28-09-2008, 08:45 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 6
Những đợt sóng cồn Tết nhất đã lặng dần. Hết giá» giải lao, cuá»™c sống lại trở vá» nhịp Ä‘iệu thÆ°Æ¡ng nháºt hà ng ngà y.
Phượng Ä‘ ã Ä‘i là m Ä‘á»u đặn.
Mất xe đạp, hai vợ chồng mất cái phÆ°Æ¡ng tiện duy nhất để Ä‘i lại cho nhanh chóng. Phượng phải dáºy sá»›m hÆ¡n. Năm giá», bếp dầu xanh biếc. Sáu giá» rưỡi, ăn sáng xong, xá»›i cÆ¡m, sẻ thức ăn ra hai cái cặp lồng. Loanh quanh đến bảy giá» hai vợ chồng má»›i ra khá»i cổng. Và Phượng phải sấp ngá»a để kịp có mặt ở xà nghiệp lúc tám giá». Từ nhà đến xà nghiệp xa đến sáu cây số.
Äó là má»™t xà nghiệp in cỡ trung b ình, nằm ở phÃa tây thà nh phố, có hÆ¡n trăm công nhân, gồm hai phân xưởng: xếp chữ và in, vá»›i má»™t cái văn ph òng có gần chục con ngÆ°á»i. Bá»™ pháºn văn ph òng là m việc ở căn nhà sát hè phố. Tầng trên là hai buồng của hai ông chánh phó giám đốc. Tầng dÆ°á»›i là má»™t căn buồng rá»™ng, nÆ¡i là m việc của các nhân viên hà nh chÃnh, tà i vụ, kế toán, gồm toà n phụ nữ, dÆ°á»›i quyá»n chỉ huy của má»™t bà trưởng ph òng, kể từ ngà y đến nháºn việc Phượng vẫn chÆ°a được gặp - bà đang nghỉ phép kết hợp vá»›i Tết.
Căn buồng là má»™t thế giá»›i của phụ nữ vá»›i bao chuyện hết sức pha tạp và vui vẻ. Các cô ở đây Ä‘á»u Ãt tuổi hÆ¡n Phượng và phần lá»›n Ä‘á»u xinh xắn, dá»… coi. Ngay từ hôm đầu đến là m việc, Phượng Ä‘ ã nháºn ra Ä‘iá»u hết sức quý báu ở cái táºp thể lao Ä‘á»™ng nữ nho nhá» nà y: đó là sá»± táºn tuỵ và ná»n nếp quy củ của nó. R õ rà ng là nó được Ä‘iá»u khiển bằng má»™t thái Ä‘á»™ nghiêm túc cần thiết của má»™t ngÆ°á»i đứng đầu.
Phượng hoà hợp vá»›i bầu không khà cần mẫn, giản dị ở đây. Ngồi và o bà n là cô cắm cúi biên chép, quay máy tÃnh. Xà nghiệp không lá»›n, tổng doanh thu không nhiá»u, các khoản mục cÅ©ng giản Ä‘Æ¡n. Tuy váºy, cÅ©ng phải mất má»™t thá»i gian để tìm hiểu ngá»n nguồn các sá»± việc. Công việc lặng lẽ thu hút Phượng. Phượng có thể say mê âm thầm là m việc suốt buổi, mặc xung quanh ầm Ä©, ồn à o, đến ná»—i giá» giải lao các cô cùng ph òng phải xô và o kéo Phượng ra, bắt Phượn g tham dá»± và o các trò chÆ¡i tuổi trẻ của các cô.
NhÆ° hôm nay, sau giá» thể dục giữa giá», các cô đẩy Phượng đến cái bà n nÆ°á»›c ở giữa buồng. Các cô là m tr ò gì váºy? Äoán tuổi thá» hay xem nốt ruồi? Không, hôm nay các cô Ä‘ang cược nhau xem cô Thuỵ Lan nhân viên Ä‘ ánh máy, bụng đã to ká»nh kệnh, sắp nằm chá»—, sẽ đẻ con trai hay con gái. Cô Thuỵ Lan bị dằn bà n tay x uống mặt bà n. Má»™t cô rút chiếc nhẫn và ng ở tay mình, bứt sợi tóc buá»™c và o cái nhẫn. Và khi Phượng bị đẩy đến sát cái bà n vá»›i tÆ° cách nhân chứng th ì cái nhẫn đã được thả lá»ng lÆ¡ giữa l òng bà n tay và kẽ hai ngón cái - trá» của cô Thuỵ Lan. Ở cả hai nÆ¡i, cái nhẫn Ä‘á»u lắc lÆ° phân vân. Phượng chÆ°a hiểu thế nà o th ì các cô đã phá lên cÆ°á»i. Và cô Thuỵ Lan á»™ ệ bê bụng Ä‘i vá» bà n máy xụng xịu c ãi rằng: Mẹ cô bảo chá»a con so to thế thì nhất định là con trai!
- Con gái!
- Con trai!
Láºp tức căn buồng chia thà nh hai phe. Phe nà o cÅ©ng lá»›n tiếng la, tưởng nhÆ° bên nà o la to hÆ¡n th ì bên ấy thắng cuá»™c.
Nhưng, chợt cả hai phe cũng im bặt.
Rồi lịch kịch tiếng guốc chạy vỠchỗ.
Rồi là o xà o tiếng bảo nhau chuyá»n qua các bà n. Má sắp lên đấy !Má sắp lên đấy . Má là ai váºy?
Phượng há»i cô ngồi bên cạnh. Cô nà y đáp s õng sượt, nhÆ°ng lá»ng lÆ¡: Má ấy là bà ấy, chứ c òn ai và o đây nữa! Không khà vừa có vẻ sợ sệt, ái ngại, lại vừa có vẻ khÃch bác, ghét bá». Chẳng lẽ phụ nữ lại sợ phụ nữ đến thế! Mà ngÆ°á»i phụ nữ nà y là ai váºy? Thôi, thế th ì Phượng hiểu rồi. Má ấy là bà trưởng ph òng hà nh chÃnh! Chỉ có bà ấy thôi. Phượng thở phà o. Tháºt l òng, Phượng rất muốn gặp bà để tr ình diện trÆ°á»›c bà nhÆ° má»™t nhân viên dÆ°á»›i quyá»n tá»± nguyện nháºp cuá»™c.Vá» tổ chức th ì Phượng Ä‘ ã gặp ông trưởng ph òng rồi. Ông nà y là con ngÆ°á»i đứng đắn chứ không phải loại ngÆ°á»i xấu nhÆ° L ý đã nói. NhÆ°ng, nói chuyện vá»›i ông tháºt không thoải mái má»™t chút nà o. Mặt ông lạnh băng. Suốt buổi ông giảng đạo đức mà lại nói toà n những Ä‘iá»u sÆ¡ đẳng, vỡ l òng. Ông bảo đây là xà nghiệp nhá», nhÆ°ng nhá» hạt tiêu, có truyá»n thống đứng đầu ngà nh in từ nhiá»u năm nay, được chá»n và o đây là má»™t vinh dá»± đặc biệt. V ì ở đây chẳng những tiá»n thưởng cao, phúc lợi nhiá»u, mà đây c òn là hòn đảo tÆ°Æ¡i đẹp của chủ nghÄ©a x ã há»™i, công nhân ở đây tay nghá» vững, tuyệt đối không có hiện tượng tham ô, móc ngoặc, tham gia thị trÆ°á»ng tá»± do nhÆ° nhiá»u nÆ¡i khác.
Dừng lại để hút thuốc là o, rồi ông đẩy vá» phÃa Phượng cái Ä‘Æ¡n xin chuyển công tác của Phượng: “Cô ghi và o cuối lá Ä‘Æ¡n: Tôi xin cam Ä‘oan tá»± lo lấy há»™ khẩu tem phiếu và nhà ở. Rồi vá» gặp bà trưởng ph òng! Nhá»›, từ nay Ä‘i đâu, là m g ì, phải xin phép bà ấy!"
Cái lối nói ấy chứng tỠông không biết Ä‘ang nói chuyện vá»›i ai. Phượng hÆ¡i pháºt lòng, nhÆ°ng im lặng chịu Ä‘á»±ng.
Váºy là c òn phải gặp bà trưởng ph òng hà nh chÃnh.
Bà trưởng ph òng hà nh chÃnh ấy là ngÆ°á»i thế nà o? Muốn sao th ì đó cÅ©ng là má»™t câu há»i của những kẻ má»›i đến vá»›i ngÆ°á»i đứng đầu Ä‘Æ¡n vị.
Phượng muốn hiểu. Th ì cÅ©ng chẳng phải dò há»i ở đâu, lâu la gì. NhÆ° bất cứ ở nÆ¡i nà o, các cô nhân viên ở đây có thói quen nháºn xét đánh giá ngÆ°á»i phụ trách m ình má»™t cách vừa công khai vừa ngấm ngầm. Nhiá»u cô còn nhại tiếng, bắt chÆ°á»›c dáng Ä‘iệu cá» chỉ của bà nữa. Cùng là má»™t tr ò vui! Tổng hợp tất cả những ý kiến rải rác thì có thể hình dung nhÆ° sau: Bà là má»™t phụ nữ đứng đắn, xốc vác vá»›i công việc, nhÆ°ng tÃnh khà đồng bóng quá thất thÆ°á»ng, lắm lúc rá»™ng r ãi xởi lởi rất đáng yêu, nhiá»u khi khắt khe, soi mói và có những ý nghÄ©, việc là m rất quái gở, rất đáng ghét. Vá» Ä‘á»i riêng, bà đ ã bốn sáu bốn bảy tuổi, nhÆ°ng vẫn sống Ä‘á»™c thân. Nghe đâu, trÆ°á»›c bà và ông giám đốc ở xà nghiệp nà y có t ình ý vá»›i nhau, sau không hiểu vì là do gì mà không lấy được nhau. Äối vá»›i bà , các cô không ra yêu, không ra ghét, e dè sợ sệt cÅ©ng không hẳn.
Cuối cùng thì bà trưởng ph òng đã xuất hiện, xuất hiện má»™t cách tháºt bất ngá» so vá»›i chỠđợi của Phượng. Là bởi v ì, cứ tưởng, nhÆ° miêu tả của các cô trong ph òng, bà sẽ nhÆ° sấm sét hiện lên trÆ°á»›c mắt Phượng kia. Váºy mà không. Lúc ấy căn phòng im phắc, Phượng chỉ nghe thấy tiếng lÆ°á»›t nhẹ rất ý tứ của má»™t đôi dép má»ng và má»™t hÆ¡i gió thoảng qua mặt Phượng có mùi nÆ°á»›c hoa thanh tao nhÆ° hÆ°Æ¡ng huệ.
Phượng rá»i bá» táºp hồ sÆ¡ lÆ°u, ngẩng lên, bỡ ngỡ. Hoà n toà n không nhÆ° Phượng h ình dung. Bà trưởng ph òng trạc ngót năm mÆ°Æ¡i, vóc dáng nhá» nhắn, mặc áo sÆ¡ mi cổ kiểu chữ K, gÆ°Æ¡ng mặt se sắt, có đôi mắt hÆ¡i lồi nhÆ° mắt ngÆ°á»i cáºn. Bà đang cầm chiếc gÆ°Æ¡ng nhá» trong l òng bà n tay, mặt nghiêng nghé soi mái tóc, soi cặp môi và bấm má»™t cái mụn nhỠở dÆ°á»›i cằm. Khuôn mặt, dáng Ä‘iệu bà toát lên vẻ linh hoạt và có cái g ì đó nhÆ° là sá»± pha tạp dang dở giữa vẻ lịch sá»±, tinh tế và sá»± dung tục tầm thÆ°á»ng.
Nghe tiếng chà o khe khẽ của Phượng, nhÆ° giáºt m ình, bà nhét vá»™i cái gÆ°Æ¡ng và o túi, nheo nheo hai con mắt đầy thiện cảm và ưu ái vá» phÃa Phượng. Phượng đứng dáºy thái Ä‘á»™ khiêm nhÆ°á»ng và kÃnh trá»ng tháºt sá»±, định bÆ°á»›c lại vá»›i bà . NhÆ°ng, bà đ ã rá»i cái bà n, nhanh nhẹn bÆ°á»›c tá»›i, vá»›i hai cánh tay giang rá»™ng và giá»ng nói hết sức xô bồ, vồn v ã:
- A, Phượng, kế toán má»›i của bá» n mình phá»ng? Bắt tay đồng chà nà o. Tôi Ä‘i phép thăm bà cụ táºn trên Cao Bằng. Có nghe anh giám đốc nói vỠđồng chà rồi. Ngồi xuống Ä‘i, chị em, đồng chà vá»›i nhau cả thôi mà . Thế nà o, có cái xe đạp lại bị nó nẫng mất, hả!
Ở gần cà ng thấy mùi nÆ°á»›c hoa, phấn sáp nồng nà n toả ra từ bà . NgÆ°á»i phụ nữ Ä‘ ã luống tuổi nà y còn Æ°a là m dáng. Giá»ng bà là giá»ng kim, và ngôn từ từ miệng bà tuôn chảy nhÆ° d òng suối bồng bá»™t, rất trẻ trung:
- Thế nà o, cô Phượng đ ã xây dựng gia đình chưa?
- Em đ ã có một cháu gái hơn tám tuổi rồi ạ.
- Thế đăng kà thôi nhé. Má»™t con thôi. - Bà giÆ¡ má»™t ngón tay lên, miệng cÆ°á»i rất tÆ°Æ¡i. - Tôi sợ nhất là các cô choai choai tÆ¡ lỡ. Cái là đâu đầu năm đẻ, cuối năm lại bê bụng. Ä Ã£ không biết ngượng lại c òn bô bô: Em phải tranh thủ đẻ, thủ trưởng ạ. Tôi chỉ Æ°a loại có chồng con yên ấm. Loại nà y há» hiá»n, bảo c òn biết nghe, cÅ©ng không thiết chuyện nhăng nhÃt.
- Báo cáo chị, vỠphần công tác của em…
Phượng giở má»™t cái cặp b ìa. Có những việc phải nhá» bà hÆ°á»›ng dẫn, phải há»i ngÆ°á»i phụ trách. NhÆ°ng, vừa nghe Phượng nói, bà đ ã Ä‘Æ°a tay đẩy cái cặp b ìa ra rìa bà n, kéo ghế ngồi xuống cạnh Phượng. Và sau khi Ä‘Æ°a cái nh ìn dò xét ra chung quanh nhÆ° để thẩm tra xem có kẻ nà o nghe trá»™m không, bà má»›i ghé sát và o mặt Phượng, hạ giá»ng thầm th ì:
- Báo cáo đếch gì! Cáºu khắc là m khắc biết. Vá»›i lại có gì cáºu cứ há»i lão giám đốc. Tá»› không biết. Nà y, cáºu ngồi sát lại đây…
Th ì ra bà muốn tâm sá»± má»™t cách hết sức kÃn đáo riêng tÆ° vá»›i Phượng. "Nà y, đằng ấy cÅ©ng là đảng viên, tá»› nói để đằng ấy nắm t ình hình phòng mình. Tiếng là phòng tiên tiến liên tục, nhÆ°ng quần chúng toà n loại đầu b ò đầu bÆ°á»›u cả đấy! Phức tạp ghê cả ngÆ°á»i!" Bà mở đầu váºy rồi cứ thế, chuyện xổ ra, v òng vo, lá»™n xá»™n, rối rắm. Lắm lúc Phượng không hiểu bà định nói g ì. Mãi sau Phượng má»›i hiểu dụng ý cuá»™c trò chuyện nà y của bà : Bà khoe tà i năng, đạo đức của bà ! Không thế bà là m sao trị nổi các cô ở đây? Các cô ở đây, sáu cô, cô nà o cÅ©ng rắc rối và bÆ°á»›ng bỉnh. Cô Huyá»n má»›i lấy chồng Ä‘ ã vác bụng. Cô Thuỵ Lan nay nghén, mai Ä‘á»™ng thai, lại hay gây gổ vá»›i mẹ chồng. Cô Quyến đánh máy, Ä‘i cháºm bị trừ Ä‘iểm thi Ä‘ua, thì lÆ¡vê cái mặt lên, c ãi báºy, cáºy chồng má»›i Ä‘i Nháºt Bản vá» có tặng ông giám đốc cái báºt lá»a ga. Cô Ngoãn lấy chồng già vá» hÆ°u là m nghá» thầy cúng chui, ăn quà nhÆ° má» khoét, dám nói: lÆ°Æ¡ng tôi không đủ tiá»n bÆ¡m xe… vân vân. NhÆ°ng phức tạp nhất th ì phải nói đến cô Ngá»c thủ quỹ. Äó, cái cô tết Ä‘uôi sam, mặt có nốt tà n nhang, ngồi ở góc ph òng, cạnh cái két sắt kia kìa. Hừ, đã bÆ°á»›ng, lại há»—n hà o, dám ngang nhiên tuyên bố: "Tôi mà là m giám đốc th ì tôi cho mụ trưởng ph òng vá» hÆ°u ngay!"
- Nà y, cáºu theo d õi hắn há»™ tá»›. Mấy tháng nay cặp kè vá»›i lão trưởng ph òng kÄ© thuáºt béo ị. Äồng ý là trai chÆ°a vợ, gái chÆ°a chồng th ì có quyá»n. NhÆ°ng, là ông giá»i th ì cÅ©ng phải báo cáo tôi, tôi là chi uá»·, là thÆ° kà công Ä‘oà n ở đây!
Những chuyện có vẻ ngồi lê đôi mách nhÆ° thế sao lại nói và o lúc nà y Phượng nhỉ. Mà nói bao giá» cho hết. Trong khi đó việc chÃnh là chuyên môn th ì bà lại gạt Ä‘i, nói là không biết và Phượng phải tá»± mà y m ò lấy.
May quá, cá»a sau vừa có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông béo trắng, Ä‘eo kÃnh cáºn bÆ°á»›c và o t ìm gặp bà .
Bà rá»i bà n Phượng, đứng lên, Ä‘i cùng vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ná» ra trÆ°á»›c cá»a, dừng lại bà n bạc g ì đó vá»›i ông ta, rồi quay lại phòng.
Bà đi qua tất cả các cô nhân viên, trừ cô Ngá»c thủ quỹ, há»i thăm công việc của há», phà n nà n và i câu vá» má»™t và i việc trái khoáy nà o đó hoặc đùa bỡn tà chút vá»›i há». Cuối cùng, bà đi đến cái bà n máy chữ của cô Thuỵ Lan, cái cô hay gây gổ vá»›i mẹ chồng.
- Thế nà o, tối qua đến thăm cô, không thấy cô có nhà .
Cô Thuỵ Lan mặt gầy v õ, dừng bà n tay trên máy, quay lại, mệt má»i:
- Chị mới đi phép vỠà ? Tối qua em xếp hà ng mua gạo.
- Ừ, tôi vỠbuổi trưa. Nà y, bụng to thế mà xếp hà ng mua gạo có ngà y nó chen cho bẹp ruột!
Äang nói, bà bá»—ng dừng lại, Ä‘á»™t ngá»™t quay mặt lại toang toang cất tiếng thông báo cho cả ph òng biết bên căng tin trÆ°a nay có cá»a hà ng thá»±c phẩm và o bán hà ng. Rồi rất tá»± nhiên, bà ghé ngÆ°á»i chống khuá»·u tay xuống cái bà n máy của cô Thuỵ Lan, tiếp tục:
- Tối qua tôi nói chuyện suốt vá»›i bà cụ. Bà cụ cÅ©ng có phần sai. NhÆ°ng mà cáºu… ừ, ngÆ°á»i ta già cả, đừng có chấp…
Tiếng bà cứ thế nhỠdần, nhỠdần…
Phượng ch ìm và o công việc.
Thói quen chu đáo, cẩn tháºn thu hút tâm sức Phượng, Phượng nh ãng quên hết má»i việc xung quanh.
Tá»›i lúc Phượng ngẩng lên th ì căn buồng đã vắng ngÆ°á»i. Ä Ã£ đến giá» nghỉ trÆ°a. Các cô rủ nhau xuống hợp tác xã mua vịt và cá biển. Ngoà i hiên có tiếng quét quẹt quẹt. Lát sau, bà trưởng ph òng tay cầm cái chổi cùn bÆ°á»›c và o:
- Là m đâu bỠđấy! Cứ bừa cả ra!
Không c òn cởi mở như khi sáng, mặt lầm lầm bà đi trở vỠcái bà n kê ở góc nhà của bà .
- Ai để cái giẻ lên bà n tôi đây?
Nghe tiếng bà quát há»i lần thứ hai, Phượng Ä‘ang mở cặp lồng cÆ¡m vá»™i ngoảnh lại, rụt rè:
- Em không r õ chị ạ. Từ nãy em vẫn ngồi đây.
Tưởng thế là xong, không ngá», Phượng vừa xá»›i cÆ¡m ra bát th ì tráºn lôi đình nổ ra. Äáºp thình thình cái bà n, giáºm chân bình bịch, rồi bà trưởng ph òng hùng hùng hổ hổ Ä‘i Ä‘i lại lại và cuối cùng rÃt dà i má»™t hồi giáºn dữ:
- Äừng tưởng tôi không biết! Vải thÆ°a che được mắt thánh, hả! Äừng có xá» lá, ba que! Äừng có cáºy tà i, cáºy giá»i. Äại há»c mà đã là cái gì! Ôi giá»i! Có giá»i, đấu trá»±c diện vá»›i tôi đây nà y! Tôi thách đấy! Thách đấy!
Thế là thế nà o? Bà trưởng ph òng mắng má», thách đố cái gì vá»›i ai váºy? Phượng quay mặt Ä‘i. May, các cô Ä‘ ã Ä‘i mua hà ng vá». Cô Thuỵ Lan xách má»™t cặp vịt cá», mặt lấm tấm mồ hôi. Hai con vịt ngoái cổ, quạt cánh phà nh phạch, kêu cạc cạc váng nhà . Quên phứt cÆ¡n cáu giáºn, bà trưởng ph òng bÆ°á»›c ngay tá»›i cá»a ph òng giang hai tay, the thé:
- Vứt hết cả ra ngoà i kia! Tôi yêu cầu! Äây là cái chợ gà vịt của các chị à ?
Bà quát tháo ầm Ä©, ôm xòm, giá»ng tức tối, lại nhuốm mà u cợt nhả. Con ngÆ°á»i g ì mà tÃnh khà cứ nhÆ° láºt bà n tay thế? Buổi sáng, có những phút bà dịu dà ng, đôn háºu biết bao!
Không hiểu chuyện cái giẻ và con vịt sẽ c òn ầm Ä© đến bao giá», vì theo các cô, bà trưởng ph òng có tÃnh nói dai, nhá»› lâu đến kinh ngÆ°á»i. NhÆ°ng, lúc ấy có chiếc ôtô chở giấy in bấm c òi Ä‘i qua cổng phụ và o sân. Tiếng Ä‘á»™ng cÆ¡ ôtô lấn át hết má»i náo Ä‘á»™ng. Bà trưởng ph òng tá»t và o cái ngách sau chiếc tủ đứng, lát sau trở ra, bà mặc bá»™ quần áo bảo há»™ xanh nhạt. Ä á»©ng giữa phòng, bà vá»— tay đôm đốp:
- Nà o các cô! Má»—i ngÆ°á»i má»™t tay chuyển giúp giấy trên ôtô và o kho nà o. Cố má»™t tà cho nhanh kẻo đổ mÆ°a xuống th ì khốn. Nà o, tôi yêu cầu!
Buổi bốc vác giấy chạy mÆ°a hôm ấy cung cấp những chứng cứ khác hẳn vá»›i má»i ấn tượng Phượng Ä‘ ã có vá» bà . NhÆ° má»™t ngÆ°á»i lao Ä‘á»™ng thá»±c thụ, bà thoăn thoắt leo lên ôtô, mở mui, rỡ bạt, bắc cầu, rồi nhảy xuống đất, bà mắm môi mắm lợi lăn, đẩy, kê, kÃch những cuá»™n giấy lá»›n to bằng cái bánh xe máy kéo và o kho. Hết giá» tầm, các cô vá»™i v ã ra vá», còn lại bà và Phượng, bà bắc thang leo lên nóc nhà kho, quét hết lá rụng giữa lúc trá»i vừa đổ mÆ°a, v ì sợ mái bằng Ä‘á»ng nÆ°á»›c, sinh ra dá»™t.
Bà là ngÆ°á»i vá» cuối cùng buổi chiá»u, sau khi Ä‘ ã Ä‘i kiểm tra toà n bá»™ khoá tủ, khoá bà n, khoá cá»a ở ph òng giám đốc. Bà là ngÆ°á»i đến văn ph òng đầu tiên buổi sá»›m mai. Cô tạp vụ chÆ°a tá»›i, bà tá»± Ä‘á»™ng Ä‘un nÆ°á»›c, quét nhà . Tám giá», chè Ä‘ ã ngấm. Bà rót nÆ°á»›c má»i chị em lại uống và há»™i ý. Bà sÆ¡ kết buổi bốc giấy chiá»u qua, khen chê từng cô, từng việc rất s òng phẳng, công bằng. Bà nói, giám đốc có chi má»™t số tiá»n thù lao cho việc bốc giấy, thôi th ì khoẻ bù yếu, chia Ä‘á»u cho má»—i ngÆ°á»i mÆ°á»i lăm đồng vừa vặn đủ, bà tiếng vất vả hÆ¡n cÅ©ng chỉ xin lÄ©nh nhÆ° má»i ngÆ°á»i. Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hể hả, vui vẻ nhÆ° bà .
NhÆ°ng, tan há»p, bà lại nổi cÆ¡n giáºn dữ. Không hiểu chỉ là vô tình hay đó tháºt sá»± là má»™t hà nh Ä‘á»™ng cố ý của má»™t kẻ quái ác nà o cứ muốn trêu chá»c xá» xiên bà mà hôm qua thì mặt bà n bà có nắm giẻ, hôm nay lại thấy đặt má»™t cái búa và mấy cái Ä‘inh.
Phượng can:
- Có thể là mấy anh thợ điện, thợ mộc đóng cái gì đó rồi để quên đi, chị ạ.
- Sao mà cô tháºt thà thế. - Bà lÆ°á»m Phượng, dà i giá»ng. - Thợ Ä‘iện nà o! Thợ má»™c nà o! Cái đứa nó xá» tôi nó ở ngay trong ph òng nà y nà y. Hôm qua thì nó và tôi chỉ là cái giẻ rách vứt Ä‘i thôi. Còn hôm nay nó muốn và tôi là thằng Pônpốt - Iêngxari đại gian ác ở bên Campuchia, chuyên đóng Ä‘inh và o đầu ngÆ°á»i đấy, tôi c òn lạ!
Trá»i! Phượng vừa rùng m ình, vừa cố nén cÆ°á»i:
- Chị nghĩ xa xôi quá.
- C òn cô tháºt thà quá thì sẽ bị nó ăn thịt có ngà y đấy!
Suốt sáng ấy bà trưởng ph òng cáu bẳn, hết rầy la việc nà y lại trách móc cô kia. Cả đến lúc má»™t anh thợ Ä‘iện há»›t hải chạy và o ph òng, bô bô: Lúc chiá»u qua, tôi và o đây uống nÆ°á»›c, có để quên cái búa vá»›i Ãt Ä‘inh ở chá»— nà o ấy nhỉ, các cô? Bà vẫn chÆ°a dứt được cái mạch tức tối ấy.
NhÆ°ng, Ä‘ ã xảy ra gần nhÆ° là má»™t sá»± biến thái bất ngá» tÃnh cách của bà trưởng ph òng. Ấy là má»™t buổi trÆ°a, Ä‘ang giá» nghỉ, ph òng vắng, chỉ có má»™t mình Phượng nằm nghỉ trên ba cái ghế mây ghép ở góc ph òng.
Vừa thiu thiu, Phượng bá»—ng sá»±c tỉnh v ì nghe thấy tiếng hai ngÆ°á»i nói chuyện. Hé mắt, Phượng nháºn ra ông giám đốc và bà trưởng ph òng.
Ôi, bà trưởng ph òng hà nh chÃnh Ä‘Ãch thá»±c của Phượng mà sao có cảm giác đó không phải là bà ! Vẫn con ngÆ°á»i ấy, trang phục ấy, mà sao giá» lại má»m mại duyên dáng thế. Những tiếng gá»i anh xÆ°ng em ngá»t ngà o. Những lá»i thá» thẻ êm ái, dịu dà ng, và giá»ng Ä‘iệu, ngôn ngữ th ì Ä‘áºm Ä‘Ã cái hÆ°Æ¡ng vị đắm say của t ình yêu chân tháºt. Giá ông giám đốc cÅ©ng nói má»™t giá»ng nhÆ° thế th ì đây là má»™t cặp uyên Æ°Æ¡ng già đang t ình tá»±. NhÆ°ng, ông giám đốc tóc bạc, lại ngá»a cổ, gác đầu lên cái tá»±a ghế mây lặng im và lim dim mắt nhÆ° ngủ.
- K ìa, anh uống nước em mới pha đi. Chè Thái đấy, để dà nh m ãi mà không xuống lấy. Sợ à ?
Nghe cái giá»ng há»n mát ấy, ông giám đốc mở mắt, nhấc đầu lên. Khuôn mặt ông vuông vức, rắn rá»i, nhÆ°ng dấu vết mệt má»i lồ lá»™ ở hai nét vạc bên hai cánh mÅ©i và hai con mắt trầm trầm của ông.
- Em Ä‘ ã bảo anh bao nhiêu lần rồi mà anh có chịu nghe đâu. Mệt thì nghỉ. Phải Ä‘i Việt - Xô khám Ä‘i. Khổ, hay là nằm nghỉ ở nhà lại sợ con mẹ kia nó bỠđói! Thế nà o, con mẹ kia nó bắt phải mua Ä‘Æ°á»ng phên để vá» là m tết bánh trôi bánh chay à ! R õ võng hãnh quá! Äây, cầm lấy quả cam nà y mà ăn cho nó mát phổi. Sau Tết, ngÆ°á»i dá»… háo lắm đấy. K ìa, môi nứt nẻ hết rồi. Äừng uống rượu nữa. Có nghe không? Buồn th ì chịu váºy chứ biết là m thế nà o!
Lát sau, và o buổi là m việc chiá»u. Trạng thái tinh thần vui vẻ của bà trưởng ph òng kéo dà i gần hết buổi là m. Sắp hết giá». Phượng Ä‘i đến bà n bà , cúi xuống kÃnh cẩn và nhá» nhẻ:
- Báo cáo chị, em có chút việc riêng, em muốn xin nghỉ phép mấy ngà y, có được không ạ.
Tháºt bất ngá», hất ná»a con mắt qua cái phần trên của cặp kÃnh l ão, bà nhìn Phượng nhÆ° nh ìn má»™t kẻ xa lạ và giá»ng bà bá»—ng cất cao, hách dịch vô cùng:
- Muốn gì thì phải có đơn! Mà cô mới và o là m, đ ã phép tắc gì.
- Chị ạ, em có việc rất cần.
- Tôi không giải quyết! Cô có đi đến đâu, tôi cũng không giải quyết.
Phượng gần nhÆ° phải cắn răng để nén chịu tủi cá»±c và tháºt sá»± buồn rầu. Má»™t con ngÆ°á»i thất thÆ°á»ng nhÆ° thế mà lại ở cÆ°Æ¡ng vị nà y Æ°?
Tà i sản của ngudoc
28-09-2008, 08:47 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 7
- Phượng! Cô là m bánh trôi đấy à ? Äể đấy tá»› xem nà o. Sao lại xay bá»™t khô, hả đồ khỉ! Lần sau nhá»› phải xay bá»™t Æ°á»›t nhé. ÄÆ°a phÃch nÆ°á»›c sôi đây. Pha thêm nÆ°á»›c l ã và o. Nóng già thôi. Äể tá»› ngà o cho.
L ý xô và o buồng, nh Æ° má»™t hÆ¡i gió, lại nhÆ° má»™t xoáy lốc bất th ình lình, giằng cái xoong bá»™t, đổ nÆ°á»›c, thá»c tay và o bóp, ngà o. NgÆ°á»i phụ nữ tÆ°Æ¡i đẹp nà y chứa trong m ình toà n những dá»± định bất ngá» vá»›i kẻ khác. Sau Tết, tá»± dÆ°ng hai ngÆ°á»i xa lánh nhau. Chị Hoà i vá». L ý tr Æ¡ trẽn già nh giáºt tất cả số gạo, thịt chị mang lên và thấy Phượng Ä‘ ã Ä‘i là m được Ãt ngà y th ì bóng gió khÃch bác Ph ượng là kẻ ngồi mát ăn bát và ng. Sáng nay chủ nháºt, Ä‘á»™t nhiên tá»›i, chẳng thanh minh xin lá»—i, xắn tay áo chủ Ä‘á»™ng nháºp cuá»™c. C òn bất ngá» gì nữa Lý dà nh cho Ph ượng đây?
- Thôi, được rồi đấy. - Lau hai bà n tay Æ°á»› t, mặt Lý t Æ°Æ¡i roi rói. - Bá»™t nà y phải để Ä‘á»™ năm tiếng nó má»›i nở hết. Rồi tá»› sẽ bảo cách. Bánh trôi, bánh chay là thứ bánh dá»… là m nhất. C òn bây giá», mặc áo và o, Ä‘i vá»›i tá»›. Phượng. Äi, Ä‘i vá»›i tá»›, Phượng à !
Chuyện g ì váºy? Mặt Lý h Æ¡n há»›n, nhâng nhâng. Tay L ý nắm chặt cổ tay Phượng, kéo lôi. Qua phố. Qua chợ. Mặt trá»i loe loé sau là n mây đục, toả hÆ¡i ấm. Mặt L ý phủ nhẹ má»™t là n h Æ¡i mồ hôi. L ý c Æ°á»i toét miệng. “Äi nhanh lên má»™t tà mà y. Muá»™n là hết tim gan đấyâ€. Trá»i, th ì ra bà ấy kéo Ph ượng Ä‘i ăn bún má»c.
- Ở Hà Ná»™i mà không biết bún má»c thì tẩm lắm. Ph ượng ạ.
- Nhưng mà …
- Nhưng mà cái g ì! Tôi khao!
- Chị có gì mà khao?
- Äã gá»i là khao thì hẳn là phải có là do chứ!
Ch Æ°a bao giá» Phượng biết tá»›i món quà cao cấp dà nh cho những kẻ lắm của nhiá»u tiá»n nà y. Và c òn lâu, còn lâu nữa, những ng Æ°á»i lao Ä‘á»™ng b ình th Æ°á»ng nhÆ° Phượng má»›i biết được những món ăn nhÆ° cái món bún má»c, tức bún gi ò sống nà y. Nh Æ°ng, tháºt không ngá», nÆ¡i bán cái món ăn đắt tiá»n ấy lại ở trong cái ng õ nhá». Và chỉ là má»™t gánh hà ng xuá»nh xoà ng, đặt trên vỉa hè. Cạnh cái cống nÆ°á»›c chảy sùng sục. Khách mấy chục con ngÆ°á»i, chẳng k ì quản cảnh quan ngoại cảnh, bâu quanh gánh hà ng, ngồi trên ghế dà i, ghế ngắn, ngồi cả trên hòn gạch, bệt trên vỉa hè và cả d Æ°á»›i l òng Ä‘Æ°á»ng. TrÆ°á»›c cái gánh là má»™t cái c hõng s Æ¡ sà i, trê n chõng: má»™t rá thịt gà , má»™t cháºu tim gan lợn, bát á»›t, chai mắm, lá» dấm. Má»™t bên gánh là cái thùng nÆ°á»›c dùng lúc nà o cÅ©ng sôi cuá»™n, gi ò sống nặn tròn liên tục thả và o và chìm lên lặn xuống nh Æ° trong má»™t cái guồng quay. Äặc sắc hÆ¡n cả là g ã chủ hà ng. Tóc uốn Ä‘iện xoắn tÃt, mặt trái xoan, môi tô son, vai hẹp, ria mép lún phún. Gã luôn tay bốc bún, múc nấm h Æ°Æ¡ng, gia hạt tiêu, rÆ°á»›i hà nh mỡ, thái tim gan, chan nÆ°á»›c gi ò tr Æ°á»›c mấy chục cánh tay khách tua tủa ch ìa tiá»n. Toà n những giấy năm chục, má»™t trăm má»›i cứng xoè trong những bà n tay Ä‘eo nhẫn mặt ngá»c, mặt kim cÆ°Æ¡ng. Toà n các ông, bà , các cô cáºu béo tốt, phây phây, môi nhá»n bóng, quen ăn ngon mặc đẹp và ở nÆ¡i công cá»™ng vẫn cứ bá»™c lá»™ tÃnh háu ăn và sá»± thô lá»—.
L ý ôm cái vÃ, đứng ở ngoà i rìa đám khách, mặt vênh vênh, mắt khÃp má»™t vệt nhá» vuốt dà i, rồi hất hà m rất quyá»n thế và thân thuá»™c:
- Hai ba mươi nhé!
Cái giá»ng rất Ä‘Ã n chị ấy tưởng nhÆ° là rÆ¡i và o khoảng không, không ngỠđược ngay sá»± tiếp nháºn của g ã chủ hà ng. Gã ngẩng lên nhìn Lý, rạp cái cổ ngá»ng vừa hèn hạ vừ a thÃch thú rồi quay ngang, vá»›i đám khách hà ng nhâu nhâu xung quanh.
- Các bác thông cảm nhé. Bà chị tôi!
Thoáng cái. L ý đã b Æ°ng hai bát bún ra. Äỡ má»™t bát, Phượng run cả tay. Trá»i, bát bún má»c, cái bát sứ dà y, nặng, ù ụ má»™t lá»›p gi ò sống viên tròn cùng là tim gan lợn thái má»ng nhÆ°ng to bản và bún trắng muốt, nuá»™t nà từng sợi, xâm xấp trong là n nÆ°á»›c dùng nhoáng nhoà ng và ng ánh sao mỡ bám nổi ở r ìa bát.
Bát bún sang quá. Ch Æ°a bao giỠăn quà ở chá»— đông ngÆ°á»i. CÅ©ng không có thói quen ăn quà . Và cà ng chÆ°a bao giá» Phượng ăn má»™t món quà giá má»™t bát Ä‘ ã bằng gần ná»a tháng l Æ°Æ¡ng nhÆ° thế nà y. Phượng lúng túng quá bên cạnh L ý thản nhiên hết sức. Vừa ngồi xuống, Lý đã ghé môi và o bát:
- À, xuỵt, hôm nay n ước của nó khá đấy. Hừ, cũng b õ công. Ăn đi, ông hoà ng, bà chúa đến đây cũng thua tớ hết. Mà đ ã ăn quà là phải ăn hà ng quen, ở trong các ng õ ngách phố xá.
Ph ượng ăn nhá» nhẻ. L ý và sùm sụp. Loáng cái đã hết ná»a bát. Ngẩng lên, gõ Ä‘Å©a canh cách và o cạnh bát, môi L ý c Æ°á»i bóng nhoáng:
- Cáºu ăn Ä‘i, ăn mừng tá»›, Phượng ạ. Äấy, nhân bảo nhÆ° thần bảo, có sai đâu. Con mụ vợ l ão thứ tr ưởng hay ganh ghét vá»›i tá»› ấy mà , c òn nhá»› không, con mụ ấy chết rồi!
- Chết rồi? - Ph ượng đặt bát bún xuống ghế, hoảng hốt.
L ý c Æ°á»i ngặt nghẽo:
- Không phải chết là chết tháºt đâu. Có lần tá»› Ä‘ ã nói vá»›i cáºu rồi đấy. Ra cái Ä‘iá»u thuyá»n Ä‘ua thì lái cÅ©ng Ä‘ua. NhÆ° ma lem mà cÅ©ng bồ bịch. Vừa rồi dẫn giai và o nhà . Bá»n con cái nó r ình nó bắt được. Nó thu hết quần áo, bắt hai anh chị trần truồng kà biên bản. Nhục Æ¡i là nhục!
Phượng đặt hai cái Ä‘Å©a lên bát bún c òn hÆ¡n má»™t ná»a tá»± dÆ°ng nghẹn đắng thế nà o. Phượng hiá»n từ, nghe chuyện ấy, vừa kinh sợ, vừa Ä‘á»™ng l òng trắc ẩn. Sao Lý lại ăn mừng? Lý không chịu thua kém ai, Lý phải h Æ¡n má»i ngÆ°á»i là thế Æ°? Nếu không phải là tai ngược th ì đúng là L ý đồng bóng rồi! M à tiá»n ở Ä‘ âu để Lý ti êu hoang nhÆ° váºy?
CÆ°á»i khà nh khạnh, L ý b Æ°ng bát bún của Phượng lên:
- Ăn nốt đi chứ! Lại có kén rồi hay sao đấy! Cố mà ăn đi. Ông nhà nước sắp đánh thuế cao lắm, thằng nà y nó đang định tếch đi nơi khác đấy. Nó mà tếch đi là mất một chỗ ăn ngon. Ăn đi! Tội đếch gì mà bóp mồm bóp miệng!
Ph ượng bá» bát bún, đứng dáºy, cố giữ lịch sá»± chứ không th ì nôn oẹ ra mất. ÄÆ°á»ng vá», ná»—i khó chịu của Phượng má»—i lúc má»™t tăng. L ý ngông ng ược hết mức. Äang phởn, L ý bất chấp má»i đạo lÃ. Chạm phải má»™t bà già , mình trái mà Lý mắng bà té tát, gá»i bà là mụ phò. Lý mua rau, mua thịt, Ä‘Ã nh hanh kẻ cả, nhÆ° ăn cÆ°á»›p của ngÆ°á»i ta, ngÆ°á»i ta Ä‘ òi, vứt tạch ngay xuống đất. May mà có Phượng sá»a chữa những lá»—i lầm ấy kịp thá»i.
Vá» tá»›i nhà , L ý lăn ra gi Æ°á»ng Ä‘ òi uống n Æ°á»›c. Uống hết hai cốc nÆ°á»›c lá»c, L ý chồm dáºy: “Äể đấy, tao không khiến mà y sá» và oâ€. Má»™t mình Lý xắt Ä‘Æ°á»ng phên, nặn bánh. Ngón tay L ý véo, nặn, xoay nhoay nhoáy núm bá»™t. Mắt Lý Ä‘au đáu cuốn hút. Lý trá»™n Ä‘ Æ°á»ng, vừng, Ä‘áºu là m nhân bánh chay. L ý thái dừa nhá» m Æ°á»›t nhÆ° sợi miến. L ý kêu: “H Æ°Æ¡ng bưởi đâu, không mua à ?†rồi chạy lên buồng lấy má»™t cái lá» nhá» xuống, mở nắp hÆ°Æ¡ng hoa bưởi thÆ¡m ngà o ngạt cả căn buồng.
L ý thả bánh và o nồi n Æ°á»›c Ä‘ang sôi sùng sục rồi ghé lÆ°ng nằm xuống giÆ°á»ng, Ä‘Æ°a cánh tay lên đè hai con mắt. Chắc L ý mệt, ng ủ, Phượng ngó và o nồi nÆ°á»›c. Những viên bánh chÃn nổi lá» Ä‘á». Bá»—ng L ý chồm dáºy, oang oang:
- Phải ba chìm bảy nổi mới vớt được, Phượng. Bánh chay vớt ra phải đổ nước bột đao và o ngay, không là nó vỡ nước, rồi rắc hương bưởi lên.
Nằm á»nh trở lại, L ý ruá»—i soạt chân tay, ngáp rồi mở mắt thao láo nhìn trần nhà :
- Ph ượng biết bà lang Chà chÆ°a? Bà ấy định kết bạn vá»›i ông cụ nhà nà y đấy. Äá»i bà ấy khổ tháºt. Ba lần chết chồng. Con không có.
Phượng im lặng. ChÆ°a hiểu ý Lý thế nà o? Lý lại quái ác nh Æ° đối vá»›i bà vợ ông thứ trưởng nà o đó chăng? NhÆ°ng, chẳng cần Phượng đáp. L ý đã lại chồm dáºy, nh Æ° má»™t kẻ l òng dạ bất an, chân khua khua tìm mãi má»›i thấy đôi guốc, rồi lại lặng Ä‘i hồi lâu, cuối cùng mắt lá» Ä‘á», thở má»™t hÆ¡i dà i buồn thỉu:
- Nà y, Phượng, ai và đá»i phụ nữ ch ìm nổi nhÆ° cái bánh trôi, kể cÅ©ng đúng nhỉ! NghÄ© Ä‘á»i chúng m ình tháºt khổ, Ph ượng ạ. Äà n ông, dẫu sao há» cÅ©ng có cái vui của công việc, vá»›i bạn bè. Äà n bà , con gái chồng con rồi, chỉ c òn có chồng con thôi… thế mà … lắm lúc nản ghê c Æ¡, chẳng thiết sống nữa. Phượng à .
Äá»™t ngá»™t ngừng nói, L ý đứng phắt dáºy, nh Æ° thà nh má»™t L ý khác, há»i: Ph ượng có Ä‘i chùa HÆ°Æ¡ng không, rồi Ä‘i ra cá»a, vá» buồng.
Phượng c òn lại má»™t mình ngẫm nghÄ© mãi vá» những Ä‘iá»u Lý đã bá»™c lá»™, và bá»—ng thấy vừa th Æ°Æ¡ng vừa ái ngại vô cùng cho L ý.
Tà i sản của ngudoc
28-09-2008, 08:48 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 8
NgÆ°á»i, xe đạp, xe máy, ôtô Ä‘ang Ä‘i, Ä‘ang chạy vá»›i tốc Ä‘á»™ b ình thÆ°á»ng, bá»—ng nhÆ° bị kÃch Ä‘á»™ng, dún chân, tăng ga, lao lên phÃa trÆ°á»›c.Cái g ì đã xảy ra? Tan tầm chiá»u trá»i hay nổi cÆ¡n dông chuyển mùa? Hay má»™t tai nạn trên Ä‘Æ°á»ng phố? Tá»›i lúc nh ìn thấy đầu chiếc barie sÆ¡n Ä‘á» ló ra, Phượng má»›i hiểu, sắp có Ä‘oà n tà u hoả chạy ngang qua.
Äoạn Ä‘Æ°á»ng nhÆ° con sông thắt eo, hẹp lại, bá»—ng chốc nghẽn ứ ngÆ°á»i. Chiếc barie má»›i đẩy ra chắn được má»™t phần ba mặt Ä‘Æ°á»ng đứng khá»±ng, không nhÃch thêm được má»™t phân nà o nữa. Mặc tiến g còi gắt gá»ng của ngÆ°á»i gác Ä‘Æ°á»ng, ngÆ°á»i, xe đạp, xe máy cứ tranh Ä‘ua dấn lên, tranh thủ lúc tà u chÆ°a vượt sang bên kia con Ä‘Æ°á»ng sắt. Lại thêm nghá»nh ngà ng ở giữa l òng Ä‘Æ°á»ng má»™t chiếc xe b ò chở cát nặng. Äoạn ấy hÆ¡i dốc. Con b ò kéo xe đã già , nhoà i cổ lÆ°ng nổi cục từng đốt xÆ°Æ¡ng, cố gắng lắm mà móng cứ trượt lên mặt Ä‘Æ°á»ng nhá»±a, trong khi ấy, trên cà ng xe, g ã đánh xe vẫn ngồi, tay cầm cái xẻng cán dà i, miệng chá»i liên hồi con váºt khốn khổ ná».
Phượng len tá»›i chiếc xe b ò. Có tiếng má»™t ngÆ°á»i la to. Rồi nghe t hấy tiếng còi tà u rúc ở khúc Ä‘Æ°á»ng ngoặt. Con b ò già , dáng chừng sợ, nhây nhá»›t mÅ©i rãi, đã gắng sức kéo chiếc xe lên được và i chục phân, chân lẩy bẩy, sắp bÆ°á»›c và o Ä‘Æ°á»ng ray. Nó yếu quá. Nếu nó tá»›i được Ä‘Æ°á»ng ray th ì nó cÅ©ng không đủ sức kéo chiếc xe qua được hai thanh ray. Huống hồ nó có thể tụt lại theo chiá»u dốc. Phượng không Ä‘Ã nh vượt lên trÆ°á»›c con b ò. Cô ấn bà n tay và o thà nh xe, giúp con bò má»™t lá»±c đẩy và l òng hết sức lo sợ. Con bò có thể rụi xuống ngay bây giá». Kìa, nó chệnh choạng, chân nó run bần báºt. Kìa… Phượng hét lên má»™t tiếng kinh hoà ng. Con b ò không còn hÆ¡i sức để bÆ°á»›c cho ngay ngắn nữa, nó thụt má»™t chân trÆ°á»›c xuống cái khe hẹp giữa hai thanh ray kép. Chiếc xe mất thăng bằng, nghiêng vá» má»™t bên, hất g ã đánh xe xuống. Và không thể tưởng tượng được, cái kẻ gá»i là con ngÆ°á»i, là g ã đánh xe kia, mặt bá»—ng Ä‘á» hằn lên, vung cái xẻng, nện tá»›i tấp xuống lÆ°ng con váºt lúc nà y sắp đổ nghiêng v ì má»™t chân trÆ°á»›c Ä‘ ã thụt xuống bị kẹp cứng và o cái khe hẹp của hai thanh ray và cái cà ng xe đè ép và o má»™t bên sÆ°á»n. Mấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông quay cả lại quát g ã đánh xe. Tiếng la ó, sợ hãi nổi lên rầm rầm. Phượng cảm thấy nhÆ° chÃnh bà n chân m ình bị kẹp, Ä‘au chói lên táºn óc, vá»™i Ä‘Æ°a hai tay đỡ cái cà ng xe Ä‘ ã nghiêng xuống mặt Ä‘Æ°á»ng. Không cứu được nữa rồi. Nghe thấy khặc má»™t tiếng xÆ°Æ¡ng g ãy, cái cổ chân con bò bị kẹp vặn chéo má»™t vòng, con bò đổ nghiêng, kéo theo cái cà ng xe rÆ¡i đánh ịch, đè hẳn lên cổ nó. Gã đánh xe bÆ°á»›c lên, ngoạc miệng: “Ä.mẹ mà y, mắt mù à !â€. Con b ò trợn má»™t bên mắt, thở phà o phà o.
Äầu tà u hoả ph ì phịt khói, lừ lừ hiện ra, Phượng cùng mấy ngÆ°á»i nhảy ra Ä‘Æ°á»ng ray, khua tay, gà o thét nhÆ° Ä‘iên dại. Rất may, cái đầu tà u Ä‘ ã kịp hãm lại. Và bấy giá» má»i ngÆ°á»i má»›i có thể xúm lại để nhắc con b ò khốn khổ đã gãy chân dáºy.
Rá»i khá»i nÆ¡i vừa xảy ra tai nạn kinh khủng nà y Phượng Ä‘i nhÆ° chạy, trong má»™t cảm giác mù mịt, u ám, nặng ná». Cô vá» tá»›i cái cổng sắt nhà m ình, dừng lại hồi lâu, mệt rã và buồn nản đến mức không muốn bấm chuông gá»i ngÆ°á»i ra mở cổng.
Dạo nà y, theo yêu cầu của L ý, cổng phải khoá bên trong để phòng trá»™m cắp. Luáºn Ä‘i công tác vắng nhà luôn, má»—i lần Phượng gá»i cổng là má»™t lần phiá»n. Ông Bằng th ì già cả, ốm yếu, lịch kịch chống cái ba toong từ gác xuống, ra được tá»›i cổng là vất vả. Äông th ì lần nà o cÅ©ng mắt nhắm mắt mở, có hôm tìm chìa khoá mất hà ng giá». Chẳng mấy khi Lý ra mở cổng, chị vắng nhà luôn vì báºn rá»™n công việc chạy váºt tÆ° cho xà nghiệp; mấy hôm nay L ý lại Ä‘i chÆ¡i há»™i. Cá»±c chẳng Ä‘ ã phải nhá» Lý ra mở cổng thì mặt Lý nặng nhÆ° ch ì. Hôm rủ Ä‘i ăn bún má»c thì cáºu cáºu tá»› tá»› là thế, và i hôm sau đã lại đổi mặt lạnh nhạt: Phượng cứ nhÆ° má»™t kẻ ăn nhỠở Ä‘áºu, gây phiá»n hà cho L ý váºy.
HỠđã ăn riêng từ hôm chị Hoà i vá». Ông Bằng ăn vá»›i vợ chồng Äông - L ý. Cái sá»± tất nhiên nó phải váºy, nó nên váºy, mà cÅ©ng lắm Ä‘iá»u buồn phiá»n. Bởi vì, cái bếp còn dùng chung. Bữa cÆ¡m, nhà nà o ăn g ì, nó bà y cả ra đấy. Lý có cái đùi gà , miếng thịt bò, khúc ba tê, cứ phải giấu giấu giếm giếm, nghÄ© mà não cả lòng. NgÆ°á»i phiá»n muá»™n nhất trong việc nà y là Phượng và ông Bằng. Ông Bằng bá» bữa luôn, dá»± cảm thấy việc chia rẽ Ä‘au l òng hÆ¡n sẽ có lúc xảy ra. Tuần lá»… nà y Phượng chuyển việc nấu nÆ°á»›ng ăn uống lên buồng ở, nhượng lại cái bếp cho L ý. Nhà chỉ có hai ngÆ°á»i lá»›n, ăn uống cÅ©ng giản tiện.
Mở cá»a cho Phượng chiá»u nay là Äông, Äông có vẻ mệt má»i, hai mắt trÅ©ng sâu, má phải sÆ°ng vá»u, mấy hôm nay chuyển thá»i tiết, kêu nhức răng.
Thấy cô em dâu, Äông nhệch má»™t cái cÆ°á»i nhÆ° mếu mà mặt vẫn ngÆ¡ ngÆ¡ nhÆ° vừa ngủ Ä‘áºy:
- Æ , xe đạp đâu mà cô Ä‘i bá»™ vá»?
Phượng áºm ừ và thấy m ình mệt rã rượi.
NhÆ°ng, tất cả những mệt nhá»c, buồn phiá»n, kinh sợ Ä‘á»u Ä‘ ã dừng lại ở ngưỡng cá»a căn buồng nhá».
Äẩy cá»a bÆ°á»›c và o, khi sau lÆ°ng cánh cá»a buồng Ä‘ ã khép, tá»±a lÆ°ng và o đó, Phượng thở Ä‘á»u Ä‘á»u, có cảm giác rất r õ mình Ä‘ang tÆ°Æ¡i tỉnh lại.Căn buồng có má»™t bầu không khà riêng, thân máºt và yêu Ä‘á»i.
Buồng hẹp, ghép hai giÆ°á»ng cá nhân thà nh má»™t giÆ°á»ng đôi, chỉ c òn hở má»™t lối vừa ngÆ°á»i Ä‘i. Khoảng trống phÃa trong là nÆ¡i là m việc, bếp núc. Gần cá»a sổ là cái tủ nhỠđể sách cÆ¡ quan thanh là Luáºn mua được. CÅ©ng là đồ thải loại, má»™t cái bà n nhá» và má»™t cái ghế đẩu kê ở góc buồng. Luáºn thÃch viết và đá»c sách ở nÆ¡i kÃn đáo. Cá»a sổ dà nh là m nÆ¡i đứng ngắm khu vÆ°á»n cây.
Bếp dầu, rổ bát, xô nÆ°á»›c đặt cạnh chân bà n. Má»™t cái mâm gá»— đặt trên ná»n nhà , thế là có thể ngồi ăn ngon là nh rồi. Má»™t cuá»™c sống c òn hết sức Ä‘Æ¡n sÆ¡, nhÆ° sá»± Ä‘Æ¡n sÆ¡ của các tiện nghi trong nhà . ChÆ°a có g ì đáng gá»i là đồ đạc ngoà i cái Ä‘Ã i con chỉ có sóng trung đặt trên bà n.
Ä Ã£ quen sống nhÆ° váºy từ lâu rồi, Phượng không có mặc cảm m ình nghèo. Còn Luáºn xÆ°a nay vốn coi nhẹ váºt chất, sống nhÆ° kẻ má»™ng du, mê say theo Ä‘uổi sá»± là m già u vá» má»™t phÆ°Æ¡ng diện khác: trà tuệ, t ình cảm, đạo đức. HỠđã qua thá»i yêu Ä‘Æ°Æ¡ng tuổi trẻ. Há» Ä‘ ã là má»™t gia đình hoà n chỉnh. NhÆ°ng, sau chÃn năm xa cách, Luáºn Ä‘i bá»™ Ä‘á»™i, Phượng vá» tỉnh nhá», đây là lần đầu tiên hỠđược sống lâu bên nhau. Gần Luáºn, Phượng má»›i hiểu ra rằng, trÆ°á»›c kia chị chÆ°a tháºt hiểu anh. Chị má»›i chỉ thấy cái phần anh bá»™c lá»™, chỉ thấy căn nhà tầng gác mà chÆ°a hiểu cái phần ná»n móng của công tr ình. Luáºn là má»™t kẻ say mê, nồng nhiệt đến cá»±c Ä‘iểm và thẩm mÄ© hÆ°á»›ng hoà n toà n vá» vẻ đẹp tinh thần, vẻ đẹp bên trong. Coi năng lá»±c là lạc thú trÆ°á»ng cá»u của con ngÆ°á»i, coi sá»± phong phú vá» t ình cảm, tÆ° tưởng là giá trị căn bản của con ngÆ°á»i, Luáºn tham lam ngốn ngấu các kiến thức đủ loại, miên man trong các khu rừng há»c vấn, thÃch Ä‘Ã o sâu suy nghÄ©, để phát hiện ra chi á»u sâu của sá»± kiện và tá»± mình bồi bổ tÆ° cách m ình. Luáºn có má»™t bá»™ óc tháºt khoẻ, anh có thể theo Ä‘uổi nghiá»n ngẫm má»™t vấn Ä‘á» gì suốt mấy đêm liá»n. Luáºn đối láºp vá»›i thói dung tục, nhÆ°ng anh nhuần nhuỵ uyển chuyển không cứng nhắc, má»™t chiá»u. Luáºn là sá»± dồi dà o, già u có và năng Ä‘á»™ng. Anh lôi cả Phượng Ä‘i theo chiá»u hÆ°á»›ng m ình vạch ra. Anh bảo Phượng ổn định công tác xong là phải Ä‘i há»c tiếng Nga, và cả tiếng Anh nữa. Và chỉ trong v òng chÆ°a đầy tuần lá»…, anh Ä‘ ã giúi cho cô gần chục cuốn sách, cuốn nà o cÅ©ng “em nhất thiết phải Ä‘á»câ€. Sống má»™t cách có ý thức, đầy tinh thần trách nhiệm, Luáºn khác vá»›i Äông ở Ä‘iá»u căn bản ấy. Luáºn là ngÆ°á»i trong cuá»™c, ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i thá»±c sá»±. Vá» mặt nà y, nghá» là m báo bồi bổ cho anh cái ý thức bám chặt và o cuá»™c Ä‘á»i, sống vá»›i nó và hết l òng vì nó. Vá» mặt nà y, may mắn thay, Phượng hà i hoà vá»›i chồng.
Căn buồng có một không khà hà i hoà hiếm có như thế.
NÆ¡i đây, há» sống cần kiệm, giản dị mà không thô sÆ¡, nghèo nà n. Phượng không tà i hoa, khéo léo nhÆ° L ý, Luáºn cÅ©ng không câu nệ đến mức phải bá» việc để xách nÆ°á»›c cho vợ tắm và coi đó là đạo đức tuyệt đỉnh của ngÆ°á»i chồng. Äây là vÅ© trụ thu nhá», ở đó sống chung hai con ngÆ°á»i hiểu nhau, tôn trá»ng nhau và dắt d ìu nhau. Ở đây có cả hạnh phúc chăn gối thân máºt mà không suồng s ã thô bạo. Ở nÆ¡i đây, chị là sá»± dịu dà ng, êm ái, bản năng nhân từ, tinh tế, bá»n bỉ, sâu kÃn. Anh, thông minh, khách quan, ý chÃ, duy ngã, mạnh mẽ. Chị cụ thể hÆ¡n, anh trừu tượng hÆ¡n. Trên cái ná»n chung, hai ngÆ°á»i đắp đổi, bù trừ cho nhau, tạo nên má»™t mối liên hệ bá»n vÅ©ng hÆ¡n tất cả các hợp đồng, khế Æ°á»›c rà ng buá»™c, chi phối nhau; tá»›i mức t ình trạng tinh thần ngÆ°á»i nà y quyết định âm Ä‘iệu cuá»™c sống ngÆ°á»i kia.
Chiá»u nay, Phượng rất tha thiết được gặp chồng, chị muốn được kể cho anh nghe tất cả những Ä‘iá»u chị Ä‘ ã thấy, những ý nghÄ© chị Ä‘ang manh nha. Chị sẽ kể vá» bà trưởng ph òng và há»i anh: nên đánh giá bà thế nà o, quan hệ của bà đối vá»›i ông giám đốc là thế nà o và có phải v ì thiếu năng lá»±c mà các thói táºt, nhÆ° tÃnh Æ°a quyá»n hà nh ở bà , phát sinh? Chị sẽ kể lại cái ấn tượng ghê rợn: con b ò già khuỵu ngã, gã đánh xe đánh con bò bằng cái xẻng, và nhÆ° váºy th ì gã là con ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o? Anh sẽ phân tÃch, biện giải say sÆ°a. Khi không vượt qua được chÃnh m ình, anh thÆ°á»ng nói: Äá»i là má»™t hà m số phức, giải Ä‘oán nó khó khăn đấy. Cuá»™c sống luôn luôn là đối tượng suy nghÄ© khắc khoải của anh. Chị cảm thấy được an ủi, khÃch lệ rất nhiá»u sau những lần tr ò chuyện vá»›i anh. Cuá»™c sống muôn vẻ, chị là má»™t vẻ đẹp chắc chắn, chị sẽ sống nhÆ° vẫn hằng sống, không má»™t hoà n cảnh nà o có thể đổi thay.
ChÃn năm xa chồn g, sống ở má»™t huyện miá»n núi heo hút, là m má»™t công việc không phù hợp vá»›i trình Ä‘á»™, năng lá»±c, má»™t mình vất vả nuôi con nhá» và trông nom mẹ già , trong chị, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ ã xuất hiện má»™t cÆ¡ chế tá»± Ä‘á»™ng, luôn luôn nhẫn nại, cứng cá»i và nhịn nhÆ°á»ng.
CÆ¡m Ä‘ ã nấu xong, nhìn ra sân, Phượng vẫn thấy Äông ngồi nhổ râu trên cái ghế đá bên gốc táo. Má»™t lúc sau, thấy Äông đứng dáºy, dùng dằng ná»a muốn ra cổng, ná»a muốn ở lại. Mấy hôm nay L ý vắng nhà , Äông ăn uống ở đâu?
- Anh Äông, em má»i anh vá»›i ông và o xÆ¡i cÆ¡m.
Phượng ra sân, nh ìn Äông, nhá» nhẻ má»i. Äông gãi cái gáy ráºm, ngáºp ngừng:
- Ông Ä‘i chÆ¡i há»™i bên Bắc Ninh sáng nay. Hồi nà y nghe đâu ông ăn ở cá»a hà ng ăn.
- Chết, thế mà em không biết. Anh và o ăn vá»›i em váºy.
- Tôi… tôi ăn rồi.
- Anh ăn lúc nà o! Thôi, và o ăn vớ i em cho vui đi.
Lại gãi gãi gáy, mặt Äông ngô nghê hẳn Ä‘i:
- Phiá»n quá nhỉ? À, nhÆ°ng mà cô có nấu cÆ¡m tôi đâu.
- Em nấu, nấu cả phần anh mà .
Và o bữa, khi Ä‘ ã vui. Äông má»›i nói tháºt: dạo nà y, bữa nà o L ý vắng nhà , anh nhịn luôn. Phần vì ngại nấu, phần vì không có thức ăn. Äêm đói, không ngủ được, có hôm phải mở cổng ra phố ăn phở. Hết tiá»n th ì rang mấy củ lạc ăn cho đỡ cồn cà o.
- Chết thôi, lần sau chị đi vắng, anh cứ bảo em nhé.
- Cháºc! NhÆ°ng nhÆ° thế th ì phiá»n cô quá.
- Có gì mà phiá»n. Anh cứ hay nghÄ© thế!
Äông cÆ°á»i hiá»n là nh, chân tháºt. Cái nét cÆ°á»i ấy, chÆ°a bao giá» Phượng thấy. Äông tháºt chất phác, là nh mạnh. Trông Äông ăn cÅ©ng thấy tÃnh nết con ngÆ°á»i anh. Ä‚n hết má»™t bát, Ä‘Æ°a Phượng xá»›i lại “xin côâ€, đỡ bát lại “cảm Æ¡nâ€, rất ý tứ. Và miếng nà o gá»n miếng đó, bát cÆ¡m ăn hết sạch bong. Lại vừa nhai vừa gáºt gù, trông vừa ngồ ngá»™, vừa tá»™i nghiệp.
- Æ k ìa, cô không ăn cứ nhÆ°á»ng tôi m ãi.
- Äâu nà o, em chia đôi Ä‘Ä©a trứng đấy chứ. Phần em đây. C òn đây là phần anh. Æ k ìa, răng Ä‘au, anh đừng ăn cháy.
- Thôi, thôi, tôi chỉ cần dưa và nước mắm là có thể ăn đủ bảy bát cơm. Cô có ớt cho tôi một quả.
- Äấy, em Ä‘oảng thế đấy, á»›t có mà không lấy cho anh.
- Cảm ơn cô.
- Anh Äông ạ, anh Luáºn em y nhÆ° anh, gắp cho miếng thịt, miếng trứng là cứ gi ãy nảy lên. Vá» sau anh ấy má»›i nảy ra sáng kiến: Chia khẩu phần. DÆ°a rau th ì thôi. Anh ấy bảo: Anh cần ăn mà em cÅ©ng cần ăn để là m việc. Ãt th ì chia Ãt, ăn theo khẩu phần là hợp là nhất trong hoà n cảnh hiện nay.
- Thế có bao giá» Luáºn nó xin thêm không?
Ra ông Äông nà y cÅ©ng hóm hỉnh ra dáng. Phượng báºt cÆ°á»i:
- Không, nhÆ°ng cÅ©ng quá trẻ con. Em ngoảnh Ä‘i là gạt luôn thêm sang phần của em. Em biết th ì kêu: Äây là của tôi tặng cô, cô không nháºn là thiếu t ình nghÄ©a. Có hôm gắp cho em, em rụt lại, miếng thịt rÆ¡i tá»t xuống đất. Thế là cà u nhà u: Cô nà y bất lịch sá»± tháºt.
- Khá lắm.
- Anh Äông nà y, anh Luáºn em thế mà không biết nấu cÆ¡m đâu nhé.
- Nó lÆ°á»i th ì có. Bá»™ Ä‘á»™i mà không biết nấu cÆ¡m có chết. Nó lÆ°á»i đấy. Ä Ã£ thế phân công cho rá»a bát.
- Kể ra nấu thì cÅ©ng được, nhÆ°ng vừa nấu vừa chúi và o quyển sách, cÆ¡m khét cÅ©ng không biết. Lại có hôm xà o rau, có má»™t má»› mà lúc múc ra đầy ụ má»™t bát, hoá ra xà o cả cái giẻ rá»a bát. C òn rá»a bát ấy à , khoắng mấy cái là xong, lại còn là sá»±: CÆ¡m gạo chứ g ì mà bẩn!
- Há! Thằng nà y khá!
Äông cÆ°á»i, nhÆ°ng môi vẫn mÃm, hai má phồng miếng cÆ¡m Ä‘ang nhai. Äông nhai rất ngon. Miếng dÆ°a gi òn rau ráu, ngon nhÆ° miếng thịt. Rồi dịch ra đầu nồi Ä‘ òi xá»›i lấy. ÄÄ©a trứng hết, lại xẻ nÆ°á»›c dÆ°a sang, tráng rất khéo, rồi trút cả và o bát cÆ¡m.
- Sao? Cô cÆ°á»i g ì thế! LÃnh thì phải tráng mà .
- Trông anh ăn ngon quá. Äến cuối bữa vẫn thấy ngon.
- Nhưng ai nuôi tôi th ì sạt nghiệp đấy.
- Anh cứ nói thế. Anh Luáºn em mà ăn được nhÆ° anh, giả dụ có thiếu, em cÅ©ng nhÆ°á»ng hết cho anh ấy ăn. Anh Äông ạ, em ấy mà , không hiểu sao em ăn nhiá»u cÅ©ng được, Ãt cÅ©ng được. Hồi ở Hoà ng Liên SÆ¡n, nhiá»u bữa thiếu gạo em chỉ ăn má»™t bát thôi cÅ©ng đủ. C òn sắn, khoai, em ăn trừ cÆ¡m bao nhiêu ngà y cÅ©ng được.
Äông gáºt gáºt đầu. Không hiểu anh nghÄ© g ì. NhÆ°ng r õ rà ng là anh vui. Bữa cÆ¡m đạm bạc mà ngon, vui. Có lẽ v ì thái Ä‘á»™ ân cần của Phượng.
NhÆ°ng, Ä‘á»™t nhiên Äông đặt bát cÆ¡m xuống mâm:
- Cô Phượng ạ, có lẽ tôi sắp đi là m đấy.
- Anh lại và o bộ đội à ?
- Ba mươi năm bộ đội rồi c òn gì! Tôi định xin và o một hợp tác x ã thủ công chẳng hạn.
- Nhưng anh có nghỠg ì mà định xin và o hợp t ác xã.
Câu há»i hết sức tháºt thà của Phượng không ngá» là m Äông ngá»› ngÆ°á»i. Anh nhấc bát cÆ¡m, ngắc ngứ, và má»™t miếng rồi ngẩn ra:
- À ừ ừ… những thằng lÃnh bá»n tôi là thế đấy. Hừ, nhÆ°ng tôi bây giá», là m công tác chÃnh trị, tuyên huấn… th ì được. C òn nghá» khác thì… NhÆ°ng, cô Phượng nà y, tôi có thể là m kế toán được chứ. TrÆ°á»›c cách mạng, tôi há»c đến đệ nhị đấy.
- Kế toán có nghiệp vụ kế toán. Phải há»c má»›i là m được. NhÆ°ng anh không là m được đâu!
- Sao, khó thế cơ à ?
- Khó th ì không khó. Cái chÃnh là phải có tÃnh nguyên tắc.
- Tôi có tÃnh nguyên tắc.
- NhÆ°ng cÅ©ng phải biết váºn dụng… Anh là m th ì sẽ rối tinh hết lên ấy chứ.
Phượng cÆ°á»i, Äông báºt cÆ°á»i theo và công nháºn rằng m ình Ä‘uểnh Ä‘oảng, không quen tỉ mẩn, cụ thể. NhÆ°ng Phượng Ä‘ ã thôi cÆ°á»i, mặt nghiêm hẳn Ä‘i:
- Em nói đùa thế thôi. Mà sao anh lại phải Ä‘i là m kế toán? Nói thế không phải là em coi thÆ°á»ng việc ấy. NhÆ°ng sao anh lại phải Ä‘i là m khi anh Ä‘ ã được quyá»n nghỉ?
- Thế th ì tôi sẽ có cách. Nhà n mà vẫn sinh lợi.
- Chăn nuôi à ?
- Không! Tôi sẽ chơi xổ số!
Lần nà y t hì Phượng ph ì cÆ°á»i tháºt sá»±. Quả là ông anh chồng nhiá»u lúc dà dá»m ra tr ò. NhÆ°ng, Phượng biết ngay là m ình lầm. Äông hÆ¡i cúi xuống, mặt bất thần, ngắc ngứ má»™t lát rồi nhÆ° bị thúc ép, tá»t ra má»™t câu nói nghe nhÆ° má»™t ngÆ°á»i khác váºy:
- Phải có cách sinh lợi, cô Phượng ạ.
Lúc ấy, tháºt bất ngá», cánh cá»a buồng bị má»™t hÆ¡i gió đẩy, két má»™t tiếng, he hé mở và từ từ ló và o má»™t cái đầu mèo Ä‘en tuyá»n.
Phượng vá»™i đứng dáºy, rón rén bÆ°á»›c ra, nhẹ nhà ng ngồi xuống cạnh ngưỡng cá»a, chúm môi hồi há»™p gá»i: Miu miu… Nghe tiếng gá» i âu yếm ấy, con mèo bạo dạn lá»t cả thân mình và o. Äó chÃnh là con mèo Ä‘en đêm ba mÆ°Æ¡i bị L ý trừng phạt bằng cú đá trá»i giáng.
- Anh sẻ cho em Ãt cÆ¡m ra cái Ä‘Ä©a, anh Äông.
Phượng rối rÃt, khe khẽ gượng nhẹ, chỉ sợ là m kinh Ä‘á»™ng, con mèo sẽ sợ h ãi chạy mất. NhÆ°ng, không, nh ìn Ä‘Ä©a cÆ¡m nhá» Phượng đặt xuống trÆ°á»›c mặt, nó ngÆ°á»›c lên kêu meo má»™t tiếng nhÆ° cảm Æ¡n và cúi xuống. Th ì ra cô nà ng đói. Khốn khổ chÆ°a, lông th ì xác xÆ¡, xÆ°Æ¡ng sÆ°á»n th ì nổi từng dẻ, cái Ä‘uôi thì trụi thùi lụi nhÆ° bị lá»a sém.
- Thôi, ăn xong t hì ở lại đây bắt chuột nhé.
Phượng định giÆ¡ tay vuốt lÆ°ng con mèo, nhÆ°ng sợ nó h ãi lại rụt tay, quay vá» phÃa Äông:
- Anh Äông ạ, hôm nay lúc Ä‘i là m vá», qua chá»— Ä‘Æ°á»ng tà u hoả, em gặp má»™t chuyện rất thÆ°Æ¡ng tâm. Có má»™t con b ò già kéo chiếc xe cát rất nặng, thế mà …
- Chà o hai ngÆ°á»i! Có g ì mà vui vẻ thế!
Cùng vá»›i tiếng đẩy cá»a là tiếng L ý lảnh lót từ ngoà i vẳng và o và đã Ä‘á»™t ngá»™t cắt đứt dở chừng câu chuyện Phượng Ä‘ang kể.
Phượng đứng dáºy niá»m nở, tá»± nhiên:
- Chị L ý! Chị mới đi hội chùa Hương vỠà ?
L ý, vai Ä‘eo cái túi thổ cẩm, bÆ°á»›c và o, không đáp, khủng khỉnh lÆ°á»›t qua mặt Phượng, môi dÆ°á»›i thưỡi má»™t cái cÆ°á»i lững lÆ¡ và hai con mắt khim khÃp lia ngang mặt Äông má»™t cái nh ìn có ẩn ý giá»…u cợt:
- Biết ngay là ông Di Lặc xuống đây ăn chá»±c mà ! Æ k ìa!
ChÃnh là sá»± có mặt của con mèo Ä‘en Ä‘ ã khiến Lý kêu lên hai tiếng kinh ngạc khi chị vừa xoay ngÆ°á»i lại.
Con mèo Ä‘ ã trở thà nh má»™t nhân tố ngẫu nhiên trong câu chuyện của con ngÆ°á»i. Nháºn ra có tiếng ngÆ°á»i lạ, nó ngừng ăn, ngá»ng phắt lên. Nó Ä‘ ã nháºn ra Lý, kẻ đã tặng nó má»™t cú đá chà tá» bữa nà o. Nó chun mình lại, thoắt giữ thế thủ, mắt loé xanh. Không chịu nổi cái nhìn hằn thù của con váºt, Lý giáºm mạnh guốc, quát má»™t tiếng: con mèo nhanh nhÆ° cắt, nhún chân tót lên báºu cá»a sổ, vá»t ra ngoà i sau khi ngoeo má»™t tiếng căm giáºn.
- Em cho nó ăn để dụ nó vỠbắt chuột cho nhà m ình, chị Lý ạ. Sao hồi nà y chuột ở đâu vỡ tổ ra lắm thế. Chị đi hội chùa Hương có vui không?
- Vui, vui nhất là gặp ông cụ nhà nà y và bà lang ChÃ. Già rồi mà leo núi khoẻ ra phết.
Sao giá»ng L ý lại bỡn cợt, mai mỉa thế! Phượng cúi xuống, nhấc Ä‘Ä©a cÆ¡m mèo. Ngồi phịch xuống giÆ°á»ng nh ìn Äông cầm đôi Ä‘Å©a gạt chéo qua miệng, mắt Lý kéo má»™t vệt nguýt sắc lẻm:
- Äể sẵn thịt gạo đấy, chỉ có việc nấu mà cÅ©ng lÆ°á»i!
Phượng ngoảnh lại dà n hoà :
- Em phải má»i g ãy Ä‘Å©a vỡ bát anh ấy má»›i chịu ăn cho đấy.
- Ä‚n thì thủng nồi trôi rế ra, ai mà chịu được. Hừ, không hiểu sao tôi lại lấy phải ông nhỉ, ông Äông.
Trá»i, sao L ý lại có thể sá»— sà ng, tà n tệ đến thế! Sao Lý lại ngang nhiên xúc phạm má»™t ngÆ°á»i chồng hiá»n là nh, tháºt thà nhÆ° thế. Và Äông, sao lại im lặng?
Äông chống tay, đứng dáºy, cÆ°á»i kh ì má»™t tiếng ngắn ngủn:
- Thôi, bà ơi. Há»i thế là m g ì? Nó là cái duyên cái số mà .
Lý trợn trừng:
- Ông tin là có số, hả? Váºy thì hôm nay là ngà y là nh tháng tốt, ông đã đến há»i ông chủ nhiệm hợp tác xã thủ công phÆ°á»ng chÆ°a? Lại chÆ°a? Sao mà lần khân thế. Nếu ngÆ°á»i ta không nháºn, nếu sợ luỵ ngÆ°á»i ta th ì ra ngay cổng nà y mà láºp cái quán bán nÆ°á»›c chè Ä‘i. SÄ© m ãi! Khối ông uý ông tá cÅ©ng là m thế cả đấy.
Có má»™t cái gì đó vừa vỡ ra trong Phượng. Phượng Ä‘ ã hiểu ra nguồn cÆ¡n câu chuyện rồi. Cô cúi gầm xuống thu dá»n bát Ä‘Ä©a rếch, tá»›i lúc nghe thấy tiếng tay L ý gạt sạt sạt trên chiếu, cô má»›i ngẩng lên. Lý vừa nghiêng túi thổ cẩm đổ ra chiếu má»™t đống mÆ¡ Chùa HÆ°Æ¡ng và ng á»ng và đứng dáºy:
- Cho Ãt mÆ¡ đấy. Nà y, cô Phượng, tôi há»i: Sao chÆ°a là m Ä‘Æ¡n xin xà nghiệp phân phối nhà ở cho là thế nà o nhỉ?
Phượng đứng dáºy, vốn không quen nghÄ© lắt léo, không thể Ä‘oán ra được ý tứ gì nữa ẩn chứa trong câu há»i vừa rồi của Lý. Thấy Äông tặc lưỡi đánh và o chân răng và nh ìn quanh, Phượng vá»™i rút cái ngăn kéo bà n:
- Anh Äông lấy tăm nà y.
- À… cảm ơn cô Phượng! Cái răng sâu tệ hại quá!
Äông vui vẻ nhót má»™t cái tăm, vô tÆ° nhÆ° quên hết những g ì vừa xảy ra, nhÆ°ng anh vừa cắm que tăm và o miệng, chÆ°a kịp xỉa, L ý đã đẩy vai anh, gắt:
- Lần chần mãi. Äi thì Ä‘i dứt Ä‘i. CÆ°a đứt đục suốt Ä‘i. Hay là để tôi cầm tay dẫn Ä‘i nữa. Tháng sau tôi không c òn ở nhà đâu!
- Sao?
- Tôi sắp Ä‘i Sà i G òn má»™t tháng. NhÆ°ng đừng lo. Tôi sẽ gá»i gạo, tiá»n cho ông ăn ở đây. M ãn nguyện chÆ°a?
Cái giá»ng đùa cợt ác ý của Lý, Phượng Ä‘ ã nháºn ra.
Chiá»u hôm đó và o khoảng sáu giá» Ä‘ ã lấy xong t Æ° liệu để viết bà i, ở má»™t x ã nổi tiếng có năng suất lúa cao, Luáºn bá»—ng nảy ra ý định: Trở vá» nh à ngay đêm nay, bằng cách Ä‘i bá»™.
Qu ãng Ä‘Æ°á»ng phải vượt dà i gần ba mÆ°Æ¡i cây số hoà n toà n không phải là má»™t khoảng cách ngắn vá»›i đôi chân. Anh nhà báo bá»—ng muốn ôn lại kỉ niệm thá»i xẻ dá»c TrÆ°á»ng SÆ¡n Ä‘i cứu nÆ°á»›c? Không! Thá» thách những năm đánh giặc chỉ là để tin hÆ¡n và o năng lá»±c tiá»m tà ng và ý chà của mình. Sá»± thá»±c là , đã xuất hiện má»™t trạng thái h Æ°ng phấn Ä‘á»™t khởi, má»™t cÆ¡n hứng bất tá» của sức sáng tạo, ở má»™t trái tim Ä‘Ã n ông nồng nhiệt và đầy trà n nghị lá»±c.
MÆ°á»i hai giỠđêm, con ngÆ°á»i ấy Ä‘i tá»›i mục tiêu mà vẫn cảm thấy sung sức. Luáºn đứng ở cổng ngắm căn buồng nhá» nÆ¡i chỉ có t ình yêu, n Æ¡i sống ngoà i quy luáºt đồng tiá»n, sung sÆ°á»›ng hÃt thở hoa nh ãn non vỠđêm thoảng nhÆ° hÆ¡i sữa mẹ. Quyết định không bấm chuông Ä‘iện, Luáºn trèo cổng và o. Äứng má»™t lát ở vÆ°á»n cây, tiếp nháºn hÆ¡i mát từ các v òm lá toả, thấy buồng Ph ượng mở cá»a sổ, anh bá»—ng nảy ra ý nghÄ© nghịch ngợ m và nồng nà n. Nhẹ nhà ng bám tÆ°á»ng, anh leo lên cá»a sổ, nghÄ© tá»›i cùng lúc thiên t ình sá» Kim Trá»ng v ượt tÆ°á»ng sang vÆ°á»n Thu ý Kiá»u và gã trai nổi loạn Pétsôrin trong truyện Má»™t anh hùng thá»i đại của Lecmôntốp.
Căn buồng lặng tá».
Phượng thÃnh ngủ, giáºt m ình c hoà ng dáºy. Nháºn ra tiếng Luáºn, Phượng vẫn chÆ°a hết bà ng hoà ng. Äèn không báºt, khuôn cá»a sổ đón nguồn sáng mỠảo của cả má»™t trá»i sao và bóng Luáºn Ä‘i tá»›i, nhÆ° trong má»™t giấc mÆ¡ k ì lạ.
- Em Ä‘ang mÆ¡ vá» con. Em thấy răng của con có má»™t chiếc bị sâu, em sợ quá. Có lẽ là buổi chiá»u em thấy anh Äông Ä‘au răng. Sao anh vá» khuya thế? Trá»i, anh Ä‘i bá»™? C òn nhá»› hồi anh sắp và o mặt tráºn, anh Ä‘i bá»™ ba ngà y liá»n lên thăm em ở Lục Yên Châu. Anh có mệt lắm không?
Không đáp, Luáºn kéo Phượng lại gần m ình, sát cá»a sổ. Sao bá»—ng d Æ°ng anh có cảm giác rất quái quá»·: Anh sắp phải xa cách Phượng, y nhÆ° hồi anh lên cái huyện miá»n núi xa xăm ấy chia tay Phượng. Chiến tranh Ä‘ang Ä‘á»™ ác liệt. Anh không c òn ý niệm vá» không gian, thá»i gian và quên hết những Ä‘iá»u định nói.
Phải má»™t lúc sau tâm trà Luáºn má»›i trở lại yên tÄ©nh. Anh nghÄ©, mình vừa sống lại những giây phút gặp gỡ Ph ượng thá»i yêu Ä‘Æ°Æ¡ng sôi nổi Ä‘ ã cách đây mÆ°á»i năm. MÆ°á»i năm trÆ°á»›c, khi ấy Luáºn há»c ở trÆ°á»ng Tổng hợp và Phượng há»c ở bên Kinh - Tà i. Má»›i đó mà hai ngÆ°á»i Ä‘ ã trải qua má»™t chặn g Ä‘Æ°á»ng dà i kinh khủng. à nghÄ© ấy là m anh xốn xang.
- Anh nhá»› ra rồi, anh phải vá» vá»›i em ngay đêm nay, không thể cháºm hÆ¡n, Phượng ạ. - Giá»ng Luáºn Ä‘ ã tháºt h Æ¡n, - Anh muốn nói chuyện vá»›i em. Anh vừa ở má»™t x ã đồng bằng Bắc Bá»™. Anh không nói toà n bá»™, toà n cảnh . Anh nói má»™t khÃa cạnh nhá», rất nhá» của cuá»™c sống ở đó cho em nghe.
Dừng lại, nhìn vợ thiết tha, Luáºn tiếp:
- Ph ượng à , cuá»™c sống tháºt k ì lạ vì con ng Æ°á»i vẫn là má»™t cái g ì bà ẩn. Dân mình cÅ©ng có cái gì đó bà ẩn lạ lắm, em ạ. Anh kể em nghe má»™t chuyện khi ến anh vô cùng xúc Ä‘á»™ng. Có má»™t ông cụ, má»™t l ão đồng chÃ.
Phượng hÆ¡i ngÆ°á»›c lên và nghe thấy trong tiếng nói của chồng tÃch tụ bao tâm tÆ° của chÃnh anh. Anh Ä‘ang kể cho chị nghe chuyện má»™t l ão đồng chÃ; bây giá» là l ão đồng chÃ, còn n ăm 1930, khi được Ä‘oà n thể giao nhiệm vụ ra nÆ°á»›c ngoà i hoạt Ä‘á»™ng tạm biệt ngÆ°á»i vợ trẻ ra Ä‘i, th ì còn trẻ h Æ¡n Luáºn bây giá».
Khi ấy hai vợ chồng há» Ä‘ ã có má»™t con. Biá»n biệt m Æ°á»i lăm năm trá»i xa cách đến năm 1945, cách mạng thà nh công, đồng chà ấy Ä‘ ã là má»™t cán bá»™ cao cấp của Äoà n thể. Trở vá» thăm lại gia đình, đồng chà ấy thấy cảnh tượng gia Ä‘ ình mình khác hẳn lúc mình ra Ä‘i. NgÆ°á»i vợ Ä‘ ã có thêm ba con nữa vá»›i ng Æ°á»i chồng khác vừa chết bệnh xong.
- Em có hiểu không, đồng chà ấy có thể bá» ngÆ°á»i vợ cÅ© của m ình mà hoà n toà n không ngại dÆ° luáºn lên án và lÆ°Æ¡ng tâm cắn rứt. - Luáºn trở lại giá»ng luân là khúc chiết thÆ°á»ng khi. - Không ai trách ông cả. Ông có thể lấy má»™t ngÆ°á»i vợ khác, trẻ hÆ¡n, đẹp hÆ¡n. Váºy mà không. Ông vá» vá»›i bà vợ cÅ© và săn sóc ba đứa con của vợ y nhÆ° vá»›i đứa con duy nhất của mình. Tá»›i nay, cả bốn ng Æ°á»i con Ä‘á»u Ä‘ ã tr ưởng thà nh. Äến thăm ông cụ, anh há»i, ông cụ Ä‘iá»m nhiên đáp: “Tôi vẫn thÆ°Æ¡ng bà ấy, chứ tôi không giáºn. Hoà n cảnh nÆ°á»›c m ình nó đã váºy, biết là m sao được!†Anh trà o nÆ°á»›c mắt, ngay lúc ấy muốn phục xuống chân ông , lạy ông. Em ạ, dân mình khổ quá. Những chuyện tình x Æ°a nhÆ° Tống Trân - Cúc Hoa, Phạm Công - Cúc Hoa… truyện nà o cÅ©ng đẫm nÆ°á»›c mắt cÆ¡ cá»±c! CÆ¡ cá»±c quá! Có lẽ không có dân tá»™c nà o khổ nhÆ° dân tá»™c m ình! Trong hoà n cảnh ấy, con ng Æ°á»i muốn sống được phải có t ì nh yêu thÆ°Æ¡ng lá»›n lao, cao thượng lắm, em ạ.
Và o đúng mạch nguồn những suy nghÄ© Ä‘ ã nấu nung, những cảm xúc đã tÃch luỹ, giá»ng Luáºn lại chứa chan, dạt dà o:
- Em ạ, anh cÅ©ng đã gặp trong má»™t xóm nhá» xã ấy, ba cặp vợ chồng. Ba chị Ä‘á»u khá xinh lấy ba anh thÆ°Æ¡ ng binh: anh thì cụt cả hai tay, anh cụt hai chân, anh thì cụt má»™t tay má»™t chân. Thấy các chị ấy s ăn sóc chồng mà anh không cầm được nÆ°á»›c mắt. Anh nhá»› tá»›i Ä‘á»i chị Hoà i, lại nhÆ° nh ìn thấy đôi gót chân nứt nẻ của chị. Phượng ạ, c òn má»™t chuyện riêng của anh, chÆ°a bao giá» anh nói vá»›i em. Anh ra mặt tráºn, chiến đấu bảy tám năm trá»i và đ ã trở vá» vá»›i em nh Æ° má»™t Ä‘iá»u k ì diệu. Tháºt là kì diệu đấy, em ạ. Má»™t lần anh và má»™t đồng chà nữa trên Ä‘Æ°á»ng tiến quân phải qua má»™t cây cầu địch chiếm giữ. Có bao Ä‘iá»u nguy hiểm bà máºt ở cây cầu ấy, ai mà biết được! Má»™t trong hai ngÆ°á»i, anh hoặc đồng chà đó phải vượt qua cầu trÆ°á»›c. Anh tá»± nguyện. NhÆ°ng đồng chà ấy dằn anh xuống: “Tôi Ä‘i. Äồng chà có vợ con, rủi có hi sinh, vợ con đồng chà sẽ cá»±c lắm!†Äồng chà ấy băng lên cầu. Và đ ã hi sinh ngay sau đó mấy giây. Thằng địch vì thế lá»™ hết hoả Ä‘iểm… Anh trở vá» Ä‘Æ¡n vị, nhÆ° má»™t kẻ mất hồn. Sau má»›i biết: đồng chà ấy có vợ và hai con vừa bị bom Mỹ giết chết ở Hải Ph òng.
N Æ°á»›c mắt từ má»™t nÆ¡i sâu thẳm Ä‘ ã dồn ra, ứ đầy hai mắt Phượng. Run cầm cáºp, chị ôm chặt chồng và nép và o ngá»±c anh.
Xoa vai vợ nhè nhẹ, Luáºn hÆ¡i cúi xuống:
- Phượng à , có nhà thÆ¡ nói: t ình yêu là cái phép lạ hà ng ngà y. Anh không biết các dân tá»™c khác há» thế nà o. Nh Æ°ng anh nghÄ©, dân tá»™c m ình tháºt sá»± là má»™t dân tá»™c có cái phép lạ hà ng ngà y đó. Dân tá»™c m ình sống có nghÄ©a, có tình sâu sắc, má»™t nghÄ©a tình gừng cay, muối mặn, tao khang, vì đã qua lá»a đạn, gian truân. Em cứ nghÄ© mà xem: không có l òng nhân háºu, vị tha, sá»± hi sinh và nhẫn nại thì là m sao mà có tình yêu được, là m sao biết sống là m ngÆ°á»i được! Bây giá», trong những ngà y đất nÆ°á»›c Ä‘ang khó khăn nà y, nghÄ© sâu vá» Ä‘iá»u đó anh thấy m ình nh Æ° được bồi bổ thêm sức mạnh từ bên trong.
ÄÆ°a tay lau mắt, Phượng có cảm giác vừa được toả rạng trong nguồn sáng phát ra từ Luáºn. Chị nhá»› lại gần đây, ở những phút gần chị, anh thÆ°á»ng há»i chị: v ì sao em yêu anh và chị th Æ°á»ng đáp vui rằng: V ì anh hay là sá»±. Chị đã nói mà ch Æ°a nói hết. Anh gắn liá»n vá»›i cái cao đẹp trong cuá»™c sống bằng tất cả là trà và tâm hồn, anh thÃch khám phá và sau đó truyá»n đạt tất cả những thu nháºn của mình cho chị. Và dần dần má»™t mối đồng cảm đã được thiết láºp giữa hai ngÆ°á»i.
Hai ngÆ°á»i đứng vá»›i nhau tháºt lâu, cho tá»›i lúc nghe thấy tiếng lá chuyển ở vÆ°á»n cây, Phượng má»›i nhÆ° sá»±c nhá»›:
- Thôi chết, em Ä‘oảng quá. Äể em nấu cÆ¡m nếp cho anh ăn nhé.
- Thôi, để sáng mai anh ăn cả thể. Mấy hôm rồi, công việc của em vẫn bình th Æ°á»ng chứ?
- Em định xin nghỉ phép để đi thăm vợ con Cừ mà chưa được, anh ạ.
- Äể anh viết thÆ° cho cô ấy Ä‘ ã. Có gì anh sẽ Ä‘i. Anh viết ngay bây giỠđây.
Luáºn báºt đèn ở bà n viết. Có những lúc không thể không bắt tay và o là m ngay má»™t việc nà o đó, mặc dầu nhanh cháºm không tháºt có ý nghÄ©a trên thá»±c tế. TÃnh Luáºn váºy.
Luáºn ngồi và o bà n viết.
Hình nh Æ° có tiếng sấm xa và lá»™p Ä‘á»™p tiếng hạt mÆ°a rắc trên mái nhà . Cuối xuân rồi, trá»i đêm ấm áp Ä‘ang chuyển sang phần sáng.
- Anh à , thế nà o em cÅ©ng Ä‘i đón con vá», em nhá»› nó quá.
- Ờ, thế em muốn để con mất má»™t năm há»c à ?
- K ìa anh ! - Chợt, Ph ượng kêu khe khẽ.
Luáºn quay lại, tay vẫn cầm bút. NhÆ° má»™t sá»± k ì lạ của Ä‘á»i thÆ°á»ng, trên cá»a sổ vừa nhảy lên má»™t con mèo Ä‘en. Nó nh ìn căn buồng rồi thu mình ngồi im nh Æ° thể đây là nÆ¡i nó vẫn hằng ăn ở váºy.
Tà i sản của ngudoc
28-09-2008, 08:50 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 9
Ngà y Ä‘ ã dà i hÆ¡n. Thá»i gian nhÆ° trẻ lại. Chá»›m hạ, ngà y nà o cÅ©ng nhÆ° ngà y nà o, và o qu ãng ba giá» chiá»u, cái nắng đầu mùa chợt nhợt Ä‘i, những tảng mây Ä‘en nặng chứa các Ä‘iểm dông bão lừ lừ bay vá» thà nh phố. Gió mùa đông nam Ä‘ang hấp tấp Ä‘uổi theo những lưỡi khà lạnh chÆ°a kịp rút của mùa đông, vượt lên, Ä‘á»™t ngá»™t hoá lạnh. MÆ°a đổ xuống thà nh phố. Những cÆ¡n mÆ°a ngắn ngủi, mạnh nhÆ° thác đổ.
Mưa mùa hạ à o à o cảm giác hứng khởi.
Ếch nhái ở góc vÆ°á»n ráºm nổi Ä‘iệu nhạc i uôm hà o hứng, những đám cÆ°á»›i của loà i sinh váºt nà y tắm gá»™i trong mÆ°a chợt rÆ¡i chợt tạnh, cÅ©ng ngắn ngủi, ồn à o nhÆ° những cÆ¡n mÆ°a. MÆ°a giá»™i xuống mặt đất má»™t nguồn sinh lá»±c má»›i và những hà ng me bên hè phố ngà y nà o chỉ loi thoi mấy chồi lá»™c, giá» nhánh, cà nh Ä‘ ã xanh đầm lá non.
Cây trong vÆ°á»n nhà ông Bằng tốt tÆ°Æ¡i hÆ¡n ở những nÆ¡i khác. Kể từ khi xuân sang, trên lá cà nh của chúng Ä‘ ã thấy có sá»± hăm hở khác lạ. Giá» thì nhãn đã ra hoa. Lặng lẽ, trên những chòm lá cao tÃt, hồng bấy lá non, hoa ngoi lên, ngầu ngầu má»™t sắc nắng nhẹ, nhÆ° phấn thông và ng. Hoa gá»i ong. Cây mÃt báºt những chồi hoa cánh mở đầy đặn. Rồi sấu. Rồi vải. Lạ, vải kết quả từ lúc nà o mà nhanh váºy. Má»™t sá»›m mai trở dáºy, đứng dÆ°á»›i gốc sấu hoa rụng đầy, mịn xanh nhÆ° bá»™t Ä‘áºu đồ, ngẩng lên cà nh vải Ä‘ ã thấy những chùm quả non nho nhá», xanh nhÆ° ngá»c.
Cây trong vÆ°á»n năm nay hứa hẹn má»™t mùa quả sai theo má»™t v òng sinh thái quen thuá»™c, mà vẫn có gì lạ lẫm khác thÆ°á»ng. Hay là cây cùng hoa rung cảm vá»›i giai Ä‘iệu du dÆ°Æ¡ng của bản VÆ°á»n khuya cổ Ä‘iển? Hay là cây Ä‘ ã xúc Ä‘á»™ng vì câu chuyện tình yêu và hÆ¡i ấm bà n tay ve vuốt, êm ái của chị Hoà i?
Và o đêm, đứng ở vÆ°á»n cây má»›i thấy sá»± k ì ảo của hÆ°Æ¡ng cây, hÆ°Æ¡ng hoa. Trong thanh lặng, hoa các loà i từ cúc, nhà i đến nh ãn, vải bốc toả, thÆ¡m nồng dáºy. Không khà trong sạch, tÄ©nh mịch lạ, đến ná»—i thấy phảng phất cả má»™t dải hÆ°Æ¡ng hoà ng lan từ đầu phố vá» há»p há»™i; và dÆ°á»ng nhÆ° có thể nghe thấy tiếng ngá»n mÆ°á»›p hÆ°Æ¡ng Phượng và chị Hoà i gieo đêm ba mÆ°Æ¡i Tết vÆ°Æ¡n m ình, vá»›i những cánh tay mảnh nhÆ° tÆ¡, bắt cà nh leo lên già n.
Và o những đêm trong sạch, đẹp trá»i nhất ở đầu mùa hạ ấy, con mèo Ä‘en hay bị kÃch Ä‘á»™ng; nó thÆ°á»ng leo lên và kêu gà o ở trên mái nhà .
Nó nguyên là má»™t con mèo vô chủ. Không hiểu nó từ đâu tá»›i, chỉ biết từ quãng ông Táo chầu giá»i nó đã quẩn quanh ở căn nhà nà y. Chiá»u ba mÆ°Æ¡i Tết, nó Ä‘á»™t nháºp và o bếp và bị L ý trừng phạt quá nặng. NhÆ°ng, mèo vốn là loà i có sức sống dai bá»n; hÆ¡n nữa, nó lại là con mèo hoang. Nó vẫn sống, nhÆ°ng gầy c òm, xÆ¡ xác. T ình cá» nó đến buồng Phượng. Phượng không xua Ä‘uổi, lại c òn cho nó ăn. Nó trả Æ¡n bằng việc Ä‘uổi hết lÅ© chuá»™t hay đến buồng Phượng quấy phá. Äược ăn uống có Ä‘iá»u Ä‘á»™, con mèo Ä‘en hồi sức rồi béo dần. Bá»™ lông nay Ä‘ ã mượt, lại Ä‘ ã có cái dáng óng ả của lứa tuổi thanh tÆ¡, nó đẹp đến ná»—i có thể gá»i nó là con mèo nhung được rồi. Tuy váºy, tháºt t ình nó vẫn chÆ°a thÃch sống gần ngÆ°á»i, nó vẫn nhá»› Ä‘á»i sống lang thang.
Và o đầu mùa hạ năm nay, đêm nà o nó cÅ©ng Ä‘i lang thang. Qu ãng mÆ°á»i giá», nó nhảy từ buồng Phượng, qua cá»a sổ, ra sân. Sau khi dạo quanh nhà má»™t vòng, nó phắt lên cây. Nó chuyá»n từ cà nh nhãn sang cà nh vải, sùng sục tìm tổ chim trong các chùm lá ráºm, rồi bắt đầu cà o cấu thân cây và phát ra những tiếng kêu man rợ. Từ lúc đó nó Ä‘ ã trở thà nh con váºt hoang dại. Nó bám theo ống nÆ°á»›c, leo lên mái nhà . Ôi, cái mái nhà dốc bốn chiá»u mái, nhô cao giữa đêm Ä‘en thăm thẳm, vá»›i nó tháºt là má»™t khoảng không vắng vẻ, giữa vÅ© trụ mịt mùng; ở đây nó có thể tha hồ lăn lóc, thả sức kêu gà o.
Nó kêu, nó gà o, nó rÃt. Thoạt đầu c òn ra tiếng mèo dại, cà ng lúc sau cà ng biến âm, lạc giá»ng, lạc tiếng. Ngoău! Ngoău! Ngoău! Không có má»™t con váºt nà o phát ra những âm thanh nhÆ° thế cả. Äó là tiếng khóc giáºn dữ, Ä‘á»›n Ä‘au, là thanh âm khùng ná»™, là ná»—i niá»m phẫn khÃch. Tưởng nhÆ° nó Ä‘ ã tÃch và o nó cả tiếng sấm sét gió mÆ°a, cả tiếng ếch nhái trong phút hoan lạc lúc chiá»u, giá» má»›i phát ra.
Tất cả chim sẻ ngủ đêm trong trần nhà nghe tiếng con mèo hoá dại kêu Ä‘á»u im thin thÃt nhÆ° Ä‘ ã chết cứng. Và lÅ© chuá»™t có cảm giác bị hà ng ngà n con mèo Ä‘iên bao vây, cuống cuồng lao chà mạng xuống tầng dÆ°á»›i căn nhà , rồi biến và o các hốc, hang ngoà i khu vÆ°á»n.
Từ lúc con mèo hoang bắt đầu lên cÆ¡n Ä‘á»™ng dại, L ý đã thức. Lý vừa mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ thú vị. Chị sẽ nằm trong chăn, co ngÆ°á»i lại, lÆ°ng quay vá» phÃa Äông, để nối tiếp giấc mÆ¡ bá» dở đó; và sẽ giữ m ãi trạng thái khoái cảm ấy trong cÆ¡n mÆ¡ - tỉnh, tỉnh - mÆ¡, cho tá»›i buổi sá»›m mai khi chim sẻ rÃu ran cất tiếng gá»i ngoà i vÆ°á»n.
Äẹp và lạ nhất trên Ä‘á»i nà y là những giấc mÆ¡. Không cái g ì mất dạng, rÆ¡i v ãi Ä‘i cả. Trà nhá»› là má»™t anh thủ kho tháºt mẫn cán. Ở đó có tất cả những bóng h ình của những cái đã qua. Cả những ngà y Tết vui chÆ¡i vừa rồi. Cả cái cô nữ sinh Äồng Khánh vợ viên quan ba tà u bay ngà y nà o mặc áo hoa hiên má»—i trÆ°a Ä‘i qua khung cá»a hẹp nhà L ý, tưởng nhÆ° chỉ là má»™t ảnh h ình, má»™t hÆ°Æ¡ng sắc thoáng qua rồi tan biến và o hÆ° vô. Váºy mà c òn cả, còn hết, mà lại có phần rá»±c rỡ hÆ¡n, tÆ°Æ¡i mưởi hÆ¡n. L ý gặp lại ngÆ°á»i phụ nữ Ä‘Ã i các, sung sÆ°á»›ng ấy. Chị ta vẫn trẻ nhÆ° thế, vẫn mặc áo hoa hiên nhÆ° thế, Ä‘i giữa kinh thà nh Ba Lê, nÆ¡i L ý chỉ biết lá» má» do Ä‘á»c vụng trá»™m cuốn Bà máºt thà nh Ba Lê do anh ta cho mượn. Chỉ khác, bây giá» ngÆ°á»i phụ nữ qu ý phái ấy là chủ má»™t khách sạn và chồng chị ta, cái ông quan ba tà u bay ấy, đã giải nghệ, trở thà nh ông chủ má»™t hãng đồ chÆ¡i Ä‘iện tá». Hai ngÆ°á»i vẫn là vợ là chồng của nhau, nhÆ°ng được tá»± do thả m ình theo má»™t mốt sống má»›i của những con ngÆ°á»i hiện đại: má»™t và i tuần, các cặp vợ chồng thân nhau lại đổi vợ đổi chồng cho nhau má»™t và i ngà y! Hiện đại g ì mà lại quái gở thế! Bằng con váºt à ? Lý ngây ngô muốn há»i thì có tiếng đáp ngay bên cạnh. Hoá ra viên quan ba tà u bay ngồi ở ghế lái, Ä‘ang lái chiếc PÆ¡giô 405 có máy Ä‘iá»u hoà nhiệt Ä‘á»™ Ä‘Æ°a L ý Ä‘i chÆ¡i. Xe phóng ghê cả ngÆ°á»i. Æ k ìa, thế nà o mà ban ngà y ban mặt mà đưá»ng vẫn sáng ánh đèn thuá»· ngân. Lý há»i thì ông ta đáp: “NÆ°á»›c Bỉ nợ đầm Ä‘ ìa mà ăn chÆ¡i xả láng váºy đó, emâ€. Tiếng em nghe ngá»t lịm mà L ý bủn rủn. Lý chÆ°a kịp trấn tÄ©nh th ì ông ta đã ghé sang Lý, rạo rá»±c: “Anh ở cạnh nhà Lý, anh đã viết thÆ° cho L ý. Giá» em là vợ anh rồi, Lý à â€. Lý kêu thất thanh, ông ta cÆ°á»i, biến ngay thà nh anh ta, đúng là anh ta, anh trưởng ph òng xấu trai, kệch cỡm, hay trúng xổ số, già u có, hay cho Lý vay tiá»n, đã cùng Lý Ä‘i chÆ¡i Tết, chÆ¡i há»™i, có nhiá»u sách báo phÆ°Æ¡ng Tây, hay cho L ý xem ảnh và đã có lần kể cho Lý nghe cái tục lệ đổi vợ đổi chồng hiện đại trên kia!
Ôi! Cái ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông năm chục tuổi đầu chÆ°a vợ ná» vá»›i những đầu mà y cuối mắt, giá»ng Ä‘iệu ỡm á», cá» chỉ mÆ¡n trá»›n, cách nói lạ tai, tiêu xà i vô Ä‘á»™, vừa hay hay vừa lố bịch, cứ lởn vởn quanh L ý, thức dáºy trong Lý tất cả những chuyện tưởng nhÆ° là vô nghÄ©a mà kÃch thÃch L ý vô cùng. Ôi, cái ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ấy Ä‘ ã cầm tay Lý, đã bá vai, ôm eo Lý. Lý ẩy anh ta ra. Thì anh ta ghé tai Lý: “Lý Æ¡i, anh thèm em quá rồi. Cho anh yêu Ä‘i!†Ôi, L ý đã tái mặt, cả trong giấc mÆ¡ vừa rồi, tim vẫn Ä‘áºp dồn, nghẹt thở.
Sau cái Tết ngắn ngủi, Ä‘ ã có những ngà y nhÆ° hẫng hụt. Ä Ã£ có những lúc chợt nổi cÆ¡n tức hứng bất thÆ°á»ng. Ä Ã£ có những ngà y quăng mình hoà n toà n, bất cẩn và o các đám há»™i hè, vui chÆ¡i thoả thÃch. Ä Ã£ có những chiá»u lang thang vô định nhÆ° má»™t kẻ mắc bệnh trầm cảm. Ä Ã£ có những buổi vẩn vÆ¡ má»™t m ình trên ghế đá. Äã có những đêm ngá»™t ngạt, trÆ¡ trá»i trong buồng vắng, Äông Ä‘i chÆ¡i tổ tôm chÆ°a vá». Ä Ã£ rừng rá»±c khát khao tiá»n bạc, già u sang, phú quý. Äã nổi cÆ¡n ghen nồng n ã vá»›i kẻ sung sÆ°á»›ng hÆ¡n m ình; đã có lúc lên cÆ¡n phá phách, thỠđạp chân lên dÆ° luáºn để thoả niá»m thèm khát, ná»—i hứng t ình.
NhÆ°ng, cÅ©ng Ä‘ ã có những ngà y hồi tỉnh, hổ thẹn vá»›i chÃnh mình. Äạo là nhÆ° má»™t và nh Ä‘ai nhân háºu. Công luáºn nhÆ° má»™t mệnh lệnh ân t ình của xã há»™i. LÆ°Æ¡ng tâm c òn sáng, trà thông minh còn đủ để nháºn biết đâu
là giá»›i hạn. C òn gã trưởng ph òng thì tháºt xấu trai, lố bịch và sá»± già u có của anh ta má»›i đáng nghi ngại là m sao. Ä Ã£ có nhiá»u lúc Lý căm ghét anh ta. Äồ hợm của! Äồ gian manh! Äồ nịnh đầm! Äồ dâm đãng! Äồ mất dạy! Ngôn ngữ anh ta bỉ ổi! Thủ Ä‘oạn của anh ta xảo trá! Âm mÆ°u của anh tà n ác! Ä Ã²i há»i của anh ta vá»›i Lý là ** bợm. Äã có hôm cùng anh ta Ä‘i ăn má»™t bữa đặc sản trở vá», Lý ghê tởm móc há»ng nôn oẹ hết ra. Ä Ã£ có lúc nghe những lá»i gạ gẫm sát sạt của anh ta, Lý Ä‘á» mặt bá» Ä‘i và nguyá»n sẽ không bao giá» gặp lại anh ta nữa.
Ấy là những buổi chiá»u Ä‘i là m vá», L ý đứng ở cái sân hoa nhãn, hoa vải rắc đầy mặt đất, lắng nghe những âm thanh dặt dìu của gió hút trong các chùm lá biếc. Trong sâu xa, Lý cÅ©ng là kẻ yêu Ä‘á»i, sáng trong. L ý hân hoan nhìn Phượng đổ à o gáo nÆ°á»›c tÆ°á»›i gốc mÆ°á»›p hÆ°Æ¡ng, reo vui vá»›i má»™t ngá»n mÆ°á»›p nhoà i xa trên già n. L ý nhá»› thÆ°Æ¡ng chị Hoà i, kể lại cho Phượng nghe chuyện chị vá»— vỠâu yếm từng thân cây xanh. Và thấy Phượng dạo nà y xanh nhợt, L ý hiểu Phượng rất nhá»› con. Ä Ã£ có lúc Lý hăng hái nháºn việc chạy há»™ khẩu cho hai mẹ con Phượng. Ä Ã£ có những phút đòi vượt ra khá»i v òng cÆ°Æ¡ng toả, nhÆ°ng Ä‘ ã xảy ra sá»± thu mình tá»± nguyện, trở vá» yên vui trong những ná»n nếp, chuẩn má»±c ổn định. Những ngà y ấy chợt ấm, chợt lạnh nhÆ° tiết trá»i tháng tÆ°, cảm xúc không xác định. NhÆ° chiá»u nay, anh ta há»i: “L ý nói câu cuối cùng Ä‘i: Ä‘i Sà i G òn hay không Ä‘i? Äể còn đặt vé máy bay. Ông giám đốc bảo, tuỳ phòng xếp sắpâ€. Xà nghiệp Ä‘ang cần nhá»±a cao su, phụ tùng các loại máy, hoá chất, nhÆ°ng Ä‘i cả tháng trá»i biá»n biệt vá»›i anh ta? Con mắt có lẹo của anh ta nheo nheo đầy ẩn ý. Hứa hẹn những cuá»™c tiêu pha thoả thÃch hay nhắc nhở những món nợ Lý vay phải trả. Äá»i đã vay là phải trả. NhÆ°ng anh ta cÆ°á»i rất lẳng: tiá»n của tôi cÅ©ng l à tiá»n của Lý thôi! Và tất nhiên, Lý đã phải lên mặt sÆ°ng sỉa. Nà y, bá» ngay cái thói quen dùng tiá»n mua chuá»™c bẩn thỉu Ä‘i. Con nà y khinh. Con nà y biết tá»ng chuyến nà y Ä‘i, anh sẽ Ä‘ òi há»i gì, sẽ lợi dụng hà ng, tiá»n, xe cá»™ xà nghiệp nhÆ° thế nà o rồi. Ä Ã£ thế thì, xin chà o, “Không Ä‘i - Äi!†“Không Ä‘i - Äi!â€. Ngá»™t lên má»™t cảm giác sinh tá». Bối rối L ý quay Ä‘i nhá»™t nhạt: “Äể tối nay vá» suy nghÄ© đã!â€
Äi - Không Ä‘i! Äi - Không Ä‘i! Bây giỠđây tỉnh dáºy lúc đêm hôm, trong tiếng mèo kêu thảm thiết, phÆ°Æ¡ng tr ình đã liên tục hoán đổi số hạng, nhÆ°ng vẫn chÆ°a có nghiệm số! Tắt rồi cháy, cháy rồi lại tắt những dục vá»ng ngút lá»a. Những lá»i tỉnh táo vang thầm. Những biện há»™ trá»—i dáºy mạnh mẽ.
Trên mái nhà , tiếng con mèo cà ng lúc cà ng khẩn thiết. Ngồi hẳn dáºy, L ý thấy hình nhÆ° có con chuá»™t vừa leo qua cái chăn mình đắp. Äông cÅ©ng thức giấc lúc đó.
- Mê má»™t giấc kinh quá! - Chống tay ngồi dáºy, Äông lẩm bẩm, chùi nÆ°á»›c r ãi rá»›t ra mép. - Äến Xuân Lá»™c thì gặp thằng Cừ. Vừa nói mấy
câu, một quả đạn pháo ở đầu rót tới nổ đánh ùng, chết ngay hai đồng chà bên cạnh. Máu mê lênh láng…
- Äừng nói nữa!
L ý thét, áp tay và o tai, ngực dội lên dẹp xuống.
Äông đã lại cất tiếng ngáy rá»n rá»n. Giá nhÆ° là má»™t ngÆ°á»i khác chứ không phải là L ý. NgÆ°á»i đó sẽ an ủi Äông và thÆ°Æ¡ng Äông vô cùng. Äông đáng được Ä‘á»n bù sau những gian nan Ä‘ ã chịu Ä‘á»±ng. Giá nhÆ° là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông khác chứ không phải là Äông. NgÆ°á»i đó sẽ qu ãi tay kéo Lý và o lòng mình và dịu dà ng: “Thức là m gì thế Lý, ngủ Ä‘i em, mai còn Ä‘i là mâ€.
NhÆ°ng, không đổi được khác. Äông tốt là nh, nhÆ°ng xa các h, Ãt lắng nghe, gắn liá»n vô tình vá»›i hoang vắng, vô tÃch sá»±. Và Lý thì vốn chông chênh, lúc nà y cà ng chông chênh.
Ngoău! Ngoău! Ngoău! Con mèo gà o cà ng lúc cà ng ai oán, nhÆ° tiếng gà o của má»™t linh hồn ma quái Ä‘au khổ và đói khát hiện vá» Ä‘ òi báo oán. Con mèo đứng trên nóc buồng L ý. Sao lại thế? Lý sởn gai gà . Con mèo muốn trả thù Lý vá» cú đá tháºp tá» nhất sinh hôm nà o chăng? Tiếng nó nhÆ° gai cà o và o da thịt L ý.
Ngoằu! Ngoằu! Con mèo hoang nhất định trả thù. Nó sẽ kêu cho tới lúc L ý phải chịu thua nó mới thôi.
Má»™t tiếng đồng hồ sau, Lý bừng bừng những cảm giác đòi thoả mãn và bất chấp, chị lao ra cá»a vá»›i những ý nghÄ© hết sức quái đản. Giá lúc ấy Äông tỉnh giấc, và gá»i: “L ý, em Ä‘i đâu? Sao mặc phong phanh thế?â€â€¦
VÆ°á»n cây có hÆ¡i sÆ°Æ¡ng đêm rÆ°á»i rượi mát và hÆ°Æ¡ng hoa thÆ¡m thức tỉnh L ý. Chị ngồi ở cái ghế đá dÆ°á»›i v òm cây táo, lát sau thở má»™t hÆ¡i dà i buồn r ã rượi: “Thôi, Ä‘i Sà i G òn má»™t chuyến cùng anh ta cho đỡ buồn!â€
Ná»a đêm vá» sáng ấy có cÆ¡n mÆ°a rà o.
MÆ°a tạnh, nghe thấy văng vẳng nhÆ° tiếng ngÆ°á»i gá»i Ä‘ ò: “Anh Luáºn Æ¡i†ở ngoà i cổng, Phượng tỉnh giấc, chạy ra.
Äứng trÆ°á»›c hai cánh cổng sắt là má»™t ngÆ°á»i phụ nữ và hai đứa trẻ. NgÆ°á»i phụ nữ nhá» nhắn mặc bá»™ quần áo bảo há»™ xanh bạc, Ä‘i đôi già y vải không dây, vai Ä‘eo má»™t cái ba lô cÅ© bẹp rúm, mặt vêu vao, héo hắt, hai con mắt Ä‘á» heo. Hai đứa trẻ trạc năm, sáu tuổi, cao xấp xỉ nhau, chân đất, quần cá»™c, lem luốc, vầng trán dô che hai con mắt gÆ°á»m gÆ°á»m tức tối. Tất cả Ä‘á»u Æ°á»›t nhèm và run rẩy.
Thoáng qua Phượng má»™t linh cảm sợ h ãi và nháºn ra cái dáng nét quen quen ở khuôn mặt hai đứa bé, Phượng ngồi thụp xuống, ôm chầm lấy đứa nhá»:
- Cô Cừ phải không? Tôi là Phượng, vợ anh Luáºn. Hai cháu đây à ? Và o nhà đi!
Vợ Cừ bỠcái nón rách, thở đánh phà o, nhột nhạt:
- Em nháºn được thÆ° anh Luáºn, vừa lúc nông trÆ°á»ng ngÆ°á»i ta…
- Tôi biết rồi. Thôi, và o nhà đi Ä‘ ã. Khổ, Æ°á»›t hết cả rồi. Tà u Nam lên từ lúc mÆ°á»i hai giá» kia mà .
- Em xem nhầm địa chỉ anh Luáºn ghi. Xuống tà u, ba mẹ con há»i thăm, Ä‘i đến nÆ¡i th ì ngÆ°á»i ta bảo: không có ai là Luáºn ở đây cả. Thế là lại lá»™n lại. MÆ°a Æ°á»›t, Ä‘Æ°á»ng xa, thằng Quân em cứ èo ẹo Ä‘ òi bế. Em bảo chúng: “Quân anh, Quân em cố Ä‘i Ä‘i, mẹ mệt sắp đứt hÆ¡i rồi đâyâ€.
NgÆ°á»i phụ nữ Ä‘Æ°a mu tay quệt Ä‘uôi mắt, vừa nói vừa lếch thếch dẫn hai con và o nhà . Tá»›i buồng Phượng, trong khi hai đứa trẻ liá»n leo tót lên giÆ°á»ng, th ì chị ngồi phệt xuá»™ng đất, không thể kìm nén lâu hÆ¡n được nữa, báºt lên tấm tức:
- Khổ quá, ở trên tà u xuống, em giữ chặt tay hai cháu, dẫn chúng ra cá»a chỉ sợ chúng lạc. NgÆ°á»i chen và o chen ra lá»™n xá»™n, chẳng hiểu thế nà o mất hết cả hai bá»c quần áo, chăn mà n. Cả cái túi em để và tiá»n vá»›i giấy tá» nông trÆ°á»ng há» cấp cÅ©ng chẳng c òn.
Phượng Ä‘ ã dá»± Ä‘oán được phần nà o Ä‘á»™ bi đát của hoà n cảnh khi thoạt nh ìn thấy vợ con Cừ ở cổng, nhÆ°ng không ngá» lại tiếp xúc ngay vá»›i cái tai hoạ bất ngá» thê thảm của vợ con Cừ khi vừa gặp gỡ nhÆ° thế nà y. Phượng xua xua tay, nhÆ° để lấy lại sá»± b ình tÄ©nh cho chÃnh mình.
- Thôi, cô và hai cháu lên được đây là mừng lắm rồi. Chúng tôi ở trên nà y sốt ruá»™t lắm vá» t ình hình cô ở dÆ°á»›i đó. Khó khăn g ì rồi cÅ©ng tìm cách gỡ được. Ở đây, Ä‘ ã có các bác. Giá», Ä‘i tà u mệt, ba mẹ con nghỉ ngÆ¡i, tôi nấu ù nồi m ì ăn cho đỡ đói đã nhé.
Phượng nhóm bếp dầu, đặt nồi.
Vợ Cừ vẫn ngồi dưới đất, v ò vò khăn tay giụi mắt, nức nức mấy tiếng rồi oà lên nức nở.
- Cô Cừ… - Phượng gá»i giáºt, giá»ng ngá»™t lên lo sợ.
- Chị Æ¡i, Ä‘á»i em, Ä‘á»i hai con em thế là há»ng hết cả rồi. Em Ä‘ang đứng máy dệt chiếu th ì nháºn được thÆ° anh Luáºn. ChÆ°a kịp bóc xem th ì ông Ä‘á»™i trưởng báo lên gặp tổ chức nông trÆ°á»ng ngay. Lên tá»›i nÆ¡i, nghe ngÆ°á»i ta nói, em má»›i hiết: anh Cừ anh ấy chạy ra nÆ°á»›c ngoà i rồi. Chị Æ¡i, em ngất ngay lúc bấy giá». Các chị cùng Ä‘á»™i vá»™i Ä‘Æ°a em Ä‘i bệnh viện và trông hai cháu há»™ em. Äược má»™t tuần, em ra viện th ì nháºn được quyết định của nông trÆ°á»ng cho… thôi việc.
Không nghe Phượng gá»i, vợ Cừ gục đầu xuống thà nh giÆ°á»ng, giá»ng cà ng nhức nhối hoang mang:
- Chị Æ¡i, em đâu có ngá». Khi anh ấy phục viên, em bảo: thôi, anh cứ vá» thà nh phố, ở đây có các anh các chị, có Ä‘iá»u kiện há»c hà nh, không phà tuổi trẻ Ä‘i. Anh ấy được Ä‘i nÆ°á»›c ngoà i há»c kÄ© thuáºt má»™t năm, em mừng quá. Các cháu Ä‘i khoe khắp hà ng xóm. Rồi anh ấy vá», có lần viết thÆ° cho em, c òn bảo: cố gắng chịu Ä‘á»±ng Ãt lâu nữa rồi anh thu xếp cho ba mẹ con lên ăn ở là m việc ở trên nà y. Em có ngỠđâu anh ấy lừa dối mẹ con em. Bây giá» thế nà y em biết là m thế nà o! Mẹ em th ì đã tám mÆ°Æ¡i, lại mù loà . Anh trai em thì thÆ°Æ¡ng binh, những bảy tám cháu, vợ lại yếu Ä‘au. Không có hai cháu th ì em thắt cổ chết ngay rồi, chị Æ¡i…
NÆ°á»›c mắt Phượng ứa ra hai khoé mắt. CÆ¡ cá»±c, thảm thÆ°Æ¡ng đến thế nà y cÆ¡ Æ°? Phượng cố nén mà giá»ng vẫn cay sè:
- Cô Cừ, lúc nà y phải b ình tÄ©nh. Rồi ta sẽ bà n cách. Anh Luáºn Ä‘i công tác vá», anh ấy sẽ bà n vá»›i anh Äông. Không lo, cô Cừ ạ.
Vợ Cừ mếu máo:
- May mà em nháºn được thÆ° anh Luáºn, em má»›i theo địa chỉ anh ghi, t ìm lên được tá»›i đây, chứ không th ì mẹ con em bÆ¡ vÆ¡, biết nÆ°Æ¡ng tá»±a và o ai bây giá». Từ ngà y lấy nhau, anh Cừ anh ấy có cho em biết địa chỉ nhà ta đâu, chị Æ¡i.
Hai đứa trẻ hoà n toà n không biết đến những ná»—i đắng cay của ngÆ°á»i lá»›n. Từ n ãy chúng đã leo lên giÆ°á»ng, má»—i đứa ôm má»™t cái gối đâm nhau. Rồi tranh nhau cái chăn để trùm đầu. R ồi cãi nhau chà choé. Cho đến khi nồi mì chÃn, Phượng dá»n mâm, th ì chúng nhảy xuống đất, sà và o mâm, tranh nhau ngồi đầu nồi.
- Quân anh, Quân em ngoan nà o. Äể bác múc cho không bá»ng.
NgÆ°á»i mẹ uể oải nhắc hai đứa trẻ. Chúng không nghe, cứ Ä‘ òi múc lấy và múc tháºt đầy bát. Rồi tranh nhau bát đẹp bát xấu, thìa nhá» thìa to. Rồi thi nhau xúc lấy xúc để, đến ná»—i mấy miếng đầu bị nóng, nhổ phì phịt cả xuống đất. Khổ, hai đứa Ä‘á»u đói ngấu và không được dạy bảo chu đáo nên bá»™c lá»™ tÃnh háu ăn, không vâng lá»i má»™t cách tháºt tá»± nhiên.
- BỠra! BỠra! Mẹ bảo có nghe không? Quân em!
Nhoáng cái, má»—i đứa Ä‘ ã ăn hết bát mì và vợ Cừ vá»™i đặt Ä‘Å©a xuống mâm, chá»™p tay thằng Quân em, nó vừa giáºt cái thìa của thằng Quân anh, không cho thằng Quân anh ăn. Mẹ nó dá»— ngon dá»— ngá»t thế nà o nó cÅ©ng không buông cái thìa.
Phượng vội đưa đũa cho thằng lớn.
- Quân anh ăn Ä‘Å©a váºy. Chốc nữa bác ra cá»a hà ng máºu dịch mua hẳn má»™t chục cái th ìa đẹp cho Quân anh.
Nhưng thằng lớn nhất định không nghe.
Vợ Cừ giáºt cái th ìa không được, tức quá liá»n phát liên tiếp mấy cái và o tay thằng Quân em. Thế là thằng bé khóc oà lên, rồi vừa chá»i mẹ vừa đạp liên hồi và o mâm. Phượng vá»™i bê mâm m ì lên giÆ°á»ng. Láºp tức, thằng bé chồm và o thằng lá»›n. Nó cắn, thằng lá»›n kêu oai oái, vùng ra được, chạy ra sân. Thằng bé liá»n phóng theo.
Phượng đặt nồi m ì và o chân giÆ°á»ng:
- Cô ăn Ä‘i, tôi ra gá»i các cháu và o cho.
Cô Cừ tay chống đầu, già n giụa:
- Con nhà tai ác quá! Kệ chúng nó, chị ạ.
Ngoà i vÆ°á»n, hai đứa trẻ Ä‘ ã tót lên cây vải, réo tên nhau chá»i, rồi phát hiện ra vải đã có quả non, thế là thi nhau bẻ. Phượng gá»i thế nà o chúng cÅ©ng cứ lá» Ä‘i, nhÆ° không nghe thấy.
Trong nhà , vợ Cừ ôm đầu ngồi trÆ°á»›c bát m ì ăn dở. Khi Phượng quay trở và o th ì ngÆ°á»i phụ nữ khốn khổ Ä‘ ã gục đầu và o mép giÆ°á»ng. Phượng lay gá»i, hốt hoảng bế xốc cô lên giÆ°á»ng, cô vẫn bằn bặt. Phượng vá»™i t ìm lá» dầu cao xoa thái dÆ°Æ¡ng, đánh dá»c theo sống lÆ°ng cô, lát sau cô má»›i he hé mắt và liá»n ngay đó, thiếp Ä‘i.
Lúc ấy, Phượng má»›i thở phà o và nÆ°á»›c mắt lại ứa ra. TrÆ°á»›c mắt Phượng là gÆ°Æ¡ng mặt má»™t phụ nữ trẻ vô cùng tá»™i nghiệp. C òn trẻ lắm, chỉ Ä‘á»™ hăm nhăm, hăm sáu tuổi thôi. Và lúc nà y, trong giấc ngủ thiếp Ä‘i v ì mệt nhá»c, buồn nản, Ä‘á»›n Ä‘au, ở nÆ¡i tin cáºy nà y, má»›i thấy đó tháºt là má»™t khuôn mặt phụ nữ nông thôn má»›i quen vá»›i Ä‘á»i sống nông trÆ°á»ng, c òn rất nhiá»u vụng dại. Nét mà y tỉa theo kiểu là m dáng, thô vụng, má»ng manh cong vút trên là n da trán xanh xao có những Ä‘Æ°á»ng gân tÃm má». Äôi môi hÆ¡i mÃm, thỉnh thoảng lại múm mÃm là m rung Ä‘á»™ng hà ng lông tÆ¡ lá»›t phá»›t ở phÃa trên môi. Và nhÆ° má»™t sá»± nhầm lẫn, mấy Ä‘Æ°á»ng nhăn khổ ải Ä‘ ã hằn in trên vầng trán nhá» cạo sạch tóc con.
- Hai cháu yên lặng để mẹ ngủ. Mẹ ốm đấy.
Phượng nghẹn đắng quay lại bảo hai đứa trẻ vừa len lén đi và o. Chúng mới tụt từ cây vải xuống v ì bị ai đó vừa quát mắng.
Chẳng nói chẳng rằng, hai đứa bé leo ngay lên giÆ°á»ng rúc và o hai bên mẹ, lục sục má»™t lúc, rồi nằm im.
Lát sau nghe thấy tiếng chúng ngáy khe khẽ như tiếng dế rúc. Cùng với h ình mẹ chúng duỗi dà i. Phượng rùng m ình vì có cảm giác đó là h ình
hà i ba nạn nhân má»›i được Ä‘Æ°a từ nÆ¡i xảy ra tai nạn vá». ChÆ°a bao giá» Phượng mong Luáºn vỠđến nhÆ° thế!
Tiếng quát khiến hai đứa trẻ sợ hãi phải tụt từ cây vải xuống là của Äông.
Và o buồng Phượng, nghe Phượng kể lại câu chuyện bi đát của vợ con Cừ, Äông Ä‘Æ°a mắt nh ìn l Æ°á»›t qua khuôn mặt của ba con ngÆ°á»i đáng thÆ°Æ¡ng ná», rồi ngồi xuống, thở hắt ra:
- Cái thằng Cừ khốn nạn tháºt!
Sau khi xổ ra cái câu ấy vá»›i má»™t giá»ng nói gần nhÆ° b ình thản, Äông gãi gãi gáy, lẩm nhẩm má»™t câu gì đó, rồi Äông ngồi im.
Phượng thu dá»n mâm bát xong, quay lại th ì Äông đứng lên:
- Cô Phượng nà y, vợ Cừ là c ông nhân gì nhỉ?
- Cô ấy có nghỠdệt chiếu.
- Hừ, gay đấy! Gay đấy!
Gay đấy! Thì rõ rà ng là gay go, là khó kh ăn rồi. NhÆ°ng Ä‘iá»u Phượng chỠđợi ở ông anh chồng là khác kia. Thà rằng Äông cáu kỉnh, Äông quát tÆ°á»›ng lên: “Thằng Cừ nó là m báºy th ì nó phải chịu, chứ vợ con nó có tá»™i gì! C Æ¡ sở nà o bắt cô ấy thôi việc là báºy bạ hết sức!†Rồi đùng đùng nổi giáºn: “Tôi sẽ kiện việc nà y lên táºn ChÃnh phủ, lên táºn Quốc há»™i cho mà xem!†Äà n ông phải thế. Không thể im lặng hoặc chiếu lệ, hoặc buồn nản, trÆ°á»›c bất công đối vá»›i con ngÆ°á»i được. Äằng nà y, Äông chỉ lẩm bẩm: gay đấy, gay đấy, rồi lại ngồi thừ ra, không hiểu nghÄ© ngợi g ì.
- Cô định thế nà o bây giá», cô Phượng?
Câu há»i ấy lẽ ra phải là của Phượng vá»›i Äông. NhÆ°ng Phượng chÆ°a kịp đáp, Äông Ä‘ ã tiếp lá»i:
- À, bao giỠLuẠn nó vỠnhỉ?
- Äợt công tác nà y, anh ấy không hẹn!
- Hừ, thế th ì gay đấy! - Äông lại thở dà i. - Bây giá» trÆ°á»›c mắt là ăn ở ngủ nghê ở đâu, há»c hà nh của trẻ con thế nà o.
- Hai đứa trẻ chÆ°a đến tuổi Ä‘i há»c.
Phượng đáp hÆ¡i sẵng. Äông Ä‘áºp tay và o đùi:
- Ờ, nhưn g còn việc là m? Gay đấy. Sống thế nà o được ở cái đất thà nh phố nà y, nếu không có việc là m? Cô ấy… hừ, khó đấy, ốm yếu, con dại, là lịch lại thế.
Mặt Äông Ä‘á» ra, những lúc khác th ì Ph ượng thấy rất tá»™i nghiệp, nhÆ°ng lúc nà y th ì cô tháºt sá»± giáºn ông anh chồng quá.
- Vá» nÆ¡i ăn chốn ở th ì anh không phải lo. - Ph ượng sẵng. - Cô ấy và hai cháu Ä‘ ã đến cái nÆ°á»›c nà y th ì em phải c Æ°u mang. Không lẽ để ba mẹ con cô ấy đói khát. Thiếu th ì bán chác cái nà y cái khác Ä‘i, hoặc là vay mượn. C òn để kiếm sống Ä‘Æ¡n thuần th ì không phải là khó. - Trong cÆ¡n tức giáºn, giá»ng Phượng cà ng lúc cà ng rà nh rá»t, sáng láng. - Xem ra cô ấy là ngÆ°á»i tần tảo chứ không phải loại hèn kém. Từ ngà y cô ấy có con, Cừ nó có Ä‘oái hoà i g ì đâu. Äến cái địa chỉ gia đình nó cÅ©ng không cho biết. Äi nÆ°á»›c ngoà i vá», nó không há» cho vợ con được má»™t tà g ì gá»i là có.
- Cái thằng khốn nạn tháºt!
- Cùng lắm thì ra đón gánh rau đầu chợ, bán cuối chợ, hay mở quán nÆ°á»›c chè, bán dăm cái kẹo, ba mẹ con cÅ©ng đủ sống. NhÆ°ng không lẽ thế! Cô ấy Ä‘ ã có mấy n ăm là công nhân. Äẩy ngÆ°á»i ta xuống th ì dá»…, nâng ng Æ°á»i ta lên má»›i khó. CÅ©ng c òn là vì t Æ°Æ¡ng lai của hai đứa trẻ nữa. Chúng phải được sống trong môi trÆ°á»ng táºp thể. Trong việc nà y, là lịch cô ấy có g ì xấu xa mà anh lại nói thế! Chẳng lẽ cô ấy đã phải chịu cái cá»±c cái khổ do cái đứa vô trách nhiệm gây ra, giá» lại phải gánh chịu cả cái Ä‘au Ä‘á»›n vá» mặt tinh thần nữa!
ChÆ°a bao giá» Phượng nói má»™t thôi dà i nhÆ° váºy. Và những câu nói mạch lạc, g ãy gá»n, biểu đạt tình cảm má»™t cách hết sức rõ rà ng của Ph ượng Ä‘ ã khiến Äông dẫu còn Ä‘ang mù má» lãng đãng, cÅ©ng phải sá»ng sốt vì bá»—ng nháºn ra má»™t nhân cách má»›i mẻ, ngoà i sá»± đánh giá của mình ở Ph ượng. TrÆ°á»›c nay, anh vẫn coi Phượng là má»™t phụ nữ tốt theo cái nghÄ©a thÆ°á»ng t ình. Giá» thì không phải thế! Ph ượng hiá»n từ, chân tháºt, hợp lÃ, hà i hoà , đầy l ò ng yêu thÆ°Æ¡ng, có thể rung Ä‘á»™ng xót xa trÆ°á»›c trÆ°á»›c má»—i con váºt bị hà nh hạ, má»—i cảnh Ä‘á»i khốn khó. NhÆ°ng, c òn h Æ¡n thế nữa, Phượng c òn cứng cá»i, mạnh mẽ, bá»™c lá»™ ngay thẳng ná»—i bất bình tr Æ°á»›c sá»± ngang trái và dám đón nháºn cái trách nhiệm giúp đỡ những kẻ Ä‘ang lâm và o cảnh ngá»™ không may ở Ä‘á»i.
Trong giây phút đối diện vá»›i bản lÄ©nh tuyệt đẹp và cao cả ấy, Äông hÆ¡i cúi xuống, l òng không khá»i phát sinh những mặc cảm vá» sá»± thiếu hụt của con ng Æ°á»i m ình.
- Thôi để Luáºn vá», tôi sẽ bà n vá»›i nó xem. Gay đấy, nhÆ°ng cÅ©ng p hải cố thôi. - Äông ngáp má»™t cái, nhìn Ph ượng, giá»ng rầu rầu. - Cô Phượng thông cảm. Lẽ ra, tôi phải đứng ra cáng đáng việc nà y. NhÆ°ng tÃnh tôi, cô biết đấy, vụng vá» vô tâm, lại Ãt kinh nghiệm. Mà cô L ý thì cô cÅ©ng biết rồi. Lý phải nói là rất tốt. Không có tay cô ấy thì tôi đâu yên tâm xa nhà mấy chục năm chiến đấu ở mặt tráºn. Có Ä‘iá»u cô ấy cÅ©ng có chá»— khác ngÆ°á»i. Nhịn nhÆ°á»ng, bá» qua Ä‘i vẫn là hÆ¡n. T ình vợ chồng vốn là khó nói. HÆ¡n nữa, dịp nà y cô ấy lại Ä‘i vắng, không quyết định được. Äấy, sá»± tháºt th ì nó cÅ©ng Ä‘Æ¡n giản nhÆ° váºy thôi.
Ngừng lá»i, vẫn nh ìn Ph ượng, nhÆ° sợ đôi mắt Phượng soi và o tâm tÆ°, Äông liá»n chuyển câu chuyện:
- À, có má»™t vấn Ä‘á», tôi muốn há»i ý kiến cô. Ông cụ Ä‘i ch Æ¡i há»™i nay mai vá», có nên nói cho cụ biết má»i chuyện của vợ Cừ không?
Phượng đứng dáºy theo Äông, dứt khoát:
- Cụ Ä‘i há»™i vá», anh phải gặp cụ nói ngay. Nói, cụ phải thÆ°Æ¡ng chúng, chúng vô tá»™i, chúng là nạn nhân, phải cứu giúp chúng.
Äông gáºt đầu, lừng lững Ä‘i ra cá»a, lên gác.
Lát sau, anh ôm má»™t đống lỉnh kỉnh những là xe đạp trẻ con, ngá»±a gá»—, đồ chÆ¡i bằng nhá»±a và má»™t xấp quần áo cÅ© Ä‘i xuống, và o buồng Phượng, giá»ng khấp khởi nhÆ° vừa hoà n thà nh thắng lợi má»™t nghÄ©a vụ quan trá»ng:
- Cô Phượng nà y, những thứ nà y của thằng DÆ° hồi nhá». Tôi Ä‘em cho hai đứa nó chÆ¡i. Chá»— quần áo cÅ© nà y, cô lá»±a, cắt may lại cho chúng. Khổ! Äúng là chó cắn áo rách! Thôi, Ä‘Ã nh cố váºy, chứ biết là m thế nà o!
Tà i sản của ngudoc
28-09-2008, 08:51 PM
Phi Thăng Chi Háºu
Tham gia: Jun 2008
Bà i gởi: 1,213
Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngà y 1 giá»
Thanks: 286
Thanked 0 Times in 0 Posts
ChÆ°Æ¡ng 10
Bá»—ng dÆ°ng căn nhà khu vÆ°á»n nhÆ° có thêm má»™t hÆ¡i thở sinh Ä‘á»™ng của Ä‘á»i sống, kể từ ngà y vợ con Cừ lên. Hai đứa trẻ phá vỡ cái nhịp sống bá» ngoà i có phần trầm lặng của khung cảnh. Chúng Ä‘uổi nhau, tranh nhau, đánh chá»i nhau om sòm. Thằng Quân em há»c đâu cái thói cắn ngÆ°á»i là m thằng Quân anh nhiá»u khi khóc thét lên, khiến Phượng lắm lúc sợ hết hồn.
Hai đứa leo lên cây vải, cây nh ãn, vặt quả non, không ăn được th ì Ä‘áºp phá, rồi bắt tổ chim, đốt tổ bá» xÃt. Quả là những đứa trẻ quen lêu lổng và giá»i giang trong việc t ìm thú vui chÆ¡i. Chúng m ò mẫm trong các góc vÆ°á»n bẩn thỉu, vá»›t n òng ná»c, bắt cóc nhái chÆ¡i, và có lúc c òn định rủ nhau leo lên hốc nhà để bắt chim sẻ.
Äã quen và nhá»n vá»›i Phượng, chúng không há» nghe lá»i Phượng, lại có lúc c òn doạ lại Phượng, nên các thói táºt xấu ở môi trÆ°á»ng má»›i cứ tiếp tục phát triển. Má»—i chiá»u đến lúc phải tắm rá»a th ì má»›i tháºt là má»™t phen ầm Ä©. Mẹ chúng phải dùng hết sức để kéo, lôi chúng tá»›i phuy nÆ°á»›c, và chúng th ì chống lại quyết liệt bằng cách cấu, cắn, đấm, đạp và chá»i lại mẹ, cho k ì tá»›i lúc cả hai đứa lồng ra khá»i tay mẹ má»›i thôi.
Quả là hai đứa trẻ mất nết, há»—n láo quá! Mà lại tai ác. Cả đống đồ chÆ¡i qu ý của thằng DÆ° hồi trÆ°á»›c L ý đã có ý thu vén giữ gìn, Äông liá»u Ä‘em xuống cho chúng chÆ¡i, chỉ được hai hôm Ä‘ ã lổng chổng lÆ¡ chÆ¡, và bị quăng quáºt tanh bà nh. Con ngá»±a th ì bị chúng lôi ra chặt gãy chân. Cái xe thì không hiểu bằng cách nà o chúng tháo được cả ba bánh ra. Các đồ chÆ¡i bằng nhá»±a th ì ôi thôi, chÆ°a được má»™t ngà y, cái Ä‘ ã bị Ä‘áºp nát, cái bị đè bẹp rúm. Chúng lục lá»i khắp gian buồng của Phượng, lại r ình ráºp lên buồng Äông, thấy cái gì là lạ là lôi ra Ä‘áºp phá cho tan tà nh. Chúng r ình con mèo Ä‘en, tóm được nó, bị con mèo cắ n chúng má»›i chịu buông, chứ không thì chÆ°a biết c òn những tai hoạ gì sẽ xảy ra vá»›i con mèo.
Vợ Cừ âu sầu, ngà y nà o cÅ©ng khóc ba bốn báºn. CÅ©ng lại là nếp sống chểnh mảng việc dạy dá»— con cái đã quen, giá» thêm sá»± bối rối trong cảnh ngá»™ khốn cùng, nên cứ mặc cho hai đứa con muốn sao thì váºy, bá»±c lắm thì quất chúng và i roi cho qua chuyện thôi.
Äi là m vá», Phượng lại vất vả thêm v ì cái gia đình nho nhá» má»›i đến nà y. Má»›i chÆ°a đầy tuần, số gạo m ì dá»± trữ đã hết veo, hăm nhăm cuối tháng đã phải cắp sổ đến nói khó vá»›i cá»a hà ng lÆ°Æ¡ng thá»±c xin mua trÆ°á»›c dăm cân và o tiêu chuẩn tháng sau. Vất vả nữa v ì bất lá»±c trong việc bảo ban hai đứa trẻ. Ngá»t, chúng khinh nhá»n. Sẵng, chúng trÆ¡ l ì. Cuối cùng phải lôi Äông ra doạ: “Có Ä‘i rá»a chân tay không bác mách bác Äông Ä‘ang ra kia kìa!†Còn mẹ chúng má»—i khi thấy hai đứa đánh nhau lại réo khà n khà n: “Ới, bác Äông Æ¡i Æ¡i…â€
Nh ìn hai đứa trẻ, những bóng hình của má»™t tai biến gia đình, mà não cả lòng. Kể cả khi chúng không lếu láo, không đánh chá»i nhau, lúc có mặt Äông. Nhác thấy bóng Äông là chúng lủi. Chúng sợ cái thân hình há»™ pháp của Äông hay Äông có cái dị tÆ°á»›ng ẩn uy hiếp chúng? Không hiểu, nhÆ°ng hai đứa nhÆ° Ä‘ ã kà má»™t hợp đồng ngầm, há»… thấy Äông là lẻn ra r ìa nhà , cùng tặc tặc lưỡi và vênh mặt Ä‘i ra cổng. Chúng không biết chà o há»i, cÅ©ng không nói vá»›i ai má»™t lá»i, ngoà i mẹ chúng.
Má»™t hôm Phượng mua cam vá», cho má»—i đứa má»™t quả.
- Cảm ơn bác đi! - Phượng nhắc hai đứa.
Thằng anh không nói, Ä‘iá»m nhiên bóc cam ăn. Thằng em bị Phượng thúc má»™t lần nữa, liá»n giấu cam ra sau lÆ°ng, nghênh mặt lên nh ìn Phượng, rồi nhoai cái cổ gầy:
- Ông đ. cám ơn, là m g ì nà o!
Vợ Cừ Ä‘ang ngồi khâu, thét giáºt:
- Tát chết bây giá»! Không cho nó ăn nữa! Có cảm Æ¡n bác không?
Thấy con vẫn Æ°Æ¡ng, vợ Cừ liá»n bá» kim chỉ, chạy lại, giÆ¡ tay tát nó má»™t cái. Thằng bé lạng ngÆ°á»i Ä‘i, không khóc, dẩu má» chá»i mẹ và bác má»™t câu rất tục, rồi văng ra cổng:
- Ông đ. thèm ở nhà nà y nữa.
Mẹ nó chỉ tay hét:
- Có giá»i mà y cứ Ä‘i Ä‘i! R õ đồ vô phúc chÆ°a!
Phượng vá»™i Ä‘uổi theo thằng bé, nó Ä‘ ã mất hút. Äông phải Ä‘i tìm. Táºn chiá»u má»›i lôi được nó vá» nhà . Nó cà o rách cả vạt áo sÆ¡ mi của Äông. Äông quát:
- HÆ°, bác gá»i chúng mà y và o trại trẻ!
Câu doạ thÆ°á»ng t ình ở hoà n cảnh nà y không ngá» gây háºu quả tệ hại. Vợ Cừ Ä‘ang giá»t ngắn giá»t dà i, quay phắt lại, gà o:
- Nó không có bố dạy, mất dạy lắm rồi. Bác cứ cho nó và o trại trẻ mồ côi Ä‘i! Giá»i Æ¡i là giá»i!
Äông đứng lặng, cảm thấy m ình có lá»—i, lát sau bá» Ä‘i.
Phượng rơm rớm nước mắt, đi đến bên vợ Cừ, khe khẽ:
- Cô Cừ, cô phải b ình tĩnh chứ!
- Chị Æ¡i. - Vợ Cừ úp mặt và o ngÆ°á»i Phượng, nức nưởi. - Em chẳng thiết g ì nữa đâu. Em muốn chết quách Ä‘i cho nó nhẹ Ä‘á»i, chị ạ…
NgÆ°á»i phụ nữ Ä‘ ã quẫn. Cay cá»±c cà ng nghÄ© cà ng bị đẩy tá»›i chân tÆ°á»ng. Chồng bá». Con hÆ°. Thân m ình bÆ¡ vÆ¡. Chị bị dồn ép từ ba bốn phÃa. Và bây giá», trÆ°á»›c mắt là cái vá»±c sâu vô vá»ng, rá»—ng không.
Phượng lo sợ quá! Äêm nằm không dám ngủ, chốc chốc lại ngoái nh ìn xem vợ Cừ có còn nằm đó không. VÆ°á»n có nhiá»u cây cà nh là là mặt đất, chị sợ vợ Cừ phẫn quá hoá liá»u, đêm ra đó thắt cổ tá»± tá». Ä Ã£ tÃnh lên bảo Äông thức canh chừng há»™, nhÆ°ng buồng Äông khoá trái cá»a. Äông đã lại Ä‘i chÆ¡i tổ tôm. Mấy hôm nay, Äông lầm l ì hẳn Ä‘i, lại có ý né tránh. Lý Ä‘i đã gần tháng, biá»n biệt không tin tức. Äông nghÄ© ngợi vá» việc đó, hay không muốn giây và o câu chuyện phức tạp và nan giải nà y.
ChÆ°a bao giá» Phượng mong chồng vỠđến nhÆ° thế. Phượng dạt dà o yêu thÆ°Æ¡ng. Phượng sẵn sà ng hỉ xả. Phượng cứng cá»i, dám đứng mÅ©i chịu sà o, nháºn trách nhiệm. NhÆ°ng, má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà rất cần má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trong sá»± hiệp nhất; và Phượng rất cần má»™t ngÆ°á»i tri kỉ đồng tâm, đồng hà nh, có má»™t tầm hiểu biết đủ sức chỉ dẫn, biết khÃch lệ khi gặp trắc trở - má»™t ngÆ°á»i bạn mà có th ì luôn yên lòng. NgÆ°á»i đó, không ai khác là Luáºn. Má»™t lần nữa, Phượng hiểu Luáºn là qu ý giá nhÆ° thế nà o đối vá»›i m ình.
May quá, đêm ấy Luáºn vá».
Lần nà y Luáºn Ä‘i ôtô vá», không phải do phát sinh má»™t trạng thái cảm hứng mãnh liệt nhÆ° lần trÆ°á»›c mà do bá»—ng cảm thấy sốt ruá»™t má»™t cách khác thÆ°á»ng. Lúc Luáºn vá», vợ con Cừ Ä‘ ã ngủ. Hai vợ chồng ra vÆ°á»n nói chuyện.
Sáng há»ng, Phượng nhóm bếp dầu nấu m ì. Luáºn ngồi pha trà , chá» vợ Cừ rá»a mặt xong, gá»i lại. Vợ Cừ vừa ngồi xuống ghế đã lấy khăn tay chấm mắt, sụt sịt:
- Bác mới vỠđêm qua ạ.
Luáºn gáºt đầu, vẻ đăm chiêu hằn r õ trên gÆ°Æ¡ng mặt mảnh dẻ, có đôi mắt trầm tÄ©nh, và những Ä‘Æ°á»ng nét rắn rá»i:
- Tôi vỠđêm qua. Ä Ã£ nghe Phượng kể hết má»i chuyện r ồi. à kiến tôi thế nà y. Lúc nà y mà cô quẫn trà là há»ng hết má»i việc. Chúng tôi ở trên nà y đã dá»± tÃnh tình hình nà y nên đã viết thÆ° cho cô. Bây giá», chuyện cÅ© bỠđấy Ä‘ ã. TrÆ°á»›c mắt là lo việc là m và nuôi dạy hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ Ä‘ ã dáºy. Không hiểu sao thấy Luáºn cả hai đứa Ä‘á»u nem nép, ngồi im thin thÃt. Có lẽ vì cặp mắt sâu nhiá»u nghÄ© ngợi của Luáºn và giá»ng Luáºn khúc chiết, mạch lạc.
- Hai đứa trẻ là hai cái mầm sống kia k ìa. Tôi, cô Phượng, cô, phải lo cho chúng. Äừng để chúng bị thiệt th òi. Cô có hiểu ý tôi nói không?
- Dạ.
Phượng Ä‘ang quấy nồi m ì nghe tiếng dạ của vợ Cừ, lòng yên tÄ©nh hẳn Ä‘i. Luáºn, chỉ có Luáºn má»›i toả ra được niá»m tin cho ngÆ°á»i khác đến nhÆ° thế. Chỉ có Luáºn má»›i có được cái cốt cách vững và ng và tÆ°Æ¡i sáng nhÆ° thế trong hoà n cảnh bế tắc n à y. Chị nhìn hai đứa trẻ ngồi chồm há»—m trên giÆ°á»ng, cÆ°á»i:
- Quân anh, Quân em nghe bác Luáºn nói chÆ°a? Ngoan, tối bác Ä‘Æ°a đến cÆ¡ quan xem ti vi.
- Chủ nháºt cho Ä‘i xem bách thú, Ä‘i tà u bay nữa. - Luáºn quay lại, thêm. - Ä Ã£ cháu nà o được Ä‘i tà u bay chÆ°a nà o?
V ợ Cừ sụt sịt:
- Em cũng biết tấm lòng của anh chị, nhưng lắm lúc em thấy tủi quá, nhục quá!
- Cô chỉ nghÄ© vá»› vẩn. - Luáºn nói quả quyết. - Chuyện xảy ra không phải lá»—i tại cô, tại sao cô lại chuốc lấy cái tủi, cái nhục. Lúc hoạn nạn nà y má»›i cần nhá» nhau. Tô i biết cô còn ngại cái gì. Tất nhiên là bá»n tôi không già u có. Sống bằng đồng lÆ°Æ¡ng thôi. NhÆ°ng, vá»›i cô Phượng th ì cô không lo. Tôi cÅ©ng không tốt bằng cô ấy đâu! Tóm lại, khó thì tìm cách gỡ dần. Tôi Ä‘ang nghÄ© cách. NhÆ°ng cô phải b ình tÄ©nh, chứ rối bá»i lên là không giải quyết được g ì đâu.
Mặt vợ Cừ hÆ°ng há»ng. Phượng bÆ°ng mâm m ì đặt xuống đất, tÆ°Æ¡i tỉnh:
- Nà o, ăn m ì đã. Cô Cừ, Quân anh, Quân em, anh Luáºn.
Luáºn bÆ°ng bát m ì, cảm thấy cái nhìn sung sÆ°á»›ng, trân trá»ng của vợ vá»›i m ình, lại đặt xuống, thanh thoát:
- Äã chết ngay đâu mà cuống. Phụ nữ các cô là cạn nghÄ© lắm. Ä Ã£ là trẻ con thì tất nhiên là nó nghịch, nó dại. Có gì mà hết hồn, mà rầm rÄ© cả lên.
Phượng lÆ°á»m yêu chồng:
- Thế mới cần có nam giới, mới cần có anh chứ!
Vợ Cừ hỉ mũi, nh ìn hai đứa trẻ đã bắt đầu ăn, ngượng nghịu:
- Nghe anh nói em yên dạ được và i phần. Hai đứa nghe r õ lá»i bác chÆ°a? HÆ° là bác rối trÃ, bác ghét, bác không cho xem ti vi, bách thú nữa đâu đấy.
Buổi chiá»u. Äông ngủ trÆ°a dáºy, ngó qua cá»a sổ xuống thấy má»™t phụ nữ ăn mặc quần áo bảo há»™ lao Ä‘á»™ng xanh bạc Ä‘ang cặm cụi rẫy cá», cuốc đất ở khoảng đất cạnh già n mÆ°á»›p hÆ°Æ¡ng. Chung quy lại, vấn Ä‘á» là ở chá»—: có thái Ä‘á»™ đúng, có năng lá»±c tổ chức, trên má»™t cÆ¡ sở là có tinh thần trách nhiệm cao vá»›i con ngÆ°á»i. Äông biết: Luáºn Ä‘ ã vá».
Äông Ä‘i xuống nhà tìm Luáºn. Xuống đến giữa cầu thang, anh gặp ông Bằng:
- Ba… ba đi hội vỠrồi ạ?
- Ờ, ba Ä‘i Äá»n Hùng vá». Luáºn nó vừa gặp ba ở cổng nó nói chuyện ba má»›i biết vợ con Cừ nó lên. Có lẽ ba, anh và Luáºn, ta phải bà n bạc, Äông à .
Nghe thấy tiếng má»™t đôi già y gót nhá» cáºm cạnh ở chân cầu thang, Äông nhìn xuống. Má»™t ngÆ°á»i phụ nữ nhá» nhắn áo trắng, quần Ä‘en, tay cắp cái ô, tay xách là n Ä‘ang Ä‘i lên. NgÆ°á»i phụ nữ đó là bà lang ChÃ.
- Ông có bá»™ trúc quân tá» quý quá, ông ạ. Thế nà o ông đã bá»›t mệt ch Æ°a? Ấy ấy… để bá»™ ấm chén đó tôi súc cho. Äược rồi… được rồi, để tôi quét. Ông ngồi đây rồi tôi xem lại mắt cho.
Lại nhÆ° những lần trÆ°á»›c, và o tá»›i buồng, bà Chà treo ô, đặt là n, lại bắt tay là m những việc trong ná»™i thất má»™t cách thà nh thạo và tá»± nhiên. NgÆ°á»i phụ nữ nà y cÅ©ng nhÆ° ông Bằng, khát khao má»™t t ình bạn, khi tuổi đã xế tà n. Ông muốn có bạn tâm tình, mong có ngÆ°á»i đỡ đần. Bà , thêm tấm l òng từ mẫu lÆ°Æ¡ng y, coi đỡ nâng ngÆ°á»i khác nhÆ° má»™t nhu cầu tá»± thân.
Giá» th ì hỠđã quen thân, nhất là từ sau Tết, qua mùa lá»… há»™i cổ truyá»n của dân tá»™c. Cái Tết mở ra má»™t chuá»—i há»™i hè nÆ¡i là ng quê. Ông Bằng không bá» sót má»™t há»™i nà o. Không phải chỉ do ý thức của má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang nghiên cứu vá» dân tá»™c. Hà nh hÆ°Æ¡ng vá» nÆ¡i cá»™i nguồn ông muốn t ìm lấy cái ná»n tảng căn bản để vững tin trong những ngà y sóng gió nà y. Dẫu ngoà i miệng phủ định, trong thâm tâm, ông vẫn lo sợ khôn nguôi vá» má»™t sá»± đổ vỡ tinh thần trong gia Ä‘ ình mà tiêu biểu là sá»± kiện thằng Cừ. Lòng không yên ổn, ông phải tìm sá»± yên ổn tá»± nÆ¡i nguồn cá»™i.
Ông Ä‘ ã tìm được sá»± yên ổn. Có lẽ sá»± yên ổn còn toát ra từ bà bạn già cùng Ä‘i, ngÆ°á»i hà ng xóm ngà y xÆ°a, bà lang nhân từ, ngÆ°á»i bạn tri kỉ của ông. Hai ngÆ°á»i Ä‘ ã nhÃch lại gần nhau, nhá» cùng nháºp và o cuá»™c trẩy
há»™i mùa xuân và trong sâu xa, cả hai Ä‘á»u hiểu: nhá» tấm lòng, sá»± chắp nối của chị Hoà i. Äến há»™i Äá»n Hùng th ì há» tháºt sá»± cảm thông vá»›i nhau vá» má»i phÆ°Æ¡ng diện. HÆ°á»›ng vá» lịch sá», cả hai Ä‘á»u bồi hồi những cảm nghÄ© yêu thÆ°Æ¡ng đất nÆ°á»›c trong những ngà y gian khó. Trà n trá» cảm hứng, cả hai lắm lúc nhÆ° trẻ thÆ¡, ngẩn ngÆ¡ trong hoà i cảm tri ân và trÆ°á»›c sá»± tráng lệ, huy hoà ng của ná»n văn hoá dân tá»™c.
- Ông ngồi ra đây, để tôi xem lại mắt cho nà o. Sao, mặt ông mất thần sắc thế? Ông có mệt không?
NhÆ° bao lần ông ngoan ngo ãn nhÆ° đứa trẻ, nghe lá»i bà , ngồi trên chiếc ghế gần cá»a sổ và bà Chà lại bắt đầu những công việc của má»™t bà lang nhân háºu. Bà nhá» nhắn, da trắng, phúc háºu. Từng cá» chỉ của bà , nhÆ° từ tâm hồn bà toả ra, là sá»± dịu dà ng nhân ái. Äá»i bà là má»™t chuá»—i ngà y chịu nháºn những mất mát thiệt th òi. Bà không được hưởng cái hạnh phúc thiêng liêng và giản dị nhÆ° rất nhiá»u ngÆ°á»i. Ba lần lấy chồng, ba lần để tang chồng, không má»™t ngÆ°á»i con. NgÆ°á»i chồng thứ nhất chết ở nhà lao Äế quốc năm 1944. NgÆ°á»i thứ hai hi sinh ở Äiện Biên Phủ. Và ngÆ°á»i thứ ba ng ã xuống trong chiến dịch Hồ Chà Minh.
- Kìa, mặt ông sao nhợt xám như thế? Ông có mệt lắm không?
Äáp lại tiếng bà ChÃ, ông Bằng lắc lắc đầu. Ông cố cưỡng lại hiện trạng. NhÆ°ng r õ rà ng ông thấy mình không có cảm giác an toà n, bình ổn và may mắn nhÆ° má»i lần.
Mắt lá» Ä‘á», ông nh ìn bốn bức trúc quân tá» treo song song trên tÆ°á»ng. Trúc dẫu đốt cháy vẫn ngay thẳng. Trúc má»c trên đá: vá»›i má»™t số mùn nghèo nà n, trúc vẫn sống mạnh mẽ. Gió lay, trúc chỉ nghiêng ngả chứ không đổ, không g ãy.
Không! Tinh thần của bá»™ tranh cÅ©ng không an ủi được ông. Sá»± thá»±c là phÅ© phà ng, ông lẩn tránh không được. Vợ con Cừ Ä‘ ã có mặt ở đây, thế nghÄ©a là má»i sá»± Ä‘ ã rõ rà ng rồi.
- Ông là m sao thế, ông Bằng?
- Không, không sao đâu.
- Thế mà tôi tưởng. A, ông Bằng nà y. - NgÆ°á»i phụ nữ khẽ khà ng ngồi xuống cái ghế nệm, thở má»™t hÆ¡i dè sẻn. - Ngà y mai là ngà y giá»— nhà tôi. Anh ấy hi sinh ở nhà lao Quảng Trị năm 1944, dạo đó tôi má»›i mÆ°á»i tám… Tôi muốn má»i ông và các cụ tổ hÆ°u…
Äôi tay khô héo của ông Bằng vá»™i báºp lấy thà nh ghế. Ông cảm thấy hÆ¡i bị choáng. Ông cố cưỡng lại. Äầu ông lắc lắc. À ra váºy, những t ình cảm sâu xa luôn luôn chỉ hÆ°á»›ng cho con ngÆ°á»i. Bà Chà là váºy. Và ông, bối rối của ông từ lúc Luáºn báo tin vợ Cừ lên chứng tá» là mối quan hệ của ông vá»›i thằng Cừ, dẫu nó Ä‘ ã lá»›n và hÆ°, vẫn không há» mất Ä‘i.
Ông mở mắt v ì nghe thấy tiếng gõ cá»a khe khẽ và tiếng bÆ°á»›c chân thong thả của bà Chà ra mở cá»a.
- Con chà o ông ạ, con chà o bà ạ. Hai cháu chà o ông, chà o bà đi.
Phượng nhÆ° hiện ra ở giữa khuôn cá»a, hai tay dắt hai đứa bé. Ông Bằng nháºn ra ngay chúng là con Cừ, là cháu ông.
Ông quên phắt bà ChÃ, dứt cÆ¡n hoang mang, bá» lại tất cả mệt nhá»c, nhÆ° lao ra cá»a, đón hai đứa cháu.
- Kìa Äông, con trông chữ hai đứa nhá» nó tô. Cái Ä‘uôi chữ y hệt nét chữ các con hồi nhá».
Ông Bằng ngồi ở bà n nÆ°á»›c vá»›i Äông, hất hà m vá» phÃa bà n là m việc, ở đó thằng Quân anh và thằng Quân em Ä‘ang táºp là m quen vá»›i bút sách.
Hai đứa trẻ được Phượng Ä‘Æ°a lên tr ình diện ông Bằng hôm ấy, nh Æ°ng hai hôm sau chúng má»›i chÃnh thức bÆ°á»›c và o há»c táºp. Chúng có vẻ sợ sệt và tâm tÃnh khác hẳn hôm má»›i đến. Có lẽ là v ì sống vá»›i những ng Æ°á»i Ä‘Ã n ông lá»›n tu ổi. Còn ông Bằng thì hà o hứng tháºt sá»±. Äó là điá»u bất ngá» vá»›i chÃnh ông. Äây không phải là cuá»™c váºt lá»™n của nghị lá»±c vá»›i hoà n cảnh bất nhÆ° ý nh Æ° thÆ°á»ng khi vẫn xảy ra trong ông. Äây là cảm hứng chứa chan từ trong tâm khảm. ChÃnh là hai đứa trẻ Ä‘ ã nâng đỡ ô ng già , Ä‘em lại sá»± cân bằng tâm là cho ông.
- Äúng là không có ai dạy dá»— nên hÆ° lắm. - Ông Bằng nh ìn hai đứa trẻ. - Mẹ thì báºn công báºn việc. Lêu lổng quen thân rồi. Äủ hết các thứ tiếng lóng. Nói tục ghê ngÆ°á»i. CÆ¡m ăn không má»i. Thấy ông là lảng.
Äông uể oải:
- Bố chúng nó thế thì dạy gì!
Câu nói bình th Æ°á»ng mà vô t ình tà n nhẫn vá»›i ông Bằng. Ông lặng Ä‘i má»™t lát rồi chép miệng:
- Khổ! NgÆ°á»i lá»›n c òn có bao nhiêu chuyện rắc rối thì trẻ con khó mà tránh khá»i h Æ° há»ng. NhÆ°ng mà … c òn dạy được. Mà xem ra cÅ©ng sáng dạ. Hát có giá»ng ra dáng.
- Giả ông cái bút chì đây, ứ ừ.
- Của ông chứ! Của ông chứ của mà y à !
Hai đứa trẻ bá»—ng nhảy nhồm lên, kêu thét và dÃu và o nhau. Ông Bằng Ä‘áºp cạch cái thÆ°á»›c và o cạnh bà n, Ä‘iệu bá»™, giá»ng nói y hệt ông giáo ngà y xÆ°a:
- Tráºt tá»± nà o! Không được xÆ°ng ông. - Giá»ng ông má»m lại. - Bút ch ì gãy thì Ä‘Æ°a ông vót. Có g ì phải th Æ°a ông. Nhá»› chÆ°a? Nà o, có việc g ì?
Thằng Quân anh chẳng nói chẳng rằng rút cái bút chì đã gãy Ä‘ang ngáºm ở mồm ra, vứt tạch lên mặt bà n.
- Thôi được, lần nà y ông tha. Lần sau phải nói: thưa ông, bút ch ì cháu gãy. Không thì ông phạt quỳ. Nhớ ch ưa?
Chẳng đứa nà o đáp.
Ông Bằng nhặt cái bút ch ì, mở ngăn kéo, lấy con dao dÃp.
Ông vót lại chiếc bút chì bị gãy ngòi.
Ông lại vót bút chì, không phải cho các con: T Æ°á»ng, Äông, Luáºn, C ừ, Cần. Ông vót bút chì cho hai đứa cháu ná»™i. Ông lại cầm tay uốn nét chữ cho má»—i đứa. Lại uốn nắn từng lá»i ăn tiếng nói, cá» chỉ, hà nh vi cho má»—i đứa. Má»™t Ä‘á»i ngÆ°á»i, những việc ấy, Ä‘ ã bao lần lặp lại.
Ông Bằng vót bút chì.
Ôi, cái kiểu vót bút chì của ông! Lưỡi dao bén chạy khoanh má»™t nét v òng quanh cái đầu bút. Rồi lưỡi dao dÆ°á»›i sức t ì của ngón cái, bấm nhẹ má»™t cái. Mảnh gá»— cong vênh nh Æ° được há»›t nhẹ và cái ng òi chì lá»™ ra, không quá tà y, không quá nhá»n, ngáºm chum chúm trong lá»›p gá»— vân vân.
- Kìa, Quân em, ngồi thẳng lên. Thế! Cao đầu lên! Cách vở hai gang tay, nhớ chưa, cháu?
BÆ°á»›c lại chỉnh thế ngồi cho thằng bé, ông Bằng đặt hai tay và o sÆ°á»n nó, xốc nhẹ ngÆ°á»i nó lên. Cá» chỉ rất quen thuá»™c ấy gây xôn xao cho chÃnh ông. Phải, bằng là trà khÆ°á»›c từ thằng Cừ, nhÆ°ng trong ông vẫn lai láng t ình máu mủ ruá»™t rà .
Äông có nháºn ra trong Ä‘á»™ng tác vót bút chì và cá» chỉ vừa rồi của cha ẩn chứa má»™t nét vẻ quen thuá»™c sâu xa và xúc Ä‘á»™ng. NhÆ°ng, thoáng qua ấy tan biến ngay. Năm mÆ°Æ¡i rồi, tiếp nháºn cái g ì má»›i là khó. Äông đã cố định, đã qua rèn đúc để ổn định. Äông khó thÃch nghi vá»›i hoà n cảnh má»›i. Äông không quen vá»›i sá»± phức tạp. Anh lại có tâm là của ngÆ°á»i Ä‘ ã được quyá»n ngÆ¡i nghỉ, vô lo, m ãn nguyện vì trở vá» c Æ° trú ở má»™t gia Ä‘ ình đầy đủ vá» váºt chất và nh ìn bá» ngoà i, tháºt yên ổn vá» tinh thần.
Äông phản ứng vá»›i việc thằng Cừ hÆ° đốn rất rà nh mạch. Äông thá» Æ¡ vá»›i ná»—i bất hạnh của vợ con Cừ. Hai biểu hiện tiêu biểu ấy chứng tá» Äông là con ngÆ°á»i giản Ä‘Æ¡n và thụ Ä‘á»™ng. Vá»›i L ý, trong ứng xá», thái Ä‘á»™ thụ Ä‘á»™ng còn được bổ sung bằng sá»± nhịn nhÆ°á»ng trong quan hệ vợ chồng. Vả chăng, ở cái nhà nà y, xÆ°a nay Äông chỉ là ngÆ°á»i hưởng thụ chứ chÆ°a há» phải lo toan má»™t trá»ng trách nà o, từ việc nuôi dạy con cái tá»›i việc lo kiếm miếng ăn sát sạt hà ng ngà y ở má»™t gia Ä‘ ình. Dù có xuất sắc, Äông
cũng mới chỉ gánh vác cái trách nhiệm nặng nỠđược x ã hội giao phó mà thôi.
Ông Bằng đã đưa hai đứa trẻ và o việc thi vẽ con gà và hứa có thưởng cho cháu nà o vẽ đẹp. Ông vẫn mơn man sung sướng trong nguồn mạch yêu thương.
Nh ìn Äông cầm cái dÃp bằng sácgiÆ¡ đạn nhổ râu, giá»ng ông tháºt sáng tÆ°Æ¡i:
- Äông nà y, anh có biết là tháng nà o th ì em Cần nó vá» n Æ°á»›c?
- Nghe đâu là … tháng bảy, ba ạ.
“Nghe đâu là …â€, lá»i Äông Ä‘ay lại má»™t lần nữa trong ông Bằng, ông có vẻ khó chịu.
- Ba không hiểu tại sao nó lại bá» dở việc há»c sau đại há»c để vá» nÆ°á»›c, chỉ v ì má»™t con bé. Nó Ä‘á»— xuất sắc, được chá»n ở lại há»c tiếp cÆ¡ mà ?
Äông g ãi gãi gáy:
- Bây giá» lá»›p trẻ nó thế đấy, ba ạ. Con cÅ©ng không hiểu nó nghÄ© thế nà o. Äá»i th ì giản dị mà chúng cứ là m rối tinh lên. Äược ở lại há»c th ì phải ở lại há»c ch ứ sao lại thế được.
Ông Bằng mÃm môi, ngáºp ngừng:
- Thế… việc thằng Cừ…
- Con tin chắc là nó Ä‘ ã trốn ra n Æ°á»›c ngoà i rồi. Thằng nà y, con nghiệm ra, nó có cái mầm phản bá»™i, Ãch kỉ từ lâu rồi, ba ạ.
- Con nói nó nặng quá. Ba không tin nó bỠtrốn ra nước ngoà i. Ba chắc nó chỉ vì yêu đương mà bỠđi đâu đó thôi.
- Loại như nó bỠđi là tất nhiên thôi.
- Ba không tin! Thế th ì là phản bội rồi còn gì!
- Thì hẳn là thế. - Äông giáºt được má»™t cái râu, hÆ¡i nhổm lên. - Cho nên, theo con, ba nên có má»™t Ä‘á»™ng tác: là m má»™t cái Ä‘Æ¡n Ä‘Æ°a tá»›i uá»· ban khÆ°á»›c từ nó, không chịu trách nhiệm vá» nó…
Mặt ông Bằng tối sầm lại, ông Ä‘Æ°a tay bóp thái dÆ°Æ¡ng, cảm thấy mặt cứ nằng nặng dần và ưng á»ng nóng dần lên. áp huyết tăng hay sao? Äông là m ông khó chịu. Äông gây xung Ä‘á»™ng Ä‘á»™t ngá»™t trong huyế t mạch ông? Äông há» hững lãnh đạm. Cái gì cÅ©ng mù má», cÅ©ng không biết, nh Æ°ng lại quyết Ä‘oán và cứng nhắc. Äông không lăn xả và o cuá»™c sống nhÆ° Luáºn, cÅ©ng không gắng gá»i Ä‘iá»u chỉnh cuá»™c sống nhÆ° ông. Äông thản nhiên quá hoá ra tà n nhẫn vô t ình.
- Ba là m sao thế?
Äông há»i giá»ng bình thản. Ông Bằng buông tay, mặt nghiêm nh Æ° kẻ váºn khà công, lấy lại thăng bằng trong cÆ¡ thể.
- Nói thế, chứ ai mà dám tuyên bố hết trách nhiệm vá»›i ai được, hả Äông! Hôm qua, Luáºn có nói vá»›i ba nhiá»u chuyện. Ba cho nó Ãt tiá»n để mua xe. Khổ, hai vợ chồng không có được cái xe đạp.
- Nó mất xe mà , ba!
- Cái đó ai chả biết. - Ông Bằng xẵng. - NhÆ°ng ba cho nó, nó không nháºn. Hai vợ chồng nó lÆ°Æ¡ng bổng thế, tiá»n đâu mà mua xe. Giá» lại cáng đáng cả việc sinh hoạt của ba mẹ con vợ Cừ. Chúng gánh vác sao nổi?
Äông thở má»™t hÆ¡i dà i, nhẹ nh õm:
- Kể cÅ©ng gay đấy. NhÆ°ng, con chắc là lo được, Phượng nó đảm Ä‘ang, cứng cáp chứ không má»m yếu nhÆ° trÆ°á»›c đây con tưởng đâu, ba ạ.
- Lo được! Cụ thể là lÆ°Æ¡ng hai đứa eo hẹp, thu nháºp thêm không có. Lại c òn phải gá»i tiá»n nuôi con, nuôi mẹ.
- À ừ… kể ra thì cÅ©ng gay. - Äông lầm nhầm. - NhÆ°ng bây giá» th ì ai mà chẳng có khó kh ăn…
Ông Bằng ngả lÆ°ng và o ghế. Ông có cảm giác Äông nói những lá»i vô nghÄ©a. Äông rất khác ông. Ông Ä‘ ã già , nh Æ°ng ông vẫn muốn lo toan. Lo toan cho tất cả cho đến chết. Lo cho cả Äông.
- Äông nà y, sao vợ con Ä‘i Sà i G òn công tác lâu thế? Anh nên đến…
Câu nói thể hiện sá»± lo toan của ông Bằng bị tiếng kẹt cá»a là m đứt Ä‘oạn. Cá»a mở má»™t vệt sáng hẹp. Äứng ở chá»— đó, vợ Cừ vừa từ dÆ°á»›i nhà há»›t hải chạy lên, hai mắt nao nao lo sợ:
- Thưa ông, ông có thư ạ.
Cầm lá thÆ°, ông Bằng run cả hai tay. ThÆ° từ nÆ°á»›c ngoà i gá»i vá». Nét chữ của Cừ… Ä‘uôi chữ y hệt hai đứa trẻ Ä‘ ã tô, h Æ¡i ph ình ra, rất đẹp mắt.
Tà i sản của ngudoc