Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 660: Quay về.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Một bên, Mộ Dung Khuynh Thành khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, vừa điều tức, vừa xem Diệp Trần luyện công, nhìn cung cách không muốn sống của đối phương, nàng cũng không kinh ngạc, chỉ mỉm cười dịu dàng, nàng biết bạn trai mình rất lợi hại, tiềm lực gần như vô tận, rõ ràng là con người nhưng chẳng khác gì quái vật, tương lại không xa, hắn sẽ có khả năng trở thành kiếm vương hoặc thiên cổ đệ nhất kiếm hoàng, biết đâu, kiếm hoàng cũng không phải mục tiêu cuối cùng của hắn.
Bản thân nàng, kì thực không có quá nhiều dã tâm, nhưng sau khi ở cạnh Diệp Trần một khoảng thời gian, nàng hiểu không có dã tâm không được, chẳng bao lâu nữa, Diệp Trần sẽ bỏ xa nàng để đến một cảnh giới mới, cho nên, muốn được ở bên hắn, chỉ có thể đi theo bước chân hắn, cùng nhau cường đại.
Ầm!
Trời long đất lở.
Diệp Trần đánh một kiếm về phía sinh mệnh bảo khí đang di chuyển, một kiếm này ngưng tụ ra nửa khối lôi cầu ngân sắc, đánh mạnh lên ngực sinh mệnh bảo khí.
Như cuồng lôi phệ thể, tấng bảo khí bên ngoài sinh mệnh bảo khí bắt đầu tản ra, hình thể mờ nhạt.
- Tam liên trảm!
Dùng Linh tê nhất kiếm dẫn dắt, Diệp Trần trảm liền ba kiếm lên đầu sinh mệnh bảo khí.
Xì!
Một chiếc đầu lâu bay lên.
Vù!
Thở phì một hơi, Diệp Trần thẩm nói: Đáng tiếc, thiên địa nơi này không có nguyên khí bổ sung, tiếp tục chiến đấu, chân nguyên của mình sẽ hết sạch mất nên chỉ còn cách đánh tan nó, nếu không, Lôi phệ của mình sẽ lên một tầng thứ mới.
Một kiếm thi triển Lôi phệ, Diệp Trần đã ngưng tụ ra nửa lôi cầu, so với lúc nãy, tiến bộ rất nhiều.
...
Thoáng cái, hơn nửa tháng trôi qua, thế giới tầng thứ tư sắp đóng lại.
Bất luận là tầng bốn hay tầng ba tầng hai, tất cả thanh niên thiên tài đều lần lượt đi xuống tầng một, nếu không rời đi, sẽ bị nhốt trong đó mười một tháng, đợi đến năm sau mới mở, chỉ có tầng một là mở thường niên, không cần lo lắng thời gian.
Bên ngoài đa bảo thánh tháp, một lượng lớn nhân ảnh tràn ra.
- Ha ha, chuyến đi lần này không tệ, kiếm được hai món đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, xem ra vận khí của ta không tệ.
- Vận khí ta cũng không tệ, kiếm được một món đỉnh tiêm thượng phẩm trường tiên.
Bảo khí loại roi rất hiếm gặp, đỉnh tiêm thượng phẩm trường tiên, uy lực mặc dù không bằng bán cực phẩm bảo khí, nhưng mức độ quý hiếm không hề thua kém, dù sao trường tiên cũng thuộc binh khí kì môn.
- Vận khí các ngươi như vậy mà cũng gọi là tốt, ở tầng thế giới thứ ba, có người tìm được một bộ thượng phẩm bảo khí.
- Cái gì, một bộ thượng phẩm bảo khí, nó còn quý giá hơn cả bán cực phẩm bảo khí bình thường, vừa tăng cường phòng ngự, vừa gia tăng công kích.
- Lừa ngươi làm gì, chính là nàng ta.
Một người chỉ vào Tĩnh Ngạo Huyên
- Có nên cướp lại không?
Một số người sắc mặt bất thiện.
- Ta khuyên ngươi nên từ bỏ suy nghĩ đó, nàng ta có quen với Diệp Trần.
Trong lúc mấy tên đang chuẩn bị rục rịch thì Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành bước ra, bay về phía Tịnh Ngao Huyên và Lý Tiêu Vân, một người nhìn thấy cảnh tượng này lên tiếng nhắc nhở.
Mồ hôi túa ra, mấy tên thầm cảm thấy may mắn.
- Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành.
Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân thấy Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đến, không hẹn mà gặp cùng quay đầu.
Diệp Trần cười nói:
- Hai người cũng đến đa bảo thánh tháp à?
Lý Tiêu Vân nói:
- Cơ hội một năm một lần, sao lại không đến, đáng tiếc thu hoạch không lớn, chỉ kiếm được một món thượng phẩm bảo khí bình thường.
Trên thực tế, thanh niên thiên tài vào đa bảo thánh tháp đều có thu hoạch, nhưng cũng có không ít thanh niên thiên tài chết trong đó, có người tự nhiên chết, có người bị thanh niên thiên tài khác hãm hại, bảo khí của họ đương nhiên di lưu trong đa bảo thánh tháp, được bảo khí bồi dưỡng, một số thượng phẩm bảo khí nói không chừng có thể trở thành đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, không ngừng bổ sung cho đa bảo thánh tháp, đây cũng là lý do tại sao từng ấy năm qua, số lượng bảo khí bên trong đa bảo thánh tháp không hề suy giảm, mà vẫn duy trì trạng thái cân bằng.
- Ngươi và Mộ Dung Khuynh Thành chắc thu hoạch không ít nhỉ!
Lý Tiêu Vân tiếp lời.
Diệp Trần nói:
- Vận khí không tệ, mỗi người kiếm được một món bán cực phẩm bảo khí.
Bất luận ở bên trong hay bên ngoài, Diệp Trần đều không cần che giấu thu hoạch của mình, chỉ có những người không đủ thực lực mới phải giấu giếm, giống như lúc nãy hắn vừa cảm ứng được, có mấy kẻ ghen tị với Tĩnh Ngạo Huyên, tưởng Tĩnh Ngạo Huyên không đủ thực lực, nên định giết người đoạt bảo.
- Chậc chậc, vận khí của các người tốt y như Tĩnh Ngạo Huyên, nàng ấy cũng kiếm được một bộ thượng phẩm bảo khí.
Lý Tiêu Vân cười khổ lắc lắc đầu.
- Ồ, chúc mừng.
Diệp Trần biết, có một bộ thượng phẩm bảo khí, thực lực Tĩnh Ngao Huyên chí ít tăng lên một bậc, cho dù trong nhân vật tông sư cấp, cũng thuộc hàng cường giả, sắp đuổi kịp bọn Lâm Khô và Hải Vô Nhai.
Tĩnh Ngạo Huyên nói:
- Có thực lực mới có thể bảo vệ được những gì thuộc về mình,
Nàng liếc nhìn nhóm người mới rời đi, lại nói:
- Cảm ơn.
Nàng biết Diệp Trần cố ý đến tìm bọn nàng, là để cảnh cáo những kẻ đang ấp ủ ý đồ không tốt, không có Diệp Trần uy hiếp, bọn chúng rất có khả năng tập kích nàng giữa đường.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Chúng ta cũng về Nam phương vực quần, chi bằng đi cùng nhau!
Nàng bị thương nặng, cần điều dưỡng một khoảng thời gian dài, hơn nữa, nàng cảm thấy, không chỉ có nhóm vừa rồi để ý đến Tĩnh Ngạo Huyên, mấy đỉnh tiêm thanh niên cao thủ khác cũng dòm ngó đến nàng, phải biết giá trị của một bộ thượng phẩm bảo khí còn vượt qua bán cực phẩm bảo khí bình thường, bị dòm ngó là điều chắc chắn.
- Vậy thì còn gì bằng!
Tĩnh Ngao Huyên gật gật đầu, nàng biết bây giờ không phải lúc phô trương thanh thế, đợi trở về Lôi vực Lôi Đô, nàng mới thực sự an toàn.
...
Hàn Băng Các, Hyền Băng Nhai!
Một bóng người bước nhanh về phía cửa động trên Huyền Băng Nhai, người này cả đầu tóc xanh, thân khoác áo da lục sắc, tướng mạo thập phần tuấn mỹ, thân sắc quyết liệt, chính là người từng bị Diệp Trần chặt đứt một cánh tay, Đoạn Lãnh Nhai của Băng Linh Tông.
Lúc này, Đoạn Lãnh Nhai tay đã khỏi, giống như dược dùng một loại bí pháp nào đó nối liền, chỉ là cử động cánh tay rõ ràng có chút không cân đối.
Rất nhanh, Đoạn Lãnh Nhai có mặt trước sơn động.
- Nhị thúc!
Đoạn Lãnh Nhai cao giọng nói.
- Vào đi!
Bên trong sơn động truyền ra một giọng nói băng lãnh.
Nghe vậy, Đoạn Lãnh Nhai bước vào sơn động, sơn động thập phần rộng rãi, hoàn cảnh bên trong cũng rất đơn giản, tường và mặt đất phủ một tầng băng mỏng, trung tâm có một băng đài, một trung niên tóc trắng khoanh chân ngồi trên đó, thần sắc lạnh nhạt.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 661: Ăn miếng trả miếng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Có chuyện gì?
Trung niên lạnh lùng mở mắt, mặt ánh lến một tia nhu hoà.
Đoạn Lãnh Nhau đột nhiên quỳ xuống,
- Cầu nhị thúc tìm lại công bằng cho Lãnh Nhai, Lãnh Nhai thực sự không thể chịu nổi.
- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng?
Trung niên lạnh lùng giật mình, thân hình loé lên, đỡ Đoạn Lãnh Nhai đứng dậy.
Hắn là nhị thúc của Đoạn Lãnh Nhai, tên Đoạn Băng Hà, phụ thân Đoạn Lãnh Nhai là đại ca của Đoạn Băng Hà, nhưng sớm đã mất, còn Đoạn Băng Hà lại không có gia đình con cái nên, từ nhỏ đã coi Đoạn Lãnh Nhai như con đẻ của mình.
Đoạn Lãnh Nhai giơ cánh tay phải của mình,
- Nhị thúc, người xem.
Đoạn Băng Hà quan sát cánh tay phải của Đoạn Lãnh Nhai một lúc mới phát hiện tay phải đối phương có rất nhiều kinh mạch không thông, mềm nhũn, khí huyết không điều tiết, trên bả vai, một vết máu mờ mờ thu hút sự chú ý của Đoạn Băng Hà, nếu như hắn đoán không lầm, cánh tay này từng bị chém đứt, mặc dù nói nối lại được, nhưng nếu không có linh dược thập phần quý hiếm phối hợp, nó vẫn sẽ bị phế, chỉ làm được những động tác đơn giản, tuyệt đối không thể chiến đấu.
- Là ai chặt đứt tay ngươi?
Đoạn Băng Lãnh giận dữ nói, hắn thường niên bế quan, thông thường nếu không có việc gì, không ai dám làm phiền hắn, lần này bế quan, đại khái cũng gần hai năm.
Đoạn Lãnh Nhai nói:
- Là Diệp Trần.
Đoạn Lãnh Nhai kể lại tin tức về Diệp Trần cho Đoạn Băng Hà nghe.
- Hừ, tiểu tử độc ác, luận bàn mà nỡ chặt đứt một cánh tay của con, sao con không nói sớm.
Đoạn Băng Hà thập phần bất mãn, Đoạn Lãnh Nhai là cháu hắn, nếu như sớm biết chuyện này, hắn nhất định ăn miếng trả miếng, chặt đứt cánh tay Diệp Trần.
Đoạn Lãnh Nhai cười khổ một tiếng, kể chuyện Hàn Băng Các thuê sát thủ Quỷ Ảnh Các.
Ban đầu, Đoạn Lãnh Nhai cũng tưởng sát thủ Quỷ Ảnh Các nhất định ám sát thành công Diệp Trần, bắt giữ Mộ Dung Khuynh Thành, ai ngờ sau khi sát thủ Quỷ Ảnh Các toàn quân bị biệt, hắn biết, đại lục này chẳng còn ai giết được Diệp Trần, dù sao sát thủ Quỷ Ảnh Các chỉ ám sát mục tiêu một lần, không còn cơ hội thứ hai.
Trừ Quỷ Ảnh Các, muốn tìm sát thủ ám sát Diệp Trần, gần như không thể, từ những kết quả nhận được, hắn biết Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đều không sợ ám sát, muốn giết hắn, chi bằng trực tiếp dùng đao dùng kiếm, như vậy cơ hội sẽ lớn hơn một chút.
Sau đó, không phải Hàn Băng Các không nghĩ ra cách, mà là Diệp Trần tiến bộ quá nhanh, mỗi lần họ nghĩ ra một kế hoặc, thì lại nhận được tin tức, thực lực Diệp Trần đại tiến, kế hoạch cũ triệt để vô dụng.
Thời gian qua đi, Hàn Băng Các đã từ bỏ ý định ám sát Diệp Trần, chúng không có Nửa bước vương giả, cũng không có siêu cấp tông sư tiếp cận Nửa bước vương giả, muốn giết chết Diệp Trần, không thể trực tiếp bao vây đối phương, làm vậy không những phá vỡ quy tắc mà còn khiến Hàn Băng Các bị mang tiếng.
Về phần để Sinh Tử Cảnh vương giả xuất mã, càng không thể, không phải là người đắc tội Sinh Tử Cảnh cường giả, Sinh Tử Cảnh cường giả không bao giờ tuỳ tiện giết chết hắn, huống hồ, bối cảnh Diệp Trần không nhỏ, dùng Sinh Tử Cảnh vương giả tấn công hắn, đợi Long Vương xuất quan, sẽ có lý do đối phó Hàn Băng Các, xui xẻo vẫn là Hàn Băng Các, hơn nữa, Huyền Hậu cũng coi trọng Diệp Trần, từ giao tình giữa Diệp Trần với Yến Phượng Phượng và đệ tử Huyền Tông, có thể nhìn ra điều này.
Cho nên, chiến lực Long Vương, tuyệt đối không nên động vào, Hàn Băng Các các chủ cũng không thể hạ mình đối phó Diệp Trần, một Đoạn Lãnh Nhai không đáng để hắn làm như vậy, phải biết Hàn Băng Các là ngũ phẩm tông môn, thanh niên thiên tài rất nhiều, có một hai thanh niên thiên tài thậm chí chỉ thua kém Đoạn Lãnh Nhai một hai trù, hơn nữa, tuổi tác cũng nhỏ hơn Đoạn Lãnh Nhai, bớt đi một Đoạn Lãnh Nhai, cũng không thể khiến Hàn Băng Các thương gân động cốt.
Sau khi biết thái độ Hàn Băng Các, Đoạn Lãnh Nhai triệt để thất vọng.
Hắn nghĩ đến nhị thúc của mình, tả hộ pháp Hàn Băng Các Đoạn Băng Hà, Tông sư bảng hạng ba mươi mốt, áo nghĩa võ học thập phần cường kình, một số áo nghĩa võ học của Đoạn Băng Nhai cũng là học từ Đoạn Băng Hà, có Đoạn Băng Hà xuất mã, Đoạn Băng Nhai không nghĩ Diệp Trần có thể làm được gì, hắn không muốn đối phương chết, hắn chỉ muốn đối phương như hắn, đứt một cánh tay.
Ăn miếng trả miếng!
- Vừa hay, chân nguyên của ta cũng đã đến cực hạn, trong thời gian ngắn, không thể tiếp tục tăng tiến, cùng con đi tìm người tên Diệp Trần kia.
Từ Linh Hải Cảnh hậu kì đỉnh phong lên Nửa bước vương giả, cần tích luỹ rất nhiều chân nguyên, hơn nữa bởi vì vấn đề sức khoẻ, không thể một lần là xong, Đoạn Băng Hà còn cách Nửa bước vương giả một khoảng khá xa, chỉ là chân nguyên hùng hậu hơn Linh Hải Cảnh hậu kì đỉnh phong, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn được xếp hạng ba mươi mốt trên Tông sư bảng.
- Đa tạ nhị thúc.
Đoạn Lãnh Nhai đại hỉ.
Đoạn Băng Hà cười nói,
- Học cách khách khí với ta từ bao giờ vậy, ta là nhị thúc của ngươi, ngươi bị người ta bắt nạt, ta đương nhiên phải ra mặt, hơn nữa, con là đệ nhất thiên tài của Đoạn gia ta, tay phải đứt, khẳng định ảnh hưởng đến việc tiến cảnh, ta sẽ bắt hắn trả giá.
Hắn đã chuẩn bị, đầu tiên bắt Diệp Trần trả một cái giá tương tự, sau đó toàn lực giúp Đoạn Lãnh Nhai tìm linh đơn diệu dược trị liệu cánh tay, loại linh dược này mặc dù trân quý, nhưng không phải không có, chỉ là mất chút thời gian mà thôi.
...
Chúng ta nghỉ ngơi chút đi!
Ngồi trên khôi lỗi phi hành một tuần, Diệp Trần thì không sao, nhưng Mộ Dung Khuynh Thành bị thương không nhẹ, gần như mất đi chiến lực, đi gấp như vậy, ít nhiều có chút ảnh hưởng.
Lý Tiêu Vân nói:
- Bên dưới có thôn trấn, chúng ta xuống đó nghỉ ngơi.
Trấn này tên gọi Cổ Vân trấn, nói là trấn, kì thực nhân khẩu cũng không ít, hơn mười vạn người, kiến lập gần một toà sơn mạch cự đại, võ giả qua lại rất nhiều.
Năm người nhảy khỏi khôi lỗi phi hành, đáp xuống một bình đại ngoài trấn.
Vào trong trấn, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy võ giả bán nội đơn yêu thú và nguyên liệu, hai bên đường là một số cửa hiệu bán đơn dược và vũ khí, nhìn có vẻ thập phần hưng thịnh.
- Họ mới chính là bộ phận quan trọng tổ chức nên thế giới võ giả này.
Lý Tiêu Vân cảm thán.
Diệp Trần gật gật đầu, nhân khẩu Chân Linh đại lục đã lên tới con số vạn triệu, võ giả trên Ngưng Chân Cảnh không có ngàn triệu, cũng có vài trăm triệu, không có những võ giả bình thường này, không thể duy trì thế giới võ giả phát triển bình thường, nếu như không phải mình xuyên việt đến đây, Diệp Trần của thế giới này rất có khả năng chỉ là một thành viên bình thường, vận khí mà tốt, có thể sống đến tự nhiên chết, vận khí không tốt, sẽ bị người ta giết chết bất cứ lúc nào.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 662: Đoạn Băng Hà.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Tửu lầu lớn nhất Cổ Vân trấn nằm ở trung tâm trấn, năm người đi đến đó.
- Các vị khách quan, mời lên tầng ba.
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng đi trước dẫn đường.
Lên tầng ba, năm người lựa chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Trong gian ghế lô bên cạnh, Đoạn Lãnh Nhai nói:
- Nhị thúc, họ đến rồi.
- Hắn chính là Diệp Trần, trẻ quá.
Đoạn Băng Hà không hề kiêng kị phóng thích linh hồn lực, bao phủ toàn bộ tửu lầu.
- Có người đang quan sát chúng ta.
Bốn người Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, Diệp Trần đã phát hiện ra Đoạn Vô Nhai, thần sắc lãnh đạm nói:
- Đã đến đây rồi, để xem chúng định giở trò gì?
Bịch bịch!
Tiếng bước chân vang lên, hai bóng người đi ra từ gian ghế lô.
- Ngươi chính là Diệp Trần?
Bên ngoài cơ thể Đoạn Băng Hà tràn ra khí lưu bạch sắc nhàn nhạt, khí lưu như tơ, quan sát kĩ có thể phát hiện mỗi tia khí lưu bạch sắc đều phản chiếu ngược cảnh tượng xung quanh, mang đến cho người ta cảm giác thập phần sắc bén, là chân nguyên thành tơ.
Tĩnh Ngao Huyên nhắc nhở:
- Hắn là Hàn Băng Các tả hộ pháp Đoạn Băng Hà, hạng ba mươi mốt Tông sư bảng, cẩn thận chút.
Họ vẫn chưa biết thực lực Diệp Trần hiện tại đạt đến trình độ nào, nhưng xét về thứ hạng, Diệp Trần tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
Nâng chung trà nhấp một ngụm, Diệp Trần lên tiếng nói:
- Ta không muốn làm ngươi bị thương, đi đi.
Diệp Trần không muốn làm căng với Hàn Băng Các nên hôm đó chỉ chặt đứt một cánh tay của Đoạn Lãnh Nhai, với nền tẳng ngũ phẩm tông môn, chắc chắn có cách tiếp nhận, còn việc có thể quay lại thời kì toàn thịnh hay không, hắn không cần suy nghĩ, Đoạn Băng Hà thân là Hàn Băng Các tả hộ pháp, là Hàn Băng Các cao tầng, nếu như giết hắn, chắc chắn sẽ khiến Hàn Băng Các nổi giận, tiền đề là đối phương không được hùng hăng gây sự, nếu không, cho dù không giết đối phương, hắn cũng khiến Đoạn Băng Hà phải chịu một kết cục tương tự Đoạn Lãnh Nhai.
Võ giả cao giai bên trong tửu lầu rất ít, nhưng không có nghĩa họ không biết gì, tên tuổi Đoạn Băng Hà và Diệp Trần, họ đều nghe qua, một người được thiên hạ gọi là lãnh tông, xếp hạng ba mươi mốt trên Tông sư bảng, một người là thiên tài yêu nghiệt có một không hai, xếp hạng bốn mươi tám trên Tông sư bảng, kẻ tám lạng người nửa cân, nghe thấy Diệp Trần nói không muốn đả thương Đoạn Băng Hà, trợn mắt há mồm, không kìm lòng hướng mắt sang phía Đoạn Băng Hà, chờ xem hắn có phản ứng gì.
- Không muốn đả thương ta?
Đoạn Băng Hà khoé miệng nhếch lên một nụ cười lạnh,
- Thanh niên không nên quá cuồng vọng, cũng đừng hiếu thắng, lần này ta đến tìm ngươi không phải giết ngươi mà để đòi ngươi một cánh tay, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đón nhận hiện thực, đừng giãy dụa vô ích.
- Đòi ta một cánh tay, ngươi định báo thù cho Đoạn Lãnh Nhai?
Diệp Trần nheo mắt.
- Tỷ võ luận bàn! Chặt đứt một cánh tay người ta không phải độc ác quá sao? Ta đến dạy ngươi cách làm người.
Bàn tay Đoạn Băng Hà bị một tầng băng tinh bao phủ, kết cấu băng tinh giống như băng tinh bình thường, thậm chí rắn chắc hơn, giống như kim cương.
Diệp Trần liếc nhìn Đoạn Lãnh Nhai,
- Nếu như ta nói, lỗi là do Đoạn Lãnh Nhai, chúng ta chiến đấu, chứ không phải tỷ võ luận bàn, thì ngươi định thế nào?
Đoạn Băng Hà căn bản không nghe Diệp Trần giải thích, nói:
- Đừng phí công vô ích, lần này ta đến, chính là chặt đứt tay ngươi, còn việc cháu ta đúng hay sai, là do ta quyết định.
Nghe vậy, Diệp Trần bật cười khe khẽ.
Nếu như Đoạn Băng Hà bị Đoạn Lãnh Nhai dùng thủ đoạn mời tới, hắn cùng lắm chỉ đả thương đối phương, nhưng rõ ràng, bất luận Đoạn Lãnh Nhai có dùng thủ đoạn hay trực tiếp muốn Đoạn Băng Hà ra mặt hay không, đối phương đều chuẩn bị chặt đứt một cánh tay của mình, như vậy, mình cũng không cần đóng vai người tốt.
- Nếu đã như vậy, xuất thủ đi.
Diệp Trần đặt chung trà lên bàn.
- Tiểu tử, đừng trách ta lòng dạ độc ác, chỉ trách ngươi không biết chừng mực.
Đoạn Băng Hà thân hình loé lên, Băng tinh chi thủ xé toạc không gian, hoá thành tàn ảnh mơ hồ đánh về phía Diệp Trần, Băng tinh chi thủ đi đến đâu, thuỷ nguyên khí trong không khí đông kết thành những phiến băng tinh vụn đến đó, phi tán đầy trời, nếu không phải Đoạn Băng Hà có ý khống chế, cả tửu lầu đã bị đóng băng trong giây lát, đương nhiên, mặc dù nói khống chế phạm vi công kích Băng tinh chi thủ giảm đi rất nhiều, nhưng lực bạo phát càng mạnh, không hề có ý lưu thủ.
Keng!
Diệp Trần vẫn ngồi trên ghế, Hoàng kim kiếm xuất vỏ, tuỳ ý vung, một dấu vết kim sắc rất mỏng loé lên trong hư không với thời gian một phần một trăm cái chớp mắt.
Một khắc sau!
Cánh tay và thân thể Đoạn Băng Hà chia tay, bàn tay bị băng tinh bao phủ bay ra ngoài cửa sổ, đập lên bức tượng giữa trung tâm quảng trường, bức tượng vặn vẹo mấy cái, liền sau đó bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết dày, băng tuyết lan ra bốn phía, tiếng thét vang lên khắp nơi.
- Cái gì?
Đoạn Lãnh Nhai há hốc miệng, không dám tin vào mắt mình.
- Cánh tay ta, đứt rồi?
Đoạn Băng Hà nhìn Hoàng kim kiếm trong tay Diệp Trần, rồi lại nhìn lên tay, miệng lẩm bẩm thành tiếng, hình như vẫn chưa kịp phản ứng.
- Không, cánh tay ta!
Gào lên một tiếng, Đoạn Băng Hà thần thái điên cuồng.
Hắn từng nói sẽ chặt đứt cánh tay Diệp Trần, kết quả người mất tay lại là hắn, sự tương phản cực độ này làm hắn gần như sụp đổ, kết quả này giống như đại cao thủ cao cao tại thượng nói muốn dạy cho thanh niên tân tú một bài học, kết quả bị thanh niên tân tú dạy lại.
Thu kiếm vào vỏ, Diệp Trần nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết nắm giữ, vô duyên vô cớ đòi chặt tay ta, ta đương nhiên không thể nhân từ, may mà ngươi không nói muốn giết ta, nếu không cái mà ngươi mất đi không phải một cánh tay, mà là tính mạng.
- Đoạn Lãnh Nhai, đưa thúc thúc của ngươi đi đi! Trong vòng mười tức, đừng để ta nhìn thấy các ngươi.
Diệp Trần quay sang Đoạn Lãnh Nhai, sát ý tràn ngập trong mắt.
- Ngươi...
Đoạn Lãnh Nhai muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt Diệp Trần không khỏi rùng mình, hắn biết, chỉ cần mình dám nói thêm một chữ, đối phương tuyệt đối giết chết mình.
Đỡ Đoạn Băng Hà dậy, Đoạn Lãnh Nhai sắc mặt tái nhợt bay ra ngoài, trước khi đi, hắn vẫn không quên giơ tay hút, cánh tay bị băng tinh bao phủ xuất hiện trên tay hắn, sau đó mang theo Đoạn Băng Hà nhanh chóng biến mất, vô ảnh vô tung.
- Ta vẫn xem nhẹ ngươi.
Lý Tiêu Vân hít ngược một hơi lãnh khí, đường đường hạng ba mươi mốt Tông sư bảng Đoạn Băng Hà mà vẫn không địch nổi một kiếm của Diệp Trần, còn bị hắn xém đứt một cánh tay, không hoảng hốt là thần kinh có vấn đề.
Cô bạn gái U Tâm của Lý Tiêu Vân thân thể tê dại, nàng đến từ thế giới dưới lòng đất, chủ tu ý niệm, khả năng quan sát cao gấp đôi Lý Tiêu Vân, nhưng vừa rồi, lúc Diệp Trần phát ra một kiếm, nàng cảm thấy mắt mình như hoa lên, ý niệm trống rỗng.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 663: Hạ Hầu Tôn bế quan.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Không cần nói, Tĩnh Ngạo Huyên giật mình cỡ nào.
Đến Mộ Dung Khuynh Thành cũng phải cảm khái, Linh tê nhất kiếm của Diệp Trần so với ngày còn ở Mộ Dung gia tộc nhanh hơn một phần, so với thời điểm chiến đấu cùng với Hạ Hầu Tôn, nhanh hơn nửa phần, đừng coi thường một phần hay nửa phần này, nó chính là đại diện của thắng lợi.
Nghỉ ngơi ở Cô Vân trấn tửu lầu một đêm, sáng thứ hai, năm người tiếp tục lên đường.
Thiên hạ cửu tông chi tịnh.
Hư Không Môn.
- Tôn Nhi, ngươi nhất định đến Hư Không tế đàn bế quan tham ngộ không gian áo nghĩa.
Người nói là đại trưởng lão Hư Không Môn...một vị lão giả bình thường với trang phục màu vàng.
- Đại trưởng lão, con đã hạ quyết tâm rồi.
Hạ Hầu Tôn ngữ khí tôn kính, có thể trở thành Hư Không Môn đại trưởng lão, lão giả áo vàng khẳng định không phải tông sư bình thường mà là một bán bộ vương giả, thực lực, chí ít gấp mấy lần mình, một chiêu miểu sát.
Lão giả áo vàng nhìn ra được, Hạ Hầu Tôn đã gặp chuyện gì bên ngoài cho nên mới vội vàng đột phá.
Hắn nhắc nhở:
- Trước đây mặc dù ngươi cũng đến Hư Không tế đàn tham ngộ không gian áo nghĩa, nhưng thời gian rất ngắn, lần này bế quan dài ngày, nguy hiểm không nhỏ, hư không vô sắc vô vị, chẳng có bất cứ cảm tri gì, ý chí không đủ cường đại, rất dễ lạc trong hư không, không thể tự rút.
- Nếu như đến chút khó khăn này cũng không thể khắc phục, vậy thì con không xứng làm đại đệ tử Hư Không Môn.
Hạ Hầu Tôn thần thái kiên định.
- Được, ngươi đi đi! Cẩn thận chút.
- Đại trưởng lão, con đi!
Hạ Hầu Tôn vừa bước vào trong cửa truyền tống, thân hình lập tức biến mất.
Trong mảng hư vô trống rỗng, có một toà tế đàn bạch kim sắc, xung quanh tế đàn sừng sững sáu cột trụ, mỗi cột trụ đều phóng thích quang mang thuần khiết, bảo vệ tế đàn, bạch kim sắc tế đàn này, rất giống bất tử tế đàn của thế giới dưới lòng đất, chỉ là khác nhau về màu sắc.
Soạt!
Trên đàn đột nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Hạ Hầu Tôn.
Khoanh chân ngồi giữa trung tâm tế đàn, Hạ Hầu Tôn có thể cảm nhận, mình đang được cách ly với thế giới bên ngoài, trong này, hắn chẳng cảm nhận được gì, trước mắt chỉ là một phiến hư vô, ở lâu trong môi trường này, rất dễ bị lạc trong hư vô, thập phần nguy hiểm.
- Lần này không đem Phá hư chỉ tham ngộ đến viên mãn, thì không xuất quan.
Phá hư chỉ từ chín phần hoả hậu đến cảnh giới viên mãn, độ khó không hề thua kém lĩnh ngộ không gian áo nghĩa, không phải một chốc một lát là có thể làm được, đương nhiên, chỉ cần đột phá thuận lợi, chiến lực tăng phú không phải một chút ít mà là một lần.
Không hay không biết, một tháng đã trôi qua.
Vân Vụ Sơn sơn phong, Diệp Trần đang luyện kiếm.
Kiếm pháp Diệp Trần rất nhanh, nhanh gấp mấy lần cuồng phong trên đỉnh núi, mỗi kiếm vung ra, đều không nhìn thấy kiếm ảnh, chỉ có một vết mờ mờ, bởi vì kiếm tốc quá nhanh, vết mờ này vẫn chưa biến mất đã lại có một vết mờ khác sinh ra, khiến cho những vết mờ xung quanh Diệp Trần mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một dày đặc, giống như một khối cầu quấn Diệp Trần vào trong.
Trên một đỉnh núi cách Vân Vụ Sơn chừng mười dặm, Long Bích Vân đang đứng cùng Bạch Long Điện điện chủ Mạc Phong,
- Hắn tiến bộ nhanh quá...
Long Bích Vân thở dài.
Mạc Phong nói:
- Ta đi tìm hắn.
Vũ khí của Mạc Phong cũng là sáu thanh kiếm, thân hình vừa loé, hơn mười dặm cự ly tan biến, Mạc Phong dừng trên đầu Diệp Trần, một kiếm bổ thẳng xuống.
Một kiếm này sắc bén vô cùng, kiếm quang như một con trường long màu trắng, bạch quang cường liệt chiếu rọi bốn phương.
- Đến đúng lúc lắm.
Diệp Trần sớm biết Long Bích Vân và Mạc Phong đang quan sát hắn nên không có gì ngạc nhiên, bộ pháp biến huyễn, một kiếm nghênh đón.
Ầm!
Không gian giữa hai người vặn vẹo chao đảo.
- Được, đỡ Bạch long tứ thức của ta.
Thân hình bạch long du tẩu, lượn vòng quanh Diệp Trần, bạch sắc trường kiếm trong tay như bạch sắc điện quang, một kiếm tấn công Diệp Trần.
Diệp Trần thân hình bất động, nhẹ nhàng đánh bật điện quang, chọn đúng thời khắc mấu chốt, phản kích ác liệt, ép Mạc Phong phải lùi thân hình, không thể tiếp cận.
- Kiếm nhanh quá.
Mạc Phong nhíu mày, thân là Bạch Long Điện điện chủ, thực lực mạnh hơn Hoàng Long Điện điện chủ, trên thực tế, Long Thần thiên cung ngũ long điện, hoàng long điện điện chủ Trương Chính Quang thực lực mạnh nhất, thực lực Mạc Phong, trong bốn vị điện chủ, ít nhất cũng xếp hạng hai, mạnh hơn hắn chỉ có Thanh Long Điện điện chủ, Hắc Long Điện điện chủ thực lực tương đương hắn.
- Long quyển vân kích!
Mạc Phong thi triển ra sát chiêu lợi hại nhất của mình, hắn biết, mình không thể đả thương Diệp Trần, nên không chút kiêng kị.
Ngang!
Một kiếm xuất, kiếm quang ngưng tụ thành một con bạch long, bạch long ngửa cổ rống, tiếng rống cao vút, đây là chân vô hoá hình thập phần cao minh, đã có một phần long chi tinh tuý, nên không còn là hoá hình đơn thuần, bạch long lượn một vòng, mang theo bân khí cuồng bạo, hung mãnh đập về phía Diệp Trần, tốc độ đã không thể dùng mắt thường phân biệt, chỉ có thể nhìn thấy bạch quang loé lên.
- Lôi phệ!
Diệp Trần cũng tung ra một kiếm.
Một tia sét ngân sắc thuận thoe thân kiếm, lưu chuyển đến mũi kiếm, tự nhiên hội tụ, hình thành một khối lôi cầu, lôi cầu không hoàn mỹ mà khuyết mất một miếng nhỏ, dẫn đến lực đạo có phần tiêu tán, nhưng so với một tháng trước, Lôi phệ này, mang đến cho người ta một loại khí tức huỷ diệt, tựa hồ như lôi đình giáng thế, huỷ diệt tất cả ô uế trên thế gian.
Binh!
Lôi cầu và bạch long va vào nhau, một vòng sóng trùng kích khuếch tán, cuộn sạch tám hướng, nếu không phải hai người có ý khống chế, mười dặm vuông quanh đó đã bị san thành bình địa.
Bùm bùm!
Lôi cầu quá mãnh liệt, bạch long như bị Lôi phệ thể, vỡ thành từng tấc, căn bản không chặn nổi lôi cầu, huỷ diệt bạch long, lôi cầu nổ tung, hất văng Mạc Phong.
- Lôi chi áo nghĩa tiểu thành.
Mạc Phong giật mình, hắn nhìn ra Diệp Trần đã có ý khống chế lực đạo, nếu không một kiếm này, có thể khiến mình trọng thương, thậm chí mất mạng.
Thu kiếm vào vỏ, Mạc Phong lướt người bay qua.
- Không ngờ ngươi có thể đem lôi chi áo nghĩa tham ngộ đến giai đoạn tiểu thành, trong thiên hạ, Linh Hải Cảnh có thể đánh thắng được ta, chẳng còn mấy người.
Áo nghĩa khác với võ học, võ học mặc dù có thể phân thành tiểu thành, đại thành, viên mãn, nhưng đó là với kĩ xảo và nắm bắt áo nghĩa, còn áo nghĩa, rất đơn thuần, rất thuần tuý, nó là trình độ lý giải thuộc tính, một là một, hai là hai, phối hợp thêm kĩ xảo, là có thể hình thành võ học, có thể nói, áo nghĩa là cơ sở của áo nghĩa võ học, áo nghĩa không cao, võ học sáng tạo cũng chẳng lợi hại đi đâu, giống như xây móng cho kiến trúc, móng không tốt, kiếm trúc sẽ bị ảnh hưởng lớn, không thể quá tốt.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 664: Thế giới của thiên tài là cô đơn và máu.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Tham ngộ áo nghĩa đến giai đoạn tiểu thành đã rất lợi hại, về phần giai đoạn đại thành, không ít Sinh tử Cảnh vương giả đều không tham ngộ được, giai đoạn viên mãn, là áo nghĩa cực hạn, đại diện một loại thuộc tính áo nghĩa nào đó đã kết thúc, tiếp tục đi thêm sẽ là thiên đạo pháp tắc.
Diệp Trần cười cười, chẳng quan tâm:
- Theo như ta được biết, tham ngộ áo nghĩa đến giai đoạn tiểu thành đã có một, bây giờ có lẽ còn nhiều hơn.
Năm xưa Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn đại chiến, áo nghĩa của Bạch Vô Tuyết đã đạt đến giai đoạn tiểu thành, sinh chi thuẫn, sinh chi mâu đó chính là lấy mộc chi áo nghĩa làm chủ, sinh chi áo nghĩa làm phụ, phòng ngự và công kích lực đều tương đối kinh nhân, nửa năm qua, Bạch Vô Tuyết có lẽ đã tiến xa hơn.
Mạc Phong tuổi không lớn, còn nhỏ hơn Long Bích Vân vài tuổi, hắn thở dài nói:
- Không quá mười năm, thế hệ các ngươi sẽ có một Sinh Tử Cảnh vương giả ra đời, hoặc là sớm hơn một chút.
Hắn mặc dù sống trong Nam La Tông, nhưng tin tức vẫn rất linh thông, một số thiên tài tiến bộ, thực sự không thể tưởng tượng nổi, mấy tháng biến hoá, hình thành trào lưu cạnh tranh tốt.
Ba!
Long Bích Vân bay đến.
- Diệp Trần, ngươi có thể trưởng thành như vậy trong vòng mấy năm, đúng là vượt qua tầm dự đoán của mọi người.
Long Bích Vân cảm khái.
Diệp Trần nói:
- Phải đa tạ Long tông chủ và Mạc điện chủ đã giúp ta bảo vệ Diệp gia, sau này Long Thần thiên cung có khó khăn gì, Diệp Trần nguyện không từ chối.
Không có Long Bích Vân và Mạc Phong, Diệp Trần sẽ phải lo lắng cho Diệp gia và Lưu Vân Tông, không thể toàn tâm toàn ý tu luyện, có thể nói, Long Thần thiên cung mặc dù không trực tiếp thưởng gì cho hắn, nhưng so với việc bảo vệ Diệp gia, phần thưởng chẳng là gì.
Mạc Phong nói:
- Ngươi có được thành tựu hôm nay, là do nỗ lực bản thân, chúng ta mặc dù có thể bảo vệ Diệp gia và Lưu Vân Tông, nhưng nếu ngươi không nỗ lực, hoặc không có thiên phú, tất cả cũng chỉ là vô căn cứ, nhưng trước mắt, Long Thần thiên cung đúng là có khó khăn.
- Ồ! Khó khăn gì?
Diệp Trần có chút giật mình.
Long Bích Vân mặt lộ vẻ ưu tư, nói:
- Chắc ngươi cũng biết, tổ gia gia ta đã trải qua hai lần bế tử quan, lần bế quan thứ nhất, một năm sau xuất quan, lần này đã gần hai năm, các thế lực trong khu vực Đông phương thiển hải đã bắt đầu rục rịch hành động.
- Không lẽ chúng dám đánh Long Thần thiên cung?
Long Bích Vân nói:
- Chưa đến mức ấy, chiến tranh toàn diện mặc dù không thể bạo phát nhưng một chút tranh chấp nhỏ thì khó lòng tránh khỏi, ví dụ Huyết Chiến Hải, một năm phát sinh hai lần chiến tranh, Long Thần thiên cung chúng ta đã mất hơn ba trăm Linh Hải Cảnh cường giả, hơn hai mươi Linh Hải Cảnh đại năng và ba Linh Hải Cảnh tông sư, bốn thế lực còn lại số người chết gấp đôi Long Thần Thiên Cung chúng ta, nhưng họ người đông thế mạnh, cho nên tính ra tỷ lệ tử vong là rất thấp, cứ tiếp tục thế này, sức mạnh của Long Thần thiên cung chúng ta nhất định suy giảm.
- Chết nhiều vậy sao.
Diệp Trần trầm ngâm, đối với ngũ phẩm tông môn mà nói, Tinh Cực Cảnh cường giả và Linh Hải Cảnh đại năng mới là nhân viên chiến đấu, dưới Tinh Cực Cảnh cường giả, đều không thể tham gia chiến tranh, bởi vì thực lực của họ quá yếu, cho dù có ngàn vạn người, cũng chẳng có tác dụng gì thậm chí còn ảnh hưởng tốc độ, không thể cấp tốc xuất kích, hơn nữa, nhân tài dưới Tinh Cực Cảnh cường giả là nền móng của một tông môn, nền móng đủ dày, mới có thể không ngừng sản sinh Tinh Cực Cảnh cường giả và Linh Hải Cảnh đại năng, đương nhiên sẽ không để họ tham chiến.
Mạc Phong nói:
- Thời gian này, có thể ta sẽ quay về Long Thần Thiên Điện đề phòng bất trắc, cho nên không thể bảo vệ Diệp gia và Lưu Vân Tông.
Diệp Trần nói:
- Không cần lo lắng, cái gì cần luyện cũng đã luyện xong, những ngày tiếp theo, chắc ta sẽ ít rời khỏi Nam Trác Vực.
Đến cảnh giới của hắn, đã không cần rèn luyện quá nhiều, chỉ riêng việc chiến đấu đã khiến hắn tiến bộ vượt bậc, trước mắt hắn thiếu nhất là thời gian, có đủ thời gian, mới có thể sáng tạo ra áo nghĩa võ học lợi hại.
- Vậy thì được!
Mạc Phong và Long Bích Vân tâm tư nặng nề.
Diệp Trần lại nói:
- Tình huống nguy cấp, ta có thể đến Long Thần Thiên Cung trợ lực bất cứ lúc nào.
Nếu không bạo phát chiến tranh toàn diện, Diệp Trần nghĩ mình sẽ có tác dụng nhất định, hơn nữa, hắn cũng muốn gặp Từ Tĩnh, mới đó mà đã mấy năm.
Long Bích Vân cười nói:
- Ngươi có tâm là được, ta nghĩ, có lẽ không cần ngươi đi.
Nàng rất có niềm tin vào Long Thần Thiên Cung, cho rằng cục diện trước mắt chỉ là tạm thời, chỉ cần tổ gia gia xuất quan, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
...
Thế giới thiên tài, là thế giới của cô đơn và máu.
Những thiên tài tự thấy mình có hi vọng bộc lộ tài năng, chẳng ai là không cố gắng, hoặc là tìm tòi di tích cổ, tìm kiếm bảo vật, hoặc là bế quan khổ luyện, gia tăng tu vi, hoặc là cảm ngộ thiên địa, tăng cường cảnh giới, đương nhiên, cũng có một số thiên tài thích tìm đột phá trong việc chém giết.
Bắc phương vực quần.
Luyện võ tràng bí mật của Bắc Minh gia tộc.
Hàng trăm khối hoả cầu kích phát ra từ tám cây cột trụ màu đỏ, hảo cầu chỉ lớn bằng nắm đấm, tốc độ nhanh như lưu quang, vì mật độ quá dày nên sóng trùng kích quét khắp bát phương.
Trung tâm cột trụ, Bắc Minh Huy miệng rỉ máu, không ngừng vung vẩy trường thương ngân sắc trong tay, hoặc là điểm, hoặc là quét, hoặc là đâm, không biết vì nguyên nhân gì, hắn không sử dụng chiêu thức công kích phạm vi rộng, mà chỉ dùng thương pháp bình thường.
- Nhanh!
- Nhanh hơn!
- Nhanh hơn nữa!
Thương pháp của Bắc Minh Huy không còn là một đường thẳng mà đã biến huyễn thành những đường cong khó đoán, nhưng thương pháp của hắn dù nhanh cũng không thể trong nháy mắt phá hết mấy trăm khối hoả cầu, chỉ có thể dùng nhãn lực phán đoán những cái nào nguy hiểm nhất rồi làm chúng nổ tung.
Phốc phốc phốc phốc phốc....
Đồ đằng trụ không ngừng phun phát ra hoả cầu to bằng nắm tay, mặc dù nói đại bộ phận đều bị Bắc Minh Huy kích phá, nhưng cũng có một bộ phận nhỏ đập lên chân nguyên hộ thể, nổ tung từng phiến, hoả quang tứ tán.
Trung tâm vụ nổ, Bắc Minh Huy khí huyết chấn động, ngũ cảm tiêu tán, cả người như quay trở lại mẫu thể, mông mông lung lung, tâm tư đơn thuần.
- Phá!
Đột nhiên mở to hai mắt, Bắc Minh Huy nhãn thần sắc bén, phóng thích ra tinh quang sâu thẳm nhìn xuyên quỹ tích, tay phải hắn hơi vặn, trường thương ngân giao nhanh chóng biến mất, bắn ra năm đường quang tuyến ngân sắc cái thẳng cái cong, quang tuyến ngân sắc lại xuyên qua hoả cầu, nhẹ nhàng như luồn chỉ vào kim.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế