Anh đã đứng lặng lặng phía cuối góc đường nhìn theo dáng em đang khuất dần trên con phố dài chiều qua. Cái dáng gầy nhỏ đến nao lòng, mái tóc bồng bềnh hất tung trong chiều tiết thu se lạnh. Với anh em lướt qua tay không còn giữ lại, chỉ có cảm giác dư ...âm tồn tại mãi sâu xa...Vượt xa hơn cả ngàn km để nhận ra rằng mình sẽ đau nhiều hơn...
6 7 năm gì rồi đấy từ hôm anh 18t từ hôm 2 trái tim non trao nhau nụ hôn đầu đời ngọt ngào...rồi lại biết bao đắng cay phải ko? từ khi em vắng xa anh anh đã sống từng ngày day dứt...nó ăn dần mòn anh...đã nhiều lần anh cố quên...cố để ko nhớ...như những ngày này người ta có đôi có cặp ..và anh nhớ đã từng có người con gái bên anh chia sẽ những khó khăn của thằng con trai 17 18t khi đó....ổ bánh mì chia đôi....nhiều khi trong túi còn ko đủ tiền đi xe bus...giờ thi sao? tất cả đã xa phải ko? quyền lực của đồng tiền thật to lớn...đã cướp mất em tôi khi hay đứa ra trường và đi làm được 2 năm.......ta sai sao? hay vì ta nghèo? hay vì gì nữa...giờ thì em đã mãn nguyện bên người chồng giàu có của mình...còn ta thì sao? vẫn ngày ngày đi làm...vẫn còn là thằng nghèo kiết xác vì phải gởi tiền về quê cho bố mẹ hằng tháng vì 2 cụ ko đủ sức lao động...ta sai ko? ko ta ko sai? ko ai là sai cả...chỉ ta chỉ ta...