Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 665: Thiên tài luôn là chủ đề được bàn luận.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Hô!
Trong nháy mắt, toàn bộ hoả cầu phun ra từ đồ đằng trụ phía Đông Nam biến mất, đồ đằng trụ như có cảm ứng, chìm xuống đất.
Liền sau đó, Bắc Minh Huy lại phá hoả cầu phun ra từ đồ đằng trụ phía Nam, khiến nó cũng phải chìm xuống.
Phía Tây Nam.
Phía Tây.
Phía Tây Bắc.
Phía Bắc.
...
Tám đồ đằng trụ lần lượt chìm xuống đất.
Bắc Minh Huy tay cầm thương, khí tức cường đại.
- Ha ha, mình cuối cùng cũng sáng tạo ra Thiên nhai chỉ xích mới, vì là căn cứ theo Thiên nhai chỉ xích cũ nên gọi nó là Thiên nhai chỉ xích nhị thức!
Bắc Minh Huy ha ha cười.
Thiên nhai chỉ xích cũ quá đơn giản, đối phó người thường còn được, đối phó với thanh niên cao thủ tương đương chưa chắc thành công, đối phó với một thanh niên cao thủ kiếm pháp siêu cường, thần kinh cảm ứng siêu nhanh, càng không thể.
Nhưng Thiên nhai chỉ xích nhị thức thì không giống vậy, thương pháp này lời dụng sự mềm dẻo của Ngân giao trường thương, một thương có thể đánh trúng bốn năm mục tiêu, quỹ tích thương pháp có cong, có thẳng, cho dù là bản thân Bắc Minh Huy cũng không thể hoàn toàn nắm được quỹ tích thương pháp, chỉ có thể tuỳ tâm ứng biến.
- Diệp Trần, chắc ngươi không nghĩ ta lại có thể đột phá trên nền móng Thiên nhai chỉ xích, sáng tạo ra Thiên nhai chỉ xích nhị thức, Thiên nhai chỉ xích nhị thức mặc dù công kích lực bình quân hơi thấp, nhưng bốn năm đường công kích hợp lại, vẫn gấp đôi Thiên nhai chỉ xích cũ.
- Hừ, đánh bại ngươi trước, rồi ta sẽ đi khiêu chiến thanh niên ngũ cự đầu.
Bắc Minh Huy chỉ muốn lập tức đi đánh bại Diệp Trần, sau khi đánh bại Diệp Trần, mục tiêu tiếp theo của hắn sẽ là một trong thanh niên ngũ cự đầu.
Đi được vài bước, Bắc Minh Huy đột nhiên dừng lại.
- Mình có tiến bộ, người khác chưa chắc đã không tiến bộ, chưa thuần thục Thiên nhai chỉ xích nhị thức, chưa thể chắc chắn điều gì, tốt nhất là vẫn nên cẩn thận.
- Hơn nữa, bây giờ đi khiêu chiến hắn, chưa đủ chấn động, mình phải đánh bại hắn trước mắt chúng nhân, cho tất cả mọi người biết Bắc Minh Huy mình mới là thiên tài huy hoàng nhất đại thế.
Hạ quyết tâm, Bắc Minh Huy kìm chế cảm xúc kích động, dù sao đánh bại sớm hay đánh bại muộn, kết quả vẫn như nhau, vế sau hợp với tâm ý hắn hơn.
....
Thiên hạ tứ đại gia tộc.
Độc Cô gia tộc.
Độc Cô gia tộc có một cấm địa, cấm địa này là một sơn động quỷ dị, bên trong đen xì, giơ tay không nhìn thấy năm ngón, linh hồn lực cũng không thể phúc tán, ngũ cảm biến mất hoàn toàn, đừng cách xa sơn động cũng có thể cảm nhận được khí tức quỷ dị tán phát ra từ miệng sơn động, luồng khí tức này ẩn hàm cảm xúc tiêu cực, có bi quan, có đau khổ, có thương tâm, có u sầu...
Các loại cảm xúc này dung hợp làm một, người nào ý chí không đủ cường đại sẽ lập tức rơi vào tuyệt vọng, tự sát thân vong, cho nên bình thường, Độc Cô gia tộc không ai dám đi qua đây, họ sợ bị nhiễm phải luồng khí tức đáng sợ đó, ảnh hưởng tâm cảnh, phải biết tu vi càng cao, càng sợ tâm ma, tâm ma không phát thì thôi, lúc nó phát tác, cho dù là vương giả cũng phải trả giá.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Bên trong sơn động, tối đen như mực.
Không ai phát hiện, một bóng người đang khoanh chân ngồi trong đó, chịu đựng vô số cảm xúc tiêu cực, biểu tình khuôn mặt dữ tợn.
- Tuyệt Nhi, báo thù cho Độc Cô gia chúng ta.
- Tuyệt Nhi, phụ thân đi trước một bước.
- Ngươi là sát nhân ma.
Trong não hải Độc Cô Tuyệt, hỗn loạn vạn phần, những thứ hắn không muốn nhìn thấy đều lần lượt xuất hiện, không phân nổi thật giả.
A!
Hét lên một tiếng thê lương, thanh âm truyền cả ra ngoài.
Trên một toà lầu các bên ngoài sơn động, một nam tử trung niên lo lắng nhìn sang phía đó.
Tà Ma Động là cấm địa phong ấn tà ma, khí tức tà ma tán xuất, cho dù là Sinh Tử Cảnh vương giả cũng không dám coi thường, lâu dần, Tà Ma Động trở thành nơi xử lý tội nhân mắc tội chết, năm xưa Độc Cô Tuyệt chỉ dám tu luyện bên ngoài, không dám đi sâu vào trong.
- Tuyệt Nhi, đừng để phụ thân thất vọng.
Nam tử trung niên lẩm bẩm nói.
Tháng sáu, mùa mưa Thiên Phong Quốc
Bầu trời xám xịt, mưa nhỏ lất phất, thỉnh thoảng một trận gió thổi qua, nước mưa chuyển động trong không trung, tạo thành những đường nét mỹ diệu.
Đỉnh núi Vân Vụ Sơn, mây mù quanh năm bao phủ, cũng chỉ khi mùa mưa đến, mới tan bớt phần nào, để lộ khuôn mặt nhiên nhiên.
Khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, Diệp Trần cũng không khởi động chân nguyên hộ thể, để mặc cho nước mưa rơi xuống người.
Nếu muốn cảm ngộ tự nhiên thì cách tốt nhất là tiếp xúc trực tiếp với nó.
Đỉnh núi không bằng phẳng, nên chỉ một lúc, một số chỗ lõm đã biến thành vũng nước, vũng nước giăng khắp nơi như sao trên trời, hoặc to hoặc nhỏ, hoặc sâu hoặc nông, nước mưa rơi xuống vũng nước tạo thành những vòng gợn sóng lớn nhỏ, Diệp Trần chăm chú nhìn những vòng gợn sóng đó, rơi vào trạng thái không linh.
Tí tách!
Gợn sóng sinh ra, khuếch đại, tan biến...
Cứ vậy tuần hoàn!
Không biết qua bao lâu, Diệp Trần thổ ra một ngụm khí tức, rút khỏi trạng thái không linh.
- Tự nhiên quả nhiên kì diệu, một số chi tiết bình thường cũng khiến người ta suy nghĩ, chỉ có cường giả cảnh giới cao mới sáng tạo ra áo nghĩa võ học siêu viễn.
Nếu như trước kia, Diệp Trần nhìn thấy mưa, chắc chắn chẳng có nhiều cảm giác, nhưng sau khi sáng tạo ra Kim chi liên y, hắn bắt đầu quan tâm đến thuỷ chi áo nghĩa, trong mắt hắn, bầu trời giống như một kiếm khách vô thượng đang thể hiện uy năng, mỗi giọt nước mưa là một lần công kích, hàng ngàn hàng vạn giọt nước mưa là hàng ngàn hàng vạn công kích.
Diệp Trần có chút chấn động.
Thân thể lăng không nổi lên, Diệp Trần bay được nửa chừng, tiện tay lấy ra một thanh trường kiếm, diễn luyện từng chiêu từng thức kiếm pháp.
Mỗ kiếm chém ra đều tạo nên một vòng gợn sóng kim sắc trong suốt.
Là Kim chi liên y.
Nhưng có thể nhìn ra, lúc này uy lực của Kim chi liên y mặc dù không gia tăng nhưng thi triển rất thuận buồm xuôi gió, hành vân lưu thuỷ.
...
Thiên tài mãi mãi là chủ đề nghị luận không bao giờ kết thúc.
Ở một tửu lầu nào đó trong Thiên Võ Vực, một nhóm võ giả cao đoan đang tụm lại với nhau, vừa uống rượu, vừa nghị luận, tràng diện thập phần náo nhiệt.
- Nghe nói gì chưa, gần đây Thiên Võ Vực lại xuất hiện hai kinh thế thiên tài mới, một là Hạch Liên Vô Hoa, một là Thượng Quan Phi.
- Sớm đã nghe rồi! Ngày đa bảo thánh tháp tầng thứ tư mở, họ cũng có mặt, lúc đó chẳng có tiếng tăm gì, âm thầm trốn trong bóng tối, bây giờ lộ diện rõ ràng nghĩ thực lực đã đủ.
Nếu như Diệp Trần ở đây, khẳng định biết Hạch Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi mà họ nói là ai, lúc cùng nhau công kích cấm chế tấng thứ tư bảo tháp, đỉnh tiêm thanh niên cao thủ lạ mặt chỉ có hơn mười người, trong đó có ba người lợi hại nhất, trừ Tư Đồ Hạo, hai người còn lại đương nhiên là Hách Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 666: Bắc Minh Huy khiêu chiến Lâm Triều Nam.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Ta cũng nghe nói, hai người này không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng ai cũng phải giật mình, Hạch Liên Vô Hoa đánh bại hạng sáu mươi chín Tông sư bảng Hoả Vân Tông, Thượng Quan Phi thì đánh bại hạng sáu mươi ba Tông sư bảng Hắc Thuỷ Tông, một người dùng ba chiêu, một người dùng bốn chiêu, mạnh đến không thể tưởng tượng.
- Không ngờ một năm chưa hết, Tông sư bảng đã lại biến động, Tông sư bảng khoá này, chắc chắn sẽ có không ít thiếu niên thiên tài góp mặt.
- Cái này đương nhiên, nhưng chắc các ngươi không biết, nửa tháng trước, có một người tên là Tư Đồ Hạo cũng khiêu chiến một tông sư trên Tông sư bảng, kết quả một chiêu đánh bại đối phương.
- Đánh bại ai? Một chiêu? Chắc người đó thứ hạng cũng chẳng cao! Nếu không sao có thể bại bởi một chiêu.
Có người lên tiếng đề nghị.
- Nói các ngươi không thiển cận cũng chẳng sai, tông sư bị Tư Đồ Hạo đánh bại không bởi ai hết, mà là Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên.
- Cái gì, Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên?
Chúng nhân thất sắc.
Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên không phải tông sư bình thường, xếp hạng ba mươi ba trên tông sư bảng, cao hơn Diệp Trần mười lăm bậc, Tư Đồ Hạo một kiếm đánh bại Đồ Nguyên, thực lực đúng là không thể tưởng tượng, kích động hơn sự tích Hạch Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi gấp mười lần.
- Ngươi không nhớ nhầm chứ! Sao hắn có thể một chiêu đánh bại Đồ Nguyên?
- Ta lừa các ngươi làm gì, lúc đó ta cũng có mặt, tận mắt nhìn thấy hắn giơ một ngón tay, trường kiếm sau lưng tự động xuất vỏ, một kiếm trọng thương Đồ Nguyên.
- Ngự kiếm công địch, đó là kiếm thuật thất truyền mà Tư Đồ Hạo cũng học được.
Sự đáng sợ của Tư Đồ Hạo lần đầu tiên hình thành ấn tượng trong não hải mọi người.
Thịch thịch thịch thịch....
Dừ dưới cầu thang truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp, một bóng người nhanh chóng xuất hiện.
- Nhanh, nhanh, Bắc Minh Huy đang khiêu chiến với một trong đao đạo tam đại tông sư Lâm Triều Nam ngoài thành, các ngươi còn ở đó làm gì?
Người này vội vàng nói.
- Cái gì, Bắc Minh Huy khiêu chiến Lâm Triều Nam.
- Mau đi.
Lâm Triều Nam là ai, một trong đao đạo tam đại tông sư, xếp hạng mười chín trên Tông sư bảng, thực lực tương đương thanh niên ngũ cự đầu, còn Bắc Minh Huy chỉ mới bắt đầu nổi danh khoảng nửa năm nay, vậy mà dám khiêu chiến Lâm Triều Nam, đúng là tin tức kinh nhân.
Chẳng cần đi lối cầu thang, chúng nhân trực tiếp bay qua cửa sổ, vừa ra ngoài, họ lập tức nhìn thấy trong thành có vô số nhân ảnh bay ra ngoài thanh.
Nhất thời, tất cả võ gia trong thành đều có mặt.
Ba mươi dặm ngoài thành, có một con sông lớn, bên bờ sông đang có một lượng lớn võ giả tụ tập, người đồng nghìn nghịt, sóng âm ngút trời.
- Không biết Bắc Minh Huy nghĩ gì, khiêu chiến thì cứ chọn người yếu một chút, sao lại khiêu chiến với Lâm Triều Nam.
- Có lẽ là tự tin bàng trướng! Muốn lập tức thành danh, dù sao Lâm Triều Nam cũng xếp hạng mười chín trên Tông sư bảng, đánh bại hắn, Bắc Minh Huy có thể chứng minh mình đã là thanh niên cao thủ cấp bậc thanh niên ngũ cự đầu, áp đảo Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt.
- Có lý, nhưng ta không đánh giá cao hắn.
- Ta cũng vậy.
Lâm Triều Nam được rất nhiều người coi trọng, đừng nói Bắc Minh Huy, cho dù là Diệp Trần cũng không được coi trọng bằng hắn, họ nghĩ, trong thanh niên ngũ cự đầu, trừ Bạch Vô Tuyết và Lục Thiếu Du ra, ba người còn lại cũng chỉ tương đương Lâm Triều Nam, dù sao thứ hạng sát nút, thực lực cũng không chênh lệch nhiều.
Trong thiên không, hai bóng người đang cùng nhau đối phong.
Lâm Triều Nam lưng đeo trường đao lạnh lùng nói:
- Bắc Minh Huy, ta thừa nhận người là một thiên tài kinh nhân, nhưng ngươi khiêu chiến ta quá sớm.
Bắc Minh Huy cười nhạt một tiếng,
- Thẩm Thiên Lãng bị Tiêu Sở Hà đánh bại hai lần, lần này đến lượt ngươi, nhưng ta là dùng thương nên cũng chẳng muốn cần cái đao đạo tam đại tông sư.
Lâm Triều Nam nhíu mày,
- Nếu ngươi thực sự muốn khiêu chiến, ta cũng chẳng nương tay, biết đâu trong lúc thất thủ, ta sẽ trọng thương ngươi.
Hắn quyết định sẽ dạy cho đối phương một bài học, nếu không ai cũng chạy đến khiêu chiến thì hắn mệt chết mất.
- Yêm tâm, ngươi cứ dùng toàn lực đối phó với ta.
Bắc Minh Huy sau khi sáng tạo ra Thiên nhai chỉ xích nhị thức, có rèn luyện thêm một khoảng thời gian, hắn định áp dụng chiêu thức này với đối phương để tìm kiếm khuyết điểm, nhưng trước mắt, hắn chưa đi khiêu chiến Diệp Trần, mà tìm một đối thủ có thực lực cường hãn để rèn luyện Thiên nhai chỉ xích nhị thức, không được quá yếu cũng không được quá mạnh, cho nên hắn lựa chọn khiêu chiến Lâm Triều Nam.
- Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì đừng phí lời nữa, bắt đầu đi!
Lâm Triều Nam cũng không rút đao, lạnh lùng nhìn Bắc Minh Huy.
- Không rút đao?
Bắc Minh Huy khoé miệng nhếch lên, trường thương đột nhiên xuất kích, như một con giao long màu bạc đánh về phía Lâm Triều Nam.
- Nhanh quá!
Lâm Triều Nam có chút bất ngờ, vừa lùi vừa vội vàng rút trường đao, chặn đứng sừng giao long.
Ầm!
Sóng trùng kích phóng xạ, Lâm Triều Nam có chút chật vật.
- Dốc toàn lực đi! Nếu không ngươi căn bản không làm ta hứng thú.
Lúc nãy đối phương coi thường hắn, Bắc Minh Huy hoàn toàn có thể đánh bại đối phương chỉ bởi một chiêu, nhưng hắn không làm vậy, hắn muốn đối phương dốc toàn lực, như vậy mới kiểm tra được trình độ của Thiên nhai chỉ xích nhị thức.
- Sẽ như ngươi mong muốn.
Lâm Triều Nam thần tình ngưng trọng, Bắc Minh Huy này hình như không dễ đối phó, hắn đúng là có chút coi thường đối phương.
- Hồ nguyệt trảm!
Trường đao ánh lên nguyệt quang sáng tỏ, Lâm Triều Nam thân thể hơi cong, nảy lên như một quả bóng, tốc độ nhanh đến khó tin, người còn ở trên đường, một đao đã lăng không bổ xuống, một đao này, căn bản không nhìn thấy thân đao, tựa như một đường nguyệt tuyến.
- Không tệ, có chút môn đạo.
Bắc Minh Huy thoả mãn gật đầu.
- Thiên nhai chỉ xích!
Không thi triển Thiên nhai chỉ xích nhị thức, Bắc Minh Huy tay phải hơi rung, ngân giao trường thương nhanh chóng đâm ra, bởi vì tốc độ quá nhanh nên cánh tay hắn biến mất cùng ngân giao trường thương, giống như độn nhập vào hư không.
Đinh!
Thương mang vô hình đánh trúng đao quang của Lâm Triều Nam trong nháy mắt, Lâm Triều Nam ngã bay ra ngoài.
- Lâm Triều Nam, hai chiêu trước chỉ là đòn khởi động, một thương tiếp theo mới là một thương thực sự, xem đây.
Thân thể bổ nhào, Bắc Minh Huy phát ra sát chiêu, ngân giao trường thương một lần nữa biến mất, phát ra năm đường ngân sắc quang tuyến, năm đường ngân sắc quang tuyến này thập phần mỹ diệu, khiến mọi người không khỏi trầm trồ.
Đinh!
Lâm Triều Nam chỉ đỡ được một đường ngân sắc quang tuyến, bốn đường còn lại đánh lên ngực, bụng, cánh tay và đùi hắn.
Đã có 39 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 667: Kim Chi Cuồng Tiêu.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Phụt!
Thổ ra một ngụm máu tươi, trường đao trong tay Lâm Triều Nam mất kiểm soát, rơi khỏi tay, cuối cùng cắm lên vách núi.
- Lâm Triều Nam thua!
Kết quả quá chấn động, chúng nhân không dám tin vào mắt mình.
- Thua thật, Bắc Minh Huy trở nên cường đại từ lúc nào vậy, đến Lâm Triều Nam cũng không phải đối thủ của hắn, nói như vậy, hắn đã là cấp bậc thanh niên ngũ cự đầu.
- Cứ tưởng, Diệp Trần là người có khả năng thượng vị nhất, ai ngờ Bắc Minh Huy lại đi trước một bước, đúng là không thể tưởng tượng.
Chúng nhân nhao nhao nghị luận, Lâm Triều Nam sắc mặt tái nhợt đừng dậy nhặt trường đao, ngỡ ngàng nhìn Bắc Minh Huy, thần sắc cứng đờ.
Bắc Minh Huy truyền âm nói:
- Tốt lắm, không hổ là một trong đao đạo tam đại tông sư, đỡ được một đường công kích của ta, xem ra tìm ngươi thử chiêu là quyết định chính xác.
- Tìm ta thử chiêu?
Lâm Triều Nam vừa phẫn nộ vừa chua chát, bản thân hắn cũng không ngờ mình lại bại dưới tay hậu bối, hơn nữa còn là một hậu bối chưa thành danh.
- Ngươi phải cảm thấy tự hào vì được trở thành đối tượng thử chiêu của ta.
Bắc Minh Huy chẳng thèm nhìn thái độ Lâm Triều Nam, đeo ngân giao trường thương lên lưng, bay đi xa, rất nhanh biến mất nơi chân trời.
Việc Lâm Triều Nam bại dưới tay Bắc Minh Huy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã truyền khắp Thiên Võ Vực, tốc độ truyền phát thập phần khoa trương, đủ thấy chúng nhân kinh ngạc cỡ nào.
- Lâm Triều Nam bại dưới tay Bắc Minh Huy?
Tiêu Sở Hà lúc nhận được tin, biểu tình trên mặt rất quỷ dị, vốn dĩ mục tiêu tiếp theo của hắn là Lâm Triều Nam, cùng là đao khách, cùng là một trong tâm đại tông sư, hắn không thể bỏ qua Lâm Triều Nam, đáng tiếc Bắc Minh Huy lại nhanh hơn một bước.
- Xem ra phải thay đổi kế hoạch, tìm Lục Thiếu Du khiêu chiến trước.
Tiêu Sở Hà cũng là một trong tam đại tông sư, Bắc Minh Huy đánh bại Lâm Triều Nam chắc chắn sẽ khiến nhiều người cảm thấy mình không phải đối thủ của Bắc Minh Huy, dùng thân phận này đi khiêu chiến Lục Thiếu Du, không phải là mà Tiêu Sở Hà muốn thấy.
- Lâm huynh bại?
Thủ lĩnh đao đạo tam đại tông sư Tạ Bách Đình cũng vừa nhận được tin, sau một thoáng kinh ngạc hắn lập tức hồi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, đối với hắn mà nói, những chuyện như thế này chẳng có gì đặc biệt, mấy chục năm nay, trừ hắn giữ vững vị trí thủ lĩnh đao đạo tam đại tông sư ra, hai người còn lại đều đã thay đổi, bản thân hắn cũng từng đánh bại thủ lĩnh đao đạo tam đại tông sư cũ, thay thế vị trí đối phương.
- Càng ngày càng thú vị!
Tạ Bách Đình mỉm cười, hắn cảm thấy, tiếp theo sẽ là thời khắc thiên tài bạo phát, trước mắt mới chỉ là mở màn.
- Lâm Triều Nam bại!
Khác với Tạ Bách Đình, Trầm Thiên Lãng mặt hiện lên một tia cay đắng, hắn sớm đã nhận thấy, thời đại này là thời đại thanh niên, chỉ không ngờ, nó lại đến nhanh và mãnh liệt như vậy, đến Lâm Triều Nam cũng bại, số "lão nhân" còn lại chẳng được mấy người.
- Vẫn còn thiếu một chút, để hắn huênh hoang thêm mấy ngày!
Sở Trung Thiên rất bình tĩnh, hai năm nay, hắn không định quá vênh váo, bởi vì hắn biết vẫn chưa đến lúc vênh váo, muốn vênh váo thì phải cần có thực lực, không thực lực, đấy gọi là nói khoác, là vuồng vọng.
Nếu như Diệp Trần nghe được những lời này, nhất định cảm thán đối phương đáng sợ, nếu như Sở Trung Thiên của trước đây là một ngọn núi lửa đang bạo phát, cảm giác tồn tại rất cường, thì Sở Trung Thiên của bây giờ là một ngọn núi lửa sở hữu sức mạnh siêu cấp, chỉ cần tích luỹ đủ năng lượng, hắn sẽ bạo phát quang mang chưa từng có, chấn kinh thế giới.
Mặc kệ chúng nhân cảm thấy thế nào, tóm lại, bây giờ Bắc Minh Huy là mặt trời giữa ban trưa, danh khí tương đương thanh niên ngũ cự đầu, trên cả Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt, thanh niên thiên tài đến từ Bắc phương vực quần cũng coi Bắc Minh Huy như lãnh tụ, vênh vênh váo váo.
...
Mưa vẫn rơi, Diệp Trần hoàn toàn chìm đắm trong kiếm pháp.
Thân hình đằng chuyển, xê dịch trong không trung, kiếm quang lượn lờ quanh người, tuỳ tiện thoải mái, mắt thường có thể thấy được, ngay cả tốc độ rơi của nước mưa cũng như đang trung một thước phim quay chậm.
Động tác Diệp Trần thì như hành vân lưu thuỷ, không hề bị ảnh hưởng.
Ba!
Ba!
Ba!
Từng vòng gợn sóng kim sắc lấy Diệp Trần làm trung tâm, khuếch tán về phía trước, chạm vào nước mưa, biến thành hư vô trong nháy mắt, từ đó xuất hiện những khu vực bất biến không mưa.
- Lại mạnh hơn!
Mấy hôm nay, cách mấy ngày Mạc Phong lại đến xem một lần, trước khi đi, hắn muốn nhìn rõ thực lực thật sự của Diệp Trần, không, chỉ cần chắc chắn tám chín phần là được.
Hắn không được lạc quan như Long Bích Vân, Long Thần Thiên Cung ắt phải trải qua một trận đại chiến, trận đại chiến này sẽ chết rất nhiều người, nếu Diệp Trần tham chiến, hi vọng của họ sẽ nhiều hơn, không có vương giả tham gia, Diệp Trần tuyệt đối là đòn sát thủ.
Cho nên hắn muốn biết chính xác thực lực Diệp Trần.
Có thể nhìn ra, Diệp Trần mỗi ngày đều đang tiến bộ, chỉ riêng kiếm pháp triển hiện bây giờ đã khiến Mạc Phong khiếp sợ.
Mỗi kiếm vung ra đều tương đương một đòn sát chiêu, chỉ trong một cái chớp mắt, đối phương ít nhất phải tung ra vài chục kiếm, vài chục đòn sát chiêu, đúng là vô địch.
- Sao hắn làm được như vậy?
Mạc Phi nhìn nước mưa trên trời, rồi lại nhìn Diệp Trần, giờ này khắc này, trong mắt hắn, Diệp Trần và thiên địa như đang dung hoà thành một thể.
- Vẫn chưa đủ.
Bản thân Diệp Trần vẫn chưa hài lòng, hắn cảm thấy, chiêu này vẫn chưa hoàn thành, vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển.
Ha!
Thanh âm làm cho nước mưa bay lên, Diệp Trần khởi động chân nguyên, một kiếm quét ngang.
Một cảnh tượng kinh nhân phát sinh, gợn sóng kim sắc vốn khuếch tán thành hình tròn phát sinh biến hoá, biến thành hình bầu dục, kéo dài ra ngoài, kim quang nhu hoà tràn ra tứ phía, dãy núi phía sau Vân Vụ Sơn bị cắt đứt, vết cắt bóng mịn như gương, không chút ngăn trở.
- Đẹp, chiêu này có tên là gì?
Mạc Phong hô thành tiếng.
Diệp Trần lắc lắc đầy,
- Vẫn chưa đủ, chỉ có ba phần tư uy lực, gọi nó là Kim chi cuồng tiêu đi.
Kim chi cuồng tiêu kì thực là bản thăng cấp của Kim chi liên y, tương đương vài chục Kim chi liên y cộng lại, mạnh mẽ tấn công đối phương. Đương nhiên, vài chục Kim chi liên y không phải Kim chi liên y hoàn chỉnh, nếu không uy lực quá nghịch thiên, Diệp Trần cũng không thể nào sáng tạo ra một chiêu đáng sợ như vậy, Kim chi liên y này, uy lực chỉ bằng một phần mười Kim chi liên y hoàn chỉnh, nhưng sau khu dung hợp với nhau, uy lực gấp nhiều Kim chi liên y, đấy còn là vẫn chưa hoàn thành.
- Mạnh như vậy mà chỉ có ba phần tư uy lực.
Mạc Phong hít ngược một hơi lãnh khí, Kim chi cuồng tiêu này đã có thể miểu sát hắn mấy lần, trong đó, có kim phong mang, có thuỷ phong châm.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 668: Tông sư bảng biến đổi.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Diệp Trần cười cười, lĩnh ngộ mà nước mưa mang đến, hắn đã lợi dụng hoàn toàn, có thể phát ra vài chục đòn Kim chi liên y trong nháy mắt, hơn nữa trong điều kiện không dung hợp, một đòn Kim chi liên y đã có một phần ba uy lực của Kim chi liên y bản hoàn chỉnh.
Cho nên, trong hai tháng này hắn lĩnh ngộ được hai đòn sát chiêu.
Một chiêu chính là không ngừng thi triển Kim chi liên y.
Một chiêu là Kim chi cuồng tiêu.
Nếu như nói Kim chi liên y lấy kim chi áo nghĩa làm chủ, thuỷ chi áo nghĩa làm phụ thì Kim chi cuồng tiêu là thuỷ kim áo nghĩa tương phụ tương thành, không coi cái nào là chủ.
Thổ ra một ngụm khí, Mạc Phong nói:
- Theo như ngươi nói, chiêu Kim chi cuồng tiêu này của ngươi đã hoàn thành triệt để, cho dù không phải cao giai võ học áo nghĩa, thì cũng gần tiếp cận võ học áo nghĩa, trước đó, chiêu Lôi phệ của ngươi cũng lợi hại hơn trung giai võ học áo nghĩa, nằm vào khoảng giữa trung giai võ học áo nghĩa và cao giai võ học áo nghĩa, nói thực, trước đây, ta rất khó tưởng tượng có ai sáng tạo ra sát chiêu tiếp cận cao giai võ học áo nghĩa năm hai mươi sáu tuổi.
- Cao giai võ học áo nghĩa, chỉ sợ rất khó.
Diệp Trần không dám khẳng định Kim chi cuồng tiêu mà mình sáng tạo ra sẽ trở thành cao giai võ học áo nghĩa, bởi vì cao giai võ học áo nghĩa phổ thông nhất cũng phải do hai loại áo nghĩa tiểu thành kết hợp, kim cho áo nghĩa và thuỷ chi áo nghĩa của hắn đều chưa đạt đến trình độ tiểu thành, đương nhiên, kim chi áo nghĩa đã tiếp cận, chỉ thiếu một bước nữa là có thể tiểu thành.
Mạc Phong nói:
- Đường lối đúng là được, áo nghĩa đạt đến trình độ tiểu thành rất khó, kết hợp hai loại áo nghĩa lại với nhau càng khó hơn, ngươi đã tìm đúng đường, nhất định sẽ có ngày thành công.
Áo nghĩa đạt đến tiểu thành còn đỡ, phải kết hợp hai loại áo nghĩa tiểu thành lại với nhau mới được gọi là cao giai võ học áo nghĩa, không cần nghĩ cũng biết, độ khó lớn như thế nào, Kim chi cuồng tiêu của Diệp Trần, hai loại áo nghĩa đã dung hợp không ít, tiếp theo chỉ cần nâng kim chi áo nghĩa và thuỷ chi áo nghĩa lên trình độ tiểu thành, là có thể tiếp cận cao giai võ học áo nghĩa, sau đó đợi hai loại áo nghĩa triệt để kết hợp, chính là cao giai võ học áo nghĩa chân chính.
Cao giai võ học áo nghĩa cường đại thế nào, có thể nói, gấp mười lần trung giai võ học áo nghĩa, hai bên cách nhau một dải thuỷ lĩnh, cho nên lâu dần, chỉ có Sinh Tử Cảnh vương giả mới có thể sáng tạo ra cao giai võ học áo nghĩa.
...
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt, mùa mưa Thiên Phong Quốc đã qua.
Diệp Trần cũng ngừng tham ngộ Kim chi cuồng tiêu, không phải hắn không muốn tiếp tục hoàn thiên Kim chi cuồng tiêu mà là không có năng lực đó, Kim chi cuồng tiêu muốn nâng cao, có hai con đường, một là khiến hai loại áo nghĩa dung hợp lâu hơn, hai là nâng cao trình độ áo nghĩa, cả hai cách đều không thể tiến hành trong một thời gian ngắn.
Cho nên, Diệp Trần tạm thời từ bỏ Kim chi cuồng tiêu, đổi thành tiếp tục tham ngộ Lôi phệ.
Đương nhiên, thời gian trước đó Diệp Trần không có từ bỏ tham ngộ Lôi phệ mà chỉ giảm bớt thời gian mà thôi, làm bất cứ việc gì cũng phải có thứ có tự.
Lôi chi áo nghĩa trước mắt đã là trình độ tiểu thành, nhưng Lôi phệ vẫn chưa viên mãn, còn nhiều sơ hở, nếu như triệt để viên mãn, uy lực chí ít gấp mấy lần trung giai võ học áo nghĩa bình thường, lực bạo tạc sau sau khi Lôi phệ thể đi qua tương đối kinh nhân.
Ngâm!
Một kiếm vung ra, chớp ngân quang thuận theo thân kiếm hội tụ nơi mũi kiếm, chớp ngân quang chèn ép lẫn nhau hình thành một khối lôi cầu ngân sắc có một vết khuyết nhỏ, lôi cầu ngân sắc dưới sự thôi động của chân nguyên, cao tốc phi xạ.
Binh!
Đầu tiên là đỉnh núi phía xa bị đánh nát, sau đó bị lực bạo tạc của lôi cầu biến thành hư vô, mặt đất thậm chí còn lưu lại một cái hố lớn hình nửa bán cầu, tựa hồ như bị thiên thạch va chạm, nhìn mà kinh tâm.
- Sét ngân sắc ép thế nào cũng không thể hình thành lôi cầu hoàn mỹ, xem ra không phải vấn đề kĩ xảo, mà là lôi chi áo nghĩa không đủ.
Diệp Trần rất rõ, phương diện kĩ xảo của hắn tuyệt đối kinh thế hãi tục, nếu không cũng không thể sáng tạo ra võ học áo nghĩa, võ học, bản thân đã ẩn hàm kĩ xảo, áo nghĩa là cơ sở, đương nhiên, đó là xét ở tầng thứ hắn, nếu như là cảnh giới kĩ xảo cao đến không thể tưởng tượng, đúng là có thể cường hành khiến Lôi phệ viên mãn trong điều kiện áo nghĩa không đủ.
Nhưng nếu kĩ xảo của hắn cao đến trình độ đó, áo nghĩa đã chẳng tệ, nói đi nói lại, bất luận kĩ xảo hay áo nghĩa, đều cần phải sử dụng, kĩ xảo cao, thể hiện ngộ tính cao, ngộ tính cao, áo nghĩa tham ngộ cũng nhanh, cho nên được thì được cả, mất thì mất cả, hai thứ không thể cách nhau quá xa.
...
Cuối tháng tám.
Diệp Trần tham ngộ viên mãn Lôi phệ, lôi chi áo nghĩa cũng từ trình độ tiểu thành đạt tới trình độ cao hơn, đang trên đường tiến tới đại thành.
Lúc này nếu thi triển Lôi phệ, sức mạnh hoàn toàn nội liễm, tốc độ càng nhanh hơn, một khi đánh trúng kẻ thù, kẻ thù chắc chắn bị cuồng Lôi phệ thể, sau đó nổ tung mà chết.
- Sắp đến tháng chín rồi!
Trên đỉnh núi, Diệp Trần từ từ thổ ra một ngụm khí tức, mười tám tháng chín là ngày hắn và Độc Cô Tuyệt quyết đấu, nhưng đối thủ của hắn có lẽ không chỉ mình Độc Cô Tuyệt, trong thời gian này, hắn đã nhận được tin Bắc Minh Huy đánh bại Lâm Triều Nam, căn cứ miêu tả, đối phương tuyệt đối sáng tạo ra võ học cường đại hơn Thiên nhai chỉ xích.
Mười tám tháng chín, Cửu Long Sơn Cửu Long Hồ có hai trận quyết chiến, một là Diệp Trần đấu với Độc Cô Tuyệt, yêu nghiệt đấu với yêu nghiệt, một là Tiểu Sở Hà đấu với Lục Thiếu Du, thanh niên ngũ cự đầu đấu với thanh niên ngũ cự đầu. Bất luận là trận nào, đều đáng để chờ đợi.
Cho nên mười tám tháng chín chưa đến, đã có người bắt đầu lên đường, họ thà đến trước chứ không muốn tụt lại phía sau, nhất là những người không có nơi cư trú trong Thiên Võ Vực.
...
Cửu Long Sơn Cửu Long Hồ.
Giống như một năm trước, mười chín tháng tám vẫn chưa tới, nơi này đã người chen người, sóng âm trùng thiên, thỉnh thoảng vẫn còn có người tìm đến.
- Hạ lão huynh, huynh đến muộn.
- Không phải ta đến muộn, mà là ngươi đến sớm.
- Ha ha, đừng kiếm cớ, phạt ba chén trước.
Ven Cửu Long Hồ chỗ nào cũng ầm ĩ, thanh âm dường như không bao giờ dứt.
Đến ngày thứ hai, Cửu Long Hồ càng thêm náo nhiệt.
- Xem, Thượng Quan Phi và Hạch Liên Vô Hoa đến rồi.
- Hai người này một dùng bốn chiêu đánh bại hạng sáu mươi ba Tông sư bảng Hắc Thuỷ Tông, một dùng ba chiêu đánh bại hạng sáu mươi chín Hoả Vân Tông, không đơn giản đâu!
- Không phải mãnh long không qua sông sao, Tông sư bảng khoá này, hai người họ chắc chắn có mặt.
Chúng nhân xì xầm, một năm trước, Tông sư bảng khoá đầu chỉ có sáu người dưới bốn mươi tuổi, là thanh niên ngũ cự đầu và Diệp Trần. Khoá này, dưới bốn mươi rất có khoảng mười đến mười lăm người, một lúc tăng gấp ba.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 669: Thượng Quan Phi khiêu chiến Diệp Trần.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Thượng Quan huynh, đừng gây chuyện nhé.
Hách Liên Vô Hoa khoác một bộ y phục màu đen, lưng buộc trường đao, hai chân cực dài, tựa hồ như có thể tung cước bất cứ lúc nào, giết chết kẻ thù.
Đừng trên một đỉnh núi nhỏ cách hắn không xa là một thanh niên áo vàng, thanh niên này đầu đội vòng vàng, mắt hồ mày rậm, tay chân thô kệch, vũ khí của hắn là đoản mâu ta như hai miệng bát, mâu phân nhánh như lưỡi độc xà, tồn tại cả bá khí và âm độc.
- Hách Liên huynh, lâu rồi không gặp.
Thượng Quan liếc nhìn Hách Liên Vô Hoa kiêng kị, hai người họ từng luận bàn với nhau nhưng bao giờ phân thắng bại, muốn phân được thắng bại, nhất định phải trải qua một trận khổ chiến.
- Ha ha, lần này ngươi đến xem trò vui đúng không!
Hách Liên Vô Hoa mắt loé quang mang sắc bén.
...
Ngày thứ ba.
Tư Đồ Hạo đến.
Luận danh khí, Tư Đồ Hạo nổi tiếng hơn Hách Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi, dù sao hai người kia mới chỉ đánh bại cao thủ hạng sáu mươi mấy, còn Tư Đồ Hạo đánh bại Phá Kiếm Tông Đồ Nguyên hạng ba mươi ba, chỉ bằng một kiếm.
Hách Liên Vô Hoa và Thượng Quan Phi mặc dù đều bất thiện nhưng chẳng tên nào định khiêu chiến Tư Đồ Hạo, Tư Đồ Hạo lợi hại ra sao chúng hiểu rất rõ, trong điều kiện không sử dụng ngự kiếm thuật, cả hai đều không có cơ hội chiến thắng.
Tư Đồ Hạo thần tình cực lạnh, hắn lựa chọn một ngọn núi bằng phẳng làm chỗ dừng chân, tiện thể quan sát mọi thứ xung quanh.
- Diệp Trần, ngự kiếm thuật của ta đã đạt đến nhị trùng, lần này ta sẽ đánh bại ngươi.
Việc Tư Đồ Hạo bại dưới tay Diệp Trần, trừ bản thân hắn và Diệp Trần ra, không ai biết.
Soạt soạt soạt!
Võ giả chạy đến mỗi lúc một nhiều, hôm nay nhiều hơn hôm qua, mười tám tháng chín, thỉnh thoảng vẫn còn bóng người xuất hiện nơi chân trời.
Trong số những người này, không ít là thanh niên thiên tài, họ hoặc là kết thành bầy thành nhóm, hoặc là xuất hiện một mình, mắt lộ vẻ hưng phấn, đối với một số Linh Hải Cảnh đại năng mà nói, có lẽ chỉ là góp vui, khả năng lĩnh ngộ rất thấp, là thanh niên thiên tài, ngộ tính của họ đương nhiên không phải một số Linh Hải Cảnh đại năng có thể so sánh, nói không chừng còn có thể đột phá trong lúc quan chiến.
- Thiên Võ Vực không hổ là thánh địa thiên tài, không hề thua kém chúng ta.
Trên một ngọn núi nhỏ khiêm tốn, mấy thanh niên nam nữ đứng kề vai bên nhau, người nói là một thanh niên lưng đeo trường kiếm, thần sắc băng lạnh.
- Vậy cũng tốt, trước đây chúng ta là mục tiêu chú ý, cho dù ở Nam phương vực quần cũng không bị người khác coi thường, ở đây, chúng ta mới có thể cảm nhận được sự vất vả niềm hạnh phúc của việc cố gắng. Năm xưa Diệp Trần không phải cũng quật khởi như vậy sao?
Mấy người này không phải ai khác chính là Lý Đạo Hiên, Lý Xích Hoả và Băng Linh của Nam Trác Vực, Nam Trác Vực trừ Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần, chỉ có ba người tấn thăng lên Linh Hải Cảnh, đương nhiên, Tư Không Thánh rất lâu không có tin tức gì, chẳng ai biết hắn đến cảnh giới nào, còn bọn Thác Bạt Khổ, Cốc Du Vân tuổi tác tương đương Diệp Trần, vẫn chưa thể đột phá, vì còn quá trẻ.
Ngày thứ tư, Diệp Trần đến.
Vì Mộ Dung Khuynh Thành vẫn đang bế quan trị thương cho nên Diệp Trần đi một mình.
- Diệp Trần đến rồi!
- Không biết hắn có tiến bộ nhiều hay không, bây giờ không phải một năm trước, thanh niên thiên tài sau lưng quá nhiều, chỉ cần chậm một bước, sẽ bị người khác vượt qua.
- Đúng vậy, vị trí của Diệp Trần mặc dù rất hấp dẫn nhưng cũng rất bất tiện, phía trước có thanh niên ngũ cự đầu, phía sau có một nhóm đỉnh tiêm thanh niên thiên tài, kẹp ở giữa.
Diệp Trần đến thu hút không ít sự chú ý, tất cả đều đang quan sát Diệp Trần hi vọng tìm được manh mối gì từ khí tức trên người hắn.
Nghiêm Xích Hoả quan sát Diệp Trần, trong lòng loé lên cảm xúc cổ quái.
Năm xưa ở Nam Trác Vực, danh khí của hắn lớn hơn Diệp Trần, đi đến đâu cũng có người chú ý, phong quang vô hạn.
Bây giờ, đến Thiên Võ Vực Cửu Long Sơn, căn bản không được ai để ý, giống như những kẻ vô danh tiểu tốt, còn Diệp Trần xuất hiện thì tạo nên ngàn lớp sóng.
Tám năm thời gian, thân phận họ đã trao đổi cho nhau.
- Ồ, Diệp Trần đến, chi bằng chơi với hắn một lúc!
Thượng Quan Phi và Hách Liên Vô Hoa nhìn thấy Diệp Trần, mắt ánh lên thần sắc quỷ dị.
Diệp Trần mặc dù xếp hạng bốn mươi tám trên Tông sư bảng, cao hơn Hắc Thuỷ Tông và Hoả Vân Tông mà chúng đánh bại, nhưng thực lực của hàng bốn mươi tám và hạng sáu mươi mấy không cách nhau quá lớn, thậm chí chỉ là một giới tuyến mong manh, chúng có thể đánh bại Hắc Thuỷ Tông và Hoả Vân Tông trong vòng ba bốn chiêu, chí ít cũng tương đương hạng hai ba mươi, cho nên, cho dù thực lực Diệp Trần có tiến bộ, chúng cũng cảm thấy chưa chắc sẽ thua Diệp Trần.
Quan trọng nhất là, chúng chỉ cần đảm bảo bất bại, thì cũng coi như chiến thắng, Diệp Trần, trừ phi đối diện với thanh niên ngũ cự đầu, nếu không không được phép bại, bại, là không giữa được vị trí của mình, hoà, chẳng khác gì bại, cũng không giữ được vị trí của mình.
- Ta trước.
Thượng Quan Phi không định từ bỏ cơ hội, bay ra trước một bước.
Hách Liên Vô Hoa lắc lắc đầu, vốn dĩ hắn cũng muốn khiêu chiến Diệp Trần.
Thu hồi khôi lỗi phi hành, Diệp Trần nhẹ nhàng đáp xuống một ngọn núi gần Cửu Long Hồ, hắn phát hiện ba người Lý Đạo Hiên, gật đầu chào hỏi.
- Diệp Trần, mai là ngày ngươi quyết đấu với Độc Cô Tuyệt rồi, chi bằng luận bàn với chúng ta trước.
Thượng Quan Phi đứng lơ lửng giữa Cửu Long Hồ, thanh âm dưới tác dụng của chân nguyên tăng phú, lan truyền.
- Ồ? Thượng Quan Phi muốn khiêu chiến Diệp Trần?
- Hai người này quả nhiên bất thiện, chuyển mục tiêu sang phía Diệp Trần.
- Nhưng nói thật, Diệp Trần chưa chắc đã thắng! Dù sao Thượng Quan Phi cũng từng đánh bại Hắc Thuỷ Tông hạng sáu mươi ba Tông sư bảng.
- Đúng là có chút lợi hại, nhưng Diệp Trần không phải không có tiến bộ!
Chúng nhân không biết Diệp Trần từng đánh bại Tư Đồ Hạo, đánh lùi một trong thanh niên ngũ cự đầu Hạ Hầu Tôn, cho nên cảm thấy có chút nguy hiểm, lo lắng cho Diệp Trần.
- Ngươi muốn khiêu chiến ta?
Diệp Trần ngạc nhiên, nói thật, căn cứ vào thành tích Thượng Quan Phi, đừng nói bây giờ, nửa năm trước Diệp Trần đã có thể miểu sát đối phương, hai ngươi căn bản không cùng một cấp độ mà là cách nhau hai ba cấp độ, biết đối phương muốn khiêu chiến mình, Diệp Trần thực sự có chút bất ngờ.
Hồi tưởng một lúc, Diệp Trần cười cười, đúng, một năm nay, mấy lần chiến đấu đều diễn ra trong bí mất, người biết chẳng mấy ai, cho nên chúng nhân không biết thực lực thực sự của hắn cũng là chuyện hết sức bình thường, cùng được, coi như tranh thủ bịt luôn miệng mấy kẻ lòng dạ xấu xa!
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế