- Về phần tình yêu của ngài, đích thật là không có giá trị gì. Tình yêu của ngài hỗn loạn không chịu nổi. Thậm chí khiến ta cảm thấy khinh thường khi gọi đó là chuyện tình yêu.
- Cái này, thật đúng là ngượng quá.
Minh Diệu bĩu môi. Bị người khác bình luận chuyện tình yêu của mình không có giá trị gì, đích xác là không vui.
- Thời gian ta ra đời còn có thầy bói nói ta có số đào hoa.
- Có quyến rũ được nhiều nữ nhân hay không ta không biết, nhưng tình yêu của ngươi cho dù là cho không ta cũng không muốn.
Lilith khinh thường hừ một tiếng.
- Nhưng mà trên người của ngài đích xác có một thứ đồ vật khiến ta cảm thấy rất hứng thú.
- Là cái gì?
Lilith thè lưỡi liếm liếm cái môi đỏ tươi.
- Ánh mắt của ngài, ta thật sự vô cùng hứng thú.
- Cô cũng thật là biết chọn.
Minh Diệu nhíu lông mày.
- Đôi mắt của ta đích xác là còn giá trị hơn tình yêu của ta nhiều.
- Đó là tự nhiên, ta là thương nhân, tự nhiên sẽ không làm buôn bán lỗ vốn.
Lilith bày ra bộ dáng gian thương, chà xát đôi tay.
- Có một việc, ta luôn luôn rất muốn hỏi cô.
Minh Diệu đổi đề tài.
- Vì sao lại lấy đi tình yêu của người giao dịch.
- Có một việc, tôi luôn luôn rất để ý.
Minh Diệu chuyển đề tài.
- Vì sao mỗi lần cô đều lấy đi tình yêu của người giao dịch? Đối với một ác ma mà nói, tình yêu thì có lợi ích gì?
- Vô ích sao?
Lilith nghiêng đầu nhìn Minh Diệu.
- Như vậy thì ngài nói cho ta biết, tình yêu đối với nhân loại các ngài có lợi ích gì?
Minh Diệu sửng dốt, hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này.
- Tình yêu đối với nhân loại các ngài mà nói, chẳng qua là xa xỉ phẩm mà thôi.
Lilith nói ra một câu Minh Diệu nghe không hiểu.
Nhìn thấy bộ dạng không hiểu ra sao của Minh DIệu, Lilith nhẹ nhàng lắc đầu.
- Nhân loại các ngài đã làm bẩn tình yêu, khiến nó hoàn toàn thay đổi. Tình yêu của nhân loại hiện tại đã trộn lẫn rất nhiều thứ không cần thiết. Như là tiền tài, danh vọng, rất nhiều, rất nhiều. Cái này đã không còn là tình yêu nữa rồi.
- Cô không có quá nghiêm trọng vấn đề đó chứ.
Minh Diệu cảm thấy lời nói của Lilith có chút giật gân.
- Nhân gian có tình yêu thực sự hay không.
- Có, ta biết vẫn phải có.
Lilith cắt đứt lời nói của Minh Diệu.
- Nhưng mà cái loại tình yêu chân chính này, đã ít lại càng ít, gần như là đã tuyệt tích rồi.
- Tình yêu là một loại hy sinh, một loại hy sinh tự nguyện.
Lilith dừng một chút, nói tiếp.
- Mà bây giờ mọi người kết hợp, lại trộn lẫn quá nhiều thứ không cần thiết, yêu cầu đối với tiền tài là nhiều nhất. Tình yêu đã thay đổi bản chất, từ một loại hy sinh đơn thuần, biến thành một loại yêu cầu hồi báo. Cái này đã không còn được gọi là tình yêu nữa rồi.
- Chính xác, ở trong xã hội bây giờ, tình yêu thực sự so với lúc ta vẫn còn trẻ thì yếu ớt hơn nhiều.
Minh Diệu gật gật đầu, đối với lời nói của Lilith hắn không có gì để phản bác lại.
- Ý nghĩa rộng lớn sau lưng tình yêu đích thực chính là hôn nhân.
Lilith chậm rãi tiếp tục nói.
- Hiện tại hôn nhân đã bị rất nhiều người lợi dụng, trở thành trốn tránh thống khổ, đạt được của cải quyền lợi. Tình yêu đã mất đi tác dụng, hiện tại hôn nhân chỉ là đại biểu cho việc giao phối mà thôi, đơn thuần là một loại hành vi sinh sản.
- Chúng ta cũng chỉ là người bình thường.
Minh Diệu thở dài một hơi.
- Vật chất là điều kiện cơ bản nhất để sinh tồn, nếu không có đồ ăn, còn có tâm tư gì đi nói chuyện ái tình.
- Ta chưa từng phủ nhận việc tình yêu không cần vật chất ủng hộ.
Lilith không đồng ý với lời nói của Minh Diệu.
- Tình yêu cần vật chất, để cho tình yêu của ngươi nồng đậm, có thể dùng toàn bộ vật chất để che đậy, khi không còn tình yêu nữa, sự lợi hại của một tia vật chất sẽ được thể hiện rất rõ ràng.
- Nhân sinh ngắn ngủi có vài chục năm, muốn làm cho cuộc sống của mình tốt một chút không có gì là sai.
Minh Diệu thở dài một hơi.
- Cô không phải nhân loại, sẽ không thể hiểu được loại cảm giác này.
- Cho nên ta mới nói, tình yêu đối với nhân loại mà nói, là xa xỉ phẩm.
Trong ánh mắt của Lilith mang theo một tia gì đó Minh Diệu nhìn không rõ. Dường như là một loại ghen tị.
- Nhân loại có sống lâu cũng chỉ là vài thập niên mà thôi, tình yêu đối với bọn họ mà nói, căn bản không có ý nghĩa tồn tại đặc thù.
- Đối với loại người như cô, đã trở thành ác ma không biết bao nhiêu năm rồi, tình yêu có vẻ quan trọng hơn.
Minh Diệu cười cười.
- Cô sợ cô độc, cho nên cần một người yêu cô thật lòng để cùng với cô vượt qua nhân sinh buồn chán. Kỳ thật cô cũng là yêu cầu hồi báo mà thôi. Yêu cầu một người có thể làm bạn với cô cả đời.
- Có lẽ là như thế.
Lilith không có phủ nhận lời nói của Minh Diệu.
- Cho nên ta mới lấy đi tình yêu của người giao dịch, khiến cho con người kết bè kết đội buông tha đối với việc chống đỡ. Như vậy thì tình yêu đương nhiên là mất đi giá trị tồn tại mà rời xa nhân loại. Ta làm như vậy, cũng có thể là để bảo tồn một chút kỷ niệm đối với tình yêu. Nếu không ta sợ trong tương lai dài lâu sau này, ta sẽ quên mất tình yêu có bộ dạng nào.
Minh Diệu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nói ra.
- Nếu như lấy đi tình yêu thực sự của những người giao dịch thì có chút tàn nhẫn. Nhân sinh tuy rằng ngắn ngủi, có thể là không có tình yêu thì nhân sinh cũng sẽ không hoàn chỉnh.
- Ta biết, cho nên ta mới đưa lại cho bọn họ những thứ khác.
Lilith nở nụ cười, nụ cười kia mang theo vẻ tàn nhẫn.
- Dùng khát khao thật sự của bọn họ để thay thế, làm cho bọn họ không còn nhớ đến tình yêu của bọn họ nữa.
- Dương Bội Gia chết, là bởi vì nàng đã hết tuổi thọ sao?
Minh Diệu hỏi.
- Đúng.
Lilith gật gật đầu.
- Tiểu nữ sinh kia dùng năm mươi năm thọ nguyên của mình để đổi lấy lợi ích.
- Năm mươi năm tuổi thọ?
Minh Diệu nhíu mày.
- Giao dịch này của cô dường như là không quá hợp lý đi. Lấy địa vị tiền tài của Dương Bội Gia, dùng năm mươi năm thọ nguyên để trao đổi, dường như có chút quá nhiều.
- Đương nhiên, năm mươi năm thọ nguyên không có khả năng chỉ lấy được quyền lợi nho nhỏ như vậy.
Lilith nhìn thấy trong ánh mắt của Minh Diệu tràn đầy hoài nghi, thần bí nở nụ cười.
- Bởi vì thứ nàng trao đổi càng thêm quý trọng hơn.
- Thứ còn quý trọng hơn? Là cái gì?
- Cô độc.
- Cô độc?
Vẻ mặt của Minh Diệu mê mang.
- Làm sao mà nàng lại trao đổi thứ này.
- Đương nhiên là không phải nàng đổi cho mình.
Khóe môi của Lilith nhếch lên hiện ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Là cho Âu Phàm, Dương Bội Gia dùng bốn mươi năm thọ nguyên để đổi lấy sự cô độc vĩnh viễn cho Âu Phàm.
- Làm sao có thể?
Đáp án này khiến cho Minh Diệu có chút khiếp sợ.
- Hai người bọn họ không phải là tình lữ sao? Ý của ta là đang nói đến trước khi giao dịch với ngươi.
- Đúng.
Lilith gật gật đầu.
- Hơn nữa yêu vô cùng sâu đậm. Tình yêu của người trẻ tuổi vô cùng tinh khiết, không hề trộn lẫn lợi ích hay quyền lợi gì cả. Ánh mắt đầu tiên của ta cũng nhìn trúng tình yêu của hai người bọn họ. Nhưng sau khi Âu Phàm dùng tình yêu của hắn để trao đổi thiên phú của mình, tiểu cô nương đáng thương kia cảm giác mình bị thương tổn, nàng liền dùng loại phương thức này vừa làm thương tổn chính mình vừa làm thương tổn người đã phụ lòng mình. Ngài cũng biết, tình yêu càng khắc sâu, thì thời gian sẽ làm nó biến chất, sẽ thay đổi thành oán hận mãnh liệt. Giữa yêu và hận, cùng lắm chỉ cách nhau có một sợi tóc mà thôi.
- Khi đến thời gian bọn họ ước định với cô, cô liền giết bọn họ sao?
Ánh mắt của Minh Diệu híp lại, theo suy nghĩ của hắn, hai tay của nữ ác ma xinh xắn trước mắt này cũng được coi là dính đầy máu tươi.
- Hàng hóa gì thì cũng đều có hạn sử dụng.
Lilith nhẹ nhàng khoát tay áo.
- Sau khi giao dịch, ta sẽ lấy đi trái tim của người giao dịch, trái tim kia chính là nơi chứa đựng tình yêu. Làm vật thay thế, ta sẽ để trái tim của chính mình vào ngực người giao dịch. Nói như vậy, người giao dịch có thể tiếp tục cuộc sống bình thường, cũng sẽ không bởi vì mất đi tình yêu mà trống rỗng trong lòng. Bởi vi hắn đã không còn tim.
- Cho nên ở sâu trong ngực của Phạm Đồng mới phát hiện một viên đá làm thành trái tim.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Làm người giao dịch của cô, thân thể đã chết. Dường như hắn còn chưa chờ được tới thời gian ước định với cô.
- Cái đó và ta không có quan hệ.
Lilith mở tay ra, làm thành một động tác không có chuyện gì.
- Ta cũng không có nói rằng sau khi giao dịch phải bảo vệ mạng sống cho người giao dịch. Trước thời gian ước định sẽ được ở trong vòng bảo vệ của ta.
- Như vậy thì Âu Phàm là thế nào ?
Minh Diệu tiếp tục hỏi.
- Vì sao mà hắn lại không giống với những người khác. Ta nghe nói cô đã từng ngăn cản hắn tự sát.
- Hắn có ý nghĩa bất đồng.
Lilith nở nụ cười. Bên trong tiếng cười kia mang theo vẻ đắc ý.
- Thật ra hắn là quảng cáo sống của ta. Hơn nữa ta còn đáp ứng với Dương Bội Gia sẽ để hắn vĩnh viễn cô độc. Đương nhiên là ta không thể để cho hắn chết sớm như vậy được.
- Cô làm như vậy không thấy là có chút tàn nhẫn sao?
Minh Diệu nhíu mày.
- Cô độc là một loại tra tấn thực tàn khốc.
- Vậy thì sao?
Lilith khinh thường hừ một tiếng.
- Giao dịch chính là giao dịch, ta thông cảm với cô độc của hắn, như vậy thì ai thông cảm cho sự cô độc của ta. Phải biết ta thừa nhận sự cô độc này, chính là vô cùng vô tận.
Minh Diệu còn muốn nói gì. Lilith khoát tay áo.
- Không cần phải nhiều lời như vậy, nói chuyện giao dịch của chúng ta đi.
- Giao dịch?
Minh Diệu cười cười.
- Chính bản thân ta cũng không biết ta muốn cái gì.
- Tiền tài? Quyền lợi? Nữ nhân? Cái gì cũng có thể?
Lilith nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Minh Diệu.
- Ta rất có thành ý.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Thật ngại quá, những thứ đó cũng không phải là thứ ta muốn. Hoặc có lẽ là ta rất thỏa mãn với cuộc sống của ta bây giờ.
- Nghĩ kỹ đi, nhất định ngài sẽ muốn cái gì đó.
Lilith nói.
- Dục vọng của nhân loại là vô cùng vô tận, nhân loại có thể đạt tới vô cầu không tồn tại.
- Không sai, thật sự là ta cũng có thứ mong muốn.
Minh Diệu nghĩ nghĩ.
- Chỉ tiếc là, so với cái giá phải trả thì có giá trị kém hơn nhiều lắm, không đáng để ta phải trả giá.
Minh Diệu đứng lên.
- Ta muốn trở về, có thể không?
Nhìn Minh Diệu, Lilith cắn môi, dường như là đang đấu tranh gì đó. Qua một lúc lâu mới thở dài nói.
- Được rồi. Dù sao ta cũng là thương nhân đứng đắn, loại chuyện tình ép mua ép bán không phải là tác phong của ta. Nếu sau này nghĩ ra cái gì đó thì cứ nói cho ta biết, nhất định ta sẽ cho ngài một giá cả thỏa mãn.
Lilith đưa một tờ giấy vẽ thành hình ngôi sao sáu cánh đưa cho Minh Diệu.
- Nếu có giao dịch, muốn nói cho ta biết. Chỉ cần mặc niệm tên của ta ở trong lòng là được.
Minh Diệu còn chưa nhìn thấy rõ ràng, trước mắt liền hiện lên một đạo bạch quang sáng chói khiến hắn không mở mắt ra được. Hắn cảm giác đầu của mình có chút choáng váng, tiếp theo liền mất đi tri giác.
Đợi đến khi Minh Diệu tỉnh lại, hắn đã nằm ở trên ghế salon trong văn phòng của Ada. Hắn ngồi dậy nhìn thấy Từ Mẫn và Ada đứng ở trước bàn làm việc vội vàng tìm thứ gì đó trên máy tính. Hắn có chút tò mò liền đi tới. Dường như là Ada đang liên hệ với người nào đó, nhưng mà đều là tiếng anh, Minh Diệu xem mà không hiểu.
- Này, Ada đang làm gì vậy?
Minh Diệu nhẹ nhàng chọc chọc Từ Mẫn.
- Không được ồn ào. Minh Diệu bị ác ma bắt đi, Ada đang liên hệ với bạn bè ở Châu Âu xem có phương pháp gì có thể đưa hắn trở về hay không.
Từ Mẫn cũng không ngẩng đầu lên, tức giận hồi đáp.
Chứng kiến Ada thở dài một hơi, Từ Mẫn vội vàng đi đến gần hỏi.
- Thế nào, không được sao?
- Không có cách nào.
Ada bất đắc dĩ lắc đầu.
- Dường như là Minh Diệu bị đưa tới một cái không gian độc lập. Nếu như không có được tọa độ, căn bản là chúng ta không thể tìm được hắn.
- Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?
Từ Mẫn hung hăng đập một quyền xuống bàn.
- Đáng ghét.
- Này…Ta đã trở lại.
Minh Diệu gãi gãi đầu, tất cả tinh lực của hai nữ nhân này đều đặt ở trong phiền muộn. Lại không có ai chú ý tới hắn đã trở lại.
- Này…
Minh Diệu bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
- Tôi đã trở lại.
Hai người Ada và Từ Mẫn nhìn thấy Minh Diệu thì sửng sốt một lúc lâu. Sau đó mới đồng thanh hét ầm lên. Cái thanh âm có tần số cao kia khiến cho cửa sổ thủy tinh cũng bị chấn động. Minh Diệu gắt gao bịt kín lỗ tai lại.
- Anh…Anh.
Từ Mẫn chỉ vào Minh Diệu, lại nói không nên lời.
- A, nữ ác ma kia đã đưa tôi trở lại, thái độ cũng không tệ lắm.
Minh Diệu đại khái nói một chút chuyện đã xảy ra cho Từ Mẫn và Ada. Về phần chuyện tình gặp Diệp Trọng, tự nhiên là hắn bỏ qua. Theo như lời nói của Diệp Trọng, người đã bức bách khiến hắn phải chạy trốn mười năm trước còn chưa bắt được.
Mà lần này trở về dường như cũng là lén lút. Cho nên Minh Diệu quyết định giấu chuyện này ở trong bụng. Kể cả Tiểu Manh cũng không cho biết. Đợi cho tới thời gian thích hợp, tự nhiên Diệp Trọng sẽ xuất hiện.
- Cậu nói là ác ma kia để cho cậu đi dễ dàng vậy sao?
Ada có chút kỳ quái.
- Điều đó không có khả năng. Theo tôi được biết, ác ma kia cũng không phải là người dễ nói chuyện. Nếu mà muốn dùng lời lẽ để lừa gạt thì là chuyện không thể nào. Bởi vì ác ma mới là đại sư nói dối.
- Trong mắt của tôi, nàng cũng chỉ là một người đáng thương.
Minh Diệu nhớ tới lời nói của Lilith, thở dài một hơi.
- Mỗi ngày đều nhìn thấy tình yêu của người khác ở trước mặt mình. Cho dù có thể cảm nhận được mùi vị của tình yêu thì cũng là tình yêu của người khác. Bản thân cô ta căn bản không chiếm được tình yêu. Một cô gái khát nước lấy được một cái bình đựng nước của người ta, lại không thể mở được nắp bình. So với việc không lấy được cái bình còn khó chịu hơn.
- Anh không phải muốn nói là ác ma kia bắt anh đi cũng chỉ là vì muốn thảo luận chuyện tình yêu gì đó đấy chứ.
Từ Mẫn cảm giác Minh Diệu còn có chuyện gì chưa nói.
- Đúng là đơn giản như vậy.
Minh Diệu không có nói ra chuyển biến khát vọng trong lòng mình. Dù có nói chuyện đó ra cho người khác thì họ cũng sẽ không hiểu được. Minh Diệu chưa từng nói cho người khác biết thân thế của mình. Mà Từ Mẫn và Ada cũng biết ý không hỏi. Các nàng cảm thấy được nếu tới thời gian thích hợp, Minh Diệu sẽ tự mình nói ra.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Yết
- Tóm lại, nữ ác ma kia bắt tôi đi là muốn cho tôi chút giáo huấn, kết quả là bị tôi bịa ra chút chuyện lừa gạt, nên để tôi trở về. Chỉ đơn giản như vậy.
Minh Diệu ngồi ở trên ghế salon, muốn lấy một điếu thuốc ở trong túi quần ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.
Hai người Ada và Từ Mẫn nhìn Minh Diệu không nói gì, nhưng mà trên mặt hai người đều bày ra bộ dáng ta không tin.
- Tốt lắm, chuyện này liền dừng ở đây đi.
Minh Diệu đứng lên nói.
- Tôi cũng đã hỏi rõ ràng. Đám người Dương Bội Gia chết, đích thật là do bọn hắn gây tội thì phải chịu tội. Trên thế giới này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền, muốn đạt được dục vọng của mình thì cũng phải trả một cái gì đó thì mới được. Trao đổi đồng giá, không có gì để chúng ta thông cảm.
- Trao đổi đồng giá sao?
Từ Mẫn cau mày.
- Như thế nào mà anh lại có thể so sánh giá trị giữa dục vọng và sinh mệnh.
- Không cần chúng ta phải suy nghĩ.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Thứ này thì người giao dịch tự mình suy nghĩ sẽ tốt hơn. Chỉ cần bọn họ cảm thấy đáng giá thì có cái gì là không thể.
Minh Diệu dừng một chút, tiếp theo liền bày ra bộ dáng bất đắc dĩ.
- Hơn nữa loại giao dịch này cũng không phải là mua bán thức ăn trên thị trường, không có cách nào mặc cả. Giá cả đều là do nữ ác ma kia định đoạt. Lũng đoạn là cảnh giới cao nhất trong làm sinh ý.
- Ta cảm thấy người tên Âu Phàm kia thực đáng thương.
Ada thở dài một hơi.
- Cô độc, là thứ mà không phải người nào cũng có thể chịu được. Huống chi là vô cùng vô tận cô độc.
Minh Diệu không nói gì, Dương Bội Gia tình nguyện dùng bốn mươi năm tuổi thọ của mình để đổi lấy sự thống khổ cho người phụ lòng mình. Điều này khiến cho Minh Diệu cảm giác sâu sắc được rằng nữ nhân đều là động vật ngang ngạnh. Chọc vào tiểu nhân chứ ngàn vạn lần không được chọc vào nữ nhân.
- Cứ như vậy đi, dù sao chúng ta đã biết rõ chân tướng rồi, chuyện này liền dừng ở đây đi.
Minh Diệu đứng dậy.
- Dù sao thì dục vọng của nhân loại là vô cùng vô tận, mà sinh mệnh là của mỗi người. Có dùng sinh mạng để đổi lấy những khát khao của hắn hay không là quyền tự do của nhân loại. Ác ma cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân mà thôi. Quyền quyết định có giao dịch hay không thì nằm ở trong tay nhân loại.
- Anh muốn đi đâu?
Chứng kiến Minh Diệu đi ra khỏi cửa, Từ Mẫn ở phía sau hỏi.
- Tôi đi mua bao thuốc.
Minh Diệu không quay đầu lại nói.
Bóc bao thuốc ra, Minh Diệu châm một điếu thuốc. Hơi Ni-cô-tin nồng đậm tràn ngập trong phổi mang theo một cỗ khoái cảm mê muội. Minh Diệu ngồi ở chỗ trống ven đường, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.
- Hiện tại mong muốn của ta, rốt cuộc là cái gì.
Minh Diệu nhìn điếu thuốc vừa châm, thì thào tự nói.
- Là do ý chí của mình quá bạc nhược, hay là lực thích ứng quá mạnh mẽ. Ta nghĩ hiện tại ta đã không thích hợp với cuộc sống trước kia, mà cuộc sống bây giờ có lẽ đã trở thành thứ giống như thói quen. Kế tiếp, rốt cuộc ta nên làm như thế nào mới phải?
Nhìn thấy người nam nhân sắc mặt tái nhợt đang ngồi đối diện, Lilith có một loại cảm giác không nỡ xuống tay.
- Diệp tiên sinh, ta không rõ, vì sao lão bản của các ngài lại phái ngài tới tìm ta.
Lilith nhẹ nhàng xoa nhẹ cái trán. Người nam nhân trước mặt này, dường như là có rất nhiều bí mật. Những cái bí mật kia như là một con đường rậm rạp rối loạn, ngược lại khiến cho người ta không thể thấy rõ sự thật.
- Bởi vì ta không dễ dàng bị kích động.
Biểu tình của Diệp Trọng rất nghiêm túc, giống như là một cây cung cứng rắn. Đối diện với khuôn mặt nhìn qua đã giống như là quen biết, khiến cho người luôn trầm ổn như Diệp Trọng lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng cũng không khỏi nhảy lên một cái.
Khuôn mặt này, nụ cười thân thiết giống như đã từng gặp qua này khiến cho trái tim vốn đã cứng rắn của Diệp Trọng trở nên mềm nhũn. Nhưng mà chỉ là thất thần trong nháy mắt mà thôi. Lý trí của Diệp trọng nói cho hắn biết, nữ nhân này, tuyệt đối không phải là người con gái mình chôn dấu trong lòng kia. Người con gái cầm ô đánh trúng Tiểu Hồng trong mưa, mỉm cười chờ đợi mình.
- Lão bản của chúng ta phái ta tới, là vì muốn biểu đạt một chút thành ý của chúng ta.
- Bình thường, người nói lời này hẳn là ta. Huống chi, các ngài có thể cho ta, tự bản thân ta cũng có thể lấy được, mà cái ta cho các ngài đều là những thứ các ngài không lấy được.
- Cô biết chúng ta muốn cái gì?
Lông mi của Diệp Trọng cau lại.
- Đương nhiên. Loại phương pháp này, đương nhiên là ta biết. Nhưng mà tại sao ta phải cho các ngài?
Lilith nâng mắt nhìn Diệp Trọng.
- Lão bản của ngài là ai, ta không biết. Nhưng mà ta phỏng chừng thì cùng lắm cũng chỉ là một con yêu quái lớn tuổi một chút mà thôi. Hắn có thể cho ta cái mà ta cần sao? Nói về thành ý, bản thân ta cảm thấy tự hắn đến bàn chuyện với ta còn có thành ý hơn.
- Chuyện này chỉ sợ là rất khó. Dù sao lão bản của chúng ta và cô khác nhau. Cô là thuộc loại tồn tại không thể ước thúc. Mà hắn lại bị một số đồ vật của thế tục trói buộc. Nếu mà hắn tự mình đến gặp cô, chỉ sợ là sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.
Diệp Trọng cau mày, chăm chú nhìn Lilith.
- Thật sự là cô có loại phương pháp này.
- Như vậy ngài cho rằng vì sao mà ta lại phải chạy đến phương đông?
Lilith cau mày.
- Nếu không phải những người ở tây phương đó quá mức đáng ghét. Ta cũng không nghĩ tới việc chạy về đây đâu.
- Ta hiểu, ta sẽ trở về giải thích với lão bản.
Diệp Trọng gật gật đầu, đứng dậy đi ra cửa.
- Sau khi nói cho các ngài phương pháp, ta còn có thể tự do như vậy sao?
Lilith khinh miệt cười.
- Thật sự nghĩ ta ngu ngốc sao?
- Tiểu Hắc.
Lilith kêu một tiếng.
Cửa mở ra, người da đen bị Minh Diệu đánh cho mặt mũi biến đạng đi đến. Hướng về phía Lilith hành lễ. Nhưng mà diễn cảm trịnh trọng xuất hiện ở trên gương mặt sưng phù kia nhìn qua có chút buồn cười.
- Thu thập mọi thứ, chúng ta rời khỏi phương đông.
Lilith phất phất tay, người da đen gật gật đầu lui xuống.
- Thiệt là, đi đến chỗ nào cũng đều không được ở yên.
Lilith ngồi ở trên ghế duỗi lưng một cái, bộ ngực kia càng có vẻ thêm mê người.
- Nhưng mà đôi mắt kia đích thật là thứ tốt, thật là thèm muốn a.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Yết
Minh Diệu ngồi ở trên ghế, Lê bàn tử ngồi ở phía đối diện đang ngoáy cái lỗ tai, dường như không hề bất ngờ đối với tin tức này.
- Trở về rồi lại ra đi, không phải là lão hồ ly kia sau khi trở về đã cứu thoát ngươi rồi sao? Còn không thèm gặp con của mình.
Lê bàn tử phủi ráy tai trên tay đi. Minh Diệu nhìn Lê bàn tử không khỏi nhíu mày.
- Con mình cũng không gặp.
Minh Diệu thở dài.
- Thứ lần trước là ngươi mang tới cho ta sao?
- Đúng vậy.
Lê bàn từ lấy ra một quyền sách cũ từ phía sau giá đỡ.
- Thứ này tay chân của ta đều có thể kiếm được, chẳng qua là không được tốt.
- Tốt xấu cũng không sao cả.
Minh Diệu tiếp nhận quyển sách kia, cất vào trong túi.
- Ta đã đáp ứng một tiểu cô nương, cũng không thể nói không giữ lời.
- Thế nhưng như vậy có được không?
Lê bàn tử có chút hoài nghi.
- Căn cứ vào những lời ngươi nói thì tiểu cô nương kia rõ ràng là luyện được chân ngôn của Phật gia, ngươi lại tìm luyện khí thuật của Đạo gia cho nàng luyện.
- Không có chuyện gì.
Minh Diệu cười cười.
- Biết tạp một chút cũng không sao. Hơn nữa, ta thấy tiểu cô nương kia cũng không có bao nhiêu lợi hại. Lấy tính tình nóng nảy của nàng, muốn nàng chăm chú tu luyện cũng là tốt lắm rồi.
Lê bàn tử bĩu môi. Đây rõ ràng là Minh Diệu làm qua loa cho xong.
- Không có việc gì thì ta về đây. Ngươi nhớ rõ, giáo huấn con tứ giao tế quỷ kia một chút. Vì chuyện này mà Từ Mẫn định xé xác ta ra đó.
Minh Diệu đứng dậy. Vừa định ra cửa liền dừng bước lại.
- Bàn tử.
Minh Diệu kéo cái cửa ra, chưa có quay đầu lại.
- Ngươi có nghĩ tới việc muốn khôi phục hai chân của mình lại hay không, có thể hoạt động tự do ở dương gian.
- Ngươi đang nói cái gì ngu ngốc vậy.
Lê bàn từ cười cười.
- Nếu không có ngươi, hiện tại ta đã đi qua cầu Nại Hà đầu thai rồi, có thể như bây giờ là ta đã thấy thỏa mãn rồi. Làm người tham lam quá cũng không tốt.
- Nói cũng đúng.
Minh Diệu cười cười giống như là tự giễu, đi ra khỏi nhà Lê bàn tử.
Diệp Tiểu Manh ngồi ở trên ghế salon, nhìn Minh Diệu đang ngồi đối diện, trong lòng có chút kinh hoàng. Nàng chưa từng nhìn thấy bộ dáng của Minh Diệu nghiêm túc như vậy.
- Cái này.
Diệp Tiểu Manh thật sự không thể chịu nổi bộ dạng nghiêm túc của Minh Diệu.
Bình thường bộ dáng của hắn đều là một bộ cà lờ phất phơ, cái gì cũng đều không sao cả.
Thay đổi thành loại vẻ mặt này khiến cho nàng rất không quen.
- Tôi nhớ gần đây tôi cũng chưa từng làm chuyện xấu gì.
- Yên tâm, không phải là ta tìm cô để tính sổ.
Minh Diệu đốt một điếu thuốc lên, trong lòng dường như có chút đấu tranh.
Trong mười năm cùng chung sống với Diệp Tiểu Manh này, Minh Diệu luôn không cho Diệp Tiểu Manh tiếp xúc với thần quái gì đó. Ngay cả phim kinh dị cũng không cho nàng xem, sợ là Diệp Tiểu Manh sẽ bị cái gì đó kích thích khiến cho yêu huyết trong thân thể giác tỉnh. Hiện tại đột nhiên muốn cho Diệp Tiểu Manh tiếp xúc đến thế giới kia, Minh Diệu rất sợ nàng sẽ không thể chấp nhận được ngay lập tức.
Minh Diệu do dự một lúc lâu, vẫn quyết định sẽ đưa quyển sách kia cho Tiểu Manh.
Sự kiện ở sân trường lần trước là lần đầu tiên Diệp Tiểu Manh giác tỉnh, hơn nữa lực lượng bạo tẩu rất lợi hại. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, loại chuyện này giấu giếm không được. Minh Diệu quyết định bắt đầu cho Diệp Tiểu Manh chậm rãi tiếp xúc với một số chuyện tình về phương diện thần quái, để cho đến thời điểm không thể giấu giếm được nữa thì nàng cũng sẽ không bị bất ngờ.
- Lần trước không phải là cô luôn nói muốn theo ta học pháp thuật sao?
Minh Diệu suy nghĩ một lúc lâu, mở miệng nói.
- Hiện tại còn muốn học không?
Diệp Tiểu Manh nghiêm mặt nghĩ một lát.
- Có sao? Tôi không nhớ rõ.
Minh Diệu cảm giác có chút đau đầu. Loại thói quen đãng trí này của Diệp Tiểu Manh đôi khi thực khiến cho người ta phát điên.
- Chính là lần trước, lần trước cô đã nói với ta, cô không nhớ sao?
- Ồ.
Suy nghĩ một lúc lâu, Diệp Tiểu Manh mới làm ra bộ dáng tỉnh ngộ.
- Không phải đâu. Chú đã uống nhầm thuốc hay là bị cái gì kích thích vậy? Từ trước tới nay chú không bao giờ cho tôi tiếp xúc với mấy thứ này.
- Đó là trước kia.
Minh Diệu khoát tay áo.
- Lấy thể chất của cô, rất dễ dàng sẽ dính phải một ít đồ vật bẩn này nọ, ta lại không có khả năng cả ngày đều ở bên cạnh để bảo vệ cho cô, cho nên ta cảm thấy dạy cho cô một chút vẫn là tốt hơn.
- Không sao cả, A Trạch có thể bảo vệ cho tôi.
Hiện tại Diệp Tiểu Manh cũng không có cảm giác hứng thú với mấy thứ này. Lúc ấy là bởi vì A Trạch đề nghị, nàng liền nảy ra ý tưởng muốn theo Minh Diệu học mấy thứ pháp thuật linh tinh. Nhưng mà bây giờ, loại xúc động này đã không còn.
- A Trạch? Tiểu cô nương kia không gây ra phiền toái là ta đã cảm ơn trời đất rồi.
Minh Diệu thở dài.
- Cô cũng không nên học theo nàng, có chút sức mạnh đi ra ngoài đã muốn làm chủ nhân người ta, để người ta tới vỗ mông cô.
- Không biết, A Trạch rất lợi hại.
Diệp Tiểu Manh bày ra một cái thủ thế.
- Chỉ cần hô một tiếng “Lôi”, thì từ trên trời sẽ có sấm sét đánh xuống, thật lợi hại.
- Ừ, tiểu cô nương kia ngoại trừ sử dụng được một chút lôi thuật, ta thấy cũng không còn cái gì khác.
Minh Diệu lấy một quyển sách cổ từ trong túi ra, ném ở trên bàn.
- Cái này cho cô, ta đã hứa với cô rồi.
- Đây là cái gì?
Diệp Tiểu Manh cầm lấy quyển sách trên bàn, bên trên cái bìa màu vàng viết ba chữ Tụ Linh Thuật. Giở ra xem, hoàn hảo, cũng không giống như quyển sách cổ của A Trạch, bên trên toàn là chữ tiểu triện làm cho người ta xem mà không hiểu. Quyển sách này giống như là một quyển sách lậu, tùy tiện có thể mua được ở hiệu sách ven đường. Chất lượng in ấn nhìn qua cũng chẳng ra gì.
- Sách này, tôi cũng có thể luyện sao?
Diệp Tiểu Manh vừa giở quyển sách ra vừa hỏi. Lời lẽ bên trong quyển sách này có chút rối loạn, từng chữ một Diệp Tiểu Manh đều biết, nhưng mà ghép chung một chỗ thì lại không biết có ý tứ gì.
- Cô không thể luyện cái này.
Minh Diệu lắc lắc đầu.
- Tuy rằng trong cơ thể cô có linh lực dồi dào, nhưng mà hỗn loạn không chịu nổi, không bị khống chế. Đầu tiên ta sẽ dạy cho cô phương pháp vận dụng linh lực trong cơ thể mình. Cô đi theo ta.
Minh Diệu vẫy tay, đứng lên.
Diệp Tiểu Manh để quyển sách trên tay xuống, đi theo Minh Diệu vào phòng của hắn.
Nói thật, cho tới bây giờ Diệp Tiểu Manh cũng không có chút hứng thú nào với chuyện này. Nhưng mà nàng cũng không phải không biết đây là Minh Diệu có ý tốt. Ít nhất thì theo suy nghĩ của nàng, Minh Diệu phải hạ quyết tâm thật lớn mới quyết định dạy cho nàng mấy thứ này.
Lúc này mà cự tuyệt, lần sau nếu nói muốn theo Minh Diệu học pháp thuật, chỉ sợ Minh Diệu sẽ hung hăng cốc cho nàng một cái. Diệp Tiểu Manh cũng không dám mạo hiểm như vậy. Chính cô ta cũng biết mình là thuộc loại tính cách thay đổi thất thường. Hiện tại đích thật là không có hứng thú, nhưng mà chính bản thân cô ta cũng không dám đảm bảo một phút sau mình sẽ có hứng thú hay không nữa.
- Ngồi ở trên giường, đưa tay ra.
Minh Diệu chỉ chỉ lên giường.
Diệp Tiểu Manh ngồi xuống, chìa tay phải ra.
- Không cần phải khoanh hai chân sau đó ngồi đả tọa linh tinh sao?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Trong phim tiên hiệp trên TV mỗi khi muốn luyện công đều làm như thế.
Không đợi Minh Diệu trả lời, Diệp Tiểu Manh lại làm ra biểu tình tỉnh ngộ.
- Tôi biết rồi, là chú muốn chưởng đối chưởng truyền công lực của chú cho ta.
Ánh mắt của Diệp Tiểu Manh có chút đề phòng nhìn Minh Diệu.
- Nếu là phải cởi quần áo ra mới có thể truyền công được thì tôi không học đâu, chú sẽ chiếm tiện nghi…Ai da.
Minh Diệu đưa tay đập lên đầu Diệp Tiểu manh một cái.
- Cô bị ngu ngốc sao? Đó là TV, nếu là có phương pháp tiện như vậy, ta đã sớm thành tiên, còn ở trong này làm cha nuôi của cô làm gì. Hơn nữa…
Minh Diệu dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá thân thể Diệp tiểu Manh, khiến cho trong lòng Diệp Tiểu Manh có chút dựng lông mao.
- Dáng người này của cô, làm gì có chút tiện nghi nào mà ta chiếm. Nhìn cô không bằng ta tự ngắm mình ở trong giương, nói không chừng bộ ngực của ta so với cô còn lớn hơn.
- Ngô ngô…
Diệp Tiểu Manh ôm đầu, cái miệng chu ra một bộ mất hứng.
- Chẳng những chú thương tổn cơ thể của tôi, còn thương tổn tình cảm của tôi, tôi muốn bỏ nhà ra đi.
Diệp Tiểu Manh không tình nguyện đưa tay phải ra, Minh Diệu bỏ một viên đá màu đen sẫm to bằng đồng tiền xu vào trong lòng bàn tay của Diệp Tiểu Manh.
- Cái gì vậy?
Diệp Tiểu Manh cẩn thận xem xét viên đá màu đen trong tay, sờ thì thô ráp, nhưng mà lại rất nhẹ, dường như là không cảm giác được sức nặng gì cả. Cũng không nhìn ra được do thứ gì tạo thành.
- Cho dù cô có mũi chó thì cũng không biết là thứ gì.
Minh Diệu liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Manh một cái.
- Bây giờ thì nghiêm túc nghe ta nói, không được mất tập trung.
Diệp Tiểu Manh bĩu môi, không nói gì.
- Trong cơ thể mỗi con người đều có linh lực. Nhưng mà có người nhiều, có người ít.
Minh Diệu cũng ngồi xuống, bắt đầu dạy cho Diệp Tiểu Manh bài học vỡ lòng.
- Linh lực là đến từ ngoại giới, sau khi cơ thể con người hấp thu sẽ chứa đựng ở bảy phách kết trong thân thể con người. Khi cần sử dụng thì sẽ truyền từ trong phách kết ra. Bởi vì thể chất của mỗi người bất đồng, cho nên linh lực trong thân thể cũng có lớn có nhỏ. Nhưng mà phách kết là có thể rèn luyện, giống như là cơ thể con người vậy. Nếu mà trải qua thời gian dài luyện tập, sẽ càng chứa đựng được nhiều linh lực. Thông thường dưới tình huống người bình thường vừa mới bắt đầu tập sử dụng linh lực, ngay từ đầu đó là rèn luyện cho phách kết của mình có thể chứa đựng càng nhiều linh lực, sau đó là đồng thời hấp thu và cảm nhận tình huống vận chuyển linh lực trong người. Nắm giữ được phương pháp sử dụng. Có thể là tình huống của cô bất đồng. Trong cơ thể cô linh lực rất nhiều, rất mạnh, thậm chí mạnh hơn rất nhiều người đã tu luyện ba bốn mươi năm. Nhưng mà linh lực của cô cũng không phải là hấp thu từ ngoại giới mà là bẩm sinh. Cho nên căn bản là cô không biết vận dụng nó thể nào, bởi vì căn bản là cô không thể cảm nhận được sự vận chuyển của linh lực trong cơ thể. Cho nên việc cô phải làm bây giờ chính là tập trung tinh thần, đi cảm giác xem linh lực trong cơ thể mình vận chuyển như thế nào. Nhớ kỹ là sự vận chuyển trong cơ thể mình, chỉ có như vậy, cô mới có thể vận dụng được linh lực trong cơ thể mình.
Diệp Tiểu Manh và người có linh lực bình thường bất đồng. Người có linh năng lực bình thường lúc vừa mới bắt đầu linh lực trong cơ thể cũng không nhiều, cho nên cần không ngừng rèn luyện để cho phách kết hấp thu càng nhiều linh lực hơn. Ở trong quá trình hấp thu tự nhiên sẽ có thể lĩnh ngộ phương pháp vận dụng linh lực. Mà yêu quái lại không giống như nhân loại. Yêu quái vừa sinh ra liền đã có linh lực cường đại, mà vận dụng linh lực lại càng là bản năng bẩm sinh. Trong cơ thể Diệp Tiểu Manh chảy xuôi một nửa dòng máu hồ yêu, tuy rằng bề ngoài nhìn qua là nhân loại, nhưng mà kết cấu trong cơ thể thì lại giống như yêu quái, cho nên trong cơ thể đã có được linh lực cường đại, căn bản không cần rèn luyện. Nhưng mà cái loại bản năng vận dụng linh lực như thế nào, Diệp Tiểu Manh lại không có. Bởi vì một nửa dòng máu của nàng lại là nhân loại. Hiện tại Diệp Tiểu Manh giống như là một phú ông không biết tiêu tiền. Mà việc Minh Diệu phải làm bây giờ đó là dạy cho vị phú ông này biết tiêu tiền như thế nào.
- Tập trung tinh thần, tưởng tượng trong thân thể của mình có một cỗ khí lưu động. Đem cỗ khí lưu này đưa đến cục đá trong lòng bàn tay.
Minh Diệu nhìn Diệp Tiểu Manh, trong lòng không khỏi cảm khái, không nghĩ tới cuối cùng vẫn phải đi tới một bước này. Một cái phách kết trong cơ thể còn không có lại muốn dạy người ta làm sao sử dụng linh lực. Loại cảm giác này Minh Diệu cũng không biết phải nói như thế nào.
Diệp Tiểu Manh nhìn hòn đá trong tay giống như nhìn kẻ thù. Tay phải không ngừng run rẩy, thì ra là nàng đang nỗ lực vận chuyển lực lượng đến tay phải của mình.
- Có cỗ khí, có cỗ khí..
Diệp Tiểu Manh không ngừng mặc niệm ở trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
- Vận chuyển đến lòng bàn tay.
- Phốc.
Một thanh âm không hài hòa vang lên, còn mang theo một mùi hương rau hẹ.
- Thật ngại quá.
Diệp Tiểu Manh thè lưỡi, mặt trở nên đỏ hơn.
- Có vẻ như khí này đã chạy đến phía dưới, giữa trưa nay tôi đã ăn bánh chẻo.
- Cô bị ngu ngốc sao?
Minh Diệu bóp cái mũi của Diệp Tiểu Manh một cái.
- Bảo cô vận đến lòng bàn tay, cô lại vận đến cái mông để làm gì. Từ giờ đến khuya phải không ngừng luyện tập cho ta.
Nói xong Minh Diệu đứng dậy, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
- Này! Chú bảo tôi luyện tập, còn chú muốn đi đâu vậy?
Diệp Tiểu Manh ở phía sau hô to.
- Cô nói xem ta đi đâu nào?
Minh Diệu quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Tiểu manh một cái.
- Ta đi ra ngoài trốn, cô cứ theo phương pháp này luyện tập là được, cứ ở chỗ này, ta sợ sẽ trúng độc hôn mê mất.
Minh Diệu mặc chiếc áo khoác và đi ra cửa, không có đi xuống lầu mà ngược lại đi lên lầu.
Đẩy cái cửa sắt ra, Minh Diệu đi tới thiên thai. Ở bên cạnh thiên thai có một trung niên nhân đang đứng nhìn phong cảnh phía xa, có lẽ là đã đứng ở nơi này khá lâu rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lăng Nhu Nhi
- Có chuyện gì mà Tần đại đội trưởng lại tới tìm một tiểu nhân vật như ta vậy?
Minh Diệu đốt một điếu thuốc, đứng ở cửa cũng không có đi tới.
- Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy sao?
Trung niên nhân xoay người, gương mặt cương nghị mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự. Đó là một loại uy áp mà chỉ người có địa vị cao mới có thể phát ra.
- Không phải là ngài đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc rồi, còn nói không hề có đứa con trai này nữa?
Minh Diệu phun ra một hơi khói dày đặc, dường như là muốn nhổ ra tất cả oán khí trong lòng.
- Tôi đã không còn mang họ Tần nữa, hiện tại tôi mang họ Minh, đứa con trai họ Tần của ngài đã chết rồi, Tần phó hội trưởng đại nhân.
Minh Diệu đặc biệt nhân mạnh hai chữ đại nhân, dương như là muốn phát tiết thứ gì đó.
- Trong lòng còn có oán khí lớn như vậy sao?
Tần Khai từ bên cạnh thiên thai đi xuống, từng bước một hướng về phía Minh Diệu đi đến. Nhìn thấy phụ thân đi tới gần, Minh Diệu cảm giác lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Đây chính là cảm giác sợ hãi bẩm sinh đối với phụ thân. Minh Diệu nỗ lực khống chế chính mình để không lộ ra là hắn đang sợ hãi.
- Phải biết rằng chính ngươi mới là người làm sai, ta chỉ làm việc dựa theo quy củ, cũng không có cách nào.
- Tôi biết.
Minh Diệu cảm giác tay minh có chút run rẩy, hắn đưa thuốc lá lên miệng, hít một hơi thật sâu, cố gắng để làm cho mình tỉnh táo lại.
- Tôi hiểu được là lỗi của mình, không quan hệ với ngài, ngài chỉ làm việc dựa theo gia quy mà thôi, chuyện này tôi không oán ngài.
- Vậy ngươi oán hận cái gì.
Tần Khai đi đến trước mặt Minh Diệu, nhìn vào mắt Minh Diệu. Minh Diệu cúi đầu, ánh mắt lóe lên, không dám đối diện với ánh mắt của phụ thân, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì, đang đợi phụ thân quở trách.
- Mười năm.
Thanh âm của Minh Diệu cực nhỏ, dường như là chỉ đủ cho hai phụ tử nghe được.
- Mười năm, ngài cũng không có gặp lại tôi một lần, tôi còn tưởng rằng ngài cũng đã sớm bỏ mặc tôi.
Tần Khai lặng đi một chút, trong mắt hiện lên một tia áy náy. Bàn tay to đặt ở trên đầu Minh Diệu nhẹ nhàng vỗ về.
- Thực xin lỗi… Ta cũng là bất đắc dĩ.
- Tôi biết, rôi biết.
Minh Diệu thật sự là không thể kiềm được nước mắt, những giọt nước mắt kia chảy xuống làm ướt mặt đất.
- Chỉ là tôi không cam lòng.
Tần Khai không nói gì, chỉ không ngừng vuốt ve mái tóc mềm mại của nhi tử.
Minh Diệu đưa ống tay áo lau khô nước mắt, đã khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày.
- Lần này tới tìm tôi, không phải đơn giản chỉ là muốn gặp tôi vậy thôi chứ? Tần phó hội trưởng trăm công ngàn việc, nhất định là có chuyện quan trọng mới đến tìm tiểu nhân vật như tôi.
Khóe miệng Tần Khai giật giật, còn muốn nói gì, nhưng mà không có nói. Hắn bỏ tay khỏi đầu Minh Diệu, đã bắt đầu khôi phục lại bộ dáng uy nghiêm kia, dường như cái loại ôn nhu khi nãy cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện qua.
- Ta nghe nói ngươi dính vào chuyện tình của nữ ác ma phương tây kia cho nên mới tới nhìn xem.
Thanh âm của Tần Khai toát ra khẩu khí của thủ trưởng đối với cấp dưới.
- Lá gan của ngươi cũng không nhỏ, nữ ác ma kia chúng ta cũng không dám trêu chọc nàng, ngươi lại muốn điều tra bằng được. Lần này tuy rằng mạng ngươi lớn, nhưng mà sau này cũng sẽ không có chuyện tốt như vậy. Ngươi không chỉ sẽ vứt bỏ cái mạng nhỏ, còn có thể gây ra cho chúng ta rất nhiều phiền toái. Ta hy vọng sẽ không có lần sau.
Minh Diệu bĩu môi, hắn biết, chính mình lúc vừa rồi chẳng qua chỉ là đang giận dỗi, mà phụ thân đích thật là mất hết mặt mũi. Cho nên cái loại cảm giác phụ tử tình thâm này của hai người chỉ có thể duy trì trong nháy mắt mà thôi. Loại phụ tử hai người gặp mặt thân thiết sau đó ôm đầu khóc rống linh tinh gì đó thật sự không thích hợp với hai người bọn họ. Hai người bọn đều đã trở lại bộ dạng thường ngày, xem như mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
- Ngài cũng biết là tôi không phải người chịu ngồi yên.
Minh Diệu cười cười tự giễu.
- Cho nên thường xuyên sẽ dính vào những sự việc loại này. Huống chi chuyện lần này cũng là có người nhờ mà thôi. Lại nói bây giờ không phải là tôi rất tốt đó sao? Về phần công tác của các ngài, bất quá chỉ là chôn giấu sự thật không cho quần chúng biết mà thôi, việc làm của tôi cũng không ảnh hưởng gì hết.
Mãi cho đến khi Minh Diệu giải quyết xong hết thảy mọi việc, phụ thân hắn mới ra mặt răn dạy, Minh Diệu biết thật ra trong lòng phụ thân vẫn không yên tâm đối với sự an nguy của hắn, cho nên mới mượn danh nghĩa công tác đến xem rốt cuộc hắn có sao hay không. Hành động này khiến cho Minh Diệu cảm giác thấy một tia ấm áp, ít nhất thì oán khí trong lòng cũng ít đi không ít.
- Hơn nữa, hiện tại linh lực của tôi đã chậm rãi khôi phục, tự nhiên là muốn cơ hội rèn luyện.
Tần Khai gật gật đầu.
- Đưa tay ra cho ta.
Minh Diệu không nói gì, đưa tay ra cho Tần Khai. Tần Khai nắm lấy cổ tay Minh Diệu, nhắm hai mắt lại. Cổ tay Minh Diệu chỗ Tần Khai nắm vào phát ra một trận quang mang dịu dàng. Một lát sau, Tần Khai mở mắt.
- Ừ, không sai, đã khôi phục không ít rồi. Xem ra không bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể khôi phục được trạng thái mười năm trước.
Tần Khai gật gật đầu, buông tay Minh Diệu ra.
- Năm đó quả nhiên là ngài để cho Nhị thúc động tay động chân.
Minh Diệu lại đốt một điếu thuốc.
- Bản thân tôi thật là bất ngờ, làm trò trước mặt vô số nhân chứng, không có đánh vỡ phách kết của tôi, mà là dùng thủ pháp phong ấn đặc thù. Tần đại đương gia Tần Khai đại nhân luôn luôn nổi danh là thiết diện vô tư, không nghĩ tới vẫn là làm việc theo cảm tình.
- Vô nghĩa, ngươi là con ta.
Tần Khai cũng không có tức giận đối với câu nói trêu chọc của Minh Diệu.
- Sau này Tần gia vẫn phải để ngươi chủ trì, ta chỉ có một đứa con trai như ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn ta đã có tuổi mà vẫn phải đi tìm nữ nhân để sinh thêm cho mình một đứa con trai sao?
- Thế nào cũng được.
Minh Diệu nhịn không được, bật cười.
- Từ sau khi mẹ tôi qua đời, ngài luôn luôn giữ mình trong sạch. Nếu là vì muốn giữ mình trong sạch mà làm ra chuyện như vậy thì thật ra là mất nhiều hơn được. Lại nói tôi đoán chừng công việc hiện tại của ngài đang tiến triển rất thuận lợi chứ.
- Bớt lắm mồm.
Tần Khai liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái.
- Tu luyện Ngũ Hành thuật cho tốt đi, Tần gia sau này còn phải trông cậy vào ngươi điều hành đấy.
- Quả nhiên bản Ngũ Hành thuật kỳ quái kia là ngài đưa tới cho tôi. Tiểu bàn tử thật đúng là hiểu ngài, một cái liền đoán trúng.
Minh Diệu nhìn Tần Khai có chút bận tâm.
- Thứ đồ kỳ quái như vậy ngài lấy từ đâu ra? Đồ vật bên trong đều là giống thật mà lại toàn là giả, chẳng ra cái gì cả, tôi luyện nó sẽ không biến thành tẩu hỏa nhập ma đấy chứ?
- Ngươi không biết xem hàng.
Tần Khai lắc đầu.
- Quyển sách này là ta phải mất công sức rất lớn mới tìm được, đây là thuật pháp thích hợp nhất cho ngươi tu luyện.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lăng Nhu Nhi
-----oo0oo-----
Chương 113 : Hương vị chỉ thuộc về mình
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Vip van dan
- Thích hợp nhất để tôi tu luyện ? Đây là ý tứ gì ?
Minh Diệu không hiểu.
Tần Khai liếc mắt nhìn Minh Diệu một cái, bắt đầu chậm rãi nói.
- Ngũ Hành thuật này, là đương gia đời trước, cũng chính là ông nội của ngươi phát hiện trong một cái mật thất được che giấu ở tàng thư khố. Từ khi bắt đầu đặt vào nơi này đã không được ai phát hiện ra, nhưng mà ít nhất cũng có lịch sử ngoài ngàn năm. Ngũ Hành thuật này và chú thuật khác bất đồng. Quyển sách này rất kỳ quái, đồ vật bên trong chỉ thích hợp đối với những người trưởng thành thân thể đã định hình nhưng chưa từng tu luyện linh thuật. Điều này đối với thuật pháp gia truyền của chúng ta khác nhau rất lớn. Ông nội của ngươi cũng đã từng tìm kiếm nhân tài vĩ đại trong gia tộc để thử tu luyện, nhưng mà không ai thành công. Ngươi cũng biết, người của gia tộc chúng ta, vừa mới ra đời đã bắt đầu tu luyện linh lực, muốn tìm được một người trưởng thành không tu luyện qua pháp thuật căn bản là không có khả năng. Ông nội của ngươi không cam lòng, liền tùy tiện tìm một người thường có chút tư chất, bí mật nhận hắn làm đồ đệ, truyền dạy Ngũ Hành thuật này cho hắn. Vốn ông nội của ngươi chỉ là muốn nhìn xem rốt cuộc Ngũ Hành thuật này có đặc biệt gì, cũng không có để đồ đệ này ở trong lòng. Nhưng mà thật không ngờ, người nọ chỉ luyện tập không đến một năm thời gian, liền thể hiện ra uy lực kinh người. Cho nên sau chuyện tình lần đó của ngươi, ta liền quyết định giao quyển sách này cho ngươi. Hiện tại chỉ có ngươi là người thích hợp nhất để tu luyện thuật pháp này.
- Chẳng thể trách Tiểu bàn tử cũng không thể hiểu được.
Minh Diệu gật gật đầu, như có suy nghĩ gì.
- Nhưng mà người làm thí nghiệm phẩm chất kia là ai, nếu Ngũ Hành Thuật thật sự lợi hại như vậy, như thế nào mà tôi chưa từng nghe nói qua sự tồn tại của người này ?
- Người kia ngươi đã gặp qua, hơn nữa không phải chỉ một lần.
Tần Khải chỉ chỉ cái kính mắt của Minh Diệu.
- Ngươi cho là chỉ bằng vào một tiểu tử chưa ráo máu đầu bị đuổi khỏi nhà như ngươi, có tư cách gì dễ dàng phá vỡ cuộc sống yên ổn của người ta để tạo ra cho ngươi một đôi kính mắt độc nhất vô nhị như vậy?
- Chẳng trách.
Lúc này Minh Diệu mới chợt hiểu ra.
- Thảo nào đại sư Dịch tiên sinh nổi danh khắp thiên hạ về chế tạo linh khí lại nói chuyện tốt như vậy, thì ra là vì thể diện của ông nội.
Tần Khai gật gật đầu.
- Lại nói tiếp, hắn cũng có thể coi như một nửa sư thúc của ngươi, chỉ là có rất ít người biết được hắn có quan hệ với nhà chúng ta mà thôi. Nếu mà có chuyện tình gì khó giải quyết, ta lại không có cách nào nhúng tay vào thì ngươi có thể đi tìm hắn hỗ trợ.
- Được, tôi biết rồi.
Minh Diệu gật gật đầu.
- Còn cái gì cần phân phó nữa không?
Tần Mở nhìn về phương xa, thở dài một hơi.
- Phong khởi, xem ra những ngày an bình đã không còn nhiều lắm. Đợi cho hết thảy mọi chuyện đều kết thúc, ta sẽ tìm lý do để ngươi trở về.
- Chẳng lẽ sắp có chuyện không bình thường xảy ra sao?
Minh Diệu thấy bộ dạng thâm trầm của Tần Khai, có chút không rõ ý tứ trong lời nói.
- Không có gì, ngươi chỉ cần bình an còn sống là tốt rồi.
Tần Khai lắc đầu, không có giải thích, chỉ dời chủ đề câu chuyện sang hướng khác.
- Chuyện ngươi làm lần này có chút gây họa, cho nên chỉ sợ trong hiệp hội có vài người sẽ hành động.
- Hành động? Là người chỉ trích ngài chuyện tình năm đó sao? Thế thì không cần lo lắng.
Minh Diệu nói.
- Tôi có thể dùng Ngũ Hành thuật vốn thật mà lại giả kia làm tấm khiên, dù sao những người đó cũng chỉ xem mà không hiểu được cách luyện.
- Cái này cũng không phải là cái ta lo lắng, việc này nhiều nhất bọn hắn cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng, ai cũng sẽ không ngốc đến mức trực tiếp vạch mặt, dù sao địa vị hiện tại của ta bây giờ vẫn còn, muốn làm khó dễ đối với ta thì còn phải nghĩ kỹ.
Tần Khai lắc lắc đầu.
- Cái ta lo lắng là một số phái sẽ lợi dụng ngươi tới làm những chuyện tình để cho ta bó tay bó chân.
- Những chuyện đấm đá của các ngài trên quan trường tôi không hiểu.
Minh Diệu nhún nhún vai, cái loại trò chơi có IQ cao này, hắn không thích hợp dây vào.
- Tôi nên làm thế nào mới phải?
- Cái gì cũng không được làm. Nếu là có người tới tìm ngươi, muốn người gia nhập vào hiệp hội thì cứ đồng ý.
Tần Khai cười cười.
- Tuy rằng trước nay ta luôn muốn ngươi ẩn núp trong bóng tối, nhưng mà nếu sự tình đã đến một bước này, còn không bằng cho ngươi thống thống khoái khoái trồi lên, tiếp tục giấu đi cũng không được gì. Dù sao có một số việc, chỉ trông cậy vào ta và Nhị thúc của ngươi thì sẽ bận không làm hết được, có ngươi hỗ trợ sẽ thoải mái hơn một chút.
- Như vậy nếu tôi lại gia nhập hiệp hội, chúng ta phải tương xử như thế nào?
Minh Diệu hỏi.
- Không thay đổi. Ngươi vẫn xem ta là kẻ thù thì sẽ tốt hơn.
Tần Khai híp mắt, trong mắt hiện lên một đạo tinh mang.
- Có lẽ đây cũng là một cơ hội!
Sau khi Minh Diệu rời đi, Diệp Tiểu Manh nhìn hòn đá màu đen đang cầm trên tay, vẻ mặt lo lắng. Minh Diệu đã nói cho nàng biết chỉ cần tập trung tinh thần. Nhưng lại không nói thế nào mới xem như là thành công thì đã vội vàng rời đi. Diệp Tiểu Manh cảm giác hơi có chút mệt mỏi, luôn nhìn chằm chằm vào một tảng đá thì rất nhàm chán. Nàng ném tảng đá qua một bên, bắt đầu nghịch mười ngón tay của mình.
- Cũng không thể không học được, thực nhàm chán.
Diệp Tiểu Manh quệt miệng, rất là bất mãn đối với phương thức dạy học chăn dê thả rông của Minh Diệu.
- Gọi điện cho A Trạch đi.
Diệp Tiểu Manh nhớ tới quyển sách Minh Diệu vừa mới đưa cho nàng kia.
- A Trạch biết được nhất định sẽ rất vui vẻ.
Cầm lấy điện thoại, bấm số của A Trạch, lại phát hiện nàng đã tắt điện thoại. Diệp Tiểu Manh thất vọng buông điện thoại xuống. Vốn muốn nhờ A Trạch một chút, thuận tiện cũng làm cho A Trạch cao hứng một chút, nhưng mà nàng lại tắt điện thoại. Diệp Tiểu Manh nhìn nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười một giờ đêm, không khỏi cảm thấy được có chút mệt nhọc.
- Minh Diệu chết tiệt, không biết lại chạy đi đâu mất rồi.
Diệp Tiểu manh cũng không biết được rốt cục thì khi nào Minh Diệu trở về, cho nên cũng không dám chạy về phòng ngủ của mình. Nếu mà vừa mới nằm xuống mà Minh Diệu đột nhiên trở lại, phát hiện nàng lười biếng, nhất định sẽ đánh cho đầu óc của nàng choáng váng.
- Không bằng chợp mắt chốc lát ở trong này.
Diệp Tiểu Manh nhìn bốn phía, quyết định làm một giấc ngủ nho nhỏ ở trên giường của Minh Diệu.
Nằm ở trên giường Minh Diệu, cái loại cảm giác đặc biệt chỉ có ở trên người Minh Diệu khiến Diệp Tiểu Manh cảm giác thật thoải mái. Không phải giống như mùi của nữ nhân, cũng không phải loại mùi mồ hôi trên người nam nhân. Cái loại mùi này chẳng bằng nói như là mùi tiểu hài tử dùng phấn rôm trước kia. Nhưng bất đồng là làm cho người ta cảm giác thấy thật dễ dịu, thật ấm áp, có một loại cảm giác say mê phát ra từ đáy lòng.
Thế nhưng loại trừ Diệp Tiểu Manh ra thì ai cũng không ngửi thấy, ngay cả tự mình Minh Diệu cũng không ngửi thấy được. Điều này làm cho Diệp Tiểu Manh có chút vui vẻ. Mùi trên người của Minh Diệu chỉ thuộc về một mình nàng. Diệp Tiểu Manh cao hứng đến mức cười ra tiếng, nói không chừng một ngày nào đó hai người bọn họ rời xa, nàng cũng có thể chỉ bằng mùi vị mà có thể tìm được Minh Diệu.
- A, đúng rồi đúng rồi, hòn đá kia.
Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhớ tới hòn đá không biết làm bằng gì Minh Diệu đã đưa cho nàng trước khi đi. Nàng nắm chặt tảng đá ở trong lòng bàn tay, lại nằm xuống.
- Hừ hừ, cứ như vậy cho dù Minh Diệu trở về thấy ta đang ngủ, cũng sẽ cho là bởi vì ta luyện tập chăm chú quá nên mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ quên mất.
Diệp tiểu Manh không khỏi cảm thấy đắc ý vì sự khôn vặt của mình.
Chìm trong hương vị đặc biệt trên người Minh Diệu mà chỉ có nàng mới có thể ngửi thấy, Diệp Tiểu Manh mơ mơ màng thiếp đi.
Diệp Tiểu Manh mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất kỳ quái. Nàng mơ thấy không biết như thế nào mình lại đi tới một rừng cây rất lớn, rất lớn. Cái cây đại thụ kia cao quá mức, cành lá tươi tốt che kín cả bầu trời, rừng cây kia nhìn qua cũng có chút âm trầm, quỷ dị. Diệp Tiểu Manh có chút sợ hãi, nàng lớn tiếng gọi to, muốn tìm người giúp đỡ. Nhưng mà thật không ngờ, mở to miệng ta, lại phát ra thanh âm ô ô trầm thấp, như là sói tru lên. Nhưng mà trầm thấp hơn tiếng sói tru. Tiếng tru của Diệp Tiểu Manh dường như gọi cái gì tới vậy, trong bụi cây phát ra thanh âm sa sa. Diệp Tiểu Manh gắt gao nhìn chằm chằm vào cái cây, cái cây kia không ngừng chớp động, nhưng không có đồ vật gì đi ra, cái này so với có dã thú xông ra còn làm cho người ta sợ hãi hơn.
- Quái vật, không được làm thương tổn ta.
Từ phía sau Diệp Tiểu Manh truyền đến một giọng bé gái thanh thúy, dọa nàng nhảy dựng lên.
Diệp Tiểu Manh quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ngẩn cả người, đứng ở trước mặt nàng là một nữ sinh, tuổi không lớn, mái tóc đuôi ngựa tràn đầy sự sống, cái mũi nho nhỏ, hai mắt to tràn đầy hoảng sợ. Đây chỉ có thể dùng từ ngây ngô để hình dung, dường như là bởi vì sợ hãi mà thân thể không ngừng run rẩy. Đây, đây không phải là mình sao?
Diệp Tiểu Manh cảm thấy đầu óc là một mảnh trống rỗng. Ở một địa phương không biết tên, nhìn thấy một nữ hài tử giống như mình, khiến cho đại não của nàng không thể phản ứng kịp thời.
- Tiểu Manh, làm sao cô lại chạy đến nơi đây.
Một nam thanh niên từ trong cái bụi cây chớp động vừa rồi ở phía sau Diệp Tiểu Manh chui ra. Mặc một bộ áo bành tô cũ màu xám, bên trên còn dính vài cái lá cây. Trên khuôn mặt đeo đôi kính đen dính đầy bùn đất.
- Minh Diệu?
Diệp Tiểu Manh cảm giác càng ngày càng rối loạn, làm sao mà Minh Diệu lại đột nhiên chui ra.
- Minh Diệu, cứu mạng, nơi này có quái vật.
Cô gái mới lớn giống như Diệp Tiểu Manh lớn tiếng kêu lên.
- Nó muốn giết tôi.
Diệp Tiểu Manh có chút tức giận, như thế nào mà cô bé này lại có thể gọi mình là quái vật, mà nàng lại có thể thân mật với Minh Diệu như vậy. Nàng đi về phía trước hai bước, muốn đi lên tranh luận với cô bé này, lại không nghĩ rằng cô bé kia đã sợ nàng đi tới, sợ tới mức lớn tiếng hét ầm lên.
- Quái vật, đối thủ của ngươi là ta.
Minh Diệu ở phía sau hét lớn một tiếng, chạy nhanh tới chắn ở trước mặt cô bé kia, sau đó lấy từ trong áo bành to ra mấy tờ phù chú màu vàng, nhìn Diệp Tiểu Manh đề phòng.
- Minh Diệu, là tôi, chú đang làm gì vậy, như thế nào mà ngay cả tôi cũng không nhận ra, tôi là Tiểu Manh, cô bé kia là ai? Như thế nào lại có bộ dạng giống tôi như vậy?
Thấy Minh Diệu lấy phù chú ra đề phòng nhìn mình, Diệu Tiểu Manh cảm giác lửa giận đã ngập tới đỉnh đầu, không khỏi lớn tiếng chất vấn. Nhưng mà tiếng chất vấn kia lại biến thành tiếng tru ai nghe cũng không hiểu, quanh quẩn ở trong rừng cây, để lộ ra một cỗ hương vị dã thú phẫn nộ.
- A.
Cô gái kia lớn tiếng hét ầm lên.
- Minh Diệu cứu mạng tôi, mau xử lý nó.
Minh Diệu vung xấp phù lục trong tay lên, những tấm phù kia liền biến thành ba quả cầu lửa, mang theo hơi thở nóng rực hướng tới Diệp Tiểu Manh bay tới.
- Ngươi điên ư, làm sao mà lại lấy Ly Hỏa Chú đánh ta.
Diệp Tiểu Manh cảm giác sắp giận điên lên, Minh Diệu chẳng những không nhận ra mình, còn hướng tới nàng mà công kích, nàng tức giận đánh bay quả cầu kia đi ra ngoài.
Nhưng mà hình tượng này ở trong mắt Minh Diệu thì dã thú trước mắt này thực là khó đối phó. Chỉ là vài tiếng gầm giận dữ, phất phất tay một cái liền đánh bay Ly Hỏa Chú ra ngoài.
- Xem ra không đơn giản đâu.
Minh Diệu lấy ra một cái hộp màu xanh nhỏ ở trong túi áo bành tô. Cái hộp kia Diệp Tiểu Manh nhận ra, là bảo bối quí nhất gì đó của Minh Diệu. Bên trong có ba thanh tiểu kiếm nhìn qua giống như là đồ chơi vậy, trên mỗi thanh còn khắc tên không giống nhau.
Ba thanh kiếm này là Minh Diệu lấy được từ một người tên là Dịch tiên sinh. Bình thường Minh Diệu không cho phép Diệp Tiểu Manh được động vào, không đến lúc
quan trọng, Minh Diệu còn không lấy cái hộp nhỏ này ra nữa.
- Chú… Chú… Chú lại có thể…
Diệp Tiểu Manh đã bị Minh Diệu chọc cho tức giận đến mức không nói thành lời. Tức giận đến mức ngón tay của nàng chỉ vào Minh Diệu không ngừng run rẩy.
- Yêu Lân, ra khỏi vỏ.
Minh Diệu hét lớn một tiếng, một đạo hồng quang thoáng hiện, hóa thành một thanh bảo kiếm màu hồng, được Minh Diệu nắm chặt ở trong tay.
- Ngay cả tôi mà chú cũng không nhận ra sao?
Diệp Tiểu Manh cảm giác trong lòng đau đớn như bị xé nứt ra.
- Tôi là Tiểu Manh đây, chú nhìn cho rõ ràng đi.
Diệp Tiểu Manh đi từng bước một về phía Minh Diệu, trên mặt mang theo thần sắc thống khổ. Nàng không rõ, mỗi ngày sớm chiều ở chung với Minh Diệu, như thế nào hắn lại không nhận ra nàng.
- Quái vật, chịu chết đi.
Chứng kiến Diệp Tiểu Manh đi tới, trên mặt mang theo biểu tình dữ tợn, Minh Diệu hét lớn một tiếng, quơ thanh Yêu lân trong tay hướng tới Diệp Tiểu Manh vọt tới.
Diệp Tiểu Manh căn bản không thể tưởng tượng được Minh Diệu thật sự sẽ ra tay với nàng.
Hơn nữa nắm trong tay chính là Yêu Lân không gì không phá được. Nàng sững sờ tại chỗ, nhìn thấy Minh Diệu từng bước một vọt tới chỗ mình, không biết phải làm sao.
Phốc xuy.
Cánh tay của Diệp Tiểu Manh vung lên giữa không trung, nàng không biết, rốt cục là Minh Diệu bị làm sao. Nàng chỉ còn ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người Minh Diệu mà chỉ mình nàng ngửi thấy, còn cả thanh âm kỳ quái giống như là tiếng quả bóng vị xì hơi.
Một cỗ đau đớn không thể chịu được ập đến ngực của nàng. Diệp Tiểu Manh cúi đầu, rốt cục thì nàng cũng hiểu rõ, thanh âm kỳ quái kia chính là thanh âm Yêu Lân đâm vào ngực của chính mình.
Ngực đau đớn thua xa so với đau đớn trong lòng. Minh Diệu lại có thể thật sự dùng Yêu Lân đâm chính mình. Diệp Tiểu Manh nhìn Minh Diệu, trong mắt có chút khó hiểu, có oán hận, có khiếp sợ, nàng không cam lòng té xuống.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lăng Nhu Nhi