Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 101: Thỏa Thuận
Nguồn: ST
Mặc Vũ Hề ở bên cạnh, thần sắc thoáng động. Nhưng từ đầu đến cuối dị thể Võ Chiếu đều không nhìn Mặc Vũ Hề, dường như không muốn Diêm Xuyên hiểu lầm.
- Trợ giúp?
- Không sai. Người của Thiên đình Đại Chu ta, bọn họ cũng không hề bị sát hại, mà đang bị giam giữ. Bởi vì muốn tất cả Thiên đình Đại Chu tiếp tục tồn tại, nên bọn chúng cần hệ thống nhân viên. Bọn chúng đã giam tất cả quan viên lại, dùng để thẩm vấn. Ta cần sự giúp đỡ của ngươi, giúp ta phục quốc, giúp ta đoạt lại thân thể. Bởi vì ngươi có phương pháp cướp đoạt tinh lực!
Dị thể Võ Chiếu trịnh trọng nói.
- Giúp ngươi phục quốc? Đoạt lại tất cả?
Dị thể Diêm Xuyên khẽ mỉm cười.
Diêm Xuyên và Võ Chiếu vốn không có giao tình.
- Đương nhiên, ta cũng sẽ không để ngươi phải giúp không công. Lần này ta có thể trốn ra được, lại bởi vì con đường Tử Tiêu Cung do lão sư năm đó lưu lại. Ta có một quả cầu thông với Tử Tiêu Cung. Chỉ cần ngươi giúp ta phục quốc, giúp ta đoạt lại tất cả, ta nguyện lấy nó để trao đổi!
Dị thế Võ Chiếu trịnh trọng nói.
- Tử Tiêu Cung? Địa cầu?
Hai mắt dị thể Diêm Xuyên đột nhiên nheo lại.
- Không sai, ngày xưa Diêm đế vào trong đó làm Thủy hoàng đế, tất nhiên hiểu rõ điểm đặc biệt của Tử Tiêu Cung. Trước đây không lâu, trong giây lát khi ta bị trao đổi, ta liều mạng dùng thân thể trọng thương lấy được quả cầu đi thông với Tử Tiêu Cung từ trên tay của bản thân, mới có thể chạy trốn. Nói vậy hẳn Diêm đế cũng rất có hứng thú đối với vật này!
Dị thể Võ Chiếu cười nói.
- Ngươi đã về địa cầu sao? Nơi đó hiện tại thế nào rồi?
Dị thể Diêm Xuyên tỏ ra hiếu kỳ nói.
- Thương hải tang điền, cảnh còn người mất. Tất cả hình thái xã hội cùng thiên hạ hiện nay đều xảy ra biến hóa long trời lở đất. Thời gian bên trong và thời gian bên ngoài không giống nhau, cho nên ta cũng không dám ở lại lâu. Ta chỉ xem một hồi liền trở lại. Nơi đó là phàm nhân, phàm nhân thuần túy nhất, lại nắm giữ một ít năng lượng diệu dụng. Thật khó có thể tin được!
Dị thể Võ Chiếu thở dài nói.
- Ồ?
- Không có bất kỳ tu vi gì, nhưng những người phàm tục lại nắm giữ điện, thao túng các loại điện làm ra không chuyện kỳ lạ, điều động hỏa lực bên trên một ít loại xe sát. Dù không hề sự dụng trận pháp, pháp lực đối với xe sát, nhưng lại khiến xe sắt đạt tới tốc độ của tu giả Khí Cảnh. Chế tạo ra chim sắt không hề có pháp lực nhưng bay được trên bầu trời. Chế tạo ra các loại cá sắt không hề có pháp lực lại có thể lẻn vào đáy biển, bên trong còn chứa rất nhiều người!
Dị thể Võ Chiếu nhớ lại nói.
- Tất cả đều là phàm nhân sao?
Dị thể Diêm đế tỏ ra ngưng trọng nói.
- Đúng, tất cả đều là phàm nhân. Hơn nữa bọn họ sử dụng thời gian rất ngắn, sức sáng tạo đã đạt tới khả năng của rất nhiều đại hiền. Hơn nữa lý luận của bọn họ vẫn theo hệ thống. Ta không biết lúc trước vì sao lão sư lại phong ấn nơi đây. Nhưng ít nhất xem ra, thế giới của Tử Tiêu cung này đã xảy ra một loại biến dị mới. Một loại biến dị chưa được biết đến!
Dị thể Võ Chiếu ngưng trọng nói.
- Biến dị?
- Đúng. Tuy nhiên hiện tại biến dị của bọn họ vẫn rất nhỏ. Bố trí của lão sư năm đó khẳng định có ý sử dụng. Ta lấy cái này đổi với ngươi! Ngươi thấy thế nào?
Dị thể Võ Chiếu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào dị thể Diêm Xuyên nói.
Lông mày dị thể Diêm Xuyên nhíu lại, rơi vào trầm tư.
Dị thể Diêm Xuyên vẫn nhớ kỹ, người siêu thoát thế giới Đại Thiên là Chung Sơn cũng từ địa cầu đi ra. Hắn vừa đi ra liền tạo ra biến số, thành tựu chủ nhân thế giới Đại Thiên. Bây giờ trên địa cầu này có lẽ có vô số nhân loại.
Hơn nữa còn một điểm quan trọng nhất. Năm đó Chung Sơn cũng nhận được một quả cầu nhỏ đi thông tới địa cầu.
Võ Chiếu cũng có một quả cầu nhỏ? Cũng có thể đi thông tới địa cầu?
Hơn nữa còn cách hai thế giới.
- Địa cầu cũng chính là bên trong Tử Tiêu cung, có bí mật lớn. Ngươi không muốn tự mình nghiên cứu sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Võ Chiếu khẽ mỉm cười:
- Nghiên cứu, ta tất nhiên muốn, nhưng phải có bản lĩnh để đi nghiên cứu. So với Tử Tiêu Cung, ta càng muốn đoạt lại tất cả mọi thứ của mình hơn!
- Ồ?
Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Võ Chiếu.
Võ Chiếu thoáng cười khổ một hồi nói:
- Khi lão sư còn sống đã mưu tính vô số việc. Cho dù sau khi chết, tất nhiên cũng có vô số việc chưa được giải quyết. Ta không muốn đối mặt với đồ của lão sư!
Sau khi nhìn Võ Chiếu một hồi, cuối cùng Diêm Xuyên gật đầu nói:
- Được! Ta đáp ứng ngươi. Tuy nhiên, ngươi cũng phải toàn lực phối hợp với ta!
- Một lời đã định!
Võ Chiếu cười nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Quả cầu nhỏ đi thông tới Tử Tiêu cung, để cho công bằng ta đặt ở trong tay của sư huynh. Ta nghĩ, như vậy ngươi sẽ không có bất kỳ lo lắng nào nữa!
Võ Chiếu trịnh trọng nói.
- Ta tất nhiên tin tưởng Thông Thiên!
Diêm Xuyên thoả mãn gật đầu một cái.
- Như vậy, bước thứ nhất vẫn phải tăng tu vi của chúng ta lên trước tiên!
Thông Thiên mở miệng nói.
- Được. Ta sẽ lại vơ vét cường giả kỷ thứ hai, cướp đoạt tinh lực, mau chóng nâng cao tu vi của các ngươi trước!
Diêm Xuyên nói.
- Không thể tốt hơn!
Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Còn nữa. Diêm đế, bởi vì một đám quan viên Thiên đình Đại Chu đã bị tráo đổi, cho nên hệ thống tình báo của ta, gần như sụp đổ. Hôm nay chỉ có thể nắm giữ được một ít lực lượng, còn thiếu rất nhiều. Cái này cũng là nguyên nhân khiến ta đến tìm ngươi. Ta hi vọng thám tử Đại Trăn ngươi có thể giám sát tình hình khắp nơi trong thiên hạ!
Võ Chiếu trịnh trọng nói.
- Đây là điều tất nhiên!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Muốn đoạt lại thân thể của chúng ta, cũng không dễ dàng như vậy. Dù sao trao đổi thân thể, cũng chỉ có thú giao hoán mới có thể làm được. Cho dù chúng ta bắt được thú giao hoán, cũng không có cách nào trao đổi trở lại!
Thông Thiên nhíu mày nói.
- Chỉ cần chính bọn chúng tự nguyện trao đổi, không phải là được rồi sao?
Diêm Xuyên hơi mỉm cười nói.
- Ồ?
- Chờ một chút đi, chờ đợi thời cơ mới, chờ thân thể của chúng ta tách ra khỏi đàn đã!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Sẽ không bao lâu nữa, Tử Vi Thiên Giới binh phạt Thiên đình Đại Chu. Chẳng mấy chốc người của Tử Vi Đại Đế sẽ đánh chiếm Đại Chu. Đến lúc đó, bọn họ tất nhiên sẽ tách ra. Lúc đó chính là thời cơ tốt nhất!
Võ Chiếu trịnh trọng nói.
- Đúng!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Thiên đình Đại Chu.
Một đám thú giao hoán cướp giật thân thể của quan viên Đại Chu, tọa trấn Thiên đình Đại Chu.
Bên trong một gian đại điện, số một mang trên lưng hồ lô Hỏa Nha, đối mặt với một đám thú giao hoán.
- Võ Chiếu đã chạy thoát. Thông Thiên chạy chạy thoát. Diêm Xuyên cũng chạy thoát. Tu vi của bọn họ thấp, nhất định phải mau chóng tìm kiếm!
Số một trầm giọng nói.
- Ta đã phái người toàn lực điều tra!
Thân thể Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Ta không lo lắng về Võ Chiếu, Thông Thiên. Người khiến ta lo lắng chính là Diêm Xuyên. Lại phái thêm người đi. Kim Đại Vũ, Bạch Khởi đều đã chạy thoát. Bây giờ ta lo lắng hắn sẽ tìm kiếm người kỷ thứ hai, cướp đoạt tinh lực! Như vậy hắn sẽ tạo ra phiền phức cho chúng ta!
Số một cau mày nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 102: Nằm Vùng
Nguồn: ST
- Sẽ không đâu. Hắn sẽ không tiết lộ ra ngoài. Ai sẽ tin tưởng lời nói của một đám người điên chứ?
Thân thể Võ Chiếu cười nói.
- Phải!
Số một thở phào một cái gật đầu một cái.
- Tuy nhiên cũng không thể khinh thường hắn được. Diêm Xuyên? Số 108, ngươi cảm giác thế nào?
Số một hỏi.
Thân thể Diêm Xuyên lắc đầu nói:
- Không có cảm giác gì!
- Không có cảm giác, vậy là tốt nhất. Ít nhất chứng tỏ hai Diêm Xuyên mỗi người đều có tư tưởng riêng!
Số một gật đầu một cái.
- Nhận được Diêm Xuyên, Đông Ngoại Châu sắp là của chúng ta. Tiếp theo chính là toàn diện đuổi bắt nhóm người Mặc Vũ Hề thôi!
Thân thể Thông Thiên nói.
- Không sai. Tất cả đều phải nhanh một chút!
Số một gật đầu một cái.
- Đúng rồi. Tiền tuyến gởi thư, Tử Vi Thiên Giới xuất binh đối phó với chúng ta! Người cầm đầu là Văn Khúc!
Thân thể Võ Chiếu cau mày nói.
- Tử Vi Thiên Giới? Đám người kia thật phiền toái. Thực lực của bọn họ không ra sao, lại có nội tình kỷ thứ hai. Cho dù trao đổi trở về, cũng không có cách nào liên kết được với tinh thần lực. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước chúng ta đi ra, cũng không thể ở lại Trung Thiên Châu!
Số một trầm giọng nói.
- Thật ra cũng không có gì. Trao đổi đối phương, không có cách nào thu được cấu kết tinh thần lực của bọn họ. Tương tự, bọn họ cũng không thể. Đến lúc đó lại đi bắt những người khác trao đổi qua bọn họ là được!
Thân thể Thông Thiên cười nói.
- Không sai! Tử Vi Thiên Giới cũng không đáng sợ!
Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Thật ra, ta đối với nghiệp vị Đại Đế, vẫn tương đối có hứng thú. Một khi đã như vậy, cứng rắn một chút. Đến lúc đó nắm lấy Tử Vi Thiên Giới, bản đồ của chúng ta càng lúc càng lớn. Mau chóng nhất thống thiên hạ dương gian!
Số một trầm giọng nói.
- Được!
Mọi người lên tiếng trả lời.
Trên Tây Hải, Văn Khúc thống lĩnh đại quân, binh phạt Tây Ngoại Châu. Đi cùng có hai người Phá Quân, Vũ Khúc.
Bên trên một hòn đảo Tây Hải.
- Chủ thượng đã bắt đầu đi tới Thiên giới Trường Sinh. Chúng ta mau chóng nắm lấy Tây Ngoại Châu, cũng không nên thua đám người Tham Lang!
Vũ Khúc cười nói.
- Đó là điều tất nhiên. Thiên đình Đại Chu sao? A!
Văn Khúc lộ ra một tia khinh thường tiếng.
- Báo!
Một người thị vệ nhanh chóng chạy tới.
- Hả? Thế nào, sao lại hoang mang hoảng loạn vậy?
Văn Khúc trầm giọng nói.
- Không, không xong. Thiên Thoái Đại tướng quân, hắn... hắn... !
Vẻ mặt thị vệ kia khẩn trương nói không ra lời.
- Hắn làm sao vậy?
Phá Quân nhất thời kêu lên.
- Hắn làm phản. Hắn đầu hàng Đại Chu!
Thị vệ kia khẩn trương nói.
Ầm!
Vũ Khúc một cước đạp thị vệ kia văng ra ngoài:
- Hoang đường, Thiên Thoái là do một tay ta nâng đỡ. Trong ba mươi sáu Thiên Cương Tinh, chỉ một lòng trung thành với chủ thượng. Hắn sao có thể làm phản được? Nếu còn nói bậy, xem ta xé nát miệng ngươi thế nào!
Vũ Khúc tính tình nóng nảy, khiến thị vệ kia sợ hãi đến mức run lẩy bẩy.
- Dừng tay, Vũ Khúc!
Văn Khúc nhất thời quát to.
Sắc mặt Văn Khúc âm trầm. Dù sao tin tức này quá mức quỷ dị. Sao có thể như vậy được. Thiên Thoái lại do bản thân mình sai khiến. Trước khi đi, vô cùng hăng hái, còn viết quân lệnh trạng, lấy hai mươi toà thành trì.
Nhưng hôm nay, hắn lại làm phản sao?
Tất nhiên Văn Khúc cũng không tin.
- Ngươi lặp lại lần nữa!
Văn Khúc ngưng trọng hỏi.
- Thiên Thoái Đại tướng quân, đầu hàng Thiên đình Đại Chu!
Thị vệ kia khẩn trương nói.
- Ngươi vẫn còn nói bậy sao?
Vũ Khúc lại nổi giận.
- Không, không, tiểu nhân không có. Đây là tin tức do tiền tuyến truyền đến, tiền tuyến truyền đến. Tiểu nhân gan to hơn nữa cũng không dám!
Thị vệ kia sợ hãi không thể giải thích nói.
- Vũ Khúc, bình tĩnh đừng nóng!
Văn Khúc lắc đầu một cái.
- Nhưng, tiểu tử Thiên Thoái kia sao có thể làm phản được?
Vũ Khúc lo lắng nói.
- Nhất định đã xảy ra chuyện gì. Nhất định là vậy! Mau phái người nhanh chóng điều tra!
Văn Khúc quay về phía một người thị vệ đứng bên cạnh nói.
- Vâng!
- Còn nữa. Truyền lệnh xuống, tất cả đại quân công phạt tạm dừng tiến công. Mọi người ở tại chỗ đợi lệnh!
Văn Khúc phân phó nói.
- Vâng!
Thị vệ lui ra.
Vũ Khúc, Văn Khúc đều nhìn về phía Văn Khúc.
- Văn Khúc, ngươi xem chuyện gì xảy ra thế này?
Phá Quân cau mày nói.
- Không biết. Nhưng Thiên đình Đại Chu màu dường như không yếu đuối giống như chúng ta đã tưởng!
Văn Khúc ngưng trọng nói.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Trước tiên làm rõ tình huống.
Văn Khúc trịnh trọng nói.
- Được rồi!
Hai người gật đầu một cái.
Thiên giới Trường Sinh, quý phủ quân đoàn trưởng Thiên Tương.
Thất Sát trừng mắt nhìn quản gia:
- Ngũ ca của ta đâu?
- Thất Sát đại nhân, không biết lão gia đã đi đâu!
Vẻ mặt quản gia tỏ ra khó xử.
- Cái gì mà không biết hả? Khốn kiếp, lúc đi Ngũ ca ta không căn dặn lại các ngươi sao? Các ngươi không biết, vậy còn những người khác có ai biết không?
Thất Sát trầm giọng nói.
- Không có. Lão gia không nói, cũng không căn dặn bất kỳ người nào!
Quản gia lắc đầu một cái.
- Thật là quái lạ. Ngũ ca ra ngoài cũng không đánh tiếng với ta một lời, hại ta có đồ tốt cũng không ai cùng thưởng thức!
Thất Sát lắc đầu một cái bước ra khỏi Thiên Tương phủ.
Nhưng mới đi được một hồi, ánh mắt Thất Sát lại sáng ngời.
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Hẳn là chỗ đó? Lần trước ta đã nhìn thấy Ngũ ca đi tới đó? Lúc đó chủ thượng gọi ta, cho nên ta không có xem rốt cuộc thế nào. Chẳng lẽ? Ngũ ca Kim ốc tàng kiều? Khà khà khà, ta phải mau chân đến xem mới được!
Thất Sát nhất thời trở nên hưng phấn.
Vèo!
Thất Sát nhanh chóng bay khỏi thành trì, tiến về phía một hải vực xa xôi.
Vèo!
Từ phía xa, Thất Sát hạ xuống cửa một sơn cốc.
- Chính là chỗ này!
Thất Sát hưng phấn nhìn vào trong sơn cốc.
- Có phải mình nên cho Ngũ ca một niềm vui bất ngờ hay không đây? Hì hì!
Thất Sát che giấu khí tức, lặng lẽ tiến vào sơn cốc.
Vừa vào sơn cốc, hắn lập tức nhìn thấy có một đám người đang đứng bên trong sơn cốc. Đứng giữa nhóm người này chính là một nam tử áo bào tím. Vừa nhìn thấy nam tử áo bào tím, trong nháy mắt con ngươi Thất Sát bỗng nhiên co lại.
- Tử Vi Đại Đế?
Trong lòng Thất Sát kinh sợ gào thét.
- Đại ca Thiên Phủ, Ngũ ca Thiên Tương? Còn có đám Địa Sát tinh kia nữa. Bọn họ đang làm gì vậy? Đang làm gì vậy? Thất Sát trợn trừng mắt, ẩn vào góc vẻ mặt đầy kinh hãi.
Tử Vi Đại Đế? Hắn làm sao lại xuất hiện ở này? Hắn không nên xuất hiện ở đây mới phải!
Hai quân đoàn trưởng Nam Đẩu đang nghe Bắc Đẩu đại đế nói chuyện sao?
- Chính là như vậy. Trẫm cần lập tức, ngay lập tức!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Thiên Phủ, Thiên Tương lên tiếng trả lời.
- Chủ thượng, từ kỷ thứ hai cho tới hôm nay, đã lâu lắm rồi. Ta còn tưởng rằng chủ thượng đã quên chúng ta!
Thiên Tương cười nói.
- Chủ thượng làm sao có thể quên được? Ha ha!
Thiên Phủ cười nói.
- Phải. Các ngươi ẩn nấp ở bên cạnh Trường Sinh Đại Đế lâu như vậy, trẫm rất vui mừng vì các ngươi còn không quên năm đó! Yên tâm, trở lại Tử Vi Thiên Giới, chức vụ của ngươi vẫn như cũ, vẫn là quân đoàn trưởng tốt nhất của ta!
Tử Vi Đại Đế hứa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 103: Trường Sinh Đại Đế Gặp Nạn
Nguồn: ST
- Tạ ơn chủ thượng!
- Các ngươi cảm thấy Trường Sinh Đại Đế thế sao?
- Trường Sinh Đại Đế? Ha ha, hắn cũng xứng để so sánh với chủ thượng sao? Ta nhịn hắn đã rất nhiều năm. Từ kỷ thứ hai đã phải nhẫn nhịn rất nhiều. Người hiểu rõ thì hắn là Trường Sinh Đại Đế, người không biết còn tưởng rằng hắn là sơn tặc, trời sinh hành sự nghĩa khí. Nếu không phải nhờ có chúng ta trợ giúp, Thiên giới Trường Sinh sao có thể được thành lập?
Thiên Phủ cười lạnh nói.
- Vậy thì tốt!
Tử Vi Đại Đế gật đầu một cái.
- Chủ thượng, lúc nào bắt đầu động thủ?
Trong mắt Thiên Phủ loé ra một tia ánh sáng lạnh nói.
Tử Vi Đại Đế đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trở nên trầm mặc.
- Chủ thượng, thế nào?
Thiên Tương nghi ngờ nói.
Khóe miệng Tử Vi Đại Đế lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Phía xa chỗ tối, Thất Sát nhất thời biến sắc.
Hắn đã thấy? Mình bị phát hiện!
Thất Sát lập tức muốn chạy trốn. Nhưng hắn lại chợt phát hiện, bản thân sợ hãi không thể di chuyển được, thậm chí nói còn không thể nói ra khỏi miệng.
Ầm!
Xung quanh Thất Sát đột nhiên nổi lên một trận gió to.
Thiên Phủ, Thiên Tương nhất thời biến sắc, quay đầu nhìn lại.
Thất Sát trợn trừng mắt, nhưng không cách nào nhúc nhích, thậm chí còn không thể nói ra thành lời. Thất Sát trừng mắt nhìn Thiên Phủ, Thiên Tương, vẻ mặt khó có thể tin được.
- Là tiểu súc sinh Thất Sát kia?
Ánh mắt Thiên Phủ trở nên lạnh lẽo.
- Gia hỏa hèn mọn giống hệt như Trường Sinh Đại Đế!
Thiên Tương cũng lạnh lùng nói.
Thất Sát khó có thể tin được nhìn hai vị ca ca kết bái của mình. Bọn họ lại nói mình như thế sao?
- Thật may chủ thượng phát hiện đúng lúc. Bằng không, tin tức hôm nay bị tiết lộ ra ngoài, vậy nguy rồi!
Thiên Tương lập tức nhìn về phía Tử Vi Đại Đế nói.
- Chủ thượng, nhất định phải lập tức phong ấn tên Thất Sát này. Hoặc là, mang hắn rời khỏi nơi đây, để đề phòng sinh biến!
Thiên Phủ nhất thời nói.
- Được!
Tử Vi Đại Đế gật đầu một cái.
- Tham Lang, ngươi giải Thất Sát tới cương vực Trung Ương, chờ ta thu phục Thiên giới Trường Sinh!
Tử Vi Đại Đế phân phó nói.
- Vâng!
Thất Sát trợn trừng mắt. Thu phục Thiên giới Trường Sinh? Giết chết Trường Sinh Đại Đế?
Giết Trường Sinh Đại Đế?
Không!
Trong lòng Thất Sát tuyệt vọng gào thét. Bởi vì điều đó cũng không phải là không thể làm được. Trong ứng ngoài hợp, Tử Vi Đại Đế lại cường đại hơn nhiều so với Trường Sinh Đại Đế. Trường Sinh Đại Đế chắc chắn phải chết.
Chủ thượng sắp chết?
Trong mắt Thất Sát loé ra một tia bi thương phẫn nộ. Hắn hận mình không có năng lực, lại bị Tử Vi Đại Đế giam giữ trong nháy mắt như vậy.
Nghĩ đến chủ thượng sẽ chết, trong mắt Thất Sát nhất thời loé ra một tia quyết tuyệt.
- Chết!
Trong đầu Thất Sát gào thét một ý niệm.
- Cái gì?
Tử Vi Đại Đế nhất thời biến sắc.
Ầm!
Thất Sát ầm ầm tự bạo. Cả sơn cốc ầm ầm nổ nát.
Sau vụ tự bạo cực mạnh kia, sắc mặt Tử Vi Đại Đế trầm xuống, dùng tay ép một chút, nhất thời áp chế vụ nổ xuống đến mức nhỏ nhất.
Nhưng tại vị trí Thất Sát, lại xuất hiện một đống đổ nát. Thất Sát chết, nhưng hồn phách của Thất Sát lại tiến vào cõi âm.
- Thất Sát lừng lẫy đây sao? Không ngờ thuộc hạ của Trường Sinh Đại Đế lại kiên cường khí khái, trung thành như vậy?
Sắc mặt Tử Vi Đại Đế khó coi nói.
- Tại sao lại như vậy được? Tên Thất Sát này là một người vô sỉ nhất. Từ trước đến nay hắn đều rất sợ chết, làm sao có thể lựa chọn tự bạo?
Thiên Tương kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, Thất Sát rất sợ chết. Thật không thể tưởng tượng được... !
Sắc mặt Thiên Phủ cũng khó tin nhìn lại.
- Thất Sát tìm lấy chết, để có cơ hội chuyển thế sống lại tiện đi thông báo với Trường Sinh Đại Đế. Không được, phải lập tức hành động!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Thiên giới Trường Sinh, cửa Trường Sinh điện.
Trường Sinh Đại Đế ngẩng đầu nhìn trên tinh không. Thất Sát Tinh phát ra một đạo ánh sáng màu đỏ tươi, tiếp theo liền trở nên ảm đạm.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Thất Sát chết sao? Sao có thể như vậy được?
Trường Sinh Đại Đế kinh ngạc nói.
- Người đâu, người đâu!
Trường Sinh Đại Đế giận dữ nói.
...
Cõi âm, Thất Sát tự sát mà chết, hóa thành u hồn, đần độn du đãng trong cõi âm.
Bỗng nhiên, một đạo luân hồi xuất hiện ở bên cạnh Thất Sát.
Vù!
Thất Sát bị hút vào trong đó.
Một ngày sau ý thức của Thất Sát dần dần trở về.
- Oa! Oa!......
Từng tiếng trẻ con khóc nỉ non thật khiến người ta tan nát cõi lòng.
Thất Sát thức tỉnh, liều mạng kêu to. Nhưng hắn lại phát hiện mình chỉ có thể phát ra âm thanh này.
- Oa!
- Lão gia, lão gia, ngươi xem tiếng của tiểu thiếu gia vang dội tới mức nào?
Một lão bà ôm Thất Sát kêu lên.
- Biến thành trẻ con sao? Thảm thảm. Vậy phải làm sao bây giờ?
Trẻ con cực kỳ rối rắm.
- Ha ha ha, ta tới thăm bảo bối của ta một chút, ha ha!
Một người râu ria rậm rạp ôm lấy trẻ con.
Mở miệng liền muốn hôn.
Thất Sát trừng mắt:
- Cứu mạng!
- Oa! Oa!
Ầm!
Một đạo tinh lực từ trên trời giáng xuống.
Thất Sát nhất thời bị bao phủ ở trong hào quang.
- A? Quỷ a!
Lão bà cả kinh kêu lên.
Phụ thân của đứa trẻ cũng kinh ngạc nhìn bảo bảo trong lòng mình.
Vù!
Vừa xuất thế một ngày, đứa trẻ đã bay lên trời.
- Con trai ta, con trai ta!
Phụ thân của đứa trẻ sợ hãi kêu lên.
- Đi nói cho chủ thượng, đi nói cho chủ thượng biết! Nhanh, nhanh!
Đứa trẻ con nhanh chóng bay đi.
Mấy ngày sau, tại Thiên giới Trường Sinh, bên ngoài Trường Sinh điện.
Đứa trẻ con trải qua mấy ngày khốn khổ mới bay tới nơi.
Vù!
Bên ngoài Trường Sinh điện là một kết giới cực lớn màu tím, bao phủ xung quanh Trường Sinh điện.
Trên tinh không, các sao Thiên Cương Tinh, Địa Sát Tinh đều phát sáng lên.
- Ha ha ha ha ha, Trường Sinh Đại Đế. Hôm nay, ngươi đã không còn đường nào có thể đi được nữa!
Âm Thanh của Tử Vi Đại Đế truyền đến.
Ầm!
Kèm theo nổ vang, đứa trẻ con nhìn lại.
Hắn chỉ nhìn thấy bên trong, thất tinh chưởng của Tử Vi Đại Đế đang mạnh mẽ áp chế Trường Sinh Đại Đế.
Trường Sinh Đại Đế ngẩng đầu nhìn lên tinh không, lại nhìn thấy Thất Sát Tinh sáng lên.
- Ha ha ha ha, Thất Sát lại còn sống, lại còn sống!
Trường Sinh Đại Đế cười to.
- Hắn còn sống thì đã sao? Cho dù hắn chuyển thế sống lại, ngươi cho rằng, một đứa con nít có thể phát huy được bao nhiêu lực lượng? Cho dù là Thất Sát tinh nhiều nhất chỉ phát huy ra thực lực Cổ Tiên mà thôi. Thân thể trẻ con yếu ớt như vậy, căn bản không thể gánh vác được. Ngươi chờ bị ta luyện hóa đi. Luyện!
Tử Vi Đại Đế lạnh lùng nói.
Ầm!
Vô số tử quang bắn thẳng đến chỗ Trường Sinh Đại Đế.
Phụt!
Trường Sinh Đại Đế phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt hắn loé ra một tia bất khuất.
- Thất Sát, hi vọng ngươi chuyển thế tại Thiên giới Trường Sinh. Bằng không, ta nói ra tại Thiên giới Trường Sinh, ngươi sẽ không nghe được. Nghe đây, Thất Sát, đi mau. Trẫm gặp nạn, thằng nhóc con, ngươi nhất định phải chạy đi. Chạy đi, phụt!
Trường Sinh Đại Đế lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Ô ô ô ô!
Bên ngoài kết giới màu tím, một đứa trẻ nghẹn ngào khóc rống một hồi lâu.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 104: Hội Chiến Tại Cửa Tùng Giang
Nguồn: ST
Trong một sơn cốc ở Tây Ngoại Châu.
Dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên cảm thụ lực lượng bản thân, trong mắt loé ra một tia thoả mãn.
- Cướp đoạt tinh lực, quả nhiên rất tốt!
Trong mắt Dị thể Võ Chiếu loé ra một sự khát vọng.
Dị thể Diêm Xuyên lại đạp không đi tới:
- Thú giao hoán cùng Tử Vi Thiên Giới đã bắt đầu chiến đấu. Cơ hội của chúng ta đã đến. Đi thôi!
Tại đại doanh của Văn Khúc!
Văn Khúc, Vũ Khúc, Phá Quân đang nghe tình báo đến từ tiền tuyến.
- Ba vị nguyên soái, từ khi quân ta dừng lại, phía bên Đại Chu cũng không có bất kỳ hành động nào. Tuy nhiên, bên Thiên Thoái Đại tướng quân vẫn không có tin tức!
Một người thị vệ cung kính nói.
- Thiên đình Đại Chu? Bọn họ cũng thật cẩn thận!
Hai mắt Văn Khúc híp lại.
- Tên Thiên Thoái khốn kiếp kia không ngờ lại thật sự làm phản!
Vũ Khúc nhất thời nổi giận nói.
- Mọi chuyện còn chưa rõ ràng. Chúng ta không nên có kết luận quá sớm. Tuy nhiên Thiên đình Đại Chu này thật sự quỷ dị hơn so với chúng ta tưởng tượng!
Văn Khúc trầm giọng nói.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ chấp nhận tổn hại như vậy sao?
Vũ Khúc có chút không cam lòng nói.
- Đúng vậy. Chúng ta còn chưa có bất kỳ thành quả nào. Sau này cũng không có cách nào ăn nói được với chủ thượng!
Phá Quân cũng cau mày nói.
- Không, như vậy mới dễ ăn nói!
Văn Khúc lắc đầu một cái.
- Văn Khúc, ngươi quá cẩn thận rồi!
- Cẩn thận sẽ không xảy ra sai lầm lớn. Một Thiên Thoái không giải quyết được, tùy tiện đi tới, có khả năng sẽ xuất hiện Thiên Thoái thứ hai, Thiên Thoái thứ ba!
Hai mắt Văn Khúc híp lại nói.
- Được rồi!
Vũ Khúc, Phá Quân gật đầu một cái!
- Báo!
Một người thị vệ nhanh chóng tiến vào đại điện.
- Ba vị nguyên soái, đây là Địch Nhân Kiệt nguyên soái Đại Chu tới đưa tới chiến thư!
Thị vệ cung kính đưa lên một phong chiến thư.
- Ồ?
Hai mắt Văn Khúc thoáng nheo lại, tiếp nhận chiến thư.
Văn Khúc mở chiến thư ra, cẩn thận xem.
- Hội chiến cửa Tùng Giang? Còn có Thiên Thoái làm tiên phong? Hừ!
Văn Khúc hừ lạnh một tiếng.
- Tốt, Thiên Thoái quả nhiên làm phản, lại làm tiên phong của Thiên đình Đại Chu. Cửa Tùng Giang? Hừ, xem đến lúc đó ta lột da của hắn ra thế nào!
Vũ Khúc trừng mắt một cái nói.
- Văn Khúc, có đi hay không?
Phá Quân hỏi.
- Đi. Tại sao lại không đi? Lần này qua đó, nhất định phải làm rõ. Rốt cuộc tại sao Thiên Thoái lại làm phản. Việc này nhất định phải tra rõ!
Văn Khúc trầm giọng nói.
- Không sai!
Phá Quân gật đầu một cái.
- Tuy nhiên, lần này Thiên đình Đại Chu hạ chiến thư, nhất định có sự chuẩn bị. Lập tức thông báo Hữu Bật, bảo Cự Môn đến đây trợ giúp chúng ta!
Văn Khúc nói.
- A? Hữu Bật, Cự Môn phụ trách trấn thủ Tử Vi Điện! Có ba người chúng ta, thiên hạ còn có ai có thể làm gì được chúng ta?
Phá Quân kinh ngạc nói.
- Chuyện khác thường xảy ra, trong đó nhất định phải có yêu. Ta cũng không muốn lật thuyền trong mương. Bảo Cự Môn lại đây đi!
Văn Khúc thận trọng nói.
- Được!
...
Thành Lạc Dương. Một đám thú giao hoán đang nói chuyện.
- Văn Khúc đã đồng ý?
Thân thể Võ Chiếu trầm giọng nói.
- Như vậy là tốt nhất!
Thân thể Thông Thiên khẽ mỉm cười.
Số một trên lưng mang hồ lô Hỏa Nha cười lạnh nói:
- Chúng ta không phải là Bạo Tạc thú hay đám Thôn Thiên Vĩ Thú kia ngu xuẩn. Chúng ta vừa xuất thế liền ẩn núp, lặng lẽ góp nhặt tin tức trong thiên hạ sau đó mới dám hành động. Văn Khúc, Phá Quân, Vũ Khúc? Ba người thông với ngôi sao, nhưng đều là tu vi thập ngũ trọng thiên. Lần này cần đem ba người trao đổi với bọn họ! Quân tây chinh Tử Vi Thiên Giới liền hoàn toàn bị phế bỏ!
- Đúng!
Mọi người gật đầu một cái.
- Cửa Tùng Giang, chỗ kia ta đã điều tra tất cả. Lần này bọn họ, một người cũng đừng hòng chạy thoát!
Võ Chiếu trầm giọng nói.
Số một nhìn Võ Chiếu nói:
- Ngươi vẫn tiếp tục trấn thủ thành Lạc Dương. Thiên đình Đại Chu là cơ sở của chúng ta, không được phép có sai lầm!
- Được!
Thân thể Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Số bảy, số 108, cũng chính là lực lượng Thông Thiên, lực lượng Diêm Xuyên lại thêm hồ lô Hỏa Nha của ta. Cho dù bọn họ có mạnh mẽ chống đỡ, cũng trốn không thoát. Huống hồ lần này chúng ta có thiết lập mưu kế. Số tám mươi sáu trao đổi Thiên Thoái, lấy Thiên Thoái có thể phế bỏ Vũ Khúc! Hai người khác đã không còn gì đáng sợ nữa!
Số một trầm giọng nói.
- Không sai. Phế bỏ ba quân đoàn trưởng của Tử Vi Thiên Giới, thực lực của Tử Vi Thiên Giới nhất định sẽ giảm sút rất nhiều!
Trong mắt thân thể Võ Chiếu loé ra một sự thoả mãn.
- Từ từ đợi sau một tháng nữa, hội chiến ở cửa Tùng Giang đi!
Số một trầm giọng nói.
...
Trong một toà sơn cốc Tây Ngoại Châu,.
Mặc Vũ Hề, dị thể Diêm Xuyên, dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên đứng ở trong một lương đình.
Kim Đại Vũ bẩm báo tin tức thu thập được.
- Hội chiến ở cửa Tùng Giang sao?
Dị thể Diêm Xuyên cau mày nói.
- Hội chiến cửa Tùng Giang? Nhưng đối chiến ba người Phá Quân, Vũ Khúc, Văn Khúc, thú giao hoán nhất định phái cường giả đi vào!
Ánh mắt dị thể Thông Thiên sáng ngời.
- Kể từ đó, thành Lạc Dương nhất định sẽ trống trải. Chúng ta có thể nhân cơ hội đoạt lại Lạc Dương!
Ánh mắt dị thể Võ Chiếu sáng ngời.
- Không!
Diêm Xuyên lập tức lắc đầu nói.
- Tại sao?
Võ Chiếu nghi hoặc nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Tất cả phải chờ tin tức tiếp theo. Nếu như thân thể của ta tham dự. Hội chiến cửa Tùng Giang, chúng ta phải đi cửa Tùng Giang. Nếu như thân thể ta ở lại Lạc Dương, chúng ta sẽ đi Lạc Dương!
Dị thể Diêm Xuyên nói.
- Nhưng ở cửa Tùng Giang nhất định sẽ có rất nhiều cường giả. Ngươi làm sao đoạt lại được?
Võ Chiếu nhất thời có ý kiến khác nói.
Mặc Vũ Hề cũng lo lắng nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Ta mặc kệ. Ta phải trong ba người chúng ta, ta là người đầu tiên đoạt lại thân thể!
Dị thể Diêm Xuyên quật cường nói.
Trong lòng dị thể Diêm Xuyên có bí pháp, nhưng hoán đổi lại thân thể không phải là do mình định đoạt, mà do thú giao hoán định đoạt. Thú giao hoán đối phương sẽ ngốc tới mức đổi ngươi trở về sao? Đương nhiên sẽ không. Cho nên, mỗi phương pháp đổi lại thân thể đều rất đáng quý.
Một loại phương pháp chỉ dùng được một lần, lần sau có thể sẽ không dùng được nữa. Diêm Xuyên tất nhiên không muốn biện pháp mình thật vất vả mới nghĩ được vô duyên vô cớ làm lợi cho Võ Chiếu.
Dị thể Thông Thiên vẫn không nói gì.
Dị thể Võ Chiếu lại nhíu chân mày. Dù sao trong mắt Võ Chiếu, đi Lạc Dương chính là đoạt lại thân thể của mình. Ngoại trừ Thông Thiên ra, Diêm Xuyên và Võ Chiếu đều đề phòng lẫn nhau.
- Võ Chiếu, ta giúp ngươi phục quốc, nhưng không phải là hiện tại. Ta có nhu câu của chính ta!
Dị thể Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Nhưng đến lúc đó một đám cường giả vây quanh thân thể của ngươi. Ngươi làm sao đoạt lại được?
Dị thể Võ Chiếu cau mày nói.
- Điều này thì không cần phiền ngươi phải nhọc lòng bận tâm. Ta tự có thủ đoạn của mình. Đương nhiên, lần này không cần các ngươi hỗ trợ. Nếu như ngươi muốn tự mình đi tới Lạc Dương, ta cũng sẽ không cản ngươi! Tuy nhiên, muốn bảo Vũ Hề trợ giúp ngươi, hiển nhiên là không thể được!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Quốc Đại Đế Tác giả : Quan Kỳ Quyển 12
Chương 105: Âm Mưu Tráo Đổi
Nguồn: ST
Diêm Xuyên lắc đầu một cái.
Trong mắt Võ Chiếu âm tình bất định.
Mấy ngày nay, Võ Chiếu vẫn không quấy rầy Mặc Vũ Hề, chính là muốn Mặc Vũ Hề thả lỏng cảnh giác. Đồng thời trong lòng mang một chút hổ thẹn, Võ Chiếu muốn đợi tới thời điểm cần thiết, lại một lần nữa nhờ Mặc Vũ Hề, để Mặc Vũ Hề liều mạng trợ giúp mình đoạt lại thân thể.
Nhưng rõ ràng Diêm Xuyên đã nhìn thấu điểm này.
Mình đi Lạc Dương sao? Không có Mặc Vũ Hề với thực lực cường hãn trợ giúp, mình đi Lạc Dương căn bản là chuyện vô bổ.
- Được rồi. Sư muội, làm từng cái một đi. Diêm Xuyên đã có kế hoạch, vậy để Diêm Xuyên đoạt lại thân thể trước đã. Huống hồ lần này chúng ta không hẳn sẽ không đi Lạc Dương?
Thông Thiên đánh giảng hòa nói.
- Được, được rồi!
Võ Chiếu biết thời biết thế nói.
Thời gian một tháng thoáng qua đã đến.
Tại cửa Tùng Giang Tây Ngoại Châu.
Một con sông Tùng Giang ngăn cách hai bờ sông.
Hai bờ sông đều có rất nhiều quân đội đang đứng. Người cầm đầu của hai quân Thiên đình Đại Chu, Tử Vi Thiên Giới chạm mặt lần đầu tiên.
Tại chỗ Thống soái, Văn Khúc, Vũ Khúc, Phá Quân, Cự Môn, bốn đại quân đoàn trưởng của Tử Vi Thiên Giới một phía trước. Phía sau là đại quân với khí thế hừng hực.
Một phía khác, Địch Nhân Kiệt, thân thể Diêm Xuyên, thân thể Thông Thiên, thú giao hoán số một Manh Lạc. Còn có một vài quan viên với thần sắc ngưng trọng.
- Có thêm một Cự Môn nữa sao? Bốn kẻ thập ngũ trọng thiên?
Số một mang hồ lô Hỏa Nha trên lưng, nhíu chặt lông mày nói.
- Không sao. Không có gì bất ngờ xảy ra. Tất cả đều ở trong phạm vi chúng ta có thể chịu đựng được!
Thân thể Thông Thiên lạnh lùng cười nói.
Số một gật đầu một cái.
Lúc này, Địch Nhân Kiệt lại dẫn đầu.
Địch Nhân Kiệt lạnh lùng nhìn phía nhóm người Văn Khúc.
- Văn Khúc Tinh? A!
Thân thể Địch Nhân Kiệt hơi cười lạnh một hồi nói.
- Địch Nhân Kiệt? Thông Thiên? Diêm Xuyên?
Hai mắt Văn Khúc híp lại nhìn đoàn người phía xa.
- Diêm Xuyên, Thông Thiên gia nhập liên minh thần tử Đại Chu. Thế nào? Thiên đình Đại Trăn ngươi cũng muốn gia nhập đám thần tử Đại Chu sao?
Văn Khúc lạnh lùng cười nói, muốn khích tướng.
Nhưng lúc này Diêm Xuyên không phải Diêm Xuyên ngày xưa, làm sao có thể bị kích tướng được. Thân thể Diêm Xuyên cười lạnh nói:
- Văn Khúc, các ngươi cứ chiếu cố bản thân mình cho tốt đã!
- Tên khốn Thiên Thoái kia đâu? Không phải hắn muốn làm tiên phong sao? Để hắn đi ra đi!
Vũ Khúc lại tiến lên một bước, nhất thời quát hỏi nói.
- Vũ Khúc? Ha ha, ngươi quả nhiên là tính tình nóng nảy! Không sai, Thiên Thoái bỏ tối theo sáng quả nhiên là đúng. Hắn là tiên phong của Đại Chu ta. Hơn nữa, trận chiến đầu tiên, chính là khiêu chiến chủ tướng ngày xưa, Vũ Khúc! Vũ Khúc, ngươi có dám đánh một trận hay không?
Địch Nhân Kiệt cười nói.
- Ha ha ha ha, tên phản bội như hắn cũng dám khiêu chiến với ta sao? Đến đây đi! Bảo hắn lăn ra đây!
Vũ Khúc trừng mắt một cái nói.
- Thiên Thoái nguyện làm tiên phong. Chính hắn chọn ra chiến trường. Ngươi có nhìn thấy ngôi sao ngay phía trên chỗ chúng ta đang đứng không?
Địch Nhân Kiệt cười nói.
Vù!
Mọi người đồng thời ngẩng đầu. Tất cả liền nhìn thấy, ngay phía trên tinh không quả nhiên có một tinh cầu lẻ loi. Trên tinh cầu là một mảnh hoang mạc, chỉ có một người đang đứng dưới một chân núi trên tinh cầu đó.
- Thiên Thoái?
Vũ Khúc đột nhiên trừng mắt, chợt hiện lên một tia tức giận.
- Chờ một chút!
Văn Khúc nhíu mày nhìn về phía tinh không.
Cự Môn mở miệng nói:
- Không có mai phục, chỉ có một mình Thiên Thoái!
- Văn Khúc, các ngươi ở lại đây. Ta đi bắt tên phản bội kia!
Vũ Khúc quát lên.
- Vũ Khúc, cẩn thận một chút. Dù sao ta vẫn cảm giác có chút không ổn!
Văn Khúc nói.
- Yên tâm! Thiên Thoái đều do ta dậy, ta sẽ không chịu thiệt được!
Một đám cường giả có thể nhìn thấy tình cảnh phía trên ngôi sao xa xôi kia, nhưng không có cách nào nghe thấy người phía trên đó nói chuyện với nhau.
Vũ Khúc đã đạt được tu vi thập ngũ trọng thiên. Cũng không lâu lắm, hắn đã phóng tới chỗ ngôi sao kia.
Ầm!
Vũ Khúc hạ xuống đất, khiến rất nhiều cát bụi trên ngôi sao kia bay lên.
- Thiên Thoái, tại sao ngươi lại muốn phản bội chủ thượng?
Vũ Khúc nhất thời quát lớn nói.
Cách đó không xa, Thiên Thoái lập tức kêu lên:
- Ta không có, lòng trung thành của ta đối với chủ thượng, có nhật nguyệt chứng giám!
- Ha ha ha, nhật nguyệt chứng giám. Chẳng lẽ là ta đổ oan cho ngươi sao?
Vũ Khúc trợn trừng mắt nói.
- Đại nhân, ta có nỗi khổ tâm trong lòng. Tại sao đại nhân lại không tin ta?
Thiên Thoái nhất thời kêu lên.
- Tại sao phải tin ngươi. Ngươi có nỗi khổ tâm trong lòng, vì sao không nói với chúng ta, trái lại còn đi theo Võ Chiếu? Sao? Ngươi đã làm phản? Ngươi cho rằng ngươi có thể nguỵ biện được sao?
Vũ Khúc nhất thời quát lớn nói.
- Từ kỷ thứ hai ta đã theo đại nhân. Lẽ nào đại nhân vẫn không rõ ta là người thế nào sao? Lòng trung thành của ta đối với chủ thượng có nhật nguyệt chứng giám. Ta sao có thể phản bội chủ thượng được?
Thiên Thoái tỏ ra tuyệt vọng nói.
Vũ Khúc khẽ nhíu mày, trong lòng có một chút dao động. Dù sao, Thiên Thoái là do một tay mình nâng đỡ. Hắn sao có thể phản bội lại được?
- Đại nhân không tin, vậy thuộc hạ chỉ có lấy cái chết để tạ tội! Dù sao đi nữa cái mạng này của ta, năm đó cũng là do đại nhân cứu được!
Trường kiếm đã đâm vào lồng ngực. Thiên Thoái phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể Thiên Thoái rút lui, rút lui đến một góc.
Lấy cái chết để tạ tội sao? Nhất thời, trong lòng Vũ Khúc cảm thấy hoảng loạn. Bởi vì lúc này Vũ Khúc đã tin tưởng Thiên Thoái bị oan.
- Thiên Thoái!
Vũ Khúc hối hận. Hắn là thuộc hạ của mình. Tại sao mình lại nghi ngờ hắn? Sao Thiên Thoái có thể bị phản lại chủ thượng được?
- Trao đổi!
Thiên Thoái đang trọng thương đột nhiên quát to một tiếng.
- Cái gì?
Vũ Khúc kinh ngạc nói.
Vũ Khúc tưởng rằng mình đã nghĩ oan cho Thiên Thoái, trong lòng đang cảm thấy hổ thẹn, làm sao nghĩ đến chuyện Thiên Thoái chỉ đang lừa gạt sự thông cảm của mình.
Nhưng trò lừa gạt cũng phải trả cái giá quá lớn? Làm cho chính mình bị thương nặng?
Vũ Khúc chung quy là cường giả tuyệt thế. Hắn lập tức dùng pháp bảo bảo vệ bản thân, cương tráo cũng được toàn lực thôi thúc. Nhưng tất cả đều đã muộn. Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng màu xanh từ thân thể Thiên Thoái phát ra, không hề gặp bất kỳ trở ngại nào xông thẳng vào thân thể Vũ Khúc.
Vũ Khúc được tự do. Hắn đang chuẩn bị nổi giận bắt Thiên Thoái, đột nhiên phát hiện, bản thân mình đang đứng yên lành ở trước mặt, giống như mình đang soi gương.
- Đó là ta sao?
Vũ Khúc cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Ha ha ha ha ha ha!
Thân thể Vũ Khúc cười lớn một cách càn rỡ.
Phụt!
Dị thể Vũ Khúc phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này hắn mới phát hiện, mình đã biến thành Thiên Thoái.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden