Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 675: Trên đời không có thuốc hối hận.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Ồ?
Tiêu Sở Hà đột nhiên biến sắc, một thương này vượt qua tầm dự liệu của hắn, mặc dù hắn cũng từng nghe nói Thiên nhai chỉ xích nhị thức lợi hại, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.
Nguy cơ thâm nhập cốt tuỷ khiến hai mắt Tiêu Sở Hà trở nên đỏ ngầu, hắn tập trung cao độ, mọi thứ xung quanh bị hắn tự động bỏ qua, trong mắt chỉ còn năm đường ngân sắc quang tuyến.
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Đinh!
Không ai có thể hình dung đao tốc của Tiêu Sở Hà nhanh đến cỡ nào, mỗi đao vung ra, đều mang đến như đóng đinh chặt sắt, võ giả bình thường luyện đao trên biển, không cần duy trì đao tốc quá lâu, nhưng nếu sóng đến, phải lập tức nâng đao tốc lên cực đỉnh, lên cực hạn, nếu không sẽ không đủ tách đôi ngọn sóng, đao tốc của Tiêu Sở Hà, nhanh gấp mười lần loại đao tốc ấy.
Có thể nói, đao tốc bình quân của Tiêu Sở Hà không phải là đỉnh phong, chí ít không bằng kiếm tốc của Diệp Trần, nhưng khoảnh khắc này, đao tốc của hắn thập phần đáng sợ.
Nhưng Thiên nhai chỉ xích nhị thức đâu có dễ phá như vậy, năm đường ngân sắc quang tuyến bị cắt mất bốn đường, một đường còn lại đánh trung vai trái Tiêu Sở Hà, hất bay hắn ra ngoài, máu tươi phun ra từ miệng muộm đỏ mặt hồ.
- Liệt hải tam đao!
Trong lúc mọi người đều nghĩ Tiêu Sở Hà đã thua thì Tiêu Sở Hà đã kịp hãm thế, hai chân dẫm mạnh lên mặt hồ, tạo thành một con sóng lớn, mượn thế sóng, Tiểu Sở Hà tung người lên cao, chém liền ba đao, ba đao chập làm một, cuồng phong gào thét, sóng gầm bạo động, sắc trời bỗng trở nên nhợt nhạt như sắp đến ngày tận thế.
- Không ổn!
Bắc Minh Huy không ngờ Tiêu Sở Hà lại phản kích mãnh liệt bất ngờ như vậy, hắn quát lên một tiếng giận dữ, một lần nữa thi triển Bàn long thế.
Rắc!
Ngân sắc cự long huyễn hình chỉ chặn được hai đường đao quang, đường đao quang thứ ba chém trúng đầu cự long, sau đó tiến thẳng về phía Bắc Minh Huy.
- Các ngươi muốn đoạt thân phận thanh niên ngũ cự đầu, còn sớm lắm.
Tiêu Sở Hà lạnh lùng đứng trên ngọn sóng, mặt đỏ ngầu, trong mắt hắn, bất luận là Bắc Minh Huy hay Diệp Trần, đều chỉ là những kẻ vừa có chút thực lực đã đòi bành trướng. Muốn thượng vị thì phải kéo được bọn hắn xuống, thanh niên ngũ cự đầu không phải trò cười mà là được chúng nhân công nhận trong những lần chiến đấu.
Lúc này khí thế của Tiêu Sở Hà quá hung mãnh, toàn thân tản ra khí tức khiến lòng người run sợ, cổ khí tức này phảng phất thiên quân vạn mã đang xung phong liều chết, Quỷ thần tránh lui.
- Không thể tưởng được Tiêu Sở Hà bị chọc giận lại đáng sợ như thế, hoàn toàn khác với thường ngày.
- Bắc Minh Huy cũng thật lợi hại, đánh Tiêu Sở Hà bị thương trước, không biết tiếp theo còn lực tái chiến không nữa?
Mọi người bị khí thế của Tiêu Sở Hà chấn trụ, nhỏ giọng nghị luận.
Một đao Tiêu Sở Hà đánh bay Bắc Minh Huy cường đại không thể tưởng tượng nổi, dư lực một mực đè nặng Bắc Minh Huy, mang theo thân thể của hắn điên cuồng bay ra, xé mở trên mặt Cửu Long Hồ một khe rãnh lớn chừng vài dặm, cuối cùng khi lực đạo sắp hết, đao khí còn sót lại nhất cổ tác khí (*), điên cuồng trùng kích lên khải giáp phòng ngự của Bắc Minh Huy, phảng phất như nếu không chặt đứt được thì thề không bỏ qua vậy.
Bắc Minh Huy vẫn một mực thổ huyết không ngừng, mắt thấy đao khí còn sót lại cũng hung mãnh như vậy, hắn phẫn nộ quát lên một tiếng, thân thể chấn động, đao khí Chân Nguyên còn sót lại bị đánh nát bấy, dư âm còn lại hiện lên hình tròn khuếch tán ra ngoài, mắt thường có thể thấy được, mặt hồ lõm xuống một hình bán cầu lớn.
Oa!
Làm xong hết thảy những chuyện này, Bắc Minh Huy lại phun ra một ngụm máu tưới, vị trí lọt vào đao khí trảm kích triệt để chết lặng, mất đi liên hệ với những bộ vị khác.
- Tiêu Sở Hà thắng!
Diệp Trần xếp bằng trên ngọn núi lắc đầu, Bắc Minh Huy đã không còn lực tái chiến nữa, Liệt Hải Tam Đao của Tiêu Sở Hà, đao liền đao đều có xu thế đoạn hải, đao kình thập phần cô đọng, cho dù cách một lớp giáp phòng ngự, cũng đã chặt đứt một bộ phận kinh mạch ở ngực của Bắc Minh Huy.
- Thanh niên ngũ cự đầu, quả nhiên không có người nào dễ đối phó cả.
Ngoài trừ Thần Sa Công Chúa không biết rõ thực hư, Diệp Trần vẫn cho là, Tiêu Sở Hà là một ngươi hơi yếu trong thanh niên ngũ cự đầu, bất quá hiện giờ xem ra, Tiêu Sở Hà cho dù không bằng Bạch Vô Tuyết, cũng tuyệt đối không kém gì Hạ Hầu Tôn, đánh một trận với Lục Thiếu Du, có lẽ sẽ là một phen thảm chiến.
Hít sâu một hơi, đồng tử Bắc Minh Huy co lại thành một điểm, chăm chú nhìn Tiêu Sở Hà.
Sự cường đại của đối phương, vượt quá tưởng tượng của hắn, nói thật, hắn vẫn một mực không coi trọng Tiêu Sở Hà, người hắn tương đối kiêng kị chính là Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn, hai người này, một người thập phần toàn diện, không có bất kỳ sơ hở, một người công thủ cường đại, có Phá Hư Chỉ vô kiên bất tồi, ngoại trừ hai người này ra, Bắc Minh Huy thậm chí còn không sợ Lục Thiếu Du, bởi vì Diệp Trần cũng là kiếm khách, hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại hai người này.
Thế nhưng sự thật lại hung hăng cho hắn một cái tát, Tiêu Sở Hà mà hắn không hề coi trọng lại bộc phát ra chiến lực trước nay chưa từng có, Chỉ Xích Thiên Nhai nhị thức của hắn tuy nói thập phần cường đại, khó lòng phòng bị, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Tiêu Sở Hà rõ ràng lại chặt đứt bốn đạo ngân sắc quang tuyến, chỉ bị một đạo cuối cùng đánh trúng bả vai, rất hiển nhiên, một đạo màu bạc ánh sáng tối đa chỉ khiếnTiêu Sở Hà bị một ít nội thương, ngay cả trọng thương cũng không tới, dù sao phòng ngự của thanh niên ngũ cự đầu không có khả năng yếu như vậy, nhất định phải ngoài hai đạo ngân sắc quang tuyến, mới có thể chính thức làm cho đối phương mất đi sức chiến đấu, không cách nào đánh nữa.
- Đáng giận, vẫn thiếu một ít.
Trên trán Bắc Minh Huy lộ ra gân xanh, nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không xem thường Tiêu Sở Hà, dùng thực lực cực hạn chiến đấu với đối phương, dưới tình huống không có sơ hở nào, mới có thể thi triển ra Chỉ Xích Thiên Nhai nhị thức, hắn dám khẳng định, nếu cho hắn cơ hội thêm một lần nữa, đối phương không có khả năng thoáng cái đã chặt đứt bốn đạo ngân sắc quang tuyến, có thể chặt đứt ba đạo đã coi là không tệ rồi.
Đáng tiếc trên đời không có thuốc chữa hối hận.
Diệp Trần không biết Bắc Minh Huy đang nghĩ gì, cho dù biết rõ, cũng chỉ lắc đầu, Tiêu Sở Hà có thể thắng Bắc Minh Huy, dựa vào chính là thực lực chân chính, mà thứ như thực lực này, không cách nào làm bộ nữa, cho nên nếu như đánh lại một trận thì... ngươi thua vẫn sẽ là Bắc Minh Huy.
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 676: Diệp Trần bị xem nhẹ.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Sai lầm lớn nhất của ta là đánh giá thấp ngươi.
Bắc Minh Huy nói ra.
Tiêu Sở Hà đạm mạc nói:
- Không phải ngươi đánh giá thấp ta, mà là ngươi đánh gia cao mình, ta nghĩ, người đánh giá cao bản thân không phải chỉ có một đâu.
Theo hắn thấy thì, Bắc Minh Huy, Tư Đồ Hạo, cùng với Diệp Trần, đều đánh giá cao chính mình.
- Tốt, lần này là ta thua rồi, ta không còn lời nào để nói.
Trước mặt nhiều người như vậy, da mặt Bắc Minh Huy dù có dày hơn nữa, cũng chỉ có thể thừa nhận thất bại.
Nói xong, mũi chân hắn điểm một cái lên mặt hồ, phi thân lên, rơi vào một gốc đại thụ chọc trời cạnh Cửu Long Hồ, sau khi nuốt viên thuốc tiếp theo, liền khoanh chân ngồi xuống.
Trong hồ, Tiêu Sở Hà liếc qua Diệp Trần, xoay người lướt đến vị trí của mình.
- Bắc Minh Huy thất bại!
- Thanh niên ngũ cự đầu đúng là thanh niên năm cự đầu, chỉ sợ tương lai trong vòng một năm, cũng sẽ không thay đổi, nội tình của Diệp Trần, Bắc Minh Huy cuối cùng vẫn hơi kém một chút.
Thẳng đến khi Bắc Minh Huy tự mình thừa nhận, mọi người mới biết rõ kết quả chiến đấu, thổn thức không thôi.
- Không biết Độc Cô Tuyệt hiện giờ đã đạt đến trình độ nào rồi nữa?
Bỗng nhiên có người nói.
- Ngay mai sẽ là ngày ước chiến, đến lúc đó thì biết.
Trên một ngọn núi nhỏ không ngờ tới, ba người Lý Đạo Hiên Nghiêm Xích Hỏa thu trận chiến này vào trong mắt
Nghiêm Xích Hỏa cho tới bây giờ còn chưa thấy qua đao khách mạnh mẽ như Tiêu Sở Hà, nếu so với hắn, một đám đao khách của Hỏa Linh Điện thật giống như một đám hài nhi còn chưa học được cách đi đường, mà chính hắn, cũng chỉ mới tập tễnh học bước, chênh lệch cực lớn, khiến cho đao khách chi tâm của hắn càng thêm kiêng định, sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ đánh bại đao khách cường đại như vậy, sừng sững ở đỉnh phong của đông đảo Đao tông.
Lý Đạo Hiên đang rất chờ mong, chờ mong Lục Thiếu Du đến, chuyện Tiêu Sở Hà từng thua ở dưới kiếm của Lục Thiếu Du có rất nhiều người biết đến, cho nên hắn rất muốn biết, kiếm pháp của Kiếm chi tông Lục Thiếu Du, đến tột cùng lăng lệ ác liệt đến mức nào, nếu so với Diệp Trần thì thế nào.
- Thực hi vọng hai người này có thể đánh một trận.
Trong đầu Lý Đạo Hiên đột nhiên hiện lên ý nghĩ này.
Chợt cười khổ một tiếng, hắn cảm thấy việc này rất không có khả nẵng, đối tượng mà Diệp Trần ước chiến là Độc Cô Tuyệt, nếu như chống lại Lục Thiếu Du thì... chung quy vẫn có chút miễn cường, dù sao đối phương thế những lại là đỉnh cấp Kiếm Tông đã từng đánh bại qua Tiêu Sở Hà, trên Tông Sư Bảng, ngoại trừ lão quái vật kiếm khách bài danh thứ hai ra, lấy Lục Thiếu Du vi tôn.
Bất tri bất giác, ngày thứ tư qua đi.
Sáng sớm ngày thứ năm.
Hôm nay, chính là ngày ước chiến
Mặt trời còn chưa nhô lên hoàn toàn, tiếng xé gió ở bốn phương tám hướng bỗng nhiên dầy đặc, chạy đến trên căn bản là một ít người ở xa Cửu Long Sơn, hoặc là Đại năng Linh Hải Cảnh tốc độ chậm chạp, trong đó xen lẫn một ít nhân vật chính khiến vạn chúng chú mục, như Tạ Bách Đình đứng đầu trong tam đại đao đạo tông sư, bên cạnh Tạ Bách Đình là một vị lão già tóc bạc, cùng với những người khác trên Tông Sư Bảng.
Lão giả tóc bạc đến cùng với Tạ Bách Đình không phải hạng người vô danh, chính là người bài danh thứ hai trên Tông Sư Bảng, lão quái vật kiếm khách được người xưng là Địa Kiếm Tông Từ Nguyên, tuổi ít nhất đã ngoài 150.
Một người là đao khách bài danh thứ năm trên tông sư bảng, một người là kiếm khách bài danh thứ hai, hai người đến, muốn không gây chú ý cho mọi người cũng không được.
- Tạ huynh, ngươi tôn sùng trận ước chiến này như thế, ta ngược bắt đầu ngứa ngáy trong lòng... muốn nhanh chóng được thấy.
Từ Nguyên cười ha ha nói.
Tạ Bách Đình nói:
- Từ huynh, ngươi sẽ không thất vọng đâu.
- Tốt, nếu Tạ huynh đã nói như thế, ta khẳng định sẽ không thất vọng rồi.
Từ Nguyên rất rõ nhãn lực của Tạ Bách Đình, một năm trước hắn không có tới, là vì lấy thân phận của hắn, không cần phải đến đây, lần này sở dĩ đến, là doTạ Bách Đình nói với hắn, trận chiến giữa Lục Thiếu Du và Tiêu Sở Hà, cấp bậc đã ngang ngửa với trận chiến của bọn họ, không còn tồn tại chênh lệch quá lớn nữa.
Về phần trận chiến giữa Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt, nói thật, bọn hắn cũng không quá xem trọng yêu nghiệt cũng cần phải có thời gian để phát triển, cho nên ước chiến lần này, sẽ lấy Lục Thiếu Du và Tiêu Sở Hà làm vai chính, Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt chẳng qua chỉ là phối liệu thôi.
Không ít người nhận ra thân phận của Kiếm Tông Từ Nguyên, nguyên một đám thầm nghĩ may mắn, Kiếm Tông Từ Nguyên đã rất nhiều năm không xuất hiện trong tầm mắt của mọi người rồi, là một lão quái vật danh phủ kì thực, một tay kiếm pháp, nghe nói sớm đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được rồi.
Đương nhiên, thân phận và địa vị của Tạ Bách Đình cũng không kém hơn Kiếm Tông Từ Nguyên, bài danh tuy rằng thấp hơn so với đối phương, nhưng Tông Sư Bảng chỉ dùng để tham khảo thôi, có tính chuẩn xác nhất định, nhưng nếu thực sự khiêu chiến thì... ai mạnh ai yếu, còn chưa thể biết được, sở dĩ bị Kiếm Tông Từ Nguyên đoạt danh tiếng, là vì số lần Tạ Bách Đình xuất hiện trong tầm mắt của mọi người ít hơn đối phương, cho nên cũng thành thói quen.
Sáng sớm sương mù tan hết, mặt trời đã lên cao đến một phần ba.
Mọi người trông thấy cuối chân trời, có một đạo bạch quang lóe lên, mỗi một lần lập loè, khoảng cách đều gần hơn rất nhiều, phảng phất đang nhảy lên thuấn di.
Chỉ chốc sau chốc lát công phu, bạch quang biến thành bóng người, là Lục Thiếu Du.
- Lục Thiếu Du rốt cuộc đã tới.
- Thật tốt, Lục Thiếu Du tới trước, như vậy chiến đấu giữa hắn Tiêu Sở Hà khẳng định sẽ được tiến hành trước.
- Ai, kỳ thật ta muốn xem chiến đấu giữa Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt trước, bằng không đợi chiến đấu của Lục Thiếu Du và Tiêu Sở Hà chấm dứt, hứng thú của ta khẳng định giảm bớt một nửa.
Tựa như đã ăn quen thức ăn ngon, đột nhiên đổi sang thứ kém hơn, khẳng định sẽ lạnh nhạt vô vị, mà nếu như ăn đồ thường trước, sau đó lại ăn ngọn, quá trình hưởng thụ không thể nghi ngờ sẽ càng dài thêm.
Lục Thiếu Du tựa như bạch quang du long, ngay lập tức đi vào trên không Cửu Long Hồ, khí tức lăng lệ ác liệt phiêu dật làm cho hoàn cảnh bốn phía đều phảng phất trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng.
- Một kiếm khách thật giỏi.
Con mắt của Kiếm Tông Từ Nguyên sáng ngời, đến cấp độ này của hắn, chỉ cần thoáng cảm thụ khí tức của đối phương một phát, đã biết rõ cấp bậc của đối phương, sai số sẽ không quá lớn.
Không thể nghi ngờ, Lục Thiếu Du đã nhấc lên hứng thú của hắn.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 677: Diệp Trần thất bại ?
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Lục Thiếu Du!
Tiêu Sở Hà đứng lên, khí tức đao kí tràn ngập và khí tức kiếm khí của Lục Thiếu Du đụng vào nhau, trên không Cửu Long Hồ chịu sự biến hóa này, phảng phất xuất hiện vô số đao quang kiếm ảnh, bộ bộ kinh tâm.
Một ít người thực lực hơi yếu, không biết sao toàn thân mát lạnh, da gà nổi lên, tóc gáy dựng đứng, trong đó kể cả Lý Đạo Hiên vàNghiêm Xích Hỏa, bọn hắn một người là kiếm khách, một người là đao khách, cảm thụ nếu so với những người khác thì sâu hơn nhiều.
- Xem ra hai người chúng ta phải chiến đấu trước, cũng được, chấm dứt chiến đấu sớm một chút, ly khai sớm một chút.
Lục Thiếu Du không có hứng thú quá lớn xem chiến đấu của Diệp Trần và Độc Cô Tuyệt, nhất là dưới tình huống phải chờ đợi nữa.
- Ta chính có ý đó, những chiến đấu khác, với ta mà nói chỉ là thứ yếu.
Thương thế của Tiêu Sở Hà đã phục hồi như cũ, chỉ cần không phải trọng thương, nội thương bình thường, một đêm chưa khỏi cũng không phải là vấn đề gì.
- Chiến đi!
Lục Thiếu Du hô hấp vững vàng, ánh mắt dần dần trở nên lợi hại.
Giãn thân thể ra, Tiêu Sở Hà đang muốn lướt đi, đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, nhìn lại phía xa chân trời, chỗ đó, có một đạo hào quang màu xám.
- Là Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Tuyệt rốt cuộc đã tới.
Có người lên tiếng kinh hô.
Tro sắc quang mang lấy tốc độ cực kỳ kinh người phi độn đến, lúc tới gần Cửu Long Hồ, tán đi hộ thể Chân Nguyên, lập lòe một cái, liền xuất hiện trong hồ.
Không hề nhìn những người khác, con ngươi biến thành màu xám của Độc Cô Tuyệt đã tìm được Diệp Trần, sau đó ánh mắt rơi vào trên người đối phương
Diệp Trần xếp bằng trên ngọn núi thu hồi bí tịch Ngự Kiếm Thuật, giương mắt, vẻ mặt phong tình lãnh đạm nhìn tới, lúc cảm nhận được khí tức của đối phương, hơi chút kinh ngạc, như có điều suy nghĩ.
Hô!
Đột ngột --
Trên người Độc Cô Tuyệt bắn ra khí tức thảm khốc quỷ khóc thần hào, đao ý tuyệt vọng lập tức áp về phía Diệp Trần trên núi, dưới đao ý thảm khốc, những người ở gần đó phảng phất như đi tới địa ngục, cảm xúc tuyệt vọng đang sinh sôi, bộ mặt lộ ra vẻ giãy dụa.
- Đao ý thật đáng sợ.
Diệp Trần không nhúc nhích, Tạ Bách Đình lại động, hắn phóng xuất ra đao ý thuộc về mình, cùng tuyệt vọng đao ý của Độc Cô Tuyệt đụng vào cùng một chỗ.
Làm cho Tạ Bách Đình quá sợ hãi chính là, đao ý của hắn vừa va chạm vào đao ý của Độc Cô Tuyệt, cũng cảm giác tựa hồ có một Độc Cô Tuyệt hư ảo cầm đao bổ về phía hắn, ánh đao thảm khốc tuyệt vọng tràn ngập phía chân trời, phản chiếu tầm mắt của hắn, khiến hô hấp của hắn thoáng cái nhanh lên.
- Đáng sợ, sợ là Diệp Trần phải thua.
Tạ Bách Đình chấn động thân thể, tán đi đao ý, trên trán nổi lên mồ hôi lạnh.
Những người khác mặt dù không cảm thụ sâu như Tạ Bách Đình, nhưng đều nhìn ra biến hóa của Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Tuyệt giờ phút này, mang đến cho người ta cảm giác như là người thu hoạch trong địa ngục vậy, trong lúc hành tẩu, khí tức tuyệt vọng bao phủ nhân gian, đao ý đáng sợ khiến Quỷ Thần đều kinh.
- Có ý tứ?
Trường đao của Tiêu Sở Hà nhảy lên không thôi, trên mặt lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú, sự cường đại của Độc Cô Tuyệt, thật có chút vượt quá dự liệu của hắn, đương nhiên, cũng chỉ là vượt quá dự liệu thôi, với tư cách là Đao Đạo tông sư, bằng vào đao ý, còn không thể nào khiến hắn biến sắc được.
- Trước tiên cứ xem người và Diệp Trần chiến đấu đi, hi vọng Diệp Trần có thể chống được mấy chiêu!
Thân thể thư trì hoãn xuống, Tiêu Sở Hà biết rõ chiến đấu giữa hắn và Lục Thiếu Du, phải dời lại.
Lục Thiếu Du hơi kinh ngạc liếc nhìn Độc Cô Tuyệt, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ bằng vào đao ý, Độc Cô Tuyệt đã đến đỉnh rồi, cũng không biết thực lực chân chính như thế nào? "
Đao ý cường đại, thực lực bản thân không thể yếu được, nhưng cũng không có nghĩa nó là thứ tham chiếu duy nhất của thực lực, thực lực là biểu hiện tổng hợp của võ giả, ngoại trừ tối trọng yếu nhất là tu vị, một vài thứ như ý chí, áo nghĩa có thể thông qua tìm hiểu hoặc tu luyện để đề cao, còn cần kinh nghiệm chiến đấu và thiên phú chiến đấu v... v...
Bá!
Bạch quang lóe lên, Lục Thiếu Du lướt đến ven hồ.
Đối mặt với đao ý mặt trái cảm xúc mạnh như vậy, Diệp Trần mặt không đổi sắc, hắn mở miệng nói:
- Độc Cô Tuyệt, nếu như ngươi muốn dùng đao ý uy hiếp ta, chỉ sợ ngươi sẽ rất thất vọng.
- Đúng lắm!
Độc Cô Tuyệt thu hồi tuyệt vọng đao ý, trong số thanh niên thiên tài của Chân Linh đại lục, luận ý chí, có lẽ chỉ có một người Diệp Trần là khiến hắn nhìn không thấu, lúc trước hắn đã đoán được kết quả sẽ như vậy, nhưng bất kể như thế nào, cũng nên thử một lần, bởi vì chỉ có thử qua, hắn mới có thể làm ra quyết định.
- Tại sao lại có đao ý đáng sợ như vậy chứ, vậy mà khiến cho tinh thần của ta suýt nữa thất thủ.
- Ta cũng vậy!
Những người đang xem cuộc chiến gần đó sắc mặt tái nhợt, hồi hộp nhìn Độc Cô Tuyệt.
- Kẻ này không hổ là yêu nghiệt cấp thiên tài, một khi tiến vào Sinh Tử Cảnh, sẽ là Vương Giả thập phần đáng sợ, có lẽ sẽ trở thành Tà Vương thứ hai.
Địa Kiếm Tông Từ Nguyên khen.
Tạ Bách Đình nói:
- Nếu như hắn có thể tiến vào Sinh Tử Cảnh, thành tựu tuyệt đối sẽ không dưới Tà Vương, ta ngược lại cho rằng, hắn sẽ đi trên một con đường khác.
Tà Vương tiến vào Sinh Tử Cảnh vào năm mươi năm trước, cũng là thiên tài đại danh đỉnh đỉnh, nếu như không có Huyền Hậu, vậy thì Tà Vương mới là đệ thất thiên tài của Chân Linh đại lục ngàn năm qua.
- Ân!
Từ Nguyên gật gật đầu, nói tiếp:
- Tiểu cô nương của Đạm Đài gia cũng có danh tiếng yêu ngiệt, không biết danh tiếng yêu nghiệt của Diệp Trần này, là thật hay không nữa.
Quả thật, tốc độ tăng lên tu vị cảnh giới của Diệp Trần quả thật rất yêu nghiệt, nhưng dù sao cũng không rung động nhân tâm như Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt, hai người kia từ nhỏ đã biểu lộ ra thiên phú yêu nghiệt, chưa từng khiến người thất vọng, cho nên, yêu nghiệt là vinh quang, cũng là áp lực, Từ Nguyên đối với Diệp Trần cũng không coi trọng lắm, phải biết rằng muốn làm được trình độ yêu nghiệt, cũng không phải dễ, bảo trì trong nhất thời không tính là gì, bảo trì trong thời gian dài, đó mới gọi khủng bố, Độc Cô Tuyệt và Đạm Đài Minh Nguyệt đã trải qua khảo nghiệm.
- Chỉ sợ Diệp Trần sẽ thất bại.
Biến hóa của Độc Cô Tuyệt, khiến Tạ Bách Đình sợ hãi thán phục không thôi, vốn hắn vẫn rất coi trọng Diệp Trần, dù sao Diệp Trần là từ một cái Nam Trác Vực nho nhỏ đi tới, rất thấp, cho nên càng thêm đáng quý, chỉ là, Độc Cô Tuyệt dưới tình huống lạc hậu, lại có thể bộc phát ra năng lượng cực lớn, đây mới là yêu nghiệt, yêu nghiệt, chính là làm được chuyện không thể nào làm được.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 678: Thân phận đệ nhất đao khách.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Trận chiến giữa ta và ngươi, trước tiên dời ra sau đã.
Ngoài dự liệu của mọi người chính là, Độc Cô Tuyệt cũng không lập tức chiến đấu với Diệp Trần, mà cũng Diệp Trần biểu hiện đương nhiên, tựa hồ sớm đã biết rõ.
Xoay người, Độc Cô Tuyệt nhìn về phía Tiêu Sở Hà
- Tiêu Sở Hà, ta và ngươi đều là đao khách, trong đao khách, chỉ có một đệ nhất, cho nên, ngươi tất nhiên sẽ thua dưới đao của ta.
Nói xong, hắn lại nói với Diệp Trần:
- Diệp Trần, ta sẽ dùng thân phận đệ nhất đao khách đến quyết chiến với ngươi, hi vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.
Người khác thì xem thanh niên ngũ cự đầu như mục tiêu, Độc Cô Tuyệt lại coi Diệp Trần trở thành đối thủ suốt đời, chỉ có Diệp Trần, mới có thể mang lại uy hiếp cho hắn, những người khác chỉ là tạm thời thôi.
Lời của Độc Cô Tuyệt vừa nói ra, tất cả mọi người sợ ngây người.
Là cuồng vọng, hay là tự tin với thực lực?
Không hề nghi ngờ, nếu so với Độc Cô Tuyệt, Bắc Minh Huy cũng hơi lộ ra chút chưa đủ, trước khi Bắc Minh Huy và Tiêu Sở Hà đánh một trận, ngữ khí tuy rằng hơi chút cuồng vọng, nhưng vẫn mang đến cho người khác cảm giác hết sức kiêng kỵ Tiêu Sở Hà, mà Độc Cô Tuyệt nói ra lời này, lại rất tự nhiên, phảng phất bao trùm Tiêu Sở Hà vậy.
- Nói khoác không biết ngượng!
Tiêu Sở Hà hiển nhiên không nghĩ tới, đối tượng Độc Cô Tuyệt khiêu chiến đầu tiên là hắn, bất quá việc này cũng không quan trọng, quan trọng là ... ngữ khí của đối phương, triệt để chọc giận hắn, hắn đường đường là thanh niên ngũ cự đầu, thân kinh bách chiến, đây là lần đâu tiên bị người khác coi nhẹ như vậy.
- Tốt, ta chờ ngươi.
Một lớp đã san bằng, một lớp khác lại nổi lên, câu trả lời của Diệp Trần, rất bình thường, cũng không cuồng vọng, nhưng vẫn khiến không ít người hai mặt nhìn nhau, Độc Cô Tuyệt nói Tiêu Sở Hà tất nhiên sẽ thua dưới đao của hắn, mà Diệp Trần nói chờ Độc Cô Tuyệt, cho dù là kẻ đần, cũng nghe ra được ý trong lời nói của Diệp Trần, ý là, đánh bại Tiêu Sở Hà, Diệp Trần chờ Độc Cô Tuyệt đánh với hắn một trận, rất hiển nhiên, đánh bại Tiêu Sở Hà, cũng không khiến Diệp Trần giật mình.
Phải biết rằng trước đó Tiêu Sở Hà đã triển lộ ra thực lực đáng sợ, Độc Cô Tuyệt nếu có thể đánh bại Tiêu Sở Hà, Diệp Trần há lại không biết sự đáng sợ của Độc Cô Tuyệt, nếu như thế mà vẫn dám nói chờ ngươi, phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay) như vậy, khiến không ít người hoài nghi trong lòng.
- Tự đại.
Lục Thiếu Du thấp giọng nói một câu, không biết là nói Độc Cô Tuyệt, hay là Diệp Trần nữa.
Mà Kiếm Tông Từ Nguyên thì nhíu mày, cười khổ với Tạ Bách Đình:
- Người trẻ tuổi hiện giờ, càng ngày càng không hiểu được khiêm tốn.
- Xem đi! Mọi việc luôn sẽ có kết quả.
Tạ Bách Đình thoáng vuốt ve chuôi đao.
Dưới ánh nhìn soi mói của không ít người, Diệp Trần buông tầm mắt, thần tình lạnh nhạt, hắn nói ra lời nói này, tự nhiên không phải là tự đại, nói thật, Độc Cô Tuyệt nếu không chiến thắng được Tiêu Sở Hà, quả thật không có thực lực đánh một trận với hắn, ngay cả khiến hắn nổi lên hứng thú cũng rất miễn cưỡng.
BOANG...!
Trường đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao chỉ hướng Tiêu Sở Hà, Độc Cô Tuyệt giương giọng nói:
- Chiến đi!
Vèo một tiếng, bàn chân Tiêu Sở Hà đạp mắt đất một cái, sóng nước phảng phất nổ tung, ngay lập tức đi vào trên không Cửu Long Hồ, đối diện với Độc Cô Tuyệt.
- Bắc Minh Huy đã từng nói với ta lời này, nhưng hắn thất bại, ta vẫn là câu nói đó, muốn khiêu chiến chúng ta, các ngươi vẫn còn sớm một chút.
Đè nén nộ khí, Tiêu Sở Hà trầm giọng nói.
- Sớm hay không, ngươi rất nhanh sẽ được biết.
- Cũng được, ta ngược lại muốn nhìn, ngươi có lực lượng gì.
Đánh một trận với Bắc Minh Huy, Tiêu Sở Hà đến cuối mới bộc phát, nhanh chóng giải quyết chiến đấu, mà bây giờ, trên người Tiêu Sở Hà lại tản ra khí tức khủng bố thiên quân vạn mã xung phong liều chết, hai mắt dần nổi lên màu huyết hồng... rất nhiều người rõ, Tiêu Sở Hà bị chọc giận, ngay từ đầu sẽ bộc phát ra toàn bộ thực lực.
- Rất tốt.
Độc Cô Tuyệt thoả mãn gật đầu.
- Bại đi!
Trường đao hiện ra bạch sắc quang mang lập tức ra khỏi vỏ, Tiêu Sở Hà hai tay cầm đao, một đạo lăng không đánh xuống, đao mang màu trắng bạo tăng gấp trăm lần, tựa như một bả Thiên Đao, mặt hồ Cửu Long Hồ không chịu nổi đao áp cường đại như thế, lõm xuống dưới một đầu thẳng tắp, khiến hồ nước lượn lờ khí vụ.
Đ-A-N-G... G!
Trường đao vung lên, Tiêu Sở Hà chém tới đao mang bị sụp đổ bay ra ngoài, mà bản thân Độc Cô Tuyệt thì không chút sứt mẻ, hắn đạm mạc nói:
- Tiêu Sở Hà, ta đã có tin tưởng đánh bại ngươi, tự nhiên có đạo lý của ta, một đao kia, quá yếu, xuất ra thực lực cực hạn của ngươi đi.
Hít!
Thanh âm hít một hơi khí lãnh vang lên từng mảnh, một đao vừa rồi của Tiêu Sở Hà tuy rằng không phải là sát chiêu, nhưng tốc độ lại cực kì kinh người, mà một đao làm sụp đổ đao mang của Độc Cô Tuyệt cũng không phải là sát chiêu, rất rõ ràng, đao thứ nhất, Độc Cô Tuyệt chiếm được thượng phong.
Tiêu Sở Hà giận dữ quát một tiếng, thân thể mang theo ánh đao lạnh thấu xương, mãnh liệt bắn ra, lăng không bổ về phía Độc Cô Tuyệt bảy bảy bốn mươi chín đao, mỗi một đao đều có được đao thế phân biển đoạn sóng, lấy thực lực thanh niên ngũ cự đầu của hắn, nếu đổi thành một người khác, đã sớm không chiến mà sợ, bó tay bó chân rồi.
Đáng tiếc đối thủ của hắn là Độc Cô Tuyệt.
Con mắt có chút nheo lại, trường đao trong tay Độc Cô Tuyệt bộc phát ra đao mang giống như bạch hồng, bên trong đao mang, chúng sinh ảo ảnh đều ở trên đó, tuyệt vọng chi khí tùy ý tràn ngập, khác với trước kia, tuyệt vọng chi khí lần này không chỉ có hiệu quả ảnh hưởng đến tâm thần, tuyệt vọng chi khí cũng tác dụng lên người Độc Cô Tuyệt, trong tuyệt vọng vi diệu, lực lượng của Độc Cô Tuyệt càng cường đại hơn.
Có người, sẽ ở trong tuyệt vọng đánh mất ý chí chiến đấu, triệt để lưu lạc, tựa như cái xác không hồn.
Mà cũng có người, ở trong tuyệt vọng, bộc phát ra lực lượng trước nay chưa từng có, dù chỉ là một đao bình thường, cũng có được khí thế chém giết hết thảy.
Thân phụ tuyệt vọng đao ý, bế quan ở Tà Ma Động hơn nửa năm, Độc Cô Tuyệt càng lý giải thêm được lực lượng tuyệt vọng, muốn cho địch nhân cảm nhận được tuyệt vọng, cũng phải khiến chính mình thời khắc đều cảm nhận được sự uy hiếp của tuyệt vọng, chỉ có thời khắc ở trong uy hiếp tuyệt vọng, mới có thể phát huy tuyệt vọng đao ý đến cực hạn.
Đương đương đương đương đương. . .
Vô số ánh đao đối bính cùng một chỗ, chiến đấu của Độc Cô Tuyệt và Tiêu Sở Hà lập tức tiến vào gay cấn, chiến đấu của hai người, thập phần hung hiểm, chỉ thấy ánh đao tung hoành, bạch quang lóng lánh, căn bản không thấy rõ thân ảnh cụ thể của hai người, phảng phất bọn hắn đã bị ánh đao đồng hóa vậy.
Đã có 31 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Đạo Độc Tôn Tác giả: Kiếm Du Thái Hư -----oo0oo-----
Chương 679: Tuyệt Vọng Nhất Đao.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Lấy tuyệt vọng đao ý làm lộ tuyến đao đạo!
Diệp Trần đánh giá trận chiến đấu này, như có điều suy nghĩ.
Con đường của mỗi người đều không giống nhau, cũng là kiếm đạo, có rất nhiều thanh kiếm trở thành vũ khí, kỳ thật không khác gì với võ giả, cũng có người mượn kiếm đạo, cảm ngộ áo nghĩa, có một bộ phận cực nhỏ người có được thuộc tính kiếm ý, sẽ dùng thuộc tính kiếm ý làm lộ tuyến phát triển chủ yếu, ví dụ như Song Kiếm Vương và Thiết Kiếm Vương thậm chí cả Chiến Vương đều như thế cả, chiêu thức của bọn hắn, đa số đều là dùng thuộc tính kiếm ý làm trung tâm sáng tạo ra, ví dụ như Song Kiếm Vương có rất nhiều Sát Lục Kiếm Ý, trong chiêu thức của hắn, tuy rằng không khác gì với người khác, cũng ẩn chứa áo nghĩa, nhưng chiêu thức của hắn, người khác liếc mắt liền có thể nhìn ra hương vị sát lục bên trong, thuần túy là vì giết chóc mà sáng tạo ra, ẩn chứa đặc tính của từng người, Diệp Trần kế thừa qua thuộc tính kiếm ý của bọn hắn, tự nhiên rất rõ.
Mà Diệp Trần, đều khác với mỗi người bọn họ, hắn đi chính là kiếm đạo thuần chính, cái gọi là áo nghĩa và kiếm ý, đều là để phục vụ cho kiếm trong tay hắn, đương nhiên, kiếm trong tay hắn, cũng không phải là một thanh kiếm cụ thể đặc biệt nào đó, mà là kiếm khách chi tâm của hắn chỉ cần kiếm khách chi tâm không chết̉, hắn liền không đình chỉ tiến bước, dùng kiếm trong tay, vượt mọi chông gai.
Hắn dần dần lĩnh ngộ được, kiếm ý là do kiếm diễn sinh ra, hoặc là nói cho kiếm khách chi tâm diễn sinh ra, không có kiếm, không có kiếm khách chi tâm, không có khả năng diễn sinh ra kiếm ý được, suối nguồn của kiếm ý, chính là bản thân, chính là kiếm, hắn phải đi chính là kiếm đạo thuần chính, kiếm đạo đường đường chính chính, sẽ không thay đổi.
Lực lượng phát ra trong tuyệt vọng thật sự quá lớn, dù Tiêu Sở Hà đã bộc phát ra thực lực cực hạn, thậm chí còn hơn một chút, cũng không chiếm được một tia thượng phong, một mực bị Độc Cô Tuyệt chèn ép, lui suốt 3000 m, đao pháp xuất hiện hỗn loạn.
- Đáng giận!
Tiêu Sở Hà tức sùi bọt mép, hai mắt một mảnh huyết hồng, cả người mượn lực lượng giao kích của trường đạo, nhảy lên, bay lên trời, một đao bổ nghiêng về phía Độc Cô Tuyệt đối diện.
- Ngươi đã bị tuyệt vọng bao phủ, trốn cũng không thể trốn.
Độc Cô Tuyệt thần sắc lạnh lùng, con ngươi màu xám lóe ra hào quang vô tình, thân ảnh của Tiêu Sở Hà phản chiếu lấy con ngươi, cơ hồ bị bối cảnh màu xám hoàn toàn bao phủ.
Đ-A-N-G... G!
Nâng cánh tay phải lên, bổ ra một đao, Tiêu Sở Hà lại lần nữa lùi nhanh vài trăm mét, y phục trên người đều bị đánh rách tả tơi, lộ ra áo giáp phòng ngự bên trong.
- Tuyệt vọng đao đạo quả nhiên lợi hại.
Diệp Trần mặc dù không đi theo lộ tuyến kiếm đạo dùng thuộc tính kiếm ý để phát triển, nhưng cũng không phủ nhận con đường này, lấy tuyệt vọng đao ý làm lộ tuyến phát triển có một chỗ tốt, đó chính là sơ kỳ phát triển nhanh chóng, thực lực gia tăng gấp bội, lĩnh ngộ đối với tuyệt vọng càng cao, lực lượng bạo phát ra càng lớn, hơn nữa bởi vì lây dính khí tức tuyệt vọng, cho nên đao chiêu sáng tạo ra đều ẩn chứa thuộc tính tuyệt vọng, tính cân đối rất mạnh, có thể bạo phát ra tất cả lực lượng trong tuyệt vọng, mà kiếm đạo của Diệp Trần, tính bao dung rất mạnh, công chính bình thản, Hạo Nhiên nguy nga, phát triển không nhanh cũng không chậm, nhưng thập phần ổn định, có thể khống chế 100%, sẽ không xuất hiện hiện tượng thoát ly khống chế.
Cho nên nói, hiện giờ mà bàn lộ tuyến phát triển nào tốt hơn, vẫn còn hơi sớm, bất quá có thể khẳng định chính là, Diệp Trần sẽ không đi theo lộ tuyến phát triển của Chiến Vương, cũng không đi theo Thiết Kiếm Vương, về phần lộ tuyến phát triển của Song Kiếm Vương, càng không khả năng, thứ hắn đi chính là kiếm đạo của mình.
Đương đương đương đương đương...
Hỏa tinh chói mắt nổ tung thành từng mảnh nhỏ giữa không trung, giống như khói lửa sáng chói, Độc Cô Tuyệt giết đến đâu, Tiêu Sở Hà liền lui tới đó, đến lúc này, tuyệt đại bộ phận mọi người đều nhìn ra được, Tiêu Sở Hà đã bị áp chế toàn diện, khả năng xoay người rất nhỏ.
Trong số mọi người đang xem cuôc chiến, một người lắc đầu, thở dài nói:
- Không phải Tiêu Sở Hà yếu, mà là Độc Cô Tuyệt quá mạnh mẽ, so với một năm trước, thực lực của hắn ít nhất cũng tăng lên gấp mấy lần, mà biên độ tăng lên của Tiêu Sở Hà lại không cao hơn ba thành, cho nên Tiêu Sở Hà nhất định phải thua.
- Aiz, thanh niên ngũ cự đầu, rốt cục phải đổi người rồi, Độc Cô Tuyệt không hổ là yêu nghiệt cấp thiên tài, cho dù là Tiêu Sở Hà, cũng phải nhường đường cho hắn.
- Cự đầu thành danh lâu năm gặp gỡ tân tấn yêu nghiệt, chung quy vẫn là tân tấn yêu nghiệt mạnh hơn.
Trước khi tới đây, chỉ sợ không người nào nghĩ tới Độc Cô Tuyệt sẽ đánh bại Tiêu Sở Hà, trở thành người đầu tiên thượng vị, bọn hắn chung quy vẫn cho rằng, cho dù là yêu nghiệt, cũng cần phải có thời gian tích lũy, cho rằng trong một hai năm, vẫn là thiên hạ của thanh niên ngũ cự đầu.
Đáng tiếc bọn hắn đã quên, yêu nghiệt sở dĩ là yêu nghiệt, là bởi vì không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán họ, huống chi, khi yêu nghiệt gặp được đối thủ, sẽ bộc phát ra năng lượng càng thêm cường đại, đối với Độc Cô Tuyệt mà nói, Diệp Trần không thể nghi ngờ chính là chất xúc tác của hắn.
Đương nhiên, vẫn có người coi trọng Tiêu Sở Hà như trước, một người trong đó nói:
- Chớ quên, Tiêu Sở Hà vẫn còn sát chiêu Liệt Hải Tam Đao chưa xử dụng ra, Bắc Minh Huy chính là thua dưới chiêu đó, Độc Cô Tuyệt chưa chắc có thể chống đỡ được.
- Đúng, Liệt Hải Tam Đao của Tiêu Sở Hà nói không chừng có thể đánh bại Độc Cô Tuyệt.
Người ủng hộ Độc Cô Tuyệt phản bác nói:
- Các ngươi cũng chớ quên, Độc Cô Tuyệt vẫn còn Tuyệt Vọng Nhất Đao, một năm trước, hắn còn không cách nào triệt để không chế nó, hiện giờ thì sao? Hãy chờ xem!
Rầm rầm!
Mặt hồ Cửu Long Hồ dưới sự quyết đấu của hai vị Đao tông đạt trình độ cao nhất, bị phá thành mảnh nhỏ.
- Liệt Hải Tam Đao!
Rốt cục, Tiêu Sở Hà cũng thi triển ra sát chiêu, cả người đạp lên gợn sóng, từ trên cao nhìn xuống, bổ về phía Độc Cô Tuyệt ba đao, ba đạo đao mang cự đại điệp gia cùng một chỗ, đưa tới khí trời của Cửu Long Sơn biến hóa, cuồng phong gào rít giận dữ, sóng ngầm mãnh liệt, Thiên địa một mảnh thảm đạm.
- Ngươi có tư cách để ta thi triển ra Tuyệt Vọng Nhất Đao!
Khí tức tuyệt vọng trên người Độc Cô Tuyệt lập tức nồng đậm gấp mấy lần, một tia gió âm lãnh lan ra, mà tóc của hắn, cũng lập tức biến thành màu xám trắng, ở sâu trong mắt trái, thiêu đốt lên sâm bạch hỏa diễm, người bị con mắt này nhìn chằm chăm vào, phảng phất như đi tới địa ngục, vô số oán linh ăn không nói có, trùng kích linh hồn.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế