Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện Tạm Dừng
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #6  
Old 28-02-2008, 05:48 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 6 - Ngô lai diễm ngộ (2)


Ngô Lai hoang mang hỏi: “Chuyện gì thế?”
Trương Ngọc Oánh đáp: “Thân thể thiếp hiện tại vẫn còn đau, ngày mai có được không?” Kì thật Trương Ngọc Oánh mãn nguyện vô cùng, từ lúc mà Ngô Lai chiếm hữu thân thể nàng ta, Trương Ngọc Oánh đã vô cùng yêu thương người nam tử lạ lùng này, khi nãy lúc Ngô Lai còn trong chậu tắm tẩy rửa mỗi một động tác đều khiến nàng say đắm, nàng đã xem Ngô Lai là như ý lang quân của mình, từ thời khắc ấy, trong mắt, tâm trí nàng chỉ toàn là hình ảnh của hắn.
Nghe thấy Trương Ngọc Oánh trên người bị đau, Ngô Lai nóng lòng hỏi: “Thế nào? Đau ở chỗ nào? Để ta coi nào.” Nói xong theo đó mà dò xét thân thể nàng ta.
Trương Ngọc Oánh tức thì ngăn trở, nói: “Không được sờ mó lung tung, ai gia trên người đau thì có đau, ngươi cũng được loạn động.”
Thấy Trương Ngọc Oánh phát nộ, Ngô Lai liền ôm lấy thân thể nàng ta vào lòng, kêu: “Đau chỗ nào thế? Mau chỉ cho ta đi.”
Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai lo lắng cho cơ thể mình, quanh tầm mình, trong lòng cao hứng vô cùng.
Trương Ngọc Oánh đáp: “Ai gia vừa rồi bị chàng phá thân (trinh), đương nhiên là rất đau, lại nói người chàng rất cường tráng thiếp không thể nào ứng phó được, hay là thiếp để cho Nguyệt Nhân, Xuân Nhân hai đứa bồi tiếp chàng.”
Ngô Lai gãi gãi đầu, nói: “Xin lỗi, ta không biết phá thân lại đau như vậy, ta đây mới lần đầu.” Xác thực, Ngô Lai bản thân cùng với các huynh đệ khác bình thường hay tới Thiên Hương viện nhìn lén cô nương, nhưng chuyện nam nữ vẫn còn u mê.
Trương Ngọc Oánh giận dữ nói: “Ngươi là lần đầu, ai gia cũng không phải chắc.” Nói xong trừng mắt liếc hắn vài cái.
Ngô Lai vội vàng giải thích: “Xin lỗi, ta không phải là có ý đó.”
Trương Ngọc Oánh nói: “Tốt, thiếp biết chàng cũng không phải là ý như vậy, thiếp chỉ là muốn đùa giỡn với chàng thôi, vậy chàng hiện tại có muốn hay là không?” Nói xong liền để tay Ngô Lai lên trên ngực mình.
Ngô Liên lập tức trả lời: “Không nên thế, ngày mai cơ thể nàng khỏe lại, ta sẽ lại ăn thịt nàng.”
Trương Ngọc Oánh nói: “Như quả chàng còn ham muốn, thiếp sẽ để Nguyệt Nhi, Xuân Nhi bọn nó bồi tiếp chàng, nếu không sẽ không tốt cho người chàng, nhịn quá sẽ sinh bệnh đấy.”
Ngô Lai nói: “Không cần, ta có thể nhịn được.” Nói xong ôm lấy Trương Ngọc Oánh vào trong lòng đồng thời tay di chuyển lên trên đôi ngực nẩy nở, mơn trớn mân mê không ngừng.
Từ trên đôi song nhũ truyền lại một cảm giác tê mê, kích thích các dây thần kinh trên người Trương Ngọc Oánh, thứ cảm giác này khiến nàng không thể tự chủ mà cất tiếng rên rỉ.
Thấy Ngô Lai đang quấy động dục hỏa của mình, Trương Ngọc Oánh tức thời ngăn cản không cho hai tai Ngô Lai tiếp tục dở trò, nói: “Vô lại, không được làm loạn, chàng mà còn loạn động nữa, thiếp sẽ giận đấy.” Ngay khi Trương Ngọc Oánh nói, Ngô Lai vẫn thâm hiểm ăn các miếng đậu hũ của nàng ta. (chỗ này mình không hiểu ai giải nghĩa giùm mình)
Ngô Lai thấy nàng nỗi giận, vội vàng nói: “Được được, ta không loạn động nữa, nàng không nên nổi giận.” Nói xong quả nhiên không động đậy lung tung nữa.
Trương Ngọc Oánh trong lòng vừa vui vừa khồ, không biết làm sao, thấy tên vô lạu, bản thân không thể nào nổi giận được, có lúc, còn muốn được sờ mó trên dưới.
Ngô Lai hỏi: “Ta về sau gọi nàng là Oánh thư được không?”
Trương Ngọc Oánh đáp: “Được.”
Ngô Lai cao hứng kêu liền mấy tiếng “Oánh thư”. Trương Ngọc Oánh vừa cười vừa đáp lại, đồng thời, trong lòng cảm thấy vô vàn hạnh phúc.
Đột nhiên tay Ngô Lai trở nên không thành thật, duỗi ra để lên trên bộ ngựa nẩy nở của nàng ta, cảm giác tê mê nổi lên, khiến cho Trương Ngọc Oánh thống khoái rên rỉ.
Nàng lập tức ngăn cản Ngô Lai giở trò, mắng: “Vô lại, ngươi quả còn loạn động, dở trò, ta sẽ đá ngươi vào trong chậu tắm, không bao giờ để ý tới ngươi nữa.”
Ngô Lai nghĩ tới một cước của Trương Ngọc Oánh vừa rồi, sợ cả người rung lên, tức thì dục hỏa hoàn toàn mất hết, hai tai lập tức ngừng giở trò, nhìn nàng nói: “Oánh thư, xin lỗi, ta vừa rồi nhất thời cao hứng, quên mất cơ thể nàng không khỏe.”
Thấy hắn xin lỗi, nàng không thể nổi giận, nói: “Vô lại, thư tối nay đích thực không được, tối mai được không? Như quả thật hiện tại chàng vẫn còn thèm, thiếp sẽ để Nguyệt Nhi, Xuân Nhi tiếp chàng.” Nói xong theo đó đứng lên.
Ngô Lai tức thời ôm Trương Ngọc Oánh vào trong lòng, nói: “Oánh thư, không cần đâu, chỉ cần nàng ở đây tiếp ta là tốt rồi.” Nói xong càm xiết chặt nàng vào ngực.
Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai ôm mình, cũng không kiên trì, không biết làm thế nào, mình mà đối diện hắn là bản thân sẽ mê thất.
Ngô Lai đột nhiên hỏi: “Oánh thư, Nguyệt Nhi, Xuân Nhi là ai thế?”
Trương Ngọc Hoàn đáp: “Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi là nha hoàn của thiếp.”
Ngô Lai hỏi tiếp: “Có phải hai nha hoàn hấp dẫn phi thường đấy không?”
Trương Ngọc Oánh lạ lùng hỏi: “Sao chàng biết? Chàng đã thấy qua chúng rồi ư?”
Ngô Lai đáp: “Thấy qua.” Sau đó sự tình bản thân trộm hương lần đầu thế nào kể lại hết cho nàng ta.
Trương Ngọc Oánh hi hi cười nói: “Đáng đời, xem chàng lần tới còn dám trộm hương nữa hay là không.”
Ngô Lai đáp lại: “Như quả ta không tới trộm hương, làm sao có thể thấy được một trong Lâm Châu tứ đại mĩ nữ của chúng ta chứ? Nàng sao có thể kiếm được một hảo lang quân như ý giống như ta đây?”
Trương Ngọc Oánh cười mắng: “Vô lại, ai nói ta phải nhất định lấy ngươi chứ.”
Ngô Lăng rúng động, hỏi: “Oánh thư, không lẽ nàng không vừa lòng với ta, không nghĩ tới sẽ lấy ta sao?”
Trương Ngọc đáp: “Đương nhiên là thích ngươi rồi, bất quá ta không nghĩ sẽ lấy ngươi.” Thấy Ngô Lai sắc mặt cực kì không tốt, liền lập tức nói: “Tuy thiếp không nghĩ tới lấy chàng, nhưng chàng khã dĩ có thể lấy thiếp a.”
Thấy Ngô Lai bộ dạng ngệch ra, Trương Ngọc Oánh khanh khác cười to lên, ngọc nhũ căng tròn trước mặt hắn lắc qua lắc lại, khiến hắn mở trừng trừng miệng ngây dại ra, nước dãi chảy thành dòng.
Trương Ngọc Oánh nửa ngày không thấy Ngô Lai có động tĩnh gì, liền quay sang nhìn hắn, thấy hắn nước dãi thành dòng đang chú mục nhìn hai quả đồi của mình, hơn nữa nước dãi cũng đã nhiểu lên trên song nhũ, tức thời minh bạch vì sao không thấy động tĩnh gì từ Ngô Lai, nguyên lai là do bề ngoài gợi tình của bản thân mà ra.
Trương Ngọc Oánh lập tức đẩy Ngô Lai ra, dùng chăn che phủ ngực mình.
Ngô Lai bị nàng đẩy tỉnh ra, nói: “Oánh thư, nàng sao dụng lực như vậy, không lẽ nàng muốn mưu sát thân phu àh!”
Trương Ngọc Oánh la: “Vô lại, ai bảo ngươi cứ chằm chằm nhìn lên ngực của người ta.”
Ngô Lai đáp: “Thế nào lại là ngực của người ta chứ? Phải nói là chúng ta.” Nói xong liền lao về phía Trương Ngọc Oánh, ôm lấy nàng ta vào lòng, vừa sờ vừa hôn, chọc cho nàng ta cười to khanh khách.
Hai người huyên náo một trận, sau đó dừng lại, an tĩnh nằm dài trên giường.
Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, nàng giữ hai nha hoàn xinh đẹp động người ấy bên thâ, không sợ ta trộm hương ư?”
Trương Ngọc Oánh rít: “Chàng dám.” Nói xong cười lên: “Sớm muộn gì đều cũng là của chàng hết, chàng muốn thế nào thì cứ thế ấy.” Nguyên lai ngày xưa có một tập tục, nữ nhân phú gia khi xuất giá, nha hoàn cũng là của hồi môn theo.
Ngô Lai cao hứng hỏi: “Thật không?” Trong lòng thực sự mừng cho bản thân diễm phúc không hết.
Trương Ngọc Oánh đáp: “Giả đấy.” Thấy vẻ thất vọng trên mặt Ngô Lai, nàng lại hỏi: “Chàng yêu thích bọn chúng thế à?”
Ngô Lai chống chế: “Đâu nào? Ta chỉ bất quá mới thấy bọn họ một lần tối nay.”
Trương Ngọc Oánh nói: “Được rồi, không đùa với chàng nữa, chàng muốn bọn chúng lúc nào cũng đều được cả.”
Ngô Lai cao hứng cảm ơn: “Đa tạ nương tử đại nhân.”
Trường Ngọc Oánh trải qua một lúc lâu nhún nhẩy, sớm đã thấy mệt mỏi, nói: “Vô lại, thiếp nghĩ trước đây, có gì ngày mai nói tiếp.” Dứt lời liền nhắm hai mắt lại đi vào giấc ngủ.
Ngô Lai nhìn thấy má Trương Ngọc Oánh mĩ lệ rung người, người không kìm được hôn một phát, cái này thực vô cùng nhẹ, cũng bởi hắn sợ giật mình tỉnh giấc.
Ngô Lai lật qua lật lại khó ngủ, nghĩ bản thân tối nay chỉ là một tên vô lại trên đường, ngày mai sẽ trở thành một nhân vật oanh động Lâm Châu, khiến hắn hưng phấn không thôi.
Ngô Lai nghĩ ngợi một mình rồi cũng thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Ngô Lai tỉnh dậy, thì đã vào giữa ngọ. Hắn nhìn qua bên cạnh thì thấy Trương Ngọc Oánh vẫn còn đang nghỉ, lông my chớp động không ngừng, vô cùng hấp dẫn người.
Nhìn qua dung nhan cực kì mĩ lệ của nàng, hắn không khỏi trong lòng rung động, dùng tay nhẹ nhàng vuốt mũi nàng ta vài cài.
Trương Ngọc Oánh đẩy tay hắn ra, quay người một cái, ôm lấy eo hắn.
Ngô Lai thấy nàng đang trong cơn mơ ngủ, cố gắng nhẫn nại kiềm chế dục tình.
Trên mặt cười khổ nhìn lấy nàng, thấy thời gian không còn sớm, liền muốn đứng lên.
Ai ngờ được cơ thể vừa động, Trương Ngọc Oánh cũng theo đó mà lên, nhưng nàng ta vẫn chưa tỉnh giấc, trên mặt đầy vẻ vui sướng rõ rệt.
Ngay tại lúc ấy, cánh cửa bị đẩy ra, một tiếng nói vang lên
“Tiểu thư, dậy đi thôi.”
Tài sản của ZORO_NDK

Chữ ký của ZORO_NDK
Võ Lâm Chí Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ:00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong:00 (14):
Thập Bộ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hành
:33:
Thần Thú tọa kỵ:Hỏa Phượng Hoàng

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngàn là dư,giờ cho 10 triệu cũng ko đủ!


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:19 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Old 28-02-2008, 05:49 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 7: Nhất Tiễn Song Điêu


Chính tại lúc này, cửa bỗng mở ra, một âm thanh nổi lên:
“Tiểu thư, xuống giường đi thôi .”

Thanh âm rõ ràng phi thường, Ngô Lai sợ sệt nói lên, nhưng Trương Ngọc Óanh đã tỉnh giấc, nhìn thấy mình lấy làm e thẹn ôm lấy Ngô Lai, rồi vội buông ra, tay lỏng ra rớt lên trên giường.

“Ối cha!” Trương Ngọc Óanh rên lên thảm thiết.

Ngô Lai vội hỏi:
-Óanh Tỷ, chuyện gì vậy ?

Trương Ngọc Óanh đáp :
-Không có gì! Tại chàng, sao thức giấc mà không đánh thức thiếp, mới đây với tư thế xấu hổ của chúng ta nếu bị Nguyệt Nhân nha đầu thấy được...

Ngô Lai mặt thoáng có nét cười, Trương Ngọc Óanh nói :”Chàng còn cười, chàng còn cười .” vừa nói vừa đánh vào ngực Ngô Lai.

Ngô Lai như oán giận, nói “Óanh tỷ, giờ lại đổ hết cho ta, nàng cứ ôm chặt ta, hơn nữa lại còn kẹp đôi chân thon dài vào chỗ đó của ta.” Ý nói bụng của mình.

Thấy Ngô Lai nói thật rồi còn dùng tay tự chỉ vào bụng mình, Trương Ngọc Óanh nhõng nhẽo nói :” Đổ hết cho chàng, đổ hết cho chàng.”

Ngô Lai đáp lại :”Được, được, cứ đổ hết cho đệ, giờ mình phải làm gì đây?”

Lúc này Nguyệt Nhân toàn mặt đỏ lên, tim đập thình thịch không ngừng. Nguyên là tập quán thường ngày của Nguyệt Nhân là tới trước phòng Trương Ngọc Óanh, không cần gõ cửa mà trực tiếp bước vào, đột nhiên trông thấy tiểu thư cùng một nam nhân hai người lõa thân, ở trong tư thế rất xấu hổ, sợ quá liền bước ra khỏi phòng, trong tâm tự nghĩ chắc mình hoa mắt, tiểu thư lúc nào cũng đoan trang mỹ lệ sao có thể cùng người ngoài làm cái chuyện xấu hổ đó được .
Lúc Nguyệt Nhân bước ra khỏi phòng thì đâm vào Xuân Nhân, liền kéo Xuân Nhân ra xa.

Xuân Nhân hỏi :
-Nguyệt Nhân, chuyện gì vậy?

Nguyệt Nhân dấu đi trả lời:
-Không có gì, không có gì!

Xuân Nhân thấy Nguyệt Nhân biểu tình kỳ quái, hỏi lại :
-Nguyệt Nhân, tiểu thư rời khỏi giường chưa?

Nói xong tiến về phía trong phòng.

Nguyệt Nhân vội vàng che tầm nhìn của Xuân Nhân đáp:
-Tiểu thư vẫn chưa rời khỏi giường, chúng mình đợi bên ngoài chốc lát, để cho tiểu thư nghỉ ngơi thêm.

Xuân Nhân nói :”Gì đây? Để ta đi đánh thức tiểu thư.” nói xong bước qua Nguyệt nhân hướng về phía phòng của Trương Ngọc Óanh.

Nguyệt Nhân lại vội vàng chắn bước Xuân Nhân, Xuân Nhân lấy làm kỳ quái hỏi :
-Nguyệt Nhân, hôm nay ngươi có chuyện gì? Tại sao lại không cho ta tiến vào trong phòng, ngươi có chuyện gì muốn dấu ta?

Nguyệt Nhân trong lòng gấp gáp đáp:
-Không có, không có! Ta có thể nào dấu chuyện gì vớI người.

Chính tại lúc này, nghe tiếng của Trương Ngọc Oánh truyền lại :”Xuân Nhân, ngươi vào đây.”

Xuân Nhân nhanh nhẹn thưa:”dạ, tiểu thư.” Vừa nói chân vừa bước đi, nhãn thần vẫn kỳ quái nhìn Nguyệt Nhân.

Xuân Nhân từ phòng của Trương Ngọc Oánh đi ra, khuôn mặt đỏ hồng lên, trông như một trái táo chín. Xuân Nhân khi bước ra nói với Nguyệt Nhân:
-Nguyệt Nhân, ngươi không được nói chuyện này ra ngoài.

Nguyệt Nhân cố ý lập lại:
-Xuân Nhân, ta không được nói tới chuyện này! Cả ngươi cũng không được nói tới.

Xuân Nhân nói:
-Tiểu thư làm chuyện xấu hổ với vị cô gia tương lai đó.
Nói xong mặt càng đỏ hơn.

Nguyệt Nhân hỏi:
-Ngươi nói đúng là sự tình xấu hổ đó?

Xuân Nhân đáp:
-Thì chuyện đó ….

Đột nhiên thấy nét cười cổ quái trên mặt Nguyệt Nhân, mới biết mình bị hý lộng nói :”Được, Nguyệt Nhân, ngươi dám hý lộng ta.”, vừa nói vừa quấy phá Nguyệt Nhân.

Sau thời gian huyên náo, Xuân Nhân nói: "Đùa xong rồi, chúng ta có chuyên quan trọng phải làm, phải đi lấy y phục cho tiểu thư và vị cô gia đó, ngươi lấy y phục cho tiểu thư, ta lấy y phục cho cô gia.”, nói xong bước đi.

Khi Ngô Lai rời phòng Trương Ngọc Oánh, trên người đã thay y phục mới, nhìn trên người Ngô Lai lúc này có một khí thế không thể nói được, Trương Ngọc Oánh càng nhìn càng thích, bên cạnh hai nữ nhân đều như si khờ.

Ngô Lai thấy nhãn tình mọi người nhìn mình kỳ quái, liền trong phút chốc tự đo lường chính mình, nói:
-Có chuyện gì mà các người nhìn ta với ánh mắt như vậy.

Nguyệt Nhân đáp:
-Cô gia càng lúc càng anh tuấn.

Ngô Lai cao hứng hỏi:
-Thật vậy? Ta nhìn không ra?

Xuân Nhân đáp:
-Đương nhiên rồI, nếu cô gia không anh tuấn thì còn ai anh tuấn nữa!

Ngô Lai tự thấy say sưa:
-Đó là đương nhiên.

Trương Ngọc Oánh tiếp miệng nói: ”Vô lại! Đúng là tự khen mình.”, quay qua nữ nhân hỏi:
-Nguyệt Nhân, Xuân Nhân, từ lúc nào mồm miệng bọn ngươi ngọt ngào như vậy, hai ngươi thích cô gia rồi à?

Hai người nghe nói vậy mặt đỏ lên, Ngô Lai ha hả bật cười lớn lên.

Giây lát, Trương Ngọc Oánh nói tiếp: ”tốt, giờ chúng ta đi ăn.”

Đêm xuống, đối với loại ngườ trẻ tuổi sung sức, đúng là một thời gian tốt. Ban ngày Ngô Lai bị 3 nữ nhân tiếp đãi vòng vòng cả ngày ở hoa viên, cảm giác đau khổ phi thường, lúc này, Ngô Lai tiến vào phòng Trương Ngọc Oánh, phóng người lại ôm ấp Trương Ngọc Oánh, đông thời hôn vào má nàng, hai tay liền tiến vào trong yếm hồng của Trương Ngọc Oánh, mần mò làm cho Trương Ngọc Oánh tự cảm thấy khoái cảm bừng lên trên ngực.

Trương Ngọc Oánh và Ngô Lại nếm thử tư vị của chuyện nam nữ, giờ cảm thấy hấp dẫn bởi cảm giác sung sướng này.

Thấy Ngô Lai hôn mình, Trương Ngọc Oánh nồng nhiệt đáp ứng, chốc lát, song phương bị đối phương khiêu lên tình dục mãnh liệt.

Cơn ân ái qua đi, Trương Ngọc Oánh thỏa mãn nhìn qua phía Ngô Lai, Ngô Lai chưa thật sự tới đích vẫn vuốt ve sờ mó cơ thể Trương Ngọc Oánh.

Nhìn thấy Ngô Lai vẫn còn ham muốn, Trương Ngọc Oánh nói :”thiếp gần chết rồi, chàng đừng có làm loạn lên .” Ý nói muốn Ngô Lai ngừng hai bàn tay ma quái lai.
Ngô Lai quấn lấy Trương Ngọc Ánh than: “Oánh tỷ!”

Nhìn thấy trong mắt Ngô Lai rực lên đầy dục hỏa, Trương Ngọc Oánh liền ngăn lại:
-Vô lại, thiếp gần chết rồI, chàng kiếm Nguyệt Nhân và Xuân Nhân! Họ ở phòng kế bên.

Ngô Lai không biết tại sao mình lại cường tráng như vậy, cảm thấy nếu không phát tiết được thì sẽ không chịu nổi, không từ chối ý nguyện của Trương Ngọc Oánh, vì vậy đáp:
-Oánh tỷ, tỷ nghĩ ngơi một lát đi, chúng ta chút nữa gặp lại.

Khi Ngô Lai tiến vào phòng 2 nữ nhân đúng lúc 2 nữ nhân xuân tình phơi phới, thấy hai nữ nhân tự cởi ngoại y ra, lộ ra sắc màu của yếm ngực, hai đôi nhũ phong mãn lúc ẩn lúc hiện, trên mặt xuất hiện sắc động tình.

Nguyên là Trương Ngọc Oánh đã an bài hai người trong phòng này, Trương Ngọc Oánh biết Ngô Lai quá cường mãnh, tự thấy không thể thỏa mãn cho Ngô Lai, vì vậy an bài cho hai người đợi trong này, để thỏa mãn đòi hỏi cho Ngô Lai.

Hai nữ nhân đã bị những động tác phòng kế bên làm cho kinh động, chính bởi âm thanh rên rỉ khoan khoái của tiểu thư, nghe tiếng rên lên, hai người chưa bao giờ nghĩ là chuyện ân ái nam nữ lại đem đến cho tiểu thư cảm giác khoái lạc đến như vậy. Đồng thời, cơ thể hai ngườI bắt đầu không tự chủ phát sinh biến hóa kỳ lạ, cơ thể nhanh chóng sản sinh táo nhiệt (nóng khô.)

Ngô Lai vừa tới phòng, thấy 2 nữ nhân như đang biểu diễn.

Ngô Lai nói:”Nguyên lai, gia đình chúng ta Nguyệt Nhân và Xuân nhân cùng nhau ân ái!” Vừa nói vừa bước tới bên cạnh họ.

Hai nữ nhân nghe tiếng Ngô Lai liền mở to hai mắt, nhìn thấy đúng là cô gia, liền lấy làm e thẹn vì bị cô gia nhìn thấy thân thể, liền kéo chăn bên cạnh lên, muốn che ngực lại.

Ngô Lai tay mắt nhanh nhẹn, lúc hai nàng phải che ngực, đã phóng về hướng họ, lướt lên trên chăn mền.

Ngô Lai ha hả cười lên :”Giờ muốn trốn đã trễ rồi.”, vừa nói vừa ôm hai nàng lại, hai tay to lớn tìm tới song nhũ phong mãn trắng trẻo của 2 nàng.

Hai nàng ngực bị tấn công, cảm giác truyền lên khoái cảm, làm hai nàng thống khoái rên lên, kích thích tình dục nguyên thủy, hai nàng tùy theo động tác của Ngô Lai mà nghiêng ngã uốn éo thân thể tuyết bạch theo, giây lát, hai nàng toàn thân không còn mảnh vải trên người.

Ngô Lai thấy hai nàng xuân tình tràn lên, vội vàng tiến vào thân thể 2 nàng.

Sau cơn ân ái, 2 nàng cầu khẩn: ”cô gia Nguyệt Nhân (Xuân Nhân) gần chết rồi, chàng về bên tiểu thư đi!”

Ngô Lai bên 2 nàng ôm ấp trong lòng, vuốt ve cơ thể 2 ngườI, nghe câu nói của 2 nàng, Ngô Lai trả lời :” các nàng vừa đúng lúc, tự thấy khoái lạc, tính vứt ta sang bên sao, không được!” Nói xong ham muốn hướng về phía 2 nàng tấn công.

Hai nàng sợ quá liền van xin.

Chính tại lúc này, Ngô Lai cảm thấy trong tim đông tây hô hóan chính mình, âm thanh lại rất rõ ràng, làm Ngô Lai hết sức chấn kinh .
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:20 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Old 28-02-2008, 05:50 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 8
Tử kiếm tuyển chủ

Chính ngay lúc đó, Ngô Lai cảm giác được trong tim có thứ gì đó đang kêu gọi mình, hơn nữa lại rất rõ ràng.
Ngô Lai nói với hai nữ nhân: “Được rồi, các nàng cứ nghĩ trước đi! Ta sẽ gặp lại sau!” Nói xong liền rời khỏi phòng nhị nữ.
Nhị nữ nhìn theo bóng lưng Ngô Lai rời đi, trong lòng cảm thấy thõa mãn phi thường, vì làm cái loại việc này có thể mang khoái cảm, vui sướng tràn trề tới cho bản thân. Đồng thời, Ngô Lai cường mãnh đáng kì lạ, không ngờ liên tục đấu tam nữ mà vẫn nhàn nhã có thừa.
Lại nói Ngô Lai vừa rời khỏi cửa phòng nhị nữ, liền bị một loại lực lượng kì dị hấp dẫn, như thể có thứ gì đấy trong tim kêu mình vậy. Bởi thế hắn thuận theo tiếng gọi tâm linh này từ từ đi tới hậu viện Trương phủ.
Hậu viện Trương phủ thực ra không lớn, trong viện có một thủy trì, phía xa trong thủy trì là một đóa tử sắc liên hoa kì quái, phía sau thủy trì là hòn giả sơn, giả sơn cũng không cao. Nhìn kĩ lại viện tử (khu vườn), thủy trì phối hợp hài hòa phi thường, khiến người nhìn có một cảm giác không thể nói ra.
Ngô Lai nhìn tử sắc liên hoa ngây dại, thầm nghĩ: Hoa sen đấy không biết là gì, sao có thể nở ra hoa màu tím chứ. Nguyên lai loại tử sắc liên hoa này hắn chưa từng thấy qua.
Nói đúng vậy, người có thể thấy loại tử sắc liên hoa này cực kì hiếm, ngay cả người trong Trương phù cũng không rõ chủng loại hoa sen này là như thế nào, ai có thể tin hoa sen không ngờ lại có cho ra hoa màu tím chứ.
Loại tử sắc liên hoa này vì thế được gọi tử liên, trong cổ thư cũng có nói qua, tên là tử liên, nở ra hoa cũng có màu tím. Tử liên bình thường rất ít khi khai nở, chỉ có trải qua thời gian 1000 năm mới khai hoa một lần, kết quả một lần, trừ phi là ở dưới tử quang cường đại, mới có thể khai nở sớm hơn.
Người trong Trương phủ không biết được sự trân quí của tử liên này từ khi họ chuyển tới đây, đầm sen đã tồn tại, lúc đầu tịnh không phải hình dạng như vậy, về sau trải qua sự chăm sóc của hạ nhân, mới biến thành thủy trì như hiện tại. Người Trương phủ cũng thấy kì quái sen đó thế nào cũng không nở, thấy nó sinh khí đang vượng, cũng không đành để nó hư nát.
Hiện thời Ngô Lai vì tử liên trong hồ quang mang lấp loáng rực rỡ chói mắt mà kinh sợ, cái năng lượng kì dị trong tim kêu gọi hắn, khiến hắn không thể tự chủ nghe theo mệnh lệnh của cái năng lượng kì dị trong tim, theo mời gọi của cái năng lượng kì dị, đi tới phía sau giả sơn.
Nếu Ngô Lai như muốn biết tại sao cái cổ năng lượng kì dị này kêu mình, đây là thời điểm để hắn có. Đột nhiên phía dưới khối đá phía sau giả sơn phát ra tử quang rực rỡ.
Ngô Lai vô cùng ngạc nhiên, lập tức tới bên cạnh hòn đá nhìn, thì phát hiện ra dưới khối đá không ngờ là một động khẩu có thể để một người đai qua, chỉ bất quá hiện tại bị một khối đá to chặn lại, tử quang chính là từ trong đấy phát ra, nhưng thứ lực lượng kì dị trong tim hô hoán, làm bản thân hắn tiến tới.
Ngô Lai vận khởi sức lực toàn thân, di chuyển khối đá to ra, thì phát hiện ra bản thân không ngờ có thể nhẹ nhàng một cái nhấc khối đá to nặng năm sáu trăm cân.
Ngô Lai cực kì kinh ngạc, thầm nghĩ: Ta thế nào mà lại có lực khí lớn như vậy, tự nhiên có thể khuân khối đại thạch đầu đi, hơn nữa còn cảm thấy không tốn chút sức lực nào.
Ngô Lai suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra bản thân thế nào mà lực lượng như thế. Năng lượng kì dị trong tim không ngừng kêu gọi bản thân, sau đó thuận theo cửa động từ từ tiến nhập vào động.
Động khẩu mở ra nhỏ hẹp chỉ có thể để một người đi, càng đi vào sâu nhìn, cảm giác động càng rộng, đột nhiên, trước mặt phát xuất tử sắc quang mang, vốn dĩ động khẩu vốn tối đen, bị tử sắc quang mang chiếu rọi phát sáng, không ngờ có thể đủ nhìn rõ ràng mọi thứ trong động.
Ngô Lai càng đi, tử sắc quang mang trước mặt càng cường liệt, hắn thật sự cảm thấy kì quái, đột nhiên một đạo tử quang bay lên, lại vây lấy hắn mau lẹ quay vòng.
Ngô Lai chỉ cảm thấy cánh tay nhói lên, máu tươi liền chảy ra thành dòng, tử sắc quang mang phát xuất quang mang rực rỡ, làm cho mắt hắn đau nói, lập tức bước lui, cũng không thể chăm sóc vết thương đang chảy máu trên tay, khuôn mặt hoảng sợ nhìn thấy cảnh tượng kì dị trước mắt.
Tử sắc quang rạch lấy cánh tay Ngô Lai, sau khi hấp thu máu hắn, bên trong tử sắc quang mang xuất hiện một đạo màu sắc đỏ tươi. Tử sắc quang mang sau khi hấp thu lấy máu hắn, biểu hiện hưng phấn phi thường, không ngừng bay nhảy trên không trung trước mặt hắn.
Sau một lúc, từ sắc quang mang không bay lượn nữa rơi xuống trước mặt Ngô Lai, hắn giờ cuối cùng có thể nhìn rõ đạo từ sắc quang mang đó không ngờ lại là một thanh kiếm. Chỉ thấy thanh kiếm dừng trước mặt hắn, lại lấp loáng tử hồng quang mang, ở giữa thanh kiếm có thể thấy rõ ràng một đạo huyết hồng ấn kí.
Thanh kiếm lấp loáng tử sắc quang mang này chính là Tử kiếm trong truyền thuyết, khi nãy Tử kiếm cắt vào tay Ngô Lai, hấp thụ máu của hắn là một quá trình, như vậy thần vật trong truyền thuyết đã nhận biết được chủ.
Sau khi Tử kiếm nhận Ngô Lai là chủ nhân đã hưng phấn bay lượn, quay quanh hắn bốn vòng, bọc lấy hắn bên trong, còn cái vết huyết sắc tích tụ ở giữa thanh kiếm là do máu tươi của hắn nhuộm mà thành.
Ngô Lai lúc nãy khi đi tới trung tâm động, tử kiếm vốn dĩ cắm tại ở giữa động, vừa thấy hắn tức thì hưng phấn bay lại, làm hắn bị thương trở thành chủ nhân của mình, hắn cũng là mệnh vận tốt, không ngờ lại có thể thủ đắc được Tử kiếm trong truyền thuyết.
Lần này khi Tử kiếm bay về phía Ngô Lai, hắn hoảng sợ tức thì lùi bước. Nhưng Tử kiếm lại đuổi theo hắn ta, rồi dừng lại trước mặt hắn.
Ngô Lai thấy thấy Tử kiếm dừng lại trước mặt mình, không khỏi tò mò dùng tay chạm nhẹ vào cán ở dưới thanh Tử kiếm. Tử kiếm lại nhanh bay đảo một vòng, dừng lại trước mặt hắn.
Ngô Lai đập mạnh vào Tử kiếm, liền bị năng lượng quái dị trên Tử kiếm truyền lại làm rung động khiến sợ nhảy cả lên, chỉ thấy Tử kiếm đảo một vòng rồi lại dừng trước mặt mình, trong lòng rung động, thầm nghĩ: “Lẽ nào nó muốn ta mang nó theo ra ngoài sao?”
Tử Kiếm như thể cảm ứng được suy nghĩ của Ngô Lai, lập tức rung lên vài cái. Ngô Lai tò mò dùng tay nhè nhẹ cầm lấy chuôi kiếm.
Ngay khi Ngô Lai nắm chặt lấy cán thanh Tử kiếm, dị biến đột nhiên nổi lên, hắn chỉ cảm thấ một cỗ năng lượng cường đại từ mình phát ra, đập lên vách động. Ngô Lai rất kinh ngạc, tức thì nhìn vào Tử kiếm.
Chỉ thấy lúc này Tử kiếm không ngờ hưng phấn không thôi, bay lượn không ngừng trên không. Bên thân nó là một quang mang hình tròn phối hợp cùng nhau.
Ngô Lai chú mắt nhìn kĩ, thì phát hiện ra hồng sắc quang mang không ngờ lại là ửu hắc (xanh đen) thạch đầu mình lượm được bên ngoài Trương phủ, không rõ từ khi nào đã biến thành màu đỏ. Ngô Lai khi thay đổi phục thì đã phát hiện ra biến hóa của thạch đầu, trong lòng kì quái, không rõ nguyên nhân ra là sao, để nó lại ở trong phòng, không ngờ được lúc này nó lại tự động bay đi.
Nguyên lai cái viên đá phát ra hồng quang đó chính là Huyền Thiên thạch khiến người kinh động. Huyền Thiên thạch bởi vì truyền năng lượng lên trên người Ngô Lai nên biến thành màu xanh đen, lúc Ngô Lai nhìn trộm Trương Ngọc Oánh tắm, thấy được cảnh tượng lãng mạn máu mũi chảy ra lại rơi lên Huyền Thiên thạch, khiến Huyền Thiên thạch biến thành màu đỏ. Ngô Lai cũng bởi vậy bị Huyền Thiên thạch đẩy vào trong chậu tắm của Trương Ngọc Oánh, làm thành chuyện tốt cho hai người.
Ngay tại lúc này, Huyền Thiên thạch cùng Tử kiếm phát sinh lại biến hóa vô cùng lớn. Chỉ thấy Huyền Thiên thạch phát xạ hồng quang rực rỡ, Tử kiếm theo đó bắn ra tử quang cường đại. Ngô Lai ở bên cạnh lập tức thoái lui, mới không bị hai loại lực lượng cường đại làm thương tổn.
Đột nhiên, Huyền Thiên thạch cùng Tử kiếm lại có biến hóa mới, chỉ thấy hai loại quang mang cường đại từ từ dung hợp, dần dần thay đổi màu sắc, đến sau cùng chỉ còn lại một nhúm hồng sắc quang mang, bay tới trước mặt Ngô Lai.
Ngô Lai ước lượng thanh Tử kiếm, chỉ thấy hồng tử sắc quang mang ban đầu dần dần ảm đạm, thay vào đó là tử hồng sắc quang mang, ấn kí đỏ tươi dài hẹp giữa thanh kiếm càng thêm sáng rõ, chuôi kiếm ban đầu không có gì cả, thì giờ lại xuất hiện một tiên hồng bảo thạch nhỏ to bằng ngón tay cái.
Ngô Lai thấy biến hóa của Tử kiếm, trong lòng kinh ngạc phi thường, không nghĩ được Tử kiếm bất ngờ lại có thay đổi như thế. Chính bản thân trong lòng còn đang thấy kì quái không rõ hồng sắc thạch đầu biến đi đâu, chỉ khi thấy tiên hồng bảo thạch trên cán của Tử kiếm, bản thân mới minh bạch đấy là khối thạch đầu.
Nguyên lai Tử kiếm cùng Huyền Thiên thạch đều là thần vật, khi tương ngộ nhau, liền có khả năng phát sinh biến hóa không ngờ, thêm nữa cả hai đều hấp thụ thiên địa linh khí mà thành, tự nhiên có điểm tương tự, vì thế khi cả hai tương ngộ mới phát sinh biến hóa vừa rồi.
Chính Ngô Lai còn đang kinh ngạc, Tử kiếm, không, phải gọi là Tử Huyền kếm, nhân vì hiện tại Tử kiếm chắn chắn không còn đơn thuần là Tử kiếm, hơn nữa còn có thêm năng lượng từ Huyền Thiên thạch, là bảo kiếm kiêm bị hai loại thần vật chi khí, nó đem so ra thì đã mạnh lên gấp mấy lần.
Tử Huyền kiếm bay tới bên người Ngô Lai, dừng lại trước mặt hắn. Ngô Lai vốn đã biết Tử Huyền kiếm muốn để hắn mang nó theo ra ngoài, đối với mình tịnh không có ác ý, do đó bèn đưa tay tới cầm lấy Tử Huyền kiếm.
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:20 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Old 28-02-2008, 05:50 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 9
Thiên niên tử liên


Tử Huyền kiếm bay tới bên người Ngô Lai, dừng lại trước mặt hắn. Ngô Lai vốn đã biết Tử Huyền kiếm muốn để hắn mang nó theo ra ngoài, đối với mình tịnh không có ác ý, do đó bèn đưa tay tới cầm lấy Tử Huyền kiếm.
Tử Huyền kiếm để cho Ngô Lai cầm lấy nên không động đậy, khi hắn giữ lấy Tử Huyền kiếm, Tử Huyền kiếm chỉ nhè nhẹ rung động hai cái. Ngô Lai chỉ cảm thấy từ trên mặt Tử Huyền kiếm truyền lại một cỗ lực lượng mạnh mẽ tiến nhập vào cơ thể mình.
Khi Ngô Lai cầm lấy Tử Huyền kiếm trong tay, chỉ cảm thấy nặng hơn ngàn cân, khiến hắn trong tay phải ra sức vô cùng. Ngô Lai tuy có thể nhẹ nhàng khiêng khối đá năm sáu trăm cân đi, lấy Tử Huyền kiếm có cảm giác dùng sức phi thường.
Ngô Lai giữ Tử Huyền kiếm, chỉ thấy trầm trọng vô bì, thầm nghĩ: Đồ thập vật ngươi nặng dữ, ta sao có thể mang người ra ngoài đây? Nếu nhẹ đi, phải đặt đâu cho tốt đây.
Ngô Lai còn đang suy nghĩ, thì thấy trong nhẹ đi, Tử Huyền kiếm đã bay khỏi tay hắn, trước mặt hưng phấn bay lượn vài cái, sau đó như một đạo điện quang, chập chờn phát xuất tử hồng sắc quang mang, nhanh chóng đổi hướng bay tới eo hắn.
Ngô Lai sợ nhảy cả lên, lập tức né qua, hắn chỉ thấy trên eo chặt lại, nhìn lại xung quanh thì không thấy bóng dáng Tử Huyền kiếm đâu, tức thì nhìn về eo mình. Chỉ thấy Tử Huyền kiếm hình dạng như một đai lưng màu tím đỏ, cuốn lấy eo mình, hơn nữa còn nhẹ đi rất nhiều.
Ngô Lai kinh ngạc phi thường, nhìn Tử Huyền kiếm trên eo, thầm nghĩ: Tốt, lẽ nào ngươi biết được trong lòng ta nghĩ gì, không ngờ lại có linh tính như vậy, ta thử ngươi xem. Ngô Lai hét khẽ một tiếng: “Ra nào.”
Tử Huyền kiếm quả nhiên nghe theo lời Ngô Lai, chỉ thấy một đạo tử hồng sắc quang mang từ trên eo thoát ra, di động trên không trung, vừa bay tới trước mặt hắn, dừng lại bất động.
Ngô Lai thấy vật trước mắt, vui sướng nói: “Tốt, quả nhiên rất nghe lời, ngươi từ sau này đi theo ta! Đi nào.” Tử Huyền kiếm lại quấn lấy eo hắn.
Ngô Lai vỗ lên bảo kiếm trên eo, nói: “Đi, chúng ta ra ngoài, ta sẽ để Oánh thư cho ngươi một cái tên thật hay.” Nói xong nhấc chân hướng ra ngoài đi.

Khi Ngô Lai bước ra ngoài động, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, chỉ thấy tử sắc liên hoa ban đầu vốn đang nở, đã thành khô héo, kết ra nhiều hạt màu tím, trong suốt, khiến cho Ngô Lai ngạc nhiên vô cùng.
Ngô Lai thấy tử liên đã kết hạt, trong lòng rung động, không thể tự chủ nghĩ tới người giang hồ hay nói giang hồ dị bảo có thể tăng gia công lực, bởi thế lập tức bước xuống thủy trì thu lấy các hạt tử liên.
Khi Ngô Lai thu lấy rất nhiều hạt tử liên xong quay về phòng của Trương Ngọc Oánh, trời đã sáng tỏ.
Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai quay về, liền đứng lên hỏi: “Vô lại, chàng đã đi đâu vậy, nửa đêm thế nào mà lại chạy đi ra ngoài, vừa rồi Nguyệt Nhi va Xuân Nhi cũng hỏi sao chàng lại đi không về.”
Ngô Lai bước tới ôm lấy thân thể Trương Ngọc Oánh, vừa chiếm lấy tiện nghi, vừa nói: “Thế nào Oánh thư? Nửa đêm không thấy lại nghĩ tới ta à.”
Trương Ngọc Oánh cười đáp: “Thúi lắm, ai thèm nghĩ tới ngươi chứ.” Đột nhiên thấy Ngô Lai toàn thân ướt sũng, kì quái hỏi: “Ngô Lai, sao chàng lại có bộ dạng như thế này?”
Ngô Lai đáp: “Không việc gì, ta chỉ bị một loại năng lượng kì dị hấp dẫn tới hậu viện thôi.”
“Hậu viện?” Trương Ngọc Oánh hỏi: “Chàng tới hậu viện để làm gì thế?”
Ngô Lai sau đó thuật lại chuyện ở hậu viện thấy chuyện kì dị và việc lấy được Tử kiếm cho Trương Ngọc Oánh.
Trương Ngọc Oánh nghe qua liền giật mình, bởi vì nàng ta bản thân biết tử liên trong hậu viên là vật thế nào. Nghe thấy Ngô Lai kể tử liên đã khai hoa kết quả, nàng ta lập tức hỏi: “Chàng nói thế nào? Tử liên đã khai hoa kết quả, sao lại có thể chứ, chưa được 1000 năm, tử liên sao có khả năng kết quả chứ?”
Thấy Ngô Lai gật đầu, Trương Ngọc Oánh vội hỏi: “Thế hạt tử liên đang ở đâu?”
Ngô Lai từ trong ngực lấy ra một bao đồ, rồi đưa tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, hơn nữa hạt tử liên trong bao cũng đang lấp loáng quang mang yếu ớt.
Trương Ngọc Oánh vội vàng mở bao, chỉ thấy rất nhiều hạt tử liên lấp loáng tử sắc quang mang hiển lộ ra trước mặt nàng.
Trương Ngọc Oánh kinh ngạc la lên: “Quả nhiên là hạt tử liên.” Khi nói mặt đầy vẻ kinh hỉ, dùng tay nhẹ nhàng sờ vào các hạt đang lấp loáng tử sắc quang mang, nàng ta đếm thử, đại khái có khoảng vài nghìn.
Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh cao hứng như thế, bèn hỏi: “Oánh thư, đó có phải là linh dược có thể tăng công lực mà người giang hồ nói tới không?”
Trương Ngọc Oánh nghe hỏi, liền vội vàng ngẩng đầu lên, hỏi: “Vô lại, chàng không biết những thứ này là gì sao?”
Ngô Lai đáp: “Phải! Ta vốn nghĩ những thứ này là loại bảo vật kì dị người giang hồ nói tới, vì thế mới mang hết toàn bộ bọn chúng về đây!”
Trương Ngọc Oánh xác nhận: “Không sai, những hạt tử liên này chính là linh dược có khả năng gia tăng công lực mà người giang hồ nói tới, hơn nữa những hạt tử liên này không những có thể gia tăng công lực, ngoài ra còn khả dĩ khiến người thanh xuân vĩnh trú, bách độc bất xâm, công năng chống lại lạnh giá.”
Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, tử liên này thần kì thế sao?”
Trương Ngọc Oánh đáp: “Đương nhiên rồi, tử liên này là vật trên đời khó gặp, rất ít người có thể thấy qua, vả lại tử liên này chỉ qua ngàn năm mới có thể khi hoa, kết quả một lần, hi hữu phi thường.” Dừng lại một tí lại tiếp: “Chỉ cần có thể ăn được hạt tử liên này, dủ cho có là người không có võ công, cũng có thể nhanh chóng biến thành võ lâm cao thủ.”
Ngô Lai hưng phấn hỏi: “Thật vậy chứ?”
Trương Ngọc Oánh đáp: “Đương nhiên là thật rồi, thiếp lừa chàng làm gì?”
Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, nàng nhìn ta coi có thể ăn tử liên này không?”
Trương Ngọc Oánh kì quái hỏi: “Chàng muốn ăn sao? Chàng có nội công hay không?”
Ngô Lai lặng đi, đáp: “Oánh thư, ta chưa luyện qua võ công.”
Trương Ngọc Oánh hỏi: “Ngô Lai, chàng muốn luyện võ công chứ?”
Ngô Lai đáp: “Muốn, ta đương nhiên là muốn rồi.”
Thấy Ngô Lai nói kiên quyết như vậy, Trương Ngọc Oánh nói: “Bởi chàng muốn học võ công, đợi ăn cơm sáng xong, thiếp sẽ dạy chàng.”
Ngô Lai giật mình hỏi: “Oánh thư, nàng biết võ công sao?”
Trương Ngọc Oánh hỏi: “Không lẽ chàng nhìn ta lại nghĩ là người không biết võ công ư?” Thấy Ngô Lai gật đầu, trên mặt lộ vẻ không tin mình biết võ công, nàng bèn nói: “Vì chàng không tin, ta sẽ để chàng thấy qua võ công ta một lần.” Nói xong nhân ảnh lóe lên, biến mất khỏi trước mặt Ngô Lai.
Ngô Lai rất kinh ngạc, lập tức ngó nhìn xung quanh, truy tìm bóng dáng Trương Ngọc Oánh, chỉ là không tìm được. Ngô Lai còn đang kêu lên, chỉ cảm thấy trước mặt nhân ảnh lóe lên, Trương Ngọc Oánh mang theo một trận gió thơm lại, trong tay đang cầm tử liên đã khô héo.
Ngô Lai nôn nóng hỏi: “Oánh thư, nàng vừa đi đâu vậy?” Thấy trong tay Trương Ngọc Oánh đang cầm một đóa tử liên khô héo, chính là tử liên ở trong hậu viện. Ngô Lai giật mình hỏi: “Oánh thư, nàng mới rồi đi tới hậu viện sao?”
Thấy Trương Ngọc Oánh gật đầu, Ngô Lai bước tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng ta, hỏi: “Oánh thư, nguyên lai võ công nàng giỏi như thế, sao ta lại không được biết vậy?”
Trương Ngọc Oánh đáp: “Chàng là chưa hỏi qua ta.” Đột nhiên cảm thấy bộ ngực mình rung lên, nàng thống khoái rên lên một tiếng, nói: “Vô lại, bỏ tay.” Nguyên là Ngô Lai thừa cơ Trương Ngọc Oánh không để ý, liền trên người nàng ta quậy phá.
Thấy Ngô Lai không bỏ tay, Trương Ngọc Oánh dọa: “Vô lại, chàng mà không ngừng tay, thiếp sẽ ném chàng ra ngoài.”
Ngô Lai nghĩ lại mới rồi, Trương Ngọc Oánh từ đây tới hậu viện, lại từ hậu viện quay về, võ công như vậy cứ tựa như là thần tiên, sợ hãi lập tức dừng tay. Hậu viện với phòng Trương Ngọc Oánh cự li tuy tín là không xa, nhưng một người đi tối thiểu cũng phải một lúc.
Ngô Lai thả lỏng người Trương Ngọc Oánh tiến tới ôm bụng hai tay xoa nhẹ bần ngực nàng, nói: “Oánh thư, bởi võ công nàng giỏi thế, nàng có thể dạy cho ta không?”
Trương Ngọc Oánh nghe hỏi, đáp: “Được, đợi ăn qua bữa cơm sáng, thiếp sẽ dạy lại võ công cho chàng.” Nàng cũng hi vọng lang quân của mình là một người võ công cao cường, đủ khả năng bảo vệ mình.
Ngô Lai cao hứng liền hôn một cái lên khuôn mặt ngọc của Trương Ngọc Oánh.
Trương Ngọc Oánh thấy động tác Ngô Lai như hài đồng, đột nhiên hỏi: “Vô lại, chàng nói chàng gặp phải một thanh kiếm kì quái phải không?”
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:21 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #10  
Old 28-02-2008, 05:50 PM
ZORO_NDK ZORO_NDK is offline
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
 
Tham gia: Feb 2008
Đến từ: U Minh Hồng Hoang
Bài gởi: 1,281
Thời gian online: 2 ngày 16 giờ 45 phút
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 10
Tử Huyền Thiên Kiếm


Trương Ngọc Oánh thấy động tác Ngô Lai như hài đồng, đột nhiên hỏi: “Vô lại, chàng nói chàng gặp phải một thanh kiếm kì quái phải không?”
Ngô Lai đáp: “Phải rồi, Oánh thư.” Trương Ngọc Oánh hỏi tiếp: “Thế hình dạng thanh kiếm thế nào mà lại lạ?”
Ngô Lai đáp: “Là một thanh kiếm có thể phát xạ ra tử sắc quang mang cường đại.”
Trương Ngọc Oánh vội vàng hỏi: “Thế hiện tại thanh kiếm đó đâu rồi?”
Ngô Lai đáp: “Trên người ta.”
Trương Ngọc Oánh lập tức tìm kiếm khắp người Ngô Lai, nhưng trên người hắn không có dấu vết bất kì thanh kiếm nào, bởi vậy liền hỏi: “Vô lại, ở chỗ nào? Sao thiếp lại nhìn không ra chứ?”
Ngô Lai đáp: “Oánh thư, nàng không cần tìm nữa, ở đây này.” Nói rồi liền xốc y phục mình lên, lộ ra thanh bảo kiếm trên eo, trên bảo kiếm phát xuất tử hồng sắc quang mang nhàn nhạt.
Trương Ngọc Oánh vội nói: “Vô lại, chàng mau bỏ bảo kiếm xuống để thiếp xem xem.”
Ngô Lai gật gật đầu, nói: “Oánh thư, nàng lùi ra sau một cái.” Trương Ngọc Oánh nghe theo lùi ra sau vài bước.
Chỉ thấy Ngô Lai ngưng thần quát nhẹ: “Ra nào.” Một đạo tử sắc quang mang cường đại từ trên eo Ngô Lai bay ra, trên không trung lộn nhào vài cái, rồi hạ vào trong tay hắn.
Bên cạnh Trương Ngọc Oánh rất kinh ngạc, hỏi: “Đây có phải là bảo kiếm mà chàng nói không?” Không đợi Ngô Lai mở miệng, nàng lại nói: “Quả nhiên là bảo kiếm, không ngờ lại có linh tính như vậy, nó có vẻ như rất nghe lời chàng.”
Ngô Lai nói: “Đúng vậy, bởi thế ta mới nói nó là một thanh bảo kiếm kì dị.”
Trương Ngọc Oánh nói: “Vô lại, cầm lại đây cho thiếp xem sao.” Nói rồi dùng tay nắm lấy chuôi kiếm.
Ai biết được Trương Ngọc Oánh vừa nắm chặt lấy cán kiếm, liền thấy một đạo tử quang phóng thẳng lên trời, hơn nữa một đạo lực lượng kì quái kì dị cường đại vọt ra đánh vào kinh mạch toàn thân nàng ta, khiến nàng cả người rung động vô cùng, lùi liền mấy bước, sắc mặt trắng bệch, rồi Tử Huyền kiếm nhanh chóng bay vào trong tay Ngô Lai.
Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh sắc mặt trắng xanh, lập tức bước tới đỡ nàng, sợ hãi vô cùng hỏi: “Oánh thư, nàng không việc gì chứ?”
Trương Ngọc Oánh vận công tự mình công kích lực lược quái dị bức ra ngoài cơ thể, thấ Ngô Lai quan tâm hỏi thăm, vội vàng nói: “Vô lại, thiếp không việc gì, chỉ là không cẩn thận bị lực lượng quái dị trên thanh kiếm đó đả thương, bất quá thương thế rất nhẹ.” Dừng lại một tí rồi nói: “Kiếm đó rất bá đạo, thiếp cũng còn may, nếu nói là người khác, sợ rằng đã táng mạng bởi nó rồi, chàng về sau thiên vạn không được để người khác cầm bừa lấy nó, nếu không có thể đả thương nhân mạng.”
Ngô Lai nghe Trương Ngọc Oánh nói, nhìn Tử Huyền Kiếm giận dữ vô cùng la: “Tử kiếm, ngươi không ngờ liền đả thương nương tử ta, ngươi chắc không muốn ta quẳng ngươi về lại trong động chứ.”
Tử Huyền kiếm bay ra khỏi tay Ngô Lai, thân kiếm ở trước mặt hắn lay động.
Ngô Lai thấy thế, nói: “Ngươi nếu đã biết lỗi, hãy hướng về nương tử ta mà xin lỗi.”
Tử Huyền kiếm như vẻ nghe lời Ngô Phi, tức thì bay tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, chuôi kiếm hướng về nàng ta lay động nhè nhẹ, trông như có vẻ đang xin lỗi nàng vậy.
Trương Ngọc Oánh thấy kì quái vô cùng dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy cán kiếm, đồng thời vận khởi toàn thân công lực, để đề phòng Tử Huyền kiếm công kích lần nữa.
Khi Trương Ngọc Oánh cầm lấy Tử Huyền kiếm, tịnh không chạm phải cỗ lực lượng kì dị vừa rồi. Trương Ngọc Oánh cẩn thận xem xét Tử Huyền kiếm. Đột nhiên phát hiện trên lưỡi kiếm một đạo huyết hồng ấn kí, giọng kinh ngạc thốt: “Trích huyết nhận chủ!”
Trương Ngọc Oánh hỏi: “Vô lại, chàng nhỏ máu trên lưỡi phải không?”
Ngô Lai đáp: “Phải rồi! Oánh thư, sao nàng lại biết? Ta chỉ vừa thấy nó, cánh tay liền bị nó cắt rách.”
Trương Ngọc Oánh giật mình thốt: “Quả là một thanh hảo kiếm, không ngời lại có linh tính như vậy, có khả năng tự mình tuyển chọn chủ nhân, thật là kì quái, đây là lần đầu đầu được thấy, trước đây cũng chưa từng nghe nói qua.” Nói xong liền lật qua quan sát thân kiếm cẩn thận, đột nhiên phát hiện ở đốc kiếm có một hàng chữ kiểu tiểu triện, bởi thế Trương Ngọc Oánh nhẹ giọng ngâm đọc: “Tử linh thiên kiếm, đệ nhất thần kiếm.” Trương Ngọc Oánh đột nhiên thân thể rung lên dữ dội, thất thanh hoảng sợ la lên: “Tử kiếm!” Sắc mặt cực kì thay đổi.
Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh sắc mặt đổi thay, thân thể run rẩy, vội vàng hỏi: “Oánh thư, nàng sao rồi?”
Trương Ngọc Oánh tịnh không hồi đáp Ngô Lai, chỉ thất thần nói: “Không ngờ là Tử kiếm, không ngờ là Tử kiếm!”
Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh biểu sắc thất thần, vội vàng hỏi: “Oánh thư, Oánh thư, nàng có sao không?”
Trương Ngọc Oánh trong trạng thái thất thần tỉnh lại, nói: “Không việc gì, thiếp không việc gì, chỉ không nghĩ được thanh bảo kiếm này không ngờ lại là Tử kiếm.”
Ngô Lai hỏi: “Tử kiếm?” Khuôn mặt nghi hoặc nhìn lấy Trương Ngọc Oánh.
Trương Ngọc Oánh hỏi: “Chàng có còn nhớ hai ngày trước có một trận tử quang cường liệt không?”
Ngô Lai gật gật đầu, nói: “Có phải là đạo tử quang bọc lấy cả Lâm Châu thành chúng ta không?”
Trương Ngọc Oánh đáp: “Không sai, chính là đạo từ quang đó, hơn nữa đạo tử quang đó chính là từ trên thanh bảo kiếm này phát ra.”
Ngô Lai kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có thể? Làm sao mà thanh bảo kiếm nho nhỏ này có thể phát ra quang mang cường đại như thế được chứ?”
Trương Ngọc Oánh nói: “Tử kiếm được người giang hồ gọi là thiên hạ đệ nhất thần kiếm, tự nhiên là có năng lượng cường đại không thể so sánh.”
Vừa nói xong, Trương Ngọc Oánh đột nhiên thốt lên: “Không đúng, Tử kiếm tuy có hình dạng như vầy, nhưng chỉ phát ra tử sắc quang mang, không có phát xuất hồng sắc quang mang, hơn nữa cán kiếm tịnh không có bất kì trang sức nào cả, sao hiện tại lại có trang sức bảo thạch thế này?”
Nguyên lai Trương Ngọc Oánh từ trong cổ thư thấy qua nguyên trạng của Tử kiếm, bởi vậy liền có sự hoài nghi.
Trương Ngọc Oánh hỏi Ngô Lai: “Vô lại, khi chàng thấy Tử kiếm, trên chuôi Tử kiếm có hay không có hồng bảo thạch to này thế?”
Ngô Lai đáp: “Không có.”
Trương Ngọc Oánh: “Thế chàng có biết hồng sắc bảo thạch trên chuôi Tử kiếm là từ đâu ra không?”
Ngô Lai đáp: “Ta biết.”
Trương Ngọc Oánh vội vàng hỏi: “Thế nào mà lại có chứ?”
Ngô Lai đáp: “Viên bảo thạch đấy là trên người ta.” Sau đó đem quá trình bảo thạch từ trên thân mình cùng Tử kiếm dung hợp kể ra cho Trương Ngọc Oánh nghe.
Sau khi nghe, Trương Ngọc Oánh kinh ngạc phi thường, nghĩ thầm: Khối bảo thạch này cũng là loại thần vật, không ngờ có thể với Tử kiếm thiên hạ đệ nhất thần kiếm dung hợp.
Trương Ngọc Oánh hòi: “Vô lại, bảo thạch này làm sao chàng lại có được thế?”
Ngô Lai lại kể lại quá trình có được Huyền Thiên thạch cho Trương Ngọc Oánh nghe.
Trương Ngọc Oánh sửng sốt vô cùng hỏi: “Thế nào? Chàng bảo là khối bảo thạch này là Huyền Thiên tinh sau khi rơi xuống chàng có được ư?”
Ngô Lai đáp: “Đúng vậy! Oánh thư, có vần đề gì không?”
Trương Ngọc Oánh cẩn thận xem xét bảo thạch trên Tử Huyền kiếm, đột nhiên cười lớn nói: “Vô lại, vận số của chàng thật là quá tốt, không ngờ Huyền Thiên thạch loại tuyệt thế bảo vật này cũng có thể có được.”
Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, Huyền Thiên thạch là gì thế?”
Trương Ngọc Oánh sau đó đem truyền thuyết của Huyền Thiên thạch giảng lại cho Ngô Lai nghe.
Ngô Lai thốt lên: “Không thể! Vận khí ta lại quá tốt đến thế!”
Trương Ngọc Oánh đồng ý: “Thật vậy, vận khí của chàng tốt không phải thường.”
Ngô Lai đột nhiên nghĩ tới kiếm này không có tên, bởi vậy nói: “Oánh thư, nàng nói xem chúng ta làm sao gọi thanh kiếm này đây?”
Trương Ngọc Oánh nói: “Thiếp không biết gọi nó sao đây?”
Ngô Lai hỏi: “Oánh thư, không bằng nàng có thể cho nó một cái tên mới được không?”
Trương Ngọc Oánh gật gật đầu, ngẫm nghĩ nói: “Bởi thanh kiếm này là từ sự dung hợp năng lượng của Huyền Thiên thạch cùng Tử kiếm, chúng ta không thể gọi nó là Tử kiếm được, không bằng chúng ta gọi nó là Tử huyền kiếm, đồng thời có cả danh tự của cả hai loại thần vật trong một tên.”
Ngô Lai vỗ tay la lên: “Tốt, tốt, chúng ta từ đây về sau gọi nó là Tử Huyền kiếm” Lại nhìn Tử Huyền kiếm nói: “Bạn tốt, từ giờ về sau tên của ngươi là Tử Huyền kiếm.”
Tử Huyền kiếm có vẻ cao hứng với tên của mình, dùng sức thoát khỏi tay Trương Ngọc Oánh, bay lên giữa không trung, tại đấy bay lượn qua lại.
Trương Ngọc Oánh cùng Ngô Lai thấy cảnh tương kì dị, nhìn nhau cười lên.
Ngay đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
Tài sản của ZORO_NDK


Last edited by David; 13-04-2008 at 12:21 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
ai dich hon hon tieu tu, chua tieu chayhảy, diem ngo chi lu, giang hồ hành 4vn, giang ho hphong luu, giang ho phong luu, giang ho tieu tu dich va, giang ho tieu tu tap 37, giang ho tieu tu tap 387, hỗn hỗn, hỗn hỗn, hỗn hỗn tiểu tử, hỗn hỗn tiểu tư, hiep khach giang ho, hoh hon tieu tu, hon dang tieu tu 4vn, hon hon phong luu hanh, hon hon tiêu tu, hon hon tieu tu, hon hon tieu tu 450, hon hon tieu tu 4vn.eu, hon hon tieu tu chuong 7, hon hon tieu tu full, hon hon tieu tu giang ho, hon hon tieu tu ngo lai, hon hon tieu tu phong, hon hon tieu tu phong lu, hon hon tieu tu tap cuoi, hon hon tieu tu trang 17, hon hon tieu tu.yy, hon hon tieu yu, hon hon tiu tu phong luu, hon thon tieu tu, hon tieu tu, hon tieu tu phong luu, honhon tjeu tu phong luu, honhontieutu, honhontieutugianhohanh, honhontiieuyu, huyen phong tieu tu, , lam tinh photo, liep diem giang ho hanh, mộc dịch, phim tieutugianho, phong luu giang ho, phong luu giang ho hanh, phong luu gianh ho hanh, phong lưu giang ho, phung hoang, tieu tu phong lang, tieu tu phong luu, truyen hon hon tieu tu, truyen phong luu tieu tu, truyenhixx giang ho hanh, www.hon hon tieu tu



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™