Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 07-05-2008, 08:34 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 5

Giao Thiên Ä‘á»™ng ngÆ°á»i ngÆ°á»i vong mạng
Tham bảo vật Quỷ Cước mệnh chung



Äỉnh Giao Thiên vì có địa thế cao nên lạnh. Và càng lạnh hÆ¡n vá»›i thá»i khắc đã vào ná»­a đêm.
Phát hiện Tiểu Quặt thi thoảng chợt run lên, Liá»…u Tuyết Thanh khẽ khàng há»i Æ°á»›m:
- Ngươi lạnh hay đang sợ nên run?
Nó thì thào:
- Không lẽ tỷ đang run cũng vì lạnh như đệ?
Liễu Tuyết Thanh xích lại gần nó:
- Hóa ra ngÆ°Æ¡i lạnh? Vậy hãy Ä‘i gần ta cho ấm. Äã rõ chÆ°a?
Tiểu Quặt quàng tay quanh vòng hông thon thả của Liễu Tuyết Thanh:
- Äệ cÅ©ng Ä‘oán tá»· run vì sợ. Sao vậy? Hay tá»· chợt có cảm giác bất an?
Liễu Tuyết Thanh bối rối, gỡ tay Tiểu Quặt ra:
- NgÆ°Æ¡i há»c đâu cái thói trăng hoa sàm sỡ thế này? Nếu còn tùy tiện chạm vào ta lần nữa…
Tiểu Quặt bá»—ng phì cÆ°á»i:
- Äệ ngỡ tá»· cÅ©ng muốn được nhÆ° thế để đỡ sợ. NhÆ°ng giá» thì không cần nữa, đúng không? Vì há»… tá»· còn biết giận, ắt ná»—i lo sợ cÅ©ng quên Ä‘i.
Liá»…u Tuyết Thanh cÅ©ng phì cÆ°á»i, tiện tay cốc lên đầu Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i là tiểu quá»·, vừa tinh ranh, vừa lém lỉnh, biết cách nói cho được lòng ngÆ°á»i. NhÆ°ng cÅ©ng đúng, quả thật ta có hÆ¡i sợ, giá» bị ngÆ°Æ¡i chá»c phá ta đã hết sợ thật.
Bỗng có một thanh âm thoảng nhẹ tợ hư không từ giữa màm đêm đen phát lên:
- NhÆ°ng sao phải lo sợ, hở Thanh muá»™i? Trừ phi có mÆ°u đồ cùng lệnh sÆ°, muá»™i sợ bị ngÆ°á»i phát hiện Ä‘ang có ý định lén tiến vào Giao Thiên Ä‘á»™ng. Có đúng thế chăng? Hay sÆ° phụ ta chỉ vì quá Ä‘a nghi nên ra lệnh cho ta phải mai phục ở đây chá» muá»™i, mất má»™t đêm lẽ ra được ngủ?
Tiểu Quặt giật thót ngÆ°á»i, bật há»i:
- Là ai thế, Thanh tá»·? Vì sao vẫn có ngÆ°á»i cố tình mai phục chá» tá»·?
Trước mặt Tiểu Quặt lập tức có một bóng nhân ảnh xuất hiện:
- Còn ngÆ°Æ¡i là Äại Giáp? Hạng hạ nhân nhÆ° ngÆ°Æ¡i sao dám vô lá»…, gá»i hảo muá»™i tá»­ của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng này là Thanh tá»·? NgÆ°Æ¡i không muốn sống nữa sao tiểu oa nhi ngu xuẩn?
Liễu Tuyết Thanh chợt choàng tay kéo Tiểu Quặt lại gần:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh không được hồ đồ, gá»i y là tiểu oa nhi này ná». Muá»™i chấp nhận cách xÆ°ng hô của y, thiết nghÄ© không liên quan gì đến huynh, cÅ©ng không can hệ đến chuyện y có là hạ nhân hay không. Vả lại, Tống bá bá có ý gì khi cố tình sai huynh mai phục ở đây chá» muá»™i?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng có dáng dấp ốm cao, thật không tÆ°Æ¡ng xứng vá»›i tên gá»i, vì Äiá»n PhÆ°Æ¡ng còn má»™t ngữ nghÄ©a nữa là vuông vức. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng từ trên cao xạ mắt nhìn Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i đã được chá»n, là má»™t trong Thập Nhân Can, hàm ý chỉ là hạng thuá»™c hạ dÆ°á»›i quyá»n ta sai khiến. Hãy mau đứng lùi ra, nếu bất tuân chá»› trách ta Ä‘á»™c ác.
Tiểu Quặt nghe thế, càng đứng sát vào Liễu Tuyết Thanh hơn:
- Thanh tá»·, có phải sÆ° phụ y chính là nhân vật được tá»· gá»i là Tống bá bá?
Liễu Tuyết Thanh vẫn choàng tay qua hai vai Tiểu Quặt như cố tình tỠra thân thiện:
- Chính là Tống bá bá đệ đã má»™t lần gặp. Äừng sợ, chỉ đến mai tá»· má»›i phải Ä‘Æ°a đệ đến chá»— Tống bá bá. NhÆ°ng vì chÆ°a đến lúc, hiện giỠđệ vẫn là bào đệ của ta, sẽ không ai, kể cả y, đủ bản lãnh Ä‘e dá»a đệ trÆ°á»›c mặt ta.
Và vẫn giữ nguyên cảnh trạng thân thiện nhÆ° thế, Liá»…u Tuyết Thanh hất hàm há»i Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Lá»i của Tuyết Thanh vừa nói có lẽ cÅ©ng đủ cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh thấu hiểu? Hay mau quay vá» và yên tâm, và ngay khi trá»i sáng muá»™i sẽ tá»± khắc Ä‘Æ°a y đến chá»— cần đến. Còn bây giá», xin đừng làm phiá»n khoảnh khắc tâm sá»± ngắn ngủi trÆ°á»›c khi tá»· đệ muá»™i tạm chia tay.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vụt cÆ°á»i lạt:
- Tâm sự để chia tay hay chỉ là cách muội xua đuổi, để ta không ngăn cản ý đồ tiến vào Giao Thiên động của muội?
Liá»…u Tuyết Thanh cÅ©ng cÆ°á»i lạt:
- Muá»™i biết muá»™i có ý định tiến vào Giao Thiên Ä‘á»™ng để nạp mạng hay không, sao Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh không thể Ä‘i theo muá»™i vào đó má»™t lần cho biết? Hay là huynh không dám, vì sợ mất mạng? Äược thôi, huynh đã không dám thì chá»› há»i nhiá»u. Vì muá»™i cÅ©ng nhÆ° huynh, vẫn chỉ có má»™t mạng, lẽ nào biết Giao Thiên Ä‘á»™ng là tá»­ địa cứ mạo hiểm tiến vào? Trái lại, để chìu ý hảo đệ đệ, muá»™i chỉ muốn y má»™t lần được nhìn thấy để biết thế nào là Giao Thiên Ä‘á»™ng. Muá»™i có thể Ä‘i tiếp được chÆ°a? Nếu vẫn còn nghi, thế này nha, muá»™i không há» ngăn cản huynh theo chân. Ngược lại, cÅ©ng mong huynh đừng viện dẫn nhiá»u nguyên do vô cá»› hầu ngăn cản muá»™i. Nếu huynh cố chấp, đừng trách muá»™i tuyệt tình, trở mặt và Ä‘á»™ng thủ cùng huynh.
Và nàng kéo Tiểu Quặt tiếp tục bước đi.
- Chúng ta cứ đi. Thử xem kẻ nào dám ngăn cản chúng ta.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bá»—ng gằn giá»ng:
- Không được đi. Hoặc giả, nếu muội muốn đi thi trừ phi muội đừng tỠra quá thân mật với y.
Liễu Tuyết Thanh khựng lại:
- Sao thế? Huynh có ý gì khi cố tình Ä‘á» cập đến hai chữ quá thân mật? Äừng quên lá»i muá»™i vừa nói, giữa muá»™i và y chỉ là tình tá»· đệ. Muá»™i không cho phép huynh có ý nghÄ© hàm hồ.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hừ lạt:
- Là tỷ đệ nhưng vai chạm vai, thân kỠthân. Muội bảo, nếu ta không nghĩ thế thì nên nghĩ theo cách nào đây?
Liễu Tuyết Thanh cũng hừ lạt:
- Muá»™i không quan tâm cÅ©ng không muốn phí thá»i gian. Tóm lại, muá»™i và y vì là tá»· đệ nên Ä‘ang cần Ä‘Æ°a y đến Giao Thiên Ä‘á»™ng má»™t lần. Mong huynh nể mặt, đừng tiếp tục gây khó khăn cho muá»™i.
Liá»…u Tuyết Thanh toan lôi Tiểu Quặt bÆ°á»›c Ä‘i, má»™t lần nữa ý định của nàng liá»n bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngăn cản. Không chỉ có thế, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng còn mở miệng nói những lá»i khó nghe:
- Muá»™i không quan tâm nhÆ°ng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng này quan tâm. Hãy nhìn lại Ä‘i. Y tuy còn bé nhÆ°ng thân xác thì ngược lại, không nhá» bé chút nào. Vì càng trông càng chÆ°á»›ng mắt, nhÆ° thể Ä‘ang mục kích cảnh quấn quýt của đôi mèo mả gà đồng vào mùa giao phối. Hay muá»™i cố tình khích ná»™, muốn ta ban cho tiểu oa nhi má»™t chưởng chết tÆ°Æ¡i?
Liễu Tuyết Thanh động nộ:
- Huynh thật vô sỉ, sao dám dùng những lá»i lẽ hạ lÆ°u, so sánh Tuyết Thanh này vá»›i hạng mèo mả gà đồng, Ä‘ang cố tình gầy chuyện trăng hoa?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng có má»™t thoáng bối rối:
- Nếu không đúng như thế, hà tất muội cứ choàng vai bá cổ tiểu oa nhi. Ta trông chẳng thuận mắt chút nào.
Liễu Tuyết Thanh buông tiếng hừ hậm hực:
- Muá»™i cần gì quan tâm việc huynh trông có thuận mắt hay không. Vì đối vá»›i muá»™i, miá»…n sao muá»™i không cảm thấy thẹn vá»›i lÆ°Æ¡ng tâm là đủ. Còn huynh, nếu còn má»™t lá»i nào tÆ°Æ¡ng tá»±, đừng trách muá»™i buá»™c phải nhìn nhận lại tÆ° cách của huynh.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bá»—ng quắc mắt nhìn Tiểu Quặt:
- NhÆ°ng dù thế nào Ä‘i nữa, nếu muá»™i vẫn cứ tá» ra quá thân mật vá»›i y, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng này quyết không bá» qua cho y.
Liễu Tuyết Thanh chợt hất mặt:
- Huynh lấy tÆ° cách gì ngăn cản, cấm Ä‘oán muá»™i Ä‘iá»u này, Ä‘iá»u khác. Hãy nhá»›, muá»™i gá»i huynh là huynh cÅ©ng vì thể diện của nhị vị sÆ° phụ chúng ta. Bằng không, muá»™i là muá»™i, huynh là huynh, muá»™i muốn làm gì thì cứ làm, chẳng má»™t ai, kể cả huynh có quyá»n ngăn cản.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vụt cao giá»ng:
- Sao muá»™i nói nhÆ° thể không hay biết tấm chân tình từ lâu ta luôn dành cho muá»™i? Ta yêu muá»™i, muốn cùng muá»™i trở thành phu thê. Bấy nhiêu đó há chÆ°a đủ để ta có tÆ° cách ngăn cản má»i hành vi dá»… gây thành ngá»™ nhận của muá»™i sao?
Liá»…u Tuyết Thanh cÆ°á»i phá lên:
- Huynh yêu muội? Ha… ha… ý huynh bảo lý ra muội nên cảm kích vì được huynh yêu? Tiếc thay muội lại không hỠyêu huynh, có lẽ cũng sẽ chẳng bao giỠyêu huynh. Vì thế, loại tư cách mà huynh vì ngộ nhận mà cho là có, hoá ra chẳng mảy may tác động đối với muội. Huynh hiểu rồi chứ? Ha ha.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bối rối tá»™t cùng:
- Muá»™i không thể yêu ta? Vì sao? Vậy tại sao bấy lâu nay má»i hành vi cá»­ chỉ muá»™i dành cho ta Ä‘á»u nhÆ° ngấm ngầm cho ta biết muá»™i đã phải lòng ta? Hay tất cả chỉ là giả dối, kỳ thá»±c muá»™i chỉ đùa vá»›i ta? Hoặc Ä‘iá»u đó nếu trÆ°á»›c kia từng là sá»± thật thì lúc này vì muá»™i bị tiểu oa nhi kia mê hoặc nên muá»™i cố tình chối bá» tình ta?
Liễu Tuyết Thanh quát:
- Chá»› nói nhảm. Giữa ta vá»›i y chỉ là tá»· đệ, cÅ©ng nhÆ° giữa ta và ngÆ°Æ¡i chỉ là tôn trá»ng nên má»›i có tình muá»™i huynh. Nếu ngÆ°Æ¡i còn cố tình nhầm lẫn hoặc tìm cách hạ thấp danh giá và phẩm hạnh của ta, ngÆ°Æ¡i tin không nếu ta bảo sẽ cho ngÆ°Æ¡i má»™t bài há»c?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vụt cÆ°á»i ngây dại:
- Là tá»· đệ nhÆ°ng lại thân cận âu yếm nhÆ° đôi tình nhân? Thanh muá»™i Æ¡i Thanh muá»™i, phẩm hạnh cùng danh giá của muá»™i đã bị chính bản thân muá»™i đánh mất rồi. Còn gì nữa để muá»™i muốn ta tôn trá»ng? Ha ha…
Dù rất thịnh ná»™ nhÆ°ng Liá»…u Tuyết Thanh đã cố kiá»m chế. Tiểu Quặt nhận ra Ä‘iá»u đó rất rõ qua cánh tay của nàng, cho dù Ä‘ang run bắn lên vẫn cố giữ nguyên trên vai nó và kéo nó cùng Ä‘i.
- Chúng ta Ä‘i. Nếu không, ta sợ sẽ khó giữ nổi bình tâm đối vá»›i hạng ngÆ°á»i hồ đồ nhÆ° thế.
Thêm má»™t lần nữa, ý định của nàng bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngăn cản. Và lần này Äiá»n PhÆ°Æ¡ng còn cố ý quật má»™t luồng kình phong uy mãnh vào Tiểu Quặt.
- Không được đi, trừ phi muội lưu mạng y lại cho ta.
“Ào…â€
Liá»…u Tuyết Thanh lập tức kéo Tiểu Quặt lui vá» phía sau nàng, đồng thá»i cÅ©ng hất tay phất má»™t loạt kình ngăn cản luồng kình phong của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng.
- Ngươi muốn chúng ta trở mặt động thủ với nhau thật sao? Vậy thì đây.
“Ầm.â€
Tiếng chấn Ä‘á»™ng vang dá»™i, vá»ng vào tai làm Tiểu Quặt ngầy ngật ngÆ°á»i và choáng váng. NhÆ°ng cÅ©ng nhỠđó nó má»›i biết thế nào là bản lãnh lợi hại của ngÆ°á»i đã luyện qua công phu. Nó nghe Äiá»n PhÆ°Æ¡ng giận dữ gầm vang:
- Sao muội cứ luôn bao che và lo lắng cho tiểu oa nhi? Hay muội đã bất kể sỉ diện, vẫn đem lòng yêu thương khi biết y chỉ là một đứa bé? Muội không biết xấu hổ thật sao? Mau tránh, để ta giúp muội kết liễu y. Khiến muội không bị y mê hoặc nữa.
“Ào…â€
Liá»…u Tuyết Thanh vẫn quyết liệt cùng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đối đầu, không để Tiểu Quặt bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng gây tổn hại. Nàng quát:
- Ngươi càng nói càng hồ đồ. Nếu không cho ngươi nếm mùi lợi hại có khác nào ta tự thừa nhận đã bị mê hoặc như ngươi nói. Hãy đỡ!
“Ầm.â€
Cuồng phong va chạm không chỉ gây tiếng Ä‘á»™ng kinh hồn mà còn tạo nhiá»u dÆ° phong mãnh liệt, khiến Tiểu Quặt vì không chi trì nổi cứ lảo đảo suýt ngã.
Äang lúc đó nó chợt thấy bóng dáng của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bất thần xuất hiện trÆ°á»›c mặt vá»›i sắc thái và lá»i lẽ nhÆ° hung thần ác sát:
- Mau nạp mạng cho ta!
Cùng vá»›i tiếng quát, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng còn quật tung vào Tiểu Quặt má»™t luồng kình phong cả thể.
“Ào…â€
Tiểu Quặt chưa đối diện với nguy hiểm nào tương tự, vì thế chỉ biết há miệng kêu la:
- Thanh tá»·!
Liễu Tuyết Thanh kịp xuất hiện như tiên nữ hạ phàm cứu khổn phò nguy:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i thật to gan. Mau đỡ!
“Vù…â€
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chợt mất dạng, trÆ°á»›c khi bị lá»±c đạo của Liá»…u Tuyết Thanh ập đến.
Thấy thế, Liá»…u Tuyết Thanh vá»™i gá»i Tiểu Quặt:
- Äệ cứ mau chạy đến Giao Thiên Ä‘á»™ng, ở bên hữu chỉ cách đệ mÆ°á»i trượng. Phần ta sẽ ngăn cản Äiá»n PhÆ°Æ¡ng. Äi Ä‘i.
NhÆ°ng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng má»™t lần nữa xuất hiện cạnh Tiểu Quặt mang theo gÆ°Æ¡ng mặt Ä‘á»™c ác:
- NgÆ°Æ¡i cần gì phí công chạy đến Giao Thiên Ä‘á»™ng. Äể ta tiá»…n ngÆ°Æ¡i vào Quá»· Môn Quan thì hÆ¡n. Ha… ha…
Liá»…u Tuyết Thanh cÅ©ng hiện thân đúng lúc vá»›i nụ cÆ°á»i đắc ý:
- NgÆ°Æ¡i tá»± phụ có Cá»­u U Quá»· Bá»™ Pháp thì ta cÅ©ng có cách dẫn dụ ngÆ°Æ¡i tá»± xuất hiện đúng phÆ°Æ¡ng vị ta muốn. Äể xem ai sẽ tiá»…n ai vào Quá»· Môn Quan trÆ°á»›c. Äỡ!
Từ tay Liá»…u Tuyết Thanh lia ra má»™t tia chá»›p bạc, cuá»™n thẳng vào ngÆ°á»i Äiá»n PhÆ°Æ¡ng.
“Vù…â€
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng toan hạ thủ lấy mạng Tiểu Quặt, vì thấy tia chá»›p bạc của Liá»…u Tuyết Thanh cuá»™n đến nên kinh hoảng tháo lùi:
- Thiên La Tuyệt Kiếm? Muội đối xử với ta như kẻ thù thật sao?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vừa lùi, Liá»…u Tuyết Thanh liá»n thay thế xuất hiện trở lại cạnh Tiểu Quặt. Nàng vừa lôi Tiểu Quặt Ä‘i đến Giao Thiên Ä‘á»™ng vừa thản nhiên tá» lá»™ thái Ä‘á»™ cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng biết:
- Ta Ä‘ang cần Ä‘Æ°a hảo đệ đệ đến thật gần Giao Thiên Ä‘á»™ng, bất luận ai dám ngăn cản, ta Ä‘á»u xem là kẻ thù, kể cả ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thế. Vì vậy, hà tất ngÆ°Æ¡i cố tình chuốc há»a vào thân.
Äi cạnh Liá»…u Tuyết Thanh, Tiểu Quặt chợt hiểu ra vì sao má»›i vừa nãy từ tay nàng bá»—ng xuất phát tia chá»›p bạc. Äấy là vì trên tay nàng lúc này đã có thêm má»™t thanh ngân kiếm có màu trắng phát ra thật tá»± nhiên.
Toan há»i nàng đã lấy thanh kiếm từ đâu ra, Tiểu Quặt chợt nghe nàng hạ thấp giá»ng, thầm thì căn dặn:
- Äể không bị nghi ngá», lúc vừa đến ta sẽ đẩy ngÆ°Æ¡i cho lá»t vào Giao Thiên Ä‘á»™ng. Khi đó, dù ta có giả vá» kêu thất thanh nhÆ° thế nào cÅ©ng vậy, việc của ngÆ°Æ¡i là cứ lo hoàn thành sứ mạng đã giao, rõ chÆ°a? Äừng chạy trở lại dù bất kỳ nguyên nhân nào, rõ chứ? Sắp đến rồi đấy. Có lẽ ta không còn cÆ¡ há»™i nữa để cùng ngÆ°Æ¡i nói lá»i chia tay, đành nói ngay lúc này thì hÆ¡n. Tạm biệt.
Tiểu Quặt cÅ©ng vừa vặn nhìn thấy má»™t khối Ä‘en to lù lù. Và nhá» nhìn kỹ hÆ¡n, Tiểu Quặt má»›i nhận ra đó chỉ là má»™t khối đá tá»± nhiên đã Ä‘á»™t ngá»™t từ phía dÆ°á»›i má»c trồi lên, tạo thành vật cao nhất chiếm lÄ©nh đỉnh Giao Thiên này. Ở phần dÆ°á»›i thấp của khối đá kia, có má»™t chá»— tối hÆ¡n, gió mÆ¡n man từ vật thể đó thổi phả ra, cho Tiểu Quặt biết chá»— tối đó chính là lối xuất nhập dẫn vào Giao Thiên Ä‘á»™ng, má»™t nÆ¡i chốn mà sắp phải má»™t mình tiến vào.
Và lúc thá»i khác Ä‘iểm, Tiểu Quặt dù biết thế nào Liá»…u Tuyết Thanh cÅ©ng đẩy nó lá»t vào đó nhÆ°ng bản thân vẫn giật mình khi bị nàng dụng lá»±c đẩy vào ngÆ°á»i nó thật nhanh.
Tiểu Quặt bị ngã chúi vào động khẩu, chợt nghe có tiếng quát thật to ở phía sau:
- Dừng ngay!
Liễu Tuyết Thanh cũng kịp kêu gào, giả vỠhốt hoảng:
- Äừng chạy vào đó. Dừng lại mau. Sao đệ không nghe ta, cứ chạy vào chá»— chết? á»i…
Và còn có má»™t loạt cÆ°á»i ngạo nghá»… vang lên che lấp chuá»—i kêu gào nghe nhÆ° thật của Liá»…u Tuyết Thanh:
- Thiên La, Cá»­u U nhị viện Ä‘ang có âm mÆ°u gì đây? Sao cả hai kêu cứ kêu, quát cứ quát nhÆ°ng chẳng má»™t ai Ä‘á»™ng thủ, giữ tiểu oa nhi kia lại? Trừ phi bá»n ngÆ°Æ¡i đã tìm được cách an toàn vào Ä‘á»™ng Giao Thiên và đây là kế để nhị viện che mắt má»i ngÆ°á»i. Có phải nhÆ° thế chăng? Ha ha…
Tiếp theo là hàng loạt những chuá»—i tiếng chấn Ä‘á»™ng ầm ầm nối tiếp nhau phát ra, vá»ng u u theo Giao Thiên Ä‘á»™ng, lá»t vào tai Tiểu Quặt làm nó ù choáng, khiến không thể nghe được gì nữa những diá»…n biến kế tiếp ắt hẳn vẫn xảy ra. Dù vậy, nó vẫn Ä‘ang cúi gập ngÆ°á»i, cố chạy thật nhanh vào trận trong sâu Giao Thiên Ä‘á»™ng.
Tai nó chỉ bắt đầu nghe trở lại má»i tiếng Ä‘á»™ng khi ở đầu vai nó bá»—ng có má»™t bàn tay vá»— vào và giữ lại:
- Ta không tin một đứa bé như ngươi lại có bản lãnh thượng thừa khiến Thiên La, Cửu U nhị viện tin tưởng, giao phó ngươi tiến vào động Giao Thiên để gìúp hỠđắc thủ bảo vật. Có đúng như thế chăng?
Bị giữ chặt lại quá đột ngột, Tiểu Quặt sợ đến nỗi bật thét lên:
- Thanh tỷ, mau cứu đệ!
Vai bên kia của nó lại bị thêm má»™t bàn tay khác vá»— vào, kèm theo là lá»i phát thoại cÅ©ng xa lạ:
- Ngươi không biết võ công? Vậy tại sao ngươi để hỠxui khiến tiến vào chỗ tuyệt địa này?
Tiểu Quặt chÆ°a kịp trấn tÄ©nh, chợt hiểu nó Ä‘ang ở đâu và vì sao Liá»…u Tuyết Thanh không thể xuất hiện giải cứu, thay vào đó chỉ là hai nhân vật xa lạ Ä‘ang truy há»i nó vá» những Ä‘iá»u gần đúng vá»›i sá»± thật.
Quyết giữ kín má»i sá»± thật. Tiểu Quặt liá»n bất ngá» vùng vẩy, cố thoát khá»i hai nhân vật ná» và quát bừa:
- Ai bảo tiểu gia không biết võ công? Nếu biết thì chạy vào đây làm gì? Hãy bỠtay ra nào.
NhÆ°ng nó vẫn bị hai nhân vật ná» giữ lại. Äồng thá»i, giữa màn đêm u tối của Giao Thiên Ä‘á»™ng nó chợt nghe má»™t trong hai nhân vật đó khẽ kêu:
- Quả nhiên ngÆ°Æ¡i không có võ công? Hay đây là phÆ°Æ¡ng cách duy nhất đã bị nhị viện phát hiện, rằng chỉ những kẻ không biết võ công má»›i đủ tÆ° cách tiến vào Giao Thiên Ä‘á»™ng an toàn? Äạo trưởng Võ Äang phái nghe tại hạ nói nhÆ° thế liệu hợp lý chăng?
Hai nhân vật này Ä‘ang há»i nhau. Vì thế, có tiếng của nhân vật thứ hai đáp lại:
- Trịnh huynh vốn nổi danh là nhân vật thông tuệ nhất Hoa SÆ¡n phái. Bần đạo xin chá» nghe cao kiến, quyết không dám lạm bàn. Nhung dù sao cÅ©ng cảm thấy Ä‘iá»u đó thật vô lý.
Tiểu Quặt rất lo, chợt tung chân đạp bừa vá» má»i phía, tình cá» làm cho má»™t trong hai nhân vật ná» bị Ä‘au. Lập tức má»™t đầu vai của nó phía bên tả, bị nhân vật đó dụng lá»±c bóp thật Ä‘au:
- Một tiểu oa nhi vô dụng như ngươi sao không biết tự lượng sức, dám đối đầu với Trình Quân ta? Ngươi muốn chết phải không?
Bị đau, nó toan kêu thét, chợt nhớ sẽ chẳng có ai cứu vì đây là Giao Thiên động. Nó bèn tự cứu bằng cách xoay nghiên đầu, dùng răng cắn mạnh vao tay của nhân vật tự xưng là Trình Quân.
Bằng cách này Tiểu Quặt đã làm cho Trình Quân phải vừa bỠtay ra vừa thịnh nộ quát:
- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Dứt tiếng quát, một sức lực thật nặng nỠbỗng giáng ngay vào ngực nó.
“Bá»™p.â€
Sức lực đó còn đủ mạnh để đẩy nó thoái hậu, tình cỠthoát luôn tay của nhân vật thứ hai thật ra chỉ còn giữ hỠvào vai nó.
Äúng lúc đó, nó nghe tiếng của nhân vật thứ hai vang lên hồ nghi:
- Trình huynh mau lắng nghe. DÆ°á»ng nhÆ° có chuá»—i âm thanh nhÆ° tiếng sấm Ä‘á»™ng Ä‘ang rá»n vang, sắp lan đến chá»— chúng ta thì phải.
Tiểu Quặt sau vài lượt thoái bộ chợt vấp vào một mô đá bị ngã xuống.
Tiếng kêu hoảng của Trình Quân bỗng lào thào vang lên:
- Không phải tiếng sấm Ä‘á»™ng mà dÆ°á»ng nhÆ° đó chính là cuồng phong từ trong sâu thổi cuá»™n ra. Äạo trưởng nghÄ© sao? Chúng ta lui ra cố chi trì chịu Ä‘á»±ng cho qua đợt cuồng phong này?
Äó là lúc kể cả Tiểu Quặt cÅ©ng nghe chuá»—i âm thanh kỳ quáo Ä‘ang càng lúc càng đến gần.
Äạo trưởng Võ Äang bá»—ng cất giá»ng run run Ä‘á» xuất:
- Chưa một ai tiến vào đây mà vẫn toàn mạng. Có lẽ chúng ta nên lui thì hơn.
Trình Quân chợt thở dài:
- Muộn rồi. Tốc độ cuồng phong cuộn đến thật nhanh, có muốn lui cũng không kịp.
“Ù… ù…â€
Chuỗi tiếng động đã vang đến quá gần. Vì thế thật dể hiểu khi Tiểu Quặt nghe Trình Quân vụt quát:
- Mau nép ngÆ°á»i qua má»™t bên, đừng để cuồng phong cuá»™n bay vào những vách đá.
Äạo trưởng Võ Äang phái cÅ©ng quát:
- Vách đá quá nhẵn nhụi, có nép vào cÅ©ng không thể đối chá»i lại cuồng phong. Hai chúng ta nên hợp lá»±c, cùng trụ tấn may ra có thể chi trì nổi.
“Ù… ù…â€
Cuồng phong lao lướt ngay bên trên chỗ Tiểu Quặt nằm. Và nó suýt bị cuốn đi nếu như không kịp bấu giữ cả hai tay lẫn toàn thân vào mô đá vừa làm cho nó vấp ngã.
Nó đang chi trì chịu đựng, thầm cầu mong cho tai kiếp này mau chóng trôi qua, chợt nghe hai loạt gào thất thanh hòa vào nhau vang lên, kèm theo là một tia chớp sáng vàng chói thật kỳ quái.
- A… a…
- A… a… a…
“Ù… ù… ù…â€
Tiểu Quặt Ä‘iếng ngÆ°á»i nhắm chặt hai mắt, không dám mục kích cảnh trạng kinh hoàng này. Chỉ thật lâu sau đó, khi xung quanh hoàn toàn vắng lặng, không còn tiếng cuồng phong xô cuá»™n đến nữa, Tiểu Quặt má»›i hoàn hồn ngồi dậy và lẩm bẩm:
- HỠchết thật rồi sao? Này, nhị vị còn ở đó chăng?
Không ai đáp lại, Tiểu Quặt thất kinh, cứ ngỡ chung quanh thể nào cÅ©ng có hai thi thể vá»›i tá»­ trạch cá»±c kỳ thê thảm. Và càng tá»± mÆ°á»ng tượng nó càng sợ, vá»™i đứng bật lên, chỉ để cắm đầu chạy thục mạng.
“Thình thịch… thình thịch…â€
Tiếng bước chân nó chạy cũng làm nó sợ. Vì thế, nó càng chạy nhanh hơn, mong sao chóng chạy thoát ra ngoài và tự hứa sẽ không còn gì bắt buộc được nó phải chui trở lại Giao Thiên động.
Nhưng sau một lúc chạy đủ lâu, Tiểu Quặt kinh nghi dừng lại:
- Sao ta chạy mãi vẫn không thấy thoát?
Ngỡ chỉ lẩm bẩm má»™t mình, Tiểu Quặt chợt giật nảy ngÆ°á»i vì bá»—ng có thanh âm vang lên há»i nó ngay bên cạnh:
- Sao thế? Vậy mà ta cứ ngỡ tiểu oa nhi ngươi đang cố chạy vào tận trong để tranh phần đoạt bảo vật cùng ta.
Tiểu Quặt suýt nữa đã bật thét và nhÆ° cố ká»m chế để thoát ra miệng tiếng há»i:
- Ai?
Lập túc có ngÆ°á»i chạm tay vào nó:
- Quả nhiên ngÆ°Æ¡i không biết võ công? Có phải vì thế cuồng phong lúc nãy tá» ra vô hại vá»›i ngÆ°Æ¡i, giống nhÆ° ta nhá» kịp thá»i nhá»› lại lá»i Trình Quân, may nhá» không vận công kháng cá»± nên cÅ©ng không bị cuồng phong gây bất lợi. Có đúng là vì thế nên nhị viện Cá»­u U, Thiên La má»›i mạo hiểm để ngÆ°Æ¡i thay há» tiến vào Giao Thiên Ä‘á»™ng?
Tiểu Quặt Ä‘á»™ng tâm và chá»™t dạ: “Hóa ra ngoài Trình Quân và má»™t đạo trưởng Võ Äang phái, lúc nãy còn có cả lão huynh đã cùng Ä‘uổi theo tiểu gia vào đây?â€
Bàn tay Ä‘ang chạm vào nó chợt hóa thành má»™t dùi sắt nung Ä‘á», dí thẳng vào má»™t bên mặt nó thật Ä‘au:
- Không được vô lá»…. Vì Trình Quân dù là cao đồ được đích thân chưởng môn nhân Hoa SÆ¡n phái thu nhận thì so vá» bối phận lẫn niên ká»·, hắn vẫn phải gá»i ta là tiá»n bối. NgÆ°Æ¡i chỉ là má»™t tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa, tÆ° cách gì gá»i ta là lão huynh, lại còn dám mở miệng tá»± xÆ°ng là tiểu gia vá»›i ta?
Tiểu Quặt bÆ°á»›c lùi lại, cÅ©ng vừa vặn dùi sắt nung đỠđó rá»i khá»i mặt nó. Tuy nhiên nổi Ä‘au buốt da vẫn còn đó nên nó lí nhí há»i:
- Mắt tiểu bối vì không nhìn thấy gì nên khó lòng phân biệt để có cách xÆ°ng hô thích hợp. Xin há»i, tiểu bối phải gá»i nhÆ° thế nào má»›i đúng?
Äáp lại lá»i nó là má»™t lá»i thật cao ngạo:
- Võ lâm có thất đại phái, nhất bang, nhị bảo, tam viện vá»›i những nhân vật đứng đầu Ä‘á»u là đại cao thủ. Ngoài há» ra, còn có nhất ma, nhị ác, tam quá»·, tứ yêu, cÅ©ng Ä‘á»u là những cao nhân Ä‘Æ°Æ¡ng đại. Ta là lão nhị trong tam quá»·, được mệnh danh là Quá»· CÆ°á»›c. Hãy theo đó, ngÆ°Æ¡i nghÄ© nên gá»i ta nhÆ° thế nào?
Trên mặt nó, có lẽ từ chá»— vừa bị dùi sắt nung Ä‘á» chạm vào thì phải, bá»—ng chầm chậm chảy dài xuống má»™t vệt chất lá»ng âm ấm. Tiểu Quặt tá»± Ä‘Æ°a tay sá» lên mặt, chạm vào vệt ná» và Ä‘Æ°a lên mÅ©i ngá»­i:
- Máu?
Quá»· CÆ°á»›c cÆ°á»i khùng khục:
- Äó chỉ má»›i là lần khiển trách đầu tiên. Vì nếu ngÆ°Æ¡i vẫn tiếp tục vô lá»…. Hà… hà… thì lần sau máu không phải chảy từ mặt mà là giữa tâm thất ngÆ°Æ¡i. Hãy tin nhÆ° thế thay vì xuẩn Ä‘á»™ng tá» ra nghi ngá» lá»i của ta.
Tiểu Quặt chợt nóng mặt, máu huyết trong ngÆ°á»i cÅ©ng sùng sục sôi lên:
- Lão quá»·, ta và lão vốn vô thân vô thích, cÅ©ng chÆ°a gặp nhau lần nào. Dù ta có lỡ lá»i gá»i lão nhÆ° thế nào Ä‘i nữa vẫn chÆ°a phải là mắng hay thóa mạ lão. Hà cá»› chỉ vì má»™t cách gá»i, lão Ä‘á»™c ác khiến ta đổ huyết? Trừ phi ta gá»i lão là lão cẩu hay lão rùa Ä‘en, lão có làm gì ta cÅ©ng cam chịu. Äằng này…
Có má»™t vật cứng nhá»n bá»—ng chá»c thẳng vào vùng tâm thất của nó. Vật ấy chỉ có thể do Quá»· CÆ°á»›c thi triển, bởi vì tiếng lão lạnh lùng vang lên:
- NgÆ°Æ¡i thật không sợ chết? Hãy chỠđấy, khi máu huyết ngÆ°Æ¡i từ từ chảy cạn kiệt, ta nghÄ©, ngÆ°Æ¡i sẽ phải hối hận vì đã gá»i ta bằng những từ xấu xa đê tiện nhÆ° thế. Hà… hà…
NhÆ°ng giá»ng của Quá»· CÆ°á»›c đã Ä‘á»™t nhiên đổi thành tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn vá»›i lo sợ:
- Ngươi đã luyện thành Thiết Bố Sam hay Kim Chung Trảo? Sao ta không thể bấu thủng da thịt ngươi?
Nhân cơ hội đó, Tiểu Quặt bước lùi lại thật xa. Tự hiểu nếu không nhỠThiên Tằm Bảo Y có lẽ tâm thất sẽ bị Quỷ Cước bấu thủng và nó ắt sẽ chết một khi toàn bộ máu huyết cứ theo đó chảy đến cạn kiệt.
Không những chỉ có lùi, Tiểu Quặt còn vì sợ, vội quay đầu tháo chạy thật nhanh. Lần này thì chạy bất kể chạy vỠđâu, có chạy thoát ra ngoài cũng tốt, hoặc có chạy mãi đến tận trong Giao Thiên động vẫn không hỠgì.
“Thình thịch… thình thịch…â€
Äuổi theo Tiểu Quặt vẫn là những tiếng bÆ°á»›c chân nện của chính nó. Tuy vậy, Tiểu Quặt vẫn cứ lo lo, thầm Ä‘oán lẽ nào Quá»· CÆ°á»›c lại không Ä‘uổi bám theo và chịu bá» qua cho nó.
Äúng nhÆ° nó nghÄ©, bàn tay của Quá»· CÆ°á»›c đã từ phía sau chạm vào và giữ nó lại:
- Chạy đâu cho thoát? Äừng quên ta là Quá»· CÆ°á»›c, dù không vận dụng công phu thi triển khinh công ta vẫn thừa bản lãnh Ä‘uổi kịp ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Quặt động nộ, cố quát lớn:
- Lão không dám vận dụng công phu Æ°? Vậy thì tốt. Ta sẽ cùng lão, sức vá»›i sức chá»i nhau. Äỡ này, trúng này.
Tiểu Quặt nhá» bị Quá»· CÆ°á»›c giữ lại nên thừa Ä‘oán lão chỉ đứng đâu đó trong tầm tay. Vì thế nó cứ cật lá»±c nện tay tung chân, vừa đấm vừa đá loạn xạ, quật vào Quá»· CÆ°á»›c hết quyá»n này đến cÆ°á»›c ná». Tiếng Ä‘á»™ng tay Ä‘á»™ng chân vì thế cÅ©ng vang lên bình bịch.
Tuy vậy, Quá»· CÆ°á»›c vẫn cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i toan dùng cách này để hy vá»ng ta vì bị khích ná»™ nên dụng lá»±c, tiếp đó sẽ bị cuồng phong xuất phát từ Giao Thiên Ä‘á»™ng cuá»™n đến lấy mạng ta. Thật tiếc cho ngÆ°Æ¡i vì cách này vô ích. Bởi ta đâu ngu xuẩn dụng lá»±c làm chi. Trái lại, vì mục lá»±c ta trông thật tá» tÆ°á»ng, lại nhá» từng luyện võ đến bá»±c cao minh, thế cho nên cứ để ngÆ°Æ¡i tha hồ đấm đá, ta chỉ cần lấy hai tay đỡ là đủ, và cuối cùng ngÆ°á»i kiệt lá»±c chỉ có thể là ngÆ°Æ¡i. Ha ha…
Tiểu Quặt không tin, cứ tiếp tục loạn đánh loạn đá. Sau cùng rồi cÅ©ng nhận ra quả nhiên nó chỉ phí lá»±c đấm hoặc đá vào chá»— đôi bàn tay xòe rá»™ng chỉ được dùng để gạt đỡ của Quá»· CÆ°á»›c. Và vì thất vá»ng nên nó nổi xung, bất ngá» giả vỠđấm nhÆ°ng lại Ä‘á»™t ngá»™t chá»™p vào tay lão và ghé miệng cắn má»™t phát thật mạnh.
Quỷ Cước bị cắn đau nên cũng nổi xung:
- Tiểu quỷ muốn chết. Ta phải giết ngươi.
Lập tức có má»™t lá»±c đạo cá»±c mạnh giáng ngay vào ngÆ°á»i Tiểu Quặt.
“Ào…â€
NhÆ°ng lá»±c đạo đó chợt biến mất trÆ°á»›c khi có cÆ¡ há»™i quật vào ngÆ°á»i Tiểu Quặt. Äồng thá»i có tiếng lão Quá»· CÆ°á»›c cÆ°á»i gằn:
- Suýt nữa ta quên. Ắt hẳn khắp thân ngươi, ngoại trừ gương mặt, vì có vật hộ thân che chắn nên ta có chưởng vào thân ngươi cũng vô ích. Chi bằng ta cứ thế này, bấu thủng cả năm đầu ngón tay vào thiên linh cái của ngươi chẳng phải dễ hơn sao. Hà… hà…
Äúng nhÆ° thế thật. Vì phủ chụp quanh vần trán của nó, từ trÆ°á»›c ra phía sau, lúc này là cả má»™t vòng Ä‘ai nặng nhÆ° kim thiết, Ä‘ang từng lúc siết chặt vào.
Chợt.
“Ù… ù…â€
Tuy đầu đang đau ngỡ sắp vỡ tung nhưng chuỗi thanh âm nó vừa nghe cũng làm nó phấn khích kêu to:
- Cuồng phong lại xuất hiện. Nếu lão Quỷ cứ tiếp tục dụng lực thì…
Vòng Ä‘ai liá»n ná»›i lá»ng, sau đó rá»i khá»i đầu nó, chỉ lÆ°u lại tiếng lào thào hoảng loạn của Quá»· CÆ°á»›c:
- Không lẽ chỉ vì ta vừa má»›i lỡ tay vận lá»±c, cuồng phong liá»n xuất hiện? Hãy nói mau, thật ra lúc nãy ngÆ°Æ¡i nhá» hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế nào nên thoát? Hả?
Cuồng phong cuộn đến thật nhanh.
“Ù… ù…â€
Vòng đai tuy không còn nhưng khắp đầu nó vẫn đau bưng bưng. Nhân cơ hội đó, Tiểu Quặt vừa ôm đầu vừa giả vỠkhuỵu xuống:
- Ôi… lão làm đầu ta đau đến thế này còn muốn ta chỉ giúp lão ư? Ôi… đau quá, đau quá.
Khi khuỵu xuống, Tiểu Quặt còn vá» ngã lăn, nhân đó thá»­ lấy tay mò tìm, hy vá»ng sẽ phát hiện má»™t chá»— bấu tay nào đó bất kỳ nhÆ° hồi nãy cÅ©ng đã nhá» thế nên thoát cảnh cuồng phong hủy diệt.
Lúc còn Ä‘ang kiếm tìm nhÆ°ng chÆ°a có kết quả, Ä‘á»™t nhiên có ngÆ°á»i ngã nằm lên mình nó:
- Dù chÆ°a rõ hÆ° thá»±c thế nào nhÆ°ng ta quyết sẽ không dụng lá»±c. Äể xem, nếu thoát thì cả hai cùng thoát. Còn nhÆ° không thể, hừ, ta có chết cÅ©ng kéo theo ngÆ°Æ¡i cùng chết theo.
“Ù.. ù…â€
Cuồng phong cuá»™n đến và Ä‘iá»u bất lợi đầu tiên mang đến cho Tiểu Quặt là sức nặng do Quá»· CÆ°á»›c tác Ä‘á»™ng đã càng lúc càng đè mạnh, làm nó vừa Ä‘au vừa khó thở nhÆ° suýt ngạt. Không chỉ có thế, ắt hẳn do lão vì nằm chồng lên trên, vì có vị thế cao, nên bị sức cuốn mãnh liệt cùa cuồng phong cứ muốn cuá»™n lão Ä‘i. Vì thế, để giữ lại và để chi trì, lão vì không dám vận dụng công phu nên cứ bấu cứng vào ngÆ°á»i Tiểu Quặt, xem nó nhÆ° má»™t vật để bấu vào. Há»… lão càng bấu mạnh, nhất là ở hai đầu vai Tiểu Quặt, thì chá»— lão bấu càng làm cho Tiểu Quặt Ä‘au thêm.
Dẫu vậy, do chính bản thân Tiểu Quặt vì không có chỗ nào để bám chịu, cuồng phong đã bắt đầu xô đẩy cuốn nó theo. Nó bị cuồng phong cuốn thì bên trên nó, lão Quỷ Cước đương nhiên cũng cùng chung số phận.
“Ù… ù…â€
Cả hai bị cuốn Ä‘i càng lúc càng nhanh và vẫn giữ nguyên vị thế là Tiểu Quặt nàm úp ngÆ°á»i ở dÆ°á»›i, còn lão Quá»· CÆ°á»›c thì vẫn nằm đè lên vá»›i từng làn hÆ¡i thở nóng hổi cứ liên tiếp thổi phà vào gáy Tiểu Quặt.
Bất chợt, có má»™t vật cứng, nhô cao hÆ¡n ná»n đá lạnh, bá»—ng trôi nhanh và ngược chiá»u lÆ°á»›t qua bên dÆ°á»›i thân Tiểu Quặt.
Sá»±c nghÄ© đó có thể là má»™t mô đá, hoặc má»™t vật nào đó cÅ©ng được, ắt hẳn sẽ trở thành chá»— cho nó tỳ thân chịu lại, Tiểu Quặt lập tức nghiêng đầu qua má»™t bên, co thóp bụng dÆ°á»›i lại và chá» cho vật đó trôi vượt qua đầu liá»n lấy hai tay ôm ghì vật đó.
Nó Ä‘oán đúng. Äó là má»™t mô đá nhô lên từ ná»n Ä‘á»™ng. Và nhá» kịp chá»™p giữ vào, thân hình Tiểu Quặt Ä‘ang bị cuồng phong cuốn Ä‘i bá»—ng bất thần được ghìm lại.
Không được may mắn như nó, lão Quỷ Cước nằm bên trên vì thế vẫn tiếp tục bị cuồng phong cuốn vỠphía sau. Chỉ đến lúc tối hậu, lúc Tiểu Quặt ngỡ có thể thoát lão Quỷ Cước hoàn toàn thì hai chân nó bỗng có hai cánh tay cùng một lúc ôm vào, giữ lại.
“Ù… ù…â€
Cuòng phong Ä‘ang cuá»™n thổi, bá»—ng có má»™t loạt gào thất thanh vang lên từ đâu đó mãi phía sau Tiểu Quặt và lão Quá»· CÆ°á»›c là ngÆ°á»i vừa kịp ôm giữ cả hai tay vào chân nó.
- A… a…
Chỉ má»™t thoáng sau, cuồng phong hoàn toàn tan biến, tạo cÆ¡ há»™i cho Quá»· CÆ°á»›c phát thoại vá»›i giá»ng nói hãy còn chÆ°a hoàn hồn:
- Ta đoán thế mà đúng. Cũng may ta suýt đã vận dụng chân lực nếu như không kịp ôm giữ vào đôi chân của ngươi. A… kẻ nào lúc nãy đã tiến vào đây sau, kẻ đó thật xấu số, có chết cũng đáng kiếp.
Tiểu Quặt chợt co đạp hai chân:
- Äã hết nguy hiểm rồi, sao lão còn giữ mãi, không chịu buông chân ta ra?
Lão Quỷ Cước không những không chịu buông mà còn lấy hai tay lần theo hai chân Tiểu Quặt để bò dần lên:
- Ta buông ngươi thế nào được một khi tội vô lễ của ngươi lúc nãy vẩn chưa bị ta trừng trị?
Và lão cÆ°á»i khùng khục, hài lòng vì lần này đối vá»›i lão, Tiểu Quặt đừng mong thoát.
Äá»™t nhiên Ä‘ang cÆ°á»i, lão chợt ngừng ngang và tá»± lẩm bẩm thốt ra má»™t lá»i nghi ngại:
- Sao lại thế? Ta vẫn chưa dụng lực, cớ sao lại có chuỗi tiếng động như thể cuồng phong quái quỷ đang sắp sửa tiếp tục dấy lên?
Lúc lão lẩm bẩm tá»± há»i xong cÅ©ng là lúc Tiểu Quặt bắt đầu phát hiện quả nhiên có chuá»—i tiếng Ä‘á»™ng ầm Ä© vá»ng đến tai.
Nó kinh hoảng, vá»™i phục ngÆ°á»i thật sát vào ná»n đá bên dÆ°á»›i, hai tay cÅ©ng ôm chặt vào mô đá đã là vật cứu tinh của bản thân nó lúc má»›i rồi.
Cuồng phong cuộn đến thật.
“Ù… ù…â€
Lão Quỷ Cước cũng kinh hoảng, vì thế càng không thể buông bỠTiểu Quặt vẫn từng là chỗ cho lão bấu giữ, thoát chết qua một đợt cuồng phong.
Nhưng cuồng phong lần này vì xuất hiện quá nhanh, hầu như là liên tiếp với đợt vừa rồi, khiến uy lực của cuồng phong ngay thoạt đầu đã tỠra lợi hại. Lão Quỷ Cước vì thế vẫn bị trôi dần vỠphía sau, chỉ khi hai vòng tay của lão nhỠthít chặt vào hai cổ chân của Tiểu Quặt mới không bị trôi tiếp.
“Ù… ù…â€
Cuồng phong quái đản vừa lÆ°á»›t qua chá»— Tiểu Quặt và lão Quá»· CÆ°á»›c nằm liá»n tạo ra má»™t loạt gào thất thanh khác.
- A… a…
Khi loạt gào này chấm dứt thì cuồng phong cũng theo đó biến tan. Tiểu Quặt nhân cơ hội đó, lên tiếng tỠbày ý định với lão Quỷ Cước:
- Lão có thể hiểu chút nào vỠnhững gì vừa xảy ra chăng? Ta nghĩ không phải chỉ có hai nhân vật vừa rồi vì tiến vào Giao Thiên động sau lão và vì không biết nên lỡ vận dụng chân lực, hậu quả là hỠcùng chết thảm. Thế cho nên, ta quyết định quay lại, kẻo còn thêm một vài nhân vật nữa tiến vào làm cho cuồng phong cứ nối tiếp nhau xuất hiện thế này, ôi chao, trước sau gì ta và lão cũng đừng mong toàn mạng.
Lão Quỷ Cước vì vừa thoát cơn nguy hiểm nên một lẩn nữa theo đôi chân của Tiểu Quặt để tiến dần lên:
- Ta nhất quyết không bá» cuá»™c, huống hồ đã vừa biết má»™t cách minh bạch là há»… không dụng lá»±c thì không bị nguy. NhÆ°ng ta cÅ©ng không cho ngÆ°Æ¡i thoái lui. Vì dÆ°á»ng nhÆ° có ngÆ°Æ¡i bên cạnh, nói thật nha, hà… hà… không hiểu sao ta cảm thấy yên tâm hÆ¡n.
Tiểu Quặt lại co chân quẫy đạp:
- Nhưng ta không muốn tiếp tục mạo hiểm. Nếu thích, lão cứ tiến lên một mình. Hà tất kéo ta chết theo lão. Buông ta ra.
Quá»· CÆ°á»›c đã tiến Ä‘á»n cạnh Tiểu Quặt, lão cÆ°á»i và tai nó:
- TrÆ°á»›c sau gì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chết. Vì nếu trái ý ta, dÄ© nhiên ta buá»™c phải hạ sát ngÆ°Æ¡i ngay lúc này. Thôi nào, thà ngoan ngoản nghe theo ta, biết đâu ta và ngÆ°Æ¡i sẽ là hai nhân vật đầu tiên không chỉ an toàn lá»t vào Giao Thiên Ä‘á»™ng mà còn có cÆ¡ há»™i hãn hữu đắc thủ bảo vật thế nào cÅ©ng được ẩn giấu ở đây. Ha… ha…
Nó cố vùng vẫy:
- Lão đừng mong ta tin lá»i hứa hão của lão. Thả ta ra. Hạng ngÆ°á»i nhÆ° lão dá»… gì khi tìm thấy bảo vật lại không loại bá» ta để Ä‘á»™c chiếm cho riêng lão. Hãy buông ta ra nào.
Äáp lại tiếng nó kêu gào, từ phía sau, khá xa, chợt có tiếng ngÆ°á»i kêu vá»ng đến:
- Ai Ä‘ang ở trong đó? Thật quái lại, sao vẫn có ngÆ°á»i toàn mạng sau khi loạt biến kinh hoàng vừa xảy ra?
Lão Quá»· CÆ°á»›c bịt kín miệng Tiểu Quặt. Lão còn thì thầm Ä‘e dá»a:
- Lại có ngÆ°á»i vẫn muốn tiến vào đẻ tranh phần chiếm Ä‘oạt bảo vật. Nếu ngÆ°Æ¡i cứ lá»›n tiếng, có khác nào gây kinh Ä‘á»™ng, tạo hy vá»ng cho lÅ© vô dụng kia kéo vào càng lúc càng đông? Hãy ngậm im miệng nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i vẫn muốn sống.
Vì không có tiếng ai đáp lá»i, ngÆ°á»i vừa lên tiếng lúc nãy bá»—ng tá» ra sinh nghi, càng kêu to hÆ¡n:
- Ai ở trong đó sao không lên tiếng? Äừng giả thần giả quá»· làm ta ngỡ lúc nãy không nghe rõ tiếng ngÆ°á»i. Có phải ngÆ°Æ¡i không mở miệng vì ngại sẽ có thêm ta cùng ngÆ°Æ¡i tranh Ä‘oạt bảo vật? Có phải nhÆ° thế không? Hãy đáp Ä‘i.
Tiểu Quặt bị bịt miệng, dĩ nhiên không thể lên tiếng. Còn Quỷ Cước, thật dễ hiểu vì sao lão không muốn mở miệng.
Tuy nhiên, chỉ một thoáng sau chính lão lại lên tiếng, nghiến răng thì thầm vào tai Tiểu Quặt:
- Chúng ta sắp nguy nữa rồi. Gã vô dụng kia có lẽ vì nôn nóng, sợ mất cơ hội đoạt bảo vật nên ngu xuẩn vận dụng chân lực, đang dùng khinh công lao bừa vào đây. Ngữ này, cuồng phong quái đản thế nào cũng bộc phát. Hừ!
Chuá»—i tiếng Ä‘á»™ng âm u lại vá»ng đến.
“Ù… ù…â€
CÅ©ng là lúc tai Tiểu Quặt bắt gặp tiếng y phục giÅ© phần phật, cho biết quả nhiên Ä‘ang có ngÆ°á»i từ phía sau lao khá nhanh vào.
“Vù…â€
Lão Quỷ Cước chỉ còn mỗi một hành động là ôm cứng lấy thân hình Tiểu Quặt.
Tiểu Quặt đang khó chịu vì lão, giỠlại bị lão ôm siết, do giận dữ nên Tiểu Quặt thay vì ôm giữ vào mô đá lúc nãy thì vẫn cứ quẫy đạp vẫy vùng, cố thoát ra.
“Ù… ù…â€
Cuồng phong ở những loạt bá»™c phát vá» sau không hiểu sao cứ càng lúc càng xuất hiện thật nhanh. Và chỉ thoáng chốc, cuồng phong đã cuá»™n đến chá»— Tiểu Quặt Ä‘ang cùng lão Quá»· CÆ°á»›c kẻ xô ra ngÆ°á»i ôm quyện vào.
“Ù… ù…â€
Bị cuồng phong tác Ä‘á»™ng, lại do Tiểu Quặt không kịp thá»i ôm giữ vào mõm đá, nên ngay lập tức cả hai bị cuốn Ä‘i, lăn lông lốc dÆ°á»›i ná»n đá.
“Ù… ù…â€
Lão Quá»· CÆ°á»›c dù bị quăng quật vẫn không buông rá»i Tiểu Quặt. Äã thế, lão còn rít the thé, há»i Tiểu Quặt:
- Sao lần này cả ngươi cũng bị cuốn đi? Ngươi phải tìm cách giữ bản thân ngươi lại chứ? Hay đây là ngươi cố ý, để cả ngươi lẫn ta cùng chịu chung số phận là chết chẳng toàn thây.
Không cần nghe lão rít, bản thân Tiểu Quặt vì cÅ©ng muốn toàn mạng nên Ä‘ang quÆ¡ loạn hai tay, hy vá»ng sẽ tình cá» chá»™p được vào má»™t mô đá nào đó để giữ lại nhÆ° đã má»™t lần từng gặp may mắn nhÆ° thế.
Nhưng tiếc thay, nó như đã hết vận may, nó dù đã quơ loạn xạ thế nào vẫn không chạm tay vào chỗ đang cần chạm. Vì thế, nó và lão Quỷ Cước vẫn tiếp tục cùng nhau lăng lông lốc.
Äúng lúc đó cuồng phong lÆ°á»›t qua bên trên nó.
“Ù… ù…â€
Lần này cùng với cuồng phong còn xuất hiện kèm theo một tia chớp chói lòa.
Và tia chớp vụt tắt, lưu lại sau đó là một chuỗi gào thê thảm.
- A… a…
Tiếng gào vì vang lên quá gần khiến Tiểu Quặt khiếp đảm, bủn rủn toàn thân, đành vòng tay lên đầu, chủ ý để che kín hai tai, hầu đừng nghe nữa tiếng rên quá ư bi thảm đó.
Lão Quỷ Cước vẫn ôm quanh thân Tiểu Quặt, vẫn tiếp tục cùng Tiểu Quặt bị cuồng phong quăng quật thêm một lúc nữa, cho đến khi cuồng phong hoàn toàn tan biến.
Chỉ đến lúc đó Tiểu Quặt mới nghe thấy lại thanh âm của lão:
- Quang Há»™i Chiếu? Ôi chao, uy lá»±c của nó thật lợi hại, đã thiêu cháy và hủy diệt toàn bá»™ thân xác của gã ná». Quả là loại công phu Ä‘oạt quyá»n tạo hóa, không thể nào tin nổi cho dù bản thân ta vừa được tận mắt mục kích.
Lá»i của lão đã làm Tiểu Quặt nghi ngá»:
- Lão đã sao rồi?
Lão thở hắt ra, há»i lại nó:
- Sao ngÆ°Æ¡i lại há»i ta câu đó?
Tiểu Quặt thá»­ cá»­ Ä‘á»™ng cá»±a thân mình, nhỠđó phát hiện vòng tay ôm giữ của lão vào lúc này không còn nhiá»u sức mạnh nhÆ° đã có:
- Giá»ng của lão nghe yếu á»›t lạ. Có vẻ lão không được khá»e. Äúng không?
Và vì nó động cựa nên vòng tay của lão như được nhắc nhở bỗng tự thít vào mạnh hơn.
- NgÆ°Æ¡i đừng nghÄ© thế mà tưởng có thể dá»… trốn thoát khá»i tay ta. Hừ! Ta vẫn dÆ° khá»e để bắt ngÆ°Æ¡i cùng ta…
Lá»i của lão liá»n gián Ä‘oạn. Vì lúc đó là lúc Tiểu Quặt cố tình vùng vẫy thật mạnh, thoát khá»i tay lão và đứng lên chạy bán mạng:
- Lão đâu thể dối được ta. Lão đã kiệt sức, giá»ng thì yếu, tay đã run, đừng mong có thể khiến được ta cùng chết chung vá»›i lão.
Nhưng Tiểu Quặt đã vui mừng quá sớm. Và bằng cớ là lão vẫn còn thừa năng lực chạy đuổi theo nó:
- Ta tuy bị quăng quật bầm dập khắp cả ngÆ°á»i, nhÆ°ng không lẽ ngÆ°Æ¡i không bị? Vì thế, ngÆ°Æ¡i đừng mong thoát khá»i tay ta. Hừ!
Tiểu Quặt cả kinh, cố chạy nhanh hÆ¡n. Äể rồi tá»± lấy làm lạ là tại sao nó vẫn đủ khá»e để chạy, nào có bị Ä‘au bầm Ä‘au dập khắp ngÆ°á»i nhÆ° lão Quá»· CÆ°á»›c vừa nói. Và chỉ má»™t lúc sau, nó chợt hiểu, khi tá»± Ä‘Æ°a tay sá» soạng quanh ngÆ°á»i. Y phục lá»›p bên ngoài của nó lúc này tuy còn đó nhÆ°ng hầu nhÆ° đã rách bÆ°Æ¡m. Trái lại, chỉ có lá»›p y phục bên trong là vẫn nguyên vẹn. Äủ cho nó hiểu dù bị quăng quật nhÆ°ng không há» hấn gì thì đó chính là nhá» lá»›p Thiên Tằm Bảo Y che chở.
Mừng vì phát hiện này, nó cố tình cÆ°á»i vang:
- Nếu vậy, ta vá»›i lão thá»­ cùng thi nhau chạy, liệu xem lão có còn đủ khá»e để Ä‘uổi kịp ta nhÆ° lá»i vừa nói chăng. Ha… ha…
Tiểu Quặt nói xong vá»™i chạy mau hÆ¡n, tin tưởng quãng thá»i gian dài từng gánh nÆ°á»›c ở Kim gia trang ắt hẳn đây là lúc phát huy tác dụng, giúp nó loại bá» lão Quá»· CÆ°á»›c vẫn tá» ra quá Ä‘á»™c ác vá»›i nó.
NhÆ°ng nó có phần lầm. Lão Quá»· CÆ°á»›c dù Ä‘ang có nhiá»u dấu hiệu cho thấy đã kiệt sức nhÆ°ng có lẽ nhá» vào bản lãnh cÆ°á»›c quá»·, hoặc vì má»™t nguyên do nào khác, vẫn đủ khá»e để tiếp tục chạy bám Ä‘uôi theo sau.
Vì hoài nghi nên nó vừa chạy vừa lá»›n tiếng há»i lão:
- Lão không sợ cuồng phong lại xuất hiện sao? Lão dám dùng võ công, vận dụng chân lực đuổi theo ta à?
Äáp lại nó, lão cÅ©ng vừa chạy vừa phát ra những tiếng rít giận dữ:
- Äừng nghÄ© ta ngu xuẩn, tá»± gieo há»a cho bản thân nhÆ° thế. Và thật ra không cần dùng đến khinh công, vá»›i quá»· cÆ°á»›c, ta vẫn thừa năng lá»±c Ä‘uổi theo ngÆ°Æ¡i. Hừ!
Tiểu Quặt thất kinh, thật không ngá» cái gá»i là quá»· cÆ°á»›c lại lợi hại đến nhÆ° vậy. Vì thế, kể nhÆ° không còn phÆ°Æ¡ng kế nào khả thi, Tiểu Quặt chỉ còn biết dốc hết toàn lá»±c vào việc cắm đầu chạy.
Äược má»™t lúc khá lâu, khi nó vừa cảm thấy mệt thì bất đồ toàn thân nó bị va chạm mạnh vào má»™t vách đá sù sì nhám nhúa.
“Huỵch.â€
Nó vừa ngã lăn quay thì cạnh nó cÅ©ng có ngÆ°á»i té ngồi phịch xuống. Äồng thá»i có tiếng lão Quá»· CÆ°á»›c vừa thở phì phò vừa Ä‘e dá»a:
- Sao ngÆ°Æ¡i không chạy nữa? Hết lối rồi Æ°? Äã vậy, kể nhÆ° sinh mạng ngÆ°Æ¡i sẽ thuá»™c vá» ta định Ä‘oạt. NgÆ°Æ¡i còn gì để nói nữa không? Há»­?
Cũng có một vòng tay bắt đầu lần mò lên cổ nó và từ từ cuộn thít lại.
Biết nó sẽ khó thoát và ắt hẳn sẽ không mong gì được lão Quỷ Cước buông tha, Tiểu Quặt vội vận dụng tâm cơ, thầm mong sẽ nghĩ được quỷ kế, kịp thoát cảnh thập tử nhất sinh này.
Và vách đá cứng vừa làm nó té ngã lại hóa ra là vật có thể giúp nó tự cứu. Nó chợt kêu:
- Có phải lão vừa bảo chạy đến đây là hết lối? Nếu thế, bảo vật lão cần chiếm đoạt sao không thấy lão tìm? Hay ở đây không hỠcó bảo vật?
Vòng tay đang thít quanh cổ nó bỗng tự nới ra. Thay vào đó là tiếng được lão Quỷ Cước thốt ra trong tâm trạng hoang mang:
- Ngươi không nhắc suýt nữa ta quên. Nhưng lạ thật, sao ta cũng không thấy bảo vật gì đó lẽ ra phải có?
Biết lão trúng kế, Tiểu Quặt chợt bảo:
- Có thể ở phía sau vách đá này vẫn còn lối thông, ắt sẽ dẫn đến chỗ ẩn giấu bảo vật?
Trúng kế nó, lão vội đứng lên:
- NgÆ°Æ¡i Ä‘oán hay đấy. Vách đá này chỉ cao hÆ¡n khá»i đầu má»™t ít, quả nhiên có thể leo vượt qua. Và nhất định ở phía sau phải là nÆ¡i tàng chứa bảo vật.
Lão vừa dứt lá»i, thật đúng ý Tiểu Quặt, nó chợt cảm nhận lão Ä‘ang dùng khinh công để lao lên bên trên đỉnh vách đá.
Chợt có tiếng ai đó hốt hoảng, thá»u thào gá»i để ngăn lão Quá»· CÆ°á»›c lại:
- Äừng vận dụng công phu. Äừng…
NhÆ°ng lão Quá»· CÆ°á»›c đã vận dụng khinh công. Và lập tức từ đâu đó trên đỉnh vách đá liá»n xuất hiện má»™t tia chá»›p sáng chói lòa làm Tiểu Quặt quá thất kinh vá»™i nhắm tịt hai mắt. Tuy vậy, tai nó vẫn nghe loạt gào thê thảm của lão Quá»· CÆ°á»›c.
- A… a….
Tài sản của dth_abcd

  #7  
Old 07-05-2008, 08:38 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 6

Chốn tuyệt địa ngộ cao nhân
Thạch HÆ°Æ¡ng đàn não ná» thất vá»ng



Quầng chớp sáng tuy không còn nhưng phải sau đó một lúc khá lâu cuồng phong vì xuất hiện muộn nên tan biến muộn.
Chá» khi tất cả yên ắng, Tiểu Quặt má»›i dám cất giá»ng run run, há»i ngÆ°á»i nào đã vừa lên tiếng thá»u thào:
- Ai… ai vậy?
Äáp lại chỉ là má»™t câu há»i dành cho nó:
- Còn tiểu hài ngươi là ai? Sao không có chút lo lắng cho dù vừa mục kích lão bằng hữu của ngươi vừa vong mạng?
Äã há»i ngÆ°Æ¡i không được đáp lại còn bị vặn há»i ngược nhÆ° thế, Tiểu Quặt vì hậm há»±c nên lầu bầu:
- Lão quá»· đó nếu là lão bằng hữu thì việc gì hết lần này đến lần khác cố tìm cách sát hại kẻ hèn này? Tôn giá ắt hẳn không biết lão quá»· đó còn được má»i ngÆ°á»i gá»i là Quá»· CÆ°á»›c, má»™t trong những nhân vật gì đó được mệnh danh là yêu tinh ma quá»·.
Tiếng của nhân vật đó phì cÆ°á»i:
- Là nhất ma, nhị ác, tam quá»·, tứ yêu, đâu phải yêu tinh ma quá»· gì đâu nhÆ° tiểu hài ngÆ°Æ¡i vừa nói sai. Mà cÅ©ng phải, thảo nào khi nãy bổn bảo chủ có nhìn thấy thái Ä‘á»™ của Quá»· CÆ°á»›c nhÆ° muốn bóp cổ tiểu hài ngÆ°Æ¡i cho kỳ chết. Hóa ra chỉ vì bi Quá»· CÆ°á»›c chạy Ä‘uổi, tiểu hài ngÆ°Æ¡i tình cá» lá»t vào đây?
Tiểu Quặt nghe mà giật mình:
- Bảo chủ? Nghe tôn giá tự xưng, tiểu bối chợt nghĩ ngay đến diễn biến đã xảy ra cách đây đã một ngày một đêm. Có phải tôn giá chính là bảo chủ Vạn Thạch bảo, tính danh Tôn Phong Kiệt?
Giá»ng ná» dù vẫn thá»u thào nhÆ°ng cÅ©ng tá» ra ngạc nhiên:
- Chỉ mới một ngày một đêm thôi sao? Vậy mà bổn bảo chủ ngỡ bản thân nhỠmay nên đã tồn tại ở đây lâu lắm rồi. Nhưng sao tiểu hài ngươi cũng biết chuyện bổn bảo chủ xông vào Giao Thiên động? Có phải đêm đó tiểu hài ngươi cũng có mặt?
Tiểu Quặt đáp lại, nhưng vì miễn cưỡng nên chỉ nói một phần sự thật:
- Tiểu bối chỉ vì tình cỠnên đêm qua có lân la mò lên đỉnh Giao Thiên. NhỠđó vô tình nghe bảo chủ lớn tiếng quát mắng, sau lại thấy bảo chủ xông vào Giao Thiên động này. Vậy hóa ra bảo chủ vẫn toàn mạng. Nhưng sao không quay ra thay vì cứ lưu lại chốn nguy hiểm này?
Có tiếng thở dài não nuột:
- Tiểu hài ngÆ°Æ¡i không biết võ công quả là Ä‘iá»u may. Äâu nhÆ° bổn bảo chủ vì á»· trượng vào bản lãnh nên chỉ suýt nữa là mất mạng nhÆ° Quá»· CÆ°á»›c vừa rồi. GiỠđây, bổn bảo chủ đã nhÆ° má»™t phế nhân, tứ chi gãy vụn, có muốn quay ra cÅ©ng lá»±c bất tòng tâm. Hà…
Tiểu Quặt thấy bất nhẫn:
- Äược rồi, để tiểu bối Ä‘Æ°a bảo chủ thoát ra.
Giá»ng thá»u thào bảo:
- Tiểu hài ngươi thật tốt. Nhưng bổn bảo chủ chỉ xin đành tâm lĩnh vậy.
Nó kinh nghi:
- Sao thế? Hay bảo chủ ngại tiểu bối không đủ lực đưa cả hai cùng thoát?
- Không phải thế. Mà chỉ vì….
Tiểu Quặt dựa theo hướng có thanh âm, vội tiến lại gần Tôn Phong Kiệt:
- Bảo chủ xin chá»› ngại. Huống hồ từ nhỠđến giá», chí ít cÅ©ng nhiá»u năm dài tiểu bối đã quen gánh nÆ°á»›c, việc nặng nhá»c nhÆ° thế vẫn còn kham nổi, sá gì chuyện Ä‘Æ°a bảo chủ cùng thoát Ä‘i?
NhỠđến gần nên Tiểu Quặt phát giác thêm bảo chủ Vạn Thạch bảo đến nhịp hô hấp cÅ©ng yếu á»›t. Tuy vậy Tôn Phong Kiệt vẫn gượng thá»u thào há»i nó bằng giá»ng quan tâm:
- NgÆ°Æ¡i từ nhỠđã quen vá»›i những việc lao dịch nặng nhá»c? Tiểu hài ngÆ°Æ¡i không có ai nuôi dưỡng cÆ°u mang sao?
Nó chạm tay vào thân hình má»m oặt của Tôn Phong Kiệt, vừa tìm chá»— để ôm nhấc Tôn Phong Kiệt lên, vừa nói cho qua chuyện:
- Tiểu bối, thân sinh phụ mẫu Ä‘á»u mất cả, còn lại má»™t a di. NhÆ°ng vì nghịch ngợm phá phách nên tiểu bối vẩn thÆ°á»ng bị di phu xá»­ phạt.
- Tính danh ngươi là gì?
Toàn thân Tôn Phong Kiệt chá»— nào cÅ©ng má»m nhÅ©n khiến Tiểu Quặt thất vá»ng vì không có cách nào ôm nhấc lên:
- DÆ°Æ¡ng Cần. Äó là tính danh của tiểu bối.
- Dương Cần? Tiểu hài ngươi ở hỠDương? Vậy ngươi có biết ai là Dương Thế Tôn chăng?
Nó đáp:
- Dương Thế Tôn là ai? Tiểu bối không biết, chỉ biết thân phụ tiểu bối tên Dương Bân. Chết rồi.
- DÆ°Æ¡ng Bân? ChÆ°a nghe bao giá». Thảo nào tiểu hài ngÆ°Æ¡i không biết võ công. Mà này, ngÆ°Æ¡i đừng phí công Ä‘Æ°a bổn bảo chủ cùng thoát. Bổn bảo chủ thà lÆ°u mạng vÄ©nh viá»…n ở đây hÆ¡n là quay ra.
Tiểu Quặt kinh ngạc:
- Sao vậy, bảo chủ?
Tôn Phong Kiệt thở dài:
- Tiểu hài ngÆ°Æ¡i đã không thể nhấc ta lên, có phải vì má»™t phần lá»›n toàn bá»™ xÆ°Æ¡ng cốt của ta đểu vỡ vụn sau khi bị cuồng phong quăng quật nhiá»u lần. NgÆ°Æ¡i thấy đó, má»™t kẻ tàn phế nhÆ° vậy, nếu có cÆ¡ há»™i quay trở lại liệu còn xứng đáng là bảo chủ Vạn Thạch bảo từng được đồng đạo khắp võ lâm kính nể? Hay ta chỉ bị má»i ngÆ°á»i cÆ°á»i chê do đã trở nên vô dụng, khiến uy danh Vạn Thạch bảo gần trăm năm tồn tại sẽ vì thế bị hủy diệt?
Nó bảo:
- Miá»…n sống là được, sá gì những lợi danh hoặc hữu dụng hay không để cam tâm chịu vùi thân tại nÆ¡i này mãi mãi? Trừ phi đó là những Ä‘iá»u tá» ra hết sức hệ trá»ng đối vá»›i bảo chủ, quan trá»ng hÆ¡n cả tính mạng.
Tôn Phong Kiệt lại phì cÆ°á»i:
- Tiểu hài ngÆ°Æ¡i không biết võ công, lại chÆ°a ngày nào thá»­ mang thân phận má»™t nhân vật giang hồ, chỉ có thể nói đối vá»›i kiếp ngÆ°á»i, không có gì quan trá»ng bằng sinh mạng. NhÆ°ng sá»± thật, tiếc thay, hoàn toàn không dá»… nhÆ° ngÆ°Æ¡i nghÄ©.
Nhá» có má»™t lúc nghÄ© ngÆ¡i nên bây giá» Tiểu Quặt cảm thấy đã hồi phục. Nó khom ngÆ°á»i sát xuống, cố luồn hai tay vào phía dÆ°á»›i tấm thân má»m nhÅ©n của Tôn Phong Kiệt:
- Dễ hay không cũng được. Bây giỠđể tiểu bối sẽ đưa bảo chủ lui ra. Vì tiểu bối thật tâm không nỡ để bảo chủ nằm mãi ở nơi này.
Tôn Phong Kiệt bất chợt kêu đau:
- Äừng. Vì ngÆ°Æ¡i làm thế có khác nào khiến Tôn Phong Kiệt ta mau chết.
Nó lo lắng:
- Bảo chủ xin hãy cố chịu đựng. Nếu không…
- Äược rồi. Vì ngÆ°Æ¡i nhân hậu, nếu có thể, sao ngÆ°Æ¡i không hứa giúp ta hoàn thành má»™t việc?
Tiểu Quặt chột dạ:
- Giúp bảo chủ? Có phải bảo chủ mong muốn dù mất mạng cũng chỉ là một lần được nhìn thấy tận mắt bảo vật ở đây?
Tôn Phong Kiệt thêm má»™t lần nữa phì cÆ°á»i:
- Toàn bá»™ võ công của ta Ä‘á»u bị thất tán, hÆ¡n nữa tấm thân đã tàn phế, cho dù ở đây có bảo vật, ta chẳng thiết nhìn thấy để làm gì.
Nó há»i:
- Nhưng bảo chủ vẫn muốn tiểu bối giúp hoàn thành một việc?
Tôn Phong Kiệt bảo:
- Là má»™t việc có quan hệ đến sá»± tồn vong của bổn bảo. Nếu ngÆ°Æ¡i thoát và chịu hứa giúp ta, ta dù Ä‘ang lâm cảnh ngá»™ bi thảm này vẫn có cách Ä‘á»n đáp ân tình của tiểu hài ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Quặt lắc đầu:
- Giúp thì giúp, quân tá»­ thi ân bất cầu báo. Xin bảo chủ chá»› nghÄ© tiểu bối vì vẫn còn là má»™t đứa bé nên há»… nhá» việc gì Ä‘á»u phải có sá»± Ä‘á»n đáp má»›i Æ°ng nhận.
Tôn Phong Kiệt bỗng thở ra:
- Tiểu hài ngươi không những nhân hậu mà còn tỠra rất ngoan ngoãn. Ước chi nhi tử của ta là Tôn Nhân Long, Nhân Phụng chỉ cần có một phần nhỠnhững đức tính như thế thì hay biết mấy. A…
- Bảo Chủ có những hai hậu nhân cốt nhục ư?
- Nhân Long là ca ca, tiểu muá»™i muá»™i của Nhân Long là Nhân Phụng. NhÆ°ng gá»™p cả hai lại, ta nghÄ©, chúng không thể nào có đởm lược, dÅ©ng khí hoặc có nhiá»u lòng nhân từ nhÆ° tiểu hài. NhÆ°ng thôi, đó chỉ là tÆ° sá»± của riêng Tôn gia, không liên quan đến Ä‘iá»u ta Ä‘ang chá» tiểu hài ngÆ°Æ¡i nhận lá»i hứa giúp.
Tiểu Quặt đành hứa:
- Xin bảo chủ cứ nói. Tiểu bối hứa, ngay khi có cơ hội sẽ thay bảo chủ thành toàn.
Tôn Phong Kiệt tá» ra rất cẩn trá»ng:
- Tiểu hài có thể lập trá»ng thệ, quyết giữ kín Ä‘iá»u ta nhá», không bao giá» tiết lá»™ cho bất luận ai khác biết?
Cảm nhận Ä‘iá»u sắp được nhỠắt hẳn rất quan trá»ng. Tiểu Quặt đắn Ä‘o:
- Nếu Ä‘á»u đó là hệ trá»ng đến vậy, bảo chủ đã cân nhắc kỹ chÆ°a? Chỉ sợ tiểu bối không đủ bản lãnh thá»±c hiện Ä‘iá»u bảo chủ nhá».
Tôn Phong Kiệt cÆ°á»i:
- Hảo. NgÆ°Æ¡i càng biết cân nhắc đắn Ä‘o càng chứng tá» vận số của Vạn Thạch bảo vẫn còn nhiá»u may mắn. NhỠđó má»›i xui khiến Tôn Phong Kiệt ta dù sắp phải từ giả cõi Ä‘á»i vẫn tìm được má»™t ngÆ°á»i vừa ý nhÆ° tiểu hài để phó giao đại sá»±.
Nó ngơ ngác:
- Vì sao bảo chủ bỗng có một tâm trạng cao hứng?
Tôn Phong Kiệt giải thích:
- Nếu là những kẻ khác, ắt hẳn vừa thoạt nghe ta nhá» vả má»™t Ä‘iá»u hệ trá»ng, lại còn căn Ä‘i vặn lại, bảo phải lập trá»ng thệ. Giả nhÆ° kẻ đó có lòng tham tất sẽ hứa bừa và cÅ©ng lập tức phát thệ ngay để cho ta tin. Vậy thì lá»i hứa của kẻ đó chỉ là giả dối, nếu không muốn bảo miệng thì hứa nhÆ°ng trong lòng thì sẵn mÆ°u đồ. Không được nhÆ° ngÆ°Æ¡i đã tá» ra đắn Ä‘o trÆ°á»›c khi Æ°ng nhận, lại còn lo sợ bản thân khó thể bảo toàn Ä‘á»u đã hứa. Chẳng phải cho thấy tiểu hài ngÆ°Æ¡i chính là ngÆ°á»i đủ cho Tôn Phong Kiệt ta tin tưởng phó giao đại sá»± sao?
Nó vẫn lo lo:
- Nhưng liệu tiểu bối có thực hiện được chăng?
Tôn Phong Kiệt lập tức quả quyết:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là được, còn thừa nữa là khác. Vì Ä‘iá»u ta muốn nhá» chỉ là thế này.
Theo Tôn Phong Kiệt nói thì trÆ°á»›c khi có quyết định sẽ mạo hiểm xông vào Giao Thiên Ä‘á»™ng, Tôn Phong Kiệt vì ngại sẽ gặp chuyện bất tÆ°á»ng nên đã Ä‘em theo má»™t vật chí báu của Vạn Thạch bảo giấu vào chá»— chỉ có má»™t mình Tôn Phong Kiệt biết. Và tình cảnh lúc này, do Tôn Phong Kiệt không muốn xuất hiện trở lại trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i vá»›i tấm thân tàn phế nên quyết định chá»n Tiểu Quặt để phó giao địa Ä‘iểm cất giấu báu vật đó. Tôn Phong Kiệt còn dặn:
- Ta cÅ©ng không muốn tiểu hài ngÆ°Æ¡i vá»™i Ä‘em Ä‘iá»u bí ẩn này tiết lá»™ cho Nhân Long hay Nhân Phụng biết, cho dù chúng chính là cốt nhục của ta. Trái lại, ngÆ°Æ¡i cứ tạm giấu kín. Chá» khi nào má»™t trong hai, hoặc cả hai Ä‘á»u tá» rỠđủ bản lãnh đảm Ä‘Æ°Æ¡ng đại cuá»™c, khi đó tùy tiểu hài ngÆ°Æ¡i muốn tiết lá»™ chá»— cất báu vật chí báu cho Nhân Long hay Nhân Phụng biết cÅ©ng được.
Tiểu Quặt hoang mang:
- Phải như thế nào mới được xem là đủ bản lãnh đảm đương đại cuộc.
Tôn Phong Kiệt thố lộ:
- Cả hai từng nhiá»u lần làm ta thất vá»ng, vì thế chúng buá»™c ta phải có những bố trí thá»a đáng. Tiểu hài ngÆ°Æ¡i hãy cứ nhÆ° thế này thá»±c hiện. Nếu mai hậu phát hiện chúng thối chí ngã lòng, tìm cách xa lánh Vạn Thạch bảo, thì đừng bao giá» tiết lá»™ chá»— cất giấu cho chúng. Hoặc giả có má»™t trong hai, cÅ©ng có thể là cả hai cùng rắp tăm muốn tranh Ä‘oạt cÆ°Æ¡ng vị bảo chủ Vạn Thạch bảo, cÅ©ng không nên cho chúng biết nÆ¡i đó để làm gì. Và nếu tình huống đó thật sá»± xảy ra, tốt nhất, có lẽ tá»± ngÆ°Æ¡i nên tìm đến chá»— ta vừa Ä‘iá»m chỉ, phàm vật gì được ta giấu ở đó, ngÆ°Æ¡i có quyá»n tùy nghi quyết định. Hoặc sá»­ dụng cho bản thân ngÆ°Æ¡i, hoặc hủy bá» Ä‘i nếu ngÆ°Æ¡i không muốn Ä‘a mang gánh nặng. Rõ chÆ°a?
Nó thở dài:
- Bảo chủ đã tá» ra quá nghiêm khắc vá»›i lệnh lang và lệnh ái. Làm thế này, má»™t phần thì quá đáng, phần khác thì vô tình phó giao cho tiểu bối má»™t trá»ng trách quá Æ° nặng ná». Nhỡ tiểu bối vì má»™t lúc Ä‘á»™ng lòng tham, cho dù lệnh lang hoặc lệnh ái há»™i đủ Ä‘iá»u kiện tiếp nhận báu vật, tiểu bối thay vì giao cho há», lại chiếm hữu cho bản thân thì sao?
Tôn Phong Kiệt vẫn một mực kiên định:
- Càng biết nghÄ© nhÆ° tiểu hài ngÆ°Æ¡i thì càng khiến Tôn Phong Kiệt này trêm tin tưởng và nghÄ© là đã không phó giao đại sá»± lầm ngÆ°á»i. Hãy cứ nhÆ° thế Ä‘i. Còn bây giá» là đến lượt phần Ä‘á»n đáp của bổn bảo chủ. Hãy nghe đây.
Nó cũng một mực khước từ:
- Chỉ là giúp bảo chủ giữ kín má»™t việc, đâu đáng gì để tiểu bối tiếp nhận sá»± Ä‘á»n đáp. Xin bảo chủ miá»…n cho.
Nhưng Tôn Phong Kiệt bảo:
- Tiểu hài ngÆ°Æ¡i đâu đã biết ta toan Ä‘á»n đáp nhÆ° thế nào, vá»™i gì đã khÆ°á»›c từ làm ta thất vá»ng? Chỉ là vật má»n, ngÆ°Æ¡i nên nhận cho ta yên tâm.
Nó miá»…n cưỡng há»i:
- Chỉ là má»™t vật má»n thôi Æ°? Là vật gì?
- Hãy tìm há»™ ta, trong bá»c áo. Má»™t vật có hình cầu, nhá» bằng đầu ngón tay.
Tiểu Quặt nhớ đến cũng một vật tương tự như thế đã được Lục Thân di tặng:
- Vật đò liệu có mang màu đỠchăng?
Tôn Phong Kiệt hoài nghi:
- Sao tiểu hài ngươi chợt quan tâm đến màu sắc?
Nó bịa ngay má»™t lá»i đáp:
- Vì tiểu bối có má»™t lần nghe nói má»™t vật tÆ°Æ¡ng tá»±, được gá»i là Há»a Khí Diêm La Cầu.
Tôn Phong Kiệt kêu:
- Äó là lợi khí thành danh của Quá»· Diêm La, đại tá»· tá»· của Quá»· CÆ°á»›c. Tiểu hài ngÆ°Æ¡i sao lại vô phúc, gặp phải cả hai quá»· trong Tam Quá»·.
Tiểu Quặt kinh hãi, nào có ngỠsư phụ của Lục Thân lại là nhân vật được xếp chung với Quỷ Cước thành Tam Quỷ.
May thay, Tôn Phong Kiệt chỉ kêu nhÆ° thế rồi thôi, không căn vặn gì nữa vá» Há»a Khí Diêm La Cầu. Äồng thá»i, Tôn Phong Kiệt bảo:
- Vật má»n ta định trao tặng tiểu hài ngÆ°Æ¡i chỉ là má»™t hoàn linh Ä‘an. Có màu gì ta không rõ lắm, vì linh Ä‘an được má»™t lá»›p sáp bao bá»c kín ở bên ngoài. NgÆ°Æ¡i tìm được chÆ°a?
Nhá» có cÆ¡ há»™i mò tìm trong khắp bá»c áo của Tôn Phong Kiệt nên Tiểu Quặt ngoài việc đã tìm thấy vật đó còn có thêm chút hiểu biết là vẫn có chá»— để nâng Tôn Phong Kiệt lên và không ngại gây ra Ä‘au Ä‘á»›n. Nó bảo:
- Tìm thấy rồi. Nhưng giỠthì…
Chợt ngay trên đỉnh vách đá, chỗ lúc nãy đã phát ra một tia chớp sáng, bỗng xuất hiện cuồng phong.
“Ù… ù…â€
Tiểu Quặt sợ hãi cúi má»p xuống vừa vặn nghe Tôn Phong Kiệt lẩm bẩm:
- Lại thêm má»™t ngÆ°á»i nữa tá»± tìm cái chết. Giao Thiên Ä‘á»™ng này từ khi tồn tại đã vô hình chung trở thành mồ chôn không biết bao nhiêu anh hung hào kiệt võ lâm. Mà nào nó có tàng chứa bảo vật gì cho cam? Tất cả chỉ là lá»i đồn đại khiến từng ngÆ°á»i từng ngÆ°á»i vì hiếu kỳ nên uổng mạng. A…
Cuồng phong lao vút Ä‘i thật xa, mãi sau đó khá lâu má»›i có chuá»—i tiếng gào mÆ¡ hồ vá»ng đến. Äiá»u đó khiến Tiểu Quặt kinh nghi:
- Tiếng gào vang lên quá xa. Chẳng lẽ Giao Thiên động chỉ là một xuyên sơn đạo ngầm và dài thật dài?
Tôn Phong Kiệt chỉ chép miệng không đáp. Vừa lúc đó lại có cuồng phong dấy lên và nhanh chóng lao vút qua chỗ Tiểu Quặt vẫn ngồi cạnh Tôn Phong Kiệt.
“Ù… ù…â€
DÄ© nhiên sau đó lại có má»™t chuá»—i tiếng gào mÆ¡ hồ vá»ng đến. NhÆ°ng lần này, tiếng gào bá»—ng làm Tiểu Quặt ná»™ hùng tâm. Nó bảo:
- Nếu có thể minh chứng trong này không hỠcó bảo vật, bảo chủ nghĩ xem, liệu có thể vì thế sẽ không còn ai tự lao đầu vào đây tìm cái chết?
Tôn Phong Kiệt nghi ngại:
- Tiểu hài ngươi đang có ý gì?
Tiểu Quặt nhăn nhó:
- Lúc này dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang có khá nhiá»u ngÆ°á»i tìm cách tiến vào. Há» mất mạng vì há» dụng lá»±c, cho dù Ä‘iá»u đó chỉ có hại đến mạng há» nhÆ°ng vẫn là nguyên do khiến tiểu bối không biết đến lúc nào má»›i dám quay ra.
Tôn Phong Kiệt hiểu:
- Cuồng phong sẽ làm ngươi khốn đốn, bởi hỠcứ liên tiếp tiến vào. à của ngươi đúng là như thế?
Tiểu Quặt gật đầu:
- Và còn nữa. Äó là biết đâu vẫn có rất nhiá»u nhân vật Ä‘ang chỠở bên ngoài. Cho dù há» không tiến vào thì há» cứ ở đó nên lúc tiểu bối quay ra, ắt hẳn sẽ bị…
Tôn Phong Kiệt càng thêm hiểu:
- Há» sẽ nghi ngá», cho rằng ngÆ°Æ¡i có thể toàn mạng thì bảo vật há» Ä‘ang thèm khát cÅ©ng có thể đã lá»t vào tay ngÆ°Æ¡i, đúng không? Vậy ý ngÆ°Æ¡i muốn hành Ä‘á»™ng thế nào?
Nó đáp:
- Äằng nào cÅ©ng má»™t lần quay ra, nếu tiểu bối nhá» may mắn vẫn toàn mạng, chi bằng cứ thá»­ kiếm tìm bảo vật. Äể sau đó, cứ sá»± thá»±c thế nào thì liệu cách nói cho há» rõ sá»± thật thế ấy. Chỉ có cách đó má»›i khiến cho má»i ngÆ°á»i mãi sau này không ai bị uổng mạng nữa.
Tôn Phong Kiệt chợt lo:
- Ngươi dám mạo hiểm cả sinh mạng ngươi thật sao?
Tiểu Quặt gượng cÆ°á»i:
- Không mạo hiểm cÅ©ng không được. Vì trÆ°á»›c sau gì tiểu bối cÅ©ng phải má»™t lần đối diện vá»›i má»i ngÆ°á»i, đúng không? Duy chỉ ngại là nếu tiểu bối mất mạng sẽ không ai giúp bảo chủ thá»±c hiện Ä‘iá»u bảo chủ vừa nhá» giúp.
Tôn Phong Kiệt bật cÆ°á»i:
- Äến sinh mạng, tiểu hài ngÆ°Æ¡i còn dám vì đại cục võ lâm mà mạo hiểm hy sinh thì sá gì chuyện cá»n con ta đã nhá» cÅ©ng sẽ có thể không còn ngÆ°á»i thá»±c hiện? Chá»› quá lo, Tôn Phong Kiệt ta chính là vì sá»± an nguy của võ lâm nên má»›i vào đây. Bây giá», tuy chỉ còn là tấm thân tàn ma dại tàn phế nhÆ°ng để giúp ngÆ°Æ¡i, còn má»™t chút hÆ¡i thở tàn ta cÅ©ng cam nguyện giúp ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Quặt cÆ°á»i theo:
- Nghĩa là bảo chủ chấp thuận để tiểu bối đưa đi cùng?
Tôn Phong Kiệt bảo:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Và nếu minh bạch bảo vật không há» có, ắt hẳn chỉ có ta lên tiếng trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i má»›i khiến bá»n ho tin ta, thay vì để má»™t tiểu hài nhÆ° ngÆ°Æ¡i dù nói thế mấy cÅ©ng khó lòng làm há» tin.
Tiểu Quặt liá»n gượng nhẹ, nâng Tôn Phong Kiệt lên:
- Trước tiên chúng ta phải leo vượt qua vách đá. Bảo chủ cố chịu đựng được không?
Tôn Phong Kiệt đang cố nén nhịn cơn đau và ái ngại:
- Có thêm ta, liệu ngươi leo vượt qua được không?
Không thể đáp là đã từng khổ luyện việc leo trèo, Tiểu Quặt chỉ nói:
- Tiểu bối chỉ biết tận lá»±c. Mong rằng thá»i gian dài lao dịch nặng nhá»c sẽ đủ giúp tiểu bối có thừa sức Ä‘Æ°a bảo chủ cùng Ä‘i. Xem nào.
Vừa khẽ quát, Tiểu Quặt vừa nhón chân, tìm cách đặt Tôn Phong Kiệt có thể nằm nhẹ nhàng ngay trên bá» mặt của đỉnh vách đá quả thật chỉ cao hÆ¡n đầu ngÆ°á»i má»™t ít. Sau đó má»›i đến lượt nó thót ngÆ°á»i leo lên.
Lúc lên đến nơi, Tiểu Quặt lại vội nâng Tôn Phong Kiệt đi tiếp.
- Cầu mong sao vào lúc này ở bên ngoài đừng có ai hăm hở tiến vào, vì nếu cuồng phong lại phát động thì cái mạng của tiểu bối cùng với bảo chủ e khó…
Nói đến đây Tiểu Quặt Ä‘á»™t ngá»™t ngÆ°ng lá»i, đồng thá»i cÅ©ng vá»™i vàng dừng chân.
Lấy làm lạ, Tôn Phong Kiệt khẽ há»i:
- Có chuyện gì?
Nó nghiêm giá»ng đáp:
- Có một hẻm vực. Chỉ suýt nữa tiểu bối đã sa chân ngã xuống.
Tôn Phong Kiệt động tâm:
- Không lẽ bảo vật ở dưới đáy vực?
Tiểu Quặt đặt Tôn Phong Kiệt nằm xuống:
- Hư thực thế nào, có lẽ đích thân tiểu bối phải thử leo xuống dưới đó mới biết.
Tôn Phong Kiệt ngăn lại:
- Äừng mạo hiểm. Nhỡ đáy vá»±c quá sâu, ngÆ°Æ¡i tụt xuống được nhÆ°ng leo lên không được thì sao?
Tiểu Quặt vẫn quyết tâm:
- Tiểu bối đã nói, không thể quay lui. NhÆ°ng bảo chủ yên tâm, tiểu bối hứa sẽ hết sức cẩn trá»ng. Nhất định tiểu hối sẽ quay lại.
Äang loay hoay tìm cách tụt xuống, Tiểu Quặt chợt nghe Tôn Phong Kiệt gá»i:
- Phải hết sức bảo trá»ng nha, hài tá»­. Ước chi Tôn Phong Kiệt ta có má»™t hảo Ä‘iệt nhi hào khí ngút trá»i nhÆ° hài tá»­ ngÆ°Æ¡i.
Nó cảm kích, lên tiếng:
- Bá bá chớ lo, tiểu điệt quyết sẽ quay lại nguyên vẹn.
Tôn Phong Kiệt nghẹn ngào:
- NgÆ°Æ¡i khá lắm. Ta thật diá»…m phúc khi được ngÆ°Æ¡i gá»i là bá bá. Nhá»› phải cẩn trá»ng đấy.
Tiểu Quặt đã dá»… dàng tụt xuống. Vì khắp vách đá hầu nhÆ° quá» vào đâu cÅ©ng có chá»— bấu tay hoặc đặt chân. Äược má»™t lúc, Tiểu Quặt từ dÆ°á»›i đáy vá»±c gá»i vá»ng lên:
- Äáy vá»±c không sâu lắm, lại có khá nhiá»u dây leo. Không có bảo vật. Thay vào đó lại có thêm vách đá khác. Tiểu Ä‘iệt định leo lên, tìm cách Ä‘Æ°a bá bá xuống đây, sau đó thi leo qua vách đá thứ hai. Bá bá không ngại chứ?
Tôn Phong Kiệt ngẫm nghÄ© má»™t lúc má»›i đáp vá»ng xuống:
- Cũng có thể sau vách đá thứ hai sẽ có lối đưa đến chỗ tận cùng của Giao Thiên động. Hài tử ngươi hãy liệu sức, nếu không thể đưa ta đi thì thôi.
Tiểu Quặt bật cÆ°á»i:
- Bá bá đâu nặng hơn thùng nước chứa đầy kim thiết tiểu điệt từng gánh. Huống hồ khi đó tiểu điệt lại gánh cả đôi. Tiểu điệt sẽ thừa sức đưa bá bá cùng đi.
Sau khi quÆ¡ tìm vài Ä‘oạn dây leo thật chắc, Tiểu Quặt trèo lên. Má»™t lúc sau, vá»›i Tôn Phong Kiệt đã được buá»™c cẩn thận trên lÆ°ng, Tiểu Quặt thận trá»ng tụt xuống.
Äến đáy, Tiểu Quặt tiến lại gần vách đá thứ hai và nghe Tôn Phong Kiệt tặc lưỡi thở dài:
- Äáy vá»±c không sâu, hai bá» vá»±c cÅ©ng chỉ cách nhau không đến hai trượng. Äá»u là những trở ngại không há» khó đối vá»›i ngÆ°á»i từng luyện qua công phu võ há»c. Dẫu vậy, nếu vận dụng võ há»c ở đây nghÄ©a là tá»± tìm cái chết. Còn nhÆ° không vận dụng chân lá»±c thì những trở ngại thoạt ngỡ là dá»… dàng này lại hóa ra Ä‘iá»u thiên nan vạn nan có thể bảo không má»™t ai đủ lá»±c vượt qua.
Tiểu Quặt kêu:
- Tiểu điệt qua được. Bá bá thấy rồi còn gì, tiểu điệt thừa bản lãnh qua được.
Tôn Phong Kiệt phì cÆ°á»i:
- Ta nào đã nói xong. Không sai, chỉ có hài tá»­ DÆ°Æ¡ng Cần ngÆ°Æ¡i nhỠđã quen lao dịch từ nhá», tuy không am hiểu võ há»c nhÆ°ng lại có sức vóc hÆ¡n ngÆ°á»i. Quả thật, ở trên Ä‘á»i này nếu có ai đủ lá»±c qua được thì chỉ có má»™t mình hài tá»­ ngÆ°Æ¡i thôi. Ta còn Ä‘oán, há lẽ đây là số phận dành cho má»—i hài tá»­ ngÆ°Æ¡i? Thôi, được rồi, leo lên Ä‘i.
Tiểu Quặt phấn khích leo lên, cho dù lần này sức Ä‘eo trì ở ngay trên lÆ°ng nó, nghÄ©a là trá»ng lượng của Tôn Phong Kiệt không hiểu sao cứ càng lúc càng nặng.
Dẫu vậy, Tiểu Quặt vẫn đủ lực đưa Tôn Phong Kiệt lên. Nó đưa mắt nhìn nhìn xa xa và bật kêu:
- Có ánh sáng? Bá bá nhìn thấy chăng? Có ánh sáng lỠmỠở phía trước.
Äáp lại tiếng kêu mừng rỡ của Tiểu Quặt, giá»ng nói của Tôn Phong Kiệt chừng nhÆ° hụt hẫng:
- Äó không phải là thứ ánh sáng bình thÆ°á»ng, trái lại còn hòa lẫn má»™t ánh vàng kỳ quái. Không lẽ ở ngay đấy quả có thần binh cổ khí, từ đó ánh ra sắc vàng?
Tôn Phong Kiệt vừa dứt lá»i, từ phía sau lÆ°ng cả hai chợt có thanh âm khào khào bất ngá» vang lên tán dÆ°Æ¡ng:
- Tôn Phong Kiệt ngÆ°Æ¡i quả không hổ danh bảo chủ Vạn Thạch bảo. Kiến văn thật uyên bác, mục lá»±c cÅ©ng không kém tin tÆ°á»ng.
Tiểu Quặt giật mình quay lại:
- Ai?
Tôn Phong Kiệt cũng rúng động:
- Bằng hữu nào đủ bản lãnh đến đây, lại còn nhận rõ tôn mỗ là bảo chủ Vạn Thạch bảo?
Và Tiểu Quặt chỉ nhìn thấy một đống lù lù, với tiếng phát ra cũng từ đống đó:
- Má»— ở há» Liá»…u, từng vào đây trÆ°á»›c Tôn bảo chủ khá lâu. Hy vá»ng ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a quên ta?
Tôn Phong Kiệt giật mình:
- Liá»…u Tuyết Äan? Có thật các hạ là Liá»…u Tuyết Äan năm năm trÆ°á»›c từng nghe bảo đã xông vào Giao Thiên Ä‘á»™ng, dẫn đến việc bặt vô âm tín? Sao các hạ vẫn còn sống sau ngần ấy năm ở chốn này?
Tiểu Quặt Ä‘á»™ng tâm, cúi ngÆ°á»i nhìn đống lù lù ná»:
- Tiểu Ä‘iệt có biết má»™t vị tá»· tá»· gá»i là Liá»…u Tuyết Thanh. Chẳng hay tôn giá có biết Thanh tá»·?
Äống lù lù chợt lảo đảo đứng lên, tá»± nhận bản thân chính là Liá»…u Tuyết Äan:
- Äấy chính là ái nữ duy nhất của Liá»…u Tuyết Äan ta. Tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i đã gặp Thanh nhi khi nào? Hiện nay Thanh nhi ra sao? Có lo lắng không vì không còn nghe nói đến ta?
Tiểu Quặt nào dám tá» lá»™, nói rằng chỉ má»›i gặp Liá»…u Tuyết Thanh gần đây. Vì bây giá» nó đã biết chuyện nó vào đây là do nhị viện Thiên La, Cá»­u U sai khiến. Và dù chuyện này có được tiên nÆ°Æ¡ng Thiên La viện che giấu, Cá»­u U dẫu sao cÅ©ng là má»™t liên minh cùng vá»›i Thiên La, mà theo Lục Thân cho biết thì đây gá»i là nhị viện liên minh vá»›i mÆ°u đồ có thể khiến Tôn Phong Kiệt bảo chủ Vạn Thạch bảo tức giận. Tiểu Quặt đành đáp cho qua chuyện:
- Là nhi tử, dĩ nhiên Thanh tỷ rất lo lắng, vẫn hằng mong muốn sẽ có ngày cùng bá phụ đoàn viên. Gặp được bá phụ như thế này là tốt rồi. Có phải bá phụ không thể tự thoát ra ngoài cho dù rất muốn? Nếu vậy, xin bá phụ yên tâm, Thanh tỷ luôn đối xử tốt với tiểu điệt, đợi một lúc tiểu điệt sẽ đưa bá phụ cùng thoát.
Tôn Phong Kiệt chợt hắng giá»ng:
- Hài tử ngươi có quen biết ái nữ của hỠLiễu ư? Sao lạ vậy, ngươi tuy không am hiểu võ công, cũng chưa ngày nào hành tẩu giang hồ như một nhân vật võ lâm đích thực, cớ sao lại có duyên số, liên tiếp gặp và quen biết toàn là những nhân vật… à… à…
Liá»…u Tuyết Äan dù đã tá»± đứng lên nhÆ°ng sau má»™t hồi lảo đảo vẫn đành buông ngÆ°á»i ngã ngồi xuống, nhÆ° thể chỉ ná»™i chuyện đứng lên cÅ©ng là Ä‘iá»u vượt quá sức Liá»…u Tuyết Äan. Tuy vậy, Liá»…u Tuyết Äan vẫn tá» bày lòng giận dữ bằng cách lên tiếng ngắt ngang lá»i của Tôn Phong Kiệt. Liá»…u Tuyết Äan bảo:
- Há» Tôn ngÆ°Æ¡i định nói gì? NgÆ°Æ¡i bảo duyên số là duyên số làm sao, há»­? Vậy chuyện tiểu tá»­ vì tình cá» vào đây nên bắt gặp má»™t kẻ thân tàn ma dại nhÆ° ngÆ°Æ¡i, có phải ý ngÆ°Æ¡i muốn nói đấy là phúc cho tiểu tá»­ sao? Äã vậy, ngÆ°Æ¡i còn không biết ngượng, thấy chỉ có tiểu tá»­ má»›i có thể cứu ngÆ°Æ¡i, bèn vá»™i vàng bắt quàng làm há», tá»± nhận là bá bá, nghe thật chói tai.
Tiểu Quặt ngơ ngẩn nhìn cả hai:
- Sao thế này? Nhị vị bá bá chẳng phải từng quen biết nhau sao? Lẽ ra sau thá»i gian dài gặp lại, nhị vị bá bá phải vui mừng má»›i đúng, cá»› sao lại tá» ra bất hòa, nói toàn những lá»i hàm ý miệt thị nhau?
Tôn Phong Kiệt vì xương cốt toàn thân hầu như vỡ vụn nên thủy chung vẫn nằm một chỗ. Vì thế, Tôn Phong Kiệt thở dài ngao ngán:
- Quen biết thì đã sao? CÅ©ng nhÆ° hài tá»­ ngÆ°Æ¡i vá»›i Quá»· CÆ°á»›c lúc má»›i rồi, ta thân phận thấp hèn làm gì dám tá» ra vui mừng nhÆ° thể há» Liá»…u là bằng hữu của ta? NhÆ°ng dẫu sao nói nhÆ° hài tá»­ ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đúng. Ta và há» Liá»…u kể nhÆ° đã đặt má»™t chân vào nhà mồ, đúng là không nên có những thái Ä‘á»™ nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa mục kích. Sắp chết rồi, cÅ©ng nên có chút nào đó gá»i là tâm trạng thảnh thÆ¡i nhẹ nhá»m. Hà…
Liá»…u Tuyết Äan lập tức phản bác:
- Cảnh ngá»™ nhÆ° ngÆ°Æ¡i Ä‘ang hứng chịu, chỉ có ngÆ°Æ¡i má»›i là kẻ đã đặt chân vào mồ. Äâu thể đánh đồng vá»›i ta dẫu sao vẫn còn thụ hưởng thá» mạng trá»i ban dài hÆ¡n ngÆ°Æ¡i.
Nhá» chút ánh sáng lá» má» từ xa xa phía trÆ°á»›c nên Tiểu Quặt có thể bÆ°á»›c đến gần và dò xét Liá»…u Tuyết Äan:
- Thân thể bá phụ gầy trÆ¡ xÆ°Æ¡ng, xin được há»i, có phải sau ngần ấy năm không thể thoát ra, bá phụ vì không tìm đủ vật thá»±c để nuôi thân nên sức lá»±c cạn kiệt?
Liá»…u Tuyết Äan cố giữ cho thân hình ngồi vững dù rằng Ä‘iá»u đó cÅ©ng tá» ra quá khó:
- NgÆ°Æ¡i quan tâm đến chuyện đó để làm gì? Hoặc do thÆ°Æ¡ng hại hoặc ngÆ°Æ¡i vì nghÄ© ta cạn kiệt chân lá»±c nên có ý xem thÆ°á»ng ta. Nói mau?
Tiểu Quặt từ từ ngồi xuống, đối diện hỠLiễu:
- Tiểu Ä‘iệt há»i không vì thÆ°Æ¡ng hại hoặc xem thÆ°á»ng. Huống hồ có thÆ°Æ¡ng hại bá phụ cÅ©ng vô ích, bởi tiểu Ä‘iệt dù rất muốn cÅ©ng không biết tìm đâu ra vật thá»±c để giúp bá phụ ngay lúc này. Còn chuyện xem thÆ°á»ng cÅ©ng không có. Vì nhÆ° tiểu Ä‘iệt vừa nói, Thanh tá»· luôn đối xá»­ rất tốt vá»›i tiểu Ä‘iệt, bá phụ lại là đấng sinh thành của Thanh tá»·, tiểu Ä‘iệt tôn kính không hết, cá»› đâu lại dám tá» vẻ xem thÆ°á»ng? Chỉ có Ä‘iá»u, tiểu Ä‘iệt nói nhÆ° thế vì kỳ thá»±c cÅ©ng muốn thành tâm khuyên bá phụ má»™t câu.
Liá»…u Tuyết Äan nhấp nháy đôi mắt ngÆ¡ ngác vài lượt:
- Ngươi dám khuyên bảo ta? Khuyên như thế nào?
Nó đặt một tay lên, vai hỠLiễu:
- Bá phụ chỉ có thể thụ hưởng tiếp thá» mạng trá»i ban nếu được tiểu Ä‘iệt cứu thoát ra, đúng không? Vậy thì, đừng nói gì nÅ©a, hãy gắng giữ gìn chút sức lá»±c còn lại của bá phụ. Kẻo khi gặp Ä‘iá»u bất ổn, chỉ e đến sinh mạng bản thân cÅ©ng không giữ nổi, bá phụ còn mong gì có ngày cùng Thanh tá»· lệnh ái há»™i ngá»™ Ä‘oàn viên?
Liá»…u Tuyết Äan giận dữ cố hất tay Tiểu Quặt ra khá»i vai nhÆ°ng không được:
- Mau lấy tay ra. NgÆ°Æ¡i lấy tÆ° cách hoặc bản lãnh gì hăm dá»a ta. Há»­?
Tiểu Quặt lấy tay vá»:
- Tiểu Ä‘iệt không hăm dá»a, chỉ dám nhắc nhở bá phụ thôi. Äừng quên, nÆ¡i này không giống nhÆ° đáy vá»±c dÆ°á»›i kia, từng là chá»— có vị thế kín đáo giúp bá phụ sau ngần ấy năm dài vẫn không bị cuồng phong kỳ quái tiếp tục gây tổn hại đến sinh mạng. Chứ ở đây, chỉ cần bên ngoài kia có thêm ngÆ°á»i mạo hiểm xông vào, kẻ đó nếu dụng lá»±c ắt làm cho cuồng phong dấy Ä‘á»™ng, thá»­ há»i khi lâm cảnh đó lần nữa, bá phụ chi trì nổi sao?
Liá»…u Tuyết Äan ngá»› ngÆ°á»i:
- Sao ngươi biết mấy năm qua ta vẫn náu mình dưới đáy vực?
Tiểu Quặt cÆ°á»i:
- Tiểu Ä‘iệt tuy không biết võ công, cÅ©ng không có mục lá»±c tinh tÆ°á»ng, nhÆ°ng vẫn may còn có trí não để suy xét nhận định. Chính vì bá phụ từng náu thân dÆ°á»›i đáy vá»±c, thứ nhất, ngỠđó bá phụ vẫn toàn mạng cho đến nay, thứ hai, bá phụ vì thế lẻn nghe phần nào câu chuyện giữa tiểu Ä‘iệt và Tôn bá bá, lúc tiểu Ä‘iệt toan tụt ngÆ°á»i leo xuống vá»±c. Và sau cùng, vì bá phụ ở sẵn dÆ°á»›i đáy vá»±c nên khi biết tiểu Ä‘iệt có thể Ä‘Æ°a Tôn bá bá tụt xuống sau đó leo lên, bá phụ liá»n nhân cÆ¡ há»™i đó, lẳng lặng bám theo Ä‘oạn dây leo còn thừa, lợi dụng sức của tiểu Ä‘iệt để kéo bá phụ cùng lên. Tiểu Ä‘iệt dám Ä‘oan quyết nhÆ° thế vì khi nãy, lúc leo lên, sức nặng kéo trì tiểu Ä‘iệt đã tá» ra tăng lên bá»™i phần. Và còn nữa, Ä‘oạn dây leo bá phụ hiện Ä‘ang cầm trong tay minh chứng cho lá»i tiểu Ä‘iệt vừa giải thích.
Tôn Phong Kiệt chợt lên tiếng mai mỉa:
- Ngỡ thế nào, hóa ra má»™t Liá»…u Tuyết Äan từng khiến nhiá»u nhân vật giang hồ kinh tâm táng đởm má»—i khi nghe đến, kỳ thá»±c vẫn có lúc dùng xảo kế để mÆ°u cầu Ä‘iá»u lợi cho bản thân. NgÆ°Æ¡i nói vì ta thấy nhỠđược nên bắt quàng làm há», vậy hành vi lợi dụng của ngÆ°Æ¡i thì bảo nhÆ° thế nào đây, há»­?
Tiểu Quặt vội quay qua Tôn Phong Kiệt:
- Bá bá cÅ©ng đừng để phí sức chỉ vì chuyện cá»n con này. Vả lại, kỳ thá»±c tiểu Ä‘iệt không há» nghÄ© bá bá là hạng ngÆ°á»i giống nhÆ° Liá»…u bá phụ đã nói. Thật ra trong thâm tâm tiểu Ä‘iệt rất cảm kích vì được bá phụ tin dùng, xem trá»ng hÆ¡n cả cốt nhục của bá bá, tiểu Ä‘iệt nói thật đấy.
Tôn Phong Kiệt thật sự xúc động:
- Hài tá»­ ngÆ°Æ¡i có ý nghÄ© nhÆ° thế thật sao? Tạ Æ¡n cao xanh, vì ta cứ ngỡ ắt hẳn ngÆ°Æ¡i đã bị những lá»i nói quàng xiên của há» Liá»…u tác Ä‘á»™ng, khiến sẽ không nghÄ© ta luôn thật tâm vá»›i hài tá»­ ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế nào. Nếu được nhÆ° vậy thì hay quá.
Äến lượt Liá»…u Tuyết Äan cất lá»i miệt thị:
- Ngươi có thật tâm hay không…
Tiểu Quặt chợt xua tay, hốt hoảng ngăn câu nói của hỠLiễu lại:
- Ãnh sáng má» mỠở phía trÆ°á»›c vụt lóe lên. Nhị vị bá bá mau Ä‘oán xem, liệu có phải sắp xảy ra sá»± biến gì chăng?
Há»i xong, Tiểu Quặt đã tá»± mình Ä‘oán ra sá»± thể và má»™t lần nữa tá» ra hốt hoảng:
- Không ổn rồi. DÆ°á»ng nhÆ° đó là dấu hiệu cho thấy cuồng phong sắp dấy Ä‘á»™ng. Liá»…u bá phụ hãy mau mau nằm sát xuống. Tiểu Ä‘iệt sẽ tận lá»±c giữ cho nhị vị bá bá không bị cuồng phong gây tổn hại. Nhanh lên nào.
Dứt lá»i, tá»± Tiểu Quặt cÅ©ng phục ngÆ°á»i nằm xuống, má»™t tay thì vòng quanh thân mình má»m nhÅ©n của Tôn Phong Kiệt, tay còn lại thì Ä‘Æ°a ra để Liá»…u Tuyết Äan theo đó vÆ°Æ¡n cả hai tay nắm chắc vào, Ä‘á» phòng việc bị cuồng phong cuá»™c đến cuốn Ä‘i.
NhÆ°ng cuồng phong lúc lao lÆ°á»›t qua thật nhẹ, nhÆ° thể đó chỉ là luồng gió mát bình thÆ°á»ng. Và chỉ sau đó má»™t lúc thật lâu, há» má»›i nghe tiếng cuồng phong từ từ cuá»™n Ä‘i càng lúc càng xa.
“Ù… ù…â€
Tiểu Quặt hoài nghi:
- Sao cuồng phong lúc lao qua chúng ta cứ nhẹ như chẳng có uy lực?
Liá»…u Tuyết Äan cÅ©ng có ý nghi ngá»:
- NhÆ°ng theo âm thanh vừa vá»ng lại thì đó vẫn là đợt cuồng phong quái đản từng chứng tá» má»™t uy lá»±c không gì sánh nổi. Sao lại nhÆ° thế? Sao lúc lÆ°á»›t qua chúng ta, đó chỉ là luồng gió thổi thoáng qua?
Tôn Phong Kiệt chợt chép miệng lẩm bẩm:
- Không lẽ má»i chuyện xảy ra chỉ do ngẫu nhiên và dá»… hiểu nhÆ° thế này thôi sao? Giao Thiên Ä‘á»™ng vì là má»™t xuyên sÆ¡n đạo thật dài, lại có địa hình vừa kín vừa hiểm trở, tÆ°Æ¡ng tá»± lối thông phong tá»± nhiên sẵn có, nên Ỡđầu ngoài kia, chỉ cần có ngÆ°á»i vô tình dụng lá»±c làm cho không khí bên trong bị khuấy Ä‘á»™ng, ngẫu nhiên tạo thành lá»±c tác Ä‘á»™ng khiến ở đầu này không khí bị cuá»™n vào. Sau cùng, khi không khí bị hút vào, càng di chuyển theo xuyên sÆ¡n đạo thì nó càng trở nên mãnh liệt, biến thành thứ cuồng phong có uy lá»±c lợi hại nhÆ° chúng ta từng mục kích, đã từng là đối phÆ°Æ¡ng cho cuồng phong gây phÆ°Æ¡ng hại?
Tiểu Quặt không tin lắm vào lá»i giải thích đó:
- à bá bá muốn nói chỗ tận cùng của Giao Thiên động sẽ chỉ là một chốn lộ thiên? Vậy tại sao bấy lâu nay chẳng ai tình cỠnhìn thấy chỗ lộ thiên đó?
Liá»…u Tuyết Äan thì nghi ngá» theo cách hiểu khác:
- Giải thích của há» Tôn ngÆ°Æ¡i cÅ©ng phần nào nghe thuận tai. Vì chá»— lá»™ thiên nhÆ° tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i vừa nghi vấn cÅ©ng có thể do quá kín đáo nên khó mong có ngÆ°á»i phát hiện. Tuy vậy, hãy còn má»™t Ä‘iểm nữa không thể không kể đến. Äó là hiện tượng Quang Há»™i Chiếu. Hiện tượng đó vì sao phát sinh? Tuyệt đối không thể bảo nó phát sinh và hủy diệt bất kỳ nhân vật võ lâm nào mạo hiểm tiến vào Giao Thiên Ä‘á»™ng Ä‘á»u là do ngẫu nhiên mà ra.
Há» vẫn nằm. Và má»™t lần nữa ngá»n gió lại phát sinh, lao lÆ°á»›t qua bên trên há».
Thấy thế, há» thắc thá»m chá» tiếng cuồng phong cuá»™n hú nếu má»i việc diá»…n biến ra đúng nhÆ° lá»i Tôn Phong Kiệt giải thích.
Và Ä‘iá»u đó đã diá»…n ra, có phần đúng nhÆ° há» Tôn Ä‘oán. Vì tiếng cuồng phong cuá»™n hú chỉ vá»ng đến tai há» khi ngá»n gió đã lao lÆ°á»›t qua đủ lâu.
“Ù… ù…â€
Phần nào yên tâm vì không còn ngại cuồng phong gây tổn hại, Tiểu Quặt nhổm ngÆ°á»i nhìn lên và Ä‘á» xuất:
- Hay chúng ta đi tiếp? Thử xem ở phần lộ thiên phía truớc sẽ có hay không hỠcó bất kỳ bảo vật nào?
Nói xong, cũng chính Tiểu Quặt đột ngột kêu thất thanh:
- Úy! Thiên địa quỷ thần ơi! Sao lại có thứ ánh sáng bật lóe đến chói mắt thế này?
Và Tiểu Quặt phục ngÆ°á»i nằm xuống trở lại thật nhanh, vừa kịp để má»™t luồng sáng lao lÆ°á»›t qua ngay chá»— Tiểu Quặt vừa nhá»m đầu lên.
“Ù…â€
CÅ©ng nhìn thấy tia sáng kỳ quái. Liá»…u Tuyết Äan chợt gá»i Tôn Phong Kiệt:
- Ngươi cũng mục kích rồi chứ, hỠTôn kia? Theo ngươi, đó có phải là kiếm quang xuất phát từ thần binh cổ khí? Hay là một công phu thượng thừa do bậc thế ngoại cao nhân đang ẩn cư ở đây thi triển để ngăn cản bất luận ai dám xông vào khuấy phá chỗ thanh tu?
Tôn Phong Kiệt cất giá»ng hồ nghi:
- Hiện tượng Quang Há»™i Chiếu đã xuất hiện và tồn tại tính đến nay gần trăm năm. Nếu nó là do cao nhân thi triển, không lẽ nhân vật đó vẫn trÆ°á»ng sinh, cứ sống mãi ở đây sau ngần ấy năm?
Có tiếng gào mÆ¡ hồ vá»ng đến.
- A… a…
Tiểu Quặt chợt bảo:
- Chúng ta nên tiến đến xem thử. Nhỡ có gặp bậc thế ngoại cao nhân cũng tốt. Cần phải ngăn hành vi bất cận nhân tình đó lại. Nhị vị bá bá bảo sao?
Tôn Phong Kiệt tán đồng:
- Vì sinh mạng bao nhiêu đồng đạo giang hồ có thể sẽ tiếp tục bị tổn hại, thiết nghÄ© cÅ©ng đáng cho chúng ta mạo hiểm má»™t phen. Äi nào…
Liá»…u Tuyết Äan cÅ©ng loạng choạng tá»± đứng lên mặc dù vẫn e ngại:
- Luồng sáng đó có thể phát sinh bất kỳ lúc nào. Chúng ta có đi cũng không nên đi tất cả.
Tiểu Quặt cÆ°á»i:
- Bá phụ không muốn đi thật sao? Nhỡ ở phía trước thật sự có bảo vật, thiếu bá phụ nghĩa là sẽ không được chia phần đấy.
Liá»…u Tuyết Äan ngần ngừ:
- Nghe đến bảo vật ai không thích. Nhưng ta đã một lần gặp may, được toàn mạng đến lúc này, nếu phải mạo hiểm thêm lần nữa, ta thật ngại sẽ không gặp may lần thứ hai.
Tiểu Quặt liá»n bảo:
- Thú thật, tiểu Ä‘iệt cÅ©ng không mong chiếm Ä‘oạt bảo vật. Chỉ vì cảm thấy ở phía trÆ°á»›c nếu thật sá»± là chá»— lá»™ thiên, nghÄ©a là dịp thoát thân đã cận ká», tiểu Ä‘iệt thật mong sẽ toàn mạng thoát ra, đồng thá»i đây cÅ©ng là cÆ¡ há»™i để tiểu Ä‘iệt báo đáp phần nào ân tình của Thanh tá»·, vì thế chỉ muốn Ä‘Æ°a bá phụ cùng Ä‘i má»™t lần. Nếu bá phụ quyết ý không Ä‘i, tiểu Ä‘iệt vẫn Ä‘i và không biết có dám quay lại lần nào nữa.
Tôn Phong Kiệt cÆ°á»i chê há» Liá»…u:
- Má»™t Liá»…u Tuyết Äan lại sợ chết đến nhÆ° việc mong má»™t lần nhìn thấy bảo vật cÅ©ng không dám nữa sao? Äiá»u này nhÆ° không đúng vá»›i má»™t há» Liá»…u ta từng quen biết vá»›i ngoại hiệu là…
Liá»…u Tuyết Äan giận dữ nạt ngang:
- Dù ngoại hiệu nhÆ° thế nào thì vẫn là má»™t ngÆ°á»i phàm. Ta có tham sinh úy tá»­ thì đã sao? NhÆ°ng để há» Tôn ngÆ°Æ¡i không chê cÆ°á»i, ta cho ngÆ°Æ¡i biết, ta thật mong ở phía trÆ°á»›c sao cho đừng có lối thoát. Thá»­ xem khi ngÆ°Æ¡i bị sinh cầm má»™t thá»i gian dài nhÆ° ta, liệu ngÆ°Æ¡i có đủ đởm lược tá»± sinh tồn bằng cách dám uống từng giá»t sÆ°Æ¡ng đêm Ä‘á»ng trên các vách đá nhÆ° ta chăng? Có dám ăn cây cá» thay vật thá»±c hoặc dám ăn sống nuốt tÆ°Æ¡i từng con côn trùng tình cá» tìm thấy nhÆ° mấy năm qua ta luôn nhá» thế mà sống chăng? Hay ngÆ°Æ¡i vì thiếu đởm lược sẽ tá»± tìm cách quyên sinh, thay vì cố sống nhÆ° ta đã sống?
Do nói một thôi *** nên hỠLiễu kiệt lực, từ từ khuỵu xuống. Nhân cơ hội đó, Tiểu Quặt sau khi đã nhấc Tôn Phong Kiệt đặt lên lưng và dùng một đoạn dây leo cột giữ lại, bèn thuận tay nhấc hỠLiễu cùng đi.
Thoạt đầu, Liá»…u Tuyết Äan nếu vẫn cứ luôn miệng lầu bầu vì không muốn mạo hiểm thì chỉ má»™t phút sau lại Ä‘á»™t ngá»™t có nhận định:
- DÆ°á»ng nhÆ° sau hiện tượng Quang Há»™i Chiếu vừa rồi, những kẻ Ä‘ang lăm le toan mạo hiểm xông vào Giao Thiên Ä‘á»™ng Ä‘á»u sá»n lòng chùng bÆ°á»›c. Vì nãy giá» nhÆ° không có đợt gió nào dấy Ä‘á»™ng nữa, chứng tá» sẽ chẳng má»™t ai ngay lúc này dám xông vào, vô tình làm cuồng phong cuá»™n lên.
Tiểu Quặt phì cÆ°á»i:
- NhỠđó, bá phụ lúc này đã thấy vững tâm hơn, đúng không?
Tôn Phong Kiệt cÅ©ng yếu á»›t cÆ°á»i:
- Nếu có thể thoát, ta thật mong sẽ có dịp kể cho má»i ngÆ°á»i nghe vá» thái Ä‘á»™ vừa rồi của há» Liá»…u ngÆ°Æ¡i. Ắt chẳng ai dám tin má»™t nhân vật vang danh là thế lại có lần sợ cái chết đến thế. NgÆ°Æ¡i nghÄ© sao nào, Liá»…u Tuyết Äan?
Liá»…u Tuyết Äan không buồn đáp, thay vào đó hai mắt cứ chong chong nhìn vá» phía trÆ°á»›c, nÆ¡i vẫn luôn có ánh sáng lá» má» hiện hữu, là dấu hiệu chỉ Ä‘Æ°á»ng cho Tiểu Quặt tiếp tục bÆ°á»›c Ä‘i.
Äược má»™t lúc, Liá»…u Tuyết Äan chợt bảo Tiểu Quặt:
- Ngươi không thể đi nhanh hơn được sao?
Sá»± nôn nóng của há» Liá»…u làm Tiểu Quặt nghi ngá»:
- Äã đến lúc bá phụ nôn nóng, mong sá»›m thoát thế sao? Hay vì muốn chóng nhìn thấy bảo vật nên bá phụ không thể chỠđược nữa?
HỠLiễu thở dài:
- Không hiểu sao trong lòng ta đang cứ như lửa đốt, bỗng cảm thấy lo cho Thanh nhi.
Tiểu Quặt vội trấn an:
- Bá phụ đã lâu chÆ°a gặp lại Thanh tá»·, tình phụ tá»­ có thể đã khiến cho bá phụ có cảm giác lo nhÆ° thế. Äược rồi, để tiểu Ä‘iệt Ä‘i nhanh hÆ¡n. Hy vá»ng sẽ sá»›m giúp phụ tá»­ của bá phụ Ä‘oàn viên.
Nơi có ánh sáng mỠmỠđã dần dần đến gần và lần đầu tiên Tiểu Quặt nhìn thấy một vật như thể một đỉnh hương bằng đá:
- Không lẽ nơi này thật sự có cao nhân ẩn ngụ? Nhị vi bá bá đã lần nào nhìn thấy một đỉnh hương cao to như thế này bao giỠchưa?
Tôn Phong Kiệt chợt chùng giá»ng xuống:
- Hài tá»­ ngÆ°Æ¡i nói nhÆ° thế không đúng lắm. Äó không phải là má»™t đỉnh hÆ°Æ¡ng bằng đá, mà là má»™t khối đá cao to có hình dạng tÆ°Æ¡ng tá»± má»™t chá»— để thắp hÆ°Æ¡ng.
Liá»…u Tuyết Äan giật mình:
- Có phải há» Tôn ngÆ°Æ¡i muốn ám chỉ Thạch HÆ°Æ¡ng đàn? Là nÆ¡i từng nghe truyá»n thuyết kể đã do Tá» Thạch công kiến lập để tế thiên bái địa đăng đàn tá»± phong vÆ°Æ¡ng?
Tôn Phong Kiệt cũng giật mình:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng biết và tin vào câu chuyện huyá»n thoại đó?
Tiểu Quặt động tâm:
- Nếu chỉ là huyá»n thoại thì tại sao địa hình ở đây lại có khối đá to mang dáng dấp má»™t đỉnh hÆ°Æ¡ng?
HỠLiễu không đáp, chỉ lặng yên như để ngẫm nghĩ.
Thấy vậy, Tôn Phong Kiệt giải thích:
- Huyá»n thoại dù sao vẫn chỉ là huyá»n thoại. NhÆ°ng Thạch HÆ°Æ¡ng đàn lại là má»™t địa danh có liên quan đến má»™t câu chuyện có thật khác. Ta nói nhÆ° thế có đúng không, Liá»…u Tuyết Äan?
Vì được há»i đích danh nên há» Liá»…u miá»…n cưỡng đáp:
- Chuyện nào là có thật? Trừ phi đến lượt há» Tôn ngÆ°Æ¡i cÅ©ng tin vào những lá»i đồn đại vô căn cứ. Cho rằng Thạch HÆ°Æ¡ng đàn chính là nÆ¡i Kim Liên thượng nhân giao đấu và tiêu diệt đại ác ma Kim Khôi Ma Äao. Lá»i đồn đã tồn tại ngoài hai trăm năm. Ai dám bảo đã không được nhiá»u ngÆ°á»i má»—i lần kể má»—i thêm bá»›t má»™t ít? Sau cùng gán cho địa Ä‘iểm đã xảy ra trận Long tranh Hổ đấu, chính là nÆ¡i không má»™t ai từng nhìn thấy là Thạch HÆ°Æ¡ng đàn.
Äó là lúc Tiểu Quặt chỉ còn má»™t quãng ngắn nữa là đặt chân đến vùng có ánh sáng lá» má», nhÆ° thể đó là ánh sáng từ bên trên chiếu rá»i xuống và phủ ngay chá»— có khối đá to mang hình đỉnh hÆ°Æ¡ng. Tiểu Quặt nêu nhận định:
- Äúng là má»™t chá»— lá»™ thiên thật rồi. Hy vá»ng nÆ¡i Ä‘ang để cho ánh sáng từ bên trên chiếu xuống cÅ©ng sẽ là chá»— cho chúng ta thoát thân.
Cùng lúc đó, Ä‘á»™t nhiên Liá»…u Tuyết Äan vùng thoát khá»i tay Tiểu Quặt.
Không những thế, hỠLiễu còn bất thần thi triển khinh công, lao thật nhanh lên phần cao nhất của đỉnh hương bằng đá.
“Vút.â€
Trông thấy thế, Tôn Phong Kiệt chợt kêu:
- Thì ra há» Liá»…u ngÆ°Æ¡i chỉ giả vá» kiệt lá»±c? Kỳ thá»±c là đã dành sức để nhân cÆ¡ há»™i này Ä‘á»™c chiếm di vật của Kim Liên thượng nhân và Kim Khôi Ma Äao cho riêng ngÆ°Æ¡i?
Lúc đã hạ thân an toàn trên đỉnh hÆ°Æ¡ng, há» Liá»…u cÆ°á»i đắc ý:
- Bảo vật chỉ dành cho ai đủ bản lãnh và tâm cÆ¡ chiếm Ä‘oạt. Ta đã năm năm trá»i ẩn nhẫn chỠđợi, lẽ nào lại ngu xuẩn để tuá»™t mất khá»i tầm tay? Ha… ha….
NhÆ°ng Ä‘ang cÆ°á»i, há» Liá»…u vùng tái mặt, nhìn xuống chá»— nào đó ngay bên chá»— lão Ä‘ang đứng:
- Ôi! Sao lại thế này? Tất cả Ä‘á»u bị thiêu hủy? Ai? Ai đã vào đây trÆ°á»›c đã nhẫn tâm lÆ°u lại hiện trạng này để hí lá»™ng Liá»…u Tuyết Äan ta? Ai?
Äoạn há» Liá»…u khom ngÆ°á»i, nhÆ° muốn nhặt vật gì đó dÆ°á»›i chân lão.
Chợt Tiểu Quặt hô hoán:
- Bá phụ lui xuống mau. Ôi… nguy mất!
Từ chá»— há» Liá»…u đứng bá»—ng lòe lên má»™t luồng kim quang chói ngá»i.
Tuy vậy, bản lãnh của ngÆ°á»i luyện võ, nhất là bản lãnh của Liá»…u Tuyết Äan chợt làm cho Tiểu Quặt sững sá» và thán phục. Vì ngay khi có tiếng Tiểu Quặt hô hoán, há» Liá»…u cÅ©ng đã thần tốc uốn ngã ngÆ°á»i qua má»™t bên và nhÆ° cánh chim bằng, lão lao vút xuống dÆ°á»›i thật nhanh, thoát khá»i luồng kim quang kỳ lạ trong gang tấc.
Há» Liá»…u dù an toàn vẫn khiếp hãi đến tái nhợt thần sắc. Vì luồng kim quang sau đó cứ nhanh chóng lao mất hút theo xuyên sÆ¡n đạo, là má»™t Ä‘oạn dài gá»i là Giao Thiên Ä‘á»™ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i đã biết.
Lão chấp chá»›i khuỵu ngÆ°á»i xuống:
- Quang Hội Chiếu? Chỉ suýt nữa là hỠLiễu này bị Quang Hội Chiếu hủy diệt? Nguy hiểm thật và cũng thật kỳ quái!
Tiểu Quặt chạy đến đỡ hỠLiễu lên:
- Bá phụ không sao chứ?
Nhưng hỠLiễu đã hoàn toàn kiệt lực:
- Ta đã thất bại trong lần dốc toàn lá»±c sau cùng. Äã không tìm thấy bảo vật lại còn suýt bá» mạng vÄ©nh viá»…n. Có thể chúng ta nên tìm cách thoát thân thì hÆ¡n. Bây giá» ta chỉ muốn toàn mạng quay lại mà thôi. A…
Äá»™t nhiên Tôn Phong Kiệt cÆ°á»i:
- Hiểu rồi. Ta hiểu cả rồi. Ha ha…
Tài sản của dth_abcd

  #8  
Old 07-05-2008, 08:39 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 7

Thạch Hương đàn phong lôi xuất phát
Quang Hội Chiếu uy lực tỠthiên



Liá»…u Tuyết Äan hậm há»±c nhìn Tôn Phong Kiệt:
- NgÆ°Æ¡i cÆ°á»i đắc ý vì thấy ta suýt bị mất mạng?
Tiểu Quặt cũng nghi ngỠnhìn Tôn bá bá:
- Nhất định bá bá không có ý cÆ°á»i Liá»…u bá phụ, đúng không?
Tôn Phong Kiệt tuy vẫn má»m nhÅ©n, nằm bất Ä‘á»™ng nhÆ°ng lần đầu tiên từ đôi mắt bá»—ng bắn xạ tia nhìn đầy uy lá»±c nhìn Liá»…u Tuyết Äan:
- Ta có cÆ°á»i há» Liá»…u ngÆ°Æ¡i thì cÅ©ng đâu bảo là quá đáng, đúng không? Vì vậy, ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i má»™t câu. TrÆ°á»›c khi phóng ngÆ°á»i phi thân lên đỉnh Thạch HÆ°Æ¡ng đàn, ngÆ°Æ¡i có cẩn trá»ng ngó nhìn kỹ xung quanh chÆ°a? Có Ä‘á» phòng kẻo lá»t vào mÆ°u ma quá»· kế của ngÆ°á»i muốn hại ngÆ°Æ¡i nhÆ° từ thuở nào ngÆ°Æ¡i vẫn quen có lối hành sá»± cẩn mật nhÆ° thế chÆ°a? Hay là vì quá tham bảo vật, chỉ muốn nhanh tay chiếm Ä‘oạt nên lần đầu ngÆ°Æ¡i mất Ä‘i sá»± cảnh giác Ä‘á» phòng?
Liá»…u Tuyết Äan đứng nhìn quanh bằng thái Ä‘á»™ khả nghi dò xét:
- Ngươi bảo chuyện xảy ra cho ta vừa rồi là có địch nhân lẻn mai phục mưu hại ta?
Dĩ nhiên Tiểu Quặt cũng lo lắng nhìn khắp nơi và bây giỠbất ngỠkêu:
- Xem này. Ngay dÆ°á»›i chân Thạch HÆ°Æ¡ng đàn có lÆ°u tá»± dạng: “Äây là nÆ¡i Kim Khôi Ma Äao sẽ hủy diệt lão trá»c quá»· Kim Liên thượng nhân,†ắt là do Kim Khôi Ma Äao tá»± thân lÆ°u lại?
Liá»…u Tuyết Äan nghe thế vá»™i nhìn và phát hiện má»™t hàng chữ khác có ná»™i dung đối đáp lại câu ca dao do Tiểu Quặt vừa phát hiện và má»›i Ä‘á»c xong. Liá»…u Tuyết Äan Ä‘á»c thành tiếng:
“Vì võ lâm, a di đà phật, tại Thạch HÆ°Æ¡ng đàn này lão nạp đã thay trá»i hành đạo, đã cho Kim Khôi Ma Äao vÄ©nh linh siêu thoát. Kim Liên thÆ° bút.â€
Và hỠLiễu đưa mắt nhìn qua Tôn Phong Kiệt:
- Là ngươi muốn ám chỉ những hàng tự dạng này? Vậy thì liên quan gì đến Quang Hội Chiếu vừa suýt hủy diệt ta?
Tôn Phong Kiệt vẫn không thay đổi phong thái uy lẫm đang dành cho hỠLiễu:
- NgÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a hiểu? Vậy hãy nghe ta há»i thêm câu khác. NgÆ°Æ¡i nhìn thấy những gì ngay trên đỉnh Thạch HÆ°Æ¡ng đàn? Có phải má»™t khối kim lượng, không ra hình thù gì cả?
Há» Liá»…u ngẩn ngÆ°á»i:
- Sao ngÆ°Æ¡i biết? Mà này, ta Ä‘ang há»i ngÆ°Æ¡i vá» hiện tượng Quang Há»™i Chiếu vừa xảy ra kia mà? Sao ngÆ°Æ¡i không giải thích, chỉ nói loanh quanh vá» những gì ta đã nhìn thấy ở… ở…
Tá»± há» Liá»…u nhập ngừng và sau cùng buông lá»­ng câu Ä‘ang nói. Và đó nhÆ° là dịp để Tôn Phong Kiệt bÄ©u môi cÆ°á»i mai mỉa:
- Rốt cuá»™c ngÆ°Æ¡i cÅ©ng hiểu. Äúng không?
Äến lượt Tiểu Quặt ngÆ¡ ngác:
- Hiểu gì chứ, bá bá?
Tôn Phong Kiệt thở dài:
- Hài tử ngươi không cần tìm hiểu làm gì. Tốt nhất ngươi nên thử tìm quanh, liệu có lối nào để thoát ra chăng?
Thái Ä‘á»™ thần bí của Tôn Phong Kiệt khiến Tiểu Quặt hết sức băn khoăn, không rõ vì sao Tôn bá bá không chịu giải thích cho nó hiểu. May thay, Liá»…u Tuyết Äan má»™t lần nữa bá»—ng kêu lên:
- Không đúng. Lá»i của há» Tôn ngÆ°Æ¡i khiến ta có phần nào hiểu nhÆ°ng càng ngẫm lại càng cảm thấy không đúng. Trừ phi ngÆ°Æ¡i giải thích rõ cho ta biết vì sao đúng lúc đó hiện tượng Quang Há»™i Chiếu má»›i xảy ra, chẳng sá»›m hÆ¡n cÅ©ng không muá»™n hÆ¡n.
Biết rõ câu chuyện thần bí thế nào cÅ©ng dần dần hé lá»™, lập tức Tiểu Quặt chú tâm nghe, để xem Tôn bá bá sẽ hồi đáp lá»i há» Liá»…u nhÆ° thế nào. Thật không ngá» Tôn Phong Kiệt bá»—ng há»i ngược lại Liá»…u Tuyết Äan:
- Nếu ta giải thích được, liệu ngÆ°Æ¡i có dám hy sinh tính mạng để thá»±c hiện má»™t hành Ä‘á»™ng mà ta tin rằng ngÆ°Æ¡i đã biết là thá»±c hiện Ä‘iá»u gì?
Liá»…u Tuyết Äan lập tức cụp mắt lại, lo sợ, không dám nói thêm gì dù chỉ là má»™t lá»i.
Sau cùng, vì thấy Tôn Phong Kiệt như cứ chỠmãi một câu đáp ứng, hỠLiễu chợt lẩm bẩm:
- Dù muốn hy sinh, chỉ e cả ta lẫn ngÆ°Æ¡i vẫn không đủ lá»±c hoặc hủy bá» hoặc nhấc khối kim lượng ném ra khá»i đỉnh Thạch HÆ°Æ¡ng đàn. Thôi thì đành cứ để nguyên trạng nhÆ° vậy thì hÆ¡n.
Tiểu Quặt thoạt nghe vá»™i quay ngÆ°á»i, tiến lại gần khối đá có hình nhÆ° má»™t đỉnh hÆ°Æ¡ng cá»±c to.
Tôn Phong Kiệt hốt hoảng gá»i ngăn lại:
- Hài tử ngươi định làm gì? Lùi lại mau.
Tiểu Quặt vẫn tìm cách leo lên đỉnh Thạch Hương đàn:
- Tiểu Ä‘iệt tuy chÆ°a hiểu gì vá» những lá»i mập má» của nhị vị bá bá nhÆ°ng vẫn thừa rõ hiện tượng Quang Há»™i Chiếu nếu có xảy ra chỉ là do trên đó có má»™t khối kim lượng nhÆ° nhị vị bá bá vừa Ä‘á» cập, cÅ©ng nhÆ° vừa bảo là phải tìm cách hủy bá». Tiểu Ä‘iệt tá»± nhận có đủ sức lá»±c để thá»±c hiện việc đó. Nào có khó gì vá»›i tiểu Ä‘iệt?
Tôn Phong Kiệt càng thêm khẩn trương hơn:
- Ta bảo không được là không được. Vì chỉ cần ngươi sơ ý, đưa tay đến gần khối kim lượng đó, hiện tượng Quang Hội Chiếu lập tức xảy ra, sẽ hủy diệt ngươi trong chớp mắt. Hay ngươi không muốn sống nữa?
Tiểu Quặt đang bám tay vào khối đá, leo dần lên:
- Tiểu điệt không tin hễ chạm tay vào là xảy ra ngay hiện tượng Quang Hội Chiếu.
Tôn Phong Kiệt cuống quýt, vội giải thích:
- Äừng vá»™i nhÆ° thế, hài tá»­. Ta sẽ giải thích cho ngÆ°Æ¡i hiểu, sau đó tùy ngÆ°Æ¡i, muốn mạo hiểm hay không cÅ©ng được. Äó là ngÆ°Æ¡i có bao giá» mục kích giữa cảnh trá»i giông gió bá»—ng xuất hiện tia chá»›p có thể thiêu hủy cả má»™t cá»™i đại thụ, cháy thành than, kèm theo má»™t tiếng sấm Ä‘á»™ng thật to chăng?
Tiểu Quặt đang leo bỗng khựng lại:
- Bá bá muốn nói Thạch HÆ°Æ¡ng đàn này vì nằm cao chÆ¡ vÆ¡ giữa trá»i và đất nên luôn luôn là đối tượng cho sấm sét quật vào? NhÆ°ng bá bá có thá»­ lên đến đây để nhìn thấy bầu trá»i trên kia chÆ°a? Trá»i Ä‘ang quang đãng, đâu phải lúc giông tố nhÆ° bá bá lo sợ?
Tôn Phong Kiệt thở dài:
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© thế là lầm. Huống hồ đỉnh núi này nào phải ngẫu nhiên được gá»i là Giao Thiên đỉnh? Äịa thế nó sẵn cao nên hầu nhÆ° lúc nào cÅ©ng được tích tụ sẵn âm khí từ dÆ°á»›i đất. Khối kim lượng trên đó vì ngẫu nhiên hiện hữu và tồn tại nên tá»± hóa thành vật để hấp thụ dÆ°Æ¡ng khí có đầy trên chín tầng mây. Má»™t Ä‘á»™ng chạm của ngÆ°Æ¡i dù nhẹ vẫn là Ä‘á»™ng thái kích hoạt khiến Âm DÆ°Æ¡ng nhị khí cùng bá»™c phát, sẽ tạo ngay hiện tượng Quang Há»™i Chiếu nhÆ° má»›i lúc nay há» Liá»…u suýt bị hủy diệt. Nếu ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a tin, thá»­ há»i lại Liá»…u bá phụ ngÆ°Æ¡i thì rõ.
Tiểu Quặt tuy không muốn há»i nhÆ°ng vì hoang mang, bán tín bán nghi nên thành ra há»i:
- Có thật Liễu bá phụ chỉ nhìn thấy ở trên đó có cả một khối kim lượng đúng như Tôn bá bá suy đoán?
Liá»…u Tuyết Äan vẫn còn rùng mình khi nhá»› lại để đáp:
- Mặt đá ở bên trên thì vỡ vụn, thân thì bị thiêu hủy có thể bảo đã hóa
[thiếu một đoạn]
Tôn Phong Kiệt gá»i nó:
- NgÆ°Æ¡i muốn rõ, hãy mau tụt xuống đây. Äừng bÆ°á»›ng bỉnh Ä‘eo mãi ở đó rất nguy hiểm.
NhÆ°ng Tiểu Quặt bá»—ng phì cÆ°á»i:
- Hiểu rồi. Khối kim lượng không phải ngẫu nhiên có mà là do hai nhân vật Kim Khôi, Kim Liên gì đó hai trăm năm trước đã vô tình lưu lại tạo ra. Tiểu điệt đoán như thế đúng chăng, bá bá?
Tôn Phong Kiệt bảo:
- Äoán được thì tốt rồi. Hãy leo xuống mau.
Tiểu Quặt không những không leo xuống, trái lại còn hăm hở leo lên:
- Là đệ tá»­ cá»­a Phật, thượng nhân Kim Liên nào đó đã hoang phí, Ä‘em cả khối kim lượng vất bỠở đây, còn vô tình tạo thành hiện tượng Quang Há»™i Chiếu hại biết bao mạng vô can. Tiểu Ä‘iệt ngoài việc muốn ngăn ngừa tai há»a còn Æ°á»›c mong Ä‘em hết chá»— kim lượng này bố thí cho bá tánh. Làm nhÆ° thế ắt được trá»i phật thÆ°Æ¡ng tưởng và ban phÆ°á»›c.
Liá»…u Tuyết Äan đến lúc này má»›i mở miệng trở lại, ná»­a mai mỉa, ná»­a trách Tiểu Quặt:
- Hễ chạm tay vào là ngươi bị hủy diệt ngay. Theo ta, phước đâu chẳng thấy, trái lại thế nào cũng được chứng kiến cảnh tiểu tử ngươi hồn xiêu phách lạc.
Tiểu Quặt nhỠtừng khổ luyện leo theo vách đá nên cuối cùng cũng được đặt chân lên đỉnh Thạch Hương đàn. Nó kêu:
- Chao ôi, khối kim lượng to thật.
Sá»±c thấy Tiểu Quặt toan khom ngÆ°á»i xuống nhặt, Tôn Phong Kiệt hoảng sợ kêu vang:
- Lá»i của ta nãy giá» chẳng lẽ chÆ°a lá»t vào tai ngÆ°Æ¡i? Äừng tá»± tìm chết nhÆ° thế, hài tá»­.
NhÆ°ng Tiểu Quặt đã an tÆ°á»ng dùng hai tay bê cả khối kim lượng lên cao:
- Bá bá chá»› lo lắng thái quá. Vì dÆ°á»ng nhÆ° hãy còn má»™t Ä‘iá»u tiểu Ä‘iệt nhận thấy nhị vị bá bá vì quên nên không Ä‘á» cập đến.
Tôn Phong Kiệt kinh hoảng nhìn cảnh tượng Tiểu Quặt Ä‘ang nâng trên tay cả má»™t khối bất tÆ°á»ng:
- NgÆ°Æ¡i nhấc lên được thì còn chá» gì nữa chÆ°a quăng nó Ä‘i? Ta quả quyết đã không quên hoặc bá» sót bất kỳ Ä‘iá»u gì. Mau ném Ä‘i.
- Quang Há»™i Chiếu cÅ©ng nhÆ° cuồng phong, hầu nhÆ° luôn xảy ra nếu có ngÆ°á»i vì am hiểu võ công nên dụng lá»±c tạo thành. Liá»…u bá phụ lúc nãy cÅ©ng vì thế nên suýt mất mạng. Äiá»u bá bá quên là tiểu Ä‘iệt không há» biết võ công. Có thể bảo đây là Ä‘iá»u do thiên định, chỉ má»™t mình tiểu Ä‘iệt là có thể chạm tay vào, nhặt lấy và tùy nghi xá»­ dụng nguyên cả khối kim lượng này vào việc tạo phúc cho võ lâm và cho nhiá»u bá tánh khác.
Liá»…u Tuyết Äan suýt xoa:
- Tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i nghÄ© nhÆ° thế thật là đúng. Vì đó cÅ©ng là Ä‘iá»u lúc nãy ta nghi vấn, muốn há»i lại há» Tôn cho minh bạch. Giá» thì rõ rồi, quả là vì ta vô tình đụng trúng nên tá»± gây ra mối há»a suýt diệt thân. Nhân đó, sao ngÆ°Æ¡i không thá»­ kiếm tìm thêm. Biết đâu ở trên đó sẽ có thêm những di há»c thượng thừa do hai nhân vật từng có bản lãnh kinh thiên Ä‘á»™ng địa má»™t thá»i lÆ°u lại?
Tiểu Quặt toan làm theo lá»i há» Liá»…u, chợt nghe Tôn Phong Kiệt gá»i:
- NgÆ°Æ¡i đừng phí công vô ích. Vì di há»c dù có lÆ°u lại thì sau bao nhiêu lần xảy ra hiện tượng Quang Há»™i Chiếu, lẽ nào chúng vẫn còn tồn tại, không há» bị thiêu hủy?
Tiểu Quặt liá»n gật đầu tán đồng:
- Bá bá nói cũng phải. Vì đến cả đá ở trên này còn bị thiêu rụi thành tro bụi nữa là.
Nói xong, ở Tiểu Quặt chợt xuất hiện một vẻ mặt thật kỳ quái.
Liá»…u Tuyết Äan vì nhìn thấy nên hoài nghi:
- Có Ä‘iá»u gì bất thÆ°á»ng chăng? Sao ngÆ°Æ¡i cứ ngÆ¡ ngẩn nhìn xuống nhÆ° thể đã phát hiện di vật được lÆ°u lại trên đó?
Tiểu Quặt bá»—ng dừng chân, vừa khá»u vừa nhÆ° muốn kiếm tìm má»™t vật gì ở trên đó:
- Có má»™t vật. Không rõ được làm bằng gì, chỉ biết có má»™t màu sắc Ä‘en tuyá»n. Vuông vức Ä‘á»™ ná»­a bàn tay. Còn có vài nét loằng ngoằng vẽ trên mặt nhÆ° thể má»™t bức há»a đồ, ám ký có sông có núi.
Tôn Phong Kiệt chợt bảo:
- NgÆ°Æ¡i mau xem lại cho kỹ. Tốt nhất là xem cả hai mặt của vật đó. Nếu có khác ghi hàng chữ “Tá» công chân mạng đế quân†thì đó chính là VÆ°Æ¡ng Mệnh bài có liên quan đến truyá»n thuyết Tá» Thạch công đăng đàn bái tế thiên địa. Và đây đúng là Thạch HÆ°Æ¡ng đàn nhÆ° truyá»n thuyết từng lÆ°u kể.
Tiểu Quặt liá»n ngồi xuống, đặt khối kim lượng qua má»™t bên, mắt thì chăm chăm nhìn vào mảnh Thiết Bài vuông vức Ä‘en sì nhÆ° vừa nói.
Chợt tự Tiểu Quặt lên tiếng kêu hoảng:
- Lại có ngÆ°á»i xông vào Giao Thiên Ä‘á»™ng? Gió Ä‘ang từ bên trên bắt đầu cuá»™n xuống. Nhị vị bá bá mau Ä‘á» phòng. Tiểu Ä‘iệt đành Ä‘em khối kim lượng này xuống khá»i Thạch HÆ°Æ¡ng đàn ngay. Quyết không thể để hiện tượng Quang Há»™i Chiếu má»™t lần nữa phát sinh hại mạng.
Nói xong, Tiểu Quặt nhặt cả khối kim lượng đứng lên. Và để dễ bỠtự leo xuống, Tiểu Quặt đặt khối kim lượng lên đầu, cố tình dùng một tay để chịu giữ ý là với một tay còn lại cũng quá đủ cho việc leo xuống.
Bỗng có tiếng Tôn Phong Kiệt kêu thất thanh:
- Ném mau, hài tử. Vật đó bắt đầu loé sáng kìa. Ngươi đừng để Quang Hội Chiếu hủy diệt ngươi. Hãy ném mau.
Tiểu Quặt kinh hoảng, lập tức ngước mắt nhìn lên khối kim lượng. Khối đó đang tự loé sáng thật, giúp cho Tiểu Quặt hiểu, nếu không kịp ném thì hiện tượng Quang Hội Chiếu ắt lập tức xảy ra và hủy diệt Tiểu Quặt ngay tức thì.
Äể ném, trÆ°á»›c tiên Tiểu Quặt dùng cả hai tay chạm vào khối kim lượng sau đó tá»± nâng lên khá»i đầu, cuối cùng là tìm chá»— để ném.
Thạch HÆ°Æ¡ng đàn vì là má»™t khối đá to má»c chÆ¡ vÆ¡ nên ngoài má»™t phía để leo lên thì những phía còn lại Ä‘á»u là vá»±c thẳm. Có má»™t phía vá»›i địa thế cho thấy chính là hẻm vá»±c sâu nhất, Tiểu Quặt lập tức ném cả khối kim lượng vào đó.
Khi ném xong, vá»›i dáng vẻ phần nào nuối tiếc, Tiểu Quặt quay lại há»i vá»ng xuống Tôn Phong Kiệt:
- Làm gì có Quang Há»™i Chiếu xảy ra? Sao bá bá cố tình dá»a khiến tiểu Ä‘iệt mất cÆ¡ há»™i giữ khối kim lượng vô giá đó lại?
NhÆ°ng Tôn Phong Kiệt Ä‘ang bàng hoàng nhìn Tiểu Quặt, miệng thì lắp bắp nói không rõ lá»i:
- Hài tá»­ ngÆ°Æ¡i… vẫn còn sống? NgÆ°Æ¡i không cảm thấy… gì sao? Không Ä‘au… cÅ©ng không nóng nhÆ° sắp bị há»a thiêu… sao?
Tiểu Quặt lấy làm lạ, ngạc nhiên nhìn qua Liá»…u Tuyết Äan:
- Có phải… có phải hiện tượng đó đã thật sự xảy ra? Sao tiểu điệt không hay biết cũng chẳng có cảm nhận gì?
Liá»…u Tuyết Äan cÅ©ng mang vẻ mặt bàng hoàng không kém gì há» Tôn:
- Nó đã xảy ra ngay khi ngươi còn cầm giữ vật đó. Có thật ngươi không hay biết và hiện giỠvẫn cảm thấy bình ổn?
Tiểu Quặt mãi đến lúc này má»›i thấy sợ, tá»± nhìn lại khắp thân mình. Cuối cùng, Tiểu Quặt chợt há hốc mồm, kêu bằng giá»ng chợt bị lạc Ä‘i, rất Æ° kinh hãi:
- Nó đã xảy ra? Chao ôi! Äúng nhÆ° thế thật rồi? Vì toàn bá»™ y phục của tiểu Ä‘iệt Ä‘á»u bị… Ä‘á»u bị thiêu rụi. Ôi… vậy tiểu Ä‘iệt chết mất còn gì.
Kêu đến đó, không hiểu sao trí giác của Tiểu Quặt bá»—ng tiêu tan, chỉ còn là khoảng không bao la và tối Ä‘en, dẫn đến việc nó không còn hay biết gì nữa. DÆ°á»ng nhÆ° khoảng không bao la vô tận đã cuốn hút nó vào và nhấn chìm hoàn toàn…
* * *
Gió mơn man thổi lạnh khiến Tiểu Quặt từ từ tỉnh lại, tai thì nghe mơ hồ có tiếng nữ nhi khóc.
Nhận thức dần dần hồi phục, Tiểu Quặt rồi cÅ©ng nhá»› lại những gì đã xảy ra, đồng thá»i còn nhận biết tiếng của nữ nhi nào Ä‘ang khóc tức tưởi. Nó cá»±a mình và lên tiếng:
- Äệ đâu đã chết. Thanh tá»· đừng khóc nữa, khiến đệ cứ cảm thấy nhÆ° bản thân đã chết thật.
Tiếng khóc tức tưởi kia liá»n dừng ngay. Thay vào đó là giá»ng nói của Liá»…u Tuyết Thanh vẫn lạnh lùng nhÆ° thuở nào:
- Vì ngươi không chết nên ta mới ra tay cứu ngươi đưa đến đây. Do đó, ngươi đừng vội mừng, nghĩ Liễu Tuyết Thanh này có thể vì ngươi rơi nước mắt.
Tiểu Quặt lồm cồm ngồi dậy, nhìn quanh quất vào trong bóng đêm đen đang vây phủ khắp nơi.
- Cứu đệ? ÄÆ°a đến đây là Ä‘Æ°a đến đâu? Vì sao Thanh tá»· phải cứu đệ?
Tiếng đáp của Liễu Tuyết Thanh vẫn vang lên từ chỗ nào đó khá mơ hồ:
- Ta…
Nhưng Tiểu Quặt bỗng lên tiếng kinh nghi và ngạc nhiên:
- Chậm đã. Thanh tá»· bảo cứu đệ, có phải đã tìm gặp được lệnh tôn, Liá»…u Tuyết Äan bá phụ? Vậy Liá»…u bá phụ ở đâu? Sao không ở cùng chá»— vá»›i Thanh tá»·?
Liễu Tuyết Thanh lại khóc, lần này còn căm phẫn nghiến răng ken két:
- NgÆ°Æ¡i đừng nhắc nữa. NgÆ°Æ¡i không thấy ta Ä‘ang khóc vì gia phụ chẳng còn nữa hay sao? Mụ yêu phụ thật Ä‘á»™c ác, đã nhẫn tâm dùng nhục hình, cho dù phụ thân ta đã nói tất cả và nhất là ngÆ°á»i chẳng còn chút sức lá»±c nào để chịu Ä‘á»±ng những nhục hình dã man kinh tởm của mụ. Liá»…u Tuyết Thanh này đã lập thệ sẽ giết mụ để báo thù cho phụ thân.
Tiểu Quặt kinh tâm, cố tình lò dò đi đến chỗ đã phát ra tiếng khóc của Liễu Tuyết Thanh:
- Liễu bá phụ đã chết? Không thể nào. Vì lúc tiểu đệ sắp ngất vì bị Quang Hội Chiếu gây ra, tự mắt đệ vẫn thấy Liễu bá phụ còn sống rõ ràng. Ai đã sát hại Liễu bá phụ? Mụ yêu phụ nào Thanh tỷ vừa bảo sẽ báo thù?
Và tuy thấy lỠmỠnhưng Tiểu Quặt cũng nhận ra Liễu Tuyết Thanh đang đưa tay chỉ cho nó thấy hai nấm mộ được đắp vội:
- Mụ là viện chủ Thiên La viện, là kẻ được ngÆ°Æ¡i kính cẩn gá»i là tiên nÆ°Æ¡ng. Äây là nÆ¡i táng thân của gia phụ. Cạnh đó là…
Tiểu Quặt rủn ngÆ°á»i, chợt khuỵu xuống:
- Kể cả Tôn Phong Kiệt bá bá cÅ©ng chịu chung số phận và Ä‘á»u do sÆ° phụ của Thanh tá»· gây ra.
Liễu Tuyết Thanh bỗng chộp tay Tiểu Quặt:
- Việc ta cứu ngÆ°Æ¡i có lẽ bây giá» mụ đã biết. NghÄ© tình nhá» ngÆ°Æ¡i nên ta có cÆ¡ há»™i gặp lại gia phụ dù chỉ là lần cuối cùng, hãy mau theo ta Ä‘i, kẻo mụ yêu phụ ập đến, cả ta và ngÆ°Æ¡i e khó thoát. Äi mau.
Tiểu Quặt không biết võ công, vì thế dù không muốn, Tiểu Quặt cũng được Liễu Tuyết Thanh dùng khinh công đưa đi thật nhanh.
Nhân cÆ¡ há»™i đó, Tiểu Quặt tìm cách dò há»i:
- Má»i chuyện xảy ra thế nào? Là tá»· hay là ai đã vào Giao Thiên Ä‘á»™ng bắt gặp đệ hôn mê, bên cạnh còn có Liá»…u bá phụ và Tôn bá bá?
Liễu Tuyết Thanh chợt gắt:
- Ta Ä‘ang Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i chạy chết, không thấy sao? Äừng lắm lá»i nữa. Thay vào đó hãy giữ im lặng cho ta nhá». Ta còn phải nghe ngóng má»i Ä‘á»™ng tÄ©nh xung quanh, Ä‘á» phòng mụ Ä‘uổi theo còn liệu phÆ°Æ¡ng đối phó. Nếu muốn há»i gì thì hãy chá» khi hoàn toàn vô sá»±, tá»± ta sẽ thuật hết cho ngÆ°Æ¡i biết. Äược chứ?
Biết nàng gắt cũng phần nào vì cái chết quá đau thương của thân phụ, Tiểu Quặt hoàn toàn cảm thông nên đành giữ im lặng đúng ý nàng.
Äược má»™t lúc, bá»—ng tá»± nàng lên tiếng:
- Nguy rồi. DÆ°á»ng nhÆ° mụ Ä‘uổi theo và sắp bắt kịp chúng ta.
Tiểu Quặt lo sợ:
- Mụ đuổi theo là vì đệ hay vì tỷ?
Nàng đáp:
- Cả hai. Má»™t là mụ còn cần ngÆ°Æ¡i cho việc đào luyện Thập Nhân Can. Hai là ta đã dám to gan, lẻn mụ cứu ngÆ°Æ¡i Ä‘i. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i há»i nhÆ° thế để làm gì?
Tiểu Quặt chợt thở ra:
- Nếu vậy, tỷ hãy cứ chạy một mình. Không vướng bận đệ chắc chắn tỷ sẽ thoát. Phần đệ tuy cũng chạy nhưng sẽ theo hướng khác. Bất quá có bị mụ bắt thì đệ cũng không đến nỗi mất mạng.
Nàng chợt ngập ngừng phân vân:
- Ta chỉ có thể cứu ngÆ°Æ¡i má»™t lần, gá»i là Ä‘á»n đáp ân tình ngÆ°Æ¡i đã đối xá»­ vá»›i phụ thân ta. Nếu theo cách ngÆ°Æ¡i vừa nói, nhỡ mụ yêu phụ bắt được ngÆ°Æ¡i, ta thân thủ có hạn, vị tất có thể cứu ngÆ°Æ¡i thêm lần thứ hai.
Tiểu Quặt đã có chủ ý nên đáp:
- Äệ luôn ghi nhận ân tình tá»· luôn dành cho đệ. Cách này là do đệ Ä‘á» xuất, má»i hậu quả đệ cam chịu, miá»…n tá»· có thể tá»± lo thoát thân là được.
Liễu Tuyết Thanh lập tức tìm chỗ dừng lại:
- Äịa hình nÆ¡i này kể cả ta cÅ©ng không am hiểu. NhÆ°ng dù sao chá»— ta dừng lại đây vẫn có địa thế hiểm trở. NgÆ°Æ¡i hãy tá»± chá»n má»™t phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng để kịp đào tẩu. Tùy theo đó ta sẽ chá»n má»™t hÆ°á»›ng khác.
Tiểu Quặt gượng cÆ°á»i:
- Äệ không biết võ công, có chạy đông tây hay nam bắc thì kết cục vị tất có gì khác nhau. NhÆ°ng nếu có thể, sao Thanh tá»· không vắn tắt thuật cho đệ biết những gì đã xảy ra? Vì thiết nghÄ©, dù thá»i gian có hao phí vẫn không nhiá»u hÆ¡n so vá»›i định ý của tá»· là sẽ chỠđệ bá» chạy trÆ°á»›c, sau đó má»›i đến lượt tá»·.
Trong bóng đêm, Tiểu Quặt lỠmỠnhìn thấy Liễu Tuyết Thanh dù có vẻ khó chịu nhưng vẫn miễn cưỡng đáp ứng. Nàng bảo:
- DÆ°á»ng nhÆ° đối vá»›i ngÆ°Æ¡i, há»… Ä‘iá»u gì ngÆ°Æ¡i muốn thì dù thế nào cÅ©ng nhất quyết thá»±c hiện cho bằng được? Là ngÆ°Æ¡i luôn có nhiá»u quyết tâm hay bẩm sinh đã sẵn tính Æ°Æ¡ng bÆ°á»›ng?
Nhưng dẫu sao Liễu Tuyết Thanh vẫn phải nói:
- Thôi được, nhÆ°ng ta chỉ có thể nói ngắn gá»n là thế này. Sau khi phát hiện việc ngÆ°Æ¡i xông vào Giao Thiên Ä‘á»™ng dÆ°á»ng nhÆ° do chủ tâm và sá»± há»— trợ của ta, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng và nhiá»u nhân vật võ lâm khác do cÅ©ng hiện diện nên thấy hết, há» liá»n cứ thế xông vào. NhÆ°ng sau hÆ¡n má»™t ngày má»™t đêm, nghe từng tiếng gào của những kẻ vì xấu xố nên chết bi thảm, đồng thá»i cÅ©ng chẳng thấy ai quay lại, há» thất vá»ng bá» Ä‘i.
Tiểu Quặt chợt há»i xen vào:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng chết?
Liá»…u Tuyết Thanh cÆ°á»i lạt:
- Kẻ giảo hoạt nhÆ° hắn đâu dá»… chết. Hắn chỉ xúi dục, thôi thúc ngÆ°á»i khác xông vào, phần hắn thì làm gì dám. NhÆ°ng hãy để ta kể tiếp. Äó là vào đêm thiếp theo sau đêm ngÆ°Æ¡i đã xông vào, ta nhÆ° có linh tính, Ä‘oán biết thế nào ngÆ°Æ¡i cÅ©ng thành công, lập tức cùng mụ yêu phụ xông vào Giao Thiên Ä‘á»™ng. Thoạt tiên, lúc má»›i tiến vào, dÄ© nhiên ta rất sợ, mụ cÅ©ng thế, vì vậy nào có ai dám thi triển khinh công để Ä‘i cho nhanh? NhÆ°ng cuối cùng, ta và mụ rồi cÅ©ng phát hiện đã có sá»± thay đổi ở đấy. Có lẽ ngÆ°Æ¡i thừa hiểu ngay khi phát hiện Giao Thiên Ä‘á»™ng đã trở nên vô hại, ta và mụ chạy vào trong nhanh nhÆ° thế nào. Và mụ vì là sÆ° phụ ta, mụ luôn nhanh hÆ¡n đồng thá»i cÅ©ng tranh má»i phần hÆ¡n ta. NhÆ°ng nhá» chậm chân nên ta có cÆ¡ há»™i hàn huyên đôi Ä‘iá»u cùng thân phụ. Trong lúc đó thì mụ hoàn toàn thất vá»ng vì chỉ tìm thấy ngÆ°Æ¡i chẳng còn mảnh y phục nào trên thân, vẫn mê man và nằm ngay bên trên Thạch HÆ°Æ¡ng đàn. Mụ thịnh ná»™, toan hạ sát ngÆ°Æ¡i. Nhá» có lão há» Tôn Ä‘á»™t ngá»™t lên tiếng giải thích, ngÆ°Æ¡i toàn mạng vì đã có lão há» Tôn bị mụ chá»n làm đối tượng trút hận thay cho ngÆ°Æ¡i.
Tiểu Quặt rúng động:
- Nghĩa là cũng lúc đó mụ hạ sát luôn Liễu bá phụ?
Liễu Tuyết Thanh bắt đầu đưa mắt nhìn quanh:
- Äã có nhiá»u ngÆ°á»i lảng vảng xuất hiện, kể nhÆ° đến lúc ta phải Ä‘i. Ta chỉ nói thêm má»™t câu nữa thôi. Là mụ yêu phụ ngoài tâm địa Ä‘á»™c ác, còn là nhân vật bất cận nhân tình và bá»™i tín. Mụ hứa chỉ vặn há»i phụ thân ta vài câu thôi! Nào ngá», nhân lúc ta bị mụ sai Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i Ä‘i vá» chá»— mụ lÆ°u ngụ, mụ liá»n dùng nhục hình, sau cùng đã nhẫn tâm để phụ thân ta chết vì kiệt sức. Ta nói thế để ngÆ°Æ¡i có lỡ rÆ¡i vào tay mụ, thà ngÆ°Æ¡i tìm cách tá»± quyên sinh hÆ¡n là bị mụ dày vò hành hạ, kết cục là cÅ©ng chết. Rõ chÆ°a? Ta Ä‘i đây.
Tiểu Quặt chộp vào tay nàng:
- ChỠđã. Tá»· bảo toàn thân y phục của đệ Ä‘á»u chẳng còn, không lẽ kể cả Thiên Tằm Bảo Y đệ luôn mặc trong ngÆ°á»i cÅ©ng bị thiêu hủy?
Nàng giật tay vá», vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng:
- Quang Há»™i Chiếu đủ uy lá»±c hủy diệt tất cả, có sá gì má»™t Thiên Tằm Bảo Y chỉ giúp ngÆ°Æ¡i chống lại Ä‘ao thÆ°Æ¡ng? Này, nghe ta dặn, đừng liá»u lÄ©nh hoặc vì quá hoảng sợ mà cố tình chạy bám theo ta, nhá»› chÆ°a? Ta và ngÆ°Æ¡i kẻ nhÆ° không còn nợ gì nhau. NgÆ°Æ¡i nên lo thân ngÆ°Æ¡i, phần ta cÅ©ng vậy. Tạm biệt.
“Vút.â€
Liá»…u Tuyết Thanh lao Ä‘i vá»›i dáng vẻ chỉ muốn xa lánh ngay và không há» có ý định sẽ dây vào Tiểu Quặt lâu hÆ¡n. Tiểu Quặt cho dù biết nhÆ°ng không vì thế mà oán trách nàng. Trái lại, nó còn cố ý gào lá»›n lên, phá tan má»i tÄ©nh lặng lẽ ra nó phải giữ quanh đó:
- á»i… Ta Ä‘ang ở đâu thế này Có ai không? Hãy mau giúp ta Ä‘i đến chá»— nào đỡ tăm tối và đỡ sợ hÆ¡n. Äừng để ta ở đây má»™t mình. Ta sợ nhất là cảnh cô quạnh, xung quanh ta lại toàn là bóng đêm. Ôi… Có ai không? Mau cứu ta vá»›i…
Lập tức có má»™t giá»ng âm trầm cất lên từ ngay phía sau Tiểu Quặt:
- Các hạ là ai? Sao cố tình ở đây hô hoán?
NhÆ°ng rồi cÅ©ng chính giá»ng nói đó vụt thay đổi âm sắc, biến thành giá»ng hí há»­ng, vui mừng:
- Là ngÆ°Æ¡i? Hóa ra không phải Thanh muá»™i lẻn cứu ngÆ°Æ¡i Ä‘i? Chúng ta lại gặp nhau, ngÆ°Æ¡i có còn nhá»› hoặc nhận ra giá»ng nói của ta chăng? Ha… ha…
Tiểu Quặt vỠkinh hãi:
- Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh? Ôi, gặp được huynh quả là may cho đệ. Huynh hãy mau Ä‘Æ°a đệ quay lại gặp Thanh tá»·. Thật không hiểu vì sao đệ Ä‘á»™t nhiên phát hiện mình Ä‘ang ở má»™t chá»— kỳ quái nhÆ° thế này.
Tiểu Quặt quay ngÆ°á»i lại và nhận ra ngay vẻ mặt Ä‘á»™c ác của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng. Äó là lúc Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vừa cÆ°á»i ná»­a miệng vừa rít qua kẻ răng:
- ÄÆ°a ngÆ°Æ¡i đến gặp Thanh muá»™i của ta? Thế ngÆ°Æ¡i không biết ta chỉ có má»—i Æ°á»›c mong là Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i đến gặp duy nhất má»™t nhân vật thôi sao?
Tiểu Quặt cÆ°á»i gượng:
- Äệ biết chứ. Äó là huynh vì tuân lệnh sÆ° phụ nên chỉ muốn ngay lập tức Ä‘Æ°a đệ vỠđấy. Hóa ra huynh không thể Ä‘Æ°a đệ đến gặp Thanh tá»· dù chỉ má»™t lần?
Tiếng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nghiến răng càng lúc càng vang to hÆ¡n:
- NgÆ°Æ¡i ngỡ sau những gì do ngÆ°Æ¡i gây ra thì vẫn còn cÆ¡ há»™i để ta thu nhận ngÆ°Æ¡i vào Thập Nhân Can nhÆ° ý định trÆ°á»›c đây của sÆ° phụ ta sao? NgÆ°Æ¡i lầm rồi. Vì nếu không có ngÆ°Æ¡i, sÆ° phụ ta vẫn ung dung tìm bắt những tiểu đồng khác, có rất nhiá»u, để tha hồ tuyển chá»n, bổ sung đủ số lượng cho trận Thập Nhân Can. Phần ngÆ°Æ¡i, nhân vật ta muốn Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i đến gặp chính là lão Diêm VÆ°Æ¡ng. NgÆ°Æ¡i có hiểu Ä‘iá»u đó nghÄ©a là gì chăng?
Tiểu Quặt thất kinh, vội lùi lại:
- Huynh muốn giết đệ? Thôi nào, đệ đâu đã làm gì mạo phạm đến huynh. Xin hãy nhá»› lại, kỳ thá»±c đến cả thái Ä‘á»™ bất kính, đệ dÆ°á»ng nhÆ° vẫn chÆ°a lần nào dám làm nhÆ° thế vá»›i huynh. Không lẽ huynh muốn giết đệ thật, mặc dù chẳng há» có bất kỳ nguyên do nào?
Tiểu Quặt lùi đến đâu, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng tiến lên áp sát đến đấy. Không chỉ có thế, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lần này còn gật gù, gằn giá»ng:
- Có một nguyên do đó ta không thể không hạ sát ngươi.
Tiểu Quặt nghe lạnh khắp ngÆ°á»i, cố lùi nhanh hÆ¡n, hy vá»ng thoát xa hÆ¡n dáng vẻ uy hiếp của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Äấy là vì huynh yêu Thanh tá»· nhÆ°ng lại nghÄ© bởi có đệ nên Thanh tá»· không đáp ứng tình huynh?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i sùng sục:
- Äiá»u đó không đáng kể. Thật ra đấy là vì ta Ä‘ang muốn giết ngÆ°á»i, ai cÅ©ng được, nhÆ°ng vẫn tốt hÆ¡n nếu kẻ đó là ngÆ°Æ¡i. Nguyên do ta vừa nêu nghe thuận tai đấy chứ? NgÆ°Æ¡i mãn nguyện chÆ°a? Vậy hãy ngoan ngoãn tuân theo số mệnh đã dành sẵn cho ngÆ°Æ¡i. Ha… ha…
Quá kinh hoàng, Tiểu Quặt xoay ngÆ°á»i toan bá» chạy.
Chợt “vút†má»™t tiếng, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đã ung dung xuất hiện ngáng lối. Äồng thá»i, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng còn hất tay, giáng thật mạnh vào Tiểu Quặt luồng lá»±c đạo cá»±c nhanh.
“Ào…â€
Tiểu Quặt hốt hoảng lùi lại, bất ngá» bị vấp vào má»™t vật dÆ°á»›i chân, liá»n khuỵu ngã.
“Huỵch.â€
Äó là lúc luồng lá»±c đạo của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lao sát sàn sạt ngay trên ngá»±c Tiểu Quặt.
Không trúng, nếu đó là Ä‘iá»u Tiểu Quặt tạm thá»i vui mừng thì lại khiến Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ná»™ khí xung thiên. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thót ngÆ°á»i chồm đến, cứ nhằm vào chá»— Tiểu Quặt vẫn Ä‘ang ngã nằm để giáng liên tiếp nhiá»u thật nhiá»u những lá»±c đạo xuống:
- Chết này! Ngươi phải chết này! Ta không thể biến ngươi thành đống bầy nhầy vỡ vụn thì ta không cam lòng. Thêm nữa này, cho ngươi chết thật này.
Lá»±c đạo chạm vào làm Tiểu Quặt dù muốn dù không cÅ©ng bị dịch chuyển, hết lăn qua bên này thì lại bị hất bay qua phÆ°Æ¡ng vị khác. Vì thế, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng không cần biết Tiểu Quặt đã chết hay chÆ°a, chỉ cần thấy thân hình Tiểu Quặt vẩn còn đó và bị hất qua hất lại là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cứ thế tiếp tục giáng thêm lá»±c đạo vào.
“Bung… bung… bung…â€
Sau má»™t lúc liên hồi kỳ trận đánh vào Tiểu Quặt, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngừng tay, hồng há»™c thở nặng ná» và nhìn Tiểu Quặt đã nằm im bất Ä‘á»™ng:
- NgÆ°Æ¡i chết thì chết nhÆ°ng vẫn chÆ°a tan xÆ°Æ¡ng nát thịt Æ°? Cứ chỠđấy, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng này đã nói quyết không bao giá» sai lá»i. Ta mà hết mệt sẽ tiếp tục cho ngÆ°Æ¡i biết thế nào là lợi hại.
Lúc nhận thấy nhịp hô hấp đã bá»›t dập dồn, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lập tức tiến gần đến thân hình của Tiểu Quặt. Và Äiá»n PhÆ°Æ¡ng có phần hả dạ do thấy mắt mÅ©i miệng của Tiểu Quặt chá»— nào cÅ©ng lai láng ứa huyết.
Chợt Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cau mặt, quát vá»ng vá» phía sau:
- Ai?
Có tiếng đáp:
- Thiếu viện chủ đấy ư? Thuộc hạ vừa nghe tiếng loạn kình vội chạy đến. Như thiếu viện chủ dù lâm địch vẫn đắc thắng nhỠbản lãnh cao minh hơn?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thở ra nhè nhẹ:
- Chạy đến theo ngươi còn có ai nữa không?
Má»™t nam nhân có dáng ngÆ°á»i loắt choắt liá»n xuất hiện cạnh Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Tạm thá»i chỉ có má»™t mình thuá»™c hạ. NhÆ°ng nếu thiếu viện chủ cần, thuá»™c hạ xin lập tức gá»i tất cả đến.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng xua tay:
- Äừng gá»i đến. Trái lại, mau truyá»n lệnh của ta, cứ tiếp tục truy tìm cho đến lúc nào phát hiện ra nÆ¡i tiểu oa nhi Äại Giáp Ä‘ang ẩn nấp má»›i thôi. Rõ chÆ°a?
Nam nhân mới đến vội cúi đầu tuân lệnh:
- Không cần tìm Liễu cô nương nữa sao, thiếu viện chủ?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thở hắt ra:
- Tuy ta nghÄ© là không cần, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứ truyá»n lệnh tìm. Mà này, đừng dại dá»™t thố lá»™ cho ai biết ta vừa bảo là không cần đấy.
Nam nhân càng cúi đầu thấp hơn:
- Thuộc hạ quyết sẽ giữ kín không dám thố lộ những gì vừa nghe hoặc đang nhìn thấy. Thuộc hạ có thể lui được chưa?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng gá»i giật lại:
- Ngươi quả thật không trông thấy gì, đúng không?
Nam nhân nỠdù đang cúi đầu vẫn giật thót mình:
- DÄ© nhiên rồi. Hay thiếu viện chủ muốn thuá»™c hạ lập trá»ng thệ là đã không nhìn thấy gì?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt:
- Vậy thì không cần. Có chăng, để ngươi liệu đấy mà biết giữ gìn mồm miệng, hãy lại gần ta nào.
Nam nhân nỠbủn rủn, quỳ thịch xuống:
- Mong thiếu viện chủ tha mạng. Thuộc hạ…
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cau mặt gắt:
- Bảo đến thì cứ đến. Có ai muốn giết ngươi đâu mà quỳ gối van xin? Mau đến đây.
Nam nhân ná» dùng hai đầu gối lệch bệch tiến lại gần Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- Thiếu viện chủ không giết thuộc hạ thật ư?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘ang cau có cÅ©ng phì cÆ°á»i:
- Giết ngÆ°Æ¡i làm gì khi ta Ä‘ang cần ngÆ°Æ¡i thá»±c hiện thay ta má»™t việc. Äứng lên Ä‘i.
Nam nhân nỠvẫn không dám đứng lên:
- Thuộc hạ quỳ thế này vẫn nghe rõ mệnh lệnh. Xin thiếu viện chủ cứ sai khiến. Dù phải lao vào rừng đao núi kiếm, thuộc hạ vẫn chẳng từ nan.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chỉ tay vào thân hình Tiểu Quặt vẫn nằm bất Ä‘á»™ng:
- Äể chứng tá» ngÆ°Æ¡i không nhìn thấy gì, đó là địch nhân vừa cùng ta giao đấu, y chết vì không có bản lãnh bằng ta, dầu vậy, tá»™i y dám xuất kỳ bất ý toan ám toán ta sẽ khiến y lãnh chịu hậu quả thảm khốc hÆ¡n, ngÆ°Æ¡i hãy thay ta, ban cho y cái chết không toàn thây. Äược chứ?
Nam nhân vì có dáng loắt choắt nên má»i cá»­ Ä‘á»™ng khi cần thiết Ä‘á»u rất linh hoạt. Do đó, chỉ chá»›p mắt nam nhân nỠđã xuất hiện và đứng cạnh Tiểu Quặt:
- Thực hiện mệnh lệnh của Thiếu Viện Chủ nào có gì khó đối với thuộc hạ. Xem đây.
CÅ©ng nhÆ° Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lúc nãy, nam nhân loắt choắt lại liên hồi kỳ trận quật nhiá»u loạt kình vào thân hình Tiểu Quặt, khiến thân thể của nó thêm lần nữa bị hành hạ quăng quật, lăn nẩy loạn xạ vá» má»i phía.
Nhưng được một lúc, nam nhân loắt choắt kinh nghi dừng lại:
- Thiếu viện chủ. Tiểu tử này thân thể như được luyện bằng kim thiết sao vậy? Thuộc hạ dù đã tận lực nhưng thủy chung thi thể tiểu tử vẫn y nguyên. Hay y là hoạt tử nhân?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng lấy làm lạ, tiến lại gần:
- Ngươi có mang lợi khí?
Nam nhân bối rối:
- Thuộc hạ do vội nên quên mang theo. Hay để thuộc hạ đi tìm, sẽ quay lại ngay?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cau mặt:
- Không cần, vì nếu thế e muá»™n mất, sẽ có thêm nhiá»u ngÆ°á»i hay biết. NgÆ°Æ¡i mau tìm cách vùi lấp thật kín thi thể của y.
Nam nhân nhìn quanh:
- Có thể phóng há»a thiêu hủy thi thể y sẽ tốt hÆ¡n?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nạt:
- Làm nhÆ° thế có khác gì tá»± làm kinh Ä‘á»™ng má»i ngÆ°á»i? Ta bảo chôn cứ chôn. Thá»±c hiện Ä‘i.
Äúng lúc đó, Tiểu Quặt lảo đảo đứng lên:
- Äừng. Äệ dù sao vẫn chÆ°a chết. Huynh nỡ nào toan chôn sống đệ?
Nhìn thấy Tiểu Quặt vá»›i khắp mặt Ä‘á»u nhuá»™m huyết, nam nhân loắt choắt bủn rủn tứ chi, từ từ khuỵu xuống:
- Thiên địa ơi? Quỷ… Quỷ nhập tràng…
Nổi giận, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng quật tung má»™t lá»±c đạo vào nam nhân:
- Ngươi là kẻ vô dụng đáng chết!
“Ầm.â€
Chỉ má»™t kích của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, nam nhân ná» lập tức ngã lăn, tứ chi gãy vụn nhÆ° bị ngÅ© lôi phân thây, hồn du địa phủ tức thì.
Tiểu Quặt kinh khiếp đến trợn cả hai mắt:
- Chết rồi?! Huynh đã giết hắn chết thật rồi?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng trợn mắt theo má»™t ý nghÄ© khác:
- Hắn biết võ công vậy mà không chịu nổi má»™t chưởng của ta. Cá»› sao ngÆ°Æ¡i sao bao loạt chưởng vẫn vô sá»±? Có phải ngÆ°Æ¡i đã luyện Thiết Bố Sam hay trong ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i có bảo y bảo vệ?
Tiểu Quặt chợt run rẩy thối lui:
- Không có. Dù trước đây đệ từng có Thiên Tằm Bảo Y nhưng bây giỠthì… không còn.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thần tốc lao vút đến sát cạnh Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i có Thiên Tằm Bảo Y? Thảo nào! Äược lắm, ta giết ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c, sau sẽ chiếm Ä‘oạt bảo y của ngÆ°Æ¡i. Ha… ha…
Chợt có tiếng hắng giá»ng:
- Ngươi đã tìm thấy tiểu oa nhi rồi ư? Sao không sớm hồi báo cho bổn nương nương, thậm chí đến việc đưa y vỠgặp sư phụ, ngươi cũng chần chừ, chưa thực hiện? Sao thế Phương nhi?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng rúng Ä‘á»™ng:
- Trác cô cô… Cô cô chỉ mới đến hay là …
Tiên nương, sư phụ của Liễu Tuyết Thanh xuất hiện với phong thái phi phàm của bậc thần tiên:
- NgÆ°Æ¡i còn dám gá»i ta là cô cô nữa sao?
Vừa nhìn thấy tiên nương, Tiểu Quặt vừa chạy đến vừa lau máu khắp mặt:
- NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng xin mau cứu đệ tá»­. Không hiểu sao Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh đã nhiá»u phen cứ muốn hạ sát đệ tá»­?
Tiểu Quặt vừa đến gần liá»n bị tiên nÆ°Æ¡ng chá»™p giữ vào cổ tay. NhÆ°ng khác vá»›i cá»­ chỉ vừa vô tình bá»™c lá»™ phần nào tâm trạng giận dữ đó, lá»i nói của tiên nÆ°Æ¡ng dành cho Tiểu Quặt vẫn ôn nhu và hòa dịu nhÆ° Ä‘á»™ nào. Tiên nÆ°Æ¡ng bảo:
- Ta đang lo lắng, chỉ sợ không còn tìm thấy ngươi hoặc hài từ ngươi đã đổi ý, không muốn lưu lại mãi mãi cạnh ta nữa. Mà này, sao chỉ có một mình ngươi ở đây? Chẳng phải Thanh tỷ ngươi đã cùng đi với ngươi sao?
Cổ tay của Tiểu Quặt đã có một thoáng rất đau nhưng sau đó bỗng không còn. Nó ngơ ngác nhìn vị tiên nương hỠTrác:
- Äệ tá»­ cÅ©ng Ä‘ang mong gặp Thanh tá»·, nhÆ°ng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh cứ khăng khăng không chìu ý đệ tá»­. Mong nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ghi nhá»› lá»i đã hứa, đừng để đệ tá»­ phải lìa xa nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng và Thanh tá»·. Vì chỉ má»›i vừa nãy thôi đây, đệ tá»­ Ä‘á»™t nhiên thấy rất nhá»› nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.
Äang nhìn nó, tiên NÆ°Æ¡ng chợt lạnh giá»ng quát:
- Ai cho ngÆ°Æ¡i Ä‘i?
Tiểu Quặt giật nảy ngÆ°á»i:
- Äệ tá»­ vẫn đứng đây. Dù được Ä‘i, đệ tá»­ cÅ©ng quyết không bao giá» bá» nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng để Ä‘i.
Tiên NÆ°Æ¡ng nhoẻn cÆ°á»i vá»›i nó:
- Ta đâu há»i ngÆ°Æ¡i. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i sẽ không tá»± ý bá» ta mà Ä‘i thật chứ?
Tiểu Quặt gật đầu và nhìn quanh:
- Äệ tá»­ chỉ thích ở cạnh nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng thôi. Thật đấy. NhÆ°ng nếu không há»i đệ tá»­, lẽ nào lá»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vừa quát há»i là dành cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh? Sao nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng không để Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh Ä‘i? Hay là đến lượt nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đổi ý, không muốn giữ đệ tá»­ bên cạnh? Gá»i Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh lại là để giao đệ tá»­ cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng huynh?
Tiên nÆ°Æ¡ng phì cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i hoảng sợ đến Ä‘á»™ muốn mau tránh xa Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đến nhÆ° thế sao? Äược rồi, thuận theo ngÆ°Æ¡i, ta sẽ cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng được phép Ä‘i.
Lập tức có tiếng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lắp bắp:
- Äa tạ cô cô đã… đã bá» qua cho tiểu Ä‘iệt. Xin được phép tiá»…n cô cô dá»i gót.
Tiên Nương hừ lạt:
- Ta chỉ hứa bá» qua nếu ngÆ°Æ¡i cÅ©ng hứa sẽ không há»i gì đến sá»± tồn tại của tiểu oa nhi này cạnh ta. NgÆ°Æ¡i chấp thuận?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thở dài:
- Y đã chết. Tiểu điệt sẽ cứ thế bẩm báo với sư phụ, miễn sao cô cô đừng khinh xuất, vô tình để cho gia sư nhìn thấy y.
Tiên Nương nắm tay Tiểu Quặt mang đi:
- NgÆ°Æ¡i cứ lo liệu phần của ngÆ°Æ¡i là đủ. Nhá»› đấy, nếu sai lá»i, ngÆ°Æ¡i đừng nghÄ© vì còn có sÆ° phụ ngÆ°Æ¡i nên Trác Bách Hoa này không thể cho ngÆ°Æ¡i nếm mùi lợi hại. Rõ chÆ°a?
Äược Trác Bách Hoa Tiên nÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a Ä‘i vá»›i má»™t cÆ°á»›c lá»±c khó có gì so sánh nổi, Tiểu Quặt vừa cÆ°á»i vừa nhăn nhó:
- Äệ tá»­ đã hứa gì tất không bao giá» sai lá»i. Sao nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vẫn cứ mãi hăm dá»a sẽ cho đệ tá»­ nếm mùi lợi hại?
Trác Bách Hoa vẫn Ä‘Æ°a Tiểu Quặt cùng Ä‘i, chợt đáp bằng giá»ng lạnh lùng:
- NgÆ°Æ¡i đừng giả vá» ngu ngÆ¡ trÆ°á»›c mặt ta. Vì ta thừa biết ngÆ°Æ¡i dá»… dàng hiểu lá»i ta vừa rồi là dành cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng. Dù vậy, đấy cÅ©ng sẽ là lá»i Ä‘e dá»a dành cho ngÆ°Æ¡i nếu sau này ta phát hiện ngÆ°Æ¡i dám trí trá, giở trò vá»›i ta. Nghe rõ chÆ°a?
Tiểu Quặt chấn Ä‘á»™ng, từ đó đành im lặng, không dám hó hé gì thêm, dù chỉ là ná»­a lá»i.
Tài sản của dth_abcd

  #9  
Old 07-05-2008, 08:43 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 8

Do bốc đồng mạo phạm cao nhân
Äá»™ng tà dâm Äạo Yêu mất mạng



Những lớp sáng nhỠnhỠcó từ một buối sớm tinh sương tuy chưa thật sự sáng nhưng vẫn giúp Tiểu Quặt nhận ra nơi Trác Bách Hoa vừa đột ngột dừng chân. Nó nhìn quanh quất:
- Nương nương sao lại có chỗ lưu ngụ tồi tàn thế này? Chỉ là một huyệt động vừa trơ trụi vừa ẩm thấp, đến như chăn màn chiếu gối cũng chẳng có. Sao vậy nương nương?
Trác Bách Hoa đã tiến vào giữa lòng động, bất ngỠquay lại nhìn Tiểu Quặt:
- Ta nào phải lÆ°u ngụ ở đây. Có chăng chỉ là má»™t địa Ä‘iểm tuy tình cá» chá»n nhÆ°ng khả dÄ© có thể giúp ta cùng ngÆ°Æ¡i nói minh bạch vá»›i nhau đôi Ä‘iá»u. NgÆ°Æ¡i mau vào đây. Äừng tá» ra lo sợ nhÆ° thế.
Tiểu Quặt sợ sệt tiến vào, mắt không há» rá»i sắc diện lạnh nhÆ° băng của Trác Bách Hoa:
- Có phải nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng muốn há»i đệ tá»­ vá» những gì đã xảy ra trong Giao Thiên Ä‘á»™ng?
Trác Bách Hoa đột ngột chồm đến, lôi Tiểu Quặt lại gần:
- Nói mau, có phải còn Ä‘iá»u gì giấu giếm nên lúc nào ngÆ°Æ¡i cÅ©ng cứ luôn phập phồng lo sợ?
“Yêu phụ có tâm địa thật Ä‘á»™c ác,†Tiểu Quặt chợt nhá»› ngay câu nhận định đó của Liá»…u Tuyết Thanh từng má»™t lần Ä‘á» tỉnh nó. Vì thế, Tiểu Quặt đành ngoan ngoãn thuật lại má»i Ä‘iá»u đã xảy ra ở Giao Thiên Ä‘á»™ng:
- Äệ tá»­ vẫn mong có cÆ¡ há»™i hồi bẩm tất cả sá»± việc vá»›i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng và mãi bây giá» má»›i có. Chứ nào đã nói bao giỠđể nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nghi hoặc, chÆ°a gì đã cho đệ tá»­ có ý giấu giếm. Chuyện xảy ra là thế này.
DÄ© nhiên Tiểu Quặt vì nhá»› lá»i đã hứa vá»›i Tôn Phong Kiệt nên không dám hé môi nói đến địa Ä‘iểm được Tôn Phong Kiệt chá»n làm chá»— cất giấu bảo vật vì chỉ liên quan đến Vạn Thạch bảo. Kể cả sá»± tồn tại của mảnh Thiết Bài ở trên đỉnh Thạch HÆ°Æ¡ng đàn, Tiểu Quặt vì chÆ°a kịp thuật đến phần đó, lại bị Trác Bách Hoa cắt ngang, nên vẫn còn là Ä‘iá»u có lẽ chỉ có má»™t mình nó biết. Trác Bách Hoa đã tá» ra quá vá»™i khi Ä‘á»™t ngá»™t ngắt lá»i Tiểu Quặt:
- Ngươi đoan quyết khối kim lượng đó đã bị ném xuống vực chỉ vì sự hoảng sợ của hai kẻ phế nhân khiến ngươi bị dao động theo?
Tiểu Quặt hoài nghi:
- à nương nương cho rằng đó là bảo vật lẽ ra đệ tử nên mang vỠgiao cho nương nương? Nếu vậy, hãy để đệ tử leo xuống vực tìm lại?
Trác Bách Hoa cÆ°á»i nhẹ:
- Yên tâm. Má»™t khi đến lúc cần, dÄ© nhiên chính ngÆ°Æ¡i phải leo xuống vá»±c thu hồi lại vật đó cho ta. Giá» thì nghe ta há»i. Thiên Tằm Bảo Y ngÆ°Æ¡i vẫn mặc?
Nó lắc đầu:
- Nếu đệ tử nhớ không lầm thì bảo y đã bị hiện tượng Quang Hội Chiếu phát sinh nên bị thiêu hủy. Bởi trước lúc ngất, đệ tử có kịp nhìn toàn thân, quả nhiên chỉ thấy…
Trác Bách Hoa nóng nảy ngắt lá»i:
- Trên thân ngÆ°Æ¡i chẳng còn lấy má»™t mảnh y phục nào dù nhá». Tuy vậy, ta không tin đấy là vì bảo y đã bị hiện tượng Quang Há»™i Chiếu thiêu hủy. Bởi nếu đến bảo y mà còn bị thiêu hủy, liệu ngÆ°Æ¡i còn toàn mạng nhÆ° bây giá» sao?
Tiểu Quặt chợt hiểu:
- Nương nương nghi đệ tử bịa chuyện? Kỳ thực là đã lẻn giấu đi bảo y Thiên Tầm?
Trác Bách Hoa chợt tiết lộ:
- Ta không bảo hiện tượng đó không xảy ra. Vì trÆ°á»›c khi đặt cho ngÆ°Æ¡i nghi vấn này, dÄ© nhiên ta đã có cÆ¡ há»™i dò há»i cặn kẽ Tôn Phong Kiệt và Liá»…u Tuyết Äan, nhá» vậy minh bạch quả thật có xảy ra hiện tượng đó. NhÆ°ng vá»›i lý do nhÆ° ta vừa quả quyết, hãy nói mau, ngay khi đó ngÆ°Æ¡i đã kịp cởi giấu bảo y ở đâu? Và sau này, là tá»± ngÆ°Æ¡i tìm lại bảo y hay có ngÆ°á»i tìm thay rồi giao lại cho ngÆ°Æ¡i?
Quyết không má»™t lá»i nhắc đến chuyện đã được Liá»…u Tuyết Thanh giải cứu, Tiểu Quặt lập tức phủ nhận:
- Äệ tá»­ sau khi ngất nào có hay biết gì. Lại còn vừa lúc tỉnh lại, liá»n có Äiá»n PhÆ°Æ¡ng xuất hiện toan hạ sát. Làm gì có chuyện đệ tá»­ giấu bảo y và sau này tìm lại?
Trác Bách Hoa cÆ°á»i cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© ta không phát hiện ngÆ°Æ¡i đã giả vá» chết, cho dù bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng liên tiếp quật nhiá»u chưởng kình vào ngÆ°Æ¡i?
Tiểu Quặt giật mình:
- NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đã thấy tất cả? Vậy sao nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng không sá»›m xuất hiện giải nguy, có phải muốn đệ tá»­ mất mạng vào tay Äiá»n PhÆ°Æ¡ng?
Trác Bách Hoa thản nhiên giải thích:
- Tuy ta đến muá»™n, lúc đó ngÆ°Æ¡i đã bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đánh cho ngã xuống rồi, nhÆ°ng khi chá»±c ra tay giải cứu ngÆ°Æ¡i, ta chợt hiểu ngÆ°Æ¡i dù có bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đánh thế mấy cÅ©ng không chết. Thôi nào, hãy thú thật và ngoan ngoãn giao trả lại Thiên Tằm Bảo Y cho ta.
Tiểu Quặt vẫn lắc đầu:
- Äệ tá»­ quả quyết bảo y đã bị thiêu hủy. Nếu vẫn chÆ°a tin, hoặc nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có thể soát sét khắp ngÆ°á»i đệ tá»­, hoặc hãy há»i lại Tôn bá bá và Liểu bá phụ. Vì giả nhÆ° đệ tá»­ có giấu bảo y thì nhị vị bá bá không thể nào không nhìn thấy.
Trác Bách Hoa gật gù:
- DÄ© nhiên ta phải soát xét. Riêng chuyện há»i lại há» thì không cần.
Phát hiện Trác Bách Hoa thật sá»± toan lục soát khắp ngÆ°á»i nó, Tiểu Quặt làm nhÆ° vô tình há»i:
- Sao nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng bảo không cần há»i há»?
Trác Bách Hoa bắt đầu mò tay vào bên trong lớp y phục Tiểu Quặt đang mặc:
- Vì má»™t là lão há» Tôn do khó qua nổi cảnh ngá»™ bi thảm đã hứng chịu nên dÄ© nhiên phải chết. Hai là há» Liá»…u tuy được ta hứa tận tình chăm sóc chữa trị nhÆ°ng do nghịch đồ là Liá»…u Tuyết Thanh bất tuân, đã tá»± ý Ä‘Æ°a thân phụ ả Ä‘i, nên bây giá» dù có muốn há»i, ta cÅ©ng không biết tìm hỠở đâu.
Äôi tay của Trác Bách Hoa chợt mò lục nhanh hÆ¡n:
- Úy, dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°Æ¡i không há» mặc thêm gì ngoài lá»›p y phục bên ngoài đã được ta bảo ả Liá»…u Tuyết Thanh mặc cho ngÆ°Æ¡i? Vậy tại sao Äiá»n PhÆ°Æ¡ng dù thá»±c hiện đủ cách vẫn không thể làm ngÆ°Æ¡i táng mạng?
Bị đôi tay dù quả quyết nhÆ°ng vẫn cứ má»m mại của Trác Bách Hoa chạm khắp ngÆ°á»i, nhịp hô hấp của Tiểu Quặt bá»—ng trở nên dồn dập. Và bất chợt Tiểu Quặt buá»™t miệng thốt:
- Ắt hẳn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng chính là bậc thần tiên hạ phàm. Vì không chỉ có đôi tay má»m mại nhẹ êm, toàn thân cÅ©ng toát ra mùi u hÆ°Æ¡ng thoang thoảng thật dá»… chịu.
Mặt của Trác Bách Hoa liá»n á»­ng Ä‘á», kể cả đôi tay chừng nhÆ° cÅ©ng khá»±ng lại:
- NgÆ°Æ¡i không được nói nhảm. Äừng quên đây là ta Ä‘ang lục tìm bảo y. Không há» có ý nghÄ© nào khác khiến ngÆ°Æ¡i lầm tưởng.
Tiểu Quặt ưỡn ngÆ°á»i, ý muốn tiến sát thật gần Trác Bách Hoa:
- Äệ tá»­ nói Ä‘á»u thật tâm, không nói nhảm cÅ©ng không dám quên Ä‘iá»u nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Ä‘ang tiến hành. Äây này, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nếu còn muốn, xin cứ tìm xét khắp ngÆ°á»i đệ tá»­.
Trác Bách Hoa lần này khá»±ng lại thật, không những thế, Trác Bách Hoa còn cố tình hắng giá»ng, nhắc nhở Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t đứa bé. Äừng bao giá» lập lại thái Ä‘á»™ này đối vá»›i ta. Bằng không…
Do đứng gần, Tiểu Quặt bất ngỠquàng cả hai tay quanh vòng eo lưng thon nhỠcủa Trác Bách Hoa:
- NhÆ°ng đệ tá»­ vẫn muốn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng tin rằng đệ tá»­ không há» giấu bảo y trong ngÆ°á»i. Sao nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng không tiếp tục soát xét?
Nhịp hô hấp của Trác Bách Hoa cũng trở nên gấp gáp. Dù thế, Trác Bách Hoa vẫn tìm cách gỡ tay Tiểu Quặt ra:
- Äủ rồi. Ta không cần tìm nữa. Ta đã tin ngÆ°Æ¡i không giấu bảo y trong ngÆ°á»i. Äược chÆ°a? Vậy thì mau buông ra, không được Ä‘á»™ng chạm vào ta.
Tay của Tiểu Quặt càng siết vào nhiá»u hÆ¡n, đồng thá»i còn xoa xoa vùng hậu tâm của Trác Bách Hoa:
- Äúng là từ ngÆ°á»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có toát mùi u hÆ°Æ¡ng thật. Thân thể vừa thÆ¡m vừa má»m, vừa mát lạnh. Chỉ có là thần tiên, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng má»›i được thế này.
Trác Bách Hoa vẫn tận lá»±c cố gỡ tay Tiểu Quặt ra. NhÆ°ng không rõ vì sao há»… càng cố gắng thì Trác Bách Hoa càng không thể thoát. Có lẽ vì thế nên Trác Bách Hoa chợt hạ thấp giá»ng ná»­a nhÆ° nài nỉ ná»­a nhÆ° nhắc nhở Tiểu Quặt:
- Mau buông ta ra, tiểu dâm tặc. Äừng quên ta dù sao cÅ©ng là trưởng bối, có thể đáng tuổi mẫu thân ngÆ°Æ¡i. Thái Ä‘á»™ của ngÆ°Æ¡i không những vô lá»… mà nếu xét kỹ ra ắt hẳn đây là má»™t trá»ng tá»™i, rất có thể bị ta lấy mạng, nhÆ° gần đây ta từng không nÆ°Æ¡ng tay vá»›i hai lão Liá»…u, Tôn?
Có Ä‘iá»u gì đó chợt lóe lên trong tiá»m thức khiến Tiểu Quặt vụt tỉnh lại cÆ¡n mê đã vừa bất chợt ập đến, nhắc nó rằng Trác Bách Hoa là má»™t yêu phụ Ä‘á»™c ác, không hoàn toàn là vị Tiên nÆ°Æ¡ng hiá»n dịu nhÆ° lâu nay nó luôn nghÄ©. Vì không thể biết đó là Ä‘iá»u gì, từ sâu thẳm của tiá»m thức Tiểu Quặt bá»—ng bật ngay ra câu há»i, cho dù hai bàn tay vẫn Ä‘ang theo bản năng cứ tiếp tục mÆ¡n man và xoa khắp lÆ°ng Trác Bách Hoa:
- Nương nương vừa bảo đã tự tay đoạt mạng nhị vị bá bá Liễu, Tôn?
Câu há»i vừa bật thốt ra không chỉ làm Tiểu Quặt giật mình, tỉnh hồn hoàn toàn vì đã hiểu đó chính là Ä‘iá»u vừa bật lóe lên trong tiá»m thức, mà còn làm cho Trác Bách Hoa cÅ©ng hoàn hồn tỉnh má»™ng. Trác Bách Hoa lập tức phủ nhận lá»i vừa nói:
- Ta đã nói như thế thật sao? Thế thì không đúng với sự thật. Hoặc giả chỉ do ngươi nghe lầm? Vì kỳ thực…
NhÆ°ng Tiểu Quặt vẫn dám Ä‘em sinh mạng quả quyết là Ä‘iá»u nó nghe không há» lầm. Vì thế, đôi tay Ä‘ang mÆ¡n man phía sau lÆ°ng Trác Bách Hoa liá»n được Tiểu Quặt cho thay đổi, biến thành má»™t đôi tay có những cá»­ chỉ, Ä‘á»™ng tác vừa quyết Ä‘oán vừa nhanh nhẹn chuẩn xác:
- Có thật thế không, nương nương?
Toàn thân Trác Bách Hoa chợt rũ xuống, sắc diện tái nhợt, với câu quát mắng thốt ra vừa quá muộn vừa không còn chút hơi sức nào:
- Ngươi đã được chỉ điểm võ công? Kẻ nào độc ác xui ngươi dùng kế này để bất thần điểm huyệt phế bỠtoàn bộ võ công của ta? Có phải nghịch đồ Liễu Tuyết Thanh?
Cách Trác Bách Hoa rÅ© ngÆ°á»i từ từ tụt xuống nếu thoạt đầu có làm Tiểu Quặt nghi hoặc và ngÆ¡ ngác, đành lùi lại và chỉ dám đứng nhìn từ xa thì bây giá» vì nghe Trác Bách Hoa tá»± nói nhÆ° thế bằng thứ thanh âm vô lá»±c nên Tiểu Quặt vá»— tay cÆ°á»i reo lên:
- Có thật nương nương đã bị phế bỠvõ công chăng? Nếu thật thì hay quá, không ngỠnhững động tác này đệ tử chỉ ghi nhớ và làm theo đúng những gì Lục Thân đã làm lại hóa ra có kết quả. Hay thật. Vậy là Dương Cần ta từ lúc này sẽ không sợ gì mụ yêu phụ ngươi nữa. Ha ha…
Tiểu Quặt chạy ra đến gần Trác Bách Hoa. Vừa thụp ngÆ°á»i xuống Tiểu Quặt vừa dùng hai tay bắt đầu đập túi bụi vào má»i nÆ¡i trên ngÆ°á»i Trác Bách Hoa:
- Sao mụ nhẫn tâm Ä‘oạt mạng Tôn bá bá đã tá» ra thật lòng thÆ°Æ¡ng mến ta? Hả? Mụ có biết ta từ nhỠđã chẳng có ai để yêu thÆ°Æ¡ng kính nể không hả? Nay ta má»›i có má»™t ngÆ°á»i để tôn kính, chính là Tôn bá bá, ấy vậy mụ vẫn Ä‘á»™c ác Ä‘oạt mất mạng. Những cái đấm này là để ta thay Tôn bá bá đòi mụ phải Ä‘á»n mạng.
Vừa nói như quát, Tiểu Quặt vừa tận lực nện vào mụ thật nên thân theo từng nhịp nói. Khi đã hả giận vì xong phần Tôn Phong Kiệt, Tiểu Quặt lại nhớ đến những ân tình của Liễu Tuyết Thanh:
- GiỠđến phần ta há»i tá»™i mụ vá» cái chết của Liá»…u bá phụ. Mụ có biết ta cÅ©ng quý mến Thanh tá»· nhÆ° ta đã từng quý mến mụ chăng? Lúc ngỡ rằng ta đã có thể gây bất ngá» cho Thanh tá»· bằng cách để cho phụ tá»­ há» Ä‘oàn viên thì cÅ©ng tại mụ quá Ä‘á»™c ác, lại nhẫn tâm sát hại luôn Liá»…u bá phụ. Mụ là yêu phụ Ä‘á»™c ác, không thể là Tiên nÆ°Æ¡ng nhÆ° ta lầm nghÄ©. Thật không ngá» má»™t ngÆ°á»i có diện mạo xinh đẹp nhÆ° mụ lại có tâm địa Ä‘á»™c ác đến thế. Má»™t lúc giết hại luôn hai mạng ngÆ°á»i, mụ không gá»›m tay hay sao? CÅ©ng không ghê tởm chính con ngÆ°á»i của mụ sao? Äã vậy, ta cÅ©ng sẽ không gá»›m tay nếu bây giá» nghÄ© được cách hạ sát mụ.
Tiểu Quặt cÅ©ng vừa quát tháo vừa nện vào ngÆ°á»i mụ Trác Bách Hoa. Và bây giá», khi nói phải tìm cách hạ sát mụ, Tiểu Quặt chợt chán nản dừng tay và thở dài ấm ức:
- Thật tiếc vì ta không biết võ công nên không có cách nào giết mụ. Càng tiếc hÆ¡n khi Há»a Khí Diêm La Cầu, má»™t vật đã được Lục Thân trÆ°á»›c khi chết có giao cho ta, lại bị thứ Quang Há»™i Chiếu quá»· quái thiêu hủy. Chứ nếu còn, ta nhất định sẽ ném há»a khí đó vào mụ, nhÆ° thế mụ đừng mong toàn mạng.
Trác Bách Hoa vì bị phế võ công, lại bị má»™t ngÆ°á»i có sức vóc nhÆ° Tiểu Quặt loạn đả loạn đánh nên lúc này có thể nói khắp ngÆ°á»i mụ chá»— nào cÅ©ng ê ẩm Ä‘au nhức, kể cả mặt mÅ©i mụ cÅ©ng thâm tím, bầm giập nhiá»u nÆ¡i. Có lẽ vì thế giá»ng của mụ khi cất lên cứ nhÆ° đứt quãng:
- Äã không giết được ta, nếu muốn đánh ngÆ°Æ¡i cứ đánh, sau đó thì khôn hồn lẩn trốn Ä‘i thật xa. Vì đệ tá»­ ta, ngoài Liá»…u Tuyết Thanh vẫn còn nhiá»u nữa, Ä‘á»u có bản lãnh cao minh hÆ¡n ngÆ°Æ¡i nhiá»u. Chúng Ä‘ang chá» ta quay vá», và bây giá» vì thấy ta vá» chậm, ắt hẳn chúng Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng tìm kiếm và thế nào cÅ©ng đến đây để cứu ta.
Tiểu Quặt chột dạ, vội ngó mụ đăm đăm:
- Mụ không dá»a ta chứ?
Trác Bách Hoa cũng ngó ngay vào mắt Tiểu Quặt và đang cố giữ sao cho nhịp hô hấp đừng quá dồn dập, có thể mục đích là làm cho bớt đau, bớt ê ẩm:
- Ta không muốn dá»a ngÆ°Æ¡i. Vả lại dá»a ngÆ°Æ¡i thì có ích gì má»™t khi sinh mạng ta Ä‘ang do ngÆ°Æ¡i trá»n quyá»n định Ä‘oạt. NhÆ°ng ta biết chắc bá»n đệ tá»­ của ta Ä‘ang trên Ä‘Æ°á»ng tìm kiếm. Vì chÆ°a lần nào ta vá» muá»™n nhÆ° lần này.
Äá»™t ngá»™t Tiểu Quặt chuyển mục quang ngó vào ngá»±c mụ:
- A, mụ Ä‘ang bịa chuyện để dá»a ta? Vì ta thấy rõ mụ sợ ta phát hiện mụ nói dối nên nhịp thở của mụ lúc này không bình thÆ°á»ng. Äúng không?
Mụ nhăn nhó:
- Ta bị ngươi đánh đập hành hạ một lúc lâu, lẽ nào ngươi bảo ta không đau, không mệt, không thở dồn dập?
Tiểu Quặt vẫn ngó vào ngực mụ:
- Có phải hai chỗ gồ cao là nhũ hoa mà ở nữ nhân nào cũng có?
Mụ tái mặt:
- NgÆ°Æ¡i… há»i để làm gì?
Ãnh mắt của Tiểu Quặt bá»—ng trở nên tò mò:
- Mụ đừng sợ. Vì ta cÅ©ng chỉ nghe nói nhÆ° thế, sẵn đây ta muốn há»i mụ cho rõ hÆ° thá»±c mà thôi.
Äoạn Tiểu Quặt Ä‘Æ°a mắt nhìn ra ngoài Ä‘á»™ng khẩu. Trá»i đã sáng. Và Ä‘á»™t ngá»™t Tiểu Quặt đứng lên, chạy thật nhanh ra ngoài, xoay ngÆ°á»i nhìn láo liên, sau đó chạy trở vào cÅ©ng thật nhanh.
Không kể gì mụ Trác Bách Hoa Ä‘ang nhắm mắt cứ nhÆ° Ä‘ang quá mệt nên cần nghỉ, Tiểu Quặt ngồi xuống cạnh mụ và cÆ°á»i há»nh hệch:
- Ta chÆ°a thấy cái đó của nữ nhân bao giá». Mụ có chấp thuận để ta thá»­ ngó qua má»™t lần không? Vì ta nghÄ© mụ nên Æ°ng thuận. Há» há», lÅ© đệ tá»­ của mụ hiện vẫn chÆ°a thấy tên nào ló mặt, tuy vậy, ta chỉ cần ngó qua là bá» Ä‘i ngay.
Trác Bách Hoa lập tức mở bừng hai mắt:
- Ngươi dám làm nhục ta?
Tiểu Quặt chạm tay vào ngực mụ:
- Ta chỉ ngó qua, không lẽ mụ lấy thế làm nhục? Vậy mụ đã hai lần ngó toàn thân ta thì sao? Dù rằng có ngượng nhÆ°ng ta không há» nghÄ© đó là nhục. Äược không?
Äôi mắt Trác Bách Hoa chợt long lanh, có lẽ vì giận:
- Ngươi là nam nhân, dĩ nhiên có bao giỠbiết thế nào là nỗi ô nhục của nữ nhân, nhất là của hạng khuê nữ vẫn còn trinh tiết như ta. Nếu ngươi vẫn cố tình xâm phạm tiết hạnh của ta, hãy nhớ, chính vì hành động này ta sẽ khiến ngươi tử vô địa táng.
Tiểu Quặt hiểu mụ đang long lanh hai mắt theo ý nghĩa khác:
- Tuy mụ nói như thế nhưng ta biết, cũng như ta khi nãy, ắt hẳn mụ đang mang tâm trạng thích thú vì được ta chạm vào. Cứ nhìn vào mắt mụ là đủ hiểu, đúng không? Kìa, sao mụ không nói gì nữa mà lại nhắm rịt hai mắt thế kia? Nhưng bất luận mụ muốn hay không muốn, ta vẫn quyết ngó qua cho bằng được.
Dứt lá»i, Tiểu Quặt sá»— sàng nắm hai bên y phục mụ, mở phanh ra…
Mụ đang nhắm mắt cũng phải lên tiếng:
- Tiểu dâm tặc, ngÆ°Æ¡i vậy là tá»± tìm chết. Vì ngÆ°Æ¡i có biết, suốt Ä‘á»i ta bình sinh chÆ°a ai dám đối xá»­ nhÆ° thế này. Äây là ná»—i nhục ta mãi mãi không bao giá» quên.
Tiểu Quặt vì mãi ngó vào ngực mụ nên không sao phát hiện mụ đang có những nhịp thở dài và trầm ổn. Thế rồi đột ngột mụ ngồi bật dậy, tung một lúc cả hai tay, giáng vào ngực Tiểu Quặt hai lực đạo cực mạnh:
- Ta cho ngươi chết.
“Bung… bung…â€
Tiểu Quặt bị tống bay, va thật mạnh vào vách đá, rất gần lối xuất nhập của Ä‘á»™ng khẩu. Và hậu quả không phải Tiểu Quặt chỉ bị Ä‘au Ä‘á»›n khắp ngÆ°á»i, chân tay cÆ¡ hồ rÅ© liệt, mà còn ngã lăn lá»™n, vừa ôm ngá»±c vừa thổ huyết lai láng. Tuy vậy, vì vẫn chÆ°a chết nên Tiểu Quặt rất sợ, vá»™i xoay ngÆ°á»i tìm kiếm xem mụ Ä‘ang ở đâu.
Äang tìm, Tiểu Quặt chợt rúng Ä‘á»™ng vì phát hiện mụ Ä‘ang sừng sững đứng ngay bên cạnh. Mụ rít lá»i Ä‘á»™c ác:
- NgÆ°Æ¡i không am hiểu võ công, đấy là nguyên do khiến ngÆ°Æ¡i không thể nào biết cách Ä‘iểm huyệt của ngÆ°Æ¡i, vì thiếu năng ná»™i lá»±c nên bất quá chỉ làm ta tạm thá»i mất võ công. Và bây giá», ha ha, tuy chẳng có đệ tá»­ nào biết ta ở đây để tìm nhÆ°ng sinh mạng ngÆ°Æ¡i kể nhÆ° đã được định Ä‘oạt. Hãy nạp mạng cho ta. Ha ha…
Mụ nâng cao tay, toan giáng mạnh má»™t lá»±c đạo tối hậu và Tiểu Quặt, thì bất ngá» mụ phải dừng tay vì nghe Tiểu Quặt cÆ°á»i ngạo:
- Mụ không nhận thấy mụ Ä‘ang phÆ¡i bày những gì trÆ°á»›c mắt ta sao? Chứng tá» mụ không há» biết nhục nhÆ° lá»i mụ vừa bảo. Ha ha…
Y phục phần trên của mụ vẫn bị phanh mở. Bây giỠnghe Tiểu Quặt nhắc, mụ chợt đỠmặt nhìn xuống, cũng thu tay vỠđể tự khép y phục lại.
Không bỠlỡ cơ hội, Tiểu Quặt bật dậy thật nhanh, lủi bừa ra bên ngoài động khẩu, miệng thì kêu loạn xạ:
- Mụ đừng Ä‘uổi theo ta nữa. Nếu có Ä‘uổi, trÆ°á»›c tiên mụ nên chỉnh trang lại y phục. Äừng cứ để thế mà chạy bừa chạy loạn giữa thanh thiên bạch nhật đấy.
Ngỡ rằng mụ sẽ vì thế nên chậm bÆ°á»›c, Tiểu Quặt bèn vừa chạy vừa nhìn quanh để dò xét khắp địa hình, hy vá»ng sẽ bất ngá» tìm được má»™t lối thoát hoặc ẩn trốn vá»›i Ä‘iá»u kiện mụ sẽ không thể kịp phát hiện.
NhÆ°ng càng tìm, Tiểu Quặt càng thất vá»ng. Bởi địa hình ở đây dù hoang vu vắng vẻ, chỉ là những gò đống nối tiếp nhau vá»›i loạn thạch ngổn ngang, nhÆ°ng vẫn không sao mong tìm thấy má»™t chá»— ẩn thân dù nhá». Äến những bụi cây hoang dại dù có nhiá»u thật nhiá»u cÅ©ng thấp lè tè do đã chá»n nhằm nÆ¡i khô cằn sá»i đá để sinh trưởng. Không có bụi nào đủ kín đáo giúp Tiểu Quặt ẩn thân. Bất quá, ở xa xa có ẩn hiện má»™t khu rừng, nếu kịp chạy đến đấy, Tiểu Quặt thầm mÆ¡ Æ°á»›c, ắt hẳn sẽ có cách lẫn thoát mụ.
Tia hy vá»ng này dù mong manh xa vá»i nhÆ°ng đối vá»›i Tiểu Quặt thì thà có vẫn hÆ¡n không. Tiểu Quặt vá»™i co chân chạy cật lá»±c vá» phía đó.
Bá»—ng có tiếng mụ cÆ°á»i gằn Ä‘uổi theo sau:
- NgÆ°Æ¡i có chạy lên trá»i cÅ©ng không thoát. Äỡ!
“Ào…â€
Lá»±c đạo quật đến mạnh nhÆ° thiên lôi giáng, làm Tiểu Quặt ngã dúi dụi, sau cùng té lăn lông lốc trên má»™t triá»n nghiêng toàn loạn thạch lổn nhổn.
Mụ Trác Bách Hoa vẫn bám theo, chở Tiểu Quặt vừa hết té liá»n quát tiếp:
- Ngươi vẫn chưa chết ư? Ta không tin ngươi có lớp da dày như luyện bằng kim thiết. Hãy nạp mạng cho ta!
“Ào…â€
Tiểu Quặt chợt phát hiện lần này mục xuất lực cố ý dánh vào đầu. Sợ hãi, Tiểu Quặt vội co đầu sát vào ngực, còn vòng kín hai tay lên che chắn, quyết không để mụ quật vỡ đầu, là cái chết không dể coi chút nào. NhỠvậy, kình này của mụ cũng chỉ làm Tiểu Quặt tiếp tục lăng lông lốc, va vào loạn thạch không biết bao lần mà đếm.
Mụ vẫn bám sát như âm hồn bất tán:
- Hay ngÆ°Æ¡i ngay từ bé đã ngấm ngầm được thân sinh phụ mẫu truyá»n cho Vô TÆ°á»›ng thần công há»™ thân? Äể xem, nếu đúng nhÆ° vậy thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không há» hấn gì mặc dù lần này ta buá»™c phải dùng loạn kiếm phân thây ngÆ°Æ¡i.
Äang bÆ°ng kín hai tay quanh đầu, Tiểu Quặt vừa nghe mụ nói nhÆ° thế liá»n tá»± hé mở tay ra và kêu lên:
- Ở Thạch Hương đàn kỳ thực vẫn có bảo vật. Nếu mụ hạ sát ta, đừng bao giỠmụ mong có ngày nhìn thấy, chứ không bảo là sẽ có cơ hội độc chiếm bảo vật.
Trác Bách Hoa đang giơ cao tay kiếm chợt hạ xuống:
- Ngươi thử lập lại lần nữa xem?
Tiểu Quặt vì vẫn thủ hỠhai tay quanh đầu nên cứ len lén nhìn chừng vào thanh kiếm có vẻ rất sắc bén của mụ:
- Có má»™t truyá»n thuyết đã rất lâu liên quan đến Thạch HÆ°Æ¡ng đàn, mụ biết chăng?
Mụ nhịp nhịp thanh kiếm:
- Biết, vậy thì sao?
Tiểu Quặt vẫn không dám rá»i mắt khá»i thanh kiếm của mụ:
- Theo truyá»n thuyết, Tá» Thạch công vì tin bản thân có chân mạng đế vÆ°Æ¡ng nên từng đăng đàn bái bái thiên địa tại Thạch HÆ°Æ¡ng đàn. Truyá»n thuyết có thật và ta đã nhìn thấy VÆ°Æ¡ng Mệnh bài có khắc chữ “Tá» công chân mệnh đế quân.â€
Mụ buông lơi thanh kiếm:
- Äó là bảo vật Æ°? Vì sao?
Tiểu Quặt liếm quanh môi:
- Vì vật đó không như khối kim lượng từng bị tan chảy bất thành hình dạng vì Quang Hội Chiếu, Vương Mệnh bài vẫn giữ nguyên hình thù thuở ban đầu, là có hình vuông vức to bằng nửa bàn tay.
Mụ động tâm:
- Vật đó đâu?
Tiểu Quặt đáp loanh quanh:
- Lúc được phát hiện thì nó vẫn ở ngay trên đỉnh Thạch Hương đàn. Còn sau đó dĩ nhiên ta đã kịp cất giấu.
Mụ tiến lại gần hơn:
- NhÆ°ng dù sao VÆ°Æ¡ng Mệnh bài đối vá»›i ta vẫn là má»™t phế vật không hÆ¡n không kém. Vì cái ta cần, nếu ngÆ°Æ¡i có thể cho ta biết để đổi lại sinh mạng nhá» nhoi của ngÆ°Æ¡i, phải chính là di há»c thượng thừa của Kim Liên thượng nhân hoặc của Kim Khôi Ma Äao, vốn dÄ© Ä‘á»u là nhân vật có võ há»c đệ nhất thiên hạ hai trăm năm trÆ°á»›c. NgÆ°Æ¡i có không?
Sợ mụ sẽ lấy mạng ngay lập tức, Tiểu Quặt liá»n đáp thật vá»™i:
- NhÆ°ng mặt sau của VÆ°Æ¡ng Mệnh bài có khắc má»™t bức há»a đồ. Chỉ khi nào thấy ắt hẳn mụ cÅ©ng sẽ tin đó chính là bảo vật, giống nhÆ° ta từng nghÄ©.
Mụ chá»c mÅ©i kiếm vào giữa hai tay Tiểu Quặt, cho chạm khẽ vào giữa hai mắt nó:
- Có thật như thế không? Hay chỉ do ngươi bịa đặt?
Tiểu Quặt vỠkinh ngạc:
- Mụ không phải đã từng dá» há»i Tôn bá bá sao? Lẽ nào Tôn bá bá quên, không nói cho mụ biết chỉ có ta vì nhìn thấy vật kỳ lạ đó nên được Tôn bá bá thuật cho nghe truyá»n thuyết ná» và Ä‘á» quyết đó chính là VÆ°Æ¡ng Mệnh bài, dá»±a theo hàng chữ có lÆ°u lại nhÆ° ta đã nói?
Mụ thu kiếm vỠvới dáng vẻ bối rối:
- Dù muốn cung xưng thì lão Tôn vì bị ta hạ thủ quá nhanh nên kể như chẳng còn cơ hội.
Tiểu Quặt lại há»i:
- Cả Liá»…u bá phụ cÅ©ng biết. Lẽ nào mụ cÅ©ng không nghe Liá»…u bá phụ Ä‘á» cập, dù chỉ má»™t lá»i?
Mụ nghiến răng:
- Vì ta ngỡ cả hai cố tình toa rập nhau, cÅ©ng cung xÆ°ng chung má»™t giá»ng Ä‘iệu nhÆ° nhau, nên lúc tuyệt vá»ng, ta đã phẫn ná»™ hạ sát luôn lão Liá»…u. NgÆ°Æ¡i nói mau, há»a đồ đó chỉ nÆ¡i cất giấu bảo vật gì?
Tiểu Quặt gượng cÆ°á»i và cố tình đổi giá»ng:
- Äệ tá»­ má»™t là không có thá»i gian nhìn kỹ, hai là chỉ nhìn thoáng qua nên ngoài việc nhận biết trên há»a đồ có vẽ hình sÆ¡n thủy thì không há» có khái niệm nào, dù nhá».
Mụ chộp vào và nhấc Tiểu Quặt lên:
- Ngươi mau chỉ nơi cất giấu. Ta hứa sẽ lập tức tha mạng ngươi.
Tiểu Quặt cÆ°á»i méo xệch:
- NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng sẽ không bao giá» giữ lá»i. Äệ tá»­ vì tin quyết vào Ä‘iá»u này nên nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng muốn giết cứ giết, đệ tá»­ thá» sẽ không bao giá» hé môi.
Trác Bách Hoa cÆ°á»i lạnh:
- Ngươi không nói phải chăng muốn chịu nhục hình?
Tiểu Quặt nhắm mắt lại:
- Hãy Ä‘Æ°a đệ tá»­ quay lại Giao Thiên Ä‘á»™ng. Chỉ khi đó đệ tá»­ dù muốn dù không cÅ©ng đành Ä‘iá»m chỉ chá»— giấu VÆ°Æ¡ng Mệnh bài cho nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.
Giá»ng của mụ tá» ra hoài nghi:
- Cũng đến lúc đó ngươi mới cam tâm chấp nhận cái chết? Sao vậy? Ắt hẳn phải có nguyên do?
Tiểu Quặt thở dài, mắt vẫn nhắm:
- Dù biết trÆ°á»›c sau gì cÅ©ng phải chết, nhÆ°ng nếu được chậm má»™t ngày thì đệ tá»­ tin rằng bản thân vẫn còn má»™t ngày để tìm cÆ¡ há»™i thoát thân. Loài côn trùng hạ đẳng còn tham luyến sá»± sống, lẽ nào đệ tá»­ lại để mất Ä‘i tia hy vá»ng vừa tìm thấy?
“Chát chát…â€
Mụ vả liên tu bất tận vào hai bên mặt Tiểu Quặt cho đến kỳ mệt má»›i thôi. Sau đó mụ há»i:
- Ta đã nói, vì ngÆ°Æ¡i dám lăng nhục ta nên ta không bao giá» tha. Äược, ta tạm cho ngÆ°Æ¡i toại nguyện. Liệu đến lúc đó, hạng vô dụng nhÆ° ngÆ°Æ¡i sẽ tìm được cách gì để không bị ta lấy mạng. Hừ!
Dứt lá»i, mụ lập tức Ä‘Æ°a Tiểu Quặt cùng Ä‘i, quay lại Giao Thiên đỉnh.
* * *
Không có bất kỳ cơ hội nào cho Tiểu Quặt mơ đến chuyện thoát thân. Nhận định này đã càng lúc càng xuất hiện rõ trong tâm tưởng Tiểu Quặt và dược bắt đầu từ đêm thứ nhất, kể từ khi thuận theo chủ ý của nó, Trác Bách Hoa đưa Tiểu Quặt quay trở lại Giao Thiên đỉnh.
Trác Bách Hoa không tá» ra vá»™i. Bằng chứng là khi thấy hoàng hôn buông vá», cho dù Giao Thiên Ä‘á»™ng cao vút đã ẩn hiện xa xa, Trác Bách Hoa vẫn thản nhiên chậm bÆ°á»›c và tìm chá»— nghỉ chân:
- Hiện tượng Quang Há»™i Chiếu đã không còn, VÆ°Æ¡ng Mệnh bài may thay đã do ngÆ°Æ¡i tá»± cất giữ, vì thế ta không cần phải vá»™i, tá»™i gì phải tiến vào Giao Thiên Ä‘á»™ng lúc trá»i đêm? Cứ nghỉ ngÆ¡i cho khá»e chá» trá»i sáng sẽ tiếp tục. NgÆ°Æ¡i có ý gì khác không?
Tiểu Quặt nếu có ý gì khác thì chỉ dám nghÄ© trong lòng: “Mụ đừng giả vá» bình thản. Ta thừa biết đấy là mụ muốn ta tá»± thú nhận hoặc không có VÆ°Æ¡ng Mệnh bài hoặc nếu có thì ta không há» cất giấu. Và mụ chỉ cần chá» nhÆ° thế để hạ thủ Ä‘oạt mạng ta chứ gì? Hừ, mụ đừng mong toại nguyện.â€
Tìm má»™t chá»— nghỉ ngÆ¡i vừa kín đáo vừa sạch sẽ tinh tÆ°Æ¡m thích hợp nhÆ° mụ hiện đã tìm thấy, Tiểu Quặt nghÄ©, mụ quả là ngÆ°á»i năng Ä‘á»™ng, linh hoạt và cầu toàn. Còn nếu là do Tiểu Quặt tìm, hừ, đất trá»i rá»™ng thênh thang, chá»— nào nghỉ ngÆ¡i mà chẳng được. NhÆ°ng dù sao, Tiểu Quặt lại thầm nghÄ© và thán phục mụ, được má»™t chá»— nghỉ ngÆ¡i nhÆ° mụ vừa tìm thấy không má»™t chút vất vả vẫn tốt hÆ¡n là bạ đâu nghỉ ngủ đấy.
Mụ nhÆ° Ä‘á»c được ý nghÄ© của Tiểu Quặt thì phải. Bởi mụ lạnh lùng nhìn nó:
- Có phải ngươi đang nghĩ, chỉ cần nghỉ lại có một đêm, lẽ ra ta không nên phí công tìm một chỗ thật vừa ý? Nếu có nghĩ như thế thì chỉ là ngươi không tài nào đoán được chủ định của ta. Cứ chỠđấy, tự khắc ngươi sẽ hiểu thật minh bạch.
Tiểu Quặt gượng cÆ°á»i, đành tìm cách tán dÆ°Æ¡ng mụ má»™t câu, chỉ mong sao đừng nhìn thấy nữa vẻ lạnh lùng của mụ:
- DÄ© nhiên nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vì là thần tiên hạ phàm nên đệ tá»­ vá»›i trí nghÄ© nông cạn đâu thể nào Ä‘oán được chủ định của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng? Vả chăng, nếu có nghÄ© gì thì đệ tá»­ chỉ có thể thật tâm thán phục. Tìm được má»™t chá»— nghỉ ngÆ¡i tốt nhÆ° thế này, ngoài nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ra thì không ngÆ°á»i nào có thể tìm ra và nhất là chỉ tìm thấy trong khoảng thá»i gian cá»±c ngắn.
Mụ vẫn lạnh lùng nhìn Tiểu Quặt:
- Ngươi vẫn nghĩ ta là thần tiên hạ phàm? Có phải vì trong mắt ngươi, ta thật xinh đẹp?
“Lại như thế nữa rồi,†Tiểu Quặt tuy thầm kêu nhưng ngoài miệng vẫn phải đáp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i xinh đẹp nhất.
- So với Liễu Tuyết Thanh thì thế nào?
Tiểu Quặt cố lẩn tránh cái nhìn của mụ:
- Thật ra thì… ở má»—i ngÆ°á»i đẹp má»—i vẻ.
- Ta Ä‘ang cần ngÆ°Æ¡i thành tâm và nhất là phải có má»™t lá»i đáp rõ ràng, không thể nói chung chung. Thế nào, ta và ả thật ra ai đẹp hÆ¡n?
Tiểu Quặt cúi đầu, giấu Ä‘i trạng thái Ä‘ang nuốt nÆ°á»›c bá»t khan vì sợ:
- Nương nương xinh đẹp hơn.
Có vẻ Tiểu Quặt đã thành công trong việc lấy lòng mụ, vì Tiểu Quặt chợt nghe mụ tuy lên tiếng há»i tiếp nhÆ°ng bằng giá»ng khàn khàn hạ thấp nhÆ° thể Ä‘ang xúc Ä‘á»™ng vì được khen. Mụ há»i:
- Kẻ lúc diện mạo ta Ä‘ang thâm tím má»™t vài chá»— nhÆ° bây giá», ngÆ°Æ¡i vẫn quả quyết nhan sắc của ả không thể nào so được vá»›i ta?
Cổ nhân thÆ°á»ng răn dạy, đã phóng lao thì phải theo lao, Tiểu Quặt thu hết đởm lược nhìn lên mụ:
- Äệ tá»­ thật áy náy vì đã dám nặng tay. NhÆ°ng quả thật, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vì có cốt cách thần tiên nên càng thế này càng thêm xinh đẹp.
Mụ cÆ°á»i hài lòng:
- Ta mừng vì được nghe ngÆ°Æ¡i nói những lá»i này. Và để tưởng thưởng, ngÆ°Æ¡i thấy có cần không nếu bây giá» ta sẽ Ä‘i tìm bắt vá» má»™t ít dã thú, sau đó sẽ cùng ngÆ°Æ¡i nếm thá»­ mùi vị đã được cao xanh rá»™ng lượng lúc nào cÅ©ng ban sẳn, chỉ cần bá» công tìm vá» là có?
Tiểu Quặt khấp khởi mừng, vội lấy hai tay xoa khắp bụng:
- ChÆ°a được ăn đã thấy thèm. NhÆ°ng đệ tá»­ cÅ©ng đói thật. Nếu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có lòng, nhận tưởng thưởng thì đệ tá»­ không dám, nhÆ°ng đã là do nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ban cho, đệ tá»­ hứa sẽ ăn cho kỳ hết những gì được nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đích thân tìm vá».
Mụ nhoẻn cÆ°á»i vui vẻ:
- NgÆ°Æ¡i có vóc dáng to khá»e, lá»›n hÆ¡n Ä‘á»™ tuổi. Vậy thì ta sẽ tìm vá» thật nhiá»u, đủ cho ngÆ°Æ¡i ăn đến kỳ no. ChỠđấy, ta còn hứa sẽ cho ngÆ°Æ¡i má»™t bữa ăn chÆ°a bao giá» ngon bằng.
Chỉ thoáng mắt mụ lao Ä‘i mất dạng. Tiểu Quặt nhìn theo và ngầm rủa: “Äược má»™t bữa ăn thật ngon và thật là no để sau đó bị mụ hạ sát. Thôi thì bữa ăn này ta thà không tiếp nhận thì hÆ¡n. Tạm biệt mụ.â€
Tiểu Quặt quay ngÆ°á»i, toan tìm Ä‘Æ°á»ng đào tẩu. Chợt có tiếng mụ vui mừng kêu vang:
- Cao xanh quả nhiên rá»™ng lượng, chÆ°a gì đã ban cho ta má»™t con thá».
Tiểu Quặt ngay lập tức quay lại nguyên vị, vừa kịp giấu ý đồ đào tẩu ngay khi mụ xuất hiện bên cạnh. Mụ khoe cho Tiểu Quặt thấy xác một con thỠđã bị mất đầu, chỉ còn lại phần thân với bốn chân vẫn giần giật run do chưa chết hoàn toàn.
- Nhưng con thỠnày nhỠquá. Dù ngươi ăn một mình vị tất đã no.
Cảm thấy cÆ¡ há»™i vẫn còn, Tiểu Quặt lập tức Ä‘Æ°a tay nhận con thá», đầu thì gật gật:
- Äúng là nhá» thật. NhÆ°ng cÅ©ng tạm đủ vì đệ tá»­ nào dám phiá»n nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng lại bá» công tìm thêm?
Mụ bỗng tỠra hào phóng lạ:
- Có chi là phiá»n. Huống hồ ta đã hứa sẽ cho ngÆ°Æ¡i ăn thật no. Quân tá»­ nhất ngôn, Ä‘iá»u gì đã hứa thì không nên sai lá»i. ChỠđấy, ta sẽ Ä‘i tìm thêm.
Tiểu Quặt liá»n quẳng con thá» qua má»™t bên và nhìn theo hÆ°á»›ng mụ vừa mất dạng. “Mụ ngu xuẩn nên má»›i quân tá»­ nhất ngôn. Ta vì là thứ tiểu nhân thấp hèn nên má»™t lần nữa xin tạm biệt mụ.â€
Nhưng Tiểu Quặt chưa kịp làm gì thì thật oái oăm, chợt có tiếng mụ quát gay gắt:
- Ai?
Äúng là trá»i không chiá»u lòng ngÆ°á»i, quả nhiên có má»™t kẻ xa lạ bá»—ng xuất hiện, hoàn toàn không đúng lúc chút nào. Kẻ đó cất giá»ng ồm ồm lên tiếng:
- Tạ Æ¡n trá»i phật. Lão gia đây Ä‘ang phải lúc bụng rá»—ng. Cô nÆ°Æ¡ng sẵn Ä‘ang bá» công săn bắt dã thú, xin làm phúc bắt vá» nhiá»u hÆ¡n, nhân tiện cho lão gia cùng ăn.
Mụ quay lại thật nhanh. Và lạ lùng hÆ¡n khi lần này trên tay mụ vẫn có má»™t xác thá» mất đầu giống hệt lúc nãy. Cứ nhÆ° thể đó là thá» mụ nuôi, má»™t cặp, và chỉ cần thò tay ra là mụ bắt được ngay. Äó là cách lý giải duy nhất đối vá»›i việc mụ săn bắt quá nhanh nhÆ° thế.
Nhưng lần này, thay vì trao con thỠthứ hai cho Tiểu Quặt, mụ vẫn giữ trong tay và đưa mắt nhìn vào một chỗ cần nhìn:
- Nếu muốn ăn, sao các hạ vẫn chưa xuất đầu lộ diện?
Tiểu Quặt nghi hoặc cũng nhìn theo mụ. Quả nhiên từ phía đó có một nhân vật xuất hiện với một bộ dạng lạ lùng chưa khi nào Tiểu Quặt nhìn thấy.
Nhân vật đó tuổi Ä‘á»™ ngoại tứ tuần, tóc để dài lõa xõa, đối nghịch hoàn toàn vá»›i tấm đạo bào thêu hình thái cá»±c được nhân vật đó luôn chăm chút bằng cách vừa Ä‘i vừa dùng tay vén cao nhÆ° sợ những nhánh cây má»c dại vô tình cào rách hoặc làm cho bẩn đạo bào.
- NhÆ° cô nÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ luợng, chấp thuận cho lão gia cùng ăn? Nếu là vậy, lão gia xin có lá»i Ä‘a tạ trÆ°á»›c. Há» há»â€¦
Vá»›i thái Ä‘á»™ ung dung, cÅ©ng hàm ý là bất cần Ä‘á»i hoặc chẳng sợ gì ai, nhân vật ná»­a đạo ná»­a tục vừa cÆ°á»i vừa tiến đến, khom ngÆ°á»i nhặt lại con thỠđã do Tiểu Quặt quẳng lúc nãy:
- Tiểu oa nhi ngÆ°Æ¡i có phúc không biết hưởng. Äã được mỹ nhân thÆ°Æ¡ng tưởng, vì quan tâm nên đã tất bật tìm bắt dã thú Ä‘em vá» bồi bổ cho ngÆ°Æ¡i, lẽ nào ngÆ°Æ¡i Ä‘ang tâm khÆ°á»›c từ và quẳng Ä‘i? Thôi thì phần phúc này lão gia đành thay ngÆ°Æ¡i hưởng thụ. NgÆ°Æ¡i có thể Ä‘i được rồi. CÅ©ng đừng lo sẽ không ai thay ngÆ°Æ¡i chăm sóc nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i.
Äang mừng rÆ¡n vì Ä‘á»™t nhiên có ngÆ°á»i xui bá» Ä‘i, Tiểu Quặt chợt thất vá»ng vì khi nghe nhân vật kỳ lạ ná» má»™t lần nữa chợt lên tiếng nhÆ°ng là để gá»i nó lại:
- Mà này, sao ngÆ°Æ¡i không gá»i nàng là tá»· tá»·, rất hợp vá»›i tuổi tác chênh lệch, lại gá»i là nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng?
Tiểu Quặt liếc nhìn mụ, chủ ý toan cho nhân vật ná» biết mụ là ai. NhÆ°ng mụ không nhìn nó, trái lại cứ lạnh lùng nhìn nhân vật ná». Và có lẽ nhân vật ná» dÆ°á»ng nhÆ° nhận ra mụ. Ãnh mắt của nhân vật ná» bắt đầu đảo quanh, hết nhìn mụ lại nhìn vào con thỠđã lỡ nhặt, nhất là nhìn vào vị trí lẽ ra phải có cái đầu nếu nhÆ° con thá» vẫn còn đầu. Cuối cùng nhân vật ná» lắp bắp:
- Thiên… La… Chỉ? Cô nương là… nương nương là… viện chủ Thiên La viện? Trác Bách Hoa Thiên La tiên tử chính là ngươi?
Bấy giá» mụ má»›i cÆ°á»i:
- Còn lão gia đây chính là Äạo Yêu trong tứ yêu Quái, Nhân, Äạo, Tiếu?
Äạo Yêu rÅ©n ngÆ°á»i:
- Tiểu nhân thật đắc tội. Nhưng chỉ là vì nào dám ngỠlại gặp được viện chủ nương nương ở đây, nhất là dung diện của nương nương bây giỠnhìn rất khác. Mong nương nương đại lượng dung thứ.
Mụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i hÆ¡n:
- Äạo Yêu bảo dung diện của bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nhìn rất khác là ý gì?
Äạo Yêu rÅ©n ngÆ°á»i đến Ä‘á»™ buông rÆ¡i con thá» nhÆ°ng không nhận ra:
- Tiểu nhân không có ý gì khác. Vì quả thật nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vẫn giữ được nhan sắc kiá»u diá»…m nhÆ° Ä‘á»™ nào. Huống hồ gì lại được nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cố tình Ä‘iểm tô, tuy khác Ä‘i nhÆ°ng đẹp vẫn đẹp.
Mụ liếc nhìn Tiểu Quặt:
- Nếu Äạo Yêu bảo đây là sá»± Ä‘iểm tô thì chính tiểu tá»­ kia vì Æ°u ái đã tá»± Ä‘iểm tô cho bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đấy.
Tiểu Quặt rúng Ä‘á»™ng khi thấy đến lượt Äạo Yêu vừa liếc nhìn nó vừa thốt những lá»i cố ý lấy lòng mụ:
- à của nương nương là… Tiểu nhân hiểu rồi. Hóa ra tiểu oa nhi đã phụ lòng nương nương, không chỉ bằng cách quẳng bỠdã thú đã do tự tay nương nương tìm vỠmà y còn dám… dám nặng tay đối xử với nương nương như thế. Hãy để tiểu nhân thay mặt cho nương nương trị tội y.
Và đúng như Tiểu Quặt lo sợ, mụ bình thản gật đầu:
- Nếu Äạo Yêu có thể giúp bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng rá»­a hận, nhá»›, phải giết y cho đến kỳ tan xÆ°Æ¡ng nát thịt, thì bất luận Äạo Yêu muốn gì ở bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cÅ©ng sẽ được toại nguyện.
Tiểu Quặt kinh tâm nhìn mụ:
- Nương nương không muốn chiếm hữu Vương Mệnh bài nữa sao?
Mụ nghiến răng:
- Äạo Yêu sao chÆ°a thá»±c hiện? Hay chê bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vá» nhan sắc lẫn phẩm hạnh Ä‘á»u không hợp ý Äạo Yêu?
Äạo Yêu chợt vỡ lẽ:
- Không lẽ tiểu oa nhi là kẻ đầu tiên cÅ©ng là duy nhất đã lỡ có lá»i lẽ mạo phạm đến nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng. Và để bảo toàn phẩm giá, tuy nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng không thể tá»± tay lấy mạng y nhÆ°ng vẫn mong có ngÆ°á»i thá»±c hiện há»™? Nếu là vậy, tiểu oa nhi dù có ba đầu sáu tay, Äạo Yêu này cÅ©ng quyết vì nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đòi lại công đạo. NgÆ°Æ¡i kể nhÆ° chết chắc rồi đấy, tiểu oa nhi mau mau nạp mạng!
Và nhanh đến không thể tưởng, Äạo Yêu vừa dứt lá»i thì lập tức có má»™t lá»±c đạo giáng thẳng vào Tiểu Quặt.
“Bùng.â€
Tiểu Quặt bị chấn bay, ngã dúi dụi và nằm cắm đầu vào má»™t bụi cây má»c hoang.
Äạo Yêu tiếp tục lao đến vá»›i má»™t lá»±c đạo khác uy mãnh hÆ¡n:
- Nương nương đã muốn ngươi tan xương nát thịt. Vậy đừng trách ta độc ác. Chết này! Tan xương này! Nát thịt này!
“Bùng… bùng… bùng…â€
Có hÆ¡n mÆ°á»i lượt thân thể Tiểu Quặt phải hứng chịu những lá»±c đạo nặng ngàn cân của Äạo Yêu. NhÆ°ng cuối cùng Äạo Yêu lại lấy làm kinh nghi ngừng tay:
- Sao tiểu oa nhi vẫn không bị hủy diệt thi thể?
Mụ từ chỗ đứng bỗng bảo:
- Thật như thế ư? Nhưng không sao, chỉ cần y không còn sống nữa là đủ.
Äạo Yêu gật đầu quả quyết:
- Tiểu nhân đã hứa quyết giữ lá»i, huống hồ vừa rồi còn rất tận lá»±c ra tay. Tiểu oa nhi cho dù có mÆ°á»i mạng cÅ©ng không thể giữ được má»™t.
Mụ hiểu ngay ẩn ý trong câu nói của Äạo Yêu:
- Bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không phải hạng nuốt lá»i, nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vì muốn Äạo Yêu minh bạch nên không thể không nói.
Äạo Yêu quay lại, cảnh giác nhìn mụ:
- Mong nương nương chỉ dạy, tiểu nhân xin được rửa tai lắng nghe.
Mụ đã làm Äạo Yêu yên tâm bằng cách chỉ má»™t mình mụ là có đủ bản lãnh làm. Äầu tiên mụ há»i:
- Äạo Yêu hãy nói thật lòng, có phải nhan sắc của bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vẫn còn xinh dẹp, đủ làm say đắm bất luận ai, kể cả bản thân Äạo Yêu?
Äạo Yêu thú nhận:
- Äây là Ä‘iá»u ai cÅ©ng biết, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng hà tất há»i chi những câu thừa này.
Mụ lại há»i:
- Thế Äạo Yêu có Ä‘oán biết hiện niên ká»· của bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Ä‘á»™ bao nhiêu chăng?
Äạo Yêu có cÆ¡ há»™i tâng bốc:
- ChÆ°a đến tam tuần. Nhiá»u lắm thì cÅ©ng chỉ ngoài tam tuần má»™t ít, rất ít.
Mụ phủ nhận:
- Äoán lại Ä‘i. NhÆ°ng chá»› có ngại cho dù phải thốt lá»i trung ngôn nghịch nhÄ©.
Äạo Yêu dè dặt:
- Khoảng bốn mươi chăng?
Mụ bảo:
- Vẫn chưa đúng.
Äạo Yêu dạn dÄ©:
- Vậy thì đúng tứ tuần?
Mụ cÆ°á»i:
- Vẫn ít hÆ¡n ba năm so vá»›i niên ká»· thật của bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng. Äạo Yêu bảo bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có già lắm không?
Äạo Yêu cố tình kêu:
- Già? Làm gì có. Thế nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng không nhá»› má»›i lúc nãy tiểu nhân lẩm nên có lỡ gá»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng là cô nÆ°Æ¡ng đấy sao? Kỳ thá»±c nhìn vẻ ngoài ai cÅ©ng phải nghÄ© nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng hãy còn trẻ, rất trẻ.
Mụ hài lòng:
- Có lẽ đấy là nhá» bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng phần thì hãy còn giữ nguyên vẹn tấm thân xá»­ nữ, phần thì biết cách luyện thuật trụ nhan. Äạo Yêu bảo có phải không?
Äạo Yêu chép miệng thán phục:
- Thảo nào trông nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cứ nhÆ° má»›i ngoài đôi mÆ°Æ¡i. Tiểu nhân cÅ©ng nghe rất nhiá»u ngÆ°á»i quả quyết nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng dù là viện chủ Thiên La viện, là nhất môn chi chủ nhÆ°ng vẫn khăng khăng không chịu thành lập gia thất. Có thật nhÆ° thế chăng?
Mụ thở dài:
- Chim khôn lá»±a cành mà đậu, thật đáng tiếc là chẳng có nam nhân nào đủ tÆ° cách để bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng chá»n làm phu quân. Ấy vậy mà tiểu tá»­ kia lại dám to gan, dám mạo phạm trinh tiết của bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.
Äạo Yêu giật mình:
- Nghĩa là tiểu oa nhi kia đã… Và nương nương vì thế cũng đã…
Mụ lắc đầu:
- CÅ©ng chÆ°a đến ná»—i nhÆ° Äạo Yêu Ä‘ang lầm nghÄ©. Và vì Äạo Yêu khi nãy đã cố tình Ä‘á» cập đến chuyện giữ lá»i, đồng thá»i cÅ©ng chính Äạo Yêu đã thay bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng rá»­a hận, được rồi, Äạo Yêu muốn gì cứ nói. Bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng quyết không sai lá»i, sẽ chiá»u theo má»i ý muốn của Äạo Yêu.
Äạo Yêu mừng rÆ¡n:
- Có thật như thế chăng? Nhưng nếu nói ra, chỉ sợ nương nương không những không thuận mà còn sinh lòng giận dữ với tiểu nhân thì khốn.
Mụ trấn an:
- Quân tá»­ nhất ngôn. Äạo Yêu xin cứ nói.
Äạo Yêu ngập ngừng:
- Nhưng chỉ ngại tiểu nhân không đủ tư cách.
Mụ hiểu:
- Có nghÄ©a là Äạo Yêu muốn tìm hiểu xem có thật bổn nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vẫn còn băng tâm ngá»c khiết hay không?
Do mụ đã tá»± mở lá»i nên đệ tá»­ nôn nóng đáp ngay:
- Cần gì phải tìm hiểu. Tiểu nhân luôn luôn tin lá»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng. Huống hồ ngÆ°á»i có bản lÄ©nh nhÆ° nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đâu dá»… gì để má»™t tiểu oa nhi bất tài vô dụng mà chịu thất thân má»™t cách oan uổng. Và nếu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đã quyết định nguyện ý trao thân cho tiểu nhân thì Ä‘á»i này kiếp này tiểu nhân má»™t lòng má»™t dạ làm thân khuyển mã cho nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng sai khiến.
Mụ đỠmặt bẽn lẽn:
- Muốn nhÆ° vậy, sao Äạo Yêu không bá» công thêm lần nữa, cần phải Ä‘em tiểu tá»­ kia ném cho khuất mắt. Cứ để nhÆ° thế đâu được.
Má»™t mÆ¡ Æ°á»›c mÆ¡ tưởng không bao giá» có lại sắp trở thành sá»± thật, Äạo Yêu vì quá mừng nên vá»™i chạy đến chá»— Tiểu Quặt.
Tiểu Quặt vẫn nằm bất Ä‘á»™ng, đầu vẫn cắm sâu vào bụi cây. Äạo Yêu nắm chân, lôi Tiểu Quặt ra. Chợt Äạo Yêu kêu:
- Úy, tiểu oa nhi chưa chết?
Mụ cũng giật mình:
- Sao lại thế?
Äạo Yêu rùng mình:
- Mặt mÅ©i tay chân y tuy lai láng huyết, y dù Ä‘ang nhịn thở nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° đấy chỉ là cách y muốn trá tá»­ để mong tìm cÆ¡ há»™i thoát thân.
Mụ bảo:
- Nếu vậy, Äạo Yêu có cách nào làm y lên tiếng, để minh chứng y vẫn còn sống?
Äạo Yêu thở ra nhè nhẹ:
- Làm y đau, lẽ nào không mở miệng kêu la? Nhưng có cần như thế chăng, nương nương? Thay vì cứ để cho tiểu nhân tiếp tục tìm cách cho tiểu oa nhi hồn du địa phủ?
Giá»ng của mụ chợt lạnh nhÆ° băng:
- Cứ làm theo ý ta. Hãy để ta nghe tiếng y kêu.
Tuy không hiểu vì sao nhÆ°ng Äạo Yêu vẫn nắm tay Tiểu Quặt và lắc mạnh.
Bị đau, Tiểu Quặt dù muốn tiép tục trá tử cũng không dám:
- á»i…
Äạo Yêu toan bẻ tay Tiểu Quặt cho kỳ gãy, chợt có tay mụ nắm vào vai Äạo Yêu và lôi ra:
- Ta những muốn giữ lá»i hứa vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ°ng vì ngÆ°Æ¡i bất lá»±c, đến việc hạ sát má»™t kẻ không biết võ công cÅ©ng không hoàn thành, vậy đừng trách ta Ä‘á»™c ác.
Äạo Yêu cuống cuồng giãy giụa:
- Nương nương xin đừng vội. Tiểu nhân sẽ tiếp tục đập chết y, đúng theo ý nguyện của nương nương.
Mụ bình thản lắc đầu:
- Quá muá»™n rồi. Huống hồ nếu có thể hạ sát y, ắt hẳn ngÆ°á»i đã đắc thủ ngay chiêu chưởng đầu tiên. Ngược lại không phải thế, có nghÄ©a là nếu y sống thì ngÆ°Æ¡i phải chết.
Äạo Yêu giận dữ quát vang, đồng thá»i cÅ©ng tìm cách xoay ngÆ°á»i, tung chân hất tay đánh vào ngÆ°á»i mụ Trác Bách Hoa:
- Nếu muốn giết ta, sao không đủ đởm lược buông tay ra để cùng ta động thủ, chứng tỠtiện nhân ngươi có bản lãnh thượng thừa? Hãy đỡ!
Mụ bật cÆ°á»i, thuận tay Ä‘iểm vài lượt vào ngÆ°á»i Äạo Yêu:
- Nói vá» bản lãnh, Äạo Yêu ngÆ°Æ¡i chẳng phải bình sinh chỉ có má»—i má»™t bản lãnh là dùng thủ Ä‘oạn lẻn ám toán hại ngÆ°á»i hay sao? Vậy thì ta cần gì phí công đối phó vá»›i má»™t kẻ thật ra chẳng có má»™t bản lãnh nào nhÆ° ngÆ°Æ¡i? Hãy ngoan ngoãn và đừng vùng vẫy nữa nào. Ha ha…
Äạo Yêu Ä‘ang giãy giụa bá»—ng dừng lại, nhÆ° thể chẳng còn chút sức lá»±c nào.
Bấy giá» mụ Trác Bách Hoa má»›i tá» thái Ä‘á»™, đầu tiên là há»i Äạo Yêu:
- Ngươi lúc nãy đã nhìn ta bằng ánh mắt thèm khát, phải không?
Không để Äạo Yêu đáp lá»i, mụ thá»c tay vào đôi mắt Ä‘ang mở trừng trừng của Äạo Yêu:
- Äấy là ngÆ°Æ¡i dám mạo phạm phẩm hạnh vô giá của ta bằng mắt. Vậy đầu tiên ta hủy bỠđôi mắt chó của ngÆ°Æ¡i.
Mụ chá»c thủng đôi mắt, khiến Äạo Yêu há miệng kêu thảm thiết.
Nhân đó mụ bóp vào hai bên miệng Äạo Yêu, khiến lưỡi Äạo Yêu thè dài ra:
- NgÆ°Æ¡i còn dám dùng miệng lưỡi này để thốt ra những lá»i bá»™c lá»™ sá»± thèm khát xuất phát tá»± đáy lòng ngÆ°á»i. Vậy thì vật này cÅ©ng đáng bị trừng phạt.
Mụ lấy tay bấm mạnh vào lưỡi và thản nhiên giật đứt lưỡi khá»i miệng Äạo Yêu.
Lúc này Äạo Yêu tuy vẫn còn kêu là nhÆ°ng má»™t là không thành lá»i, hai là để tràn ra toàn những huyết vá»›i huyết.
Không chút thÆ°Æ¡ng tâm, cuối cùng mụ đặt tay lên đỉnh đầu Äạo Yêu:
- Trí não ngươi cũng chứa toàn những ý nghĩ xằng bậy. Vậy ta còn lưu lại cho ngươi làm gì?
Tiểu Quặt không còn đủ đởm lược để tiếp tục mục kích cảnh tượng này. Lập tức ngồi bật dậy:
- Äủ rồi. Nếu mụ Ä‘á»™c ác là thế, ta má»›i chính là kẻ mạo phạm, mụ thà giết ta thì hÆ¡n.
Tay mụ vẫn vá»— vá»— vào não bá»™ Äạo Yêu, biến Äạo Yêu thành má»™t thây ma không đầu, hay nói cho thật đúng thì cái đầu của Äạo Yêu đã nát bét, chỉ còn là má»™t đống lầy nhầy ngay trên cổ Äạo Yêu.
Mụ quẳng thi thể của Äạo Yêu qua má»™t bên, sau đó tiến lại gần Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i vừa gá»i ta nhÆ° thế nào?
- NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, đệ tá»­ tá»± biết đã mạo phạm nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nhÆ° thế nào, còn đáng tá»™i chết hÆ¡n Äạo Yêu trăm ngàn lần. Nếu Äạo Yêu còn bị xá»­ nhÆ° thế, đệ tá»­ cam tâm Ä‘em sinh mạng này chuá»™c lại má»i lá»—i lầm đã khiến nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ô nhục.
Có tiếng mụ thở nhè nhẹ:
- Ta chÆ°a muốn ngÆ°Æ¡i chết. Chỉ mong rằng ngÆ°Æ¡i đừng bao giá» gá»i ta nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa gá»i. Nhá»› chÆ°a? Thôi, hãy mở mắt ra.
Tiểu Quặt mở mắt, thấy mụ Ä‘ang thản nhiên lau hai tay đến kỳ sạch vào tấm đạo bào may vẫn còn nguyên vẹn và sạch tinh tÆ°Æ¡m của Äạo Yêu. Sau đó, mụ tá»± tay lấy từ trong ngÆ°á»i ra má»™t vuông lụa, Ä‘Æ°a cho Tiểu Quặt:
- Hãy tá»± lau mặt. Äừng để nhÆ° thế, trông chẳng hay chút nào.
Tiểu Quặt vừa nhận lấy vuông lụa chợt hoang mang nhìn thấy mụ nhặt lại hai con thỠvà bình thản bỠđi đâu đó một lúc.
Lúc mụ quay lại, dù bầu trá»i đã chập tối nhÆ°ng Tiểu Quặt vẫn còn đủ mục lá»±c để nhìn thấy hai con thá» trên tay mụ đã được vặt sạch lông, kể cả bụng cÅ©ng bị má»— phanh và rá»­a rất kỹ.
Mụ trao cả hai con cho Tiểu Quặt:
- Ngươi không thử tìm cách bỠtrốn? Như thế cũng tốt vì đừng mong trốn thoát ta. GiỠthì cầm lấy, chỠta đốt lửa lên, có thể nói ngươi sẽ được thưởng thức một bữa ăn thật ngon miệng qua tài nấu nướng của ta. Nào, cầm đi chứ. Ngươi làm gì nhìn ta ngơ ngẩn như thế?
Tiểu Quặt đành cầm lấy, miệng nuốt nÆ°á»›c bá»t ừng á»±c:
- Nếu được ăn một bữa ngon sau đó dù chết đệ tử vẫn mãn nguyện và nhất mực cảm kích nương nương.
Mụ cÆ°á»i và thay vì đáp cứ lui cui nhóm cháy má»™t đống lá»­a.
Mụ rất thạo việc, chỉ má»™t thoáng là đã có má»™t đống lá»­a cháy bùng, xua tan má»i bóng đêm Ä‘ang lảng vảng định đổ ập đến.
Không những thế, mụ còn rất khéo tay. Tiểu Quặt nhìn cách mụ xoay trở làm cho cả hai tảng thịt thỠđược nÆ°á»›ng trên lá»­a Ä‘á»u dần chín nhÆ° nhau, tá»a mùi thÆ¡m lừng, đành buá»™t miệng khen mụ:
- Thật phúc cho ai được nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng chá»n làm phu quân. NgÆ°á»i đó không lo gì đói, lại còn luôn được thưởng thức tài khéo léo của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.
Gương mặt mụ đỠhồng hồng vì phải ngồi lâu cạnh đống lửa để nướng hai tảng thịt thỠcho thật chín:
- Muốn ta chá»n làm phu quân, nhân vật được chá»n chí ít phải há»™i đủ hai Ä‘iá»u kiện. Má»™t là phải có bản lãnh nào đó vượt trá»™i hÆ¡n, đủ làm ta tâm phục khẩu phục. Thật đáng tiếc, chỉ ná»™i Ä‘iá»u kiện này thôi đủ khiến ta vất vả trong việc kén chá»n đấng phu quân.
Tiểu Quặt trợn mắt:
- Không lẽ khắp nam nhân thiên hạ hiện nay chẳng có một ai có bản lãnh bằng chứ đừng nói là cao minh hơn nương nương?
Mụ cÆ°á»i và trao cho Tiểu Quặt má»™t tảng thịt:
- Ä‚n Ä‘i. Thá»­ xem có vừa miệng ngÆ°Æ¡i chăng? Còn vá» Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i há»i, thú thật cÅ©ng có năm bảy nam nhân tuy bản lãnh hÆ¡n ta nhÆ°ng má»™t là hỠđã có thê tá»­, không thể đáp ứng Ä‘iá»u kiện thứ hai của ta, hai là kẻ đó vì nhiá»u nguyên nhân này khác nên không muốn thành lập gia thất. Không lẽ ta nhÆ° vậy lại miá»…n cưỡng há» trong chuyện này?
Tiểu Quặt vừa ngồm ngoàm ăn vừa tiếp tục trò chuyện cùng mụ:
- Äiá»u kiện thứ hai của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng là gì?
Mụ đang xé nhỠtừng mẩu thịt và nhỠnhẹ ăn. ChỠnuốt xuống miếng thịt đã lỡ ăn vào miệng, mụ mới đáp:
- NgÆ°Æ¡i không thể tá»± Ä‘oán à? Äấy là nhân vật được ta chá»n phải là ngÆ°á»i chÆ°a thành lập gia thất, dù chỉ má»™t lần. Có nghÄ©a là ta cÅ©ng không chấp nhận sá»± tục huyá»n của kẻ đó, bất chấp kẻ đó bản lãnh nghiêng trá»i lệch đất đến đâu.
Tiểu Quặt vì đang sức lớn nên ăn như hổ đói:
- Hiểu rồi. Nương nương không muốn chỉ là một thứ thiếp. Thà không có trượng phu, hoặc có thì phải là thê tử đầu tiên của nhân vật đó. Chính vì thế nương nương cho đến nay vẫn phòng không bóng chiếc?
Thấy Tiểu Quặt sắp ăn hết tảng thịt phần nó, mụ ném phần của mụ qua cho Tiểu Quặt:
- Không chỉ là thê tá»­ đầu tiên mà thôi, còn phải là duy nhất nữa. Vì gì thì gì, má»i thứ khác nếu ta có thể san sẻ thì riêng vá» chuyện phu thê, ta vì hẹp lượng nên quyết không chia sẻ cùng ai.
Tiểu Quặt bối rối khi nhận thức ăn phần mụ:
- Nương nương sao không ăn?
Mụ lắc đầu:
- Ta đã hứa, một là cho ngươi ăn ngon miệng, hai là để ngươi ăn kỳ no. Ăn đi, vì nói vỠđói khát ta nhịn được. Ngươi không cần khách sáo.
Tiểu Quặt mỉm cÆ°á»i và gật gù:
- Là bữa ăn cuối cùng dành cho tá»­ tá»™i đây mà? Vậy thì được, DÆ°Æ¡ng Cần đây quyết không khách sáo, đành nói lá»i Ä‘a tạ vậy.
Toan ăn tiếm, Tiểu Quặt chợt nghe mụ bảo:
- Có một cách để ngươi không bị ta xử trị vỠtội dám mạo phạm ta.
Tiểu Quặt cả mừng, nhìn lên mụ:
- Cách gì?
Mụ cÆ°á»i:
- Ä‚n Ä‘i. Vả lại đó là Ä‘iá»u ta chỉ có thể tiết lá»™ ngay sau khi ta và ngÆ°Æ¡i thu hồi xong mảnh VÆ°Æ¡ng Mệnh bài.
Tiểu Quặt lại cắm cúi ăn và nghÄ© thầm: “Có lẽ đến lúc đó ta đã cao bay xa chạy và mụ sẽ tha hồ giữ mãi Ä‘iá»u đó cho riêng mụ.â€
Chá» Tiểu Quặt ăn xong, mụ há»i:
- Ngươi ăn có được no?
Tiểu Quặt xoa bụng:
- CÅ©ng tạm hài lòng. Vả lại đệ tá»­ thật không nỡ làm phiá»n nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng vào lúc tăm tối nhÆ° thế này.
Mụ cÆ°á»i nhẹ:
- No thì bảo là no. NgÆ°Æ¡i đừng giữ thói thích dùng miệng lưỡi để nói cho hÆ¡n ngÆ°á»i. Vì ta không ngại phiá»n cÅ©ng không sợ ngÆ°Æ¡i nhân cÆ¡ há»™i đào tẩu.
Tiểu Quặt gượng cÆ°á»i:
- Nếu vậy cũng tạm no. Nương nương thì lại có tính khí thích chuyện nào rạch ròi theo chuyện ấy.
Mụ gật đầu thừa nhận:
- Má»›i chỉ má»™t đôi ngày gần gÅ©i ngÆ°Æ¡i đã sá»›m nhận ra tâm tính của ta. Vậy thì tốt. Giá» thì ngủ Ä‘i, lúc trá»i sáng ta sẽ đánh thức ngÆ°Æ¡i dậy và khởi hành.
Bị cách không Ä‘iểm vào ngÆ°á»i má»™t lượt, Tiểu Quặt lập tức ngủ mê man vá»›i má»™t nghi vấn không kịp há»i. Äó là tại sao mụ có thể làm cho nó ngủ ngay? Mụ là thần tiên thật sao?
Tài sản của dth_abcd

  #10  
Old 07-05-2008, 08:45 PM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Liễu Tàng Dương

Giao Thiên Äỉnh


Hồi 9

Äá»™ng Giao Thiên sá»± biến phát sinh
Thạch Hương đàn ẩn tang bảo vật



Tuy trên Giao Thiên đỉnh lúc này hoàn toàn vắng bóng ngÆ°á»i nhÆ°ng Tiểu Quặt nghe rõ mụ Trác Bách Hoa lầu bầu:
- Tin vá» sá»± vô hại của Giao Thiên Ä‘á»™ng không ngá» lại được lan truyá»n nhanh đến thế. NhÆ°ng chuyện không có bảo vật lẽ ra cÅ©ng được lan truyá»n và há» không nên kéo lên đây má»›i phải. Sao sá»± việc lại xảy ra ngược lại?
Tiểu Quặt luôn được mụ đặt đứng ngay bên cạnh. Và vì không mong gì có cơ hội thoát thân nên Tiểu Quặt nhìn ngay vào trong Giao Thiên động:
- à của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng bảo rằng trong đó hiện giá» có rất nhiá»u ngÆ°Æ¡i?
Mụ nắm tay nó lôi đi tiếp:
- Nếu bá»n hỠđến đây vì hiếu kỳ thì cho dù có thêm sá»± xuất hiện của ta và ngÆ°Æ¡i chÆ°a chắc đã làm bá»n há» quan tâm đâu.
Chợt có âm thanh gá»i đích danh mụ:
- Trác Bách Hoa nhị muội đã bỠđi sao còn quay trở lại? Há chẳng phải muội đã từng vào Giao Thiên động xem xét và quả quyết rằng trong đây không hỠcó bảo vật đấy sao? Vậy giỠmuội còn quay lại để làm gì?
Trác Bách Hoa nắm lấy tay Tiểu Quặt cùng quay lại vừa lúc đối diện vá»›i lão há» Tống viện chủ Cá»­u U viện và cÅ©ng là sÆ° phụ của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng. Trác Bách Hoa bình thản há»i ngược lại lão Tống:
- Tống huynh chẳng phải cÅ©ng Ä‘ang có mặt ở đây hay sao mặc dù chính Tống lão huynh đã từng cùng lệnh đồ xông vào Giao Thiên Ä‘á»™ng và xem xét thật kỹ từng bụi cây ngá»n cỠđấy sao? Nếu Tống lão huynh có thể lÆ°u lại thì hà cá»› gì mà hoài nghi, há»i muá»™i quay trở lại để làm gì?
Không vặn há»i được Trác Bách hoa lão Tống quay sang há»i Tiểu Quặt:
- Vẫn tiểu oa nhi này là Äại Giáp. Hóa ra nhị muá»™i muốn quay lại là giao tiểu oa nhi cho lão huynh tiếp tục thá»±c hiện việc đào tạo Thập Nhân Can. Nếu là vậy lão huynh xin nhận.
Mụ há» Trác chợt nghiêm giá»ng:
- Có nhiá»u nhân vật võ lâm ở ngay đây. Tống lão huynh xin cẩn ngôn và đừng quên chuyện nhị viện kết minh giữa chúng ta tạm thá»i vẫn phải được giữ kín.
Lão Tống tủm tỉm cÆ°á»i:
- Hóa ra nhị muội vẫn còn nhớ tất cả. Thế mà gần đây ta đã nghĩ…
Thái Ä‘á»™ của lão Tống rất lạ, Ä‘ang nói nhÆ°ng muốn dừng là dừng không phải ngập ngừng mà là dừng hẳn quyết không chịu nói hết những gì định nói. Äiá»u đó làm cho Tiểu Quặt lo ngại, tá»± nắm tay Trác bách Hoa giật kẽ:
- Chúng ta đi thôi.
Lão Tống thoáng cau mặt, phát hiện vẻ mặt của lão Tống, Trác Bách hoa tủm tỉm cÆ°á»i:
- Tống lão huynh xin chớ trách. Tại vì từng nghe, không phải mà là tại vì từng suýt chết trong Giao Thiên động, nay chợt biết Giao Thiên động bỗng nhiên trở nên vô hại, y cứ nài nỉ muội đưa y vào như chính tay Tống huynh đã vừa nghe. Xin thất lễ đã đến lúc muội phải giúp y thành toàn sở nguyện. Tạm biệt!
Lão Tống đành miễn cưỡng gật đầu:
- Nếu vậy lão huynh không tiện giữ nhị muá»™i lâu hÆ¡n. Mà cÅ©ng có thể má»™t lúc nữa lão huynh sẽ vào đó. Không biết đã xảy ra chuyện gì khiến cho bá»n há», Ä‘á»u là cao thủ các võ phái tuy vào đó đã lâu nhÆ°ng vẫn không thấy quay ra.
Trác Bách Hoa cũng gật đầu và lấy làm lạ vỠnhững gì vừa nghe lão Tống nói:
- Nếu hỠđã vào lâu đúng nhÆ° lá»i Tống lão huynh nói, hay là Tống lão huynh mau theo muá»™i cùng vào. Biết đâu vá»›i chúng ta thì khác, há» nhỠđông và phần nào nhá» may mắn phát hiện được Ä‘iá»u gì mặc dù chúng ta tìm kỹ vẫn không phát hiện được?
NhÆ°ng lão Tống khÆ°á»›c từ lá»i má»i này:
- Lão huynh còn một vài việc chưa thu xếp xong. Nhị muội cứ đưa y vào trước. Nhất định sẽ có lúc chúng ta gặp lại nhau trong đó.
Không khách sáo nữa Trác bách Hoa quay ngÆ°á»i Ä‘Æ°a Tiểu Quặt bÆ°á»›c Ä‘i má»™t mạch Trong khoảng thá»i gian đó Tiểu Quặt suýt mấy lần mở miệng toan nói thì bị Trác Bách Hoa hoặc bằng ánh mắt hoặc bằng cách len lén bấm vào tay Tiểu Quặt ra hiệu khiến Tiểu Quặt chẳng có cÆ¡ há»™i nào thá»±c hiện. Cho đến khi Tiểu Quặt chợt nghe Trác Bách hoa thở ra nhè nhẹ :
- NgÆ°Æ¡i đừng bao giá» quên đối vá»›i những nhân vật có thân thủ nhanh nhẹn và bản lãnh nhÆ° ta hoặc nhÆ° lão Tống má»i Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i nói rất khẽ vẫn không sao qua được thính lá»±c của lão. NhÆ°ng bây giá» thì khác rồi chúng ta đã Ä‘i cách ra lão và nhất là lão hiện giá» cÅ©ng đã bá» Ä‘i rồi, ngÆ°Æ¡i có thể nói được rồi đấy. NgÆ°Æ¡i nhÆ° muối giải thích lý do lần đầu tiên thúc giục ta Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i vào Giao Thiên Ä‘á»™ng?
Tiểu Quặt vừa khâm phục vừa sợ mụ:
- Nương nương dù không quay lại nhìn cũng biết lão đã bỠđi. Có phải nhỠvào thính lực cao minh như nương nương vừa cho đệ tử biết?
Mụ cÆ°á»i và nhìn Tiểu Quặt:
- Äêm qua trÆ°á»›c lúc Äạo Yêu xuất hiện, nhất cá»­ nhất Ä‘á»™ng của ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u bị ta phát hiện rõ mồn má»™t. Vậy ngÆ°Æ¡i cần gì há»i ta vá» thính lá»±c, chủ ý chỉ là muốn chần chừ, không chịu nói cho ta nghe má»™t Ä‘iá»u mà khiến ngÆ°Æ¡i từng lo lắng, chỉ muốn nói ngay vá»›i ta? Hay ngÆ°Æ¡i vừa thay đổi ý định vì nhận ra Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i toan nói nếu nhÆ° không nói ra sẽ có lợi cho ngÆ°Æ¡i hÆ¡n là cho ta hay?
Tiểu Quặt hoảng hồn nhìn sững mụ:
- Lẽ nào nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cÅ©ng biết và còn Ä‘á»c được những tÆ° tưởng trong đầu của đệ tá»­?
HỠđã bắt đầu đi vào trong Giao Thiên động cho nên gịong của mụ khẽ lại:
- NgÆ°Æ¡i toan cho ta biết mặc dù đã bị ngăn cấm nhÆ°ng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đã bẩm báo toàn bá»™ sá»± việc từ lúc ta xuất hiện cứu ngÆ°Æ¡i khá»i tay hắn cho sÆ° phụ hắn biết?
Mục quang của Tiểu Quặt đã đến lúc không còn thấy được gì nữa vì Giao Thiên Ä‘á»™ng vẫn tối âm u. Vì thế Tiểu càng thêm hy vá»ng là mụ sẽ không thấy nét mặt ngượng ngùng mà nó Ä‘ang có.
- Nương nương tuy đoán trúng nhưng đừng vì đa nghi mà nghĩ đệ tử không muốn cảnh báo cho nương nương biết.
Có lẽ Ä‘iá»u Tiểu Quặt hy vá»ng đã thành sá»± thật. Mụ tuy có há»i lại nó nhÆ°ng mà trong giá»ng của mụ thì không có chút biểu hiện nào có thể cho biết mụ đã thấy nó ngượng ngùng:
- NgÆ°Æ¡i có suy nghÄ© thế nào khi nói đây là Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i định toan cảnh báo ta?
Mụ đã quá sâu sắc khiến cho Tiểu Quặt dù biết đã lỡ lá»i dùng hai chữ “cảnh báo†nhÆ°ng vẫn phải giải thích:
- CÅ©ng đâu có gì khó đóan. Này nhé vì Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đã bẩm báo tất cả cho nên lão Tống cÅ©ng đã biết là nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đã có ý giữ riêng đệ tá»­ cho nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng. Bằng chứng là lão vừa lấp lá»­ng cho rằng có thể vì có mÆ°u đồ gì đó nên nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ngay khi giữ được đệ tá»­ liá»n bá» Ä‘i ắt hẳn sẽ không còn lÆ°u tâm đến chuyện nhị viện liên minh, thậm chí đến chuyện đào luyện Thập Nhân Can nhÆ° từng bàn định thá»±c hiện. Thế mà lão chỉ lấp lá»­ng nói nhÆ° thế rồi thôi. Tại sao vậy, có phải là vì lão cÅ©ng Ä‘ang toan tính mÆ°u đồ?
Trong bóng đêm mụ chợt bóp nhẹ vào tay Tiểu Quặt:
- Ngươi nhận định khá đấy, khá hơn ta tưởng. Vậy thử đóan xem lão đang toan tính gì?
Chưa được ai khen bao giỠnên Tiểu Quặt hí hửng moi hết tâm can ra nói:
- Vẫn chÆ°a hết đâu. Có lẽ vì nghi ngá» lần quay lại của chúng ta nên lúc nãy lão cố tình nêu nghi vấn bảo bá»n võ lâm các phái dù vào lâu nhÆ°ng cÅ©ng phải thấy quay ra, ấy là lão muốn dò Æ°á»›m thá»­ xem nếu quả thật chúng ta có chủ ý thì thế nào cÅ©ng để lá»™ ra sắc mặt. Thật may là nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nhá» vẫn giữ được nét bình thản nên lão đành thất vá»ng.
Mụ lại bóp vào tay Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng đâu kém vì ta những tưởng thế nào lão cÅ©ng phát hiện ra từ sá»± thiếu bản lãnh giữ Ä‘iá»m tÄ©nh của ngÆ°Æ¡i. Mà này sao ngÆ°Æ¡i không lợi dụng lúc đó cho lão biết chủ ý thật của ta? Vì không chừng khi lão biết được chủ ý của ta thì thể nào giữa ta và lão lại không xảy ra tranh giành, chính là cÆ¡ há»™i tốt cho ngÆ°Æ¡i có dịp thoát khá»i tay ta. Äúng không? Hay là ngÆ°Æ¡i kém nghÄ© nên không nghÄ© ra Ä‘iá»u ta vừa nói?
Tiểu Quặt cÅ©ng bóp chặt vào bàn tay má»m mại của mụ:
- Nói cho lão biết Æ°? Äệ tá»­ thà mất mạng dÆ°á»›i tay nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng hÆ¡n là lá»t vào tay sÆ° đồ lão ấy mà phải chịu hành hạ suốt Ä‘á»i.
Mụ giật tay của mụ vá»:
- Có phải ngươi muốn nói là chết dưới tay nữ nhi làm một kiếp quỷ cũng phong lưu?
Tiểu Quặt ngÆ¡ ngẩn há»i ngược lại:
- Thế nào là làm quỷ phong lưu?
Mụ bỠngay đỠtài đó:
- NgÆ°Æ¡i không biết thì thôi đừng há»i? Còn phần lão Tống, ngÆ°Æ¡i sợ lão đến thế Æ°?
Tiểu Quặt hậm hực:
- Không hẳn là sợ. Kỳ thá»±c ngay lần đầu gặp là đệ tá»­ đã có ác cảm vá»›i lão. Äồng thá»i từ lúc đó chÆ°a bao giỠđệ tá»­ nảy Æ°á»›c muốn phải chi bản thân cÅ©ng có võ há»c thần thông nhÆ° thế.
Mụ lại nắm tay Tiểu Quặt:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i lại mong có võ há»c thần thông?
Tiểu Quặt thú thật:
- Lão quá hống hách, cao ngạo và trịch thượng. Kể cả Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đệ tá»­ lão cÅ©ng thế.
Bàn tay thứ hai của mụ cũng từ chạm vào và vỗ vỗ bàn tay của Tiểu Quặt:
- Ngươi sẽ có bản lãnh đó nếu như…
Chợt mụ buông lững câu đang nói. Thay vào đó mụ lôi Tiểu Quặt đi thật nhanh:
Tiểu Quặt hòai nghi:
- Sắp có chuyện gì xảy ra sao?
Mụ bấm vào tay Tiểu Quặt:
- Sao ngÆ°Æ¡i há»i ta? Trong khi cả ta và ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u chÆ°a Ä‘i đến chá»— ta và ngÆ°Æ¡i cần đến?
Tiểu Quặt không đoán được ý của mụ:
- Sắp Ä‘i đến Thạch HÆ°Æ¡ng đàn chÆ°a? DÆ°á»ng nhÆ° chúng ta cÅ©ng sắp đến chá»— Ä‘á»™t ngá»™t có hẻm vá»±c.
Mụ lại bấm vào tay Tiểu Quặt:
- Có lẽ mi Ä‘ang hy vá»ng ta thi triển khinh công thượng thừa để coi ta có thể vượt qua nổi hẻm vá»±c đó được chăng, đúng không?
Äến lúc này Tiểu Quặt má»›i hiểu ẩn ý của mụ sau hai lần bị bấm vào tay. Vì thế Tiểu Quặt tiếp tục cùng mụ nói vá»›i nhau những chuyện chẳng đâu ra đâu đồng thá»i cÅ©ng tuyệt đối không nhắc lại những chuyện đã cùng nhau nói trÆ°á»›c đó.
Äược má»™t lúc mụ chợt nắm chặt tay Tiểu Quặt:
- Äến hẻm vá»±c rồi. Äi!
Thân hình Tiểu Quặt lập tức lao vút vào một khoảng không, làm cho Tiểu Quặt lần đầu tiên phấn khích đến nổi phải kêu lên:
- Hay thật. Cứ như là đang bay vậy.
Äến khi cả hai hạ thân xuống, mụ liá»n nghiêng đầu thì thào vào tai Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i không đến ná»—i đần Ä‘á»™n. Dù ta phải hai lần ra dấu ngÆ°Æ¡i má»›i biết có ngÆ°á»i lẻn bám theo để cùng ta nói lãng qua chuyện khác.
Tiểu Quặt thì thào:
- Vẫn là lão Tống ư? Sao lão không bám theo nữa?
Mụ cÆ°á»i vào tai làm Tiểu Quặt phải phì cÆ°á»i vì nhá»™t:
- Không phải lão mà là đệ tá»­ của lão. Và không phải là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng không bám theo nữa mà là hắn cố tình lÆ°u lại để ngấm ngầm tìm kiếm ở dÆ°á»›i đáy vá»±c. Vì thế ta không ngại bị hắn lẻn nghe.
Tiểu Quặt động tâm:
- Liá»…u bá phụ cÅ©ng từng lÆ°u ngụ dÆ°á»›i đó những năm năm. Không biết chứng hắn sẽ tìm thấy những Ä‘iá»u quan hệ.
Mụ tá» ra xem thÆ°á»ng:
- Liá»…u Tuyết Äan cÅ©ng chỉ là Nhân Yêu trong tứ yêu. Giả nhÆ° ở dÆ°á»›i đó có manh mối gì thì đừng mong gã há» Liá»…u không phát hiện. Vậy mà há» Liá»…u tá»›i lúc chết vẫn không có gì đáng giá để mang ra đánh đổi sinh mạng. Từ đó suy ra dÆ°á»›i đáy vá»±c cÅ©ng chả có gì đáng bá» công ra xem xét.
Lần đầu tiên Tiểu Quặt được biết đến lai lịch và xuất thân của Liá»…u Tuyết Thanh. Má»™t nữ nhân xinh đẹp từng lÆ°u lại nhiá»u thiện cảm cho Tiểu Quặt.
- Liễu bá phụ là một trong tứ yêu?
Mụ lại cÆ°á»i:
- Nhất ma, nhị ác, tam quá»·, tứ yêu. MÆ°á»i nhân vật đó chỉ có ba nhân vật đầu là đáng kể. Thiết nghÄ© há» Liá»…u không đủ tÆ° cách để ngÆ°Æ¡i gá»i là bá phụ.
Tiểu Quặt nhớ lại những hành vi bộc lộ dã tâm tham lam của hỠLiễu.
- Thảo nào Liá»…u bá phụ cÅ©ng có vài thủ Ä‘oạn giống nhÆ° Äạo Yêu. Phải chăng há» vì cùng là Yêu nhÆ° nhau nên hợp thành tứ yêu? Vậy bảo chủ Vạn Thạch bảo gá»i là Tôn bá bá được chứ?
Giá»ng lưỡi của mụ có phần nào tôn trá»ng hÆ¡n:
- Trong nhất bang, nhị bảo, tam viện và thất đại phái đáng nể nhất chính là Cái bang, Vạn Thạch bảo và nhị đại phái Thiếu Lâm và Võ Äang. Sở dÄ© có sá»± phân biệt là vì những nhân vật ta vừa nêu cÅ©ng phần nào xứng đáng vá»›i bốn chữ danh môn chính phái. Kỳ dÆ° những nhân vật còn lại Ä‘á»u tùy thá»i tùy lúc, vẫn có thể dùng thủ Ä‘oạn chẳng khác gì tam quá»· hay tứ yêu.
Tiểu Quặt thầm dao động:
- Nương nương sao không những không tránh, lại còn cố tình cho đệ tử biết quý viện Thiên La cũng sính dùng thủ đoạn?
Mụ chợt trầm ngâm, Tiểu Quặt biết rõ nhÆ° thế qua giá»ng nói của mụ thiếu hẳn âm sắc cao ngạo thÆ°á»ng nhật:
- Lý ra ngÆ°Æ¡i phải vui và há»i tại sao ta tuy nhẫn tâm sát hại nhÆ°ng vẫn Ä‘á» cao Tôn Phong Kiệt là nhân vật xứng đáng vá»›i bốn chữ danh môn chính phái má»›i đúng.
Tiểu Quặt cần biết rõ vì sao ở mụ chợt xuất hiện trạng thái phản thÆ°á»ng này:
- Vậy đệ tá»­ xin há»i, vì sao?
Mụ thở hắt ra:
- Muộn rồi. Ta đành để ngươi tự tìm hiểu nếu ngươi quả thật còn cơ hội để thực hiện.
Tiểu Quặt rung Ä‘á»™ng và có cảm nghÄ© không phải mụ bảo tá»± tìm hiểu vá» há» Tôn và Vạn Thạch bảo mà là mụ á»· có tài Ä‘á»c được ý nghÄ© của kẻ khác, cụ thể là của Tiểu Quặt, nên lá»i của mụ khiến Tiểu Quặt phải Ä‘inh ninh đó là mụ để Tiểu Quặt tá»± tìm hiểu vá» trạng thái phản thÆ°á»ng mụ Ä‘ang có. Äang hoang mang vì chÆ°a biết đúng sai thế nào, Tiểu Quặt bổng cảm thấy toàn thân má»™t lần nữa lao vút Ä‘i.
Một thoáng sau, khi phát hiện có ánh sáng lỠmỠtừ xa, Tiểu Quặt toan mở miệng hô hoán, chợt nghe mụ lào thào:
- Có khá nhiá»u nhân vật quanh Thạch HÆ°Æ¡ng đàn. NgÆ°Æ¡i nói Ä‘i, chúng ta có cần Ä‘i đến tận đấy, hay chỉ dừng ở đâu đây?
Tiểu Quặt hiểu mụ muốn há»i gì:
- Vương Mệnh bài được giấu ở Thạch Hương đàn.
Mụ thoáng dừng lại:
- Nghĩa là chúng ta phải chỠđợi đến lúc tất cả bỠđi? Hay chính vì phát hiện Vương Mệnh bài nên hỠbảo nhau lưu lại chỠphân định xem ai xứng đáng là chủ nhân của vật đó?
Tiểu Quặt cÅ©ng hiểu câu há»i thật của mụ là gì:
- Cũng có thể là hỠđã phát hiện nhưng cũng có thể chưa. Tốt nhất cứ để cho hỠbỠđi thì hơn.
Mụ chợt bấu mạnh vào vai Tiểu Quặt:
- Äã đến lúc ngÆ°Æ¡i nên nói thật dù hay không có VÆ°Æ¡ng Mệnh bài?
Bị mụ bấu đau thấu xương, Tiểu Quặt tình cỠnghĩ được mưu kế có thể thoát mụ:
- Có. Äệ tá»­ có thể Ä‘em sinh mạng để quả quyết Ä‘iá»u đó.
Mụ thì nghĩ đã có cách để Tiểu Quặt cung xưng sự thật nên bấu mạnh hơn:
- Vậy trên VÆ°Æ¡ng Mệnh bài cÅ©ng có khắc ghi há»a đồ?
Trán của Tiểu Quặt bắt đầu lấm tấm xuất hạn vì quá đau:
- Có. Äể quả quyết đệ tá»­ cÅ©ng dám Ä‘em sinh mạng ra lập thệ.
Mụ cÆ°á»i khẩy:
- Còn đây là câu há»i cuối, có thể bảo sẽ định Ä‘oạt số mệnh của ngÆ°Æ¡i. Vật đó được giấu ở đâu?
Tiểu Quặt cũng mong đây là lần cuối cùng bị mụ hành hạ:
- Ngay trên đỉnh Thạch Hương đàn, dưới lớp đá vỡ vụn, do bị đệ tử tình cỠdùng chân đạp mạnh lên nên bị lún xuống.
Mụ ná»›i lá»ng tay ra:
- Sao lần này ngÆ°Æ¡i ngoan ngoãn nhÆ° thế, ta há»i đến đâu liá»n đáp ngay đến đấy? Trừ khi ngÆ°Æ¡i có mÆ°u đồ và sắp sá»­a giở trò vá»›i ta.
Äã đến lúc tiến hành ý định, Tiểu Quặt chợt kiểng chân, thầm thì căn dặn mụ:
- Nhân lúc há» nhốn nháo, nếu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng tin lá»i đệ tá»­ thì đừng bá» lở cÆ¡ há»™i lao đến thu Ä‘oạt VÆ°Æ¡ng Mệnh bài.
Mụ lách đầu ra và nghi hoặc nhìn Tiểu Quặt:
- HỠsẽ nhốn nháo? Vì sao?
Không đáp Tiểu Quặt chỉ bất ngá» phát ra tràng cÆ°á»i thật to:
- Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sắp gặp đại há»a và chết đến nÆ¡i, thích thú gì mà đứng mãi ở đấy? Ha ha…
Trác Bách Hoa vì là cao thủ, là viện chủ viện Thiên La nên có phản ứng trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ bất thÆ°á»ng của Tiểu Quặt cÅ©ng thật cao minh. Äó là mụ thay gì chế ngá»± để Tiểu Quặt hoặc không kịp nói hoặc nếu có ắt cÅ©ng không thể thốt được má»™t câu dài đến thế, thì đàng này vì biết không thể ngăn chặn kịp nên mụ thà để Tiểu Quặt nói tròn câu hÆ¡n là chặn lại giữa chừng chỉ làm những ai Ä‘Æ°Æ¡ng diện thêm sinh nghi. Dù vậy, mụ cÅ©ng cảm thấy vừa bối rối vừa hoang mang do bị những nhân vật ná» cùng má»™t lúc quay đầu nhìn và nhất là không thể biết Tiểu Quặt Ä‘ang giở trò gì hoặc vì sao dám mở miệng bảo má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u sắp gặp đại há»a.
Vạn bất đắt dĩ, mụ đành giận dữ, quát mắng Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i chỉ là má»™t tiểu oa nhi, biết gì mà nói nhÆ° thế khiến tất cả Ä‘á»u hoang mang?
Tiểu Quặt chợt có cảm giác không còn sợ gì mụ Trác Bách Hoa nữa:
- Hóa ra má»™t viện chủ Thiên La viện nhÆ° nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không nhận ra Ä‘iá»u đó? NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng há lẽ không cảm thấy nghi hoặc hay chí ít cÅ©ng phải nhận ra đã có Ä‘iá»u gì bất thÆ°á»ng qua sá»± việc bá»—ng có ngÆ°á»i cố tình lÆ°u lại và lui cui tiến hành má»™t ý đồ nào đó thật đáng nghi ở ngay bên dÆ°á»›i hẻm vá»±c?
Lá»i của Tiểu Quặt ngay lập tức gây thành làn sóng xôn xao đối vá»›i hầu hết má»i nhân vật Ä‘Æ°Æ¡ng diện, chỉ trừ mụ Trác Bách Hoa. Và mụ len lén nở nụ cÆ°á»i khi nghe tiếng má»™t nhân vật buá»™t miệng há»i Tiểu Quặt:
- NgÆ°Æ¡i là ai? Äiá»u ngÆ°Æ¡i vừa nói liệu có đáng tin không? Ai Ä‘ang lui cui gì bên dÆ°á»›i đáy hẻm vá»±c?.
Mụ Trác Bách Hoa chộp nhanh vào tay Tiểu Quặt:
- Hãy mau nói, ngÆ°Æ¡i đã nhìn thấy gì? Và tại sao Ä‘iá»u ngÆ°Æ¡i thấy, ta lại không phát hiện? Trái lại ta chỉ nhìn thấy tuy có ngÆ°á»i tụt xuống hẻm vá»±c nhÆ°ng vị tất ngÆ°á»i đó hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế vì có ý đồ gây bất lợi nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa nói.
Vì câu nói này nên đến lượt mụ Trác Bách Hoa bị một nhân vật khác cật vấn:
- Trác viện chủ cÅ©ng nhìn thấy có ngÆ°á»i thay vì lao vượt qua lại cố tình chui xuống đó Æ°? Và liệu đó có phải là hành vi khả nghi, nhÆ° muốn gây bất lợi cho tất cả những ai đã lở xông vào đấy?
Trác Bách Hoa toan đáp nhÆ°ng cÆ¡ há»™i để mở miệng đã bất ngá» bị má»™t nhân vật khác tÆ°á»›c Ä‘oạt mất. Và nhân vật đó cất giá»ng hoảng sợ:
- Nếu thật sá»± có má»™t mÆ°u đồ nào đó. Ôi chao, Giao Thiên Ä‘á»™ng nhÆ° chúng ta Ä‘ang thấy và Ä‘ang hiện diện chỉ là má»™t bẫy sập thiên tạo, Ä‘á»™c nhất chỉ có má»—i má»™t lối xuất nhập. Giả nhÆ° lối xuất nhập này Ä‘á»™t ngá»™t bị phong tá»a thì chao ôi, hậu quả không cần nói cÅ©ng biết là khó lÆ°á»ng.
Làn sóng xôn xao được dịp lan rá»™ng và chỉ thoáng mắt liá»n biến thành ná»—i hoang mang lo lắng bao trùm lấy má»i ngÆ°á»i. Há» nhất tá» nhốn nháo:
- Nói rất phải. Nhỡ có ngÆ°á»i lén chôn há»a dược, phá hủy Giao Thiên Ä‘á»™ng thì sao?
- Không cần phá hủy toàn bộ Giao Thiên động, trái lại chỉ cần làm tắc nghẽn lối xuất nhập là đủ làm cho chúng ta nguy khốn rồi.
- Không ổn, không ổn. Vì bất luận mưu đồ đó có hay không có xảy ra, chúng ta quả là xuẩn động mới chui cả vào đây.
- Vậy còn chá» gì nữa mà chÆ°a lui? Huống hồ chúng ta ai cÅ©ng đã bá» phí hàng ná»­a ngày trá»i tìm kiếm, nào có thấy bảo vật gì ở đây? Lui thôi!
- Không phải lui. Vì nếu nói nhÆ° thế có khác nào chúng ta tá»± nhận là khiếp nhược? Trái lại, ắt hẳn bảo vật đã có ngÆ°á»i lẻn vào trÆ°á»›c và đắc thủ, chúng ta cần quay trở lại để tìm hiểu thá»±c hÆ°, xem đó là nhân vật nào.
Há» bắt đầu tuôn ra. Thoạt đầu còn tá» ra bình thản, chỉ chầm chậm tiến ra nhÆ°ng chỉ thoáng mắt sau là biến thành trận tranh giành xô đẩy, ai cÅ©ng muốn là ngÆ°á»i đầu tiên thoát ra trÆ°á»›c.
Phát hiện sá»± việc xảy ra đúng nhÆ° ý đồ, Tiểu Quặt nhân lúc bị má»i ngÆ°á»i chen lấn liá»n giật lùi thật nhanh, lập tức thoát ra khá»i bàn tay mụ Trác Bách Hoa có lẽ vì Ä‘ang sững sá» trÆ°á»›c hành vi hoảng loạn của má»i ngÆ°á»i nên chỉ giữ há» tay của Tiểu Quặt mà thôi.
Và khi thoát, Tiểu Quặt cÅ©ng cùng má»i ngÆ°á»i thi nhau chen lấn, lòng thầm mãn nguyện là mụ há» Trác đừng mong tìm lại nó giữa má»™t rừng ngÆ°á»i cùng nhốn nháo nhÆ° nhau.
Khi đã cảm thấy an toàn, Tiểu Quặt cũng vì lo ngại nên quay đầu nhìn lại phía sau. NhỠđó nó thêm đắc ý vì phát hiện bóng dáng mụ hỠTrác đang hối hả kiếm tìm Vương Mệnh bài trên đỉnh Thạch Hương đàn đúng như Tiểu Quặt chỉ điểm.
Vậy là mụ không thể phân thân, vừa lo Ä‘á»™c chiếm VÆ°Æ¡ng Mệnh bài vừa Ä‘uổi theo tìm nó. Tiểu Quặt sung sÆ°á»›ng nghÄ© nhÆ° thế đồng thá»i tiếp tục cùng má»i ngÆ°á»i chen lấn xô đẩy để thoát ra.
Äến chổ có hẻm vá»±c, Tiểu Quặt chợt bối rối vì bản thân không thể nào phóng ngÆ°á»i lao vút qua nhÆ° má»i ngÆ°á»i.
Còn đang phân vân, không biết có nên leo tuột xuống để sau đó lại tìm cách leo lên qua bỠbên kia hẻm vực hay không. Tiểu Quặt chợt bị bàn tay của một nhân vật chộp vào và giữ lại.
Vừa má»›i nghÄ© đó là mụ Trác Bách Hoa thì lÆ°ng của Tiểu Quặt cÅ©ng bị má»™t vật nhá»n đâm vào Ä‘au nhói. Äồng thá»i là thanh âm của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vang lên, nói vừa nhanh vừa thật khẽ vào tai nó:
- NgÆ°Æ¡i đã gây khá nhiá»u phiá»n toái cho ta rồi đấy. Vậy cÅ©ng đừng trách má»™t khi ta chỉ còn má»—i má»™t hạ sách này để không còn bị ngÆ°Æ¡i gây thêm phiá»n toái nào nữa. VÄ©nh biệt.
Bị đau nhói ở lưng, Tiểu Quặt lập tức vùng vẩy và kêu thất thanh:
- Sao Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i đê tiện lén hạ thủ ta từ phía sau? A… a…
Lúc vùng vẫy, Tiểu Quặt nào có nhớ đang đứng kỠhẻm vực. Vì thế đành gào bi thảm khi nhận ra nó đang rơi vào hẻm vực.
Có lẻ nỗi kinh hoàng vì bộc phát quá tột độ nên Tiểu Quặt lập tức ngất lịm hôn mê, trước cả khi toàn thân rơi đến tận dưới đáy vực…
Lúc tỉnh lại, vừa nhìn thấy Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, Tiểu Quặt chÆ°a kịp tá» lá»™ ná»—i giận dữ căm phẫn thì đã nghe Äiá»n phgÆ°Æ¡ng lạnh lùng ra lệnh:
- Äi theo ta.
Ra lệnh xong, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ngang nhiên xoay ngÆ°á»i bÆ°á»›c Ä‘i, tợ hồ biết chắc thế thế nào Tiểu Quặt cÅ©ng tuân lệnh và không thể không bÆ°á»›c Ä‘i theo hắn.
Mà đúng nhÆ° thế thật, Tiểu Quặt đã ngay lập tức đứng bật dậy và Ä‘i theo Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, lòng hí há»­ng mừng vì tin chắc rằng sở dÄ© Äiá»n PhÆ°Æ¡ng có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế ắt là do mụ Trác Bách Hoa tác Ä‘á»™ng. Chỉ có mụ há» Trác vì đến tìm nó, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vậy là không thể không thả Tiểu Quặt ra, dù hậm há»±c nhÆ°ng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng phải đành giao trả nó cho mụ há» Trác.
Tiểu Quặt theo chân Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘i xuyên qua nhiá»u lần thạch Ä‘á»™ng không có bất kỳ má»™t phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng nào nhất định. Và có má»™t đôi lần Tiểu Quặt chỉ muốn lủi ngÆ°á»i lẩn trốn vào má»™t kẹt đá bất kỳ nào đó, hÆ¡n là cứ Ä‘i theo Äiá»n PhÆ°Æ¡ng để cuối cùng vẫn không sao thoát khá»i mụ há» Trác. NhÆ°ng nó lại sợ Äiá»n PhÆ°Æ¡ng phát hiện. Và nếu thế, Tiểu Quặt thà bị rÆ¡i vào tay mụ há» Trác, bất quá chỉ là má»™t lần chết, còn hÆ¡n là mãi mãi bị Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hành hạ Ä‘á»a đày. Bởi đó tiểu Quặt cÅ©ng cố nén nhịn, đành thất thiểu Ä‘i theo Äiá»n PhÆ°Æ¡ng.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng dừng chân ở má»™t thạch thất có địa hình thật kỳ lạ. Vì xung quanh thạch thất, ở từng vách đá khác nhau tùy theo lá»›n nhá» lại có thêm nhiá»u huyệt khẩu Ä‘á»™t nhiên xuyên lõm vào. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lấy tay chỉ vào má»™t trong những huyệt khẩu đó, ra lệnh mà không nhìn ngó gì đến Tiểu Quặt:
- Äây là nÆ¡i tạm ngụ dành cho ngÆ°Æ¡i. Chui vào mau.
Lẽ ra Tiểu Quặt đã lên tiếng há»i là tại sao Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bắt phải chui vào thay vì Ä‘Æ°a luôn nó đến gặp mụ há» Trác. NhÆ°ng Tiểu Quặt lại không há»i, đã vậy còn ngoan ngoãn chui vào.
Chá» khi Tiểu tá»± xoay sở và tìm được má»™t vị thế ngồi ổn định, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng khi đó vẫn đứng chá» bên ngoài bá»—ng bất ngá» bảo nó:
- Ta sẽ Ä‘á»c cho ngÆ°Æ¡i nghe Ä‘oạn khẩu quyết võ công phần ngÆ°Æ¡i. Chỉ khi nào ngÆ°Æ¡i ghi nhá»› và há»c đến làu thông, ta sẽ chỉ tiếp cho ngÆ°Æ¡i cách thức vận dụng khẩu quyết. Hãy chú tâm lắng nghe.
Tuyệt đối không hiểu Äiá»n PhÆ°Æ¡ng sao bá»—ng có thái Ä‘á»™ kỳ quặc này, má»™t lần nữa Tiểu Quặt toan há»i nhÆ°ng lại thôi. Vì nghÄ© hay đây là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng muốn chuá»™c lại lá»—i lầm từng gây cho nó, đành Ä‘iểm chỉ khẩu quyết võ công, nên Tiểu Quặt đành cứ thế lắng nghe và ghi nhận.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại Ä‘oạn khẩu quyết đó đến ba lượt, sau đó lạnh lùng bá» Ä‘i.
Lần này Tiểu Quặt cÅ©ng tá» ra nhẫn nại lạ, cứ ngồi im và không muốn nói gì mặc cho Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘i cứ Ä‘i.
NhÆ°ng khi Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘i thật khuất. Tiểu Quặt lập tức cúi ngÆ°á»i chui ra, sau đó lại chui vào và là chui vào huyệt khẩu khác cạnh đó.
Trong đó quả nhiên có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi, đúng nhÆ° lúc nảy Tiểu Quặt nhá» kịp Ä‘Æ°a mắt nhìn chung quanh nên phát hiện. Tiểu Quặt vui vẻ chạm tay vào ngÆ°á»i đó:
- Này, Nhị Ất phải không? Sao ngÆ°Æ¡i cÅ©ng ở đây? Còn nhận ra ta không? Ta là Äại Giáp đây.
Kẻ đó tuy trạc tuổi Tiểu Quặt và đúng là Nhị Ất nhÆ° Tiểu Quặt vẫn luôn luôn nhận ra. NhÆ°ng khi lên tiếng, Nhị Ất lại tá» thái Ä‘á»™ bình thản và Ä‘iá»m đạm không khác nào nào hạng trung niên. Nhị Ất nhẹ gật đầu:
- Äại Giáp? Biết rồi. Thập Nhân Can gồm đủ mÆ°á»i phÆ°Æ¡ng vị, từ Äại Giáp cho đến Thập Quá»·. Äại Giáp vị đứng đầu nên có phận sá»± lÄ©nh xÆ°á»›ng và chủ trận. Há»— trợ Äại Giáp còn có NhÄ© Ất và Thất Canh. Nếu Äại Giáp bị địch vây hãm, khiến không thể tiếp tục phát Ä‘á»™ng thế trận nhÆ° đã định thì Nhị Ất và Thất Canh phải tùy nghi linh hoạt, thay thế Äại Giáp chủ trì thế trận. Chỉ khi trận thế hoàn toàn bình ổn, không còn lâm vào tình trạng há»—n loạn nữa, thì Tam Bính, NgÅ© Mậu hoặc Bát Tân, Cá»­u Nhâm má»›i được phép lìa trận, lo giải nguy cho Äại Giáp. Trận Thập Nhân Can vì thế sẽ tá»± phát sinh nhiá»u lần biến hóa. Có lúc từ má»™t hóa thành hai hoặc ba nhÆ°ng lợi hại nhất vẫn là trận Thất Tinh bảy phÆ°Æ¡ng vị hợp vá»›i Tam Tài gồm ba nhân vật còn lại trấn giữ ba phÆ°Æ¡ng vị khác. Tuy vậy cÅ©ng không thể xem thÆ°á»ng má»™t khi tình thế bắt buá»™c phải phân khai thành Bát Quái hợp Lưỡng Nghi, Lục Hợp và Tứ TÆ°Æ¡ng, hoặc hai trận NgÅ© Hành má»™t công má»™t thủ. Vì thế…
Nhị Ất sẽ cứ như thế nói mãi nếu như Tiểu Quặt không nhỠhoang mang nôn nóng một lần nữa chạm mạnh tay vào Nhị Ất:
- NgÆ°Æ¡i nói lảm nhảm gì thế? Nhìn mắt ngÆ°Æ¡i ta biết ngay ngÆ°Æ¡i không nhận ra ta. Sao vậy? Hay ngÆ°Æ¡i không là vị thiếu gia, lệnh lang của má»™t đại tÆ°á»›ng quân Ä‘Æ°Æ¡ng triá»u nhÆ° ta từng biết? Hãy mau nói cho ta biết. Hay ngÆ°Æ¡i vì sợ có ngÆ°á»i lẻn nghe nên giả vá» không nhận ra ta?
Bị Tiểu Quặt chạm mạnh, Nhị Ất vì suýt ngã nên quắc mắt nhìn Tiểu Quặt.
Sau đó, chá» Tiểu Quặt dứt lá»i, Nhị Ất nhẹ nhàng lật cổ tay, bình thản gỡ tay Tiểu Quặt ra:
- Khẩu quyết võ công có Ä‘oạn nói vá» cách vận dụng ná»™i lá»±c, hầu đối phó vá»›i tình huống tÆ°Æ¡ng tá»± thế này. Là Ä‘Æ°a chân khí từ Äan Äiá»n lên, cho dẫn lÆ°u qua Tả Nhân mạch, Ä‘Æ°a đến lâm chưởng qua ngõ Kiên TÄ©nh huyệt ở đầu vai bên hữu, thông qua Khúc Trì và phát Ä‘á»™ng thành má»™t kình nhÆ° thế này.
Nhị Ất nói đến đây vụt hất tay, khiến tay Tiểu Quặt Ä‘ang bị Nhị Ất cầm bị run bắn thật mạnh, tiếp đó làm Tiểu Quặt loạng choạng thiếu Ä‘iá»u ngã bật ngữa ra ngoài.
Giận dữ thì ít, hoang mang thì nhiá»u hÆ¡n, Tiểu Quặt lồm cồm ngồi dậy vì toan xông vào trở lại để há»i Nhị Ất cho ra lẽ. Bất chợt mục quang của Tiểu Quặt bắt gặp vóc hình má»™t ngÆ°á»i khác, ở má»™t huyệt khẩu khác.
Lấy làm lạ, Tiểu Quặt đi thật nhanh đến huyệt khẩu đó và thò đầu nhìn vào:
- Ngươi là Lục Kỷ, có phụ thân là một đại phú gia ở Kim Lăng?
Äứa bé ngồi trong huyệt khẩu đó chính là Lục Ká»· đã được Tiểu Quặt nhá»› và gá»i không lầm. Lục Ká»· liá»n mở miệng, nào ngá» lại lảm nhảm nói toàn những lá»i Tiểu Quặt không thể nào hiểu, cÅ©ng nhÆ° Nhị Ất lúc nãy:
- Lục Ká»· là phÆ°Æ¡ng vị luôn được xem là trung chuyển, hoặc biến thành phÆ°Æ¡ng vị cuối cùng cho má»™t trận Lục Hợp, hoặc sẽ là chủ vị cho trận NgÅ© Hành thứ hai. Äể đủ bản lảnh cáng đáng trá»ng trách này ngÆ°á»i đảm nhận phÆ°Æ¡ng vị Lục Ká»· phải luôn ghi nhá»› đúng khẩu quyết sau đây…
Nghe Lục Ká»· Ä‘á»c Ä‘oạn khẩu quyết, Tiểu Quặt sau khi chá» vẫn không thấy dấu hiệu sẽ dừng lá»i, đành thất vá»ng quay Ä‘i.
Càng Ä‘i loanh quanh Tiểu Quặt càng thêm kinh ngạc. Vì ở đây, nếu có mÆ°á»i mấy huyệt khẩu thì hầu hết Ä‘á»u có ngÆ°á»i, má»—i ngÆ°á»i chiếm ngụ má»™t huyệt khẩu và toàn là những đứa bé chỉ trạc mÆ°á»i bốn mÆ°á»i lăm cỡ Tiểu Quặt. Vì thế Tiểu Quặt chợt hiểu. Äây là Thập Nhân Can, có cả Tiểu Quặt trong đó, là thế lá»±c được nhị viện liên minh ngấm ngầm đào luyện, đúng nhÆ° Tiểu Quặt từng nghe Lục Thân mách bảo. Và Ä‘iá»u này có nghÄ©a là Tiểu Quặt sẽ không được giao trả cho mụ Trác Bách Hoa, ngược lại sẽ mãi mãi là má»™t trong Thập Nhân Can Ä‘ang trong thá»i gian đào luyện. Chỉ vì thế, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng khi nãy má»›i căn dặn, bảo Tiểu Quặt ghi nhận và nhá»› đến làu thông phần khẩu quyết được Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘á»c cho nghe.
Giật mình vì cảnh ngá»™ lâm vào, Tiểu Quặt lập tức rắp tâm phải nghÄ© cách tẩu thoát. NhÆ°ng dang loay hoay tìm lối thoát khá»i thạch thất, thì Tiểu Quặt chợt nghe có tiếng ngÆ°á»i từ xa xa mÆ¡ hồ vá»ng đến:
- NgÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ©, liệu sẽ có lúc bá»n ta được thiếu viện chủ cho quay vá» Cá»­u U viện, thay vì cứ lÆ°u mãi tại chốn hoang vu hẻo lánh này. Ngày ngày cung phụng đủ ba bữa vật thá»±c cho lÅ© tiểu quá»· chỉ biết suốt ngày ăn no rồi lại luyện công?
- Lão Äại lại đố kỵ, ganh vá»›i bá»n tiểu quá»· vì được những cao thủ nhÆ° bá»n ta phục dịch? Thế lão Äại không nhá»› thân phận hiện nay của lÅ© tiểu quá»· đối vá»›i bốn viện Cá»­u U là thế nào sao?
- NgÆ°Æ¡i càng nhắc càng khiến ta thêm tức bá»±c. Thá»­ há»i, bá»n ta đã tận trung vá»›i Cá»­u U viện thật ra vì mục đích gì? Cá»› sao viện chủ đối xá»­ không công bằng, thay vì lấy bá»n ta để lập trận Thập Nhân Can, lại chá»n lÅ© tiểu quá»· chÆ°a há» có chút công trạng nào? Hay viện chủ chê bá»n ta vì đã xấp xỉ tam tuần nên tam can khí đảm không thể bằng lÅ© tiểu quá»· chỉ má»›i rá»i vú mẹ?
- Suỵt. Lão Äại đừng quá to tiếng. Äồng thá»i cÅ©ng đừng bao giỠđể lá»™ tâm tÆ° bất bình nhÆ° vậy. Há lẽ lão Äại không ghi nhá»› những gì thiếu viện chủ từng căn dặn, hầu nhỠđó tá»± Ä‘oán ra ẩn ý thật của viện chủ?
- Nhá»› chứ. NhÆ°ng liệu nhá»› thì có ích gì? Huống hồ những gì thiếu viện chủ căn dặn nếu được ta suy nghÄ© thấu đáo thì chỉ toàn là những lá»i cấm Ä‘oán đầy vẻ bất công đối vá»›i bá»n ta. Nào là không được ăn những gì đã được thiếu viện chủ dặn bảo là chỉ dành cho lÅ© tiểu quá»·. Và nhất thiết là không được lẻn nghe những khẩu quyết võ công đã được thiếu viện chủ truyá»n thụ cho lÅ© tiểu quá»·. NgÆ°Æ¡i thấy chÆ°a? Công trạng dẫy đầy nhÆ° bá»n ta vậy mà cho đến nay nào đã được viện chủ Æ°u ái biệt đãi nhÆ° thiếu viện chủ Ä‘ang dốc tâm sức lo cho lÅ© tiểu quá»·?
Sắp có hai nhân vật nhất định là thuá»™c hạ của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘i vào. Tiểu Quặt vì không muốn sá»›m bị lá»™ ý đồ đào ngÅ© nên lập tức chui trở lại huyệt khẩu đã được Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chỉ định cho nó.
Thanh âm của hai nhân vật vang đến càng lúc càng gần:
- Nếu lão Äại xem đây là những Æ°u ái biệt đãi thì ta đố lão đấy, lão có dám ăn thứ vật thá»±c được dành riêng cho lÅ© tiểu quá»· chăng?
- Ngươi đừng hại ta. Vì nhỡ ta ăn, thiếu viện chủ phát hiện thì mạng ta còn gì?
- Äừng vá»™i nói chi chuyện mất mạng, ta chỉ sợ lúc ăn xong, lão Äại vì hóa thành u mê nên kể cả khí bị mất mạng cÅ©ng không đủ nhận thức để biết lão Ä‘ang mất mạng.
- Uý. Sao ngươi dám quả quyết như thế? Chẳng khác nào bảo ta đây là những vật thực dù ngon miệng đẹp mắt nhưng lại được trộn sẵn mê dược?
- Không phải mê dược tầm thÆ°á»ng đâu. Mà là dược vật ngoài diệu dụng làm cho ná»™i lá»±c khổ luyện mau tiến triển còn có thêm tác hại, khiến trong tâm tưởng mãi mãi chỉ biết trung thành vá»›i má»™t chủ nhân mà thôi.
Hai nhân vật đó đã tiến vào thạch thất, má»™t thấp má»™t cao. Nhân vật có dáng ngÆ°á»i thấp đậm Ä‘ang buá»™t miệng:
- Sao ngươi biết?
Nhân vật cao hÆ¡n liá»n bÄ©u môi:
- Ta tá»± Ä‘oán. Và nếu ta Ä‘oán sai, lão Äại thá»­ lắng nghe thì biết, tại sao lÅ© tiểu quá»· kia dù còn nhá», Ä‘ang tuổi hiếu Ä‘á»™ng, lại cứ chịu ngoan ngoãn ngồi yên chá»— đã được chỉ định cho chúng, đồng thá»i còn luôn miệng lảm nhảm, nhÆ° thể chúng không còn biết gì hÆ¡n ngoài những gì thiếu viện chủ ra lệnh, sai bá»n chúng thá»±c hiện?
Tiểu Quặt nghe đến đây vừa rúng lòng vừa vỡ lẽ. Thảo nào bá»n Nhị Ất Ä‘á»u có chung những trạng thái hoàn toàn giống nhau và Ä‘á»u không nhận ra Tiểu Quắt.
NhÆ°ng tâm trạng rúng Ä‘á»™ng này của Tiểu Quặt không chỉ dừng ở đấy. Trái lại bá»—ng được tăng lên bá»™i phần kể từ lúc Tiểu Quặt chợt nghe có tiếng ngÆ°á»i cÆ°á»i lạnh vang vào. NgÆ°á»i đó là Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, và Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vẫn cÆ°á»i cho dù đã hiện thân ngay trÆ°á»›c mặt hai nhân vật ná».
Thấy Äiá»n PhÆ°Æ¡ng, hai nhân vật ná» sợ hãi tá»± bÆ°á»›c lùi lại:
- Thiếu viện chủ?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lạnh lùng tiến lên theo từng bÆ°á»›c lùi của hai nhân vật ná»:
- Bá»n ngÆ°Æ¡i vừa nói vá»›i nhau những gì? Bất bình vì không được dành nhiá»u Æ°u ái nhÆ° những tiểu tá»­ kia? Äúng không?
Gã cao cao run rẩy:
- Äấy là lão Äại… không phải không phải hạ nhân.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c ác nhìn gã thấp:
- NgÆ°Æ¡i bất bình vì bị đối xá»­ bất công? Äược, ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i mãn nguyện. Ä‚n Ä‘i. Hãy ăn những gì ngÆ°Æ¡i thích và Ä‘ang được ngÆ°Æ¡i mang vào cho lÅ© tiểu tá»­ kia.
Gã thấp giật thót ngÆ°á»i, vô tình làm rÆ¡i loãng xoãng toàn bá»™ những vật thá»±c vốn được gã lá» má» mang trên tay:
- Thuộc hạ… thuộc hạ… Mong thiếu viện chủ tha mạng.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng quắc mắt:
- Sao thế? Sao ngươi không dám ăn? Lại còn để rơi nữa? Sao vậy?
- Vì hắn bảo… hắn bảo trong vật thực có trộn dược vật.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°a ánh mắt sắc lạnh nhìn gã cao:
- Sao ngươi biết trong thức ăn có trộn dược vật? Ai đã tiết lộ cho ngươi?
Gã cao cũng tự làm rơi toàn bộ những thức ăn gã mang theo:
- Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ tự đoán. Xin… xin thiếu viện chủ rộng dung.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chợt thở dài:
- Äược. Ta sẽ tha. NhÆ°ng là tha cho bá»n ngÆ°Æ¡i được toàn mạng ở kiếp sau. Còn kiếp này thì…
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng nhÆ° Ä‘á»™c xà lao Ä‘i, chá»™p nhanh hai tay vào đầu của hai gã cao thấp:
- Có chạy cũng không thoát. Chết…
Hai gã thấp cao bị uổng tử, chỉ có thể bật ra loạt gào bi thảm cuối cùng:
- A… a…
- A… a…
Hạ thủ xong hai mạng, Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vừa vất hai thi thể vào má»™t xó, chợt giật mình bật quát:
- Ai?
Lão Tống, sÆ° phụ của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng xuất hiện nhẹ nhàng nhÆ° bóng u linh:
- Ta. NgÆ°Æ¡i lại hạ sát thêm thuá»™c hạ? Nếu ngÆ°Æ¡i vẫn lối xá»­ sá»± này kéo dài, thứ nhất, bổn viện sẽ chẳng còn ai để sai khiến, thứ hai, bổn viện nếu muốn thu nhận thêm cÅ©ng không ai đủ đảm lược đầu nhập cho dù lá»i hứa sẽ hậu thưởng và trá»ng dụng vẫn còn đủ ma lá»±c hấp dẫn.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng sợ hãi cúi đầu và vá»™i vàng biện minh:
- Nhưng hai gã này không chỉ vô dụng mà còn tự phát giác, đã biết đồ nhi tuân lệnh sư phụ trộn dược vật vào thức ăn.
Tống lão Ä‘i quanh thạch thất, đến má»—i huyệt khẩu Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt nhìn vào.
- Äây là thuá»™c hạ, hầu hết Ä‘á»u là hạng do bất tài vô dụng. Chúng phát giác chuyện đó thì đã sao? Bất quá ngÆ°Æ¡i chỉ xá»­ phạt chúng là đủ, nặng hÆ¡n thì cứ cho chúng má»™t liá»u Thất Hồn Tán. Chúng càng u mê càng dá»… cho ngÆ°Æ¡i sai khiến. Thêm má»™t Ä‘iá»u lợi hại nữa là bổn viện vẫn còn ngÆ°á»i không phải tốn kém ngân lượng cho việc thu nhận cÅ©ng là hạng ngÆ°á»i vô dụng bù vào kẻ vô dụng bị ngÆ°Æ¡i sát hại. Còn lÅ© này thì sao? Vẫn ngoan ngoãn và không có gì bất bình thÆ°á»ng xảy ra chứ?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cập rập Ä‘i theo sau hầu sÆ° phụ:
- Äồ nhi cÅ©ng muốn phạt nhẹ thôi. NhÆ°ng chúng cứ nhÆ° đã tận số, há»… nghe Ä‘á»™ng là quay ngÆ°á»i tháo chạy. Ngữ nhÆ° thế nếu không diệt ngay, mai hậu cÅ©ng phản, trở thành há»a tâm phúc khó lÆ°á»ng. Riêng lÅ© tiểu quá»· này, dược vật do sÆ° phụ mô phá»ng theo Thất Hồn Tán của mụ há» Trác, vừa chế luyện ra nhiá»u vừa gia tăng thêm liá»u lượng quả nhiên có hiệu dụng phi thÆ°á»ng. Có thể quả quyết, chỉ không đầy ná»­a năm, chúng sẽ là lÅ© thuá»™c hạ đắc lá»±c đầu tiên của bổn viện. Tuy bản lãnh chÆ°a đủ lợi hại nhÆ°ng quyết không thể kém những kẻ vô dụng đã bị đồ nhi lỡ tay sát hại.
Lão Tống dừng chân ở huyệt khẩu của Lục Kỷ ngồi:
- Ta cÅ©ng mong được nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói không phải vì chúng sá»›m trở thành má»™t thế lá»±c cá»±c kỳ lợi hại nhÆ° ta chỠđợi, mà là vì ngÆ°Æ¡i sẽ không do bản tánh háo sát để tiếp tục tiêu diệt dần những thuá»™c hạ bị ngÆ°Æ¡i cho là vô dụng bằng không nếu ngÆ°Æ¡i cứ mãi thế này ắt chẳng mấy chốc sẽ có cảm nhận giết ngÆ°á»i là Ä‘iá»u vui thú. Khi đó, có lẽ chỉ để tiêu khiển thôi, ngÆ°Æ¡i càng giết ngÆ°á»i càng tá»± biến thành VÆ°u Ma Tá»­ và không sá»›m thì muá»™n cÅ©ng trở thành đại công địch võ lâm. Mà sao tiểu oa nhi này không lặng lẽ toạ công, trái lại cứ mãi lảm nhảm?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chui ngÆ°á»i vào, vá»— mấy loạt lên cÆ¡ thể Lục Ká»·:
- Äồ nhi mấy ngày qua chÆ°a há» phát hiện chuyện nhÆ° thế này xảy ra. SÆ° phụ bảo, có thể do sá»­ dụng dược vật kéo dài nhiá»u ngày nên sinh ra nhÆ° vậy?
Tống lão trầm ngâm:
- Y đã thôi lảm nhảm. Riêng nhận định của ngươi vừa rồi, cứ để ta suy nghĩ lại. Và nếu ngươi còn phát hiện nữa y vẫn tiếp tục lảm nhảm, có lẽ tốt nhất cứ loại bỠy. Thà kiếm một tiểu oa nhi khác thay thế vào hơn là lưu giữ mãi một kẻ trước sau gì cũng biến thành phế vật.
Tiểu Quặt chấn động. Vừa lúc đó lão Tống đi ngang qua huyệt khẩu có Tiểu Quặt ở bên trong. Lão lập tức dừng lại:
- Y thì sao?
Tiểu Quặt đành nhắm mắt ngồi yên, bắt chÆ°á»›c giống hệt trạng thái của lÅ© Nhị Ất đã lần lượt nhìn thấy Tiểu Quặt còn thầm kinh hoảng khi nghe Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bẩm báo vá»›i sÆ° phụ bằng giá»ng hả hê:
- Vì y có lá»›p da thịt săn chắc khác thÆ°á»ng nên ba ngày qua dù có cho y phục dược vật nhÆ°ng đồ nhi cÅ©ng chỉ dám giải khai huyệt đạo cho y sáng nay. CÅ©ng may dược vật vẫn có kiến hiệu, y hoàn toàn ngoan ngoãn, mặc tình đồ nhi sai khiến.
- NgÆ°Æ¡i từng bảo dù quật bao nhiêu chưởng, y ngoài việc thổ huyết kỳ dÆ° Ä‘á»u bình an vô sá»±?
Có tiếng Äiá»n PhÆ°Æ¡ng xoa hai tay vào nhau:
- Äể đồ nhi gá»i y bÆ°á»›c ra, thá»­ quật năm bảy chưởng cho sÆ° phụ mục kích.
- Äủ rồi. May còn có ta ở đây mà ngÆ°Æ¡i vẫn chứng nào tật nấy, cứ ngứa ngáy tay chân muốn sát nhân hại mạng. Bá» Ä‘i. Kẻo sau này, vì ngÆ°Æ¡i tá»± chuốc há»a bằng cách trở thành công địch võ lâm, nên không thể trách ta buá»™c phải đứng vá» phía công đạo, diệt trừ ngÆ°Æ¡i nhÆ° bao kẻ thù khác từng bị ta dùng mÆ°u này chÆ°á»›c kia tiêu diệt. NhÆ°ng còn chuyện ngÆ°Æ¡i dùng lợi khí lẻn hạ sát y bất thành thì sao? Có chuyện đó thật không?
Giá»ng của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tá» ra bất phục:
- Äồ nhi tin quyết thế nào y cÅ©ng được cao nhân chỉ Ä‘iểm cho cách luyện Kim CÆ°Æ¡ng Bất Hoại Thân. Nếu không phải thế, đồ nhi có mang sẵn thanh tiểu Ä‘ao đây, sÆ° phụ muốn rạch vào y chá»— nào cÅ©ng được, ắt sẽ thừa nhận da thịt y đã vào loại Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nhập.
- Hừ. Ngươi bảo muốn luyện Kim Cương Bất Hoại Thân dễ lắm sao? Huống hồ y chỉ là đứa bé, chưa được bao nhiêu tuổi đầu. Thật khó tin.
- Thoạt tiên đồ nhi cÅ©ng không dám tin. NhÆ°ng hôm đó, sau khi nhanh chân chạy thoát, không để má»i ngÆ°á»i có chút hoài nghi nào vá» việc đồ nhi tuân lệnh sÆ° phụ chôn há»a dược để phá huá»· Giao Thiên Ä‘á»™ng hầu diệt bá»›t nguyên khí và cao thủ của các phái, đồ nhi cÅ©ng bắt giữ y Ä‘em theo. Và đồ nhi đã nhân lúc y còn bị chế ngá»± huyệt lão, có thá»­ đâm thêm vài nhát vào nhiá»u chá»— khác nhau. Hóa ra ngoại trừ khuôn mặt, kỳ dÆ° toàn thân y chá»— nào cÅ©ng vậy, không há» bị lợi khí xuyên thủng.
Lão Tống chợt hắng giá»ng:
- Lẽ ra ngÆ°Æ¡i nên hủy hoại toàn bá»™ diện mạo của y, thay vì chỉ thá»­ vạch má»™t vệt quá nhá», không đủ làm biến đổi diện mạo, khiến sau này má»i ngÆ°á»i vẫn nhận ra y chính là tiểu oa nhi từng hô hoán, cáo giác chuyện ngÆ°Æ¡i ngấm ngầm thá»±c hiện mÆ°u đồ bất lợi cho các phái hôm đó. NhÆ°ng dù sao thì má»i chuyện cho đến bây giá» vẫn vô ngại. DÆ°á»ng nhÆ° chẳng má»™t ai hay biết việc hành sá»± bất thành đó của ngÆ°Æ¡i.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chép miệng, vẻ nuối tiếc:
- Nếu có ai hay biết, kẻ đó chỉ có thể là mụ hỠTrác.
- NgÆ°Æ¡i yên tâm. Từ hôm đó đến nay, ta cố tình không quay lại đây là để cật lá»±c dò la Ä‘á»™ng tÄ©nh, có thể bảo, mÆ°á»i phần đến chín mụ õng ẹo đó ắt hẳn đã bị chôn sống trong Giao Thiên Ä‘á»™ng. Vì suốt ba ngày qua, hôm nay là ngày thứ tÆ° liên tiếp, vẫn chÆ°a ai thấy bóng dáng mụ xuất hiện.
Bá»—ng có má»™t bàn tay chá»™p vào tay của Tiểu Quặt. Sau đó ở cánh tay của Tiểu Quặt có má»™t vật cứng nhá»n chạm vào, kéo thành má»™t vệt dài, kèm theo là tiếng kêu xuýt xoa của chính lão há» Tống:
- NgÆ°Æ¡i nói quả không sai, lá»±c ta đâm vào nào phải kém, vậy mà tay của y vẫn nguyên vẹn. Chỉ bị má»™t vết hằn sâu nhÆ°ng rồi từ từ biến mất. Nhất định y ngay từ nhá» có lẽ đã được cao nhân hoặc do chính thân sinh phụ mẫu ngấm ngầm Ä‘iểm hóa và truyá»n cho y má»™t loại công phu nào đấy thật thượng thừa. Nếu vậy, đây quả là dịp may hiếm có, ta sẽ liệu cách, quyết đào luyện y trở thành má»™t thủ hạ tâm phúc, bản lãnh tuyệt đại cao minh. Quả là trá»i có ý giúp Tống Thanh Äạt ta. Ha ha…
Nhân lúc há» Tống cÆ°á»i, có má»™t Ä‘iá»u nếu vừa xuất hiện làm cho Tiểu Quặt phân vân thì ngay lúc này Tiểu Quặt chợt nảy ý hay, có thể giúp Tiểu Quặt chẳng há» bị sÆ° đồ há» Tống nghi ngá». Vì thế, Tiểu Quặt thật nhẹ nhàng, vừa mở mắt nhìn vừa lật cổ tay chá»™p vào tay lão Tống.
- Trong khẩu quyết võ công có một đoạn nói vỠcách vận dụng nội lực, hầu đối phó với tình huống tương tự như thế này.
Lẽ ra Tiểu Quặt cứ nhÆ° thế Ä‘á»c đúng nhÆ° phản ứng của Nhị Ất lúc nãy bị chính Tiểu Quặt chạm vào. NhÆ°ng vừa vặn lúc đó lão há» Tống lại bất thần thu tay vá»:
- NgÆ°Æ¡i bắt đầu truyá»n thụ khẩu quyết Cá»­u U Tàn Hồn tâm pháp cho y từ lúc nào?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng có sắc mặt ngạc nhiên tÆ°Æ¡ng tá»± sắc mặt lão há» Tống vừa có:
- Chỉ mới sáng nay thôi. Thật không ngỠy là kẻ có sẵn tư chất thông tuệ. Tuy chưa được đồ nhi chỉ điểm cách vận dụng y vẫn một mình tự lĩnh hội và lập tức có phản ứng đúng theo khẩu quyết.
Lão Tống giương mắt dò xét Tiểu Quặt:
- CÅ©ng có thể đấy chính là phản ứng tá»± phát, xuất xứ từ công phu thượng thừa y đã được đào huyệt từ nhá». NgÆ°Æ¡i mau gá»i y bÆ°á»›c ra cho ta xem.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng lạnh giá»ng gá»i Tiểu Quặt:
- Mau ra đây.
Tiểu Quặt vừa bÆ°á»›c ra liá»n nghe lão há» Tống bảo Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- NgÆ°Æ¡i mau chỉ y cách tá»a công. Sau đó, khi y đã bắt đầu, ngÆ°Æ¡i hãy cùng y thá»­ đấu ná»™i lá»±c. Có thể qua đó sẽ phát hiện y đã có sẵn ná»™i lá»±c hay không? Và nếu có thì được bao nhiêu năm công phu tu vi hoả hầu.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng ấn Tiểu Quặt ngồi phệt xuống, sau đó tá»± chỉ cho Tiểu Quặt tÆ° thế tá»a công. Äiá»n PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng ngồi tÆ°Æ¡ng tá»±, nhÆ°ng diện đối diện vá»›i Tiểu Quặt. Và khi đôi bàn tay của Tiểu Quặt vừa áp chạm thẳng vào đôi tay của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng thì từ tay của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng liá»n xuất hiện hai luồng nhiệt khí cùng má»™t lúc xuyên thấu qua đôi tay Tiểu Quặt, xông xồng xá»™c vào khắp ngÆ°á»i nó, làm cho Tiểu Quặt chợt giật nảy lên suýt ngã.
Lão Tống vội kêu:
- Từ từ thôi. Cách ngươi hành động có khác gì đẩy y vào tử địa?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng hoang mang thu tay vá»:
- SÆ° phụ. Äan Äiá»n huyệt của y hoàn toàn trống rá»—ng. Giống nhÆ° má»™t kẽ chÆ°a há» luyện võ công bao giá».
Lão Tống cau mặt:
- Ngươi thử xem lại toàn bộ kinh mạch của y xem.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng liá»n lấy tay mò chạm vào toàn bá»™ kinh mạch của Tiểu Quặt
- Äúng là không có võ công
Lão Tống cau mặt nhiá»u hÆ¡n:
- Lần này hãy truyá»n cho y má»™t ít chân nguyên ná»™i lá»±c. Sau đó giúp y Ä‘Æ°a chân nguyên ná»™i lá»±c Ä‘i khắp các kinh mạch xem sao?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tuân lệnh và lập tức ở quanh vùng dÆ°Æ¡i rốn của Tiểu Quặt xuất hiện má»™t quả cầu ấm nóng cứ xoay tròn mãi nói đó. NhÆ°ng chỉ má»™t lúc sau Äiá»n PhÆ°Æ¡ng kêu la thất thanh.
- Thật là quái lạ!
Lão Tống giật mình:
- Sao?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng bối rối tá»™t Ä‘á»™ vá»™i thu tay vá»:
- Má»i lối để dẫn lÆ°u chân khí xuất phát từ đại huyệt Äan Äiá»n của y dÆ°á»ng nhÆ° đã được cố ý bức chế, phong tá»a bởi má»™t dị nhân nào đó. Äồ nhi không thể giúp y vận hành chân nguyên ná»™i lá»±c.
Lão Tống vá»™i ngồi xuống thế vào chá»— của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng vừa tá»± đứng lên:
- Nếu muốn đào luyện má»™t cao thủ từ nhá» thì thông thÆ°á»ng ai cÅ©ng phải để ngá» chứ không ai lại phong tá»a hết má»i lối vận hành công phu nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa nói. Hay là y từ khi lá»t lòng đã bị bẩm sinh kinh mạch bất túc? NhÆ°ng bù lại y đã có được tấm thân y nhÆ° đã luyện được Kim CÆ°Æ¡ng Bất Hoại?
Äang khi tá»± há»i nhÆ° thế thì lão há» Tống cÅ©ng đã trút vào ná»™i thể của Tiểu Quặt má»™t ít chân nguyện ná»™i lá»±c, và cÅ©ng nhÆ° Äiá»n PhÆ°Æ¡ng khi nãy lão há» Tống cÅ©ng giật mình thu tay vá».
- Quả nhiên là thế. Có thể nói đại huyệt Äan Äiá»n của hắn cứ nhÆ° là bị cô lập hoàn toàn và không có liên quan gì đến nhị thông mạch Nhâm và Äốc. Quả là khác ngÆ°á»i.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng chợt bÄ©u môi nhìn Tiếu Quặt:
- Hoặc y khác ngÆ°á»i hoặc y bẩm sinh đã là quái nhân.
Lão Tống cũng từ từ đứng lên:
- Ngươi bảo thân sinh phụ mẫu y là ai?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng đáp:
- SÆ° phụ đừng có nghÄ© là phụ mẫu y từng là cao nhân ẩn thế. Trái lại phụ thân y là DÆ°Æ¡ng Bân má»™t đạo tặc bản lãnh tầm thÆ°á»ng, nghe bảo là đã bá» mạng trong má»™t lần cÆ°á»›p đất không thành. Còn thân mẫu của y là thân tá»· của phu nhân trang chủ há» Kim. Mẫu thân y không há» biết võ công lại còn tá»± quyên sinh sau khi biết trao thân nhầm phải hạng chẳng ra gì. Vì thế kể từ đấy cho đến lúc gần đây y may mắn được há» Kim cÆ°u mang. Sau khi biết nhị viện liên minh cần đào tạo luyện Thập Nhân Can. Há» Kim liá»n trao y cho ngÆ°á»i của Thiên La viện. Vừa trút gắnh nợ đã trót mang và khi há» Kim trao y cho ngÆ°á»i của Thiên La viện cÅ©ng là má»™t cách lập công vá»›i Thiên La viện.
Tiểu Quặt chợt hộc lên một tiếng hai mắt nhân đó cũng long lên vì giận dữ.
Phát hiện có diễn biến lạ lão hỠTống lập tức điểm huyệt của Tiểu Quặt:
- Sao lại thế? DÆ°á»ng nhÆ° đến lúc này ta vừa truyá»n cho y má»™t chút chân nguyên ná»™i lá»±c thì đã làm cho y phản ứng?
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng tiến đến kế bên Tiểu Quặt :
- Hoặc đúng như sư phụ nói hoặc là y vì chưa hoàn toàn u mê nên khi nghe đồ nhi nói xúc phạm vỠthân phụ thân mẫu hắn nên mới có phản ứng thế.
Lão hỠTống xem lại khắp các kinh mạch của Tiểu Quặt rồi nói:
- Ná»™i khí Ä‘ang quay cuồng đảo lá»™n trong ná»™i huyệt Äan Äiá»n của y. Tuyệt đối không phải vì nguyên nhân nhÆ° ngÆ°Æ¡i vừa hàm hồ đóan.
Äiá»n PhÆ°Æ¡ng gượng cÆ°á»i:
- Sao sư phụ không để đồ nhi dò xét hư thực? Y rất giảo quyệt, đồ nhi từng biết rất rõ vỠy.
Lão há» Tống cÆ°á»i lạt:
- NgÆ°Æ¡i lại muốn sát hại y để thá»a mãn tính hiếu sát của ngÆ°Æ¡i? Mau lui ra và đừng bao giá» lập lại những hành vi có thể dẫn ngÆ°Æ¡i đến chá»— tá»± hủy há»ai, khiến bao kỳ vá»ng ta dành cho ngÆ°Æ¡i cÅ©ng tan theo bá»t bể. Äồng thá»i kể từ nay việc đào luyện y cÅ©ng do đích thân ta ra tay lo liệu.
Chợt có tiếng của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng kêu thất thanh từ ngoài vá»ng vào:
- A…
Lão há» Tống Ä‘ang lúc tá»± giải khai huyệt đạo cho Tiểu Quặt nghe thế liá»n nói:
- Ngươi đừng giở trò với ta. Ai khác thì không biết chứ với ngươi thì ta rất rõ.
Äáp lại lá»i lão là tiếng kêu càng lúc càng Ä‘au Ä‘á»›n của Äiá»n PhÆ°Æ¡ng:
- A… sư phụ… sư phụ…
Lão giật mình đứng lên:
- Không lẽ lại có ngÆ°á»i to gan dám tìm đến đây gây náo lá»an? Ai?
Äến lúc này má»›i có má»™t thanh âm đáp lại thật minh bạch:
- Muội tuy không to gan nhưng không lẽ không thể đến vấn an Tống huynh được chăng?
Lão biến sắc vá»™i khom ngÆ°á»i cắp Tiểu Quặt lên và phi thân phóng vút ra ngoài.
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
lia lavienche, òåëåôîííûé
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™