Hứa Tinh Tinh tuy rằng là người có cốt cách của người mẫu, xinh đẹp và rất tự tin, nhưng khi gặp một người phụ nữ thông minh và xinh đẹp như Ninh Não Nhi thì trong lòng vẫn có chút tán thưởng, và một chút xấu hổ ghen tị!
- Cô là bạn gái anh ấy à?
Cái mũi cao cao nhỏ xinh của Hứa Tinh Tinh hơi có chút cay cay, như là bị đánh đổ bình gia vị vậy!
Cái anh Diệp Thanh này trước thầm yêu mình vậy mà không ngờ bây giờ lại có một cô bạn gái đẹp hơn cả mình!
- Ế, không phải!
Diệp Thanh ban đầu định nói “ đúng vậy” nhưng sau đó lại nói thật! Nghĩ bụng anh không có phải là cái loại đàn ông tầm thường thích sĩ diện hão!
Ninh Não Nhi mỉm cười nói:
- Tôi không phải là bạn gái của anh ấy, bạn gái của anh ấy còn xinh đẹp và quyến rũ hơn tôi nữa!
- Thật không?
Hứa Tinh Tinh ngạc nhiên, đôi môi anh đào chúm chím mở tròn xoe, trong lòng lại càng không hiểu nổi! Người đàn ông này, vừa nghèo, vừa lăn lộn không ra tiền, vậy mà tại sao lại có nhiều cô gái thích hắn đến vậy?
Bình thường là phụ nữ, không cần biết những người đàn ông lúc trước theo đuổi mình với thái độ gì nhừng khi biết tin người đó đã sớm từ bỏ ý định theo đuổi mình thì ít nhiều cũng có một chút khó chịu! Và vào lúc này thì Hứa Tinh Tinh cũng đang rơi vào trạng thái đó!
- Ha hả, à cứ coi là như vậy đi!
Diệp Thanh có chút ngại ngùng, lại cũng có chút lâng lâng nói.
Cô Ninh Não Nhi này đúng là biết giữ thể diện cho người khác! Anh ta cũng quên luôn là lúc nãy trong bụng thầm nghĩ mình không phải là loại đàn ông tầm thường ham sĩ diện!
- A~ Diệp Thanh, anh cũng đến à?
Đúng trong lúc này , lại có một âm thanh quen thuộc từ một người đàn ông truyền đến, Diệp Thanh quay đầu lại nhìn, không ngờ lại gặp người quen, người này cũng tầm tuổi Diệp Thanh, thân hình mạnh mẽ cường tráng, chỉ có điều thoạt nhìn bề ngoài có chút hài hước!
Đây lại là một người bạn học cùng phổ thông với Diệp Thanh, tên là Uông Tiểu Vĩ hồi đó cậu ấy vẫn hay thường chép bài của tập về nhà của Diệp Thanh, cong bây giờ thì đã mở một công ty bán các thiết bị đồ dùng văn phòng, và cũng thông qua việc hội tụ bạn học này bước lên cao hơn, làm kinh doanh có thêm nhiều màu sắc hơn!
- A , Diệp Thanh, chào cậu!
Bên cạnh Uông Tiểu Vĩ là cô bạn gái trang điểm rất xinh đẹp của anh ta, Diệp Thanh nhìn kĩ lại thì thấy đây cũng là một người quen, không ngờ người bạn tốt trước đây của mình thậm chí lại thích mỹ nữ ngực bự Chu Thanh Nghiên này!
- À à, không ngờ ở đây lại gặp đước các bạn! Từ lần trước gặp mặt gần đây nhất đến bây giờ cũng cách đến mây tháng rồi ấy nhỉ!
Diệp Thanh mỉm cười nói, trong lòng có chút lâng lâng, cái thành phố Phù Liễu này tuy nhỏ mà để gặp được mấy người bạn học cùng phổ thông cũng không phải là dễ dàng gì, năm sáu tháng mới gặp nhau được một lần!
- Mà này Diệp Thanh, cậu làm cái gì mà bị người ta buộc tội là hành nghề y phi pháp thế? Giờ còn công tác ở bệnh viện Ngô Đồng nữa không?
Uông Tiểu Vĩ vỗ vai diệp Thanh cười nói, giọng nói sang sảng như sợ người khác không nghe thấy mình nói gì vậy!
Diệp Thanh mỉm cười trả lời:
- Đã sớm không còn làm ở đó nữa rồi, giờ đang thất nghiệp đây! Dô, vẫn là các cậu lắn lộn phát triển lên được!
Chu Khanh Nghiên nói:
- Công việc kinh doanh của Tiểu Vĩ vẫn tốt, công ty cũng đã có tầm quy mô lên đến ba chục năm chục người rồi!
Uông Tiểu Vĩ xua tay vô cùng khiêm tốn nói:
- Cũng chỉ là kiếm miếng cơm thôi mà!
Nhưng mà ánh mắt liếc về phía Diệp Thanh ít nhiều có chút khinh bỉ.
- Đúng rồi Diệp Thanh sao cậu cũng đến đây vậy?
Chu Khanh Nghiên đáo mắt qua Ninh Não Nhi một cái rồi quay sang hỏi Diệp Thanh. Trong bụng nghĩ , đúng như tôi đoán, cái buổi họp báo hôm nay cũng không có tuyên truyền rộng rãi , chỉ là nội những tay có máu mặt trong giới thương nhân đến để tán dương cổ vũ cho bạn gái của Tô công tử!
Còn mình với Uông Tiểu Vĩ cũng chỉ có là được thơm lấy từ Hứa Tinh Tinh mới được mời đến đây! Cái cậu Diệp Thanh này bây giờ nghề nghiệp không, là tầng lớp đáy cùng của cả xã hội, dựa vào tư cách gì để mà được đến đây? Không phải là lại nhờ vào sự chắm sóc bảo dưỡng của người đàn bà bên cạnh kia chứ? Công tử bột.
Chu Khanh Nghiên càng nghĩ càng thấy đúng, cái anh Diệp Thanh này trắng trơn chẳng có cái gì, đúng là dạng công tử chẳng có đồng mốc nào! Trong bụng cười thầm! Hôm nào nhất định phải lên QQ tám cùng với đám bạn!
Hứa Tinh Tinh gương mặt cũng đầy hiếu kì hướng về phía Diệp Thanh, hiển nhiên, cũng rất là muốn biết đáp án này. Từ khi thi thoảng cô ấy lại đáo mắt soi Ninh Não Nhi, trong lòng cũng có nhiều phần nghĩ như Chu Khanh Nghiên.
Diệp Thanh cũng không muốn khoe khoang mối quan hệ của mình và Tô Thông nên chỉ miễn cưỡng trả lời:
- Là tôi nhìn thấy quảng cáo trên báo nên mới đến đây!
Trong bụng anh ta nghĩ, một buổi biểu diễn thời trang lớn như thế này , đương nhiên là báo chí và TV sẽ quảng cáo khắp nơi rồi!
Thằng nhóc này, có thời gian một cái là vào ngay linh y bảo tháp, quấn lấy tinh kinh tiểu mỹ nữ Tiểu Vũ Nhi học tập y thuật, không ngờ đến báo chí với TV cũng không thèm động tới!
Chu Khanh Nghiên và Hứa Tinh Tinh liền che miệng cười, càng thêm chắc chắn những gì mình đã đoán được!
Uông Tiểu Vĩ nói:
- Cậu cũng không có kinh doanh, đến đây cũng chỉ có thể xem cái sự nhộn nhịp náo nhiệt ở đây thôi!
Lại quay sang tiếp cận Ninh Não Nhi:
- Vị tiểu thư này thật là xinh đẹp, nhìn qua cũng biết là một bà chủ lớn, không biết tiểu thư àm trong lĩnh vực nào vậy?
Chu Khanh Nghiên ở bên cạnh cũng có chút ghen tuông, liền kéo áo Uông Tiểu Vĩ, nhéo trộm vào lưng hắn ta, rất hiển nhiên là đối với những thằng mà thấy gái đẹp là bắt đầu giở thói tán tỉnh như hắn thì đúng là hơi khó nuốt thật!
Ninh Não Nhi trả lời:
- Tôi làm trong lĩnh vực thẩm mỹ, cũng chỉ là kinh doanh nhỏ thôi, không thể so sánh với một Uông tổng như ngài được!
Vừa dứt lời, đôi chân của Uông Tiểu Vĩ liền mềm nhũn ra, mỉm cười nói:
- Làm thẩm mỹ à, chẳng trách khi chất xuất chúng như vậy!
Nói rồi cũng không để ý đến bàn tay của Chu Khanh Nghiên ở bên cạnh mà đưa luôn ra danh thiếp của mình.
- Tôi họ Uông, mong sau này hãy quan tâm và giúp đỡ tôi !
- Đâu có , đâu có, phải là mong Uông tổng quan tâm và giúp đỡ một cô gái như tôi mới phải chứ!
Ninh Não Nhi mỉm cười nhận tấm danh thiếp , bọc trong tay, lợi dụng trong ánh sáng mờ nhạt liền ném tấm danh thiếp trong tay đi chỗ nào mất mà không ai biết!
Cô nàng này cũng là một người thông minh, có thể nhìn mặt mà đoán ý người khác được, liền lập tức nhận ra ngay, mấy người bạn học của Diệp Thanh cũng chẳng ra gì, thậm chí còn không có coi anh ấy ra gì! Trong lòng liền có một chút gì đó phẫn nộ! Những ngươi này có lẽ phần nhiều không biết trình độ y thuật của Diệp Thanh đã sớm xuất quỷ nhập thần, đến một mức độ mà họ không thể tưởng tượng được!
- Tinh Tinh!
Ở chỗ xa, một người đàn ông hơi hói đầu, thấp béo gọi với theo, rồi sau đó tiến đến gần, đây chính là Cao tổng giám đốc tập đoàn Cao Thị!
- A~ Diệp Thanh đấy phải không?
Cao gặp Diệp Thanh có hơi chút giật mình, nhưng ngay sau đó lấy lại được bình tĩnh.
- Đúng vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Diệp Thanh đáp.
- Ồ! Cám ơn ah lần trước đã cứu tôi!
Cao chỉ nhìn lướt qua Diệp Thanh một chút rồi hướng về phía Hứa Tinh Tinh nói:
- Tinh Tinh à, bên kia có mấy người bạn, tôi giới thiệu cho cô biết nhé!
Nói đoạn liền kéo Hứa Tinh Tinh đi! Nhưng mà ánh mắt vẫn có lán lại ở chỗ Ninh Não Nhi một lúc!
Uông Tiểu Vĩ và Chu Khanh Nghiên thấy Cao và Hứa Tinh Tinh đi đâu là liền cắp đít chạy theo ngay!
Lúc gần đi Uông Tiểu Vĩ còn quay lại nói với Diệp thanh:
- Gì chứ Diệp Thanh à, nếu mà cậu không tìm được việc thì có thể đến công ty của tôi dung thân một chút được, chỗ tôi cũng đang tuyển người đấy!
Diệp Thanh gật gật đầu, cười nhạt, trong bụng nghĩ, nếu mà anh đi đến chỗ mày làm thì thà chết còn hơn! Ánh mắt liền lạc dần đến Chu Khanh Nghiên!
Người đàn bà này xem dáng vẻ khá là thân mật với Uông Tiểu Vĩ, hai người đúng là hợp gu với nhau! Cũng đúng, Uông Tiểu Vĩ tuy rằng không có được đẹp trai cho lắm, nhưng ít nhiề cũng có một công ty nhỏ, cũng coi là người đàn ông thành đạt à! Đàn ông mà, có tiền thì tán gái dễ lắm! Chỉ tiếc là Thái Đạc còn khá là khó quên được Chu Khanh Nghiên!
Hắn không hề biết rằng, chỉ vì Chu Khanh Nghiên coi thường Diệp Thanh, nên Thái Đạt đã sớm không có để ý đến người đàn bà họ Chu kia nữa!
- Sao vậy, thấy thích người đẹp ngực bự kia rồi à?
Ninh Não Nhi mỉm cười nói ghẹo Diệp Thanh, đôi mất lộ ý bỡn cợt.
- Đâu có, cô nghĩ nhiều rồi!
Nghe Ninh Não Nhi nói vậy Diệp Thanh liền vội vàng rời mắt khỏi bộ ngực của Chu Khanh Nghiên. Hình như cũng không có quá to mà, nếu mà đem so với ngực của Ninh Não Nhi thì vẫn còn nhỏ hơn nhiều!
Diệp Thanh nghĩ rồi nhìn trộm xuống ngực của Ninh Não Nhi để so sánh, thấy bộ ngực bị chiếc áo kìm lại như muốn nổ tung ra vậy!
Ninh Não Nhi từ đầu đến giờ vẫn chú ý đến anh ta, một tiểu tiết nhỏ như thế làm sao qua mắt được một người phụ nữ tinh tế như cô ấy chứ? Thê là liền lúc ấy, nổi ý trêu chọc lên liền ghé sát đôi môi hồng ngào ngạt hương thơm kia đến sát tai Diệp Thanh nói bỡn cợt:
- Thế nào? Là của cô ấy to hay là của tôi to?
- Hả?
Diệp Thanh đỏ mặt, bất ngờ nói theo bản năng:
- Của cô to!
Vừa dứt lời mới chợt ý thức ra! Cử chỉ càng thêm ngu! Nhìn cái óc này, sao cái gì cũng có thể nói ra được vậy, đến đây thì coi như mất hết hình tượng rồi nhé?
- Vậy anh có muốn sờ một chút không?
Vượt ngoài dự liệu, Ninh Não Nhi không những không mắng anh ta mà lại còn ghé môi sát vào tai nói thầm, giọng điệu càng thêm hấp dẫn mê hoặc, làm cho quả tim nhỏ bé của Diệp Thanh đập “bùm bụp”!
“...”
Ở đâu lại có cái kiểu trêu đùa người khác như vậy chứ?
- Không sờ!
Anh ấy rất tỉnh táo, nàng lại muốn trêu đùa mình đây!
- Chẹp chẹp, cơ hội tốt như vậy, dâng đến tận miệng rồi mà không thèm ăn?
Ninh Não Nhi ôm cánh tay của Diệp Thanh đến sát người cô ấy, đôi mắt quyến rũ lay động lòng người!
Diêp Thanh có chút khô mồm khô miệng, anh ấy cảm thấy được bộ ngực lơ đãng của cô ấy đang chạm vào cánh tay, mềm mại và ấm áp, khiến cho người ta chỉ muốn sa vào đó và ở trong đó mãi không muốn rời đi!
- Chị Ninh Não, đừng đùa nữa, ở đây bao nhiêu người!
Người Diệp Thanh nóng hừng hựng hừng hựng lên, nhưng cuối cùng thì vẫn là lý trí chiến thắng bản năng, nhẹ nhàng từ từ đẩy Ninh Não Nhi ra nói.
- À à!
Ninh Não Nhi cười nghĩ bụng, ranh con, giờ thông minh hơn chút rồi đây mà! Ờ, khống chế vẫn còn kém một chút! Màn sau lại đáp lên đây!
Nếu Như Diệp Thanh mà biết thì chắc là oan uổng chết mất! Nàng cũng không có ngẫm lại, hại nước ại dân như cô ấy thì có mấy người đàn ông có thể cưỡng lại được chứ? Diệp Thanh thế vẫn còn tốt chán! Chứ nếu mà đổi sang người khác thì chắc chịu không có nổi!
Đương lúc Diệp Thanh đang hối hận, vì không có đồng ý đề nghị béo bở sờ ngực của cô ấy, thì một âm thanh sang sảng của một người đàn ông truyền đến, thu hút rất nhiều ánh mắt của những người có tên tuổi ở đó!
- Ai dô Diệp Thanh, sao anh lại trốn ở góc này! Để chúng tôi phải tìm anh một chặp!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Người đó tất nhiên là Tô Thông và bạn gái là Vương Liễu Ý!
Tô Thông hôm nay mặc âu phục, rất có phong độ, gương mặt mang một nụ cười, nhìn thấy Diệp Thanh liền vui mừng thất thường, bước nhanh đến, ôm chặt lấy Diệp Thanh!
- Cái thằng tiểu tử này, cậu trốn ở đây làm gì? Sao không đi ra phía sau tìm tôi? Bọn này còn cứ nghĩ là cậu không đến nữa nè!
Tô Thông vỗ vai Diệp Thanh cười sang sảng nói.
Diệp Thanh trả lời:
- Tôi cũng mới đến không được lâu lăm, nghĩ hôm nay chắc cậu rất bận nên không có đi làm phiền!
Tô Thông nói:
- Có bận đến mấy thì cũng không thể thiếu câụ được, nếu không thì Liễu Ý lại mắng tôi mất !
- Không phải sao Diệp Thanh! Anh chữa khỏi bệnh cho tôi, như thế cũng coi là ân nhân cứu mạng rồi còn gì, chúng tôi không biết phải cám ơn anh như thế nào nữa!
Vương Liễu Ý mặc bộ trang phục dạ hội màu trắng, thêm đôi mắt sáng và hàm răng trắng, dung nhan tươi đẹp, dáng vẻ lung linh kiều diễm, có vài phần khí chất!
- Đúng vậy, chậm trễ với ai thì được chứ với ân nhân là không có được!
Tô Thông nói thêm.
Diệp Thanh “ha ha” cười nói:
- Hai vợ chồng cậu chồng tung vợ hứng, tôi nói không có lại!
Vương Liễu Ý liền lập tức vảm thấy rạo rực vui vui! Cái cậu Diệp Thanh này đúng là biết ăn nói, “hai vợ chồng”, hê hê, nói đúng tim đen của chị nó rồi!
Đôi mắt xinh đẹp của nàng liếc nhìn qua Ninh Não Nhi, trong bụng có vài phần kinh ngạc! Cái cậu Diệp Thanh này nhìn cũng thật thà mà lại đào hoa phết, trong tay có Mã Tiểu Linh xinh đẹp rồi mà hôm nay đến đây lại còn dắt theo một mỹ nữ có đôi nhũ hoa bồng đảo đến vậy!
- Không biết vị tiểu thư đây là...
Vương Liễu Ý cười tủm tỉm hỏi.
Ánh mắt Tô Thông cũng dị thường, trong bụng nghĩ, được đấy người anh em, khá hơn mình nhiều đấy, không ngờ cưa luôn hai cô bạn gái, đúng là háo sắc quá, mà lại toàn là người đẹp! Đâu có như mình, bị Vương Liễu Ý quản chặt thế này, muốn đi hái nhành hoa bắt con bướm cũng khó!
Diệp Thanh hoàn toàn không có biết hình ảnh của mình đang bị tổn hao trong mắt hai người bạn, từ một chàng trai thuần khiết thành một công tử sát gái, đương lúc đó giới thiệu:
- Đây là Ninh Não Nhi bạn tôi, cô ấy mở một tiệp SPA, bình thường cũng có nghiên cứu qua một chút về thời trang nên hôm nay liền đi cùng cô ấy đến đây xem xem!
Vừa nói vậy xong, Tô Thông liền ngay lập tức nhớ ra:
- Ồ có phải là tiêm SPA nữ Đại Nghiên trên đường Văn Oanh không?
Ninh Não Nhi mỉm cười trả lời:
- Đúng vậy,Tô công tử cũng có nghe qua sao?
Vương Liễu Ý trả lời:
- Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là xem trên TV thôi, lần đó cái vụ tinh dầu ấy ồn áo thật! Nhưng mà sao đó nghe nói không nhưng danh dự của các cô không bị tổn thất mà ngược lại lại còn làm ăn ngày càng phát đạt nữa chứ?
Ninh Não Nhi nhìn Diệp Thanh, đôi mắt lung linh nói:
- Vẫn không phải là nhờ Diệp Thanh sao ! Nếu không thì đến bây giờ chắc tôi chỉ có nước đóng cửa thôi!
Ồ hồ, anhh hùng cứu mỹ nhân à! Tô Thông và Vương Liễu Ý quay mặt nhìn nhau trong bụng nghĩ, người đàn bà này, đôi mắt hàn xuân, nếu nói không có mưu mẹo gì với Diệp Thanh thì chắc có đánh chết tôi cũng không tin!
Vương Liễu Ý nói:
- Ninh Não Nhi muội muội, không biết chỗ em có hạng mục nào tốt không, chị muốn đến thử một chút!
Ninh Não Nhi lập tức giới thiệu chô cô ấy, trong đó còn giới thiệu thêm một chút mật quyết làm đẹp khác, thế là liền lập tức Vương Liễu Ý cảm thấy thèm thuồng vô cùng, làm cô ấy chỉ ức không đến đó thử ngay được, thưởng thức những tuyệt kỹ độc môn của Ninh Não Nhi!
Hai người đàn bà này đều là những người thích am hiểu và có nghiên cứu về thời gian, vừa mới nói đến đây, lập tức liền rôm rả ngay, không được một lúc , thì chủ đề từ thẩm mỹ chuyển sang nước hoa, thời trang, đồ mỹ phẩm, kính chống nắng, và các phương diện khác..., thế là gạt Diệp Thanh và Tô Thông hai người đàn ông này sang một bên!
...
Hứa Tinh Tinh và Cao vô cùng ngạc nhiên!
Đặc biệt là Cao, càng thêm hối hận nhiều phần, vừa rồi không nói chuyện với Diệp Thanh nhiều một chút? Cái thằng nhóc này giấu thân mình kĩ thế, xem ra phải định vị lại từ đầu rồi!
Thế là chỉ trong một lúc địa vị của Diệp Thanh trong mắt Cao “ vù vù” hướng lên như bão vậy, nói cho cùng thì Cao tuy rằng giàu có nhưng gia đình không có thế lực, nên trước mặt Tô Thông vẫn phải không ngừng nịnh bợ! Nếu mà có thể thông qua Diệp Thanh tiếp cận gần hơn với gia đình nhà Tô Thông thì tốt quá rồi!
Hứa Tinh Tinh trong lòng cũng có chút chấn động không kém gì Cao, cũng có chút tư vị! Cái Thằng Diệp Thanh này , không phải là nói chuyện với người khác còn đỏ mặt sao, làm sao mà bây giờ lại quan hệ rộng đến vậy?
Uông Tiểu Vĩ và Chu Khanh Nghiên thì càng không cần phải nói, ngơ ngác không nói lên lời nhìn Tô Thông và Diệp Thanh đang vui vẻ nói chuyện! Mặt dày Uông Tiểu Vĩ nhớ đến vừa nãy còn nói giúp Diệp Thanh sắp xếp công việc nữa, trên mặt liền nóng bừng lên! Vui cái con khỉ, cho chết cái mồm mầy!
Thế là lúc đó, có rất nhiều cặp mắt, cả vô ý lẫn cố ý đều hướng về phía Diệp Thanh, ngoài mặt không có gì nhưng phía sau lại ghé tai nhau bàn luận không ngừng.
- Zô, ông Quách, ông biết cái anh chàng trẻ tuổi kia là ai không? Không ngờ lại có thể xưng hô anh em với Tô thiếu gia?
Môt gã thương nhân vụng trộm dò hỏi một người bạn tốt của ổng!
Người kia lắc đầu, nói nhỏ:
- Tôi cũng không có biết ! Nhưng vừa nãy tôi có thấy Cao tổng nói chuyện với thằng nhỏ đó, chắc ông ấy biết chăng!
- Vậy chúng ta cùng đi hỏi xem! Tìm cơ hội kết thân với cậu ta! Biết đâu lại là con của vị quan to nào đấy?
...
- Anh ta là bạn học của vợ tôi, hình như là một bác sĩ!
Cao hôm nay khá là phiền , có rất nhiều người không ngừng đến hỏi thăm về Diệp Thanh, chỉ riêng mấy câu đó ông ấy nói có đến hơn ba bốn chục lần, nghe đến chính bản thân cũng muốn mửa! Tê dại, một Cao tổng như ông mày mà phải đi giới thiệu cho người khác nhiều lần đến vậy sao! Mà lại là cùng một người nữa là sao chứ!
Uông Tiểu Vĩ vui mừng lạ thường , thế là ngay lúc đó cũng tiến đên hỏi chuyện với phần đông giới thương nhân, mượn cơ hội để bắt chuyện, nói bản thân mình với Diệp Thanh là bạn học thấn thiết lắm, làm như là cũng khá là thân thiết với Tô Thông vậy, lại thêm cái thằng nhóc này mồm mép nhanh nhẹn, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lại bẩm sinh cái tính xu nịnh, thế là cũng có được danh thiếp của mấy ông chủ của mấy công ty!
Thế là trong lòng cũng lần đầu tiên có chút cảm ơn Diệp Thanh, cho dù hồi còn đi học có mượn bài về nhà của Diệp Thanh chép nhưng cũng không có được cái cảm giác mang ơn như bây giờ!
...
Một lúc sau, đến tám giờ, buổi diễn thời trang chính thức bắt đầu, đèn bắt đầu tối đần đi, chỉ còn trên sàn T tựu lại những ánh đèn rực rỡ, những người mẫu dáng người thướt tha cùng với các trang phục!
Vương Liễu Ý thiết kế một loạt thời trang mùa thu mới, “thời trang? Trẻ trung” làm chủ đề, lại thêm những người mẫu trẻ trung xinh đẹp, dáng người yêu kiều thướt tha, làm cho người xem không dời mắt chút nào và hết lời tán tụng!
Diệp Thanh không thích ngồi hàng đầu nên cùng với Ninh Não Nhi chọn một chỗ ở một góc khác ngồi!
- Đẹp không?
Ninh Não Nhi nhìn lên trên sàn diễn đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp dáng dấp dung mạo mê hoặc lòng người, liền ghét sáp vào tai Diệp Thanh mỉm cười hỏi.
- Ờ , đẹp!
Diệp Thanh đang xem rất chăm chú nên nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu trả lời luôn. Gì chứ, đây là lần đầu tiên anh ta pha lệ , ngồi xem biểu diễn thời trang trực tiếp ở ngay cạnh sàn diễn, so với xem trên TV cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác!
- Cái gì đẹp? Là người hay quần áo?
Ninh Não Nhi nhẹ nhàng thổi nhẹ hỏi vào tai Diệp Thanh.
“...” Diệp Thanh liền hồi hận! Sớm biết thì đã nói “bình thường” rồi, nói như vậy thì nàng đâu có hỏi được những câu hỏi hóc tiếp được nữa!
Cái thằng ranh này tình trường kém cỏi, đến cái này cũng không ứng biến được! Nếu mà đổi một tay cao thủ tình trường khác thì chắc chắn sẽ nói người đẹp quần áo cũng đẹp, nhưng mà nếu so sánh với những người khác thì đúng là hoa *** chó so với mẫu đơn, vịt con xấu xí và thiên nga! Vậy thì Ninh Não Nhi không vui chết được!
Gì chứ, biết rõ là nịnh hót, thì phụ nữ sẽ thích đặc biệt là đối với người phụ nữ có cảm tình với mình!
- Thế nào? Không tiện nói ra à?
Đôi mắt tròng xoe của Ninh Não Nhi loan loan như trăng lưỡi liềm, trong veo lấp lánh , say lòng người!
Diệp Thanh hơi thở ấm áp mê hoặc từ miệng nàng làm cho tai cảm thấy hơi buồn buồn, đến trong lòng cũng thấy nhức nhối, thế là không kìm được liền đưa tay ra nhéo cặp mông mềm mại cong cớn cửa Ninh Não Nhi!
- Ắ! Ninh Não Nhi liền lập tức giật nảy mình, tim đập nhanh, thiếu chút nữa là nhảy lên!
- Tên lưu manh này, học của ai vây? Bây giờ to gan hỉ?
Diệp Thanh liền đắc ý, chiêu này của Tiểu Linh đúng là hữu dụng! Hê hê, ai bảo cô trêu tôi làm gì? Để xem còn dám trêu tôi nữa không?
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Đều tại anh! Lái xe kém cói đâm vào người ta? Hại tôi đến muộn buổi diễn thời trang này!
Cổng hội đại hội trường nhân dân thành phố Phù Liễu, Trần Linh Linh mang giày cao gót, “ giậm giậm” một bên túm váy đi nhanh, một bên quở trách La Vĩnh Hoa.
- Cũng không có muộn bao lâu, cùng lắm là hai mươi phút thôi, mà áng chừng cũng chưa có bắt đầu nữa!
La Vĩnh Hoa cười mỉa mai nói. Trong bụng cũng có chút không vui, nghĩ, nếu không phải là anh họ tôi La Vĩnh Tiến kêu tôi đưa cô di thì liệu cô có được tham dự một cuộc họp báo thời trang này không? Đừng có nghĩ rằng đây chỉ là một buổi biểu diễn thời trang bình thường! Bên trong có một số người mà bình thường không phải cô muốn gặp là gặp được đâu!
- Chưa bắt đầu cái đầu anh, anh không nghe âm thanh vọng ra từ bên trong sao?
Đến cửa vào, Trần Linh Linh liền đưa giấy mời ra cho nhân viên kiểm tra rồi sao đó tiến vào trong!
- Vậy chúng ta nhanh chóng tìm một chỗ ngồi đi!
La Vĩnh Hoa không dám nóng tính, lúng túng nói.
- Vậy sao anh còn không nhanh lên chút? Cứ Theo sau như cái đuôi côn trùng vậy!
“...” La Vĩnh Hoa vùi đầu đi.
- À, tốt qua! Không ngờ ở kia vẫn còn một chỗ trống!
Vào bên trong đại sảnh, Trần Linh Linh ngó đông ngóng tây một lúc, thì thấy một góc sáng sủa ở phía tây nam vẫn còn một ghế trống, thê là liền lập tức kéo La Vĩnh Hoa chen qua đám người đông đúc đi!
- Rất xin lỗi ở đây có người rồi!
Trần Linh Linh đang chuẩn bị ngồi xuống thì bỗng có một cánh tay trắng bóc như sữa đưa ra, móng tay dài lấp lánh, ngón tay thon dài, cổ tay tựa cành lá non sau mưa!
- ngón tay đẹp thật, không ngờ còn đẹp hơn cả ngón tay của mình nữa!
Trần Linh Linh liền lập tức tức giận:
-Có ai ngồi đây à, sao tôi không có thấy! Chỗ ngồi còn trống thì tôi ngồi thôi!
Nói rồi ngồi bệt mông xuống bắt chéo hai chân lên!
- Sao cô lại có thể như vậy?
Ninh Não Nhi tức giận, không ngờ Diệp Thanh mới đi toilet một cái là có người đến chiếm chỗ là sao? Cô gái này cũng có hơi kiêu ngạo một chút!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Tôi thế đấy sao nào?
Trần Linh Linh thấy Ninh Não Nhi có một mình còn bên cạnh mình thì có La Vĩnh Hoa một người béo lùn, thế là lập tức gan có to ra một chút! Bụng nghĩ, nếu cô mà còn huyên náo thì tôi kêu bạn trai tôi đập cho cô một trận!
Cô ấy cũng không có nghĩ người ta cũng có bạn đi cùng, thế này thì cái chỗ đó chẳng phải là bị cô cướp mất sao?
La Vĩnh Hoa tất nhiên là đứng về bên Trần Linh Linh , trợn mắt lên lườm lườm Ninh Não Nhi! Trong bụng nghĩ cho dù bạn cô có đến đây thì cũng vô dụng, anh họ tôi là con trai của cục trưởng cục vệ sinh cũng có mặt tại đây, cướp chỗ của cô thì sao? Anh mày bắtt nạt cô đấy!
Hắn nghĩ , ngồi ở một góc hẻo lánh như thế này thì đâu có thế lực gì! Lại bắt nạt một người đẹp như Ninh Não Nhi làm cho hắn có chút hưng phấn!
Rất nhanh Diệp Thanh đã đến nơi!
- Hài, tôi không để cho họ ngồi, họ cứ cố tình ngồi đó! Hết cách!
Ninh Não Nhi bất lực nói, cô ấy nghĩ với tính cách của Diệp Thanh thì phần nhiều là sẽ nhường chỗ cho người đẹp kia ngồi! Nói cho cùng người ta cũng là người tốt mà!
- Đứng lên cho tôi!
Đâu có biết Diệp Thanh nhìn liếc qua hai người đó một cái rồi cười khì khì lập tức khuôn mặt tuấn tú kia lập tức lật lại, hướng đến người phụ nữ ngồi trên ghế kia lạnh lùng nói.
- Ha, hóa ra là anh!
Trần Linh Linh nhìn thấy Diệp Thanh , ngẩn ra một cái, rồi sau đó liền thích thú , nói chế giễu.
- Diệp Thanh, nghe nói anh hành nghe y phi pháp bị bệnh viện Ngô Đồng khai trừ ồ?
Diệp Thanh:
- ...
Híc sao mà có mỗi một chuyện xấu nhỏ nhặt của anh mà cả thiên hạ đều biết là sao?
- Tôi chỉ là tạm thời từ trức thôi, vài ngày nữa là lại quay lại ấy mà! Lại nói, cho dù tôi có không ở đó thì cái chức phó chủ nhiệm cũng không có đến tay các vị được!
Diệp Thanh cười nhạo nói lại, bụng nghĩ, cái con đàn bà bị mình khai trừ này lại dám đến cười nhạo mình?
Trần Linh Linh nghe thế liền lập tức thấy khó chịu, ả nghe nói, sau khi Diệp thanh đi thì Mã tiểu Linh hình như đã lên chức, không là lên đến phó chủ nhiệm khoa cấp cứu! Làm cô ấy tức giận mất ngủ đến mấy ngày!
- Hứ, phó chủ nhiệm, ai để tâm chứ! Không sợ nói cho cậu, chị mày bây giờ đã tìm được một nơi ngon lành hơn rồi!
Trần Linh Linh kiêu kì nói, ngữ khí có chút đắc chí!
La Vĩnh Hoa cũng nói nối theo:
- Đúng vậy, bệnh viện Ngô Đồng chẳng là gì, đãi ngộ kém, quản lí lại hỗn loạn, chúng tôi giờ tập chung ở trung tâm khống chế bệnh tật thành phố cơ!
Nghĩ bụng, anh mày bây giờ là người có công ăn việc làm đàng hoàng, tốt hơn hẳn so với cái loại thất nghiệp như mày!
Cái thằng cũng mặt dày ghê, mị nó, một thằng thạc sĩ du học nước ngoài làm sao mà so sánh với một sinh viên đại học như Diệp Thanh được? Nếu có là hơn thì cũng là bình thường? Nhưng mà đằng này thì hắn có quất ngựa chạy theo cũng đuổi không kịp!
- Các vị ở đâu thì liên quan gì đến tôi? Mau trả chỗ cho tôi!
Diệp Thanh mệt phải nói chuyện lời qua tiếng lại với hai người rừng kia! Nói qua nói lại chẳng qua cũng chỉ là đả kích bản thân, anh mày đâu có ngu? Coi chúng mày như lá cây được rồi?
- Anh làm sao mà chắc chắn đây là chỗ của anh vậy? Lúc tôi đến có thấy ai ngồi đây đâu?
Trần Linh Linh vẫn ngồi nhàn nhã nói, cái cổ còn lắc lắc, lằng lơ vô cùng!
- Không đứng dậy à, tôi nói cho cô biết cái ghế này không có sạch đâu, dễ bị bệnh ngoài da lắm!
Diệp Thanh thở dài khuyên nhủ nói.
- Hứ quỷ mới tin anh!
Trần Linh Linh ngồi xê sang một bên ra hiệu cho La Vĩnh Hoa đến ngồi cùng!
Chị mày không nhường đấy xem mày làm thế nào? Chẳng lẽ còn muốn ăn thịt ta sao? Đánh nhau thì, anh gầy yếu thế kia đánh đâu có lại thằng béo La kia, lại nói anh họ La Vĩnh Tiến cũng ở trong đại sảnh nữa, nếu mà các người động thủ thật thì kêu bảo an trực tiếp ra tống cổ các người ra ngoài!
Trần Linh Linh và LA Vĩnh Hoa có chỗ để dựa dẫm, biết chắc ăn được Diệp Thanh nên cứ ung dung ngồi xem biểu diễn thời trang như thường!
Diệp Thanh mỉm cười, không nói năng gì, búng nhẹ ngón tay, thế là ngay lập tức một chút mạt phấn trắng nhỏ mịn rơi vào người của Trần Linh Linh và La Vĩnh Hoa!
Sau đó Diệp Thanh liền đi đến bên cạnh Ninh Não Nhi!
- Dồ hư hỏng, vừa nãy lại làm chuyện gì xấu phải không?
Ánh mắt của Ninh Não Nhi nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh , biết rõ ràng động tác nhỏ vừa rồi của anh ta!
- Hê hê, cô đợi xem kịch hay đi!
Diệp Thanh nhoẻn miệng cười nói nhỏ.
...
- Ái da, sao mà trên người tôi thấy ngứa ghê ta?
Trần Linh Linh kéo kéo cái thắt lưng nhỏ, ngứa ngáy khó chịu !
- Tôi cũng vậy không biết có chuyện gì thế!
La Vĩnh Hoa cũng bắt đầu gãi cổ!
- Ái da, ngứa quá, ngứa chết thôi!
Trần Linh Linh nhịn không được, vẹo người gãi lấy gãi để!
Cùng lúc đó LA Vĩnh Hoa cũng gãi lấy gãi để, bộ móng tay sắc nhọn gãi đến mức để lại những vệt máu mờ mờ trên nhưng thớ thịt béo lúc của hắn!
- A, tôi không chịu được rồi!
Tràn Linh Linh nhảy cẫng lên, một bên gãi thân hình gợi cảm của mình một bên hét thất thanh lên , cứ như là cô ấy đang bị người khác cưỡng hiếp vậy! Những chỗ ngứa trên da cô ấy ngứa đến mức mà trong lòng cũng bực bội khó chịu chỉ không thể dùng dao đến xẻo từng thớ thịt đó ra được!
- A~~
La Vĩnh Hoa gãi một lúc không chịu được ngã lăn ra đất lăn lộn!
Hai người này ồn ào đến mức thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người trong khán phòng, mặc dù trong này nhiều người ồn ào lẫn cả âm nhạc lẫn âm thanh khác nhưng cũng không đỡ nổi sự huyên náo cửa hai người này!
- Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?
Tô Thông tương đối không vui, ai mà lại dám đến buổi biểu diễn thời trang này làm loạn như thế? không muốn sống nữa chắc!
Cái cậu Tô Thông này , nhìn mặt hiền từ nho nhã nhưng đến khi nổi giận thì cũng tương đối dũng mãnh!
Sau đó, đèn ở đại sảnh đếu sáng hết lên, buổi diễn tạm ngừng! Những người mẫu xinh đẹp trên sàn T cũng ngẩn ra, khó chịu vì sự huyên náo của hai người kí như là đang giết lợn vậy!
- Vĩnh hoa, có chuyện gì vậy?
La Vĩnh Tiến nhìn thấy người em họ của mình cùng với bạn gái điên cuồng gãi cọ người đến nỗi đỏ lằn hết cả trên da thịt, tận mắt nhìn thấy vậy iền giật mình thất sắc vội lôi La Vĩnh Hoa ra hỏi.
- Anh , em chịu không được rồi, mau gãi giúp em với!
La Vĩnh hoa thống khổ đến rơi cả nước mắt cầu cứu.
- Là cái thằng Diệp Thanh,... Là nó, là nó làm trò quỷ!
Trần Linh Linh đột nhiên liền nhớ ra lúc mới đến Diệp Thanh có nói là ngồi ở chỗ này dễ bị bệnh ngoài da, thế là liền một bên thì gãi một bên thì chỉ hướng Diệp Thanh mà chửi!
La Vĩnh Hoa nói:
- Anh chính là thằng đó, mau kêu bảo an đuổi nó ra đi!
Tô Thông tiến đến hỏi:
- Có chuyện gì thế? Vĩnh Tiến, hai người này là người thân cua anh à? Có cần đưa đi bệnh viện không?
Tuy rằng miệng tủm tỉm cười nhưng La Vĩnh Tiến vẫn run sợ đến mức khó kìm chế!
- Đây là em họ và đệ muội của tôi, có lẽ là da quá mẫn cảm, để tôi gọi người đưa họ đi bệnh viện!
La Vĩnh Tiến cười nói rồi ra hiệu cho bảo an đến!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- A-----, ngứa chết tôi mất! Ngứa chết mất! Ngứa quá đi! Tôi chịu không nổi rồi! Tôi không cần biết nữa, ai đến gãi giúp tôi cái! A---- điên mất thôi!
Trần Linh Linh mơ hồ như ngứa đến phát điên vậy, mang giày cao gót nhảy loạn cào cào, miệng thì la thất thanh, làm cho không ít những quý ông ở đây cũng thấy trong long ngứa ngáy!
Một cô gái khá xinh xắn đấy, ài dà, đáng tiếc, chỗ này đông người quá, nếu là chỗ nào mà chẳng có người thì tôi nhất định lên gãi giúp cô ấy rồi chứ lại không sao?
...
La Vĩnh Hoa lăn lê dưới đất, vừa gãi vừa to mồm gào lên:
- Anh sao anh lại như thế ? Mị nó nữa, em ngứa chết mất! Mị nó ai đó nhanh ra đây giúp tôi chữa ngứa cái! A------. Ngứa A-------! Anh, sao anh không thay tụi em xử lí thằng kia? Là nó hại em à!...
Tô Thông hơi trau mày, La Vĩnh Tiến thấy vậy liền nhanh chóng chỉ đạo bảo an túm chặt lấy hai người như bị điên này lại đưa ra ngoài! Đâu có biết, hai người bỏa an nọ vừa mới tiếp xúc với Trần Linh Linh và La Vĩnh Hoa xong cũng không chịu được ôm chặt lấy tay gãi như điên!
Cái ngứa như tà mà này, giống như là một loại bệnh truyền nhiễm vậy, ai đụng vào là người đó đen đủi, thế không có ai dám đến gần nữa!
- Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Diệp Thanh tha cho tôi đi!
La Vĩnh Hoa qua thật là ngứa đến phát điên vậy, bất chấp tất cả, vừa lăn lộn vừa gãi lết khóc lóc lao đến chỗ Diệp Thanh !
Diệp Thanh liền nhanh chóng tránh sang một bên lấp sau ghế!
Cái bột ngứ này là do anh ta dùng 0,1 y linh trị đổi lại từ chỗ Tiểu Vũ, so với những loại phấn ngứa khác có ma lực hơn gấp bội, đến anh ta cũng không dam tiếp xúc đến nó, chỉ dám dùng móng tay gảy nhẹ ra chư mà tiếp xúc sao được?
“ Ầm”
La Vĩnh Hoa đâm đầu vào ghế, đến nỗi trán chảy máu ra, nhưng cũng không để ý lau đi mà khóc lóc van xin Diệp Thanh:
- Diệp Thanh, tôi sai rồi! Cầu xin anh, chô tôi thuốc giải đi, sau này tôi không có dám đối đầu với anh nữa, tha cho tôi đi!
Diệp Thanh trau mày nói:
- La Vĩnh Hoa, anh không nên nói bừa như vậy, đây là anh bị bệnh ngoài da, đâu có liên qua gì đến tôi!
Trong bụng cũng có chút ngạc nhiên, cái bột ngứa này không ngờ có tác dụng mạnh đến vậy sao? Có thể để một người phải quỳ xuống xin tha? Nên biết là đầu gối của đàn ông có vàng à! Đây cũng không phải là thời cổ, một người tình nguyện quỳ xuống cũng thật là hiếm thấy!
Xem ra , những món đồ ở trong y linh bảo tháp không có giống nhau tiết kiệm gì cả!
- Tô thiếu gia, để người bạn này của anh cứu người em họ của tôi đi!
La Vĩnh Tiến cầu xin nói.
Hắn với Diệp Thanh cũng không có gần gũi gì, nên biết đi cầu xin anh ta cũng vô ích, cơ hội cuối cùng chỉ còn có thể nhờ đến Tô Thông , hi vọng xét đến hắn đã từng làm cho Tô Thông một số việc mà nói tốt !
Tô Thông đi lên phía trước đến gần nói nhỏ vào tai Diệp Thanh:
- Tiểu Diệp , không đến mức nhốn nháo đến mất mạng người đấy chứ?
Trong bụng anh ta cũng có một chút không chắc chắn lắm, quả thực vì bọn họ gãi ngứa đến mức ghê rợn quá, thậm chí anh ta còn có vẻ nghi ngờ nếu quả thật hai người kia không chịu đến mức móc cả mắt ra thì hỏng!
- tô cũng không rõ nữa, vậy để tôi giúp họ trị ngứa vậy!
Diệp Thanh nói rồi lấy ra ngân kim, lách qua ghế châm vào huyệt “ huyết hải”, “hành gian”, “thái khê”, “tam âm giao”, và cùng các huyệt khác, nhanh như bay, vừa châm vừa lé, tránh để La Vĩnh Hoa chụp lấy anh ta!
Không còn cách nào khác, nếu không nhanh chóng , động tác chậm một chút là bị cái bột ngứa đó lây sang ngay!
Tiếp ngay sau đó cũng làm như vậy đối với Trần Linh Linh, nhanh chóng châm kim như bay!
Còn hai người bảo an lúc nãy không có qua nghiêm trọng, chỉ bị dính một tí, không đến mức khoa trương như vậy và cũng không cần đến Diệp Thanh phải ra tay!
Gần như là tức thời La Vĩnh Hoa và Trần Linh Linh ngừng lại , ngồi bệt xuống đấy há ngoác miệng ra thở!
- Hắn điên rồi, điên thật rồi!
Trần Linh Linh có chút phẫn nộ lườm Diệp Thanh, trong bụng nghĩ, sau này chị mày không có gặp thằng đàn ông này nữa! Với loại này chị không chơi được thì chẳng lẽ lại không tránh được sao?
- Anh họ em...
Thấy anh mắt của La Vĩnh Tiến trợn lên nhìn sang, La Vĩnh Hoa ngập ngừng xấu hổ!
- Thể Diện nhà họ La chúng ta bị mày làm cho xấu hết rồi! bao nhiêu năm mày đọc sách để làm cái gì chứ hả đúng là đầu heo!
La Vĩnh Tiến tức giận quát tháo:
- Còn không cút đi!
La Vinh Hoa xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy, đỡ Trần Linh Linh rồi hai người tiến nhanh ra phía cửa lớn ở đại sảnh!
- Tiếp tục diễn đi!
Bàn tay to lớn của Tô Thông vẫy lên một cái, thế là tất cả lại bắt đầu, anh đen đều trùng trùng tối lại, âm nhạc nổi lên, rất nhiều tạo hình quần áo , những mẫu mốt mới và cùng với những thân hình bốc lửa của người mẫu, lung linh, lả lướt liên tục lên bục! Mơ hồ như cái sự huyên náo vừa rồi chưa từng phát sinh ra vậy!
Mọi người lại bắt đầu lấy lại khẩu vị và bị đưa vào vòng xoáy của cái đẹp! Nhưng cũng không tránh khỏi những lời thì thầm bàn tán!
- Ông Hàn à, xem ra tính cách cái cậu bạn của Tô thiếu gia có vẻ nóng đây! Vừa rồi cái thằng mà bị ngứa đến kì quái kia chắc chắn là da anh ta làm trò quỷ đó rồi!
- Ờ!, cái chuyện này trong bụng biết được rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì!
- Cũng phải! Nhưng cái con nhỏ kiều nữ kia, giọng của nó mới yêu làm sao, nếu mà ở trên giường thì sướng biết bao lắm!
- Ha ha, cái lão già này vẫn còn háo sắc thế à!
- Háo sắc cái gì chứ, chỉ là câu nói cửa miệng ra vẻ ta đây thôi! Hài,già rồi, yếu rồi không có được như trước, thật là ghen tị với lũ trẻ!
- Ha ha, nghe nói cái cậu bác sĩ Diệp Thanh y thuật bất phàm, biết đâu có phương thuốc cương dương kì diệu nào thì sao, ông chi bằng đi hỏi thử cậu ấy xem, tôi cũng tiện đi theo sau, biết đâu cũng được thơm lây, giao hảo được với gia đình họ Tô không biết chừng?
- Biến, sao ông không đi!
...
...
- Đều tại anh, cái đồ vô dụng!
Vừa ra khỏi đại sảng, Trần Linh Linh liền mắng La Vĩnh Hoa! Cô ấy nhớ lại lúc ở trong đó có những hành động không đẹp mắt trước bao nhiêu là doanh nhân tiếng tăm, nghĩ bụng sau này làm sao còn gặp ai được nữa!
La Vĩnh Hoa trong lòng cũng đang tức khí thế là lúc đó cũng cãi lại:
- Nếu mà cô không đi chọc hắn thì chúng ta liệu có mất mặt thế này không?
- Vậy anh bây giờ là trách tôi hả! Sao anh không nhìn lại bản thân anh xem, vô dụng! Nói anh họ mình hết lên trời xuống bể, tai to mặt lớn thế nào, mị nó, thế mà mỗi thằng Diệp Thanh cũng không dọn dẹp nổi, ại còn gọi bảo an đến đối phó với chúng ta nữa! Nếu mà nói thì phải nói là anh em nhà họ La các anh là một lũ lợn! Nhu đần!
- pa.
La Vĩnh Hoa tức giận, bạt tai cho một cái
- Cái con điếm này, mài chửi ai đấy?
- A!
Trần Linh Linh bị đánh nảy đom đóm mắt, gương mặt nhỏ nhắn không rõ tại sao, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, thế là trong phút chốc, liền đánh trả lại La Vĩnh Hoa, vừa đánh vừa chửi!
- Cái thằng đàng ông thối tha vô dụng này, vô dụng từ trong trứng! Chỉ biết đánh đàn bà! Sao lúc trước trong đó không thấy anh động thủ! Mị mài, dám uýnh bà à, bà liều với mày! Cái thằng béo chết tiệt, thằng chó nhật chết tiệt, trước kia thì một mực lấy lòng bà, bây giờ có được bà rồi thì bắt đàu trở mặt phỏng? Bà móc mắt mày!
- Cô điên rồi!
La Vĩnh Hoa khôg chống cự được, lùi dần về phía sau, sau cùng mạnh tay đẩy Trần Linh Linh ra, gào lên.
- Con ** này, mày điên rồi! Thật không chịu nổi mày nữa!
Trần Linh Linh yếu thế cũng gào lên:
- bà mày cũng chịu không nổi mày nữa rồi! Thằng vô dụng!
- Mày cút cho tao!
La Vĩnh Hoa chỉ thẳng tay vào mặt Trần Linh Linh hét lên! Trong lòng rất bực tức, bị Diệp Thanh chỉnh, lại bị anh họ mắng, rồi đến giờ lại còn phải chịu cho con đàn bà này chút giận! Ông mày chịu không có nổi!
- Người đáng phải cút là mày, mặt dày!
Trần Linh Linh mất mặt đỡ không nổi liền chửi lại ngay lập tức! Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai dám đuổi bà đi nữa!
Hai người mắt to mắt nhỏ trợn lên lườm nhau, lại sắp chuẩn bị một trận bụp nhau nảy lửa nữa đây, đúng vào lúc đó thì có hai viên tuần cảnh lái xe ngang qua liền nhảy xuống, đên hỏi!
- Chuyện gì? Chuyện gì thế!
- hừ!
- hừ!
TRần Linh Linh và La Vĩnh Hoa trừng mắt lườm nhau một cái rồi hắng một tiếng , rồi quay đầu bỏ đi, làm sao mà tìm được một đôi vô dụng và tiện nhân đến mức này, một phần họ cũng sợ phiền phức với tuần cảnh, thế là ôm cục tức mà bỏ đi, mỗi người một nơi! Thế là mọt đôi uyên ương đã sớm tan như vậy!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Đại hội đường thành phố Phù Liễu.
Được đến chừng một tiếng sau, khi kết thúc biểu diễn thời trang, Tô Thông sau đó lên bục phát biểu, đơn giản là tuyên bố công ty chính thức khai trương, hi vọng các doanh nhân và đồng nghiệp đều hết lòng ủng hộ!
Bối cả gia đình và mạng lưới qua hệ của anh ta hùng mạnh như vậy, đương nhiên là những người ở đó đều ầm ầm hưởng ứng , thậm chí còn có một số thương nhân giàu có đã viết séc ngay tại đấy luôn!
Theo đó, sau khi tiệc rượu tàn, một số những người râu ria như Uông Tiểu Vĩ và Chu Khanh Nghiên đều từ từ ra về hết, chỉ còn lại tầng lớp quyền thế thực sự của thành phố Phù Liễu, áng chừng chỉ có Diệp Thanh và Ninh Não Nhi là ngoại lệ!
- Tiểu Diệp cậu cứ tự nhiên, có việc gì thì gọi tôi!
Tô Thông và Vương Liễu Ý ngồi tiếp Diệp Thanh và Ninh Não Nhi một lúc rồi đứng dậy rời đi, cũng phải thôi, hôm nay anh ta là chủ nhân mà, quả thật là bận quá mà!
- Ờ, hai người cứ đi đi, không cần phải lo cho tui tôi!
Diệp Thanh nâng chén rượu lên cười nói.
Rồi sau đó tiếu tục ngồi nói chuyện với Ninh Não Nhi.
- Hì HÌ, Diệp Thanh, không ngờ cậu cũng có lúc như vậy! Không thương hoa tiếc ngọc đối với một cô gái đẹp như vậy, vẫn có thể ra tay được!
Ninh Não Nhi ghé sát vào tai Diệp Thanh cười nói.
Diệp Thanh nghiêm túc nói:
- Anh không phải là cái loại nhìn mặt bắt hình dong! Lại nói cái cô Trần Linh Linh này, tâm hồn cũng không có tốt đẹp gì, bình thường vẫn khinh người khác, thế nên tôi chẳng thấy cô ấy đẹp một chút nào cả!
- Ế, thật không? Vậy cậu thấy tôi thế nào, có đẹp không?
Ninh Não Nhi nhanh chóng cười hà hà hỏi Diệp Thanh.
- Cô à?
Diệp Thanh nhìn soi xét một cái, chỉ cảm thấy đôi mắt đẹp như vẽ, tuy rằng không có dùng phấn trang điểm nhưng làn da vẫn trắng trẻo mịn màng, trên người toát ra một mùi hương cơ thể quyến rũ, dù gần trong gang tấc nhưng cũng không nhìn ra một chút mụn cám hay tàn nhan gì cả, mìn màng sáng bóng như ngọc, không cầm được lòng chỉ muốn cắn nhẹ một cái!
- Muốn không?
Đôi mắt long lanh của Ninh Não Nhi đung đưa, nói giọng rất nhỏ chỉ có hai người mới nghe thấy được, mê hoặc vô cùng.
- ừng ực!ừng ực!
Cổ họng Diệp Thanh nuốt nước miếng ừng ực, nước miếng không ngừng tứa ra, tim đập “thùm thụp” người nóng cồn cào, gần như là lập tức, ở bên trong quần thấy chật trội, như có một vật nào đó muốn chọc thủng cái quần chui ra!
- ...Muốn gì cơ?
Diệp Thanh liếm bờ môi như bỏng rát của mình hỏi. Bụng nghĩ nếu mà cô thật sự đồng ý thì tôi ngại gì mà không dẫn cô đi khách sạn chứ! Cứ suốt ngày quyến rũ anh, anh chịu đâu có được!
- Muốn tôi...
Ninh Não Nhi lại khẽ khàng nói, nhan sắc càm thêm say lòng người!
Diệp Thanh như sắp phát điên vậy, nếu đây không phải là chỗ đông người thì chắc cậu ấy sẽ đẩy nàng yêu tinh kia xuống rồi quất vô mông ả!
- Muốn tôi giúp anh ăn điểm tâm à!
Ninh Não Nhi cười duyên dáng đẩy Diệp Thanh ra và tiện đó ấn vào miệng anh ta một miếng bánh kem!
- Ứ~~
Diệp Thanh suýt nghẹn, ho liên tục, uống đến mấy ngụm nước mới nuốt được xuống!
- Còn muốn nữa không?
Ninh Não Nhi cười duyên hới, ánh mắt thần khiết trong suốt,hình như cũng không có khác ý nghĩa mà câu nói lúc trước cô ấy nói!
- Chẳng lẽ là tôi nghe sai? Liên tưởng nhiều qua chăng?
Diệp Thanh đỏ mặt, xấu hổ! Gì vậy, gặp người đẹp nhiều như vậy rồi mà sao sức đề kháng vẫn yến thế vậy là sao? Nếu mà là trước kia thì anh không có như thế nầy được đâu! Anh ta tự an ủi bản thân mình nói.
- Không cần, để tự tôi!
Diệp Thanh ngượng ngùng cười nói.
- Vật anh tự nhiên nhé! Cái banh kem quế này làm tương đối ngon đấy!
Ninh Não Nhi cũng đưa tay ra nhẹ nhàng kẹp một miếng lên miệng ăn rất là ngon mắt, không để ý trong khi ăn để khóe môi hiện lên nhưng đường cong tuyệt đẹp!
...
- Ninh tiểu thu, có thể uống với cô một ly không?
Đột nhiên một người đàn ông béo mập hơi hói đầu tầm tuổi trung niên mang ly rượu vang tới, không đợi sự đồng ý của Diệp thanh và Ninh Não Nhi liền ngồi xuống ngay bên cạnh Ninh Não Nhi!
Hử, thằng béo chết tiệt, không biết thế nào là lịch sự sao! Diệp thanh lúc đó liền nheo mắt lại, mơ hồ như trách kẻ tô lỗ xâm phạm vào lãnh địa của mình vậy!
- Xin lỗi cô ấy không uống rượu!
Diệp Thanh liếc nhìn tên béo rồi, lạnh lùng nói. Cái lão kia thấy người đẹp là híp mắt lại, nhìn qua biết là không phải người tốt!
Ninh Não Nhi cười duyên dáng, tay ra cử chỉ ý tư, ya là anh ấy không cho tôi uống tôi cũng hết cách! Đồng thời cũng hướng dịch về phía Diệp Thanh!
Tức thì Diệp Thanh cảm thấy vô cùng hãnh diện! Ninh Não Nhi đúng là biết cảm giác của mình, từ trước đến giờ không để cho mình phải khó chịu! Ờ, chỉ trừ cái là hay hấp dẫn mê hoặc làm mình khó chịu ra thì đúng hơn!
- HA ha!
Cái lão mập đội tuổi trung niên kia hình như không có chút gì khó chịu, cười khà khà nói.
- Không uống rượu cũng không sao, có chuyện làm ăn chắc chắn Ninh tiểu thư thích thú!
- Ồ?
Ninh Não Nhi mơ to mắt ra hỏi:
- Lĩnh vực nào vậy?
Diệp Thanh cũng hướng về phía đối phương, muốn nghe xem có chuyện làm ăn gì, thế là tất nhiên cũng phải tốt với người ta một chút!
- Nghe nói Ninh tiểu thư mới nghiên cứu ra được một phương thuốc thảo dược làm thành sản phẩm làm đẹp da? Tôi muốn mua lại phương pháp đó!
Tên mập này cũng không có kiêng nể gì ,vừa cười vừa nói và nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Ninh Não Nhi.
Ninh Não Nhi lắc đầu nói:
- Ngài nói vậy không phải rồi! Nghiên cứu ra phương thuốc đó là vị bác sĩ Diệp ngồi cạnh tôi đây! Mọi quyền thỏa thuận và đối thoại ngài đều nên nói với anh ấy mới đúng!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
- Ồ!
Người đàn ông trung niên có hơi chút thất vọng nhưng nghĩ đến người bạn của mình đã đến nhờ mình, nên cũng có nhịn, hướng về phía Diệp Thanh hỏi:
- Người anh em cậu muốn bao nhiêu, cho một cái giá đi?
- Anh nghĩ giá chừng nao thì ưng?
Diệp Thanh hỏi lại, trong bụng nghĩ, nếu gía cả hợp lý thì anh sẽ bán lại phương pháp đó cho mày! Nhưng mà có một vị thuốc trong đó ông vẫn cứ là tìm không có được, có mua thì cũng mất trắng thôi ha ha ha!
- Ờ, một trăm vạn?
Người đàn ông trung niên kia cười nói.
- Ha!
Diệp Thanh không nhịn nổi bật cười!
Mẹ nó, thằng này là ai vậy? Nghĩ mình bị ngu chắc! Một ngày anh đã kiếm được mười vạn! Một trăm vạn? Đến cả y linh trị cũng chỉ là việc trong một tuần thôi!
- Sao thế, ít à? Hai trăm vạn?
Người đang ông này có chút bất ngờ, trược khi đến đây ông ấy đã xem rõ hoàn cảnh gia đình Diệp Thanh, một gia đình nông thôn nghèo khó, vốn nghĩ xuất ra một trăm vạn thì đối phương sẽ vui mừng cảm động, và nhanh chóng bán cho mình.
- Hai ngàn vạn, trao quyền sử dụng một năm cho ông.
Diệp Thanh nói.
Người đàn ông nọ lắc đầu:
- Cậu đúng là con sư tử to mồm! Anh bạn trẻ, đừng tham quá như vậy! Tôi có thể nói cho cậu biết, Hoàng Mỗ này từ trước đến giờ chỉ cầm thích cái gì là sẽ có được nó trong tay!
Câu nói này có một chút uy hiếp!
Ồ? Vậy sao?
Diệp Thanh liền nheo mắt lại, quả nhiên là trực giác cảu bản thân không sai, cái người này cũng chẳng có tốt đẹp gì! Mà lại còn biết rõ mối qua hệ giữ mình và Tô Thông, vẫn không có coi mình ra gì trong mắt hắn, hiển nhiên là thế lực của gia đình hắn cũng không kém gì Tô Thông!
- Đương nhiên! Tôi dám nói như vậy, nếu anh không bán cho tôi thì sản phẩm của anh mãi mãi không thể bán ra ngoài được! Kinh doanh không phải là chỉ có sản phẩm tốt là được đâu!
Lão đàn ông trung niên kia cười nguy hiểm nói!
- Ha ha, không bán được thì tôi không bán nữa! Phương pháp tốt thì tôi có nhiều lắm! Có hỏng hết ra cũng vô tư!
Diệp Thanh tất nhiên là không sợ hắn, vẫn nói là “ vô dục tắc cương” ông mày không ăn của mày không uống cửa mày, quá lắm thì không kiếm tiền từ cái đoa nữa, cũng chẳng chết đói được! Ông mày không bán cho mày thì mày lấy được bằng cách nào?
-Anh bạn trẻ, anh suy nghĩ kĩ lại đi! Tôi tin anh nhất định sẽ bán cho tôi, đúng không nào?
Người đàn ông kia tự tin, như là ăn chắc được Diệp Thanh vậy!
- Cút!
Diệp Thanh khó chịu nhất là tiếp xúc với những loại người như thế này liền khẽ quát.
- Anh!... Đừng rượu mời không uống đi uống Rượu phạt nhé! Hừm! Nhìn thấy Tô Thông thi thoảng lại nhìn qua nên người đàn ông nọ cũng không có dám quá phẫn với Diệp Thanh, liền ngượng ngùng rời đi!
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
- Phẩm Nhi, sao ngốc thế sao lại tử tử chứ?
Tỉnh Thành, ở nghĩa địa công cộng lưng chừng núi, Nguyễn Diễm Thu ngồi ngơ ngác bên cạnh một tấm bia mộ trên cỏ xanh, dáng người yểu điệu, dung nhan có phần xinh đẹp, chỉ là ở khóe mắt , có thấy mơ hồ những nết nhăn, ai nhìn thấy cũng có thể nghĩ là người đàn bà này chỉ tầm ba nhăm ba sáu tuổi, đúng là khó đoán, kì thực người đàn bà này cũng đã gần đến năm mươi tuổi rồi, đây chính là mẹ của Hà Phẩm Dật!
- Con ở bệnh Viện Ngô Đồng làm việc khó chịu lắm phải không? Phẩm Nhi ngốc, nếu không vui thì con về Tỉnh Thành, đến đây để mẹ ôm con nào! Tuy rằng hai mẹ con ta không có địa vì gì trong nhà họ Hà, nhưng dựa vào bản lĩnh của hai mẹ con mình thì cũng tự tự đi tìm được một khoảng trời riêng mà! Tại sao con lại nghĩ quẩn như vậy?
- Phẩm Nhi, con ở trên đó có vui không?
Nguyễn Diễm Thu đưa tay ra vuốt ve bức ảnh Hà Phẩm Dật trên bia mộ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống cỏ xanh!
- Diễm Thu, đừng buồn nữa! Nén bi thương lại đi!
Bên cạnh không biết từ lúc nào có một người đàn ông đi tới chừng trên dưới năm mươi tuổi, mặc âu phục, rất có khí chất, nhìn biết là người có tiền.
- Nén thương đau? Ha ha, ông nén thương đau rồi sao! Không cơ bản là anh có buồn đâu, lại còn nén cái gì chứ?
Nguyễn Diễm Thu bỗng nhiên đứng dậy, nhìn thẳng vào mặt người đàn ông kia lớn tiếng hỏi:
- Hà Minh Sơn, ông có khi nào quan tâm đến con trai mình chưa? Ông có tư cách gì mà đến đây thắp hương cho nó?!
Hà Minh Sơn cười đau khổ lắc đầu nói:
- Mấy năm nay, quả thật tôi đã lạnh nhạt với hai mẹ con bà, nhưng mà tôi cũng có nỗi khổ riêng mà!
- Khổ? Vứt quách cái nỗi khổ của ông đi! Nhưng mà cái mụ Tha Uyển Vân có vẻ quản ông chặt ghớm nhỉ!
Nguyễn Diễm Thu khinh bỉ!
-...
Hà Minh Sơn cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Cô ấy nói cho cùng cũng là vợ tôi, mà hơn nữa việc kinh doanh nhà họ Hà cũng dựa nhiều vào sự giúp đỡ của họ Tha!
- Tôi không muốn nghe những thứ đó! Ông nói xem bây giờ làm sao?
Nguyễn Diễm Thu lạnh nhạt nói.
- Làm sao là phải làm sao?
Hà Minh Sơn hỏi lại.
- Phẩm Nhi mất rồi, ông không báo thù thay nó sao?
Nguyễn Diễm Thu nghiến răng trong bụng đã là một mối thương đau!
- Không phải là nó tự sát sao? Báo thù cái gì?
Hà Minh Sơn nghi hoặc!
Cảnh sát nói rõ rành rành là con chúng ta háo sắc dắp tâm cưỡng hiếp một nữ bác sĩ đồng sự, không được, sau đó sợ tội liền nhảy xuống vách đã mà chết à! Nếu mà muốn báo thù thật thì đi tìm ai để báo thù đây? Chẳng lẽ lại đi tìm cái cô nữ y sĩ kia sao? Thế không phải là giận cá chém thớt sao, Hứa gia tuy rằng thế lực hùng mạnh nhưng cũng không thế giết người vô tội bừa vãi được! Lại nói gần đây ông cụ cũng có một chút không vui với tôi, đang như vậy mà lại mang một đống chuyện không hay về thì...
- Hứ! Phẩm Nhi từ trước đến giờ nghe lời, lại biết đối nhân sử thế, làm sao mà lại tự sát được? Đều mấy kẻ tiện nhân ở bệnh viện Ngô Đồng hại nó!
Nguyễn Diễm Thu ánh mắt
- nhưng mà...
Hà Minh Sơn do dự!
- không có nhưng nhị gì cả, ông có thể không cho tôi danh phận nhưng ông không thể không báo thù cho con trai ông!
Nguyễn Diễm Thu nhìn chằm chằm vào Hà Minh Sơn từng bước từng bước thúc ép!
- hây dô~ , con trai của ông cơ đấy! Nói nghe thân mật ghê nhỉ!
Đúng vào lúc đó thì có một người phụ nữ thân hình hơi mập, áng chừng tầm hơn bốn mươi tuổi, đẹp đẽ ung dung đi tới, cười chế nhạo nói:
- Nhà họ Hứa này từ khi nào lại có thêm một thằng con trai nữa vậy? Sao tôi không hề hay biết!
- Tha uyển Vân, cô đắc ý vừa thôi! Hai đứa con gái của cô giỏi lắm chắc? Hừm, không có phúc đẻ con trai!
Nguyễn Diễm Thu nhìn thấy , liền có chút không vui chửi lại!
- Bà! Hừm! Hai đứa con gái thì đã sao, tóm lại là vẫn hơn thằng con trai tiện nhân đã chết kia của bà!
Tha Uyển Vân tất nhiên là đối chọi lại gay gắt với đối phương!
- Cô nói cái gì, có giỏi cô nói lại xem?
Nguyễn Diễm Thu lanh lùng, hai con mắt trợn lên, hướng về phía Tha Uyển Vân mãnh liệt, nhiến răng, nhìn rất đáng sợ!
Tha Uyển Vân nói:
- Tôi nói thì sao nào?! Cái thằng con chết toi rẻ tiền của bà!
- bốp!
Nguyễn Diễm thu nhanh như chớ lao tới tát cho Tha Uyển Vân một cái, lưu lại trên mặt ả kia cả năm nốt ngón tay đỏ ửng!
- Bà, con mụ đàn bà rẻ tiền này, dám đánh tôi? Minh Sơn! Ông còn đứng đấy nhìn tôi bị con đàn bà hồ li tinh cướp chồng người khác đánh thế này sao?
Tha Uyển Vân gào lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina