- Chuyện gì?
Phong Tứ nương giận tái mặt đi, nàng chờ đợi lâu như vậy, chuẩn bị lên đỉnh Vu Sơn cùng Bát thiếu gia thì lại bị người khác quấy rầy vào thời khắc mấu chốt.
- Bên ngoài có một đám quân sĩ nhao nhao nói muốn tìm Bát thiếu gia.
Tiểu nha đầu nói xong lại nhìn trộm, chỉ thấy tay bà chủ còn không rời bỏ được. Thật sự không thể tưởng tượng nha, mỗi người đều biết Phong lão bản chán ghét nam nhân, nàng căn bản không khuất phục đối với những nam nhân kia. Thực rất khó tưởng tượng Phong lão bản lại chủ động tóm lấy phần phía dưới của nam nhân mà không nỡ buông tay.
- Quân sĩ tìm ta?
Diệp Không chay màu, chẳng lẽ là Liễu Trường Thanh mang theo thân binh trở về thành?
Chẳng qua kết quả hiển nhiên không phải như vậy, tiểu nha đầu nói tiếp:
- Những quân sĩ kia đều vô cùng hùng hổ, hơn nữa bộ dáng hung thần ác sát. Tên đầu lĩnh quân sĩ còn nói âm dương quái khí, bọn hắn dốc sức liều mạng ở bên ngoài, còn Bát thiếu gia lại chỉ biết tìm nữ nhân hoan lạc trên giường…
Nói như vậy chắc chắn không phải Liễu Trường Thanh, loại ngôn ngữ như vậy hiển nhiên vô cùng kiêu ngạo. Chẳng qua Diệp Không nghĩ mãi vẫn không hiểu được là ai dám vuốt râu hùm của chính mình, muốn tìm chính mình gây phiền toái?
Gần đây Diệp Vũ rất hãnh diện, trước đây ở Nam Đô thành không ai chào đón hắn. Về sau hắn thương lượng cùng Diệp Văn đi tới quân doanh, vốn còn lo sợ Diệp Uy sẽ cho bọn họ nếm mùi đau khổ.
Thật không ngờ, Diệp Uy làm người coi như không tệ, rất chiếu cố đối với người trong nhà. Không tới vài ngày liền phái bọn họ đi đến Dực Hổ doanh làm thiên tướng.
Dực Hổ doanh là bộ đội khủng bố nhất của Diệp gia, tên gọi cũng như thực chất, mỗi một binh lính đều được trang bị một con Dực hổ. Trong lúc chiến đấu cưỡi mãnh hổ chém giết quân địch, tung hoành sa trường, vô cùng uy phong.
Cho nên Dực Hổ doanh là biểu tượng của uy lực và tôn nghiêm Diệp gia. Địa vị trong quân giống như một cột chống trời, vô số quân sĩ tưởng tượng một ngày nào đó được cưỡi Dực Hồ, mặc áo choàng màu đỏ kia.
Chẳng qua Dực Hổ doanh cũng không phải dễ dàng gia nhập như vậy, ngoại trừ võ công cùng thể chất phải trải qua sàng lọc thì điều quan trọng hơn chính là tự mình phải bắt được một con Dực Hổ.
Tuy rằng Dực Hổ là linh thú hạ phẩm cấp thấp thế nhưng vẫn có chút linh trí, nó chỉ đi theo người hàng phục nó. Nếu như người khác giúp ngươi bắt, vậy đừng mong con Dực Hổ đó nghe lời ngươi.
Sau khi đệ tử Diệp gia trưởng thanh đều phải đi bắt một con Dực Hổ, đó là điều Diệp Hạo Nhiên hy vọng về sau hậu bối của hắn có thể khống chế được Dực Hổ doanh.
Năm đó Diệp Văn tự mình thu phục một con cuối cùng cũng có chỗ dùng tới, còn Diệp Vũ không ai quan tâm, chẳng qua dưới sự trợ giúp của ca ca cho nên cũng lấy được một con. Hơn nữa được Diệp Uy chiếu cố nên hai huynh đệ trực tiếp mang theo Dực Hổ của mình vào làm thiên tướng trong Dực Hổ doanh.
Thăng chức nhanh như vậy còn sợ không có chiến công sao? Chỉ cần đánh mấy trận, tích lũy công huân, danh dự bị mất từ trước đều được lấy lại, quét đi sỉ nhục tại Nam Đô thành lúc trước.
Hai huynh đệ vô cùng tự tin, hôm nay bọn họ nhận được nhiệm vụ là áp tải lương thảo về thành. Ở trên nói lương thảo bị Man tộc cướp nên quân Diệp gia định ra mưu kế, nhóm lương thảo này ra khỏi thành xong, Dực Hổ doanh sẽ lặng lẽ theo đuôi. Chỉ cần Man tộc xuất hiện liền giết bọn chúng không còn mảnh giáp.
Vỗn Diệp Vũ cũng không muốn tìm Diệp Không gây sự, hắn thầm nghĩ mang một đội ngũ Dực Hổ trở lại Diệp phủ, để cho những huynh đệ cùng phu nhân mắt chó kia nhìn xem, Diệp Vũ ta đã trở lại, sớm muộn gì ta cũng thành người cao tầng. Hiện giờ ta đã là thiên tướng của Dực Hổ doanh, các ngươi coi chừng ta một chút, nếu như dám nghị luận chuyện mẹ ta hư hỏng ở sau lưng, sớm muộn ta cũng sẽ thu thập các ngươi!
Diệp Vũ vốn muốn trở lại dương oai diễu võ, thế nhưng lần này về lại nghe được một tin tức, nói mẹ của hắn gặp chuyện không may, lại còn có quan hệ với Diệp Không nữa.
Trên đời này không có chuyện gì kín cả, từ khi Diệp Không dùng việc này hù dọa Cửu phu nhân xong liền chậm rãi truyền ra ngoài. Cửu phu nhân vốn ưa thích nói chuyện người nhà sau lưng cho nên rất nhanh truyền khắp Diệp phủ. Vì cái gì Nhị thái thái gặp chuyện không may, đó là bởi vì nhi tử của nàng đắc tội ôn thần!
Diệp Vũ nghe vậy vô cùng giận dữ, Diệp Không, huynh đệ chúng ta bị người lăng nhục đã đành, mẹ ta đã mang ta đi nhận lỗi với ngươi, đã như vậy mà ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt, khiến cho mẹ của ta bị mất mặt như vậy, lại làm hai huynh đệ ta nhận đủ khuất nhục, lão tử liều mạng với ngươi!
Sau khi nghe ngóng, biết rằng ngoài Bát thiếu gia cùng mẹ hắn còn có Tiểu Hồng đều đi Tàng Xuân Lâu xem cuộc vui. Nghe tới hai từ Tiểu Hồng, hắn càng thêm giận dữ trong lòng, mối thù đoạt vợ giết mẹ… lão tử chơi đùa với ngươi!
- Xem kịch sao, lúc này là lúc nào rồi còn xem kịch? Lão tử ở bên ngoài đánh trận dầm sương dãi nắng, còn các ngươi chỉ biết hưởng thụ, ôm đàn bà xem kịch, gọi ôn thần ra cho ta, hắn không phải quả hồng chứ, vì sao không đi đánh Man tộc? Chỉ biết bò trên người nữ nhân, nếu không ra ta sẽ hủy Tàng Xuân Lâu của ngươi đi.
Diệp Vũ mang theo mười thủ hạ, trong tay mỗi người đều có một đầu Dực Hổ, cả đám xông vào Tàng Xuân Lâu đùa giỡn, quát to bốn phía.
Nam ca sỹ chính đang hát kia tranh thủ thời gian tiến lên cười:
- Không biết là quân gia… tất cả mọi người đều là người trong nhà…
- Ai là người một nhà với ngươi? Lăn ra chỗ khác!
Diệp Vũ tung một cước đá Hạo Nam Ca rớt xuống đài.
Những diễn viên này đều là người biết võ công, Hạo Nam Ca lăng thân hình trên không, khó khăn lắm mới hạ xuống hai cái bàn lớn của khách quý dưới đài.
Nếu như muội tử không biết nặng nhẹ giết chết Diệp Vũ, vậy chuyện tình huyên náo này sẽ không thể vãn hồi.
- Không được, một khắc cũng không thể đợi được! Ca ca, chẳng nhẽ huynh không phát hiện lão hổ muốn ăn thịt người rồi sao?
Một tay Lô Cầm tóm lấy lề cửa muốn xoay người nhảy xuống.
- Không được đâu! Hắn là quan binh!
Lô Tuấn gấp đến độ muốn chết, mặc kệ Diệp Vũ có lý hay vô lý nhưng bây giờ hắn là quân sĩ, hiện tại lại là thời điểm chiến tranh. Nếu như giết chết hắn, Lô Cầm sẽ chọc phải phiền toái lớn.
Lô Cầm cũng biết chẳng qua nàng không thể trơ mắt nhìn lão hổ giết người. Nàng tin tưởng Diệp Không ca ca có tại đây cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.
- Ta tới!
Ngay tại lúc Lô Cầm muốn nhảy xuống, một cánh tay vươn ra giữ lấy tay nàng.
Hạo Nam Ca kia cũng không còn cách nào, hiện giờ hắn chỉ biết dốc sức chạy thoát khỏi Dực Hổ, vì vậy hắn liều mạng chạy tới nơi nhiều người mà luồn lách, muốn dùng những người khác làm lá chắn cho hắn.
Tuy rằng Dực Hổ không giết người khác thế nhưng biết thương già kính trẻ là gì, trên đường nó đuổi theo Hạo Nam Ca không biết đã dùng móng vuốt đập bao nhiêu lão già cùng tiểu hài tử.
- Đủ rồi! Diệp Vũ, quân quy Diệp gia, không cho phép quấy rầy dân chúng!
Đột nhiên một thanh âm nữ nhân khiến trách vang lên từ ghế lô chỗ cửa sổ.
Diệp Vũ xoay chuyện ý niệm trong đầu, chỉ bằng xú nữ nhân ngươi cũng đòi quản chuyện của ta? ta cho ngươi mất mặt!
Quyết định chủ ý xong, Diệp Vũ hừ lạnh nói:
- Người phương nào dám lớn tiếng? Một nữ nhân che mặt cũng dám cuồng vọng luận bàn quân quy Diệp gia?
Lô Cầm tức giận nhảy qua, cả giận nói:
- Diệp Vũ! Ngươi mở mắt chó ra mà nhìn! Đây là Trần di nương của ngươi! Còn không mau dừng tay!
- Trần di nương, hừ!
Diệp Vũ vốn định nói lão tử không có Trần di nương nào thế nhưng nghĩ lại, nếu như vậy sẽ khiến Diệp Không mất mặt a.
Vì vậy hắn đổi giọng nói:
- Trần di nương chính là mẹ của Bát thiếu gia sao? Chẳng qua… gần đây mắt mũi bổn tướng không tốt, Trần di nương lại đeo khăn đen che mặt, bổn tướng thật không dám xác định người có thật phải Trần di nương hay không. Không bằng ngươi tháo tấm lụa đen xuống để bổn tướng nhận thức một chút?
- Ha ha, ha ha!
Diệp Vũ cất tiếng cười to, Trần Cửu Nương vừa lộ mặt, sợ rằng sau đây sẽ truyền khắp Nam Đô thành: mẹ của Bát thiếu gia xấu cỡ nào, khó coi cỡ nào.
- Mọi người mau nhìn a! Đó chính là mẹ của Diệp Không đó! Các ngươi xem khuôn mặt nàng kìa, ha ha, đó là một khuôn mặt xinh đẹp tới mức nào, xem tới mức ta buồn nôn a! Ha ha!
Diệp Vũ cười to sảng khoái.
- Bát thiếu gia cứu mạng a!
Thêm nữa…. Rất nhiều thanh âm hô lên, nhiều người hô hào như vậy, ai nấy đều lệ nóng lưng tròng.
Diệp Không khoát tay mọi người, ý bảo tất cả yên tĩnh, sau đó cao giọng nói:
- Diệp Vũ, ngươi nhìn xem! Cho dù mỗi người biết bộ dáng trên mặt mẹ ta thì bọn họ vẫn như cũ tin phục ta, ngươi muốn dùng loại phương pháp này để vũ nhục ta sao, ta nói cho ngươi biết, vô dụng!
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Bởi vì trong lòng mỗi người đều có một thước đo, là tốt hay xấu, là đúng hay sai, là xinh hay xấu, mỗi người đều biết rõ trong lòng! Mẹ ta vì cứu người cho nên phải hạ khăn che mặt xuống, nếu như người được cứu còn muốn giễu cợt nàng… ta tin tưởng không có loại người như vậy!
Những người ở bên ngoài sớm đã vô cùng căm phẫn, cả đám ngẩng đầu kêu lên:
- Bát thiếu gia, nếu có người dám nghị luận sau lưng Trần di nương, chúng ta tuyệt đối không buông tha cho hắn!
- Đúng! Tuyệt đối không buông tha hắn!
Vừa mới xuất hiện đầu lĩnh, hơn trăm người như cừu non lúc này bởi vì Diệp Không xuất hiện cho nên cũng dám vung vẩy nắm đấm lên sân khấu.
Hôm nay Diệp Vũ chơi lớn như vậy ngay cả những thuộc hạ Dực Hổ doanh của hắn cũng không nghĩ tới. Bọn họ sớm nghe qua đại danh ôn thần của Bát thiếu gia Diệp phủ, giờ phút này đều mang theo Dực Hổ của mình trốn sang một bên.
Nhìn thấy Diệp Không ra mặt, Diệp Vũ có chút chột dạ. Hắn bị đánh tới sợ, tuy rằng hận Diệp Không thế nhưng vẫn sợ Diệp Không.
Nhìn Diệp Không nhảy từ trên lầu xuống như thiên thần hạ cánh, Diệp Vũ sợ sệt lui về sau một bước, kinh hoàng nói:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì?
- Trên mặt mẹ ta có bệnh, một ngày nào đó ta sẽ chữa tốt cho nàng! Mà ngươi có bệnh ở trong lòng, hiện giờ ta tới trị bệnh cho ngươi!
Diệp Không cười lạnh bước đến.
- Ngươi đừng tới đây!
Diệp Vũ vô cùng sợ hãi, hắn quay đầu lại muốn mệnh lệnh cho thủ hạ đối phó Diệp Không. Thế nhưng khi nhìn lại, đám thủ hạ của hắn đều trốn qua một bên, còn Diệp Không bước từng bước một tới.
Sau lưng còn có trên trăm người phẫn nộ đang nhìn theo.
- Dực Hổ, lên!
Diệp Vũ không gọi được thuộc hạ nhưng có thể mệnh lệnh cho Dực Hổ của chính mình.
- Ngao!
Dực Hổ điên cuồng hét lên một tiếng, vận chuyển hai cánh mang theo tiếng xé gió chồm tới. Nó muốn đánh tên gia hỏa dám uy hiếp chủ của nó ngã xuống đất, cắn đứt cổ họng của hắn!
- Tiểu thú vô tri!
Diệp Không hừ lạnh một tiếng lập tức nhảy lên. Tư thế nhảy lên của hắn nhanh như thiểm điện, lại vô cùng phiêu dật tiêu sái, bộ quần áo trắng phất phơ giống như hoa sen nở rộ trong gió.
Động tác Diệp Không tuy nhanh những lại khiến cho mọi người thấy rõ ràng, cả đám thấy hắn nghiêng người liền nhảy lên phía trên Dực Hổ, thừa dịp dùng tư thế trồng cây chuối.
Chân hướng lên, đầu hướng xuống, mà hai tay lại nắm trên đôi cánh thịt màu hồng nhạt của Dực Hổ.
Thân hình Diệp Không khựng lại một chút.
- Cút!
Nương theo tiếng thét của Diệp Không, hắn xoay người biến lại thành tư thế đứng thẳng.
- Phanh!
Dực Hổ vô cùng cường tráng bị hắn hung hăng nện xuống đất. Mặt đất bị lõm xuống một khối lớn, gạch Chu Thanh bị văng ra tung tóe.
Dực Hổ cũng rất lợi hại, nó thoáng hung hăng một phát., vẫn không chịu từ bỏ. Thân thể vàng óng ánh bò dậy.
- Rống!
Dực Hổ hét lên một tiếng chấn động nhân tâm, một kích vừa rồi của Diệp Không đã kích thích tính cuồng bạo của nó!
Đáng tiếc, đối thủ của nó là Diệp Không!
Diệp Không ném Dực Hổ ra ngoài, cuối cùng nó lại nhảy vồ về. Diệp Không liền tung một thiết quyền ra nhanh như thiểm điện.
Rơi xuống đất, lại vồ tới!
- Phanh!
Thiết quyền mãnh liệt đánh vào gáy cứng rắn như sắt của mãnh hổ.
- Grào…oo
Trong cổ họng mãnh hổ phát ra thanh âm giận dữ, ngay lập tức hai trảo thu về, không còn động đậy nữa!
Một quyền! Chỉ là một quyền!
Một con linh thú cấp thấp vậy mà không chống nổi một quyền của Diệp Không!
Một quyền này không hề hoa mỹ, toàn bộ lực lượng dồn vào một quyền đã đánh vỡ vụn xương sọ của Dực Hổ, trong nháy mắt liền chết.
Một quyền này có lực lượng lớn tới cỡ nào a! Tuy rằng giết chết Dực Hổ không phải chuyện tình hiếm có thế nhưng đó phải trải qua bao nhiêu trận chiến, bao nhiêu người, bằng vào trí thông minh và vũ lực của nhân loại mới có thể làm được.
Còn Diệp Không không cần vũ khí gì, cũng không sử dụng bất kỳ mánh khóe quỷ kế nào cả. Một quyền, chỉ một quyền duy nhất đánh chết Dực Hổ không thể sống lại, đây là vũ lực cường hãn cỡ nào!
Dực Hổ ngã xuống, bên trong rạp hát lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở trừng mắt nhìn. Vừa rồi con hổ còn uy phong lẫm liệt, chỉ trong nháy mắt đã thành một đống thịt nát, Diệp Không giết chết Dực Hổ không tốn bao nhiêu sức lực!
Quân sĩ Dực Hổ doanh hít sâu vào một hơi, vô ý thức nắm chặt thú vòng trong tay. Thật đáng sợ! Với vũ lực của Diệp Không, cho dù tất cả mọi người cùng nhau xông lên chỉ sợ cũng không thể kiên trì nửa nén hương.
Có lẽ bọn họ có thể giương oai với Man tộc thế nhưng gặp Diệp Không cường hoành, với chút vũ lực của bọn họ căn bản không lọt vào mắt!
Mà ngay cả những con Dực Hổ kia thấy đồng bọn bị đánh chết dễ dàng, bọn chúng đều sợ hãi lui về sau một bước, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn thiếu niên áo trắng.
- Diệp Không tất thắng!
Trong đám người có một người đột nhiên hô lớn.
- Bát thiếu gia tất thắng! Diệp Không tất thắng!
Mấy trăm người cùng điên cuồng hét, thanh âm như muốn xuyên thấu nóc nhà bay thẳng lên trời cao!
- Quân quy Diệp gia!
Diệp Không nghiêm mặt quát, lập tức toàn bộ người trong rạp hát đều yên tĩnh lại. Diệp Không chậm rãi nói:
- Quân sĩ Diệp gia, yêu quý nhân dân… bảo vệ dân chúng… bản thân phải biết kiềm chế chính mình…
Diệp Không nói xong một đoạn liền tiến về phía trước, mà Diệp Vũ thì kinh hoảng lùi về phía sau.
- Quấy rầy dân chúng, trảm!
Diệp Không đã đứng ở dưới nhìn Diệp Vũ ở phía trên sân khấu.
Tuy rằng người đứng trên cao đều có cảm giác như thượng vị giả thế nhưng giờ phút này Diệp Vũ lại không có chút cảm giác này. Hắn chỉ cảm giác lòng bàn chân mình hơi chút lạnh giá, bắp chân không khống chế được bắt đầu run rẩy.
- Ngươi… không thể giết ta! Ta là quân sĩ! Ta còn là thiên tướng! Giết ta phải có sự đồng ý của chủ soái! Ngươi, ngươi căn bản không phải quân sĩ! Diệp gia cũng không phải do ngươi làm chủ!
Diệp Vũ bối rối nói.
- Ta giết người chưa bao giờ phải chờ người khác đồng ý!
Diệp Không hừ nhẹ một tiếng, mũi chân điểm một cái bay thẳng lên sân khấu.
- Ta, ta… đừng!
Diệp Vũ vô cùng sợ hãi, thế nhưng chuyện tình đi tới nước này, hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão.
- Bát đệ! Chậm đã!
Diệp Văn được người khác thông tri liền chạy như điên lại đây.
- Bát đệ! Tha cho hắn một mạng! Nhị ca xin ngươi!
Diệp Văn nhào đầu về phía trước, quỳ gối trước mặt Diệp Không ngăn trở đường đi của hắn.
Vì tính mạng của huynh đệ, Diệp Văn không biết xấu hổ, hắn vừa được thông tin Diệp Vũ tới Tàng Xuân Lâu tìm Diệp Không gây phiền toái thì đã biết không tốt. Cho nên hắn cưỡi Dực Hổ vội vàng chạy tới, vừa vặn thấy một màn cuối cùng.
Thế nhưng Diệp Vũ thấy ca ca của mình quỳ xuống, hắn kéo Diệp Văn lên nói:
- Ca, không phải lạy hắn, hắn…
Diệp Vũ vậy mà muốn hại mẹ của Diệp Không. Kỳ thật Diệp Văn cũng sớm nghe nói qua, thế nhưng giờ phút này nói chẳng phải tự tìm đường chết sao?
- Bốp!
Một cái tát vang lên, miệng Diệp Vũ phun đầy máu tươi, dưới tình thế cấp bách, Diệp Văn cũng không cần khách khí.
- Tên vô liêm sỉ này! Quỳ xuống cho ta!
Diệp Văn đánh Diệp Vũ xong lại kéo hắn quỳ xuống.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Diệp Không vừa dứt lời, âm thanh dưới đài vang lên chấn động:
- Tuyệt không đáp ứng.
Âm thanh vang trời khiến thân thể Diệp Văn run lên, chẳng qua hắn nghe được chút ý tứ buông lỏng trong lời nói của Diệp Không.
Diệp Không cũng không còn biện pháp, tuy rằng Diệp Vũ vi phạm quân quy thế nhưng hắn cũng không phải quân sĩ, làm sao có thể chấp hành quân quy được? Quan trọng hơn chính là nếu giết chết Diệp Vũ ở sau lưng thì thôi, nhưng nếu giết chết hắn trước mặt mọi người cùng anh họ của mình sẽ không tốt. Hơn nữa lão nương ở bên cạnh tuyệt đối không đồng ý, vì vậy hắn phải đổi giọng mở ra một con đường thoát cho Diệp Vũ.
Diệp Văn nghe ra liền tranh thủ thời gian đứng dậy, nói với những người dưới đài:
- Chư vị phụ lão hương thân huynh đệ tỷ muội, ta thay đệ đệ của ta bồi tội với các vị!
Hắn bái ba bái, còn nói thêm:
- Chư vị hương thân yên tâm, ta nhất định xử trí tên vô liêm sỉ này, ta lập tức sẽ trói hắn lại đưa tới Diệp gia quân đưa cho tướng quân xử lý! Về phần dân chúng bị thương đều có phí thuốc men một trăm lượng, không bị thương cũng được hai mươi lượng để an ủi!
Diệp Văn nhìn dân chúng dưới đài còn không có động tĩnh, hắn vội vã quỳ xuống dập đầu, khóc lóc kể lể:
- Chư vị hương thân, nhìn hắn anh dũng giết địch trấn thủ biên cương vì mọi người. Để cho hắn lấy công chuộc tội a!
Diệp Văn đã nói như vậy, dân chúng cũng không nói thêm lời nào. Cả đám nhao nhao gật đầu, chẳng qua thấy sắc mặt Diệp Không không đổi, dân chúng lại im miệng.
Lúc này Trần Cửu Nương đã đi xuống, nâng Diệp Văn dậy nói:
- Giải quyết như vậy cũng được, niệm Diệp Vũ vi phạm lần đầu và Diệp Uy cũng không muốn xử phạt hắn.
Nghe Trần Cửu Nương nói vậy, dân chúng cũng đều nhao nhao nói:
- Chúng ta nghe Trần di nương.
Trong lúc vô hình, nhân khí của Trần Cửu Nương tăng lên gấp bội, không có người nào dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, trong mỗi ảnh mắt đều chỉ có cảm kích. Dù sao nàng đã giúp mọi người tại đây, mà việc vạch khăn mặt ra không phải nữ nhân nào cũng làm được.
Nhìn Diệp Vũ bị Diệp Văn cột lại đưa ra ngoài. Hoàng Tuyền lão tổ đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu như là lão tổ ta, vừa rồi không cần phải nói nhảm, trực tiếp giết chết tiểu tử này.
Diệp Không thở dài:
- Làm sao ta không muốn vậy, chẳng qua khi giết huynh đệ, cho dù có lý cũng sẽ bị người khác nhạo báng chỉ trích.
- Ta sẽ chú ý tới hắn, hy vọng hai tên gia hỏa này không tự tìm đường chết!
Diệp Không nhìn về phía hai người Diệp Văn và Diệp Vũ rời đi, lạnh lùng nói.
Mọi người đều minh bạch ý tứ của Lô Cầm, Trần Cửu Nương một mực bởi vì vết sẹo trên mặt mình mà tự ti. Bình thường đều ở tiểu viện của mình trong Diệp phủ không chịu ra ngoài, áp lực trong lòng càng ngày càng tăng khiến cho mọi người rất lo lắng.
Mà bây giờ vừa vặn mượn việc này để tiêu trừ chướng ngại tâm lý trong lòng nàng. Sau này nàng cũng không cần lo người khác chú ý tới dung mạo của mình nữa, nàng hoàn toàn có thể lớn mật bước ra ngoài tiểu viện.
Tiễn hơn trăm người dân ra về, Diệp Không đi tới bên cạnh Trần Cửu Nương, đưa khăn lụa đen che mặt cho nàng.
- A aaaaaaaa!
Trần Cửu Nương hoảng sợ kinh hô một tiếng, dùng tay tóm chặt lấy khăn lụa mắng:
- Tiểu tử này, tại sao không nhắc nhở ta!
Vừa rồi nàng bị tình cảm che mất việc này, Diệp Không cười nói:
- Dù sao cũng đều trông thấy, còn phải che gì nữa.
Trần Cửu Nương đeo khăn lụa lại, nói:
- Đó là nhìn từ xa, nói không chừng người ta không nhìn rõ ràng.
Nàng đeo khăn che mặt xong lại lo lắng nói:
- Hiện giờ nhiều người tới gần nhìn ta như vậy, có thể bị ta hù chết hay không? Không biết sẽ có lời đồn đại bất lợi nào về Diệp gia không nữa!
Diệp Không cười nói:
- Mẹ, vừa rồi mẹ không che mặt, thản nhiên đứng trước mặt họ, mẹ có cảm giác không được tự nhiên không? Còn có ai dùng ánh mắt vô lễ nhìn mẹ chứ?
Trần Cửu Nương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hình như không có.
- Vậy chẳng phải đã xong rồi sao, con thấy mẹ cứ việc đi ra ngoài, cái khăn lụa đen này cũng không cần mang nữa.
Trần Cửu Nương lắc đầu:
- Vừa rồi những người kia cảm kích ngươi cho nên mới vậy, nhưng những người bên ngoài không biết sẽ cười ta.
Diệp Không ngẫm lại cũng không cưỡng cầu, trong lòng âm thầm quyết tâm nhất định phải tìm được đan dược cho mẹ.
Chập tối trở về Diệp phủ, Diệp Không chào hỏi qua mọi người rồi tiến vào tụ linh trận bắt đầu tu luyện.
Hắn phải nhanh chóng luyện hóa một nửa linh khí còn lại trong cơ thể để xông lên tầng bốn. Lúc đó Hoàng Tuyền lão tổ sẽ không có lý do ngăn cản hắn ra bên ngoài.
Hắn ngồi trên giường, móc Tỳ Bà châu ra cho Hoàng Tuyền lão tổ nghiên cứu, còn hắn thì lấy Tạo Hóa đan ở trong túi trữ vật tu sĩ Man tộc kia.
Đây là một viên đan dược màu vàng nhạt, đặt ở dưới mũi ngửi thấy một mùi thơm ngát, chẳng qua trong hương thơm còn có một chút mùi khét nhàn nhạt.
- Lão tổ, ta ăn a!
- Ăn đi ăn đi.
Hoàng Tuyền lão tổ chăm chú xem hạt châu, căn bản không thèm ngẩng đầu.
Diệp Không phiền muộn nói:
- Ngươi biết ta ăn cái gì không mà cũng giục ta ăn? Xem ra ta không trọng yếu bằng cái hạt châu không dùng được này!
- Chính là như vậy.
Hoàng Tuyền lão tổ cười một tiếng rồi mắng:
- Ngươi mau tu luyện a, lão tổ ta còn có thể lừa ngươi hay sao?
- Không phải, ta cảm giác đan dược có mùi khét lẹt.
- Đó là đan dược không hoàn toàn luyện hóa hết. Mùi vị đan dược cũng không giống nhau, cao thủ luyện chế đan dược luyện ra đan dược tuyệt đối sẽ không khác mùi vị bình thường… chẳng qua có chút mùi khét cũng chẳng sao, dù sao không phải ai cũng có sở trường luyện đan, hỏa hầu kém một chút cũng bình thường. Không cần quá lo lắng, tối đa dược hiệu giảm một tí thôi.
Nghe xong Hoàng Tuyền lão tổ nói, Diệp Không nuốt một hạt Tạo Hóa đan vào, co chân lại bắt đầu tu luyện.
Đây là lần đầu tiên Diệp Không phục dụng đan dược cho nên hiệu quả vô cùng tốt, đặc biệt ăn xong Tạo Hóa đan rồi tu luyện, quả thật tốc độ luyện hóa linh khí tăng lên rất nhiều.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Diệp Không vô cùng vui mừng, hắn không nghĩ tới giết chết một tu sĩ Man tộc lại đạt được chuyện tốt như vậy. Loại đan dược thế này, cho dù đệ tử đại phái cũng chỉ được cung ứng số lượng nhất định, đối với một tán tu như Diệp Không lại vạn phần trân quý.
Đám tán tu mông muội muốn gia nhập môn phái tu tiên cũng vì đan dược là nguyên nhân rất lớn. Không có đan dược cùng có đan dược khác hẳn nhau, có đan dược cung ứng, tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp đôi so với tán tu.
Kinh mạch bị căng ra phảng phất như đường được mở rộng, xe cộ chạy trên đường nhanh hơn rất nhiều. Tốc độ linh khí chuyển hóa giống như đi xe trên đường cao tốc, đây là chuyện mà trước kia Diệp Không chưa từng trải nghiệm qua.
- Đan dược này quả nhiên thần kỳ, nếu có đan dược cung ứng thường xuyên, tốc độ tu luyện Ngũ Hàng Thăng Tiên Kinh cũng nhanh hơn rất nhiều.
Ba ngày sau, Diệp Không tỉnh lại trong sự vui sướng sau khi luyện hóa linh khí xong, bởi vì hắn cảm giác được hiệu quả của Tạo Hóa đan đã giảm yếu đi rất nhiều.
- Chỉ là thời gian của dược hiệu duy trì quá khó khăn, một khỏa chỉ có thể dùng trong ba ngày.
Diệp Không có chút không nỡ mở lọ đan được ra, trong này có năm mươi khỏa cũng chỉ sử dụng một trăm năm mươi ngày mà thôi.
Hoàng Tuyền lão tổ vẫn mân mê Tỳ Bà châu như cũ nói:
- Đây chỉ là loại đan dược rác rưởi, nhất định kỹ thuật của người luyện chế cùng tài luyện không tốt cho nên chỉ luyện ra thứ thấp kém trong hạ phẩm. Năm đó, nếu ai dám biếu ta loại đan dược này, ta nhổ vào mặt hắn.
- Rồi rồi, ngươi nói lời này đã tám trăm lần rồi, hổ lạc đồng bằng bị chó nhờn, phượng hoàng rụng lông không bằng ga, hiện giờ ai biếu đan dược cho ngươi? Thật là nằm mơ.
Diệp Không tức giận phản bác lại hắn.
- Thôi đi… tiểu tử rách nát. Loại đan dược rác rưởi này cũng coi như bảo bối, phải biết rằng Tạo Hóa đan cũng phân chia phẩm cấp. Chờ về sau ngươi ăn trung phẩm hoặc thượng phẩm Tạo Hóa đan sẽ biết cách biệt một trời một vực.
Diệp Không nghe vậy không khỏi sáng ngời đôi mắt. Hắn vui vẻ tới bên cạnh Hoàng Tuyền lão tổ, giữ chặt cánh tay hắn cười cầu tài:
- Lão tổ… lão tổ tuổi trẻ đẹp trai, không bằng….
- Dừng lại!
Hoàng Tuyền lão tổ đương nhiên biết hắn muốn nói cái gì, gạt tay Diệp Không sang một bên mắng:
- Ngươi đừng nói những lời buồn nôn nữa, lão tổ ta sẽ không giúp ngươi luyện chế Tạo Hóa đan đâu. Ngoại trừ tài liệu đan dược cùng tỷ lệ ra còn cần có dược đỉnh, cũng không dễ dàng luyện như loại Tích Cốc đan.
Nghe Hoàng Tuyền lão tổ nói vậy, Diệp Không không khỏi đau khổ:
- Bình này ăn xong là hết rồi.
- Đó cũng là chuyện không cách nào thay đổi, ai bảo ngươi là tán tu?
- Nếu như có thể gia nhập đại phái tu tiên thì thật tốt.
Trong mắt Diệp Không tràn ngập sùng bái đối với môn phái tu tiên.
Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã qua đi năm tháng. Cuối cùng cũng ăn xong khỏa Tạo Hóa đan cuối cùng.
Suốt thời gian nửa năm qua, Diệp Không cũng mấy lần xuất quan ra ngoài đi dạo với Tiểu Hồng cùng Lô Cầm, thỉnh thoảng đi tới Tàng Xuân Lâu chơi. Một bên tu luyện một bên hưởng thụ sinh hoạt, cảm giác vô cùng tiêu dao.
Biên quan vẫn không có gì đổi mới, quân Diệp gia không vội vã tấn công. Man tộc cũng không vội vàng vì đằng sau còn vài bộ lạc chưa chinh phục được, cho nên mọi người vừa đánh vừa ngừng, vừa ngừng vừa đánh, cuối cùng hết một ngày.
- Lão tổ, ta ăn xong Tạo Hóa đan rồi.
Diệp Không thu hồi một đám linh khí, mở mắt nói.
- Ăn xong thì ăn xong, cho tới bây giờ ngươi vẫn không đột phá dược Luyện Khí kỳ tầng bốn, chỉ có thể tiếp tục tu luyện.
Hoàng Tuyền lão tổ vẫn đang suy nghĩ về hạt châu kia.
Trải qua nửa năm luyện hóa, linh khí của Hoàng Tuyền lão tổ đã bị Diệp Không luyện hóa bảy tám phần, đi tới giai đoạn tầng ba đỉnh phong.
Diệp Không ảo não nói:
- Nếu có thêm mười, hai mươi khỏa Tạo Hóa đan thì nhất định ta có thể xông tới tầng bốn!
Hoàng Tuyền lão tổ mắng:
- Tiểu tử, ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu không phải thu hoạch được ngoài ý muốn thì những linh khí kia đủ để ngươi luyện hóa trên một năm. Hiện giờ thời gian giảm còn một nửa, tốt nhất trong khoảng thời gian này ngươi nên an tâm luyện hóa đi!
- Đã biết.
Diệp Không bất đắc dĩ đáp trả. Hoàng Tuyền lão tổ nói cũng đúng, cái này vốn là thu hoạch ngoài ý muốn, có thu hoạch không tệ là được rồi, chẳng nhẽ còn muốn lấy Tạo Hóa đan ăn như đường?
Tuy rằng nghĩ như vậy thế nhưng Diệp Không đã có thói quen luyện hóa linh khí. Hiện giờ nhớ lại tốc độ hồi trước cũng cảm giác không thích ứng, trong lòng hắn lại muốn đi phường thị thêm vài phần, cuối cùng không cách nào an tâm tu luyện.
Kiên trì thêm mấy ngày, rốt cục Diệp Không đứng dậy, bực bội nói:
- Không được, tu luyện không vào.
- Ngươi bình tĩnh một chút, phải kiên nhẫn, ngươi như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
- Tâm tình ta bị ngột ngạt, không thể tiếp tục tu luyện được nữa. Những linh khí kia căn bản không nghe theo ta điều động!
Diệp Không vò đầu bứt tai.
- Xem bộ dáng hiện giờ của ngươi quả thật là rất bực a!
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận mắng một câu, sau đó bình tĩnh nói:
- Xem ra ngươi đã có tâm ma.
Tâm mà là cái gì? Đó là một thứ rất khó giải thích, có thể là chấp niệm, cũng có thể là một loại cảm giác, còn có thể là một thói quen.
Tóm lại, đã trôi qua mấy vạn năm, không có một ai nói được rõ ràng, cái thứ này giống như tình yêu, biết rõ những nữ nhân khác xinh đẹp hơn người trong lòng. Thế nhưng nếu phải lựa chọn, ngươi vẫn lựa chọn người trong lòng mình, dù biết sau này sẽ hối hận nhưng trước mặt lại không cách nào kiềm chế, đó chính là tâm ma.
Tâm ma có hai cách giải quyết, một loại là dùng ý chí cường đại để vượt qua tâm ma, một cách khác là dựa theo tâm ma làm việc nó mong muốn, cuối cùng tâm ma sẽ tự triệt tiêu.
Nhìn dáng vẻ bực bội của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ thở dài một hơi, nói:
- Ngươi đừng vội tu luyện, xuất quan buông lỏng vài ngày, nếu vẫn không thể an tâm tu luyện… Vậy đi tới phường thị của Man tộc xem một chút.
- Cũng tốt.
Diệp Không gật đầu, rút linh thạch ra khỏi mắt trận pháp, xuất quan thêm lần nữa.
- Không nhi, có tin tức tốt, An Đô truyền đến tin tức, nói hoàng thượng đã xuôi, chuẩn bị phóng xuất tướng quân trở về.
Vừa mới xuất quan, Trần Cửu Nương vô cùng vui vẻ nói cho Diệp Không tin tức tốt này.
Bởi vì Diệp Không cường thế cho nên tất cả các phu nhân đều không dám hờ hững đối với Trần Cửu Nương. Cho nên nàng luôn biết rõ trước tiên loại tin tức bí mật như này.
- A, tin tức tốt quá.
Từ khi Diệp Hạo Nhiên đi An Đô, đã bốn năm rồi Diệp Không chưa gặp lại cha mình.
Nghĩ tới những lúc Diệp Hạo Nhiên vắt hết óc để dạy võ công cho mình, giờ nhận được tin tức khiến Diệp Không không khỏi có chút thổn thức.
- Mặc dù chịu nhiều đau khổ nhưng như vậy mới thành châu ngọc.
Mỗi khi Diệp Không nhớ lại câu nói ấy đều lắc đầu thở dài, lúc đó đối với hắn là đả kích cỡ nào. Mà bây giờ cho dù cao thủ võ lâm cũng không ngăn cản được một kích bình thường của hắn.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế