Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 13-04-2008, 12:06 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Những tưởng đâu đôi Trảo công vá»›i mÆ°á»i ngón chỉ pháp tợ vuốt chim Æ°ng của Lâm Bạch Huệ đã bứt đứt hai cục yết hầu của Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng, nhÆ°ng không ngá» khi chạm vào yết hầu của hai gã quá»· dÆ°á»›i a tỳ đó những tưởng nhÆ° thá»™p vào má»™t lá»›p thép.
Sau âm thanh khô khốc đó, mÆ°á»i ngón chỉ pháp của Lâm Bạch Huệ buốt nhói Ä‘au thấu đến tận óc. Nàng buá»™t miệng thốt:
Bạch Huệ toan rút tay lại thì đã bị Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng khống chế hổ khấu không thể rút đôi ngá»c lại được.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng đồng hạ chén đặt xuống bàn.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nói:
- CÔ nương đâu thể giết được nhị vị sứ giả của Diêm đế.
Tình thế hoàn toàn bất ngá», Ứng Hiệp bật đứng lên.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng không màng đến y. Hai gã chú nhãn vào Lâm Bạch Huệ, Bạch VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Hắc đại ca... Vị cô nương đây phán theo sổ sinh tử của lão phán quan nhận cái chết hoan lạc.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng gật đầu:
- Ả tới số chết chưa?
Bạch VÔ ThÆ°á»ng lắc đầu:
- Chưa chết.
Bạch Huệ nói:
- Bạch Huệ chÆ°a tá»›i số chết thì hai ngÆ°á»i chÆ°a thể lấy mạng ta được.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng gật đầu:
- Ãúng rồi... Huynh đệ chúng tôi đâu thể cho cô nÆ°Æ¡ng chết không theo sổ sinh tá»­ chứ. Căn theo sổ sinh tá»­ của lão phán quan thì cô nÆ°Æ¡ng sẽ có cái chết khác rất êm ả.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nhìn sang Bạch VÔ ThÆ°á»ng:
- Bạch lão đệ... Chúng ta đi thôi.
- Hắc đại ca... Ở đây cũng được mà. Theo sổ phán quan Lâm Bạch Huệ cô nương sẽ thành thân với huynh đệ chúng ta trước. Nếu như thành thân xong mà lịnh tử chưa đến thì được sống. Ngược lại phải chiếu theo phán quyết mà hành sự.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng gật đầu:
- vậy đệ còn chỠgì nữa.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng cÆ°á»i khẩy. Y chẳng cần lên tiếng nhÆ°ng cứ nhÆ° Hắc VÔ ThÆ°á»ng đã hiểu được ý của gã. Cả hai đồng loạt cặp ngang hông Lâm Bạch Huệ. Chỉ má»™t cái lắc vai, hình nhÆ° Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng cùng lắc vai má»™t lượt, thân pháp của hai gã cÅ©ng nhích Ä‘á»™ng cùng má»™t lúc. Thao tác của hai gã giống nhau đến Ä‘á»™ tưởng giữa há» có má»™t ngÆ°á»i vô hình Ä‘iá»u khiển. Chỉ má»™t cái lắc vai, Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng đã cắp Lâm Bạch Huệ lÆ°á»›t lên cầu thang.
Ứng Hiệp gắt giá»ng quát:
- Ãứng lại!
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng đồng nhìn lại Ứng Hiệp.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Tiểu tá»­... Ãây chÆ°a phải là lúc bổn sứ giả Bạch VÔ ThÆ°á»ng tra sổ sinh tá»­ đối vá»›i ngÆ°Æ¡i. Nếu muốn gì thì chá» lúc nữa, bổn sứ giả sẽ tra sổ xem ngÆ°Æ¡i đến số chết chÆ°a.
Ứng Hiệp gằn giá»ng nói:
- Khá»i cần tra sổ sinh tá»­ của Diêm đế, ta cÅ©ng biết hai ngÆ°á»i đã tá»›i số rồi.
Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp gằn giá»ng nói:
- Tôn đệ... Muốn hành sá»± nhÆ° thế nào cÅ©ng phải nhá»› lá»i di huấn của giáo chủ.
Nghe Bạch Huệ thốt ra câu này, Ứng Hiệp thừ ngÆ°á»i. Y lắp bắp nói:
Mặt Bạch Huệ đanh lại:
- Tá»· không sao đâu... Vẫn có đủ thá»i gian chỠđệ mà.
Nàng nói xong Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i vá»›i Ứng Hiệp.
Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp khẽ gật đầu.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng lÆ°á»m Ứng Hiệp. Hắc VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Tiểu tử hãy chỠđấy... Bổn sứ giả sẽ xuống ngay để tra sổ sinh tử với ngươi.
Nói dứt câu Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng cặp Lâm Bạch Huệ lÆ°á»›t thẳng lên cầu thang. Hai gã đó Ä‘Æ°a nàng vào gian biệt phòng của Ứng Hiệp. Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng thả Bạch Huệ ngồi lên tràng ká»· và chẳng cần Ä‘iểm huyệt khống chế nàng.
Hai gã đứng khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Huệ.
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i nói:
- Thì ra nhị vị tôn giá đây chính là hai vị tướng công phò tá Bạch Huệ theo sổ sinh tử của Phán quan sứ giả.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng gật đầu:
- Không sai... Thế nàng có đồng ý theo sự sắp xếp của sinh tử thiết thư không?
Bạch Huệ nheo mày:
- Ãể Bạch Huệ xem qua quyển sinh tá»­ thiết thÆ° coi có đúng nhÆ° tôn giá nói không.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng nhìn qua Hắc VÔ ThÆ°á»ng khẽ gật đầu, y rút quyển thiết thÆ° đặt vào tay Lâm Bạch Huệ:
- Nàng xem qua đi.
Bạch Huệ lần giở từng tá» thép ép má»ng. Nàng chẳng thấy chữ gì cả. Thật ra đây chính là binh khí của Bạch VÔ ThÆ°á»ng và Hắc VÔ ThÆ°á»ng, nhÆ°ng hai gã quá»· nhân chỉ vá» nói là thiết thÆ° sinh tá»­ phán quan của Diêm đế.
Bạch Huệ gấp quyển thiết thÆ° đó lại. Những tưởng đâu nàng sẽ gắt gá»ng quát hai gã quá»· nhân háo sắc kia, nhÆ°ng không ngá» nàng lại gật đầu:
- Quả nhiên không sai. Ãúng là thiết thÆ° sinh tá»­ phán quan bút có ghi lại, Bạch Huệ sẽ có hai vị tÆ°á»›ng công của cảnh giá»›i a tỳ.
Lá»i nói của nàng khiến cho hai gã Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng phải mở to mắt hết cỡ. Phàm hai gã đó đã có hai con ngÆ°Æ¡i to lá»™, tròng trắng nhiá»u hÆ¡n tròng Ä‘en, giá» lại ngÆ°á»›c to hÆ¡n nữa, nên trông thật hợm ngÆ°á»i.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Nàng đã Ä‘á»c được phần ghi chép số phần của nàng trong thiết thÆ° phán quan à?
- Nếu Bạch Huệ không Ä‘á»c được, thì sao biết số phần của mình phải gắn liá»n vá»›i nhị vị tôn giá.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng ve cằm:
- Thếthì tốt lắm.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng đồng bÆ°á»›c đến hai bá»™. Cả hai đứng hai bên Lâm Bạch Huệ.
Bạch vô ThÆ°á»ng nói:
- Nàng có sẵn lòng làm theo những Ä‘iá»u ghi chép trong sinh tá»­ phán quan không?
Bạch Huệ nhìn Hắc VÔ ThÆ°á»ng rồi quay lại Bạch VÔ ThÆ°á»ng. Những tưởng đâu khi thấy hai bá»™ mặt tái nhợt, tái nhạt của Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng nàng sẽ sợ hãi, nhÆ°ng ngược lại, nàng chẳng có biểu lá»™ nét gì.
Nàng khẽ gật đầu.
Bạch Huệ vừa má»›i gật đầu thì Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng đồng loạt đặt tay lên hai bá» vai nàng. Má»—i ngÆ°á»i má»™t bên. Hai gã quá»· nhân chẳng nói tiếng nào, đồng loạt kéo trá» ngoại y của Bạch Huệ xuống. Bá» vai trắng nhÆ° bông bưởi của nàng đập vào mắt Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng. Cả hai cùng chá»›p mắt má»™t lượt, cứ nhÆ° há» cùng cảm nhận má»™t cảm xúc khi thấy làn da trắng của Lâm Bạch Huệ.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng toan đè Bạch Huệ xuống tràng ká»· thì nàng phản ứng lại:
- Khoan...
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng hÆ¡i sượng sùng nhìn nàng.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng há»i:
- Nàng định phản kháng lại Thiết thư sinh tử của phán quan à?
Bạch Huệ lắc đầu:
- Thiết thÆ° đã ghi nhÆ° vậy rồi, thì Bạch Huệ phải thá»±c hiện đúng thiết thÆ°. NhÆ°ng trÆ°á»›c khi thá»±c hiện những gì trong thiết thÆ°, Bạch Huệ muốn biết nhị vị tôn giá đến tận Hàm Ãan trấn tìm ai?
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng đến trấn Hàm Ãan tìm hai ngÆ°á»i. Má»™t là Tống Bá»™i Linh, hai là Tôn Ứng Hiệp.
Bạch Huệ há»i:
- Tìm hỠđể làm gì?
- ÃÆ°a vá» Tá»­ cấm thành.
Bạch Huệ nheo mày. Mặt nàng đanh hẳn lại, buông một tiếng thở dài:
- Ãược rồi... Bây giá» nhị vị tôn giá trả lá»i cho ta má»™t câu há»i nữa thôi. Hai ngÆ°á»i cứ tá»± nhiên theo lá»i chú trong thiết thÆ° mà hành sá»±.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng há»i:
- cô nÆ°Æ¡ng muốn há»i gì?... Mau nói Ä‘i.
Nghe gã nhanh miệng thốt ra câu nói này, Bạch Huệ phải nghĩ thầm:
"Ãã là quá»· nhân mà lại hấp tấp nhÆ° vậy?" Ãầu thì nghÄ© nhÆ° vậy, nhÆ°ng Bạch Huệ lại từ tốn nói:
- Phải nhị vị thừa lệnh Diêm chúa đến tìm Tống Bá»™i Linh và Tôn Ứng Hiệp để lấy mảnh Ngá»c phù?
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nhÆ°á»ng mày ngÆ¡ ngác:
- Ơ sao nàng biết?
- Nếu đúng nhÆ° vậy thì Bạch Huệ có thể giúp được hai ngÆ°á»i đó.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng nhìn sững Bạch Huệ:
- Nàng giúp được huynh đệ chúng ta?
Bạch Huệ gật đầu:
- Chúng ta có duyên phận với nhau mà. Chỉ cần nhị vị cho ta được gặp Thành chủ.
Nàng nhìn lên Hắc VÔ ThÆ°á»ng cÆ°á»i mỉm.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng lưỡng lá»± má»™t lúc rồi khẽ gật đầu.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng nói:
- còn bây gi�
Bạch Huệ ưỡn ngá»±c đến trÆ°á»›c. Thế ưỡn ngá»±c của nàng nhÆ° thể muốn phô trÆ°Æ¡ng đôi nhÅ© hoa căng cứng, phồng to được che bởi lá»›p lụa má»ng.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng vừa thấy Bạch Huệ thao tác ưỡn ngá»±c đã muốn nín thở bởi sức lôi cuốn đầy nhục thể từ nàng thoát ra. Cả hai chÆ°a kịp hành sá»± thì cá»­a thÆ° phòng bật tung ra.
- Rầm...
Ứng Hiệp bÆ°á»›c vào. NhÆ°ng giỠđây y đã hóa thân thành Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng sững sá» bởi sá»± xuất hiện quá Ä‘á»™t ngá»™t của Ứng Hiệp, và càng sá»­ng sốt hÆ¡n khi thấy y trong bá»™ dạng của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng buá»™t miệng nói:
- Ngươi là ai?
- Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nhìn Bạch VÔ ThÆ°á»ng:
- Bạch lão đệ tra xem gã này đến sổ tử chưa?
Ứng Hiệp nói:
- Trong sổ của các ngÆ°Æ¡i không có tên của bổn sÆ° gia, nhÆ°ng trong tay bổn sÆ° gia thì CỎ tên của hai ngÆ°á»i.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Ngươi nói gì nghe lạ vậy? Chẳng lẽ bàn tay của ngươi là Thiết thư sinh tử thư thứ hai à?
- Còn hơn thế nữa.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Gã này chẳng biết gì cả... Bạch đệ đừng nghe gã thốt ra những lá»i hồ đồ. Cứ tra xem gã đã tá»›i số chÆ°a?
Bạch VÔ ThÆ°á»ng gật đầu. Y lại lần giở thiết thÆ° trong khi Ứng Hiệp vẫn thản nhiên đứng nhìn hai ngÆ°á»i thỉnh thoảng lại liếc trá»™m Lâm Bạch Huệ.
Tra má»™t lúc, Bạch VÔ ThÆ°á»ng má»›i nói:
- CÓ rồi.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i Ä‘á»c cho vị phàm nhân này nghe Ä‘i.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng gật đầu Ä‘á»c lá»›n:
- Di Há»a Ãoạn Hồn Thần, chết tại HÆ°Æ¡ng lầu. Cách chết tứ mã phanh thây...
Hắc VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Di Há»a Ãoạn Hồn Thần... NgÆ°Æ¡i nghe rồi chứ?
Ứng Hiệp nghiêm giá»ng nói:
- Ãể ta xem coi trong quyển thiết thÆ° của hai ngÆ°Æ¡i còn viết gì nữa nào?
Lá»i cứ nhÆ° còn Ä‘á»ng trên hai vành môi của Ứng Hiệp thì gã đã lắc vai thi triển Tu La thần pháp. Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng trố mắt ra nhìn bởi thuật pháp kỳ diệu đó.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng thốt lên:
- Y biết thuật khinh công...
Y vừa thốt dứt câu thì quyển thiết thư trên tay đã bị Ứng Hiệp đoạt rồi.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng luống cống nói:
- Ê Ê Trả thiết thư cho ta chứ!
Ứng Hiệp quay trở lại chá»— cÅ©, nhìn Bạch VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Ãể ta xem qua má»™t chút!
Y lật giở thiết thÆ° rồi cau mày Ä‘á»c:
- Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng chết bởi Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Thốt dứt lá»i đó, Ứng Hiệp nhìn Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng:
- Hai ngÆ°á»i dám Ä‘á»c ngoa thiết thÆ° của Phán quan đại nhân. Quả là đáng chết thật.
Bạch VÔ ThÆ°á»ng la toáng lên:
- Ngươi đừng nói càn nhé.
- Ta thấy sao Ä‘á»c vậy có gì mà nói càn chứ? Nếu quyển thiết thÆ° này viết sai thì xé quách nó cho rồi.
Ứng Hiệp vừa nói vừa rút ngá»n truỵ thủ dÆ°á»›i ống giày ra thẳng tay chém đôi quyển thiết thÆ° của Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng. Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng cùng rống lên:
- NgÆ°Æ¡i...
Cả hai đồng vÆ°Æ¡n đôi song thủ đến trÆ°á»›c. Hai gã cùng rùn ngÆ°á»i xuống, nhảy vá»t đến Ứng Hiệp nhÆ° thể hai thây ma vồ tá»›i con mồi.
Ứng Hiệp chỉ hÆ¡i xoay ná»­a vòng, vá»›i thuật Tu La thần pháp thoát ra khá»i bốn chiếc Trảo công tà quái của Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng. Vừa thoát ra bốn chiếc Trảo bắt ngÆ°á»i của đôi quá»· nhân, Ứng Hiệp chắp hai tay vá»›i nhau. Quả cầu vàng á»­ng xuất hiện trên đôi bảo thủ của y.
Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng vồ hụt Ứng Hiệp, đồng loạt quay lại. Hai gã quá»· nhân sá»›m nhận ra khối khí vàng ánh trên đôi thủ pháp của Ứng Hiệp.
Hắc VÔ ThÆ°á»ng buá»™t miệng thốt:
- Giáng Long thập bát chưởng.
Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng gã thì đạo khí vàng óng từ đôi bản thủ của Ứng Hiệp bổ ra, tợ má»™t con giao long cuồng ná»™ lao thẳng đến Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng.
- âm...
Sau âm thanh chấn Ä‘á»™ng dữ dá»™i đó, Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng nhÆ° thể hai phong tượng bị nhấc bổng lên khá»i mặt đất, quẳng thẳng vá» phía sau. LÆ°ng của Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng cùng va vào vách gian biệt phòng.
- Rầm...
Gian biệt phòng đổ sụp xuống bởi sức công phá của hai thế pháp quá»· nhân. Cả hai bắn qua gian phòng bên kia, tưởng đâu xÆ°Æ¡ng cốt gãy vụn nhÆ°ng thật không ngá», Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng lại lồm cồm chá»i tay đứng lên. HỌ đứng được nhÆ°ng lại lảo đảo không vững.
Ứng Hiệp gằn giá»ng nói:
- Ãể xem các ngÆ°Æ¡i chịu nổi chưởng thứ hai của bổn thiếu gia không?
Cùng vá»›i lá»i nói đó, Ứng Hiệp vận chuyển tiếp Giáng Long thập bát chưởng toan bổ tá»›i lần nữa để kết liá»…u mạng của Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng nhÆ°ng Bạch Huệ đã kịp dằn tay y lại:
- Ãệ đệ.
Lợi dụng Ứng Hiệp bị Bạch Huệ dằn tay, Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng lủi nhanh đào tẩu.
Ứng Hiệp nhìn lại Bạch Huệ:
- Tỷ tỷ... Sao không để cho đệ kết liễu hai gã quỷ nhân tàn ác đó?
Bạch Huệ nhÆ°á»ng mày nhìn Ứng Hiệp:
- Ãệ không lo cho tá»· Æ°?... Mà chỉ nghÄ© đến hai gã đó à? Hai gã đó hẳn hÆ¡n tá»· của đệ.
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Không không... Hai gã quỷ nhân kia sao sánh bằng tỷ được chứ?
Y đỡ lấy ngÆ°á»i Bạch Huệ:
- Tỷ có sao không?
Bạch Huệ lắc đầu:
- Tỷ không sao, nhưng phải cần đến chân ngươi của đệ. Hai gã quỷ nhân đó đã phóng độc "Phục tình hương" vào tỷ rồi.
Ứng Hiệp gật đầu:
- Ãệ sẽ dụng chân ngÆ°Æ¡i trút chất Ä‘á»c ra khá»i ngÆ°á»i tá»·.
Bạch Huệ quay mặt vào vách. Hai cánh môi của nàng nhẹ Ä‘iểm nụ cÆ°á»i tỉm. Nàng thản nhiên trút bá» ngoại y, phÆ¡i tấm lÆ°ng vá»›i làn da trắng nhÆ° bông bưởi.
Thấy tấm lưng của nàng, tim Ứng Hiệp lại đập rộn rã.
Y buột miệng nói:
- Tá»· tá»·...
- Tá»· biết đệ Ä‘ang nghÄ© gì... Ãừng ngại... trong tình huống này đệ không có lá»—i gì vá»›i tá»· đâu Ứng Hiệp mím môi vận công rồi áp tay vào lÆ°ng Bạch Huệ truyá»n chân ngÆ°Æ¡i. Má»™t lúc sau, Bạch Huệ má»›i buông má»™t tiếng thở ra rồi nói:
- Ãệ tốt vá»›i tá»· quá.
Ứng Hiệp vừa thu hồi công lá»±c, thì Bạch Huệ quay lại. Chiếc yếm hồng đập vào mắt Ứng Hiệp khiến gã bần thần bởi những Ä‘Æ°á»ng cong từ đôi nhÅ© hoa đập vào mắt gã.
Bạch Huệ chồm tới đặt nụ hôn lên trán Ứng Hiệp:
- Không có đệ chắc tỷ...
- Nếu tỷ có mệnh hệ gì, đệ sẽ xé xác hai gã đó.
Bạch Huệ vận lại ngoại y. Nàng bước xuống tràng kỷ nói với Ứng Hiệp:
- Ãệ biết vì sao tá»· không cho đệ lấy mạng hai gã kia không?
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Ãệ không hiểu được ý của tá»·.
Nàng nguýt Ứng Hiệp:
- Vậy mà cũng không hiểu nữa.
- vậy ý của tỷ là gì?
- à của tá»· là buá»™c đệ lúc nào cÅ©ng phải nhá»›, đệ là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần của Minh Thần giáo chủ. Ãệ chÆ°a há»a chân dung Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng đã xuống tay lấy mạng hai gã đó rồi, thì đâu còn là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần?
Ứng Hiệp mỉm cÆ°á»i nhìn Bạch Huệ nói:
- Lần sau đệ sẽ nhá»›. Nếu cần có thể há»a lại Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng trÆ°á»›c khi tìm chúng để hành xá»­.
- Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng khiến cho đệ căm phẫn nhÆ° vậy à?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Không căm phẫn sao được khi chúng dám xúc phạm tỷ tỷ.
Bạch Huệ gật đầu:
- Xét ra Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng cÅ©ng đáng chết bởi tay đệ thật, nhÆ°ng tha cho hai gã quá»· nhân đó má»™t lần Ä‘i. Dù sao thì hai gã quá»· nhân cÅ©ng đã lấy mạng Thụy Long và Thụy CÆ°Æ¡ng giùm đệ.
Ứng Hiệp hừ nhạt một tiếng:
- Công của hai gã đó không thể gánh được tội chúng đã gây ra.
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i nói:
- HỌ gây ra tội gì?
Ứng Hiệp khẳng khái đáp lá»i nàng:
- Hai gã quỷ nhân đó đã xúc phạm tỷ tỷ.
Nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i xinh xắn lại xuất hiện trên hai cánh môi má»ng Æ°á»›t của Bạch Huệ.
Nàng há»i:
- Tại sao đệ lo lắng cho tá»· nhiá»u nhÆ° vậy?
Ứng Hiệp cúi mặt nhìn xuống né ánh mắt sắc sảo của Bạch Huệ.
Nàng từ tốn nói:
- Ãệ yêu tá»· phải không?
Ứng Hiệp im lặng rồi khẽ gật đầu.
Bạch Huệ bá lấy cổ Ứng Hiệp:
- Tá»· sẽ không làm đệ thất vá»ng đâu.
Nàng kiá»…ng chân kéo Ứng Hiệp xuống, áp môi mình vào hai vành môi dày của Tôn Ứng Hiệp. Hai cánh môi của Bạch Huệ dính chặt lấy vành môi của Ứng Hiệp, nhÆ° thể không muốn rá»i ra nữa.
Ứng Hiệp như ngợp thở bởi nụ hôn của nàng.
Khi môi Bạch Huệ rá»i khá»i môi Ứng Hiệp, y cảm thấy nhÆ° vừa mất mát cái gì đó rất quý trong cuá»™c sống của mình.
Y thá»u thào nói:
- Tá»· tá»·...
Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp mỉm cÆ°á»i nói:
- Bao nhiêu đó đủ rồi. Xem như tỷ đã trả công cho đệ đấy.
Ứng Hiệp sượng sùng. Y vẫn ôm Bạch Huệ mà không muốn bá» tay khá»i vùng tiểu yêu của nàng. Bạch Huệ phải gỡ tay Ứng Hiệp ra, nhu mì nói:
- Chúng ta sẽ đến Danh gia đệ nhất kiếm.
Ứng Hiệp gật đầu.
Tài sản của anhhe1281

  #17  
Old 13-04-2008, 12:07 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Tá»a lạc trên má»™t khuôn viên non trăm mẫu, phía sau là dãy Bạch Mã sÆ¡n, trông xa xa nhÆ° má»™t con tuấn mã khổng lồ, vá»›i những tảng mây trôi lÆ¡ lá»­ng, phía trÆ°á»›c là dòng Hắc Long giang, tòa lầu ngÅ© giác vừa nguy nga tráng lệ vá»›i tất cả đặc Ä‘iểm của má»™t chốn long đàm hổ huyệt.
Ngôi tam quan với dòng chữ thảo chạm khắc tinh tế, "Dương Gia kiếm. .
Tự khắc ba chữ Dương Gia kiếm đủ biết chủ nhân của tòa ngũ giác lầu là một kiếm sư vang danh thiên hạ. Trên võ lâm ai cũng biết Dương Gia kiếm. Thậm chí thiên hạ còn cho đó là cái nôi của kiếm thuật.
Trong DÆ°Æ¡ng Gia kiếm, ngoài DÆ°Æ¡ng Quân Bảo là đệ nhất kiếm thủ Ä‘á»i thứ hai, nhÆ°ng danh tiếng đã lẫy lừng khắp cõi trung thổ, được võ lâm phong tặng mỹ danh VÔ Ãịch kiếm DÆ°Æ¡ng Quân Bảo, còn có Thần Kiếm DÆ°Æ¡ng Bất Tuần. Chỉ vá»›i má»™t DÆ°Æ¡ng Quân Bảo thôi, đã lập nên cái danh "Vô Ãịch kiếm" thì vá»›i Thần Kiếm mặc dù đã gác kiếm bên trá»i nhÆ°ng uy danh đã được lÆ°u vào ký ức của má»i vị chưởng tôn trong giang hồ.
Cá»– xe Ä‘á»™c mã chậm rãi dừng trÆ°á»›c ngôi tam quan. Bạch Huệ và Ứng Hiệp bÆ°á»›c xuống đất. Hai ngÆ°á»i chậm rãi tiến vào tòa NgÅ© giác lầu "DÆ°Æ¡ng Gia kiếm".
DÆ°Æ¡ng Quân Bảo cùng vá»›i Lá»™c Chí và Lục Bình Cân từ trong chính sảnh bÆ°á»›c ra đón hai ngÆ°á»i.
Bạch Huệ ôm quyá»n xá.
Dương Quân Bảo đáp lễ. Y ôn nhu nói:
- Tiểu thư quá vãn Dương Gia kiếm của tại hạ có chuyện gì không?
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i hé mở trên hai cánh môi của nàng khiến Quân Bảo ngây ngất ngÆ°á»i. Ãiểm má»™t nụ cÆ°á»i cầu tình, Bạch Huệ ôn nhu từ tốn nói:
- Thảo nữ nghe thiên hạ đồn đãi "DÆ°Æ¡ng Gia kiếm" là chốn long đàm hổ huyệt, nên cùng tiểu đệ không ngại Ä‘Æ°á»ng xa đến tận đây để vẽ tranh. Không biết DÆ°Æ¡ng công tá»­ có cho tá»· đệ Bạch Huệ được cÆ¡ há»™i phóng há»a lại danh gia lÆ°u truyá»n hậu thế.
Quân Bảo nhìn Ứng Hiệp rồi quay lại nàng khẽ gật đầu:
- Tiểu thÆ° và tiểu đệ đây có ý phóng há»a danh gia kiếm, sao tại hạ lại từ chối chứ? Tại hạ đã không từ chối còn phải hầu tiếp nhị vị nữa.
DÆ°Æ¡ng Quân Bảo dẫn Bạch Huệ và Ứng Hiệp vào thÆ° sảnh. Chá» cho Bạch Huệ và Ứng Hiệp yên vị, gã má»›i gá»i a hoàn hầu trà.
Nhìn Bạch Huệ, Quân Bảo nói:
- Má»i tiểu thÆ° uống trà.
- Ãa tạ công tá»­.
Nhấp má»™t ngụm trà, Bạch Huệ lấy giá»ng từ tốn nói:
- Tiểu nữ nghe thiên hạ đồn đãi DÆ°Æ¡ng công tá»­ là ngÆ°á»i khoáng đạt rá»™ng lượng, phong Ä‘á»™ anh hùng, nay diện kiến má»›i biết thiên hạ đồn đãi không ngoa, danh bất hÆ° truyá»n.
- Tiểu thư khách sáo rồi. Tại hạ không đáng như thiên hạ nói đâu.
Bạch Huệ liếc DÆ°Æ¡ng Quân Bảo. ánh mắt sắc xảo của nàng nhÆ° thể má»™t lá»i nói giao tình khiến cho há» DÆ°Æ¡ng không khá»i có cảm giác ngây ngất.
Bạch Huệ từ tốn nói:
- Chính công tử đang khách sáo với Bạch Huệ đấy.
Nhấp má»™t ngụm trà, Quân Bảo Ä‘iểm nụ cÆ°á»i cầu tình nhìn Bạch Huệ:
- Tại hạ kính trá»ng tiểu thÆ° thì đúng hÆ¡n.
Y thốt dứt câu lại mỉm nụ cÆ°á»i vá»›i nàng.
Ứng Hiệp lên tiếng:
- Thiếu trang chủ có thể dẫn Ứng Hiệp và Bạch Huệ tỷ tỷ du lãm thắng cảnh Dương gia trang?
Quân Bảo đứng lên:
- Má»i nhị vị. Mong rằng thắng cảnh của DÆ°Æ¡ng gia trang không làm các vị thất vá»ng.
Bạch Huệ nói:
- Nhất định tiểu đệ của Bạch Huệ sẽ không thất vá»ng.
Quân Bảo dẫn Bạch Huệ và Ứng Hiệp rá»i thÆ° sảnh. HỌ Ä‘i vào khu vÆ°á»n đào Ä‘ang trổ bông che kín cả mặt đất. Bạch Huệ reo lên:
- ôi đẹp quá Quân Bảo nhìn nàng nói:
- Nếu tiểu thư thích...
- Nhứt định là tôi thích rồi.
- Thế thì sao chúng ta không vào khu vÆ°á»n đào?
Quân Bảo cùng vá»›i Bạch Huệ Ä‘i trÆ°á»›c, Ứng Hiệp theo sau. Những cành đào đầy bông Ä‘ung Ä‘Æ°a theo những ngá»n gió đìu hiu, nhÆ° thể những cánh tay hoa lá»™ng lẫy tò mò cứ muốn níu lấy áo Bạch Huệ.
Khi má»i ngÆ°á»i vào sâu trong vÆ°á»n đào thì bắt gặp má»™t thảm cá» xanh mượt. Màu xanh của thảm cá» khắc thành má»™t sắc màu tÆ°Æ¡i thắm trên ná»n hoa đào Ä‘ang nở rá»™.
Bạch Huệ nhìn thảm cỠnói:
- Sao lại có thảm cá» xanh mượt nhÆ° thế này trong khu vÆ°á»n đào vậy?
- Tiểu thư muốn biết?
Nàng gật đầu.
Lộc Bình Cân bước nhanh đến bên Dương Quân Bảo:
- Thiếu gia... há» là những ngÆ°á»i lạ.
Quân Bảo cau mày nhìn Lộc Bình Cân:
- HỌ là những ngÆ°á»i lạ thì sao nào?
Y mỉm cÆ°á»i nói:
- Tiểu thÆ° đây là ngÆ°á»i tao nhã, ngÆ°Æ¡i không thấy Æ°?
- NhÆ°ng...
- Ta là công tử gia hay ngươi là công tử gia?
Lộc Bình Cân im lặng, nhẹ buông tiếng thở dài.
Quân Bảo quay sang Bạch Huệ:
- Má»i tiểu thÆ°.
Bạch Huệ và DÆ°Æ¡ng Quân Bảo rảo bÆ°á»›c tiến vá» phía thảm cá». Nàng đứng trên thảm cá» xanh mượt nhìn bốn phía chung quanh.
- Ãẹp quá Bạch Huệ chÆ°a từng thấy má»™t nÆ¡i nào đẹp nhÆ° nÆ¡i này.
Quân Bảo gật đầu cÆ°á»i mỉm. Y chậm rãi nói:
- Thảm cá» này trÆ°á»›c đây là nÆ¡i luyện tập kiếm thuật của lão tổ tại hạ. Sau khi ngÆ°á»i gác kiếm qui ẩn thì nó trở thành thánh địa của DÆ°Æ¡ng Gia kiếm. Hôm nay nể tình tiểu thÆ°, cÅ©ng nhÆ° muốn tá» lòng ái má»™ tiểu thÆ°, tại hạ má»›i Ä‘Æ°a tiểu thÆ° đến nÆ¡i này.
- Bạch Huệ vô cùng cảm kích tấm lòng nhiệt thành của công tử. Nếu có cơ hội, Bạch Huệ sẽ bồi đáp công tử.
Y nhìn nàng, nặn má»™t nụ cÆ°á»i hóm hỉnh:
- Theo tiểu thư... tiểu thư sẽ bồi đáp tại hạ thứ gì nào?
- Bạch Huệ có gì nếu công tử thích, Bạch Huệ cũng sẵn sàng trao mà không một chút nuối tiếc.
Ãôi chân mày lưỡi kiếm của Quân Bảo nhÆ°á»ng thẳng lên khi nghe câu nói này của Bạch Huệ. Y há»i lại nàng bằng chất giá»ng dè chừng:
- Tiểu thư nói thật không?
Bạch Huệ gật đầu:
- Bạch Huệ rất thật với công tử.
Ãiểm nụ cÆ°á»i mỉm, Quân Bảo nói:
- Vợi má»™t trang giai nhân tuyệt sắc nhÆ° cô nÆ°Æ¡ng thì nam nhân nhÆ° tại hạ sẽ đòi há»i gì nhỉ?
Nàng liếc y. ánh mắt nhÆ° hai vì sao lấp lánh của Bạch Huệ sắc xảo và gợi tình đến Ä‘á»™ Quân Bảo ngây ngất, phá lên cÆ°á»i. Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- ánh mắt của tiểu thÆ° quá nhiá»u ẩn ý, nhÆ°ng không biết có cùng ý niệm trong đầu tại hạ không?
Nàng lại liếc Quân Bảo, nhá» giá»ng nói:
- Một nam nhân đầy phong độ và danh tiếng như Dương công tử hẳn biết cái liếc mắt của nữ nhân.
Quân Bảo cÆ°á»i khảy:
- Ãêm nay tại hạ hẳn sẽ rất cô Ä‘Æ¡n nếu thiếu vắng cô nÆ°Æ¡ng.
- Công tử đừng có bỡn cợt Bạch Huệ nhé.
Bạch Huệ nói xong, nhìn lại Ứng Hiệp:
- Ãệ đệ nếu đệ có nhã hứng thì hãy phát há»a DÆ°Æ¡ng huynh đây Ä‘ang múa kiếm trên thảm cá» này. Tá»· nghÄ© chắc sẽ đẹp lắm. Chúng ta đã đến đây phiá»n công tá»­ thì cÅ©ng phải tặng cho công tá»­ bức há»a thần của ngÆ°á»i chứ?
Ứng Hiệp gật đầu.
Quân Bảo nhìn lại Bạch Huệ:
- Vị tiểu đệ đây muốn vẽ tại hạ à?
- Tôn tiểu đệ có nét bút há»a thần kỳ, nếu huynh không chê.
Quân Bảo gật đầu:
- Ãược, tại hạ sẽ múa kiếm cho Tôn đệ đây phát há»a. Mong đừng biến tại hạ thành con cù lần nhé.
Lộc Bình Cân bước đến bên Quân Bảo:
- Công tử gia.
Quân Bảo chau mày:
- Ngươi lại muốn gì nữa đây?
Lá»™c Bình Cân nhá» giá»ng nói:
- Công tử gia định...
- À ta muốn cho tiểu thư và vị tiểu đệ biết kiếm thuật của Dương Gia kiếm như thế nao.
Lộc Bình Cân lắc đầu:
- Công tử gia không làm như vậy được.
Mặt Quân Bảo sa sầm:
- NgÆ°Æ¡i...
Y gắt giá»ng nói:
- Tránh ra!
ChÆ°a thốt dứt lá»i, Bình Cân đã chạm vào ánh mắt hằn há»c của DÆ°Æ¡ng Quân Bảo, nên chẳng dám nói nữa mà cúi đầu lẳng lặng lui bÆ°á»›c.
Quân Bảo nhìn lại Bạch Huệ:
- Tiểu thÆ° đừng nghe những gì mà bá»n gia nhân xúc xiểm. Thật ra y cÅ©ng là kẻ trung thành vá»›i DÆ°Æ¡ng Gia kiếm nên má»›i được hậu đãi mà thỉnh thoảng lại quên thân phận của gã.
- Bây nhiêu đó cÅ©ng đủ biết DÆ°Æ¡ng công tá»­ là ngÆ°á»i rá»™ng lượng khó có ngÆ°á»i nào sánh bằng.
Quân Bảo ôm quyá»n:
- Tiểu thư quá khen.
Quân Bảo nhìn lại Ứng Hiệp nói:
- Tiểu huynh đệ chuẩn bị xong má»i thứ chÆ°a?
Ứng Hiệp miá»…n cưỡng gật đầu. Quân Bảo bẻ ngay má»™t nhánh hoa đào dụng làm kiếm rồi bÆ°á»›c vào thảm cá». Y bắt ấn quyết rồi bắt đầu múa kiếm. Mặc dù trên tay há» DÆ°Æ¡ng chỉ là má»™t cành đào nhÆ°ng kiếm phong do gã thi triển kiếm pháp tạo ra, kết thành thứ âm thanh vi vu nghe buốt cả cá»™t sống. DÆ°Æ¡ng Quân Bảo càng múa kiếm thì thân pháp càng má» dần, cuối cùng có cảm giác nhÆ° y đã biến mất vào không gian chỉ còn lại bóng ảnh lá» má» vá»›i vùng kiếm khí trùng Ä‘iệp.
Bạch Huệ không rá»i mắt khá»i Quân Bảo. Nàng vá»— tay:
- Tuyệt quá... Hay quá... Ãúng là danh gia kiếm pháp.
Quân Bảo thu hồi kiếm khí, bÆ°á»›c ra khá»i thảm cá» nhìn Bạch Huệ:
- CÔ nương thấy kiếm pháp Dương Gia như thế nào?
- Bạch Huệ không rành vỠkiếm hay võ công nào, nhưng thấy công tử thi triển kiếm pháp, đúng là Thiên hạ vô địch kiếm rồi.
Quân Bảo cÆ°á»i nhếch mép rồi nói:
- Tại hạ chính là VÔ địch kiếm đây.
- Công tá»­ không nói ra, Bạch Huệ cÅ©ng Ä‘oán được ngÆ°á»i là Thiên hạ vô địch kiếm.
Quân Bảo nhếch môi cÆ°á»i mỉm rồi nhìn Bạch Huệ nói:
- Ãôi khi tại hạ cảm thấy rất cô Ä‘á»™c.
- Sao công tử lại cô độc?
- Ãã là má»™t kiếm thủ, đôi khi tại hạ rất muốn có ngÆ°á»i giao kiếm vá»›i mình. NhÆ°ng cả võ lâm trung nguyên chẳng có má»™t ai để tại hạ thi kiếm. Chính vì không có đối thủ mà đôi lúc tại hạ cảm thấy mình bá»—ng trở nên cô Ä‘á»™c.
- Bạch Huệ lại không nghÄ© đến Ä‘iá»u đó.
Quân Bảo mỉm cÆ°á»i vá»›i nàng rồi nhìn lại Ứng Hiệp:
- Tiểu thÆ°... chúng ta xem vị tiểu đệ đây vẽ được những gì nào. Mong rằng tại hạ đừng biến thành con gì đó bởi bút há»a của tiểu huynh đệ.
Bạch Huệ và Quân Bảo bÆ°á»›c đến bên Ứng Hiệp. Khi bức há»a đập vào mắt Quân Bảo, y má»›i thừ cả ngÆ°á»i. Quân Bảo nhÆ° thể không tin vào mắt mình nữa.
Trên bức giấy hồng Ä‘iá»u là bức chân há»a Quân Bảo không sai sót Ä‘iểm nào dáng đứng bắt ấn quyết kiếm chiêu. Nếu chỉ có thế thôi thì Quân Bảo cÅ©ng không đến ná»—i ngạc nhiên nhÆ° vậy. Ãiểm thần kỳ khiến cho DÆ°Æ¡ng Quân Bảo sá»­ng sốt, ngân ngÆ°á»i bởi màn kiếm quang do Ứng Hiệp phóng bút vẽ lại không há» có Ä‘iểm sai lệch nào. Nhìn bức há»a Quân Bảo có cảm tưởng là khẩu quyết luyện kiếm vá»›i sá»± chính xác đến từng thao tác được diá»…n tả qua từng nét bút uyển chuyển, tạo thành màn kiếm khí vây quanh chân dung gã.
Nhìn sững Ứng Hiệp, Quân Bảo phải ôm quyá»n xá:
- Bái phục... bái phục...
ứng Hiệp ôm quyá»n đáp lá»…:
- Công tử quá khen. Ứng Hiệp không dám nhận.
Bạch Huệ nhìn qua Lộc Bình Cân và Lục Chí:
- Nhị vị có muốn vẽ không?
Lộc Bình Cân nhìn nàng lắc đầu:
- Không.
Sau câu nói cá»™c lốc đó, Lá»™c Bình Cân bÆ°á»›c đến nhìn vào bức há»a của DÆ°Æ¡ng Quân Bảo. Ãôi chân mày của y chau lại rồi bất ngá» rút kiếm đặt vào yết hầu Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp buông thõng hai tay nhìn Lộc Bình Cân.
Quân Bảo đanh mặt nạt Lộc Bình Cân:
- Bình Cân, ngươi... ngươi hồ đồ gì vậy?
Lâm Bạch Huệ thì nhíu mày.
Bình Cân nhìn Quân Bảo:
- Công tử gia... còn nhớ chuyện vừa xảy ra Ở Thiếu Lâm tự không?
Mặt Quân Bảo cau lại. Y nhìn Ứng Hiệp.
Bạch Huệ từ tốn nói:
- Dương công tử... tại sao lại... tiểu đệ của Bạch Huệ đã đắc tội gì với công tử?
Khoát tay ngăn nàng, Quân Bảo nhìn Ứng Hiệp:
- Tiểu huynh đệ có phải là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần không?
Ứng Hiệp nhìn Quân Bảo im lặng.
Bạch Huệ há»i:
- Di Há»a Ãoạn Hồn Thần là gì?
Quân Bảo vẫn chú nhãn vào Ứng Hiệp:
- Nếu tiểu huynh đệ là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần thì mau nói ra Ä‘i.
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
- Ứng Hiệp chỉ là má»™t há»a nhân bình thÆ°á»ng.
Lộc Bình Cân lên tiếng:
- Lá»™c má»— không tin. Chỉ có Di Há»a Ãoạn Hồn Thần má»›i có bút há»a kỳ tuyệt nhÆ° ngÆ°Æ¡i mà thôi. NgÆ°Æ¡i là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần, Lá»™c má»— phải lấy mạng ngÆ°Æ¡i.
Mặt Bạch Huệ hốt hoảng, vội nói:
- Không được.
mặc cho nàng nói, Lộc Bình Cân toan lịa kiếm qua yết hầu Ứng Hiệp, nhưng Dương Quân Bảo đã nhanh hơn. Y điểm chỉ vào lưới kiếm của hỠLộc đánh bật sang bên.
vừa phóng chỉ gạt kiếm, Quân Bảo vừa nói:
- Không được hồ đồ.
Lộc Bình Cân bối rối.
Quân Bảo hừ nhạt một tiếng:
- Chẳng có gì để nói tiểu huynh đệ đây là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Bạch Huệ nói theo sau Quân Bảo:
- Công tá»­ nói đúng. Chẳng lẽ tiểu đệ của Bạch Huệ vá»›i thiên phú bút há»a hÆ¡n ngÆ°á»i liá»n bị Lá»™c tôn giá đây gán cho là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Lộc Bình Cân miễn cưỡng thu kiếm lại. Y chậm rãi nói:
- Không phải Di Há»a Ãoạn Hồn Thần sao y lại có bút há»a thần kỳ nhÆ° vậy?
Quân Bảo gằn giá»ng nói:
- Nói nhÆ° ngÆ°Æ¡i cÅ©ng được. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ© xem, tiểu huynh đệ đây hẳn chỉ ngoài đôi mÆ°Æ¡i, làm gì có thể có võ công thần kỳ của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần. Ta không tin tiểu huynh đệ đây là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần. Kẻ ác nhân lấy mạng Huyá»n Không PhÆ°Æ¡ng trượng đại sÆ° chỉ coi có thể là "Ãàm VÄ©nh HÆ°ng", ngÆ°á»i biết thi triển thuật Tu La thần pháp.
Lộc Bình Cân thở hắt ra.
Quân Bảo nhìn Lộc Bình Cân:
- Ngươi tin ta rồi chứ?
Lộc Bình Cân nhìn nơi khác.
Bạch Huệ nói:
- Nhá» có DÆ°Æ¡ng công tá»­, nếu không tiểu đệ của Bạch Huệ lại bị hàm oan. Không ngá» ngÆ°á»i có tài cÅ©ng dá»… bị tiếng.
- Tiểu thư đừng trách. Chẳng qua vì Lộc Bình Cân quá hồ đồ.
Y nhìn lại Tôn Ứng Hiệp:
- Tiểu huynh đệ miễn thứ.
- Tại hạ không dám trách Lộc tôn giá.
Quân Bảo gật đầu:
- Ãể tá» chút lòng hối tiếc, DÆ°Æ¡ng má»— má»i nhị vị vào tiá»n sảnh để DÆ°Æ¡ng má»— chuá»™c lá»—i.
Bạch Huệ ôm quyá»n từ tốn nói:
- Nếu Bạch Huệ và tiểu đệ lưu lại đây khiến cho công tử và nhị vị huynh trưởng không an tâm, Bạch Huệ và tiểu đệ cáo từ.
Quân Bảo khoát tay, bối rối nói:
- ấy các vị Ä‘i tại hạ càng áy náy hÆ¡n. Hai vị Ä‘i, tại hạ hổ thẹn vô cùng. Không Chừng hai vị lại cho rằng DÆ°Æ¡ng Gia kiếm lại Ä‘i sợ má»™t ác thần "Di Há»a Ãoạn Hồn Thần". Tại hạ Ä‘ang không có đối thủ, rất mong được gặp Di Há»a Ãoạn Hồn Thần nữa đó - Bạch Huệ chỉ sợ phiá»n lụy cho công tá»­ mà thôi.
- Nếu phiá»n thì DÆ°Æ¡ng má»— đã không thỉnh tiểu thÆ° và tiểu huynh đệ vào hoa viên đào hoa này.
Y liếc Bạch Huệ:
- Mong tiểu thư đừng bỠđi khiến cho Dương mỗ không được yên tâm.
- Công tử đã nhiệt thành như vậy... Bạch Huệ và tiểu đệ không dám bỠđi.
Quân Bảo ngá»­a mặt cÆ°á»i vang. Tràng tiếu ngạo của gã nghe thật sảng khoái và kiêu hãnh.
Màn đêm dần buông xuống, cuối cùng cũng bao trùm cả khuôn viên Dương Gia kiếm. Dãy đèn lồng được thắp lên càng tạo cho hoa viên thêm phần sinh động.
Lộc Bình Cân và Lục Chí ẩn mình phía sau hòn giả sơn chú nhãn nhìn vỠthư phòng của Bạch Huệ và Ứng Hiệp. Cả hai như những đạo soái chực chỠxâm nhập khi có cơ hội, nhưng kẻ bước vào thư phòng của Bạch Huệ là Dương Quân Bảo.
Bạch Huệ Ä‘ang ngồi trÆ°á»›c tấm gÆ°Æ¡ng đồng ngắm mình, thì Quân Bảo vào. Gã vừa bÆ°á»›c vào thÆ° phòng của Bạch Huệ liá»n Ä‘á»c thi tứ.
Giai nhân tri kỷ chao hồn khách,.
Mượn đóa tâm xuân đẽgạn tình.
Gió đùa trăng thêm tình lai láng,.
Há»i ngÆ°á»i trong má»™ng, mãi làm ngÆ¡".
Quân Bảo bước đến sau lưng Bạch Huệ. Nàng vẫn ngắm mình trong gương mà không quay lại nhìn gã.
Quân Bảo mỉm cÆ°á»i nói:
- Tại hạ không biết ngÆ°á»i ngoài đẹp hay ngÆ°á»i trong gÆ°Æ¡ng đẹp.
Nàng nhìn lại Quân Bảo:
- Công tá»­ thấy ai đẹp thì ngÆ°á»i đó đẹp.
Quân Bảo nhìn Bạch Huệ. Y từ từ đặt tay lên vai nàng:
- Tại hạ thấy cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i đẹp nhất trong Ä‘á»i của tại hạ.
Nụ cÆ°á»i mỉm lại nở trên hai cánh môi xinh xắn của nàng. Bạch Huệ chá»›p mắt rồi nói:
- Bạch Huệ đẹp nhất trong đêm nay, còn những đêm khác thì sao?
- Dương Gia kiếm có nàng thì không có đêm nào là đêm không đẹp cả.
- công tử làm cho Bạch Huệ hổ thẹn nè.
Ãôi lưỡng quyá»n của nàng á»­ng hồng e lệ.
Quân Bảo nhìn Bạch Huệ. Y nhận ra đôi lưỡng quyá»n của nàng nhÆ° hai trái hồng má»ng chín khiến cho gã phải thèm thuồng. Y lại buá»™t miệng khen:
- Nàng đẹp quá.
- Thế công tử thấy Bạch Huệ đẹp Ở chỗ nào?
- Ơ Quân Bảo ấp úng.
Bạch Huệ đứng lên bÆ°á»›c đến bên cá»­a sổ rồi quay lại há»i Quân Bảo:
- Công tử ngắm xem... Bạch Huệ có chỗ nào đẹp, chỗ nào xấu?
- Ơ Ta thấy nàng đẹp toàn diện... Hình như không có chỗ nào xấu cả.
Bạch Huệ liếc Quân Bảo:
- Công tá»­ nói câu đó chứng tá» ngÆ°á»i chẳng thật lòng rồi.
Câu nói này của Bạch Huệ khiến Quân Bảo bối rối:
- Ta rất thật lòng... Sao nàng lại nói ta không thật lòng với nàng?
- Bạch Huệ nói có lý của Bạch Huệ mà. Nếu Bạch Huệ giải trình đúng, công tá»­ Ä‘á»n cho Bạch Huệ cái gì nào?
Ngá»­a mặt cÆ°á»i khoái trá, Quân Bảo cao hứng nói:
- Nàng muốn gì cũng được.
- Vậy he...
- Quân tá»­ bất hý ngôn. Lá»i nói của Quân Bảo nặng nhÆ° núi thái sÆ¡n, không thể lay chuyển được đâu.
- Trên ngÆ°á»i nữ nhân có phần xấu và phần đẹp. Nếu phần này xấu thì phần kia phải đẹp và ngược lại.
Quân Bảo cÆ°á»›p lá»i Bạch Huệ bằng giá»ng thật khích Ä‘á»™ng:
- Nàng muốn nói hai phần đó là hai phần nào?
- Nếu công tá»­ thấy xiêm y của Bạch Huệ đẹp thì Bạch Huệ phải là xấu nữ. Và ngược lại Cá»” Nhân có câu "NgÆ°á»i đẹp nhá» lụa". Ãúng không nào?
- Æ  Nụ cÆ°á»i hé mở trên hai cánh môi của Bạch Huệ" - NhÆ°ng có những nữ nhân chẳng cần lụa, đó má»›i đúng là ngÆ°á»i đẹp thật sá»±.
- Ta thấy nàng đúng là trang giai nhân không cần lụa.
Nàng nhướn mày nhìn Quân Bảo:
- Công tá»­ có thấy Bạch Huệ đâu mà nói Bạch Huệ đẹp. Coi chừng công tá»­ sẽ thất vá»ng khi không còn thấy bá»™ xiêm y trên ngÆ°á»i Bạch Huệ.
- Nếu nàng muốn cho ta biết nàng đẹp hay bá»™ xiêm y kia đẹp thì ta má»›i có thể nói phần nào đẹp và công nhận Ä‘iá»u nàng nói là đúng.
Bạch Huệ liếc Quân Bảo:
- Dương công tử tham lam quá hà.
- CÓ gã nam nhân nào mà không tham lam khi bắt được một đóa hoa tuyệt sắc như nàng.
Quân Bảo bước đến hai bộ:
- Ta rất tham lam đó.
Bạch Huệ lắc đầu:
- CÓ lẽ Bạch Huệ phải chịu theo công tá»­ thôi, nhÆ°ng công tá»­ không được xem thÆ°á»ng và tham lam quá vá»›i Bạch Huệ đấy.
- Hoa đẹp chính là hoa chỉ được quyá»n ngắm mà thôi. Ta quả không nỡ ngắt má»™t đóa hoa đẹp. Bởi ta rất sợ hoa sẽ sá»›m tàn.
Bạch Huệ lập lại câu nói vừa mới đây của Dương Quân Bảo:
- Quân tử bất hý ngôn.
Quân Bảo mỉm cÆ°á»i:
- Nhứt ngôn như phá thạch.
Bạch Huệ lÆ°á»m Quân Bảo, rồi từ từ quay lÆ°ng lại. Nàng thản nhiên từ từ trút lần ngoại y của mình xuống. Chiếc ngoại y trên cÆ¡ thể nàng lần qua bá» vai, từ từ để lá»™ chiếc lÆ°ng vá»›i tất cả những Ä‘Æ°á»ng nét gợi cảm, khi nó đập vào mắt Quân Bảo khiến cho gã phải nín thở chỠđợi.
Ãôi mắt Quân Bảo nhÆ° thể đóng Ä‘inh vào bá» lÆ°ng trắng nõn của Bạch Huệ. Y cảm nhận lòng mình nao nao cảm giác kỳ lạ mà không thể tá»± chủ được.
Khi ngoại y của Bạch Huệ vừa kéo đến ngang vòng tiểu yêu lưng cong thì Quân Bảo không còn đủ nghị lực lẫn tâm trí làm chủ mình. Gã bước vội đến vòng tay qua vùng tiểu yêu của Bạch Huệ. Ghé miệng nói nhỠvào tai nàng:
- Ta không thể cưỡng được với vẻ đẹp xuất phàm của nàng.
Bạch Huệ bất ngá» quay lại. Ãôi nhÅ© hoa căng cứng của nàng áp chặt vào ngÆ°á»i Quân Bảo. Sá»± má»m mại cÅ©ng nhÆ° tiếng đập êm ái của trái tim càng tạo cho Quân Bảo cảm giác ngây ngất diệu kỳ.
Bạch Huệ từ từ gỡ tay Quân Bảo:
- Nhứt ngôn như phá thạch.
Quân Bảo ngượng nghịu chịu theo ý Bạch Huệ trong khi mắt lộ rõ cái nhìn nuối tiếc.
Kéo lại ngoại y... Bạch Huệ há»i Quân Bảo:
- Bây giỠcông tử có thể nói Bạch Huệ đẹp hay xiêm y của Bạch Huệ?
- Tất nhiên là nàng đẹp rồi.
Y vừa nói vừa tham lam toan vòng tay qua tiểu yêu của nàng, nhưng Bạch Huệ tợ cánh bướm lòn qua tay Quân Bảo. Thân pháp uyển chuyển của nàng càng khiến cho y cao hứng hơn. Cất tràng tiếu ngạo khanh khách, Quân Bảo nói:
- Bạch Huệ... nàng muốn gì cứ nói ra đi... Dương thiếu gia sẽ đáp ứng theo sở nguyện của nàng. Chỉ cần... chỉ cần... ta và nàng gần gũi, hiểu nhau là được rồi.
Bạch Huệ nhìn Dương Quân Bảo:
- Bạch Huệ chỉ muốn công tử đừng hốt hoảng và sợ hãi thôi.
Quân Bảo cÆ°á»i khảy nói:
- Chẳng lẽ bên cạnh nàng mà ta lại sợ hãi ư?
Y lắc đầu:
- Bạch Huệ... Ta không sợ hãi mà còn rất cao hứng nữa.
Bạch Huệ bước đến cửa sổ rồi nói:
- Công tử đến đây và nhìn ra ngoài hòn giả sơn xem.
Quân Bảo tò mò bÆ°á»›c đến sau lÆ°ng Bạch Huệ. Y thấy Ứng Hiệp Ä‘ang vẽ tranh rồi trịnh trá»ng treo lên tÆ°á»ng. Quân Bảo chắt lưỡi nói:
- Tiểu đệ của nàng đúng là ngÆ°á»i có thiên phú bút há»a. Y lại rất Ä‘am mê... Chẳng biết y Ä‘ang vẽ gì?
Bạch Huệ nhìn lại Quân Bảo:
- Chúng ta ra xem coi tiểu đệ vẽ gì?
Quân Bảo gật đầu:
- Ngày mai ta sẽ bắt y vẽ toàn bộ tòa Dương Gia kiếm này.
Bạch Huệ cÆ°á»i khảy rồi nói:
- Tiểu đệ không thích vẽ phong cảnh đâu, mà chỉ thích vẽ ngÆ°á»i.
Hai ngÆ°á»i rảo bÆ°á»›c tiến vá» phía hòn giả sÆ¡n. Ứng Hiệp thấy Quân Bảo và Bạch Huệ tiến vá» phía mình liá»n lùi lại ba bá»™. Quân Bảo bÆ°á»›c đến. Y không khá»i ngỡ ngàng khi nhận ra ba bức tranh. Bức thứ nhất vẽ y lúc ban ngày, còn hai bức kia vẽ Lá»™c Bình Cân và Lục Chí Ä‘ang lấp ló sau hòn giả sÆ¡n.
Quân Bảo nói:
- Hai gã này đã không thích tiểu huynh đệ, vậy mà còn nhá» ngÆ°á»i vẽ tranh. Ãúng là hồ đồ và không biết tá»± trá»ng.
Quân Bảo hừ nhạt má»™t tiếng rồi rít giá»ng gá»i lá»›n:
- Lộc quản gia... Lục quản gia.
Chẳng nghe tiếng hai gã tổng quản đáp lá»i mình, Quân Bảo càng cáu gắt hÆ¡n. Y hét lá»›n:
- Lộc quản gia... Lục quản gia.
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i nói:
- DÆ°Æ¡ng công tá»­ đừng gá»i nữa... Chắc hai ngÆ°á»i đó đã Ä‘i đâu rồi thá»­ há»i tiểu đệ của Bạch Huệ coi!
Quân Bảo nhìn lại Ứng Hiệp:
- Tiểu huynh đệ...
Y chÆ°a há»i buá»™t miệng thốt:
Quân Bảo không ngạc nhiên sao được khi đập vào mắt y không còn là bộ mặt ngây thơ của Ứng Hiệp mà thay vào đó là bộ mặt vàng chóe vô hồn, vô cảm.
Y ngập ngừng há»i:
- NgÆ°Æ¡i là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần?
Ứng Hiệp gật đầu:
- DÆ°Æ¡ng công tá»­ muốn há»i Lá»™c quản gia và Lục quản gia, tại hạ xin thÆ°a, há» chỉ còn tồn tại trong tranh mà thôi.
- Ngươi đã giết h�
Ứng Hiệp gật đầu cứ nhÆ° xem chuyện giết ngÆ°á»i của gã là chuyện hiển nhiên phải làm chẳng có gì áy náy cả.
Quân Bảo gắt giá»ng nói:
- Ngươi có ý định giết ta không?
Ứng Hiệp lại gật đầu ôn nhu nói:
- Công tử đã được tại hạ vẽ tranh.
- Chính ngÆ°Æ¡i đã vẽ tranh Huyá»n Không đại sÆ° và đã giết đại sÆ°?
- Không sai.
- Ta muốn biết tại sao ngươi làm chuyện này?
- Tại hạ không trả lá»i câu há»i của công tá»­. NgÆ°á»i chỉ nên biết má»™t Ä‘iá»u, Di Há»a Ãoạn Hồn Thần vẽ tranh cho ai thì ngÆ°á»i đó phải chết. NgÆ°á»i trong tranh và ngÆ°á»i hiện hữu không thể sống cùng vá»›i nhau được.
Quân Bảo cÆ°á»i khảy:
- Hóa ra ngươi đến Dương Gia kiếm với mục đích để giết Dương mỗ.
- Tại hạ đã vẽ tranh cho công tử rồi.
- Nhưng ngươi không thể giết được Dương mỗ đâu, mà ngược lại Dương mỗ sẽ lấy mạng ngươi.
- Nếu công tử làm được.
Quân Bảo ngập ngừng nói:
- Thế còn Bạch Huệ cô nÆ°Æ¡ng, cÅ©ng chung thuyá»n vá»›i ngÆ°Æ¡i?
Bạch Huệ lên tiếng đáp lá»i Quân Bảo:
- Bạch Huệ có bổn phận Ä‘Æ°a Di Há»a Ãoạn Hồn Thần đến DÆ°Æ¡ng Gia kiếm mà thôi.
Quân Bảo nhếch môi nói:
- Di Há»a Ãoạn Hồn Thần, ngÆ°Æ¡i đến DÆ°Æ¡ng Gia kiếm, nÆ¡i đây sẽ là mồ chôn của ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i có thể chá» DÆ°Æ¡ng má»— Ä‘i lấy kiếm không?
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Dương công tử không cần phải đi.
- NgÆ°Æ¡i định lấy mạng ta trong khi trong tay DÆ°Æ¡ng má»— không có má»™t tấc sắc. Hành Ä‘á»™ng của ngÆ°Æ¡i đâu phải là trượng phu, anh hùng. Ta thật thất vá»ng.
- DÆ°Æ¡ng công tá»­ khá»i Ä‘i lấy kiếm bởi kiếm của công tá»­ đã có Ở đây rồi.
Ứng Hiệp gỡ ba bức tranh xuống. Phía sau ba bức tranh, hai bức là hai chiếc thủ cấp Của Lá»™c Bình Cân và Lục Chí, còn sau bức kia là thanh trÆ°á»ng kiếm của DÆ°Æ¡ng Quân Bảo.
Thấy thanh trÆ°á»ng kiếm của mình, DÆ°Æ¡ng Quân Bảo sững sá».
- NgÆ°Æ¡i...
Ứng Hiệp thản nhiên lấy thanh trÆ°á»ng kiếm đó, vung tay quẳng vá» phía DÆ°Æ¡ng Quân Bảo.
Y quẳng kiếm vừa nói:
- Kiếm của công tử đây.
Dương Quân Bảo vươn hữu thủ chụp lấy kiếm:
- CÓ như vậy, nếu ta thua mới khâm phục.
- Tại hạ hành sá»± không cần ngÆ°á»i khác khâm phục mình.
Ứng Hiệp lòn tay ra sau lÆ°ng rút trÆ°á»ng kiếm. Y nắm đốc kiếm bằng hai tay, từ từ Ä‘Æ°a lên hÆ°á»›ng mÅ©i kiếm vào tam tinh DÆ°Æ¡ng Quân Bảo. Chỉ vá»›i thế khai kiếm của Ứng Hiệp thôi mà Quân Bảo cảm thấy rợn xÆ°Æ¡ng sống, bởi sát kiếm phát ra từ đầu mÅ©i kiếm.
Nhìn thế khai kiếm của Ứng Hiệp, Quân Bảo phải nghĩ thầm:
"Vá»›i lối khai kiếm này, y đã quyết định có má»™t ngÆ°á»i sống và má»™t kẻ chết. Vậy ngÆ°á»i Chết phải là y." Vá»›i y niệm đó, Quân Bảo nhìn lại Bạch Huệ:
- Bạch Huệ cô nương... Dương mỗ phải thất lễ với cô nương tống tiễn tiểu huynh đệ đây vỠcõi a tỳ.
- Nếu công tá»­ làm được Ä‘iá»u đó thì má»›i xứng vá»›i cái danh VÔ địch kiếm.
- Ãừng nghÄ© DÆ°Æ¡ng Quân Bảo là kẻ hữu danh vô thá»±c.
Quay lại đối nhãn vá»›i Ứng Hiệp, Quân Bảo thét lá»›n má»™t tiếng thi triển kiếm pháp gia truyá»n. Kiếm quang của y phát ra tạo thành má»™t màn kiếm thiên la địa võng chụp tá»›i Ứng Hiệp.
ChỠcho kiếm pháp của Quân Bảo tới nơi, Ứng Hiệp mới thi triển bộ pháp Tu La, bóng của y lướt vùn vụt trong màn kiếm ảnh của Quân Bảo mà tuyệt nhiên chẳng để cho kiếm của đối phương chạm được vào chéo y của mình.
Quân Bảo dụng hết tài kiếm pháp mà chÆ°a thể chạm kiếm vào ngÆ°á»i đối phÆ°Æ¡ng chứ đừng nói đến chuyện bức lùi Ứng Hiệp, càng không thể nói là chiếm được thế thượng phong.
Dụng hết bài kiếm pháp gia truyá»n, DÆ°Æ¡ng Quân Bảo buá»™c phải thu kiếm, sững sá» nói:
- sao ngươi lại biết kiếm pháp của Dương mỗ?
- Vẽ được tất dụng được. Kiếm thuật của Dương Gia kiếm còn gì nữa không?
Quân Bảo bối rối:
- NgÆ°Æ¡i...
- Ãến lượt tại hạ.
Ãến bây giá» Quân Bảo má»›i giật mình khi nghe Ứng Hiệp thốt ra câu nói này. Mặt y thẫn thá», lòng dạ nao nao. Chính cảm giác đó khiến mồ hôi tuôn ra trán DÆ°Æ¡ng Quân Bảo.
Y tá»± biết đối phÆ°Æ¡ng đã nhận ra kiếm chiêu của mình thì hẳn có tuyệt kỹ kiếm pháp khắc chế, nên dá»±ng kiếm hoành ngang ngá»±c, nghiêm giá»ng nói:
- Dương mỗ khâm phục ngươi. Hóa giải được kiếm pháp của Dương mỗ xem như ngươi đã thắng. Vậy ngươi có dám để Dương mỗ thỉnh cầu lão thúc thúc ra ấn chứng kiếm pháp với ngươi không?
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Không cần. Dương công tử phải nhập hồn vào tranh.
Ứng Hiệp nói dứt câu thi triển "Tù kiếm".
Quân Bảo giật mình dụng lại đúng kiếm pháp và thi triển để đón đỡ. Y dụng lại đúng bài kiếm pháp mà đối phÆ°Æ¡ng đã biết, thậm chí còn vẽ được thành tranh thì chẳng khác tá»± mình tròng dây thòng lá»ng vào cổ để tá»± vận.
Kiếm quang của Ứng Hiệp kéo má»™t Ä‘Æ°á»ng thẳng tắp, xuyên qua màn kiếm ảnh há»™ thân của DÆ°Æ¡ng Quân Bảo, rồi Ä‘iểm ngay vào yết hầu của gã.
- Phập...
MÅ©i kiếm xuyên qua yết hầu DÆ°Æ¡ng Quân Bảo, máu chÆ°a kịp phun ra thì Ứng Hiệp rút kiếm lại khi đã biến chiêu. Thủ cấp của Quân Bảo rÆ¡i ra khá»i cổ mà tay gã vẫn còn múa kiếm.
Ứng Hiệp tra kiếm vào vỠthối vỠsau. Y trụ thân một lúc, thể pháp của VÔ địch kiếm Dương Quân Bảo mới đổ nhào tới trước.
Ứng Hiệp lột chiếc mặt nạ dát vàng, dắt ra sau lưng, nhìn Bạch Huệ.
Bạch Huệ nhìn y khẽ gật đầu:
- Tiểu đệ đúng là vô địch kiếm.
Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp bước đến trước mặt nàng:
- Má»—i lần xuất tay giết ngÆ°á»i, sao đệ bồi hồi quá.
- Nhưng rồi đệ sẽ quen. Muốn trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, đệ không được chùng tay kiếm.
- Ãệ sợ má»™t lúc nào đó, tay đệ không rá»­a được nữa.
- Càng minh chứng đệ là kẻ có bản lãnh chứ không phải là hạng hữu danh vô thực.
- Chúng ta rá»i khá»i đây chứ?
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i:
- Chẳng còn việc gì làm thì phải đi.
Ứng Hiệp buông tiếng thở dài rồi gật đầu nói:
- Ãệ muốn rá»i khá»i DÆ°Æ¡ng Gia kiếm ngay lúc này.
- Ở đây chẳng còn gì thì ắt đệ phải Ä‘i nÆ¡i khác rồi. Bảng danh sách Phong thần chỉ má»›i có hai ngÆ°á»i chết. ÃÆ°á»ng Ä‘i của đệ còn rất dài.
- Không biết sau thiên chức này, đệ sẽ còn làm gì nữa?
- Chẳng còn ai dám xem thÆ°á»ng Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Ứng Hiệp và Bạch Huệ toan dá»i bÆ°á»›c rá»i DÆ°Æ¡ng Gia kiếm, nhÆ°ng khi há» quay lÆ°ng thì chạm mặt vá»›i má»™t lão trượng, râu tóc bạc trắng, vận trÆ°á»ng y bằng vải gai.
Lão trượng xuất hiện từ lúc nào mà hai ngÆ°á»i chẳng há» hay, chẳng há» biết. Chính Ä‘iá»u đó khiến cho Bạch Huệ phải chá»™t dạ. Nàng miá»…n ôm quyá»n xá:
- Thảo nữ bái kiến trưởng lão.
Ứng Hiệp cÅ©ng ôm quyá»n bắt chÆ°á»›c nàng:
- vãn bối bái kiến lão trượng.
Vị trưởng lão không nhìn Bạch Huệ mà cứ chú nhãn vào mặt Ứng Hiệp. Lão vuốt râu buông tiếng thở dài rồi lên tiếng:
- Công tá»­ là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần?
Ứng Hiệp hÆ¡i bối rối khi nghe lão há»i câu này. Y miá»…n cưỡng đáp:
- Vãn bối chỉ là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần khi khoác chiếc mặt nạ dát vàng vào mặt.
- Lúc còn trẻ nhÆ° công tá»­, lão phu cÅ©ng thÆ°á»ng làm nhÆ° vậy.
- Vãn bối mạn phép, lão trượng là gì?
- VÕ lâm Ä‘á»i trÆ°á»›c, có ba ngÆ°á»i lập thành thế chân vạc, hùng cứ võ lâm. NgÆ°á»i thứ nhất là Thiên Trù hòa thượng, ngÆ°á»i thứ hai là Ãịa Linh Thần Khắc ThÆ°á»ng Trung, và ngÆ°á»i thứ ba chính là lão phu.
Nghe lão trượng nói câu này, Bạch Huệ buá»™t miệng há»i:
- Hóa ra trưởng lão đây chính là Thần Kiếm Dương Bất Tuần.
Lão nhìn Bạch Huệ:
- Không ngỠcô nương cũng biết lão phu.
Nhìn lại Ứng Hiệp:
- Công tử đây đã thắng được Dương Quân Bảo, đã có thể vỗ ngực xưng tên là VÔ địch kiếm rồi đó.
Ứng Hiệp buá»™t miệng há»i:
- Thế tiá»n bối có định trả thù cho DÆ°Æ¡ng công tá»­ không?
Thần Kiếm Dương Bất Tuần lắc đầu:
- Quân Bảo luyện kiếm không đến thì chết bởi kiếm. Chẳng có gì để lão phu phải trả thù công tá»­ cả. NhÆ°ng lão phu muốn cho công tá»­ thấy kiếm thuật còn có những cảnh giá»›i cao minh tối thượng mà khó có ai tụ thành. Nếu ngÆ°á»i đó không là kiếm thủ chân chính.
- Nói nhÆ° vậy tiá»n bối muốn lÄ©nh giáo vãn bối?
Thần Kiếm Dương Bất Tuần gật đầu:
Ứng Hiệp đặt tay vào đốc kiếm, nghiêm giá»ng nói:
- Cung kính không bằng phụng mạng.
- Rất khí khái.
Ứng Hiệp rút kiếm ra khá»i vá», định mÅ©i kiếm hÆ°á»›ng lên trá»i. Thế chàng khai kiếm, Thần Kiếm DÆ°Æ¡ng Bất Tuần nói:
- Khai kiếm như công tử, lão phu rất áy náy. Không cần công tử phải cung kính lão phu là bậc trưởng niên cao tuổi. Cứ dụng đúng căn cơ của mình mà dụng kiếm.
- Vậy tại hạ xin thất lễ.
Ứng Hiệp chuyển mũi kiếm hướng thẳng vào tam tinh của Thần Kiếm Dương Bất Tuần. Lão định nhãn vào mũi kiếm của chàng khẽ gật đầu:
- CÓ như vậy mới thấy được cái thần của kiếm thủ. Công tử xuất chiêu đi.
- Vãn bối thất lễ.
Ứng Hiệp thét lên một tiếng, xuất chiêu kiếm tàn khốc của "Tù kiếm". Kiếm quang của Ứng Hiệp vừa thoát ra nhưng chưa đến đích thì bất ngỠlưỡi kiếm gãy ngang.
- Cạch...
Lưỡi kiếm bị gãy mà tuyệt nhiên Thần Kiếm Dương Bất Tuần chẳng hỠcó chút cử động gì, ngoài đôi mắt khẽ chớp một cái.
Ứng Hiệp bần thần thu kiếm lại, nhìn mÅ©i kiếm ghim dÆ°á»›i đất. Mặt đất nhÆ° chuyển Ä‘á»™ng, rồi mÅ©i kiếm dịch chuyển vẽ thành đồ hình kiếm thủ vá»›i thanh trÆ°á»ng kiếm xuyên qua chấn tâm.
Nhìn đồ hình do mÅ©i kiếm gãy tá»± vẽ ra, Ứng Hiệp càng ngÆ¡ ngẩn hÆ¡n. Ãúng là đồ hình kia vẽ lại ý nghÄ© trong đầu Ứng Hiệp khi xuất kiếm.
Ứng Hiệp đứng thừ ra nhÆ° thể bị trá»i trồng, chỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn Thần Kiếm DÆ°Æ¡ng Bất Tuần.
Y ngập ngừng nói:
- Tiá»n bối... có thể lấy mạng vãn bối trong má»™t cái chá»›p mắt.
- Vừa rồi lão phu đã dụng nhãn kiếm.
Xương sống Ứng Hiệp gay buốt khi câu nói này của Thần Kiếm đập vào thính nhĩ y.
Lão buông một tiếng thở dài, nói tiếp:
- Công tá»­ có căn cÆ¡ của má»™t kiếm thủ thượng thặng, hiếm có trong thiên hạ. Hẳn sẽ đắc thành má»™t kiếm thủ kỳ tuyệt võ lâm chÆ°a thể có ngÆ°á»i thứ hai. NgÆ°á»i phát hiện ra căn cÆ¡ của công tá»­ phải là ngÆ°á»i thông thiên nhân sinh địa lý. Xin há»i sÆ° phụ của công tá»­ là ai?
Ứng Hiệp bối rối ngập ngừng rồi nói:
- Vãn bối không có sÆ° phụ. Còn ai truyá»n thụ võ công của vãn bối, lão trượng miá»…n thứ... Vãn bối không thể trả lá»i.
Thần Kiếm Dương Bất Tuần khẽ vuốt râu gật đầu:
- Công tá»­ không nói cÅ©ng được. Hãy nhá»› lá»i này của lão phu. Vị nhân sẽ trở thành kiếm chủ, vị kiếm tất trở thành kiếm nhân. Nếu có cÆ¡ duyên, lão phu sẽ gặp lại công tá»­.
Thần Kiếm Dương Bất Tuần quay bước hướng thẳng vỠphía khu đào viên. Lão đi thật chậm rãi, ung dung. Khi bước đến ven địa giới đào tiên, lão mới dừng bước nói:
- Muốn trở thành má»™t kiếm thủ tối thượng phải biết nhìn ra kiếm pháp và ngÆ°á»i dụng kiếm. Công tá»­ sẽ chết bởi má»™t thứ kiếm tàn khốc nhất. Má»™t cái chết mà chẳng chết, nếu ngay bây giá» không sá»›m nhận ra kẻ dụng kiếm đó.
Mặt Ứng Hiệp cau lại bởi câu nói của Thần Kiếm Dương Bất Tuần.
Lão nói dứt câu, chậm rãi đi vào trong khu đào viên mất hút.
Nhìn lại Bạch Huệ, Ứng Hiệp nói:
- Tỷ tỷ, tại sao lão lại không lấy mạng đệ trả thù cho Dương công tử?
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i:
- Uy danh Thần Kiếm không cho phép lão xuất chiêu với đệ. Chẳng lẽ một Thần Kiếm như lão lại giao thủ với một hậu nhân như đệ sao? Với lại, lão đã gác kiếm quy ẩn roi.
- Những Ä‘iá»u tá»· nói có phải là những luật lệ của võ lâm không?
Bạch Huệ gật đầu:
- Rồi đệ sẽ quen dần với những quy lệ của võ lâm.
Ứng Hiệp mỉm cÆ°á»i. Y lắc đầu nói:
- Nếu ngÆ°á»i thân của đệ chết, đệ sẽ không nhÆ° lão tiá»n bối Thần Kiếm kia đâu.
- Ãệ sẽ nhÆ° thế nào?
- Máu phải trả nợ bằng máu.
- Vậy nếu tỷ chết?
- Kẻ giết tá»· phải trả nợ máu cho tá»·. Ãệ chỉ có má»™t ý nghÄ© Ä‘Æ¡n giản đó thôi.
Y nhìn Bạch Huệ. Nàng chá»›p mắt. Ãôi thu nhãn của Bạch Huệ nhÆ° thể toát ra hấp lá»±c nhiếp thần đại pháp hút lấy nhãn quang của Ứng Hiệp. Nàng nắm tay gã:
- Tỷ rất hạnh phúc khi luôn có đệ bên cạnh mình.
Như thể không cưỡng lại được ánh mắt thắm thiết của Bạch Huệ, Ứng Hiệp bất giác ôm lấy nàng. Y khẽ nói:
- Tá»· tá»·...
- Tôn đệ đệ...
Nàng dựa sát vùng đồi hoa căng tròn của mình vào ngực Ứng Hiệp. Ứng Hiệp từ tốn nói:
- Lão tiá»n bối kia nói đệ sẽ chết bởi má»™t thứ kiếm pháp tàn khốc nhất, chết mà chẳng chết, thứ kiếm pháp đó là kiếm pháp gì? Nếu đệ ra nông ná»—i đó, tá»· sẽ đối xá»­ vá»›i đệ nhÆ° thế nào?
Bạch Huệ khẽ đẩy Ứng Hiệp ra:
- Chẳng có thứ kiếm pháp nào nhÆ° lão nói đâu. Ãệ đừng lung lay tinh thần bởi câu nói vu vÆ¡ của lão.
- Vậy sao lão lại là Thần Kiếm?
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i:
- Lão là Thần Kiếm nhưng chẳng bao giỠdụng đến kiếm được. Chính vì vậy lão mới dụng đến Ngôn kiếm để lung lay ý chí của đệ.
Ứng Hiệp nhìn nàng:
- Ãệ hiểu rồi.
- Ãệ nhÆ° đứa trẻ thÆ¡, lúc nào cÅ©ng phải có tá»· bên cạnh.
- Ãệ đâu muốn rá»i xa tá»·.
Nàng lại dá»±a ngÆ°á»i vào Ứng Hiệp nhá» nhẻ nói:
- Chúng ta đi nhé!
Ứng Hiệp gật đầu.
Bạch Huệ nhìn lại ba chiếc thủ cấp đặt trÆ°á»›c ba bức há»a, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i nhiá»u ẩn ý rồi nắm tay Ứng Hiệp, rảo bÆ°á»›c tiến ra cổng DÆ°Æ¡ng Gia kiếm.
Tài sản của anhhe1281

  #18  
Old 13-04-2008, 12:08 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nô Tình Kiếm Thủ: Hồi 18
(Vô Danh)

Cả võ lâm trung Nguyên chấn Ä‘á»™ng bởi sá»± xuất hiện của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
bá»i liá»n sau sá»± xuất hiện đó là cái chết của Huyá»n Không phÆ°Æ¡ng trượng đại sÆ°, rồi đến VÔ Ãịch kiếm DÆ°Æ¡ng Quân Bảo, khiến cho võ lâm phải rúng dá»™ng. Chẳng má»™t ai biết được chân diện của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần, ngoài bá»™ mặt dát vàng cùng vá»›i những bức há»a vá»›i há»a bút vô cùng tinh tế. sá»± xuất của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần cùng vá»›i hai cái chết của hai đại cao thủ kỳ tuyệt cÅ©ng đủ khiến cho các bang phái trong giang hồ phải đặt vào tình thế căng thẳng cá»±c kỳ.
Ãi đến đâu ngÆ°á»i ta cÅ©ng nhắc đến Di Há»a Ãoạn Hồn Thần vá»›i vá»± e dè và lo lắng, cứ nhÆ° nhắc đến tên sứ giả thần chết mà chẳng biết chừng nào đến. thậm chí chính những há»a nhân cÅ©ng phải chịu vạ lây bởi Di Há»a Ãoạn Hồn Thần lấy mạng ai thì tá»± khắc để lại bức há»a cho ngÆ°á»i xấu số, chính vì lẽ đó mà chẳng ai còn dám há»a chân dung mình.
Tương Dương trấn. Nơi đặt đại bản doanh của Thần Phục bang còn căng thẳng hơn.
trÆ°á»›c đây TÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng thành là nÆ¡i tụ há»™i của những há»a nhân, nhÆ°ng nay thì chẳng còn ai dám đụng đến bút há»a để sinh sống. bởi Thần Phục bang chủ Gia Kính Hào đã phát lệnh gặp bất cứ há»a nhân nào Ä‘á»u phải giết, bất kể ngÆ°á»i đó có phải là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần hay không.
Trong tá»­u quán "Bách Bôi Tá»­u trên mÆ°á»i ngÆ°á»i há»a nhân quây quần bên bàn rượu.
hỠchống tay đưa cằm với vẻ mặt rầu rĩ. thỉnh thoảng hỠlại buông tiếng thở dài ảo nảo.
Ngồi trong góc tá»­u quán, má»™t trung niên vá»›i vẻ mặt thâm trầm, hÆ°á»›ng mặt nhìn ra ngoài nhÆ° nhìn vào má»™t Ä‘iểm hÆ° vô nào đó. Thỉnh thoảng y lại dá»i mắt nhìn bá»n há»a nhân khi buông tiếng thở dài.
- Chúng ta không còn cách gì để sinh sống được nữa.
Gã há»a nhân có nốt ruồi trên mép trái, nói dứt câu phẫn ná»™ quăng luông chung rượu xuống sàng tá»­u quán.
Chung rượu vỡ toang.
Gã ngồi sát bên nắm tay y lại:
- Lão tam... Bớt giân đi nào.
Lão Tam bặm môi, lắc đầu thổn thức nói:
- Sư huynh... Làm sau mà không giận được?
Lão tam xoè hai bàn tay đến trÆ°á»›c. Y nhìn hai bàn tay mình gắt gá»ng nói:
- SÆ° huynh nghÄ© xem có tức không chứ? Chúng ta Ä‘á»u là những há»a nhân lÆ°Æ¡ng thiện. Sống bằng nghá» vẽ tranh. Chúng ta có tá»™i gì mà ông trá»i lại phái xuống tên Di Há»a Ãoạn Hồn Thần làm cho huynh đệ chúng ta phải khốn đốn nhÆ° thế này? SÆ° huynh nghÄ© xem có tức không?
Sử thừa Tự vội đứng lên ép lão Tam ngồi xuống.
- Lão Tam đừng nói càn... Tai vách mạch rừng... Nếu nhỡ tên ác nhân Di Há»a Ãoạn Hồn Thần nghe được những lá»i của lão Tam, ta e rằng gia đình của lão Tam không yên vá»›i hắn đâu.
Lão tam vỗ ngực mình:
- Thà đệ chết nhưng nếu đệ chết mà kéo được hắn theo xuống a tỳ đệ cũng chịu nữa.
Ãể hắn tác oại, tác quái thế này thì huynh đệ chúng ta mất trắng chén cÆ¡m. Còn gia đình chẳng biết chết đói lúc nào.
Sử Thừa Tự chắc lưỡi:
- Lão Tam bình tỉnh Ä‘i nào... Chính vì cái há»a ác nhân Di Há»a Ãoạn Hồn Thần mà chÆ° huynh đệ chúng ta má»›i gặp Ở đây. Chúng ta phải tìm cách gì để hoá giải kiếp há»a này.
Lão Tam lắc đầu nhìn ra ngoài tửu quán:
- Tại sao ông trá»i không thÆ°Æ¡ng những kẻ lÆ°Æ¡ng thiện nhÆ° huynh đệ chúng ta mà sinh ra hạng ác nhân Di Há»a Ãoạn Hồn Thần?
Y bu ông tiếng thở dài:
- Lão Tam... Uống chút rượu lấy lại dũng lược xem nào.
Lão Tam bưng chén rượu đổ vào miệng.
Y đặt chén xuống bàn nhìn Sử Thừa Tự:
- Sá»­ huynh... Trong tất cả huynh đệ của chúng ta, huynh là ngÆ°á»i có uy tính nhất, Huynh là phÆ°Æ¡ng trưởng Ở đây, vậy huynh có cách chi không?
Sử Thừa Tự buông một tiếng thở dài.
- Nhất thá»i huynh chÆ°a nghÄ© ra được cách gì cả. trÆ°á»›c mắt huynh đệ chúng ta phải đồng thanh hợp lá»±c để tá»± mÆ°u sinh cho qua được kiếp há»a này. Sau đó huynh sẽ tá»± mình Ä‘i tìm Di Há»a Ãoạn Hồn Thần để cầu xin y xuất đầu lá»™ diện và đừng bao giá» dùng đến bút hoạ. Nếu không gặp được y, chúng ta phải dùng đến phÆ°Æ¡ng cách thứ hai.
Má»i ngÆ°á»i nhÆ° nhóm tá»›i Sá»­ Thừa Tá»±:
Lão Tam nói:
- Sử Huynh... cách thứ hai là cách gì?
sá»­ Thừa Tá»± nghiêm giá»ng:
- PhÆ°Æ¡ng cách thứ hai thỉnh nhá» cao nhân tiá»…n trừ tàn ác tặc Di Há»a Ãoạn Hồn Thần kia thôi.
Má»i ngÆ°á»i nhốn nháo hẳn lên:
- Thế Sử huynh định nhỠai?
Sử Thừa Tự buông tiếng thở dài:
- Sá»­ má»— có má»™t vị bằng hữu võ công cÅ©ng không phải tầm thÆ°á»ng. Y có ngoại danh là Tâm Hồn Thiên Ãao. NhÆ°ng vị bằng hữu của Sá»­ má»—, đòi tá»›i năm trăm lạng vàng. số ngân lượng đó quá lá»›n. Hiện tại Sá»­ má»— chỉ gom góp được có bốn trăm lạng, bán thảo xá má»›i có được số ngân lượng đó. giá» Sá»­ má»— muốn má»i ngÆ°á»i cùng đóng góp.
Lão Tam ngượng ngùng. Y lẫn trong thắt lưng ra được một nén vàng vụn đặt trên bàng rồi nhìn Sử Thưa Tự tự nói:
- Sá»­ Huynh... Ãệ thật hổ thẹn, nhÆ°ng chắc góp tất cả ngân lượng trong gia đình thì cÅ©ng chỉ còn má»—i bấy nhiêu đây thôi.
Sử Thừa Tự nhìn lão Tam:
- Ta biết tình cảnh của Lão Tam mà.
Lão Tam cúi mặt nhìn xuống. khi lão ngẩn lên thì nước mắt đã tuôn chảy ròng ròng hai bên má.
thấy lão Tam khóc. má»i ngÆ°á»i cÅ©ng không dằn được. ai cÅ©ng rÆ°á»m rÆ°á»m lệ. má»i ngÆ°á»i lần lượt lấy ngân lượng Ä‘em theo đặt lên bàn. Khi Sá»­ Thừa Tá»± đếm thì cÅ©ng chỉ được trên năm mÆ°Æ¡i lạng. Y cho tất cả vào túi lụa cùng vá»›i số ngân lượng của mình, rồi nói:
- Chúng ta đã có trên bốn trăm lượng. sử mỗ nghĩ bấy nhiêu đây cũng có thể nhỠđược vị bằng hữu của tại hạ.
Má»i ngÆ°á»i đồng thanh nói:
- Sá»­ huynh...tất cả chúng tôi Ä‘á»u kỳ vá»ng vào sá»­ huynh.
- Chính Sá»­ thừa Tá»± cÅ©ng chẳng khác các vị. miá»…n sao chúng ta hoá giải được kiếp há»a khốn nạn này.
Y bu ông tiếng thở dài, nói tiếp:
- Tốn bao nhiêu kim lượng, Sá»­ má»— biết má»i ngÆ°á»i cÅ©ng rất khó khăn, nhÆ°ng chính SỬ má»— cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì các huynh đệ. NhÆ°ng tốn ngân lượng, mà hoá giải được kiếp há»a Ãoạn Hồn Thần thì cÅ©ng Ä‘ang lắm.
Lão Tam nói:
- Huynh đệ chỉ mất ít năng lượng riêng Sá»­ huynh thì mất tá»›i bốn trăm. Chẳng khác nào Sá»­ huynh đã ra tay cứu cho phÆ°á»ng há»a nhân qua khá»i kiếp há»a này.
Sá»­ Thừa Tá»± ôm quyá»n:
- Ãừng nói thế... Nếu nhÆ° Sá»­ Thừa Tá»± này có võ công thì chẳng để cho chÆ° huynh đệ phải khốn đốn bởi kiếp há»a này.
Y vừa thốt dứt câu thì có tiếng tằng hắng vang lên ngoài cá»­a tá»­u quán. má»i ngÆ°á»i đồng hÆ°á»›ng mắt ra nhìn. đứng ngay cá»­a tá»­u quán là má»™t đại hán vận võ phục đỠối, dang ngÆ°á»i lá»±c lưỡng, vai vác đại đầu Ä‘ao, mặt chữ Ä‘iá»n, râu quai nón, hàm én trông thật hung tợn.
Vừa thấy gã đại hán đó, Sá»­ Thừa Tá»± đứng lên kính cẩn ôm quyá»n:
- Tàn Hồn Thiên Ãao Cù Nam Dân huynh...
Y vừa nói vừa kính cẩn xá.
tất cả há»a nhân Ä‘á»u đứng lên ôm quyá»n xá Cù Nam Dân.
- Tham kiến đại hiệp...
Lão Tam hối hả bắt ghế bênh cạnh Sá»­ Thừa Tá»±. Tàn Hồn Nam Dân vác đại Ä‘ao khệnh khạng bÆ°á»›c đến bàn rượu của nhóm há»a nhân TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng trần. Y dằn cây đại Ä‘ao xuống bàn.
"Rầm... " Bá»n há»a nhân tợ nhÆ° lÅ© gà mắc mÆ°a giật thót ngÆ°á»i. Ngay cả Sá»­ Thừa Tá»± cÅ©ng biến sắc Nam Dân ngồi xuống.
Lão tam nhìn mặt tàn Hồn Thiên Ãao, rồi vá»™i vả lấy chén chuốc rượu. Tàn Hồn Thiên Ãao Nam Dân dằn giá»ng nói:
- Bổn đại hiệp không uống rượu thừa.
Sử Thừa Tự nói:
- Ãại hiệp không uống rượu thừa để Sá»­ má»— gá»i bầu rượu khác cho đại hiệp.
Sử Thừa Tự quay đi, một phút sau tự y bưng ra trước mặt Tàn Hồn Thiên đao bầu rượu bốn cân. Cù Nam Dân thản nhiên mở nắp bưng cả bầu rượu tu ừng ực.
Y đặt bầu rượu xuống bàn nhìn sang Sử Thừa Tự:
- Sá»­ thÆ° tài... Huynh đã bàn vá»›i má»i ngÆ°á»i chÆ°a?
Sá»­ Thừa Tá»± ôm quyá»n kính cẩn nói:
- Cù đại hiệp... Sử Thừa Tự đã bàn với tất cả chư huynh đệ của Sử mỗ rồi.
Y ngập ngừng đặt túi gấm trÆ°á»›c mặt Tàn Hồn Thiên Ä‘ao Cù Nam Dân rồi giả lả cÆ°á»i nói:
- Cù đại hiệp... Chúng tôi đã gom góp tất cả cũng chỉ được bốn trăm năm mươi lạng.
mong Cụ đại hiệp nhân cho huynh đệ chúng tôi.
BÆ°ng bầu rượu Cù Nam Dân dốc lên miệng tu. Rượu chảy cả ra hai bên mép gã. Tu trá»n má»™t hÆ¡i dài, Cù Nam Dân đặt bầu rượu xuống trÆ°á»›c mặt mình.
Y lÆ°á»›t qua các há»a nhân rồi nhãn lại Sá»­ Thừa Tá»± hừ nhạt má»™t tiếng gã nói:
- Thiếu tới năm mươi lượng ư?
Sử Thừa Tự kinh cẩn nói:
- Cù huynh... Tất cả chúng tôi gom góp lại chỉ có bấy nhiêu thôi. Việc làm của Cù huynh xem như việc làm đại nhân, đại nghĩa. Mong Cù huynh nhận cho.
Nhìn Sử Thừa Tự, Cù Nam Dân nói:
- Nể mặt Sá»­ huynh đệ... Ta nhận số ngân lượng này. NhÆ°ng khi ta giao thủ cấp của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần cho Sá»­ huynh đệ, thì các ngÆ°á»i phải gom đủ số ngân lượng còn thiếu giao thêm cho Cù má»— đó.
Bá»n há»a nhân nhốn nháo.
Lão Tam nói:
- Cù đại hiệp... chỉ cần ngÆ°á»i giao thủ cấp của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần thì huynh đệ chúng tôi sẽ kiếm đủ số ngân lượng còn thiếu giao ngay cho đại hiệp.
Cù Nam Dân gật đầu:
- Ãược Cù má»— sẽ giúp các ngÆ°á»i.
Cù Nam Dân vừa nói vừa thộp túi ngân khoát lên vai.
Lão tam nhìn Cù Nam Dân nói:
- chừng nào Cù đại hiệp má»›i giao thủ cấp của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần cho chúng tôi?
- Lấy thủ cấp của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần đâu có dá»…... NhÆ°ng má»™t khi ta đã hứa thì các ngÆ°Æ¡i yên tâm. Không sÆ¡m thì muá»™n, các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng sẽ nhận được thủ cấp của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Y nói xong dợm bước ra cửa thì bất thình lình môn hạ Thần Phục bang và Gia Kính Hào kéo vào.
Vừa thấy Gia Kinh hào phÆ°á»ng hoạ nhân biến sắc tái nhợt:
Thần Phục bang chủ Gia kính Hào lao mắt nhìn qua nhóm há»a nhân gắn giá»ng nói:
- Tất cả bá»n há»a nhân các ngÆ°Æ¡i đáng chết. bổn bang chủ không muốn thấy má»™t tên há»a nhân nào sông sót trong địa phận của Thần Phục bang.
Y thốt dứt câu, ra lịnh cho môn hạ Thần Phục bang.
- Giết chúng cho ta.
Sử Thừa Tự hốt hoảng khoát tay:
- Bang chủ... Xin dừng tay cho Sá»­ Thừa Tá»± có vài lá»i.
Gia Kinh Hào nhìn Sử Thừa Tự:
- NgÆ°Æ¡i là Sá»­ Thừa Tá»±, phÆ°á»ng chủ của bá»n há»a nhân này phải không?
Y gật đầu hừ nhạt nói:
- NgÆ°Æ¡i có thể là Di há»a Ãoan Hồn Thần?
Sử Thừa Tự khoát tay:
- Gia đại hiệp xin đừng nghÄ© vậy, tá»™i cho chúng tôi. phÆ°á»ng há»a nhân của chúng tôi vốn là những ngÆ°á»i lÆ°Æ¡ng thiện. tuyệt nhiên không há» có ý hại ai, mà chỉ Ä‘em những nét bút há»a làm đẹp thêm cho má»i ngÆ°á»i. Di Há»a Ãoạn Hồn Thần là hạng ngÆ°á»i tiểu nhân, bỉ ổi, gắn há»a cho chúng tôi mà thôi. Nay chúng tôi quyết định nhá» Cù đại hiệp tiêu diệt cái há»a của chúng tôi.
Sử Thừa Tự nhìn lại Cù Nam Dân:
- Cù đại hiệp... xin ngÆ°á»i nói vá»›i Gia đại hiệp vài lá»i cho chúng tôi.
Cù Nam Dân ngập ngừng.
Gia Kính hào nhìn Cù Nam Dân. Y hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Cù đại hiệp nói có thể giết Di Há»a Ãoạn Hồn Thần Æ°?
- Æ  Æ  Lừ mắt nhìn Nam dân, Gia Kính Hào gắt gá»ng nói:
- Cù đại hiệp có bản lÄ©nh nhÆ° thế nào mà đòi lấy mạng Di Há»a Ãoạn Hồn Thần chứ?
NgÆ°Æ¡i hẳn thừa biết Di Há»a Ãoạn Hồn Thần đã chặt đầu phÆ°Æ¡ng trượng Huyá»n Không đại sÆ° và cả DÆ°Æ¡ng Quân Bảo vô địch kiếm.
Kinh hào vuốt râu:
- Hay ngÆ°Æ¡i là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần?
Nam dân khoát tay:
- Bang chủ đừng hiểu lầm... Ãừng hiểu lầm... tại hạ đâu phải Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
- Cù đại hiệp không phải Æ°? thế đại hiệp có bản lãnh gì mà đòi lấy mạng Di Há»a Ãoạn Hồn Thần?
Kinh Hào lắc đầu:
- Bổn nhân nghÄ© ngÆ°Æ¡i cùng má»™t giuá»™c vá»›i bá»n há»a nhân này. Ãã cùng má»™t giuá»™c thì bổn bang chủ cÅ©ng xếp ngÆ°Æ¡i vào hạng ngÆ°á»i phải tiêu diệt.
Nam Dân khoát tay:
- Bang chủ... Tại hạ không phải há»a nhân.
- Không phải cũng giết, phải cũng giết. Gia mỗ thì giết hơn thả lầm.
Gia Kính Hào quay lại chúng môn hạ:
- Bắt hắn cho ta.
cù Nam Dân bối rối:
- Bang chủ không tin tại hạ Æ°? tại hạ là Tàn Hồn Thiên Ãao.
- Bổn bang chủ chẳng biết gã nào tên tàn Hồn Thiên Ãao cả. trong địa phận của Gia má»—, cứ há»a nhân là phải chết.
- NhÆ°ng tại hạ không phải là há»a nhân - bổn nhân đã nói rồi... thà giết lầm hÆ¡n bá» sót.
Gia Kính Hào gắn giá»ng nói:
- Giết hết bá»n chúng bổn bang chủ.
Nghe Gia Kính hào thốt ra câu nói này, các há»a nhân của TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng trần rúng Ä‘á»™ng tâm thần. tất cả Ä‘á»u dồn vá» má»™t góc tá»­u quán, nhìn Cù Nam Dân vá»›i ánh mắt cầu cứu nhÆ° bầy dê non tá»™i nghiệp, Ä‘ang đối mặt vá»›i hung thần.
Những tưởng đâu Cù Nam Dân sẽ ra tay để hoá giải mối hiểm há»a cho các há»a nhân trấn TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng không ngá» y lại sợ hãi hÆ¡n cả những ngÆ°á»i kia trÆ°á»›c di lệnh của Gia Kính Hào.
Cù Nam Dân chợt quẳng ngá»n đại Ä‘ao, quì móp dÆ°á»›i đất:
- Bang chủ... Tại hạ xin thá» không phải là há»a nhân nhÆ° những ngÆ°á»i này.
Sá»­ thừa Tá»± cau mày rít giá»ng nói:
- cù đại hiệp đã nhận ngân lượng của chúng tôi để Ä‘oạt thủ cấp Di Há»a Ãoạn Hồn Thần. Cá»› sao không nói vá»›i bang chủ lá»i nào minh bạch cho chúng... Lại còn...
Cù Nam Dân nhìn lại Sử Thừa Tự:
- HỌ Sử kia... Cù mỗ nhận ngân lượng của ngươi hồi nào chứ?
Sá»­ thừa Tá»± tức giận đến tím mặt, y gắt giá»ng nói:
- Cù Nam Dân... Sá»­ má»— dù là ngÆ°á»i chân yếu tay má»m cÅ©ng không hèn hạ nhÆ° ngÆ°Æ¡i đâu. Sá»­ má»— xem nhÆ° đã lầm bằng hữu, lầm ngÆ°Æ¡i.
Sử Thừa Tự dấn đến một bộ:
- Cù Nam Dân... Ngươi đã tiểu nhân hạ đẳng như vậy thì Sử mỗ chẳng còn gì để nói với ngươi nữa. ngươi mau trả lại số ngân lượng đã lấy của chúng ta. trả lại đây.
Cù Nam Dân nhìn Sử Thừa Tự:
- HỌ Sá»­ không khiếp kia... NgÆ°Æ¡i hàm hồ, vá»ng ngôn bừa bãi. Cù má»— lấy gì của ngÆ°Æ¡i chứ?
- Túi ngân lượng còn khoát trên vai ngươi đó.
- Bá»n há»a nhân các ngÆ°Æ¡i, cÆ¡m còn chẳng có ăn thế mà dám nói giao ngân lượng cho cù má»— Æ°?
Y hướng mặt nhìn lại Gia Kính Hào:
- Gia bang chủ minh xét... Nếu nhÆ° bá»n há»a nhân này có ngân lượng thì hẳn bá»n chúng đích thị là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần. Cù má»— không dám xen vào chuyện hệ sá»± của bang chủ. Cù má»— xin cáo từ.
Sử Thừa Tự trơn mắt:
- Ta không cho ngÆ°Æ¡i Ä‘i đâu. Con ngÆ°á»i của ngÆ°Æ¡i trÆ¡ trẽn đến thế là cùng.
Nam Dân hừ nhạt, cÆ°á»i khảy rồi nói:
- Các ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i của Di Há»a Ãoạn Hồn Thần thì Cù má»— sao cứu được các ngÆ°Æ¡i?
Gã thốt dứt câu quay lại Gia Kính Hào:
- Gia bang chủ... tại hạ xin cáo từ.
Sá»­ Thừa Tá»± bÆ°á»›c ngang chặn cá»­a tá»­u quán - Cù Nam Dân... NgÆ°Æ¡i không Ä‘i được đâu, nếu không trả lại khoảng ngân lượng mà chÆ° huynh đệ chúng ta đã gom góp nhá» ngÆ°Æ¡i tiêu diệt kiếp há»a này.
Cù Nam Dân hừ nhạt một tiếng:
- Sá»­ Thừa Tá»±... NgÆ°Æ¡i có bản lÄ©nh gì mà cản Ä‘Æ°á»ng ta chứ? Ãược Cù má»— sẽ thừa lệnh Gia bang chủ giết ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c để gia bang chủ chẳng phải bẩn tay.
Cù Nam Dân vừa nói vừa vun khoái Ä‘ao nhÆ°ng Ä‘ao pháp của gã vừa vun lên thì ngÆ°á»i trung niên ngồi trong góc tá»­u quán, nảy giá» im lặng bất ngá» xuất thủ. Khi lưỡi Ä‘ao há» Cù vừa chém thẳng đến yết hầu Sá»­ Thừa Tá»± thì đôi Ä‘Å©a của trung niên đã gắp lấy nó.
Mặc dù chỉ là má»™t đôi Ä‘Å©a tầm thÆ°á»ng nhÆ°ng ngá»n khoái Ä‘ao của há» Cù dính chặt lấy Ä‘Å©a không thể chém đến được, và cÅ©ng không thể rút vỠđược.
Trung niên đứng lên nhìn Cù Nam Dân.
- Các hạ đã nhận ngân lượng của sá»­ huynh đây thì phải làm lá»i hứa mình. cá»› gì chÆ°a làm đã vá»™i bá»™i ngôn vậy. NhÆ° thế đâu phải ngÆ°á»i thủ tín.
Nam dân gắt gá»ng quát:
- Ngươi là ai?
- Một kẻ bàng quan như bất mãn trước hành động của túc hạ.
- Ngươi muốn gì?
- Muốn gì ư?
Cù Nam Dân gật đầu.
Trung niên thÆ° sinh nhếch môi mỉm cÆ°á»i:
- Tại hạ muốn các hạ phải thá»±c hiện lá»i giao Æ°á»›c vá»›i các há»a nhân ngụ Ở TÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng trấn.
- NgÆ°Æ¡i...
Trung niên thư sinh nhướn mày nhìn Cù Nam Dân nói tiếp:
- Muốn thá»±c hiện lá»i hứa đó, các hạ phải bÆ°á»›c qua xác chết của tại hạ.
Cù Nam Dân nhìn lại Gia Kính Hào:
- Bang chủ... Gã này muốn chết thế cho bá»n há»a nhân. Cù Nam Dân thay bang chủ dẫn Ä‘á»™ gã Ä‘i trÆ°á»›c đây.
HỌ Cù nói dứt câu, dồn ná»™i lá»±c giá»±t ngá»n khoái Ä‘ao lại, nhÆ°ng y không ngá», trung niên thÆ° sinh lại nhấp đôi Ä‘Å©a thả lưỡi Ä‘ao ra. Dồn ná»™i lá»±c quá nhiá»u, nên há» Cù giá»±t Ä‘ao lại thì té ngá»­a ra sau, trung niên thÆ° sinh dẫn đến má»™t bá»™, Ä‘iểm luôn đôi Ä‘Å©a vào yết hầu tàn Hồn Thiên Ãao Cù Nam Dân:
- Thế nào... các hạ chịu trả lại ngân lượng cho Sử huynh đệ không?
Sắc mặt Cù Nam Dân tái nhợt. Y ngượng gật đầu cá»i túi ngân lượng đặt xuống bên cạnh - Ta... Ta trả lại đó.
- Ta mong lần sao các hạ đừng hành động bỉ ổi và đê tiện như vậy.
Trung niên thÆ° sinh cúi xuống nhặt túi ngân lượng. lợi dụng ngay cÆ¡ há»™i đó, Cù Nam Dân bất ngá» xuất thủ. Ngá»n khoát Ä‘ao của gã bất ngá» phạt ngang thắt lÆ°ng trung niên thÆ° sinh. những tưởng lưỡi Ä‘ao của há» Cù sẽ chém đôi thể pháp của trung niên thÆ° sinh, nhÆ°ng sá»± biến lại hoàn toàn trái ngược. chỉ hÆ¡i xoay ngÆ°á»i, chỉ pháp của trung niên thÆ° sinh phát ra đạo chỉ kình đẩy bật lưỡi dao bật ngược trở lại. ngá»n khoái Ä‘ao tuá»™t khá»i tay Cù Nam Dân, vô tình chém thẳng vào đỉnh đầu gã.
"Búp..." Y vung đao với nội lực mạnh bao nhiêu thì nhận lại cũng bằng như vậy. chính vì vậy thủ cấp của hỠCù bị chẻ đôi như một quả dưa hấu.
Gã giãy đành đạch, cuối cùng thì trút hơi thở cuối cùng trong sự giẫy chết hối hả.
Bá»n há»a nhân thấy cái chết của Cù Nam Dân đã sợ càng sợ hÆ¡n. tất cả túm tụm quanh Sá»­ Thừ Tá»±.
Trung niên thư sinh hắt túi ngân lượng bước lại trước mặt sử thừa Tự đặt vào tay y:
- Sử Huynh hãy giữ lấy. đáng ra hỠCù không chết nhưng tự y đi tìm cái chết cho y.
Sử Thừa Tự miễn cưỡng nhận lại túi ngân lượng.
Trung niên thư sinh nhìn lại bang chủ Thần Phục bang Gia Kinh Hào từ tốn nói:
- Bang chủ... Những há»a nhân chẳng có tá»™i gì khiến ngÆ°á»i phải trị lấy mạng há».
Gia Kính hào gắn giá»ng nói:
- Ngươi là ai mà bổn bang chủ thấy khá quen quen.
Trung niên thư sinh lắc đầu:
- Tại hạ là ngÆ°á»i bàng quan và chẳng quen biết gì vá»›i bang chủ. Bàng quan nhÆ°ng cÅ©ng rất khách quan, do đó tại hạ cÅ©ng không bàng quan đến Ä‘á»™ thản nhiên thấy các há»a nhân tÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng trấn chết oan được.
- Thế các hạ làm gì để giúp những gã há»a nhân này?
Trung niên thÆ° sinh ôm quyá»n từ tốn nói:
- Tại hạ thỉnh cầu Gia bang chủ cho Sá»­ huynh và những ngÆ°á»i của phÆ°á»ng há»a nhân TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng má»™t sinh lá»™ để tồn sinh. TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thành thiếu há»a nhân thì chẳng còn tÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thành.
- NhÆ°ng nếu trong bá»n chúng có má»™t kể là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần thì sao?
Trung niên thư sinh lắc đầu:
- Tại hạ có thể lấy mạng mình ra bảo chứng vá»›i bang chủ, tất cả những há»a nhân Ä‘ang có mặt tại đây chẳng có ai là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Gia Kính hào cau mày:
- Các hạ dam Ä‘em mạng mình ra bảo chứng cho lÅ© há»a nhân này Æ°?
Trung niên thÆ° sinh gật đầu Gia kính hào nghiêm giá»ng nói:
- các hạ khẳng khái dùng mạng mình...
[thiếu hai trang 190, 191]... cái tên nghe thật kiêu hùng, nhưng so với VÔ địch kiêm Dương Quân Bảo thì...
Trung niên thư sinh ngập ngừng một lúc rồi nói:
- Tại hạ xin miá»…n bàn vá» võ công của bang chủ vá»›i hai ngÆ°á»i đó, tá»± bang chủ Ä‘oán được ai cao ai thấp. thế mà phÆ°Æ¡ng trượng đại sÆ° và DÆ°Æ¡ng Quân Bảo vẫn bị Di Há»a Ãoạn Hồn Thần lấy mạng nhÆ° thể lấy đồ vật trong túi vậy.
Gia Kính hào nheo mày:
- Nói gì thì nói, bổn bang chủ muốn biết ngươi là ai?
- Má»™t kẻ bang quan vô danh vô tính, cần gì bang chủ phải lÆ°u tâm. tại hạ chỉ xin bang chủ cho các há»a nhân Ở đây má»™t sinh lá»™. chỉ có thế thôi.
- NhÆ°ng trÆ°á»›c hết bổn bang chủ muốn biết ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i thế nào? tại sao lại biết Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
Trung niên thư sinh nhìn Gia Kính Hào - Bang chủ thật lòng muốn biết ư?
Gia kính Hào gật đầu - Gia mỗ cần phải biết.
- Bang chủ sẽ được biết ngay đây thôi.
Lá»i cứ nhÆ° còn Ä‘á»ng trên miệng trung niên thÆ° sinh lắc vai, vá»›i bá»™ pháp thần kỳ khiến cho Gia Kính Hào không kịp trở tay. Khi y nhân biết được thì Trảo công của thÆ° sinh có sắc mặt nhợt nhạt vá»›i vết thẹo trên má khiến cho khuôn mặt lệch hẳn má»™t bên, khá dị dạng đã đặt vào tá»­ huyệt yết hầu gã.
Trảo công của thư sinh còn để hỠbên ngoài nhưng Gia Kính Hào cảm nhân sát thủ từ năm đầu chỉ pháp có thể lấy mạng y bất cứ lúc nào.
Y ngập ngừng nói:
- Ngươi bất ngỠra tay đâu phải anh hùng hảo hán. Nhưng vừa rồi ngươi đã dùng Tu La Thần pháp.
- Bang chủ cÅ©ng có kiên văn đó. giá» tại hạ má»›i trả lá»i bang chủ biết đây. Tại hạ là ngÆ°á»i có thể lấy mạng bang chủ bất cứ lúc nào.
Gia Kinh hào biến sắc. Y ngập ngừng nói:
- NgÆ°Æ¡i là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần.
- Tại sao bang chủ cứ cố chấp cho tại hạ là Di Há»a Ãoạn Hồn Thần? BỎ ý niệm đó ra khá»i tâm tưởng của bang chủ Ä‘i.
Buông má»™t tiếng thở dài, trung niên thÆ° sinh nghiêm giá»ng nói:
- Bang chủ hứa vá»›i tại hạ để yên cho các há»a nhân có mặt tại đây được yên bình, tại hạ sẽ cho bang chủ biết má»™t tin rất quang trá»ng có liên quan đến bang chủ.
Gia Kinh Hào vừa bị trung niên thÆ° sinh khống chế tá»­ huyệt yết hầu, dù muốn hay không muốn thì y cÅ©ng phải nhận lá»i thỉnh cầu của trung niên thÆ° sinh. mặc dù vậy gia Kính hào vẫn miá»…n cưỡng nói:
- Ãược Gia má»— hứa...
- Lá»i hứa của má»™t bang chủ không phải nhÆ° lá»i giao Æ°á»›c của kẻ tiểu nhân Cù Nam Dân chứ?
- Bổn bang chủ không phải hạng tiểu nhân Cù Nam Dân.
Trung niên thÆ° sinh gằn giá»ng nói:
- Ãược tại hạ tin vào lá»i bang chủ. NhÆ°ng nếu bang chủ giống nhÆ° há» cù thì Trảo thủ của tại hạ chẳng ngập ngừng nếu gặp lại nhau đâu.
Giá»ng nói của trung niên thÆ° sinh mặc dù nặng ná» nhÆ°ng không gay gắt nhÆ° bấy nhiêu đó cÅ©ng đủ khiến cho Thần Phục bang chủ Gia Kính Hào gay lạnh cá»™t sống.
Y khẽ gật đầu:
- Các hạ phải tin vào một bang chủ chứ?
- Tại hạ tin.
Trung niên thÆ° sinh rút Trảo công lại nhìn Gia Kính hào nghiêm giá»ng nói:
- Tại hạ có mặt tại đây là vì Di Há»a Ãoạn Hồn Thần. Y sẽ xuất hiện tại TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng trấn vì kẻ kế tiếp y phải giết chính là Thần Phục bang chủ Gia Kính hào.
- Gia mỗ đang cỠgã.
Trung niên thư sinh nghiêm mặt nói:
- Tại hạ mong bang chủ sẽ qua được kiếp há»a này.
Y ôm quyá»n.
- Bang chủ bảo trá»ng.
Gia Kính Hào lưỡng lá»± nhÆ°ng gắt gá»ng nói:
- Gia mỗ không cần sự chỉ huấn của túc hạ. Tự gia mộ có thể tự lo được cho mình.
Y gắn giá»ng nói:
- Kẻ phải bảo trá»ng là túc hạ thì đúng hÆ¡n.
LÆ°á»m trung niên thÆ° sinh bằng ánh mắt hằn há»™c, Gia Kính Hào má»›i quay bÆ°á»›c bá» Ä‘i bá»n môn hạ lục tục kéo theo gã.
Thấy Gia Kính hào bỠđi, Sử Thừa Tự cùng các huynh đệ của y mới thở phào một tiếng.
Sá»­ thừa Tá»± bÆ°á»›c đến ôm quyá»n xá trung niên thÆ° sinh, kính cẩn nói:
- Ãại ân, đại đức Của tôn giá không thể trả được bằng ngân lượng. Sá»­ Thừa Tá»± thay mặt huynh đệ kính tôn giá má»™t lạy.
Sá»­ Thừa Tá»± toan quỳ xuống lạy thì trung niên thÆ° sinh gắt giá»ng nói:
- Sử huynh đừng làm như vậy.
Y cản Thừa Tự lại:
Tại hạ chỉ làm theo suy nghÄ© khách quan của mình thôi, Sá»­ huynh và chÆ° vị huynh đệ đây đừng cho đó là đại ân đại nghÄ©a. Tại hạ chỉ thỉnh cầu các vị Ä‘em ngân lượng để mÆ°á»›n sát thủ lấy thủ cấp Di Há»a Ãoạn Hồn Thần. nếu chẳng may, Di Há»a Ãoạn Hồn Thần biết được chuyện này, e rằng chẳng có ai giúp được các vị.
- ChÆ° huynh đệ của phÆ°á»ng há»a nhân TÆ°Æ¡ng dÆ°Æ¡ng khắc cốt ghi tâm lá»i huấn thị của tôn giá... NhÆ°ng...
- tại hạ biết chư vị rất khó xử và đang rơi vào tình thế hiểm nghèo, nhưng tại hạ đã xin với Gia bang chủ rồi. Chư vị yên tâm từ nay Thần Phục bang sẽ không làm khó dễ chư vị nữa đâu.
Sử Thừa Tự kính cẩn xá Trung niên thư sinh:
- ChÆ° huynh đệ phÆ°á»ng há»a nhân thành kính Ä‘a tạ tôn giá. Nếu tôn giá không chê chúng tôi chỉ là hạng há»a nhân trói gà không chắt lại chẳng có nhiá»u ngân lượng, Sá»­ Thừa Tá»± cung kính thỉnh ân công vá» tÆ° gia để bồi tiếp.
Trung niên thư sinh khoát tay:
- Sử huynh và chư vị huynh đệ đừng nỠhà khách sáo như vậy. CÓ duyên phận thì có ngày chúng ta sẽ gặp lại.
Trung niên thÆ° sinh ôm quyá»n:
- Cáo từ Y thốt dứt câu thẳng bước tiến ra cửa tửu quán mà chẳng hỠquay đầu nhìn lại.
Sá»­ Thừa Tá»± vá»™i bÆ°á»›c theo gá»i:
- ân công... ân công...
NhÆ°ng khi Sá»­ Thừa Tá»± bÆ°á»›c đến cá»­a thì chẳng còn thấy nhân dạng của trung niên thÆ° sinh. Y đứng ngay ngoài cá»­a dáo dác nhìn bốn phía tìm kiếm nhÆ°ng lại thất vá»ng bởi biết chắc vị ân công kia đã bá» Ä‘i rồi mà chẳng màng đến sá»± báo đáp của y và các huynh đệ cùng há»™i cùng phÆ°á»ng.
Sử Thừa Tự quay vào. Y bẽn lẽn ngập ngừng nói:
- Các huynh đệ miễn thứ... Sử mỗ không níu chân ân công lại được.
Lão Tam buông tiếng thở dài:
- Thật là tiếc, rồng ngay trước mặt chúng ta không thấy lại đi cầu tôm trong bùn.
Nghe lão Tam thốt ra câu này mặt Sử Thừa Tự đỠrần vì thẹn. Y miễn cưỡng nói:
- sử mỗ vì an nguy của chư huynh đệ nhưng tầm nhìn hạng hẹp thật là hổ thẹn.
Mong chư huynh đệ miễn thứ.
Y vừa thốt dứt câu thì giá»ng nữ nhân cất lên ngoài cá»­a tá»­ quán:
- Sử công tử biết như thế là đã có tầm mắt nhìn xa trông rộng rồi.
Sá»­ Thừa Tá»± nhìn lại nữ nhân vừa bÆ°á»›c vào tá»­u quán. Y ôm quyá»n thành tâm nói:
- Tạihạ...
CÔ nương kia khoát tay:
- Sử Công tử không phải đa lễ... Nếu Cù Nam Dân không giúp được các vị thì Lam tiểu Yến có thể giúp được các vị.
Tài sản của anhhe1281

  #19  
Old 13-04-2008, 12:10 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nô Tình Kiếm Thủ: Hồi 19
(Vô Danh)
Sá»­ Thừa Tá»± bÆ°á»›c vào ngôi nhà hoang vá»›i tâm trạng bồi hồi sợ sệt. Y không muốn đến nhÆ°ng vẫn phải đến ngôi nhà hoang này vì đã hẹn vá»›i Lam Tiểu Yến. Thật ra Thừa Tá»± chẳng có ý gì khác mà chỉ muốn chuá»™c lại lá»—i lầm mà gã đã bị Cù Nam Dân lừa gạt khiến cho lòng ray rứt không khá»i hổ thẹn vá»›i chÆ° huynh đệ trong phÆ°á»ng Há»a nhân.
Ãứng ngoài cá»­a ngôi nhà hoang, Sá»­ Thừa Tá»± nghÄ© thầm:
"Mình có chết cÅ©ng được, miá»…n lấy lại sá»± tôn kính của các chÆ° huynh đệ trong phÆ°á»ng há»a nhân là được rồi. Không ngá» Cù Nam Dân lại nhá» nhen và ti tiện nhÆ° vậy." Mặc dù tâm niệm nhÆ° vậy nhÆ°ng Sá»­ Thừa Tá»± vẫn lưỡng lá»± vá»›i ná»—i hồi há»™p khi phải đến ngôi nhà hoang này phó há»™i vá»›i Lam Tiểu Yến.
Buông một tiếng thở dài nghĩ tiếp:
- Không biết cô nÆ°Æ¡ng này là ai? NhÆ°ng mình cứ gặp ắt sẽ biết ngÆ°á»i ta là hạng ngÆ°á»i nhÆ° thế nào. Hy vá»ng vị cô nÆ°Æ¡ng này cÅ©ng là ân công nhÆ° tôn giá kia.
Vá»›i ý niệm đó, Sá»­ Thừa Tá»± quyết định đẩy cá»­a bÆ°á»›c vào. Y bắt gặp Lam Tiểu Yến ngồi đợi sẵn tá»± bao giá». Vừa thấy Sá»­ Thừa Tá»±, Tiểu Yến đứng lên bÆ°á»›c ra đón. Nàng vận bá»™ xiêm y khá lá»™ng lẫy, tôn tạo nhan sắc vốn đã được trá»i ban cho nụ cÆ°á»i rất duyên dáng.
Tiểu Yến ôm quyá»n nói:
- Tiểu Yến tưởng đâu công tử không đến phó hội với tôi.
- Tại hạ đã hẹn thì không bao giá» thất hứa. Cho dù biết mình có phải gặp đại há»a.
Nàng chá»›p mắt rồi nhÆ°á»ng mày:
- Sá»­ công tá»­ nghÄ© Tiểu Yến là đại há»a của ngÆ°á»i Æ°?
Sử Thừa Tự lắc đầu, từ tốn nói:
- Sá»­ Thừa Tá»± chỉ là há»a nhân trói gà không chặt, lại chẳng há» gây thù chuốc oán vá»›i ai, nhất là cô nÆ°Æ¡ng thì sao nghÄ© cô nÆ°Æ¡ng là đại há»a của tại hạ.
- Nếu không nghÄ© Tiểu Yến là đại há»a thì Sá»­ công tá»­ hãy xem Tiểu Yến nhÆ° ngÆ°á»i nhà được không?
- Tại hạ sợ mình chẳng xứng với cô nương.
- Sá»­ huynh khách sáo quá. Thật ra Tiểu Yến hẹn gặp công tá»­ đến đây bởi vì quan tâm đến sá»± an nguy của các huynh đệ phÆ°á»ng há»a nhân TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng trấn.
- Tại hạ không hiểu ý cô nương.
- Tiểu Yến biết công tá»­ là má»™t há»a nhân há»i làm sao biết được ngÆ°á»i của võ lâm nhÆ° thế nào?
Sử Thừa Tự gật đầu:
- CÔ nÆ°Æ¡ng nói không sai, tại hạ và chÆ° huynh đệ của mình không phải là ngÆ°á»i võ lâm, tất không thể nào biết được ngÆ°á»i của võ lâm hành Ä‘á»™ng nhÆ° thế nào.
Tiểu Yến nhìn Thừa Tự nói:
- Công tá»­ quá Æ° thành thật chắc khó mà tưởng được khi Tiểu Yến nói ra Ä‘iá»u này.
- Thật ra cô nÆ°Æ¡ng muốn nói cho tại hạ biết Ä‘iá»u gì?
Nàng lưỡng lá»± má»™t lúc rồi nghiêm giá»ng nói:
- NgÆ°á»i mà Sá»­ công tá»­ cho là ân công chính là Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Ãôi mắt của Sá»­ Thừa Tá»± nhÆ°á»ng to hết cỡ, những tưởng nhÆ° gã nghe nhầm lá»i nói của Lam Tiểu Yến.
- CÔ nương...
- Tiểu Yến biết Sá»­ công tá»­ Ä‘ang khích Ä‘á»™ng, và hẳn khó mà tin vào lá»i của tôi, nhÆ°ng sá»± thật vẫn là sá»± thật.
- Tại hạ quả không hiểu được.
Tiểu Yến bÆ°á»›c đến bên Sá»­ Thừa Tá»±. Mùi xạ hÆ°Æ¡ng từ cÆ¡ thể nàng tá»a xông vào khứu giác há» Sá»­ khiến gã phải quay mặt nhìn nÆ¡i khác.
- Sá»­ công tá»­ không hiểu cÅ©ng đúng thôi. Bởi công tá»­ không tin Di há»a Ä‘oạn hồn thần lại có hành Ä‘á»™ng nghÄ©a hiệp chứ gì?
Nàng nhìn Sá»­ Thừa Tá»± cÆ°á»i khảy rồi nói tiếp:
- NgÆ°á»i võ lâm hành tung cá»±c kỳ thần bí. Di há»a Ä‘oạn hồn thần là má»™t ác nhân có võ công siêu phàm, tuyệt đỉnh, thì hành tung càng thần bí hÆ¡n. Y có thể làm má»i việc để che đậy hành tung của mình.
- Là Di há»a Ä‘oạn hồn thần thì sao y lại cứu chúng tôi? Tại hạ nghÄ© cô nÆ°Æ¡ng đã lầm ai rồi đó.
Tiểu Yến lắc đầu nói:
- Lam Tiểu Yến không lầm đâu. Tất cả những sự việc tại tửu quán công tử đã thấy và đã nghe rồi mà.
Sử Thừa Tự gật đầu nói:
- Tại hạ đã thấy và đã nghe tất cả những gì ân công nói và làm.
Gã vừa nói dứt câu thì Thần Phục bang chủ Gia Kính Hào bước vào.
- Ãã thấy, đã nghe thế mà còn nói là lầm ngÆ°á»i Æ°?
Thấy Gia Kính Hào bất ngá» xuất hiện, Sá»­ Thừa Tá»± biến sắc. Y vá»™i vàng ôm quyá»n:
- Gia đại hiệp.
Gia Kính Hào nhìn Sá»­ Thừa Tá»± hừ nhạt má»™t tiếng rồi chắp tay sau lÆ°ng bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt gã. Y gằn giá»ng nói:
- Cái gã trung niên thÆ° sinh mà ngÆ°Æ¡i và các huynh đệ của ngÆ°Æ¡i cho là ân công chính là Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
- Gia đại hiệp, Sử mỗ thấy...
Mặt Gia Kính Hào đanh lại:
- Ngươi thấy gì nào?
- Dạ, vị ân công đó chẳng có chút gì là ác nhân cả. Nếu là ác nhân thì y đã chẳng giúp chúng tôi.
Hừ nhạt một tiếng, Gia Kính Hào nói:
- Hắn giúp các ngươi vì các ngươi cùng một bè một cánh với hắn chứ gì?
Sử Thừa Tự bối rối khi Gia Kính Hào thốt ra câu này. Y ngập ngừng từ tốn nói:
- Gia đại hiệp hiểu cho. Thật ra Sử Thừa Tự và vị ân công kia chẳng quen biết, chẳng có mối quan hệ gì. ân công chỉ là khách quan, vì sự tiểu nhân bỉ ổi của Cù Nam Dân mà phải ra tay nghĩa hiệp thôi.
Gia Kính Hào rít giá»ng nói:
- Không cần ngÆ°Æ¡i phải nhiá»u lá»i nữa. Phận sá»± của ngÆ°Æ¡i bây giá» là giúp bổn bang chủ giết gã đó.
Sử Thừa Tự lắc đầu nói:
- Sao Sử mỗ lại phải giúp tôn giá giết ân công của mình chứ?
- Vì má»™t nguyên nhân rất Ä‘Æ¡n giản, hắn là Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Bởi ngÆ°Æ¡i không giết gã thì các ngÆ°Æ¡i là kẻ cùng bè cánh vá»›i Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Sử Thừa Tự miễn cưỡng nói:
- Gia đại hiệp có thể cho Sá»­ Thừa Tá»± biết do đâu ngÆ°á»i biết ân công của chúng tôi là Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Nếu đúng là Di há»a Ä‘oạn hồn thần thì không chỉ Sá»­ Thừa Tá»± mà tất cả chÆ° huynh đệ Ä‘á»u sẵn lòng giúp Gia đại hiệp.
Gia Kính Hào nhìn lại Lam Tiểu Yến. Tiểu Yến khẽ gật đầu.
Nhìn lại Sử Thừa Tự, Gia Kính Hào nói:
- Tu la thần pháp chỉ có má»—i má»™t Di há»a Ä‘oạn hồn thần biết dụng mà thôi. Gã ân công của các ngÆ°Æ¡i biết dụng Tu la thần pháp, thế thì hắn là ai nào? Thậm chí hắn còn nói hắn biết Di há»a Ä‘oạn hồn thần là ai, nhÆ°ng không nói cho bổn bang chủ biết. NgÆ°Æ¡i biện giải xem, vì sao hắn biết Di há»a Ä‘oạn hồn thần mà không nói ra chứ? Vậy có phải chính hắn là Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Mặt của Sử Thừa Tự không ngừng thay đổi. Y nghĩ thầm:
- Gia bang chủ nói cÅ©ng đúng. Tại sao ân công biết Di há»a Ä‘oạn hồn thần mà không nói. Phải chăng chính ngÆ°á»i là Di há»a Ä‘oạn hồn thần?
Vá»›i ý niệm đó trong đầu, Sá»­ Thừa Tá»± cÆ°Æ¡ng quyết hÆ¡n. Y nghiêm giá»ng nói vá»›i Gia Kính Hào:
- Sá»­ Thừa Tá»± mạn phép há»i bang chủ, Sá»­ Thừa Tá»± phải làm gì để giúp bang chủ?
Nhìn sang Lam Tiểu Yến, Gia Kính Hào nói:
- Lam tiểu thư sẽ nói cho ngươi biết ngươi phải làm gì.
Sá»­ Thừa Tá»± nhìn lại Lam Tiểu Yến cÅ©ng là lúc nàng nhìn gã. Hai ngÆ°á»i vô hình chung đối nhãn vá»›i nhau.
Tiểu Yến từ tốn nói:
- Sá»­ công tá»­ hẳn biết Di há»a Ä‘oạn hồn thần là kẻ nguy hiểm nhÆ° thế nào rồi. Y đã không ngừng giáng há»a lên đầu các vị, do đó chúng ta phải tìm cách đối phó vá»›i y mà bất kể thủ Ä‘oạn.
- Thế theo ý của Lam cô nương, tại hạ phải làm sao?
Tiểu Yến lấy trong thắt lưng ra một lỠtịnh bình màu nâu. Nàng đặt nó vào tay Sử Thừa Tự rồi nói:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần là ngÆ°á»i quá»· quyệt khó lÆ°á»ng. Muốn thu phục hắn phải dụng đến thủ Ä‘oạn. Sá»­ công và các huynh đệ trong phÆ°á»ng há»a nhân cứ má»i hắn đến phÆ°á»ng há»™i, má»i hắn uống rượu, bí mật bá» hoàn dược trong tịnh bình này vào rượu của gã Còn những chuyện sau cứ để cho Tiểu Yến và Gia bang chủ.
Sá»­ Thừa Tá»± ngập ngừng há»i:
- CÔ nương muốn tại hạ đầu độc y?
Tiểu yến gật đầu:
- Không sai.
- Xin há»i cô nÆ°Æ¡ng, nếu nhÆ° ân công không phải là Di há»a Ä‘oạn hồn thần thì tại hạ phải xá»­ nhÆ° thế nào?
Gia Kính Hào hừ lạnh rồi nói:
- Sá»­ Thừa Tá»±, ngÆ°Æ¡i cứ thá»±c hiện theo ý của Lam tiểu thÆ°, nếu nhÆ° muốn có chá»— đứng thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng này. Nếu nhÆ° ngÆ°Æ¡i không làm theo ý của Lam tiểu thÆ° thì bổn bang chủ sẽ xếp ngÆ°Æ¡i cùng má»™t cánh vá»›i Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Lúc bấy giá» ngÆ°Æ¡i có chạy lên trá»i hay xuống âm phủ cÅ©ng không thoát khá»i sá»± trừng trị của bổn bang chủ đâu Sá»­ Thừa Tá»± gục mặt nhìn xuống.
Tiểu Yến lên tiếng:
- Gia bang chủ, Sá»­ công tá»­ không phải là ngÆ°á»i của võ lâm tất không lÆ°á»ng hết thủ Ä‘oạn của Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Sá»­ công tá»­ chỉ vì sợ mình trở thành kẻ bất nhân, bất nghÄ©a mà thôi.
- Hắn sợ trở thành kẻ bất nhân, bất nghÄ©a chỠđến khi Di há»a Ä‘oạn hồn thần chặt đứt thủ cấp của Gia Kính Hào má»›i thá»±c hiện phÆ°Æ¡ng kế của Tiểu Yến sao?
- Sử Thừa Tự, dù muốn hay không thì ngươi cũng phải thực hiện theo kế sách của Tiểu Yến đấy. Nếu không thì đừng trách bổn bang chủ. Không chỉ ngươi bị trừng phạt mà tất cả thân bằng, quyến thuộc của ngươi cũng bị trừng trị.
- Bang chủ...
Gia Kính Hào trừng mắt nhìn Thừa Tự.
Chạm vào ánh mắt của Gia Kính Hào, Thừa Tự cúi đầu:
- Tại hạ sẽ theo kế sách của Lam tiểu thư.
Lam Tiểu Yến từ tốn nói:
- Sá»­ huynh cứ yên tâm. Tiểu Yến sẽ hết lòng giúp công tá»­ và các huynh đệ Ở phÆ°á»ng há»a nhân.
Buông một tiếng thở dài, Sử Thừa Tự mới nói:
- Mong tiểu thÆ° giúp tại hạ và các há»a nhân của phÆ°á»ng TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng.
Thừa Tá»± ôm quyá»n nói:
- Nếu không có gì để nói với tại hạ, Thừa Tự cáo từ.
Tiểu yến gật đầu:
- Công tá»­ bảo trá»ng.
Sử Thừa Tự nhìn lại Gia Kính Hào:
- Gia đại hiệp, tại hạ cáo từ.
Kính Hào khoát tay:
- NgÆ°Æ¡i Ä‘i Ä‘i.
Thừa Tá»± quay bÆ°á»›c rá»i ngôi nhà hoang. Trong thâm tâm thật ra bối rối bồi hồi. Thỉnh thoảng lại lắc đầu cứ muốn xua những ý tưởng thầm kín trong đầu mình.
Thừa Tự đi rồi, còn lại Gia Kính Hào và Lam Tiểu Yến. Gia Kính Hào bước đến bên Tiểu yến:
- Xem nhÆ° lần này huynh đã có thể tuyên cáo vá»›i quần hùng võ lâm Thần Phục bang là bang phái duy nhất giúp cho võ lâm qua được kiếp há»a Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Y nắm tay Lam Tiểu Yến:
- Công đầu thuộc vỠmuội. Nếu như lần này Thần Phục bang của huynh phát dương quang đại, tuyên cáo với quần hùng võ lâm là thiên hạ đệ nhất bang thì huynh sẽ tấn phong cho muội là phó bang chủ.
Tiểu yến lắc đầu:
- Nghe Gia bang chủ thốt ra câu này, Tiểu Yến vô cùng cảm kích, nhưng Tiểu Yến không muốn nhận chức danh phó bang chủ của huynh đâu.
Gia Kính Hào ngượng ngùng há»i:
- Tiểu Yến chê Thần Phục bang của ta à?
Nàng lắc đầu:
- Tiểu Yến đâu dám chê Thần Phục bang. Gia bang chủ đã tá»± cho bang của ngÆ°á»i là Thần Phục bang thì hẳn phải có thá»±c lá»±c chứ. NhÆ°ng Tiểu Yến không dám nhận bởi vì sợ phải xuống chầu Diêm chúa lắm.
Ãôi chân mày của Gia Kính Hào châu lại vá»›i nhau. Những nét bất phẫn lá»™ hẳn trên nét mặt gã. Y lắc đầu nói:
- Tiểu Yến sợ Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Nàng gật đầu.
Gia Kính Hào ngá»­a mặt cÆ°á»i vang nói:
- Hắn sắp chết đến nơi rồi, muội còn sợ gì nữa.
- Hắn sắp chết nhÆ°ng hắn chÆ°a chết. Mà hắn chÆ°a chết thì bất cứ lúc nào vẫn có thể xuất hiện để lấy thủ cấp của bang chủ. Nếu nhÆ° Tiểu Yến nhận lá»i làm phó bang chủ Thần Phục bang không chừng y dám mượn luôn thủ cấp của Tiểu Yến.
Gia Kính Hào gằn giá»ng nói:
- Hắn phải chết.
- Nhưng bây giỠhắn chưa chết kia mà.
Gia Kính Hào cÆ°á»i mỉm:
- Muá»™i yên tâm, Di há»a Ä‘oạn hồn thần xem nhÆ° đã nằm trong tay của Gia má»— rồi.
Gia Kính Hào nắm tay Tiểu Yến, nhỠnhẹ nói:
- Tiểu Yến, hay là nàng chấp nhận là thứ thiếp cho ta vậy? Hẳn cũng được chứ?
Tiểu Yến nhìn Kính Hào:
- Gia bang chủ làm Tiểu Yến hổ thẹn quá, nhất là có mặt Di há»a Ä‘oạn hồn thần Ở đây.
Kính Hào ngá»­a mặt cÆ°á»i. Y vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Tiểu Yến, nàng hù há»a Gia Kính Hào đó à? Lần trÆ°á»›c tại tá»­u quán, chỉ vì Gia má»— sÆ¡ suất nên má»›i bị hắn khống chế, nhÆ°ng gặp lại gã lần nữa, Gia Kính Hào không để cho hắn đắc thủ dá»… dàng nhÆ° vậy đâu.
- Mong rằng lá»i của bang chủ là thật chứ không phải là ngụy ngôn.
- Tiểu Yến, nàng không tin Gia Kính Hào ư?
Tiểu Yến giả lả nói:
- Tiểu Yến chưa thấy thì làm sao tin được?
- Lần này đối mặt vá»›i Di há»a Ä‘oạn hồn thần, nàng sẽ thấy uy dÅ©ng của Gia Kính Hào. Má»™t khi ta đã nói là ta làm bằng được.
- Thế Æ°? Bang chủ nhìn lại sau lÆ°ng xem, hình nhÆ° Di há»a Ä‘oạn hồn thần đã đến rồi đó Câu nói này của Lam Tiểu Yến khiến xÆ°Æ¡ng sống Gia Kính Hào gai lạnh. Y gượng mỉm cÆ°á»i há»i:
- Nàng đừng giả vá» lách tránh qua chuyện khác. Cho dù Di há»a Ä‘oạn hồn thần có xuất hiện Ở đây thì Gia Kính Hào cÅ©ng chẳng có gì phải sợ hắn cả.
- Thế thì Bang chủ nhìn lại sau lưng của mình xem.
- Tiểu Yến, sao nàng cứ nói bỡn cợt ta mãi thế?
- Tiểu Yến chẳng bỡn cợt với Bang chủ đâu.
Nghe nàng thốt ra câu này, Gia Kính Hào càng bồn chồn hÆ¡n. Bất giác y tin vào lá»i của Tiểu Yến là sá»± thật. Gia Kính Hào rít má»™t luồng chân khí căng phồng lồng ngá»±c, từ từ nhìn lại sau lÆ°ng mình.
Y đứng thừ ra nhÆ° pho tượng. Bởi đập vào mắt Gia Kính Hào là Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Y nhận biết ngÆ°á»i đứng bên giá tranh là Di há»a Ä‘oạn hồn thần bởi chiếc mặt nạ dát vàng, trông thật lạnh lùng, và bức tranh há»a bên cạnh là bức tranh vẽ chân dung y.
Gia Kính Hào châu mày miá»…n cưỡng há»i:
- NgÆ°Æ¡i là Di há»a Ä‘oạn hồn thần?
Ứng Hiệp gật đầu nói:
- Bang chủ đã biết sao còn há»i.
Giá»ng nói băng giá của Ứng Hiệp khiến trán Gia Kính Hào xuất hiện mồ hôi. Y phải dùng ống tay áo lên lau mặt rồi gượng nói:
- Các hạ đến TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng có định lấy mạng Gia má»— nhÆ° đã từng lấy mạng Huyá»n Không đại sÆ° và VÔ địch kiếm DÆ°Æ¡ng Quân Bảo?
- Ãúng, đó là thiên chức của tại hạ.
- Gia mỗ không thù, không oán với các hạ, sao các hạ lại muốn giết Gia mỗ?
- Không riêng má»™t mình bang chủ đâu. Tất cả những vị chưởng môn bang chủ nào được tại hạ vẽ tranh thì ngÆ°á»i đó Ä‘á»u phải chết. Không sá»›m thì muá»™n. Thà chết còn hÆ¡n sống trong ná»—i thấp thá»m lo âu sợ sệt.
- Các hạ cứ phải thực hiện thiên chức của mình sao?
ứng Hiệp gật đầu.
Gia Kính Hào thở ra nói:
- Ta và các hạ đã gặp nhau tại tửu quán rồi, và các hạ đã hứa để yên cho ta mà?
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Tại hạ và bang chủ chưa từng gặp nhau. Bang chủ chỉ có một cách duy nhất được tồn sinh là phải tự bảo vệ mình.
Ứng Hiệp vừa nói vừa đặt tay vào đốc kiếm.
Thấy kẻ thù đã đặt tay vào đốc kiếm, Gia Kính Hào chẳng dám xem thÆ°á»ng. Dù sao cái chết của Huyá»n Không phÆ°Æ¡ng trượng và VÔ địch kiếm DÆ°Æ¡ng Quân Bảo đã trở thành lá»i minh chứng cho võ công của Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Chính hai cái chết đó khiến Gia Kính Hào phải sợ hãi khi đối mặt vá»›i Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Bất giác y cảm nhận lưỡi hái tá»­ thần đâu đó ngấp nghé quanh mình. Chính cảm nhận mÆ¡ hồ kia buá»™c Gia Kính Hào không làm chủ được mà thối lại hai bá»™, mắt đóng Ä‘inh vào Ứng Hiệp.
Gã nghĩ thầm:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Chẳng lẽ hôm nay là thá»i khắc mình phải đối mặt vá»›i tá»­ thần?
Trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng Gia Kính Hào lại chủ động vận công dồn vào song thủ.
Tiểu Yến giỠmới lên tiếng:
- Nếu Bang chủ có uy dũng thì đừng bỠchạy đấy nhé.
- Ta không bỠchạy đâu.
Y thốt dứt câu, thét lên một tiếng, chủ động tấn công.
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần đỡ U ng Trảo công của bổn bang chủ đây.
Thân pháp Gia Kính Hào lướt trên cao ba trượng, rồi chúc thẳng xuống, đôi Trảo công Thanh ma thần thủ vươn ra tợ như vuốt chim ưng chúc xuống thập thiên đỡ Ứng Hiệp như thể chụp lấy con mồi.
Ứng Hiệp thi triển thuật Tu la thần pháp lách tránh mà không hỠphản kích. Y vừa lách tránh chiêu công của Gia Kính Hào vừa nói:
- Sao bang chủ không sử dụng tuyệt chiêu tối thượng của U ng Trảo công là Lôi lệ tam xí?
Ãánh hụt đối phÆ°Æ¡ng má»™t Trảo, Gia Kính Hào chỉ hÆ¡i lắc hai cánh tay, thần pháp đảo ngược trên không lÆ°á»›t vá» chá»— cÅ©. ánh mắt y lá»™ rõ sá»± kinh ngạc phải thốt thành lá»i:
- Sao ngươi biết tuyệt công Lôi Lệ tam xí của bổn bang chủ?
- Lôi lệ tam xí của Bang chủ đã từng bóp nát tim của má»™t thiếu phụ trên Thiên Ãài sÆ¡n.
Mặt Gia Kính Hào biến sắc:
- Sao ngươi biết chuyện đó?
- Bang chủ biết nhÆ° thế đủ rồi. Hãy dụng tuyệt chiêu đó Ä‘i, đừng phí thá»i gian nữa.
Gia Kính Hào nghiến răng nói:
- Ãược NgÆ°Æ¡i đã muốn bổn bang chủ moi tim ngÆ°Æ¡i thì bổn bang chủ sẽ moi tim ngÆ°Æ¡i.
Gia Kính Hào nói xong thét lớn:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Chết đây.
Cùng vá»›i tiếng quát đó, bang chủ Thần Phục bang Gia Kính Hào lại Ä‘iểm chân thoát lên cao tam trượng. Lần này lão chúc xuống, đôi Thanh ma thần thủ quay vòng nhÆ° hai chiếc chong chóng, đồng thá»i mÆ°á»i đạo chỉ khí đồng loạt thoát ra từ mÆ°á»i đầu chỉ pháp, tạo thành má»™t màn lÆ°á»›i chụp thẳng xuống vùng thượng đẳng của Ứng Hiệp.
Ứng Hiệp chỉ hÆ¡i lắc vai bÆ°á»›c sang trái, tả thủ dá»±ng đứng, vá»— thẳng đến trÆ°á»›c má»™t quả cầu đỠối, đón thẳng đỡ thẳng lấy mÆ°á»i đạo chỉ công của Gia Kính Hào.
- âm...
MÆ°á»i đạo chỉ chạm thẳng vào quả cầu lá»­a phát ra tiếng nổ dữ dá»™i. DÆ° kình phát tán chấn Ä‘á»™n ra bốn phía chung quanh, Gia Kính Hào bật ngược trở lại. Y đảo bá»™ trên không hạ thân xuống. Chân của Gia Kính Hào vừa má»›i chấm đất thì kiếm của úng Hiệp đã đến tá»›i nÆ¡i.
Gia Kính Hào biến sắc. Y muốn lạng ngÆ°á»i lách tránh nhÆ°ng kiếm ảnh của Ứng Hiệp xuất kích quá nhanh. Nhanh đến Ä‘á»™ Gia Kính Hào chẳng còn kịp có phản ứng gì mà chỉ thét cầu cứu Tiểu Yến.
Gã rống lên:
- Tiểu Yến...
Tiếng thét của há» Gia còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi thì kiếm của Ứng Hiệp đã xuyên qua tim gã rồi. Lưỡi kiếm Ä‘i mạnh đến Ä‘á»™ ngập sâu đến tận chuôi. Ứng Hiệp xoay cổ tay, Gia Kính Hào giật nẩy ngÆ°á»i lên khá»i mặt đất, những tưởng nhÆ° bị giật mình.
Ứng Hiệp đảo cổ tay một lần nữa thì mắt của bang chủ Thần Phục bang trợn trừng, trông thật khủng khiếp. Máu rỉ ra hai bên mép gã, trước khi gã đổ vật ra sau để hồn chu du địa phủ.
Ứng Hiệp thản nhiên rút kiếm vá». Y lau lưỡi kiếm vào áo Gia Kính Hào rồi má»›i chịu tra vào vá».
Cột lại dây kiếm vào thắt lưng, Ứng Hiệp nhìn Tiểu Yến từ tốn nói:
- CÔ nương là Lam Tiểu Yến?
Tiểu Yến mỉm cÆ°á»i, khẽ gật đầu:
- Lâm tỷ tỷ đã nói với công tử gì nào?
Ứng Hiệp lộ chiếc mặt nạ dát vàng. Y cho chiếc mặt nạ vào trong chiếc túi da đeo bên hông, rồi hướng mắt nhìn Tiểu Yến nói:
- Tỷ tỷ nói tại hạ nghe theo chỉ huấn của cô nương.
- Thế công tử có chịu nghe theo chỉ huấn của Tiểu Yến không?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Lá»i nói của Lam cô nÆ°Æ¡ng là chỉ huấn của Lâm tá»· tá»·, Ứng Hiệp phải nghe.
- Tốt lắm. Tôn công tử đi theo tôi.
Hai ngÆ°á»i rá»i ngôi nhà hoang. Lam Tiểu Yến Ä‘Æ°a Ứng Hiệp đến má»™t tòa trang viện tá»a lạc Ở ngoại vi TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng trấn. Trong tòa trang viện này có đủ má»i thứ nhÆ° hoa viên, ao cá và cả những hòn giả sÆ¡n thật đồ sá»™. Bên ngoài thì được bao bá»c bằng dãy tÆ°á»ng kiên cố che khuất tầm mắt những ai có trí tò mò.
Tiểu Yến chỉ chiếc ghế đôn sơn son thiếp vàng nói:
- Má»i huynh.
Ứng Hiệp ôm quyá»n:
- Ãa tạ cô nÆ°Æ¡ng.
- Huynh đừng khách sáo. Chúng ta đã là ngÆ°á»i nhà của nhau. Thậm chí huynh là Chủ, còn Tiểu Yến là khách.
- Ứng Hiệp không có ý đó, mà tự nhận mình chỉ là khách.
- Huynh chưa biết đấy thôi.
Nàng mỉm cÆ°á»i bÆ°á»›c đến bên Ứng Hiệp:
- Huynh thích tòa trang viện này không?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Rất thích. NÓ yên tÄ©nh, phù hợp vá»›i tại hạ, và có nhiá»u phong cảnh thÆ¡ má»™ng để tại hạ được phóng bút vẽ tranh.
Tiểu Yến mỉm cÆ°á»i:
- Xem như tòa trang viện này đã thuộc vỠhuynh rồi đó.
Mặt Ứng Hiệp đỠra:
- Tại hạ nghe không lầm chứ?
- Không.
Nụ cÆ°á»i lại hé nở trên hai cánh môi của nàng.
- Tòa trang viện mà Minh Thần giáo đã dành riêng cho huynh. NÓ là của huynh.
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Tại hạ không dám nhận đâu.
- Ãây là ý của Lâm tá»· tá»·. Công tá»­ không nhận cÅ©ng không được.
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
- Nếu là ý của tỷ tỷ, tại hạ phải tuân theo.
- Nếu ý của Tiểu Yến thì sao?
- à của Lam cô nương là ý của tỷ tỷ.
Tiểu Yến mỉm cÆ°á»i, gật đầu nói:
- Vậy công tá»­ cứ xem lá»i của Tiểu Yến là lá»i của Lâm tá»· tá»· vậy nhé.
- Tại hạ sẽ chịu theo ý của Lam cô nương.
Lam Tiểu Yến bước tới quầy để rượu. Nàng bưng vò rượu bốn cân ngoài có dòng Thiên bôi tình tửu, ôm vò rượu đặt xuống bàn, Tiểu Yến nói:
- Huynh và Tiểu Yến sẽ đối ẩm với nhau khi nào cạn vò rượu Thiên bôi tình tửu mới thôi.
Ứng Hiệp gật đầu.
Tiểu Yến chuốc rượu ra hai chiếc chén, rồi bưng lên nói:
- Tiểu Yến chúc huynh có được một tòa trang viện cho riêng mình.
- Ãa tạ.
ứng Hiệp bÆ°ng chén đáp lá»… nàng. Uống cạn số rượu trong chén, Ứng Hiệp má»›i nhìn Tiểu Yến há»i:
- Sao cô nương biết được Lâm tỷ tỷ?
- Ãiá»u đó huynh không cần biết, chỉ nên biết Tiểu Yến là chiếc bóng của Lâm tá»· tá»·.
Còn tôi muốn biết, bộ trong mắt của huynh chỉ có mỗi một Lâm tỷ tỷ thôi?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Trước đây tại hạ có Tống tỷ tỷ, nay thì chỉ còn mỗi một Lâm tỷ tỷ.
- Ngoài Tống tỷ tỷ và Lâm tỷ tỷ, huynh chẳng còn ai khác à?
- Không còn ai khác.
Nàng nguýt Ứng Hiệp:
- Giá» Tôn huynh đã có thêm má»™t ngÆ°á»i nữa rồi. NgÆ°á»i đó chính là Lam Tiểu Yến đây.
- Tại hạ sợ mình không xứng đáng với cô nương.
Tiểu Yến bÆ°ng vò rượu và róc ra chén vừa cÆ°á»i.
Thấy nàng cÆ°á»i, Ứng Hiệp há»i:
- Tại hạ có gì thất lá»… khiến cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i?
- Lâm tá»· tá»· nói vá»›i Tiểu Yến, Tôn công tá»­ là ngÆ°á»i hoạt bát, lanh lợi, và vui vẻ nữa, nhÆ°ng sao công tá»­ không giống nhÆ° Lâm tá»· tá»· nói. Huynh đối vá»›i Tiểu Yến rất xa lạ và lại Còn khách sáo nữa.
- Tạihạ...
Nàng lÆ°á»m chàng nói:
- Ãừng có giữ khoảng cách vá»›i Tiểu Yến được không?
- Phàm tại hạ má»—i khi giết ngÆ°á»i thấy tâm mình nặng trÄ©u nhÆ° vậy đó. NhÆ°ng có Lâm tá»· tá»·, ngÆ°á»i sẽ an ủi tại hạ phần nào để vÆ¡i Ä‘i sá»± hối hận. Thú thật, tại hạ giết Huyá»n Không đại sÆ°, VÔ địch kiếm DÆ°Æ¡ng Quân Bảo và cả Thần Phục bang chủ Gia Kính Hào mà chẳng biết vì sao há» chết. Tại hạ cÅ©ng chẳng có mục đích gì để giết há».
- Lấy mạng những kẻ đó là thiên chức của huynh mà.
Ứng Hiệp bưng chén rượu tránh đối mặt với mắt Tiểu Yến. Y ngập ngừng nói:
- Má»i cô nÆ°Æ¡ng.
- Huynh không thể gá»i Tiểu Yến bằng Lam muá»™i à?
- Ãược chứ, má»i Lam muá»™i.
Hai ngÆ°á»i chén thù chén tạc. Tiểu Yến thỉnh thoảng lại cất tiếng hát nho nhỠđể giúp vui Ứng Hiệp, nhÆ°ng mặt gã cứ ủ dá»™t khiến nàng cÅ©ng bất mãn.
Uống gần hết vò rượu, Tiểu Yến má»›i há»i Ứng Hiệp:
- sao? huynh không được vui à?
- Tại hạ cũng không biết nữa.
Nàng gắt gá»ng nói:
- Huynh là huynh, sao cứ gì là tại hạ với Tiểu Yến chứ?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Từ từ rồi huynh sẽ sửa.
Tiểu Yến lÆ°á»m Ứng Hiệp:
- Muội có cảm tưởng huynh đối ẩm với muội mà không được thoải mái hay vui vẻ gì cả Tại sao vậy?
Buông tiếng thở dài, Ứng Hiệp nói:
- Huynh cũng không biết.
- Huynh giấu muội rồi. CÓ phải huynh nhớ Lâm tỷ tỷ đúng không?
Ứng Hiệp gượng gật đầu:
- CÓ lẽ vậy - Uống rượu với muội mà huynh lại nhớ Lâm tỷ tỷ.
Thốt dứt câu mặt nàng đỠbừng.
Thấy mặt Tiểu Yến đỠgấc, Ứng Hiệp bối rối nói:
- Lam muá»™i đừng buồn Ứng Hiệp. Chẳng qua huynh đã quen vá»›i sá»± vá»— vá» của Lâm tá»· tá»· khi dụng kiếm giết ngÆ°á»i. Giá» không có Lâm tá»· tá»·, huynh cảm thấy trống vắng vô cùng.
- Thế còn Tiểu Yến đây thì sao?
Ứng Hiệp miễn cưỡng nói:
- Huynh chưa quen với sự có mặt của muội.
Tiểu Yến lÆ°á»m Ứng Hiệp:
- Sao huynh không tập dần vá»›i sá»± có mặt của Tiểu Yến? Hay muá»™i không đẹp bằng Lâm tá»· tá»· nên huynh thất vá»ng?
Ứng Hiệp lắc đầu:
- Huynh không có nghĩ gì cả đâu.
Nàng hừ khẽ trong miệng rồi nói:
- Huynh theo muá»™i.
Ứng Hiệp đứng lên theo chân nàng. Tiểu Yến rá»i thÆ° sảnh đến gian biệt phòng phía sau tòa chính sảnh. Chá» cho Ứng Hiệp bÆ°á»›c vào nàng má»›i khép cá»­a lại, rồi há»i úng Hiệp:
- Muá»™i há»i lại huynh...
- Tiểu Yến há»i, Ứng Hiệp sẽ trả lá»i.
- Lá»i nói của Tiểu Yến có phải là chỉ huấn của Lâm tá»· tá»· không?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Ãúng. TrÆ°á»›c khi đến đây, Lâm tá»· tá»· đã nói vá»›i huynh phải nghe lá»i của Tiểu Yến, xem Tiểu Yến nhÆ° chính tá»· tá»· vậy.
Nàng mỉm cÆ°á»i, quay mặt nhìn thẳng vào mắt Ứng Hiệp:
- Thế thì huynh hãy chuẩn bị mà nghe đây.
- Huynh đang nghe huấn thị của Tiểu Yến.
Nàng buông thẳng hai tay xuôi theo thân mình, từ tốn nói:
- Huynh hãy cởi y trang cho Tiểu Yến.
Ãôi nhãn quang của Ứng Hiệp tưởng chừng nhÆ° muốn dá»±ng ngược khi nghe câu nói này của Lam Tiểu Yến. Y ngập ngừng há»i lại nàng:
- Sao? Huynh cởi trang y của Tiểu Yến à?
Nàng cau mày gay gắt há»i Ứng Hiệp:
- Nếu trÆ°á»›c mặt huynh là Lâm tá»· tá»· thì huynh hẳn không há»i lại câu há»i của muá»™i chứ?
Ứng Hiệp mím môi khẽ gật đầu.
Tiểu Yến mỉm cÆ°á»i nhìn Ứng Hiệp:
- Hãy xem muội như Lâm tỷ tỷ coi nào.
Nàng vừa nói vừa nắm tay Ứng Hiệp đặt lên vai mình, Ứng Hiệp không khá»i ngập ngừng và bối rối. Y nhá» giá»ng nói cứ nhÆ° sợ có kẻ thứ ba nghe được gã nói, mặc dù thừa biết quanh đây chẳng có đệ tam nhân.
Ứng Hiệp nói:
- Tiểu Yến, huynh là má»™t há»a nhân, nên rất dá»… xao Ä‘á»™ng trÆ°á»›c vẻ đẹp của nữ nhân.
Tiểu Yến reo lên:
- Muá»™i rất thích nghe những lá»i thật thà nhÆ° thế này của huynh. Muá»™i chắc mình sẽ là ngÆ°á»i đẹp trong mắt huynh.
Nàng chớp mắt khích lệ Ứng Hiệp:
- Huynh còn ngại ngùng gì nữa. Hay huynh nghÄ© lá»i của muá»™i chỉ là gió thoảng mây bay chẳng đáng cho huynh quan tâm đến?
- Muội đừng nghĩ cho Ứng Hiệp như vậy.
- Nếu huynh không muốn muội nghĩ xấu cho huynh thì hãy cởi xiêm y cho muội.
Ứng Hiệp gật đầu. Y kéo ngoại y của nàng. Ãôi bá» vai trắng nõn của nàng hiện ra đập vào mắt Ứng Hiệp, Tiểu Yến những tưởng đâu Ứng Hiệp sẽ chẳng khác gì Ãoạn hình tá»­ kiếm Giang Hùng. Trong đầu nàng tưởng tượng Ứng Hiệp má»™t khi đã thấy làn da của mình rồi thì sẽ phải ôm lấy thân thể nàng. Rồi chuyện gì đến ắt sẽ đến, và nàng chắc chắn sẽ có má»™t gã nô tình mãi mãi Ở bên mình, nhÆ°ng Tiểu Yến có biết đâu, tất cả không nhÆ° nàng nghÄ©.
Ứng Hiệp nhìn bá» vai của Lam Tiểu Yến, làn da trắng của nàng đập vào mắt gã nhÆ°ng gã lại liên tưởng đến tấm thân ngà ngá»c của Lâm Bạch Huệ. Hắn cÅ©ng hồi há»™p, cÅ©ng rung Ä‘á»™ng trÆ°á»›c vẻ đẹp kia, nhÆ°ng sá»± rung Ä‘á»™ng đó được tạo ra bởi sá»± liên tưởng thì đúng hÆ¡n.
Tiểu Yến thấy Ứng Hiệp cứ thừ mặt nhìn hai bá» vai, nàng càng Ä‘oán chắc hÆ¡n, gã nam này sẽ biến thành nô tình của mình. Tiểu Yến nhá» giá»ng nói:
- Huynh, sao lại thừ mặt ra vậy?
Ứng Hiệp thoạt giật mình quay lại với thực tại. Y giả lả chống chế.
- Muội không bắt huynh cởi trang y của muội chứ?
Nàng liếc mắt Ä‘Æ°a tình vá»›i gã, mỉm cÆ°á»i nói:
- Không như huynh nghĩ đâu. Muội rất thích huynh cởi trang y của muội. Hình như cả thân thể muội đang nóng ran lên, không biết tại huynh hay tại Thiên bôi tình tửu?
Nàng từ từ gục đầu vào vai Ứng Hiệp. Thân thể nàng nhÆ° muốn nhập vào Ứng Hiệp để truyá»n sức nóng râm ran từ bên trong phả ra.
- Huynh đừng đứng thừ ra như thế. Là một nam nhân huynh biết phải làm những gì khi nữ nhân dâng tặng.
Ứng Hiệp bất giác bối rối. Y ngập ngừng nói:
- Huynh sợ...
Nàng ngẩng mặt lên há»i:
- Huynh sợ gì nào?
- Huynh sợ tỷ tỷ.
Tiểu Yến phá lên cÆ°á»i ngặt nghẽo. Nàng vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Huynh sợ Lâm tỷ tỷ biết ư. Thế thì huynh đừng sợ, bởi vì Lâm tỷ tỷ rất muốn huynh trở thành một nam tử hán chân chính biết phải hành sự như thế nào đối với một nữ nhân Ứng Hiệp nghe Tiểu Yến nói câu này, bất giác mặt đỠbừng. Y đã bối rối càng bối rối hơn. Trông như một thiếu nữ lần đầu tiên ngấp nghé biết được mùi tình.
Tiểu Yến bá cổ Ứng Hiệp:
- Nếu huynh thích muội thì hãy xem muội giống như tỷ tỷ vậy. CÓ lẽ, huynh chưa từng gần gũi nữ nhân phải không?
Ứng Hiệp gật đầu:
- Huynh chÆ°a từng bao giá» gần gÅ©i nữ nhân. Vá»›i Ứng Hiệp tất cả Ä‘á»u xa lạ và ngượng ngùng.
- Thế mà là Di há»a Ä‘oạn hồn thần, ai nghe đến cÅ©ng sởn cả xÆ°Æ¡ng sống. Huynh lạ thật đó.
Nàng thối vá» sau ba bá»™, rồi tá»± lá»™t bá» y trang mình. Thân thể Tiểu Yến hiện ra đập vào mắt Ứng Hiệp. Ãứng trÆ°á»›c tấm thân của Tiểu Yến vá»›i tất cả những Ä‘Æ°á»ng nét mỹ miá»u, những Ä‘Æ°á»ng nét mà trÆ°á»›c đây Ãoạn Hình Tá»­ Kiếm Giang Hùng phải quỳ xuống để tá»± nguyện làm nợ tình. Ứng Hiệp chỉ thấy tò mò và khích dục chứ tuyệt nhiên chẳng có chút cảm giác tôn thá», lâng lâng nhÆ° thể pháp của Lâm Bạch Huệ Ä‘em đến cho y.
Tiểu yến há»i:
- Muội đẹp không?
- Muội đẹp lắm.
- Thế sao huynh còn đứng đó mà chÆ°a bÆ°á»›c đến để khám phá và tận hưởng vị đầu tiên của má»™t kẻ khám phá tòa bạch ngá»c của thiên nhiên?
- Huynh sợ...
Nàng cau mày:
- Huynh cứ sợ mãi hay sao? Muội chỉ dâng hiến chứ làm gì mà huynh sợ?
Tiểu Yến vừa nói vừa để thân thể lõa lồ bước đến ngay trước mặt Ứng Hiệp. Nàng khích lệ gã bằng một một câu sống sượng:
- Huynh có phải là nam nhân không?
- Huynh là nam nhân.
- Thế thì huynh phải biết thực hiện thiên chức của nam nhân với nữ nhân chứ.
Nàng nguýt Ứng Hiệp:
- Một nam nhân thì chẳng bao giỠđứng thừ ra khi thấy một nữ nhân lõa thể trước mặt mình.
- Nhưng huynh sợ đắc lễ với muội.
- Muội đã chấp nhận sự dâng tặng thì sao huynh còn sợ chứ?
Nàng vừa nói vừa cởi bá» ngoại y của Ứng Hiệp. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i, Ứng Hiệp bị lá»™t chẳng còn mảnh vải trên ngÆ°á»i mà đối mặt lại là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc.
Huyết lưu trong kinh mạch tưởng chừng như muốn cuộn chảy Trảo ra cả lỗ chân lông.
Tiểu Yến bá lấy cổ hắn.
Ãôi nhÅ© hoa của nàng nhÆ° thể xuyên thủng vào da thịt Ứng Hiệp, tạo ra thứ cảm giác đến là kỳ diệu. Chẳng mấy chốc, Ứng Hiệp đã quên mất tất cả má»i thứ có trên Ä‘á»i này. Y trở lại bản năng của má»™t con thú để khám phá, để tận hưởng và chinh phục thân thể Tiểu Yến.
Chuyện gì đến ắt phải đến khi Ứng Hiệp chẳng thể nào làm chủ mình được nữa. Rồi những tiếng rên ư ừ của Tiểu Yến càng làm cho gã khích động tột cùng. Hắn như muốn ngấu nghiến thân thể Tiểu Yến, để hòa nhập vào cảm giác khoái lạc của nàng.
Trong cơn khoái lạc tột đỉnh, Ứng Hiệp bất giác buột miệng thầm thào nói:
- Tá»· tá»·, tá»· tá»·...
Tiểu Yến bất giác chạnh lòng khi câu nói này của Ứng Hiệp đập vào thính nhÄ©. Mặc dù bất mãn bởi câu nói kia nhÆ°ng hai mắt Tiểu Yến vẫn nhắm hỠđể xua Ä‘uổi niá»m uất ức khá»i tâm trí mình.
Ãôi ngá»c thủ của nàng xiết chặt lấy lÆ°ng Ứng Hiệp vá»›i ý niệm:
- Hôm nay ngươi không thuộc vỠta, ngày mai ngươi là kẻ nợ tình.
Tài sản của anhhe1281

  #20  
Old 13-04-2008, 12:12 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Nô Tình Kiếm Thủ: Hồi 20
(Vô Danh)
Lão Tam bưng chén rượu đầy cao hứng đưa đến trước nói với trung niên thư sinh:
- ân công, Tam Thử là kẻ chẳng biết ăn nói, lại hay huỵch toẹt nhưng lòng rất thành, xin được kính ân công chén rượu này.
- Lão Tam đã kính, tại hạ chỉ còn biết phục mệnh.
Nghe trung niên thÆ° sinh thốt ra câu đó, lão Tam càng phấn khích hÆ¡n. Y cao giá»ng nói:
- Huynh uống chén rượu đó, lão Tam đây sẽ uống má»™t cân. Uống khi nào chẳng còn biết trá»i đất gì thì thôi.
- Nhiệt tâm của Tam lão huynh khiến tại hạ vô cùng phấn khích.
- Vậy má»i ân công.
Trung niên thư sinh dốc chén rượu đổ vào miệng, lão Tam vừa kỠbầu rượu thì Sử Thừa Tự giật lại. Lão Tam ngơ ngác giằng bầu rượu nói:
- Sá»­ huynh, huynh sợ lão Tam này say à. Nếu lão Tam có say thì cÅ©ng rất thá»a chí vì đã được đối ẩm vá»›i ân công.
Trung niên thư sinh nhìn Sử Thừa Tự.
Sử Thừa Tự lắc đầu:
- Lão Tam, ta không cho ngươi uống nữa đâu.
- Sao lại không cho? Sử huynh đừng làm bẽ mặt Tam Thử trước mặt ân công đây.
Y nói xong giật lại bầu rượu.
Sử Thừa Tự biến sắc thét lên:
- Ngươi không được uống!
Lão Tam bật cÆ°á»i kha khả rồi nói:
- Sá»­ huynh đừng quá lo lắng để xem Tam Thá»­ nhÆ° má»™t đứa trẻ lên hai có được không? Ãệ không uống cạn bầu rượu này nhÆ° đã hứa vá»›i ân công.
Y nói xong toan dốc bầu rượu trút vào miệng. Sá»­ Thừa Tá»± đứng thừ ngÆ°á»i ra. Y hốt hoảng toan giật lại bầu rượu nhÆ°ng lão Tam đã quay qua bên. Y chÆ°a kịp dốc bầu rượu thì trung niên thÆ° sinh bất ngá» vÆ°Æ¡n Trảo thá»™p lấy bầu rượu.
Lão Tam ngơ ngẩn nhìn trung niên thư sinh nói:
- ân công cũng cùng một ý với Sử huynh ư?
Trung niên thư sinh lắc đầu từ tốn nói:
- Tại hạ muốn thấy Tam Thử huynh uống cạn bầu rượu này nhưng chỉ vì sợ huynh Chết nên phải đoạt bầu rượu trên tay huynh.
Tam Thá»­ gắt giá»ng nói:
- ân công xem thÆ°á»ng Tam Thá»­ quá.
Y cÆ°á»i khảy nói:
- Tá»­u lượng của lão Tam không tầm thÆ°á»ng đâu. Thậm chí khi có rượu Tam Thá»­ má»›i vẽ tranh đẹp được đó. Tranh của Tam Thá»­ luôn có cái thần của ngÆ°á»i uống rượu.
Trung niên thÆ° sinh mỉm cÆ°á»i, nhìn rồi lại buông má»™t tiếng thở dài. Y nói:
- Nếu bầu rượu này không có Ä‘á»™c thì tại hạ đã để cho Tam huynh uống, nhÆ°ng thật đáng tiếc trong rượu lại có Ä‘á»™c nên không được thưởng lãm tài nghệ tá»­u há»a của huynh.
Mặt lão Tam sững sá». Y há»i lại trung niên thÆ° sinh:
- ân công nói sao? Trong rượu có độc à?
Trung niên thÆ° sinh gật đầu. Y nghiêm giá»ng nói:
- Ãá»™c công trong rượu rất là lợi hại.
Y chìa bàn tay phải đến trước. Bàn tay của trung niên thư sinh tím bầm trông gớm ghiếc.
Tam Thử ngơ ngẩn:
- Sao lạ vậy? Bầu rượu này do chính...
Y quay ngoắt lại Sử Thừa Tự nói:
- Sử huynh, chuyện này là thế nào? Mau nói ra!
Sử Thừa Tự mím môi rồi nói:
- Chính huynh đã hạ độc vào trong rượu đó.
Ãôi mắt lão Tam trợn đứng tưởng chừng nhÆ° hai con ngÆ°Æ¡i sắp rá»›t ra ngoài. Lão Tam rít giá»ng nói nhÆ° thét:
- Tại sao Sử huynh lại làm như vậy chứ?
Sử Thừa Tự nhìn trung niên thư sinh:
- Bởi vị ân công đây chính là Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Trung niên thÆ° sinh cau mày há»i Sá»­ Thừa Tá»±:
- Ai nói cho huynh tại hạ là Di há»a Ä‘oạn hồn thần? Hay huynh bị Gia Kính Hào ép buá»™c?
Sử Thừa Tự lắc đầu:
- Chính Gia Kính Hào nói ngÆ°á»i là Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Chỉ có Di há»a Ä‘oạn hồn thần má»›i dụng được thuật Tu la thần pháp.
Trung niên thÆ° sinh cÆ°á»›p lá»i Sá»­ Thừa Tá»±:
- Y đã đưa độc công để huynh đầu độc tại hạ?
- Ãá»™c công của Lam tiểu thÆ°. Gia Kính Hào chỉ muốn nhá» tại hạ Ä‘á»™c tôn giá thôi.
Trung niên thư sinh lắc đầu:
- Gia Kính Hào hồ đồ bao nhiêu thì Sử huynh ấu trĩ bấy nhiêu.
Lão Tam vùng dậy, thộp cổ áo Sử Thừa Tự:
- HỌ Sá»­, ai cho quyá»n ngÆ°Æ¡i làm nhÆ° vậy đối vá»›i ân công chứ?
Lão Tam nói dứt cây đẩy Sá»­ Thừa Tá»± má»™t cái. HỌ Sá»­ đổ ká»nh ra đất. Tam Thá»­ cao giá»ng nói:
- Lần trước ngươi đã bị Cù Nam Dân cho gặm quả dừa, giỠđến lượt ả nha đầu Lam Tiểu Yến. Ngươi co mắt mà như mù vậy. Tại sao ngươi chỉ biết hành động mà chẳng chịu suy nghĩ chứ?
- Sử Thừa Tự hành động như vậy cũng vì chư huynh đệ mà thôi.
Lão Tam thét lên:
- NgÆ°Æ¡i còn có thể thốt ra lá»i nói đó được Æ°? Lão Tam này không cần ngÆ°Æ¡i lo cho ta nữa.
Y quay lại trung niên thư sinh:
- ân công, lão Tam sẽ đưa ân công đến đại phu.
- Tại hạ e khó mà rá»i khá»i đây.
Trung niên thư sinh vừa thốt dứt câu thì Lâm Bạch Huệ bước vào. Nàng nhìn trung niên thư sinh từ tốn nói:
- Ãàm VÄ©nh HÆ°ng, ngÆ°Æ¡i nói rất đúng đó.
Vừa thấy Bạch Huệ bÆ°á»›c vào, giá» thốt ra câu nói đó, lão Tam tức giận dẫn đến hai bá»™. Gã gằn giá»ng nói:
- Ả muốn gì Ở ân công lão Tam chứ?
Bạch Huệ nhìn lão Tam:
- NgÆ°Æ¡i đâu có đủ tÆ° cách để há»i bổn cô nÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u đó chứ?
Lão Tam thét lên, chỉ mặt Bạch Huệ:
- Lão Tam ta không cho ả làm càn bậy bạ đâu. Nhất là trong khi ân công của lão Tam đã bị trúng độc.
- Thếthì ngươi làm gì nào?
Lão Tam đứng giang chân giang tay:
- Ả mà có ý gì lão Tam sẽ đánh ả đó.
Ãàm VÄ©nh HÆ°ng châu mày toan lên tiếng cản Tam Thá»­ thì Bạch Huệ Ä‘ay nghiến nói:
- Bản nÆ°Æ¡ng rất ghét những kẻ cá»™c cằn thô lá»— nhÆ° ngÆ°Æ¡i. Ãá»™ng má»™t chút là thượng cẳng chân, hạ cẳng tay đối vá»›i nữ nhân. NgÆ°Æ¡i rất đáng vá» chầu Diêm chúa.
Ãàm VÄ©nh HÆ°ng vá»™i lên tiếng:
- Lâm phu nhân...
Y chÆ°a kịp thốt hết lá»i thì chỉ thấy Lâm Bạch Huệ búng ngón tay, lão Tam thốt "ối .
một tiếng. Y ôm lấy tam tinh như kẻ bị nhức đầu quá độc rồi dập đầu xuống sàn.
Sử Thừa Tự rống lên:
- Lão Tam...
Y xốc đến đỡ lấy Tam Thử, nhưng khốn nỗi lão Tam giỠchỉ là một cái xác vô hồn vô cam.
Sử Thừa Tự buông Tam Thử đứng sổng lên nhìn Lâm Bạch Huệ. Gã hét toáng lên:
- Tại sao lại giết lão Tam của ta chứ?
Bạch Huệ nhìn Sử Thừa Tự:
- NgÆ°Æ¡i đã hoàn thành trá»ng trách của mình nên ngÆ°Æ¡i được sống, Ä‘i Ä‘i.
- Không. Sử Thừa Tự phải trả thù cho lão Tam.
Vĩnh Hưng toan cản Thừa Tự lại, nhưng tất cả đã quá muộn. Y nhào đến Bạch Huệ thì cũng giống như lão Tam, đã ôm lấy đầu, rồi té xấp mặt đến trước như thể cây chuối bị phạt ngang.
VÄ©nh HÆ°ng chứng kiến cái chết của Tam Thá»­ và Sá»­ Thừa Tá»± chỉ còn biết buông tiếng thở dài. Trong khi gã buông tiếng thở dài thì Lâm Bạch Huệ thản nhiên bÆ°á»›c đến hai cái xác Tam Thá»­ và Sá»­ Thừa Tá»± rút hai cây kim thêu ghim ngay tam tinh há».
Nàng chùi kim thêu sạch máu má»›i giắt vào búi tóc mình. Cài kim búi tóc cẩn thận, Bạch Huệ má»›i nhìn Ãàm VÄ©nh HÆ°ng. Nàng quan sát má»™t lúc rồi há»i:
- Mặc dù trên mặt ngÆ°Æ¡i có vết sẹo dài khiến cho dung diện dị dạng nhÆ°ng bản nÆ°Æ¡ng vẫn nhận ra ngÆ°Æ¡i là Lãnh diện tu la Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
- Nhất Ãiểm La Sát Lâm phu nhân cần gì nÆ¡i tại hạ?
Lâm Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i:
- Ãàm công tá»­ lúc nào cÅ©ng là ngÆ°á»i thẳng thắn chẳng chút khách sáo quanh co. Vậy Lâm Bạch Huệ cÅ©ng đối lại công tá»­ bằng sá»± thẳng thắn.
Bạch Huệ dá»i gót bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Ãàm VÄ©nh HÆ°ng. Hai ngÆ°á»i đối mặt nhìn nhau. Ãiểm má»™t nụ cÆ°á»i trên hai cánh môi má»ng Æ°á»›t, chẳng biết đó là lá»i cầu tình giao hảo hay ẩn ý gì khác, Bạch Huệ từ tốn nói:
- Nếu Ãàm công tá»­ giao cho Bạch Huệ miếng ngá»c phù Tá»­ thành của Tống Bá»™i Linh thì Bạch Huệ sẽ đáp lại Ãàm công tá»­ bằng tình giao hảo.
VÄ©nh HÆ°ng cÆ°á»›p lá»i nàng:
- Nếu ta không giao thì sao?
- Ãàm huynh sẽ chịu rất nhiá»u thiệt thòi đó.
Mặt VÄ©nh HÆ°ng vẫn trÆ¡ ra nhÆ° thể có lá»›p đá trét lên mặt. Y trÆ°á»›c đây vốn là má»™t con bạc Ä‘en Ä‘á», nên trông mặt VÄ©nh HÆ°ng lúc này tợ nhÆ° Ä‘ang bÆ°á»›c vào má»™t cuá»™c Ä‘á» Ä‘en, sát phạt.
- Nếu tại hạ không giao mảnh ngá»c phù cho phu nhân thì hẳn phu nhân sẽ lấy mạng tại hạ. Dù sao thì Ãàm VÄ©nh HÆ°ng cÅ©ng đã trúng Ä‘á»™c công của Lâm phu nhân rồi, đâu còn đáng ngại nữa phải không?
- Ãúng. Lãnh diện tu la đã trúng Nhục thảo của Tinh Túc phái rồi, chẳng còn làm gì được nữa. Thế pháp của Ãàm huynh bây giá» còn nên hÆ¡n má»™t kẻ chẳng có võ công.
- Nếu Vĩnh Hưng làm được gì thì sao?
- Ãàm huynh làm được Ä‘iá»u gì nữa nào?
VÄ©nh HÆ°ng nhÆ°á»ng mày:
- Khống chế Lâm phu nhân, buộc phu nhân phải giao giải dược Nhục thảo cho tại hạ.
VÄ©nh HÆ°ng thốt dứt câu thì Lâm Bạch Huệ ngá»­a mặt cÆ°á»i khanh khách. Nàng vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Lâm Bạch Huệ không tin Ãàm huynh lật ngược tình thế này. Nếu Ãàm VÄ©nh HÆ°ng có thể làm được Ä‘iá»u vừa nói thì Sá»­ Thừa Tá»± và nhất là lão Tam không chết bởi Thiên châm của Lâm Bạch Huệ đâu.
Vĩnh Hưng gật đầu:
- Hình như Lâm phu nhân nói đúng. Ngoài chuyện tại hạ bị Nhục công khiến cho thân thể bại liệt thì còn thiệt thòi nào nữa sao?
Lâm Bạch Huệ nhìn VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i hiện trên hai cánh môi của nàng thì đôi lưỡng quyá»n cÅ©ng thẹn thùng á»­ng hồng. Nhan sắc nàng vốn đã được trá»i phú cho vẻ đài các không ai sánh bằng, giỠđược Ä‘iểm tô thêm bằng những nét e lệ thẹn thùng đã đẹp giá» càng đẹp hÆ¡n. NÓ toát ra sức cuốn hút thần kỳ mà bất cứ nam nhân nào cÅ©ng phải ngÆ¡ ngẩn.
Bạch Huệ há»i:
- Bổn nÆ°Æ¡ng nghe nói công tá»­ là ngÆ°á»i trăng hoa, Ä‘a tình nhÆ°ng lại rất chung tình.
- Ai nói gì tại hạ, tại hạ cÅ©ng Ä‘á»u nhận cả. Trăng hoa Ä‘a tình cÅ©ng được má»™t dạ thủy chung cÅ©ng không sao. Bất cứ là kẻ nhÆ° thế nào VÄ©nh HÆ°ng vẫn là VÄ©nh HÆ°ng.
- Nói rất hay. Bản nÆ°Æ¡ng há»i câu đó để biết Ãàm công tá»­ là kẻ Ä‘a tình hay ngÆ°á»i thủy chung.
- Cả hai.
Lâm Bạch Huệ bật cÆ°á»i thành tiếng. Nàng nói:
- Lại đúng. Má»™t câu trả lá»i chính xác. Ãàm công tá»­ có thể ôm bất cứ nữ nhân nào nhÆ°ng cÅ©ng lại là kẻ thủy chung vá»›i nÆ°Æ¡ng tá»­ mình có đúng nhÆ° vậy không nhỉ?
- Phu nhân muốn biết để làm gì? Hay phu nhân có ý để tình cho tại hạ?
- Nếu ta trao tình cho công tử thì sao nào?
Hai cánh môi má»ng của VÄ©nh HÆ°ng nhếch lên. Khuôn mặt của gã vốn đã bị dị dạng bởi vết sẹo dài giá» lại càng trông dị dạng hÆ¡n nữa. Y buông má»™t câu bằng chất giá»ng thật lạnh nhạt:
- Tại hạ chẳng dám nhận tình của phu nhân nếu không biết được mục đích của ngÆ°á»i.
- Một trang giai nhân như Lâm Bạch Huệ trao tình cho ngươi mà ngươi không nhận - Không.
Thốt ra câu nói cộc lốc này, bộ mặt của Vĩnh Hưng đanh hẳn lại.
Bạch Huệ bất nhẫn nói:
- Ãàm VÄ©nh HÆ°ng, ngÆ°Æ¡i tưởng vẫn còn là má»™t trang mỹ nam tá»­ nhÆ° xÆ°a à?
- Tại hạ là nam nhân nên chẳng bao giỠnghĩ đến cái đẹp. Cái đẹp của nam nhân Chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Thì ra là vậy. Bổn nương cảm thấy hiện tại ngươi rất khô cằn tại sao như vậy, phải chăng ngươi mất đi bộ mặt thanh tú trở thành kẻ khô tình sao?
- Tại hạ tự hủy khuôn mặt mình đó.
VÄ©nh HÆ°ng đổi giá»ng lạnh lùng nói tiếp:
- Lâm phu nhân, hình như chúng ta đã đi quá xa ngoài những mục đích của phu nhân muốn nơi tại hạ.
- Mục đích của Lâm Bạch Huệ duy nhất là muốn ngÆ°Æ¡i trao lại miếng ngá»c phù Tá»­ thành.
- ít ra tại hạ cÅ©ng nghe được lá»i nói này của phu nhân.
Nhìn thẳng vào mắt Lâm Bạch Huệ, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng nghiêm giá»ng chậm rãi nói:
- Hẳn Lâm phu nhân biết giá trị của miếng ngá»c phù đó nên má»›i muốn có nó?
- Không sai.
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i nói:
- Phu nhân hãy trao giải dược Nhục công cho tại hạ, VÄ©nh HÆ°ng sẽ trao miếng Ngá»c Phù cho ngÆ°á»i.
Lâm Bạch Huệ gật đầu nói:
- Ãược!
Nàng lấy trên ngÆ°á»i ra lá» tịnh bình màu lam ngá»c thảy vào tay VÄ©nh HÆ°ng, - Ãàm công tá»­ chỉ cần ngá»­i là có thể phân biệt đâu là giải dược thật đâu là giả.
Vĩnh Hưng gật đầu. Y đưa lỠtịnh bình lên trước mặt rồi nói:
- Không cần ngửi, tại hạ cũng biết đây là giải dược.
- Từ đâu ngươi phân biệt được mà không cần ngửi?
- Nét mặt của phu nhân.
- Nét mặt của bản nương có liên quan gì đến chuyện đó?
- Tại hạ nhận thấy nét mặt của phu nhân rất thành thật. Hẳn giải dược phu nhân trao cho tại hạ không phải là giả, nhưng nó phải có đặc điểm gì đó.
- Rất đúng. Giải dược mà bản nÆ°Æ¡ng giao cho tôn giá là giải dược thật, nhÆ°ng phải sau hai mÆ°Æ¡i bốn canh giá», nó má»›i giải được Nhục thảo.
- Hóa ra là vậy.
Lâm Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i, từ tốn nói tiếp:
- Túc hạ đã có giải dược, và hẳn trao lại cho ta mảnh ngá»c phù Tá»­ thành chứ?
Ãàm VÄ©nh HÆ°ng nói:
- Mảnh ngá»c phù Ä‘ang trên cổ của tại hạ. Phu nhân có thể đến lấy.
- Tốt lắm.
Lâm Bạch Huệ bÆ°á»›c đến. Nàng toan vén cổ áo VÄ©nh HÆ°ng để tháo miếng ngá»c phù Ä‘eo trên cổ y thì hữu Trảo của Lãnh diện tu la đã đặt vào Ä‘an Ä‘iá»n Bạch Huệ.
Bạch Huệ tròn mắt:
- NgÆ°Æ¡i...
Vĩnh Hưng nhìn Bạch Huệ bằng thứ ánh mắt của những con bạc đang khát. Thứ ánh mắt lạnh lùng nhất trong những ánh mắt lạnh lùng. Thứ ánh mắt mà bất cứ ai nhìn vào cũng thấy e dè nếu không muốn nói là sợ hãi.
Vĩnh Hưng chậm rãi nói:
- Phu nhân hẳn rất ngạc nhiên, đúng không? Thật ra tại hạ vẫn bị trúng độc công của phu nhân, nhưng đã dồn nội lực đẩy chúng qua bên trái, còn nửa bên phải, Vĩnh Hưng vẫn có thể cử động được, và có thể giết phu nhân.
VÄ©nh HÆ°ng vừa nói vừa dồn ná»™i công vào Trảo thủ. Ãan Ä‘iá»n Lâm Bạch Huệ buốt nhói, buá»™c nàng phải rÆ°á»›n ngÆ°á»i. Nàng gượng nói:
- Lãnh diện tu la, ta đã trao thuốc giải cho ngươi, thế sao ngươi còn trơ trẽn bội ngôn chứ?
- Mục đích của phu nhân là miếng ngá»c phù của Tống Bá»™i Linh nÆ°Æ¡ng tá»­, nhÆ°ng mục đích của tại hạ không phải là giải dược Nhục công.
- Thế ngươi muốn gì?
- Lâm phu nhân phải trả lá»i cho tại hạ ba câu há»i. Phu nhân sẽ nhận được miếng ngá»c phù của nÆ°Æ¡ng tá»­.
Bạch Huệ ngẩn mặt nhìn VÄ©nh HÆ°ng há»i:
- NgÆ°Æ¡i há»i Ä‘iá»u gì?
Vĩnh Hưng nghiêm mặt, lạnh lùng cất tiếng:
- Phu nhân đòi miếng ngá»c phù của Tống Bá»™i Linh, hẳn đã biết chuyện đã xảy ra vá»›i Bá»™i Linh.
Bạch Huệ lưỡng lự rồi nói:
- Bạch Huệ cÅ©ng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra vá»›i nÆ°Æ¡ng tá»­ của tôn giá, nhÆ°ng biết kẻ liên quan. NgÆ°á»i liên quan là Ãá»™c cầm nhân.
Nàng thuật lại những chuyện đã xảy ra.
Nghe Bạch Huệ thuật lại hết câu chuyện giữa nàng và Bá»™i Linh tại trang viện của VÄ©nh HÆ°ng, VÄ©nh HÆ°ng chỉ khẽ buông má»™t tiếng thở dài. Y há»i tiếp:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần Tôn Ứng Hiệp hiện Ä‘ang Ở đâu?
- Ãàm công tá»­ muốn gặp y?
Vĩnh Hưng gật đầu:
- Rất muốn gặp.
- Ba ngày sau, Ãàm công tá»­ hãy đến Tụ Hiá»n trang.
- Tại hạ sẽ gặp y chứ?
- Sẽ gặp.
Vĩnh Hưng gật đầu nói:
- Câu há»i thứ ba, tại hạ muốn phu nhân thành thật trả lá»i.
- Từ nãy đến bây giá» Lâm Bạch Huệ không thành thật vá»›i Ãàm công tá»­ Æ°?
- Phu nhân rất thành thật.
- Vậy sao còn há»i gằn Bạch Huệ nữa? Hay Bạch Huệ là kẻ không đáng tin?
- Tại hạ tin phu nhân.
- Thế thì nói đi.
VÄ©nh HÆ°ng buông má»™t tiếng thở dài, gằn giá»ng nói:
- Thẩm Mộc Phong đang Ở đâu?
Lá»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng thì Bạch Huệ ngá»­a mặt cất tiếng cÆ°á»i khanh khách. Nàng vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Bản nÆ°Æ¡ng biết Ãàm công tá»­ sẽ há»i bản nÆ°Æ¡ng Ä‘iá»u này.
- Phu nhân có trả lá»i cho tại hạ không?
Mặt hoa của Lâm Bạch Huệ Ä‘anh lại, lá»™ những nét cÆ°Æ¡ng nghị và tàn nhẫn. Nàng gắt giá»ng nói thật chậm:
- Bản nÆ°Æ¡ng có thể trả lá»i cho công tá»­ và cÅ©ng không bao giá» trả lá»i ngÆ°Æ¡i.
- Phu nhân muốn đặt Ä‘iá»u kiện vá»›i tại hạ?
Bạch Huệ gật đầu:
- Không sai.
- Ãiá»u kiện của phu nhân là Ä‘iá»u kiện gì?
- Rất dá»…, thậm chí đó là Æ°á»›c mÆ¡ của tất cả những nam nhân có trên cõi Ä‘á»i này.
- ÃÓ là Ä‘iá»u kiện gì?
- Lâm Bạch Huệ muốn trở thành nÆ°Æ¡ng tá»­ của Lãnh diện tu la Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
Ãôi chân mày lưỡi kiếm của VÄ©nh HÆ°ng nhíu lại. Vết sẹo dài trên mặt gã tưởng chừng dài ra hÆ¡n, vá»›i những nét nhăn nhúm khốn khổ.
Vĩnh Hưng từ tốn nói:
- Phu nhân không kinh tởm bá»™ mặt của tại hạ hay sao mà lại muốn làm nÆ°Æ¡ng tá»­ của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng?
Bạch Huệ thẳng thắn đáp lá»i gã:
- Không. Bản nÆ°Æ¡ng chỉ ghi nhận bá»™ mặt trÆ°á»›c đây của Ãàm công tá»­ mà thôi. Còn bá»™ mặt bây giá», ta không màng tá»›i. Sao? Ãàm huynh nhận Ä‘iá»u kiện của bản nÆ°Æ¡ng chứ?
- Nếu ta nhận, ta phải làm gì?
Bạch Huệ mỉm cÆ°á»i. Nàng nhìn thẳng vào mắt VÄ©nh HÆ°ng từ tốn nói:
- Ãàm huynh tá»± biết mình phải làm gì.
- Ta hiểu ý nàng.
Bạch Huệ hÆ¡i ưỡn ngÆ°á»i. Ãôi nhÅ© hoa của nàng tưởng chừng có thể tá»± xé toạc phần lụa má»ng để phÆ¡i ra trÆ°á»›c mặt VÄ©nh HÆ°ng. Hai mi mắt Bạch Huệ từ từ khép lại nhÆ° hoa mắc cỡ vá»›i những nét e lệ, thẹn thùng.
Vĩnh Hưng cúi mặt xuống nói nhỠvào lỗ tai nàng:
- Tại hạ không thể chấp nhận Ä‘iá»u kiện của phu nhân.
Ãôi thu nhãn của Bạch Huệ mở to vá»›i tất cả sá»± ngÆ¡ ngác bởi câu nói lạnh lùng của Lãnh diện tu la:
- Ãàm công tá»­, ngÆ°Æ¡i chê Lâm Bạch Huệ à?
- Tại hạ không dám có ý niệm đó. Tại hạ không chấp nhận phu nhân.
- Thế sao ngÆ°á»i lại từ chối lá»i Ä‘á» nghị của bản nÆ°Æ¡ng?
- Bởi vì phu nhân quá đẹp.
Bạch Huệ buông tiếng thở dài rồi há»i VÄ©nh HÆ°ng:
- Những nữ nhân đẹp không xứng vá»›i ngÆ°á»i Æ°?
Vĩnh Hưng nói:
- Không phải nhÆ° vậy. Mà vì tại hạ sợ những nữ nhân đẹp. Bởi sắc đẹp của nữ nhân chính là tàn kiếm giết ngÆ°á»i chẳng chá»›p mắt. Những kiếm chiêu của phu nhân có thể giết ngÆ°á»i mà không dùng đến kiếm. NÓ là má»™t trong những thượng kiếm mà tại hạ phải dè chừng, nếu không muốn chết má»™t cách vô nghÄ©a.
Bạch Huệ cất tràng tiếu ngạo thánh thót:
- Hóa ra Lãnh diện tu la cũng biết sợ hãi, sợ hãi ngay cả bản thân mình.
Nàng Ä‘iểm tầm nhìn của mình vào đúng thân nhãn của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng:
- Ngươi sợ hãi, chứng tỠngươi là kẻ nhút nhát. Nhút nhát đến tội nghiệp.
- Tại hạ biết mình nên từ chối đỠnghị của phu nhân.
- Hôm nay bản nương mới biết Lãnh diện tu la không phải là Lãnh diện tu la.
Hai cánh môi của VÄ©nh HÆ°ng nheo lên. Y nghiêm giá»ng nói:
- Tại hạ chấp nhận mình không phải là Lãnh diện tu la theo ý của phu nhân.
- Thế thì Lâm Bạch Huệ cÅ©ng chẳng cần phải trả lá»i câu há»i thứ ba của công tá»­.
Hai cánh môi má»ng của VÄ©nh HÆ°ng mím lại, mãi má»™t lúc sau má»›i lên tiếng:
- Má»™t canh bạc, tại hạ phải dấn thân vào phù phiếm võ lâm. Má»™t canh tình tại hạ chẳng biết mình sẽ Ä‘i đến đâu trong cuá»™c Ä‘á»i này.
Buông má»™t tiếng thở dài, VÄ©nh HÆ°ng bất ngá» thu hồi Trảo công đẩy Lâm Bạch Huệ lùi lại bốn bá»™. Vừa thoát khá»i Trảo công của VÄ©nh HÆ°ng, Bạch Huệ toan thi triển sở há»c tuyệt công của mình. Nàng chỉ hÆ¡i rùng ngÆ°á»i, mÅ©i kim châm bé xíu đã xuất hiện giữa hai ngón chỉ pháp. Bạch Huệ chÆ°a kịp thi triển Thiên trâm thì VÄ©nh HÆ°ng lạnh lùng cất tiếng, - Thiên châm của phu nhân không thể lấy mạng tại hạ được đâu mà ngược lại sẽ di hại đến phu nhân đó. Phu nhân thừa biết tại hạ sẽ hành xá»­ nhÆ° thế nào má»™t khi mÅ©i thiên châm rá»i khá»i hai ngón tay xinh xắn của ngÆ°á»i. VÄ©nh HÆ°ng mất Ä‘i khuôn mặt ngày nào, nhÆ°ng thuật Di Hoa tiếp ngá»c thì không mất đâu. Ãừng để tại hạ phải thất lá»… vá»›i ngÆ°á»i.
Mặt Lâm Bạch Huệ dịu lại từ từ. Nàng hạ hữu thủ buông thẳng theo thân ngÆ°á»i.
Buông một tiếng thở dài, Bạch Huệ nói:
- VÄ©nh HÆ°ng, ngÆ°Æ¡i nhiá»u mÆ°u ma chÆ°á»›c quá»· lắm, nhÆ°ng để lật được thế cá» hôm nay, e rằng ngÆ°Æ¡i chẳng có chút cÆ¡ há»™i nào. Xem nhÆ° hôm nay, bản nÆ°Æ¡ng nhÆ°á»ng ngÆ°Æ¡i má»™t trượng. Sau này, tại Tụ Hiá»n trang, ngÆ°Æ¡i sẽ nhÆ°á»ng lại Bạch Huệ má»™t bÆ°á»›c.
- Tại hạ sẽ nhÆ°á»ng cho phu nhân.
LÆ°á»m VÄ©nh HÆ°ng bằng cặp mắt sắc bén nhÆ° thể có lưỡi kiếm vô hình chém xả vào mặt gã, Bạch Huệ má»›i gằn giá»ng nói:
- Lãnh diện tu la, Bạch Huệ ước mơ có một ngày nào đó ngươi sẽ phải quỳ dưới mũi giày của ta.
- Nếu như tại hạ có thể bắt được Thẩm Mộc Phong trả lại những gì y đã vay của Lãnh diện tu la.
Bạch Huệ lắc đầu:
- Ngươi đừng nằm mơ.
- Trong giấc ngủ, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng luôn thấy Ä‘iá»u đó.
Bạch Huệ lÆ°á»m VÄ©nh HÆ°ng, hừ nhạt má»™t tiếng rồi bÆ°á»›c bá» Ä‘i thẳng ra cá»­a.
Bạch Huệ Ä‘i rồi, VÄ©nh HÆ°ng má»›i buông má»™t tiếng thở phào. Y mở tịnh bình trút giải dược Nhục công vào miệng, rồi vận công Ä‘iá»u tức dẫn hóa dược thảo hóa giải Ä‘á»™c công trong ná»™i Ä‘an mình.
Thá»i khắc chầm chậm trôi qua. Khi Ãàm VÄ©nh HÆ°ng dồn được giải dược hòa vào nhục thảo để trục xuất tất cả ra ngoài qua đầu ngón tay thì thình lình có những bÆ°á»›c chân nhè nhẹ bÆ°á»›c vào.
Thính nhÄ© VÄ©nh HÆ°ng cá»±c nhạy nên nghe rõ những bÆ°á»›c chân êm ả kia. Chính vì nhận ra những bÆ°á»›c chân đó mà mặt Ãàm VÄ©nh HÆ°ng bá»—ng chốc trở nên căng thẳng tá»™t cùng. Y căng thẳng bởi nhận ra ngÆ°á»i có những bÆ°á»›c chân ná» phải có ná»™i công cá»±c kỳ siêu tuyệt. VÄ©nh HÆ°ng nghÄ© thầm:
- Nếu kẻ này là kẻ thù của mình thì hôm nay đúng là thá»i khắc tận diệt của Lãnh diện tu la Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
à niệm kia còn Ä‘á»ng trong tâm tưởng VÄ©nh HÆ°ng thì má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng vận hồng y võ phục bÆ°á»›c vào. Hồng y tiểu cô nÆ°Æ¡ng nhìn VÄ©nh HÆ°ng, đôi chân mày nhíu lại khi nhận ra xác của Sá»­ Thừa Tá»± và Tam Thá»­. CÔ ta cao thân bÆ°á»›c đến gần VÄ©nh HÆ°ng, trong khi y Ä‘ang cố dồn tất cả công lá»±c để trục Ä‘á»™c. Lúc này, chỉ có má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng cÅ©ng thừa sức lấy mạng Lãnh diện tu la Ãàm VÄ©nh HÆ°ng.
CÔ nương đó cứ nhìn Vĩnh Hưng mãi như thể rất tò mò khi thấy có làn khói xanh bốc ra từ đầu chỉ pháp. Nàng bước đến gần hơn một chút rồi mới lên tiếng:
- Tôn giá đã giết ngÆ°á»i?
Vĩnh Hưng nhìn nàng, khẽ lắc đầu nói:
- Ãàm má»— không phải là kẻ thủ ác.
- Không giết ngÆ°á»i sao tại đây có hai xác chết. Chẳng lẽ há» tá»± dÆ°ng mà chết Æ°?
- Tiểu cô nương hãy tin tại hạ đi.
Nàng chớp đôi mắt tròn xoe như đôi mắt nai trông thật hồn nhiên và ngây thơ:
- Tôn giá có gì để Mạn Tuyết Kha tin không?
Vĩnh Hưng gật đầu nói:
- CÓ.
- Tôn giá có thể cho Tuyết Kha biết không?
- Ãàm má»— đã trúng Nhục thảo của Tinh Túc giáo thì sao có thể giết ngÆ°á»i được.
Ãôi chân mày của Tuyết Kha nhÆ°á»ng lên.
- Sao? Tôn giá bị trúng độc của Tinh Túc giáo à? Thật không?
- Ãàm má»— không nói sai lá»i vá»›i cô nÆ°Æ¡ng đâu.
- Ãể Tuyết Kha xem ra rồi má»›i xét đến tôn giáo thật hay ngoa. Nếu tôn giáo ngoa ngôn thì tôn giá là ngÆ°á»i không tốt. Tuyết Kha sẽ không giúp cho tôn giá đâu.
Nàng nói xong bÆ°á»›c đến đặt hữu thủ vào thiên đỉnh Ãàm VÄ©nh HÆ°ng. VÄ©nh HÆ°ng căng ngÆ°á»i chỠđợi má»™t cái chết sẽ đến vá»›i mình, nhÆ°ng không ngá» Tuyết Kha lại thu hồi chưởng ảnh.
Nàng nhìn Vĩnh Hưng gật đầu nói:
- Ãúng rồi. Tôn giá đã bị trúng Nhục thần tán của Tinh Túc giáo. Tôn giá có cần Tuyết Kha giúp không? Tuyết Kha chỉ cần ra tay má»™t cái là Ä‘á»™c công sẽ được trút tất cả ra ngoài.
- Tiểu cô nÆ°Æ¡ng, Nhục thân tán của Tinh Túc giáo không tầm thÆ°á»ng nhÆ° những chất Ä‘á»™c khác đâu. Nếu cô nÆ°Æ¡ng không cẩn thận, thì có thể nguy tá»›i tánh mạng đó.
Ãàm má»— có thể tá»± giải được Nhục thần tán.
- Tá»± hóa giải được Nhục thần tán, tôn giá đây hẳn là má»™t đại cao thủ kỳ tuyệt. Vậy Tuyết Kha mạn phép há»i cao danh quý tinh của tôn giá.
Vĩnh Hưng lưỡng lự rồi nói:
- Tại hạ là kẻ vô danh, vô tính.
Tuyết Kha chớp mắt như thể rất ngạc nhiên bởi câu nói của Vĩnh Hưng. Nàng buột miệng nói:
- VÔ danh vô tính là ai nhỉ?
Tuyết Kha đưa tay lên vê mép lỗ tai. Nàng vừa vỠmép lỗ tai vừa nói:
- Sao lại là vô danh vô tính nhỉ. VÔ danh vô tính là tôn giá không có tên có há».
Vĩnh Hưng gật đầu.
Tuyết Kha thì lại lắc dầu:
- Lạ quá hà. Phàm ngÆ°á»i ta sinh ra thì phải có tên có há». Không lẽ trÆ°á»›c đây song Ä‘Æ°á»ng của tôn giá quên đặt tên cho tôn giá à?
Nghe nàng thốt câu đó, VÄ©nh HÆ°ng phải nhếch môi cÆ°á»i mỉm. Nụ cÆ°á»i còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi của VÄ©nh HÆ°ng thì Hắc Bạch vô thÆ°á»ng bÆ°á»›c vào.
Hắc vô thÆ°á»ng nói:
- Hắn không có tên có hỠbởi vì hắn sắp phải vỠchầu Diêm chúa.
Thấy Hắc Bạch vô thÆ°á»ng, Ãàm VÄ©nh HÆ°ng giật mình. Y nhủ thầm trong đầu:
- Hắc Bạch vô thÆ°á»ng đến đây, hẳn Diêm La thành chủ cÅ©ng đến. Không ngá» hôm nay mình lại gặp địch nhân trong cảnh này. Chẳng lẽ số mình đến đây là tận rồi Æ°?
Trong khi VÄ©nh HÆ°ng suy nghÄ© thì Tuyết Kha lại tò mò nhìn Hắc Bạch vô thÆ°á»ng.
Nàng từ tốn há»i:
- Nhị vị tôn giá đây là ai mà ăn mặc giống nhÆ° những ngÆ°á»i Ä‘i Ä‘Æ°a tang vậy? Lạ quá Bạch VÔ ThÆ°á»ng nói:
- Nha đầu, ngÆ°Æ¡i chắc chắn không nhận ra Hắc Bạch vô thÆ°á»ng, sứ giả của Diêm chúa.
Nghe Bạch vô thÆ°á»ng thốt ra câu này, Tuyết Kha tròn mắt nhìn hai ngÆ°á»i. Nàng ngập ngừng há»i:
- Hóa ra hai vị tôn giá là sứ giả của Diêm vương ư?
Bạch VÔ ThÆ°á»ng đáp lá»i nàng:
- Không sai.
Tuyết Kha vỗ tay reo lên:
- Hôm nay Tuyết Kha biết được sứ giả của Diêm vÆ°Æ¡ng rồi. Quá»· cÅ©ng giống ngÆ°á»i quá Thế mà từ lâu Tuyết Kha cứ tưởng quá»· khác ngÆ°á»i ta. Nhị vị tôn giá thá»­ nhe răng xem có nanh không?
Hắc vô thÆ°á»ng gắt giá»ng quát:
- Há»’ đồ. Nha đầu dám nói Hắc Bạch vô thÆ°á»ng là quá»· Æ°?
- Chứ chư vị tôn giá không là quỷ thì là gì?
Nàng bÆ°á»›c đến hai bá»™, ngây thÆ¡ há»i:
- Tuyết Kha nghe sÆ° phụ nói lão Diêm vÆ°Æ¡ng nÆ¡i Diêm cung mặt Ä‘en lắm. Xin há»i nhị vị tôn giá có đúng nhÆ° vậy không?
Hắc vô thÆ°á»ng lừ mắt chiếu vào mặt Tuyết Kha.
Bạch vô thÆ°á»ng nói:
- Hắc huynh đừng để tâm tá»›i nha đầu đó. Cứ lấy mạng Ãàm VÄ©nh HÆ°ng trÆ°á»›c rồi tính tá»›i ả này sau.
Tuyết Kha tròn mắt nhìn Hắc Bạch vô thÆ°á»ng:
- Ãàm VÄ©nh HÆ°ng là ai?
Hắc vô thÆ°á»ng nhíu mày:
- Là gã mặt thẹo ngồi sau lưng nha đầu kìa.
Tuyết Kha nhìn lại, với vẻ ngơ ngác:
- Vị tôn giá đó không có tên có há». Nếu tôn giá đây là Ãàm VÄ©nh HÆ°ng thì đúng là ngÆ°á»i tốt rồi. NgÆ°á»i tốt sao nhị vị tôn giá lại muốn bắt hồn?
Hắc vô thÆ°á»ng gắt gá»ng nói, - Nha đầu nhiá»u lá»i quá, tránh qua má»™t bên để bổn sứ giả hành sá»±.
Tuyết Kha giang hai tay:
- Tuyết Kha không cho các ngÆ°á»i bắt hồn Ãàm đại hiệp đâu!
Bạch VÔ ThÆ°á»ng cáu gắt nói:
- Nha đầu muốn chết hay sao mà muốn cản tay nhị vị lão nhân gia chứ?
- Tuyết Kha đâu muốn chết, nhÆ°ng Tuyết Kha cÅ©ng không muốn nhị vị tôn giá bắt hồn Ãàm đại hiệp. Bởi vì Ãàm đại hiệp là đệ tá»­ chân truyá»n của Thiên Trù đại sÆ°. Mà đại sÆ° là ngÆ°á»i rất Ä‘á»™ lượng khoan dung, tuyệt nhiên không há» nhúng tay vào máu.
Ãàm đại hiệp là đệ tá»­ của đại sÆ° thì cÅ©ng giống nhÆ° đại sÆ°. CÅ©ng nhÆ° Tuyết Kha giống sÆ° phụ vậy đó.
Hắc vô thÆ°á»ng gắt gá»ng nói:
- Nha đầu, NgÆ°Æ¡i quá nhiá»u lá»i. Ãể nhị vị lão gia bắt ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c vậy.
VÄ©nh HÆ°ng nghe Hắc vô thÆ°á»ng thốt ra câu nói này, lòng vô cùng bối rối lo lắng cho Mạn Tuyết Kha. Y buá»™t miệng nói:
- Tuyết Kha tiểu cô nương, mau chạy đi.
Tuyết kha lắc đầu:
- SÆ° phụ dạy Tuyết Kha thấy ngÆ°á»i hoạn nạn thì phải ra tay can thiệp. Ãâu có chạy được Nếu chạy là không xứng đáng làm đồ đệ của sÆ° phụ.
Bạch vô thÆ°á»ng gắt gá»ng nói:
- Nha đầu này đúng là chẳng có mắt mặc dù có con ngươi.
Tuyết Kha phụng phịu:
- Tôn giá nói kỳ quá hà! Tuyết Kha chẳng thích tôn giá trù Tuyết Kha như vậy đâu.
Bạch vô thÆ°á»ng nghe Tuyết Kha nói càng cáu gắt hÆ¡n. Y buá»™t miệng nạt:
- Bạch lão gia muốn móc mắt ngươi nữa.
- Bạch lão gia xấu lắm! Bạch lão gia và Hắc lão gia thấy Tuyết Kha mà chỉ muốn giết, muốn móc mắt không hà. Nhị vị tôn giá không phải ngÆ°á»i tốt.
Hắc vô thÆ°á»ng nhíu mày:
- Nha đầu, có lẽ ngươi tới số rồi.
Tuyết Kha nhìn lại Vĩnh Hưng:
- Tôn giá, sao nhị vị tôn giá dữ quá vậy? Tuyết Kha không thèm nói chuyện với hỠđâu Vĩnh Hưng lắc đầu nói:
- Tiểu cô nÆ°Æ¡ng mau chạy Ä‘i. Nếu cô nÆ°Æ¡ng còn đứng đây thì Hắc Bạch vô thÆ°á»ng sẽ lấy mạng cô nÆ°Æ¡ng đó.
Tuyết kha lắc đầu:
- HỌ không làm gì được Tuyết Kha đâu.
Bạch vô thÆ°á»ng gằn giá»ng nói:
- Nha đầu lá»›n gan thật! Cùng vá»›i lá»i nói đó, Bạch vô thÆ°á»ng và Hắc vô thÆ°á»ng Ä‘Æ°a song thủ đến trÆ°á»›c.
Vĩnh Hưng biến sắc thét lớn:
- Tiểu cô nương, hỠdùng Cương Thi công, mau chạy đi.
Nghe VÄ©nh HÆ°ng nói, Tuyết Kha càng ngạc nhiên hÆ¡n, định nhãn nhìn Hắc Bạch vô thÆ°á»ng:
- CÆ°Æ¡ng Thi công? Nhị vị tôn giá định dá»a nạt Tuyết Kha à? Tuyết Kha không sợ đâu.
Sư phụ nói, nếu ta làm việc tốt thì chẳng có gì phải sợ cả.
Hắc vô thÆ°á»ng Ä‘ay nghiến nói:
- Nha đầu, đúng là ngươi tới số chết rồi.
Liá»n sau lá»i nói đó, Hắc Bạch vô thÆ°á»ng đồng loạt tập kích Tuyết Kha. Chiêu công của Hắc Bạch vô thÆ°á»ng thật quái lạ. Cả hai nhún chân nhảy vá»t tá»›i, đồng phối hợp Trảo công thá»™p vào hai bên Tuyết Kha. Trông há» giống nhÆ° đôi quá»· nhập tràng đói ăn thấy được mồi ngon.
Tình huống đó Vĩnh Hưng càng lúng túng hơn, nhưng lúc này lại chẳng làm gì được.
Y chỉ còn biết lấy mắt nhìn Tuyết Kha bị xé đôi bởi Hắc Bạch vô thÆ°á»ng. Hắc Bạch vô thÆ°á»ng thá»™p được vào hai tay Tuyết Kha, VÄ©nh HÆ°ng tưởng đâu thể pháp của cô bé kia sẽ bị xé đôi mà thét lá»›n:
- Không được làm vậy!
NhÆ°ng má»i chuyện ngược lại ý của VÄ©nh HÆ°ng. Hắc Bạch vô thÆ°á»ng thá»™p được vào đôi ngá»c thủ của Tuyết Kha, nhÆ°ng không thể xé đôi thể pháp của nàng được, mà cứ nhảy dá»±ng lên nhÆ° thể Ä‘ang có than hồng dÆ°á»›i chân há».
Ãàm VÄ©nh HÆ°ng cứ trố mắt ra nhìn bởi tình huống kỳ dị đó. Y không hiểu được Ä‘iá»u gì đã khiến cho hai gã quá»· vÆ°Æ¡ng của Tá»­ thành lại không thể thá»±c hiện được sát chiêu của há» mà cứ nhảy dá»±ng mãi.
Trong khi hai gã quá»· vÆ°Æ¡ng Hắc Bạch vô thÆ°á»ng nhảy dá»±ng thì Tuyết Kha lại bật ra tràng cÆ°á»i khanh khách nhÆ° ngá»c lÆ°u ly va vào nhau.
Nàng vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Nhị vị tôn giá nhảy dây với Tuyết Kha nhe.
Tuyết Kha nói xong, chỉ Ä‘iểm mÅ©i hài. Thân pháp vá»t lên cao bốn trượng, kéo theo Hắc Bạch vô thÆ°á»ng. Cả ba cùng rá»›t xuống, chân của Tuyết Kha vừa chạm xuống đất thì lại nhún nhẹ nhảy lên cao. Cứ nhÆ° thể nàng bắt Hắc Bạch vô thÆ°á»ng phải nhảy theo mình.
Sá»± biến kia khiến cho VÄ©nh HÆ°ng phải trÆ¡ mắt nhìn mà chẳng tin được. Phàm cao thủ hóa giải được thế công của Hắc Bạch vô thÆ°á»ng đã là khó, đã có thể xÆ°ng hùng xÆ°ng bá trong thiên hạ, đằng này Mạn Tuyết Kha cứ nhÆ° đùa cợt vá»›i hai gã quá»· vÆ°Æ¡ng mà chẳng há» tốn công sức nào.
Hắc Bạch vô thÆ°á»ng đồng tuôn mồ hôi Æ°á»›t đẫm cả mặt nhÆ°ng chẳng thể nào gượng lại được HỌ càng nhảy thì càng tiêu hao ná»™i lá»±c, trong khi Tuyết Kha thì vẫn dá»­ng dÆ°ng nhÆ° chẳng có chút tổn hÆ¡i nào.
Nhịp thở của Hắc Bạch vô thÆ°á»ng nhanh dần và cho đến khi thở cả khói. Cả hai mệt đến ná»—i không ká»m được mà phát ra hai tiếng trung tiện rõ lá»›n.
Tuyết Kha vá»™i vã buông tay Hắc Bạch VÔ ThÆ°á»ng, la lên:
- Nhị vị tôn giá xấu quá, xấu quá!
Hắc Bạch vô thÆ°á»ng ngồi bệt xuống đất trông thật là khốn khổ. Cả hai gần nhÆ° chẳng còn đủ sức lê nổi thân mình.
Tuyết Kha nhìn há»:
- Nhị vị tôn giá xấu quá! Tuyết Kha không thèm nhảy dây với hai vị nữa đâu.
Nàng bịt mũi xua tay nói tiếp:
- Xấu ơi là xấu, không biết mắc cỡ.
Hắc Bạch vô thÆ°á»ng vừa thẹn vừa hãi hùng. Cả hai nhìn Tuyết Kha bằng ánh mắt ngá» nghệch không tưởng được mình lại gặp má»™t đại cao thủ vá»›i ná»™i lá»±c kỳ tuyệt chÆ°a từng gặp bao giá».
Hắc vô thÆ°á»ng nhìn qua Bạch vô thÆ°á»ng. Cả hai đồng gượng đứng lên rồi thối lùi vá» phía cá»­a.
Tuyết Kha há»i lại:
- Nhị vị tôn giá...
Hắc Bạch vô thÆ°á»ng hốt hoảng, vừa khoát tay vừa nói. Cả hai cùng lên tiếng má»™t lúc:
- Nhị vị đại gia không nhảy dây với tiểu nha đầu nữa đâu. Chúng ta không nhảy dây nữa đầu.
Cả hai nói dứt câu quay lÆ°ng toan bá» chạy nhÆ°ng đã thấy Tuyết Kha án ngữ ngay trÆ°á»›c mặt há» rồi. Khinh thuật siêu phàm của nàng khiến hai gã quá»· nhân đứng thá»™n mặt, ngây ngÆ°á»i nhÆ° thể bị trá»i trồng.
Hắc vô thÆ°á»ng lắc đầu nói:
- Hãy nhÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng cho nhị vị đại gia.
Tuyết Kha gật đầu nói:
- Tuyết Kha đâu có làm hại nhị vị tôn giá đâu. Tuyết Kha chỉ thỉnh cầu nhị vị an táng giùm hai ngÆ°á»i kia. Phàm hỠđược Hắc Bạch vô thÆ°á»ng sứ giả an táng thì sá»›m siêu thoát đó. SÆ° phụ Tuyết Kha nói nhÆ° vậy.
Hắc Bạch vô thÆ°á»ng gật đầu:
- Ãược, được Ãể nhị vị đại gia Ä‘Æ°a há» Ä‘i an táng.
Tuyết Kha ôm quyá»n nói:
- Nhị vị tôn giá làm như vậy tốt lắm, tốt lắm.
Hắc Bạch vô thÆ°á»ng miá»…n cưỡng quay vào, bốc hai cái xác của Sá»­ Thừa Tá»± và Tam Thá»­ Ä‘em Ä‘i.
Tuyết Kha Ä‘Æ°a hai ngÆ°á»i ra đến tận cá»­a má»›i quay vào. Nàng bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c mặt Ãàm VÄ©nh HÆ°ng, nhÆ°á»ng mày há»i:
- Tôn giá là Ãàm VÄ©nh HÆ°ng Lãnh diện tu la phải không?
- Tiểu cô nương biết ngoại danh của ta ư?
Tuyết Kha xấu mặt nói:
- Nếu tôn giá là Ãàm VÄ©nh HÆ°ng thì đúng là ngÆ°á»i không tốt rồi.
- Tại sao ta lại là ngÆ°á»i không tốt?
Nàng lÆ°á»m VÄ©nh HÆ°ng nói:
- Sư phụ nói vậy đó. Thiên Trù đại sư tốt bao nhiêu thì tôn giá xấu bấy nhiêu.
Vĩnh Hưng nói:
- Sư phụ của tiểu cô nương là ai?
- Vá»›i má»™t ngÆ°á»i xấu nhÆ° tôn giá, Tuyết Kha không nói đâu. Tuyết Kha không muốn tôn giá hại sÆ° phụ Tuyết Kha nhÆ° đã hại Thiên Trù đại sÆ° đâu.
Nàng chợt đổi giá»ng Ä‘ay nghiến nói:
- Nếu tôn giá hại sư phụ Tuyết Kha thì Tuyết Kha ghét tôn giá lắm đó. Và Tuyết Kha sẽ không để yên cho tôn giá đâu. Tôn giá hứa và thỠđừng bao giỠhại sư phụ Tuyết Kha đi.
Vĩnh Hưng khẳng khái nói:
- Trên có trá»i, dÆ°á»›i có đất, nếu nhÆ° Ãàm VÄ©nh HÆ°ng này có hại đến sÆ° phụ của Mạn Tuyết Kha thì trá»i không dung, đất không tha. Thậm chí ta có má»™t suy nghÄ© hại đến sÆ° tốn của Tuyết Kha cÅ©ng bị chết trong rừng Ä‘ao mÅ©i kiếm.
Tuyết Kha bóp hai bàn tay mình nhìn Vĩnh Hưng:
- Tôn giá đã thỠvà đã hứa rồi đó như.
Vĩnh Hưng gật đầu:
- Tiểu cô nương tin ta chưa?
Tuyết Kha gật đầu:
- Tin rồi.
- Thuyết Kha có thể cho ta biết sư phụ của cô nương là ai không?
Nàng lắc đầu:
- Tuyết Kha không nói đâu.
Nàng chợt reo lên:
- sÆ° phụ gá»i Tuyết Kha.
Vĩnh Hưng cau mày nói:
- Ta đâu nghe ai gá»i Tuyết Kha đâu?
Nàng mỉm cÆ°á»i nói:
- Tôn giá sao nghe được. SÆ° phụ dụng thuật truyá»n âm thiên lý chỉ có ngÆ°á»i luyện được thuật thiên lý nhÄ© má»›i nghe được thôi. Tuyết Kha Ä‘i đây. Mong tôn giá giữ đúng lá»i hứa, thì Tuyết Kha sẽ nhận ngÆ°á»i làm đại ca đó.
VÄ©nh HÆ°ng mỉm cÆ°á»i gật đầu.
Tuyết Kha quay bước ra cửa thì một cánh chim đại bàng chao cánh lướt xuống. Tiếng vỗ cánh của chim đại bàng đập phình phịch tạo ra những luồng bạo phong uy mãnh.
Tuyết Kha phi thân lên lưng chim đại bàng, quay lại nói với Vĩnh Hưng:
- Chỉ cần tôn giá dồn ná»™i lá»±c Ä‘Æ°a Ä‘á»™c công xuống Ä‘an Ä‘iá»n rồi khạc mạnh má»™t cái, tất Ä‘á»™c công sẽ bị trục thôi. Còn giải Ä‘á»™c nhÆ° tôn giá phải mất đến mÆ°á»i hai canh giá» nữa đó Nàng thốt dứt câu, vá»— nhẹ vào lÆ°ng chim đại bàng. NÓ đập cánh lao vút lên bầu trá»i xanh thẳm.
Vĩnh Hưng thẫn thỠngơ ngác với sự xuất hiện quá ư đột ngột của Mạn Tuyết Kha, cũng như sự ra đi của nàng. Y nhẩm nói:
- sư phụ của Mạn Tuyết Kha là ai nhỉ? Nếu Tuyết Kha có võ công cao minh cũng như kiến thức uyên bác như vậy thì sư phụ của Tuyết Kha phải là một kỳ nhân có võ công tối thượng. Sư phụ của Tuyết Kha là ai?
Thá»±c hiện theo cách chỉ dẫn của Tuyết Kha, quả nhiên nhục công trong ná»™i Ä‘an được VÄ©nh HÆ°ng trục ra ngoài bằng Ä‘Æ°á»ng thá»±c quản. Y chá»i tay đứng lên.
VÄ©nh HÆ°ng rá»i tổng há»™i há»a nhân, Ä‘i thẳng đến tổng đàn Thần Phục bang. Y nghÄ© thầm trong đầu:
- Sự việc ngày hôm nay nhất định có bàn tay của Gia Kính Hào nhúng vào.
Khi Vĩnh Hưng đến tổng đàn Thần Phục bang mới biết Ở đây đang có tang chế.
Chàng bÆ°á»›c đến há»i gã môn hạ Thần Phục bang há»™i Ä‘ang đứng gác ngay cổng tam quan - Huynh đệ có thể cho tại hạ biết trong quý bang ai vừa má»›i mất?
Gã môn hạ Thần Phục bang nhìn Vĩnh Hưng:
- Các hạ từ xa mới đến ư?
Y buông một tiếng thở dài nói tiếp:
- Quý bang chủ của tại hạ vừa má»›i bị Di há»a Ä‘oạn hồn thần sát tá»­. Bang chủ đã biết trÆ°á»›c và phòng bị, không ngá» vẫn bị chết bởi tay tên sát nhân cuồng bạo đó.
Mặt Vĩnh Hưng đanh lại. Y nghĩ thầm:
- Tôn Ứng Hiệp vốn là má»™t ngÆ°á»i rất hồn nhiên, vô tÆ° sao lại có thể trở thành sát nhân cuồng bạo chỉ trong thá»i gian ngắn? Và lại có võ công vô cùng kỳ tuyệt. Hẳn Thẩm Má»™c Phong đã biến hắn thành Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Buông một tiếng thở dài, Vĩnh Hưng nói:
- Tại hạ xin được chia buồn với quý bang.
VÄ©nh HÆ°ng toan bá» Ä‘i thì môn hạ Thần Phục bang trên năm mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i vá»›i phu nhân của Gia Kính Hào vận tang chế ào ào lÆ°á»›t ra. Tất cả vây tròn VÄ©nh HÆ°ng.
VÄ©nh HÆ°ng miá»…n cưỡng ôm quyá»n xá phu nhân của Gia Kính Hào:
- Tại hạ tham kiến Tưởng Thi Hồng phu nhân.
Tưởng Thi Hồng quắc mắt nhìn Vĩnh Hưng:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần. NgÆ°Æ¡i quá xem thÆ°á»ng Thần Phục bang. Ãã lấy mạng tÆ°á»›ng công của ta còn dám chÆ°á»ng mặt đến tổng đàn Thần Phục bang Æ°?
Vĩnh Hưng lắc đầu:
- Tưởng phu nhân lầm rồi. Tại hạ không phải là Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
- Không phải Æ°. Chẳng lẽ ngÆ°á»i chết lại muốn đổ oan cho ngÆ°Æ¡i Æ°? Chính tÆ°á»›ng công của ta nói, Di há»a Ä‘oạn hồn thần là ngÆ°Æ¡i.
Vĩnh Hưng lắc đầu từ tốn nói:
- Phu nhân, Gia bang chủ vì đố ky mà hiểu lầm tại hạ là Di há»a Ä‘oạn hồn thần. Mong phu nhân đừng bức ép tại hạ.
- Sát nhân cuồng bạo Di há»a Ä‘oạn hồn thần, ngÆ°Æ¡i có thể thốt ra những lá»i phỉ báng tÆ°á»›ng công của ta sao? Thần Phục Bang chủ do chính ta ngÆ°Æ¡i giết, giá» ngÆ°Æ¡i còn hồ đồ cho tÆ°á»›ng công của Tưởng Thi Hồng này là kẻ hồ đồ.
Tưởng Thi Hồng thét lớn:
- Chư huynh đệ, vì bang chủ mà xông lên bắt tên sát nhân cuồng bạo này trả nợ máu.
Bá»n môn hạ Thần Phục bang toan xông lên để vây đánh VÄ©nh HÆ°ng thì y hét lá»›n:
- Dừng tay...
Tưởng Thi Hồng nói:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần, ngÆ°Æ¡i muốn nói gì?
- Cho dù tại hạ là Di há»a Ä‘oạn hồn thần thì phu nhân cÅ©ng phải có chứng cá»› đổ tại hạ là kẻ giết bang chủ Gia Kính Hào.
- Bằng chứng ư?
Vĩnh Hưng gật đầu nói:
- Muốn phán xét má»™t ngÆ°á»i, Tưởng phu nhân phải có bằng chứng.
Tưởng Thi Hồng gắt giá»ng:
- Ngươi muốn thấy bằng chứng thì Tưởng Thi Hồng sẽ cho ngươi thấy bằng chứng.
Nàng quay lại gã môn hạ đứng sau lưng mình.
- ÃÆ°a bằng chứng cho gã xem.
Gã môn hạ trưng bức tranh vẽ Gia Kính Hào.
Tưởng Thi Hồng nói:
- Bức tranh vẽ chân dung tÆ°á»›ng công của ta do ngÆ°Æ¡i vẽ ra, đó chính là bằng chứng đấy VÄ©nh HÆ°ng ôm quyá»n:
- Phu nhân cho tại hạ xem kỹ một chút có được không?
Tưởng Thi Hồng lưỡng lự rồi gật đầu.
Vĩnh Hưng bước đến gần gã môn hạ Thần Phục bang đang thủ tranh. Bất ngỠy vươntrảo thộp lấy bức tranh.
Tưởng Thi Hồng thét lên:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần, ngÆ°Æ¡i định hủy vật chứng Æ°?
- Không. Tại hạ cần bức tranh này để tìm ra nÆ¡i Ở của Di há»a Ä‘oạn hồn thần.
Tưởng Thi Hồng rít giá»ng nói:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần là ngÆ°Æ¡i, chứ còn ai vào đây nữa?
Nàng khoát tay nói:
- Chư huynh đệ, hãy vì bang chủ mà xông lên.
Nàng vừa thốt dứt câu thì VÄ©nh HÆ°ng đã thi triển Tu la thần pháp băng đến, đặt ngay Trảo công vào yết hầu Tưởng Thi Hồng. Y gằn giá»ng nói:
- Gia Kính Hào bang chủ đã hồ đồ mà chết. Chẳng lẽ phu nhân cÅ©ng nối bÆ°á»›c theo Ä‘Æ°á»ng củ a tÆ°á»›ng công mình Æ°?
Thi Hồng nhìn thẳng vào mặt Vĩnh Hưng:
- Ngươi đã bức tử tướng công của Thi Hồng giỠđịnh lấy mạng ta luôn ư?
- Tại hạ muốn phu nhân hạ lệnh cho tất cả môn hạ Thần Phục bang quay vào tổng đàn Tình thế bất ngỠlật ngược khi Tưởng Thi Hồng bị Vĩnh Hưng khống chế. Môn hạ Thần Phục bang không dám xông lên vì sợ tính mạng của phu nhân bang chủ bị hại.
Tất cả Ä‘á»u đứng thừ ra nhìn VÄ©nh HÆ°ng và Thi Hồng.
Thi Hồng nói:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần, hôm nay ngÆ°Æ¡i có thể thoát khá»i sá»± truy sát của Thần Phục bang, nhÆ°ng ngày mai thì ngÆ°Æ¡i đừng vá»ng tưởng đến Ä‘iá»u này. Tất cả chÆ° huynh đệ Thần Phục bang đã thá» lấy mạng ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c di thần của Bang chủ. Không chỉ Thần Phục bang không đâu, mà cả võ lâm Trung nguyên Ä‘á»u muốn hành xá»­ ngÆ°Æ¡i nhÆ° má»™t ác nhân gieo kiếp há»a.
VÄ©nh HÆ°ng nhạt nhẽo đáp lá»i Tưởng Thi Hồng:
- Tại hạ chẳng cần biết đến hậu quả như thế nào. Lúc này tại hạ chỉ thỉnh cầu phu nhân lệnh cho môn hạ Thần Phục bang quay vào tổng đàn nếu như phu nhân muốn được yên tĩnh.
Tưởng Thi Hồng hừ nhạt một tiếng nói:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần, ngÆ°Æ¡i tưởng ta là kẻ tham sinh quý tá»­ sao?
- Tại hạ không nghĩ như vậy.
- Ngươi cứ lấy mạng ta.
Vĩnh Hưng nói nhỠvào lỗ tai Tưởng Thi Hồng:
- Tại hạ không giết phu nhân. NhÆ°ng phu nhân không tuân theo ý của tại hạ thì tại hạ cÅ©ng sẽ biến bá»™ mặt của phu nhân giống nhÆ° bá»™ mặt của tại hạ đây. Ãiá»u đó hẳn còn Ä‘au khổ hÆ¡n là chết.
Không biết câu nói này của Ãàm VÄ©nh HÆ°ng có tác dụng gì nhÆ°ng sắc diện của Tưởng Thi Hồng nhợt nhạt, biến sắc.
Buông một tiếng thở dài, Thi Hồng mới lên tiếng:
- Tất cả má»i ngÆ°á»i hãy quay vào tổng đàn.
Môn hạ Thần Phục bang lũ lượt kéo vào tổng đàn.
Vĩnh Hưng ghé miệng nói vào tai Thi Hồng:
- Nữ nhân rất sợ bị hủy nhan sắc, mặc dù tÆ°á»›ng công đã chết rồi. Xem ra nhan sắc của quý phu nhân còn trá»ng hÆ¡n cái mạng của bang chủ Gia Kính Hào.
Câu nói này của Vĩnh Hưng khiến cho mặt hoa của Tưởng Thi Hồng đỠgấc vì thẹn.
Thi Hồng quay ngoắt lại nhưng Vĩnh Hưng đã rút Trảo công thi triển Tu la thần pháp thoát đi rồi.
Thi Hồng nhìn theo bóng VÄ©nh HÆ°ng rít giá»ng nói:
- Di há»a Ä‘oạn hồn thần, ngÆ°Æ¡i phải trả giá cho câu nói này.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âåëèêàÿ, ãîòèêà, ãîðÿùèé, çíàêîìñòâà, çîëîòî, êàìåäè, êàðàîêå, êàðòèíû, ïàëüòî, ïðèêîëüíûå, óãîëîâíûé, ðàáî÷åãî



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™