Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 16: Nhân vật chính chết
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Nhưng mà, ngay khi Diệp Tưởng ôm quyết tâm liều mạng, thậm chí ngay cả tình huống xấu nhất hắn cũng đã nghĩ tới, cảnh tưởng kịch bản lại chuyển sang một phân cảnh khác. Hiện tại, biến thành tình tiết phát sinh bên phía nhân vật nam chính La Hạo Sinh.
Yêu cầu về bãi tha ma đã dừng ở đây.
Những người khác tự nhiên cũng biết điều này, nên lần này sự tình tuy hơi đột ngột, nhưng vẫn nằm trong dự kiến của mọi người. Dù sao La Hạo Sinh cũng là nhân vật chính, tình tiết của phim kinh dị tự nhiên phải tập trung trong người hắn.
Như vậy... La Hạo Sinh chỉ cần không chết, những vai phụ như họ tự nhiên không cần phải làm gì. Đây là điều khó tránh của những nhân vật phụ, điều này rất khó thay đổi.
Mà bây giờ đang trong giai đoạn tình tiết bị bỏ trống, nói gì hay làm gì chỉ cần về cơ bản hợp logic với hành vi tính cách của nhân vật sẽ không bị cho là ng.
Như vậy, có nên đứng ở đây chờ một lát hay không? Có khi chờ một lát nhân vật chính sẽ chạy tới tụ hợp với bọn họ. Có nhân vật chính ở đây, khả năng sống sót sẽ được bảo đảm.Ngược lại, một thân một mình mình đi tìm cái bãi tha ma kia trở nên cực kỳ nguy hiểm.
- Mọi ngươi... Có ai nhớ rõ đường đi thế nào không?
Diệp Tưởng dò hỏi.
Giang Nghị gãi gãi đầu rồi cuối cùng lắc đầu nói:
- Cái này... Tôi không nhớ rõ lắm. Phải đi thế nào đây?
Một giờ... Vừa rồi đi đường cũng chỉ mất có 15 phút. Thời gian vẫn còn đến bốn mươi lăm phút...
Huống chi, hiện tại cũng không biết đường đi tới bãi tha ma đó thế nào. Nhưng chắc hẳn nó cũng nằm không xa.
Đi... Hay không đi?
Cùng lúc đó, La Hạo Sinh cùng đi với hai hành khách trong xe, Lục Nguyên và Lâm Du. Hai người kia cũng là một cặp tình nhân cùng nhau đi du lịch.
La Hạo Sinh, cũng chính là Dương Hà, lúc này đang dựa theo kịch bản yêu cầu đi theo sau hai người kia. Trên đường đi, ba người không ngừng đàm luận .
Lục Nguyên hỏi:
- Anh chắc hẳn cũng có cảm giác mọi thứ như bị trúng tà đúng không?
- Phải... Tuy rằng tôi cho rằng trong thế giới này chắc hẳn là không có ma quỷ, nhưng mà trải qua một loạt sự kiện như vừa rồi khiến tôi không còn tin chắc vào suy nghĩ đó. Tôi nhớ rõ hai người trước đó chắc cũng cùng mấy người nữa đi xung quanh tìm kiếm Lưu An, sao chỉ còn hai người thôi vậy. Những người khác đâu?
- Bọn họ... chết rồi.
Lục Nguyên hít sâu một hơi.
- Chết... chết cả rồi...
- Sao, chết như thế nào...
- Bọn họ, toàn thân là máu.
Lâm Du nắm chặt lấy tay của Lục Nguyên rồi nghiêng mặt nhìn Dương Hà lẩm bẩm:
- Tôi không muốn nghĩ lại chuyện đó nữa. Không muốn tiếp tục nghĩ tới nữa...
Dương Hà gật đầu, tiếp tục nói:
- Nói tóm lại, chúng ta trước hết nghĩ cách chống đỡ đến hừng đông. Tôi muốn đi tìm mấy người bạn của tôi.
- Người bạn gái thân nhất của tôi cũng đã chết, những người cùng đi cũng tách khỏi chúng tôi, cũng không biết bọn họ còn sống hay chết rồi. Trong ngọn núi này khẳng định đang ẩn dấu một thứ gì đó rất đáng sợ. Nhất định là như vậy!
Lúc này, Lâm Du bắt đầu khóc nức nở. Mà Lục Nguyên ở bên cạnh an ủi người yêu.
Đường núi tương đối khó đi, đi một hồi lại thêm một hồi nữa, địa hình xung quanh vô cùng không bằng phẳng, hơn nữa trong rừng cây chia ra không ít lối rẽ. Trong mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, khắp nơi là đá được xếp lổn nhổn. Bởi vì cứ đi liên tục, đến đế giày cũng bị rách.
Tương đối mà nói, Dương Hà đã có kinh nghiệm tham gia ba bộ phim kinh dị cho nên tố chất tâm lý của hắn đương nhiên cũng rất tốt. Hắn biết, lúc khủng bố tiến đến, càng là lúc nguy cấp, lại càng cần phải tỉnh táo.
Lo sợ chỉ khiến bản thân mất đi năng lực phán đoán, cuối cùng đẩy nhanh thời gian tử vong. Chỉ có trong đầu lúc nào cũng giữ được bình tĩnh, mới có thể thấy rõ ràng vấn đề. Đối với hắn mà nói, trước mắt kịch bản chắc hẳn tạm thời vẫn chưa để hắn chết. Màn thứ hai bởi vì kịch bản không bị khống chế dẫn đến hỗn loạn, nhưng hiện tại đã bước vào màn thứ ba cũng chính là màn cuối cùng, tất cả mọi thứ sẽ một lần nữa dựa theo kịch bản tiếp tục phát triển, như vậy, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì.
Đúng vậy... sẽ không tiếp tục có vấn đề ...
- Tôi rất hối hận...
Lúc này, lời thoại của Lục Nguyên phá ngang mạch suy nghĩ của hắn.
- Tôi cũng không nghĩ đến chuyến đi du lịch lần này lại gặp phải chuyện như vậy. Lúc đó, công ty du lịch rõ ràng còn luôn mồm giới thiệu tour du lịch này, còn nói nếu như tổ chức thành một nhóm du khách sẽ tiện hơn rất nhiều, cho nên chúng tôi mới...
Lúc này, trong đầu Dương Hà xuất hiện lời kịch mới. Hắn vội vã tiếp lời:
- Phải, tour du lịch này do tôi và bạn gái cùng nhau quyết định ... Nhưng mà bây giờ cô ấy cũng...
Dương Hà liên tục thở dài, tiếp tục đọc lời thoại mới:
- Sớm biết như vậy tôi đã không tham giá rẻ. Lúc ấy tôi và bạn gái xem trên trang web về du lịch đọc được giới thiệu về tour du lịch này, thấy giá cũng vừa phải, lại có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp tự nhiên, khiến cho lúc ấy rất thích. Cho nên, tôi mới mau chóng lên mạng đặt vé trước cho tour du lịch này...
- À, chúng tôi cũng đặt mua trên mạng.
Lục Nguyên tiếp lời:
- Không ngờ mọi chuyện lại trở thành thế này...
Mà lúc này, ở một nơi khác...
- Chúng ta đi!
Diệp Tưởng cuối cùng vẫn quyết định đi tìm cái bãi tha ma đó. Nếu tiếp tục ngồi chờ chết chẳng ai biết sẽ phát sinh chuyện gì sau đó. Cho dù là gặp nhân vật chính rồi cùng nhau đi chung, có thật sự đảm bảo sẽ không phải chết không?
Nói chơi sao! Trong phim kinh dị số nhân vật phụ chết dù cho đang ở bên cạnh nhân vật chính còn ít hay sao? Lại nói nhân vật chính có chắc nhất định sẽ hành động theo kịch bản? Hắn nói không chừng sẽ sử dụng vé chuộc cái chết để một mình hành động!
Một khi đã như vậy, không bằng, đi trước nhân vật chính một bước, lợi dụng này khoảng thời gian kịch bản bỏ trống, tìm đến cái bãi tha ma mà rất có thể là nguyên nhân của mọi chuyện, xem cái gọi là "vật dơ bẩn" rốt cục là cái gì!
Nơi đó đã ở rất gần. Kịch bản cũng đã nói như vậy chắc cũng không sai. Tuy rằng nói là “rất gần”, cũng không biết rốt cuộc gần được bao nhiêu, nhưng là hắn tin tưởng hẳn là có thể tìm được!
- Hạ Vân!
Trương Niệm Chu vội vàng giữ tay hắn,sợ hãi hỏi :
- Bay giờ trời tối như vậy, ta, chúng ta hay là nghỉ chân một lát rồi mới đi tiếp có được không?
Còn bốn mươi phút nữa là hết phim!
Bốn mươi phút!
Khoảng thời gian đó có thể phát sinh rất nhiều chuyện!
Nhưng mà Diệp Tưởng lại không hề để ý đến. Đối hắn mà nói, cho dù sẽ bị trừ vé chuộc cái chết, hắn vẫn muốn đánh cuộc một phen! Chờ chết có gì khác với ngồi chờ chết chứ? Hắn tuyệt đối không tin kịch bản sẽ an bài cho hắn sống sót. Phải biết, hắn ngay tại màn thứ hai đã phải chết! Huống chi, ngay cả nhân vật chính như La Hạo Sinh có thể sống sót hay không cũng còn là một câu hỏi lớn! Thêm vào đó, hiện tại mới chỉ là giai đoạn không có tình tiết, cũng không đồng nghĩa với việc nhân vật Hạ Vân này sẽ dừng chân đứng lại. Nói không chừng, đợi một lát nữa đến lượt tình tiết của bọn họ, yêu cầu họ đi vào bãi tha ma. Khi đó vé chuộc cái chết cũng không bị trừ!
Trong mặt Trương Niệm Chu lúc này khi đỏ khi trắng, mà Giang Ấu Lâm tựa hồ cũng đang trầm ngân suy nghĩ. Về phần Trương Đức Khôn lại là nhíu mày nói:
- Tóm lại có đi hay không?
Giang Ấu Lâm nhìn kỹ thần sắc kiên định trong gương mặt Diệp Tưởng tựa như muốn tìm hiểu xem do đâu mà hắn có vẻ tự tin như vậy. Đáng tiếc là, giữa các diễn viên không cho phép trao đổi các tin tức có liên quan đến « Rạp chiếu phim địa ngục ». Bọn họ phải hoàn toàn hoà nhập vào mỗi một nhân vật,cố gắng sống sót trong phim kinh dị. Mà thân phận hiện tại của nàng là nhân vật nữ thứ chính, mà loại thân phận này trong phim kinh dị cũng không bảm đảm khả năng sống sót của diễn viên.
- Được rồi.
Giang Ấu Lâm cuối cùng hạ quyết tâm :
- Niệm Chu, cậu cũng thấy rồi đó. Mục tiểu thư rõ ràng đã chết, nhưng lại xuất hiện trước mặt mặt cậu. Thế giới này chỉ sợ thực sự có quỷ tồn tại. Chúng ta... nhất định phải tìm đến cái kia bãi tha ma để tìm cho ra nguồn gốc của bí ẩn lần này!
Nháy mắt 15 phút đã trôi qua.
Rất nhanh, trước mắt Dương Hà hay cũng là nói La Hạo Sinh xuất hiện chiếc xe khách.
Mà xung quanh xe khách, đang tụ tập năm sáu hành khách khác.
Dương Hà chạy nhanh tới. Trong năm sáu người này, hắn đều có có ấn tượng. Trong đó một có một người phụ nữ mặc quần áo màu tím mà hắn cũng trao đổi với cô ta mấy câu.
Lúc này đã xuất hiện hành vi và lời kịch của hắn. Hắn vội vàng căn cứ theo yêu cầu chạy tới trước mặt người phụ nữ mặc áo màu tím, hỏi:
- Mạc tiểu thư! Sao lại như vậy? Những người khác đâu rồi?
- Chết rồi!
Sắc mặt của Mạc tiểu thư lúc này trở nên tái xanh vì sợ hãi.
- Tất cả... chết rồi!
Trong lòng Dương Hà trở nên căng thẳng. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy những diễn viên phụ này thật đáng thương. Nhưng mà, hiện tại dù sao cũng không phải là lúc để đau buồn. Hắn đưa tay vào trong túi vải, nắm chặt lấy chiếc gương bị nguyền rủa nhuốm máu người chết rồi hỏi tiếp:
- Cô có nhìn thấy mấy người bạn của tôi đâu không? Ừm, Ấu Lâm,là một thiếu nữ có mái tóc xoăn rất đẹp, còn có Đỗ Nham là cái người râu mọc lún phún, còn có Hạ Vân, Niệm Chu...
- Không thấy.
Trong khuôn mặt của Mạc tiểu thư vẫn không hề thấy một chút huyết sắc, thậm chí cũng không nhìn ra vẻ mặt cô ta là gì.
- Tôi không biết bọn họ.
- Sao, sao có thể như vậy được...
Dương Hà lập tức dựa theo kịch bản bộc lộ vẻ nôn nóng và lo sợ không yên, nhưng mà trong thực tế, đám người Hạ Vân sống hay chết, hắn căn bản không quan tâm. Hắn chỉ để ý bản thân có thể sống sót hay không.
- Sao... Sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy ...
Mà cũng đúng lúc này...
- Tìm được rồi!
Diệp Tưởng sau khi vòng qua đám cây cối trước mắt, thì ngay tức khắc, liền nhìn thấy phía trước, sâu trong rừng cây, có hai tấm bia đá!
Hắn lúc này càng đi càng nhanh, kết quả chỉ có Giang Ấu Lâm còn bám theo kịp. Mà Trương Niệm Chu và hai người còn lại, tất cả đều bị bỏ lại sau lưng.
Vọt tới trước tấm bia đá, Diệp Tưởng nhanh chóng rút điện thoại di động để làm đèn pin.
Tấm bia đá được chiếu sáng.
Mà hắn, cũng thấy được cái gọi là " vật dơ bẩn " là gì.
Dương Hà bước vào trong xe. Dựa theo kịch bản, La Hạo Sinh còn muốn tiếp tục tìm kiếm "vật dơ bẩn". Ngay cả lúc này,hắn vẫn luôn luôn nắm chặt lấy chiếc gương đặt trong túi vải.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên một bàn tay lạnh như băng nắm lấy bờ vai hắn.
Dương Hà nhanh chóng quay người lại, cùng lúc đó lập tức rút ra tấm gương!
Kịch bản trước mắt chỉ có lời kịch của hắn, cũng không có nói hắn có gặp quỷ hay không!
Sau khi hắn lấy tấm gương kia ra, lúc quay đầu nhìn lại, người đứng trước mặt hắn lúc này lại là Lục Nguyên.
Lần này, hắn đột nhiên hối hận. Tấm gương này cho dù chỉ rút ra có một giây, cũng bị trừ đi 500 tấm vé chuộc cái chết! Tận 500 tấm vé chuộc cái chết!
Hắn vội vàng muốn đem tấm gương đặt lại vào trong túi vải, nhưng mà động tác làm ra hơi mạnh, khiến tấm gương rơi trong mặt đất. Hắn vội vàng vươn tay nhặt lên tấm gương, nhưng mà ngay vào lúc đó...
Từ trong gương phản xạ lại hình ảnh của một Lục Nguyên toàn thân đẫm máu, trong đầu cũng bê bết máu!
Trong tấm bia đá khắc dòng chữ “Nơi này chôn cất những người chồng trung thuỷ, những người vợ hiền lành đảm đang,những người con trai có hiếu, những người con gái thông minh,những người cha người mẹ hết mực thương con, hy vọng mọi người được yên nghỉ nơi suối vàng”. Phía dưới còn khắc một dòng chữ nhỏ “Cúng tế hương hồn của 37 nạn nhân xấu số trong chuyến xe số 5.7”.
Trong hai khối bia đá còn có hơn chục tấm ảnh chụp đen trắng của các nạn nhân .
Trong số những tấm ảnh chụp màu đen trắng, có người lái xe đầu trọc, có cô nữ hướng dẫn viên du lịch họ Mục, có cặp vợ chồng Giang Nghị và Hàn Nhược Nguyệt, có vị đại hán người Tứ Xuyên Trương Đức Khôn, người thanh niên đội mũ lưỡi trai Lưu An, cũng có ảnh của Lục Nguyên, Lâm Du vân vân và vân vân...
- Điều này...
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu hắn lại một lần nữa xuất hiện yêu cầu của kịch bản.
Đồng thời, yêu cầu đó còn mang đến một tin dữ. Bởi vì, cùng lúc với những tin tức xuất hiện trong đầu xuất hiện trong đầu, Diệp Tưởng còn nhận được một tin dữ.
Đó là... Nhân vật chính, La Hạo Sinh đã chết!
Khi chỉ còn 20 phút nữa là kết thúc phim...
Chết rồi!
Hoá ra những hành khách này không phải diễn viên? Bọn họ... thật ra đã chết lâu rồi?
37 nạn nhân xấu số! Trong xe khách, tính cả lái xe tổng cộng có 43 người, mà trừ đi nhóm nhân vật chính 6 người, như vậy...
Còn lại vừa đúng 37 người!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 17: Sinh tử một đường
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Cái gọi là "vật dơ bẩn" đã hai năm rõ mười.
Trênhai khối tấm bia đá, lần lượt có gắn mấy tấm phù chú viết bằng máu.
Những phù chú này đồng nghĩa với sự nguyền rủa đầy ác ý. Tự nhiên là không phải nói nhiều.
Đúng lúc này, Giang Ấu Lâm nói ra lời thoại mới:
- Tớ nhớ ra rồi! Ngày 5 tháng 7 trong kênh thời sự cũng từng đưa tin, một chiếc xe khách lữ hành thuộc sở hữu của một công ty du lịch nọ bởi vì gặp sự cố mà rơi xuống khiến ba mươi sáu hành khách trong xe và lái xe tử vong! Lúc ấy còn gây ra một hồi náo động. Sau này, nghe nói công ty du lịch này cũng bởi vì thế mà phải đóng cửa...
Trong đầu của Diệp Tưởng cũng xuất hiện lời kịch mới . Hắn lập tức thốt lên:
- Như vậy... Những hành khách cùng chúng ta đi chung trong một chuyến xe khách, tất cả đều là... quỷ sao?
Lúc này, hắn không nghĩ ngợi nhiều. Hắn đưa tay muốn giật xuống những phù chú đẫm máu dính chặt trong tấm bia đá! Tuy rằng không biết do ai ác ý dán lên, nhưng hiện tại hắn buộc phải gỡ nó ra!
Giang Ấu Lâm ở bên cạnh vừa hỗ trợ hắn xé xuống những tấm phù chú, đồng thời tiếp tục lời thoại :
- Phải rồi, tớ nhớ ra rồi! Lúc ấy thời sự còn đưa tin, nghe nói thôn dân nơi này rất là ngu muội vô tri. Họ cho rằng có người chết ở chỗ này sẽ gây bất lợi cho phong thuỷ nơi đây, cũng nghiêm cấm gia đình những nạn nhân xấu số được lập bia mộ. Nhưng mà gia đình của những người chết cho rằng người tuy mất nhưng linh hồn vẫn còn tại thế, cho nên lâu lâu cũng phải tới đây tế bái, sau đó mọi người cùng nhau góp tiền lập tấm mộ bia này sau đó dán di ảnh của nạn nhân lên đó. Những phù chú này rất thể là do những thôn dân vì bất mãn mới dán lên! Nguyên nhân bởi vì những phù chú nhuốm máu này trở thành "vật dơ bẩn", khiến linh hồn của người chết không được ngủ yên, nên bọn họ mới từ âm phủ đi ra...
Trong lòng của Diệp Tưởng bực không thể tả, bởi vì những lời kịch trước đó không có lời kịch nào nhắc đến chuyện này! Khi hắn còn sống trong thế giới hiện thực, ngày 5 tháng 7 năm 2013 làm gì có phát sinh vụ tai nạn xe khách nào đâu! Vì thế cho nên này đoạn tình tiết trong phim này tuyệt đối được hư cấu ra! Nhưng vấn đề ở đây là tình tiết phim được hư cấu nên, cũng không cho bọn hắn bất cứ tin tức nêu lên, bọn họ nhưng bọn họ lại không có khả năng tiên tri thì làm sao mà bọn họ biết được?
Nhưng mà, bây giờ nói gì cũng đã muộn. Hắn cần phải nhanh chóng xé xuống những tấm phù chú dính máu này! Trong hai tấm bia đá lúc này có dán tổng cộng 7 tấm phù chú nhuốm máu!
Đương nhiên, ngay sau đó, kịch bản cũng bắt đầu xuất hiện yêu cầu yêu cầu bọn họ xé xuống những tấm phù chú. Mà Diệp Tưởng phát hiện, mỗi lần hắn xé xuống một tấm phù chú, hắn lại được cho thêm 50 tấm vé chuộc cái chết! Lần này đúng là hạnh phúc ngoài mong đợi! Một tấm phù chú tương đương 50 tấm vé chuộc cái chết, như vậy nếu bảy tấm phù chú bị xé xuống hết thì đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thêm 350 tấm vé chuộc cái chết!
Đồng thời hắn tiếp tục đọc lời thoại của nhân vật:
- Đúng rồi! Lúc trước Hạo Sinh và Tuyết Nghiên đã từng tra cứu một trang web mua bán online, tiếp đó hai người họ đã đặt chỗ chỗ trong trong tour du lịch đó trong mạng. Nhưng mà sau đó, tớ cũng đã thử truy nhập vào địa chỉ website, nhưng mà tớ lại nhận được thông báo không tìm thấy website đó. Tớ lúc ấy còn tưởng trình duyệt web mà tớ cài trong cái máy tính của tớ có vấn đề nên tớ cũng không quá để tâm! Hiện tại nghĩ lại, trang web đó căn bản chính là mà một trang web ma! Như vậy, lái xe cũng được, mà Mục tiểu thư cũng tốt, bọn họ kỳ thật... đã chết từ lâu!
Lúc này trong đầu Diệp Tưởng tự nhiên chấn động.
Khó trách...
Khó trách lúc ấy khi hắn quan sát hành khách trong xe cứ cảm thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt, làm hắn còn tưởng những người này là diễn viên, họ lo cho số phận của mình nên sắc mặt mới xấu như vậy. Hiện tại nghĩ đến, bọn họ thật ra có phải diễn viên gì đâu! Hoá ra, lái xe sở dĩ không bỏ trốn trước khi quỷ giết, không phải bởi vì ông ta có lợi khí gì có thể khắc hế quỷ hồn, mà bởi vì ông ta không phải diễn viên! Ông ta cũng là quỷ! Sau khi xuống xe, bởi vì Lưu An mất tích nên mọi người lập tức chia ra tìm kiếm cũng không phải vì chú ý đến tính logic của tình tiết, mà bởi vì bọn họ cũng không phải diễn viên...
Rất nhiều vấn đề thoạt nhìn có vẻ không được logic cho lắm, hiện tại đã hoàn toàn trở nên rõ ràng!
Trong lòng Diệp Tưởng không khỏi ra sức mắng bản thân, vì sao hắn hoàn toàn không chú ý tới những điều này? Nếu chú ý tới những manh mối đó, hắn cũng sẽ không bị rơi vào tình trạng bị động như vậy!
Phải biết, nếu hắn sớm biết được những "người" này không phải diễn viên, hắn liền có thể định ra rất nhiều kế hoạch cũng có thể thông qua trò chuyện trao đổi với bọn họ để tìm cách thu thập được tin tức!
Những hành khách này không phải diễn viên... Vì sao hắn lại không nghĩ đến chứ?
Ấn tượng ban đầu khiến cho hắn có những suy nghĩ sai lệch, mới khiến hắn chịu một bàn thua đau đến thế, thua trắng lưới!
Mà sau khi giật xuống phù chú, hắn lập tức đạt được chỉ thị đặc biệt của kịch bản: " Phù chú này là một loại thôi hồn phù (bùa đuổi hồn ma), có thể xua tan quỷ hồn. Có thể mang ra khỏi bộ phim kinh dị, có thể sử dụng trong những bộ phim kinh dị sau đó. Một khi nóng lên, đồng nghĩa với việc có quỷ hồn tới gần. Khuyết điểm : là loại đạo cụ chỉ dùng một lần, dùng xong phù chú sẽ tự động cháy thành tro. Nếu muốn xác nhận quyền sở hữu, trong ba giây sau khi giật xuống khỏi bia đá phải lập tức đặt vào trong túi vải. Ba giây sau mà vẫn chưa đặt vào trong túi, trong khoảng từ 1 đến 10 giây sẽ bị trừ đi một lượng vé chuộc cái chết bằng hai lần thù lao của diễn viên trong bộ phim kinh dị này, cũng tức là 400 tấm vé chuộc cái chết. Nếu có hai tấm, sẽ bị trừ đi 800 tấm vé chuộc cái chết! Vượt quá mười giây số vé chuộc cái chết bị trừ sẽ tăng thêm!"
Điều này khiến Diệp Tưởng không chút do dự đem phù chú vừa mới bóc ra để vào túi vải!
Nhưng mà, sau khi hắn bóc xuống hai tấm phù chú,những tấm phù chú còn lại,dù hắn đã thử đủ mọi cách vẫn không bóc xuống được!
Sao lại như vậy nhỉ?
Hắn nhặt lên một cục đá trong mặt đất,nghĩ cách cạo tấm phù chú này ra. Hiển nhiên phải đem vật dơ bẩn xoá bỏ, mới có thể khiến quỷ hồn an tâm trở lại âm phủ!
Nhưng mà...
Hắn bây giờ đang vô cùng lo sợ!
Phải biết, Trương Đức Khôn, còn có Giang Nghị, hai "người" đang ở phía sau, nói không chừng sẽ sớm đuổi kịp!
Trong phim kinh dị vẫn thường có loại tình tiết như vậy. Nếu phát hiện bạn phát hiện một người mà bề ngoài là người sống, nhưng thật ra đã chết từ lâu,thì "người sống" này sẽ hơn 50% không tiếp tục lấy thân phận người sống xuất hiện trước mặt bạn nữa, mà hắn sẽ hóa thân thành lệ quỷ để giết bạn!
Ở bên cạnh Giang Ấu Lâm cũng đã xé được xuống hai tấm phù chú nhuốm máu. Còn ba tấm phù chú còn lại, Diệp Tưởng lo hai tấm, còn nàng xử lý một tấm.
Nhưng vẫn không thể nào xé xuống được!
Diệp Tưởng dùng cục đá có cạnh sắc nhọn rạch phù chú đó xuống, nhưng mà, tấm phù chú kia không phải là thứ bình thường. Điểm này cũng rất tự nhiên vì đó không phải là loại phù chú gạt người giống như trong thế giới hiện thực, mà đó là loại phù chú thực sự ảnh hưởng đến quỷ hồn!
- Làm sao đây?
Mồ hôi không ngừng tuôn ra trong đầu Diệp Tưởng, phải biết rằng... Trương Đức Khôn và Giang Nghị, rất nhanh sẽ chạy tới nơi! Trước đó hắn và Giang Ấu Lâm chạy tương đối mau mới tới trước bọn họ một bước, nhưng mà...Đợi đến khi bọn họ đến đây...
Hiện tại, nhân vật chính đã chết. Cho nên, điều này đồng nghĩa với việc nhân vật Hạ Vân sẽ đảm nhiệm trọng trách thay cho nhân vật chính. Tuy rằng vẫn không rõ nhân vật chính vì sao lại chết nhanh như vậy (nguyên nhân bởi vì Dương Hà trong lúc vô ý sử dụng tấm gương bị quỷ nguyền rủa. Khi nhân vật chính sử dụng vật bị người chết nguyền rủa, sự an nguy của nhân vật chính sẽ không còn được kịch bản đảm bảo, có thể nói là con dao hai lưỡi), nhưng mà hắn bây giờ có thể nhận được bao nhiêu phần trăm số mệnh của nhân vật chính đây?
Cuối cùng, Giang Ấu Lâm đột nhiên đứng dậy, nói:
- Mình sẽ kiếm cách dẫn bọn họ rời đi! Cậu hãy mau giật những phù chú này xuống!
Tiếp đó, Giang Ấu Lâm liền đi vào sâu bên trong rừng cây hắc ám!
Diệp Tưởng vô cùng ngạc nhiên. Hắn không hề nghĩ đến, Giang Ấu Lâm lại can đảm đến như vậy!
Biết rõ là quỷ, còn dám xung phong dẫn dắt bọn họ rời đi?
Đương nhiên, chắc vì bởi vì trong người người cũng có hai tấm thôi hồn phù, cho nên nàng mới dám làm như vậy? Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng rất can đảm!
Tuy rằng còn không biết tên thật của nàng, nhưng mà trong lòng Diệp Tưởng lại vô cùng tán thưởng và bội phục người gái xinh đẹp nhưng vô cùng dũng cảm này. Hắn bây giờ cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện... nàng có thể sống sót!
Sống sót!
Còn hai mươi phút nữa là kết thúc phim!
Giang Ấu Lâm lúc này đeo phù chú trước ngực rồi xông về phía bên trong rừng cây. Nàng hiện tại...đã đánh cược tất cả những gì nàng có.
Nàng... không phải là một diễn viên lâu năm giống như suy đoán của Diệp Tưởng mà trái lai, nàng là một diễn viên hoàn toàn mới. Đây cũng bộ phim kinh dị đầu tiên mà nàng đóng.
Tên thật của nàng là Ôn Vũ Phàm.
Trước khi tham gia đóng bộ phim kinh dị này, nàng là chủ của một thẩm mỹ viện. Nàng vốn là một người rất có hiểu biết trong lĩnh vực thời trang và tạo mẫu tóc. Mấy năm qua nàng luôn luôn cố gắng tích cóp tiền để mở một tiệm thẩm mỹ viện thuộc quyền sở hữu của nàng. Nàng là người tương đối lãnh đạm,lại không giỏi đối người xử thế, cả ngày chỉ thích vùi đầu nghiên cứu tạo mẫu tóc.
Rốt cuộc cũng đến lúc nàng tích cóp đủ tiền mua một cửa hàng mới toanh. Đang lúc nàng đứng trong căn tiệm trống trơn đang chuẩn bị được lắp đặt các thiết bị, tay thì cầm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, trong đầu nghĩ về tương lai của mình thì cũng là lúc nàng nhìn thấy trong mặt đất có rơi một tờ rơi tuyên truyền quảng bá một bộ phim kinh dị.
Vì thế...
Nàng mới rơi vào tình trạng như vây giờ.
Chỉ là, nàng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Cha mẹ Ôn Vũ Phàm đều là kiểu người không quá quan tâm đến con cái. Bọn họ không hề hỏi han đến chuyện của nàng sau khi nàng tốt nghiệp đại học. Nàng một thân một mình bươn trải trong xã hội, nhiều lần phải chịu thiệt thòi, còn bị người ta lừa dối. Nàng vẫn cố gắng sinh tồn trong đủ loại hoàn cảnh.
Nhưng cũng bởi vì nàng không am hiểu cách giao tiếp với người khác,cũng không hiểu ngụy trang bản thân để đi quan hệ xã giao. Tính cách của nàng đã khiến nàng phải chịu thiệt thòi rất nhiều.
Nhưng là mong muốn được trở thành bà chủ của thẩm mỹ viện là cứu cánh giúp nàng cố gắng chịu đựng. Vượt bao biết bao tháng ngày gian khổ, cho bây giờ thì cuối cùng nàng cũng đã mở được một tiệm thẩm mỹ của riêng mình. Ngày cửa hàng khai trương, thực ra thì nàng vẫn nhớ rõ mấy ngày sau sẽ là sinh nhật của cha mình. Tuy rằng nàng biết, bởi vì hôn nhân của cha mẹ vẫn không như ý, hai người vẫn luôn bất hoà trong chuyện tình cảm, cũng gián tiếp tạo nên ở một mức độ nhất định sự thiếu quan tâm của cha dành cho nàng, nhưng mà, nàng vẫn muốn kể với cha mình trong ngày sinh nhật của ông rằng tâm nguyện mà nàng ấp ủ bây lâu rốt cuộc cũng đã thành sự thật.
Nàng nghĩ, ít nhất cũng phải khiến cha nàng chấp nhận nàng.
Nhưng mà... Vận mệnh sao lại tàn khốc đến thế.
Nhưng mà, nàng không phải là tuýp người dễ dàng cúi đầu nhận thua. Nàng rất nhanh liền hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại, cũng nhanh chóng làm rõ tình hình, bắt đầu quan sát mỗi người xung quanh. Mà Diệp Tưởng, nàng phát hiện người đàn ông này lúc đầu hắn lo sợ không yên, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn phán đoán không hẳn chính xác, nhưng mà hắn quả thật đang cố gắng tìm cách sinh tồn,chứ không bị sự sợ hãi đè nặng chỉ có thể cam chịu sự đưa đẩy của vận mệnh giống như cánh bèo chỉ biết trôi theo dòng nước.
Bởi vậy... Ôn Vũ Phàm quyết định lựa chọn giúp hắn. Nàng đương nhiên cũng vì lợi ích của bản thân mình, một phần vì nếu cứu hắn, vé chuộc cái chết trong tay nàng cũng được tăng thêm một ít. Nhưng đa phần là vì nàng muốn tìm được một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Khuyết điểm lớn nhất của nàng là không biết cách quan hệ với người khác, vì thế nàng phải chịu không ít thiệt thòi. Mà trong "Rạp chiếu phim địa ngục", chỉ dựa vào sức của một cá nhân là không thể nào sống sót. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, nên nàng mới lựa chọn khi thời cơ đến, giúp Diệp Tưởng một phen.
Thôi hồn phù này khẳng định giống như những gì kịch bản mô tả có tác dụng lên quỷ hồn,vì thế mới khiến có oan hồn của những nạn nhân đã chết ngồi trong chiếc xe khách phát sinh sự cố và tiếp tục quanh quẩn chốn nhân gian. Cho nên, nếu mang theo phù chú, có lẽ nàng sẽ an toàn thêm một chút. Đương nhiên, chỉ cần lấy ra thôi hồn phù quá 1 giây, liền bị trừ đi 300 tấm vé chuộc cái chết (Thù lao của Ôn Vũ Phàm trong bộ phim kinh dị này)! Cho nên, nàng cũng không thể dễ dàng lấy ra dùng!
Đồng thời, nàng cũng biết. Nhân vật chính của bộ điện ảnh này là nam, mà hiện tại khi nhân vật chính đã chết đi, Hạ Vân rất có khả năng là người kế thừa hiệu ứng cũng như vận khí (vận may) của nhân vật chính. Cho nên, nàng mới lựa chọn để diễn viên đóng vai Hạ Vân lưu lại đó.
Nàng hy vọng... Quyết định lần này không phải là một sai lầm.
Đúng lúc này, nàng dừng bước.
Ôn Vũ Phàm, cảm thấy phù chú trong người đã bắt đầu nóng lên.
Điều này... tựa như đang cảnh báo cho nàng biết!
Mà hiện tại, Diệp Tưởng hao hết khí lực rốt cục cũng gỡ được xuống tấm phù chú thứ năm. Hiện tại, chỉ còn lại hai tấm cuối cùng. Hắn bóc xuống tổng cộng ba tấm phù chú , hắn được cộng thêm 150 tấm vé chuộc cái chết nữa! Hiện tại tổng số vé chuộc cái chết trong tay hắn là 181 tấm!
Giang Ấu Lâm bỏ đi đã quá năm phút đồng hồ. Trương Đức Khôn và Giang Nghị cũng chưa thấy đến.
- Giang tiểu thư...
Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện:
Tuy rằng không biết tên của cô, nhưng tôi... vẫn hy vọng ngươi nhất định phải cố gắng mà sống! Tôi còn chưa có cơ hội báo đáp cô...
Trái ngược với Ôn Vũ Phàm, cha mẹ Diệp Tưởng từ khi hắn còn bé đã vô cùng quan tâm hắn. Hắn lớn lên trong vòng tay che chở của gia đình và họ hàng thân thích. Mỗi lần bươn trải bên ngoài xã hội rồi cảm thấy mệt mỏi vì sự tàn khốc của nó, gia liền sẽ đem lại cho hắn cảm giác ấm áp. Gia đình cho hắn biết, cho dù thực tế có hắc ám và bất công thế nào, nhưng vẫn có người sẵn lòng cho hắn một chỗ trú ẩn. Bởi vậy, hắn là người rất trọng tình cảm. Một khi có người đối tốt với hắn, cho dù người ta cũng chẳng giúp được gì nhiều cho hắn, nhưng Diệp Tưởng vẫn sẽ ghi tạc trong lòng. Huống chi, Giang Ấu Lâm có ân cứu mạng hắn!
Hắn phát hiện, những phù chú này chỉ có thể dùng tay từ từ bóc ra. Ngoài ra...chẳng còn cách nào khác.
Bộ phim sẽ kết thúc trong 15 phút nữa!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 18: Kết phim
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Giang Ấu Lâm... Không, phải nói là Ôn Vũ Phàm, hiện tại, nàng rõ ràng cảm thấy tầm phù chú đặt trong túi vải càng ngày càng nóng.
Đây là... tín hiệu cảnh cáo quỷ hồn đang tới gần!
Ôn Vũ Phàm tiếp tục chạy vào sâu trong rừng.Nàng đã không thể trốn tránh, vì nếu bỏ trốn, thì hành động dẫn dụ của nàng khi trước sẽ trở nên vô nghĩa. Hiện tại, nàng vẫn phải kéo dài thời gian. Nàng chỉ có thể đặt niềm tin nơi diễn viên đóng vai Hạ Vân.
Rất nhanh, ở trước mặt...
Diệp Tưởng rốt cục đã kéo xuống tấm phù chú thứ 6, vé chuộc cái chết trong tay hắn đã tăng lên đến 231 tấm!
Mà hiện tại, chỉ còn mười phút nữa là hết phim!
Diệp Tưởng hiện tại bắt đầu cảm thấy lạc quan. Thời gian mười phút nếu muốn bóc xuống một tấm phù chú ắt hẳn không khó . Tấm phù chú cuối cùng chỉ bị xé xuống thì hắn có thể sống sót! Cho dù xé xuống không được, nhưng khi bộ phim chấm dứt, hắn liền có thể trở lại "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ 13. Bên trong rạp chiếu phim tuyệt đối an toàn , quỷ hồn chỉ có thể sống bên trong màn hình lớn, căn bản là chúng ra ngoài không được!
Chỉ là...
Giang Ấu Lâm, nàng có thể sống đến hết phim hay không?
Nghĩ đến đây, tim của Diệp Tưởng như bị dao cắt. Nếu Giang Ấu Lâm quả thật chết đi, như vậy chuyện đó sẽ khiến cho Diệp Tưởng vô cùng áy náy!
Mười phút...
Còn mười phút...
Còn mười phút cuối cùng...
Nhưng mà, tấm phù phù chú cuối cùng này không ngờ lại khó bóc hơn những gì hắn nghĩ! Mặc kệ hắn bóc như thế nào, nó vẫn không chịu bong ra!
Thời gian trôi đi quá nhanh, mới nháy mắt mà đã năm sáu phút trôi qua. Toàn thân Diệp Tưởng lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Kịch bản vẫn không thấy thông báo tấm phù chú đã bị bóc xuống.
Điều này khiến cho Diệp Tưởng sợ toát cả mồ hôi.
Lúc này, lời kịch mới bỗng nhiên xuất hiện .
- A, cậu đến rồi à Hạo Sinh! Những hành khách trong xe đều là quỷ! Cậu có thấy chỗ này không! Bóc tấm phù chú này xuống thì cả đám chúng ta được cứu rồi!
Trong lòng Diệp Tưởng đột nhiên chấn động!
La Hạo Sinh... Hắn đã chết rồi mà. Nhưng mà, đây là điều mà kịch bản không lường trước được. Kịch bản sẽ không bởi vì hắn chết mà sẽ thay đổi tình tiết. Chỉ khi mỗi một màn trong phim chấm dứt, căn cứ vào những thay đổi mà tình tiết mới có thể thay đổi và kịch bản được sửa chữa. Màn thứ ba còn chưa chấm dứt, cho nên kịch bản ban đầu tự nhiên sẽ không bởi vì La Hạo Sinh ngoài ý muốn tử vong mà thay đổi. Nói như vậy, cuối cùng người bóc xuống tấm phù chú, tóm lại vẫn là hắn!
Nhưng mà Diệp Tưởng không hề tức giận. Hắn nhìn điện thoại di động, thời gian còn có chưa tới năm phút đồng hồ!
Thời gian vừa tới... Hắn có thể rời khỏi thế giới của bộ phim kinh dị này mà bước vào "Rạp chiếu phim địa ngục "! Ở đó, hắn sẽ tuyệt đối an toàn!
Nhưng mà đúng lúc này màn hình điện thoại di động bỗng nhiên tối sầm lại!
Diệp Tưởng phản ứng loại cực nhanh, hắn lập tức quay đầu lại nhìn!
Nhưng mà, không có ai.
Hắn đành phải quay đầu lại, tiếp tục bóc tấm phù chú kia xuống.
Nhưng mà, ngay sau đó...
Lời kịch không ngờ lại là:
- Ấu Lâm, cậu, cậu vừa rồi nói cậu nhìn thấy gì? Phía trước chúng ta hơn mười mét, có mấy quỷ hồn toàn thân là máu đang xông về phía chúng ta à? Vậy thì chạy, chạy mau đi!
Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy trái tim cũng bị đông cứng lại. Tay cũng bắt đầu run bần bật! Hắn biết, căn cứ theo những gì tình tiết an bài, Giang Ấu Lâm là người có thể nhìn thấy quỷ hồn!
Đồng thời, bốn tấm phù chú mà hắn để vào trong túi vải cũng bắt đầu nóng lên!
Hắn vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng phía sau vẫn không nhìn thấy một bóng người!
Nhưng là, lời kịch thoại cùng với lời nhắc nhở của kịch bản vẫn không ngừng truyền vào trong đầu hắn:
- Hạo Sinh, đừng bóc nữa, mau, chạy mau đi!
Mà động tác kịch bản yêu cầu Diệp Tưởng phải làm chính là: "Nắm lấy tay của Giang Ấu Lâm, sau đó mau chóng trốn vào trong rừng cây!"
Diệp Tưởng nghiến chặt răng, hắn điên cuồng dùng hết sức đem xé tấm phù chú cuối cùng xuống! Vất bỏ "vật dơ bẩn" cuối cùng này đi!
Năm phút đồng hồ...
Vào những thời khắc cuối cùng, Diệp Tưởng vị “quyền nhân vật chính” thật sự không đủ thời gian. Hiện tại cho dù dựa theo kịch bản an bài bỏ trốn, chỉ sợ hắn cũng trốn không thoát!
Nhưng tấm phù chú cuối cùng này, dù có xé thế nào cũng không chịu bong ra!
Trong đầu hắn, hình ảnh xác của lái xe và Mục tiểu thư lại lần nữa hiện ra.
Bọn họ... đều là quỷ...
Hoá ra ngay từ đầu... Bọn họ đã muốn lôi chúng ta xuống âm phủ...
Trốn sao?
Tuy rằng di dộng bây giờ đã không nhìn thấy gì, nhưng mà, Diệp Tưởng phỏng chừng... thời gian chắc không còn bao lâu nữa!
Nhưng mà, tấm phù chú nhuốm máu cuối cùng này dù giật xé thế nào cũng không bị bóc xuống!
Kế tiếp, kịch bản không có tiếp tục có yêu cầu gì mới, nhưng mà nghĩ đến cũng phải. Hai nhân vật phụ Hạ Vân và Giang Ấu Lâm khẳng định đến cuối phim sẽ chết!
Chỉ còn lại nhân vật chính La Hạo Sinh, hắn sẽ một mình bóc phù chú xuống!
Rốt cuộc, đến khi phim kết thúc hắn có thể bóc xuống tấm phù chú cuối cùng xuống không?
Những ác linh kia khẳng định đang không ngừng tới gần. Chỉ có hơn mười mét, dù có đi chậm thế nào cũng đã tới rồi.
Trốn...
Trốn thôi!
Nếu không trốn, hắn nhất định phải chết!
Cho dù sau khi La Hạo Sinh chết, hắn có lẽ có thể nhận được phần số mệnh nhân vật chính của y, nhưng là hắn chung quy vẫn chỉ là một vai phụ!
Huống chi cho dù là nhân vật chính, có chắc hắn có thể bóc tấm phù chú cuối cùng xuống được không?
Có thể không?
Có thể không?
Hắn cuối cùng buông tay, đứng lên, chuẩn bị bỏ chạy.
Thời gian, ít nhất còn hai đến ba phút! Nghĩ biện pháp trốn hai đến ba phút, sau khi phim kết thúc hắn sẽ có thể trở về rạp chiếu phim!
Nhưng mà, khi hắn vừa cất bước chuẩn bị chạy trốn, cổ hắn liền một bàn tay từ phía sau vươn tới bóp chặt!
Hắn rất nhanh rút ra một tấm phù chú từ trong vải rồi nhanh như cắt dán lên bàn tay ở phía sau!
Rất nhanh, bàn tay đó nhanh chóng rút trở về!
Diệp Tưởng lập tức vắt chân lên cổ chạy tới khoảng rừng cây trước mắt! Mấy tấm thôi hồn phù đặt trong túi vải đeo ở trước ngực làm thứ đảm bảo hắn có thể tiếp tục sống sót!
Hắn không ngừng chạy vào sâu trong rừng, đồng thời cầu nguyện mọi chuyện nhanh chóng kết thúc!
Mà bởi vì hắn đã sử dụng một tấm thôi hồn phù, hơn nữa thời gian cũng vượt qua một giây. Tuy chưa đến mười giây nhưng tấm thôi hồn phù đã tự cháy thành tro, bởi vậy hắn tổng cộng bị trừ đi 200 tấm vé chuộc cái chết. Kết quả là vé chuộc cái chết trong tay hắn lại trở về với con số 31 tấm! Nếu trước đó hắn bóc xuống ít hơn một tấm phù chú, thì hiện tại vé chuộc cái chết trong tay hắn đã là số âm!
Nói không đau lòng cũng không phải. Nhưng mà, hiện tại điều quan trọng hơn là hắn phải sống sót! Hơn nữa, hắn không thể tiếp tục dùng tấm thôi hồn phù thứ hai! Bằng không, hắn sẽ tiếp tục bị trừ đi 200 tấm vé chuộc cái chết!
Rốt cục...
Trong đầu đã xuất hiện thông báo.
Từ bây giờ cho đến lúc hết phim bắt đầu đếm ngược!
10 giây đếm ngược bắt đầu!
Mười giây sau, Diệp Tưởng sẽ trở về "Rạp chiếu phim địa Ngục" thứ 13!
Trong lòng hắn lúc này không ngừng cầu nguyện, xin đừng cho quỷ hồn đuổi theo hắn!
Hắn hiện tại tuy trong người vẫn còn có 3 tấm thôi hồn phù, nhưng một tấm cũng không thể dùng! Bằng không cho dù dùng thôi hồn phù đuổi quỷ hồn đi thì khi hết phim trở về "Rạp chiếu phim địa ngục" để lĩnh vé chuộc cái chết, vé chuộc cái chết trong tay hắn là số âm, hắn vẫn phải chết!
Hắn không muốn chết... Hắn không muốn chết đâu!
Hắn mới chỉ có 25 tuổi a! Cuộc đời hắn cũng mới chỉ vừa bắt đầu!
Hắn không muốn chết ở chỗ này!
Thời gian...
6...
5...
Đúng lúc này, đột nhiên Diệp Tưởng ngã lăn ra đất! Đến khi hắn đứng dậy, hắn phát hiện,không ngờ mình lại xuất hiện trong chiếc xe khách kia!
4...
Mà lúc cửa sổ đều đã khoá kín. Mà khi Diệp Tưởng quay đầu nhìn, hắn rõ ràng nhìn thấy lái xe đang ngồi trong buồng lái, hơn nữa, y còn quay đầu lại nhìn hắn!
3...
Diệp Tưởng không ngờ lại trốn không thoát, sau đó, bên cạnh hắn đột nhiên vươn ra từng cánh tay nhuốm máu kéo người hắn! Đồng thời, xe khách lại một lần nữa khởi động!
Trong đó có một cánh tay đầu máu đang bóp chặt cổ của Diệp Tưởng...
2...
Đột nhiên, một cánh tay trắng nõn từ bên cạnh vươn tới ,trong bàn tay ấy đang cầm 1 tấm thôi hồn phù. Ngay trong chớp mắt bàn tay ấy gắn tấm phù chú lên trong cánh tay nhuốm máu!
1...
Trước mắt, đột nhiên biến thành một màu tối đen!
Diệp Tưởng giống như đang bước vào một thế giới tối đen, ý thức hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Không biết trải qua bao lâu, hắn mới bắt đầu tỉnh táo lại.
- Đây... Đây là?
Đây... rõ ràng là một phòng chiếu phim trong một rạp chiếu phim phòng chiếu phim!
Đây là phòng chiếu phim tương đối rộng, mà trước mắt hắn là một màn hình cực lớn. Trong màn hình lúc này đang dừng ở cạnh một cánh tay đầy máu đang bóp chặt lấy cổ hắn. Trong màn hình thượng, cũng xuất hiện thêm dòng chữ tiếng Anh“ The End”.
Sau đó, màn hình lại trở nên đen ngòm.
Tiếp đó, bắt đầu xuất hiện phần thuyết minh.
Danh sách diễn viên :
Nhân vật---------- Diễn viên
La Hạo Sinh-------------Dương Hà
Khang Tuyết Nghiên------------------Đường Hải Lan
Giang Ấu Lâm----------------Ôn Vũ Phàm
Hạ Vân------------Diệp Tưởng
Trương Niệm Chu----------- Chu Định Quân
Đỗ Nham ------------Vương Minh
Sau khi kết thúc lời thuyết minh, màn hình liền hoàn toàn tắt ngóm.
Mà tất cả đèn trong rạp chiếu phim bắt đầu sáng lên. Chỉ là, ánh sáng của những ngọn đèn này rất yếu khiến người ta có cảm giác khi chúng được bật lên cũng không khác gì khi chúng không được bật.
“Đây chính là... "Rạp chiếu phim địa ngục"?
Chính là chỗ này?
Lúc này bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng hô to:
- Có thể đi vào được rồi! Mọi người mau vào xem đi!
Sau khi hắn nghe được tiếng hô hắn lập tức quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía sau phòng chiếu phim, chỗ cửa thoát hiểm có một nhóm người đi vào.
- Mau nhìn xem Dương Hà và Đường Hải Lan còn sống hay không!
- Ý... Đây là đám người mới mà...Người phụ nữ phía bên kia không biết có phải Đường Hải Lan không?
Nhóm người vừa tới trong cơ bản đều là những nam nữ thanh niên trẻ tuổi. Mà Diệp Tưởng bắt đầu vận động người. Nhìn trong phòng chiếu phim lớn như vậy nhưng bây giờ, tính cả hắn cũng chỉ có ba người ngồi.
Hắn đi tới hàng ghế ngồi phía trước nhìn qua thấy nơi đó có một người thiếu nữ có mái tóc xoăn đầy nữ tính đang ngồi. Nàng lúc này cũng quay đầu nhìn hắn, hiển nhiên nàng chính là Giang Ấu Lâm. Bất quá Diệp Tưởng vừa rồi có nhìn qua danh sách diễn viên. Hắn biết tên thật của nàng là Ôn Vũ Phàm.
- Ha ha ha ha ha ha ha ha... Ta vẫn còn sống! Ông đây không ngờ vẫn còn sống!
Lúc này chỉ nghe một tiếng gào lớn, Trương Niệm Chu... không, phải nói là Chu Định Quân, hắn lúc này đang ngồi ở ghế số 13 hàng thứ 10.
Hắn cười ha ha đứng lên, đồng thời cũng quan sát những người vừa bước vào trong rạp chiếu phim.
Trong nhóm người này, dẫn đầu là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng, gương mặt cũng có vẻ tương đối dễ nhìn. Hắn nhìn lướt qua toàn bộ phòng chiếu phim, sau khi xác định không thấy Dương Hà và Đường Hải Lan, lúc ấy hắn rất đau lòng ngồi bệt xuống đất. Còn đám người phía sau hắn chỉ biết thở dài.
- Được rồi, Tô Hàn, hãy nghĩ thoáng một chút.
Một thiếu nữ đeo kính với dáng người nhỏ nhắn đi tới đỡ người thanh niên tên Tô Hàn đứng dậy rồi nói:
- Mọi người ai cũng rất đau lòng mà. Dương Hà đã sống qua ba bộ phim kinh dị, Hải Lan cũng đã đóng sáu bộ, không ngờ kết quả lại chết trong bộ phim kinh dị này...
- Bọn họ...
Tô Hàn rơm rớm nước mắt nói:
- Mình còn tưởng rằng ít nhất Hải Lan vẫn có thể sống sót cơ. Không ngờ...
Diệp Tưởng đi tới trước mặt bọn họ, nghiêm nghị hỏi:
- Xin hỏi mọi người... đây có phải là "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ 13 hay không? Mọi ngươi chắc là cũng giống tôi, bởi vì nhặt được một tờ rơi quảng cáo phim kinh dị, cho nên mới bị kéo vào trong thế giới phim kinh dị để đóng vai các loại nhân vật được chỉ định phải không?
Những người này sau khi cẩn thận đếm lại, cũng chỉ có sáu người. Ngoài người thanh niên Tô Hàn và người thiếu nữ có vóc người nhỏ nhắn, ngoài ra còn có một người đàn ông có chiều cao rất đáng nể, một thiếu niên nhìn qua thì nhiều nhất cũng chỉ mười bảy tuổi tóc tai bù xù, một người phụ nữ với mái tóc ngắn nhìn có vẻ rất trí thức, cùng với một cô nàng phi thường gợi cảm xinh đẹp, trang điểm vô cùng sexy. Bộ ngực cao vút của nàng khiến Diệp Tưởng không thể không nuốt nước bọt.
Người phụ nữ với mái tóc ngắn nhìn có vẻ rất trí thức đi tới đưa tay về phía Diệp Tưởng rồi nói:
- Chào mừng anh, diễn viên mới. Tôi tên Mạc Thu Thực. Anh đã đóng vai một nhân vật trong phim kinh dị nên chắc hẳn anh đã hiểu rõ sự đáng sợ của nó?
Diệp Tưởng cũng vươn tay ra bắt tay người thiếu nữ tóc ngắn tên Mạc Thu Thực rồi gật đầu nói:
- Tôi giờ đã không dám nghi ngờ tính chân thực của " Rạp chiếu phim địa ngục " này. Xin hỏi... Rạp chiếu phim này thực sự là một không gian biệt lập, không có cách nào có thể thoát ra ngoài sao?
Mạc Thu Thực gật đầu:
- Nếu anh chưa từ bỏ ý định , anh có thể thử. Căn bản là không có cách nào có thể mở một lỗ hổng trong rạp chiếu phim này để trốn ra ngoài. Bên trong rạp chiếu phim có chỗ ở cho diễn viên. Mọi người có thể tự do lựa chọn phòng ở của mình. Phòng chiếu phim này là phòng chiếu phim số 7. Rạp chiếu phim này có tổng cộng 7 phòng chiếu phim, trong cơ bản thì diện tích của những phòng chiếu phim này là như nhau.
Hiện tại trong rạp chiếu phim số 4 vẫn còn đang chiếu một bộ phim kinh dị khác, phỏng chừng đã sắp kết thúc. Đợi lát nữa anh có muốn cùng chúng tôi qua đó xem không? Bên đó không biết có bao nhiêu người còn sống.
Lúc này, Ôn Vũ Phàm và Chu Định Quân cũng đi tới. Mạc Thu Thực gật đầu chào họ rồi nói:
- Tôi gọi Mạc Thu Thực. Mọi người chắc hẳn đã hiểu rõ quy tắc của rạp chiếu phim, đương nhiên còn một số chi tiết chúng tôi vẫn cần phải giải thích cho các bạn. Mời các bạn giới thiệu họ tên.
Lúc này, Tô Hàn đứng dậy, nói:
- Thu Thực, việc giải thích cho đám diễn viên mới do cậu chịu trách nhiệm. Tớ rất lo cho nhóm người Phương Lãnh. Bộ phim kinh dị "Ám Trủng" (Ngôi mộ hắc ám) cũng sắp kết thúc rồi. Hơn nữa tuần sau mình sắp tham gia diễn một phim kinh dị mới nên hiện tại mình không còn tâm trạng để trò chuyện với đám người mới.
Ôn Vũ Phàm nghiêng người nhường đường để Tô Hàn đi qua. Sau đó nàng lên tiếng:
- Chào mọi người, tôi tên là Ôn Vũ Phàm. Chủ một thẩm mỹ viện. Sau này, tôi hy vọng mọi người giúp đỡ nhiều hơn, tôi cũng sẽ cố gắng trợ giúp mọi người.
Bởi vì không mấy hiểu cách giao tiếp với mọi người nên Ôn Vũ Phàm đã phải chịu không ít thiệt thòi. Sau khi rút ra bài học cho mình, nàng cũng bắt đầu thử cùng trao đổi với người khác và cố gắng giữ mối quan hệ tốt với mọi người. Với người vốn có tính cách lãnh đạm khó gần như nàng, làm được như vậy cũng đã là một cố gắng không nhỏ.
- E hèm, tôi tên Chu Định Quân, làm buôn bán về hải sản ở Thâm Quyến.
Chu Định Quân nhìn mọi người nhân tiện giới thiệu về mình.
- Người Thâm Quyến?
Diệp Tưởng là người Thượng Hải, hắn cũng chưa bao giờ đi tới Thâm Quyến. Xem ra, những diễn viên này chỉ sợ đến từ khắp nơi trong đất nước Trung Quốc. Diễn viên trong "Rạp chiếu phim địa ngục ", đa số đều là người Trung Quốc, người nước ngoài cũng chủ yếu là người Nhật Bản và Hàn Quốc.
- Vậy được rồi...
Mạc Thu Thực nói tiếp:
- Mọi người hãy đi cùng tôi tới phòng chiếu phim số 4 nào. Hy vọng cũng có những diễn viên mới như các bạn có thể sống trở về sau khi bộ phim kinh dị chiếu bên đó kết thúc.
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 19: Rạp chiếu phim và các diễn viên
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Rời khỏi phòng chiếu phim, nhìn cảnh sắc bên ngoài...
Hành lang phía bên ngoài rất hẹp, ngọn đèn phát ra ánh sáng mờ đục màu cam, xung quanh dán những tấm áp phích tuyên truyền phim kinh dị. Tất cả những tấm áp phích này đều được chế tác một cách cực kỳ đáng sợ, có tấm vẽ hình một bàn tay mọc ra từ trên người, có một số tấm vẽ hình u linh toàn thân trắng bệch, mắt không có tròng đen .
Sau khi băng qua hành lang, đi tới đại sảnh phía bên ngoài,có thể nhìn thấy đại sảnh trống không không có gì cả, phía trước có treo một tấm áp phích rộng đến mười mét. Trên tấm áp phích đó có vẽ một đại sảnh tối tăm u ám, có một cái xác thối rữa nằm trên mặt đất, ở giữa tấm áp phích là một con mắt đẫm máu!
- Đó là bộ phim mới sẽ được công chiếu nửa tháng sau.
Mạc Thu Thực chỉ vào tấm áp phích tuyên truyền phim kinh dị rồi giải thích:
- Có một số phim kinh dị, nếu nhân vật chính có thể tiếp tục sống sót, như vậy có thể hoàn toàn quay tiếp những phần sau. Những bộ phim nếu được quay thành nhiều phần thì diễn viên sẽ nhận được không ít vé chuộc cái chết. Hai phần trước của bộ phim kinh dị "Quỷ tế" (Lễ hội của quỷ), đều do diễn viên có thâm niên lâu nhất và cũng là mạnh nhất của "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ mười ba - Phương Lãnh đảm nhiệm vai nam chính.
Diệp Tưởng lúc trước cũng có nghe thấy cái tên Phương Lãnh nên hắn lập tức hỏi:
- Mạc tiểu thư, bộ phim kinh dị "Ám trủng" mà lúc trước cô có nhắc qua không phải không phải có diễn viên tên Phương Lãnh tham gia hay sao?
- Đúng vậy!
Người lên tiếng lần này không phải là Mạc Thu Thực mà là thiếu nữ đeo kính.
- Phương đại ca chính là diễn viên lợi hại nhất trong chúng ta, nếu tính cả bộ phim "Ám Trủng" lần này thì anh ấy đã đóng tất cả mười bộ phim kinh dị! Anh nói anh ấy có lợi hại không? Bộ phim kinh dị thứ sáu mà anh ấy tham gia là "Quỷ tế I", và lần đó cũng là lần đầu tiên anh ấy đảm nhiệm vai nam chính!
Trong lòng Diệp Tưởng vô cùng bội phục người đàn ông tên Phương Lãnh mà hắn còn chưa gặp mặt này. Hắn nghĩ lát nữa hắn nhất định phải kết giao với y.
- Bộ phim "Xe khách khủng bố" lần này thật ra cũng không khó khăn mấy.
Đúng lúc ấy, người đàn ông có vóc dáng cao to đột nhiên lên tiếng:
- Chỉ có hai người Dương Hà và Đường Hải Lan tham gia diễn xuất, những vai phụ còn lại đều chọn lựa người mới đóng, gần như đây là một bộ phim tương đối dễ trong lúc này. Không ngờ, hai người bọn họ đột nhiên lại mất mạng trong phim này! Hải Lan chính là diễn viên đã từng cùng Phương Lãnh đóng trong "Quỷ tế II"! Vốn là nửa tháng sau nàng sẽ tham gia đóng "Quỷ tế III", bây giờ chắc không quay được rồi.
Không quá khó?
Diệp Tưởng không thể không líu lưỡi! Hai người nam và nữ chính tử vong, bản thân hắn cũng suýt nữa thì toi mạng, đây là còn là bộ phim không quá khó nữa không?
- Đúng vậy, cậu nói không sai, Vu Thần!
Tô Hàn lúc này cũng là đau lòng nói:
- Trước đó Hải Lan đã cùng tôi đóng một bộ phim kinh dị, lúc đó chúng tôi vào vai một cặp tình nhân... Nói thật, sau bộ phim đó tôi cũng bắt đầu thích thích cô ấy. Vốn tôi nghĩ cô ấy khi đi với Dương Hà, trên người Dương Hà có tấm gương quỷ kia, chắc hẳn cậu ta có thể bảo vệ cô ấy!
Lúc đó người thiếu niên tuổi chùng mười sáu mười bảy, tóc tai rối bời đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Phải rồi! Mấy người các anh có lấy được vật gì bị nguyền rủa có thể khắc chế quỷ hồn hay không ? Hoặc là, các anh chị có kịp nhặt về tấm gương quỷ trên người anh Dương Hà và chiếc lược bị yểm bùa mà chị Đường Hải Lan lấy được từ trong "Quỷ tế II" hay không?
Vật có thể khắc chế quỷ hồn?
Diệp Tưởng lập tức nghĩ tới thôi hồn phù!
- Không có.
Diệp Tưởng lắc đầu nói:
- Tôi không biết có thứ gì có thể khắc chế quỷ hồn gì. Hoá ra lại có vật như vậy sao?
Thiếu niên kia tỏ vẻ nghi ngờ, hỏi dồn dập:
- Thực sự không có? Dương Hà và Đường Hải Lan đều chết, các anh chị vẫn còn sống,điều này có vẻ không hợp lý cho lắm! Nhân vật chính sau khi chết, những thứ trên người y sẽ trở thành vật vô chủ, các anh chị nếu đem trở về...
- Hầu Thiên Bạch!
Người đàn ông cao to tên Vu Thần cắt ngang:
- Cậu đừng nói nữa. Cho dù thật sự là như vậy, cũng là do họ tốt số. Dù sao việc bỏ mạng trong phim kinh dị có độ khó thấp cũng không phải là không thể xảy ra.
Người thiếu niên tên Hầu Thiên Bạch chỉ còn biết im miệng. Xem ra người đàn ông tên Vu Thần này có vẻ như cũng có chút uy tín.
Ngọn đèn bên ngoài đại sản rốt cục cũng sáng hơn rất nhiều. Xung quanh chỗ nào cũng có dán áp phích của những bộ phim mới, mà cạnh đó còn có một phòng ăn tương đối rộng.
- Đó là nơi dùng cơm.
Mạc Thu Thực chỉ về một chỗ.
- Món ăn ở đây được phục vụ không khác tiệc gì những tiệc buffet trong nhà hàng khách sạn là mấy, các bạn có thể tự nhiên chọn món. Điểm tâm được phục vụ lúc sáu giờ sáng, bữa trưa là mười hai giờ, còn bữa tối là bảy giờ. Thức ăn ở đây cũng không tệ, chỉ cần tới gian dùng bữa, trong đó sẽ tự động xuất hiện cơm và đủ các món ăn, các bạn muốn ăn gì thì tự đi lấy. Đợi lát nữa tôi sẽ giới thiệu cho các bạn chỗ ở.
Lúc này, phía bên hông của đại sảnh xuất hiện cầu thang đi xuống bên dưới.
Trên đường đi xuống, Diệp Tưởng chú ý tới đa số các áp phích được dán khắp nơi đều tập trung tuyên truyền và giới thiệu nội dung của "Quỷ tế III". Hơn nữa, chỗ này được trang trí không khác gì những rạp chiếu phim trong thế giới thực.
Đi theo cầu thanh tiếp tục đi xuống một đoạn sau đó quẹo trái, đoàn người rốt cục đã đi tới cửa phòng chiếu phim số bốn.
Lúc này, bên ngoài phòng chiếu phim, Vu Thần nhìn đồng hồ rồi nói:
- Khoảng năm phút nữa thì phim sẽ kết thúc. Không biết có mấy người còn sống đây.
Hầu Thiên Bạch chắp tay trước ngực cầu nguyện:
- Phương Lãnh đại ca nhất định phải sống sót nhé! Còn cả Dư Hạo đại ca và Vũ Sóc tỷ tỷ nữa, hai người cũng đừng chết!
Mạc Thu Thực đi tới trước cánh cửa. Cửa vẫn đóng , bên trong vẫn còn rất yên tĩnh. Nàng bước tới bên cạnh Vu Thần hỏi:
- Anh cho rằng, ai sẽ sống sót?
- Xác suất Phương Lãnh chết rất thấp.
Vu Thần thản nhiên nói:
- Y có búp bê thế mạng, có thể thay y chết ba lần. Cho đế nay y mới chỉ dùng nó một lần trong "Quỷ tế II". Bạch Vũ Sóc là một linh môi sư (dân gian gọi là "bà đồng", "bà cốt" hoặc "người chầu mẫu". Muốn biết thêm xin tìm hiểu ở đường dẫn sau: http://chanhtuduy.com/quy-su-bai-4/), xác suất sống sót của nàng cũng tương đối cao. Về phần ba người Dư Hạo, Diệp Bân và Tiêu Mộng Kì... cũng rất khó nói. Tôi chỉ mong lần này sẽ có thêm mấy diễn viên mới có tư chất tốt một chút.
Chu Định Quân ở cạnh than thở:
- Hắn có ý gì vậy... Có phải hắn định ám chỉ mấy người mới chúng ta toàn là một lũ không có tư chất...
- A, đến rồi đến rồi!
Chỉ nghe được một tiếng hô lớn, sau đó ánh mắt của đoàn người chuyển rời về bên cạnh nơi mà ba bóng người đang chạy tới.
Ba người kia, lần lượt là một thiếu niên tóc rất ngắn, thoạt nhìn có vẻ tuổi hắn và tuổi Hầu Thiên Bạch cũng xấp xỉ nhau, một thiếu nữ tuổi chừng mười tám mười chín, tóc dài buông xoã, khuôn mặt trông rất xinh xắn, cùng với một người đàn ông với khuôn mặt hơi tròn nhìn có vẻ hiền lành thật thà.
- Bọn mình không có tới muộn chứ?
Sau khi thiếu nữ có dung mạo xinh xắn chạy tới, nàng mỉm cười nhìn Vu Thần và Mạc Thu Thực rồi hỏi:
- Ý? Dương Hà và Đường Hải Lan đâu rồi? Bọn họ chẳng lẽ chết rồi?
Tuy là nói vậy nhưng thiếu nữ trông cũng không có vẻ đau lòng. Chỉ cần nghĩ cũng biết, nếu nàng thực sự quan tâm đến sự sống chết của bọn họ, trước đó chắc nàng đã sớm qua phòng chiếu phim số bảy sau khi công chiếu phim "Xe khách khủng bố".
Sau khi để ý thấy ba người Diệp Tưởng, Ôn Vũ Phàm và Chu Định Quân, ba người cũng bắt đầu hỏi han.
- Mọi người có lẽ cũng nên giới thiệu về mình một chút nhỉ?
Diệp Tưởng đột nhiên giành lời nói:
- Chúng tôi còn chưa biết tên mấy người các bạn.
- Cứ từ từ đã.
Lần này người lên tiếng là Vu Thần:
- Đợi lát nữa sau khi đám người Phương Lãnh đi ra, toàn bộ diễn viên của "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ mười ba độ sẽ tập hợp đầy đủ. Đến lúc đó Phương Lãnh sẽ quan sát các bạn, nếu hắn tán thưởng một trong số các bạn, có khi hắn sẽ sẵn lòng ra tay bồi dưỡng một phen. Dù nói như thế nào thì người mới nếu có thể sống sót trong bộ phim kinh dị đầu tiên cũng không dễ dàng gì. Sau mỗi một lần như vậy chúng ta đều sẽ tiến hành quan sát và kiểm tra năng lực của các bạn.
- Bồi dưỡng?
Diệp Tưởng rất nhạy cảm nắm bắt được từ này. Hắn lập tức hỏi:
- Như vậy, chúng ta có thể nghĩ biện pháp tăng năng lực sinh tồn của bản thân trong phim kinh dị?
- Hoàn toàn chính xác.
Vu Thần cười nhẹ, hắn nhìn Diệp Tưởng rồi nói:
- Muốn sống sót trong phim kinh dị thực sự không dễ. Các biện pháp vật lý không hề có tác dụng với đám oan hồn lệ quỷ, chỉ có một số vật phẩm đặc thù có thể làm chúng bị ảnh hưởng hoặc bị thương. Thông thường, đa số trong số đó là vật bị người chết nguyền rủa. Khi sử dụng đều sẽ bị trừ vé chuộc cái chết, với một số vật phẩm tương đối bình thưởng khi bạn sử dụng vượt qua một giây sẽ bị trừ một lượng vé chuộc cái chết bằng với thù lao mà bạn nhận được trên danh nghĩa trong phim. Nhưng nếu có thể đạt được một số biện pháp đặc biệt trong một số ít phim kinh dị, giả dụ như bạn có được "thể chất linh môi", năng lực sinh tồn của bạn sẽ càng cao. Chỉ là "thể chất linh môi" rất khó đạt được, trong chúng ta cũng chỉ có một diễn viên tên là Bạch Vũ Sóc thành công đạt được loại thể chất này. Phải biết rằng ngay cả Phương Lãnh hắn cũng không có thể chất như vậy.
Trước đó, Diệp Tưởng cũng nghe đề cập qua từ "thể chất linh môi", hắn liền lập tức ý thức được chỉ sợ Bạch Vũ Sóc này là người mạnh nhất chỉ đứng sau Phương Lãnh.
- Nếu xét về tổng quan thực lực thì rạp chiếu phim thứ mười ba của chúng ta thật ra vẫn tương đối yêu.
Ai biết lúc này Mạc Thu Thực lại chen ngang:
- Chỉ "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ bảy cũng đã có ba người có "thể chất linh môi", cũng là một trong những rạp chiếu phim mà có tổng quan thực lực của diễn viên là mạnh nhất. Nhất là Ấn Thủy Thiên, sắp tới khi tham gia diễn "Quỷ tế III" rất có thể sẽ lại gặp hắn, mà nói không chừng hắn sẽ vẫn tiếp tục diễn vai Bạch Vô Hạ.
- Muốn đạt được thể chất linh môi quả thực rất khó đi!
Thiếu nữ xinh đẹp mới tới cảm thán:
- Mọi người đều biết, "thể chất linh môi" chỉ có thu được khi tham gia diễn trong series phim "Đệ tứ cấm khu" (Khu vực cấm số bốn). "Đệ tứ cấm khu" thuộc về loại series phim kinh dị mà nhân vật chính không cố định, cho tới nay cũng đã quay được bảy phần. Phương Lãnh nói, hy vọng tương lai có cơ hội tham gia diễn "Đệ tứ cấm khu" phần 8 rồi nghĩ cách đạt được thể chất linh môi thì hay. Ài... Nhưng cũng còn may Vũ Sóc rất khó mới có một lần cơ hội tham gia đóng "Đệ tứ cấm khu", chẳng những cô ấy không chết mà còn thu được thể chất linh môi!
Đúng lúc này, Vu Thần bỗng nhiên nói:
- Tới giờ rồi!
Lúc này, mọi người bắt đầu di chuyển. Ngay cả vị thiếu nữ mặt lạnh có vóc người nóng bỏng trước đó vẫn im lặng không nói lúc này cũng là đi theo đoàn người.
Vu Thần đi ở phía trước lấy tay đẩy cửa ra. Sau đó Mạc Thu Thực đi sát phía sau.
Sau khi bước vào,mọi người bắt đầu nhìn quanh rạp chiếu phim.
- Một, hai, ba... Chỉ có ba người sống sót? Diễn viên mới chết sạch rồi sao? Hay trong bộ này không có diễn viên mới tham gia?
Lúc này có một người đàn ông ngồi ở ghế số bảy quay đầu đứng dậy.
- Phương Lãnh!
- Phương đại ca!
Một đám người liên tiếp hô to rồi chạy về phía hắn!
Diệp Tưởng vô cùng tò mò về người đàn ông tên Phương Lãnh này.
Sau khi tới gần, hắn cũng thấy rõ gương mặt của Phương Lãnh.
Đó là một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lẻm như dao. Hắn nhìn mọi người đi tới, hơi gật đầu chào rồi sau đó nói:
- Mọi người, thật xin lỗi... Dư Hạo và Lâm Bân... đã chết rồi!
- Bọn họ chết rồi?
Trên gương mặt của mọi người cũng thoáng có vẻ đau thương. Dù sao cũng cùng nhau trải qua hoạn nạn nên trong lòng cũng ít nhiều có cảm giác tiếc thương.
Nhưng mà, vị trụ cột tinh thần Phương Lãnh vẫn còn sống khiến mọi người thực sự vui mừng.
- Bộ phim "Ám Trủng" rất khó, ba người có thể sống sót đã không tệ rồi.
Mạc Thu Thực nhìn thấy hai người còn lại. Một người chính là Bạch Vũ Sóc, diễn viên duy nhất của rạp chiếu phim thứ mười ba từ trong bộ "Đệ tứ cấm khu" thu được thể chất linh môi. Diễn viên còn lại là một người phụ nữ có làn da ngăm ngăm khoẻ khoắn mặc váy dài tên là Tiêu Mộng Kì.
Bạch Vũ Sóc lúc này cũng đi tới, dung mạo của nàng cũng chỉ chỉ được xem là khá thôi, cũng không đẹp một cách sắc xảo. So với Ôn Vũ Phàm thì nàng không đẹp bằng. Nhưng khí chất của nàng có thể nói là khá xuất chúng. Khi đi đến trước mặt mọi người, mọi người cảm thấy trên người nàng phát ra một loại khí tức biến ảo khôn lường.
- Đã để mọi người phải bận lòng rồi. Tôi và Phương Lãnh đều đã cố gắng hết sức, nhưng mà vẫn cứu không được Dư Hạo và Lâm Bân. Dù sao sử dụng thể chất linh môi cũng tiêu hao rất nhiều vé chuộc cái chết. Trong phim này tôi đã sử dụng quá nửa số vé chuộc cái chết mà tôi tích góp được rồi.
Còn người đứng bên cạnh là người phụ nữ có làn da ngăm ngăm Tiêu Mộng Kì được mọi người trực tiếp bỏ qua. Mọi người không để ý đến nàng mà lục tục rời đi, có vẻ như ai cũng đã hiểu rõ tính cách của nàng.
Mà Diệp Tưởng vẫn nhìn người đàn ông tên Phương Lãnh một cách chăm chú. Người đàn ông này tuy có vẻ gầy gò, nhưng có trên người lại có một loại khí chất vô hình khiến người ta có cảm giác dù cho trời có sụp xuống, thì cũng có thể gánh đỡ, chia sẻ bớt khó khăn cho mọi người!
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Rạp Chiếu Phim Địa Ngục Tác giả: Hắc Sắc Hỏa Chủng
Quyển 1: Xe khách khủng bố Chương 20: Phương Lãnh
Dịch: Phệ Hồn Quỷ Biên: Hùng Bá Nguồn 4vn
Vu Thần gật đầu nói:
- Diễn viên may mắn còn sống sót trong phim "Xe khách khủng bố" ở đây hết cả rồi. Đáng tiếc... Dương Hà và Đường Hải Lan đều chết rồi.
Nghe Vu Thần nói vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của Phương Lãnh cũng hơi vẻ có đau thương nhưng cũng chỉ thoáng qua.
- Ngay cả... Hải Lan cũng chết?
- Ừ! Vu Thần liên tục thở dài:
- Tôi biết lúc trước các cậu có từng hợp tác trong "Quỷ tế II". Lúc đó mọi người cũng phải rất vất vả mới sống sót.
Dương Hà mới chỉ sống qua ba bộ phim kinh dị, ấn tượng của mọi người về hắn cũng không tính quá sâu đậm. Nhưng mà Đường Hải Lan thì khác, nàng cũng có thể coi là một diễn viên lâu năm, bản thân lại vô cùng xinh đẹp. Nhưng mà không ngờ nàng lại gặp nạn trong bộ phim kinh dị "Xe khách khủng bố" có độ khó khăn tương đối thấp này.
- Mà thôi.
Phương Lãnh cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vì dù sao chuyện nay sống mai chết trong "Rạp chiếu phim địa ngục" cũng là chuyện cơm bữa.
- Đến bữa cơm chiều mọi người nhớ dẫn theo mấy bạn diễn mới đi cùng rồi hỏi xem bọn họ làm thế nào để sống sót. Phải nhớ, nếu bọn họ có đạt được vật phẩm bị người chết nguyền rủa, tuyệt đối không được trắng trợn cướp bóc. Các bạn diễn viên mới có thể yên tâm, ở trong "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ mười ba này không ai dám không bỏ vào tai lời nói của tôi.
- Được rồi, cậu cũng đi nghỉ đi.
Vu Thần nói:
- Cậu chắc hẳn rất mệt khi tham gia đóng bộ phim này.
Tiếp đó, Phương Lãnh và Bạch Vũ Sóc cùng nhau rời đi.
Diệp Tưởng nhìn theo bóng lưng của Phương Lãnh, trong lòng hắn cũng ước ao được một lần như Phương Lãnh.
- À, Diệp tiên sinh phải không?
Vu Thần nói tiếp:
- Tên tôi là Vu Thần, miễn cưỡng cũng có thể xem là một diễn viên lâu năm, tổng cộng cũng đã tham gia sáu bộ phim kinh dị. Mọi người ở đây cũng coi như nể mặt tôi mấy phần, nên nếu anh có vấn đề gì có thể tìm tôi hoặc Thu Thực mọi lúc để bàn bạc. Mảng quản lý người mới vẫn do tôi và cô ấy phụ trách.
- Tên tôi là Hầu Thiên Bạch.
Hầu Thiên Bạch than thở:
- Nhưng mà... Các người nhìn chẳng có gì đặc biệt làm thế nào để sống sót vậy?
- May mắn mà thôi.
Diệp Tưởng mỉm cười.
- Được rồi.
Hầu Thiên Bạch xòe tay nói:
- Dù sao tôi cũng chỉ là một người thấp cổ bé họng, cũng không cần giới thiệu nhiều. Tôi đi trước.
Sau khi Hầu Thiên Bạch rời đi,những người còn lại cũng không có phản ứng gì khác thường, có vẻ như họ đã quá quen với điều này.
Người thiếu nữ đeo kính còn lại lên tiếng:
- À, tôi nhớ mình vẫn chưa giới thiệu về bản thân phải không? Tôi tên là Thạch Thanh Tú, ừm, cũng chỉ mới đóng qua có bốn bộ phim kinh dị mà thôi... Tôi vẫn chưa có lần nào được đóng vai chính. Nói chung vẫn mong được mọi người chiếu cố nhiều hơn. Các vị chắc hẳn cũng không phải là người bình thường.
Diệp Tưởng chỉ nhìn nàng cười nhẹ, còn Chu Định Quân đắc ý nói:
- Đương nhiên. Cuối cùng cũng được nghe một câu lọt tai của Thạch tiểu thư.
Thiếu niên cắt tóc rất ngắn có vẻ cùng tuổi với Hầu Thiên Bạch lên tiếng:
- Nói ra thì hình như các anh chị vẫn còn chưa giới thiệu về mình.
Thần thái của thiếu niên này có vẻ lão luyện và chững chạc không hợp với số tuổi của cậu ta.
- À, tôi tên là Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng đành phải lại một lần nữa tự giới thiệu về mình.
- Vài giờ trước, tôi vẫn còn là một người làm công ăn lương bình thường, hiện tại...
Ý?
Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc.
Khi hắn tham gia bộ phim kinh dị "Xe khách khủng bố" là buổi tối khoảng tám giờ hơn. Vừa rồi Mạc Thu Thực lại nói là bữa cơm tối diễn ra vào lúc bảy giờ. Như vậy thời gian sớm đã qua rồi mới phải. Vì sao Phương Lãnh lại nói đến chuyện mọi người cùng nhau ăn cơm tối...
Nói tới đây, hắn lại nghĩ đến một vấn đề. Thời gian công chiếu của phim kinh dị là cố định, mà khi bọn họ nhặt được tờ rơi quáng bá phim kinh dị, nhìn thấy bản thân bị một thứ khủng bố đến không thể tương tượng là "Rạp chiếu phim địa ngục" phân thây, sau đó phải thành thành thật thật đã đóng vai một nhân vật nào đó trong phim, quá trình này khẳng định là rất tốn thời gian. Bọn họ không thể nào đều nhặt được tờ rơi tuyên truyền phim trước lúc phim kinh dị công chiếu!
Như vậy...
Chẳng lẽ nói...
- Hôm nay ngày bao nhiêu?
Diệp Tưởng vội vàng hỏi:
- Có phải là ngày hai mươi hai tháng sáu năm hai nghìn mười ba phải không?
- Không phải.
Mạc Thu Thực nhìn ra sự nghi ngờ của hắn bèn lập tức trả lời:
- Anh chắc là nhặt được tờ rơi của phim kinh dị ngày hai mươi hai tháng sáu năm hai nghìn mười ba đúng không? Bây giờ là ngày hai mươi lăm tháng sáu. Sau khi mọi người nhặt được tờ rơi kia xong, mọi người sẽ bị nhốt vào trong một không gian tách biệt và độc lập với nhau, sau đó thì hoặc là thân thể bị chặt thành từng khúc, hoặc là linh hồn bị rút ra... Tóm lại, trong quá trình đó mọi người sẽ được "Rạp chiếu phim địa ngục" truyền cho những quy tắc của nó. Sau khi hoàn toàn tin tưởng, mọi người sẽ bị đẩy vào trong phim kinh dị để diễn vai một nhân vật nào đó. Nếu thà chết cũng không tin tưởng, như vậy các bạn sẽ vĩnh viễn bị kẹt trong đó.
- Lúc đó, tôi nhìn thấy đầu tôi bị cắt rời khỏi thân mình, sau đó cơ thể tôi bị một chiếc cưa điện...
Bây giờ khi Diệp Tưởng nhớ lại cảnh tượng khủng bố này, hắn mới bắt đầu có cảm giác dạ dày ợ lên vị chua, thứ cảm giác mà trước đó hắn không hề cảm thấy.
- Mỗi người đều phải trải qua chuyện như vậy.
Mạc Thu Thực không hề ngạc nhiên nói tiếp:
- Lúc tôi mới vừa bị kéo vào đây, thân thể tôi bị vô số những chiếc đinh sắt đóng dính trên tường, sau đó từng chiếc đinh một giật xuống, đồng thời từng mảng thịt trên người tôi cũng bị giật ra theo. Nếu trong lòng không chấp nhận quy tắc của "Rạp chiếu phim địa ngục" rồi đóng vai một nhân vật trong phim, bạn sẽ không có cách nào thoát khỏi nơi đó. Bạn sẽ không có nhiều lựa chọn vào lúc đó. Cho dù là quá trình này có kéo dài bao lâu thì bao giờ cũng trước khi phim được chiếu bạn cũng bị đẩy vào thế giới trong phim.
Ôn Vũ Phàm lại lên tiếng hỏi:
- Vậy rạp chiếu phim này... rốt cục được sinh ra từ đâu ?
- Không biết.
Mạc Thu Thực nhún vai.
- Vấn đề này tôi cũng muốn biết. Không phải... kể cả Phương Lãnh, Vu Thần, Vũ Sóc còn có tôi... Chúng tôi ai cũng muốn biết. Nhưng rốt cuộc chưa ai biết được điều gì. Hai mươi "Rạp chiếu phim địa ngục" có lẽ là được sinh ra từ trong địa ngục. Tôi cũng không biết phim kinh dị này sau khi quay xong sẽ chiếu cho ai xem. Vì sao chúng ta lại được yêu cầu đi đóng vai một nhân vật...
Rạp chiếu phim địa ngục. Miền đất dữ này đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của Diệp Tưởng. Sau này hắn sẽ còn phải tiếp tục đi đóng vai một nhân vật trong các bộ phim kinh dị. Mãi cho đến khi hắn kiếm đủ một vạn tấm vé chuộc cái chết hắn mới có thể mua lại tự do cho mình,vĩnh viễn rời khỏi nơi này và trở lại thế giới hiện thực.
Đây là một chặng đường dài đầy khó khăn và gian nan. May mà, hắn không phải chịu đựng một mình. Những người đứng đây sau này đều sẽ trở thành bạn đồng hành của hắn.
- Nói nửa ngày tôi vẫn còn chưa giới thiệu.
Người thiếu niên có ánh mắt rất chững chạc nói:
- Tôi tên Lý Duy Tư. Trước khi gia nhập "Rạp chiếu phim địa ngục" tôi chỉ là một sinh viên bình thường. Sau này dù có thế nào, tôi nhất định phải sống trở về. Mọi người hãy cùng nhau nỗ lực nhé.
Đứng bên cạnh hắn là một thiếu nữ có gương mặt vô cùng xinh xắn với mái tóc buông dài. Nàng cười nhẹ nói:
- Tôi tên là Tề Tình Tình, ừm... Tôi...
Nói đến đây, Tề Tình Tình ôm chặt cánh tay Lý Duy Tư ép chặt nó vào lòng mình rồi nói:
- Tôi là bạn gái của anh ấy! Tôi phải nhắc các chị trước, Duy Tư đối xử với tôi rất dịu dàng nên các chỉ đừng có ý định gì cưa cẩm anh ấy nhé!
Nói tới đây, ánh mắt của Tề Tình Tình toàn bộ đều tập trung trên người Lý Duy Tư.
Bộ dạng này của nàng khiến người ta dở khóc dở cười. Lý Duy Tư vội vàng giật tay ra rồi nói:
- Cô... cô đừng như vậy! Ai là bạn trai của cô chứ.Tôi cũng chỉ cứu cô có một lần thôi, vì sao cô cứ bám theo tôi mãi không buông vậy! Lúc đó chúng ta chỉ diễn vai một cặp tình nhân thôi. Đó không phải là thực đâu!
- Người ta mặc kệ! Nụ hôn trong cảnh hôn nhau là nụ hôn đầu của người ta! Hơn nữa anh đọc lời kịch nồng nàn như vậy, khẳng định anh đã có tình cảm với em! Em mặc kệ, em mặc kệ... dù thế nào thì em cũng là bạn gái của anh!
Lý Duy Tư cũng cười khổ không biết phải làm sao.
Mà Tô Hàn lạnh lùng liếc nhìn ba người Diệp Tưởng rồi nói:
- Tôi là Tô Hàn. Vừa rồi chắc ba người cũng có nghe nhắc đến tên của tôi rồi chứ? Có thể nói cho tôi biết Hải lan chết thế nào không?
Đã xem qua danh sách diễn viên nên Diệp Tưởng tự nhiên biết Đường Hải Lan chính diễn viên đóng vai nữ nhân vật chính Khang Tuyết Nghiên trong bộ phim "Xe khách khủng bố".
- Thật xin lỗi...
Diệp Tưởng nói:
- Sau khi tôi và cô ấy chia tay nhau, cho đến hết phim tôi cũng không thấy cô ấy. Cô ấy chết như thế nào tôi cũng không rõ.
Lúc ấy, nữ hướng dẫn viên du lịch vốn đã chết xuất hiện rồi dẫn theo La Hạo Sinh và Khang Tuyết Nghiên cùng đi. Sau này hắn cũng chỉ nhận được thông báo hai nhân vật đã chết còn Khang Tuyết Nghiên, cũng chính là Đường Hải Lan chết như thế nào, Diệp Tưởng thật sự không biết.
- Vậy...
Tô Hàn hơi bộc lộ sự tức giận, nhưng Vu Thần đã kéo hắn nên hắn mới không phát cáu. Hiển nhiên, hắn thực sự thích Đường Hải Lan, nhưng mà nàng chết còn đám người mới lại sống trở về, khiến hắn có vài phần giận cá chém thớt.
- Ha ha, tôi là Ngô Triệu Thiên.
Người đàn ông có gương tròn có vẻ hiền lành nói:
- Diệp tiên sinh, Tô Hàn rất thích Hải Lan. Trước đó trong một bộ phim kinh dị bọn họ đóng vai kẻ thù của nhau, mong anh đừng để bụng.
Người đàn ông có khuôn mặt tròn tên Ngô Triệu Thiên đóng vai làm người can gián. Nhìn qua thì bộ dạng của y quả thực cũng có mấy phần giống phật Di Lặc, khiến người ta không thể giận y.
- Không có việc gì.
Diệp Tưởng khoát tay nói:
- Tôi không để bụng đâu.
Lúc này, người còn chưa giới thiệu chỉ còn lại một người.
Diệp Tưởng chú ý tới người phụ nữ có vóc dáng gợi cảm quyến rũ kia. Gương mặt của nàng cũng không tệ, hoàn toàn không thua kém Ôn Vũ Phàm. Mà dáng người cuả nàng tuân theo tỉ lệ hoàng kim đầy ma lực. Trên người nàng bận bộ đồ bằng da màu đen bó sát người khiến cho thân hình ngực tấn công mông phòng thủ của nàng như hoàn toàn trần trụi trước mắt người nhìn. Bộ ngực cao vút căng tròn như bưởi năm roi khiến đám đàn ông vừa nhìn vừa lau máu mũi. Nhưng mà đến tận bây giờ, nàng ngay cả một câu cũng không nói, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
- Thành Tuyết Tùng.
Người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm ấy chỉ nhả ra được ba từ, sau đó một câu cũng không nói thêm.
- Đó là tên của cô ấy.
Vu Thần cười cười nói:
- Thật xin lỗi, cô ấy là người lạnh nhạt, tiếc chữ như vàng. Mọi người cũng đừng quá để tâm.
Diệp Tưởng cũng thông cảm. Ở một nơi khủng bố trùng trùng thế này , ai cũng có khả năng thay đổi tính cách. Dù sao, đóng bất cứ một vai diễn nào trong phim kinh dị, đều có đồng nghĩa đi tự sát.
- Như vậy...
Diệp Tưởng bổ sung thêm câu:
- Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ đúng không ?
- Phải. Cậu đã gặp toàn bộ diễn viên của "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ mười ba.
Trong lòng Diệp Tưởng tập hợp và sửa sang thông tin của các diễn viên trong rạp.
Là trụ cột tâm linh của tất cả những diễn viên, cũng đồng thời là diễn viên lâu năm có kinh nghiệm nhất - Phương Lãnh, diễn viên duy nhất có được thể chất linh môi - Bạch Vũ Sóc, vóc dáng rất cao nhưng tính cách trầm ổn - Vu Thần, có trách nhiệm quản lý người mới - Mạc Thu Thực, nhanh mồm nhanh miệng - Hầu Thiên Bạch, gợi cảm lạnh lẽo - Thành Tuyết Tùng, thích Đường Hải Lan đã chết - Tô Hàn, mang cặp kính dày như đít chai - Thạch Thanh Tú, người thiếu niên còn ít tuổi nhưng đã có vẻ chững chạc - Lý Duy Tư và cô gái thích hắn - Tề Tình Tình, luôn đóng vai người giảng hoà với gương mặt hiền lành phúc hậu - Ngô Triệu Thiên, còn có ban thân Diệp Tưởng, người có đại ân cứu mạng hắn - Ôn Vũ Phàm, cùng với Trương Niệm Chu không biết sống sót thế nào, à không, phải là Chu Định Quân. Chỉ có tất cả những diễn viên này...
Lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nghĩ đến, có một nữ diễn viên có làn da ngăm đen đã bỏ đi trước đó.
- À..... Trước đó có một diễn viên đi ra ngoài trước. Cô ấy là...
- Cô ấy tên là Tiêu Mộng Kì.
Vu Thần giải thích nói:
- Tình hình của cô ấy... có chút đặc biệt. Không có chuyện gì đâu, cậu tốt nhất không nên tiếp xúc với cô ấy.
Diệp Tưởng tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều. Mỗi người đều có mỗi người bí mật.
Như vậy tính ra "Rạp chiếu phim địa Ngục" thứ mười ba có tất cả mười lăm diễn viên tính tới thời điểm hiện tại.
Mười lăm người...
- Ngày sau còn dài.
Mạc Thu Thực nói:
- Về sau mọi người từ từ sẽ hiểu và có cơ hội làm quen với nhau. Đi nào, tôi dẫn các bạn đi xem chỗ ở. Đến bảy giờ tối các bạn hãy tự mình tới phòng ăn nhé. Bên trong rạp chiếu phim có đồng hồ, lấy thời gian ở đó làm chuẩn.
Sau đó, Vu Thần đi cùng. Ba người Diệp Tưởng, Ôn Vũ Phàm và Chu Định Quân liền cùng họ rời đi.
Sau khi nhìn bọn họ rời đi, những người còn lại bắt đầu bàn tán.
Tô Hàn vẫn là rất khó chấp nhận cái chết của Đường Hải Lan tử. Hắn ngồi trên ghế trong rạp, oán hận nói:
- Chắc chắn bọn họ không nói thật!
- Bỏ đi.
Lý Duy Tư dốc sức rút tay khỏi lòng của Tề Tình Tình, nói:
- Hiện tại cần phải nghĩ đến là "Quỷ tế III". Hải Lan chết rồi, khẳng định rạp chiếu phim sẽ điều chỉnh một số chuyện. Trong ba người diễn viên mới này, loại trừ cái tên Chu Định Quân kia, tôi thấy hai người còn lại cũng không tệ. Diệp Tưởng người này luôn luôn đoán ý chúng ta qua sắc mặt và lời nói. Còn người tên Ôn Vũ Phàm, ánh mắt của cô ta sâu sắc khó dò, lại rất kiệm lời, xem ra cũng không phải người đơn giản. Tố chất của đám người mới lần này quả là có điểm đáng mong chờ.
Mà Thạch Thanh Tú sau khi nghe lời hắn bộc bạch,liền thở dài nói:
- Diễn viên lâu năm thì chết một đám, giờ lại thêm một đám diễn viên mới kéo chân...chúng ta có thể sống bao lâu đây? Phải làm thế nào mới tích cóp đủ một0.000 tấm vé chuộc cái chết đây? Thể chất linh môi của Bạch Vũ Sóc quả thực không tệ, nhưng mà sử dụng thật sự rất tốn vé chuộc cái chết. Sử dụng quá mười giây sẽ phải trả một số vé chuộc cái chết bằng ba lần thù lao trên danh nghĩa. Mà cô ấy nếu như đóng vai chính thường có thể nhận được năm trăm đến một nghìn tấm vé chuộc cái chết. Nếu gấp ba lên, chính là một nghìn năm trăm đến ba nghìn tấm vé chuộc cái chết! Cho nên cô ấy mỗi lần sử dụng thể chất linh môi cũng chỉ có thể duy trì nhều nhất là mười giây mà thôi. Dùng không được lâu... đúng là dùng không được lâu!
- Chuyện này không tránh được.
Lý Duy Tư làm sao không biết việc này:
- Chúng ta ai cũng lo lắng về vấn đề này. Sau khi kiếm bộn vé chuộc cái chết, thường chỉ sau có mấy bộ phim kinh dị thì đã dùng sạch. Nhiều khi chúng ta còn phải bỏ vé chuộc cái chết để thuê vật bị người chết nguyền rủa của người khác.
- Không có việc gì đâu!
Tề Tình Tình õng ẹo đi về phía Lý Duy Tư. Nàng cười duyên nói:
- Anh có thể tự nhiện sử dụng chiếc áo liệm bị quỷ mặc vào của em! Những người khác ít nhất phải bỏ năm trăm tấm vé chuộc cái chết em mới cho thuê , còn anh thì miễn phí!
- Nói chuyện đứng đắn một chút đi.
Lý Duy Tư hoàn toàn không thích thái độ của Tề Tình Tình chút nào.
- Bây giờ "Quỷ tế III" là chuyện quan trọng nhất mà chúng ta phải quan tâm. Hải Lan chết rồi cũng có nghĩa cây lược gỗ bị yểm bùa kia cũng mất luôn. Đối chúng ta mà nói thì đây là một tổn thất rất lớn. Cho nên, hiện tại chúng ta nhất định phải dốc sức lấy cho bằng được tấm da dê trên đó có ghi ác chú trong "Quỷ tế III"! Thứ đó chắc chắn phải rơi vào tay của "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ mười ba chúng ta! Để đạt được điều đó, cho dù phải bỏ ra một ít vật bị người chết nguyền rủa cũng không tiếc!
Thạch Thanh Tú đẩy gọng kính, ánh mắt dần trở nên cơ trí:
- Đương nhiên. Vì chuyện này, chúng ta không phải đã lên kế hoạch ngay từ đầu sao? Toàn bộ vật bị người chết nguyền rủa đều không được phép trả giá giao cho đám người Phương Lãnh sử dụng! Tất cả chỉ vì kia tấm da dê kia! Chỉ cần tấm da dê kia đến tay "Rạp chiếu phim địa ngục" thứ mười ba chúng ta...
Vị mỹ nữ gợi cảm lạnh lùng Thành Tuyết Tùng từ đầu đến cuối vẫn đứng im lặng cạnh đó, không biết đang nghĩ gì...
Bom chào mừng ngày Nhà giáo VN nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá