Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 51: Cuộc Hẹn (thượng).
Dịch Giả: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
“Tần đại ca, ngươi nói xem lão xử nữ kia sẽ không để chúng ta đứng bên ngoài cả ngày a?” Vương Vĩ lưng dựa tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn Tần Nhị Bảo như tìm câu trả lời
“Móa nó, ngươi còn mặt mũi hỏi ta!” Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói như vậy, tức khí nói: “Ta vốn định cùng lão xử nữ kia xxx một trận, cũng tại ngươi lôi kéo ta, làm hại ta phải cùng ngươi đứng như thằng ngu tại chỗ này!”
“Ách…” Vương Vĩ nhìn Tần Nhị Bảo cả buổi, may mắn nói: “May mắn kéo ngươi lại, nói cách khác, ngươi đắc tội nàng, liền xong đời!”
“Cái gì?” Tần Nhị Bảo nghe Vương Vĩ nói như vậy, không dám tin tưởng hỏi: “Vì cái gì?”
“Lão xử nữ tên là Lương Chí Lan, học viên khóa chính trị trước chúng ta, là tổng giám thị trường, ở trường ngoại trừ hiệu trưởng, cũng là nhân vật có thực quyền, mọi nguời nhận định rằng là người nối nghiệp của hiệu trưởng, có tiếng nói cao nhất đấy, ở trường bất luận kẻ nào dám đắc tội nàng, kết cục không cần phải nói, nhất định rất thảm.” Vương Vĩ lòng còn sợ hãi miêu tả sự đáng sợ của Lương Chí Lan.
“Stop!” Tần Nhị Bảo khinh thường nhìn Vương Vĩ, biểu lộ như thế, thầm nghĩ: “Ta sợ cái trym, nàng dám trêu ta, ta sẽ cho nàng đẹp mặt.”
Linh leng keng…
Thời điểm bọn hắn nói chuyện phiếm, tiếng chuông tan học vang lên, Lương Chí Lan đi ra khỏi phòng học, trông thấy Vương Vĩ cùng Tần Nhị Bảo hai người không có nửa điểm hối cải, liền tức khí, vốn muốn đem hai người xách lên văn phòng, giáo huấn một trận, nhưng nghĩ một lát nữa, hiệu trưởng tìm nàng có việc, không tiện để ý nhiều đến bọn họ, vì vậy hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bọn hắn, liền bỏ đi.
“Giải tán!” Tần Nhị Bảo thấy lão xử nữ đi xa, kêu Vương Vĩ đi vào phòng học, trong nội tâm cảm thấy khó chịu, không khỏi thở dài, lúc này, Hứa Nghiên lại đi tới trước mặt Tần Nhị Bảo, cái gì cũng không nói, vụng trộm kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy, thẹn thùng chạy đi.
“Hứa Nghiên cho ngươi cái gì?” Hứa Nghiên mờ ám bị Vương Vĩ nhìn thấy rõ ràng, nhịn không được hỏi: “Lấy ra để cho ta nhìn xem.”
“Ngươi xem cọng lông à, cút xa một chút.” Trong nội tâm của Tần Nhị Bảo chỉ còn tờ giấy của Hứa Nghiên, tâm thần nhộn nhạo, nhưng lại cố ý mắng Vương Vĩ : “Ta hiện tại tâm tình rất phiền, chớ chọc ta!”
“Tần đại ca, ngươi như thế nào nói trở mặt liền trở mặt a?” Vương Vĩ hữu ý nói với Tần Nhị Bảo, tự nhiên không dám cùng hắn so đo quá mức, hỏa ngôn hảo ngữ nói: “Ta không nhìn rồi, còn không được sao?”
“Cái này còn không sai biệt lắm.” Tần Nhị Bảo đối với thái độ của Vương Vĩ rất hài lòng, vỗ vai hắn nói: “Xem ra tiểu tử ngươi rất thức thời, về sau có chuyện gì, cứ đến tìm ta.”
“Chuyện này hiện tại, coi như xong?” Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, vẻ mặt đau khổ hỏi
“Lời của ta, ngươi yên tâm, chuyện của người chính là chuyện của ta, chuyện của ta chính là chuyện của ta!”
Khi hai người đang nói chuyện, An Kỳ Nhi cùng Ân Huyên Vũ hướng bọn họ đi tới, Vương Vĩ cho rằng An Kỳ Nhi, đã biết tâm ý của nàng, tâm tình trêu chọc, An Kỳ Nhi đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo hỏi: “Ngươi rốt cuộc đến làm bảo tiêu hay là đến để nghịch bảo hã?”
“Nghịch bảo?” Tần Nhị Bảo nhất thời không hiểu ý của An Kỳ Nhi, không khỏi hỏi ngược lại: “Có ý từ gì!”
“Đừng làm cho chúng ta mất mặt giống như ngươi được không?” Ân Huyên Vũ nói xen vào: “Mất mặt xấu hổ quá, để cho người đi cùng một chỗ với chúng ta thật là mất mặt!”
“…” Tần Nhị Bảo im lặng nhìn qua các nàng, nếu là lúc bình thường hắn đã sớm trở mặt với các nàng, nhưng hiện tại tâm tư đều đặt trên tờ giấy của Hứa Nghiên rồi, lúc này nghe các nàng khiêu khích, nghe tai trái ra tai phải, không đáng so đo.
“Thực mất mặt!” An Kỳ Nhi cùng Ân Huyên Vũ hai người khiêu khích cả buổi, cũng không thấy Tần Nhị Bảo cãi lại, cảm thấy rất không thú vị, không hẹn mà cùng mắng một câu, phe phẩy tay áo bỏ đi, Tần Nhị Bảo lúc này mới kịp phản ứng, nhìn bóng lưng hai người, không khỏi mắng: “Mất mặt? Ta nếu không phải đến bảo hộ các ngươi, sẽ ở chỗ này chịu tội sao?”
“Tần đại ca!” vẻ mặt Vương Vĩ sùng bái nhìn qua Tần Nhị Bảo, trong ánh mắt toát ra tinh quang, hắn không nghĩ tới Tần Nhị Baor có quan hệ với các nàng mật thiết như vậy, cái gọi là làm quan cả họ được nhờ, chỉ cần hầu hạ tốt Tần Nhị Bảo, về sau sự tình mình cùng An Kỳ Nhi, nhất định là có hy vọng.
“Làm gì vậy?” Tần Nhị Bảo ác hàn nhìn qua Vương Vĩ, biết chắc phải là chuyện gì tốt
“Hắc hắc, ngươi biết đấy!” Vương Vĩ không có ý tú cười nói
“…” Tần Nhị Bảo phát hiện mình hiểu ra nhiều thứ, nhìn thấy bộ dạng nịnh nọt của Vương Vĩ, mở miệng mắng: “Thực đem ta làm người dẫn mối à?”
“Đừng nói chuyện khó nghe như vậy ah!” Vương Vĩ nghe Tần Nhị Bảo nói ra những lời thấp kém như vậy, trên mặt cũng có chút nhịn không được nói:
“Lão tử là người thô kệch!” Tần Nhị Bảo đem tức giận trong lòng toàn bộ trút lên người Vương Vĩ nói: “Ngươi làm gì ta?”
“Hảo hảo hảo! Ta không dám chọc ngươi, được lắm à nha!” Vương Vĩ thấy Tần Nhị Bảo bị các nàng An Kỳ Nhi răn dạy, tâm tình có chút không tốt, cũng không dám cùng hắn so đo nhiều, một đường chạy đi, tránh hắn càng xa càng tốt, miễn bị hắn đem ra làm nơi trút giận
Tần Nhị Bảo thấy Vương Vĩ cách mình càng ngày càng xa, gương mặt đang tức giận đột nhiên trở nên hèn mọn bỉ ổi, hơn nữa chuyển biến cực nhanh, tự nhủ: “Ta nếu không dùng chút thủ đoạn này, cái khối kẹo da trâu thật đúng là đuổi mãi cũng không đi!”
Dứt lời, liền đem tờ giấy trong túi của mình ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết: “Sau khi tan học, ta ở cửa trườn chờ ngươi!”
Tần Nhị Bảo nhìn qua tờ giấy, cảm giác lông mi của mình cũng cười lên, không nghĩ mới tới trường học ngày đầu tiên, lại có diễm ngộ như thế, khiến cho hắn nghĩ sẽ nói chuyện gì cùng với Hứa Nghiên.
Tần Nhị Bảo lúc này, tinh trùng thượng não, trong đầu đầy những suy nghĩ xấu xa, nhưng càng nghĩ càng hưng phấn, thầm nghĩ: “Hiện tại khí trời rất tốt, nếu như đánh dã chiến nhất định là lựa chọn không tệ, nhưng nếu như người ta không thích đánh dã chiến, muốn đi khách sạn, thì thế nào cũng muốn đi một nói cao cấp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của mình, nói cái gì cũng phải coi trọng một chút, nếu bắt đầu thì lụa chọn nhãn hiệu nào đây? TT? Durex? Kiệt Sĩ Bang? Kỳ thật sản phẩm trong nước chất lượng cũng không tệ…”
Tần Nhị Bảo nghĩ đến chảy nước miếng, mặt mũi rất dâm đãng, bất quá, đang lúc Tần Nhị Bảo đang suy nghĩ YY, Hứa Nghiên đang một mực chăm chú nhìn hắn, lần trước nàng tại phòng hóa trang của viện dưỡng lão, đã quen biết với hắn, lúc đó Tần Nhị Bảo hóa trang thành nữ nhân, bộ dáng khóc không ra nước mắt, làm cho nàng cười đến mấy ngày, hơn nữa Tần Nhị Bảo lớn lên cũng có bộ dáng bề ngoài ưa nhìn, cũng thuộc loại thanh tú điển trai.
Hứa Nghiên cảm giác mình có chút thích hắn, nhưng từ lần hoạt động chấm dứt, về sau không còn liên lạc được nữa, cho rằng không còn cơ hội gặp lại nhau, mình cũng vì thế mà khổ sở vài ngày, không nghĩ tới ngày khai giảng hôm nay, lại xuất hiện trước mặt mình, Hứa Nghiên cảm giác giống như bị sét đánh trúng, cả người run rẩy vì hạnh phúc, ai ngờ Tần Nhị Bảo lại giống như không biết đến mình.
Mình đến sau lưng hắn, một chút cũng không chú ý đến mình, đang lúc mình đang khổ sở, không nghĩ tới hắn lại đang chú ý đến thư tình của mình, Hứa Nghiên cảm giác vấn đề này giống như trong phim Hàn, vẫn cho rằng Tần Nhị Bảo là một tên đầu gỗ, không nghĩ đến hắn lại lãng mạn như vậy, từng đợt hạnh phúc trào dâng trong lòng, nàng không thể khắc chế trái tim của mình đang kịch liệt nhảy lên liên hồi, chủ động viết thư hồi âm cho Tần Nhị Bảo, cũng tự mình giao tận tay của hắn.
“Đây có phải là lời ước hẹn, Tần Nhị Bảo cũng không biết mình rất vui mừng hay không?” Hứa Nghiên giống như là đứa mê trai, ngốc nghếch nghĩ: “Có thể xem đây là thư tình bình thường không, thật là lãng mạn quá đi!” Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Nghiên nở nụ cười.
Cũng lúc đó, Tần Nhị Bảo trong đầu đầy suy nghĩ không đâu: “Cơ hội lần này, nhất định không thể bỏ qua, không tiếc giá nào, cũng phải đem nàng đẩy ngã…” Nghĩ đi nghĩ lại, phía dưới của Tần Nhị Bảo đã chào cờ. (^-^)
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 52: Cuộc Hẹn (Hạ).
Dịch Giả: Thanh Thanh
Biên Tập: Dark Lord
Nguồn: Kiếm Giới
"Tần Nhị Bảo, ngươi nói thật sao?" An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo nói buổi tối hắn có việc, có chút không dám tin nhìn hắn hỏi: "Ngươi thật đúng là không theo chúng ta cùng nhau trở về?"
"Ừ, đúng vậy, ta còn có một số việc!" Tần Nhị Bảo dùng bộ dáng chân thành nói ra: "Thật sự không cùng các ngươi đi về được."
"Ngươi xem công việc bảo tiêu này cũng quá tùy tiện a?" Ân Huyên Vũ ở một bên cũng nhịn không được xen vào: "Nếu sau này cũng giống như hôm nay, tự do tự tại, thì sự an toàn của chúng ta như thế nào có thể trông cậy vào ngươi nữa?"
Tần Nhị Bảo thấy Ân Huyên Vũ cũng lên tiếng, biết rõ không tìm được cái lý do hợp lý sẽ không qua được cửa này, đang lúc gần như hết cách, đột nhiên trông thấy ở đường cái ngay đối diện cửa trường học có một bà lão đang đi qua, ngay lập tức nghĩ ra kế sách, chỉ vào bà lão kia nói ra: "Ta muốn dìu bà lão kia qua đường cái ah!"
“À?" Ân Huyên Vũ cùng An Kỳ Nhi nghe Tần Nhị Bảo nói ra như thế không khỏi há to miệng kinh ngạc nhìn hắn hơn nửa ngày, Ân Huyên Vũ mới lên tiếng: "Chúng ta có thể đợi ngươi!"
Tần Nhị Bảo thầm nghĩ: "Ta chính là cho các ngươi đi, các ngươi lại chờ ta, ta đây không uổng phí công sức rồi sao?" Nghĩ tới đây, ngoài miệng nói ra: "Không cần, các ngươi đi trước đi, ngươi cũng biết bà lão bước đi rất chậm, chờ ta chỉ là bỏ lỡ thời gian, ta sẽ tự trở về." Dứt lời, hắn hướng bà lão bên kia đường cái chạy tới.
“Ai, hắn có phải có bệnh thần kinh hay không?" An Kỳ Nhi nhìn bóng lưng Tần Nhị Bảo lo lắng nói: "Chẳng lẽ nhiệm vụ của hắn tạo áp lực lớn quá? Hơn nữa, bảo vệ chúng ta có áp lực lớn như vậy sao?"
"Ai mà biết ah! Cả ngày hắn lảm nhảm, xem ra là muốn khiến cho ba ba thay hắn tìm bác sĩ tâm thần khám qua một chút! " Ân Huyên Vũ phụ họa nói: "Từ khi phát hiện được hắn bị bệnh tâm thần, ta cảm thấy cả người hắn tinh thần đều tốt hơn!"
"Ha ha." An Kỳ Nhi nghe Ân Huyên Vũ chế lại ngôn ngữ mới trên mạng internet không khỏi nở nụ cười, nhìn Tần Nhị Bảo qua đường cái, gật đầu nói: "Hắn quả nhiên có bệnh tâm thần!"
"Đừng để ý đến hắn nữa, chúng ta đi về trước đi!" Ân Huyên Vũ chẳng muốn để ý đến Tần Nhị Bảo, nói: "Chúng ta nhanh chóng trở về đi kiện hắn xem hắn giải quyết ra sao."
"Ừ, phải khiến cho hắn chịu không nổi!" An Kỳ Nhi nghe đến có thể chỉnh được Tần Nhị Bảo cảm thấy cực kì cao hứng, dứt lời đi theo Ân Huyên Vũ lên xe.
"Tốt rồi, bà lão, ngươi đã an toàn!" Tần Nhị Bảo cảm thấy thật vui vẻ bởi vì hắn xem ra đã thoát khỏi Ân Huyên Vũ các nàng còn làm được một chuyện tốt, tự mình tích đức như thế ông trời nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với hắn. Nghĩ tới đây, Tần Nhị Bảo không khỏi lộ ra nụ cười hèn mọn bỉ ổi, đêm nay nhất định sẽ thành công!
"Chàng trai trẻ này, là chuyện gì đã xảy ra?" Bà lão không có chút cảm kích như Tần Nhị Bảo chờ mong, trái lại vẻ mặt nổi giận đùng đùng: "Ta thật vất vả mới qua được đường cái, vừa định nghỉ một lát, kết quả lại bị ngươi túm trở về rồi, ngươi đến cùng là muốn làm gì hả?"
"Cái gì?" Tần Nhị Bảo nghe bà lão nói như vậy, biết rõ chính mình đã hiểu lầm ý tứ của người ta, có chút xấu hổ nói: "Ta nghĩ người muốn qua đường cái, cho nên. . ."
"Thật là một tên quỷ lỗ mãng!" Bà lão chống gậy, mắng về sau vài câu, không hề để ý tới Tần Nhị Bảo, run run rẩy rẩy đi ra.
Tần Nhị Bảo nhìn về phía bà lão, hô: "Bà lão, bà đi thong thả ah!"
Bà lão vốn dĩ đang đi về phía trước, bỗng chốc ngừng lại quay người mắng: "Biến đi, tên quỷ lỗ mãng, ngươi xem thân hình ta như thế này, có thể đi nhanh được sao?
"Ách. . ." Tần Nhị Bảo bị một bà lão răn dạy, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, lúc này phía sau hắn truyền đến tiếng cười như chuông bạc, Tần Nhị Bảo quay người nhìn lên, hắn cũng vui vẻ rồi, nguyên lai là Hứa Nghiên
Tần Nhị Bảo thấy nàng cười thành như vậy, biết rõ nàng đã chứng kiến toàn bộ, mặt bỗng chốc đỏ lên, xấu hổ nói: "Vốn định làm một chuyện tốt, không nghĩ tới lại gây ra rắc rối."
Hứa Nghiên nhìn Tần Nhị Bảo cố nén cười nói: "Lần sau đừng liều lĩnh, lỗ mãng như vậy nữa”
"Không có biện pháp, ai kêu ta là người luôn có lòng nhiệt tình! Không thể nhìn người khác gặp khó khăn." Tần Nhị Bảo vò đầu, dừng một chút nói: "Cho dù người khác không có khó khăn, ta cũng nghĩ biện pháp tạo ra khó khăn, như vậy sẽ không nhàn hạ nha."
"Ha ha. . ." Tần Nhị Bảo một bộ dạng ngơ ngác làm Hứa Nghiên cũng không nhịn được nữa nở nụ cười: "Không nghĩ tới ngươi lại rất dí dỏm nha."
"Chỗ đó, chỗ đó, kỳ thật ta cảm thấy còn kém hơn Triệu Bản Sơn một chút!" Tần Nhị Bảo ngoài miệng khiêm tốn nhưng trong nội tâm lại nghĩ: "Như thế này cho dù ngươi có kiến thức rộng, ta ở phương diện nào đó năng lực cũng rất mạnh."
"Ha ha. . ." Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Nhị Bảo cũng phá lên cười, Hứa Nghiên lại cho rằng Tần Nhị Bảo cao hứng như thế là vì cùng mình hẹn hò, không khỏi cũng nở nụ cười.
Hai người sau khi cười chốt lát đều có tâm sự, Hứa Nghiên mang theo vài phần ngượng ngùng hỏi: "Ngươi chuẩn bị dẫn ta đến đâu à?"
Cái này vốn là một câu nói bình thường hết mức..., nhưng ở trong cái đầu đầy xấu xa của Tần Nhị Bảo nghe tới lại cho rằng Hứa Nghiên cấp hắn một cái gợi ý, trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng mở cờ, vẻ mặt sáng lạng, buột miệng hỏi: "Ngươi thích dã chiến, hay là vào khách sạn?"
"Cái gì?" Hứa Nghiên nhất thời không hiểu ý tứ của Tần Nhị Bảo, nghi ngờ hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ách, ta nói là chúng ta tới đó ăn cơm!" Tần Nhị Bảo cảm giác mình có chút nóng vội, cuống quít sửa lời nói
"Ah, ta nhớ được có một tiệm cơm, khẩu vị cũng không tệ, tại chợ Thuế Đông, ta mang ngươi đi!" Hứa Nghiên nghe lời Tần Nhị Bảo nói, tin là thật, vui vẻ nói.
Hai người cứ như vậy hạ quyết định, theo cửa trường học hướng chợ Thuế Đông đi đến. Trên đường đi, Tần Nhị Bảo vì trong lòng tín nhiệm tung ra tất cả vốn liếng trêu chọc Hứa Nghiên vui vẻ, mà không phụ kỳ vọng chính là Hứa Nghiên quả nhiên là bị chọc cho cười run rẩy hết cả người, cười đến không ngẩng đầu được lên.
"Ở chung với ngươi một chỗ, ta cảm thấy rất vui vẻ!" Hứa Nghiên vừa cười vừa nói: "Cảm giác mình cười bây giờ đều nhiều hơn so với một tuần lễ."
"Ah, thật sao!" Tần Nhị Bảo thấy Hứa Nghiên nói như vậy, biết rõ chính mình không có phí công sức, đem mặt tiến đến trước mặt Hứa Nghiên mặt dày nói: "Xem ra ta không có công lao, cũng có phần khổ lao, thưởng cho ta đi a!"
Hứa Nghiên nhìn Tần Nhị Bảo cười rộ lên, dùng tay thoáng vỗ nhẹ một phát lên mặt hắn, chạy đi nói: "Cái đó còn phải xem ngươi có thể đuổi theo ta hay không cái đã!"
Tần Nhị Bảo nghe Hứa Nghiên nói như vậy nhất thời kích động nói "Cái này đơn giản!", dứt lời nhắm hướng nàng mà chạy tới, hai người cứ như vậy đuổi bắt nhau trên lỗi đi bộ, trên vỉa hè vang lên hàng loạt tiếng cười cùng haithân ảnh đùa giỡn, đuổi bắt nhau.
Bỗng nhiên, Tần Nhị Bảo ngừng lại, chặn ngang ôm lấy thắt lưng của Hứa Nghiên, hai tay ôn nhu mà nâng mặt Hứa Nghiên, nhìn khuôn mặt mềm mại xinh đẹp của nàng chậm rãi đem mặt lại gần.
Lúc này Hứa Nghiên nhìn mặt Tần Nhị Bảo cách mình càng ngày càng gần, hô hấp càng lúc càng dồn dập, vô thức nàng đem Tần Nhị Bảo đẩy ra: "Chúng ta có nhanh quá hay không?"
"Cái gì? Quá nhanh?" Tần Nhị Bảo cảm thấy đã rất chậm rồi, chính mình trước kia tưởng tượng cũng không phải là chỉ có hôn thoáng một cách đơn giản như vậy, nghĩ như vậy bèn hỏi: "Vậy nàng cho rằng ta phải làm như thế nào mới được tính là bình thường đây?"
"Tóm lại. . ." Hứa Nghiên xấu hổ nói: "Kỳ thật ta cảm thấy được chúng ta mới qen nhau, như thế nào cũng phải trải qua một quá trình a."
"Chúng ta trước hết bắt đầu từ hôn môi đi!" Tần Nhị Bảo vội vã xen vào nói
"Nghĩ khá lắm!" Hứa Nghiên liếc mắt Tần Nhị Bảo nói: "Ta cảm thấy chúng ta có lẽ trước bắt đầu từ nắm tay đi."
"Cái gì? Nắm tay?" Tần Nhị Bảo im lặng nhìn Hứa Nghiên, thầm nghĩ: "Phải theo như quá trình này, thì cái kia tới ngày tháng năm nào mới có thể đi đến ‘đẩy ngã’ đây ah!"
"Như thế nào? Ngươi không hài lòng?" Hứa Nghiên thấy Tần Nhị Bảo có phản ứng như thế, tỏ ra không vui, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ha ha, nắm tay cũng không tệ!" Tần Nhị Bảo sợ Hứa Nghiên thực sự trở mặt đến lúc đó ngay cả cơ hội nắm tay mình cũng không có, đành lùi lại.
"Cái này cũng không sai biệt lắm!" Hứa Nghiên đối với thái độ của Tần Nhị Bảo rất hài lòng, chủ động vươn tay ra cầm lấy tay Tần Nhị Bảo nói: "Chúng ta đi thôi!"
"Ừ!" Tần Nhị Bảo mặt mày hớn hở đáp lại: "Chúng ta đi!"
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 53: Cảm Tình.
Dịch Giả: Thanh Thanh
Biên Tập: Dark Lord
Nguồn: Kiếm Giới
Lúc này Tần Nhị Bảo rất hạnh phúc, chỉ cảm thấy trái tim ngọt ngào chứ không thể truyền đạt bằng lời nói được. Tại gia tộc tuy nói là đã có một Tiểu Phương, nhưng hắn cảm thấy một đại trượng phu như thế nào cũng phải có tam thê tứ thiếp (Biên: nguyên tác là “ba vợ bốn nàng hầu” nhưng để như vậy hay hơn), đó mới tính là hoàn mỹ. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn từ quê nhà tới đây đến bây giờ bên người cũng xuất hiện không ít mỹ nữ lại không có một người nào cùng mình phát sinh quan hệ. Ví dụ như Liễu Thần Đình, Ân Huyên Vũ, không ai chịu tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với hắn, họ đều tránh hắn giống như trốn mãnh thú hay nước lũvậy. Đương nhiên cũng sẽ có tình trạng hắn nhìn thấy mỹ nữ, mà trốn như trốn mãnh thú hay trốn lũ, ví dụ như An Kỳ Nhi.
Hắn phát hiện ra An Kỳ Nhi, trời sinh chính là khắc tinh của hắn, luôn có thể khiến hắn trở thành trò cười cho thiên hạ, thừa sống thiếu chết. Từ lần bị nghẹn khi ăn, về sau hắn dù cho có buồn chán cũng không dám đi đùa giỡn nàng. Tần Nhị Bảo tuy tự nhận chỉ số thông minh không cao, nhưng cũng không có ngốc đến tự tìm đi tìm phiền toái.
Nhưng hôm nay đã làm cho hắn có cảm giác hoàn toàn khác, mặc dù đã gặp mặt Hứa Nghiên nhưng một chút ấn tượng nữ tính cũng không có, vậy mà lúc này lại nhớ rõ phải cùng hắn tay trong tay, mà hai người cứ như vậy nắm tay cùng nhau bước đi, khiến cho Tần Nhị Bảo vốn dĩ cho rằng chỉ có OOXX mới có hạnh phúc vậy mà như thế này cũng có. Điều này cũng làm cho hắn dâng lên cảm giác thổn thức không thôi, cảm động nói: "Có lẽ cái này gọi là thời kỳ trưởng thành lãng mạn a!"
Tần Nhị Bảo coi đây như là mối tình đầu tiên của mình, trong lòng tự nhiên cũng có được nữ nhân ôm ấp tình cảm. Mỗi khi Vương Vĩ cùng Lý Cường yêu cầu hắn hỗ trợ, cảm giác trong lòng của hắn có chút chua xót, mình thì chỉ một thân một mình, mà phải vì chuyện của người khác mà bận rộn lo lắng.
Nhưng giờ phút này rất khác, Hứa Nghiên nhìn bên ngoài tuy kém vẻ thanh thuần của Ân Huyên Vũ, không đáng yêu như An Kỳ Nhi, không thấu đáo tài trí bằng Liễu Thần Đình, nhưng nàng lại là một nữ hài tử có sự trẻ trung đặc biệt, hơi thở cùng một đôi mắt to lại để cho Tần Nhị Bảo mê muội .
Không biết vị triết nhân nào đã từng nói qua, không có tình yêu đời người sẽ là đen tối đấy (Biên: nguyên tác là “xám trắng” nhưng mình thấy “đen tối” thích hợp hơn), Tần Nhị Bảo phi thường đồng ý với những lời này, bởi vì lúc này hắn cảm thấy rất tốt đẹp, trước đây trong đời thiếu thốn cái bộ phận này nhất, do vị này gọi Hứa Nghiên đến để đền bù. Cùng Hứa Nghiên một chỗ, Tần Nhị Bảo cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh.
Theo góc độ quan sát của hắn, Hứa Nghiên là một nữ hài tử rất đơn giản, nàng không có cái tính tình đại tiểu thư như Ân Huyên Vũ, cho dù là đồ nướng không che đậy, nàng cũng sẽ ăn thật nồng nhiệt. Nàng không có tinh quái như An Kỳ Nhi, sẽ không nghĩ ra nhiều phương pháp khó hiểu để trêu cợt hắn. Nàng càng không giống như Liễu Thần Đình có thói quen xấu của thành phần tri thức văn phòng, cái người mà không phải cửa hàng sa hoa không đi, vật phẩm không có nhãn hiệu không mua.
"Nhất Nguyên điếm" , "Lưỡng nguyên điếm" nàng cũng đều có hứng thú đi vào chọn lựa một phen, còn có thể hô to gọi nhỏ nhất định phải mua tiếp. Nàng có lúc ngẫu nhiên làm nũng, nhưng sẽ không cố tình gây sự. Nàng hiểu được ở một số trường hợp phải biết giữ gìn mặt mũi nam nhi cho đối phương, ví dụ như một số đồ vật giá rẻ nàng sẽ không nói lời nào mà cứ để cho hắn trả tiền, sau đó chính mình tựa đầu vào người bên cạnh với bộ dạng vô cùng hạnh phúc. Nhưng nếu như có đồ vật có điểm hơi đắt nàng tuyệt đối kiên trì giữ vững lập trường tự mình thanh toán lấy.
" Hạnh phúc quá!" Tần Nhị Bảo lần nữa cảm thán nói, sau đó lại đem mặt tiến đến trước mặt Hứa Nghiên, nói: "Để cho ta hôn thoáng qua một cái, thì càng hoàn mỹ!"
"Hừ! Muốn hôn ta sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!" Hứa Nghiên cảm thấy ở chung một chỗ với Tần Nhị Bảo thật hạnh phúc nhưng nàng sẽ không lại để cho hắn dễ dàng thành công như thế, nàng cố ý làm khó dễ nói: "Muốn hôn ta, trước hết phải xem ngươi có thành ý không đã!"
"Cái gì? Thành ý?" Tần Nhị Bảo sốt ruột nhìn qua Hứa Nghiên, bắt đầu thề thốt nói: "Muốn ta làm trâu làm ngựa gì, ta cũng nguyện ý!"
"Àh…" Hứa Nghiên cố ý kéo dài để treo lòng ham muốn của Tần Nhị Bảo, cố tình cả buổi không nói lời nào
"Nói đi mà!" Tần Nhị Bảo sốt ruột nhìn qua Hứa Nghiên, thúc giục nói: "Ngươi đừng để cho ta sốt ruột như vậy chứ!"
"Ta. . ." Hứa Nghiên vừa định nói ra ý nghĩ trong lòng mình, nhưng bên người Tần Nhị Bảo bỗng nhiên có một chiếc Cadillac DTS phiên bản dài dừng lại, đã làm cắt đứt lời nói của Hứa Nghiên.
"Mẹ nó " Tần Nhị Bảo khó chịu đối với người phá hư chuyện tốt của hắn, chửi ầm: " Lái xe mù mắt hay sao lại lái xe đến lối đi bộ, muốn đâm chết người ah!"
"Ta sợ cái chim này!" Tần Nhị Bảo chẳng hề để ý nói: "Hắn mà xuống xe, ta sẽ đánh cho cha mẹ hắn cũng nhận không ra hắn."
"Ha ha. . ." Từ trên xe thật đúng là có người xuống, nhưng khi nghe được lời nói của Tần Nhị Bảo chẳng những không tức giận ngược lại còn cười rất sảng khoái: "Tần tiên sinh, ngươi nhận ra ta không?"
"Ách, ngươi là..." Tần Nhị Bảo nhìn người đang đi đến, có chút kinh ngạc: "Trung Thôn Chuẩn Nhân? Ngươi như thế nào lại tới Đông Giang?"
"Ha ha, sau khi từ biệt lần trước, ta vẫn luôn tưởng nhớ Tần tiên sinh, cho nên nhịn không được đã chạy tới đây để gặp các hạ!" Trung Thôn Chuẩn Nhân vừa cười vừa nói
"Đừng khách sáo như thế, có chuyện gì ngươi cứ nói!" Tần Nhị Bảo cảm thấy số mình thật sự quá kém, không có mỹ nữ yêu thương đã đành, còn bị một tên nam nhân mặt vuông tai lớn luôn miệng nói nhớ hắn, thật sự là làm cho người ta ngán ngẩm
"Ngươi không quên chuyện lần trước ta đã nói với ngươi chứ!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn Tần Nhị Bảo đối với nhiệt tình của hắn không có trốn tránh, cũng không khách sáo, mà trực tiếp nói thẳng: "Ta hi vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ lời hứa!"
"Ngươi nói luôn nhớ tới ta, thì ra là vì chuyện này sao!" Tần Nhị Bảo nghe Trung Thôn Chuẩn Nhân nói như vậy, không khỏi thở dài một hơi nói: "Ta còn tưởng, ngươi muốn ta cùng ngươi ngủ chung đó chứ!"
"Ngủ chung? Tần tiên sinh, đừng đem loại vui vẻ này ra giỡn được không nào?" Trung Thôn Chuẩn Nhân có chút bất mãn nói: "Dù sao loại vui vẻ này, một chút cũng không đáng cười."
"Ta đương nhiên biết rõ cái loại vui vẻ này có một chút buồn cười, nhưng ta cảm thấy cái này cũng không tính là chê cười." Tần Nhị Bảo ngụy biện nói
"Vậy thì mời lên xe a!"
"Ngươi không thấy ta đang đi chung với bạn gái ta sao?" Tần Nhị Bảo bởi vì hắn làm hư chuyện tốt hôm nay của mình, có chút bất mãn nói: "Quân tử không lừa gạt người, chẳng lẽ ngươi muốn làm tiểu nhân bỉ ổi sao?"
"Không phải chỉ là nữ nhân thôi sao?" Trung Thôn Chuẩn Nhân cười cười nói: "Chỉ cần ngươi có thể giúp ta hoàn thành chuyện này, ngươi muốn loại nữ nhân nào, ta đều có thể đáp ứng ngươi!"
"Ngươi..." Vừa rồi bởi vì sợ hãi Hứa Nghiên vẫn một mực trốn sau lưng Tần Nhị Bảo, nghe được Trung Thôn Chuẩn Nhân nói như vậy có chút mất hứng muốn phản bác, nhưng thấy hắn không phải người lương thiện, chỉ có thể đem tức giận nuốt xuống
"Được, vậy ngươi chờ ta một lát!" Tần Nhị Bảo nghe Trung Thôn Chuẩn Nhân nói như vậy, biết rõ không thể tìm được lý do cự tuyệt bất đắc dĩ nói: "Ta xử lý mọi chuyện đã."
"Tốt, ta chờ ngươi trên xe!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nói xong liền lên xe
"Ngươi đi về trước đi, ta lúc này còn có việc!" Tần Nhị Bảo nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân lên xe, quay người nói với Hứa Nghiên.
"Dạ, được!" Hứa Nghiên nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, nhu thuận nhẹ gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Cẩn thận đó!"
Tần Nhị Bảo nghe được câu này của Hứa Nghiên trong nội tâm không khỏi có chút ấm áp, gật đầu cười nói: "Yên tâm, ngươi trên đường về cũng phải cẩn thận
"Đuợc rồi, đừng chần chừ nữa!" Trung Thôn Chuẩn Nhân thúc giục nói, Tần Nhị Bảo nhìn thân ảnh Hứa Nghiên đi xa hơn nửa ngày mới chầm chậm đi đến, đối với lời thúc giục của hắn trả lời: "Đã biết!"
Tần Nhị Bảo vừa bước lên xe, Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn về phía hắn cười nói: "Không nghĩ tới, Tần tiên sinh còn là một tình chủng."
"Tình chủng (trồng)?" Tần Nhị Bảo bất giác đem lời đánh giá của Trung Thôn Chuẩn Nhân lập lại một lần: "Ta chỉ là quý trọng mỗi một đoạn tình cảm mà thôi."
Nghe Tần Nhị Bảo trả lời như vậy, Trung Thôn Chuẩn Nhân không khỏi vỗ tay tán thưởng, rồi cùng hắn đi, Đại Điền Ưu Mỹ cũng bắt đầu lộ ra biểu tình phức tạp im lặng nhìn Tần Nhị Bảo.
"Thôi, đừng tán dóc nữa!" Tần Nhị Bảo không muốn đem chuyện nhi nữ tình trường ra thảo luận cùng Trung Thôn Chuẩn Nhân, nhanh chóng chuyển đề tài: "Ngươi sẽ không để cho ta hôm nay rời đi, đúng không!"
"Đúng vậy!" Trung Thôn Chuẩn Nhân cười nói: "Không chỉ là hôm nay, vả lại hiện tại trận đấu đã bắt đầu rồi!"
"Cái gì? Đã bắt đầu?" Tần Nhị Bảo đối với việc trận đấu bắt đầu Trung Thôn Chuẩn Nhân mới tìm hắn, có chút không quá hiểu nổi hỏi: "Bản lãnh của ngươi cũng quá lớn a? Trận đấu đã bắt đầu mới tìm ta, ngươi sẽ không sợ tìm không thấy ta à?"
"Ha ha. . ." Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe Tần Nhị Bảo hỏi ngược lại mình, phá lên cười: "Kỳ thật ta đã theo ngươi qua mấy cái phố rồi, chỉ có điều nhìn thời gian trận đấu đã muốn bắt đầu không thể chậm trễ mới qua quấy rầy ngươi mà thôi!"
"Ai..." Tần Nhị Bảo không nghĩ tới Trung Thôn Chuẩn Nhân vừa lái xe lại vừa theo dõi chính mình cả buổi, mà chính mình lại phát giác được dù chỉ một chút, không khỏi thở dài: "Trách không được mọi người đều nói, nếu yêu thương một người chỉ số thông minh sẽ trở nên rất thấp, thì ra là thế ah!"
"Ha ha…" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe lời tự trách của Tần Nhị Bảo không khỏi nở nụ cười, nhưng không nhận xét gì, chỉ nói: "Tốt rồi, chúng ta lúc này phải tới hiện trường trận đấu, Chúng ta cùng nói một chút sự tình trận đấu a!"
"Tốt!" Tần Nhị Bảo nghe việc sắp tham gia trận đấu thì ánh mắt tràn đầy khát vọng, như là người sắp chết đói đang được nhìn thấy thức ăn, Trung Thôn Chuẩn Nhân tự nhiên sẽ không bỏ qua chút điểm này, nhìn ánh mắt khát vọng của Tần Nhị Bảo thoả mãn nở nụ cười.
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 54: Chiến thắng dễ dàng.
Dịch Giả: Thanh Thanh
Biên Tập: contraithanchet
Nguồn: Kiếm Giới
Địa điểm trận đấu cách thành Đông Giang khá xa, giải thích theo vị trí *địa lý thì nơi này là khu vực trung tâm giao nhau giữa ba tỉnh. Con đường cũng bởi vì lâu năm không tu sửa mà gồ ghề, xe cộ đi qua nơi này bình thường cát bụi sẽ bay mù mịt trời đất, còn những ngày mưa thì lầy lội không chịu được. Nhưng những khuyết điểm này trong miệng những nhà đầu tư là ngoại ô nhưng không khí trong lành; mặc dù giao thông không thuận lợi nhưng vấn đề căn bản là trở về với tự nhiên sông núi hữu tình chim hót, hoa nở khó quên, là khu sinh thái tốt nhất.*
Sở dĩ hắc bang nhân sĩ chọn địa điểm này, đương nhiên không phải do khu sinh thái non nước hữu tình, mà do vị trí của nó nằm ở giao giới ba địa phương. Cái này gọi là cha chung không ai khóc cho nên cũng không quản, cho dù cảnh sát có muốn thanh trừ hắc bang, tự nhiên cũng không thể dễ dàng, dần dà nơi này cũng trở thành vùng đất sinh tồn của hắc bang.
Từ khi tiến vào khu vực này, trên đường toàn là hầm hố làm cho xe lắc lư không thôi cho nên tốc độ cũng không nhanh lắm, may là đây là xe có giảm xóc nên cũng không tệ. Bọn người Tần Nhị Bảo ngồi trên xe cũng có chút mệt mỏi.
Một giờ sau, rốt cục xe cũng dừng lại trước một tòa cao ốc bỏ hoang, Tần Nhị Bảo xuống xe nhìn quanh, bốn phía toàn là đồng trống chỉ có một tòa cao ốc bỏ hoang lẻ loi trơ trọi đứng sừng sửng ở đó. Hắn nghi ngờ hỏi:“ Ở chỗ này sao?”
"Ừ, ở chỗ này!" Trung Thôn Chuẩn Nhân biết Tần Nhị Bảo có chút nghi hoặc, chỉ vào tòa cao ốc bỏ hoang trả lời: "Đừng thấy bên ngoài nó chỉ là tòa nhà cũ kỉ thật ra bên trong có động thiên khác a."
"Ai, chẳng trách người ta đều gọi các ngươi là xã hội đen!" Tần Nhị Bảo nhìn qua tòa cao ốc trêu chọc : "Nguyên lai là bởi vì các ngươi không thể ra ngoài ánh sáng ah!"
Đối với cái dạng không có gì là hài hước của Tần thị, Trung Thôn Chuẩn Nhân đương nhiên sẽ không chấp nhất với hắn, lễ phép cười, nói: “ Cùng ta đi vào!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi tới
Đại Điền Ưu Mỹ từ lúc bắt đầu đến giờ đều không hề nói chuyện luôn làm bạn ở bên cạnh Trung Thôn Chuẩn Nhân, đằng sau có mấy tên thủ hạ đeo kính râm cùng vẻ mặt nghiêm túc đi theo cũng không hề nói một câu nào.
Thấy mọi người không để ý tới mình, Tần Nhị Bảo cũng ngậm miệng lại, cùng đi theo đám người này hướng về phía tòa cao ốc bỏ hoang. Mọi người đi đến trước thang máy của tòa cao ốc chỉ thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân phủi tay với cameras. Vốn Tần Nhị Bảo tưởng thang máy này bị hư hỏng, nhưng nó giống như nghe được mệnh lệnh liền mở cửa rất bình thường.
Thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân biểu lộ nét mặt bình tĩnh Tần Nhị Bảo biết rõ nếu như mình tỏ ra ngạc nhiên quá mức sẽ bị người khác chê cười. Dù biết như vậy hắn cũng không khỏi giật mình, nhưng cũng không nói gì đi theo bọn họ vào thang máy. Đợi mọi người bước vào hết thang máy tự động đóng cửa lại bắt đầu đi chuyển.
Tần Nhị Bảo nhận thấy, thang máy di chuyển xuống phía dưới, hắn lại cảm thấy có điều kỳ quái, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ như lời Trung Thôn Chuẩn Nhân nói dưới tòa building này cất dấu Động Thiên khác?"
Lát sau, thang máy ngừng lại, cửa mở ra, Tần Nhị Bảo cảm thấy rõ ràng từng đợt sóng nhiệt đập vào mặt, mặc dù bây giờ là tháng chín song khí trời buổi tối cũng không có nóng bức như mùa hè thế này, nhưng dù sao nhiều người như vậy tụ cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ sinh ra lượng nhiệt lớn như vậy .
Mà ở bên trong sóng nhiệt này trộn lẫn hỗn hợp mùi mồ hôi, mùi nước hoa cùng mùi thuốc lá khiến cho Tần Nhị Bảo cảm thấy buồn nôn. Lúc này lại thấy nam nữ vô cùng kì quặc, quần áo quái dị, tóc tai đủ màu sắc. Nguyên một đám lao vào tiếng nhạc ầm ỹ lắc nhảy điên cuồng. Lại có vài cặp nam nữ làm nên cái sự tình mà Tần Nhị Bảo vốn nhận mình bản tính cầm thú cũng phải than thở rằng mình thật không bằng.
Tần Nhị Bảo nhận thấy nơi đây là nơi của bọn ngu ngốc, môi trường so ra còn kém hơn so với chuồng heo ở quê mình, ở trong này mùi trên mấy người này còn khó ngửi hơn mùi của heo. Nếu như nói nơi này là chuồng heo Tần Nhị Bảo lại cảm thấy thật là xỉ nhục cho dòng họ trư.
Thật tình Tần Nhị Bảo cũng không muốn làm làm nhục loài heo. Dù gì mình cũng là người ở quê cũng có chút cảm tình với loài heo. Trước kia bởi vì vô tình làm sai đắc tội lão đầu tử, bị hắn đuổi theo mấy con phố may là nhảy vào chuồng heo mới có thể thoát được. Cuối cùng phải ở lại đó ngủ mấy ngày mấy đêm cùng với heo mẹ, lão đầu tử mới tha cho. Tất nhiên là chỉ đơn thuần là ngủ chứ không có làm chuyện gì khác.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn chợt nhớ đến Không Đông Dạ, cái người viết lách bị vùi dập giữa chợ hình như cũng ghi tên bảng hiệu là “Hòa Trư Tình Duyên”, chẳng lẽ hắn cũng ngủ chung một chỗ với heo thậm chí còn phát sinh ra cái gì đó mới có cảm hứng như vậy? ( Không Đông Dạ mắng: “ con mẹ nó, lão tử ghi là “Hợp Tô Tình Duyên” chứ không phải “Hòa Trư Tình Duyên”, Ngươi sau này còn tưởng tượng phong phú như vậy coi chừng lão tử thiến ngươi!”)
Được rồi, mấy chuyện này là chuyện của người ta mình cũng không can dự gì, Tần Nhị Bảo nghĩ đi nghĩ lại rồi tự mắng: “Mình từ khi nào lại thích suy nghĩ lung tung vậy chứ, chẳng lẽ là tình yêu thương như mọi người vẫn nói?” Nghĩ xong không khỏi thở dài.
"Làm sao vậy? Tần tiên sinh!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe Tần Nhị Bảo thở dài, cho là hắn muốn bỏ cuộc giữa đường lo lắng hỏi: "Có phải có vấn đề gì không?"
"Không có ah! Ta làm sao lại có vấn đề chứ?" Tần Nhị Bảo thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân hỏi mình như vậy hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi có vấn đề!"
"Ách. . ." Trung Thôn Chuẩn Nhân xem như lĩnh giáo công phu mồm mép của Tần Nhị Bảo, biết rõ nếu như cùng hắn nói chuyện tào lao, đoán chừng một lát nữa mọi chuyện sẽ rất mơ hồ, cười đáp: "Không có là tốt rồi, một lát nữa là tới lượt ngươi lên sàn rồi!"
"Nha. . ." âm thanh kéo dài của Tần Nhị Bảo còn chưa chấm dứt chợt nghe một người ăn mặc coi như chỉnh tề nhưng trên đầu là chủ trì đội mũ DJ màu xanh lôi thôi lụm thụm, nhảy lên quyền đài cầm Microphone, dùng kích động ngôn ngữ nói với mọi người: "Mọi người khỏe, ta là người chủ trì DJ tiểu Trần, đã một thời gian ngắn không gặp, các ngươi có nhớ rõ ta hay không?"
"Biến đi ~" mọi người nghe người chủ trì DJ hỏi như vậy, đều hướng hắn dựng thẳng ra ngón giữa, lớn tiếng xua đuổi
"Rất tốt!" Người chủ trì DJ đối với phản ứng của mọi người sớm đã chuẩn bị tâm lý, vẫn dùng ngôn ngữ kích động nói : "Có thể lại nhiệt liệt hơn một chút được không?"
"Biến đi ~" mọi người nghe người chủ trì DJ lại yêu cầu như thế càng lớn tiếng hướng hắn phát ra âm thanh xua đuổi, hướng hắn dựng thẳng ngón giữa ra , nhưng lần này là hai cánh tay cùng tiến lên.
"Các ngươi nghe lời như vậy, nghe lời như vậy, ta yêu các ngươi!" Người chủ trì DJ không biết sống chết vẫn kích động cảm xúc người xem, lời hắn nói còn chưa dứt, trong khoảng thời gian ngắn toàn khán đài đem giày thối, vớ nát, thậm chí còn lấy mấy cái áo mưa đã dùng qua của mình, hướng người chủ trì DJ ném tới.
"Tốt!" Người chủ trì DJ theo trong đống giày thối, vớ nát bò lên nói: "Kế tiếp, ta muốn giới thiệu tuyển thủ trận đấu !"
Lúc này Tần Nhị Bảo đang làm nóng người, người chủ trì DJ chỉ vào hắn giới thiệu: "Vị này đến từ đảo quốc (Jap) tuyển thủ Tần Nhị Bảo của Hắc Long hội …." Giới thiệu xong xuôi, toàn trường lại là một hồi hư âm phát ra.
"Vị này là tới từ Y tỉnh sát thủ Kiện của Thanh Hổ bang." người chủ trì DJ chỉ vào một nam tử với hình thể lực lưỡng giới thiệu, ngay thời điểm người chủ trì DJ đang giới thiệu hai vị tuyển thủ, thì bên kia Trang gia đã sớm không kềm nén được yên tĩnh nói: "Đặt cược cho Tần Nhị Bảo là 1: 10; đặt cược cho sát thủ kiện là 5: 1; "
Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn tỉ lệ đặt cược cách xa nhau như thế nở nụ cười hỏi: "Cái tỉ lệ đặt cược này là tính toán như thế nào mà hay vậy?"
Trang gia liền trả lời: "Ngươi không thấy Tần Nhị Bảo tay chân mảnh khảnh đấy sao, sợ là không chống đỡ được vài lần đã bị sát thủ Kiện vặn gảy rồi."
"Ha ha. . ." Trung Thôn Chuẩn Nhân cười nói: "Ngươi tính toán tỉ lệ đặt cược như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng chết vì thua thiệt!"
Trang gia cũng cười nói: "Ta ở chỗ này cũng không phải ngày một ngày hai nếu không thể nhìn ra được thì đã sớm cuốn gói rời đi rồi, còn đứng được ở chỗ này sao?”
"Ân, vì để dạy dỗ ngươi!" Trung Thôn Chuẩn Nhân thấy Trang gia tự cho mình là đúng như thế, cười nói: "Ta cá cược một trăm vạn."
“ Linh…”
Dưới đài một tiếng chiêng vang lên, Tần Nhị Bảo cùng sát thủ kiện đã bắt đầu trận đấu. Mới đầu sát thủ Kiện nhìn qua Tần Nhị Bảo, dáng người có chút thon gầy, tự nhiên không đem hắn xem vào mắt nhanh chóng chủ động tiến công, tiến lên một bước đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo nhắm ngay cái cằm của hắn đánh ra một quyền.
Ngay thời điểm sát thủ kiện cho rằng một kích tất trúng đột nhiên đã cảm thấy thấy hoa mắt. Vốn là đứng trước mặt Tần Nhị Bảo, vậy mà trong phút chốc lại biến mất, cái này làm cho hắn có chút luống cuống, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
"Này, huynh đệ ta ở chỗ này!" Tần Nhị Bảo đứng phía sau hắn hô lên.
Sát thủ kiện thấy Tần Nhị Bảo chạy ra phía sau của mình cũng không hỏi mọi việc, trở tay đánh ra một quyền về hướng Tần Nhị Bảo. Tần Nhị Bảo nhìn một quyền này thoáng cười lạnh, lần nữa lại né tránh không hề đánh trả.
Sát thủ Kiện một quyền thất bại, cũng không nghỉ xả hơi, một quyền khác lại tiếp tục đánh ra. Cứ như vậy liên tiếp đánh ra năm, sáu quyền, mà Tần Nhị Bảo cũng chỉ là trốn tránh không hề đánh trả.
Sát thủ Kiện thấy mình thi triển toàn bộ vốn liếng đều không có đụng phải Tần Nhị Bảo, khó tránh khỏi trong lòng có chút nóng vội không tự giác mà tăng nhanh cước bộ của mình muốn bức Tần Nhị Bảo đến góc đài, hắn tung ra những quả đấm mãnh liệt.
"Như thế nào đây?" Trang gia nhìn thấy Tần Nhị Bảo từng bước từng bước lui về phía sau, không khỏi không cười một cách khinh miệt nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân nói: " một trăm vạn của ngươi bị trôi mất rồi!"
"Ha ha, trận đấu vẫn còn chưa kết thúc!" Trung Thôn Chuẩn Nhân không thèm để ý đến lời khiêu khích của trang gia, nhàn nhạt cười nói: "Tình thế rất nhanh sẽ phát sinh chuyển biến."
Đúng như lời Trung Thôn Chuẩn Nhân, trên đài Tần Nhị Bảo cảm thấy mình chơi đã chán, cùng sát thủ Kiện chơi tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Cứng rắn tiếp sát thủ kiện một quyền, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Huynh đệ, ta tấn công đây!"
Sát thủ Kiện cho là hắn đang nói đùa, hắn thấy mình đang chiếm cứ ưu thế của trận đấu, hơn nữa đã dồn Tần Nhị Bảo đến góc, chính mình không đánh đòn hiểm đã là rất nhân từ rồi, Tần Nhị Bảo lại còn nói mình sẽ ra tay, thật là không hiểu nổi.
Lần này khi sát thủ Kiện đánh ra một quyền Tần Nhị Bảo lại biến mất trước mặt hắn một lần nữa, lại xuất hiện phía sau lưng hắn. Nhưng lần này Tần Nhị Bảo không nói gì mà là một mực ôm lấy sát thủ kiện sau đó mãnh liệt đem hắn nhấc lên ngửa ra sau một cái đem sát thủ Kiện quăng ngược trên mặt đất.
Đáng thương cho sát thủ Kiện, cổ vừa chạm đất, cái ót đập mạnh xuống lôi đài, cả người nhận được một đòn nghiêm trọng lập tức lâm vào trạng thái choáng váng. Khi trọng tài đếm tới mười vẫn không thể nào đứng dậy. Bên ngoài và bên trong võ đài đều nhất trí tuyên bố Tần Nhị Bảo chiến thắng.
"Như thế nào đây?" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn trang gia đang trợn mắt há hốc mồm nói: "Ngươi bây giờ phải bồi thường tiền lại cho ta chứ nhỉ!"
"…" Trang gia im lặng nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân, lần này hắn rốt cục hiểu rõ tự tin vô cớ là phải chịu đau khổ.
Mà Tần Nhị Bảo chiến thắng dễ dàng lại làm cho một người khác cũng thắng được đầy túi, người kia chính là Đại Điền Nhị - lão đại hắc đạo - thường xuyên đến nơi đây xem trận đấu, đánh cược tiền. Mọi việc cũng rất bình thường nhưng hắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tần Nhị Bảo tại đây.
Hắn đến gặp Tần Nhị Bảo dưới lôi đài, biết rõ không thể lại bỏ qua cơ hội, liền hướng Tần Nhị Bảo đi tới, vừa cười vừa nói: "Tần Nhị Bảo, chúng ta lại gặp mặt!"
Tần Nhị Bảo không ngờ ở chỗ này lại gặp được hắn, có chút kinh ngạc nói: "Là ngươi? Không nghĩ tới ở nơi này cũng nhìn thấy ngươi!"
Siêu Cấp Bảo Tiêu Tác Giả: Vô Đông Đích Dạ
------oo0oo-----
Chương 55: Mua chuộc.
Dịch Giả: Thanh Thanh
Biên Tập: Quỷ Vô Thường
Nguồn: Kiếm Giới
Đại Điền Nhị nhìn Tần Nhị Bảo, có chút nghi ngờ hỏi:
- Sao ngươi lại thay Hắc Long hội tham gia thi đấu, chẳng lẽ ngươi gia nhập Hắc Long hội?
- Ah, chuyện này sao…
Tần Nhị Bảo đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết sự tình gặp phải trên đảo, xảo quyệt cười nói:
- Đơn thuần chỉ là khách mời thay mặt tham gia mà thôi, cũng không phải là nhập hội với bọn chúng.
- Nói vậy, ngươi không gia nhập Hắc Long hội?
Đại Điền Nhị lăn lộn trên giang hồ đã lâu cũng hiểu được có những chuyện không nên biết quá nhiều nên cũng không hỏi nữa chỉ cười cười nói:
- Vậy ta an tâm!
- Ta có tham gia Hắc Long hội hay không có quan hệ gì với ngươi? Có gì mà ngươi yên tâm?
Tần Nhị Bảo nghe Đại Điền Nhị nói có chút không hiểu hỏi.
- Ha ha, lại đây. Đây không phải nơi để nói chuyện, chúng ta đổi một nơi yên tĩnh rồi nói tiếp.
Tần Nhị Bảo biết, từ sau lần gặp mặt lúc trước, Điền Nhị vẫn không đến tìm mình gây phiền toái. Còn lần này vô tình gặp nhau, tên kia nhất định nhịn không được, sẽ giở trò quỷ thôi. Nghĩ tới đây, Tần Nhị Bảo cho rằng nếu đã đến đây thì cứ thế mà làm thôi, dựa vào một thân bản lĩnh, bản thân chả có gì phải sợ cả, liền mĩm cười tủm tỉm đi theo Đại Điền Nhị.
Hai thủ hạ đi theo Đại Điền Nhị mang Tần Nhị Bảo đi vào dãy ghế, đợi hai người ngồi vào chỗ của mình, liền chia ra lần lượt đứng ở hai bên trái phải của Đại Điền Nhị. Dạo này Tần Nhị Bảo nói chuyện hơi nhiều nhưng lúc này lại không mở lời. Không phải hắn không muốn nói mà là đang đợi Đại Điền Nhị mở miệng trước.
Giống như lúc các cao thủ so chiêu, đều đợi người khác xuất chiêu trước, như vậy mới có thể phát sau mà đến trước, chiếm tiên cơ của địch. Đại Điền Nhị mỉm cười uống một ngụm trà nhìn Tần Nhị Bảo, cuối cùng cũng mở miệng:
- Ta rất thích ngươi!
- Ách. . .
Tần Nhị Bảo nghe Đại Điền Nhị nói những lời này cảm thấy từng cơn ớn lạnh, thầm nghĩ: "Những người này đều làm sao vậy? Vừa rồi gặp được Trung Thôn Chuẩn Nhân nói luôn tưởng nhớ ta, bây giờ thì Đại Điền Nhị lại nói thích ta?"
- Có ý tứ gì đây?
Tần Nhị Bảo cảm thấy nên hỏi cho ra lẽ, mình cũng không muốn cùng người khác chơi Đoạn Bối Sơn (GAY) đâu.
- Ha ha, ý của ta rất rõ ràng!
Đại Điền Nhị nghe Tần Nhị Bảo hỏi lại, cười nói:
- Ta hi vọng được kết giao bằng hữu với ngươi.
- Việc này. . .
Tần Nhị Bảo đã hiểu rõ ý tứ của Đại Điền Nhị, do dự cả buổi cuối cùng cũng nói:
- Làm bằng hữu không phải là không thể được, nhưng …
Đại Điền Nhị thấy Tần Nhị Bảo do dự cho là hắn muốn đàm phán thêm điều kiện, thoáng ra hiệu với thủ hạ, vị thủ hạ kia liền ngầm hiểu đi ra ngoài khiêng một cái rương màu đen tiến đến đưa cho Đại Điền Nhị.
Đại Điền Nhị nhận cái rương, sau khi mở ra, bên trong chứa toàn là những xấp tiền một trăm nguyên đỏ rực, vừa cười vừa nói:
- Ý của ta rất rõ ràng, nếu như ngươi chịu đi theo ta, số tiền này đều là của ngươi, sau này tiền bạc, nữ nhân, nhà cửa, xe cộ, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể đáp ứng ngươi!
Tần Nhị Bảo từ trước đến giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, trước kia Ân Thế Bình cho hắn một trăm vạn, nhưng đó cũng chỉ là một con số trừu tượng mà thôi, nhưng giờ Đại Điền Nhị lại đem tiền bày ra trước mặt mình, xem ra cũng không ít hơn Ân Thế Bình là mấy, nghĩ thế hắn không khỏi có chút đăm chiêu, trầm mặc cả buổi.
Đại Điền Nhị thấy con mắt Tần Nhị Bảo có chút đăm đăm nhìn qua cái rương tiền, cho rằng sự tình thành công hơn phân nửa, không khỏi vui vẻ, cười nói:
- Cho một câu trả lời sảng khoái đi, rương tiền này sẽ là của ngươi!
- Tiền ta muốn!
Tần Nhị Bảo cười tủm tỉm nói
- Ân! Rất tốt!
Đại Điền Nhị nghe Tần Nhị Bảo nói như vậy, nở nụ cười nói:
- Nói như thế, vậy ngươi đồng ý đi theo ta?
- Không đồng ý!
Tần Nhị Bảo nhìn Đại Điền Nhị chân thành nói
- Cái gì?
Đại Điền Nhị cho là mình đang nghe nhầm hỏi:
- Ngươi mới vừa nói cái gì?
- Ta nói ta không đồng ý!
Tần Nhị Bảo thoáng đề cao âm lượng.
- Ngươi không đồng ý?
Đại Điền Nhị không nghĩ tới Tần Nhị Bảo lại đột nhiên đổi ý, đầu óc có chút rối loạn, hỏi:
- Vậy cái rương tiền này thì sao?
- Ta muốn!
Tần Nhị Bảo bỗng chốc lại trở lại bộ dáng tham lam nói
- Vậy thì hãy theo ta lăn lộn!
- Không được!
Tần Nhị Bảo lại mang vẻ mặt chân thành cự tuyệt.
- Cái gì?
Đại Điền Nhị nhìn Tần Nhị Bảo, hắn như thế nào không nghĩ tới, Tần Nhị Bảo vậy mà còn vô lại hơn cả mình, mắng:
- Cuối cùng là ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn tiền!
Tần Nhị Bảo nói:
- Nhưng...
- Nhưng ngươi lại không muốn theo ta?
Đại Điền Nhị nói tiếp. Hắn không thể tin nhìn Tần Nhị Bảo, hắn không ngờ trên đời lại có loại người như vậy.
- Chuẩn xác mà nói, đúng vậy!
Tần Nhị Bảo không chút che dấu đáp
- Mẹ kiếp!
Đại Điền Nhị cảm giác mình bị Tần Nhị Bảo đùa bỡn, chỉ cảm thấy trên trán nổi gân xanh, lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, nhịn không được mắng:
- Tiểu tử ngươi đang đùa giỡn ta!
- Thật sự mà nói, làm bằng hữu với ngươi ta cảm thấy rất thiệt thòi a!
Tần Nhị Bảo lúc này mới khôi phục bộ dáng lúc trước, nói:
- Cho nên thu của ngươi ít tiền, cũng là bù đắp cho tổn thất của ta!
- Đcmm!
Đại Điền Nhị rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc, chửi ầm lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thứ như ngươi mà cũng dám đùa nghịch ta?
- Ta không đùa ngươi!
Tần Nhị Bảo đối với việc Đại Điền Nhị đang chửi ầm lên không hề để trong lòng cười nhạt:
- Ta chỉ là cảm thấy ngươi nhân phẩm quá kém, cho nên, muốn nhận ngươi ít tiền, giúp ngươi làm việc thiện tích đức.
- Hai chúng ta đến cùng là nhân phẩm ai kém?
Đại Điền Nhị mở to hai mắt nhìn hỏi ngược lại:
- Ngươi thu tiền ta lại không giúp ta, còn nói nhân phẩm ta kém?
- Đúng vậy!
Tần Nhị Bảo không chút giữ mặt mũi cho Đại Điền Nhị nói
- Tiểu tử, đừng quá điên rồ!
Đại Điền Nhị kiềm chế sự bực bội của bản thân uy hiếp nói:
- Những người ngông cuồng như người, kết cục đều rất thê thảm!
- Ha ha, những người ngươi nói đó là không có thực lực lại còn làm càn, mà thứ này ta lại không hề thiếu, khác xa nhau như vậy mà cũng nói ra được
“Như vậy thì chúng ta đã không còn chuyện gì để nói với nhau nữa rồi!
Đại Điền Nhị nhìn thái độ Tần Nhị Bảo cười lạnh hỏi ngược lại
“Nói chuẩn xác lắm, ta vốn không có ý định thương lượng với ngươi!
Tần Nhị Bảo nhìn vẻ mặt âm trầm của Đại Điền Nhị, bình tĩnh đáp
- Ân, mày gan lắm!
Đại Điền Nhị nghiến răng nghiến lợi nói
- Cảm ơn!
Tần Nhị Bảo đáp lạ rất lễ phép.
- Ngươi có thể đi rồi!
Đại Điền Nhị tuy đang giận dữ, nhưng không muốn mất hết mặt mũi trước mặt thủ hạ, cố nén nộ khí nói:
- Có chuyện ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ!
- Chuyện gì?
- Khi ngươi bước ra khỏi cửa này chúng ta về sau không là bằng hữu nữa!
- Chúng ta vốn không phải là bằng hữu, mà ngươi, về sau nên bỏ ý đồ đối với Ân tiểu thư đi
Tần Nhị Bảo trả lời:
“Bằng không thì ta sẽ không khách khí với ngươi!
Dứt lời hắn liền bỏ đi không quay đầu lại.
Đại Điền Nhị nhìn thân ảnh Tần Nhị Bảo đi ra ngoài, không khỏi cười như điên, trong ánh mắt lộ ra hung quang.
Tần Nhị Bảo đi ra khỏi dãy ghế đặc biệt thì gặp mấy tên thủ hạ của Trung Thôn Chuẩn Nhân đang tìm kiếm mình khắp nơi, hắn nghênh đón, cười nói:
- Các ngươi đang tìm ta sao?
- Ân, đúng vậy!
Một gã toàn thân trang phục, ngay cả kính cũng màu đen, mặt không chút biểu tình đáp lại:
- Lão đại của chúng ta tìm ngươi!
- Tốt!
Tần Nhị Bảo vừa cười vừa nói:
- Các ngươi đi trước dẫn đường đi, ta sẽ theo sau.
Chỉ lát sau, vài tên thủ hạ đã dẫn Tần Nhị Bảo vào trong rạp của Trung Thôn Chuẩn. Sau đó họ báo cáo gì đó với Trung Thôn Chuẩn Nhân rồi nhanh chóng lui ra ngoài, trong rạp chỉ còn lại ba người: Trung Thôn Chuẩn Nhân, Đại Điền Ưu Mỹ và Tần Nhị Bảo.
- Vừa đi đâu vậy?
Trung Thôn Chuẩn Nhân hỏi Tần Nhị Bảo
- À, vừa rồi gặp được người quen, nói chuyện phiếm với nhau một chút!
Tần Nhị Bảo không muốn nói thật với Trung Thôn Chuẩn Nhân nên chỉ trả lời qua loa đại khái.
May mắn là Trung Thôn Chuẩn Nhân cũng không truy hỏi đến cùng, sau đó đem rương hòm trước mặt mở ra, nhìn Điền Nhị Bảo nói:
- Tiền này là của ngươi!
Tần Nhị Bảo lại nhìn vào rương chứa đầy những xấp tiền một trăm nguyên đỏ rực, con mắt có chút đăm đăm, ngơ ngác hỏi:
- Đây là?
- Tiền này là do ngươi mới thắng được!
Trung Thôn Chuẩn Nhân cười nói:
- Cho nên ta đương nhiên phải chia cho ngươi một nửa!
- Ách. . .
Tần Nhị Bảo nhìn qua cả rương tiền nói:
- Ta không muốn!
- Cái gì?
Trung Thôn Chuẩn Nhân có chút không dám tin tưởng hỏi:
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Ta không muốn số tiền này!
Ánh mắt Tần Nhị Bảo bỗng nhiên trở nên rất kiên nghị, hắn dùng loại ngữ khí không để cho người khác nghi vấn lặp lại.
- Ngươi không muốn nữ nhân, lại không cần tiền, vậy ngươi muốn gì?
Trung Thôn Chuẩn Nhân kinh ngạc nhìn Tần Nhị Bảo, thật không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì nữa.
- Ta không muốn bị ngươi mua chuộc như vậy!
Tần Nhị Bảo cười cười, nói:
- Số tiền này muốn mua được ta thì thật quá ít!
- Ha ha, ngươi hiểu lầm ý tứ của ta!
Trung Thôn Chuẩn Nhân cười giải thích
- Có phải hiểu lầm hay không trong lòng ngươi hiểu rõ nhất!
- Ha ha, ta càng ngày càng thích ngươi rồi!
Lời nói này Trung Thôn Chuẩn Nhân rất thật
- Tốt rồi, chúng ta không thảo luận những việc này nữa, về thôi!
- Ân !
Dứt lời Trung Thôn Chuẩn Nhân liền trực tiếp đi ra khỏi dãy ghế, ra khỏi đài thi đấu dưới lòng đất, sau khi lên xe, liền không nói lời nào, đưa Tần Nhị Bảo về đến biệt thự Ân Thế Bình.
Trước khi đi, Trung Thôn Chuẩn Nhân chiếu cố Tần Nhị Bảo nói:
- Trong khoảng thời gian này, trận đấu sẽ phụ thuộc cả vào ngươi, cố gắng lên!
- Không có vấn đề!
Tần Nhị Bảo cười nhẹ nói:
- Con người ta không sợ gì, chỉ sợ không có chỗ để đánh thôi!
Dứt lời, liền không quay đầu lại, đi về hướng biệt thự. Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn qua bóng lưng Tần Nhị Bảo, con mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào