Cũng may Quất Tử kịp thời phóng ra Hồn Đạo Hộ Tráo cấp năm cản lấy toàn bộ các lưỡi đao kia.
- Rốt cuộc thuộc tính của nó là gì?
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói.
Kha Kha đáp:
- Ngân Lang sở dĩ mạnh mẽ cũng vì bản thân nó có thuộc tính của sáu nguyên tố: Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Quang Minh, Hắc Ám. Sáu thuộc tính này có thể thoải mái luân phiên chuyển hóa. Cho nên mới đặc biệt khó đối phó. Gần như không có thuộc tính nào có thể khắc chế nó được. Nghe nói sau vạn năm, khi trở thành Ngân Lang Vương, nó còn có thể tăng thêm một thuộc tính hiếm thấy nữa. Sau mười vạn năm, lại được tăng thêm một loại. Cũng may mặc dù bản thân nó có nhiều thuộc tính nhưng xét về mặt công kích chỉ nằm trong các thuộc tính trụ cột căn bản mà thôi.
Kha Kha còn chưa giải thích xong thì quả cầu thứ ba đã hóa thành nhũ băng điên cuồng bay về phía ba người, tuy đòn tấn công này vẫn chưa đủ để phá hủy vòng bảo hộ nhưng Hồn Lực của Quất Tử tiêu hao nhanh thấy rõ.
Kha Kha vừa định ấn nút cạnh ghế ngồi của mình liền bị Quất Tử cản lại:
- Để Vũ Hạo đi. Phương thức chiến đấu của cậu quá dữ dội. Không ngờ chúng ta mới vào dãy núi chưa được bao lâu đã gặp phải Hồn Thú hiếm thấy thế này.
Hoắc Vũ Hạo nghe thấy thế cũng không nói thêm gì, tay phải đưa lên ấn xuống nút điều khiển bên cạnh ghế, lập tức cửa sổ hai bật mở, cả người hắn “vèo” một cái bắn ra ngoài, hệt như viên đạn được bắn ra từ nòng súng.
Kiện Hồn Đạo Hộ Tráo đặc biệt của Quất Tử tuy tiêu hao khá nhiều Hồn Lực nhưng đầu Ngân Lang ngàn năm này khó mà phá hủy trong chốc lát được, bỗng nhiên từ bên trong bắn ra một người dọa nó giật mình kinh ngạc. Ngân Lang ngẩng đầu nhìn lên, không hề khách sáo bắn ra một quả cầu ánh sáng màu bạc lấp lanh.
Đòn công kích này có thuộc tính Phong. Từng lưỡi đao gió bao trùm lấy một phạm vi rộng lớn, khiến Hoắc Vũ Hạo muốn tránh cũng không tránh được.
Cả người hắn thoáng cái phủ một lớp băng cứng sáng như kim cương, tỏa ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, còn muốn nổi bật hơn cả ánh sáng chói lóa trên người Ngân Lang nữa. Mấy lưỡi đao gió chém vào lớp băng tinh từ Băng Hoàng Hộ Thể vang lên từng tiếng chói tai nhưng không có cách nào cắt đứt được.
Sáu kiện đại bác đồng thời xuất hiện trên người Hoắc Vũ Hạo, đầu súng chỉa về phía Ngân Lang, đồng loạt bắn. Sáu tia sáng nháy mắt bay vọt về phía Ngân Lang với tốc độ cực nhanh. Ngân Lang lập tức lùi nhanh về sau, trước người nó lại xuất hiện mấy quả cầu ánh sáng bạc, quanh cơ thể nó bỗng nhiên xuất hiện tầng tầng phòng ngự dập dìu sóng nước, khiến lực tấn công của Hồn Đạo Xạ Tuyến giảm đi gần phân nửa, đợi đến khi sáu tia sáng bay đến người nó, nó đã có thể dễ dàng lách người tránh đi.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo tung ra một chiêu này liền nhẹ nhàng tiếp đất, cả người lao về phía Ngân Lang như một con báo săn.
Con Ngân Lang ngàn năm này rõ ràng chuyên về tấn công từ xa, nó không ngừng lùi về sau, đồng thời cũng không ngừng bắn ra các quả cầu ánh sáng bạc về phía Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng, từ những thông tin mà Kha Kha và Quất Tử đã nói cho hắn biết, Hoắc Vũ Hạo đã sớm sử dụng Tinh Thần Tham Trắc không ngừng tìm kiếm, mỗi thuộc tính mà Ngân Lang sử dụng làm sao có thể thoát khỏi phạm vi dò xét của hắn. Ba cái Hồn Hoàn màu trắng đồng thời dâng lên từ dưới chân Hoắc Vũ Hạo, đồng thời lóe sáng, hai cô gái đang ngồi bên trong quả cầu kim loại đều kinh ngạc mở to mắt, chuyện gì thế này?
Vì Quất Tử mang đến cảm giác nguy hiểm cho hắn, nên hắn không muốn bại lộ quá nhiều thực lực của mình. Thực tế lúc này hắn đang đồng thời sử dụng cả ba Hồn Kỹ.
Ánh mắt hắn bắn ra một tia sáng màu tím rồi biến mất, con Ngân Lang bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã lăn xuống đất, nó đau đớn lăn đi lăn lại mấy lần, thần trí rõ ràng đã không còn tỉnh táo, mà tác dụng từ kỹ năng Hư Nhược lẫn Tinh Thần Kiền Nhiễu đều đồng thời rơi xuống người hắn.
Lúc này, thật ra người kinh ngạc nhất phải là Hoắc Vũ Hạo, hắn vốn nghĩ con Hồn Thú này tu vi chỉ có ba ngàn năm, xét về mặt Tinh Thần Lực, lẽ ra nó phải kém hắn rất nhiều, sau một chiêu Linh Hồn Trùng Trích, dù nó không chết cũng phải mất nửa mạng. Thế mà không ngờ lúc này còn có thể đứng lên?
Chuyện này đúng là nằm ngoài dự đoán của Hoắc Vũ Hạo. Chẳng lẽ đầu Ngân Lang này cũng có thuộc tính tinh thần? Nhưng tu vi của nó chỉ có ba ngàn năm, có chút không thích hợp với hắn.
Trong đầu hắn không ngừng suy nghĩ các vấn đề khác nhau, nhưng động tác lại không hề dừng lại chút nào, sau khi sử dụng Linh Hồn Trùng Kích, cả người hắn đã bay lên như một mũi tên, kiện Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm sau lưng hắn lóe sáng, tốc độ của hắn nháy mắt tăng đến mức cực kỳ kinh khủng, khi con Ngân Lang có thể đứng dậy thì hắn đã bay đến trước mặt nó rồi.
Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên rồi chụp xuống, đáy mắt lại lóe sáng ánh tím, căn bản không cho con Ngân Lang ngàn năm này chút thời gian nghỉ ngơi nào. Con Ngân Lang vừa mới tỉnh táo lại tiếp tục bị Linh Hồn Trùng Kích đập thẳng vào đầu, máu từ mắt, miệng, mũi ào ào chảy ra, năm lưỡi đao màu vàng nhạt của Hoắc Vũ Hạo nháy mắt cắm sâu vào trung khu thần kinh của nó.
Cả quá trình chiến đấu có thể nói là cực kỳ đơn giản, trước mặt Hoắc Vũ Hạo, con Ngân Lang ngàn năm này bị áp chế hoàn toàn, một chút sức phản kháng cũng không có.
Quất Tử ngồi bên trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, nhìn Kha Kha đang kinh ngạc mở to hai mắt, cười nói:
- Giờ cậu còn thấy nếu có ở một nơi đủ rộng thì chúng ta có thể thắng hắn không?
Kha Kha lẩm bẩm:
- Thực lực cận chiến của hắn thật đáng sợ. Đây là con Ngân Lang ba ngàn năm đó. Vậy mà đấu với hắn lại không hề có chút lực phản khảng nào. Ngân Lang yếu ớt như vậy từ lúc nào thế? Mình nghe nói loài Hồn Thú này rất mạnh mà?
Quất Tử khẽ than:
- Không phải Ngân Lang yếu mà vì hắn quá mạnh. Ngay thời điểm hắn tung một kích cuối cùng, con Ngân Lang ấ đã không còn sức phản kháng rồi. Vũ Hồn Song Sinh thật đáng sợ. Ta đoán đừng nói là chúng ta, cho dù là Hồn Đạo Sư cấp sáu cấp bảy cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Kha Kha có chút không phục:
- Không để hắn đến gần là được.
Quất Tử lắc đầu nói:
- Cậu suy nghĩ đơn giản quá. Chẳng lẽ ban nãy cậu không thấy kiện Hồn Đạo Khí giúp hắn tăng tốc độ sao? Đó là Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm đó, kiện này tuy cấp thấp nhưng dù là Hồn Đạo Sư cấp bảy cũng không dám tùy tiện sử dụng, nó có thể giúp mình nháy mắt tăng tốc nhưng gây ảnh hưởng không nhỏ cho cơ thể mình, chẳng lẽ cậu không nhớ điểm này sao? Với thể chất của chúng ta, cùng lắm chỉ có thể sử dụng được kiện Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp ba thôi, cho dù thế, nếu sử dụng liên tục, cơ thể chúng ta cũng sẽ cảm thấy không khỏe. Hiện giờ hắn chỉ mới có ba Hồn Hoàn, tuy Hồn Lực đạt đến cấp 40, nhưng lại dám sử dụng Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm, hơn nữa vừa sử dụng xong còn lập tức tấn công, chuyện này có ý nghĩ thế nào chứ hả?
Kha Kha không lên tiếng, dĩ nhiên cô biết việc đó có ý nghĩ gì, nó chứng tỏ xét về mặt thể chất, cơ thể Hoắc Vũ Hạo vượt xa sự tưởng tượng của hai cô. Nếu không làm sao có thể sử dụng với mức độ khủng khiếp như vậy? Xét theo khả năng sử dụng Hồn Đạo Khí hiện giờ của hai cô, phạm vi phát huy thực lực cao nhất là vào tầm 50-200m, nếu phạm vi xa hơn thì phải sử dụng đến Định Trang Hồn Đạo Khí mới có thể đảm bảo lực tấn công. Mà kiện Hồn Đạo Thôi Tiến Khí cấp năm này có thể nháy mắt tăng độc độ của Hoắc Vũ Hạo lên vào khoảng 100 m/s. Nói cách khác, chỉ cần một lần hô hấp, hắn có thể di chuyển được khoảng 200m. Vậy thì hai cô còn chút cơ hội nào nữa chứ?
- Hắn là học viên của học viện Sử Lai Khắc, thực lực nhất định không tầm thường.
Quất Tử gật đầu:
- Có lẽ lần này trong nhóm trao đổi sinh, hắn trông như thực lực yếu nhất nhưng thực sự đây mới là nhân vật trung tâm.
- Thôi được rồi, chuyện này cũng không liên quan gì đến chúng ta, sau này về cậu cũng đừng nhiều chuyện quá. Chúng ta còn phải nhờ người ta làm cơm cho đấy.
Trong lúc hai cô gái trò chuyện, Hoắc Vũ Hạo đã mang xác con Ngân Lang trở về, bên cạnh nó lúc này còn lấp lánh một Hồn Hoàn màu tím.
- Thiên Mộng ca, tỉnh chưa?
Hoắc Vũ Hạo cố ý giảm tốc độ, thầm gọi Thiên Mộng Băng Tằm. Hắn muốn giải đáp thắc mắc của mình. Thật lòng, hắn khá động tâm với đầu Ngân Lang này. Đối với Hồn Sư, Hồn Hoàn thứ tư phải trên bậc ngàn năm mới đúng. Nhưng nếu thực sự không còn lực chọn nào khác, Hồn Hoàn ba ngàn năm này không phải là không được.
- Tiểu Vũ Hạo, đã lâu rồi không thấy đệ gọi đến ca nha.
Giọng nói vô cùng uể oải của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo, từng chữ từng chữ đều biểu lộ rõ vẻ chưa tỉnh táo của chủ nhân, nhưng bản thân Thiên Mộng Băng Tằm dường như khá là vui mừng khi Hoắc Vũ Hạo chủ động đánh thức nó.
- Thiên Mộng ca, đệ gặp được một đầu Hồn Thú hiếm thấy ở đế quốc Nhật Nguyệt, ca xem giúp đệ nó có phải thuộc tính Tinh Thần không. Đệ không xác định chính xác được.
Sau đó, hắn lập tức thuật lại thông tin của Ngân Lang.
- À…
Thiên Mộng Băng Tằm vừa nghe Hoắc Vũ Hạo nói vừa quan sát Ngân Lang, khi Hoắc Vũ Hạo về đến trước kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, nó đã nói ra đáp án.
- Con Hồn Thú này có rất nhiều thuộc tính, nhưng không phải là có đủ toàn bộ, chẳng có loài Hồn Thú nào có được khả năng này. Bản thân nó có khả năng sử dụng nhiều thuộc tính, cộng thêm Tinh Thần Lực khống chế mạnh mẽ hẳn là cũng do những kim loại mà nó thường ăn, có lẽ những thứ ấy đã tăng cường khả năng tương tác các nguyên tố cho nó mà thôi. Nếu không, bản thân nó có nhiều nguyên tố như vậy, làm sao chỉ có thể sử dụng một vài kỳ năng căn bản cơ chứ? Con Hồn Thú này chưa đủ tiêu chuẩn làm Hồn Hoàn của đệ, tu vi quá yếu, kém xa khả năng chịu đựng tối đa của đệ, nếu muốn tìm loài Hồn Thú này làm Hồn Hoàn thì tu vi ít nhất phải qua vạn năm. Ta nghĩ nó sẽ mang đến cho đệ một kỹ năng không tệ. Tuy chưa chắc có thể tăng thêm lực tấn công nhưng đối với tổng thể thực lực lại vô cùng phù hợp, ít nhất có thể tăng cường cho kỹ năng Hư Nhược kia.
- Dạ, cám ơn ca.
Hoắc Vũ Hạo thu thi thể Ngân Lang vào Hồn Đạo Khí Trữ Vật, rồi nhảy lên bước vào trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí.
Quất Tử nhìn hắn, giơ lên ngón tay cái, ra vẻ tán tưởng. Hoắc Vũ Hạo chỉ mỉm cười nói:
- Hai người muốn xử lý đầu Ngân Lang này thế nào đây?
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
- Nếu ngươi muốn bán, ta có thể giúp ngươi bán với giá tốt. Trước hết cứ để ở chỗ ngươi đã. Bộ da của Ngân Lang có thể giúp cho thi thể của nó không sớm thối rữa, chờ chúng ta trở lại học việc sẽ xử lí nó. Ta cảm thấy tuy là Ngân Lang không phải là Hồn Thú có thuộc tính tinh thần nhưng Tinh thần lực của nó hẳn là rất cường đại, nếu không thì nó đã không thể khống chế các nguyên tố phát động công kích. Ngươi xem thử xem. Còn nữa, sao vừa rồi Hồn Hoàn của ngươi lại biến thành màu trắng cả thế?
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Có phải ta muốn thế đâu. Chẳng lẽ ta không thể có ba cái Hồn Hoàn mười năm à?
Nói xong hắn liền nở nụ cười, hiển nhiên rằng có thằng ngu mới tin đáp án này.
Quất Tử giật giật khóe miệng, lúc này cô đã trở lại là thiếu nữ dịu dàng như trước, đem nội tâm của mình giấu sâu trong tận đáy lòng.
Hoắc Vụ Hạo suy nghĩ một lúc liền hỏi:
- Khứu giác của Hồn Thú họ sói bình thường khá nhạy, không biết Ngân Lang có đặc tính này không?
Quất Tử nghĩ nghĩ liền đáp:
- Hẳn là có đi, dù thế nào thì nó vẫn là sói.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Hai học tỷ, có lẽ ta cần tách khỏi hai người một thời gian.
Quất Tử sửng sốt:
- Sao ngươi lại phải đi?
Hoắc Vũ Hạo trả lời:
- Ta muốn đi tìm Hồn Thú thích hợp với ta. Loại Ngân Lang này tuy thích hợp với ta, nhưng ta nói thật, tu vi của nó còn hơi kém, chưa tới giới hạn dung hợp của ta, thế nên ta muốn đi tìm con Ngân Lang mạnh hơn hoặc là Hồn Thú thuộc tính tinh thần. Mà việc này tất nhiên vô cùng nguy hiểm, cho nên tốt nhất là ta nên hành động một mình.
- Các ngươi cứ tiếp tục hoàn thành công tác thực nghiệm, sau đó chúng ta hẹn nhau ở nơi tối qua hạ trại. Nếu trong vòng nửa tháng mà ta vẫn chưa trở lại thì các ngươi hãy đi về trước đi.
- Không được! Làm sao chúng ta có thể để cho ngươi mạo hiểm một mình được?
Kha Kha nghĩa khí nói:
- Muốn đi thì mọi người cùng đi, đừng quên chúng ta đều là Hồn Vương, ba người cùng một chỗ thì an toàn hơn là một người ngươi đi nhiều. Tuy năng lực cận chiến của ngươi khá tốt, thế nhưng Hồn Đạo Khí của ta và Quất Lâm tỷ đều khá mạnh, khả năng sinh tồn cũng mạnh không kém.
Hoắc Vũ Hạo khẽ lặng người. Hắn không ngờ cô gái bình thường luôn chí chóe với mình giờ phút này lại quyết định như thế, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo có thể nhìn thấy từ trong mắt cô, sự chân thành không hề có chút giả dối..
Quất Tử cũng gật đầu:
- Kha Kha nói đúng, chúng ta không thể để ngươi mạo hiểm một mình được, ba người dù sao vẫn tốt hơn một người. Hơn nữa, chúng ta lại khá quen thuộc với dãy núi Cảnh Dương. Muốn đi thì cùng đi, chả lẽ ngươi sợ chúng ta liên lụy đến ngươi sao? Ta biết ngươi muốn làm gì, cứ đem máu của Ngân Lang bôi lên Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí là được. Như vậy là Hồn Thú cấp thấp sẽ không dám gây chuyện với chúng ta, đồng thời lại có thể thử nghiệm được năng lực sinh tồn của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này
- Nhưng mà đây là chuyện rất nguy hiểm. Mùi máu Ngân Lang có thể thu hút loại Hồn Thú nào chúng ta vẫn chưa biết, nhưng chắc chắn nó sẽ không hề yếu, điều này các ngươi cần phải hiểu rõ. Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí không thể nào đảm bảo chúng ta an toàn tuyệt đối.
Kha Kha có chút không kiên nhẫn nói:
- Ngươi là đàn bà à, lằng nhằng quá đi. Lên đường nhanh nào, không đủ Hồn Lực thì đưa đây, ta điều khiển cho.
Hoắc Vũ Hạo nhìn hai cô gái thật sâu, cuối cùng cũng gật đầu. Cho dù Quất Tử đã biểu lộ qua nội tâm của mình, nhưng Hoắc Vũ Hạo có cảm giác rằng vì hắn làm cho nàng cảm thấy giống như cha nàng, cho nên dù thế nào nàng cũng sẽ không hại mình.
- Được, chỉ cần ta còn một hơi thở, nhất định ta sẽ bảo hộ các ngươi chu đáo.
Quất Tử uể oải tựa lưng vào ghế:
- Ai bảo vệ ai còn chưa biết. Ngươi chỉ cần lo cho chúng ta ăn no là được lắm rồi.
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt cứng đờ, bất đắc dĩ lắc đầu, lòng không khỏi nghĩ rằng:
- Chẳng lẽ các cô đại nghĩa, nghiêm túc muốn đi theo ta như thế là vì ta nấu ăn ngon sao?
Hoắc Vũ Hạo cũng không lập tức xuất phát ngay, mà ngồi điều tức một lát, đợi cho Hồn Lực hồi phục hơn phân nửa mới bắt đầu đi.
Có kinh nghiệm trước đó, hắn thao tác Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí càng thuận buồm xuôi gió, chỉ cần rừng cây không quá bdày đặc, hắn có thể làm cho nó không cần giảm tốc độ mà vẫn đi qua ngon lành, liên tục đi từ ngọn núi này đến ngọn núi khác, không hề nóng lòng đem máu của Ngân Lang bôi lên.
Trên đường đi, hắn cũng gặp một ít Hồn Thú, nhưng đều là cấp bậc dưới ngàn năm, thế nên Hoắc Vũ Hạo liền dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lí, trực tiếp đâm qua. Cỗ Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí này hao phí nhiều tài nguyên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư để nghiên cứu như thế, bản thân chất liệu của nó cứng rắn vô cùng. Hồn Thú từ ngàn năm trở xuống nằm mơ mới có thể phá hư nổi nó.
So với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Hồn Thú trong sơn mách Cảnh Dương kém hơn khá nhiều. Trên đường đi đến trung tâm chủ mạch, bọn hắn gặp chưa tới mười con Hồn Thú ngàn năm. Tính cả Ngân Lang thì chỉ có ba con chủ động công kích bọn hắn, tất nhiên là hai con còn lại cũng đều thành vong hồn dưới tay Hoắc Vũ Hạo, đồng thời cũng trở thành nguyên liệu nấu ăn.
Tuy hiện giờ bọn họ đã vào sâu trong dãy núi Cảnh Dương, nhưng Hoắc Vũ Hạo chả thèm để ý mà cứ thoải mái nhóm lửa, nướng thịt vào buổi trưa. Có điều khác với tiệc nướng tối hôm qua, trưa nay là món canh thịt, nguyên liệu từ chính con Ngân Lang ban nãy.
Xương và da long của Ngân Lang thì giữ lại, máu dùng để bôi lên Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, còn thịt thì trở thành mỹ thực của bọn hắn.
Hoắc Vũ Hạo kiểm tra thịt Ngân Lang rồi mới quyết định nấu như thế nào. Thịt Ngân Lang khá dai, nhưng lại ít mỡ, nếu chỉ nướng không thì khó mà cắn nổi, nhưng nếu hầm một lúc, làm cho nó nhừ ra thì sẽ dễ ăn hơn nhiều.
Sự thật chứng minh, không hổ hắn là người Quất Tử bảo có thể nấu ra mùi vị giống ba mình ngày trước, một nồi canh thịt ngon lành khiến hai mắt Quất Tử và Kha Kha sáng rực lên, ánh mắt khi nhìn Hoắc Vũ Hạo có vài phần ỷ lại, hoặc nói theo kiểu của Kha Kha là thế này:
- Hoắc Vũ Hạo, từ giờ trở đi ta sẽ đi theo ngươi. Chỉ cần ngươi còn ở Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, nhất định phải nấu cơm cho ta ăn!
Kha Kha nói như đây là chuyện hiển nhiên.
Quất Tử chen vào:
- Cậu muốn người ta làm đầu bếp cho mình thì phải trả giá gì chứ? Lấy thân báo đáp nhé?
- Ách…
Kha Kha hơi đỏ mặt, nhưng không yếu thế chút nào trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi dám không?
Hoắc Vũ Hạo đáp một cách gọn gàng:
- Không dám.
Kha Kha vốn chỉ muốn dọa hắn một chút thôi, ai ngờ hắn lại trả lời dứt khoát như thế, tức giận nói:
- Bổn cô nương vừa thông minh vừa lanh lợi lại còn đáng yêu, biểu cảm của ngươi như thế nghĩa là sao? Sao lại không dám hả?
Hoắc Vũ Hạo cười ha ha đáp:
- Cho dù ta dám ngươi cũng sẽ không theo ta à. Ta chỉ đưa ra đáp án mà ngươi muốn nghe nhất thôi, còn đòi gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta khóc lóc cầu ngươi làm bạn gái, sau đó ngươi sẽ đá đít ta à?
Kha Kha gật gật đầu:
- Như vậy mới đúng. Hơn nữa, nếu như ngươi luôn có thể nấu ăn ngon như thế, không chừng ta thật sự cho ngươi một cơ hội. Tiếc là ngươi hơi nhỏ một chút, nói thật đi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đáp:
- Mười bốn, sắm mười lăm rồi.
Im lặng.
- A.
Kha Kha và Quất Tử gần như hét lên cùng một lúc, dọa Hoắc Vũ Hạo nhảy dựng lên, ngay cả đám Hồn Thú yếu ớt ở xa xa cũng bị dọa chạy mất dép.
- Ngươi mới mười bốn ư? Nhìn ngươi thế này mà mới mười bốn tuổi á, mười tám mới đúng ấy. Hơn nữa mười bốn tuổi đã bốn mươi cấp hồn lực, lại còn là Vũ Hồn Song Sinh, ngươi có còn là người nữa không thế?
Kha Kha kêu lên với vẻ mặt không tin được.
Hoắc Vũ Hạo sờ sờ mũi, đáp:
- Ta chỉ là có chút lớn thôi mà, có cần kinh ngạc như thế không? So về tuổi tác, các ngươi cũng chỉ lớn hơn ta tầm ba, bốn tuổi, đều đã là Hồn Vương cả rồi. Khéo đến lúc ta đến tuổi như các ngươi còn chưa chắc đã là Hồn Vương nữa.
Kha Kha lắc đầu:
- Tuy rằng ta nhìn có vẻ trẻ tuổi, nhưng tỷ cũng phải nói cho ngươi biết, ta đã mười chín tuổi rồi, Quất Tử tỷ cũng đã hai mươi. Chúng ta đều lớn hơn ngươi hơn năm tuổi, không thể so sánh như thế được.
Quất Tử cười hì hì nói:
- Không sao, nữ lớn hơn năm, chỉ hơi lớn một chút. Cậu vẫn còn cơ hội.
- Phi, cậu mới là bà già. Tiếc là mình không có em gái, nếu không có thể giới thiệu cho hắn rồi.
Sau mấy ngày đi cùng nhau, ba người có thể đã hoàn toàn quen thuộc lẫn nhau, hơn nữa sau khi hợp tác chiến đấu mầy lần, quan hệ cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Quất Tử và Kha Kha trước kia đều ra ngoài rèn luyện cùng với Vương Thiểu Kịệt và Tử Mộc, bây giờ bốn người trở thành ba nguời, không biết vì sao lại làm cho hai nàng thấy an toàn hơn.
Sau khi ăn trưa, ba người đều nghỉ ngơi một lúc, đợi Hồn Lực khôi phục tới trạng thái đỉnh mới tiếp tục hành động.
Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi ở vị trí chủ khống như trước, hắn xoay người hướng nói với hai cô gái:
- Ta đã bôi máu của Ngân Lang lên Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí rồi, hiện các ngươi hối hận thì vẫn còn kịp.
Kha Kha tức giận nói:
- Nói nhảm nhiều quá, đi thôi.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nóng vội nói tiếp:
- Nếu các ngươi nhất định muốn đi thì từ giờ phải để ta làm đội trưởng. Tuy ta còn chưa hiểu rõ năng lực của các ngươi nhưng các ngươi nhất định phải nghe ta. Đối phó với Hồn Thú ta có kinh nghiệm hơn các ngươi rất nhiều. Chỉ cần không gặp phải Hồn Thú mười vạn năm hoặc là một lượng lớn Hồn Thú vạn năm, ta nhất định có thể bảo vệ an toàn cho các ngươi.
Quất Tử thoải mái nói:
- Được, cho ngươi làm đội trưởng.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vậy chúng ta xuất phát thôi. Hai vị học tỷ nhớ kĩ, cho dù xảy ra tình huống gì các ngươi cũng không được rời khỏi Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, độ cứng cỏi của cỗ Hồn Đạo Khí này chỉ sợ còn hơn lời các ngươi đã nói. Có thể mở cửa sổ dùng Hồn Đạo Khí của các ngươi để công kích khi phát sinh tình huống chiến đấu, còn bên ngoài giao hết cho ta, các ngươi chỉ cần tiến hành trợ giúp là đủ rồi.
Kha Kha tức giận nói:
- Thế quái nào càng nghe ngươi nói ta càng cảm giác mình là phế vật thế! Đừng nói nhảm nữa, nhanh nhanh xuất hành đi.
—
Đã xong 2 chương, giờ mình yên tâm đi ngủ rồi, chúc mọi người ngày mới tốt lành.
Tối mình đi học về sẽ có 1 chương nữa. Sau khi giải quyết xong một môn, tranh thủ vài ngày rảnh rỗi bù đắp chút ít.
Cám ơn mọi người đã luôn ủng hộ mình.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo rót Hồn Lực vào, mấy cái chân của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí lại bắt đầu chuyển động, cả quả cầu kim loại tiếp tục tiến sâu vào trong nhánh núi, lát sau, nhóm bọn họ đã di chuyển đến điểm cuối của nhánh núi, rốt cuộc cũng vào đến vùng trung tâm của dãy núi Cảnh Dương.
Hoắc Vũ Hạo ngồi phía trước vừa điểu khiển vừa quan sát địa hình khu vực này, vùng trung tâm của dãy núi Cảnh Dương có dạng hình trứng. Tuy đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, nhưng hắn có thể dựa vào tình hình tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà phán đoán hệ thống phân bố Hồn Thú tại vùng đất này.
Khu vực ngoài rìa nhất định là lãnh thổ của nhóm Hồn Thú có thực lực tương đối yếu, càng vào sâu bên trong, thực lực Hồn Thú dĩ nhiên sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Chỉ cần không vào quá sâu có lẽ sẽ không nguy hiểm lắm.
Dù sao mùi máu của Ngân Lang cũng chỉ có thể lan truyền trong một phạm vi nhất định, có lẽ sẽ không bay vào tận vùng núi trung tâm đâu.
Hơn nữa, máu của Ngân Lang từ nãy đến giờ cũng chưa dẫn đến chuyện gì xấu cả, ít nhất tạm thời là vậy. Đa số Hồn Thú sau khi ngửi thấy mùi máu của Ngân Lang đều lập tức tránh xa, Hoắc Vũ Hạo có thể thông qua Tinh Thần Tham Trắc quan sát cảm nhận được rõ ràng chính xác. Hắn phát hiện, dù là Hồn Thú ngàn năm, sau khi ngửi thấy mùi máu của Ngân Lang cũng co chân bỏ chạy. Cứ thế, tốc độ di chuyển của bọn họ được trợ giúp rất nhiều.
Một lát sau, Hoắc Vũ Hạo đã điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí tiến đến ngọn núi vượt qua ngọn núi đầu tiên của vùng trung tâm dãy núi Cảnh Dương .
Lúc này đã vào đến nơi cư trú của Hồn Thú, Hoắc Vũ Hạo nào dám để Hồn Lực tiêu hao nhiều, sau khi trèo đến đỉnh núi, hắn liền dừng lại tranh thủ khôi phục, đồng thời quan sát phía chân trời xa xa.
Dãy núi Cảnh Dương này cũng giống như bao dãy núi khác, càng vào sâu bên trong thì các ngọn núi càng lúc càng cao, nhưng đều là dạng góc đứng, chỉ có một vài ngọn có dạng góc tà.
Quả nhiên Hồn Thú trong vùng trung tâm có chất lượng cao hơn hẳn ở các nhánh núi bên ngoài, mật độ quần thể và tính chất đã có thể so sánh được với vùng ngoài rìa của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhưng vì có mùi máu của Ngân Lang, nên những đến lúc này nhóm ba người bọn họ vẫn chưa phải chiến đấu trận nào.
Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi dưới đất, để mặt cơn gió thổi lùa ngang người, hắn không phải là người thích mạo hiểm, lúc này hắn đưa lưng về phía kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, để hai cô gái đang nghỉ ngơi phía sau không thể nhìn thấy rõ gương mặt của hắn lúc này. Trên trán của hắn lấp lóe một tia sáng ánh kim nhàn nhạt, Vận Mệnh Nhãn lặng lẽ mở ra.
Từ ngày Hoắc Vũ Hạo có Vận Mệnh Nhãn, thế giới tinh thần của hắn đã có một sự thay đổi long trời lở đất, cũng bởi vì có sự tồn tại của Vận Mệnh Nhãn, nên lúc này bất kể là Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư đều không thể điều khiển cơ thể hắn nữa, trừ phi là hắn chủ động nhờ vả. Nhưng bản thân hắn cũng có thể giành lại quyền khống chế bất cứ lúc nào hắn muốn.
Tác dụng của Vận Mệnh Nhãn tuyệt đối không phải chỉ nằm trong việc tăng cường Linh Mâu của hắn, mỗi khi nó mở ra, hơi thở Vận Mệnh sẽ xuất hiện trong đầu Hoắc Vũ Hạo, sự nhạy cảm cũng theo đó mà tăng lên. Thậm chí có một số lúc hắn còn có thể đoán trước tương lai, biết được sắp tới sẽ phát sinh chuyện lành hay dữ.
- Ối.
Khi Vận Mệnh Nhãn khép lại, hai mắt Hoắc Vũ Hạo liền mở to, đôi mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, hắn không nhờ lần này sử dụng Vận Mệnh Nhãn truy tìm quỷ tích vận mệnh lại cảm nhận được những chuyện này.
Nguy hiểm? Kỳ ngộ?
Không ngờ chỉ một cảm giác mơ hồ thôi lại khiến hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng, xen lẫn vào đó là có cái gì đó mách bảo hắn sắp gặp kỳ ngộ. Cái này đúng là cực kỳ mới lạ.
Sao thế nhỉ? Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ, tuy Vận Mệnh Nhãn mang đến cho hắn câu trả lời nước đôi, nhưng theo dự cảm cho thấy, nguy hiểm sẽ xuất hiện trước kỳ ngộ. Dường như ở một trong những ngọn núi phía xa có vô số nguy hiểm đang đợi hắn. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt rồi.
Nhưng, nêu đã đến đây, làm sao hắn có thể dễ dàng lùi bước. Hơn nữa Vận Mệnh Nhãn cũng không mang đến cảm giác nguy hiểm đến tính mạng.
Phải cẩn thận xâm nhập, đây là sách lược đầu tiên Hoắc Vũ Hạo nghĩ đến.
Cả nhóm lại một lần nữa khởi hành, tốc độ di chuyển lúc này rõ ràng chậm hơn rất nhiều, không những thế, vừa đi được một chút lại dừng quan sát xung quanh, hai cô gái ngồi phía sau đề nghị thay hắn điều khiển kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí , hắn cũng từ chối, hắn chỉ muốn hai cô bất cứ lúc nào cũng nhất định ở trong trạng thái hoàn hảo.
Thấy thái độ cẩn thận của Hoắc Vũ Hạo, hai cô gái cũng không nói thêm gì nữa, cẩn thận lúc nào cũng tốt. Ngay cả Kha Kha cũng không còn lộ vẻ mất kiên ngẫn nữa.
Một lúc lâu sau, nhóm ba người họ đã trèo lên đến được ngọn núi thứ ba, đây cũng là mục tiêu cuối cùng mà Hoắc Vũ Hạo đặt ra cho hôm nay. Ngọn núi có tầm nhìn bao quát này sẽ là nơi bọn họ dừng chân tạm nghỉ.
Trong quá trình di chuyển ban nãy, rốt cuộc bọn họ đã gặp một vài rắc rối, có hai con Kim Hổ tu vi hơn ba nghìn năm xuất hiện cản đường bọn họ.
Cùng là Kim Hổ, nhưng Kim Hổ ở sơn mạch Cảnh Dương mạnh mẽ hơn rất nhiều, độ cứng của đầu có ngay cả Ám Kim Khủng Trảo cũng chỉ có thể đâm sâu vào chừng một tấc thôi. Tuy cuối cùng bọn chúng đều chết trong tay Hoắc Vũ Hạo, nhưng quá trình này mất không its thời gian. Cơ thể cứng như đá của bọn chúng thật khó xử lý.
Sau một ngày quan sát, Hoắc Vũ Hạo đã phát hiện, trong khu vực này, phàm là Hồn Thú thuộc tính kim loại, thực lực đều mạnh hơn hẳn bình thường, còn những Hồn Thú có thuộc tính khác thì yếu ớt cực kỳ. Ví như hôm nay, bọn họ trông thấy một chuyện khá buồn cười, một con đại bàng thuộc tính Phong có tu vi chừng vạn năm lại bị hai con Kim Hổ tu vi ba ngàn năm dọa chạy mất dép. Bấy nhiêu đã đủ thấy Hồn Thú thuộc tính kim ở vùng đất này bá đạo đến mức nào.
Nhưng sau một ngày này, những chuyện Hoắc Vũ Hạo lo lắng hay Hồn Thú mà hắn mong chờ đều không có chút động tĩnh nào, hắn chẳng gặp được con Hồn Thú nào thuộc hệ Tinh Thần cả. Quả nhiên, trên đại lục, dù là ở đâu thì lượng Hồn Thú hệ Tinh Thần cũng rất thưa thớt. May mà hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo vẫn còn khá kiên nhẫn tìm kiếm.
Vì dự đoán của Vận Mệnh Nhãn, hắn quyết định chỉ vào đến ngọn núi thứ năm thôi, nếu không tìm thấy sẽ tìm kiếm theo hướng ngang chứ không vào sâu thêm nữa. Trong vòng năm ngày không có thu hoạch lập tức rút lui. Dù sao an toàn cũng là trên hết.
Rốt cuộc đã đến đỉnh núi.
Hắn chọn nghỉ ngơi tại đỉnh núi còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính vì ưu điểm của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, kiện Hồn Đạo Khí này có hình tròn, nó hoàn toàn có thể lăn tròn về trước trốn thoát dễ dàng. Hồn Thú có muốn truy đuổi cũng gặp khó khăn không ít. Đương nhiên, nếu làm thế thì những Hồn Sư ngồi bên trong cũng tuyệt đối không hề thoải mái.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo lại tiếp tục nấu bữa tối cho hai cô gái, hắn cắt miếng thịt ngon nhất trên con Kim Hổ vừa liệp sát ban nãy, sau đó dùng Bạch Hổ Chùy xắt thành những miếng mỏng như tờ giấy.
Nếu thịt hổ hơi bị ôi mà không chế biến chu đáo thì tuyệt đối không thể nuốt nổi. Nhưng thịt hổ tươi thì đỡ hơn nhiều, nhưng có ai có thể ăn sống được đây?
Hoắc Vũ Hạo thái mỏng thịt hổ, sau đó dùng gia vị mang theo chuẩn bị một loại nước sốt mới. Nước sốt này hơi cay, nhưng thịt hổ chấm vào ăn kèm lại có một hương vị khác, vừa tươi vừa nồng, rất ngon miệng.
Có điều, Hoắc Vũ Hạo không cho các cô ăn quá nhiều, dù sao thịt sống vẫn rất khó tiêu hóa, nhưng dinh dưỡng lại nhiều hơn hẳn.
Kha Kha và Quất Tử đều nhận ra, mỗi khi bọn họ ăn xong một bữa cơm Hoắc Vũ Hạo nấu, hảo cảm đối với hắn lại tăng thêm vài phần, nếu nhắc đến Hoắc Vũ Hạo, chỉ có một từ để hình dung, đó chính là: Ăn…
- Tối nay lam sao đây?
Sau khi ăn cơm tối xong, ba người ngồi vây thành một vòng, gió đêm khá lạnh, bọn họ còn đang ở trên đỉnh núi, sương mù lượn lờ phủ xuống khiến lớp áo khoác bọn họ mặc bên ngoài gần như ướt sũng.
Nhưng mà, hiện giờ bọn họ đang ở nơi mà Hồn Thú sinh sống, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tập kích, dĩ nhiên việc dựng lều trại không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Hoắc Vũ Hạo chỉ vào quả cầu kim loại, nói:
- Chỉ còn một cách duy nhất, hai người vào kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí minh tưởng đi, ta thủ hộ bên ngoài. Có chuyện ta lập tức gọi hai người dậy.
Quất Tử nói:
- Nửa đêm ta ra đổi với ngươi.
Kha Kha lập tức chen vào:
- Tốt nhất chúng ta thay phiên nhau, mỗi người hai canh giờ.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Thôi, hai người yên tâm ngủ đi. Đến giờ ta sẽ gọi.
Lúc này hai cô gái mới chịu chui vào trong kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí, cửa thủy tinh vừa đóng lại, luồng khí lạnh bên ngoài lập tức bị ngăn cách.
Hoắc Vũ Hạo ngồi dựa lưng vào quả cầu kim loại, tuy lúc này gió đêm rét lạnh thấu xương, nhưng đối với hắn lại chẳng thấm vào đâu. Bản thân hắn là Hồn Sư có Cực Hạn Chi Băng. Không khí càng ẩm thấp, nhiệt độ càng rét lạnh thì lại càng thích hợp để hắn thi triển thực lực.
Hai mắt nhắm lại, khoanh chân ngồi xuống, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu khuếch tán Tinh Thần Tham Trắc ra bên ngoài. Hồn Lực trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển hệt như đang minh tưởng.
Đây là ưu đãi từ Tinh Thần Hải thứ hai, hắn có thể dùng một tia ý niệm tại đấy, điều khiển Tinh Thần Lực, cảm nhận tình hình xung quanh, còn một phần ý niệm còn lại sẽ vào Tinh Thần Hải thứ nhất mà nghỉ ngơi hồi phục. Giống như đang mở to mắt mà ngủ vậy. Nếu có phát hiện gì, hắn sẽ lập tức tỉnh dậy, cho nên, hắn căn bản không cần gọi hai cô gái ở bên trong ra thay cho mình.
Sắc trời càng lúc càng u tối, ánh sao trên bầu trời cũng ảm đạm hơn. Từng luồng sương mù dày đặc thổi ào ào lướt ngang người hắn.
Nhiệt độ buốt giá bên ngoài có thể nói không hề có tác dụng với Hoắc Vũ Hạo, nhiệt độ cơ thể hắn lúc này thậm chí còn thấp hơn nữa, Cực Hạn Chi Băng vẫn không ngừng khiến tốc độ tu luyện của hắn chậm thật chậm, nhưng nền tảng lại vững chắc hơn nhiều, những Hồn Sư cùng cấp tuyệt đối không thể bì được với tổng lượng Hồn Lực của hắn.
Băng lấy nước làm cơ sở, nguyên tố Thủy trong không khí càng nhiều thì quá trình tu luyện của Hoắc Vũ Hạo càng có lợi nhiều hơn. Hơn nữa trong cánh rừng núi non mênh mông này, sức sống bừng bừng hơn xa bên ngoài, tốc độ tu luyện nhờ đó lại tăng thêm một chút nữa.
Trong khi miệt mài tu luyện, Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được mọi sự thay đổi trong phạm vi bán kính năm trăm thước, hắn âm thầm cảm thán không thôi. Khó trách Hồn Thú đều thích sinh sống lại vùng núi sâu, sông suối chằng chịt hoặc trong những cánh rừng rậm mênh mông bạt ngàn. Quả nhiên linh khí thật dồi dào.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Đột nhiên, linh hồn hắn bỗng rùng mình một cái, mặc dù Tinh Thần Tham Trắc không mang về kết quả kỳ lạ nào nhưng hắn vẫn cảm thấy dựng tóc gáy.
Sao thế này? Hoắc Vũ Hạo lập tức tỉnh dậy, từ trước đến nay hắn luôn tin vào cảm giác của mình, điềm báo xuất hiện bất ngờ lại dữ dội thế này, e là nguy hiểm đã sắp ập đến.
Hắn đưa tay gõ nhẹ vào mặt kính thủy tinh, tiếng động không lớn nhưng vừa vặn đủ đánh thức hai cô gái bên trong.
- Chúng ta gặp phiền phức rồi. Hai người không cần ra ngoài, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Quất Tử, cô vào vị trí chủ khống đi, nếu có nguy hiểm thì lập tức xuống núi, không cần lo cho ta, ta có sẽ có cách thoát thân.
Hoắc Vũ Hạo nhỏ giọng nói vài câu, giọng nói vô cùng bình tĩnh nhưng dường như có chút hồi hộp, khiến Kha Kha và Quất Tử lập tức tỉnh ngủ.
- Ngươi phát hiện cái gì?
Quất Tử kéo mở lớp kính thủy tinh, nhỏ giọng hỏi, trên người Kha Kha ngồi cạnh cô bắt đầu vang lên vài tiếng động nhỏ, rõ ràng đang chuẩn bị Hồn Đạo Khí, sẵn sàng sử dụng.
Hoắc Vũ Hạo khẽ lắc đầu, nói:
- Không chắc lắm, nhưng cảm giác của ta nhạy hơn người bình thường rất nhiều, e là lần này gặp rắc rối không nhỏ.
Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, tuy hai năm nay hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng bất kể thế nào, tu vi Hồn Lực của hắn chỉ mới đạt cấp 40, tuyệt đối vẫn chưa đủ để so với những cường giả thật sự.
Tinh Thần Tham Trắc dò xét trên mọi phương hướng nhanh chóng chuyển thành một hướng duy nhất. Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo bắt đầu từ từ rà quét từng hướng khác nhau.
Hiện giờ, trong tình huống không sử dụng Vận Mệnh Nhãn, kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc có thể dò xét theo một hướng với khoảng cách một ngàn thước. Hiển nhiên lúc này không phải là lúc tiết kiệm Hồn Lực. Tinh Thần Tham Trắc dần dần mở rộng quét xuống dưới chân núi.
Hai cánh cửa sổ của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí đã mở ra, mơ hồ có thể thấy bên trong ló ra hai họng pháo đen ngòm. Đường kính của hai miệng pháo này không ngờ đạt đến 100mm, mà lại còn do Kha Kha một mình sử dụng hai khẩu, đặt ngay trên vai, mà Quất Tử đã ngồi lên vị trí chủ khống, có thể khởi động kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí bất cứ lúc nào.
Hoắc Vũ Hạo cũng không sử dụng Hồn Đạo Khí, nhưng sau khi ánh mắt của hắn nhìn quanh một vòng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Từng bóng đen lặng lẽ từ bốn phương tám hướng không ngừng chạy lên đỉnh núi, bọn chúng di chuyển với số lượng đông, tốc độ nhanh, thế mà không có tạo ra chút tiếng động nào. Nhưng như thế lại tạo nên áp lực đè nặng xuống người Hoắc Vũ Hạo.
- Sói, một bầy Kim Lang. Chúng ta bị bao vây rồi. Có ít nhất ba con Kim Lan tu vi vạn năm dẫn theo một trăm con Kim Lang có tu vi khoảng trăm năm đến ngàn năm. Chúng ta chỉ còn tối đa ba phút nữa, bọn nó tuy đã bủa vây ngọn núi này nhưng chắc chắn không đủ sức ngăn cản khi các ngươi lăn xuống dưới.
Quất Tử và Kha Kha nghe xong không khỏi hít sâu một hơi. Kim Lang, nói chính xác đây là một loài Hồn Thú họ Sói thuộc tính Kim, mặc dù nó không mạnh như nhóm bốn loài thú đứng đầu như sư tử, hổ, gấu, báo, nhưng xét về mặt tốc độ thì chẳng loài nào hơn được nó cả, huống chi lúc này nó tấn công theo dạng bầy đàn. Trong dãy núi Cảnh Dương, tất cả những loài Hồn Thú có thuộc tính Kim đều có sức chiến đấu mạnh gấp ba lần những Hồn Thú cùng loài khác thuộc tính, huống chi trong đội hình của bọn chúng còn có ba con Kim Lang tu vi vạn năm, chỉ riêng bấy nhiêu đã quá phiền phức rồi. Cho dù bọn chúng không thể ngay lập tức giết chết ba người bọn họ, nhưng lấy đông đánh ít, từ từ hao tổn sức lực thì cũng có thể đánh chết bọn họ thôi.
- Vũ Hạo, mau lên đây. Chúng ta cùng lăn xuống.
Quất Tử vội nói.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại lắc đầu:
- Không, ta không thể đi. Đám Hồn Thú này chắc chắn là do một con Ngân Lang dẫn đến, ban nãy ta loáng thoáng cảm nhận được hơi thở của loài Ngân Lang. Nếu cảm giác của ta không sai, thì con Ngân Lang này vô cùng thích hợp trở thành Hồn Hoàn thứ tư của ta. Các ngươi đi trước đi, không cần xen vào chuyện của ta, ta đã có cách.
- Không được, nguy hiểm lắm. Bọn chúng là một trăm con Kim Lang đó.
- Ta có cách chạy thoát, nếu không được, ta có thể sử dụng Hồn Đạo Khí phi hành trốn khỏi đây. Chuẩn bị nhanh lên, ta đẩy các ngươi đi.
Hắn vừa nói xong, bàn tay lập tức phủ một lớp băng trắng, hai cánh tay đẩy mạnh, Khống Hạc Cầm Long dưới uy lực của Huyền Thiên Công hoàn toàn bùng nổ, quả cầu kim loại khổng lồ dưới lực đẩy mạnh của hắn bắt đầu lăn về phía trước.
Chỉ trong tích tắc, kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí đã bắt đầu lăn xuống chân núi với tốc độ kinh người. Quất Tử và Kha Kha đều vô cùng kinh ngạc hét to, nhưng giọng nói của Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên lại vang lên trong tai hai người:
- Đừng lo cho ta, đến nơi hẹn chờ ta. Ta nhất định sẽ không sao. Các ngươi cũng đừng quay lại đây, phải nhanh chóng chạy khỏi khu vực này.
Quất Tử ngay lập tức bộc lộ tính cách quyết đoán của mình, trong khi Kha Kha còn đang định hạch hỏi Hoắc Vũ Hạo, thì cô đã nhanh chóng đóng hai cửa sổ lại, thu lại mấy cái chân kim loại, kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí phun ra một chất gì đó, khiến bề mặt nó cực kỳ co dãn, nháy mắt sau, lăn nhanh xuống chân núi, hai cô gái ở bên trong không ngừng chịu cảm nhận trời đất đảo lộn. Kết cấu đơn giản nhưng bảo vệ vững chắc của kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí đã bộc lộ được tác dụng tại thời điểm này, phần bên ngoài và bên trong nó bắt đầu tách ra làm hai, khoảng cách ở giữa có tác dụng ổn định và chống xóc.
Hoắc Vũ Hạo nhìn quả cầu kim loại bắt đầu lăn xuống chân núi cũng thở phào nhẹ nhõm. Thực lực của hắn không thể bại lộ trước mặt hai cô gái này. Có hai cô ở đây, thực lực của hắn bị hạn chế nhiều, khó mà toàn lực đấu với bọn Hồn Thú này được. Những lời hắn vừa nói cũng không phải là bịa đặt, rõ ràng hắn cảm nhận được sự tồn tại của Ngân Lang vạn năm. Hắn thân là Hồn Sư thuộc tính tinh thần, nên hắn vô cùng thấm thía chuyện để tìm được Hồn Hoàn thích hợp với mình là khó khăn như thế nào. Cơ hội đã đến làm sao hắn có thể bỏ qua được. Với cả một con Ngân Lang tự đưa đầu chịu chế, cơ hội lại càng ít hơn nhiều.
Từ khi bắt đầu tham gia huấn luyện theo nội dung kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, hắn chưa từng đánh hết sức mình, ngay cả bản thân hắn cũng không biết thực lực của mình hiện nay nằm ở mức nào. Và hôm nay, rõ ràng là một cơ hội tuyệt vời để hắn kiểm tra trình độ của mình. Để bản thân rơi vào nguy hiểm, đó là tình huống tốt nhất để thực lực của mình bước lên một tầm cao mới, tiềm năng xuất hiện nhiều thêm nữa. Hắn chẳng hề e ngại con Hồn Thú ngàn năm này, về phần trăm con Kim Lang kia lại càng chẳng phải lo lắng, dù chúng có thuộc tính kim mạnh mẽ, nhưng sở trường của hắn là gì? Chính là một mình đánh với nhiều người, lấy thực lực cá nhân đấu với thực lực của một nhóm người. Nếu hắn không làm được thì tốt nhất nên vứt cái kế hoạch Cực Hạn Đan Binh đi là vừa.
Hai tay thả lỏng bên người, hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo lấp lánh ánh sáng màu vàng kim nhàn nhọt, màu vàng này vô cùng dịu nhẹ nhưng lại cực kỳ uy nghiêm.
- Đến đây.
Trong tích tắc, trạng thái cơ thể của hắn đã tăng cường đến mức cao nhất.
Tinh Thần Tham Trắc báo cho hắn biết, kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí khi lăn xuống núi đã thu hút sự chú ý của bầy Kim Lang, một số con đã bắt dầu đuổi theo rồi, và đây cũng là một trong những mục đích của hắn. Việc đầu tiên hắn cần phải làm là thu hút sự chú ý của một bộ phận Kim Lang, thông qua đó phân tán đội hình của bọn chúng.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên quăng lên trời một thứ gì đó màu bạc, sau đó giữa không trugn liền vang lên một tiếng nổ thật lớn, trên ánh tay trái của Hoắc Vũ Hạo ẩn hiện ánh sáng màu xanh lam, đây là dấu vết khi sử dụng Băng Bạo Thuật.
Thi thể Ngân Lang hóa thành bột mịn bay đầy trời, hơi nước trong không khí bị thổi tán loạn, mùi máu tanh từ nơi phát ra tiếng nổ không ngừng lan tỏa ra xung quanh.
Thế giới của Hồn Thú là nơi cá lớn nuốt cá bé, nếu không tàn nhẫn thì không thể sinh tồn được. Giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo đã dẹp hết mọi suy nghĩ tương hại trong lòng mình, để bản thân hoàn toàn hóa thành trạng thái giết chóc.
Ngay sau đó, tiếng sói tru gần như đồng thời vang lên từ khắp nơi trên sườn núi. Rõ ràng bầy sói cũng đã biết Hoắc Vũ Hạo phát hiện ra bọn chúng, và kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí mang theo mùi máu của Ngân Lang rõ ràng không còn sức thu hút với bọn chúng nữa. Cả bầy Kim Lang không còn phải che giấu hành động nữa, tốc độ theo đó mà nhanh hơn rất nhiều, điên cuồng chạy lên đỉnh núi.
Từng tiếng leng keng leng keng không ngừng vang lên trên người Hoắc Vũ Hạo, hàng loạt chiếc hộp kim loại không ngừng xuất hiện trên người hắn, tất cả đều có màu vàng nhạt âm u.
Những hộp kim loại ấy chủ yếu đính tại hai vai, hai tay, trước ngực, sau lưng, hai chân, thắt lưng, tổng cộng có mười tám cái. Dường như trọng lượng của mỗi chiếc hộp kim loại không hề nhẹ, cơ thể Hoắc Vũ Hạo trông khá nặng nề nhưng lại sừng sững đầy vững chắc.
Rốt cuộc con Kim Lang đầu tiên cũng xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Vũ Hạo, quả nhiên Kim Lang này khác hẳn với những con ở nơi khác. Bộ lông của nó lấp lánh ánh kim, từng khối thịt gồ lên trên cơ thể, trông nó vô cùng khỏe mạnh đầy cường tráng, đôi mát đỏ tươi nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo.
Nó rít lên một tiếng rồi đánh thẳng vào Hoắc Vũ Hạo, chân trước đưa lên cao, tay chụp xuống.
Hoắc Vũ Hạo thầm suy tính, chân trước bước về sau nửa bước, tay trái đưa lên, sau đó từng tiếng nổ đùng đùng nối tiếp vang lên, một tầng ánh sáng bạc lóe lên từ chiếc hộp trên tay trái của hắn rồi phụt tắt, động tác của con Kim Lang nháy mắt dừng lại, tuy nhiên vẫn giữ nguyên hành động lao về trước, kế đó, tiếng hét đau đớn vô cùng thảm thiết cũng vang lên.
Dưới lực phòng ngự mạnh mẽ của bộ da, xuất hiện mười sáu cái lỗ thủng.
Đúng vậy, đây chính là Gia Cát Hồn Đạo Nỏ, lực công kích cực mạnh, nháy mắt đã xuyên thủng lớp da của con Kim Lang với tu vi chừng ngàn năm.
Những chiếc nỏ trên người Hoắc Vũ Hạo đã sớm bổ sung đầy đủ năng lượng. Mỗi ba ngày thì thứ này cần phải bổ sung năng lượng một lần. Sau khi vào dãy núi Cảnh Dương, hắn đã cẩn thận chuẩn bị xong xuôi rồi. Con Kim Lang xui xẻo trước mặt chính là vong hồn đầu tiên dưới kiện Gia Cát Hồn Đạo Nỏ ấy.
****
Đúng là nói trước bước không qua, hôm bửa giờ hứa 2 lần, toàn vừa hứa xong là có việc. Thôi giờ không dám nữa nữa. Tới đâu hay tới đó…
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Tay trái của Hoắc Vũ Hạo đưa ra chụp lấy thi thể của con Kim Lang ngàn năm, nháy mắt sau, vết thương của nó đã bị đóng băng, tuy nhiên, hắn không hề rót năng lượng dẫn động Băng Bạo Thuật vào cơ thể nó. Sau đó vung cổ tay ném nó sang một bên.
Mấy kiện Gia Các Hồn Đạo Nỏ trên cơ thể của hắn có chút khác biệt với cái mà hắn làm trước mặt Hiên Tử Văn, không những được làm từ vật liệu tốt mà còn được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, khiến sức ba lượt tấn công của chúng có thể so được với Hồn Đạo Khí cấp năm. Mà ở đây có tổng cộng mười tám kiện Gia Cát Hồn Đạo Nỏ, vậy thì có thể bắn ra đến tận 54 lượt, đây chính là một trong những đòn sát thủ của Hoắc Vũ Hạo. Bởi vì mỗi lần sử dụng, hắn chỉ cần dùng một chút Hồn Lực rót vào pháp trận tụ năng bên trong hạt nhân, kích phát quá trình bắn nỏ. Có thể nói là lực công kích mạnh, nhưng lại không tốn nhiều sức.
Con Kim Lang thứ nhất bị Hoắc Vũ Hạo ném sang một bên, thì ngay lập tức có bảy con khác nhào đến, đánh về phía hắn. Mấy con này đều có tu vi khoảng ba trăm năm đến hai ngàn năm, chỉ cần nhìn cơ thể của chúng là có thể dễ dàng phân biện.
Thông qua Tinh Thần Tham Trắc, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng chuyển động, chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung lao về phía con Kim Lang có thân người nhỏ gầy nhất trong bọn, kế đó một tiếng đùng thật lớn vang lên. Gia Cát Hồn Đạo Nỏ không chút do dự ghim mấy mũi tên vào người con Kim Lang, khiến nó đau đớn gầm lên, hắn căn bản chẳng cần dùng mắt cũng có thể xác định mục tiêu tiếp theo. Tiếp theo, lại có hai con Kim Lang ngã xuống.
Hoắc Vũ Hạo lách người đến trước mặt con Kim Lang có tu vi khoảng mấy trăm năm, đồng thời giơ Ám Kim Khủng Trảo lên, tuy nhiên lần này hắn không đánh vào trán, nơi cứng rắn nhất trên người nó mà chộp vào vị trí trung khu thần kinh, con Kim Lang trăm năm nháy mắt liền mất mạng.
Đầu ngón chân trái của Hoắc Vũ Hạo chỉa xuống đất, cả người thoáng ngừng lại trong tích tắc, con Kim Lang từ tay phải chuyền sang tay trái, ngay sau đó xoay người chừng một nửa vòng, ném thi thể con Kim Lang trăm năm về phía ba con Kim Lang vừa mới chạy đến đỉnh núi.
Tiếp theo hắn lại xoay người về, Gia Cát Hồn Đạo Nỏ vang lên từng tiếng lách cách, trong nhóm Kim Lang đang đuổi theo hắn lại vang lên tiếng rên rỉ, ngã rầm xuống đất.
Ầm
Sau khi được dẫn động Băng Bạo Thuận, thi thể con Kim Lang tu vi trăm năm kia đã trở thành quả bom tuyệt vời. Sau khi nó bị ném về phía ba con Kim Lang trên đỉnh núi, Hoắc Vũ Hạo cũng nhanh chóng quay sang hướng khác, tay trái giơ lên cao nhặt lên thi thể một con Kim Lang rồi rót Băng Bạo Thuật vào, đầu ngón chân phải nhíu lại làm điểm tựa, ném nó ra ngoài.
Nhờ tác dụng của Tinh Thần Tham Trắc nên hắn có thể ném một cách chính xác vào nơi tụ tập nhiều Kim Lang nhất.
Nương theo tiếng nổ ầm đùng, huyết nhục văng tung tóe, đám Kim Lang đang tụ tại nơi ấy đều bị nổ tung chết sạch.
Tay trái của Hoắc Vũ Hạo không hề ngừng nghỉ, những cái xác Kim Lang chết dưới Gia Cát Hồn Đạo Nỏ nhanh chóng trở thành nguyên liệu cho hắn sử dụng Băng Bạo Thuật. Trên đỉnh núi không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn, chấn động cả dãy núi Cảnh Dương.
Quá trình này cứ thế lập đi lập lại, lát sau đã có hơn ba mươi con Kim Lang lìa đời. Mà lúc này Hoắc Vũ Hạo chỉ mới tốn mất một nửa lần sử dụng Gia Cát Hồn Đạo Nỏ, đa số Kim Lang đều chết trong những vụ nổ từ Băng Bạo Thuật.
Cách thức sử dụng Băng Bạo Thuật của Hoắc Vũ Hạo hơi khác với gã Sứ Giả Tử Thần sử dụng Thi Bạo ngày trước, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, điểm khác biệt chính là gã Tà Hồn Sư ấy cần sự giúp đỡ từ độc dưỡng và thi thể sử dụng phải qua một thời gian biến đổi. Mặc dù Hoắc Vũ Hạo không có khả năng sử dụng một lượng lớn, nhưng thời gian cần để sử dụng Băng Bạo Thuật lại ngắn hơn. Vấn đề khó khăn duy nhất chính là phải rót năng lượng Băng Bạo Thuật vào trong thi thể, nhưng ưu điểm lại tiêu hao rất ít Hồn Lực.
Hoắc Vũ Hạo lấy ra Bình Sữa cấp sáu cầm trên tay, nhanh chóng khôi phục lại lượng Hồn Lực mình vừa tiêu hao. Bầy sói không tiếp tục tấn công hắn nữa, rõ ràng sau vụ tàn sát đẫm máu ấy đã dọa bọn chúng sợ hãi rồi. Bọn chúng lặng lẽ đứng yên chờ thủ lĩnh của mình đến.
Hoắc Vũ Hạo cũng đứng chờ, nếu lúc này hắn phá vòng vây, rõ ràng là một thời cơ vô cùng tuyệt hảo, bọn Kim Lang còn lại làm sao có thể cản hắn được? Nhưng mục đích mà hắn ở lại nào phải vì bọn Kim Lang này? Hắn vẫn phải chờ.
Hoắc Vũ Hạo thu lại mấy kiện Gia Cát Hồn Đạo Nỏ đã hết lượt bắn vào Hồn Đạo Khí Trữ Vật, hai tay của hắn cũng dễ dàng cử động hơn. Ám Kim Khủng Trảo cũng đã xuất hiện, xung quanh nó được bao bọc một màn ánh sáng màu vàng nhạt, tựa như sóng nước lập lờ. Tuy nhiên do ban nãy Hoắc Vũ Hạo đã sử dụng nó đánh chết Kim Lang, nên lúc này bên ngoài năm lưỡi đao đều dính một chút máu tươi.
Bỗng nhiên, hai mắt Hoắc Vũ Hạo rực sáng, ánh mắt chuyển về một hướng, ba bóng đen gần như đồng thời xuất hiện trước mặt hắn.
Đó là ba con Kim Lang có thân hình vô cùng lực lưỡng, mỗi con đều cao trên bốn thước, thân thể cường tráng, quả thực trông giống gấu hơn là sói. Nhất là tứ chi của nó, cực kỳ lực lưỡng. Bộ móng vuốt của bọn chúng cũng lóe sáng, độ sắc bén không hề thua kém với Ám Kim Khủng Trảo.
Lúc này, đôi mắt của ba con Kim Lang ấy đều đỏ rực như máu, hoàn toàn khác với những con Kim Lang bình thường.
Ba con Kim Lang vạn năm này rõ ràng là thủ lĩnh của đám Kim Lang kia. Từ hơi thở và dao động Hồn Lực có thể thấy tu vi của bọn chúng nằm trong khoảng một vạn đến hai vạn năm. Nhưng theo suy đoán của Hoắc Vũ Hạo, sức chiến đấu thực tế của bọn chúng e là hơn cả Kim Lang hai vạn năm bình thường. Đây cũng là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo được gặp Hồn Thú họ Sói có thân hình to lớn như thế này. Tuy hắn rất tin vào thực lực của mình, nhưng hắn cũng không dám chắc mình có thể chạy thoát khỏi ba con Kim Lang này hay không. Nhưng hắn không thể không liều mạng. Vì khi ba con Kim Lang này xuất hiện, một bóng đen lấp lánh ánh bạc cũng xuất hiện phía sau bọn chúng.
Con Ngân Lang ấy cao khoảng ba thước, cơ thể không lực lưỡng như ba con Kim Lang này nhưng cũng không tệ, trên tráng có một dúm lông màu bạc hình trăng rằm, từ lúc nó xuất hiện liên giương đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt tràn đầy thù hận.
Hai bên lúc này đều có vẻ kiềm chế và khá yên lặng. Theo bình thường, ba con Kim Lang lẽ ra phải vây quanh Hoắc Vũ Hạo theo hình chữ phẩm (品), nhưng bọn chúng lại không làm thế, mà chỉ tập trung ở một phương hướng, rõ ràng là đang bảo vệ con Ngân Lang kia.
Ngân Nguyệt Lang Vương, Hồn Thú vạn năm. Tốt lắm, thứ ta cần tìm chính là ngươi. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lúc này chẳng những không hề lo ngại mà còn có chút hưng phấn. Hai từ sợ hãi đã sớm biến mất trong đầu hắn rồi, thay vào đó là sự quyết tâm và bình tĩnh.
Hắn đương nhiên sẽ không đánh bừa với ba con Kim Lang này, mục tiêu của hắn chỉ là giết chết con Ngân Nguyệt Lang Vương ở phía sau thôi, mà những vụ nổ ban nãy từ Băng Bạo Thuật cũng khiến bọn Hồn Thú không dám hành động bừa bãi, sợ ném chuột vỡ bình.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Hoắc Vũ Hạo chuyển động, cả người nhảy ra ngoài như một mũi tên, và dĩ nhiên, sau khi chủ động ra tay thì ngay lập tức đòn tấn công cũng xuất hiện, con mắt màu vàng trên trán hắn từ từ hé mở, hơi thở Vận Mệnh đầy uy nghiêm nháy mắt nở rộ.
Ba con Kim Lang vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu và con Ngân Nguyệt Lang Vương cũng ngẩng người, một cảm giác sợ hãi không sao hình dung được bỗng chốc xuất hiện trong lòng bọn chúng.
Cũng ngay lúc này, Vận Mệnh Nhãn chợt bắn ra một tia sáng ánh kim, mục tiêu không ai khác chính là Ngân Nguyệt Lang Vương.
Đúng vậy, đây chính là đòn tấn công tinh thần cực mạnh, Vận Mệnh! Linh Hồn Ngưng Thị.
Bản thân Ngân Lang Vương cũng là một Hồn Thú cực mạnh hệ Tinh Thần, nhưng khi ánh mắt nó tiếp xúc với tia sáng Vận Mệnh của Hoắc Vũ Hạo, cả người không khỏi run rẩy dữ dội, miệng rít lên một tiếng.
Một tầng ánh sáng chợt sáng bừng lên từ đầu của nó. Nó đang cố gắng ngăn cản Vận Mệnh – Linh Hồn Ngưng Thị.
Tầng ánh sáng này có màu lam, đỏ, vàng, xanh, vàng kim, đen tím, tổng cộng bảy màu. Khi nó xuất hiện, không khí xung quanh Ngân Lang Vương liền run rẩy vặn vẹo dữ dội, thậm chí còn làm cơ thể khổng lồ của nó có phần mờ ảo không nhìn rõ được.
Khi tia sáng màu tím ánh kim mang theo hơi thở Vận Mệnh tiếp xúc với tầng sáng bảy màu, thì bảy màu sắc kia liền không ngừng vặn vẹo, rồi biến thành một cái xoáy nước lớn. Phảng phất như muốn căn nát đi Linh Hồn Ngưng Thị của Hoắc Vũ Hạo.
Một ảo ảnh màu trắng từ từ xuất hiện sau lưng Hoắc Vũ Hạo, cơ thể nó khá béo ú, trên người nó còn có mười đường vân ánh kim. Cả ảo ảnh chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng tia sáng màu tím ánh kim mang hơi thở Vận Mệnh lại theo đó mà trở nên mạnh mẽ.
Xoáy nước bảy màu xoẹt một tiếng vỡ tan, Ngân Nguyệt Lang Vương hét lên thảm thiếc, đôi mắt màu bạc của nó nháy mắt nổ tung, máu tươi tuôn chảy không ngừng, cơ thể nó cũng ngã xuống, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng dậy được.
Mạnh thật! Lúc này cảm giác hưng phấn trong lòng Hoắc Vũ Hạo đã biến mất, chỉ còn lại mỗi nỗi khiếp sợ.
Vận Mệnh – Linh Hồn Ngưng Thị, đây là kỹ năng tấn công hệ Tinh Thần mạnh nhất của hắn hiện nay. Thực tế ngay cả Hồn Thành cũng khó mà đỡ được. Sau khi sử dụng Vận Mệnh kết hợp cùng Linh Hồn Trùng kích thì uy lực đã nhân lên rất nhiều, nháy mắt đã hút đi gần hết Tinh Thần Lực trong Tinh Thần Hải thứ hai của hắn, hơn nữa còn phải mượn thêm một chút Tinh Thần Lực của Thiên Mộng Băng Tằm mới có thể hoàn thành một chiêu này. Thế nên, kỹ năng này hắn chỉ có thể miễn cưỡng mỗi ngày sử dụng một lần.
Trước đây, khi còn huấn luyện theo kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, hắn đã từng sử dụng chiêu này với một Hồn Thú tu vi hai vạn năm, kết quả đầu thú đó nháy mắt nổ tung mà chết.
Con Ngân Nguyệt Lang Vương này hẳn là vừa mới đột phá tu vi vạn năm không bao lâu, thế mà sau một kích này còn có thể dứng dậy được. Khiến kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một chút ngoài ý muốn.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.