|
|
22-10-2008, 03:50 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 11
Mới biết tình đầu
Thầy thông Phong Ä‘i ngang Tân An mà không ghé nhà được, trao con cho mẹ mà không nói được mấy lá»i, bởi váºy thầy thêm tủi thân pháºn vô duyên, câm giáºn NhÆ° Hoa phi nghÄ©a.
Lên tá»›i Há»›n-quản là m việc được má»™t tuần lá»…, rồi thầy xin phép vá» thăm cha mẹ và thăm con. Quan phó tham biện chủ quáºn nói thầy má»›i lên mà xin phép ná»—i gì, nên ngà i biểu thầy ráng là m và i tháng rồi ngà i sẽ cho phép.
Thầy buồn rầu việc nhà ăn ngủ không được, mà lại bị chói nÆ°á»›c (44) nên ở Há»›n-quản má»›i hÆ¡n má»™t tháng thì thầy mang bịnh rét, má»—i ngà y nóng lạnh má»™t lần. Cách chẳng bao lâu thân thể thầy ốm teo, mặt mà y thầy và ng ẽo. Thầy là m việc nữa không nổi, nên xin phép xuống nhà thÆ°Æ¡ng chợ rẫy nằm mà dưỡng bịnh. Hai vợ chồng ông HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc nghe con nằm nhà thÆ°Æ¡ng thì lo sợ, nên láºt Ä‘áºt bồng thằng Jean lên thăm. Hai ông bà thấy con ốm xanh thì chảy nÆ°á»›c mắt, còn thầy thì thấy cha mẹ vá»›i con thì thầy cÅ©ng tủi pháºn nên giá»t lụy tuôn dầm dá». Thầy nhÆ¡n dịp ấy Ä‘á»c hết việc nhà lại cho cha mẹ nghe. Hai ông bà cứ chắc lưỡi lắc đầu, chá»› không biết sao mà khuyên giải. Thầy nói tá»›i Ä‘oạn nà o thầy khóc theo Ä‘oạn ấy, coi ra thì thầy nát gan đứt ruá»™t vá» ná»—i vợ con. Chừng thầy thuáºt hết rồi thầy lại giáºn, nên trợn mắt cắn răng mà nói rằng:
- Con nghÄ© con oán con vợ con lắm. Là m Ä‘Ã n bà mà không trá»n nghÄ©a
vá»›i chồng, thứ đồ nhÆ¡ nhuốc nhÆ° váºy không thể nà o mà con ngó nó được nữa. Mà con cÅ©ng giáºn thằng xã Xù nữa. Là m Ä‘Ã n ông mà đi phá gia cang của ngÆ°á»i ta, thứ đồ khốn nạn đó phải giết mà răn kẻ khác má»›i được.
Ông HÆ°Æ¡ng sÆ° Ä‘Æ°Æ¡ng ngồi khoanh tay nghe con nói nhÆ° váºy thì ông lắc đầu can rằng:
- Thôi con, ngÆ°á»i không phải thì để cho ông trá»i hại nó, con lo dưỡng bịnh, há»n giáºn mà là m gì.
Thầy khóc mà đáp rằng:
- Vì con thÆ°Æ¡ng cha mẹ vá»›i thằng Jean lắm, bằng không thì con đã giết con NhÆ° Hoa vá»›i thằng xã Xù cho chết rồi con tá»± váºn luôn cho khá»i thảm khổ đêm ngà y.
Ông lấy chuyện Ä‘á»i mà giác thầy và cứ theo khuyên thầy hãy ráng uống thuốc cho mạnh, đừng thèm nhá»› tá»›i chuyện vợ con nữa. Hai ông bà ở chÆ¡i đến chiá»u má»›i bồng thằng Jean vá».
Thầy ở nhà thÆ°Æ¡ng được má»™t tháng, bữa ná» có trát Quan chánh tòa Châu Äốc đòi hầu vá» vụ NhÆ° Hoa kiện thầy mà xin phá hôn thú. Thầy Ä‘á»c trát thì thầy giáºn, mà giáºn rồi thầy lại tức cÆ°á»i. Thầy nghÄ© thứ Ä‘Ã n bà bất nghÄ©a nhÆ° váºy dầu nó không xin để mình cÅ©ng phải xin để cho mau, chá»› quyến luyến nữa chẳng những là phải chịu xấu hổ mà thôi, lại sợ có ngà y phải mang há»a.
Thầy Ä‘Æ°a trát tòa cho quan thầy thuốc coi. Quan thầy thuốc nói thầy còn bịnh nhiá»u Ä‘i xa không được, rồi ông cho thầy má»™t cái giấy và khuyên thầy gởi lên quan Chánh tòa Châu Äốc mà xin đình, đợi chừng nà o thầy ra nhà thÆ°Æ¡ng rồi sẽ Ä‘i hầu.
Thầy uống thuốc trá»n ba tháng má»›i dứt nóng lạnh, song trong mình thầy còn yếu lắm, nên quan thầy thuốc cho thầy ra nhà thÆ°Æ¡ng, mà căn dặn thầy vá» phải tịnh dưỡng, chẳng nên buồn lo việc chi, mà cÅ©ng chẳng nên dầm sÆ°Æ¡ng dãi nắng, bởi vì não cân của thầy đã yếu rồi, mà gốc bịnh rét cÅ©ng chÆ°a tuyệt, nếu không gìn giữ kỹ lưỡng sợ bịnh phát lại.
Nhá» có giấy chứng của quan thầy thuốc nên quan trên cho phép thầy nghỉ ba tháng mà dưỡng bịnh và định cho thầy má»—i tháng được lãnh phân ná»a tiá»n lÆ°Æ¡ng.
Thầy trở vỠTầm Vu mà ở. Khi được cấp bằng là m ký lục ở Cà -Mau, trong nhà ra đi thầy hớn hở vui mừng bao nhiêu, bây giỠtrở vỠtrong lòng cũng thiết tha buồn thảm bấy nhiêu.
Thầy đã nhứt định dứt tình, không thèm tưởng tá»›i vợ nữa, mà vỠđến nhà thầy thấy mặt con thì cái cảnh buồn thảm Ä‘au Ä‘á»›n ngà y xÆ°a nó lại trÆ°ng ra trÆ°á»›c mắt thầy hoà i, thầy không muốn buồn mà trong trà cứ ngáºm ngùi, thầy không muốn giáºn mà trong ngá»±c cứ ấm ức. Äã biết ngà y Há»™i đồng Hữu há»i thầy nếu Ä‘Ã nh NhÆ° Hoa thì ông sẽ là m mai cho, thầy Æ°ng liá»n, không dụ dá»±, mà ưng ấy là ưng chá»— già u sang, Æ°ng ngÆ°á»i quyá»n thế, chá»› không phải vì tÆ¡ tình vấn vÃt, hay là vì nghÄ©a nặng cháºp chồng. NhÆ°ng mà từ ngà y cÆ°á»›i NhÆ° Hoa rồi, tuy tánh cô há»—n hà o kiêu hãnh song cÅ©ng là vợ của thầy, ăn má»™t mâm, ngủ má»™t mùng đã trót gần hai năm bởi váºy không nhiá»u thì Ãt chá»› cÅ©ng là tình, cÅ©ng là nghÄ©a.
Vì cái cá»› đó, mà thiệt cÅ©ng vì cái cá»› khác nữa, là có gia tà i của Cai Tổng Luông, mà thầy dụ dá»± không muốn Ä‘i hầu tòa Châu Äốc. Có khi thầy nghÄ© nếu NhÆ° Hoa biết lá»—i, đến năn nỉ xin thầy thứ tha và hứa không dám là m cho thầy xấu hổ buồn rầu nữa, thiệt thầy không biết phải dung thứ cho cô, hay là phải bá»n lòng kháng cá»±.
Trong trà thầy Ä‘Æ°Æ¡ng lá»™n xá»™n nhÆ° váºy, bữa nỠăn cÆ¡m trÆ°a rồi thầy lấy tá» Äông Pháp Thá»i Báo rồi Ä‘i lại nằm trên ván mà đá»c.
Thầy Ä‘á»c đến mục "thá»i sự“ thấy tá»±a Ä‘á» hai chữ Châu Äốc rất lá»›n, thầy liá»n Ä‘á»c coi có chuyện gì, chẳng dè bà i ấy nhÆ° vầy:
"Äêm 19 Juillet 19....
Tại châu thà nh Châu Äốc có xảy ra má»™t vụ án mạng rất ghê gá»›m. Số là cô Hồng NhÆ° Hoa là vợ má»™t thầy thông ngôn, đã có chồng có con rồi còn sanh tâm ngoại tình vá»›i xã Xù là con nhà già u lá»›n. Chồng cô hay việc ấy sợ xấu hổ, nên bá» cô mà xin đổi Ä‘i tỉnh khác. Cô đã không biết ăn năn chừa lá»—i, lại cứ theo xã Xù sá»›m Ä‘Ã o tối máºn hoà i. Vợ xã Xù là Äá»— Thị Hến sùng sục nÆ°á»›c ghen, mà can chồng không được, nên cô giáºn, há»… chồng ra khá»i nhà thì cô lén theo rình mà bắt. Äêm 19 tháng nầy cô nom coi biết chồng mình vá»›i NhÆ° Hoa trò chuyện ái ân cùng nhau trong nhà thiếm Cá»n phÃa sau chợ. Cô trở vá» nhà lấy má»™t con dao xắt thịt rất bén rồi lại ngồi núp ngoà i cá»a mà rình nữa. Lối má»™t giá» khuya trong nhà ngủ hết , cô lén mở cá»a chun vô; còn thiếm Cá»n thì ngủ dÆ°á»›i nhà bếp. Cô dở mùng lên, chém NhÆ° Hoa má»™t dao đứt ngon cuống há»ng, xã Xù giá»±t mình chá»n vá»n ngồi dáºy, bị cô thÃch năm sáu dao trên đầu và trên mặt, máu chảy lai láng nên té xỉu trên giÆ°á»ng. Thiếm Cá»n nghe lụi đụi chạy lên, thấy tình cảnh nhÆ° váºy, thiếm kinh hãi mà tông cá»a sau chạy ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng mà la là ng choi lói. LÃnh tuần chạy tá»›i thì thấy Äá»— Thị Hến nhÆ° ngây nhÆ° dại, còn cầm dao chém xã Xù vá»›i NhÆ° Hoa hoà i. LÃnh giá»±t dao, bắt cô Ä‘em vá» nhà há»™i mà giam, và chở NhÆ° Hoa vá»›i xã Xù Ä‘em lại nhà thÆ°Æ¡ng. NhÆ° Hoa đã chết rồi, còn xã Xù bị thÆ°Æ¡ng tÃch cùng mình, máu chảy lai láng tuy còn thở thoi thóp, song quan thầy khám bịnh rồi lắc đầu, sợ cứu không được. Toà đã bắt giam Thị Hến và giam luôn thiếm Cá»n mà tra tấn. Äáng kiếp cho đồ gian phu dâm phụ ! Và Thị Hến vì máu ghen mà bị án sát nhÆ¡n, váºy có lẽ toà cÅ©ng thÆ°Æ¡ng tình mà dung chế chút đỉnh."
Thầy thông Phong Ä‘á»c rồi mặt mà y tái lét, hạn xuất dầm dá». Thầy kêu cha mẹ mà thuáºt lại chuyện ấy cho cha mẹ nghe. Ba ngÆ°á»i khoanh tay, ngó nhau, thở dà i, không nói chi được hết. Cách má»™t hồi lâu ông HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc má»›i nói rằng:
- Thôi, thà là nó chết phứt nhÆ° váºy mình má»›i hết xấu hổ và má»›i hết tức. Thầy thông lắc đầu, ứa nÆ°á»›c mắt, trong lòng bối rối, nên bá» Ä‘i vô buồng mà nằm. Thầy nhá»› bà i nhá»±t trình chừng nà o thầy giáºn chừng nấy, giáºn là giáºn NhÆ° Hoa, khi thầy Ä‘i rồi, cô chẳng chút ăn năn, cứ quen theo Ä‘Æ°á»ng cÅ© là m chi cho đến nổi mạng vong mà còn mang nhục. Má»›i hồi sá»›m mai thầy còn thÆ°Æ¡ng, còn tiếc chút đỉnh, mà đá»c bà i nhá»±t trình rồi thầy không còn thÆ°Æ¡ng tiếc nữa, lại trở lòng oán háºn cô. Mà thầy oán háºn rồi thầy lại tức cho pháºn thầy, bởi váºy thầy nằm co mà khóc rấm rức.
Bà HÆ°Æ¡ng sÆ° bÆ°á»›c vô há»i thầy có tÃnh Ä‘em thằng Jean lên Châu Äốc đặng cho nó chịu tang cho mẹ nó không. Thầy đáp rằng:
- Thôi, tang chế mà là m chi, lên đó cà ng thêm nhục nhã, chá»› lên mà Ãch
lợi gì.
Bà trở ra, thầy day mặt và o vách nằm thim thÃp không cá»±a quáºy. Äến chiá»u thầy ráng ra ăn má»™t chén cÆ¡m, rồi cÅ©ng trở và o phòng mà nằm nữa.
Äêm ấy thầy ngao ngán cuá»™c Ä‘á»i, nằm trăn trở hoà i, ngủ không được. Äêm khuya mòn má»i, thầy Ä‘Æ°Æ¡ng nhắm mắt mÆ¡ mà ng, tÆ° bá» lặng trang, thình lình thầy nghe tiếng chuông chùa pháºt ở trên đầu xóm dá»™ng bon... bon.... thầy giá»±t mình mở mắt.
Chuông cứ dá»™ng tiếp, má»™t lát nghe má»™t tiếng bon, má»—i tiếng chuông má»—i khêu Ä‘á»™ng lòng thầy, là m cho thầy giá»t lụy chứa chan, gan và ng thắt thẻo, thầy nằm lim dim mà trà nhá»› những chuyện xÆ°a, nhá»› vợ đẹp, nhá»› con thÆ¡, nhá»› lúc oai quyá»n, nhá»› cÆ¡n già u có. Cái cảnh vinh huê, phú quà bây giá» còn chút nà o đâu?
Vợ đẹp đã là m nhục mình, con thÆ¡ là m cho mình bối rối, vinh huê tan nhÆ° bá»t nÆ°á»›c, phú quà rã nhÆ° chòm mây. Khi xÆ°a má»›i sanh ra mình nằm tại nÆ¡i nầy mà khóc tu oa, mình lăn lá»™n vá»›i Ä‘á»i mấy năm, tranh danh trục lợi, nhá»c trà hạ mình, rồi bây giỠđây cÅ©ng nằm đây mà khóc rấm rức, thế thì danh lợi là m chi mà mình phải lăng xăng dà nh giá»±t.
Thầy suy tá»›i nghÄ© lui cà ng não ná» thế sá»±. Thầy nghÄ© cho cùng rồi thầy nói thầm rằng chá»› chi ngà y trÆ°á»›c mình cÆ°á»›i cô hai Liá»n là con của ông Chủ Hạnh, vợ chồng hẩm hút, phu xÆ°á»›ng phụ tùy, xứng đối sui gia, vì dầu mình không đặng già u sang thì cÅ©ng khá»i mang lấy ná»—i thảm sầu, khá»i chịu những Ä‘iá»u nhục nhã.
Sáng bữa sau thầy há»i mẹ váºy chá»› con gái của ông Chủ Hạnh bây giá» có chồng ở đâu. Bà HÆ°Æ¡ng sÆ° ngó con trân trân mà đáp rằng:
- Không, nó chưa lấy chồng. HỠđi nói đã hai ba chỗ rồi mà nó không
Æ°ng chịu chá»— nà o hết. Con há»i chi váºy?
Thầy thông ngồi lặng thinh, mắt ngó sá»ng má»™t hồi rồi nói rằng:
- Phải chi hồi trÆ°á»›c con cÆ°á»›i con hai Liá»n, thì chắc bây giá» con không có buồn rầu nhÆ° vầy. Mà má có nghe nói tại sao nó không chịu lấy chồng hay không? hay là tại hồi trÆ°á»›c con có hứa báºy chÆ¡i, nên nó ở váºy mà chá» con.
Ông Hương sư châu mà y và lướt mà nói rằng:
- Mấy năm nay ở trong là ng ai cÅ©ng nói nhÆ° váºy Ä‘a. Há» nói hồi trÆ°á»›c con có hứa vá»›i nó há»… thi Ä‘áºu rồi con cÆ°á»›i nó. Chừng thi Ä‘áºu rồi con Ä‘i là m việc, con đã bá» nó, mà lại còn cÆ°á»›i vợ khác già u sang hÆ¡n nó, bởi váºy nó gịân, nó quyết ở váºy chá» chừng nà o con chết nó sẽ chết theo, đặng xuống Diêm chúa nó kiện con.
Thầy thông Phong nghe mấy lá»i thì biến sắc. Äêm sau thầy lo liệu trong trà hoà i, nên ngủ không được.
Chẳng những là không cÆ°á»›i cô hai Liá»n thầy tiếc mà thôi, mà bây giá» nghe nói cô khẳng khái không chịu lấy chồng, chá» xuống cá»u tuyá»n mà kiện thầy thì thầy thêm sợ.
Sáng bữa sau thầy thÆ°a vá»›i cha mẹ và xin cáºy mai nói mà cÆ°á»›i cô hai Liá»n cho thầy, đặng kiếp nầy thầy khá»i thất Æ°á»›c vá»›i cô, rồi kiếp sau thầy khá»i mắc quả báo. Hai vợ chồng ông HÆ°Æ¡ng sÆ° đã ngán dâu già u sang rồi nên nghe con tÃnh nhÆ° váºy mà hai ông bà cÅ©ng thuáºn tình.
Trong nhà đương nói chuyện vá»›i nhau, bá»—ng thấy HÆ°Æ¡ng quản Sô ở ngoà i xách dù xợt xợt Ä‘i vô. Ông HÆ°Æ¡ng sÆ° chà o há»i má»i ngồi rồi nói rằng:
- May dữ hôn. Sẵn có HÆ°Æ¡ng quản xuống đây, để rồi cáºy nó luôn thể.
- ThÆ°a chú muốn cáºy tôi việc chi?
