Tiêu Tiếu vừa nói xong câu này, Tưởng Nhạc Dương nhất thời chỉ biết trừng mắt nhìn Tiêu Tiếu, nói một câu, Vu Tiêu Tiếu cười vô lễ, cùng Diệp Lăng Phi rời khỏi công viên.
- Sư phụ, lúc nãy anh có thấy cái mặt ngu ngốc của Tưởng Nhạc Dương hay không, quả thật giống hoa cúc của mình bị nổ, ha ha, thật là quá đã!
Vu Tiêu Tiếu khoác tay Diệp Lăng Phi, động tác vô cùng mập mờ, trên đường cùng Diệp Lăng Phi trở về khách sạn, Vu Tiêu Tiếu không ngừng cười, vô cùng vui vẻ.
- Là con gái, ở bên ngoài ăn nói cũng không chú ý hình tượng, em đừng quên ở đây là tỉnh thành, đâu phải thành phố Vọng Hải, nếu như để ba em biết được, còn không nhốt em trong nhà, đâu đâu cũng không được đi!
Diệp Lăng Phi quả thật không thể nhịn được mới nhắc nhở Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu vừa rồi cũng vì quá vui, nên đã quên đây là tỉnh thành, cô liền nói:
- Sư phụ, em quên, em biết rồi!
- Còn nữa, không phải sắp đến khách sạn rồi sao, để người khác nhìn thấy thì không hay!
Ý của Diệp Lăng Phi muốn nói Vu Tiêu Tiếu đang khoác tay mình, hình tượng như vậy không tốt. Tuy là nói Diệp Lăng Phi 31 tuổi, nhưng mà, Diệp Lăng Phi không già lắm, ngược lại, còn rất trẻ, chí ít nhìn vào cũng chỉ có 27-28 tuổi, cho dù là vậy, tuổi tác của Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu vẫn có thể nhìn ra sự chênh lệch.
Vu Tiêu Tiếu thả lỏng khoác tay Diệp Lăng Phi, cô dịu dàng nói:
- Sư phụ, anh sợ gì, em cũng không sợ, sư phụ, thật ra anh không giống ông già 30 tuổi, em thấy chỉ mới 25-26 tuổi, rất trẻ!
- Anh trở thành ông già từ khi nào vậy!
Diệp Lăng Phi vô cùng u buồn nói.
Vu Tiêu Tiếu cười ha ha, cô đi rất gần Diệp Lăng Phi, hai người đi vào khách sạn.
Khi hai người về phòng, Chu Hân Mính và mẹ cô đã thức dậy. Trong lòng Chu Hân Mính đang tính kế hoạch về chuyện của ba mình, cô vừa ở một lát trong phòng của mẹ, cùng mẹ thương lượng làm thế nào mới có thể cứu ba.
Chu Hân Mính đợi Diệp Lăng Phi trở về thì Hân Mính tìm thấy Diệp Lăng Phi, khi Chu Hân Mính nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu cũng có mặt, cô hơi ngạc nhiên, lập tức khôi phục biểu hiện, đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Em cùng mẹ đã thương lượng muốn trở về thành phố Vọng Hải, nhìn xem có thể tìm người giúp ba hay không!
- Hân Mính, lúc này ai chịu giúp tụi em, đám người đó không trốn tránh đã là tốt lắm rồi, cái gọi là cháy nhà mới lòi mặt chuột, đám đồng nghiệp của ba em có thể đã sớm vạch rõ ranh giới với cả nhà em rồi, họ chỉ sợ dính líu đến bản thân.
Diệp Lăng Phi nói:
- Chuyện này anh nghĩ em không nên nóng vội, chúng ta nên tiến hành từng bước một, hôm nay Tình Đình về thành phố Vọng Hải sẽ điều tra vấn đề nội bộ của công ty cô ấy, còn anh cũng cho người đi tìm người phụ nữ tên Tôn Cúc, anh tin chuyện này có lẽ mau chóng sáng tỏ!
Chu Hân Mính khó xử nói:
- Em cũng muốn không nôn nóng. Nhưng cứ nghĩ đến ba em vẫn còn đang bị điều tra. Trong lòng em lại cảm thấy rất khó chịu, mấy đêm nay hầu như mẹ thức suốt đêm không ngủ. Cũng đang lo lắng cho ba em!
Vu Tiêu Tiếu đến bên Chu Hân Mính. Cô ta kéo tay Hân Mính. Nói:
- Chị Hân Mính. Chuyện này xin chị hãy nghe sư phụ em. Hiện nay nôn nóng cũng không phải là cách, hôm nay em dẫn mọi người đi ra ngoài dạo vòng vòng. Coi như giải tỏa tâm trạng!
Chu Hân Mính lắc đầu nói:
- Tiêu Tiếu, chị cảm ơn ý tốt của em. Hiện giờ chị thật không có tâm trạng đi giải tỏa tâm trạng, chỉ nghĩ đến chuyện của ba thôi.
- Cái này…!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra hai chữ. Điện thoại của hắn reo lên. Diệp Lăng Phi nghe máy.
- Lão đại. Ả kia chết rồi!
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Dã Thú. Diệp Lăng Phi vừa nghe. Hơi cau mày. Nói:
- Chuyện xảy ra khi nào?
- Có lẽ là chuyện của ba hôm trước. Hình như là ả đó bị xe đụng trên đường. Tài xế gây án đã bỏ chạy.
Dã Thú nói.
- Chạy rồi?
Diệp Lăng Phi đột nhiên cười nói.
- Xem ra vụ án này lý thú lắm đây, giết người diệt khẩu, không lẽ đám ngốc đó thật sự tưởng rằng Tôn Cúc chết, thì mọi chuyện đại các sao? Dã Thú, lập tức điều tra Tôn Cúc cho ta xem gần đây đã từng liên lạc với ai, ta không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải điều tra rõ cho ta.
- Lão đại, em biết rồi!
Ngay lúc Dã Thú muốn cúp máy, Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:
- Dã Thú, đợi chút!
- Lão đại, còn chuyện gì sao?
Dã Thú hỏi.
- Cử người đi theo thư ký bên cạnh chủ tịch Chu, xem gần đây hắn bận việc gì!
Diệp Lăng Phi nói.
- Được!
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, Chu Hân Mính rất kỳ lạ nói:
- Chuyện gì thế, không phải anh cho rằng thư ký Vương có liên quan đến chuyện này, ông ta luôn theo ba tôi, ít nhất cũng 4-5 năm rồi, ba tôi rất tín nhiệm ông ta.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đừng vội quả quyết, trong xã hội này, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra. Anh đâu có nói là nhận định thư ký Vương có vấn đề, giờ việc anh đang làm là dụ rắn ra khỏi hang. Hân Mính, từng nghĩ qua chưa, một khi đám lãnh đạo thành phố Vọng Hải đều cho rằng lần này ba em không thể trở ra, sẽ có hậu quả gì?
- Anh muốn dụ họ ra, để họ tự lộ chân tướng?
Chu Hân Mính hỏi.
- Ừ, quả thật có dự tính như vậy, nhưng mà, giờ anh muốn xem chuyện này rốt cuộc tệ đến mức nào!
Diệp Lăng Phi nói.
- Giờ em có thể yên tâm, anh cho rằng chuyện Tôn Cúc chết đối với chủ tịch Chu là một chuyện tốt!
- Chuyện tốt?
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Ít ra chứng minh có người lo lắng Tôn Cúc sẽ nói bậy, nếu Tôn Cúc thật sự nghe lệnh của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, đưa tiền cho ba em, tại sao cô ta không dám đối mặt?
Diệp Lăng Phi nói đến dây, lại hỏi:
- Ồ, nhưng mà, anh vẫn phải đợi tin tức xác thật bên Tình Đình là khi nào chuyển số tiền lớn đó, khi nào rời khỏi tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, Hân Mính, em cùng bác gái tạm thời đừng nôn nóng trở về thành phố Vọng Hải, chúng ta ở đây trước, anh sẽ sắp xếp người ở thành phố Vọng Hải làm việc cho chúng ta!
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cảm giác như được uống thuốc định thần, cũng không nôn nóng trở về. Diệp Lăng Phi để Vu Tiêu Tiếu đưa Chu Hân Mính và mẹ của Chu Hân Mính đi dạo, còn Diệp Lăng Phi thì ở lại khách sạn đợi điện thoại của Tình Đình.
Điện thoại của Bạch Tình Đình là buổi trưa gọi đến, lúc này Bạch Tình Đình đã về đến tập đoàn quốc tế Thế Kỷ, sau khi điều tra rõ ràng chuyện Tôn Cúc, Bạch Tình Đình lập tức nói với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong, lập tức đi tìm Trương Ký.
Nói chuyện trong phòng làm việc của Trương Ký cả buổi chiều, Diệp Lăng Phi đem chuyện của Tôn Cúc nói cho Trương Ký biết. Diệp Lăng Phi chỉ ra trọng điểm chuyện tập đoàn quốc tế Thế Kỷ hối lộ chủ tịch Chu, hoàn toàn là có người cố ý hãm hại chủ tịch Chu mà một tay sắp đặt ra, Tôn Cúc có thể là bị người khác ép buộc, giờ Tôn Cúc chết rồi, chứng minh có người sợ Tôn Cúc nói ra sự thật. Sau đó, Diệp Lăng Phi kiến nghị Trương Ký thả dây dài, bắt cá lớn, hắn hi vọng Trương Ký tạm thời đừng quá ép Chu Hồng Sâm, dù gì hiện giờ đang trong giai đoạn điều tra, hi vọng có thể cho Chu Hồng Sâm một môi trường tiện nghi.
Trương Ký làm chính pháp bao năm nay cảm giác vụ án của Chu Hồng Sâm có rất nhiều vấn đề. Nếu như Chu Hồng Sâm không có hậu thuẫn gì, có lẽ Trương Ký vẫn tiếp tục điều tra, nhưng bây giờ, Trương Ký lại không dám ép buộc quá, nếu như Chu Hồng Sâm quả thật bị hãm hại, về mặt mình ép Chu Hồng Sâm xảy ra chuyện gì, vậy thì hắn không đảm đương nổi.
Vu Tiêu Tiếu đưa Chu Hân Mính và mẹ của Chu Hân Mính đi dạo cả ngày, khi Vu Tiêu Tiếu về đến nhà mình, cô đã cảm thấy không khí trong nhà không ổn. Ba của mình ngồi trong phòng khách, khuôn mặt nghiêm nghị dường như có chuyện gì.
- Mẹ, cơm xong chưa, con đói chết rồi!
Vu Tiêu Tiếu vừa về, thì nhìn thấy mẹ đang đeo tạp dề ở trong bếp, cảm thấy ba mình có chuyện gì, không muốn mình bị vạ lây, liền chạy vào trong bếp.
- Tiêu Tiếu, con qua đây, có chuyện hỏi con!
Vu Chấn nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu về đến, ông đặt tờ báo xuống, gọi Vu Tiêu Tiếu qua đó. Vu Tiêu Tiếu nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ cô nhìn cô ra ám hiệu, Vu Tiêu Tiếu trong lòng bừng tỉnh, dự cảm có chuyện không hay sắp xảy ra, vội vàng đến trước mặt Vu Chấn, nhõng nhẽo ôm lấy cổ của Vu Chấn nói:
- Ba, chuyện gì vậy?
- Ngồi qua đối diện, có vài chuyện hỏi con!
Vu Chấn sắc mặt nghiêm nghị, Vu Tiêu Tiếu thấy trong mắt, trong lòng hơi sợ, cô ta ngoan ngoãn ngồi đối diện Vu Chấn, hai chân khép lại, hai tay thả tự nhiên.
- Tiêu Tiếu, hôm nay con đi đâu?
Vu Chấn nhìn Vu Tiêu Tiếu, mặt ông ta nghiêm nghị, không có nụ cười, đôi mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu có chút khẩn trương, trong miệng nói:
- Con…Con đi chơi!
- Thật sao, đi chung với ai?
- Con đi chơi một mình thôi!
Vu Tiêu Tiếu có vẻ khẩn trương, cô ta liếm môi, rồi hướng ánh mắt nhìn qua mẹ. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu từ trong bếp đi ra, đến trước mặt Vu Chấn, nói:
- Ông có chuyện gì thì từ từ nói với con, ông xem ông dọa Tiêu Tiếu kìa!
- Tôi bị đứa con Tiêu Tiếu này chọc tức, nó nói dối trước mặt tôi!
Vu Chấn từ trong người lấy ra tờ bệnh lý giả của Vu Tiêu Tiếu, ném lên bàn trà trước mặt, miệng nói:
- Bà nhìn xem bệnh lý này, hôm nay tôi hỏi thăm bệnh viện, người ta nói đây là bệnh lý giả do Tiêu Tiếu khai, nó chẳng có đến bệnh viện kiểm tra. Tiêu Tiếu đều bị bà chiều hư rồi, mẹ hiền con hư, bà chỉ cưng chiều Tiêu Tiếu, tôi thấy trước sau Tiêu Tiếu cũng chọc tôi tức chết.
Vu Chấn có vẻ rất giận dữ, ông ta nhìn thẳng vào Tiêu Tiếu, hỏi:
- Có phải hôm nay con đi cùng một người đàn ông, mà người đó còn là đàn ông có vợ!
Vu Chấn nói xong câu này, ngay cả mẹ của Vu Tiêu Tiếu cũng cảm thấy kinh ngạc, bà nhìn Vu Tiêu Tiếu, khẩn trương hỏi:
- Tiêu Tiếu, thật có chuyện như vậy không?
Vu Tiêu Tiếu lập tức nghĩ ra Tưởng Nhạc Dương đã cáo trạng, Vu Tiêu Tiếu ước gì mình có thể làm cho Tưởng Nhạc Dương nổ trăm lần hoa cúc, tên này thật là đáng ghét, dám chạy đến trước mặt ba mình cáo trạng. Vu Tiêu Tiếu nhìn thấy ba mình đã biết chuyện, thế là không khẩn trương nữa, cô nhìn vào ánh mắt của ba nói:
- Vâng!
- Cái gì, con thật đã làm ra chuyện như vậy, có phải con muốn ba tức chết!
Vu Chấn không nghĩ tới Vu Tiêu Tiếu lại trả lời dứt khoác như vậy, ông bị Vu Tiêu Tiếu chọc tức đến mặt mày tái xanh, dùng tay chỉ Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, con có biết con đang nói gì không, con là con gái của Vu Chấn ta, là cháu gái của Vu Khánh Chúc, con lại đi cùng một người đàn ông có vợ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Vu gia chúng ta đều bị con làm mất hết rồi, nếu như để ông nội con biết, ông nội con nhất định chính tay bắn chết con, có con gái nào như con không, không biết liêm sỉ, con đừng quên, trên người con đang mang dòng máu của Vu gia…
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn thấy Vu Chấn bị Vu Tiêu Tiếu chọc tức như vậy, bà liền an ủi nói:
- Sao ông mắng con gái như vậy, nói không chừng trong đó có hiểu lầm gì!
Nói đến đây, bà đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, dịu dàng nói:
- Tiêu Tiếu, mẹ biết con luôn là đứa con rất ngoan, con sẽ không làm chuyện như vậy, trong đó nhất định có hiểu lầm gì, con nói ra, sau đó xin lỗi ba, đừng để ba con tức giận.
- Mẹ, con không làm sai, tại sao phải xin lỗi ba!
Vu Tiêu Tiếu không biết tại sao đột nhiên lại nổi cáu, cô ngoan cố nói:
- Con đã nói dối, lần này trở về không phải vì con bị bệnh, phần bệnh lý đó cũng là do con nhờ bác sĩ khai giả cho con, nhưng mà, con làm vậy cũng chỉ vì giúp người, con làm vậy có gì sai, con biết, tất cả mọi chuyện đều do tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương bày ra, giờ con sẽ đi tìm tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương tính sổ.
Vu Tiêu Tiếu nói xong đứng lên, khi muốn quay lưng đi thì nghe tiếng quát nạt giận dữ nói:
- Con đứng lại đó!
Vu Tiêu Tiếu đứng không nhúc nhích, đôi mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn ba mình, miệng bất mãn nói:
- Tất cả đều do tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương gây ra, con muốn sau này tên xấu xa đó tránh xa con ra, con không muốn nhìn thấy tên xấu xa đó nữa.
- Tiêu Tiếu, con ở trước mặt ba mà còn không chịu nhận lỗi!
Vu Chấn cũng bị những lời nói này của Vu Tiêu Tiếu chọc tức đứng lên, ông đến trước mặt Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Hôm nay nếu như không phải Nhạc Dương nói cho ba biết, ba còn không biết con ở bên ngoài làm bậy. Lúc đầu ba còn không tin, không ngờ lại là thật, Tiêu Tiếu khiến ba quá thất vọng rồi.
- Con biết ngay là tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương phá đám mà!
Vu Tiêu Tiếu mắng nói:
- Hắn chính là tên xấu xa trước sau sẽ bị người ta nổ hoa cúc!
- Cái gì?
Vu Chấn nhất thời không phản ứng kịp, sau khi ông hiểu ra ý nghĩa câu nói của Vu Tiêu Tiếu, vô cùng phẫn nộ nói:
- Đứa con Tiêu Tiếu này quả thật khiến người ta quá thất vọng, ba không nên để con đi học ở thành phố Vọng Hải, hơn nữa, con phải lập tức cắt đứt quan hệ với người đàn ông đó, sau này cũng không được gặp nhau.
- Tại sao, con đã làm gì rồi?
Vu Tiêu Tiếu ngước mặt lên nói.
- Con muốn đi cùng ai là tự do của con, không ai có thể can thiệp. Con biết ba mẹ đã sắp đặt cuộc hôn nhân cho con, chẳng phải là tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương đó sao, bây giờ con ở đây nói rõ ràng, con sẽ không lấy tên xấu xa đó, hắn đừng có nghĩ tới.
- Con tạo phản rồi, con dám!
Vu Chấn quát một tiếng, làm cho mẹ của Vu Tiêu Tiếu giật mình. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu cũng chưa từng thấy Vu Chấn giận dữ như vậy, bà nhìn thấy hai cha con gây nhau, vốn muốn làm người giảng hòa, nhưng bây giờ bà lại không dám nói. Vu Chấn vô cùng giận dữ quát:
- Tiêu Tiếu, con đã bị chiều hư rồi, dám nói chuyện như vậy, ba nói con biết, chuyện con lấy Tưởng Nhạc Dương là ý của ông nội con, không đến lượt con quyết định, cuộc hôn nhân này con không muốn cũng không được.
Vu Tiêu Tiếu cảm thấy đầu óc nóng ran, không sợ gì cả, cô nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của ba, ngước mặt lên, nói:
- Giờ nói những câu đó cũng đã muộn, con đã có thai, đã có con của người ta rồi.
- Cái gì?
Vợ chồng Vu Chấn kinh ngạc đến ngẩn ra, Vu Chấn không dám tin nhìn vào Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Con… nói lại lần nữa!
- Con nói con đã có thai, con không thể lấy…
Vu Tiêu Tiếu vẫn chưa nói dứt câu, Vu Chấn đã giơ tay lên, một tiếng bác, mạnh mẽ tát tai Vu Tiêu Tiếu. Vu Chấn cũng là bị Vu Tiêu Tiếu chọc tức đầu óc mê mẫn, theo tính cách của Vu Chấn, ông không thể đánh Vu Tiêu Tiếu, chỉ vì hôm nay khi nghe Tưởng Nhạc Dương nói Vu Tiêu Tiếu thân mật với một người đàn ông có vợ ở ngoài đường, Vu Chấn trở nên vô cùng phẫn nộ. Tên Tưởng Nhạc Dương bị thiệt, trong lòng tức giận, nên cố ý chạy đến trước mặt Vu Chấn ngụy tạo tin đồn, Tưởng Nhạc Dương không hề biết Diệp Lăng Phi đã kết hôn, thậm chí Tưởng Nhạc Dương cũng không hề biết thân phận của Diệp Lăng Phi, trong lòng hắn chỉ muốn khiến Vu Chấn dạy dỗ Vu Tiêu Tiếu.
Vu Chấn là chủ tịch thành phố, khi nghe nói con gái làm những chuyện như vậy, lửa giận trong lòng không thể kìm nén. Cộng thêm, ông xác thật qua bệnh lý của Vu Tiêu Tiếu, trước là Vu Tiêu Tiếu ngụy tạo bệnh lý giả, Vu Chấn càng tin lời nói của Tưởng Nhạc Dương, mới có dự định trở về nói chuyện đàng hoàng với Vu Tiêu Tiếu, nhưng không ngờ Vu Tiêu Tiếu không chịu nhận lỗi, còn cãi lại mình, lại nghe Vu Tiêu Tiếu nói có thai, Vu Chấn cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay cả ông cũng không dám tin ông đã đánh Vu Tiêu Tiếu.
Vu Tiêu Tiếu từ nhỏ chưa từng bị đánh, cô là một người con ngoan, không gây ra chuyện gì to lớn, thân là ba mẹ quan viên chính phủ cũng không giáo huấn Vu Tiêu Tiếu, có thể nói Vu Tiêu Tiếu từ nhỏ đã được thương yêu chiều chuộng, kết quả là hôm nay bị ba mình tát tai, hơn nữa cái tát tai này còn rất mạnh, khuôn mặt nõn nà của Vu Tiêu Tiếu lập tức hiện lên năm dấu tay, khóe miệng của Vu Tiêu Tiếu cũng chảy máu, Vu Tiêu Tiếu không nhịn được nữa, quay lưng chạy ra ngoài.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, mẹ của Vu Tiêu Tiếu còn chưa kịp phản ứng, Vu Chấn đã đánh Vu Tiêu Tiếu. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vừa nhìn thấy năm dấu tay trên mặt của Vu Tiêu Tiếu, khóe miệng còn chảy máu, bà đau lòng. Bà vừa muốn đi ngăn cản Vu Chấn đánh Vu Tiêu Tiếu, nhưng lại thấy Vu Tiêu Tiếu đã quay lưng chạy ra hướng cửa phòng.
- Tiêu Tiếu!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu cảm thấy không hay, liền gọi một tiếng, bà đuổi theo, khi mẹ của Vu Tiêu Tiếu đuổi đến cửa phòng, Vu Tiêu Tiếu đã mở cửa phòng, chạy ra ngoài.
- Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu!
Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vội vàng đuổi theo, nhưng bà đuổi đến dưới lầu, Vu Tiêu Tiếu đã chạy ra cửa tiểu khu. Mẹ của Vu Tiêu Tiếu vốn muốn đuổi theo, nhưng bà đang mặc bộ y phục nấu bếp, đành phải quay vào trong nhà. Bà vừa trở về, thì thấy Vu Chấn ngồi trên sofa, đang thẫn thờ, bà không ngó ngàng đến Vu Chấn, vội vàng lấy di động gọi cho Vu Tiêu Tiếu, kết quả là di động của Vu Tiêu Tiếu đã tắt máy.
Tiêu Tiếu chạy ra khỏi nhà, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chính là đón một chiếc xe taxi, cô ngồi trong xe taxi, cảm thấy gương mặt nóng cay rất đau.
Khi Vu Tiêu Tiếu đến khách sạn, đã hơn 8 giờ tối. Trong phòng chỉ có một mình Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính và mẹ cô đi cả ngày hôm nay, hơi mệt, đều lên giường nghỉ từ sớm. Bởi vì sự có mặt của mẹ, Chu Hân Mính cũng không dám đến bên Diệp Lăng Phi ngủ, cô sợ bị mẹ bắt gặp.
Diệp Lăng Phi không có thói quen ngủ sớm, hắn một mình nằm trên giường, trước là nói chuyện điện thoại hơn nửa tiếng với Bạch Tình Đình, rồi lại gọi cho Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, lại 20 mấy phút. Cuộc điện thoại này gọi xong, di động của Diệp Lăng Phi không còn nhiều pin nữa, hắn đành phải cắm dây sạc pin cho di động, còn mình thì nằm trên giường xem ti vi.
Một hồi tiếng gõ cửa khiến ánh mắt của Diệp Lăng Phi rời khỏi màn hình, hắn tưởng rằng Chu Hân Mính tìm hắn, hắn vội vàng xuống giường, mang đôi dép, đi đến trước cửa phòng, sau khi mở cửa phòng, hắn lại nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu đứng trước cửa.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy mặt của Vu Tiêu Tiếu, giật mình, nhìn thấy năm dấu tay đỏ ửng ở bên phải khuôn mặt của Vu Tiêu Tiếu, khóe miệng còn có vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm của cô toàn là nước mắt, như đã khóc rất lợi hại.
Khi cửa phòng vừa mở, Vu Tiêu Tiếu lao vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay cô ôm chặt eo hắn, mặt áp sát vào lồng ngực của hắn, khóc thét lên. Diệp Lăng Phi sợ tiếng khóc của Vu Tiêu Tiếu khiến người ta hiểu lầm, bộ dạng hiện giờ của Vu Tiêu Tiếu, để người khác nhìn thấy còn tưởng là mình hiếp đáp con gái nhà người ta!
Diệp Lăng Phi vội vàng đóng cửa phòng lại, hắn chỉ mặc có cái quần lót, lúc đầu tưởng rằng Chu Hân Mính tìm mình, cho nên cũng không có mặc y phục, giờ thì hay rồi, nước mắt của Vu Tiêu Tiếu như mưa, không ngừng, Diệp Lăng Phi cảm thấy lồng ngực như bị tạt nước, thầm nghĩ:
- Sớm biết cô bé này sẽ khóc dữ dội như vậy, mình đã không tắm, nước mắt cô ta cũng đủ tắm cho mình rồi!
Diệp Lăng Phi thấy hình hình như vậy liền hỏi:
- Tiêu Tiếu, có chuyện gì, có phải có người bắt nạt em, nói ra, anh nhất định trả thù cho em!
Vu Tiêu Tiếu ôm chặt eo của Diệp Lăng Phi, sau khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, lập tức ngẩng khuôn mặt đáng thương đầm đìa nước mắt nhìn Diệp Lăng Phi, thúc thít nói:
- Ba đánh em!
- Sao. Ba em đánh em sao!
Diệp Lăng Phi vừa nghe. Ngẩn ra. Chuyện ba đánh con liên quan đến mâu thuẫn nội bộ gia đình. Bản thân không thể quản được. Hơn nữa trong nhiều năm qua, Trung Quốc luôn có thể chế giáo huấn ba mẹ đánh con như vậy. Đó là chuyện hợp lý. Diệp Lăng Phi cũng không có biện pháp quản, chỉ là vừa rồi hắn đã nói ra. Không tránh khỏi cảm thấy mình nói chuyện có chút khoác lác, Diệp Lăng Phi vốn là một tên thích giở thủ đoạn vô lại mà. Da mặt đó dày đến mức dùng làm vỏ bánh xe hơi cũng không có vấn đề. Huống chi là chút chuyện này. Diệp Lăng Phi ha ha cười to nói:
- Thì ra là chuyện nhỏ như vậy sao. Bị ba mình đánh là một hạnh phúc. Như anh, ông bố anh muốn đánh anh, ông cũng phải từ trong nấm mồ nhảy ra mới có thể đánh anh được. Nhưng mà, như ông bố anh chết lâu vậy, có lẽ đã sớm đầu thai rồi.
Vu Tiêu Tiếu vốn còn rất uất ức. Ba cô chưa từng ra tay đánh cô, hôm nay lại tát tai thật mạnh. Trong lòng Vu Tiêu Tiếu đặc biệt cảm thấy uất ức. Vốn muốn đến chỗ Diệp Lăng Phi khóc một trận thật đã. Nhưng sau khi nghe những lời nói của Diệp Lăng Phi. Cô lại khóc không ra. Hai tay ôm chặt eo của Diệp Lăng Phi. Không chịu buông tay. Ngước khuôn mặt đầy nước mắt. Cái môi nhỏ nhắn bĩu môi. Thút thít nói:
- Ba chưa từng đánh em. Sư phụ, anh xem ba đánh em mạnh tay thế này. Mặt em nóng cay rất đau. Miệng còn chảy máu!
- Xem ra em đã làm cho ba em tức dữ lắm. Khoan hãy nói chuyện này. Vào trong phòng ngồi trước. Anh xem vết thương của em thế nào!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng của Vu Tiêu Tiếu. Cô cũng không chịu buông tay. Cũng không chịu đi, chỉ ôm chặt Diệp Lăng Phi. Hắn thấy vậy, chỉ có thể lùi về sau. Cô cứ thế ôm eo của hắn mà đi theo. Hắn lui một bước, cô tiến một bước. Cứ thế đi vào trong phòng. Diệp Lăng Phi cố ép Vu Tiêu Tiếu ngồi xuống bên giường. Miệng nói:
- Được rồi, được rồi, buông tay đi, anh xem vết thương của em thế nào!
Vu Tiêu Tiếu không tình nguyện mà buông tay ra. Diệp Lăng Phi ngồi bên phải cô. Quay mặt hướng về cô. Hắn dùng tay ấn vào khuôn mặt nõn nà của cô. Vu Tiêu Tiếu kêu một tiếng a.
Tiếng la của Vu Tiêu Tiếu làm Diệp Lăng Phi giật mình. Miệng lầm bầm oán trách nói:
- Tiêu Tiếu. Sao em la lớn thế. Làm anh giật cả mình!
- Người ta đau mà!
Vu Tiêu Tiếu nhíu mày. Nói:
- Tay vừa đụng vào thì đau rát!
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:
- Ba em cũng nhẫn tâm thật, dấu tay cũng rõ cả lên!
- Thì bởi vậy!
Vu Tiêu Tiếu lúc này không khóc nữa, quầng mắt đỏ hoe, bĩu môi nói:
- Anh nói trên đời này làm gì có người ba như vậy, ra tay mạnh thế này!
Diệp Lăng Phi không lập tức đáp lại Vu Tiêu Tiếu, hắn đưa tay chạm đôi môi mỏng của cô, cảm thấy mềm mại như không có thịt. Hắn nói:
- Nào, mở miệng ra, anh xem xem bên trong!
Vu Tiêu Tiếu quả thật mở miệng ra, Diệp Lăng Phi tới gần, tỉ mỉ nhìn vào trong miệng của Vu Tiêu Tiếu, sau đó nói:
- Trong đó cũng không bị gì, chỉ là bị tróc ít da!
- Vậy còn gọi là không bị gì sao, khóe miệng của em đều có máu, sao lại không bị gì chứ!
Vu Tiêu Tiếu không tin mà nói.
- Thật sự không bị gì, Tiêu Tiếu, em không tin anh!
Diệp Lăng Phi nói:
- Em ngồi ở đây trước, anh đi mua thuốc kháng viêm và kem thoa, hai ngày sau sẽ không sao, yên tâm, mặt em sẽ không có sẹo đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói xong liền đứng dậy, Vu Tiêu Tiếu vừa thấy hắn đứng lên, cô cũng đứng lên, nói:
- Sư phụ, em cũng muốn đi theo anh!
- Em đi cùng anh?
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt như mặt mèo của Vu Tiêu Tiếu, miệng cười nói:
- Em hãy nhìn xem khuôn mặt của em như vậy, sắp thành mặt mèo rồi, anh thấy em ở lại đây sẽ tốt hơn!
- Em không chịu, em cũng muốn đi!
Vu Tiêu Tiếu kiên trì nói. Diệp Lăng Phi đành phải nói:
- Được, rửa mặt trước đi, chúng ta sẽ đi xuống!
Vu Tiêu Tiếu vào trong toilet. Sau khi rửa mặt xong, cô đi ra. Diệp Lăng Phi đã đứng ở trước cửa, Vu Tiêu Tiếu khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Em căm ghét ba!
- Có gì đáng căm ghét, đều là người trong nhà!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mở cửa đi ra. Khi Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đi về hướng thang máy, cửa phòng Chu Hân Mính đột nhiên mở ra, Chu Hân Mính chỉ mặc một áo ngủ vốn muốn sang phòng Diệp Lăng Phi thì thấy hắn và Vu Tiêu Tiếu khoác tay nhau đi ra thang máy, Chu Hân Mính dừng lại, trở về phòng đóng cửa lại. Tuy nói Chu Hân Mính đi nghỉ từ sớm, nhưng mà, nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Cô sợ mẹ chưa ngủ, nên không qua phòng Diệp Lăng Phi tìm hắn.
Chu Hân Mính nằm trên giường đoán là lúc này mẹ đã ngủ say, mới lén lén xuống giường. Cô vốn muốn đến phòng Diệp Lăng Phi tìm hắn, nhưng không ngờ vừa mở cửa phòng thì thấy hắn và Vu Tiêu Tiếu rời khỏi.
Chu Hân Mính lại quay trở về giường, cô mở to mắt, nghĩ về chuyện này. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra gì. Trong lòng cô bây giờ phần lớn đều là chuyện của ba mình, không có tâm trí suy nghĩ quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu. Cô đắp chăn lên đầu, ngủ thiếp đi.
Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu ra khỏi khách sạn, sau khi cô nói những lời đó với ba mình, đột nhiên trở nên to gan, bắt đầu ra khỏi thang máy, cô thân mật khoác tay Diệp Lăng Phi. Hắn vốn muốn nhắc nhở cô chú ý hành vi, vừa thấy năm dấu tay đỏ ửng trên mặt phải cô, không nhịn được muốn cười, đành tùy cô.
Tại một nhà thuốc cách khách sạn không xa, nhà thuốc đó kinh doanh 24/24, Vu Tiêu Tiếu khoác tay Diệp Lăng Phi, trên lề bộ hành, vừa đi vừa than vãn nói:
- Đều tại tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương, dám chạy đến chỗ ba cáo trạng, nếu không, ba cũng không nóng giận như vậy, còn đánh em, món nợ này sẽ tính hết trên người tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương, nếu như để em tìm được cơ hội, em nhất định cho y biết hậu quả đắc tội với em.
- Tiêu Tiếu, rốt cuộc là chuyện gì, em làm anh hồ đồ rồi, rốt cuộc tại sao ba em đánh em!
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tại sao? Còn không phải tại anh sao?
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, nói:
- Tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương nói em thân mật với một người có vợ ở ngoài đường, ba em liền tức giận, ông lại điều tra ra được bệnh lý của em là giả, ba liền không cho em đi thành phố Vọng Hải học!
- Thân mật với người có vợ?
Diệp Lăng Phi giật mình, hắn dùng tay chỉ bản thân, nói:
- Tiêu Tiếu, người có vợ đó không phải là anh chứ!
- Đương nhiên là anh rồi, không lẽ anh nghĩ em còn thân mật với ai khác sao?
Vu Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, anh đừng thừa biết còn hỏi!
- Anh không phải thừa biết còn hỏi, anh kì lạ, em nói tại sao Tưởng Nhạc Dương lại biết anh đã kết hôn, không lẽ y điều tra lai lịch của anh?
- Chuyện này còn phải điều tra sao, tuổi của anh hơi lớn, tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương chỉ nói bậy thôi!
Diệp Lăng Phi vừa nghe, gật gật đầu, nói:
- Nói cũng phải, em đừng nói tên Tưởng Nhạc Dương đó cũng rất thông minh, vậy cũng đoán đúng!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên lại nghĩ đến một điểm nghi ngờ, hỏi:
- Anh thân mật với em ở trên phố khi nào, sao anh lại không nhớ!
- Cho nên em mới nói tên xấu xa Tưởng Nhạc Dương nói bậy trước mặt ba đó!
Vu Tiêu Tiếu bất bình nói.
- Tên xấu xa này, em cũng chưa đem chuyện xấu của y nói cho ba biết, y quay ngược lại ngậm máu phun người, em nguyền rủa tên xấu xa này uống nước bị sặc chết, hút thuốc bị khói thuốc làm ngột chết, ra đường bị xe tông chết, đi đường bị chó đâm chết!
Vu Tiêu Tiếu bị Tưởng Nhạc Dương làm tức điên, liên tục nguyền rủa y. Sau khi Vu Tiêu Tiếu mắng xong, Diệp Lăng Phi đột nhiên hỏi:
- Tiêu Tiếu, sao em lại nói đi đường bị chó đâm chết, có phải nói sai rồi không, phải là đi đường bị chó cắn chết chứ!
Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh một câu:
- Để y bị chó cắn chết, dễ dàng cho y quá rồi, em nói cho chó đâm chết y, làm nổ hoa cúc con mẹ nó!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe xong câu nói của Vu Tiêu Tiếu, cảm thấy toát mồ hôi, bây giờ, hắn mới hiểu ý nghĩ thật sự trong câu nói của cô. Trong lòng hắn không khỏi không khâm phục cô gái Vu Tiêu Tiếu, chuyện gì cũng dám nói ra.
Hai người đi vào nhà thuốc, nhà thuốc này là nhà thuốc tự chọn, ở giữa có ba kệ hàng hóa, trưng bày thuốc. Diệp Lăng Phi cũng không biết vết thương trên mặt của Vu Tiêu Tiếu nên dùng loại kem nào tốt, hắn đành phải đi tới quầy, ở đó có một cô dược sĩ trẻ khoảng 25-26 tuổi.
- Tôi muốn mua ít thuốc, cô xem giúp tôi mặt cô ấy dùng thuốc gì thì tốt!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa Vu Tiêu Tiếu qua, cho cô dược sĩ xem.
Sau khi cô dược sĩ xem qua vết thương trên mặt của Vu Tiêu Tiếu, giới thiệu cho Diệp Lăng Phi một loại kem thoa và hai loại thuốc kháng viêm. Diệp Lăng Phi không nói câu nào, lập tức trả tiền mua thuốc. Cô dược sĩ bỏ thuốc vào trong túi nylon, đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Con cũng lớn vậy rồi, còn là con gái, không thể tùy tiện đánh mạnh tay như vậy, may là bị thương không nặng, nếu như nặng hơn, rách da, nhiễm trùng, thì không tốt!
- Ừ, biết rồi!
Diệp Lăng Phi nhất thời không phản ứng kịp, trong lòng hắn chỉ tính toán đến chuyện sau khi trở về thoa thuốc cho Vu Tiêu Tiếu, làm thế nào để đưa cô về nhà. Nhưng Vu Tiêu Tiếu thì nghe hiểu, cô che miệng cười lén, cũng không giải thích với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm lấy thuốc cùng Vu Tiêu Tiếu ra khỏi nhà thuốc, cô khoác tay hắn, luôn miệng cười, hắn nhìn thấy cô cười, vô cùng thắc mắc, hỏi:
- Tiêu Tiếu, em cười gì vậy?
- Không cười gì cả, em không cười gì cả!
Vu Tiêu Tiếu miệng nói thế, cô cố gắng ngậm môi, cố nén cười, nhưng vẫn không nhịn được, vui vẻ cười ka ka.
- Con bé này, rốt cuộc em cười gì thế, nói mau!
Diệp Lăng Phi vừa thấy Vu Tiêu Tiếu cười như vậy, cảm thấy trong đó có gì, ép hỏi Vu Tiêu Tiếu. Cô cũng không muốn che giấu, cười nhắc nhở nói:
- Sư Phụ, anh đã quên những gì vừa rồi cô dược sĩ nói với anh sao?
- Vừa rồi?
Diệp Lăng Phi ngẩn ra, cho đến giờ, hắn cũng không phản ứng ra, nói:
- Thì cô ta nói con đã lớn như vậy…
Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn đột nhiên hiểu ra, trong miệng nói:
- Chết tiệt!
Lăng Phi lúc đầu cũng không nghe ra được ý trong câu nói của nữ dược sĩ, cùng Vu Tiêu Tiếu đi ra khỏi nhà thuốc, nghe cô nhắc nhở, hắn mới nhớ ra.
Hắn mắng trong miệng một câu, vừa quay lưng, nhìn có vẻ muốn quay trở lại nhà thuốc, nhưng bị Vu Tiêu Tiếu nắm tay chặn hắn lại.
- Sư phụ, anh muốn làm gì?
Vu Tiêu Tiếu hỏi.
- Anh muốn trở về nhà thuốc tìm cô dược sĩ đó, nói cô ta biết, anh không phải ba em!
Diệp Lăng Phi buồn bực nói:
- Anh chẳng già đến vậy, anh phải bắt ả đó xin lỗi anh, ánh mắt gì vậy!
- Sư phụ, đừng gây nữa, mặt người ta còn đau nè, anh mau trở về thoa thuốc cho em!
Vu Tiêu Tiếu hai tay dùng sức kéo tay Diệp Lăng Phi, kéo về khách sạn. Vừa đi, cô vừa nói:
- Sư phụ, thật ra cũng tốt, nếu anh có con gái như em, anh còn không vui đến chết sao, anh xem em ngoan không!
- Anh có con gái như em có thể anh bị em làm tức chết!
Diệp Lăng Phi nói:
- Nói chuyện không đàng hoàng chút nào, trước sau cũng bị em làm tức chết!
- Em sao chứ!
Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói cô như vậy, hất tay Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Sư phụ, anh cũng bắt nạt em, em không để ý anh nữa!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi bước đi, nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu mặc váy ngắn nhún màu trắng, mang vớ da người, đang đi phía trước, Diệp Lăng Phi bước nhanh hai bước đuổi theo, hắn kéo tay trái của cô, miệng nói:
- Tiêu Tiếu, đừng giận nữa, anh chỉ đùa với em thôi, chẳng lẽ nói đùa cũng không được sao?
- Người ta đang giận mà!
Sau khi Vu Tiêu Tiếu bị Diệp Lăng Phi kéo tay lại, cô ngừng lại, quay sang Diệp Lăng Phi, mắt nhìn Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Sư phụ, anh nhìn kỹ mặt em, em có giống một người con gái thích gây chuyện thị phi không!
Năm dấu tay ửng đỏ in rõ trên mặt Vu Tiêu Tiếu làm cho Diệp Lăng Phi không nén được cười, Vu Tiêu Tiếu bĩu môi thật cao, bất mãn nói:
- Sư phụ, anh nghiêm túc đi, em không phải đang đùa với anh đâu!
Diệp Lăng Phi thu lại nụ cười, hắn nghiêm túc nhìn mặt Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu thúc giục nói:
- Sư phụ, anh nói mau, rốt cuộc em có giống một con gái không ngoan?
- Giống!
Diệp Lăng Phi im lặng một hồi, chiết ra chữ này.
Vu Tiêu Tiếu nghe xong, quay đầu bước đi. Diệp Lăng Phi vốn muốn đùa với Vu Tiêu Tiếu, nhìn thấy cô đột nhiên trở mặt, liền kéo tay cô, miệng nói:
- Tiêu Tiếu, đừng giận, anh đang đùa với em mà, sao giờ em lại trở nên dở hơi vậy, động chút là thích giận!
- Emi dở hơi thế nào?
Vu Tiêu Tiếu quay mặt sang Diệp Lăng Phi, miệng bất bình nói:
- Sư phụ, anh nói rõ với em!
Diệp Lăng Phi vừa thấy Vu Tiêu Tiếu bắt đầu tính toán với hắn, liền dỗ dành Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, đây là tùy tiện nói, em là một cô bé rất ngoan rất ngoan, điều này không phải quá rõ rồi sao, nhìn xem đôi mắt và chân mày của Tiêu Tiếu, nhìn cái môi anh đào nhỏ nhắn, quả thật là điển hình ngoan, cho dù bất kỳ ai, vừa nhìn thấy là biết ngay Tiêu Tiếu là con gái ngoan nhất!
Tay phải của Diệp Lăng Phi khẽ vòng qua chiếc eo nhỏ nhắn của Vu Tiêu Tiếu, cô bị hắn dỗ đến mê mẫn, áp sát thân thể vào người hắn, khuôn mặt kiều diễm hiện ra thần sắc vui vẻ, miệng nói:
- Người ta vốn là vậy mà!
- Đúng, đúng, Tiêu Tiếu vốn là vậy!
Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm than nói:
- Nếu như em cũng ngoan ngoãn, con gái trên đời này đều là ngoan ngoãn rồi, ở đâu có ngoan ngoãn mà nói chuyện thô tục.
Chỉ là Diệp Lăng Phi chỉ có thể nghĩ trong lòng, miệng lại không dám nói ra.
Diệp Lăng Phi tuy rằng ôm eo Vu Tiêu Tiếu, nhưng trong lòng luôn thấy không thật, dù gì thì cô chỉ độ 20 tuổi, còn hắn đã 30, cho dù bản thân trông còn trẻ, nhưng cũng có thể khiến người khác nhận ra hắn với cô không phải tuổi tác tương đương, như vậy ảnh hưởng không tốt đến Vu Tiêu Tiếu.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy đối diện có một đôi tình nhân đi tới, hắn liền bỏ tay phải xuống, không để người khác nhìn thấy. Vu Tiêu Tiếu vốn bị Diệp Lăng Phi ôm đến mê mẫn, đột nhiên cảm thấy hắn bỏ tay xuống, cô ngước lên nhìn, thì thấy đối diện có một đôi tình nhân đi tới, cô bĩu môi, chủ động đặt tay phải của Diệp Lăng Phi lên eo cô ta, để hắn ôm eo.
Khi đôi tình nhân đó đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu, cô gái đeo kính có chút điệu đà lầm bầm nói:
- Thời buổi này, những cô gái trẻ cặp đại gia thật là nhiều!
Vu Tiêu Tiếu nghe thấy, dừng lại, quát cô gái đeo kính:
- Bốn mắt, mày lầm bầm gì đó!
- Bốn mắt?
Cô gái đeo kính giật mình, dừng lại, giọng điệu không thân thiện hỏi:
- Cô nói ai?
- Tao nói mày đó, sao hả bốn mắt? Mày có gì không phục sao, làu bàu làu bàu, cẩn thận đi trên đường bị người ta đâm chết đó!
Vu Tiêu Tiếu nói câu này thật lợi hại, ngay cả Diệp Lăng Phi nghe rồi cũng cảm thấy có hơi quá đáng. Nhưng mà, hắn xem ra tâm trạng của cô bây giờ rất không tốt, nếu như thật sự gây nhau với cô gái này, nói không chừng sẽ trở thành một trận chiến của phụ nữ hung tợn, đó không phải là kết quả mà hắn muốn, hắn thấy vậy, trong lòng nghĩ:
- Thôi được rồi, cũng là để mình ra mặt, nhanh chóng giải quyết, cứ để cho mình mang tiếng là kẻ ác!
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, hắn buông cánh tay đang ôm eo Vu Tiêu Tiếu, hướng về đôi tình nhân đi tới vài bước.
- Anh cũng đừng nói, cô gái này có vẻ**có**, có ngực… ồ, sân bay, thật ra, không có liên quan, tắt đèn cũng coi như một con người!
Diệp Lăng Phi thong thả khiêu khích nói:
- Cậu này, sao hả, hãy nhường bạn gái của cậu cho tôi, tôi thấy bạn gái cậu rồi, có cái, tôi thích!
Người thanh niên vừa nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi, không giống người gì, một người lịch sự như y, sợ nhất là gặp phải những người lưu manh vô lại, người thanh niên liền ôm eo bạn gái, nói:
- Đừng nói nữa, chúng ta đi mau!
- Đi?
Cô gái vừa nghe, không phục nói:
- Tại sao phải đi, ở đây đông người, chúng ta có gì phải sợ?
Diệp Lăng Phi vỗ tay hay tiếng, dịu dàng nói:
- Nói hay lắm, ở đây đông người, không có gì phải sợ. Nhưng mà, cô em, nghe nói qua một loại thuốc chưa, loại thuốc mê này chỉ cần vỗ lên người, người đó sẽ bị mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không biết, muốn cô làm gì thì làm gì, cho dù cô lột sạch quần áo, làm bậy với người khác, cũng không nhớ. Cô em, vừa đúng lúc trong tay tôi có một ít, nào, nếu cô không tin, tôi cho cô thử!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa tay vào túi nylon trên tay hắn nắm một cái, miệng cười xấu xa nói:
- Tôi thấy bộ dạng của cô em cũng không tệ, có thể bán đi làm gái, còn bạn trai của cô, cũng có thể bán làm vịt. Ừ, lần này lời to!
Diệp Lăng Phi nói rồi cố ý đưa tay phải đẩy ra, nhìn có vẻ như muốn vỗ lên người đàn ông.
Đôi nam nữ bị dọa hét lớn lên, co giò chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ. Vu Tiêu Tiếu không nhịn được nữa, ha ha cười lớn. Diệp Lăng Phi ra sức trừng mắt nhìn Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Con bé như em chỉ biết gây rắc rối cho anh, không phải thấy anh chưa đủ phiền còn gây thêm rắc rối, mau về khách sạn!
Diệp Lăng Phi nói rồi vỗ mạnh một cái vào cái mông mềm mại của Vu Tiêu Tiếu, sau khi cô la một tiếng a, giả vờ giận dỗi nói:
- Sư phụ, đau đó, cái mông dễ thương của em nhất định bị vỗ đỏ rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đây là do em tự chuốc lấy!
(đoạn này có mấy dấu * ==”)
Vu Tiêu Tiếu nhỏ nước bọt vào lòng bàn tay phải của mình, khi Diệp Lăng Phi cười, cô dùng sức vỗ vào ** của hắn. Diệp Lăng Phi không ngờ Du Tiểu Tiểu lại giở trò này với mình, **của hắn trong trắng như ngọc, chưa từng bị phụ nữ đụng chạm như vậy, Diệp Lăng Phi tức thời ngẩn ra, miệng làu bàu nói:
- Không ngờ**của anh cả đời trong sạch, thế là bị hủy trên tay em!
- Nhẹ chút, đau lắm, a… chết rồi, nhẹ chút, nhẹ chút…!
Trong phòng Diệp Lăng Phi, Vu Tiêu Tiếu luôn cau mày, liên tục la lên. Diệp Lăng Phi trong tay có thuốc, làu bàu nói:
- Đừng la nữa, đã nửa đêm rồi, người ta còn tưởng anh làm gì em!
- Người ta đau lắm mà!
Vu Tiêu Tiếu bĩu môi, lầm bầm nói.
- Được rồi, được rồi, nhẫn nại chút, xong ngay thôi!
Diệp Lăng Phi nói. Khi hắn thoa xong thuốc, hắn bỏ thuốc vào trong túi nylon, từ trên giường đứng lên, nói với Vu Tiêu Tiếu:
- Cô bé, anh thấy thời gian không còn sớm, anh tiễn em về nhà!
Vu Tiêu Tiếu vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn tiễn cô về nhà thì lắc đầu, nói:
- Em không thèm về đâu!
- Tiểu Tiếu, ba em cũng chỉ vì tức giận quá độ mới đánh em, anh thấy em về nhà xin lỗi, vậy là không sao rồi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nếu như đơn giản như vậy thì tốt rồi!
Vu Tiêu Tiếu khẽ thở dài, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, anh biết vì sao ba đánh em không?
- Nhất định là do em làm ba em tức giận, ba em mới đánh em, vậy còn phải hỏi sao?
Diệp Lăng Phi nói.
Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, đều tại anh?
- Tại anh?
- Phải, sư phụ, ba muốn em cắt đứt quan hệ với anh, em không chịu, em nói với ba là em đã có thai, em có con của anh!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, nói như có vẻ rất bi thương:
- Sư phụ, em cũng không muốn như vậy, phải, em không có cách, nếu như ba thật muốn em và anh cắt đứt quan hệ, em không biết sau này như thế nào!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi lấy hai tay che mặt, vai run run, có vẻ như đang khóc.
Diệp Lăng Phi khờ ra, sao hắn lại không nghĩ tới Vu Tiêu Tiếu sẽ nói như vậy. Hắn cũng hơi hoang mang, nói:
- Tiểu Tiếu, đây không phải là chuyện đùa, ba em nhất định sẽ bị em chọc đến tức điên, thôi rồi, anh thấy ba em nhất định sẽ tìm anh tính sổ. Nhưng mà, trong chuyện này anh bị oan mà, anh đâu có làm cái ấy với em, sao có thể làm em có thai!
- Sư phụ, ba không biết là anh, em không thể nói ba biết là anh, yên tâm đi!
Vu Tiêu Tiếu không lấy tay ra, dùng tay che mặt, làm cho Diệp Lăng Phi không nhìn thấy bộ mặt lúc này của cô, thấy vai cô run run, có lẽ là đang khóc. Vu Tiêu Tiếu nói:
- Em sẽ gánh chịu một mình, nói chung, em không thể cắt đứt quan hệ với sư phụ!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, miệng nói:
- Nhưng mà, vậy cũng không phải là cách, ba em bây giờ nhất định rất giận, nếu như em không trở về, nói không chừng ba em sẽ đánh em. Anh nói em đó, tìm cớ gì không nói, lại nói cái cớ như vậy, ai mà không giận, huống chi ba em còn là chủ tịch thành phố, càng cảm thấy phẫn nộ hơn. Tiểu Tiếu, đã trễ vậy rồi, em không về nhà, vậy em có thể đi đâu?
- Sư phụ, em chỉ muốn ở đây!
Tay của Vu Tiêu Tiếu trước sau cũng không lấy ra khỏi mặt, luôn cúi đầu, nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiêu Tiếu nói muốn ở đây, hắn nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy cũng được, giờ anh đi lấy thêm một phòng cho em, em có thể đến đó ngủ!
- Em không chịu, em muốn ngủ ở đây, em ngủ một mình thấy rất sợ!
Vu Tiêu Tiếu nói.
Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu che mặt, vai run run, trong lòng nghĩ Vu Tiêu Tiếu đã rất đáng thương, nếu như mình không để cô ngủ ở đây, cảm thấy không nhẫn tâm. Diệp Lăng Phi lại sợ nếu như mình đồng ý cho Vu Tiêu Tiếu ngủ lại, lỡ như mình không thể khống chế, phát sinh quan hệ với cô, vậy chẳng phải làm cho sự việc càng tệ. Diệp Lăng Phi luôn cảm thấy lúc này có bất kỳ quan hệ thân mật nào với Vu Tiêu Tiếu , đều có cảm giác thừa nước đục thả câu, Diệp Lăng Phi lại không muốn làm chuyện như vậy. Hắn tiến thoái lưỡng nan, hắn lại nhìn Vu Tiêu Tiếu dường như đang khóc, chỉ gật đầu, nói:
- Được thôi, em cứ ngủ ở đây!
- Cảm ơn sư phụ!
Khi Vu Tiêu Tiếu nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, lập tức ngẩng đầu lên, lấy hai tay che mặt ra, nửa giọt nước mắt cũng chẳng có, chẳng hề khóc. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Vu Tiêu Tiếu như vậy, thì biết mình đã bị mắc lừa, Vu Tiêu Tiếu hoàn toàn là làm bộ, gạt mình. Chỉ là bây giờ ván đã đóng thành thuyền, hắn không còn cách khác.
- Sư phụ thật là tốt!
Vu Tiêu Tiếu ôm cổ Diệp Lăng Phi, hôn hắn một cái thật mạnh, sau đó đứng lên, vui vẻ cười nói:
- Quá tốt rồi, bây giờ tâm trạng rất tốt, đi tắm trước, trên người thối chết!
Vu Tiêu Tiếu nói rồi đi vào phòng tắm, Diệp Lăng Phi nghe cô nói đi tắm, thì cảm thấy trong lòng run lên, đây chẳng phải là ** trần trụi khiêu gợi sao? Hắn nghĩ đến đây, liền nói:
- Tiêu Tiếu, sao em còn muốn đi tắm?
Vu Tiêu Tiếu đứng lại, quay lưng, rất kỳ lạ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Sao lại không tắm, mệt cả ngày, bẩn chết, chẳng lẽ không tắm sao?
- Tiêu Tiếu, anh không phải ý đó!
Diệp Lăng Phi dùng tay chỉ mặt phải của Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Ý anh là mặt em vừa thoa thuốc, nếu như em đi tắm, chẳng phải rửa trôi hết thuốc hay sao?
- Ồ, đúng rồi, em quên mất!
Nghe Diệp Lăng Phi nhắc nhở, Vu Tiêu Tiếu mới nhớ lại trên mặt mình đã thoa thuốc. Nhìn Vu Tiêu Tiếu dường như không còn dự định đi tắm, Diệp Lăng Phi thở phào nhẹ nhõm, chính là trong lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy Vu Tiêu Tiếu dịu dàng nói:
- Thật ra, cũng không có gì, không thôi thì tắm xong, để sư phụ giúp em thoa thuốc lần nữa là được rồi, đi tắm thôi!
Tiêu Tiếu đi vào phòng tắm, rất mau từ trong phòng tắm truyền ra tiếng hoa loa hoa loa, Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, trong lòng buồn bực, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện này, Vu Tiêu Tiếu vô cớ lôi hắn vào cuộc. Bản thân với Tiêu Tiếu chẳng có gì, cô lại có thể nói với ba mẹ cô là đang mang thai đứa con của hắn, nếu quả thật có chuyện gì, chẳng phải sẽ rắc rối to.
Diệp Lăng Phi nghe tiếng nước trong phòng tắm, trong lòng bắt đầu rung động, con bé Vu Tiêu Tiếu này hắn không thể trêu chọc, vẫn cứ tránh đi thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi quyết định chủ ý, dự định lén lén bỏ ra ngoài, nhưng không ngờ khi hắn vừa bước đi đến trước cửa phòng tắm, thì nghe thấy trong đó truyền ra giọng nói của Vu Tiêu Tiếu:
- Sư phụ!
- Hả! Anh đây!
Diệp Lăng Phi đứng trước phòng tắm nói.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng bước chân, tiếp đó cửa phòng tắm mở ra khe hở, Vu Tiêu Tiếu ló đầu ra.
- Sư phụ, sao anh đứng trước cửa phòng tắm, không lẽ anh muốn nhìn trộm?
Vu Tiêu Tiếu nghịch ngợm hỏi.
- Làm gì có chuyện đó, anh đi qua đi lại trong phòng, vừa đi đến đây, ồ, anh đi xem ti vi đây!
Diệp Lăng Phi nói rồi vội vàng chạy đến trước ti vi, mở ti vi, cầm remote chỉnh đài. Vu Tiêu Tiếu ha ha cười nói:
- Sư phụ, anh nhìn trộm thì nhìn, đâu phải anh chưa từng thấy!
- Anh chưa nhìn qua, anh nhìn qua khi nào?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, liền nói:
- Cô bé này đừng có vu khống anh!
- Sư phụ, anh đừng giả vờ, không lẽ anh thật không nhớ đêm đó xảy ra chuyện gì sao?
Vu Tiêu Tiếu đóng cửa phòng tắm lại, tiếng của cô ấy từ trong phòng tắm truyền ra, nói:
- Tuy rằng em không nhớ rõ, nhưng mà em lại nhớ chung chung, em không tin sư phụ không nhớ, ồ, nếu như anh thật không nhớ có thể đi hỏi Tuyết Hàn, cô ấy lại rất rõ!
- Em nói Tuyết Hàn biết?
Diệp Lăng Phi vừa rồi vốn nghĩ muốn nhân lúc Vu Tiêu Tiếu đi tắm, lén lén trốn ra ngoài, nhưng sau khi bị cô gọi lại hắn dự định tạm thời giả vờ xem ti vi, đợi cô tắm, hắn trốn đi tiếp. Nhưng lại không ngờ từ miệng Vu Tiêu Tiếu lại nghe được chuyện này, hắn đã cho rằng chuyện đêm đó đã cho vào dĩ vãng, đêm đó hắn và Trịnh Khả Nhạc từng phát sinh quan hệ. Nhưng mà, hắn luôn cảm thấy trong lòng có chút hoài nghi khó hiểu, tại sao hỏi đương sự đêm hôm đó mọi người đều giữ im lặng, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Khi hắn nghe Vu Tiêu Tiếu nhắc đến Trương Tuyết Hàn, trong đầu hắn chợt lóe sáng đột nhiên nhớ ra đêm đó Trương Tuyết Hàn không ở trong biệt thự uống rượu, có lẽ là tỉnh táo, nói như vậy, toàn bộ sự việc chỉ có Trương Tuyết Hàn rõ nhất. Hắn không dự định lén lút bỏ trốn, hắn muốn từ miệng Vu Tiêu Tiếu biết thêm càng nhiều chuyện liên quan đến đêm đó.
Hắn bước đến cửa phòng tắm. Hỏi:
- Tiêu Tiếu. Nói xem. Tuyết Hàn biết những chuyện gì?
- Sao em biết được, có hỏi qua Tuyết Hàn. Cô ấy cũng không chịu nói với em!
Vu Tiêu Tiếu trong phòng tắm. Nói:
- Nhưng mà, Tuyết Hán dưới sự truy hỏi của em đã nói với em vài chuyện. Sư phụ có muốn biết là chuyện gì không?
- Đương nhiên anh muốn biết. Con tiểu a đầu này đừng có vòng vo nữa, mau nói!
Diệp Lăng Phi thúc giục nói. Hắn càng giục. Vu Tiểu Tiếu lại càng không nói haha cười nói:
- Chuyện này chút nữa nói với anh. Em phải chuyên tâm tắm!
Hắn bị Vu Tiêu Tiếu chọc đến không còn cách nào lại không thể vào trong. Chỉ có thể trở về ngồi trên giường. Hắn vừa ngồi xuống không lâu. Dã Thú gọi điện đến. Hắn cho Dã Thú làm một vài việc. Dã Thú lúc này gọi đến để báo cáo lại với hắn về tiến triển sự việc.
- Lão đại. Ngủ chưa?
Dã Thú không trực tiếp nói tiến triển sự việc. Mà trước tiên hỏi hắn ngủ chưa.
Hắn than trách nói:
- Anh nói nè Dã Thú. Tên tiểu tử cậu có phải thừa biết còn hỏi. Nếu như anh ngủ rồi anh còn có thể nhận điện thoai của cậu sao?
Đầu dây bên kia truyền tới giọng cười ha ha lớn tiếng của Dã Thú, hắn cười nói:
- Lão đại, đây chẳng phải là câu đầu tiên mà em quen hỏi hay sao, không có ý gì khác, cũng chỉ là tùy tiện hỏi, em sợ gọi điện cho lão đại vào giờ này, làm phiền lão đại ngủ. Lão đại, anh không biết, Tuyết Hoa vừa rồi oán trách em vào giờ này còn gọi điện cho lão đại, cô ấy sợ em phá giấc ngủ ngon của lão đại!
- Không sao, mà cho dù anh ngủ, cậu có chuyện cũng không gọi cho anh sao?
Diệp Lăng Phi nói:
- Dã Thú, chuyện đó làm đến đâu rồi?
- Lão đại, tôi và Dã Lang điều tra ra được tài xế chiếc xe đó, ây da, Tuyết Hoa, em cắn anh nhẹ chút, bên đó của anh bị em cắn rách rồi, em không thể đổi chỗ khác để cắn sao?
Dã Thú đang nói chuyện ngon lành, đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho Diệp Lăng Phi ở đầu dây bên kia giật mình, hắn hỏi:
- Dã Thú, giờ cậu đang ở trên giường?
-À, lão đại, em đang ở trên giường, nhưng mà anh đừng nghĩ bậy, em và Tuyết Hoa chẳng làm gì cả!
Dã Thú vội vàng giải thích nói:
- Tuyết Hoa đang đùa với em.
- Được rồi, đừng giải thích với anh, anh cũng đâu có quan tâm chuyện trong nhà của hai người. Giải thích với anh nhiều vậy có tác dụng gì, tên tiểu tử cậu anh còn không hiểu sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Còn không mau nói việc chính cho anh biết!
- Ừ, được rồi!
Dã Thú nói:
- Lão đại, tụi em điều tra ra được tài xế chiếc xe đó là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuồi, có người nói đã gặp qua tên đó ở gần Hồng Phấn Đế Quốc, dường như là tên đó thường ra vào Hồng Phấn Đế Quốc, lão đại, em vốn muốn dẫn người đến Hồng Phấn Đế Quốc bắt tên tiểu tử đó, nhưng mà Dã Lang đã ngăn em lại không cho em đi, nó nói phải chờ đợi, không biết sao Dã Lang lại nhát gan như vậy, em nhớ ngày xưa khi ở nước Anh, gan nó cũng không nhỏ như vậy, lão đại, em thấy tên tiểu tử này đã bị cô vợ thối của nó dạy hư rồi, ây da, Tuyết Hoa em đừng phá nữa!
Dã Thú lại la lên, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Dã Thú, Tuyết Hoa đang trách cái miệng của cậu ăn nói không kiêng cữ, Tuyết Hoa cũng là phụ nữ, sao có thể để anh tùy tiện mắng phụ nữ, tiểu tử cậu nói chuyện phải chú ý hơn, chuyện này anh thấy Dã Lang làm rất đúng, lúc này không cần thiết hung hăng xông vào Hồng Phấn Đế Quốc, làm sự việc rối lên, trái lại không tốt, Dã Lang dự định thế nào?
- Dã Lang tên tiểu tử đó nói phải phái người canh giữ Hồng Phấn Đế Quốc, nói là phải thụ động, lão đại, anh nói có phải dư hơi hay không, trực tiếp dẫn người vào tìm tên khốn đó là xong chuyện, cớ sao phải khờ khạo canh giữ ngoài cửa!
Dã Thú oán trách nói:
- Em kiên quyết phản đối, lãng phí thời gian!
- Dã Thú, cậu đừng oán trách, Dã Lang làm rất đúng, cậu cứ làm theo Dã Lang nói.
Diệp Lăng Phi nói:
- Lúc này đừng có gây thêm chuyện cho anh, anh ở thành phố xử lý một số chuyện không thể lo chuyện bên thành phố Vọng Hải, bây giờ thành phố Vọng Hải có chút loạn, có chuyện gì đợi anh về xử lý!
- Lão đại biết rồi!
Dã Thú nói:
- Em sẽ không gây chuyện, bây giờ em là đàn ông đã có gia đình, đương nhiên phải sống tốt, lão đại, anh nói xem em nói đúng không?
- Biết thì tốt!
Diệp Lăng Phi nói:
- Tên thư ký đó theo dõi thế nào?
- Ây da, lão đại không nhắc, em suýt quên chuyện này!
Dã Thú nói:
- Em cho người theo dõi tên thư ký đó rồi, em phát hiện y có vấn đề, rõ ràng có nhà, nhưng lại không về, chạy vào trong tòa lầu mới xây của tiểu khu!
- Cậu nói thư ký Vương có khả năng nuôi tình nhân hay không?
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Có lẽ là vậy, chỉ là không nhìn thấy gã thư ký cùng phụ nữ ra vào, người của em lại không dám mạo muội xông vào!
Dã Thú nói.
- Cậu cho người theo dõi trước, anh tin gã trước sau cũng lòi đuôi cáo, bây giờ anh ở đây vài ngày, vài ngày sau anh quay về thành phố Vọng Hải!
Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi và Dã Thú nói chuyện xong quay lưng lại, giật mình không biết từ khi nào Vu Tiêu Tiếu đã quấn khăn tắm đứng sau lưng hắn.
Nhìn thấy đôi vai lộ ra của Vu Tiếu Tiếu, mái tóc ướt có hương thơm bay vào mũi của Diệp Lăng Phi. Vu Tiêu Tiếu chỉ là dùng một khăn tắm lớn quấn lại bộ phận quan trọng trên người, đôi chân thon dài tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân lộ ra trước mặt. Vu Tiêu Tiếu lộ ra chiếc cổ thon, vai gầy…, luôn tỏa ra sức mê hoặc khiến người ta ngột thở.
Hương thơm cơ thể từ trên người Vu Tiêu Tiếu không ngừng khích động trái tim Diệp Lăng Phi, làm cho hắn có chút không dám nhìn chăm chú vào cô. Hắn nuốt nước bọt, miệng nói:
- Con a đầu này, chạy ra đây từ lúc nào vậy, cũng không nói anh biết một tiếng, làm anh giật mình!
- Thì ngay lúc anh đang gọi điện thoại, em thấy anh đang gọi điện, nên không nói với anh!
Vu Tiêu Tiếu bước đi qua bên người Diệp Lăng Phi, đi thẳng đến bên giường, cô đảo mắt nhìn cái chăn bị Diệp Lăng Phi đẩy đến cuối giường, miệng nói:
- Sư phụ, cái chăn của anh có bẩn không?
- Rất bẩn, anh đã ngủ mấy ngày rồi, Tiêu Tiếu, hay là anh đi lấy một phòng cho em, ra giường và chăn mền ở đó nhất định là sạch!
Diệp Lăng Phi trong lòng nghĩ làm cách nào để cho Vu Tiêu Tiếu rời khỏi phòng hắn, để một cô gái thanh xuân tươi mát nằm bên cạnh, ai biết hắn có phạm sai lầm hay không. Tuy rằng hắn nói rất tự tin vào khả năng khống chế của hắn, nhưng mà, chung quy hắn cũng là đàn ông, lỡ như có sơ suất gì, vậy thì không tốt. Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ muốn đổi phòng cho Vu Tiêu Tiếu, nhưng lại không nghĩ đến cô đã bước lên giường, đôi chân ngọc ngà tinh tế của cô đưa vào trong chăn, miệng nói:
- Không sao đâu, dù gì đây cũng là sư phụ ngủ qua, em cũng không ngại.
- Anh ngại, giường anh có một đại mỹ nhân như vậy nằm lên, ban đêm anh ngủ không được!
Diệp Lăng Phi lầm bầm khẽ nói.
Vu Tiêu tiếu kéo tấm chăn che thân mình lại, kế đó bỏ một tay vào trong chăn lục đục một hồi, phất tay, bỏ chiếc khăn tắm từ trong chăn ra ngoài. Khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm lộ ra nụ cười rạng rỡ như hoa anh đào, gọi Diệp Lăng Phi nói:
- Sư phụ, giúp em thoa thuốc!
- Ồ! Được!
Diệp Lăng Phi lấy thuốc tới, vốn muốn đảo qua bên kia, thoa thuốc cho Vu Tiêu Tiếu đang nằm trên giường, nhưng Vu Tiêu Tiếu lại di chuyển thân thể, vừa đúng nằm ngay giữa cái giường lớn, như vậy, bất kể Diệp Lăng Phi ở bên nào, cũng phải thoa thuốc cho Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi không hề muốn lên giường, hắn ngồi một bên, thân thể chỉ có thể nghiêng xuống, thoa thuốc lên mặt Vu Tiêu Tiếu, ngay khi thuốc trên tay hắn vừa chạm vào mặt Vu Tiêu Tiếu, cô đột nhiên đưa hai tay ra, ôm chặt lấy cổ hắn, hắn không kịp đề phòng, nhất thời đè lên người cô.
- Tiêu Tiếu, đừng phá, anh thoa thuốc cho em!
Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi hương cơ thể tươi mát của Vu Tiêu Tiếu, liền cảm thấy ngứa ngáy mình mẩy, hắn kềm nén lại, miệng nói:
- Nghiêm túc, đừng phá!
- Sư phụ, em thích anh, em phải phá anh!
Vu Tiêu Tiếu làm bộ dạng đeo bám, hai chân cô ta cũng từ trong chăn tung ra, như con rắn quấn lấy eo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không nhìn thì thôi, vừa nhìn mặt của Vu Tiêu Tiếu, thì cảm thấy toàn thân muốn trào máu.
Diệp Lăng Phi cắn môi, cực lực kiềm nén lửa dục, miệng nói:
- Đừng phá nữa, em mới bao nhiêu tuổi, biết gì!
- Em biết sư phụ tốt với em là đủ rồi!
Vu Tiêu Tiếu quàng cổ Diệp Lăng Phi, cô ta áp sát người cô vào người hắn, cái môi mềm mại áp sát vào môi hắn, chủ động hôn hắn. Đầu óc hắn vang lên một tiếng, nói thế nào thì hắn cũng là một người đàn ông, bị Vu Tiêu Tiếu trêu chọc như vậy, cảm thấy mạch máu toàn thân căng ra, tay vốn đè lên giường, sau khi trải qua nụ hôn của Vu Tiêu Tiếu, hay tay hắn ôm chặt mông căng mịn của cô. Chăn từ trên người cô rớt xuống đất, Diệp Lăng Phi đè lên người cô, bắt đầu hôn cô.
Một tiếng điện thoại gấp rút, cắt ngang hai người hôn nhau, Diệp Lăng Phi dời môi ra khỏi người Vu Tiêu Tiếu, hắn mang theo mùi hương cơ thể của cô chép chép miệng, động tác muốn xuống giường nghe điện thoại, nhưng không ngờ hai tay Vu Tiêu Tiếu lại ôm chặt lấy eo hắn, không để hắn xuống giường. Hắn ngoắc đùi cô một cái, miệng nói:
- Đừng phá nữa, có lẽ là có chuyện lớn gì!
Nói rồi dùng sức kéo tay Vu Tiêu Tiếu ra, xuống giường cầm di động lên xem, là điện thoại của Trương Quốc An gọi đến, Diệp Lăng Phi không đoán được khuya như vậy ông ta gọi điện cho hắn là có ý gì, hắn hướng về phía Vu Tiêu Tiếu nằm trên giường, đang chăm chú nhìn hắn nói:
- Là ba của Trương Tuyết Hàn gọi!
Diệp Lăng Phi nói xong rồi nghe điện thoại.
- Diệp tiên sinh, thật ngại quá, khuya như vậy còn gọi điện cho anh!
Trong điện thoại truyền ra giọng xin lỗi của Trương Quốc An. Diệp Lăng Phi cười cười nói:
- Không sao, có việc gì cứ nói.
Lúc này Vu Tiêu Tiếu xuống giường đi về phía Diệp Lăng Phi. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế gần bên giường và nói chuyện với Trương Quốc An, Vu Tiêu Tiếu đi tới ngồi lên đùi của Diệp Lăng Phi, đưa tay cầm lấy điện thoại của hắn, không để hắn nói điện thoại với Trương Quốc An. Vu Tiêu Tiếu đã đoán ra được Trương Quốc An tại sao lại gọi điện cho Diệp Lăng Phi, nhất định là vì chuyện của mình, cô ta không muốn về nhà, vì thế, giở tính cách cô bé con ra, muốn giật điện thoại từ trên tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đương nhiên không để cô giật lấy điện thoại, tay trái hắn nắm lấy Vu Tiêu Tiếu, làm cho cô ta không thể cử động, tay phải cầm di động nói chuyện điện thoại với Trương Quốc An.
Trương Quốc An cười cười, có chút áy náy, ông ta nói:
- Thật ra, tôi không nên gọi điện cho Diệp tiên sinh, nhưng tôi cũng không có cách nào khác, tôi cũng bị lão gia nhà tôi ép buộc.
- Trương tiên sinh, không sao, ông cứ nói!
Lăng Phi nói.
- Là chuyện như vậy, con gái của chủ tịch Vu, a, cũng là Vu Tiêu Tiếu, tôi nhớ hai người có lẽ là bạn, ừ, chuyện này nói thế nào nhỉ, nói chung, chính là Vu Tiêu Tiếu giận dỗi bỏ nhà ra đi, chủ tịch Vu lo lắng đứa con Tiêu Tiếu, ông ta tìm bạn học và bạn bè của Tiêu Tiếu, cô ấy cũng không có ở đó, cho nên ông ấy mới gọi điện cho lão gia nhà tôi, dù gì thì hai nhà chúng tôi đều là thế giao, Tuyết Hàn và Tiêu Tiếu từ nhỏ đã là bạn, a… tiên sinh nói thế nào, chính là lão gia nhà tôi muốn tôi tìm cách tìm Tiêu Tiếu, tôi gọi điện cho Tuyết Hàn, ý của Tuyết Hàn nói Diệp tiên sinh có lẽ có thể giúp đỡ tìm cô bé Tiêu Tiếu, cho nên, tôi mới trễ thế này gọi cho Diệp tiên sinh!
Lăng Phi nghe Trương Quốc An nói vậy, mới biết Vu Tiêu Tiếu khi chạy ra ngoài, không có nói với gia đình, xem ra ba mẹ của Vu Tiêu Tiếu nhất định là bị lo đến điên. Diệp Lăng Phi nhìn Vi Tiêu Tiếu một cái, thì nhìn thấy chiếc môi nhỏ nhắn của cô bĩu môi, xem ra rất giận. Diệp Lăng Phi nghĩ, nói với Trương Quốc An:
- Trương tiên sinh, Tiêu Tiếu quả thật ở chỗ tôi, cô ta vừa chạy qua đây, ông có chuyện gì muốn nói với cô ấy!
Diệp Lăng Phi nói rồi đưa điện thoại cho Vu Tiêu Tiếu, cô ta vừa thấy hắn bán đứng cô, cay đắng nhìn hắn, không thể không đưa tay cầm lấy điện thoại.
- Chú Trương, chú đừng nói cho ba biết, cứ nói chú không tìm thấy cháu, nói chung, cháu không muốn gặp ba!
Vu Tiêu Tiếu cầm điện thoại, nói thẳng:
- Chú Trương, còn gì không, không có gì cháu cúp máy!
- Tiêu Tiếu, chú còn chưa nói chuyện, mà cháu đã muốn cúp máy!
Trương Quốc An cười nói.
- Vừa rồi khi ba cháu gọi điện cho lão gia nhà chú, nói sơ câu chuyện, lúc đó lão gia nhà chú đã nói ba cháu một trận rồi, Tiêu Tiếu, không phải cháu không biết tính cách lão gia nhà chú chứ, giáo huấn người có thể cho là lợi hại, chú thấy cháu cũng đừng giận, về nhà đi!
- Cháu không về nhà, ngày mai cháu sẽ về thành phố Vọng Hải, nếu như ba cháu không cho tôi học ở thành phố Vọng Hải, vậy thì cháu sẽ không học, cứ ở thành phố Vọng Hải làm việc!
Vu Tiêu Tiếu kiên quyết nói:
- Chú Trương, chú cứ nói với ba cháu là cháu không muốn gặp ông!
- Tiêu Tiếu, lời này chú không thể nói, đó là chuyện cha con hai người!
Trương Quốc An nói:
- Hay là vậy, chú sẽ gọi cho ba cháu báo trước cho ông biết cháu đang bình an, để ông đừng lo, còn chuyện khác, chú không quản nữa!
- Cảm ơn chú Trương, cháu biết rồi!
Vu Tiêu Tiếu nói xong, cúp máy, cô quăng điện thoại cho Diệp Lăng Phi, hai tay ôm chặt cổ hắn, miệng nói:
- Sư phụ, nếu như em và ba em thật sự trở mặt, vậy em chỉ có thể đi theo sư phụ, đừng nói anh không thu nhận em đấy!
Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính và mẹ của cô đi dạo cả một ngày trời, mua được không ít đồ đạc. Tuy hai mẹ con đi mua quần áo. thế nhưng khuôn mặt u sầu của hai người đã để lộ ra nội tâm của cả hai vẫn rất lo lắng cho Chu Hồng Sâm. Những chuyện như thế này, sốt ruột cũng không có ích gì. Diệp Lăng Phi cần chờ tin tức từ chỗ Dã Thú. nếu không bây giờ có quay lại thành phố Vọng Hải thì cũng không giúp được gì.
Buổi tối sau khi quay về khách sạn, ba người ăn cơm tối xong rồi quay trở về phòng của mình. Diệp Lăng Phi vừa về đến phòng không bao lâu, Chu Hân Mính đã đến gõ cửa. Diệp Lăng Phi mở cửa ra thì nhìn thấy Chu Hân Mính đã thay một bộ quần áo mới mua ngày hôm nay, đang tạo dáng trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Diệp Lăng Phi. anh thấy thế nào, có đẹp không?
Chu Hân Mính hỏi.
- Có có, đẹp lắm!
Diệp Lăng Phi nói xong, vươn tay ôm eo Chu Hân Mính, kéo Chu Hân Mính vào trong lòng, sau đó đóng cửa phòng lại.
Một phen triền miên qua đi, Diệp Lăng Phi thân thể lõa lồ nằm trên giường, hắn nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, tay cầm một điếu thuốc lá. Chu Hân Mính thì mặc quần lót vào, Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính mặc quần, cười xấu xa nói:
- Hân Mính, em mặc quần lót vào làm gì, anh cảm thấy dáng vẻ của em bây giờ rất đẹp, cứ để nguyên thế đi, anh ôm em ngủ nhé!
- Em không thèm đâu, em phải trở về phòng đây, nếu như để mẹ em nhìn thấy, vậy thì sẽ không tốt đâu!
Chu Hân Mính nói đến đây đột nhiên hỏi:
- Hôm nay là ngày bao nhiêu rôi?
- Hình như là ngày mùng tám tháng chín thì phải!
Diệp Lăng Phi thuận miệng đáp. vừa nói hắn vừa tóm lấy cánh tay Chu Hân Mính. Ôm Chu Hân Mính vào trong lòng minh, tay phải bóp nắn bộ ngực của cô, nói:
- Hân Mính, em không được đi, buổi tối anh còn muốn làm thêm một lần nữa!
-Anh đừng có làm loạn nữa, em đang hỏi vấn đề nghiêm túc đấy!
Chu Hân Mính đẩy cánh tay của Diệp Lăng Phi đang vuốt ve ngực mình ra, cô xoay người đối mặt với Diệp Lăng Phi, nói:
- Điện thoại di động của anh đâu. mau đưa cho em, em muốn xem hôm nay là mùng mấy rồi!
- Sao em lại quan tâm xem hôm nay là ngày bao nhiêu vậy, có phải là em có chuyện quan trọng gì không?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy điện thoại di động, Chu Hân Mính cầm lấy, vừa nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động của Diệp Lăng Phi. cô bật thốt lên:
- Ai nha, hôm nay đã là ngày mùng mười rồi!
- Mùng mười thì làm sao? Không lẽ là có ngày lễ gì à?
Diệp Lăng Phi cau mày suy nghĩ, sau đó hắn lắc lắc đầu, nói:
- Không phải mà. hôm nay không phải là ngày lễ gì cả!
- Em đang nói đến kinh nguyệt của em. đã một tuần rồi mà kinh nguyệt của em vẫn chưa đến!
Chu Hân Mính có chút hoảng loạn, nói.
- Trước đây kinh nguyệt của em luôn đến rất đúng ngày mà. sao lần này lại chậm mất một tuần như vậy.
- Cái này…
Diệp Lăng Phi vừa nghe Chu Hân Mính nói chuyện kinh nguyệt, cái này là chuyện của phụ nữ mà, Diệp Lăng Phi căn bản là không hiểu cho lắm. Chu Hân Mính nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ là vì gần đây em mải lo lắng chuyện của cha nên tâm tình không được tốt?
Chu Hân Mính cau mày, cắn môi
- Không đúng, không phải là như vậy!
- Hân Mính, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, anh bị em làm cho loạn hết cả óc lên rồi đây này!
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi một cái. cau mày nói:
- Đều là tại anh đấy, nếu như hai chúng ta xảy ra chuyện gì thì nhất định em sẽ không tha cho anh đâu!
- Hân Mính, oan cho anh quá, anh còn không biết rốt cuộc em đang nói cái gì nữa. sao em lại đổ hết trách nhiện lên đầu anh chứ!
Diệp Lăng Phi có vẻ rất oan ức. nói:
- Hân Mính, em nói rõ cho anh nghe xem nào!
- Nói rõ cái gì chứ. Trước tiên anh đứng dậy, theo em đi ra ngoài!
Chu Hân Mính thúc giục.
Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Mính làm sao vậy, bỗng nhiên trở nên hơi điên điên khùng khùng thế này. Nhưng nếu như Chu Hân Mính đã nói vậy, Diệp Lăng Phi không thế làm gì khác ngoài việc rời giường, mặc quần áo giày dép cẩn thận, cùng Chu Hân Mính rời khòi gian phòng.
Hai người vừa ra khỏi phòng, vừa lúc gặp phải mẹ của Chu Hân Mính cũng từ trong phòng bước ra. Mẹ Chu Hân Mính thấy Chu Hân Mính đi ra từ căn phòng của Diệp Lăng Phi. liền gọi một tiếng:
- Hân Mính!
-Mẹ!
Không biết vì sao Chu Hân Mính lúc này có vẻ chột dạ, cô quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang đi cùng, sau đó mới đi đến mẹ mình. Chu Hân Mính nói với mẹ cô rằng:
- Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là mẹ không ngủ được, muốn tìm con để tâm sự thôi!
Mẹ của Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi cũng ra khỏi khỏi phòng liền hỏi:
- Hân Mính, không phải là con muốn cùng Diệp tiên sinh đi ra ngoài đó chứ?
- À, con muốn đi ra ngoài một lát, mua một số đồ vật!
Chu Hân Mính thì thầm vào tai mẹ mình.
- Kinh nguyệt của con tới, muốn ra ngoài mua băng vệ sinh. Nhưng mà con không lại không quen thuộc lắm với hoàn cảnh nơi này, buổi tối ra ngoài một mình con thấy rất sợ, vì thế con mới bảo anh ấy cùng đi.
Mẹ của Chu Hân Mính khẽ cười nói:
- À là thế hả. mẹ biết rồi. Hân Mính, con cứ đi đi, mẹ về phòng xem TV vậy!
- Vâng, mẹ à, chúng con đi trước, khi nào quay về con sẽ sang phòng mẹ!
Chu Hân Mính nói xong liền cùng Diệp Lăng Phi đi đến chỗ thang máy. Trong lúc chờ thang máy đi đến. Diệp Lăng Phi quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, rồi nhìn sang Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, vừa nãy em nói gì với mẹ em vậy, sao anh cứ cảm giác lén lén lút lút thế!
- Cũng là đo anh đấy!
Chu Hân Mính hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Nếu em thực sự xảy ra chuyện., em tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu!
- Gặp chuyện gì cơ?
Diệp Lăng Phi sửng sốt. hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. kinh nguyệt không đến thì có cái gì đâu. không phải là chỉ chậm lại môt tuần sao. lẽ nào em đang mang …
Diệp Lăng Phi nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, hai mắt mờ trừng trừng. Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới hai chữ đó, vội vàng lấy tay bịt miệng Diệp Lăng Phi lại, nói:
- Anh không nên nói lung tung, mau đi vào trong thang máy đi!
Hai người đi vào thang máy. cho đến khi xuống đến tầng một của khách sạn. Diệp Lăng Phi vẫn chưa khôi phục lại tinh thần sau cơn khiếp sợ vừa rồi. Cô nàng Trương Lộ Tuyết đã mang thai con của mình rồi. nếu như Chu Hân Mính cũng có bầu nữa, chẳng phải là mình sẽ có hai đứa con sao. Diệp Lăng Phi quả thực không ngờ mình lại nhanh được làm cha đến như vậy, hơn nữa lại là cha của hai đứa trẻ, nhất thời Diệp Lăng Phi còn chưa chuẳn bị sẵn sàng về mặt tâm lí.
Đi ra khỏi khách sạn, Diệp Lăng Phi vội vàng ôm eo Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, em đi lại cẩn thận một chút!
- Buông ra, em không sao mà!
Chu Hân Mính nói.
- Kinh nguyệt của em bị chậm lại có rất nhiều nguyên nhân, có thể là bởi vì chuyện của cha em, nhưng dù thế nào thì cứ mua que thử thai kiểm tra một chút cho yên tâm!
- Ừ, hẳn là như vậy, hẳn là như vậy!
Diệp Lăng Phi liên tục gật đầu, Ồm Chu Hân Mính đi về phía hiệu thuốc gần đây nhất. Vừa tiến vào hiệu thuốc, Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy cô y sĩ mà đêm qua mình cùng Vu Tiêu Tiếu đến đây đã gặp được.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy cô y sĩ này lập tức cảm thấy rất tức giận. cô ta lại dám nói mình và Vu Tiêu Tiếu là hai cha con. chả lẽ mình thực sự già đến thế sao?
- Tôi muốn mua que thử thai!
Chu Hân Mính có vẻ không được tự nhiên, những chuyện thế này ai gặp phải cũng sẽ cảm thấy thẹn thùng. Nữ bác sĩ kia có lẽ đã sớm nhìn quen nên cũng không nói gì. Cô ta lấy que thử thai ra. đặt lên quầy hàng, báo giá:
- Tám tệ!
-
Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, vội vàng nhận phần thanh toán tiền. Lúc này, Chu Hân Mính đã hỏi cô y sĩ kia làm thế nào để sử dụng, loại que thử thai nên dùng nước tiểu buổi sớm. đặc biệt là nước tiểu lần đầu tiên, như vậy sẽ hiệu quả nhất. Chờ Diệp Lăng Phi cầm lấy phiếu thanh toán, Chu Hân Mính đã cất que thử thai vào trong túi..
-Đi thôi!
Chu Hân Mính nói.
- Ừ!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính vừa định đi ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hôm qua. đột nhiên quay trở lại nói với nữ bác sĩ kia rằng:
- Cô nhìn rõ ràng rồi nhé, bây giờ tôi mới ba mươi tuổi thôi đấy!
Trong khi nữ bác sĩ kia còn đang hết sức sửng sốt. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đã đi ra khỏi hiệu thuốc. Vừa ra ngoài, Chu Hân Mính lập tức kỳ quái hòi:
- Diệp Lăng Phi. sao vừa nãy anh lại muốn nói số tuổi của mình cho cô bác sĩ kia thế?
- Không có việc gì đâu. chỉ là bỗng dưng anh muốn nói thôi!
Diệp Lăng Phi đáp.
- Nhưng mà vì sao anh lại phải nói dối nhỉ, em nhớ rõ anh cũng đã ngoài ba mươi rồi cơ mà!
Những lời này của Chu Hân Mính làm Diệp Lăng Phi vốn da mặt rất dày cũng phải đỏ lên, hắn ngượng ngùng trả lời:
- Hân Mính, em nói như vậy không hay lắm đâu. không phải người ta thường nói. đàn ông rất ghét người khác hỏi mình bao nhiêu tuổi sao?
Chu Hân Mính nghe vậy liền bật cười, nói:
- Hình như chủ ngữ trong câu này phải là phụ nữ mới đúng, sao lại biến thành đàn ông vậy?
- ừm, phổ biến, phổ biến là được!
Diệp Lăng Phi ôm eo thon của Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, chúng ta mau chóng quay về khách san đi!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính mới đi khỏi hiệu thuốc không bao xa, điện thoại di động của Diệp Lăng Phi chợt đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra xem, thì ra là tiểu nha đầu Vu Tiêu Tiếu kia gọi cho mình. Diệp Lăng Phi không biết ngày hôm nay Vu Tiêu Tiếu và mẹ cô ở cùng nhau như thế nào, nhưng thấy bây giờ Vu Tiêu Tiếu mới gọi điện thoại cho mình, Diệp Lăng Phi đoán được Vu Tiêu Tiếu hẳn là đã hòa thuận với những người trong nhà rồi.
- Tiểu nha đầu. có chuyện gì vậy, có phải là em đã về nhà rồi không?
Diệp Lăng Phi tay phải ôm Chu Hân Mính, tay trái cầm điện thoại nói chuyện, vẻ mặt tươi cười khoái chí khiến Chu Hân Mính không nhịn được cấu vào cánh tay Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi đau đến mức nhe răng, chợt nhớ ra Chu Hân Mính còn đang ở ngay bên cạnh mình, phải tỏ ra đứng đắn một chút thì tốt hơn.
- Sư phụ, anh đoán thử xem?
Lúc này Vu Tiêu Tiếu đang nằm trên giường, trên người cô chỉ mặc độc một cái quần lót tam giác nhỏ, hai chân cô cuộn tròn lại cười nói:
- Nếu như mà anh đoán đúng thì sẽ có thưởng đó!
- Anh đoán em đang ở nhà!
Diệp Lăng Phi nói
- Nhưng mà cái phần thường của em anh cũng không cần, lại càng không dám nhận!
- Chẳng thú vị gì cả, em còn muốn chơi với anh một chút mà!
Vu Tiêu Tiêu cười nói.
- Sư phụ. bây giờ em đang nằm ở trên giường, chỉ mặc mỗi một chiếc quần con thôi, sư phụ, anh có muốn ngắm nhìn em không?
- Cũng không phải là anh chưa từng nhìn qua. anh không xem đâu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mau mau ngủ đi. đừng có náo loạn nữa là được, biết không?
- Sư phụ, em biết rồi!
Vu Tiêu Tiêu nói,
- Sư phụ, ngày mai em còn muốn đi gặp anh. Em đã nói cho cha em biết rồi, cha em cũng không nói gì cả, mẹ em thì chỉ căn dặn em phải đề phòng những người đàn ông đã có vợ mưu đồ bất chính với mình!
Diệp Lăng Phi xấu hổ cười cười, nói:
- Vấn đề này tạm thời không đề cập đến nữa. À, anh quên nói cho em biết, anh đang đi dạo phố với Hân Mính đây này!
Vu Tiêu Tiếu là cô bé thông minh mức nào cơ chứ. vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong lòng lập tức hiểu ra. Cô cười ha hả, nói:
- Sư phụ, chẳng trách tự dưng anh lại biến thành một người đàng hoàng như vậy. hóa ra là do chị Hân Mính đang ở ngay bên cạnh anh hả. Được rồi, anh đưa điện thoại cho chị Hân Mính đi. em muốn tán gẫu với chị ấy!
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho Chu Hân Mính, bảo:
- Tiêu Tiếu tìm em để nói chuyện phiếm này!
Chu Hân Mính nhận lấy điện thoại, cười nói:
- Tiêu Tiếu, khuya như vậy mà em còn chưa đi ngủ à?
- Chị Hân Mính, em muốn tố cáo với chị, đêm qua sư phụ muốn giở trò sàm sỡ em!
Vu Tiêu Tiếu nói như vậy cũng không làm cho Chu Hân Mính cảm thấy quá giật mình, đêm qua cô đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu cùng đi với nhau. Nhưng mà khi Chu Hân Mính nghe Vu Tiêu Tiếu nói như vậy, cô vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn Diệp Lăng Phi. ánh nhìn của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi mất tự nhiên, hắn không biết Vu Tiêu Tiếu nói với Chu Hân Mính là đêm qua hắn muốn làm bậy với Vu Tiêu Tiếu. Nếu như biết được Vu Tiêu Tiếu nói như thế, chắc hắn Diệp Lăng Phi sẽ nhảy dựng lên, rõ ràng hắn không làm gì cả. kết quả lại bị Vu Tiêu Tiếu đổ oan.
Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng Phi xong, cười nói với Tiêu Tiếu:
- Tiêu Tiếu, có muốn chị giúp em giáo huấn tên này hay không?
- Ha ha. chị Hân Mính, em chỉ đùa chị một chút cho vui thôi. Được rồi, chị Hân Mính. Sáng sớm ngày mai em sẽ đến chỗ hai người, tối nay không tiếp tục trò chuyện với chị nữa!
- ừ, tốt lắm, em ngủ sớm đi nhé!
Chu Hân Mính nói chuyện với Vu Tiêu Tiếu xong, trả điện thoại di động lại cho Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi. đêm qua có phải anh đã làm chuyện gì mờ ám không?
Những lời này của Chu Hân Mính làm cho Diệp Lăng Phi cả kinh, thầm nghĩ:
"Lẽ nào Chu Hân Mính biết chuyện đêm qua mình đã ngủ chung một giường với Vu Tiêu Tiếu sao?”
Trước mặt Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không dám nói dối, thế nhưng, hắn vẫn chần chừ không muốn nói ra, đành phải lựa chọn phương án giả câm giả điếc. Chu Hân Mính thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi như vậy, cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiêu Tiếu đã nói với em rồi, đêm qua anh muốn giở trò bậy bạ với cô bé, không biết đó có phải là sự thực không đấy?
- Giả dối, chắc chắn là nó nói dối!
Diệp Lăng Phi vừa nghe những lời này, lập tức phản bác:
- Cái con nhóc Tiêu Tiếu này muốn vu oan hãm hại anh, đêm qua tất cả đều là nó chủ động dụ dỗ anh, anh không hề có ý đồ đen tối gì với nó cả!
Vừa nói xong câu này, Diệp Lăng Phi lập tức ý thức được mình đã nói những thứ không nên nói. nhưng mà lúc này có muốn thu hồi lại thì cũng đã không kịp nữa rồi. Chu Hân Mính hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em biết ngay là thể nào anh cũng gây ra mấy chuyện này mà, nếu như để Tình Đình biết chuyện lần này em muốn xem anh sẽ ứng phó như thế nào?
- Hân Mính, em nghe anh nói đã, lần này anh thực sự bị oan uổng mà, đêm qua anh và Vu Tiêu Tiếu chưa hề phát sinh bất cứ chuyện gì mà!
Diệp Lăng Phi oan khuất nói,
- Em nhất định phải tin tường anh!
Chu Hân Mính khoát khoát tay. nói
- Chuyện của anh em muốn quản nhưng cũng không quản được, bây giờ em không có thời gian rảnh rỗi để mà lo chuyện của anh. anh tự lo lấy chuyện cùa mình là được rồi!
Chu Hân Mính bỏ lại những lời này, bước vội hai bước, cố ý giữ khoảng cách với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy, bỗng nhiên cười toe toét, hắn biết lần này Chu Hân Mính nhất định sẽ bao che cho mình. Diệp Lăng Phi cũng vội vàng tăng tốc đuổi theo Chu Hân Mính, hắn lần thứ hai ôm Chu Hân Mính vào trong lòng, thừa dịp Chu Hân Mính không chú ý, Diệp Lăng Phi hung hăng hôn lên gương mặt Chu Hân Mính một cái, nói:
- Hân Mính, anh biết em rất tốt với anh, anh nghĩ bọn mình sẽ có con gái, nhất định nó sẽ giống em, không phải người ta thường nói con gái giống mẹ sao!
- Hứ, anh đừng nói lung tung nữa!
Chu Hân Mính ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại rất thích nghe những lời này.