Dịch + Biên dịch: Beodaica
Biên Tập : Thông Thiên
Nguồn:TTV
“Ping!”
Một tiếng đóng cửa vang lên, Tiêu Di Nhiên đóng cửa phòng lại, nhằm ngăn chặn mấy tên lén lút ở ngoài cửa.
“Đi xuống!” Tiêu Di Nhiên nhìn Trương Dương đang trèo lên chiếc giường tầng hét.
“Không xuống!”
“Xuống!”
“Không xuống!”
“…hi hi…” Đột nhiên, vẻ mặt Tiêu Di Nhiên như băng sương đang tan, cười khúc khích nói:”Tốt tốt, ta nghĩ ngươi có thể ngu ngốc ở lại ở phía trên bao lâu.” Nói xong, Tiêu Di Nhiên ngồi xuống đối diện tầng giường Trương Dương, làm một vẻ mặt sung sướng.
“Ngươi muốn như thế nào?”
Trương Dương thở dài một hơi tụt từ trên giường xuống, cô ả này không dễ đối phó như Đỗ Tuyết, nếu giám thị đến đây, chắc chắn sẽ khó giải thích,cùng lắm thì ta để mặc ả xử lý. Trương Dương hắn lại phát huy tinh thần AQ.
“Không phải nói là không xuống sao, xuống làm gì?” Tiêu Di Nhiên cười nói
“….” Trương Dương cúi đầu không nói.
“Ta xem ngươi trốn, ta xem ngươi trốn nơi nào đây?” Tiêu Di Nhiên giận giữ nói.
“Nói nhanh, câm à? Ảnh của ta đâu?” Mặt Tiêu Di Nhiên hơi đỏ, thấy Trương Dương nhất định không nói lời nào, vừa khoa chân múa tay nhưng lại không dám xông tới, tức đến mức dậm châm thình thịch.
“Tốt tốt, ngươi không nói ta tự mình tìm…”
Tiêu Di Nhiên tựa hồ đối với ký túc xá này rất quen thuộc, liếc mắt một cái là nhận ra giường Trương Dương, bước qua những thứ hỗn loạn trên giường, cố gắng ở bên trong tìm kiếm những bức ảnh bất nhã của Trương Dương
“Sách của ta…”
“Không tốt! Trương Dương nhất thời kinh hãi, đột nhiên nhớ lại cuốn sách “Những ý tưởng và phương pháp nghiên cứu cơ bản”, là sách số học đã bị chính mình vẽ bậy loạn lên, nếu bị Tiêu Di Nhiên nhìn thấy, sẽ không còn đường sống.
Trương Dương dưới tình huống cấp bách, vội nhắm vào quyển sách nơi tay Tiêu Di Nhiên…
“A…”
Hai người đồng thời hô lên, nguyên lai, ngay khi Trương Dương định chụp vào quyển sách, Tiêu Di Nhiên xoay người lại, chuẩn bị quay về phía Trương Dương hỏi, nào biết một trảo này của Trương Dương, thực sự là ngũ trảo kim long, tay phải Trương Dương đã chộp vào nhũ hoa mềm mại của Tiêu Di Nhiên.
Đột nhiên, trong lúc đó không khí phảng phất như ngưng lại, Trương Dương ngây người ra, tay phải vẫn giữ chặt chỗ đó không chịu buông, cảm giác mềm mại này làm cho hắn thấy giống như trong mộng.
“Lưu manh…”
Tiêu Di Nhiên chưa từng bị bẽ mặt như lần này, nhất thời vừa tức vừa vội, tát một cái vào mặt Trương Dương.
“A…”
Tiêu Di Nhiên vừa thét lên kinh hãi, tay Trương Dương đang để ở trước ngực đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng. Vào lúc này, thân thể Tiêu Di Nhiên đã nhào vào ngực Trương Dương, Trương Dương tựa như một mãnh thú, trong ánh mắt hắn bắn ra một cỗ quang mang đỏ rực, đó là một loại dục vọng, một loại dục vọng ở trong sấu thẳm tâm linh được phóng thích…
“Trương Dương… ngươi… ưhm ưhm…”
Không để Tiêu Di Nhiên kịp nói hết câu, miệng Trương Dương đã khóa chặt vào cặp môi mềm mại của Tiêu Di Nhiên, Tiêu Di Nhiên giãy giụa một cách vô vọng, nhưng lúc này Trương Dương phảng phất đã mất đi lý trí bình thường, hơn nữa khí lực lại mạnh mẽ vô cùng, Tiêu Di Nhiên một điểm phản kháng căn bản không có bao nhiêu tác dụng, ngược lại càng làm nổi lên dục vọng chinh phục của Trương Dương, đôi tay đặt trên người Tiêu Di Nhiên bắt đầu xoa nắn khắp nơi…
“A… A…”
Người Trương Dương bỗng nhiên lui lại, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nguyên lai, Tiêu Di Nhiên cắn vào đầu lưỡi hắn, nỗi đau đớn kịch liệt lôi hắn từ vực sâu của dục vọng tỉnh lại.
Ta đã làm cái gì?
Ta đã làm cái gì?
Nhìn thấy Tiêu Di Nhiên quỳ dưới đất, người co rúm lại, khóc rưng rức, đầu Trương dương lập tức tỉnh táo lại
Trương Dương đột nhiên có một loại cảm giác thất vọng, hắn cho tới bây giờ không tự cho mình là chính nhân quân tử, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới chính mình sẽ gây ra chuyện hạ lưu vô sỉ này.
“Ta xin lỗi, không phải là ta cố ý”
Trương Dương vẻ mặt ngốc trệ đứng lên hướng ra cửa đi tới.
“Ngươi định làm gì?” Tiêu Di Nhiên mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên, nàng cảm giác có điểm không đúng, cái vẻ mặt này của Trương Dương như không có chút sinh cơ.
“Ta là nam nhân, nam nhân đã làm sai chuyện gì sẽ phải chịu trách nhiệm, ta đi tự thú…”
Trương Dương dừng lại một chút sau đó vẫn đi ra cửa, nhìn vẻ mặt biểu hiện ngây ngốc làm người nhìn e ngại, hắn trong óc thống hận mình, hắn hận mình tự nhiên làm ra chuyện vô sỉ như thế này.
Tiêu Di Nhiên ngơ ngác nhìn bóng lưng đi ra cửa, cái lưng kia tràn ngập sự cô độc.
Rốt cục!
Ngay khi Trương Dương định mở cửa, Tiêu Di Nhiên liền nói:
“Trương Dương, ta tha thứ cho ngươi…” Tiêu Di Nhiên thở dài một hơi thật sâu, mặc dù nàng hận nam nhân này có điểm bỉ ổi, thiếu chút nữa sự trong sạch của nàng bị hủy, nhưng tiềm thức nói cho cho nàng rằng nàng nên cho hắn một cơ hội, Tiêu Di Nhiên phi thường rõ ràng, bởi vì Trương Dương sau cơn phong ba ảnh lần trước đã bị lưu vào trong học bạ, nếu xuất hiện ra loại chuyện này, chỉ sợ là nàng không truy cứu, năm học cuối cùng trong trường của hắn dám chắc cũng không cách nào hoàn thành.
“Tại sao?” Trương Dương xoay người hỏi.
“Không có gì, hy vọng ngươi có thể xóa những bức ảnh này, nếu bị ca ca ta thấy, hắn sẽ giết ngươi đó.”
Tiêu Di Nhiên nhẹ nhàng sửa sang lại một chút quần áo lộn xộn, cấm quyển sách rơi trên mặt đất đứng lên cất ở ngực, cúi đầu lách qua người Trương Dương, mở cửa đi ra ngoài…
Nhìn bóng lưng mở cửa rời đi, Trương Dương chợt hoảng hốt, giống như nằm mơ, hắn không thể tưởng được, Tiêu Di Nhiên tự nhiên buông tha hắn.
Nghĩ đến khoảnh khắc mềm mại vừa rồi, trái tim Trương Dương nhảy rộn lên một trận.
Không được!
Chuyện này sớm hay muộn cũng đến.
Trương Dương khó khăn ói ra một ngụm nước miếng mang theo máu tươi, đi nhanh ra bên ngoài, hắn muốn đi đồ thư quán, bây giờ biện pháp duy nhất chính là dung hợp tư duy này, đó là lối thoát duy nhất.
Trong khi Trương Dương đi ra cửa, mấy tên lén lút bên ngoài chuẩn bị tra hỏi, thấy Trương Dương hắng giọng, trên mặt lóe ra một cỗ sát khí kinh khủng, mấy tên quái đản ấy cũng không dám mở miệng ra hỏi.
Đồ thư quán buổi chiều người tương đối nhiều, hắn tìm một quyển sách về não thần kinh học, Trương Dương tìm không được chỗ ngồi.
“Trương Dương, nơi này.” Đang lúc Trương Dương chuẩn bị ngồi trên mặt đất thì một thanh âm ôn nhu vang lên.
“Không ai ở đây à?”
Trương Dương nhìn chỗ trống bên cạnh Đỗ Tuyết, chỗ ấy có một quyển sách đặt sẵn, Trương Dương đoán hẳn là Đỗ Tuyết đã để giành chỗ đó cho tên sinh viên năm thứ nhất.
“Ngươi ngồi đi, hắn đi gọi điện thoại, khi hắn quay lại phỏng chừng đã có chỗ ngồi khác”. Đỗ Tuyết trên mặt đỏ lên.[/SIZE]
Last edited by DoctorCrazy; 08-02-2009 at 01:55 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Dịch + Biên dịch: Beodaica
Biên Tập : Thông Thiên
Nguồn:TTV
Trương Dương sau khi xảy ra chuyện Tiêu Di Nhiên, căn bản không có hứng thú nói chuyện, gật gật đầu ngồi xuống sau đó lập tức chìm vào suy tư. Bây giờ, cả thế giới đều không quan trọng, trọng yếu chính là chữ viết này, trí nhớ này không đầy đủ, còn có hải dương tri thức bao la khôn cùng nữa.
Một phút!
Một giờ!
Hai giờ!
Ba giờ!
Trương Dương căn bản không để ý thời gian trôi qua, hắn thay đổi sách, một quyển rồi lại một quyển, hắn bây giờ đã quên hết thảy phiền não, cũng quên vết cắn nơi đầu lưỡi, hắn ở trong tri thức tìm kiếm bí mật quật khởi của loài người, để cho tư duy chính mình và trí nhớ không ngừng dung hợp.
Trương Dương bây giờ đã không giới hạn trong một loại sách, chỉ cần hắn có ham muốn đọc, hắn đều cầm lấy xem, phảng phất trong đầu hắn có một cỗ lực lượng thần bì đang chi phối hắn điên cuồng học tập.
Trương Dương có một loại cảm giác phi thường kì diệu, tựa hồ rất nhiều bộ sách trong đó đều có một chút gì đó làm cho người ta mê hoặc, nhưng hắn lại không thể nói cụ thể nên lời, đặc biệt là một ít cổ tịch từ xưa, mỗi khi đọc sách này Trương Dương lại có một loại xúc động không hiểu được, phảng phất văn tự này trong lúc đó cất dấu bí mật viễn cổ nào đó.
Bất tri bất giác, Trương Dương chuyển hướng mục tiêu đọc sang một số bộ sách cổ xưa.
Đỗ Tuyết nhìn Trương Dương không ngừng đứng lên ngồi xuống, ngơ ngác quên cả đọc sách, nàng căn bản không rõ Trương Dương tại sao lại đọc sách thường xuyên như thế, rất nhiều sách mới lấy không tới hai mươi phút lập tức được thay bằng một quyển khác. Thậm chí có quyển sách không tới vài phút đã thay đổi, đương nhiên điều này không làm Đỗ Tuyết ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là kiểu Trương Dương chuyên chú đọc, Đỗ Tuyết tin tưởng Trương Dương tuyệt đối chính là đang đọc thật, loại vẻ mặt này chỉ có ở nhân tài chăm chú đọc.
Vài giờ sau, Đỗ Tuyết nhận một cú điện thoại gọi đến, mà Trương Dương căn bản không có phát hiện Đỗ Tuyết rời đi, cả người hắn như bị ma ám đắm chìm trong những bộ sách nhiều như biển không thể tự kiềm chế.
Trong khi loài người tập trung tinh thần lực cao độ, thời gian trôi qua dường như cũng nhanh hơn vài phần, Đỗ Tuyết cũng đã đi được vài giờ, người bên trong đồ thư quán cũng ngày càng ít, người đến người đi, duy nhất Trương Dương vẫn còn ngồi ở đây, không ngừng đứng dậy lấy sách, hắn đã quên cả cơn đói…
“Trương Dương, ngươi vẫn còn ngồi à?” Thanh âm mềm mại cắt đứt tư duy Trương Dương.
"... Ah ..."
Trương Dương ngẩng đầu lên, sau đó lại vùi đầu vào sách.
“Ngươi không ăn cơm tối sao?”
“A… ăn cơm, cơm cái gì, cơm tối?” Đột nhiên, một trận uể oải cực độ và đói xâm nhập vào đại não, Trương Dương lúc này mới nhớ tới mình quên ăn cơm, lập tức, cái gì văn tự trí nhớ và tri thức đều bị cho qua một bên.
“Cho ngươi.” Đỗ Tuyết cầm trong tay cái túi nhựa đỏ đưa cho Trương Dương.
Nhìn mùi bánh tỏa ra phía trước trên đôi tay trắng nõn mềm mại, Trương Dương ngẩn người, không khỏi nhớ tới đôi tay mềm mại của Tiêu Di Nhiên.
“Không cần, ta đi ra ngoài ăn, giờ cũng muộn rồi.”
Trương Dương thở dài một tiếng rồi đứng lên, cầm quyển sách trong tay đặt lên giá sách đồ thư quán bước ra bên ngoài, hắn không muốn ở lại với những nữ nhân ngốc một phút nào, hắn sợ tư duy tà ác trong óc lại khống chế thân thể hắn.
“Đứng lại.”
Ngay khi Trương Dương đi tới cửa, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên.
“A….” Ý thức buộc Trương Dương dừng lại, quay đầu lại kinh ngạc nhìn bà lão sửa sang lại giá sách.
“Ở đây có bánh mì và nước, tự mình lấy đi, lần sau không có nữa đâu.” Lão bà đó cũng không ngẩng đầu lên khỏi cái ghế bên cạnh cái ngăn nhỏ.
Trương Dương đầu tiên là sửng sốt, trong lòng đột nhiên ấm áp, một cảm giác vô cùng quen thuộc lan tràn trong mạch máu, khi ở trong thư viện, lão bà biết hắn không có ăn cơm cũng là những lời này, mà người phụ nữ này cũng nói những lời này, chính là vẻ mặt và ngữ khí đều giống nhau tràn ngập lạnh lùng, nhưng Trương Dương rõ ràng, chỉ có trong khi chú ý hoặc quan tâm một người mới có thể quan tâm đối phương không có ăn cơm.
“Cám ơn.”
Trương Dương chỉ thoáng chần chờ một chút, mang bánh mì và nước đi ra ngoài ăn, mà thủy chung lão bà cũng không ngẩng đầu nói gì.
Nhìn Trương Dương biến mất sau cánh cửa, Đỗ Tuyết trong tay cầm bánh mì, nước mắt trực trào ra, nàng vội vã mang bánh tới cho Trương Dương, nhưng Trương Dương tự nhiên không lưu tình chút nào, tình nguyện ăn bánh của lão bà cũng không ăn của nàng…
Nhìn Đỗ Tuyết rời đi, lão nhân thở dài một tiếng, từ sau đi đến trước bàn làm việc của lão bà, lão là giáo sư Harvard đã nghỉ hưu, lão cơ hồ mỗi ngày đều ở đồ thư quán đợi Trương Dương, nhưng làm cho hắn thất vọng chính là Trương Dương tựa hồ với số học tính toán đã mất đi hứng thú, bộ sách hôm nay đọc căn bản không có một quyển sách số học.
“Tại sao ngươi không nói cho hắn, để cho hắn vẽ loạn lên trên quyển sách?”
“Không cần, dù sao ta cũng rỗi.”
Lão bà vẫn như cũ cúi đầu bận rộn, nếu Trương Dương thấy hẳn sẽ chấn động, vì trên bàn làm việc lão bàlà hàng đống sách mà hắn đã xem qua, hơn nữa ở mặt trên dùng bút vô ý thức làm một chút bản ghi chép và ghi chú.
Bây giờ, lão bà đang tỉ mỉ sử dụng hóa chất để xóa chữ viết, phi thường chăm chú.
“Hắn là thiên tài!” Lão giáo sư nhẹ nhàng nói.
“Đúng vậy, hắn là thiên tài cho nên ta không thể quấy rầy hắn đọc sách.” Lão bà cẩn thận cầm một quyển sách đặt sang một bên, xem ra công việc hôm nay của bà phi thường nhiều, bởi vì từ số lượng bộ sách đã xem, bà vẫn chưa hoàn thành một nửa.
“Ân…. Chẳng lẽ ngươi định sống đồ thư quán cả đời?”
Lão giáo sư chần chờ một chút hỏi, trên mặt tràn ngập một sự chờ mong.
“Nếu hắn không đến, ta sẽ ở đây cả đời.” Thanh âm lão bà khe khẽ, nếu Trương Dương nghe thấy, hẳn hắn thấy ngạc nhiên, vẻ mặt lạnh lùng của lão bà bỗng ửng hồng, giống như vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân.
“Ai….” Lão giáo sư thở dài một tiếng rời đi.
“Xin lỗi!”
Nhìn lão giáo sư bóng dáng già nua biến mất sau cửa, lão bà thì thào, vẻ mặt xin lỗi.
Last edited by DoctorCrazy; 19-04-2009 at 11:07 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Dịch + Biên dịch: neopunk1
Biên Tập : Thông Thiên
Nguồn:TTV
Mọi người trong ký túc xá đều cảm giác được sự biến hoá của Trương Dương. Trương Dương vốn không nói nhiều cho lắm lại càng trở nên trầm mặc hơn, cả ngày chẳng nói câu nào. Ngoại trừ đọc sách thì là ăn cơm, đôi khi lại lấy một quyển vở dầy cộm ra ghi chép gì đó một chút...
Đương nhiên, sự biến hoá của Trương Dương cũng không khiến đám bạn cùng phòng chú ý quá nhiều. Mặc dù đều cảm giác được biến hóa của hắn, nhưng bọn họ cũng chẳng quan tâm tới Trương Dương. Bọn họ đã quá quen với tính cách trầm mặc ít nói này của Trương Dương rồi.
Quan trọng nhất là đám bạn ở cùng phòng với Trương Dương rất ít khi về ký túc xá. Bọn họ đa số đều mướn phòng với bạn gái, cả tháng cũng không có mặt ở ký túc xá được mấy lần.
Sinh hoạt của Trương Dương bình đạm theo quy luật.
Mỗi ngày, sáng sớm chạy tới con hẻm ‘gác cửa’, đến trưa thì trở về ăn cơm, sau đó liền đi tới thư viện. Lần nào cũng sẽ đem theo bánh mì với nước, đọc sách một mạch cho tới khi thư viện đóng cửa. Sau khi thư viện đóng cửa liền trở về ký túc xá chỉnh sửa lại sổ sách hộ khẩu.
Hơn một tuần nay, Trương Duơng cơ hồ ngày nào cũng gặp được Đỗ Tuyết tại thư viện, mà đa số thời gian là Đỗ Tuyết sẽ giữ một chỗ ngồi cho Trương Dương, nhưng bọn họ hiếm khi mở miệng nói một câu. Không biết là cố ý hay vô ý mà Trương Dương cứ đều né tránh Đỗ Tuyết. Bất quá, khiến Trương Dương lấy làm kỳ quái là thủy chung tại thư viện hắn vẫn không gặp được cái vị bạn học trung học của Đỗ Tuyết kêu là cái gì Phi đó.
Xử nữ lão bà của thư viện vẫn vậy gánh vác trọng trách chỉnh lý đám sách vở, thanh lý tử tế vết tích Trương Dương để lại trên mấy quyển sách. Đôi lúc vị lão giảng sư kia cũng tới thư viện xem, chỉ là việc khiến ông ta thất vọng chính là thủy chung Trương Dương vẫn không đụng lại mấy quyển sách về phương diện toán học nữa. Cho dù là ông ta đã đem mấy quyển sách quý của cá nhân để tại thư viện cũng không khiến Trương Dương chú ý.
Bên dưới cuộc sống bình đạm hàng ngày ẩn chứa sự lột xác để tằm trở thành hồ điệp. Một cặp cánh tung bay rực rỡ cần phải trải qua một quá trình tiến hóa.
Trương Dương cảm giác được trong thân thể đang phát sinh một chút biến hoá, nhưng hắn không cách nào xác định được nơi phát sinh biến hoá, bởi vì hắn chỉ có đọc sách mà thôi, căn bản không có học mấy món đấm đá gì hết. Hơn nữa, trong trường học, sách vở thuộc phương diện này rất là thưa thớt.
Hôm nay là ngày thứ bảy Trương Dương ở hẻm ‘gác cổng'. Bảy ngày nay, hầu hết thời gian hắn đều đứng đi tới đi lui con hẻm. Một phần thời gian lại đứng ngớ ngẩn ở tiệm sách. Ông chủ tiệm sách trừ khi lâu lâu ngó ra phía cửa vào con hẻm, cơ hồ là nhìn thấu qua người của Trương Dương (như không có ai).
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không thể xem tư liệu của con hẻm này.”
“Ồ…”
Ông chủ tiệm sách nhìn cái tướng hồn bất phụ thể của Trương Dương cũng chẳng muốn nói thêm. Ông ta có hay không có đưa ra tư liệu cũng đã không còn trọng yếu rồi. Bởi vì, sau ngày thứ ba, Trương Dương đã không còn đọc mớ tư liệu này nữa.
Lúc này Trương Dương đang thả hồn bay bổng, hắn đang tự hỏi phải bắt đầu từ đâu. Bởi vì trong thế giới của hắn, căn bản không có người nào chân chính hiểu được võ thuật. Mà ký ức không trọn vẹn trong đầu của hắn hiển nhiên có sự tồn tại của một cao thủ võ thuật chân chính.
Võ thuật!
Là một từ quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Ở Đông Quốc , bất cứ người bình thường nào cũng đều có thể mở miệng nói vài câu có liên quan tới võ thuật, nhưng người hiểu được võ thuật một cách chân chính thì hiếm như là phượng mao lân giác. Trương Dương từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường tiểu thuyết võ hiệp, sự cuồng nhiệt đối với võ thuật đã thấm tận xương tủy. Nhưng hắn biết, tất cả đều là hư cấu trong thế giới võ hịệp kia của Kim Dung và Cổ Long. Trên thế giới làm gì có ‘Cửu Âm Chân Kinh’, càng không có cái gì mà ‘Hàng Long Thập Bát Chưởng'.
“Bác Lý, bác nói coi, võ công trong mấy quyển sách này có phải thật hay không?”
Trương Dương đột nhiên không đầu không đuôi chỉ vào mấy quyển sách trên kệ hỏi bác Lý.
“Tại sao lại hỏi chuyện này?” bác Lý ngẩng đầu đưa mắt nhìn Trương Dương.
“Không gì, cháu chỉ cảm giác được, nếu có nhiều sách viết như vậy, đương nhiên là có chút sự thật trong đó.” Trương Dương hung hăng ôm lấy đầu, tựa hồ như hận không thể mở mang đầu óc lãnh ngộ võ thuật cao thâm trong đó.
“Ngươi cảm thấy hứng thú với võ thuật hả?”
“Bác biết võ à?”
Ánh mắt Trương Dương chợt sáng ngời, đọc biết bao nhiêu kỳ ngộ trong tiểu thuyết võ hiệp khiến sức liên tưởng của Trương Dương vô cùng phong phú, không chừng ông chủ tiệm sách này là một cao thủ đang ẩn tàng trong chốn đông người. Đột nhiên lúc đó, Trương Dương có chút kích động.
Không phải nói là, hạng tiểu ẩn sĩ thì núp mình nơi hoang dã còn hàng đại ẩn sĩ thì trú mình nơi thành thị hay sao? Thân phận của lão đầu này trong khu thế lực xã hội đen của Tiêu Viễn Hành có chút siêu nhiên. Thời gian gần đây của Trương Dương chắc là không uổng phí rồi, bởi vì thường hay có người thoáng nhìn có vẻ có chút thân phận tới nơi này thăm bác Lý. Từ trong ánh mắt của mấy người này, Trương Dương có thể nhìn ra bọn họ rất là tôn trọng bác Lý.
“Không biết.” Bác Lý nhìn vẻ mặt kích động của Trương Dương, không khỏi buồn cười lắc đầu.
“Không biết?” Vẻ mặt Trương Dương thất vọng.
“Không biết!” Bác Lý khẳng định lắc lắc đầu.
“Ài…” Trương Dương không khỏi thở dài than thầm một tiếng.
“Ngươi muốn học võ à?” Bác Lý không khỏi nảy sinh hứng thú với biểu tình trên mặt Trương Dương.
“Muốn.”
“Vì sao?”
“Chuyện này… nói ra bác cũng không hiểu đâu…”
“….” Vẻ mặt ông già khựng lại, cười nói: “Mặc dù ta không biết võ thuật, nhưng đối với võ thuật ta lại hiểu một chút.”
“Hiểu! Thật sự là hiểu à?” Ánh mắt Trương Dương bừng sáng.
“Ài, ngươi muốn biết gì? Để ta xem có thể trả lời cho ngươi không.” Hôm nay ông già rất hăng hái.
“Mấy thứ công phu trong tiểu thuyết võ hiệp có phải thật sự lợi hại như vậy không?”
“À, à, khẳng định. Thậm chí, công phu chân chính còn cao xa hơn trong thế giới của truyện kia. Bất quá, tại thế giới này, số người có thể chân chính hiểu được võ thuật chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Cho nên, ngươi hãy mau xa lánh ý định học hỏi được võ thuật chân chính gì đó đi.” Ông già cười nói.
“Ồ… Bác có thể nói thêm một chút không, lợi hại cỡ nào?”
“Chuyện này, ta cũng chưa từng thấy qua. À à, nghe nói, võ công đạt tới một trình độ nhất định, có thể né đạn, hơn nữa cái này cũng không phải là lợi hại nhất.”
“Lợi hại vậy à?” Trương Dương không thể tưởng tượng được, mở to mắt nhìn ông già. Võ công có thể né đạn, khái niệm đó là thế nào? Tốc độ của con người không ngờ lại có thể nhanh hơn viên đạn sao?
“À à, đúng vậy. Bất quá, ta cũng chưa từng thấy qua. Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc. Hơn một tuần nay, ngươi đã quen mặt hết mọi người trong con hẻm này chưa?”
“Ồ… quen hết rồi….”
Trương Dương vốn đang mười phần tập trung nghe ông già nói tới vấn đề này, lập tức cả người mềm èo như dưa leo bị đập bẹp: Hết rồi à!
“Nói đi.” Ông già tựa hồ bất mãn với thái độ hững hờ này của Trương Dương
“Có chuyện gì có thể nói đây. Con hẻm này có một trăm ba mươi hộ nhân khẩu thường trú, ba mươi mốt hộ nhân khẩu ở mướn. Người già cùng trẻ em chiếm đại đa số. Người già có chín mươi sáu người, trẻ em có tám mươi lăm em, vợ chồng trẻ tuổi năm mươi tám cặp, nam nữ độc thân hai mươi bảy người. Ngoài ra, người ở trọ từ bên ngoài tới đây có hai mươi chín cặp vợ chồng, đa số là ở gần quanh đây làm ăn nhỏ. Ở cửa hẻm này, người hàng ngày tới đây bán rau có mười hai người, trong đó có hai cặp vợ chồng. Đánh giày, bán bánh chiên, cộng với hầm bà lằng một số buôn bán khác có hai mươi bảy người. Bất quá, bọn họ di chuyển nhiều lắm, chỉ sáng sớm và chiều tối mới dừng chân ở đây…”
Ông già há hốc mồm, ánh mắt ngây ngốc lờ đờ nhìn Trương Dương nói không ra lời nào.
“Ngoài ra, mấy cái tư liệu của bác cũng phải nên thay đổi đi. Trên thực tế, nhân khẩu mướn nhà ở đây đã đổi hết sáu. Số người cư trú ở cả cái con hẻm này tăng thêm ba người. Cái này là cháu mới sửa chữa lại gần đây. Sau này bác đưa cho bọn Lưu Bưu xem, rất dễ nhớ thôi.”
Trương Dương nói xong, đem tư liệu do tự hắn chỉnh sửa từ trong một túi ni lông đen đặt lên trên bàn.[/SIZE]
Last edited by DoctorCrazy; 08-02-2009 at 01:55 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Dịch + Biên dịch: neopunk1
Biên Tập : Thông Thiên
Nguồn:TTV
Ông già nhận lấy tập tư liệu. Đây là một tập tư liệu chưa được đóng gáy. Khi mở ra, rõ ràng so ra thì quyển sổ hộ khẩu trước đó thiếu rất nhiều, ít nhất là quyển sổ hộ khẩu lúc đầu chỉ dầy bằng một phần ba.
Ông già chậm rãi mở tập tư liệu ra xem, lật từng trang từng trang một, vẻ mặt không có một tia biểu tình nào, nhưng nội tâm lại chấn động không thể nào hơn được nữa. Ông già đã sống ở nơi này suốt mười mấy năm rồi, tự nhiên là nhìn ra được tính trọng yếu cùng chỗ tinh tế trong phần tư liệu của Trương Dương. Càng trọng yếu chính là tập tư liệu này có phần khác biệt vô cùng lớn so với ban đầu. Tập tư liệu này không có án chiếu theo kiểu thu tập tư liệu từng hộ từng hộ một, mà là án chiếu theo độ tuổi cùng giới tính mà chia ra. Bất quá, ở đằng sau có đánh dấu, cho biết rõ ai là hộ chủ, bao nhiêu người trong hộ, tại trang thứ mấy, hàng thứ mấy…
Nếu nói quyển sổ hộ khẩu ban đầu kia đọc rõ ràng, vậy phần tư liệu hiện tại lại tương đương với ký ức. Ví dụ như trong tư liệu của ông già có ghi chú, mấy người kia thích hoạt động gì, họ rất ít khi ra ngoài, vân vân.
Ông già nhanh chóng giở hết trang.
Trong tiệm sách trở nên trầm mặc, ông ta khe khẽ vuốt ve tập tư liệu, tâm lý đột nhiên nổi lên một câu: hậu sanh khả úy!
Bỗng nhiên, ông ta nhớ tới chuyện Trương Dương vừa nói.
“Ngươi nói ngươi ngớ ngẩn ở đây không được thêm bao lâu à?” Ông già nói
“Đúng vậy.”
“Tại sao?”
“Không có gì, cháu cùng Lưu Bưu lúc đầu đã có nói rõ ràng, coi cho hắn hai mươi ngày. Hiện tại đã qua một tuần rồi, cũng không còn được bao lâu nữa.”
“… Ài, vì sao không tính tới chuyện tiếp tục ngớ ngẩn đi, ta thấy công tác này đối với ngươi dễ dàng lắm.” Ông già nhìn kỹ ánh mắt của Trương Dương, tựa hồ như muốn thăm dò ý nghĩ trong đầu Trương Dương.
“Chuỵện đó… không được đâu…” Trương Dương tự nhiên là không tiện nói ra vấn đề tiền quá ít.
“A a, không phải là vì tiền quá ít chứ?” Đã nói là sống lâu thành tinh, ông già lập tức từ ánh mắt vừa lóe lên của Trương Dương đã đoán được ý nghĩ trong đầu của hắn.
“Chuyện đó… khục khục…”
“Nghĩ lại đi, nghĩ lại đi. Khi ngươi chân chính gia nhập cái…., ngươi sẽ phát hiện ra chỉ cần ngươi có năng lực, thì rất dễ dàng leo lên cao. Ta đã ở đây mười bảy năm rồi, nơi này đã đổi mười một tốp người rồi. Trong đó có ít nhất năm tên hiện giờ đúng là vô cùng cà chớn.” Ông già lúc nào cũng lạnh lùng đột nhiên sản sinh ra tâm lý mến tiếc tài năng đối với Trương Dương.
“Ài ài, trước hết hãy qua giai đoạn này rồi mới nói.” Trương Dương lãnh hội được ý tốt của ông già, không tiện nói thêm lời cự tuyệt.
“Ài, nghĩ lại đi, nghĩ cho kỹ đi thằng nhỏ. Nhớ kỹ, có được võ lực đương nhiên là dễ dàng leo lên hàng đầu, nhưng trí tuệ cỡ này có thể khiến ngươi xuất thân lập địa. Thị xã C chỉ là một nơi rất nhỏ rất nhỏ, nơi đây chỉ là nơi khởi điểm mà thôi, hiểu rõ chưa?” ông già nói một cách thâm thúy.
“Đúng vậy, thị xã C quá nhỏ.” Trương Dương cũng rất đồng cảm.
“À à, thật rất nhỏ. Bất quá, thị xã C lại xuất ra rất nhiều đại nhân vật.”
“Thất ca có phải không?”
“Ngươi nhận biết thất ca à?” Vẻ mặt ông già đột nhiên biến sắc.
“Khục khục… không nhận biết… chỉ là nghe nói qua…”
“Thằng nhỏ, ta cho ngươi một lời khuyên, một lời khuyên trọng yếu vô cùng. Thứ nhân vật như thất ca không nên mở miệng nói tới, chỉ để ở trong lòng là được rồi. Danh tính của rất nhiều người không đụng tới là tốt hơn hết, rất dễ khiến ngươi rước họa sát thân vào người.
“Đề cập tới cũng không được à?” Vẻ mặt Trương Dương hiện ra vẻ không tưởng được, miệng há lớn ra.
“Thất ca chỉ cần đạp một cước, cả thị xã C đều sẽ run lên hết. Nhưng ngươi lúc nào nghe được có người đề cập tới danh tính của hắn ta?” Ông già nhìn vẻ mặt của Trương Dương, không khỏi mỉm cười nói.
“… Thật ra thì…”
Trương Dương gãi gãi đầu. Hình như hắn ở thị xã C cũng vài năm rồi, lại chưa từng nghe qua thất ca gì đó. Thậm chí ngay cả cái tên lêu lổng vui tính Lưu Bưu cũng không biết. Trong suy nghĩ của Lưu Bưu trước đó, Tiêu Viễn Hành mới là lão đại của thị xã C. Hiển nhiên, thất ca là lão đại ẩn hình của nơi này. Mọi người đều ráng né tránh nói về hắn ta.
“À à, chúng ta không đề cập tới chuyện này nữa. Ngươi xem cái tên già ta đã sống bao nhiêu năm rồi. Được rồi, Lưu Bưu vì sao mà muốn ngươi giúp đỡ?”
“Hắn còn chưa tìm được một tên tiểu đệ nào.”
“À… khục khục…” Ông già đang uống trà thì bị sặc đỏ cả mặt lên.
“Tốt lắm, tốt lắm… à à… già rồi…” ông già phải vội vàng vịn lấy lưng Trương Dương ngồi xuống nói: “Ba trăm nguyên một ngày mời hai ngươi tới làm có được không?”
“Không phải là năm người sao?” Trương Dương khựng lại.
“Ngươi nói là năm người?” Ông già cũng ngẩn người ra.
Trương Dương không nói gì. Hắn không cần hỏi cũng đoán ra trong lòng Lưu Bưu đang tính gì. Trước hết, mang tới hai tên tiểu đệ chẳng biết xử sự gì, án chiếu theo tác phong của Lưu Bưu, ra đường không mang theo ba người năm người thì không có chút khí thế gì, lại càng không có kiểu cách của lão đại một phương. Cho nên, Lưu Bưu mới tự làm chủ đem hai người đổi thành năm người. Trương Dương phỏng chừng, Lưu Bưu ít nhất cũng mời tới bốn người.
Trên thực tế, đổ trường cấp cho Lưu Bưu ba trăm cắc vốn là tiền sinh hoạt cho mỗi người một trăm. Mà tiền lương của Lưu Bưu thì để đến cuối năm mới kết toán. Kỳ thật, Lưu Bưu không biết, thân phận hiện giờ của hắn đã thật sự là nhân viên của đổ trường rồi, cùng với đám đàn em đi theo căn bản khác biệt.
“Cái thằng nhỏ ngốc đó, chẳng trách cả ngày chỉ ăn cơm hộp.” Ông già sau khi hiểu rõ tình huống không khỏi cười khổ nói: “Nếu như Tiêu Viễn Hành biết được đám thủ hạ lộn xộn của hắn mỗi ngày chỉ ăn cơm hộp, không biết sẽ nghĩ thế nào?”
“Bác nhận biết Tiêu đại ca à?”
“Biết." Ông già nhạt nhẽo nói.
“Ồ…. có khách lạ…”
Trương Dương đang định hỏi đến một vấn đề liên quan tới Tiêu Viễn Hành thì ở ngoải ngõ hẻm tiến tới ba người. Ba người này đặc biệt vô cùng. Một người mặc một bộ đồ nghỉ mát trắng tinh. Hai tên đi theo đằng sau người trẻ tuổi này, mặt mày cương mãnh như hai tên bảo vệ vững như thiết tháp, tuổi ngang cỡ Trương Dương. Ngũ quan cương mãnh như vậy khiến cho người ta có cảm giác như là lai nhiều chủng tộc.
Tính đặc thù bảo vệ của hai tên này cũng lộ ra rõ ràng, cả người mặc đồ Tây thẳng băng, cặp mắt cảnh giác dò xét khắp chung quanh, tựa như hai con mãnh thú lúc nào cũng sẵn sàng tấn công, tràn đầy cảm giác nguy hiểm.
Mà người tuổi trẻ kia, mặc dù phía sau có mấy tên cường mãnh kia, vẻ mặt lại có vẻ tùy tiện, giống bộ dạng của một tên thiên hạ lão tử, bại gia chi tử tối đại.
“Là khách lạ gì đây?” Ông già đưa mắt nhìn ba người, làm bộ đưa tay ra nhấn vài cái, tựa hồ như phát ra một tin tức gì đó.
“Nhìn vẻ mặt của người khách rất kiêu ngạo đương nhiên không phải là người bản địa. Hơn nữa chưa từng tới đây, bởi vì, cháu ở nơi này cả tuần cũng chưa hề thấy khách mang vẻ mặt kiểu này. Càng không cần nói tới mấy tên bảo tiêu, hơn nữa khách của đổ trường dường như đều là khách quen. Đôi khi có người không nhận ra, đều là do khách quen dắt tới. Đám khách này tới con hẻm hết nhìn đông lại nhìn tây, hẳn nhiên là đã nghe nói qua nơi này có đổ trường. Khả năng là cảnh sát thì vô cùng nhỏ, vì nếu là cảnh sát tới đây, không lẽ lại khiến người để ý tới như vậy, làm kiểu này chỉ khiến người ta đề cao cảnh giác thôi…”[/SIZE]
Last edited by DoctorCrazy; 08-02-2009 at 01:55 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Dịch + Biên dịch: neopunk1
Biên Tập : Thông Thiên
Nguồn:TTV
“Không sai!”
Ông già gật gù than thở, sức quan sát của thằng nhỏ mạnh khiến người ta kinh ngạc. Đúng là chưa từng thấy qua ba người bọn hắn.
Rất nhanh, từ trong con hẻm xuất hiện một người, ở ngay giữa hẻm chặn ba người đó lại. Mấy người đó tựa hồ nói với nhau vài câu gì đó rồi liền được dẫn vào trong hẻm…
“Không cần phải xen vào chuyện của hắn. Đã có người ở trong đó chiêu đãi rồi, ngươi chỉ cần lo chuyện ở đây thôi. Được rồi, nghe Lưu Bưu nói ngươi là sinh viên năm thứ tư, có chuẩn bị gì khi tốt nghiệp chưa?”
“Chưa nghĩ qua, mấy cái bằng tốt nghiệp đại học của bọn cháu cũng không có ứng dụng gì. Tốt nghiệp xong rồi mới xem sao. À à, mộng tưởng của cháu là được nhận vào hai đại công ty lớn nhất của thành phố C. Đáng tiếc là nghe nói hai đại công ty này đã nhiều năm nay không tuyển mộ sinh viên mới tốt nghiệp rồi…”
“Tập đoàn Bạch Vân cùng với Đại Tần Quốc Tế hả?”
“Dạ.”
“À à, trong số mười một nhóm người tới nơi này, có hai người vào được Đại Tần Quốc Tế.” Trong ánh mắt ông già nổi lên một tia tiếu ý.
“Có cách à?” Tinh thần Trương Dương nhất thời chấn động. Tâm nguyện lớn nhất của hắn là tiến nhập vào hai công ty đa quốc gia này.
“Không biết.”
Ông già để lộ vẻ mặt thần thần bí bí, lại càng khiến Trương Dương khẳng định ông ta biết cách. Nên biết rằng, hai đại công ty này, không phải nói vào là vào. Hai đại công ty này ngoại trừ hơn hai mươi năm trước tuyển dụng người ở bên ngoài lúc mới thành lập ở thành phố C, hơn mười năm nay số người được tuyển dụng vào ở thành phố C có thể đếm trên đầu ngón tay. Nghe nói, chỉ cần vào được hai đại công ty này, là có thể tiến nhập vào lãnh vực của hàng ngũ cán bộ điều hành cao cấp. Cho dù là nhân viên cấp thấp của hai đại công ty này, phúc lợi cũng cao kinh người rồi…
“Bác khẳng định là biết!” Trương Dương bị lão đầu này làm ngứa ngáy cả trong lòng, liền hỏi tới.
“Không không…” ánh mắt ông già thoáng loé lên một tia xảo trá. Ông ta đã thành công dẫn dụ sự hứng thú của Trương Dương. Vì Trương Dương mà thả xuống một cái mồi cực lớn này, ông ta tin tưởng, Trương Dương tuyệt đối sẽ suy nghĩ lại rất nghiêm túc việc có nên ở lại đây hay không.
“Bỏ chuyện đó đi… cháu đi đây. Tống Đào tới thì…” Vẻ mặt Trưong Dương trở nên buồn bực, tâm tư của hắn mặc dù kín đáo, nhưng sao lại là đối thủ của lão già giảo hoạt này. Ông già đã chôn sâu vào trong tâm khảm của hắn một mầm mống đang bắt đầu nẩy chồi. Sự hấp dẫn trong việc có thể tiến nhập vào hai đại công ty này thật quá lớn, khiến cho Trương Dương mặc dù có được vô số tàn khuyết tư duy cũng không cách nào chống cự lại được.
Ông già gật gù, liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhắm mắt nằm lên trường kỷ đờ người ra. Tiếp xúc với Trương Dương khiến ông ta cảm thấy trẻ đi, khiến ông ta tưởng nhớ lại những chuyện phù phiếm cũ của thời niên thiếu.
“Hay là đi đọc sách..”
Ăn hết phần cơm hộp lề đường, loại cơm hộp này mười đồng một phần vừa ngon lại ăn no bụng, hơn nữa rất vô cùng phong phú. Đáng tiếc duy nhất là rau cỏ chỉ đóng vai trò một chút bên cạnh. Đương nhiên điểm này cũng chẳng ảnh hưởng đến sự ngon miệng của Trương Dương. Trương Dương vỗ vỗ cái bụng trương lên như một trái khí cầu, không ngờ phát hiện ra hắn ngoại trừ đi thư viện, chẳng còn chuyện gì để làm.
Lúc này chính là lúc thư viện đông người nhất. Trương Dương phát hiện ra, hắn mỗi khi giữa trưa tới thư viện chưa bao giờ thấy còn chỗ trống.
“Trương Dương, đây nè.”
Quả nhiên như Trương Dương dự liệu, Đỗ Tuyết cũng đang ở thư viện, đem sách chiếm lấy hai chỗ ngồi. Hiển nhiên, một chỗ là của cô nàng, chỗ còn lại là của bạn trung học của Đỗ Tuyết. Trương Dương rất lấy làm kỳ quái, mỗi lần đều thấy Đỗ Tuyết giữ chỗ cho tên Lữ Phi kia, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua hắn. Ít nhất là trong thời gian hơn một tuần qua, Trương Dương vẫn chưa thấy qua.
“Cảm ơn, được rồi, vị bạn học kia của cô đâu?” Trương Dương ngồi xuống rồi hỏi: “Vì sao ta chưa bao giờ nhìn thấy anh ta?”
“Hắn… hắn không thích tới thư viện đọc sách…” Đỗ Tuyết bồn chồn liếc mắt nhìn lão xử nử đang ngồi ngay cửa, thấp giọng nói nhỏ.
“Vậy sao lại giữ chỗ cho anh ta ngồi?”
“Hắn nói…. hắn nói… hắn có thể quay lại…” Vẻ mặt Đỗ Tuyết đỏ rựng lên. Trương Dương đã quen với thói quen hay đỏ mặt của cô nàng, nên không thấy gì đặc biệt.
“Có thể đến….” Trương Dương đột nhiên im lặng, xem ra, cô nàng Đỗ Tuyết này rất thích tên kia, nếu không, sẽ không vì hắn mà cứ kiên trì không thôi giữ chỗ cho hắn.
“Cô rất thích anh ta hả?” Trương Dương nhỏ giọng lại. Hắn cảm giác là lão xử nữ kia hình như liếc mắt nhìn hắn, nhưng hắn cũng không muốn bị đuổi ra khỏi thư viện.
“Không…. không….” Đỗ Tuyết nhất thời hoảng loạng, cả cần cổ cũng đỏ rựng lên.
“Ồ…”
Trương Dương cũng không phải là đứa khờ, tự nhiên là nhìn ra Đỗ Tuyết thích Lữ Phi.
Lại có cảm giác ánh mắt của bà lão xử nữ đang nhìn tới. Trương Dương không dám hỏi thêm, lão xử nữ này bình thường thì nhìn không thấy gì, nhưng đôi khi ánh mắt như đao phong vậy. Trương Dương có chút sợ cái thứ ánh mắt này. Loại ánh mắt này khiến Trương Dương có cảm giác mâu thuẫn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Dường như hắn đã thấy ánh mắt này ở đâu rồi.
Rất nhanh, Trương Dương lại đắm chìm trong biển rộng bao la của thế giới văn tự. Tư duy của hắn đang ngao du tung hoành khắp nơi trong lịch sử mấy ngàn năm. Trương Dương có được một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, tựa hồ như có một cổ lực lượng thần bí hướng về hắn vẫy gọi. Nhưng hắn thủy chung vẫn không cách nào tìm ra được nguyên nhân. Cái quỷ dị trong cái nơi u ám đó khiến người ta không nắm bắt được.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Trương Dương đã chúi đầu vào, đến nỗi có một mình ngồi bên cạnh Đỗ Tuyết cũng không hay.
Thậm chí có một người tới phía sau nhìn hắn, hắn cũng không biết.
Trong tay Trương Dương đang cầm quyển ‘Tôn Tử binh pháp’. Quyển sách này là quyển sách hắn mất nhiều thời gian đọc nhất. Cả buổi chiều hắn chỉ xem quyển này, coi đi coi lại mấy lần. Hắn có một thứ cảm giác không cách nào hình dung được. Trong quyển sách mỏng này, tưạ hồ ẩn tàng vô số bí mật. Đáng tiếc là Trương Dương đã xem không dưới năm lần, hắn vẫn tìm không ra được nguyên nhân khiến hắn nảy sinh loại cảm giác này. Chữ cũng chỉ là chữ, ý nghĩa ngầm bên trong cũng không có chỗ nào thần kỳ, mà quyển này cũng chỉ là ấn bản phát hành rộng rãi thôi, bất cứ tiệm sách lớn nào cũng có bán. Chuyện này khiến Trương Dương không cách nào lý giải được.
“Đỗ Tuyết, còn bánh ngọt không? Đói bụng rồi…”
Trương Dương thò tay ra, cũng chẳng ngẩng đầu lên. Đây là lần đầu hắn hướng về Đỗ Tuyết hỏi đồ ăn. Thủy chung hắn cảm giác quyển ‘Tôn Tử binh pháp’ này có chỗ đặc biệt. Hắn cơ hồ đem từng chữ trong quyển sách này đọc mấy lần, từng dấu chấm dấu phẩy cùng từng trang đều nghiên cứu thấu triệt.
Mặc dù Trương Dương không phát hiện được gì trong sách, nhưng bên trong chỗ tăm tối đó lại có một lực lượng vô hình kêu gọi hắn ở lại. Dưới lực lượng của lời kêu gọi này, tên Trương Dương đói đến nhịn không nổi này lại nghĩ đến ổ bánh mì trên người Đỗ Tuyết.
Trầm mặc một hồi…
“Đỗ….”
Trương Dương ngẩng đầu, lập tức nhắm mắt lại, bởi vì hắn nhìn thấy một khuôn mặt có chút điểm tà khí, chính là Lữ Phi. Trong tay Lữ Phi cầm miếng bánh ngọt kia, khi nhìn thấy Trương Dương nhìn về phía hắn chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng ngoạm một miếng…[/SIZE]
Last edited by DoctorCrazy; 08-02-2009 at 01:56 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy