Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 51: Trên huyện hành động (2)
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Tình hình hội nghị Huyện ủy bây giờ thì phía Trịnh, Trương đang chiếm ưu thế.
Vẻ mặt của đám người Cố hệ đang khá khó coi.
Khói thuốc lá càng lúc càng tràn ngập phòng họp, tiếng uống nước ừng ực có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhìn các thường vụ ngồi đây, Trương Thuận Tường cười nói:
- Trưởng phòng Tổ chức nhân sự xã Hoàn Thành – Ôn Tiến Tài là đồng chí giàu kinh nghiệm. Tôi cho rằng có thể vào Đảng ủy xã Hoàn Thành.
Ai chẳng biết gần đây Ôn Tiến Tài đang tạo quan hệ với Trương Thuận Tường. Trương Thuận Tường là muốn giúp người của mình một phen. Trương Thuận Tường cũng đang tức tối, lần trước điều chỉnh nhân sự xã Hoàn Thành, hắn không thể đưa một ai vào. Bây giờ dù như thế nào cũng phải đưa một người vào đó.
Trịnh Chí Minh cũng biết bây giờ trong tay Trương Thuận Tường không có ai. Hắn nghĩ một thành viên Đảng ủy xã cũng không có gì. Hơn nữa hai người đang là đồng minh nên dù như thế nào cũng phải ủng hộ Trương Thuận Tường. Trịnh Chí Minh liền gật đầu nói:
- Đề nghị của chủ tịch Trương không sai. Đáng lẽ thành viên Đảng ủy xã phải do bọn họ báo lên trên rồi thảo luận, nhưng tình hình xã Hoàn Thành bây giờ khá đặc biệt nên tôi thấy không thể làm gì khác hơn là để Huyện ủy lựa chọn giúp bọn họ. Ha ha, Ôn Tiến Tài cũng là nhân tài, tôi đồng ý với chủ tịch.
Thấy Trịnh Chí Minh đồng ý, mấy người Trịnh hệ đều phối hợp. Ôn Tiến Tài được thông qua và trở thành thành viên Đảng ủy xã Hoàn Thành.
Cố Hồng Quân đang vô cùng tức giận nhưng tình hình trong huyện là như vậy, hắn không thể khống chế được hội nghị Huyện ủy nữa. Cố Hồng Quân suy nghĩ một chút quyết không thể cứ để hội nghị tiếp tục như vậy. Mình phải đưa người của mình làm thành viên Đảng ủy xã Hoàn Thành mới được.
Đúng lúc này chính ủy Thiết Cương nói:
- Công việc của xã Hoàn Thành sau đây rất nặng nề. Tôi thấy Giang Anh Hà – chánh văn phòng xã Hoàn Thành rất được, có thể đưa đồng chí này vào Đảng ủy.
Thiết Cương bình thường không nói chuyện trong hội nghị bởi vì hắn không dựa vào bên nào. Vì thế hai bên đều kéo hắn khiến hắn có địa vị khác hẳn. Bây giờ hay rồi, hắn đưa ra sự lựa chọn, nếu mà từ chối thì chính là đẩy hắn sang phía đối diện rồi. Hội nghị Huyện ủy lập tức yên tĩnh.
Nghe xong Thiết Cương nói, rất nhiều người đang suy nghĩ người đẹp xã Hoàn Thành dính vào Thiết Cương từ bao giờ. Sao trước kia không nghe nói đến quan hệ của bọn họ chứ? Nhưng dù như thế nào cũng không nhận ra Thiết Cương có quan hệ nam nữ với Giang Anh Hà mà.
Cố Hồng Quân đang hao tâm tổn trí với việc Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường đang muốn khống chế xã Hoàn Thành, bây giờ nghe Thiết Cương nói liền suy nghĩ một chút. Theo lời Chu Hồng Thiên nói thì Tiểu Giang là người của Vương Trạch Vinh. Nếu Tiểu Giang vào Đảng ủy thì sẽ có lợi cho việc khống chế đám Trịnh hệ. Nghĩ đến đây Cố Hồng Quân cười nói:
- Đề nghị của lão Thiết rất chính xác. Tôi thấy để hai người này vào Đảng ủy đi.
Nói đến đây Cố Hồng Quân nói:
- Chúng ta biểu quyết một chút.
Trịnh Chí Minh cũng nói:
- Đề nghị của lão Thiết rất được. Tôi cũng đồng ý chánh văn phòng Giang Anh Hà.
Nói xong liền giơ tay lên. Hai đồng chí lãnh đạo hai phía giơ tay, các thường vụ khác cũng đưa tay lên.
Nhìn tình hình trong hội nghị Huyện ủy, Thiết Cương mỉm cười không nói gì thêm. Thực ra đây chỉ là ý tưởng đột nhiên của Thiết Cương mà thôi. Mấy hôm trước con trai lão nhắc đến bạn học nữ ở xã Hoàn Thành. Xem tình hình của con trai thì hình như hai người có điểm gì đó. Cô gái Giang Anh Hà này thì Thiết Cương đã được gặp, rất khôn khéo và có năng lực. Nếu như cô ta là đối tượng con mình thì việc này cũng rất tốt. Thiết Cương có thể giúp thì giúp. Mà hội nghị Huyện ủy càng lúc càng làm người ta khó chịu, mượn cơ hội này phát biểu cái nhìn của mình cũng để cho bọn họ biết sự tồn tại của mình.
Giang Anh Hà thành thành viên Đảng ủy xã Hoàn Thành khiến Cố Hồng Quân thầm cao hứng. Trịnh Chí Minh mày không phải muốn nắm xã Hoàn Thành sao? Có Giang Anh Hà là thành viên Đảng ủy, vậy thế lực phái Vương Trạch Vinh ở xã Hoàn Thành sẽ cao lên. Xã Hoàn Thành không đến lượt Trịnh Chí Minh chỉ đông chỉ tây rồi.
Trịnh Chí Minh cũng đang phân tích tình hình của mình. Thấy lực lượng bên phía Vương Trạch Vinh tăng lên, hắn trong lòng vừa động nếu đã như vậy thì phải làm lớn hơn nữa.
- Tôi có một suy nghĩ.
Trịnh Chí Minh gạt tàn thuốc lá rồi nói:
- Chủ tịch xã Lão Quân sắp rút về, tôi đề nghị phải mau chóng quyết định người giữ chức chủ tịch xã. Đồng chí Chu Hồng Thiên xã Hoàn Thành làm việc rất tốt, lại là đồng chí nhiều kinh nghiệm. Điều đồng chí Chu Hồng Thiên đến xã Lão Quân làm chủ tịch xã là rất tốt. Mọi người cứ nói suy nghĩ của mình.
Hội nghị Huyện ủy càng lúc càng hay rồi. Vốn đang nghiên cứu vấn đề phát triển du lịch huyện, bây giờ lại thành vấn đề bộ máy lãnh đạo xã Hoàn Thành. Có mấy thường vụ đang thầm than trong lòng, hội nghị Huyện ủy bây giờ càng lúc càng không nghiêm túc. Cố Hồng Quân xem ra không được rồi, ngay cả hội nghị Huyện ủy cũng không thể khống chế trong tay. Đáng thương. Xã Hoàn Thành năm nay không biết có bị động mồ động mả gì không mà bộ máy lãnh đạo không ngừng thay đổi.
Than thở là than thở nhưng phải đứng vững đội ngũ, càng là chuyện như vậy càng không thể coi nhẹ.
Nghe thấy Trịnh Chí Minh nói, Cố Hồng Quân vô cùng tức giận. Xã Lão Quân là xã lạc hậu nhất của huyện Khai Hà. Từ trước đến giờ đây vẫn là nơi xếp cuối cùng cả huyện. Đến đó là chủ tịch xã, Chu Hồng Thiên trên cơ bản như bị giáng chức.
Nhìn Trịnh Chí Minh một cái, lúc này Trịnh Chí Minh đang vùi đầu nhìn quyển sổ tay.
Trịnh Chí Minh làm như vậy chính là muốn làm mình mất mặt. Cố Hồng Quân sao không biết suy nghĩ của Trịnh Chí Minh. Việc này thoạt nhìn là thăng chức cho Chu Hồng Thiên, nhưng ý sau lưng cho mọi người biết hội nghị Huyện ủy là thiên hạ của Trịnh Chí Minh.
Cố nhịn cơn tức giận trong lòng, Cố Hồng Quân biết bây giờ mình nói gì cũng không có tác dụng, ngược lại còn làm cho Trịnh Chí Minh kiêu căng.
Lý Duy Hà nhìn hai người kia đang đấu, nghĩ đến Chu Hồng Thiên vừa đi thì xã Hoàn Thành trên cơ bản xã Hoàn Thành sẽ thành thiên hạ của Đinh Lỗi. Nghĩ đến Lưu Minh Xuân là người của mình, dù như thế nào thì Lý Duy Hà cũng phải giúp một chút. Lý Duy Hà suy nghĩ rồi nói:
- Phó chủ tịch xã A Hải Tôn Kế Mẫn đã làm mấy năm, lần này có thể điều ngang đồng chí đó đến xã Hoàn Thành không?
Đối với đề nghị của Lý Duy Hà, Cố Hồng Quân và Trịnh Chí Minh đều không có ý kiến. Tại sao, chủ yếu là vì Tôn Kế Mẫn làm người rất thẳng, căn bản không khom lưng. Hắn không theo bè kết phái gì cả. Dù là Cố Hồng Quân hay Trịnh Chí Minh đều không dựa vào. Tôn Kế Mẫn coi như là điểm khác lạ trong huyện Khai Hà. Nhiều lần có người muốn hạ Tôn Kế Mẫn nhưng người này có uy tín rất cao trong xã, quan mặc dù không lên nhưng không ai dám làm gì hắn.
Cố Hồng Quân thầm nghĩ đưa người này đặt ở xã Hoàn Thành dù sao cũng tốt hơn người của Trịnh Chí Minh, vội vàng nói:
- Đề nghị của lão Lý rất được. Đồng chí Tôn Kế Mẫn ở mặt nào cũng xuất sắc. Tôi thấy có thể đưa đồng chí đó lên vị trí quan trọng hơn.
Trịnh Chí Minh suy nghĩ một chút về tình hình xã Hoàn Thành. Đinh Lỗi có Trịnh Thu Lực, Ôn Tiến Tài vậy là ba người. Vương Trạch Vinh có Lưu Minh Xuân, Giang Anh Hà cũng là ba người. Vậy là hai bên ngang nhau. Bây giờ có Tôn Kế Mẫn ở giữa không nghiêng về ai, vậy là cân bằng.
Liếc nhìn Lý Duy Hà, trong lòng Trịnh Chí Minh có chút khó chịu. Nếu mình phản đối vậy Lý Duy Hà sẽ đứng sang phía Cố Hồng Quân. Như vậy hội nghị Huyện ủy sẽ có biến hoá. Trịnh Chí Minh chỉ có thể làm như thế này mà thôi.
- Tôi tán thành đề nghị của lão Lý. Đồng chí Tôn Kế Mẫn đúng là rất xuất sắc, đưa đồng chí đó đến xã Hoàn Thành giữ chức phó chủ tịch sẽ có lợi.
Nói đến đây Trịnh Chí Minh lại nói:
- Phó bí thư xã Hoàn Thành Chu Hồng Thiên được điều đi, chức phó bí thư còn lại tôi đề nghị do Trịnh Thu Lực tiếp nhận.
Rất nhanh mọi người đồng ý với việc Trịnh Thu Lực thành phó bí thư xã Hoàn Thành.
Ngay sau đó bọn họ mới nghiên cứu vấn đề tổ lãnh đạo phát triển du lịch.
Cố Hồng Quân mất thế nên chức tổ trưởng do Trịnh Chí Minh đảm nhiệm.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Last edited by Ms Mèo; 15-12-2010 at 04:17 PM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Sau khi xã một lần nữa được điều chỉnh bộ máy, Vương Trạch Vinh muốn triển khai công việc tại xã càng lúc càng khó khăn hơn. Mặc dù mỗi lần trong hội nghị Đảng ủy đều là ngang nhau, nhưng kết quả này vẫn làm cho Vương Trạch Vinh rất bực mình. Hắn một lòng muốn làm việc nhưng đám người Đinh Lỗi lại cứ ngăn cản hắn.
Trên đường lên huyện báo cáo công việc, Tiểu Giang nhỏ giọng nói với hắn:
- Vương ca, trong xã bây giờ đang có lời đồn nói là anh sẽ bị điều lên phòng Nông nghiệp làm phó trưởng phòng. Anh có nghe đến chưa?
- Phó trưởng phòng Nông nghiệp?
Vương Trạch Vinh đúng là không nghe được tin tức này. Nếu như quả thật là như vậy thì mình coi như xong.
- Em nghe ai nói?
Vương Trạch Vinh đoán chuyện này trong xã không có lửa thì sao có khói.
Tiểu Giang do dự một chút rồi nói:
- Một người bạn học cũ của em tên Lý Hoa nói. Bố người này là chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Huyện ủy.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang.
Bị Vương Trạch Vinh nhìn như vậy, Tiểu Giang vội vàng nói:
- Em không có gì với người đó, chỉ là bạn học mà thôi. Sau này gặp nhau ở trong buổi liên hoan.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình đầy nghi ngờ, Tiểu Giang khẽ cười nói:
- Người này đang theo đuổi em, nhưng em không đồng ý.
Tiểu Giang nói đến đây liền nhìn chằm chằm Vương Trạch Vinh mà nói:
- Anh cũng không phải không biết trái tim em mà.
Nói xong lời này mặt nàng đỏ ửng lên.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Giang như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nói chẳng lẽ mình đụng phải việc “Đen bạc đỏ tình sao?” Không có lý, Tiểu Giang này là người rất ham mê quyền lực mà.
- Tư Mã Thiên kia rốt cuộc đã thành công với Lưu Vi.
Tiểu Giang đột nhiên đổi đề tài.
- Tư Mã Thiên cưa được Lưu Vi rồi?
Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này rất khó giải thích. Lưu Vi không phải rất yêu Trịnh Thu Lực sao? Sao bây giờ lại theo Tư Mã Thiên.
- Không rõ, người ta chắc là thích lên xe của Tư Mã Thiên.
Tiểu Giang nói đến đây liền cố ưỡn ngực mình lên.
Thấy Tiểu Giang có động tác này, Vương Trạch Vinh cảm thấy bộ phận bên dưới của mình có phản ứng. Mẹ nó chứ, hai chiếc bánh bao kia sắp bay ra rồi.
Vương Trạch Vinh liếc nhìn lái xe. Đồng chí này rất được, hai mắt chỉ chăm chú nhìn đường, không bị hai người trong xe ảnh hưởng tới.
Vương Trạch Vinh bây giờ đúng là không biết thế nào cho tốt. Lữ Hàm Yên đối với mình là thật lòng, mỗi lần đến nhà, Hàm Yên đều rất dịu dàng với mình. Về việc chăm sóc người thì giỏi hơn Tiểu Giang nhiều.
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh lấy lại bình tĩnh rồi nói:
- Tình hình trong xã bây giờ như thế nào?
Rất nhiều chuyện Vương Trạch Vinh phải dựa vào Tiểu Giang mới có thể hiểu được.
- Cái này khó mà nói. Từ sau khi mọi người nghe được chỗ dựa của anh là giả nên cũng không quá tận tâm trong công việc. Thậm chí có không ít phòng ban bắt đầu giở trò, công việc càng lúc càng khó triển khai.
Tình hình này Vương Trạch Vinh biết. Cái khác không nói, chỉ riêng việc mình lên huyện báo cáo công việc. Đám người trước kia rất khách khí với mình thì bây giờ đều đổi mặt. Lần trước khi đến chỗ bí thư Cố báo cáo công việc. Mình đã hẹn thời gian, kết quả bí thư Cố nói có việc, ngay cả mình cũng không buồn gặp. Sau đó mình mới biết hôm đó bí thư Cố căn bản không có chuyện gì gấp cả.
Vương Trạch Vinh cảm thấy bây giờ mình lên huyện thì căn bản không có ai là người của mình.
- Vòng tròn.
Vương Trạch Vinh không nhịn được lẩm bẩm một câu. Xem ra mình muốn tạo dựng quan hệ là một vấn đề rất lớn. Trong chốn quan trường này nếu không có người thân cận thì đi đến đâu cũng khó khăn.
- Tiểu Giang, đến huyện rồi thì em đi làm chuyện của mình, tôi đến báo cáo với chủ tịch Trương một chút.
Vương Trạch Vinh thấy xe đến vào ủy ban huyện liền nói với Tiểu Giang.
Sau khi Vương Trạch Vinh xuống xe, xe nhanh chóng rời khỏi ủy ban huyện. Tiểu Giang còn phải đến Huyện ủy đưa tài liệu.
Vương Trạch Vinh đi trong trụ sở, vừa vào cửa đã thấy phó chủ tịch Lâm Tiến đi xuống.
Trước đây Lâm Tiến mỗi lần thấy Vương Trạch Vinh đều nhiệt tình đưa tay ra bắt, còn thân thiết nói “vất vả rồi” nhưng hôm nay tình huống đã biến hoá. Lâm Tiến chỉ nhìn Vương Trạch Vinh rồi ừ một tiếng bằng lỗ mũi và đi xuống.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Tiến, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất không tốt. Hắn lắc đầu rồi đi vào văn phòng của Trương Thuận Tường.
Chánh văn phòng ủy ban huyện Đoạn Văn Lượng thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền cười nói:
- Chủ tịch Vương đến à. Chủ tịch Trương đang gọi điện lên thành phố, anh đợi chút.
Thấy thái độ của Đoạn Văn Lượng cũng được một chút, tâm trạng của Vương Trạch Vinh tốt hơn nhiều. Đưa cho Đoạn Văn Lượng một điếu thuốc, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy làm phiền chánh văn phòng Đoạn báo cáo với chủ tịch một tiếng.
Đoạn Văn Lượng sao không biết tình hình của Vương Trạch Vinh. Lần này Vương Trạch Vinh đến mặc dù trước đó đã liên lạc qua, chủ tịch Trương cũng đồng ý gặp hắn. Nhưng vừa nãy Trương Thuận Tường đã đẩy lịch mình gặp Vương Trạch Vinh xuống cuối cùng. Điểm này cho thấy rõ Vương Trạch Vinh không còn đáng giá trong mắt Trương Thuận Tường nữa.
Hút hết điếu thuốc, Đoạn Văn Lượng nhìn qua làn khói quan sát Vương Trạch Vinh. Hắn cảm thấy Vương Trạch Vinh này thật sự là người tài. Ngồi ở đó mà không vội vàng, không lo lắng, trong lòng không khỏi thầm nghĩ bây giờ còn không thể làm quá căng quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nếu như tất cả lời đồn là giả và Vương Trạch Vinh có cơ hội xoay người thì sao, để quan hệ sẽ tốt hơn.
Vương Trạch Vinh ngồi khoảng gần tiếng, Đoạn Văn Lượng nghe điện rồi nói xin lỗi:
- Chủ tịch Vương, thật trùng hợp. Chủ tịch Trương muốn ra ngoài gặp một nhà đầu tư, chỉ có thể hẹn thời gian khác gặp anh.
- Không sao, lần sau tôi lại tới.
Trong lòng Vương Trạch Vinh có chút tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cười nói.
Ra ngoài cửa, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Tiểu Giang. Tiểu Giang nói một lát nữa mới xong việc.
Tìm một chỗ ngồi xuống, Vương Trạch Vinh vừa hút thuốc vừa nhìn người ra vào ủy ban.
Đã lâu không quan sát quan khí của người khác, Vương Trạch Vinh đang không có việc gì liền ngồi đánh giá người ra vào.
Càng nhìn càng thấy thú vị, Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện nhìn quan khí của người cũng có tác dụng đó chứ.
Người ra vào ủy ban huyện thì trên đầu mỗi người có quan khí khác nhau. Có quan khí hướng trái, có quan khí hướng phải, quan khí không phải không thay đổi.
Nhìn một lát, Vương Trạch Vinh mới phát hiện một điều khá hay, chỉ cần cùng một nhóm và quan hệ khá tốt thì quan khí của bọn họ cơ bản là cùng hướng. Có khi vài người cùng xuất hiện với bề ngoài thân thiết nhưng quan khí của bọn họ lại ở hướng khác nhau.
Bởi vì đã làm ở xã Hoàn Thành trong thời gian vài năm, hắn biết đám người đang đi tới. Trong đó chủ tịch xã và chánh văn phòng có quan hệ cùng hướng, phó chủ tịch xã đi theo bọn họ lại không phải, quan khí nghiêng hẳn về một bên.
Ha ha, Vương Trạch Vinh thầm cười lớn. Biết tình huống này hắn sẽ biết được quan khí có cùng hướng hay không, như vậy sẽ biết được vài điều.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 53: Phòng làm việc của Đinh Lỗi
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
- Bí thư Đinh, tôi tới báo cáo với anh về tình hình phát triển sản phẩm công nghệ của xã Hoàn Thành.
Vương Trạch Vinh nói. Gần đây hắn vẫn suy nghĩ về vấn đề phát triển xã Hoàn Thành. Xã Hoàn Thành có hang động ngầm, đây chính là trụ cột để phát triển du lịch, đồng thời cũng có thể kéo theo các ngành khác phát triển. Vì phối hợp phát triển du lịch, Vương Trạch Vinh dự định làm tốt các sản phẩm thủ công mỹ nghệ.
Các sản phẩm thủ công của huyện Khai Hà rất tốt, nếu như tìm được phương hướng sản xuất tốt hơn thì sẽ có tiền đồ lớn. Kinh tế phát triển, tăng thêm thu nhập của quần chúng nhân dân chính là chuyện rất tốt.
- Ngồi đi.
Đinh Lỗi lạnh nhạt nhìn Vương Trạch Vinh rồi đưa cho đối phương một điếu thuốc. Mặc dù Đinh Lỗi xem thường Vương Trạch Vinh, nhưng ít nhất bề ngoài hai người coi như cũng tạm được.
- Bí thư, bước tiếp theo trên huyện sẽ dồn toàn lực phát triển du lịch, chúng ta có rất nhiều các cơ sở thủ công. Vì thế tôi định xã dẫn đầu thành lập một công ty tiêu thụ, lấy hình thức đầu tư, các thôn dân cũng đóng góp cổ phần. Cứ như vậy, công ty sẽ chiếm được phần trăm nhiều trong việc tiêu thụ. Thôn dân cũng có nguồn thu nhất định, đây là chuyện hai bên cùng có lợi.
Vương Trạch Vinh nói một hơi hết suy nghĩ của mình ra. Bây giờ Vương Trạch Vinh chỉ một lòng muốn làm cho quần chúng nhân dân thu nhập cao hơn.
- Có thể, Tiểu Vương, việc này cậu cứ làm là được, trong quá trình thực hiện lấy công ty làm chủ.
Đinh Lỗi không ngẩng đầu lên mà lạnh nhạt nói. Cách xưng hô cũng từ Lão Vương thành Tiểu Vương. Đinh Lỗi cũng không còn thân thiết với Vương Trạch Vinh như trước, bắt đầu ra vẻ. Vương Trạch Vinh ngồi đó nói nhưng hắn chỉ vùi đầu xem văn bản.
- Theo ý tôi thì trong quá trình thực hiện xã sẽ tiến hành giám sát việc sản xuất, tiêu thụ. Quần chúng nhân dân không tham gia vào việc kinh doanh, chỉ chia cổ phần mà thôi.
Thấy Đinh Lỗi lạnh nhạt như vậy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ dù sao cũng nói qua với hắn ta, còn chuyện có xen vào hay không là việc của hắn. Đinh Lỗi không quản là tốt nhất, nếu không xen vào một chân càng thêm loạn.
Vương Trạch Vinh một bên nói với Đinh Lỗi, một bên quan sát phòng của Đinh Lỗi. Nghĩ đến tình huống phòng làm việc của mình, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ: “Mình khi vào đã thay đổi một số vị trí vật dụng trong phòng, không biết Đinh Lỗi này như thế nào? Trước bàn làm việc của hắn có thêm một chậu hoa, ngoài ra không có gì thay đổi thì phải”
Vương Trạch Vinh quan sát xong phòng làm việc rồi quan sát quan khí của Đinh Lỗi, hắn không khỏi giật mình. Lần trước thấy quan khí của Đinh Lỗi chỉ không yên, bây giờ đã yếu đi nhiều.
Cẩn thận quan sát, Vương Trạch Vinh lại phát hiện ra tình hình mới.
Chậu hoa trước bàn làm việc của Đinh Lỗi rất đẹp, hoa hồng, lá xanh khá tươi tốt. Nhưng quan khí trên người Đinh Lỗi đang tản mát về phía đóa hoa màu đỏ kia. Đúng là vì chậu hoa hút quan khí nên quan khí của Đinh Lỗi vốn không yên bây giờ lại yếu đi.
“Mẹ nó chứ, thì ra là cái này gây nghiệt” Vương Trạch Vinh thầm hít sâu một hơi. Hắn nghĩ trước đây Đinh Lỗi khá tốt với mình, nên Vương Trạch Vinh định nhắc nhở một chút. Nhưng nói như thế nào bây giờ, chẳng lẽ nói với Đinh Lỗi rằng đóa hoa đang hút quan khí của anh. Điều này tuyệt đối không thể. Vương Trạch Vinh này cũng là một chủ tịch xã cơ mà, không thể nói chuyện mê tín đó.
- Bí thư, chậu hoa này của anh rất đẹp, sao trước đây không thấy nhỉ?
Vương Trạch Vinh như tùy ý mà nói.
- Tiểu Bàng mang tới đó, rất đẹp.
Vương Trạch Vinh vừa nhắc đến chậu hoa, Đinh Lỗi liền vui vẻ một chút.
- Tiểu Bàng.
Vương Trạch Vinh lập tức nghĩ tới Bàng Mẫn. Bàng Mẫn trước đây là tình nhân của Hòa Quốc Hùng. Hòa Quốc Hùng vừa mới bị điều đi, cô ả không ngờ đã quyến rũ được Đinh Lỗi. Việc này Vương Trạch Vinh trước đã nghe được Tiểu Giang nói. Tiểu Giang nói gần đây Bàng Mẫn hay được Đinh Lỗi gọi vào phòng làm việc, khi đi ra mặt lại đầy thỏa mãn.
- Bí thư Đinh, chậu hoa này đặt trước bàn anh có vẻ không hợp lý mấy. Tôi thấy để sang bên kia sẽ càng đẹp hơn.
Vương Trạch Vinh tùy tiện chỉ một chỗ với Đinh Lỗi.
- Không có gì, đặt đấy cũng được. Tiểu Bàng nói, chậu hoa để đó mới làm cả phòng đầy tươi mát.
Đinh Lỗi quả quyết từ chối.
Thấy Đinh Lỗi không muốn đổi vị trí chậu hoa, Vương Trạch Vinh cũng không thể nói để đó sẽ ảnh hưởng đến quan khí của Đinh Lỗi. Vì thế hắn phải ngậm miệng. Thực ra dù Vương Trạch Vinh nói ra thì Đinh Lỗi cũng không tin.
Chậu hoa hút quan khí mà cũng tin, vậy khác gì hoa thành tinh hút dương khí con người.
Vương Trạch Vinh còn muốn nói gì nữa thì Đinh Lỗi đã lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch Vương còn việc gì nữa không?
Vương Trạch Vinh nghe ra là đang đuổi mình. Lúc đang định đứng dậy thì chỉ nghe thấy cửa được mở ra, Bàng Mẫn ưỡn ẽo đi vào, nũng nịu nói:
- Bí thư, tài liệu ngài cần.
Nghe thấy giọng của Bàng Mẫn, Đinh Lỗi ngẩng đầu lên nhìn, mặt cười tươi như hoa.
- Bí thư làm việc, tôi đi đây.
Vương Trạch Vinh không muốn ở lại thêm nữa. Hắn thầm nghĩ: “Quan khí của Đinh Lỗi xảy ra vấn đề liên quan mẹ gì đến mình. Hắn không nghe thì thôi, còn đuổi mình đi. Kệ mẹ hắn. Có lẽ trong lòng hắn đang muốn mình mau cút để còn chơi gái”.
- Ừ.
Đinh Lỗi đứng dậy đưa Vương Trạch Vinh ra ngoài, cái này gần đây rất hiếm thấy.
Cửa được đóng chặt lại, bên trong mơ hồ vang lên tiếng động.
- Gian phu dâm phụ chứ mẹ gì.
Vương Trạch Vinh chửi thầm một câu trong lòng. Hắn quan sát quan khí của mình thì thấy rất dày và chắc chắn. Hắn không khỏi thầm than về quan khí của Đinh Lỗi. Cũng không biết Đinh Lỗi sẽ xảy ra tình hình gì. Hy vọng hắn không xảy ra chuyện lớn. Dù sao hắn đã từng giúp mình mà, làm người không thể không có lương tâm.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi đi đến phòng làm việc của phó chủ tịch Tôn Kế Mẫn.
Phó chủ tịch Tôn Kế Mẫn mới tới là riêng một phía. Trong mấy hội nghị gần đây Tôn Kế Mẫn lên tiếng dường như rất có nguyên tắc nhưng thật ra không có quy củ. Nói khó nghe là không có đầu óc, không biết làm người. Chỉ cần chuyện hắn cho là đúng thì sẽ toàn lực đi tranh lấy. Nếu hắn không cho là đúng thì dù là người từng theo hắn, bây giờ hắn cũng kiên quyết phản đối.
- Lão Tôn.
Vương Trạch Vinh mỉm cười đi vào.
- Chủ tịch Vương có chuyện gì sao?
Nghe thấy Tôn Kế Mẫn hỏi như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Phó chủ tịch Tôn đã đến được một thời gian mà chúng ta vẫn chưa chính thức ngồi nói chuyện. Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi nên tôi tới nói chuyện với anh.
- Như vậy à.
Tôn Kế Mẫn lạnh nhạt mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
- Lão Tôn, anh cho rằng công tác xây dựng nông thôn mới của xã chúng ta đang làm thế nào?
Vương Trạch Vinh quyết định dùng vấn đề này để mở bài.
- Thứ tôi nói thẳng, xây dựng nông thôn mới là chuyện tốt nhưng theo tình huống tôi biết thì thấy vẫn tồn tại ban quản lý Hợp tác xã lấy quyền làm việc riêng. Khi một Hợp tác xã phát triển, mỗi một lãnh đạo trong Hợp tác xã hoàn toàn có thể lợi dụng quyền lực trong tay để kiếm lợi về mình. Vấn đề này sẽ tạo thành khó khăn rất lớn đối với bước tiếp theo.
Tôn Kế Mẫn nói đến chính là vấn đề có nhiều quan chức ở thôn tham ô tài chính. Tôn Kế Mẫn này khá có năng lực, ánh mắt nhìn mọi chuyện của hắn cũng khá xa.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đây đúng là một chuyện lớn. Chúng ta không có kinh nghiệm gì nên chỉ có thể đi một bước tính một bước.
- Chủ tịch Vương nói rất đúng, thực tế và ý tưởng phải kết hợp, đồng thời phải tăng cường giám sát các người có quyền.
- Rất đúng, vậy lão Tôn xem có nên lập một tổ kiểm tra không nhỉ?
- Tôi nghĩ nên làm như vậy.
Hai người không ngừng tiến hành trao đổi, Tôn Kế Mẫn cũng đưa ra khá nhiều ý kiến đáng giá.
Vừa nói chuyện, Vương Trạch Vinh vừa quan sát quan khí của Tôn Kế Mẫn. Quan khí của Tôn Kế Mẫn mặc dù không có biến hoá quá nhiều nhưng đã có tăng lên. Quan khí của Tôn Kế Mẫn rất dầy.
Thông qua cuộc nói chuyện, Vương Trạch Vinh muốn thăm dò suy nghĩ của Tôn Kế Mẫn, cũng hiểu thêm một chút về Tôn Kế Mẫn. Tôn Kế Mẫn thực ra là người vì công việc. Hắn chỉ nhằm vào công việc mà nói, không nhằm vào bất cứ ai.
Trong cuộc nói chuyện, rất nhiều quan điểm của Vương Trạch Vinh đã được Tôn Kế Mẫn ủng hộ. Vương Trạch Vinh hiểu hơn về Tôn Kế Mẫn, đồng thời Tôn Kế Mẫn cũng hiểu được đôi chút về Vương Trạch Vinh. Tôn Kế Mẫn cảm thấy Vương Trạch Vinh rất hợp ý với mình.
Đến bây giờ Vương Trạch Vinh xem như trên cơ bản làm tốt quan hệ với Tôn Kế Mẫn.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 54: Lữ Khánh Phân do dự
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Chuyện Vương Trạch Vinh có thể mất chức truyền khắp trong xã. Là mẹ của Lữ Hàm Yên, Lữ Khánh Phân rất quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh, bây giờ càng lúc càng có nhiều tin đồn rơi vào tai bà, điều này làm Lữ Khánh Phân vô cùng lo lắng. Lữ Khánh Phân vốn hy vọng vào tương lai tốt đẹp khi Lữ Hàm Yên lấy Vương Trạch Vinh, bây giờ bà ta lại do dự.
Nói thật bỏ qua các chuyện khác không tính, Lữ Khánh Phân có cảm tình khá tốt với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh trừ năng lực ra thì người trông cũng được. Nhưng chuyện trong xã thời gian gần đây làm cho Lữ Khánh Phân lo lắng. Nếu đồng ý chuyện của Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh, thì chỉ sợ thằng ranh này mất chức thì không xong. Nếu không đồng ý thì bây giờ Lữ Hàm Yên lại đang vô cùng vui vẻ, có lẽ rất khó chia rẽ.
Lữ Hàm Yên vừa đi vừa ngâm nga hát về đến nhà, Lữ Khánh Phân vội vàng kéo con gái lại ngồi xuống rồi nói:
- Hàm Yên, chuyện của Vương Trạch Vinh con nghĩ như thế nào?
- Chuyện gì ạ?
Lữ Hàm Yên cau mày nói. Thấy mẹ lạ như vậy, Lữ Hàm Yên không khỏi có chút kinh ngạc.
- Còn có thể là chuyện gì chứ. Bây giờ trong xã đang đồn ầm lên Vương Trạch Vinh sẽ mất chức.
- Việc này ạ. Có gì đâu cơ chứ, không làm quan cũng tốt mà mẹ. Cả ngày Trạch Vinh bận đến độ không thấy người đâu.
Từ sau khi Vương Trạch Vinh lên làm chủ tịch xã, chuyện của hắn càng lúc càng nhiều. Hai người muốn tìm cơ hội ở bên nhau cũng khó.
- Con bé ngốc này.
Lữ Khánh Phân không khỏi có chút tức giận. Tính cách của con gái sao khác xa mình như vậy.
- Hàm Yên, nếu Tiểu Vương mất chức thì cuộc sống của con sau này sẽ khổ đó.
Lữ Khánh Phân lo lắng nói.
- Lần này mẹ không thể ngăn cản được nữa đâu. Dù như thế nào con cũng không rời khỏi Trạch Vinh.
Lữ Hàm Yên thấy mẹ còn muốn nói liền kiên quyết đưa ra suy nghĩ của mình.
- Mẹ chỉ nói một chút mà thôi. Con xem con trai của trưởng phòng Trương trên huyện thành đó. Vẻ ngoài có vẻ ngoài, kinh tế có kinh tế, hơn nữa còn đang làm việc ở phòng Thuế huyện, cũng đã là một lãnh đạo ở phòng. Người ta theo đuổi con như vậy sao con không để ý tới.
Lữ Khánh Phân cố gắng nói.
Lữ Hàm Yên mất hứng đứng lên đi vào trong phòng mình.
- Xem ra đã quyết tâm rồi.
Lữ Khánh Phân thở dài một tiếng rồi nói. Bà biết tâm tư của con gái, về cơ bản không thể thay đổi được nữa rồi.
Lữ Khánh Phân suy nghĩ một chút rồi đuổi theo vào phòng. Nhìn con gái nằm trên giường, Lữ Khánh Phân nói:
- Mẹ biết tâm tư của con, nhưng không biết thằng ranh kia nghĩ như thế nào. Để con đó mãi không kết hôn, cả ngày đi làm mấy việc không quan trọng. Hàm Yên, mẹ nghe nói Giang Anh Hà ở Văn phòng Đảng chính có quan hệ không rõ ràng với Vương Trạch Vinh. Con phải để ý đó.
- Trạch Vinh không phải loại người như vậy, mẹ đừng nghe người khác nói bậy.
Lữ Hàm Yên ngồi dậy nói.
Thở dài một tiếng, Lữ Khánh Phân đi ra ngoài.
Thấy mẹ đi ra, Lữ Hàm Yên bắt đầu suy nghĩ. Lời đồn Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà có quan hệ không rõ ràng thì nàng đã nghe từ trước. Nhưng bây giờ càng lúc càng truyền loạn, có cả lời đồn hai người ở cùng nhà. Gần đây Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà thường xuyên đi lên đi xuống với nhau, Lữ Hàm Yên cũng lo lắng.
Bởi vì nguyên nhân công việc nên cơ hội Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên gặp nhau càng lúc càng ít. Nhưng Giang Anh Hà kia hàng ngày đều đi đi lại lại trước mặt Vương Trạch Vinh, không phải hai người bọn họ sẽ có tình cảm đó chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Lữ Hàm Yên liền lo lắng. Giang Anh Hà kia cũng rất đẹp. Bây giờ ở lâu bên cạnh Vương Trạch Vinh, không xảy ra chuyện gì đó chứ?
- Hàm Yên, ăn cơm thôi.
Lữ Khánh Phân ở bên ngoài lớn tiếng nói.
- Vâng.
Lữ Hàm Yên vừa nói rồi rút điện thoại di động ra.
Tìm đến số máy “ông xã”, Lữ Hàm Yên gọi.
Đầu bên kia vang lên tiếng của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói:
- Anh có đang bận không?
Vương Trạch Vinh lúc này đang chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc. Hắn vừa nãy đang đọc tài liệu nên không chú ý trời đã tối. Thấy Lữ Hàm Yên gọi điện tới, trước mắt Vương Trạch Vinh liền hiện ra thân hình xinh đẹp của nàng. Hắn cười nói:
- Anh đang định đến nhà em ăn cơm.
- Anh chờ em, chúng ta ra ngoài ăn.
Lữ Hàm Yên dịu dàng nói.
- Được.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã ít đi ăn cơm khách hơn trước nhiều, đám người vây quanh hắn trước kia bây giờ đã không thấy. Hắn biết nguyên nhân mà, trong chính quyền luôn nhiều kẻ hám lợi.
- Đến bữa ăn mà con còn định đi đâu?
Thấy con gái ăn mặc đẹp, Lữ Khánh Phân có chút khó chịu. Bà biết Lữ Hàm Yên nhất định là hẹn với thằng ranh Vương Trạch Vinh kia. Việc này nếu là trước kia thì Lữ Khánh Phân sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ Lữ Khánh Phân lại có chút lo lắng.
- Trạch Vinh hẹn con đi ăn, mẹ ăn đi.
Lữ Hàm Yên không giấu chỉ là đổi lại người hẹn từ mình thành Vương Trạch Vinh.
Nhìn Lữ Hàm Yên mở cửa ra ngoài, Lữ Khánh Phân chẳng còn hứng mà ăn.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên liền đi tới khoác tay hắn.
- Anh đợi lâu chưa?
Lữ Hàm Yên dịu dàng nói.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Có thể đợi được Lữ Hàm Yên xinh đẹp thì bao lâu cũng không sao.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói, Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm âu yếm. Mỗi lần nghe được lời Vương Trạch Vinh khen mình, Lữ Hàm Yên rất vui.
- Em muốn ăn gì?
Vương Trạch Vinh hỏi. Hôm nay có thể ở bên người đẹp, Vương Trạch Vinh rất vui.
- Ăn ở quán nào đó cũng được.
Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh đi đến một quán lẩu ven đường. Huyện Khai Hà gần đây đang nổi lên phong trào ăn lẩu. Mà lẩu khá thích hợp hai người ăn, mỗi lần chỉ vài chục tệ nên khá rẻ.
Ăn uống cần có cảm giác. Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên dẫn mình đến chỗ ăn giá rẻ này liền biết nàng không muốn mình tốn nhiều tiền, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Ôm chặt Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ: “Tìm phụ nữ phải tìm người phụ nữ như vậy”.
Ngồi trong quán nhỏ, hai người dựa sát vào nhau.
Bởi vì đây cũng là trong xã nên không ít người đến đây ăn đều chào Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đến đây ăn, có một chút người đang thầm đoán Vương Trạch Vinh này không được rồi, ăn cũng phải đến chỗ giá rẻ. Có những người lại thấy người đẹp như Lữ Hàm Yên mà qua lại với Vương Trạch Vinh, đúng là phí phạm.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên không biết suy nghĩ của mọi người. Hai người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất tốt.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo
Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 54: Lữ Khánh Phân do dự
Nguồn: sưu tầm by me :1 (4):
Chuyện Vương Trạch Vinh có thể mất chức truyền khắp trong xã. Là mẹ của Lữ Hàm Yên, Lữ Khánh Phân rất quan tâm đến tình hình của Vương Trạch Vinh, bây giờ càng lúc càng có nhiều tin đồn rơi vào tai bà, điều này làm Lữ Khánh Phân vô cùng lo lắng. Lữ Khánh Phân vốn hy vọng vào tương lai tốt đẹp khi Lữ Hàm Yên lấy Vương Trạch Vinh, bây giờ bà ta lại do dự.
Nói thật bỏ qua các chuyện khác không tính, Lữ Khánh Phân có cảm tình khá tốt với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh trừ năng lực ra thì người trông cũng được. Nhưng chuyện trong xã thời gian gần đây làm cho Lữ Khánh Phân lo lắng. Nếu đồng ý chuyện của Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh, thì chỉ sợ thằng ranh này mất chức thì không xong. Nếu không đồng ý thì bây giờ Lữ Hàm Yên lại đang vô cùng vui vẻ, có lẽ rất khó chia rẽ.
Lữ Hàm Yên vừa đi vừa ngâm nga hát về đến nhà, Lữ Khánh Phân vội vàng kéo con gái lại ngồi xuống rồi nói:
- Hàm Yên, chuyện của Vương Trạch Vinh con nghĩ như thế nào?
- Chuyện gì ạ?
Lữ Hàm Yên cau mày nói. Thấy mẹ lạ như vậy, Lữ Hàm Yên không khỏi có chút kinh ngạc.
- Còn có thể là chuyện gì chứ. Bây giờ trong xã đang đồn ầm lên Vương Trạch Vinh sẽ mất chức.
- Việc này ạ. Có gì đâu cơ chứ, không làm quan cũng tốt mà mẹ. Cả ngày Trạch Vinh bận đến độ không thấy người đâu.
Từ sau khi Vương Trạch Vinh lên làm chủ tịch xã, chuyện của hắn càng lúc càng nhiều. Hai người muốn tìm cơ hội ở bên nhau cũng khó.
- Con bé ngốc này.
Lữ Khánh Phân không khỏi có chút tức giận. Tính cách của con gái sao khác xa mình như vậy.
- Hàm Yên, nếu Tiểu Vương mất chức thì cuộc sống của con sau này sẽ khổ đó.
Lữ Khánh Phân lo lắng nói.
- Lần này mẹ không thể ngăn cản được nữa đâu. Dù như thế nào con cũng không rời khỏi Trạch Vinh.
Lữ Hàm Yên thấy mẹ còn muốn nói liền kiên quyết đưa ra suy nghĩ của mình.
- Mẹ chỉ nói một chút mà thôi. Con xem con trai của trưởng phòng Trương trên huyện thành đó. Vẻ ngoài có vẻ ngoài, kinh tế có kinh tế, hơn nữa còn đang làm việc ở phòng Thuế huyện, cũng đã là một lãnh đạo ở phòng. Người ta theo đuổi con như vậy sao con không để ý tới.
Lữ Khánh Phân cố gắng nói.
Lữ Hàm Yên mất hứng đứng lên đi vào trong phòng mình.
- Xem ra đã quyết tâm rồi.
Lữ Khánh Phân thở dài một tiếng rồi nói. Bà biết tâm tư của con gái, về cơ bản không thể thay đổi được nữa rồi.
Lữ Khánh Phân suy nghĩ một chút rồi đuổi theo vào phòng. Nhìn con gái nằm trên giường, Lữ Khánh Phân nói:
- Mẹ biết tâm tư của con, nhưng không biết thằng ranh kia nghĩ như thế nào. Để con đó mãi không kết hôn, cả ngày đi làm mấy việc không quan trọng. Hàm Yên, mẹ nghe nói Giang Anh Hà ở Văn phòng Đảng chính có quan hệ không rõ ràng với Vương Trạch Vinh. Con phải để ý đó.
- Trạch Vinh không phải loại người như vậy, mẹ đừng nghe người khác nói bậy.
Lữ Hàm Yên ngồi dậy nói.
Thở dài một tiếng, Lữ Khánh Phân đi ra ngoài.
Thấy mẹ đi ra, Lữ Hàm Yên bắt đầu suy nghĩ. Lời đồn Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà có quan hệ không rõ ràng thì nàng đã nghe từ trước. Nhưng bây giờ càng lúc càng truyền loạn, có cả lời đồn hai người ở cùng nhà. Gần đây Vương Trạch Vinh và Giang Anh Hà thường xuyên đi lên đi xuống với nhau, Lữ Hàm Yên cũng lo lắng.
Bởi vì nguyên nhân công việc nên cơ hội Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên gặp nhau càng lúc càng ít. Nhưng Giang Anh Hà kia hàng ngày đều đi đi lại lại trước mặt Vương Trạch Vinh, không phải hai người bọn họ sẽ có tình cảm đó chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Lữ Hàm Yên liền lo lắng. Giang Anh Hà kia cũng rất đẹp. Bây giờ ở lâu bên cạnh Vương Trạch Vinh, không xảy ra chuyện gì đó chứ?
- Hàm Yên, ăn cơm thôi.
Lữ Khánh Phân ở bên ngoài lớn tiếng nói.
- Vâng.
Lữ Hàm Yên vừa nói rồi rút điện thoại di động ra.
Tìm đến số máy “ông xã”, Lữ Hàm Yên gọi.
Đầu bên kia vang lên tiếng của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên nhẹ nhàng nói:
- Anh có đang bận không?
Vương Trạch Vinh lúc này đang chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc. Hắn vừa nãy đang đọc tài liệu nên không chú ý trời đã tối. Thấy Lữ Hàm Yên gọi điện tới, trước mắt Vương Trạch Vinh liền hiện ra thân hình xinh đẹp của nàng. Hắn cười nói:
- Anh đang định đến nhà em ăn cơm.
- Anh chờ em, chúng ta ra ngoài ăn.
Lữ Hàm Yên dịu dàng nói.
- Được.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã ít đi ăn cơm khách hơn trước nhiều, đám người vây quanh hắn trước kia bây giờ đã không thấy. Hắn biết nguyên nhân mà, trong chính quyền luôn nhiều kẻ hám lợi.
- Đến bữa ăn mà con còn định đi đâu?
Thấy con gái ăn mặc đẹp, Lữ Khánh Phân có chút khó chịu. Bà biết Lữ Hàm Yên nhất định là hẹn với thằng ranh Vương Trạch Vinh kia. Việc này nếu là trước kia thì Lữ Khánh Phân sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ Lữ Khánh Phân lại có chút lo lắng.
- Trạch Vinh hẹn con đi ăn, mẹ ăn đi.
Lữ Hàm Yên không giấu chỉ là đổi lại người hẹn từ mình thành Vương Trạch Vinh.
Nhìn Lữ Hàm Yên mở cửa ra ngoài, Lữ Khánh Phân chẳng còn hứng mà ăn.
Vừa thấy Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên liền đi tới khoác tay hắn.
- Anh đợi lâu chưa?
Lữ Hàm Yên dịu dàng nói.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Có thể đợi được Lữ Hàm Yên xinh đẹp thì bao lâu cũng không sao.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói, Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh càng thêm âu yếm. Mỗi lần nghe được lời Vương Trạch Vinh khen mình, Lữ Hàm Yên rất vui.
- Em muốn ăn gì?
Vương Trạch Vinh hỏi. Hôm nay có thể ở bên người đẹp, Vương Trạch Vinh rất vui.
- Ăn ở quán nào đó cũng được.
Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh đi đến một quán lẩu ven đường. Huyện Khai Hà gần đây đang nổi lên phong trào ăn lẩu. Mà lẩu khá thích hợp hai người ăn, mỗi lần chỉ vài chục tệ nên khá rẻ.
Ăn uống cần có cảm giác. Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên dẫn mình đến chỗ ăn giá rẻ này liền biết nàng không muốn mình tốn nhiều tiền, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp. Ôm chặt Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ: “Tìm phụ nữ phải tìm người phụ nữ như vậy”.
Ngồi trong quán nhỏ, hai người dựa sát vào nhau.
Bởi vì đây cũng là trong xã nên không ít người đến đây ăn đều chào Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên đến đây ăn, có một chút người đang thầm đoán Vương Trạch Vinh này không được rồi, ăn cũng phải đến chỗ giá rẻ. Có những người lại thấy người đẹp như Lữ Hàm Yên mà qua lại với Vương Trạch Vinh, đúng là phí phạm.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên không biết suy nghĩ của mọi người. Hai người bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất tốt.
thanks ủng hộ ng post nhé :0 (50):
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ms Mèo