Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 17: Lấy tên tấn công, ẩn thân vào gió
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
- A!
Mặc dù biết bộ áo giáp màu đen đang mặc trên người vô cùng chắc chắn, hoàn toàn không thể bị xuyên thủng được, nhưng ngay lúc âm thanh trầm thấp do đầu mũi thương "hắc hoa" đâm mạnh vào áo giáp phát ra, Lâm Tịch vẫn sợ run người, cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bởi vì lực đánh do đầu thương tác động tới bộ áo giáp quá mạnh, Lâm Tịch không nhịn được thống khổ kêu lên, đồng thời lùi về sau ba bước. Có lẽ vì phần thân bụng quá đau nên hắn hơi cúi người xuống, cảm giác buồn nôn và muốn hộc máu lại xuất hiện.
Khương Tiếu Y mặc áo giáp có hình hoa tường vi cũng lùi hai bước, thầm bội phục tên đối thủ mặc áo giáo có ký hiệu hình Chồn Bạc.
Từ cách đối phương cầm đao quá chặt và tư thế vung đao lên chém xuống ban nãy, Khương Tiếu Y đã biết đối phương trước khi tiến vào học viện vẫn chưa tiếp nhận bất kỳ việc huấn luyện vũ kỹ nào, không thể nào so sánh với một người xuất thân từ thế gia Lăng đốc như mình được, nhưng hắn thật không thể ngờ rằng ngay lúc phải chịu một đòn mạnh như vừa rồi, đối phương lại có thể liều mạng chém trúng mình một đao, sự tĩnh táo và lòng dũng cảm của đối phương rất đáng sợ, không phải ai cũng có thể làm được.
Tuy nói trong thời khắc nguy hiểm đấy hắn đã lách người sang một bên, một đao của Lâm Tịch cuối cùng chỉ chém trúng vai trái của hắn, nhưng cơn đau nhức từ cánh tay trái truyền tới đã nói cho hắn biết một sự thật: hắn không thể sử dụng trường thương bằng tay trái được nữa.
- Ngươi thuộc khoa nào?
Ngay lúc này, Khương Tiếu Y đột nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp khàn khàn của đối phương, có lẽ vì mặt nạ biến giọng nên giọng nói của hai bên tương đối cổ quái.
Vì tôn trọng đối thủ nên sau một hồi do dự, Khương Tiếu Y khẽ gật đầu, chân thành trả lời:
- Khoa Thiên Công!
Nhưng hành động tiếp theo của Lâm Tịch lại làm cho đôi mắt của hắn sau tấm mặt nạ màu bạc phải trợn to, cau mày rồi mắng một câu: "Tiểu quỷ nhát gan.". Thì ra sau khi nghe Khương Tiếu Y trả lời xong, Lâm Tịch lại không nói gì nữa, cứ thế xoay người bỏ chạy.
...
Lâm Tịch nắm chặt trường đao biên quân màu đen trong tay, chạy như điên băng qua cổ thụ trong rừng, nhưng mỗi một lần hít thở hắn lại ho khan một tiếng, giống như là ống thông gió đang bị tắc nghẹn vậy.
Trong lần giao thủ khi nãy, hắn đã nhận ra Khương Tiếu Y sử dụng "hắc hoa" rất dễ dàng, tuân theo một quy luật nhất định, cho thấy đối phương đã được huấn luyện vũ kỹ từ trước, nếu cứ trực tiếp chiến đấu với đối phương như vậy thì người gặp thiệt thòi nhất định là hắn. Cho nên, hắn phải lựa chọn bỏ trốn, nhưng nguyên nhân làm hắn trốn không phải vì nhát gan như Khương Tiếu Y đã nghĩ.
Hồn lực có tác dụng giúp thân thể tự động điều chỉnh về trạng thái tốt hơn, tạm thời lui binh ít nhất có thể giúp hắn có thời gian hồi phục, không cần phải hô hấp một cách khó khăn như bây giờ. Và quan trọng nhất là đối phương rõ ràng ít nhất đã đấu một trận, hồn lực bị tiêu hao, điều này rất có lợi cho Lâm Tịch.
- Hử?
Nhưng vừa chạy như điên được một lát, Lâm Tịch lại cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn hít sâu một hơi, ngừng lại nhìn đằng sau.
Khương Tiếu Y biến mất, không còn ở đằng sau nữa! Hắn bỏ qua Lâm Tịch? Không! Tuyệt đối không! Khi nãy đối phương nói xong câu "Tiểu quỷ nhát gan" liền động thân đuổi theo Lâm Tịch, dựa theo hành động dứt khoát ấy của đối phương, hắn ta không thể nào bỏ qua mình được, bởi vì rõ ràng đây là một cơ hội để hắn ta lấy thêm được một quả huy chương.
- Ngươi tưởng mình chạy thoát rồi sao?
Quả nhiên có một tiếng quát lạnh cùng âm thanh thở hồng hộc từ trong khu rừng truyền ra, trường thương hắc hoa đột ngột xuất hiện từ trong khu rừng bên trái phía trước Lâm Tịch.
Đáng lẽ khi nhìn thấy Khương Tiếu Y có thể chặn đầu đón mình như thế, Lâm Tịch phải kinh hãi mới đúng, nhưng vừa lúc hắn nghiêng đầu qua một bên nhìn thấy một đồ vật trong bụi cây cách đó không xa thì cả người khẽ run rẩy, khóe miệng nhoẻn nụ cười vì hưng phấn.
Tại cổ thụ vô danh có những trái quả màu đỏ nhỏ đấy có treo một trường cung màu đen, bên cạnh còn một bao tên.
- Vốn ta định chạy một hồi nữa, nhưng bây giờ lại không cần.
Lâm Tịch vừa nhìn Khương Tiếu Y đang từ trong rừng đi ra, vừa cười cười.
Khương Tiếu Y khẽ nhíu mày, câu nói khác lạ này của Lâm Tịch làm cho hắn chú ý tới trường cung và bao tên treo trên cổ thụ vô danh, nhưng điều làm cho hắn không thể hiểu được chính là rõ ràng tân đệ tử này chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ đặc huấn vũ kỹ nào trước khi vào học viện, chẳng lẽ lại tự tin có thể dùng cung tên để đối phó mình?
Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ cần một tay giương cung, tay còn lại bắn tên là có thể bắn trúng bất cứ ai mình muốn?
Nhưng Lâm Tịch lại không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn ta dứt khoát dùng một tay lấy trường cung màu đen kia xuống, tay còn lại cắm bao tên xuống đất. Sau khi làm xong việc này, hắn nhanh chóng làm theo những động tác rất cơ bản đã gần như trở thành bản năng: tay trái cầm trường cung, tay phải thuận thế rút một cây tên màu đen.
Đây chính là trường cung thường thấy nhất trong quân đội địa phương, dùng sừng trâu, Nham dương mộc và gân trâu chế thành, so với cây cung được chế tạo hoàn toàn từ cây Dương mà Lâm Tịch thường dùng để luyện tập nhẹ hơn một chút, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tịch sử dụng cung tên để chiến đấu. Nhưng có lẽ vì đã quen với sức nặng của trường cung trong lúc huấn luyện, nên lúc này Lâm Tịch sử dụng cung rất dễ dàng, nhanh chóng điều chỉnh tư thế bắn cung: ánh mắt khóa mục tiêu, lắp tên, giương cung, đặt tên vào dây.
Nhìn thấy Lâm Tịch thực hiện động tác bắn cung trôi chảy giống như một binh sĩ lâu năm như vậy, Khương Tiếu Y đã cầm chắc trường thương trong tay, đang định xông tới tấn công thì hơi sợ hãi, động tác không khỏi chậm lại.
Quả thật những động tác Lâm Tịch vừa thực hiện rất lưu loát, toàn thân toát lên sắc thái xinh đẹp không thể diễn tả bằng lời.
"Oong!"
Ngay lúc hắn hơi nheo mắt lại, tiếng dây cung nhẹ nhàng vang lên, cây tên màu đen đã thoát khỏi dây cung.
- A!
Không thể nào tránh được, mũi tên màu đen đã mạnh mẽ bắn thẳng vào lồng ngực hắn. Khương Tiếu Y nhìn xuống ngực mình kèm với thần sắc không thể tin được hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng cơn đau nhói trong nháy mắt truyền thẳng lên đầu đã nói cho hắn biết đây là sự thật, đồng thời lực bắn mạnh mẽ còn làm cho hắn phải lùi về sau một bước.
"Oong!"
Lâm Tịch đã bắn mũi tên thứ hai.
Khoảng cách giữa hắn và Khương Tiếu Y lúc này không tới năm mươi bước, trong tình huống như vậy, hắn hoàn toàn có lòng tin mình sẽ bắn trúng được đối phương. Cho nên, trong lần bắn tên thứ hai này hắn ta không cần phải điều chỉnh tỉ mỉ gì cả, chỉ đơn thuần tập trung vào sức mạnh và tốc độ.
- A!
Trong quân đội địa phương, những quân sĩ bình thường cần phải mất gần nửa năm huấn luyện mới có thể kéo được loại trường cung này, nhưng bản thân Lâm Tịch là người tu hành, cộng thêm việc hắn chăm chỉ tập luyện và được chính Đông Vi hướng dẫn, nên chỉ qua một thời gian ngắn hắn đã có thể dùng hai ngón tay kéo trọn dây cung, hơn nữa, lực bắn còn vô cùng mạnh mẽ. Tuy nói mũi tên màu đen không thể nào xuyên qua tấm áo giáp Khương Tiếu Y đang mặc, nhưng kình lực mạnh mẽ ẩn trong mũi tên không những làm gãy chỗ nối giữa đầu mũi tên và thân tên ngay lúc chạm vào áo giáp mà còn xuyên qua đánh thẳng vào lồng ngực Khương Tiếu Y, làm cho hắn phải thống khổ kêu lên. Hắn vội vàng lấy tay trái xoa xoa ngực, đồng thời lui về sau nửa bước.
Cảm nhận được việc bắn cung ở thế giới này không chỉ đơn thuần là bắn trúng mục tiêu, mà bên trong còn ẩn chứa lực lượng cường đại, Lâm Tịch càng lúc càng hưng phấn hơn. Động tác của hắn như nước chảy mây trôi, cánh tay phải nhanh chóng lấy mũi tên thứ ba ra rồi lắp vào thân cung, sau đó dùng hai ngón tay kéo dây cung mạnh đến mức gần như tạo thành một hình tròn với thân cung.
- Aaaa........
Khương Tiếu Y rống to một tiếng, vội vàng nhảy lên trên như một con hổ bị thương.
Nhưng nhìn thấy Lâm Tịch không những không bị ảnh hưởng bởi tiếng rống hay động tác của mình, mà còn bình tĩnh dùng hai tay điều chỉnh phương vị bắn thì hắn sợ run cả người, tay chân bỗng lạnh như băng.
"Oong!"
Sau khi điều chỉnh được vị trí mục tiêu, mũi tên thứ ba đã rời cung như một tia chớp, mạnh mẽ bắn vào lồng ngực hắn.
Cơn đau đớn dữ dội làm cho Khương Tiếu Y gần như không thể hô hấp, nhưng hắn nhẫn nhịn chịu đau, vừa rơi xuống đất đã nhanh chóng ổn định thân thể, sau đó hơi cong người lại, hắn ta muốn phóng tới trước áp sát Lâm Tịch.
Nhưng vừa nhìn thấy sự ổn định và tốc độ của Lâm Tịch, hắn tự biết ý định của mình đã không thể thực hiện được, vô cùng tuyệt vọng.
"Oong!"
Mũi tên thứ tư bắn trúng phần bụng trái của hắn, làm cho cả người hắn phải cong xuống.
Thấy kết quả bắn tên lợi hại như vậy, Lâm Tịch càng lúc càng hưng phấn. Trong lúc say mê bắn tên, hắn dường như đã quên mất tư thế bắn cung mình đang tập luyện trong mấy ngày qua, cả tinh thần và trí óc của hắn hiện nay đã hoàn toàn tập trung vào một việc: lấy tên trong bao tên màu đen ra và bắn người ở trước mắt.
"Oong!"
"Oong!"
"Oong!"
...
Từng mũi tên giống như trọng quyền màu đen mạnh mẽ đánh vào trên người Khương Tiếu Y, tiếng xé gió dữ dội cùng những âm thanh như tiếng nổ khi mũi tên màu đen bắn trúng áo giáp trên người hắn truyền ra bên ngoài. Cách đấy không xa có một đệ tử đang lặng lẽ tiến đến. Trên ngực bộ giáp người này đang mặc có ký hiệu một con gấu trắng, hai tay cầm hai cổ kiếm, vốn khi đi tới đây người này có ý định làm bọ ngựa rình ve, nhưng vì sợ hãi thực lực đối phương quá mạnh nên chỉ dám ở xa quan sát. Tuy nhiên, khi nhìn thấy những động tác bắn cung vô cùng nhuần nhuyễn của Lâm Tịch cùng Khương Tiếu Y đang quay cuồng trên mặt đất với bộ dáng vô cùng thê thảm, sắc mặt tên đệ tử này lập tức tái đi, vội vàng thoát khỏi khu vực này.
Từng mũi tên màu đen bay lượn theo gió, trong lúc không hề hay biết, Lâm Tịch không thể nào ngờ rằng tốc độ bắn cung của mình đã càng lúc càng nhanh hơn. Vào lúc này, mục tiêu bắn tên của Lâm Tịch đã chuyển từ vị trí lồng ngực sang hai tay và hai chân, tiếng gió phát ra khi mũi tên thoát khỏi dây cung làm cho hắn cảm thấy rất sảng khoái.
- Ta nhận thua!
Khương Tiếu Y tuyệt vọng bỏ qua việc kháng cự, vứt bỏ trường thương trong tay rồi nằm ngửa trên mặt đất, thở dốc không thôi, tay chân vô lực duỗi thẳng ra.
Tại sao tên đệ tử có ký hiệu Chồn Bạc lại có thể là một tiễn thủ lợi hại đến như vậy?
Một tiễn thủ lợi hại như đối phương, nhưng tại sao chưa tiếp nhận bất kỳ huấn luyện vũ kỹ nào?
Toàn thân Khương Tiếu Y lúc này vô cùng đau nhức, đau đến mức gần như không thể chịu nổi, nhất là vị trí hai bắp đùi đã trúng tên khi nãy....nếu cứ tiếp tục như thế, hắn sợ rằng mình không thể nào đi được nữa, kết quả cuối cùng chính là nằm cứng ở đây, chờ giảng viên tới mang hắn ra sơn cốc.
- Nhận thua à?
Lâm Tịch lúc này còn đang trong trạng thái hoàn toàn coi Khương Tiếu Y là mục tiêu luyện tập của mình, hăng say với việc lắp tên băn cung, vừa nghe Khương Tiếu Y nói thế thì hơi sững sờ, chưa kịp hồi phục tinh thần lại thì đã thấy Khương Tiếu Y nằm dài ở trên đất, vứt trường thương trong tay ra, sau đó tháo một quả huy chương trên vai trái xuống ném qua cho hắn.
Nhìn thấy quả huy chương ngũ giác rơi xuống đất, xác nhận đối phương đã đầu hàng thật, Lâm Tịch mới lấy trường cung và nửa bao tên màu đen còn lại vác trên người, tiếp đó rút trường đao màu đen được chế tạo theo chuẩn biên quân đế quốc Vân Tần đang cắm dưới đất lên. Sau khi hoàn thành những việc trên, Lâm Tịch mới cẩn thận nhặt quả huy hương ngũ giác, khảm lên vai trái của mình, cuối cùng là xoay người rời đi.
Khương Tiếu Y dùng hết toàn bộ sức lực còn lại trong người, nhẫn nhịn chịu nỗi đau toàn thân rồi từ từ ngồi dậy, nhìn thấy Lâm Tịch rời đi cùng với quả huy chương ngũ giác của mình, hắn không cam lòng hét lên, như muốn bày tỏ sự uất hận trong lòng:
- Ngươi thuộc khoa nào?
Lâm Tịch đang bước đi bỗng ngừng lại, tay trái còn đang len lén xoa xoa hai đầu ngón tay giương cung bên tay phải, khi nghe Khương Tiếu Y nói thế thì hắn hơi do dự. Có lẽ không nói tên cho đối thủ đã thua trong tay mình là một việc làm rất tàn nhẫn, nhưng vừa nghĩ đến việc mình phải thay Biên Lăng Hàm giữ bí mật thân phận Phong Hành Giả, hắn dứt khoát tiếp tục bước đi, làm như không nghe thấy câu hỏi của Khương Tiếu Y.
Vừa tiêu sái bước đi trong rừng, vừa nhìn lên quả huy chương ngũ giác ở bên vai trái của mình, đồng thời nhớ đến việc mình còn có thể dùng tay phải để bắn tên nữa, Lâm Tịch thật không thể kiềm được sự hưng phấn trong lòng, nở một nụ cười nhẹ.
Nếu như mình đã có năng lực đánh hạ một đối thủ sử dụng trường thương rất lợi hại như vừa rồi, mà bao tên trên người mình còn có đến một nửa chưa sử dụng, vậy tại sao mình không rời khỏi sơn cốc thí luyện này bằng cách lấy được năm quả huy chương*?
Sau khi cẩn thận quan sát trái phải và trước sau một lát, hắn bèn dùng một sợi dây leo màu đen để cột trường đao màu đen lên người mình, sau đó dùng tay và chân để trèo lên một đại thụ cành lá sum suê, bắt đầy ẩn núp.
Trong một thời gian ngắn ngủi, cả khu rừng quanh gốc đại thụ này bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua.
~~o0 0o~~
Chú thích: Thành tích năm quả huy chương theo lời La Hầu Uyên đã nói là bao gồm cả ba quả huy chương đã có sẵn trên người mỗi học viên, như vậy chỉ cần chiến đấu thắng thêm hai người là đạt được yêu cầu rời khỏi sơn cốc thí luyện bằng năm quả huy chương.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chưong 18: Có biết ta là ai không hả? Ta là Mộ Sơn Tử
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Một học phần là phần thưởng rất lớn, chắn chắn số người có ý nghĩ muốn lấy thành tích năm lần liên tục đạt được năm huy chương ngũ giác như Lâm Tịch là không ít.
...
Mộ Sơn Tử trong trang phục áo giáp đen có dấu hiệu hình đầu sói ở ngay ngực, vác một thanh chiến phủ cán dài màu đen trên vai, đang nghênh ngang bước đi trong sơn cốc thí luyện, trông thật kiêu ngạo.
Nhưng hắn kiêu ngạo là vì hắn có tư cách!
Chiến phủ cán dài màu đen hắn đang khoác trên vai có tên là Khai Sơn, một loại vũ khí hạng nặng được chế tạo riêng cho bộ binh trong biên quân, nặng sáu mươi cân, có chiều dài ngang với chiều cao Mộ Sơn Tử.
Với những tân đệ tử mới tiếp xúc với việc tu hành như Mộ Sơn Tử, thanh chiến phủ có trọng lượng như vậy quả thực rất vừa tay, lúc chiến đấu có thể phát huy hết uy lực, nếu như tăng thêm trọng lượng thì với hồn lực ít ỏi hiện nay, Mộ Sơn Tử sợ rằng mình có cố hết sức cũng không thể sử dụng lâu dài trong khi chiến đấu được.
Trọng lượng tương xứng, chiều dài thích hợp, cộng với lưỡi búa sắc bén ở cả hai mặt, tất cả đặc điểm trên của thanh chiến phủ làm cho Mộ Sơn Tử cảm thấy đây chính là vũ khí có uy lực nhất và thích hợp nhất đối với tân đệ tử trong sơn cốc thí luyện.
Cách đây không lâu hắn có gặp một đối thủ, chỉ cần vung hai búa chặn ngang đường lui của đối phương, sau đó thêm hai búa nữa là đối phương đã đầu hàng, không thể nào trốn được. Cho nên, trên bộ áo giáp màu đen hiện giờ của hắn có khảm đến bốn quả huy chương ngũ giác.
Có lẽ vì phòng ngừa hiện tượng phản quang trong bóng tối và cũng vì công nghệ rèn binh đặc biệt của đế quốc, nên phần lớn những binh khí được chế tạo theo chuẩn quân đội đều có màu đen. Màu đen cũng chính là màu sắc lưu lại trong lòng kẻ thù đế quốc Vân Tần nhiều nhất kể từ lúc đế quốc này dùng võ lập quốc đến giờ. Có thể lấy Mộ Sơn Tử làm ví dụ, mặc dù bộ dáng hắn lúc này trông rất kiêu ngạo phách lối, nhưng nhờ sắc màu đen nhánh tỏa hàn quang của thanh chiến phủ và bộ áo giáp đang mặc trên người nên trông toàn thân hắn ta tỏa ra sát khí dữ dội và vô cùng lạnh lẽo.
Đột nhiên Mộ Sơn Tử cảm thấy sống lưng mình phát lạnh, giống như có một người nào đó đang nhìn mình chằm chằm. Hắn mạnh mẽ quay người lại, nhưng ngoài tiếng gió vi vu ra thì không còn một người nào khác.
- Sao lại không có ai nhỉ? Tốt nhất là có tên ngu ngốc nào đó tới đây, ta cứ dùng một búa chém chết.
Ngay lúc Mộ Sơn Tử xoay đầu lại, thầm lớn lối nói như vậy...
"Vèo"
Một tiếng động xé gió vang lên, kèm theo là một mũi tên màu đen từ trong rừng bay ra.
- A!
Cùng với tiếng la thảm thiết ấy, mũi tên màu đen đó đã bắn trúng đùi trái của hắn! Cơn đau nhức như muốn làm toàn tê liệt khiến Mộ Sơn Tử phải rống to lên, cả người đổ về một bên, thanh chiến phủ nặng nề từ đầu vai của hắn trượt xuôi xuống, nặng nề rơi xuống đất.
- Là ai?
Mộ Sơn Tử cắn răng nhịn đau nhìn quanh, nhưng ngoài việc phát hiện một sự thật là mình đã bị tên bắn trúng đùi trái ra, hắn ta không thể biết mũi tên màu đen này từ đâu bắn tới.
Trên một thân cây cổ thụ cách Mộ Sơn Tử không tới sáu mươi bước chân, Lâm Tịch đang cầm chặt trường cung trong tay, hắn cũng không biết tên tân đệ tử đang mặc áo giáp đen, nghênh ngang vác chiến phủ đi trong rừng để tìm kiếm đối thủ chính là đồng học khoa Chỉ Qua luôn bất hòa với mình - Mộ Sơn Tử.
Sau khi bắn mũi tên thứ nhất xong, hắn khẽ nín thở, tay trái nhẹ nhàng đặt lên trên dây cùng, động tác này giúp tránh dây cung phát ra bất kỳ âm thanh nào. Duy trì tư thế này trong hai mươi mấy tức, Lâm Tịch mới thấy Mộ Sơn Tử sau một hồi tìm kiếm không có kết quả, đang vừa la mắng vừa tìm tòi xung quanh.
Ngay lúc này, hắn lại nhẹ nhàng buông tay trái đang đè lên sợi dây cung đã hoàn toàn bất động, sau đó vươn tay ra đằng sau lấy một mũi tên trong bao đựng tên màu đen, chậm rãi đặt lên thân cung, nhưng hắn không vội vàng kéo dây.
Đợi đến lúc Mộ Sơn Tử khập khiễng tìm tòi xong vùng bên trái thân cây cổ thụ hắn đang ẩn núp, cuối cùng đưa lưng về phía sau, Lâm Tịch cực kỳ bình tĩnh giương cung, khóa chặt mục tiêu rồi bắn ra mũi tên thứ hai.
- A!
Mũi tên màu đen nhanh như một tia chớp bắn trúng đùi phải Mộ Sơn Tử, thấy mình có thể dễ dàng bắn trúng như vậy, Lâm Tịch trước tiên dùng hai ngón tay khống chế dây cung để không phát ra tiếng động nào, sau không khỏi cảm thấy hơi đắc ý.
Nhưng ngược với hắn, Mộ Sơn Tử lại không có tâm tình vui sướng như thế. Bắp đùi chân trái còn đang đau nhức vì mũi tên trước, bây giờ cả bắp đùi phải cũng bị bắn trúng, cả hai chân đều bị thương làm hắn không thể đứng vững được, té ngã ngay xuống đất. Mặt nạ biến giọng đeo trên mặt hắn bây giờ dính toàn bùn đất, trông rất dơ bẩn, không những thế, chiến phủ cán dài nặng nề còn đè lên trên người.
- Rốt cuộc là ai? Giả thần giả quỷ chỉ biết dùng ám tiễn sao?
Càng làm cho Mộ Sơn Tử phát điên hơn chính là mặc dù đã tìm tòi rất kỹ rồi, hắn vẫn không thể tìm được nơi đã bắn ra mũi tên thứ hai!
- Ngươi cũng xứng là đệ tử học viện Thanh Loan sao? Không khác gì bọn chuột nhắt nhát gan!
- Cha ngươi là con rùa rút đầu sao, bây giờ sinh ra đứa con như ngươi cũng chỉ biết co đầu rút cổ, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên!
...
Mộ Sơn Tử tuy mắng rất khó nghe, nhưng Lâm Tịch lại bình tĩnh, không có chút nóng vội.
Trường cung màu đen trong tay tựa như đã hòa làm một với tiếng gió được tạo thành khi gió thổi qua lá cây, khiến Lâm Tịch cảm thấy mình đã trở thành một Phong Hành Giả thực thụ.
Hiện giờ, cuộc thí luyện trong sơn cốc đối với hắn như một trò chơi thú vị nhất trên thế gian.
Hắn vẫn yên lặng quan sát Mộ Sơn Tử, khi thấy Mộ Sơn Tử đã mắng đến mức không thể mắng được nữa, chán nản đứng dậy định rời đi thì hắn lại nhẹ nhàng rút ra một cây tên khác, cuối cùng là ổn định bắn ra ngoài.
- A!
Mộ Sơn Tử một lần nữa kêu thảm thiết, cả người ngã xuống đất.
Lần này Lâm Tịch lại bắn trúng bắp đùi chân trái của hắn, quả thật giống như một sát thủ tàn nhẫn lấy dao khứa vào trong vết thương.
- Rốt cuộc ngươi là ai? Có dám nói tên cho ta biết không hả? Ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!
- Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là Mộ Sơn Tử!
Mộ Sơn Tử vẫn không thể phát hiện ra vị trí Lâm Tịch đang ẩn núp, nhưng bản thân hắn là một Kim Chước, từ trước đến nay có bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, hắn thật sự không chịu nổi nữa, trong lúc nhất thời mất lý trí kêu to lên.
- Mộ Sơn Tử?
Lâm Tịch cũng nhất thời ngạc nhiên, miệng mồm mở to.
Vừa rồi hắn thấy Mộ Sơn Tử đã mất sức chiến đấu, còn đang định nhảy xuống đại thụ, hiện thân trước mặt đối thủ tội nghiệp này, nói Mộ Sơn Tử mau chóng giao một quả huy chương ra. Nhưng vừa nghe thấy Mộ Sơn Tử hét to nói tên mình ra, cảm thấy tính tình của đối thủ cùng với tính cách kiêu ngạo không coi ai ra gì thường ngày của Mộ Sơn Tử vô cùng giống nhau, không thể nào là giả được, Lâm Tịch liền nhếch miệng cười cười. Hắn ta tinh nghịch rút rất nhiều tên từ trong bao đựng tên ra, sau đó hoàn toàn coi đây là lúc luyện tên thích hợp, liên tục giương cung bắn vào Mộ Sơn Tử đang ở dưới đất gào to thảm thiết như một người tâm thần.
- A!
Mộ Sơn Tử lúc này thật thê thảm, bị mưa tên bắn trúng liên tục.
Lần này, hắn rốt cuộc đã nhìn thấy được vị trí mũi tên xuất phát, chính là trên một đại thụ cành lá sum suê cách mình không xa lắm. Nhưng hắn không thể làm gì được nữa, mưa tên của Lâm Tịch bắn trúng làm hắn đau đến mức xanh cả mặt, gần như không hít thở được.
Đợi đến lúc Lâm Tịch hết sức cẩn thận gạt chiến phủ cán dài bên cạnh hắn qua một bên, sau đó dễ dàng tháo một quả huy chương ngũ giác trên vai của hắn xuống, Mộ Sơn Tử mới tranh thủ được một chút thời gian để hít thở, vội vàng hét to:
- Ngươi nhất định phải chết, ta sẽ...
- Ha ha!
Vốn Lâm Tịch đã xoay người rời đi được mấy chục bước, nhưng nghe thấy Mộ Sơn Tử nói như vậy, hắn ta bèn ngửa đầu cười thật to, sau đó dứt khoát xoay người rút một mũi tên bắn. Lâm Tịch chỉ định hù dọa Mộ Sơn Tử nên ban đầu mục tiêu hắn định bắn chính là đầu gối, nhưng vì Mộ Sơn Tử hoảng sợ làm thân người hơi nảy lên nên một tên này của Lâm Tịch lại không chính xác, vô tình bắn trúng bắp chân của Mộ Sơn Tử.
- A!
Mộ Sơn Tử rống to lên như heo bị thiến.
Lâm Tịch lại cười cười, bộ dáng ngây ngô như một thiếu niên hiền lành vậy. Hắn tiếc nuối lắc đầu, sau đó biến mất trong rừng như một làn gió nhẹ.
- Ta nhớ ngươi rồi, Chồn Bạc! Ta nhất định sẽ báo thù!
Cho đến khi Lâm Tịch hoàn toàn biến mất trong khu rừng, Mộ Sơn Tử vừa rồi còn kêu thảm mới dám hét to lên.
- Ta cũng nhớ kỹ ngươi, hình đầu sói chứ gì...
Mặc dù đã chiến thắng nhưng Lâm Tịch vẫn luôn quan sát tình huống chung quanh, nghe thấy Mộ Sơn Tử nói vậy hắn cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.
...
Mộ Sơn Tử tức giận hét to không thôi, sau một lúc mới gượng người dậy, muốn nhặt chiến phủ cán dài màu đen lên.
- Sao ngươi lại quay lại?
Nhưng ngay lúc xoay cổ sang một bên, hắn thấy có một người đang cúi xuống nhặt chiến phủ cán dài màu đen của mình.
"...."
Mộ Sơn Tử cứ tưởng Lâm Tịch quay lại, nhưng khi nhìn thấy ký hiệu hình tiểu kiếm trên ngực đối phương, cùng với hai thanh đoản đao đối phương ném xuống bên cạnh, hắn thật sự không biết nói gì nữa. Rõ ràng đây là một đối thủ khác, có lẽ vì khi nãy hắn la quá to, đối phương vô tình nghe được nên tìm tới, chứ không phải là tên "Chồn Bạc" kia.
Nhìn đối phương vác chiến phủ của mình lên vai rồi từng bước từng bước chậm rãi đi tới trước mặt mình, Mộ Sơn Tử giận đến mức cả người run rẩy, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương tháo một quả huy chương ngũ giác trên người mình xuống.
Sau khi tên đệ tử có hình ký hiệu trên bộ áo giáp cầm thanh chiến phủ cán dài màu đen và một quả huy chương ngũ giác của hắn rời đi không bao lâu, Mộ Sơn Tử còn đang la mắng vì đối thủ có "lòng tốt" để lại hai thanh đoản đao cho hắn thì bỗng nhiên im lặng, đôi mắt mở thật to ra...một chiến sĩ mặc áo giáp màu đen tay cầm trường thương cùng màu từ trong khu rừng bên cạnh đi ra, dùng mũi thương điểm nhẹ lồng ngực hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng lấy đi một quả huy chương.
Mộ Sơn Tử chỉ còn cách trơ mắt nhìn tên đệ tử có ký hiệu hình hoa tường vi trên áo giáp, tay cầm trường thương hắc hoa rời đi. Hắn thật sự giận rồi, giận đến mức điên người, vốn hắn có đến bốn quả huy chương nhưng bây giờ chỉ còn một quả.
Nhưng ngay lúc hắn nhặt hai thanh đoản đao lên, vừa khập khiễng bước được mấy bước thì một hình ảnh kinh tâm động phách bất chợt đập vào mắt hắn, làm cho hắn sợ đến nỗi hai thanh đoản đao đang cầm trong tay rớt xuống mặt đất.
Một đệ tử mặc hắc giáp tay cầm trọng binh lang nha bổng "hắc phong" cũng được chế tạo theo đúng chuẩn biên quân đế quốc Vân Tần đang đứng cách hắn không xa. Sau một tiếng hét trầm thấp, không biết là cố ý hay vô tình, người đệ tử này vung lang nha bổng lên cao rồi đập xuống mặt đất, đánh nát một tảng đá xanh.
Nhìn Mộ Sơn Tử nhất thời hóa đá đứng yên đó, tên đệ tử có ký hiệu mãnh hổ trên ngực chậm rãi bước lên trước, bỗng nhiên hắn ta vung lang nha bổng lên không trung, lực đạo mạnh đến nỗi khi lang nha bổng ma sát với không khí tạo nên những âm thanh xé gió rợn người.
Mộ Sơn Tử run rẩy lấy quả huy chương cuối cùng trên vai trái mình, quăng qua cho người này.
- A! Ta nhớ các ngươi rồi, ta nhất định phải báo thù.
Sau khi tên đệ tử cầm lang nha bổng "hắc phong" biến mất, Mộ Sơn Tử hét to lên, nhưng dường như sợ sẽ làm những người khác chú ý rồi tới đây nữa nên hắn đột nhiên dừng lại, không dám hét nữa. Tuy nhiên, chỉ sau một giây, hắn chợt nhớ tới một chuyện, điên cuồng hét to lên:
- Các ngươi là bọn vô sỉ!
Hắn dám can đảm hét to như vậy là vì trên người hắn không còn quả huy chương nào nữa, cho dù mấy người khác có tới thì họ cũng không rảnh rỗi tiêu hao hồn lực để cuối cùng không lấy được gì.
...
Lâm Tịch bây giờ thế nào? Tất nhiên là hắn không hay biết gì về tình cảnh của Mộ Sơn Tử sau lúc rời đi.
Vì đã kiếm đủ năm quả huy chương nên hắn chuẩn bị rời khỏi sơn cốc thí luyện, hắn đang tìm tòi lối đi bằng gỗ dành cho người đi bộ trong khu rừng rậm rạp. Nhưng ngay lúc tìm được vật cần tìm thì bỗng nhiên Lâm Tịch lại thay đổi chủ ý, bởi vì đột nhiên có một khu vực màu vàng xuất hiện trong tầm mắt hắn - một dải tường màu vàng nổi bật trong khu rừng màu xanh.
Hắn nhớ rất rõ khu vực có dải tường màu vàng bao quanh chính là khu huấn luyện vũ kỹ, nếu như có đệ tử nào có năng lực phá vỡ những kỷ lục các lão sinh đã lập hồi trước, người đệ tử đó cũng nhận được phần thưởng một học phần giống như những người liên tục đạt được năm lần chiến tích năm sao.
- Rốt cuộc bên trong có gì vậy?
Vừa tự hỏi chính bản thân mình, Lâm Tịch vừa sải chân đi tới khu vực có dải tường màu vàng bao quanh đấy.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chưong 19: Trường mâu từ trong lỗ thủng đâm ra
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Một lúc sau, Lâm Tịch thân đeo trường cung màu đen, tay cầm trường đao biên quân xuất hiện trước một cánh cửa tại dải tường màu vàng.
Dải tường màu vàng này kéo dài mãi không thôi, nhưng cứ cách khoảng 1000m sẽ có một đại môn* mở rộng.
Trước lúc tới trước đại môn này, khi Lâm Tịch còn đi dọc theo dải tường màu vàng thì gặp một đệ tử có hình ký hiệu diều hâu ở trên ngực, nhưng đối phương vừa nhìn thấy năm quả huy chương ngũ giác trên hai vai hắn và trường cung màu đen, liền dứt khoát lựa chọn lẩn tránh.
Bản thân Lâm Tịch đã có đủ năm quả huy chương** nên cũng không truy kích người này.
Bởi vì khu vực đằng sau dải tường màu vàng này không phải là khu tự do đối chiến, bất cứ ai động thủ ở khu huấn luyện vũ kỹ cũng bị trừ học phần, cho nên sau khi quan sát đại môn đang mở rộng ở ngay trước một lúc, Lâm Tịch yên tâm bước chân vào.
Diện tích của khu huấn luyện vũ kỹ đằng sau dải tường màu vàng có khoảng mấy trăm mẫu***, nếu xét về độ lớn thì khu huấn luyện vũ kỹ này đã ngang với trường đại học ở thế giới Lâm Tịch đã từng sống. Trong khu vực mấy có mười mấy tòa kiến trúc hình dạng như những ngôi đền Hy Lạp Lâm Tịch đã từng thấy ở kiếp trước, quan sát thêm một hồi, hắn thấy ở mỗi ngôi đền cao khoảng ba bốn tầng lầu đều có những cột đá hình trụ chống đỡ ở các góc, vì nhìn từ xa nên hắn không thể nhìn rõ bên trong còn những cột đá hình trụ như vậy nữa không.
Vừa mới bước vào, Lâm Tịch đã thấy có một tảng đá lớn hình lập phương ở ngay sau đại môn to lớn, trên đó có khắc:
- Tiến vào huấn luyện phải tuần tự tuân theo các bước, sau khi hoàn thành toàn bộ cấp huấn luyện thứ nhất mới có thể đi vào cấp huấn luyện thứ hai, nếu không khấu trừ một học phần. Cấp huấn luyện thứ nhất ở phía nam, phía bắc là cấp thứ hai, trước mỗi điện có một tấm bia đá nói rõ hơn.
Lâm Tịch ngẩng đầu quan sát chung quanh, dựa theo ánh mặt trời chiều và vị trí ngọn núi học viện Thanh Loan, hắn dễ dàng phân biệt được phương vị nam bắc. Dọc theo con đường mòn đầy đá vụn, hắn đi tới trước tòa cung điện thứ nhất ở phía nam.
Khi đối mặt với cột đá khổng lồ dùng để chống đỡ cả tòa đại điện hình vuông hùng vĩ, Lâm Tịch đang đứng ở trên bậc thang thật sự phải than thở không thôi. Nhớ lại ở thế giới kia, cứ mỗi lần đi du lịch được nhìn thấy tàn tích của những khu di tích hùng vĩ thời xa xưa, bản thân hắn và những người đi cùng luôn trầm trồ khen ngợi, vậy mà ngay lúc này đây, hắn lại có thể được tận mắt chứng kiến những tòa cung điện rất hùng vĩ, không những còn nguyên vẹn mà còn có rất nhiều, nếu như những người ở thế giới kia biết được điều này, thật không biết họ sẽ có cảm giác như thế nào.
Bên ngoài ngôi đền bằng đá không có bất kỳ hoa văn hay cảnh tượng hùng vĩ nào, chỉ có một tấm bia đá, phía trên có khắc ba chữ vô cùng đơn giản: "Cấp thứ nhất."
Đây là cấp thứ nhất? Rốt cuộc bên trong có gì?
Lâm Tịch mang theo sự tò mò trong lòng tiêu sái bước vào trong ngôi đền bằng đá này, đây là một đại sảnh rộng rãi thẳng tắp, dài chừng hai trăm bước, điểm cuối chính là một đại môn bằng đồng xanh đang đóng chặt. Bốn phía vách tường trong đại sảnh có những cửa sổ đơn giản, ánh mặt trời chiếu qua tạo thành những cột sáng hình vuông rọi vào trong đại sảnh.
Mặt nền đại sảnh này được xây dựng rất kỳ lạ, cao thấp không đều nhau, vách tường ở bên cạnh cũng rất đặc biệt, toàn bộ là những tảng đá màu tối, trên vách có có rất nhiều lỗ thủng.
Phía trên vách tường ngay sát lối vào đại sảnh có dán một tờ da trâu nhỏ, những hàng chữ xinh đẹp in rõ trên đấy:
- Mâu đánh thẳng, đi qua đại sảnh, tới được đại môn đằng sau là thông qua huấn luyện. Kỷ lục hiện tại: Khoa Ngự Dược, bảy mươi ba tức thông qua, trúng ba mâu; khoa Văn Trì, bảy mươi lăm tức thông qua, trúng bốn mâu; Khoa Chỉ Qua, sáu mươi mốt tức thông qua, trúng hai mâu; Khoa Linh Tế, bảy mươi hai tức thông qua, trúng ba mâu; Khoa Nội Tương, năm mươi bốn tức thông qua, trúng một mâu; Khoa Thiên Công, bảy mươi hai tức thông qua, trúng bốn mâu.
- Mâu đánh thẳng...chẳng lẽ sẽ có trường mâu từ bên trong những lổ thủng trên vết thường đâm ra ngoài?
Lâm Tịch cau mày, thầm suy đoán ý nghĩa của tên cấp huấn luyện thứ nhất này. Hắn biết rõ một tức ở thế giới này tương đương với một giây ở thế giới kia, khoảng cách từ chỗ hắn đang đứng và đại môn bằng đồng xanh kia khoảng một trăm sáu mươi thước, nếu như chạy thẳng tới thì tuyệt đối không cần đến năm mươi giây, nhưng khi nhìn vào tờ da dê ghi lại những kỷ lục của các lão sinh thì người nhanh nhất chính là một đệ tử khoa Nội Tương, tuy nhiên, người này cũng phải mất hết năm mươi bốn giây mới có thể đi qua đại sảnh trống trải này.
Nếu những gì mình suy đoán là đúng, vậy cụm từ "trúng mâu" trên này có nghĩa là bị trường mâu đánh trúng một lần?
Khoa Chỉ Qua từ trước đến nay luôn chú trọng đến việc rèn luyện chiến lực, cho nên ngay từ lúc nhập thí, các giáo sư ở học viện đã cố tình sắp xếp phần lớn các "Biên Man" vào trong khoa Chỉ Qua, nhưng dựa vào tờ da dê được dán trên tường này thì kỷ lục của tân đệ tử khoa Chỉ Qua còn kém hơn tân đệ tử khoa Nội Tương, xem ra vị tân đệ tử khoa Nội Tương đã thành lập kỷ lục này vô cùng lợi hại.
Lâm Tịch hơi trầm ngâm, nghĩ rằng cung tên không có tác dụng gì cho việc xông qua đại sảnh nên bèn tháo trường cung màu đen và bao đựng tên xuống, nhưng vì nghĩ đến trường đao có thể dùng để đón chặn các trường mâu nên hắn liền mang theo trường đao, từ từ đi vào trong đại sảnh yên tĩnh, bắt đầu thăm dò.
Đúng như những gì hắn đã tưởng tượng, ngay lúc hắn vừa đi được năm sáu bước thì bỗng có những tiếng động vang lên.
"Lách cách...lách cách...lách cách..."
Âm thanh cơ quan chuyển động vang vọng khắp đại sảnh và ngay cả trong những vách tường dầy màu tối.
"Oong!"
Đột ngột có một tiếng động khác lạ vang lên, một cây trường mâu màu đen sáng bóng toàn thân tỏa hàn quang lạnh lẽo từ vách tường bên trái hắn bắn thẳng ra, giống như là trường mâu này đã được nén chặt vào lò xo từ rất lâu, bây giờ lò xo tự động bật lên kịch hoạt vũ khí.
Lâm Tịch đã có chuẩn bị từ trước, ngay lúc trường mâu phóng ra thì hắn nhanh chân nhảy lên tới trước một bước, trường mâu xẹt qua người hắn ghim thẳng xuống mặt đất dễ dàng, thân mâu rung bần bật cho thấy lực đạo ẩn chứa bên trong vô cùng kinh khủng.
Lâm Tịch còn chưa kịp quay lại xem trường mâu này có đặc điểm như thế nào thì một thanh trường mâu khác đã từ vị trí bên phải sau hắn bắn tới. Trường mâu này vẫn bị Lâm Tịch né được, nhưng điều làm cho hắn cảm thấy lạnh cả người chính là bỗng nhiên có một tiếng động nhẹ phát ra từ trên đầu hắn, một thanh trường mâu màu đen khác đâm thẳng xuống.
Mặc dù mặt nạ màu bạc của hắn là loại nón bao trùm cả đầu lại, bên trong chắc chắn có bộ phận bảo hộ vô cùng chắc chắn, nhưng nếu như bị một trường mâu dài như vậy đánh trúng đầu thì...chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Lâm Tịch nhất thời quýnh lên, tay chân luống cuống không biết làm thế nào, mới tránh né được vài bước nữa thì bỗng nhiên sau lưng đau nhói, hắn phải bật thốt kêu đau. Một thanh trường mâu màu đen đâm trúng phần giáp bên vai trái, làm hắn lảo đảo ngã xuống đất.
Hai lần bị đánh trúng là hai lần toàn thân vô cùng đau đớn, cả người Lâm Tịch đổ đầy mồ hôi lạnh. Lực đạo ẩn chứa bên trong hai thanh trường mâu màu đen vừa đánh trúng hắn còn lớn hơn tên đệ tử mặc áo giáp đen có ký hiệu hoa tường vi, tay cầm trường thương hắc hoa không ít. Khi bị đánh trúng, Lâm Tịch có cảm giác mũi thương bén nhọn đã xuyên qua bộ áo giáp chắc chắn, đâm thẳng vào trong cốt tủy mình. Đúng vậy! Đó chính là cảm giác đối mặt với tử vong!
Cũng giống như bao người khác, hắn muốn bật dậy khỏi mặt đất, nhưng vừa hơi nhấc người lên một chút thì lại có một thanh trường mâu màu đen khác từ trên đâm mạnh vào lưng hắn, ép hắn dẹp bí xuống mặt đất, hắn còn tưởng rằng mình đã bị đóng đinh xuyên người rồi. Nhưng thật không ngờ vào lúc gã nằm sát dưới đất thì những thanh trường mâu kia không còn phóng ra nữa, chỉ có những âm thanh chuyển động của các cơ quan trong các vách tường truyền ra bên ngoài.
Cảm nhận được sự đáng sợ của " cấp huấn luyện thứ nhất" này, Lâm Tịch thầm hít sâu vào một hơi. Khi thấy các trường mâu không còn phóng ra nữa, hắn duy trì tư thế nằm sát dưới đất như vậy, suy nghĩ vài chuyện.
Mặc dù không biết các cơ quan trong đại điện này là có giảng viên khống chế hay tự vận hành, nhưng hắn có thể khẳng định rằng các trường mâu bên trong lỗ thủng trên vách tường khi phóng ra đã được điều chỉnh để tuân theo một quy luật nào đấy, cứ mỗi khi bước ra một bước, ít nhất sẽ có năm hoặc sáu trường mâu từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Lực đạo ẩn chứa bên trong trường mâu màu đen rất mạnh, Lâm Tịch phán đoán mỗi một mâu đều tương tương với một đòn tấn công toàn lực của các binh sĩ bình thường trong quân đội địa phương. Cho nên, có thể hình dung toàn bộ đại sảnh này là một chiến trường vô cùng lộn xộn, giống như khi ngươi đang quần chiến với vô số người, nếu mỗi địch thủ cũng cầm trường mâu như vậy, ngươi tuyệt đối không biết đối thủ sẽ tấn công từ hướng nào.
Trong hình huống hỗn chiến giữa mấy trăm người hoặc thậm chí là hơn một ngàn người, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng là sẽ bị năm hoặc sáu người cùng lúc tấn công.
Từ những gì vừa mới diễn ra, Lâm Tịch biết mặc dù mình đã bước chân vào hàng ngũ những người tu hành, nhưng nếu bị lạc vào loạn quân thì...chỉ sợ không cần người tu hành ra tay, chỉ cần quân địch phái một đám binh sĩ bình thường, tay cầm trường thương rồi mỗi người "tặng" một thương là đã đủ giết hắn.
Dựa vào số lần trúng mâu của những người đứng đầu vượt qua cấp huấn luyện thứ nhất và dựa vào lực lượng ẩn chứa trong các trường mâu màu đen, hắn đã hiểu nếu muốn phá vỡ những kỷ lục đó thì không thể nào cứng rắn chịu đau rồi dùng tốc độ vượt qua đại sảnh này được, đây là điều không thể.
Cẩn thận nhớ lại phương vị các trường mâu phóng ra đánh tới khi mình đã bước đi được vài chục bước, Lâm Tịch đột nhiên phát hiện có vài lúc các trường mâu đồng thời từ nhiều vị trí đánh tới, cho dù mình có dựa vào thân pháp né tránh được nhưng chỉ sau một lúc các tư thế của mình sẽ không tự nhiên nữa, lúc đó sẽ rất khó hoạt động, và kết quả cuối cùng là bị các trường mâu tiếp theo đánh trúng.
Tuy nhiên, tốc độ của các trường mâu màu đen này cũng không nhanh lắm...
Đột nhiên Lâm Tịch mở to hai mắt ra, hắn ta đã nghĩ thông suốt một chuyện!
Cả đại sảnh là một chiến trường được mô phỏng theo kiểu "anh hùng một mình trong vòng vây kẻ thù", dù có đi hướng nào thì chung quanh ngươi cũng có ít nhất năm hoặc sáu binh sĩ cùng lúc lấy trường mâu tấn công! Trong chiến trường như vậy, trong vòng vây kẻ thù như vậy, ngươi còn phải điều khiển chiến mã, cho nên, nếu như muốn liều chết xung phong ra ngoài thì ngươi phải không ngừng vừa tránh né, vừa điều khiển ngựa, vừa chém chết đối thủ!
Điều này đồng nghĩa ngươi không thể ném trường đao biên quân trong tay, mà phải dùng nó để gạt đi những trường mâu tấn công mình. Đến lúc này, Lâm Tịch đã hoàn toàn hiểu rồi: Các cấp huấn luyện này chỉ sợ không liên quan gì đến học phần cả, mục đích thật sự của nó chính là không ngừng giúp bản thân tôi luyện khả năng thực chiến. Nếu như có thể thông qua cấp huấn luyện này, cũng có nghĩa bản thân một người tu hành như ngươi đã có thể đột phá vòng vây kẻ địch, toàn mạng thoát thân!
Bởi vì không thể phá vỡ kỷ lục ngay trong lần đầu tiên huấn luyện được, nên sau khi đã hiểu thông suốt mọi việc, Lâm Tịch vẫn an tĩnh nằm sát dưới đất. Cho đến khi cơn đau nhức ở các cơ không ảnh hưởng đến hoạt động nữa, hắn mới nắm chặt trường đao biên quân màu đen, mạnh mẽ nhảy tới phía trước.
"Oong!"
Ngay lúc hắn nhảy lên, một thanh trường mâu màu đen lập tức từ vách tường bên cạnh bắn thẳng tới.
"Keng!"
Đột nhiên có một tràng âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên khắp đại sảnh, kèm theo đó là những ánh lửa chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Lâm Tịch cầm chắc trường đao gạt ngang thanh mâu màu đen vừa tấn công mình, đang định ổn định thân hình lại thì...
- A!
Một tiếng động xé gió vang lên, một thanh trường mâu màu đen đã từ phía sau đâm mạnh vào phần eo của hắn.
Lực đánh quá mạnh khiến thân hình Lâm Tịch lảo đảo, ngay lúc ấy lại có một trường mâu khác đâm vào lưng hắn, làm hắn ngã nhào xuống đất.
...
Trong đại sảnh u ám không còn người nào khác, âm thanh Lâm Tịch bị trường mâu đánh trúng, ngã nhào xuống đất, bò dậy rồi bị trường mâu đánh trúng liên tiếp vang lên.
Một hồi sau, Lâm Tịch quyết định kết thúc lần huấn luyện này, nằm ngửa mặt trên mặt đất, thở hổn hển.
Bên trong bộ áo giáp màu đen, thân thể của hắn giống như vừa tắm xong vậy, mồ hôi nhễ nhại cả người. Không những thế, dòng khí lưu nóng trong đan điền hắn đến lúc này đã biến mất hoàn toàn, toàn thân hắn không có chỗ nào là không đau nhức.
Khi ngoái đầu sang một bên, nhìn thấy những trường mâu màu đen lạnh lẽo đang cắm trên mặt đất hắn không khỏi rùng mình, lập tức hồi tưởng lại cảm giác thống khổ khi bị các trường mâu này đâm trúng. Tuy nhiên, cuộc huấn luyện vô cùng chân thật, chân thật đến mức làm hắn có cảm giác như đang ở trên chiến trường này đã giúp hắn biết thêm rất nhiều điều: Trong lúc quần chiến, lúc nào cũng phải sẵn sàng là sẽ bị đối thủ tấn công, phải phán đoán được đối phương sẽ công kích từ chỗ nào để có thể tránh né được, không bao giờ được ngừng lại tại một chỗ, phải dùng trường đao trong tay gạt đi những binh khí ở vị trí nguy hiểm đối với mình, cố gắng thay đổi phương vị tấn công của trường mâu chứ không phải liều mạng xông tới, luôn luôn chú ý tới động tác cầm đao, tuyệt đối không để trường đao làm ảnh hưởng tới động tác của mình...
~~o0 0o~~
*Đại môn: từ đại môn có nghĩa rộng nên mình không dịch trực tiếp qua, ở một số trường hợp nó còn được hiểu là cổng chính vào nhà, hoặc còn được hiểu là một cánh cổng lớn, một cánh cửa lớn.
**Năm quả huy chương = chiến tích năm sao
*** Mẫu: Là đơn vị đo diện tích đất, mười sào là một mẫu (3600 thước vuông là một mẫu).
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 20: Truyền thụ riêng
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Bây giờ Lâm Tịch giống như một con giun đất, trườn người dưới nền đại sảnh để lui khỏi gian phòng này. Dù sao ở đây cũng không có người khác, hắn sẽ không vì sợ mất mặt mà đường hoàng đi ra ngoài, để rồi bị trúng nhiều mâu hơn.
Khi trườn tới vị trí bức tường có dán tờ da dê nhỏ ở đại sảnh, Lâm Tịch ngồi nghỉ ngơi một lát, sau đó mới cầm lấy trường cung màu đen và bao đựng tên lên, sau cùng là bước ra khỏi ngôi đền, đi qua dải tường màu vàng.
Hắn tốn không ít thời gian ở đại sảnh ngôi đền cấp huấn luyện thứ nhất này, khi đi qua dải tường màu vàng thì sắc trời đã hơi tối, ở nơi xa chỉ còn một mảnh trời màu hồng tím ráng đỏ.
Trong khu rừng ảm đạm màu bóng đêm, Lâm Tịch khập khiễng đi tới trước, bước từng bước rất chậm. Trạng thái của hắn bây giờ so với Mộ Sơn Tử lúc trước còn thê thảm hơn rất nhiều, cho dù có thể kéo được dây cung cũng chưa chắc giữ vững được đuôi tên ổn định để bắn, đừng nói chi đến việc bắn trúng đối thủ. Nhưng điều may mắn chính là từ nãy tới giờ hắn không gặp phải một đệ tử mặc áo giáp đen nào cả, thuận lợi mang theo năm tấm huy chương và thân thể đầy vết thương đi đến con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ đã phát hiện từ trước.
Lão nhân tóc trắng tên La Hầu Uyên, một trong những ẩn giả chân chính ở học viện Thanh Loan, người được các thế lực đối địch bên ngoài gọi là "học viện thủ hộ", lúc này đang yên lặng đứng trên một nhánh cây chỉ lớn bằng ngón cái, ánh mắt lão lúc bình thường như ánh hoàng hôn bất cứ lúc nào cũng có thể tắt sau những rặng núi cao, nhưng bây giờ lại trở nên sắc bén như mắt của một con chim ưng đang săn mồi, lão ta trầm ngâm quan sát Lâm Tịch đang bước đi trong khu rừng.
Nhánh cây lão đang đứng khẽ đung đưa theo gió núi, giống như có thể bị gãy bất cứ lúc nào, nhưng dưới sự khống chế tinh tế của lão ta, nhánh cây này lại trở thành một nơi vô cùng thăng bằng. Cho đến khi Lâm Tịch đi lên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ, thân hình lão hơi động một chút rồi từ trên đó lướt xuống, nhánh cây này mới phát ra một tiếng động "rắc", rồi gãy lìa xuống dưới đất.
Toàn bộ sơn cốc thí luyện dành cho tân đệ tử này có tất cả hai mươi ba người giảng viên, nhiệm vụ của họ chính là chịu trách nhiệm tiếp dẫn, ghi chép hành tung cũng như chiến tích của mỗi một tân đệ tử, đôi khi họ sẽ cố ý tạo ra vài tính huống bất ngờ, hoặc là làm một số việc để tụ tập các tân đệ tử đang ở những nơi khác vào một khu vực để họ đánh nhau, nhưng lão nhân này lại không nằm trong hai mươi ba người giảng viên ấy. Nói cách khác, nếu như lão để ý đến một đệ tử nào ấy thì sẽ đích thân quan sát, một khi không có ai tất nhiên sẽ có giảng viên khác tới thay thế vị trí của lão. Từ trước đến nay, học viện luôn để mặc cho những ẩn giả như lão tự do hành động, không an bài bất kỳ nhiệm vụ cố định nào.
Thật ra trong ánh mắt của lão nhân La Hầu Uyên này, chiến tích ngày hôm nay cũng như biểu hiện trong cấp huấn luyện thứ nhất "mâu đánh thẳng" của Lâm Tịch không có gì là đặc sắc hay nổi trội hơn những người khác, nhưng chính cái khí chất luôn luôn chú ý đến mọi việc trong suốt quá trình thí luyện của Lâm Tịch lại làm lão chú ý.
- La lão sư.
Lâm Tịch đang đi trên con đường bằng gỗ dành cho người đi bộ nhanh chóng nhìn thấy La Hầu Uyên vừa mới hạ xuống không lâu, lập tức khom người thi lễ.
- Học viện không cho phép đệ tử mang các binh khí này ra khỏi sơn cốc thí luyện.
Lão nhân đã âm thầm quan sát Lâm Tịch trong suốt quá trình ở sơn cốc thí luyện trước tiên bổ sung thêm một quy tắc, sau đó bình tĩnh nhìn Lâm Tịch, đề nghị:
- Nhưng mà, nếu như ngươi còn sức, có thể ở ngay đây bắn hết những mũi tên còn lại đi. Tuy việc này chưa chắc giúp nâng cao tiễn kỹ của ngươi, nhưng qua nhiều, năm học viện đã nghiên cứu được rằng nếu như có thể vượt qua được cực hạn của mình, nó sẽ giúp cho việc tu hành hồn lực của ngươi sau này tốt hơn. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là cực hạn phải ở mức tương đối, không được phép hành hạ bản thân quá đáng.
- Bắn tên trong lúc này? Ngay tại đây?
Sau khi nhìn trường cung mình đang dùng để làm gậy vừa chống vừa đi trong tay, Lâm Tịch quay đầu nhìn mười mấy cây tên màu đen còn sót lại trong bao đựng tên, không nhịn được cười khổ.
So với trường cung bằng gỗ hắn thường sử dụng trong lúc luyện tập, loại trường cung màu đen dùng trong quân đội địa phương này khi sử dụng còn phải mất sức nhiều hơn, cho dù là lúc thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, có cố hết sức thì tối đa hắn chỉ kéo được dây cung hơn ba mươi lần. Còn lúc này? Hắn không những mệt mỏi mà toàn thân rất đau nhức, nếu như bắn hết mười mấy tên còn lại trong bao đựng tên thì đúng là không khác gì tự hành hạ mình.
Nhưng vừa nghĩ tới những kỷ lục của các lão sinh trong cấp huấn luyện thứ nhất, nghĩ tới những điều kỳ lạ và thần bí trong con đường tu hành, hơn nữa, giọng nói của vị lão nhân này vô cùng chân thật, không có lý do gì để hành hạ hay vô duyên vô cớ bắt mình phải làm như thế, nên hắn gật đầu. Ngay lập tức hắn nhấc trường cung lên, lấy tên, nhíu mày nhắm vào một đại thụ cách đó không xa.
Cố gắng chịu đựng cơn đau nhức từ các cơ truyền tới, Lâm Tịch chậm rãi kéo cung, sau đó buông lỏng đuôi tên. "Pặc", mũi tên ổn định bắn trúng vào cây đại thụ.
Có câu nói "cách làm việc của mỗi người thể hiện bản tính người đó.", chính những gì Lâm Tịch đã thể hiện và vừa làm đã chiếm được thiện cảm của La Hầu Uyên, lão ta gật đầu, thầm tán thưởng.
Liên tục dùng hai tay để bắn tên, rốt cuộc Lâm Tịch cũng bắn xong mười mấy cây tên còn dư trong bao đựng tên. Ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên thấy khó thở, sắc mặt tái đi, mồ hôi không ngừng tuôn ra như mưa, làm cho bộ quần áo học viện hắn đang mặc đằng sau bộ áo giáp màu đen ướt đẫm. Cho đến khi hắn để trường cung màu đen và bao đựng tên trống trơn xuống, La Hầu Uyên mới chậm rãi nói:
- Dựa theo thời gian các ngươi nhập học, chắc Từ Sinh Mạt còn chưa dạy các ngươi hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan đúng không?
Lâm Tịch hít sâu một hơi để điều chỉnh trạng thái hô hấp của mình, nói:
- Bọn đệ tử mới chỉ học môn vũ kỹ một buổi, Từ lão sư còn chưa dạy hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan.
La Hầu Uyên nhìn Lâm Tịch, gật đầu, nói tiếp:
- Nếu như ngươi đã học hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan, ngươi sẽ không phải khổ sở đến như vậy.
Vì biết trước nhất định có giảng viên ở học viện theo sát học viên để quan sát ghi chép nên Lâm Tịch không ngạc nhiên, nhưng hắn lại không hiểu hết những ẩn ý trong câu nói của La Hầu Uyên, nên cuối cùng chỉ có thể gật đầu, không lên tiếng.
La Hầu Uyên ngẩng đầu nhìn bầu trời dần ngả về màu của bóng đêm, đột ngột nói:
- Nếu như ngươi không ngại, có thể học hai động tác này trước khi luyện tập hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan.
Nói xong câu này cổ tay phải lão gập xuống, cả cánh tay đưa về phái sau lưng như muốn gãi ngứa. Đồng thời tay trái cũng đưa ra sau lưng từ dưới nách phải, dường như muốn cầm lấy bàn tay phải, nhưng hai bàn tay lại không chạm nhau, tạo thành một tư thế quái dị. Đặc biệt là hai cánh tay và cổ tay lại từ từ chuyển động...
Khoảng mười lăm tức sau, hai cánh tay lão buông lỏng xuống, làm lại tư thế quái dị đó một lần nữa.
- Yoga?
Trong lúc cố chịu đau đớn tập luyện tư thế cổ quái này, Lâm Tịch nhất thời nghĩ đến hai chữ trên, nhưng La Hầu Uyên bỗng nhiên nhìn hắn, nghiêm túc nói:
- Hai động tác này ta chỉ dạy riêng cho ngươi, không được phép nói hay truyền cho những đệ tử khác.
- A!
Lâm Tịch đang muốn hỏi tại sao thì bỗng nhiên có một chỗ trên thân thể bị đau, lập tức hét lớn lên.
...
- A! Đau!
Màn đêm buông xuống, giờ này là lúc các tân đệ tử khoa Chỉ Qua ở trong phòng ăn lầu tân sinh. Trong lúc xé gà ăn, có lẽ vì động tác quá mạnh nên bỗng nhiên có một cơn đau từ thân thể truyền tới, Mộ Sơn Tử không thể nhịn được, đột ngột hét to lên ngay giữa phòng ăn.
Nhìn thấy hắn ta tái mặt cắn răng chịu đựng, mọi người biết hắn ta rất đau, nhưng vì ngày thường hắn ta quá kiêu ngạo, lúc nào cũng coi mình là Kim Chước lên mặt coi thường người khác, thành ra bây giờ có rất nhiều người quay đầu sang khinh thường nhìn hắn, thần sắc hả hê hiện rõ trên mặt. Biết rõ mọi người đang chế nhạo mình nhưng không thể làm gì được, Mộ Sơn Tử chỉ còn cách vừa nhịn đau vừa cắn đùi gà trong tay, trong lòng đang âm thầm hỏi thăm tổ tiên của tên đệ tử mặc áo giáp có ký hiệu hình Chồn Bạc, chỉ biết núp ở một chỗ bắn lén kia.
- Các giảng viên đã nói binh khí được tùy tiện đặt trong rừng, vị trí mỗi lần không giống nhau. Lần sau ngươi không có cung tên, nếu như gặp ta, ta nhất định sẽ để ngươi biết thế nào là đau khổ!
Trong lúc hắn đang mắng to trong lòng, đột nhiên có một người khập khiễng đi vào phòng ăn. Vừa nhìn thấy người này, Lý Khai Vân và Đường Khả liền đứng lên ngoắc tay. Mộ Sơn Tử xoay đầu nhìn lại, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, bao tâm tình buồn phiền cũng biến mất sạch.
Trên mặt Lâm Tịch có mấy vết bầm còn ứ máu, hơn nữa, từ cách hắn nhíu chặt chân mày, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, Mộ Sơn Tử đoán thương thế hắn còn nặng hơn cả mình. Ngoài ra, hắn còn thấy hai bàn tay Lâm Tịch đang run rẩy.
- Lâm Tịch, hình như ngươi bị thương không nhẹ lắm, đi được chứ? Có cần ta tới dìu ngươi một đoạn không đây?
Mộ Sơn Tử hưng phấn đứng dậy, hô to với Lâm Tịch.
Vừa nhìn thấy Mộ Sơn Tử, Lâm Tịch liền nghĩ đến cảnh hắn ta bị mình bắn ngã dưới đất kêu thảm thiết, cả mũi tên cuối cùng mình bắn hơi chệch về bắp chân hắn ta, Lâm Tịch không nhịn được cười to lên, nói lại:
- May mắn là còn đi được, sao vậy, ta thấy ngươi dường như đã đại chiến mấy trận rồi phải không, kết quả thế nào, chắc lấy được năm quả huy chương chứ?
- Ta...
Sắc mặt Mộ Sơn Tử lập tức biến thành màu gan heo, thẹn quá hóa giận nói:
- Lâm Tịch, ngươi thì sao hả, lấy được mấy quả mà hỏi ta?
- Không cần để ý hắn, tiểu nhân đáng ghét.
Biên Lăng Hàm kéo góc áo Lâm Tịch, ý nói hắn hãy ngồi xuống cùng ăn với mọi người, đồng thời nhẹ giọng nói với Lâm Tịch:
- Nghe nói hôm nay hắn bị ai đó đánh ngã dưới đất đến mức dậy không nổi, ngu ngốc nhất chính là nói tên mình ra ngay trong sơn cốc thí luyện, người khác cướp sạch hết huy chương của hắn không nói đi, đáng thương nhất là mọi người đã biết ký hiệu áo giáp của hắn là hình đầu sói.
- Mà sao nhìn ngươi thê thảm vậy? Còn nữa, sao sáng nay lại điên khùng không muốn sống xông vào đám cháy đó, lúc đó ta không có mặt ở đấy...Sau đó ngươi được dẫn đi đâu? Vết bỏng đã tốt hơn chưa mà vào sơn cốc thí luyện?
Vừa thấy trên tay Lâm Tịch có rất nhiều vết thương đang rỉ máu, Hoa Tịch Nguyệt ngồi bên cạnh Biên Lăng Hàm liền cau mày, nhìn hắn với vẻ mặt không vui.
- Ngươi đúng là không muốn sống nữa, lúc nữ phó giáo sư kia cứu ngươi ra ngoài ngươi đã hôn mê bất tỉnh rồi, tên mập Mông Bạch kia cũng khóc òa lên. May mà nữ phó giáo sư nói rằng ngươi không có chuyện gì, nếu không, chúng ta thật sự không biết phải làm gì nữ.
Đường Khả vừa nói vừa quan sát những vết thương trên người hắn, trầm giọng nói:
- Là ai ở trong sơn cốc đánh ngươi như vậy?
- An phó giáo sư mang ta về phòng thuốc của giáo sư, vết bỏng trên người ta không sao cả, lão sư đã cho ta thuốc bôi rồi, chắc qua ngày mai là không sao nữa. Sau đó ta nghe lời lão sư nên mới đi vào sơn cốc thí luyện. À, mấy vết thương trên người ta không phải như các ngươi nghĩ đâu, do lúc sau ta vào trong khu huấn luyện vũ kỹ đấy, thật không ngờ cuối cùng lại thế này.
Lâm Tịch nhìn những vị đồng học tốt bụng quan tâm đến mình, vừa giải thích vừa lấy một cái bánh gạo chưng nước cốt bỏ vào trong miệng ăn.
Hoa Tịch Nguyệt căm tức lấy chiếc đũa gõ lên bàn, thầm nghĩ mấy người bọn mình ở đây lo lắng cho hắn, động viên hắn, kết quả là hắn lại như thế, còn cười đùa vui vẻ nữa chứ.
- Ngươi bị thương không phải là bị người khác đánh sao?
Nhìn nét mặt Đường Khả lúc này, rõ ràng hắn ta không tin tưởng Lâm Tịch lắm, thậm chí hắn còn nghĩ Lâm Tịch là người có cá tính, có thù sẽ tự trả chứ không cần nhờ đến người khác.
- Thành tích của ngươi hôm nay thế nào?
- Thành tích hả? Năm quả huy chương.
Lâm Tịch đang cắn một củ khoang lang nướng, ai ngờ khoai lang còn nóng hổi nên hắn phải hô lên "nóng quá", sau đó mới thản nhiên trả lời câu hỏi của Đường Khả.
Mấy người chung quanh nhất thời mắng to hắn trong bụng, nghĩ thầm tên này thật là mạnh miệng mà. Ngay cả Đường Khả nãy giờ có định trả thù giúp hắn cũng bĩu môi.
- Đúng rồi, hôm nay các ngươi cũng đi vào sơn cốc thí luyện chứ?
Sau khi vất vả ăn hết củ khoai lang nóng hổi, uống lấy một miếng nước, Lâm Tịch nhỏ giọng hỏi mấy người Đường Khả và Biên Lăng Hàm:
- Áo giáp các ngươi có ký hiệu gì?
- À, chúng ta đã có thương lượng về việc này, mọi người quyết định rằng sẽ không nói ký hiệu của mình ra.
Hoa Tịch Nguyệt và những người khác đồng thời nói:
- Lỡ như hôm nay có người trong chúng ta đánh ngươi như vậy...chúng ta...rất xấu hổ đấy...
- Ta bảo đảm không có ai trong các ngươi đánh ta hôm nay cả...
Lâm Tịch tiếp tục vùi đầu vào đống thức ăn ở trên bàn, thầm nghĩ trong lòng. Ngay lúc ấy có một việc thu hút sự chú ý của các tân đệ tử khoa Chỉ Qua, một người đệ tử mặc đồng phục học viện màu đỏ đột nhiên xuất hiện ngay cửa phòng ăn, sau khi đưa mắt nhìn một hồi, hắn ta đi thẳng tới chỗ Lâm Tịch ngồi.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tiên Ma Biến Tác giả: Vô Tội
Quyển 2: Phong Hành Giả.
Chương 21: Làm thế nào để nhanh hơn?
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch: Zo
Biên tập: Soujiro_Seita
Nguồn: TTV
Tên đệ tử khoa Thiên Công có khuôn mặt non nớt này đi thẳng tới trước mặt Lâm Tịch, nghiêm túc thi lễ với hắn.
- Ngươi là....
Lâm Tịch không hiểu vì sao đệ tử khoa Thiên Công này lại nghiêm túc thi lễ với mình như vậy, chỉ cảm thấy người thiếu niên này trông rất quen, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
- Ta tên Chu Chu, cảm ơn ngươi đã cứu ta.
Vừa nghe người thiếu niên này nói như thế, Lâm Tịch mới nhớ đây chính là tên đệ tử khoa Thiên Công mình đã xông vào cứu trong đám cháy.
Thấy đối phương cố ý đến lầu tân sinh khoa Chỉ Qua này tìm mình, đồng thời nghiêm túc nói như vậy, Lâm Tịch nhất thời bối rối đứng dậy đáp lễ, nhưng không ngờ động tác này lại làm mấy vết thương trên cơ thể tái phát, hai hàng lông mày hơi cau lại, vẻ đau đớn hiện rõ trên mặt.
Hắn cũng không ngờ rằng mọi biểu hiện của mình nãy giờ đã được Chu Chu quan sát nhìn thấy hết.
Khi nhìn xuống cánh tay Lâm Tịch, thấy những vết bỏng vẫn còn rất mới, hắn một lần nữa nghiêm túc thi lễ với Lâm Tịch:
- Ta thiếu ngươi một mạng.
Sự nghiêm túc đến mức trịnh trọng của hắn làm cho cả phòng ăn nhất thời yên lặng, không có bất kỳ âm thanh nào.
- Cái này...không có gì cả, chúng ta đều là đệ tử học viện Thanh Loan...
Lâm Tịch gãi đầu, chân thành trả lời.
- Có thể việc này không có gì với ngươi, nhưng đối với ta lại không phải như thế..
Nhưng Chu Chu lại lắc đầu, đột ngột lên tiếng chặn lời Lâm Tịch:
- Ngươi đã cứu ta một mạng, lại cho ta thấy sự hèn nhát và yếu kém của mình, giúp ta nhận thấy được dũng khí từ trước đến giờ mình tự hào kém cỏi đến mức nào...Ta nghĩ, tuy lúc ấy có rất nhiều đệ tử đang ở đó, nhưng cho dù biết ta đang ở bên trong thì cũng không có mấy người liều lĩnh xông vào bên trong cứu ta giống như ngươi. Ngươi không chỉ cứu sống ta, mà còn giúp ta biết sau này phải nên làm như thế nào.
Cả phòng ăn vẫn yên tĩnh.
Vốn có rất nhiều người khi nhìn thấy Lâm Tịch khập khiễng bước vào phòng ăn đều tỏ vẻ khinh thường, nhưng hiện giờ người nào người nấy cũng cúi đầu mặt đỏ bừng lên, rất xấu hổ. Bởi vì bọn họ nghĩ đến việc nếu như là mình ở trong tình huống đám cháy đó, có lẽ bọn họ sẽ không thể nào có can đảm xông vào bên trong như tên đệ tử vẫn luôn bị bọn họ khinh thường gọi là Thiên Tuyển vô dụng này.
- Ta thiếu ngươi một mạng.
Lâm Tịch mở miệng thật to, đang muốn nói gì đó thì Chu Chu lại nhìn thẳng hắn, nói xong câu này liền xoay người rời đi.
- Hắn là người rất kiêu ngạo.
Đường Khả nhìn người đệ tử khoa Thiên Công trước nay chưa từng gặp mặt, sau đó thấp giọng nói với Lâm Tịch:
- Những người như vậy, lời bọn họ đã nói ra rồi rất nghiêm túc.
- Ê, lúc ấy ngươi cũng ở đó, vì sao ngươi không phải là người xông vào đầu tiên?
Hoa Tịch Nguyệt nhìn thoáng qua phòng ăn mà bầu không khí đã ảm đạm đi rất nhiều sau khi Chu Chu bước vào, rồi trực tiếp quay sang hỏi Đường Khả.
Đường Khả lại quay đầu nhìn Lâm Tịch, nói:
- Thật ra ta cũng có một vấn đề. Lâm Tịch, lúc ấy chúng ta đứng chung với ngươi, nhưng sao ta không nghe tiếng kêu cứu của Chu Chu.
Biên Lăng Hàm cũng nhíu mày, nói:
- Ta không nghe thấy.
Lâm Tịch ngẩn cả người, nhất thời không biết nói thế nào. Hắn suy nghĩ một chút, nhưng nghĩ mãi vẫn không thể tìm ra lý do thích hợp, cuối cùng chỉ có thể giả bộ ngu ngốc, nói:
- Lúc ấy các ngươi thật sự không nghe được gì sao? Sao lạ vây nhỉ, ta thì nghe thấy có một âm thanh gì đó như có người đụng phải đồ vật.
- Nói như ngươi thì đó cũng có thể là gỗ cháy bị ngã xuống.
- Lần sau có muốn làm anh hùng cũng nên hiểu rõ rồi hãy làm, đừng có lúc nào cũng nóng đầu rồi hành động lỗ mãng.
"Ta dĩ nhiên biết rõ hắn đang ở đâu..." - Lâm Tịch thầm mắng, nhưng vất vả lắm mới nói dối được mấy người bạn tốt này nên dĩ nhiên hắn không dám nói ra, chẳng qua "ừ ừ" hai tiếng rồi tiếp tục cúi đầu ăn, việc làm cần nhất bây giờ chính là an ủi cái dạ dày đã đói meo của mình đấy.
...
...
Khương Tiếu Y đang vừa đi trong khu rừng sơn cốc thí luyện vừa buồn bực không thôi.
Kể từ ngày hôm kia, cái ngày hắn thua tân đệ tử mặc áo giáp "Chồn Bạc" ngay cả khi đã sử dụng vũ khí thích hợp nhất là trường thương hắc hoa, hai ngày nay hắn đều tìm kiếm trong sơn cốc thí luyện, nhưng chẳng bao giờ gặp lại "Chồn Bạc" thần bí làm người ta đoán không ra đấy.
Mặc dù nói ngay cả khoa chú trọng chiến lực nhất ở học viện Thanh Loan là khoa Chỉ Qua cũng chỉ quy định mỗi tân đệ tử một tháng ít nhất phải vào sơn cốc thí luyện sáu lần, nhưng hầu như tất cả đệ tử ở học viện Thanh Loan đều biết dù bất cứ ai đi nữa, chỉ cần có thời gian là họ sẽ ngày ngày tiến vào sơn cốc thí luyện ngay. Bởi vì tất cả những đệ tử học viện Thanh Loan đã đi học ngày đầu tiên môn vũ kỹ đều hiểu rằng chỉ có chiến đấu trong một môi trường đối mặt với sinh tử thật sự, bọn họ mới có thể rèn luyện được tinh túy của môn vũ kỹ - kỹ thuật giết người chân chính.
Nhất là những đệ tử có thực lực kém hơn người khác, bọn họ lúc nào cũng muốn đi vào sơn cốc thí luyện để ma luyện mình, nếu không, kết quả bọn họ phải đối mặt chính là chênh lệch giữa mình và người khác ngày càng lớn hơn.
Thật ra, nguyên nhân Khương Tiếu Y tìm "Chồn Bạc" không phải chỉ vì muốn báo thù, có thể nói phần lớn trong đấy chính là sự tò mò và hiếu kỳ. Nhớ lại ngày hôm đó, lúc hắn đang ẩn núp trong một góc tối thì lại tình cờ nhìn thấy toàn bộ quá trình "Chồn Bạc" đánh bại "đầu sói" Mộ Sơn Tử, kể cả lúc Lâm Tịch lấy một quả huy chương ngũ giác từ trên người Mộ Sơn Tử đi. Chính kỹ thuật ẩn núp và âm thầm quan sát của "Chồn Bạc" làm cho Khương Tiếu Y cảm thấy người này không những thần bí mà còn rất cường đại, khiến hắn có khát vọng rất muốn một lần nữa giao đấu với Chồn Bạc, xem thử ngoại trừ tiễn kỹ ra, đối thủ thần bí này còn có thể khiến mình ngạc nhiên hơn nữa không.
Nhưng trớ trêu thay, đã tìm khắp hai ngày rồi hắn vẫn không thể tìm thấy.
Trong lúc phiền não vì không kiếm được đối thủ mong đợi, Khương Tiếu Y mặc một bộ áo giáp màu đen, tay cầm trường kiếm cùng màu bỗng nhiên đứng lại, ngay vị trí bên trái phía trước hắn có một người đang đi tới, người này vác một thanh chiến phủ ở trên vai, ở trên ngực có ký hiệu một con gấu xanh.
Nhấp nháy mắt vài cái, Khương Tiếu Y không một chút do dự, yên lặng đi tới nghênh đón.
Nhưng Khương Tiếu Y không biết rằng trong lúc hắn phải buồn phiền kiếm suốt hai ngày thì đối thủ hắn đang mong chờ - Lâm Tịch, lại đang ngồi ngay ngắn trong phòng thuốc của nữ phó giáo sư An Khả Y trẻ nhất trong lịch sử khoa Ngự Dược học viện Thanh Loan.
Trước mặt Lâm Tịch hiện giờ là một bếp lò màu hồng, bên cạnh có một cuốn sách nhỏ. Việc hắn cần làm bây giờ chính là dựa theo thời gian được ghi lại bên trong sách, chia những loại dược thảo ra thành nhiều phần rồi bỏ vào trong lò nấu, sau đó cẩn thận đổ vào những bình sứ, cuối cùng là dán những tờ giấy ghi tên lên.
Đã qua hai ngày từ ngày đầu tiên vào sơn cốc thí luyện, nhưng những vết thương trên người hắn vẫn chưa hết, vài nơi còn ứ máu sưng tím lên, nếu như dùng ngón tay ấn lên, chắc chắn sẽ bị đau. Tuy nhiên, Lâm Tịch lại thầm nghĩ cho dù bị thương nặng hơn thì hắn vẫn sẽ quyết tâm không lùi bước. Đúng vậy, dù là Khương Tiếu Y tay cầm trường thương hắc hoa hay là "mâu đánh thẳng" trong ngôi đền cấp huấn luyện thứ nhất, cả hai đều giúp Lâm Tịch càng lúc càng hiểu rõ hơn ý nghĩa những lời đại thúc trung niên kia đã nói: cho dù bọn họ có năng lực khác với mọi người, nhưng thế gian này thật sự có quá nhiều điều bí ẩn, có quá nhiều kẻ thù có thực lực mạnh mẽ, có quá nhiều nguy hiểm, không có người nào là vô địch ở đây.
Nếu như bây giờ đặt hắn vào trong loạn quân, sự thật hắn phải đối mặt chính là một lúc chiến đấu với mười mấy quân sĩ tay cầm trường mâu sắc bén, lúc ấy, cho dù hắn có dùng năng lực nghịch thiên trở lại mười phút trước thì cũng không thể làm gì được, vẫn sẽ bị giết chết. Chỉ có tu hành mới có thể giúp hắn có năng lực tự vệ trong một đế quốc thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực chất lại đầy rẫy nguy cơ này, và cũng chỉ có tu hành mới giúp hắn thực hiện được lý tưởng sống của mình: sống tốt hơn.
Hắn cũng muốn ngày ngày vào sơn cốc thí luyện tu hành, nhưng hai ngày nay thân thể hắn vẫn chưa phục hồi như cũ. Có lẽ vì muốn các đệ tử cảm nhận được thân thể lúc đau đớn sẽ hoạt động khó khăn như thế nào nên mặc dù bộ áo giáp màu đen có thể ngăn được thương tích trí mạng, nhưng không thể giúp các đệ tử không bị đau đớn. Cho nên, nếu như trong tình trạng hoạt động bất tiện như hiện nay hắn còn liều lĩnh tiến vào sơn cốc thì kết quả hắn nhận được chỉ có một: đầu tiên là tự nộp mạng cho người khác, bị đoạt hết huy chương ngũ giác trên người, sau đó bị trường mâu trong ngôi đền bằng đá đánh cho thảm hại hơn.
Thành ra trong hai ngày nay, Lâm Tịch chỉ chuyên tâm vào việc hoàn thành các môn học đã bị trễ một ngày so với những người khác vì đám cháy hôm đó, cụ thể là môn chữa bệnh chăm sóc và môn độc lý, tất nhiên là bao gồm cả đặc huấn Phong Hành Giả.
Đây là lần đầu tiên hắn tới phòng thuốc An Khả Y để hỗ trợ.
Tuy An Khả Y vẫn luôn trầm mê vào những cuốn sách cầm trên tay, nhưng nàng ta vẫn nói cho hắn biết rằng nghiên cứu của nàng thuộc về hạng cơ mật cấp năm của học viện, chỉ có những người từ giáo sư trở lên mới biết được, nên Lâm Tịch không hỏi nhiều cũng không biết gì về phương hướng nghiên cứu của vị nữ phó giáo sư này. Nhưng điều làm cho hắn rất đắc ý chính là mình rất xứng đáng với chức danh trợ thủ, bởi vì việc tính toán thời gian để nấu thuốc chính là sở trường của hắn.
Từ khi đến thế giới này và biết mình có năng lực nghịch thiên quay lại mười phút đồng hồ trước, hắn đã có vô số lần thực hiện việc tính toán thời gian để thử nghiệm năng lực trên, cho nên, có thể nói khả năng tính toán thời gian của hắn còn chính xác hơn cả đồng hồ cát. Việc này giúp hắn rất nhiều trong quá trình hỗ trợ An phó giáo sư, thậm chí hắn không cần nhìn đồng hồ cát vẫn có thể khống chế thời gian chưng cất dung dịch một cách chính xác.
- Ngươi làm tốt lắm.
Sau khi hoàn thành mười mấy lọ dung dịch, khảo nghiêm dược lực xong, An Khả Y với mái tóc hơi rối bời mở miệng tán thưởng lâm Tịch, tiếp đó đưa cho Lâm Tịch một tờ da dê nhỏ, trên đấy có hình dáng vài loại dược thảo cùng với chú giải:
- Trong sơn cốc thí luyện có vài loại dược thảo có tác dụng chữa thương và giảm đau, ta không thể tự ý cho ngươi tư nguyên của học viện, nhưng trong lúc thí luyện ngươi có thể tự hái lấy, trên đấy có ghi lại cách dùng.
- Cảm ơn An lão sư.
Lâm Tịch vui mừng nhận lấy tờ da dê nhỏ trong bàn tay trắng như tuyết như ngọc của An Khả Y, so với hai tư thế quái dị La Hầu Uyên dạy thì hắn thấy vật này còn có ích hơn rất nhiều. Trong hai ngày nay, vào lúc rảnh rỗi hắn thỉnh thoảng có luyện tập hai tư thế quái dị không được tự nhiên lắm của La Hầu Uyên, nhưng mỗi lần luyện xong là cổ tay, khuỷu tay và các đốt ngón tay lại đau ê ẩm, cũng không biết có hiệu quả nào.
Thật sự rất đau đầu đấy....vừa nghĩ tới trận pháp "mâu đánh thẳng" kia, Lâm Tịch lại rầu rĩ không thôi.
- An lão sư...
Sau khi hoàn thành những việc lặt vặt hôm nay, Lâm Tịch nhìn nữ phó giáo sư vẫn chăm chú đọc sách, hỏi:
- An lão sư...chắc người cũng biết "mâu đánh thẳng" trong sơn cốc thí luyện đúng không ạ? Không biết người có thể nói cho đệ tử biết ngoại trừ các việc như đoán được phương vị để tránh né, thân hình vĩnh viễn không ngừng lại, trường đao trong tay luôn luôn gạt bỏ những trường mâu đang đánh tới ở vị trí thuận tay nhất, không thể để trường mâu đâm trúng mình, tuyệt đối không được dùng trường đao đối cứng với trường mâu...không thể để động tác xuất đao làm ảnh hưởng tới động tác của mình...còn có việc gì phải chú ý nữa ạ? Người có thể nói cho đệ tử biết cách thông qua "mâu đánh thẳng" này nhanh hơn một chút được không?
- Mâu đánh thẳng à...
Vị nữ phó giáo sư có tính tình ôn hòa nãy không ngẩng đầu, nhưng đầu lông mày lại hơi cau lại như đang suy tư gì đó, sau đó nàng tiếp tục với một giọng nói bình tĩnh như đang trả bài:
- Những biện pháp ngươi nghĩ đã đầy đủ rồi...nếu như muốn nhanh hơn thì...bởi vì tu vi bị hạn chế nên tốc độ thân thể và phản ứng của ngươi tạm thời không tốt hơn được...nhưng nếu như lúc bước đi ngươi có thể vung đao nhanh hơn, vậy cũng có thể gạt đi nhiều trường mâu đang đánh tới, cũng có thể tới nhanh hơn...ta nghĩ cách này sẽ giúp ngươi thông qua nhanh hơn đấy.
Lâm Tịch ngẩn ra, nhất thời nhớ đến đám cháy hôm đấy, vị nữ phó giáo sư thoạt nhìn rất ôn hòa, giống như một người bình thường này nhưng trên tay lại có quấn một thanh nhuyễn đao màu xanh lam.
- Lão sư, người có thể dạy đệ tử làm thế nào để xuất đao nhanh hơn được không?
Hắn nhất thời hít sâu một hơi, lấy can đảm hỏi An Khả Y, gương mặt chân thành và tràn đầy mong đợi.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius