Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 91: Viện quân của Hắc Long Hội
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Hai người ở trong phòng đang nói một ít chuyện phiếm thì có người gõ cửa văn phòng của Bạch Lập Thanh, báo cho biết tinh thần của mấy người Tần Thư Nhã ổn định trở lại, Vu Thiên biết lúc này mình cũng nên rời đi rồi.
Đi tới phòng ở lầu một, bốn người Tần Thư Nhã đang chờ Vu Thiên. Vu Thiên thấy tinh thần của mấy người bọn họ, đặc biệt là Lý Na rõ ràng đã tươi tỉnh hơn nhiều, trong lòng rất vui mừng. Xoay người hướng về phía Bạch Lập Thanh nói một tiếng. Sau đó dựa theo an bài của Bạch Lập Thanh, bọn họ ngồi xe chuyên dụng quay về đại học Trung Hoa.
Đi sáu người giờ về chỉ có năm người, có thể nói tâm tình của các cô gái cũng không vui cho lắm. Nhưng xác thực từ chuyện ngày hôm nay mà các cô rút ra được một bài học, đó là xã hội rất phức tạp không thể tùy tiện tin tưởng người khác, nhất là loại thiếu gia ra vẻ nghiêm túc, ai biết được là hắn có phải sói đội lốt cừu hay không.
Ở một nơi không xa hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường có một quán rượu. Một trong tứ thiếu Hồng bang, Hồng Cường đang ngồi trong phòng nghe thủ hạ đắc lực Phong Cẩu báo cáo.
- Thiếu gia, cái tên Vu Thiên lần trước làm tôi bị thương đã xuất hiện ở Nhân Gian Thiên Đường, người của chúng tôi thấy hắn cùng với Bạch Lập Thanh tiến vào phòng làm việc, ở trong đó khoảng 20 phút mới đi ra. Khi đi ra thì mặt Bạch Lập Thanh rất vui vẻ, hiển nhiên là bọn họ đã làm xong thỏa thuận, xem ra Bạch Lập Thanh đã được Vu Thiên ủng hộ rồi.
- Hừ! Một tên tiểu tử chưa hiểu sự đời như hắn, chỉ là loại tôm tép mà thôi, chẳng có gì ghê gớm. Như vậy, mày hãy đi báo với người của Hắc Long hội, để cho bọn họ đi gây chuyện với Bạch gia đi.
Hồng Cường nhắm hai mắt lại, trong lòng đối với cái tên Vu Thiên đột nhiên xuất hiện hiển nhiên rất tức giận. Vốn dĩ Hồng Cường lần này đến thành phố Trung Sơn, cũng vì muốn nhờ vả một trong bốn nhà tài phiệt là Hồ gia để đối phó với Bạch gia. Vốn tưởng rằng dựa vào thế lực Hồng gia, muốn đối phó với một tập đoàn buôn bán là chuyện dễ dàng, ai biết lại xuất hiện một người tên Vu Thiên.
Vu Thiên không chỉ gây tổn thương cho đại tướng dưới tay mình là Phong Cẩu, ngay cả Nina, người đàn bà mình thích nhất cũng bị Vu Thiên đánh bại. Hiện tại có thể nói Hồng Cường hận Vu Thiên đến thấu xương. Nhưng hận thì hận, Hồng Cường vẫn rất rõ ràng mục tiêu của mình là cái gì. Hắn muốn đối phó Bạch gia, Vu Thiên nhất định không phải là người có lai lịch bình thường, cho nên trước tiên hắn đành buông tha Vu Thiên, thế nhưng Bạch gia thì bất đồng. Cũng không phải là do hắn thu tiền của Hồ gia mà bởi vì Bạch gia một mực ủng hộ anh trai con bác cả nhà mình, có khả năng trong tương lai kế thừa chức bang chủ Hồng bang, một trong những cản trở lớn, chỉ bằng điểm này, Hồng Cường đã muốn đem Bạch gia dọn dẹp, giáng cho anh trai mình một bạt tại trong kinh tế, đây chính là đạo lý của chiêu “rút củi đáy nồi”.
Bởi vì Hồng Cường có dã tâm rất lớn, cho nên hắn mới quan hệ với Hắc Long hội, nhưng cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Hắc Long hội hi vọng phát triển ở ba tỉnh đông bắc Đông Phương quốc, mà Hồng Cường lại nhờ vào thế lực của Hắc Long hội ở kinh đô này chèn ép tất cả đối thủ của mình, như thế cả hai cùng có lợi , song phương đều hài lòng, nên sẽ cùng cố gắng.
Vu Thiên cũng không biết mình chỉ vừa nhận làm đại sứ hòa bình, thì lập tức sẽ có phiền phức tìm đến. Thực lòng mà nói, Vu Thiên đối với đối thủ mạnh cũng không có hi vọng lắm. Một người học võ chân chính, chỉ có cách không ngừng chiến đấu mới mau chóng nâng cao trình độ. Mà hiện tại đối với Vu Thiên, nếu như bàn về công phu, hắn đã rất mạnh, khuyết điểm duy nhất chính là kinh nghiệm chiến đấu, hắn mong rằng khi làm đại sứ hòa bình của Bạch gia, sẽ có thêm nhiều cơ hội chiến đấu hơn, đây cũng là hi vọng của Vu Thiên khi đáp ứng Bạch Lập Thanh.
o0o
Phân bộ ở kinh thành của Hắc Long hội.
Quản Nguyên Trực là hội phó, kiêm chủ quản khu mở rộng Hắc Long hội ở kinh thành. Hắn đang ngẩng đầu nhìn hai gã cường tráng đứng trước mặt mình.
Thạch Điền Chương Lục và Anh Ngũ Lang là hai cao thủ của Hắc Long hội mới từ Đông Bắc chạy đến kinh thành.
Từ lúc thủ hạ của Quản Nguyên Trực, Điền Trung Nhất Lang bị thương, hắn mỗi ngày đều gọi điện thoại về tổng bộ Hắc Long hội ở Đông Bắc để thỉnh cầu phái cao thủ đến, không chỉ có hai cao thủ đến, mà còn có mười lăm ninja trung cấp đi theo. Có lực lượng này, Quản Nguyên Trực liền có thể mở rộng thế lực của mình ở kinh thành.
- Thưa phó hội trưởng, hội trưởng Chức Điền trước khi để cho tôi và Anh Ngũ Lang tới đây đã căn dặn, ở kinh thành hiện giờ đã có thêm một thế lực Đông Dương đặt căn cứ. Đó là Yamaguchi Group, ông ấy hi vọng sau khi chúng tôi tới đây thì ở Đông Phương quốc sẽ chỉ còn có lực lượng cửa Hắc Long hội mà thôi. Không thể để cho bất kì tổ chức nào hoạt động chen chân vào, kể cả Yamaguchi Group.
Thạch Điền Chương Lục nhìn hội phó Quản Nguyên Trực, chậm rãi nói. Loại cao thủ này luôn quen cao ngạo tại tổng bộ Hắc Long hội, cho dù Quản Nguyên trực là hội phó, nhưng vì đã rời khỏi tổng bộ quá lâu rồi nên có muốn sai bảo bọn người này cũng có chút khó khăn.
- Được lắm, những gì Thạch Điền Quân mới nói tôi đều nhớ kĩ rồi, nhưng mà tôi hy vọng mọi người hãy nhớ kĩ một điều, tổ chức phái các người tới là để giúp đỡ tôi. Nên tôi muốn mọi người làm cái gì, dù cho có muốn hay không thì cũng phải làm, mọi người hiểu chứ?
Quản Nguyên Trực thừa hiểu tính tình của mấy thằng được tổng bộ cử đến này, cho nên hắn muốn thị uy ngăn chặn khí thế của bọn họ, không nói trước thì sau này chuyện mình muốn bọn họ làm sẽ rất khó khăn.
Thế nhưng Quản Nguyên Trực không ngờ rằng mình chỉ mới nhắc nhở bọn họ một chút, thì cái tên Anh Ngũ Lang vẫn đang im lặng kia liền thoáng một cái đến trước mặt hắn, bắt lấy cái cổ của hắn.
- Ông là người làm mất hết mặt mũi của Hắc Long hội chúng ta, bây giờ ông không có quyền gì mà ra lệnh cho chúng tôi nữa, hiểu không?
- Tôi biết rồi, Anh Ngũ Lang các hạ hãy yên tâm đi.
Quản Nguyên Trực thật không ngờ người từ tổng bộ phái đến dĩ nhiên sẽ động thủ với hắn. Hắn cũng biết, do chuyện Vu Thiên đem biển hiệu hộp đêm đập nát, khiến cho tổng bộ tức giận, hiện tại việc làm của Anh Ngũ Lang cũng có thể là do hội trưởng Chức Điền bày mưu mà ra, kỳ thực chính là nhắc nhở việc hắn phát triển Hắc Long hội ở kinh đô khiến bọn họ không vừa ý.
Anh Ngũ Lang chậm rãi buông tay, nhàn nhạt nhìn Quản Nguyên Trực, lại trở về chỗ mình đứng lúc trước.
- Nói cho phó hội trưởng biết, nhiệm vụ chúng tôi được phái đến có hai, một đem thế lực Yamaguchi Group ở kinh thành tiêu diệt, hai là chăm sóc cái thằng đã đá biển hiệu của Hắc Long hội, ông nên đi an bài đi thôi.
Nói xong, Thạch Điền Chương Lục và Anh Ngũ Lang xoay người rời đi.
Để lại Quản Nguyên Trực một người ở trong phòng:
- Hừ! mấy thằng kiêu ngạo sớm muộn gì cũng bị thiệt thòi lớn cho xem.
Mới nói xong câu đó, Quản Nguyên Trực liền nhận được điện thoại từ Hồng Cường, khi hắn nghe được tin, cái thằng Vu Thiên có gan dám đập biển của bọn họ đó đã hợp tác với Bạch gia rồi, Quản Nguyên Trực âm lãnh trả lời:
- Hồng Cường tiên sinh cứ yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Cúp điện thoại, Quản Nguyên Trực cười nhạt:
- Thạch Điền Chương Lục, Anh Ngũ Lang, không phải chúng mày muốn gặp cao thủ sao? Được, tao sẽ an bài cho chúng mày gặp, ha ha ha ha.
o0o
Đèn neon sáng lên, thành phố Trung Sơn lại đón một buổi tối mỹ lệ khác.
Hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường vẫn tấp nập xe cộ, khách đến khách đi nhiều như cá trên sông. Nữ tiếp tân cười muốn tê cả mặt, mấy tên bảo vệ cũng không biết khom lưng bao nhiêu lần, đủ thấy việc buôn bán ở đây tốt tới nhường nào.
Buổi tối 9 giờ, chính là lúc tấp nập nhất, ở cửa hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường lại tới hai chiếc xe kiểu mới nhất của hãng Toyota, nước Đông Dương. Sau đó từ trên xe đi xuống hơn mười người đàn ông áo xám.
Lúc phục vụ bãi đậu xe mang xe lái đi trong nháy mắt, bọn họ đã đi đến cửa lớn hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường, theo một vị nữ tiếp tân dẫn đường đi vào một phòng rất lớn, gọi hơn mười vị tiếp viên, bắt đầu đùa giỡn trong phòng.
Thế nhưng không lâu sau, khi một người phục vụ mang bia đẩy vào cửa, hắn liền thấy có một người tiếp viên nằm trong vũng máu, xem ra không rõ sống chết.
- A!
Nhân viên phục vụ bị dọa đến mức hét lên một tiếng, ném két bia xuống đất, sau đó lại la to lên.
Nhân viên phục vụ hét lớn, làm cho bảo vệ trong câu lạc bộ chú ý đến, rất nhanh bọn họ đến trước cửa phòng, nhìn vào, quả nhiên có một người tiếp viên nằm trong vũng máu, trên người bê bết máu, sống chết không rõ.
- Mau lên, mau thông báo cho Thanh ca đi.
Không biết là người bảo vệ nào lanh lẹ, lập tức cầm bộ đàm bắt đầu báo cáo.
Mà trong phòng bọn người áo xám lại giống như chẳng có chuyện gì, bọn hắn cũng không vội chạy trốn, mà vẫn ngồi nguyên tại đó nói chuyện, uống rượu.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 92: Cầu cứu
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Một lúc sau, Bạch Lập Thanh từ trong vòng vây của một đám người vạm vỡ tiến vào phòng. Khi hắn thấy vị tiểu thư trẻ tuổi nằm trên mặt đất máu chảy đầm đìa cũng không nhịn được mà cau mày. Nói thật, hắn mở hộp đêm lâu như vậy dạng người gì mà hắn chưa gặp, thậm chí có một ít khách nhân còn có ham mê đặc biệt ở phương diện kia. Nhưng sự việc hôm nay lại khác, rành rành như thế thì chắc chắn không phải là sở thích nữa, bởi vì đối phương chính là đang giết người mà không phải là vui chơi.
- Bạn thân, các anh đang làm cái gì vậy?
Trải qua nhiều chuyện, Bạch Lập Thanh đã sớm quen với nhiều loại tình cảnh, dù cho bây giờ tình hình đang rất gay go nhưng Bạch Lập Thanh còn không có lập tức phát hỏa.
- Mẹ nó, ai là bạn thân của mày, nói cho mày biết đây là việc của bản đại gia, chúng tao thích như thế đấy, ha ha ha.
Một tên đại hán hình như cũng không quan tâm tới Bạch Lập Thanh, lúc nói xong câu đó, gã lập tức vươn tay kéo một tiểu thư tới bên cạnh, sau đó nắm tóc nàng đập về phía góc bàn trà.
Rất nhanh, sau vài lần đánh như thế, vị tiểu thư kia đã ngã xuống trên nệm, trên đầu toàn là máu. Lúc này Bạch Lập Thanh cho dù tính tình có tốt đến đâu thì hắn cũng không thể nhịn nổi nữa.
- Chúng mày là bọn cầm thú, bọn mày tới nơi nay đâu phải để chơi, rõ ràng là tới gây chuyện.
Bạch Lập Thanh tức giận nhìn những người áo xám trước mắt, lúc này hắn đã hiểu rõ, đối phương tới đây không phải để tiêu khiển, mà tới để chọc phá chính mình.
- Ha ha, mày nói rất đúng, chúng tao đúng tới là để sinh sự, thế nào? Mày có thể làm gì tao?
Một gã râu cá trê ngồi tại một góc ghế soopha nhìn chằm chằm Bạch Lập Thanh hung hăng nói một câu như vậy.
Bạch Lập Thanh có thể cảm giác được, những đại hán này hẳn do tên đàn ông râu cá trê dẫn đầu, cho nên hắn cũng đem ánh mắt xoay chuyển, chăm chú nhìn vào tên đàn ông có râu cá trê hỏi:
- Xin hỏi vị bằng hữu này là ai, vì sao hôm nay các người lại làm như vậy.
- Anh Ngũ Lang, Hắc Long hội.
Tên đại hán râu cá trê chỉ nói đơn giản sáu chữ liền ngậm miệng không nói nữa.
Vừa nghe đối phương nói là Hắc Long hội, Bạch Lập Thanh lập tức trừng mắt:
- Bọn mày là người Đông Dương?
- Hừ!
Nghe được Bạch Lập Thanh nói như vậy, Anh Ngũ Lang cũng không trả lời, mà đơn giản chỉ hừ một tiếng, ý tứ như muốn nói đúng như vậy, đây không phải lời nói vô ích sao.
- Tốt, người Đông Dương đúng không, hôm nay bọn mày tới đây hiển nhiên muốn tìm phiền toái rồi, vì thế cũng đừng trách tao nói chuyện không tốt, người đâu, xông lên, để cho đám quỷ tử Đông Dương này nếm một chút lợi hại.
Bạch Lập Thanh lui ra sau một bước, hướng về phía đám hán tử sau lưng phất phất tay.
Những hán tử phía sau Bạch Lập Thanh thấy những tên Hắc Long hội tại địa bàn của chính mình kiêu ngạo như vậy, sớm đã có chút khó chịu, hiện tại lại có mệnh lệnh, nhất thời không còn do dự gì nữa, cả đám hô to xông tới chỗ bọn người Anh Ngũ Lang.
Anh Ngũ Lang liếc mắt nhìn đám đại hán Đông Phương đang xông về phía mình, không buồn quay đầu hướng về phía thủ hạ của mình nói một câu:
- Giết hết bọn chúng.
Nhất thời, đám hán tử áo xám đi cùng Anh Ngũ Lang toàn bộ đứng lên, sau đó giơ nắm tay hướng về đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh tiến lên, trong nháy mắt, hai bên nhân thủ cùng lúc ra tay.
Đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh khí thế to lớn, nhìn thấy đám người Đông Dương dám tại địa bàn của chính mình bắt nạt người một nhà, mỗi người đều nghẹn ứ tức giận, muốn cấp cho đám Đông Dương quỷ tử này một chút giáo huấn, để cho bọn họ biết sự lợi hại của người Đông Phương.
Nhưng có tinh thần thôi thì chưa đủ, còn muốn xem thực lực nữa. Giống như cảm giác hiện tại của đám đại hán này.
Những tên áo xám đứng đối diện, luận chiều cao thực sự không thể so sánh cùng đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh, nhưng luận thân thủ, vậy thì lại khác. Đối với công kích của đám người Đông Phương, đám quỷ tử Đông Dương vậy mà không sợ chút nào, trái lại bọn chúng còn dựa vào quyền pháp đem thủ hạ của Bạch Lập Thanh áp chế xuống thế hạ phong.
Sau đó, đám thủ hạ của Bạch Lập Thanh bắt đầu xuất hiện thương vong. Nhiều đại hán Đông Phương vì khinh địch mà bị đám người kia lật úp trên mặt đất đánh cho miệng phun máu tươi mất sức chiến đấu.
Bạch Lập Thanh thấy thân thủ của đám người áo xám không tệ, mà tên Anh Ngũ Lang vẫn chưa có ra tay, gã vẫn tiếp tục ở bên kia uống bia. Bạch Lập Thanh có thể cảm giác được cái tên Anh Ngũ Lang này thực lực không kém chút nào, chí ít mình đấu với hắn cũng chỉ được 5:5 mà thôi, thậm chí nếu kéo dài, mình rất có thể sẽ thất bại. Dù sao mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc thân thể cũng không còn như trước, thời gian quá dài thể lực sẽ không chịu nổi.
Hiên tại, Bạch Lập Thanh biết đối phương trước khi tới đây đã có chuẩn bị. Bạch Lập Thanh càng hiểu rõ, một khi thủ hạ của mình toàn bộ thua cuộc, lúc đó sẽ đến phiên chính mình, có thêm đám người áo xám trợ giúp mình chắc chắn sẽ không thắng được Anh Ngũ Lang. Nghĩ đến không thể mất mặt tại trên địa bàn của mình, càng thêm mặt mũi của Đông Phương quốc, Bạch Lập Thanh lập tức lấy ra điện thoại gọi một cuộc.
Đương nhiên, cú điện thoại này Bạch Lập Thanh cũng không có gọi cho thiếu chủ Bạch gia Bạch Ngọc Đường, nếu như chút việc nhỏ này đều phải làm phiền Bạch Ngọc Đường, vậy thì Bạch gia cũng không cần tốn nhiều tiền thuê hắn như vậy. Cho nên cú điện thoại này hắn gọi cho Vu Thiên.
Vu Thiên lúc này đang tại phòng ngủ của mình đọc sách triết học.
Bởi vì trước đây chưa từng xem qua triết học, cho nên Vu Thiên cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm. Thế nhưng bây giờ vừa nhìn những cuốn sách này, Vu Thiên mới biết triết học rất rộng lớn, thậm chí thông qua ngôn ngữ trong triết học Vu Thiên còn có thể ngộ ra không ít sự tình liên quan đến võ học.
Tỷ như câu này:
- Lấy lực của hắn trả lại cho hắn.
Tám chữ này nhìn như giản đơn, chẳng phải là tá lực đả lực trong Đông Phương võ thuật Thái Cực Quyền sao.
Còn câu:
- Địch nhân lớn nhất của con người chính là bản thân người đó.
Câu nói này ý là khi đánh cùng người khác không thể có tâm lý sợ hãi, nếu không thì không thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân, còn khiến cho khả năng thất bại cũng tăng theo. Không những thế, hiểu sâu hơn nữa là trong lòng mỗi người đều có tâm ma, khi ngươi có thể chiến thắng tâm ma của mình thì võ công của ngươi sẽ tiến bộ thêm một tầng mới.
Tóm lại, những câu có liên quan đến võ thuật như thế rất nhiều, trong lúc vô thức, Vu Thiên dần dần chìm đắm trong đó. Trước đây hắn chỉ nghĩ đến việc luyện công mà lại không nghĩ đến công phu của mình là từ cái gì luyện ra, những người sáng tạo ra công phu này lúc đó đang làm cái gì. Cho nên trước đây Vu Thiên chỉ học theo Hàm Đan, học cách sử dụng công phu cổ nhân để lại, nói cách khác, chính là đi theo con đường người khác mở sẵn, cứ án theo những gì có rồi mà làm.
* Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.
Nhưng hiện tại thì đã khác, sau khi tiếp xúc với triết học, Vu Thiên đã bắt đầu tự suy nghĩ theo cách của mình, thậm chí có khi trong lòng hắn cũng sẽ có một chút ảnh tượng, đó chính là võ thuật hắn đã từng học, nếu như đem chiêu đó đổi thành như vậy, có lẽ sẽ càng thêm hiệu quả.
Lúc Vu Thiên đang cúi đầu đọc sách, trong lòng đang lúc suy diễn võ học đắc ý, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Vu Thiên cũng không buồn xoay đầu, đưa tay đem điện thoại để lên tai:
- Ai vậy? Có chuyện gì?
- Tôi là Bạch Lập Thanh. Vu tiên sinh, cậu nhanh chóng đến hộp đêm Nhân Gian Thiên Đường một chuyến, ở đây có một đám người Đông Dương đang quấy rối, thân thủ bọn họ cũng không tệ, nghĩ đến hẳn có thể làm bao cát giúp cậu luyện tập.
Giọng Bạch Lập Thanh tại bên kia điện thoại đầy lo lắng. Hắn biết rõ chính mình nên nói thế nào để cho Vu Thiên có thể tới đây nhanh hơn.
- Ah, Đông Dương quỷ tử, ha ha. Đến, tôi lập tức đến.
Vu Thiên vừa nghĩ đối thủ của mình là người Đông Dương, không khỏi có chút nhiệt huyết sôi trào, dù sao làm con dân của Đông Phương quốc, có mấy người trong lòng không chán ghét đám Đông Dương quỷ tử tự đại này đâu.
- Tốt, tôi sẽ cho xe đến đón cậu, cậu chỉ cần tới trước cửa trường học là được.
Bạch Lập Thanh vừa nghe Vu Thiên đáp ứng, lòng hắn cũng buông lỏng, hắn biết chỉ cần Vu Thiên đến, đám người Đông Dương này căn bản không đủ. Kỳ thực Bạch Lập Thanh cũng không hiểu vì sao, trong lòng hắn lại tín nhiệm Vu Thiên đến như vậy.
Biết Vu Thiên sẽ đến ngay lập tức, Bạch Lập Thanh cũng không còn gì để lo lắng nữa, hiện tại hắn đang bận rộn điều động bảo an trong Nhân Gian Thiên Đường, việc bây giờ của hắn là nghĩ biện pháp lưu lại đám người Anh Ngũ Lang.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 93: Ai nói cao thủ không thể đánh lén
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Anh Ngũ Lang rất nhanh đánh cho đám đại hán Bạch Lập Thanh mang đến toàn bộ ngã xuống đất, sau đó lại lần nữa ngồi xuống ghế salon bắt đầu uống rượu. Đối với bọn họ, vừa rồi chẳng qua mới chỉ là hoạt động thân thể mà thôi, căn bản đám bọn chúng không một chút sợ hãi địa vị của Bạch gia.
Thấy mấy người Anh Ngũ Lang tựa hồ cũng không có ý ra tay tiếp, Bạch Lập Thanh cũng yên tâm không ít. Nhưng Bạch Lập Thanh lại rõ ràng lúc này mình không thể đi, nếu mình đi, ai biết bọn Anh Ngũ Lang sẽ làm ra điều gì, hiện giờ chẳng qua họ chỉ động thủ trong gian phòng, nếu để bọn Anh Ngũ Lang lao ra khỏi phòng làm phiền những khách nhân khác hay đập phá Thiên Đường Nhân Gian, sẽ gây cho Bạch gia tổn thất không nhỏ.
Cho nên Bạch Lập Thanh mới đứng ở cửa ra vào phòng Anh Ngũ Lang, trông chừng bọn họ.
Thấy Bạch Lập Thanh vẫn chưa đi, Anh Ngũ Lang rốt cục cũng nói ra:
- Mày? Không phải định gọi điện thoại gọi viện binh đến chứ?
Bạch Lập Thanh không ngờ Anh Ngũ Lang lại nhìn ra ý đồ của mình. Lúc này hắn cũng chẳng cần giấu diếm nữa.
- Không sai, tao vừa gọi điện thoại gọi người đó, thế nào? Mày sợ?
- Ha ha ha.
Anh Ngũ Lang không có vì lời nói của Bạch Lập Thanh mà tức giận chút nào, trái lại hắn như ông già phân phó lại.
- Vậy mày mau đi gọi cao thủ phía sau ra đây, nói thật, tao hôm nay đến đây chủ yếu muốn lĩnh giáo hắn, đều nói Đông Phương quốc bọn mày võ thuật bác đại tinh thâm, ngay hôm nay tao muốn lĩnh giáo qua, nhìn xem thử có đúng hay không hay những người kia toàn nói bậy, nhìn xem lòng tin về công phu luôn khiến bọn mày ngạo mạn như thế nào?
- Ah, tao nghĩ vị bằng hữu kia nhất định sẽ không để cho mày thất vọng,
Bạch Lập Thanh lúc này mới hiểu rõ mục đích đối phương. Có điều Bạch Lập Thanh lúc này lại càng bình tĩnh, như vậy cũng tốt, hắn cũng không muốn Bạch gia cùng Hắc Long hội kết oán, đó chính là thành công nhất của hắn ngày hôm nay. Làm một thương nhân, hắn coi trọng lợi ích nhiều hay ít, một tổ chức như Hắc Long hội, làm gì có thương nhân nào muốn đắc tội đâu. Nhưng dù sao, hiện tại biểu hiện của Bạch Lập Thanh lại quá nhu nhược, đám người Anh Ngũ Lang vừa đả thương phục vụ và thủ hạ của hắn, chuyện này muốn nói đến trách nhiệm phải tính trên người Hắc Long hội.
Cứ như vậy, Anh Ngũ Lang nghĩ cao thủ Đông Pương quốc sẽ có hình dáng ra sao, mà Bạch Lập Thanh nghĩ một hồi Vu Thiên đến hắn phải nói như thế nào để Vu Thiên thu thập đám người này. Hai người ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng, cũng không ai nói chuyện,
- Đến rồi, Vu tiên sinh đến rồi.
Sớm đã có tâm phúc của Bạch Lập Thanh một mực ở cửa Thiên Đường Nhân Gian đợi Vu Thiên, vừa thấy Vu Thiên xuống xe, gã vội vã chạy đến báo cáo cho Bạch Lập Thanh.
Vừa nghe Vu Thiên đến, không riêng gì Bạch Lập Thanh, cả Anh Ngũ Lang cũng ngẩng đầu lên, một đạo tinh quang trong mắt y hiện lên, hiển nhiên y cũng rất chờ mong Vu Thiên xuất hiện.
Thấy tình trạng cùng bầu không khí phía dưới, Vu Thiên liền đi tới cửa gian phòng của bọn quỷ tử Đông Dương.
- Thế nào? Bọn quỷ tử Đông Dương đến gây sự đang ở trong phòng này sao?
Tới trước cửa, Vu Thiên nhìn thấy Bạch Lập Thanh liền mở miệng nói.
- Mày chính là tên cao thủ kia sao? Tao cảnh cáo mày, không được gọi quỷ tử Đông Dương, nói cho mày biết, chúng tao là đại nhân Đông Dương, không phải cái gì quỷ.
Một gã tiểu đệ Anh Ngũ Lang thấy Vu Thiên sau khi xuất hiện lại nói mình là quỷ tử Đông Dương, khiến bọn chúng ấm ức không chịu được.
- Chỉ mày, có tư cách nói chuyện với tao sao?
Vu Thiên vừa nói lại bị người khác chen ngang khiến hắn rất khó chịu. Lại thấy đối phương là người Đông Dương, Vu Thiên cũng không muốn phí lời, vừa nói chuyện công phu, hắn trước hết đá ra một cước.
Một cước này của Vu Thiên nhanh như thiểm điện, rất nhiều người không thấy rõ Vu Thiên xuất thủ như thế nào thì chân của Vu Thiên đã thu về. Mà đúng lúc đó, tên quỷ tử Đông Dương kia đã bay lên. Vu Thiên dùng một chiêu Độc Bộ Xuyên Tâm Thối vừa lúc đá trúng ngực đối phương, sự cường đại từ bàn chân khiến tên kia trực tiếp bay ra xa.
Vẻn vẹn chỉ một chiêu, Vu Thiên dễ dàng đá bay một tên quỷ tử, thân thủ biến thái kiểu này khiến Anh Ngũ Lang không khỏi nhíu mày.
Anh Ngũ Lang rất rõ ràng, lần này từ tổng bộ cho hắn mang đi đều là cấp bậc Ninja, công phu bọn họ coi như không tệ, hơn nữa đã hoàn thành mấy nhiệm vụ mới có tư cách hộ tống hắn đến thành phố Trung Sơn, nhưng xác thực tên Ninja đến một cước của Vu Thiên cũng không đỡ được. Vì thế, Anh Ngũ Lang không thể không nhìn người Đông Phương quốc trẻ tuổi này bằng một cặp mắt khác.
- Mày là cao thủ, đánh lén người khác như vậy không phải mất phong phạm sao?
Anh Ngũ Lang nhìn Vu Thiên, chăm chú hỏi.
- Ai nói cao thủ không thể đánh lén.
Một cước đá bay một người cũng không thể để đám quỷ tử này yên tĩnh, thập phần căm tức. Không nói hai lời, đánh về phía Anh Ngũ Lang, Vu Thiên nhấc chân lên dùng một chiêu Thượng Dương Thối Chi Lực Phách Hoa Sơn.
Thấy bắt đùi Vu Thiên đang ở xa vọt đến, Anh Ngũ Lang cũng cả kinh. Đây cũng do Anh Ngũ Lang nói chuyện với Vu Thiên có thời gian chuẩn bị động thủ, bằng không với một cước này của Vu Thiên, có thể Anh Ngũ Lang cũng không đỡ được, cũng sẽ trúng chiêu.
Không kịp nói lời nào, Anh Ngũ Lang lập tức giơ song chưởng ra, tay chậm rãi đưa lên không trung, chuẩn bị tiếp Lực Phách Hoa Sơn của Vu Thiên.
Đối với loại người như Anh Ngũ Lang, Vu Thiên căn bản không cần biến chiêu, chỉ hung hăng một kích, liền có thể bắt bọn chúng, cho nên có thời gian biến chiêu nhưng Vu Thiên không chút nào thay đổi, mà cứ như vậy một cước Thượng Dương Thối hạ xuống.
“Thông” một thanh âm vang lên. Chân Vu Thiên nện vào hai tay Anh Ngũ Lang. Ngay lập tức, lại một tiếng bịch vang lên, hai chân Anh Ngũ Lang đều quỳ trên mặt đất, sau đó cả người hắn quỳ rạp trên mặt đất. Lúc này, Anh Ngũ Lang phát hiện hóa ra hay tay của hắn đã gãy từng khúc.
Có thể thấy sức mạnh một cước này của Vu Thiên như thế nào. Đương nhiên, Anh Ngũ Lang vạn lần hối hận. Công phu của hắn cũng không yếu, coi như chống lại Vu Thiên, liều mạng mà đánh, cũng có thể ngăn cản được mấy chiêu. Nhưng thật không nghĩ đến sở trường của hắn còn chưa xuất ra, đã bị một cước của Vu Thiên đạp gãy hai tay.
Chuyện đã đến nước này, Anh Ngũ Lang thực sự hối hận, dù thế nào, hắn cũng là phần tử tinh anh của Hắc Long hội, nhưng như vậy, lại bị Vu Thiên một cước đá gãy song thủ, vô sức hoàn thủ, đau đớn này thực sự oan uổng
Vu Thiên một cước đánh gục Anh Ngũ Lang, những kẻ khác cũng vô cùng giận dữ. Bọn chúng thật không ngờ Vu Thiên lại đánh lén tiếp, việc này khiến bọn họ vô cùng phận nỗ. Cả đám chửi ầm lên hướng Vu Thiên vọt tới, như muốn ăn tươi nuốt sống Vu Thiên.
Vu Thiên ngay cả Anh Ngũ Lang cũng một cước lộn nhào, hắn thế nào lại đem đám quỷ tử Đông Dương này để vào mắt. Nhìn đối phương toàn bộ hướng chính mình vọt tới, Vu Thiên quát lên một tiếng.
- Đến tốt lắm!
Tiếp đó, cả người hắn như báo săn nghênh đón.
- Thối Tảo Môn Đình.
Một cái hoành chân quét ra, ngay lập tức chuyển nó đến tên Ninja Đông Dương gần nhất.
- Hoành Chưởng Đoạn Đặng.
Lại một chiêu đánh bay tên Ninja Đông Dương bên hông.
- Trực Trùng Quyền, Hữu Bãi Quyền, Du Thân Bát Quái Chưởng, Liên Hoàn Mê Tung Cước.
Nhiều loại công phu nghìn năm Đông Phương quốc nhất nhất xuất ra. Những công phu này lần lượt xuất ra, đám người Đông Dương liền như pháo nổ ba ba liên tục té trên mặt đất.
Không đến một phút đồng đồ, mười người Đông Dương toàn bộ té trên mặt đất. Miệng sùi bọt mép, máu tươi chảy ròng ròng, tay chân đứt đoạn, kinh mạch đều bị tổn hại.
Tất cả người Đông Dương trong phòng toàn bộ té trên mặt đất, không có người nào không phải trọng thương nghiêm trọng, không có người nào còn sức đứng lên đánh tiếp.
Trong nháy mắt biến thành tràng cảnh này. Bạch Lập Thanh mắt trừng lớn, gã biết Vu Thiên rất lợi hại, cũng biết chỉ cần Vu Thiên đến, những người này nhất định sẽ bị ăn đánh. Nhưng gã chưa bao giờ nghĩ đến, Vu Thiên lại lợi hại như thế, những kẻ Ninja Hắc Long hội thoạt nhìn rất mạnh kia, lại không ai chịu nổi một kích của Vu Thiên. Nếu không phải lúc nãy gã đã so chiêu với những tên kia, phỏng chừng gã còn nghĩ rằng đám người Đông Dương này là một lũ không biết võ công như người bình thường.
- Ai! Tôi nói Bạch quản lí, đây là những cao thủ anh nói trong điện thoại sao?
Vu Thiên đã sớm thu tay về, giống như đứng nguyên tại chỗ không có động thủ qua, mở miệng hỏi Bạch Lập Thanh.
Bạch Lập Thanh trong lòng muốn nói:
- Có cao thủ biến thái như ngươi, ai còn dám tự xưng cao thủ nữa.
Thế nhưng miệng gã lại nói:
- Ai da, Vu tiên sinh, cậu thật quá lợi hại, cậu không biết những người này đã khiến không ít thuộc hạ của tôi chịu khổ, thế nhưng tôi thật không ngờ được bọn họ lại không chịu được một kích, chỉ có thể nói công phu của cậu quá cao, cũng có thể thấy công phu của Đông Phương quốc chúng ta bác đại tinh thâm như thế nào, không hổ là công phu đệ nhất thế giới.
Bạch Lập Thanh nói những điều này đều là quy kết, chẳng qua Vu Thiên rất thích nghe. Không phải vì Bạch Lập Thanh khen ngợi hắn mà là Bạch Lập Thanh khen ngợi công phu Đông Phương quốc, chỉ điểm này, Vu Thiên thực sự cao hứng.
- Được rồi, chuyện đã xử lý xong, tôi còn phải quay về trường học, tôi có quyển sách còn chưa xem hết.
Vu Thiên thấy trước mắt không còn uy hiếp, liền muốn quay về.
- Đương nhiên, đương nhiên. Vu tiên sinh xin cứ tự nhiên, nếu như có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi, tôi nhất định toàn lực mà làm.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 94: Hai người bạn học
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Chứng kiến chuyện ngày hôm nay, Bạch Lập Thanh biết Vu Thiên là một cái bảo bối, càng là một cường nhân. Đối với người như vậy, Bạch lập Thanh tự nhiên sẽ toàn lực thỏa mãn những yêu câu của hắn.
- Tốt, anh đã nói như vậy, tôi cũng không khách khí nữa. Tôi vừa lúc còn chưa ăn cơm, lúc nữa anh đưa tôi một ít đồ ăn mang về đi.
Vu Thiên nhàn nhạt nói.
- Được được, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Bằng không sau này Vu tiên sinh cũng không cần chuẩn bị cơm, mỗi ngày tôi phái người ba bữa mang cơm đến trường học được không?
Thấy Vu Thiên đưa ra một yêu cầu nhỏ, Bạch Lập Thanh lập tức đáp ứng hắn.
- Không cần đâu, tôi hiện tại dù sao vẫn là học sinh, có một số việc cũng không nên làm quá. Đi, tôi đi đây.
Vu Thiên nói xong liền nhấc chân ra ngoài. Ngoài hành lang còn một ít người đứng xem náo nhiệt tự động đứng ra hai bên nhường lối cho Vu Thiên, nói giỡn, võ công Vu Thiên cao như thế, nếu ngươi dám ngăn đường hắn, chỉ một cước, hắn liền trực tiếp giúp ngươi tìm lão Diêm Vương uống trà.
Bạch Lập Thanh ánh mắt nháy lên, lập tức có người an bài xe cho Vu Thiên. Nhìn Vu Thiên rời đi, lúc này Bạch Lập Thanh mới quay đầu lại liếc mắt nhìn Anh Ngũ Lang đôi tay đã đứt đoạn đau ngất đi nói:
- Người đâu, mang những tên Đông Dương này đóng gói mang lên xe, sau đó đưa đến hộp đêm Nhất Bất Lạc Dạ đi.
Bạch Lập Thanh tin tưởng, với thực lực của Hắc Long hội, bọn họ lập tức có thể đoán được chuyện này do ai làm. Bây giờ Bạch gia coi như có cao thủ hậu thuẫn, nghĩ đến kẻ nào muốn gây bất lợi với mình, cũng phải xem phân lượng bản thân trước đã.
Phải biết, truyền thông xã hội bây giờ rất phát triển.
Chuyện Anh Ngũ Lang đến Thiên Đường Nhân Gian gây sự bị người ta phế, lập tức truyền khắp nơi. Lúc này đã khiến cho tất cả các thế lực phải chú ý.
Dù là Hồng Cường của Hồng bang hay Quản Nguyên Trực của Hắc Long hội, thậm chí là khoa trưởng khoa Ổn Định cục Quốc An- Lương Mộc Lan đều biết được tin này. Đương nhiên thiếu chủ đời thứ ba Bạch gia Bạch Ngọc Đường cũng nhận được báo cáo của Bạch Lập Thanh.
- Cái gi? Anh nói người của Hắc Long hội đến Thiên Đương Nhân Gian gây sự? Nhưng lại bị Vu Thiên xử lý gọn?
Nghe câu hỏi của Bạch Ngọc Đường trong điện thoại, Bạch Lập Thanh cả kinh. Gã không nghĩ rằng Bạch Ngọc Đường cũng biết Vu Thiên, theo gã biết thời điểm Vu Thiên ở nhà hàng Đế Hào, Bạch Ngọc Đường đến thì không phải Vu Thiên đã đi hay sao? Vậy bọn họ tại sao lại biết nhau?
- Này, tôi đang hỏi anh đó, trả lời đi.
Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Lập Thanh im lặng, tiếp tục truy vấn.
- Ah, thiếu chủ. Bởi vì có một lần, Vu Thiên tiên sinh đến Thiên Đường Nhân Gian của chúng ta chơi, cho nên tôi liền kết giao với hắn, cũng đáp ứng với hắn chia 1% lợi nhuận mỗi ngày ở hộp đêm Thiên Đường Nhân Gian để hắn giúp chúng ta xử lí những kẻ đến đây gây sự. Vốn là để đề phòng Hồng Cường phái người đến đây gây rối, nhưng không ngờ hôm nay Hắc Long hội đến, đúng là chó ngáp phải ruồi, như vậy? Thiếu chủ, cậu sẽ không trách tôi tự chủ trương làm bậy chứ.
- Ha ha, không có, sẽ không đâu. 1% thu nhập của hộp đêm chúng ta mà thuê được một cao thủ như thế, thực sự đáng giá lắm, Lập Thanh, anh làm rất tốt, tôi sẽ ghi nhớ công lao này của anh.
Bạch Ngọc Đường vừa nghe Bạch Lập Thanh thuê được Vu Thiên, vô cùng cao hứng. Vốn, hắn đang phiền não làm sao đấu với Hồng Cường, hiện tại xem ra, có Vu Thiên mọi chuyện đều dễ xử lý hơn nhiều.
- Cảm ơn thiếu chủ.
Bạch Lập Thanh thấy Bạch Ngọc Đường không chỉ không trách gã tự ý làm việc, trái lại còn ghi công cho gã, khiến gã vô cùng vui mừng.
- Lập Thanh, anh làm rất tốt, như vậy đi, tôi nghĩ mời Vu Thiên ăn một bữa cơm, anh xem rồi giúp tôi an bài một chút, dĩ nhiên hắn cùng anh đã có hiệp ước, để đại lão bản tôi đây gặp hắn một lần cũng không phải vấn đề nan giải.
- Không tính, không tính, thiếu chủ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo.
Bạch Lập Thanh được Bạch Ngọc Đường tán dương, chưa nghĩ nhiều, lúc này liền một lời đáp ứng
Nhưng đến khi kết thúc điện thoại với Bạch thiếu chủ, Bạch Lập Thanh lúc này mới nghĩ đến, mình tựa hồ cũng không cùng Vu Thiên kí kết hiệp ước gì, tất cả đều trên miệng. Kỳ thực hôm đó Bạch Lập Thanh đúng là muốn cùng Vu Thiên kí một bản hợp đồng, thế nhưng gã lại sợ Vu Thiên ngại phiền phức cự tuyệt, cho nên gã không dám nói. Bây giờ thiếu chủ nói như vậy, tự nhiên Bạch Lập Thanh phải tận lực đi làm, cũng không có chuyện gì để nói. Không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đến cùng, gọi cho Vu Thiên một cú điện thoại.
Sau khi Vu Thiên tiếp điện thoại, hắn tưởng rằng lại có cao thủ đến Thiên Đường Nhân Gian gây sự, thế nhưng khi nghe Bạch Lập Thanh nói là thiếu chủ Bạch Ngọc Đường muốn mời mình một bữa cơm, tức thì Vu Thiên mở mồm cự tuyệt.
- Tôi còn phải đi học, không có thời gian.
- Thế nhưng Vu tiên sinh, hiện tại cậu cùng chúng ta đã có hiệp ước, Bạch Ngọc Đường chính là đại lão bản, bây giờ lão đại mốn gặp cậu, cậu không đi gặp thì có vẻ hơi khó coi.
Bạch Lập Thanh cũng đã nghĩ đến Vu Thiên sẽ cự tuyệt, không còn cách nào khác, gã đành đưa ra hiệp ước hy vọng có thể ước thúc Vu Thiên phần nào.
- Hiệp ước? Hừ! Đừng đề ra cái kia với tôi, tôi có cùng anh ký hiệp ước sao? Tôi cho anh biết, tôi sở dĩ thay anh dẹp loạn, là bởi vì tôi muốn cùng cao thủ so chiêu, đề thăng thực lực bản thân, anh hiểu chưa? Nếu anh vì vậy mà cho rằng tôi là nhân viên của anh, vậy xin lỗi, hiệp ước trên miệng của chúng ta có thể phải dừng lại. Về phần tấm thẻ anh đưa tôi, một phần tiền tôi cũng chưa dùng qua, hiện tại tôi có thể trả lại cho anh.
Bạch Lập Thanh thật không ngờ Vu Thiên thực sự cự tuyệt. Nghe thấy Vu Thiên không thừa nhận hiệp ước, lập tức Bạch Lập Thanh mở miệng trì hoãn:
- Vu Thiên tiên sinh, Vu tiên sinh, anh ngàn vạn lần đừng thế, tôi, tôi vừa rồi chỉ là cùng anh nói chuyện vui thôi mà. Ha ha.
Trong điện thoại, Bạch Lập Thanh phát ra một tiếng cười gượng.
Làm tâm phúc Bạch Ngọc Đường, bình thường gã thế nào lại dùng thái độ này nói chuyện với một nhân vật không có bối cảnh, có thể Vu Thiên chính là người không có bối cảnh. Nhưng thực sự gã phải tự hạ thấp mình thêm ba phần.
- Được, tôi hy vọng sau này anh ít vui đùa kiểu này. Anh còn chuyện gì không, nếu như không có chuyện gì tôi cúp máy đây, tôi còn phải đọc sách.
- Tốt, Vu tiên sinh cứ đi xem sách đi, tôi không có chuyện gì nữa.
Bạch Lập Thanh thấy Vu Thiên cũng không tính toán với gã, vội nói những lời này, rồi cúp điện thoại. Gã thật sự sợ Vu Thiên lại đổi ý, hiện tại vì Vu Thiên mà gã đã đắc tội với Hắc Long hội, nếu như Vu Thiên mặc kệ gã, vậy sau này Hắc Long hội phái cao thủ đến đây quấy rối, gã phải làm sao bây giờ.
Kết thúc điện thoại với Vu Thiên, Bạch Lập Thanh lập tức đem mọi chuyện trước sau mình cùng Vu Thiên nói chuyện báo lại cho Bạch Ngọc Đường.
- Cái gì? Hắn vậy mà không đồng ý cùng tôi ăn cơm?
Một tiếng phiền muộn của Bạch Ngọc Đường từ đầu bên kia điện thoại vang lên. Nhưng lại chợt nghe Bạch Ngọc Đường nói tiếp:
- Được rồi, Lập Thanh anh giúp tôi an bài một chút, từ ngày mai tôi muốn cùng Vu Thiên đến trường, đồng thời cùng đến lớp với hắn. Tất nhiên nếu hắn không thèm nhìn tôi, thì tôi sẽ tìm hắn, tôi cũng không tin, lấy thân phận bạn học mà còn không tiếp cận được hắn?
Bạch Lập Thanh nghe Bạch Ngọc Đường muốn đến trường, vội vã nói
- Thiếu chủ, cậu không phải tốt nghiệp ra trường rồi sao? Thế nào lại còn muốn đến trường? Vu Thiên bây giờ mới học năm nhất, cậu muốn tiếp cận hắn thì thật sự phải học năm nhất sao?
- Lời vô ích, những điều này cần anh nói sao, tôi vô cùng rõ ràng. Tôi cũng có thể nói cho anh biết, tôi lần này đến trường không phải để học lại, mà là kết giao bằng hữu, được rồi, anh đi làm đi, việc còn lại để tôi xử lí là được.
Nói xong, Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại.
Phải biết Bạch gia thực lực rất mạnh. Mặc dù hiện tại đã là đêm khuya. Thế nhưng Bạch Lập Thanh vẫn lập tức tìm người sắp xếp mọi thứ cho Bạch Ngọc Đường ngày mai đến đại học Trung Hoa. Đương nhiên, Bạch Ngọc Đường chọn học môn học và bài tập giống như Vu Thiên, hệ triết học xã hội.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vu Thiên vẫn theo thói quen rời giường, rửa mặt ăn điểm tâm, tới phòng học từ rất sớm. Không thể không nói, làm một sinh viên, Vu Thiên rất xứng đáng với cái danh hiệu này.
Vu Thiên vừa ngồi ổn định, đang suy nghĩ hôm qua mình đọc sách có hai vấn đề chưa rõ, chuẩn bị một hồi chờ đạo sư Khổng Văn đến, chính mình phải xin chỉ bảo thật tốt. Đối với đạo sư Khổng Văn, ban đầu Vu Thiên cũng không vừa mắt. Thế nhưng những buổi về sau, hắn mới phát hiện Khổng Văn thực sự rất có học thức, rất nhiều thứ trong sách ông ta có thể đọc làu làu, hơn nữa những vấn đề trong miệng ông ta nói ra, đặc sắc hơn xa trong sách, dần dần Vu Thiên bắt đầu thích lão đầu Khổng Văn này.
Đang ngồi bên trên đợi lão đạo sư đến, ánh mắt Vu Thiên đột nhiên phát hiện trong phòng học có một người mình quen biết, hắn chính là Bạch Ngọc Đường.
Không sai, người tới chính là Bạch Ngọc Đường. Hắn mỉm cười đi vào phòng học, tới chỗ gần Vu Thiên ngồi xuống. Vì hắn không biết cảm giác của Vu Thiên đối với mình như thế nào, cho nên hắn không có lập tức ngồi cùng bàn với Vu Thiên, mà ngồi ở bàn trước, như thế hắn có thể gần với Vu Thiên, à không, phải là tránh để Vu Thiên có phản cảm với mình.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh Tác giả: Lãng Tử Biên Thành Chương 95: Hai người bạn học(2)
Người dịch: nemdagiautay Nguồn: metruyen.com
Vu Thiên thật sự không nghĩ đến Bạch Ngọc Đường lại là bạn học của mình. Hắn tự nhiên không nghĩ ra Bạch Ngọc Đường vì muốn tiếp xúc hắn, mới cố ý làm như vậy.
Quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên rất phải phép gật đầu một cái, sau đó lại hướng ánh mắt về phía trước, chờ đợi đạo sư đến.
Bạch Ngọc Đường cũng không ngờ Vu Thiên lại hướng mình chào hỏi, nhất thời kích động vội vã quay đầu gật đầu một cái, nhưng lúc này, Vu Thiên đã quay đầu đi chỗ khác. Nói cách khác, Vu Thiên không có nhìn thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu với hắn.
Bạch Ngọc Đường tự trách mình phản ứng quá chậm. Song hắn cũng hết sức cao hứng, bởi vì Vu Thiên chịu đối với mình chào hỏi, chí ít nói Vu Thiên không có phản cảm với hắn, như thế cũng đủ rồi.
Sau khi nhìn Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên lại quay mắt về phía trước, dồn trọng tâm chú ý lên bảng đen. Hắn đến nơi này là để học tập, bây giờ sắp có lớp, tự nhiên sự chú ý chuyển dời đến giảng đường.
Nhưng hôm nay dường như ông trời đã định trước hệ triết học xã hội của Vu Thiên không được yên bình. Sau khi đại thiếu gia quan hệ rỗng rãi Bạch Ngọc Đường xuất hiện, lại thấy một nữ sinh đột nhiên đi vào lớp.
Sự xuất hiện của một nữ sinh trong lớp, cũng không làm Vu Thiên ngạc nhiên, bởi vì hệ triết học xã hội đã trở thành khóa học phổ biến, bởi thế mà trong mỗi khóa học có không ít sinh viên hệ khác đến nghe giảng, nhìn xem hệ triết học xã hội học như thế nào.
Nhưng nữ sinh này vừa vào lớp, lại gây ra náo động không nhỏ. Bởi vì cô thực sự rất xinh đẹp, một đôi mắt to mỹ lệ, phía dưới là chiếc mũi thẳng cao, cộng thêm cái miệng nhỏ nhắn tinh xảo cũng làn da trắng nõn, thực sự ứng với câu nói, nàng như thiên thần, người thường chỉ có thể nhìn thấy đôi lần.
Một nữ sinh xinh đẹp như vậy mỉm cười đi vào lớp học, lại trực tiếp ngồi xuống cạnh người Vu Thiên hỏi.
- Vị bạn học này, nơi này có ai ngồi chưa?
Cô bé với gương mặt dí dỏm giương cái miệng nhỏ nhắn hỏi Vu Thiên.
- Chưa có.
Vu Thiên liếc mắt nhìn nữ sinh, sau đó đơn giản trả lời. Hắn lại quay đầu lại, nhìn về phía bảng đen trong giảng đường.
Một nữ sinh cực phẩm như thế ngồi bên cạnh nam sinh, tin tưởng nam sinh đó phải cảm thấy kiêu ngạo, cũng thầm hô vạn tuế không ngớt. Nếu không được như vậy, thì phải cố thể hiện phong độ của đàn ông, tỷ như hướng cô bé mỉm cười, hoặc giúp đỡ nữ hài lau bàn ghế....
Vu Thiên lại hết lần này đến lần khác ngay cả con mắt cũng không nhìn người ta, chỉ trả lời tượng trưng, sau đó cũng không để ý đến. Điều này không chỉ khiến các nam sinh khác trong giảng đường ngạc nhiên cùng phẫn nộ, ngay đến cả cô bé kia cũng sửng sốt.
- Hừ! Vu Thiên, anh dám xem thường không nhìn thẳng vào tôi. Được lắm! Chúng ta thi đấu, nhìn xem anh có thể giả bộ ngụy quân tử được bao lâu.
Trong lòng cô bé tự nhủ, mà cô gái này chính là Triệu Đan Đan.
Lúc trông thấy Vu Thiên tại nhà hàng Đế Hào, lại thấy Vu Thiên hiển lộ thân thủ, cô ít nhiều có hứng thú với chàng trai trông như ít tuổi hơn mình. Sau đó mấy hôm cô lại nghe được Vu Thiên đá bay biểu hiệu hộp đêm Nhật Bất Lạc Dạ của Hắc Long hội, dùng quyền cước đánh tan cao thủ Hắc Long hội tại Thiên Đường Nhân Gian của Bạch gia. Từng kiện sự tình Triệu Đan Đan nghe được rõ ràng, khiến cô vô cùng hưng phấn. Đột nhiên cô cảm thấy người cực kì tài giỏi như Vu Thiên sẽ có một ngày nào đó mình sử dụng trong tay. Mà đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại từ Lương Mộc Lan.
Trong điện thoại Lương Mộc Lan đem chuyện về Vu Thiên kể qua một lần. Cuối cùng còn nói muốn thu Vu Thiên dưới trướng, nghĩ đến cô có thể ngồi ở vị trí cao tại khoa Ổn Định cục Quốc An, sau này nhiệm vụ khó khăn không phải thành công lớn hơn một chút sao? Cho nên Lương Mộc Lan giao nhiệm vụ tuyển nhận Vu Thiên cho chị em của mình là Triệu Đan Đan.
Lương Mộc Lan biết, Vu Thiên cũng sẽ không nguyện ý chấp nhận theo lẽ thường, có lẽ trực tiếp tìm hắn nói chuyện, hắn không nhất định đồng ý. Cho nên cô nghĩ với dung mạo của Triệu Đan Đan, cộng thêm thủ đoạn của nàng hắn có thể nắm được nhiều ít, do đó mới có chuyện Triệu Đan Đan đến lớp học.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải do Triệu Đan Đan nghe lời Lương Mộc Lan, thật sự Triệu Đan Đan cũng muốn hiểu thêm về con người Vu Thiên, cho nên cô mới mượn cớ này xuất hiện cạnh Vu Thiên trong giảng đường.
Vốn Triệu Đan Đan chính là sinh viên đại học Trung Hoa, cho nên có thể tới đây nghe giảng bài, cũng không cần làm bất kì điều gì, cô so với Bạch Ngọc Đường có thể nói là đường đường chính chính.
Nhưng Vu Thiên ngồi cạnh Triệu Đan Đan không biết việc này. Hắn nghĩ Triệu Đan Đan cũng như những sinh viên khác, đối với triết học có ít nhiều hiếu kỳ, thậm chí Vu Thiên nghĩ rằng Triệu Đan Đan cũng như những sinh viên khác, sau khi nghe xong cảm thấy không thú vị, liền rời đi.
Cho nên, đối với thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh, Vu Thiên cũng không có nhiều cảm giác.
Bây giờ có thể gây hứng khởi cho Vu Thiên trừ Trịnh Khả Tâm tại XG ra, chắc không còn người nào khác.
Triệu Đan Đan cứ như vậy ngồi cạnh Vu Thiên, lẵng lặng ngồi im. Dĩ nhiên cô cũng quan sát những bạn học khác trong giảng đường, sau đó ánh mắt của cô cùng Bạch Ngọc Đường giao nhau, khóe miệng cô khe khẽ mỉm cười. Xem ra không riêng gì mình cảm thấy hứng thú với Vu Thiên, ngay cả thiếu chủ Bạch gia Bạch Ngọc Đường cũng tới.
Bạch Ngọc Đường trước đây chưa từng gặp qua Triệu Đan Đan, bởi vì cô từ nhỏ đã học ở Anh quốc. Nhưng may mắn ngày đó trong nhà hàng Đế Hào, Bạch Ngọc Đường có nhìn thấy cô. Tuy rằng lúc đó Triệu Đan Đan đứng sau Lương Mộc Lan, nhưng Triệu Đan Đan thực sự quá xinh đẹp, quá xuất chúng, vô luận đi đến nơi nào, hoặc nói cô đang núp ở chỗ nào cũng khó tránh khỏi sự chú ý của người khác.Cho nên Bạch Ngọc Đường ngày đó cũng chú ý tới cô. Mặc dù Bạch Ngọc Đường vẫn chưa xác định được thân phận của Triệu Đan Đan, nhưng có thể đi cùng Lương Mộc Lan, cũng không thể là hạng người vô danh.
Lúc Triệu Đan Đan cùng Bạch Ngọc Đường đang quan sát nhau, lão sư hệ triết học- Khổng Văn đạo sư đã đi vào trong giảng đường, một tiếng đứng lên, sau đó ngồi xuống. Kế tiếp Khổng Văn liền bắt đầu thổ mạt hoành phi giảng về bài học của mình.
Một tiết học sáu mươi phút không dài cũng không ngắn. Đối với Vu Thiên cực kì hứng thú với triết học tự nhiên thấy trôi qua quá nhanh, thế nhưng đối với Triệu Đan Đan cùng Bạch Ngọc Đường không hề hứng thú với nó lại cảm giác dài như một năm, cực kì thống khổ.
Bạch Ngọc Đường còn tốt hơn chút, tuy rằng hắn không thích những thứ Khổng Văn giảng, thậm chí nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn còn có thể duy trì phong độ thân sĩ, lưng ngồi thẳng, mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười. Phải biết rằng Bạch Ngọc Đường làm thiếu chủ Bạch gia, khi còn nhỏ không chỉ phải học qua lễ nghi, còn phải học công phu, cho nên một tiết sáu mươi phút này hắn vẫn có thể trụ được. Nhưng Triệu Đan Đan lại khác.
Thời gian học tập bên Anh quốc rất lâu đã khiến cho Triệu Đan Đan đối với kiến thức triết học Đông Phương quốc bác đại tinh thâm, không quá liên quan với nhau. Hôm nay Khổng Văn giảng chính trị triết học Đông Phương, cho nên lớp học mới bắt đầu mà cái đầu Triệu Đan Đan đã lớn lên không ít, gượng chống không được 10 phút, Triệu Đan Đan liền ngủ mất.
Ban đầu Triệu Đan Đan còn có thể khắc chế ngủ ngồi. Nhưng một lát sau, Triệu Đan Đan ngủ say làm sao biết nhiều chuyện như vậy, thân hình khẽ nghiêng, vì cô ngồi cùng bàn với Vu Thiên nên tất nhiên sẽ dựa vào vai hắn mà ngủ. Bởi vì dựa vào vai, mà bờ vai Vu Thiên lại rất ổn định cứng cáp, cho nên Triệu Đan Đan ngủ rất ngon.
Tối hôm qua nhận được điện thoại của Lương Mộc Lan, Triệu Đan Đan hưng phấn đến nỗi không thể nào ngủ được, hiện tại có cơ hội, cô không ngủ bù mới lạ. Bây giờ tìm được cái gối bằng thân người thoải mái, Triệu Đan Đan ngủ rất ngon. Bất tri bất giác trên khóe miệng cô chảy ra nước bọt, chảy lên cánh tay Vu Thiên.
Vu Thiên ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Triệu Đan Đan, đồng thời cảm giác được nước bọt của Triệu Đan Đan chảy xuống tay mình. Hắn nhíu mày lại, lẽ nào Khổng Văn đạo sư giảng bài như hát ru sao? Lúc này mới được bao lâu mà thiếu nữ xinh đẹp này có thể ngủ sâu như vậy. Vu Thiên thực sự hoài nghi cô có biết trước hay không buổi học có thể giúp cải thiện giấc ngủ, cho nên cô mới đến đây?
Rất muốn đem tay mình rút về, nhưng Vu Thiên thấy Triệu Đan Đan ngủ rất ngon, thậm chí đang ngủ mà khóe miệng còn hơi nhếch lên, dưòng như mơ một giấc mơ đẹp, Vu Thiên liền không động đậy nữa. Sức nặng của cánh tay không lớn hơn bộ óc, Vu Thiên kiên kiên trì tới giờ cũng không có vấn đề gì. Cho nên hắn cũng không quản Triệu Đan Đan, chính mình vẫn nên chăm chú nghe Khổng Văn đạo sư giảng bài, hiểu được triết lí mang đến thu hoạch riêng cho mình.
Một giờ nói dài cũng không dài lắm, một hồi qua đi.
- Tốt lắm, hôm nay chúng ta học đến đây, nếu có bạn nào không hiểu, tan học có thể đến phòng làm việc tìm tôi, chúng ta cùng nhau tìm hiểu.
Chuông tan học vừa vang lên, Khổng Văn đóng sách vở lại.
Đây là thói quen của ông ta, mặc kệ giảng bài ở đâu, chỉ cần có tiếng chuông vang lên, ông ta không bao giờ nói thêm một chữ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R