21-05-2013, 01:01 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 94
Cưỡng bức
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Äúng váºy, yêu chiá»u của báºc đế vÆ°Æ¡ng, phải trải qua bao chÆ°á»›ng ngại má»›i có thể trở thà nh tÃn nhiệm chân thà nh chứ?
Hắn đối với nà ng, có lẽ là hữu tình.
NhÆ°ng hắn là hoà ng đế, vì thế, hắn có rất nhiá»u vÆ°á»›ng báºn mà má»™t dân thÆ°á»ng không có, có rất nhiá»u ngá» vá»±c vô căn cứ.
Váºn mệnh của hắn không tầm thÆ°á»ng, tình yêu của hắn cÅ©ng không tầm thÆ°á»ng.
Váºn mệnh cho tình yêu của hai ngÆ°á»i chÃnh là phải trải qua và i lần sứt mẻ.
“Nếu trẫm đã đến thì đừng nói đến chuyện tấu chương nữa, hiện tại trẫm chỉ muốn ở cùng với nà ng, không muốn nghĩ tới bất cứ chuyện nà o khác.†Hắn nói, từ từ đi đến bên cạnh nà ng, ôm nà ng trong vòng tay.
Thân thể của nà ng nhá» bé, lồng ngá»±c hắn lại rá»™ng lá»›n, chỉ bằng má»™t Ä‘á»™ng tác, nà ng nằm trong lồng ngá»±c hắn má»™t cách gá»n gà ng.
Hắn kéo bà n tay thon dà i trắng nõn của nà ng, nhÆ°á»›ng mà y: “Sao lại không biết yêu quà bản thân! Tay lạnh cóng rồi nà y!â€
Nói xong, bà n tay to lớn ấm áp của hắn áp tay nà ng lên ngực để sưởi ấm.
Äá»™ng tác đó, tháºt sá»± rất tầm thÆ°á»ng.
NhÆ°ng đối vá»›i Khinh Tuyết mà nói, nà ng tháºt sá»± rất xúc Ä‘á»™ng.
Äã bao lâu rồi, chÆ°a từng có ai ủ ấm cho nà ng nhÆ° váºy.
Nhất thá»i mắt nà ng Ä‘á» hoe.
NÆ°á»›c mắt chần chừ trÆ°á»›c hà ng mi. Äã từ lâu lắm, không có má»™t ai quan tâm chuyện tay nà ng lạnh ấm, không có má»™t ai ủ tay cho nà ng.
Không thể tưởng tượng được, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y lại là m thế.
GiỠphút nà y, lòng nà ng tan chảy.
“Hoà ng thượng.†Nà ng nghẹn ngà o gá»i hắn. Vừa yếu lại vừa khẽ.
“Tại sao lại khóc?†Hách Liên Bá Thiên nghe thấy tiếng nà ng khóc, dùng ngón tay thon dà i nâng cằm nà ng, ngắm nhìn gÆ°Æ¡ng mặt khuynh thà nh, rồi sau đó nhÃu mà y: “Nà ng nhìn xem, khóc thà nh gì thế nà y!â€
“Thiếp không biết, bá»—ng dÆ°ng muốn khóc thôi.†Nà ng nhoẻn cÆ°á»i, nhÆ°ng nÆ°á»›c mắt không ngừng rÆ¡i.
DÆ°á»›i ánh trăng cuối thu, nà ng cảm thấy bản thân tháºt yếu á»›t.
“Thôi được rồi, nếu nà ng muốn khóc thì cứ khóc Ä‘i!†Hắn nói, ôm nà ng sát lại, vòng tay ôm nà ng, thở dà i tháºt sâu.
Hắn tháºt sá»± muốn biến nà ng thà nh má»™t phần cÆ¡ thể, hòa vá»›i máu thịt bản thân, nhÆ° váºy bá»n há» sẽ không thể chia lìa. Hắn cÅ©ng không cần phải hoà i nghi nà ng.
Äược thế thì tháºt tốt.
Má»™t câu nà y, khiến nÆ°á»›c mắt của Khinh Tuyết nhÆ° vỡ đê, rốt cục nà ng khóc rống lên, không để ý tá»›i Ä‘iá»u gì mà khóc đến tê tâm liệt phế.
Cứ để nà ng buông thả khóc lóc một lần đi.
Hắn không nói gì thêm, chỉ ôm nà ng chặt hÆ¡n, bá»—ng nhiên cảm thấy tháºt Ä‘au lòng, vô cùng Ä‘au lòng, nữ tá» nà y, luôn khiến hắn Ä‘au lòng không biết phải là m nhÆ° thế nà o cho phải.
Hắn Ä‘au lòng nà ng quá mức ẩn nhẫn, hắn Ä‘au lòng nà ng luôn cố tình kiên cÆ°á»ng.
“Haizzz!†Hắn thở dà i, dịu dà ng nói vá»›i nữ tá» trong lòng: “Hồi cung Ä‘i, lạnh rồi, nà ng má»›i ốm dáºy, bị cảm lạnh sẽ không tốt.â€
Khinh Tuyết gục trong ngá»±c hắn gáºt gáºt đầu.
“Từ nay vỠsau không được khóc nữa, có trẫm đây rồi, kà ức đau thương cũng quên hết đi, từ nay phải vui vẻ lên. Biết không?!†Hắn nói.
NhÆ°ng hắn không há» biết, chÃnh vì hắn, mà nà ng phải nếm trải thất vá»ng má»™t lần nữa. Phải thÆ°Æ¡ng tâm má»™t lần nữa.
“Vâng.†Nà ng gáºt gáºt đầu.
NghÄ© nghÄ© má»™t chút, hắn Ä‘á»™t nhiên bế bổng nà ng lên, cÆ°á»i: “Trẫm bế nà ng vá»!â€
Khinh Tuyết bị hắn bế lên Ä‘á»™t ngá»™t, sợ tá»›i mức hô to: “A, Hoà ng thượng!â€
“Hoà ng thượng, nhÆ° váºy không được!†Nà ng hô.
Hách Liên Bá Thiên chỉ cÆ°á»i: “Không được chá»— nà o, đâu phải là chÆ°a từng bế, trẫm thÃch bế nà ng thế nà y!â€
Khinh Tuyết Ä‘á» mặt, khi má»›i và o cung, hắn cÅ©ng từng vì sủng ái mà liá»u lÄ©nh, bế má»™t thị nữ là nà ng, rêu rao Ä‘i qua các cung Ä‘iện.
Nhưng mà có sủng ái đến đâu, chung quy cũng chẳng vượt qua nổi sự đa nghi.
“Haizzz, sao nà ng lại gầy thế, nên béo thêm chút nữa, gầy thế nà y ôm không thoải mái chút nà o! Chạm và o đâu cÅ©ng thấy xÆ°Æ¡ng là xÆ°Æ¡ng!†Hách Liên Bá Thiên cÆ°á»i nói, vẻ mặt thúc dục.
Khinh Tuyết cÆ°á»i khúc khÃch nhÆ° chuông bạc, phi thÆ°á»ng Ä‘á»™ng lòng ngÆ°á»i: “Nếu béo lên, Hoà ng thượng còn bế được thiếp không!â€
“Coi thÆ°á»ng trẫm, nà ng béo cho trẫm xem nà o, xem trẫm có thể bế nà ng không!†Hắn cÆ°á»i nói.
Khinh Tuyết không khá»i báºt cÆ°á»i.
Trên đầu trăng khuyết cong cong, tá»a hà o quang nhÆ° ngá»c.
Hay là … trăng cÅ©ng Ä‘ang cÆ°á»i?
Nà ng vòng tay qua cổ hắn, cảm thấy tháºt vui vẻ.
Quên đi, không nghĩ nữa, chuyện tương lai ai mà đoán được chứ?
Có lẽ sẽ có một ngà y hắn không còn sủng ái nà ng nữa, nhưng đó cũng là chuyện của tương lai, lo nghĩ trước là m chi chứ.
“Váºy thần thiếp sẽ ăn tháºt nhiá»u để lên cân!†Nà ng cÆ°á»i tinh nghịch, nhìn hắn tình tứ.
Hách Liên Bá Thiên cÆ°á»i vô cùng vui vẻ, nà ng thế nà y khiến hắn cÅ©ng thấy vui lây. Nụ cÆ°á»i của nà ng lúc nà y chân thà nh tha thiết không âu lo, còn là cÆ°á»i vá»›i hắn, tháºt là hiếm thấy.
Trên Ä‘Æ°á»ng trở lại Hải ÄÆ°á»ng Cung, hai ngÆ°á»i không ngừng cÆ°á»i nói.
Giây phút đó, tháºt ngá»t ngà o khiến ngÆ°á»i khác hâm má»™ không thôi.
Lẳng lặng dá»±a và o lòng hắn, hai ngÆ°á»i nÆ°Æ¡ng tá»±a và o nhau, ngắm trăng ngoà i cá»a sổ, Ä‘Æ¡n thuần không là m chuyện ái ân.
Nà ng cÅ©ng thÆ°á»ng xuyên ngồi trÆ°á»›c cá»a sổ ngắm trăng.
TrÆ°á»›c kia khi còn Lâu phủ, nà ng thÃch dá»±a và o khung cá»a sổ đã mục nát, ngắm trăng ngoà i cá»a sổ, ngÆ°á»i ta nói ngắm trăng sinh ngẩn ngÆ¡ đúng là không sai, ngắm trăng có thể khiến lòng ngÆ°á»i buồn bã.
Nà ng rất thÃch ngắm trăng, thÃch ngắm sao trá»i, sau đó Ä‘oán xem ngôi sao nà o là mẫu thân.
Rồi… cháºm rãi rÆ¡i lệ.
Nhưng tâm trạng đêm nay của nà ng, so với trước kia, khác nhau rất xa.
Äêm nay, tâm trạng nà ng rất bình tÄ©nh, rất ấm áp. Bảo bá»c nà ng là má»™t vòng ôm ấm áp, không còn là những cÆ¡n gió lạnh lẽo nhÆ° dÄ© vãng.
Và o giá» phút nà y, vòng tay của hắn chÃnh là sá»± ấm áp của nà ng.
Bà n tay nhá» nhắn của nà ng bị hắn nắm gá»n, hắn chỉ nhắm mắt, lẳng lặng nghỉ ngÆ¡i, nà ng nhìn hắn, lần đầu tiên phát hiện ra, thì ra lông mi hắn rất dà i, không những dà i còn cong, hắt bóng Ä‘en má», vô cùng đẹp mắt.
MÅ©i hắn cao mà thẳng, ngÆ°á»i khác vẫn gá»i là mÅ©i thần Æ°ng, đôi môi má»ng rất hay mÃm lại.
Những ngÆ°á»i có đôi môi nhÆ° thế, Ä‘á»u là ngÆ°á»i cÆ°Æ¡ng nghị.
Hắn cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i tÃnh tình cÆ°Æ¡ng nghị.
Nà ng cÆ°á»i thuần khiết, mải mê ngắm hắn, quên cả chá»›p mắt, vốn dÄ© chÆ°a từng Ä‘á»™ng tâm, trong thá»i khắc nà y, lại phát hiện trái tim tháºt sá»± đã trao vá» ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y.
Nà ng hoà n toà n không thể cự tuyệt cảm giác ấm áp nà y.
Cứ thế nà y, tháºt sá»± là tốt lắm.
Hách Liên Bá Thiên Ä‘á»™t nhiên mở mắt, nhìn nà ng cÆ°á»i cợt: “Ngắm đủ chÆ°a nà o?â€
Khinh Tuyết nở nụ cÆ°á»i: “ChÆ°a đủ.â€
“Không bằng thế nà y, từ hôm nay trở Ä‘i, trẫm không rá»i Tuyết Nhi dù chỉ má»™t tấc, để Tuyết Nhi ngắm đến chán thì thôi!†Hắn cÆ°á»i nói, vẻ mặt rất chân thà nh.
Khinh Tuyết không chú ý lắm, chỉ nói: “Rất hay, thiếp có thể ngắm Hoà ng thượng thá»a thÃch!†Nà ng nói xong, hắn cúi đầu nhìn nà ng: “Ta Ä‘ang nói tháºt đấy.â€
Lá»i nà y khiến Khinh Tuyết ngẩng đầu lên: “Cái gì?†Nà ng không rõ ý tứ của hắn.
Tháºt cái gì chứ.
Không rá»i nà ng dù chỉ là má»™t tấc.
Sao có thể như thế được?
Hắn là hoà ng đế, hắn có rất nhiá»u chÃnh sá»± phải xá» lý, rất nhiá»u tấu chÆ°Æ¡ng phải phê, má»—i ngà y còn phải thượng triá»u, bao nhiêu việc nhÆ° thế, đâu thể Ä‘Æ°a nà ng Ä‘i theo.
“Từ nay vá» sau, trừ bá» lâm triá»u, nà ng sẽ Ä‘i theo bên cạnh trẫm, là m tiểu thÆ° đồng của trẫm, có mỹ nữ là m thÆ° đồng, trợ giúp việc phê duyệt tấu chÆ°Æ¡ng, nhất định là má»™t chuyện rất tuyệt vá»i!†Nhãn thần hắn hiện chút quái dị.
Äiá»u duy nhất khiến hắn cảnh giác vá»›i nà ng, chỉ có sợ nà ng là gian tế của Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc.
Nhưng hắn không muốn tin nà ng là gian tế.
Hắn nghÄ©, chỉ còn cách dùng đến phÆ°Æ¡ng pháp dồn đến Ä‘Æ°á»ng cùng, nếu nà ng là gian tế, Ä‘au má»™t lần là đủ rồi.
Nếu không phải, có nà ng ở bên, chÃnh là chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất.
Hắn tháºt sá»± thÃch hÆ°Æ¡ng hoa nhà n nhạt trên ngÆ°á»i nà ng.
Khinh Tuyết nhÃu mà y, nà ng không biết Hách Liên Bá Thiên Ä‘ang có dụng ý gì.
NhÆ°ng nà ng biết, hiện tại vẫn chÆ°a tra ra gian tế Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc phái tá»›i là ai, Hách Liên Bá Thiên không thể thiếu Ä‘á» phòng nhÆ° thế, mà nà ng chÃnh là nghi can lá»›n nhất, cho dù hắn có sủng ái nà ng, cÅ©ng không thể không chút hoà i nghi.
Hắn dĩ nhiên bảo nà ng ở bên cạnh giúp hắn phê duyệt tấu chương, rốt cục là có ý đồ gì?
NhÆ°ng mặc kệ là ý đồ gì, nà ng cÅ©ng không muốn dÃnh dáng đến tấu chÆ°Æ¡ng gì đấy, đỡ bị phiá»n toái không cần thiết.
Nà ng lắc đầu: “ChÆ°a nói đến chuyện thần thiếp là thị nữ do Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc tiến cống đến, cho dù thần thiếp có là con dân Nháºt Liệt Quốc, thân là nữ nhân háºu cung, tuyệt đối không được can thiệp và o chuyện triá»u chÃnh.â€
Nà ng nở nụ cÆ°á»i.
Hắn nhìn sâu và o mắt nà ng, dÆ°á»ng nhÆ° muốn tìm kiếm manh mối từ ánh mắt nà ng, lại phát hiện ra, mắt nà ng trong veo nhÆ° suối nguồn, không thể nhìn ra chút ý đồ xảo trá nà o, hắn nhẹ nhà ng đặt má»™t nụ hôn lên trán nà ng: “Chỉ cần là quyết định của trẫm, sẽ không có ai dám nói gì.â€
Khoảnh khắc Hách Liên Bá Thiên tìm kiếm manh mối, Khinh Tuyết chợt hiểu ra.
Lòng nà ng cảm thấy chua chát, căn bản là hắn đang thăm dò nà ng.
Tối nay, vốn là khoảnh khắc vô cùng ôn nhu ngá»t ngà o, đến lúc nà y, lại trở nên cay đắng khó tả.
NgÆ°á»i ta có thể yêu mà không tin tưởng không, nà ng không biết, cÅ©ng không có cách nà o để tin Ä‘iá»u đó.
“Lá»i Hoà ng thượng nói, tất nhiên là không có ai dám Ä‘Ã m tiếu, nhÆ°ng Hoà ng thượng có thể cấm ngÆ°á»i khác nói lén sau lÆ°ng ngà i sao? Thần thiếp không muốn trở thà nh đối tượng bị vạn ngÆ°á»i chá»i mắng.†Khinh Tuyết nhẹ nhà ng lên tiếng, nhÆ°ng lại diá»…n đạt rất rõ rà ng.
Nà ng cố ý không cần, lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Nếu nà ng không phải gian tế của TỠDương Quốc, thì nà ng cần gì phải sợ? Cây ngay không sợ chết đứng.
Nếu nà ng là gian tế của Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, nà ng nhất định sẽ vô cùng khao khát cÆ¡ há»™i thế nà y, có thể má»›i có thể tiếp xúc vá»›i chÃnh sá»± triá»u đình má»™t cách trá»±c tiếp, má»›i có thể cung cấp tin tình báo cho Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc.
Nà ng cự tuyệt mãnh liệt như thế, có phải nà ng muốn tìm cơ hội gặp gỡ kẻ khác không?
Nhá»› tá»›i chuyện hạ nhân đến bẩm báo là nà ng thÆ°á»ng lén lút gặp gỡ Hách Liên TrÆ°á»ng Phong, lòng hắn liá»n nổi cÆ¡n thịnh ná»™, cÆ¡n ghen lan trà n khắp tứ chi.
Hắn không thể chịu đựng được chuyện nà ng có quan hệ không rõ rà ng với tên đà n ông khác.
“Trẫm đã quyết định nhÆ° thế rồi, nà ng không cần nói gì nữa.†Nhất thá»i ngữ khà có chút nặng ná», không khà đột ngá»™t hóa đá.
Hắn nhắm mắt, tâm tình cá»±c kỳ không thoải mái, từng tế bà o gà o thét lá»a giáºn.
Khinh Tuyết nhÆ°á»›ng mà y, hắn vừa Ä‘á»™c Ä‘oán vừa không tin tưởng, khiến nà ng cÅ©ng thấy khó chịu, nà ng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn má»™t cái, nói vá»›i ngữ khà nhạt nhẽo: “Nếu Hoà ng thượng đã có ý nhÆ° thế, cần gì phải há»i qua thần thiếp chứ! Lá»i Hoà ng thượng nói chÃnh là thánh chỉ, tất là thần thiếp phải tuân theo.†Nà ng nói xong, lạnh lùng lách ngÆ°á»i ra.
Äứng lên.
Äá»™t nhiên cảm thấy tháºt Ä‘au lòng.
Không hiểu cÅ©ng không thể giải thÃch được tại sao bản thân lại phẫn ná»™.
NgÆ°á»i ta nói gần vua nhÆ° gần cá»p, quân vÆ°Æ¡ng hỉ ná»™ vô thÆ°á»ng.
NhÆ°ng không đầu không vô duyên vô cá»› thế nà y, muốn vui là vui, muốn giáºn là giáºn.
Hắn coi nà ng là cái gì chứ?
Khi yêu thì che chở bảo bá»c, không còn yêu thì đối xá» phÅ© phà ng.
Nà ng là ngÆ°á»i, là má»™t con ngÆ°á»i Ä‘ang sống sá» sá» ra đấy, má»™t con ngÆ°á»i bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt, không đáng để bị đối xá» nhÆ° chết rồi.
Hách Liên Bá Thiên nghe được nà ng có vẻ tức giáºn, mở mắt, chỉ thấy vòng tay trống rá»—ng, Ä‘á»™t nhiên tâm tình có chút há»—n loạn, hắn vÆ°Æ¡n tay kéo nà ng lại.
Không nói lá»i nà o hôn nà ng.
Khinh Tuyết giẫy giụa, cố gắng tránh né nụ hôn của hắn.
Nà ng không phải con rối bằng gỗ, nà ng có tư tưởng của mình.
Hắn định là m gì đây chứ!
Môi Hách Liên Bá Thiên áp sát không buông, ká» chặt môi nà ng, không má»™t kẽ hở, đầu lưỡi vÆ°Æ¡n ra, hút hết nÆ°á»›c bá»t của nà ng, dÆ°á»ng nhÆ° chỉ có là m nhÆ° váºy, má»›i có thể cảm nháºn được là nà ng Ä‘ang tồn tại.
Mới có thể cảm thấy nà ng thuộc vỠhắn một cách hoà n toà n.
NhÆ°ng Khinh Tuyết sao có thể Æ°ng thuáºn chứ.
Nà ng cắn răng một cái, môi hắn tóe máu.
Vị tanh của máu trà n ngáºp môi hai ngÆ°á»i.
Nà o có ai dám đối xá» vá»›i Hách Liên Bá Thiên nhÆ° váºy, hắn ngẩng đầu, vẻ mặt tối tăm không thể tin được, nhìn nà ng chằm chặp, dÆ°á»ng nhÆ° muốn hút hết máu trên môi nà ng.
Mắt hắn vằn Ä‘á», nhÆ° sÆ° tá» nổi giáºn, hung hăng nhìn chằm chằm Khinh Tuyết.
Rồi sau đó đưa tay lên lau đi tơ máu bên khóe môi!
Äá»™ng tác cho thấy hắn Ä‘ang giáºn dữ cá»±c Ä‘á»™.
Khinh Tuyết cÅ©ng sá»ng sốt, vừa rồi bị dồn đến Ä‘Æ°á»ng cùng, nà ng không kịp suy nghÄ© đã cắn xuống, lúc nà y má»›i nháºn ra, bản thân đã là m ra chuyện đáng kinh ngạc thế nà o. Nà ng cÅ©ng không biết, bản thân lại có lúc mất khống chế thế nà y. Nà ng tháºt sá»± đã cắn Hách Liên Bá Thiên đến tóe máu.
Mặt nà ng hiện rõ vẻ kinh hoà ng, há hốc mồm không nói được gì.
Chỉ thấy hắn cúi đầu, hung hăng cắn mạnh và o gáy nà ng. Dùng rất nhiá»u sức.
Khinh Tuyết đau đớn hô lên, chỉ cảm thấy vô cùng cả kinh, sợ hãi khôn cùng.
Hắn muốn là m gì?
Muốn giết nà ng sao?
Hắn không ngừng cắn xuống.
Từ chút đau đớn ban đầu, dần trở thà nh sự đau đớn không thể chịu đựng được
Khinh Tuyết không khá»i kêu Ä‘au, chỉ cảm thấy Ä‘au và không thể kiá»m chế Ä‘an xen lẫn lá»™n, sinh ra cảm giác Ä‘au trà mạng, khiến ngÆ°á»i nà ng run rẩy.
“A…†Nà ng hô lớn.
MÆ°á»i ngón tay tóm chặt lấy tay áo, vò đến nhà u nát, có má»™t luồng khà nóng trà o dâng, đánh úp lên nà ng, theo răng nanh của hắn, lan tá»a đến từng ngóc ngách trên thân thể. Nà ng thá»±c sá»± sắp phát Ä‘iên.
“A…†Không khá»i hô ra. Dục vá»ng chết ngÆ°á»i khiến nà ng mất lý trÃ, nhÆ° thể giá» phút nà y cả thế gian chỉ còn hai ngÆ°á»i.
Nà ng run rẩy đạt tới cao trà o.
Äôi mắt ngáºp trà n tình dục của hắn vằn Ä‘á» tia máu, hắn rùng mình, rốt cuá»™c nhịn không được, xé tan cung phục mong manh trên ngÆ°á»i nà ng, thân hình cao lá»›n úp lên nà ng.
Trong bóng đêm.
Trong phòng ngủ.
Tiếng thở dốc nặng ná» của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ tá» truyá»n khắp Hải ÄÆ°á»ng Cung.
Sau một hồi giằng co, rốt cục khi nam tỠgầm nhẹ một tiếng như mãnh thú, tiếng thở dốc và rên rỉ ngừng lại.
Mà u hồng trên mặt nà ng dần tan Ä‘i. Sắc mặt nà ng dần trở nên bình tÄ©nh, nhãn thần cà ng lúc cà ng lạnh lẽo, nà ng khom ngÆ°á»i, tách khá»i hắn. Giá» phút nà y, nà ng cảm thấy toà n thân trống rá»—ng, Hách Liên Bá Thiên thế nà y, khiến nà ng cảm thấy sợ hãi, khiến nà ng thất vá»ng. Thứ nà ng muốn, là sá»± hòa hợp của hai con tim, không phải hoan ái trong dục vá»ng và giáºn dữ.
Hách Liên Bá Thiên ngừng lại, cháºm rãi nằm trên giÆ°á»ng, hắn vừa rồi là giáºn quá mất khôn, nghÄ© đến chuyện nà ng có thể vì tên Ä‘Ã n ông khác mà không muốn ở bên cạnh hắn, hắn cảm thấy giáºn dữ Ä‘iên cuồng. Äối vá»›i hắn mà nói, nà ng vẫn là má»™t Ä‘iá»u bà ẩn.
Hắn chÆ°a từng cảm nháºn được rằng đã có được nà ng má»™t cách chân chÃnh. Nà ng luôn giữ má»™t khoảng cách nhất định vá»›i hắn.
Cảm giác có mà lại như không, khiến hắn mất khống chế.
Hắn quay sang, nhẹ nhà ng kéo nà ng và o lòng.
Má»™t lúc lâu sau, nà ng nghe thấy hắn thấp giá»ng lên tiếng: “Tháºt xin lá»—i.â€
Nà ng chỉ đáp lại với thái độ lạnh lùng, tuy không kháng cự cái ôm của hắn, nhưng nà ng tự ôm ngực mình, chia cách trái tim hắn và nà ng.
Vất vả lắm mới mở lòng, chỉ bởi lần hoan ái nà y, lại đóng chặt lại.
“Hoà ng thượng không cần nói xin lá»—i, bổn pháºn của thần thiếp là phải hầu hạ Hoà ng thượng.†Ngữ khà nà ng nhạt nhẽo, không mang chút tình cảm nà o.
“Vừa rồi là ta…†Hách Liên Bá Thiên nghe thấy nà ng nói thế, muốn lên tiếng giải thÃch.
Khinh Tuyết chỉ cÆ°á»i, tiếng cÆ°á»i lạnh lùng mà vô tình: “Hoà ng thượng chỉ là m chuyện Hoà ng thượng nên là m.â€
“Khinh Tuyết.†Hách Liên Bá Thiên gá»i má»™t tiếng, hắn biết, hắn lại khiến nữ tá» luôn cảnh giác nà y đóng cá»a trái tim má»™t lần nữa.
Chỉ có thể trách hắn đã kÃch Ä‘á»™ng quá mức.
NhÆ°ng hắn kÃch Ä‘á»™ng nhÆ° thế là vì hắn quá để tâm đến nà ng.
“Hoà ng thượng, đêm đã khuya, sáng mai còn phải lên triá»u đấy!†Dứt lá»i, nà ng nhắm chặt hai mắt, không nói lá»i nà o.
Hách Liên Bá Thiên thở dà i tháºt sâu.
Cánh tay ôm nà ng cháºm rãi lá»ng ra.
Khoảnh khắc hắn vừa buông tay, Khinh Tuyết nghiêng ngÆ°á»i cách xa hắn.
Thể xác cách xa, lòng cũng cách xa.
Chỉ trách hai ngÆ°á»i thân ở hoà ng cung, chÃnh thân pháºn của hai ngÆ°á»i đã tạo thà nh sá»± không tÃn nhiệm giữa hai ngÆ°á»i
Hắn nhìn ngoà i cá»a sổ, không há» buồn ngủ.
Hắn không ngủ được. Nà ng không giống những nữ tá» khác, đáng lẽ hắn không nên đối xá» vá»›i nà ng nhÆ° váºy, sau nà y, hắn sẽ không đối xá» vá»›i nà ng nhÆ° thế nữa. Hắn sẽ che chở nà ng tháºt cẩn tháºt.
Chỉ cần nà ng không phải gian tế, hắn sẽ dùng trăm nghìn sủng ái bồi thÆ°á»ng cho nà ng.
Nhưng rốt cuộc nà ng có phải gian tế không?
Tháºt khó trả lá»i.
Tuy Khinh Tuyết nhắm mắt, nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘ang mất ngủ, nà ng rất Ä‘au lòng, khi nà ng sắp yêu hắn, hắn lại đối xá» vá»›i nà ng nhÆ° váºy đấy.
Là nà ng quá ngây thơ rồi, tình yêu của đế vương sao có thể tin tưởng được chứ?
Hắn có háºu cung ba ngà n, hắn có thể yêu nà ng, nhÆ°ng không thể chỉ yêu má»™t mình nà ng. Sao nà ng có thể mất phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng vì niá»m say mê nhất thá»i của hắn chứ!
Nà ng nên tỉnh táo lại.
Nà ng phải tỉnh táo. Nà ng tới đây là để báo thù.
Báo thù xong.
Hắn là hắn mà nà ng là nà ng.
Hai ngÆ°á»i sẽ nhÆ° hai Ä‘Æ°á»ng thẳng cắt nhau, cắt nhau xong là vÄ©nh viá»…n chia xa. Thâm cung đáng sợ, không phải chá»— nà ng nên ở lại. Hắn sẽ có vô số Khinh Tuyết khác.
Mà trong đó sẽ không có ai là nà ng. Khinh Tuyết không biết, không chỉ nà ng đang đau lòng, ngoà i kia, có một kẻ khác cũng đang đau lòng.
Äêm nay tháºt là má»™t thá»i Ä‘iểm thÃch hợp cho việc Ä‘au lòng. Ai nấy Ä‘á»u mất ngủ, má»—i ngÆ°á»i lại Ä‘au khổ vì má»™t là do riêng.
Hách Liên TrÆ°á»ng Phong trầm ổn Ä‘i giữa các cung Ä‘iện, chấp hà nh chức trách, có lẽ là trùng hợp, hắn hôm nay, đã cố gắng tuần tra má»™t cách rất bình thÆ°á»ng, táºn lá»±c tránh việc Ä‘i qua Hải ÄÆ°á»ng Cung, để kẻ khác khá»i sinh lòng hoà i nghi.
Hại chÃnh mình, cÅ©ng là hại Khinh Tuyết.
Nhưng không dự đoán được, hắn gặp sự trùng hợp chua chát.
Má»™t khắc đấy, hắn tháºt sá»± hy vá»ng mình là má»™t thằng đần, không hiểu những âm thanh kia nói lên chuyện gì.
Hoặc là má»™t khắc đấy Ä‘á»™t nhiên bị Ä‘iếc, được thế tháºt tốt biết bao. Sẽ không nghe được âm thanh khiến hắn cảm thấy Ä‘au lòng kia.
Tuy hắn biết, Hoà ng thượng ở trong phòng nà ng, tuy hắn biết thị tẩm là nghÄ©a vụ của nà ng, nhÆ°ng đến khi nghe thấy táºn tai, má»›i biết là tháºt khác biệt.
Giây phút đấy, hắn cảm nháºn được rất rõ rà ng lòng mình khó chịu nhiá»u đến thế nà o.
Äau Ä‘á»›n dâng trà o khiến hắn muốn nôn ra.
Rốt cuá»™c hắn nôn tháºt. Dá»±a và o má»™t thân cây, hắn nôn đến máºt xanh máºt và ng.
Äã nôn tháºt lâu mà âm thanh kia vẫn quẩn quanh bên tai không dứt.
Äau Ä‘á»›n, tháºt Ä‘au Ä‘á»›n.
Nôn đến má»m cả ngÆ°á»i, hắn mãnh liệt đứng thẳng lên.
Nhìn ngÆ°á»i theo dõi núp trong bóng tối.
Hắn cÆ°á»i, có chút thống khổ.
Yêu ngÆ°á»i không nên yêu, vốn đã là chuyện Ä‘au khổ, nhÆ°ng đó không phải là điá»u mà lý trà có thể khống chế.
Yêu vì yêu thôi.
Không có bất kỳ lý do gì khác.
Hắn sá» sá» bình thuốc Chu Äãi cho, dốc ra má»™t đống, nuốt và o trong bụng.
Hắn cÆ°á»i, không biết thuốc nà y là thuốc gì, nhÆ°ng hắn không quan tâm, lúc nà y uống thuốc sẽ không khiến ai hoà i nghi.
Không hoà i nghi tại sao hắn lại nôn má»a.
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng không sao cả.
Tháºt sá»± không sao cả.
Có là thuốc độc cũng không sao cả, giỠphút nà y, hắn vừa đau nhức, vừa khó chịu, âm thanh chói tai kia, khiến hắn cảm thấy chết đi còn dễ chịu hơn là phải nghe.
Không biết từ khi nà o, hắn đã trầm mê thế nà y, không thể tá»± ká»m chế nữa.
Cả Ä‘á»i nà y, chỉ sợ chỉ có nà ng có thể khiến hắn thế nà y.
Hắn Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phÃa Hải ÄÆ°á»ng Cung, âm thanh khiến hắn Ä‘au Ä‘á»›n đã ngừng lại. NhÆ°ng tại sao tai hắn nhÆ° vẫn nghe thấy văng vẳng đâu đây.
Kiếm trong tay bị rút mạnh ra.
Hắn điên cuồng múa kiếm.
Tiếng ve thảm thiết,
Quan trạm chiá»u tà ,
Tráºn mÆ°a vừa dứt.
Ngoà i thà nh rượu tiễn khôn khuây,
Äang lÆ°u luyến,
DÆ°á»›i thuyá»n vá»™i giục,
Tay nắm, mắt nhìn, lệ nhá»,
Chưa nói ra đã ngắt.
NgÆ°á»i Ä‘i,
Sóng khói dặm nghìn,
Trá»i Sở mây chiá»u thêm bát ngát.
Khách đa tình vốn đau lòng ly biệt,
Lại khổ nỗi,
Lúc trá»i thu trong mát,
Äêm nay tỉnh rượu nÆ¡i nao?
Bến liễu,
Lúc trăng tà n, gió rét!
Biá»n biệt ra Ä‘i!
Thôi, cảnh đẹp ngà y vui ấy,
Lá»i rá»—ng tuếch.
Sau dù có trăm mối chung tình,
Khôn ngỠcùng ai biết? (22)
Má»™t kiếm đâm thẳng vá» phÃa trÆ°á»›c, cắm ngáºp và o thân cây cổ thụ.
Sau đó lại rút ra.
Bóng áo xanh Ä‘en kia, múa kiếm dÆ°á»›i ánh trăng có vẻ tháºt hiu quạnh, nhÆ°ng chỉ má»™t mình hắn hiểu.
NgÆ°á»i theo dõi không há» hoà i nghi, tháºt sá»± cho rằng hắn vì sinh bệnh mà nôn má»a.
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
Chữ ký của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:01 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 95
Hiểu lầm
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Sáng sá»›m, Chu Äãi đến chẩn trị cho Khinh Tuyết, hắn liá»n kinh ngạc vì bị má»™t đôi mắt sÆ°ng Ä‘á» và má»™t gÆ°Æ¡ng mặt u buồn Ä‘áºp và o mắt, không, nói cho chÃnh xác thì phải là hoảng sợ má»›i đúng.
Hắn trợn mắt nhìn Khinh Tuyết: “Cô bị sao đấy?â€
“Không sao hết!†Khinh Tuyết nhìn hắn há» hững đáp má»™t câu. Nà ng còn biết trả lá»i thế nà o đây, bởi vì thất vá»ng, nà ng má»™t đêm không ngủ, má»›i biến thà nh bá»™ dạng nà y.
Tháºt sá»± là không nói nên lá»i.
“Ta vẫn nghÄ© Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng là má»™t ngÆ°á»i kiên cÆ°á»ng, tình huống nà o cÅ©ng nhẫn nhịn vượt qua rồi xoay chuyển cục diện được, không ngá» cô lại bị đả kÃch dá»… dà ng nhÆ° thế! Haizzz, tháºt không biết rốt cục cô đã gặp phải chuyện gì?†Chu Äãi nói má»™t lèo, nhìn nhÆ° vô tình.
NhÆ°ng tháºt sá»± là đang cổ vÅ© Khinh Tuyết, muốn nà ng kiên cÆ°á»ng thêm má»™t chút, đừng gục ngã má»™t cách dá»… dà ng.
Khinh Tuyết cÆ°á»i nhẹ: “Äúng váºy, vẫn tá»± nhủ phải tháºt kiên cÆ°á»ng, chuyện có thế nà o cÅ©ng không kÃch Ä‘á»™ng, cà ng không được gục ngã dá»… dà ng, không ngá» lại có lúc khinh địch rồi sẩy chân. Tháºt ná»±c cÆ°á»i.â€
Nói xong nà ng ngẩng đầu lên, thần sắc tÆ°Æ¡i tắn hÆ¡n rất nhiá»u, không tiêu cá»±c nhÆ° lúc nãy.
Là nà ng tá»± dìm mình xuống Ä‘au thÆ°Æ¡ng, đáng lẽ nà ng không định yêu Ä‘Æ°Æ¡ng ai, vô tình lại vÆ°á»›ng lÆ°á»›i tình, cÅ©ng tốt, hắn vô tình Ä‘a nghi, cà ng khiến nà ng tắt lá»a lòng nhanh hÆ¡n, tÆ°Æ¡ng lai tránh được việc bị tổn thÆ°Æ¡ng quá nhiá»u.
“Thái y a, y thuáºt của ngÆ°Æ¡i quả nhiên cao minh, chẳng những có thể trị bệnh táºt trên ngÆ°á»i, còn trị được cả tâm bệnh trong lòng, tháºt tuyệt vá»i đấy!†Khinh Tuyết cÆ°á»i nói.
Cảm thấy tâm tình tốt hÆ¡n rất nhiá»u.
Tuy vẫn còn chút đau lòng, nhưng nà ng nghĩ nà ng có thể vượt qua được.
Äau Ä‘á»›n bi thÆ°Æ¡ng hÆ¡n chục năm cÅ©ng vượt qua được, chút tổn thÆ°Æ¡ng nà y tháºt quá vặt vãnh, không có chuyện gì mà Khinh Tuyết nà ng không là m được.
“ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, rất nhiá»u bệnh sinh ra từ tâm, thân là thầy thuốc, chẳng những phải chữa là nh bệnh táºt, còn phải chữa là nh được cả cõi lòng, nếu chỉ biết chẩn trị những triệu chứng biểu hiện bên ngoà i, có đến già y thuáºt cÅ©ng không khá được.†Nghe được Khinh Tuyết tán dÆ°Æ¡ng, Chu Äãi cÅ©ng không khiêm tốn, cà ng kiêu ngạo buông thả, không quên ba hoa thêm mấy câu.
Khinh Tuyết trừng mắt, tên Chu Äãi nà y, khiêm tốn ghê cÆ¡!
Chu Äãi thấy vẻ mặt Khinh Tuyết không được tán đồng cho lắm, liá»n há»i: “NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cảm thấy Chu Äãi nói không đúng sao?
Khinh Tuyết vừa nghe liá»n gáºt gáºt đầu: “Ta không dám tán đồng.â€
“Không phải nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng cÅ©ng vừa khen ngợi ta đấy sao?†Chu Äãi nói, không ngừng múa bút trên giấy, ghi ra má»™t loạt dược liệu: “Kỳ tháºt, ta cÅ©ng hùa theo tâng bốc nịnh hót nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng thôi, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nói là hay, hạ thần Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng phải nói hay theo, có thế nà o cÅ©ng phải tán dÆ°Æ¡ng trầm trồ, đây là phÆ°Æ¡ng pháp sinh tồn của thần!â€
Khinh Tuyết nghe thế, rốt cục nhịn không được nở nụ cÆ°á»i.
Chu Äãi nà y, chỉ giá»i ngụy biện, khiến nà ng cÅ©ng phải cÆ°á»i.
Rõ rà ng bản thân hắn không biết khiêm tốn, mèo khen mèo dà i đuôi, giỠlại mồm mép nói thà nh vì muốn nà ng đẹp lòng mới nói thế.
Con ngÆ°á»i nà y!
NhÆ°ng tháºt sá»± hắn khiến nà ng nhẹ lòng không Ãt.
Biết rõ hắn chẳng qua chỉ muốn giúp nà ng vui vẻ nhẹ nhõm hÆ¡n, nà ng khẽ nói: “Cám Æ¡n.â€
Má»™t tiếng cám Æ¡n nà y, bao hà m nhiá»u ý nghÄ©a lắm, nếu không có hắn, giá» phút nà y nà ng đã chẳng còn sống sót, cà ng chẳng thể láºt ngược thế cá», có lẽ, lúc nà y nà ng đã Ä‘i đến đầu bên kia của cầu Nại Hà cÅ©ng nên.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y, nhìn qua thì thấy hắn không để ý tá»›i thế sá»±, kỳ tháºt hắn cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i tốt.
“NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, ngà i không biết nên cám Æ¡n hạ thần nhÆ° thế nà o sao? Chỉ cám Æ¡n suông nhÆ° váºy, không bõ công thần chút nà o!†Chu Äãi nói.
Khinh Tuyết nghe thế, cÆ°á»i há»i: “Chu Thái y, ngÆ°Æ¡i muốn ban thưởng gì?â€
“ÄÆ°Æ¡ng nhiên là và ng bạc châu báu, lăng la tÆ¡ lụa!†Chu Äãi Ä‘Æ°a ra má»™t câu trả lá»i tháºt thô tục.
Vá» phần Khinh Tuyết, tuy biết hắn không phải loại ngÆ°á»i chỉ biết có lợi lá»™c, nhÆ°ng vẫn là m theo, nà ng chẳng có gì để báo đáp hắn, thứ duy nhất nà ng có, cÅ©ng chỉ có mấy thứ váºt ngoà i thân đấy.
Dù hắn không cần gấp hay thiếu thốn gì, nhÆ°ng nà ng thấy cất giữ bên ngÆ°á»i cÅ©ng tốt.
Vì thế nà ng cÆ°á»i: “NgÆ°á»i đâu, Ä‘em hòm và ng Hoà ng thượng ban cho hôm qua ra đây, Ä‘Æ°a cho Chu Thái y!†Nà ng nói rất rá»™ng rãi.
Mấy váºt ngoà i thân nà y, má»™t thứ nà ng cÅ©ng không cần.
Chỉ cần báo thù xong, nà ng sẽ ra Ä‘i, rá»i khá»i địa phÆ°Æ¡ng chỉ biết có tiá»n bạc và quyá»n lá»±c nà y.
“Không… Không cần…†Chu Äãi quả nhiên là ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, hắn vốn chỉ là thuáºn miệng nói đùa, tháºt sá»± không ngá» Khinh Tuyết lại bảo ngÆ°á»i khiêng ra má»™t hòm và ng tháºt.
Hắn cứu sống nà ng, hoà n toà n tình nguyện, không phải vì mÆ°u cầu lợi lá»™c danh vá»ng gì.
Huống chi, hắn có công ăn việc là m tỠtế, không thiếu mấy thứ nà y.
“Nương nương, thần chỉ nói đùa thôi.†Hắn nói.
Khinh Tuyết cÅ©ng cÆ°á»i: “Chu Thái y, bản cung biết tâm tÆ° của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đừng từ chối, cứ nháºn hết chá»— nà y Ä‘i, coi nhÆ° là tâm ý của bản cung.â€
Nà ng cố ý nói tháºt nghiêm chỉnh.
NhÆ°ng Chu Äãi nhìn nụ cÆ°á»i của nà ng, liá»n hiểu ra là nà ng Ä‘ang cố ý.
Hắn cÅ©ng biết, nà ng hiểu hắn không phải ngÆ°á»i nhÆ° váºy. Vì thế cÆ°á»i, chắp tay: “NhÆ° váºy thần xin nháºn, Ä‘a tạ Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng ban thưởng!â€
Nếu không nháºn, ngược lại chỉ khiến kẻ khác sinh lòng hoà i nghi, nháºn rồi tá»± nhiên sẽ không có ai hoà i nghi chút gì.
Dứt lá»i, hắn trình tá» giấy trÆ°á»›c mặt cho Khinh Tuyết xem: “Bệnh Ä‘iên của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng hiện tại khá»i hẳn rồi, không cần uống thuốc nữa, nhÆ°ng nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng bị thÆ°Æ¡ng liên tục, thân thể vô cùng suy yếu, cần tẩm bổ và điá»u dưỡng cho tốt, thần sẽ kê mấy phÆ°Æ¡ng thuốc bổ khà Ãch thân, có thể khiến ngá»c thể nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nhanh chóng khá»e lại. Khôi phục sức khá»e trÆ°á»›c kia!â€
Hắn vừa nói, vừa cố ý đưa giấy đến trước mặt Khinh Tuyết cho nà ng xem.
Khinh Tuyết cảm thấy Ä‘á»™ng tác của hắn có phần kỳ quái, vì thế cẩn tháºn xem tá» giấy má»™t phen, tháºt ra trên tá» giấy cÅ©ng chẳng ghi gì ngoà i tên vị thuốc, nhÆ°ng trên lòng bà n tay hắn có hai hà ng chữ rất nhá», tháºt sá»± chẳng có gì đáng kinh ngạc.
Hắn muốn nói gì với nà ng.
Nà ng giÆ¡ bà n tay trắng nõn ra, nâng tá» giấy lên, Ä‘Æ°a mắt nhìn, tháºt ra là nhìn chữ trên lòng bà n tay Chu Äãi.
“Hiện tại, bên cạnh cả cô và hắn Ä‘á»u có ngÆ°á»i theo dõi, nói năng hà nh sá»± phải cẩn trá»ng.â€
Khinh Tuyết nhướng mà y, nhãn thần u ám.
Nà ng nhá»› tá»›i chuyện tối qua Hách Liên TrÆ°á»ng Phong không lá»™ diện, rõ rà ng hắn đã nói, sẽ bà máºt bảo vệ nà ng trong cá»± ly gần, nà ng đến đó má»™t mình, nhất định hắn sẽ ra gặp mặt.
NhÆ°ng hôm qua nà ng chá» má»™t buổi chiá»u cÅ©ng không thấy hắn.
Thì ra là có ngÆ°á»i theo dõi, hắn sợ bị kẻ khác phát hiện quan hệ giữa hắn và nà ng, thế nên má»›i không ra gặp nà ng.
Không cần nghÄ© nhiá»u, nà ng cÅ©ng biết ai đã phái ngÆ°á»i theo dõi nà ng và hắn.
Trừ bỠHách Liên Bá Thiên, còn ai trồng khoai đất nà y?
Chẳng lẽ hắn đã biết chuyện giữa nà ng và Hách Liên TrÆ°á»ng Phong.
Nà ng nghÄ© đến chuyện tối qua hắn Ä‘á»™t nhiên đến tìm nà ng, còn những hà nh Ä‘á»™ng khác thÆ°á»ng đêm qua, dÆ°á»ng nhÆ° nà ng Ä‘á»™t nhiên hiểu ra Ä‘iá»u gì đó, nhÆ°ng lại đồng thá»i cảm thấy không thể hiểu nổi.
Nhưng mặc kệ thế nà o.
Nà ng cÆ°á»i, nà ng và Hách Liên TrÆ°á»ng Phong trong sạch, không sợ kẻ khác theo dõi.
NhÆ°ng ná»—i thất vá»ng trong lòng, dÆ°á»ng nhÆ° đầy thêm mấy phần.
Nà ng buông tá» giấy ra, thất thần má»™t lúc, rồi sau đó nói: “PhÆ°Æ¡ng thuốc nà y bản cung nhìn cÅ©ng không hiểu, ngÆ°Æ¡i cứ mang Ä‘i bốc thuốc Ä‘i, bản cung tin tưởng ngÆ°Æ¡i.â€
Chu Äãi gáºt gáºt đầu, cÆ°á»i, nhân khi cúi ngÆ°á»i hà nh lá»…, nhẹ nhà ng lau má»±c trên tay và o quần áo. Chữ nà y là dùng má»™t loại thuốc nÆ°á»›c để viết, lau nhẹ liá»n biến mất.
Hắn cố ý mặc quần áo mà u Ä‘en, chÃnh là để lau chữ trên tay cÅ©ng không bị kẻ khác phát hiện.
Bởi vì hiện tại xung quanh đầy kẻ theo dõi, vì Ä‘á» phòng kẻ khác phát hiện, hắn chỉ có thể chá»n cách nà y để dùng.
“Váºy thần xin cáo lui trÆ°á»›c.†Chu Äãi nói.
Khinh Tuyết gáºt gáºt đầu: “Chu Thái y cứ lui Ä‘i.â€
Äối vá»›i Hách Liên Bá Thiên, nà ng không nên dùng chân tình để đối đãi, bá»n há» sẽ không trở thà nh má»™t đôi tình nhân chân tâm tháºt ý, hắn đã không tin tưởng nà ng, nà ng cÅ©ng sẽ không tin tưởng hắn.
Chung quy là hai ngÆ°á»i không hỠđối mặt vá»›i ngÆ°á»i kia, cả hai Ä‘á»u quay lÆ°ng vá» phÃa nhau
Thôi dẹp hết, vốn dÄ© nà ng tiếp cáºn hắn vì mục Ä‘Ãch riêng, để tâm thá»±c hiện tiếp cho xong thôi.
Chu Äãi Ä‘i rồi, Khinh Tuyết Ä‘i ra vÆ°á»n.
Nhìn thấy bà n đá, nà ng chợt nháºn ra đã lâu rồi mình không pha trà .
Ban đầu, nà ng há»c pha trà là vì muốn lấy lòng Hách Liên Bá Thiên, nhÆ°ng hiện tại, nà ng pha trà không chỉ vì muốn lấy lòng hắn.
Nà ng nháºn ra rằng, lúc pha trà , lòng của nà ng bình tÄ©nh đến cảnh giá»›i mà trÆ°á»›c nay chÆ°a từng đạt được, có thể nhá» là n khói mong manh ngát hÆ°Æ¡ng trà , bá»—ng dÆ°ng nhìn thấu nhiá»u chuyện.
Cũng có thể khiến lòng tĩnh lặng hơn.
Nà ng xoay ngÆ°á»i, nói vá»›i Xuân nhi: “Sai ngÆ°á»i lấy bá»™ trà cụ mang ra đây, ta muốn pha trà .â€
“Vâng, nô tỳ đi là m ngay.†Xuân nhi đáp.
Khinh Tuyết cháºm rãi Ä‘i và o trong vÆ°á»n.
Má»™t vÆ°á»n hải Ä‘Æ°á»ng đã bị dá»n Ä‘i, đổi thà nh má»™t vÆ°á»n hoa quế.
Hoa quế ngát hÆ°Æ¡ng, trá»i thu thế nà y, nếu nấu má»™t ấm trà , hẳn là trà cÅ©ng có hÆ°Æ¡ng hoa quế.
Nhãn thần nà ng hiện sự thản nhiên.
Nà ng cháºm rãi ngồi xuống ghế đá.
Xuân nhi rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau, đã đem bộ trà cụ đến.
Khinh Tuyết nhìn lÆ°á»›t qua Xuân nhi: “NgÆ°Æ¡i lui ra Ä‘i, ta muốn pha trà má»™t mình.â€
Xuân nhi hiện vẻ khó xá», Khinh Tuyết thấy lòng lạnh ngắt, nói váºy thì Xuân nhi chÃnh là kẻ Hách Liên Bá Thiên phái tá»›i theo dõi nà ng rồi: “Nếu không ngÆ°Æ¡i đứng xa ra má»™t chút, không được quấy rầy ta.â€
Xuân nhi nghe xong gáºt đầu: “Vâng, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.â€
Nhìn Xuân nhi Ä‘i xa, Khinh Tuyết cháºm rãi cầm đá lá»a, chà xát và i cái rồi nhóm bếp lò, nà ng thÃch tá»± tay là m từ đầu đến cuối, loại cảm giác nà y rất tuyệt.
Lá»a dần bùng lên, nà ng rót nÆ°á»›c và o ấm, rồi đặt lên bếp.
Bà n tay trắng nõn nhẹ nhà ng chụm lại bốc má»™t nhúm trà , ká» lên mÅ©i hÃt má»™t hÆ¡i, tháºt sá»± thÆ¡m lắm, đồ váºt để nà ng dùng hiện giá», Ä‘á»u là những thứ tốt nhất.
Äốt Ä‘uốc cÅ©ng không tìm thấy má»™t váºt thấp kém nà o.
Äẹp đẽ quà giá nhÆ° váºy, khiến nà ng không có chút cảm giác chân tháºt nà o.
Những lá trà mà u xanh lục nho nhá», rÆ¡i xuống tách trà bạch ngá»c không má»™t tỳ vết, bạch ngá»c phối vá»›i lục trà , tháºt rất đẹp mắt.
NghÄ© nghÄ© má»™t chút, nà ng giÆ¡ tay, kéo má»™t cà nh hoa quế, hái mấy bông hoa nhá», cÆ°á»i rồi thả và o chén trà .
NÆ°á»›c sôi lục bục, nà ng cầm khăn nhá» lót tay, cẩn tháºn nhấc ấm, nhẹ nhà ng lắc lắc, đợi má»™t lát má»›i rót nÆ°á»›c nóng và o chén.
Chắt nÆ°á»›c thứ nhất Ä‘i, lại rót nÆ°á»›c và o, Ä‘áºy nắp lên, chắt nÆ°á»›c trà và o chén thủy tinh.
Chén thủy tinh trong suốt long lanh, nÆ°á»›c trà mà u lục nhạt, tháºt sá»± rất đẹp.
HÃt má»™t hÆ¡i, sẽ thấy hÆ°Æ¡ng hoa quế thoang thoảng.
Tháºt là thÆ¡m.
Hách Liên Bá Thiên bãi triá»u trở vá», liá»n chứng kiến cảnh đấy. DÆ°á»ng nhÆ° tâm tình của nà ng đã khởi sắc hÆ¡n nhiá»u.
Nà ng không còn quá ủ dá»™t, mà có vẻ bình tÄ©nh hÆ¡n rất nhiá»u.
NhÆ°ng hắn không thÃch dáng vẻ bình tÄ©nh nà y, hắn có cảm giác nà ng Ä‘ang Ä‘eo mặt nạ, hắn thÃch má»™t Khinh Tuyết chân tháºt, sống Ä‘á»™ng, biết khóc biết cÆ°á»i. Không cần Khinh Tuyết luôn nở má»™t nụ cÆ°á»i giả dối.
Hắn từ từ Ä‘i vá» phÃa nà ng, ngồi xuống mặt đối mặt vá»›i nà ng.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, cÆ°á»i nhẹ, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i kia chỉ là chuyển Ä‘á»™ng của da mặt, không há» tác Ä‘á»™ng đến đáy mắt: “Hoà ng thượng, thỉnh dùng trà .â€
Nói xong, nà ng nhẹ nhà ng nhấc chén trà , đặt trước mặt hắn.
Như thể chuyện đêm qua chưa từng phát sinh, như thể đêm qua hắn và nà ng chưa từng tranh cãi.
Nà ng thế nà y, khiến lòng hắn nghẹn cứng.
Tại sao nà ng lại muốn xa lánh hắn.
Hắn không nháºn chén trà , cÅ©ng không mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn nà ng chăm chú, nhìn tháºt chuyên tâm, nhÆ° quên cả chá»›p mắt.
“Hoà ng thượng!†Nà ng ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Không thể ngá», lại nhìn thấy đôi mắt nhÆ° hồ sâu không thấy đáy, trong mắt hắn là những tia sáng mà u lam, lấp lánh ánh sao, nhÆ° muốn nhấn chìm ngÆ°á»i đối diện. Lòng nà ng bắt đầu Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
Nhưng nà ng cắn răng, không muốn động chân tình.
Nà ng Ä‘Æ°a mắt ra chá»— khác, vẫn cảm thấy tháºt mất tá»± nhiên: “Hoà ng thượng ghét bá» trà thần thiếp pha sao?†Nà ng nói.
Hắn vẫn lặng im như tượng.
Khinh Tuyết nhìn hắn má»™t cái: “Nếu Hoà ng thượng đã ghét bá» thì đổ Ä‘i!†Dứt lá»i nà ng Ä‘Æ°a tay nhấc chén trà , ý định hắt xuống đất.
Bà n tay to lá»›n thô ráp kia Ä‘Æ°a ra đỡ tay nà ng, đón chén trà nà ng định hắt má»™t cách chuẩn xác, sau đó uống má»™t hÆ¡i đến hết, nhÆ°ng mắt vẫn nhìn nà ng không dá»i. Nà ng không hiểu được hắn có ý đồ gì.
Chỉ cảm thấy lòng mình rối loạn.
Ãnh mắt hắn khiến nà ng bối rối.
Hắn uống xong đặt chén trà xuống bà n.
Khinh Tuyết Ä‘Æ°a mắt Ä‘i chá»— khác, không dám nhìn hắn nữa, sau đó cầm ấm trà , rót hết nÆ°á»›c và o má»™t cái chén, lắc lắc mấy cái, rá»a sạch bụi trong chén.
Rồi nà ng đặt ấm trà đã rót đầy nước lên bếp, chỉ chốc lát sau, nước lại sôi, nà ng nhấc ấm, rót và o chén.
Có Ä‘iá»u trong lòng bối rối, khiến tay chân cÅ©ng trở nên luống cuống.
Ấm nghiêng một cái, nước sôi bắn tung tóe.
NÆ°á»›c sôi bắn thẳng lên mu bà n tay nà ng, nà ng hÃt sâu má»™t hÆ¡i, sợ hãi đặt ấm xuống mặt bà n, nhẹ nhà ng nghiêng tay để nÆ°á»›c sôi chảy Ä‘i hết.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nà ng, rồi sau đó cầm lấy tay nà ng, nhẹ nhà ng ká» lên môi, hôn chá»— bị nÆ°á»›c sôi bắn và o, bá» môi lạnh giá của hắn giúp nà ng đỡ Ä‘au hÆ¡n rất nhiá»u.
Nà ng ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, quên cả Ä‘au, chỉ nhìn hắn.
Rõ rà ng, đêm qua đã cách má»™t biển trá»i, hôm nay, hắn lại dùng vẻ mặt đấy nhìn nà ng, dùng hà nh Ä‘á»™ng nà y để khiến nà ng rung Ä‘á»™ng.
“Tại sao lại không cẩn tháºn thế!†Hắn khẽ trách mắng, nhÆ°ng thái Ä‘á»™ ngáºp trà n âu yếm.
Khinh Tuyết không trả lá»i.
Hắn quay đầu, nói vá»›i cung nữ: “Mau mang thuốc trị bá»ng ra đây cho nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.â€
Khinh Tuyết rụt tay lại, chá»— bị nÆ°á»›c sôi bắn và o hÆ¡i Ä‘á» lên, Æ°á»›t át, nhÆ° thể vẫn ká» bên bá» môi hắn, nà ng lắc lắc đầu: “Chỉ là vết thÆ°Æ¡ng vặt vãnh, không có gì đáng ngại.â€
Bị bá»ng thế nà y đã tÃnh là cái gì, trÆ°á»›c kia khi còn ở Lâu phủ, vết thÆ°Æ¡ng kiểu nà y chÆ°a từng thiếu.
Chỉ cần ngâm tay và o nước lạnh là dịu ngay.
Khinh Tuyết ngâm tay và o bình nÆ°á»›c lạnh, sau đó dấp nÆ°á»›c lạnh lên vết Ä‘á», quả nhiên là tốt hÆ¡n rất nhiá»u
Hách Liên Bá Thiên lại nhìn nà ng chăm chú. Nhất thá»i không ai lên tiếng.
Hắn bá»—ng nhiên nói: “Nếu nà ng không muốn theo giúp trẫm phê duyệt tấu chÆ°Æ¡ng thì thôi!†Hắn suy nghÄ© tháºt lâu, rốt cục lên tiếng.
“Hoà ng thượng đã muốn thần thiếp theo giúp, thần thiếp sẽ theo giúp.†Khinh Tuyết có chút sá»ng sốt, nhÆ°ng vẫn đáp trả. Nà ng ngẩng mặt, mỉm cÆ°á»i, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i kia tháºt sá»± rất chói mắt.
Hách Liên Bá Thiên chỉ háºn không thể xé rách lá»›p ngụy trang nà y của nà ng ngay láºp tức.
Nhìn nà ng thế nà y, lòng hắn tháºt khó chịu.
“Không cần, nếu nà ng nhá»› trẫm thì đến tìm trẫm là được rồi, trẫm cho nà ng đặc quyá»n, có thể tá»± do ra và o ngá»± thÆ° phòng bất cứ lúc nà o.†Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết vừa nghe, trong lòng chấn Ä‘á»™ng, đặc quyá»n đến mức đấy sao.
Äối vá»›i má»™t phi tá» mà nói, đặc quyá»n đó tháºt sá»± quá vinh dá»±, chỉ sợ từ cổ chà kim, Ãt có phi tá» nà o có được đặc quyá»n tá»± do ra và o ngá»± thÆ° phòng nà y.
NhÆ°ng đặc quyá»n mà hắn trao cho nà ng, có ý tứ đặc biệt gì không đây?
Phải chăng, hắn muốn kiểm tra nà ng, thế nên má»›i cho nà ng đặc quyá»n đấy?
Có lẽ thế. Nà ng tháºt sá»± cho rằng mị lá»±c bản thân chÆ°a ghê gá»›m đến mức Ä‘á»™ đấy.
Không phải hắn vẫn hoà i nghi nà ng đó sao.
Là m nhÆ° váºy, không phải là muốn nà ng hà nh Ä‘á»™ng sao?
NhÆ°ng hắn phải thất vá»ng rồi, nà ng nà o phải gian tế.
NhÆ°ng nà ng tháºt hoà i nghi, chẳng lẽ hắn chÆ°a từng hoà i nghi Chu Uyển BÃch sao?
Ngẫm lại thì Chu Uyển BÃch án binh bất Ä‘á»™ng đã lâu, nà ng không nghe được tin tức nà o vá» cô ta.
Cô ta tÃnh tu dưỡng tâm hồn sao?
NhÆ°ng mặc kệ cô ta thế nà o, cÅ©ng không liên quan đến nà ng, đã nói từ lâu rồi, ai là m việc của ngÆ°á»i nấy, không can thiệp và o kế hoạch của đối phÆ°Æ¡ng.
Nhưng lúc nà y lòng nà ng có chút lo lắng, lo lắng không biết cô ta đang âm mưu chuyện gì.
NghÄ© nghÄ© má»™t chút, rốt cục nà ng mở lá»i: “Hoà ng thượng, thiếp có chuyện nà y muốn nói vá»›i ngà i.†Mặc kệ là vì Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng được, không phải vì Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng được. Nà ng không thể để mÆ°u kế của Chu Uyển BÃch thá»±c hiện thà nh công, cô ta giúp là Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, Khinh Tuyết nà ng lại đối phó vá»›i Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, chung quy là hai ngÆ°á»i ở hai đầu chiến tuyến, nà ng không thể để Chu Uyển BÃch hoà n thà nh kế hoạch.
“Chuyện gì?†Hắn há»i, cảm thấy vẻ mặt của nà ng có chút kỳ quái.
Khinh Tuyết đưa mắt nhìn các cung nữ xung quanh một lượt.
Hách Liên Bá Thiên hiểu ý nà ng, ra lệnh: “Các ngÆ°Æ¡i lui ra hết Ä‘i.â€
Cung nữ lui ra hết, Hách Liên Bá Thiên nhìn Khinh Tuyết.
Lúc nà y Khinh Tuyết má»›i cháºm rãi nói: “Hoà ng thượng, nếu thiếp nói Chu Uyển BÃch là gian tế Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc phái tá»›i, Hoà ng thượng có tin không?†Nà ng há»i.
Chỉ thấy Hách Liên Bá Thiên nhìn nà ng, dÆ°á»ng nhÆ° có chút kỳ quái tại sao nà ng lại Ä‘á»™t nhiên nhắc tá»›i chuyện đấy. Vì sao trÆ°á»›c kia không nói, lại chá»n đúng lúc hắn kiểm tra nà ng mà nói?
Nhìn ánh mắt không tin nổi của hắn, Khinh Tuyết thở dà i: “Hoà ng thượng không tin?â€
“Trẫm sẽ cho ngÆ°á»i Ä‘iá»u tra.†Hách Liên Bá Thiên đáp, vấn Ä‘á» không phải ở chá»— hắn tin hay không, vấn Ä‘á» là ở chứng cứ, hắn chỉ tin chứng cứ.
“Lá»i thiếp nói là tháºt. Chu Uyển BÃch án binh bất Ä‘á»™ng đã lâu, thiếp Ä‘oán cô ta Ä‘ang âm mÆ°u chuyện gì đấy, hy vá»ng Hoà ng thượng phòng bị nhiá»u hÆ¡n.†Khinh Tuyết nói thêm, bá»—ng nhiên ý thức được lá»i nà y của mình hình nhÆ° không đúng, nhÆ°ng nà ng tháºt sá»± lo lắng vá» chuyện Chu Uyển BÃch án binh bất Ä‘á»™ng, có trá»i má»›i biết cô ta Ä‘ang suy tÃnh âm mÆ°u gì.
GiỠphút nà y, nà ng bỗng nhiên lo lắng cho an nguy của hắn.
NhÆ°ng hắn lại không tin lá»i nà ng.
“Ừ.†Hắn đáp: “Chuyện nà y, trẫm sẽ Ä‘iá»u tra rõ rà ng.â€
Khinh Tuyết cúi đầu, nhìn ra được hắn cÅ©ng chÆ°a tin, nhÆ°ng Ä‘iá»u gì cần nói nà ng cÅ©ng nói hết rồi, nếu hắn không tin, nà ng cÅ©ng chẳng biết là m gì thêm.
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:02 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 96
Trẫm muốn phong Hoà ng háºu
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Trong ngự thư phòng, mùi đà n hương thoang thoảng đâu đây.
Khinh Tuyết ngồi ngay ngắn trước bà n, im lặng mà i mực.
Hách Liên Bá Thiên phê duyệt tấu chương.
Tuy hắn nói để nà ng tá»± nguyện, muốn đến lúc nà o thì đến, không đến cÅ©ng được, nhÆ°ng nếu nà ng không đến lúc nà o, hắn sẽ nảy sinh nghi ngá» lúc đấy, đã váºy thì thá»a mãn yêu cầu của hắn thôi.
Bà n tay trắng nõn của nà ng cháºm rãi mà i thá»i má»±c nhá» theo hình tròn, hắc bạch giao nhau, khiến cánh tay nà ng cà ng thêm trắng mịn nuá»™t nà .
Hắn phát hiện, khi có nà ng ở bên cạnh, hắn có thể phê duyệt tấu chÆ°Æ¡ng trong trạng thái an tâm. HÆ¡n nữa việc phê duyệt tấu chÆ°Æ¡ng cÅ©ng không còn nhà m chán nhÆ° trÆ°á»›c, trÆ°á»›c kia thá»±c sá»± chỉ có phê duyệt và phê duyệt, buồn chán không chút thú vị, tháºm chà có chút chán nản.
NhÆ°ng lúc nà y, tâm tình của hắn trở nên hà o hứng hÆ¡n rất nhiá»u.
ÄÆ°a và o mÅ©i là hÆ°Æ¡ng thÆ¡m của má»±c lẫn vá»›i mùi Ä‘Ã n hÆ°Æ¡ng, ngoà i ra còn có hÆ°Æ¡ng hoa quế thoang thoảng từ ngÆ°á»i nà ng, tạo thà nh má»™t há»—n hợp khiến ngÆ°á»i ta mê muá»™i.
Hắn bình tĩnh xỠlý tấu chương một cách nghiêm túc.
Khinh Tuyết phát hiện ra, có lẽ Hách Liên Bá Thiên không phải trượng phu tốt, nhÆ°ng hắn tháºt sá»± là má»™t quân vÆ°Æ¡ng tốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, nà ng cảm thấy tháºt vui mừng.
Nhất quốc chi quân nên là như thế.
GiỠphút nà y, nà ng tha thứ cho hắn.
Có lẽ, không phải hắn không tốt, cÅ©ng không phải nà ng không tốt, mà là do thân pháºn của hai ngÆ°á»i không tốt.
Nà ng cháºm rãi đứng lên, kéo tà váy, nhấc chén trà đã nguá»™i lạnh trên bà n, Ä‘i tá»›i bà n sát tÆ°á»ng, rót má»™t chén trà má»›i, rồi lại Ä‘i vá» chá»—.
Nhẹ nhà ng đặt chén trà mới rót xuống bà n, không nói gì thêm.
Lại lẳng lặng ngồi xuống.
Ngá»± thÆ° phòng yên lặng nhÆ° tá», dÆ°á»ng nhÆ° chỉ có tiếng hÃt thở của hai ngÆ°á»i, cá»™ng thêm tiếng sá»™t soạt khi hắn láºt giấy.
Trong hoà n cảnh đấy, lòng ngÆ°á»i cÅ©ng trở nên bình thản hÆ¡n rất nhiá»u.
Bá»—ng nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn nà ng: “Tuyết Nhi!â€
Nà ng cÆ°á»i: “Hoà ng thượng?â€
“Trẫm muốn phong nà ng là m Hoà ng háºu.†Hắn Ä‘á»™t nhiên nói.
Khinh Tuyết sá»ng sốt, không ngỠđược hắn lại Ä‘á»™t ngá»™t nói chuyện nà y.
Hoà ng háºu, hai từ nà y kèm theo quyá»n lợi cùng địa vị tôn quý phi phà m, lúc nà y, nà ng đã là nữ nhân có quyá»n lá»±c tối cao nhất háºu cung, hắn còn muốn phong nà ng là m Hoà ng háºu, tháºt sững sá».
Nếu thá»±c sá»± được tấn phong, nà ng chÃnh là dÆ°á»›i má»™t ngÆ°á»i mà trên muôn ngÆ°á»i, là bà chủ của háºu cung Nháºt Liệt Quốc.
NhÆ°ng tháºt sá»± là khi nghe thấy tin tức nà y, nà ng không cảm thấy chút vui vẻ nà o, chỉ cảm thấy cõi lòng nặng ná».
“Vì sao?†Nà ng há»i. Hoa Phi nháºp cung đã nhiá»u năm, cÅ©ng chỉ là má»™t quý phi, từ đầu đến cuối chÆ°a từng có cÆ¡ há»™i chạm tay và o ngôi vị Hoà ng háºu.
Nà ng chẳng qua chỉ là má»™t cống nữ Ä‘Æ°a đến từ bại quốc, có thể được phong là m quý phi nà ng đã vô cùng thá»a mãn rồi, nà ng chÆ°a bao giá» nghÄ© rằng sẽ có má»™t ngà y mình được phong Hoà ng háºu.
Tin tức nà y, nhÆ° sét đánh giữa trá»i quang, dá»a nà ng đứng tim, khiến nà ng trở tay không kịp.
Lòng nà ng có chút vui nhÆ°ng hoang mang trầm trá»ng vẫn nhiá»u hÆ¡n.
Vui mừng không phải vì thân pháºn Hoà ng háºu, mà là vì hắn coi trá»ng nà ng.
Hoang mang trầm trá»ng vì thân pháºn cống nữ của nà ng không xứng vá»›i ngôi vị Hoà ng háºu.
“Không vì sao cả, Ä‘Æ¡n giản là trẫm muốn thế.†ÄÆ¡n giản chỉ vì hắn muốn phong nà ng là m Hoà ng háºu. Hắn vốn không muốn láºp Hoà ng háºu, bởi vì nếu láºp Hoà ng háºu, háºu cung sẽ từ từ chuyên quyá»n.
NhÆ°ng giá» phút nà y, hắn lại muốn dùng thân pháºn Hoà ng háºu nà y để giam cầm nà ng, để dụ dá»— nà ng, để nà ng đừng là m gian tế cho Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, để nà ng có thể giao cả thể xác và trái tim nà ng cho hắn.
“Thiếp không xứng.†Nà ng cúi đầu.
Hắn chỉ nhÆ°á»›ng mà y: “Hoà ng háºu của trẫm chỉ cần trẫm cảm thấy xứng là đủ rồi, không cần bất cứ Ä‘iá»u kiện gì khác, chỉ cần nà ng không má»™t dạ hai lòng vá»›i trẫm đã là quá đủ cho ngôi vị Hoà ng háºu.†Hắn biết nà ng muốn ám chỉ vấn Ä‘á» gì, nhÆ°ng chuyện đó không quan trá»ng, quan trá»ng là nà ng sẽ không phản bá»™i hắn nữa, sẽ không biến hắn thà nh trò cÆ°á»i cho thiên hạ.
“Chuyện nà y, Hoà ng thượng cân nhắc cho kÄ© Ä‘i! Láºp Hoà ng háºu không phải chuyện riêng của má»™t mình Hoà ng thượng, mà là đại sá»± của cả Nháºt Liệt Quốc.†Nà ng nhẹ nhà ng nói, không biết vì sao, vừa thấy nặng ná», vừa thấy sợ hãi.
Vì những là do đó… nà ng phải cá»± tuyệt lá»i Ä‘á» nghị nà y.
“Nà ng không muốn sao?†Hắn há»i, ánh mắt hiện chút há»n giáºn.
Nghe được hắn nói muốn phong nà ng là m Hoà ng háºu, không phải là nà ng nên cá»±c kỳ vui vẻ, cá»±c kỳ phấn khÃch sao? Tại sao sắc mặt nà ng lại nặng ná» nhÆ° thế? Nếu đổi lại là nữ tá» khác nghe được tin nà y, chỉ sợ sẽ phấn khởi đến mức nhảy dá»±ng lên.
Ngẫm lại Hoa Phi và Linh Phi táºn tụy bao năm, vẫn chỉ ngóng trông ngôi vị Hoà ng háºu nà y.
Mà nà ng lại dĩ nhiên có biểu tình nà y.
“Thiếp…†Khinh Tuyết bá»—ng nhiên không biết trả lá»i thế nà o, chỉ cảm thấy lòng mình khủng hoảng.
Muốn nói không cần, nhÆ°ng vừa chạm đến ánh mắt há»n giáºn của hắn, chỉ có thể nuốt ngược lại: “Không phải là thiếp không muốn, thiếp chỉ sợ phong thiếp là m Hoà ng háºu sẽ dẫn đến sá»± há»—n loạn không đáng có, thiếp không muốn chuyện đó phát sinh, không muốn trăm quan trong triá»u phản đối Hoà ng thượng, Ãt nhất, cÅ©ng phải chứng minh thiếp không phải gian tế Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc phái tá»›i, chá» thiếp tạo được tiếng tăm công đức đủ để xứng đáng vá»›i ngôi vị Hoà ng háºu, thiếp má»›i có thể xứng mà không thẹn.â€
Nà ng cháºm rãi nói, má»—i má»™t câu, Ä‘á»u hết sức thà nh khẩn.
Nhìn ánh mắt Hách Liên Bá Thiên, nà ng biết, nếu không lá»±a lá»i mà nói, chỉ khiến tranh cãi nổ ra, nà ng không muốn chuyện đó phát sinh.
“Nà ng tháºt lòng nghÄ© thế?†Hắn há»i.
Khinh Tuyết gáºt đầu: “Thiếp tháºt lòng nghÄ© váºy.â€
Hắn nở nụ cÆ°á»i, dÆ°á»ng nhÆ° rất vui vẻ.
Nà ng nói, nà ng muốn chứng minh nà ng không phải gian tế Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc phái tá»›i đã, thế nên má»›i cá»± tuyệt ngôi vị Hoà ng háºu, Ãt nhất có thể chứng minh và i phần là nà ng không phải gian tế của Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc.
Nếu nà ng đúng là gian tế, nhất định là đã gáºt đầu đồng ý ngay láºp tức.
Hắn gáºt đầu: “Äược, theo ý nà ng.â€
Khinh Tuyết nở má»™t nụ cÆ°á»i vá»›i hắn.
“Äúng rồi, trẫm nói cho nà ng tin vui nà y.†Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên: “Tin gì?â€
“Tháng sau, Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc sẽ phái sứ giả đến thÆ°Æ¡ng lượng.†Hắn nói, nhãn thần cÅ©ng cÆ°á»i vui vẻ.
“Ã?†Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, không biết vì sao, tim nà ng Ä‘áºp loạn, nà ng cảm thấy tin vui kia có liên quan đến mình, nhÆ°ng chỉ cắn môi, không dám lên tiếng há»i gì.
Nhìn vẻ mặt của hắn, dÆ°á»ng nhÆ° sứ giả chÃnh là … Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị.
Có khả năng nà y sao?
Thừa tÆ°á»›ng Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc Ä‘Ãch thân Ä‘i sứ.
Nà ng nhìn hắn chăm chú bằng ánh mắt chỠmong, quên cả chớp mắt.
Hách Liên Bá Thiên nhìn dáng vẻ chá» mong của nà ng, không giống giả vá».
Hắn nói: “Trẫm nói vá»›i bá»n há», để thể hiện thà nh ý, trẫm muốn bá»n há» phái phu thê Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị là m sứ giả.â€
Nói xong, hắn quay sang nhìn Khinh Tuyết: “Nà ng không cần theo trẫm xuất chinh, trẫm trao cho nà ng cÆ¡ há»™i nà y, hai ngÆ°á»i đó nà ng muốn xá» lý thế nà o cÅ©ng được, những chuyện còn lại trẫm sẽ giải quyết thá»a đáng há»™ nà ng.â€
Nhãn thần Khinh Tuyết hiện vẻ vui sÆ°á»›ng an ủi, kÃch Ä‘á»™ng sâu sắc.
Tay mà i má»±c của nà ng run run, lệ trà n khóe mi, dÆ°á»ng nhÆ° cảnh tượng báo được mối thù giết mẹ Ä‘ang hiện lên trÆ°á»›c mắt.
“Cám Æ¡n Hoà ng thượng.†Nà ng nói. KÃch Ä‘á»™ng không che dấu
Hách Liên Bá Thiên gáºt gáºt đầu, nhìn dáng vẻ kÃch Ä‘á»™ng của nà ng, hoà n toà n không giống giả vá», xem ra, nà ng tháºt sá»± rất háºn Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị.
Nà ng thế nà y, còn có khả năng là gian tế TỠDương Quốc phái tới sao?
“Khinh Tuyết, không cần nói ‘cám Æ¡n’ trẫm, nói thế nhÆ° thể ngÆ°á»i dÆ°ng.†Hắn nói, ý cÆ°á»i bá đạo mà âu yếm.
Hắn nghÄ©, trÆ°á»›c khi biết chân tÆ°á»›ng rõ rà ng, có lẽ, không nên kết luáºn oan uổng nà ng.
Äang ngồi, Ä‘á»™t nhiên bên ngoà i vang lên má»™t âm thanh lá»›n, Hách Liên Bá Thiên nhÆ°á»›ng mà y: “Xảy ra chuyện gì?â€
Vừa nói dứt lá»i đã thấy LÆ°u công công lảo đảo chạy và o: “Hoà ng… Hoà ng thượng, Linh Phi… còn có Hoa Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, hai ngÆ°á»i… hai ngÆ°á»i…â€
“Hai ngÆ°á»i bá»n há» là m sao?†Hách Liên Bá Thiên nhÃu mà y, ánh mắt tà n khốc nhìn LÆ°u công công chằm chằm, tá»a ra sá»± khà phách trá»i sinh.
Vá» phần Khinh Tuyết, nghe thấy LÆ°u công công nói thế, chỉ duy trì má»™t vẻ mặt nhạt nhẽo, không ra vui chẳng ra giáºn, nà ng chỉ lẳng lặng nhìn LÆ°u công công.
Nà ng biết hai ngÆ°á»i kia bị sao.
Lý Ngá»c là má»™t kẻ lòng dạ Ä‘á»™c ác, cô ta lại ở trong cung đã lâu, thủ Ä‘oạn cÅ©ng lợi hại hÆ¡n ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng, vì giữ mạng, có chuyện gì mà cô ta không dám là m chứ?
ChÃnh vì nhìn ra bản chất tham sống sợ chết của Lý Ngá»c, thế nên nà ng má»›i bảo cô ta giết Linh Phi và Hoa Phi, nà ng cÅ©ng biết cô ta nhất định sẽ là m.
Má»™t kẻ coi giữ mạng quan trá»ng hÆ¡n tất cả, sẽ không có kết cục tốt.
Nà ng cúi đầu, nhẹ nhà ng mà i thá»i má»±c trong tay, tỉ mỉ cẩn tháºn, chăm chú vừa vặn.
Chợt có tiếng LÆ°u công công cháºm rãi cất lên: “Linh… Linh Phi và Hoa Phi, sáng nay có ngÆ°á»i phát hiện cả hai đã chết trong phòng!â€
Hách Liên Bá Thiên nghe xong, nhướng mà y, quay sang nhìn Khinh Tuyết.
Vừa vặn đúng lúc Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn hắn má»™t cái, rồi Ä‘Æ°a mắt sang nhìn LÆ°u công công má»™t cái, không nói gì thêm, vẻ mặt còn có chút ngạc nhiên, khiến ngÆ°á»i khác không thể nhìn ra là thái Ä‘á»™ gì.
Chỉ thấy nà ng cúi đầu: “Kẻ ác tá»± có kẻ ác diệt!â€
Dứt lá»i lại tiếp tục mà i má»±c.
Nà ng không có ý định giả vá», vẻ mặt vừa rồi của Hách Liên Bá Thiên đã nói rất rõ rằng hắn Ä‘ang hoà i nghi nà ng, hoà i nghi nà ng cÅ©ng không có vấn Ä‘á» gì, chuyện nà y vốn chẳng có gì để ngạc nhiên.
Trong cả háºu cung nà y, kẻ có Ä‘á»™ng cÆ¡ ra tay nhất chÃnh là nà ng.
Nhưng không có chứng cớ, hắn có thể là m gì cơ chứ?
Lúc nà y, bất luáºn kẻ nà o cÅ©ng không thể đụng đến nà ng.
Dù có tra ra Lý Ngá»c cÅ©ng không sao, mà Lý Ngá»c có khai ra nà ng thì cÅ©ng ảnh hưởng gì đâu?
Chỉ cần nà ng kiên quyết không nháºn, không bằng không chứng, có Lý Ngá»c hay không cÅ©ng chả ảnh hưởng.
Khinh Tuyết thầm cÆ°á»i lạnh.
Nếu muốn oán, chỉ nên oán hai kẻ kia năm lần bảy lượt chá»c đến nà ng, cà ng không nên hại chết đứa con của nà ng từ trong bụng mẹ.
Cho đến lúc nà y, đứa bé là ngÆ°á»i thân duy nhất của nà ng, là ngÆ°á»i gần gÅ©i nhất vá»›i nà ng, là tất cả đối vá»›i nà ng, bất luáºn kẻ nà o cÅ©ng đừng mÆ¡ tưởng xúc phạm tá»›i ngÆ°á»i thân của nà ng.
“Dẫn Ä‘Æ°á»ng!†Hách Liên Bá Thiên nói.
LÆ°u công công cúi ngÆ°á»i, thỉnh Hách Liên Bá Thiên.
Hách Liên Bá Thiên quay lại nhìn Khinh Tuyết: “Tuyết Nhi, từ nay, chuyện của háºu cung sẽ do nà ng là m chủ, nay phát sinh chuyện nà y, nà ng cÅ©ng Ä‘i xem Ä‘i.â€
Khinh Tuyết gáºt đầu: “Xin nghe theo sá»± phân công của Hoà ng thượng.â€
Nói xong, nà ng yểu Ä‘iệu đứng lên, đặt tay và o lòng bà n tay Hách Liên Bá Thiên rồi nói: “Hoà ng thượng thỉnh.â€
Hai ngÆ°á»i sánh vai bÆ°á»›c Ä‘i.
Suốt Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, hai ngÆ°á»i chỉ trầm mặc, nặng trÄ©u tâm sá»±.
Tuy Hách Liên Bá Thiên đã biếm Linh Phi và o lãnh cung, giam lá»ng Hoa Phi, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i đó hầu hạ hắn đã nhiá»u năm, nói không có chút tình cảm gì là giả, Ãt nhiá»u, cÅ©ng có tình nghÄ©a nảy sinh.
Trong lòng có chút than thở.
HÆ¡n nữa hắn háºn nhất chÃnh là chuyện thâm cung âm mÆ°u quá»· kế.
Hắn không hy vá»ng, chuyện nà y do Khinh Tuyết chủ mÆ°u.
Tháºt sá»± không hy vá»ng.
Nhưng trái ngang ở chỗ, lúc nà y, chỉ có một mình nà ng có động cơ ra tay.
Hắn Ä‘á»™t nhiên lên tiếng: “Tuyết Nhi, nà ng cảm thấy là ai là m ra chuyện nà y?â€
Khinh Tuyết ngẩng khuông mặt đẹp nhÆ° hoa nhÆ° ngá»c, nhìn dáng vẻ nghiá»n ngẫm thăm dò của Hách Liên Bá Thiên, căn bản là hắn Ä‘ang hoà i nghi nà ng.
Không sao, nà ng cũng không ngại.
Chỉ cÆ°á»i lạnh: “Linh Phi và Hoa Phi gây thù chuốc oán gì, Khinh Tuyết không rõ lắm, là m sao biết được là ai là m ra chứ? Khinh Tuyết cà ng không dám suy luáºn bừa, tránh nghi oan ngÆ°á»i vô tá»™i.â€
Dứt lá»i nà ng cúi đầu, chỉ lẳng lặng bÆ°á»›c Ä‘i.
Sắc mặt nà ng cà ng lúc cà ng bình tÄ©nh lạnh lùng. Khiến ngÆ°á»i khác không thể nhìn ra rốt cuá»™c nà ng Ä‘ang nghÄ© gì.
Tuy ngữ khà nà ng không được tá» tế, nhÆ°ng Hách Liên Bá Thiên lại không nổi giáºn hoặc tá» bất cứ thái Ä‘á»™ gì, chỉ Ä‘i vá» phÃa Hoa Ngá»c Cung nhanh hÆ¡n.
Có lẽ, là hắn nghi oan nà ng không chừng.
Dù sao Ä‘i nữa, lấy thế lá»±c của nà ng, muốn đối phó vá»›i Linh Phi Hoa Phi, tháºt sá»± không phải chuyện Ä‘Æ¡n giản.
Trừ phi nà ng là gian tế của Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, có thế nà ng má»›i có ngÆ°á»i âm thầm tÆ°Æ¡ng trợ, muốn giết hai quý phi cÅ©ng dá»… dà ng, nói cách khác, má»™t phi tần không quyá»n không thế nhÆ° nà ng, căn bản là không thể là m được chuyện nà y.
Má»›i Ä‘i và o Hoa Ngá»c Cung, đã cảm nháºn được không khà trong trẻo lạnh lùng mà tÄ©nh lặng, mấy cung nữ xếp hà ng hà nh lá»… vá»›i Hách Liên Bá Thiên và Khinh Tuyết.
Ai nấy Ä‘á»u mặc cung y mà u trắng, đầu cà i hoa trắng, thoạt nhìn có chút buồn bã.
Khinh Tuyết đảo mắt má»™t lượt liá»n củng cố tinh thần, đây là kết cục mà hai ngÆ°á»i kia tá»± tìm đến, không thể trách nà ng.
Nếu hai ngÆ°á»i kia không chết, sá»›m muá»™n gì nà ng cÅ©ng phải chết.
Huống hồ, giết ngÆ°á»i Ä‘á»n mạng. Hai kẻ kia dám hại chết con nà ng, phải lấy tÃnh mạng bản thân ra Ä‘á»n lại!
Nà ng bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c và o Hoa Ngá»c Cung, khi xÆ°a rá»±c rỡ huy hoà ng, chỉ mấy ngà y, đã hoa tà n cá» dáºp, má»™t ngÆ°á»i mất chá»— dá»±a thì sụp đổ nhanh chóng thế nà y đây.
Không còn ai nịnh hót, mạng cũng giữ không xong.
Trong thâm cung không có chân tình, ai nấy Ä‘á»u chỉ biết đến lợi Ãch bản thân.
Nịnh trên nạt dưới.
Ngươi tranh ta đấu.
Không ngừng lại lấy một khắc.
ChÃnh nà ng cÅ©ng là nhÆ° thế.
Nhưng nà ng không muốn sống như thế thêm nữa.
Quá mệt má»i, quá vất vả. Báo thù xong, nà ng sẽ ra Ä‘i, tuy Hách Liên Bá Thiên có tình vá»›i nà ng, nhÆ°ng tâm địa đế vÆ°Æ¡ng nhiá»u ngá» vá»±c vô căn cứ, giữa bá»n há» có nhiá»u chuyện không hòa hợp lắm.
Các cung nữ cháºm rãi đẩy cá»a phòng ngủ, cháºm rãi Ä‘i và o, phòng ngủ rất nhã nhặn lịch sá»±, không hoa lệ rá»±c rỡ nhÆ° chÃnh Ä‘iện, có má»™t phong cách rất riêng.
Khinh Tuyết chưa từng bước chân và o đây.
Lúc nà y, Hoa Phi Ä‘ang lẳng lặng nằm trên giÆ°á»ng.
Gió khẽ thổi qua là m tấm rèm mà u tÃm phất phÆ¡, phất qua mặt Khinh Tuyết nhÆ° nhảy múa.
Nà ng giơ tay vén rèm, nhìn và o.
NgÆ°á»i Hoa Phi tá»a hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngát, và i phần quý phái.
Chẳng qua thì cÅ©ng chẳng được mấy ngà y cÅ©ng (ngá»c nát) hÆ°Æ¡ng tan thôi…
Xuân nhi đứng bên cạnh thấy thế, nhanh nhẹn tiến lên gà i rèm, Khinh Tuyết đưa mắt nhìn nhưng không tỠthái độ gì.
Nà ng chỉ đang thở dà i âm thầm.
Hoa Phi, Linh Phi chết đi, nà ng không cảm thấy có chút cao hứng nà o, chỉ cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.
Quay sang nhìn Hách Liên Bá Thiên, lại thấy hắn chỉ bà y ra dáng vẻ bình tĩnh.
Tuy hắn có dáng vẻ lạnh lùng tà n khốc nà y đã nhiá»u năm, nhÆ°ng Khinh Tuyết cảm nháºn được má»™t cách rất rõ rà ng, hắn Ä‘ang đè nén sá»± khó chịu trong lòng.
Hoa Phi, Linh Phi hầu hạ hắn đã nhiá»u năm, là hai phi tần được ân sủng nhất háºu cung trong những năm trở lại đây, tất nhiên là đã mang đến cho hắn không Ãt niá»m vui, lúc nà y cả hai cùng Ä‘á»™t ngá»™t chết Ä‘i, hắn sao có thể không thÆ°Æ¡ng tâm chút nà o chứ?
Tuy nhìn bỠngoà i hắn có vẻ vô tình, nhưng tuyệt đối không phải kẻ máu lạnh!
Khinh Tuyết đứng cách giÆ°á»ng Hoa Phi má»™t thÆ°á»›c, không tiến thêm.
GÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp của Hoa Phi lúc nà y tái nhợt nhÆ° tá» giấy, không còn hà o quang trÆ°á»›c kia, đôi mắt mÆ°á»i phần cao quý, lúc nà y Ä‘ang trợn trừng, nhÆ° thể chết không nhắm mắt.
Chết không nhắm mắt thì sao chứ?
Äã gây ra tá»™i ác thì chết là đáng, ai cÅ©ng không thể tránh được.
Má»™t ngà y kia, chÃnh nà ng cÅ©ng sẽ phải chết thôi.
Nếu là ngÆ°á»i khác, có lẽ sẽ cảm thấy sợ hãi, nhÆ°ng Khinh Tuyết không há» sợ hãi, đáng sợ nhất chÃnh là kẻ Ä‘ang sống, quá»· chết rồi thì còn gì đáng để sợ chứ?
Huống hồ, thế gian nà y vị tất đã có quỷ.
Nà ng chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt Hoa Phi chăm chú, nà ng Ä‘ang tưởng tượng, khi nhìn thấy Lý Ngá»c tá»± tay đâm mình, nhất định là cô ta ngỡ ngà ng lắm.
Kẻ mà cô ta tin tưởng, giỠcũng bán đứng cô ta.
Kẻ ta tin tưởng chÃnh là kẻ ta không Ä‘á» phòng nhất.
Nà ng đã bị một đòn trà mạng, rất may thoát chết.
Nhưng xem ra, Hoa Phi và Linh Phi lại không được may mắn thế.
“Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, không bằng chúng ta ra ngoà i xem Ä‘i?†Xuân nhi thấy Khinh Tuyết má»™t má»±c đứng cách giÆ°á»ng má»™t thÆ°á»›c, không tiến lên, cho là nà ng sợ hãi, liá»n lên tiếng.
Khinh Tuyết nhẹ nhà ng lắc đầu: “Không cần.â€
“Nếu không dám nhìn thì nà ng cứ ra ngoà i trước đi!†Lúc nà y Hách Liên Bá Thiên cũng quay đầu lại lên tiếng.
Khinh Tuyết nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy trong nhãn thần hắn là một nỗi đau kịch liệt.
Nếu là nà ng, liệu hắn có thể có ánh mắt đó không?
Không há»i, vấn Ä‘á» nà y, nà ng không thể há»i, cÅ©ng không dám há»i.
“Thiếp không sao.†Khinh Tuyết lắc đầu.
Hách Liên Bá Thiên không nói gì thêm, chỉ quay sang há»i cung nữ: “Rốt cuá»™c sao lại thế nà y?â€
Cung nữ kia vốn đã sợ đến hết hồn, lại bị Hách Liên Bá Thiên Ä‘á»™t ngá»™t quát há»i, run bắn cả ngÆ°á»i.
Cô ta sợ tái mặt, lắp bắp má»™t lúc lâu vẫn không xong: “Hồi… hồi Hoà ng thượng, tối hôm qua… tối hôm qua lúc nô tỳ hầu hạ Hoa Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Ä‘i ngủ má»i chuyện vẫn bình thÆ°á»ng. NhÆ°ng sáng nay khi… khi nô tỳ vừa bÆ°á»›c chân và o, đã thấy Hoa Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng gục trong vÅ©ng máu, máu me đầy ngÆ°á»i, quần áo cÅ©ng bị vấy máu… nô tỳ… nô tỳ…â€
Cô ta nói đứt quãng, ấp úng thà nh ra chẳng cung cấp được manh mối gì.
Hách Liên Bá Thiên nhÃu mà y bá»±c bá»™i, cất giá»ng lạnh lùng: “Tối hôm qua có phát hiện Ä‘iá»u gì bất thÆ°á»ng không?â€
Cung nữ kia vừa nghe, sợ đến mức dán mặt xuống sà n: “Hồi… hồi Hoà ng thượng, tối hôm qua cÅ©ng không có gì bất thÆ°á»ng, tất cả Ä‘á»u rất bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng đến sáng nay… sáng nay…â€
“Äủ rồi!†Hách Liên Bá Thiên thấy cung nữ kia nói năng lá»™n xá»™n, vì thế ngắt lá»i: “Trẫm biết rồi, chuyện nà y, trẫm sẽ Ä‘iá»u tra rõ rà ng!â€
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:02 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 97
Äau lòng
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Nói xong hắn quay lại ra lệnh cho Hách Liên TrÆ°á»ng Phong đứng sau: “TrÆ°á»ng Phong, giam tất cả ngÆ°á»i của Ngá»c Hoa Cung lại, thẩm vấn từng kẻ má»™t, ắt sẽ tìm được chân tÆ°á»›ng!â€
“Thần tuân mệnh!†Hách Liên TrÆ°á»ng Phong đáp.
Hắn lÆ¡ đãng Ä‘Æ°a mắt nhìn Khinh Tuyết, nhÆ°ng chỉ là chuyện trong tÃch tắc.
Khinh Tuyết chỉ lặng lặng đứng đó, nhìn cái xác không hồn trên giÆ°á»ng, không nói tiếng nà o
“Chúng ta đến lãnh cung xem thôi!†Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết gáºt đầu.
Äây là lần đầu tiên Khinh Tuyết Ä‘i và o lãnh cung.
Nơi nà y còn đáng sợ hơn cả tưởng tượng của nà ng.
Không hoang vu dá»a ngÆ°á»i má»™t cách Ä‘Æ¡n giản.
Mà là bốn bá» trống trải vắng lặng im lìm, nếu giữa đêm mà có gió thổi qua, chỉ sợ sẽ khiến ngÆ°á»i ta sợ hãi hÆ¡n. Nà ng từng nghe nói, kẻ nà o bị Ä‘Æ°a và o lãnh cung, sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phát Ä‘iên.
Có lẽ sau khi Linh Phi chết, nơi nà y sẽ lặng yên như trước kia.
Chết sớm ngà y nà o thì đỡ bị dà y vò khổ sở ngà y đấy.
Nà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn má»™t lượt, cá» dại um tùm cao quá đầu ngÆ°á»i, nhiá»u năm không có ngÆ°á»i dá»n dẹp, nhà cá»a hoang vắng cÅ© nát, hà nh lang mái nhà chăng đầy mạng nhện.
Một con nhện cỡ bự nhà n nhã nằm đó.
Ghép tất cả và o cùng má»™t chá»— tháºt sá»± có phần dá»a ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i quen được chiá»u chuá»™ng nhÆ° Linh Phi, sa chân lỡ bÆ°á»›c và o nÆ¡i nà y rồi, sẽ cảm thấy thế nà o đây?
Có lẽ không gì ngoà i sợ hãi!
Äây căn bản không phải là chá»— để ngÆ°á»i ở.
Lãnh cung rá»™ng lá»›n nhÆ°ng bốn bá» hoang vu vắng vẻ, đứng ở đây tháºt sá»± có cảm giác khủng hoảng, bị thiên hạ ruồng rẫy.
Cung nữ canh giữ dẫn Ä‘Æ°á»ng Hách Liên Bá Thiên và nà ng Ä‘i và o bên trong.
Äi đến hết Ä‘Æ°á»ng, rốt cục thấy má»™t căn phòng đã có sá»a sang qua má»™t chút, nhÆ°ng chắc chắc là trÆ°á»›c khi sá»a thì căn phòng nà y cÅ© nát ghê lắm, cung nữ kia cháºm rãi đẩy cá»a
Cánh cá»a nặng ná» phát ra má»™t tiếng kẽo kẹt rầu rÄ©.
Như thở dà i vì không được mở ra đã lâu.
Thá»i Ä‘iểm Hách Liên Bá Thiên bÆ°á»›c chân và o lãnh cung, rõ rà ng hai hà ng lông mà y của hắn nhÃu chặt hÆ¡n, Khinh Tuyết chỉ má»›i liếc mắt má»™t cái, đã cảm giác được sá»± thay đổi trong tâm trạng của hắn, nhất định là hắn Ä‘ang than thở.
Than thở vì má»™t nữ tá» thông minh nhÆ° váºy, lại ra Ä‘i trong chốn hoang vu vắng vẻ nà y nhÆ° thế.
Là m ngÆ°á»i ai mà chẳng có tình cảm.
Khinh Tuyết không trách hắn.
Nếu hắn không có chút cảm xúc nà o, nà ng mới cảm thấy đáng sợ.
Nà ng má»™t má»±c duy trì vẻ mặt bình tÄ©nh, không nói lá»i nà o.
Nà ng biết, lúc nà y giải thÃch chỉ khiến kẻ khác hoà i nghi, nói nhiá»u sai nhiá»u, chẳng bằng bình tÄ©nh quan sát, đợi xem sá»± thể tiếp diá»…n đến mức nà o.
Nếu Lý Ngá»c tháºt sá»± không bị Ä‘iá»u tra ra, thì cứ để tất cả bà máºt biến mất theo cô ta.
Nếu không thể, cho dù cô ta có khai ra nà ng, nà ng cÅ©ng không sợ, không bằng không chứng, bất luáºn kẻ nà o cÅ©ng không thể Ä‘á»™ng đến nà ng.
Giẫm lên bụi đất, Khinh Tuyết nhấc tà váy, đã thấy Xuân Nhi cẩn tháºn nâng tà váy há»™ nà ng, Khinh Tuyết cháºm rãi bÆ°á»›c và o.
Cái chết của Linh Phi nhìn qua tháºt tá»± nhiên.
Cung nhân không di chuyển thi thể của cô ta, cô ta nhÆ° Ä‘ang bình tÄ©nh ngồi dá»±a và o giÆ°á»ng, trên mặt còn nở nụ cÆ°á»i ôn hòa, nhÆ° thể chết Ä‘i là má»™t chuyện rất vui vẻ.
Ãnh mắt vẫn khát khao nhìn vá» hÆ°á»›ng Äông, nà ng biết, hÆ°á»›ng Äông là hÆ°á»›ng của tẩm cung của Hách Liên Bá Thiên, nữ tá» nà y, và o lúc ra Ä‘i, nhất định là cảm thấy rất giải thoát.
Bị giam trong lãnh cung, cho dù Lý Ngá»c không giết cô ta, sá»›m muá»™n gì cô ta cÅ©ng phát Ä‘iên, sống không bằng chết
NhÆ°ng xem ra, cô ta tháºt sá»± yêu Hách Liên Bá Thiên rất nhiá»u, đến táºn giá» phút cuối cùng, vẫn không quên dõi mắt tìm hắn dù biết chỉ là vô vá»ng.
DÆ°á»ng nhÆ° Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng cảm nháºn được Ä‘iá»u đấy, hắn cháºm rãi cúi ngÆ°á»i, lẳng lặng nhìn cô ta, sau đó Ä‘Æ°a bà n tay to lá»›n rắn chắc, nhẹ nhà ng lÆ°á»›t qua mi mắt cô ta, vuốt lại đôi mắt không muốn nhắm của Linh Phi.
Giá» phút đấy, Khinh Tuyết má»›i nháºn ra, Hách Liên Bá Thiên tháºt ra rất nặng lòng vá»›i Linh Phi.
Ãt nhất khi đến chá»— Hoa Phi, hắn căn bản là không chạm tá»›i Hoa Phi chút nà o, chỉ trÆ¡ mắt đứng nhìn vá»›i thái Ä‘á»™ lạnh lùng.
Nhưng khi nhìn thấy Linh Phi, hắn chủ động bước tới vuốt mắt, còn thất thần ngồi trước mặt cô ta một hồi lâu.
Con ngÆ°á»i luôn lạnh lùng tà n nhẫn nhÆ° hắn, giá» ngáºp trà n Ä‘au thÆ°Æ¡ng.
Khinh Tuyết không nói gì, chỉ xoay ngÆ°á»i, dẫn tất cả cung nữ ra ngoà i cá»a đứng chá», hẳn là hắn cần thá»i gian nói nốt và i lá»i vá»›i Linh Phi.
Khinh Tuyết thầm thở dà i, kỳ tháºt Linh Phi cÅ©ng không phải là quá xấu xa, cô ta không quá mÆ°u mẹo xảo trá, chẳng qua là bị tình yêu che má» lý trà mà thôi.
Khó trách Hách Liên Bá Thiên lại thÃch cô ta.
Nà ng vẫn cho rằng Hách Liên Bá Thiên thÃch Hoa Phi hÆ¡n, tháºt không ngá» lại sai lầm.
Hắn để Hoa Phi quản lý háºu cung, không là vì cô ta thÃch hợp hÆ¡n, mà là vì có nhiá»u tình cảm vá»›i Linh Phi hÆ¡n.
Thâm cung tháºt sá»± quá phức tạp.
“Tuyết Phi nương nương, nếu ngà i không thoải mái, không bằng trở vỠnghỉ ngơi một chút đi!†Xuân Nhi nói.
Khinh Tuyết lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là có chút tâm trạng thôi.â€
Giá» phút nà y, nà ng sá»± không cảm thấy chút vui vẻ nà o, chỉ cảm thấy vô cùng mệt má»i, hại ngÆ°á»i thì lòng mình tuyệt đối không biết đến bình yên.
NhÆ°ng nà ng không còn lá»±a chá»n nà o khác.
Vì nà ng phải báo thù, vì nà ng phải bảo vệ bản thân.
Chỉ có thể đấu tranh trong tuyệt vá»ng.
Khinh Tuyết quay đầu, liếc mắt nhìn Xuân Nhi má»™t cái, sau đó nói: “Cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i.â€
Cung nữ nà y hầu hạ nà ng rất chu đáo cẩn tháºn, dù nà ng biết bản thân không thể tin tưởng ngÆ°á»i khác má»™t cách dá»… dà ng má»™t lần nữa, dù nà ng không biết cô ta là tháºt lòng hay giả ý,
NhÆ°ng nà ng thấy, giá» phút nà y cô ta tháºt sá»± đối tốt vá»›i nà ng.
“Nương nương!†Xuân Nhi nghe thấy câu đó, vô cùng kinh ngạc, kinh hãi lên tiếng vì thụ sủng nhược kinh.
Chưa từng nghe nói đến chuyện một cung nữ nhỠnhoi được một phi tỠnói tiếng ‘cám ơn’?
Äây là công việc của cô ta mà .
Khinh Tuyết nhìn cô ta, chỉ cÆ°á»i cÆ°á»i, nhìn cá» dại ngút ngà n, thản nhiên nói: “TrÆ°á»›c kia, chẳng qua ta còn không bằng ngÆ°Æ¡i, chỉ là má»™t nha hoà n nhóm bếp mà thôi.â€
Nà ng thản nhiên nói xong thì cất bước đi.
Nhìn khung cảnh hoang vắng nÆ¡i nà y, không khá»i nhá»› tá»›i cuá»™c sống trÆ°á»›c kia
Chỗ ngủ của nà ng trước kia, so với nơi nà y còn đơn sơ hơn.
Cái phòng bé tẹo của nà ng, lúc nắng chói chang thì thấy ánh mặt trá»i, lúc mÆ°a tầm tã Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là hứng mÆ°a.
Nhưng ai nói được là lúc đấy so với lúc nà y, là cuộc sống nà o thảm hơn.
Má»›i nghÄ© đến đấy, đã thấy Hách Liên Bá Thiên Ä‘i ra, trên vạt áo của hắn dÃnh má»™t vết máu, long bà o mà u và ng sáng khiến vệt máu trở nên nổi báºt, thoạt nhìn có chút cổ quái.
Nà ng biết, nhất định là hắn đã bế cô ta.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà y, xem ra không lạnh lùng nhÆ° thiên hạ vẫn nghÄ©.
Nếu như hắn biết là nà ng hại chết Linh Phi, không biết hắn sẽ là m thế nà o?
Liệu có thể trong cÆ¡n thịnh ná»™, sai ngÆ°á»i lôi nà ng ra xá» trảm?
Nhìn hắn, nà ng bá»—ng nhiên có chút buồn phiá»n muốn biết đáp án cho câu há»i vừa báºt ra trong đầu.
Nà ng tháºt sá»± muốn biết trong lòng hắn, rốt cục là bản thân nặng nhẹ thế nà o.
“Là m sao váºy?†Hắn há»i.
Khinh Tuyết lắc lắc đầu.
“Nếu nà ng thấy mệt thì đi vỠnghỉ ngơi trước đi!†Hắn nói, ngữ khà có và i phần thương cảm.
“Không có gì đáng ngại.†Khinh Tuyết dịu dà ng trả lá»i.
“Tối hôm qua các ngÆ°Æ¡i gác đêm có phát hiện bất cứ chuyện gì khác thÆ°á»ng không?†Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng há»i, nhÆ°ng tháºt ra chẳng hỠôm chút hy vá»ng mong manh nà o.
Ngá»c Hoa Cung còn chẳng phát hiện được chút manh mối nà o, huống hồ là lãnh cung?
Mấy ngÆ°á»i gác đêm chỉ canh giữ ở cá»a cung, ai muốn ra và o lãnh cung nà y cÅ©ng dá»… nhÆ° trở bà n tay.
Quả nhiên, các cung nữ canh giữ quì sụp xuống, liên tục lắc đầu: “Hồi Hoà ng thượng, không có.â€
Hách Liên Bá Thiên nghe xong có chút không vui, nhÆ°ng nghÄ© kÄ© thì không phát tác ra, chỉ bÆ°á»›c tháºt nhanh ra ngoà i.
Khinh Tuyết từ từ đuổi theo.
Nà ng Ä‘Æ°a mắt nhìn, tÆ°á»ng bao lãnh cung cÅ©ng không thấp, Lý Ngá»c và o đây bằng cách nà o nhỉ?
Kỳ tháºt, đối vá»›i Lý Ngá»c mà nói, chỉ sợ là và o Ngá»c Hoa Cung còn dá»… hÆ¡n và o lãnh cung, Ngá»c Hoa Cung kia, nhất định là có máºt đạo ngầm.
Nếu bằng không, Lý Ngá»c là m sao có thể liên hệ vá»›i Hoa Phi trong suốt những năm qua, mà không bị ai phát hiện?
Hách Liên Bá Thiên Ä‘á»™t ngá»™t xoay ngÆ°á»i, Khinh Tuyết suýt nữa thì Ä‘áºp và o ngá»±c hắn. Nà ng ngẩng mặt, nhìn hắn: “Hoà ng thượng?â€
Hắn nói vá»›i nà ng: “Chuyện nà y, trẫm để nà ng giải quyết! Trẫm hy vá»ng nà ng có thể cho trẫm má»™t câu trả lá»i thá»a đáng.â€
Khinh Tuyết không ngá» hắn nói thế, sá»ng sốt, sau đó nhìn hắn, không biết rốt cục là hắn có dụng ý gì.
Không phải là hắn hoà i nghi nà ng sao? Tại sao lại giao nà ng xỠlý chuyện nà y chứ?
NhÆ°ng nghÄ© kÄ© thì tháºt rõ rà ng.
Không nói gì thêm, nà ng chỉ lẳng lặng gáºt đầu: “Khinh Tuyết tuân mệnh.â€
“TrÆ°á»ng Phong sẽ giúp nà ng má»™t tay, nếu không rõ chuyện gì cứ Ä‘i tìm tiểu LÆ°u Tá», bảo hắn cho ý kiến, hắn ở trong cung nhiá»u năm, biết nhiá»u chuyện ngÆ°á»i khác không biết.†Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết dịu dà ng gáºt đầu: “Thần thiếp biết ạ.â€
Nà ng nhìn ra được, hắn muốn nhân cÆ¡ há»™i nà y mà điá»u tra cho rõ rà ng tất cả.
Nếu nà ng tháºt sá»± là hung thủ sát hại Hoa Phi và Linh Phi, tất nhiên là không thoát được, nếu nà ng không phải, lại có thể nhân cÆ¡ há»™i nà y tạo dá»±ng uy tÃn tiếng tăm, đến lúc láºp háºu cÅ©ng bá»›t Ä‘i mấy phần tranh chấp.
* * *
Äêm đó, Hách Liên Bá Thiên không đến Hải ÄÆ°á»ng Cung.
Nghe nói có và i thị nữ mới tiến cung, đang ở trong tẩm cung của hắn giúp hắn vui vẻ.
Thá»i Ä‘iểm nghe được tin tức nà y, Khinh Tuyết Ä‘ang tắm, những cánh hoa lững lá» trôi trên mặt nÆ°á»›c, khiến là n da nõn nà trắng mịn của nà ng cà ng thêm nổi báºt mê ngÆ°á»i.
Cánh tay vốn đang vớt hoa để rắc xuống như hóa đá giữa không trung, nà ng im lặng như bị điểm và o á huyệt
NÆ°á»›c ấm bốc hÆ¡i mịt mù, khiến nà ng trở nên mông lung và không tháºt.
Nà ng chỉ cảm thấy lồng ngá»±c trà n ngáºp khó chịu.
Không nên để ý.
Không phải đã quyết định sẽ rá»i khá»i sao? Không phải đã sá»›m biết hắn không thể chỉ có má»™t mình nà ng bên gối sao?
Vì sao còn cảm thấy khó chịu?
HÆ¡n nữa, so vá»›i những lần nghe thấy tin nà y trÆ°á»›c kia, tháºt sá»± khó chịu hÆ¡n gấp nhiá»u lần.
Nà ng khép hỠhai mắt, nhìn cánh hoa lững lỠtrên mặt nước rồi thả rơi cánh tay.
Hốc mắt nhÆ° bị hÆ¡i nÆ°á»›c là m bá»ng, khó chịu vô cùng, giống nhÆ° có thứ gì đó muốn trà o ra.
Nà ng cố gắng ra vẻ bình tÄ©nh, nặn ra má»™t nụ cÆ°á»i, lên tiếng lại thấy giá»ng mình hốt hoảng đến Ä‘au lòng: “Nói thế tức là Hoà ng thượng sẽ không tá»›i đây.â€
Xuân Nhi nhìn Khinh Tuyết, không biết vì sao, bá»—ng nhiên cÅ©ng cảm thấy Ä‘au lòng, nhÆ°ng Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng đã há»i, cô ta không thể không đáp.
Äà nh phải nói: “Hẳn là nhÆ° thế.â€
Khinh Tuyết gáºt gáºt đầu, chỉ cảm thấy khó chịu nặng ná».
Nụ cÆ°á»i của nà ng cứng ngắc, giống nhÆ° mang mặt nạ.
Rốt cục nà ng cháºm rãi cúi đầu, nói vá»›i Xuân Nhi: “Ta biết rồi, ngÆ°Æ¡i lui ra trÆ°á»›c Ä‘i, ta tá»± tắm được.â€
Xuân Nhi nhìn dáng vẻ Khinh Tuyết, cÅ©ng hiểu chuyện, nhÆ°ng không nói lá»i thừa thãi nà o, chỉ nói: “Váºy nô tỳ lui xuống trÆ°á»›c, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có việc cứ gá»i, nô tỳ sẽ và o ngay!â€
“Ừ.†Nà ng nhẹ nhà ng trả lá»i.
Nhìn Xuân Nhi Ä‘i ra ngoà i, khép cá»a lại, rốt cục nà ng không đè nén được nữa.
Nà ng trượt ngÆ°á»i, chìm xuống nÆ°á»›c, tá»± che giấu bản thân.
Cái lạnh khiến đầu óc nà ng trống rỗng.
Không được nghĩ!
Không được nghĩ!
Nà ng không được nghĩ đến chuyện đó.
Nà ng không được thay đổi quyết định.
Bà i há»c của mẫu thân chẳng lẽ còn chÆ°a đủ sao? Chẳng lẽ nà ng vẫn muốn dẫm và o vết xe đổ của bà ?
Hắn là đế vương, hắn vĩnh viễn không thể chỉ thuộc vỠnà ng.
VÄ©nh viá»…n!
Äến lúc không thể chịu Ä‘á»±ng được nữa, nà ng trồi lên, bá»t nÆ°á»›c tung tóe ra bốn phÃa, hoa vung vãi duá»›i sà n.
Nước văng khắp nơi, nhưng rốt cục, đó là nước… hay là lệ.
Má»™t giá»t nÆ°á»›c cháºm rãi chảy và o trong miệng, nà ng Ä‘Æ°a lưỡi nếm thá», có vị mặn.
Các cung nữ kia, là m sao dám thả muối và o nước tắm của nà ng chứ!
Rốt cục nhịn không được, nà ng gục và o thà nh bồn khóc.
Ẩn nhẫn mà không ra tiếng động.
Trong bồn tắm, nước từ ấm áp dần lạnh lẽo. Ngâm mình trong nước, nà ng nhịn không được rùng mình một cái, nhưng chẳng có ý định đứng lên, chỉ lẳng lặng đắm mình.
Chỉ cảm thấy, nÆ°á»›c lạnh giúp lòng nà ng tỉnh táo hÆ¡n rất nhiá»u.
Xuân Nhi đứng chá» ngoà i cá»a, chỉ biết lo âu đứng canh, không biết là m gì hay nói gì cho phải.
Thá»i gian cứ cháºm rãi trôi qua, má»™t canh giá» sau, Xuân Nhi không dám đứng đợi nữa.
Tuyết Phi không có chút động tĩnh nà o, nếu gặp sơ suất gì thì biết là m sao đây
Vì thế cô ta đứng ở cá»a, nhá» giá»ng hô: “Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng…â€
Má»™t hồi lâu sau, rốt cục nghe thấy thanh âm má»i mệt không chịu nổi cháºm rãi truyá»n đến: “Ừ…â€
“Ngà i có cần nô tỳ và o hầu hạ gì không?†Xuân Nhi lại há»i.
“Không cần.†Khinh Tuyết cháºm rãi nói.
Nhúc nhÃch má»™t chút, má»›i phát hiện, nà ng bất Ä‘á»™ng quá lâu, toà n thân cứng ngắc.
NÆ°á»›c mắt đã ngừng chảy, nà ng cháºm rãi đứng lên, cầm khăn bông, lau nÆ°á»›c mắt và lau ngÆ°á»i, sau đó bÆ°á»›c ra khá»i bồn tắm.
Thân hình thon thả gợi cảm, đầy đặn nõn nà , là n da trắng nhÆ° bạch ngá»c, sáng bóng rạng rỡ, cá»™ng thêm đôi chân dà i miên man, có thể khiến bất cứ ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o cÅ©ng phải phát Ä‘iên.
Chỉ tiếc, trên lÆ°ng là những vết roi nhà n nhạt, khiến tất cả bị giảm Ä‘i rất nhiá»u giá trị.
Nà ng cháºm rãi khoác áo lót, nói vá»›i Xuân Nhi ngoà i cá»a: “Ta tắm xong rồi, cho ngÆ°á»i bê bồn ra ngoà i Ä‘i!â€
Xuân Nhi vừa nghe vá»™i và ng đẩy cá»a và o.
Thấy Khinh Tuyết chỉ khoác áo lót má»ng manh, sắc mặt tái nhợt nhÆ° tá» giấy, hốc mắt lại Ä‘á» hoe, khiến ai nhìn qua cÅ©ng thấy nhói lòng.
Xuân Nhi há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói nữa, cô ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ, có năng lực nói được gì chứ? Huống hồ, đây là chuyện của chủ nhân, không đến lượt nô tỳ như cô ta nhúng tay can thiệp.
Vá» phần Khinh Tuyết, chỉ cháºm rãi xoay ngÆ°á»i, Ä‘i vá» phÃa phòng ngủ.
Sống trên Ä‘á»i có ai không gặp khó khăn bao giá».
Có thể khóc ra, khiến nà ng cảm thấy thoải mái hÆ¡n rất nhiá»u.
Ãt nhất cÅ©ng không còn quá Ä‘au khổ nữa.
Hoặc là nói cho chÃnh xác, giá» phút nà y, ná»—i Ä‘au đã bị giấu kÃn, khi ngà y mai đến má»i chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:03 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 98
An ủi
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Vá» phần Hách Liên Bá Thiên, tuy truyá»n đến bên giÆ°á»ng bốn cô thị nữ, nhÆ°ng hoà n toà n không phát sinh chuyện gì.
Mãi đến táºn canh ba hắn má»›i chịu rá»i khá»i Ngá»± thÆ° phòng, vẻ mặt má»i mệt không lá»i nà o diá»…n tả. Äi và o phòng ngủ, không nói lá»i nà o, đặt lÆ°ng liá»n ngủ.
“Hoà ng thượng!â€
“Hoà ng thượng!â€
Bốn thị nữ trên giÆ°á»ng cất chất giá»ng ngá»t ngấy táºn xÆ°Æ¡ng, hai cánh tay má»m mại không xÆ°Æ¡ng bò trên ngÆ°á»i hắn, chạm đến từng bá»™ pháºn mẫn cảm.
TrÆ°á»›c khi hầu hạ các thị nữ Ä‘á»u đã được huấn luyện, tuy vẫn là xá» nữ, nhÆ°ng ngÆ°á»i nà o cÅ©ng biết rõ phải là m thế nà o má»›i có thể lấy lòng Ä‘Ã n ông.
NhÆ°ng cách châm lá»a nhanh chóng của ngà y xÆ°a, suốt má»™t đêm nà y, hoà n toà n không có tác dụng.
Hách Liên Bá Thiên chỉ nặng nỠnằm đó.
Hắn phát hiện, bản thân hoà n toà n không thÃch sá»± đụng chạm của những cô gái nà y, bao cảm xúc mãnh liệt của dÄ© vãng, má»™t chút cÅ©ng không còn.
Trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh nữ tỠthuần khiết mà lạnh lùng trong tấm áo trắng như tuyết kia.
Cà ng nghĩ lại cà ng phẫn nộ.
Hắn không nên nghÄ© đến nà ng. Nà ng là điểm yếu chết ngÆ°á»i.
Hắn Ä‘Æ°a tay kéo má»™t thị nữ rồi xoay ngÆ°á»i đè lên.
Nhưng đến khi nhìn đến khuôn mặt cô thị nữ kia, hắn lại ngừng lại, bởi vì, hắn chẳng có chút cảm xúc nà o.
Không thể ngá» hắn hoà n toà n cưỡng lại những tấm thân má»i gá»i trÆ°á»›c mắt.
Chỉ nhớ nhung có một tấm thân mảnh mai kia.
Äẩy mạnh ngÆ°á»i thị nữ ra, hắn tá»± ngồi dáºy.
Các thị nữ ngơ ngác, vừa định tiến tới khiêu gợi, Hách Liên Bá Thiên đã ném cho hỠnhững cái nhìn sắc lạnh.
Các thị nữ sững sỠkhông nói được tiếng nà o.
Cả bốn thị nữ Ä‘á»u là ngÆ°á»i má»›i tiến cung, chỉ nghe nói tÃnh tình Hách Liên Bá Thiên vô cùng thô bạo, ai dám vuốt râu hùm chứ.
Các thị nữ chỉ có thể dùng chăn gấm che lại thân thể lõa lồ của bản thân.
Vẻ mặt các cung nữ trở nên má» mịt, tám mắt nhìn nhau, không ai có khả năng Ä‘Æ°a ra dù chỉ là má»™t câu trả lá»i.
Chỉ có thể ngơ ngác ngồi bên rìa.
Hắn lại cháºm rãi nằm xuống, nhÆ°ng cÅ©ng không bảo bốn thị nữ lui ra.
Äêm nay, hắn không có ý định ở cạnh nà ng. Tuy không có bất cứ bằng chứng hay manh mối gì, nhÆ°ng lòng hắn biết rõ.
Hung thủ tám phần là nà ng.
Bởi vì chỉ một mình nà ng có động cơ hà nh động.
Nếu là thị nữ háºu cung ra tay, nếu có đối phó, cÅ©ng phải đối phó vá»›i Khinh Tuyết má»›i đúng, sẽ không có ai Ä‘i đối phó vá»›i hai phi tá» thất thế.
Nếu đặt giả thuyết là ngÆ°á»i ngoà i cung là m ra chuyện nà y, thì hoà n toà n không có khả năng.
Muốn và o cung, rồi sau đó lại giết ngÆ°á»i, còn giấu diếm giấu vết, thá»±c sá»± không có khả năng.
Äiểm đấy, hắn cá»±c kỳ tá»± tin.
Hoà ng cung của hắn, vẫn chưa sơ hở đến mức đấy.
NhÆ°ng tại sao má»™t kẻ trÆ°á»›c giá» chÆ°a từng quan tâm đến chuyện có tình cảm hay không, chỉ cần là đà n bà là hắn có thể phát tiết, chỉ cần là đà n bà , chỉ cần đủ đẹp, hắn không cần Ä‘iá»u gì khác.
Vì lẽ gì mà đêm nay, có má»™t sá»± tháºt vốn hiển nhiên Ä‘ang dần thay đổi.
Sau khi lệnh cho tiểu LÆ°u tá» Ä‘i triệu bốn thị nữ má»›i tiến cung, hắn đã tá»± giam mình trong Ngá»± ThÆ° Phòng, hoà n toà n không muốn đặt chân và o phòng ngủ, dù cho chÃnh sá»± chẳng chất chồng đến váºy.
Là vì tiá»m thức hắn không tình nguyện, không muốn chạm và o những cô gái nà y.
Khi nhìn thấy những nhan sắc ngÆ°á»i thanh thuần kẻ yêu mị, hắn chẳng thấy có chút phản ứng nà o được khÆ¡i dáºy, chỉ cảm thấy chán chÆ°á»ng không chút hứng thú.
Cả tâm trà chỉ nghĩ vỠnữ tỠkia.
NghÄ© vá» dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt quáºt cÆ°á»ng, nhãn thần bà ẩn mà lại lạnh lùng nhÆ° sÆ°Æ¡ng giá.
Hắn nghĩ, hẳn là hắn trúng độc rồi.
Trúng độc của nà ng.
Chỉ có là do đó má»›i giải thÃch được tình trạng nà y của hắn.
Khi thá»i gian trôi sang canh bốn, rốt cục hắn không muốn đè nén nữa.
Hắn ngồi dáºy, Ä‘i vá» phÃa Hải ÄÆ°á»ng Cung.
Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, hắn chỉ cảm thấy tâm trạng phấn khởi, kÃch Ä‘á»™ng, nhÆ°ng sâu trong tâm trà lại là sá»± kháng cá»±.
Nữ tá» kia, nà ng ấy giống nhÆ° hoa anh túc, rõ rà ng ngÆ°Æ¡i biết rằng nà ng ấy là sá»± nguy hiểm chết ngÆ°á»i, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i vẫn bị nà ng mê hoặc đến không thể tá»± kiá»m chế.
HÆ¡n nữa cà ng ngà y cà ng sâu, cà ng ngà y cà ng Ä‘áºm.
Lúc nà ng phát điên, hắn cũng từng muốn điên dại theo nà ng.
Hắn biết rõ rà ng nà ng không phải má»™t ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện, tháºm chà rất có khả năng chÃnh là gian tế Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, nhÆ°ng hắn vẫn không thể đè nén ý nghÄ© muốn có nà ng.
Không thể đè nén ý nghĩ muốn được vỗ vỠlên từng tấc da thịt của nà ng, ý nghĩ hòa nà ng chung với máu thịt bản thân.
Thở dà i một hơi.
Hồng nhan há»a thủy, quả nhiên là không sai.
NhÆ°ng hắn sẽ không để nà ng là m ‘há»a’ đến Nháºt Liệt Quốc.
Hắn phải mau chóng Ä‘iá»u tra ra tất cả, sau khi trắng Ä‘en rõ rà ng, hắn má»›i có đủ dứt khoát để hạ quyết tâm.
Không cho cung nhân thông báo, hắn trá»±c tiếp Ä‘i thẳng và o phòng ngủ của nà ng, khi hắn đẩy cánh cá»a má»™t cách từ từ và bÆ°á»›c và o, đã thấy trong phòng tối Ä‘en.
Má»™t giá»ng nói trong trẻo nhÆ°ng lạnh lùng vang lên: “Ai?â€
Có phần nặng nhá»c, giống nhÆ° cổ há»ng nà ng Ä‘ang không khá»e.
Hắn đáp: “Là trẫm.â€
Khinh Tuyết nghe thấy thế má»›i bá»›t phần Ä‘á» phòng, căn bản là nà ng không thể ngủ, đầu óc trà n ngáºp cảnh tượng khi gặp hắn lần đầu tiên, những cặp đùi trắng nõn quấn quanh thân hình mạnh mẽ kiên cÆ°á»ng của hắn, tạo ra đủ các tÆ° thế khiêu khÃch thị giác.
Nà ng vẫn nhớ, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng nà ng chẳng có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy thỠơ.
NhÆ°ng bây giá» nhá»› lại, nà ng lại có thể cà ng nghÄ© cà ng khó chịu, cà ng nghÄ© cà ng phiá»n muá»™n.
NghÄ© đến cảnh những thị nữ má»›i tiến cung, phô bà y thân thể trên giÆ°á»ng lá»›n trong tẩm phòng của Hoà ng đế, quấn quÃt vá»›i hắn trong tình trạng không mảnh vải che thân, nà ng liá»n cảm thấy lòng Ä‘au nhói từng cÆ¡n.
Nghe thấy giá»ng của hắn, nà ng có chút kinh ngạc, có và i phần vui mừng, nhÆ°ng khi nói thà nh lá»i thì chỉ thấy thái Ä‘á»™ lạnh lùng há» hững: “Tại sao Hoà ng thượng lại đến đây?â€
Nghe nà ng nói thế, hắn có chút không vui.
Thái Ä‘á»™ trong trẻo lạnh lùng, thá» Æ¡ xa cách, đối vá»›i sá»± có mặt của hắn dÆ°á»ng nhÆ° chẳng chút vui mừng
Hắn vốn đã không vui, lúc nà y cà ng thêm dồn nén: “Nà ng mất hứng?â€
“Thần thiếp sao có thể mất hứng chứ? Thần thiếp đang vạn phần sung sướng!†Ngữ khà dối trá một cách cố tình. Khiến hắn nghe mà phản cảm.
Hách Liên Bá Thiên nhÃu chặt đôi lông mà y lưỡi mác, nheo mắt nhìn nữ tá» Ä‘ang ngồi trên giÆ°á»ng.
Xem ra, chỉ có hắn ảo tưởng má»™t mình, hình nhÆ° nà ng chÆ°a từng có biểu hiện gì là thÃch hắn.
Hùng hổ Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c giÆ°á»ng, hắn liá»u lÄ©nh đè lên nà ng.
Trong cÆ¡n phẫn ná»™ bằng thái Ä‘á»™ thô lá»—, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cao hứng là tốt rồi! Trẫm sẽ khiến nà ng cà ng thêm cao hứng!â€
Nói xong hắn kéo chăn, duá»—i tay, thà nh thạo tìm thấy Ä‘ai lÆ°ng, chỉ vừa lôi kéo, Ä‘ai lÆ°ng tuá»™t xuống, áo lót cháºm rãi lá»™ ra.
Bóng đen dà y đặc.
Ãnh sáng le lói trong phòng chẳng thể chiếu sáng Ä‘iá»u gì.
NhÆ°ng tay hắn, trái tim hắn, lại cảm giác được từng tấc từng tấc đẹp đẽ trên ngÆ°á»i nà ng.
“Không muốn!…†Hoảng hốt một chút, Khinh Tuyết mới biết được Hách Liên Bá Thiên muốn là m cái gì.
Nà ng giãy giụa, muốn đứng lên, nà ng không muốn.
Hắn coi nà ng thà nh cái gì chứ?
Công cụ tiết dục sao?
Lúc nà o ham muốn liá»n đòi há»i.
Nà ng không muốn, nà ng không muốn hắn vừa chung đụng vá»›i nguá»i Ä‘Ã n bà khác đã chạm thân thể dÆ¡ bẩn và o nà ng, không muốn!
“Không muốn cái gì? Không phải là nà ng rất vui sÆ°á»›ng vì trẫm đã đến sao?†Hắn không vui quát lên, giá»ng nói lá»™ vẻ bá đạo và phẫn ná»™. Bao cảm xúc đè nén suốt má»™t ngà y trá»i của hắn, rốt cục đã bá»™c phát.
Ngữ khà của hắn, nặng nỠđứt quãng vì tình dục, cùng với sự phẫn nộ, thân hình cao lớn lại lao đến.
Sá»± phản đối của nà ng, chỉ kÃch thÃch hắn nhiá»u hÆ¡n.
Hắn phát hiện, chỉ cần vừa chạm đến nà ng, hắn liá»n rạo rá»±c toà n thân.
Cúi đầu, hôn lên bầu ngực tròn căng đẹp đẽ của nà ng, day cắn nhẹ nhà ng.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy nhục nhã vạn phần, dùng sức đẩy hắn ra: “Ta không muốn, tuyệt không vui sÆ°á»›ng, ngÆ°Æ¡i tránh ra, đừng dùng thân thể dÆ¡ bẩn của ngÆ°Æ¡i đụng chạm đến ta!â€
Bị hắn kÃch Ä‘á»™ng, nhất thá»i nà ng quên cả lá»›p vá» bá»c thÆ°á»ng ngà y, phi thÆ°á»ng phẫn ná»™.
Trên ngÆ°á»i hắn phảng phất mùi hoa, nà ng biết rõ, là mùi hÆ°Æ¡ng trên ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác dÃnh lên ngÆ°á»i hắn.
Thứ mùi thơm khiến nà ng buồn nôn.
“Không muốn! Là không muốn bên nà y… hay là không muốn bên nà y!†Hách Liên Bá Thiên thấy nà ng giẫy giụa phẫn nộ, hôn bầu ngực bên kia.
“Không phải nà ng hy vá»ng trẫm sẽ sủng ái nà ng, yêu thÆ°Æ¡ng nà ng sao, sẽ giúp nà ng hoà n thà nh mục Ä‘Ãch sao?†Hách Liên Bá Thiên quát lạnh: “Không cần giả bá»™ nữa, mang hết sá»± nịnh ná»t của nà ng bầy ra cho trẫm ngay bây giá»!â€
Nghe thấy thế, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy toà n thân hóa đá.
Lòng nà ng dâng trà o phẫn ná»™ và căm háºn, Ä‘au Ä‘á»›n và chua chát, tất cả nhÆ° vỡ òa.
Cắn răng, nà ng cháºm rãi nói: “Ta háºn ngÆ°Æ¡i!â€
“Nà ng háºn trẫm, không phải là nà ng nên yêu trẫm sao?†Hách Liên Bá Thiên thở hổn hển trong cÆ¡n kÃch tình. Vừa dứt lá»i, hắn thúc và o, không có bất cứ sá»± dạo đầu nà o…
Khi mùi hÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác Ä‘Æ°a và o mÅ©i Khinh Tuyết, nà ng chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Khi hắn tiến và o cÅ©ng là lúc nà ng gáºp ngÆ°á»i, dạ dà y co bóp dữ dá»™i, nôn không ngừng.
Äiá»u nà y hoà n toà n nằm ngoà i tầm dá»± Ä‘oán của Hách Liên Bá Thiên.
Hắn rá»i khá»i nà ng, lo lắng há»i: “Tuyết Nhi, nà ng là m sao váºy?â€
Há»i xong liá»n quay ngÆ°á»i quát vá»ng ra cá»a: “NgÆ°á»i đâu, mau truyá»n Thái y!â€
Xuân nhi đứng ngoà i chá» sai bảo nhanh chóng đẩy cá»a bÆ°á»›c và o, tay cầm má»™t ngá»n nến, thắp hết đèn đóm lên, trong nháy mắt phòng ngủ u ám chuyển thà nh chói lòa.
Trên chăn đệm mà u xanh nhạt là uế váºt nà ng nôn ra.
Hách Liên Bá Thiên không chút ghê tởm, vÆ¡ tạm quần áo khoác lên ngÆ°á»i, sau đó lấy áo khoác lại cho nà ng, nhanh chóng ôm nà o và o lòng.
Nà ng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt nhÆ° tá» giấy, đôi môi vốn Ä‘á» hồng giá» tÃm tái, mÃm chặt, mắt sÆ°ng Ä‘á» ghê ngÆ°á»i.
“Tuyết Nhi, nà ng không sao chứ? Tuyết Nhi…†Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy nà ng như thế, khẩn trương không biết phải là m như thế nà o cho phải.
Khinh Tuyết chỉ nhắm chặt hai mắt, nà ng không muốn nhìn thấy hắn, cảm thấy nhìn hắn thêm bao nhiêu, sẽ khó chịu thêm bấy nhiêu.
Nà ng không biết rốt cục đêm nay nà ng bị sao, lại có thể liá»u lÄ©nh nhÆ° váºy.
Mục Ä‘Ãch của nà ng vốn là quyến rÅ© hắn, sao giá» phút đấy lại không muốn hắn chạm và o nà ng chứ?
Chuyện hắn chung đụng vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác vốn là chuyện rất bình thÆ°á»ng, nhÆ°ng tại sao nà ng lại cảm thấy ghê tởm và phản cảm chứ!
Xuân nhi nhanh chóng sai ngÆ°á»i Ä‘i thỉnh Chu Äãi đến, cho ngÆ°á»i bê má»™t cháºu nÆ°á»›c ấm và o, bản thân đến bên bà n rót má»™t cốc nÆ°á»›c ấm, hà nh sá»± hết gá»n gà ng chu toà n.
“Hoà ng thượng, xin để nô tỳ hầu hạ nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng uống chén nÆ°á»›c.†Nôn nhiá»u nhÆ° váºy, phải nhanh chóng uống má»™t cốc nÆ°á»›c má»›i có thể bảo trì thể lá»±c.
Hách Liên Bá Thiên nhìn cô ta má»™t cái, Ä‘Æ°a tay nói: “Äể trẫm!â€
Xuân nhi đưa cốc nước cho Hách Liên Bá Thiên.
Hách Liên Bá Thiên nháºn cốc nÆ°á»›c, sau đó cúi xuống nói vá»›i Khinh Tuyết Ä‘ang nằm trong lòng: “Tuyết Nhi, nà ng uống nÆ°á»›c Ä‘i.â€
Khinh Tuyết không thèm nhìn hắn, quay mặt đi.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nà ng má»™t cái, trầm giá»ng nói: “Äừng trẻ con thế, thân thể quan trá»ng hÆ¡n.â€
NhÆ°ng Khinh Tuyết không thuáºn theo, vẫn quay mặt Ä‘i hÆ°á»›ng khác, hÆ¡n nữa giãy dụa muốn rá»i khá»i lòng hắn.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nà ng, hÃt má»™t hÆ¡i, rồi sau đó nói: “Nà ng đã quên Æ°á»›c nguyện ban đầu của nà ng rồi sao? Nếu nà ng chết lúc nà y, là m sao hoà n thà nh tâm nguyện được nữa?â€
Hắn không nói thẳng việc báo thù cho mẫu thân, nhưng hắn biết Khinh Tuyết hiểu được.
Quả nhiên nà ng ngừng việc giãy dụa, mở mắt, đưa mắt nhìn hắn một cái, sau đó hé miệng uống nước.
Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy nà ng như thế, mới thở dà i nhẹ nhõm một hơi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Xuân nhi: “Äã Ä‘i thỉnh Thái y chÆ°a?â€
Xuân nhi gáºt đầu: “Äã cho ngÆ°á»i Ä‘i truyá»n rồi ạ, hẳn là sẽ đến ngay thôi.â€
Hách Liên Bá Thiên gáºt đầu.
Lúc nà y, má»™t tiểu cung nữ bê má»™t cháºu nÆ°á»›c ấm và o, Xuân nhi lên tiếng: “Hoà ng thượng, xin để nô tỳ lau mặt và thay quần áo cho nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.â€
Hách Liên Bá Thiên gáºt đầu, lần nà y không nói gì thêm.
Xuân nhi bê cháºu nÆ°á»›c đến bên giÆ°á»ng.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nằm đó, ánh mắt rá»i rạc, không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.
Chỉ có sự bình tĩnh, bình tĩnh đáng sợ.
Lần nôn vừa rồi, nà ng cảm thấy như nôn hết dơ bẩn trong bụng ra, khó chịu cũng dịu đi mấy phần.
Tất cả Ä‘á»u là hÆ° không, tứ chi vô lá»±c, chỉ cảm thấy rất không khá»e. Trái tim nhÆ° muốn ngừng Ä‘áºp, cảm giác ghê tởm chỉ tăng chứ không giảm.
NhÆ°ng dạ dà y nà ng đã trống rá»—ng, nhÆ° thể chỉ vừa hé miệng sẽ nôn hết lục phủ ngÅ© tạng ra ngoà i. Có ngÆ°á»i nói chuyện trong phòng, nhÆ°ng nà ng không nghe được, chỉ cảm thấy những tiếng ong ong Ä‘áºp và o tai.
Dòng huyết dịch chảy dồn dáºp nhÆ° muốn xé rách mạch máu má»ng manh của đại não, được Xuân nhi dùng khăn Æ°á»›t lau qua má»›i dá»… chịu hÆ¡n má»™t chút. Nhắm hai mắt lại, nà ng chỉ cảm thấy lòng tháºt khó chịu.
Loại khó chịu nà y, là há»—n hợp của rất nhiá»u cảm xúc.
Lý trà nà ng nói không được để ý tá»›i hắn, đã sá»›m biết hắn là hoà ng đế, chuyện tÆ°Æ¡ng tá»± hoà n toà n bình thÆ°á»ng.
Nhưng trái ngang là lòng luôn nhung nhớ, rồi lại khó chịu.
Äây là ghen, nà ng thá»±c sá»± hiểu Ä‘iá»u đó.
NhÆ°ng chÃnh vì hiểu được, nà ng má»›i không biết phải là m thế nà o má»›i tốt, tháºt Ä‘au khổ.
Vẫn luôn gây áp lực với bản thân, sợ rằng sẽ đem lòng yêu hắn.
Không dự đoán được, cuối cùng vẫn vướng chữ tình.
Nhắm hai mắt lại, nà ng tháºt sá»± muốn ngủ má»™t giấc dà i mãi mãi, không phải phiá»n lòng vì bất cứ chuyện gì nữa. NhÆ°ng nà ng biết, nà ng không thể là m thế.
Thù giết mẹ chưa báo.
Mẫu thân ơi…
Giá»t lệ bên khóe mắt nà ng, tròn nhÆ° trân châu, nhẹ nhà ng lăn xuống.
RÆ¡i xuống gối gấm thêu hoa hải Ä‘Æ°á»ng, từ từ hóa thà nh má»™t đóa hoa.
Hách Liên Bá Thiên vừa muốn lên tiếng, lại nghe thấy tiếng Chu Äãi Ä‘i đến, thanh âm lanh lảnh vang vá»ng: “Hoà ng thượng, Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, thần đến đây.â€
Vì thế Hách Liên Bá Thiên nuốt ngược lá»i muốn nói và o trong, chỉ nặng ná» cất giá»ng: “Nhanh và o chẩn mạch cho Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.â€
Chu Äãi tÆ°Æ¡i cÆ°á»i lÄ©nh mệnh, vừa má»›i tiến lên, nhìn dáng vẻ Æ°u thÆ°Æ¡ng, sắc mặt tái nhợt nhÆ° tá» giấy của nà ng, nụ cÆ°á»i trên môi liá»n cứng ngắc.
Hóa thà nh trầm trá»ng.
Hắn vốn tưởng rằng Khinh Tuyết lại bà y trò gì, căn bản là không thèm để ý.
Dù sao thì cÅ©ng nôn ra rồi, cho thấy không phải do ngÆ°á»i khác hạ Ä‘á»™c.
Hơn nữa chỉ sợ hiện tại kẻ nà o muốn hãm hại Khinh Tuyết cũng không đơn giản.
Nà ng bị là m sao đây?
Nhìn nữ tá» nằm trên giÆ°á»ng vá»›i đôi mắt nhắm chặt, đôi lông mi dà i hắt ra bóng Ä‘en ám ảnh, hà ng mi vẫn long lanh, cho thấy rõ nà ng vừa rÆ¡i nÆ°á»›c mắt.
Rõ rà ng hơn là vệt nước bên khóe mắt nà ng và vệt ẩm ướt trên gối đầu.
“Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, thần chẩn trị cho ngà i.â€
Khinh Tuyết không hỠvươn tay, chỉ nhắm chặt hai mắt như cũ.
Chu Äãi nhìn nà ng, má»™t lúc lâu sau nói ra má»™t câu: “Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, có bệnh nên chữa, chỉ những ngÆ°á»i chán sống má»›i chá»n cách tiêu cá»±c chá» chết, nhÆ°ng nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Ä‘ang tuổi thanh xuân rá»±c rỡ, lại có Hoà ng thượng sủng ái nhÆ°á»ng đấy, có thể chán sống vì lẽ gì chứ, xin thứ cho thần vô lá»…. Thần phải xem mạch cho ngà i.â€
Nói xong liá»n thấy hà ng mi Khinh Tuyết khẽ run lên, nà ng hiểu rồi đấy, lá»i Chu Äãi nói ngÆ°á»i khác nghe sẽ chẳng thấy gì đặc biệt, nhÆ°ng Khinh Tuyết sẽ hiểu hắn muốn nói gì.
Äúng váºy, nà ng còn thù giết mẹ phải báo, chÆ°a thá»±c hiện được tâm nguyện nà y, nà ng sao có thể buông xuôi tìm chết chứ?
Cánh tay trắng trẻo bé nhỠtừ từ duỗi ra.
Chu Äãi cÆ°á»i, cháºm rãi đặt tay lên mạch.
Bắt mạch xong, hắn cháºm rãi thu tay vá», nhÆ°ng không cầm bút viết phÆ°Æ¡ng thuốc, chỉ ngồi đó vô cùng bà hiểm.
Hắn đang chỠHách Liên Bá Thiên mở miệng.
Quả nhiên Hách Liên Bá Thiên lên tiếng há»i: “NhÆ° thế nà o rồi? Tuyết Phi bị sao?â€
Chu Äãi nghe thấy thế má»›i quay đầu: “Hồi Hoà ng thượng, Tuyết Phi có thể nói là có bệnh mà cÅ©ng có thể nói là không bệnh.â€
Hách Liên nghe thấy thế nhÆ°á»›ng mà y, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, hắn Ä‘ang rất lo lắng cho Khinh Tuyết, không có tâm trạng nghe Chu Äãi ba hoa triết lý.
“Cái gì mà có bệnh vá»›i không bệnh, hay là ngÆ°Æ¡i chẩn không ra nên lấp liếm!â€
Hắn quát lá»›n, ngữ khà rất khó nghe, ánh mắt vẫn dán chặt lên ngÆ°á»i Khinh Tuyết, trà n đầy Ä‘au lòng lo lắng.
“Hoà ng thượng, thân thể Tuyết Phi không có bệnh gì, nếu muốn nói là có bệnh, thì cÅ©ng chỉ có tâm bệnh, không phải cứ uống thuốc là chữa được, cổ nhân nói đúng bệnh hốt thuốc, bệnh của Tuyết Phi, phải biết được nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có tâm bệnh gì, má»›i có thể chữa khá»i.†Chu Äãi thấy Hách Liên Bá Thiên quát tháo, không chút hoang mang, không chút lo lắng, không chút nóng nảy.
Hắn cháºm rãi nói, thái Ä‘á»™ hết sức bình tÄ©nh.
“Tâm bệnh?†Hách Liên Bá Thiên nghe được hai từ nà y thì ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, nhìn Chu Äãi chằm chằm, lại nhìn Khinh Tuyết.
“Äúng váºy, chÃnh là tâm bệnh.†Chu Äãi đáp.
“Trẫm hiểu rồi, các ngÆ°Æ¡i lui ra ngoà i Ä‘i!†Hách Liên Bá Thiên suy nghÄ© má»™t chút, rồi sau đó cháºm rãi nói.
Chu Äãi không nói gì, chỉ xách hòm thuốc, rồi sau đó đứng dáºy bÆ°á»›c Ä‘i.
Thá»i Ä‘iểm trÆ°á»›c khi ra khá»i phòng, Chu Äãi quay đầu nhìn nữ tá» trên giÆ°á»ng.
Trong lòng âm thầm thở dà i.
Ban đầu cảm xúc hắn dà nh cho nà ng là khinh bỉ, đến bây giá» lại chuyển thà nh Ä‘au lòng, nữ tá» nà y, khi kiên cÆ°á»ng khiến ngÆ°á»i ta Ä‘au lòng, khi yếu á»›t cÅ©ng khiến ngÆ°á»i ta Ä‘au lòng.
Chỉ sợ tên Hách Liên TrÆ°á»ng Phong si tình kia mà nghe được tin nà y sẽ buồn bã lắm.
NhÆ°ng may là Hách Liên TrÆ°á»ng Phong không nhìn thấy cảnh tượng đêm nay, chắc sẽ nghÄ© là nà ng cảm vặt.
Nhất thá»i, không khà trong phòng lặng nhÆ° tá».
Chỉ có tiếng hÃt thở của hai ngÆ°á»i.
Một lúc lâu sau, khi Khinh Tuyết cho rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ không nói gì nữa.
Lại nghe thấy hắn lên tiếng, ngữ khà nặng nỠáp lá»±c, hắn nói: “Tuyết Nhi, nà ng muốn bắt ta phải là m thế nà o má»›i tốt đây?†Sắc mặt hắn đỠđẫn, ngây dại, Ä‘au lòng, mà lại rối bá»i.
Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Khinh Tuyết.
Thá»i Ä‘iểm nghe câu đó của hắn, sắc mặt Khinh Tuyết cà ng thêm tái nhợt, hai môi run rẩy, muốn nói Ä‘iá»u gì, đã mấp máy môi mà cuối cùng lại không nói nữa.
Äôi mắt vốn nhắm nghiá»n cháºm rãi mở ra, bất lá»±c nhìn Hách Liên Bá Thiên, sụp đổ nhÆ° lê dân bách tÃnh phải chứng kiến sá»± tuyệt vá»ng của Thái tá», nÆ°á»›c mắt lã chã nhÆ° chuá»—i trân châu, lẩm bẩm: “Thiếp cÅ©ng không biết là m sao bây giá».â€
Nà ng biết trả lá»i hắn thế nà o?
Khi bản thân nà ng cũng đang rối như tơ vò.
Nà ng biết rõ không nên yêu hắn, chẳng ngỠđược lại ngã lòng trước hắn.
Yêu má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông không nên yêu, nhất định chỉ có Ä‘au khổ.
Hách Liên Bá Thiên im lặng nhìn nà ng, và nh mắt Ä‘á» hoe, nhÆ°ng chung quy hắn vẫn là nhất quốc chi quân, dù có nÆ°á»›c mắt cÅ©ng không được rÆ¡i, nhÆ°ng nhìn Khinh Tuyết thế nà y, hắn tháºt sá»± Ä‘au lòng.
Hắn chỉ cảm thấy, so vá»›i má»—i vết thÆ°Æ¡ng hắn từng nháºn trên chiến trÆ°á»ng khốc liệt, cÆ¡n Ä‘au Ä‘ang gặm nhấn tim gan còn nhức nhối hÆ¡n, hắn cháºm rãi vÆ°Æ¡n tay, chạm lên khóe mắt nà ng, nhẹ nhà ng lau Ä‘i giá»t lệ Ä‘ang vÆ°Æ¡ng trên mi: “Tuyết Nhi… Äừng khóc… Khóc không tốt cho thân thể nà ng…â€
Hách Liên Bá Thiên xÆ°a nay nổi danh cứng rắn vô tình Ä‘á»™c Ä‘oán, giá» phút nà y lại nói ra những lá»i nhu tình nà y.
Nếu không nghe thấy táºn tai, Khinh Tuyết chỉ sợ bản thân sẽ không bao giá» tin được.
NhÆ°ng lệ của nà ng không ngừng, ngược lại cà ng trà o ra nhiá»u hÆ¡n, không thể kìm lại.
Äó là cảm giác bất lá»±c.
Biết rõ tiến thêm má»™t bÆ°á»›c chÃnh là vá»±c sâu muôn trượng, nhÆ°ng vẫn không quay đầu, chỉ đứng nhìn khoảng cách đến vá»±c sâu chỉ vá»n vẹn má»™t bÆ°á»›c.
Nhưng vẫn phải đè xuống từng cơn xúc động.
Khi Chu Äãi nói ra hai chữ ‘tâm bệnh’, Hách Liên Bá Thiên đã hiểu tâm bệnh của nà ng là gì, thá»i Ä‘iểm hắn cưỡng bức nà ng, nà ng đã nói ra má»™t câu.
“Äừng dùng thân thể dÆ¡ bẩn của ngÆ°Æ¡i đụng chạm đến ta.â€
Lúc ấy không kịp ngẫm nghĩ, lúc nà y mới hiểu ra.
NhÆ°ng hắn có trách nhiệm của hắn, hắn không thể chỉ sủng ái má»™t mình nà ng, cho dù hắn tháºt sá»± yêu nà ng.
Lục cung vô phi, sá» sách chÆ°a từng ghi nháºn.
Mà hắn, có năng lực vì nà ng mà là m thế sao?
Hắn không thể Ä‘Æ°a ra câu trả lá»i.
Huống hồ, còn chuyện rốt cục nà ng có phải gian tế hay không, vẫn chưa ngã ngũ trắng đen
“Ta là hoà ng đế.†Hắn chỉ nói má»™t câu, hy vá»ng nà ng có thể hiểu được.
Khinh Tuyết nghe xong, nhÆ° được giải thoát, từ từ thả lá»ng bản thân, nở nụ cÆ°á»i thản nhiên, có chút thê lÆ°Æ¡ng, lại có chút thoải mái, chỉ lẳng lặng nhìn hắn: “Là thần thiếp thất lá»…, tá»± dÆ°ng nôn má»a, là m bẩn thánh nhãn.â€
Câu nói khách khà kia, ngay láºp tức, tạo thà nh má»™t cánh cá»a ngăn cách hắn và nà ng.
Nghe thấy nà ng nói thế, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Äừng nhÆ° váºy.†Hắn nói, ngữ khà có chút không vui, nhÆ°ng vì biết nà ng cÅ©ng Ä‘ang không vui, hắn không dám dở giá»ng hung hãn.
“Là thiếp không tốt.†Nà ng bồi thêm một câu, vẻ mặt thay đổi.
Giây phút đó, nà ng lại mang mặt nạ, tấm mặt nạ ngà y thÆ°á»ng vẫn luôn mang.
Câu nói kia của Hách Liên Bá Thiên, đã đóng kÃn lòng nà ng.
“Tuyết Nhi!†Ngữ khà Hách Liên Bá Thiên có phần không thoải mái không dá»… nháºn ra, hắn nặng ná» gá»i má»™t câu.
Khinh Tuyết chỉ cÆ°á»i, lẳng lặng, há» hững thá» Æ¡: “Hoà ng thượng…â€
“Äừng nhÆ° váºy.†Hắn lại thốt lên lần nữa.
NhÆ°ng Khinh Tuyết lại nhanh nhẹn lá»… phép, ba phần xa lánh, giá» phút nà y, nà ng tháºt sá»± không muốn nhìn thấy hắn: “Hoà ng thượng, thần thiếp mệt rồi, thiếp muốn ngủ.â€
Nói xong, nà ng cháºm rãi nhắm hai mắt lại, quả nhiên là ngủ tháºt.
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
Từ khóa được google tìm thấy
dinh cap luu manh , doc tam quan nguyet sinh , êðåñòîì , hách liên bá thiên , íàëîãîâûé , lâu khinh tuyết , nguyệt sinh , quan sinh ta da lao ch46 , tac gia nguyet sinh , tam quan , tam quan chuong 029 , tam quan cua nguyet sinh , tam quan cuc sung , tam quan cuc sung full , tam quan nguyet sinh , tam quan(cuc sung) , tam quan/cuc sung , tam quân cÆ°c sung , tác giả nguyệt quan , tác giả nguyệt sinh , tẩm quân , tẩm quân full , tẩm quâm , tẩm quân , tẩm quân 4vn , tẩm quân cá»±c sủng , tẩm quân chuong 040 , tẩm quân chuong 89 , tẩm quân ebook , tẩm quân full , tieu thuyet tẩm quân , truyện tẩm quân , truyen tam quan , truyen tam quan full , truyen tẩm quân , truyen tẩm quân , truyen tẩm quân full , xem tam quan