Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 301: Chậm
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Lời này vừa nói ra, chính hắn cũng không nghĩ có cái gì, nhưng đối với những người khác mà nói, thật không thua gì ười quang sét đánh, chấn đến thần hồn điên đảo.
Dược Thiên Sầu nói ra lòi này thanh âm không nhỏ, phụ nhân cao quỹ như nữ hoàng đứng trên ngọn cây trong rừng hoàn toàn nghe được rõ ràng, nhưng chính mình vẫn có chút không thể tin được, sợ run hỏi: “Hắn nói hắn gọi là gì? ”
Hai phụ nhân sau lưng nàng sắc mặt trắng bệch, hai mắt thất thần thì thào vô lực nói: “Dược Thiên Sầu, hắn là Dược Thiên Sầu, là đệ tử của chưởng hình sử... ” Nhất thời, phụ nhân cao quý mặt xám như tro tàn, khí chất trong nháy mắt hoàn toàn không còn.
“Ngươi là Dược Thiên Sầu? ” vẻ kinh khủng trên mặt Đằng bà tuôn ra như nước thủy triều.
“Quản hắn gọi là gì, ngày hôm nay hắn đừng nghĩ sống rời khỏi đây, lão thái bà không nên lưu tình, giết hắn! ” Đằng lão quái nếm khổ cũng không học được giáo huấn, thấy Dược Thiên Sầu đã thu hồi phi kiếm, sắc mặt dữ tợn cùng huy vũ hai dây leo, lãng không đánh tới.
“Không nên... ”
“Dừng tay... ”
Nhất thời vài tiếng kêu sợ hãi song song vang lên, đáng tiếc Đằng lão quái đã xuất thũ. Đệ tử của chường hình sử đã tự báo danh hào, không ngờ còn có người dám ra tay, không phải muốn chết thì là gì? Đằng lão quái tự minh muốn chết thì không có gì, then chốt là y theo tính tình xưa nay của chưởng hình sử, phàm là những người ở đây, chỉ sợ hết thảy đều bị liên lụy, một người cũng đừng nghĩ chạy. Đằng bà hoàn toàn luống cuống, ba phụ nhân trên ngọn cây tâm loạn như ma, bốn nữ nhân đại não trống rỗng, ngây ngốc nhìn, cũng đã quên ngăn cản.
Roi dây leo kéo tới, hai mắt Dược Thiên Sầu khép lại, quanh thân dâng lên thanh sắc liệt diễm, dưới bầu ười ảm đảm phát ra ánh sáng màu xanh, sáng quắc rực rờ.
Thanh sắc liệt hỏa, trong lửa còn có một người đang đứng, tràng diện cực kỳ quỷ dị. Đằng bà cùng ba phụ nhân trợn tròn mắt há hốc, trong lòng dâng lên vô hạn bi ai, tự hỏi, đệ tử chưởng hình sử sao có thể là người bình thường!
Đằng lão quái nhìn thấy dị trạng trên người Dược Thiên Sầu cũng cả kinh, huống chi nghe được tiếng la của Đằng bà và vài người xa xa, ngực đã cảm giác có chút không ồn, muốn thu hồi hai dây leo, nhưng đã thấy Dược Thiên Sầu bấm tay bắn ra hai luồng thanh diễm phóng tới. Dưới tình thế cấp bách, thu roi tự bảo vệ mình, muốn hất vãng hỏa diễm ra ngoài, ai biết hai dây leo vừa đụng tới hai luồng thanh sắc hỏa diễm, lập tức giống như được nhúng vào dầu hỏa, thanh sắc hỏa diễm cấp tốc từ đuôi dây một đường lan tràn tới, hai dây leo lập tức biến thành tro.
“A.. Đằng lão quái phát ra một tiếng hét thảm, hai dây leo tương liên với bản thể lập tức khiến cho hắn đau đớn thống khổ vì bị Thanh hỏa đốt cháy. Bất quá hắn cũng hạ quyết tâm, nhân lúc lửa còn chưa đốt tới gần, cánh tay hóa thành hai dây leo lần nữa đứt đoạn để tự bảo vệ minh.
Trải qua việc gãy tay, Đằng lão quái có thể nói nguyên khí bị tổn hao nhiều, đau đến run run nói: “Lão thái bà, nguyên khí của ta tổn hao quá lớn, không thế tiếp tục ra tay, giúp ta giết hắn. ”
“Ngươi câm miệng! ” Đằng bà thê lương lắc đầu nói, vẻ mặt khổ sở, cây roi dài trong tay rơi trên mặt đất, bà ta không nói gì hướng Dược Thiên Sầu quỳ xuống...
“Lão thái bà, ngươi... ” Đằng lão quái rốt cục phát hiện không đúng, sắc mặt kinh khủng nhìn sang Dược Thiên Sầu rồi nhìn lại Đằng bà.
Lúc tiếng kêu vang lên, Dược Thiên Sầu lập tức phát hiện ba người trên ngọn cây, từ cử động của Đằng bà và mấy người đó có thể thấy được, thân phận của mình đã không còn là bí mật. Dược Thiên Sầu thu liễm hỏa diễm bên ngoài cơ thể, mắt lạnh nhìn về chỗ rừng cây, hừ nói: “Còn muốn ta mời các ngươi đi ra sao? ”
Ba bóng người cấp tốc lược khoảng không bay tới, rơi xuống đất quỳ xuống liền bái, phụ nhân dẫn đầu kinh sợ nói: “Mộc Nương Tử gặp qua tiên sinh, chăng hay tiên sinh giá lâm, còn thinh tiên sinh thứ tội! ”
“Gặp qua yêu vương! ” Nữ nhân dẫn đầu vừa đến, Đằng lão quái lập tức quỳ xuống liền bái, ai biết đối tượng minh lễ bái lại đang quỳ lạy chính cừu nhân của mình, lập tức phát mộng. Mà Đằng bà quỳ gối bên cạnh hắn lại nhẹ giọng bật khóc.
Tu vi ba phụ nhân không thấp, từ lúc qua đến lúc quỳ xuống tốc độ quá nhanh, thế cho nên Dược Thiên Sầu chưa từng nhìn thấy rõ gương mặt ba người. Khiến cho Dược Thiên Sầu vốn đang định nhìn xem ba nữ nhân đẹp hay không đẹp cũng có chút buồn bực, không thể làm gì khác hơn là thu phi kiếm dưới chân, hạ minh đáp xuống đất, trầm giọng nói: “Ba ngươi đứng lên đi! ” Hắn cũng không có gọi Đằng lão quái và Đằng bà đứng lên.
Ba người đứng dậy cũng không dám ngẩng đầu nhìn thằng, Dược Thiên Sầu không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai nói: “Ngươi là yêu vương Mộc Nương Tử chấp chường nơi đây? Ta muốn nhận thức, ba ngươi ngẩng đầu lên đi! ”
“Tiểu yêu chính là Mộc Nương Tử. ” Mộc Nương Tử hành lễ nói, nàng cũng không dám xưng yêu vương ngay trước mặt Dược Thiên Sầu. Ba nàng chậm rãi ngâng đầu
Lên, ánh mắt hoảng loạn cũng mượn cơ hội quan sát Dược Thiên Sầu.
Khí chất thượng giai, cũng xem như đẹp, đáng tiếc so ra kém Bạch Tố Trinh, vóc người cũng không quá nóng bỏng, so ra kém Võ Lập Tuyết và Bách Mị Yêu Cơ. Ánh mắt Dược Thiên Sầu lướt qua ba người, cho ra kết luận. Bất quá cảm giác có thể ra lệnh cho yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ phải ngẩng đầu theo lệnh thật không tệ, đặt ở tu chân giới bên ngoài, nếu hắn dám nói ra điều này, không bị truy sát mới lạ.
Dược Thiên Sầu có điểm thất vọng đưa ánh mắt chuyển tới trên người Đằng lão quái và Đằng bà, dần dần lạnh lẽo, đã tới lúc nên tính toán sổ sách với hai kẻ này. Hắn chậm rãi dời bước tới trước mặt hai người, lạnh lùng nói: “Đằng lão quái, trước đây ta từng gặp qua ngươi? ”
“Nếu ta chưa thấy qua ngươi lại không đắc tội với ngươi, vì sao ta đi ngang qua chỉ nhìn ngươi cùng Đào Hoa yêu tinh tranh đấu, ngươi liền muốn giết ta? ”
“Tiểu yêu hồ đồ, tiểu yêu nhất thời hồ đồ, không biết là tiên sinh, còn thỉnh tiên sinh bỏ qua cho tiếu yêu. ” Đằng lão quái liên tục dập đầu, kỳ thực cho đến bây giờ hắn cũng không biết Dược Thiên Sầu là ai, nhưng cử động của ba người Mộc Nương Tử đã nói rõ vấn đề, chì trách hắn trong nhiều ngày nay bị ma quỷ ám ảnh, mỗi ngày cử dây dưa Đào Hoa yêu tinh, dù là chuyện trọng yếu nhất xảy ra trong Yêu Quỷ Vực cũng không hề chú y.
Ba người Mộc Nương Tử cùng đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào trên người hắn, nguyên lai là người này gây ra, nhưng ngươi chọc ai không chọc, không ngờ cả đệ tử của Tất Trường Xuân cũng trêu chọc, đây không phải là kéo cả mọi người cùng nhau chịu chết sao? Thần tình mấy nữ nhân lúc này đều có thể nghĩ.
“Ta không ừêu chọc ngưoi, là ngươi ừêu chọc ta trước, như vậy ta nói không oan uổng ngươi a! ” Giọng nói Dược Thiên Sầu chợt âm trầm lên, hai mắt bắn ra hàn mang màu xanh, làm ba người Mộc Nương Tử hết hồn.
“Không có... ” Đằng lão quái vô lực trả lời, sau đó lại tiếp tục dập đầu liên tục, cầu xin tha thử!
Ánh mắt lấp loáng hàn mang thanh sắc của Dược Thiên Sầu chuyển qua trên người Đằng bà, hừ lạnh nói: “Ta vừa tu luyện một bộ pháp môn ngự kiếm, đụng với hai người mới đem ra luyện tập, hai ngươi có phải cho rằng ta không phải là đối thủ của hai ngươi? ”
“Không dám.. , không có.. Cả hai phu thê cùng dập đầu nói.
Dược Thiên Sầu cũng không quản lời hai yêu tinh nói có phải thật tình hay không, vươn tay, một đoàn thanh sắc liệt diễm tuôn ra, một cỗ nhiệt độ cao cường hãn bỗng nhiên hướng bốn phía khuếch tán. Lúc này hai người đang quỳ ngồi bệch trên mặt đất, có loại cảm giác hít thở không thông. Khuôn mặt ba người Mộc Nương Tử hoảng hốt không tự chủ thối lui ra sau vài bước, thần tình kinh nghi bất định, đều có một ý niệm trong đầu, hỏa diễm thật lợi hại, ngay cả tu vi Độ Kiếp hậu kỳ không ngờ cũng không thể đứng gần.
“Ta muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay! ” Dược Thiên Sầu nâng đoàn Thanh hỏa, nhìn chằm chằm hai người hờ hững nói.
Lời này hai ngươi thật tin tưởng! Đằng lão quái vẻ mặt khổ sở lắc đầu, cố gắng chống đờ nhiệt độ cao gian nan quỳ lên, dập đầu nói: “Tiên sinh, việc này do một mình ta khiêu khích, không liên quan đến Đằng bà, tiểu yêu nguyện lấy chết tạ tội, cầu tiên sinh buông tha Đằng bà! ”
“Lão nhân! ” Đằng bà nhìn lão quái vui mừng kêu lên, nam nhân nhà mình ngay thời khắc nguy hiểm nhất nguyện lấy chết cửu giúp, những chuyện không hài lòng trước kia trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói. Đằng lão quái vẫn còn đang dập đầu cầu xin!
“Chậm! ” Trong miệng Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng nhổ ra hai chữ, sau đó hướng hai người trở tay chộp tới, “ông”, Thanh hỏa tuôn ra mãnh liệt, trong nháy mắt đem hai người nuốt hết. Ngay trong lúc đó, Đằng bà bỗng nhiên nhào tới ôm trên người Đằng lão quái, tựa hồ còn muốn vì nam nhân nhà minh ngăn cản lần cuối cùng, nhưng đổi lấy bất quá chì là hai tiếng kêu thê lương thảm thiết. Dược Thiên Sầu hờ hững thu Thaĩủi hỏa trở về lòng bàn tay, trên mặt đất xuất hiện hai đống tro tàn, bị một trận gió thổi bay, xen lẫn vào nhau cùng bay đi.
Con ngươi ba người Mộc Nương Tử co rụt lại mãnh liệt, khiếp sợ Thanh hỏa bá đạo, không ngờ chì trong nháy mắt đem Đằng bà và Đằng lão quái đốt thành tro tàn...
Ai nói cây cỏ vô tình! Dược Thiên Sầu chắp tay mà đứng, nhìn theo tro tàn bay đi, sau đó lại quét mắt nhìn dây leo quấn quýt khắp mặt đất, hừ lạnh nói: “Vốn định đem cả cội rễ của hai ngươi diệt trừ, niệm sự chí tình chí nghĩa trước khi chết của hai ngươi... Hừ! Tha ngươi ở lại đây tiếp tục làm cây cỏ vô tri vô giác, dây leo quấn cho đến khô lão, rốt cục xem như ta thủ hạ lưu tình rồi. ”
“Mộc Nương Tử! ” Dược Thiên Sầu chậm rãi xoay người lại nói: “Có một Đào Thụ Tinh tên Đào Hoa, phiền phức bắt tới cho ta, ta muốn sống..
Last edited by Tiểu Yết; 06-05-2012 at 09:17 AM.
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Toàn bộ phòng ở kiến tạo bằng gỗ, một tòa kiến trúc rất lớn, dựa vào núi xây lên, rất giống sơn trại của ổ thổ phi, hơn nữa rất cũ, ở giữa có một dòng suối róc rách chày qua. Đây là địa phương ở lại của người chấp chường phương viên mấy ngàn dặm chung quanh, yêu vương Mộc Nương Tử? Dược Thiên Sầu vừa nhìn đã có điểm không quá tin tưởng, những yêu vương quỷ vương khác của Yêu Quỷ Vực chưa thấy qua, cung điện ngầm của Mông Duyên hắn đã từng gặp qua, khí thế kia quả thực giống như một thố hoàng đế, nghĩ tới một yêu vương uy chấn một phương ở chỗ này cũng thật có điểm quá giản đơn, sẽ không phải biết lão tử muốn tới thu tiền bảo hộ, cố ý làm thành như vậy đi? Con bà nó, làm như vậy, lão tử đã có chút ngại ngùng mở miệng.
Mộc Nương Tử luôn mãi xác nhận, hắn mới miễn cường tin. Đi vào sơn trại, bên trong nhừng Mộc Lan Thụ chằn chịt rậm rạp có thể thấy được khắp nơi, Mộc Lan nở rộ xen lẫn lá xanh, tản ra hương thơm. Một đường đi đến, cũng không nhìn thấy mấy người, nhưng đều là thị nữ.
“Thủ hạ của ngươi có vài người đây sao? ” Dược Thiên Sầu vừa đi vừa hỏi, Mộc Nương Tử đi theo hơi nghiêng bên cạnh trả lòi: “Tiên sinh có điều chằng biết, cây cỏ tinh quái không thế so sánh với động vật tinh quái, không thích họp thời gian dài rời khỏi bản thể, khi nào có việc, ta mới có thể gọi chúng nó tới. Ách.. . Là ta hồ đồ, ta lập tức triệu tập họ đến đây bái kiến tiên sinh! ”
“Ta không phải ý tứ này, không cần phiền phức như vậy. ” Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng như lình đạo đi thị sát công tác, khoát tay áo, bỗng nhiên đưa tay áo lên ngửi ngửi, nói: “Trước đó bị Thực Nhân Hoa làm vãng một thân bấn thỉu, ở đây ngươi có địa phương có thể tắm rửa không? ”
“Có. ” Mộc Nương Tử hỏi: “Tiên sinh muốn dùng thanh tuyền (nước lạnh) hay ôn tuyền (nước nóng)? ”
“ở đây ngươi còn có ôn tuyền? Ha ha, vậy dùng ôn tuyền đi! ” Dược Thiên Sầu vừa nói xong, Mộc Nương Tử lập tức truyền âm, phỏng chừng an bài người chuấn bị.
Sau đó, hai người đi tới chính đường lớn nhất trong ừại, phỏng chừng là địa phương chủ sự của Mộc Nương Tử, bố trí thanh nhã tinh xảo, nhưng thảm màu phấn hồng, không có chỗ nào không thể hiện ra thẩm mỹ của nữ nhân. Mộc Nương Tử đưa tay dẫn đường nói: “Tiên sinh xin mời theo ta. ”
Dược Thiên Sầu gật đầu, theo nàng đi tới, trước mắt tăng thêm vài phần thanh tú, dòng suối nhỏ trườn qua, vài chiếc cầu gỗ gác ngang sông, rất có điểm vị đạo cầu nhỏ nước chày, từng gốc Mộc Lan ngẫu nhiên mọc ở giữa, nhìn ra được là chỗ ở của yêu vương.
Hai người đi tới một cửa động, cửa động hình cung điêu khắc đồ vãn tinh xảo, tất cà đều là Mộc Lan Hoa nở rộ đủ mọi hình dáng. Mộc Nương Tử vén tấm lụa mỏng màu hồng nhạt trước cửa động, nói: “ở đây là chỗ tắm rửa, điều kiện đơn giản, nhưng toàn bộ sơn trại chi có nơi này tốt hơn một chút, còn thỉnh tiên sinh không lấy làm phiền lòng. ”
Dược Thiên Sầu nhìn lụa mỏng màu hồng nhạt nàng vén lên, thần tình quái dị hỏi: “Đây là chỗ tắm rửa của ngươi? ”
Sắc mặt Mộc Nương Tử thản nhiên gật đầu, nàng cũng không có biện pháp, những địa phương khác càng thêm đơn sơ, cũng chỉ có địa phương nàng dùng là tốt nhất, cho nên cũng chì đành đem Dược Thiên Sầu đi đến nơi đây.
Dược Thiên Sầu cũng không nói thêm điều gì, đi vào. Một bể nước khoảng ba thước vuông vắn nằm ngay giữa thạch thất, hai dòng nước đến từ hai phương hướng khác nhau đổ vào trong bể, róc rách rót vào, thoáng mắt liền có thể nhìn ra, một đưa vào là ôn tuyền, một là thanh tuyền, nói vậy lưu lượng của nước đã được điều tiết xong nhiệt độ.
Bên trong nước hồ đang bốc hơi, thật sự rất mê người. Dược Thiên Sầu khẩn cấp muốn cởi quần áo, bỗng nhiên nghĩ đến Mộc Nương Tử còn đang bên người, xoay người lại kéo kéo y phục của mình cười nói: “Ta không khách khí đó. ”
Hắn có ý bảo Mộc Nương Tử lui ra, ta phải đi tắm đây. Ai biết Mộc Nương Tử gật đầu nói: “Ta hầu hạ tiên sinh tắm rửa. ” Nói xong đưa tay giúp Dược Thiên Sầu cởi y phục.
Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức liên tục xua tay nói: “Mộc Nương Tử, ngươi đã hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó, sao dám đế yêu vương hầu hạ, ngươi gọi hai người hầu đến đây đi! ” Tuy rằng hắn không có ỷ tử chiếm tiện nghi của Mộc Nương Tử, nhưng đổi hai nữ nhân khác tới thì có thể, hắn chính là có ỹ này.
“Vô phương, được hầu hạ tiên sinh tắm rửa là phúc khí của ta. ” Mộc Nương Tử lại đưa tay tới, mà Dược Thiên Sầu giả vờ từ chối vài lần, dưới tình huống thịnh tình đầy ắp không thể chối từ, hắn lại ờm ờ cởi hết quần áo, trần truồng bước xuống nước.
Nước ấm vừa vặn thích họp, Dược Thiên Sầu nằm trong hồ thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ, ngửa đầu dựa thành hồ, nheo mắt lại hưởng thụ. Bỗng nhiên nghe được tiếng nước “hoa hoa”, mở mắt nhìn, Mộc Nương Tử cũng đã cởi hết y phục, lộ ra toàn bộ thân thể. Trong óc Dược Thiên Sầu lúc này toát ra ba chữ - Uyên Ương Dục.
Muốn câu dẫn lão tử, đây là ý niệm sau đó trong đầu hắn. Nhưng khi quan sát thần tình trên mặt Mộc Nương Tử lại phát hiện, thần thái đối phương không chút gợn sóng, ánh mắt bình tĩnh, đi tới gần cũng không làm ra động tác ra vẻ gì khác, ngón tay nhỏ dài nâng bàn chân hắn bắt đầu xoa bóp, hơn nữa thủ pháp rất chuyên nghiệp, ra vẻ bình thường hay làm việc này.
Dược Thiên Sầu nghĩ kỳ quái, đường đường yêu vương thế nào khả năng bình thường làm việc này, không khỏi hỏi: “Mộc Nương Tử, thủ pháp của ngươi sao lại thành thạo như vậy? ”
Mộc Nương Tử cười nói: “Tiên sinh có điều chẳng biết, ta từng hầu hạ tiền nhiệm yêu vương hơn ba trăm năm, tự nhiên thành thạo. ”
Dược Thiên Sầu “nga” một tiếng, lại nhắm hai mắt hưởng thụ, nếu bản thân Mộc Nương Tử không có ý kiến, hắn càng không có ý kiến, ban đầu trong óc còn có chút ý niệm vấn vơ đã bị đầu ngón tay di động xoa bóp thoải mái thay thế. Nói ra, hắn đối với mỹ nữ cũng có lực miễn dịch nhất định, then chốt chính là nữ nhân của hắn, mỗi người đều là mặt hàng đứng đầu, muốn vóc người có vóc người, muốn gương mặt có gương mặt, điều kiện thân thể của Mộc Nương Tử thật đúng không sản sinh nhiều lực hấp dẫn đối với hắn.
Độ mạnh yếu của đầu ngón tay vừa đúng, lướt trên các bộ vị trên thân thể, một lát sau, Dược Thiên Sầu thật thoải mái ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ được thời gian bao lâu, bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng đẩy tinh, Mộc Nương Tử nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, Đào Hoa tiếu yêu đã bị chộp tới, còn có quỷ vương u Yến chấp chường bốn địa đang ở chính đường chờ bái kiến tiên sinh. ”
Đôi mắt buồn ngủ của Dược Thiên Sầu bật người khôi phục sự thanh minh, không hề cố kỵ từ trong nước bò lên nói: “Đi xem. ”
Mộc Nương Tử cũng đi lên, không biết từ đâu lấy tới một cái khăn mềm, giúp hắn lau khô thân thể, Dược Thiên Sầu thản nhiên hưởng thụ. Ý nghĩ hắn rất đơn giản, nếu đã là như vậy, chuyện ngươi tình ta nguyện, cũng không có gì đáng cố kỵ.
Dược Thiên Sầu trống rỗng lấy ra một bộ quần áo mới, Mộc Nương Tử nhìn thấy hơi sửng sốt, lập tức giúp hắn mặc vào. Chính nàng cũng mặc yvào rất nhanh.
“Thủ pháp của ngươi rất tốt, xoa bóp rất thoải mái. ” Trên đường đi, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên cười nói. Cùng yêu vương Độ Kiếp hậu kỳ cùng tẩy Uyên Ương Dục, còn đế nàng xoa bóp cho minh, đãi ngộ này có mấy người được hưởng thụ? Ngẫm lại tâm tình cũng thật tốt.
“Có thể hầu hạ tiên sinh là phúc khí của ta, nếu như tiên sinh thích, không ngại thường tới, ta cầu còn không được. ” Mộc Nương Tử cũng cười nói, có thể làm tốt quan hệ với đệ tử Tất Trường Xuân, chỗ tốt trong tương lai tự nhiên không cần phải nói.
“Ha ha, ta thật sợ nhịn không được sẽ bình thường chạy tới. ”
“Cầu còn không được. ”
Hai người đầy mặt tươi cười đi tới chính đường, vừa tiến vào, sắc mặt Dược Thiên Sầu liền trầm xuống tới, hắn thấy được Đào Hoa nữ yêu đang quỳ gối. Một nữ tử xinh đẹp đeo lụa mỏng màu xanh thấy sắc mặt Dược Thiên Sầu khó coi, nhìn lén Mộc Nương Tử, Mộc Nương Tử mim cười, nàng liền quỳ lạy nói: “U Yến bái kiến tiên sinh. ”
Dược Thiên Sầu lạnh lùng quét mắt, đưa tay ý bảo nàng đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt Đào Hoa, cười lạnh nói: “Đào Hoa, ngươi còn nhận thức ta không? ”
Đào Hoa làm sao có thể không nhận ra hắn, bị bắt tới đây còn không biết do nguyên nhân gì, còn đang trong khủng hoảng, hiện tại thấy hắn cùng yêu vương đi tới, mà quỷ vương còn phải quỳ xuống bái kiến, lập tức hiểu được minh đã phạm sai lầm lớn. Nàng quỳ sụp xuống liên tục dập đầu nói: “Tiểu yêu biết sai rồi, tiểu yêu biết sai rồi..
“Ta đem ngươi cứu, ngươi ngược lại ném ta len lén chạy, hắc hắc, cuộc đời ta hận nhất kẻ vong ân phụ nghĩa. Đứng lên đi! Còn bái cũng vô dụng. ” Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm nàng. Mà Đào Hoa ôm cứng chân hắn, đau khổ cầu xin: “Tiên sinh, tha cho ta lần này, lần sau ta cũng không dám nữa..
“Ta bảo ngươi đứng lên, ngươi không nghe thấy sao? ” Thanh âm Dược Thiên Sầu rất lanh.
Đào Hoa run rẩy đứng lên, nước mắt đã chảy đầy mặt, lắc đầu khóc nói: “Tiểu yêu đã trải qua ngàn năm tu hành đạt được tu vi thành công hóa thành hình người, lại một minh cơ khổ không nơi nương tựa, lúc đó không biết năng lực tiên sinh, nhìn thấy Đằng bà xuất hiện, thật sự là cực kỳ sợ hãi..
Tiếng nói đột nhiên ngừng bặt, hai tay Dược Thiên Sầu đột nhiên xuyên vào ngực nàng, chỉ thấy Đào Hoa há to miệng, hai mắt trợn ngược, rất nhanh hai mắt héo rút thật sâu xuống dưới, thất khiếu bắt đầu toát ra khói xanh, ngay sau đó da thịt cả người cũng cấp tốc héo rút lại. Rồi đột nhiên một cỗ thanh sắc hỏa diễm từ trong thân thể nàng toát ra, mà nàng đã trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.
“Có mắt không tròng, nếu đã thấy không rõ tình thế, hà tất còn muốn hóa thành hình người, tiếp tục làm đào thụ ngàn năm của ngươi đi thôi! ” Dược Thiên Sầu thần tình lạnh lùng mở năm ngón tay, thu hồi thanh sắc liệt diễm quay về lòng bàn tay.
Last edited by Tiểu Yết; 06-05-2012 at 09:18 AM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Tinh Thần Châu Tác giả: Thiên Sầu
Chương 303: Thất vọng mà về
Nhóm dịch: Dung Nhi
Nguồn: Sưu tầm
Thảm nhưng màu hồng nhạt không chút tổn hao gì, chỉ là có thêm bãi tro tàn, rất khó tin tưởng hỏa diễm lợi hại như vậy thiêu đốt trên mặt thảm, không ngờ không làm cháy hỏng thảm, có thể thấy được năng lực khống chế hỏa diễm trong tay Dược Thiên Sầu đã tinh diệu tới tình trạng gì. Bí mật trong đó chỉ có Dược Thiên Sầu tự minh biết được, đều nói chơi lửa phỏng tay, nhưng hắn vẫn nắm chắc trong tay như thường.
Yêu vương Mộc Nương Tử còn hoàn hảo một chút, trước đó đã xem qua hạ tràng của hai phu thê Đằng bà. Nhưng quỷ vương u Yến nhìn thấy chợt có chút dựng đứng tóc gáy, Dược Thiên Sầu chì nhẹ nhàng dùng một ngón tay đã biến nữ yêu thành tro tàn, nàng tự nhận mình có thể đơn giản giết chết nữ yêu, nhưng tuyệt đối không có khả năng trong nháy mắt vung tay đã biến đối phương thành mây khói. Nhất là khí tức chí dương do thanh sắc liệt diễm tản ra, không cần nếm thử cũng đã biết đủ khả năng khắc chế chính mình.
Đệ tử của chưởng hình sử quà nhiên không tầm thường, hình dạng giết người không chớp mắt rất có phong phạm của chưởng hình sử. Ánh mắt u Yến nhìn về phía Dược Thiên Sầu càng phát ra cung kính.
Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn u Yến đang đứng, tuy rằng hắn chán ghét kẻ vong ân phụ nghĩa, nhưng ở ngay chỗ này tru sát Đào Hoa, nhiều ít có điểm vị đạo giết gà dọa khi, đây là muốn làm cấp cho nữ quỷ vương nhìn xem, thế nào cũng phải cho họ biết đệ tử chưởng hình sử cũng không phải là thứ ngồi không.
Hắn không khách khí đi tới ghế giữa chính đường ngồi xuống, nhìn hai người đứng bên dưới nói: “Nếu yêu vương và quỷ vương chấp chưởng nơi đây đều có mặt, có chuyện ta sẽ nói thăng. Lần này đến là có việc muốn tìm các ngươi hỗ trợ, ta cần một số linh thạch, không biết các ngươi có thể xuất ra bao nhiêu? ”
Mộc Nương Tử cười nói: “Linh thạch đã chuẩn bị xong, tiên sinh hà tất phải tự minh chạy tới một chuyến. ”
Dược Thiên Sầu nghe được sửng sốt hỏi: “Thế nào? Các ngươi biết ta muốn tới lấy linh thạch? ”
Mộc Nương Tử và u Yến nhìn nhau, Mộc Nương Tử nghi hoặc nói: “Lúc Hạc Ly còn sống, từng hạ quy củ, lẽ nào tiên sinh không biết? ”
“Không biết, là quy củ gì? ”
Mộc Nương Tử giải thích: “Yêu Quỷ Vực tổng cộng phân chia thành ba trăm lãnh địa, mỗi lãnh địa đều có một yêu một quỷ cùng chấp chưởng, vì vậy Hạc Ly hạ xuống quy củ, mỗi lãnh địa mỗi tháng phải nộp lên một vạn thượng phẩm linh thạch, người chấp chưởng ba trăm lãnh địa mỗi đầu tháng sẽ phái người đưa linh thạch đến ven Thiên Lý Hồ, Hạc Ly sẽ thống nhất lấy đi, không cần tiên sinh đi tới từng nhà để thu. ”
“Cái gì? ” Dược Thiên Sầu cà kinh kêu lên: “Mỗi lãnh địa mỗi tháng chỉ nộp lên một vạn thượng phẩm linh thạch? ” Trong ngực hắn còn chưa nói ra, mẹ nó! Không phải đang lừa dối lão tử chứ! Địa bàn một lãnh địa lớn đến dọa người, mỗi tháng chi cung cấp một vạn mà các ngươi cũng có thể lấy ra được.
U Yến hành lễ nói: “Tiên sinh nghĩ có gì không thích họp? ”
“Không phải là không thích họp, chỉ là.. Dược Thiên Sầu sờ cằm do dự một lúc, nói: “Mỗi lãnh địa mỗi tháng chì nộp lên một vạn thượng phẩm linh thạch có phải là quá ít một chút hay không? ”
Mộc Nương Tử nói: “Tiên sinh muốn lập lại quy củ một lần nữa? Vậy tiên sinh nghĩ mỗi tháng cần nộp lên trên bao nhiêu mới thích họp? ”
“Cái này sao... ” Dược Thiên Sầu âm thầm tính toán, ba trăm lãnh địa, mỗi tháng một vạn xác thực quá ít một chút, một năm tổng cộng chi được hơn ba ngàn vạn, còn không bằng minh bán hai gốc Thất Tinh Huyết Lan, nếu như lật tay một trăm lần, một năm còn tới ba mươi triệu, vậy kiếm lớn. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Các ngươi xem, từng lành địa mỗi tháng nộp lên trên một trăm vạn thế nào? ”
“Cái gì.. . Một trăm vạn.. Mộc Nương Tử và u Yến cùng la hoảng lên, vẻ mặt khó có thể tin.
Sắc mặt Dược Thiên Sầu nhất thời sầm xuống, hừ lạnh nói: “Thế nào? Lẽ nào một trăm vạn rất nhiều sao? ”
“Xác thực nhiều lắm, phỏng chừng đại đa số lãnh địa đều giao không nổi. ” Mộc Nương Tử lắc đầu cười khổ nói: “Tiên sinh khả năng có điều chẳng biết, linh thạch ở trong Yêu Quỷ Vực là khan hiếm nhất, tựa như khối lãnh địa của hai người chúng ta, một năm cộng lại cũng rất khó gom được một trăm vạn thượng phâm linh thạch, tiên sinh muốn chúng ta giao ra một trăm vạn một tháng, đây.. , không phải chúng ta không
Muốn giao, thật sự là chúng ta không cách nào giao ra được. ”
Dược Thiên Sầu ngẩn người, hồ nghi nói: “Yêu Quỷ Vực lại nghèo như vậy? ”
Ờ trong ấn tượng của hắn, Yêu Quỷ Vực không chỉ có đủ loại linh thảo phong phú, linh thạch lẽ ra cũng phải rất nhiều mới đúng, nhớ năm xưa, hắn ở tại Yêu Quý Vực không chi lấy được một đống lớn cực phẩm linh thạch, thậm chí tuyệt phẩm cũng đều lấy tới, ngay cả thượng phẩm linh thạch hắn cũng lười đi đào, thế nào khả năng mỗi yêu vương quỷ vương một phương mỗi tháng chi lấy ra một trăm vạn thượng phẩm linh thạch cũng lấy không được.
Mộc Nương Tử cười khổ nói: “So sánh với nhân gian mà nói, Yêu Quỷ Vực xác thực rất nghèo, đồng dạng là yêu tu, ở tu vi ngang nhau, thời gian tiêu hao trong tu luyện của yêu tu tại Yêu Quỷ Vực càng lâu hơn, thậm chí còn gấp vài lần, may mắn chính là linh khí bên trong Yêu Quỷ Vực lại sung túc hơn nhân gian. ”
Lần này Dược Thiên Sầu có chút buồn bực, tin tưởng hai nàng còn không có lá gan dám lừa gạt hắn, xem ra kế hoạch phát tài của mình đã bị ngâm nước nóng. Hắn có điểm không cam lòng hỏi: “Lẽ nào mỗi khối lãnh địa đều nghèo như vậy, không có nơi nào có nhiều chút sao? ”
“Điều này không nhất định, lãnh địa có vận khí tốt có thể ngẫu nhiên phát hiện tân quáng còn chưa bị khai thác, nhưng loại cơ suất này rất nhỏ, Yêu Quỷ Vực dù sao đã tồn tại nhiều năm như vậy, hơn nữa ti lệ tu hành còn vượt xa nhân gian, dù khai thác tân quáng, tỉ lệ gánh vác cũng thật lớn. Cho nên nói, linh thạch quáng còn chưa bị phát giác thật ra rất ít, đại khái các lãnh địa đều tìm kiếm linh thạch còn sót lại trong một số linh thạch quáng cũ xưa mà thôi. ” Mộc Nương Tử giải thích.
Xem ra ngày trước có thể gặp được linh thạch quáng chỉ là xảo ngộ, Dược Thiên Sầu ngồi nơi đó trầm mặc hết lời để nói, lúc này hắn phi thường nhớ thương mấy ngàn vạn thượng phẩm linh thạch bị Võ gia nuốt mất. Một lúc lâu, hắn đành bất đắc dĩ nói: “Đã như vậy, tất cả cử làm theo quy củ trước đây đi! ”
Nhìn sắc trời bên ngoài một chút, đã trở nên trắng, đánh giá đã qua một ngày đêm, minh còn phải chạy trở về lo trồng trọt, cách đầu tháng còn lại vài ngày, linh thạch bón cho Khuyết Diễm Huyền Quả không thể thiếu được, xem ra chính mình còn phải đào vốn riêng bù lấp vài ngày. Bỏ đi, có ít, nhưng một năm cũng có ba ngàn sáu trăm vạn, trừ ra số cần dùng, minh cũng còn kiếm được hơn ba ngàn vạn. Hắn chì đành an ủi mình như thế, vô tình đứng lên khoát khoát tay nói: “C頮hư vậy đi, ta còn có việc, phải chạy trở về. ”
Tâm tình hạ thấp hắn cũng không ngẫm lại, một năm ba ngàn vạn dù đặt trong tu chân giới nhân gian, lại có mấy môn phái có thể kiếm được? Hẳn là nên thấy đủ mới đúng. Thế nhưng hắn là người đã quen nhìn thấy đồng tiền lướn, thiếu tiền dĩ nhiên không khởi nổi tinh thần.
“Tiên sinh. ” Mộc Nương Tử đi tới hành lễ nói: “Ta vừa nhận được tin, những yêu vương và quỷ vương ở những lãnh địa gần bên nghe nói có tiên sinh ở đây, đang nhanh chóng chạy tới, muốn bái kiến tiên sinh, có lãnh địa thậm chí còn chuẩn bị lễ gặp mặt cho tiên sinh, tiên sinh có nên chờ một chút hay không? ”
Dược Thiên Sầu liếc liếc mắt nhìn nàng, thầm nghĩ, mẹ nó! Nghèo đến mức linh thạch còn không có, còn có lễ gặp mặt tốt cái rắm gì, Yêu Quỷ Vực ngoại trừ linh thảo còn có được thứ gì a!
Nghĩ đến linh thảo, hắn hơi sửng sốt, đưa tay lấy ra ngọc điệp luyện đan, lại lấy ra một ngọc điệp còn ừống, tìm chút thời gian đem hình ảnh linh thảo trong ngọc điệp luyện đan phục chế lại một phần, giao cho Mộc Nương Tử nói: “Bên trong đây có chút hình ảnh linh thào, ngươi có thể phục chế ra vài phần, chuyển giao cho những yêu vương và quỷ vương khác, dặn dò họ lúc rảnh rỗi giúp ta thu thập, về phần lễ gặp mặt gì đó, ngươi giúp ta thu nhận trước, có cơ hội đưa tới cho ta. ”
Tiếp nhận ngọc điệp, Mộc Nương Tử có chút kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào tiên sinh biết luyện đan? ”
“Điều này có gì kỳ quái đâu. ” Dược Thiên Sầu vô lực phất tay nói: “Ta đi trước. ” Hắn không biết, tại Yêu Quỷ Vực hầu như không có ai biết luyện đan, bằng không Yêu Quỷ Vực cũng không có nhiều linh thảo mà không có ai đi hái như vậy.
Mộc Nương Tử đưa mắt nhìn u Yến, hành lễ nói: “Trên đường sợ sẽ đụng phải nhừng kẻ không có mắt như Đằng lão quái, chúng ta tiễn tiên sinh. ”
“Không cần! ” Dược Thiên Sầu một minh đi ra đại đường, đưa lưng về hai nàng khoát tay nói: “Lão tử tâm tình không tốt, còn có tên nào không có mắt, lão tử lười nói nhiều vô ích, thấy một người giết một người. ” Nói xong trường kiếm ra khỏi vỏ, đưa hắn bắn lên khoảng không bay đi...
Last edited by Tiểu Yết; 06-05-2012 at 09:18 AM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Trở lại Thuận Thiên Đảo, Dược Thiên Sầu mới nhớ tới minh đã quên hỏi vào đầu tháng ở địa phương nào ven Thiên Lý Hồ lấy linh thạch. Cũng không cần phải quay trở lại hỏi, tuy rằng có đặt một viên tiểu ngân cầu ở bên trong sơn trại của Mộc Nương Tử, nhưng có Tất Trường Xuân ở đây, hắn còn chưa dám chơi trò xiếc đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, cũng chì đành đợi đến ngày hôm đó rồi tính.
Ngày kế tiếp, Dược Thiên Sầu ngoại trừ bảo dường Khuyết Diễm Huyền Quả, mỗi ngày sớm tối thỉnh an Tất Trường Xuân, lão già kia chì khoanh chân ngồi nơi đó, cả mắt cũng không động một chút, chì nhẹ nhàng “ân” một tiếng, biểu thị đã biết. Kỳ thực Tất Trường Xuân cũng không hạn chế tự do của hắn, chì cần hắn hầu hạ xong Khuyết Diễm Huyền Quà, hắn thích chơi gì thì chơi, muốn đi đâu thì đi đó, nhưng hắn vẫn không dám rời khỏi Yêu Quỷ Vực, dù sao Tất Trường Xuân cũng không đồng ý cho hắn rời đi Yêu Quỷ Vực.
Chung quanh có vài phòng ở, nguyên lai gian nhà của Hạc Ly ở bây giờ thuộc về hắn, vì vậy hắn bình thường hay thoảng qua trước cửa phòng Tất Trường Xuân, muốn tìm một cơ hội đi đến gần, thế nhưng Tất Trường Xuân giống như lão tăng nhập định, ngồi nơi đó vẫn không hề động qua. Dược Thiên Sầu gấp a! Nếu đã lạy hắn làm sư phụ, thế nào cũng muốn từ trong miệng lão gia này đào ra một điểm chân tài thực thụ gì đó đi ra, thí dụ như pháp quyết tu luyện của lão gia này, chính là thử mà hắn thèm nhỏ dãi.
Thử nghĩ hơn hai ngàn năm trước, lão gia này còn chưa tới Hóa Thần kỳ, cao thủ đứng đầu các phái tu chân giới không có ai qua được hắn ba chiêu, còn có bản lĩnh một kiếm bổ đôi ngọn núi, tùy tiện học được cũng đủ cho hắn chạy ra ngoài ngưu bức một chút. Nói lui một bước, được như lần trước bốn gia chủ mỗi người lộng một kiện linh bảo thì cũng được a! Thế nhưng Tất Trường Xuân vẫn ngồi ở đó, hắn ngoại trừ lấy cớ thinh an cũng không dám tùy ý quấy rối.
Đầu tháng tới rồi, hắn ngự kiếm đi tới sơn trại của Mộc Nương Tử thêm lần nữa, khi biết bởi vì hắn không biết địa điểm lấy linh thạch ở nơi nào nên mới chạy tới, Mộc Nương Tử thần tình quái dị đem địa điểm nói cho hắn, lập tức lại hầu hạ hắn tẩy Uyên Ương Dục, hắn nằm trong bồn tắm làm ra quyết định, muốn Mộc Nương Tử nhắn nhủ xuống phía dưới, sau này địa phương lấy linh thạch chuyển qua sơn trại này. Đối với việc này Mộc Nương Tử tự nhiên vui vẻ, có thể thường xuyên tiếp xúc với đệ tử của chường hình sử tuyệt đối là một chuyện tốt.
Lúc mặc quần áo, Dược Thiên Sầu hỏi: “Lần trước không phải ngươi nói có người muốn đưa lễ gặp mặt cho ta sao? Đưa tới rồi chưa? ”
Mộc Nương Tử vẫn trần trụi thân thể nhưng lại giúp hắn mặc quần áo, cười nói: “Bọn họ nói không cần phiền phức ta, đợi khi nhìn thấy tiên sinh thì gởi tặng tiên sinh. ”
“Là sợ ngươi giữ lại đồ vật của họ? ” Dược Thiên Sầu hỏi.
“Đó cũng không phải, dù để ta giữ lại, bọn họ cũng biết ta không dám giữ lại. Phỏng chừng là muốn gặp mặt tiên sinh, biểu đạt một phen tâm ý. ” Mộc Nương Tử cười nói.
“Mao bệnh. ” Dược Thiên Sầu lầm bầm một tiếng, đối với tâm tư những yêu ma quỷ quái cũng có thể đoán ra vài phần, đơn giản là muốn quen biết với đệ tử chưởng hình sử. Ngẫm lại hắn liền quyết định thỏa mãn bọn họ, vì vậy nói: “Mộc Nương Tử, ngươi truyền lòi xuống phía dưới, người muốn gặp ta nhượng họ ở đầu tháng sau đến chỗ ngươi đây chờ ta. ”
Mộc Nương Tử mặc lại quần áo cười nói: “Có lời này của ngài, đến lúc đó chỗ ta sẽ thật náo nhiệt, phỏng chừng ba trăm yêu vương và ba trăm quỷ vương sẽ không sót một người toàn bộ đi tới. ” Nói tới đó bỗng nhiên nhíu mày: “Tiên sinh, động tĩnh như vậy có phải sẽ huyên quá lớn hay không, vạn nhất làm chưởng hình sử mất hứng thì làm sao bây giờ? ”
Mẹ nó! Mất hứng mới tốt, lão tử đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với hắn cũng không có, hay nhất có thể để cho hắn tìm ta. Dược Thiên Sầu chớp mắt, phất tay nói: “Không quan hệ, có chuyện gì các ngươi cứ đẩy hết lên người ta là được, đã nói là ta triệu tập. ” Nói đến việc toàn bộ yêu vương quỷ vương tới đây, Dược Thiên Sầu nhớ tới Ngu Cơ thích đùa giờn tâm kế, không biết lão công đã chết nàng ta còn đến hay không, phỏng chừng là sẽ đến!
“Hiểu được. ” Mộc Nương Tử bao hàm thâm ý nhìn hắn một cái, nếu là Hạc Ly của trước đây, nhất định sẽ rất cẩn thận, tuyệt đối không dám nói như vậy.
Mộc Nương Tử đã sớm phân phó người đến Thiên Lý Hồ cầm lại linh thạch cho Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu ném linh thạch vào túi trữ vật liền chạy về Thuận Thiên Đảo, kết quả phát hiện Tất Trường Xuân vẫn ngồi nơi đó nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết lần này hắn ngồi xuống sẽ ngồi bao lâu.
Hoảng hoảng vài ngày, có điểm không nhịn được nữa, vì vậy tuyệt đi tâm tư lắc lư trước cửa, lấy ra một khối ngọc điệp chạy đến cạnh bờ đảo nghiên cứu, mặt trên ghi chép chính là quỹ tích vận chuyển của tinh đồ bốn phương, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lại không thể lén lút đi ra, thẳng thắn tập trung nhìn xem có thể hiểu ra được bí quyết nào giống như Tinh Diễm Hỏa Quyết hay không, trước đây hắn từng có suy đoán tinh đồ có năm loại thuộc tính pháp quyết, nhưng dù sao cũng chỉ là mơ hồ suy đoán, cũng không biết có được khả năng đó hay không.
Trong khoảng thời gian này Dược Thiên Sầu hoảng hoảng, kỳ thực Tất Trường Xuân không mở mắt cũng biết, bằng tu vi của hắn, trên đảo dù là con kiến bò quanh
Cũng không thể gạt được hắn. Hắn đối với từng cử động của Dược Thiên Sầu cũng trở nên hiếu kỳ, tiều tử này ban ngày làm xong việc lại chắp tay sau lưng chạy loạn, không có việc gì thấy bắt cá nướng ăn, thỉnh thoảng cũng làm thử món chim thú gì đó đem nướng, còn làm xong thì hỏi minh có ăn hay không, khiến cho minh thật sự có điểm dở khóc dở cười, vì vậy mặc kệ hắn, hơn nữa rượu bên trong túi trữ vật của hắn giống như uống mãi không cạn, hoàn toàn bị hắn xem như nước mà uống hàng ngày.
Vào buổi tối hắn lại trầm mê mà ngủ, còn ngáy vang cạc cạc, vô tâm không phế ngủ một mạch thăng tới hừng đông. Sau đó thức dậy bỏ chạy đến bên hồ chống mông làm ra nhừng động tác ngạc nhiên cổ quái, sau đó cởi quần áo nhảy xuống hồ bơi lội, thuận tiện bắt con cá làm bữa sáng, ăn no xong lại chạy đi vào vườn Khuyết Diễm Huyền Quả làm việc. Cứ như vậy vòng đi vòng lại không lý tưởng, cho tới bây giờ không gặp hắn tu luyện qua, nếu như người người đều giống như hắn, không cần tu hành nữa, thật không biết tuổi hắn còn nhỏ như vậy làm sao hỗn lên được Kết Đan hậu kỳ.
Kỳ thực là Tất Trường Xuân không biết, Dược Thiên Sầu cũng không muốn nhàn rỗi như vậy, then chốt là từ sau khi hắn thu nạp Thanh hỏa vào đan điền, kết đan trong đan điền tựa như có linh tính, có thể luyện hóa linh khí tự tu luyện, nếu như bản thân hắn ngồi xuống khổ tu, còn không nhanh bằng thuận theo tự nhiên, trên thực tế hắn chỉ cần thường thường lấy linh thạch thu nạp linh khí là được. Ngươi nói đã như vậy, hắn còn cần thành thật ngồi xuống tu luyện sao? Lại không dám lén đi đâu, tự nhiên nhàn tới đản đông, vì vậy mới có thể sáng sớm tập thể dục theo đài, bơi lội, lộng chút ăn vặt gì đó, nếu không thì ca thật tịch mịch a!
Tinh đồ bốn phương trước tiên nên nghiên cứu nơi nào mới tốt đây? Dược Thiên Sầu ngồi bên hồ suy nghĩ, ánh mắt rod vào mặt hồ hơi khựng lại, kiếp trước nghe nói kim mộc thủy hỏa thổ, vị trí của thủy nằm hướng bắc, nếu như minh không đoán sai, tinh đồ phương bắc có quan hệ đến thủy, một mảnh hồ nước lớn như vậy nằm ở chỗ này, vừa lúc nghiệm chửng suy đoán của chính mình.
Nhàn đến buồn chán hắn nhất thời tìm được phương pháp cho qua thời gian, thần thức chìm đắm trong tinh đồ phương bắc ghi trong ngọc điệp, thể xác và tinh thần yên tình nghiên cửu quỹ tích biến ảo của tinh đồ... Đã ngồi xuống thì có chút không biết thời gian, trăng lên trăng lặn sao biến mất, đào mắt đã là tảng sáng ngày thứ hai, nhưng hắn vẫn ngồi yên trong tư thế như vậy không nhúc nhích.
Bình thường là thời gian làm việc buổi sáng của hắn, nhưng thẳng đến khi mặt trời nhô lên cao, hắn còn đang nhẠmắt trầm tư, đã tiến nhập vào một loại trạng thái. Loại dị tượng này khiến cho Tất Trường Xuân chú ý, Tất Trường Xuân đang ngồi xếp bằng trong phòng rốt cục mở hai mắt, lộ ra biểu tình khó tin, biến mất tại chỗ, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ngay trước mặt Dược Thiên Sầu, hai mắt lấp lánh hữu thần đánh giá hắn.
chỉ thấy Dược Thiên Sầu đang nhắm hai mắt thần tình liên tục thay đổi, khi thì giống như một hài tử cười khúc khích, khi thì chau mày suy nghĩ sâu xa, khi thì vùng lông mày giãn ra khẽ gật đầu, tựa hồ như đang hiểu được điều gì đó.
Thần tình Tất Trường Xuân phi thường khiếp sợ, hắn tu luyện hơn hai ngàn nãm, kiến thức uyên bác, Dược Thiên Sầu trước mắt rõ ràng đang tìm hiểu thứ gì đó đến nhập cành, điều này đối với người tu chân mà nói, tuyệt đối là chuyện có thế gặp mà không thể cầu, một khi hiểu thông, hưởng thụ cả đời. Những tu sĩ ngộ tính bình thường rất khó tiến nhập loại trạng thái này, thông thường đều là một ít tu sĩ thiên phú cực cao mới có thể xuất hiện loại tình trạng như thế.
Thí dụ như chính hắn, ở trong cùng thế hệ nói đến đã là thiên phú đinh cấp, hơn ba trãm tuổi tham phá Hóa Thần kỳ, xuất hiện qua trạng thái nhập cảnh, lại qua ba trăm năm, từ Hóa Thần sơ kỳ tham phá đến trung kỳ lại một lần nữa xuất hiện qua, từ đó về sau qua năm trăm năm, loại trạng thái nhập cảnh này lại một lần nữa xuất hiện, trợ hắn một lần đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng sau khi đến được Hóa Thần hậu kỳ, năm tháng dài dằng dặc trôi qua hơn ngàn năm, loại trạng thái nhập cảnh làm hắn khát vọng cũng rốt cục không còn xuất hiện qua, thế cho nên thọ hạn sắp tới, hắn phải tìm kiếm lực lượng bên ngoài, nên mạo hiểm tiến nhập Đông Cực Thánh Thổ tìm kiếm phương pháp đột phá phi thăng.
Ba trăm tuổi đột phá Hóa Thần kỳ, sáu trăm tuổi đột phá Hóa Thần trung kỳ, tổng cộng dùng một ngàn một trăm năm liền quang vinh thăng lên Hóa Thần hậu kỳ, thiên phú của hắn với những người cùng thế hệ mà nói, tuyệt đối là đinh cấp trong đinh cấp. Song song, chính hắn cũng hiểu được, điều này và khổ tu cũng không thoát được quan hệ, nhưng người thanh niên suốt ngày chạy loạn, lại thích chơi bời lêu long, không ngờ đang nhập cảnh! Thiên phú của mình rốt cục đã rất cao, nhưng cũng phải tới ba trăm tuổi mới có cơ duyên này, nhưng tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi a! Đến tột cùng là thiên phú hay thiên ý?
Điều này sao có thể? Cho tới bây giờ không có nghe nói qua! Tất Trường Xuân lắc đầu cười khổ, ánh mắt rơi vào ngọc điệp trong tay Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ, chẳng lẽ trong ngọc điệp có gì cổ quái?
Hắn giơ tay lên muốn nhiếp qua nhìn xem, nhưng chợt bỏ tay xuống, lắc nhẹ đầu, vạn nhất không quan hệ tới ngọc điệp, chính mình lấy đi ngọc điệp nhất định sẽ làm hắn giật mình tinh giấc trong trạng thái chi có thể gặp mà không thể cầu, nói không chừng sẽ phá huy cơ duyên duy nhất trong đòi của hấn.
Mình khó cầu, nhưng cũng không thể phá hủy người khác, đây là thiên ý, thiên ý như vậy, minh không thế vi phạm thiên ý! Tất Trường Xuân ngẩng đầu nhìn phía chân trời, khẽ thở dài một tiếng, nhớ tới minh thường hai nói câu “thiên nhược hữu tình”, nhưng ơn ười có phần hữu tình quan tâm, đã lâu không phủ xuống đầu mình, nhưng lại phủ xuống trên đệ tử minh mới nhận lấy, nhân duyên tế hội, đây là thiên ý sao...
Last edited by Tiểu Yết; 06-05-2012 at 09:19 AM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô
Ánh mắt Tất Trường Xuân nhìn lên ánh nắng gắt, mới nhớ tới tiểu tử này đang nhập định, còn không biết lúc nào hồi tinh, chi sợ trong một chốc cũng sẽ không nghĩ tới việc bón linh thạch cho Khuyết Diễm Huyền Quà, xem ra chi có minh phải tự đi làm.
Chơi bời lêu lổng thời gian dài như vậy, khó có được có hội tĩnh tâm như vậy, đó là vận khí! Tất Trường Xuân lại liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ, thân hình chợt lóe, xuất hiện trong vườn trồng Khuyết Diễm Huyền Quả, lấy ra linh thạch trong túi trữ vật tự làm việc...
Dược Thiên Sầu cũng không biết loại trạng thái này của mình là có thể gặp mà không thể cầu, chính là nhập cảnh mà ngay cả Tất Trường Xuân cũng phải ước ao, với hắn mà nói, chì cần bản thân hắn nguyện ý tĩnh tâm, loại trạng thái này đều có thể tùy thòi xuất hiện, lần trước thời gian ngộ ra Tinh Diễm Hỏa Quyết cũng là như vậy.
Kỳ thực như Tất Trường Xuân suy nghĩ, thật đúng là khả năng có vài phần thiên ý bên trong, cũng có thể là vận khí. Bạch Tố Trinh và Dược Thiên Sầu cũng không biết tên của Kim Châu, nếu như công hiệu thần bí được Tất Trường Xuân hay biết, hắn một ngụm là có thế nói ra lai lịch của nó, vật này chính là Tinh Thần Châu đã gây ra cuộc đại chiến thời thượng cổ tu chân giới, kỳ thực cũng không chì là tu chân giới...
Tất Trường Xuân thân là chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực còn muốn những bí mật mà không muốn người khác biết, cuộc đại chiến thượng cổ tu chân giới, dù là không ít cao thủ tiên giới đều liều mạng gặp tiên phạt, liều mạng gặp phải hạ tràng vĩnh bất siêu sinh, nguy hiểm vĩnh bất luân hồi cũng phải đi tới nhân gian vung tay cướp đoạt, mục đích chính là vì tranh đoạt viên Tinh Thần Châu.
-
Khi đó thế giới này vốn là thế giới nhân yêu quỷ cùng sống chung, ba dạng sinh vật tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, bình thường sẽ không quang minh chính đại mạo phạm lẫn nhau, mỗi bên tự tu hành, đến lúc đó ngươi thành tiên của ngươi, ta thành tiên của ta. Kết quả bởi vì hạt Tinh Thần Châu, đánh cho thế giới này hoàn toàn rối loạn, quy củ tuân thủ nghiêm ngặt dành cho nhân, yêu, quỷ biến thành chó má.
Nói chung là cao tầng quyết đấu liên lụy phía dưới, phía dưới không biết mặt trên làm thứ gì, cũng mò làm theo, huyên đến thế giới này vô cùng lộn xộn, yêu quỷ hoành hành khắp noi, vì thế thân thể máu thịt của người phàm lập tức phải gặp tao ương. Ngay lúc này xuất hiện một nhân vật ngưu bức, đem những kẻ thích đánh nhau gạt tới một đại lục hoang vu phía đông, làm ra một trận pháp gọi là Thiên Địa Càn Khôn Đại Trận, đem một đám lưu manh nháo sự vây khốn, địa phương kia hiện tại chính là Đông Cực Thánh Thổ rắm chó.
Bất quá nhân vật ngưu bức kia cũng bởi vậy bị một đám lưu manh quần ẩu đánh thành trọng thương, trước khi hắn chết lại lần nữa phát uy, đem tuyệt đại đa số yêu quỷ mạnh mẽ tống tới một địa phương cằn cỗi khác, sau đó hắn liền treo, không còn năng lực tiếp tục bày ra trận pháp vây khốn, vì vậy dùng linh bảo tùy tiện bao vây. Trong núi không có cọp, hầu tử xưng bá vương, nhân vật ngưu bức chọn một cao thủ đinh cấp làm chưởng hình sử, ý tử là nếu có quỷ yêu không nghe lời, ngươi lập tức dụng hình cho lão tử. Đâỵ là lai lịch của Yêu Quỷ Vực, cho nên Tất Trường Xuân thân là chường hình sử liền biết Kim Châu có tên là Tinh Thần Châu.
Mông mông vũ trụ, tuyên cổ vĩnh tồn, hồng mông tứ châu, chưởng chi thành thần.
Lịch đại chưởng hình sử Yêu Quỷ Vực truyền miệng một truyền thuyết, nói là nếu ai nắm được Tinh Thần Châu trong tay, là có thể trở thành vị thần chủ tể một phương, là sự tồn tại còn cao cấp hơn cả tiên giới, là loại tồn tại ngoại trừ sự ước thúc của Hồng Mông đại đạo thì không người nào có thể ước thúc. Cho nên nói, một vật ngưu bức như vậy tự nhiên dù là những cao thủ tiên giới cũng không thể kiềm chế được, vì vậy chạy đến nhân gian đùa giỡn lưu manh, đáng tiếc đoàn người này lại bị nhân vật ngưu bức kia thu thập.
Nếu như Dược Thiên Sầu biết được minh sở hữu vật như thế, không vui vẻ tới phát điên mới lạ, may là hắn không biết. Bất quá hắn cũng không phải ngu ngốc, nếu không cũng sẽ không đem Kim Châu xem thành bảo bối cuối cùng bảo mạng, ngoại trừ Bạch Tố Trinh đã biết lai lịch ra, những người khác dù là có đánh chết hắn cũng đừng hòng hỏi được, hắn càng ngày càng cảm nhận được chỗ tốt của Kim Châu, cho nên quyết định một minh độc hưởng đến già.
Cứ như vậy, cũng đã giải thích vì sao Dược Thiên Sầu có thể dễ dàng tiến nhập vào trạng thái dù là Tất Trường Xuân cũng phải ước ao, yốn chiếm được Tinh Thần Châu, lĩnh ngộ được quỹ tích vận chuyển của tinh đấu, đối với những người khác mà nói, cũng giống như tự minh sáng tạo ra, so với người khác cũng dùng ít sức hơn.
Thần thức chìm đắm trong ngọc điệp, Dược Thiên Sầu không biết qua bao lâu thời gian, khắp đầu óc chì là quỹ tích vận chuyển của tinh đấu, để có thể chuyển hóa thành pháp quyết có thể tu luyện mà trầm tư suy nghĩ. Bởi vì có việc ngẫu nhiên lĩnh ngộ Tinh Diễm Hỏa Quyết, vô số quỹ tích tinh đồ cấu tạo đang chậm rãi dung họp cùng nhau...
Tất Trường Xuân vừa bổ sung xong linh thạch cho Khuyết Diễm Huyền Quả, hai mắt bỗng nhiên chợt lóe tinh mang, thuấn di xuất hiện bên người Dược Thiên Sầu, chỉ thấy Dược Thiên Sầu vốn đang tùy ý ngồi chợt khoanh chân quy củ ngồi thẳng, trên mặt mang theo dáng tươi cười vui mừng, lộ ra thần tình thì ra là thế.
Hiểu thông rồi! Lúc này mới chỉ một ngày đêm thời gian a! Tất Trường Xuân là người có kinh nghiệm, liếc mắt liền nhìn ra, thần tình hắn có chút co quắp, song song cũng nhìn ra Dược Thiên Sầu vẫn còn đang chìm trong cảnh giới kia chưa thức tỉnh, hiện tại nhừng hành động của hắn cũng chi như đang làm trong mộng.
Ánh mắt Tất Trường Xuân rơi vào khối ngọc điệp rơi trên mặt đất, đưa tay hút vào trong tay, rót vào thần thức nhìn xem, bên trong rất nhiều quang điểm rậm rạp rối loạn tràn đầy, quỷ mới biết là vật gì. Nhưng Tất Trường Xuân bằng vào trực giác cảm ứng, Dược Thiên Sầu nhập cảnh có quan hệ tới vật này, vì vậy nhẫn nại kiểm ưa, mong muốn có thể nhìn ra được gì đó.
Một người ngồi, một người đứng, cứ như vậy bất tri bất giác đã đi qua thêm một ngày đêm. Khi bầu tròi lại sáng ngày thử hai, Tất Trường Xuân chậm rãi mở hai mắt, lắc đầu cười khổ, chính mình còn chưa được người khác đồng ý lại một minh tự rình coi chuyện riêng tư của người ta, bằng chính thân phận của mình ngàn lần không nên làm, tuy rằng người nọ là đệ tử của chính mình. Đáng tiếc dù làm mặt dầy làm ra, cũng không thể nhìn ra đến tột cùng, bên trong hằng hà quang điểm thực sự không thể hiểu được là gì.
Kỳ thực đừng nói là hắn, dù là thần tiên có tới xem cũng không hiểu, nhưng thứ này là ký hiệu do Dược Thiên Sầu ghi nhớ lại khi quan sát tinh đấu trên bầu ười, xác thực mà nói, phải nói là kỷ hiệu tinh đấu bốn phương chi thiếu hướng nam tinh đấu đầu tiên mà thôi. Vốn là vật không trọn vẹn, huống chi Dược Thiên Sầu chỉ làm ra đế tự minh nhìn xem, đây giống như một người viết chữ, tự viết thật ngoáy thật dối, những người khác xem không hiêu, cũng chi có người viết ra mới nhìn hiểu được.
Bên trong ngọc điệp ghi chép những thứ cả quỷ thần cũng khó lường, thần tiên xem không hiểu, Tất Trường Xu càng xem không hiểu, tuy rằng tu vi hắn cao thâm.
Tất Trường Xuân tiếc nuối lặng lẽ đem ngọc điệp thả lại chỗ cũ, làm chuyện đuối lý, ngày sau vi sư sẽ bồi thường cho ngươi!
Vừa muốn rời đi, bỗng nhiên linh giác phát hiện có chút không thích họp, nhìn quanh bốn phía lại không thấy gì, lúc này phóng xuất thần thức lưu tâm kiểm tra. chỉ thấy mặt hồ đối diện Dược Thiên Sầu vọt tới rậm rạp những lượng điểm trong suốt thật nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy được, những lượng điểm giống như tiểu tinh linh khoái hoạt, quanh chung quanh Dược Thiên Sầu nhảy nhót, cuối cùng từ lỗ chân lông Dược Thiên Sầu chui tọt vào trong cơ thể hắn.
Đây là thứ gì vậy? Chằng lẽ là ngoại tà xâm thể? Tất Trường Xuân kinh hãi, hắn còn thật nhiều nghi vấn muốn hỏi đệ tử, lúc này cũng không thể để cho hắn gặp chuyện không may, thần tình ngưng trọng giơ tay lên, muốn bằng vào tu vi cao thâm của mình đem những lượng điểm nhỏ xíu kia đánh đuổi.
Nhưng cuối cùng hắn không động thủ, nhìn thấy thần tình thoải mái trên mặt Dược Thiên Sầu ngăn trở.
Ngoại tà xâm thể hẳn nên có vẻ thống khổ mới đúng, không có khả năng sẽ thoải mái. Tất Trường Xuân kinh nghiệm phong phú không làm ra quyết định lỗ mãng, mà cân thận thay Dược Thiên Sầu hộ pháp, chỉ cần phát hiện sai, liền xuất thủ cứu giúp.
Đứng bên người Dược Thiên Sầu, liền cảm giác được không khí ngày càng ẩm ướt, tựa như mặt hồ đang nặn ra nước trong không khí. Một lớp màn nước như có như không bắt đầu bao bọc quanh Dược Thiên Sầu, cho đến khi biến thành dịch thể trong veo như nước, trong trẻo trong suốt. Tất Trường Xuân thở phào nhẹ nhõm, xem ra do mình quá lo lắng, tiểu tử này tựa hồ tu luyện thành pháp thuật huyền diệu nào đó. Nhìn nắng gắt đã nhô lên cao, lần thứ hai cười khổ, Tất Trường Xuân thuấn di đến trong vườn trồng Khuyết Diễm Huyền Quả...
Last edited by Tiểu Yết; 06-05-2012 at 09:20 AM.
Đã có 78 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô