Chương 515: Nghe lời ngươi chẳng phải là rất mất mặt
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Thật ra ta cũng thích đùa giỡn với người khác đùa giỡn, ta thích nhất là khắc điêu, đặc biệt là nghệ thuật điêu khắc trên cơ thể con người! Ta cảm thấy ngươi cường tráng như vậy, nhất định là hạt giống tốt!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhìn nam tử mặt lệch, quan sát trên dưới một phen, phát hiện hắn quả thật rất thích hợp làm tiêu bản điêu khắc.
Trong lòng Nam tử mặt lệch nổi giận, nhưng lại không có biểu lộ ra trên mặt. Hắn nhìn Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi vẫn đang nói đùa!
- Nói đùa? Ha ha, không phải ngươi đang kéo dài thời gian sao?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn nam tử mặt lệch, khóe miệng đầy trêu chọc.
Nam tử mặt lệch liền biến sắc, đấu khí trên thân thể cũng thoáng phát ra. Hắn cảnh giác nhìn Nghệ Phong, không nói thêm câu nào nữa. Nếu bị người phát hiện, hắn nói gì nữa cũng vô dụng.
- Không phản đối sao? Ha ha, hẳn là giúp đỡ của ngươi cũng sẽ đến nhanh thôi. Ngươi nói ta có thể xử lý ngươi trước khi cứu binh của ngươi tới hay không?
Nghệ Phong cười cười nói.
Nam tử mặt lệch hừ một tiếng, rất khinh thường nhìn Nghệ Phong nói.
- Đại đương gia cũng cách nơi này không xa. Người muốn đánh bại ta trước khi Đại đương gia tới sao. Điều này gần như không có khả năng.
Hắn vẫn rất có tin tưởng đối với thực lực của hắn.
- Ha ha, không tin sao? Vậy chúng ta thử xem!
Nghệ Phong mỉm cười. Thân ảnh mạnh mẽ chớp động, hung hăng đánh một quyền về phía hắn. Một quyền của Nghệ Phong bay nhanh phát ra tiếng xé gió trong, giống như thực chất!
Nam tử mặt lệch nhìn tàn ảnh của Nghệ Phong, lại thoáng nhìn về phía nắm tay trong chớp mắt sẽ tới, trong lòng hắn hoảng hốt. Thân ảnh vội vàng lách sáng một bên, muốn tránh khỏi một quyền của Nghệ Phong này. Nhưng thật không ngờ tốc độ Nghệ Phong biến quyền nhanh như vậy. Hắn vừa nghiêng người tránh thoát nắm tay của Nghệ Phong, nhưng lại quỷ dị biến ảo một góc, lại ầm ầm đánh về phía hắn.
Nam tử mặt lệch gần như không kịp phản ứng, hắn vội nằm xuống trên mặt đất, sau đó lăn tròn hai vòng tránh né công kích của Nghệ Phong.
- Không tệ không tệ!
Nghệ Phong dừng công kích, nhìn nam tử mặt lệch lăn lộn chật vật, vỗ bàn tay nói. Nghệ Phong rất kinh ngạc khi thấy hắn có thể né tránh này được hai quyền này. Đây chính là điều Nghệ Phong học được từ Vương lão. Nghệ Phong cũng thật không ngờ Vương lão lớn như vậy, nhưng khi hắn vừa mới vào học viện Trạm Lam đã liên tục không ngừng dạy các quyền thế dạy cho hắn. Điều này khiến Nghệ Phong kính nể Vương lão không ngớt. Phần lớn mọi người đều là không dễ dàng truyền tuyệt học ra ngoài. Nhưng Vương lão dường như không để ý đến những điều đó. Hắn không chút nào giữ lại dạy cả cho Nghệ Phong. Nghệ Phong không chút nghi ngờ, nếu là học sinh khác tới học tập, hắn cũng sẽ không hề giữ lại. Trí tuệ vĩ đại như vậy, Nghệ Phong tự nhận hắn không bằng. Hắn nghĩ trên thế giới này cũng không thể có mấy người sánh được.
Nam tử mặt lệch từ dưới đất đứng lên, kinh hãi nhìn Nghệ Phong. Tốc độ ra tay của Nghệ Phong quá nhanh, nhanh tới mức hắn gần như đã không né tránh nổi. Tuy nhiên, nam tử mặt lệch cũng may mắn tránh thoát được một chiêu này của Nghệ Phong. Chắc vị Đại đương gia kia cũng sắp tới.
- Ha ha, ngươi là cường giả Sư Cấp cao giai sao? Là bát giai hay cửu giai?
Nghệ Phong nhìn nam tử mặt lệch cười nói.
Nam tử mặt lệch đã cảnh giác nhìn Nghệ Phong. Hắn thấy Nghệ Phong chủ động mở miệng, cũng không che dấu thực lực của hắn, nhìn Nghệ Phong trầm giọng nói:
- Bát giai đỉnh phong!
Trong mắt Nghệ Phong hiện lên chút kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được một cường đạo nho nhỏ như vậy cũng có cao thủ như vậy. Nếu hắn là Nhị đương gia, vậy Đại đương gia hẳn càng mạnh hơn. Chẳng lẽ đã đạt tới Tướng Cấp sao? Nghệ Phong mỉm cười: thú vị, rất thú vị! Nếu các ngươi chọc tới bản thiếu gia, đúng lúc bản thiếu gia đang có một việc! Có cao thủ trợ giúp, vậy không phải càng dễ dàng thành công hơn sao?
- Ha ha, cứu binh của ngươi còn chưa đến, nhưng ta đã ra chiêu thứ hai!
Nghệ Phong cảm thấy mình rất quân tử, trước khi ra tay còn nhắc nhở hắn. Đối với thái độ quân tử như thế, Nghệ Phong rất bất đắc dĩ. Ai bảo mẫu thân hắn sinh hắn ra đã quân tử như thế chứ!
Nam tử mặt lệch nghe Nghệ Phong nói, hắn càng thêm cảnh giác. Hắn cảm thấy rất khó lý giải được, vì sao thiếu niên thịt non da mịn này lại mạnh như thế. Vừa rồi, sức mạnh hắn đã thi triển ra, ít nhất phải đạt tới cửu giai đỉnh phong, thậm chí đạt tới Tướng Cấp.
Hắn mới có chút tuổi như vậy, rốt cuộc hắn đã tu luyện như thế nào? Chẳng lẽ ở trong bụng đã bắt đầu tu luyện?
Trong lòng nam tử mặt lệch hung hăng phỉ báng Nghệ Phong một phen, nhưng không có nổi tinh thần để đối phó với Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy đấu khí đang tuôn ra trên thân thể nam tử mặt lệch, miệng hắn cong lên, nụ cười càng thêm sinh động. Hắn quay đầu nhìn bốn phía một lát, trong lòng không nhịn được mắng to: hiệu quả và lợi ích của cứu binh này cũng quá thấp? Quả thực có thể sánh ngang với cảnh sát địa cầu. Chờ cả buổi cũng không gặp người đâu. Nghệ Phong cảm thấy, đám cường đạo này không chuyên nghiệp lắm. Hẳn là bọn họ nên tới Trung Hoa ở địa cầu để học hỏi thêm. Cường đạo ở đó xuất quỷ nhập thần, khiến người ta khó lòng phòng bị!
- Thôi đi! Bản thiếu gia không chờ bọn họ nữa!
Nghệ Phong thì thầm nói nhỏ một tiếng. Thân ảnh lại chớp động, rất nhanh xuất hiện ở trước mặt nam tử mặt lệch.
Nam tử mặt lệch hoảng hốt, hắn vận chuyển đấu khí trên trọng kiếm hung hăng chém về phía Nghệ Phong.
Ầm...
Nghệ Phong không né tránh chút nào. Một quyền của hắn ẩn chứa năng lực đánh về phía trọng kiếm.
Keng...
Trọng kiếm bị một quyền của Nghệ Phong đánh vào, nam tử mặt lệch cũng không giữ đươc nữa, trọng kiếm rời khỏi tay, bay vài vòng trên hư không, hung hăng nện xuống mặt đất, phát ra tiếng động lớn.
Nam tử mặt lệch kinh hãi, thật không ngờ Nghệ Phong cường hãn như vậy. Một kiếm này của hắn ẩn chứa mười thành sức lực, lại bị một quyền của Nghệ Phong đánh rơi, khiến tay hắn cũng cảm thấy tê dại. Điều đó có thể thấy được Nghệ Phong cường hãn cỡ nào.
- Tướng Cấp!
Nam tử mặt lệch hoảng hốt, không thể tưởng tượng được Nghệ Phong thật sự đã đạt tới Tướng Cấp. Nếu là như vậy, đại ca hắn đến đây cũng có ích lợi gì?
- Chết tiệt... Bàn Tử, đều do ngươi gây ra phiền phức!
Nam tử mặt lệch giận dữ, hắn tưởng tượng nếu tránh được một kiếp nạn này, sẽ chỉnh tên mập kia thế nào!
Một quyền của Nghệ Phong đánh rơi trọng kiếm của hắn, thân ảnh không chút chậm trễ, lại đánh tiếp về phía nam tử mặt lệch, phát ra từng đạo kình khí.
Dường như nam tử mặt lệch đã sớm biết Nghệ Phong muốn làm như vậy, không chút do dự, hắn lại lăn tròn trên mặt đất, né tránh chật vật, không hề quan tâm tới hình tượng của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 516: Một kiếm ép lui
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nghệ Phong cười lạnh. Hắn tưởng làm như vậy một lần nữa thì có thể né tránh được sao? Lần trước để ngươi né tránh được, đó là bản thiếu gia kiềm chế vì thấy ngươi có thể dùng làm tiêu bản, không dùng một quyền đánh nát ngươi!
- Dừng tay...
Đúng lúc nam tử mặt lệch đang lăn lộn, một tiếng gầm vang lên. Sau khi nam tử mặt lệch nghe thấy, vô cùng mừng rỡ, tốc độ lăn càng nhanh hơn!
Nghệ Phong bĩu môi, khinh thường mỉm cười: ngươi nói dừng tay thì dừng tay, vậy chẳng phải ta đây sẽ thật mất mặt sao?
Nghĩ vậy, tốc độ thân ảnh của Nghệ Phong lại nhanh thêm vài phần, nhanh chóng chạy tới bên cạnh nam tử mặt lệch, một cước hung hăng đạp về phía hắn.
Binh...
Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, nam tử mặt lệch ngã xuống với bộ dạng gần thủ các bộ phận trước đây. Một ngụm máu phun ra. Hắn cố gắng muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân hắn đau tới mức không chịu được, căn bản hắn không có khả năng đứng dậy.
Tư Cương nhìn thẳng vào nam tử mặt lệch đang nằm ở dưới chân hắn, sắc mặt xanh mét, trong ánh mắt gần như có thể ngưng kết thành hàn băng. Hắn dùng mắt ra hiệu với tên mập, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía Nghệ Phong.
Tên mập vội vàng dẫn người tới đỡ nam tử mặt lệch đứng lên, sau đó lùi lại phía sau Tư Cương, trong lòng lại lo lắng bất an không yên. Hắn không ngờ được Nghệ Phong sẽ lợi hại như thế. Nhị đương gia lại bị hắn một cước đạp tới mức không đứng dậy nổi. Nhị đương gia chính là cao thủ bát giai đỉnh phong! Nghĩ vậy, tên mập không nhịn được toàn thân run rẩy. Hắn dẫn một sát tinh như vậy về đây, không biết Đại đương gia sẽ thu thập hắn như thế nào!
- Ha ha! Ngại quá, khi ngươi nói dừng tay ta đã không thu chân được!
Nghệ Phong nhìn Tư Cương cười hì hì nói, nhún nhún vai làm tư thế dường như rất có lỗi.
Tư Cương hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn cơn giận trong lòng này. Hắn Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Bằng hữu không cảm thấy ngươi có chút quá phận sao?
- Quá phận? Ha ha, nếu ta thêm chút lực đạo vào chân, sợ là hắn không chỉ có đứng không nổi đâu!
- Vậy chẳng phải là nói ta còn nên cảm ơn ngươi sao?
- Ngược lại, cảm ơn thì không cần. Chẳng qua bản thiếu gia chưa ăn nên hơi mệt một chút. Nếu người ta có ý định muốn đánh ta, dù sao ý cũng phải trả thù lại thôi! Ngươi nói có phải không?
Nghệ Phong tùy ý nói, giống như hắn hoàn toàn không để ý tới tất cả những điều này.
- Ha ha! Vậy ngươi muốn trả thù chúng ta thế nào?
Tư Cương giận dữ thành cười. Cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy qua người nào càn rỡ như thế, chạy đến đại bản doanh của người ta lại kêu gào muốn trả thù người ta.
- Chỉ cần giúp ta làm một chuyện mà thôi. Chuyện này đối với các ngươi mà nói rất đơn giản!
Nghệ Phong trực tiếp đề xuất điều kiện của hắn.
- Ha ha... Làm việc cho ngươi? Không phải bằng hữu đang nói chuyện cười sao?
Hắn không nhịn được cười to trước ý nghĩ kỳ lạ này của Nghệ Phong.
- Bản thiếu gia không có thời gian nói giỡn cùng các ngươi. Một câu thôi, làm hay không làm?
Nghệ Phong nhìn Tư Cương nói đầy lạnh lẽo.
- Ha ha, vậy nếu ta không làm, thì ngươi tính sẽ làm thế nào?
Tư Cương nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói. Cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy qua thiếu niên nào kiêu ngạo như thế.
- Không làm? Rất đơn giản, các ngươi không phải thích đánh cướp sao? Nhưng ta thích điêu khắc. Nếu ta cho các ngươi đánh cướp, vậy không phải các ngươi cũng cho ta điêu khắc một hồi đi?
Nghệ Phong nói với vẻ hoàn toàn lơ đãng thoải mái.
- Ngươi có bản lĩnh làm được việc này sao?
Tư Cương cười lạnh nhìn Nghệ Phong, trong miệng đầy khinh thường. Chẳng lẽ hắn khờ dại tưởng rằng, với bãn lĩnh của hắn có thể đối phó được tất cả bọn họ sao?
- Có hay không, thử sẽ biết. Tuy nhiên các ngươi phải biết rõ ràng, thử xem sẽ phải trả giá cái giá rất đắt!
Nghệ Phong cười nhìn Tư Cương.
- Hừ...
Tư Cương hừ lạnh một tiếng. Hắn dùng mắt ra hiệu với đám người đến cùng hắn. Trong nháy mắt, nhóm người này đã vây quanh Nghệ Phong.
Nghệ Phong tùy ý liếc mắt nhìn cả nhóm người này một lượt, thật ra trong lòng hắn thầm khâm phục đám cường đạo này. Không ngờ lại có thể tụ tập được hơn mười người, hơn nữa thực lực cũng rất khá. Thực lực của một đội này cường hãn hơn rất nhiều so với đội vừa rồi. Chỉ cần không đụng phải cao thủ, sợ là hoành hành cũng không cố kỵ! Dù sao, thế giới này vẫn là người thường chiếm đa số!
Đúng như Nghệ Phong đã đoán rằng, trên con đường này, đám cường đạo thường rất rất càn rỡ, gần như không ai có thể ngăn cản. Dù sao không phải dễ dàng có thể nhìn thấy cao thủ. Số lượng cao thủ ít một cách đáng thương, làm sao có thể đúng lúc đi qua con đường này. Huống chi, tầm mắt của bọn chọ cũng cực kỳ lợi hại. Khi đụng phải cao thủ, bọn họ cũng sẽ không dại mà đi trêu chọc. Điều này cũng khiến đội ngũ bọn họ càng ngày càng lớn mạnh!
Nhưng, bọn họ làm sao tưởng tượng được hôm nay sẽ đụng tới tên sát tinh Nghệ Phong này. Nhìn bộ dạng hắn thịt non da mịn, một trận gió có thể thổi đổ, có dấu vết nào có thể là một cao thủ?
- Chỉ bằng vào vào một đám các ngươi đã muốn đối phó ta sao?
Khóe miệng Nghệ Phong cười lạnh liếc mắt nhìn nhóm người này một lượt. Mặc dù bên trong còn có mấy Sư Cấp, nhưng Nghệ Phong vẫn không để vào mắt.
- Vậy thêm ta nữa thì sao?
Tư Cương cười lạnh nói, tiến về phía trước một bước.
- Có phần miễn cưỡng!
Nghệ Phong nhìn lướt qua Tư Cương.
- Tự cao tự đại!
Tư Cương hừ lạnh một tiếng, rất tức giận đối với tháo độ miệt thị này của Nghệ Phong.
- Động thủ đi!
Nghệ Phong có chút không kiên nhẫn nhìn Tư Cương. Theo Nghệ Phong thấy bộ dạng Tư Cương đã đạt tới Tướng Cấp, tuy nhiên cũng vừa mới vào Tướng Cấp.
Nghệ Phong cũng là không phải là kẻ quá khinh địch. Đơn đả độc đấu với một trong nhóm người này, không ai là đối thủ của hắn. Nhưng dù sao bọn họ có nhiều người như vậy, nếu không cẩn thận bị bọn họ bổ tới một kiếm, vậy không phải là thể diện sẽ bị mất hết sao.
- Giết chết tên tiểu tử này!
Tư Cương vung tay lên, hắn giơ trọng kiếm dẫn đầu đoàn người xông tới chém Nghệ Phong, không chút mầu mè, hoàn toàn là sức mạnh. Sức mạnh cường đại xẹt qua trong không gian, ép xuống tạo ra từng đạo kình khí. Trong nháy mắt không gian vốn im lặng vang lên những tiếng gào thét.
Tư Cương thi triển toàn lực tốc độ cực nhanh, gần như trong chớp mắt, trọng kiếm của hắn đã chạy tới phía trước người Nghệ Phong.
Tư Cương nhìn thân ảnh đứng yên không động đậy trước mặt mình, trong lòng hắn mừng rỡ. Xem ngươi làm thế nào để thoát khỏi một kiếm này? Ban đầu còn tưởng rằng tiểu tử này rất mạnh, nhưng thật không ngờ nhẹ nhàng như vậy cũng có thể thu thập được hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 517: Đại gia, ta sai rồi.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Tư Cương lại tăng tốc, không có chút lo lắng nào, trọng kiếm của hắn hung hăng chém xuống người, Nghệ Phong. Tư Cương thấy thế khóe miệng cũng lộ ra tươi cười. Cho dù ngươi là Vương Cấp, nếu một kiếm bổ trúng nhất định sẽ phải trọng thương!
Nhưng, khóe miệng hắn mới cong lên, chưa lộ rõ nụ cười, hắn đã kinh hãi nhìn nhân ảnh ‘Nghệ Phong’ ở trước mặt, sau khi bị trọng kiếm của hắn đánh trúng liền biến mất không thấy bóng dáng, chỉ có không gian bị bổ trúng vặn vẹo dữ dội. Đồng thời phát ra kình khí!
- Tàn ảnh!
Tư Cương kinh ngạc kêu lên, không thể tin được nhìn tàn ảnh của Nghệ Phong tan biến.
Đồng thời, Tư Cương cũng trở nên cảnh giác hơn. Nếu đây là tàn ảnh, vậy nhất định Nghệ Phong đã tránh khỏi.
Quả nhiên, Tư Cương cảm giác thấy bên trái có một sức mạnh cường đại gào thét đến, tiếng xé gió nhè nhẹ khiến hắn hoảng sợ. Đồng thời, không thể không lại cố gắng vận chuyển sức lực đón lấy cú đánh của Nghệ Phong.
Ầm...
Tiếng sắt thép va vào nhau, phát ra vô số kình khí. Đồng thời, mặt đất cũng bị những kình khí làm cát đá bay đầy trời. Cùng lúc đó, Tư Cương lui về phía sau mấy bước. Mỗi bước lui lại, đều để một dấu chân thật sâu.
Tư Cương quỳ một chân trên mặt đất, bình ổn huyết khí đang nhộn nhạo trong lồng ngực, đồng thời nhẹ nhàng giật giật cánh tay đã tê dại của hắn. trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi không gì sánh được. Hắn không ngờ được thực lực của Nghệ Phong lại mạnh như thế. Một kiếm có thể dồn ép khiến huyết khí của hắn nhộn nhạo. Điều này đã chứng minh thực lực của Nghệ Phong nhất định trên nhị giai!
Nghĩ vậy, Tư Cương không khỏi có chút run rẩy. Với thực lực trên Tướng Cấp nhị giai, hơn nữa thân pháp còn xuất quỷ nhập thần? Ai còn có thể ngăn được hắn?
Lúc này cho dù là Tư Cương cũng cảm thấy hận tên mập. Nếu không phải vì hắn, bọn họ sao có thể trêu chọc một sát tinh như vậy?
Đám người đang bao vây tấn công Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong chỉ một kiếm đã bức lui Đại đương gia của bọn họ, một đám kinh hãi không thôi. Dù thế nào, bọn họ cũng không sao tưởng tượng được Nghệ Phong lại mạnh như thế. Trong mắt bọn họ, Đại đương gia gần như là người vô địch. Ít nhất nhóm bọn họ, thường xuyên bao vây tấn công cũng không thắng được Đại đương gia.
Những người này thấy ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn bọn họ, một đám hoảng sợ lui về phía sau vài bước. Bọn họ có thể khi dễ người thường, nếu đụng tới cao thủ thật sự, sao còn có can đảm đánh nhau.
Tư Cương thấy khí thế đám thủ hạ của hắn yếu như vậy, trong lòng hắn cũng không khỏi thở dài một tiếng. Đối mặt với đối thủ như thế cũng khó trách sao bọn hắn thế yếu.
- Các huynh đệ, dù sao hắn cũng là có một người? Mỗi người chúng ta nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể khiến hắn chết đuối!
Tư Cương cố gắng cổ vũ dũng khí cho thủ hạ của hắn, bản thân hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Hắn hung hăng chém một kiếm xuống người Nghệ Phong. Uy thế của một kiếm này mạnh hơn so với vừa nãy rất nhiều. Khí thế áp xuống tới mức người đứng gần hắn có chút cảm giác khó thở.
Mọi người thấy Đại đương gia củaa bọn họ đại phát thần uy, một đám vừa này còn buồn rầu, chán nản hiện giờ đã trở nên sáng lạng. Một đám múa may binh khí tấn công về phía Nghệ Phong.
- Không biết sống chết!
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, thân ảnh biến ảo, tấn công về phía một người trong đó liền công qua.
- A...
Gần như không có chút lo lắng nào, người nọ kêu thảm thiết một tiếng, bị một cước của Nghệ Phong liền đạp ngã xuống mặt đất, không thể động đậy.
Mọi người hoảng hốt. Bọn họ đều là võ giả nhưng ngay cả chiêu thức người ta ra tay thế nào cũng không thể nhìn thấu, đã bị hắn đá một đá đã ngã xuống đất. Đây là không phải là rất khủng khiếp sao?
Nghệ Phong cũng không để ý đến vẻ kinh hãi của bọn họ, thân ảnh chợt lóe lên, lại tấn công một người trong nhóm bọn họ.
Lúc ấy Nghệ Phong bằng vào thực lực nhất giai đã diệt đám người Hoa Hạ Bang bao vây tấn công. Huống chi hiện tại thực lực của hắn tăng lên ất nhiều. Nghệ Phong rất chăm chú, gần như chỉ phản công. Khắp nơi đều có thân ảnh của hắn. Mỗi khi thân ảnh chớp động, luôn luôn có một người kêu thảm thiết ngã xuống đất. Hắn giống như cuồng phong lướt nhanh lá rụng.
Thời gian cũng chưa bao lâu, đám người nằm la liệt trên trên mặt đất, bất kỳ ai cũng không ngừng kêu la.
Mặc dù Tư Cương muốn công kích ngăn cản Nghệ Phong, nhưng tốc độ hắn của hắn gần như không thể nhanh bằng Nghệ Phong. Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình hắn trơ trọi đứng ở sân. Mặc dù có mấy ngừoi là Sư Cấp, cũng không thể đỡ được mấy chiêu của Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy không còn ai cho hắn đánh, hắn không khỏi lắc đầu xem thường nói:
- Một đám ô hợp! Thậm chí còn không bằng với đám rác rưởi ở học viện Trạm Lam! Ít nhất bọn họ còn dồn ép bản thiếu gia phải thi triển toàn lực! Thậm chí bị thương!
Tư Cương nghe Nghệ Phong nói, không khỏi hít một hơi thật sâu. Tên này dùng bọn họ để so với những thiên tài của học viện Trạm Lam sao? Vậy không phải nói đùa sao? Rốt cuộc thiếu niên này là ai? Ngay với cả những thiên tài của học viện Trạm Lam hắn cũng xem thường không thèm để ý tới.
Tư Cương biết hắn chính là nhân vật không nên dây vào, nhưng nhìn các huynh đệ ngã xuống mặt đất, mặc dù biết mình không địch, hắn cũng chỉ có thế liều chết tấn công qua. Hắn cho rằng dù hắn cầu xin tha thứ, cũng không chắc Nghệ Phong sẽ buông tha.
Keng... keng...
Tiếng va chạm liên tục phát ra. Tư Cương lùi về phía sau, mặc kệ là sức lực hay vũ kỹ, hắn và Nghệ Phong đều có sự chênh lệch rất lớn, sao có thể là đối thủ của Nghệ Phong!
- Một chiêu cuối cùng!
Nghệ Phong nhìn Tư Cương đang lui ra ngoài, vươn một ngón tay nói.
Tuy rằng Tư Cương cảm nhận được sự miệt thị rất lớn, nhưng lại rất cẩn thận. Tuy rằng thực lực của hắn không bằng Nghệ Phong, nhưng muốn dùng một chiêu bại hắn, thật không có khả năng?
Nhưng ngay lúc đó, hắn gần như không phản ứng lại, nắm tay của Nghệ Phong hung hăng nện xuống ngực hắn. Hắn phụ ra một búng máu, cũng rập khuôn theo thủ hạ của hắn, chính là mạnh mẽ nện xuống mặt đất.
Nghệ Phong nhìn tới mặt đất đầy người, lúc này mới vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn về phía tên mập. Hiện tại, người còn đứng thẳng cũng chỉ có mình hắn.
Tên mập thấy ánh mắt Nghệ Phong quay sang nhìn hắn, hắn mạnh mẽ bổ nhào xuống mặt đất khóc ròng nói:
- Đại gia, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi. Van cầu ngươi buông tha cho ta!
Nghệ Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, không tiếp tục động thủ, chỉ là thản nhiên nói:
- Quỳ!
- Dạ! Dạ!
Tên mập liền quỳ mọp trên mặt đất, không dám có bất kỳ hành động gì khác lạ. Ngay cả Đại đương gia Nhị đương gia cũng không địch lại một chiêu của Nghệ Phong, hắn có quỷ kế gì cũng vô dụng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Nghệ Phong lấy từ trong người ra hai viên đan dược, sau đó quẳng vào mồm Tư Cương và nam tử mặt lệch mỗi người một viên, lúc này hắn mới mỉm cười nhìn bọn họ.
Viên đan dược này vừa vào miệng, bọn họ liền hoảng hốt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi cho chúng ta ăn cái gì?
- Ha ha, không có gì, một ít thuốc bổ thôi. Đối với thân thể các ngươi sẽ có lợi rất lớn!
Nghệ Phong cười nhìn hai người.
- Thế nào? Hiện tại ta có thể nói chuyện điều kiện cùng các ngươi được chứ?
- Hừ...
Hai người hừ một tiếng, tự nhiên không tin Nghệ Phong sẽ có thiện tâm cho bọn họ ăn thuốc bổ. Họ nghĩ nhất định là độc dược gì đó!
- Ha ha, xem ra các ngươi là chưa đến phút cuối thì chưa cam lòng! Nếu đã như vậy, trước hết bản thiếu gia chơi điêu khắc!
Nghệ Phong dùng Tiêm Hổ Kiếm, chuẩn bị rạch lên mặt bọn họ.
- Chờ một chút...
Ngay lúc Nghệ Phong đưa kiếm tiếp xúc tới mặt hai người, tên mập đột nhiên kêu lên.
Nghệ Phong ngừng tay, quay đầu nhìn tên mập nói:
- Ngươi lớn mật như vậy sao, còn dám ngăn cản ta!
- Đại gia! Ta van cầu ngươi buông tha cho hai vị đương gia!
Tên mập dập đầu nói.
Tên mập không ngốc, ngược lại rất thông minh. Hắn biết sau khi Nghệ Phong thu thập hai vị đại đương gia, nhất định sẽ thu thập tới hắn, cho nên bất kể thế nào cũng phải bảo vệ hai vị đương gia. Đương nhiên hắn cũng hi vọng làm như vậy có thể khiến hai vị đương gia sẽ buông tha cho hắn. Dù sao tất cả những chuyện này đều bắt đầu từ hắn mà ra.
- Đại gia, ta có một bí mật nói cho ngươi biết, dùng để trao đổi hai vị đương gia!
Tên mập cung kính quỳ gối xuống trước mặt hắn nói.
- Hả? bí mật gì, lại đáng giá như vậy? Ngươi nói thử xem. Nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho họ!
Nghệ Phong tùy ý nói. Thật ra, hắn cũng không mấy chú ý tới bí mật này. Chẳng lẽ có bí mật gì còn đáng giá so với tính mạng của hai cường giả?
Thấy thái độ Tư Cương như thế, thật ra lại khiến Nghệ Phong có chút hứng thú. Thật không ngờ vì bí mật này ngay cả tính mạng hắn cũng không muốn. Nói không chừng thật sự là một bí mật không tệ.
Tên mập thấy Tư Cương nổi giận, hắn cũng không dám nói thêm gì nữa.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi cười lạnh một tiếng. Hắn vạch một kiếm trên đùi Tư Cương. Trong nháy mắt một dòng máu xuất hiện. Máu tươi nhuộm hồng cả mặt đất.
- Nếu như ngay cả tính mạng cũng không còn? Vậy bí mật kia còn dùng được sao?
Tư Cương đau tới mức hít một hơi thật sâu. Sắc mặt hắn tái nhợt. Nếu có thể, hắn nhất định đập nát Nghệ Phong?
- Bàn Tử, nếu ngươi không muốn để ta vẽ 89 nhát đao trên người ngươi, có bí mật gì, ngươi hãy nhanh nói ra đi!
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Bàn Tử nói.
Tên mập nhìn Tư Cương đang không ngừng trào máu tươi, hắn rùng mình một cái, bổ nhào tới dưới chân Nghệ Phong nói:
- Đại gia, ta nói ta nói!
Nghệ Phong hài lòng gật đầu:
- Nói đi!
Tên mập ngẩng đầu yếu ớt thoáng nhìn về phía Nghệ Phong nói:
- Đại gia, nếu ta nói, ngươi có thể buông tha cho hai vị đương gia hay không?
Nghệ Phong thản nhiên nhìn lướt qua tên mập nói:
- Cái này còn phải xem tâm tình của bản thiếu gia! Nếu bản thiếu gia cao hứng, nói không chừng sẽ tha cho họ!
Tên mập thở phào nhẹ nhõm:
- Đại gia, ta nói cho ngươi biết bí mật này!
Nói đến này, hắn quay đầu lại thoáng nhìn về phía Tư Cương, thấy Tư Cương hừ một tiếng quay đầu đi nơi khác, cũng biết hắn ngầm đồng ý.
Tên mập hít một hơi thật sâu, nhìn Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc:
- Đại gia, chúng ta phát hiện ra thần khí!
- Cái gì?
Một câu này, khiến Nghệ Phong cũng không đứng vững suýt nữa bổ nhào xuống đất.
Dường như tên mập rất hài lòng trước phản ứng của Nghệ Phong, hắn tiếp tục nói:
- Đúng vậy! Chúng ta phát hiện thần khí trong truyền thuyết!
Nghệ Phong nhìn tên mập tỏ ra rất kinh ngạc: “Thần khí sao? Lại còn trong truyền thuyết gì đó? Bọn họ có thể phát hiện sao? Nhưng lúc này chắc hẳn tên mập này không dám nói dối? Vậy thứ đó cũng có thể xuất hiện trên thế gian sao? Đó là thần khí gì?
Bỗng nhiên Nghệ Phong cảm thấy rất có hứng thú, muốn biết đó là thứ gì? Lại có thể bị gọi là thần khí!
- Thần khí? Ngươi nói rõ ràng một chút, là thần khí gì? Nghệ Phong tùy ý hỏi.
Tên mập có chút lấy lòng nghiêm mặt nói:
- Cái này ta cũng không biết, chỉ là vài ngày trước đó có thiên địa xuất hiện tình trạng khác lạ, toàn bộ không trung phát ra hào quang lớn, một khoảng trời xanh mây trắng tỏa hào quang, rồi sau đó lại biến thành ánh vàng, khiến toàn bộ không trung rực rỡ loá mắt!
Nghệ Phong nhăn mặt nhíu mày nói:
- Đây là thần khí ngươi đã nói sao?
Tên mập rất nghiêm túc gật đầu nói:
- Đại gia ngươi không biết, ngay lúc hào quang lớn thêm, trong nháy mắt năng lượng của cả một khu vực chợt suy giảm gấp trăm lần. Ngay sau đó hào quang trời xanh mây trắng cũng đột nhiên biến mất. Tất cả chỉ trong trong chớp mắt, nếu không phải chúng ta ở gần đó, rất khó có thể phát hiện được. Thứ có thể trong nháy mắt hút năng lượng giảm xuống trăm lần, nhất định là thần khí.
Nghệ Phong nghe tên mập nói, trong lòng cũng thoáng có chút kinh ngạc. Làm cho năng lượng trong cả không gian giảm mạnh xuống tới trăm lần. Quả thật điều này có chút khủng khiếp. Chẳng lẽ thật sự là thần khí? Nhưng điều này có thể sao?
- Cho dù không phải thần khí, cũng tuyệt đối là linh khí đứng đầu!
Tên mập lại đưa ra kết luận.
Nếu thật sự là ngoại vật khiến thiên địa biến sắc, quả thật thấp nhất cũng là linh khí đứng đầu. Tuy rằng Dược Vương Đỉnh cũng linh khí, nhưng nó thuộc loại linh khí nhất tinh nhỏ nhất!
Trên đại lục này, ngoài cấm pháp và vũ kỹ cao giai khiến người ta điên cuồng ra, còn có một loại thứ khác khiến người điên cuồng, đó là linh khí. Linh khí giống như cấm pháp và vũ kỹ cao giai, hiếm có một cách đáng thương. Nhưng linh khí lại cũng khiến người mê luyến.
Các loại tác dụng của Linh khí rất khác, giống Dược Vương Đỉnh trong tay Nghệ Phong thuộc loại linh khí chuyên tinh, tác dụng chủ yếu của nó là ngưng tụ dược lực, nâng cao xác xuất thành công lên rất nhiều. Đương nhiên cũng hấp thu linh khí dung nhập trong đan dược. Nhưng đây là thứ yếu. Nó quan trọng nhất là chế thuốc. Nếu như Nghệ Phong không có Dược Đỉnh, nhiều nhất hắn chỉ chế luyện ra đan dược lục giai cao cấp. Nhưng, mượn dược Vương Đỉnh, hắn thậm chí có niềm tin có thể chế luyện ra đan dược thất giai trung cấp. Tuy rằng chỉ là chênh lệch hai cấp bậc, nhưng cũng khác biệt một trời một vực. Có thể thấy được hiệu quả của linh khí rất mạnh. Hơn nữa Dược Vương Đỉnh vẫn linh khí nhất tinh thấp nhất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chương 519: Giúp một việc
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Có vài linh khí chủ công, có vài linh khí khát máu, có vài linh khí phòng ngự. Nhưng ngoài những linh khí đó, còn có linh khí trợ giúp, có thể nâng cao rất lớn năng lượng trên phương diện đối ứng với nó. Nếu có một linh khí chủ công đứng đầu cửu tinh, thậm chí Nghệ Phong có thể tin tưởng đi một mình đấu với lão ma đầu sư tôn của Thiên Nghịch kia.
Chỉ là, bình thường linh khí đều khó có thể thấy được, huống chi là tiếp cận thần khí linh khí cửu tinh đứng đầu.
Nhưng dựa theo miêu tả của tên mập, nếu xảy ra hiện tượng thiên địa khác lạ như vậy, nhất định là linh khí phía trên bát tinh. Linh khí trên Bát tinh sao? Chậc chậc, nếu điều này được truyền ra, cho dù là cường giả Tôn Cấp cũng sẽ dốc toàn bộ lực lượng tiến đến!
Đối với sự phỏng đoán thần khí của tên mập, thật ra Nghệ Phong không dám suy nghĩ tương tự. Thần khí kia trong truyền thuyết gì đó, trên đời có không biết có bao nhiêu là có thật! Nếu thật sự là thần khí nói, Nghệ Phong có được nó, việc ngày mai phải một mình đi đấu Tĩnh Vân Tông lão tông chủ, hắn sợ cái rắm à! Cho dù lão đầu tử Nghệ Phong một mình hắn cũng dám đấu!
- Tên mập, nếu ngươi không muốn đổ máu, hãy nói tỉ mỉ cho ta nghe!
Nghệ Phong thấy tên mập bỗng nhiên dừng lại, hắn hừ một tiếng nói.
- Dạ! Dạ!
Tên mập kinh sợ nói.
- Tuy rằng hôm nay chúng ta nhìn thấy tình trạng khác lạ đó, cũng chỉ biết nó diễn ra trong một khu vực. Chúng ta đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng vẫn chưa tìm được.
Nghệ Phong nghe những lời này, thật ra hắn cũng không cảm thấy bất ngờ. Sau khi linh khí phát nổ sẽ yên lặng. Bọn họ sao có thể dễ dàng tìm được như vậy? Dù sao thực lực của bọn họ rất thấp, cho dù tiếp cận vị trí của linh khí, cũng không phát hiện được. Đương nhiên, không phải linh khí chủ động chọn chủ, mà là chủ cưỡng ép nhận, không có thực lực nhất định càng không có khả năng.
- Có rất nhiều người phát hiện tình trạng khác lạ của ngày hôm đó sao?
Nghệ Phong hỏi tên mập.
Tên mập lắc đầu, sau đó lại gật đầu, hắn thấy Nghệ Phong chuẩn bị nâng Tiêm Hổ Kiếm lên, hắn vội vàng nói:
- Ý của ta là, người ngoài hẳn là không để ý tới chút khác biệt ấy, nhưng sợ là liên minh cường đạo trong cả ngọn núi này cũng đã biết! Bởi vì cường đạo trong núi này đều thấy được tình trạng khác lạ hôm đó!
Lúc này Nghệ Phong mới hài lòng buông lỏng Tiêm Hổ Kiếm ra, nhìn tên mập nói:
- Toàn bộ ngọn núi này có rất nhiều cường đạo sao?
Tên mập dùng sức gật đầu nói:
- Cũng giống như tổ chức của chúng ta, trong núi chỉ có thể tính là tổ chức cấp thấp. Có vài tổ chức cường hãn có vài cường giả Tướng Cấp, Sư Cấp lại càng nhiều hơn!
Nghệ Phong nghe tên mập nói vậy, không khỏi nhíu mày. Không thể tưởng tượng được ngọn núi này lại che giấu mạng lưới quan hệ với nhiều cường đạo như vậy, chết tiệt... Trên đời có nhiều người như vậy cho bọn hắn đánh cướp sao?
Trong lòng Nghệ Phong không khỏi phỉ báng!
- Vậy chẳng phải là nói tất cả mọi người đều có ý định tới đó tìm?
Nghệ Phong không chút nghi ngờ về lực thu hút của linh khí. Cho dù Dược Vương Đỉnh của hắn truyền ra ngoài cũng có thể khiến người ta tranh nhau tới toạc cả da đầu, huống chi là linh khí có thể đứng đầu.
Tên mập gật đầu, các tổ chức cường đạo đều phái người đến tìm tòi. Đặc biệt là Quỷ Đói, càng tìm cách chiếm lấy từng khu vực ở đấy!
Nghệ Phong suy ngẫm một lát lại nhìn tên mập hỏi:
- Từ đây tới Tĩnh Vân Tông phải đi mất bao lâu?
Tên mập suy nghĩ một chút nói:
- Lộ trình khoảng hai ngày!
- Chết tiệt... Còn lâu như vậy sao?
Nghệ Phong không nhịn được trong lòng thầm ân cần hỏi thăm Tĩnh Vân Tông trăm ngàn lần. Không có việc gì sao lại chọn một nơi xa như vậy làm gì. Không biết bản thiếu gia đi khó sao. Không được, lần sau lên núi nhất định phải đòi bọn hắn lấy tiền lộ phí, còn có phí hao mòn dây giầy.
Nghệ Phong tính toán thời gian một chút. Hiện tại còn cách thời gian quyết đấu với Tĩnh Vân Tông là hơn mười ngày. Tuy rằng lão đầu tử nói phải tới nhanh một chút? Nhưng linh khí dụ hoặc như vậy, Nghệ Phong không kìm chế được. Cùng lắm thì đến lúc đó bị lão đầu tử mắng một chút là được chứ gì? Nếu nhận được linh khí, hắn mắng một nghìn lần Nghệ Phong cũng không quan tâm.
Nghệ Phong nghĩ vậy, hắn liền quyết định ở lại đục nước béo cò. Nếu hắn không cẩn thận nhận được linh khí này, vậy thật sự ngại quá, ha ha...
Tên mập nhìn Nghệ Phong rõ ràng giữa ban ngày ban mặt lại chảy nước miếng, hắn không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn nói:
- Đại gia, liên minh cường đạo đã sớm hạ lệnh, chính là không dự định nói chuyện này với người ngoài, bằng không sẽ bị tổ chức cường đạo đó sẽ bị toàn bộ liên minh cường đạo phong tỏa giết hết. Cho nên khẩn cầu đại gia, ngươi có thể...
- Ngươi muốn nói là ta không nên nói ra ngoài sao? Ha ha, điều này còn tùy vào biểu hiện của các ngươi!
Nghệ Phong nói. Hiện tại hắn đã hiểu được một chút về lý do vì sao Tư Cương không cho tên mập nói cho hắn biết bí mật này.
- Dạ! Dạ!
Tên mập cũng không dám có bất kỳ bất mãn nào, hắn nghiêm mặt nói.
- Đại gia ngươi tính...
Tên mập còn chưa nói xong, đã bị Nghệ Phong hừ một tiếng ngắt lời nói:
- Đây là chuyện ngươi có thể xen vào sao? Hừ...
- Dạ! Dạ!
Tên mập cung kính, đồng thời trong lòng lại không ngừng phỉ báng: hừ, ta thật ra hi vọng ngươi nhúng tay vào. Đả kích của liên minh cường đạo đối với người ngoài luôn có tính chất huỷ diệt. Ha ha, tuy rằng ngươi có vài phần thực lực, ta cũng không tin ngươi có thể đối kháng toàn bộ liên minh cường đạo. Đến lúc đó, ta thật hy vọng bọn họ lsẽ àm thịt ngươi.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn tên mập một cái nói:
- Ta muốn đi tới đó. Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ dẫn đường!
Tên mập vội vàng nói:
- Đại gia phân phó là được!
Lúc này Nghệ Phong mới hài lòng gật đầu. Tên mập thấy thế thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Nghệ Phong nói:
- Đại gia, vậy người không phải có thể buông tha cho đám người của Đại đương gia chúng ta?
Nghệ Phong nhìn lướt qua tên mập nói:
- Ta đồng ý buông tha bọn họ khi nào?
- Nhưng, ta đã nói cho ngươi biết bí mật đó...
Tên mập khẩn trương.
- Ngươi nói cho ta biết là chuyện của ngươi. Ta có buông tha hay không lại là chuyện của ta. Yên tâm, bản thiếu gia chỉ cần hắn giúp ta một chuyện nho nhỏ. Sau đó ta sẽ buông tha cho bọn họ!
- Ngươi...
Tư Cương nghe Nghệ Phong nói chuyện như vậy thì rất giận dữ. Không thể tưởng tượng được Nghệ Phong nhanh như vậy đã quên mất lời hứa của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào