Lập tức chàng phát giác ra Hắc Bạch nhị sát nằm còng queo trên nền miếu, chàng nhìn thấy bọn chúng đã chết cả, bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Chàng nhớ rằng chính mình phóng một cước đá Hắc Sát Thủ Điêu Minh, cũng nhớ rằng mình đánh trúng Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa một chưởng vọt máu mồm, nhưng vết đao trên lưng Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa từ đâu mà ra? Còn một tên "lão tặc" kia đã chạy đâu rồi?
Hay là tên lão tặc ấy đã giết chết Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa?
- Như vậy thì y đi đâu rồi?
ồ, nhất định là y cho rằng mình chưa tỉnh dậy ngay được, có việc phải đi ra ngoài miếu, sao mình không nhân dịp này chạy trốn?
Vũ Duy Ninh nghĩ tới đó, lập tức nhảy vọt một bước ra cạnh cửa, thò đầu nhìn ra ngoài miếu, nhảy thóc lên yên, giục ngựa chạy mau xuống dưới núi.
Chàng cho rằng Cừu Văn Thông ắt sẽ nghe tiếng đuổi theo, nên chạy một mạch xuống dưới núi, trên đường cũng không thấy đối phương đuổi tới, lúc ấy mới thấy yên tâm.
Trong lòng chàng cũng thấy kỳ lạ vì sao không thấy Cừu Văn Thông đuổi theo, nhưng nỗi vui mừng đã át đi thắc mắc ấy, chàng hiện chỉ vui mừng là mình đã chạy thoát được, vẫn có thể tự do tới Long Tuyền quan gặp mặt bà nội, ngoài ra những chuyện khác đều không màng nghĩ tới!
Ba ngày sau chàng tới Bảo Định, nghĩ lại trong thành một đêm, hôm sau hỏi thăm đường đi Phụ Bình, rồi tiếp tục lên đường.
Dọc đường không gặp chuyện gì, lại đi năm ngày nữa, cuối cùng đã tới Phụ Bình, chỉ cách Long Tuyền quan vài mươi dặm!
Lúc ấy trời đã xế chiều, chàng vào một quán cơm trong thành ăn cơm tối, hỏi thăm thì được biết chỉ còn cách Long Tuyền quan bảy mươi dặm, trong lòng nghĩ rằng nếu tiếp tục đi thì cũng phải quá nửa đêm mới tới Long Tuyền quan, Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc không lẽ nào lại nửa đêm lên Trường Thành đứng đợi mình, vả lại con ngựa đã chạy suốt một ngày, cũng cần nghỉ ngơi, chẳng bằng cứ ngủ lại trong thành này một đêm, sáng ra lại đi sớm cũng tốt.
Chủ ý đã định, bèn ra dắt ngựa đi tới một khách sạn gần đó. Điếm tiểu nhị trong khách sạn mắt tinh, vừa thấy Vũ Duy Ninh đã biết chàng ngủ trọ, lập tức tươi cười ra đón, cầm lấy cương ngựa.
vũ Duy Ninh không quen ở lẫn lộn người trong một gian phòng lớn, nên chọn căn phòng nhỏ, chàng sai tiểu nhị đun thùng nước nóng, tắm rửa sạch sẽ xong, sung sướng leo lên giường.
- Bình! Bình! Bình!
Đột nhiên ngoài phòng có tiếng người đập vào cửa. Vũ Duy Ninh đã dặn dò tiểu nhị không được quấy rầy, lúc ấy nghe tiếng đập cửa, bất giác cau mày bực tức cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bình! Bình! Bình!
Cùng lúc ấy lại có ba tiếng đập cửa nữa, Vũ Duy Ninh nổi nóng, cao giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi có chuyện gì? Ngươi không nghe rõ à?
- Bình! Bình! Bình!
Lại thêm ba tiếng đập cửa!
Vũ Duy Ninh nhảy xuống đất, hằm hằm bước ra mở cửa phòng, đang tính sẽ mở miệng mắng cho một trận, lại thấy người đứng phía ngoài là một vị lão nhân áo lam ra dáng văn sĩ chứ không phải là điếm tiểu nhị, bất giác sửng sốt vội vàng hỏi:
- Người, lão nhân người tìm ai?
Lão nhân áo lam trạc sáu mươi bảy sáu mươi tám tuổi, vóc dáng cao gầy, diện mạo tinh anh, có dáng vẻ đường bệ, nhưng hai mắt rừng rực, trông rất khôn ngoan dữ tợn, khiến người ta vừa trông thấy đã biết không phải là nhân vật tầm thường.
Y nở một nụ cười nhăn nhở, hạ giọng hỏi:
- Lão phu vào chơi được không?
Vũ Duy Ninh chỉ biết lão nhân này có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở đâu, bèn hỏi lại:
- Lão nhân, người tìm tiểu nhân à?
Lão nhân áo lam cười nụ, gật đầu đáp:
- Đúng vậy, lão phu tìm ngươi!
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân tên Vũ Duy Ninh! Lão nhân người biết tiểu nhân sao?
Lão nhân áo lam lại gật đầu đáp:
- Đúng vậy, lão phu biết người!
Vũ Duy Ninh chắp tay nói:
- Xin tha cho tiểu nhân mắt kém, không rõ quý tính đại danh của lão trượng là gì?
Lão nhân áo lam nói:
- vào trong phòng sẽ nói được không?
Vũ Duy Ninh thoáng do dự, nhưng lập tức né qua một bên thản nhiên nói:
- Được mà, mời lão trượng vào!
Lão nhân áo lam cất bước tiến vào xoay tay cài then cửa, tự mình bước tới ngồi xuống ghế, nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Ngươi đi mất bao nhiêu ngày mới tới đây?
Vũ Duy Ninh vừa nghe xong trống ngực chợt đập mạnh, chăm chú nhìn đối phương một lượt từ trên xuống dưới, vẫn không nghĩ ra đối phương là ai, bèn chắp tay hỏi:
- Lão trượng có rộng lòng cho tiểu nhân thỉnh giáo đại danh trước không?
Lão nhân áo lam chợt cười cười đứng dậy nói:
- Tà Khâu lão huynh nói ngươi thuần phác thật thà, chưa từng trải việc, xem ra thế này, thì trên hơn một ngàn dặm lộ trình từ Trường Bạch tới đây, ngươi đã được rèn luyện nhiều lắm rồi!
Vũ Duy Ninh vừa nghe xong, chợt rõ đối phương là ai, lập tức máu toàn thân như sôi lên!
Đúng vậy, lão nhân áo lam trước mắt đây chính là một trong bảy mươi mốt tên ma đầu trong võ lâm thoát ra khỏi Chính Tâm lao hôm trước!
Nghĩ tới việc đối phương là một trong bảy mươi hai tên tù phạm mà mình phát thệ bắt lại, Vũ Duy Ninh đã nghĩ tới việc xông vào y, xong chàng chưa xông vào ngay, chàng biết đây không phải là lúc động thủ, bởi bà nội vẫn còn trong tay Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc!
Cho nên, chàng ra sức kìm cơn giận trong lòng xuống, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, lại chắp tay nói:
- Té ra lão nhân người là một trong bảy mươi mốt vị lão tiền bối thoát ra khỏi Thạch gia bảo hôm trước, tiểu nhân nhất thời không nhận ra, thật là bất kính quá!
Lão nhân áo lam khẽ cười nói:
- Đừng khách sáo, lão phu được trở lại tự do, còn phải cảm tạ ngươi mới đúng!
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ khiêm tốn, lại cung kính hỏi:
- Xin hỏi đại danh của lão tiền bối xưng hô thế nào?
Lão nhân áo lam nói:
- Lão phu là Chừ Tích Kỳ, ngoại hiệu là Quái Thủ Phiên Thiên.
Vũ Duy Ninh đã thuộc lòng danh sách bảy mươi hai tên tù phạm, biết lão Quái Thủ Phiên Thiên Chừ Tích Kỳ này là cháu của Vũ Quái Chừ Nhất Dân trong mười hai Vũ Sát Tinh đã chết, cũng là một trong mười hai người võ công lợi hại nhất trong bảy mươi hai tên tù phạm, lúc bấy giờ làm ra vẻ kính cẩn nói:
- Té ra là Chứ lão tiền bối, mong được Chứ lão tiền bối từ nay về sau chỉ giáo nhiều cho!
Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ cười nói:
- Tả Khâu lão nhi có ý tiếp tục dạy bảo ngươi, chỉ không rõ là ngươi có thật lòng hay không mà thôi!
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ không hiểu hỏi:
- Tả Khâu lão nhi là ai?
Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ chăm chú hỏi:
- Ngươi thật không biết Tả Khâu lão nhi là ai sao?
Vũ Duy Ninh nhìn vào mắt đối phương, chợt hiểu ra rằng từ khi mình rời Trường Bạch đến đây, trong hơn một ngàn dặm đường nhất cử nhất động của mình đều có đối phương ngấm ngầm theo dõi, giám thị, nên vội vàng đáp:
- Mấy hôm trước tiểu nhân đi qua phủ Thiên Tân, từng lên một nhà hàng gọi là Tụ Anh lâu ăn cơm, hôm ấy thực khách ở đó đều là người võ lâm, bọn họ đang bàn luận về việc bọn lão tiền bối thoát khỏi Chính Tâm lao, trong đó có người nói rằng vạch ra kế hoạch cứu người là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc và một thiếu niên, thiếu niên ấy dĩ nhiên là tiểu nhân, nhưng bọn họ lại gọi Giải đại thúc là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, nay Chứ lão tiền bối lại nói là Tả Khâu lão nhi, có phải cũng là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc không?
Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ gật đầu cười nói:
- Đúng thế, Giải đại thúc của ngươi, tên thật là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc!
Vũ Duy Ninh than:
- Giải đại thúc cũng thật là, lão nhân gia người việc gì phải dấu diềm tên thật với tiểu nhân như thế kia chứ!
Nói tới đó, lại đưa mắt hỏi:
- Lão nhân gia người tới đây chưa?
Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ lắc đầu:
- Chưa!
Vũ Duy Ninh nói:
- Lão nhân gia người dặn tiểu nhân tới Trường Thành chỗ Long Tuyền quan để gặp người, hôm nay tiểu nhân tới đây rồi, trời đã xế chiều, nên mới tính là sáng mai sẽ đi tiếp Chứ lão tiền bối từ đâu tới đây vậy?
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Lão phu chịu lời ủy thác tới đây gặp ngươi, cũng là định bàn với ngươi một việc!
vũ Duy Ninh hỏi:
- Tả Khâu đại thúc không chờ ở Long Tuyền quan đón tiểu nhân sao?
Quái Thủ Phiên Thiên đáp:
- Phải, y có việc không thể chờ lâu hơn được.
Vũ Duy Ninh lại hỏi:
- ông ta đi đâu?
Quái Thủ Phiên Thiên đáp:
- Y đi tới một chỗ khác!
Vũ Duy Ninh biết đối phương vẫn chưa chịu coi mình là "người mình", trong lòng ngầm lo lắng, lại hỏi:
- Vậy thì gia tổ mẫu thế nào?
Quái Thủ Phiên Thiên đáp:
- Bà rất khoẻ, bọn ta trước nay giữ gìn cho bà mười phần an toàn, ngươi cứ yên tâm đi!
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Chừng nào tiểu nhân mới có thể gặp bà được?
Quái Thủ Phiên Thiên nhún vai nói:
- Nhanh thôi. Nhưng bây giờ ngươi kể xem đã chạy khỏi Chính Tâm lao thế nào cùng là chuyện đã trải qua trên đường kể lại một lượt cho lão phu nghe trước đã, được không?
Vũ Duy Ninh xoa xoa tay, làm ra vẻ nôn nóng nói:
- Tiểu nhân một đường tới đây, gấp nhất là được gặp tổ mẫu, Chừ lão tiền bối có thể cho tiểu nhân gặp gỡ tổ mẫu một lần không?
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Bà không ở gần đây, ngươi cứ kể qua những chuyện đã gặp cho lão phu nghe trước đi đã!
Vũ Duy Ninh chép miệng nói:
- Được thôi, hôm ấy tiểu nhân trở về nhà ở Đại Bình, thấy Tả Khâu đại thúc để lại...
Quái Thủ Phiên Thiên xua tay ngắt lời, nói:
- Không, bắt đầu nói từ từ lúc làm thế nào rời Chính Tâm Lao kia!
Vũ Duy Ninh dừng một lúc, gật đầu nói:
- Cũng được, buổi tối hôm ấy, trong lúc hỗn chiến, tiểu nhân bị Vân quản gia kia đánh trúng hai chưởng ngã lăn ra đất, may được Tả Khâu đại thúc kịp thời phóng kiếm đâm chết Vân quản gia tiểu nhân mới khỏi mất mạng, không lâu sau đó, tiểu nhân nghe nói "Chủ nhân của bảo đã về tới" tức là chỉ vào bảo chủ Thạch gia bảo, trong lòng đang Cao hứng vì các vị có thể bắt y để báo thù, không ngờ... không ngờ...
Quái Thủ Phiên Thiên cười nói ngay:
- Bọn ta lại nghe gió mà chạy, có đúng không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Chứ không phải sao, tiểu nhân trông thấy mọi người bỏ chạy, hoảng hốt bò dậy, định là chạy theo, nhưng bị nội thương rất nặng, ngay đứng cũng còn không đứng được, đang lúc run sợ, đột nhiên phát hiện có hai người áo trắng đứng trước mặt, một người tuổi trạc ba mươi... Hà, Chứ lão tiền bối đoán thử xem họ là ai?
Quái Thủ Phiên Thiên cười nụ nói:
- Là ai vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Người áo trắng lớn tuổi, tiểu nhân đã thấy mặt một lần, ông ta là bảo chủ Thạch gia bảo, cũng chính là người mà Giải đại thúc gọi là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc!
Quái Thủ Phiên Thiên cười nói:
- Vì Tả Khâu lão huynh vẫn không biết ngươi có chịu theo y suốt đời không, nên mới lừa ngươi như thế... rồi sau thế nào?
vũ Duy Ninh nói:
- Lúc ấy dĩ nhiên tiểu nhân nghĩ rằng đó là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc, nên trong lòng mười phần run sợ, nhưng Thánh Hiệp Du Lập Trung nhận ra tiểu nhân, ông ta thấy tiểu nhân bị thương nằm lăn trên đất, rất là ngạc nhiên hoảng sợ, hỏi tiểu nhân vì sao cũng ở trong bảo, tiểu nhân nhất thời không trả lời được, ông ta lại hỏi tiểu nhân có thấy Vân quản gia ở đâu không, tiểu nhân bèn chỉ nơi Vân quản gia nằm, lúc bọn họ tìm tới Vân quản gia, phát hiện ra Vân quản gia còn chưa chết hẳn, lập tức truyền chân khí cho ông ta, một lúc sau, quả nhiên Vân quản gia tỉnh lại, ông ta chỉ lắp bắp nói với Thánh Hiệp Du Lập Trung là bảy mươi mốt tù phạm trong Chính Tâm lao là do tiểu nhân thả ra, rồi chết luôn...
Quái Thủ Phiên Thiên gật gật đầu hỏi tiếp:
- Du Lập Trung nghe xong, có đánh ngươi không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không, tuy ông ta tức giận Vô cùng nhưng lại kìm chế, hỏi tiểu nhân rằng trong bảy mươi mốt tù phạm ấy có ai là phụ thân hay sư phụ của tiểu nhân không, tiểu nhân đáp không, chỉ là chịu lời ủy thác của một vị ân nhân nhờ vào cứu người...
Quái Thủ Phiên Thiên hỏi:
- Đương nhiên y sẽ hỏi ân nhân của ngươi là ai, ngươi trả lời thế nào?
vũ Duy Ninh đáp:
- Tiểu nhân nói rõ với ông ta, là không trả lời câu hỏi ấy, ông ta nói: Vậy thì chín mươi bảy mạng người đêm nay kể như đều chết vào tay ngươi. Tiểu nhân nói: Được thôi, tiểu nhân còn ở đây mà.
Quái Thủ Phiên Thiên cười hô hô nói:
- Trả lời hay lắm, nhưng ngươi không sợ chết thật à?
Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
- Tiểu nhân lẽ nào không sợ chết, có điều trong tình hình lúc ấy tiểu nhân tự biết là khó mà sống được, nên quyết định không nói ra tên của Giải đại thúc!
Quái Thủ Phiên Thiên gật đầu cười nói:
- Tốt lắm, rồi sau thế nào?
- Sau đó Thánh Hiệp Du Lập Trung sai thanh niên áo trắng kia bế tiểu nhân vào trong thạch thất, tiểu nhân nghĩ rằng phải nếm mùi đau khổ rồi, không ngờ ông ta lại sai thanh niên áo trắng kia cho tiểu nhân uống một viên Bảo Mệnh Thần Đan, lại tiếp xương cho tiểu nhân, thanh niên áo trắng kia rất không vừa lòng, hỏi Thánh Hiệp Du Lập Trung cần gì phải như thế. Thánh Hiệp Du Lập Trung quả quyết nói: "Không thế không được, y phải chịu sự phán quyết của Đồng Tâm Minh". Thanh niên kia nói: "Cha là minh chủ, có quyền lập tức xử trí gã tiểu tử này... " - Lúc ấy ngươi mới biết Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc là người khác, còn đối phương đúng là minh chủ Đồng Tâm Minh Thánh Hiệp Du Lập Trung phải không?
- Đúng thế, cũng mới biết rằng thanh niên áo trắng là con ông ta - Đặc sứ áo vàng Du Ngọc Long!
- Ngươi nhất định rất căm tức Tả Khâu lão nhi lừa ngươi, có đúng không?
- Đúng, lúc ấy tiểu nhân rất căm tức, có điều về sau bình tĩnh nghĩ lại, lại không tức giận gì nữa.
- Tại sao thế?
- Có hai lý do. Thứ nhất là Tả Khâu đại thúc dạy cho tiểu nhân một thân võ công, trước nay yêu thương bảo bọc tiểu nhân tới cả chuyện nhỏ nhặt, thường nói rằng: Đại trượng phu chịu ơn của người ta một giọt nước thì phải đem cả dòng suối để báo đáp, cho nên tuy Tả Khâu đại thúc lừa gạt tiểu nhân cũng là chuyện bất đắc dĩ, huống gì ông không hề cưỡng bách tiểu nhân, ông đã nói là nếu không nguyện ý có thể không cần đáp ứng Thứ hai tiểu nhân biết Tứ Hải Đồng Tâm Minh hoàn toàn không phải là quan phủ, bọn họ căn bản không có quyền gì bắt bảy mươi mốt người bọn Chứ lão tiền bối giam cầm như tù phạm trong địa lao, cho nên đối với chuyện này, tiểu nhân không những không hối hận, mà còn cho rằng là một việc tốt!
- Không sai! Tứ Hải Đồng Tâm Minh tự khoe khoang là một tổ chức cứu nạn gỡ rối duy trì an ninh trong võ lâm, thật ra hoàn toàn treo đầu dê bán thịt chó, bọn họ không những không cứu nạn gỡ rối, mà còn tạo ra những sự chia rẽ, bọn họ khinh người yếu, hiếp kẻ nhỏ, không cho bọn không môn không phái chúng ta gia nhập Đồng Tâm Minh, lại thường khoe khoang là sẽ bắt giết bọn chúng ta, cho nên bọn ta bị bức bách phải họp nhau để chống lại, chẳng may vì lực lượng không mạnh bằng họ, cho nên kết quả là tất cả bị bắt nhốt vào Chính Tâm Lao, lần này chúng ta lại thấy mặt trời, đã chuẩn bị cho bọn họ một trận tới nơi tới chốn... Ngươi có nguyện ý tham gia vào hàng ngũ của chúng ta không?
- Dĩ nhiên là nguyện ý!
- Tốt lắm, ngươi kể tiếp đi.
- Lúc ấy, tiểu nhân đã rõ ông ta là minh chủ Đồng Tâm Minh rồi, nhưng vì tức giận Giải đại thúc lừa dối, nên đem chuyện quan hệ đã qua với Giải đại thúc kể ra, Thánh Hiệp Du Lập Trung nghe xong, cho rằng tiểu nhân bị lừa gạt, không biết thì không có tội, cũng không nghĩ tới chuyện giải tiểu nhân tới cho Đồng Tâm Minh phán xét nữa.
Ngày hôm sau lập tức thả cho tiểu nhân về.
- Rồi ngươi trở về núi Đại Bình à?
- Vâng, tiểu nhân trở về núi Đại Bình, thấy thư của Tả Khâu đại thúc để lại, bèn lập tức thu thập đồ đạc xuống núi, đi hơn năm mươi ngày mới tới đây.
- Trên đường không gặp chuyện gì à?
- cỏ Chứ, ở cạnh thành huyện Lâm Giang có một lão khiếu hóa không rõ tên... buổi tối hôm ấy tiểu nhân vào một gian miếu hoang định ngủ qua đêm, không ngờ vừa mới chợp mắt thì bị một người la lối đánh thức dậy, nhìn ra thì là một lão khiếu hóa đi chân đất, mặt xấu xí như quỷ dạ xoa, vừa vào trong miếu vừa kêu la là đói bụng...
Vũ Duy Ninh biết rõ đối phương nhất định bắt mình phải đem chuyện dọc đường kể ra, ắt là để xem mình có thực lòng tìm về theo bọn họ hay không, nên không dám giấu diềm chút gì, cứ thực tình kể hết câu chuyện đêm hôm ấy.
Quái thủ phiện thiên làm ra vẻ kinh ngạc lạ lùng, hỏi:
- Lão khiếu hóa ấy cứ quấy rầy ngươi như vậy để làm gì?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Lúc ấy tiểu nhân cũng không rõ sao lạ thế, sáng hôm sau tỉnh dậy, y đã không còn trong miếu, sau đó tiểu nhân vào mò trong bao phục thì thấy có một phong thư...
Vừa nói vừa lục lấy bức thư "cho ngươi ba tuyệt chiêu để bắt Tam Tuyệt Hồ" của lão khiếu hóa đưa ra.
Quái Thủ Phiên Thiên cầm lấy đọc xong,cười nhạt hỏi:
- Bây giờ ngươi biết y là ai chưa?
Vũ Duy Ninh đáp:
- Tiểu nhân chỉ đoán y là người của Đồng Tâm Minh, nhưng không rõ y là ai?
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Y chính là Thánh Hiệp Du Lập Trung!
Vũ Duy Ninh kinh hoảng, thất thanh hỏi:
- ủa, làm sao Chứ lão tiền bối biết y là Thánh Hiệp Du Lập Trung?
Quái Thủ Phiên Thiên nhìn vào lá thư cười nhạt nói:
- Thư này của y viết: "Thói quen của Độc Hồ, ta nắm rõ như trong lòng bàn tay" thử hỏi khắp cả thiên hạ này, người hiểu rõ võ công của Tả Khâu lão nhi như vậy, trừ Thánh Hiệp Du Lập Trung còn có ai nữa kia chứ?
Vũ Duy Ninh trong lòng kinh ngạc lạ lùng, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, lúc ấy tiểu nhân chưa vào tới Trung nguyên, cũng chỉ có y mới biết chính tiểu nhân là người thả bảy mươi mốt tù phạm, nhưng tại sao y lại hóa trang thành lão khiếu hóa?
Quái Thủ Phiên Thiên cười khẽ nói:
- Đại khái là để ngấm ngầm quan sát xem ngươi là người thế nào, bởi vì lúc ấy ngươi không có hành động nào khả nghi lọt vào mắt y, nên y cho rằng ngươi nghiêng về phía Đồng Tâm Minh, bởi vậy mới cho ngươi ba tuyệt chiêu này, hy vọng là ngươi có thể giúp y bắt Tả Khâu lão nhi, hà hà, ngươi thấy ba tuyệt chiêu này đúng là có thể bắt được Tả Khâu lão nhi ư?
vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Tiểu nhân không nghĩ tới chuyện ấy, nên cũng chưa tìm hiểu kỹ càng!
- Nói cho ngươi biết, đó là kế mượn đao giết người của y đấy!
Vũ Duy Ninh làm bộ hoảng sợ hỏi:
- ủa, thế nào lại là kế mượn đao giết người?
Last edited by The Creator; 07-01-2009 at 07:38 AM.
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Vì y chỉ ngươi ba tuyệt chiêu này, thực ra không có chỗ nào dùng được, Tả Khâu lão nhi tuyệt đối không thể trong ba chiêu này bị ngươi đánh ngã, Du Lập Trung làm như thế nhằm hai mục đích, thứ nhất là nếu quả ngươi bắt được Tả Khâu lão nhi, tự nhiên lúc ấy y rất có lợi, thứ hai là nếu ngươi thất bại, thì sẽ phải chết dưới chưởng của Tả Khâu lão nhi!
Vũ Duy Ninh nói:
- Nhưng nếu y muốn giết tiểu nhân,thì chỉ cần bắt tiểu nhân giao cho Đồng Tâm Minh phán xét lại chẳng hay hơn sao?
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Không, y là một kẻ trong nụ cười có gươm sắc, xưa nay y không bao giờ đích thân giết, y chỉ muốn mọi người đều coi y là hiệp khách lòng dạ từ bi, lão phu đối đầu với y cả chục năm, y là người thế nào lão phu lại chẳng biết rõ hay sao.
Vũ Duy Ninh lấy làm may mắn nói:
- May mà từ đó tới nay tiểu nhân không hề tính tới chuyện nghe theo lời y chỉ dẫn, nếu không chắc chắn là bị y hại chết rồi.
Quái Thủ Phiên Thiên chăm chú nhìn chàng cười hỏi:
- ủa, ngươi thật chưa nghĩ tới việc làm theo cách y chỉ dẫn à?
Vũ Duy Ninh nghiêm nét mặt nói:
- Dĩ nhiên nếu không đời nào tiểu nhân lại đưa ra ba tuyệt chiêu ấy cho Chừ lão tiền bối xem?
Quái Thủ Phiên Thiên gật gật đầu, đưa lại lá thư cho chàng cười hỏi:
- Sau đó, ngươi còn gặp chuyện gì khác nữa không?
Vũ Duy Ninh đón lấy lá thư, lập tức xé vụn ra, nói tiếp:
- Sau đó tới phủ Thiên Tân, tiểu nhân nhất thời tham ăn, lên một tửu quán gọi là Tụ Anh lầu ăn cơm, không ngờ thực khách trong quán ấy đều lại là người trong võ lâm, tiểu nhân đang ăn, đột nhiên có một người gọi là Song Đao Tướng Cố Lương Minh chạy lên, y báo với một vị sư thúc trong đám khách tin tức bảy mươi mốt tù phạm trong Chính Tâm Lao đã chạy thoát, dường như thực khách đều là người trong hai bang ba giáo chín môn phái, bọn họ nghe tin xong, đều vội vã rời khỏi Tụ Anh lầu, muốn trở về bản phái ngay để chuẩn bị đối phó, trong một thoáng, tất cả thực khách trong Tụ Anh Lầu đều bỏ đi hết chỉ còn tiểu nhân và ba người khác.
chàng lại đem chuyện Du Thiên Hoán Nhật Cừu Văn Thông cùng Hắc Bạch nhị sát nhận ra mình là thiếu niên đã giải thoát cho bảy mươi mốt tù phạm, theo dấu vết mình tới miếu sơn thần, muốn bắt mình đem tới Đồng Tâm Minh lãnh thưởng ra sao kể hết lại một lượt, cuối cùng nói:
- Sau cùng tiểu nhân tỉnh dậy, phát hiện ra hai người trẻ tuổi chết nằm trong miếu, nhưng lão nhân kia không có ở đó, tiểu nhân nghĩ rằng lão nhân ấy giết hai người trẻ kia tính là để một mình lãnh thưởng, nhưng y không ngờ tiểu nhân tỉnh lại nhanh như vậy, nên ra khỏi miếu làm chuyện gì đó, tiểu nhân vừa thấy y không có trong miếu, lén lén ra ngoài chạy đi, sau đó chẳng gặp chuyện gì khác nữa, đi một mạch tới đây.
Quái Thủ Phiên Thiên yên lặng nghe tới đó, cười nụ nói:
- Hai người trẻ tuổi ấy là Hắc Bạch nhị sát, lão nhân ấy là Du Thiên Hoán Nhật Cừu Văn Thông, bọn họ đều là nhân vật hạng hai trong hắc đạo, tình hình đêm hôm ấy đúng như ngươi nói, là Cừu Văn Thông giết chết Hắc Bạch nhị sát để chuẩn bị lãnh thưởng một mình, có điều về sau lúc ngươi tỉnh dậy rồi, không thấy Cừu Văn Thông trong miếu, không phải là y ra ngoài miếu làm chuyện gì đâu, mà là y đã bị người khác giết chết!
Vũ Duy Ninh quả thật không biết Cừu Văn Thông bị lão khiếu hóa giết chết, nghe xong lấy làm hoảng sợ lạ lùng, vội hỏi ngay:
- Thật vậy sao? Tại sao Chừ lão tiền bối biết được rằng Cừu Văn Thông bị người ta giết chết?
Quái Thủ Phiên Thiên nở một nụ cười bí ẩn nói:
- Bởi vì toàn bộ tình hình đêm ấy, lão phu đều thấy rõ tận mắt!
Vũ Duy Ninh nghe xong thầm mừng vì mình không bịa đặt câu nào, lúc ấy lập tức hỏi ngay:
- À à, Chứ lão tiền bối cũng theo dõi tung tích của tiểu nhân sao?
Quái Thủ Phiên Thiên gật đầu cười nói:
- Đúng thế, sau khi bảy mươi mốt tù phạm bọn ta trốn thoát khỏi Chính Tâm lao, ra tới bên ngoài thì gặp Tả Khâu lão nhi, y có ý thu ngươi làm đồ đệ, để truyền thụ tuyệt kỹ lợi hại hơn cho ngươi, nhưng vì không biết ngươi có chịu theo y nữa không, nên nhờ lão phu ngấm ngầm quan sát hành động của ngươi, vì vậy tất cả mọi hành động của ngươi, lão phu đều biết rõ cả!
Vũ Duy Ninh giả làm ra vẻ xót xa nói:
- Nếu đã như vậy, tại sao Chứ lão tiền bối còn bắt tiểu nhân phải đem hết chuyện trên đường kể lại làm chi?
Quái Thủ Phiên Thiên cười nói:
- Lão phu muốn so sánh xem ngươi có thành thật hay không? Nếu như ngươi giấu diềm việc gặp lão khiếu hóa, tức là ngươi có ý nghiêng về phía Đồng Tâm Minh, thì bọn ta không thể nào dung tha ngươi được!
Vũ Duy Ninh ủa một tiếng, hớn hở cười nói:
- Vậy giờ đây Chứ lão tiền bối thấy tiểu nhân không nghiêng về phía Đồng Tâm Minh rồi chứ gì?
Quái Thủ Phiên Thiên cười cười nói:
- Đúng thế, có điều vì phải chắc chắn mới tin được, lão phu hy vọng ngươi sẽ biểu thị minh bạch bằng hành động một lần nữa sắp tới.
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân giải thoát cho bảy mươi mốt người bọn Chứ lão tiền bối, người trong Đồng Tâm Minh đối với tiểu nhân tuyệt đối không có hảo cảm, từ nay trở đi tiểu nhân không theo nương tựa Tả Khâu đại thúc, thì còn đi đường nào được nữa?
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Câu ấy rất đúng, Du Lập Trung tuy nói không xử phạt ngươi, song quyết y cũng không đảm bảo cho ngươi được an toàn, cho nên nếu ngươi không chịu đi theo bên bọn ta, nay mai có lúc có chỗ cũng sẽ bị người của hai bang ba giáo chín môn phái sát hại.
vũ Duy Ninh nói:
- Chừ lão tiền bối nói ngấm ngầm theo dõi tiểu nhân, vậy gã Cừu Văn Thông kia là do lão tiền bối giết hay sao?
Quái Thủ Phiên Thiên lắc đầu nói:
- Không, Cừu Văn Thông là bị lão khiếu hóa tức Thánh Hiệp Du Lập Trung giết chết!
Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:
- ủa, lại là ông ta à?
Quái Thủ Phiên Thiên cười nói:
- Trước nay y hy vọng y có thể giúp ngươi bắt Tả Khâu lão nhi, nên dĩ nhiên không muốn Cừu Văn Thông phá hoại kế hoạch của y, không giấu gì ngươi, hiện tại y cũng đã tới trong thành này rồi.
Vũ Duy Ninh hoảng sợ nói:
- Vậy sao lão tiền bối còn dám tới gặp tiểu nhân?
Quái Thủ Phiên Thiên hừ lạnh một tiếng đáp:
- Không sao đâu, y không ở lại trong khách sạn này, vả lại nhất định y không ngờ chuyện bọn ta lại đón ngươi ở đây, nên lão phu không bị y phát hiện!
Vũ Duy Ninh vội nói:
- vậy thì nhân lúc ông ta không chú ý, chúng ta nên mau mau rời khỏi khách sạn này thôi chứ?
Quái Thủ Phiên Thiên lắc đầu nói:
- Không, đêm nay ngươi vẫn cứ ngủ lại khách sạn này, sáng mai ngươi vẫn cứ lên Trường Thành Long Tuyền quan để gặp Tả Khâu lão nhi!
Vũ Duy Ninh ngơ ngác nói:
- Lão tiền bối mới nói là Tả Khâu đại thúc không có ở đây mà?
Quái Thủ Phiên Thiên chợt hạ giọng cười nói:
- Đúng thế, Tả Khâu lão nhi mà ngày mai ngươi gặp trên Trường Thành chỗ Long Tuyền quan hoàn toàn không phải là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc thật!
Vũ Duy Ninh lại càng kinh ngạc,hỏi:
- Lão tiền bối sắp xếp một Tả Khâu đại thúc giả để gặp tiểu nhân như vậy là có dụng ý gì?
Quái Thủ Phiên Thiên hạ giọng nói nhỏ:
- Mới rồi lão phu đã nói qua, nếu ngươi thật lòng gia nhập với bọn ta, phải dùng hành động biểu thị minh bạch một lần nữa, ngày mai nếu ngươi gặp Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc giả rồi, cứ theo ý tứ Du lập Trung mà ra tay, Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc kia đã chuẩn bị tương kế tựu kế sẽ để ngươi đánh ngã, ha ha ha ngươi đoán xem Cái gì sẽ xảy ra và kết quả sẽ như thế nào?
Vũ Duy Minh trong lòng ngấm ngầm hoảng sợ hỏi:
- Kết quả sẽ ra sao?
Quái Thủ Phiên Thiên nói:
- Du Lập Trung thấy ngươi bắt được Tam Tuyệt Độc Hồ rồi, ắt sẽ xuất hiện gặp ngươi. Lúc ấy ngươi hướng về Tam Tuyệt Độc Hồ giả tra vấn nơi ở của tổ mẫu ngươi, Tam Tuyệt Độc Hồ giả lúc đầu đương nhiên sẽ không chịu nói ra, ngươi sẽ đòi giết y để hăm dọa, lúc ấy Tam Tuyệt Độc Hồ giả mới nói ra nơi giấu tổ mẫu ngươi, rồi sau đó ngươi sẽ đề nghị Du Lập Trung giúp ngươi cứu tổ mẫu, Du Lập Trung nhất định sẽ không từ chối. Khi ấy hai người các ngươi sẽ giải Tam Tuyệt Độc Hồ giả tới nơi ấy, ở đó bọn ta đã bày một cái hố chờ y rơi vào, ngươi đã hiểu rõ ý tứ của lão phu chưa?
Vũ Duy Ninh lập tức thấy ngay cục diện khó xử trước mắt. Bởi vì nếu mình theo đúng kế hoạch để hành động, tức nhiên Thánh Hiệp Du Lập Trung sẽ khó thoát khỏi độc thủ, đó là một chuyện muôn lần không thể được. Nhưng nếu mình không làm theo kế hoạch, tất nhiên bà nội mình cũng sẽ bị bọn họ giết hại, đó cũng là chuyện muôn lần không thể được. Cho nên nghe xong kế sách của đối phương, nhất thời vừa lo lắng, vừa nóng nảy, không thể mở miệng trả lời.
Quái Thủ Phiên Thiên nhìn xéo qua chàng cười lạnh hỏi:
- Thế nào? Ngươi không muốn làm chuyện ấy chứ gì?
Vũ Duy Ninh lộ vẻ khó xử nói:
- Thánh... Thánh Hiệp Du Lập Trung đã một lần tha tội chết cho tiểu nhân, lại một lần cứu mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân... tiểu nhân sao lại trở mặt hãm hại ông ta.
Quái Thủ Phiên Thiên sắc mặt sa sầm nói:
- Nếu như ngươi không muốn làm, chứng tỏ ngươi không có ý theo về phía chúng ta, như thế thì...
Vũ Duy ninh lòng tê mật buốt hỏi:
- Thì sao?
Quái Thủ Phiên Thiên lạnh lùng nói:
- Thì e rằng ngươi và tổ mẫu ngươi rất khó gặp nhau...
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ khó khăn đi qua đi lại xoa đầu gãi trán một lúc, mới gật đầu thở dài một tiếng nói:
- Được rồi, tiểu nhân ưng thuận làm theo ý người, nhưng tiểu nhân cũng có một yêu cầu!
Quái Thủ Phiên Thiên lấy lại vẻ mặt thân thiết tươi cười nói:
- Ngươi nói ra đi, nếu lão phu làm được nhất định không để ngươi thất vọng đâu!
vũ Duy Ninh nói:
- Lúc tiểu nhân dụ được Thánh Hiệp Du Lập Trung tới chỗ rồi, tiểu nhân sẽ gặp gia tổ mẫu ở đó.
Quái Thủ Phiên Thiên trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề.
Nói tới đó đứng dậy chuẩn bị rời đi, đinh ninh dặn:
- Nhớ đấy, cần nhất là phải tỏ ra thật tự nhiên, thấy mặt Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc rồi, ngươi phải coi y như thật, ra tay không cần e dè, như thế mới dụ được Du Lập Trung cắn câu, biết không?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Xin lão tiền bối yên tâm, tiểu nhân hiểu mà!
Quái Thủ Phiên Thiên cười nói:
- Được rồi, lão phu đi đây, vài hôm nữa chúng ta sẽ gặp lại!
Dứt câu mở cửa bước ra, trong chớp mắt đã biến mất!
Vũ Duy Ninh cài then cửa cẩn thận xong, trong lòng giận sôi lên không kìm được, trước mắt như bị một sức mạnh thôi thúc, hai tay nắm chặt đập liên tục vào cửa, giống như hận không thể đập nát cả thế giới này, làm tấm ván cửa to dầy rung lên thình thịch, hiện ra vết nứt!
Chàng không ngờ rằng lòng người lại hiểm ác tới mức như vậy, hèn hạ tới mức như vậy, mình là một thiếu niên không tranh đoạt gì với ai cả, thế mà Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc lừa dối dụ dỗ mình, dùng thủ đoạn đáng thẹn lợi dụng mình giúp y giải thoát bảy mươi mốt tên ma đầu tàn ác hạng nhất của võ lâm khỏi Chính Tâm Lao, để cho chín mươi bảy con người ở đó vì vậy mắc nạn, để cho võ lâm vì vậy bị hãm vào chỗ gió gào tuyết buốt, lòng người hoảng hốt, thế mà y vẫn nhơn nhơn chưa vừa lòng, tới nay còn muốn lợi dụng mình để hại một vị minh chủ Đồng Tâm Minh duy trì an ninh cho võ lâm, Tam Tuyệt Độc Hồ có lý do gì mà đòi hỏi mình làm như thế?
Mình với y có thâm thù đại hận à?
Không có!
Y lợi dụng mình như vậy, chỉ vì thấy mình có thể trở thành một công cụ khéo léo và lợi hại để làm hại võ lâm mà thôi.
Vũ Duy Ninh lại thêm một lần nữa có cảm giác bi thương và phẫn nộ, nhưng chàng biết mình phải dằn lòng nhịn nhục, mới có thể làm theo đúng ý tứ của đối phương, nếu không thì bà nội đáng thương sẽ phải chịu đau khổ trong tay bọn họ ngay!
Chàng đau đớn nghiến răng nghiến lợi, tất cả đầu óc và thân thể như bị thiêu đốt, toát mồ hôi lạnh.
sáng sớm hôm sau, Vũ Duy Ninh trả tiền khách sạn, theo đúng chỉ dẫn của Quái Thủ Phiên Thiên dong ngựa tới Long Tuyền quan. Vào khoảng giữa trưa chàng đã tới Long Tuyền quan. Long Tuyền quan có hai cửa trên dưới, cách nhau hai mươi dặm, chạy theo chiều bắc nam là men theo bờ núi quanh co chuyển chiết, đỉnh Trường Thành ở phía tây hai mươi dặm. Vũ Duy đem con ngựa gởi một nhà dân ở đó, rồi đi bộ leo lên cửa quan phía trên.
Nếu như tối hôm qua không gặp Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ, hôm nay tới đây trong lòng chàng nhất định là rất vui sướng, vì chàng nghĩ rằng tới được đây là gặp được bà nội, nhưng giờ đây chàng đã rõ là bà nội không có ở chỗ này, cho nên mặt mày buồn hiu, chẳng có chút gì là thích thú.
Chàng chầm chậm đi vào trong cửa quan, theo dọc Trường thành đi được một đoạn, nhìn bốn bề không có ai mới nhún người một cái, thi triển khinh công chạy lên phía trên. Phía trên Trường Thành ít có người ra chơi, lúc ấy lại đang đúng vào giờ Ngọ, cho nên càng không có người nào, hiện ra một quang cảnh hùng vĩ mà hoang liêu vắng vẻ.
Vũ Duy Ninh ngoảnh nhìn hai bên, chẳng thấy bóng dáng Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc ở đâu cả, bèn men theo tường thành đi vòng vòng tìm, hiện tại chàng không gấp gáp, chàng biết chắc chắn Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc sẽ tới đây.
Quả nhiên, không bao lâu, phía bắc thành xuất hiện một người! Vũ Duy Ninh nhìn người đi tới, bởi y còn cách trên ba mươi trượng nên không có cách nào nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng chàng tin chắc đó là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc giả, bèn lập tức bước ra đón.
Người đến không phải là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc giả sao?
- Không, người tới đúng là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc giả, chỉ vì Tam Tuyệt Độc Hồ giả này nhìn ra giống hệt với Tam Tuyệt Độc Hồ thật, Vũ Duy Ninh biết Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc thật, nên bất giác ngây người ra.
Thật thế, Tam Tuyệt Độc Hồ tới lúc ấy hoàn toàn chính là Giải đại thúc suốt ba năm ở trên núi Đại Bình tại Trường Bạch, trên người vẫn khoác tấm áo da dê cũ đã lên nước bóng loáng, chân vẫn đi một đôi giày cỏ Ô lạp, trên vai vẫn vác một cành thông đầu treo cái bầu rượu, tóc tai cũng rối bời như khi trước, thậm chí cả từng cái lỗ chân lông trên mặt cũng chẳng có gì khác với người thật.
Thuật dịch dung như vậy, quả thật là cao minh!
Vũ Duy minh không kìm được câu tán tụng trong lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, một kẻ ngây người, một kẻ thoáng cười khẽ, sau một lúc im lặng, Tam Tuyệt Độc Hồ giả cất tiếng cười nói trước:
- Duy ninh, ngươi không nhận ra được lão phu à?
Vũ Duy Ninh ngơ ngác gật gật đầu, chưa trả lời.
Tam Tuyệt Độc Hồ đảo mắt nhìn sang hai bên, đột nhiên máy môi dùng thuật Thiên Lý Truyền âm nói:
- Đừng có ngây người ra như vậy, Du Lập Trung đang ở quanh đây quan sát, mau mau theo lời Quái Thủ Phiên Thiên dặn dò mà làm đi!
Câu nói truyền âm vừa dứt, lại tiếp tục cười rộ cất tiếng nói:
- Đại khái là tức giận lão phu lừa gạt ngươi, có đúng không?
Vũ Duy Ninh gật đầu đáp:
- Đúng thế, Tả Khâu đại thúc, tại sao người lại khinh khi lừa dối tôi như vậy?
Tam Tuyệt Độc Hồ nhún nhún vai cười nói:
- Lão phu như thế quả là lừa dối ngươi hoàn toàn thật, nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ, vì lão phu sợ ngươi không chịu đồng ý giúp ta cứu người.
Vũ Duy Ninh cất chân tiến sát tới bên cạnh y, vừa đi vừa hỏi:
- Bà nội tôi thế nào?
Tam Tuyệt Độc Hồ làm ra vẻ đề phòng, lui lại một bước dài, đưa tay như dáng cản trở, cười hung dữ nói:
- Đứng lại! Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng trước rồi hãy bước lên!
Vũ Duy Ninh dừng chân hỏi:
- Nói chuyện gì vậy?
Tam Tuyệt Độc Hồ từ từ nghiêng đầu, ngưng thần chăm chú nhìn chàng dò xét, hỏi:
- Ngươi có hận lão phu không?
Vũ Duy Ninh thản nhiên đáp:
- Việc đã xảy ra rồi, hận có ích gì!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cười nói:
- Nói cho rõ hơn một chút xem nào!
Vũ Duy Ninh chép miệng thở ra nói:
- Đại thúc, cháu nghĩ ra rồi. Bất luận là thế nào, người cũng đã đối xử rất tốt với cháu, tuy lối hành động của người làm cháu một phen đau lòng, nhưng giờ đây cháu đã tới bước đường cùng rồi, nếu như chú không cần tới cháu, thì bảo cháu nên làm thế nào đây?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả mặt lộ vẻ mừng rỡ nói:
- Ngươi thật tâm muốn đi theo lão phu tiếp tục sao?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Vâng ạ, chỉ cần đại thúc từ nay về sau coi cháu là đồ đệ, đừng lừa dối cháu nữa thôi.
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- cái đỏ thì được, nhưng trong con mắt của Đồng Tâm Minh, lão phu là loại đại ma đầu, không điều ác nào không làm, từ nay về sau lão phu cùng bọn họ tính toán cho nhau tới nơi tới chốn, ngươi đã nguyện ý theo lão phu, cũng phải theo lão phu giết người, ngươi có thể đan tâm giết người không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ngoài chuyện giết người, chẳng lẽ đại thúc không còn chuyện gì cho cháu làm sao?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cười nói:
- Dĩ nhiên chẳng phải ngày nào cũng cần ngươi giết người, ý tứ của lão phu là thế này. Lúc lão phu cần ngươi để giết người, ngươi phải không được chần chừ bướng bỉnh!
Vũ Duy Ninh nói:
- Được rồi, còn nhớ đại thúc từng nói rằng: Đại trượng phu không để được tiếng thơm ngàn thuở thì cũng phải lưu tiếng xấu vạn năm, tình thế đã tới nước này, tiểu nhân cũng chẳng còn cách nào chọn lựa nữa rồi.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cười hô hô nói:
- Tốt! Tốt! Lão phu vẫn coi ngươi là một thiếu niên trong trắng, xem ra ngươi là một kẻ có thể đào tạo thành người bại hoại được đấy!
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Bây giờ đại thúc hết ngờ vực cháu rồi phải không?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả gật đầu nói:
- Không sai, lão phu nghĩ hôm nay nên chính thức nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi có chịu hay không?
Vũ Duy Ninh hớn hở nói:
- ĐÓ là điều tiểu nhân hy vọng mong mỏi hơn ba năm nay rồi!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cười nói:
- Vậy thì nơi đây cũng là chỗ tốt để hành lễ bái sư đấy?
Vũ Duy Ninh ngần ngừ hỏi:
- Đại thúc có thể để cháu gặp mặt bà nội trước không?
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Bà nội ngươi không có ở đây, ngươi làm lễ bái sư xong, lão phu sẽ lập tức đưa ngươi đi gặp bà!
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, bước lên ba bước quỳ xuống, cung cung kính kính hướng về phía đối phương làm lễ ba lần quỳ chín lần móp.
Last edited by The Creator; 07-01-2009 at 07:11 AM.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả chờ chàng móp đầu lần cuối xong, lập tức đưa hai tay ra đỡ chàng đứng dậy cười hì hì nói:
- Đồ đệ ngoan, sư phụ đã nhận lễ của con rồi!
Vũ Duy Ninh đứng thẳng người dậy xong, thân hình thuận thế xoay nghiêng, ào một cái vỗ luôn vào huyệt Quan Môn bên trái của đối phương.
Biến cố xảy ra bất ngờ, Tam Tuyệt Độc Hồ giả "a" lên một tiếng, nửa người trên theo bản năng nghiêng về bên phải, khuỷu tay phải hất lên dùng chiêu Bạch Hạc Lượng Xí đánh trả lại vào bụng bên phải của Vũ Duy Ninh.
"Lúc gặp nhau ở Trường Thành, đừng để lộ ý đối đầu, khi nào người đã không còn nghi ngờ ngươi, thì tiến thật sát vào, dùng hữu chưởng đánh vào huyệt Quan Môn bên trái. Nếu không đắc thủ, tất nhiên y sẽ ra chiêu Bạch Hạc Lượng Xí phản kích đánh vào bụng bên phải ngươi. Ngươi nên nghiêng người sấn vào, phát chiêu Hoại Tâm thoái đá vào Tâm Khẩu. Nếu y ra chiêu Hoài Trung bão Nguyệt để chống lại ngươi phải lập tức dùng chiêu Linh Hầu Trích Đào điểm vào Đan Điền. Nếu y dùng chiêu Nhạn Lạc Sa Than đánh vào chân phải ngươi, ngươi phải tức khắc ra chiêu Đơn Phụng Triều dương đánh vào huyệt Thiên Linh trên đỉnh đầu. Thói quen của độc hồ ta nắm rõ như trong lòng bàn tay, dùng cách ấy để đối phó có thể thủ thắng... / ĐÓ là ba tuyệt chiêu của Thân Thủ tướng quân cho, lúc này tình hình quả nhiên diễn ra như vậy, đối phương đúng là dùng chiêu Bạch Hạc Lượng Xí phản kích.
Vũ Duy Ninh lập tức nghiêng người bước lên, cùng lúc tránh ra khỏi đòn phản kích của đối phương, chân phải nhấc lên nhắm vào tâm khẩu của đối phương phát mạnh một cước!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả hừ lạnh một tiếng, quả nhiên hai tay chắp lại, dùng chiêu Hoài Trung bão Nguyệt đón đỡ ngọn cước chân phải của Vũ Duy Ninh.
ĐÓ là một tuyệt chiêu ứng biến lúc nguy cấp, không những là có thể biến nguy thành yên, mà còn có thể tranh lại thế công!
Vũ Duy Ninh trong lòng biết đối phương tính là tới chiêu thứ ba sẽ thua, nên chân phải đạp mau xuống, thân người thầm theo, đổi thành thế Linh Hầu Trích Đào điểm luôn vào huyệt Đan Điền.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả làm ra vẻ vừa hoảng hốt vừa tức giận, miệng gào lên một tiếng ghê rợn, thân người vừa nghiêng vừa lắc tay trái vung ra như chớp, quả là dùng chiêu Nhạn Lạc Sa Than đánh vào chân phải Vũ Duy Ninh.
vũ Duy Ninh chờ cho phát chưởng của đối phương đánh sát tới, đột nhiên đứng thẳng dậy, tay phải rất tự nhiên mau lẹ thi triển chiêu Đơn Phụng Triều Dương giáng xuống huyệt Thiên Linh của y.
"Bình" một tiếng, Tam Tuyệt Độc Hồ giả đã bị trúng một chưởng vào huyệt Thiên Linh, lập tức thần sắc như ngây dại, rồi từ từ ngã vật ra.
Hai bên giao thủ qua lại, tới chiêu thứ ba thì Tam Tuyệt Độc Hồ giả ngã xuống, đều là mau lẹ tuyệt luân, tuyệt nhiên nhất khí quán hạ, biểu diễn giống hệt như thật!
Có điều Tam Tuyệt Độc Hồ giả trúng chưởng ngã lăn ra hoàn toàn không phải là giả, y rõ ràng đã bị Vũ Duy Ninh đánh cho một chưởng mê man, chỉ một chút nữa là chết rồi!
Vũ Duy Ninh vốn rất mong mỏi kết quả này, nhưng hiện tại tuy "Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc" đã ngã lăn trước mặt, chàng lại không có chút nào vui mừng, bởi vì cho dù trước mặt là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc thật đi chăng nữa, đó cũng chỉ là một cái bẫy, một cái bẫy để dẫn dụ Thánh Hiệp Du Lập Trung vào chỗ chết!
Chàng im lặng nhìn Tam Tuyệt Độc Hồ giả nằm trên đất một lúc, đang giữa lúc không biết "xử lý" thế nào, phía sau lưng chợt truyền tới một giọng nói quen thuộc:
- Điểm vào Ma huyệt của y đi!
Vũ Duy Ninh vừa nghe giọng nói, đã biết là lão khiếu hóa - Thánh Hiệp Du Lập Trung tới rồi, bỗng dưng trong lòng hồi hộp, quay người cười gượng nói:
- Lão tiền bối, người tới rồi!
Người xuất hiện sau lưng chàng đúng là Thánh Hiệp Du Lập Trung cải trang thành lão khiếu hóa, ông ta ngước đầu nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Ngươi biết là lão khiếu hóa sẽ tới sao?
Vũ Duy Ninh lặng lẽ cười một tiếng nói:
- Lão tiền bối đã cho tôi ba tuyệt chiêu đương nhiên cũng rất muốn thấy tôi đắc thủ, chẳng phải sao?
Thánh Hiệp Du Lập Trung hô hô cười lớn:
- Đúng vậy, xem bề ngoài ngươi có vẻ ngu si vụng về, nhưng đầu óc dường như lại rất tinh ranh!
Vũ Duy Ninh cười cười, xoay người lại đưa hai ngón tay điểm vào Ma huyệt của Tam Tuyệt Độc Hồ giả, rồi mới quay lại nhìn Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Hôm trong miếu hoang ấy, tiểu nhân không biết người là bậc phong trần dị nhân, nên lời lẽ có nhiều chỗ mạo phạm, xin lượng thứ.
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:
- ĐƯỢC rồi, nếu ngươi mạo phạm với lão khiếu hóa thật đi chăng nữa, lão khiếu hóa lại không cho ngươi ba tuyệt chiêu được sao?
Vũ Duy Ninh chắp tay nói:
- Bây giờ tiểu nhân đã có thể kính cẩn nghe danh hiệu của lão tiền bối được chưa?
Thánh Hiệp Du Lập Trung lắc lắc đầu nói:
- Không cần, chỉ cần ngươi nhận rõ được ai là người tốt, ai là người xấu, bấy nhiêu đủ rồi, danh hiệu đối với một người hoàn toàn không quan trọng!
Vũ Duy Ninh không rõ vì sao đối phương không chịu thừa nhận với chàng ông ta là Minh chủ Đồng Tâm Minh Thánh Hiệp Du Lập Trung, bèn nói tiếp:
- Danh hiệu đối với một người nếu quả thật không quan trọng, tại sao ai cũng có danh hiệu của người ấy?
Thánh Hiệp Du Lập Trung lộ vẻ cười cợt, cười nói:
- Lão khiếu hóa thì không có, có điều gọi ta là Thân Thủ tướng quân, từ nay về sau ngươi cứ gọi ta là Thân Thủ tướng quân cũng được rồi.
Vũ Duy Ninh cười ngất nói:
- Yù tứ của Thân Thủ tướng quân là...
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nụ nói:
- ĐỎ là nói lão khiếu hóa là một cao thủ trong bang một người chìa tay xin tiền.
Vũ Duy Ninh không ngờ rằng đường đường một vị minh chủ Đồng Tâm Minh lại nhạo mình biến thành một lão khiếu hóa, lúc ấy lại chợt có cảm giác rất hứng thú, không kìm được tiếng cười sằng sặc nói:
- Được rồi. Thân Thủ tướng quân, xin hỏi tại sao người muốn giúp tiểu nhân bắt gã Tam Tuyệt độc Hồ này?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Vì lão khiếu hóa ta thấy chí khí của lão tử ngươi đáng khen ngợi, nên quyết định giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Làm sao lão nhân người biết tiểu nhân là kẻ giải thoát cho bảy mươi mốt tên tù phạm?
Thánh Hiệp Du Lập Trung tự biết khó bề trả lời, cười gượng nói:
- ô! Sao ngươi lại thích đập bể nồi vét cơm cháy như thế chứ?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân phải biết rõ lý do trước rồi mới dám tiếp nhận sự giúp đỡ của lão nhân người!
Thánh Hiệp Du Lập Trung nghĩ nghĩ một lúc nói:
- Lão khiếu hóa nghe một người nói, người ấy nói với lão khiếu hóa rằng, ngươi vì không biết mà bị người ta lợi dụng thả hết bảy mươi mốt tên tù phạm trong Chính Tâm lao...
Vũ Duy Ninh vốn chỉ định nói chuyện tào lao với ông ta một lúc để Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ ẩn núp đâu đó chung quanh giám thị tin rằng mình đã "theo kế mà làm, lúc ấy nghe đối phương đề tới việc mình phát thệ bắt bảy mươi hai tên ma đầu nhốt lại vào Chính Tâm lao, mới biết rằng câu hỏi của mình rất thiếu không ngoan, trong lòng thầm kinh hãi, vội xua xua tay ngắt lời đối phương, cười lớn nói:
- Được rồi, lão nhân người nói tới một người, có phải là minh chủ Đồng Tâm Minh Thánh Hiệp Du Lập Trung không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu cười nói:
- Đúng rồi, vậy thì sao?
Vũ Duy Ninh cười xảo trá nói:
- Lão nhân người tưởng tiểu nhân thật lòng muốn theo giúp Đồng Tâm Minh sao?
Nụ cười trên mặt Thánh Hiệp Du Lập Trung vụt ngưng lại, ông ta chỉ vào Tam Tuyệt Độc Hồ hỏi:
- Nếu không phải thế, thì tại sao ngươi lại đánh ngã y?
vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân muốn ép ông ta phải trả gia tổ mẫu.
Thánh Hiệp Du Lập Trung kinh ngạc cười hỏi:
- Mới rồi chẳng phải là y nói rằng ngươi làm lễ bái sư xong sẽ lập tức đưa ngươi đi gặp lệnh tổ mẫu sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân không muốn bái ông ta làm sư phụ, mà nói cho cùng, tiểu nhân cũng không muốn bước chân vào võ lâm, tiểu nhân chỉ muốn đưa bà nội trở về núi Trường Bạch sống yên yên ổn ổn qua ngày thôi!
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Nhưng ngươi đã làm lễ bái sư với y rồi, ngươi có biết rằng một kẻ nam tử không thể quỳ gối móp đầu bừa bãi trước người khác không?
Vũ Duy Ninh trầm giọng nói:
- Đúng thế, nhưng vì cứu gia tổ mẫu thoát hiểm, tiểu nhân chịu nhục với bất kỳ ai cũng được!
Thánh Hiệp Du Lập Trung"ạ" một tiếng cười nói:
- Vậy thì y nói rõ nơi giấu lệnh tổ mẫu rồi, ngươi sẽ xử trí y như thế nào?
vũ Duy Ninh nói:
- ông ta là thủ ác, tiểu nhân sẽ đem ông ta về giao cho Đồng Tâm Minh xử trí.
Thánh Hiệp Du Lập Trung hỏi:
- Vậy thì bảy mươi mốt tên tù phạm trốn thoát ngươi không kể tới à?
Vũ Duy Ninh so vai nói:
- Tiểu nhân tự biết không có khả năng.
Thánh Hiệp Du Lập Trung tỏ vẻ rất không bằng lòng nói:
- Được thôi, xem ra thì vị minh chủ Đồng Tâm minh kia xem lầm người rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiểu nhân cứu được gia tổ mẫu xong, sẽ lập tức quay về núi Trường Bạch, gã Tam Tuyệt Độc Hồ này làm phiền lão nhân người mang về Đồng Tâm Minh được không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung khẽ gật đầu nói:
- Được! Được!
Lúc ấy Tam Tuyệt Độc Hồ giả nằm dưới đất đã dần dần tỉnh lại, Vũ Duy Ninh bèn chuyển người bước về phía y, gọi lớn:
- Tả Khâu đại thúc, chú tỉnh rồi!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả từ từ mở mắt, như muốn trở dậy, nhưng phát giác toàn thân không sao cử động được, mới hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử, lão phu vẫn còn là Tả Khâu đại thúc của ngươi à?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đúng thế, chỉ cần đại thúc thả gia tổ mẫu ra, thì cháu dứt khoát không làm khó chú!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả liếc thấy lão khiếu hóa đứng bên cạnh, làm bộ hoảng sợ hỏi:
- A! Ngươi là ai?
Vũ Duy Ninh nói:
- ông ta là người Cái bang mọi người gọi là Thân Thủ tướng quân, tiểu nhân cũng mới quen đây!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả tức giận nói:
- Ngươi và y hợp mưu tới đây tính làm gì lão phu?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không, ông ta đã đồng ý với tiểu nhân là không hỏi tới chuyện giữa cháu với đại thúc, đại thúc cứ yên tâm.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả lạnh lùng đáp:
- Yên tâm à? Hừ! Ngươi định đem lão phu tới Đồng Tâm Minh hỏi tội, còn tính là lão phu không biết sao?
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Đại thúc có chịu thả gia tổ mẫu ra hay không?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả quả quyết đáp:
- Không?
Vũ Duy Ninh thở dài một tiếng nói:
- Tiểu nhân với đại thúc không thù không hận, đại thúc bắt gia tổ mẫu không chịu thả, là có ý gì?
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- Lão phu đưa bà nội ngươi đi, vốn là có ý tốt, không ngờ tiểu tử ngươi không biết hay dở, thật là ta tức chết mất thôi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Cứ cho là đại thúc có ý tốt đi, nhưng tiểu nhân không nghĩ tới chuyện bước chân vào võ lâm lần nữa, nên chỉ cần đại thúc chịu để tiểu nhân đưa gia tổ mẫu trở về núi Trường bạch, tiểu nhân cũng lập tức thả đại thúc ra, thế nào?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả "ha ha" cười lạnh nói:
- vũ Duy Ninh, lão phu qua cầu cũng nhiều bằng ngươi đi trên đường, ngươi tưởng lão phu nhẹ dạ mắc lừa ngươi sao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không phải thế, nhưng đại thúc muốn thế nào mới chịu tin?
Tam Tuyệt Độc Hồ trầm giọng nói:
- Lập tức giải khai huyệt đạo cho lão phu, lão phu sẽ đưa ngươi tới gặp bà nội ngươi!
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:
- Nếu ngươi tin lời y, thì cứ giải khai Ma huyệt cho y, còn nếu không tin, thì lại điểm huyệt y một lần nữa đi, công lực y thâm hậu phi phàm, cứ phải nửa giờ điểm huyệt một lần, nếu không y sẽ vận công giải khai huyệt đạo đấy!
Vũ Duy Ninh quả nhiên lại co tay điểm vào Ma huyệt của Tam Tuyệt Độc Hồ giả lần nữa, roi nói:
- Đại thúc, chú đã dạy võ công cho cháu, nên trong lòng cháu đối với chú lúc nào cũng ít nhiều có ý kính trọng, mong rằng chú đừng ép cháu phải làm nhục chú quá đáng!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả hai mắt trợn tròn, tức giận quát:
- Ngươi muốn gì?
- xin thả gia tổ mẫu ra!
- Đừng nằm mơ!
- Đại thúc thật tình không chịu phải không?
- Đúng thế, muốn lấy tính mạng của lão phu thì dễ, chứ muốn cứu mạng bà nội ngươi thì khó đấy!
Vũ Duy Ninh đứng thẳng người dậy, nhìn Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Thân Thủ tướng quân, ông ta với tiểu nhân không có danh phận thầy trò, nhưng có thực tế thầy trò, người xem tiểu nhân có nên bức bách ông ta phải ưng thuận hay không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:
- Y dạy võ công cho ngươi, vốn là để lợi dụng, hoàn toàn không có một chút ý tứ mến tài, có điều nếu ngươi không nỡ ra tay thì để lão khiếu hóa ta khó nhọc làm giùm cho cũng được.
Nói xong thò tay vào bọc móc ra mấy mũi châm sắc bạc nhỏ như lông trâu, bước lại cạnh Tam Tuyệt Độc Hồ giả, sa sầm mặt cười khẩy nói:
- Từ xưa tới nay, chỉ có bậc anh hùng hào kiệt chân chính mới không sợ chết, nếu ngươi muốn làm anh hùng, thì lát nữa đừng kêu la!
Tam Tuyệt độc Hồ giả biến sắc hỏi:
- Khiếu hóa thúi tha ngươi là ai mà dám nghênh ngang đối đầu với lão phu?
Thánh Hiệp Du Lập Trung chỉ Vũ Duy Ninh cười nói:
- Lúc lão khiếu hóa bằng tuổi y bây giờ, đã từng bị Vũ Hồ Tả Khâu Long cha ngươi đâm một đao vào mông đít, thì giờ đây sao lại không dám đối đầu với con chồn con nhà ngươi chứ?
Nói tới đó, cầm tay phải của Tam Tuyệt Độc Hồ giả lên, lấy thế chuẩn bị đâm những mũi châm nhỏ sắc bạc vào khe móng tay của y.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả vốn chuẩn bị lừa cho ông ta mắc câu, lúc ấy đâu chịu chờ đón cảnh khổ ải trước mắt, vội vàng kêu lên:
- Khoan đã, bà nội của Vũ Duy Ninh không có ở đây làm sao lão phu thả ra được kia chứ?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Chỉ cần ngươi chịu thả người ra, thì có đi thêm mấy ngày đường cũng chẳng ngại gì?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả nghênh ngang nói:
- Được rồi, lão phu đưa hai người các ngươi đi, nhưng lúc lão phu thả bà ta ra rồi, các ngươi cũng phải lập tức thả lão phu ra mới được!
Thánh Hiệp Du Lập Trung không đáp liền hỏi lại:
- Ngươi đưa bà nội y giam giữ ở đâu?
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- ở trong núi Hồng Đào.
- Bảy mươi mốt tên tù phạm vượt ngục cũng đều ở đó phải không?
- Không! Bọn họ không chịu phiền phức ngồi ở đó cai quản một bà già, sau khi thoát khỏi Chính Tâm lao, bọn họ đều ai đi đường nấy trước cả rồi.
- Nếu không phải thế, thì trong núi Hồng Đào có ai cai quản bà ấy?
- Là một tên thuộc hạ của lão phu, gọi là Quỷ Đà Tử Tôn Nhất Phi, từ khi lão phu bị bắt vào Chính Tâm lao, y trốn vào núi Hồng Đào làm tiều phu, về sau có liên lạc với lão phu, cho nên lần này lão phu đem bà ta giao cho y cai quản.
Vũ Duy Ninh buột miệng hỏi:
- Núi Hồng Đào ở chỗ nào?
Thánh Hiệp Du Lập Trung đáp:
- ở phía bắc Sơn Tây, cách đây khoảng hơn năm trăm dặm.
Vũ Duy Ninh trong lòng đang thầm tính toán, nên vừa nghe bà nội còn cách đây hơn năm trăm dặm, lại Vô cùng vui vẻ, lúc ấy lại hỏi:
- Vậy thì chúng ta làm cách nào đem ông ta tới núi Hồng Đào kia?Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Chuyện ấy quá dễ, lão khiếu hóa có cách bắt y phải thành thật đưa bọn ta tới chỗ ấy mà!
Nói xong thu những mũi châm nhỏ sắc bạc lại, lại mò trong bọc lấy ra một viên thuốc dùng sáp bao lại như thuốc viên, bóp vỡ lớp sáp bao bên ngoài, rút ra một viên thuốc cưới nói:
- Uống viên thuốc này xong y sẽ không giở trò ma gì ra đâu!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả thoáng biến sắc tức giận nói:
- Lại còn cái gì nữa đây?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Là một loại linh dược đặc biệt, uống xong sẽ tạm thời mất hết công lực, giống như một người bình thường vậy.
Nói xong chẳng chờ Tam Tuyệt Độc Hồ giả mở miệng, đưa tay bóp vào hai bên má bắt y phải há miệng ra, bỏ viên thuốc trắng vào, lại vớ lấy bầu rượu của y dốc luôn cho một ngụm để y nuốt viên thuốc xuống.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả tuy trong lòng hoảng sợ, nhưng nghĩ tới lúc tới núi Hồng Đào rồi, tình hình sẽ biến đổi khả quan hơn, nên cũng chẳng oán thán gì.
Thánh Hiệp Du Lập Trung lập tức quay người nhìn Vũ Duy Ninh nói:
- Chúng ta từ đây qua cửa quan, vào đó tiến tới núi Ngũ Đài, sau đó sẽ đi xe cho mau, khoảng bốn năm ngày thì có thể tới núi Hồng Đào, bây giờ ngươi quay lại dắt ngựa lên đi.
Vũ Duy Ninh lập tức quay lại dắt ngựa vào cửa quan, chỉ thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung dắt theo Tam Tuyệt Độc Hồ giả đã đứng chờ trên đường, trông như Thánh Hiệp Du Lập Trung đã giải khai huyệt đạo cho Tam Tuyệt Độc Hồ giả, nhưng sau khi uống dược hoàn Tán Công, lúc ấy tuy tự ý đi lại được cũng chỉ như một lão nhân lớn tuổi già yếu, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Vũ Duy Ninh chợt động tâm linh, dắt con ngựa tới nói với Tam Tuyệt Độc Hồ giả:
- Lên đây, đại thúc cưỡi ngựa đi!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả vì toàn thân công lực đều đã thất tán, đang lo lắng về việc không đi bộ nổi, vừa thấy Vũ Duy Ninh đem ngựa nhường cho mình cưỡi, bất giác cả mừng nói:
- Tốt quá! Hài tử, ngươi tuy khiến lão phu thất vọng, nhưng vẫn còn có tình nghĩa.
Nói xong, bèn leo lên ngựa.
Lúc ấy, Tam Tuyệt Độc Hồ giả đi phía trước, Thánh Hiệp Du Lập Trung và Vũ Duy Ninh đi phía sau, ba người bắt đầu đi về phía Tây.
Qua hết Long Tuyền quan rồi, trước mắt đã thấy mạch núi Ngũ Đài non cao núi nhọn, đường núi gập ghềnh khó đi, may mà Tam Tuyệt Độc Hồ giả mất hết công lực lại có được con ngựa đỡ chân, Thánh Hiệp Du Lập Trung và Vũ Duy Ninh thì đều không phải như người bình thường, nên tốc độ không vì thế mà chậm lại.
Last edited by The Creator; 07-01-2009 at 07:39 AM.
Hôm ấy lúc bóng tịch đang chìm xuống phía tây, già trẻ ba người đã đi được bảy mươi dặm, nhưng trước mắt vẫn là đường núi quanh co đèo dốc, nhìn không thấy một chỗ nào là đất bằng cả.
Vũ Duy Ninh nhìn lên đường núi phía trước không thấy một người đi đường nào, bèn thò tay vào bọc lấy ra một tờ giấy cuộn tròn như cái quản bút, lặng lẽ đưa qua cho Thánh Hiệp Du Lập Trung, rồi đưa tay lên môi ra hiệu im lặng mới cất tiếng nói:
- Thân Thủ tướng quân, trước khi trời tối chúng ta có ra khỏi được đường núi này không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung thấy chàng đưa qua một cuộn giấy nhỏ, cũng hơi sửng sốt nhưng lập tức đón lấy bỏ ngay vào bọc, trả lời:
- Không đâu,chỉ sợ đêm nay chúng ta phải ngủ lại trên đường mất!
Vũ Duy Ninh nói:
- Không rõ quanh đây có nhà dân nào để ngủ nhờ không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Ai mà biết được, chúng ta cứ đi một lúc nữa xem, nếu vẫn không có, thì phải tìm hang... ai da!
Vũ Duy Ninh thấy ông ta ôm lấy bụng kêu ầm lên, sửng sốt hỏi:
- Cái gì vậy?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nhăn nhó nói:
- Con bà nó, trưa hôm nay lão khiếu hóa ăn một con cá đại khái không tươi lắm, nên bụng đau đau quá, dám tháo dạ lắm!
Vũ Duy Ninh biết ông ta cố ý kiếm chuyện để ra chỗ vắng đọc lá mật thư mình vừa đưa, bèn giả cười ngất nói:
- Vậy thì đi mau lên, bọn tôi đứng đây chờ!
Thánh Hiệp Du Lập Trung kêu lên một tràng quái dị, vừa cởi thắt vừa chạy như bị ma đuổi nháo nhào đâm bổ vào khu rừng cạnh đường.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả gò dây cương ngựa quay đầu nhìn Vũ Duy Ninh lộ vẻ dò hỏi, ý như là:
- Y giở trò quỷ gì vậy?
Vũ Duy Ninh xoè ngửa hai tay ra, ý nói:
- Tôi cũng chẳng biết!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả đưa mắt nhìn vào rừng cây, không thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung phía ngoài, mới vẫyvẫyVũ Duy Ninh khẽ hỏi:
- Ngươi lại đây, lão phu có mấy câu muốn hỏi!
Vũ Duy Ninh bước tới hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả nhìn nhìn vào rừng cây một lúc mới nói:
- Viên thuốc Tán Công của y quả nhiên rất lợi hại, lúc này toàn thân lão phu không còn một chút khí lực nào...
Vũ Duy Ninh nói:
- Đại thúc đừng lo, ông ta nói đây chỉ là hiệu lực tạm thời, qua mấy ngày thì không cần uống thuốc giải cũng khỏi.
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- Nhưng như thế này rất là không hay, nếu tới núi Hồng Đào mà lão phu không thể khôi phục công lực được thì làm sao hành động?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đại thúc cho bao nhiêu người mai phục ở núi Hồng Đào?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả ầm ừ đáp:
- Người thì không ít, có điều đến lúc mà lão phu không thể khôi phục công lực thì có nguy cơ bị sát hại mất...
Vũ Duy Ninh nghe thấy trong bụng mừng thầm, hỏi:
- Vậy thì đại thúc tính sao?
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- Ngươi hỏi dò y xem thuốc tán công có thuốc giải không, nếu có thì lén ăn cắp cho lão phu!
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ khó khăn nói:
- Chuyện đó khó lắm, tiểu nhân nghĩ chẳng có cách nào để ăn cắp thuốc giải đâu.
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- Ngươi cứ nói với y là sẽ ra sức vì Đồng Tâm Minh, rồi ra vẻ rất thích thú hiệu lực của thuốc tán công, làm bộ bàn bạc với y một chút, xin y nói là để chuẩn bị đối phó với bảy mươi hai người bọn ta, nếu y đồng ý cho thì cũng sẽ cho ngươi luôn thuốc giải, bởi tình hình chung là vậy, có thuốc độc thì có thuốc giải mà!
Vũ Duy Ninh gật gật đầu nói:
- Được rồi, tiểu nhân sẽ thử xem... Đại thúc, chú là một trong bảy mươi hai người phải không?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả lắc đầu nói:
- Không, lão phu chỉ là một tên đầu sai phất cờ đánh trống vậy thôi!
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Lúc đầu, ở Trường Thành đại thúc từng truyền âm nói chuyện với tiểu nhân, một tên đầu sai phất cờ đánh trống mà lại biết công phu truyền âm nhập mật kia à?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả như cảm thấy khó bề trả lời cho xuôi, cười cười một lúc mới đáp:
- Nói cho cùng thì bất kể lão phu là ai, ngươi chỉ cần theo kế mà làm là được rồi!
Vũ Duy Ninh mở ta mắt chăm chú nhìn y, cười khẽ nói:
- Người rất giống tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc thật!
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- ĐÓ là nhờ thuật dịch dung, chỉ cần ngươi thích, sau này lão phu sẽ truyền thụ lại cho ngươi.
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Thịnh ý ấy thì xin tâm lãnh, tiểu nhân chỉ nghĩ tới việc đưa gia tổ mẫu trở về sống ở Trường Bạch sơn, chẳng nghĩ tới việc học thêm cái gì cả.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cười khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn vào rừng cây phía Thánh Hiệp Du Lập Trungẩn thân, nói:
- Kỳ quái thật, y đi làm gì mà lâu thế?
Câu nói vừa dứt, đã nghe một tràng tiếng chân huỳnh huỵch từ rừng cây vang tới, đưa mắt nhìn thì thấy Thánh Hiệp Du Lập Trung mặt mày hớn hở thoải mái chạy tới, hì hì cười nói:
- Xong rồi! Xong rồi! Con bà nó, cái thằng hầu bàn trong quán còn không nhận ra lão khiếu hóa, lại đưa cho ta một con cá không tươi, lần sau mà đi ngang đây, phải cho nó một trận!
Nói xong đưa mắt nhìn Tam Tuyệt Độc Hồ giả và Vũ Duy Ninh cười nói:
- Được rồi, bọn ta đi thôi!
Rồi đó ba người già trẻ lại tiếp tục đi tới, được một hai dặm thì trời đã tối, Vũ Duy Ninh không biết Thánh Hiệp Du Lập Trung tính toán ra sao, bèn cất giọng hỏi:
- Thân Thủ tướng quân, đêm nay chúng ta phải ngủ lại trên đường núi này à?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Không, lão khiếu hóa đã nhớ ra một chỗ ngủ nhờ, các ngươi đi theo ta là được.
Lại đi thêm một lúc, tới một đỉnh dốc, Thánh Hiệp Du Lập Trung chợt tiến lên trước dẫn đường, mọi người đi vào một con đường nhỏ khuất khúc.
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- Đây là đường tới Ngũ Đài thiền tự, các hạ định ngủ nhờ lại Ngũ Đài thiền tự à?
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu nói:
- Đúng rồi, tìm chùa miếu ngủ nhờ thì hay hơn tìm nhà người dân, đúng không nào?
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- Lão phu nghe nói hòa thượng ở Ngũ Đài thiền tự võ công không kém, các hạ có quen họ không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung lắc đầu nói:
- Không, còn ngươi có quen không?
Tam Tuyệt độc Hồ giảnói:
- Lão phu cũng không quen biết họ, có điều nhiều năm trước, lão phu từng giết một hòa thượng của Ngũ Đài thiền tự, cho nên tới lúc đó chờ xin ngủ nhờ, mong các người đừng nói lão phu là Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc mới được!
Thánh Hiệp Du Lập Trung hô hô cười lớn, ngoái nhìn Vũ Duy Ninh nói:
- Ngươi thấy đấy, người làm điều thiện đi khắp thiên hạ, người làm điều ác một bước khó đi, thật là không có sai một chút nào hết!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả hừ lạnh một tiếng nói:
- các hạ có ưng thuận hay không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:
- Yên tâm đi, tiểu tử họ Vũ đây muốn cứu tổ mẫu của y về núi Trường Bạch, như lão khiếu hóa mà muốn hại ngươi, hắn cũng không chịu đâu!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả nghe xong cảm thấy yên tâm, cười nhạt nói:
- Các hạ đã rõ chuyện lợi hại, trước khi tới núi Hồng Đào, thì phải đối đãi với lão phu cho tốt, nếu không lão phu liều chết, các ngươi cũng không đạt được ý muốn đâu!
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã tới Ngũ Đài thiền tự.
Ngũ Đài thiền tự tọa lạc trên sườn núi, kiến trúc uy vũ lạ thường, bốn bề đều là đá to cây lớn, chen chúc rợp trời, cảnh sắc mười phần u nhã đẹp đẽ, là một ngôi chùa nổi tiếng trong thiên hạ. Lúc ấy trong chùa đã tụng kinh buổi tối xong, tất cả đều im lặng tịch mịch.
Thánh Hiệp Du Lập Trung quay đầu nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:
- Lão khiếu hóa vừa xấu vừa dơ, người ta nhìn không ra, lần này xin ngủ trọ là do ngươi lo liệu!
Vũ Duy Ninh vâng lời rảo bước tiến lên giơ tay đập cửa, sau một lúc lâu mới có một lão hòa thượng ra mở cửa. Lão hòa thượng dường như là tri khách tăng, ông ta nhìn ba người bọn Vũ Duy Ninh một cái, mặt thoáng lộ vẻ lạ lùng, chắp tay nói:
- A di đà phật, ba vị thí chủ đang đêm giá lâm tệ tự, không biết có việc gì vậy?
Vũ Duy Ninh vòng tay nói:
- Làm phiền sư phụ, bọn tiểu nhân ba người lỡ đường, muốn vào ngủ nhờ quý tự một đêm, không biết quý tự có rộng đường phương tiện được không?
Lão hòa thượng lại đưa mắt nhìn Thánh Hiệp Du Lập Trung một lần nữa, ngần ngừ một lúc mới né người nhường đường nói:
- Được thôi, xin mời ba vị thí chủ vào!
Già trẻ ba người vào trong chùa, lão hòa thượng đưa bọn họ tới một gian nhà khách, pha trà xong, chỉ vào hai căn phòng hai bên nói:
- ĐÓ là hai gian phòng khách, xin các vị thí chủ đừng hiềm nhỏ hẹp sơ sài, mời cứ vào mà nghỉ ngơi!
Vũ Duy Ninh khom người nói:
- Đa tạ sư phụ, sáng mai nhất định sẽ xin tạ ơn!
Lão hòa thượng vì thấy trong bọn họ có một lão khiếu hóa, biết là không phải dân thường, trong lòng vốn không thật thích, nhưng lúc ấy Vũ Duy Ninh lời lẽ thái độ đều khiêm cung lễ phép, trong lòng chợt có cảm tình, tươi cười nói:
- Đừng khách sáo, các vị thí chủ đã dùng cơm tối chưa?
vũ Duy Ninh đáp:
- Thưa chưa, nhưng bọn tiểu nhân có mang theo lương khô đủ để đỡ bụng.
Lão hòa thượng cười nói:
- Lương khô là để ăn lúc giữa đường, để bần tăng mang cho các vị thí chủ ba tô miến thì tốt hơn.
Nói xong thi lễ bước ra.
Không lâu sau, quả nhiên bưng tới ba tô miến đầy, lão hòa thượng như có ý quan sát ba người thật rõ ràng, nên cứ đứng không đi, làm ra vẻ tiếp khách.
Thánh Hiệp Du Lập Trung làm ra vẻ như ba ngày chưa được ăn miếng cơm nào, bưng tô miến lên xì xì xụp xụp một hơi, húp cả nước cả cái, rồi vỗ tay vào bụng cười nói:
- Sướng thật, sướng thật! Bây giờ thì lại quá no!
Lão hòa thượng cười nói:
- Nếu thí chủ chưa thật no, để bần tăng nấu cho thêm một tô nữa nhé?
Thánh Hiệp Du Lập Trung lắc đầu quầy quậy nói:
- Không cần đâu! Cám ơn hòa thượng, lão khiếu hóa ta hôm nay ăn hư cả ruột, mới rồi vừa vào trong nụ i...
Nói chưa dứt lời, chợt tay phải ôm chặt lấy bụng, biến hẳn sắc mặt.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cho rằng trong tô miến có vấn đề, phát hoảng buông tô muỗng xuống hỏi:
- Cái gì vậy?
Té ra, tính y vốn đa nghi, mà hiện tại y đã mất hết công lực, rất sợ trong thức ăn có độc Thánh Hiệp Du Lập Trung ôm bụng kêu rối rít:
- Lại nữa rồi! Lại nữa rồi! Con bà nó chứ...
Tam Tuyệt Độc Hồ giả sửng sốt hỏi:
- Lại tháo dạ à?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nhăn nhó thảm não kêu:
- Chứ còn gì nữa, đại khái là bụng không tốt, trời ơi là trời!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả nuốt xong một thìa miến, khịt mũi nói:
- Hừ, chuyện có thế cũng ầm lên, cứ như trẻ con!
Thánh Hiệp Du Lập Trung đứng đậy nhìn lão hòa thượng cười gượng nói:
- Đại sư phụ, làm phiền người dắt lão khiếu hóa tới chỗ ấy có được không?
Lão hòa thượng tuy rất khó chịu, nhưng không tiện cự tuyệt, bước ra phía ngoài nói:
- Xin thí chủ hãy theo bần tăng!
Thánh Hiệp Du Lập Trung theo lão hòa thượng ra khỏi phòng khách xong, Tam Tuyệt độc Hồ giả nở nụ cười nhạt nói:
- Hừ, ngươi xem có phải y đau bụng thật không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Đại khái là thật.
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Không, nhất định là y đang mưu mô gì đây, ngươi chạy mau theo xem xem!
Vũ Duy Ninh đang muốn tìm cơ hội bàn bạc với Thánh Hiệp Du Lập Trung, nghe câu nói đúng ý mình, bèn đứng dậy nói:
- Được, tiểu nhân ra xem xem.
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Cốt là phát hiện ra y đang giở trò ma gì, thì phải mau mau quay lại nói cho lão phu Vũ Duy Ninh ừ một tiếng, làm ra vẻ rón rén ra cửa nghe ngóng trước sau, thấy lão hòa thượng và Thánh Hiệp Du Lập Trung, lập tức rời phòng khách đi theo.
Chỉ thấy lão hòa thượng đưa Thánh Hiệp Du Lập Trung chuyển qua một dãy hành lang, chớp mắt đã mất hút.
vũ Duy Ninh rảo bước đi theo, lúc bước qua dãy hành lang thì phát hiện lão hòa thượng và Thánh Hiệp Du Lập Trung đứng ở chỗ ngoặt, người trước đang kính cẩn thi lễ với người sau, nói:
- Bần tăng có mắt không tròng, không biết minh chủ tới, thật là thất lễ.
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:
- Đại sư phụ đừng khách sáo, chúng ta tới gặp Bách Nhẫn thiền sư trụ trì quý tự được không?
Lão hòa thượng cung kính đáp:
- Vâng ạ, trụ trì tệ tự đang tọa thiền trong thiền phòng, xin mời minh chủ đi qua bên này.
Nói xong bước vào hành lang, dẫn đường đi vào trong viện.
Thánh Hiệp Du Lập Trung như đã liệu Vũ Duy Ninh cũng đi theo, vẫy tay một cái noi, - Ngươi cũng đi theo đây!
Vũ Duy Ninh thấy ông ta thần sắc và lời lẽ đều chuyển sang vẻ nghiêm nghị, không dám nói gì, vâng lời đi theo ông ta.
Ba người đi tới một gian thiền phòng giữa viện, lão hòa thượng đưa tay gõ cửa, chỉ nghe trong phòng có một giọng nói trầm tĩnh mà nhu hòa cất lên:
- Ai đó?
- Tri khách tăng xin quấy rầy trụ trì!
- Vào đi!
Lão hòa thượng đẩy cửa bước vào, tới sát bên Bách Nhẫn thiền sư hạ giọng nói nhỏ mấy câu, Bách Nhẫn thiền sư thần sắc thoáng chấn động, vội vàng xuống giường bước mau ra cửa, nhìn Thánh Hiệp Du Lập Trung cúi đầu chắp tay nói:
- Lão nạp không biết minh chủ quang lâm tệ tự, có lỗi, có lỗi!
Vị Bách Nhẫn thiền sư này tuổi khoảng bảy mươi, nhưng sắc mặt hồng hào, tinh thần quắc thước, trong câu nói khí lực sung mãn, rõ ràng là một vị cao thủ kiêm tu cả nội ngoại công phu!
Thánh Hiệp Du Lập Trung vòng tay đáp lễ, cười cười nói:
- Làm quấy rầy việc thanh tu của đại sư, thật là mười phần có lỗi!
Bách Nhẫn thiền sư nói:
- Xin mời minh chủ vào phòng dùng trà!
Rồi ba người vào thiền phòng chia ghế chủ khách ngồi, lão hòa thượng mời trà xong, Bách Nhẫn thiền sư chăm chú nhìn Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:
- Dám hỏi minh chủ lần này làm gì mà hóa trang ra như thế?
Thánh Hiệp Du Lập Trung chưa đáp, nhìn Tri khách tăng đang rảnh rỗi cười nói:
- Vị đại sư này, lão phu lại làm phiền người lần nữa được không?
Lão hòa thượng biết là được làm việc gì cho minh chủ Tứ hải Đồng Tâm Minh là một việc rất vinh dự đáng hãnh diện, nên vội vàng chắp tay nói:
- Minh chủ có việc gì cần xin cứ sai bảo!
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Vị bằng hữu giờ này đang ngồi ở phòng khách là một nhân vật nguy hiểm, lão phu đã tạm thời hủy hết một thân công lực của y rồi, nhưng có thể y sẽ không chịu ngồi yên ổn ở đó đâu, xin đại sư ngầm giám sát y một lúc thay lão phu được không?
Lão hòa thượng cung kính dạ một tiếng, bước ra khỏi thiền phòng.
Last edited by The Creator; 07-01-2009 at 07:12 AM.
Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung mới quay lại Bách Nhẫn thiền sư cười đáp:
- Nhớ lại mười năm trước, lão phu cùng thuyết thê từng tới quý tự, cách biệt hơn mười lần nóng lạnh, đại sư vẫn giữ được phong thái dung nghi ngày cũ, khiến người ta bội phục Vô cùng.
Bách Nhẫn thiền sư cười khẽ nói:
- Minh chủ cũng thế mà!
Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung vuốt mớ tóc không hóa trang cười nói:
- Không đâu, năm tháng chẳng tha người, ta già rồi!
Bách Nhẫn thiền sư cười nói:
- Năm trước tệ tự có người tới Đồng Tâm Minh, trở về nói cho lão nạp biết minh chủ trông vẫn trẻ như hơn mười năm trước.
Lúc ấy Thánh Hiệp Du Lập Trung cười cười nói:
- Đại sư đã nghe tin bảy mươi hai ma đầu trốn thoát khỏi Chính Tâm lao chưa?
Bách Nhẫn thiền sư thu hốt vẻ mặt tươi cười, gật đầu thở dài nói:
- Nghe rồi, kiếp nạn của võ lâm lại dấy lên khiến cho người ta phải than thở, nghe nói giải thoát cho bảy mươi hai tên ma đầu ấy là một thiếu niên tên Vũ Duy Ninh phải không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung chỉ Vũ Duy Ninh cười nói:
- Phải đấy, y đây này.
Bách Nhẫn thiền sư thần sắc chợt sững sờ, nhìn Vũ Duy Ninh ngạc nhiên nói:
- Chú nhỏ này cốt cách thanh kỳ, tướng mạo thuần hậu mà tại sao lại đi làm cái chuyện ấy?
Vũ Duy Ninh chỉ lặng ngắt cúi đầu.
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Y không biết gì nên bị Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc lợi dụng, chứ hoàn toàn không cố ý làm như vậy.
Kế đó, ông ta đem tình hình đã qua tóm tắt thuật lại một lượt.
Bách Nhẫn thiền sư nghe nói Vũ Duy Ninh phát thệ bắt bảy mươi hai người bọn Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc nhất nhất nhốt lại vào Chính Tâm Lao, tựa hồ chỉ coi đó là chuyện người ngây nói mộng, nên chỉ cười khẽ một tiếng, không tỏ vẻ mừng rỡ gì cả, chuyển qua hỏi chuyện khác:
- Minh chủ nói vị thí chủ giờ này đang ngồi ở trong phòng khách là một nhân vật nguy hiểm, xin hỏi y là ai thế?
Thánh Hiệp Du Lập Trung đáp:
- Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc!
Bách Nhẫn thiền sư phát hoảng, giương mắt hỏi thất thanh:
- A! Là minh chủ bắt được y à?
Thánh Hiệp Du Lập Trung lắc đầu chỉ Vũ Duy Ninh nói:
- Không phải, là do y bắt được!
Bách Nhẫn thiền sư lúc ấy nhìn Vũ Duy Ninh bằng con mắt kính trọng, không kìm được sự hoảng sợ, lạ lùng nói:
- Thằng... thằng nhỏ này bắt được y thật à?
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nói:
- Chưa đâu, không giấu gì đại sư, gã Tam Tuyệt Độc Hồ ấy là giả thôi...
Tiếp theo lại đem việc Tam Tuyệt Độc Hồ định tương kế tựu kế lợi dụng Vũ Duy Ninh dẫn dụ mình tới để giết, âm mưu thế nào kể ra.
Bách Nhẫn thiền sư càng thêm hoảng sợ lạ lùng, hỏi:
- Bây giờ minh chủ định đối phó thế nào?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Yù lão phu là muốn mời đại sư giúp đỡ một chút, không biết đại sư có rảnh rỗi không...
Bách Nhẫn thiền sư vội nói:
- Nếu được hết sức mọn vì Đồng Tâm Minh thì lão nạp rất lấy làm vinh hạnh, xin minh chủ cứ sai bảo!
Thánh Hiệp Du Lập Trung chợt mấp máy môi, dùng truyền âm nhập mật nói với ông ta mấy câu, cuối cùng cất tiếng cười hỏi:
- Thế nào?
Bách Nhẫn thiền sư chắp tay đáp:
- Lão nạp kính cẩn tuân lệnh minh chủ!
Thánh Hiệp Du Lập Trung đứng dậy vòng tay nói:
- Lão phu rời khỏi phòng khách đã lâu, chỉ sợ gã Tam Tuyệt Độc Hồ giả kia sinh nghi, chúng ta chia tay nhau ở đây!
Nói xong cùng Vũ Duy Ninh bước ra khỏi thiền phòng.
Hai người sánh vai đi về phía phòng khách, đi được mấy bước, Vũ Duy Ninh nhịn không được hỏi:
- Minh chủ yêu cầu Bách Nhẫn thiền sư giúp đỡ thế nào?
Thánh Hiệp Du Lập Trung mỉm cười đầy vẻ bí ẩn đáp:
- Bây giờ ngươi không cần phải biết!
Vũ Duy Ninh thấy ông ta nói thế, cũng không dám hỏi nữa, nói:
- Y bảo tiểu nhân xem có phải minh chủ vào nhà xí thật không, tiểu nhân phải trả lời thế nào?
Thánh Hiệp Du Lập Trung dừng lại nói:
- Ngươi về phòng khách trước đi, nói là lão phu vào nhà xí thật!
Vũ Duy Ninh nói:
- Còn nữa, y bảo tiểu nhân ăn cắp thuốc giải của minh chủ, minh chủ có thuốc giải khôi phục công lực cho y thật không?
Thánh Hiệp Du Lập Trung gật đầu nói:
- Có đấy, nhưng ngươi cứ nói với y là không có thuốc giải!
Vũ Duy Ninh hỏi:
- Chừng nào công lực của y tự nhiên khôi phục được?
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Thuốc tán công này của lão phu rất đặc biệt, nhưng nếu y là một trong bảy mươi hai tên ma đầu, thì đại khái sau mười ngày có thể khôi phục được công lực.
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, lại nói:
- Tiểu nhân có một yêu cầu, mong minh chủ ưng thuận...
Thánh Hiệp Du Lập Trung chăm chú nhìn, hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Minh chủ có thể giúp tiểu nhân cứu gia tổ mẫu, tiêu nhân thật mười phần cảm kích, nhưng khi gia tổ mẫu thoát nạn rồi, tiểu nhân hy vọng minh chủ không cần ngấm ngầm giúp đỡ tiểu nhân nữa.
Thánh Hiệp Du Lập Trung kinh ngạc cười hỏi:
- Tại sao thế?
Vũ Duy Ninh nói:
- Bảy mươi hai tên ma đầu là do tiểu nhân thả ra, nên tiểu nhân phải tự mình bắt bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao.
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười nhạt nói:
- Ngươi tự tin rằng trong mấy năm có thể bắt hết bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao?
Vũ Duy Ninh nói:
- Không kể là mấy năm, nhưng tiểu nhân chưa bắt hết bảy mươi hai tên ma đầu bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao thì chưa chịu thôi.
Thánh Hiệp Du Lập Trung lại cười nhạt nói:
- Lần trước ở Chính Tâm Lao lão phu đã chửi ngươi là tiểu tử ngu ngốc, giờ đây lão phu vẫn muốn chửi ngươi là tiểu tử ngu ngốc. Ngươi nghĩ xem bảy mươi hai tên ma đầu kia là hạng người nào, cho là ngươi có thể trong vòng một năm bắt toàn bộ bọn chúng nhốt lại vào Chính Tâm Lao đi chăng nữa, thì trong vòng một năm ấy, ngươi biết được sẽ có bao nhiêu người sẽ chết dưới tay bay mươi hai tên ma đầu bọn chúng không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiêu nhân hoàn toàn không phản đối việc Đồng Tâm Minh bắt bọn chúng, nhưng là tiểu nhân hy vọng một mình mình làm, vì tiểu nhân không còn là một đứa trẻ con nữa!
Thánh Hiệp Du Lập Trung sực nghĩ ra "ạ" một tiếng cười nói:
- Té ra là như thế, dường như mới rồi Bách Nhẫn thiền sư gọi ngươi là thằng nhỏ, ngươi không thích phải không?
vũ Duy Ninh im lặng không nói.
Thật ra không chỉ Bách Nhẫn thiền sư gọi chàng là thằng nhỏ, khiến chàng không vui, mà điều mà chàng không chịu nổi là kể cả Bách Nhẫn thiền sư và Thánh Hiệp Du Lập Trung trước mặt dường như ai ai cũng cho rằng chàng không đủ sức bắt lại bảy mươi hai tên ma đầu, đối với một người mang đầy lòng xấu hổ như chàng mà nói thì như thế chẳng khác gì là một sự làm nhục rất lớn, cho nên chàng hạ quyết tâm, là bất kể thế nào cũng phải bắt lấy vài tên ma đầu về cho mọi người xem!
Thánh Hiệp Du Lập Trung hiểu rõ tâm tư của chàng rồi, tuy biết suy nghĩ của chàng là trẻ con đáng cười, nhưng lại biết là chí khí đáng khen, lúc ấy gật gật đầu nói:
- Được rồi, khi nào cứu được bà nội ngươi ra xong, lão phu sẽ mặc kệ ngươi là được!
Vũ Duy Ninh cả mừng vái một cái nói:
- Cảm ơn minh chủ!
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Bây giờ ngươi mau mau về phòng khách trước đi.
Vũ Duy Ninh rảo chân chạy về phòng khách, thấy Tam Tuyệt Độc Hồ giả đang ngồi buồn rầu trên ghế, lập tức bước tới cạnh y hạ giọng nói khẽ:
- ông ta sắp về tới nơi rồi đấy!
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Đúng là y vào nhà xí thật à?
Vũ Duy Ninh gật đầu nói:
- Đúng thế!
Tam Tuyệt Độc Hồ giả lại hỏi:
- Y có nói chuyện gì với lão hòa thượng không?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Không có, lão hòa thượng kia đưa ông ta tới nhà xí xong thì bỏ đi.
Tam Tuyệt Độc Hồ nghĩ ngợi một lúc nói:
- Được rồi, lão phu có một câu muốn hỏi ngươi, hôm nay trên Trường Thành, tại sao ngươi lại tỏ ý cứu được bà nội ngươi xong sẽ mang bà ta trở về núi Đại Bình ở Trường Bạch?
Vũ Duy Ninh sửng sốt hỏi:
- Tiểu nhân nói vậy có gì là sai?
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Lẽ ra ngươi phải tỏ ý muốn gia nhập Đồng Tâm Minh, để y càng thêm thích thú mới phải!
Vũ Duy Ninh cười gượng nói:
- Nói vậy cũng được, nhưng đang trước mặt ông ta, tiểu nhân tỏ ý với đại thúc là muốn về Trường Bạch, đại thúc sẽ không có lý do gì không chịu thả gia tổ mẫu của tiểu nhân!
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Nhưng nếu có một ngày bọn ta muốn ngươi phải gia nhập Đồng Tâm Minh để làm việc khác, lúc ấy ngươi sẽ giải thích với y thế nào?
Vũ Duy Ninh nói:
- Thì lúc ấy tiểu nhân sẽ giải thích rằng hôm nay nói thế là để đánh lừa đại thúc thôi.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả như thấy có lý, gật gật đầu cười nói:
- Hà, xem ra thì đầu óc ngươi không phải là ngu đần...
Đang trong câu nói, chợt nghe một tràng tiếng bước chân huỳnh huỵch từ xa vọng tới, Thánh Hiệp Du Lập Trung đã trở về rồi.
ông ta bước vào phòng khách, nhìn thẳng Tam Tuyệt Độc Hồ giả và Vũ Duy Ninh cười nói:
- Sao, các ngươi còn chưa ngủ à?
Vũ Duy Ninh đứng dậy ngáp một cái nói:
- Buồn ngủ rồi, nhưng tính thế nào với y?
Thánh Hiệp Du Lập Trung sửng sốt nói:
- Thì y cũng cần ngủ chứ.
Vũ Duy Ninh nhìn Tam Tuyệt Độc Hồ giả nói:
- Tiểu nhân sợ y nhân lúc chúng ta ngủ trốn mất...
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Nếu vậy rất dễ, ngươi tìm một sợi dây trói y lại cho rồi!
Vũ Duy Ninh làm ra vẻ sực nghĩ ra cười nói:
- Phải đấy, chờ tiểu nhân đi tìm một sợi dây!
Thánh Hiệp Du Lập Trung lập tức thò tay vào trong bọc lôi ra một sợi dây gân bò, ném qua phía Vũ Duy Ninh cười nói:
- Khỏi tìm nữa, lão khiếu hóa cho ngươi mượn sợi dây buộc chó của ta đây!
Vũ Duy Ninh chụp lấy sợi dây bèn cười hì hì bước tới cạnh Tam Tuyệt Độc Hồ giả nói:
- Đại thúc, xin lỗi nhé, tiểu nhân phải trói đại thúc lại thôi?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả tức giận nói:
- Không cần như thế, lão phu không trốn đâu mà lo!
Thánh Hiệp Du Lập Trung cười hỏi:
- Lão đệ ngươi định ngủ cùng phòng với y hay cùng phòng với lão khiếu hóa?
Vũ Duy Ninh nói:
- Để an toàn thì tiểu nhân ngủ cùng phòng với y là tốt!
Thánh Hiệp Du Lập Trung nói:
- Thếthì lão khiếu hóa buồn ngủ lắm rồi, phải đi ngủ thôi.
Nói xong bước vào phòng khách bên trái, lập tức ngủ luôn thật.
Vũ Duy Ninh cũng đem Tam Tuyệt Độc Hồ giả vào phòng bên phải, đặt y lên giường, cài then cửa lại, rồi cũng cởi áo lên giường.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả vì toàn thân công lực đã mất hết, lúc ấy bị sợi dây gân bò trói chặt tay chân, không co cách nào cựa quậy, thấy rất khó chịu, hạ giọng nói:
- Vũ Duy Ninh, ngươi giở trò này ra để làm gì thế?
Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
- Phải làm thế cho ông ta yên tâm!
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Nhưng mà bị trói thế này lão phu rất là khó chịu.
Vũ Duy Ninh cười nói:
- Đừng nóng ruột, bây giờ tiểu nhân sẽ cởi ra cho lão nhân người thôi!
Nói xong, đưa tay cởi dây trói cho y.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nới lỏng ra một chút được rồi, đừng có cởi hết, biết đâu nửa đêm y mò qua xem thì sao?
Vũ Duy Ninh theo lời chỉ nới lỏng dây buộc chân tay y ra, lấy chăn đắp cho y, rồi tự mình cũng nằm xuống bên cạnh.
Tam Tuyệt Độc Hồ giả thấy tình hình đều thuận lợi, qua vài hôm thì có thể đưa Thánh Hiệp Du Lập Trung vào bẫy, càng nghĩ càng đắc ý, không kìm được tiếng cười khẽ Vũ Duy Ninh hỏi:
- Đại thúc, đại thúc cười gì thế?
Tam Tuyệt Độc Hồ giả cười nụ nói:
- Không có gì!
Vũ Duy Ninh im lặng một lúc, lại hỏi:
- Đại thúc, vì sao các vị nhất quyết đối đầu với Đồng Tâm Minh thế?
Tam Tuyệt độc Hồ giả nói:
- Bởi vì đen trắng khó đứng cùng, nước lửa chẳng dung nhau.
- Nhưng đó đâu phải là lý do?
- Ừ , còn một nguyên nhân khác là bọn ta phải báo thù rửa hận.
- Báo thù gì, rửa hận gì?
- Ngươi có biết mấy mươi năm trước trong võ lâm có những cao nhân là mười hai Vũ sát tinh chưa?
- Có nghe qua rồi, thì sao?
- Trong bảy mươi mốt người thoát khỏi Chính Tâm Lao lần này có mười hai người là hậu nhân của mười hai Vũ Sát Tinh, bọn họ muốn báo thù cho cha hoặc cho sư phụ, vì năm trước mười hai Vũ Sát Tinh có thể nói là đều chết trong tay Du Lập Trung!
- Mười hai người ấy là Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình, Ngọc Diện Hoa Thi Lãnh Bảo Sơn, Bán Phong thư sinh Tư Đồ Kiêu, Bệnh Lang Trung Tư Mã Tinh, Lang Tâm Hắc Long Nam Cung Mộng, Quái Thủ Phiên Thiên Chứ Tích Kỳ, Tam Thủ Cái Tang Nguyên, Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh, Tiếu Trung đao Lao Kiếm Xương, ngoài ra còn có Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc và Vô Danh Ma, người trước thì cách đây ba năm đã giả bệnh trốn thoát khỏi Chính Tâm Lao, ông ta đã là nhân vật lợi hại nhất trong mười hai người, võ công và cơ trí đều hơn cả mười người kia, chỉ thua có Vô Danh Ma...
- ông ta ra sao?
- Chắc ngươi cũng nghĩ ông ta là một trong bảy mươi mốt người chạy thoát khỏi Chính Tâm Lao vừa rồi chứ gì?
- Chẳng lẽ không phải sao?
- Không đâu, nói ra với ngươi cũng chẳng hại gì, Vô Danh Ma vừa rồi thoát ra khỏi Chính Tâm Lao là giả, Vô Danh Ma thật chưa bao giờ bị nhốt trong Chính Tâm Lao.
- A! Vô Danh Ma cũng có thật giả nữa à?
- Chuyện này lão phu cũng không được rõ lắm, Vô Danh Ma này là một nhân vật thần bí phi thường, cứ xem y là hậu nhân của đại ma quân một đời là Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng năm xưa, có lẽ...
- Có lẽ cái gì?
- Theo lão phu biết, Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng hoàn toàn không có vợ con, ông ta chỉ có ba truyền nhân, nhưng ba người năm ấy đều bị Đồng Tâm Minh giết cùng một lúc với Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng, cho nên Vô Danh Ma này không người nào biết y là ai, cũng không người nào biết võ công của y cao tới mức nào!
- Nếu như thế, ai tin được y là hậu nhân của Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng?
- Có người tin!
- ủa?
- Vì y từng thi triển tuyệt kỹ độc môn của Vũ Ma Bộc Dương Phi Hồng cho người ta thấy.
- Hiện tại ông ta ở đâu?
- Không biết nữa, có điều không lâu sắp tới ngươi sẽ được gặp ông ta!
- Tôi... tôi có thể gặp được ông ta à?
- Đúng thế!
- Vì sao thế?
- Chuyện đó để nói sau cho ngươi biết thì tốt hơn!
- Hiện tại ông ta cùng ở một chỗ với Tả Khâu đại thúc phải không?
- ồ, lão phu cũng không biết nữa...
- Mới rồi đại thúc nói Vô Danh Ma thoát khỏi Chính Tâm Lao là giả, vậy đó là ai thế?
- Người ấy cũng để nói sau cho ngươi biết tốt hơn!
- Đồng Tâm Minh có biết ông ta là giả không?
- Không biết nữa!
- ông ta vì Vô Danh Ma mà bị nhốt trong Chính Tâm Lao là tự nguyện hay ngẫu nhiên?
- Là tự nguyện.
- Đây mới là chuyện là trong thiên hạ, tại sao ông ta lại tình nguyện thay Vô Danh Ma để chịu tội trong Chính Tâm Lao?
- Chuyện này nói ra thì hay lắm, có điều khuya rồi, lão phu phải ngủ, để hôm khác có dịp sẽ kể cho ngươi nghe!
- Đại thúc trả lời cháu một câu hỏi nữa hãy ngủ, được không?
- ồ, câu hỏi gì vậy?
- Tả Khâu đại thúc cùng bảy mươi mốt người thoát khỏi Chính Tâm Lao xong chắc sẽ liên kết đối kháng với Đồng Tâm Minh chứ?
- Chuyện đó thì cần gì phải nói nữa!
- Vậy người đứng đầu chắc là Tả Khâu đại thúc chứ?
- ồ, chỉ sợ ông ta cũng chưa đáng.
- Nếu không thế thì là Vô Danh Ma phải không?
- Ngủ đi! Ngủ đi! Bây giờ ngươi hỏi chuyện đó làm gì?
Vũ Duy Ninh không dám hỏi nữa, nhắm mắt ngủ, tuy Tam Tuyệt Độc Hồ giả bên cạnh là một nhân vật hết sức nguy hiểm, nhưng chàng không sợ chút nào, vì chàng biết chủ ý của đối phương là muốn giết Thánh Hiệp Du Lập trung, trước khi đạt được mục tiêu, đối phương tuyệt nhiên không dám hại mình.
cho nên, sau khi Tam Tuyệt Độc Hồ giả ngáy khò không lâu, chàng cũng dần dần ngủ say.
Chàng mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ, mơ thấy mình đưa bà nội chạy tới một chỗ vắng, đột nhiên bị Tam Tuyệt Độc Hồ Tả Khâu Cốc và bảy mươi mốt tên bốn phương tám hướng đổ tới bao vây, sau một hồi quần thảo ác liệt, mình bị Tam Tuyệt Độc Hồ đánh trúng một chưởng ngã nhào, bà nội thì bị ném xuống vực sâu muôn trượng - Bà nội!
Chàng kêu lớn một tiếng, giật mình tỉnh dậy toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Last edited by The Creator; 07-01-2009 at 07:39 AM.