|
|
15-07-2008, 11:59 AM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 27 : Bạch Vân Trang
Trong số tân khách có Diệp Khai.
Chà ng cho rằng sá»± kiện đó rất lý thú. Tuy là không thÆ°á»ng xảy ra nhÆ°ng chẳng phải là không có.
Chà ng nhìn quanh khách sảnh, quan sát từng khuôn mặt, tá»± há»i trong số những ngÆ°á»i hiện diện nÆ¡i đây, có mấy kẻ thá»±c tâm lo âu cho nhà há» Viên.
Hầu hết Ä‘á»u khẩn cấp đấy nhÆ°ng há» khẩn cấp vì quan tâm đến trÆ°á»ng hợp bất bình thÆ°á»ng của chủ nhân hay vì rượu sẵn đó, thức ăn sắp được dá»n lên nhÆ°ng há» phải ôm bụng đói để chá», chá» trong má»™t thá»i gian vô Ä‘inh.
Bởi biết đến bao giá» thì tân lang má»›i trở vá».
Giả như tân lang không trở vỠthì sao ?
HỠcó được cho ăn, cho uống chăng ?
Há» nghÄ© đến phần lá»… váºt mang đến đây, vì nể nang trang chủ nên lá»… váºt trá»ng háºu Ãt nhiá»u. Nếu bắt buá»™c phải ra vá» vá»›i cái bụng trống rá»—ng thì đúng là canh bạc thua cay.
Diệp Khai cÆ°á»i.
Ngồi bên cạnh, Äinh Vân Lâm nhắc khéo:
- NgÆ°Æ¡i không nên cÆ°á»i.
Diệp Khai nheo mắt:
- Tại sao ?
Äinh Vân Lâm tiếp:
- Hiện tại, má»—i cá nhân Ä‘á»u biết tân lang thất tung. Nếu ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i thì khác nà o vui mừng trên tai há»a của ngÆ°á»i.
Diệp Khai vẫn cÆ°á»i:
- Vô luáºn thế nà o thì cÆ°á»i vẫn hÆ¡n khóc. Huống chi hôm nay là ngà y há»· sá»± chứ đâu phải tang sá»±.
Äinh Vân Lâm bỉu môi:
- NgÆ°Æ¡i có thể giảm thiểu những lá»i tổn đức chứ ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Không thể.
Äinh Vân Lâm trố mắt:
- Không thể ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i: - Tại vì nếu tại hạ không nói thì cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng nói. Äinh Vân Lâm nghinh mặt, mÆ°á»ng tượng giáºn song thá»±c ra là nà ng rất khoái ý. Bởi Diệp Khai không giống phần đông, hÆ¡n nữa chà ng cÅ©ng chẳng thất tung.
GiỠngỠđã đến.
Tân lang vẫn chÆ°a trở vá», song chẳng lẽ khách chịu đói vô hạn định để chá» má»™t ngÆ°á»i thất tung sao ?
Rồi tiệc vui cÅ©ng được dá»n lên. Rượu và thịt tuy chÆ°a và o miệng nhÆ°ng ai ai cÅ©ng phấn khởi tinh thần.
Äinh Vân Lâm cau mà y, há»i:
- Tại sao các ca ca của ta chưa đến ?
Diệp Khai há»i lại:
- HỠcũng đến nữa sao ?
Äinh Vân Lâm gáºt đầu:
- HỠcó nói là hỠmuốn đến.
Diệp Khai lại há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng hy vá»ng hỠđến ?
Äinh Vân Lâm gáºt đầu.
Nà ng mỉm cÆ°á»i, thốt:
- Ta muốn xem thái độ của Lộ Tiểu Giai như thế nà o, khi hỠđến.
Diệp Khai chớp mắt:
- Nếu Lộ Tiểu Giai giết hết các ca ca của cô nương ?
Äinh Vân Lâm bỉu môi:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i xem thÆ°á»ng anh em há» Äinh ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i:
- Tại vì anh em nhà há» Äinh của cô nÆ°Æ¡ng xem thÆ°á»ng tại hạ.
Äinh Vân Lâm cÆ°á»i lạnh:
- NgÆ°á»i há» Mã xem trá»ng ngÆ°Æ¡i nên đã giao phó con trai con gái cho ngÆ°Æ¡i giữ há»™.
Diệp Khai bỗng thở dà i, thốt:
- Nếu biết được Mã Phương Linh thà nh hôn sớm như thế nà y thì tại hạ đã mang Tiểu Hổ TỠtheo rồi.
Hiện tại chà ng gởi Tiểu Hổ TỠở tại nhà bằng hữu. Bằng hữu của chà ng có mở má»™t võ trÆ°á»ng, hai vợ chồng muốn có má»™t đùứa con trai nên há» vừa thấy Tiểu Hổ Tá» là đâm thÃch ngay.
Diệp Khai có rất nhiá»u bằng hữu, đủ các hạng ngÆ°á»i, là m đủ má»i việc.
Chà ng thÃch có bằng hữu mà bằng hữu của chà ng chẳng ai không Æ°a chà ng.
Tá»± nhiên là váºy, bởi không Æ°a thÃch nhau thì là m sao trở thà nh bằng hữu của nhau ?
Äinh Vân Lâm trừng mắt, lạnh lùng há»i:
- Ngươi than thở cái gì ? Có phải là tiểu thơ hỠMã lấy chồng nên ngươi khó chịu ?
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Không phải là Äinh tiểu thÆ¡ lấy chồng thì tại hạ đâu có khó chịu.
Äinh Vân Lâm phì cÆ°á»i, thốt:
- Nếu ngÆ°Æ¡i không sá»›m đến nhà há» Äinh cầu hôn thì ta lấy chồng gấp cho mÃ
xem.
Diệp Khai cÆ°á»i nhẹ:
- Thế thì tại hạ phải ...
Chà ng bỠdở câu nói. Vì lúc đó Phó Hồng Tuyết bước và o.
Tay hắn vẫn dán dÃnh nÆ¡i chuôi Ä‘ao. Hắn từ từ bÆ°á»›c và o khách sảnh rá»™ng lá»›n.
NgÆ°á»i trong khách sảnh rất đông, song hắn bÆ°á»›c nhÆ° Ä‘i giữa chốn hoang vắng.
Hắn không nhìn má»™t ai trong biển ngÆ°á»i đó.
NhÆ°ng biển ngÆ°á»i đó nhìn hắn. Ai ai cÅ©ng có cảm tưởng là có má»™t má»™t luồng gió lạnh quét qua.
Tất cả Ä‘á»u rợn mình. Hắn, Ä‘ao của hắn, ngÆ°á»i và đao nhÆ° mang tá» khà và o khách sảnh.
Diệp Khai cau mà y, lẩm bẩm:
- Sao hắn đến đây ?
Äinh Vân Lâm thốt:
- Biết đâu chẳng phải là Lộ Tiểu Giai bảo hắn đến ?
Diệp Khai lại cau mà y:
- Còn chúng ta nữa ? Tại sao hắn lại tìm chúng ta, bảo chúng ta đến ? Tháºt là kỳ
quái.
Chà ng dừng câu nói, bởi vì lúc đó, Phó Hồng Tuyết vừa ngẩng mặt lên thấy chà ng.
Mặt hắn vẫn lạnh lùng như lúc nà o.
Diệp Khai cÆ°á»i nhẹ, đứng lên. Lúc nà o chà ng cÅ©ng xem Phó Hồng Tuyết là bằng hữu. NhÆ°ng Phó Hồng Tuyết quay đầu, không tiếp tục nhìn chà ng.
Hắn từ từ len qua đám đông đi tới.
Bà n tay cầm chuôi đao hơi rung rung. Hắn nắm cứng chuôi đao nên tay không run mạnh lắm.
Hắn bÆ°á»›c Ä‘i cháºm song lại thở gấp.
Äinh Vân Lâm lắc đầu, thở dà i:
- Xem ra chẳng phải hắn đến đây để uống rượu mừng đâu.
Diệp Khai đáp:
- ThÆ°á»ng thÆ°á»ng hắn không nhÆ° váºy đâu.
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- Không đến để uống trượu thì đến để là gì ?
Diệp Khai đáp:
- Äể giết ngÆ°á»i.
Äinh Vân Lâm giáºt mình:
- Giết ai ?
Diệp Khai tiếp:
- Hắn đã đến đây thì ngÆ°á»i hắn muốn giết phải là ngÆ°á»i tại đây.
Chà ng thốt cháºm rải, thần sắc ngÆ°ng trá»ng ...
ChÆ°a bao giá» Äinh Vân Lâm thấy chà ng nghiêm trang nhÆ° váºy.
Nà ng há»i:
- Chẳng lẽ hắn muốn giết Viên ...
Diệp Khai gáºt đầu.
Äinh Vân Lâm chá»›p mắt:
- Tại đây ? Bây giỠ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Giết ngÆ°á»i thì không bao giá» hắn chỠđợi.
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- Ngươi không ngăn trở hắn ?
Diệp Khai lạnh lùng:
- Hắn giết ngÆ°á»i thì không ai ngăn trở nổi.
Äá»™t nhiên ánh mắt của chà ng trở nên sắc bén nhÆ° Ä‘ao kiếm.
Chỉ có những ngÆ°á»i nặng niá»m thù háºn má»›i có thứ ánh mắt đó.
Nếu Äinh Vân Lâm bắt gặp ánh mắt đó thì nà ng má»›i hiểu con ngÆ°á»i của chà ng nhÆ° thế nà o.
Chà ng hoà n toà n biến đổi thà nh con ngÆ°á»i khác.
NhÆ°ng nà ng Ä‘ang báºn theo dõi Phó Hồng Tuyết. Nà ng thở dà i, thốt:
- Xem ra hôm nay không khéo rồi hỷ sự lại biến thà nh tang sự mất.
Phó Hồng Tuyết từ từ xuyên qua biển ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i.
Cuối sảnh Ä‘Æ°á»ng có má»™t tấm biển, chỉ có má»™t chữ nÆ¡i biển đó. Má»™t chữ Há»· rất to, chữ mà u và ng, ná»n biển sÆ¡n Ä‘á».
Äá» là mà u vui tượi.
Song cũng là mà u máu.
Má»™t phu nhân, đầu cà i đủ loại châu ngá»c, tay cầm chén trà bằng và ng Ä‘ang chuyện trò vá»›i nữ nhân bân cạnh.
Chắc là việc tÆ° riêng chi đó nên âm thanh rất nhá».
Chợt bà lão trông thấy Phó Hồng Tuyết.
Chén trà trong tay bà rơi xuống.
Phó Hồng Tuyết không nhìn bà , bà n tay của hắn vẫn nắm chặt chuôi đao.
Hắn hà nh Ä‘á»™ng không nhanh lắm nhÆ°ng Ãt có ngÆ°á»i phát hiện kịp.
Chén trà rÆ¡i, không rÆ¡i xuống ná»n. Chén trà rÆ¡i xuống vá» Ä‘ao của hắn.
Trà trong chén không rÆ¡i ra ngoà i má»™t giá»t nhá».
Diệp Khai thở dà i, lẩm nhẩm:
- Äao nhanh quá,
Äinh Vân Lâm cÅ©a thở dà i, phụ há»a:
- Nhanh tháºt.
Phó Hồng Tuyết từ từ đưa tay lên. VỠđao theo tay, vừa lên vừa hướng qua phụ nhân. Trên vỠđao có chén trà .
Hắn hoà n trả chén trà .
Phụ nhân muốn cÆ°á»i nhÆ°ng nụ cÆ°á»i không nở nổi. Bà gượng thốt:
- Äa tạ.
Bà đưa tay định tiếp chén trà nhưng bà n tay bà rung đáng sợ.
Bỗng một bà n tay từ bên cạnh thò ra, tiếp lấy chén trà .
Bà n tay rất vững, không rung như tay phụ nhân.
Phó Hồng Tuyết nhìn bà n tay đó, từ từ nhìn lên mặt ngÆ°á»i.
NgÆ°á»i đó và o trạc trung niên nhÆ°ng râu tóc đã bạc nên khó nháºn định đúng mức tuổi, váºn y phục rất ká»·, ká»· mà u sắc, ká»· kÃch thÆ°á»›c .
Chỉ có hạng ngÆ°á»i cẩn tháºn má»›i quan tâm đến má»™t bá» ngoà i được nghiên cứu công phu nhÆ° váºy .
Ngón tay dà i, hÆ¡i khô má»™t chút. Cái khô nói lên má»™t cứng rắn tiá»m tà ng, má»™t ná»™i lá»±c sung mãn .
Con ngÆ°á»i đó thừa hấp lá»±c câu dẫn bất cứ nữ nhân nà o .
Bà n tay y phải là bà n tay cầm Ä‘ao, kiếm, phóng ám khÃ, cầm thứ gì, phóng thứ gì, cÅ©ng phát huy được má»™t linh diệu khiếp ngÆ°á»i .
Phó Hồng Tuyết há»i cá»™c lốc:
- Các hạ là Viên Thu Vân ?
NgÆ°á»i đó cÆ°á»i, đáp:
- Tại hạ Liá»…u Äông Lai .
Phó Hồng Tuyết cau mà y
- Còn Viên Thu Vân ?
Liá»…u Äông Lai đáp:
- Sắp đến nơi .
Phó Hồng Tuyết gáºt đầu .
- Tốt, tại hạ đợi .
Liá»…u Äông Lai há»i:
- Các hạ muốn gặp y, có việc chi ?
Phó Hồng Tuyết không đáp
Ãnh mắt của hắn hÆ°á»›ng vá» xa xa, trong tầm mắt của hắn không còn Liá»…u Äông Lai nữa. Những gì trong tầm mắt đó, Ä‘á»u biến mất, tại khoảng trống, dà nh chá»— cho má»™t cái gì sắp xuất hiện .
Liá»…u Äông Lai thản nhiên, không lÆ°u ý đến Phó Hồng Tuyết .
Y trao chén trà cho phụ nhân, thốt:
- Trà đã nguội rồi, tại hạ xin thay trà nóng .
Phụ nhân mỉm cÆ°á»i .
- Äa tạ .
Bà ta bình tÄ©nh trở lại, vá»›i sá»± can thiệp của Liá»…u Äông Lai .
Äinh Vân Lâm thốt:
- Há»™ Hoa kiếm khách Liá»…u Äông Lai !
Diệp Khai gáºt đầu .
- CÅ©ng có ngÆ°á»i gá»i y là Äoạt Mạng kiếm khách .
Äinh Vân Lâm há»i:
- Y là anh vợ của Viên Thu Vân ?
Diệp Khai gáºt đầu .
- Ngoà i chá»— thân thÃch đó, há» còn là huynh đệ kết bái của nhau .
Äinh Vân Lâm chá»›p mắt .
- Nghe nói y sà nh khoa chiá»u chuá»™ng nữ nhân lắm .
Diệp Khai lá» lá»ng .
- Ạ!
Äinh Vân Lâm tiếp:
- Y rất ôn nhu, lá»… Ä‘á»™ vá»›i nữ nhân. Äáng lẽ ngÆ°Æ¡i nên há»c theo y .
Diệp Khai Ä‘iá»m nhiên:
- Tại hạ phải há»c theo y là cái chắc. Nghe nói y ở nhà có mÆ°á»i bà lá»›n nhá», còn tình nhân bên ngoà i thì không thể Ä‘iếm .
Äinh Vân Lâm cắn môi, trừng mắt .
- Tại sao ngÆ°Æ¡i không há»c cái gì tốt hÆ¡n ?
Bá»—ng, nà ng Ä‘á» mặt, phát hiện ra má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u im lặng, chỉ có chà ng và nà ng là léo nhéo vá»›i nhau .
Và lúc đó, có má»™t số ngÆ°á»i nhìn vá» phÃa há» .
Không ai biết Phó Hồng Tuyết, song Ä‘a số Ä‘á»u linh cảm có cái chi bất thÆ°á»ng sắp xuất hiện, má»™t tai há»a sắp phát sanh. Và phải là quan trá»ng .
Vừa lúc đó, từ phÃa háºu sảnh, má»™t nữ nhân Ä‘á»™i mão phượng bÆ°á»›c ra .
Nữ nhân là tân nương Mã Phương Linh .
Tân lang còn thất tung, tân nương vẫn xuất hiện, y phục huy hoà ng, song mặt vẫn xanh. Một mà u xanh đáng sợ .
Vừa bÆ°á»›c ra, nà ng lÆ°á»›t tá»›i trÆ°á»›c mặt Phó Hồng Tuyết, rÃt lên:
- Ngươi ! Quả nhiên ngươi .
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn nà ng, nhÆ° nhìn má»™t ngÆ°á»i lạ, bình sanh chÆ°a há»
gặp .
Mã PhÆ°Æ¡ng Linh trừng mắt, đôi mắt Ä‘á» ngầu, cao giá»ng há»i:
- Viên Thanh Phong đâu ?
Phó Hồng Tuyết cau mà y
- Viên Thanh Phong ?
Mã PhÆ°Æ¡ng Linh lại rÃt lên:
- Chẳng phải ngÆ°Æ¡i đã giết hắn rồi sao ? Có ngÆ°á»i trông thấy ngÆ°Æ¡i và hắn .
Phó Hồng Tuyết hiểu.
Thì ra, gã thiếu niên mang kiếm mà hắn đã gặp tại TrÆ°á»ng An mấy hôm trÆ°á»›c chÃnh là thiếu trang chủ Bạch Vân Trang .
Lúc đó có mặt Bà nh Liệt .
Bà nh Liệt hiện cÅ©ng là khách nhÆ° má»i ngÆ°á»i. Có lẽ Bà nh Liệt Ä‘em sá»± tình tố cáo vá»›i má»i ngÆ°á»i .
Phó Hồng Tuyết từ từ thốt:
- Thực ra, ta có thể giết gã .
Mã PhÆ°Æ¡ng Linh rung ngÆ°á»i, thét lên:
- Nhất định là ngÆ°Æ¡i đã giết hắn. Chá»› nếu không thì là m sao hắn không trở vá» ? NgÆ°Æ¡i. . . là m sao mà ngÆ°Æ¡i cứ hại ta mãi nhÆ° váºy ? NgÆ°Æ¡i . . .
Nà ng khóc rống lên, không nói gì được nữa .
Trong tay áo, nà ng có dấu má»™t thanh kiếm ngắn, nà ng vá»t mình tá»›i, kiếm chá»›p
lên .
Kiếm vừa chá»›p, vá» Ä‘ao cÅ©ng vừa nhÃch Ä‘á»™ng .
Kiếm không đến ngực của Phó Hồng Tuyết, nhưng Mã Phương Linh bị hất văng ra xa, chân loạng choạng, mình cúi xuống, nôn mữa .
Có lẽ vỠđao quất trúng bụng nà ng .
Thanh đoản kiếm còn nơi tay, nà ng dằn cơn nôn, lướt tới lượt nữa .
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
- Ta không dung tha hai lần .
Má»™t bà n tay từ phÃa sau vÆ°Æ¡n tá»›i, nắm chéo áo Mã PhÆ°Æ¡ng Linh giáºt nhẹ .
Cái giáºt đó là m công lá»±c táºn dụng của nà ng tiêu tan mất. Nà ng dừng lại liá»n .
Ai đó dùng pháp Tứ Lượng Bát Thiên Cân, hóa giải công lực nà ng .
Há»c được pháp đó, ngà y nay trên giang hồ chẳng có mấy tay. Xá» dụng linh diệu cỡ đó, lại chẳng bao kẻ trong số Ãt táºp luyện được .
Äạt thà nh kết quả đó, phải trải qua Ãt nhất ba mÆ°Æ¡i năm công phu .
Và nhÆ° váºy, ngÆ°á»i xá» dụng phải là má»™t lão nhân .
NgÆ°á»i đó có cái oai nghi đáng kÃnh, đáng sợ .
Lão quắc đôi mắt sáng, nhìn Phó Hồng Tuyết .
Má»™t phút sau, lão cất giá»ng há»i :
- Các hạ có biết nà ng là nữ nhân chăng ?
Phó Hồng Tuyết nghe nghẹn ở nơi yết hầu .
Niá»m phẫn ná»™ còn bốc bừng nÆ¡i ánh mắt, lão nhân tiếp:
- Dù cho nà ng không là ngÆ°á»i của lão phu Ä‘i nữa, lão phu cÅ©ng không thể nhìn má»™t nam nhân có thái Ä‘á»™ phủ phà ng đối vá»›i nữ nhân .
Bá»—ng, Phó Hồng Tuyết há»i:
- Nà ng là dâu của các hạ ?
Lão nhân gáºt đầu .
- Phải .
Phó Hồng Tuyết lại há»i
- Các hạ là Viên Thu Vân ?
Lão nhân gáºt đầu luôn .
- Phải .
Phó Hồng Tuyết tiếp:
- Tại hạ không có giết lịnh lang .
Viên Thu Vân nhìn hắn, cuối cùng lại gáºt đầu .
- Tại hạ nháºn thấy các hạ không thuá»™c hạng ngÆ°á»i nói ngoa .
Phó Hồng Tuyết từ từ tiếp:
- Tuy nhiên, tại hạ có thể giết các hạ .
Viên Thu Vân sá»ng sốt
Rồi lão báºt cÆ°á»i vang .
Bình thÆ°á»ng, Ãt khi nà o lão cÆ°á»i nhÆ° váºy. Bây giá» lão cÆ°á»i bởi Ä‘á»™t nhiên má»™t niá»m sợ hãi phát sinh nÆ¡i tâm tÆ° .
Một thứ sợ hãi không ai hình dung nổi .
Rồi lão lại thốt:
- Các hạ bảo là có thể giết tại hạ ? Tại nÆ¡i đây, các hạ dám nói má»™t câu nhÆ° thế, thiết tưởng các hạ phải là má»™t phi thÆ°á»ng nhân .
Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m nhiên .
- NhÆ°ng tại hạ đã nói, dù không rõ mình có là phi thÆ°á»ng nhân hay không, hiện tại tại hạ chỉ há»i các hạ má»™t câu thôi .
Viên Thu Vân gáºt đầu:
- Cứ há»i .
Nắm chuôi đao cứng hơn trước, Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
- MÆ°á»i chÃn năm trÆ°á»›c, trong má»™t đêm tuyết đổ trắng trá»i, các hạ có mặt bên ngoà i Mai Hoa Am cạnh chân núi Lạc Hà n chăng ?
Viên Thu Vân tắt hẳn trà ng cÆ°á»i. Niá»m sợ hãi bốc lên nÆ¡i ánh mắt, mạnh hÆ¡n trÆ°á»›c .
Gương mặt oai nghiêm chợt biến nhăn rúm lại, lão kêu lên thất thanh .
- Các hạ là chi của Bạch đại hiệp ?
Há»i nhÆ° thế, là có biết việc năm xÆ°a .
Câu há»i đó đủ lắm rồi. Ãt nhất cÅ©ng đủ vá»›i Phó Hồng Tuyết .
Gương mặt xanh xám của Phó Hồng Tuyết biến hồng, thản rung lên .
Kỳ quái. Toà n thân rung, đôi tay rung theo, song bà n tay nắm chuôi đao cà ng cứng hơn .
Äoạn, hắn nghiến răng, rồi gằng giá»ng:
- Tại hạ là con trai của vị đại hiệp hỠBạch .
Hắn nói tròn câu .
Viên Thu Vân cũng nghe tròn câu, nhưng là câu nói cuối cùng lão nghe được .
Bởi, thanh Ä‘ao đã ra khá»i vá» .
Phó Hồng Tuyết giết ngÆ°á»i không bao giá» chỠđợi .
oOo
Äao quang chá»›p .
Ãnh chá»›p của Ä‘iện cÅ©ng không nhanh hÆ¡n. Và đao chá»›p thì phải đáng sợ hÆ¡n Ä‘iện chá»›p .
NgÆ°á»i ta có thể thấy ánh Ä‘ao chá»›p, nhÆ°ng không ai thấy Ä‘ao .
Má»i tiếng Ä‘á»™ng tại sảnh Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u im bặt, má»i Ä‘á»™ng tác Ä‘á»u dừng, đồng loạt .
Kế đó, tiếng rá»™t từ yết hầu của Viên Thu Vân vang lên, rồi mắt lão trừng to, đôi mắt chiếu thẳng đến Phó Hồng Tuyết, đôi mắt thất thần, phảng phất còn vÆ°Æ¡ng niá»m kinh ngạc, khiếp sợ, bị ai, hoà i nghi .
Lão không tưởng đao của Phó Hồng Tuyết nhanh cỡ đó .
Lão cũng không tin Phó Hồng Tuyết lại giết lão .
Bây giá», gÆ°Æ¡ng mặt Phó Hồng Tuyết biến trắng xanh trở lại nhÆ° cÅ© .
Còn chút hơi tà n, Viên Thu Vân rút thanh đao nơi mình ra .
NhÆ°ng, Ä‘ao vừa rá»i vá», lão ngã xuống ngay. Máu tuôn ra đẩm Æ°á»›t mình lão. Äôi mắt lồi lên đáng sợ .
Lão cố gom tà n lực, hét lớn:
- Äêm đó, tại hạ không có mặt bên ngoà i Mai Hoa Am .
Câu nói cuối cùng của lão .
Nhưng chẳng phải là câu nói cuối cùng Phó Hồng Tuyết nghe .
Hắn đút Ä‘ao và o vá», thân Ä‘ao còn vấy máu .
Bỗng, một âm thinh đâu đó vang lên, lạnh hơn ánh đao:
- Các hạ giết lầm ngÆ°á»i !
|
15-07-2008, 12:02 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 28 : Äao Nhanh Sanh Thù
Các hạ giết lầm ngÆ°á»i !
Một câu đó thôi !
Rồi không ai nói gì nữa, không ai nhÃch Ä‘á»™ng. Sá»± kiện là m cho má»i ngÆ°á»i sá»ng sá».
Các hạ giết lầm ngÆ°á»i.
Câu đó cứ vang vang bên tay Phó Hồng Tuyết, âm hưởng chấn động mà n tai hắn, kêu oong oong !
Âm thinh không lớn lắm, song Phó Hồng Tuyết có cảm tưởng mình vừa nghe tiếng sấm !
Một lúc lâu, hắn mới quay mình.
Liá»…u Äông Lai đứng trÆ°á»›c mặt hắn, nụ cÆ°á»i trên gÆ°Æ¡ng mặt y đã tắt, sắc diện biến xám !
Nhưng, ánh mắt của y sắc lạnh như đao.
Y thốt:
- Quả tháºt đêm đó, Viên Thu Vân không có mặt bên ngoà i Mai Hoa Am !
Phó Hồng Tuyết cắn răng, cuối cùng buá»™t miệng há»i:
- Các hạ biết ?
Liá»…u Äông Lai gáºt đầu:
- Chỉ có tại hạ biết !
Mặt y nhăn nhó, niá»m bi thÆ°Æ¡ng hiện lá»™ rõ rệt, y tiếp:
- Äêm đó, vợ y lâm bồn, vì sanh khó, nên tắt thở. Y thức trắng đêm, bên cạnh giÆ°á»ng vợ.
Mẫu ngÆ°á»i đó, không há» bịa chuyện.
Huống chi, Viên Thu Vân đã chết rồi, y bịa để là m gì ?
Phó Hồng Tuyết có cảm giác mình bị thương nơi ngực, tim nhói từng hồi.
Liá»…u Äông Lai tiếp:
- NhÆ°ng, y biết đêm đó có trÆ°á»ng huyết chiết tại Lạc Hà SÆ¡n ! Cạnh Mai Hoa Am !
Phó Hồng Tuyết cố gắng lắm má»›i há»i được má»™t câu:
- Là m sao y biết có cuộc tỠchiến ?
Liá»…u Äông Lai đáp:
- Vì có ngÆ°á»i Ä‘em bà máºt cáo tố vá»›i y !
Phó Hồng Tuyết bắt đầu trầm tịnh lại:
- Ai tiết lộ với y ?
Liá»…u Äông Lai đáp:
- Tại hạ !
Tiếng nói của Liá»…u Äông Lai là quả chùy nặng Ä‘áºp và o ngá»±c Phó Hồng Tuyết.
Niá»m Ä‘au khổ nÆ¡i ánh mắt biến mất, nhÆ°á»ng chá»— cho vẻ khinh miệt, trà o phúng, Liá»…u Äông Lai tiếp:
- ChÃnh tại hạ má»›i là ngÆ°á»i sát hại phụ thân của các hạ trong đêm đó, cạnh Mai Hoa Am, mÆ°á»i chÃn năm trÆ°á»›c !
Y quay mặt nhìn xác chết của Viên Thu Vân, lệ rà n rụa mắt, tiếp nối vá»›i giá»ng buồn thảm:
- Chẳng những y là thân nhân của tại hạ, mà còn là má»™t bằng hữu cá»±c tốt của tại hạ nữa. Từ lúc nhá», bá»n tại hạ đã cá»™ng sanh đồng tá» vá»›i nhau rồi. Giữa nhau, bá»n tại hạ chẳng có gì bà máºt phải giấu nhau cả.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Sở dĩ thế, các hạ mới tiết lộ sự tình với y ?
Liá»…u Äông Lai thở dà i:
- Tại hạ không tưởng đến chá»— cho y biết Ä‘iá»u bà máºt mà thà nh ra hại y !
Câu nói đó châm chÃch tá»± ái của Phó Hồng Tuyết rõ rà ng.
Câu nói hà m ýmÄ©a mai hắn là con ngÆ°á»i hồ đồ, nông nổi, hà nh Ä‘á»™ng kém suy tÆ° !
Liá»…u Äông Lai tiếp:
- Lúc tại hạ cho Viên Thu Vân biết bà máºt đó, y có trách tại hạ không nên vì má»™t nữ nhân mà hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy. Chẳng qua, y không hiểu sá»± liên hệ giữa tại hạ và nữ nhân đó nhÆ° thế nà o ! Tình cảm của tại hạ và nà ng, thâm háºu không còn hÆ¡n được.
Phó Hồng Tuyết run giá»ng:
- Các hạ … là m cái việc hà nh thÃch … chỉ vì má»™t nữ nhân ?
Liá»…u Äông Lai gáºt đầu:
- Phải ! Chỉ vì má»™t nữ nhân ! Nà ng tên là Khiết NhÆ°, nà ng vốn là ngÆ°á»i của tại hạ, song Bạch Thiên VÅ© á»· trượng và o quyá»n thế, tiá»n tà i của y, cưỡng chiếm nà ng.
Phó Hồng Tuyết hét lớn:
- Các hạ nói báºy !
Liá»…u Äông Lai báºt cÆ°á»i cuồng dại, tiếp:
- Tại hạ nói báºy ? Ha ha ! Tại sao tại hạ bịa chuyện chứ ? Chẳng lẽ các hạ không nghe ai nói đến hà nh vi của lệnh tôn ngà y trÆ°á»›c ? Tại hạ có thể cho các hạ biết, y là má»™t …
Phó Hồng Tuyết Ä‘á» mặt, thân hình run kịch liệt, quát lên má»™t tiếng, rút Ä‘ao liá»n.
Äao chá»›p lên.
MÅ©i Ä‘ao đâm và o ngá»±c Liá»…u Äông Lai.
Rồi Ä‘ao chui và o vá».
Ngá»±c Liá»…u Äông Lai thủng má»™t lá»—, máu tÆ°Æ¡i trà o ra nhÆ° xối.
MÅ©i Ä‘ao không trúng chá»— nhược. Liá»…u Äông Lai còn đứng vững được.
Niá»m oán Ä‘á»™c hiện rõ nÆ¡i gÆ°Æ¡ng mặt y.
Phó Hồng Tuyết cao giá»ng thốt:
- Các hạ còn nói thêm má»™t câu hoang Ä‘Æ°á»ng vô sÄ© nhữa, là tại hạ giết các hạ liá»n.
Liá»…u Äông Lai lạnh lùng:
- Viên Thu Vân chết rồi, chết vì tại hạ, thì tại hạ đâu còn thiết tha đến sá»± sống nữa ! Chết cách nà o cÅ©ng là chết, cần chi các hạ hăm dá»a ?
Phó Hồng Tuyết trầm giá»ng:
- Tại hạ khuyên các hạ không nên ngáºm máu phun ngÆ°á»i.
Liá»…u Äông Lai thốt:
- Các hạ có thể tùy thá»i mà giết tại hạ, tùy tiện mà dùng má»i phÆ°Æ¡ng pháp để giết tại hạ. NhÆ°ng các hạ phải tin lá»i tại hạ, là tháºt, đúng sá»± tháºt. Tháºt từ lá»i nói, chứ không phải đại khái sá»± việc !
Phó Hồng Tuyết lại run ngÆ°á»i.
Bá»—ng, hắn quay mình, rút phắt má»™t thanh kiếm của ngÆ°á»i kế cáºn, quăng sang Liá»…u Äông Lai.
Liá»…u Äông Lai đón tiếp:
- Các hạ có kiếm rồi đó !
Liá»…u Äông Lai gáºt đầu:
- Phải !
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Có kiếm rồi, sao các hạ chÆ°a Ä‘á»™ng thủ ? Chẳng lẽ chỉ khi nà o các hạ có mang nạ má»›i dám giết ngÆ°á»i ?
Liá»…u Äông Lai nhìn thanh kiếm nÆ¡i tay, lẩm nhẩm:
- Tại hạ Ä‘Ãch xác nên giết các hạ, để tránh cho những ngÆ°á»i khác bị các hạ giết lầm. NhÆ°ng, máu ra quá nhiá»u …
Chợt, y vung tay.
Kiếm vẽ lên một vầng sáng.
Kiếm phát xuất nhẹ nhà ng, linh xảo, ảo diệu không tưởng nổi.
Há»™ Hoa kiếm khách vốn là má»™t trong mấy tay kiếm lừng danh nhất và o thá»i kỳ đó.
Thinh danh, y tạo tựu nó bằng máu của khách giang hồ.
GiỠđây, chÃnh máu của y tuôn chảy !
Vầng kiếm quang chợt tắt.
Bởi mÅ©i Ä‘ao má»™t lần nữa đã đâm thủng ngá»±c y. Lần nà y, Ä‘ao đâm sâu hÆ¡n, lại đúng chá»— nhược, mÅ©i Ä‘ao giết ngÆ°á»i chứ không phải là mÅ©i Ä‘ao cảnh cáo.
Mặt y nhăn lại, song nụ cÆ°á»i vẫn nở, nụ cÆ°á»i oán Ä‘á»™c, mỉa mai, khinh miệt.
Y còn nhìn được Phó Hồng Tuyết, y còn nói được một câu, câu nói cuối cùng, phát xuất qua hơi thở gấp:
- Quả nhiên Ä‘ao pháp vô song ! Nhanh không thể tưởng ! Rất tiếc, Ä‘ao dù nhanh đến đâu, cÅ©ng không cải biến được sá»± tháºt !
Thốt xong, y ngã xuống.
Khà lá»±c chân thá»±c của y tiêu tan, chÃnh siêu lá»±c giúp y phát xuất câu nói cuối cùng.
Nói được rồi, y mới chịu ra đi vĩnh viễn !
Äao đã chui và o vá». Äao còn vấy máu !
Phó Hồng Tuyết từ từ quay mình, chân tả nhÃch, chân hữu lết theo.
Hắn còn run ngÆ°á»i, hắn cố gắng ká»m chế tâm tÆ°, lấy lại bình tịnh.
Hắn xuyên qua giữa đám đông, mắt nhìn tá»›i hắn, không còn dÅ©ng khà nhìn xác chết, nhìn những ngÆ°á»i sống !
Tiếng khóc chợt vang lên phÃa sau lÆ°ng chà ng.
Âm thanh của Mã Phương Linh.
Nà ng khóc, nà ng mắng, mắng vá»›i má»i danh từ ác Ä‘á»™c nhất trên Ä‘á»i.
NhÆ°ng, Phó Hồng Tuyết nhÆ° khúc gá»— dá»±ng đứng, từ từ nhÃch !
Không ai ngăn cháºn hắn. Bởi, chẳng ai dám.
Mã Phương Linh gà o to:
- Sao các vị để cho hắn Ä‘i nhÆ° váºy ? Các vị không phải là bằng hữu của Viên Thu Vân sao ?
Không ai đáp.
Không ai nhÃch Ä‘á»™ng !
Mối háºn cừu phát sanh từ mÆ°á»i chÃn năm trÆ°á»›c, không liên quan mảy may vá»›i những ngÆ°á»i hiện diện, hiện tại !
Huống chi, nợ không vay, bảo ai phải trả thế cho ngÆ°á»i vay ?
Ngoà i ra, mắt không thấy, tai vẫn nghe, nghe cả việc từ nhiá»u năm qua, ai ai cÅ©ng biết, Bạch Thiên VÅ© chết rất thảm thiết !
Mã PhÆ°Æ¡ng Linh không còn cách gì hÆ¡n là khóc, mắng, nguyá»n rủa.
Nguyá»n rủa cho Phó Hồng Tuyết chết gấp !
Bá»—ng, nà ng cắn môi rá»›m máu, rồi ngÆ°ng khóc, quăng chiếc mão cánh phượng xuống, vấn tóc gá»n gà ng, rồi chạy qua giữa đám đông ngÆ¡ ngác, ra ngoà i.
Äi ngang qua Diệp Khai, nà ng dừng chân, trừng đôi mắt Ä‘á» nhìn chà ng, Ä‘oạn
thốt:
- Hiện tại, chắc hắn vui thÃch lắm !
Diệp Khai cÆ°á»i khổ.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Hắn vui thÃch cái gì ?
Mã PhÆ°Æ¡ng Linh cÆ°á»i lạnh:
- Äừng đắc ý vá»™i, cô bé Æ¡i ! Có má»™t ngà y nà o đó, hắn sẽ tìm đến ngÆ°Æ¡i !
Nà ng chạy luôn.
Ra đến cá»a, nà ng đụng đầu vá»›i lão quản gia.
Lão quỳ xuống trước mặt nà ng, thốt:
- Lão trang chủ quy tiên, thiếu trang chủ vắng nhà , phu nhân … phu nhân liệu là m sao đây ?
Mặt lão còn ngấn lệ.
Giá»ng của lão khà n khà n, sệt sệt.
Mã Phương Linh không nhìn lão, ngẩng mặt lên, lạnh lùng thốt:
- Ta không là ngÆ°á»i trong trang viện các ngÆ°Æ¡i. Ta không há» lấy chồng thì đâu phải là thiếu phu nhân, lão phu nhân ? Từ phút giây nà y, ta không còn liên quan gì đến nhà há» Viên các ngÆ°Æ¡i nữa.
Nà ng đi luôn, không ngoảnh đầu lại.
Nà ng còn thốt vá»ng lại:
- Từ nay trở đi, ta sẽ không bao giỠđặt chân trở lại trên mảnh đất của Bạch Vân Trang nữa.
Gió thu mạnh, ý thu nặng ná». Äinh Vân Lâm thở dà i, thốt: - Không ngá» nà ng vô tình đến thế !
Diệp Khai cÅ©ng thở dà i: - Vô tình là thói tánh trá»i cho, của ngÆ°á»i trong gia đình há» Mã ! Äinh Vân Lâm liếc xéo chà ng: - Còn ngÆ°á»i trong gia đình há» Diệp của ngÆ°Æ¡i ?
Diệp Khai chưa nói gì.
Từ phÃa sau, má»™t âm thinh lạnh lùng vang lên:
- NgÆ°á»i trong há» Diệp không khác há» Mã bao nhiêu !
Äinh Vân Lâm không quay đầu, Diệp Khai thở dà i, thốt:
- Äại ca của cô nÆ°Æ¡ng đến rồi đó !
Má»™t ngÆ°á»i từ phÃa sau há», bÆ°á»›c tá»›i, váºn đạo bà o, Ä‘á»™i mão thất tinh, mặt trắng, râu lấm tấm Ä‘en, lÆ°ng cà i thanh kiếm cổ quái có tua mà u hạnh huỳnh.
Y phục cắt may rất khép, tạo cho vẻ thanh nhã tuấn tú của ngÆ°á»i đó thêm hoà n toà n, nÆ¡i tay có chiếc nhẫn ngá»c trị giá liên thà nh.
Thần sắc vừa kiêu ngạo, vừa lạnh lùng, con ngÆ°á»i đó xem biển ngÆ°á»i trần thế nhÆ° những bóng má», không má»™t ai đáng sống, ngoà i y ra !
Y là đại của của Äinh Vân Lâm, tên Äinh Vân Hạc, tá»± xÆ°ng là Vô Cấu đạo nhân, má»™t đại danh sÄ©, đại công tá», khách giang hồ Ãt kẻ không nghe danh, không biết tiếng.
Äinh Vân Lâm reo lên, chạy đến nghinh đón.
Äinh Vân Hạc cau mà y:
- Xuất ngoại lêu lá»ng bốn phÆ°Æ¡ng trá»i qua bao thá»i gian rồi, dã tánh chÆ°a thá»a mãn sao mà chẳng chịu vá» nhà ?
Äinh Vân Lâm vẫu mồm cá»± ná»±:
- NgÆ°á»i ta không còn là trẻ nÃt nữa đâu nhé, mà gặp đâu mắng đó nhÆ° váºy ! Khó chịu ghê Ä‘i !
Äinh Vân Hạc lắc đầu, cau mà y, rồi nhìn sang Diệp Khai, lạnh lùng thốt:
- Không ngỠcác hạ vẫn còn sống đến ngà y nay !
Diệp Khai cÆ°á»i nhẹ:
- Nương cái phúc của các hạ, gần đây tại hạ ăn được, ngủ được, xem ra có chết cũng còn lâu !
Äinh Vân Hạc thở dà i:
- NgÆ°á»i tốt thÆ°á»ng vắng số, kẻ bại hoại lại sống dà i dà i hầu nhÆ° trÆ°á»ng tồn vá»›i sông núi ! Tục ngữ đúng quá !
Äinh Vân Lâm gắt:
- Tại sao đại ca rủa ngÆ°á»i ta ?
Äinh Vân Hạc đáp:
- Chỉ vì nếu hắn chết, thì hiá»n muá»™i má»›i chịu trở vá» gia đình an pháºn mà sống nhà n !
Äinh Vân Lâm chá»›p mắt:
- Phải đó ! Nếu hắn chết, tiểu muá»™i nhất định không xuất ngoại Ä‘i đó Ä‘i đây nữa, tiểu muá»™i nằm gá»n trong quan tà i rồi !
Äinh Vân Hạc vụt trầm gÆ°Æ¡ng mặt, chÆ°a mở miệng.
Äinh Vân Lâm nắm chéo áo y, thấp giá»ng há»i:
- Äại ca có thấy ngÆ°á»i đứng bên ngoà i cá»a chăng ? NgÆ°á»i có Ä‘eo thanh trÆ°á»ng kiếm không vỠđó !
Äúng lúc ấy, Lá»™ Tiểu Giai bÆ°á»›c và o.
Äinh Vân Hạc cau mà y:
- Chẳng lẽ Lâm muá»™i cÅ©ng giao du vá»›i mẫu ngÆ°á»i đó ?
Äinh Vân Lâm há»i:
- Äại ca biết y ?
Äinh Vân Hạc gáºt đầu:
Nhìn thanh kiếm mà không nháºn ra Lá»™ Tiểu Giai, trên giang hồ chẳng có mấy ai.
Äinh Vân Lâm thốt:
- Y nói, y muốn giết đại ca đó !
Äinh Vân Hạc Ä‘iá»m nhiên:
- Ạ?
Äinh Vân Lâm hừ má»™t tiếng:
- Chẳng lẽ đại ca chỉ ạ suông một tiếng rồi thôi ?
Äinh Vân Hạc lạnh lùng:
- Ngu ca chưa bị giết, thì phản ứng cái nổi gì ?
Äinh Vân Lâm gắt:
- Chẳng lẽ đại ca không muốn tỷ thà với hắn, xem kiếm pháp của ai nhanh hơn ?
Äinh Vân Hạc lắc đầu:
- Kiếm pháp của ngu ca lúc nà o cũng không nhanh.
Theo ná»™i gia kiếm pháp, thì tháºm chà khắc nhanh tịnh chế khắc Ä‘á»™ng, mà cháºm và tịnh thì phát sau, tuy phát sau nhÆ°ng chế khắc được địch.
Äinh Vân Hạc nói thế, là tá»± tin chế phục được Lá»™ Tiểu Giai.
Äinh Vân Lâm có hiểu nhÆ° váºy không ?
Hoặc giả, nà ng có hiểu, nhưng vẫn muốn có cuộc so tà i, nếu đại ca nà ng thắng, thì từ nay Lộ Tiểu Giai không còn cao mặt với nà ng nữa.
Nà ng thở dà i, mở to đôi mắt nhìn Lá»™ Tiểu Giai. Ãnh mắt hung dữ lạ, tưởng chừng nà ng sẽ nuốt sống y trong phút giây !
Lộ Tiểu Giai không nhìn nà ng.
Nà ng bước tới, vỠkêu lên:
- Ã !
Lá»™ Tiểu Giai không nhìn, không nói, bóc vá» Ä‘áºu, quăng hạt Ä‘áºu lên.
Äinh Vân Lâm cất tiếng:
- MÆ°á»ng tượng ngÆ°Æ¡i có nói là muốn giết y ?
Lá»™ Tiểu Giai ngẩng mặt, há miệng, hạt Ä‘áºu rÆ¡i và o miệng, Ä‘oạn cúi mặt trở lại, vừa nhai vừa đáp: - Thế à ?
Äinh Vân Lâm hừ nhẹ:
- Sao bây giò ngươi không bước tới mà động thủ ?
Lá»™ Tiểu Giai Ä‘iá»m nhiên:
- Trùng hợp lạ lùng ! Má»™t trùng hợp may mắn cho y ! Hôm nay tại hạ không tưởng giết ngÆ°á»i !
Äinh Vân Lâm bÄ©u môi:
- Tại sao ?
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Tại vì số ngÆ°á»i chết đã nhiá»u rồi !
Äinh Vân Lâm đảo ánh mắt má»™t vòng, vùng cÆ°á»i khan:
- Ta hiểu ! Thì ra, ngÆ°Æ¡i chỉ hung hăng lá»— miệng, chứ trong lòng thì sợ bá»n ta !
Lá»™ Tiểu Giai mỉm cÆ°á»i.
Sợ ? DÄ© nhiên là y có sợ má»™t ngÆ°á»i. NhÆ°ng Äinh Vân Lâm Ä‘oán sai.
NgÆ°á»i mà y sợ, không mang há» Äinh.
VÄ©nh viá»…n không phải ngÆ°á»i mang há» Äinh.
Nơi Phó Hồng Tuyết đứng, là giữa dòng đại lộ nơi có hà ng trăm xe ngựa đổ, trước
đó.
Hiện tại, là một bãi hoang.
Má»™t ngÆ°á»i ly khai, mÆ°á»i ngÆ°á»i ly khai, trăm ngÆ°á»i ly khai !
Hết nhiệt náo rùng rợn rồi, hỠở lại là m chi ? Có ngÆ°á»i Ä‘i, là nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘i, tất cả Ä‘i !
Ở lại là m gì ? Ai có can đảm chuốc lụy phiá»n nếu rây và o má»™t trong hai bên ?
Mà bên nà o cũng lợi hại như bên nà o !
Thá» há»i có kẻ nà o đủ can đảm ở lại đó khi sóng gió dấy lên ?
Loại bằng hữu cỡ Liá»…u Äông Lai, quả tháºt đếm không đủ đầu ngón tay !
Tân khách đổ xô ra vá», nhÆ° nÆ°á»›c trà n bá», ai ai qua cổng trang viện cÅ©ng Ä‘á»u trông thấy Phó Hồng Tuyết còn đứng Ä‘á» tại đó.
Há» tá»± há»i, hắn ở lại là m chi ?
Hắn không trông thấy một ai, mặc dù ai ai cũng bước ngang qua mặt hắn.
Hắn không thấy ngÆ°á»i chung quanh, việc chung quanh. Tầm mắt hắn hÆ°á»›ng vá»ng vá» má»™t chá»— xa xăm hÆ¡n !
Chỗ nà o ? Trong dĩ vãng ? Hay đang theo dõi một bóng hình xa xăm ?
Hắn không có dĩ vãng, hắn chưa có ngà y mai.
Thực tại, hắn cũng chẳng có gì ! Hắn không có một bằng hữu !
Hắn chỉ là má»™t ngÆ°á»i, từng sống bên cạnh hắn qua má»™t thá»i gian.
NgÆ°á»i đó là Thúy Bình !
Mà Thúy Bình cũng đã đi rồi !
Hắn đinh ninh Thúy Bình ở quanh quẩn đâu đây chỠhắn.
Cho nên hắn chỠnà ng.
Không bao giá» hắn tưởng là nà ng bá» rÆ¡i hắn. Nà ng không thể thuá»™c hạng ngÆ°á»i âm thầm lẫn trốn nhau !
Sở dĩ hắn không mang nà ng theo đến Bạch Vân Trang là vì hắn không muốn nà ng mạo hiểm.
Hẳn nà ng phải biết nhÆ° váºy chứ !
Nếu nà ng không lặng lẽ theo hắn đến Bạch Vân Trang, thì nà ng cũng ở tại chỗ cũ mà chỠhắn.
Hắn phải trở lại đó ngay, không nên để nà ng bÆ¡ vÆ¡ cô quạnh giữa Ä‘Æ°á»ng hoang vắng, chốn lạ lùng.
Dù bơ vơ trong một phút !
Hắn yêu nà ng tháºt rồi ! Yêu mà háºn, háºn vì nà ng là công cụ của Tiêu Biệt Ly ! Má»—i lúc niá»m háºn sôi lên, hắn dà y vò, lạnh nhạt, hất hủi nà ng …
Nhưng … nà ng đi đâu ?
Hắn cứ đi.
Không gặp nà ng thì hắn chần chỠở đó là m gì ? Con Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»›c mặt Ä‘Æ°a hắn đến má»™t tiểu trấn.
Äèn trong phố lu quá !
Lu đến thê thảm !
NÆ¡i đây là m gì có rượu ngon, rượu là nh ? Hắn chÆ°a bao giá» uống rượu ! Bây giá», hắn muốn uống say.
Hắn không tin là rượu có hiệu năng là m quên má»i việc. NhÆ°ng, hắn lại muốn say !
Trước kia, hắn đinh ninh là thừa khả năng chịu đựng thống khổ.
Bây giá», hắn phát hiện ra, có những thống khổ vượt mức chịu Ä‘á»±ng của con ngÆ°á»i !
Dù là má»™t con ngÆ°á»i nhiá»u nghị lá»±c !
Rượu ở ngôi quán hắn và o, đã đục, lại chứa đựng trong bình thô sơ !
Hắn quyết say, thì rượu gì là m cho say được, hắn cứ uống bất chấp rượu đục, bình
thô.
Từ bên cạnh, một bà n tay vươn ra nắm cánh tay hắn.
Hắn đang nâng chén rượu lên, định nốc cạn.
Chủ nhân bà n tay đó thốt:
- Các hạ không thể uống loại rượu nà y !
Bà n tay đó, lá»›n, cứng, khô khan, thinh âm rắn rá»i.
Phó Hồng Tuyết không ngẩng mặt.
Hắn hiểu, bà n tay đó, thinh âm đó, là của ai.
Hắn há»i:
- Tại sao không uống được ?
NgÆ°á»i đó đáp:
- Bởi là loại rượu không xứng với các hạ !
NgÆ°á»i đó là Tiết Äại Hán !
Tiết Äại Hán cầm bình rượu to, đặt lên bà n, mở nút có gắn khăn kỹ lưỡng, Ä‘oạn rót ra hai chén đầy.
Y không nói gì thêm, bất quá thần sắc của y lộ vẻ bất đồng tình, bất thông cảm.
Rót hai chén rượu, y uống một chén, còn một chén y đẩy sang cho Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết không cự tuyệt.
Hắn chẳng nghĩ gì khác hơn là muốn say !
Rượu, có thứ nà o uống ngá»t ? Nếu là rượu ngá»t, thì không đúng vá»›i sở nguyện của
hắn.
ho.
Tháºt ra, hắn chÆ°a quen rượu lắm, uống cạn chén rượu rồi, hắn cố gượng cho khá»i
Nhưng, mắt lại rà n rụa lệ.
Tiết Äại Hán há»i: - TrÆ°á»›c kia, các hạ không há» uống rượu !
Phó Hồng Tuyết không đáp.
Tiết Äại Hán không há»i nữa, lại rót cho hắn má»™t chén. Chén thứ hai dá»… uống hÆ¡n.
Sang chén thứ ba, Phó Hồng Tuyết nghe mùi thÆ¡m, vị ngá»t. Lại có cảm giác lạ.
Bình sanh, hắn chưa biết cảm giác đó.
Hắn thấy đèn sáng hơn, hăng hái hơn.
|
15-07-2008, 12:05 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 29 : NgÆ°á»i Äẹp Khó Quên
Tiết Äại Hán chợt nhìn thanh Ä‘ao, thốt nhanh:
- Giết lầm ngÆ°á»i cÅ©ng chẳng phải là chuyện xấu xa chi.
Câu nói của y loãng và o khoảng không.
Phó Hồng Tuyết im lặng.
Tiết Äại Hán tiếp:
- Trên giang hồ, bá»n anh hùng hảo hán có ai chẳng má»™t và i lần giết nhầm ngÆ°á»i ?
Im lặng đáp câu há»i của y.
Tiết Äại Hán tiếp câu thứ ba:
- Äừng nói chi ai, đến cả Viên Thu Vân kia , trong Ä‘á»i lão cÅ©ng đã giết lầm chẳng biết bao nhiêu ngÆ°á»i mà kể.
Phó Hồng Tuyết nâng chén rượu đầy trước mặt lên uống cạn.
Hắn biết là Tiết Äại Hán hiểu lầm.
Y không hiểu nổi sự thống khổ của hắn. Hay y chưa thấu đáo nguyên nhân của sự thống khổ.
Cái việc hắn vừa giết lầm kẻ vô cớ thì hắn hoà n toà n quên mất rồi.
Hắn chỉ nhá»› đến má»™t ngÆ°á»i. Và niá»m thống khổ của hắn bắt nguồn từ đó.
Tiết Äại Hán rót đầy chén cho Phó Hồng Tuyết, rồi tiếp:
- Cho nên bất tất các hạ để tâm đến việc đó. Tại hạ biết các hạ là má»™t trang hán tá», các hạ…
Phó Hồng Tuyết cao giá»ng cháºn lá»i:
- Tại hạ không phải là má»™t trang hán tá».
Tiết Äại Hán cau mà y:
- Ai nói ?
Phó Hồng Tuyết buông mạnh:
- Tại hạ nói.
Rồi hắn cạn chén đầy. Uống xong, hắn quăng chén xuống đất, nghiến răng, nói:
- Tại hạ vốn không phải là má»™t con ngÆ°á»i.
Tiết Äại Hán cÆ°á»i.
Sau đó y thốt:
- Trừ các hạ ra, không má»™t ai có tÆ° tưởng đó. Tại hạ dám bảo chứng nhÆ° váºy.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Chỉ vì không một ai ngoà i tại hạ biết được tại hạ là ai.
Tiết Äại Hán nhìn hắn:
- Có chắc là các hạ tá»± hiểu rõ chÃnh mình chăng ?
Phó Hồng Tuyết cúi đầu.
Hắn không đáp nổi câu há»i đó.
Tiết Äại Hán tiếp:
- Chúng ta bình thủy tÆ°Æ¡ng phùng, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên chẳng dám nói là hiểu rõ nhau. Tuy nhiên tại hạ có thể nói nhÆ° thế nà y, là chẳng những các hạ là má»™t con ngÆ°á»i, mà lại là má»™t con ngÆ°á»i phi thÆ°á»ng. Cho nên ngà n vạn lần các hạ không nên vì việc đó mà tá»± hủy mình, tá»± liá»u.
Y có vẻ nghiêm trang lắm, âm thanh phát xuất từ y tiếp:
- Cà ng không nên tự hủy bỠmình vì một nữ nhân.
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu lên.
Hắn chợt phát hiện là Tiết Äại Hán không nháºn xét sai lầm.
Má»™t nam nhân Ä‘au khổ vì tình thì thần sắc tiết lá»™ niá»m thống khổ đó rất rõ rệt. CÅ©ng nhÆ° cà nh cây có lá tÆ°Æ¡i chợt héo xèo.
Tiết Äại Hán tiếp:
- Tại hạ có thể nói với các hạ là nà ng không xứng đáng cho các hạ thương tâm đến mức độ đó. Nà ng không xứng đáng cho các hạ ghé mắt, chứ đừng nói là yêu.
Phó Hồng Tuyết run run giá»ng:
- Các hạ… các hạ biết… hiện giá»â€¦ nà ng ở đâu chăng ?
Hắn khẩn trương vô cùng.
Tiết Äại Hán gáºt đầu:
- Tại hạ biết.
Phó Hồng Tuyết vụt đứng lên:
- Các hạ nói đi. Nói nhanh !
Tiết Äại Hán lắc đầu:
- Tại hạ không thể nói.
Phó Hồng Tuyết gấp giá»ng:
- Tại sao ?
Tiết Äại Hán nốc má»™t hÆ¡i rượu, rồi miá»…n cưỡng gáºt đầu, thốt:
- Äược. Tại hạ nói. Nà ng … Ä‘i theo má»™t ngÆ°á»i.
Phó Hồng Tuyết gần như hét:
- Theo ai ?
Tiết Äại Hán đáp:
- Gã đánh xe.
Câu đó là một nhát đao chém và o ngực Phó Hồng Tuyết. Nhát đao sâu đến tim. Nhưng hắn điên cuồng hơn là đau đớn.
Hắn quát:
- Các hạ nói ngoa.
Tiết Äại Hán lắc đầu:
- Không bao giỠtại hạ nói ngoa.
Phó Hồng Tuyết quát to hơn:
- Các hạ nói thêm má»™t lần nữa là tại hạ giết các hạ liá»n.
Tiết Äại Hán Ä‘iá»m nhiên:
- Các hạ có thể giét tại hạ. NhÆ°ng những gì tại hạ nói là đúng sá»± tháºt.
Y thốt câu đó, tâm thần cực kỳ trấn tĩnh.
Äoạn, y gằn giá»ng;
- Các hạ phải tin. Nhất định các hạ phải tin những gì tại hạ vừa nói.
Phó Hồng Tuyết trừng mắt, bà n tay bóp chặt đốc đao.
NhÆ°ng Ä‘ao không ra khá»i vá».
Mà lệ trà o ra khá»i khá»e mắt.
Hắn đã thấy là Tiết Äại Hán không bịa chuyện. Hắn nói sá»± tháºt.
Tiết Äại Hán tiếp:
- Thá»±c ra thì các hạ cÅ©ng không nên trách nà ng. Bởi nà ng không xứng đáng vá»›i các hạ. Hai ngÆ°á»i miá»…n cưỡng chung sống vá»›i nhau thì chỉ là m khổ nhau thôi. Còn nà ng vá»›i gã đánh xe thì má»›i là xứng đôi vừa lứa vá»›i nhau.
NgÆ°á»i hắn yêu hèn hạ đến thế sao ?
NgÆ°á»i hắn yêu chỉ xứng đáng vá»›i hạng đánh xe sao ?
Hắn ngã xuống. Rồi hắn khóc. Khóc rống lên ồ ồ.
Tiết Äại Hán không khuyên giải. Äừng ai mong khuyên kẻ Ä‘ang khóc phải ngÆ°ng khóc. Cà ng khuyên thì kẻ Ä‘ang khóc cà ng khóc.
Äợi đến lúc rượu trong ngÆ°á»i Phó Hồng Tuyết biến thà nh lệ chảy ra ngoà i hết, Tiết Äại Hán nắm tay Phó Hồng Tuyết đứng lên, bảo:
- Äi. Chúng ta đổi chá»— uống rượu.
Phó Hồng Tuyết không cự tuyệt nữa.
Nơi mới vừa có gái, vừa có rượu.
Rượu ngon, gái đẹp.
NhÆ°ng đối vá»›i con ngÆ°á»i chết thì ngon và đẹp cÅ©ng không tạo nổi má»™t thú vị nà o. Tuy nhiên, hắn cần quên, do đó phải uống, cho rượu quáºt bất tỉnh. Qua ngà y thứ hai, vừa tỉnh lại, hắn lại uống. Uống để rồi tiếp tục gục bên cạnh
bà n.
Hắn sợ tỉnh, muốn đừng tỉnh thì hắn phải say.
Hắn say rồi tỉnh, tỉnh rồi say đúng bảy hôm rồi. Và hôm nay, khi hoà ng hôn sắp sá»a buông xuống là hắn đã có mặt trên con Ä‘Æ°á»ng hẻm.
Tại con Ä‘Æ°á»ng nà y chỉ có bốn toà nhà . Bốn toà khách sạn và ká»· viện.
Hắn đi giữa vùng hương. Hương hoa, hương yên chi, hương nữ nhân.
Æ Ã» đây có đủ các loại rượu, đủ loại gái từ mÆ°á»i ba đến ba mÆ°Æ¡i .
Tất cả Ä‘á»u đẹp, tất cả Ä‘á»u khéo tiếp đãi nam nhân.
Tiết Äại Hán thốt:
- Các nữ nhân nà y có khác cho Thúy Bình ?
Phó Hồng Tuyết không cãi lý.
Bởi hắn có thà nh kiến vỠThúy Bình, không một nữ nhân nà o sách được với nà ng, dù là con nhà là nh hay kỷ nữ.
Hay Ãt nhất không má»™t nữ nhân nà o thay thế được nà ng.
Má»—i nam nhân Ä‘á»u có má»™t nữ nhân duy nhất. Cái duy nhất đó không phải có má»™t quy định rõ rệt.
Và cái duy nhất đó là nguồn gốc bi ai, thống khổ .
Nơi hắn tạo, là một tòa nhà dà nh riêng cho khách hoà i hoa thừa hằng sản .
Hắn chưa uống chén rượu đầu, tỉnh lại rồi hắn có cảm giác như mình đang bị nhốt trong chiếc lồng .
Hắn xuất ngoại bách bộ nhà n tản, trốn tránh sự bực bội .
Tay hắn vẫn nắm chuôi Ä‘ao, song không bóp mạnh nhÆ° thÆ°á»ng lệ .
Hắn cÅ©ng nháºn thấy sá»± yếu Ä‘uối đó .
Bảy hôm rồi, uống nhiá»u, ăn Ãt. Gần nhÆ° không ăn. Hắn có là sắt đá, cÅ©ng phải hao mòn .
Thà nh ra, hắn sợ. Thà nh ra, hắn muốn ra khá»i lồng .
Con Ä‘Æ°á»ng tịch mịch quá. Gió cuốn vá» từng cÆ¡n mang theo hÆ°Æ¡ng quê .
Phó Hồng Tuyết ngẩng mặt, đón gió hÃt hÆ°Æ¡ng .
Bá»—ng, hắn thấy má»™t ngÆ°á»i .
Thúy Bình.
Nà ng không lẽ loi, Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c. Cạnh nà ng còn có má»™t ngÆ°á»i nữa .
Gã đánh xe .
Hiện tại, không còn ai nháºn ra gã là má»™t tên đánh xe. Y phục của hắn thuá»™c loại đắt giá nhất. Chỉ có bá»n hà o hoa công tá» má»›i sắm nổi .
Gã hiên ngang bÆ°á»›c giữa lòng Ä‘Æ°á»ng .
Gã đi sau Thúy Bình, y như Thúy Bình đi sau Phó Hồng Tuyết .
Gã ngoan ngoãn hơn con cừu .
Phó Hồng Tuyết bá»—ng cứng Ä‘á» ngÆ°á»i. Cứng ngÆ°á»i nhÆ°ng ngÆ°á»i nóng ran lên .
Cả thanh đao cũng nóng luôn .
Tay còn nắm chuôi đao, hắn có thể lướt tới, hắn có thể giết gã ngay .
Nhưng hắn bất động .
Bởi, hắn cảm thấy thẹn, nhục .
Có gì đâu mà hắn cho là thẹn, nhục ? Hắn đâu có là m gì .
ChÃnh kẻ khác thẹn, nhục má»›i phải chứ ?
Hắn lẩm nhẩm:
- Xong, thế là xong . . .
Hắn muốn quay mình, không nhìn Thúy Bình và gã đánh xe nữa .
Song, không nhÃch tá»›i được mà giết gã đánh xe, hắn là m gì có khà lá»±c quay mình ?
Chẳng những thân hình không di động, mà mắt cũng không di động luôn .
Mắt vẫn nhìn
Hắn lẩm nhẩm:
- Xong, thế là xong . . .
Quả tháºt, hạng ngÆ°á»i của Thúy Bình là thế. Nà ng không muốn cao hÆ¡n, ai Ä‘Æ°a nà ng lên cao, nà ng cÅ©ng tụt xuống thấp .
Nà ng không đáng cho hắn bi ai, thống khổ .
Trá»i, tháºt nhÆ° váºy thì đúgn là phủ phà ng cho hắn quá .
Rồi hắn khóc. Lệ tuôn như suối đổ .
Hắn thấy, qua mà n lệ, cả hai và o một khách sạn cực nguy nga .
Thúy Bình và o trước, gã đánh xe theo sau.
Phó Hồng Tuyết vẫn bất động .
Lâu lắm, chẳng rõ là bao lâu, một bà n tay mát dịu nắm lấy tay hắn .
Rồi má»™t giá»ng oanh và ng trổi lên dịu dà ng:
- Công tỠđứng chi đây mà đỠngÆ°á»i ra thế ? Tiết Äại gia cho tìm công tá» khắp nÆ¡i. Má»i vá» uống rượu .
Phải, uống rượu là hợp tình, hợp cảnh
Tại sao hắn không uống chứ ? Tại sao hắn tỉnh lại để chứng kiến một cảnh xé lòng .
Uống.
Hắn theo nà ng kỷ nữ vỠkhách sạn để uống cho say. Hết say thì lại uống nữa, cho say mãi mãi, không bao giỠtỉnh.
Tôn nghiêm, dÅ©ng khÃ, lá»±c lượng, tất cả Ä‘á»u vùi trong rượu . Còn thanh Ä‘ao thôi. Hắn không thể vùi nó trong rượu được .
Rượu.
Rượu đến say, say đến tỉnh, tỉnh rồi lại say.
Hôm nay tỉnh, tỉnh lại rồi, Phó Hồng Tuyết sắp sá»a mượn hÆ¡i men say trở lại .
TrÆ°á»›c mặt hắn, bên kia cạnh bà n, má»™t nụ cÆ°á»i trên gÆ°Æ¡ng mặt xinh tÆ°Æ¡i, gần hÆ¡n thì có má»™t chén rượu .
Rượu, hấp dẫn hÆ¡n nụ cÆ°á»i .
Nụ cÆ°á»i ở đây, không cốt quyến rÅ© ngÆ°á»i, mà là giám thị rượu .
Chén rượu nà y là chén thứ nhất trong ngà y .
Hắn chưa uống chén nà o từ lúc tỉnh .
Hắn vừa vươn tay, định cầm chén rượu.
NhÆ°ng má»™t bà n tay khác, nhanh hÆ¡n, vÆ°Æ¡n ra hất chén rượu xuống ná»n .
Phó Hồng Tuyết sững sỠ.
Bà n tay hất rượu là của Tiết Äại Hán .
Y trầm giá»ng há»i:
- Hôm nay, các hạ còn tưởng uống nữa sao ?
Phó Hồng Tuyết do dá»± má»™t chút, rồi gáºt đầu .
Tiết Äại Hán trầm gÆ°Æ¡ng mặt .
- Các hạ có biết là đã uống bao nhiêu rượu rồi chăng ?
Phó Hồng Tuyết không biết .
Hắn không nhá»› rõ, thì tÃnh là m sao đúng số ?
Nữ nhân có nụ cÆ°á»i, ngồi đối diện vá»›i hắn, lại cÆ°á»i, thốt:
- TÃnh đến ngà y nay, Phó công tá» thiếu tiá»n rượu cá»™ng tất cả là ba ngà n bốn trăm lượng bạc .
Tiết Äại Hán há»i:
- Äã thanh toán phần nà o chÆ°a ?
Thiếu nữ vẫn cÆ°á»i
- Chưa có lấy một đồng .
Tiết Äại Hán cÆ°á»i lạnh
- Tiá»n chÆ°a trả má»™t đồng, lại còn ngồi đây mà uống nữa à ?
Thiếu nữa đáp:
- Chỉ vì Phó công tỠlà khách của Tiết đại gia .
Tiết Äại Hán tiếp:
- Phải,hắn là khách của ta. Ta có thể má»i hắn uống rượu má»™t và i lần, nhÆ°ng chẳng lẽ ta bao rượu cho hắn suốt Ä‘á»i ? NgÆ°Æ¡i đâu có buá»™c ta được, phải không ?
Thiếu nữ cÆ°á»i gượng
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, công tỠđâu phải là con cháu chi của Tiết đại gia, mà Tiết đại gia phải thá» nặng nhÆ° váºy .
Tiết Äại Hán lạnh lùng .
- TrÆ°á»›c kia, ta má»i hắn vì ta nháºn thấy hắn đáng mặt anh hùng. NgỠđâu, hắn chỉ là má»™t con chó con chuyên ăn chá»±c, uống bám. Uổng sống má»™t kiếp Ä‘á»i. Hắn không lấy má»™t Ä‘iểm lÆ°Æ¡ng tri để biết thể nà o là nhục, hắn không má»™t Ä‘iểm can đảm để rá»a nhục .
Phó Hồng Tuyết giáºn đến rung ngÆ°á»i .
NhÆ°ng hắn còn là m gì hÆ¡n là nhẩn nhục. Bởi hắn biết ngÆ°á»i ta không có lý do gì má»i hắn uống rượu, Ä‘Ã i thá» rượu cho hắn suốt Ä‘á»i .
Hắn dụng lá»±c cắn môi, từ từ đứng lên, chân tả nhÃch trÆ°á»›c, chân hữu lết sau .
Hắn bÆ°á»›c Ä‘i rất cháºm, vì chân hắn cứng Ä‘á» .
Tiết Äại Hán vụt há»i:
- Các hạ tưởng ly khai ?
Phó Hồng Tuyết ấp úng
- Tại hạ . . . nên ly khai . . .
Tiết Äại Hán buông cá»™c lốc:
- Còn tiá»n rượu ?
Phó Hồng Tuyết cứng miệng
Còn lá»i gì để nói .
Tiết Äại Hán tiếp:
- Nợ rượu ba hôm đầu, vá» phần tại hạ. Bởi tại hạ má»i các hạ. Còn lại mÆ°á»i má»™t hôm sau . . .
Thiếu nữ chen và o :
- Nợ rượu mÆ°á»i má»™t hôm sau, cá»™ng lại là hai ngà n tám trăn năm mÆ°Æ¡i lượng bạc .
Tiết Äại Hán há»i:
- Các hạ có nghe chăng ? Hai ngà n tám trăm năm mươi lượng bạc. Các hạ không trả một đồng, lại muốn đi à ?
Phó Hồng Tuyết còn nói gì được nữa ?
Tiết Äại Hán tiếp:
- Các hạ không tiá»n trả nợ rượu phải không ? Äược, cứ để thanh Ä‘ao lại, tại hạ cho Ä‘i.
Äể thanh Ä‘ao lại !
Phó Hồng Tuyết có cảm giác bị tiếng sét Ä‘áºp và o tai . Äể thanh Ä‘ao lại !
Hắn nghe toà n thân rã rá»i .
Tiết Äại Hán nở nụ cÆ°á»i ác Ä‘á»™c. Hiện tại, y đã lá»™ gÆ°Æ¡ng mặt tháºt . Lâu lắm, Phó Hồng Tuyết má»›i rÃt qua hai hà m răng cắn chặt: - Không ai có thể giữ thanh Ä‘ao của tại hạ tại đây .
Tiết Äại Hán cÆ°á»i vang .
Y thốt:
- Câu đó, nếu lúc trước, các hạ nói ra thì tại hạ còn tin được. Bất quá là hiện tại thì ...
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Hiện tại thì sao ?
Tiết Äại Hán cÆ°á»i mỉa .
- Hiện tại thì các hạ không xứng đáng thốt câu đó .
Phó Hồng Tuyết vụt quay đầu lại .
Mắt hắn Ä‘á» lên. Hắn đã thấy mặt tháºt của Tiết Äại Hán .
Tiết Äại Hán lạnh lùng tiếp:
- Hôm nay, Ä‘ao không lÆ°u lại thì đầu lÆ°u lại. Trong hai váºt, phải lÆ°u má»™t .
Lưu đầu lại ?
Thì ra, tất cả những gì Tiết Äại Hán đã là m trong mấy ngà y qua là chỉ để nói lên câu đó.
Thì ra, y thực hiện một âm mưu.
Bởi, Ä‘ao nÆ¡i tay Phó Hồng Tuyết có thể tùy thá»i mà vung lên .
Bây giá», hắn đã mất niá»m tá»± tin là má»™t nhát Ä‘ao có thể chế phục đối phÆ°Æ¡ng. Bây giá», dÅ©ng khÃ, tôn nghiêm, tá»± tin, tất cả Ä‘á»u bị chôn vùi trong rượu hết rồi .
Tiết Äại Hán gằn giá»ng:
- Bạt đao đi, các hạ.
Tiết Äại Hán đứng lên. Trông y giống má»™t cá»± linh thần .
Y tiếp:
- Chẳng lẽ các hạ không dám bạt đao ?
Giá»ng nói có vẻ ngạo, khinh, cÆ°á»i chê, lại đầy tá»± tin .
Tá»± tin vì y hiểu rõ võ công của Phó Hồng Tuyết. Võ công đó, sau mÆ°á»i bốn ngà y chỉ uống, lại uống thứ phá hoại cÆ¡ thể thì võ công đó còn lại những gì .
Y nắm phần chắc .
CÅ©ng nhÆ° Phó Hồng Tuyết nắm phần chắc lúc thá»c mÅ©i Ä‘ao và o ngá»±c Viên Thu Vân .
Y đinh ninh, nếu Phó Hồng Tuyết bạt đao, là hắn phải chết dưới thanh đao .
Phó Hồng Tuyết không bạt Ä‘ao. Hắn không bạt Ä‘ao là má»™t biến cố lá»›n trong Ä‘á»i
hắn.
Biến cố đó, do đâu mà có ?
Hắn không thể bạt Ä‘ao, vì mÆ°á»ng tượng Ä‘ao không còn ở tay hắn . Äao ở trong tim hắn. Và con tim đó Ä‘ang rá»›m máu . Hiện tại, hắn có gì ngoà i thanh Ä‘ao, má»™t thanh Ä‘ao mÆ°á»ng tượng không còn ở tay
hắn .
Thống khổ. Hối háºn. Thẹn. Nhục. Phẫn háºn.
Nguyên do ?
Chỉ vì một nữ nhân. Nữ nhân đi theo một gã đánh xe ? Và cả hai đang thuê phòng trong một khách sạn .
Hắn nghĩ thầm.
- Xong. Xong rồi. Thế là xong ...
Bạt đao ? Rồi sao ?
Chết ? Rồi sao ?
Ãi tình ? Mất. Cừu háºn ? Dở dang. Sanh mạng ? Tiêu diệt luôn .
NhÆ° váºy, có được an tịnh chÆ°a ?
Nếu được an tịnh, thì cứ bạt đao .
Hắn quyết định bạt đao .
|
15-07-2008, 12:09 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 30 : Phó Hồng Tuyết Bạt Äao
Hoà ng hôn xuống.
Mây thu thấp, không gian âm u …
Phó Hồng Tuyết chuẩn bị bạt đao.
NhÆ°ng, vừa lúc đó, có ngÆ°á»i báºt cÆ°á»i ! Âm thanh của Lá»™ Tiểu Giai. Chẳng rõ y đến lúc nà o, hiện tại thì y đứng bên ngoà i cá»a sổ, cÆ°á»i và o.
Giá»ng cÆ°á»i của y nhÆ° muôn thuở, mang cái hÆ¡i hÆ°á»›m chế nhạo, ngạo mạn, trà o lá»™ng, ai còn có chút tá»± ai, nghe giá»ng cÆ°á»i đó cÅ©ng phải xốn óc, dù thá»±c sá»± không phải là cái Ä‘Ãch của giá»ng cÆ°á»i.
Phó Hồng Tuyết trầm con tim xuống.
Hắn vốn có má»™t Ä‘iểm nhá» hy vá»ng, bây giá» thì Ä‘iểm nhỠđó cÅ©ng mất luôn.
Lá»™ Tiểu Giai há»i:
- Rượu bốc thơm, gái bừng đẹp, sao không thụ hưởng, lại định choảng nhau ?
Tiết Äại Hán há»i lại:
- Giết ngÆ°á»i cần phải chá»n địa phÆ°Æ¡ng nữa sao ?
Lá»™ Tiểu Giai lại cÆ°á»i:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên !
Y tiếp luôn:
- Giết ngÆ°á»i, là cái nghá» của các vị, tại hạ bảoc hứng nÆ¡i đây quyết khôgn đúng địa phÆ°Æ¡ng !
Tiết Äại Hán há»i:
- NgÆ°Æ¡i muốn chá»n há»™ bá»n ta má»™t địa phÆ°Æ¡ng ?
Lá»™ Tiểu Giai gáºt đầu:
- Tại hoa viên. Nơi đó được lắm ! Không có gì sướng bằng ngã gục giữa cội hoa, nếu cần phải ngã !
Nhảy lên bệ cá»a sổ, ngồi đó, Lá»™ Tiểu Giai tiếp luôn:
- Trá»i thu quả hợp vá»›i sá»± giết ngÆ°á»i. Nếu tại hạ giết ngÆ°á»i, thì luôn luôn chá»n ngà y thu, đêm thu ! Từ lâu, tại hạ thÃch mùa nà y để là m cái việc giết ngÆ°á»i.
Tiết Äại Hán thốt:
- Rất tiếc hôm nay ngươi không có dịp động thủ !
Lộ Tiểu Giai đáp:
- Tá»± mình không có ngÆ°á»i để giết, thì xem bằng hữu giết ngÆ°á»i cÅ©ng là má»™t cái
thú !
Tiết Äại Hán gáºt đầu:
- NgÆ°Æ¡i tin Ä‘i ! Nếu có có thế thôi thì ngÆ°Æ¡i không thất vá»ng đâu ! Ta dám bảo chứng Ä‘iá»u đó !
Lá»™ Tiểu Giai gáºt đầu:
- Ta tin !
Y quay đầu nhìn sang Phó Hồng Tuyết, lại thốt:
- Thá»±c ra, ngÆ°á»i bị giết hôm nay, đáng lẽ không nên là các hạ !
Phó Hồng Tuyết đứng táºn đầu kia luống hoa, tá»± nhiên nghe lá»t.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Võ công của lão Tiết mạnh và độc, hắn dù là một cao thủ nhất lưu, song đao pháp của các hạ lại thần kỳ, ảo diệu, các hạ thừa sức giết hắn ~
Phó Hồng Tuyết không đáp !
Tiết Äại Hán không cãi.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Tuy nhiên, hiện tại thì tình thế bất đồng ! Chỉ vì tá»± mình đối vá»›i chÃnh mình, các hạ không còn lòng tin, thì thanh Ä‘ao của các hạ đối vá»›i các hạ, là m sao có lòng tin ! Äến mình mà không tin chÃnh mình, Ä‘ao không tin mình, thì cái háºu quả nhÆ° thế nà o, trẻ nÃt cÅ©ng hiểu được !
Không ai nói gì.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Cho nên, ngÆ°á»i bị giết hôm nay, ngÆ°á»i không nên lại là ngÆ°á»i nên !
Mồ hôi lạnh đổ ướt lòng bà n tay Phó Hồng Tuyết.
Lộ Tiểu Giai lại tiếp:
- Nhìn các hạ bị ngÆ°á»i ta giết nhÆ° thế đó, dù cho bất cứ ai cÅ©ng thấy xốn xang, bứt rứt, chứ chẳng riêng gì tại hạ. NhÆ°ng ! Nếu cần trách, thì không thể trách ngÆ°á»i ta, mà chỉ nên trách các hạ thôi !
Y thở dà i.
Rồi lại tiếp:
- Má»™t con ngÆ°á»i, nếu muốn báo cừu thì tuyệt đối không nên yêu bất cứ má»™t nữ nhân nà o. Má»™t con ngÆ°á»i, nếu dấn thân và o kiếp giang hồ, mà muốn sống sót được lâu dà i, thì tuyệt đối không nên yêu bất cứ nữ nhân nà o. Hà huống, kẻ mà các hạ yêu, lại là má»™t gái Ä‘iếm, má»™t gái là m vợ khắp ngÆ°á»i ta !
Phó Hồng Tuyết nghe con tim rúm lại.
Hắn đáp:
- Má»™t con ngÆ°á»i muốn sống lâu, không nên nói nhiá»u.
Lá»™ Tiểu Giai mỉm cÆ°á»i:
- Câu đó nghe được đấy ! Tại hạ nhìn nháºn hôm nay quả đã nói nhiá»u.
Y bóc vá» Ä‘áºu, nhai hạt Ä‘áºu, bá»—ng y thốt:
- NhÆ°ng hôm nay, các hạ nói Ãt quá !
Phó Hồng Tuyết bâng quơ:
- Ạ?
Lá»™ Tiểu Giai lại nhai hạt Ä‘áºu, tiếp:
- Äáng lẽ các hạ phải há»i hắn, tại sao hắn muốn giết các hạ !
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Không cần phải há»i !
Lộ Tiểu Giai cau mà y:
- Tại sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Vì tại hạ đã biết.
Lá»™ Tiểu Giai há»i:
- Các hạ biết cái chi ?
Niá»u thống khổ lá»™ rõ nÆ¡i ánh mắt, Phó Hồng Tuyết gằn từng tiếng:
- Hắn là má»™t trong số ngÆ°á»i có mặt bên ngoai Mai Hoa Am trong má»™t đêm, cách đây mÆ°á»i chÃn năm dà i.
Lá»™ Tiểu Giai cÆ°á»i lá»›n.
Y thốt:
- Năm nay, tuổi hắn chÆ°a tròn ba mÆ°Æ¡i, mÆ°á»i chÃn năm trÆ°á»›c hắn chỉ là má»™t đứa bé con, tại sao các hạ không là m má»™t bà i toán sÆ¡ đẳng ?
Phó Hồng Tuyết giáºt mình ?
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Bất quá, các hạ vì phụ thân mà báo cừu, thì hắn cũng có thể vì phụ thân mà giết các hạ.
Phó Hồng Tuyết hiểu.
Tiết Äại Hán không là ngÆ°á»i trong cuá»™c năm xÆ°a, song phụ thân y có tham gia vụ
án.
Âm mÆ°u của Tiết Äại Hán không ngoà i mục Ä‘Ãch ngăn trở Phó Hồng Tuyết tìm phụ thân y mà báo cừu.
Có ai cho rằng Tiết Äại Hán hà nh Ä‘á»™ng sái quấy ? Dù phÆ°Æ¡ng pháp không chánh đáng, nhÆ°ng việc bảo vệ đấng sanh thà nh là việc hợp đạo lý, thì ngÆ°á»i ta có quyá»n dùng má»i phÆ°Æ¡ng pháp, không cần tuyển chá»n.
Miá»…n là phÆ°Æ¡ng pháp có thể mang lại kết quả mong muốn. Tiết Äại Hán không nói gì.
Y váºn dụng toà n bá»™ chân khÃ, dồn và o tay chân. Thân hình y vốn cao lá»›n, chừng nhÆ° cao lá»›n hÆ¡n vá»›i sá»± căng phồng của chân lá»±c
khÃ.
Vũ khà của y, là chiếc búa nặng đúng năm mươi ba cân.
Chiếc búa đó có thể phá vỡ một hòn núi.
Phó Hồng Tuyết há»›p má»™t hÆ¡i dà i không khÃ, bảo:
- Bây giá», các hạ có thể xuất thủ !
Tiết Äại Hán lạnh lùng:
- Tại hạ nhÆ°á»ng cho các hạ bạt Ä‘ao trÆ°á»›c. Cái đó cÅ©ng chẳng đổi thay gì sá»± việc. Bởi dù sao thì tại hạ cÅ©ng giết được các hạ nhÆ° thÆ°á»ng.
Bá»—ng, má»™t ngÆ°á»i kêu ầm lên:
- Nếu ngươi muốn giết hắn, thì trước hết giết ta đây !
Từ một bụi hoa, một bóng hình xuất hiện, tóc bỠxõa, rối bù, mặt lộ vẻ khẩn trương khiếp hãi.
Theo sau là má»™t gã nam nhân, y phục sang song con ngÆ°á»i không quý.
Gã nÃu nà ng lại.
Phải, bởi ngÆ°á»i đó là má»™t nữ nhân.
Gã gắt:
- Tại sao cô nÆ°Æ¡ng can thiệp và o vụ của ngÆ°á»i ta ?
Gã vừa dứt câu, nà ng quay phắt mình lại, tát mạnh tay và o mặt gã.
Cái tát quá mạnh, là m gã ngã nhà o.
Tiết Äại Hán và Lá»™ Tiểu Giai đồng kinh hãi, rồi đồng kêu lên:
- NgÆ°Æ¡i !
Nữ nhân, là Thúy Bình.
Con ngÆ°á»i bị dao Ä‘á»™ng mạnh nhất, là Phó Hồng Tuyết ! Kinh ngạc ? Thống khổ ? Hoan hỉ ?
Những cái đó, Ä‘ang bừng lên trong tâm tÆ° hắn, cá»±c Ä‘á»™. Thúy Bình chạy đến, án ngữ trÆ°á»›c mặt Phó Hồng Tuyết. Tiết Äại Hán há»i:
- Ngươi tới đây là m gì ?
Thúy Bình đáp:
- Ta không thể nhìn hắn chết.
Tiết Äại Hán cÆ°á»i lạnh:
- Ngươi có thể bảo vệ hắn không ?
Thúy Bình đáp:
- Ta không thể, song ta có thể chết trước hắn !
Tiết Äại Hán hừ má»™t tiếng:
- Ngươi dám chết vì hắn ?
Thúy Bình lạnh lùng:
- Nếu không, ta đến đây là m chi ?
Tiết Äại Hán há»i:
- Tại sao lúc đó ngươi bỠđi ?
Thúy Bình đáp:
- Tại vì … tại vì lúc đó, ta nghĩ rằng hắn chán ghét ta, hắn khinh miệt ta, ta cho là hắn không cần đến ta nữa.
Mắt long lanh lệ, nà ng tiếp:
- NhÆ°ng hiện tại, ta biết hắn thà nh tháºt yêu ta, sở dÄ© trÆ°á»›c kia hắn đối xá» vá»›i ta nhÆ° váºy, là vì trá»i sanh hắn vá»›i tánh khà cổ quái đấy thôi ! Chứ cái tâm của hắn thì rất tốt …
Tiết Äại Hán cÆ°á»i lạnh !
Thúy Bình vừa khóc vừa tiếp:
- Bây giá», ta đã hiểu rõ rồi, chỉ cần hắn thà nh tháºt yêu ta, thì ta dà nh tấm chân thà nh đáp lại hắn. Ngoà i ra, những gì khác Ä‘á»u không trá»ng yếu. Hà huống, mấy hôm nay, hắn sống nhÆ° thế nà o, ta cÅ©ng biết rõ luôn …
Tiết Äại Hán lại cÆ°á»i lạnh:
- Chẳng lẽ tháºt sá»± ngÆ°Æ¡i muốn ta giết ngÆ°Æ¡i ?
Thúy Bình bỉu môi:
- Tại sao không tháºt ? Vì ta mà hắn chết, ta còn sống nữa mà là m gì ? Ta có thể sống được sao ?
Tiết Äại Hán buông nhanh:
- Äược ! Ta sẽ thà nh toà n ý nguyện của ngÆ°Æ¡i.
Bỗng, Phó Hồng Tuyết cất tiếng:
- ChỠmột chút !
Tiết Äại Hán lạnh lùng:
- Ngươi già nh chết trước phải không ?
Phó Hồng Tuyết không đáp.
Thái độ của hắn rõ rệt lắm rồi, cần gì hắn phải đáp !
Những gì nơi hắn đã mất, một bóng hình là m cho sống lại.
Rượu dù có phá hoại thể xác, tâm hồn hắn, bóng hình đó mang lại một nhiệm mầu, trả hắn vỠnguyên trạng.
Vì Thúy Bình, hắn biến đổi nguy hại.
Với Thúy Bình, hắn khôi phục nguyên trạng ! Hắn vẫn là Phó Hồng Tuyết của ngà y nà o.
Cái nguy nhất cho đối phÆ°Æ¡ng, là niá»m tin đã trở vá» vá»›i hắn.
Bà n tay nắm chuôi đao, ổn định như ngà y cũ.
Tiết Äại Hán chợt cảm thấy sợ hãi. Y thấy khó giết con ngÆ°á»i trÆ°á»›c mặt rồi. Hôm nay không giết được, vÄ©nh viá»…n y sẽ không bao giá» giết được !
Phó Hồng Tuyết giết ngÆ°á»i, không chỠđợi và không ai thấy thanh Ä‘ao, chỉ thấy ánh Ä‘ao.
Äao rá»i vá», Ä‘ao chui và o vá», Ä‘á»u kêu soảng, đáng lẽ ra, là m hai việc đó, hắn phải gây nên hai tiếng soảng.
Nhưng, hắn nhanh tay quá, hai tiếng soảng hầu như không cách biệt nhau.
Cho nên ngÆ°á»i ta chỉ nghe má»—i má»™t tiếng soảng thôi.
Äao pháp nhanh thế đó, Tiết Äại Hán là m gì phản ứng kịp ?
Tuy nhiên, y chưa ngã.
Y thở phà o một hơi dà i, trút hết bi ai !
Y thốt:
- Tại hạ vốn tưởng xem các hạ là một bằng hữu !
Câu nói cuối cùng trong Ä‘á»i y.
Rồi y ngã xuống, ngã cạnh chồi hoa ! Y chết dưới hoa !
Phó Hồng Tuyết không nhìn Tiết Äại Hán.
Lạ lùng ở chá»—, niá»m bi thÆ°Æ¡ng hiện lá»™ trong ánh mắt lạnh của hắn. Hắn lẩm nhẩm:
- Tại hạ vốn không tưởng giết các hạ !
Má»™t và i cánh hoa rÆ¡i, đáp trên mình Tiết Äại Hán. Lá»™ Tiểu Giai còn ngồi ỳ má»™t chá»—, không buồn bÆ°á»›c tá»›i nhìn qua thi thể bằng hữu. Rồi y nhìn thanh Ä‘ao của Phó Hồng Tuyết.
Sau cùng, y thốt: - Äao nhanh quá !
Phó Hồng Tuyết không nói gì.
Lá»™ Tiểu Giai chợt cÆ°á»i, tiếp luôn:
- Rất tiếc, chÆ°a nhanh đúng mÆ°á»i phần !
Phó Hồng Tuyết vẫn nÃn lặng.
Hắn cÅ©ng cảm thấy nhÆ° váºy. Tuy hắn giết được Tiết Äại Hán, song hắn không biểu thị được cái nhanh thÆ°á»ng lệ của Ä‘ao pháp.
Hắn chÆ°a khôi phục trá»n cái nhanh đó.
Qua mÆ°á»i bốn ngà y dà y vò, là m sao hắn khá»i bị tiêu mòn Ãt nhiá»u ?
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Hiện tại, trong tâm lý của chúng ta, nhất định là không còn thắc mắc vỠmột
việc.
Phó Hồng Tuyết không há»i.
Bởi, hắn biết rõ ý tứ của Lộ Tiểu Giai như thế nà o, qua câu nói đó.
Lộ Tiểu Giai tiếp:
- Nếu tại hạ muốn giết các hạ, thì hiện tại là một cơ hội tốt không thể tốt hơn được. Kẻ ngu ngốc cũng không bỠqua cơ hội nà y !
Thúy Bình kêu lên thất thanh:
- Ngươi … ngươi tưởng giết hắn ?
Lá»™ Tiểu Giai mỉm cÆ°á»i:
- Ngươi xem, ta có phải là một kẻ ngu ngốc chăng ?
Y bóc vá» Ä‘áºu, quăng cả hạt lẫn vá» lên.
NhÆ°ng, hạt Ä‘áºu biến mất.
Có má»™t hấp lá»±c kỳ quái ở sau lÆ°ng y, hút hạt Ä‘áºu, rÆ¡i xuống miệng má»™t ngÆ°á»i.
Dĩ nhiên không phải là miệng y.
Má»™t ngÆ°á»i ngồi trong nhà , ngay tại chá»— Phó Hồng Tuyết ngồi trÆ°á»›c đó, Ä‘ang nhai hạt Ä‘áºu.
Phó Hồng Tuyết quay đầu lại.
Diệp Khai ! Âm hồn bất tán, theo hắn bất cứ táºn địa phÆ°Æ¡ng nà o.
Diệp Khai cÆ°á»i nhẹ, rồi uống má»™t chén rượu.
Lá»™ Tiểu Giai cÅ©ng báºt cÆ°á»i, há»i:
- Trên bà n còn có thức ăn, sao các hạ không ăn, lại cÆ°á»›p hạt Ä‘áºu của ta mà nhấm rượu ?
Diệp Khai đáp:
- Chỉ vì, cÆ¡ há»™i ăn được Ä‘áºu của ngÆ°Æ¡i, không phải có nhiá»u, chỉ có những kẻ ngu ngốc má»›i bá» qua cÆ¡ há»™i tốt !
Lộ Tiểu Giai thốt:
- Tại hạ xem,c ác hạ không giống một ngốc tỠ!
Diệp Khai gáºt gù:
- Nhá» váºy, tại hạ má»›i còn sống.
Lá»™ Tiểu Giai cÆ°á»i lá»›n.
Äoạn, y vá»t mình Ä‘i.
Y vừa khẽ xoay mình, là bóng hình y khuất trong mà n đêm vừa buông má»ng.
Diệp Khai vừa rót thêm rượu, vừa lẩm nhẩm:
- Xem ra, trong năm nay, bá»n ngốc tá» bắt đầu kém giảm nhân số dần dần …
Äêm xuống dần dần.
Äèn đã cháy, do tá»± Diệp Khai đốt lấy.
Trong khách sạn, chẳng có má»™t ai, thiếu nữ vừa rồi, tÃnh tiá»n rượu cho Phó Hồng Tuyết, cÅ©ng biến mất dạng.
Lúc đèn vừa cháy, thì Phó Hồng Tuyết vừa đến cá»a.
Hắn nhìn chén rượu nơi tay Diệp Khai, hiện tại rượu không còn hấp dẫn đối với hắn nữa.
Diệp Khai há»›p má»™t ngụm rượu, nốc rồi, cÆ°á»i nhẹ thốt:
- Tại hạ không cÆ°á»i, bởi vì hiện tại các hạ không thể uống nhÆ° trÆ°á»›c !
Phó Hồng Tuyết nhìn chà ng đăm đăm.
Diệp Khai tiếp:
- Tuy nhiên, các hạ có thể và o đây mà ngồi. Nơi đây …
Phó Hồng Tuyết bá»—ng cháºn lá»i chà ng:
- Ai bảo ngươi đến đây ?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ có đầu óc của mình !
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Tại sao ngươi luôn luôn chen và o việc của ta ?
Diệp Khai chớp mắt?:
- Ai chen và o việc của các hạ ?
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Vừa rồi ngươi …
Diệp Khai cháºn lá»i ngay:
- Vừa rồi, bất quá tại hạ an và i hạt Ä‘áºu phá»™ng của Lá»™ Tiểu Giai, chẳng lẽ đó la việc của các hạ ?
Phó Hồng Tuyết nÃn lặng.
Diệp Khai chợt thở dà i, tiếp: - Năm nay, số ngốc tỠcà ng lúc giảm thiểu, song chung quy vẫn còn một và i gã !
Thúy Bình cúi đầu, từ từ len lá»i qua các luống hoa, ngấn lệ nÆ¡i mặt nà ng chÆ°a khô, lệ còn Ä‘á»ng long lanh nÆ¡i mắt.
Nà ng nghe có tiếng chân ngÆ°á»i ở phÃa háºu.
Âm thanh đặc biệt kỳ quái.
Nà ng cứ bÆ°á»›c, tiến ra phÃa cá»a. Tiếng chân vẫn theo ra.
Rồi tiếng ngÆ°á»i vang lên:
- Ngươi …
Thúy Bình đứng lại, quay mình.
Phó Hồng Tuyết ở trÆ°á»›c mặt nà ng. Hắn há»i:
- Ngươi lại đi ?
Thúy Bình gáºt đầu, rồi lắc đầu.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Sao lúc đó, ngươi không đợi ta ?
Thúy Bình cúi đầu:
- Có lúc nà o … công tỠmuốn tôi đợi chăng ?
Câu nói như mũi châm, đâm và o tim Phó Hồng Tuyết.
Nhưng, mũi châm nóng ! Nóng thì dễ chịu hơn lạnh.
Bởi, trên phÆ°Æ¡ng diện ái tình, ngÆ°á»i ta ai ai cÅ©ng sợ lạnh.
Phó Hồng Tuyết vá»t mình tá»›i, ôm nà ng và o lòng, siết mạnh vòng tay.
Một cuộc đối thoại khai diễn:
- Tôi cứ cho là vĩnh viễn công tỠkhông còn trở lại với tôi !
- Tại sao ? Tại sao ngươi có tư tưởng đó được ?
- Tại vì công tá» thấy tôi Ä‘i vá»›i má»™t ngÆ°á»i ! Theo má»™t ngÆ°á»i !
- Ta không thể trách ngươi.
- …
- NgÆ°Æ¡i cho rằng ta khinh miệt ngÆ°Æ¡i, ta không cần ngÆ°Æ¡i, tá»± nhiên ngÆ°Æ¡i phải tìm ngÆ°á»i khác !
- Tháºt tình công tá» không háºn tôi ?
- Lỗi tại ta, tại sao ta trách ngươi ?
- Nhưng tôi …
- Ta bất chấp ngÆ°Æ¡i ra sao, tất cả những gì thuá»™c vá» ngÆ°Æ¡i, Ä‘á»u thuá»™c vá» quá khứ. Tại sao chúng ta không quên được quá khứ ?
- Công tá» tháºt sá»± quên được dÄ© vãng của tôi …
- Ta cÅ©ng hy vá»ng ngÆ°Æ¡i quên những gì ta đã là m trong những ngà y qua, đối vá»›i ngÆ°Æ¡i !
Thúy Bình mỉm cÆ°á»i.
Nà ng cÆ°á»i, nhÆ°ng mặt lại Æ°á»›t lệ.
Nà ng cÆ°á»i dịu, ngá»t vô cùng.
Cuộc đối thoại tiếp nối:
- Công tá» tháºt sá»± là Phó Hồng Tuyết ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên !
- Tại sao công tá» biến đổi thà nh con ngÆ°á»i khác mau lẹ nhÆ° váºy ?
- Tại vì, ta hoà n toà n biến đổi !
- Là m sao biến đổi được ?
- …
- Công tỠkhông cho tôi biết ?
Phó Hồng Tuyết thở dà i:
- Ta cÅ©ng chẳng biết tại sao nữa ! Ta chỉ hiểu là ly khai ngÆ°Æ¡i đúng mÆ°á»i bốn hôm rồi. Và từ nay sẽ không ly khai ngÆ°Æ¡i má»™t khắc !
Thúy Bình tay ghì hắn lại.
Lệ chảy thà nh dòng. Lệ hạnh phúc, lệ khoái lạc. Lệ nà y quý hÆ¡n ngá»c, hÆ¡n châu.
Diệp Khai đã ra ngồi nÆ¡i bệ cá»a sổ, chá»— Lá»™ Tiểu Giai ngồi.
Bên cạnh chà ng, có Äinh Vân Lâm.
Cả hai đưa mắt theo dõi Phó Hồng Tuyết và Thúy Bình xuyên qua các lối hoa đi ra, dần dần khuất dạng.
Äinh Vân Lâm buá»™t miệng thở ra:
- Xem ra, hắn biến đổi thà nh con ngÆ°á»i khác tháºt đấy ! Bây giá» thì hắn má»›i là con ngÆ°á»i !
Dĩ nhiên, nà ng ám chỉ Phó Hồng Tuyết.
Bây giá», Diệp Khai Ä‘i đâu, nà ng Ä‘i đó, kèm má»™t bên, nhÆ° bóng vá»›i hình. Vừa rồi, nà ng ẩn mặt bên trong, báºn giám thị má»™t đứa bé gái.
Diệp Khai há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng cho rằng trÆ°á»›c kia hắn không là con ngÆ°á»i ?
Äinh Vân Lâm đáp:
- Ãt nhất, ta chÆ°a thấy con ngÆ°á»i thuá»™c mẫu của hắn !
Diệp Khai không thể không thừa nháºn Ä‘iểm nháºn xét đó.
Äinh Vân Lâm tiếp:
- Ta không tưởng là hắn có thể đau khổ vì Thúy Bình !
Diệp Khai cÆ°á»i nhẹ:
- Cô nÆ°Æ¡ng cho rằng tháºt sá»± hắn Ä‘au khổ vì nà ng ấy ?
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- Chứ khôgn phải sao ?
Diệp Khai lắc đầu.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Thế thì vì cái gì mà hắn đau khổ ?
Diệp Khai đáp:
- Luôn luôn, hắn tự cho mình cao thượng hơn Thúy Bình. Luôn luôn hắn cho rằng Thúy Bình không xứng đáng với hắn !
Äinh Vân Lâm thốt:
- Cái đó thì quả có !
Diệp Khai tiếp:
- Lúc Thúy Bình ly khai hắn, hắn sở dÄ© Ä‘au khổ là vì trở thà nh Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c. NhÆ° má»™t khách lữ hà nh bá»—ng nhiên mất con chó bạn Ä‘Æ°á»ng.
Äinh Vân Lâm há»i:
- NghÄ©a là sá»± tá»± tôn của hắn bị tổn thÆ°Æ¡ng, nà ng bá» Ä‘i là nà ng tôn kÃnh hắn nữa ?
Diệp Khai tiếp:
- Hắn có cảm giác bị lừa. Vô luáºn nam nhân nà o, bị nữ nhân lừa, cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘au khổ cả. Dù không yêu nữ nhân đó, nam nhân cÅ©ng Ä‘au khổ nhÆ° thÆ°á»ng. Bất quá, cái Ä‘au được che giấu bằng niá»m háºn, váºy thôi !
Äinh Vân Lâm há»i:
- Thế ngươi cho rằng hắn vốn không yêu Thúy Bình ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không đá động tới điểm đó. Hay, nói một cách khác, tại hạ không có ý tứ như cô nương vừa nên ra !
Äinh Vân Lâm há»i:
- à tứ của ngươi như thế nà o ?
Diệp Khai đáp:
- à tứ của tại hạ, là nếu Thúy Bình không ly khai hắn, thì một ngà y nà o đó hắn cũng sẽ ly khai Thúy Bình. Và lúc đó thì hắn không mảy may đau khổ.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Tại sao hắn không đau khổ ?
Diệp Khai tiếp:
- Bởi hắn khác má»i ngÆ°á»i ! Äinh Vân Lâm há»i: - Khác là m sao ?
Diệp Khai giải thÃch: - Hắn lá»›n lên trong cừu háºn, hắn từ cừu háºn mà sanh ra, cho nên … Äinh Vân Lâm cháºn lá»i: - Cho nên dù yêu Thúy Bình chân tháºt, hắn cÅ©ng không quên cừu háºn.
|
15-07-2008, 12:20 PM
|
|
Hà n Lâm Há»c Sỹ
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Nam Äịnh city
Bà i gởi: 445
Thá»i gian online: 6 giá» 17 phút 4 giây
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
|
|
Chương 31 : Huyết Quỷ
Diệp Khai gáºt đầu:
- Chắc váºy.
Äinh Vân Lâm thốt:
- Xem ra ngươi có vẻ hiểu hắn quá rõ.
Diệp Khai thở dà i:
- Trên Ä‘á»i nà y không ai hiểu hắn hÆ¡n tại hạ.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Tại sao ?
Diệp Khai bỗng trầm nhâm.
Äinh Vân Lâm há»i tiếp:
- Có phải là ngÆ°Æ¡i giống hắn, cÅ©ng từ trong cừu háºn sinh ra, cùng lá»›n lên trong cừu háºn ?
Một lúc lâu, Diệp Khai thốt:
- Có thể là nhÆ° váºy, song tại hạ khác hẳn.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Khác là m sao ?
Diệp Khai nhìn lên khung trá»i, nÆ¡i đó có má»™t ngôi sao to Ä‘ang chá»›p sáng.
Rồi chà ng tiếp:
- Tại vì tại hạ từng gặp má»™t ngÆ°á»i.
Äinh Vân Lâm há»i:
- NgÆ°á»i đó ra sao ?
Diệp Khai tiếp:
- Má»™t nhân váºt thần kỳ. Nếu trên Ä‘á»i có các vị thần nhÆ° huyá»n thoại thì nhân váºt đó là má»™t vị thần.
Äinh Vân Lâm chá»›p mắt:
- Nhân váºt đó cải biến ngÆ°Æ¡i thà nh con ngÆ°á»i hiện tại ?
Diệp Khai gáºt đầu.
Äinh Vân Lâm cắn môi.
Lâu lắm nà ng má»›i há»i:
- Là nam nhân hay nữ nhân ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i.
Äinh Vân Lâm trừng mắt:
- Nhát dịnh là nữ nhân rồi. Ngươi hãy nói cho ta biết nữ nhân đó như thế nà o ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i.
Chà ng đáp:
- Nếu nhân váºt đó là nữ nhân thì thế gian nà y chỉ có má»™t hạng ngÆ°á»i. Hạng nữ nhân.
Äinh Vân Lâm gắt:
- à tứ gì thế ?
Bá»—ng Diệp Khai lá»™ vẻ tôn kÃnh cá»±c Ä‘á»™, thốt:
- Tại hạ gặp đủ hạng ngÆ°á»i nhÆ°ng chỉ có nhân váºt đó má»›i xứng đáng cho tại hạ gá»i là nam tá» hán. Chân chÃnh nam tá» hán.
Äinh Vân Lâm báºt cÆ°á»i.
Diệp Khai tiếp:
- ChÆ°a bao giá» tại hạ gặp má»™t ngÆ°á»i vÄ© đại nhÆ° nhân váºt đó.
Äinh Vân Lâm tặc lưỡi:
- Chắc là ngÆ°á»i đó cá»±c kỳ hà o sảng, trà n đầy nghÄ©a khÃ.
Diệp Khai tiếp:
- Nếu chỉ có thế thôi thì đâu đáng nói. Tất cả bao nhiêu ngÆ°á»i đại hữu danh trên Ä‘á»i hợp lại, cấu thà nh má»™t sá»± vÄ© đại thì cái vÄ© đại liên hợp đó vẫn không sánh được cái vÄ© đại của cá nhân nhân váºt đó.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Ngươi bội phục y ?
Diệp Khai thở dà i:
- Nà o chỉ bá»™i phục mà thôi. Giả nhÆ° ngÆ°á»i đó bảo tại hạ chết tức khắc thì tại hạ vui mà chết liá»n.
Chà ng thở dà i tiếp mấy lượt nữa, rồi cÆ°á»i tiếp:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không bao giá» ngÆ°á»i đó bảo tại hạ chết, bởi suốt Ä‘á»i ngÆ°á»i đó chỉ biết có việc tá»± hy sinh cho đồng loại.
Äinh Vân Lâm sáng mắt lên:
- Mà ngÆ°á»i đó là ai ?
Diệp Khai đáp:
- Nhân váºt đó hẳn là cô nÆ°Æ¡ng có nghe nói đến.
Äinh Vân Lâm chá»›p mắt:
- A.
Diệp Khai tiếp:
- Nhân váºt đó há» Lý…
Äinh Vân Lâm giáºt mình:
- Tiểu Lý Thám Hoa ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ nói đúng. Cô nÆ°Æ¡ng có nghe nói đến ngÆ°á»i đó.
Niá»m tôn kÃnh hiện lên nÆ¡i ánh mắt của Äinh Vân Lâm. Nà ng thở dà i thốt:
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta có nghe nói đến con ngÆ°á»i đó. Trên giang hồ có ai mà không nghe nói đến ngÆ°á»i đó.
Diệp Khai tiếp:
- Việc là m của ngÆ°á»i Ä‘Ãch xác là thiên hạ khó mà quên được.
Äinh Vân Lâm phụ há»a:
- Nhất là vì cuá»™c chiến giữa ngÆ°á»i và Thượng Quan Kim Hồng. Những ngÆ°á»i không may mắn được mục kÃch, chỉ nghe giang hồ truyá»n thuyết cÅ©ng Ä‘á»u cho là má»™t câu chuyện thần kỳ hÆ¡n thần thoại.
Diệp Khai Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i:
- Ãt nhất tại hạ cÅ©ng có nghe năm trăm ngÆ°á»i nhắc đến cuá»™c chiến đó. DÄ© nhiên kẻ nói thế nà y, ngÆ°á»i nói thế khác.
Äinh Vân Lâm gáºt đầu:
- Ta cÅ©ng thế. Những ngÆ°á»i kể chuyện lại thì má»—i ngÆ°á»i nói má»™t cách và ngÆ°á»i nà y chê tất cả những ngÆ°á»i kia Ä‘á»u nói sai sá»± tháºt.
Diệp Khai tiếp:
- Câu chuyện do nhiá»u ngÆ°á»i thuáºt lại thì tá»± nhiên là có chá»— bất đồng, song tất cả Ä‘á»u không thể không thừa nháºn má»™t Ä‘iểm.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Äiểm nà o ?
Diệp Khai đáp:
- Phi Ä‘ao của Tiểu Lý phát ra là trúng Ä‘Ãch. Vô luáºn là ai cÅ©ng không thể phủ nháºn tuyệt ká»· đó của lão. Và dÆ°á»›i gầm trá»i nà y chÆ°a có má»™t ai tránh được ngá»n phi Ä‘ao của lão phóng ra.
Äinh Vân Lâm thở dà i:
- Rất tiếc môn phóng phi Ä‘ao đó thất truyá»n rồi. Chúng ta không còn cái hân hạnh được mục kÃch.
Diệp Khai há»i:
- Ai nói thế ?
Äinh Vân Lâm đáp:
- Nghe nói sau khi giết Thượng Quan Kim Hồng rồi, lão treo Ä‘ao, thoái xuất giang hồ, tìm nÆ¡i quy ẩn. Lão không còn tha thiết chi đến sá»± việc trên Ä‘á»i nữa.
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i.
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- Nếu lão không ẩn cư ở chốn hoang vắng thì tại sao trên giang hồ không còn ai nhắc nhở đến lão nữa ?
Diệp Khai lại mỉm cÆ°á»i.
Äinh Vân Lâm hừ má»™t tiếng:
- Hay là ngươi có tin tức chi vỠlão ?
Diệp Khai trầm ngâm một lúc.
Sau cùng chà ng thốt:
- Truy ra Mai Hoa tặc, oai chấn Thiếu Lâm Tá»±, quyết chiến Thượng Quan Kim Hồng… bất quá chỉ là má»™t và i việc trong Ä‘á»i hà nh hiệp của lão mà thôi.
Äinh Vân Lâm há»i:
- NhÆ°ng những việc đó đâu phải nhá».
Diệp Khai tiếp:
- Có biết bao việc do lão là m ra, sau vụ phá hủy Kim Tiá»n Bang. Mà toà n là những việc kinh thiên Ä‘á»™ng địa.
Äinh Vân Lâm kêu lên:
- Tháºt váºy sao ?
Diệp Khai cÆ°á»i nhẹ:
- Tại hạ lừa cô nương là m chi ?
Äinh Vân Lâm há»i:
- Lão đã là m những việc gì ?
Diệp Khai tiếp:
- Nếu cô nương nghe được những việc đó thì chỉ sợ máu nóng bừng bừng, suốt đêm không ngủ được.
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- Nếu là những việc kinh thiên động địa thì tại sao ta không nghe ai nói gì cả ?
Diệp Khai cÆ°á»i nhẹ:
- Cầu Nhiêm Khách tại ngoà i biển khÆ¡i, oai danh chấn Ä‘á»™ng hÆ¡n mÆ°á»i quốc gia, tá»± láºp là m vua, đến Lý Tịnh cÅ©ng không hay biết thì là m sao má»™t cô bé con nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng lại biết được hà nh vi của Tiểu Lý Thám Hoa.
Không để cho Äinh Vân Lâm mở miệng, Diệp Khai tiếp luôn:
- Chân chánh hà o kiệt anh hùng thì phà m là m việc gì cũng không muốn tục nhân
biết.
Äinh Vân Lâm hừ má»™t tiếng: - Ta là tục nhân còn ngÆ°Æ¡i là gì ? Thần hay thánh ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ cũng là tục nhân nhưng lại may mắn hơn số tục nhân còn lại.
Äinh Vân Lâm nắm tay chà ng dịu giá»ng cÆ°á»i ngá»t, thốt:
- NgÆ°Æ¡i thuáºt lại chuyện đó cho ta nghe Ä‘i. Ta thà không ngủ chứ không nghe thì không chịu được.
Diệp Khai đáp:
- Äợi khi khác rổi rảnh hÆ¡n thì có thể tại hạ sẽ kể cho cô nÆ°Æ¡ng nghe.
Äinh Vân Lâm cà ng dịu dà ng hÆ¡n:
- Tại sao bây giỠngươi không chịu kể ?
Diệp Khai đáp:
- Hiện tại thì tại hạ không rảnh rổi.
Äinh Vân Lâm gắt:
- Thì cứ nói, được bao nhiêu chuyện thì hay bấy nhiêu, có sao đâu.
Diệp Khai lắc đầu:
- Không được.
Äinh Vân Lâm vẫn xụ mặt, buông giá»ng dá»—i:
- NgÆ°á»i ta có chuyện cầu ngÆ°Æ¡i mà ngÆ°Æ¡i lại lÆ¡ là .
Nà ng buông tay chà ng
Diệp Khai vẫn lắc đầu:
- Không lơ là không được.
Äinh Vân Lâm hừ lạnh:
- Tại sao ?
Diệp Khai đáp:
- Tại hạ đã nói là vì báºn việc.
Äinh Vân Lâm xì má»™t tiếng:
- Việc gì ?
Diệp Khai đáp:
- Äến Hảo Hán trang.
Äinh Vân Lâm trố mắt:
- Hảo Hán trang ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Hảo Hán trang là Tiết gia trang.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Gia cÆ° của Tiết Äại Hán ?
Diệp Khai gáºt đầu:
- Trang chủ Hảo Hán trang là Tiết Võ, thân phụ của Tiết Äại Hán.
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- Ngươi đến đó để báo hung tin ?
Diệp Khai lắc đầu:
- Äâu có hèn nhÆ° thế. Việc đó đã có bá»n gia nhân của Hảo Hán trang là m rồi. Giả nhÆ° chÆ°a là m kịp thì chúng sẽ là m vì đó là bổn pháºn của chúng.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Thế ngươi đến đó là m gì ?
Diệp Khai đáp:
- Nếu tại hạ đoán không lầm thì hiện tại Phó Hồng Tuyết đã cấp tốc vượt dặm dà i đến đó.
Äinh Vân Lâm kêu lên:
- Hắn đi rồi ngươi cũng muốn đi theo ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i.
Äinh Vân Lâm tiếp:
- Tại sao ngÆ°Æ¡i quan tâm đến việc của hắn cÅ©ng nhÆ° việc của chÃnh ngÆ°Æ¡i ?
Diệp Khai lại mỉm cÆ°á»i.
Äinh Vân Lâm nhìn chà ng chòng chá»c, tiếp:
- Ta có cảm tưởng giữa ngÆ°Æ¡i và hắn có má»™i liên hệ đặc biệt lắm. Ta há»i ngÆ°Æ¡i, mối liên quan đó nhÆ° thế nà o chứ ?
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i lần thứ ba, nhÆ°ng lần nà y chà ng không im lặng nữa:
- Cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng muốn ghen vá»›i hắên nữa sao ? Hắn là má»™t nam nhân mà . Tại hạ mong cô nÆ°Æ¡ng đừng quên Ä‘iá»u đó. Ghen vá»›i má»™t giống là đã mệt lắm rồi. Ghen cả hai giống thì là m sao mà sống dÆ°á»›i gầm trá»i nà y. Bởi nÆ¡i nà o lại chẳng có hai giống đó.
Äinh Vân Lâm cãi bÆ°á»›ng:
- Nam nhân rồi sao ? Ai cấm đồng tình luyến ai ?
Nà ng báºt cÆ°á»i. CÆ°á»i là mặc nháºn mình ghen. Vì mặc nháºn nên nà ng thẹn Ä‘á» mặt.
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Ngà y xÆ°a, Tiết Võ là má»™t trang hảo hán, vá»›i má»™t chiếc búa thần cùng thủ pháp siêu nhiên Khai Thiên Tịch Äịa Bà n Cá»— gồm má»™t trăm lẻ tám chiêu, y đã cà n quét trá»n khu vá»±c Thái Hà nh SÆ¡n. Chẳng biết giỠđây y nhÆ° thế nà o.
Äinh Vân Lâm hừ lạnh:
- Hẳn là ngươi nghĩ Phó Hồng Tuyết không phải là đối thủ của Tiết Võ nên muốn đến đó gấp để âm thầm chiếu cố hắn, phòng ngừa bất trắc cho hắn chăng ?
Diệp Khai đáp:
- Äao pháp của Phó Hồng Tuyết kỳ diệu nhÆ° thế đó mà hắn còn kém Tiết Võ, chÆ°a phải là đối thủ của Tiết Võ thì tại hạ đến Hảo Hán trang để là m gì ?
Äinh Vân Lâm cau mà y:
- VỠvõ công, ngươi không sánh được với Phó Hồng Tuyết sao ?
Diệp Khai thốt:
- Cứ theo tại hạ biết thì đao pháp của hắn cầm như vô địch trong thiên hạ võ lâm ngà y nay.
Äinh Vân Lâm lắc đầu:
- Nhưng ta cũng có nghe nói là ngươi có một thanh đao đáng sợ.
Diệp Khai thản nhiên:
- A…
Äinh Vân Lâm tiếp:
- Hơn nữa, đao của ngươi là một thanh đao vô hình, không một ai trông thấy. Ta nghĩ vô hình phải tuyệt diệu hơn hữu hình.
Diệp Khai vẫn lÆ¡ lá»ng:
- A…
Äinh Vân Lâm gắt:
- NgÆ°Æ¡i đừng có vá» hồ đồ. Ta há»i ngÆ°Æ¡i, có phải là ngÆ°Æ¡i há»c được trân truyá»n của Tiểu Lý Phi Äao chăng ?
Diệp Khai thở dà i:
- Cô nÆ°Æ¡ng hồ đồ thì có. Äừng tưởng trên Ä‘á»i nà y ai cÅ©ng há»c được Ä‘ao pháp chân truyá»n của há» Lý.
Äinh Vân Lâm há»i:
- Trừ ngươi ra, phải không ?
Diệp Khai thở dà i:
- Nếu tại hạ chỉ há»c được má»™t thà nh thôi thì cÅ©ng mãn nguyện lắm rồi.
Äinh Vân Lâm tặc lưỡi:
- Không ngỠngươi biến thà nh khiêm tốn đáng thương quá chừng.
Diệp Khai mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ vốn là con ngÆ°á»i khiêm tốn.
Äinh Vân Lâm bỉu môi:
- Rất tiếc lại là thứ khiêm tốn trong mà n kịch.
Diệp Khai chÃnh sắc mặt:
- Cho nên tốt hÆ¡n hết là cô nÆ°Æ¡ng không nên Ä‘i theo tại hạ. Nếu má»™t ngà y nà o đó nổi hứng lên, tại hạ vất bá» cái lốt kịch, trở vá» vá»›i bản chất trá»i định thì tại hạ dám cưỡng hiếp bất cứ nữ nhân nà o ở trong tầm tay lắm đấy.
Äinh Vân Lâm Ä‘á» mặt.
Nà ng cắn môi rồi nguýt xéo chà ng, sau cùng thốt:
- Ta biết ngÆ°Æ¡i không dám là m nhÆ° váºy đâu. Bởi ngÆ°Æ¡i là má»™t ngốc tá».
- Ta không tưởng là phải Ä‘i. Song ta không Ä‘i không được. Kẻ nà o nói lên câu đó ? Nói vá»›i ai ? Nói bằng lá»i hay viết trên mảnh giấy ? Hay chỉ biểu hiện bằng má»™t hà nh Ä‘á»™ng ?
Mảnh giấy bồi che cá»a sổ đã bắt đầu biến thà nh mà u trắng. Xa xa gà gáy tà n
đêm.
Thúy Bình đã thức dáºy. Nà ng thức rất sá»›m
Thức dáºy rồi, nà ng không thấy ngÆ°á»i nằm bên cạnh trong đêm qua.
Chiếc gối của Phó Hồng Tuyết còn thoang thoảng cái hơi hướm của hắn.
Phó Hồng Tuyết vắng bóng.
Thế là hắn đã đi rồi. nhưng hắn di đâu ?
Thúy Bình chợt cảm thấy mình cô độc quá, cô độc đáng sợ. Nà ng nghe con tim trầm xuống.
Äêm qua, Phó Hồng Tuyết nói vá»›i nà ng là :
- Có những việc mà ngươi không tưởng là sẽ là m nhưng bắt buộc ngươi phải là m. Không là m không được.
Và nà ng đã thừa nháºn.
Vô luáºn là ai, suốt Ä‘á»i cÅ©ng phải có là m Ãt nhất má»™t và i việc nghịch vá»›i lòng.
Bây giỠthì nà ng biết ý tứ của Phó Hồng Tuyết qua câu nói đó.
- Ta không tưởng là phải đi. Song ta không thể không đi.
Gió quét và o phòng.
Gió lạnh quá.
NhÆ°ng Thúy Bình không rÆ¡i lệ. Bởi toà n thân nà ng nhÆ° cô Ä‘á»ng thà nh má»™t váºt thể, cứng, lạnh. Má»™t cái lạnh không bao giá» rả tan dù phÆ¡i dÆ°á»›i ánh thái dÆ°Æ¡ng.
Ngá»n cá» còn Ä‘á»ng sÆ°Æ¡ng đêm.
Trên con Ä‘Æ°á»ng đất nhá» xuyên qua đồng cá», Phó Hồng Tuyết Ä‘ang Ä‘i, vá»›i dáng bÆ°á»›c nhÆ° thÆ°á»ng lệ.
Äao vẫn Ä‘en, mặt hắn vẫn trắng xanh.
Hắn không rơi lệ. Bất quá hắn nghe con tim xót xa phần nà o.
Thực ra thì hắn cũng có đau khổ song không nặng nỠnhư lúc trước.
Bởi trÆ°á»ng hợp bất đồng.
Lần trÆ°á»›c chÃnh Thúy Bình bá» rÆ¡i hắn. Còn bây giá» thì chÃnh hắn bá» rÆ¡i nà ng. ChÃnh hắn là ngÆ°á»i chủ Ä‘á»™ng.
Hắn có nhớ chăng là hắn đã nói với nà ng rằng:
- Ta chỉ ly khai ngÆ°Æ¡i mÆ°á»i bốn hôm thôi. Từ nay sẽ không ly khai ngÆ°Æ¡i má»™t khắc.
Äối vá»›i câu nói đó, hắn có lá»—i, bởi hắn hà nh Ä‘á»™ng ngược lại. Lá»—i không phải đối vá»›i câu nói đó mà thá»±c sá»± là đối vá»›i ngÆ°á»i nghe câu nói đó.
Mà cÅ©ng có lá»—i đối vá»›i chÃnh hắn, vì lúc nói ra nhÆ° váºy thì hắn hết sức thà nh tháºt, ngôn xuất tá»± chân tâm.
Lúc đó, hắn má»m lòng.
Lúc má»m lòng thì ngÆ°á»i ta có thể nói những câu mà há» tưởng là không bao giá» nói dược.
Lúc đó hắn hoà n toà n vì nà ng, cảm kÃch nà ng, cần nà ng. Nà ng là má»™t nhu cầu trên cả nhu cầu ăn, uống.
Bằng cớ là vắng nà ng thì hắn bỠăn bỠuống, trừ rượu ra. Có thể hắn cũng bỠngủ luôn nếu không có rượu là m cho hắn say.
Ngoà i ra, nà ng quay trở lại, mang trả cho hắn sá»± tôn nghiêm và niá»m tá»± tin. NhỠđó mà hắn thoát chết, để rồi Tiết Äại Hán phải chết.
Sau cơn bão tố trong tâm tư, hắn dần dần bình tỉnh trở lại.
Hắn dần dần nhá»› lại hết các việc đã quên mất trong mÆ°á»i bốn ngà y qua.
Hắn tưởng đến quá khứ của nà ng, nghỠnghiệp và hư vinh của nà ng.
Hắn tưởng đến ngà y nà ng bỠhắn ra đi.
Sự kiện là m cho hắn xốn xang nhất là Thúy Bình cùng gã đánh xe ngang nhiên đưa nhau và o khách sạn.
MÆ°á»i bốn hôm qua, cả hai đã là m gì vá»›i nhau ? Có phải là má»—i đêm…
Bất giác hắn lợm giá»ng khi vòng tay hắn quà ng quanh thân hình nà ng.
Hắn cũng có nói với nà ng trong giây phút gặp lại nhau:
- Tất cả Ä‘á»u thuá»™c vá» quá khứ. Tại sao chúng ta không quên Ä‘i quá khứ ?
Bây giá» hắn má»›i hiểu là có những việc mà con ngÆ°á»i suốt Ä‘á»i không quên được, vÄ©nh viá»…n không quên.
Hắn cũng muốn quên lắm chứ, song là m sao hắn đè nén được sự sôi sục của trùng dương giữa cơn bão.
Hắn nhớ đến cái tát tay mà nà ng giáng và o mặt gã đánh xe khiến gã ngã nhà o xuống đất.
Hắn nghĩ:
“Biết đâu trong tÆ°Æ¡ng lai, má»™t ngà y nà o đó, nà ng lại không âm thầm ra Ä‘i, bá» rÆ¡i hắn lượt nữa. Bởi nà ng vốn là kẻ vô tình, vô nghÄ©a mà .â€
Theo ý nghÄ© đó, tình yêu của hắn đối vá»›i nà ng biến nhanh thà nh niá»m háºn.
Hắn vốn từ cừu háºn sinh ra, lá»›n lên trong cừu háºn.
Hắn còn có một lý do dể ly khai nà ng:
- Hà huống ta không có khả năng cung phụng nà ng, duy trì một mức sống xa hoa, sung mãn. Hà huống nà ng không thể theo bên cạnh ta khi ta hà nh động.
Hắn cho rằng hắn bá» Ä‘i nhÆ° váºy là muốn tốt cho nà ng. Hắn ly khai rồi thì nà ng sẽ được tá»± do. Nà ng tùy tiện theo má»™t ngÆ°á»i dó, thÃch hợp vá»›i nà ng. Nà ng sẽ quên hắn, không lâu lắm và không khó lắm.
Xa hắn, nà ng có thể già u, muốn xe thì ngà n trăm xe, những xe bạc, và ng, châu
báu.
Muốn tắt trách hà nh Ä‘á»™ng của mình thì con ngÆ°á»i viện lý do rất dá»…. Muốn có bao nhiêu lý do cÅ©ng có được nhÆ° thÆ°á»ng. Và ngÆ°á»i ta dá»… tá»± tha thứ khi có đầy đủ lý do tắt trách. Giả nhÆ° Thúy Bình không trở lại thì có lẽ hắn tưởng niệm suốt Ä‘á»i, thống khổ suốt
Nhưng nà ng đã trở lại.
Vết thÆ°Æ¡ng lòng của hắn đã hà n gắn, sẹo đã chai cứng rồi. Dù lấy búa mà đáºp thì vết sẹo cÅ©ng không phá miệng nổi.
Hắn nghĩ:
- Äã biết sá»›m muá»™n gì nà ng cÅ©ng bỉ Ä‘i nữa thì tại sao ta không bá» Ä‘i trÆ°á»›c ?
Rồi hắn bá» Ä‘i. Hắn Ä‘i tháºt. Lần theo con Ä‘Æ°á»ng đất xuyên cánh đồng cá» còn ngáºm sÆ°Æ¡ng, vá»›i cái dáng bÆ°á»›c thÆ°á»ng ngà y, chân tả bÆ°á»›c trÆ°á»›c, chân hữu lết theo sau.
Ä‘á»i.
Hảo Hán trang như chủ nhân của nó.
Chủ nhân nó đã già , nó cũng già theo.
TÆ°á»ng rạn nứt, loang lổ mà n vôi, cả những chấn song cá»a cÅ©ng long lay nốt. Gió mạnh thổi qua đùa kêu nghe lạch cạch.
DÆ°Æ¡ng quang xuyên cá»a sổ chiếu và o, dừng lại nÆ¡i chiếc giá có lưỡi búa thần.
Chiếc búa nặng sáu mươi ba cân đúng.
Tiết Võ chấp tay sau lưng, đứng trong ánh dương quang.
Lão đang nhìn chiếc thiết phủ.
Vá»›i lão, chiếc thiết phủ không phải là má»™t váºt thông thÆ°á»ng, vô tri vô giác. Nó là bạn đồng cam cá»™ng khổ, đồng sanh đồng tá» vá»›i lão. Nó và lão và o hiểm ra nguy qua hà ng trăm tráºn chiến hãi hùng.
Ba mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c, chiếc thiết phủ bảo vệ lão và o long Ä‘Ã m, hổ huyệt, giúp lão cà n quét trá»n khu rá»™ng lá»›n Thái Hà nh SÆ¡n.
Hiện tại, chiếc thiếc phủ còn đó. Vẫn y nguyên đó.
Còn chủ nhân thiết phủ ?
Tiết Võ từ từ đưa tay lên che miệng, húng hắng ho.
DÆ°Æ¡ng quang không là m tÆ°Æ¡i lại nổi những nét ngÆ°á»i chết dần mòn.
Nét kêu hùng của má»™t ngÆ°á»i có má»™t thá»i oanh liệt.
DÆ°Æ¡ng quang hừng sáng nhÆ°ng không là m sáng được cuá»™c Ä‘á»i vá» chiá»u giữa cÆ¡n giao tiếp của hoà ng hôn và đêm Ä‘em.
Bởi sinh mạng của lão bắt đầu đi dần và o đêm đen với những cơn ho húng hắng.
Trên mặt bà n có má»™t mảnh thÆ¡ tÃn.
ThÆ¡ tÃn của má»™t cá»±u bá»™ hạ, hiện Ä‘ang ngụ trong thà nh, do chim câu mang đến. Bây giá» thì lão đã biết rồi, con trai và bằng hữu của lão chết nÆ¡i tay má»™t thiếu
niên.
Một thiếu niên mang đao, mang tên Phó Hồng Tuyết.
Tiết Võ đương nhiên biết cái tên đó là một tên giả tạo.
Và đương nhiên là lão biết hắn mang há» Bạch. NgÆ°á»i trong há» Bạch thÆ°á»ng xá» dụng Ä‘ao và là đao mà u Ä‘en. Cả vá» Ä‘ao cÅ©ng Ä‘en luôn.
Tiết Võ thừa biết thanh đao đó như thế nà o.
Bởi lão từng thấy má»™t thanh Ä‘ao đồng dạng. Äao đó chá»›p lên cùng má»™t lúc ba vị cao thủ nhất lÆ°u trong võ lâm táng mạng.
Nơi mình lão, hiện vẫn còn vết sẹo của thanh đao đó lưu lại.
Vết sẹo kéo dà i từ yết hầu xuống đến rún.
Nếu lão kém may mắn, nếu đối phương không kiệt sức thì nhát đao đó đã sả thân hình lão ra là m hai mảnh.
Mãi đến mÆ°á»i mấy năm sau, má»—i lần nhá»› đến tình huống ngà y xÆ°a là lão đổ mồ hôi lạnh.
CÅ©ng có lúc Ä‘ang ngủ, lão bừng tỉnh dáºy, bởi cảnh cÅ© còn theo dõi lão luôn trong má»™ng.
Và đến ngà y nay, sự tình năm cũ vẫn còn ám ảnh lão.
Trong má»™ng, lão thấy có ngÆ°á»i cầm thanh Ä‘ao Ä‘en chém sả lão là m đôi.
Bây giá», thân hình lão còn nguyên vẹn song ngÆ°á»i trong má»™ng lại đến rồi.
Còn thân hình lão ? Chừng nà o thì nó bị sả là m đôi ?
Chiếc thiếc phủ vẫn chớp sáng, chứng tỠnó được chăm sóc hà ng ngà y.
Tiết Võ cầm cán nó, vung lên thá».
Năm xưa, lão vung nó chém gục hơn ba mươi đại đao tại Thái Hà nh Sơn. Song giỠđây cầm nó lên, lão nghe nằng nặng.
Chẳng những giỠđây mà trong mấy lúc sau nà y, lão Ãt khi nà o đánh trá»n bá»™ phủ pháp gồm má»™t trăm lẻ tám ciêu.
Lão muốn kiểm điểm lại năng lực của mình như thế nà o một lần nữa, có lẽ là lần
cuối.
Äại sảnh rất rá»™ng.
Lão vung búa lên, gió búa thổi vù vù. Bóng búa chớp chớp. Cả toà đại sảnh rung rinh, rung rinh.
Tuy lão đã già , lại ho húng hắng nhưng cái oai phong ngà y cũ vẫn còn.
NgÆ°á»i ngoà i trông thấy lão biểu diá»…n tất phải tặc lưỡi khen thầm lão còn giữ khà thế mãnh liệt của thá»i xÆ°a.
Nhưng lão biết mình, lão biết lực bất tòng tâm.
Äến chiêu thứ bảy mÆ°Æ¡i tám thì lão thở hồng há»™c nhÆ° trâu xịt nÆ°á»›c.
Äây là lão dượt lại thủ pháp, cứ đánh ra đúng chiêu thức là được, không cần Ä‘á» phòng.
Váºy mà lão không biểu diá»…n toà n bá»™ phủ pháp nổi.
Giả như có đối phương, có cuộc giao đấu thực sự, cần phải đỠphòng, bớt thế công, dồn và o thế thủ một phần khà lực thì lão phải là m sao ?
Biết lão chịu nổi mÆ°á»i chiêu không ?
Lão buông chiếc búa.
Trên bà n có rượu, lão ngồi và o ghế, rót một chén rượu, uống cạn.
Lão cảm thấy tá»u lượng cÅ©ng giảm sút luôn. Má»™t chén rượu bây giá» uống cạn cÅ©ng chẳng phải là việc dá»….
Ngà y trÆ°á»›c, lão có thể uống má»™t hÆ¡i hÆ¡n mÆ°á»i chén. Hiện tại, cạn ba chén má»™t cách ngáºp ngừng, ba chén phân ra Ãt nhất cÅ©ng năm sáu há»›o, cách khoảng.
Uống xong ba chén, lão đổi sắc diện. Mặt đỠlên vì men rượu bốc nồng.
Vừa lúc đó, một lão nhân bước và o.
Lão nhân tuổi gần sáu mươi, dáng lom khom. Ngà y trước, lão là thơ đồng của Tiết
Võ.
Ngà y trước, lão cũng xỠdụng được một chiếc búa nặng ba mươi cân. Với chiếc búa to đó, lão cũng đã hạ sát biết bao nhiêu là hảo hán trên giang hồ, cũng như chủ nhân của lão.
Bây giỠthì chắc gì lão xỠdụng một chiếc búa với cân lượng đó được linh hoạt như xưa.
Bây giá», chỉ Ä‘i đứng thôi mà lão cÅ©ng thở dốc từng cÆ¡n, từng cÆ¡n.
Tiết Võ thở dà i, há»i:
- Ta phân phó ngươi việc đó, ngươi đã là m xong chưa ?
Thá»±c ra, Tiết Võ không cần phải há»i.
Gia nhân già buông thá»ng đôi tay, đáp:
- Tráng Ä‘inh, mã phu, liá»…u đầu, tất cả già trẻ, bé lá»›n, nam nữ, tổng cá»™ng ba mÆ°Æ¡i lăm ngÆ°á»i, nô tà i đã giải tán hết rồi. Nô tà i cấp cho má»—i ngÆ°á»i năm trăm lượng bạc. Vá»›i số tiá»n đó, há» có thể sinh nhai không vất vả lắm.
Tiết Võ gáºt đầu:
- Äược lắm.
Gia nhân già tiếp:
- Hiện tại, trong kho còn thừa lại một ngà n năm trăm ba mươi lượng bạc.
Tiết Võ gáºt đầu:
- Äược lắm. Tất số đó, cho ngÆ°Æ¡i.
Gia nhân già lắc đầu:
- Nô tà i không đi.
Tiết Võ há»i:
- Tại sao ?
Last edited by ngocnd321; 15-07-2008 at 01:55 PM.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåòàëèíê, âëàãàëèùå, âèäåîíàáëþäåíèå, àêêóìóëÿòîð, ãîëîâèí, áüÿíêà, èìåíà, êîìïüþòåðîâ, ïåðåâîä÷èê, îôèöèàëüíûé, ïðèõîæèå, ñîâåòñêèé, truyen lang tu du bo |
| |