Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #11  
Old 20-05-2008, 04:46 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 11

Muốn nhận gia thân đâu phải dễ.
Vương Thế kỳ hiển lộ thần công.


Tác giả: Trần Thanh Vân



Không những thế, Văn Phi Yến còn quay mặt vá» phía VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ và hối thúc, "Ãây là tam vị lệnh sÆ°, đồng cấp vá»›i Vi di di trÆ°á»›c kia.
Nếu ngÆ°Æ¡i đúng là ngÆ°á»i mà ta nghi thì ngÆ°Æ¡i phải hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế nào ngÆ°Æ¡i có biết không?"
Không hiểu vì lẽ gì mà Văn Phi Yến bây giỠlại tỠra lo lắng cho Vương Thế Kỳ, hoàn toàn khác với lúc mới gặp.
Vừa không muốn phụ lòng Văn Phi Yến, vừa muốn nhân cÆ¡ há»™i này giải thích rõ hắc bạch. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»™i vòng tay thủ lá»… vá»›i ba nhân vật kia, "Hoá ra là tam vị tiá»n bối. Tiểu Ä‘iệt VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, gia mẫu Vi Tuyết NÆ°Æ¡ng, xin ra mắt tam vị tiá»n bối.?"
Nghe thế, Văn Phi Yến chợt kêu lên, "Ta nghÄ© không sai mà. NgÆ°Æ¡i đúng là con của Vi di di rồi." Ãoạn, Văn Phi Yến vừa chạy đến nắm vào tay của má»™t nữ nhân duy nhất trong ba nhân vật vừa xuất hiện, nàng ta vừa huyên thuyên, "Ãây là sÆ° phụ ta và cÅ©ng là bảo tỉ của mẫu thân ngÆ°Æ¡i đó.NgÆ°Æ¡i hãy gá»i lại xem nào.?"
"Là bào tỉ của mẫu thân Æ°? Vậy đây chính là thân quyến duy nhất còn lại của ta sao?" NghÄ© xong, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n nhìn chằm chằm vong nhân đó.
NhỠcó Văn Phi Yến lẹ miệng chỉ điểm, nên Vương Thế Kỳ phần nào nhận ra sự giống nhau giữa nữ nhân này và hình bóng của mẫu thân trong trí nhớ của Vương Thế Kỳ.
Thật sá»± xúc Ä‘á»™ng, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lại lên tiếng, nhÆ°ng là lên tiếng há»i lại Văn Phi Yến, "Văn cô nÆ°Æ¡ng nói có thật không? Vị đây là bào tỉ của...?"
"Của lệnh Ä‘Æ°á»ng đó. NgÆ°Æ¡i không nhận ra sá»± giống nhau của há» sao? Vì ngÆ°Æ¡i chÆ°a từng gặp mặt nên ta chẳng trách ngÆ°Æ¡i không nhận ra. NgÆ°Æ¡i cứ Ä‘Æ°a tất cả bá»n ta đến chá»— của lệnh Ä‘Æ°á»ng thì má»i việc liá»n minh bạch thôi.?"
Văn Phi Yến càng nói, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ càng bồi hồi xúc Ä‘á»™ng. Cuối cùng, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ không cầm được nữa, bèn sụp ngÆ°á»i xuống, "A di, Kỳ nhi không há» biết là Kỳ nhi còn có má»™t a di nữa. Ãược gặp a di nhÆ° thế này, ở chốn suối vàng hẳn tiên mẫu phải thá»a dạ.?"
Vị nữ nhân kia khi thấy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ sụp ngÆ°á»i xuống hành lá»… liá»n nhăn mặt tá» vẻ không khứng chịu, có lẽ do chÆ°a tin chắc VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ là ngÆ°á»i nhÆ° Văn Phi Yến vừa nói, nhÆ°ng thần sắc của nữ nhân chợt biến đổi ngay lúc VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa nói tròn câu.
Không những chỉ biến đổi thần sắc không thôi, vị nữ nhân kia còn bÆ°á»›c gấp đến chá»— VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘ang sụp ngÆ°á»i xuống nữa. Vừa chá»™p vào hai đầu vai của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, vị nữ nhân vừa lay lay vá»›i Câu há»i giật giá»ng, "NgÆ°Æ¡i vừa má»›i nói gì? Cái gì là ở suối vàng vá»›i tiên mẫu? Không lẽ muá»™i muá»™i của ta đã... ?"
CÅ©ng kinh hoàng không kém, Văn Phi Yến há»i cÆ°á»›p lá»i, "Vi di di đã chết rồi Æ°? NgÆ°Æ¡i nói thật không? Kẻ nào đã giết Vi di di chứ? Sao ngÆ°Æ¡i không mau nói Ä‘i.?"
Hai nhân vật kia hoàn toàn không biết phải làm gì trong má»™t tình huống ngoài dá»± liệu thế này. HỌ hết nhìn vào vị nữ nhân kia và VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, lại quay vá» phía sau nhìn thiếu giáo chủ của há». HỌ quay lại và cÅ©ng thấy thiếu giáo chủ của há» Ä‘ang lăng không lao đến.
Lao vượt qua vị trí mà VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ sụp ngÆ°á»i xuống, thiếu giáo chủ vừa buông tay Ä‘iểm loạn vào VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa rít lên, "Hắn nói nhÆ° vậy mà tam vị cÅ©ng tin sao? Vừa má»›i nhận Vi lệnh sÆ° là thân mẫu, nay lại nghe bá»n ta muốn đến tận chá»— Vi lệnh sÆ° sinh sống thì hắn liá»n đổi giá»ng. Bổn thiếu giáo chủ đến ná»­a phần cÅ©ng không tin ở Hành vi của thiếu giáo chủ không chỉ bất ngá» vá»›i tam vị lệnh sÆ° kia và Văn Phi Yến không thôi, mà còn đầy bất ngỠđối vá»›i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nữa.
Huyệt đạo bị khống chế, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ tá»± hận chính bản thân, "Thế Kỳ Æ¡i Thế Kỳ, ngÆ°Æ¡i đã tam phen tứ thứ Ä‘á»u lầm phải gian kế của địch nhân, tại sao ngÆ°Æ¡i lại khinh suất đến vậy chứ?"
Còn Ä‘ang tá»± trách là thế, tai VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n nghe vị nữ nhân Ä‘ang đứng phía trÆ°á»›c lên tiếng, "Thiếu giáo chủ, xá muá»™i má»™t thân má»™t mình giữa Trung Nguyên, vá»›i thành kiến mà bá»n chúng dành cho bổn giáo thì việc sống chết của xá muá»™i khó có thể lÆ°á»ng được.
Tiểu tử này có khi đúng là...?"
"Vi tam lệnh sư, chỉ vì cốt nhục tình thâm, Vi tam lệnh sư vì quá thương nhớ lệnh muội nên bị tiểu tử lừa dối. Nếu Vi tam lệnh sư không tin thì cứ để bổn thiếu giáo chủ tra vấn tiểu tử cho.?"
Bằng cÆ°Æ¡ng quyá»n của má»™t thiếu giáo chủ, vừa thấy vị nữ nhân kia lùi lại tỠý tuân theo cách xá»­ trí của mình, vị thiếu giáo chủ liá»n bÆ°á»›c vòng ra phía trÆ°á»›c VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, vẫn trong tÆ° thế cúi ngÆ°á»i xuống nhÆ° Ä‘ang hành lá»… vá»›i hắn, và lên tiếng há»i, "Xú tiểu tá»­, theo ngÆ°Æ¡i nói thì ngÆ°á»i mà ngÆ°Æ¡i gá»i là mẫu thân đã chết?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nuốt hận đáp lá»i, "Không sai, vì nào có ai bất hiếu vô đạo đến phải rủa mẫu thân nhÆ° thế?

Thiếu giáo chủ lại há»i, "CÅ©ng nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói thì mẫu thân ngÆ°Æ¡i chính là Vi Tuyết NÆ°Æ¡ng?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ không thể không đáp, "Ãúng vậy, khi nãy ta đã nói rồi còn gì.?"
"Hừ, vậy còn phụ thân ngươi? Phụ thân ngươi có tính danh là gì?
Và thân phận của phụ thân ngươi ra sao?"
"Tiên phụ có húy danh là Vương Uy, đại đệ tử của Hoa Sơn phái, có ngoại hiệu là Hoa Sơn nhất hiệp.?"
Vừa nghe VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đáp thế, vị nữ nhân kia chợt rú lên, "Vậy thì đúng rồi, nhÆ°ng sao ngÆ°Æ¡i lại gá»i là tiên phụ? Không lẽ phụ mẫu ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u chết cả Æ°?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chá»›p mắt lá»™ vẻ Ä‘au thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chÆ°a kịp lên tiếng minh định má»™t lần cho chắc chắn thì thiếu giáo chủ Huỳnh Liên giáo chợt cÆ°á»i lên sặc sụa, "Ha ha ha... xú tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i thật khéo bịa chuyện đấy. Hừ, nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i lại quên rằng nếu ngÆ°Æ¡i nói Vi lệnh sứ và trượng phu cùng chết thì sẽ không còn ai minh chứng được lai lịch của ngÆ°Æ¡i đâu. Rốt cuá»™c rồi lá»i ngÆ°Æ¡i nói chẳng được ai trong chúng ta tin cả.?"
"Thiếu giáo chủ, nhưng Văn Phi Yến này thì tin đấy.?"
Tiếp lá»i của Văn Phi Yến, sÆ° phụ của nàng ta cÅ©ng nói, "Bản nhân cÅ©ng tin nữa, thiếu giáo chủ.?"
vị thiếu giáo chủ giật mình, "Vi tam lệnh sứ tin Æ°? Cả Văn muá»™i nữa, Văn muá»™i cÅ©ng tin vào những lá»i ba hoa của hắn sao?"
Văn Phi Yến đáp, "Vậy thiếu giáo chủ nghĩ sao khi hắn lần lượt nêu được đích danh của Vi di di và trượng phu? Trong khi chưa một ai trong chúng ta đỠcập đến hai tính danh này?"
Vị thiếu giáo chủ lúng túng, "Ãiá»u này thì... Hừ, biết đâu tên tiểu tá»­ này vì muốn dò xét sá»± tình của bổn giáo trong lần di nhập Trung Nguyên nên đã tìm hiểu tất cả từ trÆ°á»›c? Chuyện rất có thể là nhÆ° vậy!?"
Văn Phi Yến lắc đầu và Ä‘Æ°a tay chỉ vào đại Ä‘iểu vẫn đứng gần đó mà nói, "Không lẽ hắn vì muốn trà trá»™n vào bổn giáo để dò xét ná»™i tình nên hắn đã kết thân vá»›i xí Ä‘iêu và được xí Ä‘iêu chở hắn đến tận đây Æ°? Thiếu giáo chủ đừng quên rằng dù thiếu giáo chủ đã phí nhiá»u tâm huyết nhÆ°ng thiếu giáo chủ vẫn chÆ°a há» kết thân được vá»›i xí Ä‘iêu đấy ?"
Nghe thế vị nữ nhân kia kinh ngạc kêu lên, "Yến nhi, hài tá»­ có lầm không vậy? Không lẽ nào xí Ä‘iêu lại cho má»™t ngÆ°á»i là cỡi lên mình nó.
Nói gì đến việc xí Ä‘iêu còn chở ngÆ°á»i đó đến tận đây.?"
Hai vị lệnh sứ còn lại cũng nhao nhao tán thành, "Vi tam muội nói đúng lắm. Chúng ta cũng chưa từng thấy xí điêu thân với ai khác ngoài tam muội và Văn Phi Yến. Làm gì có việc xí điêu đã chở tiểu tử kia đến đây?"
Vì muốn minh oan cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, Văn Phi Yến mỉm cÆ°á»i bảo, "Nhị vị bá bá không tin Æ°? Thì đấy, xí Ä‘iêu hiểu được những gì chúng ta nói cÆ¡ mà, sao nhị vị bá bá không thá»­ há»i xí Ä‘iêu xem?"
Không chá» ai phải há»i đến vì đại Ä‘iểu đã nghe được tất cả. Ãại Ä‘iểu vừa gật đầu vừa lững thững tiến lại gần VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ. Không những thế, trÆ°á»›c bao ánh mắt ngỡ ngàng đại Ä‘iểu còn khẽ đập đập cánh vào ngÆ°á»i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, trông rất là thân tình.
Vương Thế Kỳ buột miệng, "Xem ra ở đây chỉ có điểu huynh là thông tình đạt lý hơn.?"
Lá»i nhận định này của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đâu khác gì lá»i mắng chá»­i gián tiếp vị thiếu giáo chủ. Thiếu giáo chủ nổi giận quát lên, "NgÆ°Æ¡i có ý mắng bổn thiếu giáo chủ đấy à? NgÆ°Æ¡i không muốn sống nữa sao?"
Miệng thì quát còn hai chân của thiếu giáo chủ thì đảo bộ, định tìm một phương vị thích hợp để đánh Vương Thế Kỳ mà không gây nguy hại đến đại điểu. Nhưng tuy Vương Thế Kỳ bị chế trụ huyệt đạo, vẫn còn có đại điểu ở bên cạnh. Thấy sinh mạng của Vương Thế Kỳ bị uy hiếp, đại điểu cũng thậm thịch đôi chân để đi vòng quanh Vương Thế Kỳ như muốn dùng chính thân mình của nó che chắn cho Vương Thế Kỳ.
Thiếu giáo chủ càng sôi giận hơn, "Súc sinh, cả ngươi nữa, ngươi cũng chán sống rồi sao?"
TrÆ°á»›c những diá»…n biến này xem ra còn có giá trị hÆ¡n gấp trăm lần những lá»i giải thích của Văn Phi Yến. SÆ° phụ của Văn Phi Yến và hai vị kia cùng khẩn thiết kêu lên, "Thiếu giáo chủ... ?"
Văn Phi Yến thì cuống cuồng, sợ vị thiếu giáo chủ kia sẽ thật sự vung chưởng đánh vào đại điểu trong cơn giận giữ, nàng bất kể tôn ti đã rít lên, "Hồ Vĩnh Lạc, nếu ngươi động vào xí điêu thì từ nay trở đi ngươi đừng nhìn ngó gì đến Văn Phi Yến ta nữa.?"
CÆ¡n giận của vị thiếu giáo chủ có danh tánh là Há»’ VÄ©nh Lạc nhÆ° Văn Phi Yến vừa gá»i ngay lập tức liá»n xẹp xuống. Tuy nhiên, Há»’ VÄ©nh Lạc vẫn còn phần nào tức tối, "Vậy Văn muá»™i nói Ä‘i, ta phải xá»­ trí thế nào vá»›i tiểu tá»­ này đây?"
Văn Phi Yến bÄ©u môi nói, "NgÆ°á»i là thiếu giáo chủ chứ đâu phải Văn Phi Yến này. Thiếu giáo chủ muốn xá»­ trí thế nào thì tuỳ ở thiếu giáo chủ vậy.?"
Há»’ VÄ©nh Lạc càng nghe càng lúng túng. Má»™t trong hai vị lệnh sứ kia bá»—ng lên tiếng Ä‘á» xuất, "Hay là nhÆ° thế này vậy, chúng ta cứ tạm thá»i giữ tiểu tá»­ lại. Chá» khi giáo chủ quay vá» sẽ xá»­ trí tiểu tá»­ sau, được không?"
"Hay lắm, cứ y như Dư lệnh sứ... ?"
HỒ Vĩnh Lạc còn đang nói dở thì Văn Phi Yến xen vào, "Hay cái gì mà hay? Ai trong chúng ta bắt được hắn mà đòi giữ lại một cách ngang nhiên vậy?"
Biết Văn Phi Yến Ä‘ang nói Há»’ VÄ©nh Lạc vì Há»’ VÄ©nh Lạc đã bằng thủ Ä‘oạn bất minh má»›i khống chế được VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, sÆ° phụ của Văn Phi Yến liá»n gắt nàng, "Yến nhi, đủ rồi đấy!?"
Văn Phi Yến chợt phụng phịu, "Ãồ nhi nói không phải sao? Nghi ngá» thì cứ nghi ngá», ít ra cÅ©ng phải quang minh lá»—i lạc má»›i đúng.
Thiếu giáo chủ làm nhÆ° vậy sao khiến má»i ngÆ°á»i phải tâm phục khẩu phục?"
Há»’ VÄ©nh Lạc không lấy thế làm giận, còn cÆ°á»i lên, "Ha ha ha... ta đã khống chế được hắn, đủ chứng tá» là ta có mÆ°u cÆ¡ hÆ¡n hẳn. Ta đâu cần hắn phục hay không phục ta. NhÆ°ng nếu Văn muá»™i muốn nhÆ° thế cÅ©ng được." Nói xong, trÆ°á»›c khi vÆ°Æ¡n tay giải huyệt cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, Há»’ VÄ©nh Lạc còn hÆ°á»›ng vá» tam vị lệnh sứ mà há»i, "Lúc tam vị lệnh sứ vừa đến thì bổn thiếu giáo chủ đã bảo tam vị làm gì, tam vị còn nhá»› không?"
Thấy cả ba cùng lẳng lặng gật đầu, Há»’ VÄ©nh Lạc liá»n nhanh tay giải huyệt cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, và còn nhanh hÆ¡n khi Há»’ VÄ©nh Lạc nhảy lùi ra.
Tuy Ä‘oán biết ý đồ của Há»’ VÄ©nh Lạc là dùng ba vị lệnh sứ kia để hiệp lá»±c vây bắt chỉ má»—i má»™t mình mình, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ vẫn tá» vẻ ung dung. Chá» khi chân khí ná»™i nguyên đã thông suốt trở lại, sau má»™t lúc huyệt đạo bị khống chế, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt Ä‘Æ°a tay ra và vá»— vào mình đại Ä‘iểu, "Ãiểu huynh thật là tận khổ, ta sẽ không quên Ä‘iểu huynh đâu. Ãiểu huynh lùi lại Ä‘i, ta sẽ không việc gì đâu.?"
NhÆ°ng lần này VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đã lầm, đại Ä‘iểu vẫn nguyên vị, không há» lùi lại theo lá»i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nói, đã thế đại Ä‘iểu còn dùng đầu đẩy vào ngÆ°á»i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vài lượt.
Hiểu ý, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cÆ°á»i lá»›n, "Ha ha ha... Ä‘iểu huynh không sợ cho ta mà sợ cho ba vị tiá»n bối kia sao?"
Thấy đại Ä‘iểu gật đầu, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘Æ°Æ¡ng diện đầu giật mình, kể cả VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nhăn mặt, "Song phÆ°Æ¡ng chÆ°a má»™t lần tá»· đấu thì Ãiểu huynh dá»±a vào đâu mà Ä‘á» cao ta đến vậy?
Ãiểu huynh không thấy ba vị tiá»n bối kia cùng Ä‘ang tức giận vá»›i Ä‘iểu huynh đó sao?"
Quả nhÆ° lá»i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nói, ngoài Văn Phi Yến kinh ngạc và Há»’ VÄ©nh Lạc lo sợ thì tam vị lệnh sứ kia Ä‘á»u để lá»™ sắc mặt giận dữ. Vì há» làm sao tin được rằng cả ba ngÆ°á»i bá»n há» liên tay vẫn không là đối thủ của má»™t kẻ chỉ Ä‘á»™ mÆ°á»i bảy, mÆ°á»i tám tuổi nhÆ° VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ.
Không hiểu riêng sÆ° phụ của Văn Phi Yến giận đến đâu nhÆ°ng Chính sÆ° phụ của nàng là ngÆ°á»i lên tiếng đầu tiên, "Xí Ä‘iêu, ngÆ°Æ¡i còn không mau lùi lại Æ°?"
Tuy chỉ là loài thú nhÆ°ng đại Ä‘iểu cÅ©ng phân biệt rất rõ đâu là chủ nhân của nó và phải tuân theo mệnh lệnh của ai. Ãại Ä‘iểu líu ríu lùi lại và lùi vá» phía Văn Phi Yến.
ChỠkhi đại điểu đã lui đi, sư phụ của Văn Phi Yến dõng dạc nói, "Luật bất vị thân, dù ngươi có liên quan thế nào đến xá muội của ta đi nữa, ta cũng không thể trái lệnh mà nương tay cho ngươi. Tốt hơn hết là ngươi cứ tận lực bình sinh đi.?"
Nhìn cả ba ngÆ°á»i lần lượt tiến vá» phía mình, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vẫn nói, "A di, Kỳ nhi biết rồi. Kỳ nhi sẽ tá»± biết bảo trá»ng. Má»i!?"
Mệnh lệnh là mệnh lệnh, chính a di của Vương Thế Kỳ động thủ trước, kéo theo sự động thủ của hai vị lệnh sứ kia.
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
chiêu thức của cả ba rõ ràng là Thập chỉ truy hồn, nhÆ°ng vá»›i sá»± vận dụng và liên tay của há», Thập chỉ truy hồn này thật là thiên biến vạn hoá, đã vây chặt lấy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vào giữa nhÆ° không còn má»™t chá»— trống cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ xoay sở.
Nhận thức được sá»± lợi hại của há», VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nào dám sÆ¡ tâm.
Khẽ đảo ngÆ°á»i, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ ngay tức khắc thi triển Nhất ma chi vạn ma bá»™ pháp.
Bá»n há» cùng kêu lên.
"ồ, hay thật!?"
"Quái lạ! Tiểu tử chạy đâu rồi?"
"úy, đây là công phu gì đây?"
Riêng VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thì mỉm cÆ°á»i, "Tam vị bất tất phải lo ngại.
Vãn bối vẫn chưa ra tay đâu.?"
Hai vị lệnh sứ kia chợt gầm lên.
"Thân thủ khá lắm đấy! Nhưng... đỡ.?"
"Tiểu tử khoan đắc ý vội! Tiếp chưởng.?"
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
Ai di của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cÅ©ng đâu dám chậm chân, vì còn Há»’ VÄ©nh Lạc đứng lược trận ở bên ngoài. Ngá»c thủ vung lên, ai di của VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ kêu lên rành rá»t, "Liên hoa tam tài trận, ngÆ°Æ¡i cứ liệu đấy!?"
Biết a di muốn nhắc khéo, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n bảo, "Thú lắm, đây là lần đầu tiên vãn bối được mở rá»™ng tầm mắt đây. Tam vị cứ thẳng tay cho.?"
"Vút ?"
"Vút ?"
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
Bất kể là trận thế hay chưởng kình giăng giăng đan xen vào nhau.
Vương Thế Kỳ cứ thản nhiên đi xuyên qua xuyên lại giữa hỠnhư không hỠgặp việc gì bất trắc đang ngăn trở bộ pháp.
Bao nhiêu lượt chưởng kình của há» Ä‘á»u bị rÆ¡i vào khoảng không, ngay cả lúc tưởng chừng đâu đã ập ngay vào đúng phÆ°Æ¡ng vị của VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ rồi.
Năm chiêu, mÆ°á»i chiêu rồi là hai mÆ°Æ¡i chiêu trôi qua. Thủy chung bá»n há» ba ngÆ°á»i vẫn không làm gì được VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ. Ngược lại, nhÆ° lá»i đã nói trÆ°á»›c, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vẫn chÆ°a má»™t lần xuất thủ,dù là thá»­ đỡ vào chưởng lá»±c của há».
ở bên ngoài, nếu Văn Phi Yến càng xem càng kinh ngạc thì HỒ Vĩnh Lạc càng mục kích càng thêm kinh hoàng. Sự kinh hoàng cao độ của HỒ Vĩnh Lạc càng tăng lên cao độ khi diễn tiến sự việc xảy ra tiếp đó Một trong hai vị lệnh sứ kia chợt quát lớn, "Tiểu tử, ngươi cứ lách tránh mãi như thế này thì đâu phải là hảo hán. Ngươi không dám đối chưởng với ta sao? ?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ bật cÆ°á»i lên giòn giã, "Ãối thì đối, vãn bối đâu việc gì phải ngại.?"
Vị lệnh sứ kia gầm lên, "Ãỡ này.?"
Vị lệnh sứ thứ hai khi nhận định rõ được phương vị của Vương Thế Kỳ thì cũng nhanh tay xuất chiêu, "Tiếp chiêu.?"
Trong khi a di của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ còn chÆ°a biết là có nên đánh vào VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»›i hai vị kia không thì VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đã quát trả, "ChÆ° vị hãy thận trá»ng. Ãỡ.?"
Song thủ cùng khoa lên, má»—i má»™t tay VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đả ngay vào chưởng kình của má»—i vị lệnh sứ, trông thật là liá»u lÄ©nh.
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
A di của Vương Thế Kỳ buột miệng kêu lên, "Là Thập chỉ truy hồn!
Nguy rồi!?"
Không hiểu là a di của Vương Thế Kỳ kêu nguy là nguy cho ai, nhưng hai tiếng chấn kình vang lên thật lớn.
"ầm.?"
"ầm.?"
Bụi cát tuy đang bay mịt mù nhưng a di của Vương Thế Kỳ cũng đã kịp nhận ra kết quả của lần giao chiêu vừa rồi.
A di của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ không hiểu Ä‘ang nghÄ© gì khi lanh lảnh nạt lên, "Bản lãnh khá lắm đấy. Ãỡ này.?"
Vừa nghe tiếng nạt này của sư phụ Văn Phi Yến không thể không bồn chồn lo ngại. Và cả đại điểu đang đứng gần đó cũng vậy, đại điểu giẫm thình thịch hai chân như muốn chạy vào trận chiến đang bị cát bụi mịt mỠche khuất.
Giữa đám bụi má», có tiếng quát của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vang rõ lên mồn má»™t, "A di cẩn trá»ng. Ãỡ.?"
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
"ầm.?"
ở bên ngoài không ai biết rõ là chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ đại Ä‘iểu vốn là loài thú nên mục lá»±c rất tinh tÆ°á»ng. Ãại Ä‘iểu chợt lao Ä‘i nhÆ° tên bắn và lao đúng vào má»™t thân hình Ä‘ang loạng choạng thoái lui từ giữa đám bụi má».
Ãến khi Văn Phi Yến nhận ra bóng ngÆ°á»i loạng choạng đó chính là sÆ° phụ nàng, nàng liá»n lao đến vá»›i tiếng há»i thất thanh, "SÆ° phụ, sÆ° phụ có sao không?"
Lúc Văn Phi Yến vừa đỡ được thân hình của sư phụ vào vòng tay, đại điểu chợt quay đầu tiếp tục chạy vào giữa đám bụi vẫn còn vương vương đầy không gian. Và rồi có tiếng động kì quặc vang ra.
"Phạch, phạch.?"
Vá»›i những tiếng Ä‘á»™ng nhÆ° thế, Văn Phi Yến lẫn Há»’ VÄ©nh Lạc Ä‘á»u biết răng đại Ä‘iểu Ä‘ang vì sá»± bại trận của chủ nhân nên sinh giận. Ãại Ä‘iểu Ä‘ang dùng đôi cánh to khá»e của mình để giao đấu vá»›i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nên má»›i có những tiếng Ä‘á»™ng đó và má»›i có những lá»›p bụi mù bay lên nhÆ° vậy. Chẳng biết là Ä‘iá»u gì Ä‘ang xảy ra giữa lá»›p bụi mù nhÆ°ng chỉ ít lâu sau những tiếng Ä‘á»™ng kia đã không còn vang lên nữa.
CÅ©ng lúc đó, Văn Phi Yến chợt nghe sÆ° phụ của nàng nói khe khẽ vào tai nàng, "SÆ° phụ chỉ giả vá» thế thôi. Hài tá»­ hãy gá»i xí Ä‘iêu lại, chá»› để bá»n chúng hiểu lầm nhau.?"
Biết bá»n chúng mà sÆ° phụ muốn nói là xú tiểu tá»­ kia và xí Ä‘iêu, Văn Phi Yên cÅ©ng vá»™i vàng ghé tai sÆ° phụ và đáp nhá», "Chúng đã hết hiểu lầm rồi. CÓ lẽ xú tiểu tá»­ kia đã kịp giải thích cho xí Ä‘iêu nên sÆ° phụ nghe, xí Ä‘iêu đâu còn đập cánh nữa.?"
Thấy cả hai cứ phụ nhÄ© qua lại nhÆ° có Ä‘iá»u gì đó ám muá»™i, Há»’ VÄ©nh Lạc bá»±c tức há»i, "Văn muá»™i Ä‘ang làm gì đó?"
Văn Phi Yến vỠnhăn nhó, "Còn làm gì nữa nếu không phải là đang lo cho xí điêu gặp nguy?"
Tuy cảm thấy khó tin nhưng HỒ Vĩnh Lạc cũng không sao phản bác được.
Lúc đó có lẽ đại Ä‘iểu đã nghe được câu nói của Văn Phi Yến nhÆ°ng không hiểu là Văn Phi Yến chỉ giả vá», đại Ä‘iểu liá»n chạy ra từ giữa đám bụi má» vá»›i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ ngồi trên lÆ°ng. Nhìn thấy má»i ngÆ°á»i, nhất là hai vị lệnh sứ kia Ä‘ang mang thần sắc nhợt nhạt, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nhảy xuống từ lÆ°ng đại Ä‘iểu và thản nhiên nói, "ChÆ° vị tiá»n bối xin thứ cho tá»™i mạo phạm của vãn bối. Thiếu giáo chủ, tuy tại hạ là ngÆ°á»i thắng cuá»™c nhÆ°ng vì muốn làm rõ chuyện này và muốn được diện kiến giáo chủ nên tại hạ tá»± nguyện lÆ°u lại. Thiếu giáo chủ nghÄ© sao?"
Quả là bất ngá» vá»›i má»i ngÆ°á»i, nhất là Há»’ VÄ©nh Lạc.
Há»’ VÄ©nh Lạc buá»™c lòng phải nói, "Ãược, ngÆ°Æ¡i biết nghÄ© nhÆ° thế cÅ©ng tốt. Vi tam lệnh sứ, việc quản cố tên kia giao cho Vi tam lệnh sứ đấy Hừ.?"
Tài sản của gacon

  #12  
Old 20-05-2008, 04:46 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 12

Nhận a di nhận luôn tỷ tỷ
Sắm lỠvật tế bái song thân


Tác giả: Trần Thanh Vân



Chá» khi Há»’ VÄ©nh Lạc Ä‘i khuất hẳn trong sá»± giận dữ không rõ nguồn cÆ¡n, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»™i há»i a di, "A di có há» gì không?"
A di của Vương Thế Kỳ lắc đầu, "Không sao đâu. Ta còn chịu được May mà ngươi kịp nương tay.?"
Căn cứ theo ngữ Ä‘iệu này, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt lo sợ cho a di. Vì rõ ràng khi nãy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»›i định tâm khác hẳn nên hầu nhÆ° chỉ ra chiêu cho lấy có vậy thôi. Không ngá» ngÆ°á»i bị đả bại lại không phải là VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ mà là a di. Vậy là VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đã rõ là a di chỉ giả vá» mà thôi, nhÆ°ng sao bây giá» a di lại nói nhÆ° thế?
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ mấp máy môi định há»i cho ra lẽ thì bắt gặp ánh mắt nhìn kỳ dị của a di và của Vân Phi Yến nữa.
vương Thế Kỳ chợt động tâm và giả vỠnói khác đi, "May mà a di không sao.?"
Lúc đó, từ phía sau VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt có âm thanh phát ra, "Tiểu tá»­, ngÆ°Æ¡i cứ gá»i tam muá»™i của bản nhân là a di luôn miệng, không lẽ ngÆ°Æ¡i đích thá»±c là cốt nhục của tứ muá»™i sao?"
Vương Thế Kỳ quay lại, đối mặt với hai vị lệnh sứ vẫn còn lưu lại đây chứ không cùng đi với HỒ Vĩnh Lạc.
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lá»™ vẻ ngạc nhiên, "Nhị vị tiá»n bối gá»i tiên mẫu là tứ muá»™i, không lẽ giữa tiên mẫu vá»›i nhị vị tiá»n bối cÅ©ng là... ?"
Biết VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đã hiểu sai, từ phía sau, Vân Phi Yến chợt lên tiếng ngắt lá»i, "Không phải nhÆ° ngÆ°Æ¡i nghÄ© đâu. SÆ° phụ ta, mẫu thân ngÆ°Æ¡i và nhị vị bá bá đây vì Ä‘á»u là lệnh sứ đồng cấp của bổn giáo nên xÆ°ng hô vá»›i nhau là huynh muá»™i.?"
Gật đầu, Vương Thế Kỳ thi lễ, "Tiểu điệt Vương Thế Kỳ xin tham kiến nhị vị bá bá.?"
NgÆ°á»i lá»›n tuổi hÆ¡n trong hai vị lệnh sứ chợt Ä‘Æ°a tay lên ngăn lại, "Là bại tÆ°á»›ng, bản nhân đâu xứng nhận lá»… của ngÆ°Æ¡i. Huống chi... ?"
Vị thứ hai tiếp lá»i, "Huống chi bá»n ta còn chÆ°a biết là giữa ngÆ°Æ¡i và tứ muá»™i liệu có phải là mẫu tá»­ thật sá»± hay không.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ hiểu ngay là cả hai vẫn còn phần nào hậm há»±c vá» lần chiến bại vừa rồi nên má»›i có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vì muốn hóa giải má»i hiá»m khích nên cố nói thêm, "NhÆ°ng dù sao vãn bối cÅ©ng phải giữ lá»… của kẻ hậu sinh đối vá»›i bậc trưởng thượng là nhị vị tiá»n bối đây. Không lẽ nhÆ° vậy vẫn không được sao?"
NgÆ°á»i cao niên hừ lạnh, "Ãược thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là được rồi.
Nhưng bản nhân vẫn cảm thấy bất xứng.?"
Nhận thấy thành ý của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vẫn không lay chuyển được lòng dạ sắt đá, nếu không muốn nói là khí Ä‘á»™ hẹp hòi của nhị vị sÆ° bá, Vân Phi Yến nói chen vào, "Ãại bá, nhị bá, đâu phải chỉ riêng nhị vị bá bá là những ngÆ°á»i bại trận? Không lẽ nhị vị bá bá cứ để tâm mãi Chuyện đó mà quên rằng dù sao hắn cÅ©ng là má»™t phần tá»­ của bổn giáo sao?"
Vị cao niên cÆ°á»i lạnh, "Nếu hắn nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói thế bản nhân còn có thể chịu được. NhÆ°ng chÆ°a chắc hắn đã chịu khuất phục mình, nhận là ngÆ°á»i của Huỳnh Liên giáo nhÆ° ngÆ°Æ¡i tưởng đâu. Không tin, ngÆ°Æ¡i cứ thá»­ há»i hắn xem.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ không chá» ai phải há»i đã tá»± nói, "Là ngÆ°á»i của môn phái nào, Ä‘iá»u đó không quan trá»ng. Quan trá»ng nhất là bản thân của má»—i ngÆ°á»i chúng ta đừng làm Ä‘iá»u gì sai trái đến phải tá»± hổ thẹn vá»›i lòng là được. Nhị vị bá bá không cần phải nói nữa. Nếu Huỳnh Liên giáo không có bất kỳ hành Ä‘á»™ng nào Ä‘i ngược lại vá»›i đạo nghÄ©a giang hồ và thuận theo lẽ trá»i, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ tá»± xem mình là má»™t phần tá»­ của Huỳnh Liên giáo.?"
Hai vị lệnh sứ kia vừa nghe VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nói xong bèn Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau. Sau đó, cả hai vùng cÆ°á»i lên. Và không nói thêm bất kỳ má»™t lá»i nào nữa, cả hai cứ thế lẳng lặng bá» Ä‘i.
Hoang mang, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ qua lại và nhìn vào a di nhÆ° muốn há»i.
A di của Vương Thế Kỳ chợt thở dài, "Kỳ nhi, ngươi đừng mong ta sẽ giải đáp những nghi ngại của ngươi. Trước hết là ngươi hãy tự tìm hiểu lại. Bây giỠlà đến chuyện giữa ta và ngươi đây. Chuyện gì đã xảy ra cho phụ mẫu của ngươi?"
Biết a di vẫn còn chÆ°a tin lắm vá» quan hệ huyết thống giữa hai ngÆ°á»i. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ sau má»™t lúc đắm mình vào dÄ© vãng buồn thÆ°Æ¡ng má»›i bắt đầu thuật lại, "Kể từ lúc Kỳ nhi bắt đầu hiểu biết thì Kỳ nhi và song thân đã sinh sống tại Bạch Phong sÆ¡n rồi. Từ đó, Kỳ nhi và tiên mẫu luôn để ý tìm Phong Nha huyệt Ä‘á»™ng để mong có được Vạn Niên Thiên Ãịa Quả hầu khôi phục võ công cho tiên phụ.
NhÆ°ng tạo hóa lại trêu ngÆ°Æ¡i, phải đến ngày khi song thân của Kỳ nhi lần lượt bị hãm hại, Kỳ nhi má»›i biết Phong Nha huyệt Ä‘á»™ng tá»a lạc ở đâu Càng nghe VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thuật lại chuyện xÆ°a, Vân Phi Yến và sÆ° phụ của nàng càng thêm Ä‘au lòng. Vừa Ä‘au lòng cho cái chết thảm của Vi Tuyết NÆ°Æ¡ng cùng trượng phu là VÆ°Æ¡ng Uy, cả hai vừa Ä‘au buồn cho số phận long Ä‘ong của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ.
Vì VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ tuy tìm được Phong Nha huyệt, nhÆ°ng lại bị kẻ ác chiếm mất Vạn Niên Tuyệt Ãịa Quả. Sau đó, khi VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ được LÆ°u Trúc Hàn nhận làm huynh đệ kết nghÄ©a, những tưởng đâu số phận đã mỉm cÆ°á»i vá»›i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ. Nào ngá», VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ má»™t lần nữa lại bị hãm vào tuyệt địa. Nếu không phải VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ là ân nhân cứu mạng của đại Ä‘iểu thì giá» này đây chÆ°a chắc hỠđã được gặp VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ.
Nhá» lệ mừng mừng tủi tủi, a di của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nói, "Hài tá»­, ta... ta... hà, hài tá»­ thật là cÆ¡ khổ! Vậy là ta không còn hy vá»ng gì được gặp lại nhị muá»™i của ta nữa rồi.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cÅ©ng nói, "NhÆ°ng dẫu sao ở dÆ°á»›i cá»­u tuyá»n tiên mẫu hẳn cÅ©ng mừng vá» việc Kỳ nhi được trùng phùng vá»›i a di. Tất cả những chuyện này có lẽ cÅ©ng là do vong linh của tiên mẫu xui khiến nên má»›i xảy ra thật đúng lúc. Bằng không Ä‘iểu huynh đâu phải ngẫu nhiên đến được chá»— của Kỳ nhi.?"
Vân Phi Yến reo lên tán thưởng, "Ngươi nói phải lắm, theo gia sư nói lại thì xí điêu này là do Vi di di cứu mạng và nuôi dưỡng. CÓ lẽ chính vong linh của Vi di di đã đưa xí điêu đến với ngươi. Ta tin chắc là như vậy ?"
Lúc đó, đại điểu chợt gật đầu vài lượt như hàm ý tán thành nhận định này.
Vương Thế Kỳ vừa mừng vừa kinh ngạc, "Thì ra điểu huynh là do tiên mẫu nu ôi dưỡng ư? Thảo nào... ?"
NhÆ°ng a di của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, là Vi Tuyết Ngá»c, chợt ngắt lá»i, "Theo ta thì chỉ là ở hiá»n gặp lành mà thôi. Xí Ä‘iêu nếu không gặp được hài tá»­ là ngÆ°á»i có tâm tánh thiện lÆ°Æ¡ng thì xí Ä‘iêu khó tránh khá»i cái chết. Ngược lại, nếu hài tá»­ không phải là ngÆ°á»i tốt thì làm gì có cÆ¡ may thoát khá»i cảnh lao lung của hóa công?"
Vân Phi Yến liá»n phản bác, "SÆ° phụ đừng quên bản lãnh cao minh của hắn...?"
"Yến nhi, con là tá»· tá»· của Kỳ nhi, con không thể gá»i Kỳ nhi bằng hai chữ đệ đệ được sao?"
Vân Phi Yến bèn reo lên, "Vậy thì đồ nhi càng thích nữa. Chà chà... hảo đệ đệ của ta. Ãể ta nói tiếp cho đệ đệ nghe nha. Vá»›i công phu Hàng ma chưởng, đệ đệ dù không gặp xí Ä‘iêu thì theo ta trÆ°á»›c sau đệ đệ cÅ©ng thoát được thiên la địa võng nhÆ° thÆ°á»ng. Ta nói có đúng không, đệ đệ? Ãá»’ nhi nói có đúng không, sÆ° phụ?"
Mỉm cÆ°á»i, Vi Tuyết Ngá»c lặng thinh chá» nghe VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ sẽ đối đáp nhÆ° thế nào vá»›i Vân Phi Yến.
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lắc đầu, "Ãó là tá»· tá»· chÆ°a nhìn thấy địa hình hiểm trở của Thủy trung nhược thủy nên tá»· tá»· má»›i tưởng nhÆ° vậy. Chỉ nói riêng vá» Ä‘á»™c thủy mà thôi cÅ©ng đủ làm nản lòng tất cả những ai lâm vào hoàn cảnh nhÆ° đệ rồi.
"Nhưng rõ ràng là đệ đệ vẫn còn sống dù đã rơi đúng phải độc thủy kia mà?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lại lắc đầu, "Có thể là hoàng thiên hữu nhãn hay sao, đệ đệ có được cái may mắn là gặp lúc Ä‘á»™c thủy vì lẽ nào đó chợt mất Ä‘i. Chứ nhÆ° bây giá», nếu ai đó bảo đệ chạm thá»­ tay vào Ä‘á»™c thủy má»™t lần nữa thì đệ không dám.?"
Vân Phi Yến phụng phịu há»i sÆ° phụ, "Sao lạ thế, sÆ° phụ? Ãã là Ä‘á»™c thủy thì tại sao lúc có lúc không? Nếu không phải nhÆ° thế thì tại sao hắn... à, đệ đệ của đồ nhi lại vẫn không bị Ä‘á»™c thủy hủy diệt?"
Vi Tuyết Ngá»c cÅ©ng Ä‘ang băn khoăn vá» Ä‘iá»u này, "NhÆ° Kỳ nhi nói thì chính Ãá»™c VÆ°Æ¡ng, má»™t kỳ nhân có thật cách đây ngoài trăm năm và VÔ Danh Tăng nữa, vẫn không thoát chết bởi Ä‘á»™c thủy. Chuyện xảy ra cho Kỳ nhi quả là kỳ lạ! Hay là... ?"
Vân Phi Yến hối hả há»i, "SÆ° phụ vừa nghÄ© ra Ä‘iá»u gì?"
Vi Tuyết Ngá»c thở dài, "ChÆ°a chắc ta đã Ä‘oán đúng. Bằng không Kỳ nhi không thể không chết.?"
"NhÆ°ng là Ä‘iá»u gì, sÆ° phụ?"
Vi Tuyết Ngá»c vừa nhìn VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa đáp lá»i Vân Phi Yến, "Theo ta nghÄ© có lẽ trÆ°á»›c đó Kỳ nhi đã được phục sẵn má»™t loại kỳ dược gì đó rồi nên má»›i có khả năng kháng Ä‘á»™c. NhÆ°ng ta không sao nghÄ© ra là loại kỳ dược gì lại có công năng cao hÆ¡n các loại giải dược Của Ä‘á»™c VÆ°Æ¡ng?"
Biết a di muốn há»i chính mình, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ làm tỉnh đáp, "Kỳ dược Æ°? Chắc là không có đâu. Nếu có thì Kỳ nhi phải nhá»› chứ.?"
Vân Phi Yến dù Ä‘ang cố tâm dò xét từng phản ứng dù là nhá» nhặt của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, nhÆ°ng nàng ta cÅ©ng đành phải tiu nghỉu nét mặt khẽ lên tiếng, "Vậy thì lạ thật. Không lẽ ngay lúc sanh ra, đệ đệ đã được Vi di di dạy cho thuật kháng Ä‘á»™c? NhÆ°ng trên Ä‘á»i này làm gì có loại công phu có thể kháng được bách Ä‘á»™c?"
Nhận thấy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a nói hết sá»± thật, đó là theo cảm tính của má»™t nữ nhân, Vân Phi Yến vụ thá»i, "Còn bá»™ pháp mà đệ đệ đã thi triển, tên của bá»™ pháp đó là gì vậy? CÓ phải bá»™ pháp đó cÅ©ng là do VÔ Danh Tăng lÆ°u lại không?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vì lần lập trá»ng thệ trÆ°á»›c kia nên nào dám ná»­a lá»i nói đến Vạn thế ma quân và Nhất ma chi vạn ma bá»™ pháp. Do đó, vÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n cứ y nhÆ° lối giải thích vá»›i LÆ°u Trúc Hàn mà nói cho Vân Phi Yến nghe, "Ngoài Hàng Ma chưởng, VÔ Danh Tăng không còn lÆ°u lại thêm bất kỳ má»™t công phu nào cả. Riêng bá»™ pháp đó chính là do đệ tá»± nghÄ© ra mà luyện thành, lúc đệ phải xông pha và đối chá»i vá»›i cuồng phong trong Phong Nha huyệt Ä‘á»™ng.?"
"Tá»± nghÄ© ra Æ°? Ãệ đệ làm được Ä‘iá»u đó Æ°?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ mỉm cÆ°á»i, "Do hoàn cảnh khắc nghiệt, bức bách nên đệ không thể không làm càn. Chỉ tổ làm trò cÆ°á»i cho a di và tá»· tá»· thôi.?"
"Không là trò cÆ°á»i đâu. Ta nói thật nha, vá»›i bá»™ pháp này, bóng nhân ảnh của đệ đệ cứ má»™t biến thành trăm thì đừng nói là vài ba ngÆ°á»i, có đến mấy mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i cùng đánh vào đệ đệ Ä‘i nữa cÅ©ng chỉ phí công vô ích mà thôi.?"
Nghe Vân Phi Yến bảo thế, Vương Thế Kỳ giật mình, "Thật sao tỷ tỷ?"
vi Tuyết Ngá»c lên tiếng thừa nhận, "Yến nhi nói không sai. Trận chiến vừa rồi chính ta cÅ©ng phải bối rối vì không biết bóng nào là hÆ°, bóng nào là thá»±c.?"
Vân Phi Yến cũng nói, "Thì chính ta lúc giao đấu với đệ đệ, ta cũng lâm vào tình trạng tương tự mà.?"
Vi Tuyết Ngá»c chợt thở dài, "Biển há»c thật là mênh mang không biết đâu là tận cùng. NhÆ° công phu Thập chỉ truy hồn vậy, bổn giáo vốn xem công phu này là tuyệt kỹ trấn sÆ¡n, chỉ truyá»n thụ cho các vị lệnh sứ trở lên mà thôi. Ay vậy mà khi Kỳ nhi cùng luyện vá»›i Hàng ma chưởng lại khiến cho công phu đó biến đổi khác Ä‘i so vá»›i nguyên bổn. Ãiá»u đó chứng tá» rằng trong kinh văn khẩu quyết của Hàng ma chưởng phải hàm chứa má»™t ná»™i công tâm pháp thượng thừa của Phật môn. Bằng không phải nhÆ° thế thì phải giải thích nhÆ° thế nào vá» ná»™i lá»±c thâm hậu của Kỳ nhi.?"
Vương Thế Kỳ ngẫm lại và gật đầu tán thành, "A di luận việc đúng lắm. Chính Kỳ nhi cũng không ngỠlà nội lực của Kỳ nhi lại uyên thâm đến như vậy.?"
Vân Phi Yến vá»›i tâm tính thiện lÆ°Æ¡ng, nàng mừng cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, " NhÆ° thế nào cÅ©ng được. Tất cả chỉ vì trá»i không phụ lòng ngÆ°á»i ngay mà thôi. Ãã có đệ đệ ở bên ta, từ nay vá» sau ta không còn sợ bị kẻ khác quấy rầy nữa.?"
"Kẻ khác? Quấy rầy? Tỷ tỷ muốn nói đến ai vậy?"
Vân Phi Yến chÆ°a kịp đáp thì Vi Tuyết Ngá»c đã gạt ngang, "Yến nhi không được nói càn. Chuyện đó chỉ là thÆ°á»ng tình mà bất kỳ nhi nữ nào cÅ©ng phải trải qua. Sao lại nói là quấy rầy được?"
Vân Phi Yến thè lưỡi ra, "Nhưng đồ nhi lại không ưng chuyện đó.
NhÆ° sÆ° phụ vậy, đồ nhi dÆ°á»ng nhÆ° không há» có hứng thú nào đối vá»›i Chuyện mà sÆ° phụ cho là thÆ°á»ng tình đó.?"
Ãoán được tám chín phần, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ mỉm cÆ°á»i nói, "U ng hay không Æ°ng là tùy ở tá»· tá»·. Còn kẻ khác muốn quấy rầy tá»· tá»· thì là chuyện thÆ°á»ng tình của kẻ khác, đâu có thể tùy ở tá»· tá»· muốn hay không muốn?"
"Nhưng đã là chuyện ta không hỠmong muốn thì tại sao hắn lại không bu ông tha cho ta? ?"
Vi Tuyết Ngá»c vụt thở dài, "Hà, mãi rồi ta cÅ©ng không biết phải giải quyết nhÆ° thế nào đây. Má»™t bên là đồ đệ còn má»™t bên là... Mà thôi, chúng ta hãy quay lại chá»— trú chân, để ta xem có tìm được cho Kỳ nhi má»™t bá»™ y phục nào cho tÆ°Æ¡m tất không. Sau đó chúng ta còn phải sắm sanh ít lá»… vật rồi đến tế bái cho song thân của Kỳ nhi nữa. Ãi thôi nào.?"
vá»›i bá»™ võ phục khá vừa vặn và được Vi Tuyết Ngá»c sá»­a sang lại đầu tóc, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nhÆ° biến thành má»™t ngÆ°á»i khác hẳn. Và chàng không thể không ngượng ngùng trÆ°á»›c những ánh mắt tán thưởng của a di và Vân Phi Yến.
Ãến nhÆ° đại Ä‘iểu, khi cả ba ngÆ°á»i sắm sanh lá»… vật xong và định nhỠđại Ä‘iểu Ä‘Æ°a đến Bạch Phong sÆ¡n cho mau lẹ, đại Ä‘iểu đã không nhận ra VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ trong bá»™ dạng má»›i này. Dù Vân Phi Yến đã hết lá»i phủ dụ, nhÆ°ng đại Ä‘iểu vẫn không để cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đến gân Chỉ khi VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lên tiếng thì đại Ä‘iểu má»›i nhận ra. Chàng nói, "Ãiểu huynh, không lẽ đến âm thanh giá»ng nói của ta mà Ä‘iểu huynh vẫn không nhận ra sao? Ãiểu huynh không thích ta được vận y phục tÆ°Æ¡m tất sao? Hóa ra Ä‘iểu huynh cÅ©ng nhận định má»i ngÆ°á»i qua bá»™ dạng bên ngoài à?"
Ãại Ä‘iểu sau vài cái gật đầu rồi lại lắc đầu khiến cho má»i ngÆ°á»i không sao Ä‘oán được ý tứ.
Sau cùng, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ má»›i vỡ lẽ khi chàng há»i Vân Phi Yến, "Tá»· tá»·, trong lần nhập Trung Nguyên này, có ai trong môn hạ bổn giáo thÆ°á»ng vận y phục nhÆ° thế này không?"
Vân Phi Yến lắc đầu, "Ngoại trừ sÆ° phụ và ta vốn là ngÆ°á»i Trung Nguyên vẫn Æ°a ăn vận theo lối của ngÆ°á»i Trung nguyên. Kỳ dÆ° tất cả Ä‘á»u vận y phục truyá»n thống của bổn giáo là ngoại tá»™c so vá»›i Trung Nguyên.?"
"Thế còn HỒ Vĩnh Lạc và hai vị lệnh sứ kia thì sao?"
Vân Phi Yến khẽ liếc nhìn sÆ° phụ rồi má»›i đáp, "Ãại bá và nhị bá vì muốn trà trá»™n vào giang hồ Trung Nguyên nên má»›i cải dạng nhÆ° thế.
Nhưng hỠchỉ mới cải dạng đây thôi.?"
"Còn HỒ Vĩnh Lạc, tỷ tỷ vẫn chưa nói kia mà?"
"Hồ VÄ©nh Lạc thì khác. Hắn vì muốn Ä‘o Ä‘uổi ta nên mấy năm gần đây, hắn vẫn vận y phục của ngÆ°á»i Trung nguyên.?"
"Vậy Ä‘iểu huynh thÆ°á»ng có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế nào má»—i khi gặp Há»’ VÄ©nh Lạc?"
Vân Phi Yến hậm hực, "Cũng như ta, xí điêu không bao giỠưa thích tên HỒ Vĩnh Lạc cả. Dù hắn có là...?"
Vi Tuyết Ngá»c bá»—ng gắt, "Yến nhi, con lại gán cho xí Ä‘iêu má»™t ý nghÄ© của chính con rồi.?"
NhÆ° để phản bác lá»i nói của Vi Tuyết Ngá»c, đại Ä‘iểu chợt giẫm hai chân và lắc đầu vài lượt.
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ bật cÆ°á»i, "Vậy thì đệ hiểu rõ rồi. Chỉ vì đệ có lối ăn vận giống vá»›i Há»’ VÄ©nh Lạc là ngÆ°á»i mà Ä‘iểu huynh trông không được thuận mắt, nên Ä‘iểu huynh má»›i tá» ra xa cách vá»›i đệ. Phải thế không, Ä‘iểu huynh?"
Thấy đại Ä‘iểu lần này lại gật đầu, Vi Tuyết Ngá»c sau khi mỉm cÆ°á»i, bèn tÆ° lá»± nói, "Dẫu sao Kỳ nhi và Yến nhi đừng quên rằng chúng ta là môn hạ của Huỳnh Liên giáo, còn Há»’ VÄ©nh Lạc thì lại là thiếu giáo chủ. Hai ngÆ°Æ¡i nói năng nên phải dè chừng đó.?"
Vân Phi Yến hất mặt vỠphía khác, tỠy không hài lòng.
Còn VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thì nói vá»›i đại Ä‘iểu, "Ãiểu huynh, đây đã là đất của Trung Nguyên rồi. Từ nay vá» sau, Ä‘iểu huynh sẽ còn trông thấy có nhiá»u ngÆ°á»i vận y phục theo lối này. Ãiểu huynh có thận trá»ng cÅ©ng nên, nhÆ°ng Ä‘iểu huynh hãy tập phân biệt má»i ngÆ°á»i dá»±a theo giá»ng nói Ä‘i là vừa.?"
Thấy đại Ä‘iểu gật đầu lá»™ vẻ đã hiểu, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ má»›i bảo đại Ä‘iểu, "Bây giá» phiá»n Ä‘iểu huynh hãy Ä‘Æ°a ta Ä‘i má»™t đôi Ä‘Æ°á»ng. Sau đó Ä‘iểu huynh phải quay lại Ä‘Æ°a a di và tiểu chủ nhân đến vá»›i ta. Ãược không Ä‘iểu huynh?"
ChỠđại Ä‘iểu tá» dấu Æ°ng thuận xong, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n tung ngÆ°á»i nhảy lên lÆ°ng đại Ä‘iểu.
"A di, tá»· tá»·, hai ngÆ°á»i hãy đến sau vậy.?"
"Vút ?"
Tài sản của gacon

  #13  
Old 20-05-2008, 04:47 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 13

Ãau lòng trÆ°á»›c cảnh quá tang thÆ°Æ¡ng.
Vì chính nghĩa một phen giao đấu.


Tác giả: Trần Thanh Vân



NgÆ°á»i đến sau VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chính là Vân Phi Yến.
Vân Phi Yến trông thấy sắc mặt của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ buồn rÆ°á»i rượi, liá»n há»i, "Ãệ đệ không tìm được hài cốt của song thân Æ°?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘au Ä‘á»›n, "Ãệ không ngá» lần xa cách vừa rồi lại dài những năm năm. Ãừng nói gì hài cốt bị muông thú quấy nhiá»…u, chỉ riêng việc phÆ¡i nắng dầm sÆ°Æ¡ng cÅ©ng đủ làm cho tất cả Ä‘á»u bị hủy hoại. A, đệ đúng là bất hiếu tá»­ mà.?"
Vân Phi Yến không biết nói gì hÆ¡n ngoài lá»i an ủi, "Ãệ không có lá»—i đâu Là hoàn cảnh Ä‘Æ°a đẩy mà thôi. Vả lại không phải bây giỠđể đã thành nhân và Ä‘ang quay lại đây sao? Ãệ đừng tá»± thống trách mình nữa.?"
vÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đáp, "Tuy biết là thế, nhÆ°ng là con, đệ làm sao chịu được việc song thân phải tá»­ vô địa táng mà không có lấy má»™t má»™ huyệt nhÆ° má»i ngÆ°á»i?"
Vân Phi Yến đưa mắt nhìn quanh, rồi bảo, "Hay là ta và đệ cùng quay lại chỗ lưu ngụ trước đây của đệ đệ, chúng ta cứ lập ở đó một mộ chí và tế bái ở đó?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ gật đầu, "Ãành phải nhÆ° vậy thôi. NhÆ°ng chúng ta hãy chá» a di đến đã.?"
Trong khi chỠđại Ä‘iểu Ä‘Æ°a a di đến, vì đại Ä‘iểu chỉ có thể chở má»—i lần có má»™t ngÆ°á»i, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt há»i, "Sao tá»· tá»· lại gá»i Ä‘iểu huynh là xí Ä‘iêu?"
Vân Phi Yến bật cÆ°á»i, "Không phải thế sao? Ãệ cứ trông bá»™ dạng của xí Ä‘iêu thì biết là ta gá»i đâu có sai.?"
"Là tỷ tỷ đặt tên cho điểu huynh à?"
"Theo gia sÆ° kể lại thì từ lúc Vi di di cứu được xí Ä‘iêu, gia sÆ° và Vi di di chỉ gá»i là tiểu nhi mà thôi. Ãến khi ta được gia sÆ° cÆ°u mang và giáo dưỡng, ta cứ gá»i là xí Ä‘iêu mãi nên đã thành tên. Ãến gia sÆ° cÅ©ng đã quen cách gá»i này của ta.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cÆ°á»i theo rồi há»i lại, "Phàm là loài Ä‘iểu, lý ra Ä‘iểu huynh phải kêu thành tiếng má»›i đúng. Tại sao cho đến bây giỠđệ vẫn chÆ°a lần nào nghe được tiếng của Ä‘iểu huynh?"
Vân Phi Yến lắc đầu giải thích, "Muốn biết rõ má»i việc thì trừ phi xí Ä‘iêu biết nói và thuật cho chúng ta nghe má»›i được. Thật ra khi Vi di di cứu được xí Ä‘iêu thì xí Ä‘iêu đã bị ai đó cắt mất má»™t phần lưỡi rồi.?"
"ôi chao, ai lại tàn độc và đối xử quá tác tệ với điểu huynh vốn chỉ là muông thú như vậy chứ?"
Vân Phi Yến chắt lưỡi nói, "Nói gì đến cắt lưỡi, lúc xí điêu gặp được Vi di di thì toàn thân của xí điêu đâu đâu cũng có thương tích cả Chỉ cần Vi di di chậm tay một chút trong việc chữa thương thì xí điêu đã Chết từ lâu rồi.?"
Không ngá» chỉ là má»™t loài vật mà đại Ä‘iểu cÅ©ng không thoát được những cảnh khổ do những bàn tay Ä‘á»™c ác gây ra. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lặng ngÆ°á»i Ä‘i má»™t lúc lâu.
Sau đó, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt hoàn hồn và nhá»› lại thá»±c tại. Chàng Ä‘á»™t nhiên há»i, "Tá»· tá»·, khi nãy tá»· tá»· có nói là đại bá và nhị bá vì muốn chà trá»™n vào giá»›i giang hồ Trung Nguyên nên má»›i cải trang, không hiểu Huỳnh Liên giáo Ä‘ang muốn thá»±c hiện má»™t mÆ°u đồ gì vậy?"
Vân Phi Yến thoáng biến sắc và khó khăn lắm nàng má»›i đáp được, "ÃÆ°Æ¡ng nhiên là lần nhập Trung Nguyên này bổn giáo phải có mục đích. NhÆ°ng là mục đích gì, thì ta không biết.?"
Không tin vào lá»i của Vân Phi Yến, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ gặng há»i, "Là tá»· tá»· không biết hay không dám nói?"
Vân Phi Yến lúng túng, "Ta... ta không biết, thật đấy.?"
vương Thế Kỳ nhìn ngay vào Vân Phi Yến, "A di là tam lệnh sứ, còn tỷ tỷ thì là môn đồ của a di, tỷ tỷ không biết thì ai biết đây? Hay Huỳnh Liên giáo đang có mưu đồ không lấy gì làm tốt đẹp, nên tỷ tỷ không dám nói ra? Là mưu đồ gì, tỷ tỷ?"
"Ta... ta...?"
Ãang lúc Vân Phi Yến cứ mãi ấp úng mà không nói được rõ lá»i, từ phía bên trên chợt có má»™t âm thanh vá»ng xuống, "Vân nhi, ngÆ°Æ¡i nói cho hắn nghe Ä‘i. Ta không bắt tá»™i đâu.?"
NgÆ°á»›c mắt nhìn lên, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy má»™t vị bạch diện lão nhân trạc ngÅ© tuần Ä‘ang Ä‘iá»m nhiên đứng nhìn cả hai từ trên má»™t khối đá lá»›n. Vì đứng ở chá»— trống nên theo gió giật, tấm trÆ°á»ng bào bằng gấm của bạch diện lão nhân cứ tung bay phấp phá»›i trông thật là uy phong.
Trái ngược với sự kinh ngạc của Vương Thế Kỳ, Vân Phi Yến hoảng hốt hành lễ, "Giáo chủ? Thuộc hạ xin tham kiến giáo chủ.?"
Nghe thế, Vương Thế Kỳ cũng vội vàng thi lễ, "Vãn bối Vương Thế Kỳ,là...?"
ÃÆ°a tay ngăn lại, giáo chủ Huỳnh Liên giáo ung dung phát thoại, "Ta đã gặp Lạc nhi và đã biết ngÆ°Æ¡i là ai rồi. Không phải ngÆ°Æ¡i Ä‘ang muốn biết hành vi của bổn giáo có Ä‘i ngược vá»›i đạo nghÄ©a giang hồ hay không đó sao? Ãược, để ta nói và ngÆ°Æ¡i sẽ tá»± quyết định là có theo hay không theo bổn giáo.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ ưỡn ngÆ°á»i ra và dõng dạc đáp, "Nếu giáo chủ chịu nói thì vãn bối chá» nghe.?"
Giáo chủ Huỳnh Liên giáo gật đầu khen, "Khí phách lắm! Ãởm lược lắm! NgÆ°Æ¡i đúng là hạng ngÆ°á»i uy vÅ© năng bất khuất đó. Vậy thì nghe đây. NgÆ°Æ¡i đã biết gì vá» hiện tình giang hồ Trung nguyên?"
Chàng lắc đầu, "Vãn bối chỉ là ngÆ°á»i lần đầu tiên xuất đạo, nên không dám lạm bàn đến những Ä‘iá»u mà vãn bối không rõ.
"Nói hay lắm và cũng minh bạch lắm! Vậy nếu ta nói võ lâm Trung Nguyên hiện giỠđang chia năm xẻ bảy vì tranh giành ngôi vị minh chủ thì ngươi tin không?"
Cháng đáp, "Chuyện tranh giành thế lá»±c thì Ä‘á»i nào mà chẳng có.
Vãn bối không lấy làm lạ vá» Ä‘iá»u này.?"
"Vậy ngÆ°Æ¡i nghÄ© sao nếu ta cho ngÆ°Æ¡i biết rằng Tá»­ DÆ°Æ¡ng Thủ Tôn Lãnh Thu hiện Ä‘ang có tham vá»ng Ä‘á»™c bá võ lâm.?"
Chàng giật mình, "Là hắn ư? Hắng không sợ làm chuyện quá tầm tay của hắn ư?"
"Không quá đâu. Nếu ngươi biết rõ vỠhiện tình của võ lâm Trung Nguyên.?"
Chàng vòng tay lại, "Vãn bối xin được lĩnh giáo.?"
Giáo chủ Huỳnh Liên giáo mỉm cÆ°á»i, "Bằng vào niên ká»· của ngÆ°Æ¡i mà chịu nghe lá»i của tôn trưởng nhÆ° thế này quả là hiếm thấy. Phải chi Lạc nhi được ná»­a phần nhÆ° ngÆ°Æ¡i thì ta đã toại nguyện lắm rồi.?"
"Giáo chủ, Há»’ huynh rõ là ngÆ°á»i có tâm tÆ° thông tuệ, tiá»n đồ của Há»’ huynh vãn bối không dám so bì.?"
NgÆ°á»i đừng quá tá»± khiêm nhÆ° thế, kẻo làm nhụt Ä‘i nhuệ khí của nam nhi.?"
Nói xong vẫn đứng trên khối đá lớn, giáo chủ Huỳnh Liên giáo cứ đưa mắt nhìn xa xăm và bắt đầu độc thoại.
"Giang hồ thất đại môn phái ngoài Thiếu Lâm và VÕ Ãang nhị phái cứ ngủ yên trên cÆ°Æ¡ng vị Thái sÆ¡n bắc đẩu của há» thì năm phái còn lại luôn gây hấn vá»›i nhau. Tôn Lãnh Thu vá»›i tham vá»ng của hắn đã Ä‘Æ°a Hoa SÆ¡n phái vào làm má»™t vá»›i Tam Tuyệt bảo. Và Tam Tuyệt bảo bây giá» là má»™t thế lá»±c đáng gá»m có khi còn hÆ¡n hẳn nhị đại phái Thiếu Lâm, VÕ Ãang. Bốn phái còn lại thì Nga Mỹ, Không Ãá»™ng sắp sá»­a Ä‘i vào con Ä‘Æ°á»ng mà Hoa SÆ¡n đã khởi xÆ°á»›ng. Riêng Côn Luân và Tuyết SÆ¡n vì ở mãi cá»±c tây nên chịu ảnh hưởng của U Linh giáo.
Ãáng lẽ hai pháp này đã gia nhập U Linh giáo từ lâu rồi má»›i phải, chỉ vì U Linh giáo tá»± rối loạn ná»™i tình nên gần đây U Linh giáo má»›i có thái Ä‘á»™ vá»›i Côn Luân và Tuyết SÆ¡n. Tá»±u chung, võ lâm Trung Nguyên bây giá» Ä‘ang bị xâu xé bởi ba thế lá»±c.?"
"Vậy còn Cái bang thì sao.?"
Giáo chủ Huynh Liên giáo cÆ°á»i khinh khỉnh nói, "Bản lãnh của Thần cái nhất chưởng bạt sÆ¡n Vệ Há»’ Hiệp tuy cÅ©ng đáng kể là đại cao thủ, nhÆ°ng Cái bang đâu thể làm gì được nếu chỉ có má»™t mình Thần cái.?"
"Vậy lần này du nhập Trung Nguyên, giáo chủ định liên minh với phe nào? Là Tam Tuyệt bảo hay U Linh giáo?"
Quắc mắt nhìn xuống, giáo chủ Huỳnh Liên giáo cao giá»ng há»i, "Sao ngÆ°Æ¡i lại há»i chỉ hai phe này? Còn Thiếu Lâm, VÕ Ãang ngÆ°Æ¡i không tính đến Æ°?"
Vương Thế Kỳ chậm rãi đáp, "Vãn bối chỉ thuận miệng mà kể ra thế thôi. Vả lại... ?"
"Sao?"
"Theo vãn bối nghÄ©, có lẽ giáo chủ không bao giá» muốn kết minh vá»›i những ngÆ°á»i đã quen tụng niệm tu hành.?"
"Ngươi nghĩ như thế thật ư.?"
Chàng kinh ngạc, "Không lẽ giáo chủ thật sự muốn kết minh với nhị đại phái này.?"
Giáo chủ Huỳnh Liên giáo sau má»™t lúc nhìn dò xét VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ bèn nói má»™t cách mập má», "ÃÆ°Æ¡ng nhiên là không rồi. Nói thật ra ý định của ta vào lúc này chỉ là má»™t báo thù cho tứ lệnh sứ, tức là tìm đến Hoa SÆ¡n phái mà thôi.?"
Biết ý của giáo chủ, Vương Thế Kỳ lại vòng tay thi lễ, "Giáo chủ có lòng nghĩ đến mối gia thù của vẫn bối, vãn bối thật sự cảm kích.?"
Giáo chủ Huỳnh Liên giáo vỠsắc mặt mừng rỡ kêu lên, "Nghĩa là ngươi đồng ý với chủ trương của bổn giáo? Ngươi sẽ gia nhập vào bổn giáo?"
Vương Thế Kỳ lắc đầu, "Giáo chủ hiểu sai ý của vãn bối rồi.?"
"Hiểu sai? Không phải ngÆ°á»i vừa má»›i nói đến hai chữ cảm kích là gì?"
Chàng đáp, "Báo thù cho song thân là bổn phận của vãn bối.
Thanh lý môn hộ cũng là phận sự của vãn bối. Y vãn bối muốn nói là xin giáo chủ đừng lý gì đến tư sự của vãn bối. Vãn bối tự lo liệu được.?"
Sắc mặt biến đổi, giáo chủ Huỳnh Liên giáo tự đánh mất đi phong độ khi nghiến răng rít lên, "Ngươi... ?"
Vừa kịp lúc có tiếng vá»— cánh của đại Ä‘iểu, giáo chủ Huỳnh Liên giáo chợt ngừng lá»i trÆ°á»›c khi thốt ra tiếp những lá»i khó nghe.
ChÆ°a kịp ổn định cÆ°á»›c bá»™, Vi Tuyết Ngá»c vá»™i vàng lên tiếng, "Thuá»™c hạ tham kiếm giáo chủ." Ãoạn quay sang VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ há»i, "có Chuyện gì thết Kỳ nhi, hài tá»­ vừa vô lá»… vá»›i giáo chủ à.?"
Trong khi Vương Thế Kỳ lắc đầu và chưa biết phải bắt đầu nói từ đâu cho a di hiểu, giáo chủ Huỳnh Liên giáo bỗng làm mặt giận và bảo, "Tam lệnh sứ thử nghĩ xem. Ta vì muốn báo thù cho tứ lệnh sứ nên định tìm đến Hoa Sơn phái, nhưng hắn lại bảo đó là việc của hắn.
Hắn không muốn bổn phái can dự vào.?"
Không nghe thấy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ tranh biện, Vi Tuyết Ngá»c trách, "Sao thế Kỳ nhi? Giáo chủ chỉ muốn Ä‘iá»u tốt cho chúng ta thôi mà.?"
Tuy không tiện tranh cãi với a di, nhưng chàng vẫn nói, "Ai di, đó là di mệnh của tiên mẫu. Tiên mẫu muốn chính tay hài nhi hài nhi phải báo thù. Hai nhi đâu thể nương tay ai khác được.?"
"NhÆ°ng giáo chủ đâu phải ngoại nhân. Dẫu sao ta và lệnh Ä‘Æ°á»ng vẫn là ngÆ°á»i của Huỳnh Liên giáo mà?"
Vương Thế Kỳ lắc đầu quầy quậy, "Nếu tiên mẫu thật sự muốn hài nhi dựa vào Huỳnh Liên giáo để báo thù rửa hận thì tiên mẫu khi trăn trối đã bảo hài nhi tìm đến trú xứ của Huỳnh Liên giáo rồi.
NhÆ°ng tiên mẫu đâu có lá»i nào nhắc đến Ä‘iá»u này.?"
Giáo chủ Huỳnh Liá»n giáo nghe thế liá»n cÆ°á»i lạnh, "Hừ, nhÆ°ng gián tiếp tứ lệnh sứ đã bảo ngÆ°Æ¡i phải quay vá» vá»›i bổn giáo rồi đó.?"
Chàng hoang mang, "Giáo chủ nói nhÆ° thế là có ý gì? Dá»±a vào đâu mà giáo chủ cho là tiên mẫu đã gián tiếp bảo vãn bối phải làm Ä‘iá»u đó?"
Ném vỠVương Thế Kỳ một cái nhìn sắc lạnh, giáo chủ Huỳnh Liên giáo buông thõng một câu, "Thập chỉ truy hồn.?"
Chàng kêu lên, "Là Thập chỉ truy hồn ư? Là ý gì?"
Nếu tứ lệnh sứ không xem ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i của bổn giáo thì sẽ không bao giá» truyá»n thụ công phu Ä‘á»™c môn của bổn giáo cho ngÆ°Æ¡i.
Bằng vào hành động này, chính tứ lệnh sứ đã gián tiếp bảo ngươi phải đầu nhập và tuân theo sự phân phó của bổn giáo rồi đó.?"
Sau một lúc giao động, Vương Thế Kỳ dần bình tâm lại. Chàng ung dung nói, "Giáo chủ nghe ai bảo mà biết rằng công phu của vãn bối là Thập chỉ truy hồn, một công phu đông môn của quý giáo?"
Nghe chàng cố cãi lý và còn dùng đến hai chữ "quý giáo" nhÆ° không muốn nhận mối liên can, giáo chủ vụt cÆ°á»i lá»›n, "Ha ha ha...
không phải ngươi nhỠcông phu này mà thắng được Thập đạo du hồn chưởng do Lạc nhi thi triển sao? Và không phải ngươi đã dùng chính công phu đó để chế thắng được một lúc những tam vị lệnh sứ của bổn giáo sao?"
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Văn Phi Yến và a di Vi Tuyết Ngá»c, chàng thản nhiên lập luận, "Biển há»c tuy mênh mang nhÆ°ng hầu nhÆ° chỉ xuất phải từ má»™t cá»™i nguồn. CÓ khi công phu của vãn bối có má»™t phần nào đó giống vá»›i công phu Ä‘á»™c môn của quý giáo thì sao?"
Thấy giáo chủ Huỳnh Liên giáo há miệng định nói, Vương Thế Kỳ không hỠnể nang khi đưa tay ngăn lại, "Khoan đã, vãn bối còn chưa nói xong. Giáo chủ hãy chỠnghe vãn bối nói hết đã.?"
Hít mạnh má»™t hÆ¡i đầy đặn, chàng ung dung nói tiếp, "Huống chi tiên mẫu lìa Ä‘á»i từ khi vãn bối được mÆ°á»i hai tuổi, giáo chủ hãy nói xem, má»™t đứa bé vá»›i niên ká»· đó liệu có đủ căn cÆ¡ để luyện được công phu Ä‘á»™c môn mà giáo chủ vừa má»›i nhắc đến đó không?"
CÆ°á»i dài, giáo chủ Huỳnh Liên giáo Ä‘á»™t nhiên nhảy xuống, đứng đối diện vá»›i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, trong sá»± lo sợ của Vi Tuyết Ngá»c và Văn Phi Yến, giáo chủ bá»—ng nói, "Ãược, ta muốn tận mắt mục kích công phu của ngÆ°Æ¡i, để xem đó là công phu gì mà ngÆ°Æ¡i bảo là có phần giống vá»›i thập chỉ truy hồn của bổn giáo.?"
Chàng vẫn ung dung, "Nếu không phải thì sao?"
Giáo chủ đáp lá»›n, "Nếu không phải thì ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°á»ng ngÆ°Æ¡i, ta Ä‘Æ°á»ng ta. NhÆ°ng nếu phải thì ngÆ°Æ¡i nói sao đây?"
chàng đáp, "Tùy ở giáo chủ.?"
Giáo chủ quát, "Ãược, nếu là phải thì ngÆ°Æ¡i chỉ có hai con Ä‘Æ°á»ng để chá»n.?"
"Xin giáo chủ cứ nói.?"
"Một là gia nhập bổn giáo.?"
"Giáo chủ hãy nói tiếp.?"
"Hai là," đổi giá»ng, giáo chủ bá»—ng gằn từng tiếng, "NgÆ°Æ¡i phải trả lại công phu đó cho bổn giáo.?"
Chàng vẫn Ä‘iá»m nhiên dù là chàng Ä‘ang nói đến má»™t vấn Ä‘á» sinh tá»­ "Vãn bối phải phế võ công.?"
"Ãúng.?"
"Vãn bối Ä‘ang chỠđược lÄ©nh giáo đây. Giáo chủ, má»i!?"
CÆ°á»i má»™t tiếng lạnh lùng, giáo chủ Huỳnh Liên giáo khen, "NgÆ°Æ¡i thật đúng là má»™t trang hảo hán. Tuy nhiên...?"
"Sao, giáo chủ?"
"NgÆ°Æ¡i vẫn chỉ là hạng ếch ngồi đáy giếng nên tưởng đâu ta nhÆ° là Há»’ VÄ©nh Lạc hoặc bá»n lệnh sứ.?"
Chàng cau mặt, "Giáo chủ phí lá»i làm gì? Ãá»™ng thủ Ä‘i.?"
Thoáng Ä‘á»™ng ná»™, giáo chủ Huỳnh Liên giáo gầm lên, "Giá»i cho tiểu tá»­, đỡ ?"
"Vù vù ?"
Ngay chiêu đầu giáo chủ Huỳnh Liên giáo đã dùng đến công phu Thập chỉ truy hồn và là độc chiêu để tấn công Vương Thế Kỳ.
Tự tin vào bản thân,Vương Thế Kỳ cũng xuất chiêu đáp lại, "Giáo chủ hãy lượng thứ cho. Vãn bối xin thất lễ.?"
"Vù vù ?"
vừa nhìn thấy chiêu chưởng của chàng, giáo chủ không thể không kêu lên, "Ãúng là Thập chỉ truy hồn rồi. NgÆ°Æ¡i...?"
NhÆ°ng âm thanh của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n vang lên, "Vẻ ngoài thì nhÆ° vậy Giáo chủ hãy chá» xem kết quả đã.?"
"ào ào ?"
"ầm.?"
Sau tiếng chấn kình, cả hai thoáng cùng lảo đảo, giáo chủ Huỳnh Liên giáo liá»n tá» vẻ hoang mang, "Không phải Æ°? Lạ thật!?"
Chàng mỉm cÆ°á»i, "Giáo chủ còn muốn nói gì nữa không?"
Giận dữ, giáo chủ lại quát, "Hừ, ngươi đã cố tình biến cải nó.
Nhưng không sao, chỉ thêm vài lượt nữa, khi ngươi phải luống cuống, không lo gì ngươi không để lộ đuôi cáo, tiếp chiêu.?"
"Vù vù ?"
Không tin lần ra tay này của giáo chủ là nhằm ý để kiểm chứng nữa, mà là muốn hủy diệt đúng hơn, Vương Thế Kỳ cũng lớn tiếng quát, "Giáo chủ muốn động thủ thật ư? Vậy thì xem đây.?"
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
"ám, ầm.?"
Trong nháy mắt song phÆ°Æ¡ng đã qua lại được năm chiêu và Ä‘á»u là những chiêu trong Thập chỉ truy hồn cả. Và kết quả là bên tám lạng ngÆ°á»i nÆ°a cân.
Không tin vào Ä‘iá»u này, nghÄ©a là công phu của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ tuy giống nhÆ°ng lại không giống vá»›i Thập chỉ truy hồn và không tin vào ná»™i lá»±c của chàng lại có thể đấu ngang tay vá»›i lão, giáo chủ Huỳnh Liên giáo chợt biến đổi chiêu thức lẫn đấu pháp.
Lão luôn chớp động thân mình đẻ phóng lên cao và từ bên trên bủa xuống toàn những chiêu uy mãnh trong công phu Thập đạo du hồn chưởng.
"ào ào ?"
"Vù vù ?"
Ãang khi lo ngay ngáy cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thì cả hai Văn Phi Yến và Vi Tuyết Ngá»c lại càng thêm lo vì cả hai biết rằng giáo chủ thế là đã Ä‘á»™ng sát cÆ¡. HÆ¡n nữa cả hai lại không há» thấy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thi thố đến bá»™ pháp kỳ ảo ná» hoặc công phu Hàng ma chưởng pháp mà chàng đã nói. HỌ chỉ thấy chàng cứ Thập chỉ truy hồn mà đánh, hết chiêu này đến chiêu kia, bất chấp giáo chủ Ä‘ang thi triển tuyệt há»c thành danh và thân pháp lợi hại là Thập đạo du hồn chưởng và Liên hoa đăng đài thân pháp.
Tuy nhên nhiá»u lại chấn kình cứ lần lượt vang lên.
"ám, ầm, ầm... ?"
Và Vương Thế Kỳ vẫn ngang nhiên bình thủ với giáo chủ Huỳnh Liên giáo.
Văn Phi Yến thì tròn mắt kinh ngạc. Vi Tuyết Ngá»c thì đăm chiêu tÆ° lá»±, không hiểu VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thật sá»± có bản lãnh cao đến mức Ä‘á»™ nào. Lẽ nào trong công phu Hàng ma chưởng pháp lại ẩn tàng má»™t loại ná»™i công tâm pháp thượng thừa, đến ná»—i chỉ trong năm năm VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lại có được má»™t mức Ä‘á»™ công phu tu vi bằng vá»›i cả giáo chủ Huỳnh Liên giáo, có đến hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i năm công lá»±c. Ãiá»u này không thể nào có được. Ngoại trừ VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vẫn chÆ°a kể hết những kỳ tích mà chàng đã gặp hoặc ở Phong Nha huyệt Ä‘á»™ng hay ở Thủy trung nhược Thủy đầm.
Không ai biết rõ hơn ngươi đương cục. Chính Vương Thế Kỳ cũng không thể hiểu được là nội lực của chàng cao sâu đến bao nhiêu và tại sao lại có nữa là?
Và chuyện gì đến phải đến.
Giáo chủ Huỳnh Liên giáo càng giao đấu vá»›i VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ càng ngỡ ngàng trÆ°á»›c bản lãnh của chàng. Lão buá»™t miệng há»i, "Tiểu tá»­, thật sá»± ngÆ°Æ¡i là cao đồ của bậc cao nhân nào?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa xuất kình giao chiêu vá»›i giáo chủ Huỳnh Liên giáo vừa mở miệng nói, "Là môn đồ của ai, Ä‘iá»u đó không quan trá»ng.
Ãiá»u quan trá»ng đáng bàn đến là giáo chủ đã tin lá»i vãn bối chÆ°a?
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
"ầm.?"
"Tin thì sao mà không tin thì sao? Ãỡ này.?"
"Vù vù ?"
"ào ào ?"
"ầm.?"
Vương Thế Kỳ chợt nói, "Nếu giáo chủ tin thì hay lắm. Chúng ta có thể ngừng ở đây được rồi.?"
"Hừ, ngừng ư? Thì ngừng này.?"
"Vù vù ?"
"Víu víu ?"
An ước bên trong luồn lực đầu của giáo chủ Huỳnh Liên giáo như có tiếng rít mơ hồ.
Vương Thế Kỳ ngơ ngác nói, "ái chà, là công phu gì đây?"
NhÆ°ng khi chàng Ä‘Æ°a tay định đón đỡ vào luồng chưởng phong kia của giáo chủ Huỳnh Liên giáo thì có tiếng Vi Tuyết Ngá»c vang lên, "Giáo chủ, hạ thủ xin lÆ°u tình.?"
Nghe thế Vương Thế Kỳ thoáng động tâm.
"Vút ?"
Chàng vội vàng thi triển bộ pháp Nhất ma chi vạn ma. Nhưng...
"víu víu... ?"
"Phập.?"
ở bỠvai bên tả của Vương Thế Kỳ chợt nhói đau lên. Chàng nhìn xuống và thấy giữa giòng máu đỠđang rỉ ra chợt lấp loáng một tia sáng bạc phản chiếu ánh dương quang.
Còn chÆ°a hiểu là chuyện gì, tai chàng liên nghe tiếng kêu thất thanh của Vi Tuyết Ngá»c vá»ng đến, "Bạch thiết mao diêm vÆ°Æ¡ng Ä‘iểm! Kỳ nhi, mau mau phế bá» tả thủ Ä‘i.?"
"Phế bỠư? Tại sao?" Vương Thế Kỳ càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Và chàng chỉ hiểu khi bóng dáng của giáo chủ Huỳnh Liên giáo Ä‘ang khuất dần. Chỉ còn lại dÆ° âm tràng cÆ°á»i và giá»ng nói của lão mà thôi.
"Ha ha ha... phế bá» Æ°? Ãã muá»™n rồi. VÆ°Æ¡ng tiểu tá»­, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. NgÆ°Æ¡i chấp nhận số phận Ä‘i. Ha ha ha...?"
"Muộn là thế nào? A di, sao a di bảo hài nhi phải phế bỠmột cánh tay? Không lẽ... ?"
cuống quít ngắt lá»i chàng, Văn Phi Yến cay đắng nói, "Ãệ đệ không cảm nhận được là Ä‘ang có chất kịch Ä‘á»™c ở vết thÆ°Æ¡ng thấm dần vào ná»™i thể sao? GiỠđây đệ đệ muốn phế bá» má»™t cánh tay thì đúng là muá»™n thật rồi.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nghe thế không những đã không nao núng mà còn Ä‘á»™ng ná»™ kêu lên, "Lão ác ma, vá»›i những thủ Ä‘oạn ti tiện này mà lão muốn VÆ°Æ¡ng má»— phải đầu nhập làm môn hạ của lão sao? Không bao giá»! Dù có chết ta cÅ©ng không bao giá» thuận phục lão. Ta...?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đúng ra còn muốn nói nhiá»u, nhiá»u nữa. NhÆ°ng chợt nhận ra là quanh chàng còn có a di và Văn Phi Yến Ä‘á»u là môn hạ của Huỳnh Liên Giáo, nên chàng vá»™i bá» lá»­ng. Vì càng nói chàng e rằng sẽ phải thốt ra những lá»i khó nghe khiến a di và Văn Phi Yến càng thêm phiá»n lụy.
Hiểu được tâm ý của chàng, Vi Tuyết Ngá»c vừa sa lệ vừa bảo, "Kỳ nhi, ta cÅ©ng biết là Kỳ nhi Ä‘ang nghÄ© gì. Không sao đâu, vì từ lâu ta đã hiểu Huỳnh Liên giáo là thế nào rồi. NhÆ°ng hiểu thì hiểu, ta và lệnh Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u là những ngÆ°á»i tay đã lỡ nhúng chàm, có muốn thoát ra cÅ©ng quá muá»™n.?"
Thở ra má»™t hÆ¡i dài. Vi Tuyết Ngá»c càng tuôn lệ nhiá»u hÆ¡n, "Kỳ nhi, ta thật vô phúc. Bao năm bặt tin nhị muá»™i, nay gặp lại Kỳ nhi thì đúng vào lúc chúng ta phải lâm vào cảnh tá»­ biệt. A, Hoàng thiên đúng là hữu nhãn vô châu mà.?"
Tuy Văn Phi Yến Ä‘ang phải Ä‘au buồn không kém gì sÆ° phụ, nhÆ°ng nàng vì nhận ra má»™t Ä‘iá»u khác lạ nên vá»™i vã kêu lên, "SÆ° phụ, sÆ° phụ hãy nhìn chá»— vết thÆ°Æ¡ng của Thế Kỳ này. Sao máu chảy ra vẫn Ä‘á»?
Sao máu không Ä‘en nhÆ° thÆ°á»ng thấy ở những ngÆ°á»i bị trúng Ä‘á»™c?"
Vi Tuyết Ngá»c sững sá», "Ãúng rồi, lạ thật đấy. Sao lại nhÆ° thế này?
Kỳ nhi, ngươi cảm thấy thế nào rồi?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ sau khi cho chân khí chu lÆ°u má»™t vòng khắp ná»™i thể bèn lắc đầu nói, "Hài nhi vẫn vô sá»±. Ãúng là lạ, không lẽ hài nhi lại có khả năng kháng Ä‘á»™c thật sá»± sao? NhÆ° thế là thế nào, a di?"
"Ãúng ra đó chính là Ä‘iá»u ta phải há»i ngÆ°Æ¡i má»›i đúng, sao ngÆ°Æ¡i lại há»i ta?"
Vương Thế Kỳ lại lắc đầu, "A di, hài nhi không biết thật mà. Sao a di lại giận hài nhi?"
"Hừ, ta không giận, mà ta chỉ buồn vì ngÆ°Æ¡i vẫn còn giấu ta má»™t Ä‘iá»u gì đó.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»™i vàng phân minh, "Hài nhi đâu dám, những gì phải nói, hài nhi đã nói ra rồi. Huống chi hài nhi chỉ còn má»—i ai di là ngÆ°á»i thân, hài nhi đâu thể giấu diếm được.?"
Dù đã dò xét thật kỹ từng Ä‘á»™ng thái và lá»i nói của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, nhÆ°ng ở chá»— nào Vi Tuyết ngá»c cÅ©ng nhìn thấy sá»± thật tâm của VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ cả.
"Không lẽ đến Kỳ nhi cũng không hiểu rõ bản thân của Kỳ nhi sao?"
Chàng lắc đầu, "Hài nhi hoàn toàn không biết gì. Và hài nhi cÅ©ng đã tá»± há»i bản thân, nhÆ°ng rốt cuá»™c... ?"
"Rốt cuộc thế nào, đệ đệ?"
Chàng cÆ°á»i buồn, đáp lá»i Văn Phi Yến, "Rốt cuá»™c bí ẩn vẫn hòn bí ẩn ?"
"Vậy còn bản thân công lực của Kỳ nhi thì sao? Thật sự bản lãnh của Kỳ nhi cao thâm đến bậc nào?"
Chàng tỠra ngơ ngác như câu lục vấn của a di.
"Cao đến bậc nào à, ai di? Hài nhi vẫn đang muốn biết đây.?"
Vi Tuyết Ngá»c khó có thể tin vào lá»i nói của chàng, "Vậy Kỳ nhi nói thá»­ xem, khi nãy lúc giao đấu vá»›i giáo chủ, Kỳ nhi đã dùng đến tận lá»±c bình sinh chÆ°a?"
chàng lắc đầu, "Vẫn chưa.?"
"Chưa? Thế là thế nào?"
"Vì hài nhi không muốn mạo phạm đến lão nên chỉ thuận chiêu đỡ chiêu mà thôi.?"
"Rốt cuộc là Kỳ nhi đã dụng mấy phần lực đạo.?"
"Bảy hoặc tám gì đó.?"
"Chỉ bảy hoặc tám mà đã như thế rồi ư?"
"A di nghi ngá» Ä‘iá»u gì?"
"Kỳ nhi, ngươi có biết là công phu tu vi của giáo chủ là bao nhiêu không?"
"Hài nhi không biết.?"
"Gần bốn mÆ°Æ¡i năm chân lá»±c đó. Ãiá»u đó có nghÄ©a là ná»™i lá»±c của Kỳ nhi phải tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng năm mÆ°Æ¡i hoặc hÆ¡n nữa công phu tu vi. Æ  đâu mà Kỳ nhi có được bao nhiêu đó công lá»±c chứ?"
"chàng nghe xong càng ngơ ngắc, "ở đâu à? Không phải a di đã đoán là do Hàng Ma chưởng rồi sao?"
Vi Tuyết Ngá»c lắc đầu, "Ãúng là ta đã Ä‘oán nhÆ° vậy. NhÆ°ng nay xem ra thì không đúng nữa rồi.?"
Chàng ngạc nhiên, "Không đúng! Vậy thì tại sao?"
"Hừ, ngÆ°Æ¡i há»i ta thì ta phải há»i ai đây?"
Chàng lắc đầu, "Nhưng đến như a di còn không giải thích được thì hài nhi làm sao có thể giải thích?"
Vi Tuyết Ngá»c ngao ngán, "Việc của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i không biết thì ta đành chịu vậy.?"
Văn Phi Yên dù có phần nào hoang mang nhÆ°ng vẫn nông nóng bảo, "Ãã được má»™t lúc lâu rồi đó. Ãệ đệ hãy tá»± kiểm tra lại xem.?"
Nghe lá»i, VÆ°Æ¡ng Thể Kỳ lại đảo má»™t vòng chân khí. Chàng nói trong sá»± vui mừng của Văn Phi Yên, "Ãệ vẫn không sao.?"
"Hay lắm, vậy thì đệ hãy phô diễn thử xem.?"
Chàng ngạc nhiên nói, "Phô diễn cái gì tỷ tỷ?"
"Thì Hàng ma chưởng chứ còn gì nữa?"
"Ãệ phải phô diá»…n Hàng ma chưởng Æ°? ở đâu? Không lẽ ở ngay đây?"
Vi Tuyết Ngá»c vì muốn được má»™t lần mục kích tuyệt há»c này nên vá»™i nói thêm vào, "Phải đấy Kỳ nhi, ta cÅ©ng muốn thưởng lãm má»™t lần cho biết.?"
ÃÆ°a tay chỉ vào khối đá mà khi nãy giáo chủ đã từng đứng ở bên trên, Văn Phi Yên há»›n hở bảo, "Ãệ hãy xem khối này là địch nhân Ä‘i.
Ta và sÆ° phụ sẽ đứng ở xa mà nhìn." Nói xong Văn Phi Yến vá»™i cùng vá»›i Vi Tuyết Ngá»c lùi lại khá xa nhÆ° muốn VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cÅ©ng phải mau chóng phô diá»…n công phu vậy.
Chàng mỉm cÆ°á»i bảo cả hai, "Ãệ chÆ°a biết uy lá»±c nhÆ° thế nào, nhÆ°ng hai ngÆ°á»i nên lùi xa thêm chút nữa thì hÆ¡n.?"
Lữa nữa, được năm trượng thì cả hai mới chịu dừng.
"Ãủ chÆ°a, đệ đệ?"
"Ãủ rồi.?"
Sau đó, Vương Thế Kỳ vừa nghiêm sắc mặt vừa căn dặn cả hai, "Do muốn biết uy lực thật sự của Hàng ma chưởng nên không thể không vận hết toàn lực. Cả hai cẩn thận đấy.?"
Nhìn tÆ° thế phát chưởng của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thật là trầm trá»ng, Vi Tuyết Ngá»c và Văn Phi Yên không thể không bồi hồi quan ngại.
VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ vụt thét lên, "Ãi.?"
"Vù vù ?"
"ầm.?"
"Rào rào rào...?"
Nhìn những mảnh đá vụn bay tung tóe, đến VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ phải bàng hoàng cả kinh, nói chi đến Văn Phi Yến và Vi Tuyết Ngá»c.
Trong khi Văn Phi Yến thá»±c sá»± vui mừng thì Vi Tuyết Ngá»c ân cần khuyên bảo VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, "Võ công củ a Kỳ nhi thật thâm hậu. Nhìn má»™t chưởng này a di biết là Kỳ nhi ngoài việc vẫn an toàn dù đã bị trúng phải chất kích Ä‘á»™c của Bạch thiết mao diêm vÆ°Æ¡ng Ä‘iểm thì a di lại không an tâm vá» Ä‘iá»u khác.?"
"Là Ä‘iá»u gì, a di hãy nói Ä‘i, hài nhi nhất định sẽ tuân theo.?"
"Kỳ nhi đừng bao giá» tá» ra lạm sát, nhất là sát hại kẻ vô tá»™i không đáng chết. Tha được thì hãy tha. Kỳ nhi đừng bao giá» quên lá»i căn dặn này của a di.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n gật đầu lãnh ý.
Sau đó, khi đã lập má»™t phần cho song thân tại Ä‘á»™ng thất trÆ°á»›c kia, được Vi Tuyết Ngá»c há»i lại chuyện vừa xảy ra. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ và Văn Phi Yến liá»n luân phiên thuật lại cho Vi Tuyết Ngá»c nghe tất cả những lá»i lẽ của giáo chủ Huỳnh Liên giáo.
Tiếp đó chàng nói, "Dã tâm của lão thế là đã rõ. Ai di và tá»· tá»· nên rá»i khá»i Huỳnh Liên giáo là vừa.?"
Vi Tuyết Ngá»c lắc đầu, "Phi Yên nếu muốn rá»i bá» thì còn được, nhÆ°ng ta thì không.?"
Văn Phi Yên nghe thế liá»n kêu lên, "SÆ° phụ, nếu lÆ°u lại thì đồ nhi cÅ©ng lÆ°u lại. Ãá»’ nhi không thể xa rá»i sÆ° phụ được đâu.?"
Vương Thế Kỳ lại nói, "Nếu nói vỠđạo nghĩa, a di buộc phải lưu lại Huỳnh Liên giáo thì hài nhi không tiện miễn cưỡng. Nhưng hài nhi không thể đi theo ai di được.?"
"Ta biết, và ta cÅ©ng rất mừng khi nghe Kỳ nhi nói nhÆ° thế. Ãợi khi má»i ân oán giải quyết xong có lẽ chúng ta sẽ được ở gần nhau.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lòng buồn rÆ°á»i rượi, "A di, phải xa a di nhÆ° thế này, hài nhi thật không nỡ.?"
NhÆ°ng Vi Tuyết Ngá»c đã xua tay nói, "Có mấy ai đã là ngÆ°á»i giang hồ mà lại có thể tá»± ý làm theo mong muốn của bản thân. NhÆ° ta, ta không chăm sóc được cho Kỳ nhi ta cÅ©ng cảm thấy hổ thẹn vá»›i vong linh của nhị muá»™i. Thôi, Kỳ nhi đừng buồn nữa. Kỳ nhi thá»­ gá»i xí Ä‘iêu má»™t lần xem.?"
Tuy không hiểu ý tứ của a di là thế nào nhÆ°ng chàng cÅ©ng ngá»­ng mặt lên trá»i và thá»­ cất tiếng gá»i đại Ä‘iểu lúc Ä‘o Ä‘ang bay lượn tít trên cao.
Là linh vật nên đại Ä‘iểu vừa nghe được thanh âm của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n đảo thành vòng rồi từ từ lượn xuống.
Vi Tuyết Ngá»c lá»™ vẻ mừng rỡ nói, "Ãiêu nhi quả là thông linh. Má»›i đó mà đã quen tiếng của Kỳ nhi rồi, hay lắm!?"
Tiếp đó chỠđại Ä‘iểu đã xuống đến nÆ¡i. Vi Tuyết Ngá»c liá»n nắm lấy tay Văn Phi Yến cùng nhảy lên.
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lo sợ nói, "A di, Ä‘iểu huynh đâu thể chở má»™t lúc những hai ngÆ°á»i.?"
Từ trên lÆ°ng đại Ä‘iểu, Vi Tuyết Ngá»c đáp, "Ta biết rồi. NhÆ°ng từ nay trở Ä‘i ta sẽ luyện cho xí Ä‘iêu quen vá»›i Ä‘iá»u đó, biết đâu sẽ có lúc hữu dụng. Kỳ nhi bảo trá»ng.?"
Văn Phi Yến cÅ©ng nói, "Ãệ đệ yên tâm. Ta và sÆ° phụ Ä‘ang vận dụng khinh công để làm cho nhẹ bá»›t đây. Cáo biệt.?"
"Vút ?"
Tuy đại Ä‘iểu Ä‘Æ°a cả hai Ä‘i đã xa rồi nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vẫn chÆ°a Ä‘oán được tâm ý của a di trong những lá»i mập má» vừa nói. Chàng thở dài và lao ngÆ°á»i bá» Ä‘i.
Tài sản của gacon

  #14  
Old 20-05-2008, 04:48 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 14

Quay lại Cửu u tra sự việc.
Tìm vỠbản phái lo phục môn.


Tác giả: Trần Thanh Vân



Những cảnh quan cũ lần lượt đến với Vương Thế Kỳ khi chàng vận dụng bộ pháp Nhất ma chi vạn ma vừa thuận vừa nghịch để đi xuyên qua những lớp cuồng phong trong Phong Nha huyệt động. Chàng muốn quay lại Cửu u địa khuyết.
Ngay lúc còn bị giam hãm ở đầm Thủy trung nhược thủy, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ không lúc nào không nghi ngá» vá» má»i việc. Và chàng cÅ©ng không ít lần lòng dặn lòng là ngay khi thoát hiểm địa Thủy trung nhược thủy chàng phải quay lại Cá»­u u địa khuyết để giải tá»a mối nghi ngá» kia.
NhỠvào bộ pháp Nhất ma chi vạn ma và do chàng đã từng thoát được Phong Nha huyệt động lao xuống miệng vực Phong Nha như trước kia chang đã bị Tôn Lãnh Thu ném xuống.
Những ngách ngầm trong lòng núi tuy vẫn tối âm u nhÆ°ng vá»›i mục lá»±c của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lúc này thì Ä‘iá»u đó không gây trở ngại cho chàng nữa.
Chẳng mấy chốc Vương Thế Kỳ đã đến được chỗ thạch môn vuông vức bí ẩn. Hàng chữ Cửu u địa khuyết vẫn còn nằm lặng câm trên vuông cửa đá.
Chàng lấy tha xô vào một bên cửa đá. Vuông cửa đá không hỠlay chuyển.
"Ãây là sá»± bố trí của Vạn thế ma quân nên vuông cá»­a đá không thể không lay Ä‘á»™ng nếu chÆ°a có ai vào đây kể từ khi ta bá» Ä‘i lúc trÆ°á»›c.
Bây giá» bí môn thật sá»± bị phong bế rồi. Vậy thì ai đã vào đây? Ai đã dá»±a vào những lá»i thuật lại của ta để tìm đến đây hòng thu thập toàn bá»™ sở há»c của Vạn thế ma quân? Không lẽ ta đã ngỠđúng?"
Phân vân đến bồn chồn, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ tuy mÆ°á»i phần đã tin chắc hết mÆ°á»i phần kẻ vào đây là ai rồi nhÆ°ng chàng vẫn muốn có được má»™t bằng cá»› xác đáng hÆ¡n.
Và nếu muốn như vậy, Vương Thế Kỳ chỉ còn mỗi một cách, phá bí môn và xông vào tận Cửu u địa khuyết.
Hai mắt long lên khiến tần quan lấp loáng, Vương Thế Kỳ dịch lùi lại và trụ bộ thật vững vàng.
Nâng cao song chưởng, Vương Thế Kỳ vận dụng đến năm phần lực đạo Hất mạnh tay ra, Vương Thế Kỳ quật một chưởng Hàng ma vào bí đông.
"Vù vù ?"
"ầm.?"
"Rào rào...?"
Vuông cửa đá bí môn vỡ vụn ra và bắn tung tóe vào phía trong.
Bùi tung bay mù mịt, tuy thế cảm nhận đầu tiên của chàng vá» cảnh tượng trÆ°á»›c mắt chính là không còn ánh sáng dịu nhẹ rá»i sáng căn thạch thất nhÆ° trÆ°á»›c nữa.
Lại thêm má»™t phần minh chứng nữa cho nhận định của chàng, đã có ngÆ°á»i vào đây trong lúc chàng bị gian hãm ở Thủy trung nhược thủy. NgÆ°á»i đó không hiểu sao đã phải lấy Ä‘i khối ngá»c vốn được đính trên trần Ä‘á»™ng nên căn thạch thất bây giá» tối Ä‘en nhÆ° hÅ© nút.
Vẫn đứng nguyên vị, chỠcho bụi cát lắng xuống hết, Vương Thế Kỳ chậm rãi quan sát lại toàn bộ căn thạch thất.
Hai chữ "đảnh lá»…" đã không còn nguyên vẹn nữa. NgÆ°á»i đã từng vào đây không hiểu sao lại cố tình phát chưởng vào hai chữ này khiến cho hai chữ đó hầu nhÆ° mất hẳn rất khó nhận ra. Chỉ có VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vì đã biết ở vị trí đó phải có hai chữ đó nên má»›i nhận ra dấu vết của sá»± phá hủy. ChÆ°a hết, hai dấu chân được in lõm vào ná»n Ä‘á»™ng cÅ©ng bị kẻ đó phá hủy.
vì nguyên nhân gì kẻ đó phải có những hành động này thì Vương Thế Kỳ không được rõ lắm nhưng hiện nay ở góc trong cùng của căn thạch thất đang lồ lộ hiện ra một động khẩu nhỠcũng tối âm u.
Lẳng lặng gật đầu nhÆ° đã Ä‘oán được phần nào sá»± việc, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa dồn toàn bá»™ chân lá»±c vào song chưởng vừa cẩn trá»ng tiến đến Ä‘á»™ng khẩu ná».
Sau má»™t lúc nghe ngóng Ä‘á»™ng tÄ©nh mà không thấy có Ä‘iá»u gì khác lạ, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ khom ngÆ°á»i Ä‘i sâu vào bên trong qua Ä‘á»™ng khẩu đó.
Sau má»™t lần rẽ, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đứng ngây ngÆ°á»i nhìn vào cảnh tượng trÆ°á»›c mắt.
Ãúng là cách bài trí của má»™t Vạn thế ma quân cho tÆ°Æ¡ng xứng vá»›i bốn chữ Cá»­u u địa khuyết.
Chỉ là má»™t vuông thạch thất vá»›i hai trượng cho má»—i bá» nhÆ°ng vá»›i má»™t cái ngai bằng gá»— được khảm nhiá»u Ä‘oạn xÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i thì cái ngai đó lại nằm ở vị thế gần nhÆ° là ở trung tâm căn thạch thất.
vá»›i vị trí đó của cái ngai, căn thạch thất vốn đã nhá» hẹp lại càng chật chá»™i thêm. Và nếu từ cái ngai ná» nhìn ra bốn phí là bốn bức vách của thạch thất thì ở phía nào cÅ©ng vậy, ngÆ°á»i ngồi ngay trên ngai buá»™c phải nhìn thấy rất nhiá»u những mẩu xÆ°Æ¡ng trắng được khảm đầy trên các vách đá.
Tuy những mẩu xÆ°Æ¡ng đó đã bị phá hủy Ä‘i rất nhiá»u, khiến những mẩu xÆ°Æ¡ng còn lại hầu nhÆ° là há»—n Ä‘á»™n không tạo ra bất kỳ má»™t hình dạng nào cả, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cÅ©ng nhận ra nhân vật đã lập nên thạch thất này cố tình dùng những mẩu xÆ°Æ¡ng để lÆ°u lại toàn bá»™ sở há»c của nhân vật đó.
"NgÆ°á»i đã vào đây, sau khi ghi nhá»› toàn bá»™ sở há»c của Vạn thế ma quân lÆ°u lại đã cố tình phá hủy hết. CÓ phải ngÆ°á»i đó vì sợ ai khác sẽ đến được tận đây và há»c được những môn công phu mà ngÆ°á»i đó đã há»c nên phá hủy tất cả. Hay chính Vạn thế ma quân đã di tá»± lại là phải phá hủy. Nếu là do Vạn thế ma quân di tá»± thì tại sao ngÆ°á»i đó không phá hủy cái ngai ma quân này? Cả bí môn nữa, tại sao ngÆ°á»i đó không phá hủy. Vậy là do tá»± ý của ngÆ°á»i đó rồi. Hắn không muốn sau hắn có ai khác há»c được chân truyá»n của Vạn thế ma quân. Và ai khác đó nêu không phải là ngÆ°á»i duy nhất còn lại trong số ba ngÆ°á»i biết được địa Ä‘iểm của Cá»­u u địa khuyết thì còn ai vào đây nữa? Ãể xem nào. Ta, ngÆ°á»i đó không há» lo lắng vá» ta nữa vì ta đã bị hãm ở trong đầm Thủy trung nhược thủy rồi. Kẻ mà hắn sợ chính là ngÆ°á»i cuối cùng trong số ba ngÆ°á»i đó, không kể ta. Vậy hắn là ai nếu không phải là LÆ°u Trúc Hàn, kẻ đã cố tình xô ta xuống Thủy trung nhược thủy? Hừ, chẳng trách nào thế lá»±c của Tam Tuyệt bảo lúc này lại mạnh đến vậy. LÆ°u Trúc Hàn ở LÆ°u Trúc Hàn, ngÆ°Æ¡i đâu có ngá» là VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ ta còn sống phải không? NgÆ°Æ¡i cứ chỠđó, ta sẽ vạch mặt ngÆ°Æ¡i và ta sẽ chận đứng dã tâm của ngÆ°Æ¡i.?"
Khi đã tin chắc LÆ°u Trúc Hàn chính là chủ nhân Ä‘á»i thứ ba của Cá»­u u địa khuyết và là má»™t hóa thân khác nữa của Vạn thế ma quân, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n bắt đầu tìm hiểu xem tại sao Vạn thế ma quân lại Chá»n LÆ°u Trúc Hàn chứ không chá»n chàng.
Nếu bảo chính vong linh của Vạn thế ma quân vẫn quanh quẩn đâu đây và đã tá»± chá»n lá»±a truyá»n nhân thì chàng không thể nào tin được ÃÓ là chuyện hoàn toàn hoang Ä‘Æ°á»ng.
Vậy thì Vạn thế ma quân đã dá»±a vào đâu để chá»n lá»±a truyá»n nhân?
Lão ma đâu đó đã bố trí như thế nào?
Sau khi tìm hiểu thật cặn kẽ, Vương Thế Kỳ mới phát hiện ra ở bên dưới hai chữ "đảnh lễ" như vẫn còn mỠmỠdấu tích của cũng hai chữ "đảnh lễ" khác.
Ãiá»u này có nghÄ©a là đã có ngÆ°á»i từng phá hủy Ä‘i hai chữ này sau khi dùng chỉ lá»±c khắc lại hai chữ khác cÅ©ng cùng má»™t vị trí đó.
Chàng ngá» ngợ hiểu ra, chàng lẩm bẩm, "Ãúng là cách thức chá»n truyá»n nhân thật quái lạ, chỉ có hạng ác nhân bất chấp đạo nghÄ©a má»›i nghÄ© ra. Và chỉ có phÆ°á»ng vô nhân má»›i Ä‘oán được tâm ý của hạng ác ma để được chá»n làm truyá»n nhân. Chẳng trách lão ma đầu, chủ nhân đầu tiên của Cá»­u u địa khuyết lại tá»± xÆ°ng là Vạn thế ma quân.
Ma quân này bị tiêu diệt thì truyá»n nhân kế tiếp sẽ lại xuất hiện để tạo thành má»™t ma quân khác. Vạn thế có nghÄ©a là nhÆ° thế.?"
Theo VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ hiểu thì ngÆ°á»i được Vạn thế ma quân chá»n phải là ngÆ°á»i bất chấp đạo nghÄ©a để đủ đởm lược vung chưởng đánh vào hai chữ "đảnh lá»…" thay vì phải đảnh lá»… nhÆ° chàng đã từng thá»±c hiện.
Và khi ngÆ°á»i đó đánh vào hai chữ đó cÆ¡ quan sẽ lập tức phát Ä‘á»™ng và mở ra cho ngÆ°á»i đó vào thạch thất thứ hai để tiếp nhận toàn bá»™ chân truyá»n của Vạn thế ma quân.
Tiếp nhận chân truyá»n của ngÆ°á»i mà không cần đảnh lá»… gá»i là bái sÆ° thì kẻ tiếp nhận chân truyá»n đó đúng là phÆ°á»ng vô nhân vô nghÄ©a.
Và má»™t ngÆ°á»i vừa vô nhân vừa vô nghÄ©a Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải là hạng ác ma rồi. Ãã là hạng ác ma lại có thêm công phu lợi hại do chính Vạn thế ma quân lÆ°u lại, ngÆ°á»i đó thật xứng đáng để tiếp nhận ngoại hiệu Vạn thế ma quân kết truyá»n.
Nhận ra Ä‘iá»u này, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cảm thấy ân hận. Vì chính chàng là ngÆ°á»i đã nối giáo cho giặc, đã ngu xuẩn để lá»™ cho LÆ°u Trúc Hàn biết Ä‘Æ°á»ng tìm đến vá»›i Vạn thế ma quân.
Trách nhiệm càng nặng khi Vương Thế Kỳ càng ngẫm nghĩ vỠnhững gì Lưu Trúc Hàn đã và đang gây ra cho võ lâm.
"Vút ?"
Vương Thế Kỳ vội lão đi như lửa đang cháy sém lôm mày.
Sự lăng xăng nhộn nhịp của đệ tử Hoa Sơn phái đang tuần tự diễn ra trước mắt Vương Thế Kỳ khiến cho chàng phải động tâm.
vá»›i bá»™ võ phục tinh tÆ°Æ¡m và má»™t thanh kiếm ở trên lÆ°ng, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘ang mang má»™t dáng đấp thÆ°á»ng thấy ở những nhân vật chẳng biết công phu cao thâm nhÆ° thế nào nhÆ°ng lại hay phô trÆ°Æ¡ng lá»™ vẻ ta đây.
Cũng vậy, Vương Thế Kỳ cố tình đặt những bước chân đi tương đối nặng nỠkhi chàng từ từ tiến lên sơn môn của phái Hoa Sơn.
Ngay ở chân núi sá»± nhá»™n nhịp của bá»n đệ tá»­ Hoa SÆ¡n phái đã bắt đầu Hoặc vì há» nhá»™n nhịp do kết đèn treo hoa chuẩn bị má»™t Ä‘iển lá»…, hoặc vì thế lá»±c Hoa SÆ¡n phái bây giỠđủ mạnh khi Hoa SÆ¡n phái đã kết minh vá»›i Tam Tuyệt bảo nên không má»™t ai tá» ra lÆ°u tâm trÆ°á»›c sá»± xuất hiện không đúng nÆ¡i đúng lúc của VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ.
Nếu vị há» nhá»™n nhịp mà để cho VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘i qua và không há» há»i đến thì hỠđúng là tắc trách trong phận sá»± của há». Còn nếu vì hỠđã kết minh vá»›i Tam Tuyệt bảo thì việc há» không há» lÆ°u tâm đến sá»± hiện diện của chàng và ngăn lại thì cÅ©ng là Ä‘iá»u Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải có.
HỌ đã có Tam Tuyệt bảo thì hỠlàm gì phải sợ. Huống chi hỠcàng không phải sợ khi hỠkhông nhân ra chàng là ai, không hỠbiết đến tánh danh của chàng, chàng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt không đáng để hỠphải lo ngại và lưu tâm.
Do đó,VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vẫn được ung dung nhÆ° má»™t ngÆ°á»i nhàn hạ Ä‘ang du sÆ¡n ngoạn thủy và vô tình lạc bÆ°á»›c đến đây và Ä‘ang tiến gần đến sÆ¡n môn của Hoa SÆ¡n phái.
Vương Thế Kỳ chỉ bị chân lại lúc chàng sắp bước qua cánh cổng dẫn vào khu chính diện của phái Hoa Sơn.
Hai nhân vật má»™t nam má»™t nữ Ä‘á»u trạc tuổi đôi mÆ°Æ¡i vừa Ä‘Æ°a tay ngăn chàng lại vừa nhẹ nhàng há»i, "Thiếu hiệp có thể báo danh không?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá» kinh ngạc nói, "Phải báo danh Æ°? Ãể làm gì?"
Hết sức lá»… Ä‘á»™, nam nhân ná» lên tiếng, "Ãúng ra thì không cần, nhÆ°ng ?"
Vương Thế Kỳ vỠkhó chịu, "Nếu không cần là được rồi, còn nhưng gì nữa?"
Vẫn nhã nhặn, nam nhân đáp, "Vì bổn phái không muốn bị đồng đạo giang hồ chê cÆ°á»i nên... ?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ xua tay nói, "Không chê cÆ°á»i, tại hạ không chê cÆ°á»i đâu " Nói xong bất chấp vẫn còn có hai cánh tay Ä‘ang ngăn ở phía trÆ°á»›c, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cứ dịch chân bÆ°á»›c thẳng vào.
Ãôi nam nữ ná» hoặc vì có lệnh hoặc cả hai do có công phu hàm dưỡng khá cao nên cả hai cùng bÆ°á»›c lùi theo bÆ°á»›c tiến của chàng. Và nữ nhân ná» lại lên tiếng, "Thiếu hiệp có thể nghe ta nói đôi lá»i không?"
Chàng nhăn mặt, "Cô nương nhất định không thể không nói sao?"
Nữ nhân ná» khẽ mỉm cÆ°á»i nói, "Vì chỉ muốn Ä‘iá»u lợi cho thiếu hiệu nên ta buá»™c lòng không thể không nói.?"
Nụ cÆ°á»i kia và cái Ä‘iá»u lợi mà nữ nhân ná» sắp nói liá»n tá» ra có tác dụng. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt trở nên tÆ°Æ¡i tỉnh, "Là Ä‘iá»u lợi u? Vậy thì tại hạ không thể không nghe rồi. CÔ nÆ°Æ¡ng mau nói Ä‘i.?"
Len lén giấu nụ cÆ°á»i, nữ nhân ná» bắt đầu giải thích bằng cách đặt ra những câu há»i, "Thiếu hiệp tìm đến đây phải chăng là muốn tham dá»± đại Ä‘iển lá»… của bổn phái?"
Chàng gật đầu nói, "ÃÆ°Æ¡ng nhiên là nhÆ° vậy rồi.?"
"Bổn phải thật sá»± cảm kích thịnh tình này của thiếu hiệp. NhÆ°ng còn ba ngày nữa má»›i đến ngày Kiết nhật, thiếu hiệp hẳn đã biết Ä‘iá»u này?"
"ồ, đương nhiên tại hạ phải biết rồi.?"
"Vậy thì thiếu hiệp sẽ nghĩ vỠbổn phải như thế nào nếu trong những ngày tới bổn phải tiếp đãi thiếu hiệp không được chu đáo?"
"cô nương nói như vậy là có ý gì?"
"Thiếu hiệp, bổn phải nào muốn quan khách phải chịu thiệt thòi.
NhÆ° thiếu hiệp vậy, trong những ngày tá»›i, thiếu hiệp cÅ©ng cần phải có chá»— nghỉ ngÆ¡i và phải có cái gì đó bá» bụng, thiếu hiệp có tán đồng vá»›i Ä‘iá»u ta vừa nói không?"
"Phải lắm, cô nương nói phải lắm. Tại hạ không thể không tán đồng ?"
"Vậy thì phận sự của bổn phái là phải tiếp đãi một quý khách là thiếu hiệp?"
"ÃÆ°Æ¡ng nhiên.?"
"Và thiếu hiệp sẽ trách bổn phải nếu bổn phải tiếp đãi không được chu đáo.?"
"ồ, Ä‘iá»u này thì... ?"
"Sao? Thiếu hiệp không trách cũng không để tâm ư?"
"cô nương, bất quá tại hạ chỉ buồn chút chút mà thôi.?"
"Buồn nào cũng là buồn dù chỉ là chút chút. Thiếu hiệp nghĩ có phải không?"
"ái chà, ai mà dám từ chối lá»i thỉnh cầu của má»™t nữ nhân xinh đẹp nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng?"
"Ãa tạ lá»i khen của thiếu hiệp. Thiếu hiệp đã nhận lá»i?"
"ÃÆ°Æ¡ng nhiên, cô nÆ°Æ¡ng muốn tại hạ giúp cô nÆ°Æ¡ng việc gì nào?"
"Xin thiếu hiệp hãy báo danh.?"
Chàng vá» giật mình, vì chàng đã Ä‘oán được ý tứ của nữ nhân ná» ngay từ những câu há»i đầu tiên.
"Vẫn là báo danh ư?"
Nữ nhân nỠnói, "Có biết được tánh danh của thiếu hiệp ta mới dễ bỠthu xếp cho thiếu hiệp một chỗ nghỉ ngơi.?"
"Có phải cần như vậy không cô nương?"
"ÃÆ°Æ¡ng nhiên là cần rồi.?"
"Tại sao? CÔ nương có thể giải thích thêm được không?"
"Ãược ?"
"Cô nương cứ nói, tại hạ đang nghe cô nương chỉ giáo đây.?"
"Là Ä‘iá»u cần vì bổn phái không thể xếp chá»— nghỉ cho thiếu hiệp đúng vá»›i uy danh lẫy lừng của thiếu hiệp nếu thiếu hiệp không chịu báo danh. Tá»· nhÆ° vì việc đó, ta lại xếp thiếu hiệp vào chung vá»›i những nhân vật không mấy nổi danh, không xứng vá»›i thiếu hiệp.
Thiếu hiệp thấy ta có đáng bị chưởng môn nhân trừng phạt không?
Mong thiếu hiệp cảm thông và giúp đỡ ta được hoàn thành phận sự.?"
Ãá»™t nhiên nghe nhắc đến hai chữ chưởng môn, VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ mất Ä‘i hứng thú nói chuyện dông dài vá»›i nữ nhân này.
Chàng đáp rõ từng tiếng một, "Hận nhân tâm Vương Thế Kỳ.?"
"Hận nhân tâm? Ngoại hiệu này... ?"
"Tại hạ là ngÆ°á»i má»›i xuất đạo, cô nÆ°Æ¡ng cứ xếp tại hạ vào chung chá»— vá»›i hạng vô danh tiểu tốt là được rồi.?"
"Vậy xuất xứ của Vương thiếu hiệp.?"
"Vô môn vô phái.?"
"Vô môn vô phái?" Lệnh sư là... ?"
"Không có sư phụ.?"
"Không có? Vậy võ công của Vương thiếu hiệp... ?"
"Chỉ võ vẽ để hộ thân. Không có gì đáng để tự hào.?"
"VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp thật là ngÆ°á»i khiêm tốn. Vậy ta cứ biết VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp là Hận nhân tâm là đủ.?"
Chàng gật đầu nói, "Ãúng, bấy nhiêu đó là đủ rồi. CÔ nÆ°Æ¡ng định thu xếp tại hạ ở đâu, xin cứ chỉ. Tại hạ tá»± khắc sẽ tìm được.?"
Nữ nhân ná» chợt ngoẻn cÆ°á»i, "NhÆ° vậy là không được rồi. Ta sẽ Ä‘Æ°a VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp Ä‘i. Má»i!?"
Nói xong, không chá» xem phản ứng của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, nàng ta quay ngÆ°á»i và thản nhiên Ä‘i trÆ°á»›c.
Cùng với động tác này của nàng, nam nhân nỠchợt bước vào trong và hí hoáy viết vài dòng vào một mảnh lục màu vàng sậm.
Vị trí của cả hai liá»n được má»™t đôi nam nữ khác bÆ°á»›c ra thế chá»—.
"Quả là Hoa SÆ¡n phái không há» muốn bị giang hồ đồng đạo chê cÆ°á»i HỌ sắp đặt thật chỉnh chu. Hừ!" Vừa nghÄ© thầm VÆ°Æ¡ng THẾ Kỳ vừa khoa chân bÆ°á»›c theo vị nữ nhân ná».
Không há» nhận ra trong bÆ°á»›c bá»™ nặng ná» của chàng là má»™t cao nhân ẩn tàng, nữ nhân ná» vui vẻ đáp lá»i khi VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lên tiếng há»i.
"Cô nương có thể cho tại hạ biết danh xưng không?"
"Ta ở há» Cao, tên là PhÆ°Æ¡ng. VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp cứ gá»i Cao PhÆ°Æ¡ng là được rồi.?"
Trầm ngâm má»™t lúc, chàng lắc đầu bảo, "Gá»i nhÆ° vậy thật là khiếm nhã Tại hạ không gá»i được.?"
"Nếu VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp không ngại thì hãy gá»i là Cao tá»· tá»·?"
"Gá»i tá»· tá»· chẳng hóa ra tại hạ đã vượt quá phận? CÔ nÆ°Æ¡ng nghÄ© sao nếu tại hạ xin gá»i là Cao nữ hiệp?"
Cao PhÆ°Æ¡ng không hiểu sao lại khoác lấy vẻ mặt u buồn và không má»™t lá»i đáp lại.
"Cô nương không hài lòng với lối xưng hô này sao?"
Cao PhÆ°Æ¡ng chợt trấn định lại rồi mỉm cÆ°á»i đáp, "Không phải ta không hài lòng, mà chỉ cảm thấy bất xứng thôi.?"
"Bất xứng? Sao cô nương lại nói vậy?"
CÔ nÆ°Æ¡ng không muốn giải thích hay không giải thích được? Nếu vậy tại hạ cứ thế mà gá»i. Cao nữ...?"
"vương thiếu hiệp, đừng. Ta không xứng với chữ hiệp đâu.?"
"Sao lại không xứng? CÔ nương vẫn chưa giải thích cho tại hạ biết lý do.?"
"Vương thiếu hiệp đừng làm khó ta. Ta không tiện giải thích đâu.?"
"Không tiện? Hừ, hay cô nương cho tại hạ là kẻ chẳng ra gì nên không muốn nói?"
Thở ra một hơi dài, Cao Phương sau một lúc trầm tư chỉ nói, "Ta không hỠnghĩ thế. Còn việc kia, Vương thiếu hiệp chỉ cần biết ta không xứng với chữ hiệp là được rồi. Ta bất tất phải giải thích.?"
Sau đó cả hai không hỠlên tiếng đối đáp nữa. Cho đến khi Cao Phương đưa Vương Thế Kỳ đế một tịnh phòng nhỠhẹp, bên cạnh một dãy tịnh phòng cũng nhỠhẹp không kém.
Khi Ä‘i ngang dãy tịnh phòng ná», VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ dù cố tâm nghe ngóng nhÆ°ng vẫn không phát hiện được bất kỳ má»™t tiếng Ä‘á»™ng nào.
chàng chợt mở miệng, "DÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a có ai lÆ°u ngụ ở đây thì phải?"
CÓ há»i nghÄ©a là phải có trả lá»i, và Cao PhÆ°Æ¡ng vừa mở cá»­a tịnh phòng vừa đáp, "Vì còn ba ngày nữa má»›i là ngày chánh lá»… nên vẫn chÆ°a có mấy ngÆ°á»i bái sÆ¡n. Æ  dãy này, VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp là ngÆ°á»i đầu tiên đến lÆ°u ngụ. ối..." Ãang nói, Cao PhÆ°Æ¡ng chợt giật mình kêu lên má»™t tiếng.
Cao Phương đã bị Vương Thế Kỳ khống chế huyệt đạo một cách bất ngỠvà còn bị chàng lôi luôn vào tịnh phòng.
Khi đã đóng chặt cửa phòng, Vương Thế Kỳ mới lên tiếng trấn an vì nhận ra Cao Phương đang nhìn chàng bằng những tia nhìn vừa sững sỠvừa oán hận.
"Cô nÆ°Æ¡ng yên tâm. Tại hạ dù là kẻ chẳng ra gì nhÆ°ng cÅ©ng không phải là phÆ°á»ng trá»™m đạo hái hoa.?"
Sau khi cố thử vận dụng chân khí để tự giải khai huyệt đạo mà vẫn không thực hiện được, Cao Phương rít lên, "Phương thức chế trụ huyệt đạo của ngươi quả là kỳ bí, ngươi thật sự là ai?"
Chàng mỉm cÆ°á»i nói, "Hận nhân tâm VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ. Tại hạ đã báo danh rõ ràng rồi mà.?"
"Nhưng ta không tin ngươi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt như ngươi tự nhận ?"
Chàng gật đầu đáp lại rồi lắc đầu, "Cô nương nói đúng mà lại không đúng.?"
"Sao lại không đúng chứ?"
"Vì tại hạ đúng là hạng vô danh tiểu tốt nhưng vỠcông phu thì không phải là kẻ chẳng ra gì. CÔ nương có thể xem đây mà tự có nhận định ?"
Cạnh chá»— chàng Ä‘ang đứng là má»™t chiếc bàn gá»— vá»›i mặt bàn khá dày. Nói xong chàng liá»n kẽ đặt tay lên má»™t góc bàn và từ từ ấn xuống.
Thoạt tiên Cao PhÆ°Æ¡ng ngỡ là chàng định vá»— má»™t chưởng xuống mặt bàn hoặc là lÆ°u lại má»™t dấu chưởng tay hay lấy Ä‘i má»™t góc bàn nhÆ° nhiá»u ngÆ°á»i đã từng phô diá»…n để khoa trÆ°Æ¡ng. Và Cao PhÆ°Æ¡ng phải thất sắc đến kinh tâm vỡ mật khi nhìn thấy nguyên chiếc bàn từ từ lún xuống ná»n đá cứng dù chàng chỉ áp chưởng tay vào má»™t góc bàn chứ không phải đặt ngay vào giữa mặt bàn.
ChÆ°a hết, lúc chiếc bàn lún xuống được má»™t sích VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»›i sắc mặt không đổi đã thu tay vá». Mặt bàn vẫn còn nguyên vẹn nhÆ° chàng chÆ°a từng đặt tay lên và truyá»n công lá»±c qua chiếc bàn.
Vá»›i má»™t ná»™i lá»±c thâm hậu thì việc làm cho má»™t chiếc bàn phải lún xuống mà không há» suy suyển gì đến chiếc bàn nếu phổ má»™t lá»±c vào giữa mặt bàn, Ä‘iá»u này Cao PhÆ°Æ¡ng có thể hiểu. Hoặc chiếc bàn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên chỉ lún xuống ở má»™t góc khi VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ ấn má»™t lá»±c đúng vào má»™t góc đó, Cao PhÆ°Æ¡ng vẫn có thể hiểu được Ä‘iá»u này.
Ãằng này, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa là ngÆ°á»i không có bao nhiêu niên ká»· vừa có thể ấn nhẹ nhàng vào má»™t góc bàn lại có thể khiến nguyên Chiếc bàn cùng má»™t lúc lún xuống đủ bốn góc mà chiếc bàn không há» suy suyển là Ä‘iá»u Cao PhÆ°Æ¡ng không bao giá» tin được.
Không tin cÅ©ng phải tin vì sá»± thật vẫn Ä‘ang sá» sá» ra đấy. Cao PhÆ°Æ¡ng khẽ kêu lên, "Hảo công phu! VÆ°Æ¡ng... các hạ làm nhÆ° thế này là có ý gì? Ãịnh uy hiếp ta chăng?"
Thu nụ cÆ°á»i lại, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nhìn vào Cao PhÆ°Æ¡ng bằng ánh mắt không giận mà nghiêm.
"Cô nương cú cho đây là hành động uy hiếp đi, như vậy chúng ta dễ nói chuyện với nhau hơn.?"
Cao Phương thoáng nao núng, "Nói chuyện? Giữa chúng ta có chuyện gì để nói chứ?"
Chàng đáp, "Có chứ sao không? CÔ nÆ°Æ¡ng đã quên mẩu đối thoại vừa rồi sao? Ãấy chính là Ä‘iá»u tại hạ muốn cô nÆ°Æ¡ng phải nói.?"
Hiểu VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ muốn nhắc đến Ä‘iá»u gì, Cao PhÆ°Æ¡ng thất sắc nói, "Tại hạ các hạ cứ nhất định phải biết Ä‘iá»u đó?"
"Tại sao, rồi cô nương sẽ được tại hạ giải thích. Việc của cô nương bây giỠchỉ là nói ra mà thôi.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng càng lúc càng thất thần, "Không lẽ chỉ vì má»™t Ä‘iá»u nhá» nhặt đó mà các hạ phải uy hiếp ta nhÆ° thế này sao?"
Chàng nhăn mặt nói, "Cô nÆ°Æ¡ng, chỉ cần má»™t vài lá»i ngắn ngủi đã đủ cho cô nÆ°Æ¡ng giải thích rồi, sao cô nÆ°Æ¡ng không chịu nói ngay mà cứ phải dông dài nhÆ° muốn kéo dài thá»i gian vậy?"
Hai mắt đảo quanh, Cao PhÆ°Æ¡ng vụt há»i, "Ngay ở chá»— này mà các hạ dám uy hiếp ta, các hạ không sợ ta la toáng lên cho đồng môn ta biết sao?"
Chàng cÆ°á»i khinh khỉnh, "Tại hạ trông cô nÆ°Æ¡ng không phải là hạng ngÆ°á»i không biết nghÄ©. Nếu cô nÆ°Æ¡ng có đánh Ä‘á»™ng cho đồng bá»n, há» chÆ°a kịp kéo đến thì hồn của cô nÆ°Æ¡ng đã lìa khá»i xác rồi.?"
"Nói như các hạ thì các hạ như có oán thù sâu đậm với bổn phái vậy?"
Chàng quắc mắt nhìn vào Cao Phương, "Cô nương đã quên ngoại hiệu của tại hạ rồi sao?"
Không chút khiếp sợ, Cao PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng giÆ°Æ¡ng mắt nhìn lại, "Trừ phi, các hạ nói rõ là các hạ có oán thù gì vá»›i bổn phái thì ta sẽ đáp ứng lá»i của các hạ. Bằng không các hạ muốn giết hay muốn tùng xẻo ta thì cứ ra tay Ä‘i.?"
Không ngỠđến phản ứng quyết liệt này của Cao Phương, Vương THẾ Kỳ thoáng để lộ sự lúng túng.
Má»™t lúc sau, khi đã trấn định lại tinh thần, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ hạ thấp giá»ng và rít lên, "Cô nÆ°Æ¡ng tưởng tại hạ không dám Æ°?"
Cao Phương với hai mắt mở to khiêu khích, "Ta đang chỠcác hạ xuống tay đây.?"
Chàng vụt nâng cao hữu thủ.
cao Phương vẫn nhìn không hỠchớp mắt.
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ giữ tay lÆ¡ lá»­ng má»™t lúc rồi lẳng lặng thu vá», "Cao cô nÆ°Æ¡ng, tá»™i tình gì mà cô nÆ°Æ¡ng thà chịu chết chứ không chịu giải thích cho tại hạ nghe Ä‘iá»u tại hạ muốn biết nhÆ° vậy? Tại hạ biết phải làm gì cho cô nÆ°Æ¡ng bây giá»?"
Không hiểu tại sao chàng lại nói câu này, Cao Phương điếng cả thần hồn và nhìn vào Vương Thế Kỳ.
Không nhận ra nhãn quang sợ hãi của Cao Phương vì lúc này Vương thế kỳ đang phải mônglungnghĩngợi.
"Tha cho cô nÆ°Æ¡ng thì chuyện này thế nào cÅ©ng vỡ lỡ, tại hạ rồi sẽ gặp nhiá»u khó khăn trở ngại. Còn nếu giết được thì tại hạ đã giết rồi, đâu phải lâm vào tình trạng dở khóc dở cÆ°á»i này. Chỉ tại VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ này xui xẻo, tá»± Ä‘i dây vào nữ nhân. Hà, thật là khó nghÄ©.?"
"Sao các hạ không giết ngay ta Ä‘i, nhÆ° thế có phải gá»n hÆ¡n không?"
Chàng bực tức, "Chỉ vì tại hạ không nỡ, cô nương vẫn chưa hiểu sao? Hừ, tại hạ giải huyệt cho cô nương đây. CÔ nương muốn đi thì đi, muốn kêu ai đến thì cứ việc. Chuyện đã đến nước này rồi thì chỉ còn một cách giải quyết như vậy mà thôi.?"
Nửa hiểu nửa không, Cao Phương thật sự hoang mang khi nhìn thấy Vương Thế Kỳ thật sự đang giải huyệt cho nàng. Và Cao Phương chợt đi đến một quyết định khi nàng nhìn vào bộ dạng khá não nỠcủa Vương THẾ Kỳ.
"Ta sẽ giữ kín chuyện này cho các hạ. Ãồng thá»i ta sẽ nói cho các hạ biết là tại sao ta cảm thấy bất xứng vá»›i chữ hiệp.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ suýt nữa đã nhảy dá»±ng lên khi nghe chính miện Cao PhÆ°Æ¡ng nói ra Ä‘iá»u này.
Cao PhÆ°Æ¡ng chậm rãi nói, "Vì trong lòng ta ở Hoa SÆ¡n phái chỉ có má»™t ngÆ°á»i xứng đáng vá»›i chữ hiệp mà thôi. ÃÓ là... ?"
"Ai?"
"ÃƯỢC, CÓ Chết ta cÅ©ng nói. ÃÓ là Hoa SÆ¡n nhất hiệp, đại sÆ° thúc của ta.?"
"Ãại sÆ° thúc? Danh xÆ°ng này từ đâu mà có? Ãã là đại mà còn là sÆ° thúc nữa à?"
Cao PhÆ°Æ¡ng do Ä‘ang nhắm mắt nên không nhìn thấy nét mặt rạng rỡ của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ. Nàng ta giải thích, "Vì sÆ° tổ của ta là sÆ° tá»· của chưởng môn sÆ° phụ của Hoa SÆ¡n thất hiệp, ta không gá»i là đại sÆ° thúc thì phải gá»i nhÆ° thế nào đây? Các hạ làm sao đây?"
Cao PhÆ°Æ¡ng phải há»i nhÆ° thế vì khi mở mắt ra nàng nhìn thấy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘ang nhìn nàng má»™t cách rất kỳ dị. Ná»­a nhÆ° ngượng ngập ná»­a nhÆ° phấn khích.
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cố dằn lòng, "Cô nÆ°Æ¡ng ngạc nhiên cÅ©ng phải.Vì tại hạ không ngá» Hoa SÆ¡n nhất hiệp lại còn có má»™t vị sÆ° bá và là sÆ° tổ của cô nÆ°Æ¡ng. Vậy cô nÆ°Æ¡ng phải gá»i chưởng môn nhân Ä‘Æ°Æ¡ng nhiệm là nhị sÆ° thúc, phải không?"
"Không sai.?"
Nghe Cao Phương đáp khá nhanh, như không muốn chàng cứ đỠcập đến vị nhị sư thúc này nữa, Vương Thế Kỳ kinh ngạc nói, "Cô nương có vẻ bất phục vị nhị sư thúc vậy?"
Vá»™i quay mặt Ä‘i nhÆ° không muốn VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nhìn thấy nét mặt của mình, Cao PhÆ°Æ¡ng chợt nói, "Việc ta nói, ta đã nói rồi. Và Ä‘iá»u gì ta hứa, ta quyết sẽ giữ lá»i. Các hạ nếu không cần gì nữa thì... cáo biệt.?"
Vương Thế Kỳ chợt kêu lên, "Khoan đã.?"
Cao Phương dừng lại nói, "Các hạ còn muốn gì nữa?"
Chàng lúng túng, "à không, không có gì đâu. Tại hạ không dám quấy nhiễu cô nương nữa. CÔ nương cứ tùy tiện.?"
Ãúng lúc đó, ở phía ngoài chợt có tiếng ngÆ°á»i vang lên.
"Cao sÆ° tá»·.?"
Tiếng nói tuy vang lên khá gần nhÆ°ng Cao PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng liá»u lÄ©nh quay lại căn dặn VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, "NgÆ°á»i vừa gá»i ta chính là đại đệ tá»­ của tệ chưởng môn. Những lá»i vừa rồi tốt hÆ¡n hết các hạ đừng cho hắn biết.?"
"Cao sÆ° tá»·.?"
Tiếng kêu đã thật gần như đang ở ngay phía trước cửa vậy. Cao Phương phải lên tiếng, "Ta ở đây. Hoàng đệ tìm ta có việc gì không?"
Cánh cá»­a chợt mở ra và vị nam nhân khi nãy cùng đứng thành đôi vá»›i Cao PhÆ°Æ¡ng liá»n bÆ°á»›c vào.
"Cao sÆ° tá»· làm gì ở đây lâu vậy? Ãệ cứ tưởng... ?"
Vương Thế Kỳ bỗng lên tiếng, "Các hạ tưởng như thế nào? Tại hạ chỉ là hạng vô danh tiểu tốt thì làm gì dám mạo phạm đến vị cô nương đây.?"
Tên ná» cÆ°á»i ngượng nghịu, "Thiếu hiệp thật khéo nói đùa. Ta nào dám nghi ngá» gì cho thiếu hiệp. Cao sÆ° tá»·... ?"
cao PhÆ°Æ¡ng ngắt lá»i hắn, "Hoàng đệ, VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp đây vì muốn ta chỉ dẫn những Ä‘iá»u hay lạ của bổn phái cho VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp, nên ta chÆ°a thể quay ra ngay được. Hoàng đệ vẫn chÆ°a nói cho ta biết tại sao phải tìm ta?"
Tên há» Hoàng cÆ°á»i lần này thật tÆ°Æ¡i tỉnh.
"Không có việc gì đâu. Ãệ vì có việc Ä‘i ngang qua nên tiện thể tìm xem sÆ° tá»· Ä‘ang ở đâu thế thôi.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng mỉm cÆ°á»i vá»›i hắn, "Hoàng đệ lo cho ta à? Ta không gặp phải chuyện gì đâu. Ãệ có việc gì cần làm thì cứ Ä‘i trÆ°á»›c Ä‘i ?"
"Còn sư tỉ?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt nói, "Cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ muốn Ä‘i qua sÆ¡n môn của quý phái má»™t lượt, không hiểu cô nÆ°Æ¡ng có thể Ä‘Æ°a tại hạ Ä‘i má»™t đôi Ä‘Æ°á»ng không?"
Nghe thế, cả tên hỠHoàng lẫn Cao Phương cùng ngạc nhiên. HỌ đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Cao Phương đáp:
"Cũng được, hôm nay vẫn chưa có bao nhiêu khách, ta sẽ đưa thiếu hiệp đến những nơi mà ta có nói lúc nãy.?"
Ãể mặc tên há» Hoàng còn đứng lại, Cao PhÆ°Æ¡ng và VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ bÆ°á»›c Ä‘i.
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ chợt nghe tên há» Hoàng làu bàu, "Hừ, ngÆ°Æ¡i nghÄ© ngÆ°Æ¡i là ai thế, tiểu tá»­ kia?" Chàng mỉm cÆ°á»i thích thú.
Cao PhÆ°Æ¡ng nhận ra Ä‘iá»u đó bèn há»i nhá», "Các hạ Ä‘ang thích thú vì ta phải nói dối cho các hạ Æ°?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lắc đầu, phân minh, "Không phải nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© đâu. Tại hạ không thể nín cÆ°á»i vá»›i những lá»i mà lệnh sÆ° đệ má»›i nói.?"
"Tên hỠHoàng đó à? Hắn nói gì?"
Thuật lại nguyên câu nói của há» Hoàng cho Cao PhÆ°Æ¡ng nghe, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lại há»i, "Hắn đã từng làm cho cô nÆ°Æ¡ng phải bá»±c mình Cao PhÆ°Æ¡ng nói nhÆ° rít, "Hoàng Thông à? Không sai, hắn lúc nào cÅ©ng lẩn quẩn ngay bên chân, nhÆ° muốn giám sát ta vậy.?"
"Giám sát? Tại sao Hoàng Thông phải giám sát cô nương?"
Cao PhÆ°Æ¡ng không đáp mà lại há»i, "Còn các hạ, các hạ có ý gì khi bảo ta phải Ä‘Æ°a các hạ Ä‘i xem qua má»i nÆ¡i?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ bật cÆ°á»i, "Thì tại hạ muốn được tận mắt mục kích những Ä‘iá»u hay lạ mà cô nÆ°Æ¡ng đã nói cho tại hạ nghe mà.?"
"Hừ, ta đâu đã nói gì với các hạ chứ?"
"Vậy tại sao cô nương lại nói với Hoàng Thông như thế?

Cao Phương bỗng dừng lại.
"Vậy các hạ muốn ta phải nói sao đây? Không lẽ ta lại nói là các hạ đã uy hiếp ta, đã buộc ta phải nói ra những gì ta giấu kín trong lòng?"
Chàng nghiêm sắc mặt nói, "Cô nÆ°Æ¡ng bảo là cô nÆ°Æ¡ng phải giấu kín má»™t Ä‘iá»u mà ai ai cÅ©ng biết Æ°?"
"Ai cũng biết ư? Vậy thì chưa chắc.?"
"Sao lại chưa chắc?"
Quắc mắt nhìn chàng, Cao PhÆ°Æ¡ng há»i, "Rốt cuá»™c các hạ muốn gì? Sao cứ truy há»i ta mãi thế?

Chàng chậm rãi bước đi, khiến Cao Phương vì muốn nghe câu đáp của chàng cũng phải bước theo.
Thở ra một hơi dài, chàng nói, "Cô nương, dù không nói tại hạ cũng thừa đoán được.?"
"Các hạ Ä‘oán được Ä‘iá»u gì?"
"Tôn Lãnh Thu đã khéo bÆ°ng bít tất cả, nên khó có nhiá»u ngÆ°á»i biết được Ä‘iá»u cô nÆ°Æ¡ng biết.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng chợt biến sắc, "Các hạ dám gá»i ngay tánh danh của tệ chưởng môn thế Æ°? ?"
Chàng cÆ°á»i lạnh, "Gá»i ngay tên thì đã làm sao? Tại hạ còn muốn làm hÆ¡n thế nữa kia.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng cảm thấy rúng Ä‘á»™ng, "Ãúng là các hạ có oán thù sâu nặng vá»›i bổn phái rồi. NhÆ°ng là mối oán thù gì?"
Chàng bèn há»i dò, "Nếu tại hạ nói là mối thù không Ä‘á»™i trá»i chung thì cô nÆ°Æ¡ng nghÄ© sao?"
Cao PhÆ°Æ¡ng nín lặng má»™t lúc má»›i há»i, "NhÆ°ng kẻ nào đã gây thù chuốc oán vá»›i các hạ?"
Chàng há»i ngược lại, "Cô nÆ°Æ¡ng không Ä‘oán được sao?"
Cao PhÆ°Æ¡ng há»i nhẹ trong hÆ¡i thở phập phồng, "Là Tôn chưởng môn à?"
Và má»i nghi ngại chợt tan biến Ä‘i khi VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lên tiếng minh định, "Không sai, Cao tá»· tá»· đã Ä‘oán đúng rồi đó.?"
"Tá»· tá»·? Các hạ gá»i ta là... ?"
"Tỷ tỷ, đệ ở hỠVương, tỷ tỷ không nghĩ ra đệ là ai sao?"
"Không lẽ ngươi là... ?"
"Tiên phụ là Vương Uy, tỷ tỷ có tin ở đệ không?"
"Là đại sư thúc ư? Ngươi... ngươi không dối gạt ta đấy chứ?"
"Ãệ nào dám!?"
"NgÆ°á»i đúng là VÆ°Æ¡ng đệ của ta đấy Æ°?"
"Tá»· tá»·, tá»· tá»· đừng kêu to nhÆ° vậy. Ãệ chÆ°a muốn cả Hoa SÆ¡n này biết đến sá»± hiện diện của đệ vào lúc này đâu.?"
ÃÆ°a mắt nhìn quanh nhÆ° sợ những gì VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa nhắc nhở sẽ biến thành sá»± thật. Cao PhÆ°Æ¡ng lại há»i, lần này gần nhÆ° là lào thào, "Vậy mục đích của đệ đến đây lần này là muốn chống lại lão há» Tôn Æ°?"
Chàng gật đầu rồi lại cÆ°á»i, "Tá»· tá»· cÅ©ng không cần phải nói nhá» nhÆ° vậy Quanh đây mÆ°á»i trượng nếu có ai đó rình rập chúng ta thì đệ đã phát hiện được rồi.?"
Nhìn thấy Cao PhÆ°Æ¡ng có vẻ bẽn lẽn, chàng vá»™i vàng đáp lại câu há»i trÆ°á»›c đó của Cao PhÆ°Æ¡ng, "Không phải chống mà đệ còn muốn ra tay thanh lý môn há»™ nữa.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng sững sá», "Thanh lý môn há»™? Lão đã làm gì trác tệ lắm sao?"
Chàng lắc đầu rồi lại gật đầu, "Tuy chưa có chứng cứ đủ thuyết phục, nhưng đệ tin rằng lão ác tặc ngoài việc hãm hại đồng môn sư huynh đệ thì lão còn cò hành vi thí sư diệt tổ nữa.?"
"Hãm hại sư huynh đệ? Là ai? Còn việc thí sư kia ngươi nghe ai nói?"
"Lão đã cố tình Ä‘Æ°a tiên phụ vào tá»­ địa khiến tiên phụ phải tá»± tìm đến cái chết ngay trÆ°á»›c mặt lão, đệ đã chứng kiến tận mắt Ä‘iá»u này.
Còn thí sư ư? Nếu sư tổ không chết một cách bất minh, nếu sư tổ thật sự giao Hoa Sơn phái cho lão chấp chưởng môn, tại sao lão lại can tâm đưa Hoa Sơn phái vào làm một với Tam Tuyệt bảo? Như vậy không phải là thí sư, diệt tổ ư?"
Cao PhÆ°Æ¡ng nghe VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘á» quyết là thế cÅ©ng hoang mang dao Ä‘á»™ng, "Không sai, chính ta cÅ©ng ngạc nhiên vá» mục đích của đại Ä‘iển lá»… sắp diá»…n ra ở đây. Tại sao lại lại dá»… dàng trao trá»n Hoa SÆ¡n phái cho Tam Tuyệt bảo kia?"
"Tỷ tỷ đã thấy rồi đó, đệ đâu có nghi oan cho lão.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng lại lẩm bẩm, "Ãúng rồi, lúc trÆ°á»›c ta có nghe sÆ° phụ ta nói rằng việc sÆ° thúc chưởng môn tin và giao quyá»n chấp chưởng môn há»™ cho Tôn Lãnh Thu nhÆ° có Ä‘iá»u ám muá»™i.?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ giật mình, "Tá»· tá»·, lệnh sÆ° hiện ở đâu? Ãệ muốn gặp ngÆ°á»i càng sá»›m càng tốt.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng thở ra má»™t hÆ¡i dài, "Ãệ há»i ta thì ta biết há»i ai đây?"
"Tỷ tỷ nói như vậy là nghĩa gì?"
Cao Phương chép miệng nói, "Nguyên ta và sư phụ đang an phận tại VÔ Tâm cốc, lão hỠTôn chợt xuất hiện. Giữa lão và sư phụ đã bàn bạc những gì thì ta không biết, ta chỉ biết là sau khi lão đi rồi thì sư phụ có nói với ta câu nói đó. Sau đó...?"
"Sau đó thì thế nào, tỷ tỷ?"
"Sau đó sư phụ bảo ta đi đến đây.?"
"Thế còn lệnh sư?"
"NgÆ°á»i bảo là ngÆ°á»i sẽ đến sau. NhÆ°ng đã ba năm rồi, ta trông mòn mắt mà sÆ° phụ đâu vẫn chẳng thấy.?"
"Sao lạ vậy, tỷ tỷ? Chẳng lẽ sư bá đã bị... ?"
"Hừ, ta không tin lão hỠTôn dám trở mặt mà đối xử với sư phụ ta như vậy đâu ?"
Chàng hậm há»±c nói, "Ãối vá»›i Tôn Lãnh Thu thì có việc gì mà lão không dám. Năm năm trÆ°á»›c không phải chính lão đã đẩy tiên phụ vào bÆ°á»›c Ä‘Æ°á»ng cùng, giết hại tiên mẫu, rồi lại trảm thảo trừ sâu bằng cách ném chính đệ vào vá»±c sâu muôn trượng sao?"
Cao PhÆ°Æ¡ng kinh nghi, "Có thật lão đã làm Ä‘iá»u này không? Và tại sao ngÆ°Æ¡i vẫn còn sống?"
Chàng cÆ°á»i buồn nói, "Là hoàng thiên hữu nhân hay lão há» Tôn đã mạt vận, tá»· tá»· muốn nghÄ© thế nào cÅ©ng được.?"
Cao Phương thoáng lo sợ, "Nói như vậy, không lẽ sư phụ của ta đã bị...?"
"Tỷ tỷ, là đệ chỉ đoán vậy thôi, tỷ tỷ không nên lo lắng thái quá! ?"
"Không được, phen này lão há» Tôn có quay vá», ta sẽ há»i lão cho ra VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ ngạc nhiên, "Lão đã Ä‘i đâu mà tá»· tá»· bảo là phải đợi lão quay vê?"
Cao Phương đáp với sắc mặt giận dữ, "Còn đi đâu nữa nếu không phải lão đến với Lưu Dung Khổng, bảo chủ Tam Tuyệt bảo.?"
Xoay chuyển ý nghÄ© thật nhanh. VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nói, "Ãược lắm, hiện giá» Hoa SÆ¡n phái kể nhÆ° rắn bị mất đầu, tá»· tá»· nghÄ© sao nếu đệ nhân cÆ¡ há»™i này lật ngược thế cá» và cho lão há» Tôn trắng mặt ra?"
"Ngươi định thực hiện như thế nào?"
"Bằng vũ lực đệ sẽ khuất phục toàn bộ môn nhân đệ tử Hoa Sơn phái. Sau đó, đệ sẽ nói cho tất cả biết những tội lỗi tày đình của lão.
Làm được việc này Hoa Sơn phái kể như thay ngôi đổi chủ và đại điển lễ ba ngày tới đây thay vì mừng Hoa Sơn phái gia nhập Tam Tuyệt bảo sẽ là mừng Hoa Sơn phái được chấn hưng phục môn.?"
Cao Phương lắc đầu, "Không được đâu.?"
"Không được? Tại sao?"
"Vì ba lẽ. NgÆ°Æ¡i chÆ°a chắc đã khuất phục được trên dÆ°á»›i má»™t trăm môn nhân đệ tá»­ của bổn phái. NgÆ°Æ¡i không có đủ chứng cứ thuyết phục để buá»™c tá»™i lão. Và quan trá»ng hÆ¡n là khi lão quay vá» sẽ còn có ngÆ°á»i của Tam Tuyệt bảo cùng theo, đến lúc đó thế cá» mà ngÆ°Æ¡i định lật lại sẽ đổ cả lên đầu ngÆ°Æ¡i lẫn những ai vì trung thành vá»›i bổn phái cùng dá»± phần vá»›i ngÆ°Æ¡i.?"
"Tỷ tỷ không tin ở bản lãnh của đệ ư?"
"Ta tin nhưng ta còn tin chắc hơn là bản lãnh của bảo chủ Tam Tuyệt bảo hẳn phải cao thâm hơn ngươi.?"
"Tỷ tỷ muốn nói đến bảo chủ hay nói đến thiếu bảo chủ Lưu Trúc Hàn?"
cao Phương ngạc nhiên, "Ta nào nhắc đến Lưu Trúc Hàn sao ngươi lại nghe từ bảo chủ thành thiếu bảo chủ?"
"Vì đệ tưởng bản lãnh của Lưu Trúc Hàn hẳn phải cao thâm hơn phụ thân hắn mới phải?"
Cao PhÆ°Æ¡ng cố nén cÆ°á»i, "NgÆ°Æ¡i sao thế? Làm gì có chuyện võ công của phụ thân lại kém hÆ¡n của con?"
Chàng phân vân, "Không lẽ đệ đã nghĩ sai sao?"
"Ngươi nghĩ gì?"
Chàng lắc đầu nói, "Mà thôi, chúng ta bất tất phải nói đến Lưu Trúc Hàn nữa. Nếu cứ như tỷ tỷ vừa nói, chỉ có võ công của bảo chủ Tam Tuyệt bảo là đáng ngại thì đệ lại cảm thấy vô ngại.?"
Cao Phương hoang mang, "Ngươi tự tin đến thế sao?"
Chàng gật đầu, "Ãệ biết là đệ Ä‘ang nói gì. Tá»· tá»· cứ yên tâm.?"
"Hừ, ngươi chỉ nói bằng miệng thì bảo ta làm sao yên tâm được?"
chàng mỉm cÆ°á»i chợt há»i, "Tá»· tá»· có biết gì vá» bản lãnh của giáo chủ Huỳnh Liên giáo không?"
Cao Phương ngạc nhiên nói, "Chuyện chúng ta đang nói có liên quan gì đến Huỳnh Liên giáo?"
"Liên quan hay không rồi tá»· tá»· sẽ biết. Tá»· tá»· cứ đáp lá»i đệ đã.?"
"Biết. Rồi sao?"
"Thực lực giữa giáo chủ Huỳnh Liên giáo và bảo chủ Tam Tuyệt bảo thế nào?"
"So sánh thực lực giữa giáo chủ Huỳnh Liên giáo với bảo chủ Tam Tuyệt bảo? Không lẽ ngươi đã so tài cùng với giáo chủ Huỳnh Liên giáo.?"
Chàng cÆ°á»i tá»± tin, "Ãã.?"
"Không phải mẫu thân ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i của Huỳnh Liên giáo sao?"
Mặt của chàng chợt sa sầm xuống, "Việc của tiên mẫu là việc đã qua. Ãệ không muốn nhắc đến.?"
Ãoán biết giữa chàng và Huỳnh Liên giáo chắc Ä‘ang có nhiá»u xung Ä‘á»™t Cao PhÆ°Æ¡ng không há»i nữa. Nàng đáp, "Nếu nhÆ° ta phải so sánh thì má»™t bên tám phần còn má»™t bên mÆ°á»i phân.?"
"Ai mÆ°á»i phân?"
"Bảo chủ Tam Tuyệt bảo.?"
Chàng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tá»· tá»· cứ yên tâm. Ãệ thắng được giáo chủ Huỳnh Liên giáo mà đệ chỉ má»›i dùng đến ná»­a phần ná»™i lá»±c thôi.?"
Cao Phương không tin, "Ngươi không nói quá chứ?"
"Ãây là chuyện hệ trá»ng, đệ sao dám nói càn?"
LỘ vẻ mừng rỡ, Cao PhÆ°Æ¡ng há»i, "Nếu được nhÆ° vậy thì hay quá.
Ngươi định tiến hành ra sao?"
chàng lưỡng lự, "Theo tỷ tỷ thì có bao nhiêu môn nhân đệ tử Hoa Sơn phái không thích thái độ của chưởng môn bây gi�"
Cao PhÆ°Æ¡ng lắc đầu, "Tuy ta sống ở đây những ba năm nhÆ°ng má»i ngÆ°á»i vẫn luôn xem ta là ngoại nhân. HỌ giữ ý thì ta cÅ©ng giữ ý. Ta không thể đáp được câu há»i này của ngÆ°Æ¡i.?"
Chàng thở ra má»™t hÆ¡i dài, "Thôi được, chúng ta cứ khống chế hết tất cả là xong. Sau đó sẽ tuần tá»± tìm cách thanh lá»c.?"
"Ngươi định chừng nào tiến hành?"
Chàng đáp má»™t cách quả quyết, "Ngay bây giá».?"
"Bây giá»? Ãược sao?"
"Sao lại không được. Khách đến dá»± đại Ä‘iển lá»… chÆ°a có mấy ngÆ°á»i hÆ¡n nữa có lẽ há» cÅ©ng không muốn nhúng tay vào ná»™i tình của Hoa SÆ¡n phái. Theo đệ, chúng ta cứ tốc chiến tốc thắng thì hÆ¡n.?"
Nhận được cái gật đầu đồng tình của Cao PhÆ°Æ¡ng, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»™i dặn thêm, "Tạm thá»i tá»· tá»· không nên lá»™ diện, kẻo bá»n há» tìm cách bắt giữ tá»· tá»· và gây khó khăn cho đệ. Hay là thế này vậy.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng vá»™i há»i, "Là thế nào?"
Chàng nhanh tay chế trụ huyệt đạo của nàng, sau đó má»›i nói, "Ãệ tạm thá»i khuất tất tá»· tá»· vậy.?"
Nhìn Cao PhÆ°Æ¡ng lá»™ vẻ lo sợ, chàng trấn an, "Tá»· tá»· yên tâm. Ãệ không dối gạt tá»· tá»· đâu. Tá»· tá»· có bảo trá»ng. Hẹn gặp lại.?"
"Vút ?"
ÃÆ°a mắt nhìn theo bóng nhãn ảnh má» nhạt của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, Cao PhÆ°Æ¡ng cứ chá»›p mắt vì ngỡ là Ä‘ang trong má»™t giấc chiêm bao vậy ?"
Tài sản của gacon

  #15  
Old 20-05-2008, 04:49 PM
gacon's Avatar
gacon gacon is offline
Trợ Lý Tổng Giám Äốc 4vn-Bank
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 79
Thá»i gian online: 1 giá» 4 phút 11 giây
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 15

Lầm độc kế rơi vào độc lao.
Chốn lao lung gặp ngÆ°á»i cùng cảnh.


Tác giả: Trần Thanh Vân



Ãúng nhÆ° dá»± định của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, hiện tình của Hoa SÆ¡n phái đâu khác gì rắn không có đầu. Vá»›i thân thủ của chàng, không đầy má»™t canh giá» chàng đã chế trụ được toàn bá»™ môn nhân đệ tá»­ của phái Hoa SÆ¡n mà gom cả vá» khu chính Ä‘iện.
Sá» quan khách đến dá»± đại Ä‘iển lá»… và là đến sá»›m nhÆ° chàng chỉ có năm ngÆ°á»i vá»n vẹn. Chàng cÅ©ng trụ huyệt đạo của há» mà không cho há» biết là ai đã ra tay. Chàng sợ trong số đó nếu có bằng hữu của Tôn Lãnh Thu thì những ai đó ắt sẽ lẻn Ä‘i vào báo trÆ°á»›c tin này cho Tôn Lãnh Thu, hậu quả sẽ khó lÆ°á»ng.
Khó có thể diá»…n tả hết những ná»—i lo lắng và sợ sệt của những môn nhân đệ tá»­ Hoa SÆ¡n phái trÆ°á»›c diá»…n biến này. Nhất là Hoàng Thông, hắn không ngá» hắn lại dá»… dàng thất thủ trÆ°á»›c má»™t tiểu tá»­ mà hắn đã có ý xem thÆ°á»ng.
Hắn Ä‘Æ°a mắt tìm kiếm, và khi nhìn thấy Cao PhÆ°Æ¡ng cÅ©ng chịu chung má»™t số phận vá»›i bá»n hắn, hắn càng cảm thấy hoang mang, khó hiểu hÆ¡n.
Hắn và má»i ngÆ°á»i lần lần hiểu ra khi nghe VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đứng trÆ°á»›c má»i ngÆ°á»i và oang oang nói.
"Xin tất cả hãy nghe tại hạ nói đây. Tại sao tại hạ lại có hành Ä‘á»™ng này, trÆ°á»›c hết tại hạ xin tất cả hãy lượng thứ tá»™i mạo phạm của tại hạ và bây giá» tại hạ xin nói. Tại hạ há» VÆ°Æ¡ng tên gá»i là Thế Kỳ. Tiên phụ chính thật là Hoa SÆ¡n nhất hiệp VÆ°Æ¡ng Uy. MÆ°á»i bảy năm trÆ°á»›c Tôn Lãnh Thu đã từng tìm cách hãm hại tiên phụ hầu ngấp nghé cÆ°Æ¡ng vị chưởng môn. MÆ°á»i hai năm sau, Tôn Lãnh Thu đã...?"
VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ tha hồ nói, mặc tình vạch trần má»i tá»™i lá»—i của Tôn Lãnh Thu mà không há» gặp bất kỳ trở ngại nào. Vì má»i ngÆ°á»i ngoài việc bị chàng chế trụ huyệt định thân còn bị chàng Ä‘iểm luôn vào á huyệt.
Tuy há» không thể nào lên tiếng được nhÆ°ng qua ánh mắt của từng ngÆ°á»i mà chàng nhìn thấy thì má»—i ngÆ°á»i má»—i vẻ. CÓ ngÆ°á»i tin, có ngÆ°á»i để lá»™ sá»± không tin vào lá»i nói của chàng. Và đại Ä‘a số là lá»™ vẻ bán tín bán nghi.
Vì chÆ°a có cách nào biết được tâm ý của má»—i ngÆ°á»i nên VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ không má»™t lá»i nhắc đến chuyện sÆ° bá chàng, là sÆ° phụ của Cao PhÆ°Æ¡ng cho đến nay vẫn thất tung.
Sau khi đã giải bày xong tất cả, chàng bèn phô diễn công phu bằng cách giải huyệt cho Hoàng Thông từ khoảng cách ngoài hai trượng.
Chàng há»i hắn, "Hoàng các hạ, VÆ°Æ¡ng má»— vốn biết các hạ là đại đệ tá»­ của há» Tôn, nhÆ°ng VÆ°Æ¡ng má»— vẫn muốn biết định kiến của các hạ.
các hạ nghĩ sao vỠnhững gì Vương mỗ mới giải bày?"
Hoàng Thông nuốt nÆ°á»›c bá»t vài lần và luống cuống mãi vần không thốt được má»™t lá»i nào.
Chàng lên tiếng trấn an, "Má»— biết vá»›i những gì má»— nói các hạ khó có thể tin ngay. NhÆ°ng má»— vẫn không có ý định miá»…n cưỡng các hạ hoặc bất kỳ ai khác. Các hạ có thể nói những gì các hạ cho là đúng, là hợp đạo lý, bất kể lá»i nói các hạ là bất đồng vá»›i lá»i má»— vừa giải bày.?"
Nhưng Hoàng Thông vẫn câm lặng trong một tâm trạng cực kỳ hỗn loạn, hoang mang.
Vương Thế Kỳ đến lúc này mới biết rằng những gì Cao Phương lo ngại là hoàn toàn đúng. Chàng đang vấp phải một trở lực mà nếu chàng không có được những bằng chứng có sức thuyết phục chàng khó có thể vượt qua.
Bừng bừng sắc giận, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lại sang sảng cất tiếng, "ChÆ° vị huynh đệ, tại hạ gá»i nhÆ° vậy vì trong thâm tâm tại hạ đã tá»± xem mình là má»™t phần tá»­ của Hoa SÆ¡n phái rồi. Và đã là phần tá»­ của bổn phái, tại hạ không thể không lo lắng cho sá»± tồn vong, vinh nhục của bổn phái. ChÆ° vị huynh đệ không lẽ không cảm thấy Ä‘au lòng và nhục nhã trÆ°á»›c hành vi của chưởng môn Ä‘Æ°Æ¡ng nhiệm Ä‘ang gây ra cho bổn phái sao? Chỉ ba ngày nữa chÆ° vị huynh đệ có còn là môn nhân đệ tá»­ của Hoa SÆ¡n phái được nữa không? ChÆ° vị huynh đệ có cam tâm hòa mình vào vÅ©ng bùn Ä‘en tá»™i lá»—i là bá»n Tam Tuyệt bảo đầy dã tâm không? Các hạ, các hạ thá»­ trả lá»i xem nào.?"
Vừa nói, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vừa Ä‘Æ°a tay chỉ vào ngÆ°á»i Ä‘ang đứng cách Hoàng Thông không xa. Vì ngÆ°á»i này cứ luôn biểu hiện má»™t sá»± giận dữ trên nét mặt trong lúc nghe chàng nói đến sá»± tổn thất của phái Hoa SÆ¡n trong vài ngày tá»›i.?"
Bằng cái chỉ tay, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ cÅ©ng đã cách không giải huyệt cho ngÆ°á»i đó.
Nhân vật đó tuy có niên ká»· suýt soát vá»›i Hoàng Thông nhÆ°ng phong tÆ° và khí Ä‘á»™ xem ra trên bậc Hoàng Thông. Vừa được chàng giải khai huyệt đạo, nhân vật đó liá»n ung dung phát thoại, "VÆ°Æ¡ng thiếu hiệp nói không sai! Ta tuy là đệ tá»­ của tôn chưởng môn nhÆ°ng ta...?"
Hoàng Thông chợt quát lên, "Tần Quỳ, ta không ngá» ngÆ°á»i lại là kẻ nhu nhược, tham sanh úy tá»­. NgÆ°Æ¡i còn không ngậm cái miệng thối tha của ngÆ°Æ¡i lại thì đừng trách ta... ?"
"Hoàng Thông, chính ngÆ°Æ¡i phải ngậm miệng lại thì đúng hÆ¡n. Từ lâu ta đã phải làm kẻ tai ngÆ¡ mắt Ä‘iếc để nhìn ngÆ°á»i mà ta gá»i là sÆ° phụ có những hành vi hủy hoại Hoa SÆ¡n phái này.?"
Quát mắng Hoàng Thông xong, và Hoàng Thông phải thật sá»± ngậm miệng lại khi hắn chạm phải ánh mắt đầy uy lá»±c của VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ, Tần Quỳ lại hÆ°á»›ng vá» VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ nói tiếp lá»i, "Thiếu hiệp tin cÅ©ng được mà không tin cÅ©ng không há» gì. Tần Quỳ này không can tâm nhìn Hoa SÆ¡n phái đến ngày mạt vận. Ta sẵn sàng tin vào những gì thiếu hiệp vừa nói. Và để cho lá»i nói của thiếu hiệp được bao nhiêu huynh đệ ở đây tin tưởng, ta xin hiến cho thiếu hiệp má»™t kế má»n.?"
Cả mừng, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ há»i vá»™i, "Là kế gì, Tần các hạ hãy nói ra Ä‘i Má»– xin được lắng nghe cao kiến.?"
Tần Quỳ liếc xéo Hoàng Thông má»™t cái Ä‘oạn oang oang thổ lá»™, "Ãã lâu rồi ta cảm thấy chưởng môn nhÆ° có rất nhiá»u Ä‘iá»u mỠám. Và thÆ°á»ng khi chưởng môn vẫn hay nghị bàn vá»›i há» Hoàng kia trong má»™t mật thất. Theo ta, nếu thiếu hiệp vào được mật thất kia, ắt sẽ thu thập được nhiá»u Ä‘iá»u hay.?"
Nhìn thần tình của Hoàng Thông cứ luôn biến đổi theo sự cáo giác của Tần Quỳ, Vương Thế Kỳ hài lòng.
"Hay, kế sách của Tần các hạ hay lắm. Mật thất đó ở đâu, các hạ có thể đưa mỗ đến không?"
Lại liếc nhìn Hoàng Thông bằng cái nhìn đầy hậm há»±c, Tần Quỳ bảo, "Mật thất đó ở đâu thì ta biết, nhÆ°ng nếu thiếu hiệp muốn vào được mật thất thì cần phải nhỠđến há» Hoàng kia. Ta vẫn chÆ°a biết cách Ä‘iá»u Ä‘á»™ng cÆ¡ quan để mở được mật thất. Bằng không, hừ! ?"
Hiểu cái hừ của Tần Quỳ là hắn Ä‘ang tiếc nuối vì chÆ°a vào được mật thất để có má»™t nhận định xác thá»±c vá» hành vi của Tôn Lãnh Thu, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ liá»n nhìn Hoàng Thông và rít lên, "Hoàng Thông, hóa ra ta đã đánh giá ngÆ°Æ¡i quá thấp. CÅ©ng may còn có Tần sÆ° đệ của ngÆ°Æ¡i kịp thá»i nhắc nhở. NgÆ°Æ¡i muốn sống hay muốn chết nào?"
Hoàng Thông lúng túng trong miệng, "Ta... ?"
"Ngươi dù sao cũng là hạng tay sai, ta cũng không muốn giết ngươi làm gì cho bẩn tay. Ta sẽ buông tha cho ngươi nếu ngươi ưng thuận đưa ta vào mật thất mà Tần sư đệ ngươi vừa nói. Sao nào?"
Với sắc mặt khẩn trương, Hoàng Thông càng thêm luống cuống, "Ngươi... ngươi... Ta... ta...?"
"Hừ, rượu má»i không uống ngÆ°Æ¡i lại muốn uống rượu phạt Æ°?"
Tần Quỳ lại vá»t miệng nói khi hắn nhìn thấy VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘ang tá» ra Ä‘á»™ng ná»™, "Thiếu hiệp, há» Hoàng đã sợ đến vỡ mật rồi. Thiếu hiệp cứ khống chế và Ä‘Æ°a há» Hoàng Ä‘i. Ta xin dẫn Ä‘Æ°á»ng cho.?"
Gật đầu, Vương Thế Kỳ khẽ chớp động thân hình.
"Vút ?"
Không một ai nhìn rõ được thân thủ của chàng. HỌ chỉ biết là sau cái gật đầu của chàng thì bóng nhân ảnh của chàng chợt biến đi. Và khi Vương Thế Kỳ hiện ra, Hoàng Thông đã bị chàng giữ chặt.
Tiếp đó, má»i ngÆ°á»i nghe chàng bảo, "Tần các hạ, phiá»n các hạ Ä‘i trÆ°á»›c cho.?"
Tần Quỳ trÆ°á»›c, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ sau, cả hai lần lượt lao ngÆ°á»i chạy biến Ä‘i trong sá»± nÆ¡m ná»›p lo ngại của má»i ngÆ°á»i.
Má»™t lúc sau, má»i ngÆ°á»i nhìn thấy Tần Quỳ quay lại. Theo sau Tần Quỳ không phải là VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ vá»›i Hoàng Thông trong tay, mà là chính là Hoàng Thông Ä‘ang ung dung nối gót.
Trong ánh mắt kinh ngạc của má»i ngÆ°á»i Tần Quỳ bật cÆ°á»i lên cuồng ngạo, "Ha ha ha... tên cẩu tạp chủng há» VÆ°Æ¡ng thật là ngu muá»™i. Tần Quỳ ta chỉ cần má»™t kế má»n là đã Ä‘Æ°a hắn đến Quá»· môn quan rồi! Hừ, ngữ nhÆ° hắn thì làm sao qua được thần cÆ¡ diệu toán của chưởng môn sÆ° phụ chứ? Ha ha ha...?"
Ãang lúc Tần Quỳ cÆ°á»i, Hoàng Thông đã giải khai huyệt đạo cho bá»n đồng môn. Những ngÆ°á»i này lại nhanh nhẹn giải khai cấm chế cho số khác.
Chẳng mấy chốc tất cả Ä‘á»u trở lại nguyên trạng, kể cả Cao PhÆ°Æ¡ng.
Cao PhÆ°Æ¡ng kinh ngạc há»i dò, "Hoàng, Tần nhị sÆ° đệ. Ta và má»i ngÆ°á»i Ä‘ang nôn nóng muốn nghe cả hai thuật lại má»i việc đây. Làm cách nào cả hai có thể loại trừ được tên tiểu tá»­ đó khi hắn có bản lÄ©nh Cao hÆ¡n cả hai?"
Tần Quỳ nhìn Hoàng Thông, Hoàng Thông đưa mắt nhìn lại Tần Quỳ.
Sau đó, Hoàng Thông phấn khích giải thích, "Cao sÆ° tỉ, ngạc nhiên cÅ©ng phải. Vì chính đệ cÅ©ng không ngá» Tần nhị đệ lại nghÄ© ra được má»™t kế tuy liá»u lÄ©nh nhÆ°ng lại rất vẹn toàn. Ha ha ha... ?"
ÃÆ°a mắt nhìn lÆ°á»›t qua má»i ngÆ°á»i, Hoàng Thông lại nói, "ở bổn phái làm gì có mật thất. Chính ta cÅ©ng cảm thấy bất ngá» khi nghe Tần nhị đệ mở miệng nói đến mật thất. Do đó, ta có cách nào khác hÆ¡n là phải lúng túng khi nghe tiểu tá»­ buá»™c ta phải Ä‘Æ°a hắn đến má»™t nÆ¡i không há» có ở tại đây. Chỉ đến khi Tần nhị đệ tá»± nguyện làm ngÆ°á»i dẫn Ä‘Æ°á»ng thì ta má»›i hiểu. Hừ, mật thất thì chúng ta không có thật, ngược lại chúng ta lại có Câu hồn tuyệt Ä‘á»™c lao.?"
CÓ không ít ngÆ°á»i khi nghe Hoàng Thông nhắc đến danh tá»± này đã phải kinh ngạc kêu lên há»i nhau, "Câu hồn tuyệt Ä‘á»™c lao? Là nÆ¡i nào trong sÆ¡n môn bản phái vậy?"
Cao PhÆ°Æ¡ng chính là ngÆ°á»i ngạc nhiên nhất. Vì không riêng gì nàng không há» nghe nói đến Câu hồn tuyệt Ä‘á»™c lao, những ngÆ°á»i vừa má»›i lên tiếng cÅ©ng giống nàng vậy mà há» cÅ©ng chÆ°a há» biết đến.?"
Hoàng Thông đắc ý bảo, "Vá»›i Câu hồn tuyệt Ä‘á»™c lao thì đừng nói gì đến tiểu tá»­ cẩu tạp chủng há» VÆ°Æ¡ng, dù có là Ãại La kim tiên hạ phàm cÅ©ng đừng mong thoát được. Chá» khi chưởng môn sÆ° phụ vá» và sau khi tra vấn xong tiểu tá»­ nếm mùi lợi hại tá»™t cùng của Câu hồn tuyệt Ä‘á»™c lao. Thôi tất cả hãy quay lại, lo phận sá»± của má»—i ngÆ°á»i Ä‘i.?"
Cao PhÆ°Æ¡ng tuy Ä‘ang hòa mình vào dòng ngÆ°á»i quay lại vá»›i phận sá»± nhÆ°ng nàng cứ tá»±a nhÆ° kẻ bị thu mất hồn phách vậy.
Má»™t tia hi vá»ng nhá» nhoi vừa được VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ thổi bùng lên trong lòng nàng giá» lại tắt ngấm. Cao PhÆ°Æ¡ng không thể không lạc mất hồn phách.
Cũng vậy Vương Thế Kỳ cũng phải xiêu hồn lạc phách với những diễn biến vừa xảy ra.
Khi chàng định dùng biện pháp thật cứng rắn để buộc Hoàng Thông phải khai mở mật thất cho chàng thì Hoàng Thông đã giả vỠsợ sệt, "Ta ta... được rồi, nếu ngươi chịu hứa là sẽ không hại ta, ta sẽ mở mật thất cho ngươi.?"
Chàng đã đáp ứng.
Rồi trÆ°á»›c khi Hoàng Thông Ä‘iá»u Ä‘á»™ng cÆ¡ quan, hắn còn căn dặn chàng, "Cá»­a mật thất ngay sau khi mở ra ngÆ°Æ¡i phải thật nhanh chân bÆ°á»›c vào. Vì chỉ trong chốc lát cÆ¡ quan ám tàng sẽ Ä‘iá»u Ä‘á»™ng ngược lại và làm cho cá»­a mật thất đóng lại thật nhanh.?"
Chàng vừa gật đầu tỠý đã hiểu thì Hoàng Thông đã nạt khẽ, "Rồi đấy ?"
cá»­a mật thất mở ra thật và chàng cÅ©ng nhanh chân thật. NhÆ°ng khi toàn thân của chàng thay vì trầm ổn trên má»™t ná»n thật vững chắc thì lại rÆ¡i ào ào vá» phía dÆ°á»›i.
"Vù vù ?"
Chàng vừa nhận ra là chàng vừa trúng phải mÆ°u kế thâm hiểm của Hoàng Thông thì tràng cÆ°á»i đắc ý của Hoàng Thông và cả Tần Quỳ nữa liá»n dá»™i vào tai chàng.
"Bình.?"
Tiếng Ä‘á»™ng Ä‘á»™t ngá»™t vang lên làm cho tràng cÆ°á»i của hai tên khả á» ngÆ°ng lại giữa chừng. Chàng biết cánh cá»­a không phải của mật thất đã đóng lại rồi và chàng thì lại bị rÆ¡i vào chốn lao lung chÆ°a biết kiết hung nhÆ° thế nào.
Bóng đêm đen chợt phủ chụp lấy chàng và vì thân hình chàng vẫn không ngừng rơi nên chàng càng cảm nhận bóng đêm thêm dày đặc.
Tuy thế, Vương Thế Kỳ vẫn dồn toàn bộ chân khí lên thượng bàn, sẵng sàng chỠđón cú va chạm thật mạnh ắt sẽ đến với chàng khi chàng phải rơi đến tận cùng.
Và Ä‘iá»u đó đã đến, nhÆ°ng cú va chạm không đến ná»—i nặng ná» nhÆ° chàng nghÄ©.
"Phịch.?"
Chàng chÆ°a kịp hoàn hồn thì má»™t giá»ng nói không thể nào lầm vá»›i giá»ng của nam nhân chợt vang lên rõ mồn má»™t, "Thêm má»™t ngày nữa lại trôi qua. Ãến khi nào má»›i chấm dứt đây?"
Chàng ngưng thần nghe ngóng.
ở mé bên tả, cách chàng ngoài má»™t trượng có từng làn hÆ¡i thở nặng nhá»c vẫn Ä‘Æ°a đến từng chập má»™t, sau khi âm thanh ná» không còn vang lên nữa.
"Nữ nhân này là ai đây? Theo khẩu ngữ này chắc hẳn cũng là một nạn nhân của Tôn lão tặc đây.?"
chàng cố giữ giá»ng thật nhẹ nhàng và lên tiếng, "PhÆ°Æ¡ng giá là ai?
Sao lại bị giam ở đây?"
Hơi thở kia vụt nín bặt.
Vương Thế Kỳ cố giương hết mục lực để nhìn vỠphía đó.
"Ãúng rồi! Chỉ là nạn nhân của Tôn lão tặc nên nữ nhân này má»›i có bá»™ dạng thảm thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế?
Chàng lại lên tiếng, "Tiểu bối Vương Thế Kỳ hậu nhân của Hoa Sơn nhất hiệp. Xin phương giá cho tiểu bối biết quý cao danh quí tánh.?"
HÆ¡i thở kia lại vang lên cùng vá»›i tiếng phát thoại, "Tiểu tá»­, trÆ°á»›c mặt ta ngÆ°Æ¡i đừng hòng giở thủ Ä‘oạn. Tôn Lãnh Thu còn sâu Ä‘á»™c hÆ¡n ngÆ°Æ¡i nhiá»u nhÆ°ng vẫn chÆ°a khuất phục được mảy may VÔ tâm tiên tá»­ ta chứ đừng nói gì đến ngÆ°Æ¡i.?"
"Vô tâm tiên tử? Rốt cuộc nương giá là ai?"
vô tâm tiên tá»­ bật cÆ°á»i khàn khàn nói, "Ha ha ha... ngÆ°Æ¡i lại giấu đầu hở Ä‘uôi rồi. Nếu ngÆ°á»i chính là hậu nhân của Hoa SÆ¡n nhất hiệp thì ngÆ°Æ¡i không thể há»i lại ta câu đó.?"
Chàng hoang mang nói, "Tiên phụ đúng là Hoa Sơn nhất hiệp.
Nhưng quả tình tiểu bối chưa hỠnghe tiên phụ nhắc đến danh xưng này.?"
"Ãiá»u đó chứng tá» ngÆ°Æ¡i không gặp Hoa SÆ¡n nhất hiệp. Thế nào?
Tôn Lãnh Thu định sai bảo ngươi làm gì bản tiên tử đây?"
Chàng cố thanh minh, "Tiá»n bối, Tôn Lãnh Thu không há» sai bảo gì cả Tiểu bối cùng là ngÆ°á»i bị hại nhÆ° tiá»n bối đây.?"
"Hừ, ngÆ°Æ¡i nói dối mà không biết thẹn Æ°. NgÆ°Æ¡i cÅ©ng là hạng mặt dầy và vô sỉ không kém gì ngÆ°á»i đã sai bảo ngÆ°Æ¡i.?"
"Nói dối? Tiá»n bối căn cứ vào đâu mà bảo tiểu bối nói dối.?"
VÔ tâm tiên tá»­ hừ lạnh nói, "Còn không Æ°? Nếu ngÆ°Æ¡i đúng là ngÆ°á»i bị hại thì tại sao võ công của ngÆ°Æ¡i vẫn còn nguyên vẹn?"
chàng kinh ngạc, "Thế tiá»n bối muốn sao đây? Tiểu bối buá»™c phải thất tán võ công sao?"
Chính Ä‘iá»u đó đã tá»± tố giác sá»± dối trá của ngÆ°Æ¡i. Thôi, ngÆ°Æ¡i hãy kêu lão há» Tôn Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i ra Ä‘i. Bằng không, ta tuy võ công không còn nhÆ°ng vẫn còn có thể thóa mạ ngÆ°Æ¡i đấy.?"
"Tiá»n bối đã hiểu lầm rồi, Tôn lão tặc còn chÆ°a biết tiểu bối lâm vào tình trạng này. Nếu lão biết, không những lão không Ä‘Æ°a tiểu bối ra mà còn tìm cách hủy diệt tiểu bối nữa là khác.?"
"Ha ha ha... ngÆ°Æ¡i lại thêm má»™t lần nói dối nữa. Tại Hoa SÆ¡n phái này, nhất cá»­ nhất Ä‘á»™ng Ä‘á»u được Tôn Lãnh Thu giám sát chặt chẽ, ngÆ°Æ¡i đừng hòng ta tin vào lá»i ngụy biện của ngÆ°Æ¡i. Mau cút Ä‘i.?"
"Tôn lão tặc vẫn chÆ°a biết thật mà. Tiá»n bối, hãy nghe... ?"
"Quân đê tiện, thối tha, vô sỉ. NgÆ°Æ¡i cứ muốn VÔ tâm tiên tá»­ ta phải mắng ngÆ°Æ¡i thì ngÆ°Æ¡i má»›i chịu được Æ°? Ãá»’ hèn mạt, đồ vô liêm sỉ NgÆ°Æ¡i...?"
"Thật oan uổng mà, chỉ vì má»™t chút khinh suất của ta mà má»i việc Ä‘á»u há»ng bét, không khéo ta lại làm liên lụy đến Cao tá»· tá»· thì thật không phải vá»›i sÆ° bá.?"
VÔ tâm tiên tử kia cứ mắng còn chàng vì tự hận mình vụng tính nên cứ lảm nhảm thám oán chàng đã làm liên lụy đến Cao Phương.?"
Má»™t ngÆ°á»i không còn võ công thì làm gì không nghe lá»t vào tai những lá»i nói dù là lảm nhảm của má»™t ngÆ°á»i vẫn còn nguyên vẹn công lá»±c. Vì dù sao, âm thanh của ngÆ°á»i có ná»™i lá»±c vẫn vang vá»ng lá»›n hÆ¡n âm thanh của ngÆ°á»i không có.
VÔ tâm tiên tá»­ bá» dở chừng những lá»i thóa mạ để há»i, "NgÆ°Æ¡i vừa gá»i ai là Cao tá»· tá»·?"
Dẫu Ä‘ang bá»±c tức bởi lầm quá»· kế của Tần, Hoàng hai ngÆ°á»i, nhÆ°ng vì lòng tôn kính đối vá»›i bậc trưởng thượng nên VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ không thể không nói, "Có nói ra thì tiá»n bối không biết đâu. Chính tiểu bối cÅ©ng không ngỠở trên sÆ° tổ tiểu bối vẫn còn có má»™t vị sÆ° bá tổ nữa.?"
"Hừ, ngÆ°Æ¡i nói lạ thật đấy. SÆ° môn của ngÆ°Æ¡i gồm những ai vá»›i những ai không lẽ ngÆ°á»i lại không biết? NhÆ° vậy, ngÆ°Æ¡i không những là vô sỉ mà còn là má»™t nghịch đồ đáng phải trừng trị má»›i đúng.?"
Chàng không giận vì lá»i quở trách này, ngược lại chàng còn tá»± thống trách nhiá»u hÆ¡n.
"Tiá»n bối quở phạt... là đúng. Má»™t khi tìm gặp sÆ° bá, tiểu bối nhất định phải cúi đầu chịu tá»™i.?"
"Ha ha ha... ngươi hối hận cứ như thật vậy. Nhưng nếu ngươi đúng là kẻ bị hãm hại như ta, ta chỉ giả dụ như thế thôi chứ ngươi nhất quyết đang giả vỠđây. Ngươi đừng mong có ngày ngươi gặp lại sư bá của ngươi.?"
Chàng chợt rít lên, "NhÆ°ng tiểu bối nhất định phải thoát ra chốn này. Tiểu bối quyết phải trừng trị Tôn Lãnh Thu. Và Tiểu Ä‘iệt quyết không để Hoa SÆ¡n phái phải lá»t vào Tam Tuyệt bảo.?"
"NgÆ°Æ¡i nói nhăng nói cuá»™i gì đó? Hoa SÆ¡n là Hoa SÆ¡n, Tam Tuyệt bảo là Tam Tuyệt bảo, làm gì có chuyện Hoa SÆ¡n phái phải lá»t vào tay Tam Tuyệt bảo được?"
Ãược dịp, chàng bèn trút hết má»i ná»—i căm phẫn ra. Chàng nói, "Chỉ ba ngày nữa thôi, tiá»n bối có tin không? Chỉ ba ngày nữa Tôn Lãnh Thu sẽ Ä‘Æ°á»ng hoàng cá»­ hành má»™t đại Ä‘iển lá»… để dâng bằng hai tay toàn bá»™ Hoa SÆ¡n phái cho Tam Tuyệt bảo đó.?"
"Ngươi nói có thật không tiểu tử?"
"ÃÆ°Æ¡ng nhiên là thật rồi.?"
"Hừ, Tôn Lãnh Thu lại dám làm như thế sao?"
"Chuyện gì mà lão lại không dám.?"
VÔ tâm tiên tá»­ chợt đổi giá»ng, "NgÆ°Æ¡i nói Ä‘i, rốt cuá»™c Tôn Lãnh Thu muốn gì ở ta, khi lão sai ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a tin này đến cho ta? Lão muốn gì chứ?"
chàng không ngỠVÔ tâm tiên tử lại hiểu sai hoàn toàn những gì chàng vừa nói.
Chàng không thể không hậm há»±c, "Tiá»n bối nghÄ© tiá»n bối là ai chứ?
Tôn Lãnh Thu muốn hủy hoại Hoa SÆ¡n phái thì đâu có liên can gì đến tiá»n bối? Chỉ má»™t cái cất tay là Tôn Lãnh Thu đã lấy được tính mạng của tiá»n bối rồi. Nếu lão muốn có lẽ lão chỉ muốn sinh mạng của tiểu bối mà thôi.?"
"Hừ, vậy mà Tôn Lãnh Thu lại không dám đoạt mạng ta đó. Ngươi nghĩ sao?"
"Không phải lão không dám mà tại lão chưa muốn đấy thôi.?"
VÔ tâm tiên tá»­ chợt nạt lên, "Ta bảo lão không dám là không dám, hừ." Rồi VÔ tâm tiên tá»­ chợt đổi giá»ng, "Mà thôi, suýt nữa ta đã bị ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a vào tròng rồi. NgÆ°Æ¡i hẳn là tâm phúc của Tôn Lãnh Thu và ngÆ°Æ¡i không thể không biết là tại sao Tôn Lãnh Thu lại không dám giết ta.?"
Thủy chung, VÔ tâm tiên tá»­ luôn Ä‘á» quyết VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ lá»t vào đây là do Tôn Lãnh Thu sai phái khiến chàng dù giận vẫn vô phÆ°Æ¡ng biện minh.
Chàng chỉ biết thở dài, "Ta bị Tần Quỳ Ä‘Æ°a Ä‘i lâu nhÆ° thế này, hẳn Cao tá»· tá»· đã Ä‘oán được ta Ä‘ang gặp chuyện bất trắc. Ta không mong được Cao tá»· tá»· giải thoát, chỉ mong sao Cao tá»· tá»· kịp thoát Ä‘i trÆ°á»›c khi Tôn Lãnh Thu Ä‘Æ°a bá»n Tam Tuyệt bảo quay vỠđây. Mong hoàng thiên phù há»™ cho Cao tá»· tá»·.?"
VÔ tâm tiên tá»­ nghe thế liá»n há»i, "NgÆ°Æ¡i vừa bảo là Tôn Lãnh Thu Ä‘ang hiện diện ở Tam Tuyệt bảo Æ°?"
Chàng thẫn thỠđáp lại, "Chính Cao tỷ tỷ đã nói với tiểu bối như vậy ?"
"Nghĩa là Tôn Lãnh Thu hiện không ở tại sơn môn?"
Chàng cáu gắt, "Thì ngay từ đầu tiểu bối đã nói vá»›i tiá»n bối nhÆ° vậy rồi kia mà?"
"Ngươi nói hồi nào?"
"Không phải tiểu bối có nói là Tôn Lãnh Thu vẫn chưa hay biết việc của tiểu bối rồi sao?"
VÔ tâm tiên tá»­ nín lặng má»™t lúc rồi lại há»i, "Tại sao ngÆ°Æ¡i lại cầu mong cho Cao tá»· tá»· nào đó của ngÆ°Æ¡i kịp thoát Ä‘i?"
"Tiá»n bối việc gì phải quan tâm đến chuyện này?"
"Hừ, ta chỉ thuận miệng há»i thế thôi. NgÆ°Æ¡i muốn nói cÅ©ng được mà không muốn nói cÅ©ng không sao.?"
Không còn việc gì để làm, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ đành phải tiếp tục trút ná»—i bá»±c dá»c ra. Chàng tuần tá»± kể lại những mÆ°u đồ chàng đã cùng vá»›i Cao PhÆ°Æ¡ng bàn bạc và thá»±c hiện cho VÔ tâm tiên tá»­ nghe. Sau đó chàng lại hậm há»±c tá»± thống trách, "Tên Tần Quỳ thật là ranh ma.
Hắn đã đưa tiểu bối vào tròng, tiểu bối vì ngu muội nên khi nhận ra thì đã muộn.?"
VÔ tâm tiên tá»­ chợt dè dặt há»i, "Những gì ngÆ°Æ¡i vừa nói là sá»± thá»±c?"
Chàng gật đầu không đáp.
NhÆ°ng khi kịp nghÄ© ra VÔ tâm tiên tá»­ không thể nào nhìn thấy chàng nhÆ° chàng Ä‘ang nhìn thấy VÔ tâm tiên tá»­ nên chàng phải đáp thành lá»i, "Tiểu bối có dối gạt tiá»n bối thì cÅ©ng đâu có ích lợi gì?"
Ãáng lẽ phải Ä‘á»™ng ná»™ trÆ°á»›c lá»i lẽ này của chàng, VÔ tâm tiên tá»­ lại giữ nguyên thái Ä‘á»™ Ä‘ang có. Vẫn dè dặt, VÔ tâm tiên tá»­ lại há»i, "NgÆ°Æ¡i bảo bản lãnh của ngÆ°Æ¡i hÆ¡n hẳn giáo chủ Huỳnh Liên giáo?"
Chàng thở ra, "Có hơn cũng bằng thừa. Vì tiểu bối không phải là thú sa vào bẫy sao?"
"Tiểu tá»­, ngÆ°Æ¡i không dám đáp thẳng vào câu há»i của ta sao?"
"Ãáp thẳng? Tiá»n bối muốn biết Æ°? Ãược, tiểu bối xin nói dù biết rằng tiá»n bối khó có thể tin. Không sai, Huỳnh Liên giáo chủ đã từng là bại tÆ°á»›ng của tiểu bối.?"
"với Chỉ năm phần lực đạo?"
"Ãúng là năm phần.?"
"Cao PhÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i đồng mÆ°u vá»›i ngÆ°Æ¡i?"
"Không sai.?"
"Cao Phương tin ngươi là hậu nhân của Hoa Sơn nhất hiệp?"
"Cao tỷ tỷ không thể không tin.?"
"Tại sao?"
"Vì nếu tiểu bối là tâm phúc của Tôn Lãnh Thu, chỉ bằng vào sự tôn kính của Cao tỷ tỷ đối với tiên phụ cũng để tiểu bối bắt giữ hoặc giết hại Cao tỷ tỷ rồi.?"
"Cao Phương có nói với ngươi là sư phụ của y thị đã bị thất tung.?"
"Có, và tiểu bối tin chắc chính Tôn Lãnh Thu đã hãm hại sư bá.?"
"Sư bá của ngươi là ai?"
"Tiểu bối đã nói rồi, vì tiểu bối không hỠnghe tiên phụ nhắc đến nên tiểu bối không hỠbiết là mình còn có một vị sư bá.?"
"Tại sao?"
"Vì khi tiểu bối được mÆ°á»i hai tuổi, Tôn Lãnh Thu đã dồn tiên phụ đến chá»— không thể không chết.?"
"Dồn như thế nào?"
"Lão tặc bảo sÆ° tổ phải ngậm há»n mà thác oan vì do tá»™i lá»—i của tiên phụ. ?"
"Còn mẫu thân ngươi?"
"Lão dùng Tá»­ dÆ°Æ¡ng thần chưởng giết ngay Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng.?"
"Còn ngươi?"
"Lão vứt tiểu bối xuống vực, nhưng may thay tiểu bối vẫn còn có ngày hôm nay.?"
"Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi?"
"Năm năm.?"
"Trong năm năm đó thì ngươi được cao nhân nào cưu mang giáo dưỡng?"
"Không một ai cả.?"
"Vậy bản lãnh này từ đâu ngươi có.?"
"Vắn tắt thuật lại chuyện đã xảy ra tại đầm Thủy trung nhược thuá»·, chàng tiếp lá»i, "Có thể nói chính VÔ Danh Tăng là ân sÆ° của tiểu bối.?"
"Ngươi thật sự đã ở Thủy trung nhược thuỷ ư?"
"Tiểu bối không ná»­a lá»i nói dối.?"
"Hà, chuyện ngÆ°Æ¡i kể thật là khó tin. Vì không ai có thể thoát được má»™t khi đã lá»t vào Thủy trung nhược thuá»· đầm. Huống chi ngÆ°Æ¡i lại cho ta biết nÆ°á»›c trong đầm lại là Ä‘á»™c thủy.?"
Ngừng lá»i má»™t lúc, VÔ tâm tiên tá»­ chợt há»i, "NgÆ°Æ¡i không có má»™t Cảm nhận gì khi nghe ta xÆ°ng ra ngoại hiệu sao?"
Chàng kinh ngạc, "Cảm nhận gì mới được? VÔ tâm tiên tử? VÔ tâm tiên tử...?"
Ãang lẩm bẩm, VÆ°Æ¡ng Thế Kỳ Ä‘á»™t nhiên nhảy dá»±ng lên.
Tài sản của gacon

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âíåøòîðãáàíê, çàðàáîòîê, cuu u ma dong, ïðàçäíèêîâ, truyen cuu u ma dong 4vn, xem phim cuu u ma dong, ÷àñòóøêè
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™