Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 61 : Truyền thuyết Tiên Hà (2)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Từ Huyền nhíu mày, lúc trước khi còn ở trong hương thôn, nơi lớn nhất mà hắn biết đến chỉ là Hoàng Long thành, căn bản không biết được nhưng khu vực lớn hơn.
- Hoàng Long thành chỗ chúng ta chỉ là một khu vực rất nhỏ, bên trên còn có những đại thành cao cấp hơn. Cả phương viên tám vạn dặm sơn xuyên đại địa khổng lò này đều do Côn Vân Quốc thống trị hơn ba ngàn năm nay.
Bạch phát lãp giả không ngại phiền, kiên nhẫn giải thích, thần sắc thuỷ chung hoà ái.
Từ Huyền sau khi nghe xong, tiểu tâm của hắn cũng ẩn ẩn có chút hưng phấn, không ngờ Tu Giới này lại khổng lồ như thế.
- Đương nhiên, các thế giới trong Tu Giới rất nhiều, mặc dù Tiểu Ngư GIới cùng các vị diện khác rất ít liên hệ nhưng đã từng có một thần thoại truyền thuyết tồn tại từ rất lâu ...
Trong ánh mắt của bạch phát lão giả lộ ra một tia hưng phấn.
- Thần thoại truyền thuyết?
Từ Huyền có chút kinh ngạc, vị trưởng bối này ở trong tông môn ít nhất cũng đã là luyện khí tiên sĩ vậy mà còn tin tưởng những nhứ này?
Nhưng mà, thần sắc của bạch phát lão giả lúc này lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng. Hắn ngưng mắt nhìn về xa xăm:
- Truyền thueyét này vô luận là đối với nhân loại, yêu tộc hay là viễn cổ ma vật, thậm chí chỉ là tất cả các tộc quần có có thể tu hành đều vô cùng tin tưởng và kính ngưỡng!
Nghe đến đây, Từ Huyền cũng có chút động dung, toàn trường cũng yên lặng lắng nghe.
- Truyền thuyết kể rằng trong vô số không gian vị diện của Tu Giới có một dòng Tiên Hà thần bí có thể đi thông tới Tiên Giới bị phong ấn từ thời kì Thái Cổ.
Bạch phát lão giả gần như là dùng tất cả thành kính của bản thân khi nói tới truyền thuyết này.
Tiên Hà!
Đi thông tới Tiên Giới bị phong ấn từ thời Thái Cổ?
"Tiên Hà ... Tiên Giới bị phong ấn ..."
Trong lòng Từ Huyền đột nhiên dâng lên một cổ xúc động khó hiểu.
Mặc dù hắn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết hoang đường, nhưng khi nghe tới hai chữ Tiên Hà kia thì tức thời trong đầu hắn không hiểu sao lại sinh ra cảm giác kính sợ khiến cho hắn không thể không sinh lòng nghiêm túc và trang trnjg.
Tiền Hà!
Cũng không phải chỉ mình Từ Huyền có cảm giác như vậy mà tất cả mọi người ở đây khi nghe thấy hai chữ này thì tâm thần đều như bị sét đánh trúng, một cổ chấn động như đánh thẳng vào tận sâu thẳm trong lình hồn mỗi người khiến họ không tự chủ được mà sinh lòng kính ngưỡng.
Đây chính là một loại phản ứng bản năng của linh hồn các sinh linh truyền thừa!
Cũng chính vào lúc này, khí tức tàn hồn của kiếp trước ở trong não hải của Từ Huyền dường như cũng bị kinh động.
"Tiên Hà đi thông Tiên Giới, rốt cuộc là thế nào?" Từ Huyền vô ý thức hỏi tàn hồn kiếp trước của mình.
"Tiên hà? Rất quen thuộc ...." Thanh âm của tàn hồn kiếp trước vốn vô cùng mê mang lại đột nhiên run lên, sau đó lâm vào trạng thái đình trệ giống như đang cố gắng nhớ lai một điều gì đó vô cùng quan trọng!
"A a a a a ..."
Đột nhiên tàn hồn kiếp trước kêu thảm một tiếng, Từ Huyền chỉ cảm thấy trong não hải đột nhiên sáng ngời, một loạt hình ảnh tinh không ảm đạm như mộng cảnh thình lình hiện ra trong đầu hắn.
Từng luồng ký ức như vừa được đánh thức bên trong thức hải hiện ra. Một tiếng hồi nghiên trời lệch đất kèm theo tiếng nổ mạnh như tận thế vang lên trong ký ức của tàn hồn kiếp trước khiến cho tàn hồn không ngừng quay cuồng kêu rên thảm thiết.
"A a a a a ..."
Từ Huyền cũng bị ảnh hưởng, đầu óc choáng váng, tinh thần như muốn bị phân liệt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Sau một lúc lâu bị dày vò, thẳng đến khi hắn tạm thời không nghĩ tới hai chữ Tiên Hà kia nữa thì cảm giác đau đớn kịch liệt này mới giảm bớt đi. Tàn hồn kiếp trước của hắn cũng dần yên tĩnh lại, tinh không ảm đạm theo đó cũng biến mất.
"Ký ức liên quan tới Tiên Hà ta mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không thể nào nhớ ra được. Nhưng ta có thể khẳng định Tiên Hà kia chính là một thứ cực kỳ trọng yếu trong ký ức của kiếp trước đã được liệt vào bộ phận cấm kỵ ..."
Tàn hồn kiếp trước vẫn còn sợ hãi, thở dài nói, sau đó thanh âm dần suy yếu rồi im lặng hẳng.
...
Mà lúc này, trên Tiên đạo đài, bạch phát lão giả kia vẫn đang tiếp tục giảng giải:
- Nghe nói thần bí Tiên Hà kia là do thuần tuý tiên khí tạo thành ẩn chứ đại đạo pháp tắc. Tên Hà chi thuỷ, người phàm uống một ngụm cũng có thể vũ hoá thành tiên. Hơn nữa, dòng Tiên Hà này còn có thể đi thông tới Tiên GIới bị phong ấn, là thánh địa của tất cả các tu giả!
- Tiên Hà chi thuỷ, chỉ uống một ngụm là có thể vũ hoá thành tiên?
Đám đệ tử bên dưới hai mắt đều toả sáng, vô cùng hưng phấn!
- Được rồi, hôm nay chỉ giảng giải tới đây là dừng, các ngươi cũng đã mở rộng được thêm không ít kiến thức về tu tiên đạo.
Bạch phát lão giả cười một tiếng, nương theo một luồng linh khí chấn động, thân hình hắn như một sợi lông hồng bay lên không trung, chân đạp trên một cây thiết phiến phá không bay đi. Chỉ chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
Sắc mặt Từ Huyền khẽ động: "Đây mới thực sự là ngự khí phi hành!"
Chính thức ngự khí phi hành cần phải đạt tới Tiên Sư Luyện Thần Kỳ mới có thể lĩnh hội được.
Lúc trước, vô luận là thiếu chủ Trương gia ở Bình Hoa trấn hay là Vân sư huynh vài ngày trước chân đạp hồ lô phi hành đều chỉ là mượn nhờ lực lượng của pháp khí để phi hành, hay nói đúng hơn là ngự vật lơ lửng trên không trung chậm rãi di chuyển mà thôi.
Sự chênh lệch của hai việc này khác nhau một trời một vực.
Sau khi buổi diễn giải kết thúc, đám ngoại môn đệ tử lục tục tán đi, trên đường nhao nhao nghị luận không ngớt, hồn nhiên không hề phát giác trời đã sắp về đêm.
Từ Huyền ngoài sự cảm khái còn thêm sự suy tư về dòng Tiên Hà thần bí kia, cố gắng lục lọi lại ký ức cường hoành của tiền thế.
Nhưng hắn vẫn không đoán được tại sao tin tức liên quan tới dòng Tiên Hà thần bí kia lại bị liệt vào bộ phận cấm kỵ?
Trong bất tri bất giác, Từ Huyền đã trở về chỗ ở của hắn.
Sau khi cơm nước xong xuôi như thường ngày thì bầu trời đã về khuya, rất nhiều ngoại môn đệ tử sau một ngày mệt nhọc đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, Từ Huyền đột nhiên nhớ tới việc Dương Tiểu Thiến uỷ thác, không khỏi giật mình nhảy dựng lên: "Không xong rồi, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?"
Dựa theo kế hoạch thì đêm nay hắn sẽ gặp mặt Dương Tiểu Thiến ở chỗ nhà khu nhà hoang. Mà lúc này hơn phân nữa là đã gặp phải tên Vạn Phúc Sơn kia rồi a!
- Mong là còn kịp!
Hít sâu một hơi, thân hình Từ Huyền trở nên nhẹ như chim yến nhảy lên phóng nhanh về phía chỗ sâu bên trong hậu sơn.
Phía sau sơn môn Vũ Tiên phong, đại bộ phận khu vực chính là những kiến trúc bình thường dùng làm nơi ở của các ngoại môn đệ tử.
Bất quá, đám chấp sự quản lý ngoại môn đệ tử ở hậu sơn lại được hưởng đặc quyền mỗi người đều có một biệt viện độc lập, thậm chí có người còn ở trong một biệt viện như cung điện lầu các!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 62 : Tiên sĩ giằng co (1)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Đêm khuya, gió lạnh vù vù ...
Trên đỉnh một ngọn núi cô linh ở hậu sơn ngọn Nam Giác phong có một toà biệt viện độc lập ba tầng, bên trong biệt viện mơ hồ còn thấy được ánh đèn.
Mấy ngoại môn đệ tử ở xa xa ngạc nhiên nói:
- Đây không phải là biệt viện trước đây của Ngô chấp sự sao? Ngô chấp sự đã tới nội môn rồi mà, như thế nào ...
- Nè, nhỏ giọng một chút!
Một thanh âm rụt rè nói:
- Nơi này chính là chỗ mà Vạn Phúc Sơn an bài cho mỹ nhân bại hoại mới nhập môn đó. Nàng ta hình như gọi là Dương Tiểu Thiến, lớn lên quả thật là thanh thuần mê hoặc a, so với các tiên tử nội môn cũng không hề thua kém chút nào, nhìn mà ta nhịn không được muốn xông lên cắn cho vài cái a ...
- Phì, cực phẩm mỹ nhân như vậy như thế nào có thể tới phiên ngươi thưởng thức? Vạn Phúc Sơn đem nàng ta an bài ở chỗ này, đúng là diễm phúc a ...
Một thanh âm có chút ghen ghét vang lên.
Mà lúc này, linh khí ở trong toà biệt viện kia đột nhiên trở nên sinh động hẳn lên.
Dưới ánh sáng u nhuận của ánh đèn, thân thể mềm mại của Dương Tiểu Thiến đang có chút run rẩy không ngừng lui lại phía sau cho đến khi lưng nàng chạm vào vạch tường biệt viện mới thôi.
- A a a a ...
Dương Tiểu Thiến kêu lên một tiếng, gương mặt tuyệt mỹ của nàng lúc này có chút hoa dung thất sắc!
Đối diện Dương Tiểu Thiến lúc này chính là Vạn Phúc Sơn với ánh mắt đầy tham lam và hèn mọn không hề che giấu nhìn chằm chằm lên da thịt trắng nõn của vị sư mượi xinh đẹp trước mặt mà nhịn không được cổ tà hoả đang bốc cao trng lòng.
- Tiểu Thiến sư muội, từ ngày đầu tiên muội lên núi thì vi huynh đã ái mộ nàng rồi, những ngày gần đây vi huynh cũng chiếu cố cho muội không ít a!
Vạn Phúc Sơn gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhếch miệng cười dâm tiến tới.
- Vạn sư huynh, xin tự trọng!
Dương Tiểu Thiến mặt mày tái nhợt, hô hấp dồn dập, trong lòng đang hô loạn: "Từ Huyền chết tiệt, sao ngươi còn chưa tới?"
Dựa theo kế hoạch vạch ra ngày hôm qua thì Từ Huyền hẳn phải có mặt ở đây từ nửa canh giờ trước mới đúng!
"Chẳng lẽ tên Từ Huyền này lại là người bội tín?"
Nhìn gương mặt đáng ghét đang dần sáp lại trước mặt, Dương Tiểu Thiến vạn phần tuyệt vọng, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực và thất vọng cùng cực.
Trước mặt một Luyện Khí Tiên Sĩ, một Luyện Thẻ ngũ trọng như nàng căn bản không có sức phản kháng.
Nàng những tưởng khi tiến nhập tiên môn lập tức sẽ có được tương lai rộng mở nhưng hiện tại, chẳng lẽ nàng sẽ phải bị thất thân trong tay tên nam nhân vô sĩ hạ lưu trước mặt này sao?
Không cam lòng!
Trong nội tâm Dương Tiểu Thiến vạn phần không cam lòng!
Nhưng mà, sự thật lại không như nàng mong muốn! Dùng tư chất và tiềm lực của "hắn" ngày sau hoàn toàn có thể vượt qua Vạn Phúc Sơn, chỉ tiếc là hiện tại "hắn" vẫn chỉ là một quả trứng trong nước thôi!
- Hắc hắc, sư muội hãy nghe lời vi huynh, đi theo làm đạo lữ của vi huynh thì ngày sau vi huynh sẽ toàn lực tài bồi cho muội, chỉ cần ba tháng vi huynh có thể để muội tiến vào nội môn cùng nhau bỉ dực song phi, có sao lại không làm?
Dáng người mập mạp của Vạn Phúc Sơn cơ hồ đã áp sát tới trước người Dương Tiểu Thiến, trong mắt hắn tràn ngập dục hoả thiêu đốt, hoàn toàn không có ý che giấu.
Dương Tiểu Lệ đôi mắt nhoà lệ, thân thể mềm mại của nàng run lên bần bật, cắn răng chuẩn bị hô lớn một tiếng ...
- Ba!
Vạn Phúc Sơn bấm ngón tay như tia chớp, một đám lục quang hình cung chớp mắt đánh lên bờ vai thơm của Dương Tiểu Thiến để phong bế nàng!
Cả quá trình ra tay của Vạn Phúc Sơn, Dương Tiểu Thiến thậm chí nhìn cũng không rõ, chỉ cảm thất mắt hoa lên một cái thì toàn thân đã bị phong bế!
Đây là thực lực của Luyện Khí Tiên Sĩ?
Thân thể mềm mại của Dương Tiểu Thiến bất động, những giọt nước mắt lóng lánh trong mắt nàng rơi xuống làm cho gương mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng càng thêm động lòng người ...
Mà bộ dáng này của nàng càng khiến cho đoàn dục hoả trong người Vạn Phúc Sơn thêm bùng cháy!
- Sư muội đừng phản kháng làm gì, ngoan ngoãn nghe theo lời của vi huynh không phải tốt sao?
Vạn Phúc Sơn liếm liếm môi, bàn tay như cái giò heo của hắn đã có chút không kiềm chế được đưa ra ôm chặt lấy vòng em nhỏ nhắn mềm mại của Dương Tiểu Thiến, tay còn lại cũng nhanh chóng mò mẫm muốn cởi áo vấy của nàng ra.
Trong vô tận tuyệt vọng, Dương Tiểu Thiến chỉ có thể miễn cưỡng đóng chặt đôi mắt khuất nhục của mình, trong lòng thầm hận: "Từ Huyền rõ ràng đã đáp ứng kế hoạch, cũng đã thu được chỗ tốt của ta mà cuối cùng lại lâm trận lùi bước!"
Nàng không khỏi tự giễu, dùng thực lực Luyện Thể tứ trọng của Từ Huyền thì làm sao dám động tới Vạn Phúc Sơn chứ?
Trong bóng tối, nàng cảm nhận được bàn tay ghê tởm của tên Vạn Phúc Sơn kia đang lần mò bên trong váy áo của nàng khiến nàng vô cùng xấu hổ và phẫn nộ.
- Vèo!
Đúng lúc này, một thân ảnh phiêu dật như chim yến đã chui vào trong tiểu lâu của biệt việt.
- Hi vọng còn kịp!
Từ Huyền hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào gian phòng còn ánh đèn trong tiểu lâu.
Vừa rồi khi vừa mới tiến vào trong biệt viện, Từ Huyền đột nhiên cảm giác được như đã chạm phải thứ gì đó khiến cho linh khí chấn động. Căn cứ theo trí nhớ kiếp trước thì hắn không khỏi cả kinh: "Không tốt, ở đây có cấm chế!"
- Là ai?
Trong tiểu lâu, Vạn Phúc Sơn một vừa lột váy áo của Dương Tiểu Thiến ra, một tay vừa mới xâm nhập vào được không bao lâu thì đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình như một con gió phá cửa sổ lao ra ngoài.
Ở ngoại môn này lại có người dám tới phá hư chuyện tốt của hắn nên trong mắt Vạn Phúc Sơn hiện giờ đầy hung quang.
"Vạn Phúc Sơn?"
Trong lòng Từ Huyền lo lắng: "Chẳng lẽ ta đã tới chậm?"
- Cứu ta ...
Lúc này Dương Tiểu Thiến ở trong tiểu lâu cũng miễn cưỡng phát ra được một thanh âm yếu ớt, bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi cấm chết của Vạn Phúc Sơn thi triển lên người nàng. Pháp lực của Vạn Phúc Sơn cũng không phải quá mức cường đại nên cũng chưa thể hoàn toàn phong bế nàng ...
- Là ngươi?
Vạn Phúc Sơn sau khi thấy rõ dung mạo người đến thì sắc mặt âm trầm tới cực điểm, quát lạnh:
- Cút cho ta!
Một cổ linh áp từ trên người phát ra như bão tố gầm thét từ bốn phương tám hướng úp xuống người Từ Huyền.
Từ Huyền bị cổ linh áp này áp chế khiến cho hô hấp trở nên nặng nề, khí mạch tắc nghẹn.
Từ Huyền vội vàng vận chuyển bí quyết thổ nạp, trong khoảng khắc đã tiến vào bí quyết của chữ TĨNH, khí huyết nhanh chóng trở nên thông suốt, cả người lập tức đạt đến trạng thái băng lãnh có thể khống chế hết thảy hoàn cảnh xung quanh.
Trong cảnh giới huyền diệu cườn đại này, xung quanh hắn bất kỳ ngọn gió hay ngọn cỏ lây động, nhịp tim cùng hô hấp của Vạn Phúc Sơn, thậm chí cả nhịp tim gấp gáp của Dương Tiểu Thiến ở bên trong tiểu lâu cùng với động tĩnh nàng cố vận chuyển nội kình cũng đều nằm trong sự cảm nhận của hắn.
Một luồng hàn ý lạnh như băng từ trong tâm thần hắn nhanh chóng khai mở khiến cho hắn ở trong tình trạng thanh tỉnh tuyệt đối ...
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 63 : Tiên sĩ giằng co (2)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
- Hả?
Thần sắc Vạn Phúc Sơn khẽ đổi, ánh mắt lạnh như băng và hờ hững như có thể vứt bỏ tất cả mọi tình cảm trên gương mặt Từ Huyền lúc này khiến cho hắn có chút lạnh người.
- Vạn Phúc Sơn, ngươi lại dám khi dễ nữ nhân của ta!
Từ Huyền chắp tay đứng ngạo nghễ nới đó, thần sắc lạnh lùng lớn tiếng quát!
Trong trạng thái tinh thần thanh tĩnh tuyệt đối khiến cho Từ Huyền rất nhanh nhập vai vào trong kế hoạch đã vạch ra với Dương Tiểu Thiến hôm qua, ngữ khí chất vấn của hắn vô cùng hùng hổ doạ người.
Thanh âm của hắn như nhiếp hồn ẩn ẩn truyền tới tai Vạn Phúc Sơn đối diện.
- Cái gì? Nàng ta là nữ nhân của ngươi?
Trong ánh mắt của Vạn Phúc Sơn thoáng xẹt qua một tia kinh hoàng.
Đúng như Từ Huyền liệu định, dưới tình huống như thế này, Vạn Phúc Sơn tueyẹt đối không dám manh động ra tay mà sẽ chột dạ.
- Dương sư muội cùng với ta chính là thanh mai trúc mã từ trong cùng một thôn lớn lên, hai người bọn ta luôn tương thân tương ái, chẳng lẽ nàng không nói cho ngươi biết?
Từ Huyền lại lần nữa lên giọng chất vấn, dùng lý áp người.
Mặc dù do trạng thái thanh tĩnh của bí quyết chữ TĨNH làm cho cho Từ Huyền không có thanh thế khiếp người nhưng lại có được cảm xúc phẫn nộ khi "tình nhân" của mình bị khi nhục.
- Hừ, ta không tin, tiểu tử cóc ghẻ như ngươi mà cũng đòi ăn thịt thiên nga?
Vạn Phúc Sơn cười lạnh đầy vẻ khinh thường nói, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ bản thân hắn rất dễ dàng hạ gục tên tiểu tử này!
- Vạn sư huynh, nếu hiện tại ngươi không nhanh rời đi thì ta sẽ lập tức tri hô để cho tất cả đệ tử trong tông môn biết được hành vi trơ trẽn của ngươi lúc này!
Từ Huyền đề cao thanh âm, cả thân hình kéo căng ra phòng khi Vạn Phúc Sơn ra tay thì hắn ít nhất cũng có thể cam đoan không lập tức bị chế trụ để có cơ hội tri hô.
Mà lúc này, ở xa xa đã có không ít ngoại môn đệ tử đang chú ý tới động tĩnh bên này.
- Ngươi ...
Vạn Phúc Sơn nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào mặt Từ Huyền, một thân thịt mỡ của hắn run lên bần bật, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
- Từ đại ca!
Đúng lúc này, từ trong tiểu lâu truyền ra một thanh êm mềm mại êm tai, Dương Tiểu Thiến với gương mặt đầy nước mắt phá cửa sổ lao ra, rơi xuống bên cạnh Từ Huyền.
- Hu hu hu .... hắn khi dễ muội!
Dương Tiểu Thiến toàn thân xiêm y mất trật tự bổ nhào vào lòng Từ Huyền khóc rấm rức, bộ dáng thập phần động lòng người.
- Vạn sư huynh, nàng chính là nữ nhân của ta, ngươi còn hoài nghi hay không hả?
Từ Huyền ôm chặt thân thể mềm mại nhu nhuyễn thơm ngát của Dương Tiểu Thiến vào lòng nhưng hiện tại hắn đang ở trong trạng thái chữ TĨNH nên sắc mặt vẫn hờ hững không hề có chút cảm xúc nào.
Cho tới bây giờ mặc dù có chút sai lệch nhưng vẫn nằm trong phạm vi của kế hoạch, mà Dương Tiểu Thiến cũng quá cơ trí đi ... diễn kịch cũng quá chân thật a!
Chỉ là Từ Huyền không để ý thấy thiếu nữ động lòng người mà hắn đang ôm chặt trong lòng hai gò má hiện giờ cũng ửng hồng, tâm hồn như chú nai con chạy loạn cào cào ...
- Hảo! Hảo! Hảo! Từ sư đệ, xem như ngươi lợi hại!
Vạn Phúc Sơn cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng xuống, đưa mắt nhìn đám đệ tử ngoại môn ở xa xa đang nghị luận, phun ra một câu rồi nhấc chân rời đi.
Mặc dù hắn ở ngoại môn có quyền thế ngập trời nhưng cũng không dám công khai động thủ trong tình huống đuối lý như thế này. Huống chi Vạn Phúc Sơn hắn ở trong tông môn cũng không được tính là đại nhân vật gì, hắn cũng chỉ có thể làm mưa làm gió được một chút ở ngoại môn mà thôi. Nếu sự việc này mà rơi vào tai cac vị sư trưởng nội môn thì hậu quả hắn không gánh nổi!
Trước khi quay người rời đi, Vạn Phúc Sơn hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái, trong ánh mắt hắn mang theo sát cơ nồng đậm, dù hiện tại đang là ban đêm cũng không thể che giấu được hàn ý trong đó.
- Phù!
Một luồng linh áp của Luyện Khí Tiên Sĩ gióng như một dòng sông băng áp bách lên đỉnh đầu hai người Từ Huyền và Dương Tiểu Thiến.
Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Tiểu Thiến lập tức tái nhợt, cơ hồ hít thở không thông, toàn thân lạnh ngắt. Dưới cổ linh áp này, toàn thân nàng lập tức mềm nhũn, nếu không có Từ Huyền đỡ thì có thể nàng đã té ngã trên mặt đất rồi.
Giờ khắc này nàng đã sâu sắc hiểu được sự đáng sợ của Luyện Khí Tiên Sĩ!
Mỗi một Luyện Khí Tiên Sĩ trước khi dẫn khí nhập thể thì ít nhất cũng phải đạt tới Luyện Thể thất trọng mới được. Điều kiện này so với thực lực của hai người hiện tại cao hơn ít nhất cũng hai bậc ...
Đáng sợ nhất là sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, Tiên Sĩ ngoài việc có thể hấp thu linh khí thiên địa bên ngoài vào cơ thể để rèn luyện còn có thể chuyển hoá nó thành pháp lực của bản thân khiến cho thực lực tăng vọt.
Vạn Phúc Sơn hiện tại là Luyện Khí nhất trọng thì tối thiểu cũng phải là Luyện Thể bát trọng hoặc cửu trọng mới có thể miễn cưỡng chống lại. Nhưng trên thế gian này người có thể luyện tới Luyện Thể bát trọng và cửu trọng đã ít càng thêm ít bởi vì chỉ cần đạt tới thất trọng là đã có thể trùng kích lên cấp độ Luyện Khí Kỳ mở ra đại môn tu hành rồi.
Dùng thực lực Luyện Thể ngũ trọng của Dương Tiểu Thiến thì trước mặt Vạn Phúc Sơn căn bản không có sức hoàn thủ, dù chỉ là một luồng linh áp như vậy cũng đủ để chế phục nàng rồi!
Chỉ có Từ Huyền đang ở trong trạng thái chữ TĨNH, tâm thần luôn duy trì trong cảnh giới băng lãnh vứt bỏ hết mọi tình cảm nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được dưới cổ linh áp này.
Ngắn ngủi mấy nhịp hô hấp trôi qua ...
Vạn Phúc Sơn đứng đó giằng co với hai người Từ Huyền từ xa. Một người với thực lực Luyện Thể phàm sĩ lại có tehẻ cùng một Tiên Sĩ giằng co không rơi vào thế hạ phong, ít nhất bề ngoài là như thế. Tình cảnh này rơi vào mắt đám ngoại môn đệ tử ở xa xa khiến họ không khỏi kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, không gian bốn phía rơi vào trạng thái tĩnh lặng đáng sợ!
- Làm sao có thể? Dùng thân thể Luyện Thể phàm sĩ của tiểu tử này thì sao có thể có được ý chí cường đại như vậy, có thể chống cự được áp bách của Luyện Khí Tiên Sĩ như ta lâu như vậy?
Trong nội tâm Vạn Phúc Sơn lúc này vạn phần khiếp sợ, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng mãnh liệt.
Ngược lại, Dương Tiểu Thiến đang nằm trong lòng Từ Huyền lai dùng đôi mắt trong veo của mình vụng trộm liếc nhìn gương mặt không được tính là anh tuấn của Từ Huyền nhưng lại có một loại cương nghị chấn động lòng người khiến cho nàng không kiềm lòng được muốn nhìn tiếp lần thứ hai ...
Thân ảnh cao ngất kia sừng sững đứng tại chỗ cao hơn Vạn Phúc Sơn cả cái đầu giống như một ngọn núi cao vững chải không thể rung chuyển khiến người người ngưỡng vọng ...
Vạn Phúc Sơn cũng có một loại ảo giác là mọi cử động của bản thân đều bị ánh mắt băng lãnh của đối phương giám sát và điều khiển, dù hắn dám có bất kỳ hành động kỳ dị nào cũng sẽ dẫn tới công kích lăng lệ ác liệt của đối phương ...
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 64 : Lại đột phá (1)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
"Tiểu tử này không đơn giản!"
Giằng co mấy nhịp hô hấp, Vạn Phúc Sơn tận lực phát ra linh áp chẳng những không áp chế được Từ Huyền mà ngược lại còn cảm nhận được từ trên người Từ Huyền có một luồng lực lượng kéo căng như lò xo ... Khó có thể tưởng tượng được trong cái thân thể thon dài kia ẩn chưa lực lượng như thế nào?
"Hả? Tiểu tử này vừa lên núi không lâu mà tu vi đột phá đến Luyện Thể ngũ trọng?"
Cảm nhận được nội kình và khí huyết tràn đầy trên người Từ Huyền, Vạn Phúc Sơn cảm thấy vô cùng khó giải quyết, không nói đến việc hắn đuối lý không dám công khai ra tay với Từ Huyền mà cho dù thần kinh hắn có vấn đề thực sự ra tay với Từ Huyền thì rất có thể tiểu tử Từ Huyền này cũng dám đối chiến với một Tiên Sĩ như hắn lắm!
Một người chỉ mới là Luyện Thể ngũ trọng phàm sĩ lại dám khiêu chiến quyền uy của một Luyện Khí Tiên Sĩ, thậm chí còn dám chủ động xuất kích?
Việc này ở trng bất luân tiên môn nào, thậm chí là trong Tu Giới mênh mông khôn cùng này cũng có thể xem là có một không hai!
Dương Tiểu Thiến đã sớm sợ hãi đế hoa dung thất sắc, vẻ mặt tái nhợt, thân thể mềm mại vô lực gắt gao dính sát vào người Từ Huyền.
Còn các ngoại môn đệ tử ở đằng xa xa đang quan sát thì gần như muốn ngừng thở, trong mắt đầy vẻ chấn kinh khó có thể tin được.
Vài thập niên, thậm chí là trên trăm năm qua, trong tông môn chưa từng xuất hiện qua một vị ngoại môn đệ tử nào cường thế tới bực này a.
Bực này khí phách cùng dũng khí cũng đã đủ khiến người ta kính nể nhưng đương sự là Từ Huyền lòng bàn tay cũng sớm đã ướt đẫm mồ hôi ...
Bản thân Từ Huyền đang ở trong trạng thái tuyệt đối tĩnh táo của bí quyết chữ TĨNH nên hắn hoàn toàn có thể tính toán ra được nhân quả từ đầu đến cuối: dù sao sớm cũng đã đắc tội tên béo này, cũng đã dẫn phát sát cơ của hắn cho nên có đắc tội thêm một chút nữa cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa bản thân mình cường thế như vậy cũng khiến cho tên béo Vạn Phúc Sơn thường xuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh này sinh lòng kiêng kị!
Đúng như Từ Huyền tính toán, Vạn Phúc Sơn không dám công khai ra tay mà nghiến răng nghiến lợi vung tay áo bỏ đi nhưng cũng không quên hung hăng trừng mắt nhìn đám ngoại môn đệ tử đang xem náo nhiệt đằng xa.
- A!
Đám ngoại môn đệ tử bị hắn nhìn như vậy thì không khỏi phát lạnh, rụt cổ lại câm như hến.
Bóng ma thường ngày Vạn Phúc Sơn làm mưa làm gió ở ngoại môn cơ hồ đã in đậm trong lòng mỗi người.
- Phù ...
Thẳng đến khi thân ảnh của Vạn Phúc Sơn biến mất trong màn đêm thì Từ Huyền mới khẽ thở phào một hơi từ trong trạng thái chữ TĨNH thoát ra, lúc này hắn cảm thấy toàn thân như thoát lực vậy.
Nhưng trong mơ hồ hắn lại phát hiện trong lần giao phong vô hình vừa rồi với Vạn Phúc Sơn cũng đã kích thích tiềm lực cùng cực hạn của hắn, cảnh giới tu vi dường như cũng có chút tinh tiến.
"Không tệ, cùng với người mạnh hơn mình giao phong đối với tu vi cũng có lợi ích thật lớn!" Tàn hồn kiếp trước đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần tán thưởng.
Lần giao phong vô thanh này giúp cho tâm cảnh cùng ý chí của Từ Huyền đề cao không ít, trong lúc bất tri bất giác tu vi cũng hắn đã tới gần Luyện Thể lục trọng thêm hai phần.
Nhưng sau khi giao phong chấm dứt, tâm thần Từ HUyền cũng vô cùng mệt mỏi, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào, so với một hồi đại chiến còn mệt hơn nhiều.
Mà giờ khắc này, mỹ nhân Dương Tiểu Thiến trong lòng Từ Huyền hai gò má đang đỏ bừng, khẽ "ưm" một tiếng muốn cử động thân thể đang vô lực của mình.
Trận giằng co kinh tâm động phách vừa rồi cùng với linh áp của Vạn Phúc Sơn đã làm cho tinh thần của nàng thiếu chút nữa đã sụp đổ rồi.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Dương Tiểu Thiến lúc này vẫn còn lưu lại hai vệt nước mắt, quần áo mất trật tự lộ ra từng mảng da thịt trắng muốt và một tầng hồng phớt ôn nhuận động lòng người.
Từ Huyền sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng đang ôm một thiếu nữ với bộ dáng quyến rũ nửa kín nửa hở như thế mà còn đang dính sát vào người hắn, đồng thời hắn còn cảm nhận được hơi thở như lan như huệ cùng mùi thơm cơ thể quyến rũ của nàng ... là một nam nhân khí huyết phương cương như hắn thì làm sao có thể chịu nổi?
Vốn định buông Dương Tiểu Thiến ra nhưng lúc này Dương Tiểu Thiến toàn thân kiều nhuyễn vô lực, trong mắt điểm lệ quang động lòng người khiến hắn không khỏi thở dài một hơi dứt khoát ôm chặt nàng vào lòng mang vào trong linh lâu đặt lên giường ...
Rời khỏi vòng tay của Từ Huyền, tâm hồn thiếu nữ của Dương Tiểu Thiến càng nhảy loạn lên, đôi mắt long lánh xinh đẹp của nàng khẽ chớp chớp, gương mặt ửng hồng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Từ Huyền.
- Không phụ sự phó thác, hết thảy đều theo an bài của sư muội hoàn thành kế hoạch, tuy có hơi chút chênh lệch nhưng cuối cùng vẫn là thực sự đạt thành hiệu quả. Trong thời gian tới ta nghĩ tên Vạn Phúc Sơn kia cũng không dám đánh chủ ý tới muội nữa đâu.
Từ Huyền áp chế tâm tư xao động trong lòng xuóng, nhàn nhạt dò xét vị sư muội Dương Tiểu Thiến xinh đẹp động lòng người với bộ dáng xấu hổ trước mặt.
Dương Tiểu Thiến thấp giọng khóc nức nở, đưa lưng về phía hắn bắt đầu chỉnh trang lại xiêm y.
- Mà Dương sư muội lần này diễn kịch cũng quá thật đi, khiến cho sư huynh như ta thật là hổ thẹn!
Từ Huyền nghĩ tới cảnh vừa nãy khi Dương Tiểu Thiến bổ nhào vào lòng hắn rồi kêu lên một tiếng thanh thuý: "Từ đại ca" mà khoé miệng không khỏi hiện ra nụ cười như mơ ...
Nhưng lúc đó hắn từ đầu tới cuối trên mặt lại luôn bảo trì vẻ lạnh như băng không có chút tình cảm nào ... nghĩ lại cũng có chút đáng tiếc ...
- Huynh ...
Dương Tiểu Thiến nghe vậy, thân thể mềm mại của nàng thoáng cứng ngắt, một luồng lửa giận không hiểu tại sao hiện lên trong lòng.
Từ Huyền chỉ thản nhiên cười cười rồi quay người rời khỏi linh lâu.
Trong lòng Dương Tiểu Thiến dâng lên một cảm giác thất lạc khó hiểu đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao ngất đầy cương nghị của Từ Huyền.
- Cám ơn!
Dương Tiểu Thiến lau khô vệt nước mắt, ôn nhu nhỏ giọng nói, ngữ khí chân thành tha thiết.
Đối mặt với nguy cơ lần này, trong đám đệ tử ngoại môn không ai đứng ra giúp đỡ nàng, chỉ có Từ Huyền lúc lâm nguy ra tay cứu giúp nàng, có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
- Nhân tình ta thiếu muội ta đã trả rồi.
Từ Huyền đột nhiên dừng lại, dùng thanh âm âm vang hữu lực nói:
- Chuyện mạo hiểm như lần này, ta chỉ làm một lần này thôi!
"Nhân tình?"
Thân thể mềm mại của Dương Tiểu Thiến khẽ run lên, ánh mắt phức tạp, trong nội tâm dâng lên cảm giác nhộn nhạo khó nói nên lời.
Nửa tháng trước đây đối phương chỉ là một tiểu tử nghèo khổ, tự ti, gầy yếu luôn bị người khác khi nhục mà nàng không thèm để vào mắt ...
Lần trước nàng báo tin tiên môn tuyển nhận đệ tử cho Từ Huyền, đối với Từ Huyền thì đây quả thật là một kinh hỉ cực lớn nên chấp thuận nhân tình này của nàng.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Tiên Hà Phong Bạo
Tác giả: Khoái Xan Điếm
Chương 65 : Lại đột phá (2)
Nhóm dịch : Sói già
Nguồn: Sưu tầm
Lúc ấy Dương Tiểu Thiến cũng không nói gì, căn bản không để trong lòng mà còn thầm cảm thấy buồn cười.
"Chỉ là trả nhân tình thôi sao?" Trong nội tâm Dương Tiểu Thiến lúc này khó có thể ngăn cản một luồng cảm giác thất lạc đang dâng lên.
"Chỉ một lần này!"
Mấy chữ cuối cùng này càng khiến cho nội tâm của nàng thêm ảm đạm.
Từ Huyền dường như đã không còn là một thiếu niên bình thường ngây thơ luôn yêu thích nàng khi xưa nữa!
Trí nhớ hai kiếp dung nhập lại đã hun đúc ra một Từ Huyền càng thêm quyết đoán và tiêu sái hiện nay ...
...
Rời khỏi biệt viện kia, Từ Huyền một đường đi thẳng về nơi ở của mình, trên đường đi có không ít ngoại môn đệ tử âm thầm dò xét hắn và nghị luận rôm rả.
- Tên đệ tử mới tới này không ngờ lại dám xúc phạm tới Vạn Phúc Sơn, chẳng lẽ hắn ngại sống quá sung sướng sao?
- Nghé con không sợ cọp a, ta ở ngoại môn này đã hai chục năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến một Luyện Thể phàm sĩ lại dám khiêu chiến quyền uy của một Luyện Khí Tiên Sĩ đó!
- Hắc hắc, chúng ta đánh cuộc đi, xem hắn còn có thể bình an được bao nhiêu ngày. Nửa năm hay ba tháng? Hoặc là đánh cuộc xem bao lâu nữa hắn mất tích ....
Phần đông ánh mắt của đám ngoại môn đệ tử đều mang theo vẻ thương cảm, trào phúng.
Với giác quan biến thái của Từ Huyền thì tất cả những tiếng nghị luận này hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở nhưng thần sắc hắn vẫn lãnh đạm không hề để ý chút nào.
Quán thông trí nhớ hai kiếp, tu luyện thương cổ Luyện Thể bí quyết nên nếu hắn đã dám ra tay thì tất nhiên cũng đã có nắm chắc.
Trở lại chỗ ở, Từ Huyền đóng cửa lại điều tức dưỡng thần, sau một lát liền bắt đầu tu luyện bí quyết thứ sáu - chữ ĐỘC.
Lần này cùng với một tu giả cấp bậc Tiên Sĩ giằng co đã giúp cho cảnh giới của Từ Huyền cũng có chỗ tinh tiến.
Bí quyết thổ nạp của tầng thứ sáu càng lúc càng thông thuận, hoàn toàn đạt đến trạng thái đại viên mãn.
Ngay cả chiêu thức Luyện Thể của bí quyết chữ ĐỘC lúc trước vô cùng trở ngại thì hiện tại trở ngại này đã rút nhỏ đi rất nhiều.
Tu luyện được khoảng hai canh giờ thì Từ Huyền cũng toàn thân mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa.
Nhân cơ hội này, linh cơ hắn khẽ động xuất ra một lọ dược phấn có tác dụng tăng cường sức chịu đựng cho thân thể, sau đó hắn bỏ vào chum nước rồi nhảy vào ngâm mình.
Sau khi vào trong chum nước, Từ Huyền vận chuyển bí quyết thổ nạp tiến vào trạng thái quy tức, cả người đều chìm trong nước.
Giờ phút này, tinh thần hắn có chút phiêu linh, nhớ lại lúc bản thân ở trong tuyệt cảnh phát sinh tiềm lực như lúc giằng co với Vạn Phúc Sơn, rồi tràng cảnh lúc bị Đại Hổ đánh vào vách núi ...
Một lúc lâu sau, hắn cảm giác toàn thân phiêu nhiên như gió, rồi giống như bản thân đã hoá thành một con đại điểu tung bay giữa trời ...
Toàn thân hắn đang ngâm trong dược thuỷ nên toàn bộ lỗ chân lông đều mở rộng ra, khí huyết trong cơ thể ẩn ẩn sôi trào, nội kình phiêu động ẩn ẩn hình thành một loại liên hệ thần bí nào đó với ngoại giới.
Trong trạng thái quy tức, cả thể xác và tinh thần của Từ Huyền đều đạt tới cảnh giới vong ngã. Trong cả quá trình này linh dược trong chụm nước bị hắn điên cuồng hấp thu.
Nếu là lúc bình thường thì hắn cũng chỉ có tehẻ hấp thu được hai ba thành dược lực mà thôi nhưng hiện tại hắn lại có thể hấp thu tới tám chính thành, hiệu suất có thể nói là được đề cao gấp mấy lần.
Tính tới lúc này thì Từ Huyền đã nín thở ngâm mình trong chum nước đã qua thời gian một chén trà.
- Ào ào ào ...
Chờ tới khi khí tức của hắn đã có chút nặng nề thì hắn đột nhiên đứng lên, toàn thân khí huyết sôi trào, nội kình so với dĩ vãng cường hoành hơn vài phần, trong ánh mắt hắn cũng toát ra quang mang tinh minh hơn lúc trước nhiều.
- Hảo, hôm nay giao phong với tên Vạn Phúc Sơn cũng trợ giúp cho tu vi ta tăng trưởng trên diện rộng!
Từ Huyền rõ ràng cảm giác được thực lực bản thân tăng lên, đặc biệt là cảnh giới huyền diệu vừa rồi, nếu như hắn có thể chính thức không chế được cảnh giới đó thì hẳn hắn cũng có thể giống như đại điểu kia bay lượn trên bầu trời.
Đêm nay, muọn nhờ dược lực cùng với áp lực tu luyện, mặc dù vẫn chưa đột phá được Luyện Thể lục trọng nhưng cũng chỉ còn cách một chút nữa mà thôi.
Ngay hôm sau, khi tới Thánh Sơn làm nhiệm vụ vận chuyển đất đá thì Từ Huyền càng có cảm giác dễ dàng thong dong hơn thường ngày rất nhiều. Cho nên hôm nay hắn đi tới sáu chuyến là cho vị Cổ chấp sự kia sắc mặt nhìn hắn vô cùng cổ quái nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Trên thế giới này vốn cũng có không ít người trời sinh thần lực hoặc thiên phú dị bẩm nào đó a.
Buổi tối trở về chỗ ở, Từ Huyền lại tiếp tục tu luện bí quyết chữ ĐỘC, thậm chí ngay cả trong lúc ngủ tiềm thức hắn cũng vẫn còn tu luyện.
Và ... công phu không phụ lòng người!
Ngày thứ ba sau buổi tối giao phong với Vạn Phúc Sơn, Từ Huyền đã thành công thi triển liền mạch chiêu thức trong bí quyết chữ ĐỘC tầng thứ sáu.
Trong nháy mắt đó, hắn phảng phất như đã biến thành một đầu độc xà biến ảo bất định, mười đốt ngón tay của hắn dùng đủ loại góc độ và linh hoạt tới mức khó tin như thiểm điện xuất kích hình thành từng đoàn hư ảnh liên tiếp giống như một đám tiểu độc xà dài nhỏ há mồn cắn xé vậy, trong vô cùng kinh tâm động phách!
Cũng ngay thời khắc Từ Huyền hoàn thành tất cả các động tác kia thì hắn cảm giác một cổ khí tức quỷ dị quán thông toàn thân khí huyết cùng nội kình, tựa hồ như đang phát sinh một loại biến hoá nào đó mà hắn không biết.
- Phốc ... phốc ...
Khẽ bấm tay một cái, trên đầu ngón tay Từ Huyền lập tức hiện lên một tia hàn khí màu đỏ như độc châm loé lên một cái rồi biến mất.
- Nội kình hình như có biến hoá ...
Từ Huyền vô cùng kinh hãi, hắn phát giác khi dùng bí quyết chữ ĐỘC phát động công kích sẽ ẩn chứa khí tức cực kỳ quỷ dị có thể so với một kích trí mạng của độc xà!
Chiêu thức công kích của bí quyết chữ ĐỘC khiến cho khí huyết cùng nội kình khí tức của Từ Huyền sinh ra biến hoá đáng sợ nào đó mà hắn không biết được.
Một khi công kích trúng yếu huyệt thì cho dù là Luyện Thể thất trọng cường giả cũng có thể nhất kích trí mạng! Trừ khi có thể đạt tới cảnh giới Tiên Sĩ có pháp lực hộ thể thì mày ra.
- Phù ...
Từ Huyền thở mạnh một hơi, trong ánh mắt ẩn ẩn thần quang: "Từ lúc này trở đi thì sáu biến đầu trong Long Xà Cửu Biến là Nhu, Gãy, Phiêu, Quấn, Tĩnh, Độc ta đều đã luyện thành rồi!"
Điều này đồng thời có nghĩa là hắn bước vào Luyện Thể phàm sĩ đệ lục trọng, một tay có thể phát ra lực lượng tầm sáu bảy trăm cân, thực lực tăng lên đáng kể!
Chỉ ngắn ngủi bảy tám ngày thời gian mà Từ Huyền có thể từ Luyện Thể ngũ trọng đột phá lên Luyện Thể lục trọng, tốc độ đề thăng tu vi như vậy quả thật là khủng bố!
Mà ngay cả bản thân Từ Huyền cũng có cảm giác khó có thể tin được. Dựa theo phỏng chừng của hắn thì dù hắn có cảm ngộ tu luyện của kiếp trước thì ít nhất cũng phải cần nửa tháng thời gian mới có thể đột phá lên Luyện Thể lục trọng!
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx