Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Chap 24: Thu hoạch mật ong
"Và tại sao tôi phải mặc cái bộ đồ quái quỷ này ? "
Hiiro không mặc áo choàng màu đỏ bình thường của mình. Cậu mặc một bộ áo vải dày màu trắng từ đầu đến chân với mạng che mặt. Cậu thậm chí còn đeo găng tay da dày cộm.
Chính xác thì Hiiro đang mặc bộ đồ mà những người nuôi ong mặc khi đi thu hoạch mật.
"Này, ông già. Có phải mật ong ở đây được sản xuất bởi các đàn ong không? "
"Ong? Ta không biết mi nói đến cái qué gì, nhưng mật ong ở đây được làm bởi Honey Bees. "
(TL:. Hiiro là nói Ong bằng tiếng Nhật, còn Arnold nói bằng tiếng Anh - Bee)
Những con ong đều giống nhau cả thôi. Nhưng có cái gì đó mà cậu ta muốn xác nhận trước.
"Này ông già, có phải ông nói mật ong ở đây được người 「 Bearnt 」sản xuất?"
“Ah? Ta nói điều gì như thế trước kia à? “
"Ông chắc chắn đã nói. Để quên đi những gì bản thân đã nói, ông đang già đi đấy, đồ biến thái? "
"Đã rất lâu rồi mi mới gọi ta như vậy đấy đồ khốn! Gọi ai là biến thái vậy!? "
"Ga ha ha! Chúng tôi không phải là người sản xuất ra mật ong. Chúng tôi chỉ làm ra << Honey candy>>.
Max cũng mặc bộ đồ giống như của Hiiro.
"Hm? Tôi từng nghe có một loại item giúp phục hồi MP được gọi là "Honey Candy". Vậy ra đó là sản phẩm của các người làm ra hả ? "
"Đúng như vậy, item đó được tạo ra bằng cách trộn mật với hoa <<White Iris>>. Chúng tôi trồng những bông hoa một cách có chọn lọc và xuất ra các thị trường nước ngoài. "
"Tôi hiểu. Và? Tại sao tôi phải ăn mặc như thế này?"
"Tất nhiên rồi, bởi vì mi sẽ phải đi thu thập mật ong chứ sao?"
“Im đi, đồ biến thái.”
"Đệch! Ta không khoái cái vụ đổi tên này đâu nhá! "
"Dù sao, tôi không đi đâu."
Nói xong, Hiiro ném găng tay xuống đất.
"Đừng lo lắng quá. Hiện tại, các Honey Bees không có ở đây. Nên không có gì nguy hiểm cả. Đi thôi nào."
"Thế thì phải nói ngay từ đầu chứ. Lão biến thái này đã định xông vào tổ ong để mang mật ong về cho chủ nhân của lão (là tôi) rồi đấy”
"FUUUU! Tại sao ta phải lấy mật cho mi!? Và từ khi nào mi thành chủ nhân của ta thế!? "
"Đùa chút thôi."
“Ừ thì đùa, nhưng ta vẫn tức!”
Nhìn 2 người cãi nhau, Max hỏi Muir:
“Cà hai người bọn họ luôn như thế à?”
“Chắc là như vậy ạ…”
“Chú hiểu…”
Hiiro cởi bộ đồ trắng ra và mặc lại chiếc áo choàng màu đỏ của mình. Cậu quyết định ở nhà. Nhìn thấy cậu, Arnold bắt đầu cười đểu.
"Oy, oy. Mi có chắc chắn về điều đó không nhóc con?"
" Vấn đề ?"
"Tất nhiên, ta có thể vào tận tổ của Honey Bee, lấy mật ong từ chúng và mang về cho mi. Nó sẽ rất là ngon."
"... Ông đang cố nói điều gì hả biến thái?"
"He he, mi có biết khi lấy mật của Honey Bee,"Honey Syrup" là thứ ngon nhất không?"
"..."
"Tất nhiên là khi ăn Honey Syrup ngay khi lấy ra khỏi tổ là ngon nhất”
Nghe những lời đó, tuy mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng các ngón tay của Hiiro khẽ động đậy.
"OK, nhìn đây."
Nói xong, Arnord lấy ra một chiếc bánh từ trong túi.
"Đây là một chiếc bánh đặc biệt do người 「 Bearnt 」làm ra. Mi nhúng nó vào "Honey Syrup" và sau đó ăn miếng bánh có kèm Honey Syrup. Ah ~ ngon hết xẩy. "
"Hừmmmmmmmmmmmm........."
"Nhưng thật không may. Có vẻ như mi không thích đi, vì vậy mi chỉ có ăn Honey Syrup chất lượng thấp .Trong khi đó, bọn ta sẽ được thưởng thức loại ngon nhất... Hở, thằng nhóc đâu rồi? "
Hiiro biến mất ngay trước mắt Arnold. Arnold ráo rác nhìn khắp mọi nơi để tìm Hiiro. Ngay sau đó đập vào mắt anh ta là Hiiro với full set Honey Gathering Expert.
"Tôi nói là có đi. Giờ đi nào Lolicon.”
"A-ai là lolicon hả thằng nhóc chết tiệt!"
Xem hai người cãi nhau, ,Max nói với Muir.
"Cả hai người họ luôn như thế?"
"K-khá nhiều ạ ..."
"Chú hiểu ..."
Cà hai người bọn họ theo sau Hiiro và Arnold.
–
–
–
–
–
Hiiro luôn gục ngã trước các món ăn ngon, để ăn ngon, cậu chấp nhận tham gia cho dù việc lấy mật khá rắc rối. Mặt Hiiro hớn hở bất thường khi nghĩ tới món Honey Syrup trong khi đi về hướng tổ của Honey Bee.
Cuối cùng mọi người đến khu vực gần tổ ong. Nhưng trái với tưởng tượng của Hiiro về tổ ong giống ở Nhật. Trước mặt cậu là một thứ gì đó khá lớn….là một tổ ong rất lớn. Nó to bằng cả một ngôi nhà.
"Oy, không phải nó quá lớn hay sao?"
"Hahaha, thực tế thì, đây là lần đầu tiên ta đi thu hoạch mật ong ... nên cũng hơi choáng."
Nhìn cả hai, Max cười lớn.
"Không giống như tưởng tượng phải không? một con Honey Bees lớn như một đứa trẻ sơ sinh. Tất nhiên chúng phải ở trong cái tổ lớn như thế này rồi"
"Tôi nhớ những cuốn sách có nói chúng dài khoảng 30 Tails."
Hiiro check nhanh bộ nhớ của cậu. Bằng cách này, đơn vị đo lường của thế giới này Tail bằng khoản với một Centimet. Điều duy nhất khác nhau giữa chúng là tên.
"Vậy thì, chúng ta vào việc thôi nhỉ?"
Max dẫn nhóm Hiiro đến phía bên kia của tổ ong. Ở đó, họ nhìn thấy ở đó có vật gì trông giống như một tay nắm cửa.
Max đặt cái túi lớn anh ta mang theo và ngồi xuống đất. Ông nắm chắc tay cầm, và mở nó với tất cả sức mạnh của mình. Trông nó như một cái ngăn kéo bàn, một phần của tổ ong được từ từ kéo ra.
Ngay lập tức, không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của mật ong, đủ để làm cho Hiiro và 2 người kia nuốt nước bọt. Sau khi Max lấy ra khoảng một nửa trong ngăn kéo, Max dừng lại và chỉ.
"Đây, nhìn thử xem."
Nơi Max đang chỉ vào là chuỗi những đường nứt bên trong của tổ ong. Cấu trúc của tổ ong trông giống như một khung Sudoku với những ngăn nhỏ.
Và bên trong những đường nứt là một chất lỏng mềm. Max lấy ra và đổ nó ra một cái chai lấy từ túi xách của mình.
Và mật ong vàng sánh chảy ra chầm chậm. Đều đặn, mật ong từ từ lắng xuống dưới đáy của chai.
“Các bạn nên nếm thử đi.”
Max tránh sang một bên và đưa cho nhóm của Hiiro chai mật. Hiiro cầm lấy nó trong tay.
(Vậy ra đây là cách mà họ thu hoạch mật ong)
Hiiro ghi lại cách lấy mật vào trong đầu mình khi cậu bắt đầu vặn mật ra khỏi tổ. Nhưng cậu đã nhanh chóng chán công việc này, và cậu đặt tay lên vai Arnold, bảo Arnold làm nốt đi.
“Này! Mi đang bôi mật ong lên vai áo ta đấy!”
Mật đã dính vào vai Arnold trước khi anh ta kịp phản ứng. Hiiro cởi găng tay của mình, và lấy một chiếc bánh ra khỏi túi của Arnold.
"Này, đợi đã!"
"Không sao đâu, tiếp tục làm công việc của ông đi ông già."
"Ta không muốn nghe điều đó từ mi!"
Sau khi Arnold dừng la hét, Max nhún vai.
Hiiro nhúng cái bánh vào số mật ong nguyên chất trong tổ. Mật ong nguyên chất có màu cam, đặc sánh, mùi thơm ngào ngạt.
Đầu tiên, Hiiro nếm một ít mật ong
"chẹp chẹp……………, ái chà"
Mật ong nguyên chất có vị ngọt đậm. Ngay khi vào miệng, nó có cảm giác hơi chua. Có thể là vì nó đã được lên men. Mật ong này đúng là loại hảo hạng.
Không thể hoãn sự sung sướng này lại, Hiiro nhanh chóng đưa cả cái bánh vào miệng.
"... Tuyệt. Nó khá là ngon đấy. "
Không nghi ngờ gì nữa, nó rất ngon. Đây là một item mà chắc chắn sẽ phổ biến với nữ giới. Nhưng Hiiro là một người thích ăn đồ ngọt, vì vậy cậu cũng rất thích. Trước khi Hiiro kịp nhận ra, chiếc bánh quy đã biến vào trong bụng cậu.
“Ê! Đừng nói là mi ăn hết rồi nhé !?!?” “Ừ thì sao.” “Đừng có “ừ thì sao”! Thật không thể chịu nổi mi mà!” “Èo, có mỗi cái bánh mà cằn nhằn ghê vậy, đàn ông mà nhỏ mọn thế à ?”
“Làm thế nào để bịt mồm mi lại bây giờ, FU !!“
Biến đau thương thành sức mạnh (Edit note: đoạn này chém :v), Arnord gồng lên, dồn bực tức vào miếng tổ ong trong tay.
"Ga ha ha! Nếu đó là bánh quy, tôi có rất nhiều. Đừng lo "
"Tôi hiểu. Làm tốt lắm. "
"Chú vẫn muốn ăn nữa sao !?"
"Đừng đánh giá thấp khả năng của tôi."
"Quách thị phụng!?"
"Dạ dày của tôi ... nó đang vẫy gọi."
"Ta sẽ giết mi, ranh con!"
Và sau đó, họ đã chắt đầy tất cả các lọ mật ong, và đẩy các ngăn kéo lại. Cuối cùng, họ cùng ngồi xuống ăn cùng nhau.
"Oh! Đúng là một món ăn ngon! Đúng như mong đợi của tôi về món"Honey Syrup"! "
Arnold khoanh tay , gật gù khen ngợi
"Im đi. Đừng có ồn ào trong khi ăn. "
"Nu ... KKU ... ranh con...chết tiệt ..."
Arnold đã cảm thấy hơi xấu hổ vì đột ngột thể hiện cảm xúc của mình, nhưng nghe điều này từ Hiiro lại khiến anh tức giận.
"Ga ha ha! Arnold vẫn là thanh niên hư hỏng nhỉ "
Max cười vui vẻ khi anh đưa một chiếc bánh quy vào miệng.
"Chóp chép chóp chép chóp chép"
Muir toàn tâm toàn ý vào việc ăn bánh ... hoặc là gặm bánh?
Thấy cô bé như vậy, thái độ của Arnold xoay 180 độ .
"Ha ~ Tại sao con bé lại dễ thương như vậy ~?"
"Lolicon!."
"Quách thị phụng ?!"
"Vậy hãy để tôi nói lại lần nữa. Pedobear. "
"Nó không phải có nghĩa giống nhau à?"
"Ga ha ha."
"Chóp chép…"
Khi cả bốn đang ăn vui vẻ, Một âm thanh ù ù vang lên, giống như tiếng ong mật nhưng lớn hơn rất nhiều.
"Có vẻ như các ong chúa đã trở lại."
Một bầy ong che kín cả bầu trời. Kích thước của mỗi con ong như của một người lớn.
"Oy, oy. Không phải là tổ này quá nhỏ so với đàn ong đó à? "
"Đây không phải tổ duy nhất. Có sáu tổ ong trong tất cả. "
"Ra vậy, nhưng tôi vẫn thấy vô lý."
Các Honey Bee lớn bắt đầu bay về phía họ. Hiiro và Arnold ngay lập tức thủ thế, nhưng ...
"Thôi xong, tôi để thanh kiếm của tôi ở nhà rồi."
Arnold cũng như thế. Arnold đứng che trước Muir, và Hiiro chuẩn bị viết một từ. Nhưng Max từ từ đứng dậy và cười.
"Một lần nữa, cảm ơn vì mật ong."
Như để trả lời, các con ong bay lên và xuống trong không trung.
"Chúng tôi sẽ làm một cái tổ khác sớm thôi, vậy hãy cứ thư thả đi."
Sau đó sự giao tiếp bằng ngôn ngữ hình thể của đàn ong.
Sau đó, nhóm của Hiiro được biết, quan hệ cộng sinh giữa các「Bearnt」 và Honey bee họ đã xây dựng cho đàn ong một tổ vững chắc, còn các Honey Bees cung cấp một phần mật của chúng cho người 「Bearnt」 . Đó là một hợp đồng đã tồn tại lâu hơn bất cứ ai có thể nhớ được. Con Honey bee lớn dừng lại nói chuyện với Max trước đó chính là ong chúa.
"Hey, chờ tí xíu đã. Nếu bầy ong không có ý hại người từ đầu, vậy tại sao tôi lại mặc như thế này? "
Arnord và Muir cũng thắc mắc như vậy.
"Nó không có nghĩa là không cần mặc nó."
"Ý của ông là gì?"
"Khu vực này cực kỳ nhiều bọ. Đặc biệt là sau khi chúng ta lấy mật ong ... "
Đột nhiên một bầy bọ nhỏ xuất hiện trên người họ.
(Đ-điều này thật là kinh tởm)
Đủ thể loại bọ tất bò lổn ngổn trên người họ. Muir đã nhìn thấy ngày tận thế và ngất xỉu tại chỗ . Arnold, người đang bế cô bé, và thậm chí cả Hiiro cũng cầu trời cho việc này sớm kết thúc.
"Bây giờ. Sau khi chúng ta ăn được 1 lúc, số lượng bọ đã tăng lên đáng kể. Chúng ta nên làm gì giờ?"
"Kế 36!"
"Tôi hiểu."
Cả 4 (thực ra là 3, một đang được bế) chạy hết tốc lực khỏi đám bọ
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Hiiro trở lại làng, với Honey Syrup để chế biến Honey Candy. Sau khi đã thưởng thức những vị ngon của mật.
Arnold và Muir đã đi đâu đó, nên Hiiro giờ ở một mình với ý định xả hơi cả ngày. Cậu đi ra vườn hoa gần làng với một quyển sách.
Đây là quyển mà cậu lấy từ nhà của Max. Dĩ nhiên là cậu đã xin phép mượn từ chính chủ.
<< Cuộc phiêu lưu của Tyn Cal Weikl >>
Đó là cái tên trên bìa cuốn sách. Không hiểu vì sao nhưng cậu có thể đọc được ngôn ngữ của thế giới này, nó như được phiên dịch khi đi vào đầu cậu. Theo những thông tin từ Guild thì ngôn ngữ ở thế giới này gọi là Ranalyth, khá là khác biệt với tiếng Nhật.
Dù vậy Hiiro có thể dễ dàng đọc nó như thể nó được viết bằng tiếng Nhật. Có thể đây là kĩ năng mà cậu nhận được khi di chuyển giữa các thế giới. Ngôn từ được phiên dịch ngay lập tức khi cậu đọc. Đọc là thế còn để viết thì cậu cần trải qua luyện tập.
Sự thật là 4 hero hiện vẫn đang luyện viết ngôn ngữ thế giới này nhưng Hiiro thì đã viết thạo như một người bình thường của thế giới này.
Cậu luôn có một trí nhớ tốt, đặc biệt đối với những thứ mà cậu hứng thú. Và những cuốn sách là một trong những số đó. Dù không phải hoàn hảo, Hiiro có thể nhớ gần như mọi thứ mà cậu muốn, vậy nên cậu nhanh chóng thuộc bảng chữ cái của thế giới này.
“Đây là chuyện về… một hero, hử?”
Trên bìa cuốn sách hình ảnh của một chàng thanh niên với một thanh kiếm.
(Thế giới này cũng có thể loại sách như thế này à. Coi nào, tác giả là… Marquis Blue Note)
Không phải là một cái tên mà cậu từng nghe đến. Hiiro lật trang sách và đọc.
Một câu chuyện với thiết lập bình thường.
Câu chuyện về các quốc gia đều muốn thể hiện quyền lực của mình, muốn chứng tỏ ta đây đứng trên tất cả. Ban đầu chỉ những cuộc thảo luận nhưng rồi nó leo thang thành chiến tranh.
Các vương quốc ấy đấu đá lẫn nhau khiến cho người dân gánh chịu hậu quả, đời sống lầm than. Một thế giới đầy đau thương. Và rồi, một thanh niên trẻ không thể giương mắt trước thế gian loạn lạc, đã cùng bạn bè đứng lên ngăn chặn cuộc chiến.
(Cảm xúc về chính nghĩa đẹp đấy nhưng thế giới không có dễ sống đâu dù cuộc chiến nhỏ mấy chăng nữa)
Được mọi người xưng tụng là anh hùng, được tôn thờ nhưng sau cùng chàng ta cũng bị hạ sát.
(… Đù? Thằng nhân vật chính chết toi sao?)
Hơn nữa, kẻ sát hại chàng chính là vị vua của đất nước đã tôn chàng như một vị anh hùng. Chàng ta bị gán vào tội giết con gái của đức vua. Dĩ nhiên là chàng hoàn toàn vô tội. Tuy nhiên bởi sự nổi tiếng của chàng như một biểu tượng của hòa bình sau khi kết thúc chiến tranh đã chạm đến sự ghen tị của nhà vua và gã đã hãm hại chàng.
Và sau đó, xung đột nổ ra quanh ai đã sát hại anh hùng, và một cuộc chiến mới đã nổ ra, tình trạng trở lại như trước đó.
(Anh hùng đã cố gắng chăm chỉ nhưng cuối cùng chỉ nhận một kết đầy bi thảm)
Nhưng cuộc phiêu lưu chưa dừng lại ở đó.
(Thế quái nào mà truyện vẫn chưa kết thúc!)
Có những điều mà chàng cần phải làm. Vẫn còn nhiệm vụ dang dở khi chàng chết. Do đó, chàng hồi sinh và quay lại thế giới này.
Theo những gì nghiên cứu, có một cách để cho thế gian này được hòa bình. Trên chuyến hành trình của mình, chàng đã biết đến một ma pháp. Sức mạnh của nó là tuyệt đối, một sức mạnh kiểm soát được thế gian mà anh hằng mong muốn.
Tuy nhiên, trong cuộc hành trình chàng đã đánh mất cơ thể, giờ chỉ là một thực thể không thể dùng ma thuật. Vậy nên, chàng quyết định đợi chờ. Rồi một ngày, sẽ có người sẽ tìm ra chàng, và khi đó, chàng sẽ tái sinh lần nữa, và mang hòa bình trở lại. Dù cho cả vương quốc ấy sẽ bị nghiền nát.
(Uầy, tên anh hùng từ bỏ nhanh thế.)
Ta sẽ hủy diệt toàn bộ mọi vương quốc xấu xa. Và thế gian này sẽ được yên bình. Một thế gian mà ta có thể phiêu lưu thỏa thích.
Vậy nên người anh hùng vẫn chờ. Chờ và chờ.
Tin vào một ngày ánh sáng hi vọng sẽ đến, chàng tiếp tục đợi chờ.
Người đàn ông tên Tyn Cal Weikl. Người đàn ông được điềm báo là một Hero.
(Tên này chắc chắn bị phế rồi. Nhưng kẻ đẩy gã thành như thế là cái quốc gia và thế giới đó)
Hiiro đóng sập cuốn sách.
“Một kết thúc cho một Hero. Mình chẳng muốn trở nên như gã đâu.”
Vị anh hùng trong cuốn sách đã không có được cái kết có hậu. Dù cuộc sống thực muôn mặt nhưng truyện vẫn là truyện. Tiểu thuyết cũng chỉ là hư cấu.
Dù có là Hero tạo ra hòa bình thì vẫn có đầy kẻ thù. Chiến tranh mang lại lợi ích cho khối kẻ. Và có những kẻ mong muốn được chiến đấu. Và ở giữa nó, một người anh hùng trẻ tuổi cố áp đặt lý tưởng ích kỉ về chính nghĩa của mình lên những kẻ khác.
“Tự do là nhất. Đừng có ép bản thân làm gì cả. Chỉ mặc trôi theo dòng chảy là tốt nhất.”
Trong khi lẩm bẩm, Hiiro nhắm mắt lại.
***
“Đây là Fried Syrup, Honey Tart, và Threesome, còn đây là Honey Sap!”
Max sắp xếp các loại Honey Candy vào hộp và chỉ từng loại khác nhau để dạy cho Hiiro cách làm chúng. Cậu chưa từng thấy loại nào trong số chúng trước đây. Muir say mê nhìn chúng.
Đúng là một bé gái. Arnold nuốt nước bọt khi nhìn vào đám kẹo, sáng bóng như những viên đá quý.
“A”
“Chưa gì ngươi đã ăn rồi là sao!?”
Hiiro bắt đầu ăn, Arnold cũng nhanh chóng tham gia cùng. Gã nhận ra sự trả miếng của mình không có tác dụng nên gã cố ăn lấy ăn để không chịu thua Hiiro.
Fried Syrup như là món mật được chiên trong dầu. Nó có kết cấu mới, khá khốc liệt tạo ra một ấn tượng mới.
Honey Tart, đơn giản là bánh nhân hoa quả được phủ mật. Đây có vẻ là cho sở thích của Muir.
Threesome tương tự như bánh pizza với 3 loại mật khác nhau là Blue Honey, Red Honey, và White Honey, được đính với 3 loại trái khác nhau. Theo hình dáng thì có lẽ là sở thích của Arnold.
Kết thúc là món Honey Sap là bánh bi gạo trắng nhân mật. Chỉ một bợm cắn là hương vị thực của nó trào ra. Một sự kết hợp giữa hương nhẹ của bánh với hương đậm đà của mật ong trộn mứt bên trong. Đây là món ưa thích của Hiio.
Khi cả ba đã chuẩn bị đầy đủ, Max hỏi coi ba người giờ sẽ làm gì.
“Mục đích của bọn này coi như đã xong. Giờ cũng đã có được mật rồi.”
Hiiro mở chiếc túi và giơ hợp mật bên trong.
“Vậy, mấy người sẽ rời đi sớm hả?”
“Phải.”
“Ồ, thế định đi đâu thế?”
“Thành phố Pasion”
“Thủ phủ Pasion của Beast, hừm.. thế thì khá xa nhỉ.”
Phải, thủ phủ khá xa so với nơi này. Phải mất hẳn một tuần đi bộ mới tới nơi.
“Dù gì thì bọn này cũng không vội.”
“Ồ, vậy sao? Thế thì mở tiệc thâu đêm chứ!”
“Được!”
Arnold và Max vỗ vai nhau bùm bụp, trong khi Muir chỉ biết quan sát nhìn.
(Thành phố Pasion à, mình muốn trông thấy nó.)
Hiiro nhìn bầu trời qua lăng cửa sổ.
***
Thủ phủ Pasion của Beast. Đây là nơi vương triều Gabrenth ngự trị. Nó được xây quanh một cây đại thụ, và xung quanh nó là một khu rừng rộng lớn. Chính xác thì cả thủ phủ gọi là rừng cũng chẳng ngoa.
Mọi ngôi nhà và kiến trúc đều làm từ cây cối. Một vương quốc sống hòa thuận với thiên nhiên.
Trong lúc đó, một chàng trai trẻ đang đứng trên một cành cây lớn nhìn lên trên ngọn. Có tiếng vọng từ phía dưới.
“Này, đừng có leo trèo lên cao quá!”
“Xuống đây nhanh đi!”
Hai gã đàn ông mặc giáp đang gọi với lên.
“Chết, họ thấy mình rồi. doo.”
Cậu miễn cưỡng nhảy xuống trước sự ngỡ ngàng của hai người kia.
“Cậu ta nhảy xuống rồi!”
“C-Có ổn không vậy?”
Họ lo lắng bằng thừa. Chàng trai trẻ đã tiếp đất nhẹ nhàng xuống một cành cây… hoặc là không.
RẦM!
Nhánh cây bị gãy và chàng thanh niên rơi xuống bụi rậm. Hai người kia hớt hải đến chỗ cậu.
“Này, nhóc ổn chứ?!”
Vừa lắc đầu, cậu ta mỉm cười.
“Xin lỗi, doo. Nhưng cháu ổn.”
“T-Tốt. Đừng có mà leo trèo lên cao nữa, nghe chưa?”
Một trong hai người lính đưa cánh tay ra. Cậu nhóc vui vẻ bắt lấy và đứng dậy.
“Xin lỗi, cháu chỉ muốn chiêm ngưỡng cái cây đáng kính của vương quốc này, doo.”
Cậu ngước lên nhìn cây đại thụ.
“Phải rồi. Vị vua đầu tiên Jingwald khi nhìn thấy cái cây này đã quyết định nó là trung tâm của vương quốc. Nó thỉnh thoảng được gọi với cái tên Tree of Beginnings.” {Khởi nguyên chi mộc, chém đó :3}
“Vâng, đây là lần đầu cháu tận mắt thấy Tree of Beginnings, Aragorn, doo.”
“Mà giờ để ý thì bộ dạng nhóc khá lạ. Nhóc đến từ đâu vậy?”
“Ở nơi rất chi là x~a ở phía đông ạ, doo.”
“Đông… vậy là Kalent?”
“Xa hơn nữa cơ, doo.”
“Còn gì xa hơn nữa chứ? A, hay nhóc đến từ một ngôi làng mới lập hay đại loại như thế?”
“Kiểu như vậy ạ.”
Cậu ta cười nhe hai cái răng nanh trắng.
“Mà này, sao mà nhóc có thể leo lên cao như vậy chứ?”
Người đàn ông nhìn lên cái cây cao ngất, vừa nói.
“Như thế nào ạ? Thì nhảy lên thôi, doo.”
“Nhảy… À, nhìn đôi tai thì nhóc chắc là tộc Were Rabbit. Nên mới có thể lên đó được.”
Trên mái tóc cậu ta là, bộ tóc màu xanh như chiếc lá của cây đại thụ, là bộ đôi tai dài đang vẩy ra sau về trước.
“Ôi, đến lúc thay ca rồi.”
“Đến giờ rồi sao? Này nhóc, đừng có làm gì nguy hiểm đấy.”
“Cảm ơn ngài đã cảnh báo, doo.”
Sau khi nói thế, hai người lính bỏ đi. Chàng trai trẻ nhìn lên cây đại thụ lần nữa.
“Tuyệt làm sao. Thành phố này như là “đâm chồi nảy lộc” quanh nó.”
Cậu ta khoác lên bộ áo choàng nâu và bước đi. Khi rời đi, cậu đưa mắt nhìn một cây khác. Nơi cư ngụ của vị vua Beasts, King Tree.
“Đến lúc làm việc rồi, doo.”
Với một tiếng gió vang lên, cậu ta biến mất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
“Papa!”
“Đã bảo gọi ta là cha cơ mà.”
Latest-3
“Bỏ qua tiểu tiết đi và nghe con nè!”
Người đàn ông trong cuộc thảo luận có một khuôn mặt uy nghiêm của sư tử. Ông ta thật ra là vua của Beast Kingdom Pasion, Leowald King.
Và người gọi Leowald là papa là người truyền tự của ông, công chúa Kuclear.
Dù người cha với bộ bờm uy nghi tỏa ra phong thái đáng sợ thì cô con gái lại khác. Điểm giống nhau duy nhất giữa hai người là bộ tóc mượt nâu đỏ, bộ tóc mà cô đã cắt ngắn.
Dù đôi mắt cô nhìn sắc nhọn nhưng ấn tượng cô cho người khác là một cô gái trẻ thật đáng yêu. Có lẽ đây là di truyền mà cô kế thừa từ người mẹ cô, Blansa.
Cô hiện đang ở bên trong King Tree, chất vấn với cha cô. Và nội dung cuộc thảo luận đó là…
“Sao con lại bị cấm ra chiến trường chứ?”
“Ta đã nói biết bao lần rồi, con còn quá trẻ. Thêm nữa kĩ năng [Binding] của con vẫn chưa được thành thạo, đúng chứ?”
“…đúng… là vậy…”
Cô đưa mắt không dám nhìn thẳng người cha.
“Sớm thôi, ta phải chuẩn bị cho cuộc chiến. Máu sẽ chảy và cái chết sẽ tràn lan.”
“N-Nhưng con là công chúa quốc gia này! Papa muốn con chỉ yên vị đứng nhìn mọi người đi ra chiến trường sao?”
“Chính xác!”
“Papa!”
“Ta không có cảm giác là chúng ta sẽ thất bại, song phòng hờ, ta cần phải chắc chắn giữ lại máu mủ mình ở nơi hậu phương.”
“Nghĩa là papa sẽ dẫn tất cả anh em con cùng đi với người sao?”
“Chính xác!”
“Ư…”
Kuclear ghìm mắt mà nghiến răng. Cô có thể hiểu ý của phụ vương cô. Nếu tất cả dòng máu hoàng gia kết thúc trên chiến trường thì quốc gia này sẽ rơi vào bạo loạn.
Đó là tại sao cô phải ở lại trong khi hai người anh em của cô phải ra chiến trận. Cô có thể hiểu đây là vì lợi ích đất nước này, nhưng cô không thỏa lòng.
“C-Con không chấp nhận! Ta vẫn còn có Mimir! Em nó có thể…”
“Một đứa trẻ 9 tuổi thì có thể làm được gì?”
“Ư… nhưng…”
Mimir là cô em gái của Kuclear. Dĩ nhiên là cô bé cũng là dòng dõi hoàng gia, nhưng cô bé còn quá nhỏ để gánh quốc gia đại sự. Hơn nữa, cô bé còn có một vấn đề.
“Dù là con bé cũng là con gái ta nhưng Mimir hiện trong tình trạng khó khăn, đúng chứ?”
“T-thật vậy, nhưng… Em nó là một đứa thông minh hơn con nhiều.”
Leowald rời khỏi ngai vàng, đặt tay lên vai Kuclear.
“Con đã 18 rồi. Tấm lòng con vì đất nước này còn lớn hơn ta.”
“Papa..”
“Bởi vậy nên ta và các anh em của con có thể an tâm mà ra chiến trường.”
“…”
“Ta không có ý định sẽ chết. Ta sẽ chém chết toàn bộ lũ Evila, và rồi cả lũ Humas. Ta sẽ trả hết mọi món nợ xưa cũ.”
Leowald nhìn Kuclear với cái nhìn sắc nhọn.
“Nhưng con..”
Kuclear cảm giác sự ấm áp từ đôi vai.
“Con là con gái ta. Con gái của Beast King. Dù con còn thiếu kinh nghiệm nhưng ta tin con sẽ trở thành một Beast Man đứng trên vạn người.”
“Papa…”
“Vậy nên khi chúng ta ra tiền tuyến, quốc gia này ta nhờ cậy vào con.”
Sau khi nói những điều tâm huyết, Leowald gật đầu và rời khỏi phòng không đợi cô con gái đáp trả. Kuclear, người bị bỏ lại phía sau, nhìn vào đôi tay mảnh mai yếu đuối của mình.
“Nếu mình có nhiều sức mạnh hơn… Nếu mình mạnh mẽ như những anh em mình…”
Cô muốn chiến đấu. Cô muốn bảo vệ người dân, đất nước cô và toàn dân tộc Gabranth. Nhưng cô nhận ra cô quá yếu đuối. Kuclear nhìn theo lưng người cha, tự hỏi sao mà ông ấy xa xăm nhường vậy.
***
Cuộc họp tổ chức tại King Tree. Ngồi vào vị trí của mình bên chiếc bàn tròn, vua Leowald nhìn thẳng vào những người trước mắt ông.
“Mọi người, đã đến lúc rồi.”
Dõi theo lời nói ấy, ánh mắt tất cả người đang ngồi lắng nghe tràn đầy tự tin.
“Trong khoảng thời gian dài, chúng ta đã bị đối xử trong sự bất công. Evila làm những gì chúng muốn trên mảnh đất chúng ta, lũ Humas đè đầu cưỡi cổ coi ta như là nô lệ. Thậm chí giờ đây, vẫn còn đồng bào chúng ta đang chịu đau đớn.”
Mọi người gật đầu tán thành.
“Giờ ta đã có đủ tiềm lực. Chúng ta, giống loài không dùng được ma thuật và đã mất đi những kĩ năng đặc chủng của mình giờ đã thuấn nhuần tuyệt kĩ mạnh nhất [Binding]! Đã đến lúc chúng ta nhe nanh vuốt trước những kẻ đã coi thường chúng ta và dạy chúng một bài học! Beast Man là dòng tộc sẽ đứng trên thiên đàng.”
“Phải!”
Âm thanh mạnh mẽ đồng tình tràn ngập khu phòng. Leowald mỉm cười trước những cấp dưới trung thành của mình.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ tuyên bố chiến tranh! Chúng ta khác Evila, giống loài sống trong sự phản bội và lừa lọc. Chúng ta sẽ chiến đấu ngay thẳng đối mặt với kẻ thù. Và chiến thắng sẽ gọi tên chúng ta! Như niềm kiêu hãnh của người Gabranth!”
“Đúng!”
“Sau khi tuyên bố chiến tranh, ta sẽ tiến vào lãnh thổ địch. Dĩ nhiên là đánh lũ Evila trước… Săn từng tên một không cần phải thương xót.”
Toàn bộ kẻ trong phòng nở nụ cười dã thú. Nụ cười như dòng máu thú vật chảy trong huyết của họ. Bản năng loài cầm thú, khao khát chiến tranh, không khoan nhượng.
“Leglos, con đã viết xong bản công bố chưa?”
“Dạ, con đã viết chính xác như cha đã căn dặn.”
“Tốt.”
Leglos là con trai cả của Leowald. Theo những kẻ hầu cận, hắn ta không thua kém người cha của mình về sức mạnh, độ nổi tiếng và khí chất hung bạo.
“Vậy ngay khi người gửi nó đi, con sẽ dẫn đạo quân vào địa phận Evila.”
Người vừa nói là nhị hoàng tử, Lenion. Khuôn mặt cậu kế thừa từ người mẹ, nên cậu khá giống với Kuclear.
“Hiểu rồi, nhưng không được bất cẩn. Ngay khi nhận bản công bố từ chúng ta, bọn chúng chắc chắn sẽ điều động binh lính.”
“Con biết. Nhưng con vẫn sẽ săn từng tên một trong số chúng.”
Cậu dù sao vẫn là Beast Man. Đôi mắt cậu đầy sự khát máu.
“Mọi người hiểu rồi chứ? Đây là chiến tranh! Mục đích chúng ta là chiến thắng trở về. Cuộc chiến này ta bằng mọi giá không được phép thua! Mọi người, hãy mang trên mình phẩm giá của Beast Man vào trận chiến! Mục đích là tiêu diệt tận rễ bọn chúng!”
“Rõ!”
“Ta sẽ bắt đầu chiến dịch trong một tuần kể từ giây phút này. Cuộc chiến khốc liệt đang chờ chúng ta. Tất cả mọi người nhà ai nấy về, truyền bá ngôn từ của ta đến với người thân của các ngươi.”
Mọi người gật đầu.
“Từ nay trở đi, chúng ta sẽ tăng lực lượng chiến đấu.”
***
Trên căn phòng Leowald tổ chức cuộc họp, một chàng trai trẻ trong thế quỳ, tỏ vẻ khó chịu trên khuôn mặt.
“A, chuyện ngày càng nghiêm trọng rồi đây, doo.”
Có vẻ cậu ta đã nghe nội dung cuộc họp. Tai cậu co giật khi nghĩ đến bản thân.
“Mình không ngờ mọi chuyện xảy ra chóng vánh đến vậy, doo. Tính sao bây giờ?”
Cậu gãi má, cân nhắc tương lai. Tai cậu co giật lần nữa.
“… Ổn rồi, ở đây không có gì bất thường cả.”
Một gã Beast Man trông như lính canh đến khu vực đó và không thấy ai cả. Chàng trai trẻ đã nhanh chóng rời khỏi trước đó.
Và khi hiểm nguy trôi qua…
“Nguy hiểm quá, doo. Nếu giờ bị bắt thì chẳng vui tí nào đâu, doo.”
Cậu vừa nói vừa lặng lẽ quay lại chỗ của mình khi trước. Cậu đã nhảy và chộp được cành cây cao hơn của chiếc cây khi cảm nhận có lính canh đi đến.
Đây là King Tree. Có có hàng ngàn hàng ngàn nhánh cây đâm tủy khắp nơi. Và bên trong nó là những căn phòng khác nhau và lối đi.
“Giờ có lẽ đến lúc gửi tin rồi, doo.”
Cậu nhìn qua thị trấn trước cái cây với biểu cảm trang nghiêm.
“Họ đã tạo dựng một vương quốc hòa bình đến thế này, mà giờ lại đi dính vào rắc rối đẩy nó vào diệt vong, doo.”
Chàng trai trẻ nhìn lên bầu trời.
Last edited by red_bos; 01-04-2016 at 10:43 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
Chapter 27 - 旅間の一時 - Một ngày trong cuộc hành trình đến Passion
Nguồn : Sonko.wikia.com
Manga : Konjiki no Word Master
Nhóm của Hiiro chọn kinh đô của Beastman – Passion là điểm đến tiếp theo của họ và bắt đầu cuộc hành trình của họ. Lần này, họ không đi bộ nữa
"Không ngờ là lại có một phương tiện thuận tiện như vậy ở thế giới này."
Nhóm của Hiiro ngồi trên một loại phương tiện, hay chính xác hơn là 1 loài vật. Chúng có hình dáng giống như loài đà điểu, nhưng chúng lớn hơn nhiều lần loài đà điểu ở Trái Đất, và có một chiếc yên nhỏ có tựa lưng được gắn trên lưng của chúng.
(Editor note : Chocobo detected!, nếu là bên The rise of Shield hero thì là Filo Rial)
"Thật là….. Có vẻ ta lại nợ Max một lần nữa rồi. "
Khi họ chuẩn bị rời khỏi 【Doggam】, Max xuất hiện với loài vật này . Rõ ràng, con chim này là một phương tiện cực kỳ hữu dụng khi đi đường trường qua nhiều địa hình gồ ghề trong lục địa Beast Continent.
Loài chim đó được gọi là Raidpic, và là loài chim có thể chạy khá nhanh trong khi có thể mang trên lưng chủ nhân của nó.
Con Raidpic của Arnold được đặt 2 bộ yên trên lưng của nó, vì vậy Muir sẽ đi cùng anh ta.
"Với tốc độ này, chúng ta có thể đi đến đích nhanh hơn nhiều lần so với kế hoạch phải không?"
"Đúng vậy! Nhưng nó sẽ cần một ít thời gian để làm quen. "
Đúng như Muir nói, trong một thế giới chưa phát minh ra hệ thống giảm xóc, cưỡi trên lưng 1 loài vật chạy nhanh với chiếc yên như thế này sẽ rất xóc (thốn)
"Đúng, đúng. Chú nghĩ rằng mông chú sẽ rách làm hai! Phải không, Muir? " (Edit note: dầu tường an hân hạnh tài trợ công ty vận tải Raidpic)
“Đ, Đừng lôi cháu vào mấy trò đùa như thế!”
Cô bé đã đau ê ẩm từ lâu, và Arnord cũng đang cố làm quen với độ xóc kinh hoàng đó. Nhưng trái lại, Hiiro lại không cảm thấy vấn đề này.
Đó là bởi vì Hirro sử dụng từ 「Soft」 lên chiếc yên, biến nó thành một chiếc ghế sofa. Tất nhiên, cậu không tiết lộ việc này cho 2 người kia và giữ nó cho riêng mình. Nếu không thì Arnold sẽ nổi điên.
Ngay thời điểm đó, 2 con Raidpic bắt đầu đi chậm lại. Cả nhóm phát hiện ra họ đã bị bao vây bới 1 đám quái ếch.
"Tuyệt vời! Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối ta được chiến đấu "
Arnold sẵn sàng để nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình. Tuy nhiên, Hiiro cảm thấy đánh nhau với đám quái này vừa tốn thời gian, vừa dễ mất HP, nên cậu tập trung phép thuật vào đầu ngón tay….
Bùm!
“Quách thị phụng?”
Bất ngờ vì vụ nổ lớn trước mặt đã thổi bay toàn bộ đám quái. Arnord nhìn quanh… Không một ai trong nhóm sử dụng được phép thuật hệ lửa, và anh ta cũng không cảm nhận được một ai khác quanh đây.
Nhưng rõ ràng là một phép thuật đã được dùng.
“Đi thôi nào!”
Hiiro là người duy nhất trong nhóm bình tĩnh.
“Là mi làm phải không, có phải mi không hả?”
“Ai biết.”
Arnold chắc chắn rằng Hiiro đã làm gì đó, còn Hiiro chỉ đơn giản là lờ anh ta đi. Mặc dù Raidpic ngạc nhiên, nhưng nó cũng nhanh chóng xác nhận kẻ địch phía trước đã biến mất nên chúng thận trọng tiến về phía trước.
(Ra vậy, "Word Magic" thật sự hữu dụng)
Từ mà cậu đã sử dụng là 「Burst」, tiếng nổ lớn vừa rồi minh chứng cho hỏa lực mạnh mẽ của nó. Với khả năng bắn tan nát đám quái chỉ trong 1 phát trên diện rộng, 「Burst」là một từ khá hữu dụng tuy nhiên, giống như những khẩu RPG7, 「Burst」khi nổ gần có thể gây sát thương cho người sử dụng nên tốt nhất là bắn nó từ xa
-
-
-
Hiiro ngồi một cách thoải mái, đọc cuốn sách trong khi ngồi trên lưng Raidpic. Trong khi đó, Arnold cảm thấy ngứa mắt khi nhìn Hiiro thư thả như vậy
“… Này Muir?” “Sao ạ?” “Thằng nhóc đó… nhìn cái ghế của nó kìa…” “Vâng, có gì ạ ?” “Chẳng phải nhìn cái ghế đó rất mềm, khác hẳn với cái ghế đá của chúng ta sao ?” “Thế ạ?”
Arnold đứng dậy, gõ gõ vào mặt ghế để xác nhận độ cứng. Cái ghế cứng như đá ! Nhưng nhìn sang cái ghế của Hiiro, rõ ràng người cậu ta như chìm vào trong cái ghế, chứng tỏ nó rất mềm.
(Lạ thật, mình cảm giác có cái gì đó không đúng ở đây, hay là do mình tưởng tượng nhỉ … ?)
Thực sự thì đó không phải do Arnold tưởng tượng, nhưng rồi Arnold cũng đành ngồi xuống mà không kết luận được gì.
Trên đường đi, Hiiro bắt gặp nhiều loài động vật và côn trùng kỳ lạ cậu chưa nhìn thấy bao giờ, và cậu có hơi lo lắng khi không biết chúng có mang mầm bệnh nào không.
Nhưng ngay cả khi cậu dính bệnh thì đó cũng không phải là vấn đề với Word Magic.
(Nhưng mình không thể chịu được cái cảm giác khó chịu khi dính bệnh)
Nghĩ vậy, cậu tự viết một từ trên cơ thể của mình. Chữ「Clean」, và cùng với nó, bụi bặm và mồ hôi trên cơ thể của cậu biến mất.
(Hà…. dù mình dùng từ này thường xuyên, nhưng cảm giác vẫn thật thoải mái.)
Cảm giác của việc cơ thể của bạn ngay lập tức được làm sạch bởi ma thuật giống như là việc đi tắm vậy.
"Mi đang làm cái gì thế?"
Và Hiiro bị phát hiện bởi 1 kẻ phiền phức.
"Chả có gì cả."
"Đừng có chối. Ta đã thấy nó! Mi đã dùng phép thuật biến mi sạch sẽ trở lại phải không! Nói mau! Khai ra mau! "
Hiiro thở dài ngao ngán.
"Ngoài ra, đừng đánh giá thấp mũi của Beast Man! Mùi mồ hôi của mi đã biến mất! Vậy là sao hả? "
Arnold chỉ tay vào Hiiro, Hiiro tóm lấy nó và vặn…..
"AuAuAu….! Mi nghĩ mình đang làm cái gì vậy, mi là ác quỷ chắc ?! AuAuAu !?!?!?
"Đừng chĩa ngón tay của ông vào tôi, đồ quỷ biến thái."
"Ha, giờ ta có thêm 1 biệt danh mới cơ đấy!!”
Arnold bực tức dậm chân xuống đất. Trong lúc đó, Muir đi về phía 2 người
"Em cũng có một chút tò mò. Anh đã làm gì vậy?"
Hiiro nhận ra một cặp mắt to tròn long lanh đang nhìn mình, dù vậy, cậu vẫn có cảm giác hai người kia đang giấu mình chuyện gì đó.
Hiiro thở dài và nhìn thẳng vào Muir như thể cậu chịu thua.
"Lại đây một lát."
"Ế?"
"Đừng lo , cứ lại đây đi."
"Đ-được rồi."
Muir quyết định làm theo lời Hiiro và bước về phía cậu. Sau đó, Hiiro cầm tay của cô.
“WUTTTT! Đừng có cầm tay cô bé như thế chứ !! Ta sẽ không tha cho mi !!!”
"Im đi, lolicon."
"Gu ..."
Trong khi Arnold nhìn cảnh đó, anh ta nhận ra cơ thể của Muir bắt đầu phát sáng. Và sau đó, cũng giống như với Hiiro, bụi bặm và mồ hôi trên người cô bé biến mất.
"C..Cảm giác thật tuyệt."
Muir hơi đỏ mặt, và cô bé cũng cảm thấy chóng mặt. Hiiro dùng từ「Clean」 lên cô. Cô cảm thấy như vừa được thanh tẩy.
“O-oi Muir?
Arnold gọi Muir với 1 giọng lo lắng.
"Ngạc nhiên thật! Chú, ma thuật của Hiiro làm cháu cảm thấy như vừa được thanh tẩy! "
"Eh? Thật vậy sao? Ta hiểu, đúng như ta nghĩ, mi đã sử dụng phép thuật để tắm rửa cho bản thân. Làm luôn cho ta đi nào. "
"Không!"
"Tại sao!?"
"Tại vì nhóc tì này là con gái."
"Lý do để làm việc đó ư?"
Câu nói ngắn gọn của Hiiro đã làm Muir sốc.
“Nếu lão đã bốc mùi như vậy thì tôi có thể làm một chút ….”
"Đừng có nhìn ta với ánh mắt thương hại như vậy! Và ta không hề bốc mùi! "
Arnold tiếp tục hét lên, và như vậy là quá đủ với Hiiro. Cậu đoán được việc này, nên cậu đã giải phóng「Sleep」cậu đã bí mật viết trước đó vào Arnold , và Arnold đổ gục xuống đất.
"Ế? Ưm anh đã làm gì vậy? "
"Tôi chỉ cho ông ta ngủ chút thôi , ồn ào quá. Nhóc cũng nên đi ngủ sớm đi. "
"V…vâng ạ."
Muir dần ngủ thiếp đi trong sự dễ chịu tạo bởi phép thuật của Hiiro.
Chắn chắn rằng Muir đã ngủ, Hiiro rời nơi cắm trại một mình. Tuy nhiên, cậu không đi quá xa.
(Mình nên tiếp tục thử nghiệm phép mới mà mình mở khóa hôm nay. Ah đúng rồi, mình chưa thử "Parallel Writing" và thời gian hiệu nghiệm của nó.)
Cậu tập trung ma thuật vào ngón tay của mình. Đúng lúc đó, cậu nhìn thấy một ánh sáng xuất hiện ở phía xa.
"Cái gì vậy?"
Cậu quyết định đi kiểm tra nó. Cậu leo lên đỉnh một ngọn đồi và xung quanh cậu là rất nhiều ánh sáng đang nhảy múa.
(Đom đóm à? Không, chúng không thể to như thế này)
Cậu chăm chú nhìn và cố gắng nhìn những chi tiết của ánh sáng. Có những hình người nhỏ bên trong chúng.
(Oiii... đừng nói đó là....)
Chúng có hình dạng như con người, nhưng có hai cánh mọc từ lưng của chúng. Họ phát ra ánh sáng khi họ bay tự do trên trời.
“…『Pheom』(Tinh linh)?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos
"Điều này khác xa những gì mẹ nói với chúng ta!" (Pheom)
"Đúng vậy! <<Humas>> không thể nào nhìn thấy chúng ta! "(Pheom)
(Thật là ồn ào... chúng nói chuyện xung quanh mình, lảm nhảm liên tục. Nhưng có một điều khiến mình khó chịu….)
" Làm thế nào bọn mi biết ta không phải là <<Gabranth>>?" (Hiiro)
(Ngay lúc này, mình đang mang hình dạng của người <<Gabranth>>, những người khác hoàn toàn không thể nhận ra. Tuy nhiên, các <<Pheom>> phát hiện ra ngay lập tức!)
"Wow! Hắn đang nói kìa! Hắn thực sự có thể nhìn thấy bọn mình! "(Pheom)
Vì lý do nào đó, màu đỏ tỏ ra vui mừng khôn xiết ...
"Dù sao thì cũng hãy trả lời ta đi! Làm thế nào bọn mi biết được? "(Hiiro)
"Huh?!? Tôi đoán tại vì nó không phải sự thật nhỉ ?. "(Pheom)
Với một cái nhìn bình thản, một Pheom trả lời Hiiro.
"Sự thật?!? Ý của mi là gì? "(Hiiro)
"Kyahaha! <<Humas>> đằng ấy thực sự không biết à? "(Pheom)
Màu vàng dường như thích thú về điều đó.
"Thú vị! Thật thú vị! "(Pheom)
"Chúng tôi sẽ nói với đằng ấy! Đó là bởi vì chúng tôi là <<Phoem>>! Chúng tôi là những kẻ có thể nhìn thấu mọi thứ ! "(Pheom)
"Những kẻ có thể nhìn thấu mọi thứ? Điều đó nghĩa là gì? "(Hiiro)
"Kyahaha! Cậu ta không biết! Cậu ta thực sự không biết! "(Pheom)
Màu đỏ vẫn bay, đang cố gắng bắt chước tôi. Màu xanh lá cây tiếp tục nói...
"Mắt của chúng tôi chỉ nhìn thấy sự thật!" (Pheom)
"... Vì vậy nên bọn mi có thể thấy hình dạng thật của bất cứ ai?" (Hiiro)
"Ooo! Tuyệt vời! Đúng rồi đó! "(Pheom)
Màu xanh lại cười một lần nữa... Hiiro bắt đầu muốn sử dụng <Word Magic> cho nó đo sàn.
"Dù sao thì, đó là cách mà chúng tôi biết." (Pheom)
Pheom màu vàng gật đầu. Hiiro thực sự muốn nói chuyện nghiêm túc với Pheom đó thay vì đám ồn ào kia
Màu đỏ tiến lại gần Hiiro.
"Hmmm. Con người này... có thực sự là một <<Humas>> không? "(Pheom)
Màu xanh lại cười lần nữa... Hiiro thật sự muốn dùng <Word magic> cho nó rụng.
"Cái gì! Không phải sao? "(Pheom)
"Cậu ta thực sự giống một Humas mà..." (Pheom)
"Có lẽ cậu ta khác biệt chăng?" (Pheom)
"Mình cũng không biết, nhưng mình có cảm giác cậu ta khác biệt so với những người còn lại." (Pheom)
Màu đỏ vỗ lên bàn tay của cậu.
"Tôi biết rồi! Mẹ có thể sẽ biết!"(Pheom)
"Đúng rồi!" (Pheom)
"Chúng ta sẽ đi ư ?" (Pheom)
“Cậu có chắc về điều này không?"(Pheom)
Hiiro thở dài.
"Được rồi! Đi thôi nào!" (Pheom)
ZUZUZUZUZUZUZUZUZU
Trước mặt họ, mặt đất nứt ra ...
"Cái thế giới này bị làm sao nữa không biết?" (Hiiro)
Vết nứt tiếp tục mở rộng ra cho đến khi có kích thước đủ để một người đi qua. Nhìn từ ngoài vào chỉ có một màu đen tăm tối.
"Lối này sẽ dẫn tới chỗ mẹ, đi thôi nào!"(Pheom)
“Này, khoan đã ..!” (Hiiro)
Màu đỏ kéo tay cậu.
(Mẹ mà chúng nói là ai? Nhưng quan trọng là, sao chúng tin tưởng mình nhanh quá vậy ?)
(Có vẻ như những <<Phoem>> này không thông minh lắm. Đầu chúng có vấn đề à ?)
(Dù sao thì, vụ này cũng hay đấy chứ, ai mà biết được mình sẽ tìm được cái gì”
Hiiro bước vào vết nứt.
“Huh!?” (Hiiro)
Các <<Pheom>> tạo ra một ánh sáng xuyên qua bóng tối. Bên trong vết nứt, cảnh vật giống như một khu rừng, nhưng có vô số ánh sáng bay lượn trong không khí.
Những ngôi nhà ở đây chỉ nhỏ như những ngôi nhà búp bê
(Mình cảm giác như vừa lạc vào Lilliput ...) (Edit note : Lilliput – hòn đảo của giống người tí hon trong tiểu thuyết Cuộc phiêu lưu của Gulliver do Jonathan Smith viết năm 1726)
“Đằng này!” (Phoem)
Màu đỏ đẩy cậu ta lại phía đó. Một thứ to lớn, Một cái cây lớn và rỗng ruột hiện ra trong tầm mắt Hiiro, cùng lúc đó, 1 người phụ nữ xuất hiện.
Cô ấy không nhỏ như những Pheom. Mái tóc xanh óng ánh, dài đến sát đất. Tóc của cô tỏa sáng. Trên đầu cô đặt một vương miện. Một đôi cánh hiện hữu trên lưng cô. Dáng người mảnh khảnh. Cô ấy trông như một nữ thần.
Cầm một cây gậy với một quả cầu phát sáng và lông vũ trên đầu, cô nói.
“Chào mừng đến <<Fairy Garden>>.”
"Cảm ơn vì đã mời tôi, mặc dù tôi đã bị ép đến đây." (Hiiro)
Màu đỏ le lưỡi.
"Orun nhìn người tốt lắm. Tôi không nghĩ rằng con bé sẽ mang kẻ thù đến đây."
Rõ ràng, cô ấy tin tưởng Hiiro.
"Ơ kìa mẹ"(Pheom)
"Gì vậy con yêu?" (Woman)
"Người này, cậu ta có phải là một <<Humas>> không?" (Pheom)
"Không phải. Cậu ta đến từ một thế giới khác. Cậu ta không đến từ thế giới <<Idea>> của chúng ta."
Các nàng tiên xung quanh ồ lên ngạc nhiên. Hiiro mỉm cười.
"Mà khoan đã, con có cư xử như ta đã dạy không? Cậu ta là khách, con có tỏ ra lịch sự với khách không vậy?" (Woman)
Orun đang bị mắng. Ha! Đáng cho mi lắm.
"Dù sao thì! Hãy để tôi giới thiệu bản thân mình. Tôi là người đứng đầu của <<Pheom>>, Niño. Cậu có thể cho tôi biết tên của cậu không?"
“Arnold Ocean” (Hiiro)
Niño cười.
"... Hiiro Okumura. Tôi trông chờ được làm việc với cậu."(Niño)
Tôi miễn cưỡng hơi cúi đầu.
(Vậy là... họ thậm chí có thể phát hiện nói dối.)
Tên giả của Hiiro đã bị nhìn thấy ngay lập tức. Cậu muốn làm cho rõ, nhưng khả năng của cô ấy thực sự tuyệt vời. Thậm chí những lời nói dối cũng không thoát khỏi tầm nhìn của cô.
"Dù sao thì, mời đi theo tôi" (Niño)
Mọi người bước vào trong cái cây. Bên trong có một khoảng không gian lớn. Có vài món ăn nhẹ được dọn sẵn cho họ.
"Món ăn này được gọi là <<Vanyar>>" (Niño)
Nó có hình dạng giống như bông hoa, lấp lánh và nằm gọn trong bàn tay của Hiiro
(Đây có phải là... thạch rau câu không vậy?)
Nhưng Hiiro chưa thể ăn nó được. Nó có thể có độc.Tay cậu bắt đầu viết dưới bàn.
"Hãy yên tâm. Chúng tôi không cố gắng để đầu độc bạn đâu."(Niño)
“…” (Hiiro)
"Và làm ơn ngừng viết từ dưới bàn được không." (Niño)
Nó cảm giác giống như là họ có mắt ở khắp mọi nơi.
“Tại sao tôi phải tin cô.” (Hiiro)
“Được thôi.” (Niño)
Cô cầm lấy <<Vanyar>> và ăn nó.
"Tất nhiên, chúng ta chưa uống bất ký thứ gì cả." (Niño)
Hiiro khẽ cau mày.
"Cậu khá cảnh giác, có phải không." (Niño)
"Tất nhiên. Tôi đang chỉ có một mình. Điều đó không phải rõ ràng sao? "(Hiiro)
"Tốt thôi... sao cậu không tự mình kiểm tra đi?" (Niño)
"... Cái gì?!?" (Hiiro)
"Sử dụng <<Word Magic>> của cậu đi" (Niño)
Hiiro giật thót. Cậu biết rằng họ có khả năng nhìn thấu , nhưng cậu không ngờ rằng khả năng đó quá mạnh mẽ.
"Sức mạnh của chúng tôi là khả năng nhìn thấu tất cả mọi thứ. Tất nhiên, trong đó bao gồm cả <<Status>>." (Niño)
Bằng cách nhìn thấy <<Status>> của tôi, người ta sẽ có thể tìm ra về<<Word Magic>> của Hiiro. Nhưng kể cả thế...
(<< Word Magic >> khá là mạnh)
Hiiro để cho dòng chảy ma thuật về ngón tay của mình.
"Nếu cô không thấy phiền..." (Hiiro)
Chữ mà cậu viết là <<Prying>>. Và như vậy, status của Nino hiện ra trước mặt cậu.
(Phép thuật này chắc chắn là OP) (Edit note: Sooooo OP, Nerfffffffff plssssssssss!!!)
Niño
Lvl: 20
HP: 100/100
MP: 1000/1000
EXP: 10000
NEXT: 1000
ATK: 20
DEF: 30
AGI: 50
HIT: 100
INT: 300 (400)
<<Magic Attributes>> Fire, Water, Light
<<Magic>>
Fireball (Fire – Attack)
Mystic Flare (Fire – Attack)
Mist (Water – Support)
Bubble Rain (Water – Attack/Support)
Infinity Judgement (Light – Attack)
Lazer Prism (Light – Attack)
Holy Lance (Light – Attack)
Resurrection (Light – Recovery)
Full Clean (Light – Effect)
<<Title>> Fairy Queen, Seer, One who sees, Light Guardian.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của red_bos