Chính vào lúc này Hoàng Tuyền lão tổ lại phiền muộn:
- Như vậy ta căn bản không có cách dùng sao? Ta không đam mê âm nhạc, cho dù nghe ta cũng không hiểu gì a.
Diệp Không lắc đầu:
- Khả năng thứ sáu ta cũng chưa nghĩ ra.
Hoàng Tuyền lão tổ cúi đầu suy tư một chút, hồi lâu mới thở dài nói:
- Ngày may đi tìm đàn tỳ bà về thử xem sao a.
- Tiểu Cầm, ngươi thật là xinh đẹp nha, nếu ta là nam nhân, nhất định sẽ lấy ngươi, ha ha ha.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai nha đầu đang cười đùa trong phòng, còn chưa biết Diệp Không đã trở lại.
- Đáng tiếc ngươi không phải là nam nhân, ha ha.
Tiểu Cầm vừa rời khỏi giường liền cầm một tấm gương giơ lên chải đầu.
- Vậy tiểu nha đầu ngươi biết rõ nam nhân là cái dạng gì sao?
Tiểu Hồng thoáng cười xấu xa một phát, tiến lại bên Lô Cầm nhỏ giọng hỏi.
Lô Cầm đỏ bừng mặt, giả bộ như không hiểu nói:
- Nam nhân không phải như Diệp Không ca ca sao?
Tiểu Hồng cười khanh khách, lại nói:
- Đả cẩu bổng của Diệp Không ca ca mà ngươi cũng đã xem qua rồi a, ha ha, xem lúc nào vậy, đến ta cũng không biết?
Lô Cầm đã mắc cỡ muốn chết, trước đây nàng còn nói cho Tiểu Hồng biết Diệp Không ca ca có đả cẩu bổng rất lợi hại, về sau mới biết được thì ra là thứ đồ vật mắc cỡ chết người đó! Lô Cầm dùng sức đánh vào cánh tay Tiểu Hồng một phát, giận dữ nói:
- Ngươi biến đi, ta chưa nhìn qua cái đồ vật kia, cho ta nhìn ta cũng không thèm!
Lô Cầm đánh vào vừa vặn trúng bộ phận mềm mại nhất của Tiểu Hồng, Tiểu Hồng ôi lên một tiếng vuốt ngực, vừa cười vừa nói:
- Tiểu nha đầu ngươi, thì ra ta đã đánh giá thấp ngươi rồi, thì ra ngươi so với Diệp Không ca ca còn bạo gan hơn, giữa ban ngày dám chiếm tiện nghi của người khác.
- Tiểu Hồng, lớn thêm rồi.
Diệp Không yêu thích không buông tay.
- Vân vê vài cái thôi nha, bây giờ là ban ngày ban mặt, thiếu gia đừng để tiểu tỳ không còn mặt mũi đi gặp Tiểu Cầm.
Tiểu Hồng thấp giọng nói, thế nhưng trong lòng nàng có chút không chịu được.
Quan niệm của đại lục Thương Nam vẫn rất bảo thủ, ban ngày thì phải làm việc chính, nhất là buổi sáng, ánh nắng ban trưa vô cùng trân quý, sao có thể dùng để làm loại sự tình nhàm nhán như thế này?
- Lời ấy sai rồi.
Diệp Không nghiêm mặt lại, nói:
- Căn cứ vào nghiên cứu của khoa học, nam nhân và nữ nhân làm việc đó tốt nhất là vào buổi sáng sớm. Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, sức lực dồi dào, thể lực cũng được hồi phục tràn đầy, nàng nói xem, ban ngày làm việc mệt nhọc, buổi tối còn phải làm việc kịch liệt như vậy, ai còn có lực chứ? Cho nên ngủ một giấc xong, nam nhân mới có khí lực để làm ô sin cho nữ nhân nha!
- Chỉ có thiếu gia là lắm chuyện, ai muốn loại người như thiếu gia làm ô sin, không làm chính sự.
Tiểu Hồng sẵng giọng.
- Hắc hắc, đâm chồi kết trái, sinh nôi nảy nở chính là việc chính.
Diệp Không đã có chút không nhịn được, bàn tay nắm lấy eo của Tiểu Hồng, chỉ chực ôm giai nhân lên giường vui vẻ.
- Không được, buổi tối a…
Tiểu Hồng khẩn cầu, dùng sức tránh Diệp Không ra. Kỳ thật nàng lo lắng nhất chính là Tiểu Cầm không vui.
Mỗi ngày đều ở chung từ sáng tới tối, sao Tiểu Hồng còn không biết suy nghĩ trong đầu Tiểu Cầm là gì. Vốn Lô Cầm đã phiền muộn Diệp Không ca ca nóng lạnh thất thường với nàng. Nếu như hiện giờ mình lại trở mặt cùng Diệp Không ca ca thân mật, nhất định trong lòng Lô Cầm sẽ cảm thấy khó chịu a.
Trong lúc hai người đang co kéo qua lại, Lô Cầm đã mặc đầy đủ quần áo tiến vào.
Cũng không phải Lô Cầm muốn phá chuyện tốt của bọn họ mà thực ra đại lục Thương Nam tương đối bảo thủ. Ai có thể ngờ bọn họ có thể làm việc như vậy giữa ban ngày.
Hơn nữa vừa rồi hai người vội vàng hôn nhau, ngay cả chốt cửa cũng không cài. Chỉ cần đẩy nhẹ là thấy được cảnh vật bên trong, cho nên Lô Cầm căn bản không cần gõ cửa liền tiến vào.
- A!
Lô Cầm tiến vào trong lập tức bị tràng diện hương diễm khiến kinh ngạc ngây người.
Chỉ thấy Tiểu Hồng tỷ đang bị Diệp Không ca ca thôi đẩy ở trên bàn tròn. Hai chân Tiểu Hồng đạp loạn, còn Diệp Không lại vô tình đưa tay thò vào váy của Tiểu Hồng, tuy rằng tay ở trong quần thế nhưng có thể trông thấy cảnh tượng gió nổi mây phun bên trong.
Nhìn ở phía trên càng khiến cho tâm nàng nhảy loạn, quần áo của Tiểu Hồng bị cởi bỏ, Diệp Không ca ca đang ngậm viên ngọc châu kia khiến Tiểu Hồng phun ra thanh âm ậm ừ, ư a không ngớt.
Tuy rằng Lô Cầm đã biết không ít chuyện thế nhưng vẫn là nha đầu chưa trải qua chuyện đó. Đối với những phương diện này còn vô cùng đơn thuần, đại lục Thương Nam chưa có loại phim về thể loại này cho nên Lô Cầm chưa từng nhìn thấy tràng cảnh trước mặt bao giờ.
Nàng lập tức đỏ bừng khuôn mặt, không khỏi ngẩn người rồi quay đầu trốn ra ngoài.
Đôi uyên ương trong phòng cũng bị nàng làm cho giật mình, mau chóng dừng động tác lại, Tiểu Hồng càng mắc cỡ chỉ muốn chui xuống đất.
Nhìn thấy Lô Cầm rời đi, đột nhiên Tiểu Hồng nảy ra một ý, nàng tiến tới giữ chặt Lô Cầm lại:
- Tiểu Cầm chớ đi, đều là Diệp Không ca ca của ngươi làm chuyện xấu.
- Kỳ thật ta là thị nữ của thiếu gia, hầu hạ hắn cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng hắn quá xấu, giữa ban ngày ban mặt mà muốn…
Tiểu Hồng lừ mắt sang Diệp Không.
Lô Cầm nghe Tiểu Hồng giải thích không khỏi vội vàng nói:
- Tiểu Hồng tỷ, ta không cố ý quấy rầy các ngươi… do ta quấy rầy.
Lô Cầm nói xong liền cúi đầu xuống, trong lòng có chút mất mát. Diệp Không ca ca lâu ngày mới trở về liền đi thân mật với Tiểu Hồng. Ngay cả thời gian chào hỏi với mình cũng không có, có phải không thích mình hay không.
Chẳng qua tai nàng lại nghe được lời nói của Tiểu Hồng:
- Vừa rồi thiếu gia nói, kỳ thật hắn nhìn thấy quần áo của ngươi không chỉnh tề cho nên mới động tâm tư. Có điều ngượng ngùng đối với ngươi nên mới vội vã kéo ta về phòng.
Lô Cầm nghe vậy càng thêm xấu hổ, tuy rằng thẹn thùng nhưng nghe được Diệp Không ưa thích nàng, nội tâm cũng không còn quá đau buồn nữa.
Lời nói của Tiểu Hồng, Diệp Không cũng nghe rõ ràng. Hắn vừa định bảo Tiểu Hồng nói hưu nói vượn thế nhưng thấy Lô Cầm không chút tức giận, chỉ xấu hổ cúi đầu, Diệp Không liền hiểu ra. Tiểu Hồng chính là đang vẽ đường cho chính mình, mà bề ngoài của Lô Cầm cũng không có bộ dáng phản đối.
Có nên ra tay hay không? Đây mới là vấn đề.
- Ta đi ra ngoài một chút!
Tiểu Hồng lách qua người Diệp Không rồi ghé qua tai Lô Cầm nói:
- Chủ động lên.
Sau đó lướt nhẹ ra ngoài, trước khi đi còn cài then cửa thật chặt.
Nha đầu Tiểu Hồng kia làm cái gì vậy? Lão tử còn chưa muốn xuống tay với Lô Cầm, ngươi không phải ép ta dùng chiêu bá vương ngạnh thương cung chứ? Cuối cùng ta nên tiến lên hay không tiến đây? Thật là phiền toái.
Diệp Không ảo não không biết nói gì lại khiến cho Lô Cầm tưởng hắn đang tức giận vì mình đã làm hỏng chuyện tốt của hắn.
- Diệp Không ca ca, ta quấy rầy các ngươi rồi.
Lô Cầm cúi đầu nói.
- Không có à có, do nha đầu kia nói hươu nói vượn thôi…
Diệp Không lại cảm giác lời nói của mình không đúng liền sửa lại:
- Kỳ thật ta vẫn rất ưa thích Tiểu Cầm, chẳng qua ta không động tâm tư như vậy với nàng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Khiến cho Diệp Không không nghĩ tới là đột nhiên Lô Cầm phun ra một câu:
- Tiểu Hồng tỷ nói… nam nhân động tâm tư như vậy mới thực sự ưa thích.
Diệp Không té xỉu, Tiểu Hồng đã quán thâu tư tưởng gì vào đầu Lô Cầm đây. Ta đi trên đường thấy muội muội nào đó xinh đẹp, ta không làm gì chỉ nhìn rồi suy nghĩ đen tối mới là thực ưa thích sao?
- Không phải, nàng nói không đúng.
Diệp Không đi tới bên cạnh Lô Cầm, đột nhiên phát hiện ra nha đầu này đã lớn rồi, những thứ lồi lõm của nữ nhân nàng đều đã có hết. Đã không còn là muội muội thiếu dinh dưỡng đi giặt quần áo bên giếng nữa.
- Tâm tư của nam nhân thường xuyên hoạt động, thế nhưng cũng không chứng minh có thật sự ưa thích hay không. Hơn nữa cho dù ưa thích thì cũng không phải lên giường để chứng minh. Nam nhân chân chính lúc cởi quần áo nữ hài tử ra sẽ nghĩ tới trách nhiệm…
Lô Cầm cảm giác Diệp Không tới gần, nàng có chút khẩn trương thầm nghĩ, hắn muốn ôm ta sao? Hắn muốn đối với ta như đối với Tiểu Hồng vừa rồi sao? Nếu ta cảm thấy khó xử, cự tuyệt có được không? Còn nữa, nếu như hắn muốn làm chuyện đó với ta ngày hôm nay thì làm thế nào bây giờ?
Lô Cầm tâm ý hoảng loạn, căn bản không nghe thấy thanh âm của Diệp Không đang nói cái gì, đợi đến lúc Diệp Không nói xong mới ngẩng đầu, sững sờ nói:
- A! Ca ca vừa nói cái gì?
- Xem ra nữ nhân yêu thương liền biến thành ngu ngốc, những lời này thật không sai nha.
Diệp Không cười cười, duỗi hai tay ra đỡ lấy eo của Lô Cầm nói:
- Không phải Diệp Không ca ca không thích ngươi, mà là bây giờ ngươi còn nhỏ.
Thoáng hôn một phát, Diệp Không hỏi tiếp;
- Gần đây vẽ phù thế nào rồi?
- Ta đã luyện Ẩn Thân phù cùng Định Thần phù mười lần thành công một lần.
Nói đến chế phù, Lô Cầm liền vui vẻ, phải biết rằng đối với nàng mà nói, cơ hội một phần mười thành công đã vô cùng khó khăn, không vẽ trăm nghìn trương phù căn bản sẽ không đạt được hiệu quả như vậy.
- A, không tệ, tiến xa rất nhanh a.
Diệp Không xoa xoa mũi khích lệ nàng.
- Trước đó vài ngày ta đã vẽ An Thai phù cho con dâu của Lưu lão gia rồi, cũng rất có tác dụng nha.
Lô Cầm vui vẻ cười.
- Oa, vậy chính là thần y rồi, về sau Diệp Không ca ca không có cơm ăn phải dựa vào thần y muội muội nuôi đó.
Diệp Không khoa trương nói.
- Đây còn không phải do Diệp Không ca ca dạy tốt sao.
Lô Cầm bị Diệp Không khoa trương có chút ngượng ngùng, vừa vặn để cho Diệp Không thấy phần gáy trắng nõn động lòng người của nàng.
Thật trắng nha! Hắn đưa mũi tới sát gáy nàng, hít lấy hương khí của tiểu nha đầu. Tâm tư nam nhân hoạt động rất nhanh, chẳng qua Diệp Không vừa có chút tâm tư liền nghe thấy Lô Cầm kêu nhẹ một tiếng.
Diệp Không sững sờ, Lô gia huynh đệ có ý gì đây:
- Có đại sự sao? Chuyện gì mà gấp như vậy?
Lô Cầm nói:
- Ca ca của muội nói địa phương ngươi dặn dò bọn họ tìm đã thấy.
Diệp Không chiếu cố huynh đệ Lô gia tìm địa phương kia, đó chính là phường thị trao đổi vật phẩm của Tu tiên giả.
Lẽ ra loại phường thị của tiên nhân này Diệp Không không biết thì sao huynh đệ Lô gia là người phàm tục có thể biết được?
Nghĩ vậy là sai rồi, đừng nên xem thường năng lực của đám du côn lưu manh, nhất là mạng lưới tin tức của bọn chúng, những tên du côn này cả ngày đều ở mặt phố, liên hệ cùng đủ các loại long xà hỗn tạp. Người nào không biết gì, muốn nghe ngóng tin tức thì tìm bọn chúng là tốt nhất.
Chẳng qua phường thị tiên gia không có nhiều phàm nhân biết rõ lắm. Hơn nữa huynh đệ Lô gia cũng không dám nghe ngóng lộ liễu cho nên cũng không có gì tiến triển.
Chẳng qua trăng ở trên đầu, Diệp gia cùng Man tộc khai chiến với nhau, việc này khiến phường thị tiên gia bị lộ ra, thử nghĩ mà xem, chiến tranh cùng phường thị có liên quan gì tới nhau a, làm sao chiến tranh lại khiến phường thị tiên gia lộ ra được?
Rất đơn giản, bởi vì chiến tranh cho nên những dân chúng chạy nạn đều đi vào Nam Đô thành , đồng thời cũng mang theo tin tức về chỗ ở của bọn họ. Cho nên vị trí của phường thị tiên gia có thể tiên đoán đại khái.
Diệp Không rất muốn nhanh chóng đi phường thị, những chuyện khác không trọng yếu, trọng yếu là mua bùa, hắn đã nhớ kỹ không ít kiểu dáng của linh phù nên muốn luyện bút thêm.
Chẳng qua Diệp Không nghe được Lô Cầm chuyển cáo, không thể ra ngoài được bởi vì Cửu phu nhân tới.
Nghe nói ôn thần trở về, đám thái thái đều nể tình tới thăm, ngụ ý đều giống nhau: ngươi không ở nhà, chúng ta đối xử với mẹ ngươi không tệ, ngươi muốn bắt nạt ai ngàn vạn lần đừng bắt nạt chúng ta, chúng ta sợ ngươi rồi.
Cửu phu nhân vừa đi, tam thái thái mang theo Long Hổ Phượng lại, kỳ quái nhất là tất cả phu nhân tới xong, những nha đầu trong phòng đều tới tham gia náo nhiệt.
Thì ra các nàng nghe nói ôn thần thiếu gia cũng không phải không thích nữ nhân. Hắn chẳng những thu Tiểu Hồng mà Tiểu Quyên trong phòng Cửu phu nhân cũng thu, lấy lại giấy bán thân cho Tiểu Quyên rời khỏi phủ đi đâu đó. Tuy rằng tính tình của ôn thần có chút xấu nhưng khả năng chuộc thân mua phòng ốc cho bọn họ vẫn vô cùng hấp dẫn.
Tất cả nha đầu trong phòng đều soi gương, tuy rằng bộ dáng không bằng Tiểu Hồng nhưng so với Tiểu Quyên vẫn hơn nhiều. Tiểu Quyên kia có bộ dáng mũi nhỏ mắt nhỏ vô cùng keo kiệt mà Bát thiếu gia cũng có thể vừa ý, bản nha hoàn nói thế nào cũng là mắt hai mí đấy.
Diệp Không không nghĩ tới mình giúp Liễu Trường Thanh mà lại có cái di chứng này, hắn sợ Lô Cầm cùng Tiểu Hồng suy nghĩ cho nên mới giải thích cùng các nàng. Các nha hoàn kia không có chút suy nghĩ nào a, làm sao có thể yêu đương được.
Diệp Không không muốn nhưng Trần Cửu Nương ngược lại rất vui vẻ, nàng cảm thấy nhi tử của mình rất có tiền đồ. Càng nhiều lão bà thì càng khiến cho hắn càng ít ra ngoài hơn.
Vì vậy Diệp Không cũng không có ra ngoài mà đành phải ở lại ứng phó với những nha hoàn kia. Chẳng qua hắn lại cho người đưa tin tức với huynh đệ Lô gia, buổi chiều tới Tàng Xuân Lâu xem, đến lúc đó Tỳ Bà cũng có, tin tức phường thị cũng có.
Đây là chủ ý của Trần Cửu Nương, nàng biết rõ Diệp Không không thích ứng phó với nhưng nha hoàn kia cho nên bảo Diệp Không trốn ra ngoài xem, sau đó tuyển chọn trong bóng tối.
- Thiếu gia, Lý Diễm Hồng trong phòng Ngũ thái thái không tệ, đầu lại cao, cổ cũng dài.
Diệp Không hít một ngụm khí lạnh:
- Tỷ tỷ, thì ra ngươi chỉ nhìn cổ không nhìn mặt a!
- Nương nói, phải tìm người như vậy mới sinh nhi tử tốt.
Tiểu Hồng thấp giọng nói.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Ở đây.
Lô Nghĩa tranh thủ thời gian thò tay chỉ vào vị trí của thôn trên bản đồ cho Diệp Không xem.
Cái Kháo Sơn thôn này nằm tại chỗ tiếp giáp giữa An quốc và Man tộc. Chẳng qua vô cùng vắng vẻ, cái gọi là kháo sơn chẳng qua là dựa vào núi, chân núi Thập Vạn Đại Sơn.
- Địa phương vắng vẻ như vậy sao?
Diệp Không cau mày.
- Chính là chỗ đó.
Lô Tuấn xác định:
- Căn cứ vào tin tức chúng ta nghe được từ thôn dân chạy nạn. Cách một đoạn thời gian ngắn, thôn dân ở đây sẽ thấy thần tiên bay qua, đôi khi còn thấy thần tiên đánh nhau. Ở trong thôn bọn họ còn có người nhặt được linh thạch trong rừng cây.
- A, như vậy thì có chút giống.
Diệp Không gật đầu, chẳng qua cái này vẫn chưa xác định được là phường thị, nói không chừng là sơn môn của môn phái tu tiên nào đó thì sao. Nếu như chính mình liều lĩnh chạy tới, đó không phải muốn chết sao?
Lô Nghĩa đại khái đoán được suy nghĩ của Diệp Không còn nói thêm:
- Bát thiếu gia, hẳn là phường thị. Bởi vì những ngày thần tiên xuất hiện đều có quy luật. Hơn nữa mấy năm gần đây mới xuất hiện tình huống này, nếu như là sơn môn của thần tiên nhất định là cơ nghiệm trên mười năm, trăm năm.
Diệp Không gật đầu, Lô Nghĩa nói cũng đúng, sơn môn của thần tiên không có khả năng thay đổi thường xuyên, khả năng lớn nhất là phường thị.
- Lão tổ, theo ngươi thì sao?
Diệp Không lại dùng thần thức hỏi tới Hoàng Tuyền lão tổ.
- Ai nha, không phải là phường thị thì thôi. Ngươi cố gắng đề cao cảnh giới, chỉ cần tùy ý điều khiển pháp khí bay trên trời. Lão tổ ta cam đoan mỗi ngày ngươi đều có thể tìm được một phường thị.
Hoàng Tuyền lão tổ không tán thành Diệp Không đi ra ngoài mò mẫm vào lúc này.
- Nếu di chuyển loạn như vậy không phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Nói không chừng không có nhiều phường thị như vậy.
Diệp Không không tin nói.
Diệp Không suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý, chẳng qua hắn lại nghĩ cho dù phường thị có rất nhiều cũng không thể dễ tìm như vậy chứ?
- Dễ tìm, đương nhiên dễ tìm rồi, phường thị của tu tiên giả đối với phàm nhân đương nhiên thần bí, bởi vì bên ngoài phường thị đều có ảo trận không nhỏ.
- Thế nhưng đối với tu tiên giả lại bất đồng. Phường thị là nơi hấp dẫn tu tiên giả tới giao dịch, nói như vậy, bọn họ còn ước gì tu tiên giả đến càng nhiều càng tốt. Làm sao lại bố trí ảo trận cao cấp chứ?
- Cho nên ảo trận xung quanh phường thị chỉ chuyên dùng để mê hoặc phàm nhân mà lại để cho tu tiên giả dễ dàng khám phá. Bay lên trên không xem xét, những ảo trận này cũng không có tính công kích, đó nhất định không phải đại trận hộ núi của môn phái tu tiên, cũng chỉ còn khả năng duy nhất là phường thị.
Nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói vậy, Diệp Không cảm giác thứ phường thị này hoàn toàn có thể thấy được tùy ý, không còn thần bí như trước nữa.
Phường thị đã không khó tìm, vậy mà lão tổ không sớm nói những thông tin này cho mình. Lại còn làm hại mình tới tìm huynh đệ Lô gia nghe ngóng, thật sự đáng giận.
Diệp Không cả giận nói:
- Phường thị dễ tìm như vậy, vì sao ngươi còn không sớm nói cho ta?
Hoàng Tuyền lão tổ trả lời:
- Ta không phải sợ người không an tâm tu hành sao? Nói cho ngươi biết, chỉ cần cảnh giới ngươi đủ cao, tùy tiện cũng có thể tìm được phường thị.
Chẳng qua Diệp Không thực sự rất muốn đi phường thị nhìn một chút, sử dụng những thứ mình được học, đặc biệt là hắn đã xem qua khá nhiều hạ phẩm trung giai phù chú trong Phù Chú Bách Khoa Toàn Thư, không luyện tập một chút thật ngứa tay.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Thế nhưng sau đó Lô Tấn nói một câu khiến cho hắn đè nén ý định trong lòng.
Lô Tuấn nói thêm:
- À, nghe những dân chạy nạn nói, đám thần tiên kia đều mặc quần áo Man tộc, nếu như Bát thiếu gia đi thì phải cẩn thận một chút.
Diệp Không vừa giết một tu sĩ Man tộc xong, trong lòng còn đang kinh nghi bất định. Hắn biết rõ phương pháp tu hành của Man tộc gần như là Tu ma giả cho nên vẫn đè nén ý định trong lòng xuống, nói:
- Chờ sau này nói tiếp. Gần đây ta cũng không rảnh để đi.
Nói chuyện cùng huynh đệ Lô gia xong, Diệp Không liền đuổi bọn họ đi, sau đó cô nương Tiểu Oanh dịu dàng đi tới.
- Bát thiếu gia, xin hãy cởi áo ra để cho nô tỳ hầu hạ ngài.
Cô nương Tiểu Oanh nói xong liền muốn giúp Diệp Không cởi quần áo, đôi tay trắng như ngọc đã lần mò tới đai lưng Diệp Không.
- A! Chậm đã!
Diệp Không tranh thủ thời gian thoát khỏi tay của Tiểu Oanh, nói:
- Thiếu gia ta còn không vội vui vẻ, nàng có đàn Tỳ Bà không? Đàn một khúc cho ta nghe xem nào.
- Cô nương Tiểu Oanh, ca khúc này quá mức chậm, bản thiếu gia thích những ca khúc kích động nhân tâm hơn.
Diệp Không nói xong, khúc đàn Tiểu Oanh gảy thay đổi, lập tức cao vút và khẩn trương, âm vang bên tai không ngừng.
Âm nhạc như vậy khiến cho khí huyết trong người Diệp Không dâng trào, thế nhưng hạt châu kia vẫn không chút động tĩnh gì.
- Cô nương Tiểu Oanh, cô có biết đàn cổ khúc hay không?
- Nô gia không biết gảy, chẳng qua Lục Hà tỷ tỷ là người đàn Tỳ Bà tốt nhất tại Tàng Xuân Lâu chúng ta. Nếu thiếu gia muốn nghe cổ khúc thì có lẽ tỷ ấy biết một chút.
- Tốt, gọi nàng tới đây.
Tiểu Oanh đi gọi Lục Hà, trong nội tâm tâm thần bất định, sợ Lục Hà cướp đi thiếu gia, thế nhưng nữ tử phong trần nào có quyền lựa chọn. Còn không phải khách nhân muốn gì thì phải chiều theo sao?
Lục Hà đến rất nhanh, đây cũng là một nữ tử tướng mạo không tệ, dáng người thon dài, làn da trắng mịn nhưng Diệp Không không có tâm tư thưởng thức, hắn trực tiếp bảo Lục Hà ngồi xuống gảy đàn.
Ngay từ khi bắt đầu, cô nương Tiểu Oanh còn lo lắng bị Lục Hà hoành đao đoạt ái mất, thế nhưng căn bản không có chuyện như vậy, bề ngoài của Bát thiếu gia không giống như say mê khúc Tỳ Bà của nàng.
Chẳng qua lại rất kỳ quái, Bát thiếu gia không giống những người khác chìm đắm trong âm nhạc mà rung đùi đắc ý. Mặt mũi của Bát thiếu gia tràn đầy vẻ không kiên nhẫn, có điều tai vẫn lắng nghe như cũ.
- Vậy cô trở về phòng đi.
Diệp Không ném ra một thỏi bạc.
- Không cần đâu, để nô gia hầu hạ ngài…
Sóng mắt Lục Hà lưu chuyển, muốn hầu hạ Bát thiếu gia vui vẻ trên giường. Bát thiếu gia là long đầu của Long Hổ Huynh Đệ Hội. Các cô nương tại Tàng Xuân Lâu đã kháo với nhau cho nên ai nấy đều vô cùng kính nể cùng ngưỡng mộ Bát thiếu gia, nếu như có thể dùng thân thể hầu hạ Bát thiếu gia một chút, bọn tỷ muội biết được sẽ hâm mộ không thôi.
Thế nhưng bề ngoài của Bát thiếu gia giống như không có chút cảm hứng. Hắn khoát tay nói:
- Không cần, không cần.
Tính tình Bát thiếu gia không tốt, đây là chuyện cả Nam Đô thành đều biết, Lục Hà sợ tới mức không dám nhiều lời, vội vàng rời đi.
Cô nương Tiểu Oanh không khỏi buông lỏng một hơi trong nội tâm, mặc dù không được hầu hạ Bát thiếu gia nhưng cũng không ai hầu hạ được hắn.
- Ha ha, ngươi gọi cái này đàn gảy tai châu, Tỳ Bà châu khẳng định không có quan hệ gì với đàn Tỳ Bà, lão tổ ta cũng thật là ngu xuẩn, thế mà lại đi tin tưởng tiểu tử ngươi chém gió.
Hoàng Tuyền lão tổ vốn không muốn hạt châu có liên hệ gì với âm luật cho nên lập tức cười lớn.
- Ta chỉ nói thử xem thôi, không thành công cũng không thể trách ta. Lão tổ ngươi nghiên cứu lâu như vậy vẫn không có chút đầu mối nào, ta thử không thành công cũng là chuyện bình thường.
Thường thường sẽ thành công ngay tại lần thử đầu tiên, tuy rằng Tỳ Bà châu vẫn không có động tĩnh nhưng Diệp Không vẫn không hề hết hy vọng. Hắn lầm bầm một mình, cầm đàn Tỳ Bà do Lục Hà sử dụng lúc nãy đặt bên cạnh Tỳ Bà châu, sau đó tay cầm đàn Tỳ Bà gảy về phía Tỳ Bà châu loạn một hồi.
Mà Tỳ Bà châu kia vẫn như cũ không chút phản ứng.
- Vô dụng, ngươi đừng thần kinh nữa, ngươi có đàn nát cái đàn Tỳ Bà kia cũng không có chuyện gì xảy ra đâu.
- Lũ tiên nhân khốn khiếp, ta không tin Tỳ Bà châu không có chút quan hệ gì với đàn Tỳ Bà!
Diệp Không có chút căm tức, một tay cầm hạt châu, một tay cầm đàn Tỳ Bà, muốn tìm phương pháp có thể kết hợp cả hai lại.
- Cho dù Tỳ Bà châu có quan hệ cùng đàn Tỳ Bà thì cũng không phải đàn Tỳ Bà bình thường!
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
Diệp Không làm cả buổi không có hiệu quả gì đành phải rời đi. Vừa định rời thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Diệp Không nghe vậy liền tiến người lên mở, một thân ảnh ma mị lướt vào, thân hình thùy mị mê người, quần áo đơn bạc lộ ra đường cong mỹ miều, chân mày khẽ động toát lên vẻ phong tao.
Có thể bởi vì lúc trước Phong tứ nương quỳ xuống "lau súng ống" cho hắn nên mỗi khi Diệp Không thấy nàng đều có một loại cảm giác xúc động khó hiểu.
- Tứ Nương tỷ, gió mùa đầu xuân se lạnh, tỷ mặc mỏng manh như vậy không cảm thấy lạnh sao?
Diệp Không hỏi, bàn tay đã phủ lên mảng da trắng như tuyết phía trên ngực nàng.
- Bát thiếu gia tính tình không tốt cũng biết quan tâm người ta có lạnh hay không sao?
Phong Tứ nương cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé trực tiếp xông tới chỗ ở của tiểu Diệp Không.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế