Chương 55: Ức hiếp, động thủ.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
“ Dùng sáu tháng thời gian mới luyện hóa được huyết xá lợi chứa hơn nửa chân nguyên ma khí. Nếu bỏ qua chính tà, tu vi của Vô Tâm thật sự là siêu phàm nhập thánh.”
Nghe Vũ Nhược Trần nói như vậy, trong mắt Đoạn Thiên Nhai lóe lên hàn quang, nói:
“ Nghe nói Không Động đã đưa huyết xá lợi mà bọn họ trấn áp giao cho Huống Vô Tâm?”
“ Hành động của Côn Lôn, đúng là càng lúc càng lớn.” Vũ Nhược Trần nhíu nhíu mày, bất giác toát ra uy thế mạnh mẽ cuồn cuộn. “ Huống Vô Tâm, Âm Dương Sinh Tử Đạo, có khả năng siêu thoát âm dương sinh tử, là một trong những pháp quyết phá toái hư không chí cao của Côn Lôn. Ba mươi năm trước, tu vi hắn không kém gì ta, không biết khi nhận được huyết xá lợi, tu vi tiến cảnh của hắn đã như thế nào rồi. Tên của hắn chỉ khác Vô Tâm có một chữ, giờ lại có huyết xá lợi, thật ra cũng là một cơ duyên.”
“ Mấy ngày trước hắn thay Hoàng Vô Thần truyền lệnh Côn Lôn. Lệnh cho chính đạo huyền môn trong thiên hạ phái xuất đệ tử ra ngoài lịch lãm, diệt trừ yêu ma. Bất luận có lánh đời nhập thế hay không, đều nhất nhất diệt trừ.” Đan Lăng Sinh nhìn Vũ Nhược Trần nói. “ Sư tôn bảo ta xin chỉ thị của chưởng giáo sư thúc, Thục Sơn chúng ta nên ứng phó như thế nào.”
“ Tuân lệnh hành sự?” Lời Vũ Nhược Trần vừa nói ra, Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh đều nhíu mày.
Mấy trăm năm nay số mệnh thiên hạ chuyển biến, thời buổi loạn thế, thi cốt có ở khắp nơi. Ngươi tu luyện đạo thuật âm tà không thiếu tài liệu nên xuất hiện rất nhiều. Đó đã là chuyện không thể tránh khỏi.
Hiện tại trong thiên hạ, người ma đạo tu luyện thuật pháp âm tà không biết có bao nhiêu mà kể.
Trừ điều đó ra, người tu luyện yêu thuật cũng không ít. Nói đến diệt trừ chỉ có bốn chữ kia nhưng cũng ẩn chứa sát khí ngập trời, núi thây biển máu.
Có những người tu ma, tu yêu nhưng cũng không làm loạn. Tuy rằng cũng coi chính đạo là địch nhưng cũng không bao giờ có thái độ giết chóc kiên quyết.
Bốn chữ diệt trừ này xác thực có chút cực đoan, quá tận tuyệt.
Thục Sơn là đại phái chỉ đứng sau Côn Lôn. Lệnh từ Côn Lôn được ban ra, rất nhiều môn phái đều nhìn chằm chằm vào Thục Sơn, xem xem thái độ của Thục Sơn như thế nào. Hiện tại nếu Vũ Nhược Trần tuân lệnh mà hành sự, hơn phân nửa môn phái trong thiên hạ đang quan sát cũng bất đắc dĩ phải nghe theo.
Cánh tay không lay chuyển được bắp đùi, chính là ý tứ như vậy.
“ Sư thúc.” Đoạn Thiên Nhai ngẩng đầu lên. “ Nguyên Thiên Y đánh một trận kia với Côn Lôn, thực lực của Côn Lôn đã giảm phần lớn, chúng ta…”
“ Chúng ta đâu cần mọi chuyện đều nghe theo bọn họ, đúng không?” Đoạn Thiên Nhai còn chưa nói xong liền bị Vũ Nhược Trần cắt ngang. “ Nhưng vậy thì làm sao? Thục Sơn chúng ta còn chưa có khả năng là địch với Côn Lôn.”
“ Sư thúc, con không rõ ý tứ của người?” Đoạn Thiên Nhai nhìn chằm chằm vào Vũ Nhược Trần.
“ Côn Lôn vì sao phải làm như vậy? Diệt trừ yêu ma, chỗ tốt lớn nhất chính là có thể cướp giật pháp bảo, yêu đan, làm thực lực tự thân lớn mạnh.” Vũ Nhược Trần nói. “ Nếu Thục Sơn ta có thực lực siêu phàm, trấn áp Côn Lôn thì có thể mặc kệ nhưng tuy rằng Côn Lôn bị Nguyên Thiên Y đả thương nặng. Trong thập đại kim tiên thì La Thần Tướng nhảy xuống biển tự tử, Cửu Bạt bị phế tu vi, Lạc Tiên bế quan, A Nan Đồ thần hình câu diệt. Tính ra thập đại kim tiên đã mất đi bốn người. Nhưng vậy thì đã sao? Cho dù chỉ còn lại sáu người thì Thục Sơn chúng ta cũng không thể chiến thắng. Huống chi còn có Hoàng Vô Thần thâm bất khả trắc, cùng với những cao thủ ẩn tàng. Chúng ta nếu không thể mạnh mẽ khai chiến, chỉ có thể tuân lệnh, ngồi xem Côn Lôn lớn mạnh. Nếu không như vậy Thục Sơn ta vị tất đã có ngày hôm nay. Ta tuân lệnh cũng không phải vì sợ hãi sức mạnh của Côn Lôn, mà là vì sự lớn mạnh của Thục Sơn ta. Bất đắc dĩ phải dùng thủ đoạn làm giảm sự chênh lệch.” Dừng lại một lát, Vũ Nhược Trần chậm rãi nói. “ Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết của Thục Sơn ta chủ yếu là ôn nhuận tẩm bổ, phù hợp với đạo dưỡng sinh, ẩn chưa đạo lý biến hóa ôn hòa huyền ảo. Đến lúc bảo hổ lột da, các ngươi phải suy nghĩ ý tứ này.”
Sắc mặt Đoạn Thiên Nhai và Đan Lăng Sinh nghiêm nghị, ánh mắt chớp động, đều lặng lẽ gật đầu.
“ Lạc Bắc đã hai lần kiểm nghiệm tu vi, kết quả ra sao?” Vũ Nhược Trần bỗng thở dài hỏi, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa. “ Ta cũng biết, nếu bỏ đi sự ràng buộc với Thục Sơn, ta có khả năng bước được đến bước cuối cùng. Nhưng từ nhỏ ta đã sinh trưởng ở đây, một phần ràng buộc này không thể bỏ đi. Hiện tại, Phong trưởng lão nói rằng hắn là phế tài tu đạo, ta nghĩ hắn có chút kỳ lạ, lại có chút ràng buộc. Suy nghĩ kỹ thì thấy hắn cũng không phải người thường.”
Đan Lăng Sinh nhìn thoáng qua Vũ Nhược Trần, vẫn dùng ngữ khí băng lãnh đáp:
“Hai lần trước hắn vẫn y nguyên như cũ, đã gần đến đột phá cảnh giới tầng thứ nhất, nhưng còn chưa tới tầng thứ hai. Thật ra Lận Hàng sáu tháng nay tu vi tiến cảnh đột phá rất nhanh, đã đột phá tầng thứ ba rồi.”
“ Hắn hay Lạc Bắc…?”
“ Lạc Bắc từ đầu tưởng là có thiên tư siêu tuyệt, nhưng không ngờ giờ lại mang danh phế tài tu đạo.”
“ Có người nói hắn bây giờ còn chưa có đột phá Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết tầng thứ nhất.”
“…”
Bên hông buộc một cái dây gai, đeo nghiêng một thanh thiết phủ, Lạc Bắc bước nhanh trên sơn đạo Thiên Thương phong.
Nghe được rất nhiều hỏa công, tạp dịch lui tới với đệ tử Thục Sơn khe khẽ bàn luận, Lạc Bắc cũng chỉ hơi cười trong lòng.
Khoảng cách lần đầu kiểm nghiệm tu vi đã qua sáu tháng. Trong sáu tháng này, Lạc Bắc thi thoảng nghe được các loại tin đồn, nhìn thấy thần sắc trào phúng cùng với ánh mắt khinh bỉ.
Cùng với lần đầu tiên đối mặt với Vô Tự bi thì đau khổ, mờ mịt. Hiện giờ Lạc Bắc lại có chút chờ mong kỳ kiểm tra tu vi cứ ba tháng một lần này. Bởi vì hắn đã coi đây là một lần ma luyện. Đối mặt với nhiều ánh mắt của đệ tử Kinh Thần phong và Thiên Chú phong như vậy, đứng trước Vô Tự bi, trong lòng Lạc Bắc chỉ thầm nghĩ một điều, một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua các ngươi!
Tuy rằng hắn có được tâm tình cứng cỏi này nhưng rơi vào trong mắt người khác lại càng thêm đáng cười. Hiện tại phụ trách chỉ dạy bọn họ là Minh Hạo cũng đã nhìn ra, tâm lý Lạc Bắc tuyệt đối có thể thừa nhận được đả kích như vậy.
Lần này Lạc Bắc vẫn như trước có tu vi kém cỏi nhất, lại đảm đương công việc vặt vãnh, tạp dịch. Nhưng Minh Hạo cũng không hề tận lực an bài chỗ ít người cho Lạc Bắc.
Thiên Hỏa phong, tên tuy rằng thô tục nhưng cũng biểu hiện hình tượng dễ nhớ. Bởi vì ngoại trừ bộ phận tu hành đã cao thâm của Thục Sơn, toàn bộ thức ăn của những người còn lại đều được lấy từ nơi đây. Mấy nghìn tông nhân của Thục Sơn, thức ăn của một ngày cũng không phải là ít. Vì vậy trên ngọn Thiên Hỏa phong, ngọn lửa ngày đêm đều không tắt.
Củi mà Thiên Hỏa phong sử dụng, đều được lấy từ Thiết Diệp Du Tùng trên Thiên Thương phong.
Thiết Diệp Du Tùng là một loại mộc thụ đặc hữu của Thiên Thương phong. Loại mộc thụ này sinh trưởng đều thằng tắp, to lớn, lá cây cứng rắn giống như sắt. Mà vỏ cây của nó màu xám, khi bổ ra lại có màu đen rất kỳ lạ.
Loại củi lấy từ mộc thụ này rất cứng rắn, nặng. Nếu như bỏ vào trong nước không nổi lên mà giống như tảng đá chìm vào trong nước. Nhưng loại mộc thụ này sau khi phơi nắng rồi thiêu đốt sẽ chảy ra nhựa cây giống như dầu đen. Loại dầu này rất dễ cháy, chỉ có một ít mà có thể nấu sôi ba nồi nước to. Hơn nữa trong khi cháy lại tỏa ra hương khí thơm như nhựa thông, làm người ta dễ chịu.
Lạc Bắc đã nhiều ngày làm một gã sai vặt tạp dịch, giờ phụ trách đốn củi trên Thiên Thương phong. Cũng phụ trách bổ sung Thiết Diệp Du Tùng Mộc ngày ngày bị tiêu hao.
“ Lận Hàng sư huynh lần này đột phá tầng thứ ba, xem ra ta nói không sai. Huynh ấy chỉ vì không có lòng tin, không có ý chí tiến thủ. Hiện tại với tiến cảnh của huynh ấy, khẳng định sẽ không nhát gan tự ti như trước.”
Chạy rất nhanh trên sơn đạo, Lạc Bắc lại nghĩ tới mấy ngày trước Lận Hàng kiểm nghiệm tu vi. Nhớ lại biểu hiện của hắn lúc đó, nhịn không được mà mỉm cười.
Bất tri bất giác, Lạc Bắc càng chạy càng nhanh.
Nhờ lần trước lĩnh ngộ, Lạc Bắc đã biết có thể dùng vận động thời gian dài kích thích khí huyết cuộn trào mãnh liệt đạt được nhiều chỗ tốt. Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh tiến cảnh cũng nhanh hơn rất nhiều. Sau sáu tháng tu luyện, quan sát trong cơ thể thì thấy hiện tại không chỉ máu huyết lưu động có kim sắc nhàn nhạt. Tựa như lưu động trong người không phải máu huyết mà là kim dịch nhàn nhạt. Hơn nữa cả gân cốt, huyết nhục, lục phủ ngũ tạng cũng đã hiện lên kim hoa nhàn nhạt.
Đây là dấu hiệu Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh mơ hồ đột phá tầng thứ hai, sắp sửa đạt tới cảnh giới tầng thứ ba.
Bởi vì trong nghi thức truyền thụ bí quyết không nói rõ nên Lạc Bắc không biết lúc đã đến cảnh giới tầng thứ ba Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh sẽ có uy lực thế nào. Nhưng hiện giờ Lạc Bắc cho dù có thức một ngày một đêm cũng không cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa mỗi một quyền đánh ra lực đạo cũng phải trăm cân. Lúc chân nguyên quán thông, tuy rằng bề ngoài không có gì dị thường nhưng tay chân cứng cỏi không gì sánh được. Lạc Bắc cũng đã thử đánh lên vách núi, một quyền đánh vào tùy ý có thể tạo nên một cái lỗ sâu, mà tay cũng không thụ thương chút nào. Khí lực bên ngoài như vậy, theo như Thải Thục nói tương đương với tu luyện Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết tầng thứ hai không sai biệt lắm thì cũng sắp đột phá.
“ Đây là công pháp đem thân thể thành thánh. Khí lực biểu hiện ra bên ngoài như vậy, trong cơ thể khẳng định cũng có biến hóa, nhưng không biết là biến hóa vi diệu như thế nào.”
Lạc Bắc vừa đi về phía Thiên Thương phong vừa chăm chú suy nghĩ. Bỗng nhiên trên sơn đạo trước mắt hắn hiện lên hai bóng người màu đen.
Lạc Bắc thoáng nhíu mày suy nghĩ, trong đầu hiện lên một cảm giác bất hảo.
Xuất hiện tại sơn đạo không xa trước mắt hắn, một gã có vóc người và khuôn mặt nhỏ gầy, gây cho người ta cảm giác xấu xí. Gã còn lại hai bên mặt đều có ấn kí hình tròn màu đen nổi rõ. Hai người này cũng giống như Tông Chấn, đã ăn đau khổ trong tay Thải Thục, bị Thải Thục và hắn đoạt dược thảo, chính là đệ tử của Kinh Thần phong, Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành.
Trên mặt hai người đều cố đè nén thần sắc đắc ý hèn mọn.
“ Lạc Bắc sư đệ, ngươi định đi đâu vậy?” Hai người đứng trên sơn đạo phía trước, từ trên cao nhìn xuống hỏi Lạc Bắc.
Lạc Bắc dừng lại, hơi ngẩng đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “ Ta muốn lên Thiên Thương phong đốn củi.”
“ Đốn củi…haha.” Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành bỗng bật cười chế nhạo. “ Một người có tiếng là đệ tử có thiên tư nhất, lại nói đi đốn củi, mà không có cảm giác xấu hổ?”
Lạc Bắc nhíu mày: “ Tu vi tiến cảnh của ta kém cỏi, tất nhiên phải tiếp thu ma luyện. Hai vị sư huynh có điều gì bất mãn, muốn lấy mạnh khinh yếu sao?”
“ Điều này sao có thể?” Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành liếc mắt nhìn nhau. Lúc đầu trong ba người thì Tông Chấn ăn đau khổ nhiều nhất. Nhưng khi thấy tu vi tiến cảnh của Thái Thúc chỉ cảm thấy kích thích, muốn có một ngày vượt lên trước Thái Thúc, đã không còn ý niệm trả thù. Nhưng hai người thấy tu vi của Lạc Bắc thấp, muốn ức hiếp một chút, xuất một ngụm ác khí. Hiện tại lại thấy Lạc Bắc nói thản nhiên, nhưng hai người có thể nói là từ trên cao nhìn xuống, nắm chắc thắng lợi nên đều cười ha hả nói: “ Lạc Bắc sư đệ, ngươi cũng biết môn quy của Thục Sơn chúng ta không phải là nhược nhục cường thực, sao có thể làm như vậy? Chúng ta là vừa lúc đi qua nơi này, thấy cảnh sắc khá đẹp nên dừng lại thưởng thức một chút mà thôi. Lạc Bắc sư đệ, trong môn quy Thục Sơn có nói phải kính trọng sư trưởng, ngươi muốn lên núi, chúng ta lại muốn xuống núi, chẳng lẽ lại bảo chúng ta phải tránh sang một bên cho ngươi đi lên?”
Nghe hai người nói như vậy, Lạc Bắc cũng không tranh cãi, nhãn thần chợt lóe, tránh qua một bên nhường lại sơn đạo
“ Ngươi nói nếu như sử dụng tuế hàn thảo và lưu hoàng đan cùng nhau luyện chế, sẽ luyện được đan dược gì?”
“ Không biết, lần trước Tô Trắc sư huynh đem tuế hàn thảo và liệt dương hoa luyện chế cùng lúc, kết quả nổ cả đan lô, ngươi không nên luyện chế loạn lên mới tốt.”
“ … “
Lạc Bắc tránh sang một bên, thế nhưng Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành hai người không đứng dưới núi mà đứng ngay phía trên, chiếm giữ sơn đạo, nói đông nói tây một hồi.
Chỉ cần chiếm giữ sơn đạo, Lạc Bắc không thể lên núi thì không thể chặt cây đốn củi, cũng sẽ bị phạt.
“ Ta đã nhường nhịn trước, bọn họ lại càng sinh sự, cứ cố ý nhược nhục cường thực, không phải là hành vi của người quân tử.”
“ Việc hôm nay đã không thể nhường nhịn, như vậy lẽ nào ta sợ các ngươi.”
Mắt thấy hai người như vậy, Lạc Bắc nhíu mày, huyết khí cả người chảy cuồn cuộn. Ngẩng đầu nhìn hai ngươi, trong nháy mắt xuất hiện hàn ý lạnh thấu xương.
Hiện tại, Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành đều đã đạt tới cảnh giới đệ tam trọng của Tử Huyền Khí Quyết. Điều này Lạc Bắc đã nhận thấy trên sân rộng trước Vô Tự bi. Thế nhưng Tử Huyền Khí uy lực yếu hơn Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết. Hơn nữa, để phòng ngừa đệ từ mới nhập môn tu luyện pháp quyết hỗn loạn nên chỉ truyền thụ bí quyết tu luyện mà không truyền thụ thuật pháp công kích. Tu vi của hai người này so với Thái Thúc khi ở cảnh giới tầng thứ hai của Đại Đạo Trực Chỉ Thúy Hư Quyết cũng không sai biệt lắm.
Hiện tại khí lực, tốc độ của Lạc Bắc căn bản là không dưới hai người. Huống chi hắn tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh nên cả người cứng cỏi, khí lực dài. Phỏng chừng hai người cùng lúc động thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành thấy Lạc Bắc nổi nóng thì trong mắt cả hai đều lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Nhưng cả hai cũng không hề che giấu mà ngược lại còn nheo mắt giống như mèo nhìn chuột, như thế “ cái loại như ngươi mà cũng dám ra tay với chúng ta?”
Lạc Bắc cũng nheo mắt lại, thân thể giống như một cây cung đang căng lên.
Trong nháy mắt Lạc Bắc đang chuẩn bị vọt tới thì đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận trên con đường ở phía sau lưng đang có người đi lên.
- Các ngươi định làm gì? - Một âm thanh lạnh lùng vang lên. Âm thanh đó đúng là của Huyền Vô Kỳ.
Lạc Bắc quay đầu thì thấy Huyền Vô Kỳ đang đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn hai người Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành.
- Lạc Bắc! Ngươi không lên núi được thì trở về báo với Minh Hạo sư huynh, nói là bọn chúng chặn đường không cho ngươi lên núi. Ta làm chứng cho ngươi.
Sắc mặt của Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành có chút khó coi:
- Ai nói chúng ta chặn đường không cho hắn lên núi? - Tằng Nhất Thành hừ lạnh một tiếng.
Huyền Vô Kỳ tu luyện Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết đã tới tầng thứ ba. Nếu phải đánh nhau, Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành cũng không chiếm được ưu thế.
Hơn nữa, lúc Huyền Vô Kỳ nói chuyện, ánh mắt của y lại liếc sang bên cạnh sơn đạo.
Bên cạnh sơn đạo mặc dù không phải là vách dựng đứng nhưng nếu bị đánh bay xuống thì không chết cũng bị trọng thương. Huyền Vô Kỳ nhìn sang đó khiến cho cả hai người xuất hiện ý nghĩ nếu không cẩn thận sẽ bị đánh xuống đó. Tuy nhiên Huyền Vô Kỳ nhìn xuống vách núi như không có gì, cũng không hề có chút muốn đánh.
“ Đám đệ tử Qua Ly này tại sao tên nào cũng không sợ chết như vậy? Ngay cả cái tên Lạc Bắc có tu vi thấp kém cũng thế.” Nhìn vào ánh mắt của Lạc Bắc cả hai người đều cảm thấy ớn lạnh.
lúc này, Huyền Vô Kỳ lại lên tiếng:
- Lạc Bắc tránh sang một bên. Hiện giờ các ngươi muốn lên hay xuống núi?
“ Cái tên phế vật kia sau này còn nhiều cơ hội trút giận. Hôm nay không nên giằng co với Huyền Vô Kỳ ở đây.”
Trong đầu Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành đều có ý nghĩ như vậy. Sau khi liếc mắt nhìn nhau, cả hai cũng không nhìn lời, cũng chẳng thèm hai người mà đi xuống núi.
- Đa tạ.
Lạc Bắc nhìn hai người rời khỏi liền thả lỏng nắm tay rồi cười cười với Huyền Vô Kỳ.
- Không cần phải tạ ơn ta. - Huyền Vô Kỳ lạnh lùng xoay người đi xuống núi:
- Ngươi và ta đều là đệ tử Qua Ly. Hơn nữa hôm ở mỏm đá, ngươi đã trút giận hộ chúng ta, ta cũng không tạ ơn ngươi.
“ Người đó mặc dù ngang ngược nhưng còn tốt hơn so với hai người Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành gấp trăm lần. Lần sau, trừ khi chúng thay đổi nếu không ta cũng giống như Thái Thúc không gọi chúng lá sư huynh. Có điều Huyền Vô Kỳ sư huynh đúng là một người thú vị. Tu vi của huynh ấy cũng chỉ kém so với Thái Thúc một chút mà thôi. “
Trong đầu Lạc Bắc xuất hiện cái suy nghĩ đó, nhìn Huyền Vô Kỳ lạnh lùng xoay người đi xuống núi, Lạc Bắc chợt nở nụ cười. Mà trong lúc Huyền Vô Kỳ xoay người cũng nghĩ thầm:” Lạc Bắc! Những người khác coi ngươi là phế vật nhưng ta không nghĩ vậy. Cái mỏm đá đó cho tới hôm nay ta vẫn không thể đi tới vị trí của ngươi.”
Trong cả mấy tháng qua, Huyền Vô Kỳ có mấy lần lén tới đó nhưng cho tới nay y vẫn chưa bước được tới vị trí của Lạc Bắc.
...........
“ Hai người kia làm mất rất nhiều thời gian. Ta phải nhanh hơn mới được.”
Đợi cho tới khi Huyền Vô Kỳ khuất bóng, Lạc Bắc liền sải bước chạy lên trên.
Lúc đầu, mỗi bước của Lạc Bắc chỉ vượt qua hai tới ba bậc nhưng sau khi chạy được mấy chục bước, mỗi bước của Lạc Bắc là năm, sáu bậc. Mà càng về sau, bước chân của hắn phải tới cả mười bậc.
Bóng của hắn chạy trên con đường núi nhìn hết sức mạnh mẽ và có lực.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 56: Một lòng đột phá.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Nếu lúc này Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành nhìn thấy Lạc Bắc chắc chắn sẽ giật mình bởi vì cà hai ngời tu luyện Tử Huyền khí quyết có được tốc độ như vậy tuy nhiên lại không hề có cái cảm giác bùng nổ giống như Lạc Bắc. Huống chi con đường núi dốc lên trên không thể sánh được như dưới đất bằng phằng. Càng chạy lên trên thì càng tốn nhiều sức lực. Tuy nhiên Lạc Bắc chạy lên lại không hề thấy có chút gì là giảm tốc độ mà càng lúc càng nhanh.
Chưa tới một nén nhang, Lạc Bắc đã biến mất trên con đường núi thật dài.
Bởi vì hàng ngày đều có người tới núi Thiên Phong đốn củi cho nên trong khu rừng rộng lớn cũng có con đường đủ cho hai người đi song song. Tuy nhiên ở đây không có bậc đá mà mọi người phải giẫm lên bùn. Đã vài lần tới đây cho nên Lạc Bắc hết sức quen thuộc với con đường này. Vì vậy mà sau khi chạy vào rừng, tốc độ Lạc Bắc vẫn như nguyên như cũ.
Khí huyết trong cơ thể của hắn giống như đang sôi trào, hơi thở cũng vô cùng gấp gáp nhưng hắn lại không hề có cảm giác mệt nhọc.
- Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của La Phù ta đúng là thần diệu.
- Khi khí huyết chảy nhanh, giác quan thứ sáu cũng nhạy bén hơn bình thường rất nhiều.
Cái cảm giác huyền diệu trên người của Lạc Bắc khiến cho hắn cảm nhận được Huyền Vô Kỳ đi lên núi.
Nửa năm trước, khi Thái Thúc tới giúp hắn quét tước trên đỉnh Thiên Ô khi nàng đứng ở cửa phòng hắn không hề phát hiện ra.
Có điều lúc đó Thái Thúc đã tu luyện Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết tới tầng thứ ba cho nên đi lại không hề có tiếng động.
Hiện tại Huyền Vô Kỳ cũng đã tu luyện tới tầng thứ ba, mặc dù cũng là tầng thứ ba nhưng so với Thái Thúc lúc đó thì cảnh giới của Huyền Vô Kỳ còn cao hơn nhiều.
Tuy nhiên trong lúc khí huyết đang sôi lên, bản thân hắn lại có thể cảm nhận được rõ ràng.
Chạy chừng hai nén hương, Lạc Bắc xuất hiện trước một khu rừng tùng màu xám.
Khu rừng đó chính là khu rừng Thiết Diệp du tùng trên đỉnh Thiên Thương. Trước mắt hắn, mỗi một gốc cây đều to chừng hai người ôm. Tốc độ sinh trưởng của Thiết Diệp du tùng rất chậm, có thể tới mức độ này có lẽ đã trải qua ngàn năm. Mà cả cánh rừng Thiết Diệp du tùng đều thẳng tắp tới hơn mười trượng. Có một số cây bị sét chẻ ra làm đôi nhưng vẫn mọc thẳng đứng.
Gỗ của Thiết Diệp du tùng cứng như sắt. Với sức của Lạc Bắc hiện nay muốn một mình chặt đứt một cây như vậy là chuyện không thể. Muốn có được một bó củi thì hắn phải chọn một cây nhỏ sau đó chặt từng cành một. Như vậy so với đốn củi bình thường còn khó hơn nhiều.
Có điều khi tới cánh rừng Thiết Diệp du tùng Lạc Bắc cũng không lựa chọn chặt cây mà đi thẳng tới một cái góc yên tĩnh trong rừng.
Vạch đống cành lá khô ra. Nếu có người nào nhìn thấy thì chắc chắn sẽ phải giật mình bởi vì bên dưới là một đống củi Thiết Diệp du tùng đã được bó lại thành bó cẩn thận.
- Xem ra còn được chừng hai ngày nữa. Không chừng ta còn bị phạt đốn thêm củi như thế có thể tiết kiệm được một, hai ngày. Nếu không thì sau này đệ tử nào bị phạt phát hiện ra thì coi như là có duyên.
Lạc Bắc lẩm bẩm nói một mình sau đó cởi chiếc dây thừng bên hông rồi buộc lại sau đó vác lên người. Hắn cũng không xuống núi mà cứ vậy vác hai, ba trăm cân gốc Thiết Diệp tùng đi vào sâu trong rừng.
Sau khi vượt qua một dòng suối nhỏ rộng chừng mấy trượng, xuyên qua một rừng cây, trước mặt Lạc Bắc xuất hiện một cái sơn cốc đầy loạn thạch.
Cái sơn cốc này dường như là do ngọn núi bị phong hóa rồi lún xuống mà tạo thành. Chu vi của nó chừng vài dặm, toàn bộ xung quanh là núi đá không hề có cây cối hay cỏ dại.
Lạc Bắc toàn thân ướt đẫm mồ hôi nhưng không hề có lấy một chút ngạc nhiên. Hắn đặt đống gỗ xuống một tảng đá sau đó nhảy lên đó ngồi xếp bằng, hai tay bắt ấn quyết của Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết.
Hóa ra lần này Lạc Bắc bị phạt phải chặt bảy ngày củi để đốt lửa.
Tuy nhiên hiện tại sức lực và hơi thở của Lạc Bắc đều khác người bình thường, hơn nữa ngày đầu tiên hắn lên ngọn Thiên Thương thì phát hiện linh khí ở đây so với ngọn Thiên Ngu và Thiên Hạo còn dầy hơn một chút. Vì vậy hắn chỉ mất có hai ngày liền chặt được số lượng gỗ đủ cho tám, chín ngày. Sau hai ngày đó, mỗi ngày hắn lên núi đều vào cái sơn cốc này tu luyện mấy giờ về Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết rồi sau đó mới cõng củi xuống núi.
Mà hắn vác đống cúi nặng như vậy cũng là sự rèn luyện thể lực và Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
Tuy nhiên hắn cũng không vội vàng mà chỉ nắm lấy từng chút thời gian một.
Lạc Bắc vì tu luyện để tiết kiệm thời gian hắn vắt hết óc dùng bất cứ thủ đoạn nào. Nếu bàn về sự chăm chỉ thì trong Thục Sơn có lẽ không người nào có thể bằng được hắn.
- Tốc độ Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết của ta so với Thái Thúc chậm hơn bảy, tám lần. Tám tháng trước muội ấy đã đột phá tầng thứ nhất còn hiện tại ta cũng mới đột phá được tầng thứ nhất.
Lạc Bắc ngồi yên trên tảng đá cho tới khi mặt trời ngả về tây, hắn mới từ từ mở mắt ra.
Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết co động nguyên khí màu xanh, ôn nhuận tẩm bổ phù hợp với đạo dưỡng sinh trong trời đất. Trải qua một ngày tu luyện kinh mạch của Lạc Bắc giống như mảnh đất thiếu nước liền được làm dịu khiến cho toàn thân thoải mái. Sau khi mở mắt ra, Lạc Bắc liền cảm nhận nguyên khí của Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết đã ngưng tụ thành dịch, thấp thoáng tạo thành trạng thái hạt sen. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì trong một ngày hắn có thể đột phát cảnh giới tầng thứ nhất ngưng khí thành dịch khiến cho Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết tiến tới tầng thứ hai. Mặc dù thời gian từ tầng thứ hai tới tầng thứ ba sẽ lâu hơn, nhưng với những gì đã trải qua cuối cùng tới thời điểm đột phá cũng làm cho Lạc Bắc vui sướng.
- Đã tới giờ rồi.
Đứng trên tảng đá, Lạc Bắc nhìn thoáng qua sắc trời rồi sau đó lại vác hai ba trăm cân gỗ tùng lên lưng rồi vừa đi vừa ăn lương khô. Tới khi trở lại rừng Thiết Diệp du tùng, hắn liền chạy như điên tới con đường núi , mãi cho tới khi thấy có bóng người hắn mới đi chậm lại.
Sau khi đặt đám gỗ vào đúng nơi quy định thì sắc trời cũng đã tối. Tuy nhiên Lạc Bắc cũng không trở lại núi Thiên Hạo mà hắn không ngờ lại theo sơn đạo chạy vào trong ngọn Thiên Thương tới cái sơn cốc đầy loạn thạch kia.
Lạc Bắc làm như vậy bởi vì không chỉ có Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết của hắn sắp đột phá tầng thứ nhất mà ngay cả Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cũng thấp thoáng vượt qua cảnh cửa tầng thứ hai đạt tới tầng thứ ba.
Lạc Bắc tính toán thì linh khí trên ngọn Thiên thương so với chỗ của hắn dày hơn nhiều. Hắn muốn nhân đêm nay ở trên núi Thiên Thương mà làm cho Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đột phá tới tầng thứ ba.
Trong đêm đen, Lạc Bắc ngồi một mình trong sơn cốc.
Bên trong dãy núi thi thoảng lại có tiếng vượn hú, thú rống. Diện tích của núi Thiên Thương rất tộng, hơn nữa nó nối liền với mấy chục ngọn núi xung quanh. Trong đó chắc chắn có mãnh thú hoạt động. Nhưng hiện tại sức lực của Lạc Bắc có thể nói là kinh ngời, cho dù có mãnh thú tới đây hắn cũng không hề sợ.
Một vầng trăng tròn từ từ nhô lên trong không trung tỏa xuống ánh sáng dìu dịu khắp nơi trong sơn cốc.
Lạc Bắc từ từ hô hấp rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái vô ngã. Nó giống như bản thân hắn từ từ mở rộng rồi hòa với thiên nhiên trở thành một thể.
Trong thức hải của hắn, nguyên khí màu vàng do Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh ngưng tụ ra đã không còn như sáu tháng trước chỉ có một tia khí màu vàng mà đã ngưng tụ thành một lốc xoáy màu vàng.
Vòng lốc xoáy màu vàng đó từ từ xoay động như sinh ra một thứ lực hút vô hình khiến cho linh khí của trời đất xung quanh nhanh chóng bay vào trong cơ thể của Lạc Bắc.
Một tia linh khí trong trời đất lưu chuyển trong kinh mạch của Lạc Bắc một chu thiên tới Thức Hải của hắn khiến cho Lạc Bắc lại tràn ngập trong sự đau đớn.
Bởi vì chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và linh khí trong trời đất hiện tại không chỉ rèn luyện kinh mạch mà còn cả gân cốt và máu thịt của Lạc Bắc. Cái cảm giác này giống như máu thịt và gân cốt được đặt trong lò nung rồi dùng một cái chùy sắt mà đập liên tục.
Sự đau đớn này so với lúc đầu tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh còn hơn gấp mấy lần.
Từ giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy trên trán Lạc Bắc. Tuy nhiên Lạc Bắc vẫn chưa dừng lại mà vẫn giữ vững tâm thúc giục chân nguyên và linh khí từ từ tẩy rửa thân thể của mình. Mỗi lần linh khí lưu chuyển trong kinh mạch rồi biến mất thì cũng đồng thời một tia chân nguyên được hút ra.
Trong cái cảnh dày vò như vậy, mỗi một tia chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh được hút ra cũng tràn ngập một thứ ý chí cứng cỏi và bất khuất.
ước chừng được hai mươi chu thiên...
Lạc Bắc chỉ có một suy nghĩ đó là để cho chân nguyên và linh khí trong trời đất tiếp tục vận chuyển.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 57: Huyền công có chút thành tựu.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Cái loại đau đớn mà người tầm thường khó có thể chịu nổi nửa chu thiên, đối với ý chí và tinh thần đều thử thách rất lớn. Huống chi lúc nào Lạc Bắc cũng phải cẩn thận tránh để cho tâm ma tấn công. Tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, linh khí trong trời dất xen lẫn một chút khí dơ bẩn đều có khả năng dẫn tới tâm ma vô cùng lợi hại.
Từ lúc mới đầu chỉ chịu được vài chu thiên sau đó là sáu, bảy chu thiên cho tới bây giờ là hai mươi chu thiên. Ý chí và tinh thần của Lạc Bắc đã đạt tới mức không thể nào tưởng tượng được.
Tuy nhiên hai mươi chu thiên cũng là cực hạn của Lạc Bắc hiện nay.
Sau khi vận hành xong hai mươi chu thiên, thể lực và tinh thần của Lạc Bắc gần như cạn kiệt.
Hắn chỉ còn có một cái suy nghĩ đó là thúc giục chân nguyên của mình và hút linh khí vào trong cơ thể một cách khó khăn. Trong đầu hắn chỉ muốn nằm xuống đi ngủ, ngay cả một chút động đậy ngón tay cũng không muốn.
Nếu như trước đây thì Lạc Bắc chắc chắn sẽ dừng sự tu luyện lại.
Trong lúc tinh thần mỏi mệt mà thúc dục chân nguyên và linh khí để rèn luyện là điều rất nguy hiểm. Cũng giống như lần trước không khống chế được chân nguyên của Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết khiến cho nó chạy lung tung trong cơ thể. Hiện tại, Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc có được chân nguyên so với Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết lúc đó còn mạnh hơn mấy lần. Huống chi mỗi một tia chân nguyên màu vàng đều ẩn chứa ý chí cứng cỏi không dễ tiêu tan. Nếu như nó mà bùng nổ trong người thì chỉ sợ hắn chỉ có chết, ngay cả chân tiên cũng không cứu được hắn.
Tuy nhiên sau khi vận hành xong hai mươi chu thiên, hai mươi tia chân nguyên được hút ra khoi lốc xoáy chân nguyên dung hợp trong Thức Hải, Lạc Bắc lại cảm nhận được chân nguyên ngưng tụ thành lốc xoáy như có chút thay đổi hình dạng.
Giống như tim của hắn đang đập, chân nguyên trong lốc xoáy thấp thoáng hơi dao động.
- Quả nhiên là tới thời điểm đột phá.
Cảm nhận được sự thay đổi như vậy, tinh thần của Lạc Bắc vốn không chịu nổi lập tức giống như nuốt được một viên thuốc bổ mà trở nên hưng phấn, vững vàng hơn.
Chân nguyên trong cơ thể dưới sự tràn vào dũng mãnh của linh khí trong kinh mạch, được tinh thần điều khiến lại ngoan cường mà vận chuyển trong kinh mạch.
Liên tiếp hai chu thiên nữa, hai tia chân nguyên cô động lại được hút ra mà rèn luyện, dung nhập vào trong cái lốc xoáy chân nguyên kia. Lốc xoáy chân nguyên đột nhiên phân thành hai lốc xoáy màu vàng nhỏ hơn. Tuy nhiên hai luồng lốc xoáy lại xoay theo hai chiều khác khác. Nhất thời hai lốc xoáy lại lóe lên tia sáng màu vàng giống như một tia chớp.
- Cuối cùng thì Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cũng trải qua tầng thứ hai mà đạt tới tầng thứ ba.
- Linh khí của núi Thiên thương đúng là nhiều hơn núi Thiên hạo một ít. Nếu không thì hôm nay cho dù ta có chịu đựng được tới hai mươi hai chu thiên cũng chưa chắc có thể phá được gông cùm mà đạt tới tầng thứ ba.
- Nếu buổi tối cứ tới đây tu luyện thì tốt, tiến cảnh chắc chắn còn nhanh hơn. Nhưng nếu hay tới đây, không khéo có sư trưởng nào tới núi Thiên Hạo tìm mà ta không ở đó thì thật rắc rối.
- Tới tầng thứ ba dường như tốc độ hút linh khí vào trong cơ thể lại nhanh hơn, tốc độ ngưng động chân nguyên cũng nhanh theo. Tuy nhiên tiếp theo chắc chắn cũng phải ngưng tụ càng nhiều chân nguyên hơn, tâm chí lại càng phải vững vàng hơn nữa.
Lạc Bắc từ từ mở mắt, thoát ra khỏi trạng thái vô ngã. Ngay lập tức trong đầu hắn xuất hiện vô vàn suy nghĩ.
Tuy nhiên đúng vào lúc này, Lạc Bắc cũng hét lên một tiếng kinh hãi.
Bởi vì khi thân thể của hắn hồi phục cảm giác thì phát hiện trong ngoài đều thấy đau đớn run người.
Lạc Bắc lập tức nội thì thì phát hiện ánh sáng màu vàng trong khí huyết của hắn tăng lên, mà sau khi khí huyết lưu chuyển trong cơ tể không ngờ lại xuất hiện những tia chớp giống như những con rắn nhỏ đang bơi lội.
Điện mang luyện thể!
- Chỉ có chân nguyên xấp xỉ với điện mang mới có thể xuyên qua mọi thứ mà xâm nhập vào trong cốt tủy.
Lạc Bắc lập tức tỉnh ngộ. Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đạt tới tầng thứ ba, chân nguyên trong cơ thể hắn đã có lực xuyên thấu mà xâm nhập vào cốt tủy.
Xâm nhập vào trong cốt tủy cũng đồng nghĩa với việc thân thể của Lạc Bắc không chỗ nào là không được Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh rèn luyện.
Tuy nhiên Lạc Bắc cũng hơi sững sờ bởi vì theo lý mà nói thì chân nguyên có thể xuyên tới mọi nơi, xâm nhập vào cốt tủy. Cũng có nghĩa là không còn chỗ nào trong cơ thể mà chân nguyên của hắn không tớ được. Tuy nhiên hắn vẫn không cảm nhận được đạo chân nguyên mà Nguyên Thiên Y cho vào trong cơ thể của mình đang nằm ở đâu. Lạc Bắc có thể khẳng định một điều rằng nó không biến mất chỉ ẩn giấu ở một nơi nào đó. Dường như trong thân thể còn có một chỗ nào đó hắn không cảm nhận được.
- Chẳng trách sư phụ vẫn truy tìm bí mật của con người và trời đất. Nguyên lý vận chuyển của thiên địa nhân thật sự quá huyền ảo. Ngoài thế giới bên ngoài ra, trong cơ thể con người cũng là một thế giới. Có điều ta chỉ cần cố gắng thì sau này cũng có thể ngộ được cái đạo lý đó.
“ Phù” Lạc Bắc đứng lên, đang trầm tư thì đột nhiên có một cục đá đập trúng đầu hắn.
Một viên đá từ đằng sau bay tới đầu hắn có sức khá mạng khiến cho mắt Lạc Bắc nổ đom đóm. Tới khi hắn quay đầu nhìn lại thì mới có phản ứng.
Trên vách núi sau lưng hắn có sáu con động vật giống như vượn và khỉ, chiều cao thấp hơn so với một người thành niên tuy nhiên nhìn thì khỏe hơn vượng và khỉ rất nhiều. Chúng đang nhe răng thể hiện một sự hung ác với hắn.
Lạc Bắc biết loài động vật này có tên là tinh tinh. Nó là một loài vượn núi tuy nhiên lại hoàn toàn khác với vượn và khỉ. Sức khỏe của chúng cũng hơn hẳn vượn và khỉ lại hung mãnh thích tập trung từ ba tới năm qua để tấn công người qua đường.
Hiện tại, gân cốt và da thịt của Lạc Bắc đều rất cứng. Tảng đá đập trúng đầu cũng không làm cho hắn bị thương nặng nhưng cũng làm cho chút mạch máu và kinh mạch nhỏ bị tổn thương. Tuy nhiên điều khiến cho Lạc Bắc không thể tưởng tượng được đó là sau khi đầu bị nện trúng ngay lập tức chỉ còn một chút nóng và tê dại.
“ Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đạt tới tầng thứ ba, chân nguyên xâm nhập vào trong cốt tủy có công hiệu chữa trị kinh mạch và huyết nhục thật lớn!”
Lúc trước, lục phủ ngũ tạng của Lạc Bắc bị thương phải sau một đêm mới trở lại bình thường. Tuy nhiên hiện giờ tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn, hiển nhân là do công hiệu của chân nguyên màu vàng đã mạnh hơn. Mà hiện giờ khi Lạc Bắc nội thị thì thấy chân nguyên cũng không ít đi. Hiển nhiên là vết thương của hắn rất nhỏ nên chân nguyên không bị mất đi nhiều.
Nếu như không bị thương nặng thì hắn cũng có thể được chữa trị nhanh chóng, có điều phải mất rất nhiều chân nguyên. Nếu như quả thật sau khi chân nguyên bị mất gần hết mà tiếp tục bị thương thì mới nguy hiểm. Nhưng cho dù chân nguyên bị gần hết thì với gân cốt mạnh mẽ, sức sống của hắn so với người thường cũng mạnh hơn mấy lần.
Lạc Bắc lập tức hiểu rõ điều này.
Mấy tiếng động nữa lại vang lên. Mấy con tinh tinh thấy Lạc Bắc đứng yên thì lại cầm đá ném tới. Chỉ có điều chúng ném không chuẩn chỉ trúng vào tảng đá và mặt đất mà thôi.
- Mấy tên khốn các ngươi không ngờ dám ném ta.
Lạc Bắc đột nhiên ngẩng đầu nhìn mấy con tinh tinh rồi cười cười.
Hiện tại cho dù Lạc Bắc có đứng yên thì trong cơ thể cũng cảm thấy đau đớn.
Đây là do sau khi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ ba khí huyết lưu động ẩn chứa chân khí giống như tia chớp màu vàng đang rèn luyện thân thể.
Sau khi Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đạt tới tầng thứ ba cũng rất thần kỳ. Hiện tại mặc dù tinh thần của Lạc Bắc đang rất mệt mỏi nhưng từ khi dừng tu luyện tới lúc này mới chỉ có một lát nhưng đã gần như hồi phục toàn bộ sức lực. Hơn nữa khí huyết quả thực là mạnh hơn trước rất nhiều, trong thân thể tràn ngập lực lượng bùng nổ. Hiển nhiên công pháp tối cao của La Phù là Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cũng chú ý tới đạo Thiên Địa nhân, chú ý tới dưỡng sinh và có chút thuần túy theo đuổi uy lực pháp quyết.
Đám tinh tinh ở Thục Sơn trời sinh có tính hung ác, hơn nữa lại thông minh. Nhìn thấy Lạc Bắc nở nụ cười, chúng như thấy hắn đang khiêu khích mà gào lên rồi bắt đầu cầm lấy đá trên vách núi mà ném mạnh về phía Lạc Bắc.
Nhưng khi mấy con tinh tinh vừa mới vung tay thì trên tảng đá lớn cũng không còn bóng dáng cuả Lạc Bắc.
Hắn đã vọt về phía chúng.
Mới dậm chân một cái, Lạc Bắc giống như một viên đạn pháo lao đi được vài chục trượng.
Vách núi trước mặt nơi đàn tinh tinh là do đất lở mà thành nên dựng đứng. Tuy nhiên Lạc Bắc chạy như điên không ngờ lại giống như bằng phẳng gần như kéo theo một dải ảo ảnh. Từ xa nhìn lại Lạc Bắc mặc áo xanh khiến cho người ta có cảm giác giống như một con cự mãng, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt đám tinh tinh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Đám tinh tinh vừa mới hơi sững sờ đã thấy Lạc Bắc tươi cười vọt tới trước mặt mình. Rồi ngay lập tức con tinh tinh phát hiện khuôn mặt thiếu niên tưởng chừng dễ bắt nạt đã gần như áp sát vào mặt nó.
Lông đen của mấy con tinh tinh dựng đứng, rồi không chờ Lạc Bắc có động tác gì chúng đã hoảng sợ chạy như bay ra xung quanh.
- Các ngươi dám ném vào đầu ta, ta ném vào mông các ngươi xem các ngươi còn dám trêu ta nữa không.
Lạc Bắc tiện tay cầm mấy viên đá núi rồi ném liên tục trúng ngay mông của mấy con tinh tinh.
- Không được. Thế này thì có khác nào bảo đầu ta như mông của chúng hay sao?
Nhìn đám tinh tinh bị mình ném trúng mông mà chạy điên cuồng, Lạc Bắc không nhịn được cười ha hả.
Trong tiếng cười to, tinh thần của Lạc Bắc trống trải khiến cho toàn thân thoải mái.
- Sư phụ đã nói nếu người lấn ta một tấc thì ta lấn người một thước. Câu này đúng là có lý. Đối mặt với kẻ ác thì phải ác hơn chúng. Đám tinh tinh này hung dữ như vậy bị ta ném cho ngay cả quay lại cũng không dám.
- Hiện tại cho dù ta có bị thương cũng có thể hồi phục nhanh chóng. Cho dù là Tử huyền khí quyết hay là Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết cũng kém xa so với Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh. Đến lúc đó, Mạnh Thục và Tằng Nhất Thành mà dám chọc vào ta, cho dù một mình ta đối mặt cũng không sợ hai người bọn chúng.
Lạc Bắc lại nghĩ nếu như đám Mạnh Thục còn dám ức hiếp mình thì đến lúc đó cho dù quyền cước không bằng cũng có thể chịu đựng mà lấy quyền đổi quyền.
- Tới tầng thứ ba cảm giác với linh khí trong trời đất lại càng thêm rõ ràng. Không biết thêm một tầng nữa thì sẽ có cảm giác gì.
Lạc Bắc nằm trên tảng đá im lặng nhìn sao trời.
Tuy rằng đêm đã về khuya nhưng do khí huyết lưu chuyển trong người gây ra đau đớn, chưa nói cái cảm giác vui sướng khi đạt tới tầng thứ ba khiến cho Lạc Bắc nhất thời không ngủ được. Nhắm mắt lại, Lạc Bắc tựa như có thể cảm nhận được linh khí xung quanh lại càng thêm chân thực. Có điều linh khí trong trời đất cũng không phải là vật thể, Lạc Bắc vươn tay ra cũng chỉ chụp lấy hư không mà thôi.
Chỉ có ánh trăng chiếu nhẹ lên bàn tay của hắn.
- A?
Đột nhiên Lạc Bắc cảm nhận được từ sườn núi phía đông, linh khí trong trời đất có chút khác lạ, dường như có một thứ gì đó đang hút lấy.
- Chẳng lẽ cũng có người tu luyện trên núi Thiên Thượng?
Lạc Bắc giương mắt nhìn. Ngọn Thiên Thương vô cùng rộng lớn, phạm vi mà Lạc Bắc tiếp xúc cũng mới chỉ được một, hai phần mười. Mà những đỉnh núi xung quanh, Lạc Bắc cũng chưa bao giờ đi tới.
- Dù sao thì cũng không ngủ được. Nơi đó cũng chưa tới, hay là đến xem cũng được.
Suy nghĩ một chút, Lạc Bắc liền trở mình dậy bước về phía có linh khí trong trời đất dao động.
- Linh khí trong trời đất ở đây so với sơn cốc ta vừa đứng còn sung túc hơn, nhưng lại không hề có dấu con người đi qua. Tại sao lại có người tới đây tu luyện? Chẳng lẽ tu luyện ở đó là sư trưởng đã đạt tới cảnh giới ngự không?
- Tại sao ở đây lại có nhiều hoa cỏ như vậy?
Dưới bóng đêm, tầm mắt của con người không được xa cho lắm. Tuy nhiên cũng có thể thấy được khoảng cách đi tới đó cũng không gần. Mà dựa theo cảm giác của mình, Lạc Bắc càng chạy càng nhanh.
Khu rừng này đã ở giữa dãy núi, rõ ràng không có bóng dáng con người.sau khi xuyên qua một rừng cây, trên đường đi hoa cỏ càng lúc càng nhiều, gần như cứ vài chục bước là lại thấy một hai loại hoa lạ nở ra những bông hoa đủ mọi sắc thái khiến cho cả núi rừng thoang thoảng mùi hương thơm ngát.
Thậm chí không ngờ Lạc Bắc còn phát hiện một loại hoa như cái bát, giữa hoa là một cái đài hoa thật dài và một loại hoa khác có màu xanh nhìn giống như mẫu đơn nhưng ở trong đêm tối lại tản ra ánh sáng.
Hai loại hoa này mặc dù không nhiều nhưng trên đường đi nó giống như một cái đèn lồng nhỏ khiến cho núi rừng càng thêm lung linh.
- Có lẽ không còn xa nữa.
Đi trong khu rừng giống như một cái hoa viên, Lạc Bắc đột nhiên cảm nhận linh khí xung quanh đều lao về phía một khu vực gần đó.
- A!
Đợt khi Lạc Bắc xuyên qua khỏi rừng canh, cảnh tượng trước mặt khiến cho hắn phát thốt lên một tiếng kinh hãi.
Trước mắt hắn không ngờ là một cái hàn đầm rộng chừng mười trượng. Nước trong đầm mát lạnh không hề có sóng, tản ra hơi thở yên bình. Dưới làn nước trong vắt có những viên đá cuội to rất đẹp, có viên nhô lên mặt nước một chút hoặc tới cả nửa.
Trên một tảng đá lớn dưới đầm có một thiếu nữ mặc trang phục màu vàng, dáng người yểu điệu trạc tuổi Lạc Bắc. Từ chỗ Lạc Bắc nhìn lại thì chỉ thấy được một nửa bên mặt nhưng cũng đủ khiến cho hắn cảm nhận được một nét đẹp thoát tục.
Nhưng điều khiến cho Lạc Bắc thốt lên một tiếng kinh hãi đó là hắn nhìn thấy trong khu rừng đối diện với thiếu nữ có hai con mắt to bằng cái chuông đồng, tản ra ánh sáng màu hồng làm cho ời ta sợ hãi.
Nhưng cơn gió mạnh từ trong núi rừng thổi ra át cả mùi thơm của hoa cỏ.
Không ngờ đó lại là một con cự mãng khổng lồ mà đen.
Thân con cự mãng to bằng cả cái thùng nước, đầy vảy, so với thân thể Lạc Bắc còn tráng kiện hơn nhiều. Thời điểm nó uốn lượn không phải trên mặt đất mà đang quấn quanh một cây đại thụ. Khi nó tiến lên, những cái vảy mài vào vỏ cây phát ra những âm thanh răng rắc giống như cái cây to bằng hai người ôm đó cũng phải vỡ nát.
Một con cự mãng như vậy mà siết lấy người nào chắc chắn người đó sẽ nát thành thịt vụn.
Khi Lạc Bắc tới nơi thì phát hiện đôi mắt to đỏ của nó đang chăm chú nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi trong hàn đầm.
- Cẩn thận.
Lạc Bắc lập tức hét lên. Nhưng hắn phát hiện ra lúc này con cự mãng cũng đã bơi tới cách thiếu nữ chừng mười trượng, đông thời mở to mồm.
Bình thường khi ăn mồi, xương quai hàm của rắn đều bạnh ra. Vì vậy mà khi con cự mãng hé miệng, Lạc Bắc như nhìn thấy một cái động tối đen, hiển nhiên là nó muốn nuốt chửng thiếu nữ vào bên trong.
Tuy nhiên dường như thiếu nữ không nghe thấy tiếng hô của Lạc Bắc mà linh khí xung quanh người vẫn xoay chuyển kịch liệt.
- Cô ấy cũng đang tu luyện giống như ta, sắp tới lúc đột phá.
Lạc Bắc lập tức hiểu ra.
Giống như khi Lạc Bắc đột phát, tình hình lúc này rất nguy hiểm, muốn thoát ra là điều không thể.
Thấy tình hình nguy cấp, Lạc Bắc liền ngồi xổm xuống nhặt lấy hai hòn đá to rồi ném thẳng vào con cự mãng.
Hai tay của Lạc Bắc lúc này phát ra phải tới mấy trăm cân, vừa rồi ném vào mông mấy con tinh tinh cũng là do hắn hạ thủ lưu tình, cơ bản không dùng hết sức. Còn bây giờ, Lạc Bắc ném đá đã dùng hết sức toàn thân khiến cho viên đá bay trong không khí vang lên tiếng rít.
Cho dù là nỏ cứng trên đời chỉ sợ cũng như thế là cùng.
Con cự mãng đang tập trung chú ý vào cô gái liền bị ném trúng ngay dưới đầu.
- Con cự mãng này có lẽ đã tu thành tinh, không ngờ da của nó còn dày hơn cả giáp.
Hai viên đã núi đập trúng thân rắn liền rơi xuống, chỉ để lại hai điểm trắng mờ.
Cái đầu rắn lập tức ngẩng lên, tức giận nhìn về phía Lạc Bắc.
Cú ném của hắn mặc dù không làm cho nó bị thương nặng nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến cho nó bị đau nhức.
Con cự mãng ngẩng đầu.
Cái quai hàm của con cự mãng bạnh ra khiến cho cái miệng của nó mở rộng gần như gấp đôi thân mình. Hiện tại nó ngẩng đầu lên nhìn giống như cả vầng trăng sáng trên không trung cũng bị nó ngậm lấy.
Con cự mãng hít mạnh một cái khiến cho không khí trong phạm vi mấy dặm chui vào trong miệng. Rồi một làn khói đen từ trong cái miệng to của con cự mãng phun ra.
Cú phun của nó không ngờ vượt qua khoảng cách mười trượng tới thẳng chỗ Lạc Bắc đang đứng.
“ Phụp...phụp,,,phụp...”
Con cự mãng phun ra một cái khiến cho cát chạy đá bay.
Lạc Bắc nhìn thấy con cự mãng hút khí rồi phun ra liền lập tức hiểu thêm một chút về câu nói trong cuốn sách cổ kia.
Con cự mãng phun làn sương mù màu đen tản ra kình khí rất mạnh. Đồng thời còn có cả những nhánh cây và đá núi vừa bị nó hút vào trong đó kèm theo nọc độc đen xì rơi xuống đất chẳng khác gì cung tiễn. Trong nháy mắt mặt đất đen kịt giống như được phủ một lớp nhựa đường.
- Bình thường mãng xà càng to càng không có độc nhưng hơi thở của con này lại độc như vậy chứng tỏ đúng là dị chủng.
Lạc Bắc mới nhìn thấy con cự mãng ngẩng đầu giống như muốn bay lên thì biết không ổn. Hắn liền vọt ra mấy chục trượng, nhưng mắt thấy mặt đất nơi mình vừa đứng trong nháy mắt xuất hiện nhiều lỗ thủng và một lớp dãi đen thì rùng mình.
“ Phù!” Con cự mãng lại phun ra một làn hơi nữa.
Dường như con cự mãng này đã thông linh trí cho nên khi Lạc Bắc còn chưa dừng lại, mới xuất hiện ý nghĩ đó thì một vầng đen kịt lại lao tới.
Không ngờ nó còn giữ lại chút khí tức ở trong miệng, chờ khi Lạc Bắc né tránh thì mới phun ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 59: Long Đằng! Hổ dược.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
- Không ổn.
Mi tâm của Lạc Bắc khẽ giật, khí huyết bốc lên cố gắng tránh sang một bên nhưng vẫn bị chậm bị một tia khí đen quấn lấy.
Tia khí đen bay thẳng vào mặt khiến cho Lạc Bắc chực ngất đi mà ngã xuống đất.
Con cự mãng run người thốt lên một tiếng kêu. Hiển nhiên là nó nhìn thấy phun ngã được Lạc Bắc liền có chút đắc chí. Ngay lập tức lớp vảy trên người nó giương lên không ngờ có vài phần uy thế của giao long.
Con cự mãng màu đen chính là một loài dị thú có tên Ô Cầu của vùng Thục Sơn.
Trời sinh ra Ô Cầu đã có lớp vảy rắn chắc, đao kiếm khó làm cho nó bị thương. Ngay cả hơi thở cũng chứa kịch độc. Tuy nhiên con này gần giống với giao long lại có được trần trí và uy thế như vậy chắc chắn là do may mắn ăn được dược thảo thần diệu nào đó.
Cặp mắt to đỏ như hai cái chuông đồng thấy Lạc Bắc ngã xuống liền ngẩng cao đầu định nuốt thiếu nữ ngồi trên hàn đầm.
Con cự mãng ngẩng dầu lên mà bò về phía trước.
Trong suy nghĩ của nó bất cứ sinh linh nào chỉ cần dính phải khói đen của nó liền bị độc đánh chết mà mất hết sinh cơ.
Nhưng nó vừa mới định trườn đi thì trong khu rừng đã lại vang lên ba tiếng gió rít.
- Không ngờ Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh lại còn có công hiệu này.
Hóa ra Lạc Bắc choáng váng quỵ xuống, tia chớp màu vàng trong khí huyết liền điên cuồng lóe lên, dưới sự rung động của chân nguyên hắn liền tỉnh táo lại, lượng độc tố bị hút vào liền nhanh chóng bị đẩy ra khỏi cơ thể.
Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trải tới tầng thứ ba không ngờ ngay cả kịch độc cũng không có tác dụng đối với Lạc Bắc.
-Quả nhiên là hữu dụng.
- Con độc xà chỗ yếu đều có nhưng con cự mãng này to như vậy không biết chỗ yếu của nó ở đâu.
Trước khi ném ba viên đá, Lạc Bắc đã làm cho chúng trở nên sắc nhọn, hơn nữa đều ném thẳng vào trong miệng của Ô Cầu. Trong miệng của Ô Cầu có hai cái răng thật nhọn lóe lên ánh sáng màu lam khiến cho người ta run sợ. Nhưng trong cái miệng của nó lại không có lớp vảy bao phủ vì vậy mà ba viên đá ném trúng khiến cho miệng của Ô Cầu tóe máu.
Con Ô Cầu bản tính hung ác, lại chưa bao giờ bị như vậy liền rít lên một tiếng rồi điên cuồng hút khí, gần như ngay cả mây trên trời cũng bị nó hút xuống.
Nuốt mây phun vụ.
- Con cự mãng này thật sự sắp tu thành giao long.
Có kinh nghiệm lần trước, Lạc Bắc không dừng lại mà chạy như điên.
Hiện tại, Lạc Bắc chạy cực nhanh nhìn chẳng khác gì một viên đạn khiến cho hai luồng hơi đầy uy thế của Ô cầu đánh trượt.
Liên tục thấy hơi thở của mình không làm gì được Lạc Bắc, Ô Cầu lộ rõ sự hung dữ, không ngờ bất chấp thiếu nữ đang ngồi tu luyện trên tảng đá mà bổ về phía Lạc Bắc.
- Không hay.
Thấy đôi mắt to như cặp chuông đồng phát ra khí thế độc ác, Lạc Bắc như muốn nổ tung đầu. Lạc Bắc và Ô Cầu cách nhau một cái hàn đầm chỉ với vài chục trượng, tuy nhiên nhìn đôi mắt của Ô Cầu, Lạc Bắc như có cảm giác chỉ trong nháy mắt nó sẽ tới trước mặt mình.
Cảm giác vừa mới xuất hiện trong đầu, thân mình Ô Cầu đã dựng đứng che khuất cả ánh trăng, đồng thời vang lên tiếng răng rắc. Cái âm thanh đó khiến cho người ta có thể cảm nhận được do lực lượng bùng nổ.
Trong nháy mắt con Ô Cầu liền lao về phía trước.
Chỉ mới uốn mình một cái con Ô Cầu đã vọt lên mười trượng, bay thẳng qua hàn đầm giống như một ngọn núi rồi đè xuống người Lạc Bắc.
- Nếu thật sự là giao long hay Ngũ trảo kim long thì không biết uy thế của nó thế nào?
Trong lúc nhất thời thấy Ô cầu bay lên giống như một ngọn núi đè xuống người, trong lòng Lạc Bắc có cảm giác như lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
- Nếu là Giao long thật thì cũng không phải là đối thủ của sư phụ ta. Nếu thấy sư phụ nhất định nó phải lảng tránh và bỏ trốn chứ đừng nói là một con rắn như ngươi. Gặp phải sư phụ, có lẽ chỉ một đầu ngón tay thì ngươi đã chết, làm gì dám đứng trước mặt ta mà rít. Chẳng lẽ ta sợ ngươi? - Ngay lập tức trong đầu Lạc Bắc xuất hiện một ý chí cứng cỏi.
Được ý chỉ bất khuất kéo lên, chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trong người y cùng với khí huyết bắt đầu lưu chuyển càng thêm nhanh.
- Con cự mãng bay lên không đã tới mười trượng, nếu không bị địa hình cản trở chắc chắn nó sẽ đuổi kịp. Chỉ có lợi dụng cây cối ngăn cản mới không bị nó đuổi theo.
Sau khi hít một hơi, Lạc Bắc liền quay đầu chạy vào trong rừng.
Con Ô Cầu rơi mạnh xuống ở phía sau Lạc Bắc. Cánh rừng xung quanh hàn đầm đều rất rậm rạp, thân hình của Ô cầu rất lớn nên không thể đuổi kịp được Lạc Bắc.
- Loài dị chủng trời sinh này sức lực chắc chắn rất mạnh, không thể trốn được. Phải nghĩ cách làm cho nó bị thương.
Nhất thời, Lạc Bắc khó thoát khỏi áp lực của Ô cầu, tâm chí lại gặp được một lần rèn luyện. Cảm nhận mình sẽ được ích lợi rất nhiều nên hào khí của hắn xông lên, vừa lao đi vừa nhặt đá trong rừng mà ném.
“ Phụp” một viên đá sắc nện trúng hốc mắt của Ô cầu. Giống như những viên đá trước nó cũng chỉ để lại một vết trắng mờ tuy nhiên con Ô cầu đang đuổi theo cũng bị khựng lại.
“ Chẳng lẽ ánh mắt của nó chính là nhược điểm?” Trong lúc khí huyết bốc lên, cảm giác của Lạc Bắc trở nên linh mẫn nên nhận ra được điều đó.
Lạc Bắc xoay người vòng qua mấy thân cây gẫy sau đó nhặt mấy viên đá rồi nhằm vào mắt Ô cầu mà ném.
Con Ô Cầu dường như rất cố kỵ với hai mắt của mình nên rít lên điên cuồng. Tuy nhiên Lạc Bắc làm lại theo cách phun khí của nó mà thường thường nhặt bốn năm viên đá cũng chỉ ném ra hai ba viên. Cho dù có ném cả bốn, năm viên thì trong tay hắn cũng đã nhặt thêm được cả chục viên nữa. Vào lúc Ô Cầu quay đầu tức giận dường như định vọt lên như vừa rồi thì Lạc Bắc đột nhiên xoay người ném cả mười viên đá trong tay vào con mắt màu đỏ của nó.
Hơn mười viên đá được Lạc Bắc dốc hết sức dồn chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh và Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết tới cực hạn. Mặc dù không chính xác lắm nhưng trong mười viên vẫn có hai viên trúng phải mắt trái của Ô Cầu.
Ngay lập tức con mắt của Ô Cầu nổ tung, chảy đầu máu.
- Con mắt của nó đúng là chỗ yếu điểm.
Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu, còn chưa kịp vui sướng, Lạc Bắc đã nghe thấy một tiếng rít thật to.
Trong nháy mắt, ánh trăng và không khí xung quanh dường như bị hút vào trong miệng Ô cầu, ngay cả ánh trăng cũng tối hẳn đi.
Trên người con Ô Cầu những cái vảy màu đen như nổ tung, cả thân hình to lớn của nó điên cuồng lao tới.
Trên đường đi, những cái vảy của nó chặt đứt cây cối, cát đá bắn ra tứ tung xuyên qua cả thân cây.
Ô Cầu tu luyện nhiều năm nhưng con mắt bị thương nặng đã làm cho toàn bộ hung tính của nó nổi lên.
Trong lúc lao nhanh về phía Lạc Bắc, cái đuôi to của nó còn quất gẫy cây cối mà giáng xuống người hắn.
- Dựa vào sức lực ta kém nó quá xa.
- Không chạy thoát.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc đã thấy Ô Cầu chỉ còn cách mình chưa tới ba trượng.
Với cái khoảng cách này chỉ cần bổ nhào về phía trước là có thể hoàn toàn quấn lấy hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc đột nhiên thấy có một sợi dây to bằng cánh tay đột nhiên từ trên mấy cây đại thụ bò xuống mà cuốn lấy Ô Cầu.
Trong núi, những loại dây leo to bằng cánh tay đều vô cùng dẻo dai, dao khó chặt đứt được. Con Ô Cầu rít lên điên cuồng. Năm sáu cái dây leo to bằng cánh tay đều bị nó bứt đứt, tính cả cái cây đại thụ bị dây leo cuốn vào cũng vang lên tiếng nổ.
Chẳng qua trong lúc con Ô Cầu bị ngăn cản đủ cho Lạc Bắc bỏ nó xa thêm vài chục trượng.
Con Ô Cầu bứt đứt được mấy cái dây cũng không vội đuổi theo Lạc Bắc mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Một bóng hình yểu điệu từ trên không trung bay xuống nhẹ nhàng như một sợi tơ màu vàng nhạt.
- Cuối cùng thì cô ấy cũng tỉnh dậy.
Trong nháy mắt Lạc Bắc phát hiện ra đó chính là thiếu nữ trên hàn đầm.
Nhìn khuôn mặt xinh như vẽ của thiếu nữ, trong lòng Lạc Bắc chỉ có một cụm từ chim sa cá lặn mà thôi.
Thái Thúc cũng có sự thanh cao thoát tục nhưng khuôn mặt có chút anh khí, còn người thiếu nữ này thì lại hoàn toàn khác, da thịt của nàng hết sức mịn màng.
Hiện tại nhìn con Ô Cầu gần như tu thành giao long ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, đôi lông mày của nàng hơi cau lại dường như có chút lo lắng.
Tuy nhiên nhìn đôi lông mày của nàng cau lại càng khiến cho nàng thêm quyến rũ.
- Nếu cô ấy lớn tuổi hơn chút nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Mặc dù Lạc Bắc còn nhỏ tuổi cũng không hiểu hết được sự phong tình nhưng chỉ nhìn thiếu nữ nhíu mày cũng chợt nảy ra cái suy nghĩ đó.
- Cẩn...cẩn thận.
Đột nhiên, thiếu nữ mặc áo vàng liếc mắt nhìn Lạc Bắc, trong mắt có chút gì đó lo lắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc