Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 38: Vũ Đại Lãng (Hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Lão đại!
Đúng lúc này thì một thiếu niên với vẻ mặt hưng phấn chạy tới trước mặt Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, trong ánh mắt không giấu được vẻ kính ngưỡng và sùng bái, lão đại đúng là lão đại, ngay cả đệ nhất mỹ nữ học viện Cực Dương – Thủy tiên tử Trương Tử Hàm đi cũng đi cùng, học cũng học cùng, rốt cuộc phải có bao nhiêu mị lực và kiêu ngạo mới làm được?
- Lão sư vẫn khỏe!
Tên này chính Phong Mã Ngưu – một trong năm mươi cường giả, sau khi thi đấu xong liền bắt chuyện với Dương Thiên Lôi, Phong Mã Ngưu như một tiểu cô nương, không dám nhìn thẳng một tiên tử như Trương Tử Hàm, xấu hổ mà giày xéo góc áo, đỏ mặt chào hỏi với Trương Tử Hàm.
- Lão đại?
Hai mày Trương Tử Hàm hơi nhíu lại, Phong Mã Ngưu thì nàng biết nhưng thiếu niên này có thiên phú rất cao, rất có tiềm lực trở thành quán quân, không hiểu sao lại gọi Dương Thiên Lôi là Lão đại, hơn nữa ánh mắt nhìn Dương Thiên Lôi lại phi thường sùng bái, đây tuyệt đối là sự sùng bái toát ra từ nội tâm, Trương Tử Hàm có thể cảm ứng một cách rõ ràng.
- Trương lão sư, hắn tên là Phong Mã Ngưu, là tiểu đệ mà ta mới nhận.
Dương Thiên Lôi rất tự nhiên vỗ vai Phong Mã Ngưu, ánh mắt mang theo cái nhìn mà chỉ có nam nhân mới hiểu, nói:
- Đây là Lão sư... Của ta, Trương Tử Hàm, đã biết sao?
- Biết biết, là lão sư... Của lão đại. Trương lão sư, người cứ gọi ta là Tiểu Phong là được. Ha ha...
Phong Mã Ngưu nói
Trương Tử Hàm gật nhẹ đầu, hung hăng trừng mắt với Dương Thiên Lôi, có nén nghi hoặc vào lòng, lôi Dương Thiên Lôi ngồi xuống. Phong Mã Ngưu cũng ngồi bên cạnh Dương Thiên Lôi.
Đúng lúc này thì từng tiếng bước chân nặng nề “Thịch Thịch Thịch” rất lớn truyền đến, Dương Thiên Lôi nhìn thấy một người chả khác gì quái vật to như chiếc xe tăng đang đi tới, vừa mới nhìn thấy tên này lần đầu, mặc dù chưa từng gặp qua trước đó nhưng Dương Thiên Lôi vẫn biết tên này là ai, dáng dấp đó, phong cách đó, sự uyển chuyển đó, còn ai vào đây?
- Hắn chính là đối thủ của ngươi, Vũ Đại Lãng.
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.
Trông cái tay của Vũ Đại Lãng còn to cái lưng của Dương Thiên Lôi, mặc áo không tay, toàn thân cồng kềnh, tràn ngập lực lượng cuồng bạo, to lớn chả khác gì xe tăng, nhưng không ngờ lại không có tý mỡ thừa nào, sau lưng hắn có đeo một chiếc búa lớn năng hơn trăm cân, tản ra hàn khí lành lẽo.
Vũ Đại Lãng đặt mông ngồi xuống một chỗ bằng bốn người ngồi.
Mấy phút sau, cả năm mươi cường giả đều đã ngồi vào vị trí, cũng là lúc cuộc thi bắt đầu, đúng lúc này thì một tiêng chiêng vang lên, một vị trọng tài trung niên rất uy nghiêm chậm rãi đi đến trung tâm lôi đài.
- Mời tuyển thủ Lục Thanh Âm và Trương Hằng Nguyên tiến lên lôi đài!
Thanh âm trọng tài vang vọng khắp các lôi đài, khiến toàn bộ khán giả đều im lặng.
- Lão đại, cái tên... Lục Thanh Âm, lão đại biết hắn không?
Phong Mã Ngưu huých nhẹ Dương Thiên Lôi, thấp giọng nói bên tai Dương Thiên Lôi.
- Không biết.
Dương Thiên Lôi nói nhỏ
- Mỹ nữ?
- Hắc hắc... Lão đại quả nhiên lợi hại, nhưng cũng không chắc chắn, lão đại cứ nhìn là biết. Chỉ cần nhìn vóc người thôi là đủ biết nữ sinh này là một mỹ nữ nhất đẳng, nàng ta chính là một trong những hắc mã của cuộc thi tỷ thí người mới năm nay, gần giống... Lão đại.
Lúc Phong Mã Ngưu đang nói thì có hai thân ảnh trực tiếp phóng lên lôi đài. Ánh mắt Phong Mã Ngưu bỗng nhiên dán chặt lên thân ảnh thiếu nữ trên lôi đài.
Thiếu nữ đó mặc một chiếc quần dài màu hồng, tay áo phiêu đãng, vóc người thướt tha, quanh thân có một cố cỗ linh khí nhẹ nhàng lượn lờ, mái tóc đen tuyền phất phơ trong gió, nàng đứng ở đó làm người ta cảm giác như đang phiêu phiêu dục tiên, như đóa hoa sen nở rộ trong hồ sen, thanh tú mà hàm súc, mang khí chất nhu nhược, yếu đuối. Tay nàng cầm một thanh ngọc tiêu trắng muốt, chắc là vũ khí của nàng.
Tiêu, cầm, tranh, sáo... Cùng một số nhạc khí đặc thù khác đều có thể làm vũ khí chuyên dụng của Tinh Giả. Ở đại lục Thiên Huyền có một số người dùng tinh thần lực dung nhập vào trong nhạc khí, dùng âm thanh khắc chế tinh kỹ, nếu có tu vi cao thâm thì có thể hóa âm thanh thành sức mạnh, so với phóng ra tinh thần lực thì càng kinh khủng hơn, có thể giết địch trong vô hình, là một lại công kích quần thể vô cùng cường đại mà vô hình!
Nhưng, người tu luyện cần có tư chất và thiên phú rất cao về âm nhạc, loại người này ở đại lúc Thiên Huyền không có nhiều. Trong tám đại môn phái trong truyền thuyết thì cao thủ “Thiên Âm Môn” là thần bí nhất!
- Khí chất tốt!
Dương Thiên Lôi thầm khen trong lòng, vừa mới nhìn thoáng qua thiếu nữ này không ngờ lại sinh ra cảm giác rất quen thuộc, thân thiết, nhưng Dương Thiên Lôi có thể khẳng định là hắn chưa bao giờ gặp qua nữ sinh này.
Nữ sinh này tên là Lục Thanh Âm. Đáng tiếc, không ai có thể thấy được dung nhan của nàng. Một chiếc khăn che mặt màu đen bao trùm khuôn mặt nàng, khiến nàng khoác thêm một tầng thần bí.
- Nàng ta tên là Lục Thanh Âm, lão đại, xem vóc người kìa, khí chất này... Đáng tiếc, không thể thấy được khuôn mặt nàng. Có người nói khi nàng nhập học ở đây đã đeo cái khăn che mặt đó rồi, cho tới giờ chưa có một ai có thể thấy được mặt nàng.
- Hai vị tuyển thủ, sẵn sàng chưa?
Trọng tài trầm giọng nói.
Lục Thanh Âm và Trương Hằng Nguyên đều gật đầu.
- Trận đấu bắt đầu.
- Trương Hằng Nguyên, cố gắng lên, thắng thua không quan trọng nhưng nhất định phải kéo được khăn che mặt của Thanh Âm muội muội xuống nha!
Trong đám khán giả có người hét lớn.
- Kéo khăn che mặt! Kéo khăn che mặt! Kéo khăn che mặt! Kéo khăn che mặt!...
Nhất thời vô số thiếu niên đang hoài xuân cũng đồng thanh hô lên, sau đó lại biến tướng thành gào thét, thanh thế to lớn, hét tới tê tâm liệt phế, mặt đỏ tới tận mang tai.
- Kéo…
Chát!
- Ta cho ngươi kéo!
Đang ồn ào, Dương Thiên Lôi cũng hùa theo mọi người, thét gào ỏm tỏi, hắn còn khoa trương hơn cả Phong Mã Ngưu, còn đứng lên đập ghế đập bàn, nhưng từ đâu bị giáng cái tát chá lửa của Tử Hàm muội muội, tức giận nói:
- Cẩn thận mà xem trận đấu, kêu la cái gì? Ngồi xuống!
- Ngạch... Ta chỉ hiếu kỳ, muốn nhìn xem nàng ta có có đẹp bằng một nửa của Tử Hàm muội... Trương lão sư không đó mà!
- Ba hoa, trận đấu bắt đầu rồi, ngồi xem có kỹ!
- Vâng!
Dương Thiên Lôi lên tiếng, ánh mắt lần nữa dán lên lôi đài
Lúc này, trận đấu của Lục Thanh Âm và Trương Hằng Nguyên cũng đã bắt đầu.
Lục Thanh Âm quả nhiên là thân thể thuộc tính Thủy, nhỏ nhắn thướt tha, trên lôi đài mà chả khác gì đứng trên sân khấu, mỗi một bước chân, mỗi một công kích giống như đang múa, tràn ngập tiết tấu mỹ cảm và sự nhu hòa của nước, hóa giải toàn bộ công kích của Trương Hằng Nguyên mang thuộc tính Kim, tinh kỹ của nàng cũng giống như khí chất của nàng, khiến người ta cảm thấy thanh thản!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 39: Lấy thân báo đáp (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Tiếng nhốn nháo dưới khán đài cũng dẫn lặng xuống, toàn bộ đều bị trận đấu hấp dẫn mà không nói được gì.
- Thân pháp thật xinh đẹp!
Ngay cả Tử Hàm muội muội cũng phải nhẹ giọng khen
- Keng----
Tiếng binh khí chạm nhau vang lên chói tai, trường kiếm trong tay Trương Hằng Nguyên không ngờ lại bị ngọc tiêu vừa đẩy vừa gạt, bật ra khỏi tay, sau đó một bàn tay thon dài duỗi ra nhẹ nhàng vỗ lên ngực Trương Hằng Nguyên, vừa chạm liền thu tay lại!
Thân ảnh Lục Thanh Âm bỗng nhiên phiêu hốt lùi lại, lẳng lặng đứng đó, mà Trương Hằng Nguyên lại “Thịch Thịch Thịch” lùi ba bước, vừa mới giữ được thăng bằng thì lại “Thịch Thịch Thịch” lùi ba bước nữa, sau khi ổn định lại thân hình một lần nữa thì dường như lại có một cổ lực khác còn mạnh hơn nữa quật mạnh gã văng xuống dưới lôi đài!
- Lục Thanh Âm thắng!
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.
- Tam trọng lãng!
Trương Tử Hàm khiếp sợ
- Lợi hại lắm sao?
- Chỉ có Tinh Giả cấp năm đỉnh phong mới có thể tu luyện tinh kỹ cao cấp này!
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói:
- Lại thêm một người nữa cạnh tranh chức quán quân, ngươi cứ cầu nguyện đừng đụng phải nàng ta!
- He he, không phải chứ? Chiến đấu gì mà chả thấy lửa thấy khói... Tên Trương Hằng Nguyên kia có phải quá yếu rồi không?
Dương Thiên Lôi không phục nói.
- Ngươi thì biết cài gì? Đây là Lục Thanh Âm hạ thủ lưu tình rồi đó, ngươi phải biết rằng, tinh túy của nước tuy là lấy nhu khắc cương, nhưng nước đồng dạng cũng có thể bạo phát như nước lũ, nàng ta nếu như toàn lực không chút nhẹ tay thì căn bản tên Trương Hằng Nguyên kia một chiêu cũng không đỡ nổi!
Đang lúc Trương Tử Hàm dạy dỗ Dương Thiên Lôi thì Lục Thanh Âm đeo khăn che mặt biến mất khỏi lôi đài, để lại sự hoang mang cho toàn khán đài.
Ý nghĩa của cảnh giới Tinh Giả cấp năm đỉnh phong là gì? Phải biết rằng, cuộc thi tỷ thí người mới tập hợp những Tinh Giả dưới mười hai tuổi, Tinh Giả cấp năm cũng chỉ lác đác vài người chứ đừng nói là Tinh Giả cấp năm đỉnh phong!
...
- Ngươi có thấy vũ khí của nàng chưa? Là cây tiêu! Điều này chứng tỏ nàng là một những Tinh Giả âm thanh hiếm hoi, mà trong trận đấu vừa rồi, từ đầu đến cuối nàng ta không hề sử dụng bất kỳ một tinh kỹ âm thanh nào, nến nhớ rằng đó mới chính là tinh kỹ lợi hại nhất của nàng ta!
Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói:
- Tiểu Lôi, ngươi là Tinh Giả vừa mới tấn cấp, tuy rằng tốc độ tiến bộ rất nhanh nhưng muốn thứ ngươi cần học còn rất nhiều, nhất là kinh nghiệm thực chiến, phải chăm chú theo dõi từng trận đấu, loại cơ hội này không nhiều, có thể học được không ít thứ.
- Ừm!
Dương Thiên Lôi nhìn khuôn mặt Trương Tử Hàm gần trong gang tấc, nhẹ giọng đáp, ánh lại quay về phía lôi đài.
Trận đấu thứ hai bắt đầu, vì ban tổ chức cố ý an bài nên những người mạnh lần lượt thi đấu với mấy người yếu hơn, thắng bại gần như là nằm trong dự liệu, trận thứ hai cũng giống như trận đầu, không quá vài phút đã phân thắng bại.
Tiếp đến là trận tứ ba, thứ tư, thứ năm...
Dương Thiên Lôi quan sát các trận đấu rất cẩn thận, Trương Tử Hàm ngồi bên cạnh kiên nhẫn giải thích ưu khuyết điểm của từng loại tinh kỹ, khi bản thân đối mặt với công kích như vậy thì nên chú ý cái gì, phá vỡ thế nào. Tuy rằng Trương Tử Hàm hiểu rõ, Dương Thiên Lôi chỉ vừa mới bắt đầu tiếp xúc với tinh kỹ, chỉ mới tập qua hai ba tinh kỹ cơ bản nhất, thế nhưng, cơ hội quan sát trận chiến thế này quả thật rất hiếm, đối với những người mới mà nói thì cũng là một kho kiến thức phong phú, là cơ hội tuyệt hảo để đề cao kinh nghiệm, mặc dù là có chút nhồi nhét nhưng mà cũng trăm lợi không hại.
- Trận thứ mười tám, mời tuyển thủ Phong Mã Ngưu và Ngưu Mãn Thiên tên lôi đài!
Giọng trọng tài vang vọng khắp toàn bộ lôi đài.
- He he, lão đại, ta đi đây!
Phong Mã Ngưu quay đầu cười với Dương Thiên Lôi, đứng lên, bỗng nhiên toàn thân hắn run lên, cả người như mũi tên bắn lên cao ba trượng, lộn một vòng tuyệt đẹp rồi vững vàng đáp xuống lôi đài, tướng mạo có chút phong lưu tiêu sái, nhất thời dẫn đến một trân hò hét hâm mộ của đám nữ sinh phía dưới.
- Phong Mã Ngưu! Phong Mã Ngưu!
- Phong ca tất thắng!
- Phong ca tất thắng!
- Không ngờ tiểu tử này còn có fan hâm mộ nữa!
Dương Thiên Lôi mỉm cười nói nhỏ.
- Cuộc tỷ thí người mới năm ngoái hắn đạt á quân, cuộc thi năm nay cũng là một đối thủ nặng ký tranh giành chức quán quân! Tiểu Lôi, ngươi quen hắn thế nào vậy? Tại sao hắn lại gọi ngươi là lão đại?
Đến lúc này Trương Tử Hàm mới hỏi rõ nghi vấn trong lòng.
Phong Mã Ngưu là á quân của cuộc thi lần trước, Trương Tử Hàm đương nhiên biết rõ, những người này đều là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của học viện Cực Dương, cũng là đối tượng mà khắp nơi dựa hơi vào. Nhưng, theo như Trương Tử Hàm hiểu thì Phong Mã Ngưu tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng cho đến bây giờ hắn cũng chưa gia nhập bất kỳ thế lực nào, bởi vậy nên tại học viện Cực Dương tuy rằng ăn uống đầy đủ nhưng bởi vì kinh tế eo hẹp nên hắn ngoại trừ được thưởng một món vũ khí chuyên dụng của Tinh Giả khi đạt giải á quân năm ngoái thì không có bất kỳ trang bị và vũ khí nào khác.
- Cái này... Kỳ thực rất đơn giản, tiểu tử này lúc mới đầu thấy ca liền bị phong cách tuyệt thế của ca khuất phục, không nhận ca làm lão đại thì còn nhận ai được! Lúc đó hắn còn nói cho tới bây giờ chưa thấy ai đẹp trai như ca mà sau này cũng không có luôn, hơn nữa dưới kiến thức uyên bác biết nhiều hiểu rộng của ca thì hắn không nhận không được. Ta cũng đành chịu thôi!
- Phì!
Tử Hàm muội muội bỗng phun một hơi, cảm thấy đỏ mặt giùm Dương Thiên Lôi.
- Phong Mã Ngưu!
Một thiếu niên đứng đối diện, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Mã Ngưu nói.
Thiếu niên này mặc một áo khoác màu vàng, vẻ mặt cao ngạo lãnh khốc, mang theo một chút âm hiểu ác độc. Dáng dấp, vẻ mặt và lỗ mũi kiêu ngạo ngút trời mà chỉ có Lôi Hoành mới hiểu được. Chiếc áo khoác của hắn dưới ánh mặt trời phản quang rực rỡ, chắc chắn là một bảo y hộ thể chuyên dụng của Tinh Giả.
Chất liệu của bảo y này vô cùng đặc thù, ngoài khả năng ngăn chặn tinh thần lực xâm nhập một cách nhất đình thì ở mặt trong của chiếc áo có vẽ những đường vân với huyết tinh thạch, chỉ cần rót tinh thần lực vào liền có thể hình thành tầng phòng hộ cực kỳ cực đại, giá trị cực kỳ trân quý, người thường căn không thể sở hữu.
- Ngưu Mãn Thiên? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ta biết ngươi, đại thiếu gia Kinh Thành đệ nhất phú hào – Ngưu gia Ngưu Càn Khôn! Thân bảo y này quả nhiên không giống đồ thường, chắc cũng phải mấy lượng hoàng kim đúng không?
- Vài lượng hoàng kim?
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Huyền Thiên Tác giả : Ô Sơn -----oo0oo-----
Chương 39: Lấy thân báo đáp (Trung).
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc nghe Phong Mã Ngưu khen bảo y này không giống với đồ thường, Ngưu Mãn Thiên còn bày ra bộ mặt hưởng thụ, nhưng khi nghe đến đoạn Phong Mã Ngưu đoán giá của chiếc này khoảng vài lượng hoàng kim thì hắn liền nổi giận, vì muốn hắn đạt được thứ hạng cao trong cuộc thi lần này mà lão già của hắn đã bỏ ra mấy vạn lượng hoàng kim mua bảo y này, không ngờ tên tiểu tử thối này dám nói thành mấy lượng?
- Ta có thể mua không nổi, trên người ta chỉ có mấy đồng bạc cắc thôi, he he…
Phong Mã Ngưu không hề phật lòng, tiếp tục nói.
- Hừm! Đồ nhà quê, bản thiếu gia nói cho ngươi biết, bảo ý này gọi là “Kim Giáp Y”, có thể chắn được tinh thần lực xâm nhập bất kỳ thuộc tính nào của Tinh Giả cấp năm, có giá năm vạn bảy nghìn không trăm lẻ hai lượng vàng! Vài lượng vàng? Nằm mơ đi! Ngươi bất quá cũng chỉ là một Tinh Giả cấp năm, ta xem thử ngươi làm sao mà thắng được ta? Thôi thì tự nhận thua đi, miễn cho bản thiếu gia xuất thủ đá ngươi xuống lôi đài!
Ngưu Mãn Thiên cuồng ngạo nói. Thanh âm vừa dứt thì bỗng “Roẹt” một tiếng, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trên tay hắn. Toàn thân hắn nhất thời được bảo phủ toàn ánh vàng.
- Ngưu Mãn Thiên, quả nhiên là danh bất hư truyền, thật đủ trâu! Ha ha ha…
Ngưu Mãn Thiên gầm lên giận dữ, trường kiếm màu vàng bỗng hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Phong Mã Ngưu đang ngoác miệng cười. Tinh thần lực cường đại rót vào trường kiếm màu vàng phát ra tiếng xé gió kinh khủng!
- Hử? Tiểu tử này tựa hồ không phải là một tên ngốc!
Dương Thiên Lôi kỳ quái nói, lúc đầu hắn nhìn biểu hiện của Ngưu Mãn Thiên thì cũng thuần túy cho rằng tên này cũng chả khác gì mấy tên nhãi nhép, có thể lọt vào top năm mươi hoàn toàn là nhờ vào kiện bảo y và bảo kiếm, nhưng Dương Thiên Lôi không ngờ rằng thực lực tên này cũng rất khá. Chí ít, so về cảnh giới thì Ngưu Mãn Thiên cao hơi Dương Thiên Lôi không ít.
- Nhãi nhép? Trong học viện Cực Dương không có ai ngu cả. Bằng không dù có nhiều tiền cũng không thể bước vào cửa học viện Cực Dương này. Đương nhiên... Ngoại trừ ngươi.
- Ha ha... Trương lão sư, không phải chứ? Hình như ta là thiên tài cơ mà?
Dương Thiên Lôi nói
- Được rồi, ngươi là thiên tài, mau quan sát trận đấu đi!
Trương Tử Hàm nhìn vẻ mặt của Dương Thiên Lôi liền ngừng giỡn, bởi vì nàng biết rõ, nếu để hắn bắt đầu tự sướng thì không cách gì dừng lại được.
- Chết đi!
Ngưu Mãn Thiên hét lớn một tiếng, mắt thấy một kiếm có thể đâm thủng người Phong Mã Ngưu khiến hắn nhất thời đại hỉ, đánh úp, tiên phát chế nhân quả nhiên lần nào cũng đúng, có thể đánh bại một người có tiềm năng giành chức quán quân tuyệt đối là một loại vinh quang vô thượng!
Thế nhưng, một kiếm này rõ ràng là đã trúng mục tiêu nhưng trong nháy mắt khi vừa mới chạm thân thể Phong Mã Ngưu thì hắn bỗng nhiên nhưng nổi một trận gió, quỷ dị bay đi.
- Thân thể của Phong Mã Ngưu là song chúc thuộc tính – Kim, Mộc, đồng thời diễn sinh ra thuộc tính ngũ hành khá hiếm thấy – thuộc tính phong. Bởi vậy nên thân pháp của hắn phiêu dật linh động, hay thay đổi, người khác không thể nắm bắt được.
Trương Tử Hàm nói nhỏ.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ là ngũ hành thuộc tính của tu luyện giả trên đại lục Thiên Huyền, cùng là những thuộc tính cơ bản nhất. Mà những thuộc tính còn lại trong thiên địa diễn sinh ra như phong, lôi, quang, băng, vụ (sương) đều là những thuộc tính hiếm thấy, các loại thuộc tính này có sự khác nhau với năm thuộc tính cơ bản, cũng không phải ai mới sinh cũng có mà là do lĩnh ngộ của Hậu Thiên đối với pháp tắc thiên địa, hiểu được đại tự nhiên mà sinh ra.
Gió thổi cỏ lay, Tinh Giả hệ Mộc, nếu như tỉ mỉ cảm ngộ mộc thuộc tính trong thiên địa thì có khả năng diễn sinh thuộc tính phong, Tương tự, thuộc tính kim thì có thể diễn sinh ra thuộc tính lôi, thủy có thể diễn sinh ra băng và vụ, hỏa có thể diễn sinh ra quang, thổ có thể diễn sinh ra ám.
- Hoành tảo thiên quân!
Ngưu Mãn Thiên hét lớn một tiếng, thanh kiếm màu vàng chói mang theo khí thế sát phạt, hóa thành một đoàn ánh sáng vàng, lại chém về phía Phong Mã Ngưu.
Phong Mã Ngưu mỉm cười, thân hình nhất thời bay lên trời, tránh thoát một chiêu Hoành Thảo Thiên Quân, đánh ra một quyền như thiểm điện, tinh thần lực hệ kim cuồng bạo mang theo khí thế sát phạt mãnh liện đánh lên cái mắt đang tràn đầy phẫn nộ của Ngưu Mãn Thiên!
- Bốp Bốp!
Hai tiếng nặng nề nổi lên, nắm tay của Phong Mã Ngưu nện thẳng vào mũi Ngưu Mãn Thiên!
Ngưu Mãn Thiên bổ nhào một vòng rồi ngã xuống đất, trên khuôn mặt trước đây cũng được coi là anh tuấn những giờ chỉ thấy máu mũi văng tung tóe, mồm kêu gào thảm thiết
- Ta liều mạng với ngươi! A!
Ngưu Mãn Thiên lại vung kiếm lên lần nữa, ngắm về phía Phong Mã Ngưu.
Bốp bốp!
Lại vang lên hai tiếng nặng nề nữa. Đồng thời màn lộn nhào lại hiện lên, nhưng lần này Phong Mã Ngưu không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để đánh trả, đang lúc đối phương loạng choạng thì tung một cước vào mông Ngưu Mãn Thiên, toàn thân hắn bay thằng lên không trung.
- Ngưu Mãn Thiên! Ha ha ha, đây là cách mà ta thắng ngươi!
Bốp bốp
Phong Mã Ngưu vừa cười vừa nói, đang lúc Ngưu Mãn Thiên còn đang bay trên không thì nhào tới giáng thêm một cước nữa đá bay hắn ra xa.
- Phong ca uy vũ!
- Phong ca ta yêu người!
- Phong ca! Phong ca!
Dưới đài truyền đến từng tiếng la hét kích động của đám fan.
- Mẹ kiếp, tên tiểu tử này so với ca còn oách hơn!
Dương Thiên Lôi nhỏ giọng nói, nhưng tận mắt nhìn thấy thực lực của Phong Mã Ngưu cũng khiến hắn giật mình không ít. Thực lực của tên Ngưu Mãn Thiên này không hề yếu, hơn nữa còn có bảo kiếm trong tay, có bảo y hộ thể, nhưng ở trước mặt Phong Mã Ngưu căn bẳn không chịu được một kích.
- Còn nghĩ bản thân có khả năng dành được quán quân nữa không?
Trương Tử Hàm hỏi nhỏ.
- Có thể! Nhất định có thể! Nàng... Thân ái có tin không?
Tử Hàm muội muội nói không thể nể tình. Tuy rằng Trương Tử Hàm hiện tại có thể khẳng định Dương Thiên Lôi là thiên tài trong thiên tài, cho hắn thời gian nửa năm, thậm chí là vài tháng thôi không chừng hắn thật sự có thể có thực lực để tranh vị trí quán quân này, nhưng hiện tại thì không có chút hy vọng nào. Thiên tài là 90% dựa vào máu và mồ hôi, 10% còn lại là thuộc về thiên phú. Một phát mà thành sao được?
- Nếu như ta có thể đạt giải quán quân thì sao đây?
- Tùy ngươi!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Đương nhiên là thật! Ta lúc nào lừa gạt ngươi chưa?
- Được, ta yêu cầu cũng không nhiều lắm, lấy thân báo đáp là được rồi!
Dương Thiên Lôi mỉm cười, ghé sát miệng vào tai Trương Tử Hàm nói nhỏ.
- Phì! Nghĩ thật đẹp, ngươi mới bao nhiêu tuổi?
Tử Hàm muội muội xấu hổ, tuy biết rõ Dương Thiên Lôi hay nói giỡn, cũng biết rõ trong mắt mình hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, thế nhưng không hiểu sao mình lại có cảm giác xấu hổ, e thẹn khi nghe câu đó, ngay cả bản thân nàng cũng không lý giải nổi cảm giác này.
- Không nhỏ nữa, tương lai lớn lên, nàng nhìn thấy sẽ kinh ngạc, hehe…
Dương Thiên Lôi mang theo nụ cười xấu xa nhẹ giọng nói
- Ách!
Tử Hàm muội bỗng nổi giận, mặt đỏ đến tận mang tai, cốc một cái thật mạnh lên đầu Dương Thiên Lôi.
- Á... Nói gì thì nói nàng đáp ứng ta rồi đó, không được đổi ý! Chờ ta lấy được chức quán quân thì nàng là cô dâu của ta!
Thường thì Dương Thiên Lôi phải rụt cổ mà nhận lỗi nhưng lần này không những không lùi bước, ngược còn nhìn thằng vào mắt Trương Tử Hàm mà nói, trong mắt ánh lên vẻ kiên định chưa từng có khiến nàng cũng phải khiếp sợ.
- Còn nếu ngươi không làm được thì sao?
- Ông trời sinh ra ta với lẽ công bằng, đương nhiên là lấy thân báo đáp!
Dương Thiên Lôi nói một cách lẫm liệt.
...
Các trận đấu khác cũng được tiến hành một cách khí thế và hoành tráng, khán giả càng lúc càng cuồng nhiệt. Trận đấu được chờ đợi nhất rốt cuộc cũng đến
- Trận thứ hai mươi ba, mời tuyển thủ Tằng Cách La Mỗ và Lôi Mông bước lên lôi đài!
Trọng tài vừa mới kêu lên, Tằng Cách La Mỗ ăn mặc hở hang, trước lồi sau vểnh, tay cầm thần tiên, toàn thân tươi mát nhảy lên lôi đài. Mà đối thủ Lôi Mông của nàng lại ăn mặc gọn gàng, vẻ mặt cau có, đi từng bước một trên chiếc thang bên mép lôi đài.
Lôi Mông, dòng chính của Lôi gia, đường đệ của Lôi Hoành, cảnh giới Tinh Giả cấp bốn thuộc tính kim, tu vi tàng tàng, nhờ Lôi Hoành vận động mới miễn cưỡng chen vào top năm mươi. Thành tích như vậy là đã hoàn thành liễu nhiệm vụ của hắn. Muốn tấn cấp lên top hai mươi lăm cơ bản không có khả năng, mặc dù Lôi Hoành là một thành viên của ban tổ chức, nhưng các trận đấu trong top năm mươi, nếu chỉ một mình hắn mà muốn đục nước béo cò căn bản không thể
- Hai vị tuyển thủ, sẵn sàng chưa?
Khi Tằng Cách La Mỗ và Lôi Mông mặt đối mặt, trọng tài liền hỏi.
- Chờ một chút!
Lôi Mông bỗng nhiên giơ tay chặn trọng tài lại, nhìn Tằng Cách La Mỗ nói:
- Tằng Cách tiểu thư, nàng là một trong những tuyển thủ cạnh tranh chức quán quân của cuộc thi năm nay, ta tự biết lượng sức, thực lực kém hơn nàng một chút, nếu ta gặp người khác thì ta nhất định sẽ tận lực đánh một trận, thế nhưng gặp phải nàng là xui xẻo của ta, ta, chịu thua!
- Chịu thua?
Tằng Cách La Mỗ vẻ mặt khó có thể tin và phiền muộn.
Đám khán giả cũng bắt đầu rì rầm bàn tán, hiển nhiên rất khinh thường tên này không có cốt khí.
- Đúng! Đấu pháp và công kích của nàng rất mạnh mẽ, ta đúng là không chịu được lâu, ta tin tưởng rất nhiều người cũng không thể thừa nhận, biết rõ là thua, hơn nữa thua rất thảm hại, sự mất mặt đó ta hiểu được. Bởi vậy, ta chịu thua, đây là thứ nhất. Thứ hai, cũng là là quan trọng nhất, ta cũng không phải sợ nàng, mà là cổ vũ nàng, ta hi vọng nàng đạt được nhiều thành tích tốt hơn nữa, bởi vậy, giúp nàng bảo tồn thực lực, ta chịu thua!
Lôi Mông giống như một tên hiền lành và khiên tốn, sau khi nói xong liền ôm quyền hơi khom người với Tằng Cách La Mỗ, xoay người liền đi xuống lôi đài.
- Tên yếu đuối! A ——!
Tằng Cách La Mỗ tức giận nói, với sự khó chịu do không được thi đấu trong thời gian dài, nàng một tiếng rống to một tiếng, một roi quất xuống lôi đài.
"Ầm ầm!"
Một tiếng nổ, trên lôi đài không ngờ trung đá vụn khắp nơi, trên lôi đài xuất hiện một cái khe thật sâu hình roi thật dài.
Hai chân Lôi Mông mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên lôi đài, vội vàng nhảy xuống dưới lôi đài, nhanh chân chen lấn vào trong đám người.
- Phế vật! Mặt mũi Lôi gia bị hắn làm mất sạch!
Lôi Hoành ngồi ở nhã gian quan sát trận đấu vẻ mặt phẫn nộ, hôm qua sau khi xác định danh sách thi đâu hôm nay, Lôi Hoành liền biết tên đường đệ nhát gan Lôi Mông này sẽ rất khiếp đảm, còn đặc biệt tìm hắn nói chuyện, vô luận như thế nào cũng phải kiên trì đánh một trận, mặc dù thua cũng không có gì, nhưng tuyệt không có thể bỏ quyền, bởi vì cái này quan hệ đến danh dự của Lôi gia, không chiến mà hàng, tại một nơi sùng bái vũ lực như đại lục Thiên Nguyên, tuyệt đối là một loại sỉ nhục cực lớn.
Nhưng không ngờ Lôi Mông đáp ứng hắn, tới phút cuối lại chịu thua như cũ, điều này khiến Lôi Hoành xụ mặt, thế nhưng lại không có cách nào, Lôi Mông không phải Lôi Ngạo, Lôi Kính, mà là giống hắn - đều là dòng chính của Lôi gia.
- Như vậy cũng tốt, loại nhát chết này tương lai sao có thể cạnh tranh chức gia chủ với ta được?
Lôi Mông lúc biết được đối thủ của mình lần này chính là người bạo lực thành danh - Tằng Cách La Mỗ, liền mất đi lòng tin chiến đấu, chuẩn bị bỏ quyền. Đổi lại người khác mà nói, hắn hay là còn có thể lên sân khấu đánh một trận, thế nhưng sự cuồng bào của Tằng Cách La Mỗ, hắn biết rõ, chính là lấy mạng nhỏ của hắn mà đùa giỡn. Mặc dù hắn là người của Lôi gia thì thế nào? Trận đấu của Học viện Cực Dương, từ trước đến nay đều rất tàn khốc, thương vong nhìn mãi thành quen, hơn nữa với thân phận và tính cách của Tằng Cách La Mỗ, vô luận đấu với ai, nàng cũng sẽ không cố kỵ có chút nào, mặc dù trong chiến đấu giết chết Lôi Mông, Lôi gia cũng chỉ có thể coi là xui xẻo.
Bởi vậy, vì sự an toàn của cái mạng nhỏ này, Lôi Mông thà rằng bị gia tộc nghiêm phạt phê bình cũng phải chọn con đường chịu thua. Bởi vậy nên đi lên lôi đài chỉ đơn giản là muốn lấy lại một chút thể diện mà thôi, nói cho mọi người biết rằng, bản thân hắn không sợ, thanh minh cho bản thân mình.
- Tằng Cách La Mỗ thắng!
Trọng tài rất thẳng thắn tuyên bố liễu kết quả trận đấu.
- Haiz! Lần này không được nhìn thấy rồi!
Phong Mã Ngưu đã trở lại chỗ ngồi thấp giọng mắng, nếu như không phải TrươngTử Hàm ly đang ngồi gần đó thì tên này đã sớm giơ chân chửi mẹ nó rồi, đương nhiên, Dương Thiên Lôi cũng không ngoại lệ.
- Lôi Kính! Lôi Kính! Lôi Kính!
Trọng tài vừa mới tuyên bố Tằng Cách La Mỗ thắng, dưới đài liền truyền đến tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Tuy rằng Lôi Kính không phải là dòng chính của Lôi gia, thế nhưng địa vị hắn tại Lôi còn cai hơn nhiều so với rất nhiều tên dòng chính, nhân vật thiên tài như vậy, Lôi gia chỉ có thể tận lực lôi kéo, tương lai rất có thể trở thành nhân vật cấp khách khanh của Lôi gia, nếu như có thể đột phá cấp chín đỉnh phong, thì hoàn toàn có thể tượng phật sống bảo vệ toàn Lôi gia.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Thực lực, quyết định tất cả! Cường giả mới có thể nhận được tôn kính!
- Trận đấu thứ hai mươi bốn, tuyển thủ Lôi Kinh và tuyển thủ Trần Hổ!
Lôi Kính một thân hắc y, nhãn thần lãnh lùng, toát ra sự trầm ổn không hợp, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trên lôi đài, đối thủ của hắn - Trần Hổ, trong nháy mắt khi trọng tài vừa mới tuyên bố bắt đầu trận đấu, liền bắt đầu điên cuồng mà thôi động tinh thần lực bao bọc quanh thân!
- Trần Hổ, Tinh Giả cấp bốn đỉnh phong, thuộc tính thổ! Xếp hàng giữa trong top năm mưoi, nếu như không phải gặp Lôi Kính, nói không chừng còn có hi vọng tấn cấp top hai mươi lăm, hẳn chắc có thể chống đỡ vài lần công kích của Lôi Kính!
Trương Tử Hàm tại nhẹ giọng nói.
Thế nhưng Trương Tử Hàm chưa nói hết câu, Trần Hổ liền hét thảm một tiếng, bay xuống lôi đài.
Một chiêu, vẫn một chiêu như trước! Từ lúc bắt đầu cuộc thi tỉ thí người mới tới giờ, vô luận đối thủ mạnh hay yếu, Lôi Kính đều chỉ thi triển đúng một chiêu, thân pháp, chiêu thức công kích, hoàn toàn không khác nhau, thế nhưng không ai có thể chống đỡ một chiêu này của hắn! Điểm khác nhau duy nhất chính là tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, lực đạo càng ngày càng mạnh mà thôi!
Tất cả mọi người hoàn toàn khiếp sợ đích há hốc miệng!
- Kháo! Tốc độ này...
Trong lòng Dương Thiên Lôi khiếp sợ, nguyên bản Dương Thiên Lôi đã tìm ra phương thức phá giải chiêu này, nhưng có vẻ sẽ rất khó thực hiện, bởi vì tốc độ của tên này quả thật quá kinh người, liên tục mấy trận đều thi triển một chiêu đó, hắn tin rằng đối thủ của hắn đều có chuản bị trước, thế nhưng vẫn không có một ai có thể đỡ nổi. Điều này nói lên cái gì? Thực lực của tên này tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với biểu hiện bên ngoài của hắn!
- Lôi Kính thắng!
- Lôi Kính! Lôi Kính! Lôi Kính!
Phải đến vài giây sau, đám khán giả mới thoát khỏi cảm giác khiếp đảm mà chuyển thành điên cuồng gào thét.
- Trận đấu thứ hai mươi lăm, cũng là trận cuối cùng, mời tuyển thủ Vũ Đại Lãng, Dương Thiên Lôi!
Giọng nói tên trọng tài đã át đi tiếng hò hét điên cuồng của đám khán giả.
- Vũ Đại Lãng, Dương Thiên Lôi, ha ha ha ha...
Tiếng hò hét bắt đầu chuyển thành tiếng cười nhạo, vô luận là cười nhạo thân người Vũ Đại Lãng, hay cười nhạo vận *** chó của Dương Thiên Lôi khi lọt vào top năm mươi, đối với mọi người mà nói, đều là lý do tuyệt hảo để cười nhạo.
Nhưng, đối với Vũ Đại Lãng mà nói, mọi người chỉ là cười thể hình và tướng mạo của hắn mà thôi, còn Dương Thiên Lôi thì cũng cười nhạo, nhưng là cười nhạo và khinh thường!
- Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch...
Từng tiếng bước chân nặng nề bỗng nhiên vang lên, Vũ Đại Lãng vẻ mặt nghiêm túc, không hề ý tới tiếng cười của mọi người, đi từng bước một, dọc theo bậc thang đi lên lôi đài.
- Cẩn thận, chỉ có thể du đấu, không thể liều mạng, phải nhớ kỹ điểm đó, nhớ không?
Trương Tử Hàm nhẹ nhàng vén lọn tóc dài trên trán Dương Thiên Lôi qua một, căn dặn nói.
- Lão đại, đệ cổ vũ cho huynh! Cố lên!
Phong Mã Ngưu cũng đứng lên, nói với Dương Thiên Lôi.
Dương Thiên Lôi mỉm cười, đầu gối khụy xuống, toàn thân nhất thời bắn lên cao, cực kỳ nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài.
- Lợi hại!
Phong Mã Ngưu khen tự đáy lòng, hắn tinh tế phát hiện Dương Thiên Lôi căn bản không sử dụng tinh thần lực, hoàn toàn bằng vào lực lượng thân thể vậy mà có thể đạt đến độ nhẹ nhàng như vậy, lực lượng tụ mà không tán, độ mạnh vừa đúng, không chút lực lượng lãng phí, kể cả bản thân hắn cũng làm không được, điều này cần yêu cầu sự khống chế gân mạch cơ thể rất hoàn hảo, trình độ rèn luyện gần đạt tới cảnh giới đỉnh mới có thể làm được điểm này.
- Ha ha ha...
Khi Dương Thiên Lôi và Vũ Đại Lãng mặt đối mặt với nhau, đám khán giả lại cười ngả nghiêng một trận, hai người đứng chung một chỗ nhìn rất buồn cừoi, một người thanh tú, đẹp trai, có vẻ đơn bạc, người còn lại thì cao lớn thô kệch, nhìn như quái thú!
Nếu so sánh với Vũ Đại Lãng thì Dương Thiên Lôi có vẻ càng thêm thanh tú, tuấn nhã, thậm chí khiến người ta cảm giác kinh diễm, rất có phong phạm của một quốc sắc thiên hương, khiến ai nhìn cũng phải động lòng thương tiếc, một thiếu niên tuấn nhã như vậy, đứng trước mặt một quái thú như Vũ Đại Lãng thì làm sao có thể chống nổi? Vũ Đại Lãng chỉ cần một quyền liền có thể đập Dương Thiên Lôi răng rơi đầy đất, một cước liền có thể biến Dương Thiên Lôi thành thịt nát!
- Ngươi chịu thua đi, ngươi không là đối thủ của ta!
Thanh âm Vũ Đại Lãng ồm ồm, cực kỳ bình tĩnh nói rằng, ngữ khí của cũng không có trào phúng và coi thường, nói rất thực tế.
- Ta là Dương Thiên Lôi Dương gia, dưới khố của ta là cốt khí của đàn ông, không phải tên trứng mềm Lôi Mông Lôi gia kia.
Dương Thiên Lôi nheo lại liễu con mắt, bình tĩnh nói.
Lúc này, hắn nhìn vào tên Vũ Đại Lãng khiến hắn cảm thấy rất áp lực trước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, kích động, nhưng không ngờ không có chút khiếp đảm nào, bề ngoài hắn nhìn khá điềm tĩnh nhưng dục vọng chiến đấu bắt đầu bừng cháy thiêu đốt bên trong hắn!
Chiến!
Vì mẫu thân mà chiến, vì Trương Tử Hàm mà chiến, vì vinh dự mà chiến, vì lý tưởng vĩ đại "Bằng tuyệt thế thần công, khiến vô số muội muội sùng bái" mà chiến!
Tự tin và chấp niệm cường đại cũng không phải là đến từ thực lực bản thân, Dương Thiên Lôi hiểu rõ, giờ này khắc này, thực lực của hắn căn bản không đến nhắc tới, khoảng cách đến cái lý tưởng vĩ đại "Bằng tuyệt thế thần công, khiến vô số muội muội sùng bái” còn một quảng đường rất xa.
Thế nhưng, mỗi khi nghĩ đến được chiến đấu sảng khoái kích thích thì trong lòng giống như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, cấp cho hắn dũng khí và tự tin rất lớn, khiến máu huyết toàn thân hắn sôi sục, quanh thân đều tràn ngập lực lượng, lực lượng cuồng bạo phảng phất như bản thân có thể thừa thụ bất kỳ công kích cuồng bạo nào, cường đại đến đâu, giống như hắn đángở hữu một tấm thân bất tử, không e ngại bất kỳ đối thủ nào!
Lý trí nói cho hắn biết không thể chiến thắng địch nhân, thế nhưng thân thể hắn lại nói với hắn rằng hắn tuyệt đối sẽ không bị địch nhân đánh ngã!
Tuyệt đối không!
- Ha ha ha ha... Có cốt khí! Đây mới là nam nhân của Dương gia ta, khố hạ có chim, là cốt khí của đàn ông! Nói rất hay, ha ha ha!
Trong nhã gian, Dương Hồng Toàn vuốt râu cười to, vẻ mặt kiêu ngạo. Lôi Chấn thì vẻ mặt phiền muộn, nhăn nhó nhưng nói lời nào phản kích.
- Lôi Mông nhát gan, ha ha ha!
Trong đám người cũng nổi lên trận cười to, Dương Thiên Lôi đúng là có vận *** cho thật nhưng cũng đáng tuyên dương. Vô luận thực lực hắn ra sao, chỉ bằng những lời này và phần dũng khí này, hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ “cốt khí đàn ông” này rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina