Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 15-06-2008, 09:39 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 5

Mặt thật của Vương đại nương
Không hiểu sao câu há»i của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng làm cho ThÆ° HÆ°Æ¡ng cảm thấy nhá»™t nhạt.
Nàng mang máng nghĩ rằng bà ta đã nhìn thấy thấu ruột gan mình.
CÅ©ng có thể do “có tật giật mìnhâ€, cÅ©ng có thể do ánh mắt của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng quá sắc làm cho nàng nghÄ© nhÆ° thế.
Nàng ngượng ngập, nhÆ°ng rồi nàng cÅ©ng trả lá»i xuôi :
- Không quen, nhưng có ý muốn gặp, nghe đâu hỠtoàn là những nhân vật lớn.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hắc hắc, lúc nào bà ta ra tiếng thì y nhÆ° là trăm lần nhÆ° má»™t, ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘á»u nghe rất thích vì giá»ng cÆ°á»i của bà ta quả giống nhÆ° tiếng ngá»c khua, nhÆ°ng cÅ©ng không hiểu sao, trong cái thích đó, nàng lại nghe có cái sợ sệt len lén chen vào...
Bà ta vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Bất luận là nhân vật lá»›n đến cách nào, há» có vÄ© đại cách mấy, nhất định thấy tiểu muá»™i muá»™i, thấy cái đẹp của muá»™i muá»™i cÅ©ng sẽ trở thành... ngốc tá»­. Tiểu muá»™i muá»™i hãy nhá»› lấy câu nói này của ta để sau này mà hưởng phÆ°á»›c suốt Ä‘á»i.
Nói gần dứt câu, bà ta dùng hai ngón tay ná»±ng ná»±ng bên má của ThÆ° HÆ°Æ¡ng, nhÆ° để phụ há»a cho câu nói của mình.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chỉ thích ná»±ng gò má của Äào Liá»…u chá»› không thích ai ná»±ng lại mình, vả lại đâu có ai dám làm chuyện đó?
Thế nhưng bây giỠchẳng những nàng không giận, trái lại, nàng còn cảm thấy khoan khoái lạ lùng, cái cảm giác khoan khoái mà nàng chưa bao giỠbắt gặp.
Ngón tay của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng trÆ¡n má»m nhÆ° nhung, trắng mịn nhÆ° ngá»c chuốt.
Có tiếng gõ cửa.
NgÆ°á»i Ä‘i vào là má»™t cô gái trẻ đẹp.
Cô ta bưng vào một mâm thức ăn và rượu.
Vương đại nương nói :
- Mình ăn cơm tối ở đây luôn cho tiện nghe?
Không đợi ThÆ° HÆ°Æ¡ng trả lá»i, bà ta nói tiếp :
- Hai ngÆ°á»i mình ăn ở đây cho thong thả không bị ồn ào.
Thư Hương chớp chớp mắt :
- Sao mình không cùng ăn với h�
Vương đại nương nói :
- Tiểu muá»™i muá»™i không chán đông ngÆ°á»i sao?
Thư Hương đáp :
- Tôi quen không nhiá»u lắm, nhÆ°ng tôi nghe ngÆ°á»i ta nói bằng hữu càng nhiá»u càng tốt.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Có phải muốn quen biết nhiá»u để kén má»™t đức lang quân không?
Bà ta nói, cÆ°á»i, và ná»±ng má ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Thư Hương bỗng nghe mặt mình nóng rần rần...
Vương đại nương thình lình kỠmặt sát vào tai nàng :
- Ở đây ngày nào ta cũng có bạn hữu đến đông, bất luận tiểu muội muội muốn quen bao nhiêu cũng được. Thế nhưng đêm nay, thì muội muội hãy... tiếp một mình ta thôi.
Nói xong câu nói thì má của bà ta đã áp sát vào má nàng, da mặt bà ta thật mịn, thật trơn...
Äá»™ng tác của bà ta không lẹ lắm, nghÄ©a là không cố ý tạo cái “thình lìnhâ€, thế nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại không nỡ tránh, nàng không đành cá»± tuyệt cá»­ chỉ thân mật đó.
Vả lại, Ä‘á»u là đàn bà con gái vá»›i nhau thì đâu có gì phải tránh né làm chi?
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng không hiểu tại sao, tim nàng bỗng đập nghe thình thịch...
ChÆ°a bao giá» có ngÆ°á»i ká» má nàng nhÆ° thế, chÆ°a bao giá» có ai thân thiết vá»›i nàng nhÆ° thế.
NgÆ°á»i Ä‘á»™c nhất gần gÅ©i vá»›i nàng hàng ngày là Äào Liá»…u, nhÆ°ng sá»± thân mật cÅ©ng chỉ có mức Ä‘á»™, sá»± thân mật của chủ tá»›, đôi khi cÅ©ng có lấn hÆ¡n má»™t chút qua giá»›i hạn chị em, nhÆ°ng cÅ©ng chỉ nắm tay là cao nhất.
NghÄ© đến là há»i ngay, nàng há»i :
- Äào Liá»…u đâu? Sao lâu quá mà không thấy nó?
Vương đại nương đáp :
- Cô bé ngủ rồi.
Bà ta cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Ngoài muá»™i muá»™i ra, không có má»™t ai được ngủ trong phòng ta, càng không có ai được ngủ trên chiếc giÆ°á»ng này.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt nghe lòng mình ấm áp và cảm kích lạ thÆ°á»ng.
Nhưng thật là kỳ cục, không hiểu tại sao, mặt nàng lại cứ nghe nong nóng.
Vương đại nương nói :
- Có phải muá»™i muá»™i ná»±c lắm không? Äể tá»· cởi áo ra cho...
Thư Hương lắp bắp :
- Không... không, không nực, thật không nực mà...
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Không ná»±c cÅ©ng cứ cởi, nếu không, ngÆ°á»i ta tưởng có ngÆ°á»i đàn ông trong phòng của tá»· thì... kỳ cục lắm.
Miệng thì nói, tay bà ta đã nắn khuy áo của Thư Hương...
Tay của bà ta má»m và dẻo nhÆ° má»™t con rắn, từ khuy áo chạy lên nách, chạy vòng ra gò ngá»±c của nàng...
Bây giỠthì Thư Hương không thể để yên nữa, nàng nghe nhồn nhột...
Nàng vừa thở dồn dập, vừa cÆ°á»i :
- Không có cởi được đâu, bên trong không có...
Nàng đẩy nhẹ tay của Vương đại nương và tránh mình qua một bên.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i, cái cÆ°á»i của bà ta bây giá» trông thật lạ lùng :
- Có sao đâu? Chẳng lẽ muội muội lại sợ chị à?
Thư Hương nói :
- Không phải sợ, nhưng...
Nàng bỗng hơi run, nàng đưa tay đẩy Vương đại nương ra. Lần này, nàng đẩy trúng ngực bà ta.
Nụ cÆ°á»i trên môi nàng vụt tan biến không, nói tan không đúng, nó giống nhÆ° má»™t con rệp Ä‘ang bò trên tấm ván bằng bá»—ng bị ngÆ°á»i ta lấy miếng kiếng chặn lên, hình dáng con rệp thấy y nguyên nhÆ°ng không Ä‘á»™ng đậy, chết cứng.
Cái cÆ°á»i của ThÆ° HÆ°Æ¡ng bây giá» cÅ©ng thế, nó giống y cái cÆ°á»i trong hình vẽ, vành môi vẫn hé đó, nhÆ°ng cứng Ä‘Æ¡.
Và từ vành môi lan ra khuôn mặt, khuôn mặt đần ra, chết sững!
Giống y như đụng phải một con rắn, Thư Hương nhảy sựng lên :
- Bà... bà là... là đàn bà hay là... là đàn ông?
Vương đại nương thản nhiên :
- Muội muội thấy sao?
Thư Hương run rẩy :
- Bà... bà...
Nàng nói không ra tiếng.
Bởi vì nàng cũng vẫn chưa phân biệt rõ Vương đại nương là đàn bà hay đàn ông.
Bất luận là ai, nhìn vào con ngÆ°á»i của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng thì, trừ những ngÆ°á»i Ä‘iên, không ai có thể nói đó là đàn ông cả.
Thế nhưng tại sao cái ngực...
Cái ngực mà tay của Thư Hương vừa ấn vào, nó... bằng phẳng y như... tấm ván!
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Không nhận được à?
Thư Hương lắp bắp :
- Tôi... tôi... tôi...
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cứ cÆ°á»i, cái cÆ°á»i bây giá» má»›i thật lạ lùng :
- Nhìn không ra thì cũng không sao, bởi vì đến nửa đêm nay là biết chứ gì.
Thư Hương thụt lùi ra sau, trừng mắt :
- Tôi... tôi không muốn biết... tôi đi.
Nàng quay đầu lại chạy nhanh ra cửa.
Nhưng ở phía sau đâu có cửa.
Thư Hương lật đật quay trở lại.
Nhưng Vương đại nương đã đứng chặn ngay trước mặt.
Bà ta cÆ°á»i :
- Bây giỠthì đi làm sao được?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng la lá»›n :
- Tại sao không được? Bộ tôi đã bán thân cho... bà rồi sao?
Vương đại nương chẫm rãi thản nhiên :
- Ai nói không bán?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng khá»±ng ngang :
- Ai đã nói tôi bán cho bà?
Vương đại nương đáp :
- Ta nói được không? Bởi vì ta đã bá» tiá»n ra, bởi vì ta đã phải trao cho tên Triệu dẫn mối bảy trăm lượng bạc, bạc nén.
Bà ta thật khổ, bây giá» không biết nên gá»i là “bà†hay là “ông†đây? Thôi thì cứ nói thẳng VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cho ổn.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i cÆ°á»i nói tiếp :
- Hắn không phải Triệu Hùng, Triệu đại ca gì cả, ngÆ°á»i ta biết hắn há» Triệu và vì hắn làm nghỠ“dẫn mối†cho nên ngÆ°á»i ta gá»i luôn hắn là “Triệu dẫn mốiâ€. NhÆ°ng thôi, hãy nói vá» cô, giá cả cô thật thì không phải chỉ đáng bảy trăm lượng, chỉ tiếc là hắn không dám đòi nhiá»u, mà nếu hắn chỉ ra giá bảy trăm thì ta cần gì lại trả hÆ¡n?
Thư Hương tái mặt :
- Bà... bà bảo tên hỠTriệu... dẫn mối... đã bán tôi cho bà phải không?
Vương đại nương gật đầu :
- Từ trên đầu xuống tận bàn chân, toàn vẹn con ngÆ°á»i, Ä‘á»u bán hết.
Thư Hương run bắn tay chân :
- Hắn là cái thứ gì? Bằng vào tư cách gì mà hắn bán tôi chứ?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Không bằng vào cái gì cả. Nếu có thể nói thì bằng vào cái công, công hắn không phải nhỠđâu, cÅ©ng không phải má»™t mình hắn mà cả bá»n của hắn, từ lúc cô đặt chân vào thành này thì bá»n hỠđã phải bõ công theo dõi, bõ công bố trí, kể thì cÅ©ng xứng đáng được bảy trăm lượng lắm chá»›.
Thư Hương trừng mắt :
- Bá»n há»?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»i :
- Bá»n há» là Thiết Thủ, Lê Thẹo, Trần đại bịp, Triệu dẫn mối, và tên da vàng, những ngÆ°á»i đó cô Ä‘á»u gặp mặt, ngoài ra còn đến cả đám ở trong thành này chuyên làm nghá» dắt gái tÆ¡ Ä‘em bán.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i má»™t câu thật đúng là... nai con :
- HỠthông đồng với nhau?
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Äúng y nhÆ° thế, kẻ chủ mÆ°u cầm đầu cả bá»n là tên Triệu dẫn mối, cái tên mà cô cứ nghÄ© là Triệu đại ca “hành hiệp giang hồ†đó, không những há» Ä‘oạt của mà còn Ä‘oạt luôn cái mạng của cô.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng lại cÆ°á»i nhÆ° Ä‘ang đà má»™t chuyện vui :
- CÅ©ng may là cô gặp tôi, kể nhÆ° vận mạng cô còn khá lắm. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lá»i, tôi sẽ đối xá»­ tốt vá»›i cô, có thể hÆ¡n nữa là tôi sẽ không bắt cô tiếp khách.
Thư Hương bỡ ngỡ :
- Tiếp khách? Tiếp khách là sao?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘ang giận lắm, giận thiếu Ä‘iá»u bể bụng, thế nhÆ°ng nàng vẫn cố dằn, vì thấy còn có nhiá»u Ä‘iá»u cần nên biết.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i hắc hắc :
- Äúng là ngốc quá mức ngốc, cả đến chuyện tiếp khách mà không biết. Không sao, thong thả rồi ta sẽ dạy cho, và đêm nào cÅ©ng nhÆ° là đêm... khai trÆ°Æ¡ng.
Nói xong là Vương đại nương chầm chậm đi gần lại.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa run vừa Ä‘á» mặt khi nàng thấy cách Ä‘i của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, không phải nàng nhìn toàn thân bà, nàng chỉ nhìn má»™t chá»—, khi bà ta cá»­ Ä‘á»™ng trong bÆ°á»›c Ä‘i, chá»— đó nổi bật, và bây giá», còn lầm lẫn gì nữa được. ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa Ä‘á» mặt là xạm xanh, nàng la lá»›n, nàng không gá»i bằng “bà†nữa :
- Ngươi... ngươi là... là đàn ông.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Có lúc là đàn ông, nhưng có lúc lại biến thành đàn bà, nên gặp được ta thì kể như cô tu đến hàng trăm kiếp đó.
Thư Hương vùng muốn ói.
Nàng nhớ lại những chỗ trong mình mà Vương đại nương đụng, nàng tức tối vì không lột được da chỗ đó để quăng đi.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i nghiêng mặt :
- Lại đây Ä‘i, chúng mình uống vá»›i nhau vài chén rượu cho nóng rồi mình... lên giÆ°á»ng...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhìn không được, gá»i “bà†không được nữa, gá»i “ông†cÅ©ng bất tiện, vậy thì cứ gá»i là “VÆ°Æ¡ng†khi nói chuyện. Nàng nhìn trừng vào mặt VÆ°Æ¡ng và vùng la lá»›n.
Vừa la, nàng vừa lao tới tống thẳng vào giữa ngực Vương.
Hai cánh tay nàng, bình thá»i trong dịu dàng gần nhÆ° ẻo lả, nhÆ°ng bây giá» thì mạnh vô cùng, móng tay nàng giÆ°Æ¡ng ra nhÆ° cá»p, chụp vào yết hầu của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng.
Nàng vung tay không những dữ dằn mà lại còn rất nhanh, không những nhanh mà lại còn biến thế.
Ban đầu thấy nàng tống thẳng tá»›i nhÆ° quyá»n, thế nhÆ°ng chỉ giữa chừng là biến thế và bây giá» là trảo, nàng dùng móng tay bấu vào cổ há»ng của VÆ°Æ¡ng.
Cao thủ lui tá»›i Cẩm Tú sÆ¡n trang nhiá»u lắm, ngÆ°á»i nào lại chẳng cho rằng chiêu thế của nàng đã đến má»™t trình Ä‘á»™ khá cao đó sao?
Chính có lần, má»™t vị tiêu đầu từ kinh thành đến Cẩm Tú sÆ¡n trang bị nàng má»™t quyá»n, nằm cả buổi trá»i đứng lên má»›i nổi. NhÆ°ng đó chỉ là chiêu “giao hữuâ€, lần này má»›i thật là đối địch và chiêu thế nàng đánh VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là chiêu “Hầu Quyá»n Biến Thế trảo côngâ€, chiêu thế đắc ý nhất của nàng.
Nàng Ä‘ang căm hận cái tên “yêu quái†VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, nàng đã vận tất cả tiá»m lá»±c vào cú đánh này, vị tiêu đầu ngã cả buổi má»›i dậy nổi, chá»› VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng mà bị chiêu này đánh trúng thì chắc chắc sẽ nằm luôn.
* * * * *
Vương đại nương không ngã.
NgÆ°á»i ngã lại chính là vị tiểu thÆ¡ của Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Nàng chưa bao giỠbị đánh, nhất là chưa bao giỠbị đánh ngã.
NgÆ°á»i chÆ°a từng bị đánh thật rất khó “lãnh há»™i†được mùi vị của ngÆ°á»i bị đánh.
TrÆ°á»›c hết, nàng cảm nghe cánh tay đánh ngÆ°á»i của mình bị ngÆ°á»i ta nắm cứng, kế đến là cảm nghe thân mình bị mất thăng bằng, cảm nghe thân hình chá»›i vá»›i... và sau cùng, nàng nghe thấy tiếng ngã xuống đất, không phải nghe bằng lá»— tai không, mà còn nghe bằng cả da thịt, xÆ°Æ¡ng gân, nghe dá»™i cả ruá»™t...
Và sau cùng nữa, nàng không còn cảm giác gì hết, toàn thân nhÆ° trống không, bao nhiêu huyết dịch trong ngÆ°á»i dồn nhanh lên óc và khối óc tê liệt nhÆ° cây.
Cho đến khi nàng có lại cảm giác, chuyện đầu tiên là nàng thấy VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng đứng ngó cÆ°á»i cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i và giá»ng nói thật dịu dàng :
- Tự nhiên là đau.
Nhưng đến bây giỠnàng mới cảm giác cái đau, đau đến mức như da thịt bị rứt ra từng mảnh, đau đến mức mắt nổ đom đóm, đến mức nước mắt trào ra.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng lắc đầu nhè nhẹ và cÆ°á»i :
- Võ công nhÆ° cô mà dám mang ra đánh ngÆ°á»i thì quả là gan cùng mình.
Äang Ä‘au, Ä‘ang sợ nhÆ°ng cÅ©ng Ä‘ang tức lắm, vì thái Ä‘á»™ của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng hình nhÆ° coi rẻ võ công của mình, nàng há»i :
- Võ công sao? Bộ dở lắm sao?
Trong hoàn cảnh này, trong giá» phút này mà lại còn há»i má»™t câu nhÆ° vậy thì quả thật trên Ä‘á»i chắc chắn chỉ có má»—i má»™t mình vị tiểu thÆ¡ của Cẩm Tú sÆ¡n trang chứ nhất định không còn có ngÆ°á»i thứ hai nào nữa.
Và có lẽ vì thế mà Vương đại nương tỠvẻ ngạc nhiên :
- Sao? Như vậy chính cô cũng không biết võ công của cô thấy nữa à?
Thư Hương không biết.
Từ trÆ°á»›c đến nay nàng chỉ biết đám cao thủ đến Cẩm Tú sÆ¡n trang Ä‘á»u công nhận nàng đã đến má»™t trình Ä‘á»™ cao thủ nhất nhì trong thiên hạ, thế nhÆ°ng bây giá» thì nàng đã biết rồi, sở dÄ© há» bảo nàng nhÆ° thế là vì nàng là cô con gái duy nhất của Äào nhị gia, chủ nhân Cẩm Tú sÆ¡n trang, chá»— mà há» Ä‘ang đến để cầu cạnh.
Và trừ những ngÆ°á»i Ä‘iên, tất cả những ai cầu cạnh má»™t ngÆ°á»i nào, không dại gì mà không tìm cách làm vui lòng ngÆ°á»i ở đó. Nếu chẳng làm cho tất cả được vui lòng thì ít nhất cÅ©ng đừng làm cho ngÆ°á»i nào nổi giận, nhất là ngÆ°á»i ấy lại là cô con gái cÆ°ng yêu của vị chủ nhân.
Vị tiêu đầu sở dÄ© “phải†ngã cả buổi “không dậy nổi†là cÅ©ng vì mục đích cốt làm vui ngÆ°á»i chủ.
Sự khám phá đó làm cho Thư Hương như từ trên lầu cao rơi xuống, so với cái té hồi nãy, còn nặng gấp trăm lần.
Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i phát giác ra rằng nàng chẳng có má»™t tí gì gá»i là thông minh, gá»i là bản lãnh nhÆ° trong sá»± tưởng tượng của nàng từ bấy lâu nay.
Thiếu một chút nữa là nàng đã vung tay tát ngược vào mặt mình, vì nhận thấy mình ngu quá.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng vẫn cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Nghĩ gì đó, muội?
Thư Hương nghiến răng không nói.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng vẫn vá»›i giá»ng thản nhiên, thứ thản nhiên đáng sợ :
- Cô có biết không? Bất cứ giá» nào, phút nào, ta cÅ©ng Ä‘á»u cưỡng hiếp cô được, cô có sợ không?
Thư Hương vùng co rút lại, co rút lại rồi bắt đầu run rẩy.
Run một cách trông thật thảm hại.
Cho đến bây giá», tất cả những chuyện đã xảy ra, thật tình ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng chÆ°a ý thức hoàn toàn nhÆ° thế nào là đáng sợ hay không. Nàng chÆ°a nghÄ© kịp.
Nàng cÅ©ng vẫn chÆ°a biết nàng Ä‘ang ở trong má»™t tình cảnh nghiêm trá»ng đến mức nào, vì quan niệm vá» sá»± việc xảy ra vẫn còn mÆ¡ hồ đối vá»›i sá»± hiểu biết của nàng...
Nói không sợ không đúng, mà nói sợ thì cũng chưa biết sợ đến mức nào, đến nghĩa thật của sự sợ sệt nàng cũng vẫn chưa nhận rõ.
NhÆ°ng hai tiếng “cưỡng hiếp†mà VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng vừa nói, đã nhÆ° má»™t ngá»n đèn thật sáng rá»i ngay vào hóc tối mịt mù của nàng, nó có tác dụng làm lòi cái khủng khiếp ra trÆ°á»›c mắt nàng, y nhÆ° má»™t trứng gà bóc vá».
“Cưỡng hiếpâ€, rõ ràng, thá»±c tế.
Hai tiếng đó vào tai ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhÆ° má»™t mÅ©i Ä‘ao bén rá»c áo quần, sá»± khủng khiếp không còn mÆ¡ hồ nữa mà lại còn quá rõ ràng.
Nàng co mình lại vừa run vừa... nhìn xuống thân thể mình.
“Cưỡng hiếpâ€, chỉ má»›i nói thôi, nhÆ°ng ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã cảm thấy nhÆ° mình không còn má»™t mảnh vải nào dính trên ngÆ°á»i, cùng lúc, con ngÆ°á»i của nàng có nhiá»u biến chứng, nổi gai ốc đầy mình, lạnh toát mồ hô, và toàn thân nóng nghe hâm hấp!
Không còn chịu nổi nữa, nàng vụt kêu lên :
- Bảy trăm lượng bạc tôi sẽ hoàn lại cho, tôi trả thêm số đó, bằng hai cũng được.
Vương đại nương nhướng nhướng mắt :
- Cô có sao?
Thư Hương nói :
- Bây giỠkhông có, nhưng thả tôi ra, trong hai ngày, tôi sẽ đem đến cho đủ số.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng mỉm cÆ°á»i và nhè nhẹ lắc đầu.
Không biết cái lắc đầu đó vá»›i ý nghÄ©a nào, không bằng lòng theo lá»i yêu cầu?
Hay là nói cô bé quá ngây thơ?
Thư Hương lại nói :
- Không tin tôi sao? Tôi bảo đảm mà, bá»™... ngÆ°á»i không biết tôi con của ai?
Bây giá», cách xÆ°ng hô của ThÆ° HÆ°Æ¡ng quả khó khăn, gá»i “bà†không còn được nữa, gá»i “ông†thì cÅ©ng kỳ kỳ, gá»i ngÆ°á»i thì không dám, nàng vẫn còn được chút thông minh, nàng chá»n được, tuy nghe không được, nhÆ°ng cÅ©ng hÆ¡n nói trống không.
Vương đại nương chặn ngang :
- Ta không muốn biết, cÅ©ng không cần bạc của cô, càng không lo cô dẫn ngÆ°á»i đến báo thù.
Thư Hương nói :
- Tôi không báo thù, nhất định không, ngÆ°á»i thả tôi, tôi cảm Æ¡n suốt Ä‘á»i.
Vương đại nương lắc đầu :
- Ta không cần cô cảm kích, ta chỉ muốn...
Vương đại nương ngừng ngang không nói hết.
NhÆ°ng, không nói hết có khi còn đáng sợ hÆ¡n nói hết rất nhiá»u.
Thư Hương càng co rút lại như con cuốn chiếu :
- NgÆ°á»i... ngÆ°á»i... cứ muốn cưỡng hiếp...
Nàng lại nín ngang.
Cái tiếng làm cho nàng khủng khiếp, nàng thật không đủ can đảm nghe lần nữa, thế mà nàng lại nói.
Äúng là nàng đã sợ thất thần.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i :
- Ta cũng... không muốn cưỡng hiếp.
Thư Hương thoáng hơi mừng :
- Chứ... chứ.. ngÆ°á»i... ngÆ°á»i muốn gì?
Vương đại nương nói :
- Ta chỉ muốn cô tình nguyện nghe theo ta, bằng lòng theo ý muốn của ta, và ta biết nhất định rồi cô sẽ bằng lòng.
Thư Hương la lên :
- Không, tôi không bằng lòng... chết cũng không bằng lòng.
Vương đại nương nói thật chẫm rãi :
- Làm sao chết được, cô lầm rồi.
Vừa nói Vương đại nương vừa đi lại cái bàn nhỠtrong góc phòng.
Trên bàn có một cái chuông quả lắc.
Vương đại nương cầm cái chuông lắc hai ba cái, tiếng chuông nhỠmà thanh.
Tiếng chuông vừa dứt là có hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào. Không, không thể nói đó là hai con ngÆ°á»i, há» giống khỉ Ä‘á»™t.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng ngó ThÆ° HÆ°Æ¡ng và mỉm cÆ°á»i :
- Cô thấy hai ngÆ°á»i này ra sao? Há» cÅ©ng thuá»™c... nhân vật “lá»›n†đó.
Hai con mắt của Thư Hương vụt đứng tròng.
Tay chân nàng cũng không còn run nữa.
Nàng gần như chết cứng...
Tên đứng bên ngoài cá»­a không kể, chỉ cần thấy tên vừa vào là đủ làm cho bất cứ ngÆ°á»i con gái nào cÅ©ng có thể đứng tim.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không tin đó là con ngÆ°á»i.
Mình mẩy hắn toàn lông, lông đen như lông heo, mặt hắn cũng có lông, hai mắt hắn tròn như khu tô, tròng trắng của hắn hồng.
NhÆ°ng Ä‘iá»u kinh khiếp hÆ¡n hết là hắn không có má»™t mảnh vải nào trên ngÆ°á»i cả.
Thư Hương nhắm mắt, nàng không dám ngó hắn đến hai lần.
Thật là đáng sợ, nàng nhắm mắt lại, nhÆ°ng hình ảnh của hắn cứ rõ ràng. Hắn nhÆ° con khỉ Ä‘á»™t, nhÆ°ng hắn cao lá»›n, hắn bÆ°á»›c vào là trong phòng nhÆ° tối lại, tay hắn bằng bắp chân, ngón tay hắn nhÆ° trái chuối, cái gì trong ngÆ°á»i hắn cÅ©ng Ä‘á»u to lá»›n, to lá»›n đến khủng khiếp, nhất là hắn Ä‘ang trần truồng nhÆ° nhá»™ng.
Vương đại nương vẫn nói chẫm rãi :
- Bây giỠthì ta không thèm nữa, mất hứng rồi, ta để tên này cưỡng hiếp cô, ta ngồi xem thích hơn.
Thư Hương vụt la lên.
Nàng phải dùng hết sức mới la lên được, nhưng vừa la lên một tiếng là nàng ngất luôn...
* * * * *
Má»™t con ngÆ°á»i mà ngất cho kịp lúc kể cÅ©ng là má»™t chuyện hay.
Nếu nói vá» má»™t cái máy thì con ngÆ°á»i quả đúng là má»™t cái máy tinh vi.
Khi con ngÆ°á»i ta kinh sợ đến cá»±c Ä‘iểm, cÅ©ng nhÆ° cái máy hoạt Ä‘á»™ng quá mức, nếu không tá»± ngừng lại tất phải hÆ°, con ngÆ°á»i mà cứ để tình trạng sợ hãi quá mức nhÆ° thế, hậu quả thật không thể làm sao tưởng tượng.
Cho nên chết giấc phải nhận là cái tự ngưng thật hay.
Nhưng bất cứ một cái hay nào cũng có một cái dở kèm theo.
Nếu ngất được là một cái hay thì tỉnh lại là một cái dở.
Thế nhÆ°ng đã nói là “ngất†thì tá»± nhiên phải “tỉnhâ€, vì chết giấc không phải là chết thật.
Lúc ThÆ° HÆ°Æ¡ng tỉnh lại, không phải nhÆ° lần thứ nhất, lần thứ nhất tuy nghe má»i mệt vì mấy ngày căng thẳng, thiếu ngủ, nhÆ°ng khi tỉnh dậy vẫn nghe khoan khoái, lần này, khi tỉnh dậy là toàn thân ê ẩm.
Chá»— nàng nằm không còn thÆ¡m, không còn ấm, không còn má»m nhÆ° cái giÆ°á»ng trong phòng VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng. Chá»— bây giá» vừa hôi, vừa lạnh, cứng ngắc, vì đó là ná»n đá.
Nhưng nàng không kể, việc đầu tiên khi nàng tỉnh dậy là nàng dòm xuống áo quần mình, nàng lắng nghe thân thể...
Nàng thở phào.
Chưa, chưa có gì cả, nàng vẫn còn nguyên.
Nhưng nàng cũng không thể nghĩ gì hơn, vì ngay lúc đó thì nàng nghe tiếng thở, tiếng rên ư ử...
Trong góc tÆ°á»ng có má»™t ngÆ°á»i nằm sấp, ngay chá»— đó có ánh đèn chấp chóa.
NgÆ°á»i đó mặc chiếc áo màu hồng, rách nát, da thịt từ nhiá»u chá»— rách lòi ra bầm tím, sÆ°á»›t máu...
NgÆ°á»i đó không Ä‘á»™ng đậy, không run, chỉ thÆ¡i thóp thở...
Chiếc áo màu hồng đập vào mắt Thư Hương, nàng nhớ hơi quen mắt.
Tài sản của killer1310

  #7  
Old 15-06-2008, 09:40 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 6

Những cái may chớp nhoáng

ThÆ° HÆ°Æ¡ng chú mục nhìn kỹ, nàng nhận ra ngay đó là cô gái áo hồng mà ban trÆ°a khi má»›i vào tá»›i ngôi lầu nhá», nàng đã thấy cô ta khóc la ở hành lang, cô gái mà Mai thÆ° bảo “thần kinh bị xúc Ä‘á»™ngâ€.
Thư Hương định đứng dậy, nhưng cử động nàng nghe toàn thân ê ẩm, tê điếng, nàng chỉ ngóc đầu lên rồi bò lại gần cô gái.
Cô gái áo hồng đang úp mặt lên hai cánh tay, thình lình ngồi lên.
Thư Hương thấy cặp mắt cô gái trừng trừng, đỠké, cặp mắt và cái nhìn của cô ta giống y như một con thú bị hành hạ đến điên cuồng.
Nhưng cái làm cho Thư Hương hoảng hốt chính là cái mặt cô ta.
Không phải cái mặt ngÆ°á»i, phải nói là trái dÆ°a gang, trái dÆ°a gang chín nức nở, máu và nÆ°á»›c vàng lầy nhầy.
Thư Hương muốn khóc, mà lại muốn ói.
Ruá»™t gan nàng nhÆ° bị kéo lên, nàng cố ngậm miệng lại, nhÆ°ng nÆ°á»›c giải đắng cứ trào lên... Cô gái áo hồng đứng im nhìn nàng, đôi mắt cô ta thản nhiên đến lạnh lùng, trống không. Äôi mắt không thấy Ä‘au Ä‘á»›n, cÅ©ng không thấy sợ sệt.
Nhìn Thư Hương một hồi, cô gái áo hồng vụt nói :
- VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng bảo tôi há»i cô má»™t câu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Há»i... cái gì?
Cô gái áo hồng nói :
- Hắn bảo tôi há»i cô có muốn biến thành nhÆ° tôi hay không?
Cô gái này chẳng những hết sức tỉnh táo, mà còn gá»i đích danh VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là “hắnâ€, rõ ràng cô ta không ấp á»›, ngại ngùng, sợ sệt nhÆ° ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Phải rồi, hắn là đàn ông, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chính mắt cÅ©ng đã nhìn thấy những cái gì thuá»™c vỠđàn ông trong ngÆ°á»i hắn, thì cứ gá»i là “hắn†chá»› có cái gì mà phải quanh co?
NhÆ°ng bây giá» thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng không thể nghÄ© vá» chuyện đó, nàng Ä‘ang rùng mình vá» thái Ä‘á»™ và giá»ng nói của cô gái áo hồng.
Câu há»i “chuyển lá»i†của cô ta lạnh băng băng, nó không giống là lá»i nói của ngÆ°á»i Ä‘ang nói.
Không có thể nghĩ cô ta nói như thế ấy.
NhÆ°ng thật thì cô ta Ä‘ang nói, Ä‘ang há»i, há»i giùm VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng.
Câu há»i từ cá»­a miệng của cô gái không hiểu tại sao lại nghe á»›n lạnh hÆ¡n cả VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng tá»± há»i.
Thư Hương rùng mình.
Nếu câu há»i của VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng có thể làm cho thấy má»™t sá»± hăm dá»a dã man, thì câu há»i của chính nạn nhân, của cô gái áo hồng, má»›i thật là hãi hùng ghê gá»›m.
Thư Hương run rẩy :
- Cô... làm sao cô lại như thế này?
Cô gái áo hồng đáp :
- Tại vì tôi không chịu nghe theo lá»i VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng. Cô làm theo tôi thì cô cÅ©ng biến thành y nhÆ° tôi vậy.
Giá»ng nói của cô ta bình tÄ©nh lạnh lùng, y nhÆ° là Ä‘ang kể chuyện vá» ngÆ°á»i khác, chá»› không phải nói vá» mình.
Con ngÆ°á»i của cô ta bá»—ng giống nhÆ° cái máy.
Má»™t con ngÆ°á»i khi mà đã Ä‘au đến cá»±c Ä‘iểm, sợ hãi đến tá»™t bá»±c, khi mà đã đến tuyệt vá»ng hoàn toàn thì sẽ biến nhÆ° thế ấy.
Nhìn vào cô gái áo hồng, Thư Hương mới thấy được hết khủng khiếp thế nào.
Nàng vùng úp mặt xuống tay khóc rống.
Nàng đã hoàn toàn tuyệt vá»ng.
Cô gái áo hồng nhìn ThÆ° HÆ°Æ¡ng bằng con mắt lạnh lùng, giá»ng nói của cô ta càng lạnh lùng hÆ¡n nữa :
- Sao? Có phải cô đã bằng lòng rồi phải không?
Thư Hương hai tay bứt tóc, vừa khóc vừa nói :
- Không, tôi không biết... tôi không biết...
Cô gái áo hồng nói chẩm rãi :
- Không biết tức là đã bằng lòng, cô cũng nên bằng lòng cho rồi.
Cô ta lại gục đầu xuống hai cánh tay, nằm im, không nói cũng không động đậy.
Thư Hương vụt ngồi lên và bò lại gần cô gái :
- Tại sao cô không nói...
Cô gái áo hồng vẫn không ngẩng mặt :
- Tôi đã nói hết rồi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại làm sao cô không nghĩ cách thoát thân?
Cô gái áo hồng đáp :
- Không có cách gì hết.
Thư Hương đập chân xuống đá :
- Có, nhất định phải có, không thể cứ nằm chỠchết như vậy được...
Cô gái áo hồng ngóc đầu lên, và, thật là khủng khiếp, bá»™ mặt nức nẻ của cô ta lại có thể hé má»™t nụ cÆ°á»i.
Thư Hương lại rùng mình. Cô gái áo hồng nói như thách đố :
- Tại làm sao lại không thể chỠchết? Sớm muộn gì rồi đây cô cũng sẽ biết rằng chết vốn không phải là chuyện đáng sợ, cái đáng sợ là muốn chết mà không chết được kìa!
Bàn tay Ä‘ang nắm chặt tóc mình của ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt lá»ng ra.
Tay của nàng lạnh toát.
Cô gái áo hồng lại gục đầu xuống hai tay, thân hình cô ta bất động, hình như cô ta không còn thấy bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thấy bất cứ một việc gì.
Có thể chết như thế sao?
Thư Hương nghiến răng đứng dậy.
Nàng bá»—ng có má»™t nghị lá»±c phi thÆ°á»ng, nàng nguyện vá»›i lòng nàng phải sống, nàng không bằng lòng chết...
* * * * *
Không thể gá»i đây là má»™t gian phòng.
Vì chung quanh vách xây bằng đá vuông vuông, không có cửa.
Không biết ngÆ°á»i ta đã “bá»â€ tá»™i nhân vào đây bằng ngõ nào?
Trong hầm, phải gá»i là hầm đá, không có đèn, chỉ có má»™t cây Ä‘uốc cắm ở lÆ°ng chừng vách đá, bóng tối chập chá»n.
Có má»™t cái cá»­a sổ nhá», cao cách mặt ná»n đến bốn năm trượng, cá»­a sổ nhá» chỉ vừa chui lá»t má»™t ngÆ°á»i.
Thư Hương biết khó lòng leo lên tới cửa sổ, vì nếu cô leo được thì ai lại để cửa sổ trống không như thế?
Nhưng nàng quyết tâm, nàng phải làm cho hết sức chớ không chịu nằm chỠchết.
Vách xây bằng đá từ cục này chồng sang cục khác, có được những rãnh nhỠcạn.
Tuy cạn tuy nhá» nhÆ°ng vẫn có thể chá»i đầu ngón chân, cÅ©ng có thể bấu bằng những ngón tay.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chá»i vào, bấu vào để leo lên.
Äá nhám sần sùi, đầu ngón tay và đầu ngón chân Ä‘á»u rÆ°á»›m máu.
Thư Hương vẫn cố trèo lên, và nàng rơi xuống.
Äau lắm, nhÆ°ng nàng không chảy nÆ°á»›c mắt dầu ngón chân ngón tay máu chảy ròng ròng.
Thật là lạ khi ngÆ°á»i ta chảy máu thì ngÆ°á»i ta không còn chảy nÆ°á»›c mắt nữa.
Nàng ngồi dậy nhất định cứ trèo.
Nhưng ngay lúc đó, một chuyện lạ xảy ra.
Một sợi dây thừng từ trên cửa sổ tung ngay xuống, một đầu còn dính ngoài cửa sổ.
Có ngÆ°á»i cứu rồi.
Nhưng ai cứu? Tại sao lại cứu?
Thư Hương không cần nghĩ thêm, cứ trèo lên rồi gì nữa hẳn hay.
Nàng nắm sợi dây, nhưng nàng nhìn lại cô gái áo hồng.
Nàng bỠdây, bước lạy lay vai cô ta và chỉ lên cửa sổ.
Cô gái áo hồng chầm chậm ngẩng lên, cô ta nhìn sợi dây, rồi chầm chậm nói :
- Tôi không đi, tôi chịu chết.
Nàng chỉ nhìn một cái, chỉ nói một câu, rồi gục đầu xuống như cũ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng dậm chân, nhÆ°ng nàng không nói, nàng bÆ°á»›c lại nắm đầu dây chá»i chân vào vách đá lần lần.
* * * * *
Bên ngoài cửa sổ có tàng cây rậm.
Sợi dây thừng buộc vào nhánh cây.
Thư Hương lần theo thân cây tuột xuống.
Bốn phía tối thui, Thư Hương đứng nhìn quanh, nàng chưa biết phải thoát hướng nào.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng trù trừ, chÆ°a biết phải chá»n ngã nào.
Äối diện là vÆ°á»n hoa, mùi hÆ°Æ¡ng thoang thoảng, nàng Ä‘i ra hÆ°á»›ng đó.
Nhưng chỉ được một khoảng là nàng dừng lại, nàng nghe tiếng nhạc và kế đến là thấy khung cửa sổ.
Màn cá»­a bằng thứ nhung màu Ä‘á».
Ãnh đèn bên trong chiếu lá» má», nhÆ°ng sáng ở bên ngoài.
Ãnh đèn đìu hiu, tiếng nhạc êm Ä‘á»m, từ trong có tiếng cÆ°á»i hắc hắc.
Làm sao? Trở lại phía sau hay là vòng theo tÆ°á»ng nhà ra phía trÆ°á»›c?
Thư Hương vẫn còn suy nghĩ...
Tiếng nhạc vụt ngưng ngang, từ phía trước có tiếng động.
Thư Hương nép vào sau một gốc cây.
Từ trong nhà có ngÆ°á»i Ä‘i ra, hÆ°á»›ng Ä‘i phía trÆ°á»›c.
Có lẽ khách ra vá».
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thấy hai ngÆ°á»i, bên phải là dáng yểu Ä‘iệu, miệng cÆ°á»i nhÆ° hoa, dáng Ä‘i tiếng cÆ°á»i của chủ nhân, VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng.
Bên trái là...
Thư Hương nghe như hơi thở của mình ngưng ngang, nhưng tim đập thình thình... Nàng đưa tay dụi mắt.
Còn không phải nữa sao?
Khách là con ngÆ°á»i tầm thÆ°á»›c, ăn vận sang trá»ng, dáng dấp hiên ngang, rõ ràng là con ngÆ°á»i trá»ng nghÄ©a khinh tài “Trung Nguyên Mạnh ThÆ°á»ng†Äào Ngá»c Thạch.
NgÆ°á»i khách đó chính là cha nàng, chính là vị chủ nhân Cẩm Tú sÆ¡n trang.
Có phải ngÆ°á»i khách quý, ngÆ°á»i khách đặc biệt mà VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng đã nói vá»›i nàng khi nãy đây không?
Thật đúng như nằm mộng, Thư Hương không làm sao tưởng tượng được cha nàng làm sao lại có thể có mặt ở đây?
Nỗi vui mừng của nàng thiếu chút nữa đã bật lên thành tiếng.
* * * * *
Thư Hương không lên tiếng.
Vì nàng kịp nhận ra hai ngÆ°á»i nữa.
Hai ngÆ°á»i Ä‘i kế sau lÆ°ng cha nàng.
Lão già vừa mập vừa lùn, mặt tròn tròn, đầu ít tóc, râu lÆ°a thÆ°a, ngang hông Ä‘eo thanh trÆ°á»ng kiếm, thanh kiếm xem chừng muốn dài bằng ba chân của ông ta, trông dáng cách thật tức cÆ°á»i.
Gã tuổi trẻ giống y nhÆ° lão già, cÅ©ng lùn cÅ©ng mập, trông còn dá»… tức cÆ°á»i hÆ¡n nữa. Chỉ trông vào dáng Ä‘iệu, ngÆ°á»i ta sẽ Ä‘oán ngay, con ngÆ°á»i của hắn nếu không ăn quá nhiá»u thì cÅ©ng quá lÆ°á»i biếng, nếu không lÆ°á»i biếng thì cÅ©ng quá ngu, con ngÆ°á»i của hắn sinh ra nếu không vì ngủ quá nhiá»u thì chắc chắn cÅ©ng là loại chÆ°a từng biết suy nghÄ© là gì cả... mà cÅ©ng có thể những thứ ấy, má»—i thứ má»™t chút tạo thành ra con ngÆ°á»i của hắn.
Hắn chính là Trương Dị, con trai duy nhất của Trương tam gia.
Gã thanh niên mà cha nàng đã chá»n để gả nàng, không phải chỉ má»›i chá»n, mà hình nhÆ° hai ông già đã hứa nhau rồi.
Chỉ má»›i nghÄ© đến thôi, ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã phát á»›n rồi, ung gã thanh niên há» TrÆ°Æ¡ng, Æ°ng cái thằng “óc mít†đó chẳng thà để Æ°ng “cái rỗ†VÆ°Æ¡ng Äại Quang của Äào Liá»…u!
Thư Hương dòm xuống thân mình, quần áo xơ xác, đầu cổ rối bù, mặt mày tay chân sướt máu và bám đầy bụi đất.
Không, nàng quyết không chịu gặp cha nàng trong trÆ°á»ng hợp nhÆ° thế này, càng không nên gặp khi có mặt gã thanh niên “óc mít†há» TrÆ°Æ¡ng đó. Nàng đã chê há», không thể cho há» cÆ°á»i nàng.
Nàng đứng nép sát vào gốc cây.
Tuy dặn lòng không chịu ra mặt, thế nhÆ°ng đôi mắt nàng không làm sao không nhìn ra ngoài ấy... VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng Ä‘ang cÆ°á»i nói :
- Äêm đã muốn khuya rồi, Äào nhị gia Ä‘i đâu? Nghỉ ở đây Ä‘i mà...
Äào nhị gia nói :
- Không được, tôi Ä‘ang có chuyện gấp, tôi còn phải Ä‘i tìm nguá»i.
Vương đại nương mau mắn :
- Chẳng hay Äào nhị gia tìm ai? Rất có thể tôi sẽ giúp Äào nhị gia, vì ở đây khách lui tá»›i khá nhiá»u.
Äào nhị gia cÆ°á»i cÆ°á»i :
- NgÆ°á»i ấy không có đến đây đâu...
Ông ta vụt thở dài, giá»ng nhÆ° trầm xuống :
- Sá»± thật thì tôi cÅ©ng không biết nó Ä‘i đâu... nhÆ°ng dẫu chân trá»i góc biển tôi cÅ©ng phải tìm cho được... Ông tìm ai?
Thư Hương biết rất rõ ràng, cha nàng đi tìm nàng chớ còn tìm ai nữa?
Chỉ có đứa con gái má»™t, đứa con gái mà ông cÆ°ng nhÆ° vàng ngá»c, làm sao ông có thể không tìm...
Thư Hương bỗng nghe cổ mình bị nghẹn ngang.
Bây giá» nàng thấy rõ hÆ¡n ai hết, trên Ä‘á»i chỉ có cha nàng má»›i thật sá»± thÆ°Æ¡ng yêu nàng.
Bao nhiêu đó là đủ quá rồi, những gì khác nữa nàng không cần đến.
Mặc kệ há», há» muốn cÆ°á»i, muốn chê là chê, nàng nhất định phải chạy ra, nàng không thể vì tá»± ái mà để cho mình khổ, để cho cha mình khổ.
* * * * *
Sá»± suy nghÄ© của con ngÆ°á»i thật nhanh mà cÅ©ng thật chậm.
Mới đây, khi nãy vừa thấy cha con của Trương Dị Thức là Thư Hương đã quyết không bao giỠra mặt, nhưng bây giỠthì khác, bây giỠnàng đã suy nghĩ lại.
Sự thay đổi trong ý nghĩ thật nhanh.
Nhưng cũng đã chậm rồi.
Nàng định nhá»m chân thì có má»™t bàn tay từ phía sau lÆ°ng Ä‘Æ°a ra bịt cứng miệng nàng, tiếp theo má»™t cánh tay nữa ôm ngang hông nàng, giở hổng chân nàng nhÆ° giở má»™t con nhái bén.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hoảng hốt, nhÆ°ng nàng không la được, hai chân nàng đạp mạnh ra sao... Y nhÆ° đạp vào gốc cá»™t, nàng đạp trúng vào chân của ngÆ°á»i bắt nàng, nhÆ°ng càng đạp mạnh, chân nàng nhÆ° muốn gãy, ngÆ°á»i bắt nàng trÆ¡ nhÆ° cá»™t đá.
Giống nhÆ° má»™t con gà con bị té xuống ao, ngÆ°á»i đó xách ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘i ra phía sau.
Cách đi thật nhẹ nhàng.
Hai mắt của Thư Hương trợn trừng trừng, khoảng cách giữa nàng và cha nàng càng phút càng xa.
Cuối cùng, nàng không còn nhìn thấy nữa, có lẽ sẽ không bao giỠthấy nữa...
* * * * *
Trá»i tối, trong rừng càng tối.
Nước mắt Thư Hương trào ra, nhưng nàng vẫn không la được.
NgÆ°á»i bắt nàng vẫn trong tÆ° thế cÅ©, má»™t tay bịt miệng, má»™t tay ôm ngang hông, trá»i đã tối mà lại trong rừng, nhÆ°ng ngÆ°á»i đó Ä‘i nhanh nhÆ° gió.
Phải là má»™t ngÆ°á»i có sức khá»e kinh hồn.
Quanh qua lộn lại mấy lần, Thư Hương chợt thấy trước mắt có một gian nhà đá.
Nhà đá nhÆ°ng rất cao lá»›n, trong nhà có má»™t cái giÆ°á»ng, má»™t cái bàn, má»™t cái ghế.
Thật tÆ°Æ¡ng xứng vá»›i ngôi nhà, cái giÆ°á»ng quá lá»›n, cái bàn quá lá»›n, và cái ghế gần bằng nhÆ° má»™t cái bàn thông thÆ°á»ng.
NgÆ°á»i ấy quay lại thật nhanh để gài chốt cá»­a và quăng ThÆ° HÆ°Æ¡ng lên giÆ°á»ng.
Nàng bị lăn má»™t vòng và nàng đã thấy rõ con ngÆ°á»i ấy.
Nàng hả miệng nhưng không còn la được nữa, lưỡi nàng cứng, tay chân nàng cũng cứng luôn.
Thiếu chút nữa là nàng đã ngất.
NgÆ°á»i bắt nàng chính là... con khỉ Ä‘á»™t, chính là cái con ngÆ°á»i không phải là ngÆ°á»i mà VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng đã định cho cưỡng hiếp nàng!
Mặt hắn tuy cÅ©ng là dáng mặt ngÆ°á»i, nhÆ°ng lông lá xồm xoàm. Hắn làm thinh thì còn đỡ, khi hắn cÆ°á»i, lông chung quanh miệng nhô ra. Trông cái miệng hắn, nếu đừng có hàm răng trắng nhởn, lởm chởm, thì không ai dám nghÄ© đó là cái miệng.
Bây giá» thì hắn cÆ°á»i.
Hắn nhìn nàng bằng cặp mắt thao láo, giống y như cặp mắt của con thú đói háu ăn.
Toàn thân hắn không thấy da, toàn là lông và cái gì cũng lớn.
Y nhÆ° cái nhà, cái giÆ°á»ng, cái bàn, cái ghế, những thứ trong nhà cÅ©ng nhÆ° trong ngÆ°á»i hắn cÅ©ng lá»›n má»™t cách khác thÆ°á»ng.
Hắn giống... đúng rồi, không phải khỉ mà là giống Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i, cái lá»— mÅ©i là má»m nhất.
Nàng tung mình dậy thật nhanh, và cũng thật nhanh, tay đấm vào mũi hắn.
Nàng đã đánh trúng, nhÆ°ng không biết trúng cái gì, vì nàng không nhìn kịp, nàng té ngá»­a trên giÆ°á»ng.
Vừa té ngửa là nàng nghĩ đến cái chết, nàng tình nguyện bị đánh chết, thế nhưng nàng lại không chết.
Nàng vẫn sống và nàng thấy hắn.
Nàng không muốn thấy, không dám nhìn, thế nhưng vẫn phải nhìn.
NgÆ°á»i... Ä‘Æ°á»i Æ°Æ¡i toét miệng cÆ°á»i :
- Cô đừng sợ tôi, tôi cứu cô mà.
Hắn là ngÆ°á»i, hắn nói tiếng ngÆ°á»i, mặc dầu giá»ng hắn ồ ồ, nhÆ°ng vẫn rõ là tiếng ngÆ°á»i.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cắn răng, nàng cố trấn tÄ©nh, nàng há»i :
- Ngươi... ngươi cứu ta?
NgÆ°á»i ấy lại cÆ°á»i, hắn khum mình xuống cầm lên cuá»™n dây thừng.
Hắn đưa ra trước mặt Thư Hương, đúng là sợi dây thừng quăng vô cửa cho nàng leo lên khi nãy.
Thư Hương trố mắt :
- Ngươi quăng dây vào?
NgÆ°á»i ấy gật đầu :
- Không phải tôi thì còn ai biết chỗ đó nữa?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Tại sao lại cứu...
NgÆ°á»i ấy nói :
- Tại vì cô khả ái, tại vì tôi... thương cô quá.
Thư Hương lại cuốn mình, nàng co rút lại.
Nàng thấy bàn tay lông lá của hắn đưa tới, hình như hắn muốn rỠnàng.
Thư Hương hoảng hốt la lên :
- Äừng có đụng... Ä‘i... Ä‘i ra... đừng có đụng ta... NgÆ°Æ¡i đụng vào ta là ta chết...
Quả nhiên ngÆ°á»i ấy thụt tay lại, mắt hắn ngÆ¡ ngÆ¡ :
- Cô... cô sợ tôi? Tại làm sao cô lại sợ tôi?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng thấy đôi mắt hắn đổi thay, đôi mắt hắn chợt hiện đầy Ä‘au khổ... Sá»± biết thái đó đã làm cho hắn giống con ngÆ°á»i.
Và ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng sợ... Má»™t con thú giống ngÆ°á»i đã đáng sợ rồi, nhÆ°ng má»™t con ngÆ°á»i giống thú lại càng đáng sợ hÆ¡n... NgÆ°á»i ấy lại nói :
- Con ngÆ°á»i tôi hình dáng tuy xấu, nhÆ°ng lòng tôi không xấu, nhất là đối vá»›i cô, tôi không có ác ý gì cả, tôi chỉ muốn...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thụt lần vào góc giÆ°á»ng :
- Muốn cái gì?
NgÆ°á»i ấy cúi mặt lí nhí :
- Cũng không có muốn gì, chỉ cần nhìn thấy cô là tôi... thấy vui lòng...
Hắn vốn là một dã thú đáng sợ, nhưng bây giỠlại biến thành một con vật đáng thương... Thư Hương nhìn hắn.
Nàng chợt cảm thấy không sợ con ngÆ°á»i đó nữa, bây giá» nàng chỉ thấy vô cùng ghê tởm, gá»›m ghiếc... Và nàng vụt há»i :
- NgÆ°Æ¡i tên gá»i là gì?
Câu há»i đó, nàng đã công nhận hắn là ngÆ°á»i.
Ãnh mắt của hắn bá»—ng có vẻ mừng vui, hắn nói :
- Dã Kỳ, tôi tên Dã Kỳ.
“Dã Kỳâ€, cái tên thật lạ.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vụt há»i :
- NgÆ°Æ¡i... ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i... Thật là ngu, mở miệng ra rồi má»›i thấy câu há»i dại dá»™t.
Hắn là gì không biết, nhÆ°ng hắn nói tiếng ngÆ°á»i, hắn có đủ cung cách của má»™t ngÆ°á»i, tá»± nhiên, hắn cÅ©ng là ngÆ°á»i, thì tại làm sao lại há»i má»™t câu nhÆ° thế?
Mặc dầu nàng đã chụp khúc đuôi, nhưng bao nhiêu đó cũng đã hiểu hết ý nghĩa rồi.
Và nhÆ° vậy có phải là chá»c giận ngÆ°á»i ta không?
Quả thật, Dã Kỳ đã nổi giận, hai bàn tay hắn nắm lại, những đốt xương kêu răng rắc, mắt hắn long lên :
- Máu, thuốc Ä‘á»™c, máu và thuốc Ä‘á»™c... má»—i ngày nó cho tôi uống má»™t chén nhÆ° thế, nó biến tôi thành dã thú... nó lợi dụng tôi để dá»a ngÆ°á»i phải nghe theo nó...
Nhưng hắn bỗng cúi mặt xuống, hình như cơn giận của hắn cũng theo cái cúi đầu đó mà xẹp xuống thật mau.
Hồi lâu, hắn ngẩng mặt lên, mắt hắn đỡ hơn, nhưng hơi ướt :
- Mà cÅ©ng tại tôi, tôi theo nó để làm cái nghá» mua bán con ngÆ°á»i, tôi đã tham vá»ng có sức mạnh hÆ¡n ngÆ°á»i nên nghe theo nó mà uống thuốc. NhÆ°ng dầu sao, tôi cÅ©ng vẫn là ngÆ°á»i, nó chỉ biến cái dáng bên ngoài của tôi chứ không thể biến được lòng tôi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Thế ngươi có căm hận nó không?
Tự nhiên, không ai nói chính danh, nhưng tiếng “nó†cũng đủ biết là ai rồi.
Dã Kỳ cúi đầu không nói.
Hai bàn tay hắn vẫn nắm chặt, y như là hắn đang tưởng tượng nắm cổ Vương đại nương.
Nhưng chắc chắn là hắn không làm gì được.
VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng có thể sai khiến hắn, có thể biến con ngÆ°á»i hắn ra nhÆ° thế, tá»± nhiên là phải có thủ Ä‘oạn để khống chế, để giữ mình.
Ai cÅ©ng hiểu nhÆ° thế, vậy mà ThÆ° HÆ°Æ¡ng lại há»i :
- Äã căm hận nó thì tại làm sao lại không tìm cách giết nó?
Vóc thân của Dã Kỳ chợt như thun lại, hai bàn tay đang nắm chặt của hắn phát run... Hắn nghiến răng bật nói :
- Nó... không phải là ngÆ°á»i... nó là yêu quái.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Äã sợ nó sao còn cứu ta?
Dã Kỳ ấp úng :
- Tại vì... tại vì tôi thương cô.
Thư Hương cắn răng một lúc rồi nàng vụt nói :
- Nếu ngươi đối xử tốt với ta thì ngươi hãy vì ta mà đi giết nó đi.
Dã Kỳ lắc đầu, hắn cắn răng lại lắc đầu, hắn lắc mạnh và lắc nhiá»u lần, làm nhÆ° hắn sợ ThÆ° HÆ°Æ¡ng không thấy.
Thư Hương nói :
- Nếu ngươi không dám giết hắn, thì ít nhất ngươi cũng nên thả ta.
Dã Kỳ lắc đầu :
- Không được, má»™t mình cô không thoát khá»i vùng này.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lại :
- NgÆ°Æ¡i là con ngÆ°á»i thiếu can đảm, con ngÆ°á»i co rút nhÆ° thế thì không ai thích cả.
Không hiểu nàng nói câu ấy để làm gì, có thể nàng muốn nói khích mà cũng có thể nàng nói thật.
Dã Kỳ cúi mặt :
- Nhưng tôi có thể giúp cô trốn thoát...
Thư Hương gặng lại :
- Thật không?
Dã Kỳ nói :
- Tôi không biết nói dối.
Thư Hương nói :
- Thế nhưng tôi không thể đi một mình như thế này được.
Dã Kỳ há»i :
- Tại sao vậy?
Thư Hương đáp :
- Tại vì tôi có một muội muội, tôi không thể bỠnó lại chỗ này.
Nàng chớp chớp mắt :
- Nếu ngươi có thể cứu muội muội của ta ra thì... thì ta cảm kích và đối xử tốt với ngươi.
Dã Kỳ mừng lên ánh mắt :
- Cô ấy là con ngÆ°á»i ra sao?
Thư Hương nói :
- Nó nhá», đẹp, cái miệng nó nho nhá» và thÆ°á»ng hay nhếch môi, nó tên Äào Liá»…u.
Dã Kỳ nói :
- Äược rồi, tôi sẽ tìm cô ấy... tôi sẽ cứu cô ấy...
Nói xong hắn đâm đầu chạy ra, nhưng chỉ mấy bước, hắn vùng quay lại, hắn nhìn Thư Hương và ngập ngừng :
- Cô... cô không bỠđi?
Thư Hương nói :
- Không... ta đợi ngươi.
Dã Kỳ vùng ngồi thụp xuống hôn vào bàn chân của Thư Hương và chạy vụt ra.
Tài sản của killer1310

  #8  
Old 15-06-2008, 09:46 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 7

Con ngÆ°á»i của LÆ°u tiên sinh

Không ai biết hắn tên gì, chỉ biết hắn hỠLưu.
CÅ©ng không ai biết hắn làm nghá» gì, chỉ nghe những ngÆ°á»i biết hắn Ä‘á»u gá»i hắn là “LÆ°u tiên sinhâ€. Có lẽ do dáng cách đạo mạo của hắn, quả thật, trông hắn có phong tÆ° nhÆ° má»™t tiên ông.
Không ai biết hắn bao nhiêu tuổi, chỉ biết da dẻ hắn còn mịn lắm, mịn mà hơi mét, trắng mét nên thấy hơi xanh, cằm hắn có chỗ râu thật đen, nhỠmà ngắn.
NgÆ°á»i ta Ä‘oán hắn nhá» lắm cÅ©ng phải năm mÆ°Æ¡i.
Không ai biết võ công của hắn đến mức nào, ngÆ°á»i ta chỉ biết nhiá»u ngÆ°á»i sợ hắn, kể cả VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng là tay bản lãnh phi thÆ°á»ng, cÅ©ng sợ hắn luôn.
ChÆ°a ai thấy tận mắt hắn giao đấu vá»›i ai, nhÆ°ng có kẻ thấy hắn giết ngÆ°á»i - hắn ngồi ở đâu thì y nhÆ° là chết luôn ở chá»— đó, nhÆ°ng khi hắn Ä‘á»™ng thì cái Ä‘á»™ng của hắn không ai thấy.
Hắn hành Ä‘á»™ng thật nhanh, phi thân cÅ©ng thật nhanh - không biết nhanh đến mức nào, nhÆ°ng ngÆ°á»i ta biết hắn có thể theo cá»— xe hai ngá»±a và đến trÆ°á»›c cỡ tàn Ä‘iếu thuốc.
Thư Hương không biết hắn tói hồi nào, nhưng khi Dã Kỳ vừa chạy ra và nàng vừa nhìn xuống bàn chân mình, chỗ Dã Kỳ vừa hôn, nàng phát rùng mình là nàng nghe tiếng nói :
- Không ngá» Äào tiểu thÆ¡ năm tháng lá»c lừa, cuối cùng rồi lại chá»n trúng má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế! Äúng là má»™t giai nhân có mắt tinh Ä‘á»i!
Thư Hương ngẩng mặt lên.
Lưu tiên sinh đang ngồi trên khung cửa sổ.
Hắn ngồi y như pho tượng, bất động, y như hắn là... một bộ phận trong khung cửa đó.
Y nhÆ° là khi ngÆ°á»i ta đóng khung cá»­a sổ đó, ngÆ°á»i ta đã “đóng†hắn vô luôn.
Thư Hương đỠmặt, nàng quên cả sợ, nàng la lớn :
- Ông nói cái gì?
LÆ°u tiên sinh Ä‘iá»m đạm mỉm cÆ°á»i :
- Tôi nói hắn rất thích cô và hình như cô cũng đã để... mắt xanh vào hắn, kể cũng thật xứng đôi vừa lứa.
Trên bàn có một bình trà.
Cái bình bằng sành khá lớn, có lẽ cũng cần lớn để tương xứng với cái bàn.
Thư Hương chồm tới chụp lấy cái bình, ráng sức ném thẳng vào mặt Lưu tiên sinh.
Hắn làm như không thấy, ngồi bất động.
Cái bình khá nặng, Thư Hương lại ráng sức, với đà đó, cái bình va vào mặt Lưu tiên sinh, chắc chắn bộ mặt hắn nứt ra.
Thế nhÆ°ng khi cái bình vừa bay tá»›i, hắn vụt phùng miệng thổi ra nhÆ° ngÆ°á»i ta thổi bụi, cái bình vụt bay trở lại, rÆ¡i xuống chá»— mặt bàn khi nãy, y nhÆ° ngÆ°á»i ta cầm lên đặt xuống nhẹ nhàng.
Äôi mắt ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhÆ° đứng tròng.
Không lẽ hắn có tà thuật?
Nếu có thể gá»i đó là võ công thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng chỉ nghe nói trong truyá»n thuyết, ngÆ°á»i ta gá»i đó là “Khí côngâ€, nhÆ°ng chÆ°a nghe nói trong võ lâm hiện tại có ai luyện được môn công phu đó.
LÆ°u tiên sinh vẫn Ä‘iá»m đạm nhÆ° không có chuyện gì xảy ra. Hắn nói từ từ :
- Ta là con ngÆ°á»i từ trÆ°á»›c đến nay thÆ°á»ng hay tác hợp cho kẻ khác. Ta thÆ°á»ng lấy đó làm vui, vì âu cÅ©ng là chuyện giúp ngÆ°á»i ta thá»a nguyện, nhị vị đã xứng đôi vừa lứa nhÆ° thế nhất định sẽ yêu cầu VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng gả nàng cho hắn.
Giá»ng hắn lại càng chẫm rải hÆ¡n :
- Äào tiểu thÆ¡ không biết chá»› VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng rất hay nghe lá»i ta lắm.
Thư Hương vụt thét :
- Không, ai cho ngươi làm...
Lưu tiên sinh vẫn từ từ :
- Äâu có cần ai cho, nhÆ°ng khi ta đã muốn làm thì chắc không ai ngăn nổi.
Thư Hương chồm dậy, nhưng rồi nàng ngã xuống, nàng lại phát run.
Nàng biết cái hạng ngÆ°á»i nhÆ° hắn, hắn nói là hắn làm y.
Và không hiểu sao, có lẽ đã khủng khiếp khi nghĩ đến Vương đại nương, Thư Hương vụt tung mình lên đâm đầu lao mình vào vách đá.
Vách xây bằng đá xanh, góc đá nhô lởm chởm, bằng vào cái phóng đó, đầu của Thư Hương chắc chắn sẽ thành ba.
Má»™t con ngÆ°á»i yếu sức đến đâu, nhÆ°ng nếu đứng trên giÆ°á»ng phóng vào nhÆ° thế, sức mình ghê hồn.
NhÆ°ng nàng quyết chết, có lẽ nàng nhá»› đến lá»i cô gái áo hồng: “chết chÆ°a chắc khổ hÆ¡nâ€...
* * * * *
Nàng nhá»› câu nói cô gái áo hồng: “chết chÆ°a phải là cái đáng sợ...â€, vì thế nàng quyết chết, nhÆ°ng nàng quên câu kế: “cái đáng sợ là không chết đượcâ€.
Quả thật nàng không chết được.
Vách đá xanh phải cứng lắm, nhÆ°ng khi đầu nàng dá»™ng và chợt nghe má»m nhÆ°... nệm.
Äầu nàng không dá»™ng vào vách đá mà lại dá»™ng vào bụng của LÆ°u tiên sinh.
Lưu tiên sinh đứng dựa sát vào vách đá lúc nào không biết, y như hắn là một trong những viên đá trong vách đó.
Y nhÆ° ngÆ°á»i ta xây tấm vách đó đã có hắn rồi.
Hắn đứng bất động, đứng dán vào vách, mặt hắn trơ trơ.
- Nếu quả thật cô không bằng lòng thì cô cÅ©ng khá»i cần phải chết.
Thư Hương cắn răng, nước mắt trào ra.
Lưu tiên sinh nói tiếp :
- Nếu quả thật cô không ưng hắn thì cũng còn có cách.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng buá»™t miệng há»i :
- Cách gì?
Lưu tiên sinh nói :
- Giết hắn.
Thư Hương sững sỠlặp lại :
- Giết hắn?
Lưu tiên sinh chậm rãi :
- Không ai có thể ép buộc cô làm vợ một xác chết, có phải thế không?
Thư Hương chớp chớp mắt :
- Tôi... tôi có thể...
Lưu tiên sinh nói :
- Tự nhiên là cô có thể, vì hắn đang yêu cô, chính vì thế mà cô có thể giết hắn dễ như chơi.
Lá»i nói của hắn quả chứng tá» hắn có nhiá»u kinh nghiệm.
Bất cứ má»™t ngÆ°á»i đàn ông mạnh rợn cách mấy, ngÆ°á»i đàn bà có yếu đến bá»±c nào, yếu nhÆ° bún thiu, nhÆ°ng nếu khi ngÆ°á»i đàn ông đã quá yêu ngÆ°á»i đàn bà, sức mạnh dá»… bị ngã dÆ°á»›i bàn tay yếu á»›t đó nhÆ° thÆ°á»ng.
Hầu hết những ngÆ°á»i đàn bà Ä‘á»u có thừa cách và thừa sức sát hại ngÆ°á»i đàn ông đã yêu mình, nhất là đối vá»›i má»™t kẻ Ä‘ang yêu say đắm thì lại càng dá»… dàng hÆ¡n nữa.
Thư Hương cúi mặt, nàng nhìn hai bàn tay của mình trân trối.
Kế bên bàn tay của nàng vụt có má»™t ngá»n Ä‘ao.
Ngá»n Ä‘ao trần...
* * * * *
Lưỡi đao có sắc màu thật lạ lùng.
Tự nhiên là nước thép ánh lên, không phải nước thép xanh, không phải nước thép tím, đó là thứ nước thép ửng hồng.
Nghe nói Ä‘á»i Minh có “Tá»­ Kim Äaoâ€.
“Tử†là màu tía, vì thế khi thanh đao vung lên, màu tía sáng bầm như màu máu đặc, mỗi khi ánh “tử quang†cuốn dậy là có một bựng máu tưới theo.
Äó là thanh Ä‘ao của dòng há» Bạch.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng có nghe, nhÆ°ng nàng chÆ°a nghe thanh Ä‘ao có màu hồng nhÆ° thanh Ä‘ao này bao giá».
Sắc thép của thanh đao mà giống in làn má của cô gái đương xuân.
Lưu tiên sinh nói :
- Thanh Ä‘ao này tốt lắm, chẳng những đặt sợi lông lên thổi nhẹ má»™t cái là đứt làm đôi, mà cứ liếm vào da là đã quyện vẳng vào yết hầu ngá»t xá»›t.
Hắn nói tiếp bằng má»™t giá»ng từ từ :
- Má»—i má»™t thanh Ä‘ao quý Ä‘á»u có tên, thanh Ä‘ao này cÅ©ng vậy. Nó là “Nữ Nhân Ä‘aoâ€.
“Nữ Nhân Ä‘aoâ€.
Thanh đao có màu thật lạ mà lại có tên thật lạ.
Thư Hương nhíu mày :
- Tại sao lại có cái tên lạ lùng như thế?
LÆ°u tiên sinh vẫn vá»›i giá»ng chậm rãi cố hữu, nhÆ°ng lại còn có vẻ chậm hÆ¡n, ngÆ°á»i ta nghe giá»ng nói mÆ°á»ng tượng nhÆ° má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang kể vá» má»™t thức ăn ngon và phẩm bình hÆ°Æ¡ng vị :
- Vì nó má»ng và dịu dàng nhÆ° lưỡi ngÆ°á»i đẹp, sắc bén và nguy hiểm nhÆ° lòng dạ mỹ nhân, nó nhẹ nhàng vừa vá»›i tầm tay của bất cứ ngÆ°á»i đàn bà nào dùng nó kết liá»…u ngÆ°á»i đã yêu mình, nó là báu vật.
Những tiếng nói sau cùng bỗng nghe như xa vắng và khi Thư Hương ngẩng mặt lên, thì hắn đã mất dạng rồi.
Thuật khinh công của hắn gần như ma quỷ.
Thư Hương đưa thanh đao lên gần quan sát, nhưng nàng vội rút vào tay áo.
Bên ngoài có tiếng bước chân.
Nàng xuôi tay xuống, lưỡi Ä‘ao nằm dá»c phía sau.
Dã Kỳ xồng xộc chạy vào.
Hắn trở lại một mình.
Hắn nhìn ThÆ° HÆ°Æ¡ng bằng đôi mắt vui mừng nhÆ° ngÆ°á»i ta gặp vật gì quý báu. Hắn chồm sát tá»›i bên nàng vừa thở hổn hển, vừa nói :
- Quả nhiên cô không đi... quả nhiên cô đợi tôi...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng tránh tia nhìn hau háu của hắn, nàng há»i :
- Äào Liá»…u đâu?
Dã Kỳ nói :
- Tôi không tìm được, bởi vì...
Hắn nói chưa được hết câu, vì hắn nghe nhói ở tim.
Hắn không thấy vì đôi mắt đỠđẫn của hắn bận dán vào mắt Thư Hương, cho nên nàng vung tay mà hắn vẫn chưa hay, cho đến khi hắn nghe nhói thì lưỡi “Nữ Nhân đao†đã lút sâu vào tim hắn.
Dã Kỳ khá»±ng lại nhÆ° sá»­ng sốt và hai bàn tay nhÆ° mÆ°á»i trái chuối của hắn chụp vào cổ ThÆ° HÆ°Æ¡ng.
Hai tay hắn siết cổ nàng, và hắn rống lên :
- Tại làm sao ngươi giết ta?... Ta đã làm sai lầm chuyện gì?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không thể trả lá»i.
Cổ nàng bị nghẹt, toàn thân bất động...
Bàn tay há»™ pháp của Dã Kỳ mà thêm má»™t chút sức nữa là cổ nàng sẽ y nhÆ° cá»ng cá» bị bứt làm đôi.
Nàng hoảng hốt, nàng run rẩy, nhưng nàng vẫn không nói được.
Nàng biết nàng sẽ chết, vì Dã Kỳ không thể tha nàng.
Không ngá», thình lình, tay hắn vụt lá»ng ra...
Ãnh lá»­a phẫn ná»™ trong mắt hắn từ từ dịu xuống và tắt ngấm, thay vào đó là sá»± Ä‘au khổ tràn đầy.
Hắn nhìn sửa Thư Hương và nói :
- Quả thật... cô cần nên giết tôi... tôi không trách... tôi không trách cô...
“Tôi không trách côâ€...
Hắn lặp Ä‘i lặp lại nhiá»u lần bốn tiếng đó, giá»ng hắn yếu lần, mặt hắn giật giật, tròng mắt hắn bạc màu...
Hắn từ từ quỵ xuống...
Hắn ngã xuống rồi nhưng mắt hắn vẫn chăm chăm vào mặt Thư Hương, hắn gắng sức nói từng tiếng một :
- Tôi không tìm được em cô, vì nàng đã trốn thoát rồi... nhưng quả thật tôi đã cố tìm... tôi không có lừa cô...
Hắn ngoẻo đầu tắt thở.
Khi má»›i trở lại, phần lo ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá» Ä‘i, hắn thở hồ há»™c, nhÆ°ng bây giá» thì hắn chết thật im, hắn không rên rỉ, không gaò rống theo sức hắn, hắn bình tÄ©nh mà chết, êm Ä‘á»m mà chết.
Có lẽ hắn chết trong cái bằng lòng.
Hắn không làm việc quấy, hắn không lừa dối Thư Hương...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng đứng sá»­a nhÆ° trá»i trồng, thình lình, nàng nghe áo quần nàng đẫm Æ°á»›t.
“Tôi không trách côâ€.
“Tôi không lừa côâ€.
Nàng lạnh toát mồ hôi.
Hắn không có, nhưng nàng có.
Nàng đã lợi dụng hắn, lừa dối hắn, và giết hắn.
Hắn đã lầm lỗi chuyện gì?
Soảng!
Thanh Ä‘ao vấy máu trên tay nàng rÆ¡i xuống, rÆ¡i trên ná»n đá, rÆ¡i cạnh chân nàng.
Còn nước mắt?
Nước mắt đâu không chịu rơi theo? Phải chăng vì không còn nước mắt để rơi?
- Cô có biết không? Vừa rồi, hắn giết cô dễ như chơi.
Lưu tiên sinh trở lại.
Thư Hương không nhìn hắn, nàng ngơ ngẩn :
- Tôi biết.
Lưu tiên sinh nói :
- Hắn không giết cô là tại hắn yêu cô, cô có thể giết hắn cũng tại vì hắn thật quá yêu cô.
Giá»ng nói của LÆ°u tiên sinh nghe nhÆ° xa vắng mÆ¡ hồ.
- Hắn yêu cô, đó là sự sai lầm duy nhất của hắn, nhưng hắn không biết đó là sự sai lầm.
Có phải thế không?
Có phải hắn đã sai lầm không?
Má»™t con ngÆ°á»i nếu yêu má»™t ngÆ°á»i không nên yêu, quả đó là sá»± sai lầm đáng sợ.
Sự sai lầm đó không thể nào dung được.
Thế nhưng nước mắt của Thư Hương đã rơi, nước mắt trào rơi dài theo má, rơi xuống áo vàng.
Không bao giá» nàng nghÄ© là nàng lại có thể rÆ¡i nÆ°á»›c mắt đối vá»›i má»™t con ngÆ°á»i nhÆ° thế. NhÆ°ng nÆ°á»›c mắt nàng đã rÆ¡i thật.
Nàng đứng trơ trơ, để mặc cho dòng nước mắt trào ra rơi xuống, nàng không buồn đưa tay lên chậm...
NhÆ°ng ngay khi đó thì nàng vụt nghe má»™t giá»ng dìu dịu ngá»t ngào :
- Äi vá», khách đã tan cả rồi, VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng Ä‘ang đợi muá»™i Ä‘i vá».
Giá»ng nói ngá»t lịm của Mai thÆ°.
Nghe đến ba tiếng “VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ngâ€, ThÆ° HÆ°Æ¡ng tưởng chừng nhÆ° ngá»n roi da quất ngang vào mặt, nàng thụt lùi run giá»ng :
- Không, tôi không vỠđâu hết...
Mai thÆ° cÆ°á»i, giá»ng cÆ°á»i cÅ©ng ngá»t xá»›t nhÆ° lá»i nói :
- Coi, sao vậy tiểu muội muội? Chẳng lẽ để cho chị bồng sao?
Thư Hương nhứ sắp khóc :
- Tôi van xin Mai thư, xin Mai thư hãy để cho tôi đi...
Mai thÆ° cÆ°á»i :
- Làm sao Ä‘i được? Từ trÆ°á»›c đến giá», những ngÆ°á»i đến đây rồi thì có ai Ä‘i được đâu em?
Giá»ng nói dịu ngá»t lạ lùng, nhÆ°ng lá»t tai ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng nhÆ° những mÅ©i dùi nhá»n hoắc.
Lưu tiên sinh vụt nói :
- Nếu cô quả thật muốn đi, thì ta có cách.
Thư Hương mừng muốn phát điên :
- Làm sao? Cách gì?
Nàng thừa biết cái cách của Lưu tiên sinh nhất định là hữu hiệu.
Lưu tiên sinh nói :
- Chỉ cần cô hứa vá»›i tôi má»™t việc, tôi sẽ chỉ cách làm cho Ä‘i khá»i chá»— này.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Hứa chuyện gì?
Lưu tiên sinh nói :
- Hứa rằng cô sẽ bằng lòng ưng tôi làm chồng.
Mai thÆ° cÆ°á»i hắc hắc :
- Lưu tiên sinh đang đùa đó chứ?
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Ngươi cho rằng ta đang đùa à?
Mai thÆ° vẫn cÆ°á»i :
- Giả như cô ta có bằng lòng thì tôi cũng không thể bằng lòng.
Lưu tiên sinh nói từ từ :
- Ngươi không bằng lòng thì ta sẽ giết ngươi.
Mai thÆ° cứ cÆ°á»i, nhÆ°ng nếu nghe kỹ thì giá»ng cÆ°á»i bây giỠđã có phần gượng gạo :
- Giết tôi thì có thể, nhưng còn Vương đại nương...
Vừa nghe ba tiếng “Vương đại nương†là Thư Hương vụt la lên :
- Bằng lòng, tôi bằng lòng!
Tiếng của nàng chưa dứt thì Mai thư ngã xuống.
Không có má»™t tiếng la, vành môi của ngÆ°á»i thiếu phụ tuyệt sắc vẫn chÆ°a tắt kịp nụ cÆ°á»i.
Khi nàng cÆ°á»i, khóe miệng và khóe mắt có những Ä‘Æ°á»ng nhăn. Bây giá», máu theo những Ä‘Æ°á»ng nhăn đó chảy xuống...
Má»›i đầu chỉ theo những Ä‘Æ°á»ng nhăn, nhÆ°ng sau đó thì loang Ä‘á» mặt.
Trên trán Mai thư có một lỗ trống hốc.
Thứ ám khí ghê hồn.
Nụ cÆ°á»i ở vành môi của Mai thÆ° cÅ©ng vẫn chÆ°a tan, trong khi máu đã tràn gần kín mặt, cái miệng xinh xinh của ngÆ°á»i thiếu phụ bây giá» dá»… sợ làm sao!
Thư Hương rùng mình, nàng quay nhanh trở lại.
Lưu tiên sinh không thấy.
Không biết hắn đã Ä‘i tá»± bao giá».
Thư Hương không nghĩ gì thêm nữa, nàng không thèm nghĩ vào đâu nữa, nàng tông thẳng ra cửa cắm đầu chạy riết.
Nàng không nhìn gì cả, không nghĩ gì cả, nàng cứ chạy.
Äêm tối nhÆ° má»±c, bốn phía Ä‘en hù.
Thư Hương không thấy gì cả, vì nàng không hỠnhìn một vật gì. Bốn phía tối thui.
Thế nhưng cứ hễ hơi chậm chân lại một chút là từ trong bóng tối gần xa nàng phảng phất nhìn thấy bộ mặt hơi xanh, lạnh ngắt của Lưu tiên sinh ẩn hiện.
Nàng không dám ngừng lại, nàng bất kể gai gốc bụi bá», nàng cắm đầu chạy chết.
Chạy không dám lơi, không dám ngó, chạy riết cho đến khi nàng qụy xuống...
* * * * *
Cuối cùng thì Thư Hương quỵ xuống.
Chỗ nàng quỵ xuống hình như có một phiến đá bằng.
Nàng vừa quỵ xuống thì chợt nghe má»™t giá»ng nói... từ từ :
- Cô đã đến rồi đó sao? Tôi đơi ở đây này.
Giá»ng nói của LÆ°u tiên sinh.
Không biết hắn ngồi trên phiến đá đó bao giá», hắn ngồi bất Ä‘á»™ng, hắn ngồi sừng sá»±ng, y nhÆ° hắn là má»™t mô đá nhô trên phiến đá.
Y như là khi phiến đá đó còn trong lòng đất là đã có hắn rồi.
Hắn ngồi lặng lẽ, mặt hắn trơ trơ xanh mét, y như mặt chết.
Thư Hương cắn răng mở trừng đôi mắt...
Không, không phải là ảo ảnh, quả thật Lưu tiên sinh ngồi đó.
Dáng cách lạnh băng băng nhÆ° cái xác chết của hắn, ngàn Ä‘á»i nàng cÅ©ng không thể nhìn lầm.
Thư Hương như muốn phát điên, nàng la lớn :
- Äợi tôi? Tại làm sao lại đợi tôi?
Lưu tiên sinh từ từ nói :
- Tôi có má»™t chuyện muốn há»i cô.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i lại :
- Cái gì? Chuyện gì?
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Tôi há»i xem chừng nào cô má»›i lấy tôi.
Thư Hương nhảy dựng lên :
- Lấy ai? Ai nói lấy ngươi?
LÆ°u tiên sinh vẫn từ từ, hình nhÆ° trong Ä‘á»i hắn không có chuyện gì gấp cả, hắn nói :
- Chính miệng cô nói, cô hứa bằng lòng.
Thư Hương dậm chân :
- Không, ta không có hứa... ta không có hứa...
Nàng lao mình tới trước, nàng chạy thật nhanh.
Thật không ai ngá», sau khi chạy má»™t khoảng Ä‘Æ°á»ng xa, Ä‘uối sức, Ä‘uối đến mức phải quỵ xuống, thế mà bây giá» nàng lại phát giác mình chạy còn mau hÆ¡n lúc ban đầu.
Chính ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng không ngá» mình lại được nhanh và khá»e nhÆ° thế ấy.
Con ngÆ°á»i khi đã đến bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng cùng, tiá»m lá»±c bá»—ng tăng lên má»™t cách phi thÆ°á»ng, chính bản thân con ngÆ°á»i ấy cÅ©ng không ngỠđược.
Nàng chạy thật nhanh, chạy thật xa, thật xa mới dám quay đầu nhìn lại.
Phía sau tối mịt, không thấy bóng hỠLưu.
Thư Hương thở phào và bỗng nhiên nàng cảm nghe như không còn gân cốt, nàng ngã chùi xuống đất.
Lần này nàng ngã nhằm triá»n núi, dốc núi thoai thoải, nàng ngã xuống và lăn tròn.
Con ngÆ°á»i khi gặp chuyện nguy hiểm, kinh hoàng, bao nhiêu tiá»m lá»±c trong ngÆ°á»i dốc ra má»™t lượt, cho đến khi qua cÆ¡n đó thì má»›i hay bao nhiêu sức đã cạn sạch rồi, bây giá» muốn gượng thêm má»™t chút nữa cÅ©ng không còn được.
Thư Hương cảm nghe như gân đã giãn hết, xương rung lên từng lóng một, khi thân hình nàng bắt đầu lăn thì nàng cố gượng, nhưng khi đã không còn gượng nổi, nàng nhắm mắt buông trôi.
Triá»n núi có sá»i nhá», nàng lăn còn có trá»›n, ThÆ° HÆ°Æ¡ng lăn tá»m vào má»™t cái hang.
Hang không sâu lắm nhưng khá rộng, không biết đó là hang chồn hay hang rắn.
Nhưng Thư Hương không sợ.
Hang chồn cũng được, hang rắn cũng xong, vì những thứ đó không đáng sợ bằng gã hỠLưu.
Hồ ly tuy giảo quyệt, nhÆ°ng vẫn không bằng cái giảo quyệt của hắn. Äá»™c xà tuy dữ, nhÆ°ng vẫn không đáng sợ bằng con ngÆ°á»i đó.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thành tâm khấn nguyện, xin trá»i cao thÆ°Æ¡ng xót cho đừng bị LÆ°u tiên sinh Ä‘uổi theo, chỉ cầu thoát khá»i tay ngÆ°á»i đó thì cho dầu thánh thần có đày ải nàng cách nào, có bắt nàng phải làm sao, nàng cÅ©ng cam tâm tình nguyện, không bao giá» than vãn.
Lá»i cầu khẩn của nàng quả nhiên hiển linh.
Thật lâu, thật lâu, không thấy Lưu tiên sinh xuất hiện.
Nàng nằm ngửa mặt thấy sao đã thưa dần.
Äêm đã quá khuya.
Äêm đã sắp dứt và ngày mai sắp đến.
Thư Hương thở hắt một hơi dài, toàn thân nàng nghe phiêu phiêu nhẹ bổng.
Nàng bá»—ng nhiên tá»± há»i: “không biết trá»n má»™t ngày nay nàng đã làm nhÅ©ng chuyện gì?â€
Chỉ trong má»™t ngày, nàng cảm thấy phảng phất nhÆ° dài hÆ¡n mÆ°á»i tám năm mà nàng đã sống.
Trong má»™t ngày nay, nàng đã bị ngÆ°á»i ta lừa dối và cÅ©ng lừa dối ngÆ°á»i ta.
HÆ¡n lên má»™t chút là nàng đã giết ngÆ°á»i.
Những ngÆ°á»i lừa nàng Ä‘á»u là những ngÆ°á»i nàng tín nhiệm, bất cứ ngÆ°á»i nào tín nhiệm cÅ©ng Ä‘á»u đã lừa nàng.
Chỉ có má»™t ngÆ°á»i không lừa nàng, chỉ có má»—i má»™t ngÆ°á»i đối xá»­ tốt vá»›i nàng, nhÆ°ng lại bị nàng lừa và Ä‘á»™c hÆ¡n nữa là bị nàng giết.
Bây giá» nàng má»›i nhận ra rằng con tim thiện ác của ngÆ°á»i Ä‘á»i không thể lấy hình sắc bên ngoài mà xét được.
“Ta đã làm những chuyện gì?â€
“Cuối cùng ta còn có thể xem là má»™t con ngÆ°á»i được nữa không?â€
Nàng tá»± vấn và cảm nghe lòng Ä‘au Ä‘á»›n, toàn thân nàng Ä‘au Ä‘á»›n, phảng phất nhÆ° có muôn ngàn ngá»n roi Ä‘ang quất nghiến da thịt của nàng.
Chẳng lẽ kiếp ngÆ°á»i nhÆ° thế?
Chẳng lẽ nhÆ° thế má»›i đúng là kiếp ngÆ°á»i?
Nàng bỗng hoài nghi, nàng hoàn toàn không hiểu được.
Nàng không hiểu trong sinh mạng con ngÆ°á»i có bao nhiêu chuyện bất công bình, có bao nhiêu thống khổ?
Ai chịu Ä‘á»±ng được thì má»›i đúng là má»™t con ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i sống còn là phải chịu Ä‘á»±ng, trong sá»± chịu Ä‘á»±ng, có má»™t cái nghÄ©a là phấn đấu.
Tiếp tục chịu đựng không ngừng, cùng đồng nghĩa với tiếp tục phấn đấu không ngừng, kẻ nào lơi đi là chết.
Bởi vì sanh mạng con ngÆ°á»i được lá»›n lên trong thống khổ. Không thống khổ, không chịu Ä‘á»±ng thống khổ, trốn tránh thống khổ, cuá»™c sống trở thành vô vị...
Tài sản của killer1310

  #9  
Old 15-06-2008, 09:53 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 8

Cỗ xe ăn cưới



Sao càng lúc càng thưa và cuối cùng cũng tan mất.
Phía trá»i đông đã lố vừng hồng.
Bây giá», má»™t ngày má»›i thật trôi qua.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt cảm thấy mình lá»›n hẳn hÆ¡n nhiá»u.
Bất luận nàng làm những gì trong má»™t ngày nay, dầu sai, dầu đúng, nàng cÅ©ng đã ý thức, đã chiêm nghiệm khá sâu vá» kiếp sống của con ngÆ°á»i...
Cho dầu nàng có làm sai, cũng đáng được tha thứ, vì những việc làm đó vốn không phải nàng đã cố tâm.
Sống trong một ngày đầy bão tố và quả thật, sống như thế là không uổng phí.
Quả thật nàng đã trưởng thành.
Sự hiểu biết của nàng bây giỠquả không phải là sự hiểu biết của đứa con nít nữa.
Nàng cảm thấy rằng sống suốt mÆ°á»i tám năm trên Ä‘á»i, nhÆ°ng cho đến ngày hôm nay, nàng má»›i thật sá»± là hiện diện.
Trong suốt ngày nay, thỉnh thoảng, tuy không rõ ràng lắm, nhưng sự ân hận vỠhành động bỠnhà ra đi, có lất phất trong trí của nàng khi gặp cảnh quá phũ phàng, quá khốn khổ, thế nhưng bây giỠlại cảm thấy là xứng đáng.
Bất luận là hoan lạc hay thống khổ, nàng cÅ©ng Ä‘á»u cảm nhận, không tiếp nhận không được, không tiếp nhận là uổng phí.
* * * * *
Vừng hồng từ phương đông mỗi lúc đậm thêm.
Cảnh vật chung quanh mỗi lúc mỗi rõ lần.
Äôi mắt của ThÆ° HÆ°Æ¡ng nghe nặng trÄ©u, nàng cố gắng nhÆ°á»›ng lên, nhÆ°ng nó cứ chầm chậm khép lại.
Nàng đã mệt nhá»c quá rồi, quá mệt má»i rồi.
Thế nhưng nàng biết tuyệt đối không thể ngủ ở đây, nàng vẫn cố đi.
Trong cái nặng nhá»c mÆ¡ hồ đó, nàng nghe văng vẳng nhÆ° có tiếng kêu :
- Tiểu thÆ¡... Äào tiểu thÆ¡...
Không biết ai Ä‘ang gá»i?
Thư Hương mơ hồ thanh âm có vẻ quen quen...
Nàng mở mắt ra, tiếng gá»i gần hÆ¡n.
Nàng đứng dậy dòm ra. Có ngÆ°á»i sắp hàng ngang Ä‘i tá»›i.
Thiết Thủ, Lý Da Vàng, Triệu Dẫn Mối, và Trần Äại Bịp.
Nhìn thấy năm con ngÆ°á»i đó, lá»­a giận ThÆ° HÆ°Æ¡ng bùng lên.
Thật là đồ khốn nạn.
Tại làm sao nàng phải đến hoàn cảnh như thế này? Tại làm sao nàng lại phải chịu bầm dập suốt một ngày nay?
Vậy mà chúng lại còn tìm nữa, chẳng lẽ chúng thấy làm như vậy chưa đủ? Vẫn còn muốn lừa thêm?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhảy ra khá»i hang, nàng chống nạnh tay trừng mắt.
Nàng có thể vẫn còn sợ Vương đại nương, sợ Lưu tiên sinh, thế nhưng đối với những tên lừa đảo này thì nàng chẳng coi vào đâu cả.
Có lẽ nàng không há» nghÄ© đến sức lá»±c, nàng chỉ nghì nhiá»u vá» thủ Ä‘oạn, và đối vá»›i bá»n này, bây giá» nàng cảm thấy chúng quá trẻ con.
Ngày hôm qua, hành Ä‘á»™ng của chúng, thủ Ä‘oạn của chúng, đối vá»›i nàng có thể là lợi hại, là tinh tế, nhÆ°ng ngày hôm nay thì khác, nàng nhá»› lại tất cả từng ly từng tý, nàng thấy quả đúng là má»™t trò há».
Nàng không chạy, nàng đứng chống nạnh cÆ°á»i gằn :
- Sao? Các ngươi đến đây để làm gì?
Trần Äại Bịp cÆ°á»i có vẻ tá»± nhiên :
- Chúng tôi đến tìm Äào tiểu thÆ¡.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÆ°á»i lạt :
- Các ngươi mà còn dám đến đây thì quả cũng khá lớn gan.
Nhưng vừa thấy hắn thản nhiên, hắn bỗng quỳ thụp xuống mặt mày xanh lét, hắn nói :
- Chúng con không biết tiểu thÆ¡ nên phạm lá»—i, vạn vá»ng tiểu thÆ¡ thứ tá»™i cho.
Hắn quỳ xuống thì bốn tên kia cũng lật đật quỳ theo.
Chẳng những quỳ lại van xin, mà mắt chúng cÅ©ng đã lá» Ä‘á», Æ°Æ¡n Æ°á»›t, quả thật chúng đã biết tá»™i rồi.
Triệu Dẫn Mối đặt một cái gói trước mặt, hắn nói :
- Dạ thưa, đây là đồ trang sức của tiểu thơ...
Hắn lấy ra một gói nữa, lớn hơn :
- Và đây là bảy trăm lượng bạc, vạn vá»ng tiểu thÆ¡ bá» qua tá»™i trÆ°á»›c, vui lòng thu lại, chúng con cảm kích muôn Ä‘á»i.
Chúng phục xuống một lượt, lạy dài.
À, thì ra con ngÆ°á»i dầu khốn nạn đến đâu, dầu gian xảo đến đâu, có lúc rồi lÆ°Æ¡ng tâm cÅ©ng má»™t lần lóe dậy.
Äám này coi nhÆ° đã... ngoài vòng pháp luật, thế mà chúng vẫn tìm đến để van xin.
Thư Hương chợt thấy hơi khó chịu...
Hơi khó chịu, nhưng vẫn có chút đắc ý, nàng hất mặt :
- Các ngươi đã biết như thế là lỗi lầm à?
Năm tên ngẩng mặt cÆ°á»i mÆ¡n và tranh nhau nói :
- Dạ dạ... chúng con biết tội... chúng con đáng chết...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng nghe lòng mình má»m lại, nàng định bảo chúng đứng lên, vì dầu sao năm con ngÆ°á»i nhÆ° thế mà quỳ lạy trÆ°á»›c mặt nàng thì thật khó coi.
NhÆ°ng nàng chÆ°a kịp nói và tiếng “chết†sau cùng trong câu nói của chúng má»›i vừa thoát ra khá»i miệng, thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng hoảng hốt.
Nàng chợt thấy sao da mặt chúng vùng thay đổi, chúng vẫn còn cÆ°á»i nghÄ©a là miệng chúng chÆ°a khép lại, nhÆ°ng sao nàng cảm thấy cái cÆ°á»i thật kỳ lạ.
Nụ cÆ°á»i không còn linh Ä‘á»™ng của con ngÆ°á»i nữa, mà trái lại, cứng Ä‘Æ¡ nhÆ° nụ cÆ°á»i trên môi tượng đá...
Thư Hương chưa hiểu được sự biến đổi lạ lùng ấy thì nàng lại thấy thêm chuyện lạ.
Cả năm tên vẫn còn quỳ, nhưng trên trán chúng bỗng có một cái lỗ sâu hun hút...
Sá»± việc xảy ra theo con mắt lÆ°á»›t nhanh của ThÆ° HÆ°Æ¡ng, cho nên từ cái biến thái vá» nụ cÆ°á»i của chúng, đến khi thấy mấy cái lá»— hun hút trên năm cái trán của chúng gần nhÆ° cùng má»™t lúc, những chuyện đó đập vào mắt ThÆ° HÆ°Æ¡ng thật nhanh, có trÆ°á»›c có sau, nhÆ°ng vì quá nhanh nên tưởng chừng nhÆ° nàng phát hiện má»i việc cùng má»™t lượt...
Và đáng lý ra cái lá»— phải hiện trÆ°á»›c trên trán chúng, rồi nụ cÆ°á»i má»›i theo đó mà cứng lại, nhÆ°ng vì đôi mắt của ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘ang theo dõi lá»i lẽ của chúng nên nàng thấy nụ cÆ°á»i trÆ°á»›c rồi kế đến là... cái lá»—...
Bây giá» thì chất nÆ°á»›c trong năm cái lá»— trên trán năm ngÆ°á»i má»›i trào ra, máu pha lẫn vá»›i chất trăng trắng sá»n sệt.
Khi chất nÆ°á»›c đó trào ra thì năm thây ngÆ°á»i ngã xuống.
Không một tiếng kêu, không một cái giãy giụa, hỠchết thật ngon. Có lẽ hỠkhông hỠcó cảm giác đau đớn gì cả.
Há» ngã xuống, hỠđã tắt thở, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i trên môi của há» vẫn chÆ°a tắt kịp, và bây giá», trong vào sắc mặt, trông vào nụ cÆ°á»i cứng ngắt đó, năm bá»™ mặt của há» bá»—ng giống nhÆ° ác quá»·...
Thư Hương nhăn mặt.
Nhăn mặt vẫn còn chưa đủ bớt được cái kinh hoàng, nàng lại rùng mình.
Ai giết h�
Và giết bằng khí giới gì?
Nhưng không cần phải tìm tòi lâu, Thư Hương bỗng nhớ cái chết của Mai thư, chết bởi thứ ám khí dữ dằn, bởi thủ pháp quá nhanh của...
Nàng lại rùng mình và quay phắt lại.
Lưu tiên sinh.
Phía sau không có ngÆ°á»i, má»™t nhánh của cây bạch dÆ°Æ¡ng Ä‘ong Ä‘Æ°a trong gió.
Thư Hương quay trở lại, Lưu tiên sinh đang đứng phía sau năm xác chết.
Hắn sừng sững, màu áo xám nghệt của hắn giống như tang phục.
Mặt hắn lạnh băng bang, hai mắt hắn trơ trơ, hắn đứng thật thẳng, bất động.
Thư Hương có cảm tưởng như có thêm một xác chết nữa, năm xác nằm, một xác đứng.
Không có má»™t cái gì trên thân hắn biểu lá»™ rằng đó là má»™t thân ngÆ°á»i sống Ä‘á»™ng, cây bạch dÆ°Æ¡ng phía sau còn lất phất Ä‘ong Ä‘Æ°a theo gió núi, còn hắn thì không, hắn nhÆ° má»™t thân cây trÆ¡ cành trụi lá.
Y nhÆ° khi chÆ°a có cây cá» má»c ở vùng này thì hắn đã có rồi.
Hồn phách của ThÆ° HÆ°Æ¡ng bây giá» má»›i đáng nói là tiêu mất, nàng lạc giá»ng :
- Ngươi... ngươi đến đây làm gì?
Thật là má»™t câu há»i của con ngÆ°á»i đã mất hồn.
Lưu tiên sinh đáp :
- Tại hạ đến để há»i thăm cô má»™t chuyện.
Thư Hương hét lên :
- Chuyện gì?
Lưu tiên sinh... từ từ :
- Bao giỠthì cô mới lấy tôi?
Những câu há»i giống nhau, nhÆ°ng những câu trả lá»i cÅ©ng giống nhau.
HÆ¡i hám giá»ng Ä‘iệu cÅ©ng gần nhÆ° y hệch.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng thật cÅ©ng không hiểu tại sao mình lại có thể nói ra những câu há»i ngu xuẩn nhÆ° thế ấy?
Nàng há»i má»™t cách vô ý thức, bởi vì quả thật là nàng Ä‘ang thất thần, Ä‘ang cẳng thẳng đến mức không còn khống chế được.
Lưu tiên sinh nói :
- Năm tên này do ta bảo chúng tới tìm cô để chịu tội...
Thư Hương đỠđẫn gật đầu :
- Tôi biết... tôi biết...
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Äồ vật chúng đã hoàn trả, tại làm sao cô không cầm lấy?
Thư Hương lại cũng gật đầu :
- Tôi không cần, tôi không lấy gì cả...
Nàng gật đầu nhÆ°ng miệng cứ nói không lấy, không cần, rõ ràng cá»­ chỉ lá»i lẽ của nàng không có má»™t ý thức rõ ràng...
Lưu tiên sinh vẫn từ từ :
- Cô không lấy, tôi lấy...
Hắn cúi xuống cầm lên tay và nói tiếp :
- Cái này thì cũng kể như một phần trong của hồi môn.
Thư Hương nhảy dựng lên :
- NgÆ°Æ¡i cần cái gì ta cÅ©ng Ä‘á»u cho ngÆ°Æ¡i hết, ta còn nhiá»u lắm, thật nhiá»u, ta sẽ cho ngÆ°Æ¡i hết, chỉ cần ngÆ°Æ¡i đừng buá»™c ta phải... Æ°ng ngÆ°Æ¡i.
Lưu tiên sinh thản nhiên :
- Äâu có ai buá»™c ai, đó là do cô tá»± nguyện. Chính miệng cô thốt ra lá»i hứa bằng lòng.
Thư Hương khựng lại, bất giác nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn...
Nàng chÆ°a từng nhìn thẳng vào hắn bao giá».
Nhưng, không nhìn thì còn đỡ, nhìn rồi mới thấy thật là ớn lạnh...
Y như giữa mùa đông, bị quăng xuống dòng sông băng giá, toàn thân nàng lẩy bẩy, tê cóng...
Mặt hắn không phải mặt ngÆ°á»i... sống. Mắt hắn trÆ¡, da mặt hắn tét chằng, trắng nhợt, so vá»›i năm bá»™ mặt máu chảy đầm đìa mà môi vẫn còn cÆ°á»i dÆ°á»›t đất, vẫn ít ghê hÆ¡n bá»™ mặt của hắn, vì bá»™ mặt hắn cÅ©ng là bá»™ mặt chết, nhÆ°ng là thứ mặt chết biết nói chuyện.
Thư Hương ré lên :
- Ta không có bằng lòng... ta không có hứa...
Vừa la nàng vừa đâm đầu bỠchạy...
Mới lúc này đây, nàng tưởng chừng như không thể nào nhấc chân chớ đừng nói đến việc chạy, thế nhưng bây giỠthì nàng chạy được, chẳng những chạy được mà còn lại chạy mau, chỉ một hơi, đã chạy thật xa.
Äằng sau, gió cuốn ù ù...
Nàng len lén quay đầu nhìn lại.
Gió Ä‘ang thổi mạnh, không có bóng ngÆ°á»i.
Lưu tiên sinh lần này vẫn không có đuổi theo.
Hình nhÆ° hắn không vá»™i Ä‘uổi, giống y nhÆ° má»™t con kiến bò quanh miệng chén, nó cố bò nhanh, nhÆ°ng thật sá»± thì không ra khá»i chén...
Hình như Lưu tiên sinh coi Thư Hương như con kiếng và bàn tay hắn là miệng chén.
Nhưng bất luận có đuổi theo hay không, bất luận hắn ở tại đâu, hình ảnh của hắn cũng cứ như quấn chặt bên nàng, nàng vẫn chạy...
Chạy thật nhanh, thật xa...
NhÆ°ng sức ngÆ°á»i vẫn là sức ngÆ°á»i, nhất là má»™t ngÆ°á»i con gái, ngÆ°á»i con gái đã mấy lần kiệt sức.
Vì thế, nàng không thể chạy đúng theo ý muốn, nàng phải ngã.
Lần này thì nàng ngã dá»±a bên Ä‘Æ°á»ng.
* * * * *
Nắng sớm luôn luôn là dịu.
Cho dầu đó là ngày mùa hạ, nắng sá»›m vẫn không làm cho ngÆ°á»i ta đổ mồ hôi.
SÆ°Æ¡ng mù nặng sà mặt đất, bây giá» gặp nắng từ từ nhóng lên, tan ra, bầu trá»i bắt đầu trong sáng.
SÆ°Æ¡ng vừa tan, nắng vừa lên là ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng khởi hành vào lúc đó, nhất là những kẻ cần phải Ä‘i xa.
Vượt Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng trong buổi sáng làm cho con ngÆ°á»i khá»e khoắn, dá»… dàng thu ngắn khoảng Ä‘Æ°á»ng dài, nhất là những kẻ dong xe, Ä‘i vào buổi sáng, ngÆ°á»i khá»e mà ngá»±a lại không bị hóc.
Äây là má»™t con Ä‘Æ°á»ng rá»™ng, con Ä‘Æ°á»ng trong buổi sáng thÆ°á»ng hay có xe, khi cÆ¡ thể của ThÆ° HÆ°Æ¡ng lần lần hồi phục, khi tinh thần nàng bắt đầu rắn ra là nàng nghe thấy tiếng xe khua.
Văng vẳng xa xa rồi lại gần gần, cuối cùng nàng nghe thật rõ, tiếng bánh xe, vó ngá»±a và lại có tiếng hát rì rì nho nhá»...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chá»i tay ngồi phắt dậy, nàng thấy má»™t cá»— xe.
Giống hệt nhÆ° nhau, cá»— xe nhá» và cÅ© kỹ, con ngá»±a ốm tong, và ngÆ°á»i đánh xe là má»™t lão già.
Không hiểu sao, ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng thấy những cái gì má»ng manh yếu á»›t lại dá»… dá»±a hÆ¡n.
Cá»— xe cÅ© kỹ, con ngá»±a ốm nhom, nhÆ°ng tất cả thể hiện má»™t cái gì lÆ°Æ¡ng thiện, hiá»n lành, nhất là lão già đối vá»›i má»™t cô gái, lão già dá»… dá»±a hÆ¡n má»™t gã thanh niên.
Lão già tóc đã bạc phơ, vóc dáng lão cũng như cỗ xe, con ngựa, toàn thân lão chỉ còn xương xẩu.
Ba thứ đó, cỗ xe, con ngựa và lão già hợp nhau lại tạo thành một không khí yên lành, tin tưởng, và Thư Hương chợt nghe yên lòng hết sức.
Nàng vẫy, nàng ngoắt, nàng kêu :
- Lão gia, lão bá trượng... xin rộng lòng cho đi xe nhỠmột đỗi... lão trượng...
Lão già ghì cương ngựa, bánh xe ngừng lăn.
Lão hấp háy đôi mắt kèm nhèm :
- Chẳng hay cô nương đi vỠđâu?
Câu há»i của lão già làm ThÆ° HÆ°Æ¡ng lá»±ng khá»±ng.
Äi đâu?
Hay là vỠnhà?
Nàng nhìn xuống thân hình mình và khẽ lắc đầu.
NhÆ° thế này mà Ä‘i vá» sao? Cho dầu cha mình không mắng nhiếc thì thiên hạ cÅ©ng cÆ°á»i thúi mặt.
Không, tá»›i đâu là tá»›i, khi Ä‘i, nghÄ© rằng ngày vá» sẽ huy hoàng, sẽ làm cho má»i ngÆ°á»i thán phục, làm cho cha nàng phải gật gù tán thưởng, chá»› đâu phải Ä‘i vá» nhÆ° con mèo Æ°á»›t nhÆ° thế này?
NghÄ© đến chuyện đó là nàng vụt nhá»› đến Äào Liá»…u.
ThÆ°á»ng ngày nàng hay cú đầu “con nhá»â€, cái gì “con nhá»â€ cÅ©ng không biết, cái gì cÅ©ng phải do “ngÆ°á»i lá»›n†của nàng sắp xếp, nhÆ°ng bây giá» thì nàng bá»—ng thấy ngược lại, nàng thấy Äào Liá»…u hÆ¡n nàng, tuy vẫn là “con nhá»â€ nhÆ°ng bản sá»± lá»›n hÆ¡n, sá»± hiểu biết nhiá»u hÆ¡n.
Giá như nó được đóng vai cô chủ, nhất định nó sẽ không khốn đốn đến như nàng.
Thế nhưng bây giỠkhông biết nó ở đâu?
Hay là mình đi tìm nó?
Nhưng biết đi đâu mà tìm? Có thể nó đã đến Giang Nam không?
Không biết Äào Liá»…u ở đâu, không muốn vá» nhà thì chỉ có việc đến Giang Nam chá»› còn Ä‘i đâu nữa?
Càng nghĩ, chưa đầy hai ngày mà thân thể như vầy, bây giỠtrong túi trống trơn, bằng vào lưng không mình rách như thế thì sẽ đi đến đâu được nữa?
Bất giác, Thư Hương để mặc hai hàng nước mắt chảy dài...
Lão già nhìn nàng ái ngại :
- Có phải cô nÆ°Æ¡ng đã bị cÆ°á»›p dá»c Ä‘Æ°á»ng chăng?
Thư Hương im lặng gật đầu.
Thật ra thì những kẻ mà nàng đã gặp, so với cướp còn dữ hơn gấp trăm lần.
Lão già lắc đầu và thở dài sÆ°á»n sượt :
- Má»™t ngÆ°á»i con gái đáng lý không nên Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c mã, không nên Ä‘i má»™t mình nhÆ° thế, năm nay cÅ©ng sanh trá»™m cÆ°á»›p quá nhiá»u, chá»— nào cÅ©ng có ngÆ°á»i không tốt...
Ông ta chậc lưỡi :
- Thôi được rồi, dầu gì thì lão cÅ©ng phải cố Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng vá» cho tá»›i nhà, chá»› biết sao bây giá».
Thư Hương cúi mặt :
- Nhà của tôi xa lắm...
Lão già há»i :
- Xa lắm mà xa đến tận đâu?
Thư Hương nói :
- Ở tận Giang Nam.
Lão già sửng sốt :
- Giang Nam? Trá»i đất, vậy thì làm sao?
Thư Hương chớp mắt :
- Chẳng hay lão trượng vỠđâu?
Cái miệng nhăn nhúm của lào già bá»—ng rắn lại, lão cÆ°á»i :
- Có má»™t ngÆ°á»i bà con, hôm nay có thết tiệc cÆ°á»›i, hôm nay lão bận Ä‘i ăn cÆ°á»›i, thành ra không rÆ°á»›c khách.
Thư Hương trầm ngâm :
- Thôi nhÆ° thế này, lão trượng cứ cho tôi ngồi xe Ä‘i má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng rồi sẽ tính, bao giá» lão trượng rẽ vào nhà ăn cÆ°á»›i thì tôi xuống vậy.
Bây giá» thì nàng không thể nào quyết định, cứ tạm rá»i khá»i nÆ¡i này trÆ°á»›c đã, càng xa càng tốt rồi thì tá»›i đâu hay tá»›i đó.
Suy nghÄ© má»™t hồi, lão già nói bằng má»™t giá»ng nhiệt thành :
- Äược rồi, cứ nhÆ° thế Ä‘i, cô nÆ°Æ¡ng đã là ngÆ°á»i lâm nạn dá»c Ä‘Æ°á»ng, tiá»n xe lão không bao giá» tính. Khi chia tay lão còn sẽ cho cô nÆ°Æ¡ng chút ít gá»i là “hoạn nạn tÆ°Æ¡ng cứu†vá»›i nhau mà.
Thư Hương cảm kích nói không ra tiếng...
Bây giỠthì nàng nghiệm thêm một việc.
Ở Ä‘á»i có ngÆ°á»i xấu thì phải có ngÆ°á»i tốt, không phải nÆ¡i đây ngÆ°á»i nào cÅ©ng xấu hết đâu.
Có ngÆ°á»i vẫn còn chá»— đáng tin, nhất là ngÆ°á»i tốt thì nhất định sẽ phải gặp được ngÆ°á»i tốt.
* * * * *
Cá»— xe lắc lÆ°, lá»™c xá»c, con ngá»±a tuy ốm nhÆ°ng xe ít ngÆ°á»i, nhất là buổi sá»›m còn khá»e, nó chạy cÅ©ng khá mau.
Cỗ xe đi đã khá xa rồi.
Lão già dá»±a ngá»­a vào thành xe, tay roi của ông ta thật lÆ¡i, hình nhÆ° con ngá»±a cÅ©ng đã quen tánh chủ, không cần phải vung roi, nó cÅ©ng vẫn chạy nhÆ° thÆ°á»ng.
Thật ra thì cho dầu có vung roi, cho dầu có la hét, sức của con vật ốm tong đó cũng chỉ đến mức đó thôi.
Lão già rất thong dong, chân lão nhịp nhẹ xuống thùng xe, miệng lão hát nho nhá», trầm trầm...
Trong cái mÆ¡ hồ mệt má»i, ThÆ° HÆ°Æ¡ng ngủ thật dá»… dàng.
Trong cái mÆ¡ mÆ¡ màng màng đó, nàng má»™ng thấy lúc nàng còn nhá», chị vú đặt nàng trong nôi, chiếc nôi dịu dàng Ä‘Æ°a, kẽo cà kẽo kẹt, nàng đã từng nằm trong đó vá»›i những giấc ngủ thật ngon...
Những giấc ngủ êm Ä‘á»m thích thú...
NhÆ°ng rất tiếc, bây giá» những cái êm Ä‘á»m thích thú đó chỉ là má»™ng, mà đã là má»™ng thì có lúc rồi phải tỉnh.
Nàng tỉnh dậy trong tiếng pháo nổ giòn.
Nàng ngồi lên thì mới hay rằng cỗ xe đã dừng lại, không biết đã bao lâu.
Lão già đánh xe đứng dòm nàng, khi thấy nàng mở mắt ngồi lên, lão cÆ°á»i :
- Nhà bà con của lão đã tá»›i rồi, xin má»i cô nÆ°Æ¡ng xuống xe.
Thư Hương nhảy xuống xe dụi mắt nhìn quanh.
Trong vòng rào là một gian nhà gạch, không lớn lắm nhưng rất khang trang.
Phía trước là sân lúa, khá lớn, trước nữa, ruộng lúa mênh mông.
Như vậy đây là một nông thôn.
Mấy con gà trong sân lúa hãy còn ngóng cổ lên dáo dát, mõ chúng khép mở tung túc, chứng tỠchúng hãy còn ngơ ngác bàng hoàng vì loạt pháo mới nổ vang.
Trong nhà, ngoài rạp, chá»— nào cÅ©ng Ä‘á» rá»±c giấy “hồng Ä‘Æ¡nâ€, những câu liá»…n đối thuá»™c vá» hôn lá»…, những cành hoa đỠối, những bòng bong, lá dừa bó cá»™t tùm lum.
Trong nhà, ngÆ°á»i không đông lắm, nhÆ°ng cÅ©ng khá chá»™n rá»™n, ngÆ°á»i nào cÅ©ng tra vào bá»™ quần áo má»›i, cÅ©ng có thể đó là bá»™ đồ quanh năm không bao giỠđụng tá»›i, há» chỉ giành cho những buổi tiệc há»™i hè, vì thế nên đấu xếp đã biến thành những chiếc áo ô vuông.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng bá»—ng nghe mÅ©i mình hÆ¡i cay cay, nàng chợt thấy má»—i con ngÆ°á»i ở đây thật là thanh thản, vui thú, há» có vẻ má»™c mạc nhÆ°ng yên lành.
Chắc chắn là cô dâu hôm nay phải là tươi như hoa nở.
Thư Hương chợt thở ra.
Không biết bao giá» thì nàng được đắm mình trong cái êm Ä‘á»m sung sÆ°á»›ng ấy?
Nàng cắn môi cúi mặt, nàng nói với lão đánh xe :
- Äa tạ lão trượng, không dám làm phiá»n chi thêm nữa, lão trượng đã Ä‘Æ°a giùm má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng, tôi thật vô cùng cảm kích.
Giá»ng nói của nàng chợt nhÆ° nghẹn ngang.
Y nhÆ° giữa đất lạ quê ngÆ°á»i phải chia tay vá»›i má»™t ngÆ°á»i thân thích...
Lão già đánh xe cÅ©ng buồn buồn, lão há»i :
- Bây giá»... cô nÆ°Æ¡ng định Ä‘i đâu?
Thư Hương cúi mặt thấp hơn :
- Tôi có... chỗ đi. Xin lão trượng đừng lo ngại.
Lão già đánh xe chậc lưỡi lắc đầu :
- Tôi thấy như thế này, nếu cô nương không gấp lắm thì ở lại đây cùng với lão vào nhà uống chén rượu mừng...
Không chỠThư Hương có thái độ, lão nói tiếp luôn :
- Bá»n nhà quê chúng tôi tuy má»™c mạc nhÆ°ng rất chân thành, huống chi, nếu may ra, sau khi tan tiệc có ngÆ°á»i thuê xe trên Ä‘Æ°á»ng mà cô nÆ°Æ¡ng định Ä‘i qua, lão sẽ chừa cho cô nÆ°Æ¡ng má»™t chá»—.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chÆ°a kịp đáp thì có tiếng ngÆ°á»i lên tiếng :
- Äúng rồi, cô nÆ°Æ¡ng đã đến đây mà không dùng vá»›i chúng tôi chén rượu mừng thì bở bụng chúng tôi rồi đó.
Bây giá» thì trong nhà đã có nhiá»u ngÆ°á»i ra, có tiếng cÆ°á»i cÆ°á»i, và giá»ng nói... nông dân đặc sệt :
- Äang lúc chúng tôi ở chá»— đất rá»™ng ngÆ°á»i thÆ°a, sợ tiệc mừng ít khách, xin thỉnh cô nÆ°Æ¡ng, xin thỉnh cô nÆ°Æ¡ng...
Tiếng quần áo má»›i khua lào xào, má»™t ngÆ°á»i phiếu phụ từ trong Ä‘on đả chạy ra kéo tay áo ThÆ° HÆ°Æ¡ng :
- Không mấy thuở nhà có tiệc mà cô nương lại đến đây, vô đi, vô chia vui với chúng tôi mà...
Bao nhiêu đàn bà con nít gần nhÆ° ào ra bu quanh, há» trì kéo thỉnh má»i mừng rỡ y nhÆ° gặp được bà con thân thích.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt nghe lòng ấm cúng lạ thÆ°á»ng, thế nhÆ°ng nàng vẫn nói :
- Coi như thế này sao tiện...
Miệng vẫn còn từ chối nhưng chân thì đã bằng lòng, nàng đã ở vào giữa đám đông và trôi dần vào đại sảnh.
Tài sản của killer1310

  #10  
Old 15-06-2008, 09:55 AM
killer1310 killer1310 is offline
Diệt Thế Ma Thần
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: tp ho chi minh
Bài gởi: 217
Thá»i gian online: 1 ngày 0 giá» 18 phút
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 9

Tân khách biến tân nương
Tiếng pháo lại nổ dòn.
Phong tục ở đây thật lạ.
Thông thÆ°á»ng đám cÆ°á»›i khi rÆ°á»›c dâu vá» tá»›i cá»­a thì pháo má»›i nổ lên, và khi phò cô dâu vào tiá»n Ä‘Æ°á»ng, pháo má»›i nổ lên lần nữa. Còn ở đây thật lạ, khi nãy, lúc ThÆ° HÆ°Æ¡ng vừa thức dậy thấy cổng dừng lại thì nàng đã nghe tiếng pháo, bây giá» nàng lại cÅ©ng nghe tiếng pháo, hình nhÆ° ở đây ngÆ°á»i ta đốt pháo liên miên.
Äám con nít bu quanh bây giá» lan ra reo ó, chúng chạy tranh nhau những cây pháo tịt ngòi.
Mấy cái bàn lá»›n đã đầy thức ăn, cá thịt ê há», há» nấu thật nhiá»u món.
Nhìn mặt ngÆ°á»i há»›n hở, nhìn những cá»— bàn, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chợt thấy bâng khuâng.
Nàng từ nhỠsống trong nhung lụa, cuộc sống của nàng không thiếu một món gì.
Những cá»— bàn nhÆ° thế này thật đối vá»›i nàng rất tầm thÆ°á»ng, vật liệu của há» quanh quẩn cÅ©ng chỉ gà vịt heo bò, thêm vào đó những mụ đàn bà xúm lại xào qua xáo lại những món “cổ truyá»n†há»a hoằn có thêm thắt đôi chút theo sáng kiến tầm thÆ°á»ng của há», làm sao sánh nổi “sÆ¡n hào hải vị†vá»›i những đầu bếp trứ danh?
Cha nàng đã giàu lại thêm hiếu khách, những tiệc tùng, những cá»— bàn sang trá»ng đã quá quen mắt vá»›i nàng, nhÆ°ng nhất định không làm sao sánh được ở đây, ở cái không khí xóm giá»ng của miá»n thôn dã. Bởi vì ngoài cá»— bàn, ngÆ°á»i ta còn có tình thân má»™c mạc, tình thân không vụ lợi, tiệc vui của ngÆ°á»i ta hoàn toàn nồng đượm thâm tình không há» có mục đích lợi dụng, không há» có thủ Ä‘oạn.
Chính vì thế mà má»™t bữa tiệc dầu tầm thÆ°á»ng đến đâu, đối vá»›i há» cÅ©ng hoàn toàn hể hả.
Thư Hương ngồi vào bàn tiệc, lòng nàng khoan khoái, bao nhiêu bất hạnh chừng như đã cách xa.
Nàng được thỉnh ngồi vào một cái bàn bên trái, bên trái đối với bên ngoài nhìn vào, chớ thật thì nằm vào cương vị phải theo cái nhìn từ trong nhà ra sân, lão gia đánh xe ngồi kế bên nàng.
Bàn này gồm có năm ngÆ°á»i.
Bây giá» ThÆ° HÆ°Æ¡ng má»›i thấy lá»i của ngÆ°á»i thiếu phụ nói khi nãy là thật. Thá»±c khách không đông.
Ngoài nàng ra, hình như toàn là những bà con thân thích.
Má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u nhìn nàng bằng con mắt hiếu kỳ, cÅ©ng phải vì nàng là ngÆ°á»i lạ, ngÆ°á»i khách không má»i trÆ°á»›c ngÆ°á»i khách tình cá».
Biết như thế, nhưng Thư Hương vẫn có cảm giác băn khoăn. Nàng nói nhỠvới lão già :
- Lão trượng, tôi không có chút lá»… gì để gá»i là biếu mừng, nhÆ° thế ngại quá.
Lão già cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Không sao, không sao, cô thì khá»i phải nói đến lá»… mừng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao tôi lại khá»i phải có lá»… mừng?
Lão già hấp háy mắt :
- Bởi vì buổi tiệc này tổ chức có hơi vội vàng, cho nên không ai có chuẩn bị lễ vật.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao lại vá»™i vàng? Tôi nghe nói ở thôn quê ngÆ°á»i ta kỹ lưỡng trong hôn lá»… lắm mà?
Nghe nói có nơi phải chuẩn bị đến hai ba năm?
Lão già đáp :
- Quả có nhÆ° thế, nhÆ°ng đó là thông thÆ°á»ng, còn đây là đặc biệt.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Sao gá»i là đặc biệt?
Lão già cÆ°á»i :
- Vì tân lang và tân nÆ°Æ¡ng Ä‘á»u đặc biệt.
Càng nghe càng tò mò, ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i phăng :
- Sao lại đặc biệt? HỠcó thân thích gì với lão gia không?
Lão già cÆ°á»i và nói lãng ra :
- Tân lang sắp ra rồi.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i :
- Còn tân nương đâu?
Lão già đáp :
- Äà có trong tiệc.
Thư Hương nhướng mắt :
- Äà có mặt trong tiệc? Äâu? Vị nào đâu?
Nàng len lén Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, trong tiệc ngoài nàng và lão già, chỉ còn Ä‘á»™ bảy tám ngÆ°á»i.
Vừa rồi ra tiếp nàng là hai ngÆ°á»i thiếu phụ. Há» Ä‘ang ngồi ở bàn đối diện. Há» sá»­a soạn thật kỹ, ngoài quần áo má»›i còn tô son trát phấn đàng hoàng.
Há» Ä‘ang ngồi nói nói cÆ°á»i cÆ°á»i coi có vẻ thật vui, há» cÆ°á»i thật nhiá»u. ThÆ° HÆ°Æ¡ng có cảm tưởng nếu há» cứ trên đà đó, cứ cÆ°á»i nhiá»u nhÆ° thế đó coi chừng bao nhiêu phấn trên mặt há» dám rÆ¡i xuống từng dá».
“Càng xấu, càng già, phấn son cần phải tô thật dữâ€, cái câu nói đó lúc nào cÅ©ng đúng.
Hai ngÆ°á»i thiếu phụ này, giá nhÆ° trong trÆ°á»ng hợp bình thÆ°á»ng, ăn vận bình thÆ°á»ng, để vẻ mặt bình thÆ°á»ng thì há» cÅ©ng không tệ lắm. Thế nhÆ°ng bây giá» há» trang Ä‘iểm quá nhiá»u, quá kỹ, phấn sáp quá dày thành thá»­ há» bá»—ng trở thành dị hợm, trông há» giống bà bóng quá chừng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng tức cÆ°á»i thêm, càng nhìn, nàng thấy hai ngÆ°á»i thiếu phụ đó càng...
quá xấu.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng há»i nhá» lão già :
- Hai ngÆ°á»i ngồi bên đó ai là tân nÆ°Æ¡ng?
Sở dÄ© nàng dám há»i nhÆ° thế là vì hồi nãy lão già nói “tân nÆ°Æ¡ng đã có trong tiệcâ€, mà trong tiệc hiện tại thì chỉ có hai ngÆ°á»i đó là đàn bà, cố nhiên nàng thì không tính.
Lão già lắc đầu :
- Làm sao lại có tân nương quá xấu như thế?
Thư Hương thở phào.
Chuyện của thiên hạ nhưng nàng lại lo, nàng nghĩ tân nương thì không nên xấu như thế.
Tân nÆ°Æ¡ng là phải đẹp, nhÆ°ng trong tiệc, kể vá» khá hÆ¡n hết thì chỉ có ngÆ°á»i thiếu phụ lá»›n tuổi hÆ¡n thôi.
Nàng há»i :
- Có phải vị đó không?
Vừa há»i, nàng vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn ngÆ°á»i thiếu phụ.
Lão già cÆ°á»i :
- Cỡ đó thì là bà nội của tân nương chớ tân nương sao được.
Thư Hương lại thở phào...
Nàng mừng thầm, nếu tân nÆ°Æ¡ng mà là ngÆ°á»i ấy thì đám cÆ°á»›i này hết thành...
đám cưới.
Nàng nghĩ, có lẽ tân nương có mặt nhưng chưa ra, có lẽ sẽ ra cùng một lượt với tân lang.
Bởi vì nàng không dám Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t giÆ°Æ¡ng mắt khắp nÆ¡i, nhÆ°ng nhìn bằng Ä‘uôi mắt nàng đã thấy hết má»i ngÆ°á»i. Không có ai là tân nÆ°Æ¡ng cả.
Thế nhÆ°ng nàng vẫn nóng nÆ°á»›c, nàng há»i :
- Sao không thấy?
Lão già cÆ°á»i :
- Tân lang không nóng mà co đã nóng rồi à?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng Ä‘á» mặt cúi đầu, nhÆ°ng má»™t chút rồi nàng cÅ©ng há»i :
- Lão trượng, tân nương có đẹp không?
Lão già cÆ°á»i :
- Tự nhiên là phải đẹp chứ, nhất ở đây mà.
Thư Hương ngẩng mặt lên, thấy ai nấy cũng chăm chú nhìn mình, nàng ửng mặt cúi đầu thật thấp.
Vừa cúi mặt xuống là nàng thoáng thấy má»™t đôi giày thÆ°á»ng dùng cho tân lang thật má»›i và nàng cÅ©ng thoáng thấy vạt áo hồng bào, thứ áo tân lang.
Äôi giày, vạt áo phất phá»›i từ trong ra ngoài.
À, có thể chớ, đâu lẽ cứ để khách đợi hoài?
Bây giỠthì tân lang ra mặt.
Thế còn tân nương?
Không biết con ngÆ°á»i của tân lang ra sao? Không biết khoảng bao nhiêu tuổi?
Không biết xấu hay đẹp?
Chắc chắn là tuổi không thể lá»›n lắm, có thể quá ba mÆ°Æ¡i, nhÆ°ng không được quá nhiá»u, đó là tuổi cao nhất của má»™t tân lang.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng mấy bận muốn ngẩng mặt lên, nhÆ°ng nàng thấy không tiện, dầu gì thì nàng cÅ©ng là con gái chÆ°a chồng, không khí ở đây là thôn quê, ngÆ°á»i ta còn giữ gìn, không thể nhìn Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t nhÆ° thế.
Không, nàng phải chá» cÆ¡ há»™i, chá»› nếu nàng ngẩng thẳng mặt lên chắc chắn sẽ bị cÆ°á»i.
Nàng thấy đôi giày tân lang đi ra, đi thẳng...
Ủa, lạ chưa?
Äôi giày của tân lang bÆ°á»›c vá» phía bàn nàng và ngừng lại trÆ°á»›c mặt nàng.
Thật là kỳ cục.
HỠđịnh chào khách chăng? Nhưng khách đaáng chào trước đâu phải là nàng?
Thư Hương không kịp nghĩ thêm, vì ngay lúc đó thì pháo tay vang dội.
Những chá»— đông ngÆ°á»i, thÆ°á»ng thÆ°á»ng pháo tay rá»n mà êm, vì ngÆ°á»i ta vá»— nhẹ, nhÆ° nhỠđông nên tiếng dá»™i ấm rá»n, trái lại, những chá»— ít ngÆ°á»i pháo tay thÆ°á»ng nhức óc vì ai cÅ©ng cố vá»— cho thật lá»›n.
Trong pháo tay, có tiếng cÆ°á»i xen lẫn :
- Nhị vị thật “lang tài nữ mạoâ€, “giai ngẫu thiên thànhâ€.
Lại có ngÆ°á»i tiếp theo :
- Tân nương đẹp quá, phúc hậu quá, tương lai nhất định tử tôn mẫu thất!
Äó là những câu chúc tụng khi tân lang và tân nÆ°Æ¡ng đối diện.
Thế nhưng sao không thấy tân nương?
ThÆ° HÆ°Æ¡ng không dừng được, nàng buá»™t miệng há»i nhá» :
- Lão trượng, tân nương đâu?
Lão già cÆ°á»i :
- Tân nương là cô đó chớ đâu?
“Tân nÆ°Æ¡ng là cô đóâ€...
ThÆ° HÆ°Æ¡ng hé miệng cÆ°á»i...
Nàng cảm thấy thôn quê ngÆ°á»i ta vui tá»± nhiên và lão già đùa hÆ¡i quá trá»›n...
Thế nhÆ°ng nụ cÆ°á»i của nàng không nở trá»n, nàng cảm thấy không phải, lão già không có đùa...
Tiếng pháo tay lại vang lên và có ngÆ°á»i nói lá»›n :
- Tân nương hãy đứng lên để làm lễ tơ hồng.
- Tân lang Ä‘ang chá» và bá»n này cÅ©ng chá» nhập tiệc đây, xin má»i tân nÆ°Æ¡ng đứng dậy.
Äôi giày của tân lang vẫn nhÆ° chôn má»™t chá»—.
Thư Hương nóng mặt, đôi giày tân lang “chôn†thật ngay trước mặt nàng.
ThÆ° HÆ°Æ¡ng ngẩng mặt lên, nàng không thể dằn được nữa, ngÆ°á»i ta không thể đùa má»™t cách sá»— sàng nhÆ° thế, không thể bất lịch sá»± nhÆ° thế.
Nhưng nàng bủn rủn, nàng chết trân, khi nàng thấy mặt tân lang...
* * * * *
Tân lang mặc áo rộng hồng, mang giày mới, đầu đội mũ Ô Sa, ăn mặc đúng dáng cách của một tân lang.
Thế nhưng bộ mặt trong thiên hạ tuyệt đối không thể có bộ mặt thứ hai như mặt hắn.
Không phải bá»™ mặt của con ngÆ°á»i sống.
Hai mắt trơ trơ như mắt tượng đá, da mặt mét chằng hình như máu không có luân chuyển dưới làn da.
Hắn đứng im lìm, đứng nhÆ° trá»i trồng, y nhÆ° khi chÆ°a có ThÆ° HÆ°Æ¡ng thì hắn đã “má»c†sẵn nÆ¡i đó tá»± bao giá».
Lưu tiên sinh.
Chính hắn, tân lang là Lưu tiên sinh.
Thư Hương cảm nghe thân hình trơn lùi, từ trên ghế nàng tuột lần xuống đất y như toàn thân có một chất trơn, hai hàm răng nàng khua nghe cồm cộp...
Nàng có cảm giác nàng nhÆ° má»™t con heo Ä‘ang đặt lên thá»›t và con dao thá»c huyết Ä‘ang gát má»™t bên.
HỠchuẩn bị cả rồi, tiệc cưới, phòng hoa, đăng chúc huy hoàng, hỠchỉ chỠnàng dẫn xác tới...
Nàng muốn khóc nhÆ°ng không chảy nÆ°á»›c mắt, nàng muốn la nhÆ°ng cổ há»ng đã cứng rồi.
Lưu tiên sinh... từ từ :
- Ta đã há»i ba bận, ta há»i bao giá» thì làm lá»… nhÆ°ng nàng Ä‘á»u không quyết định, nên ta phải quyết định.
Thư Hương há miệng :
- Tôi... tôi...
Nàng đã cố ráng hết sức nhưng cũng không ra tiếng.
Lưu tiên sinh nói :
- Chúng ta thành thân như thế này, chẳng những danh chánh ngôn thuận, mà Mai dong cũng có hẳn hòi.
Lão già đánh xe cÆ°á»i :
- Lão là Mai dong.
Hai ngÆ°á»i thiếu phụ đánh phấn đứng lên :
- Chúng tôi là dâu phụ.
Lưu tiên sinh nói, cố nhiên là cũng... từ từ :
- Tất cả ở đây là nhân chứng của hôn lễ, không có ai nói một tiếng nào dị nghị.
Thư Hương tuột chùi luôn xuống đất, khi nãy còn dựa đầu vào thân ghế, nhưng bây giỠthì nàng gần như không còn một chút xương.
Toàn thân nàng má»m nhÅ©n, lạnh băng.
Rõ ràng nàng có thể chạy thoát VÆ°Æ¡ng đại nÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng nhất định không khá»i được tầm tay của tên yêu quái há» LÆ°u này...
Ngay lúc ấy chợt nghe có tiếng :
- Trong cái hôn lễ này quả thật không ai nói, nhưng ta nói.
NgÆ°á»i nói câu đó là má»™t gã thanh niên.
Hắn vừa lùn vừa mập, mặt hắn tròn quay, hai mắt hắn nhỠmà dài, trán hắn cao mà dồ, hai chân mày hắn rậm rì.
Nhìn toàn bá»™ con ngÆ°á»i của hắn, ai cÅ©ng có thể gá»i là... quái dị.
Gã ngồi ở đầu bàn bên phải, tay trái gã cầm chén, tay phải gã cầm bầu.
Chén rượu không lá»›n, chỉ uống má»™t há»›p là cạn, nhÆ°ng gã rót liá»n liá»n.
Cái chén kê lên miệng vừa lấy ra thì miệng bầu đã nghiêng vào, miệng bầu vừa lấy ra thì cái chén đưa lên miệng.
Gã làm như cái máy.
Nhưng cái lạ lùng nhất là không hiểu làm sao gã có mặt nơi đây.
Không ai thấy gã bước vào, không ai thấy gã ngồi vào bàn tiệc, vậy mà gã vẫn có mặt.
NgÆ°á»i ta thấy gã khi nghe gã nói.
Tất cả những ngÆ°á»i có mặt giật mình trÆ°á»›c sá»± có mặt Ä‘á»™t ngá»™t của gã.
Còn gã thì lại tỉnh bơ.
Y như hồi chưa đặt tiệc thì đã có mặt gã rồi.
Y như hồi gian nhà này dựng lên thì đã có mặt gã ngồi nơi đó.
Lưu tiên sinh vẫn... từ từ :
- Không phải ta thì là ai?
Gã thanh niên dùng miệng bầu chỉ vào mũi mình :
- Ta, ta là tân lang.
* * * * *
“Tân lang là gã, nhÆ°ng gã là ai?â€
ThÆ° HÆ°Æ¡ng vốn đã mẹp xuống đất, nhÆ°ng khi nghe câu nói đó là nàng nhá»m dậy.
Gã thanh niên cũng đang nhìn nàng.
Thư Hương vốn không biết gã thanh niên, nhưng không hiểu sao nàng lại thấy...
quen quen.
Gã thanh niên chầm chậm nói tiếp :
- Ta há» TrÆ°Æ¡ng, tên Dị, gá»i là TrÆ°Æ¡ng Dị.
Trá»i đất, ThÆ° HÆ°Æ¡ng chút nữa đã kêu lên.
Äúng rồi, nàng có vài lần thấy dạng gã và má»›i tối qua nàng thấy gã Ä‘i vá»›i cha nàng và cha gã nữa...
Gã là TrÆ°Æ¡ng Dị, con của TrÆ°Æ¡ng Tam Gia, gã là “Óc Mítâ€.
Hắn đúng là má»™t con ngÆ°á»i quái dị.
Không phải quái dị vá» hình dạng không, hắn còn quái dị nhiá»u việc.
Nghe nói trong mÆ°á»i ngày, gã chỉ tỉnh có má»™t ngày, lúc tỉnh thì gã rút và trong chùa làm bạn vá»›i hòa thượng, lúc say gã nhủi vào kỹ viện hú hí vá»›i mấy ả buôn hÆ°Æ¡ng.
Bất cứ chá»— nào gã cÅ©ng có thể ở lâu, chỉ Ä‘á»™c có nhà gã thì không khi nào gã ở được, nghe nói từ ngày gã biết Ä‘i đến giá», cha gã thấy mặt gã chÆ°a đủ mÆ°á»i lần, nhÆ° vậy, trung bình hai nắm má»›i thấy mặt gã.
Nghe nói bất cứ chuyện gì thuá»™c vá» kỳ dị nhất trên Ä‘á»i hắn cÅ©ng Ä‘á»u làm đủ, chỉ Ä‘á»™c có việc đàng hoàng thì gã chÆ°a làm đến bao giá».
ThÆ° HÆ°Æ¡ng đã nghiá»n ngẫm mãi, không hiểu tại sao cha nàng lại hứa gã nàng cho cái tên dị hợm nhÆ° thế?
Và nàng càng không thể tưởng tượng nổi là tại sao cái tên “Óc Mít†lại có mặt tại chỗ này.
Nàng chợt thấy gã đúng là quái vật.
* * * * *
LÆ°u tiên sinh chắc cÅ©ng xem gã là... quái vật, nên hắn nhìn gã chăm chăm thật lâu rồi bá»—ng bật cÆ°á»i.
Lần thứ nhất ThÆ° HÆ°Æ¡ng thấy hắn cÆ°á»i.
ChÆ°a bao giá» nàng tưởng tượng được khi hắn cÆ°á»i sẽ ra làm sao, thậm chí nàng không bao giá» nghÄ© rằng hắn có thể cÆ°á»i.
NhÆ°ng bây giá» thì rõ ràng hắn Ä‘ang cÆ°á»i.
Cái miệng hắn đã chằng chằng, coi không giống c?ai gì cả chá»› đừng nói đến cái cÆ°á»i, mà giá»ng cÆ°á»i của hắn cÅ©ng thật là kỳ cục.
Giá»ng cÆ°á»i khèn khẹt nhÆ° tiếng khỉ kêu, giống nhÆ° ngÆ°á»i nghẹt cổ, giống ngÆ°á»i sắp chết bị đàm lên chận.
Và trong khi miệng hắn chằng, giá»ng hắn khẹt, thì nét mặt hắn không há» lá»™ má»™t chút gì để cho ngÆ°á»i ta biết rằng hắn Ä‘ang cÆ°á»i.
NhÆ°ng sở dÄ© ThÆ° HÆ°Æ¡ng biết hắn cÆ°á»i là vì nàng thấy có má»™t vài ngÆ°á»i thá»±c khách của hắn cÆ°á»i theo, nếu không phải hắn cÆ°á»i thì chắc chắn bá»n đó không khi nào dám cÆ°á»i nhÆ° thế.
Thư Hương bỗng lại run.
Nàng phát lạnh khi tưởng tượng cái mặt chết Ä‘ang cÆ°á»i.
LÆ°u tiên sinh cÆ°á»i cÆ°á»i, nói :
- Thì ra cũng là ngươi muốn làm tân lang.
Trương Dị nói :
- Thật thì ta vốn không có ý muốn đến đây để làm tân lang, chỉ tiếc là không đến không được.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Không đến không được? Chẳng lẽ có ngÆ°á»i ká» Ä‘ao ở sau lÆ°ng ngÆ°Æ¡i bắt ngÆ°Æ¡i phải tá»›i?
Trương Dị thở ra :
- Má»™t con ngÆ°á»i không thể nào ngồi yên để nhìn ngÆ°á»i vợ của mình Ä‘i làm tân nÆ°Æ¡ng kẻ khác.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Nàng là vợ của ngươi?
Trương Dị đáp :
- Bây giỠthì không phải, nhưng cũng gần như thế.
Lưu tiên sinh lạnh lùng :
- Chỉ tiếc vì nàng đã hứa, đã bằng lòng nhận ta làm chồng.
Trương Dị thản nhiên :
- Cho dầu nàng có hứa, có bằng lòng cũng vô dụng.
LÆ°u tiên sinh há»i :
- Tại sao vô dụng?
Trương Dị nói :
- Không hữu dụng má»™t chút nào c? bởi vì cha của nàng hứa gả nàng cho ta, không những có lịnh cha mẹ mà có mai mối đàng hoàng, chính nhÆ° thế má»›i gá»i là “danh chánh ngôn thuậnâ€, chính nhÆ° thế thì hôn lá»… má»›i không có ai nói tiếng nào dị nghị.
Trầm ngâm một chút, Lưu tiên sinh chậm rãi :
- Nếu muốn ngươi không cưới được nàng thì chỉ có một cách.
Trương Dị nói :
- Không có một cách nào cả.
Lưu tiên sinh nói :
- Có, vì không thể có ngÆ°á»i chết nào lại cÆ°á»›i vợ được, có phải thế không?
TrÆ°Æ¡ng Dị cÆ°á»i.
Lần thứ nhất ThÆ° HÆ°Æ¡ng thấy hắn cÆ°á»i.
Mặt của hắn vốn rất đặc biệt, nhất là cặp mắt của hắn, cặp mắt nhá» mà dài, từ trong đó bắn ra tia sáng lạ kỳ, chính tia sáng đó làm cho ngÆ°á»i nhìn vào khiếp vía và cÅ©ng chính vì thế mà những tay chân của LÆ°u tiên sinh từ nãy giá» không dám Ä‘uổi hắn ra.
CÅ©ng chính vì tia mắt đó đã làm cho con ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng đến nhÆ° đần Ä‘á»™n của hắn trở thành chẳng tầm thÆ°á»ng, bất cứ ai cÅ©ng không dám xem nhẹ hắn.
Thế nhÆ°ng khi hắn cÆ°á»i thì lại biến đổi thật nhanh.
Từ cái uy thế bởi tia mắt khiếp ngÆ°á»i của hắn, hắn cÆ°á»i bá»—ng dịu hiá»n kỳ lạ, ngÆ°á»i ta bá»—ng thấy hắn... có duyên.
NgÆ°á»i nào vốn đã chán ngấy vì con ngÆ°á»i của hắn, nhÆ°ng khi hắn cÆ°á»i thì cái chán ấy tiêu tan, chẳng những hết chán, mà lại còn có vẻ muốn gần gÅ©i hắn.
Thư Hương bỗng có ý muốn cho hắn chạy mau, chạy càng mau càng tốt, càng xa càng tốt...
Không hiểu tại sao, nàng cũng không đủ thì giỠđể phân tách, chỉ biết nàng không muốn nhìn hắn chết dưới tay của Lưu tiên sinh.
Nàng nhá»› đến cái chết của Mai thÆ°, của năm tên của bá»n Trần Äại Bịp...
Nàng nghÄ© trên Ä‘á»i này không ai có thể thoát khá»i món ám khí của hắn.
Nàng không biết trình độ võ công của Lưu tiên sinh đến mức nào, rất có thể hắn dở ẹt vỠcác thứ. Hắn chỉ có mỗi một môn ám toán đó thôi, nhưng chỉ cần một món đó cũng đủ rồi, quá đủ rồi, vì món đó bay ra, bất cứ ai cũng phải ngã xuống.
Thật ra thì ThÆ° HÆ°Æ¡ng cÅ©ng không biết LÆ°u tiên sinh giết ngÆ°á»i bằng cách nào, nhÆ°ng nàng tin chắc đó là ám khí, vì nhất định nó không phải là pháp thuật và cái đó nàng biết thật vô cùng lợi hại.
Cái trán của TrÆ°Æ¡ng... Óc Mít vồ quá mức, đã vồ mà lại rá»™ng. Cái gì đó của LÆ°u tiên sinh chắc chắn dá»… trúng đích hÆ¡n, chỉ má»›i nghÄ© đến đó, ThÆ° HÆ°Æ¡ng nhÆ° đã thấy có má»™t cái lá»— hun hút và sau đó thì máu va chất trắng sá»n sệt tóe ra, chỉ nghÄ© đến đó thôi là tay chân nàng lạnh toát.
Và nàng lại nhìn cái cÆ°á»i “cứu vãn cả cuá»™c Ä‘á»i†của TrÆ°Æ¡ng Dị. Nàng bá»—ng sợ cái cÆ°á»i đó cÅ©ng sẽ đậu mãi trên môi hắn, vì nhanh lắm, nhanh đến mức ngÆ°á»i chết không kịp tắt nụ cÆ°á»i.
Cũng may, Lưu tiên sinh chưa ra tay.
Hắn vẫn còn đứng bất động chỗ cũ.
Trương Dị lại uống rượu.
Hắn uống cạn và hắn rót đầy.
Rót đầy nhưng không đưa lên môi như những lần trước nữa mà hắn lại đưa ngay lên trán.
Không có tiếng khua, nhÆ°ng có mấy giá»t rượu bắn ra.
Lưu tiên sinh tái mặt.
Trương Dị từ từ hạ chén rượu xuống, hắn dòm trong chén rượu y như đang kiếm một con thiêu thân mới nhảy vào.
Hắn dòm chăm chăm và vụt thở dài.
Hắn thở dài và lại lắc đầu nhÆ° thất vá»ng :
- Thứ ám khí này chất độc mạnh quá, không cần chất độc, nội việc lủng óc là đủ để chết rồi, thật là quá cẩn thận.
Hai mắt Thư Hương mở trao tráo, nhưng nàng nhìn thấy rất mơ hồ.
Nàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra...
Tài sản của killer1310

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
àâòîìèð, cat bui giang ho, çîîôèëû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™