Tuy rằng Hoàng Tuyền lão tổ không có thời gian cởi bỏ bí mật cực lớn ở trong bảo vật thế nhưng hắn biết chắc chắn bí mật đó vô cùng kinh thiên động địa. Cho nên lúc đầu Diệp Không mở miệng đòi phân chia chỗ tốt, hắn mới thề chết không chấp nhận.
- Mở ra!
Hoàng Tuyền lão tổ khẽ quát một tiếng, toàn bộ bùn đất đều bay ra hai bên, dường như có một bàn tay vô hình đang cày đất.
- Phạm Cửu Xà cũng coi như có ơn tất báo, lấy di sản của ngươi còn biết đào hầm chôn vùi cho ngươi.
Diệp Không ở phía sau nói.
- Cuối cùng còn không phải bị ngươi giết cả nhà sao?
Khi đó Hoàng Tuyền lão tổ còn chưa tỉnh, những chuyện này đều do Diệp Không nói lại.
- Ừm, ngươi giết ta báo thù cho hắn, sau đó sẽ không còn ai tranh đoạt bảo vật với ngươi.
Diệp Không nói xong cũng không hề phòng bị lão tổ, ánh mắt chỉ chăm chú từng đám đất bay ra, chờ mong bảo bối bên trong là gì.
- Tốt nhất ngươi hãy cẩn thận một chút, một ngày nào đó lão tổ ta nổi giận sẽ giết ngươi.
Hoàng Tuyền lão tổ cũng không yên lòng, hắn so với Diệp Không còn khẩn trương hơn. Đôi mắt nhìn chằm chằm như lão sắc quỷ đang đợi nữ nhân xinh đẹp cởi quần áo.
Chẳng qua vận khí hôm nay của hai người không tốt, mở bùn đất ra không có nữ nhân xinh đẹp, cũng không phát hiện ra bảo vật, ngược lại chỉ thấy một bộ thây khô.
- Mẹ nó! Làm ta sợ hết hồn!
Diệp Không giơ hỏa cầu trên tay hơi chút run rẩy, thây khô cũng không đáng sợ, vẫn nằm trong dự liệu của hắn.
- Dù sao đều giao cho ngươi, lão tổ ngươi tạo nghiệp chướng, tự mình đi trả a, ta không động đao thương với thi thể của ngươi.
Diệp Không lui về phía sau một bước, lấy ra pháp khí thú cốt trong túi trữ vật.
Quả thật cái cương thi này vô cùng khủng bố và đáng ghét. Cả người nó đều khô quắt lại mặc thêm một bộ áo dài không hợp chút nào, khiến cho hắn buồn nôn nhất chính là trong cặp mắt của cương thi có hai ánh mắt bị tơ máu che kín, hốc mắt rất sâu cho nên ánh mắt càng thêm nổi bật.
Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ ngạc nhiên nói:
- Không phải là thi thể thôi sao, ngươi sợ hãi à? Cho tới bây giờ ta còn chưa thấy ngươi sợ chuyện gì như vậy, ngay cả lúc gặp tu sĩ Man tộc Luyện Khí kỳ tầng sáu ngươi cũng không sợ hãi nha.
- Đó là bởi vì ngươi chưa xem phim kinh dị! Nói cho ngươi cũng không hiểu.
Diệp Không đạp vào pháp khí thú cốt muốn rời khỏi.
Thế nhưng hắn lại bị Hoàng Tuyền lão tổ nắm lấy ống tay áo:
- Tiểu tử, ngươi đừng chạy a, chúng ta là bạn tốt đồng sinh cộng tử mà, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ lão tổ ta để chạy trốn?
Diệp Không vừa định nói, ngày đó ta gặp tu sĩ Man tộc Hạ Huy thì ngươi cũng thấy chết mà không cứu đó sao?
Lại nghe Hoàng Tuyền lão tổ tiếp tục nói:
- Ít nhất ngươi cũng phải đứng cạnh động viên hò hét, cố gắng cho lão tổ ta chứ.
Nếu như lão tổ ngươi đồng ý ra tay, ta sẽ không trốn.
- Tốt, ta sẽ là đội trưởng đội cổ động.
Diệp Không thả pháp khí thú cốt từ trong túi trữ vật ra. Sau đó đứng trên bậc thang chuẩn bị tọa sơn quan hổ đấu.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Hoàng Tuyền lão tổ tự nhiên không để ý tới hắn, tự nhủ:
- Thật kỳ quái a, ta thấy cương thi tu luyện mười vạn năm sẽ không dễ đối phó như vậy chứ?
Diệp Không nghe hắn nói vậy liền phản bác:
- Không tới mười vạn năm a, nếu như nó tu luyện mười vạn năm thì khi Phạm Cửu Xà gặp đã bị nó giết chết. Làm sao có thể lấy được túi trữ vật, còn bắt đầu an táng nó vào đất nữa chứ?
- Đúng rồi! Tên họ Phạm kia tới đây mười tám năm trước, lúc đó nó còn chưa thành cương thi, không thể nào nhanh như vậy a, chẳng lẽ…
Hoàng Tuyền lão tổ đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vã nói:
- Nhanh, bổ đầu nó ra!
- Được!
Pháp khí tiểu kiếm bay tới giống như linh xà, đâm thủng đầu của cương thi đang gào thét.
Lại khiến cho Diệp Không kinh ngạc chính là sau khi Hoàng Tuyền lão tổ nhổ nước bọt xong, lỗ thủng trên đầu cương thi có động tĩnh rất nhỏ!
- Tiểu Cường?
Diệp Không nhìn loài bò sát màu đen chui ra từ đầu cương thi, nhấc chân định giẫm xuống. Thật con mẹ nó buồn nôn, trong đầu người chết có gián chui ra.
- Con gián thì có gì là tốt? Óc ngươi bị heo ăn rồi thì có.
Diệp Không hừ nhẹ một tiếng cũng nhìn lại con gián. Hiển nhiên con gián này cũng con gián khác có chỗ bất đồng.
Vỏ của con gián này vừa cứng vừa đen lại vừa sáng, dưới sự chiếu rọi của tiểu hỏa cầu phản xạ ra ánh kim loại sáng bóng cho thấy chất dinh dưỡng đầy đủ ở trong, xem ra trong đầu người chết vẫn có chút chất béo.
Một bất đồng rõ rệt khác chính là trên trán con gián mọc lên một cái sừng hình chữ T, cảm giác rất có khí thế, nói không chừng đây là con gián vương.
Con gián đi về phía sau, nó cũng không vội vã chạy trốn mà đứng lại vỗ cánh, phảng phất như đang thị uy với hai người ở trước mặt.
- Con mẹ nó, chưa từng thấy con gián nào hung hăng càn quấy như vậy.
Diệp Không rất không thoải mái, hắn hận nhất là có người hung hăng càn quấy hơn hắn, côn trùng cũng không được!
- Ngươi mới là con gián! Không có kiến thức!
Hoàng Tuyền lão tổ nói khiến khuôn mặt hắn tái nhợt:
- Hiện giờ nghe lão tổ ta dạy ngươi này, nghe cho rõ ràng, đây là linh trùng, Khống Thi Trùng, ngươi nhìn cái sừng dẹp ở trên trán nó kia, đó chính là khí quan dùng để khống chế thi thể. Những tên tà tu ưa thích thi thể đều rất trọng dụng cái sừng đó.
- Khống Thi Trùng?
Diệp Không cũng không phải kẻ ngu dốt, nghe danh tự liền hiểu rõ ý tứ, giật mình tỉnh ngộ:
- A, vậy thi thể của ngươi cũng không phải cương thì mà do bị con sâu nhỏ này khống chế sao?
- Đúng! Nếu không làm sao cương thi mười vạn năm dễ đối phó như vậy?
- Thì ra là thế.
Diệp Không gật đầu nói tiếp:
- Nếu như lấy con Khống Thi Trùng này về sử dụng, có phải ta có thể thông qua con trùng này để khống chế thi thể không?
Côn trùng không sợ lão hổ nhưng lại sợ loài phi cầm, đó là thiên tính của nó. Khống Thi Trùng kia thấy chim lửa bay tới không khỏi sợ tới mức té cứt té đái, đôi cánh đen vội thu lại cụp đuôi chạy trốn.
- Nhanh, đuổi theo!
Hoàng Tuyền lão tổ phất tay chôn vùi con chim lửa, sau đó cùng Diệp Không đi theo Khống Thi Trùng, xem nó chạy đi đâu.
Chỉ thấy Khống Thi Trùng bò xuyên qua mặt đất lên trên một vách tường rất ẩm thấp, sau đó móng vuốt nhỏ của nó nhanh chóng bới ra một cái lỗ thủng rồi chui vào.
- Đào!
Cho tới bây giờ Hoàng Tuyền lão tổ đều không nói nhiều.
Diệp Không cầm pháp khí tiểu kiếm không dám dùng quá sức, chỉ vẹt ra một ít đất bên ngoài liền thấy một lỗ thủng lớn ở trong đó.
Đi dọc theo động quật đào vào trong, rất nhanh nhìn thấy Khống Thi Trùng một lần nữa.
- Không a, những đồ chơi buồn nôn đó ta tuyệt đối không đụng đến, cả ngày chơi đùa cùng thi thể, tâm lý đều không bình thường a…. chẳng qua ta có thể đem thứ này đi bán. Nhất định những tên luyện Âm Thi kia có rất nhiều tiền.
- Ta thấy ngươi nghèo tới mức điên rồi, cũng may không có người ngoài ở đây, nếu không lão tổ ta không còn chỗ nào mà chui xuống. Thứ đồ vật trên dưới một trăm linh thạch cũng đem làm bảo bối.
Diệp Không càng vui mừng quá đỗi, cầm hộp đào mộc trên tay cẩn thận từng tí một. Lão tổ ngươi chém gió cũng không sợ đứt lưỡi sao, trên dưới một trăm khối linh thạch cũng không thèm quan tâm? Cái này đối với thiếu gia ta mà nói chính là một con số thiên văn a.
Kỳ thật Hoàng Tuyền lão tổ cũng nói giỡn với hắn, nếu như cái đồ chơi kia không đáng tiền thì hắn đã đạp nát từ lúc nào rồi.
Hoàng Tuyền lão tổ cười ha ha nói:
- Vậy ngươi đừng hy vọng, tuổi thọ của mẫu trùng rât ngắn, sinh ra một ổ liền chết đi. Ha ha, ha ha.
- Lão tổ, ngươi… vừa rồi không phải động sát tâm chứ?
Diệp Không đi tới bên cạnh hắn hỏi.
Hoàng Tuyền lão tổ không phủ nhận:
- Đúng vậy, lão tổ ta năm đó cửu tử nhất sinh mới đoạt được bảo vật, sao có thể để cho người khác biết được. Loại bảo vật đẳng cấp này đáng giá bán đứng tất cả mọi người, cũng đáng cho tất cả mọi người bán đứng ta! Cho nên ta không giết người thì người cũng sẽ giết ta!
- Vậy vì cái gì mà ngươi không động thủ?
Diệp Không lại hỏi.
- Bởi vì…
Đột nhiên Hoàng Tuyền lão tổ cười cười:
- Bởi vì ngươi quá ngu, công lực lai thấp, trăm thứ đều vô dụng, cũng may là còn làm được nô tài miễn phí cho lão tổ ta. Cho nên lão tổ ta mới tạm thời giữ ngươi lại giải sầu, chẳng qua óc heo của ngươi vẫn nên bảo trì như vậy. Nếu như ngươi trở nên thông mình, nói không chừng lão tổ ta sẽ không còn hảo tâm nữa.
Diệp Không biết rõ Hoàng Tuyền lão tổ hoàn toàn đang nói đùa, hắn cũng mở miệng cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thản nhiên nói:
- Ở quê nhà của ta, bằng hữu của ta không ít, rất nhiều người là huynh đệ chơi từ nhỏ tới lớn… thế nhưng ở chỗ này, ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu chính thức. Ta thông minh hơn rất nhiều người thế nhưng ta không muốn phòng bị đối với bằng hữu duy nhất của mình… Nếu như vậy, sinh hoạt không phải sẽ quá cô đơn sao?
Hoàng Tuyền lão tổ thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh trăng nói:
- Cũng không biết là có phải ở cùng kẻ dốt lâu, người thông minh cũng biến thành ngu xuẩn không. Đầu óc của lão tổ ta lại không tốt rồi, ai, thật là bi kịch, bi kịch.
Hoàng Tuyền lão tổ thở dài xong liền khoát tay, đưa hạt châu cho Diệp Không:
- Bảo quản cho lão tổ ta thật tốt.
Diệp Không không nhận:
- Gì vậy, cái này đáng giá để ta bán đứng bất kỳ kẻ nào. Cũng sẽ khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng bán đứng ta, thứ này ta không muốn.
Hoàng Tuyền lão tổ lại mắng:
- Mẹ nó. Lão tổ đã không quản, ngươi còn để ta phải chửi sao? Ở trong hạt châu này cũng có một phần của ngươi, ngươi không giữ thì ai giữ?
Hoàng Tuyền lão tổ nói xong liền ném hạt châu cho Diệp Không, nói tiếp:
- Lấy túi trữ vật của tu sĩ Man tộc kia ra đây, ta đổi giúp ngươi thành túi linh thú.
Nửa đêm tại Nam Đô thành vô cùng tịch mịch nhưng lại vô cùng mát mẻ, đại khái bởi vì tình thế biên quan rất gay cấn, trong cả tòa thành còn rất mới này tràn ngập khí tức khẩn trương. Gió xuân trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt quá từng phiến đá trên đường, cách một hồi lại có tiếng chân của lính tuần bước nặng nề khiến người dân không khỏi rung động trong lòng.
Khác biệt với nội thành, cửa Nam của Nam Đô thành lại có tiếng người huyên náo, vô số bó đuốc được thắp sáng lên, âm thanh thét to cùng tiếng chó sủa vang lên bên tai không dứt. Vô số tên lính một tay cầm mâu một tay giơ cao đuốc hình thành một con đường ở bên ngoài Nam Đô thành giống như một con rắn dài.
- Xem ra khai chiến cùng Man tộc đã sắp diễn ra rồi, nếu không cũng sẽ không vận chuyển quân nhu cùng lương thảo suốt đêm như vậy.
Diệp Không phi hành ở giữa không trung thừa dịp cảnh đêm che dấu mà cúi đầu nhìn xuống dưới.
- Ta cũng là đệ tử Diệp gia, tại sao lại không quan tâm chứ?
Diệp Không không đồng ý nói.
- Đó là chiến tranh của phàm nhân, nếu như ngươi muốn tham gia thì phải lấy thân phận phàm nhân tham gia, chẳng qua ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn không nên tham gia thì hơn.
Hoàng Tuyền lão tổ nói cũng có đạo lý, các quốc gia kể cả Man tộc đều có tu tiên giả, chẳng qua tất cả mọi người đều ăn ý mặc kệ chiến tranh của phàm nhân.
Tất cả mọi người đều vội vàng tu luyện là một chuyện, một nguyên nhân khác là mọi người không muốn mở rộng chiến tranh ra. Ngươi có tu tiên giả, ta cũng có, như vậy sẽ khiến chiến tranh của phàm nhân mở rộng thành chiến tranh của tu tiên giả.
Phải biết rằng những đại tu sĩ kia đều có năng lực cường đại hủy thiên diệt địa, nếu quả thật đánh thì quy mô tổn thất sẽ thảm trọng, ai cũng không muốn chứng kiến chuyện này.
Cho nên dù chiến tranh của phàm nhân có kịch liệt tới mức nào, tu tiên giả cũng không tham gia.
Chẳng qua chiến tranh là chuyện có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Trên thực tế có không ít bóng dáng của tu tiên giả trong chiến tranh, thế nhưng những tu tiên giả này đều thuộc về những môn phái nhỏ, hoặc là một ít đệ tử vụng trộm làm trò mờ ám lau lưng, tất cả đều không thể ra mặt.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nghe qua Lý lão tứ nói, Diệp Không biết rõ tình thế trước mắt vẫn chưa quá khẩn trương, không phải sắp khai chiến mà đánh qua hai trận nhỏ.
Cả hai trận chiến đánh xong đều có được có mất, loại chiến đấu thăm dò này không lớn thế nhưng chiến đấu cũng rất thảm thiết. Song phương đều có một gã Thiên phu trưởng bỏ mình.
Nghe Lý lão tứ nói quân sĩ Man tộc vô cùng cường hãn, hung hăng không sợ chết, toàn liều mạng xông lên. Ngược lại quân Diệp gia không chiến đấu mười năm có chút mềm nhũn.
Diệp Không cảm thấy có khả năng này, chẳng qua hắn cảm thấy nguyên nhân lớn hơn chính là uy thế của Diệp Uy quá thấp. Tuy rằng quân Diệp gia không đi chiến tranh nhưng những quân sĩ Diệp gia được huấn luyện tại biên quan cũng không hề lười biếng, làm sao có thể mềm nhũn như vậy được? Lại nói vì sao Dực Hổ doanh của Diệp gia không xuất chiến?
Sự tình rất đơn giản, nếu như quân Diệp gia thoáng cái diệt sạch Man tộc thì nguy cơ của Diệp gia vẫn không thể giải trừ, Diệp Hạo Nhiên vĩnh viễn không trở về được. Chỉ có đánh cho tràn đầy nguy cơ, lung lay khiến cho Diệp Hạo Nhiên bắt buộc xuất mã thì hắn mới có cơ hội rời khỏi An Đô.