Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 61: Giết! Cái giá của sự trưởng thành
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Hải công công do dự một chút, rồi cuối cùng gật đầu nói :
- Thôi được, nếu các ngươi đã xác định nhà họ Vương đều là giặc Oa, vậy thì tiên hạ thủ vi cường, khám nhà hắn trước, muốn bắt trộm phải bắt vua trước, bắt tên Vương Đức Toàn lại đã rồi nói! Chúng ta là nhận lời mời của phủ Dương Châu, mọi người nên nhớ kỹ!
Đông Xưởng ở hiện trường răm rắp nghe lời, Sử Vũ Phong cũng rống lên :
- Đi bắt người, kệ con mẹ nó!
Đám bộ khoái cầm gậy gộc, đao kiếm, xích sắt lên. Đoàn Phi suy nghĩ một chút rồi bảo Thạch Bân đi thông báo cho Hạ Thịnh, Nhạc Ngọc Kỳ và Nhạc Ngọc Lân, rất nhanh đã thấy Hạ Thịnh cùng hai anh em họ Nhạc đến. Hạ Thịnh nói với Sử tổng bộ :
- Đại nhân, chúng tôi nghe nói mọi người chuẩn bị đi bắt giặc Oa, ba huynh đệ chúng tôi xin được đi theo!
Nhạc Ngọc Lân nói :
- Ta xin đi tiên phong, ca ca chịu trách nhiệm bảo vệ cho Phi ca!
Nhạc Ngọc Kỳ bĩu môi, không tình nguyện nói :
- Ta mới không thèm để ý đến hắn!
Nhưng chân đã bước đến bên cạnh Đoàn Phi.
- Được, cứ làm như vậy, đi thôi!
Sử Vũ Phong hạ lệnh một tiếng, đám người ào ào xông ra ngoài.
- Ngọc Kỳ, thương thế của ngươi thế nào rồi?
Đoàn Phi quan tâm hỏi.
- Tạm thời còn chưa chết được!
Nhạc Ngọc Kỳ cứng nhắc trả lời.
- Không sao, nếu đối phó với giặc Oa bình thường, vết thương này không đáng ngại!
Nhạc Ngọc Lân thay ca trả lời.
- Oanh!
Đột nhiên một âm thanh cực lớn vang lên, rồi thấy cửa nha môn đổ sập xuống, bụi bay mù mịt. Mấy bộ khoái còn chưa chạy ra khỏi cửa bị chấn động ngã xuống. Đoàn Phi cũng bị bụi bay mù vào mắt. Trong mơ hồ nghe thấy có người oa oa kêu lên, tiếng Sử Vũ Phong tức giận quát :
- Là giặc Oa! Chúng giành động thủ trước rồi, tất cả xông lên, giết!
Đoàn Phi miễn cưỡng mở mắt ra, thấy bóng người mờ mịt trước mắt. Âm thanh kêu la thảm thiết, gào thét, chém giết nhau cùng vang lên. Đám hắc y nhân xông vào nha môn tuy không nhiều nhưng kẻ nào kẻ nấy dũng mãnh hơn xa đám bộ khoái. Trong quá trình giao chiến, quá nửa số kẻ kêu la, bị thương là đám bộ khoái chưa từng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu thực sự kia.
Đoàn Phi chợt cảm thấy trên tay nhẹ bẫng, một bóng người áo trắng vụt qua chạy ra bên ngoài. Mắt Đoàn Phi dần dần nhìn rõ được mọi vật, thì thấy Nhạc Ngọc Kỳ giành lấy gậy trong tay, chặn lấy một tên giặc Oa hai tay đang cầm hai thanh đao Đông Dương.
Gậy làm bằng gỗ, căn bản không chịu nổi một đao của đao Đông Dương, nhưng Nhạc Ngọc Kỳ cũng không liều mạng với đối phương. Gậy trong tay như vật sống, uốn eo như lưỡi thanh xà, mạnh mẽ ngăn chặn tên giặc Oa đang đâm đao về phía Đoàn Phi.
Giặc Oa kia cũng là một cao thủ, mục tiêu của hắn chính là Đoàn Phi. Đột nhiên gặp phải cường địch, tinh thần hăng hái quay sang giao chiến với Nhạc Ngọc Kỳ.
Vết thương mới của Nhạc Ngọc Kỳ còn chưa lành hẳn, gậy trong tay cầm lại không thuận. Giặc Oa kia thấy lợi thế nhưng cũng không vội rút đao ra. Qua vài chiêu, đột nhiên hắn hét lên một tiếng, con đao sắc bén trong tay như hóa thành một tia chớp, bổ về khoảng trống phía trước. Đồng thời thân thể hắn cũng lao nhanh theo, trong nháy mắt khoảng cách của hắn với Nhạc Ngọc Kỳ được thu hẹp lại. Vốn đao Đông Dương với không tới nhưng giờ như mang theo khí thế không gì ngăn nổi hung hăng bổ về phía đầu của Nhạc Ngọc Kỳ.
Nhạc Ngọc Kỳ biến sắc, thế tới của mũi đao sắc bén khiến hắn không kịp trở tay. Tâm thần như chịu ảnh hưởng mạnh mẽ khí thế sắc bén đó đến nỗi quên cả né tránh.
Ngay khi hắn gần như đã tuyệt vọng, thì một âm thanh chấn động lòng người truyền đến :
- Muốn chết!
Một ánh sáng chói lóa như ánh sao băng vụt tới, sao băng sáng lên rồi chợt vụt tắt, một cái đầu bay lên không trung, máu tươi ngập trời.
Nhạc Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy sát khí kinh khủng như Tu La địa ngục đột nhiên biến mất, sau đó một vật gì đó lao về phía hắn, theo bản năng đưa gậy lên đỡ, ‘binh’ một tiếng, cái đầu bị đập biến thành một đống nát bét rơi xuống trước ngực hắn. Máu tanh xộc lên mũi, Nhạc Ngọc Kỳ choáng váng mặt mày, quỳ sụp xuống đất nôn thốc nôn tháo.
- Ca, ngươi làm sao vậy?
Nhạc Ngọc Lân lao đến bên Nhạc Ngọc Kỳ lo lắng hỏi.
- Làm ca ca nên bảo vệ đệ đệ mới đúng, Ngọc Lân, ngươi lại cứu hắn một lần nữa, xem hắn nôn thốc nôn tháo kìa, đâu có giống một ca ca chứ?
Đoàn Phi cũng bị cái đầu nát bét máu lẫn thịt kia bắn một chút lên người, ghê tởm chỉ muốn nôn, nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội đả kích Nhạc Ngọc Kỳ.
- Phi ca, huynh bớt nói vài câu đi! Xin huynh đấy!
Nhạc Ngọc Lân nghẹn ngào nói.
- Không, hắn nói rất đúng, là ta đã quá vô dụng rồi!
Nhạc Ngọc Kỳ lau khóe miệng, nắm tay hung hăng đấm mạnh lên đất, máu tràn ra. Nhạc Ngọc Kỳ bỗng nhiên đứng thẳng dậy, toàn thân trên dưới mang đến cho người khác một cảm giác hoàn toàn khác. Nhạc Ngọc Kỳ xoay người đoạt lấy đao Đông Dương trong tay tên giặc Oa nọ, kiên định nói :
- Tiểu Lân, sau này ca sẽ không làm liên lụy đến đệ nữa, ta là ca ca mà!
Nhạc Ngọc Kỳ mang theo tiếng rống giận dữ lao vào đám người đang chém giết lẫn nhau. Nhạc Ngọc Lân cũng vội vang đuổi theo. Nhìn cảnh hai huynh đệ họ kề vai chiến đấu, Đoàn Phi không khỏi hài lòng gật đầu. Ánh mắt hai người đều kiên định giống nhau, ra tay mạnh mẽ, dứt khoát giống nhau. Dưới sự kích thích của máu tanh, Nhạc Ngọc Kỳ cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.
- Oa nha nha!
Một tên giặc Oa vừa chém ngã một bộ khoái, nhìn thấy Đoàn Phi đang một mình đứng xem náo nhiệt, ngay lập tức kêu lên rồi giơ cao hung khí trong tay, khí thế tàn ác lao tới.
Đoàn Phi ngẩng đầu thương hại nhìn về phía hắn, tên giặc oa cũng không dừng bước, nhưng trong lòng nói thầm : Chẳng lẽ người này là cao thủ?
Khí thế lúc trước của hắn lập tức mất đi không ít, Đoàn Phi làm mặt quỷ với hắn, rồi đột nhiên quát lên :
- Xem tiêu!
Hai chiếc phi tiêu hình chữ thập bắn về phía hắn, tên giặc Oa đầu tiên là sửng sốt, sau đó là ngạc nhiên, thấy có vật bay tới, theo bản năng dùng đao chặn lại. ‘Ding ding’ hai tiếng, tên giặc Oa mới phát hiện, hai chiếc phi tiêu kia căn bản không có lực, có trúng cũng không gây thương tích gì.
Tên giặc Oa tức giận đến mức lại Oa Oa kêu lên, khi giơ con đao sắc bén lên lần nữa, giữa lưng chợt lạnh, một mũi đao cùn hình ba góc từ tim chui ra. Nhạc Ngọc Kỳ một cước đạp ngã hắn, thuận thế rút đao lại, thản nhiên nói với Đoàn Phi :
- Ngươi tốt nhất nên đứng gần ta một chút, nếu không ta cũng không chắc có thể quay lại kịp để cứu ngươi đâu!
Đoàn Phi chỉ vào đám giặc Oa vẫn đang chiếm ưu thế trên chiến trường, nói :
- Ngươi bảo ta qua đó? Chẳng phải là đi chịu chết sao?
- Có gì không thể?
Nhạc Ngọc Kỳ quay người lại tiếp tục đi chém giết. Nhưng giọng nói của hắn vẫn tiếp tục truyền tới :
- Những tên giặc Oa này đa số đều là người bình thường, chỉ có mấy chiêu võ mèo cào thôi. Có ta bảo vệ ngươi còn sợ gì? Chỉ có đạp qua thi thể của huynh đệ chúng ta, ngươi mới có khả năng chết!
Hắn nói rất lãnh đạm, nhưng trong lòng Đoàn Phi lại như dâng tràn nhiệt huyết, dũng khí tăng gấp bội, nghiến nghiến răng, cầm lấy đao của giặc Oa rơi trên đất lên, hét lớn một tiếng rồi xông vào nơi chém giết.
Một tên giặc Oa nhìn thấy Đoàn Phi toàn thân đầy sơ hở xông tới, cho rằng dễ đánh, hắn lặng lẽ dịch bước, hét lớn rồi trực diện xông tới đâm Đoàn Phi.
Đao pháp của một tên giặc Oa bình thường quanh đi quẩn lại chỉ có mấy chiêu đó. Tuy nhiên đối với người bình thường lại có lực sát thương rất lớn. Những tiếng thét tê tâm liệt phế kia đánh vào lòng mềm yếu của đối phương, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn dọa người khác sợ hãi, hai bàn tay đám giặc Oa đều dính đầy máu tanh, khí thế dũng mãnh không sợ chết làm người khác e ngại. Những điều đó khiến đối thủ của chúng khó phát huy được sức mạnh thực sự. Đoàn Phi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của hắn, trong lòng có chút căng thẳng, bước chân như bị kìm lại, khi đang thầm kêu không ổn thì một bóng người đã xuất hiện đằng sau tên giặc Oa, hàn quang lóe lên, hai cánh tay đầy lông lá cùng cả thanh đao bay hết lên trời, tên giặc Oa thảm thiết kêu lên, hình bóng Nhạc Ngọc Lân dần dần lộ ra phía sau tên giặc Oa, nói :
- Phi ca, dùng tên này tập luyện thử trước đi!
Bốn phía đều là đao quang kiếm ảnh, quang cảnh năm bước là tới một vũng máu tươi, không phải ngươi chết thì là ta chết, thêm mấy thi thể bị giặc Oa giết dã man mà Đoàn Phi nhìn thấy sáng nay nữa, máu nóng sôi trào, hét lên một tiếng, hai tay nâng đao mạnh mẽ xông lên trước, sau đó chém xuống.
Một âm thanh trầm đục vang lên, nhưng lại không có cảnh máu tươi bắn tung tóe hiện ra. Đao này của Đoàn Phi chém vào ót tên giặc Oa, sọ của đối phương hơi cứng, Đoàn Phi không còn sức lực, cũng không hiểu thuật vận chuyển, đao này tuy làm nứt vỏ sọ, nhưng sức không đủ mà chỉ kẹp vào phía sau.
- Oa nha nha!
Tên giặc Oa kia còn chưa chết, nhưng nhìn thấy hằn lên vệt đao đằng sau ót, bị dọa cho gần chết, chân mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Đoàn Phi, hai mắt như hai mắt gà chọi, chăm chú nhìn thanh đao sau ót, hai tay loạng quạng khua khua, miệng vẫn không ngừng kêu thảm thiết, toàn thân run rẩy, đũng quần ẩm ướt, sau đó thì chầm chậm chảy ra dòng nước vàng vàng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Tiếng kêu thảm thiết của người nọ khiến người khác nghe mà sợ hãi. Hầu như tất cả những ai đang giao đấu đều phải liếc nhìn qua một cái. Khi nhìn thấy tình cảnh một người bị một thanh đao cắm vào sọ, không đánh nữa mà rùng mình, giết thì giết đi, biến hắn thành bộ dạng này thật đáng sợ quá.
Nhạc Ngọc Kỳ bổ đao tới, dùng sống đao của mình gõ vào sống đao của Đoàn Phi, ‘dang’ một tiếng, đao của Đoàn Phi bổ thẳng xuống như bổ dưa hấu cho đến khi đầu của người biến thành hai mảnh. Thanh đao bị kẹp cũng được rút ra nhẹ nhàng. Tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, chỉ cón thi thể nằm trên mặt đất, chân tay vẫn chưa ngừng co quắp.
- Giết người, ta giết người rồi!
Trong lòng Đoàn Phi có chút đau khổ, cảm giác giết người thật không dễ chịu gì, mặc dù kẻ bị giết là giặc Oa.
- Phi ca, lực cánh tay của huynh chưa đủ, khi vận đao phải dùng toàn bộ sức lực, nhấc chân, nâng eo phải cùng làm một lúc. Nếu như huynh cảm giác được một lực mạnh mẽ từ lòng bàn chân truyền lên, thì đó chính là lúc huynh phát ra được sức lực gấp đôi bình thường.
Nhạc Ngọc Lân sau khi chém một tên giặc Oa xong, nhàn nhã chỉ điểm cho Đoàn Phi.
- Toàn thân phát lực? Lực từ mặt đất?
Đoàn Phi dưới sự chỉ điểm của Nhạc Ngọc Lân thử vài lần, dường như cũng đã nắm giữ được một chút bí quyết. Thử chém vài nhát vào không khí cũng cảm giác được sức lực mạnh mẽ. Lúc này Nhạc Ngọc Kỳ lại dẫn một tên giặc Oa tới, rồi đột nhiên tránh sang một bên, tên giặc Oa lập tức bổ về phía Đoàn Phi.
- Cẩn thận!
Lời cảnh cáo của Nhạc Ngọc Lân vẫn còn bên tai, Đoàn Phi theo bản năng bổ một đao sang. Trong lúc hắn xuất đao, toàn bộ cơ trên người như cùng vận động một lúc. Cảm giác ấm nóng nhanh chóng chạy dọc toàn thân, lên đến cánh tay, một đao như tia chớp chém tới.
Một tiếng cười nhẹ vang lên trong hỗn loạn căn bản không có ai nghe thấy, nhưng lại tạo hiệu quả cực đáng sợ. Chỉ thấy tên giặc Oa còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một thanh đao từ nách trái bổ sang hông phải, đứt thành hai đoạn, nhã xuống trước mặt Đoàn Phi.
Hai tay cầm đao dài đầy máu, Đoàn Phi cũng bị dọa cho phát ngốc, Nhạc Ngọc Lân khen ngợi :
- Khá lắm, khá lắm, Phi ca, huynh lĩnh ngộ rất nhanh!
Đúng lúc này, Sử bộ đầu quát to :
- Ba các ngươi đừng có lèo nhèo nữa, mau xử đám giặc Oa này đi!
Nhạc Ngọc Lân thè thè lưỡi, cũng không lấy giặc Oa cho Đoàn Phi luyện đao nữa, mà phối hợp với ca ca, chém hết đám giặc Oa còn lại như chém dưa bổ rau.
Có Hải công công, Hạ Thịnh, Sử tổng bộ, và hai anh em Nhạc Ngọc Kỳ, Nhạc Ngọc Lân trấn giữ, đám hắc y nhân che mặt không có nhiều cao thủ kia rất nhanh bị xử hết. Khi trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Thanh âm ‘ai yo’ lại truyền vào tai, Đoàn Phi thấy người bị thương nằm đầy trên đất, bỗng nhiên cả kinh, hét lớn :
- A Bân, A Bân! Quách Uy, Nghiêm Bộ Đầu, các ngươi đang ở đâu?
- Phi ca, chúng ta không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi!
Thạch Đầu và Quách Uy kinh hoảng từ phía sau lưng Sử tổng bộ đi ra, vẻ mặt buồn rười rượi nói :
- Có điều, tay phải của Nghiêm bộ đầu bị giặc Oa chém đứt rồi!
- A!
Đoàn Phi cả kinh, vội vàng chạy tới xem, chỉ thấy Nghiêm Bộ đầu đang mướt mồ hôi ngồi trên đất. Vương phó bộ đầu đang băng bó vết thương cho hắn.
- Nghiêm đầu!
Đoàn Phi ngồi xổm xuống, hô nhẹ, Nghiêm Bộ đầu quay đầu nhìn hắn, hả hả cười khổ, nói :
- Vẫn may, vẫn may, cái mạng già này vẫn còn, chỉ mất một cánh tay mà thôi. Ta đích thân chém chết hai tên giặc Oa, Đại Minh chúng ta coi trọng nhất quân công, trở về nhất định sẽ có thưởng, dưỡng lão lúc về già sẽ không vấn đề gì rồi!
Đoàn Phi không nói gì. Nghiêm Bộ Đầu và hắn vốn là quan hệ lợi ích, nhưng Nghiêm Bộ Đầu cũng coi như hay bảo vệ hắn. Sau khi cùng xử mấy vụ án, tình cảm giữa hai người nhiều ít cũng có tiến triển. Bây giờ nhìn thấy Nghiêm Bộ đầu đã mất đi một cánh tay, sau này e sẽ không thể tiếp tục là bộ khoái nữa. Đoàn Phi không khỏi thấy buồn thay cho ông ấy.
Mọi người vội vàng băng bó vết thương ho nhau, khi đang chuyển thi thể đi, cảnh hiệu đột nhiên truyền đến :
- Hu hu hu!
Thanh âm truyền đến từ đầu thành phía Bắc, một bộ khoái bị thương ở đây vừa kinh vừa sợ hô lên :
- Không hay rồi, là cảnh hiệu công thành, có giặc Oa đến tấn công thành!
Trong lòng mọi người chợt lạnh, ba mươi tên giặc Oa vừa rồi đã làm bọn họ thấy khó ngăn cản, người chết, bị thương vô số. Nếu là hàng trăm ngàn tên giặc Oa xông tới, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Một Đông Xưởng băng bó cánh tay bị thương, tiến gần đến chỗ Hải công công, thấp giọng nói :
- Hải công công, tình hình không ổn rồi, có phải chúng ta nên...!
Hải công công trừng mắt nhìn hắn, rồi quay đầu nói với Sử Vũ Phong :
- Sử đại nhân, chúng ta đưa các huynh đệ lên đầu thành xem trước đã!
Nói xong, Hải công công liền dẫn người của Đông Xưởng rời đi. Sử Tổng bộ chỉ vào Thạch Bân và Quách Uy, quát :
- Hai người các ngươi và Đoàn Phi ở lại chỗ này chăm sóc cho những người bị thương. Hạ thiếu hiệp, các vị có cần nghỉ ngơi một lát không?
Không đợi hắn phân phái xong, ‘mẹ ơi’, một người lao tới, ngã xuống trước mặt Sử tổng bộ, y phục trên người vô cùng rách nát, rõ ràng đây chính là Hải công công vừa mới oai phong lẫm liệt xông ra ngoài mà!
- Hải công công, sao lại thế này? Là ai là ngàmi bị thương đến mức này?
Sử Vũ Phong vội vàng đỡ Hải công công dậy, trên người Hải công công còn có thêm vài vết thương, may mà vết thương không sâu. Vừa đứng dậy được đã nôn ra máu, lúc này Hải công công mới nói :
- Một đám giặc Oa đang bao vậy chúng ta, người của ta đều chết hết rồi, người của Đông Xưởng cũng chết hết, có tên lão quỷ rất lợi hại. Hòa thượng thiếu lâm và đạo sĩ Võ Đang đi đâu hết rồi, mau gọi bọn họ tới giết đám giặc Oa này đi!
Âm thanh rối loạn dần nhỏ lại, xung quanh một mảnh yên tĩnh, ngoài tiếng kêu gào của Hải công công ta thì không còn âm thanh nào khác. Đoàn Phi nhận thấy tình hình không ổn, hét lớn một tiếng :
- Quảng Đan Tùng, ngươi đang ở đâu?
- Hắn ở đây!
Một cái bóng đen bị vứt qua bờ tường, lăn đến trước mặt Đoàn Phi, đầu người nọ mắt trợn tròn, rõ ràng đây là Quảng Đan Tùng của phái Không Động!
Một người mặc áo xám bịt mặt theo cửa lớn nha môn chắp tay sau lưng nghênh ngang đi vào. Tuy chỉ có một người nhưng lại mang đến cảm giác như thiên quân vạn mã không gì ngăn cản được.
Sử bộ đầu tiến lên trước một bước, quát :
- Ngươi là ai? Có gan thì báo tên đi!
Kẻ bịt mặt mặc áo xám nọ ngửa mặt lên trời cười to, ra vẻ cực khinh thường, nói:
- Ngươi căn bản không có tư cách biết ta là ai, mơ hồ mà chết đi!
Đoàn Phi giơ tay ngăn cản Nhạc Ngọc Kỳ, cười lạnh nói :
- Ta biết ngươi là ai, mặt mày lấm la lấm lét thật dễ nhận. Người được xưng là Vương Đại Thiện Tài Vương Đức Toàn! Vốn là tướng quân giặc Oa Nam Mộc tướng quân. Lấy khăn che mặt của ngươi xuống đi, bây giờ các ngươi đã khống chế được trấn Hải An rồi, còn cần che che đậy đậy làm gì nữa!
Kẻ áo xám nọ cười to nói :
- Ha ha, không hổ là người mà Thông phán đại nhân phái tới. Không những để Quảng Đan Tùng giả làm kẻ tàn phế lừa được tất cả mọi người, đến cả tên thật của ta cũng tra ra được. Ta rất hiếu kỳ, rốt cuộc ngươi từ đâu biết được tên thật của ta?
- Lưới trời tuy thưa mà khó lọt!
Đoàn Phi đẩy hai huynh đệ họ Nhạc lên phía trước, nói :
- Ngươi chắc nhận ra hai người này chứ?
Vương Đức Toàn nghi ngờ hỏi :
- Đây không phải là Hoa Sơn thiếu hiệp sao? Sao lại biến thành hai người?
Nhạc Ngọc Kỳ nhìn thấy kẻ thù, hai mắt đỏ ngầu lên, hắn phẫn nộ mắng :
- Nam Mộc lão cẩu, ngươi có nhớ mười năm trước, ở Liễu Đông, ngươi đã huyết tẩy cả nhà một phú hộ họ Nhạc không?
- Năm đó tòa nhà ta huyết tẩy nhiều không kể xiết, sao nhớ được người ta từng giết họ gì chứ?
Vương Đức Toàn đột nhiên hiểu ra tất cả, hung hợn mắng :
- Thì ta là hai tên nhóc con nhà ngươi, hôm nay ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp mẹ!
Vương Đức Toàn giật mạnh khăn che mặt xuống, quát :
- Giết, một tên cũng không được tha!
Từ sau lưng hắn một đám hắc y nhân dũng mãnh xông vào, Hải công công phẫn nộ lớn tiếng quát :
- Vương Đức Toàn, thật sự là ngươi!
Vương Đức Toàn cười ha ha nói :
- Hải công công, xin lỗi nhé, cho ngươi nhiều lợi lộc như vậy, giờ ta phải thu lại cả vốn lẫn lời. Các ngươi, giữ lại hai tên tiểu tử kia cho ta, ta muốn lột da chúng làm đèn lồng, cắt thịt chúng nhắm rượu, nghiền nát xương cốt thành phấn đem cho chó ăn.
Nhạc Ngọc Kỳ, Nhạc Ngọc Lân sao còn nhịn được nữa, hai mắt vằn lên tơ máu, Nhạc Ngọc Lân quát :
- Đại sư huynh, cho đệ mượn bảo kiếm dùng chút!
Hạ Thịnh sửng sốt, Nhạc Ngọc Lân đã lóe thân tới bên cạnh, cướp lấy kiếm lao về phía Vương Đức Toàn. Nhạc Ngọc Kỳ cùng đệ đệ tâm ý tương thông, hai người nhanh chóng hợp lại cùng nhau. Hai tên hắc ý nhân giặc Oa từ trên trời bay xuống chặn đường của hai huynh đệ. Bước chân hai người cũng không dừng lại, trong nháy mắt cùng xuất kiếm ra.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 63: Hợp bích! Cô độc kiếm!
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Những tia nắng ban mai đầu tiên đã ló dạng, mọi thứ dường như vẫn còn chìm trong hư ảo, chỉ nhìn thấy hai luồng điện xẹt sáng chói, một tả một hữu, xé toạc cái mịt mù buổi sớm, phóng thẳng đến trước mặt hai tên giặc Oa.
Hai tên giặc Oa chỉ kịp thấy hai đường kiếm làm cho chói mắt, biết không thể địch lại đối thủ nên chỉ còn biết hét lên điên cuồng, ra sức giương cao hai tay, không màng sống chết mà hung hăng xuất đao, quyết một phen sống mái.
Kiếm của Nhạc Ngọc Lân dường như đột nhiên biến thành thế lá xoay theo gió, nhẹ nhàng vờn quanh hai thanh đao Đông Dương. Chỉ nghe hai tiếng “keng keng” vang lên, thanh trường kiếm trong tay y xoay tít bắn văng ra những tia điện. Thế đao sát phạt đẫm máu từ trước tới nay chưa từng có của hai tên giặc Oa giống như tan chảy băng tuyết bị hóa giải đánh cho đến tan tác. Hai thanh đao bị ép sang một bên, hai tên giặc mất phòng thủ trước ngực, một tia chớp khác lao đến trước ngực chúng. Máu tươi còn chưa kịp phun ra, huynh đệ họ Nhạc đã xoay người lướt qua chướng ngại, tưởng như chưa hề bị đánh chặn, tiếp tục lao về phía Vương Đức Toàn.
Cho đến lúc bọn họ lao ra ngoài hơn 5 thước, máu tươi mới xối xả phun ra từ ngực của hai tên giặc Oa. Trên mặt chúng vẫn còn chưa hết kinh hãi và không tin mà ngã vật xuống đất.
- Phá phá đao thức !
Hạ Thịnh nhìn thấy cảnh đó thì hai mắt đều căng ra, trong lòng đã thầm hoan hỉ: “Độc Cô Cửu Kiếm, kiếm pháp cao nhất của Hoa Sơn! Huynh đệ bọn họ quả nhiên đã luyện thành Độc Cô Cửu Kiếm rồi !”
Mọi ánh mắt hầu như đều đổ dồn lên hai thân thể ngày thường thoạt nhìn không có gì là thu hút, từ diện mạo đến chiều cao giống hệt nhau. Cho dù là Đoàn Phi trong trường hợp này cũng không cách nào phân biệt được ai là anh ai là em. Chỉ thấy một trong hai người nhảy vọt lên cao, người kia di chuyển nhịp chân một cách nhẹ nhàng tạo thành một màn phối hợp ăn ý cực kỳ đẹp mắt. Hai đường kiếm chém tới tấp Vương Đức Toàn tứ phía, điên cuồng tấn công kẻ địch.
- Đãng kiếm thức, lãng kiếm thức không ngờ lại có thể phối hợp ăn ý chặt chẽ đến vậy. Hai tiểu sư đệ đúng là đã luyện thành Độc Cô Cửu Kiếm!
Hạ Thịnh nhìn đến mức ngây người đi, không kìm được sự kích động mà hét lên cổ vũ.
- Kiếm pháp hay lắm.
Vương Đức Toàn quắc mắt, gầm lên một tiếng. Đao quang từ tay trái y bay lên, giống như Cuồng Long quét ngang qua hợp thành âm thanh leng keng chát chúa. Ngay sau đó huynh đệ họ Nhạc bị bật tung ra như quả bóng. Xiêm y của Vương Đức Toàn cũng bị tơi tả dưới đường kiếm. Hắn cười ha hả mà rằng:
- Hoa Sơn kiếm pháp quả nhiên lợi hại, hai ngươi tuổi còn trẻ đã luyện thành Tử Hà Thần Công coi như đã là hiếm có rồi. Cao thủ trấn Hải An chả trách không bắt được các ngươi. Đáng tiếc các ngươi đến sớm quá, chừng hai năm nữa có lẽ ta sẽ không thể đấu lại các ngươi, còn hiện tại thì đã đến lúc đưa các ngươi về chầu phụ mẫu rồi.
- Ngươi phải nếm mùi một đao trong tay ta trước đã.
Hạ Thịnh nhìn thấy hai tiểu sư đệ bị thương, phẫn nộ xuất một chiêu chém chết một tên giặc Oa, đoạt đao trong tay hắn rồi tấn công về phía Vương Đức Toàn.
- Không phải việc của ngươi, mau cút sang một bên.
Vương Đức Toàn vung kiếm lên, đánh bật kiếm của Hạ Thịnh rồi lẹ làng lắc mình đuổi theo huynh đệ họ Nhạc.
Tứ phía đột nhiên vang lên một tiếng “ Giếtttttt”. Vương Đức Toàn vội quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào bên ngoài Nha sở đã chật cứng lê dân, càng lúc càng đông. Hai tên giặc Oa áo đen giết người phóng hỏa đang chuẩn bị cướp cổng thành bị dồn đuổi giống như lũ chuột không còn đường nào trốn thoát. Trong đám đó có một vài bóng người nhìn rất quen.
Vương Đức Toàn giận dữ hét:
- Vương Thọ, Vương Hỷ. Hai tên phản đồ các ngươi.
Vương Thọ ở bên ngoài Nha sở đáp rằng:
- Ta sống là người Đại Minh, chết là ma Đại Minh. Ta chỉ hận đã không biết ngươi là giặc Oa, nếu không làm sao lại có thể thay ngươi làm nhiều việc ác kinh thiên động địa như vậy. Mọi người hãy xông lên, giết, quét sạch lũ giặc giặc Oa.
- Ta phải giết hai tên phản đồ các ngươi trước.
Vương Đức Toàn trợn mắt một lượt nhưng không nhìn thấy bóng dáng hai tên tiểu tử đâu, lão điên cuồng hét lên, mang theo một toán mười mấy tên giặc Oa ra ngoài truy lùng.
- Ngươi đừng hòng đi được.
Một bóng người đột nhiên lao xuống từ trên cao, trong tay cầm một cây gậy cời lò, nhằm đầu Vương Đức Toàn mà vung.
Vương Đức Toàn thất kinh, vung kiếm tứ phía. Cây gậy kia đột nhiên biến mất, thoắt cái xuất hiện đã giáng cú đòn mạnh vào đầu Vương Đức Toàn. Hứng một đòn, lão choáng váng gào lên một tiếng rồi ngã vật ra đất, kiếm trong tay suýt nữa rơi xuống.
- Ngươi là ai ?
Vương Đức Toàn nhảy dựng lên, hoảng sợ hỏi người nọ.
Người nọ che mặt bằng một tấm mạng, khi thấy Vương Đức Toàn hỏi bèn nhảy về phía trước một bước, thản nhiên đáp :
- Thiên hạ Đại Minh Ngọa hổ tàng long xuất hiện lớp lớp, sao lại để cho lũ giặc Oa các ngươi tung hoành? Ngươi không có tư cách biết ta là ai, nhận của ta một gậy trước rồi hãy nói.
Người nọ nguyên đứng ở góc tường, nhảy một bước đã đến ngay trước mặt Vương Đức Toàn, cây gậy cời lò trong tay một lần nữa vút qua vút lại nhằm đầu Vương Đức Toàn mà đánh.
Bước nhảy tưởng như đơn giản, nhưng trong mắt Vương Đức Toàn thì lại hết sức thần diệu. Thế mới biết mình chỉ như ếch ngồi đáy giếng, đã xem nhẹ cao thủ Đại Minh.
Quan sát cây gậy vung vun vút đánh trối chết về phía mình, xem xét tất cả các khả năng thoát lui, lão cuồng nộ rống lên một tiếng, vung đao lên và lại sử dụng thế kiếm giống như đã cản phá huynh đệ họ Nhạc ban nãy.
Người nọ cười nhạt một tiếng, cây cời sắt trong tay đột nhiên vọt ra, lao vút về phía đỉnh đầu Vương Đức Toàn, than đen văng tứ phí. Vương Đức Toàn một lần nữa ngã nhào, trên đỉnh đầu còn hằn rõ một đống muội than.
- Dựa vào chút tài mọn của ngươi mà cũng dám đến Đại Minh giương oai, lũ giặc Oa các ngươi nghĩ Đại Minh chúng ta dễ bị ức hiếp như vậy sao? Ta không giết ngươi là để tránh vấy bẩn tay ta, người muốn giết ngươi đến rồi.
Người nọ lạnh lùng nhìn Vương Đức Toàn vẫn còn đang ngơ ngác, đột nhiên biến mất, theo sau là một làn khói mỏng.
Vương Đức Toàn nhìn một cái mà hốt nhiên run sợ, nhìn hình bóng đã biến mất, hắn đột nhiên la lớn:
- Quỷ ảnh tử, ngươi là Quỷ ảnh tử, thiên hạ đệ nhất cao thủ Quỷ ảnh tử Dương Kiếm.
Ngoại trừ một vài người ra, còn lại không một ai biết sự xuất hiện của người nọ. Sự phẫn nộ của Vương Đức Toàn khiến không ít người chú ý. Nhưng trên tường lại xuất hiện một vài nhân ảnh, chính là Ngũ tăng Thiếu Lâm và Tam tử Võ Đang. Họ đồng thanh hô lên:
- Giặc Oa trong thành đã bị quét sạch. Các ngươi hãy lập tức đầu hàng, bằng không sẽ bị giết không tha.
Vương Đức Toàn gượng đứng dậy hít một hơi dài, vừa sợ vừa giận quát:
- Bọn người các ngươi vẫn còn chưa chết cơ à. Con ta đâu rồi?
Viên Chứng đại sư niệm kinh Thanh Phật. Nghiêm Thế Kỳ cười lớn mà rằng:
- Ngươi vẫn còn ở đây để hỏi y sao?
Một hộp sọ bị ném xuống đất, lăn đến trước mặt Vương Đức Toàn. Cảnh tượng này thật giống với cảnh lúc trước diễn ra cách đây không lâu. Nhìn thấy hộp sọ trước mặt, Vương Đức Toàn toàn thân run lên, ngửa mặt lên trời giận dữ quát:
- Lão phu quyết liều mạng với các ngươi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Quyển 1: Lưu Manh Thần Bổ
Chương 64: Liều mạng! Không thể lui!
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Liều mạng! Không sai. Đoàn Phi cũng liều mạng. Giặc Oa vào Nha sở không dưới trăm tên, trong khi những người còn sống trong Nha sở chưa đến hai chục. Ngay cả Nghiêm Bộ đầu cũng dùng tay trái quơ lấy thanh đao lao về phía giặc Oa, trong khi huynh đệ Nhạc gia lại không ở bên, Đoàn Phi cũng đành phải liều mạng.
Tên giặc thứ nhất lao đến bị hắn bất ngờ xuất đao đâm chết. Hai tên tiếp theo cùng tấn công nên không dễ gì xoay sở, Đoàn Phi tả xung hữu đột, căn bản là không kịp thể nghiệm sức mạnh, nên cánh tay bị chấn động rung lên, dường như cầm không vững chuôi đao. Có vẻ như Đoàn Phi không trụ được nữa, đột nhiên, một viên đá lớn bằng nắm tay đập trúng vào một bên đầu tên giặc Oa bên phải, cây đao tuột khỏi tay y.
Đòan Phi mừng rỡ lao về phía y, tấn công phía ngực đồng thời dùng hai tay đâm đao hết sức vào ngực y.
- Phi ca, mau tới đây.
Có tiếng người gọi Đoàn Phi, quay đầu lại thì thấy Dương Uy đang trốn trong một khóm trúc vẫy tay về phía mình. Đoàn Phi xua tay về phía anh ta mà nói:
- Đi mau, nguy hiếm lắm.
Dương Uy đột nhiên lấy tay bịt chặt mắt lại rồi chỉ ngón tay ra sau lưng Đoàn Phi. Hắn quay lại nhìn thì thấy một tên giặc Oa đang trừng mắt lên giận dữ, giơ cao hai tay giáng một nhát đao đánh xuống.
Một viên đá xẹt qua mang tai Đoàn Phi, nhắm trúng vào mắt trái tên giặc Oa làm hắn ta rống lên vì đau đớn khiến hắn ta phải một tay bịt mắt, một tay vung đao loạn xạ.
Đoàn Phi lăn người qua một bên, thấy thanh đao của tên giặc thất thủ đang nằm cạnh mình, Đoàn Phi bèn nhặt đao lên đâm vào đùi tên giặc Oa béo lùn đang ôm mắt.
Nhát đao trong lúc hoảng sợ nên lực dùng không mạnh, chỉ rạch trên đùi tên giặc Oa một lỗ sâu dài gần tấc. Y đau quá kêu toáng lên, quay người lại chém Đoàn Phi.
Đoàn Phi liên tục lăn người tránh đòn. Tên giặc Oa kia nén đau mà đuổi tới, bỗng nhiên cảm thấy cơn đau nhức từ mông truyền lên. Y quay người thì phát hiện một viên đá đang lăn trên nền đất, theo đà y phát hiện ra Dương Lâm núp sau thân trúc giương ná bắn y. Y điên tiết gầm lên một tiếng rồi phóng thẳng về phía Dương Lâm.
Một bên mắt bị mù, máu trên đùi vẫn đang chảy ròng ròng nên thính mục của tên giặc cũng đã bớt đi phần nào nhạy bén. Khi hắn đang lao về phía Dương Lâm, Đoàn Phi đã lén đứng dậy, hai tay cầm đao tiến về phía trước. Vào lúc y cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần mà quay người lại, Đoàn Phi đã thấy một luồng lực lớn chặn lại trên thân thanh đao.
Đoàn Phi dùng tay và ngực giữ chặt chuôi đao đâm vào lưng tên giặc Oa, rồi cả hai cùng ngã lăn sấp xuống. Tên giặc Oa giật giật một hồi rồi bất động. Đoàn Phi có cảm giác như toàn thân mất hết sức lực, xoay người nằm ngửa trên mặt đất mà hít lấy hít để không khí, mệt đến mức không buồn cử động nữa.
- Phi ca cứu mạng.
Thạch Bân và Quách Uy lảo đảo chạy đến. Vào lúc Đoàn Phi đang gắng sức gượng dậy, hai tên giặc Oa gắng đuổi theo sau lưng Thạch Bân và Quách Uy, bỗng sáng lóa lên một đường kiếm, mang theo hai cái đầu văng lên. Khuôn mặt Nhạc Ngọc Kỳ xuất hiện ra trước mắt Đoàn Phi, hắn ta bĩu môi rồi thoắt cái đã đến bên cạnh Đoàn Phi.
Đoàn Phi thở hắt ra, không kìm nổi mà mắng:
- Khốn kiếp, ngươi chạy đi đâu vậy. Thiếu chút nữa là ta tiêu rồi ngươi có biết không? Còn nói cái gì mà sẽ bảo vệ ta?
Nhạc Ngọc Kỳ cúi người nói khẽ vào tai Đoàn Phi mấy câu gì đó mà mắt hắn đột nhiên sáng lên, hớn hở nói:
- Thật ư?
Tiếng chém giết vang lên bên ngoài tường thành, trong trấn Hải An tiếng đao gươm dần dần lắng xuống. Không một tên giặc Oa nào lọt lưới, cũng không một tên nào đầu hàng. Vương Đức Toàn bị toán người bao vây, cuối cùng bị Nhạc Ngọc Lân đâm một kiếm vào tim, lại bị Nhạc Ngọc Kỳ chém đầu.
Rốt cục đã báo được thù, hai huynh đệ Nhạc Ngọc Kỳ ôm nhau khóc nức nở, một lúc sau mới nhớ đến đi tìm Đoàn Phi. Tuy rằng đã giết sạch quân địch trước mặt, nhưng Đoàn Phi bọn họ lại không thể thở phào nhẹ nhõm được, bởi trên thành dồn dập vang lên tiếng chiêng đồng. Có nghĩa là bọn giặc Oa rất hung hãn, người trên thành sắp không trụ nổi rồi.
Không kịp xem xét việc xử lý thi thể và điều trị cho người bị thương nữa. Sử Bộ đầu sẽ dẫn đầu đoàn người gấp rút lên thành tiếp viện, từ đó sẽ thâm nhập vào trong trận chiến mới. Đoàn Phi đã giết vài tên giặc Oa nên trong lòng cũng có chút tự tin, thế là cũng giống trước kia. Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh những cái đầu dưới thành ngày một tăng, hắn không kìm được mà hít sâu một hơi. Những tên giặc Oa đến tấn công quả là đông, ít cũng lên đến hơn nghìn tên.
Tường thành của trấn Hải An căn bản không được coi là tường thành, chẳng qua chỉ là cao hơn bốn thước, trên đỉnh tường thành chỉ rộng hơn hai thước nên bọn giặc giặc Oa có thể bắc thang mà dễ dàng leo qua. Một vài tên khỏe thậm chí có thể trực tiếp ném móc lên đỉnh thành rồi trèo lên tường, sau đó cứ thế mà leo lên tường thành. Tuy vậy, đối với kết cấu của cái trấn nhỏ này mà nói thì được như vậy cũng đã là hiếm thấy rồi.
Lực lượng phòng thủ trên thành tương đối phức tạp, có binh sĩ, có cả lê dân. Trong đó binh sĩ lại được phân thành vệ binh, pháo binh, dân quân… Có điều những người còn lại chưa đến trăm người, trong đó phần lớn là lê dân. Trấn Hải An là một địa phương nhỏ, thậm chí không có vệ binh túc trực, việc phụ trách trị an đều do dân quân đảm nhận. Do liên tiếp xảy ra án mạng nên mới có nhiều binh sĩ đến như vậy.
Tuy nhiên, Đoàn Phi phát hiện thấy mặc dù lực lượng binh sĩ chính quy tương đối ít, tuy nhiên tinh thần của dân quân và lê dân trấn Hải An khá tốt. Trong tay họ không có một loại binh khí đồng nhất nào, họa chăng thậm chí chỉ là cầm cái đòn gánh, cái cuốc, nhưng họ vẫn bừng bừng khí thế xông lên chống lại giặc giặc Oa, chặn đao bọn chúng, rồi chặt dây thang xô ngã bọn chúng, hoặc là giội dầu sôi hoặc đổ vôi sống lên bọn giặc.
Trấn Hải An từng nhiều năm chiến thắng quân xâm lược giặc Oa. Tuy kẻ đứng đầu được chứng minh là giặc Oa thực sự, nhưng bách tính đã từng được tôi luyện bản lĩnh trước giặc Oa. Nơi đây có phụ mẫu, thê tử, con cái của họ, có gia nghiệp mà họ dựa vào để sinh sống. Họ đều biết rằng, một khi rút lui, cả cái trấn Hải An này sẽ bị tràn ngập máu tanh bởi đám giặc Oa còn hung ác hơn cả lang sói này.
Họ không có đường lui.
Họ không chút sợ hãi.
Sau khi Đoàn Phi và một toán quân gia nhập vào đội quân phòng thủ, tình thế đã đảo ngược. Những tên giặc Oa tấn công lên thành đều bị chém chết, thân thể rơi xuống thành. Tên cầm đầu thấy tình thế như vậy bèn lập tức phát hiệu lệnh rút lui.
Một hồi trống vang dội gióng lên, hồi thứ hai giảm dần, đến hồi thứ ba thì kết thúc. Nguyên dự tính tên nội gián mở cổng thành vẫn chưa xuất hiện, đoạt thành kế lại thất bại, công kích thành lại thất thủ nên bọn giặc Oa chỉ còn cách tạm lui. Có điều, bọn giặc vẫn chưa đi xa, cách chừng hơn năm trăm bước chân, lần lượt ngồi xuống tập trung tại nơi cung tiễn không thể bắn tới. Với số lượng như vậy hẳn phải còn hơn một nghìn tên.
Trận chiến công thành lần này, giặc Oa đã tổn thất gần 150 người, còn quân ta số người thương vong trên thành cũng hơn 100. Với tình hình này, và căn cứ vào số lượng tổn thất thì tương quan là 2-1, có thể thấy được sự hung hãn của giặc giặc Oa.
Bả Tổng vác tấm lưng vẫn còn bị thương, tiến đến trước mặt Sử Vũ Phong, thất kinh nói:
- Sử lão tổng, đại sự bất ổn rồi, nếu giặc giặc Oa tấn công một lần nữa thì e rằng chúng ta khó mà chống nổi.
Sử Vũ Phong tuy rằng rất coi thường người này, nhưng lúc này cũng có cảm giác hết sức vô vọng. Thế lực của giặc Oa chưa bị tổn thất nhiều, mà binh sĩ thiện chiến trong thành cộng thêm với lê dân cũng chưa được 300, nếu giặc Oa tới thì phải chống trả như thế nào đây?
- Bọn giặc Oa đáng chết. Đến muộn nửa ngày nữa thì có phải tốt không.
Sử Vũ Phong nghiến răng, đang lúc định đưa ra quyết định thì Đoàn Phi ngắt lời:
- Bọn giặc Oa này là do Vương Đức Toàn kéo tới, hắn ta đã chết, bọn giặc Oa phá thành vào sẽ bỏ qua cho những lê dân không kịp chạy thoát hay sao. Chúng ta quyết không được lui.
Bả Tổng kia mặt sầm lại, đạp Đoàn Phi mà rằng:
- Ngươi là cái thá gì? Trước mặt Sử lão tổng đâu có chỗ cho ngươi nói.
Đoàn Phi quát lớn:
- Trước mặt kẻ địch, ai dám nói lui? Chúng ta đi rồi, những lê dân không kịp sơ tán sẽ phải làm thế nào?
Bả Tổng kia sắc mặt càng tối sầm lại, nắm chặt tay vào cán đao, gườm gườm nói:
- Ai nói phải lui? Ngươi không cần phải ở đây nói lời mê hoặc dân chúng, kẻo không quân pháp sẽ không dung tha cho ngươi đâu.
Sử Vũ Phong giậm mạnh chân, nói nhỏ với Đoàn Phi:
- Tiểu tử thối, có nhìn thấy một đám quân giặc Oa ở dưới kia không? Chúng ta chặn không được nữa rồi.
- Vậy cũng chưa chắc, Đại nhân chớ kinh hoảng, cho dù là rút lui, chúng ta cũng cần phải kéo dài thời gian cho bách tính, Đại nhân.
Đoàn Phi nói một tràng bên tai Sử Vũ Phong.
Sử Vũ Phong do dự một hồi, cuối cùng đã thay đổi quyết định sau khi nghe lời khuyên của Đoàn Phi, đoạn nói lớn:
- Quan binh vệ binh sắp tới cứu viện rồi, mọi người nhất định phải chống đỡ. Trong thành chẳng phải vẫn còn thanh niên trai tráng hay sao? Bản quan Tổng bộ Dương Châu Sử Vũ Phong đại diện cho quan phủ thưởng năm ngàn lượng bạc trắng cho các dũng sĩ bảo vệ trấn Hải An. Giết được càng nhiều giặc Oa phần thưởng càng nhiều, phàm là người nào thương vong sẽ được khoản tiền tuất hậu hĩnh.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai