Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 17-04-2008, 02:23 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 11

Hai Nhân Vật Kỳ Khôi Xuất Hiện


Khâu Tiểu San nói:
-Biết bao nhiêu cao thủ trong thiên hạ, cả hai phái lá»›n là Thiếu Lâm và Võ Ãang Ä‘á»u vô cố đối nghịch vá»›i bá»n tiểu nữ, phái bá»n thiết kỵ truy tầm nhÆ° bóng theo hình. Thiên hạ tuy rá»™ng lá»›n, mà tiểu nữ không còn cách dung thân.
Thương Bát nói:
-Cái đó cô nÆ°Æ¡ng bất tất phải quan tâm. Những cao thủ võ lâm sở dÄ© theo dõi cô nÆ°Æ¡ng chỉ vì chiếc chìa khóa cung cấm. Sau khi bá»n tại hạ lấy được rồi và chuẩn bị xong xuôi, sẽ Ä‘em công bố trÆ°á»›c võ lâm thiên hạ là chiếc chìa khóa cung cấm kia do anh em tại hạ cất giữ. Má»™t khi tin đó loan ra, cô nÆ°Æ¡ng không còn bị ai quấy nhiá»…u nữa.
Khâu Tiểu San lại há»i:
-Nếu hai vị không lấy được chiếc chìa khóa cung cấm thì sao ?
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u đáp:
-Anh em tại hạ đã Ä‘iá»u tra và biết rõ chiếc chìa khóa cung cấm kia đích xác lá»t vào tay lệnh Ä‘Æ°á»ng rồi. Trừ khi cô nÆ°Æ¡ng hủy bá» Ä‘iá»u Æ°á»›c không kể, ngoài ra chẳng có lý nào cái đó không cào tay bá»n tại hạ được.
Thương Bát cũng nói theo:
-Ãó là má»™t vật quan hệ lá»›n vá»›i những tay cao thủ trong võ lâm. Cô nÆ°Æ¡ng giữ nó thá»±c tình chỉ có hại chứ chẳng ích gì.
Tiêu LÄ©nh Vu nghe trong lòng bất phục, há»i xen vào:
-Chiếc chìa khóa cung cấm kia là vật bất lợi , thì sao các vị còn bức bách Khâu tỷ tỷ đưa cho các vị ?
ThÆ°Æ¡ng Bát ngó Tiêu LÄ©nh Vu cÆ°á»i nói:
-Tiểu huynh đệ ! Ãây chẳng phải là chuyện bức bách để lấy không mà là mua bằng má»™t giá rất đắt.
Ãá»— Cá»­u lạnh lùng nói:
-Khâu cô nương ! Trễ lắm rồi ! Xin cô nương hạ bút cho.
Khâu Tiểu San trừng mắt nhìn Ãá»— Cá»­u nói:
-Tiểu nữ tuy là hạng nữ lÆ°u, nhÆ°ng nói sao có vậy. TrÆ°á»›c khi hạ bút tiểu nữ phải há»i cho biết rõ mà thôi.
Thương Bát nói:
-DÄ© nhiên là thế ! Cô nÆ°Æ¡ng có Ä‘iá»u chi chỉ giáo xin cứ nói ra.
Khâu Tiểu San đáp:
-Tiểu nữ hạ bút thiếu nợ nhÆ°ng có hai Ä‘iá»u kiện.
ThÆ°Æ¡ng Bát há»i:
-Ãiá»u kiện gì ?
Khâu Tiểu San đáp:
-Ãiá»u kiện thứ nhất là nếu cuá»™c Ä‘iá»u tra của hai vị sai lầm, chiếc chìa khóa cung cấm kia không ở trong mình gia mẫu thì món nợ này coi nhÆ° không có.
ThÆ°Æ¡ng Bát trầm ngâm má»™t chút rồi há»i:
-Chỉ mong cô nÆ°Æ¡ng đừng giấu Ä‘i là bá»n tại hạ chịu liá»n. Còn Ä‘iá»u kiện thứ hai thế nào ?
Khâu Tiểu San đáp:
-Ãiá»u kiện thứ hai là chiếc chìa khóa cung cấm kia là của tiểu nữ bị hai vị uy hiếp lấy Ä‘i.
Thương Bát xua tay lia lịa đáp:
-Không được ! Không được ! Trung Châu Nhị Cổ trước nay không ép uổng trong buôn bán. Cuộc giao dịch này là do cô nương ưng thuận trước.
Khâu Tiểu San nói:
-Bất luận hai vị nói thế nào thì nói, tiểu nữ chẳng bao giỠcó dụng ý bán chiếc chìa khóa cung cấm. Vàng bạc châu báu hay gì gì đi nữa thì tiểu nữ cũng xin các hạ miễn thứ cho không dám tiếp nhận.
ThÆ°Æ¡ng Bát há»i:
-Cả thanh bảo kiếm ngàn xưa chặt sắt như cắt bùn, cô nương cũng không muốn hay sao ?
Khâu Tiểu San đáp:
-Tiểu nữ không muốn và vẫn giữ quyá»n để ngày sau có dịp thu vá».
ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i nói:
-Cái đó dễ lắm ! Anh em tại hạ mà còn sống, cung cấm chưa mở ra, chiếc chìa khóa kia vẫn giữ nguyên giá trị thì sau này cô nương bất cứ lúc nào cũng có thể đòi ở nơi anh em tại hạ. Nhưng tại hạ xin nói trước, cô nương muốn thu nó vỠthì chỉ còn cách trông vào võ công, cô nương mà thắng được anh em tại hạ thì tại hạ đành bỠchiêu bài đi không buôn bán nữa. Khi ấy cô nương chẳng những có thể thu hồi chiếc chìa khóa cung cấm mà còn được khai gia bắt anh em tại hạ phải trả lợi tức.
Khâu Tiểu San nói:
-Vậy chúng ta cứ thế. Hai vị bản lãnh cao cÆ°á»ng, dÄ© nhiên chẳng coi Ä‘Æ°a con gái yếu á»›t nầy vào đâu.
Rồi nàng đặt bút viết tiếp:
-Bằng lòng đem chiếc chìa khóa cung cấm do gia mẫu thu cất .
Nàng dừng bút lại há»i:
-Dưới này còn viết gì nữa.
Thương Bát đáp:
-Phía dÆ°á»›i xin viết: Ãem cầm cho Trung Châu Nhị Cổ. Nay giao mÆ°á»i hạt minh châu trÆ°á»›c. Còn ngàn lạng hoàng kim, trăm súc gấm Ä‘oạn và má»™t thanh bảo kiếm chặt sắt nhÆ° cắt bùn thì chá» sau khi lấy được chìa khóa sẽ giao nốt .
Khâu Tiểu San ngắt lá»i:
-Tiểu nữ không muốn thứ đó, vậy bất tất phải viết vào làm chi.
Thương Bát vội nói:
-Không được ! Không được ! Cô nương không muốn lấy nhưng tại hạ chẳng thể không đưa ra.
Khâu Tiểu San theo lá»i viết xong há»i:
-Thế này đã được chưa ?
Thương Bát đáp:
-Xin thêm hai câu: Sợ lá»i nói vô bằng viết tá» giấy này cho đủ chứng cá»›.
Khâu Tiểu San lại viết tiếp, rồi lạnh lùng há»i:
-Ãược rồi chứ ?
Thương Bát đáp:
-Ãược rồi ! Thật làm phiá»n cô nÆ°Æ¡ng.
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u thu cất văn tá»±, bút má»±c rồi nói:
-Bây giỠcó đủ giấy tỠbút tích khiến cho anh em tại hạ thêm lòng hăng hái tìm kiếm chiếc chìa khóa cung cấm này !
Khâu Tiểu San trong lòng buồn rầu, không nói gì nữa, dắt Tiêu Lĩnh Vu đến bên một tảng đá lớn ngồi xuống tựa vào vách núi rồi nhắm mắt ngủ đi.
Nàng đã mệt lử sức lực chưa hồi phục lại trãi qua một phen ác chiến. Bây giỠnàng vừa ngồi xuống đã ngủ say ngay.
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u quay lại há»i ThÆ°Æ¡ng Bát:
-Lão đại bây giỠchúng ta canh giữ ở đây để chỠcô ta thức dậy hay sao ?
ThÆ°Æ¡ng Bát mỉm cÆ°á»i nói:
-Má»™t lá»i của Khâu cô nÆ°Æ¡ng coi năng bằng non, quyết cô không cải xóa đâu. Vậy lão nhị lấy linh Ä‘an trong mình cho chú em này và hai ông bạn kia má»—i ngÆ°á»i má»™t viên. Chúng ta cÅ©ng nhân cÆ¡ há»™i này nghỉ ngÆ¡i má»™t chút.
Ãá»— Cá»­u theo lá»i lấy bình ngá»c ra móc ba viên thuốc, hắn Ä‘Æ°a cho Hà Khôn hai viên nói:
-Ãây là hai viên Trấn Thần Bảo Nguyên rất công hiệu. Ông bạn uống má»™t viên còn viên nữa Ä‘Æ°a cho ông bạn bị cụt tay.
Hắn không chỠHà Khôn phản ứng thế nào, cầm hai viên Trấn Thần Bảo Nguyên đan giao cho Hà Khôn, rồi tới bên Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:
-Tiểu huynh đệ hãy uống viên thuốc này đi !
Tiêu LÄ©nh Vu ngá»­ng đầu lên nhìn viên thuốc trong tay Ãá»— Cá»­u đáp:
-Tại hạ không uống !
Chàng nói câu này bằng má»™t giá»ng kiên quyết.
Ãá»— Cá»­u sững sốt há»i:
-Viên thuốc này rất bổ ích cho thân thể, sao tiểu huynh đệ lại không uống ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
-Tiểu đệ không muốn uống là không uống. Dù có là gan rồng tủy phượng uống một viên sống lâu trăm tuổi, tại hạ cũng không uống.
Ãá»— Cá»­u giÆ¡ viên thuốc hồng trong tay lên hững há» nói:
-Bây giỠtiểu huynh đệ không chịu uống, thì e rằng sau này có hối cũng không kịp.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
-Tại hạ nhất định không uống thì các hạ cứ cất đi.
Ãá»— Cá»­u nhÆ° ngÆ°á»i đụng đầu vào Ä‘inh, trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cÆ°á»i,bụng bảo dạ:
-Thằng nhỠnày nói năng mạnh dạn, đảm khí không vừa, thật là đáng phục.
Hắn cất viên thuốc đi rồi tựa vào vách núi.
Chiá»u trá»i má»—i lúc má»™t tối dần. Mảnh trăng lưỡi liá»m treo ở bên trá»i. Ngá»n núi đứng sững dÆ°á»›i ánh trăng soi.
Cảnh đêm lạnh trên núi lại càng tịch mịch.
Khâu Tiểu San được má»™t giấc ngủ ngon, tinh thần hồi phục, nàng mở mắt ra thấy Trung Châu Nhị Cổ má»™t ngÆ°á»i ngồi Ä‘iá»u dưỡng và má»™t ngÆ°á»i đứng tá»±a vào vách núi, lòng nàng bá»—ng nẩy ra nhiá»u mối cảm khái nghÄ© thầm:
-Hai ngÆ°á»i này võ công tuyệt thế, nhÆ°ng lại trục lợi trên chốn giang hồ,làm việc thÆ°Æ¡ng mại. Ta đã viết văn tá»± tất chúng vững lòng tin cậy không chịu bá» qua. Cổ lai những bạn hữu võ lâm Ä‘á»u khinh tài trá»ng nghÄ©a để tiếng hào hiệp rồi rút lui
khá»i giang hồ. Bá»n ngÆ°á»i võ công cao cÆ°á»ng nhÆ° Trung Châu Nhị Cổ mà suốt Ä‘á»i trục lợi, chẳng kể gây oán kết thù. Tưởng trong thiên hạ ít ngÆ°á»i nhÆ° hai lão này.
Bá»—ng thấy ThÆ°Æ¡ng Bát Ä‘á»™t nhiên mở bừng mắt ra cÆ°á»i khanh khách há»i:
-Khâu cô nương tỉnh giấc rồi ư ?
Khâu Tiểu San cÆ°á»i lạt đáp:
-Tiểu nữ đã phiá»n hai vị phải chá» lâu.
Nàng cất bÆ°á»›c tiến lại bên Tiêu LÄ©nh Vu thấy chàng vẫn nhắm mắt Ä‘ang vận công Ä‘iá»u dưỡng. Ãêm khuya giá lạnh mà công lá»±c nhÆ° Tiêu LÄ©nh Vu hiển nhiên chẳng thể nào chống lại vá»›i sá»± rét mÆ°á»›t, nhÆ°ng chàng ý chí cÆ°Æ¡ng quyết vô cùng,
khiến Khâu Tiểu San sinh lòng lân mẫn. Nàng buông tiếng thở dài há»i:
-Tiểu đệ có rét không ?
Tiêu LÄ©nh Vu mở bừng mắt nhìn Khâu Tiểu San cÆ°á»i đáp:
-Tiểu đệ không sợ rét lạnh.
Kim Toán Bàn Thương Bát rảo bước tiến lại nói:
-Tiểu đệ có một tấm bảo y bằng da con điêu giữ được sức nóng. Nếu lệnh đệ cần thì tại hạ xin kính tặng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
-Tại hạ không cần đâu. Chẳng thà chết rét cũng đành chứ không muốn mặc áo của các hạ.
ThÆ°Æ¡ng Bát tủm tỉm cÆ°á»i nói:
-Tiểu huynh đệ còn nhá» tuổi nhÆ° vậy mà đã khí phách hÆ¡n Ä‘á»i, thật khiến tại hạ rất bá»™i phục.
Khâu Tiểu San ngó Thương Bát bằng cặp mắt lạnh lùng nói:
-Trung Châu Nhị Cổ nổi tiếng giang hồ mấy chục năm mà suốt ngày tha thiết lo việc kinh doanh thủ lợi. Chắc hai vị định tích lÅ©y tiá»n tài để đến nÆ°á»›c phú xÆ°ng địch quốc.
Câu nàng nói có vẻ châm biếm nhÆ°ng Kim Toán Bàn lại lấy thế làm thích thú cÆ°á»i khanh khách đáp:
-Tài sản của anh em tại hạ không dám phú xưng địch quốc nhưng phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm hiện nay có thể nói là chưa ai bì kịp.
Khâu Tiểu San chau mày nghĩ thầm:
-Thằng cha này lấy chuyện thu góp tiá»n tài cùng báu vật làm vui thích. Mình nói mỉa hắn mà hắn lại ra chiá»u thích chí.
Nàng nghÄ© vậy rồi không nói gì nữa, nắm tay Tiêu LÄ©nh Vu, Ä‘oạn quay lại há»i TrÆ°Æ¡ng Càn:
-Thương thế ngươi ra sao ?
Trương Càn đứng dậyđáp:
-Máu đã hết chảy, Ä‘au cÅ©ng bá»›t nhiá»u. Bây giá» tại hạ có thể thượng lá»™ được rồi.
Gã thò tay ra lượm thanh đơn đao dưới đất.
Khâu Tiểu San nói:
-Hay lắm ! Vậy chúng ta đăng trình ngay bây giá».
Rồi nàng dắt Tiêu Lĩnh Vu cất bước đi trước.
Hà Khôn đã uống viên Trấn Thần Bảo Nguyên đan và móc một viên đưa cho Trương Càn uống.
Quả nhiên tinh thần hai ngÆ°á»i phấn khởi.
Hà Khôn nghĩ thầm trong bụng:
-Xem chừng Trung Châu Nhị Cổ, chẳng những góp nhặt báu vật, e rằng chúng còn thu cất thuốc men. Viên thuốc màu hồng này không biết từ tay ai đưa đến mà thần hiệu vô cùng !
Gã cầm song bút theo sau Trương Càn đi ngay.
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u Ä‘á»™t nhiên đứng ngang ra chận Ä‘Æ°á»ng Khâu Tiểu San há»i:
-Khâu cô nÆ°Æ¡ng ! Cô nÆ°Æ¡ng quên Ä‘iá»u Æ°á»›c đã ký rồi chăng ?
Khâu Tiểu San há»i:
-Phải chăng hai vị muốn nhìn thấy di thể của gia mẫu tiểu nữ ?
Ãá»— Cá»­u đáp:
-Ãúng thế ! Bá»n tại hạ muốn kiếm lệnh Ä‘Æ°á»ng để lấy chìa khóa cung cấm.
Khâu Tiểu San nói:
-Tiểu nữ không quên đâu.
Nàng nghiêng ngÆ°á»i lÆ°á»›t Ä‘i vá» phía trÆ°á»›c.
Ãá»— Cá»­u vá»™i nói:
-Khâu cô nÆ°Æ¡ng còn nhá»› là hay lắm ! Bá»n tại hạ ít ngÆ°á»i, cô nÆ°Æ¡ng mau mau nói ra di thể lệnh Ä‘Æ°á»ng ở đâu, để thanh toán món đó Ä‘i cho xong.
Khâu Tiểu San đáp:
-Nhân mã của bang Thần Phong sắp đuổi đến nơi, hãy chỠcho tiểu nữ thoát nơi nguy hiểm rồi hãy nói với các hạ cũng chưa muộn.
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát cả cÆ°á»i nói:
-Cô nương nói thế là phải. Lão nhị nên lịch sự một chút.
Hắn dứt lá»i chạy nhanh nhÆ° gió lÆ°á»›t qua bên mình Khâu Tiểu San, tranh tiên ra cá»­a hang, chúm môi huýt lên má»™t tiếng còi.
Bỗng nghe tiếng cho sủa gâu gâu . Hai con chó đen lớn chạy lẹ tới.
Con chó thấy Thương Bát ngoe nguẩy cái đuôi rồi chạy đến bên hắn.
Khâu Tiểu San theo sau ThÆ°Æ¡ng Bát ra khá»i cá»­a hang rồi, ngá»­ng đầu lên nhắm địa thế xong Ä‘i vá» phía chính Tây.
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát khẽ bảo Ãá»— Cá»­u:
-Lão nhị ! NgÆ°Æ¡i Ä‘i há»™ giá cho Khâu cô nÆ°Æ¡ng để ta thăm Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c. Cần phải tránh được Thần Phong bang chúa và mấy quái vật đặc biệt má»›i được.
Ãá»— Cá»­u nói:
-Chiếc chìa khóa cung cấm kia ngày nào chÆ°a xuất hiện trên chốn giang hồ thì Khâu Tiểu San khó mà tránh khá»i bá»n ngÆ°á»i bá»›i lông tìm vết. Chẳng lẽ chúng ta cứ bảo vệ cho cô hay sao ?
Thương Bát đáp:
-Không cần đâu. Chỉ cốt sao thoát khá»i những tay cao thủ bao vây lần nầy là được, còn vá» sau thì dá»… lắm.
Hắn ngá»­ng đầu lên thấy bá»n Khâu Tiểu San, Hà Khôn đã Ä‘i xa mấy chục trượng, liá»n vá»— vai Ãá»— Cá»­u nói tiếp:
-Lão nhị ! Lão nhị đi rượt theo hỠlẹ đi !
Dứt lá»i hắn nhảy vá»t Ä‘i. Chỉ mấy cái nhô lên hụp xuống đã lÆ°á»›t qua Khâu Tiểu San.
Hai con chó đen lớn theo sau Thương Bát.
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u tăng gia cÆ°á»›c lá»±c Ä‘i theo sát Hà Khôn.
Khâu Tiểu San vừa nâng đỡ Tiêu LÄ©nh Vu vừa Ä‘i. Nàng phóng chân chạy lẹ vá»t qua hai cái núi.
Tiêu LÄ©nh Vu hết cả rét mÆ°á»›t, quay đầu nhìn lại thấy Ãá»— Cá»­u Ä‘á»™i mÅ© che sụp xuống mí mắt vẫn theo sát Hà Khôn, quả nhiên có ý bảo vệ cho bá»n mình. Chàng nghÄ© thầm trong bụng:
-NgÆ°á»i này tuy bá»™ mặt đáng ghét, nhÆ°ng võ công cao cÆ°á»ng, có thể giúp Khâu tá»· tá»· chống đỡ cÆ°á»ng địch được .
Chàng còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, bá»—ng nghe chó sủa gâu gâu , má»™t bóng ngÆ°á»i từ phía quanh góc núi, xuất hiện, chạy lẹ tá»›i.
Khâu Tiểu San xoay tay trái lại, nhẹ nhàng Ä‘Æ°a ngÆ°á»i chàng vá» phía sau. Tay mặt nàng nắm chặt đốc kiếm chuẩn bị cá»± địch.
Bá»—ng nghe ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i hắng dặng má»™t tiếng rồi nói:
-Khâu cô nương đừng hiểu lầm. Tại hạ chính là Thương Bát đây !
Hắn chÆ°a dứt lá»i đã chạy đến trÆ°á»›c Khâu Tiểu San.
Dưới ánh trăng, nàng nhìn rõ gương mặt của hắn bốc đầy nhiệt khí. Hiển nhiên,vừa trông đã biết hắn đã trải qua một cuộc chạy bở hơi tai.
Hai con chó lớn vẫn theo sau.
Khâu Tiểu San máy môi muốn há»i, nhÆ°ng nàng Ä‘á»™t nhiên ngừng lại lạnh lùng nhìn ThÆ°Æ¡ng Bát không nói gì nữa.
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát tuy lá»™ vẻ khẩn trÆ°Æ¡ng nhÆ°ng nét mặt vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ° trÆ°á»›c.
Hắn nhìn Khâu Tiểu San cÆ°á»i nói:
-Há»ng bét ! Vụ buôn bán của tại hạ vá»›i cô nÆ°Æ¡ng e rằng phải lổ vốn mất.
Khâu Tiểu San há»i:
-Kẻ kình địch dám ngó tới Trung Châu Nhị Cổ tất không phải là hạng vô danh có đúng thế không ?
ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i nói:
-Cô nÆ°Æ¡ng nói đúng đó ! Vừa rồi tại hạ phát giác hai thiếu niên xuất hiện trong võ lâm. Hai ngÆ°á»i này khó chÆ¡i lắm vì chúng không ham danh lợi mà lại trúng vào vụ muốn tranh Ä‘oạt chiếc chìa khóa cung cấm.
Khâu Tiểu San há»i:
-Các hạ sợ hỠư ?
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i đáp:
-Hiện nay trong võ lâm, những ngÆ°á»i khiến cho bá»n tại hạ khiếp sợ cÅ©ng không có mấy. NhÆ°ng tại hạ chỉ mong bảo vệ cô nÆ°Æ¡ng thì tá»™i gì sinh sá»± vá»›i hỠđể mua chuốc phiá»n não.
Khâu Tiểu San há»i:
-Theo cao kiến của các hạ thì nên thế nào ?
Thương Bát đáp:
-Theo ý tại hạ thì nên tìm Ä‘Æ°á»ng khác mà Ä‘i, tránh xa hai ngÆ°á»i đó.
Khâu Tiểu San há»i:
-Sao các hạ không nói rõ xem hai nhân vật ấy là ai ?
Thương Bát đáp:
-Hai ngÆ°á»i này rất nổi danh, dù cô nÆ°Æ¡ng chÆ°a gặp nhÆ°ng tất cÅ©ng nghe lệnh Ä‘Æ°á»ng nói tá»›i.
Khâu Tiểu San há»i:
-Ai vậy ?
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát xoay vá» hÆ°á»›ng chính Bắc mà Ä‘i, đồng thá»i đáp:
-Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy Khâu Tiểu San đứng yên không cất bước, bất giác hắn chau mày nói:
-Nếu cô nÆ°Æ¡ng muốn được bình yên vô sá»± thoát khá»i vòng vây của những tay đại cao thủ thì hay hÆ¡n hết là hợp tác vá»›i anh em tại hạ .
Hắn lại đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
-Dù cô nÆ°Æ¡ng chẳng kể đến mối an nguy của thân mình, cÅ©ng sợ chết của hai vị Ä‘i theo, thì cÅ©ng nghÄ© tá»›i lệnh đệ. Giữa những cuá»™c chiến nguy hiểm, cần phải có ngÆ°á»i bảo vệ cho y.
Hắn nói câu này quả nhiên khiến Khâu Tiểu San phải Ä‘á»™ng lòng, nàng liá»n dắt Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘i vá» hÆ°á»›ng chính Bắc.
ThÆ°Æ¡ng Bát tủm tỉm cÆ°á»i nói:
Nếu cô nÆ°Æ¡ng chịu hợp tác cùng anh em tại hạ thì việc thoát khá»i trùng vi má»™t cách bình yên chẳng có chi là khó.
Khâu Tiểu San nghÄ© tá»›i việc đã ký giấy hợp đồng vá»›i hai ngÆ°á»i thì trong lòng không khá»i buồn bá»±c. Nàng lạnh lùng đáp:
-Hai vị võ công cao thâm, oai danh lừng lẫy, nhÆ°ng hành Ä‘á»™ng khó làm cho ngÆ°á»i thiên hạ kính trá»ng được.
Trung Châu Nhị Cổ oai danh lừng lẫy võ lâm mà nghe lá»i nói mai mỉa vào mặt thì dù không nổi nóng tất cÅ©ng sa sầm nét mặt má»›i phải. Thế mà Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát vẫn chẳng có ý giận dữ chi hết, hắn còn lá»™ vẻ vui mừng đáp:
-Khâu cô nÆ°Æ¡ng nói đúng lắm ! Anh em tại hạ vốn không Æ°a danh dá»± hão huyá»n,chỉ mong những Ä‘iá»u thá»±c tiển. Của đến càng nhiá»u càng hay. Trong võ lâm thiếu gì bậc hào phú nhÆ°ng thu thập được nhiá»u châu báu thì có thể nói quả quyết là chÆ°a ai bì kịp.
Khâu Tiểu San bá»±c mình há»i:
-Tiá»n bạc châu báu thì làm gì ? Lúc chết có bá» vào quan tài Ä‘em Ä‘i được không?
Kim Toán Bàn Thương Bát sững sốt đáp:
-Má»—i ngÆ°á»i có má»™t chí hÆ°á»›ng, không thể miá»…n cưỡng được. Lắm kẻ coi châu báu nhÆ° đất bùn, coi tiá»n bạc nhÆ° cá» rác, nhÆ°ng anh em tại hạ thì thu thập bao nhiêu cÅ©ng không biết chán .
Hắn ngá»­ng mặt lên cÆ°á»i ha hả nói tiếp:
-Tại hạ quên không nói cho cô nương hay vỠhai nhân vật không nên giây vào đó.
Khâu Tiểu San tuy khinh khi hành Ä‘á»™ng của hai ngÆ°á»i, không muốn nói chuyện vá»›i há» nữa, nhÆ°ng nàng Ä‘á»™ng tính hiếu kỳ, liá»n há»i:
-HỠlà ai vậy ?
ThÆ°Æ¡ng Bát tủm tỉm cÆ°á»i đáp:
-Hai ngÆ°á»i này chắc cô nÆ°Æ¡ng ái má»™ lắm. Há» qua lại giang hồ để đỡ kẻ khốn cùng giúp ngÆ°á»i trong cÆ¡n hoạn nạn, giầu lòng trượng nghÄ©a khinh tài và nổi tiếng hào hiệp, khác hẳn anh em tại hạ là con nhà thÆ°Æ¡ng mại.
Khâu Tiểu San lạnh lùng nói:
-Các hạ muốn nói thì nói huỵch toẹt ra Ä‘i mà không muốn nói thì thôi. Còn úp mở quanh co thì chỉ khiến cho ngÆ°á»i nghe chán tai lắm.
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát tuy lúc nào cÅ©ng so bì hÆ¡n thiệt, nhÆ°ng hắn là ngÆ°á»i dày công hàm dưỡng ít kẻ bì kịp. Bất luận Khâu Tiểu San châm chá»c cách nào,thủy chung hắn không Ä‘á»™ng ná»™, vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i há»i:
-Cô nương đã nghe đến hai cái ngoại hiệu Tửu Tăng, Phạn Cái bao giỠchưa ?
Khâu Tiểu San Ä‘á»™ng tâm tá»± há»i:
-Tá»­u Tăng, Phạn Cái Ä‘á»u nổi danh đại hiệp má»™t thá»i, chẳng lẽ hai nhân vậy này cÅ©ng rượt tá»›i đây để tham dá»± việc Ä‘oạt chiếc chìa khóa cung cấm ?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, nàng hững hỠđáp :
-Tiểu nữ chỉ nghe tên chứ chÆ°a biết ngÆ°á»i.
Tiêu LÄ©nh Vu nghe nàng nói cÅ©ng Ä‘á»™ng tính hiếu kỳ, há»i xen vào:
-Những nhân vật đó không có tên hỠhay sao mà kêu bằng Tửu Tăng, Phạn Cái ?
ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i đáp:
-Nhà sÆ° tuy là ngÆ°á»i xuất gia nhÆ°ng không giá»›i tá»­u, tá»­u lượng của y thật là ghê gá»›m, uống ngàn chung cÅ©ng không say. Năm trÆ°á»›c ở trên Huỳnh Hạc, y cùng ngÆ°á»i uống rượu thi, suốt ba ngày ba đêm, tay không rá»i chung. Bao nhiêu ngÆ°á»i
dá»± há»™i Ä‘á»u say khÆ°á»›t lăn ká»nh mà nhà sÆ° vẫn không sao cả, vì vậy ngÆ°á»i ta tặng cho cái ngoại hiệu là Tá»­u Tăng.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i:
-Té ra là thế ! Tá»­u Tăng thích uống rượu đã đành, chẳng lẽ Phạn Cái cÅ©ng ăn cÆ¡m hÆ¡n ngÆ°á»i hay sao ?
Thương Bát đáp:
-Tiểu huynh đệ đoán trúng đó ! Thực lượng của Phạn Cái thật là ghê gớm. Mỗi bữa ăn hết mỗt đấu gạo nấu cơm vẫn chưa no !
Tiêu LÄ©nh Vu thè lưỡi ra há»i:
-Ăn hết một đấu gạo mà không vỡ bụng ư ?
ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i đáp:
-Bạn hữu giang hồ kêu bằng Phạn Cái dĩ nhiên y có chỗ đặc biệt. Nếu ăn không hết một đấu gạo thì cái nhã hiệu Phạn Cái làm sao mà có được ?
Tiêu LÄ©nh Vu há»i:
-Bản lĩnh Tửu Tăng, Phạn Cái thế nào ?
Thương Bát đáp:
-Bản lãnh hai nhân vật này không thể lÆ°á»ng được .
Tiêu LÄ©nh Vu ngắt lá»i:
-So với Khâu tỷ tỷ ra sao ?
Thương Bát đáp:
-Há» còn cao cÆ°á»ng hÆ¡n nhiá»u.
Tiêu LÄ©nh Vu bá»—ng chau mày há»i:
-Hai ngÆ°á»i đó lần mò đến dẫy núi đầy tuyết phủ dài hàng muôn dặm này chắc cÅ©ng có chá»— dụng tâm nhÆ° các vị là để Ä‘oạt lấy chiếc chìa khóa cung cấm của Khâu tá»· tá»· hay sao ?
Thương Bát đáp:
-Hành vi của hai vị này khó mà lÆ°á»ng được. Tại hạ không dám nói quyết. Mong rằng hỠđến đây không phải vì chuyện này.
Tiêu LÄ©nh Vu lấy làm kỳ há»i:
-Tại sao vậy ?
ThÆ°Æ¡ng Bát dÆ°á»ng nhÆ° rất hợp ý tâm đầu vá»›i Tiêu LÄ©nh Vu.
Tài sản của ngocvosong1986

  #12  
Old 17-04-2008, 02:27 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 12

Thần Phong Bang Giở Trò Quái Ãản


Tiêu LÄ©nh Vu há»i ThÆ°Æ¡ng Bát câu gì hắn cÅ©ng trả lá»i. Hắn cÆ°á»i ha hả nói:
-Vì chiếc chìa khóa cung cấm đã được lệnh tỷ tỷ bán cho tại hạ rồi.
Khâu Tiểu San khẽ hừ một tiếng. Nàng ngầm vận chân lực vào tay phải cắp Tiêu Lĩnh Vu ra sức chạy vỠphía trước.
Thương Bát chạy vượt lên trước nói:
-Cô nÆ°Æ¡ng để tại hạ dẫn Ä‘Æ°á»ng cho.
TrÆ°Æ¡ng Càn chá»— cánh tay bị chặt chÆ°a khá»i hẳn. Gã chạy theo má»™t hồi miệng vết thÆ°Æ¡ng lại bể ra. Máu tÆ°Æ¡i chảy dòng dòng. Gã cố gắng nhịn Ä‘au nhÆ°ng máu ra nhiá»u quá, không chịu Ä‘á»±ng nổi. Hắn chạy được má»™t lúc nữa rồi đầu óc choáng váng, chân bÆ°á»›c loạng choạng. Cặp mắt hoa lên, té lăn xuống.
Hà Khôn theo sau Trương Càn, trong mình gã cũng bị mấy vết thương nhẹ. Sau một lúc chạy vội, gã thở hồng hộc. Vừa thấy Trương Càn té ngã muốn cứu viện mà không kịp.
Bá»—ng nghe cÆ¡n gió mạnh lÆ°á»›t qua bên mình, Ä‘á»™t nhiên Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u vá»t lên phía trÆ°á»›c, vung tay ra ôm lấy TrÆ°Æ¡ng Càn, tay phải hắn Ä‘iểm lẹ vào hai chá»— huyệt đạo để cầm máu cho gã.hắn lại móc lấy má»™t viên thuốc bá» vào
miệng gã bảo:
-Ngươi nuốt mau đi !
Rồi hắn không cần Trương Càn có nuốt hay không, ôm lấy gã mà chạy vỠphía trước.
Khâu Tiểu San Ä‘á»™t nhiên dừng bÆ°á»›c quay đầu lại há»i:
-Chuyện gì vậy ?
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u lạnh lùng đáp:
-Vết thương của gã lại vỡ ra suýt nửa té nhào. Bây giỠgã không việc gì nửa rồi.
Tại hạ phải ôm gã chạy đi cho lẹ.
Khâu Tiểu San nghĩ thầm:
-Bá»n chúng hành Ä‘á»™ng nhÆ° vậy chắc là để thoát khá»i vòng vây cho lẹ rồi bức bách ta Ä‘Æ°a chìa khóa cung cấm ra.
Tuy nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn xoay mình chạy vỠphía trước.
ÃÆ°á»ng núi gập ghá»nh, quanh co, Ä‘oàn ngÆ°á»i chạy suốt đêm cho đến lúc trá»i tang tảng sáng, chẳng hiểu đã Ä‘i được bao nhiêu Ä‘Æ°á»ng đất.
Bỗng nghe hai tiếng chó sũa gâu gâu . Tiếp theo là tiếng quát vang:
-Mi là con chó mà khinh ngÆ°á»i thế ! Mi dám hổn hào cả vá»›i lão khiếu hóa Æ° ?
Thương Bát la thầm:
-Há»ng bét ! Mình sợ gặp lão quá»· quanh Ä‘i quẩn lại, sao còn chạm trán lão khiếu hóa này ?
Hắn dừng lại nhìn thì thấy chá»— ngã ba Ä‘Æ°á»ng có má»™t tòa miếu thổ địa trắng. DÆ°á»›i gốc cây tùng trÆ°á»›c miếu, má»™t lão già áo rách trăm chá»— che không kín thân thể ngồi đó. TrÆ°á»›c mặt lão đặt má»™t cái chảo lá»›n. Bên cạnh đặt má»™t cây gậy. Hai con chó lông Ä‘en đứng cácg chừng bốn năm thÆ°á»›c nhìn chằm chặp lão già, muốn nhảy xổ lại.
ThÆ°Æ¡ng Bát khẽ huýt má»™t tiếng còi kêu đôi chó vá», chẳp tay thi lá»… nói:
-Thẫm huynh ! Lâu nay tiểu đệ không được gặp.
Lão già từ từ quay đầu lại ngó Kim Toán Bàn Thương Bát một cái rồi nói:
-Thương huynh càng ngày càng phì mị, chắc là buôn bát phát tài lắm !
ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i đáp:
-NhỠtổ ấm cũng khá !
Lão già lam lủ chú ý nhìn hai con chó đen nói:
-Phải chăng đôi súc sinh kia là của Thương huynh ?
Kim Toán Bàn Thương Bát đáp:
-Tiểu đệ qua bên Tây Vá»±c buôn bán, ngÆ°á»i ta không có tiá»n mua hàng nên đổi hai con chó này dắt vá».
Lão già lam lũ nói:
-Hai con chó này bất nhả lắm ! ThÆ°Æ¡ng huynh nhiá»u tiá»n nên nuôi nó Ä‘i đâu cÅ©ng Ä‘Æ°a Ä‘i theo để tá» ra con ngÆ°á»i phú quý, lão khiếu hóa này coi chẳng thuận mắt chút nào.
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i đáp:
-Chúng là giống vật vô tri, xin Thẩm huynh miễn trách. Bây giỠtiểu đệ xin lỗi đó.
Hắn nói xong chắp tay xá một cái.
Lão già lam lủ đảo mắt ngó quanh, bỗng chú ý nhìn Khâu Tiểu San nói:
-Gá»›m thật ! ThÆ°Æ¡ng huynhbuôn bán càng ngày càng lá»›n, mua cả đến ngÆ°á»i nữa.
Khâu Tiểu San trong lòng tức giận đã toan nổi nóng, nhưng nàng lại nghĩ rằng:
-ThÆ°Æ¡ng Bát là ngÆ°á»i có uy thế trong võ lâm mà còn kính trá»ng lão ăn xin này.
Và coi lá»i lão tá»±a hồ không phải nói chuyện buôn bán thì chắc lão là má»™t nhân vật có danh vá»ng lá»›n. Có khi lão là Phạn Cái nổi danh hào hiệp trên chốn giang hồ cÅ©ng chÆ°a biết chừng.
Nàng nghĩ vậy rồi nín thinh.
Tuy nàng từng nghe mẫu thân đỠcập đến danh hiệu Phạn Cái, nhưng chưa từng thấy mặt.
Bá»—ng nghe ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i ha hả nói:
-Thẩm huynh dạy quá lá»i ! Cô nÆ°Æ¡ng đây là vị mại chủ rất lá»›n của bá»n tiểu đệ.
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u Ä‘á»™t nhiên đặt TrÆ°Æ¡ng Càn xuống rảo bÆ°á»›c tiến lại nói:
-Anh em tiểu đệ có việc buôn bán gấp rút, không rảnh để cùng Thẩm huynh trò chuyện lâu dài được. Vậy sau này chúng ta sẽ gặp nhau bây giỠtạm xin cáo biệt.
Lão già lam lủ buông tiếng cÆ°á»i rá»™ nói:
-Té ra lão nhị vẫn không bình tỉnh được như lão đại .
Ãá»— Cá»­u lạnh lùng há»i lại:
-Phải chăng Thẩm huynh muốn làm khó dễ anh em tiểu đệ ?
Lão già lam lủ cÆ°á»i đáp:
-Không dám ! Không dám ! Mấy năm nay lão khiếu hóa gặp vận sa sút kiếm không đủ ăn, mà anh em các hạ tiá»n nhiá»u nhÆ° nÆ°á»›c, của chất nhÆ° nón, phú xÆ°ng địch quốc thì cần gì má»™t món hàng mà phải vá»™i ? Bữa nay đã gặp lão khiếu
hóa đây, mong rằng quý huynh đệ nghĩ đến tình xưa, chia cho lão khiếu hóa này một chút cơm thừa canh cặn.
Ãá»— Cá»­u cÆ°á»i lạt đáp:
-Thẩm huynh muốn quấy rầy anh em tiểu đệ thì cứ nói huỵch toẹt ra.
Lão gia lam lÅ© thò tay vào trong chảo sắt để trÆ°á»›c mặt bốc má»™t nắm cÆ¡m đút vào miệng vừa nhai vừa cÆ°á»i, nói:
-Theo lẽ ra thì kẻ nghèo cùng không đối chá»i vá»›i bậc phú quý. Quý huynh đệ giầu nhất thiên hạ mà lão khiếu hóa thì không có má»™t chá»— cắm dùi. Nếu chúng ta xảy cuá»™c tá»· đấu thì tất nhiên lão khiếu hóa phải thua rồi.
Thương Bát xen vào:
-Thẫm huynh du ngoạn phong trần nổi tiếng hào hiệp. Tiểu đệ rất kính trá»ng .
Lão già lam lũ gạt đi:
-Ãừng nói thế ! Tiểu đệ không dám đâu !
Thương Bát lại nói:
-Chúng ta là ngÆ°á»i minh bạch không nói chuyện quanh co ám muá»™i. Thẩm huynh tá»›i đây phải chăng vì chiếc chìa khóa cung cấm ?
Lão già lam lũ đáp :
-Cái đó lão khiếu hóa cũng muốn, nhưng e rằng mình không có phúc lấy được.
ThÆ°Æ¡ng Bát biến sắc há»i:
-Thẩm huynh có má»i những tay trợ thủ đến không ?
Lão già lam lũ đáp:
-ThÆ°á»ng thÆ°á»ng lão khiếu hóa má»™t mình bôn tẩu giang hồ. Nếu quả có tay trợ thủ thì cÅ©ng là chuyện ngẫu nhiên.
ThÆ°Æ¡ng Bát há»i:
-Tiểu đệ có má»™t Ä‘iá»u cần nói trÆ°á»›c được chăng ?
Lão gia lam lũ đáp:
-Lão khiếu hóa xin rá»­a tai để nghe lá»i cao luận.
Thương Bát đưa mắt nhìn Khâu Tiểu San nói:
-Lệnh Ä‘Æ°á»ng của Khâu cô nÆ°Æ¡ng đây giữ chiếc chìa khóa cung cấm đó và đã bán cho tiểu đệ rồi. Nếu Thẩm huynh vì chuyện này mà tá»›i đây thì tại hạ xin lá»—i nói là Thẩm huynh đến chậm má»™t bÆ°á»›c và đã bị anh em tiểu đệ tranh tiên mất rồi.
Lão già lam lÅ© há»i:
-ThÆ°Æ¡ng huynh nói vậy là chiếc chìa khóa cung cấm kia đã lá»t vào tay ThÆ°Æ¡ng huynh rồi sao ?
Thương Bát đáp:
-Hiện giá» chÆ°a thấy chiếc chìa khóa cung cấm đó.Có Ä‘iá»u Khâu cô nÆ°Æ¡ng đây đã lập tá» khế Æ°á»›c bán cho anh em tại hạ rồi.
Lão già lamlÅ© lại thò tay vào chảo bốc hai nắm cÆ¡m nguá»™i bá» vào miệng vừa nhai vừa há»i:
-Phải chăng Khâu cô nÆ°Æ¡ng đây là ngÆ°á»i thừa kế của Khâu Vân Cô ?
Khâu Tiểu San nói gnay:
-Ãó là tiên mẫu.
Lão già lam lÅ© bá»—ng đứng phắt dậy há»i:
-Sao ? Té ra lệnh Ä‘Æ°á»ng đã qua Ä‘á»i rồi Æ° ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Gia mẫu đã tạ thế từ lâu rồi.
Lão già lam lũ đột nhiên buông tiếng thở dài, tự nói một mình:
-Trong Ä‘á»i lão khiếu hóa chÆ°a từng khiếm khuyết ai chút gì. Chỉ có ...
Ãá»™t nhiên lão cảnh giác im miệng không nói nữa,lão quay lại ngó Trung Châu Nhị Cổ thủng thẳng nói tiếp:
-Lão khiếu hóa nghe đồn có ai tá»›i đây là được chia phần. Mấy năm qua quý huynh đệ buôn bán phát tài, vá» càng ngá»c châu báu chẳng nói làm chi, nhÆ°ng chiếc chìa khóa cung cấm là má»™t việc lá»›n lão khiếu hóa phải can thiệp vào .
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u cÆ°á»i lạt ngắt lá»i:
-Lão khiếu hóa bất tất nói chuyện Ä‘Æ°á»ng dài. Nếu lão muốn làm khó dá»… anh em tại hạ cÅ©ng không sao, nhÆ°ng đừng để vạ lây đến ngÆ°á»i khác. Trung Châu Nhị Cổ đã ra chiêu bài từ lâu chứ không phải má»›i vài ba năm. Bất luận là ai mà muốn đập tan chiêu bài của anh em tại hạ thì bá»n tại hạ phải ra tay nghênh tiếp. Ãá»— lão nhị này được nghe oai danh Phạn Cái từ lâu. Bữa nay gặp cÆ¡ há»™i lÄ©nh giáo cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u may mắn.
Lão già lam lũ lạnh lùng đáp:
-Muốn đánh nhau thì dĩ nhiênlão khiếu hóa phải bồi tiếp.
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát ngoài mặt lúc nàocÅ©ng hòa hoãn mà thá»±c ra trong lòng rất nhiá»u mÆ°u kế. Hắn coi chừng tình thế bữa nay khó bá» giàn xếp. Nếu phải kéo dài thá»i gian thì sao bằng Ä‘á»™ng thủ trÆ°á»›c Ä‘i ?
Oai danh của Phạn Cái tuy chấn Ä‘á»™ng giang hồ, nhÆ°ng sức má»™t ngÆ°á»i chÆ°a chắc đã ăn được anh em hắn.
Hắn đã tá»± tin liá»n tủm tỉm cÆ°á»i nói:
-Lão nhị ! Thẩm huynh võ công cao cÆ°á»ng. Lão nhị phải cẩn thận má»›i được.
Hắn nói cây này tá» ra tâng bốc PhạnCái mà kỳ thá»±c là nhắc nhở Ãá»— Cá»­u nên Ä‘á»™ng thủ sá»›m Ä‘i, đừng trùng trình nữa.
ThÆ°Æ¡ng Bát và Ãá»— Cá»­u ở vá»›i nhau được mấy chục năm trá»i nhÆ° hình vá»›i bóng nên hiểu tâm lý nhau ngay.
Ãá»— Cá»­u nghe ThÆ°Æ¡ng Bát nói, liá»n dùng tay phải há»™ thân, tay trái chuẩn bị cho khởi thế công. Hắn nghiêng mình sang má»™t bên rồi xông vá» phía trÆ°á»›c toan Ä‘á»™ng thủ. Ãá»™t nhiên có tiếng cÆ°á»i vá»ng lại.
Hắn ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy má»™t bóng ngÆ°á»i vá»t tá»›i lẹ nhÆ° sao sa, từ phía ngá»n cây tùng gần đó hạ xuống. Bóng ngÆ°á»i má»›i này chỉ vá»t Ä‘i hai cái đã đến trÆ°á»›c mặt bá»n chúng. NgÆ°á»i hắn Ä‘em theo mùi rượu nồng nặc.
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u vá»™i thu hình lại, chú ý nhìn ngÆ°á»i má»i đến thấy hắn thân thể cao lá»›n da mặt hồng hào, cái đầu trá»c lóc, mình mặc áo cà sa mầu nguyệt bạch, nhÆ°ng dấy đầy dầu mở rất dÆ¡ dáy. Cặp mắt hắn ná»­a nhắm ná»­a mở đảo nhìn Trung Châu Nhị Cổ rồi cÆ°á»i nói:
-Ta cứ tưởng là ai ? Té ra là hai vị đại lão bản.
Dứt lá»i hắn thò tay vá» phía sau lÆ°ng lấy má»™t bầy rượu rất lá»›n, mở nút ra dốc vào miệng uống ừng á»±c má»™t hồi. Hắn từ từ hạ bầu rượu xuống dđậy nắp lại rồi cÆ°á»i nói:
-Rượu ngon qua ! Rượu ngon quá !
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u lạnh lùng nói:
-Tiểu đệ quên mất là Tá»­u Tăng và Phạn Cái trÆ°á»›c nay Ä‘i liá»n vá»›i nhau nhÆ° bóng vá»›i hình.
Tá»­u Tăng cặp mắt lừ khừ say khÆ°á»›t. NgÆ°á»i hắn luôn luôn lảo đảo tá»±a hồ bÆ°á»›c chân không vững. Hắn cÆ°á»i ha hả nói:
-Cung hỉ nhị vị lão bản buôn bán đại phát tài !
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát trong lòng lo lắng ngoài miệng vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp:
-Nhá» trá»i vẫn được lãi nhiá»u lổ ít, làm ăn cÅ©ng khá.
Tá»­u Tăng giÆ¡ tay mặt lên trá» vào ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i nói:
-Trước nay ông bạn khéo tính buôn đâu lãi đấy. Nhưng đêm nay e rằng ông bạn tính trật rồi đó.
Ãá»— Cá»­u hắng dặng má»™t tiếng há»i:
-Phải chăng hai vị .
Tá»­u Tăng cÆ°á»i khành khạch ngắt lá»i:
-Ông bạncòn nói gì nữa ?
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát biết rõ Tá»­u Tăng suốt ngày say bí tá»· mà thá»±c ra hắn là má»™t nhân vật cÆ¡ trí hÆ¡n ngÆ°á»i, chẳng bao giá» bắn tên không đích.
Hắn liá»n ngăn Ãá»— Cá»­u lại rảo bÆ°á»›c tiến ra chắp tay cÆ°á»i há»i:
-Tiểu đệ muốn thỉnh giáo: Còn bao nhiêu cao nhân muốn làm khó dể anh em tại hạ ?
Tá»­u Tăng cÆ°á»i khanh khách đáp:
-Bản hòa thượng há»… có rượu là thá»a mãn. Còn lão khiếu hóa này chỉ mong được bữa no. hai chúng ta chỉ là bì rượu túi cÆ¡m. Ãại lão bàn chắc chẳng coi vào đâu ?
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát từ lúc thấy Tá»­u Tăng xuất hiện đã biết ngay là cục diện đêm nay khó lòng đối phó. Tá»­u Tăng, Phạn Cái đã lừng lẫy tiếng tăm lại võ công cao cÆ°á»ng. Nếu lấy má»™t chá»i má»™t thì e rằng hàng mấy trăm chiêu má»›i phân thắng bại. Hắn đã không nắm vững được phần thắng đành phải chá» cÆ¡ há»™i sẽ tính.
Hắn liá»n cÆ°á»i ha hả nói:
-Huynh đài dạy quá lá»i ! Anh em tại hạ vẫn Ä‘em lòng ngưỡng má»™ đại danh từ lâu.
Tá»­u Tăng mỉm cÆ°á»i nói:
-Không trách Trung Châu Nhị Cổ buôn bán phát tài, nay bần tăng mới rõ đại lão bản thật tài thuận gió giương buồm.
Thương Bát cươi nói:
-Bao giỠtiểu đệ cũng lấy câu hòa khí sinh tài làm phương châm.
Tửu Tăng nói:
-Hai vị đại lão bản làm ăn hưng thịnh đến trình độ mấy chục năm mà chưa bao giỠphải lổ vốn .
ThÆ°Æ¡ng Bát ngắt lá»i:
-Ãó là nhá» bạn hữu giang hồ có dạ nể vì anh em tại hạ.
Tá»­u Tăng Ä‘á»™t nhiên cất giá»ng nghiêm nghị :
-Lâu ngày lên núi tất có phen gặp hổ. Chuyến này e rằng hai vị đại lão bản gặp chuyện rắc rối.
ThÆ°Æ¡ng Bát vẫn cÆ°á»i đáp:
-Giả tỷ Tửu Tăng, PhạnCái mà cố ý làm khó dễ anh em tại hạ thì thật rắc rối to !
Tá»­u Tăng há»i:
-Ngoài bản hòa thượng và lão khiếu hóa .
ThÆ°Æ¡ng Bát ngắt lá»i :
-Anh em tiểu đệ nhận xét nông nổi không nghĩ ra được cao nhân nào ngoài hai vị nữa ?
Phạn Cái đột nhiên xen vào:
-Những cao thủ bang Thần Phong nhiá»u nhÆ° cá» má»c cÅ©ng Ä‘á»u đến cả.
Thương Bát nói:
-Anh em tiểu đệ đã được gặp mấy vị cao nhân ở bang Thần Phong nhưng bất quá hỠcó hư danh mà thôi.
Tá»­u Tăng cÆ°á»i lạt nói:
-Má»i ngÆ°á»i trong võ lâm hai vị đại lão bản không để vào mắt xanh đã đành,nhÆ°ng còn Thần Phong bang chúa .
Tá»­u Tăng chÆ°a dứt lá»i thì mấy tiếng hú lanh lảnh vá»ng lại.
Tửu Tăng đột nhiên xoay mình đến bên cạnh Phạn Cái ngồi xếp bằng.
Bốn phía bóng ngÆ°á»i chuyển Ä‘á»™ng. Hai con chó lá»›n sủa lên không ngá»›t.
Thương Bát quát hai con vật cho chúng im tiếng. Hắn đảo mắt nhìn tình thế chung quanh một lượt rồi khẽ bảo Khâu Tiểu San:
-Xin cô nÆ°Æ¡ng hãy dá»i gót đến bên khối đá lá»›n ở mé tả ngá»n núi này, xem chừng đêm nay khó lòng tránh khá»i má»™t cuá»™c ác đấu.
Chỉ trong chá»›p mắt, toán ngÆ°á»i bốn mặt đã tiến gần vào đến chá»— mấy ngÆ°á»i, chỉ còn cách mÆ°Æ¡i trượng.
Khâu Tiểu San đảo cặp mắt trong sáng nhìn phiến đá ở mé tả ngá»n núi lồi ra,nhận thấy quả là nÆ¡i ẩn tránh rất hay, liá»n dắt Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘i tá»›i.
Trương Càn, hà Khôn theo sau Khâu Tiểu San.
Thương Bát đảo mắt nhìn thế địch bốn mặt rồi tháo hai cái vòng sắt trên cổ chó ra. Hiển nhiên hắn thấy địch đến trong lòng hồi hộp.
Tiêu LÄ©nh Vu đứng bên Khâu Tiểu San. Chàng chuyển Ä‘á»™ng cặp mắt đảo nhìn tứ phía thì thấy những ngÆ°á»i tá»›i gần Ä‘á»u mặc võ phục dạ hành, tay cầm binh khí. Ãnh hào quang lấp loáng dÆ°á»›i bóng trăng.
ThÆ°Æ¡ng Bát, Ãá»— Cá»­u tìm chá»— lợi thế đứng xây lÆ°ng vào nhau.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy bá»n đại hán võ phục bao vây bốn mặt đến hÆ¡n hai chục tên.
NhÆ°ng há» tá»›i gần còn chừng năm trượng thì dừng lại. Há» chia thành má»—i tốp năm,ba ngÆ°á»i trấn giữ những thông lá»™ bốn mặt, dÆ°á»ng nhÆ° chỠđợi chuyện gì.
Bá»—ng nghe má»™t hồi thanh âm quái gở u ú vá»ng lại. Ngoài ra xuất hiện hai chấm đèn lá»­a.
Ãèn lá»­a này Ä‘i tá»›i mau lẹ phi thÆ°á»ng. Chỉ trong chá»›p mắt đã đến gần chỉ còn cách vài chục trượng, ánh đèn lá»­a đã soi rõ những ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý theo dõi, bất giác run lên. Một cảm giác hồi hộp từ trong tim nảy ra.
Chàng đã nhìn rõ hai ngÆ°á»i áo Ä‘en bé nhá» mà cao, chúng giÆ¡ hai ngá»n đèn lá»­a đầy tá»­ khí để mở Ä‘Æ°á»ng. Sau hai ngá»n đèn là bốn đại hán thân hình cao lá»›n, oai phong lẫm liệt, hai cánh tay trần khiêng má»™t thần tượng cao lá»›n mặt mÅ©i hung dữ Ä‘ang chạy lẹ tá»›i.
Phía sau thần tượng này là bốn ngÆ°á»i toàn thân mặc áo Ä‘en thắt dây lÆ°ng sặc sỡ.
Giữa chốn thâm sơn vào lúc đêm khuya gió lạnh tuyết rơi mà xuất hiện những nhân vật quái đản này đem lại bầu không khí âm thầm rùng rợn.
Khâu Tiểu San thấy toàn thân Tiêu LÄ©nh Vu run bần bật liá»n bảo:
-Tiểu đệ ! Bất tất phải sợ hãi !
Tiêu LÄ©nh Vu cảm thấy mùi hÆ°Æ¡ng thoang thoảng Ä‘Æ°a vào mÅ©i bất giác chàng ngá»­ng đầu nhìn thấy Khâu Tiểu San tá» vẻ bình tỉnh chẳng chút chi sợ sệt, liá»n Ä‘á»™ng tâm nghÄ© thầm:
-Tá»· tá»· là hàng nữ lÆ°u còn không khiếp sợ, ta Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng tấm thân nam tá»­ sao lại nhút nhát thế này ?
Chàng liá»n phuởn ngá»±c đứng thẳng ngÆ°á»i lên.
Trung Châu Nhị Cổ quanh năm bôn tẩu giang hồ, tuy đã nghe tiếng bang chúa bang Thần Phong nhưng chưa từng thấy mặt. Bang này mới quật khởi mà thế lực khuyếch trương rất mau lại đầy vẻ thần bí.
Lãnh Diện Thiết Bút Ãá»— Cá»­u thở phào má»™t cái khẽ há»i:
-Lão đại ! Bá»n há» khiêng thần tượng hung dữ kia là có dụng ý gì ?
Kim Toán Bàn ThÆ°Æ¡ng Bát dùng thuật truyá»n âm nhập mật đáp:
-Má»›i nghe ba chữ Bang Thần Phong đã Ä‘oán ngay được ngÆ°á»i chủ sá»± thiện nghá» hý lá»™ng quá»· thần. Thấy Ä‘iá»u quái lạ vẫn phải bình tỉnh, chÆ°a gì đã hoảng hốt phải thất bại. Chúng ta hãy chá» coi xem bá»n há» giở trò gì.
Bá»—ng thấy hai ngÆ°á»i cao gầy cầm hai ngá»n phong đăng đầy tá»­ khí Ä‘á»™t nhiên dừng bÆ°á»›c. Hai tay giÆ¡ cao nữa lên.
Bốn đại hán trần cánh tay từ từ đặt thần tượng hung ác xuống rồi đứng ở hai bên.
ThÆ°Æ¡ng Bát nhỠánh đèn nhìn rõ thần tượng đặt xuống đất hãy còn cao đến bảy,tám thÆ°á»›c. Ãầu thần tượng lá»›n bằng cái đấu. Mặt xanh lè, mÅ©i cao miện rá»™ng. Cặp mắt hé mở. Hai chiếc răng nanh chìa ra hai khóe miệng dài đến bảy, tám tấc. Hai tay đằng trÆ°á»›c chắp lại để trÆ°á»›c ngá»±c. Còn hai tay phía sau giÆ¡ cao lên. Má»™t tay cầm lệnh bài và má»™t tay cầm trÆ°á»ng kiếm.
Trung Châu Nhị Cổ kiến thức rộng rãi cũng không nhận ra được đây là thần tượng gì ?
Bổng thấy bốn ngÆ°á»i mặc áo Ä‘en thắt Ä‘ai lÆ°ng sặc sở Ä‘i quanh đến trÆ°á»›c mặt thần tượng, kính cẩn xá dài má»™t cái. Ãá»™t nhiên chúng xoay mình lại rồi má»™t tên rảo bÆ°á»›c Ä‘i vá» phía Trung Châu Nhị Cổ.
ThÆ°Æ¡ng Hải chú ý nhìn ra thấy ngÆ°á»i áo Ä‘en này thắt Ä‘ai sặc sỡ có viết bốn chữ trắng "Ãàn tiá»n há»™ pháp".
NgÆ°á»i này Ä‘Æ°a mắt nhìn Trung Châu Nhị Cổ má»™t cái rồi quay thẳng vá» phía Khâu tiểu San.
Lãnh diện thiết bút Ãổ Cá»­u lạng ngÆ°á»i ra cản Ä‘Æ°á»ng lá»›n tiếng quát :
- Ãứng lại !
NgÆ°á»i áo Ä‘en Ä‘á»™t nhiên vung tay mặt đánh ra má»™t chưởng.
Ãổ Cá»­u đã vận Ä‘á»™ng chân lá»±c từ trÆ°á»›c cÅ©ng xoay tay phóng chưởng phản kích.
Hai chưởng đụng nhau đánh "binh" má»™t tiếng. Cả hai ngÆ°á»i cùng dá»™i lại má»™t bÆ°á»›c.
Ãá»— Cá»­u giật mình kinh hãi nghÄ© thầm :
- Chưởng lực thằng cha này rất thâm hậu !
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÅ©ng hÆ¡i kinh ngạc. Gả dừng bÆ°á»›c lại, máy môi khẽ bật lên tiếng há»i :
- Ai ?
Ãá»— Cá»­u vẻ mặt lạnh lùng, giá»ng nói càng lạnh lẽo hÆ¡n. NhÆ°ng thanh âm hắn chÆ°a lạnh bằng giá»ng nói của ngÆ°á»i áo Ä‘en.
Kim toán bản ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i khanh khách đáp :
- Anh em tại hạ là Trung Châu Nhị Cổ mở chiêu bài buôn bán. Từ những loại bằng da ở ngoài quan ải cho đến châu báu ở Nam CÆ°Æ¡ng Ä‘á»u đủ hết. Nói sao bảo vậy. Ông bạn muốn mua thứ gì xin cứ nói ra.
NgÆ°á»i áo Ä‘en dÆ°á»ng nhÆ° đã biết tiếng Trung Châu Nhị Cổ, gã đảo mắt ngó ThÆ°Æ¡ng Bát, Ãá»— Cá»­u rồi lạnh lùng lên tiếng :
- Hai tÆ°á»›ng mở Ä‘Æ°á»ng của bang chúa bản bang đã bị hại vá» tay hai vị...
Ãá»— Cá»­u ngắt lá»i :
- Cái đó là chuyện nhỠkhông đáng nhắc tới.
NgÆ°á»i áo Ä‘en Ä‘á»™t nhiên dÆ°Æ¡ng cặp mắt nhìn chầm chập vào Khâu tiểu San há»i :
- Vị cô nương kia phải chăng hỠKhâu ?
Khâu tiểu San đáp :
- Bản cô nÆ°Æ¡ng chính là Khâu tiểu San. Các hạ có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
TrÆ°Æ¡ng Bát buông tiếng cÆ°á»i gượng ngắt lá»i Khâu tiểu San :
- Khâu cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i khách hàng của bá»n tại hạ. Ông bạn có chi cần nói vá»›i anh em tại hạ là đủ.
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng rồi xoay mình trở vá» phía thần tượng.
ThÆ°Æ¡ng Bát thừa cÆ¡ dùng phép truyá»n âm nhập mật nói :
- Lão nhị ! Cục diện đêm nay cá»±c kỳ nguy hiểm, nguy hiểm nhất trong Ä‘á»i chúng ta. Bốn mặt cÆ°á»ng địch bao vây rồi. Không kể đến Thần Phong bang chúa,chỉ bốn tên há»™ pháp cÅ©ng đủ đối phó vá»›i anh em ta rồi. NgÆ°á»i ta còn bốn đại hán để trần cánh tay, tên nào cÅ©ng uy mãnh phi thÆ°á»ng, khó lòng ăn thua vá»›i há». Tá»­u Tăng Phạn Cái lại không phải đồng đạo vá»›i chúng ta. Vì tình thế bắt buá»™c ta cần mượn sức hai lão đó để thoát vòng nguy hiểm. Trong vụ này phải khôn ngoan lắm má»›i được.
Lãnh diện thiết bút Ãá»— Cá»­u đáp :
- Bất cứ việc gì tiểu đệ cũng xin nghe mệnh lệnh của đại ca.
Thương Bát nói :
- Theo nhận xét của tiểu huynh thì lão khiếu hóa đến đây dÆ°á»ng nhÆ° có vẻ quan tâm đến Khâu tiểu San còn hÆ¡n cả chiếc chìa khóa cung cấm. Lão Túy tăng thì tâm cÆ¡ thâm trầm, cá»±c kỳ mÆ°u trá. Hắn muốn để chúng ta đấu vá»›i bang Thần Phong cho kiệt quệ rồi má»›i ngồi giữa thủ lợi. Nếu chúng ta có thể lợi dụng sá»± an nguy của Khâu tiểu San để khích Ä‘á»™ng lão khiếu hóa ra tay thì lão Tá»­u Tăng tất nhiên trợ thủ vì hắn vá»›i Phạn Cái kết giao nhÆ° chân, nhÆ° tay. Lo gì không Ä‘Æ°a lão vào vòng chiến ?
Ãá»— Cá»­u nói :
- Tiểu đệ xin theo lá»i đại ca.
Thương Bát nói :
- Việc nầy cần phải kín đáo để khá»i lá»t vào tay Khâu tiểu San.
Ãá»— Cá»­u đáp :
-Tiểu dệ ghi nhớ rồi...
Tài sản của ngocvosong1986

  #13  
Old 17-04-2008, 02:31 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 13

Trong Cổ Miếu Quần Hùng Tụ Hội


Ãá»— Cá»­u ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
-Vừa rồi tiểu đệ đã đối chưởng vá»›i ngÆ°á»i áo Ä‘en kia thấy công lá»±c gả dÆ°á»ng nhÆ° không kém gì mình. Vậy lúc Ä‘á»™ng thủ, đại ca chá»› nên khinh thị.
ThÆ°Æ¡ng Bát mỉm cÆ°á»i đáp :
-Cái đó hiá»n đệ bất tất phải quan tâm.
Hắn ngừng đầu trông ra, thấy ngÆ°á»i áo Ä‘en đã đến trÆ°á»›c thần tượng. Gã quỳ xuống để chá» chỉ thị.
Tiêu LÄ©nh Vu rất lấy làm kỳ khẽ há»i Khâu Tiểu San :
-Tá»· tá»· ! Thần tượng kia là ngÆ°á»i sống hay ngÆ°á»i chết ?
Khâu Tiểu San đối với Tiêu Lĩnh Vu vẫn có lòng thương mến, bây giỠnàng cảm thấy càng thương mến hơn như tình mẹ con, phải gánh vác lấy sự an nguy sống chết của thằng nhỠyếu ớt.
Nàng mỉm cÆ°á»i đáp :
-Ãó là tượng gá»— hay tượng đất, dÄ© nhiên không phải ngÆ°á»i sống.
Tiểu lÄ©nh Vu hôm qua thấy Khâu Tiểu San có lúc nặng lá»i vá»›i mình, nên chàng có chá»— không hiểu, cÅ©ng không dám há»i nữa.
Chàng ngưng thần nhìn ra thì thấy thần tượng cao lớn giơ tay trái lên từ từ vẩy cái lệnh bài trong tay.
Diá»…n biến kỳ dị này khiến cho Trung Châu Nhị Cổ là những ngÆ°á»i biết nhiá»u hiểu rá»™ng cÅ©ng phải bở vía thì dÄ© nhiên nó làm cho Tiêu LÄ©nh Vu phải chấn Ä‘á»™ng tâm thần. Lòng chàng chồng chất mối nghi ngá» mà không dám vì sợ Khâu Tiểu
San nổi nóng.
Thần tượng vẻ mặt hung ác giÆ¡ cánh tay trái đằng sau lên vẩy tấm lệnh bài má»™t lúc rồi dừng lại. Kế đó có thanh âm văng vẳng vá»ng ra.
Trung Châu Nhị Cổ tuy võ công cao cÆ°á»ng, tai mắt minh mẫn nhÆ°ng thanh âm nhá» quá lại cách xa mấy trượng nên không nghe rõ.
Bá»—ng thấy ngÆ°á»i áo Ä‘en Ä‘ang quì gối trÆ°á»›c mặt thần tượng vá»™i đứng lên xoay mình nhẩy vá»t vá» phía Trung Châu Nhị Cổ. Thân pháp cá»±c kỳ mau lẹ.
Lãnh diện thiết bút Ãá»— Cá»­u hai vai rung Ä‘á»™ng, lại ra đứng chắn ngang cản Ä‘Æ°á»ng ngÆ°á»i áo Ä‘en. Hắn lạnh lùng nói :
-Anh em tại hạ qua lại từ Nam chí bắc thấy chuyện quái dị đã nhiá»u, thì cách hý Ä‘á»™ng quá»· thần của quí bang kia không hăm dá»a được anh em tại hạ đâu. Ông bạn muốn gì thì cứ nói rõ giá tiá»n ra để tại hạ tính lại coi vụ buôn bán này có thể làm ăn được không.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
-Bản bang chúa đã truyá»n lệnh không xét đến cái vụ quí huynh đệ đánh tá»­ thÆ°Æ¡ng hai tÆ°á»›ng trÆ°á»›c giá bang chúa nữa. Hai vị chỉ cần lÆ°u vị cô nÆ°Æ¡ng há» Khâu kia lại là có thể rút lui được ngay.
Kim toán bản ThÆ°Æ¡ng Bát cả cÆ°á»i nói :
-Món hàng của quý bang lớn quá, tại hạ không thể trã giá được.
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÆ°á»i lạt nói :
-Bản bang chúa đã ban Æ¡n đặc biệt mà quí huynh đệ không chịu tiếp nhận tức là tìm Ä‘Æ°á»ng chết.
ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i đáp :
-Việc buôn bán chỉ cốt được lá»i. Nếu quí bang chúa cưởng bách trong việc thÆ°Æ¡ng mại tức là đập phá chiêu bài Trung Châu Nhị Cổ của bá»n tại hạ rồi.
NgÆ°á»i áo Ä‘en há»i :
-Má»i rượu không uống lại muốn uống rượu phạt chăng ?
Gã vung tay lên. Lập tức bóng ngÆ°á»i chuyển Ä‘á»™ng. Tám đại hán tay cầm quỉ đầu Ä‘ao ùa ra bao vây Trung Châu Nhị Cổ.
ThÆ°Æ¡ng Bát thấy tám tên đại hán này thân pháp cá»±c kỳ mau lẹ, dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i nào cÅ©ng có bản lãnh vào hạng thượng thặng thì trong lòng không khá»i xao xuyến tá»± há»i :
-Không hiểu bang Thần Phong Ä‘i đâu thu nạp được nhiá»u cao thủ đến thế ?
Tuy hắn trong lòng ngấm ngầm kinh hãi mà ngoài mặt vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
-Làm nghá» thÆ°Æ¡ng mại khó mà tránh khá»i những bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng nguy hiểm. Quí bang nhất định muốn đập phá chiêu bài của anh em tại hạ thì tại hạ cÅ©ng chẳng có biện pháp nào khác.
NgÆ°á»i áo Ä‘en kia lạnh lùng há»i :
-Bá»n Trung Châu Nhị Cổ các ngÆ°Æ¡i tá»± rÆ°á»›c lấy những Ä‘iá»u phiá»n não thì còn trách ngÆ°á»i ta thế nào được ?
Gã vừa nói vừa bước lùi lại.
Kim toán bàn ThÆ°Æ¡ng Bát Ä‘á»™t nhiên vén áo lên thò tay vào móc ra má»™t đám ánh vàng rá»±c rỡ lóe lên hoa mắt. Ãó là cái bàn tính, Ä‘oạn hắn vung tay má»™t cái. Những tiếng lách cách vang lên, đồng thá»i hắn cất tiếng gá»i :
-Ông bạn hãy dừng bước !
Gã áo Ä‘en đứng lại lạnh lùng há»i :
-Ãại lão bãn còn muốn gì nữa ?
ThÆ°Æ¡ng Bát cÆ°á»i đáp :
-Tiểu đệ chÆ°a kịp há»i quí danh.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
-Tại hạ là Chiêu hồn thủ ThÆ°á»ng Minh, há»™ pháp tùy giá của bang chúa bang Thần Phong.
Lãnh diện thiết bút Ãá»— Cá»­u xen vào :
-Món nợ này anh em tiểu đệ nhớ rồi.
Chiêu hồn thủ ThÆ°á»ng Minh cÆ°á»i lạt đáp :
-E rằng đêm nay hai vị khó lòng toàn mạng để rá»i khá»i nÆ¡i đây.
ThÆ°Æ¡ng Bát tay cầm nắm con toán, đảo mắt nhìn quanh. DÆ°á»›i ánh trăng sao thấy những đại hán bao vây bốn mặt Ä‘á»u tay cầm quỉ đầu Ä‘ao sống dầy, lưỡi Ä‘ao xanh lè, liá»n bảo Ãá»— Cá»­u :
-Lão nhị hãy coi chừng. Ãao của há» Ä‘á»u tẩm chất Ä‘á»™c.
Ãá»— Cá»­u gật đầu thò tay vào bá»c móc ra má»™t cây thiết bút và má»™t cái vòng tròn ánh ngân quang lấp loáng.
ThÆ°Æ¡ng Bát vung bàn tính lên cÆ°á»i há»i :
-Các vị xông cả vào má»™t lượt hay là lấy má»™t chá»i má»™t ?
Chiếc bàn tính trong tay hắn đúc bằng vàng dòn. Những con tính dùng minh châu xâu lại, ánh sáng lóa mắt.
Ãá»— Cá»­u tay mặt cầm thiết bút gõ vào chiếc vòng bạc bên tay trái đánh keng má»™t tiếng rồi lá»›n tiếng hô :
-Tại hạ tưởng các vị nhất thá»i xông vào thì hÆ¡n.
Tám đại hán võ phục chia ra đứng tám phÆ°Æ¡ng theo hình bát quái rồi thủng thẳng tiến vào không nhanh mà cÅ©ng không chậm. NgÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy mặt lạnh nhÆ° tiá»n, không nói ná»­a lá»i.
Tiêu LÄ©nh Vu ngó thấy cái vòng bạc trong tay trái Ãá»— Cá»­u, quay lại khẽ há»i Hà Khôn :
-Hà thúc thúc ! Ãá»— Cá»­u trong tay cầm vòng bạc cÅ©ng là khí giá»›i để đánh nhau Æ°?
Hà Khôn đáp :
-Ãó là má»™t thứ khí giá»›i ngoại môn kỳ lạ kêu bằng Há»™ thủ Khuyên. NgÆ°á»i nào đã sá»­ dụng được thứ khí giá»›i này tất vào hạng võ công thượng thặng, lấy cái nhỠđể kiá»m chế cái lá»›n và phát huy công dụng tuyệt diệu của nó.
Tiêu LÄ©nh Vu ồ má»™t tiếng rồi lại Ä‘Æ°a mắt nhìn vào trong trÆ°á»ng.
Lúc này hai con chó lá»›n của ThÆ°Æ¡ng Bát Ä‘á»™t nhiên đến nằm phục xuống phía sau hắn. DÆ°á»ng nhÆ° chúng thủ thế để đến lúc cần sẽ nhẩy xổ ra.
Bá»n đại hán võ phục cầm quỉ đầu Ä‘ao tiến vào gần hai ngÆ°á»i chỉ còn cách chừng bảy, tám thÆ°á»›c rồi dừng lại không tiến thêm nữa.
Thương Bát vận mục lực nhìn ra xa thấy Tửu Tăng, Phạn Cái vẫn ngồi xếp bằng,tựa hồ không ngó gì tới biến diễn trước mắt. Trong lòng nóng nẩy, hắn nghĩ thầm :
-Thanh thế bang Thần Phong rất lá»›n và hai lão kia không nhúng tay vào thì e rằng cục diện bữa nay dữ nhiá»u lành ít.
Bá»—ng thấy Chiêu Hồn thủ ThÆ°á»ng Minh đứng cách hai trượng Ä‘á»™t nhiên hú lên má»™t tiếng dài.
Hai đại hán võ phục cầm Ä‘ao nghe tiếng hú liá»n xông vào. Lập tức ánh hào quang lóe ra từ bốn mặt tám phÆ°Æ¡ng đánh vào.
Thương Bát vung chiếc bàn tính trong tay, hào quang bắn tung tứ phía, Kim thiết chạm nhau vang lên một hồi, gạt bốn thanh quỷ đầu đao ra.
Ãá»— Cá»­u tay trái cầm vòng bạc, tay phải cầm thiết bút cÅ©ng vung lên để gạt bốn thanh Ä‘Æ¡n Ä‘ao. Hắn toan vung bút phản kích thì tám đại hán võ trang Ä‘á»™t nhiên nhẩy lùi lại.
ThÆ°Æ¡ng Bát thấy bá»n cÆ°á»ng địch tiến thoái có thứ tá»±, má»—i tên chỉ đánh má»™t Ä‘ao rồi nhẩy lùi lại. Hiển nhiên là má»™t loại kỳ môn trận thức. Chúng ra má»™t chiêu vừa rồi là để thá»­ sức bên địch. Hắn kinh hải nghÄ© thầm :
-Thinh danh của bang Thần Phong quả không ngoa.
Hắn vừa lẳng lặng theo dõi biến hóa của trận địch vừa dùng phép truyá»n âm nhập mật bảo Ãá»— Cá»­u :
-Lão nhị ! CÆ°á»ng địch đã bày kỳ môn trận thế rồi đó. Chúng vừa đánh ra má»™t Ä‘ao chẳng qua là để trắc nghiệm công lá»±c của chúng ta. Hiện giá» trận thế chÆ°a phát Ä‘á»™ng. Coi bá»n chúng đứng theo phÆ°Æ¡ng vị bát quái, chúng ta không thể á»·
mạnh mà đánh bừa. Ãể tiểu huynh dùng cách gì để phá trận rồi sẽ tiến ra Ä‘á»™ng thủ.
Ta còn phải bảo toàn chân lực chuẩn bị đối phó với Thần Phong bang chúa.
Lãnh diện thiết bút Ãá»— Cá»­u gật đầu.
Hai bên ở vào thế dằn co, trong thá»i gian chừng uống cạn tuần trà vẫn chÆ°a thấy Ä‘á»™ng tỉnh chi hết.
Ãá»— Cá»­u chá» lâu không nhẫn nại được, cất chân trái tiến lên má»™t bÆ°á»›c, tay mặt hắn phóng thiết bút ra chiêu Phượng hoàng Ä‘iểm đầu tấn công vào vị Tốn.
Cây thiết bút vừa phóng tá»›i trận thức liá»n biến hóa. Bá»n đại hán vung Ä‘ao từ bốn mặt tám phÆ°Æ¡ng đánh vào.
Ãá»— Cá»­u cầm há»™ thủ khuyên trong tay trái, thiết bút trong tay mặt, đồng thá»i hắn đánh lẹ ra mấy chiêu. Thế công rất lợi hại mà môn há»™ phòng thủ cÅ©ng nghiêm mật.
Kim toán bản ThÆ°Æ¡ng Bát Ä‘ang dò xét trận thức bên địch định đánh má»™t đòn là thành công, nhÆ°ng Ãá»— Cá»­u nóng lòng vá»™i tấn công thành ra cục diện biến đổi. Thế công của đối phÆ°Æ¡ng ồ ạt nhÆ° nÆ°á»›c vỡ đê. Chúng xông vào tá»±a hồ quên cả sống chết.
Vì tình thế biến đổi, Kim toán bản Thương Bát đành huy động binh khí ra tay cự địch.
Khâu Tiểu San lẳng lặng theo dõi. Nàng coi tình trạng chiến đấu giữa Trung Châu Nhị Cổ và cÆ°á»ng địch, bất giác bụng bảo dạ :
-Trung Châu Nhị Cổ quả nhiên danh bất hÆ° truyá»n. Tám tên cÆ°á»ng địch này khởi thế công ác liệt phi thÆ°á»ng mà thân pháp chúng lại ngấm ngầm kỳ ảo biến hóa. Thế mà Trung Châu Nhị Cổ chỉ á»· vào võ công, nghe tiếng gió để phân biệt
phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng, chống đở được vá»›i tám tên cÆ°á»ng địch.
Nàng còn Ä‘ang ngẩm nghÄ© thì hai bên đã đấu đến mÆ°á»i mấy chiêu. Tám tên đại hán sá»­ dụng quỉ đầu Ä‘ao tấn công rất linh hoạt. Những Ä‘ao kết lại thành má»™t trái núi chụp xuống.
Trung Châu Nhị Cổ bị bao vây trong lòng đạo quang. Ãứng xa chỉ thấy làn bạch quang xoay chuyển mà không thấy bóng Trung Châu Nhị Cổ đâu.
Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nghĩ thầm :
-Há»ng rồi ! Coi chừng đêm nay cả lão mập lẫn lão óm tất phải bá» mạng.
Ãá»™t nhiên bóng trăng bị che lấp, ánh Ä‘ao cÅ©ng tiêu tan. Trá»i tối sầm lại. Tiêu LÄ©nh Vu ngá»­ng đầu trông lên bá»—ng thấy má»™t đám mây mù dầy đặc lÆ°á»›t Ä‘i phủ kín mặt trăng.
Chỉ trong nháy mắt hàn quang rít lên, tuyết bay phÆ¡i phá»›i. Cuá»™c ác đấu trong trÆ°á»ng không nhìn rõ nữa.
Bổng thấy làn bạch quang lấp loáng chuyển Ä‘á»™ng trên mặt đất tuyết. Tiếp theo má»™t tiếng rú vang lên tá»±a hồ có ngÆ°á»i bị trá»ng thÆ°Æ¡ng.
Tiêu Lĩnh Vu không thể nhìn rõ cảnh vật ngoài một trượng nên không biết ai đã bị thương.
Chàng còn đang kinh ngạc, bỗng thấy trước mặt ánh bạch quang lấp loáng.
Thanh kiếm của Khâu Tiểu San Ä‘á»™t nhiên phóng ra. Ãồng thá»i chàng cảm thấy có ngÆ°á»i ôm mình đứng dậy.
Trương Càn, Hà Khôn đứng bên tức giận quát tháo om sòm. Cả đơn đao lẫn thiết bút đánh ra.
Cuồng phong rít ầm ầm pha lẫn với tiếng chó sủa "gâu gâu" phá ta bầu không khí trầm tịnh giữa lúc đêm khuya trên núi tuyết.
Bóng tối má»—i lúc má»™t dầy đặc. Biến diá»…n lại mau lẹ khiến cho Tiêu LÄ©nh Vu không tài nào nhìn rõ tình thế bốn mặt. NhÆ°ng chàng chắc Khâu Tiểu San đã cùng ngÆ°á»i Ä‘á»™ng thủ và Ä‘ang chiến đấu kịch liệt.
Những cơn xoay chuyển cấp bách khiến cho Tiêu Lĩnh Vu phát giác Khâu Tiểu San bị hãm vào vòng nguy cấp. Chàng hít mạnh một hơi dài để trấn an tâm thần.
Những mối xúc Ä‘á»™ng dần dần bình tỉnh lại. Trong đầu óc chàng thoáng qua má»™t ý nghÄ© là chàng phải dá»i khá»i lòng Khâu Tiểu San để nàng có thể chuyên tâm đối địch, vì chàng biết rằng nàng đã phải cầm cá»± vá»›i ngÆ°á»i bản lãnh tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng mà còn ôm chàng trong lòng thì nhất định sẽ bị thất bại.
Chàng liá»n gá»i lá»›n :
-Tỷ tỷ hãy buông tiểu đệ xuống.
Khâu Tiểu San tưởng chàng bị thÆ°Æ¡ng, giật mình kinh hãi vá»™i há»i :
-Tiểu đệ ! Tiểu đệ làm sao rồi ?
Nàng vì phân tâm một chút mà bã vai bị trúng chưởng.
Phát chưởng đánh xuống khá mạnh. Khâu Tiểu San khẻ rú lên má»™t tiếng, ngÆ°á»i nàng không tá»± chủ được xiêu vá» phía trÆ°á»›c hai bÆ°á»›c.
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng không nhìn rõ nhưng cũng cảm giác được là nàng đã bị thương thì trong lòng nóng nẩy la lên :
-Tỷ tỷ ! Tỷ tỷ bị thương rồi ư ?
Khâu Tiểu San đáp :
-Tỷ tỷ không cần. Tiểu đệ có sao không ?
Tiếng nói nàng run run dÆ°á»ng nhÆ° hao tổn khí lá»±c rất nhiá»u má»›i thốt nên lá»i.
Tiêu Lĩnh Vu càng bồn chồn trong dạ vì Khâu Tiểu San đã bị thương mà còn ôm mình trong lòng thì cầm cự thế nào được ? Chàng lập tức la lớn :
-Tỷ tỷ ! Buông tiểu đệ ra ! ...
Những tay cao thủ Ä‘ang kịch chiến kỵ nhất là phải phân tâm. Khâu Tiểu San má»™t mình chiến đấu vá»›i hai tay kình địch. Nàng nhá» kiếm pháp tinh kỳ, tuy rất mệt sức, nhÆ°ng nếu chuyên tâm Ä‘á»™ng thủ thì còn cầm cá»± được. Nàng Ä‘ang lo cho Tiêu LÄ©nh Vu lại thấy chàng la gá»i om sòm thành ra hoang mang nên má»›i bị thÆ°Æ¡ng.
Khâu Tiểu San thấy Tiêu LÄ©nh Vu la lá»›n lại càng kinh hải, vá»™i há»i :
-Tiểu đệ bị thương có nặng lắm không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu đệ...
Ãá»™t nhiên chàng cảm thấy cạnh sÆ°á»n Ä‘au nhói lên má»™t cái rồi không biết gì nữa.
Không hiểu chàng mê đã bao lâu, lúc tỉnh dậy thấy ánh mặt trá»i chiếu vào cá»­a sổ. Chàng ngó lại thì ra mình Ä‘ang nằm trên đống rÆ¡m trong má»™t tòa cổ miếu.
Tòa miếu này rất hoang lương. Bàn thỠbụi dầy đến một tấc, màng nhện chằng chịt khắp nơi.
Bao nhiêu thần tượng đầu sứt mẻ không còn ra hình thù gì nữa.
Tiêu Lĩnh Vu dụi mắt, chuyển động mục quang ngó quanh thì thấy một nhà sư đầy mình nhơ nhớp, lưng đeo trái bầu lớn sánh vai cùng ngồi với một lão khiếu hóa áo quần rách mướp đầu tóc bù rối, bên cạnh lão là cái chảo sắt to tướng.
Cả hai lão cùng rất má»i mệt, trán toát mồ hôi. Hai lão Ä‘ang nhắm mắt vận khí Ä‘iá»u dưỡng.
Tiêu LÄ©nh Vu từ khi được Vân Cô dạy phép tá»a tức nên biết hai lão Ä‘ang Ä‘iá»u dưỡng, không dám quấy nhiá»…u, từ từ ngồi nhá»m dậy, nhÆ°ng chàng thấy cạnh sÆ°á»n nổi cÆ¡n Ä‘au kịch liệt lại phải nằm xuống.
Trong tòa cổ miếu hoang lương tịch mịch, lắng tai nghe không thấy một tiếng động.
Tiêu LÄ©nh Vu định thần nghÄ© lại chuyện đêm rồi gặp nguy hiểm. Chàng còn nhá»› Khâu Tiểu San cùng ngÆ°á»i Ä‘á»™ng thủ. Ãang lúc gặp hoàn cảnh sống chết chỉ khe chừng kẻ tóc, nàng vẫn quan tâm đến sá»± yên nguy của chàng. Lúc chàng vừa cất tiếng gá»i tá»· tá»· thì Ä‘á»™t nhiên cạnh sÆ°á»n Ä‘au nhói ngất xỉu không biết gì nữa.
Tình trạng này còn rõ mồn một ngay trước mắt mà tưởng chừng đã cách đến mấy năm.
Ãá»™t nhiên chàng nghe thanh âm lão già ồm ồm cất lên há»i :
-NhỠkia ! Ngươi tỉnh lại rồi ư ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu tử tỉnh rồi. Chao ôi ! Các vị có biết Khâu tỷ tỷ đi đâu không ?
Chàng vừa trả lá»i vừa ngãnh đầu nhìn ra thì ngÆ°á»i nói đó chính là lão khiếu hóa.
Nhà sư mặt đầy ánh rượu cùng mở mắt ra nói :
-Tỷ tỷ ngươi đã được hai gã nhà buôn cứu đem đi rồi, ngươi bất tất phải quan tâm nữa.
Lão khiếu hóa lại nói tiếp :
-Vì cứu mạng cho ngÆ°Æ¡i mà ta cùng Bán giá»›i sÆ° huynh đã vất vã suốt má»™t ngày má»™t đêm và hao tổn ná»™i lá»±c rất nhiá»u, chứ không phải chuyện dá»…. Bây giá» thÆ°Æ¡ng thế của ngÆ°á»i chÆ°a lành, nếu ngÆ°Æ¡i muốn khá»i chết thì đừng nói nhiá»u nữa.
Tiêu LÄ©nh Vu máy môi toan nói thì lão hòa thượng đã cÆ°á»›p lá»i :
-Ha ha ! Nếu bây giỠmà ngươi chết rồi thì vĩnh viễn không nhìn thấy Khâu tỷ tỷ nữa.
Tiêu Lĩnh Vu chưng hửng. Quả nhiên chàng im tiếng.
Tá»­u Tăng quay lại ngó Phạn Cái, thi triển phép truyá»n âm nhập mật nói :
-Khiếu hóa huynh ! Liệu ThÆ°Æ¡ng Bát, Ãá»— Cá»­u có bảo vệ cho Khâu Tiểu San thoát khá»i mấy tầng mai phục của bang Thần Phong không ?
Lão khiếu hóa đáp :
-Theo nhận xét của tiểu đệ thì bản lãnh của Trung Châu Nhị Cổ không kém gì chúng ta. Việc chúng phá trùng vây chẳng khó khăn gì.
Hai lão Ä‘ang nói chuyện, Ä‘á»™t nhiên có tiếng bÆ°á»›c chân vá»ng lại.
Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘ang ngắm mắt nghÄ© Ä‘iá»u tâm sá»± cÅ©ng bị tiếng bÆ°á»›c chân trầm trá»ng làm cho giật mình. Chàng đảo mắt nhìn ra thấy má»™t đạo nhân đứng tuổi chòm râu dài phất phÆ¡. Ãạo nhân Ä‘ang rảo bÆ°á»›c Ä‘i tá»›i.
NgÆ°á»i này mặt mủi tròn trỉnh mình mặc áo đại bào màu xanh rá»™ng thùng thình.
Lưng cài bửu kiếm, tay cầm phất trần, chân đi giầy Vân Lý. Hiển nhiên là một nhân vật tiên phong đạo cốt. Theo sau đạo nhân là một tên tiểu đồng chừng 16, 17 tuổi.
Tá»­u Tăng cùng Phạn Cái hé mở cặp mắt dÆ°á»ng nhÆ° biết ngÆ°á»i má»›i đến là ai.
Nhưng hai lão lập tức nhắm mắt lại giả vỠđang nhập định chưa tỉnh.
Ãạo nhân lá»›n tuổi liếc mắt nhìn Tá»­u Tăng, Phạn Cái rồi lại ngó Tiêu LÄ©nh Vu.
Tiêu LÄ©nh Vu coi đạo nhân mặt mÅ©i nghiêm trang, không phải ngÆ°á»i tàn ác.
Chàng mạnh dạn nhìn y má»™t lúc rồi lại ngó tên đạo đồng thì thấy gã mặt áo đạo bào màu Ä‘en. Gã da mặt trắng trẻo hồng hào, mày thanh mắt sáng, hình dung tuấn tú. Chàng tá»± há»i :
-Hai đạo nhân một lớn một nhỠnày không hiểu lai lịch thế nào ?
Ãạo nhân đứng tuổi vung cây phất trần, đất bụi tung bay, quét sạch má»™t chá»— chừng hai thÆ°á»›c vuông rồi ngồi xếp bằng xuống đó.
Tên đạo đồng đi theo không nói câu gì.
Tiêu Lĩnh Vu thấy đạo nhân ngồi xuống đất rồi cũng nhắm mắt lại thì bụng bảo dạ :
-Ãạo nhân này lÆ°ng Ä‘eo trÆ°á»ng kiếm, chắc là má»™t nhân vật có bản lãnh. Nếu lão không nhận biết Tá»­u Tăng cùng Phạn Cái thì đã chẳng ngồi lại đây. NhÆ°ng đã biết nhau sao lại không lên tiếng gá»i ?
Bá»—ng nghe ngoải Ä‘iện có tiếng cÆ°á»i ha hả vá»ng vào, nói :
-Toà cổ miếu này tuy đổ nát, nhưng đại điện hãy còn nguyên. Ta vào đó nghỉ một lúc rồi sẽ đi.
Tiếng nói từ đằng xa vá»ng lại mà vừa dứt lá»i ngÆ°á»i đã tá»›i nÆ¡i.
Lúc này tâm linh Tiêu LÄ©nh Vu rất bình tỉnh. Chàng không nghÄ© gì đến sống chết nữa, ghé mắt nhìn ra thì trong đại Ä‘iện lại thêm hai ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i đầu Ä‘á»™i khăn nho cân, mình mặc trÆ°á»ng bào, ra dáng má»™t vị thÆ° sinh. Chàng mặt trắng mà không có râu vào trạc hÆ¡n hai chục tuổi. Còn ngÆ°á»i ngồi phía sau mặt Ä‘en nhÆ° cục than mà ngÆ°á»i thấp lùn.
DÆ°á»ng nhÆ° hai ngÆ°á»i này không ngá» trong đại Ä‘iện đã có nhiá»u ngÆ°á»i, bốn luồng ngãn quang đảo nhìn hết má»i ngÆ°á»i rồi thủng thẳng bÆ°á»›c vào.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Trong toà cổ miếu đầy cát bụi cùng mạng nhện nầy, ngày thÆ°á»ng chắc không có ai vào ngồi mà nay đã có đến bảy ngÆ°á»i. Không hiểu còn ai nữa không ?
Nho sinh ngó tá»›i đạo nhân bá»—ng tủm tỉm cÆ°á»i nói :
-Ãạo trưởng chẳng mấy khi xuống núi mà nay lại gặp đại gia ở đây.
Rồi chàng cất bước đi thẳng vào.
Ãạo nhân Ä‘ang nhắm mắt tÄ©nh tá»a liá»n mÄ©m cÆ°á»i đáp :
-Thành huynh ở nhà hưởng phúc, chán chÆ°á»ng chuyện giang hồ thị phi đã lâu.
Không nhỠbửa nay lại gặp ở đây.
Chàng nho sinh cÆ°á»i nói :
-Tiểu đệ nghĩ tới chiếc chìa khóa cung cấm kia đã xuất hiện trên chốn giang hồ thì trong võ lâm lại nổi phong ba. Tiểu đệ đoán thế mà trúng mới có tin đồn đại vỠchiếc chìa khóa mà bao nhiêu cao thủ lần mò tới vùng này.
Ãạo nhân nói :
-Bần đạo vâng lệnh tới đây, chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
Chàng thÆ° sinh áo xanh ngá»­ng đầu trông Phạn Cái, Tá»­u Tăng, cÆ°á»i há»i :
-Có phải hai vị kia đến trước đạo trưởng không ? Hay là hỠmới đến sau ?
Ãạo nhân đáp :
-Hai vị đó tới trước bần đạo.
Phạn Cái giả vá» nhập định. Sau lão không nhịn được vÆ°Æ¡n vai mở mắt ra cÆ°á»i ha hả nói :
-Vui quá ! Ãã tăng, đạo, nho lại thêm lão hóa tá»­ này nữa thật nên mở má»™t trÆ°á»ng thịnh há»™i.
Nho sÄ© áo xanh từ từ vén vạt áo lên móc ra má»™t cái bình ngá»c trắng dài chừng năm tấc cÆ°á»i nói :
-Thẩm huynh lâu nay không được gặp.
Chàng mở nắp bình, lập tức mùi rượu xông vào mủi. Chàng nói tiếp :
-Bao giỠtiểu đệ cũng đem theo bình rượu ngon...
Bỗng thấy Tửu Tăng Bán giới dương to cặp mắt lớn tiếng reo :
-Rượu ngon ! Rượu ngon !
Mục quang lão ngó chằm chặp vào chiếc bình ngá»c trong tay nho sÄ© áo xanh tá» vẻ thèm thuồng muốn nhá» nÆ°á»›c miếng.
Nho sÄ© áo xanh tủm tỉm cÆ°á»i nói :
-Bình rượu của tiểu đệ này là Mai hoa lá»™ cất đã trên trăm năm. Ãạo huynh tuy mang hiệu Tá»­u Tăng uống ngàn chung không say, nhÆ°ng cÅ©ng chỉ được nếm má»™t chút mà thôi.
Mùi rượu bốc ra má»—i lúc má»™t nồng nặc. Tá»­u Tăng Báo giá»›i nÆ°á»›c miếng đã nhá» giá»t rá»›t xuống áo tăng bào dÆ¡ dáy. Cặp nhãn thần lấp loáng nhìn bình bạch ngá»c.
Nét mặt lão không hiểu là mừng hay tức giận.
Nho sÄ© áo xanh lại móc trong bá»c ra má»™t cái chung bằng bạch ngá»c rót rượu Mai Hoa Lá»™ vào ná»­a chung rồi ngữa cổ lên dốc vào miệng.
Tá»­u Tăng Bán giá»›i lúc nào cÅ©ng lá» má» ná»­a say ná»­a tỉnh. Lão đã uống không biết bao nhiêu thứ rượu ngon trong thiên hạ, nhÆ°ng bình Mai hoa lá»™ của nho sÄ© áo xanh mùi thÆ¡m sức ná»±c, suốt Ä‘á»i chÆ°a từng thấy thì còn nhịn làm sao được ? Lão vừa nuốt nÆ°á»›c miếng vừa đứng lên Ä‘i lại bên nho sÄ© há»i :
-Bần tăng muốn hóa duyên nơi Thành huynh một phen được chăng ?
Nho sÄ© áo xanh vừa cÆ°á»i vừa há»i lại :
-Phải chăng đại sư muốn lấy bình Mai hoa lộ ở trong tay tiểu đệ ?
Bán giới đại sư đáp :
-Ãúng thế ! Không hiểu Thành huynh chịu chiếu cố chăng ?
Lúc này nét mặt nho sĩ áo xanh thoáng lộ màu hồng tựa hồ không chịu đựng nổi rượu mạnh. Chàng đưa mắt nhìn đạo nhân đứng tuổi nói :
-Tá»­u lượng của đại huynh trong thiên hạ chẳng ai là không biết mà bình Mai hoa lá»™ của tiểu đệ chỉ còn má»™t ná»­a, nếu tặng cho đạo huynh thì ngÆ°á»i khác lấy gì mà nếm.
Chàng cúi xuống ngó bình rượu một cái rồi nói tiếp :
-Tiểu đệ mấy năm nay Ä‘i bôn tẩu giang hồ. Phen này trở lại võ lâm được cùng các vị cao nhân tÆ°Æ¡ng ngá»™. Cuá»™c gặp gở này bởi có tiá»n duyên. Ãáng tiếc là lúc tiểu đệ lúc ra khá»i nhà lại không mang nhiá»u rượu. Tiểu đệ muốn má»i các vị trong
tòa điện này mỗi vị uống một chung trước. Còn thừa bao nhiêu sẽ tặng cả cho đạo huynh được chăng ?
Bán Giá»›i đại sÆ° mắt không rá»i khá»i chiếc bình ngá»c xen vào :
-Trong bình còn ít rượu lắm. Nếu má»i ngÆ°á»i trong Ä‘iện Ä‘á»u uống má»™t chung thì e rằng không đủ chia.
Nho sÄ© áo xanh vừa cÆ°á»i nhìn đạo nhân đứng tuổi nói tiếp :
-Chẳng phải tiểu đệ nói khoe. Những ngÆ°á»i trong đại Ä‘iện này ngoài đạo huynh ra e rằng không còn ai tá»­u lượng hÆ¡n được tiểu đệ. Má»—i lần tiểu đệ không uống hết được ná»­a chung.
Vậy vị nào không thích uống thì ngửi mùi cũng đủ say rồi.
Tài sản của ngocvosong1986

  #14  
Old 17-04-2008, 02:36 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 14

Quần Hào Tranh thủ Tiêu lĩnh Vu


Bỗng nghe đạo nhân đứng tuổi lên tiếng :
-Bần đạo là ngÆ°á»i tu hành, cữ uống rượu. Mối thịnh tình của Thành huynh, bần đạo xin tâm lÄ©nh.
Nho sÄ© áo xanh tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đứng dậy rót má»™t chung rượu từ từ bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt đạo nhân đứng tuổi, nói :
-Ãạo huynh không uống thì ngá»­i má»™t chút cÅ©ng chẳng há» chi. Tiểu đệ không dám nói khoe : trên cõi Ä‘á»i này khó còn má»™t thứ rượu nào sánh kịp Mai hoa lá»™ của tiểu đệ.
Ãạo nhân đứng tuổi không lẽ chối từ thò tay ra đón lấy chung ngá»c Ä‘Æ°a lên mủi ngá»­i rồi nói :
-Quả là hảo tửu ! Bần đạo tuy không quen uống nhưng ngửi thấy hơi rượu thấm vào phế phủ cũng đủ biết đúng là thượng phẩm.
Bán Giới đại sư lại xen vào :
-Có để cho bản hòa thượng nếm thì mới định giá được.
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i nói :
-Ãạo huynh bất tất phải quan tâm. Tiểu đệ đã nói ra miệng dÄ© nhiên còn bao nhiêu xin tặng đạo huynh hết.
Tiêu LÄ©nh Vu thấy mấy ngÆ°á»i trong Ä‘iện vì má»™t bình rượu mà ngÆ°á»i chối kẻ đòi,trong lòng rất lấy làm kỳ. Tá»­u Tăng Bán Giá»›i thèm khát thì nho sÄ© áo xanh lại làm ngÆ¡. Còn đạo sÄ© lá»›n tuổi có ý chối từ thì chàng ta lại ráng khuyên má»i.
Bỗng thấy đạo sĩ cầm chung rượu đưa trở lại nói :
-Rượu ngon kỠmiệng, đáng tiếc bần đạo không có phước tiêu thụ.
Nho sÄ© áo xanh đón lấy chung rượu lại Ä‘Æ°a tá»›i gã đạo đồng áo Ä‘en má»i :
-Tiểu đạo huynh ! Ãạo huynh thá»­ nếm má»™t chút xem sao ?
Ãạo đồng áo Ä‘en nghiêng đầu Ä‘i đáp :
-Tiểu đạo không thể ngửi được mùi rượu.
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i ha hả nói :
-Môn qui phái Võ ÃÆ°Æ¡ng thật là nghiêm cẩn đúng nhÆ° lá»i đồn.
Tiêu LÄ©nh Vu trÆ°á»›c đã được nghe Vân Cô nói nhiá»u chuyện giang hồ. Chàng nhá»› bà bảo đệ tá»­ phái Võ ÃÆ°Æ¡ng toàn là ngÆ°á»i tốt, nay chàng thấy đạo nhân kia tiên phong đạo cốt, bất giác sinh lòng kính ngưỡng.
Nho sĩ áo xanh đưa chung rượu đến trước mặt Phạn Cái nói :
-Mấy năm nay tiểu đệ ít qua lại giang hồ nhÆ°ng đại danh của Thẩm huynh thÆ°á»ng được nghe ngÆ°á»i ta Ä‘á» cập tá»›i.
Phạn Cái liếc mắt nhìn chung rượu hững hỠđáp :
-Lão khiếu hóa chỉ thích cơm chớ không ưa rượu. Hảo ý của Thành huynh, lão khiếu hóa xin tâm lãnh.
Nho sĩ áo xanh hơi biến sắc nói :
-Rượu Mai hoa lá»™ của tiểu đệ là thứ danh tá»­u đệ nhất Ä‘á»i nay. Nếu để lỡ dịp này e rằng Thẩm huynh không còn có cÆ¡ duyên nào được nếm thượng phẩm nữa.
Phạn Cái đáp :
-Phần rượu của lão khiếu hóa xin chuyển tặng cho Bán Giới sư huynh là được rồi.
Lão nói xong nhắm mắt lại không lý gì đến nho sĩ nữa.
Tá»­u Tăng Bán Giá»›i rảo bÆ°á»›c tá»›i gần cÆ°á»i ha hả nói :
-Lão khiếu hóa suốt Ä‘á»i không biết mùi rượu, lão mÅ©i trâu trì thủ môn qui thủy chung giá»›i tá»­u. Xem chừng chỉ còn bản hòa thượng là đáng chá»n mặt gá»­i vàng.
Bản hòa thượng coi rượu quí như mạng sống. Hể rượu ngon là uống dù trong rượu có chất độc làm đứt ruột gan cũng khẳng khái uống cho thật say để đi vào chỗ chết mà như vậy mới không đáng tiếc.
Nho sÄ© áo xanh trầm ngâm má»™t lúc, Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i rá»™ nói :
-Ãúng lắm ! Phải biết chá»n mặt gá»­i vàng. Bình Mai hoa lá»™ của tiểu đệ xin tặng đại sÆ° và tặng luôn cái bình nữa.
Tá»­u Tăng Bán Giá»›i đón lấy bình rượu ngữa mặt lên mà tu cho đến lúc không còn má»™t giá»t má»›i hạ mình xuống vừa cÆ°á»i vừa hô :
-Hảo tửu ! Chân hảo tửu !
Nho sĩ áo xanh để mặc cho Tửu Tăng Bán Giới reo hò, chàng ngồi xếp bằng thở phào một cái nói :
-Các vị không chịu nếm thứ Mai hoa lộ của tiểu đệ là sợ trong rượu có chất độc rồi.
Chàng nói câu này tá»±a hồ nhÆ° để mình nghe lại tá»±a hồ để giải thích vá»›i má»i ngÆ°á»i.
Ãạo nhân đứng tuổi Ä‘á»™t nhiên đứng dậy, cặp mắt lấp loáng chủ ý nhìn Tiêu LÄ©nh Vu thủng thẳng há»i :
-Tiểu thí chủ ! Phải chăng ngÆ°á»i Tiểu thí chủ không được khoan khoái ?
Tiêu LÄ©nh Vu đã có má»™t ấn tượng tốt đẹp vá»›i đạo nhân, liá»n gật đầu đáp.
-Tiểu tử quả có chút bệnh hoạn.
Ãạo nhân đứng tuổi cÆ°á»i nói :
-Bần đạo hiểu sơ qua vỠy thuật xin chẩn mạch dùm tiểu thí chủ.
Mục quang đạo nhân chú ý ngó vào mặt Phạn Cái để Ä‘iá»u tra tình hình biến hóa.
Tiêu LÄ©nh Vu tuy là ngÆ°á»i thông minh tuyệt đỉnh, nhÆ°ng cÅ©ng không tài nào hiểu được những mÆ°u cÆ¡ trá hiểm trên chốn giang hồ. Chàng liá»n đáp :
-Hay lắm ! Tiểu đệ xin cám ơn đạo trưởng trước.
Ãạo nhân đứng tuổi đứng yên không nhúc nhích dÆ°á»ng nhÆ° còn chỠđợi gì.
Bỗng nghe Phạn Cái thở dài đáp :
-Lão khiếu hóa đã vì thằng nhỠnày mà vất vả suốt một ngày một đêm nhưng gã vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như trước. Nếu đạo trưởng chịu giúp dùm cho thì lão khiếu hóa cảm kích vô cùng.
Ãạo nhân tủm tỉm cÆ°á»i há»i :
-Bần đạo bất quá hiểu chút y đạo mà thôi. Cứ coi bá» ngoài thì thÆ°Æ¡ng thế của tiểu thí chủ này dÆ°á»ng nhÆ° bởi chân tiên thiên khiếm khuyết và má»›i đây lại bị ngoại thÆ°Æ¡ng thành ra ná»™i thÆ°Æ¡ng phát tác.
Phạn Cái ngắt lá»i :
-Ãúng thế ! Gã bị Ä‘iểm huyệt thái ất ở DÆ°Æ¡ng minh vị kinh làm phát Ä‘á»™ng đến tiên thiên. Nếu bị thÆ°Æ¡ng nặng chỉ bảy ngày là uổng mạng, mà nhẹ thì ngÆ°á»i thành tàn phế. Lão khiếu hóa không hiểu y đạo chỉ coi bá» ngoài mà biết vậy.
Ãạo nhân đứng tuổi cÆ°á»i nói :
-Thẩm huynh nói câu nào cÅ©ng trúng. Bần đạo rất lấy làm hổ thẹn không làm cho tiểu thí chủ bình phục nhÆ° cÅ© được. Nếu Thẩm huynh Æ°ng để cho bần đạo Ä‘Æ°a chú nhá» Ä‘i, thì bần đạo trở vá» Võ ÃÆ°Æ¡ng ngay xin chưởng môn sÆ° huynh trị thÆ°Æ¡ng cho y. Tiện huynh y lý tinh vi mà công lá»±c cÅ©ng thâm hậu gấp mÆ°á»i bần đạo chắc không đến ná»—i lở việc.
Phạn Cái đột nhiên mở to mắt ra, thần quang lấp loáng ngó vào mặt đạo nhân nói chậm rải từng tiếng :
-Vân dÆ°Æ¡ng tá»­ lão khiếu hóa quá ná»­a Ä‘á»i bôn tẩu giang hồ, trãi bao nhiêu sóng to gió cả, chẳng lẽ chịu để đắm thuyá»n trong ngòi lạch ?
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ tủm tỉm cÆ°á»i đáp :
-Bần đạo dù có chá»— dụng tâm nào khác thì cÅ©ng chữa khá»i thÆ°Æ¡ng thế cho y đã,quyết chẳng sai lá»i.
Phạn Cái đột nhiên nhắm mắt lại nói :
-Ãược rồi ! Vậy đạo huynh Ä‘em y Ä‘i.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ vẩy tay má»™t cái. Tên đạo đồng áo Ä‘en liá»n nhẩy tá»›i cúi xuống bồng Tiêu LÄ©nh Vu dậy rồi chạy ra ngoài Ä‘iện.
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i lạt gá»i :
-Vân Dương đạo huynh !
Ãoạn chàng xòe tay trái má»™t cái. Hán tá»­ ngÆ°á»i vừa Ä‘en vừa thấp lùn theo sau chàng Ä‘á»™t nhiên nhẩy vá»t lên cản Ä‘Æ°á»ng đạo đồng áo Ä‘en.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ rung Ä‘á»™ng hai vai chạy lẹ đến trÆ°á»›c mặt đạo đồng lạnh lùng há»i :
-Phải chăng Thành huynh muốn làm khó dễ với bần đạo ?
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i lạt đáp :
-Cái đó tiểu đệ không dám. Ha ha ! Trong võ lâm còn ai không biết tiếng Vân Dương đạo huynh ?
Tiêu LÄ©nh Vu thấy mấy ngÆ°á»i này có ý muốn tranh Ä‘oạt chàng thì trong lòng vừa rất lấy làm kỳ, lại vừa buồn cÆ°á»i, tá»± há»i :
-Tiêu LÄ©nh Vu này sao lại được bá»n há» coi trá»ng nhÆ° vậy ?
Bỗng thấy Vân Dương Tử vung cây phất trần lên nói :
-Thành huynh đã không có ý làm khó dễ bần đạo thì thật là may.
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i lạt há»i :
-Tiểu đệ tuy không muốn làm khó dá»… vá»›i Vân huynh, nhÆ°ng chẳng phải vì khiếp sợ thinh danh của phái Võ ÃÆ°Æ¡ng cùng thanh trÆ°á»ng kiếm ở trong tay Vân DÆ°Æ¡ng đạo huynh đâu.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ hÆ¡i nhíu cặp lông mày nhÆ°ng rồi y lại nín nhịn, há»i :
-Thành huynh muốn chỉ giáo Ä‘iá»u chỉ ? Bần đạo rá»­a tai để nghe đây.
Nho sÄ© áo xanh dÆ°Æ¡ng mắt lên ngó Tiêu LÄ©nh Vu hồi lâu rồi há»i lại :
-Vân DÆ°Æ¡ng đạo huynh không ngại Ä‘Æ°á»ng xa ngàn dặm Ä‘Æ°a chú nhá» này vá» tá»›i Võ ÃÆ°Æ¡ng để chữa bệnh cho gã Æ° ?
Vân Dương Tử đáp :
-Ãúng thế !
Nho sÄ© áo xanh há»i :
-Cứu bệnh nhÆ° cứu há»a. Chú nhá» này đã mắc bịnh nặng thì chịu sao nổi cuá»™c bôn ba ngàn dặm ?
Vân Dương Tử đáp :
-Bần đạo tá»± có kế hoạch. Thành huynh bất tất phải nhá»c lòng ?
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i nói :
-Tiểu đệ coi chừng không được.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
-Sao lại không được ?
Nho sĩ áo xanh đáp :
-Tiểu đệ tuy bất tài nhÆ°ng cÅ©ng hiểu y lý. Bệnh thế chú nhá» này, tiểu đệ có thể chữa được, bất tất phải lặn lá»™i Ä‘Æ°á»ng xa ngàn dặm lên núi Võ ÃÆ°Æ¡ng.
Vân Dương Tử nói :
-Bần đạo đã được Thẩm huynh đồng ý. Vậy Thành huynh muốn dúng tay vào can thiệp là có dụng ý gì ?
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i lạt đáp :
-Cứu mạng ngÆ°á»i, tiểu đệ không chịu Ä‘i sau ai.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ, bụng bảo dạ :
-Bá»n há» cãi lui cãi tá»›i chỉ vì muốn chữa bệnh cho ta. Hạng ngÆ°á»i tá»­ tế này thật là hiếm có !
Vân Dương Tử nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói :
-Y thuật của bần đạo e rằng chẳng kém gì Thành huynh, nhưng cũng tự biết không thể chữa lành bệnh cho tiểu thí chủ đây được. Chỉ sợ Thành huynh quá đỠcao y thuật của mình.
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i há»i :
-Tiểu đệ được bạn đồng đạo võ lâm kêu bằng Bách thủ xão y chẳng lẽ cái ngoại hiệu đó là uổng lắm sao ?
Vân Dương Tử nói :
-Bần đạo chỉ nghe nói đến cái tên Bách thủ thư sinh của Thành huynh, chứ chưa từng nghe thấy ai kêu bằng Bách thủ xảo y.
NhÆ¡ sÄ© áo xanh cÆ°á»i nói :
-Ãạo huynh đã không tin y thuật của tiểu đệ. Vậy tiểu đệ hãy thí nghiệm ngay Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng cho đạo huynh coi, được chăng ?
Vân Dương Tử hửng hỠđáp :
-Ãá»i ngÆ°á»i chỉ có chết má»™t lần. Việc trá»ng đại nhÆ° vậy đâu có thể Ä‘em ra làm trò chÆ¡i thí nghiệm ?
Nho sÄ© áo xanh quay lại ngó Tá»­u Tăng Bán Giá»›i má»™t cái thì thấy hai tay lão vẫn ôm cái bình ngá»c Mai hoa lá»™, hÆ¡i thở ồ ồ, tá»±a hồ ngÆ°á»i say rượu Ä‘i vào cá»i má»™ng.
Chàng liá»n mạnh dạn lá»›n tiếng :
-Chú nhá» này phải chăng là đệ tá»­ phái Võ ÃÆ°Æ¡ng ?
Vân Dương Tử đáp :
-Tuy y không phải là môn hạ phái Võ ÃÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng bần đạo đã chịu lá»i ủy thác của ngÆ°á»i ta thì phải hết lòng hết sức.
Nho sÄ© áo xanh cuá»i há»i :
-Ãạo huynh chịu lá»i ủy thác của ai ?
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ dÆ°á»ng nhÆ° không muốn trở mặt vá»›i Bách thủ thÆ° sinh để thành to chuyện, song muốn nhẫn nại cÅ©ng không nhẫn nại được liá»n há»i :
-Cái đó Thành huynh đã mắt thấy tai nghe là bần đạo chịu lá»i ủy thác của Thẫm đại hiệp Ä‘Æ°a tiểu thí chủ vá» núi Võ ÃÆ°Æ¡ng để Ä‘iá»u trị cố tật.
Nho sÄ© áo xanh cÆ°á»i nói :
-Ãạo huynh nói vậy thì nếu được Thẩm huynh Æ°ng chịu, đạo huynh sẽ để chú em này lại cho tại hạ hay sao ?
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ hắng dặng má»™t tiếng chÆ°a kịp trả lá»i thì nho sÄ© áo xanh lại cất cao giá»ng :
-Nếu Thẩm huynh tin được y đạo của tiểu đệ. Lập tức tiểu đệ ra tay trị thương thế cho y.
Tiêu LÄ©nh Vu nhìn kỹ chàng nho sÄ© áo xanh thấy y tuy ngÅ© quan Ä‘oan chính,nÆ°á»›c da trắng mịn, nhÆ°ng hai mắt lấp loáng và giữa cặp lông mày có ẩn hiện má»™t làn hắc khí thì trong lòng không thích. Chàng sợ Phạn Cái Æ°ng chịu lá»i yêu cầu của
nho sÄ© áo xanh liá»n lá»›n tiếng :
-Thẩm bá bá ! Tiểu điệt không muốn y trị thương thế và xin đi theo đạo trưởng.
Nho sĩ áo xanh chớp mắt mấy cái. Hai luồng hào quang âm thầm lạnh lẻo chiếu ra, lạnh lùng nói :
-Núi Võ ÃÆ°Æ¡ng cách đây xa lắm e rằng chú lên núi Võ ÃÆ°Æ¡ng sẽ bị trá»ng bệnh phát tác mà chết dá»c Ä‘Æ°á»ng thì làm thế nào ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu tử có chết cũng không liên quan gì đến các hạ.
Nho sĩ áo xanh chau mày tựa hồ muốn nổi nóng. Bỗng nghe Phạn Cái lạnh lùng lên tiếng :
-Lão khiếu hóa đã ủy thác gã nhá» cho Vân DÆ°Æ¡ng đạo huynh Ä‘Æ°a vá» núi Võ ÃÆ°Æ¡ng. Ai ngăn trở là cố ý làm khó dá»… vá»›i bá»n Tá»­u Tăng Phạn Cái này.
Bách thủ thÆ° sinh mặt lạnh nhÆ° tiá»n. Quầng Ä‘en giữa hai mí mắt cùng lá»™ ra rất rõ. NhÆ°ng chỉ trong nháy mắt quầng Ä‘en lại tiêu tan ngay. Chàng cÆ°á»i ha hả má»™t hồi rồi nói :
-Ãã là chủ ý Thẩm huynh thì tiểu đệ không tiện ngăn trở. Hỡi Æ¡i ! Ãáng tiếc là tính mạng của chú em này sẽ không toàn ngay ở trong tay Vân DÆ°Æ¡ng đạo huynh, thì đạo huynh có hảo tâm muốn Ä‘Æ°a vá» Võ ÃÆ°Æ¡ng chữa bịnh cho y.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ là ngÆ°á»i dầy công phu hàm dưỡng, cÆ°á»i mát nói :
-Thành huynh bất tất phải quá lo xa cho bần đạo...
Ãạo nhân ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
-Xin Thành huynh nhÆ°á»ng lối cho bần đạo.
Bách Thủ thÆ° sinh cÆ°á»i lạt nói :
-Chúc đạo huynh thượng lộ bình yên.
Gã vẫy tay một cái. Tên áo đen vừa đen vừa lùn lùi lại ngay, đứng bên Bách Thủ thư sinh.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ Ä‘i trÆ°á»›c mở Ä‘Æ°á»ng bảo vệ cho tên tiểu đồng cá»ng Tiêu LÄ©nh Vu ra khá»i đại Ä‘iện rồi rảo bÆ°á»›c chạy vá» phía trÆ°á»›c.
Tên đạo đồng tuy tuổi còn nhá» nhÆ°ng cÆ°á»›c trình rất lẹ. Tiêu LÄ©nh Vu bên tai nghe tiếng gió vù vù, khí lạnh quạt vào mặt, cÆ¡ hồ nghẹt thở. Chàng liá»n úp mặt vào sau gáy tên đạo đồng.
Không hiểu hai tên đạo đồng chạy đã bao lâu, Ä‘á»™t nhiên Tiêu LÄ©nh Vu thấy gã dừng lại liá»n nghển cổ trông ra thì thấy đến chân má»™t tòa núi cao.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ tay cầm phất trần đứng ngoài xa bốn, năm thÆ°á»›c, nét mặt mÄ©m cÆ°á»i khẽ bảo đạo đồng :
-Ngươi hãy đặt chú xuống. Chúng ta ăn chút gì rồi hãy đi.
Ãạo đồng áo Ä‘en giÆ¡ tay lên lau mồ hôi trán há»i :
-Sư phụ ! Bạch Thủ thư sinh có rượt theo không ?
Vân Dương Tử đáp :
-Tuy bá»n chúng có ý muốn rượt theo, nhÆ°ng ta chắc bị Phạn Cái nhất định ra tay ngăn trở.
Tên đạo đồng từ từ đặt Tiêu LÄ©nh Vu ở trên lÆ°ng xuống. Gã thở phào má»™t cái, tá» ra sau má»™t cuá»™c chạy dài đã nhá»c mệt.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ vén áo đạo bào lên lấy bá»c lÆ°Æ¡ng khô ra mỉm cÆ°á»i bảo Tiêu LÄ©nh Vu :
-Tiểu thí chủ bất tất phải sợ hãi. Bần đạo quyết không đối xử tàn tệ với thí chủ đâu.
Ãạo nhân vừa nói vừa Ä‘Æ°a lÆ°Æ¡ng khô ra. Tiêu LÄ©nh Vu đón lấy má»™t phần. Ba ngÆ°á»i ngồi xuống ăn xong, nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc rồi lại thượng lá»™.
Tiêu LÄ©nh Vu lại được đạo đồng áo Ä‘en cá»ng lên lÆ°ng.
Chàng là ngÆ°á»i thông minh được há»c hành từ nhá», sau lại theo Khâu tiểu San trải qua nhiá»u phen nguy hiểm khiến tâm linh chàng đã nhận thức thêm được vá» lòng nham hiểm trá ngụy của ngÆ°á»i Ä‘á»i, chàng hiểu vị đạo trưởng tiên phong đạo
cốt phiêu dạt khác Ä‘á»i này thá»±c ra không muốn chữa bệnh cho chàng mà Ä‘em chàng Ä‘i. Chàng chắc đạo nhân còn có tác dụng nào khác. Tuy chàng đã nghÄ© tá»›i Ä‘iểm này mà không tìm ra được đáp án, nó làm chàng phải nhức óc. Chàng bắt đầu vận dụng tâm cÆ¡ lo nghÄ© đến sá»± yên nguy cho mình.
Ãi má»™t ngày nữa rá»i khá»i khu vá»±c núi non, tên đạo đồng không thể cá»ng Tiêu LÄ©nh Vu mãi được, gã liá»n thuê má»™t cá»— xe ngá»±a để Ä‘i cho đỡ mệt.
Tiêu LÄ©nh Vu cảm thấy trong mình có chiá»u biến đổi, ngoại thÆ°Æ¡ng còn làm cho cố tật thêm phần trầm trá»ng. Chàng đã bắt đầu cảm thấy nhiệt Ä‘á»™ lên cao, chân tay nặng ná» khó bá» cất nhắc, nhÆ°ng thần trí chàng vẫn còn tÄ©nh táo.
Vân Dương Tử tựa hồ rất nóng nảy, tận tâm trị bịnh cho Tiêu Lĩnh Vu, lão chẩn mạch luôn và trút nội lực bản thân để giúp cho huyết mạch chàng lưu thông dễ dàng.
Tuy nhiên bệnh thế của Tiêu LÄ©nh Vu không bá»›t được chút nào, dần dần chàng ngất xỉu mê man, chỉ nhá»› mang máng là uống nhiá»u thứ thuốc.
Một hôm thần trí Tiêu Lĩnh Vu mê đi rồi chợt tỉnh lại. Chàng mở mắt nhìn thấy Vân Dương Tử ngồi ngay ngắn bên mình. Còn tên đạo đồng lộ vẻ cực kỳ nóng nẩy.
Gã bÆ°ng bát thuốc thấy chàng tỉnh lại thì ra chiá»u mừng rỡ tủm tÄ©m cÆ°á»i há»i :
-Ông bạn thấy đở rồi phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
-Tiểu đệ thấy trong lòng nóng như lửa đốt, chắc là không thể sống được.
Ãạo đồng nói :
-Ông bạn đừng lo. Chúng ta gần tá»›i núi Võ ÃÆ°Æ¡ng rồi. Ãại sÆ° bá của tiểu đệ tinh thâm y lý có tài diệu thủ hồi xuân. Chỉ mong sao chúng ta tá»›i núi Võ ÃÆ°Æ¡ng là bệnh thế của ông bạn bình phục rất mau chóng.
Tiêu LÄ©nh Vu thở dài há»i :
-Vì lẽ gì các vị lại quan tâm đến sá»± sinh tá»­ của tiểu đệ. Ãạo đồng ngÆ¡ ngác đáp :
-Bởi vì..., bởi vì...
Gã không quen nói dối nên ấp úng mãi mà không nói ra được là bởi vì thế nào.
Tiểu lÄ©nh Vu nở nụ cÆ°á»i thê lÆ°Æ¡ng nói :
-Tiểu đệ biết các vị không phải ôm mối thịnh tình muốn chữa bịnh cho tiểu đệ mà Ä‘Æ°a tiểu đệ lên núi Võ ÃÆ°Æ¡ng...
Vân Dương Tử đột nhiên xen vào :
-Bệnh thế của thí chủ rất là trầm trá»ng, đã hiện lên thiên cố tật còn thêm ná»™i thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng. Má»—i khi cảm mạo phong hàn là bệnh lại phát tác ra hàng trăm chứng. Ngoài đại sÆ° huynh của bần đạo tưởng trên cõi Ä‘á»i này không còn ai có thể chữa lành được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Cái đó không cần vì tiểu tử không sợ chết.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ không ngá» chàng lại nói câu này, bất giác chÆ°ng há»­ng cÆ°á»i đáp :
-Tiểu thí chủ tuy mắc phải tuyệt chứng, nhÆ°ng coi tÆ°á»›ng mạo thì không đến ná»—i chết non. Ãại sÆ° huynh của bần đạo thuật thông thần có thể trị bệnh cho tiểu thí chủ chẳng khó khăn gì.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên vươn mình muốn ngồi dậy, song chàng vừa cố sức một chút mắt đã tối sầm lại. Gân cốt trong mình đau đớn kịch liệt rồi chàng lại ngất đi.
Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu, Tiêu LÄ©nh Vu trong lúc hôn mê cảm thấy hai bàn tay nóng hổi không ngá»›t xoa Ä‘i xoa lại bên mình chàng khiến chàng cảm thấy trong ngÆ°á»i khoan khoái. Chàng mở bừng mắt ra nhìn thì thấy má»™t đạo
nhân mắt tròn vành vạnh, râu bạc chùng thõng xuống, búi tóc cao lên. Lão Ä‘ang huy Ä‘á»™ng hai bàn tay Ä‘Æ°a qua Ä‘Æ°a lại trong ngÆ°á»i chàng. Ngón tay lão tá»›i đâu là má»™t luồng nhiệt lá»±c thấm vào trong thân thể chàng tá»›i đó.
Vân dÆ°Æ¡ng Tá»­ đứng sau đạo nhân râu bạc ra chiá»u rất nghiêm cẩn.
Má»™t chiếc cổ đỉnh mầu Ä‘en đặt bên cá»­a sổ, khói xanh bốc lên nghi ngút tá»a mùi thanh hÆ°Æ¡ng khắp gian nhà.
Bá»—ng nghe đạo nhân thở phào má»™t cái từ từ thu tay vá». Cặp mắt chăm chú ngó Tiêu LÄ©nh Vu. Vẻ mặt trang nghiêm thoáng lá»™ má»™t nụ cÆ°á»i hiá»n từ. Lão há»i :
-Hài tử ngươi đã bớt rồi phải không ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu tá»­ đã bá»›t được má»™t chút. Phải chăng lão đạo trưởng là chưởng môn phái Võ ÃÆ°Æ¡ng và là sÆ° huynh của Vân DÆ°Æ¡ng đạo chưởng !
Ãạo nhân râu bạc tủm tỉm cÆ°á»i nói :
-Bần đạo là Vô Vi. Bịnh thế của tiểu thí chủ rất trầm trá»ng. Hiện giá» huyết mạch má»›i lÆ°u thông, không nên nói nhiá»u cho hao phí tâm thần. Ngày sau còn dài,chúng ta sẽ có nhiá»u thá»i giỠđể nói chuyện. Bây giá» hay hÆ¡n hết là tiểu thí chủ
nằm yên Ä‘iá»u dưỡng.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên thở dài nói :
-Không hiểu Khâu tỷ tỷ của tiểu tử hiện giỠở đâu ?
Chàng nói rồi từ từ nhắm mắt lại.
Vân Dương Tử nghiêng mình thi lễ trước mặt Vô Vi đạo trưởng rồi từ từ lui gót.
Vô Vi đạo trưởng dÆ°á»ng nhÆ° nhá»c mệt rã rá»i. Sau khi Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ lui ra, lão liá»n nhắm mắt Ä‘iá»u dưỡng.
Trong phòng yên lặng như tỠtưởng chừng kim rớt cũng nghe tiếng.
Tiêu LÄ©nh Vu ngủ say má»™t lúc cảm thấy tinh thần hồi phục khá nhiá»u. Chàng dÆ°Æ¡ng mắt lên nhìn thấy lão đạo trưởng vẫn ngồi xếp bằng nhắm mắt ở bên cạnh.
Lúc nầy đêm đã khuya. Trong nhà tối Ä‘en. Chiếc cổ Ä‘Ä©nh bên cá»­a sổ vẫn bốc lên má»™t làn khói xanh khiến cho cảnh vật trong phòng Ä‘á»u bao phủ má»™t làn thanh quang ảm đạm.
Tiêu LÄ©nh Vu giở mình, hai tay chống xuống giÆ°á»ng từ từ ngồi dậy toan bÆ°á»›c xuống thì Vô Vi đạo trưởng bá»—ng mở bừng mắt ra cÆ°á»i nói :
-Hài tá»­ ! Ãêm đã khuya trá»i lại giá lạnh, không nên ra ngoài. NgÆ°Æ¡i vừa uống thuốc xong vậy ngÆ°Æ¡i Ä‘i lại trong nhà cÅ©ng là giúp cho chất thuốc thấm vào thân thể mau chóng.
Chưởng môn phái Võ ÃÆ°Æ¡ng là nhân vật tôn cao trong võ lâm đến thế nào ai cÅ©ng biết rồi. Lão đối đãi vá»›i Tiêu LÄ©nh Vu nhÆ° vậy thật là má»™t Ä‘iá»u vinh dá»± lá»›n cho chàng, nhÆ°ng chàng vẫn thản nhiên tá»±a hồ không biết gì. Chàng cất bÆ°á»›c tiến vá» phía chiếc cổ đỉnh bốc khói xanh.
Vô Vi đạo trưởng khẽ buông tiếng thở dài không nói gì nữa.
Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘i tá»›i bên chiếc đỉnh Ä‘en liá»n cảm thấy sức nóng kinh ngÆ°á»i, trong lòng rất lấy làm kỳ tá»± há»i :
-Không hiểu trong đỉnh này đốt vật gì mà sức nóng ghê gớm như vậy ?
Chàng ngá»­ng đầu trông ra thì thấy lá»­a cháy bừng bừng tá»a khói xanh. Trên mặt đỉnh đặt má»™t cái há»™p vuông to bằng nắm tay. Cái há»™p này không hiểu chế bằng thứ gì đã bị lá»­a nung thành Ä‘á» hồng.
Trong hộp vuông chàng lỠmỠnhìn thấy có chất gì mầu xanh đang chuyển động.
Làn khói xanh từ dưới hộp vuông chuồn qua những lổ bằng đầu ngón tay rồi bốc lên. Chàng vẫn chưa nhận ra cái hộp nhỠđó là vật gì ?
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ đến hồi còn nhỠphụ thân đã nói chuyện vỠviệc luyện đan.
Chàng không nhịn được cất tiếng há»i :
-Lão đạo trưởng ! Phải chăng lão đạo trưởng đang luyện đan ?
Vô Vi đạo trưởng cÆ°á»i há»i :
-Bần đạo đang chế luyện một thứ thuốc cho tiểu thí chủ.
Tiêu LÄ©nh Vu lấy làm kỳ há»i :
-Lão đạo trưởng luyện đan cho tiểu tử ư ?
Vô Vi đạo trưởng cÆ°á»i đáp :
-Ãại khái ba ngày ba đêm nữa có thể tắt lò lá»­a lấy thuốc ra cho tiểu thí chủ uống được rồi.
Tiêu LÄ©nh Vu bâng khuâng buông tiếng thở dài, từ từ bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c giÆ°á»ng há»i :
-Lão đạo trưởng ! Chúng ta vốn không quen biết mà sao đạo trưởng lại tận tâm với tiểu tử như vậy ?
Tài sản của ngocvosong1986

  #15  
Old 17-04-2008, 02:38 AM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 15

Cứu NgÆ°á»i Nên Nổi Phải Lo Âu


Lão đạo trưởng cÆ°á»i đáp :
-Kẻ tu hành lấy từ bi làm gốc. Bần đạo đã phát giác ra tiểu thí chủ mắc phải tuyệt chứng, có lý nào lại không chữa ? ...
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp :
-Huống chi tam tuyệt âm mạch của thí chủ phát ra do tiên thiên cố tật, không phải ai cũng chữa được.
Tiêu LÄ©nh Vu đứng bên giÆ°á»ng ngẫm nghÄ© hồi lâu rồi nói :
-Tiểu tử không tin được lão đạo trưởng chỉ vì tấm lòng từ bi mà cứu mạng cho tiểu tử.
Vô Vi đạo trưởng dÆ°á»ng nhÆ° không ngá» Tiêu LÄ©nh Vu Ä‘á»™t nhiên Ä‘á» cập tá»›i vấn Ä‘á» này, lão chẳng khá»i ngạc nhiên, trầm ngâm hồi lâu rồi chẩm rãi đáp :
-Bần đạo lÆ°u tiểu thí chủ ở núi Võ ÃÆ°Æ¡ng nếu có dụng tâm nào khác thì nguyên nhân trá»ng đại nhất vẫn là trị tuyệt chứng cho tiểu thí chủ...
Ãá»™t nhiên lão trầm giá»ng há»i :
-Ai đó ?
Ngoài cửa có thanh âm trầm trầm đáp lại :
-Ãệ tá»­ có việc cần bẩm báo.
Vô Vi đạo trưởng hÆ¡i nhíu cặp lông mày hiá»n từ mà vẫn ngồi yên không nhúc nhích nói :
-Vào đi !
Cánh cửa kẹt mở. Một đạo nhân thân thể cao lớn vào hạng đứng tuổi, râu đen phất phơ, tiến vào.
Ãạo nhân nầy coi bá»™ cÅ©ng vào trạc tuổi Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­, song cách cá»­ Ä‘á»™ng đối vá»›i Vô Vi đạo trưởng có phần kính cẩn hÆ¡n. Còn ở đằng xa, đạo nhân đã chấp tay nghiêng mình tiến lại trÆ°á»›c giÆ°á»ng rồi cúi đầu xuống nói :
-Có kẻ dạ hành lên núi ...
Vô Vi đạo trưởng hÆ¡i biến sắc há»i :
-Ãó là hạng ngÆ°á»i nào ?
Ãạo nhân đứng tuổi đáp :
-NgÆ°á»i tá»›i đây võ công không phải tầm thÆ°á»ng. Vân DÆ°Æ¡ng sÆ° thúc đã truyá»n lệnh dụ cho năm vị đại há»™ pháp trong chùa chuẩn bị Ä‘á»™ng thủ để tìm ra gốc ngá»n, nhÆ°ng sợ kinh Ä‘á»™ng cuá»™c tÄ©nh tu của sÆ° phụ, bây giá» má»›i dám vào bẩm.
Vô Vi đạo trưởng trở lại vẻ mặt trấn tĩnh vẩy tay một cái đáp :
-Ta đã biết rồi.
Ãạo nhân đứng tuổi hai tay chắp để trÆ°á»›c ngá»±c khom lÆ°ng lui ra rồi khép cá»­a lại.
Tiêu Lĩnh Vu trầm tư một lúc rồi đột nhiên rảo bước chạy ra ngoài.
Vô Vi đạo trưởng chau mày há»i :
-Hài tử ngươi định đi đâu ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Tiểu tử ra coi thử xem có phải Khâu tỷ tỷ đến tìm tiểu tử không ?
Rồi chàng mở cửa rảo bước ra ngoài.
Tiêu LÄ©nh Vu ngá»­ng đầu trông lên thì chỉ thấy trên trá»i đầy sao, lúc này đêm đã khuya mà không có trăng.
Một cơn gió lạnh thổi tới, khiến cho Tiêu Lĩnh Vu rét run.
Ãá»™t nhiên bên mình chàng, má»™t thanh âm trầm trầm vá»ng lên :
-Canh khuya giá lạnh, má»i tiểu thí chủ vào nhà Ä‘i thôi.
Tiêu Lĩnh Vu ngảnh đầu nhìn lại thì thấy bên mình có một đạo nhân lưng đeo bảo kiếm đứng đó, không hiểu đạo nhân đến từ hồi nào ?
Chàng định thần đáp :
-Tại hạ không vá».
Thiếu niên đạo nhân vào cở 18, 19 tuổi, mày xanh mắt sáng, áo đạo bào phất phá»›i. Gã ngó Tiêu LÄ©nh Vu rồi cất giá»ng lạnh nhÆ° băng nói :
-Tiểu thí chủ có biết đây là đâu không ? Tiểu thí chủ không thể chạy bừa bãi được. Nếu tiểu thí chủ không chịu tá»± Ä‘á»™ng trở vá» thì bần đạo đành bồng thí chủ vá».
Gã nói rồi vươn tay ra cắp Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu rụt tay vỠlớn tiếng quát :
-Ta không vỠthì ngươi làm gì ?
Thiếu niên ra tay nhanh như chớp, Tiêu Lĩnh Vu tránh làm sao được ? Chàng cảm thấy tay trái tê dại, huyệt mạch tay trái đã bị thiếu niên nắm lấy.
Bá»—ng nghe tiếng thở dài trầm trá»ng, tiếp theo thanh âm của Vô Vi đạo trưởng khàn khàn cất lên :
-NgÆ°Æ¡i không được bức bách tiểu thí chủ. Ãể y tá»± Ä‘á»™ng trở vào.
Thiếu niên thấy Vô Vi đạo trưởng nói vậy vội buông tay ra. Gã dạ luôn mấy tiếng rồi lui vỠphía góc cây tùng lớn.
Tiêu LÄ©nh Vu cá»­ Ä‘á»™ng tay trái vẫn còn thấy tê chồn. Chàng cất bÆ°á»›c tiến vá» phía trÆ°á»›c. Chàng thấp thoáng nhìn thấy đầy sân hoa cá». Ngá»n gió đêm thổi lay Ä‘á»™ng bông hoa tá»a ra mùi hÆ°Æ¡ng ngào ngạt. Lác đác những cây tùng xanh chen vào giữa những khóm hoa. Thật là má»™t cảnh tượng thanh u.
Bóng đêm lá» má», Tiêu LÄ©nh Vu nhìn không rõ và chàng chẳng còn lòng nào để ngắm nghía cẩn thận. Chàng rảo bÆ°á»›c tìm cá»­a di ra.
Tòa đình viện nầy rất rộng, Tiêu Lĩnh Vu không thuộc địa thế, cứ len vào những khe cây hoa mà đi.
Chàng bản tính cÆ°Æ¡ng nghị, tuy ngÆ°á»i rét run mà vẫn nhận định phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng tiến vá» phía trÆ°á»›c không há» nản chí.
Bỗng thấy hai con Bạch hạc cao lớn đi vào những khe cây hoa. Chúng thấy Tiêu Lĩnh Vu gần tới nơi mà vẫn không né tránh.
Cảnh vật tân kỳ này cÅ©ng không thể làm cho Tiêu LÄ©nh Vu vui thú. Lòng chàng chỉ nghÄ© tá»›i Khâu tiểu San và chàng tin chắc nàng đến đây kiếm mình. Chàng không nhịn được lá»›n tiếng gá»i :
-Khâu tỷ tỷ ! Khâu tỷ tỷ !
Chàng hết sức gá»i la. Giữa lúc đêm khuya tiếng dá»™i vang lên.
Chàng vừa la gá»i vừa chạy vá» phía trÆ°á»›c. Ãi hết vÆ°á»n hoa rá»™ng lá»›n đến chân bức tÆ°á»ng xây bằng đá xanh xếp lên. Má»™t khuôn cá»­a tròn đã mở ra.
Tiêu Lĩnh Vu thân thể hư nhược, sau một lúc vừa chạy vừa hô hoán trán toát mồ hôi.
Chàng vén áo lên lau trên mặt rồi lách mình xuyên qua cửa ra ngoài.
Ngoài khuôn cá»­a tròn, hiện ra những nẻo Ä‘Æ°á»ng giải đá trắng Ä‘i vá» các ngã.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn trong bóng đêm thì chỉ thấy lỠmỠnhững lầu các đứng sững.
Chàng ngó hình thế, bốn mặt rồi chá»n nẻo Ä‘Æ°á»ng Ä‘i vá» phía trống không.
Lúc này chàng nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘iên, vận dụng toàn lá»±c chạy vá» phía trÆ°á»›c. Ãồng thá»i chàng không ngá»›t tiếng la gá»i Khâu tá»· tá»·.
Ãêm khuya tÄ©nh mịch ở chốn thâm sÆ¡n, tiếng la của chàng vá»ng lên nhÆ° sóng vổ.
Không hiểu chàng đã chạy bao nhiêu Ä‘Æ°á»ng đất, sau chàng mệt quá thở hồng há»™c. TrÆ°á»›c mắt chàng lay Ä‘á»™ng từng đám mây ngÅ© sắc. Trong má»—i đám Ä‘á»u có ngÆ°á»i đẹp nhÆ° ngá»c đứng nhởn nhÆ¡. Ãó là ảo ảnh hiện ra vì chàng quyến luyến
Khâu tá»· tá»·. ảo ảnh này làm cho lòng chàng khích Ä‘á»™ng kịch liệt. Chàng vừa gá»i vừa tiếp tục chạy vá» phía trÆ°á»›c.
Tiêu Lĩnh Vu chạy thục mạng cho đến lúc sức cùng lực kiệt mới dừng lại.
Chàng chuyển Ä‘á»™ng mục quang ngó thấy Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ Ä‘ang ngồi xếp bằng cách đó vài thÆ°á»›c. Còn chàng Ä‘ang nằm trên má»™t đám cá» má»m mại. Bốn mặt tùng xanh trúc biếc, cảnh vật xinh tÆ°Æ¡i.
Ngoài mấy chục thÆ°á»›c là má»™t hang sâu trăm trượng. Má»™t giải thác lá»›n từ ngá»n núi phía đối diện chảy xuống coi nhÆ° má»™t tấm lụa trắng treo lÆ¡ lá»­ng lÆ°ng trá»i. NÆ°á»›c tuôn vào lạch sâu bật lên tiếng ầm ầm nhÆ° sấm nổ.
Bá»—ng trên môi Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ nở má»™t nụ cÆ°á»i hiá»n hòa há»i :
-Hài tử ! Ngươi tỉnh dậy rồi ư ?
Tiêu LÄ©nh Vu dụi mắt ngồi dậy há»i lại :
-Ãây là địa phÆ°Æ¡ng nào ?
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i đáp :
-Ãây là chùa Tam Nguyên ở sau phía núi.
Tiêu Lĩnh Vu ngững đầu nhìn lại, quả nhiên thấy phía sau có điện các đứng sững, cách chỗ chàng chừng ba bốn dặm.
Chàng nghĩ tới chuyện đêm qua chạy như điên, bây giỠhai chân chàng hãy còn ngâm ngẩm đau.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ từ từ đứng dậy, tiến lại gần chàng há»i :
-Hài tử ! Ngươi còn thấy khó chịu lắm không ?
Tiêu LÄ©nh Vu thở phào má»™t cái, chàng cảm thấy khí huyết lÆ°u thông khoan khoái chỉ Ä‘au Ä‘á»›n bá» ngoài mà thôi, trong lòng chẳng có chi khó chịu liá»n đáp :
-Tiểu tá»­ khá lắm rồi. Hỡi Æ¡i ! Ãạo trưởng có gặp Khâu tá»· tá»· ở đâu không ?
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i nói :
-Không gặp y đâu. Chắc lệnh tỷ tỷ cũng nhớ tiểu thí chủ và chẳng bao lâu sẽ tìm đến đây.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
-NgÆ°á»i đến đây đêm qua không phải là Khâu tá»· tá»· Æ° ?
Rồi chàng lược thuật những bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng nguy hiểm mà Khâu Tiểu San đã trải qua trong mấy ngày vừa rồi.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i đáp :
-Không phải đâu. Hài tá»­ ! Chưởng môn sÆ° huynh của bần đạo tuy y đạo thông thần, bụng chứa huyá»n cÆ¡, nhÆ°ng trÆ°á»›c nay ngÆ°á»i vẫn ẩn cÆ° lánh Ä‘á»i. Ngay bá»n đệ tá»­ trong chùa cÅ©ng khó được gặp ngÆ°á»i lấy má»™t lần. Vậy mà ngÆ°á»i lại yêu mến ngÆ°Æ¡i, tận tâm chữa tuyệt chứng...
Tiêu LÄ©nh Vu ngắt lá»i :
-Cái đó có chi là lạ ? Khâu tỷ tỷ của tiểu tử cũng biết cách trị bệnh cho tiểu tử.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ cÆ°á»i nói :
-Dù lệnh tá»· tá»· có thể Ä‘iá»u trị tuyệt chứng cho ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng hiện giá» không rõ Khâu cô nÆ°Æ¡ng ở đâu. Bên trá»i má» mịt trong lúc nhất thá»i khó lòng tìm thấy cô.
Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống lẳng lặng không nói gì nữa.
Vân Dương Tử lại nói tiếp :
-Nếu tiểu thí chủ không nghe lá»i bần đạo, tuyệt chứng chÆ°a khá»i đã thuận tiện cá»­ Ä‘á»™ng thì chẳng những bao nhiêu công phu của đạo chưởng môn sÆ° huynh trôi theo dòng nÆ°á»›c mà tuyệt chứng của ngÆ°Æ¡i lại phát tác trÆ°á»›c thá»i kỳ. Khi đó dù
Khâu tỷ tỷ có kiếm thấy ngươi cũng không chữa được nữa.
Mấy câu này quả khiến cho Tiêu Lĩnh Vu động tâm. Chàng nghĩ thầm :
-Ãúng thế thật. Nếu ta bị trá»ng bệnh mà chết thì kiếp này không còn gặp Khâu tá»· tá»· nữa.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng rồi đáp :
-Ãạo trưởng muốn tiểu tá»­ tuân lá»i khuyên giải cÅ©ng chẳng khó gì, chỉ xin đạo trưởng Æ°ng chịu má»™t Ä‘iá»u kiện của tiểu đệ.
Vân Dương Tử đáp :
-Tiểu thí chủ thử nói nghe. Nếu là việc mà bần đạo có thể làm được quyết không từ chối.
Nguyên Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ chẳng những võ nghệ cao cÆ°á»ng mà danh vá»ng cùng đạo đức cÅ©ng hÆ¡n các bậc tiá»n bối mấy Ä‘á»i trÆ°á»›c. Chỉ vì trong lòng ngấm ngầm há»— thẹn ở chá»— muốn lợi dụng thằng nhá» chÆ°a hiểu việc Ä‘á»i mà phải nhẫn nại trăm chiá»u đối vá»›i chàng.
Tiêu Lĩnh Vu ngưng thần ngẩm nghĩ một chút rồi nói :
-Tiểu tá»­ ở lại đây cÅ©ng được, nhÆ°ng khi Khâu tá»· tá»· tìm đến nÆ¡i, xin đạo trưởng cho tiểu tá»­ hay để tiểu tá»­ rá»i khá»i nÆ¡i đây Ä‘i theo y.
Vân Dương Tử trầm ngâm hồi lâu đáp :
-Ãược rồi ! Bần đạo Æ°ng chịu Ä‘iá»u kiện của tiểu thí chủ.
Tiêu Lĩnh Vu từ từ cất bước tiến vỠphía trước. Chàng vừa đi vừa nói để mình nghe :
-Ta biết Khâu tỷ tỷ thế nào cũng đến tìm ta.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ nghe nói ngấm ngầm hổ thẹn trong lòng. Lão tiến lên hai bÆ°á»›c ôm chàng lên cÆ°á»i nói :
-Hài tá»­ ! Ãêm qua ngÆ°Æ¡i chạy nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘iên để kiệt lá»±c ngất Ä‘i. Thế là hao phí ná»™i lá»±c của bần đạo mất mấy giá» má»›i cứu ngÆ°Æ¡i tỉnh lại được. Bây giá» thể lá»±c ngÆ°Æ¡i chÆ°a phục hồi, chá»› nên làm cho mệt sức. Vậy bần đạo bồng ngÆ°Æ¡i.
Tiêu LÄ©nh Vu vừa Ä‘i được mấy bÆ°á»›c đã cảm thấy hai chân má»i nhừ thì biết là đạo nhân nói thật, không dám bÆ°á»›ng bỉnh để cho lão bồng vá».
Vân Dương Tử phóng chân chạy lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc đã vào chùa.
Tiêu LÄ©nh Vu gục đầu xuống vai Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ ngó quanh thì thấy rất nhiá»u đạo nhân qua lại trên những lối Ä‘i lát đá xanh. Chúng gặp Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ liá»n chắp tay cúi đầu tránh sang bên Ä‘Æ°á»ng để nhÆ°á»ng lối. Tên nào cÅ©ng lá»™ vẻ rất cung kính.
Xuyên qua mấy tòa đại viện rá»™ng lá»›n, chàng thấy bức tÆ°á»ng xây bằng đá xanh bao quanh má»™t tòa viện.
Trong chùa Tam Nguyên rộng lớn, tòa viện này có một cách kiến trúc đặc biệt.
Bỗng thấy một tên đạo đồng áo xanh đứng trước khuôn cửa rất rộng và mở toang ra.
Vân Dương Tử đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống rồi đi vào.
Không ngỠđạo đồng áo xanh lại lạng ngÆ°á»i ra cản Ä‘Æ°á»ng khẽ nói :
-Tam sư thúc hãy dừng bước. Chưởng môn sư tôn đang có khách.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ trừng mắt nhìn thẳng vào mặt đạo đồng, chẩm rải há»i :
-Khách nào mà đến cả ta cũng phải lánh ?
Ãạo đồng áo xanh ngẩm nghÄ© má»™t chút rồi đáp :
-Ãệ tá»­ không biết, chỉ thấy chưởng môn sÆ° tôn đối vá»›i vị khách này cá»±c kỳ lá»… mạo. Chưởng môn còn sai đệ tá»­ đứng giữ nÆ¡i đây và dặn đệ tá»­ nếu không được lão nhân gia cho phép trÆ°á»›c thì bất cứ ai cÅ©ng không được thiện tiện tiến vào. Nếu sÆ° thúc có việc xin chá» lại má»™t chút cho đệ tá»­ vào bẩm bạch.
Vân Dương Tử nói :
-Không cần đâu. Ãể ta chá» má»™t chút cÅ©ng được.
Lão dắt Tiêu LÄ©nh Vu thong thả Ä‘i ra trong lòng ngấm ngầm buồn phiá»n.
Nên biết Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ vốn được sÆ° huynh trá»ng vá»ng. Vô Vi đạo trưởng bản tính Ä‘iá»m đạm lại Æ°a thanh tÄ©nh. Nhất thiết má»i việc trong chùa Tam Nguyên Ä‘á»u giao cho Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ đại diện thi hành. Mấy chục năm nay bất cứ việc gì cÅ©ng Ä‘á»u do Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ đảm Ä‘Æ°Æ¡ng. Hiện giá» không biết ai đến khiến cho Vân DÆ°Æ¡ng tá»­ cÅ©ng phải lánh mặt.
Tiêu Lĩnh Vu chậm chạp đi theo Vân Dương Tử đến một viện nhỠtỉnh mịch.
Trong viện này Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ đã trồng hoa khắp nÆ¡i. Ba mặt viện Ä‘á»u có nha thất rất sạch sẽ. Tuy nó không bằng căn nhà dưỡng tÄ©nh của Vô Vi đạo trưởng,nhÆ°ng cÅ©ng là má»™t nÆ¡i kiến trúc rất khéo.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ dẫn Tiêu LÄ©nh Vu vào nha thất mÄ©m cÆ°á»i nói :
-Hài tử ! Ngươi tùy tiện muốn ngồi hay muốn xem ngắm vật gì cũng được,nhưng nhất thiết đừng đụng tay vào.
Tiêu LÄ©nh Vu chuyển Ä‘á»™ng mục quang thấy trên vách có treo thanh trÆ°á»ng kiếm,má»™t cái túi gấm. Trên chiếc bàn áp vách phía sau có đặt ba mủi tên vàng dài bảy tám thÆ°á»›c. Ngoài ra còn có hai cái bàn bằng bạch ngá»c. Mặt bàn phủ tấm lụa trắng. Chàng không hiểu bên trong để vật gì.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ dÆ°á»ng nhÆ° cá»±c kỳ nhá»c mệt. Lão ngồi xếp bằng trên giÆ°á»ng nhắm mắt lại, không há»i gì đến Tiêu LÄ©nh Vu nữa.
Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm :
-Những đồ vật trong phòng này ai lấy làm kỳ thì ta không biết, nhưng ta chẳng muốn ngó tới để lão khinh bỉ ta.
Dù sao chàng hãy còn tính trẻ, không ngăn nổi tính hiếu kỳ, chàng càng không muốn coi bao nhiêu thì tâm trí chàng càng xúc Ä‘á»™ng bấy nhiêu. Sau chàng không nhịn được đứng dậy Ä‘i gần tá»›i bên bàn trên có đặt ba mủi tên vàng, mủi nào cÅ©ng khắc đồ án rất tinh sảo coi thật đẹp mắt. Chàng không khá»i nghÄ© thầm :
-Nhân vật dùng kim tiển (tên vàng) nhất định là má»™t vị cao nhân nên má»›i khắc đồ há»a tinh vi vào mủi tên.
Chàng chuyển Ä‘á»™ng mục quang ngó tá»›i cái bàn phủ lụa bạch. Chiếc bàn này cÅ©ng Ä‘iêu khắc những nét vẽ rất đẹp. Chàng tá»± há»i :
-Không hiểu trong đó để thứ gì, tại sao lại che đậy bằng tấm lụa bạch ? Ta chỉ cần hé mở một góc là nhìn rõ cái gì ngay chứ không phải đụng đến nó.
Lòng hiếu kỳ lên cao tột độ, Tiêu Lĩnh Vu bất giác thò tay mặt ra toan mở tấm lụa bạch đậy trên bàn thì đột nhiên có thanh âm lạnh lùng quát lên :
-Chớ có đụng vào !
Tiêu Lĩnh Vu vội rụt tay vỠngảnh đầu trông ra thấy một tên đạo đồng chừng 15,16 tuổi đứng ngay ở trước cửa. Vẻ mặt rất nghiêm nghị, gã dương cặp mắt tròn xoe lên nhìn chàng chầm chập.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ bá»—ng mở bừng mắt ra mÄ©m cÆ°á»i nói :
-Hài tử, trong chiếc mâm phủ lụa bạch để trên bàn đó toàn để những vật thuốc độc nên gã không để ngươi đụng vào chỉ là vì hảo tâm, chứ không có ý gì khác.
Tiêu Lĩnh Vu hỗ thẹn, mặt nóng bừng. Chàng từ từ lui vỠghế ngồi.
Tên đạo đồng kia chắp tay nói.
-Chuởng môn sÆ° tôn má»i sÆ° phụ ra.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ há»i :
-Khách đi rồi ư ?
Ãạo đồng đáp :
-Ãệ tá»­ được Thanh Hạc sÆ° huynh nói là chưởng môn sÆ° tôn truyá»n dụ má»i sÆ° phụ, nhÆ°ng y không nhắc tá»›i chuyện khách đã Ä‘i hay chÆ°a ?
Vân Dương Tử quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp lên tiếng thì tên đạo đồng đã nói tiếp :
-Chưởng môn sư tôn còn xin sư phụ dẫn cả Tiêu thí chủ ra theo.
Vân Dương Tử khẻ gật gật rồi dẫn Tiêu Lĩnh Vi đi ngay.
Hai ngÆ°á»i đến Ãan thất của Vô Vi đạo trưởng thấy lão hai tay chấp để sau lÆ°ng đứng trÆ°á»›c lò luyện Ä‘an. Cặp mắt lão chú ý nhìn lá»­a cháy bốc khói xanh. Giữa hai mí mắt bao phủ má»™t làn uất khí lo buồn.
Vân Dương Tử hơi chấn động tâm thần chắp tay nghiêng mình nói :
-Tiểu đệ ra mắt chưởng môn sư huynh.
Vô Vi đạo trưởng từ từ ngửng đầu lên ngó Vân Dương Tử rồi nói :
-Sư đệ bất tất phải đa lễ. Hãy ngồi xuống đó.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ ngồi xuống rồi kính cẩn há»i :
-Chưởng môn sÆ° huynh kêu tiểu đệ, không hiểu có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
Lão đã nhìn thấy tình thế nghiêm trá»ng lá»™ ra nÆ¡i khóe mắt Vô Vi đạo trưởng.
Vô Vi đạo trưởng tuy mình mang võ công thượng thặng, đã luyện được tuyệt kỹ của phái Võ ÃÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng lão bản tính Ä‘iá»m đạm, không muốn tranh giành danh lợi trong võ lâm. Lão đã hạ lệnh cho bá»n đệ tá»­ bản phái không được gây thù gây oán vá»›i ai và nếu không có chuyện khẩn yếu không được xuống núi. Vì thế mà sau khi lão lên tiếp thụ chức chưởng môn, bá»n môn hạ phái Võ ÃÆ°Æ¡ng rất ít ngÆ°á»i qua lại giang hồ mà cÅ©ng chẳng mấy khi Ä‘i lại vá»›i các môn phái lá»›n. Gặp trÆ°á»ng hợp vì sá»± thù tiếp không tiện chối từ, lão đành để Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ Ä‘i đại diện cho mình. Vì thế mà thanh danh của Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ có phần được tôn trá»ng hÆ¡n cả chưởng môn sÆ° huynh.
Vô Vi đạo trưởng đã coi đạm bạc mùi danh lợi lại biến thành tính hiá»n hòa. Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ nhá»› rằng từ trÆ°á»›c đến nay chÆ°a bao giá» lão thấy chưởng môn sÆ° huynh lá»™ vẻ lo buồn. Bất luận lúc nào và ở nÆ¡i đâu sÆ° huynh lão cÅ©ng nỡ má»™t nụ cÆ°á»i hiá»n hòa. Bây giá» lão thấy ná»—i Ä‘au khổ lá»™ ra ngoài mặt thì biết ngay sÆ° huynh gặp Ä‘iá»u gì rất nghiêm trá»ng.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ thủy chung cá»±c kỳ kính trá»ng đại sÆ° huynh, bây giá» lão muốn nói mấy lá»i cho sÆ° huynh yên lòng mà không thể mở miệng.
Vô Vi đạo trưởng đưa mục quang ngó Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Bần đạo tuy không có ý định lấy bảo tàng trong cung cấm, nhưng di thể của tiên sư tổ chẳng thể bỠđó mà không nhìn tới. Vì vậy bần đạo dù chẳng muốn dúng tay vào những chuyện thị phi trên chốn giang hồ mà vụ này không thể làm ngơ
được, nhÆ°ng bần đạo trÆ°á»›c nay vẫn coi trá»ng chủ nhân, chẳng bao giỠép uổng.Vậy vụ này tùy tiểu thí chủ quyết định.
Tiêu LÄ©nh Vu ngÆ¡ ngác há»i lại :
-Tùy tiểu tử quyết định ư ?
Vô Vi đạo trưởng đáp :
-Ãúng thế ! Bần đạo muốn tiểu thí chủ quyết định.
Tiêu LÄ©nh Vu lại há»i :
-Quyết định thế nào ?
Vô Vi đạo trưởng thở dài đáp :
-Vừa rồi bần đạo tiếp kiến mấy vị cao thủ trong võ lâm cùng hai vị cao tăng chùa Thiếu Lâm...
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ hÆ¡i biến sắc há»i ngay :
-Bá»n hỠđến đây làm chi ?
Vô Vi đạo trưởng đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu đáp :
-Vì vị tiểu thí chủ này.
Vân Dương Tử hắng dặng một tiếng rồi nói :
-Bá»n há» không Ä‘iá»u tra được Khâu vân Cô và Khâu Tiểu San lạc lõng nÆ¡i đâu nên nẩy ra chủ ý nhằm vào chú nhá» này.
Vô Vi đạo trưởng cÆ°á»i mát nói :
-Ta không thể trách hỠđược. Chiếc chìa khóa cung cấm kia có liên quan rất rá»™ng. Trong cung cấm ngoài báu vật trấn sÆ¡n của bốn phái lá»›n, còn di bảo tùy thân của sáu vị cao nhân tuyệt đại. Ngoài ra mÆ°á»i vị võ lâm tiá»n bối sống chết thế nào,lạc lá»ng nÆ¡i đâu Ä‘á»u liên quan đến vụ này. Bao nhiêu lý do khiến há» Ä‘i tìm kiếm chiếc chìa khóa cung cấm.
Vân Dương Tử nói :
-NhÆ°ng chú nhá» này chẳng có liên quan mảy may gì đến chiếc chìa khóa cung cấm kia. HÆ¡n nữa y đã chẳng hiểu võ công lại mình mang tuyệt chứng. Chúng ta chẳng thể Ä‘iá»m nhiên để há» hành hạ chú nhá» này.
Vân Dương Tử ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
-Hởi Æ¡i ! Phần nhiá»u những nhân vật võ lâm Ä‘á»u thủ Ä‘oạn thâm Ä‘á»™c. Nếu thằng nhá» này mà lá»t vào tay há», tất há» sẽ dùng lại gã để uy hiếp Khâu Vân Cô hoặc Khâu Tiểu San phải lá»™ diện và đổi chiếc chỉa khóa cung cấm lấy mạng sống của gã. Việc nầy chúng ta không thể nghe hỠđược.
Vô Vi đạo trưởng thở dài đáp :
-Vì thế mà ta phải để cho Tiêu Lĩnh Vu tự quyết định nếu gã không muốn ở đây thì chính ta cũng đừng cưởng bách, làm khó dễ với gã.
Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ đã biết sÆ° huynh là ngÆ°á»i chán chÆ°á»ng danh lợi nhÆ°ng trong lòng lá»—i lạc nên không dám nói nhiá»u. Lão Ä‘Æ°a mắt nhìn Tiêu LÄ©nh Vu nói :
-Hài tá»­ ! Vụ nầy để tùy ngÆ°Æ¡i quyết định. Nếu ngÆ°Æ¡i muốn Ä‘i theo ngÆ°á»i thì chúng ta cÅ©ng không tiện lÆ°u lại. Bằng ngÆ°Æ¡i muốn ở đây thì phái Võ ÃÆ°Æ¡ng ta tá»± nhiên phải hết sức bảo vệ cho, không để ngÆ°á»i ngoài làm thÆ°Æ¡ng tổn đến thân thể ngÆ°Æ¡i.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
-Võ ÃÆ°Æ¡ng là má»™t môn phái lá»›n quả nhiên cách hành Ä‘á»™ng khác xa vá»›i Trung Châu Nhị Cổ.
Chàng chuyển Ä‘á»™ng mục quang ngó thấy Vô Vi đạo trưởng cùng Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ Ä‘ang dÆ°Æ¡ng mắt lên nhìn chàng. Nhất là Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ lá»™ vẻ trông đợi lá»i quyết định của chàng.
Tiêu LÄ©nh Vu trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©. Trong lúc nhất thá»i chàng không quyết được. Chàng biết Vô Vi đạo trưởng và Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ rất hết lòng vá»›i mình,ở lại đây tá»±a hồ hÆ¡n là lá»t vào tay kẻ khác. NhÆ°ng chàng lại sợ mình Æ°ng chịu ở đây thì ngày sau Khâu Tiểu San tìm đến núi Võ ÃÆ°Æ¡ng, Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ cùng Vô Vi đạo trưởng không chịu buông tha mình xuống nữa...
Tuy chàng Ä‘i theo Khâu Tiểu San má»™t thá»i gian chÆ°a lâu, nhÆ°ng đã nhận ra những nhân vật võ lâm cá»±c kỳ xảo trá nên lòng chàng rất đổi băn khoăn. Tuy Vô Vi đạo trưởng và Vân DÆ°ong Tá»­ không phải hạng ngÆ°á»i nhÆ° bá»n Trung Châu Nhị Cổ mà lòng chàng vẫn chÆ°a tẩy hết ná»—i hoài nghi nên không dám theo lá»i má»™t cách khinh xuất.
Bá»—ng nghe Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ cất tiếng há»i :
-Hài tử ngươi còn chưa quyết định ư ?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :
-Tiểu tử còn đang suy nghĩ.
Vô Vi đạo trưởng cất giá»ng hiá»n hòa nói :
-Hài tử ! Ngươi nghĩ sao cứ vậy mà nói, không nên miễn cưỡng.
Tiêu LÄ©nh Vu há»i :
-Nếu tiểu tá»­ chịu lá»i ở lại đây thì ngày sau khi Khâu tá»· tá»· đến kiếm tiểu tá»­ có thể Ä‘i theo y được không ?
Vô Vi đạo trưởng và Vân DÆ°Æ¡ng Tá»­ không ngá» chàng há»i câu nầy, bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra.
Tiêu LÄ©nh Vu nói bằng má»™t giá»ng kiên quyết :
-Hai vị đạo trưởng thật khác xa bá»n ngÆ°á»i tệ hại. Mấy ngày tiểu tá»­ ở đây trong lòng xiết bao cảm kích.
Nếu tiểu tá»­ ở lại thì xin hai vị Æ°ng cho tiểu tá»­ má»™t Ä‘iá»u.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ïàðàãðàô, xac chet giang ho 1986, xac chet loan giang ho


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™