết !!” Dương Phàm nhìn Lục Nguyên lạnh lùng nói. Tay ngưng tụ một quả hoả cầu phóng về phía hắn.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 22: Uy hiếp ta !! Ngươi đáng chết !!
“Ngươi !!” Lục Nguyên sửng sốt, chưa kịp mở miệng nói hết câu thì một quả cầu lửa đã bay tới trước mặt. Hắn vội vàng điều động linh lực trong cơ thể tụ thành một tấm chắn màu lam nhạt ở trước mặt để chống đỡ.
“Ầm !!!” Lục Nguyên lui lại mấy bước, khí huyết trong cơ thể có chút nhộn nhạo, giữa ngực đau nhói. Lần giao thủ đầu tiên này hắn đã thất thế vì bất cẩn không kịp đề phòng.
“Khá lắm tiểu tử, để ta xem ngươi còn bao nhiêu bản lĩnh ?” Cười lên một tiếng ác độc, Lục Nguyên vung tay vứt con chim đa đa ra góc phòng. Chim đa đa đụng vào tường đá một cái bốp thật mạnh, rồi từ từ rớt xuống, không có một chút cử động nào, sinh cơ dường như mất hết.
“Ngươi đáng chết !!!” Dương Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì tức muốn nổi điên. Sắc vàng trong con ngươi càng đậm. Đối với con chim đa đa này Dương Phàm rất có hảo cảm, nó là vật duy nhất hắn đem từ Lạc quận đến đây. Nó như một phần kí ức, một phần tình cảm của hắn với quê hương mình. Giết nó, như giết chết một chút tình cảm đẹp đẽ còn xót lại đó.
“Ngươi đáng chết !!!”
Hút thanh tiểu kiếm đang nằm dưới đất vào tay, Dương Phàm lao tới tung một nhát chém xuống đầu Lục Nguyên.
“Chút tài mọn” Lục Nguyên nhếch mép cười khinh thường, hắn lật lòng bàn tay phải ra, từ đâu xuất hiện một lá bùa vàng. Lục Nguyên tiếp tục thi triển hoả thuật, đốt cháy lá bùa, một con mãng xà bằng lửa từ trong lá bùa bay vụt ra quấn lấy lưỡi kiếm rồi thè cái lưỡi dài ngoằn ra điểm một cái vào tay cầm chuôi của Dương Phàm.
Một cảm giác nóng rát cháy da cháy thịt xuất hiện khiến Dương Phàm buộc phải rụt tay lại, buông thanh tiểu kiếm ra, để mặc cho hoả mãng nuốt nó vào bụng.
Lục Nguyên thấy vậy thì bộ dáng cực kì đắc ý. Lá bùa này là loại trung phẩm nhất cấp linh bùa, ẩn chứa ba lần thi triển hoả xà thuật của tu sĩ Ngưng Khí tầng bốn, Lục Nguyên đã phải mất tới hai khối hạ phẩm linh thạch mới mua được từ Ngũ Phong, nơi chuyên về linh bùa, trận pháp…… Vốn hắn đã xài hết hai lần để đánh nhau với yêu thú, còn một lần để dành hộ thân. Nhưng lúc này đây Lục Nguyên buộc phải cắn răng xuất nó ra ngay từ đầu là vì có điều bất đắc dĩ, nhìn bề ngoài có vẻ kiêu ngạo đắc ý, nhưng thật ra trong lòng hắn đang thầm kêu không ổn.
Đôi mắt của tiểu tử họ Dương này có điều kì quái. Từ hai con ngươi màu vàng kia toả ra một luồng khí tức vô thượng uy nghiêm không thể xúc phạm khiến cho Lục Nguyên toàn thân run rẩy, phải luôn vận chuyển linh lực trong cơ thể đến cực hạn để giữ đầu óc được thanh tỉnh. Nếu không hắn chỉ sợ bản thân mình đã sớm quỳ mọp xuống trước mặt tiểu tử này.
Hiện không thể phân linh lực ra để thi triển pháp thuật, vì vậy Lục Nguyên muốn dùng ngoại lực như linh bùa, pháp bảo hòng kết liễu sớm trận đấu.
Ở bên kia Dương Phàm thì đang chật vật tránh né con hoả mãng kia tấn công, mỗi lần bị trúng một đòn là áo hắn lại thủng một lỗ, da thịt bên trong cháy đen làm hắn đau đớn vô cùng.
Hắn chỉ vừa nhập môn, trong tay chưa có lấy một thứ pháp bảo nào, thuật pháp thì cũng chỉ biết vài thứ cơ bản, kinh nghiệm đối địch cũng không. Cho nên hiện tại đầu óc cũng rối loạn, chẳng biết tiếp theo nên chống trả thế nào.
May mắn cho hắn là mỗi khi bị con hoả mãng đánh trúng, tuy bên ngoài da thịt bị cháy đen rất đau đớn, nhưng Dương Phàm làm cảm thấy cơ bắp ở phía dưới tự động co cứng lại như sắt thép để bảo vệ.
Sự kì lạ này làm cho Dương Phàm chợt nổi lên một ý nghĩ điên cuồng.
“Đã không biết đánh thế nào thì cứ liều mạng vậy !! Xem thử tên nào chết trước !!”
Gầm lên một tiếng thật lớn, Dương Phàm không né tránh hoả mãng nữa mà lại lao thẳng vào nó, đưa tay chộp vào tiểu kiếm đang dính đầy lửa kia.
“Ngươi điên rồi !!” Lục Nguyên thấy hành động điên cuồng của Dương Phàm thì trong tâm sự sợ hãi càng tăng. Đôi chân không tự chủ mà lùi lại mấy bước.
Con mãng xà rít lên một tiếng rồi há cái miệng lớn ra nuốt trọn lấy cánh tay Dương Phàm, một mùi khét lẹt lại bốc lên.
Nhưng Dương Phàm không quan tâm, nét mặt lạnh lùng, hai con ngươi màu vàng càng sáng rực, ánh mắt chứa đựng đầy sự điên cuồng. Hắn không hề rụt tay lại mà chộp thẳng vào bụng con mãng xà, nắm lấy chui kiếm, rút ra.
“A!!” Khi mũi kiếm thoát khỏi miệng con mãng xà thì cũng là lúc thân thể rực lửa của nó nhạt dần, rồi tan biến trong không gian.
Lục Nguyên thấy cảnh tượng này thì biểu tình không thể tin được, hắn nhìn Dương Phàm đang điên cuồng thì chợt nhớ đến một người, đó chính là đại ca hắn, Lục Mặc.
Tóc đen, áo đen, đôi mắt lạnh lẽo đến kinh người, toàn thân sát khí lờn vờn. Thân ảnh này chính là nỗi sợ hãi của toàn Tinh Đạo tông, không phải vì tu vi của hắn cao, hay hắn có pháp bảo dị thường mà chính là sợ hãi vì sự điên cuồng của hắn. Có một lần Lục Mặc xích mích với vương của Nhất phong, Trần Lực, là một Trúc cơ hậu kì đỉnh phong tu sĩ, là người có khả năng Kết Đan sớm nhất trong các chân truyền của toàn thể Tinh Đạo tông, thậm chí chức chưởng môn tương lai cũng đã sớm được Nguyên Hư đạo nhân quyết định. Còn Lục Mặc lúc đó chỉ mới tiến giai Trúc Cơ trung kì tu sĩ, lại là đệ tử của Bát phong yếu nhất trong tám ngọn núi của Tinh Đạo tông. Nhưng người này lại điên đến mức dám xông thẳng tới Nhất phong, đánh tới tận động phủ của Trần Lực. Trần Lực đang mải mê tu luyện thì đột nhiên trận pháp động phủ bị phá, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lục Mặc đã thi triển pháp thuật đánh tới tấp.
Sau đó cả hai đánh nhau một trận tới long trời lở đất, lối tấn công của Lục Mặc liều mạng mà bá đạo đến mức Trần Lực cũng phải giật mình kinh hãi, không dám coi thường. Cuối cùng may có Nguyên Hư đạo nhân ra giải hoà mới kết thúc được đợt ân oán này. Hiện tại, Lục Mặc đã đi tới Vân Linh đại lục để tìm kiếm cơ duyên Kết Đan, một sớm một chiều không thể quay về được, nhưng uy danh của hắn luôn luôn chấn nhiếp toàn Bát phong, nên chẳng ai dám động đến nhị đệ Lục Nguyên của hắn cả.
“Ngươi đừng lại đây, đại ca ta là Lục Mặc, chân truyền đệ tử thứ ba của Bát phong, là Trúc cơ kì tu sĩ ! Đại ca ta còn một năm nữa là về tới tông môn rồi. Nếu ngươi tha cho ta thì mọi chuyện hôm nay coi như không có, ta còn có thể nói đại ca ta làm chỗ dựa cho ngươi, để ngươi mặc sức tung hoành trong Tinh Đạo tông !!!”
Lục Nguyên đã run sợ đến cực điểm, tinh thần bị đôi đồng tử màu vàng kia chấn nhiếp. Hoàn toàn không còn chút sức lực phản kháng nào.
“Cả trời ta cũng giết, dám xúc phạm tới ta, ta giết !!!” Dương Phàm gầm lên, tay cầm tiểu kiếm đâm thẳng tới Lục Nguyên.
Hắn đang rất tức giận. Hắn ghét cứ bị người ta lấy tu vi sức mạnh ra để uy hiếp bản thân, ghét ánh mắt khinh thường của Âu Dương Khiếu Thiên nhìn mình khi bắt đi Hoan Hoan, hắn ghét cái khung cảnh máu me ngập tràn Thiên Linh tự.
Hắn ghét cái cảm giác bất lực.
Có sức mạnh thì có thể khinh thường người khác sao?
Có sức mạnh thì có thể tuỳ ý chà đạp người khác sao?
Có sức mạnh thì có thể tự do quyết định số mạng của người khác sao?
Nếu đã vậy thì ta muốn sức mạnh, ta muốn trở nên mạnh nhất, muốn giết hết những kẻ nào dùng sức mạnh để uy hiếp ta.
“Ngươi uy hiếp ta !!! Đáng chết !!!” Âm thanh lạnh lùng của Dương Phàm vang lên, theo đó là mũi kiếm sắc bén đâm xuyên yết hầu của Lục Nguyên, một dòng máu nóng phụt ra.
Trước khi chết đôi mắt hắn trợn trừng, biểu tình hoảng sợ đến cực điểm. Có lẽ quyết định sai lầm nhất đời này của hắn chính là trêu chọc Dương Phàm, tự tin vào danh tiếng đại ca Lục Mặc của hắn.
…….o0o……………………….
Vân Linh đại lục, trong một nơi hoang vu giá lạnh, bốn bề cây cỏ héo rũ không một chút sinh cơ.
Một thân ảnh đang ngồi xếp bằng giữa nơi đó. Tóc đen, áo đen, đôi mắt tuy nhắm chặt nhưng vẫn toát ra một hương vị lạnh lẽo làm băng giá lòng người. Toàn thân hắn từng đoàn hắc khí lờn vờn, khí tức sát lục nồng đậm.
Chợt hắn mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy sát ý phẫn nộ, hắn ngửa mặt lên trời gầm rống.
“Là ai !! Là ai to gan dám giết đệ đệ ta !! Ta muốn hắn chết !! Ta muốn phân thây hắn thành trăm mảnh, ta muốn ăn gan uống máu hắn !!!”
“Dám giết đệ đệ ta, cho dù ngươi có là lão già Nguyên Hư ta cũng giết !!” Lục Mắc đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo băng hàn, như một người bị đóng băng vạn năm mới thoát ra. Hắn nhìn về phía Tiềm Long đại lục, đôi mắt như nhìn xuyên qua Việt quốc, hướng tới Tinh Đạo tông, xộc thẳng vào động phủ của Dương Phàm. Hắn trầm mặc một lúc rồi bay thẳng về hướng đó.
“Trên Lục Nguyên có ấn kí của ta, ngươi giết nó thì không thể thoát khỏi ấn kí của ta….. Dù tới chân trời góc bể, ta cũng phải giết được ngươi !!!.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 23: Ta đã hiểu !
Giết Lục Nguyên xong Dương Phàm đầu óc choáng váng, sắc vàng trong đôi mắt nhạt dần rồi biến mất hẳn.
Vừa nãy lúc vừa liên kết được với linh hồn trong thân xác thì Dương Phàm cũng cùng lúc cảm nhận được một cỗ sức mạnh từ linh hồn trong gương theo ý niệm truyền tới, khiến cho hắn biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhất là về khí tức, uy áp.
Dương Phàm lảo đảo đi tới chỗ con chim đa đa, chống kiếm ngồi cạnh nó. Nâng chim đa đa thân hình mềm oặt trên tay, Dương Phàm chợt cảm thấy một sự xót xa khó diễn tả. Nỗi xót xa mất đi một người bạn, một người đồng hành.
Nó và hắn đều là phàm, thậm chí là dưới đáy của phàm, nhờ cơ duyên mới bước lên được con đường tu tiên. Từ nay mất đi nó thì Dương Phàm cũng không còn thứ gì để tưởng nhớ quá khứ ngày xưa, tưởng nhớ những năm tháng phàm trần thế tục nữa…..
“Chíp….” Đang lúc Dương Phàm buồn bã thì con chim đa đa chợt phát ra một tiếng chíp nhỏ, tuy rất yếu ớt nhưng biểu thị nó vẫn còn sống.
“Ngươi còn sống, chim đa đa, ngươi còn sống !” Dương Phàm mừng như điên, hắn nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng nụ cười đó rất nhanh tắt ngấm.
Hắn cảm nhận được sinh cơ của con chim đa đa hiện giờ vô cùng mong manh, có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.
“Làm sao bây giờ ! Phải đưa nó đi đại phu ! Không ! Ở trong Tinh Đạo tông có linh thú, vậy chắc chắn phải có người chữa bệnh cho linh thú. Mà con chim đa đa chỉ là phàm vật, ắt hẳn có thể cứu được !” Suy nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm cũng thấp thoáng lên một tia hy vọng.
Hắn thu lấy cái túi trữ vật của Lục Nguyên rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi động phủ.
…..o0o…………………………
Bên ngoài.
Cả một đám người đang đứng trước động phủ của Dương Phàm chờ. Tất cả đều là nam nhân, có già, có trẻ, có người thở dài, tỏ vẻ tội nghiệp, có người giễu cợt, có người cười đùa đắc ý……
“Haha, các ngươi nói xem lần này tên Dương Phàm đó còn đắc ý được bao lâu?”
“Còn phải nói, lần này là do đích thân ta gọi Lục Nguyên sư huynh đến, cái tên khốn kia để xem sẽ bị hành hạ đến thế nào !” Một lão già râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng khi nhìn vào cặp mắt hình tam giác kia thì sẽ làm người ta cảm thấy một sự bỉ ổi, đê tiện, xấu xa vô cùng.
“Chắc chắn là sẽ bị đánh cho tàn phế, huỷ đi đan điền rồi đuổi khỏi tông môn. Trước đây đều Lục Nguyên sư huynh đều làm như thế cả mà, hắc hắc !!” Một tên đầu trọc bên cạnh a dua bợ đỡ nói.
“………….”
Nghe đám người lão già nói vậy thì một thiếu niên bên cạnh cũng thở dài lắc đầu, đó chính là Phùng Khải, người lần trước đến tặng quà làm quen hôm Dương Phàm mới mở động phủ.
“Các ngươi không cần độc ác đến thế chứ, thật ra Dương Phàm sư huynh rất khiêm tốn, bộ dáng cũng chẳng có vẻ gì kiêu ngạo cả.”
“Ngươi vừa nói gì, muốn chết cùng hắn phải không?” Lão già kia quay lại, hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Khải, lập tức cả đám người phía sau cũng làm theo, quay sang nhìn Phùng Khải với ánh mắt lạnh lùng đe doạ.
“Ta……” Phùng Khải sợ hãi lui lại một bước, đang định bào chữa thì đột nhiên từ trong động phủ có âm thanh truyền tới.
Đó là tiếng bước chân dồn dập.
“Ra rồi, Lục sư huynh ra rồi !” Chợt một người la lên làm cả đám đều quay ngược đầu lại dán mắt vào cửa động.
Theo từng tiếng bước chân lộp cộp, một thân ảnh chạy ra. Đó không phải Lục Nguyên mà là một thiếu niên bộ dáng bình phàm, mặc áo trắng có nhiều lỗ thủng do bị lửa thiêu đốt, tay phải bị cháy đen, mỡ máu không ngừng rỉ ra nhưng vẫn đang nâng nhẹ một chú chim nhỏ trong lòng bàn tay. Y hớt hải chạy ra, hướng thẳng đến Nhị phong.
“Chim đa đa đừng chết, cố gắng chịu đựng, ta sẽ cứu người “
Nhìn con chim đa đa trong tay đang hấp hối trong tay, lòng Dương Phàm xuất hiện một nỗi bi ai khó tả. Hắn không muốn quan tâm đến những người đang nhìn hắn với ánh mắt độc ác kia nữa, hắn muốn chạy thật nhanh tới Nhị phong để cứu chim đa đa.
Chim đa đa dường như hiểu lời hắn, nó khẽ há miệng thở hắt ra vài tiếng, đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự mờ mịt. Nó nhìn hắn, trong lòng một cảm giác ấm áp nổi lên.
Nó chỉ là một con chim đa đa phàm trần mồ côi không cha không mẹ. Lúc nó còn là một chú chim non nằm trong tổ thì đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ ở ngoài bầu trời trong xanh đẹp đẽ kia bị một con diều hâu rỉa thịt, từng đoàn huyết nhục lả tả rơi xuống, chết không toàn thây. Từ đó, chim đa đa sống những chuỗi tháng ngày cô độc, đến khi nó gặp được Dương Phàm. Từ hắn nó tìm được một cảm giác đồng cảm, bởi vậy nó luôn muốn được ở gần hắn mãi mãi, nhưng bây giờ…….
Một đường chạy thẳng tới Nhị phong, nơi chuyên về linh thú. Ai cũng thấy kì lạ về hình ảnh một thiếu niên áo trắng mình mang đầy thương tích, khuôn mặt bi ai, tay cầm một con chim phàm vật. Hắn chạy thật nhanh, miệng luôn chỉ nói một câu.
“Chờ ta, xin ngươi đừng chết, chờ ta ……”
…..o0o………………………………..
Về phần đám người đang đứng trước động phủ của Dương Phàm kia khi thấy Dương Phàm thương tích đầy mình chạy ra thì mang bụng một nghi ngờ, nhưng vẫn tin tưởng là Lục Nguyên sư huynh đánh hắn bị thương, bây giờ đang vơ vét chiến lợi phẩm, lát nữa sẽ trở ra.
Nhưng chờ mãi lại không thấy Lục Nguyên đâu, cả bọn nghi hoặc xông vào thử thì lập tức phát hiện ra Lục Nguyên nằm trong một vũng máu, đã bị một nhát kiếm đâm xuyên qua cổ đoạn khí mà chết.
Điều này làm cả bọn toàn thân run rẩy, tim như như muốn ngừng đập. Bọn họ không ai có thể quên được đại sát tinh Lục Mặc kia, thân ảnh tóc đen, áo đen, sát khí chấn nhiếp mọi thứ.
“Mau thông báo ra bên ngoài rằng Dương Phàm đã giết chết Lục Nguyên sư huynh, truyền tin này đi càng xa càng tốt, để cho mọi người nghĩ đến là Dương Phàm làm mà bỏ qua cho cúng ta. Nếu không đến khi Lục Mặc sư huynh về mà tra ra chúng ta xúi Lục Nguyên gây sự với Dương Phàm thì cả đám chết toi.”
Lão già cặp mắt hình tam giác thở hỗn hễn, sắc mặt trắng bệch, y không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra. Với tính cánh điên cuồng của Lục Mặc, hắn tin chắc Tinh Đạo tông chắc chắn lại dậy sóng lần nữa.
“Chúng ta có cần đi giết Dương Phàm không ?” Một tên đột nhiên buộc miệng hỏi.
“Đồ ngu !!” Lão già nghe vậy thì nhảy cẩng lên.
“Ngươi không biết tên điên Lục Mặc kia là người không phân phải trái, không nói đạo lý à ! Lỡ như hắn muốn đích thân báo thù, mà lại phát hiện ra chúng ta đã giết chết Dương Phàm trước, vậy không phải thù này đổ hết lên đầu chúng ta à !!”
…o0o………………
Nhị phong, núi cao và lớn hơn Bát phong, ở đây linh khí cũng nồng đậm hơn nhiều. Dưới chân núi có mở một khu phố nhỏ để người trong tông môn buôn bán trao đổi, và tất cả mặt hàng đều là linh thú.
Lúc này trong phố cũng ít người đi lại, không khí vốn đang im lặng tĩnh mịch bỗng bị phá vỡ bởi những tiếng bước chân dồn dập. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngoái đầu lại tập trung vào thân ảnh áo trắng vừa mới xuất hiện kia.
“Ở đâu chữa trị cho linh thú?” Thiếu niên toàn thân thương tích kia vừa chạy tới đã gào lên, mặt mày hắn đỏ gay, mồ hôi trộn lẫn với máu không ngừng chảy ra từ những vết thương. Nhưng hắn không quan tâm, vẫn tiếp tục gào.
“Ở đâu chữa bệnh cho linh thú”
“Ở đây. Mau lên, đem vào đây” Một người đàn ông trung niên ló đầu ra từ một cửa tiệm gần đó, thần sắc khẩn trương đưa tay vẫy vẫy Dương Phàm.
Dương Phàm mừng rỡ vội vàng chạy đến. Cả hai nhanh chóng đi vào trong. Nơi đây có một cái bàn tròn bằng gỗ khá lớn đặt ở giữa căn phòng, từ đó toả ra mùi hương thoang thoảng, hít vào rất dễ chịu.
“Mau linh thú đặt lên Cầu Sinh mộc thì có thể kéo dài được sinh cơ của nó” Người trung niên này khuôn mặt chữ điền, bộ dáng khá hiền lành, còn về cảnh giới Dương Phàm nhìn không thấu, nhưng hắn cảm thấy người này có lẽ đáng tin cậy.
Dương Phàm vội vàng đặt con chim đa đa lên giữa cái bàn gỗ. Quả nhiên sau khi hít được mùi hương trên bàn, con chim đa đa dường như đã khoẻ hơn một chút.
“Sao ? chỉ là phàm vật thôi sao?” Người trung niên khi nhìn thấy con chim đa đa thì ngẩn ra. Vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng vậy, khẩn cầu cứu nó. Đây là tất cả những gì ta có !” Dương Phàm gật đầu lia lịa, vội vàng lấy túi trữ vật của Lục Nguyên ra dốc hết xuống.
Cơ man nào là linh thạch rơi xuống, có chừng năm khối nguyên, còn lại vụn rất nhiều, thêm một thanh phi kiếm màu vang, vài bình đan dược với mấy thứ lặt vặt.
“Không cần nhiều vậy đâu ! Nếu chỉ là một phàm vật thì một gốc Phục Linh thảo cũng đủ cứu nó rồi. Ta chỉ lấy nữa viên linh thạch thôi. Bây giờ ngươi đứng đây chờ một chút, ta đi hải linh thảo xong thì sẽ trở lại ngay” Người trung niên mỉm cười, đưa tay lấy một viên linh thạch bỏ vào túi trữ vật, cùng lúc lấy ra một viên đan dược màu đỏ quăng qua cho Dương Phàm rồi đi vào trong.
Dương Phàm chắp tay lại đa tạ, cất những thứ còn lại trên bàn vào túi trữ vật, rồi vội lấy viên đan dược bỏ vào mồm. Lát sau một cảm giác thư thái dễ chịu trong bụng chợt xuất hiện rồi toả ra khắp xương cốt đắp vào những vết thương, giúp cầm máu. Xem ra trung niên nhân này là một người khá tốt. Dương Phàm thầm nghĩ.
“Chim đa đa, ngươi được cứu rồi, cứ yên tâm, yên tâm……” Hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt ve con chim, làm nó cũng hơi đau mà rên nhẹ lên mấy tiếng, nhưng nó cảm thấy vui, vô cùng vui, nó biết nó sẽ lại được ở bên cạnh thiếu niên trước mắt này.
Cũng không mất nhiều thời gian, trung niên nhân kia đã trở ra, nhưng khuôn mặt không còn nét tươi cười mà dần chuyển sang u ám.
Vừa bước tới nơi, chưa để Dương Phàm nói gì, gã đã mở miệng trước.
“Ngươi là vừa mới giết Lục Nguyên??”
Dương Phàm nghe vậy liền cảm thấy có điều không ổn, định mở miệng giải thích nhưng một lần nữa lại bị ngắt lời.
“Cút, mau cút khỏi đây, nửa viên linh thạch vừa nãy xem như trả tiền viên Chỉ Huyết đan ta vừa đưa cho ngươi. Đem con chim của ngươi mau cút khỏi đây"
Người đàn ông lạnh lùng nói, cùng lúc vung tay lên dùng Khống vật thuật ném con chim đa đa lại vào tay Dương Phàm.
“Ngươi…..” Dương Phàm nhìn người đàn ông trước mặt mà biểu tình không thể tin nổi, mới vài phút trước đây hắn còn bộ dáng tốt bụng, nhưng hiện giờ cứ như một người khác.
“Ta có thể trả nhiều linh thạch hơn, làm ơn đi” Nét mặt khẩn cầu, Dương Phàm vội vàng nói.
“Cút đi ! Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai ! Nếu không cả ngươi và nó đều chết !” Vừa dứt lời từ người trung niên nhân kia toả ra một cỗ uy áp cực mạnh bùng phát đẩy Dương Phàm văng ra ngoài.
Nằm dưới đất, Dương phàm toàn thân cứng đờ, hắn cảm nhận được trong khoảnh khắc này toàn bộ ánh mắt của người trên khu phố này đều ngưng tụ trên mình, tất cả đều tránh xa ra, nhìn Dương Phàm với ánh mắt đầy cảnh giác.
Một loại cô độc ngập tràn khắp tâm thần Dương Phàm, phảng phất tại khoảnh khắc này, cả thế giới như vứt bỏ hắn.
“Đúng là không biết trời cao đất rộng, không biết Trúc Cơ kì tu sĩ đáng sợ thế nào !”
“Kẻ đắc tội với Lục Mặc sư huynh thì chỉ có một con đường chết !”
“Trên người Lục Nguyên sư huynh sẽ có ấn kí của Lục Mặc để lại, tiểu tử này….. chạy không thoát !”
“Thôi tốt nhất nên tránh xa ra, kẻo lại vạ lây, Lục Mặc điên cuồng như thế nào chắc ai cũng biết !”
Từng câu nói như gió mùa đông thổi ngang qua mà khiến cõi lòng Dương Phàm rét lạnh.
Hắn cảm thấy cô độc, vô cùng cô độc. Nhìn qua con chim đa đa trên tay sinh cơ đang mất dần, Dương Phàm không nói nên lời.
Một giọt nước mắt khẽ rơi, lăn nhẹ trên má, mang theo sự phẫn hận và bi ai nặng trĩu rơi xuống.
“Đây là tu tiên sao? Đây là đại đạo sao?” Dương Phàm khẽ mỉm cười, một nụ cười cay đắng. Chính trong giờ phút này hắn mớt chợt hiểu con đường này rốt cuộc là gì.
Một cơn gió nhẹ chợt ngang qua thổi mái tóc dài đen nhánh của Dương Phàm bay lên. Một cảm giác êm đềm nhẹ nhàng mà bàng bạc thoáng qua xuất hiện trong tâm hắn. Cùng lúc chim đa đa ở trên tay cũng trút hơi thở cuối cùng. Trước khi chết nó nhìn Dương Phàm như muốn nở một nụ cười mãn nguyện. Nụ cười này với nụ cười của thầy trụ trì Thiên Linh tự như là một, êm đềm, ấm áp, nhưng rất nhanh chóng thoáng qua, biến mất…………
Dương Phàm đứng dậy, trầm mặc một lúc rồi không nói không rằng quay người bước đi. Bên đường hai làn người tách ra nhường chỗ cho hắn.
…..o0o…………..
“Chim đa đa, nếu có kiếp sau thì nhớ đầu thai làm người, đừng làm chim để bị kẻ khác bắt nạt”
Dương Phàm hiện đang đứng ở ngoài Nhị phong, xung quanh tịch mịch trống vắng, trong tay hắn vẫn là con chim đa đa, nhưng hiện giờ nó đã lạnh ngắt. Hơi lạnh truyền đến tay Dương Phàm rồi thấm vào tâm can, khiến lòng hắn cũng như muốn băng giá.
Xoè lòng bàn tay phải ra, con chim đa đa nằm trên đó, nhưng đã chết. Dương Phàm đứng đó trầm mặc, cơn nhẹ gió thổi qua làm vài cọng tóc dài của hắn cũng phất phơ theo.
Một lúc lâu sau, một ngọn lửa phựt lên từ lòng bàn tay hắn, chim đa đa nằm trong đó, bị lửa thiêu đốt.
Không lâu sau lửa tắt, trong tay Dương Phàm chỉ còn lại một nắm tro tàn màu xám nho nhỏ, nhưng từ đó không còn lạnh lẽo nữa mà phát ra một tia ấm áp.
“Chim đa đa……”
Nhìn đống tro tàn Dương Phàm mỉm cười. Vừa nãy khoảnh khắc chim đa đa chết thì trong tâm cảnh của hắn có một biến hoá kì lạ, Ngưng Khí tầng ba hắn cảm giác đã không còn xa nữa. Sẽ rất nhanh, rất nhanh……
“Chẳng lẽ cứ phải bước trên xác người thân yêu của mình thì mới có thể lớn mạnh hơn sao ? Con đường này, quá tàn khốc rồi……..” Khẽ lắc đầu thở dài, Dương Phàm quay lưng đi, tay phải cùng lúc vung lên, thả nắm tro tàn kia bay đi trong gió. Cũng chính khoảnh khắc đó, nắm tro tàn tán ra, hoà quyện với đất trời, mang theo một hương vị buồn man mác, thấm đượm lòng người……..
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 24: Rời tông môn
Dương Phàm một đường quay về động phủ. Dọc đường biết bao nhiêu người bàn tán, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Nhưng Dương Phàm không quan tâm. Hắn hiểu trong tu tiên giới này chỉ có thực lực mới là tất cả. Bản thân hắn hiện tại chỉ yếu như một con kiến, không có quyền phản kháng, không có quyền nói trước điều gì, cái hắn cần làm bây giờ chính là dùng hết khả năng để biến mạnh, có sức mạnh thì tất cả mọi chuyện mới được giải quyết dễ dàng.
“Một năm nữa……” Nghĩ đến đây Dương Phàm siết chặt hai nắm đấm, một năm nữa hắn có hai kì hạn, một là cứu Lý Hoan Hoan, hai chính là kiếp nạn Lục Mặc, không thể vượt qua thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng cũng không phải là không có một chút lối thoát nào, sinh cơ, chính là nằm ở tấm gương đồng trong ngực hắn.
Liên kết với linh hồn trong gương giúp Dương Phàm vốn là Ngưng Khí tầng hai mà có thể vượt giai giết tu sĩ Ngưng khí tầng ba, nhất là uy áp quỷ dị từ đôi mắt màu vàng kia. Bởi vậy hiện tại điều quan trọng nhất là về động phủ nghiên cứu bí mất của tấm gương, đột phá tới Ngưng Khí tầng ba, sau đó ra ngoài xông pha sinh tử tìm kiếm cơ duyên.
Trong đầu đã tính toán sẵn những bước đi tiếp theo, Dương Phàm bước nhanh về Bát phong.
Khi về tới Bát phong, rất nhiều người đứng dọc chân núi bàn tán xôn xao, khi thấy Dương Phàm quay về là y như rằng tất cả các ánh mắt đều ngưng tụ lại trên người hắn, dò xét tới lui. Nhất là ánh mắt của đám người lão già chủ mưu kia, rất thiếu thiện ý. Bất quá có vẻ như cũng chẳng ai dám đụng đến hắn.
Dương Phàm im lặng bước vào động phủ của mình. Bên trong vẫn bình thường, do không có đồ đạc gì nên đám người ngoài kia cũng không thể đập phá hay vơ vét được. Ngoại trừ vũng máu của Lục Nguyên cần phải dọn dẹp, thì nói chung cũng ổn.
Trận pháp đã bị phá hỏng, nhưng có lẽ cũng chẳng cần trận pháp bảo vệ làm gì. Hiện tại thì chẳng có ai dám bén mảng lại gần Dương Phàm vì sợ bị vạ lây.
…..o0o………………………………..
Sau một ngày một đêm nghiên cứu chiếc gương Dương Phàm đã phát hiện ra một vài công dụng đặc thù của nó.
Chiếc gương này rất nhạy cảm với những gì làm bằng kim loại.
Khi đưa cây phi kiếm của Lục Nguyên tới trước mặt tấm gương, kết quả là cây phi kiếm bị rã ra, sau đó hoá thành từng dòng ánh sáng bị hút vào trong mặt gương, bồi bổ cho linh hồn thứ hai bên trong gương. Bởi vì đặc tính của linh hồn thứ hai mà Dương Phàm gọi nó là kim hồn .
Theo Dương Phàm đoán, nếu kim hồn hấp thu đủ số kim loại mà nó sẽ có thể ngưng tụ thành hình. Nhưng số lượng kim loại cần có lẽ sẽ rất lớn..
Kim hồn càng phát triển thì uy áp khi kết hợp với linh hồn bản tôn cũng tăng dần. Đây là một trong những thứ vũ khí quan trọng nhất mà Dương Phàm có hiện giờ, bởi vậy hắn tự nhủ sẽ cố hết sức giúp kim hồn lớn lên.
Thêm một tác dụng đặc biệt của tấm gương khiến Dương Phàm cực kì vui sướng là khi đưa một viên kim hệ linh thạch cho tấm gương, thì nó chỉ hút kim tính trong đó, chừa lại một vũng nước linh khí đậm đặc. Hấp thu thứ linh dịch này có hiệu quả còn cao hơn linh thạch gấp mấy lần. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Dương Phàm đã thành công đột phá đến Ngưng Khí tầng ba, ngũ quan linh mẫn.
Lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng con kiến đang bò dưới đất, tai có thể nghe được tiếng rì rào rất nhỏ của mấy con côn trùng đang vỗ cánh. Hơn nữa pháp lực cũng tăng nhiều, hiện tại Dương Phàm có thể phóng ra hơn mười lăm cái Hoả Đạn Thuật mà vẫn chưa cạn kiệt. Đúng là mỗi tầng đều có sự khác biệt rất lớn, Dương Phàm cảm khái.
Nghỉ ngơi một chút khôi phục tinh thần, Dương Phàm thu dọn mọi thứ cất vào túi trữ vật, sau đó đi ra ngoài, chuẩn bị rời tông môn du ngoạn.
....o0o......................
Đi ra khỏi động phủ, dưới cái ánh nắng mặt trời ấm áp, Dương Phàm vươn vai hít thở một hơi không khí trong lành rồi cất bước đi thẳng tới lối ra ảo trận của tông môn. Ở lối ra này là do đích thân tám vị đệ tử Ngưng Khí tầng mười lăm của tám ngọn núi đề cử ra, luân phiên canh gác. Phiên trực lần này là của hai người, trong đó một không hề xa lạ với Dương Phàm, chính là Vương Trác sư huynh.
Nhưng khi thấy Dương Phàm đi tới, Vương Trác lại tỏ vẻ khá hờ hửng khiến Dương Phàm cũng thầm lắc đầu than nhẹ. Nhân sinh…. thật quá vô tình !
“Đệ tử ở đâu, rời tông môn vì lí do gì !” Vương Trác mắt nhắm mắt mở, bộ dáng ngái ngủ hỏi. Xem như không nhìn thấy Dương Phàm.
“Đệ tử kí danh Bát phong, Dương Phàm. Xuất môn đi lịch lãm.” Dương Phàm đáp. Bình thường tất cả đệ tử ai xuất khỏi tông môn đi đâu đều được ghi chép lại tỉ mỉ. Trong mười năm kể từ ngày rời đi nếu không trở về thì xem như đã chết, sẽ bị xoá tên khỏi Tinh Đạo tông.
“Là Dương Phàm vừa giết Lục Nguyên sao, cũng lớn mật to gan lắm.” Thanh niên mặc áo xanh bên cạnh Vương Trác nhìn Dương Phàm mỉm cười, bộ dáng khá thích thú.
“Đã làm sư huynh chê cười” Dương Phàm vẫn bình tĩnh trả lời.
“Đi đi, sau mười năm không về xem như đã chết” Vương Trác lạnh lùng quăng một tấm lệnh bài qua cho Dương Phàm. Đây chính là chứng nhận thân phận đệ tử Tinh Đạo tông, cũng dùng như giấy thông hành khi đi qua ảo trận.
Chắp tay đa tạ, Dương Phàm quay gót bước đi.
“Khoan, một tháng nữa là tới ngày sư phụ giảng đạo ở trên đỉnh Bát phong. Nhớ về kịp, công pháp của Bát phong ta cũng vốn không phải tầm thường” Phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh của Vương Trác.
“Sẽ nhớ !” Dương Phàm chỉ nói hai từ, sau đó bước vào ảo trận, thân hình dần biến mất trong mắt Vương Trác và thanh niên áo xanh kia.
Khẽ lắc đầu thở dài, Vương Trác nói.
“Vốn ta rất có hảo cảm với vị Dương đệ này, nhưng hắn lại quá lỗ mãng rồi, đắc tội với Lục Mặc thì chẳng ai còn đất sống. Cố Minh sư huynh lại đang bế quan, sắp tới huyết sắc thí luyện, sẽ vô cùng tàn khốc đây”
“Cũng thường thôi, sau huyết sắc thí luyện mới chân chính là tàn khốc. Cái Phong Vương đại hội kia mỗi năm không biết đã khiến bao nhiêu đệ tử đồng môn tương tàn chém giết lẫn nhau. Năm nay nếu Cố Minh sư huynh của Bát phong ngươi mà Trúc Cơ thành công thì sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.
Thanh niên áo xanh cười cười trả lời.
….o0o………………………
Đứng dưới chân núi Mê Tung sơn, Dương Phàm đang lấy một cái ngọc giản ra đặt lên mi tâm giữa trán, xem bản đồ của Việt quốc.
Địa điểm mà Dương Phàm hiện giờ muốn tới chính là yêu thú sơn mạch ở chính giữa Việt quốc, nơi mà trong thế tục gọi là Tử Trúc lâm.
Theo trong ngọc giản ghi lại thì nơi đây tồn tại khá nhiều loại yêu thú, yêu thú cấp một tương đương với Ngưng Khí kì có, yêu thú cấp bốn tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kì cũng có, rốt cuộc nơi đây tồn tại yêu thú mạnh tới cỡ nào thì không ai biết. Bởi vì ở chính giữa Tử Trúc Lâm chưa ai có thể đặt chân đến, vẫn là một vùng đất đầy bí ẩn.
Xưa kia có một tu sĩ Hoá Thần kì đi ngang qua, tò mò vào thăm dò thử, kết cục là một đi không trở lại, chừng mấy chục năm sau. Có một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kì tình cờ tìm thấy di hài của ông ta, đoạt được truyền thừa, thực lực tăng cao, danh chấn một phương. Rồi một vài người liều mạng đi vào cũng phát hiện di tích thời thượng cổ ở phía sâu trong Tử Trúc Lâm.
Bởi vậy những người đến đây một phần vì săn yêu thú, một phần cũng muốn đi tìm kiếm cơ may cho mình, lỡ như tìm đồ đạc của một vị thần thông quảng đại nào đó, hoặc tìm được động phủ tu luyện của tu sĩ thời thượng cổ, thì lập tức có thể một bước thăng thiên, cuộc đời sang trang mới.
Nhưng đời không như trong mơ, một người tìm thấy bảo vật thì cũng hơn ngàn người bỏ mạng, đa số là chết trong những cuộc tranh dành, ám toán lẫn nhau.
Sử dụng phi kiếm bay không ngừng nghỉ suốt mấy ngày trời, Dương Phàm rốt cuộc cũng đến nơi gọi là Tử Trúc lâm kia.
Nhìn tổng thể thì khá giống bối cảnh ở Mê Tung sơn, sương mù màu tím lờn vờn, cây cối rậm rạp, xung quanh thì đất đai lại khô cằn hoang vu. Sự tương phản này làm nên một bầu không khí cực kì quỷ dị.
Đỉnh Thiên Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 25+26: Đụng độ Hợp Hoan tông
Dương Phàm đứng trước Tử Trúc lâm ngắm nghía một chút, định bước vào thì sau lưng đột nhiên có bốn đạo cầu vồng gào thét. Hắn giật mình quay lưng lại, thì phát hiện ra bốn người cưỡi phi kiếm hạ xuống.
Một già, một thanh niên áo trắng, còn lại là hai cô nương một áo đỏ, một áo vàng, nhìn khuôn mặt khá trẻ, tuy vậy Dương Phàm hiểu đây chỉ là tác dụng của Trường Xuân công, có thể bảo trì dung nhan lâu hơn phàm nhân. Phàm nhân tới bốn mươi tuổi thì da mặt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng người tu tiên đến bảy mươi dung mạo vẫn trẻ trung xuân sắc là không có gì lạ.
Dùng Thiên Nhãn thông thử dò xét trên người đám người kia, ánh mắt Dương Phàm vừa lướt đến lão già thì đột nhiên đầu óc xuất hiện một đợt đau đớn.
“Đúng là không hiểu lễ nghi, có biết dùng thần thức dò xét trên người người khác là rất vô lễ không hả !” Lão già hừ lạnh.
“Thôi Trần sư huynh, xem bộ dáng hắn là biết vừa mới xuất môn không lâu rồi, quy củ trong tu đạo giới có lẽ chưa tường tận” Cô gái áo đỏ che miệng cười khúc khích, trông rất khả ái.
“Tiểu ca à, chúng ta muốn vào thám hiểm Tử Trúc Lâm, săn một ít yêu thú, kiếm một ít thảo dược, tiểu ca có hứng thú với chúng ta làm thành một nhóm không? Như vậy sẽ bớt nguy hiểm hơn.” Thanh niên áo trắng kia kia dùng ánh mắt đầy thiện ý nhìn Dương Phàm, trông chờ quyết định của hắn.
Dương Phàm yên lặng đứng suy nghĩ hồi lâu. Vốn dĩ hắn là định một mình đi vào, không hề tin tưởng vào đám người này. Tu chân giới tàn khốc như thế nào mấy hôm nay hắn đã lãnh giáo đủ. Hắn không muốn tin người để rồi bị đâm sau lưng một lần nữa. Đến cả người có vẻ tốt bụng như Vương Trác mà còn thay lòng, thì hắn dám bảo đảm những người này cũng chẳng ngán gì khi làm thịt một tiểu tử mới chân ướt chân ráo bước vào tu chân giới như hắn.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, bản thân một mình đi vào như vậy thì càng nguy hiểm hơn. Tu vi Ngưng Khí tầng ba trong Tử Trúc lâm cũng chỉ mạnh hơn con kiến một chút. Vậy nên có đám người này đi cùng sẽ san sẻ được một phần gánh nặng, nhưng mà có lẽ cần đề phòng kĩ lưỡng một chút.
“Vậy được, tiểu đệ Dương Phàm, mong các huynh chiếu cố” Dương Phàm mỉm cười, đi lại gần chắp tay chào.
“Được, vậy thì chúng ta từ nay là một đội, ta tên là Tần Quân” Thanh niên áo trắng kia cũng chắp tay hành lễ.
“Ta là Kiếm Trần , cứ gọi một tiếng lão Kiếm là được” Lão già lạnh đạm đáp.
“Muội Tây Tử Phượng, còn đây là sư tỷ muội Diệp Linh” Cô gái áo đỏ mỉm cười tự giới thiệu sau đó chỉ tay qua cô nàng áo vàng bên cạnh. Cô nàng áo vàng này là người ít nói nhất, nãy giờ vẫn không hề nói lên lời nào.
“Được rồi, Dương Phàm huynh cứ đi cạnh Kiếm Trần huynh đi nhé, Kiếm Trần huynh ở trong đây có tu vi cao nhất, sẽ có thể bảo vệ cho huynh những lúc cần thiết.” Tần Quân cười cười, chân bước đi về phía Tử Trúc Lâm, nhưng vẫn ngoái đầu lại nói .
Dương Phàm khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu Tần Quân là muốn để Kiếm Trần giám sát mình, chứ cũng chẳng có ý đồ gì tốt. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Dương Phàm sải chân bước theo.
….o0o………………………..
Vừa vào Tử Trúc Lâm, Dương Phàm đã ấn tượng một điều về nơi này. Một thế giới màu tím.
Những cây trúc màu tìm nhiều vô số kể, bao quanh chúng cũng là sương mù màu tím. Phía trên đầu có tán lá xanh của những cây cổ thụ khổng lồ che kín. Chỉ có vài tia nắng vàng thấp thoáng xuyên qua những kẻ lá rọi vào. Tạo nên một cảnh tượng vô cùng huyền ảo, quỷ dị.
Trong không khí lại có mùi máu tanh lạnh lạnh, khiến hai cô nương Tây Tử Phượng và Diệp Linh đều vội đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn lên bịt mũi lại. Còn Tần Quân và Kiếm Trần vẫn bình thường, chẳng lộ ra tí cảm xúc nào.
Những hành động cử chỉ này không qua nổi cặp mắt của Dương Phàm, hắn đã có thể kết luận hai cô nương kia là mới vào đây lần đầu, còn Tần Quần và Kiếm Trần thì có thể đã lui tới nhiều lần nên đã quá quen thuộc với không khí nơi đây.
“Cẩn thận nhé, trong Tử Trúc Lâm có một loài ong nhỏ màu tím thường ẩn vào đám sương mù, thân mang kịch độc, lỡ mà bị chích vào xem như là chết chắc.” Tần Quân nét mặt nghiêm nghị quay lại dặn dò hai người Diệp Linh và Tây Tử Phượng.
Hai nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi hai mắt láo liên dòm ngó xung quanh, ra vẻ rất cảnh giác, bất quá hình ảnh này đập vào mắt hắn thì lại là một cử chỉ vô cùng đáng yêu, làm hắn không nhịn nổi mà đưa tay lên miệng khẽ cười một tiếng.
“Ngươi cười gì?” Tây Tử Phượng như nghe thấy được, quay đầu lại chau mày, bất mãn nhìn sang Dương Phàm.
“Chẳng có gì, cô nghe nhầm rồi !”
Nói rồi Dương Phàm chỉ nói đơn giản mấy từ, sau đó giả lơ ngó đi chỗ khác, để lại Tây Tử Phượng một mình với vẻ mặt tức giận.
“Đúng là đồ không biết xấu hổ” Nàng khẽ cắn môi. Đôi mắt lườm lườm Dương Phàm.
Nhưng đột nhiên nàng phát hiện từ trong túi trữ vật của Dương Phàm có một đạo lam quang loé lên, khí tức lạnh lẽo xẹt qua ngang tai mình, cắt đứt một lọn tóc nhỏ rơi xuống. Hành động của hắn nhanh đến nỗi Kiếm Trần tuy đang ở bên cạnh mà cũng không kịp trở tay, còn Tần Quân thì biểu tình kinh ngạc vội nhảy tới chỗ Dương Phàm.
“Ngươi….” Tây Tử Phượng hoảng sợ, không nói nên lời. Ngón tay run run chỉ vào Dương Phàm.
“Ngươi muốn làm gì” Tần Quân lao tới chắn trước mặt Tây Tử Phượng, hai mắt nhíu lại nhìn Dương Phàm, lạnh lùng nói.
Chỉ thấy Dương Phàm cười cười, thu thanh phi kiếm đang bay trong không trung về tay mình, hai ngón tay kẹp vào lưỡi kiếm miết một cái, lập tức có một con ong nhỏ màu tím xuất hiện giữa hai ngón tay hắn, đã bị đứt làm đôi, hiển nhiên là do phi kiếm của Dương Phàm gây nên.
“Dương huynh đệ quả nhiên lợi hại, xuất thủ nhanh như vậy thì cả Ngưng Khí kì tầng bốn cũng khó lòng phòng bị” Tần Quân nhìn hành động của Dương Phàm thì sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói. Hành động của Dương Phàm quả thật quá nhanh, nếu thanh phi kiếm vừa rồi mà đâm sau lưng hắn thì chắc chắn bản thân sẽ lãnh đủ. Có điều hắn hiểu Dương Phàm làm vậy là cố tình chứng minh cho Kiếm Trần và hắn biết rằng mình cũng không dễ chơi.
“Cũng chẳng có gì, chút tài mọn. Trong rừng vốn nhiều nguy hiểm, Tử Phượng cô nương nên chú ý hơn là được” Dương Phàm khẽ cười liếc sang Tây Tử Phượng, vừa rồi chỉ là hắn cố tình hù doạ đôi chút. Có điều không ngờ ngay cả Kiếm Trần bên cạnh cảnh giới cao hơn mình mà cũng không phản ứng kịp. Kiếm Trần nghe vậy hừ lạnh, Tần Quân cũng không nói thêm điều gì tiếp tục lên đường. Xem ra cây phi kiếm mà lão sư phụ Hồ Kính cấp cho hắn đúng là hàng xịn.
Thật sự thì do cây phi kiếm của Dương Phàm là loại trung phẩm linh bảo, cũng thuộc loại hàng xịn trong giới Ngưng Khí kì, may mắn là Xuất Trần đạo trưởng vui vẻ nên mới cấp cho hắn thôi. Cứ xem ngay cả Lục Nguyên là đệ đệ ruột của Lục Mặc, mà phi kiếm cũng chỉ dùng loại hạ phẩm.
….o0o…………………………………… ��…..
Quả nhiên càng đi vào trong càng có nhiều yêu thú. Đám người Dương Phàm đã hạ được hai con Thạch Vĩ bích, một loài yêu thú giống thằn lằn, nhưng to lớn hơn nhiều, trên đầu lại có hai cái sừng lớn. Trên thân có lớp da được dùng để may áo, còn sừng thì dùng để luyện đan hay làm pháp bảo cũng được.
Nhưng bởi vì Dương Phàm hoàn toàn không hề tham gia vào việc săn bắt này cho nên không được chia phần. Hắn cũng không ý kiến gì, chỉ lặng lẽ quan sát cách bon người Tần Quân săn yêu thú, rồi xẻ thịt, chọn những bộ phần dùng được ra ngoài. Với hắn đây là những kiến thức quan trọng nhất cần phải sớm nắm giữ.
“Chà, Tần huynh, lại gặp rồi !” Chợt một âm thanh vang lên từ phía bên phải. Dương Phàm, Tần Quân, Kiếm Trần và hai cô nương Tây Tử Phượng và Diệp Linh nhìn sang thì thấy ở một gốc đại thụ cách đây không xa xuất hiện một đoàn chừng năm sáu người đang đi lại gần.
Ba nam hai nữ. Tất cả đều còn rất trẻ, nhưng nhìn bộ dáng có vẻ rất kiêu ngạo. Nhất là hai nữ tử kia, tô son trét phấn, ăn mặc loè loẹt, cử chỉ lẳng lơ, khiêu gợi,. Cô nàng áo tím kia õng ẹo nhìn Dương Phàm sau đó còn nháy mắt với hắn một cái làm Dương Phàm toàn thân muốn nổi da gà. Biểu hiện của Dương Phàm dường như càng làm nàng ta thích thú, chỉ thấy hai mắt nàng ta có một đạo hồng quang loé lên, rồi biến mất. Cũng ngay giây phút đó, đầu óc Dương Phàm chợt trở nên mê muội, hai mắt đục ngầu, trong lòng dục niệm cùng với tà dâm nổi lên, chỉ muốn xông lại xé áo nữ tử áo tím ra để hoan lạc.
Nhưng đúng lúc này, từ giữa ấn đường của Dương Phàm cũng chợt loé lên một ấn kí đốm lửa màu đen có ba đỉnh, nhưng cũng rất nhanh biến mất, không ai trong những người ở đây kịp thấy có xuất hiện và biến mất như thế nào.
“A”Cùng lúc ấn kí đó biến mất, nữ tử kia cũng hét thảm, đôi mắt rỉ máu, hình thành hai dòng huyết lệ chảy xuống hai bên gò má, cảnh tượng khiếp sợ này làm cho tất cả những người ở đây đều rợn tóc gáy.
“Sư muội, muội làm sao vậy? Nam tử áo xanh la lên, vội tới đỡ nữ tử áo tím, hắn móc trong ngực ra một viên đan dược màu đỏ ra nhét vào miệng nàng ta. Sau đó nhìn sang Dương Phàm với ánh mắt cực kì dữ tợn.
“Ngươi đã làm gì sư muội ta.” Hắn gầm lên đầy giận dữ.
Lúc này Dương Phàm mới hoàn hồn lại, vẫn chưa ý thức được bản thân vừa mới làm cô nàng kia trọng thương. Nhưng vẫn khuôn mặt vẫn thể hiện sự điềm tĩnh trả lời.
“Là do sư muội ngươi thi triển tà thuật với ta trước! Tự làm tự chịu chẳng trách ai được!”
“Ngươi được lắm, hôm nay Vũ Nham ta thề phải giết được ngươi, móc đôi mắt ra đền bù cho sư muội ta” Nam tử áo xanh cười gằn, đặt nữ tử áo tím dựa vào một gốc cây. Sau đó đứng lên xuất trong túi trữ vật xuất ra một đạo bùa màu vàng đốt cháy sau đó ném về phía đám người Dương Phàm. Lá bùa này không xa lạ gì, chính là loại bùa chứa ba đòn Hoả Xà thuật của tu sĩ Ngưng Khí tầng bốn.
“Hừm, bộ xem Kiếm Trần ta như không khí sao” Kiếm Trần lạnh lùng vung tay lên, một luồng kình phong hướng thẳng đến con hoả mãng vừa hiện ra trong không trung, trong nháy mắt đã đánh tan thân thể nó. Kiếm Trần này là Ngưng Khí tầng năm, hiển nhiên xem đạo bùa này chẳng vào đâu.
Nhưng mọi chuyện chưa chấm dứt ở đó, con hoả mãng vừa tan đi thì một luồng ánh sáng trắng từ chính giữa nó cũng xuất hiện, cực kì nhanh đâm thẳng tới Kiếm Trần.
Chỉ thấy Kiếm Trần sắc mặt vẫn không đổi, hai ngón tay đưa lên điểm một chỉ về phía đạo bạch quang kia, lập tức một luồng ánh sáng xanh từ hai đầu ngón tay của Kiếm Trần xuất ra, va chạm với luồng bạch quang kia, tạo thành một trận nổ mạnh làm Kiếm Trần cũng bị chấn động mà lui xuống.
“Thanh Nguyên Kiếm Khí của Kiếm Trần sư huynh quả nhiên đã sắp luyện tới tầng sáu, sắp sửa theo đó mà tiến giai Ngưng Khí tầng sáu. Lần nay trở về tông môn nhất định có trở thể trở thành ngoại môn đệ tử rồi” Tần Quân nét mặt kinh ngạc nhìn sang Kiếm Trần đang lùi lại kia. Kiếm Khí tông có Cửu Tiêu Kiếm Khí quyết, chia làm chín loại màu sắc vàng, trắng, xanh lá cây, xanh nước biển, tím, đỏ, hồng, đen, lục. Mà Thanh Nguyên kiếm quyết có thể ngưng tụ ra Thanh Nguyên Kiếm Khí gồm có mười lăm tầng, tương quan với Ngưng Khí mười lăm tầng, đột phá một tầng kiếm khí, tu vi cũng theo đó tăng trưởng theo.
Vốn dĩ Tinh Đạo tông cũng có tám loại công pháp riêng biệt, nhưng phải chờ đến ngày rằm trăng tròn một tháng sau, chính là lúc Xuất Trần đạo trưởng Hồ Kính giảng đạo, truyền thụ công pháp cho toàn thể đệ tử Bát Phong.
“Kiếm Khí tông” Dương Phàm vừa nghe Tần Quân nói đến câu này thì hai tay siết chặt lại, nhưng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Hắn hiểu lúc này không nên manh động. Nếu không cũng chỉ có con đường chết.
“Bọn chúng là ai vậy Tần huynh?” Dương Phàm giả lảng hỏi.
“Hợp Hoan tông, người trong ma đạo !”
Tần Quân nhíu mày nhìn Dương Phàm, sau đó trả lời. Nhưng trong lòng chất chứa đầy nghi vấn, nhưng lúc này cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao địch nhân vẫn còn ở trước mắt, xung đột nội bộ chẳng có ích lợi gì.
Trong tu đạo giới ở Việt quốc thật ra ngoài ba phái Tinh Đạo, Kiếm Khí, Hoá Linh thì còn ba ma môn là Hợp Hoan tông , Âm Sát động, Thi Âm tông, . Trong đó ngoài Âm Sát động ít xuất thế, Thi Âm tông hành tung bí ẩn, thì Hợp Hoan tông chính là môn phái thường gặp nhất.
Lấy dâm dục làm đạo tu hành, song tu, thái bổ làm công pháp tu hành chính. Chúng thường bắt rất nhiều nữ nhân nam nhân về làm lô đỉnh thái bổ cho mình, cả phàm nhân hay người đồng môn cũng không tha, đường lối tu hành cực kì thảm khốc, tuy vậy chính nhờ cách tu hành này mà thực lực Hợp Hoan tông cũng vô cùng lớn mạnh, cơ hồ mệnh danh đệ nhất ma tông ở Việt quốc. Bởi vậy cùng là ma đạo, nhưng Âm Sát động và Thi Âm tông cũng không hề có quan hệ tốt với Hợp Hoan tông chút nào.
“Dương huynh đệ, lát nữa cùng ta đối phó với Vũ Nham, chính là tên áo xanh mặt trắng kia, còn lại Kiếm Trần sư huynh đối phó hai tên còn lại, chuyện của nữ nhân thì để họ giải quyết với nhau” Tần Quân hai mắt vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của đám người Hợp Hoan tông, nhưng lại lén truyền thần niệm sang cho Dương Phàm.
“Được ! Tuỳ !”Hắn cũng thản nhiên truyền thần niệm lại trả lời. Từ trong túi trữ vật thanh phi kiếm màu xanh lại xuất hiện bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Phía bên kia đám người Hợp Hoan tông cũng đồng loạt ra tay, tế xuất ra phi kiếm cùng pháp bảo.
“Giết ! Đắc tội với Hợp Hoan tông chúng ta thì phải chết ! Bắt chúng về làm lô đỉnh, hút sạch tinh khí chúng, trừu hồn luyện phách. Sau đó cắn nuốt gia tăng tu vi !” Vũ Nham hét lớn, từ áo xanh toả ra một vòng bảo hộ xanh nhạt bao bọc cơ thể lại, tay ngưng tụ thành mấy quả cầu màu đen phát ra hàn khí mãnh liệt ném về phía Dương Phàm và Tần Quân. Hai nam tử bên cạnh cũng y hệt, xuất ra hai thanh phi kiếm dũng mãnh đâm tới Kiếm Trần.
“Đây là hàn khí do thuật song tu thái bổ của Hợp Hoan tông tạo thành, mà Vũ Nham lại giống ta cùng là Ngưng Khí tầng bốn, rất lợi hại, Dương huynh cẩn thận” Né tránh một viên hàn đan, Tần Quân xuất ra Thanh Nguyên kiếm khí chém về phía Vũ Nham, nhưng bị vòng tròn bảo hộ cản lại không xuy chuyển gì.
Dương Phàm khẽ gật đầu, cũng ngưng tụ ra mấy hoả cầu phóng về phía Vũ Nham.
Hai bên đấu pháp suốt một làm cho cả một góc rừng tan hoang, đất đá mù mịt, cây cối bị trúng hoả thuật thì bốc cháy, trúng hàn đan thì lập tức héo rũ làm cho khung cảnh càng lúc càng xác xơ trơ trọi.
Dương Phàm càng đánh càng hăng, đây là dịp rất tốt để tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu sinh tử cho bản thân. Hắn cũng chưa sợ nguy hiểm gì lắm, dù sao cũng vẫn còn kim hồn là quân bài chưa lật. Dùng để đề phòng tình huống bất ngờ.
Bốn đấu bốn rất cân bằng, nhưng phía Dương Phàm lại chiếm ưu thế vì có Kiếm Trần tu vi cao nhất, Ngưng Khí tầng năm, đối thủ của lão ta giờ khắp người máu me, thương tích đầy mình, mỗi lần bất cẩn trúng một đạo kiếm khí thì liền bị thương nặng. Dù sao chênh lệch cảnh giới tới gần một tiểu giai, không phải là dễ dàng bù đắp được. Hiện giờ hắn chỉ muốn cầm chân Kiếm Trần, chờ Vũ Nham hoặc nam nhân đồng môn đang đấu pháp với Diệp Linh chiến thắng, sau đó qua hỗ trợ giúp mình.
Kiếm Trần như biết được ý nghĩ của hắn, lão cười lạnh, lại vung tay chém ra một đạo kiếm khí sắc bén, nhưng lần này khí tức mạnh hơn gấp chục lần làm thanh niên kia biến sắc, vội dùng phi kiếm đón đỡ.
“Rắc” Đạo kiếm khí kia đi qua làm thanh tiểu kiếm phát ra một tiếng kêu rắc rồi gãy ra làm đôi, đạo kiếm khí màu xanh cũng có phần nhợt nhạt đi nhưng vẫn khí thế mãnh liệt chém xuống thanh niên đang không còn bất cứ thứ gì vòng hộ kia.
Một dòng máu đỏ từ đỉnh đầu tên đệ tử Hợp Hoan tông chảy xuống mặt hắn. Theo đó thân hình gã liêu xiêu, loạng choạng, sau đó gục ngã xuống.
“Sư đệ !!!” Vũ Nham gầm lên, nhưng nét mặt tỏ rõ vẻ hoảng sợ. Y dù sao cũng nhỉ là kí danh đệ tử của Hợp Hoan tông, là loại đệ tử yếu ớt nghèo rách mồng tơi. Pháp bảo cũng chẳng có gì ngoài mấy thứ cơ sở do tông môn phát. Hiện giờ phải đối mặt với một Kiếm Trần Ngưng Khí Tầng Năm đỉnh phong quả thật là khó có thể chống lại nổi.
Hắn ngay lập tức nghĩ tới ý định rút lui.
“Dừng tay hiểu nhầm ! Chỉ là hiểu nhầm ! Tần ca dừng tay, tiểu đệ nhận thua, có gì từ từ nói.” Vũ Nham hét lớn, vừa ra sức phòng thủ vừa rút lui.