Một người có thể tu luyện đến cảnh giới Chủ thần đều tuyệt đối là nhân vật cường hãn. Linh hồn công kích của Hàn Hạo thật sự rất khó gây trọng thương thực sự cho Đạt Tạp, hắn vừa tập trung chú ý, thần hồn chấn động liền biến mất.
Ánh mắt nhíu lại, Đạt Tạp chậm trễ không thể phá huỷ đại trận Ma Ẩn cốc, liền xem Hàn Hạo như một cánh cửa đột phá.
Thầm cười lạnh, hắn nghĩ “đang lo không tìm được người dẫn đường đâu, ngươi đã chủ động đưa đến cửa, ta há có thể dễ dàng để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta!”
Hạ quyết tâm xong, Đạt Tạp bình tĩnh bám theo sau Hàn Hạo, trên đường không hề tiếp tục xuống tay với các loại cột đá bên cạnh khi hắn thấy, chuyên chú dán mắt vào Hàn Hạo không buông lỏng.
- Không có việc gì chứ? - Trước mặt ma pháp kính, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cau mày, trong lòng có chút bất an.
Vẻ mặt Bác Lan Tư vẫn bình tĩnh, giống như trời sập xuống cũng không làm hắn sợ hãi tránh né. Ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Khô Lâu vút đi và Đạt Tạp truy đuổi phía sau, hắn trả lời với giọng điệu không chắc chắn:
- Ta cũng không biết. Nhưng ta nghĩ sư huynh chắc đã giải thích kỹ càng địa phương hung hiểm kia cho hắn rồi, nếu hắn có lòng tin có thể dụ Đạt Tạp vào đó, khẳng định có biện pháp đi ra!
- Hy vọng hắn không có việc gì, nếu không, chúng ta không biết ăn nói thế nào... - Tư Tháp Tác Mỗ gượng cười nói.
Hắn hiểu rõ Hàn Thạc và Tiểu Khô Lâu cảm tình sâu nặng, nếu Hàn Hạo ở Ma Ẩn cốc xảy ra bất trắc gì, Hàn Thạc nhất định sẽ nổi giận lôi đình, chỉ không biết sẽ làm ra chuyện gì.
- Không sao đâu! - Bác Lan Tư khẳng định, nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
- Nhìn xem!
Phỉ Bích chợt thốt lên, ngón trỏ dài như bạch ngọc nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ trong ma pháp kính:
- Hắn vào rồi!
Đang nói chuyện, mấy người Bác Lan Tư, Tư Tháp Tác Mỗ lập tức không nhiều lời nữa, toàn bộ chú ý vào nơi ngón tay Phỉ Bích đã chỉ, ánh mắt ai nấy sắc nhọn như đao, vẻ mặt vô cùng trầm trọng.
Sau khi Ma Ẩn cốc hoàn thành việc bố trí các loại đại trận, Hàn Thạc có nhắc đại thể đến các khu vực phải chú ý ở các nơi cho Phỉ Bích, Tư Tháp Tác Mỗ, dặn bọn họ hành sự cẩn thận, không được xông lầm vào trong một số ma trận có uy lực kinh người.
Trong rất nhiều hạng mục cần chú ý, hắn nhấn mạnh lặp đi lặp lại một chỗ, chính là nơi Tiểu Khô Lâu vừa mới tiến vào, "Thiên tuyệt trận". Hắn từng nói, trận pháp kia một khi mở ra, bất kỳ người Hàn gia nào cũng tuyệt đối không thể tới gần. Nếu không, chỉ có một con đường chết!
Những lời này Hàn Thạc nhấn mạnh không chỉ một lần, cái đầu tiên cần chú ý tới chính là "Thiên tuyệt trận". Không có ngoại lệ!
...
Hàn Hạo dừng lại sát bên ngoài khu vực "Thiên tuyệt trận".
Đột nhiên, từng đạo tia chớp từ chín tầng trời nhá lên. Quang mang sáng chói tràn ngập khắp đất trời giống như nỗi oán hận vô tận phải đánh nát linh hồn Tiểu Khô Lâu. Chúng ngưng tụ thành một ngọn núi cực lớn, ép thẳng đến hắn. Lực lượng ẩn chứa bên trong so với một kích toàn lực của một cao thủ cảnh giới Chủ thần còn đáng sợ hơn!
Dưới chân nhìn không thấy mặt đất, chỉ có hắc ám sâu không thấy đáy. Trong lòng đất một lực hút mãnh liệt trong nháy mắt bộc phát, với sức mạnh Hàn Hạo có vẻ cũng khó chịu nổi, mất tự chủ bay xuống sâu lòng đất.
Sấm chớp, núi đè, lực hút ở trong lòng đất mạnh mẽ bộc phát có được mục tiêu công kích chính xác, khoá chặt Hàn Hạo, bất luận hắn di động thế nào cũng khó có thể đào thoát công kích của ba tầng lực lượng.
Lúc này, Hàn Hạo vẫn chỉ mới tiến vào vùng ngoài cùng của "Thiên tuyệt trận"!
Hàn Hạo không khống chế được bản thân hướng tới vô cùng vô tận hắc ám. Thấy tia chớp và núi cao cùng đánh úp xuống, hắn đang định toàn lực xuất thủ ngăn cản một khắc thì đột nhiên phát hiện một bóng người cũng từ bên ngoài bắn vào.
Lòng thầm vui vẻ, Hàn Hạo bỏ không chống đỡ ba tầng công kích nữa, linh hồn lập tức liên hệ với bản mạng pháp khí cốt thứ lúc trước chôn sâu ở ngoài trận, lấy lực lượng linh hồn nháy mắt thúc dục tất cả sức mạnh của bản mạng pháp khí!
Bên ngoài "Thiên tuyệt trận", cốt thứ chỉ lộ ra vẻn vẹn một mũi nhọn quang mang đại thịnh, một đám mặt quỷ giương nanh múa vuốt dữ tợn hiện ra. Âm khí, sát khí lượn lờ quanh năm ở Ma Ẩn cốc không tiêu tan thình lình bị cốt thứ ảnh hưởng, điên cuồng hội tụ về phía nó.
Ô quang biến thành một trụ tròn rỗng ruột xâm nhập "Thiên tuyệt địa", mở ngay một con đường từ bên trong đi ra, thẳng đến trước mặt Hàn Hạo đang hãm sâu trong lòng đất.
Hai mắt tà quang rực rỡ, Hàn Hạo nhún người nhảy lên, giống như cá chạch chui vào giữa trụ tròn do ô quang kia hình thành.
Trụ tròn rỗng ruột từ bên ngoài thông với "Thiên tuyệt trận", sau khi Hàn Hạo tiến vào lập tức nhanh chóng rút lại, lui lại ngoài trận.
Đạt Tạp vừa vào trong "Thiên tuyệt trận", đột nhiên phát hiện Hủy Diệt pháp tắc lực lượng mình tân tân khổ khổ tu luyện lại chịu ảnh hưởng lớn. Khu vực này hình như đã thay đổi quy luật tự nhiên của Hủy Diệt pháp tắc, Hủy Diệt thần lực trong cơ thể hắn trở nên hỗn loạn khó khống chế, thường ngày khẽ động tâm niệm là có thể ngưng kết ra Hủy Diệt pháp châu thế nhưng lúc này không thể thành hình!
Không chỉ như thế, tia chớp mãnh liệt và lực lượng núi cao đè xuống, bao gồm cả lực hút đáng sợ từ sâu trong lòng đất truyền đến, hắn cũng cảm ứng được sâu sắc. Những lực lượng đó thậm chí làm cho Đạt Tạp cảm thấy tim đập nhanh, sát khí hận ý vô cùng vô tận ngưng kết thành núi cao đè xuống khiến tim Đạt Tạp mơ hồ thấy nặng nề.
Ngay tại lúc này, Hàn Hạo nhảy vào trước tiên đã lợi dụng bản mạng pháp khí cốt thứ tạo thành ô quang nhanh chóng ra lui lại ra bên ngoài. Đạt Tạp lập tức nhận ra mình đã trúng kế của đối phương, miễn cưỡng ổn định lại Hủy Diệt thần lực trong cơ thể, rồi bất chấp tất cả lùi mạnh ra bên ngoài!
“Ầm!”
Khu vực lúc trước dễ dàng tiến vào, giống như bị hàng tỉ cân cự thạch vô hình ngăn chặn. Đạt Tạp va phải choáng váng hoa mắt, lại không thể đột phá được màn này, ngược lại bởi vì thân thế bất ổn, lập tức rơi vào vực sâu trong lòng đất vô cùng vô tận hắc ám.
"Vù vù!" Hàn Hạo ra tới bên ngoài "Thiên tuyệt trận" liền rút thanh cốt thứ kia, nó vừa vào tay hắn, tất cả quang hoa nháy mắt thu liễm, không còn nhìn ra chút đặc thù nào.
- Đi ra rồi!
Bác Lan Tư hô lên, giọng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm. Miệng hắn bề ngoài trấn an Tư Tháp Tác Mỗ đừng lo lắng, nhưng chính hắn lại thấp thỏm bất an, cho tới lúc Hàn Hạo từ trong đại trận đi ra, hắn mới thật sự yên lòng.
- Thật tốt quá!
Tư Tháp Tác Mỗ cười, nhấp một ngụm rượu, thoải mái nói:
- Đạt Tạp bị nhốt ở đó, vậy thoải mái rất nhiều rồi. Hừ, phía trước hai tên Đạt Cách Mã, A Sắt Nhĩ Tư Đặc trận pháp rất nhiều, bọn chúng càng cẩn thận càng không tránh né được. Ta thấy bọn hắn nếu muốn từ trong đó thoát ra, ít nhất cũng cần thời gian mười ngày!
Bác Lan Tư ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Đây là lúc chúng ta phản kích, ta bây giờ đi dặn dò bọn Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc. Hừ, những Liệp thần giả bên ngoài đã không còn ba người Đạt Tạp trông chừng, tuyệt không phải đối thủ chúng ta!
Mọi người mừng rỡ, đều bắt tay vào việc chuẩn bị đối phó địch nhân bên ngoài, tâm tình ai nấy đều thoáng buông lỏng.
...
Hàn Thạc và Ngõa Tây Tư bay một mạch từ đỉnh Tuyết Băng hướng tới Ma Ẩn cốc cực nhanh. Hai người thực lực cường hãn toàn lực phóng đi, tốc độ nhanh như tia chớp.
Sau khi Ngõa Tây Tư từ Hàn Thạc biết được ba người Đạt Tạp chịu tổn thất cực lớn, ngoài miệng tuy rằng không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại càng thêm bội phục Hàn Thạc. Theo hắn thấy, hiện giờ Hàn Thạc bất luận là thực lực bản thân, hay là lực lượng nắm giữ trong tay đều vượt xa Thái Nhĩ đứng đầu ngũ đại quân chủ.
Trên đường đi tới, Ngõa Tây Tư không ngừng suy xét một vấn đề: vì cái gì Hàn Thạc trong trận chiến này lại lộ vẻ bình tĩnh như vậy, tự tin ở đâu ra?
Mặc kệ thế nào, lấy lực lượng ngũ đại quân chủ Vùng đất hỗn loạn cũng không phải đối thủ của liên minh Liệp thần giả. Ngũ đại quân chủ chỉ có năm cao thủ cảnh giới Chủ thần, nhưng liên minh Liệp thần giả lại không chỉ có tưng đó. Chẳng những số lượng cao thủ liên minh này mạnh hơn Vùng đất hỗn loạn, mà lực lượng thủ hạ bọn họ so với người của ngũ đại quân chủ cũng hùng hậu hơn một chút.
Trận chiến này xét từ bất kỳ phương diện nào, Vùng đất hỗn loạn dường như cũng không có khả năng thủ thắng.
Ngõa Tây Tư trước khi chưa giao chiến đã chuẩn bị sẵn sàng việc dẫn thủ hạ rút lui khỏi Vùng đất hỗn loạn, nếu không phải tự Hàn Thạc tới đỉnh Tuyết Băng cam đoan trận chiến này không có vấn đề, hắn quả quyết sẽ không cố chống lại.
- Bố Lai Ân, ngươi nói ba người Thái Nhĩ, La Cách, Áo Tác Ai lưu lại tử chiến đều là vì cái gì? - Ngõa Tây Tư suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn cảm thấy hỏi Hàn Thạc là tốt nhất. Vấn đề này hắn cảm thấy Hàn Thạc tựa hồ đã sớm có kế hoạch.
- Thái Nhĩ, La Cách muốn mượn cơ hội này hoàn toàn nắm giữ Vùng đất hỗn loạn, hai người tên đó tâm địa gian trá, hẳn là đều có át chủ bài! Về phần Áo Tác Ai, thẳng thắn mà nói, ta nhìn không thấu hắn lắm, nhưng ta cảm thấy Áo Tác Ai chắc đã có dự định của mình, nói không chừng sẽ làm ra một số chuyện khiến chúng ta bất ngờ! - Trầm ngâm một chút, Hàn Thạc mới cau mày nói.
- Từ khi ngươi bắt đầu đến Vùng đất hỗn loạn, Áo Tác Ai vẫn giao hảo với ngươi, lần này vì sao ngươi lại lựa chọn hợp tác với ta, mà không phải hắn? - Ngõa Tây Tư rõ ràng hơi kinh ngạc, vấn đề này cũng là nghi hoặc lớn nhất của hắn, trước sau vẫn nghĩ không thông.
- Áo Tác Ai?
Cười cười, Hàn Thạc biểu tình đăm chiêu:
- Áo Tác Ai đích thật luôn giao hảo với ta, việc này nói lên được gì? Ta và Tát Lạp Tư đại chiến, kết thù với Thái Nhĩ, La Cách, thậm chí ầm ĩ với ngươi đến rối bời. Mà Áo Tác Ai, hắn trả giá gì? Chỉ là một cửa hàng Quân Vương, và tại Ma Ẩn cốc ra tay giúp ta, chèn ép Tát Lạp Tư xuống?
Lắc đầu, hắn gượng cười tiếp lời:
- Tâm cơ người này quá sâu, ta không dám quá thân cận với hắn, cũng không dám cho hắn biết nhiều về bố trí của ta. Ở thời điểm mấu chốt, nếu hắn gian trá, ta sợ khó có thể xoay chuyển!
- Người này xác thực có điểm khiến người ta nhìn không thấu... - Ngõa Tây Tư suy nghĩ một hồi, gục gặc đầu với ý kiến của Hàn Thạc.
...
Cùng lúc, nhân vật hai người đang nghị luận đã đến bên ngoài Ma Ẩn cốc, không phải lẻ loi một mình mà dẫn theo một đám tàn binh bại tướng.
Thời điểm này, đám Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đang dẫn đầu vệ sĩ Hàn gia đuổi giết bọn Liệp thần giả đến xâm phạm. Dưới sự công kích của đoàn đội Hàn gia, địch nhân quân lính tan rã, tên nào tên nấy ôm đầu chạy trốn, chật vật vô cùng.
Áo Tác Ai rõ ràng đã trải qua một trận đại chiến, thủ hạ hắn trên người nhiễm máu tươi, có rất nhiều người còn phải nâng đỡ. Vừa mới tới, Áo Tác Ai đã truyền lệnh xuống:
- Giúp Hàn gia đối phó bọn Liệp thần giả kia!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Mất sự giúp đỡ của tam tôn đại thần Đạt Tạp, vệ sĩ Hàn gia điên cuồng oanh tạc Liệp thần giả. Địch nhân căn bản không phải đối thủ, bị đánh chết đương trường không ngừng!
La Ti, La Mông, Tá Kỳ, Huyết Linh, Bác Lan Tư… những cao thủ Hàn gia đồng thời xuất động, trong đó còn có một số thủ hạ của Hàn Hạo. Dù là vệ sĩ Hàn gia hay là những thủ hạ của Hàn Hạo thì đều hiểu được cái tinh tuý trong phối hợp ma trận, tại phương diện chiến đấu này bọn họ như cá gặp nước.
Đám Liệp thần giả vốn không phải đối thủ, Áo Tác Ai đến đây lại lập tức phân phó thủ hạ động thủ, bọn chúng càng thua tan tác. Không đợi được ba thống lĩnh chi viện, bọn chúng không thể không liều mạng tản ra chạy ra ngoài.
Lúc trước bọn chúng ở ba ngọn núi chỗ Tiểu Khô Lâu đã thụ trọng kích, rất nhiều người thương thế còn chưa khôi phục hoàn toàn, làm sao là đối thủ của đám hung thần ác sát Hàn gia. Bọn chúng sợ hãi đào tẩu không cần mạng, hình như ngay cả ba thống lĩnh thâm nhập Ma Ẩn cốc cũng đã quên mất.
Bọn chúng chạy, vệ sĩ Hàn gia thì lại dốc sức truy kích. Ỷ vào sự quen thuộc địa thế Ma Ẩn cốc, vệ sĩ Hàn gia thường thường có thể tìm được đường tắt, ngăn chặn đám Liệp thần giả chạy trốn tứ xứ, sau đó đánh cho bọn chúng bị thương nặng!
Đây vốn là trận thắng lợi hoàn mỹ, nếu giữa chừng không có chuyện xảy ra bất ngờ.
Vệ sĩ Hàn gia đang dồn sức truy kích địch nhân, bởi vì tự cho là bên mình thực lực cường hãn, không quản nguy hiểm của bọn giặc cùng đường, vẫn đuổi giết một mạch.
Nhưng phía vệ sĩ Hàn gia rất nhanh đã phát hiện không ổn. Đám Liệp thần giả vừa liều mạng chạy trốn trước đó không biết vì cái gì lại lớn mật giết trở lại, tên nào tên nấy tinh thần phấn chấn như là chó điên thoát khỏi lồng giam.
Ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc tiên phong đánh giết đều bất ngờ sửng sốt, không rõ địch nhân vừa mới rồi còn chật vật chạy trốn vì sao không sợ chết mà giết trở lại, thực lực bọn chúng rõ ràng không bằng vệ sĩ Hàn gia, đã bị giết máu chảy thành sông và sớm mất đi ý chí chiến đấu.
“Tự tin của bọn chúng đến từ đâu?”
Bác Lan Tư mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường. Đám Liệp thần giả còn chưa tới gần, hắn lập tức quát lạnh:
- Trở về!
- Lão huynh. Sao thế? Bọn chúng muốn chết thì chúng ta thành toàn cho bọn chúng. Chỉ bằng vào bọn khốn này căn bản không đủ để cho chúng ta giết? - Cát Nhĩ Bá Đặc vẻ ngạc nhiên, hồ nghi hỏi Bác Lan Tư.
- Có điểm không đúng lắm!
Bác Lan Tư càng lúc càng cảm thấy không ổn, lại hét lớn:
- Lập tức trở về!
- Cát Nhĩ Bá Đặc. Đi!
Huyết Linh vừa thấy Cát Nhĩ Bá Đặc còn muốn nói gì đó liền quát lên:
- Bên ngoài có thêm một bọn. Ta có thể cảm giác được rất nhiều cỗ huyết khí đang nhanh chóng tiếp cận nơi này!
Cát Nhĩ Bá Đặc cả kinh, không dám nhiều lời nữa, vừa quay đầu lui lại vừa lớn tiếng la:
- Lăn hết về đi. Đừng đuổi theo. Mẹ nó, có mai phục!
Những vệ sĩ Hàn gia đi theo sát ba người Cát Nhĩ Bá Đặc vừa tiến đến, nghe Cát Nhĩ Bá Đặc hét lớn liền lập tức rút lui có trật tự theo đường cũ về.
Nhưng ngay vào lúc này, đằng sau đám Liệp thần giả quay đầu giết trở lại xuất hiện vô số cao thủ. Từ màu sắc quần áo trên người là có thể thấy được bọn chúng không phải thủ hạ ba tên Đạt Tạp, Đạt Cách Mã, A Sắt Nhĩ Tư Đặc, có điều khí chất bọn chúng cũng cùng một dạng, âm độc máu lạnh.
Rất rõ ràng, bọn chúng cũng là Liệp thần giả!
- Là bọn Áo Tác Ai truy kích, mẹ nó, Áo Tác Ai vừa rồi không phải nói bọn chúng đã giết chết đối phương sao? - Huyết Linh tranh thủ liếc nhìn phía sau, lập tức tức giận quát.
Ba người bọn họ bởi vì phản ứng kịp thời, có lẽ thủ hạ sẽ không gặp tai ương, nhưng vệ sĩ Hàn gia truy kích thủ hạ Đạt Tạp không phải chỉ có mình bọn họ, những người đó nếu không ý thức được tầng hung hiểm này, chẳng phải là bị nhiều cao thủ hơn xử lý sao?
Vừa suy nghĩ tới khả năng này, Huyết Linh đã muốn chửi tục, thầm nghĩ “Áo Tác Ai ngươi không chống cự ở khu vực của mình, tới Ma Ẩn cốc làm cái ccc gì? Cho dù ngươi muốn tới, cũng phải biết rõ ràng tình thế, đừng để Ma Ẩn cốc chúng ta rước lấy loại phiền toái này chứ!
- Đi mau! - Bác Lan Tư thầm cả kinh, ngữ điệu càng nhấn cao. Từ sau lưng, hắn đột nhiên cảm ứng được một luồng khí tức khổng lồ, điều này làm cho Bác Lan Tư nhận ra ngay trong đám truy kích tới đây, nhất định có thống lĩnh Liệp thần giả!
Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc chỉ liếc qua nét kinh ngạc trong mắt Bác Lan Tư là ý thức được người đang tới sau lưng bọn họ tuyệt không ứng phó được, ruột gan như có lửa đốt.
Một luồng gió nhẹ rít lên, một bóng người cũng hiện rõ ra.
Cười nhạt, Mễ Lặc, một trong những thống lĩnh Liệp thần giả phất tay dựng lên một bức tường gió, hình thành ở phía trước ba người Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, Bác Lan Tư.
“Oành oành! Oành oành!”
Vệ sĩ Hàn gia ở phía trước ba người Huyết Linh rút lui về phía sau, không hãm người lại được, tiếp nối nhau va cả vào bức tường gió, đều bị lực phản chấn bắn trở về, không ai có thể đột phá cản trở của nó.
Từng cơn Long quyển phong hung mãnh đột nhiên hình thành ở khu vực bọn họ, lốc xoáy từ thần lực Phong hệ Chủ thần thi triển giống như là thuần túy dùng phong đao ngưng tụ thành, vài vệ sĩ Hàn gia bị cuốn vào lập tức huyết nhục tung tóe, bị cơn lốc nghiến tan xương nát thịt!
Huyết Linh hai mắt đỏ ké, một thanh huyết kiếm quang mang màu đỏ tươi bắn ra năm mét, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi. Từng đạo máu tươi tựa hồ lưu động ở chuôi thanh huyết kiếm, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Thân hóa tia máu, Huyết Linh nhân kiếm hợp nhất, toàn lực đâm về phía bức tường gió Mễ Lặc tạo ra.
Xuy!
Thanh âm như ngọc và tơ lụa bị xé rách từ bức tường gió truyền đến. Phong hệ nguyên tố ngưng tụ lại một chỗ bởi vậy có chỗ hổng bập bềnh, bức tường gió vỡ ra một lỗ hổng có thể để ba người đi qua. Huyết Linh nhân kiếm hợp nhất, là người thứ nhất xuyên qua!
Cát Nhĩ Bá Đặc, Bác Lan Tư theo sát phía sau vọt qua luôn. Có một bộ phận vệ sĩ Hàn gia chớp thời cơ, cũng tiếp nối Bác Lan Tư xuyên qua, đào thoát khỏi ngăn cản của bức tường gió.
Nhưng vẫn có mười mấy vệ sĩ Hàn gia không có được vận may này, còn chưa kịp thoát ra lỗ hổng thì phát hiện nó đã khép lại, hơn nữa Phong hệ nguyên tố càng thêm dày đặc tụ tập ở trên bức tường gió, hoàn toàn ngăn trở sinh lộ của bọn họ.
- Ồ! - Nét mặt Mễ Lặc khẽ biến, có vẻ không ngờ được Huyết Linh lại có thể xé rách bức tường gió do hắn tạo ra, nên hơi kinh ngạc một chút.
Bức tường gió kia tuy rằng do hắn vội vàng dựng lên, nhưng người bình thường sao có thể dễ dàng chọc thủng được. Huyết Linh lại có thể trong nháy mắt ngưng tụ tất cả lực lượng tại một điểm, bộc phát lực phá hoại đáng sợ vượt xa lực lượng thật sự của bản thân, lập tức khiến Mễ Lặc thay đổi cách nhìn.
Phong hệ nguyên tố càng tụ tập thêm dày ở bức tường gió. Mễ Lặc thong dong ra tay, từng lưỡi đao gió vô cùng chuẩn xác đâm vào người những vệ sĩ Hàn gia bị lưu lại, chém bọn họ đến huyết nhục mơ hồ, chết thảm đương trường!
Phong nhận rời tay, Mễ Lặc lại hóa thành một luồng gió nhẹ, lướt qua bức tường gió do hắn tạo ra mà không trở ngại gì, từ tốn tiếp tục đuổi theo ba người Huyết Linh.
- Còn người nào nữa? - Cát Nhĩ Bá Đặc sau khi xuyên qua bức tường gió, quay đầu liếc nhìn phía sau, lập tức nóng nảy quát.
Bác Lan Tư không nói một lời, sắc mặt âm lãnh như băng cứng. Hắn biết vệ sĩ Hàn gia không thể thoát kịp, dưới tay loại cường giả cấp bậc như Mễ Lặc, họ tuyệt đối sống không qua vài giây, Cát Nhĩ Bá Đặc nói được mấy câu thì chắc họ đã chết hết rồi.
Thấy Bác Lan Tư không nói, Cát Nhĩ Bá Đặc biết ngay vận mệnh những vệ sĩ Hàn gia đó, hốc mắt đỏ lên. Người hắn khẽ run lên, tốc độ đang tiến rất nhanh đột nhiên ngưng trệ lại, xem ra không định tiếp tục lui lại phía sau nữa.
- Bắt lấy hắn! - Bác Lan Tư gầm nhẹ một tiếng, liếc sang Huyết Linh.
Tiếng nói vừa dứt, Bác Lan Tư và Huyết Linh đồng thời ra tay, mỗi người nắm một cánh tay Hắc Long, kéo hắn bay về Ma Ẩn cốc, căn bản mặc kệ Cát Nhĩ Bá Đặc ỏm tỏi hét lớn.
- Tiểu tử, lực lượng áo nghĩa ngươi sử dụng vô cùng kỳ lạ, ha ha, lưu lại để chúng ta thảo luận nghiên cứu đi! - Đột nhiên, tiếng Mễ Lặc cười nhạt vọng lại, một luồng gió nhẹ thổi tới, lại một bức tường gió kết thành ở phía trước ba người. Độ ngưng đọng của bức mới này khác hẳn so với cái trước.
Huyết Linh chỉ nhìn thoáng qua bức tường gió mới dựng rồi lập tức quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm Mễ Lặc.
Hắn hiểu quá rõ, bức tường gió mới này hắn không thể đánh vỡ, lãng phí tinh lực vào việc này còn không bằng quay đầu cược một ván liều chết với đối phương. Cho dù không thể giết chết Mễ Lặc, mình liều mạng công kích thì hẳn có thể gây thương tích cho gã thống lĩnh này.
Vừa thấy ngay cả Huyết Linh cũng buông bỏ việc phá vây vô ích, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc lập tức hiểu được tình thế đã đến thời khắc gian nan nhất. Hai người bỗng nhiên gạt bỏ tất cả hoảng hốt lo sợ, hai cặp mắt cừu hận đồng thời tập trung trên người Mễ Lặc.
Những vệ sĩ Hàn gia yên lặng đứng ở phía sau ba người không một ai hiện ra nét khiếp đảm và sợ hãi, vẻ mặt ai nấy bình tĩnh, tựa như cảm thấy tử vong cũng không phải là một chuyện quá khó chấp nhận, bọn họ dường như sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Mễ Lặc cũng không vội vã xuất thủ, thu vào biểu tình thành viên Hàn gia vào trong mắt, hắn vuốt cằm tán thưởng:
- Quả nhiên là một đội cường binh, khó trách ngay cả bọn Đạt Tạp cũng gặp tai ương! Hắc, trước mặt các ngươi chỉ có hai con đường, lập tức dâng ra linh hồn tuyên thệ trung thành với ta, hoặc là ta lập tức làm thịt các ngươi!
- Ngươi làm thịt ai? - Một tiếng quát lạnh từ sâu trong lòng đất truyền đến. Mặt đất dưới chân Bác Lan Tư bỗng nứt ra một lỗ hổng, Hàn Hạo mang theo cốt thứ vẻ mặt lãnh khốc đi ra.
Nghiêng mắt nhìn Mễ Lặc đang có phần kinh ngạc, Hàn Hạo nói với mấy người Bác Lan Tư:
- Ở đây không có chuyện của các ngươi nữa, trở về Ma Ẩn cốc cả đi!
- Ha ha, cái tên Hàn Hạo sớm đã được nghe, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!
Mễ Lặc vỗ tay cười to, có vẻ vô cùng cao hứng:
- Thế nhưng ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ được bọn họ sao?
- Ngươi có thể thử xem! - Hàn Hạo không hề nhìn Bác Lan Tư, tập trung tất cả chú ý lên người Mễ Lặc. Hắn như lâm đại địch, cốt thứ chỉ xéo Mễ Lặc, bảy đoạn cốt thứ sau lưng bắt đầu rung lên kịch liệt.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Dưới lòng đất toác ra một cái động lớn, có thể khẳng định rõ là Hàn Thổ ở bên dưới. Ba người Cát Nhĩ Bá Đặc đưa mắt nhìn nhau, không ai có ý định bỏ đi cả.
- Các ngươi xuống đi! - Bác Lan Tư ra dấu cho đám vệ sĩ Hàn gia, ý bảo bọn họ lập tức rời khỏi.
Đám vệ sĩ này thời gian qua đã được Bác Lan Tư huấn luyện nhiều nhất, bất luận thế nào cũng không dám làm trái ý hắn ta. Không ai do dự, từng người một đều lách mình về phía khe hở dưới lòng đất toác ra.
Nét tươi cười trên mặt Mễ Lặc đã thu lại, từ lòng bàn tay phát ra một luồng gió nhu hòa ấm áp. Chỉ trong nháy mắt, một tấm chắn gió đã chặn lấy khe hở dưới lòng đất. Mấy tên vệ sĩ xông xuống đều bị bắn ngược trở về.
- Ta nói không được đi là không ai có thể bỏ đi được cả! - Mễ Lặc nghiêm nghị lên tiếng rồi từng bước tiến về phía Hàn Hạo. Mỗi bước đi của hắn thì bên người như hình thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ, thổi phần phật ra xung quanh.
Hàn Hạo quan sát Mễ Lặc như một đại địch, lúc này đồng tử co lại, bảy đoạn cốt thứ sau lưng phóng ra khỏi cơ thể kêu “xoẹt” một tiếng, mạnh mẽ đâm vào tấm chắn gió đang ngăn trước khe hở trên lòng đất.
“Rẹt rẹt!”
Khắp nơi trên tấm chắn gió do Mễ Lặc ngưng tụ thành phát ra tiếng bị xé toạc.
- Xuống đi! - Bác Lan Tư hô lớn.
Đám vệ sĩ Hàn gia bị sức cản của tấm chắn gió bắn ngược trở vừa nghe vậy bèn vội vàng tập trung, bất chấp tất cả lại phóng tới. Từng người liên tiếp xông qua khe hở.
Lần này thì không hề bị trở ngại gì.
- Ba người các ngươi cũng đi đi! - Hàn Hạo không hề quay đầu lại, quang mang đỏ rực từ Tử ma nhãn phát ra sáng ngời nhìn chằm chằm Mễ Lặc đang từng bước đi tới. Từ trên thanh cốt thứ nắm trong tay phát ra đủ lọai phù triện yêu ma quỷ quái dầy đặc đáng sợ. Sát khí nồng nặc từ thanh vũ khí này không ngừng tụ tập trên người hắn.
- Hàn Hạo, bọn ta không đi!
Cát Nhĩ Bá Đặc quát lớn một cách quật cường:
- Bọn ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vì bọn ta mà chịu chết. Nếu chết thì mọi người cùng chết!
- Ha ha, hay lắm, hay lắm. Vậy thì cùng chết hết đi! - Mễ Lặc cười lạnh rồi đột nhiên ra tay.
Tiếng gió gào thét vang lên, trong nháy mắt đã hình thành một vòng xoáy khổng lồ vây chặt lấy ba người Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Huyết Linh.
Tay hắn vừa nắm lại thì gió lạnh lăng lệ từ trong hư không đã hình thành một lưỡi đao gió với răng cưa bén nhọ. Mễ Lặc cầm thanh đao răng cưa trong tay quơ lên, Phong hệ lực lượng lạnh lẽo lợi hại đã nhanh chóng bao bọc lấy Hàn Hạo vào bên trong.
Mễ Lặc đột nhiên nổi nóng, trong nháy mắt vây chặt lấy Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc và luôn cả Hàn Hạo. Lực lượng của cảnh giới Phong hệ Chủ thần, nếu không phải là đối thủ cùng đẳng cấp thì căn bản không cách nào kháng cự được. Bọn họ lập tức bị lực lượng Phong hệ vây chặt lại.
- Cái đám nhỏ nhoi các ngươi mà cũng dám làm ầm ĩ với ta à? - Mễ Lặc cười khẩy nói, căn bản không hề xem bọn Bác Lan Tư ra gì. Cho dù là Huyết Linh vừa phá đi tấm chắn gió của hắn cũng chỉ khiến hắn hơi kinh ngạc mà thôi, chứ trong lòng không hề coi Huyết Linh là đối thủ có thể đấu một trận.
Miệng thì cười khẩy nhưng cặp mắt Mễ Lặc lại luôn chú ý cảnh giác tới Hàn Hạo đang bị thanh đao răng cưa do lực lượng nguyên tố của Phong hệ thần lực tạo thành vây lấy. Theo hắn thấy, chỉ có một mình kẻ này là hơi có chút phiền phức mà thôi, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ khiến hắn ta phải ra tay hết mình.
Khuôn mặt đang cười khẩy của Mễ Lặc chợt biến đổi, thất thanh la lớn:
- Cái gì?
Ngay lúc này!
Từng tràng tiếng quỷ gào sói tru vang lên từ người Hàn Hạo. Rất nhiều ma ảnh cực lớn từ bên trong đó hiện ra, nhe nanh múa vuốt cắn xé hết thảy mọi thứ trong khu vực đó.
Thanh đao răng cưa do thần lực của Phong nguyên tố trong cơ thể Mễ Lặc ngưng tụ ra trong nháy mắt bị cắn xé thành mấy trăm mảnh nhỏ. Phong nguyên tố trên đó đột nhiên bị hỗn loạn, không thể nào khiến lưỡi đao hóa thành thực thể.
Cùng lúc đó, thanh cốt thứ trong tay Hàn Hạo lại há rộng như một cái chậu máu, cứ như là một con rồng của địa ngục u linh bị giam cầm cả vạn triệu năm giãy thoát ra ngoài từ vùng thâm sâu vô tận, mang theo nỗi hận cùng sát khí bạo ngược vô cùng, nhằm ngay hắn mà cắn tới.
Thần sắc của Mễ Lặc trở nên nghiêm trọng, trên mặt cũng không còn chút nào nét khinh miệt. Mãi đến giờ phút này, hắn mới thật sự coi Hàn Hạo là một đối thủ cùng đẳng cấp.
Đột nhiên thân thể của Mễ Lặc trên hư không chợt xoay chuyển mãnh liệt. Theo chuyển động điên cuồng của hắn, một cơn gió lốc khổng lồ thành hình lấy hắn làm trung tâm. Cơn gió lốc này dài tận chân trời, bao trùm cả mười dặm xung quanh. Cây cỏ, đất đá cát bụi trong cả khu vực lần lượt bị cuốn bay lên, toàn bộ bị nuốt vào bên trong.
Ngay giữa trung tâm gió lốc do Mễ Lặc tạo ra, vì được không ngừng cung cấp lực lượng, khiến con gió lốc nuốt lấy hết tất cả mọi thứ. Không những chỉ hút lấy bất kỳ vật gì vào trong, mà ngay cả thanh cốt thứ của Hàn Hạo cũng bị lực lượng này lôi kéo, trong phút chốc bỗng đâm đầu vào bên trong cơn lốc xoáy.
Từng tràng tiếng kêu gào khóc lóc từ bên trong cơn lốc xoáy truyền ra. Thanh cốt thứ vừa lọt vào trong thì tốc độ xoay chuyển kịch liệt của cơn lốc xoáy lập tức chậm hẳn lại, cứ như là thanh cốt thứ này là một tảng đá khổng lồ nặng hơn tỉ tỉ cân, làm ảnh hưởng tới tốc độ của nó.
- Đi thôi!
Ngay lúc đó, Hàn Hạo hô nhỏ một tiếng, bảy đoạn cốt thứ lập tức phá tan Phong hệ lực lượng đang vây lấy ba người Bác Lan Tư.
Ba người Bác Lan Tư đều cảm thấy cả kinh pha lẫn chút ngạc nhiên.
- Tạm thời ta vẫn chưa phải là đối thủ của hắn, chỉ có thể cản trở lực lượng của hắn một chút, không cách nào thắng được hắn! - Hàn Hạo vội vàng giải thích một câu rồi lập tức bỏ chạy trước tới khe hở bên dưới.
Ba người Bác Lan Tư ngây người ra rồi cũng không do dự gì nũa, vội vàng theo sau hắn nhảy xuống dưới lòng đất.
Ngay cả Hàn Hạo cũng thừa nhận là đấu không lại người ta, cũng không thể giết chết Mễ Lặc, lúc này còn không chạy thì còn đợi đến khi nào đây?
Ba người Bác Lan Tư vừa lọt vào lòng đất thì miệng khe hở lập tức khép lại, trở nên bằng phẳng.
Cùng lúc đó, thanh cốt thứ của Hàn Hạo vốn đã lọt vào trong cơn lốc xoáy cũng bạo phát ra lực lượng vô cùng mãnh liệt trầm trọng, rồi đột nhiên đâm sầm xuống mặt đất.
Hàng loạt gò đất khổng lồ trồi lên, cái nào cái nấy đều to cỡ một hòn núi nhỏ, trong nháy mắt đã tràn ngập cả bên trong cơn lốc xoáy. Bị bao nhiêu vật chướng ngại xuất hiện như vậy, lực lượng không ngừng xoay chuyển cơn lốc xoáy lập tức bị hỗn loạn, không thể tiếp tục gia tăng duy trì uy lực.
Thanh cốt thứ nhập vào một trong các gò đất cứ như là giọt nước vào biển cả. Trong nháy mắt, khí tức khủng bố đầy rẫy bên trong cơn lốc xoáy đột nhiên biến mất không còn thấy tăm tích.
Thanh cốt thứ vừa biến mất, dường như mang theo lực lượng của đất. Từng gò đất vừa hiện lên trên mặt đất dường như mất đi lực lượng chống đỡ, toàn bộ đổ sụp xuống như cát bụi, rải rác lả tả khắp nơi.
Thân ảnh của Mễ Lặc lại hiện ra, đăm chiêu vừa suy nghĩ vừa nhìn mặt đất dưới chân. Hắn mở lời khen:
- Xem ra hẳn là do cái gã tên là Hàn Thổ quậy ra rồi. Lực lượng do người của Hàn gia ai nấy tu luyện đều có chút đặc thù. Chuyến này cũng may là đã an bài kỹ lưỡng, nếu không thật đúng là thất bại trong gang tấc!
...
Dưới lòng đất.
- Hàn Hạo, vũ khí của ngươi đâu rồi? Ngươi không cần nữa à? - Cát Nhĩ Bá Đặc vừa nhập vào lòng đất là lập tức hỏi Hàn Hạo. Hắn biết thanh cốt thứ quan trọng biết bao đối với Tiểu Khô Lâu. Vừa thấy Hàn Hạo nhập vào lòng đất, còn thanh cốt thứ vẫn bị lưu lại bên ngoài, Hắc Long lập tức lo lắng giùm hắn ta.
Hàn Hạo xoay người liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc rồi thản nhiên nói:
- Tới rồi đây!
Không đợi cho Cát Nhĩ Bá Đặc kịp phản ứng, thanh cốt thứ mới vừa rồi vẫn còn ở bên trên chấn nhiếp Mễ Lặc đột nhiên từ trong bùn đất bay ra, lọt chính xác trong tay Hàn Hạo.
- Hàn Hạo, có bao nhiêu người bị nạn vậy? - Sắc mặt Bác Lan Tư lạnh lẽo. Nhân mã trước khi xuất phát truy kích thủ hạ Đạt Tạp không phải chỉ riêng có nhóm bọn họ. Bọn họ thiếu chút là không thoát khỏi độc thủ của Mễ Lặc thì đồng đội chắc cũng phải chịu nguy cơ tương tự.
- Hơn năm chục người bị giết, nhưng đại đa số đều là người của ta. Người bên phe ngươi không có chuyện gì, không cần lo lắng. - Hàn Hạo suy nghĩ một chút rồi mở lời trấn an.
Bác Lan Tư ngạc nhiên, nghĩ thầm vì sao người chết đa số đều là người của Hàn Hạo? Bất quá suy ngẫm một lát thì hắn dường như hiểu rõ là vì sao. Hắn do dự một chút rồi khẽ nói:
- Cảm ơn!
Hàn Hạo gật đầu rồi không nói gì thêm, chỉ nhanh bước đi về phía cung điện ngầm ở Ma Ẩn cốc.
Một lúc sau, hắn dẫn theo ba người Bác Lan Tư xuất hiện tại cung điện ngầm ở Ma Ẩn cốc. Bên trong một căn thạch thất vô cùng to lớn, Ngũ hành giáp thi, Tư Tháp Tác Mỗ, Tá Kỳ, La Ti ai nấy đều tề tựu đông đủ. Vẻ mặt mọi người đều có nét khó coi.
Sao khi Hàn Hạo tới liền liếc mắt nhìn Tư Tháp Tác Mỗ rồi chất vất:
- Áo Tác Ai cùng người của hắn thế nào rồi?
- Đã an bài tại một khu nhà khách không xa lắm.
Tư Tháp Tác Mỗ trả lời, vẻ mặt có chút âm trầm, rồi chần chừ một chút mới hạ giọng nói:
- Cái tên Áo Tác Ai đó cũng thật là, không ngờ còn chưa rõ ràng tình huống đã dẫn truy binh kéo tới chỗ này! Bọn ta hao tổn không ít người, thiếu chút là ngay cả La Mông, Tá Kỳ cũng không còn mạng sống trở về. Cũng may có Hàn Thổ không ngừng khai thông các đường hầm ngầm dưới mặt đất.
- Nhà khách?
Ánh mắt Hàn Hạo chợt loé lên rồi nhìn chằm chằm Tư Tháp Tác Mỗ:
- Cũng trong cung điện ngầm này à?
- Đúng vậy.
Tư Tháp Tác Mỗ hơi ngạc nhiên, cảm thấy phản ứng của Hàn Hạo có phần kỳ quái. Năm xưa Áo Tác Ai dù sao cũng đã từng cứu Ma Ẩn cốc. Lúc này đây cho dù người này có kéo tai nạn đến cho Hàn gia, thì bọn họ cũng không nên khoá trái cửa bỏ mặc họ bên ngoài chứ hả.
- Ai đưa Áo Tác Ai đến cung điện ngầm vậy?
Hàn Hạo giữ nguyên vẻ mặt, lạnh lùng nói:
- Khi ta đi tìm ba người Cát Nhĩ Bá Đặc, không phải đã từng nói phải để bọn họ trên mặt đất hay sao?
- Là Áo Tác Ai nói muốn tới xem một chút. Năm đó hắn từng viện thủ Ma Ẩn cốc, quan hệ với Bố Lai Ân cũng không tệ, có gì không thỏa đáng sao? - Phỉ Bích nhíu mày, cảm thấy thái độ của Hàn Hạo có phần không thích hợp lắm, hơi lấn át chủ nhân.
- Cung điện ngầm là căn cơ của Hàn gia! Phụ thân đã sớm dặn dò, không để cho người ngoài tiến vào! Áo Tác Ai dù sao cũng là người ngoài, phải không?
Hàn Hạo vẫn giữ cái vẻ lãnh khốc đó, lạnh lùng liếc xéo Phỉ Bích rồi lập tức phân phó cho Tá Kỳ:
- Ngươi đi một chuyến, dẫn Áo Tác Ai ra ngoài. Một là để bọn họ ở phòng ốc bên trên Ma Ẩn cốc, hai là dẫn bọn họ tới khu lòng núi nơi nhóm Qua Long đợi trước đây!
- Đây có phải là cách đãi khách của Hàn gia bọn ta không vậy? - Phỉ Bích giận dữ nói.
- Áo Tác Ai có vấn đề! Dựa vào cảnh giới của hắn, không thể nào không phát hiện ra được truy binh phía sau. Sau khi hắn gặp chúng ta vẫn không lập tức nói rõ chuyện này, cho thấy là đã có dụng ý khác!
Hàn Hạo lớn tiếng đáp lời rồi lập tức hít một hơi quay sang quát Tá Kỳ:
- Còn không đi?
Trong lòng Tá Kỳ phát lạnh, len lén liếc mắt nhìn Phỉ Bích. Chỉ thấy nàng vẫn còn đang suy nghĩ về ý tứ trong câu nói của Hàn Hạo, hắn đành do dự một chút rồi thà đắc tội với Phỉ Bích chứ không thể nào đắc tội với cái tên Hàn Hạo này được, bèn lập tức quay đầu bỏ đi.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Hiện nay phụ nữ trong nhà tuy nhiều, nhưng thật sự lại không mấy người có tiếng nói. Hai nàng Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ xem như là ngoại lệ. Lúc trước khi Hàn Thạc không có nhà, lời nói của hai người này là có uy lực nhất, ngay cả lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và A Nhĩ Mai Lý Khắc ở phương diện nào đó cũng phải coi ý kiến của hai nàng là chính.
Nhưng Hàn Hạo vừa tới, tình thế liền có chút vi diệu. Do thực lực dũng mãnh của hắn, hơn nữa ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc lại kính phục hắn, hắn lờ mờ trở thành người lãnh đạo chỉ đứng dưới Hàn Thạc của Hàn gia. Vị trí của mình bị cướp mất, trong lòng Phỉ Bích ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái.
Tá Kỳ đã rời đi, bất luận là bọn Tư Tháp Tác Mỗ hay là Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không có ý kiến, coi mòi đã ngầm thừa nhận vị trí của Hàn Hạo ở Hàn gia.
Trong lòng mơ hồ có chút tức giận, Phỉ Bích liếc nhìn Tiểu Khô Lâu Hàn Hạo - người đã tự tiện làm chủ, quát:
- Áo Tác Ai có thể vì thủ hạ bị thương mà phân tâm, cũng có khả năng sức mạnh đã bị tiêu hao vì đại chiến, không hẳn là có ý đem lại tai họa cho Hàn gia chúng ta đâu.
Nàng ta vừa nói như vậy, Ngải Mễ Lệ và Phạm Ny cũng nhao nhao tán đồng, mấy nữ nhân này thường ngày quan hệ tương đối thân thiết, nên đương nhiên sẽ ở cùng một chiến tuyến.
- Thực lực của các ngươi vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó, cho nên không thể hiểu được sức mạnh cảm ứng của thần hồn một cường giả ở cảnh giới Chủ thần lợi hại thế nào. Cho dù Áo Tác Ai bị thương rất nặng, thần hồn của hắn cũng có thể nhạy bén cảm nhận được nguy cơ tiềm ẩn ở một chỗ ám muội nào đó, tuyệt đối không thể hoàn toàn không biết gì! - Vẻ mặt Hàn Hạo lãnh đạm, dường như không nhận thấy sự phẫn nộ của mấy người nhóm Phỉ Bích.
Trầm ngâm một lúc, hình như hắn không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, quay đầu nhìn ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc nói:
- Tập hợp các thành viên chủ chốt của gia tộc lại, ngay lúc này chúng ta nhất định phải hiệp chung một lòng!
- Được! - Bác Lan Tư lập tức gật đầu, xoay người đi lo liệu.
- Hàn Thổ, năm người các ngươi cũng chuẩn bị một chút đi, một khi phát sinh sự cố ngoài ý muốn thì nhanh chóng đưa người đến các điểm trọng yếu trung tâm của các loại trận pháp khống chế toàn bộ Ma Ẩn cốc. Lực phòng ngự của mấy chỗ đó là kiên cố nhất, có thể điều động toàn bộ nguyên khí của Ma Ẩn cốc để ngăn chặn sự tấn công của bên ngoài, cho dù có cao thủ đạt đến cảnh giới Chủ thần công kích, chỉ cần nguyên khí đất trời của Ma Ẩn cốc không bị tiêu hao hoàn toàn thì sẽ không có việc gì! - Hàn Hạo tự mình dặn dò mà không thèm nhìn Phỉ Bích.
Ngũ Hành Giáp Thi không nói một lời, gật đầu đi làm việc theo mệnh lệnh của hắn.
Giờ phút này, dường như tất cả mọi người đều chủ động bỏ qua sự tức giận trên mặt Phỉ Bích, xem Hàn Hạo là người đáng tin cậy, toàn bộ lấy mệnh lệnh của hắn làm chính yếu, không đếm xỉa ý kiến của mấy nàng Phỉ Bích.
- Ta sợ Tá Kỳ làm việc không ổn thoả. Ta cũng đi xem xem.
Đưa ra những lời cần căn dặn xong xuôi, Hàn Hạo mới nhìn lại nhóm Phỉ Bích:
- Mấy người cũng chuẩn bị đi. Tốt nhất là lập tức đến các điểm trung tâm đại trận pháp khống chế toàn bộ Ma Ẩn cốc. Ma Ẩn cốc tuy lớn nhưng chỗ đó là chỗ an toàn nhất!
Nói xong hắn quay người rời đi.
- Trên người cái tên này rốt cuộc đã không còn nhìn thấy chút xíu hình dáng nào của quá khứ nữa rồi! - Lỵ Toa vẻ mặt ngạc nhiên, lắc đầu cười khổ.
Năm đó lúc còn ở học viện ma vũ Ba Bỉ Luân ở đại lục Kỳ Áo, Tiểu Khô Lâu đã được Hàn Thạc truyền đạt mệnh lệnh từ trong mộng. Trong đêm hôm mịt mù âm thầm xâm nhập vào phòng của Lỵ Toa, đánh cho cô nàng đang mơ ngủ một trận.
Thời gian cách đã nhiều năm. Sau khi Cát Nhĩ Bá Đặc phơi bày thân phận của Hàn Hạo, Lỵ Toa lại thường xuyên nhớ tới cảnh tượng năm đó.
Lúc nào nàng cũng cố gắng tìm kiếm trên người Hàn Hạo chút hình bóng ngày xưa. Nhưng mà trên người hắn ngoại trừ bảy đoạn cốt thứ quen thuộc ra, Lỵ Toa không nhận ra được gì thêm.
- Hắn biến đổi quá nhiều! Thật không ngờ một sinh vật Vong Linh, có ngày lại có thể phát triển đến mức như thế này! - Phạm Ny thở dài nói, nàng cũng đã từng trông thấy Tiểu Khô Lâu, nhưng cũng không ngờ hắn có thể đạt đến trình độ cao không tưởng tượng nổi như hôm nay.
- Hừ, tự đại cuồng vọng, thật không hiểu Bố Lai Ân tại sao lại đưa hắn tới! - Phỉ Bích lòng thầm tức giận, hậm hực nói.
- Ấy…
Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ có phần khó xử, do dự một chút rồi mới nói:
- Hắn đã từng cứu chúng ta, ở phương diện nào đó thì năng lực phán đoán của hắn vẫn đáng tin. Này, Phỉ Bích à, lúc Bố Lai Ân đối xử với Hàn Hạo, thật sự đã coi như là con trai của mình, ta nghĩ hắn sẽ không thích thú gì khi mấy người vẫn gọi Hàn Hạo là sinh vật Vong Linh đâu…
- Bố Lai Ân thật sự đối xử với hắn như con trai!
A Nhĩ Mai Lý Khắc cũng nói chen vào, dừng lại một chút, hình như đột nhiên nhớ ra việc gì, lão động lòng hỏi dò:
- E hèm…mấy người sống chung với Bố Lai Ân lâu như vậy, sao mãi đến giờ vẫn chưa… chưa mang thai?
Lời vừa nói ra, sắc mặt mấy người phụ nữ đều buồn bã, cả đám đều trở nên không được tự nhiên.
Tư Tháp Tác Mỗ liếc nhìn A Nhĩ Mai Lý Khắc, đột nhiên cũng nhớ ra điều gì đó, thầm nghĩ “mấy nàng này không phải là đang ghen ghét Hàn Hạo chứ?”
Nghĩ đi nghĩ lại rất có khả năng này, nhiều năm như vậy rồi mà cả đám bọn họ không ai có dấu hiệu mang thai, không có người nào có thể sanh con cho Hàn Thạc. Đột nhiên, Bố Lai Ân lại đưa tới một đứa con trai quái dị như Hàn Hạo, thân là nữ nhân của hắn, trong lòng mấy người phụ nữ này đương nhiên sẽ có chút suy nghĩ.
Vừa nghĩ như vậy, Tư Tháp Tác Mỗ không nhịn được cười, thầm nghĩ khó trách biểu hiện của mấy cô này kỳ lạ như vậy, hóa ra là vì bản thân có khúc mắc.
- Không phải là… Bố Lai Ân có vấn đề gì chứ? - A Nhĩ Mai Lý Khắc cân nhắc từng từ một, dè dặt hỏi.
Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ, Phạm Ny… nhiều người như vậy mà không có người nào có dấu hiệu mang thai, vấn đề hiển nhiên không phải xuất phát từ phía các nàng, nói như vậy, nhất định là vấn đề của nam nhân rồi.
A Nhĩ Mai Lý Khắc vừa nói như vậy, cả đám người vẻ mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng không biết nên nói cái gì.
- Khụ khụ…
Tư Tháp Tác Mỗ nghiêm mặt nói:
- Xét về mặt tuổi tác, ta và A Nhĩ Mai Lý Khắc đáng tuổi làm ông nội của mấy người, mấy người không cần phải né tránh cái gì hết. Nếu như thật sự là vấn đề của Bố Lai Ân, chúng ta còn phải lo liệu, suy nghĩ biện pháp để xử lý. Ừm, sự việc này có thể là lớn cũng có thể là nhỏ, nhưng mà đối với tương lai của Hàn gia mà nói lại liên quan rất lớn, chúng ta phải nghiêm túc đối diện!
- Ông suy nghĩ đi đâu thế!
Ngải Mễ Lệ la nhỏ một tiếng, đỏ mặt nhìn lén hai lão, ngập ngà ngập ngừng nói:
- Chỉ là, chỉ là Bố Lai Ân chưa muốn thôi. Chàng vẫn nói… vẫn nói muốn đợi sau khi diệt trừ hết nguy cơ, mới, mới cho phép chúng tôi có thai!
Mấy lời này vừa nói ra, hai người Tư Tháp Tác Mỗ và A Nhĩ Mai Lý Khắc tức thì hiểu ra. Với sức mạnh của Hàn Thạc, có thể tự mình khống chế mỗi một bộ phận của cơ thể mình, nếu như hắn không có ý định để cho mấy người phụ nữ mang thai, việc đó có thể làm được quá dễ dàng.
- Hóa ra là việc như vậy, vậy thì mấy người cứ đợi một khoảng thời gian là được rồi, đợi toàn bộ sự việc giải quyết xong, chúng ta không có nguy cơ nữa thì sẽ không có vấn đề gì đâu. - Tư Tháp Tác Mỗ cười cười, cảm thấy chuyện này hẳn là rất dễ giải quyết mới đúng.
- Chúng tôi, chúng tôi đã đợi một thời gian rất lâu rồi. Đến đại lục Chúng Thần cũng sắp được trăm năm, đợi tất cả bình yên, giải quyết xong nguy cơ, cái này lúc nào mới kết thúc chứ! - Phỉ Bích đỏ cả mặt, khẽ u oán nói, xem ra trong lòng nàng ta ở phương diện này có rất nhiều oán thán.
- Ái chà… vậy đợi Bố Lai Ân quay lại, mấy lão già bọn ta sẽ nói chuyện với hắn, nhưng mà thành công hay không thì không biết được đâu. - A Nhĩ Mai Lý Khắc do dự một chút, nhìn cả đám phụ nữ đang nhìn lão mong đợi, bất chấp khó khăn đáp ứng.
Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ mắt sáng lên, đồng thời thốt lên:
- Thật không?
- Chúng ta sẽ cố gắng… cố gắng hết sức… - Tư Tháp Tác Mỗ liên tục nháy mắt ra hiệu cho A Nhĩ Mai Lý Khắc, ngượng ngùng cười nói.
- Vậy thì đa tạ! - Mấy cô nàng vui mừng nói cảm ơn. Tư Tháp Tác Mỗ và A Nhĩ Mai Lý Khắc dù sao cũng là bậc trưởng bối, tâm tư nóng lòng cầu con của bọn họ có lời khuyên nhủ của hai người này, Hàn Thạc chắc sẽ thật sự coi trọng vấn đề này.
Những năm gần đây Hàn Thạc nam chinh bắc chiến, họ ngày thường đều phòng không gối chiếc, vô cùng cấp bách muốn có một đứa con để gửi gắm tất cả tâm tình của mình. Nhưng mà, về phương diện này bọn họ lại rất ngại nói nhiều với Hàn Thạc, cho rằng lòng hắn phải biết mới đúng, nào đâu biết Hàn Thạc cứ kéo dài, mãi cho đến hôm nay vẫn chưa thỏa mãn nguyện vọng này của bọn họ.
- Chúng ta nhất định cố gắng! - A Nhĩ Mai Lý Khắc đột nhiên cảm thấy mấy nàng Phỉ Bích kỳ thực cũng rất đáng thương, vì Hàn Thạc đã chuẩn bị tất cả, không tiếc buông bỏ người thân và trưởng bối ở đại lục Kỳ Áo, vượt bao khó khăn mà đến đại lục Chúng Thần. Nhưng ở đại lục Chúng Thần, hầu hết thời gian bọn họ lại không được ở cùng Hàn Thạc, mà một mình phải đối mặt với nỗi cô đơn lạnh lẽo.
Ngay lúc này, tiếng hú dồn dập chói tai đột nhiên từ lỗ nhỏ trên tường truyền đến.
Mấy người Phỉ Bích, Tư Tháp Tác Mỗ đang xấu hổ bàn bạc vấn đề nối dõi tông đường cho Hàn gia, sắc mặt trở nên sợ hãi, trong tích tắc giống như gặp phải cường địch.
- Tiếng hú này chỉ khi cung điện dưới lòng đất gặp phải kẻ địch cường đại nhất mới được nổi lên. Từ sau khi hình thành Ma Ẩn cốc, nó cũng chỉ vang lên có một lần lúc diễn tập ban đầu thôi, rốt cuộc là như thế nào? - Phỉ Bích kêu lên kinh hãi.
- Chạy, lập tức tiến về mật thất ở điểm trọng yếu trung tâm đó! - Tư Tháp Tác Mỗ thần sắc nghiêm trọng. Lão biết thời điểm mấu chốt này không ai dám lớn gan trùm trời vui đùa kiểu này! Một khi tiếng hú vang lên, chỉ có một khả năng – cung điện dưới lòng đất đã gặp phải nguy cơ khó dự đoán!
- Hàn Hạo không phải đã đoán đúng rồi chứ? - Lỵ Toa do dự một chút, sợ hãi hỏi.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, việc cấp bách trước tiên là bảo toàn chính mình! - A Nhĩ Mai Lý Khắc trầm giọng quát một tiếng, đưa tay nhấn vào khu vực truyền đến tiếng hú, một cánh cửa đá đột nhiên mở ra, cả đám người vội vàng chui vào, nhanh chóng đi đến địa điểm mục tiêu.
…
- Tá Kỳ, ngươi rút đi!
Hàn Hạo tay cầm cốt thứ, chắn ở một miệng hang nhỏ hẹp, nhìn thấy thống lĩnh Lôi hệ của liên minh Liệp thần giả Lôi Cát Tư toàn thân sấm sét xoẹt xoẹt lấp lánh chói lọi, liền quát:
- Là Áo Tác Ai dẫn ngươi vào phải không, hắn đâu rồi?
Lôi Cát Tư cúi đầu cười hắc hắc, cũng không trả lời câu hỏi của Hàn Hạo, mà trực tiếp đánh ra một đạo ánh sáng lôi điện to, lấp đầy toàn bộ hang động, căn bản không để cho Hàn Hạo né tránh.
- Hàn Thổ, dẫn tất cả mọi người chạy đi! - Tiểu Khô Lâu hướng về phía cái lỗ trên tường miệng quát lớn, cốt thứ trong tay chọc một nhát lên bức tường trước mặt, bức tường đất đó lập tức sụp xuống, bỗng chốc thông đạo giữa hắn và Lôi Cát Tư bị phá hỏng.
Cùng lúc đó, cánh tay của Hàn Hạo mở ra, cốt thứ bắn ra một chùm tà quang, hình thành một Bạch Cốt Thuẫn Bài (tấm khiên bằng xương trắng) cực lớn che chắn trước người hắn.
- Chạy! - Một tay tóm lấy Tá Kỳ, Hàn Hạo lập tức thoái lui.
Lôi Cát Tư ở đây, vậy thì nói không chừng Tái Á Lộ tu luyện Đại địa lực lượng cũng ở trong cung điện dưới lòng đất này. Hàn Hạo biết trận chiến này sẽ vô cùng khó khăn, lúc này không phải thời điểm dây dưa với Lôi Cát Tư.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ
Lôi Cát Tư trái lại không hề bất ngờ trước hành động của Hàn Hạo, dưới thế cục hiện nay, rõ ràng lập tức rút lui cũng không đáng xấu hổ. Chỉ là hắn không ngờ Hàn Hạo có thể quyết đoán dứt khoát đến như vậy, phút chốc vừa mới xuất hiện đã lập tức đưa ra quyết định, không có bất kỳ lời nói thừa nào, mang theo Tá Kỳ liền rời đi.
Ánh sáng sấm sét bắn ra, thông đạo được che chắn chặt chẽ đó bị điện quang xuyên thấu qua, đánh ầm trên Bạch Cốt Thuẫn Bài (tấm khiên bằng xương trắng).
Bạch quang hoa mỹ trên Bạch Cốt Thuẫn Bài nở rộ. Trong phút chốc, nó bị chia năm xẻ bảy, bột xương biến thành tro bụi bay lả tả.
Lôi Cát Tư hai mắt điện quang rực rỡ, tập trung vào hình dáng chợt lóe lên rồi biến mất của Hàn Hạo, khẽ cười:
- Phản ứng không tệ, tư chất phi phàm, ta muốn xem xem ngươi có thể tháo chạy đến đâu?
Hắn lướt về phía Hàn Hạo, ở trong thông đạo u ám hắn nhanh như một tia chớp giật, khiến cho người ta lóa mắt.
Tiểu Khô Lâu một tay túm lấy Tá Kỳ bỏ chạy, lập tức cảm nhận được Lôi Cát Tư theo cùng đuổi tận phía sau lưng. Khí tức không thoải mái lờ mờ trên người đó khiến cho hắn ý thức được thần hồn của đối thủ đã khoá chặt hắn.
- Tá Kỳ, ngươi chạy trước đi! - Buông Tá Kỳ ra, Hàn Hạo bất ngờ quay đầu, dùng lực cắm chặt cốt thứ trong tay xuống mặt đất ở dưới chân.
Từng tia sáng mắt thường có thể nhìn thấy được của cốt thứ chui vào nền đất thông đạo. Đột nhiên, bùn đất kiên cố giống như tấm thảm thoáng cái bị xốc lên, từ phía này của Hàn Hạo cuốn ngược về hướng Lôi Cát Tư.
Nguyên tố Tử Vong phun ra mãnh liệt, hình thành dày đặc cơ man là cốt mâu, tràn ngập thông đạo nhỏ hẹp, chớp thời cơ bắn trước về phía Lôi Cát Tư.
- Cẩn thận! - Tá Kỳ quay đầu liếc nhìn, khẽ nói rồi sau đó nhanh chóng rời đi mà không quay đầu lại.
- Hàn, ngươi thật không tệ! - Lôi Cát Tư tán thưởng một câu, đột nhiên triển khai Thần Chi Lĩnh Vực trong thông đạo chật hẹp. Sức mạnh sấm sét xen lẫn với âm thanh “ùng oàng” lấy Lôi Cát Tư làm trung tâm lan tràn ra bên ngoài, cốt mâu bắn về phía hắn vỡ tung từng cái.
Ánh mắt ngưng đọng, hai tia chớp từ hai con ngươi hắn bắn ra, giống như lôi long cuộn ngược lại đánh tan tấm thảm bằng đất hướng về phía hắn thành tro bụi dễ dàng như bẻ cành khô.
- Ớ! - Sau khi trời quang mây tạnh, đột nhiên Lôi Cát Tư phát hiện trong thần hồn đã mất dấu của Hàn Hạo, ngay cả bóng dáng của hắn cũng đã không còn.
- Đúng là nhanh thật…
Lôi Cát Tư sửng sốt. Nhếch miệng cười bí hiểm, hắn khẽ lẩm bẩm:
- Như vậy cũng tốt, một lưới bắt hết còn đỡ tốn sức hơn.
…
Chỉ cần có Thổ giáp thi Hàn Thổ ở cung điện dưới lòng đất thì có thể mở thông đạo mới từ bất kỳ chỗ nào. Ở chỗ sâu dưới lòng đất này, Thổ giáp thi là con cưng của mẹ đất, chính vì có thể tùy ý sử dụng Đại địa lực lượng để mang lại những điểm tiện lợi cho người Hàn gia.
Tá Kỳ mới tiến vào một gian phòng thì toàn bộ bức tường bằng phẳng đột nhiên mở ra một cửa hang sâu thẳm không thấy ánh sáng. Lúc đầu hắn có chút hoài nghi nhưng liền nhận ra được đó là cái gì, lập tức chui vào không chút do dự.
Tá Kỳ vừa vào, cửa hang đột nhiên mới mở ra đó lại khép lại một cách vô cùng kỳ diệu, bằng phẳng giống như gương soi, không nhìn ra một chút manh mối nào của việc đã từng nứt ra.
Vào lúc này, các khu vực của cung điện dưới lòng đất của Ma Ẩn cốc, chỉ cần là khu vực có người Hàn gia ở thì đều có cửa hang được mở, hễ mà bọn họ đi vào thì chúng lại khép lại như ban đầu.
Không chỉ như vậy, rất nhiều cửa hang tồn tại lúc đầu, cũng có thể đột nhiên sụp đổ, khiến cho bọn cường giả Liệp thần giả đang truy đuổi người Hàn gia bị ngăn cản lại. Ở nơi sâu thẳm trong lòng đất này, Hàn Thổ đang ra sức phóng thích năng lực của hắn, dựa theo sự quen thuộc của hắn đối với cung điện dưới lòng đất, hướng dẫn từng người từng người Hàn gia đang rải rác ở các nơi khác nhau đến điểm trọng yếu trung tâm quản lý toàn bộ trận pháp.
Dưới sự tiếp ứng của Hàn Thổ, những thành viên chủ chốt nhất của gia tộc Hàn gia đều không gặp phải nguy cơ mất mạng, lần lượt được sức mạnh của hắn hướng dẫn vượt qua khỏi sự truy sát của bọn Liệp thần giả.
Tuy nhiên, bản thân Hàn Thổ vẫn chưa lập tức tiến vào khu vực trung tâm được bố trí lực lượng trùng trùng điệp điệp đó, mà bây giờ hắn đang trốn ở một góc hẻo lánh trong cung điện dưới lòng đất, sử dụng đồ hình trên các mặt gương phóng thích sức mạnh của bản thân vào lòng đất.
Ở bên cạnh hắn, ngoại trừ bốn người Hàn Kim, Hàn Hỏa, Hàn Mộc, Hàn Thủy còn có An Đức Lệ Na đang ngây người ra.
An Đức Lệ Na tay trong tay với Hàn Kim, đôi mắt sáng ngời như tinh thạch nhìn Hàn Thổ có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Nàng ta nghĩ mãi mà không hiểu cái gì có thể khiến cho Hàn Thổ thực lực chỉ ở cảnh giới Thượng vị thần sơ kỳ vận dụng Đại địa lực lượng thành thạo tự nhiên như vậy, cũng không nghĩ thông tại sao ở khoảng cách xa như vậy mà hắn lại có thể mở ra từng thông đạo một.
Thân là con gái của nữ thần Vận Mệnh, An Đức Lệ Na có sự nghiên cứu vô cùng uyên thâm đối với mười hai hệ lực lượng lớn thông thường của đại lục Chúng Thần. Đạo lý thâm sâu của các loại lực lượng có đặc trưng gì, mỗi tầng cảnh giới có thể làm được đến mức nào, nữ thần Vận Mệnh đều đã từng giải thích rõ ràng rành mạch cho nàng.
Đừng nói là chỉ có thần ở cảnh giới Thượng vị thần, cho dù là những người tu luyện Đại địa lực lượng đạt đến cảnh giới Chủ thần như Áo Tác Ai, Tái Á Lộ cũng không có khả năng làm được cái việc mà Hàn Thổ đang làm như bây giờ.
Thật khó tưởng tượng được!
Nắm thật chặt tay của Hàn Kim, An Đức Lệ Na khẽ hỏi:
- Năng lực của hắn đến từ đâu vậy? Tại sao kỳ lạ như vậy chứ? Dường như toàn bộ mặt đất đều là một phần thân thể của hắn! Điều này thần kỳ quá, thật không dám tin người tu luyện đạo lý thâm sâu Đại địa lực lượng có thể vận dụng nó đến mức độ này!
Hàn Kim mỉm cười, do dự một chút mới chỉ tay vào Hàn Mộc, Hàn Thủy, Hàn Hỏa bên cạnh đang tập trung tinh thần chú ý bốn phía xung quanh, nhỏ giọng:
- Không riêng gì Hàn Thổ, ba người bọn họ, bao gồm cả ta, mỗi người về phương diện vận dụng năng lực đều được trời ưu ái. Ha ha, tất cả điều này đều là nhờ phụ thân ban cho chúng ta!
- Bố Lai Ân, hắn…hắn thật đúng là… - An Đức Lệ Na ngạc nhiên, chợt lắc lắc đầu cười khổ.
- Có người tới!
Ngay lúc này, Hàn Mộc khẽ quát một tiếng, chỉ tay vào một vách tường giống như gặp phải đại địch, thần sắc ngưng trọng:
- Cũng tu luyện Đại địa lực lượng, chắc hẳn là hắn đã cảm nhận được sự thay đổi sức mạnh của toàn bộ cung điện dưới lòng đất đến từ chỗ này!
- Không phải Áo Tác Ai, vậy chính là Tái Á Lộ rồi! - Hít một hơi, Hàn Thổ nãy giờ luôn chăm chú vào việc hướng dẫn người Hàn gia đến khu vực an toàn, đột nhiên mở mắt ra.
- Thế nào rồi? - Hàn Kim hỏi.
- Gần hết rồi, người cần đưa đã đưa xong. Còn một số vệ sĩ Hàn gia, bởi vì quá nhiều nên ta chỉ có thể dẫn dắt đến thông đạo phía cung điện của đại ca thôi. - Hàn Thổ đương nhiên biết Hàn Kim hỏi cái gì, lập tức trả lời.
- Vậy được rồi, chúng ta cũng rời khỏi thôi. - Hàn Kim suy nghĩ một chút, vội vàng nói.
Chính vào lúc này, không những Hàn Thổ tu luyện Đại địa lực lượng và Hàn Mộc tu luyện Sinh Mệnh lực lượng biết có người đến, ngay cả Hàn Kim cũng cảm nhận được một luồng lực lượng dũng mãnh đe dọa người khác đã tiếp cận.
Không cần nói nhiều, không phải Tái Á Lộ thì chính là Áo Tác Ai đang toàn lực hướng đến nơi này.
Thân là cường giả tu luyện Đại địa lực lượng, dù cho trong lòng đất bọn họ không thể vận dụng sức mạnh thần kỳ giống như Hàn Thổ, nhưng một chút ngăn chặn trong lòng đất do hắn làm ra lại không ngăn nổi bọn họ.
Hơn nữa bởi vì có Đại địa lực lượng, cho nên bọn họ có thể tìm được chỗ chính xác của Hàn Thổ.
- Đến nhanh thật, chạy! - Hàn Kim kinh ngạc kêu một tiếng, lập tức giật lùi một bước.
Vươn người đứng dậy, Hàn Thổ lập tức dẫn đầu, bức tường bằng phẳng trước mặt hắn đột nhiên nứt ra một thông đạo, hắn chui luôn vào. Hàn Kim, Hàn Hỏa không chút do dự vội vàng xông vào bên trong, mấy người vừa vào thông đạo thì mật thất này thình lình sụp đổ, thông đạo nứt ra này cũng lập tức khép lại.
“Rầm rầm! Rầm rầm!”
Đại địa lực lượng chấn động mãnh liệt, âm thanh long trời lở đất từ khu vực này truyền đến. Một bóng người phá tan tất cả bùn đất cản đường, trực tiếp xuất hiện ở bên trong mật thất đã sụp đổ này.
Tái Á Lộ cảm thụ kỹ càng một chút, lạnh lùng hừ một tiếng, giương bàn tay ra. Lại là một luồng thần lực oanh kích vào khu vực mà đám người Hàn Thổ đã chui vào trong, dưới sức công kích của hắn, chỗ đó bị rách toạc ra, một hang động lớn xuất hiện, hình bóng của bọn người Hàn Mộc, Hàn Kim chợt lóe lên rồi biến mất.
- Quả nhiên là ở đây! - Tái Á Lộ cười lạnh, đột nhiên bắn người vào trong.
Có thể tu luyện lực lượng đạt đến cảnh giới Chủ thần, Tái Á Lộ đương nhiên không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Về phương diện vận dụng Đại địa lực lượng, có lẽ hắn không tinh diệu đến mức được trời ưu ái như Hàn Thổ, nhưng bởi vì cảnh giới cao thâm thần lực thâm hậu, nên lực công kích của hắn lại vượt quá xa Hàn Thổ.
Dựa vào thần lực dũng mãnh vô cùng, hắn có thể ảnh hưởng đến kết cấu vật chất của đất đai, biến đổi bùn đất thành bất kỳ hình dạng nào mà hắn có thể tưởng tượng. Cùng tu luyện Đại địa lực lượng, nhưng hắn không thể làm được như Hàn Thổ, hòa hợp thân thể với mặt đất làm một, nhưng lại có thể dùng thần lực ảnh hưởng đến đất đai.
Thần lực vừa xuất ra, không những oanh tạc mạnh mẽ mở ra một lối thông đạo, mà dưới tác dụng của thần lực trong người hắn, Đại địa nguyên tố đậm đặc tụ tập lại trên người hắn, khí thế của hắn càng ngày càng cao, mỗi bước hắn đạp tới cả cung điện dưới lòng đất tựa hồ cũng đang run rẩy.
- Không hay rồi! - Hàn Thổ kinh hãi kêu lên một tiếng, Đại địa nguyên tố hỗn loạn đã thay đổi kết cấu vật chất, cả một khu vực tràn ngập thần lực của Tái Á Lộ. Hàn Thổ đã mất quyền điều khiển đất đai, mặt đất không ngừng khép lại, thông đạo bắt đầu không bị khống chế, co lại từng chút một.
- Ta tới đây! - Chính ngay lúc này, nhìn thấy tình thế nguy cơ, An Đức Lệ Na đột nhiên quát lên một tiếng trong trẻo.
Hàn Kim đang nắm tay cô nàng đột nhiên cảm thấy một luồng năng lượng dao động cực kỳ đáng sợ từ lòng bàn tay cô nàng – đó là một chấn động mãnh liệt mà mấy trăm tháp năng lượng cùng phát động mới có khả năng hình thành được.
Ánh sáng chói mắt trong chốc lát phóng ra từ trên người của An Đức Lệ Na. Nó lóng lánh giống như kim cương tụ lại thành cột, bất ngờ oanh tạc về phía Tái Á Lộ đang không ngừng đến gần!
Tái Á Lộ với khí thế hùng hổ dọa người vừa nhìn thấy trước mặt đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng chói mắt, vẻ mặt liền biến sắc, không thể không tạm thời rút lại thần lực thâm nhập vào sâu trong lòng đất để chống lại sự tấn công của làn sóng năng lượng đáng sợ này. Chỉ thấy thông đạo trước mặt hắn thoáng chốc co lại, đột nhiên đám bùn đất đó biến thành lớp phòng vệ kiên cố nhất, vững vàng chắn trước mặt hắn.
Tiếng nổ vang như đất rung núi chuyển từ bức tường phòng ngự giữa Tái Á Lộ và cột ánh sáng năng lượng vọng lại. Giờ phút này tất cả mọi người ở cung điện dưới lòng đất đều cảm nhận được chấn động đáng sợ này, tường đất trên đỉnh đầu từng khối từng khối rơi xuống.
- Tốt rồi! - Hàn Thổ vui mừng kêu lên, hắn lập tức cảm nhận được thần lực của Tái Á Lộ tràn ngập mặt đất chung quanh vừa biến mất.
Ở trước mặt hắn, thông đạo vừa mới đóng kín một lần nữa lại nứt ra, hắn là người đầu tiên xông vào, Hàn Mộc, Hàn Thủy, Hàn Hỏa phía sau khẩn cấp bám theo.
- Chạy! - Hàn Kim kéo An Đức Lệ Na, cũng mặc kệ cô nàng suy nghĩ gì, cứ kéo lấy nàng chạy về hướng Hàn Thổ biến mất.
Bởi vì biết sau lưng có một Tái Á Lộ cường đại cho nên mọi người cũng không dám dừng lại, đều nâng cao tốc độ hết mức, lúc địch nhân vẫn còn chưa kịp phản ứng, đã rời xa khỏi khu vực này.
Ngũ hành giáp thi và An Đức Lệ Na rất nhanh chóng xuyên thủng bức tường chắn để đến khu vực trung tâm khống chế toàn bộ trận pháp của Ma Ẩn cốc. Đây là một mật thất rộng rãi ăn sâu vào trong lòng đất chỉ có mấy trượng, phía trên đầu bọn họ chính là cái đài tròn có đồ án Vạn Ma Đỉnh, nó không những có thể lôi kéo nguyên tố của trời đất, mà còn có thể thu thập thần hồn đã chết tại Ma Ẩn cốc lại.
- Chàng làm gì mà kéo ta gấp như vậy? Không phải là Tái Á Lộ thôi sao? Ta mà phải sợ hắn! - Sau khi đến mật thất này, An Đức Lệ Na nhỏ giọng oán trách Hàn Kim.
Hàn Kim gượng cười nói:
- Không phải sợ nàng gặp nguy hiểm hay sao.
Vừa nghe hắn nói như vậy, An Đức Lệ Na cười khấp khởi mừng, đắc ý nói:
- Trong tay ta có bảo bối, cho dù là Tái Á Lộ cũng không làm gì được ta đâu!
Hàn Kim sửng sốt, hỏi luôn:
- Vậy nàng có thể sử dụng bảo bối này để tiêu diệt Tái Á Lộ sao? Nếu như có thể, chúng ta lập tức quay lại tiêu diệt hắn.
- Thứ đồ đó chỉ có thể bảo toàn tính mạng của ta, không giết được hắn đâu.
An Đức Lệ Na lắc lắc đầu, hậm hực nói:
- Mẫu thân ta không cho phép ta tùy tiện giết người, nếu bà ấy đem Vận Mệnh Chi Cảnh cho ta, ta mới thật sự có thể tiêu diệt được kẻ kia!
- Vận Mệnh Chi Cảnh! Chủ thần khí của nữ thần Vận mệnh sao? - Tư Tháp Tác Mỗ kinh ngạc, chợt cười khổ rồi lắc lắc đầu, thầm nghĩ nếu để cho cô nàng này lấy được vũ khí đó, không biết nàng ta sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió đây.
- Còn có ai chưa đến không? - Hàn Hạo nhíu nhíu mày, quay đầu lại hỏi Phỉ Bích.
Trải qua trận này, mấy nàng Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ này xem như đã thành thật hẳn, cũng không dám trách cứ Hàn Hạo cẩn thận quá mức. Bọn họ biết lần này cũng may là gã phản ứng kịp thời, vừa cảm thấy không đúng liền lập tức dặn dò Hàn Thổ đưa tất cả mọi người rời đi, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người của Hàn gia phải chết ở cung điện dưới lòng đất này.
Ánh mắt của Phỉ Bích đảo qua đảo lại trong mật thất, lặng tính toán một chút, sau đó mới nói:
- Người đến từ đại lục Kỳ Áo hẳn là đều đã ở cả đây.
- Vậy là được rồi.
Hàn Hạo gật gật đầu, dặn dò Ngũ Hành giáp thi vừa mới đến:
- Đóng cửa đi!
Ngũ Hành giáp thi cũng không phí lời, vừa nghe thấy mệnh lệnh của Hàn Hạo lập tức bắt đầu động thủ sử dụng nguyên lực của ngũ hành để khống chế bốn bức tường. Ánh sáng đủ các loại màu sắc của nguyên lực từ trên người bọn họ phóng thích ra, từ từ thâm nhập vào trong các bức tường xung quanh.
Dưới năng lực của năm người bọn họ, xung quanh mật thất này truyền đến từng tiếng trầm đục, trên đỉnh đầu vẫn vang lên âm thanh “cót két, cót két” giống như một cỗ máy cực lớn đang tức giận vậy.
Cùng lúc đó, nguyên khí của trời đất bên trong Thiên Tuyệt trận cuồn cuộn không ngừng đột nhiên phân ra một luồng, từ từ kéo về hướng mật thất mà bọn họ đang ở. Từng luồng ánh sáng lộng lẫy kỳ dị phản chiếu lại từ trên vách tường, các loại kết giới, ma trận bỗng được hình thành.
Đạt Tạp bị Thiên Tuyệt trận ép cho thở không nổi, lập tức cảm nhận được biến đổi này. Áp lực thoáng được buông lỏng, nhưng muốn chạy ra khỏi Thiên Tuyệt trận thì hắn vẫn cần một chút thời gian.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Nhan Vũ