- Tao tÃnh cáºy mầy là m mai đặng tao nói con gái ông chủ mà cÆ°á»›i cho thằng thông. Vợ nó chết rồi, thôi bây giá» tao tÃnh kiếm là m sui trong là ng cho dá»….
- Ủa! Thiếm thông hai thiếm khuất rồi hay sao?
- Ờ!
- Bất nhÆ¡n dữ hôn. Váºy mà tôi có hay đâu. Cha chả! Chú cáºy tôi phải
vÆ°ng lá»i, chá»› tôi sợ nói con hai Liá»n nó không Æ°ng.
- Hứ mầy nói chÆ¡i sao chá»›? Cha chả! Con tao nó là m tá»›i thầy thông mà nó chê, váºy chá»› nó kén bá»±c nà o nữa?
- ThÆ°a chú, không phải nó chê. Nó ở má»™t xóm vá»›i tôi, nên nó lại nhà tôi chÆ¡i nói chuyện vá»›i vợ tôi hoà i. Tôi nghe hÆ¡i nó nói thì biết nó há»n thầy thông hai dÆ°á»›i nầy lắm, vì váºy nên tôi sợ nói không được chá»›.
- Äâu, mầy vá» mầy dá» thỠý nó coi. NhÆ° nó chịu rồi mình sẽ nói vá»›i vợ chồng ông chủ.
Bà Hương sư xen vô mà nói rằng:
- NhÆ° nó có chê thằng Hai tôi có má»™t Ä‘á»i vợ rồi, và có con, thì HÆ°Æ¡ng quản kiếm lá»i khéo léo mà dá»— nó. Có con ghẻ mà hại gì. Lấy chồng là m thầy thông, há» kêu mình bằng cô thông không sang hay sao.
Hương quản Sô đáp rằng:
- Dạ, để tôi vỠtôi dỠthỠcoi, rồi tôi sẽ xuống cho chú thiếm hay.
Cách và i ngà y, HÆ°Æ¡ng quản Sô trở xuống nói rằng anh ta dá» rồi, cô hai Liá»n trách thầy thông Phong là ngÆ°á»i vô tình bá»™i Æ°á»›c, cô giáºn thầy lắm, nên nhứt nguyện tá»›i chết cÅ©ng không thèm ngó mặt thầy, chẳng luáºn là ưng là m vợ thầy.
Hai vợ chồng HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc ngồi ngó nhau, không biết liệu lẽ nà o. Thầy thông Phong nghe lá»i cô hai Liá»n trách thì thầy hổ thầm, song tưởng bụng Ä‘Ã n bà con gái dá»… dá»— nên thầy nói vá»›i HÆ°Æ¡ng quản sô rằng:
- Không hại gì đâu. Äể mai mốt tôi lên nhà anh tôi chÆ¡i. Anh là m Æ¡n kêu dùm cô lại cho cô giáp mặt tôi rồi tôi phân phải quấy Ãt lá»i thì cô hết giáºn, không khó chi đâu.
Hương quản Sô chịu.
44 không hạp với nước
|
22-10-2008, 03:52 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 12
Ăn năn đã muộn
Qua ngà y sau, ăn cơm sớm mai rồi, thầy thông Phong thay áo đổi quần đặng lên nhà Hương quản Sô. Thầy mặc một bộ đồ tây trắng, đi già y trắng, đội nón trắng, rồi trình với cha mẹ mà đi.
Bà HÆ°Æ¡ng sÆ° há»i con sao không Ä‘em dù hoặc áo mÆ°a theo, thì thầy nói rằng trá»i tốt, chắc không mÆ°a chẳng cần phải Ä‘á» phòng.
Vợ chồng HÆ°Æ¡ng quản Sô thấy thầy thông bÆ°á»›c vô thì chà o mừng niá»m nở vô cùng. HÆ°Æ¡ng quản rót má»™t tách nÆ°á»›c má»i thầy uống, rồi hối vợ vô nhà ông chủ Hanh rủ cô hai Liá»n ra chÆ¡i.
Cách chẳng bao lâu thiếm Hương quản vỠnói rằng:
- Nó Ä‘Æ°Æ¡ng xắt chuối cây đặng chiá»u cho heo ăn. Tôi rủ nó ra nhà chÆ¡i, nó há»i có ai hay không, tôi nói dối rằng có hai vợ chồng tôi mà thôi, chá»› không có ai hết. Váºy thầy thông ẩn mặt ở đâu đó chá»› ngồi nhan nhản, tôi sợ nó vô tá»›i sân nó ngó thấy rồi nó bá» trở vá». Hồi tôi vỠđây nó Ä‘Æ°Æ¡ng rá»a mặt sá»a soạn mà đi. Bây giá» chắc nó ra gần tá»›i Ä‘a.
Hôm qua thầy thông nói khẳng khái, mà bữa nay thầy nghe cô hai Liá»n ra gần tá»›i nhà HÆ°Æ¡ng quản, trong má»™t giây phút nữa thầy sẽ gặp mặt cô, thì thầy chá»™n rá»™n hồi há»™p trong lòng, nên đứng dáºy lÃnh quÃnh không biết chá»— nà o trốn.
Hương quản chỉ trong buồng, biểu thầy vô đó mà núp. Thầy đi và nói rằng:
- Cô có ra thì anh khơi chuyện đó mà nói, để tôi coi cổ nói thế nà o rồi tôi sẽ bước ra mà đối đãi với cô.
HÆ°Æ¡ng quản gặt đầu. Thầy thông vừa bÆ°á»›c vô khá»i cá»a buồng rồi thì thấy cô hai Liá»n, mình mặc áo vải Ä‘en quần lãnh Ä‘en, đầu Ä‘á»™i khăn há»™t mè, ở ngoà i rà o bÆ°á»›c vô sân.
HÆ°Æ¡ng quản chà o cô rồi há»i rằng:
- Nầy, em hai váºy chá»› chuyện qua nói vá»›i em bữa hôm đó em nghÄ© coi có được hay không? Tá»™i nghiệp thầy thông quá! Hồi hôm qua, qua Ä‘i xuống dÆ°á»›i, thầy há»i thăm em, qua nói em nhứt định không thèm Æ°ng thầy, thì thầy khóc vùi, thầy nói nếu em phiá»n thầy thì chắc thầy buồn rầu rồi chẳng khá»i thầy Ä‘au. Em chắc dạ chi lắm váºy em? Ở Ä‘á»i, lúc còn nhá» ai cÅ©ng ham bay nhảy, bây giá» trá»ng tuổi má»™t chút, thầy nhá»› chuyện cÅ© thầy ăn năn, thôi em giáºn há»n nữa mà là m chi.
- ThÆ°a anh HÆ°Æ¡ng, tại anh không rõ việc của em, nên anh tưởng em giáºn
há»n mà không Æ°ng thầy Phong. Không, không phải em giáºn há»n thầy đâu, em oán em thù thầy chá»›. Anh nghÄ© đó mà coi, khi em còn nhá» lúc thúc ở trong là ng, không hiểu chuyện chi hết, thầy ăn há»c giá»i thầy môi miếng nhiá»u, thầy dùng lá»i ngon ngá»t mà dụ dá»— em. Em dại tưởng miệng thầy sao thì bụng thầy tÃnh cÅ©ng in nhÆ° váºy. Thầy hứa vá»›i em há»… thầy thi Ä‘áºu rồi thầy cÆ°á»›i em. Bởi em tin lá»i, em coi thân em cÅ©ng nhÆ° vợ thầy rồi, bởi váºy em má»›i để cho thầy nắm tay nắm chÆ¡n em. Em có dè đâu, thầy thi Ä‘áºu là m thông ngôn ký lục rồi thầy đắc chà quên em là đứa quê mùa, chê em là con HÆ°Æ¡ng chức, thầy quyết tÃnh kiếm vợ già u sang. Em nhá»› ngà y thầy Ä‘i là m việc, em đón Ä‘Æ°á»ng trong bụng trông coi thầy nói chuyện chi hay không, thầy chạy xe ngang qua, thầy không thèm ngó em, thiệt em nhá»› tá»›i lúc đó em giáºn lắm.
Cô hai Liá»n nói tá»›i đó rồi đứng dáºy têm trầu ăn mà tay run run. HÆ°Æ¡ng quản vừa bà o chữa cho thầy thông, kế cô cản mà nói tiếp rằng:
- Anh Hương để em nói tiếp cho anh nghe. Tuy em không đi đâu, song
mấy năm nay thầy là m việc gì em có nghe rõ hết. Thầy chê em nghèo quê dốt, nên tÃnh Ä‘i xa mà kiếm vợ già u sang. Xuống Cà Mau thầy mắc mÆ°u má»™t tay thợ bán phấn buôn hÆ°Æ¡ng, may có nhá» bác HÆ°Æ¡ng sÆ° xuống kịp mà xin cho thầy đổi Ä‘i Long Xuyên chá»› không thì thầy khổ già đá»i. Vá» Long Xuyên, thầy thấy có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà góa chồng mà già u thì thầy mê, tÃnh cÆ°á»›i ngÆ°á»i đó mà ăn của. Thầy chà lết tá»›i lui hoà i cho đến ná»—i bị chúng đánh Ä‘áºp xấu hổ quá thầy má»›i chịu dang ra. Sau thầy lên Châu Äốc gặp má»™t ông Cai Tổng già u sang dữ, mà ngÆ°á»i ta lại sẵn lòng gả con cho thầy. Thầy mừng lắm, bÆ°Æ¡n bả cÆ°á»›i cho mau đặng trÆ°á»›c ăn của, sau dá»±a hÆ¡i sang trá»ng, không dè gặp nhằm con gái hÆ°. Äáng kiếp dữ: "cÆ°á»›i" nó vá» mắng chưởi tối ngà y, nó coi cha mẹ thầy nhÆ° tá Ä‘iá»n, còn nó coi thầy nhÆ° đầy tá»›, váºy mà cÅ©ng lủi đầu mà chịu, đến chừng nó lấy trai má»›i té ngá»a nhăn răng.
- Em nói thái quá! Có đâu mà . Vợ chồng thầy ở với nhau tỠtế lắm chớ,
há»i cÆ°á»›i rồi có dắt vỠđây, em không nghe hay sao. Mà ngÆ°á»i vợ đó đã chết rồi. Bởi váºy bây giá» thầy ăn năn nên má»›i tÃnh cÆ°á»›i em cho khá»i thất Æ°á»›c.
- Em biết hết, em nghe rõ hết. Phải, vợ thầy chết rồi, chết ngà y mÆ°á»i chÃn Juillet, nhá»±t trình nói rùm, anh không hay sao? Thầy là má»™t ngÆ°á»i trai nhÆ¡ nhuốc lắm, hồi trÆ°á»›c em trao lá»i vá»›i thầy là tại em khá» dại nên em lầm. Em nói thiệt, bây giá» em đã thấy rõ rồi tuy pháºn em nghèo hèn quê dốt, song ngÆ°á»i mà tánh tình nhÆ° thầy đó, dầu là m đầy tá»› cho em, sợ em cÅ©ng không chịu mÆ°á»›n, chẳng luáºn là là m chồng.
HÆ°Æ¡ng quản không biết lấy lá»i chi mà khuyên dá»— cô, muốn cho thầy thông Phong bÆ°á»›c ra mà đối đáp, nên mắt ngó vô buồng rồi tằng hắng hai ba tiếng, có ý kêu thầy. Thầy không chịu ra. Cô hai Liá»n thấy bá»™ tịch anh HÆ°Æ¡ng quản thì cô sanh nghi, nên đứng dáºy nói rằng:
- Anh không hiểu, chá»› thiệt em thÆ°Æ¡ng thầy Phong lắm. NhÆ°ng mà vì sá»± thÆ°Æ¡ng ấy nên em thá» cho đến ngà y chết em không thèm thấy mặt thầy. Em không lấy chồng đâu. Thân em là con gái mà để cho thầy nắm tay rồi thì còn mặt mÅ©i lòng dạ nà o mà ưng nÆ¡i khác. Em ở nhÆ° váºy mà chá» thầy, chá» là chá» ngà y nà o thầy chết rồi em tá»± váºn chết theo, đặng xuống diêm chúa em cáo tá»™i thầy gạt gẫm con gái dại khá», tá»™i thầy ham già u ham sang, tá»™i thầy mê quyá»n mê tÆ°á»›c, không nghÄ©a nhÆ¡n danh dá»±. Anh có gặp thầy xin anh là m Æ¡n nói rõ cho thầy biết rằng thầy đừng có mong cÆ°á»›i em, thầy không đáng là m chồng em đâu, để chừng thầy chết rồi thầy sẽ coi em.
Cô hai Liá»n nói dứt, liá»n đứng dáºy cáo từ vợ chồng HÆ°Æ¡ng quản mà vá». HÆ°Æ¡ng quản thấy thầy thông Phong không chịu ra, không hiểu ý thầy thế nà o nên không dám cầm. Chừng cô hai Liá»n ra khá»i nhà rồi, HÆ°Æ¡ng quản chạy vô buồng kêu thầy. Thầy thủng thắng bÆ°á»›c ra, mặt mà y tái lét, nÆ°á»›c mắt tuông dầm, tay cầm khăn Ä‘áºy mặt, bÆ°á»›c lại lấy nón ra vá». HÆ°Æ¡ng quản thấy trá»i chuyển mÆ°a mù mịt nên cầm thầy ở lại cho qua đám mÆ°a rồi sẽ Ä‘i, thầy không chịu cứ bÆ°á»›c ra Ä‘i, HÆ°Æ¡ng quản cho mượn dù thầy cÅ©ng không chịu lấy.
Thầy ra khá»i nhà rồi tinh thần rối loạn, gan ruá»™t héo teo, nhÆ° dại nhÆ° Ä‘iên, cứ lằm lủi mà đi, không kể chi hết. Thầy vá» chÆ°a được ná»a Ä‘Æ°á»ng, thì mÆ°a đã à o tá»›i, mÆ°a lá»›n mà gió lại mạnh. Thầy cứ Ä‘i nhÆ° thÆ°á»ng, không kể dông mÆ°a chi hết, quần áo loi ngoi, già y vá»› lấm lem. Äi má»™t lát gió bay nón thầy xuống ruá»™ng, thầy cÅ©ng không thèm lá»™i xuống mà lấy, để đầu trần dầm mÆ°a mà vá».
Hai vợ chồng ông HÆ°Æ¡ng sÆ° thấy con vá» mà bị mÆ°a quần áo loi ngoi, mắt Ä‘á» ao, môi tái lét đứng run láºp cáºp, láºt Ä‘áºt lấy đồ khô cho con thay. Thầy thay đồ rồi chui vô mùng đấp má»m trùm đầu mà nằm.
Äến chiá»u dá»n cÆ¡m rồi bà HÆ°Æ¡ng sÆ° dở mùng kêu con dáºy ăn. Thầy nằm lim dim không cục cá»±a. Bà dở má»n rá» con thì tay chÆ¡n đầu mình nóng há»±c; bÃ
kinh hãi láºt Ä‘áºt kêu ông chạy vô. Ông hối bà lấy dầu gió mà thoa, còn ông thì Ä‘i hái rau tần (45) đặng đâm vắt nÆ°á»›c mà cho uống.
Thầy thông nóng nằm mê sảng, bứt áo giá»±t tóc, má»™t lát chá»n vá»n ngồi dáºy muốn chạy, miệng nói tÃa lia, song thầy nói dấp dÃnh dấp dưởi, không biết nói việc gì, chỉ nghe có mấy tiếng:
- Tá»™i nghiệp tôi lắm cô hai ôi! Hoặc: tôi biết lá»—i của tôi rồi hoặc: tôi lạy cô, xin cô đừng giáºn tôi nữa!
Hai vợ chồng ông HÆ°Æ¡ng sÆ° thấy con Ä‘au nhÆ° váºy thì lo sợ hết sức, nên ngồi canh giữ sáng đêm không dám rá»i.
Qua ngà y sau coi bịnh không giảm chút nà o hết, thầy cứ nóng há»±c luôn luôn, mà khi thầy nằm mê im lìm, khi thì thầy vụt ngồi dáºy mà nói. Ông HÆ°Æ¡ng sÆ° chạy lên xóm rÆ°á»›c thầy Mạnh xuống coi mạch đặng cho thuốc. Vá» dá»c Ä‘Æ°á»ng gặp ông HÆ°Æ¡ng quản má»›i cho HÆ°Æ¡ng quản hay sá»± con mình Ä‘i vá» mắc mÆ°a nên cảm nặng. HÆ°Æ¡ng quản Ä‘i theo xuống thăm, bÆ°á»›c vô nắm tay kêu thầy thì thầy mở mắt mà không biết chi hết.
Thầy Mạnh chẩn mạch nói thầy thông cảm thương hà n nặng lắm, song không nói cứu được hay không, cứ hốt thuốc cho thầy uống lún.
Thầy thông Phong uống thuốc cũng như không, bởi vì thầy đã uống mấy ngà y mà bịnh không thấy giảm bớt chút nà o hết. Thầy không ăn cơm được, mỗi ngà y bà Hương sư vạch miệng thầy đổ và i ba muỗng cháo mà thôi.
Thầy Ä‘au trót mÆ°á»i ngà y nhÆ° váºy, hình vóc gầy mòn, mắt sâu, mặt thá»n ai đến thăm cÅ©ng Ä‘á»u lo sợ. Bữa ná» bà HÆ°Æ¡ng sÆ° bồng thằng Jean lại để ngồi dá»±a bên thầy. Thầy day qua đụng con, thì nhÆ°á»›ng mắt mà dòm, tay nắm tay con, nÆ°á»›c mắt chảy Æ°á»›t rượt.
Tối bữa đó thầy bớt nóng được một chút. Thầy thấy mẹ ngồi gần bèn nói:
- Má ôi! Sợ con sống không được. Váºy má mượn anh HÆ°Æ¡ng quản Sô nói vá»›i cô Liá»n tha lá»—i cho con. Còn con có chết thì xin má nuôi dùm thằng Jean nghe má.
Bà Hương sư và khóc và đáp rằng:
- Con đừng có nói nhÆ° váºy không nên, con. Thầy ngó mẹ lúc lắc đầu rồi day mặt vô vách mà khóc. Bà HÆ°Æ¡ng sÆ° Ä‘em sá»± ấy mà nói lại cho ông HÆ°Æ¡ng sÆ° hay, vợ chồng bà n tÃnh cùng nhau, rồi ông lên cáºy ông HÆ°Æ¡ng quản Sô nói vá»›i HÆ°Æ¡ng chủ Hanh xin cô hai Liá»n đừng phiá»n thầy Phong nữa và cho cô xuống thăm thầy má»™t chút, hoặc may thầy vui lòng mà mạnh được chăng.
- HÆ°Æ¡ng quản Sô xuống thuáºt mấy lá»i ấy cho vợ chồng HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc nghe, thì hai ông bà chắc lưỡi lắc đầu, không biết là m sao mà gỡ mối sầu cho con được.
Bịnh của Thầy Phong được giảm và i ngà y, rồi trở lại nặng. Thầy nóng mê man, nằm nói là m-xà m hoà i, mà chẳng nghe nói lá»i chi khác hÆ¡n là mấy lá»i nầy:
- Tội nghiệp tôi lắm cô hai ôi! Hoặc "tôi lỡ dại xin tha lỗi cho tôi“. Mỗi
lần thầy nói bộ thầy run rẩy sợ sệt, hoặc buồn thảm khóc lóc.
Ông HÆ°Æ¡ng sÆ° chạy thầy kiếm thuốc đủ thứ mà bịnh cứ trầm trệ hoà i, túng thế ông đánh liá»u đến nhà ông Chủ Hanh khóc mà năn nỉ xin cô hai Liá»n tha lá»—i cho con mình, và xuống thăm cho nó thấy mặt má»™t chút, hoặc may cứu nó được.
HÆ°Æ¡ng chủ Hanh kêu con ra đặng cho HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc nói chuyện ấy. HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc khóc lóc năn nỉ thì cô Ä‘á»™ng lòng, song cô nghÄ© đến thầy thông Phong cô cÅ©ng còn giáºn, nên cô nói rằng:
- Thầy thông phụ tôi, chớ không phải tôi phụ thầy. Dầu thầy chết đi nữa, có phải tại tôi đâu. Thưa bác, tôi với thầy có tình nghĩa chi đâu, mà bác biểu tôi thăm thầy.
Hương sư Sắc khóc mà nói rằng:
- Nó lỡ lầm xin cháu tha thứ cho nó. Bác không dám ép việc chi hết, bác xin cháu có má»™t Ä‘iá»u, là và dầu cháu hết thÆ°Æ¡ng nó Ä‘i nữa, cháu cÅ©ng là m Æ¡n xuống thăm nó má»™t lát, hoặc may nó mừng mà mạnh được. Ấy là cháu cứu dùm mạng cho con bác, chá»› bác có má»™t mình nó đó, nếu nó chết thì vợ chồng bác.....
HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc má»›i nói tá»›i đó rồi ông khóc rống lên, nên nói không dứt câu được. HÆ°Æ¡ng chủ Hanh Ä‘á»™ng lòng nên tiếp mà khuyên con Ä‘i. Cô hai Liá»n cảm xúc quá, mà lại cha mẹ dạy nữa, bởi váºy cô cÅ©ng khóc và hứa để xế rồi cô sẽ xuống thăm.
Hương sư Sắc vỠnói lại thì bà mừng, song thấy thầy thông Phong cứ nằm thiêm thiếp hoà i, thì hai vợ chồng sợ lắm.
Äến xế cô hai Liá»n vá»›i vợ HÆ°Æ¡ng quản Sô dắt nhau xuống nhà HÆ°Æ¡ng sÆ° sắc. Cô mặc áo lụa Ä‘en, quần lãnh Ä‘en, đầu Ä‘á»™i khăn trắng tuy sắc mặt buồn, song dung mạo chÆ¡n chánh, tÆ°á»›ng Ä‘i dịu dà ng, nên xem đẹp đẽ lắm. Cô vô nhà vừa để cây dù trên ván và lá»™t khăn xuống rồi thì bà HÆ°Æ¡ng sÆ° lại nắm tay cô mà dắt cô Ä‘i vô buồng đặng cho thầy thông Phong thấy mặt cô. Cô buồn, giáºn, thẹn thùa, bợ ngợ, trong lòng bối rối, nên cứ Ä‘i theo bà HÆ°Æ¡ng sÆ° không nói chi hết.
Bà HÆ°Æ¡ng sÆ° vén mùng, tốc má»n ra, rồi lúc lắc kêu thầy thông rằng:
- Nầy con, có con hai Liá»n xuống thăm con đây, con ráng dáºy mà nói chuyện má»™t chút, con.
Thầy thông Phong nhÆ°á»›ng mắt dòm thấy cô hai Liá»n, thì sắc mặt hân hoan, muốn chống tay ngồi dáºy, mà dáºy không nổi, nên nằm lại, hai hà ng nÆ°á»›c mắt chảy dà i xuống mặt.
Cô hai Liá»n đứng ngó trân trân, thấy thầy hình vóc teo nhách, mặt mÅ©i khác xa, cô Ä‘á»™ng lòng quên hết cái thói bạc bẽo của thầy là m cho cô Ä‘au Ä‘á»›n buồn thảm trót hÆ¡n bốn năm trÆ°á»ng, nên cô bÆ°á»›c lại ngồi tại thanh giÆ°á»ng rồi nắm tay thầy mà khóc vùi.
Thầy mở mắt ngó cô, rồi nÆ°á»›c mắt nhá» giá»t, mà không nói tiếng chi hết. Cách má»™t hồi, thầy Ä‘áºp tay xuống giÆ°á»ng ráng nói có má»™t tiếng "chết“ rồi ngá»a mặt, trá»±c thị tắt hÆ¡i liá»n.
Bà HÆ°Æ¡ng sÆ° kinh hãi la lên, ông ở ngoà i chạy vô thì thấy Cô hai Liá»n Ä‘Æ°Æ¡ng ôm thầy mà khóc. Thầy tay chÆ¡n lạnh ngắt, tuy ngá»±c còn ấm ấm, song hÆ¡i thở đã đứt rồi. Hai vợ chồng ông HÆ°Æ¡ng SÆ° vá»›i vợ HÆ°Æ¡ng quản Sô thấy Cô hai Liá»n tức tưởi, than khóc thảy Ä‘á»u Ä‘á»™ng lòng, nên áp khuyên giải cô, rồi dắt cô ra ngoà i. Cô ngồi trên ván, hai tay bụm mặt mà khóc hoà i, cho đến tối, vợ HÆ°Æ¡ng quản Sô thối thúc cô má»›i chịu vá».
Cô hai Liá»n vá» nhà thuáºt chuyện lại cho cha mẹ nghe, rồi cô vô buồng nằm dà u dà u, không kể cÆ¡m nÆ°á»›c chi hết. Sáng bữa sau cô Ä‘i ra chợ Tầm-Vu mua má»™t ve dấm và má»™t há»™p á phiện Ä‘em vá» lén giấu trong buồng, tÃnh thầm bữa đó cô sẽ tá»± váºn mà chết.
Äến chiá»u cô nấu cÆ¡m dá»n cho cha mẹ ăn, còn cô thì mặt mà y buồn hiu, cô không chịu ăn. Cô ngồi khoanh tay tại bá»™ ván dÆ°á»›i bếp mà ngó lên, thấy cha mẹ ngồi ăn cÆ¡m, cha tóc bạc hoa râm, mẹ mình gầy vóc ốm, cô ngó má»™t hồi rồi cảm nghÄ©a sanh thà nh cúc dục, cô Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng cha thÆ°Æ¡ng mẹ, nên nÆ°á»›c mắt chảy dầm dá». Tối lại cô chong đèn ngồi má»™t mình trong buồng cho đến khuya, cô suy nghÄ© thế nà o không biết mà cô đổ ve dấm và liệng há»™p thuốc phiện ra sau vÆ°á»n, không tÃnh tá»± váºn nữa.
Còn vợ chồng Hương sư Sắc tuy con chết thì thương tiếc, song than khóc rồi thì áp lo tống táng con.
Thảm thay cho bà HÆ°Æ¡ng sÆ° bữa tống chung bà bồng thằng Jean Ä‘i theo sau quan tà i, bà thì khóc kể vang rân, còn thằng nhá» mặc đồ tang trắng lá»›p mà không hiểu chi hết, nên thấy đạo tỳ lá»™n xá»™n thì nó lại cÆ°á»i giỡn tá»± nhiên.
Chôn cất xong rồi, chừng vá» dá»c Ä‘Æ°á»ng, ông HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc thấy bà còn khóc hoà i, ông má»›i nói rằng:
- Thôi, bà đừng có buồn nữa. CÅ©ng tại nÆ¡i mình bắt chÆ°á»›c thói Ä‘á»i, có con lại dạy dá»— nó lại táºp cho nó quen tánh ham già u ham sang, bá»™i tình bá»™i nghÄ©a, nên bây giá» nó phải chết vá» cái tánh ấy, nghÄ© chẳng lạ gì. Nay nó còn để lại cho mình má»™t chút con trai đây, thôi mình ráng nuôi dưỡng dạy dá»— nó, mà bà đừng có dạy nó nhÆ° thằng cha nó nữa, nghe hôn.
Mấy lá»i vắn tắt mà gồm đủ chánh lý, bởi váºy bà HÆ°Æ¡ng sÆ° nghe rồi bà tỉnh ngá»™, bà không khóc nữa, lại ôm đầu thằng Jean mà hun và nói rằng:
- Bà biết khôn rồi, để bà ráng dạy cháu đặng ngà y sau cháu trở nên đúng
đắn, nghe hôn cháu.
45 hay cần dà y lá, có mùi Ä‘áºm, dùng nêm canh chua
|
22-10-2008, 03:52 PM
|
|
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương Kết
Nghe nói từ khi thầy thông Phong chết rồi thì Cô hai Liá»n cứ lúc thúc ở trong nhà , chá»› không chịu Ä‘i đâu hết. Mà ở trong nhà chẳng há» thấy cô cÆ°á»i bao giá».
Cách năm năm sau, bà HÆ°Æ¡ng chủ Hanh chết rồi chừng và i năm nữa ông HÆ°Æ¡ng chủ cÅ©ng chết theo. Cô hai Liá»n lo việc tống táng xong rồi, tối lại cô uống dấm á phiện mà chết!
Lại nghe nói thằng Jean, là con Trần Văn Phong, chừng nó lá»›n, trà tuệ thông minh, tánh tình chÆ¡n chánh há»c thi Ä‘áºu lãnh bằng Tú tà i rồi không chịu Ä‘i là m việc quan, cứ ở nhà hủ hỉ vá»›i ông ná»™i bà ná»™i.
Chừng ông Cai Tổng Luông qua Ä‘á»i, nó lãnh phần ăn của mẹ được tám trăm mẫu ruá»™ng và năm muôn đồng bạc, lo là m mồ mả cho cha mẹ lại là m luôn mả cô hai Liá»n nữa. Nó cất nhà tại Tầm-Vu, rÆ°á»›c ông ná»™i và bà ná»™i vá» nuôi. Những nhà già u sang ai thấy há»… há»c giá»i, tiá»n nhiá»u, tánh tình khẳng khái, ăn ở thuần lÆ°Æ¡ng, cÅ©ng Ä‘á»u muốn gả con cho nó. Nó không Ä‘Ã nh chá»— nà o hết, cứ ở
váºy mà nuôi ông ná»™i bà ná»™i cho đến chừng nó hai mÆ°Æ¡i lăm tuổi rồi nó thấy con ông Äốc há»c Nhiên ở bên Mỹ Tho, nhà nghèo mà tÃch đức, má»›i nói mà cÆ°á»›i.
Vợ chồng thuáºn hòa, kÃnh nhau nhÆ° khách. Ông HÆ°Æ¡ng sÆ° Sắc tuổi đã trên bảy mÆ°Æ¡i, há»… ổng thấy hai cháu dắt nhau ra vÆ°á»n hoa ngồi mà trò chuyện, thì ông vuốt râu, mỉm cÆ°á»i, coi bá»™ ông đắc chà lắm.
HẾT
|
|
|
| |