21-05-2013, 01:06 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 104
Vẫn che chở cho nà ng
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
“Äúng là trẫm có nói nhÆ° thế.†Hách Liên Bá Thiên liếc nhìn ông ta má»™t cái, khi má»i ngÆ°á»i tưởng rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ thả ông ta tháºt.
Hách Liên Bá Thiên Nhãn Ä‘á»™t nhiên nheo mắt, nhãn thần toát lên sá»± lạnh lùng sát khÃ: “NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đã chứng minh được sao? Chỉ là má»™t mẩu giấy con con, có thể chứng minh Ä‘iá»u gì? NgÆ°Æ¡i coi trẫm là cái gì, chẳng qua chỉ là má»™t mẩu giấy, nếu có kẻ nà o ném và o Minh DÆ°Æ¡ng Cung của trẫm, có phải thế là kết luáºn được trẫm chÃnh là gian tế?â€
Hách Liên Bá Thiên không phát uy thì thôi, há»… phát uy thì tháºt dá»a ngÆ°á»i.
Biểu tình lạnh lùng, khà thế khát máu, đằng đằng sát khÃ, khiến ai nấy không rét mà run.
Lá»i nà y của hắn rõ rà ng là che chở cho Khinh Tuyết. Các quan Ä‘i theo đã nhìn ra Ä‘iá»u đó, không ai lá»i ra tiếng và o nữa.
Không nói đến chuyện lá»i Hách Liên Bá Thiên nói rất hợp tình hợp lý, cho dù không hợp tình hợp lý, hắn trá»i sinh thô bạo, sẽ không chấp nháºn cho kẻ khác bà n cãi ná»a lá»i.
Biểu tình của hắn nói lên một cách rõ rà ng rằng, chuyện nà y, hắn sẽ không bỠqua dễ dà ng, thế nên kẻ nà o cũng đừng nhúng mũi can thiệp.
Nhưng Lâu Cương Nghị không thể buông xuôi.
Bởi vì ông ta biết rõ bốn chữ ‘đêm dà i lắm mộng’, nếu lúc nà y còn không thoát hiểm, sớm muộn gì cũng rơi đầu, Hách Liên Bá Thiên thiên vị Khinh Tuyết là chuyện không có gì để bà n cãi.
Ông ta ngẩng đầu lên, nói rà nh mạch: “Vẫn nghe nói Quốc chủ Nháºt Liệt Quốc là má»™t ngÆ°á»i sáng suốt, khà phách hà o vân, nhất ngôn cá»u đỉnh, tại sao hôm nay cứ hết lần nà y đến lần khác là m khó thần! Nếu ngÆ°á»i đã đồng ý thì nên thả thần vá» nÆ°á»›c, hÆ¡n nữa thần thân là sứ thần Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, ngÆ°á»i là m thế nà y tháºt là mang tiếng!â€
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị chá»n cách được ăn cả ngã vá» không, thá» xem xem liệu Hách Liên Bá Thiên có thể bất chấp thể diện mà xá» lý ông ta không.
Ông ta là m thế tháºt quá coi thÆ°á»ng Hách Liên Bá Thiên, tuy Hách Liên Bá Thiên ngông nghêng ngang ngược, nhÆ°ng lại là má»™t kẻ trà dÅ©ng song toà n, hắn sao có thể chịu thua chỉ vì hai ba câu khÃch tÆ°á»›ng!
HÆ¡n nữa hắn đã đáp ứng Khinh Tuyết sẽ báo thù há»™ nà ng, trong lúc má»i chuyện còn chÆ°a trắng Ä‘en rõ rà ng, hắn nhất định sẽ không tha cho Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị.
HÆ¡n nữa đáy lòng hắn rất hiểu, dù chuyện đã Ä‘iá»u tra tá» tÆ°á»ng, hắn cÅ©ng không bá» qua cho Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, có lẽ hắn sẽ xá» tá»™i Khinh Tuyết, nhÆ°ng hắn vẫn sẽ báo thù há»™ nà ng.
Khi nhìn thấy từng vết sẹo trên lưng nà ng, nhớ tới ánh mắt đau xót thất thần của nà ng, hắn đã hạ quyết tâm sẽ là m đến cùng.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, nhất định không thể bÆ°á»›c chân ra khá»i Nháºt Liệt Quốc.
“à của ngÆ°Æ¡i là nói trẫm không phải là má»™t ngÆ°á»i sáng suốt?†Hách Liên Bá Thiên bá»—ng nhiên quát lên má»™t tiếng, vẻ mặt nhuốm đầy sát khÃ.
Ngay cả bá quan văn võ đã chứng kiến cảnh hắn nổi cÆ¡n thịnh ná»™ nhiá»u lần giá» cÅ©ng cấm khẩu, trong lúc nhất thá»i, toà n bá»™ Hải ÄÆ°á»ng Cung yên lặng nhÆ° tá», không chút âm thanh.
Loáng thoáng có tiếng hÃt thở ngáºp ngừng.
Khinh Tuyết cháºm rãi ngẩng đầu, nhìn Hách Liên Bá Thiên, rồi sau đó nói: “Hoà ng thượng, thiếp trong sạch.â€
Vốn dÄ©, nà ng cÅ©ng không định nói những lá»i nà y, nhÆ°ng giây phút nhìn thấy hắn nhÆ° thế, rốt cục thì nà ng không kiá»m chế được lên tiếng, nà ng biết chÆ°a chắc hắn đã tin, nhÆ°ng Ãt nhất, nà ng không lừa hắn.
Cho dù là khi nà o….
Hách Liên Bá Thiên nghe thấy Khinh Tuyết dịu dà ng nói thế, không khá»i chấn Ä‘á»™ng cõi lòng, hắn quay đầu nhìn nà ng, chỉ má»™t cái nhìn, chất chứa biết bao Ä‘iá»u.
Nếu nà ng gà o khóc nói mình bị oan, có lẽ hắn sẽ không tin.
Nhưng nà ng có thể bình tĩnh nói thế, hắn rất tin nà ng, hơn nữa trái tim còn nhói đau nhức nhối.
Quay ngÆ°á»i lại, hắn hạ lệnh vá»›i thị vệ: “NgÆ°á»i đâu, áp giải Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị đến thiên lao chá» thẩm vấn, sau đó giam lá»ng Tuyết Phi trong Hải ÄÆ°á»ng Cung, không có ý chỉ của trẫm, ná»™i bất xuất ngoại bất nháºp!â€
Khinh Tuyết liếc mắt nhìn hắn má»™t cái, chỉ nở nụ cÆ°á»i, tuy hạ lệnh giam lá»ng nà ng, nhÆ°ng nà ng có thể nhìn ra được, Hách Liên Bá Thiên không quá tuyệt tình vá»›i nà ng, Ä‘iá»u nà y khiến lòng nà ng cảm thấy vui mừng.
Hơn nữa, hắn cũng không bỠqua cho Lâu Cương Nghị, nà ng biết, hắn vẫn sẽ báo thù hộ nà ng.
NhÆ° váºy, nà ng rất an tâm.
Mặc kệ kết quả nhÆ° thế nà o, chỉ cần báo thù, Ä‘á»i nà y nà ng xem nhÆ° được giải thoát.
“Hoà ng thượng…. Ngà i không thể là m thế!†Lâu Cương Nghị lớn tiếng la hét.
Lâm Thà nh Ngá»c đã sợ đến mất hết hồn vÃa từ lâu, giá» phút nà y lại nhÆ° bừng tỉnh, Ä‘iên dại hô to: “Hoà ng thượng xin tha mạng, Hoà ng thượng…. Hoà ng thượng muốn thẩm vấn Lâu tÆ°á»›ng thôi là được rồi, thần phụ không há» liên can! Hoà ng thượng …â€
Hách Liên Bá Thiên nghe thế cảm thấy rất chán ghét, xoay ngÆ°á»i, quát: “Còn không lôi Ä‘i ngay!â€
Hách Liên TrÆ°á»ng Phong tiến lên, má»™t trái má»™t phải, chế ngá»± Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và Lâm Thà nh Ngá»c.
Không biết là cố ý hay vô tình, thanh trÆ°á»ng kiếm gõ lên đùi Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và Lâm Thà nh Ngá»c, khiến hai kẻ đó ngã khuỵu xuống.
Nhìn qua thì tưởng ra tay không nặng, nhÆ°ng dá»±a theo tiếng rên nặng ná» của Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và thanh âm Ä‘au Ä‘á»›n của Lâm Thà nh Ngá»c thì rõ rà ng là đòn đó không nhẹ chút nà o.
Hắn… cố ý.
Khinh Tuyết biết.
Nà ng chỉ lẳng lặng nhìn má»i chuyện diá»…n ra, vẻ mặt có chút cảm kÃch.
Nà ng bá»—ng nhiên hiểu được, cho dù Hách Liên Bá Thiên không báo thù há»™ nà ng, Hách Liên TrÆ°á»ng Phong nhất định sẽ là m.
Biết được thế, xem như nà ng có thể yên tâm hoà n toà n.
Nà ng khẽ mỉm cÆ°á»i.
DÆ°á»›i ánh trăng, cô gái đẹp lạnh lùng nhÆ° nÆ°á»›c, vẻ mặt u buồn, giỠđã không còn tiêu cá»±c nhÆ° trÆ°á»›c, nà ng thản nhiên nhìn trá»i, thản nhiên cÆ°á»i.
CÅ©ng là để để lại má»™t ấn tượng trong ký ức của những ngÆ°á»i Ä‘ang có mặt.
VỠmột cảnh tượng tuyệt đẹp…
Nà ng chỉ lẳng lặng đứng đó, không nhúc nhÃch, không di chuyển, và o lúc nà y, trừ Hải ÄÆ°á»ng Cung, nà ng cÅ©ng chẳng còn nÆ¡i nà o khác để Ä‘i.
Văn võ bá quan lần lượt lui ra ngoà i hết.
Nà ng vẫn chỉ kỠchùm hoa quế lên mũi.
Ai ngá», Hách Liên Bá Thiên không Ä‘i, hắn vẫn đứng đằng kia, vẻ mặt âm trầm, không thể nhìn ra hắn Ä‘ang nghÄ© gì.
DÆ°á»ng nhÆ° các cung nữ cÅ©ng nháºn ra Ä‘iá»u gì đó, lần lượt lui xuống.
Cả vÆ°á»n hoa quế, chỉ còn lại hắn và nà ng, hai ngÆ°á»i chỉ cách nhau và i bÆ°á»›c, lại nhÆ° biển trá»i ngăn trở. Nhân sinh là má»™t cuá»™c cá», nÆ°á»›c cá» nà y Ä‘Æ°a đẩy hai ngÆ°á»i tÆ°Æ¡ng phùng, cÅ©ng chẳng cam Ä‘oan sẽ bên nhau trá»n kiếp.
“Nà ng tức giáºn sao?†Má»™t hồi lâu sau, khi Khinh Tuyết cho rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ không nói chuyện, hắn lại Ä‘á»™t nhiên lên tiếng.
Khinh Tuyết cÆ°á»i, thản nhiên nhÆ° hoa: “Vì lẽ gì?â€
Äúng váºy, vì lẽ gì chứ?
Hắn hoà i nghi nà ng, tất nhiên là phải giam lá»ng nà ng, vì lẽ gì nà ng phải tức giáºn, vì lẽ gì?
Vốn đã biết đối phÆ°Æ¡ng không tin mình, thất vá»ng thì có chứ tức giáºn thì không.
‘Vì lẽ gì?’ Nghe thấy nà ng nói thế, Hách Liên Bá Thiên Ä‘á»™t nhiên cảm thấy rất tức giáºn, hắn cÅ©ng không biết bản thân muốn gì, nhÆ°ng khi nhìn thấy vẻ mặt không thiết tha chẳng phẫn ná»™ của nà ng, hắn chỉ cảm thấy rất giáºn: “Nà ng không tức giáºn, chẳng lẽ nà ng cÅ©ng không oán trẫm?â€
“Hoà ng thượng muốn thiếp oán ngÆ°á»i sao?†Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, lòng thấy chua xót, nà ng không rõ, giá» phút nà y Hách Liên Bá Thiên gặp vấn Ä‘á» gì, rốt cục hắn muốn thế nà o đây?
Chẳng lẽ, hắn muốn nà ng oán hắn sao?
Nà ng oán hắn đấy, oán hắn chưa từng tin tưởng nà ng.
NhÆ°ng oán háºn thì cÅ©ng có tác dụng gì ở đây?
Kết quả nà y nà ng đã biết từ lâu, có lẽ hắn sủng ái nà ng, nhưng chưa từng đặt lòng tin nơi nà ng. Thế nên nà ng mới sợ hãi, yêu mà không tin tưởng, chẳng khác gì căn nhà không cột, gió xô là đổ.
Äã là nhÆ° thế, nà ng thà rằng không có.
Nà ng không muốn lặp lại bi kịch của mẫu thân. Nà ng không muốn, sau nà y có con, con nà ng lại phải giẫm lên con Ä‘Æ°á»ng bi thảm đắng cay đấy.
“Thiếp…†Nà ng vừa lÆ¡ đãng thuáºn miệng nói má»™t tiếng, đã bị lồng ngá»±c rắn chắc của hắn vây kÃn.
Lòng hắn trĩu nặng.
Äúng váºy, hắn tháºt sá»± muốn nà ng oán hắn sao?
Không phải thế, nhưng thấy nà ng không oán, lòng hắn rất không thoải mái, chung quy là sợ hãi bất an.
Giá» phút nà y, dÆ°á»ng nhÆ° hắn đã hiểu được Ãt nhiá»u.
Äó là bởi vì hắn muốn nà ng để ý đến hắn.
“Hoà ng thượng, thiếp không oán ngÆ°á»i, bởi vì đó là điá»u mà má»™t Hoà ng đế phải là m. Thiếp chỉ có má»™t thỉnh cầu.†Khinh Tuyết cháºm rãi nói, sắc mặt bình tÄ©nh, chỉ có nà ng biết, lòng nà ng không chút bình tÄ©nh.
Hách Liên Bá Thiên chỉ nhìn nà ng, nà ng cà ng bình tÄ©nh, lòng hắn cà ng phẫn ná»™, rốt cục hắn không kiá»m chế được dùng tay ấn nà ng và o ngá»±c.
Cúi đầu, hôn lên đôi môi nà ng.
Mạnh mẽ chiếm đoạt hô hấp của nà ng, ra sức ấn thân thể yếu ớt của nà ng và o lòng, như muốn hòa nà ng với máu thịt bản thân.
Khinh Tuyết bất ngá», muốn đẩy hắn ra, nhÆ°ng có là m thế nà o cÅ©ng không có tác dụng.
Từ lúc nà y trở Ä‘i, nà ng tháºt sá»± không muốn dây dÆ°a vá»›i hắn. Tuy nà ng nói không oán, nhÆ°ng sao có thể không oán chứ?
Nếu không yêu, sẽ không có oán, nhưng lòng đã yêu, chỉ đà nh đau khổ.
“Không…..†Vừa lên tiếng, lưỡi hắn đã thừa cơ đi và o.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy hÆ¡i thở nóng rá»±c của hắn xâm nháºp qua môi nà ng, thiêu đốt cÆ¡ thể nà ng. Má»™t thanh âm má»ng manh trong lòng nà ng hô lên: Không… Không thể… Nà ng nghe thấy trái tim mình Ä‘áºp thình thịch, nà ng bất ngỠđẩy mạnh hắn ra.
Nà ng kÃch Ä‘á»™ng quát: “Ta không muốn!â€
Dứt lá»i, nà ng ngây ngẩn cả ngÆ°á»i.
Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng ngây ngẩn cả ngÆ°á»i.
Hắn chưa bao giỠbiết, Khinh Tuyết sẽ cự tuyệt hắn như thế.
Vừa ngẩng đầu, liá»n nhìn thấy vẻ lạnh lùng của nà ng.
Hắn nhìn nà ng trân trối, lại nghe thấy nà ng cháºm rãi cất lá»i bằng chất giá»ng lạnh lùng trong trẻo: “Hoà ng thượng, hiện tại thần thiếp là kẻ thân Ä‘ang mang tá»™i, không thÃch hợp thị tẩm.â€
Những lá»i nà y nhÆ° má»™t lưỡi dao đâm thẳng và o trái tim Hách Liên Bá Thiên.
Kỳ tháºt, lòng hắn vẫn tồn tại má»™t vÆ°á»›ng mắc, chuyện giữa nà ng và Hách Liên TrÆ°á»ng Phong, hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần mà vẫn không muốn tin tưởng, bởi vì không có chứng cá»›.
NhÆ°ng vừa rồi, nụ cÆ°á»i lÆ¡ đãng của nà ng đã là m hắn Ä‘au Ä‘á»›n, hắn vẫn không muốn tin, nhÆ°ng lúc nà y hắn tháºt sá»± muốn hóa Ä‘iên.
ChÃnh là vì thái Ä‘á»™ của nà ng.
Rốt cuộc hắn mất khống chế hoà n toà n.
Hắn hung hăng tóm lấy nà ng, dùng sức xiết chặt lấy nà ng: “Nà ng không có tÆ° cách nói không vá»›i trẫm! Chỉ cần trẫm muốn, nà ng nhất định phải phục tùng!â€
Câu nói vô tình, nhÆ° má»™t lưỡi dao, khÃa và o lòng nà ng, khiến lòng nà ng Ä‘au Ä‘á»›n nhức nhối.
Một câu nà y, so với bất cứ tình cảnh nà o cũng vô tình hơn.
Trong lòng hắn, thì ra nà ng chỉ là một phi tần có tác dụng thị tẩm, chỉ là một phi tần có tác dụng thị tẩm, mà không có bất cứ ý nghĩa nà o khác.
Trong lúc nhất thá»i, tất cả giãy dụa ngừng lại.
Nà ng nhÆ° má»™t con búp bê, để mặc hắn muốn là m gì thì là m. Ãnh mắt cháºm rãi ngÆ°á»›c lên nhìn trăng sáng.
Trăng sáng trÆ¡ trá»i, lẳng lặng nÆ¡i đó, và i phần cô tịch, nhÆ°ng có ai hay?
Hách Liên Bá Thiên nhÆ° phát Ä‘iên, hắn Ä‘iên cuồng xé mở bá»™ cung phục Ä‘á» tÆ°Æ¡i thêu khổng tÆ°á»›c, chiếm Ä‘oạt thân thể nà ng nhÆ° thể ác ma, dùng nụ hôn thô bạo là m nhục nà ng; bà n tay to lá»›n của hắn chạm đến đâu, da thịt nà ng tÃm bầm đến đấy; hắn không phải ngÆ°á»i, hắn chÃnh là má»™t con báo Ä‘en tà n khốc, Ä‘ang từ từ vá»n chết con mồi.
Khinh Tuyết bình tÄ©nh không tá» thái Ä‘á»™ gì, cà ng khiến máu nóng trong lòng hắn sôi lên, hắn cảm thấy bản thân nhÆ° sắp bị dục vá»ng nóng cháy nuốt chá»ng. Thứ dục vá»ng liá»u lÄ©nh nóng nảy, nhÆ° muốn hủy diệt tất cả.
CÆ¡n ghen tuông sâu sắc, khiến giá» phút nà y hắn tháºt sá»± phát Ä‘iên.
Hắn thẳng tay lá»™t long bà o trên ngÆ°á»i ra, ném xuống đất, bế bổng lấy nà ng ngã đè lên long bà o.
Long bà o tượng trÆ°ng cho thân pháºn cao quý nhất thiên hạ, giá» nhăn nhúm nhà u nát.
Hắn tóm hai cổ tay Khinh Tuyết bắt chéo ra sau lưng, hung hăng tách chân nà ng, không chút lưu tình tiến và o cấm địa yếu ớt. Chuyển động trong cơn phẫn nộ ghen tuông.
Lần mây mưa nà y không mang chút tình yêu nà o, chỉ một chút âu yếm cũng không có.
Hắn chìm trong sự đố kỵ.
Nà ng chìm trong sá»± thất vá»ng.
Sau khi hắn rá»i khá»i, nà ng cháºm rãi co ngÆ°á»i lại, yếu á»›t vô lá»±c, nhÆ°ng lại rất bình tÄ©nh, không có chút tiếng Ä‘á»™ng nà o.
Sự yên lặng đó, rốt cục khiến Hách Liên Bá Thiên đang điên cuồng phải sợ hãi.
Hắn cÅ©ng dần bình tÄ©nh lại, nhìn bóng dáng mảnh mai, là n da bạch ngá»c, giá» tÃm bầm từng vết, hắn má»›i nháºn ra, vừa rồi bản thân đã cuồng bạo đến mức nà o.
NhÆ°ng lúc đó, hắn tháºt sá»± không thể khống chế bản thân, chỉ cảm thấy, bản thân Ä‘iên dại.
Hắn vẫn cho rằng hắn không yêu nà ng, nhưng cho đến giỠphút nà y, hắn mới phát hiện, nói không yêu là dối trá.
NhÆ°ng yêu sâu Ä‘áºm đến đâu, hắn lại không biết.
Cũng không dám suy nghĩ.
Hắn sợ yêu quá sâu, sẽ tá»± tổn thÆ°Æ¡ng chÃnh mình.
Tấm thân bạch ngá»c run rẩy rất nhẹ, má»™t chút lại má»™t chút, nhÆ° bóp nghẹt tim hắn, chung quy vẫn không Ä‘Ã nh lòng.
Hắn cháºm rãi nói: “Tháºt xin lá»—i…..â€
Nói xong, lÆ°ng nà ng cà ng run rẩy nhiá»u hÆ¡n.
Khinh Tuyết vẫn nghÄ© mình rất kiên cÆ°á»ng, nghÄ© rằng mình sẽ không bao giá» rÆ¡i nÆ°á»›c mắt, nhÆ°ng nà ng sai rồi, nà ng cÅ©ng chỉ là má»™t con ngÆ°á»i, cÅ©ng chỉ là má»™t nữ nhân, nà ng cÅ©ng rất yếu Ä‘uối.
Bao kiên cÆ°á»ng từng có, chẳng qua chỉ để ngụy trang cho sá»± yếu Ä‘uối.
Nà ng yếu đuối hơn bất cứ ai.
Nà ng Ä‘Æ°a tay lau nÆ°á»›c mắt, lại phát hiện cà ng lau nÆ°á»›c mắt cà ng rÆ¡i nhiá»u hÆ¡n.
Hắn nói má»™t câu ‘tháºt xin lá»—i’ sao mà dá»… dà ng.
Hắn không hỠbiết, lòng nà ng đau đến thế nà o.
Cắn chặt môi…
Hắn cháºm rãi ôm lấy nà ng từ phÃa sau, thân thể má»m mại đã bắt đầu lạnh lẽo, khiến lòng hắn chua xót…
Hắn dè dặt xoay nà ng lại, dùng đôi môi ấm áp hôn lên từng giá»t nÆ°á»›c mắt, đến lúc nà y, hắn má»›i phát hiện, thì ra nÆ°á»›c mắt có vị rất chua, chua đến mức mÅ©i hắn cay cay…
Từng chút từng chút, hôn nhẹ lên đôi mắt sÆ°ng Ä‘á» vì khóc. Chá»— nà o trên mặt nà ng cÅ©ng Æ°á»›t vì nÆ°á»›c mắt, hắn Ä‘au lòng hôn từng chút từng chút, khà n khà n lên tiếng: “Äừng khóc, Tuyết Nhi, nà ng muốn ta phải là m thế nà o má»›i được!â€
Nói xong, hắn nhẹ nhà ng thở dà i, cảm thấy lòng mình rối như tơ vò.
Nữ tỠnà y, hắn biết rõ nhưng lại không thể nà o buông tay.
“Thiếp không biết… Thiếp không biết…†Khinh Tuyết run rẩy khóc lên, không kiêng nể gì, đại khái là trong vòng nhiá»u năm trở lại, đây là lần đầu tiên, nà ng không nÃn nhịn gì mà khóc lá»›n.
Nà ng ra sức vùi mình và o lòng hắn, cứ khóc thế đến khi mệt má»i, má»›i cháºm rãi ngừng lại.
Từ đầu đến cuối, hắn không nói tiếng nà o, chỉ để mặc nà ng giải tá»a.
Hắn vẫn tá»± nháºn thông minh, chuyện gì cÅ©ng nhìn thấu, nhÆ°ng chỉ riêng vá»›i Khinh Tuyết, hắn cà ng lúc cà ng hồ đồ, cà ng lúc cà ng không biết phải là m thế nà o cho hay cho phải.
“Ta cÅ©ng không muốn tổn thÆ°Æ¡ng nà ng…†Hắn cháºm rãi nói mà chẳng hiểu tại sao. Tại sao phải giải thÃch, nhÆ°ng lá»i cÅ©ng đã nói rồi.
Khinh Tuyết cũng không dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ nói câu đấy, nà ng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hai mắt sưng đỠnhư quả hạch đà o.
NhÆ°ng vẻ mặt Ä‘au khổ của nà ng, lại khiến ngÆ°á»i khác phải Ä‘au lòng.
Äêm thu gió mạnh, dù không phải gió từ băng hà phÆ°Æ¡ng Bắc, vẫn lạnh thấu xÆ°Æ¡ng, má»™t tráºn gió thổi qua, mấy đóa hoa quế nhẹ nhà ng bay xuống. RÆ¡i trên da thịt nhÆ° bạch ngá»c của nà ng, tạo nên má»™t hình ảnh vô cùng mỹ lệ.
Hắn dè dặt cúi đầu, hôn lên má»™t đóa hoa quế, tháºt nhẹ nhà ng, nhẹ nhà ng đến mức nà ng ngây ngẩn cả ngÆ°á»i
Hắn nhấc đầu, nhẹ nhà ng kéo bá»™ cung phục ở gần đấy, dè dặt đắp lên ngÆ°á»i nà ng.
NgÆ°á»i nà ng rất lạnh….
“Tuyết Nhi…..†Tháºt lâu sau, hắn má»›i nói má»™t câu.
“Dạ…†Khinh Tuyết đáp. Ngữ khà rất dịu dà ng. Vừa rồi đúng là nà ng rất háºn, nhÆ°ng giá» phút nà y nà ng đã suy nghÄ© cẩn tháºn, cho dù nhÆ° thế nà o.
Có lẽ, chỉ ngà y kia, nà ng và hắn đã chẳng còn cơ hội ở bên nhau.
Nếu đã yêu, sao còn phải đắn đo.
Hai ngÆ°á»i đâu còn nhiá»u thá»i gian.
Hơn nữa, nà ng biết, khi hắn tổn thương nà ng, bản thân hắn cũng không cảm thấy dễ chịu.
“Ta sẽ báo thù thay nà ng.†Hắn biết, lòng nà ng vẫn luôn tâm niệm chuyện nà y, thế nên, hắn nhất định sẽ báo thù thay nà ng.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, cho dù nhÆ° thế nà o, ngÆ°á»i đừng hòng trốn tránh.
Dòng nước mắt vốn đã ngừng rơi, đột ngột trà o ra lặng lẽ…
Những lá»i nà y, khiến tim nà ng nhÆ° quên Ä‘áºp.
Chỉ cần những lá»i nà y, vá»›i nà ng thế là quá đủ rồi.
Hắn cÅ©ng không hay biết nà ng Ä‘ang từ từ rá»i xa hắn, đôi tay to dà i to dà i thô ráp nhẹ nhà ng xoa lên tấm lÆ°ng nhÆ° bạch ngá»c của nà ng.
Loáng thoáng vẫn còn mấy vết sẹo má»â€¦.
Äó là do trÆ°á»›c kia bị hà nh hạ dẫn đến bị thÆ°Æ¡ng.
Hắn sẽ không để nữ nhân của mình bị thÆ°Æ¡ng má»™t cách vô Ãch…
Tất cả những kẻ đã là m nà ng bị thÆ°Æ¡ng, sẽ phải trả má»™t cái giá tháºt đắt!
Giá» phút nà y, lòng hắn Ä‘á»™t nhiên sáng tá».
Mặt kệ nà ng có phải gian tế của TỠDương Quốc hay không, mặc kệ chuyện rốt cục là nà ng có yêu hắn hay không.
Hắn muốn nà ng sống, để khiến nà ng yêu hắn, để khiến nà ng không thể phản bội hắn.
Luồng khà thế ngạo mạn cứ thế lan tá»a …
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
Chữ ký của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:06 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 105
Một đêm điên cuồng
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
“VỠphòng ngủ đi, đêm lạnh lắm…†Ngữ khà của hắn đột nhiên trở nên rất dịu dà ng tình cảm, khiến ngực Khinh Tuyết đau nhói.
Nà ng ngước đầu nhìn hắn, nhưng mãi vẫn chẳng biết nói gì.
Nước mắt thi nhau tuôn rơi.
Nà ng không biết, rốt cục Hách Liên Bá Thiên muốn thế nà o, hắn thế nà y, ngữ khà dịu dà ng đấy, ánh mắt nồng nà n đấy, trái ngược là nà ng lại cảm thấy tháºt khó chịu.
Chợt nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói: “Trẫm mặc kệ nà ng có phải gian tế của Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc hay không, trẫm chỉ biết, nà ng là Tuyết Phi của trẫm, là của trẫm cả Ä‘á»i! Yên tâm, nà ng sẽ không có việc gì.â€
Hắn vòng tay bế bổng nà ng, Ä‘i vá» phÃa phòng ngủ.
Câu nói kiên định xuyên qua lồng ngực dà y rộng của hắn, tiến sâu và o lòng nà ng.
Có lẽ, tin tưởng là rất quan trá»ng.
Nhưng hắn có thể quyết không đổi ý, nà ng không biết, tình yêu nà y rốt cuộc là đến mức nà o.
Vì lẽ gì hắn có thể nghĩa vô phản cố (28) che chở bảo vệ nà ng, mà lại vì lẽ gì không chịu đặt lòng tin nơi nà ng?
Nà ng thở dà i, trong má»™t mối quan hệ, khả năng không có tin tưởng, chỉ có yêu không nhiá»u lắm, nhất lại là mối quan hệ quân vÆ°Æ¡ng – phi tần.
Nà ng không muốn má»™t ngà y kia hai ngÆ°á»i phải dùng kế để đối phó vá»›i đối phÆ°Æ¡ng, tình cảnh đó tháºt quá mức Ä‘au khổ.
Lúc nà y hắn có thể tin tưởng như thế, lòng nà ng đã rất cảm động.
Ãt nhất giá» phút nà y, nà ng có thể biết, hắn yêu nà ng bao nhiêu.
Hắn nhẹ nhà ng đặt nà ng lên giÆ°á»ng, sau đó tá»± mình lên giÆ°á»ng, hà nh Ä‘á»™ng rất bình tÄ©nh, giống nhau tối nay chÆ°a từng phát sinh bất cứ chuyện bất thÆ°á»ng nà o.
Nhưng ai cũng hiểu, có một số việc, không phải ngươi là m như không biết thì tức là chuyện đó chưa từng xảy ra.
“Vì sao?†Nà ng dè dặt lên tiếng, ngữ khà băn khoăn, cho thấy rõ sá»± rối loạn mà ngay chÃnh bản thân nà ng cÅ©ng không giải thÃch được.
Vì sao, ở thá»i Ä‘iểm nà ng quyết định sẽ rá»i xa hắn, hắn lại dụ dá»— nà ng bằng niá»m tin không cần căn cứ đấy?
“Vì sao cái gì?†Hắn há»i.
Hắn há»i váºy, Khinh Tuyết biết nói tiếp thế nà o, nà ng Ä‘Ã nh cÆ°á»i nhẹ: “Thiếp chỉ muốn há»i, ngÆ°á»i đã đồng ý giúp thiếp báo thù, tại sao vẫn che chở cho thiếp nhÆ° thế?â€
“Chẳng lẽ nà ng thá»±c sá»± không nhìn ra.†Hắn há»i, ngữ khà nặng ná», giá» phút nà y, hắn hiểu hÆ¡n bao giá» hết, đối vá»›i nà ng, hắn không còn chỉ có sá»± sủng ái xác thịt ban đầu.
Nà ng đã bất tri bất giác tiến và o trái tim hắn.
Tại trái tim hắn, xây một căn phòng của riêng mình, ăn sâu bén rễ, đến mức không phải hắn muốn là có thể gạt đi được.
Hơn nữa, hắn cũng không có ý định gạt đi.
Dù có tạo thà nh Ä‘e dá»a vá»›i tÃnh mạng hắn cÅ©ng không quan tâm.
“Thiếp không biết, dÆ°á»ng nhÆ° thiếp có hiểu, nhÆ°ng ngược lại cÅ©ng có phần không rõ, thiếp cÅ©ng không biết, rốt cục là thế nà o.†Khinh Tuyết lắc lắc đầu nói, chỉ cảm thấy đáy lòng rối nhÆ° tÆ¡ vò, nà ng cÅ©ng không biết rốt cục là bản thân Ä‘ang bị gì.
“Tuyết Nhi, nà ng nói cho trẫm nghe, nà ng… có yêu trẫm không?†Trong ánh nến cháºp chá»n, mặt hắn cÅ©ng sáng tối liên tục, nhÆ°ng đôi mắt nhìn nà ng kiên định thì chÆ°a từng chá»›p lấy má»™t lần.
Äôi mắt sâu nhÆ° hồ thu, nhÆ° muốn nhấn chìm nà ng trong đó.
Kỳ tháºt, lòng hắn rất sợ hãi, hắn sợ phải nghe đáp án mà hắn không muốn nháºn.
NhÆ°ng hắn rất hy vá»ng, hy vá»ng có thể nghe được má»™t câu trả lá»i khẳng định, trái tim hắn rối bá»i, Ä‘áºp loạn dồn dáºp.
Hắn yên lặng nhìn nà ng chăm chú.
Giống như muốn nhìn thẳng và o sâu trong đáy lòng nà ng.
Khinh Tuyết nhìn hắn, đôi mắt trong suốt đẹp nhÆ° ngá»c, lấp lánh dÆ°á»›i ánh nến.
Yêu hắn không?
Câu trả lá»i cho vấn đỠđó, có lẽ trÆ°á»›c đây nà ng không dám trả lá»i.
Nhưng đến lúc nà y, nà ng đã rõ rà ng tim mình nghĩ gì.
NhÆ°ng cÅ©ng chÃnh vì đã hiểu, thế nên má»›i khó xá», thế nên má»›i khó chịu, thế nên má»›i không biết là m sao.
Mối quan hệ giữa hai ngÆ°á»i, không nên dÃnh dáng đến yêu, má»™t khi dÃnh dáng đến yêu, hai ngÆ°á»i Ä‘á»u phải chịu Ä‘au khổ.
Nhưng không có cách nà o, cuối cùng vẫn quanh quẩn thà nh yêu.
“Yêu…†Lúc nà y, nà ng muốn đặt một dấu chấm hết bằng cách nói ra, vỠsau, vị tất đã có được cơ hội thế nà y.
Hách Liên Bá Thiên vốn Ä‘ang rất trấn tÄ©nh nghe thấy má»™t chữ nà y, thì nhÆ° bị sét đánh, sá»ng sốt, rồi sau đó biểu tình trên mặt trở nên rối rắm.
Lại Ä‘á»™t ngá»™t giống nhÆ° đã hoà n hồn, hắn ôm chặt lấy nà ng đầy yêu thÆ°Æ¡ng, gá»i: “Tuyết Nhi…â€
Hai tiếng nà y có rất nhiá»u ý nghÄ©a.
Thì ra thân là m đế vÆ°Æ¡ng nhÆ° hắn cÅ©ng có lúc sợ hãi, má»™t giây vừa rồi, hắn tháºt sá»± rất sợ hãi, sợ phải nghe thấy má»™t tiếng ‘không’.
“Ta cÅ©ng yêu nà ng…†Lúc nà y, hắn không xÆ°ng trẫm, dùng má»™t chữ ‘ta’, khác biệt chỉ má»™t chữ, tháºt ra khác nhau rất xa.
Nói lên, hắn đã tháºt sá»± yêu nà ng.
Yêu nà ng đến hết thuốc chữa.
Khinh Tuyết dá»±a ngÆ°á»i và o vòng ôm đầy kÃch Ä‘á»™ng của hắn.
Hắn cà ng kÃch Ä‘á»™ng, nà ng cà ng bình tÄ©nh.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
“Là m sao váºy?†Rốt cục Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng cảm thấy ngÆ°á»i ở trong lòng mình có phần bất thÆ°á»ng, liá»n há»i.
Khinh Tuyết cÆ°á»i nhạt, lại nhuốm chút buồn bã: “Nếu Hoà ng thượng yêu thiếp, tại sao không chịu tin tưởng thiếp?†Biết rõ không nên há»i, nhÆ°ng nà ng vẫn không chịu được mà há»i ra lá»i.
Lá»i Khinh Tuyết nói, khiến Hách Liên Bá Thiên định thần trong nháy mắt, hắn chỉ nhìn nà ng, nhìn nà ng chăm chú, rồi sau đó giống nhÆ° thở dà i, lúc đấy má»›i nói: “Nà ng cÅ©ng biết, trẫm là hoà ng đế, trẫm không chỉ chịu trách nhiệm vá»›i cuá»™c Ä‘á»i của trẫm, trẫm còn phải chịu trách nhiệm vá»›i dân chúng Nháºt Liệt Quốc, trẫm không thể sÆ¡ sẩy dù chỉ má»™t lần.â€
Khinh Tuyết nghe thấy thế vẻ mặt cà ng thêm bình tĩnh, so với trước chẳng khác là mấy.
Nà ng biết, hắn là cá»u ngÅ© chà tôn, thế nên là m gì cÅ©ng phải suy xét cẩn tháºn.
Nhưng chuyện có tin tưởng hay không, vốn dĩ không liên quan với ngai và ng.
Chung quy, là yêu không đủ sâu, chung quy, hắn vẫn không hiểu nà ng.
“Chu Uyển BÃch má»›i là gian tế thá»±c sá»±.†Nà ng cháºm rãi nói, không phải vì muốn giải thoát cho mình, mà chÃnh là không muốn hắn và Nháºt Liệt Quốc bị thÆ°Æ¡ng tổn.
HÆ¡n nữa, chuyện tối nay, tất là Chu Uyển BÃch âm mÆ°u, nếu nà ng còn để mặc cô ta tá»± tung tá»± tác, không phải để là m trò cÆ°á»i cho cô ta sao.
Nà ng không nói khi má»›i lục được viên sáp, vì biết sá»± tình Ä‘ang nóng hổi, nói ra, quá ná»a ngÆ°á»i chứng kiến sẽ cho rằng nà ng muốn chối tá»™i trốn tránh trách nhiệm, chá» chuyện lắng xuống, tìm cÆ¡ há»™i thÃch hợp bà y tá», Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng thấy tin tưởng hÆ¡n mấy phần.
Có lẽ lần nà y hắn đã tin hoà n toà n.
Nhưng chung quy là lòng tin không còn tác dụng.
Vốn dĩ nà ng đã hạ quyết tâm, dù không bị kết tội, cũng sẽ ra đi.
NhÆ°ng lòng vẫn khó tránh nÃu kéo má»™t tia hy vá»ng mong manh, có Ä‘iá»u đến giá» phút nà y đã hoà n toà n dứt khoát.
“Là cô ta.†Hách Liên Bá Thiên nói, giá»ng nói có và i phần kinh ngạc, thoạt nhìn lại giống nhÆ° yên tâm.
Äúng váºy, hắn cÅ©ng không rõ, vì lẽ gì mà giá» phút nà y nghe được câu vạch trần của Khinh Tuyết, hắn lại cảm thấy rất đáng tin.
Khinh Tuyết gáºt gáºt đầu, rồi sau đó há»i: “Hoà ng thượng tin không?â€
“Trẫm tin.†Lúc nà y, Hách Liên Bá Thiên không có chút do dá»± nà o, kỳ tháºt chuyện tối nay, chỉ cần là ngÆ°á»i sáng suốt thì vừa nhìn đã rõ.
Chỉ là do tình huống lúc đấy quá rối loạn, lại thêm dao Ä‘á»™ng nhất thá»i, khiến hắn không kịp phân tÃch chi tiết, lúc nà y nghÄ© lại, chứng cá»› kia có vẻ quá nông cạn.
Chẳng qua là vì Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nói ra trong tình cảnh bất lá»±c nhất, thế nên không Ãt ngÆ°á»i tin là ông ta vì bảo toà n tÃnh mệnh mà phun ra tin cÆ¡ máºt.
“TrÆ°á»›c kia cô ta có Ä‘á» nghị thiếp cùng hợp tác, nhÆ°ng thiếp không đồng ý, thứ nhất, thiếp không muốn cùng há»™i cùng phÆ°á»ng vá»›i cô ta, thứ hai, ngÆ°á»i thiếp muốn đối phó là Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, nếu giúp Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, không nghi ngá» gì cÅ©ng là giúp ông ta, thiếp không mù quáng mà cho rằng, Quốc chủ Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc sẽ vì thiếp mà giết Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, ông ta là Thừa tÆ°á»›ng đắc lá»±c của hắn, ai lại Ä‘i chém cánh tay phải của mình!†Khinh Tuyết cháºm rãi nói.
Giá» phút nà y, nà ng thầm nghÄ© nói hết những Ä‘iá»u mình biết ra, để Hách Liên Bá Thiên có thể mau chóng tra ra chân tÆ°á»›ng, để dồn Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và o chá»— chết nhanh hÆ¡n.
“NhÆ°ng ngÆ°á»i cÅ©ng biết, thiếp thân cô thế cô, nếu muốn báo thù, nói dá»… hÆ¡n là m, hÆ¡n nữa cô ta là do Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc phái đến, Ä‘i theo còn có nhiá»u ngÆ°á»i trợ giúp, vì thế thiếp thá»a thuáºn vá»›i cô ta, cô ta không can thiệp và o chuyện của thiếp, thiếp cÅ©ng sẽ không vạch trần cô ta.†Khinh Tuyết kết thúc trong tiếng thở dà i.
Nà ng vẫn tưởng, khi Hách Liên Bá Thiên nghe được thế sẽ nổi cơn thịnh nộ, vì nà ng biết chuyện gian tế từ lâu mà không nói với hắn.
Chỉ là nà ng không dám mạo hiểm thôi.
Ai ngá» Hách Liên Bá Thiên không tức giáºn chút nà o, hắn ôm nà ng và o lòng, nói: “Ta hiểu rồi, yên tâm Ä‘i, ta nhất định sẽ báo thù thay nà ng, tất cả những kẻ đã tổn thÆ°Æ¡ng nà ng, Ä‘á»u không có kết cục tốt!â€
Câu cuối cùng hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi, khiến nà ng cÅ©ng cảm nháºn được sát khà sắc lạnh.
Khinh Tuyết gáºt gáºt đầu, dá»±a ngÆ°á»i và o lòng hắn.
Không nói gì thêm.
Äêm… yên tÄ©nh.
Mặt trăng yên ắng rá»i lá» má».
Hắn vòng tay ôm nà ng: “Ngủ Ä‘i! Äêm khuya rồi.â€
Nà ng gáºt đầu, vùi đầu và o lòng hắn ngủ.
Nghe tiếng hô hấp Ä‘á»u đặn vững và ng của hắn, nà ng trợn tròn mắt, không có cách nà o ngủ được.
ChỠngà y nà y đã lâu, khi ngà y đó đến, lại cảm thấy trong lòng hụt hẫng, giống nhau có một tảng đá vẫn luôn đè nặng trên tim, giỠđột ngột buông xuống, mới phát hiện, thì ra tim bị đè nặng đã thà nh quen.
Nà ng vươn tay, ôm chặt hắn.
DÆ°á»ng nhÆ° và o lúc nà y, chỉ có sá»± ấm áp của hắn, má»›i có thể khiến nà ng an tâm má»™t chút.
Hách Liên Bá Thiên cảm thấy ngÆ°á»i trong lòng mình có chút không bình thÆ°á»ng, hắn mở mắt, đã thấy đôi mắt to tròn trong veo Ä‘ang nhìn hắn.
Nà ng nhẹ nhà ng thốt ra: “Hôn thiếp….â€
Äây là lần đầu tiên nà ng chủ Ä‘á»™ng đòi hắn hôn, thanh âm đứt quãng, nhÆ° ma chú, khiến hắn không còn khả năng khống chế. Cúi đầu, ngáºm lấy đôi môi Ä‘á» má»ng chá» mong.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy má» mịt, mắt hoa đầu váng. Nà ng không biết tại sao lại là m thế, tại sao lòng lại thấy khó chịu, vì sao lại khát khao hắn, vì sao không Ä‘Ã nh lòng rá»i xa hắn.
Äây là lần đầu tiên, nà ng chủ Ä‘á»™ng mà không vì bất cứ má»™t nguyên nhân gì,bất cứ má»™t mục Ä‘Ãch gì.
Äôi môi hắn nhÆ° có ma lá»±c, từng chá»— được hắn hôn không nhịn được mà run rẩy trong vui sÆ°á»›ng.
Nà ng cảm thấy hÆ°ng phấn, lại cÅ©ng cảm thấy Ä‘au khổ má»™t cách kỳ quái. Vì gạt bá» chút bất an, nà ng cà ng ká» sát và o ngÆ°á»i hắn.
Hách Liên Bá Thiên giống được cổ vÅ©, cà ng thêm mạnh mẽ công chiếm môi nà ng. Hắn dây dÆ°a vá»›i lưỡi nà ng, khiến đôi môi nà ng chuyển mà u Ä‘á» tÆ°Æ¡i, ngá»t ngà o mê ngÆ°á»i.
Trong lúc nà ng thở dốc, hắn cuồng nhiệt hôn lên vầng trán mịn mà ng, dÆ°á»›i sá»± âu yếm của hắn, là n da bạch ngá»c dần hồng lên.
Hách Liên Bá Thiên lần nà y và lần trÆ°á»›c nhÆ° hai ngÆ°á»i khác hẳn nhau, hắn không thô bạo, ngược lại lại giống nhÆ° dùng sá»± dịu dà ng lăng trì nà ng, nhai nà ng thà nh từng miếng nhá» má»™t.
Hắn muốn mang đến cho nà ng những cảm xúc tuyệt vá»i nhất.
Lúc trÆ°á»›c hắn cuồng bạo thô lá»—, là vì ghen tuông đố kỵ, lúc nà y, hắn muốn bồi thÆ°á»ng cho nà ng.
CÅ©ng bởi vì, tất cả ngá» vá»±c đã tiêu tan, hắn muốn trao cho nà ng những Ä‘iá»u tốt nhất.
Khinh Tuyết cháºm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay quấn lấy thân hình rắn chắc của hắn, đêm nay, nà ng không muốn nghÄ© nhiá»u, nà ng chỉ cảm thấy liá»u lÄ©nh.
Ngay tại đêm nay!
Nà ng quấn lấy hắn, như muốn là m dây leo quấn quanh hắn.
Toà n thân nà ng nhÆ° có lá»a, cuồng nhiệt khó tả.
Mà chỉ có nà ng mới biết lòng mình đang có chủ ý gì
Hách Liên Bá Thiên cảm nháºn được sá»± cuồng nhiệt của nà ng, chỉ cà ng thêm kÃch Ä‘á»™ng, đôi môi nóng bá»ng của hắn cà ng thêm là m cà n Ä‘i xuống, ôm trá»n bầu ngá»±c căng tròn đẹp đẽ của nà ng.
Ngá»n lá»a ái ân thiêu đốt bừa bãi, đốt sạch lý trà của nà ng, chỉ còn lại khát khao hắn má»™t cách mãnh liệt.
“Bá Thiên… Bá Thiên!†Nà ng nhÆ° kẻ chết Ä‘uối, bấu vÃu lấy hắn. Äây là lần đầu tiên nà ng gá»i hắn nhÆ° thế mà không cần hắn yêu cầu, hoà n toà n là từ ná»™i tâm thôi thúc.
Tháºt là liá»u lÄ©nh, tháºt là điên cuồng.
Hách Liên Bá Thiên ngáºm lấy và nh tai nà ng, thầm thì mê hoặc: “Nói Ä‘i, nói là nà ng muốn ta!â€
Thanh âm hắn đã trở nên đứt quãng, lá»a dục đã khiến hắn gần nhÆ° không còn khả năng khống chế, nhÆ°ng hắn lại muốn nghe những lá»i đó của nà ng.
Khinh Tuyết không chịu nổi sá»± tấn công nhÆ° dá»i non lấp bể, rốt cục run rẩy nói: “Thiếp… Thiếp muốn chà ng… Thiếp chỉ muốn chà ng… Bá Thiên…â€
Không chút ngượng ngùng, không chút lúng túng.
Äây chÃnh là sá»± hòa hợp cả vá» tâm hồn lẫn thể xác.
“Tuyết Nhi…..†Hách Liên Bá Thiên âu yếm gá»i tên nà ng, nồng nà n tình cảm, cùng lúc đó, tấn công và o tÆ°á»ng thà nh trong nà ng.
Khinh Tuyết run rẩy, cảm thấy nhÆ° bị đẩy đến giá»›i hạn, nÆ°á»›c mắt không kiá»m chế được lã chã tuôn rÆ¡i.
Hắn nhìn thấy nà ng trà o nÆ°á»›c mắt, dù có muôn và n xúc Ä‘á»™ng, cÅ©ng ngừng lại, nhìn nà ng, dịu dà ng há»i: “Là m sao váºy?â€
Khinh Tuyết lắc đầu, mỉm cÆ°á»i nhÆ° hoa: “Không có…..â€
Dứt lá»i, hai cánh tay nõn nà bò lên cổ hắn, nói: “Äừng dừng lại…..â€
Hách Liên Bá Thiên nhìn nà ng má»™t cái, nâng đầu nà ng lên, tỉ mỉ hôn từng giá»t nÆ°á»›c mắt của nà ng; sau đó hắn bằng tốc Ä‘á»™ thÆ°Æ¡ng tiếc dịu dà ng, Ä‘iên cuồng kết hợp cùng nà ng.
Một đêm nà y.
Nà ng, và hắn, hoà n toà n gạt bá» tất cả vÆ°á»›ng mắc, hoà n toà n liá»u lÄ©nh.
Hắn không rõ tâm ý của nà ng, nà ng thì đã lên kế hoạch từ lâu.
* * *
Sáng sá»›m, Khinh Tuyết bủn rủn đứng lên, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, Hách Liên Bá Thiên đã lên triá»u.
Mặc kệ thế nà o hắn cÅ©ng không trá»… nải việc lên triá»u, mặc kệ thế nà o, hắn cÅ©ng là má»™t hoà ng đế tốt.
Nhưng… hoà ng đế tốt nhất định là khó lòng mà trở thà nh một phu quân tốt.
Mà nà ng … lại muốn một phu quân tốt, chứ không phải một hoà ng đế tốt.
Äẩy cá»a ra, hÆ°Æ¡ng hoa quế ngà o ngạt Ä‘Æ°a tá»›i, cả ngÆ°á»i, cÅ©ng tỉnh táo hÆ¡n rất nhiá»u.
Nà ng cÅ©ng không biết, đêm qua bản thân bị sao mà lại Ä‘iên cuồng thế, dÆ°á»ng nhÆ° muốn đốt cháy tất cả.
Là vì sắp ra đi, vẫn không đà nh lòng chăng?
Nà ng cắn môi, đến khi đôi môi chuyển mà u trắng bệch mới nhẹ nhà ng buông ra.
Chỉ thấy Hách Liên TrÆ°á»ng Phong Ä‘i tá»›i, mặc trÆ°á»ng bà o xanh Ä‘en, thoạt nhìn, vẫn sáng ngá»i có thần nhÆ° trÆ°á»›c kia, nhìn kỹ má»›i phát hiện, sắc mặt hắn có phần không tốt.
“Nà ng có khá»e không?†Hắn há»i.
Khinh Tuyết nở nụ cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i thản nhiên, nhÆ°ng tháºt ra lòng nà ng thấy ấm áp hÆ¡n rất nhiá»u, hắn luôn nhÆ° thế, luôn khiến nà ng thấy ấm lòng hÆ¡n.
Chỉ tiếc, nà ng không thể mang lại cho hắn bất cứ Ä‘iá»u gì.
“Ta ổn lắm.†Nà ng nhẹ nhà ng đáp.
Rồi sau đó, không gian chìm trong yên tĩnh.
Hai ngÆ°á»i, má»™t đứng má»™t ngồi, má»™t ngÆ°á»i đứng ở hà nh lang, má»™t ngÆ°á»i ngồi trong vÆ°á»n, tuy cách không xa, nhÆ°ng thủy chung không thể chung lối.
Cuối cùng Hách Liên TrÆ°á»ng Phong cÅ©ng mở miệng: “Nà ng định là m gì bây giá»?â€
Tuy hắn không biết Hoà ng thượng sẽ xá» lý nà ng thế nà o, nhÆ°ng hắn biết, nà ng sẽ không có việc gì, tối qua biết Hoà ng thượng ngủ lại Hải ÄÆ°á»ng Cung, hắn liá»n hiểu Ä‘iá»u đó.
Hắn nhìn ra được, Hoà ng thượng cÅ©ng tháºt lòng yêu nà ng.
Thế nên, má»›i có thể sau khi hạ lệnh giam lá»ng, vẫn không kiá»m chế được mà đến vá»›i nà ng.
Hắn biết, thông minh nhÆ° nà ng, sẽ không để đêm nà y trôi qua trong vô Ãch.
Nếu Hách Liên Bá Thiên không ở lại, nà ng có khả năng nguy hiểm, nhưng Hách Liên Bá Thiên đã ở lại, nói lên, nà ng an toà n.
Hắn rất hiểu nà ng, nà ng là má»™t ngÆ°á»i thông minh. HÆ¡n nữa công cuá»™c báo thù kia đã ám ảnh nà ng quá ná»a Ä‘á»i ngÆ°á»i, nà ng sẽ không để tuá»™t cÆ¡ há»™i quý báu thế nà y.
“Chá» Hoà ng thượng xá» lý Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị xong rồi nói!†Khinh Tuyết cháºm rãi nói, tuy Hách Liên TrÆ°á»ng Phong không há»i gì, nhÆ°ng nà ng biết, hắn biết má»i chuyện.
Ãnh mắt hắn, đã nói hết vá»›i nà ng.
HÆ¡n nữa, hắn là ngÆ°á»i duy nhất mà nà ng không muốn giấu diếm.
Hắn hiểu nà ng, cũng biết tất cả vỠnà ng.
Ngẩng đầu, nà ng nhìn hắn: “NgÆ°Æ¡i còn nhá»› ta từng nhá» ngÆ°Æ¡i má»™t việc không? Ta nói rồi, xong chuyện nà y, có lẽ ta sẽ là m thế, mà quả tháºt, ta cÅ©ng Ä‘ang có ý định là m váºy.â€
Nà ng không nói hết, nhÆ°ng nà ng biết Hách Liên TrÆ°á»ng Phong vẫn nhá»›.
Chuyện nà y nà ng cÅ©ng không thể nói quá lá»™ liá»…u, trong cung không thiếu gì tai vách mạch rừng, là m gì cÅ©ng phải cẩn tháºn, hÆ¡n nữa nếu để Hách Liên Bá Thiên phát hiện phong phanh, nà ng có má»c cánh cÅ©ng không Ä‘i được.
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông kia, hắn quá hùng mạnh.
Nà ng từng nói vá»›i Hách Liên TrÆ°á»ng Phong, nếu có thể, nà ng hy vá»ng sau khi báo thù sẽ rá»i khá»i háºu cung. Lúc ấy, nà ng từng nói cần sá»± há»— trợ của hắn.
Quả nhiên, chỉ má»™t câu, Hách Liên TrÆ°á»ng Phong liá»n hiểu: “Nà ng tháºt sá»± quyết định là m thế?â€
“Ta đã quyết định rồi.†Nà ng nhẹ nhà ng đáp, không chút do dự.
Thay bằng Ä‘au lòng lúc nà y, chi bằng đừng để tÆ°Æ¡ng lai phải hối háºn.
“Ta sẽ giúp nà ng.†Hắn đáp.
Chỉ cần là yêu cầu do nà ng Ä‘Æ°a ra, hắn Ä‘á»u giúp nà ng, cả Ä‘á»i nà y, hắn chÆ°a từng là m những chuyện Ãch ká»· cá nhân, nhÆ°ng lúc nà y, hắn lại muốn tá»± là m gì đó cho bản thân.
Vì chÃnh mình, vì giúp nà ng.
Nữ tá» nà y nhìn nhÆ° kiên cÆ°á»ng, kỳ thá»±c rất yếu Ä‘uối.
Có lẽ con ngÆ°á»i nà ng giả dối, có lẽ con ngÆ°á»i nà ng lắm âm mÆ°u, nhÆ°ng nà ng lại khiến ngÆ°á»i khác phải Ä‘au lòng.
“Cám Æ¡n ngÆ°Æ¡i…†Khinh Tuyết nhìn hắn, mỉm cÆ°á»i.
“Ta nói rồi, không cần nói ‘cám ơn’ ta.†Hắn nói, thái độ dịu dà ng thâm tình.
“NhÆ°ng ta cÅ©ng từng nói, ngoại trừ má»™t câu ‘cám Æ¡n’, ta không biết ta còn có thể nói gì khác.†Kiếp nà y hắn và nà ng nhất định vô duyên, nà ng nợ hắn rất nhiá»u, khi nà o có thể trả, nà ng cÅ©ng không biết.
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:07 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 106
Thay nà ng báo thù (1)
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Trên đại Ä‘iện, văn võ bá quan nghiêm túc đứng đợi, ai nấy Ä‘á»u có vẻ mặt hết sức nghiêm trá»ng.
Chuyện tối hôm qua Hách Liên Bá Thiên vẫn ngủ tại Hải ÄÆ°á»ng Cung nhÆ° bao nhiêu đêm trÆ°á»›c, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đã biết, thế nên má»›i có vẻ mặt nghiêm trá»ng nhÆ° thế, chuyện Khinh Tuyết có phải gian tế hay không, vốn dÄ© sẽ không trở thà nh má»™t vấn Ä‘á» trá»ng đại thế nà y.
NhÆ°ng bởi vì Hách Liên Bá Thiên dà nh cho Khinh Tuyết sá»± sủng ái không tầm thÆ°á»ng, thế nên vá»›i toà n bá»™ Nháºt Liệt Quốc mà nói, đây là má»™t vấn Ä‘á» rất trá»ng đại.
Hách Liên Bá Thiên ngồi trên chÃnh Ä‘iện, chá» các quan viên hà nh lá»… xong quay sang LÆ°u công công nói: “Äem Chu Uyển BÃch áp giải lên Ä‘iện!â€
Má»i ngÆ°á»i có chút kỳ quái, đồng loạt dồn ánh mắt vá» phÃa Hách Liên Bá Thiên, không rõ tại sao việc đầu tiên hắn là m khi thượng triá»u hôm nay lại là áp giải Chu Uyển BÃch lên Ä‘iện.
Äối vá»›i cái tên Chu Uyển BÃch, bá»n há» cÅ©ng không xa lạ.
Dù sao cÅ©ng là chuyện liên quan đến quốc gia đại sá»± của Nháºt Liệt Quốc, đối vá»›i hai cống nữ duy nhất được giữ lại trong cung, bá»n há» Ä‘á»u có thái Ä‘á»™ rất nhạy cảm.
Hai thị vệ áp giải Chu Uyển BÃch lên Ä‘iện.
Hách Liên Bá Thiên nhÃu mà y nhìn, ánh mắt có chút hung ác, nhìn Chu Uyển BÃch quỳ xuống, hắn trầm giá»ng nói: “Chu Uyển BÃch, ngÆ°Æ¡i đã biết tá»™i chÆ°a?â€
Chu Uyển BÃch có vẻ rất bình tÄ©nh, trÆ°ng ra vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu lên: “Hoà ng thượng…. Thần thiếp không biết ngà i Ä‘ang nói Ä‘iá»u gì, thần thiếp nà o có phạm phải tá»™i lá»—i gì? Ngà i lại Ä‘á»™t nhiên cho ngÆ°á»i áp giải thần thiếp lên Ä‘iện.â€
“Ngươi còn muốn giả vỠcho tới khi nà o?†Hách Liên Bá Thiên lạnh lùng nói, ngữ khà thâm trầm.
Chu Uyển BÃch vẫn có vẻ rất vô tá»™i: “Hoà ng thượng, thần thiếp không hiểu ngà i Ä‘ang nói gì, nhÆ°ng thần thiếp không há» giả vá»â€¦. Lòng trung thà nh của thần thiếp đối vá»›i Hoà ng thượng, Hoà ng thượng rõ hÆ¡n ai hết.â€
Tháºt Ä‘Æ¡n thuần, tháºt vô tá»™i, vẫn trầm tÄ©nh dịu dà ng, mà không mảy may sợ hãi.
“Trẫm đã Ä‘iá»u tra ra, ngÆ°Æ¡i má»›i là gian tế thá»±c sá»± do Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc Ä‘Æ°a đến!†Hách Liên Bá Thiên trầm giá»ng nói, ném cho Chu Uyển BÃch những ánh nhìn lạnh nhÆ° băng đá, khà phách vÆ°Æ¡ng giả.
Bá quan văn võ vừa nghe đồng loạt ồ lên.
Vấn Ä‘á» nhạy cảm nà y, chỉ sợ đã khiến không Ãt ngÆ°á»i mất ngủ đêm qua, lúc nà y nghe Hoà ng thượng nói Chu Uyển BÃch má»›i là gian tế, sao có thể không kinh hãi.
Vá» phần Chu Uyển BÃch, cô ta vẫn bình tÄ©nh nhìn hắn, không lá»™ chút kinh hoà ng nà o.
Quả là một gian tế hiếm có khó tìm, không chút sợ hãi, bình tĩnh ứng đối, vĩnh viễn dịu dà ng.
Chỉ trong nháy mắt, đầu Chu Uyển BÃch đã xẹt qua rất nhiá»u ý niệm, nhÆ°ng má»—i má»™t ý niệm Ä‘á»u là phải là m thế nà o để bình tÄ©nh vượt qua chuyện nà y.
Chỉ cần không có chứng cứ thuyết phục, cô ta quyết không thừa nháºn.
NgÆ°á»›c đầu, cô ta nói rà nh mạch vá»›i vẻ Ä‘au khổ: “Thần thiếp biết Hoà ng thượng yêu Tuyết Phi tá»· tá»·, không Ä‘Ã nh lòng nhìn Tuyết Phi tá»· tá»· phải chết, thế nên muốn lấy thần thiếp ra chết thay Tuyết Phi tá»· tỷ… NhÆ°ng mà … NhÆ°ng mà Hoà ng thượng… là m nhÆ° váºy có công bằng vá»›i thần thiếp không? Thần thiếp cam tâm tình nguyện chết vì Hoà ng thượng, quyết không oán háºn, nhÆ°ng chết nhÆ° thế nà y…. Thần thiếp… Thần thiếp…â€
Lá»i còn chÆ°a dứt, hai hà ng lệ đã lã chã tuôn rÆ¡i, dáng vẻ nhu mì yếu Ä‘uối, Ä‘au Ä‘á»›n khổ sở, tháºt dá»… gây xúc Ä‘á»™ng.
Hách Liên Bá Thiên chỉ trầm tĩnh nhìn cô ta, không nói tiếng nà o.
Những lá»i thống thiết nà y, có lẽ nghe qua không có gì, nhÆ°ng rất có sức tác Ä‘á»™ng, ngÆ°á»i bị tác Ä‘á»™ng không phải Hách Liên Bá Thiên, mà là văn võ bá quan.
Nói thế nà o thì văn võ bá quan cÅ©ng không có thiện cảm vá»›i Lâu Khinh Tuyết, từ xÆ°a đến nay hồng nhan há»a thủy, cho dù Lâu Khinh Tuyết không phải gian tế Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, bá»n há» cÅ©ng không thể nà o thÃch được nà ng.
Lá»i trần tình thống thiết của Chu Uyển BÃch tháºt khiến ngÆ°á»i ta phải đồng tình thÆ°Æ¡ng xót, cà ng thêm căm ghét Lâu Khinh Tuyết.
Vì thế, má»i ngÆ°á»i lại cà ng nháºn định Lâu Khinh Tuyết má»›i là gian tế chân chÃnh.
Hách Liên Bá Thiên không tức không giáºn, chỉ ung dung nhìn cô ta, rồi sau đó nói: “Tháºt sá»± ngÆ°Æ¡i giả vá» rất đạt, nếu không phải trẫm đã biết hết chân tÆ°á»›ng, nhất định cÅ©ng bị ngÆ°Æ¡i lừa gạt!â€
Ngữ khà của hắn ổn định, không nhanh không cháºm, vẻ mặt nhÆ° đã tÃnh cách đối phó xong xuôi từ lâu, rốt cục khiến Chu Uyển BÃch bắt đầu có chút hoảng.
Dáng vẻ của Hách Liên Bá Thiên quá mức tá»± tin, nhÆ° thể đã nắm chắc má»i chuyện trong lòng bà n tay.
ChÃnh dáng vẻ nà y là đáng sợ nhất.
Cô ta cắn răng, cố chống đỡ để không lộ chân tướng.
Lúc nà y, má»™t quan đại thần đứng dáºy: “Hoà ng thượng, tuy ngà i nói váºy, nhÆ°ng không có chứng cá»›, tối hôm qua chúng thần táºn mắt trông thấy viên sáp tìm thấy trong Hải ÄÆ°á»ng Cung, nếu là chá»— khác thì có thể viện là do nà y kia, nhÆ°ng Hải ÄÆ°á»ng Cung không phải nÆ¡i mà ai muốn và o cÅ©ng và o được! Nếu nói là có ngÆ°á»i hãm hại, tháºt sá»± có chút khó tin.â€
Viên quan đại thần dứt lá»i, Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng chỉ nhìn ông ta má»™t cái, không há» cáo buá»™c nhÆ° lẽ thÆ°á»ng.
Có mấy ai dám nói lá»i thẳng thắn nhÆ° váºy, Ä‘iá»u đó đủ để chứng minh lòng trung thà nh của viên quan kia vá»›i Nháºt Liệt Quốc, ai trung ai gian, ai nên xá» lÃ, Hách Liên Bá Thiên rõ hÆ¡n ai hết.
Hắn chỉ cÆ°á»i, cÆ°á»i đến mức khiến Chu Uyển BÃch Ä‘ang quỳ trên đất bắt đầu thấy lòng dao Ä‘á»™ng.
“Tối hôm qua khi Tuyết Phi nói vá»›i trẫm Chu Uyển BÃch má»›i là gian tế, trẫm cÅ©ng không tin, trẫm cÅ©ng cho rằng nà ng vì muốn thoát tá»™i nên vu oan cho Chu Uyển BÃch, nhÆ°ng nà ng lại nói vá»›i trẫm, nếu không tin, có thể Ä‘i thẩm vấn vợ của Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị là Lâm Thà nh Ngá»c, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà kia biết rõ chuyện nà y, hÆ¡n nữa bà ta là kẻ nhát gan, là kẻ dá»… thẩm vấn nhất.â€
“Chiêu nà y của Tuyết Phi quả nhiên rất hữu hiệu, Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị thân là Thừa tÆ°á»›ng, tất là có chá»— hÆ¡n ngÆ°á»i, xá» sá»± cÅ©ng kÃn kẽ, sao có thể là hạng vừa thẩm vấn đã khai, nhÆ°ng ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà kia thì khác, trẫm chỉ vừa giở chút thủ Ä‘oạn bức cung, bà ta liá»n cung khai không sót má»™t lá»i!†Hách Liên Bá Thiên cÆ°á»i nói, ánh mắt sắc bén nhÆ° Ä‘ao, chÄ©a thẳng và o Chu Uyển BÃch.
Mặt Chu Uyển BÃch bắt đầu biến sắc, ánh mắt cÅ©ng không còn vẻ trấn tÄ©nh.
Äúng váºy, cô ta Ä‘ang hoảng hốt.
Cô ta thá»±c sá»± không biết, rốt cuá»™c là Lâm Thà nh Ngá»c kia biết được bao nhiêu chuyện, và đã khai vá»›i Hách Liên Bá Thiên những chuyện gì.
“Vẫn chÆ°a chịu nháºn tá»™i sao?†Ngược Ä‘á»i là Hách Liên Bá Thiên không há» giáºn dữ, lúc nà y hắn giống má»™t con mèo, ung dung vá»n con chuá»™t là Chu Uyển BÃch.
“Thần thiếp tháºt sá»± không phải gian tế, Hoà ng thượng! Tuy Lâu Khinh Tuyết không phải do Lâm Thà nh Ngá»c sinh ra, nhÆ°ng nói gì thì bá»n há» cÅ©ng là ngÆ°á»i má»™t nhà , không chừng bá»n há» cố ý hợp tác hãm hại thần thiếp! Thần thiếp vô tá»™i! Thỉnh Hoà ng thượng minh giám!†Chu Uyển BÃch vẫn Ä‘ang cố trấn áp bản thân mà nói.
ChÆ°a đến giây phút cuối cùng, cô ta quyết không thú nháºn.
Từng đấy chứng cớ chưa đủ để định tội cô ta.
“NgÆ°á»i do Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc phái tá»›i quả nhiên là không tầm thÆ°á»ng, bình tÄ©nh không sợ hãi, trong tình huống nà y vẫn còn có thể phân tÃch mạch lạc. Biết tá»± phân trần cho bản thân, trẫm hoà n toà n không hay biết ngÆ°Æ¡i còn có năng lá»±c nà y!†Hách Liên Bá Thiên nhẹ giá»ng nói.
Äá»™t nhiên, hắn vụt ngẩng đầu, quay sang nói vá»›i LÆ°u công công bên cạnh: “Äã giải kẻ bị thẩm vấn đến chÆ°a?â€
“Nô tà i ra ngoà i xem ngay!†LÆ°u công công giáºt nảy ngÆ°á»i, cái dáng vẻ sáng nắng chiá»u mÆ°a đổi mây Ä‘en Ä‘á»™t ngá»™t nà y của Hoà ng thượng tháºt khó lòng mà thÃch ứng, thân già của ông ấy cÅ©ng sắp mất hồn rồi.
Khi LÆ°u công công trở vá», có hai thị vệ Ä‘i đằng sau, áp giải theo má»™t cung nữ.
Theo ngoại hình thì cung nữ kia chỉ má»›i khoảng mÆ°á»i ba mÆ°á»i bốn tuổi, xinh xắn nhẹ nhà ng.
NhÆ°ng gÆ°Æ¡ng mặt thì Ä‘ang sợ hãi đến mức trắng bệch nhÆ° tá» giấy, cô bé run rẩy quỳ xuống: “Nô tỳ… nô tỳ khấu kiến ngô hoà ng… Ngô hoà ng… Vạn tuế… Vạn… Vạn tuế!â€
Má»›i nói được thế cô bé đã sợ hãi đến mức nÃn bặt.
Chỉ sợ hãi nhìn Chu Uyển BÃch quỳ bên cạnh, rồi lại nhìn Hách Liên Bá Thiên Ä‘ang ngồi trên cao.
Khoảnh khắc Chu Uyển BÃch nhìn thấy cô bé cung nữ, sắc mặt đổi qua mấy cung báºc cảm xúc liá»n, cuối cùng giống nhÆ° hiểu ra, cô ta cắn răng không nhìn nữa.
Hách Liên Bá Thiên nhìn cô ta, sau đó nói: “Chu Uyển BÃch, ngÆ°Æ¡i có nháºn ra đây là ai không?â€
Chu Uyển BÃch ngẩng đầu lên: “Thần thiếp không biết kẻ nà y là ai.â€
Ngữ khà vẫn tháºt là bình tÄ©nh, chỉ thêm má»™t chút lo lắng, những rõ rà ng sá»± vững và ng đã giảm Ä‘i mấy phần.
“Không phải hôm qua ngÆ°Æ¡i vừa gặp nó sao? Sao hôm nay đã vá»™i quên rồi?†Hách Liên Bá Thiên nghe thấy cô ta trả lá»i thế, vẫn không bá»±c tức, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
DÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng chẳng báºn tâm chuyện cô ta nháºn rá»™i hay không.
Rốt cục Chu Uyển BÃch cÅ©ng luống cuống: “Má»™t con nô tỳ nhá» nhoi của háºu cung, thần thiếp có gặp cÅ©ng chẳng thể nói lên Ä‘iá»u gì!â€
Hách Liên Bá Thiên nhìn bá»™ dạng bối rối của cô ta, lòng thầm cÆ°á»i lạnh, duy trì bá» ngoà i trầm tÄ©nh, không nói lá»i nà o, kỳ tháºt nếu cô ta kiên quyết không nháºn, chÆ°a chắc hắn đã có biện pháp, nhÆ°ng những kẻ là m chuyện lén lút khó tránh chá»™t dạ.
Một khi có vết nứt, tất là sẽ sụp đổ.
Äấy gá»i là đòn tâm lý, có kiên cÆ°á»ng đến đâu cÅ©ng không thể chống đỡ.
Tuy Chu Uyển BÃch đủ kÃn đáo, đủ trấn tÃnh, cà ng đủ thông minh, nhÆ°ng chung quy má»›i chỉ là má»™t thiếu nữ mÆ°á»i sáu, chÆ°a từng trải, sao chống đỡ được sá»± chèn ép nà y.
Không lộ chân tướng mới là chuyện lạ.
“Trẫm có nói là có chuyện gì sao?†Hách Liên Bá Thiên nhÃu mà y, nhìn cô ta chằm chằm.
Má»™t câu nà y, khiến Chu Uyển BÃch cả kinh, hoà n toà n hiểu bản thân đã sai lầm, câu lỡ lá»i nà y khiến cô ta không còn khả năng trấn tÄ©nh.
Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng chỉ há»i cô ta có biết tiểu cung nữ nà y không, không há»i có phải cô ta sai con cung nữ nà y bá» viên sáp và o phòng ngủ của Khinh Tuyết hay không.
Cô ta nói váºy, chÃnh là chÆ°a đánh đã khai?
Cô ta cắn răng, nhìn Hách Liên Bá Thiên trân trối, nhưng cô ta cũng biết, kiếp nạn nà y trốn không thoát rồi.
Hách Liên Bá Thiên cÅ©ng không nói gì, chỉ nhìn tiểu cô nữ: “Nói hết ra Ä‘i!â€
Giá»ng nói đầy vẻ lạnh lùng khà phách, tiểu cung nữ nghe thấy thế thì sợ phát khóc, nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° biết không được khóc lóc giữa đại Ä‘iện, vì thế nghẹn ngà o nấc lên, đáng thÆ°Æ¡ng không còn lá»i nà o để diá»…n tả.
Cô bé cắn răng, run rẩy nói.
“Nô ty vốn là má»™t cung nữ tạp dịch trong Hải ÄÆ°á»ng Cung, vốn không được ló mặt lên sảnh, hôm qua Chu thị nữ truyá»n nô tà i gặp mặt, dùng ngÆ°á»i mẹ ốm yếu ở nhà uy hiếp nô tỳ, nói là nếu nô tỳ không nghe phân công của Chu thị nữ, giấu viên sáp kia và o phòng ngủ của Tuyết Phi, thì mạng sống của mẹ nô tỳ khó lòng mà bảo toà n, nếu nghe lá»i Chu thị nữ, không những mẹ nô tỳ được bình an, Chu thị nữ còn cho nô tỳ má»™t số bạc để nô tỳ xuất cung. Nô tỳ bất đắc dÄ© không còn cách nà o khác, má»›i là m chuyện hồ đồ, thỉnh Hoà ng thượng thứ tá»™i…. Hoà ng thượng, nô tỳ cÅ©ng là bị ép buá»™c …â€
Tiểu cung nữ nói xong má»™t hÆ¡i, giống nhÆ° phát Ä‘iên bò lết vá» phÃa Hách Liên Bá Thiên nhÆ° xin được tha thứ.
Hách Liên Bá Thiên Ä‘Æ°a mắt ra má»™t cái, hai thị vệ nhanh chóng tiến lên, má»™t trái má»™t phải, tóm vai lôi tiểu cung nữ ra khá»i Ä‘iện.
Äại Ä‘iện Ä‘ang nhốn nháo lại yên tÄ©nh nhÆ° trÆ°á»›c.
HÆ¡n nữa là sợ tÄ©nh lặng nhÆ° tá».
Hách Liên Bá Thiên không nói gì nữa, chỉ ném cho Chu Uyển BÃch ánh mắt lạnh lùng, giống nhÆ° muốn xuyên thủng cô ta.
Äã có hai ngÆ°á»i xác nháºn chuyện Chu Uyển BÃch chÃnh là gian tế, chuyện đã hai năm rõ mÆ°á»i, dù Chu Uyển BÃch có thông minh đến đâu cÅ©ng không còn cách biện há»™.
HÆ¡n nữa Chu Uyển BÃch tháºt sá»± không chống đỡ nổi bầu không khà căng nhÆ° dây Ä‘Ã n nà y nữa, bị Hách Liên Bá Thiên nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, cô ta sụp đổ, khóc òa lên: “Äúng… Ta là gian tế Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc phái tá»›i… Là ta hãm hại Lâu Khinh Tuyết!â€
Lá»i vừa nói ra, chỉ trừ Hách Liên Bá Thiên, những ngÆ°á»i còn lại ai nấy Ä‘á»u sững sá».
“Cuối cùng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chịu thú nháºn!†Hách Liên Bá Thiên cÆ°á»i, đổi tÆ° thế ngồi, hắn nhìn Chu Uyển BÃch quỳ dÆ°á»›i sà n, nói: “Uổng công trẫm đối đãi vá»›i ngÆ°Æ¡i không tệ, trẫm còn Ä‘ang có ý định tấn phong ngÆ°Æ¡i là m chÃnh phi, vẫn nghÄ© tÃnh tình của ngÆ°Æ¡i trầm tÄ©nh dịu dà ng, là ngÆ°á»i thÃch hợp nhất để quản lý háºu cung, tháºt là đáng tiếc …â€
Hách Liên Bá Thiên tháºt sá»± từng có ý định nà y, hắn nhìn ra được Khinh Tuyết không phải loại ngÆ°á»i hâm mê quyá»n lá»±c, hÆ¡n nữa hắn cÅ©ng không muốn đẩy nà ng và o vòng tranh đấu.
Hắn thầm muốn duy trì sự thuần khiết ở nà ng.
Chu Uyển BÃch nghe thấy Hách Liên Bá Thiên nói váºy, ngÆ°á»›c đầu lên, ánh mắt mông lung vô định, cắn răng, run rẩy há»i: “Tháºt sao?…â€
Hách Liên Bá Thiên nhìn bá»™ dáng cô ta, gáºt gáºt đầu.
Nhìn thấy cái gáºt đầu đó, Chu Uyển BÃch rốt cuá»™c mất khống chế khóc rống lên, khóc tê tâm liệt phế: “Vì sao ngÆ°á»i không nói sá»›m, thần thiếp vẫn nghĩ… vẫn nghÄ© Hoà ng thượng không há» yêu thần thiếp, thế nên không dừng lại… Chỉ cần… Chỉ cần Hoà ng thượng yêu thÆ°Æ¡ng thần thiếp thêm má»™t chút, thần thiếp sẽ không là m gian tế nữa… Thần thiếp yêu Hoà ng thượng mà … Thần thiếp yêu Hoà ng thượng…â€
Chỉ trong nháy mắt, cô ta như một bông hoa héo úa, vô lực gục trên sà n.
Kỳ tháºt bản chất Chu Uyển BÃch không phải xấu xa lắm, sau khi đến Nháºt Liệt Quốc, cô ta liá»n Ä‘em lòng yêu Hách Liên Bá Thiên, đã và i lần muốn thú nháºn vá»›i Hách Liên Bá Thiên tất cả, cÅ©ng không muốn tiếp tục là m gian tế nữa.
NhÆ°ng Hách Liên Bá Thiên đối vá»›i cô ta khi ân cần khi há» hững, đối vá»›i Khinh Tuyết thì yêu chiá»u hết má»±c, chuyện đó khiến cô ta không chịu Ä‘á»±ng được.
Rốt cục, cô ta hạ quyết tâm là m gian tế cho TỠDương Quốc.
“Trẫm chỉ tò mò, ngÆ°Æ¡i liên lạc vá»›i Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị bằng cách nà o? Theo lý thuyết, trong thá»i gian má»™t ngà y, trao đổi tìm ra cách đối phó tạm tÃnh là dá»… dà ng, nhÆ°ng an bà i má»i chuyện thì có chút khó khăn má»›i đúng!†Hách Liên Bá Thiên cố ý há»i.
Kỳ tháºt hắn cÅ©ng chẳng tò mò chuyện nà y, chẳng qua từ đầu đến giá» chÆ°a từng nhắc đến Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị.
Trong khi mục Ä‘Ãch cuối cùng của hắn vẫn là xá» tá» Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị.
Cho nên, hắn phải dẫn dắt để Chu Uyển BÃch nói ra chuyện hợp mÆ°u vá»›i Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, vì có thế, má»›i phán tá»™i Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị được.
Giá» phút nà y, Chu Uyển BÃch đã buông xuôi tất cả, lá»i Hách Liên Bá Thiên há»i, cô ta tháºt sá»± không suy nghÄ© nhiá»u, chỉ cÆ°á»i nhẹ: “Trong số những ngÆ°á»i cung cấp hà ng hóa cho háºu cung, có gian tế của Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc cà i trong đó, hắn giấu thÆ° từ liên lạc trong thắt lÆ°ng, đó là cách Lâu tÆ°á»›ng liên lạc vá»›i ta.â€
Hách Liên Bá Thiên nhìn bá»™ dáng cô ta, thở dà i má»™t hÆ¡i, nói không nên lá»i.
Tất nhiên hắn cÅ©ng nhìn ra được tình ý Chu Uyển BÃch dà nh cho hắn, chỉ tiếc, có thế nà o thì cÅ©ng không thể giữ mạng cô ta.
Nếu là Khinh Tuyết, nếu cô ta là Khinh Tuyết, nhất định hắn sẽ má»m lòng.
Nhá»› tá»›i Khinh Tuyết, lòng hắn chợt cảm thấy vô cùng khuây khá»a.
Tối hôm qua nà ng mệt má»i ngủ thiếp Ä‘i, nhÆ°ng hắn thì không ngủ được. Hắn vẫn luôn trăn trở phải là m thế nà o má»›i có thể phá được án nà y, rốt cục khi bình minh ló rạng, hắn cÅ©ng quyết định được.
Äòn tâm lý.
Kỳ tháºt hắn cÅ©ng chÆ°a thẩm vấn Lâm Thà nh Ngá»c, hÆ¡n nữa chỉ sợ Lâm Thà nh Ngá»c kia cÅ©ng chẳng biết gì, tuy Lâm Thà nh Ngá»c là phu nhân Thừa tÆ°á»›ng, lại là Quáºn chúa, nhÆ°ng dù sao cÅ©ng chỉ là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nông cạn.
HÆ¡n nữa tuy bà ta là chÃnh thất, nhÆ°ng chÆ°a chắc Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị đã sủng ái bà ta.
Theo bản chất cáo già của Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, sao có thể nói chuyện cÆ¡ máºt nhÆ° thế vá»›i bà ta.
Chu Uyển BÃch kỳ tháºt chỉ là vì quá sợ hãi, thế nên không kịp ngẫm nghÄ©, nếu cô ta có thể ngẫm nghÄ©, nhất định sẽ phát hiện sÆ¡ hở đó.
Có Ä‘iá»u, là m chuyện xấu sao có thể bình chân nhÆ° vại.
Hắn cố ý muốn thẩm vấn cô ta ở đại Ä‘iện, vì không khà uy nghiêm và áp lá»±c của việc phải quỳ dÆ°á»›i sá»± bao vây sẽ khiến cô ta khiếp sợ, khả năng chống đỡ sẽ bị sụp đổ từng chút từng chút má»™t, đến lúc đó má»›i thÃch hợp để thẩm vấn.
TrÆ°á»›c đó hắn đã thẩm vấn toà n bá»™ cung nữ thái giám hầu hạ trong Hải ÄÆ°á»ng Cung, kết quả tìm ra được tiểu cung nữ nà y.
Tuổi còn quá nhá», khó tránh nhát gan.
ChÃnh cô bé cÅ©ng không nháºn thức được tầm nghiêm trá»ng của chuyện viên sáp, chỉ vừa quát hai ba câu liá»n khai không sót má»™t chữ.
“NgÆ°á»i đâu, giải Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và Lâm Thà nh Ngá»c lên Ä‘iện!†Hách Liên Bá Thiên bá»—ng nhiên quát lá»›n má»™t tiếng, từ trong thiên Ä‘iện, hai thị vệ áp giải Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và Lâm Thà nh Ngá»c bị trói chặt ra.
Cả hai Ä‘á»u bị trói chặt bằng dây thừng cỡ lá»›n, miệng còn bị nhét giẻ.
Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn bá»n há» má»™t cái, rồi sau đó nói vá»›i thị vệ: “Rút vải trong miệng ra!â€
Thị vệ lÄ©nh mệnh, rút vải trong miệng hai ngÆ°á»i ra, Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị thở dà i tháºt sâu.
Lâm Thà nh Ngá»c vừa được rút mảnh vải trong miệng ra liá»n la lối, nhÆ° má»™t kẻ Ä‘iên: “Hoà ng thượng… Hoà ng thượng…. Thần phụ hoà n toà n không biết gì, thần phụ không há» biết chuyện gian tế, trÆ°á»›c khi Ä‘i Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị chỉ nói là Hoà ng thượng muốn ông ấy Ä‘Æ°a ta cùng Ä‘i đến Nháºt Liệt Quốc, ta cÅ©ng chỉ biết mÆ¡ hồ Ä‘i theo, ta không há» liên quan đến chuyện nà y! …. Hoà ng thượng, ngà i phải minh giám cho ta….â€
Hách Liên Bá Thiên nhìn bà ta với vẻ chán ghét.
Chu Uyển BÃch nghe Lâm Thà nh Ngá»c nói thế thì nhÆ° bừng tỉnh, cô ta nhìn Lâm Thà nh Ngá»c tháºt lâu, rồi quay sang nhìn Hách Liên Bá Thiên.
Ngữ khà có phần run run không thể tin nổi: “Hoà ng thượng… NgÆ°á»i vừa má»›i…. Nói Lâm Thà nh Ngá»c đã cung khai tất cả?…â€
Nói xong lá»i cuối cùng, cô ta cúi đầu, rốt cục thì nháºn ra, cô ta đã bị lừa.
NhÆ°ng lúc nà y má»›i nháºn ra thì đã quá muá»™n. Chỉ có thể trách bản thân quá sÆ¡ xuất. Nếu vẫn kiên quyết không nháºn tá»™i, vị tất đã có việc nà y.
Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Chu Uyển BÃch má»™t cái, không nói gì thêm. Quay sang nhìn Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị: “Lâu Thừa tÆ°á»›ng, ngÆ°Æ¡i tháºt to gan, dám lừa gạt trẫm, còn vu oan giá há»a cho phi tá» của trẫm! NgÆ°Æ¡i đáng tá»™i gì!â€
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:11 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 107
Thay nà ng báo thù (2)
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
“Nếu sá»± tình đã đến nÆ°á»›c nà y, thần đâu còn lá»i nà o để nói, Hoà ng thượng muốn xá» lý thế nà o thì cứ là m thế Ä‘i!†Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị đã hiểu ra, giá» phút nà y có nói gì cÅ©ng đã vô dụng.
Có lẽ… vẫn còn một tia cơ hội.
Nhưng ông ta biết, Hách Liên Bá Thiên sẽ không trao cơ hội đó cho ông ta.
Dù có cố gắng tìm lá»i lẽ gì để biện há»™, ông ta vẫn sẽ phải chết. Hách Liên Bá Thiên tháºt sá»± muốn báo thù thay Lâu Khinh Tuyết.
Ông ta hoà n toà n không thể tin, kẻ vốn nổi danh thô bạo lạnh lùng vô tình nhÆ° Hách Liên Bá Thiên, lại có thể hết lòng yêu thÆ°Æ¡ng Khinh Tuyết, đây chÃnh là điểm mà ông ta không Ä‘á» phòng.
Chỉ sai má»™t nÆ°á»›c, thua cả ván cá».
“Hoà ng thượng, thần có một yêu cầu cuối cùng, không biết Hoà ng thượng có thể thà nh toà n hay không?†Lâu Cương Nghị vẫn không cam lòng, cố giãy dụa một lần cuối cùng.
“Nói.†Hách Liên Bá Thiên trầm giá»ng nói. Ngữ khà nặng ná», và i phần tức giáºn, sá»± căm háºn hắn dà nh cho Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, so vá»›i Khinh Tuyết thì không há» thua kém.
Vừa nghÄ© đến từng vết thÆ°Æ¡ng in hằn trên lÆ°ng Khinh Tuyết, còn có tâm trạng Ä‘au thÆ°Æ¡ng từ táºn đáy lòng của nà ng, hắn chỉ háºn không thể giết chết Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và Lâm Thà nh Ngá»c ngay láºp tức.
“Thần muốn được gặp Tuyết Phi nương nương một lần cuối cùng.†Lâu Cương Nghị nói. Ông ta biết, giỠphút nà y ông ta đã chẳng còn chút lợi thế gì, chỉ cần Khinh Tuyết không chịu buông tha ông ta, thì không ai trên thế gian nà y có khả năng cứu được ông ta.
Thế nên, ông ta nghĩ đến chuyện cầu xin Khinh Tuyết, mong Khinh Tuyết bỠqua cho ông ta.
Nói thế nà o cũng là máu mủ tình thâm, ông ta nghĩ, chắc nà ng sẽ không đến mức quá tuyệt tình.
Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Lâu Cương Nghị một cái, sao hắn có thể không nhìn ra Lâu Cương Nghị đang nghĩ gì trong đầu?
Hắn vốn không có ý định đáp ứng ông ta.
NhÆ°ng nghÄ© má»™t chút, hắn lại gáºt đầu: “Trẫm đáp ứng ngÆ°Æ¡i, nếu Tuyết Phi bằng lòng gặp ngÆ°Æ¡i, trẫm sẽ cho ngÆ°Æ¡i gặp nà ng, nếu nà ng không muốn thì không có biện pháp.â€
Nói cho cùng thì có oán háºn thế nà o cÅ©ng không thể phủ nháºn sá»± tháºt Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị là cha ruá»™t của Lâu Khinh Tuyết..
Hắn cÅ©ng không biết rốt cục Khinh Tuyết có thể nhẫn tâm xuống tay không. Hắn muốn để nà ng Ä‘Æ°a ra quyết định cuối cùng để nà ng không phải hối háºn vá» sau, vấn Ä‘á» nà y, không thể rạch ròi đúng sai.
“Äa tạ Hoà ng thượng!†Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nói.
Hách Liên Bá Thiên khoát tay chặn lại: “NgÆ°á»i đâu, áp giải Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, Lâm Thà nh Ngá»c, Chu Uyển BÃch và o thiên lao, chá» xét xá» sau!â€
“Tuân mệnh!†Thị vệ tiến lên, áp giải nhóm Lâu Cương Nghị đi.
Hách Liên Bá Thiên ngẩng đầu, nhìn các quan trong Bá»™ Lại, nói: “Các khanh thÆ°Æ¡ng thảo Ä‘Æ°a ra má»™t đối sách, phải cho Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc rõ rà ng vá» chuyện dám cà i gian tế trong háºu cung!â€
Hắn lại cùng các quan viên thương thảo vỠvấn đỠphải xỠlý TỠDương Quốc thế nà o.
Bà n bạc xong thì đã giữa trưa.
Hạ triá»u, hắn Ä‘i thẳng vá» phÃa Hải ÄÆ°á»ng Cung.
Khinh Tuyết đang ngồi dưới tà ng hoa quế, tay cầm một chén trà , tỉ mỉ thưởng thức, ấm nước nhỠtrên bà n sôi lục bục. Sương khói lượn lỠkhiến nà ng có chút hư ảo.
NhÆ°ng lại có vẻ sinh Ä‘á»™ng hÆ¡n trÆ°á»›c kia rất nhiá»u.
Hắn Ä‘i vá» phÃa nà ng, tá»± cầm chén trà trên bà n, uống má»™t ngụm, thở dà i: “Sáng sá»›m đã phải lên triá»u, khát khô cả cổ, may mắn là giỠđược má»™t ly trà của ái phi!â€
Nói xong hắn nhìn nà ng mỉm cÆ°á»i.
Hắn thÃch nhất là ngắm nà ng tỉ mỉ pha trà .
Có lẽ trà nà ng pha không phải là chén trà ngon nhất thế gian, nhưng là chén trà hắn nhớ nhung nhất.
Trong hÆ°Æ¡ng vị chén trà nà ng pha, có sá»± tÄ©nh lặng nhạt nhòa, chÃnh hÆ°Æ¡ng vị đó của nà ng khiến hắn yêu thÃch.
Khinh Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hách Liên Bá Thiên, nở nụ cÆ°á»i: “Hoà ng thượng hạ triá»u rồi?â€
“Ừ, sáng nay lên triá»u thÆ°Æ¡ng thảo chuyện vá» máºt thám của Tá» DÆ°Æ¡ng Quốc, bây giá» má»›i hạ triá»u.†Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết cÆ°á»i, nhÆ°ng không há»i tỉ mỉ, đối vá»›i chÃnh sá»±, nà ng chÆ°a bao giá» thÃch thủ Ä‘oạn mượn gió bẻ măng, lại cà ng không muốn biết nhiá»u. Nà ng đã nghe cung nữ báo lại là Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị đã bị phán rá»™i.
Nà ng biết thế là đủ rồi.
Mục Ä‘Ãch của nà ng rất Ä‘Æ¡n giản.
Chỉ có báo thù.
Äã không còn thù háºn, tất cả những chuyện khác đối vá»›i nà ng Ä‘á»u là vô nghÄ©a.
“Chắc Hoà ng thượng vẫn chÆ°a dùng bữa?†Khinh Tuyết ngÆ°á»›c đầu há»i, dịu dà ng vô hạn, nhÆ°ng nhãn thần lại chất chứa má»™t ná»—i buồn Ä‘au thÆ°Æ¡ng.
Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy vẻ cổ quái trong ánh mắt nà ng, hai hà ng lông mà y nhÃu lại rồi lại giãn ra, hắn nhìn ra được Khinh Tuyết không há» vui vẻ.
Vì sao chứ?
“Là m sao váºy? Trẫm đã định tá»™i Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, tại sao nà ng vẫn không vui?†Hách Liên Bá Thiên há»i, hắn biết, Khinh Tuyết đã biết chuyện đó.
Nhưng tại sao tâm tình nà ng vẫn có vẻ không vui.
Khinh Tuyết ngẩng đầu, mỉm cÆ°á»i.
Äúng váºy, tâm nguyện nhiá»u năm rốt cục đã hoà n thà nh, nà ng là m sao có thể không vui chứ?
NhÆ°ng nà ng không há» hay biết, thì ra, khi buông được gánh nặng nà y, lòng lại bị đè nặng bởi má»™t tâm sá»± khác, nghÄ© đến chuyện phải rá»i xa hắn, nà ng chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nà ng chÆ°a từng biết, thì ra… không Ä‘Ã nh lòng chÃnh là nhÆ° thế nà y.
Äúng váºy, giá» phút nà y, nà ng không Ä‘Ã nh lòng rá»i xa hắn.
Nhưng lại không thể nói ra.
“Tâm tâm niệm niệm suốt bao năm, giá» Ä‘á»™t nhiên báo thù chỉ trong chốc lát, bá»—ng nhiên cảm thấy có chút không thÃch ứng kịp.†Khinh Tuyết nói.
Hách Liên Bá Thiên vòng tay ôm nà ng: “Äừng nghÄ© ngợi quá nhiá»u, bây giá» không còn gánh nặng gì rồi, nà ng phải hứa vá»›i trẫm, sẽ sống tháºt vui vẻ.â€
“Vâng.†Nà ng đáp.
Hách Liên Bá Thiên giống nhÆ° nhá»› ra chuyện gì, nói tiếp: “Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nói muốn gặp nà ng má»™t lần, ý nà ng thế nà o?â€
Khinh Tuyết cũng đã được cung nữ bẩm báo chuyện nà y.
Nà ng vẫn nghÄ© nà ng rất háºn ông ta, nhÆ°ng rốt cục vẫn là cha đẻ muốn gặp mặt, nà ng cÅ©ng nên gặp ông ấy má»™t lần Ä‘i.
NhÆ°ng tâm tÆ° của Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị khiến nà ng phải hổ thẹn thay ông ta, đến táºn giá» phút nà y má»›i nhá»› ra bản thân từng có má»™t cô con gái là nà ng, ông ta có thấy đã quá muá»™n rồi không.
Hẳn là ông ta muốn là m nà ng má»m lòng.
NhÆ°ng ông ta sai lầm rồi, ôm háºn suốt bao năm, háºn đã và o táºn xÆ°Æ¡ng tủy. Sao có thể vì hai ba câu nói mà biến mất nhÆ° chÆ°a từng xuất hiện.
Nà ng vẫn chỉ luôn coi ông ta là kẻ thù, chÆ°a từng coi ông ta là cha đẻ, thế nên, cho dù gặp mặt, cÅ©ng chỉ là gặp mặt ngÆ°á»i dÆ°ng mà thôi.
“Ông ấy đã muốn gặp thiếp thì thiếp phải gặp ông ấy thôi!†Nà ng nhẹ nhà ng nói, đến giỠphút nà y, tất cả đã phai nhạt.
Cứ tạm coi như vì chút tình máu mủ đi.
“Nếu cảm thấy không vui thì đừng là m!†Hách Liên Bá Thiên thở dà i, nhìn tâm trạng nà ng có vẻ tối tăm, vì thế đau lòng nói.
Hắn không thÃch Khinh Tuyết thế nà y, dáng vẻ trầm mặc nà y của nà ng, khiến hắn có cảm giác không an toà n, nhÆ° thể nà ng có thể biến mất bất cứ lúc nà o, hắn vô cùng sợ hãi, rằng nà ng sẽ bá» hắn ra Ä‘i.
“Không đâu.†Khinh Tuyết mỉm cÆ°á»i, rồi sau đó ngẩng đầu lên: “Hoà ng thượng vẫn chÆ°a dùng cÆ¡m đúng không, đói bụng không tốt đâu, ngà i muốn ăn gì, thiếp sẽ bảo ngÆ°á»i là m.†Khinh Tuyết há»i.
Hách Liên Bá Thiên cÆ°á»i: “Theo ý nà ng Ä‘i.â€
Khinh Tuyết nghe xong cÆ°á»i, cho cung nữ Ä‘i truyá»n lệnh cho nhà bếp.
Äồ ăn của nhà đế vÆ°Æ¡ng, dù có tối giản hết mức vẫn cứ xa xỉ, nhìn má»™t bà n đầy đồ ăn, Khinh Tuyết khẽ thở dà i, nà ng chÆ°a từng nghÄ©, bản thân lại có lúc được nhÆ° ngà y hôm nay.
TrÆ°á»›c kia, đừng nói là đồ ăn, ngay cả cÆ¡m cÅ©ng không đủ no, những năm đầu, vì chÆ°a biết linh hoạt khéo léo, hÆ¡n nữa lại bị Lâm Thà nh Ngá»c cố ý là m khó dá»…, nà ng thÆ°á»ng xuyên phải chịu cảnh đói bụng, có đôi khi sau má»™t hai ngà y nhịn đói cÅ©ng được má»™t chút cÆ¡m, nhÆ°ng lại là cÆ¡m thừa canh cặn của ngÆ°á»i khác.
Lòng nà ng trà o dâng chua xót.
GiỠnhớ lại, chỉ cảm thấy khó chịu.
Nà ng nhÆ° lại ngá»i thấy mùi ôi thiu của thứ thức ăn đổ Ä‘i đấy.
Nà ng luôn trốn trong góc khuất nhất của háºu viện, vụng trá»™m khóc má»™t mình, cảm thấy khổ không chịu nổi, vừa đói vừa nhá»› mẫu thân.
Dần dần, đến năm lên bẩy, nà ng đã hiểu phải là m thế nà o mới có thể sinh tồn, cuộc sống mới dễ chịu hơn một chút.
NhÆ°ng có thế nà o, nà ng cÅ©ng không thôi nhá»› mẫu thân, má»—i má»™t đêm Ä‘á»u nghẹn ngà o gá»i mẹ trong giấc mÆ¡.
“Là m sao váºy?†Hách Liên Bá Thiên thấy Khinh Tuyết sững sá» nhìn bà n ăn, hắn há»i: “Nà ng thấy đồ ăn không hợp khẩu vị sao?â€
Khinh Tuyết hoà n hồn, nhìn hắn, cÆ°á»i khẽ: “Không, chỉ là nhá»› đến chuyện trÆ°á»›c kia.â€
“Äừng nghÄ© ngợi! Có trẫm ở đây, trẫm sẽ không để nà ng phải chịu chút khổ cá»±c nà o!†Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu trà o dâng trong lòng, vì sao, ngay lúc nà ng quyết định sẽ ra đi, hắn lại ân cần dịu dà ng như thế, khiến nà ng không thể ra đi trong dứt khoát.
Khiến nà ng cà ng lúc cà ng không đà nh lòng.
Hốc mắt nà ng đỠhoe.
Hách Liên Bá Thiên thở dà i, hắn vẫn thÃch Khinh Tuyết lắm mÆ°u nhiá»u kế, thông minh khôn khéo, bình tÄ©nh lạnh lùng hÆ¡n là Khinh Tuyết âu sầu mà nhiá»u tâm sá»±.
Khinh Tuyết quay đầu lau nÆ°á»›c mắt: “Thiếp chỉ là do cảm kÃch…â€
Dứt lá»i nhìn Hách Liên Bá Thiên, cháºm rãi nói.
“Bá Thiên, mặc kệ nhÆ° thế nà o, chà ng cÅ©ng phải nhá»› rõ, ngÆ°á»i thiếp yêu là chà ng.â€
Nà ng đột ngột nói câu nà y, Hách Liên Bá Thiên nhìn nà ng, cảm thấy rất rõ rà ng là có chỗ nà o đó không hợp lý, nhưng mãi vẫn chẳng thể nói ra là chỗ nà o.
Nhưng hắn cảm thấy nà ng hôm nay rất cổ quái.
“Nà ng là m sao váºy?†Hắn buông Ä‘Å©a, nghiêm chỉnh há»i.
“Không có gì, thiếp cÅ©ng không biết hôm nay mình bị sao nữa, có lẽ là do báo được thù rồi, nhất thá»i có chút không quen!†Khinh Tuyết nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hách Liên Bá Thiên, má»›i nháºn ra mình đã lá»™ liá»…u quá.
Vì thế nà ng vá»™i vã giải thÃch, rồi cầm Ä‘Å©a gắp má»™t miếng thịt cá để và o trong bát hắn: “NgÆ°á»i mau ăn Ä‘i, thượng triá»u lâu nhÆ° váºy, nhất định là ngÆ°á»i rất đói!â€
Nụ cÆ°á»i mong manh nhÆ° muốn che dấu tất cả khổ sở cay đắng trong lòng.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nà ng như thế, chỉ đà nh gắp miếng thịt cá lên ăn.
Tuy sinh lòng hoà i nghi nhÆ°ng hắn không há»i, hắn biết, chuyện Khinh Tuyết không muốn nói, có ép buá»™c thế nà o nà ng cÅ©ng không nói.
Thái Ä‘á»™ nà y của nà ng cho thấy chuyện đó quyết không tầm thÆ°á»ng, nhất định là nà ng Ä‘ang giấu diếm hắn Ä‘iá»u gì đó.
Nhưng hắn lại chẳng thể nghĩ ra, rốt cuộc nà ng có chuyện gì phải giấu diếm hắn.
Nữ nhân nà y luôn khiến hắn không biết là m thế nà o cho phải.
Äối vá»›i nà ng, hắn không thể dùng vÅ© lá»±c hay uy quyá»n để cưỡng ép, nà ng là loại ngÆ°á»i nhu cÆ°Æ¡ng Ä‘á»u không lại, há»… là chuyện nà ng đã hạ quyết tâm, cho dù ngÆ°Æ¡i dùng hết các thủ Ä‘oạn, cÅ©ng đừng mÆ¡ đến chuyện ép được nà ng nói ra.
Nhưng hắn vẫn muốn tra ra chuyện nà ng đang giấu diếm.
Dùng xong bữa trÆ°a, Hách Liên Bá Thiên vá» ngá»± thÆ° phòng xá» lý chÃnh sá»±.
Khinh Tuyết đứng lên, nghÄ© nghÄ© má»™t chút, rồi gá»i thái giám khiêng kiệu đến thiên lao.
Sớm muộn gì cũng phải gặp ông ta, nếu đã quyết định, nà ng sẽ không né tránh.
Bầu không khà u ám của thiên lao khiến nà ng phải nhÃu mà y, cai ngục TrÆ°á»ng An sắp xếp để nà ng gặp Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị trong phòng thẩm vấn.
Nà ng lẳng lặng ngồi ở đó, nhãn thần chất chứa sự ưu sầu.
Cung phục mà u tÃm nhạt, không những tôn lên vẻ đẹp của nà ng, còn cho nà ng phong thái cao quý hoa lệ.
GÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp nhuốm vẻ u buồn cà ng thêm mỹ miá»u.
Nà ng được di truyá»n nguyên vẹn vẻ đẹp của mẫu thân, còn thừa hưởng thêm nét đẹp của Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, khiến vẻ đẹp của nà ng chạm đến táºn giá»›i hạn cuối cùng.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nên nháºn ra sá»›m hÆ¡n má»™t chút, rằng cô gái đẹp đến thế muốn là m gì cÅ©ng có khả năng thà nh công, nhÆ°ng vì bảo vệ má»™t đứa con gái khác, ông ta đã mạo hiểm hy sinh nà ng, và hà nh Ä‘á»™ng đó đã khiến ông ta phải trả giá bằng cả tÃnh mạng.
Khoảnh khắc Lâu Cương Nghị nhìn thấy nà ng, ông ta thở dà i.
Khinh Tuyết nghe thấy tiếng thở dà i, cháºm rãi quay đầu, nhìn ông ta bằng nhãn thần nhạt nhẽo, không thể nháºn ra là vui hay giáºn, là yêu hay là oán, phẳng lặng nhÆ° má»™t đầm nÆ°á»›c sâu.
Thái Ä‘á»™ bình tÄ©nh đó của nà ng, khiến Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị chết lặng ná»a ngÆ°á»i.
Bởi vì, đối phó vá»›i má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang kÃch Ä‘á»™ng là việc rất dá»… dà ng, nhÆ°ng đối phó vá»›i má»™t ngÆ°á»i bình tÄ©nh là má»™t chuyện hết sức khó khăn.
Ông ta tình nguyện đối mặt vá»›i ná»—i oán háºn căm há»n, sá»± phẫn ná»™ ngút trá»i của nà ng, có thế ông ta còn chút hy vá»ng để cầu tình, nhÆ°ng nà ng thế nà y, khiến trái tim ông ta tháºt sá»± không còn hy vá»ng.
“Không biết ông muốn gặp ta có chuyện gì?†Giá»ng nói trong trẻo không kèm theo chút cảm xúc gì, ngữ khà nhạt nhẽo bình tÄ©nh. Nà ng nhìn ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông trÆ°á»›c mắt.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị luôn ung dung phóng khoáng nhÆ° cây ngá»c đón gió, lúc nà o cÅ©ng có má»™t vẻ ngoà i rất chÃnh nhân quân tá», giá» mặc bá»™ áo tù, tóc tai bù rối, thoạt nhìn tháºt xuống cấp.
Chẳng qua chỉ mới ngồi trong thiên lao một ngà y, ông ta đã như già đi mấy tuổi.
Nà ng chỉ thở dà i, không có chút hối háºn nà o, từ lúc mẫu thân tạ thế, nà ng đã không còn coi ông ta là cha, thế nên vá»›i tình trạng nà y của ông ta, nà ng hoà n toà n không có chút cảm xúc nà o.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị thở dà i, mặc dù đã biết sẽ thế nà y, nhÆ°ng phải đối mặt vá»›i cái chết ông ta vẫn muốn ôm má»™t tia hy vá»ng cuối cùng, xem có thể là m nà ng Ä‘á»™ng lòng không: “Xem ra con rất háºn ta!â€
Ông ta không nói tiếng cầu xin đầu tiên.
Không hổ danh Thừa tướng một nước, rất biết nói chuyện.
“Lẽ nà o lại không háºn? Ná»—i háºn kia đã ăn sâu bén rá»… trong tim, má»—i má»™t hÆ¡i thở của ta Ä‘á»u mang theo sá»± háºn thù.†Khinh Tuyết cháºm rãi nói, ngữ khà vẫn bình tÄ©nh nhÆ° trÆ°á»›c.
“Äúng, năm đó là do ta vô tình, tạo thà nh nhiá»u háºu quả nhÆ° thế! Gặp báo ứng thế nà y là xứng đáng, ta cÅ©ng không oán! Phải đến giây phút cuối cùng, con ngÆ°á»i ta má»›i biết tỉnh ngá»™.†Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị cháºm rãi nói, biểu tình trên mặt cho thấy ông ta Ä‘ang rất suy sụp, hết sức hối háºn tá»± trách chÃnh bản thân mình.
“Ông cÅ©ng biết hối háºn?†Khinh Tuyết cháºm rãi nói.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị cúi đầu, giống nhÆ° suy nghÄ© hồi lâu, rồi sau đó kiên định ngẩng đầu lên: “Tuy rằng nhÆ° thế… nhÆ°ng ta không hối háºn!â€
Khinh Tuyết ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ông ta, nà ng không thể tưởng được, và o lúc nà y, Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị còn có thể nói là không hối háºn, rốt cục là ông ta có ý gì?
Ngữ khà khác thÆ°á»ng của ông ta khiến ngÆ°á»i khác không thể không kinh ngạc.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nhìn nét mặt kinh ngạc của Khinh Tuyết, vẫn bầy ra vẻ mặt suy sụt, nhÆ°ng trong lòng Ä‘ang thầm mÆ°u tÃnh: “Có lẽ lúc đó ta đã quá vô tình, biết rõ Thà nh Ngá»c muốn hại NhÆ° SÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng ta lại không thể vượt qua chÆ°á»›ng ngại trong lòng, thế nên… ta đã không Ä‘i cứu nà ng khi còn kịp lúc, nhÆ°ng ta vẫn sẽ không hối háºn!â€
Ông ta nói xong, lại liếc mắt nhìn Khinh Tuyết một cái.
Khinh Tuyết vẫn duy trì thái độ trấn tĩnh nhạt nhẽo đấy, không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe.
“Cả Ä‘á»i nà y, ngÆ°á»i ta yêu tháºt sá»±, cÅ©ng chỉ có NhÆ° SÆ°Æ¡ng mà thôi, tuy nà ng xuất thân thanh lâu, nhÆ°ng ta không hỠđể tâm chuyện đó, nà ng dịu dà ng chu đáo, tà i nghệ song tuyệt, duyên dáng nhu mì, chỉ ngồi má»™t chá»— đã phong tình quyến rÅ©, thuần khiết nhÆ° nÆ°á»›c, nhÆ°ng mà ….. nhÆ°ng mà …†Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nói đến đó Ä‘á»™t nhiên cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, dÆ°á»ng nhÆ° Ä‘ang rất kÃch Ä‘á»™ng.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, thản nhiên mở miệng: “NhÆ°ng mà cái gì?â€
“NhÆ°ng mà tháºt ra… trong lòng nà ng… chÆ°a từng có chá»— cho ta! Con muốn ta phải là m thế nà o? Má»—i lần nhìn nà ng, ta liá»n cảm thấy căm háºn, bao yêu thÆ°Æ¡ng nồng nà n chỉ đổi lại sá»± dá»ng dÆ°ng há» hững! Ta thá»±c sá»± không thể kiá»m chế sá»± phẫn ná»™ trong lòng!†Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị cháºm rãi nói.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn ông ta, vẻ bình tÄ©nh trên mặt nà ng khiến ngÆ°á»i ta không thể nháºn ra là nà ng có tin lá»i ông ta hay không.
Nếu nà ng tin, váºy thì nà ng tháºt quá ngây thÆ¡.
Tuy khi mẫu thân qua Ä‘á»i nà ng má»›i vá»n vẹn năm tuổi, nhÆ°ng đã nhá»› và nháºn thức được không Ãt chuyện xung quanh, nà ng thÆ°á»ng xuyên thấy mẹ trốn trong phòng khóc má»™t mình, nếu không phải yêu thì còn vì cá»› gì mà phải thế?
Lâu Cương Nghị, đến lúc nà y ông còn dám vu oan cho mẫu thân, vì giữ mạng mà không từ thủ đoạn!
Ông ta cho rằng lúc đó nà ng vẫn còn quá nhá», không hay biết gì nên kiếm cá»› lừa gạt nà ng sao?
Lòng nà ng thầm cÆ°á»i lạnh, ông ta thế nà y chỉ khiến nà ng thấy ná»±c cÆ°á»i.
“Vì thế mà ông tìm đến vá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà khác, vì thế mà ông biết rõ Lâm Thà nh Ngá»c muốn giết bà , ông cÅ©ng khoanh tay không cứu, vì thế ông có quyá»n vứt bá» ta, phải không?†Ngữ khà Khinh Tuyết vẫn nhạt nhẽo nhÆ° Ä‘ang kể chuyện gì đó xa xôi và không chút liên quan.
Thấp thoáng má»™t nụ cÆ°á»i mỉa mai qua khóe môi hÆ¡i nhếch.
Lâu Cương Nghị nghe thấy Khinh Tuyết nói thế, đột ngột ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, ông ta vẫn không thể nhìn ra lòng nà ng đang nghĩ gì, vẫn không thể biết nà ng có tin hay không.
Chỉ cảm thấy đáy lòng rét lạnh.
“Ông biết không?†Khinh Tuyết Ä‘á»™t nhiên bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c mặt ông ta, nhếch môi cÆ°á»i lạnh.
“Cái gì?†Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nhìn nà ng Ä‘á»™t nhiên Ä‘i tá»›i, há»i vá»›i vẻ không rõ.
Tiếng cÆ°á»i của Khinh Tuyết cà ng lúc cà ng lá»›n, cà ng lúc cà ng lạnh: “Thứ duy nhất ta được di truyá»n từ ông, chÃnh là sá»± máu lạnh vô tình!â€
Ngữ khà của nà ng rất nhá» nhẹ nhÆ°ng lại khiến ngÆ°á»i nghe phát run.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nghe thế thì chết lặng nốt ná»a ngÆ°á»i còn lại.
Chợt nghe thấy Khinh Tuyết nói tiếp: “ChÃnh ông cÅ©ng nói rồi, đây là kết quả xứng đáng vá»›i ông, ông không oán háºn, đã váºy ta sẽ thà nh toà n cho ông!â€
“Có thế nà o thì ông cÅ©ng phải chết, nhÆ°ng tháºt đáng tiếc là ta không thể tưởng tượng ra là ông còn có thể đổ tiếng xấu cho mẫu thân, ông biết không? Những ngà y tháng bị ông vứt bá», mẫu thân ôm gối khóc suốt hà ng đêm, ta bị tiếng thổn thức của bà đánh thức má»—i đêm. Bà là m thế tháºt không đáng, tÆ°Æ¡ng tÆ° kẻ tệ hại nhÆ° ông, kết quả chỉ đổi lại được sá»± tráo trở nà y!†Khinh Tuyết cháºm rãi nói, nhá»› tá»›i mẫu thân, lòng nà ng lại Ä‘au nhức nhối.
Mẫu thân đã quá phà công, trao trái tim cho gã đà n ông lòng lang dạ thú nà y.
Nà ng quay đầu, giáºn dữ nhìn Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị chằm chằm: “Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, ông không phải là ngÆ°á»i nữa rồi!â€
Một tiếng quát hà m chứa biết bao phẫn nộ.
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
21-05-2013, 01:11 AM
Sáng Thế ÄoÌ£a LaÌ£cCá» non của Chan
Tham gia: Jun 2012
Äến từ: Vô gia cÆ°.
Bà i gởi: 6,716
Thá»i gian online: 3 tháng 1 tuần 2 ngà y
Thanks: 3,360
Thanked 75,248 Times in 4,586 Posts
Tẩm quân/Cực sủng
Tác Giả : Nguyệt Sinh
-----oo0oo-----
ChÆ°Æ¡ng 108
Tra tấn
NgÆ°á»i dịch: Nhi
Nguồn: http://kunnhi.wordpress.com
Lúc đó, LÆ°u công công Ä‘i đến, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i: “Nô tà i tham kiến Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng!â€
“LÆ°u công công miá»…n lá»…!†Khinh Tuyết cÆ°á»i khẽ, nhÆ°ng vẫn không ngừng trừng mắt vá»›i Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, nà ng chỉ cảm thấy rất háºn. Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, vì sao đến giá» phút nà y rồi, ông còn có thể đối xá» nhÆ° váºy vá»›i ngÆ°á»i từng hết lòng yêu ông, từng hết lòng nghÄ© cho ông chứ!
“Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, nô tà i tá»›i truyá»n khẩu dụ của Hoà ng thượng.†LÆ°u công công cÆ°á»i tủm tỉm nói.
Khinh Tuyết gáºt đầu: “Không biết Hoà ng thượng có thánh dụ gì?â€
“Hoà ng thượng nói, vá» phần hai phạm nhân Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và Lâm Thà nh Ngá»c, giao cho Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng toà n quyá»n xá» lý, muốn thả hay giết, giết nhÆ° thế nà o tùy nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng định Ä‘oạt.†LÆ°u công công nói dứt lá»i lại cÆ°á»i.
Äối vá»›i Khinh Tuyết, ông ấy tháºt sá»± cảm thấy kÃnh sợ.
Thánh sủng nhÆ° thế là điá»u chÆ°a từng có tiá»n lệ, có lẽ sau nà y cÅ©ng không lặp lại lần nữa.
Nghe thánh dụ đấy, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy lòng cà ng thêm nặng ná», thánh sủng đã đến mức tối Ä‘a, tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng việc trao hết quyá»n lợi cho nà ng.
Vá» phần Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, vừa nghe xong mặt ông ta liá»n trắng bệch ra, há hốc mồm suốt ná»a ngà y mà không nói được tiếng nà o.
Muốn gá»i nà ng, nhÆ°ng lại không biết phải xÆ°ng hô thế nà o.
Bởi vì Khinh Tuyết nói rất đúng, nà ng tháºt sá»± được di truyá»n sá»± vô tình.
Ông ta nhìn thấy rất rõ rà ng, trong đôi mắt nà ng, không có nổi ná»a tia tình cảm.
Khinh Tuyết quay đầu, không nhìn Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nữa, ngữ khà bình tÄ©nh, lạnh nhÆ° băng sÆ°Æ¡ng: “Phiá»n trưởng ngục đại nhân giải cả Lâm Thà nh Ngá»c đến đây!â€
Trưởng ngục vừa nghe liá»n gáºt đầu, rồi sau đó Ä‘i ra ngoà i.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nhìn thấy tình hình đã đến nÆ°á»›c nà y, rốt cục cÅ©ng biết sợ hãi, nét mặt co rúm lại, dÆ°á»ng nhÆ° già thêm cả chục tuổi chỉ trong má»™t giây ngắn ngủi, bao khà chất ổn định vững chãi nhÆ° bốc hÆ¡i hết lượt.
Chung quy vẫn là kẻ tham sống sợ chết, thá»i Ä‘iểm tháºt sá»± phải đứng trên ranh giá»›i sinh tá», rốt cục cÅ©ng bắt đầu sợ hãi.
Ông ta nghiêm mặt dù sắc mặt đã chuyển mà u xanh tái, nhìn Khinh Tuyết, cháºm rãi nói: “Tuyết Nhi, chẳng lẽ, con tháºt sá»± không thừa nháºn quan hệ cha con ta sao?â€
Khoảnh khắc Khinh Tuyết nghe được hai chữ ‘Tuyết Nhi’, nhãn thần nà ng đóng băng, ngáºp trà n thù háºn, trÆ°á»›c khi mẫu thân tạ thế, đây cách ông ta gá»i nà ng mà nà ng yêu thÃch nhất.
NgÆ°á»i cha cao lá»›n mà nhân từ, phong thái nho nhã bất phà m mà nà ng vẫn rất má»±c tá»± hà o.
Nhưng… tất cả đã tan biến theo cái chết của mẫu thân vì sự vô tình của ông ta.
Nghe hai chữ đó, nà ng chỉ cảm thấy háºn chồng chất hÆ¡n.
Nà ng quay ngÆ°á»i, trừng mắt: “Lá»›n máºt! Ai cho phép ngÆ°Æ¡i gá»i tục danh của bản cung!â€
Tiếng quát đó khiến Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, sá»± kiêu ngạo của quan Thừa tÆ°á»›ng má»™t nÆ°á»›c hoà n toà n không còn sót lại chút gì.
Ông ta nhìn Khinh Tuyết với vẻ đau khổ: “Chung quy, ta vẫn là phụ…†Lâu Cương Nghị vẫn cố lôi tình phụ tỠra hòng giữ mạng.
Khinh Tuyết ném trả ông ta má»™t ánh mắt lạnh lùng: “Từ khi mẫu thân ra Ä‘i, ta đã không còn phụ thân rồi! Äừng nhắc đến hai chữ ‘phụ thân’ ở trÆ°á»›c mặt ta!†Nhãn thần của nà ng tuy trong trẻo nhÆ°ng lạnh lùng nhÆ° sÆ°Æ¡ng.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, ông cho rằng kẻ ôm háºn để sống nhÆ° ta có thể giữ lại trong tim chút tình cảm nà o sao?
Phụ thân!
ChÃnh vì là phụ thân, nên má»›i cà ng thêm háºn.
Vốn dÄ© phải là ngÆ°á»i che chở cho nà ng nhất, lại thà nh kẻ tổn thÆ°Æ¡ng nà ng sâu nhất.
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nhìn thấy Khinh Tuyết nhÆ° thế, rốt cục cÅ©ng biết vô vá»ng, cháºm rãi khuỵu xuống, không nói gì nữa.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng đứng đó, lạnh lẽo đến mức không ai dám tới gần.
Lúc nà y, chợt nghe thấy tiếng trưởng ngục xin được áp giải Lâm Thà nh Ngá»c và o.
Tiếng gà o của Lâm Thà nh Ngá»c truyá»n đến, Lâu Khinh Tuyết nhếch môi cÆ°á»i lạnh.
TrÆ°á»›c kia, Lâm Thà nh Ngá»c là m gì trên ngÆ°á»i mẫu thân, hôm nay, nà ng sẽ hoà n trả không thiếu má»™t dao.
Nhìn Lâm Thà nh Ngá»c bị ngục tốt áp giải và o, Khinh Tuyết cháºm rãi Ä‘i tá»›i.
DÆ°á»ng nhÆ° Lâm Thà nh Ngá»c cÅ©ng biết sợ hãi, liên tục lui lại mấy bÆ°á»›c, hoảng sợ tá»™t Ä‘á»™: “NgÆ°Æ¡i muốn là m gì?â€
“Bà nói thá» xem?†Khinh Tuyết cháºm rãi cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i tuy rất quyến rÅ© dịu dà ng, nhÆ°ng ánh mắt lạnh lẽo, tá»a ra sát khà háºn thù.
“NgÆ°Æ¡i… NgÆ°Æ¡i không được là m báºy! Ta là quáºn chúa… ta… hiện tại Hoà ng đế Nháºt Liệt Quốc vẫn chÆ°a định tá»™i của ta, ngÆ°Æ¡i không thể là m bừa!†Lâm Thà nh Ngá»c sợ tá»›i nói không thà nh câu, lắp bắp nói trong khi toà n thân run lẩy bẩy.
“A, ta quên bà chÆ°a nghe khẩu dụ của Hoà ng thượng.†Khinh Tuyết chỉ nở nụ cÆ°á»i, không nhanh không cháºm, nà ng muốn từ từ tra tấn bà ta.
Nà ng phải hoà n trả đủ những Ä‘au Ä‘á»›n mụ Ä‘Ã n bà nà y gây ra cho mẫu thân: “Trưởng ngục, khi LÆ°u công công truyá»n khẩu dụ chắc là ngà i có nghe thấy đầy đủ, là m phiá»n ngà i nhắc lại cho phạm nhân nà y nghe má»™t lần.â€
Trưởng ngục nghe thế cÆ°á»i tháºt khách khÃ: “Tuân mệnh, Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng!â€
Trưởng ngục quay sang nhìn Lâm Thà nh Ngá»c, ánh mắt hung ác, quát: “Hoà ng thượng nói, vá» phần hai phạm nhân Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị và Lâm Thà nh Ngá»c, giao cho Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng toà n quyá»n xá» lý, muốn thả hay giết, giết nhÆ° thế nà o tùy nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng định Ä‘oạt.â€
Trưởng ngục nhắc lại khẩu dụ không thiếu một chữ.
Lâm Thà nh Ngá»c sợ đến mức thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Bà ta há hốc mồm không nói được gì.
Khinh Tuyết nhìn dáng vẻ hoảng sợ của bà ta, nở nụ cÆ°á»i lạnh, mụ Ä‘Ã n bà nà y cÅ©ng biết sợ cÆ¡ đấy. Không phải lá gan của bà ta rất lá»›n sao? Tá»± tay giết ngÆ°á»i mặt cÅ©ng không đổi sắc.
Lúc nà y sao lại sợ hãi?
Sớm biết như thế, lúc trước đừng là m?
Khinh Tuyết nhìn dáng vẻ sợ hãi của bà ta, nà ng chỉ cháºm rãi Ä‘i tá»›i, cúi đầu, há»i: “NgÆ°Æ¡i sợ hãi sao?â€
Lâm Thà nh Ngá»c vừa nghe liá»n giáºt nảy mình, toà n thân run rẩy kịch liệt.
Khinh Tuyết cÆ°á»i, cố ý Ä‘Æ°a mắt nhìn các dụng cụ tra tấn treo kÃn tÆ°á»ng má»™t lượt, phòng nà y là nÆ¡i táºp hợp đầy đủ hình cụ nhất thiên lao.
Bất cứ một thứ hình cụ nà o, cũng đủ để khiến phạm nhân sống không bằng chết.
Khinh Tuyết cháºm rãi Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c má»™t cây roi sắt dà i đầy vẩy nhá»n, khẽ lÆ°á»›t tay trên roi, nà ng nhếch miệng cÆ°á»i lạnh: “Cây roi nà y không biết đã dÃnh máu của bao nhiêu ngÆ°á»i, mùi máu tanh đến mức chỉ cần đến gần là thấy muốn nôn… Haizzz, trên roi còn có vảy, bị đánh thì hẳn là đau lắm?â€
Lâm Thà nh Ngá»c nhìn cây roi có vảy, nghe Khinh Tuyết nói, cà ng lúc cà ng sợ hãi, rốt cục mất khống chế, trợn mắt ngã lăn ra ngất xỉu.
Khinh Tuyết liếc nhìn má»™t cái, cÆ°á»i nhạt.
Trưởng ngục thấy thế liá»n há»i: “Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, ngà i có muốn thần cho ngÆ°á»i tạt nÆ°á»›c không?â€
Lệ thÆ°á»ng là nếu phạm nhân ngất Ä‘i thì sẽ tạt nÆ°á»›c lạnh cho đến khi tỉnh.
“Äược.†Khinh Tuyết gáºt đầu.
Trưởng ngục láºp tức sai ngÆ°á»i mang nÆ°á»›c lạnh đến, thùng nÆ°á»›c còn tá»a sÆ°Æ¡ng mù, chắc là có băng ở trong.
Tuy đang giữa mùa thu, nhưng bị tạt nước lạnh thế hẳn là vẫn phải có cảm giác.
Viên cai ngục mang thùng nÆ°á»›c và o nhìn Khinh Tuyết, giống nhÆ° chá» Khinh Tuyết hạ lệnh, Khinh Tuyết gáºt đầu má»™t cái.
Cả thùng nÆ°á»›c lạnh được hắt thẳng và o mặt Lâm Thà nh Ngá»c.
Khinh Tuyết không nhìn Lâm Thà nh Ngá»c, mà đưa mắt nhìn Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị, con ngÆ°á»i kia tháºt quá vô tình, nói thế nà o thì ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà kia cÅ©ng là nguyên phối bao nhiêu năm của ông ta.
Ông ta nhìn bà ta bị hà nh hạ mà chẳng có chút đau lòng, cũng không hỠcó ý định cầu tình cho bà ta, chỉ trơ mắt đứng nhìn.
Con ngÆ°á»i ông ta quả tháºt quá vô tình.
Vô tình đến mức ngÆ°á»i khác phải phẫn ná»™!
Lâm Thà nh Ngá»c bị tạt nÆ°á»›c, từ từ tỉnh lại.
Äến khi thấy rõ Khinh Tuyết trong bá»™ cung phục hoa lệ, bà ta run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất, nhÆ° má»™t con chó đáng thÆ°Æ¡ng: “Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng … Lúc trÆ°á»›c là lÆ°Æ¡ng tâm ta bị chó ăn, là ta lòng dạ Ä‘á»™c ác! Ta tá»™i đáng muôn chết! Ta không đáng được chết tá» tế… NhÆ°ng cầu xin ngà i… cầu xin ngà i tha thứ cho ta… Van cầu ngà i…â€
Khinh Tuyết quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng, cháºm rãi nói: “NgÆ°Æ¡i đã tá»™i đáng muôn chết, váºy ta sao có thể bá» qua cho ngÆ°Æ¡i chứ! Lúc trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i đã giết mẹ ta nhÆ° thế nà o, hôm nay, ta sẽ hoà n trả đủ, để ngÆ°Æ¡i tá»± mình trải nghiệm cảm giác đó!â€
Ngữ khà của nà ng sắc lạnh như dao.
“Ta… Ta…†Lâm Thà nh Ngá»c không biết nói gì nữa, chỉ nhìn Khinh Tuyết chằm chằm, há hốc mồm nhÆ°ng không thốt được tiếng nà o.
Sắc mặc bà ta tái xanh, môi trắng bệch, run rẩy không ngừng.
Khinh Tuyết xoay ngÆ°á»i: “NgÆ°Æ¡i không cần phải nói cầu xin tha thứ hay bất cứ lá»i nà o tÆ°Æ¡ng tá»± đâu, ta là m sao có thể buông tha cho ngÆ°Æ¡i chứ! NgÆ°Æ¡i thá» nghÄ© Ä‘i, mối thù ta nung nấu suốt bao năm nay, so vá»›i ná»—i căm háºn của ngÆ°Æ¡i năm đó hÆ¡n kém bao nhiêu lần, năm đó ngÆ°Æ¡i còn là m được những chuyện táng táºn lÆ°Æ¡ng tâm nhÆ° thế, lúc nà y ta sao có thể nhẹ tay! NgÆ°Æ¡i nên cảm thấy may mắn, ta sẽ không thêm nếm bất cứ thủ Ä‘oạn tra tấn nà o đâu, chỉ thá»±c hiện lại chÃnh xác những thủ Ä‘oạn ngÆ°Æ¡i là m năm đó thôi!â€
Ngữ khà của nà ng có vẻ rất bình tÄ©nh, nhÆ°ng vẫn không giấu nổi sá»± Ä‘au thÆ°Æ¡ng nghẹn ngà o táºn trong đáy lòng, khiến ngÆ°á»i khác phải Ä‘au lòng.
Nà ng quay đầu, nhìn trưởng ngục, nói: “Trưởng ngục, vá» phÆ°Æ¡ng diện thẩm vấn phạm nhân, hẳn là ngà i cÅ©ng biết Ãt nhiá»u?â€
“Chỉ cần nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng miêu tả lại, thần nhất định có thể thá»±c hiện má»™t cách hoà n hảo!†Trưởng ngục nói vá»›i vẻ nóng lòng muốn được thá», là m cai ngục thiên lao nhiá»u năm, các thủ Ä‘oạn tra tấn đối vá»›i hắn dá»… nhÆ° trở bà n tay.
Chỉ vừa nghe Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nói thế, hắn đã biết tất là Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng muốn dùng những thủ Ä‘oạn tra tấn mà Lâm Thà nh Ngá»c từng hà nh hạ mẫu thân Tuyết Phi để đối phó lại Lâm Thà nh Ngá»c.
Cái nà y gá»i là lấy đạo của ngÆ°á»i để trị lại ngÆ°á»i.
Hiện nay, toà n bá»™ Nháºt Liệt Quốc ai chẳng biết Tuyết Phi rất được Hoà ng thượng ân sủng, tấn phong Hoà ng háºu chẳng qua chỉ là vấn Ä‘á» thá»i gian.
Bây giỠhắn có cơ hội dốc sức cho nương nương, tất nhiên là muốn trổ hết bản lĩnh ra.
Khinh Tuyết nghe xong cÆ°á»i, nhìn vá» phÃa Lâm Thà nh Ngá»c, thấy mắt bà ta trợn trắng lên nhÆ° muốn ngất, ngữ khà nà ng trở nên lạnh nhÆ° sÆ°Æ¡ng: “NgÆ°Æ¡i có thể ngất xỉu, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i cứ ngất xỉu thêm má»™t lần, ta sẽ dùng thêm má»™t thủ Ä‘oạn tra tấn, cháºm rãi tra tấn cho đến khi ngÆ°Æ¡i chết má»›i thôi!â€
“Ta… Ta…†Lâm Thà nh Ngá»c vốn sắp ngất, Ä‘á»™t nhiên nhìn Khinh Tuyết vá»›i vẻ hung hãn: “Không thể tưởng tượng được là ngÆ°Æ¡i nhẫn tâm nhÆ° váºy, ta sẽ không cho ngÆ°Æ¡i được nhÆ° ý!â€
Nói xong bà ta báºt dáºy, thị vệ cho rằng bà ta muốn tấn công Khinh Tuyết, trong lúc nhất thá»i tất cả Ä‘á»u vá»t đến chắn trÆ°á»›c mặt Khinh Tuyết, chặn Lâm Thà nh Ngá»c.
Bất ngá» là Lâm Thà nh Ngá»c không phải lao vá» phÃa Khinh Tuyết, mà lao thẳng và o tÆ°á»ng.
Ngoà i dá»± Ä‘oán của má»i ngÆ°á»i là bà ta không thể lao đầu và o tÆ°á»ng, mà lao thẳng và o má»™t bà n tay rất to.
Äúng váºy, ngÆ°á»i nà y chÃnh là trưởng ngục.
Nhiá»u năm thẩm vấn phạm nhân, hắn đã chứng kiến chuyện nà y không Ãt lần, thế nên, khi tất cả má»i ngÆ°á»i cho rằng Lâm Thà nh Ngá»c muốn đả thÆ°Æ¡ng Khinh Tuyết, chỉ có hắn là nhìn thấu tâm tÆ° của Lâm Thà nh Ngá»c.
“Muốn chết, không dá»… dà ng nhÆ° váºy đâu!†Trưởng ngục lá»›n tiếng quát, xem ra cÅ©ng là má»™t kẻ rất nhẫn tâm.
Hắn quay ngÆ°á»i, nói vá»›i hai thuá»™c hạ đứng sau: “Trói mụ Ä‘Ã n bà nà y lại, sau đó trói cả Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị luôn!â€
Phân công xong hắn quay sang Khinh Tuyết hà nh lá»…: “Äể Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng bị sợ hãi.â€
Khinh Tuyết gáºt đầu, đối vá»›i sá»± thông minh nhạy bén của hắn cảm thấy rất hà i lòng, nà ng vốn không há» sợ hãi, ngay khi Lâm Thà nh Ngá»c nói thế, nà ng đã hiểu bà ta muốn là m gì.
Nà ng chỉ không ngá» má»™t kẻ vừa ngất xỉu có thể lấy Ä‘Ã nhanh nhÆ° thế, dứt lá»i là báºt dáºy lao thẳng và o tÆ°á»ng, căn bản là nà ng không kịp có phản ứng.
“Trưởng ngục quả nhiên lợi hại!†Khinh Tuyết cÆ°á»i nói.
Trưởng ngục nghe thế thì cÆ°á»i phá lên, trà n đầy vui vẻ: “Äây là chức trách của thần.â€
“Ừ.†Khinh Tuyết gáºt đầu.
TrÆ°Æ¡ng ngục lại há»i: “Không biết nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng muốn xá» lý bà ta nhÆ° thế nà o?â€
Khinh Tuyết cháºm rãi ngồi xổm xuống trÆ°á»›c mặt Lâm Thà nh Ngá»c, nhìn ánh mắt sợ hãi phẫn háºn của bà ta, nở nụ cÆ°á»i trong veo nhÆ°ng phảng phất cứng rắn: “Lâm Thà nh Ngá»c, ta nhá»› rất rõ, việc đầu tiên ngÆ°Æ¡i là m là dùng dao rạch mặt mẫu thân, ta cÅ©ng vẫn nhá»› rất rõ rà ng, tổng cá»™ng là mÆ°á»i bốn dao!â€
Thì ra, không nhá»› đến, còn tưởng háºn không nhiá»u lắm, giá» phút nà y hồi tưởng lại, má»›i biết được mối háºn kia sâu bao nhiêu, Ä‘au bao nhiêu, hà nh hạ bao nhiêu má»™t đứa bé năm tuổi.
Chỉ một khắc, mà hoà n toà n sụp đổ.
“NgÆ°Æ¡i háºn dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, vì dung mạo của ngÆ°Æ¡i quá xấu xÃ! NhÆ°ng ta đã nói rồi, ta sẽ không thêm nếm gì cả, ngÆ°Æ¡i rạch mặt mẫu thân bao nhiêu dao, ta sẽ hoà n trả lại bấy nhiêu dao!†Khinh Tuyết cháºm rãi nói.
“Ta vẫn nhá»› sau khi rạch mặt mẫu thân, ngÆ°Æ¡i lại dùng ngân châm đâm sâu và o đầu ngón tay mẫu thân, rồi từng giá»t máu rá» tà tách theo ngân châm…†Nói đến đây, thanh âm Khinh Tuyết Ä‘á»™t nhiên nghẹn ngà o.
Vừa nhá»› đến tình trạng Ä‘au khổ của mẫu thân, nà ng liá»n khó chịu vô cùng.
Nà ng cắn răng, đứng lên: “NgÆ°Æ¡i không cần lo lắng, tuy ở đây không có ngân trâm giống hệt lúc đó của ngÆ°Æ¡i, nhÆ°ng ta tin là trưởng ngục sẽ tìm được thứ tÆ°Æ¡ng tá»± thế.â€
Dứt lá»i nà ng quay đầu nói vá»›i trưởng ngục: “Trưởng ngục, chuyện đấy không thà nh vấn Ä‘á» chứ?â€
“Tuyết Phi nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng xin cứ yên tâm, không có thứ hình cụ nà o mà nÆ¡i nà y không có! Ở đây tuy không có ngân châm, nhÆ°ng có đồng trâm, hiệu quả không há» thua kém, hÆ¡n nữa còn có má»™t bá»™ rất đầy đủ!†Nói xong hắn vá»— tay, má»™t cai ngục Ä‘i sang phòng bên cạnh bê vá» má»™t cái há»™p, mở ra thấy bên trong quả tháºt là có má»™t bá»™ đồng châm đầy đủ, chẳng những ngắn dà i đủ loại, còn có cả loại hình móc câu.
Khiến ai nấy nhìn mà lạnh sống lưng.
Quả nhiên, Lâm Thà nh Ngá»c vừa thấy thì gà o rú: “Cứu mạng… Ta không muốn… Cứu mạng …â€
Khinh Tuyết chỉ nhìn bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mới thế đã sợ?
“Váºy là m phiá»n trưởng ngục Ä‘á»™ng thủ!†Khinh Tuyết nở nụ cÆ°á»i yêu kiá»u.
Trưởng ngục gáºt đầu đáp: “NÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng yên tâm, chyện nà y cứ giao cho thuá»™c hạ, nếu nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng sợ hãi, ngÆ°á»i có thể Ä‘i ra ngoà i ngồi chá», thần xá» lý xong sẽ má»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng và o.â€
Hắn cho rằng Tuyết Phi là kim chi ngá»c diệp, chÆ°a từng đối mặt vá»›i chuyện thế nà y.
Hắn không thể ngá» Tuyết Phi lại lắc đầu: “Không cần, ta đã xem má»™t lần rồi.â€
Nà ng biết tâm tÆ° của trưởng ngục, nhÆ°ng đã chứng kiến tình trạng đó của mẫu thân, thá» há»i còn gì khiến nà ng phải sợ hãi?
“Váºy thì tốt!†Trưởng ngục thấy Tuyết Phi kiên định nhÆ° thế, cÅ©ng không có vẻ sợ hãi gì, vì thế gáºt gáºt đầu.
Hắn sai ngÆ°á»i trói chặt Lâm Thà nh Ngá»c và o ghế tra tấn, sau đó lạnh mặt, nháºn má»™t con dao do thuá»™c hạ Ä‘Æ°a.
Trưởng ngục cầm dao cÆ°á»i lạnh: “NgÆ°Æ¡i cÅ©ng may mắn lắm, đã bốn năm năm nay ta chÆ°a từng Ä‘Ãch thân tra tấn phạm nhân nà o!â€
Hắn dứt lá»i thì đùa nghịch con dao trong tay, Lâm Thà nh Ngá»c vừa thấy thế, lại sợ tá»›i mức hôn mê bất tỉnh.
Khinh Tuyết nở nụ cÆ°á»i lạnh lùng.
Nà ng muốn tra tấn mụ ta như thế.
Có lẽ tra tấn thể xác không đáng sợ, tra tấn tâm lý nà y mới là đáng sợ nhất.
Nà ng đưa mắt nhìn sang Lâu Cương Nghị, quả nhiên thấy ông ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, run rẩy nhìn con dao trong tay trưởng ngục chằm chằm, như thể trưởng ngục sắp dùng con dao đó rạch mặt ông ta ngay.
Tuy ông ta là má»™t ngÆ°á»i rất vững và ng, nhÆ°ng lại là má»™t kẻ rất sợ chết.
Khinh Tuyết muốn, ông ta phải lo lắng hãi hùng nhÆ°ng lại không biết là m gì trong tuyệt vá»ng Ä‘au khổ.
Nhất định là ông ta Ä‘ang suy Ä‘oán nà ng sẽ tra tấn ông ta thế nà o, nhÆ°ng nà ng cố tình không nói, muốn để ông ta nhìn Lâm Thà nh Ngá»c bị tra tấn, để lòng ông ta không ngừng bất an phá»ng Ä‘oán, khiến ông ta dần mất khống chế!
Nà ng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi.
Lòng dạ như sắt đá.
Có lẽ, trong mắt ngÆ°á»i khác, nà ng là kẻ máu lạnh.
Äiá»u đó hoà n toà n chÃnh xác.
Không ai biết được háºn thù đè nặng trong tim suốt mÆ°á»i năm dà i là thế nà o, không ai biết má»—i lần nghe tiếng mẫu thân kêu Ä‘au thảm thiết trong mÆ¡, lòng nà ng nhức nhối thế nà o.
Lần nà y trưởng ngục không xin chỉ thị của Khinh Tuyết, trá»±c tiếp xách xô nÆ°á»›c đá dốc thẳng xuống đầu Lâm Thà nh Ngá»c, Lâm Thà nh Ngá»c lại từ từ tỉnh lại.
Hắn nói vá»›i giá»ng hung hãn: “Vẫn chÆ°a tra tấn đã ngất xỉu, tháºt quá vô dụng, theo ta thấy, nếu ngÆ°Æ¡i cứ thế nà y, chỉ sợ tất cả hình cụ trên tÆ°á»ng Ä‘á»u phải lôi ra dùng má»™t lượt!â€
Lá»i hắn nói tháºt quá tà n nhẫn, Lâm Thà nh Ngá»c nhìn hình vụ treo trên tÆ°á»ng má»™t lượt, mặc dù có rất nhiá»u hình cụ bà ta không biết sá» dụng thế nà o, nhÆ°ng từng vết máu loang lổ quá đủ để bà ta phải co rúm ngÆ°á»i.
Bà ta sợ đến quên cả hét, chỉ nhìn tÆ°á»ng đăm đăm, nhÆ° không biết phải nói gì bây giá».
Äó là tâm trạng sợ hãi tá»™t cùng.
Trưởng ngục rất hiểu muốn tra tấn má»™t ngÆ°á»i thì phải là m thế nà o, hắn nhìn ra được là Khinh Tuyết muốn hà nh hạ hai kẻ nà y hết mức có thể, thế nên hắn không có chút nhân từ nÆ°Æ¡ng tay nà o.
Nhoáng má»™t cái, lưỡi dao rạch lên mặt Lâm Thà nh Ngá»c.
Lâm Thà nh Ngá»c trong cÆ¡n sá»ng sốt bị rạch Ä‘au, khóc rống lên, dÆ°á»ng nhÆ° lúc nà y má»›i bừng tỉnh.
Bà ta không ngừng khóc rống : “Khinh Tuyết… NgÆ°Æ¡i thả ta Ä‘i… Là ta đã sai, van cầu ngÆ°Æ¡i… NgÆ°Æ¡i háºn ta thì má»™t Ä‘ao chém chết ta Ä‘i… Van cầu ngÆ°Æ¡i…â€
Giá» phút nà y bà ta không dám cầu sinh nữa, thá»i Ä‘iểm sống không bằng chết nà y, con ngÆ°á»i ta chỉ xin được chết mà không bị hà nh hạ.
Sắc mặt Khinh Tuyết vẫn lạnh tanh, nà ng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn má»™t ngÆ°á»i.
Nhìn Lâu Cương Nghị.
Theo nà ng thấy, Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị giống nhÆ° tê liệt, ngồi cứng Ä‘á» nÆ¡i đó, há hốc mồm nhÆ° muốn nói gì đó nhÆ°ng lại không thốt nên lá»i.
Khinh Tuyết cÆ°á»i: “Lâu Thừa tÆ°á»›ng, ông yên tâm, tra tấn mụ ta xong sẽ đến lượt ông, ông phải biết rằng, tuy là thoáng nhìn thì mẫu thân không phải tay ông giết, nhÆ°ng trên thá»±c tế, ngÆ°á»i khởi xÆ°á»›ng tất cả là ông, ta cÅ©ng không có ý định hà nh hạ ông…â€
Nghe Khinh Tuyết nói ra không có ý định tra tấn ông ta, Lâu Cương Nghị lộ vẻ vui sướng.
NhÆ°ng lá»i tiếp theo của Khinh Tuyết lại khiến ông ta nhÆ° rÆ¡i xuống mÆ°á»i tám tầng địa ngục: “Cứ dá»±a theo Lâm Thà nh Ngá»c, bà ta chịu những hình phạt nà o, ông cÅ©ng sẽ chịu y nhÆ° váºy! Ông nên hy vá»ng mụ ta không ngất nữa, nếu mụ ta còn ngất, chỉ sợ ông sẽ chịu không Ãt khổ cá»±c!â€
Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị nghe thế, không kiá»m chế được run lẩy bẩy.
Thất thần.
Khinh Tuyết đưa mắt, trưởng ngục tiếp tục động thủ.
Từng dao từng dao.
Kỳ tháºt khi rạch chÆ°a chắc đã Ä‘au, nhÆ°ng sá»± hà nh hạ vá» tâm lý khiến Lâm Thà nh Ngá»c hoảng loạn, khi bị rạch đến dao thứ mÆ°á»i, bà ta lại hôn mê bất tỉnh.
Nhưng lúc nà y, tạt và o mặt bà ta không phải nước đá mà là … nước muối.
Má»™t cháºu nÆ°á»›c muối được hắt thẳng và o mặt Lâm Thà nh Ngá»c.
Vết rạch Ä‘au xót, khiến Lâm Thà nh Ngá»c phải tỉnh lại, nháºn thức được khiến bà ta gà o khóc Ä‘iên cuồng.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nhìn.
Trưởng ngục Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên biết phải là m gì, hắn cÆ°á»i, lạnh lùng hung hãn: “NgÆ°Æ¡i cÅ©ng giá»i lắm, đã nói ngất thêm má»™t lần thì sẽ tra tấn thêm má»™t kiểu mà vẫn không chịu nghe! Xem Ä‘i, chẳng qua má»›i mÆ°á»i dao mà đã hôn mê hai lần, ta Ä‘oán đến khi xong xuôi ngÆ°Æ¡i phải ngất Ä‘i mÆ°á»i lần là Ãt!â€
Dứt lá»i hắn Ä‘Æ°a mắt nhìn tÆ°á»ng, giống nhÆ° Ä‘ang cân nhắc, ná»a ngà y sau má»›i là m ra vẻ hảo tâm nói: “Nhìn Ä‘i! Trên tÆ°á»ng có rất nhiá»u hình cụ khác nhau, ta cÅ©ng không muốn là m khó dá»… ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i tá»± chá»n Ä‘i, muốn dùng cái gì!â€
Lá»i nà y nói ra, Lâm Thà nh Ngá»c chÆ°a sao, Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn bức tÆ°á»ng má»™t lượt xong, Ä‘á»™t nhiên trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Tất cả chá»— hình cụ nà y ông ta Ä‘á»u biết, thân là Thừa tÆ°á»›ng, dù không phải Ä‘Ãch thân là m việc tra tấn, ông ta vẫn có sá»± hiểu biết nhất định vá»›i các loại hình cụ.
Thế nên nghe trưởng ngục nói thế xong, ông ta liá»n mất khống chế mà ngất xỉu.
Không, phải nói là chết luôn mới đúng, chết vì quá sợ.
Äiá»u nà y nằm ngoà i tầm dá»± liệu của tất cả má»i ngÆ°á»i.
Khinh Tuyết cÅ©ng tháºt không ngá», Lâm Thà nh Ngá»c vẫn chÆ°a bị hù chết, sao Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị có thể bị hù chết trÆ°á»›c được, nhÆ°ng ông ta tháºt sá»± tắt thở rồi.
Lâm Thà nh Ngá»c bị tra tấn, Ä‘au Ä‘á»›n thể xác, khiến bà ta không thể suy nghÄ© nhiá»u, cÅ©ng vì Ä‘au Ä‘á»›n mà ná»—i sợ hãi Ãt Ä‘i má»™t chút.
NhÆ°ng Lâu CÆ°Æ¡ng Nghị vốn là kẻ hà nh xá» cẩn trá»ng, biết nhiá»u, lại phải chứng kiến nhiá»u, ná»—i sợ hãi tâm lý má»›i là tra tấn thá»±c sá»±.
Khi trưởng ngục báo cáo Ä‘iá»u đó, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy trống trải.
Không thể nói là vui, cũng không thể nói là buồn, là có chút rầu rĩ.
Chung quy, ông ta vẫn là cha ruột của nà ng.
Nà ng vẫn chÆ°a thể hạ quyết tâm sẽ là m gì ông ta, thế nên má»›i cố tình tra tấn Lâm Thà nh Ngá»c trÆ°á»›c mặt ông ta, lúc nà y ông ta đã chết, nà ng không cần nghÄ© ngợi nhiá»u nữa.
NhÆ° váºy, có lẽ là tốt nhất.
Sau đó nà ng cÅ©ng không tra tấn Lâm Thà nh Ngá»c thêm nữa, chỉ hoà n trả đủ những việc bà ta đã là m là thôi.
Tà i sản của Dương Thiên Mạc
Từ khóa được google tìm thấy
dinh cap luu manh , doc tam quan nguyet sinh , êðåñòîì , hách liên bá thiên , íàëîãîâûé , lâu khinh tuyết , nguyệt sinh , quan sinh ta da lao ch46 , tac gia nguyet sinh , tam quan , tam quan chuong 029 , tam quan cua nguyet sinh , tam quan cuc sung , tam quan cuc sung full , tam quan nguyet sinh , tam quan(cuc sung) , tam quan/cuc sung , tam quân cÆ°c sung , tác giả nguyệt quan , tác giả nguyệt sinh , tẩm quân , tẩm quân full , tẩm quâm , tẩm quân , tẩm quân 4vn , tẩm quân cá»±c sủng , tẩm quân chuong 040 , tẩm quân chuong 89 , tẩm quân ebook , tẩm quân full , tieu thuyet tẩm quân , truyện tẩm quân , truyen tam quan , truyen tam quan full , truyen tẩm quân , truyen tẩm quân , truyen tẩm quân full , xem tam quan