Quyển 1. Giới Thiệu
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: TuChanGioi.Com
Ma Sủng
Nhân vật chính : Đường Dật Tán
Thân Phận: Học sinh trung học, ma sủng ( của Lộ Na )
Dị năng giả ngoại hiệu : Tử Thần Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Cấp bậc năng lực: S-
Thuộc tính năng lực : tử vong
Thuộc tính thực : Thu vào / Phóng thích ( Giống máy ghi âm ^.^)
Tuổi : 17
Sinh nhật: 11/08
Chiều cao: 1m75
Nặng : 54kg
Cấp Bậc LEVEL------- 5Dưới đây là trị số trưởng thành max 100:
Lực lượng : 74
Nhanh nhẹn : 80
Sức chịu đựng : 78
Thể chất: 81
Trí lực : 124
Tinh thần lực : 784
Hp: 81
Mp: 784
Tính tình: hơi sạch sẽ, bình tĩnh ôn hòa, một chút tự ti.
Đặc thù trạng thái: đặc trưng mẫu người lí trí, tính cách phán định hơi cứng nhắc, tất cả là do điểm ban đầu
Nghịch lân: Tất cả về phụ thân.
Mục tiêu: thực hiện nguyện vọng của mẫu thân, hoàn thành xuất sắc tất cả các chương trình học, thu hoạch thành tựu cao, hung hăng dẫm đạp kẻ phản bội tự tôn cùng nhân cách, cùng Lộ Na sống sót.Kỹ năng đặc biệt:
Xảo thủ: cuộc sống một mình nhiều năm luyện ra, trong khi làm việc nhà, nếu ngươi sử dụng phi châm, tốc độ công kích +3, sử dụng vũ khí loại tơ tốc độ công kích +2.
Kiên cường: Phụ thân phản bội cùng cái chết của mẫu thân cũng không ảnh hưởng tới ngươi, ngược lại ngươi càng thêm kiên cường, trầm mặc +2, ôn hòa +2, nghị lực sống +3
Đồng tử thân: không phá thân, mãi duy trì thân đồng nam, nhân phẩm +3, kiên nhẫn -1
Bình tĩnh: Duy trì tính cách cô độc, có thể nhanh chuẩn xác phán đoán kết quả hành động kế tiếp, phán đoán +3, bao quát đại cục +1, bản năng -3
Anh tuấn : trời sinh khuôn mặt đẹp trai, bởi vì trầm lặng và bí ẩn nên nữ nhân hiếu kì với ngươi, đào hoa +3, kiếp đa tình + 2
Quyển 1. Chương 1: Giọt Máu Biến Mất
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: TuChanGioi.Com
"Lão Đường, có rảnh không, nếu rảnh chúng ta đi dạo?" Vương Cương tay phải xách một túi màu đen, vỗ mạnh lên vai Đường Dật Tán, trên khuôn mặt tươi cười mang theo chút ý tứ cổ quái.
"Ai da." Đường Dật Tán nhăn mày, khuôn mặt tuấn dật thoáng chút nữ tính có chút nhăn nhó, chiếc bút bi đang cầm trên tay cũng bị rơi xuống đất " Ngươi không biết nhẹ một chút à, đau lắm đấy ! Ta không rảnh, đang muốn về nhà, tìm ta có chuyện gì?" Một bên oán giận, một bên Đường Dật Tán lúi cúi tìm chiếc bút rơi trên mặt đất.
"Trời ơi ! Tiểu tử, xem chuyện tốt ngươi làm đi, phá hoại ! "Đường Dật Tán vừa oán giận mắng, vừa đưa chiếc bút bi ra trước mặt Vương Cương, chỉ thấy vỏ nhựa màu lam của cây bút có một vết nứt lớn, chết là vết nứt lại đúng ở nơi cầm bút. Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
"Cái này tính là gì, lão Đường, ta đền cho ngươi cây khác là được." Vương Cương chẳng thèm để ý bĩu môi nói, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười bỉ ổi xấu xa:" Lão Đường, đừng ôn tập nữa, đi, chúng ta đi ngắm đùi mấy muội muội sau kí túc xá......... Hiện tại đúng là thời cơ thích hợp để ngắm a !" Nói xong quơ quơ cái túi trong tay, đem miệng túi hé ra một chút, bên trong cư nhiên là một cái ống nhòm nho nhỏ !
"A? Ngươi dâm côn, quả thật tán tận lương tâm !" Tiện tay cầm cái ống nhòm khoa tay múa chân một lúc, sau đó Đường Dật Tán bỏ lại vào trong túi, thâm tình nhắc nhở với đứa bạn thân:" Cương Đạn, ngươi thu tâm đi, hiện tại đã là tháng 4, từ giờ đến khi thi cao đẳng cũng chẳng còn mấy ngày, hảo hảo ôn tập đi, đối với ngươi không có hại gì."
"Được rồi, được rồi, ngươi học tốt, chả lẽ ta đây không được trường thể dục thể thao nào mời vào? Hắc hắc, ngươi cũng không phải không biết, ta vừa nhìn mớ công thức kia lại đau đầu, không chút hứng thú, vẫn là ngắm mĩ nữ mới là vương đạo."
Thấy Vương Cương chẳng hề để tâm, bộ dạng dương dương đắc chí, Đường Dật Tán biết, dù mình nói thế nào, hắn nghe cũng không lọt, Vương Cương hắn là như thế, nếu lão sư là mĩ nữ, hắn chắc chắn học tập chăm chỉ, đáng tiếc, toán học lão sư chỉ là một lão nhân khô cằn, mỗi lần đến giờ toán, hắn lại úp mặt xuống bàn mà lăn ra ngủ ...............
"Ngươi đi đi ! Ta tập thể dục thể thao không tốt, chỉ trông chờ vào ôn tập, gặp lại sau! " Lấy từ ngăn kéo bàn ra một cái băng keo trong suốt, Đường Dật Tán cầm lấy chiếc bút, đem băng keo dán quanh một vòng chỗ nứt.
Bàn tay Đường Dật Tán trắng nõn, ngón tay thon dài, nhìn qua như bàn tay nữ hài tử, làn da lại rất mềm mại, đúng là so với da nữ hài cũng không kém hơn chút nào, bởi vì có đôi tay như vậy, ở lớp học hắn còn một cái ngoại hiệu làm cho hắn đau đầu, Đường Xảo Xảo. ( xảo = khéo léo ^.^ )
Bởi sống một mình, hắn tinh thông rất nhiều việc, làm việc thường xuyên cũng không làm cho da tay hắn thô ráp, ngược lại hắn luôn ý thức bảo vệ làn da, do vậy da tay hắn so với nhiều người còn trắng nõn mềm mại hơn nhiều, bàn tay tinh xảo thon dài làm cho nhiều nữ hài tử hâm mộ không thôi.
Ngoại hiệu này, trừ việc bàn tay giống nữ nhân ra, còn bởi vì hai tay thật sự rất linh hoạt, tay hắn cầm bút, có thể làm ra rất nhiều trò, may vá, hiện tại việc này đại đa số không có nữ sinh nào chịu học, nhưng Đường Dật Tán ở phương diện này lại làm cho các nữ sinh xấu hổ chỉ muốn chết cho xong, kĩ năng may vá của hắn so với máy cũng không kém bao nhiêu, một lần trong giờ thể dục một nữ sinh nhờ hắn khâu giúp một cái áo, sau đó hắn có cái ngoại hiệu Đường Xảo Xảo .
Tay hắn linh hoạt lại rất nhanh, chỉ trong phút chốc công phu, băng keo trong suốt đã quấn xong, tiện tay sờ soạng ngăn kéo một chút, Đường Dật Tán lấy ra một cái kim khâu nhỏ xíu, cứa trên băng keo một chút, băng keo liền hoàn mĩ bị cắt ra, cái kim khâu này cũng là nguyên nhân dẫn đến cái ngoại hiệu Xảo Xảo kia của hắn, từ lần khâu áo cho nữ sinh kia xong, về sau các nữ sinh nếu gặp sự cố quần áo, đều vội vàng nhờ hắn khâu vá, đồng thời cũng đưa thêm một cái kim khâu cùng chỉ may, làm hắn ở trong ngăn bàn có thêm một cái hộp nhỏ chuyên để mấy cái kim khâu này.
"Xảo Xảo, ống tay áo phông của ta bị rách, ngươi giúp ta khâu được không?" Ngô Thiến trên tay cầm một cái túi plastic trong suốt, đi đến trước bàn Đường Dật Tán ngồi xuống, để cái túi plastic lên mặt bàn.
Ngô Thiến đúng là nữ sinh nhờ hắn khâu áo trong cái giờ thể dục kia, cô gái này trong lớp cũng không thật nổi bật, tóc nàng không dài, chỉ miễn cưỡng chạm vai, tóc được duỗi thẳng, mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, sẽ bay bay theo gió, nhìn qua rất phiêu dật, lúc trước bởi vì Đường Dật Tán thấy tóc nàng bay trong gió rất đáng yêu nên mới khâu áo cho nàng, không nghĩ đến lại gây ra hậu quả to lớn như vậy.
"Không được." Đương Dật Tán đem cái bút bi nhét vào hộp bút, lại nghĩ:" Kiên quyết không đối tốt với nàng, bằng không về sau thật phiền toái............"
"Vì sao?" Ngô Thiến chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, làm cho người khác nhìn thấy không muốn dời mắt, lại nhìn Đường Dật Tán có chút ai oán, vẻ mặt đáng thương làm ngươi ta đau lòng, khuôn mặt này, cũng thuộc vào cấp bậc mĩ nữ, lông mày nàng rất nhạt, có chút thưa thớt, trên mặt rất sạch sẽ, làn da giống như phần đông nữ hài 16 tuổi khác, nhìn qua rất nhẵn nhụi, không chút tì vết, hai phiến môi hồng nhạt, mở ra mang theo chút hơi thở tươi mát phả vào mặt hắn.
Chỉ vào túi plastic trong suốt, Đường Dật Tán có chút đau đầu nói:" Áo của ngươi chưa giặt, ta không nghĩ lại giặt hộ áo cho ngươi."
"Xảo Xảo, ngươi rất tốt bụng, sẽ giúp ta thôi, ngươi cũng biết rõ ta không biết giặt quần áo, hơn nữa..........." Ngô Thiến cầm lấy tay Đường Dật Tán mà không ngừng lay qua lay lại :" Ngươi xem, áo ta bên trên bị dính mực, ta giặt không sạch, Xảo Xảo, xin ngươi đấy, ngày mai mời ngươi ăn kem được không...........''
"Dính mực? Ở đâu ?" Vừa nghe thấy dính mực, Đường Dật Tán cũng vô pháp bảo trì bộ mặt lạnh lùng, Ngô Thiến này quần áo đều không giặt sạch được, nếu dính mực, vậy đừng hi vọng nàng có thể giải quyết....... Truyện [Huyễn Huyễn] Ma Sủng copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Nhìn thấy Đương Dật Tán không còn bảo trì bộ mặt như người chết kia nữa, Ngô Thiến có chút đắc ý cười cười, buông tay hắn ra, lấy từ trong túi plastic kia một chiếc áo sơ mi, chỉ vào vị trí ngực:" Ở chỗ này, Xảo Xảo, phiền ngươi nữa rồi !"
Nhìn theo ngón tay Ngô Thiến, Đường Dật Tán quả nhiên thấy vị trí ngực chiếc áo một mảnh mực xanh, màu xanh dính trên áo trắng dễ dàng thấy được.
"Được rồi, lần này thôi đấy." Nhăn trán, Đường Dật Tán rốt cuộc cũng đồng ý cái thỉnh cầu này.
Nhận được câu trả lời mong muốn, nụ cười đắc ý trên mặt Ngô Thiến lập tức biến thành nụ cười chiến thắng, nhét áo vào túi, sau đó bỏ vào ngăn bàn của Đường Dật Tán, bàn tay xoa xoa tay Đường Dật Tán một chút nói:" Ta biết, Xảo Xảo nhất định giúp mà, ta đi trước." Nói xong liền tung tăng đi ra khỏi phòng học.
"A........Ha ha......." Tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên bên tai Đường Dật Tán, có thể phát ra cái loại âm thanh quái dị này, ngoài Liễu Vũ Hiên cùng bàn thì không còn ai khác.
"Xảo Xảo, xin ngươi đấy, ta chỉ biết, Xảo Xảo nhất định giúp ta........... ha ha ha , lão Đường, nàng của ngươi ngày càng tình tứ a." Bắt chước ngữ khí Ngô Thiến nói, Liễu Vũ Hiên nở nụ cười rất khoa trương.
"Tiểu tử ngươi có phải muốn nếm thử một chút thần công tú hoa châm của ta a....." Lấy ra hộp đựng kim khâu, Đường Dật Tán nở nụ cười âm lãnh.
"A...... Ta đầu hàng, đông phương đại thần, lão nhân gia ngài tha cho tiểu nhân đi........" Giơ hai tay, Liễu Vũ Hiên đứng dậy, chạy như bay ra khỏi phòng học.
Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Đường Dật Tán lấy chút sách giáo khoa buổi tối cần dùng cùng kim khâu, bỏ trong cái cặp màu đen đi ra khỏi phòng học.
Sân trường người ra người vào, rất náo nhiệt, Đương Dật Tán ngẩng đầu, nhìn tháp đông hồ xa xa, một cái đồng hồ thật lớn bên trên kim ngắn chỉ số 5 kim dài gần nhích đến số 4, đã 5 giờ 20 phút.
Đường Dật Tán cũng không phải học sinh nội trú, chiều nào tan học, hắn đều đi bộ về nhà, nơi hắn ở cũng không xa trường học.
Xuyên qua sân trường náo nhiệt, Đường Dật Tán dọc theo bức tường đi về phía trước, đến ngã tư cổng trường, lại càng thêm ồn ào, không ít xe cộ còi inh ỏi, tiếng ầm ĩ như vậy làm trong lòng hắn có chút khó chịu, dưới chân bước nhanh hơn, hơn 10 phút sau, Đương Dật Tán đã đứng trước cửa phòng trọ, bàn tay linh hoạt sờ vào túi quần lấy ra một chuỗi chìa khóa, mở cửa.
Phòng trọ này cũng không lớn, bên trong bố trí rất đơn giản, nhưng dị thường sạch sẽ, Đường Dật Tán không thích nơi ở của mình quá mức bừa bộn, việc này sẽ làm cho hắn có cảm giác áp lực, loại áp lực này có ngọn nguồn, chính là vì người kia.
Người hắn chán ghét hay thậm chí là oán hận.
Tiện tay để cặp trên sô pha, Đường Dật Tán mở cái túi plastic của Ngô Thiến ra, nhìn cái áo phông trong tay, khóe miệng hơi vểnh lên, hắn cùng Ngô Thiến chính vì một cái áo phông mà quen thân, hắn nhớ rõ lúc ấy nàng cũng mặc một kiện áo phông trong giờ thể dục, chẳng may, tay áo nàng bị rách, còn bị một vết thương nhẹ, hiện tại trên vai nàng vẫn còn một vết sẹo mờ hình chữ v.
Rửa sạch cái chậu rồi pha chút nước ấm, đổ một ít dung dịch tẩy rửa lên chiếc áo, Đường Dật Tán đợi dung dịch tẩy rửa ngấm vào mới đem ngâm vào chậu, đứng dậy chuẩn bị kim khâu, trong khi làm việc hắn luôn sắp xếp trình tự, tận lực tiết kiệm thời gian.
Chờ hắn chuẩn bị tốt kim khâu cùng bàn ủi, chiếc áo cũng ngâm được 10 phút không sai biệt lắm, xắn tay áo. Đường Dật Tán ngồi chồm hỗm xuống đất, bắt đầu công việc, đây là lần thứ tư hắn giúp Ngô Thiến giặt quần áo, mỗi lần, Ngô Thiến đều dùng đủ các loại lý do, chung quy quần áo đều bị hắn mang về hết, giặt sạch, là phẳng, cuối cùng khâu vá, lòng nàng hắn không phải không hiểu, nhưng là, hắn cùng nàng không cùng một loại người, họ sinh hoạt trong hai thế giới khác nhau, tuy rằng lại học cùng một chỗ.
Cẩn thận chà xát, màu mực xanh dần biến mất vào trong nước, rút cuộc biến mất khỏi chiếc áo, năm phút sau, áo đã giặt xong, 1 phút sau chiếc áo đã được vắt khô, hắn đem ra đặt trên bàn, trải rộng ra, ủi phẳng chiếc áo, sau đó cầm đến sô pha, trên bàn đã chuẩn bị sẵn kim chỉ.
"Ân?" Vừa mới bước được hai bước, từng đợt cảm giác mê muội khó hiểu xông lên não, làm hắn thiếu chút nữa đứng thẳng không xong, cố bám vào vách tường, hắn dùng sức lắc đầu, sau đó cứ vậy bám vào tường mà đi tới sô pha, có chút vô lực ngồi xuống, đầu óc choáng váng, nhưng không đau, tối hôm qua ngủ đủ a, mình gần đây cũng không ăn cái gì lạ, bình thường làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy luật, vì cái gì lại choáng váng đầu?
Trong lờ mờ, hắn như nghe được từng đợt âm thanh đứt quãng, âm thanh kia rất thanh thúy, tựa hồ giọng nữ hài: "Tồn tại dị giới........nghe lời kêu gọi của ta.............xuất hiện đi..............cùng với ta.............chiến đấu............"
Lại lắc đầu, hắn cầm kim chỉ trên bàn, đem chiếc áo lại trước mặt, nhìn chỗ rách bắt đầu hạ kim khâu vá, đột nhiên hắn giật mình một cái, kim khâu đâm vào ngón tay, một giọt máu tròn xoe lập tức từ ngón tay rơi xuống, nắm lấy đầu ngón tay, Đường Dật Tán biết, trạng thái mình hôm nay tựa hồ rất không tốt, hẳn là nên kiểm tra một chút, hắn nghĩ vậy, còn vệt máu kia phải lau khô ngay, chỗ này không thể dính vết máu.
Cúi đầu, hắn tìm kiếm nơi giọt máu kia rơi xuống, nhìn nhìn quần áo, trên quần áo cũng không có vết máu, trên sô pha cũng không có, vậy giọt máu kia đi nơi nào?
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Quyển 1. Chương 2: Thành Công Sử Dụng Ma Pháp Trận Triệu Hoán.
Dịch giả: Mai Kiếm Phong Nguồn: TuChanGioi.Com
"Đại sư, làm như vậy thật sự có thể chứ?" Lộ Na một bên nhìn pháp trận triệu hoán phía trước, một bên giữ chặt tay vào trang giữa của quyển sách vẽ đồ án ma pháp trận.
"Đương nhiên là có thể ! Chẳng lẽ ta lừa gạt ngươi sao? Tiểu nha đầu, ta rất coi trọng danh dự, nếu không phải ngươi đã đáp ứng ta, tưởng rằng ta đem bí thuật truyền cho ngươi sao?" Bạch Phát lão giả tràn đầy tự tin trên tay cầm 1 cái nội khố đưa lên mũi hít hà, sau đó thật cẩn thận nhét vào trong ống tay áo, lén lút giơ bàn tay sang một bên, một đầu bạch lão thử (chuột bạch ) linh hoạt chạy tới nhảy thẳng lên bàn tay hắn :" Tiểu bất điểm, hôm nay màu gì a?"
" Chi chi chi................." Tiểu bạch thử thấp giọng kêu chi chi một chút, sau đó chìa hai cái móng vuốt nhỏ xíu ra.
"Ai nha, ngươi không thể nói trước cho ta biết được sao?" Lão giả bất mãn oán giận nói, từ trong túi lấy ra một hoàng bảo thạch nhỏ nhắn tinh xảo, sau đó ném đến móng vuốt đang chìa ra của tiểu bạch thử.
"Chi chi, chi chi......" Tóm được hoàng bảo thạch, tiểu bạch thử giống như thập phần cao hứng, nâng bảo thạch lên ngang tầm mắt nhìn một chút, sau đó mở miệng cắn một miếng, lúc này như mới yên tâm kêu lên ' chi chi '.
"Lão già ! Trước tiên đừng đùa nghịch với con chuột ngu ngốc của lão, ma pháp trận này sao không có hiệu quả? Chẳng có phản ứng gì a !" Lộ Na nhíu hai hàng lông mày xinh xắn, chà chà chân, cầm trong tay cuốn sách ma pháp 'Ba !' một tiếng ném tới mặt bàn, ngón tay quấn quấn mấy sợi tóc màu tím mượt mà, tủm tỉm cười nói: "Nếu không thành công, ước định của chúng ta sẽ hủy bỏ ! Bất quá lão xác định cuốn sách ma pháp này thật sự hữu hiệu sao?"
" Tiểu nha đầu, ta đường đường là đại hiền giả chẳng lẽ lại lừa ngươi, không tin, ngươi đưa trả sách cho ta." Lộ Na hoài nghi làm lão giả sinh ra một tia bất mãn, ngữ khí có chút nghiêm túc lên.
"Thiết, làm bộ làm tịch, đừng tưởng bày ra bộ mặt như vậy mà ta coi như không thấy lão lấy trộm nội y của La Lỵ Tháp, hừ hừ, nếu ta đem chuyện này nói cho nàng........"
"A? Con mắt nào của ngươi thấy được, ta chỉ cùng con bé thảo luận một chút lí luận ma pháp, tiểu bất điểm, ngươi nói có phải không?"
"Chi chi ." Tiểu bạch thử thập phần thông minh, điểm điểm đầu, một móng vuốt chỉ vào Lộ Na, móng vuốt còn lại chụm vào nhau, giống như biểu lộ cảm xúc gì đó.
"Khụ khụ, ta nói ngươi Lộ Na, ngươi đã ngâm xướng chú ngữ chưa?" Nhìn đến biểu tình của tiểu bạch thử, lão giả nhất thời không tình nguyện, đơn giản đã cam chịu chuyện trộm nội y vừa rồi, né tránh vấn đề này, trực tiếp chuyển đề tài sang ma pháp trận triệu hoán :" Phải biết rằng, pháp trận triệu hoán này là thượng cổ ma pháp trận a, mặc dù là ta, muốn thành công cũng chỉ có một tỉ lệ nhất định, huống hồ, vừa rồi ngươi cũng chưa ngâm xướng chú ngữ !"
"A, nguyên lai là vậy, khó trách không có phản ứng." Lộ Na buông tóc, cầm lên cuốn sách ma pháp đặt trên bàn, nhanh chóng lật lật vài tờ, sau đó nhìn trên trang sách một đoạn chú ngữ triệu hồi, có chút đắc ý cười cười, chiếu theo văn tự mà ngâm xướng :" Ma pháp chi thần cùng khế ước chi thần chứng kiến, tồn tại dị giới, ta, Lộ Na .Khẳng Lan Đức .Mã Lạp Phất Lan Khắc lúc này triệu hồi thỉnh ngươi phủ xuống, nghe lời kêu gọi của ta, dưới hiệp trợ của không gian chi thần, hiện ra trước mặt ta đi ! Hoa Mã Lan địch, tạp, ngả, tư khố, thắc di, đặc lãng, thỉnh ngươi phủ xuống, cùng ta tiến hành sinh mệnh lịch lãm, cùng ta chiến đấu đi ! Tác Lan Mễ Tư Đặc triệu hoán ma pháp trận, phát động !"
Cảm thụ được sau khi mình ngâm xướng chú ngữ, không gian xung quanh ma pháp trận sinh ra rung động, Lộ Na cười đắc ý, quả nhiên không hổ là thượng cổ triệu hoán ma pháp trận, không nghĩ tới cư nhiên lại được đáp lại, mình có thể triệu hồi ra cái dạng tồn tại gì đây? Thần thú? Ma thú dị giới cường đại? Hay là cái gì khác? Nghĩ tới hiện tại trước mắt mình sắp hiện ra một tồn tại vĩ đại, Lộ Na không nhịn được kích động hẳn lên.
"Cái kia, ách, Lộ Na, ngươi vừa rồi niệm sai chú ngữ......." Bạch phát lão giả cảm nhận được không gian rung động, xoa xoa trán:" Ngươi xác định, vừa rồi ngâm xướng chú ngữ ma pháp trận triệu hoán sao?"
"Hẳn là không sai ! Ngươi xem không phải có phản ứng sao?'' Lộ Na chỉ vào ma pháp trận đang tỏa ra thất thải quang mang " Sao có thể sai ! Lão già, lão nhất định là nhớ nhầm, yên tâm, ta sẽ không đem chuyện ngươi trộm nội y nói với La Lỵ Tháp đâu. " Lộ Na đắc ý nói xong, hai mắt không tự chủ được nhìn vào cuốn sách ma pháp, nhất thời ngây dại, sao lại thế ! Cái này, ma pháp trận, không phải bản thân hoa mắt đấy chứ?
Nàng dụi dụi mắt, nhìn về hình vẽ minh họa bên trái, lại nhìn đến bên phải ghi chú ngữ mình vừa ngâm xướng, sau đó giở lại một tờ rút cuộc cũng thấy hình vẽ ma pháp trận quen thuộc kia............
"Lộ Na a, ngươi niệm sai chú ngữ, loại chuyện như vậy, vô cùng nghiêm trọng ! Muốn hay không ta nói chuyện này cho phụ thân ngươi............"
"Đai, đại sư, ngài không thể làm thế ! Ta, ta......" Lộ Na có chút khó xử nhìn chỗ lửa trại xa xa, có chút nhăn nhó nói:" Cùng lắm thì ta sẽ giúp ngài trộm một cái nội khố của La Lỵ Tháp thế nào? Chỉ có thể 1 cái, nếu không nàng biết, nhất định sẽ tức giận ! Xin ngài đừng nói chuyện này cho cha ta biết, được không?"
"Ân, không được, vấn đề nghiêm trọng như vậy, sao có thể làm như không biết, nhất định nói cho phụ thân ngươi........" Lão giả mỉm cười vuốt cằm, tiểu bạch thử không biết từ lúc nào đã đứng trên vai lão, vừa nhấm nháp hoàng bảo thạch vừa lắc lắc cái mông, một cái đuôi nhỏ như ẩn hiện phía sau, miệng chi chi giống như cười nhạo trợ uy.
Lộ Na nghiến răng, khuôn mặt nhỏ nhắn do dự cả nửa ngày, rốt cuộc ý niệm không muốn bị phạt chiếm thượng phong, ỉu xìu nói:" Cái kia, nhiều nhất 2 cái không thể hơn !"
Lộ Na khuất phục làm lão giả tâm tình rất tốt, nét mặt già nua vui cười hơn hở, tiểu bạch thử trên via đồng dạng giơ giơ cao hai tiểu móng vuốt, như ăn mừng, thậm chí còn chống một chân quay vòng vòng thân thể "Được rồi hai cái, bất quá, ta muốn hai cái nàng vừa cởi ra! Ha ha...." (DG: Ách, biến thái bất quá ta thích :)) )
"Hừ, sắc lão đầu." Có chút bất mãn hừ một tiếng, Lộ Na đem ánh mắt rời đến ma pháp trận đang tỏa ra thất thải quang mang, lúc này quang mang đã ảm đạm đi nhiều, qua một lúc, quang mang rút cuộc tiêu thất, chỉ thất trung ương ma pháp trận, phiêu phù một giọt máu, lúc này đang tỏa ra hào mang màu đỏ .
"Ân? Máu tươi?" Lộ Na chạy đến trung tâm ma pháp trận, ngước mắt nhìn giọt máu tươi lơ lửng, không biết làm gì cho tốt, không khỏi đem ánh mắt cầu cứu sắc lão đầu chết tiệt.
"Máu tươi." Lão giả vuốt chòm râu màu hoa râm, nhìn giọt máu phiêu phù trên không trung nói:" Xem ra, triệu hoán ma pháp trận thật sự thành công, ngươi đạt được một tồn tại dị giới đáp lại, một giọt máu này, chứng minh điều gì, vì sao nó không xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hiện tại đang có việc bận, không rảnh? Trước tiên đưa cho ngươi 1 giọt máu, cho ngươi kí khế ước trước rồi nói sau? Ừ, nhất định đang nhòm trộm nữ hài tử tắm rửa, nên mới không có thời gian lại đây.........."
"Sắc lão đầu! Lão cho rằng ai cũng giống lão sao? Huống chi, ai biết tồn tại kia là loại sinh vật gì, ta thật không rõ, đầu óc lão chỉ toàn mấy thứ này, sao có thể trở thành triệu hồi sư !" Lộ Na đối với lí do lão giả phản đối, cười nhạt nói:" Này sắc lão đầu, nếu có một ngày lão thành triệu hồi sư, có khi, lúc đó từng đoàn nữ hài tử đến quỳ xuống cầu xin ta giới thiệu cho lão......."
"Khụ khụ, không cần nói vậy, ta lúc trước, chính vì triệu hồi một mỹ nữ ma sủng mới trở thành triệu hồi sư a !" Nhắc tới thành tích vĩ đại của mình, lão giả kích động hẳn lên.
"Vậy mĩ nữ lão gọi về đâu? Ở chỗ nào ? Hừ !"
"Cái kia, ta còn chưa triệu hồi ra, nhưng là, ngươi xem tiểu bất điểm, nó thông minh cỡ nào a ! Nó là thứ nữ hài tử rất thích !!!" Tuy rằng không thể triệu hồi mĩ nữ làm cho lão giả canh cánh trong lòng, nhưng triệu hồi được tiểu bạch thử cũng làm lão giả cao hứng, bởi vì tiểu bất điểm, rất được nữ nhân yêu thích a.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Có chút khinh bỉ liếc mắt một cái nhìn lão giả, Lộ Na quay đầu nhìn giọt máu trước mặt, cắn ngón tay, chờ máu tươi chảy ra, sau đó chạm đầu ngón tay vào giọt máu đang phiêu phù giữa không trung kia.
Kim sắc quang mang đột nhiên từ điểm tiếp xúc lóe lên, tản ra, quang mang mãnh liệt đến mức làm Lộ Na nhắm chặt mắt lại, cho dù nhắm mắt, quang mang chói mắt kia vẫn như muốn xuyên thấu qua, Lộ Na phải dùn chay trái che trước mặt, lúc này mới có cảm giác đỡ hơn.
Quang mang thật mãnh liệt a, chẳng lẽ, lời triệu hồi của ta thật sự được một cái tồn tại vĩ đại nào đó đáp lời? Bằng không, hào quang sao có thể mãnh liệt như vậy? Nhất định, nhất định mình đã kí khế ước với một thần thú ! Lộ Na bắt đầu kích động, chả lẽ vận khí mình lại tốt như vậy, triệu hồi không những không thất bại, mà còn nhận được sự đáp lại của một tồn tại cường đại nơi xa xôi nào đó ! Thật sự quá tốt !
Qua 30s không sai biệt lắm, hào quang rút cuộc biến mất, mở mắt ra, Lộ Na chỉ cảm thấy trước mặt một khoảng trắng xóa, nhìn cái gì cũng lờ mờ, qua một lúc lâu, rút cuộc cũng khôi phục, chỉ thấy cánh tay phải xuất hiện một cái kí hiệu không biết tên, mà thay thế huyết tích là một cái dây truyền màu bạc, trên dây chuyền đính một viên pha lê màu hổ phách trong suốt, viên pha lê hình giọt lệ, dẹp dẹp, bên ngoài có khối ngọc lưu ly màu kim sắc bao lấy, trên đầu giọt lệ có một cái vòng nhỏ màu bạch kim, dây bạc nối với giọt lệ chính bởi vòng tròn này.
Trụy liên trôi nổi giữa không trung, nhìn qua xinh đẹp dị thường.
Cao hứng vươn tay tóm lấy trụy liên, Lộ Na hưng phấn đeo trụy liên vào cổ, cái trụy liên này cùng với kí hiệu trên tay nàng, chính là minh chứng của việc kí khế ước giữa nàng và tồn tại vĩ đại vô danh kia.
"Không thể tin được, không thể tin được a, ma pháp triệu hoán này cư nhiên lại có hiệu quả, vì sao? chẳng lẽ vì có chuyện ngoài ý muốn?" Âm thanh già nua của lão giả vang lên cắt ngang tâm trạng mơ màng của Lộ Na :" Sao lại có chuyện ngoài ý muốn thần kì thế, thật sự đáng để nghiên cứu a, ta có nên hay không cùng Phất Lan Khắc đại công tước thương lượng một chút, xem có nên nghiên cứu ma sủng khế ước xa lạ này một chút, ân, thật sự cần phải hảo hảo nghiên cứu a..........."
"Ngươi đáng hận, sắc lão đầu ! Ta muốn giết ngươi!" Nghe được lão giả muốn nghiên cứu ma sủng khế ước mình vừa triệu hồi, Lộ Na nghiến răng nghiến lợi vọt tới bên cạnh bàn, cầm lấy cuốn sách ma pháp mà lão giả vừa đặt xuống, sau đó lại lấy ma pháp trượng ra, gọi về một khối đá lớn, chuẩn bị đập xuống, định đập sắc lão đầu này thành quỷ.
"Dừng tay !" Lão giả rất có uy nghiêm thét lớn, Lộ Na không tự chủ được dừng lại " Lộ Na, nếu ngươi muốn thả hòn đá kia xuống, ta nhất định hướng phụ thân ngươi phản ánh biểu hiện gần đây của ngươi, cầm sách ma pháp còn có thể niệm sai chú ngữ, thật sự phi thường mất mặt Phất Lan Khắc gia tộc a.............."
"Hừ, sắc lão đầu, ta không thèm để ý đến ngươi !'' Dậm chân, Lộ Na thu hồi ma pháp trượng, rút cuộc cũng không có đập xuống, lão già chết tiệt, bắt được thóp mình, thật sự tức chết mà ! Lộ Na càng nghĩ càng giận, đá vào chiếc bàn bên cạnh một cước " A ! Đau quá....."
"Ha ha ha.......... Lộ Na, ngươi đá hỏng cái bàn của ta rồi, ngươi phải bồi thường cho ta, nhơ mai phải nói cho ta biết La Lỵ Tháp mặc nội khố màu gì, oa ha ha ha..............." Lòng đầy đắc ý đem cái bàn thu vào không gian yêu đái bên hông, lão giả cười ha ha đi ra phía doanh địa. (nơi đóng quân)
Chỉ để lại một nữ hài ôm một chân nhảy nhót............
"Hừ! Xú lão đầu, tử sắc quỷ......." Vừa oán giận, Lộ Na vừa tập tễnh quay về doanh địa, bỏ lại một khoảng đất trống giữa rừng rậm, chỉ còn ma pháp trận không chút ánh sáng cùng viên cực phẩm ma pháp bảo thạch đã nứt rạn.
Trở lại doanh địa, một cô gái ngây thơ nhìn thấy Lộ Na khập khiễng đi về, kinh hô lên một tiếng, buông cái hộp co chứa điểm tâm bánh ngọt ra, vội vàng chạy qua, hai khối trước ngực nhún nhảy rung động lên xuống làm cho lão giả hai mắt sáng ngời, lập tức nghĩ đến cái gì, ánh mắt bình tĩnh trở lại, giơ túi nước lên trước mặt giả vờ uống, như che ánh mắt ai đó, sau đó len lén nhìn hai quả đào tiên đang mãnh liệt rung động kia.
Tiểu bạch thử cũng nhảy lên đầu lão giả, một đôi mắt như hai hạt đậu xanh cũng đồng dạng nhìn chằm chằm vào ngực cô gái ngây thơ kia, người nhấp nhổm, hai chi trước mở ra chụm lại liên hồi.
"Lộ Na tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Vừa rồi bên kia tỏa xa ánh sáng mãnh liệt, ngươi triệu hồi được ma sủng rất lợi hại sao?" Cô gái một bên đỡ Lộ Na, một bên ríu ra ríu rít hỏi:" Vừa rồi ta muốn đi xem, nhưng ca ca không cho đi, hừ ! Xú ca ca.........." Cô gái nói xong còn quay về phía một thanh niên ngồi bên cạnh lửa trại mà nhăn mặt.
"La Lỵ Tháp, ta nói với muội bao nhiêu lần rồi, nhìn lén người khác thực hiện nghi thức ma pháp trận triệu hoán là trái với quy tắc của ma pháp sư ! Lộ Na, ma sủng của ngươi đâu?" Người thanh niên cho thêm củi vào đống lửa, nghiêm trang nhìn Lộ Na :" Chẳng lẽ ma sủng của ngươi rất khó không chế? Sao lại còn bị thương? " Một mái tóc kim sắc xõa tung hai bên vai hiện ra, đôi mắt đồng tử màu lam nhấp nháy hữu thần nhìn Lộ Na, trên má phải hắn có thể thấy được một vết sẹo, vết sẹo làm cho khuôn mặt khôi ngô của hắn thêm vài phân oai hùng cùng dũng mãnh, nhìn qua rất uy phong.
"Không phải, ta, ta chỉ là không cẩn thận vấp phải cành cây, thiếu chút nữa ngã nhào ra đất." Lộ Na thở hổn hển giải thích trừng mắt nhìn sắc lão đầu bất lương kia một cái, sau đó nói với cô gái đang dìu mình :" La Lỵ Tháp, ma sủng cửa ta rất lợi hại a! Vừa rồi quang mang, hẳn là ngươi thấy được ? Ngay cả ta cũng không ngờ, ta cư nhiên được một cái tồn tại vĩ đại đáp lại, nhất định là thần thú !"
"Oa! Lộ Na tỷ tỷ người thật lợi hại, lại có thể triệu hồi ra thần thú, nó đâu? Sao không thấy?" Cô gái ánh mắt phát sáng lấp lánh, bộ dạng mong chờ thật làm người ta động tâm, lão gái ở một bên nhìn thấy chỉ thấy trái tim mình nhảy lên liên hồi, tiểu bạch thử thì cái đuôi cư nhiên dựng thẳng như cột cờ.
"Cái kia, nó hiện tại bận việc, cho nên tạm thời không lại đây." Lộ Na thấp giọng nói, nói ra một cái đáp án, ngay cả bản thân cũng không thể tin, có chút ngoài dự đoán chính là, nghe những lời này, La Lỵ Tháp liền tin, cô gái này hiển nhiên rất ngây thơ.
"Thật sao? Nguyên lai hiện tại nó bận việc a, chờ nó rảnh rỗi, cho La Lỵ Tháp gặp mặt cũng được, nó bộ dạng thế nào a?" Cô gái khờ dại tiếp tục đặt câu hỏi.
"Không, không biết !" Lộ Na nguyên bản đầu ngẩng cao, nay vô tình cúi thấp xuống nói:" Ta cũng không biết bộ dạng của nó ra sao, khi cùng ta kí khế ước, nó không xuất hiện."
"Như vậy sao có thể? Nó không tới, các ngươi làm sao kí được khế ước?" Mặc dù ngây thơ, nhưng La Lỵ Tháp cũng có chút suy luận logic.
Vấn đề này, nghĩ đến một hàn giọt máu kia sinh ra quang mang cường đại, Lộ Na tinh thần lại phấn chấn, thần thái bay bổng nói: "Tuy rằng nó không xuất hiên, nhưng lại gửi đến một giọt máu, dùng cách này để cùng ta kí khế ước, cho nên ta mới nói nó hiên tại có việc bận, không có thời gian đến đây, mới làm thế........."
"Oa! Thật lợi hại, một giọt máu có thể sinh ra quang mang mãnh liệt thế sao? Kia nhất định là thần thú, Lộ Na tỷ tỷ, ngươi cư nhiên triệu hồi ra thần thú !" La Lỵ Tháp hưng phấn nhảy dựng lên, bộ ngực thật lớn theo nàng khi nhảy lên mà lay động mãnh liệt như thủy triều, ngược lại đối với ngực mình, Lộ Na lại có chút khó chịu.
"Được rồi, được rồi, La Lỵ Tháp, chúng ta nhanh đi nghỉ ngơi, xú lão đầu này ! Hừ!" Tuy rằng trong lòng tràn đầy không muốn, nhưng Lộ Na vẫn phải thực hiện lời hứa, đây là lời hứa hẹn của nàng-- người kế thừa thứ hai của gia tộc Mã Lạp Phất Lan Khắc.
Ở nơi dịch quán dành cho ma pháp sư, nhóm người ở đây thường thường rất hưởng thụ, trong tay họ cầm trứ ma trượng, nhẹ nhàng quơ quơ, ngâm xướng ma pháp chú ngữ, biến bùn đất thành bồn tắm cứng, trơn nhẵn như đá cẩm thạch, sau đó lại gọi ra một ít nước tinh khiết, cuối cùng lại phóng ra vài cái hỏa cầu thuật, đem nước đề cao độ ấm lên một chút, là có thể thoải mái tắm rửa nước ấm, sau khi chấm dứt, tay lại múa may ma pháp trượng, bồn tắm kia sẽ lại trở thành bụi đất, thêm một cái cuồng phong thuật, sẽ không còn lại dấu vết gì.
"Lộ Na tỷ tỷ, ngươi có thấy nội khố của ta đâu không? Vừa rồi ta để đây giờ tìm thế nào cũng không thấy ." Rúc vào lòng Lộ Na, cô gái khờ dại chớp chớp đôi mắt to, bàn tay nhỏ nhắn dừng ở trước ngực nhẹ nhàng xoa nắn.
"Không biết." Có chút chột dạ nhìn La Lỵ Tháp, Lộ Na trả lời :" Có lẽ bị con vật nào đó tha đi rồi? Muội đang làm gì vậy?"
"Mát xa a, mụ mụ nói, mỗi ngày xoa bóp nhẹ nhàng như vậy, bộ ngực sẽ mau trưởng thành." La Lỵ Tháp chớp mắt, tay vươn ra sờ sờ bộ ngực có chút hơi nhỏ của Lộ Na " Ai nha, Lộ Na tỷ tỷ, của ngươi hơi nhỏ a, có muốn không muội giúp tỷ xoa bóp một chút?"
Có chút ghen tị nhìn ngắm đỉnh núi hùng vĩ trước ngực La Lỵ Tháp, Lộ Na cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, cũng vươn tay sờ sờ bộ ngực La Lỵ Tháp, cảm thấy so với mình thì sờ thoải mái hơn nhiều lắm, nhất thời trong lòng có chút chua xót:" Của ngươi lớn như vậy, còn nhào nặn cái gì? Nhìn qua giống trái đu đủ, khó coi chết đi được, cái kia, kia, ngươi cũng giúp ta xoa bóp một chút.........."
La Lỵ Tháp có chút nghi hoặc nói: "Ân? Nơi đó khó coi? Đại hiền giả không phải nói đẹp lắm sao? " Nói chuyện đông thời hai tay cũng mò vào bên trong nội y của Lộ Na.
"Hừ ! Sắc lão đầu kia, ngươi đừng nghe hắn nói bậy bạ, lão sắc quỷ đó, mỗi ngày đều muốn nhìn nữ hài tắm rửa, già như vậy mà còn háo sắc, ngươi về sau đừng có nói chuyện nói lão." Nghĩ đến ngân phát lão giả, bộ râu hoa râm, khuôn mặt hiền lành, lại có ánh mắt đáng khinh cùng con tiểu bạch thử đồng dạng háo sắc đến cực điểm của lão, Lộ Na liền nổi hết da gà.
"A. " Vô thức trả lời, La Lỵ Tháp thân thủ bắt đầu xoa bóp bộ ngực Lộ Na
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Điệp Vũ
Bị người khác vuốt ve bộ ngực của mình, Lộ Na không khỏi sinh ra chút cảm giác khác thường, chỉ là thấy bàn tay nhỏ bé của La Lỵ Tháp dường như mang theo ma lực đặc biệt, làm cho mình rất thoải mái, ngực cùng bụng nóng lên, nhịn không được mở vài cái cúc áo ngủ của La Lỵ Tháp, đưa miệng tới ngực nàng, há mồm ngậm hạt anh đào nhỏ bé như trân châu kia.
"Ai iu, Lộ Na tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy? Ăn nãi nãi sao? Nhưng nãi nãi của La Lỵ Tháp tỷ không được ăn a, hơn nữa, tỷ không phải rất ghét uống sữa sao?" Nhìn Lộ Na ngậm nụ hoa trước ngực mình, giống như tiểu hài bú sữa, La lỵ Tháp ngừng tay, bàn tay mềm mại rút về từ ngực Lộ Na, ôm lấy đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu tím.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy tiểu bạch thử không biết từ lúc nào đã vào trong lều, cặp mắt như hai viên đậu xanh mở trừng không chớp, nhìn chằm chằm vào Lộ Na đang chúi đầu vào ngực mình, La Lỵ Tháp cười cười, vươn một bàn tay, cho tiểu bạch thử trèo lên " Tiểu bất điểm, ngươi thế nào còn chưa ngủ a, đói bụng phải không? Có muốn ăn chút gì hay không?"
Tiểu bạch thử đầu run lên, lập tức cao hứng ve vẩy cái đuôi, hai tiểu móng vuốt chụm lại, vái vái La Lỵ Tháp vài cái, sau đó liền chạy xuống, nhưng mà đôi mắt vẫn dán chặt vào bộ ngực La Lỵ Tháp, chẳng những có thể thưởng thức cảnh đẹp, lại còn có thêm đồ ăn, tiểu bạch thử lúc này rốt cuộc cũng hiểu được, bộ dạng đáng yêu của mình đến tột cùng lại có nhiều chỗ tốt như vậy.
Tay sờ soạng bên trong áo choàng vài cái, La Lỵ Tháp xuất ra một viên bảo thạch nhỏ như ngón tay, nhẹ nhàng đặt vào móng vuốt của tiểu bạch thử nói:" Ăn nhanh đi, Hiền giả đại nhân có phải hay không luôn bỏ đói ngươi a? Ta xem mỗi buổi tối ngươi đều có bộ dáng này, hay là, hôm nay ngủ luôn ở đây đi."
"Xoạt." Bảo thạch từ bên trong móng vuốt của tiểu bạch thử rơi xuống, nhưng nó chẳng quan tâm, đi đến bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn của La Lỵ Tháp, cái đầu nhỏ xíu cọ cọ vài cái, sau đó liền tụt từ trên áo của nàng mà nhảy xuống.
"Xú bạch thử ! Mau cút đi!" Lộ Na rút cuộc cũng phát hiện ra sự tồn tại của con chuột, lập tức bắt nó lại, tiện tay ném ra ngoài.
"Phốc !" Tiểu bạch thử đụng vào vách lều trại, rơi xuống, có chút thoáng qua nhìn về phía bảo thạch mình đánh rơi, tiến lên vài bước, nhưng khi bắt gặp ánh mắt phún hỏa của Lộ Na thì ủ rũ xuống li khai khỏi lều trại.
....................
"Lộ Na tỷ tỷ, chúng ta khi nào mới có thể trở về a? Sâm lâm này thật nhiều trùng a, thật chán ghét." La Lỵ Tháp dùng ma pháp trượng đẩy dạt cành cây trước mặt mình sang một bên, bộ dạng đáng thương nhìn Lộ Na, bọn họ đã đi trong sâm lâm này ba ngày, buổi sáng hôm nay Đại hiền giả dắt họ đến một đầm lầy, về sau rút cuộc họ cũng biết lão nhân nhìn có vẻ đáng tin cậy kia thực ra là kẻ mù đường.
"Cái này, ta cũng không biết, kia tử lão đầu, rõ ràng không biết đường, còn nói cái gì bản thân đã đi qua không dưới mười lần, hừ !" Lộ Na hung tợn nhìn lão giả, vị lão nhân bộ dạng hiền từ này dường như tinh thần cũng không được tốt, tóc trắng toán loạn, râu dài hơn 10 cm lộn xộn dính đầy đất cát, ngay cả tiểu bạch thử ở trên vai cũng có chút ỉu xìu.
Chính là cặp mắt giấu bên dưới mái tóc toán loạn kia đảo tới đảo lui, nhìn chằm chằm vào đồn bộ La Lỵ Tháp, vị lão giả này chính là ngài Đại hiền giả cũng bởi vì lời nói của Lộ Na mà ăn năn, chỉ cảm thán, lão sống hơn trăm năm, thủy chung quán triệt được triết lý nhân sinh cho bản thân : 'Khi phát sinh bất cứ việc bất hạnh gì, việc chúng ta cần làm ngay lập tức chính là đem ánh mắt của mình tập trung ở sự 'tươi đẹp' phía trước............' (DG: câu này hay ^.^)
"Quên đi, quên đi, Lộ Na ngài đại hiền giả cũng là vì giữ mặt mũi nên mới nói như vậy, ngươi cũng không nên giận dữ." Kiếm sĩ anh tuấn cặp mắt màu lam híp lại, trong tay thanh kiếm ma pháp màu lam thoải mái chém cành cây cùng gụi gai cản đường phía trước, là một thanh cực phẩm ma pháp kiếm, dùng để làm cái loại mở đường này thật có điểm đại tài tiểu dụng.
"Hừ ! Bố Lan Khắc, ngươi cũng không cần phải giải vây cho cái lão sắc quỷ này, nếu cứ theo tình hình này, cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể hoàn thành thí luyện." Lộ Na hung tợn trùng mắt liếc nhìn lão giả một cái, ngoài ý muốn phát hiện ra cặp mắt dán chặt vào đồn bộ La Lỵ Tháp đang rung rinh theo từng bước đi kia, nhất thời lửa giận không khống chế được, ma pháp trượng trong tay gõ ngay vào đầu lão giả.
"A !" một tiếng hét to, lão giả đột nhiên bị gõ mạnh vào đỉnh đầu, nhận ra được mình bị Lộ Na tập kích liền lải nhải: "Hừ, đúng là tuổi trẻ a, dám coi thường Đại hiền giả, ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi là cái dạng ma pháp sự yếu không chịu nổi sao? Tuy rằng tuổi đã cao, nhưng lão nhân gia ta mỗi buổi sáng đều như thanh niên giống nhau, nhất trụ kình thiên a, ha ha ha........"
"Ách......." Bố Lân Khắc cổ tay run lên, ma pháp kiếm thiếu chút nữa rơi xuống.
La Lỵ Tháp thấy huynh trưởng đột nhiên giật mình, rất là nghi hoặc, lại nhìn ma pháp trượng của Lộ Na đang ở trong tay lão giả đang đắc ý cười, liền hỏi:" Ca ca. Cái gì là nhất trụ kình thiên a?"
Khóe miệng giật giật, Bố Lan Khắc há miệng thở dốc, không biết giải thích thế nào cho muội muội " Đại hiền giả, ngài không nên lộng các nàng."
"Ô ha ha ha, tuy rằng cao tuổi, nhưng đồ ta một chút cũng không hư a ! Ô ô..........." Lão giả càn rỡ cười, đầu vai rung lên bần bật, dọa cho tiểu bạch thử phải nắm chặt lấy quần áo lão, đang lúc đắc ý, bỗng bị Lộ Na đá ngay một cước vào hạ khố.
"A, ô ô......" Thống khổ không chịu được lão giả quỳ xuống hai mắt trợn trừng, Bố Lan Khắc ở một bên xoay người đi mồ hôi đầy đầu, sắc mặt phát lạnh.
Lộ Na một tay chống eo, tay kia đùa nghịch mái tóc dài màu tím, vô cùng đắc ý nhìn lão giả, trên mặt tràn đầy khoái cảm được trả thù, ánh mắt nheo tít như vầng trăng, nói " Ngang ngược a, lão cho là Đại tiểu thư chỉ là ma pháp sư sao? Nói cho lão, trước kia ta đã có một thời gian đã cố ý theo mẫu thân học vũ kỹ, vì chính là phòng ngừa sắc lão đầu như lão, ha ha......"
"Ầm ầm......." Một trận âm thanh đột nhiên xuất hiện, Bố Lan Khắc lập tức nghiêm túc hẳn lên, cầm ma pháp trượng trong tay, Lộ Na cùng La Lỵ Tháp cũng thu liễm nụ cười, thấp giọng ngâm xướng ma pháp chú ngữ, lão giả đang quỳ dưới đất, tiểu bạch thử không biết từ lúc nào đã nhảy lên bờ vai La Lỵ Tháp, hai mắt nhìn về hướng đông, chính là phương hướng nơi âm thanh kia phát ra.
"Rống !" Tiếng rít gào thật lớn vang lên, mặt đất hơi rung động, qua vài giây, mặt đất rút cuộc chấn động mạnh hẳn lên, sau đó một cái đầu thò ra từ trong bụi cây, cái đầu có chút giống hình tam giác, trên đỉnh đầu hai cái sừng bạch sắc cuộn tròn sát vào nhau, hai đầu nhọn tập trung một chỗ, cặp mắt màu nâu to như nắm tay của của tiểu hài tử gắt gao nhìn chằm chặp nhóm người Lộ Na tràn đầy ác ý.
"Quả nhiên là nó, đúng là Chiểu Trạch Tê Long , chỉ cần lấy được sừng cùng ma tinh của nó, chúng ta sẽ hoàn thành thí luyện." Nhìn một đầu quái thú thật lớn này, Lộ Na hưng phấn kêu lên, ma pháp trượng vung lên hướng ra bên ngoài, chỉ thấy một băng thứ dài chừng một thước xoay tròn lao tới, hướng về Chiểu Trạch Tê Long.(DG:Chiểu Trạch Tê Long= Á long lai giữa rồng và tê giác đầm lầy)
"Cái kia, Lộ Na tỷ tỷ, Chiểu Trạch Tê Long hình như là thủy cùng độc hệ á long? Tỷ sao lại dùng thủy hệ ma pháp công kích nó a?" La Lỵ Tháp một bên chuẩn bị phóng xuất bạo liệt hỏa cầu thuật, một bên nói, nàng cũng đồng dạng quên mất, địa hình xung quanh là rừng cây, sử dụng hỏa hệ ma pháp hậu quả không thể lường được.
"Ngu ngốc, ai cho ngươi dùng hỏa hệ ma pháp, nếu đem sâm lâm đốt cháy thì làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao chạy được? Dùng thổ hệ ma pháp đi." Lộ Na hung hăng nhéo lên khuôn mặt trắng như tuyết của La Lỵ Tháp nói.
La Lỵ Tháp do dự một chút nói: "Lộ Na tỷ tỷ người có ma sủng, vì sao không triệu hồi nó đến a? Hiện tại chúng ta cần chiến đấu........"
"Việc này, việc này, cần ngươi phải dạy sao? Hừ, ta tự biết làm." Lộ Na khóe mắt co giật vài cái, rút cuộc quyết tâm, tay phải cầm trụy liên trước ngực, thấp giọng ngâm xướng chú ngữ :" Tồn tại dị giới, chủ nhân của ngươi, lúc này triệu hồi ngươi, lấy tên của Lộ Na ta, hiện ra đi, ma sủng của ta." Theo thanh âm ngâm xướng chú ngữ của nàng, kí hiệu trên cánh tay bắt đầu sáng lên trở nên lấp lóe hào quang, màn hào quang này nhu hòa vô cùng, một chút cũng không làm người ta cảm thấy chói mắt, hào quang lập tức bao quanh thân thể nàng thành một quả cầu màu sắc rực rỡ đường kính hai thước.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Thuận