HUYẾT CHỈ ĐOẠT HỒN
Nguyên tác: Nhất Giang
Dịch thuật: Vô Danh
Nguồn: nhanmonquan.com
Chương 71 Huyết Chỉ Điểm Tinh Giả Hiệu
Đả tự: Ngốc Hiệp
Quần hùng nghe những lời phản bác rõ ràng của cô gái xấu xí thảy đều kinh hãi.
Họ không ngờ đã được hiểu ra một sự thật ghê gớm, khác hẳn mối nghi ngờ âm ỉ bấy lâu nay về tội lỗi của Hắc Diêm Vương gây ra trong Ngũ Đại Phái võ lâm.
Vạn Độc Bá Giả lại lồng lộn lên như con thú bị thương. Hắn quát vang tựa sấm:
- Xú nữ, ngươi có bằng cớ gì để tố giác ta là kẻ hành thủ tàn độc, sử dụng Huyết Chỉ Điểm Tinh giả? Trong đám quần hùng, Diệu Tuyệt sư thái lại đứng lên, hướng về phía Bội Ngọc la to:
- Tiểu cô nương, có bằng cớ thì cứ trưng ra đi, để sự thật được phơi bày trước ánh sáng.
Bội Ngọc liền moi trong túi đeo vai, quăng ra một thỏi thép tròn nhọn, có sợi dây lòng thòng nơi chuôi cán, trước hàng ngàn cặp mắt ngơ ngác đổ dồn.
Tiếng cô gái sang sảng:
- Đây là ám khí giết người của tên Vạn Độc Bá Giả. Hắn không có ngón võ công Huyết Chỉ Điểm Tinh nên đã dùng ám khí này sử dụng kình lực phóng vào đình trung những nạn nhân thuộc các môn phái. Sợi dây là để hắn thu ám khí về cất vào bọc.
Nhiều tiếng la ồn lên trong quần hùng:
- Ôi, tàn độc bất lương.
Bá Giả công tử phóng vút tới trước mặt cô gái, hắn thét lạc cả giọng:
- Xú nữ, ngươi điên rồi... làm sao ngươi dám chắc thỏi thép kỳ cục kia là của ta. Hãy cút đi, kẻo thân xác ngươi sẽ biến thành tro bụi.
Rõ ràng Bá Giả công tử hết sức căm giận Bội Ngọc, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn còn yêu say mê nàng, hắn còn mong có dịp sẽ bắt được nàng về hóa giải ma công, trả lại nhan sắc cho nàng để hắn cưới làm nội tướng... Bởi vậy, hắn không xuất thủ tàn độc với nàng, mà chỉ áp bức để đuổi nàng đi.
Nhưng Bội Ngọc cương quyết lột trần tội ác và thủ đoạn gian manh của hắn.
Nàng cười lạt, mắt ngó thẳng vào mặt Bá Giả:
- Ngươi còn muốn ta khai rõ lai lịch món đồ quỷ quái này cho mọi người nghe rồi ngươi mới nhận tội sao? Được rồi, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện nhé.
Bá Giả tức giận xanh mặt, nhưng nếu hắn ngăn cản thô bạo thì lại là một cách thú tội, nên hắn bối rối, trố mắt nhìn cô gái trừng trừng như muốn bắt hồn nàng đi cho rồi.
Bội Ngọc vẫn thản nhiên, nàng đảo mắt nhìn quanh quần hùng, và cũng chẳng ngại nhìn thẳng mấy lão quái ma.
Giọng nàng lãnh lót và chậm rãi:
- Chắc ngươi chưa quên một đêm nơi Bạch Hạc Ẩn Gia, ngươi mặc áo chùng xám đột nhập hạ sát người trai trẻ nơi đây. Ngươi đã bị ta và Lục huynh phát hiện nên phải tháo chạy, buông rơi chiếc túi, bên trong có vật quái quỷ này còn đẫm máu. Ngươi còn nhớ chứ? Gương mặt Bá Giả đang tái xanh bỗng chuyển thành đỏ bừng. Hắn còn ấp úng thì có tiếng la lớn:
- Đúng rồi, việc này xảy ra ở phái Bạch Hạc chúng tôi. Một đệ tử đã bị chết thê thảm, nơi trán có một lỗ sâu tuôn máu và óc. Đêm ấy quả thật có cô nương này can thiệp.
Mọi người quay nhìn và nhận ra người vừa tố giác chính là Vương Chiêu Hùng, chưởng môn phái Bạch Hạc.
Bình...
Tiếng nổ chói tai, nhưng luồng kình lực chỉ đủ xô ngã cô gái. Bá Giả chỉ muốn làm cho Bội Ngọc phải ngưng nói. Không ngờ năm lão quái ma Tây Tạng vừa thấy Bá Giả xuất chiêu thì mỗi lão đều bung ra một chiêu âm độc quật vào Bội Ngọc, Bá Giả dù muốn cản cũng không kịp.
Bội Ngọc chẳng phải đối thủ của năm lão đại ma, nên thân mình nàng đầy thương tích bởi độc chiêu đánh nhầm.
Bội Ngọc gục xuống, Diệu Tuyệt sư thái thét lên:
- Bá Giả giết tiểu cô nương là đã mặc nhiên nhận tội.
Giương ngay song thủ lên, Bá Giả đẩy nhanh luồng kình khí ập vào sư thái chưởng môn Nga Mi.
Nhưng...
Ầm ầm...
Hai luồng chưởng phong từ trên cao phóng xuống, đẩy bật áp khí từ song thủ Bá Giả, xô lùi tên đại ma đầu và giải cứu Diệu Tuyệt sư thái trong gang tấc.
Quần hùng chợt reo lên:
- Hỏa Long bang chủ Lục Siêu Quần.
- Hắc Diêm Vương...
- Túy Cuồng Lão.
Trong lúc Hỏa Long bang chủ và Túy Cuồng Lão trừng mắt ghìm nhau với Bá Giả cùng Ngũ Đại Lão Ma, Lục Siêu Quang phóng tới bên Bội Ngọc.
Mặt mũi và thân hình cô gái đẫm máu.
Chàng bồng xốc nàng lên:
- Dương muội... Dương muội...
Bội Ngọc mở mắt nhìn Siêu Quang, đôi mắt nàng thật đẹp.
Nàng nói qua hơi thở:
- Lục huynh, muội không sao đâu. Hãy giết sạch bọn chúng đi. Đừng để tên Bá Giả chạy thoát.
Lục Siêu Quang rời Bội Ngọc lao vút vào đấu tràng. Khi ấy Bá Giả đang đối diện với bang chủ Hỏa Long.
Siêu Quang nói nhanh với Túy Cuồng Lão:
- Tiền bối, xin trông chừng giùm Bội Ngọc tiểu thư. Để bọn này cho vãn bối hành quyết.
Túy Cuồng Lão cười hề hề:
- Tiểu tử, lần nào ta gặp ngươi cũng phải trông chừng cô nương này, cô nương nọ. Coi chừng đào hoa quá là khổ tâm lắm nghe con.
Lão dốc bình tợp mấy ngụm rượu, rồi phóng bay về phía Bội Ngọc.
Bá Giả chiếu tia hung quang từ cặp mắt lồi của hắn vào mặt Lục bang chủ:
- Hừm, đã xích lão vào vách đá mà lão còn thoát chạy ra đây để nạp mạng. Thôi thì ta cũng ra ơn hóa kiếp lão cho rồi.
Bang chủ Lục Siêu Quần thét lên:
- Ma đầu hôi thối, thừa dịp ta phân tâm để núp lén dùng ám khí, nên tụi bay mới câu thúc được thân ta. Nay cọp đã trở về núi, ta sẽ biến ngươi thành tro bụi.
Bình bình bùng..
-oOo-
Thân hình Lục bang chủ bắn vọt lên bởi Bá Giả đã xuất thủ trước đẩy ra hai luồng kình khí dữ dội. Hắn tưởng đã áp đảo được bang chủ ngay chưởng đầu tiên nhưng Lục Siêu Quần đã thừa dịp mình bị hất tung lên để chụp xuống năm ngón chỉ phong Ngũ Long Độc Trảo lẹ hơn tia chớp.
Rẹt... bình... bình...
Vạn Độc Bá Giả hoảng vía tự xô lệch mình đi, tránh được chỉ phong xẹt trúng đầu, nhưng áp khí cũng đẩy lùi hắn khoảng năm trượng, thân hình lắc lư như thuyền trên sóng.
Ngũ Đại Lão Ma liếc thấy, lập tức chia phương vị quây tròn, cùng đẩy chưởng lực tấn kích Lục bang chủ.
Kình phong di động ầm ầm, áp khí cuồn cuộn như sóng.
Quần hùng ở bên kia đấu tràng được chứng kiến một trận giao đấu khốc liệt hi hữu, cũng trố mắt khiếp phục.
Lục Siêu Quang thấy thân phụ bị tấn công, chàng nổi cơn thịnh nộ phóng vút mình lên, cưỡi trên năm làn sóng chưởng của Ngũ Đại Lão Ma. Tả thủ đặt ngang ngực, hữu thủ rút bảo kíp đồng đen thét lên rờn rợn:
- Thiên Lôi Thần Thủ tru sát...
Hào quang năm màu chớp lóe...
Bình bình bình bình bình...
Đỉnh Quang Minh sạt lở ầm ầm, đá chạy cát bay mù mịt. Năm tia bảo kíp vận chuyển Chân Dương Nội Khí đánh thẳng xuống đầu Ngũ Đại Lão Ma.
Những tiếng thét la gầm rú vang lên kinh khủng. Quần hùng hoảng hốt, Vạn Độc Bá Giả cũng thất kinh.
Tất cả nhìn lại đã thấy Ngũ Đại Lão Ma nằm xếp lớp, đầu mình nát bét, máu óc văng đầy.
Vèo...
Vạn Độc Bá Giả thình lình phóng vút ra khỏi sân tràng như một mũi tên xẹt...
- Đại ma đầu, chạy đâu cho thoát...
Lục Siêu Quang thét lanh lảnh, sử dụng Hồng Huyết Xung Thiên bắn vọt thân mình chặn đối thủ.
Bùng...
Chưởng khí từ song thủ Lục Siêu Quang tống văng Vạn Độc Bá Giả xuống đất, đồng thời bang chủ Hỏa Long cũng lao tới chia phương vị chặn đầu, không cho Bá Giả trốn chạy.
Giữa lúc Bá Giả lúng túng, Lục Siêu Quang đã hướng về Liễu Phàm đại sư, nói lớn:
- Tội lỗi Vạn Độc Bá Giả rành rành. Chính hắn đã tàn sát Hỏa Long Bang và Linh Sơn Phái, âm mưu khống chế võ lâm để độc bá quần hùng. Hắn còn tàn độc tru sát người trong các môn phái, trút tội cho kẻ khác. Xin đại sư và chư vị minh chứng cho vãn bối hành quyết tên ác ma ghê tởm này.
Liễu Phàm đại sư chỉ chắp tay, lim dim đôi mắt, trầm giọng:
- Thiện tai, thiện tai, quả báo nhãn tiền.
Diệu Tuyệt sư thái thét lên lanh lảnh:
- Thiện ác đáo đầu chung hữu báo. Thiếu hiệp cứ ra tay.
Biết không thể thoát thân, Vạn Độc Bá Giả gầm lên:
- Được lắm, ta sẽ tử đấu với ngươi bằng chính võ công của cha con ngươi nhé.
Lục Siêu Quang cười gằn:
- Ngươi đòi đấu với ta bằng Hỏa Long Thần Chưởng thì quả là đã tới số.
Chàng ưỡn ngực nói tiếp:
- Ta nhường cho ngươi xuất chiêu trước đấy.
Bá Giả không đợi Lục Siêu Quang mời lần thứ hai, hắn đẩy bật ra hai luồng kình khí đỏ lòe, bóng chưởng quần quật như đôi rồng lửa lao bắn về phía chàng trai. Lục Siêu Quang đánh ra một chiêu Song Long Đoạt Châu phá chiêu Cương Mãnh của Vạn Độc Bá Giả.
Ù ù ù ù...
Chiêu Thần Long Tiềm Phục hóa giải chiêu Song Long Đoạt Châu tan biến vào khoảng không.
Vạn Độc Bá Giả điên cuồng xuất chiêu liên tiếp, kình phong áp khí đầy trời, đỉnh Quang Minh như có ngàn con rồng lửa.
Quần hùng say sưa chứng kiến.
Lần lượt những chiêu Cương, Nhu đều bị Lục Siêu Quang hóa giải. Vạn Độc Bá Giả vừa tức vừa sợ, gương mặt tái xanh.
Ầm...
Tiếng nổ chuyển đất.
Khói đen tỏa ra mù mịt...
Tên đại ma đầu đã xuất chiêu thứ chín vẫn thất bại, nên hắn tung một trái hỏa mù để trốn chạy.
Tiếng Diệu Tuyệt sư thái từ bên kia đấu tràng thét to:
- Bắt lấy nó, bắt lấy nó...
Hỏa Long bang chủ và Lục Siêu Quang đã lao vút theo Bá Giả như bóng với hình.
Bá Giả vút đi tựa một mũi tên.
Qua khỏi một chóp núi thì không thấy hình dạng đâu nữa.
Lục Siêu Quang tức giận la lên:
- Vạn Độc trốn mất rồi.
Lục bang chủ lắc đầu:
- Khinh công của nó không hơn cha con ta. Chắc là nó chỉ trốn quanh trong khe núi này.
Chưởng lực của Lục Siêu Quần và Lục Siêu Quang quật ầm ầm vào những khe đá...
Vèo... Một cái bóng thoát ra từ miệng hang nhỏ phóng đi như chớp, Lục Siêu Quang thét to:
- Bá Giả đấy, đuổi mau.
Veo veo...
Một già, một trẻ lại đuổi theo tên đại ma đầu.
Lục bang chủ tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Sao nó không chạy về Thiên Ma U Cốc? Hắn dự tính âm mưu gì đây? Chàng trai trầm giọng truyền âm để Lục bang chủ nghe thật rõ trong làn gió ngược:
- Từ trong tiểu cốc lao ra. Bá Giả có mang theo một chiếc bọc sau lưng chẳng biết là bọc quái quỉ gì...
Lục bang chủ phẩy tay:
- Ta cứ đuổi kịp nó, sẽ biết rõ vật ấy.
Thuật khinh thân đề khí của Vạn Độc Bá Giả thật siêu tuyệt, cha con Lục bang chủ phi thân như gió... vất vả lắm mới thu ngắn được khoảng cách.
Chợt Lục Siêu Quang quay lại la:
- Bá Giả hướng về vực Ma Phong.
Vèo vèo vèo...
Tên đại ma đầu vừa đến sát miệng tử vực thì Lục bang chủ và Lục Siêu Quang cũng đến kịp lúc.
Bang chủ quát:
- Vạn Độc Bá Giả, ngươi tận số rồi..
-oOo-
Lãnh khí từ lòng tử vực bốc lên ngùn ngụt, trắng xóa. Bóng tên Bá Giả lung linh trong đám sương khói ấy.
Hắn ôm chiếc bọc lớn, quay lại nhìn Lục bang chủ, rồi tuôn ra một chuỗi cười lạnh lẽo:
- Cha con ngươi cút đi. Nếu bức bách quá ta sẽ lao mình xuống vực, cùng với bọc thuốc nổ này. Linh Quân Biệt Phủ dưới vực Ma Phong kia sẽ nát tan như cám.
Câu nói đột ngột của Vạn Độc Bá Giả như sét nổ lưng trời.
Lục Siêu Quang thét:
- Ngươi đừng điên rồ. Nếu không thắng nổi bằng võ công thì hãy đưa tay cho ta trói, giao lại quần hùng xử trí.
Bá Giả cười lanh lảnh:
- Tiểu tử đừng nhiều lời... Hãy cùng cha ngươi cút đi. Nếu ngươi không muốn thi thể của sư phụ ngươi dưới vực Ma Phong bị thuốc nổ phá hủy tan nát.
Lục Siêu Quang nói nhỏ bên tai cha:
- Bá Giả đã cùng đường. Nhưng đừng để nó nổi khùng phá nát Linh Quân Biệt Phủ. Nơi đó còn pháp tướng của Hồng Huyết Linh Quân.
Bang chủ Hỏa Long nhìn thẳng Bá Giả:
- Tên Vạn Độc kia, hãy đến thạch bàn phía trước, ta cùng nhau thương lượng.
Ý của bang chủ muốn kéo dài thời gian để đối phó với tên đại ma đầu đang bí lối.
Nhưng Bá Giả công tử vốn là tay xảo quyệt.
Hắn vẫn ôm cứng bọc thuốc nổ, trợn mắt quát:
- Cha con ngươi cút ngay, hoặc ta quẳng bọc thuốc nổ này xuống vực, đừng nhiều lời vô ích.
Lục bang chủ liếc mắt, ra ám hiệu cho con, rồi thình lình ông thét lên rùng rợn:
- Vạn Long Hội Tụ tru sát...
Vèo...
Bang chủ phóng vút tới như cánh đại bàng thần tốc, sử dụng Cầm Nã Thủ Pháp giật phăng bọc thuốc nổ trên tay tên đại ma đầu.
Thân pháp như làn chớp của bang chủ Lục Siêu Quần khiến Bá Giả trở tay không kịp.
Rẹt... Bình bình...
Tên đại ma đầu còn đang lúng túng thì Lục Siêu Quang đã theo lệnh cha, tung chiêu thứ mười Vạn Long Hội Tụ...
Bá Giả liều mạng đẩy song chưởng chống đỡ...
Ầm...
Áp khí xô nhau phát nổ kinh thiên động địa.
- A... a a a a a...
Tiếng rú thảm thiết kéo dài...
Thân hình Bá Giả bị bắn tung.
Sức Bá Giả không chống nổi đệ thập chiêu Hỏa Long Thần Chưởng của Lục bang chủ vừa truyền cho Lục Siêu Quang nơi Âm Cốc.
Tên đại ma đầu Vạn Độc bị đánh văng xuống tử vực kết liễu cuộc đời tàn ác... và tiêu tan luôn công phu hắn tự luyện chín chiêu bí kíp Hỏa Long...
Lục bang chủ đặt nhẹ bọc thuốc nổ xuống tảng đá bằng phẳng và ông cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lục Siêu Quang sung sướng lao tới ôm chầm lấy cha già.
Lúc hai cha con buông nhau ra thì đã thấy cả rừng người trước mặt đang tung hô hoan hỉ.
Chưởng môn và thủ lý thất đại môn phái võ lâm cùng các cao thủ đã kịp kéo tới bờ vực Ma Phong, chứng kiến trận tử đấu cuối cùng của cha con Hỏa Long bang chủ giết tên đại ma đầu Vạn Độc Bá Giả. Hắn là tay tóm thâu Nhị Giáo, Nhất Hội nay đã tiêu vong, kể như ma giáo bị tan rã, võ lâm Trung Thổ không còn sợ một cơn tai kiếp kinh hoàng nữa.
Quần hùng đồng hô vang:
- Vạn tuế tân minh chủ võ lâm...
- Suy tôn Hỏa Long Lục thiếu hiệp.
Lục Siêu Quang bỗng bàng hoàng, bối rối, trong lúc Liễu Phàm đại sư đã chững chạc bước ra.
Nhà sư chắp tay:
- A di đà phật. Thiếu hiệp đã ra tay tru sát tên đại ma đầu Vạn Độc Bá Giả, trừ tai kiếp cho quần hùng Trung Thổ. Theo ý nguyện của Thất Đại Phái, xin suy tôn thiếu hiệp Lục Siêu Quang lên ngôi vị minh chủ để bình ổn võ lâm. Thỉnh cầu Lục thiếu hiệp chấp nhận.
Diệu Tuyệt sư thái cũng vung kiếm, nói lớn:
- Thiếu hiệp Lục Siêu Quang đã là võ lâm bắc đẩu, chẳng ai xứng đáng hơn... Ngôi vị minh chủ võ lâm nhất định phải là bậc võ công tối thượng.
Lão hiệp Vương Chiêu Hùng, chưởng môn phái Bạch Hạc cũng bước ra, nói sang sảng:
- Lục thiếu hiệp từ vực Ma Phong trở về đã luyện được Hồng Huyết Kỳ Thư và Hỏa Long Thần Chưởng, lại vừa tru sát Vạn Độc ma đầu. Quần hùng nhất trí suy tôn thiếu hiệp lên ngôi vị minh chủ võ lâm là hợp lẽ trời và thuận lòng người đó.
Lục Siêu Quang vội vòng tay:
- Đa tạ hảo ý quần hùng dành cho vãn bối vinh dự tối thượng. Nhưng vãn bối tự xét tài sơ, đức mỏng. Nếu quần hùng có hảo ý với Hỏa Long Bang thì còn gia phụ xứng đáng hơn nhiều.
Thanh Hư đạo nhân lên tiếng:
- Ý của Lục thiếu hiệp rất hay. Hỏa Long bang chủ lên ngôi minh chủ võ lâm, có thiếu hiệp phò tá, quần hùng Trung Thổ vững như bàn thạch.
Tiếng tung hô vang động bờ vực Ma Phong...
Bang chủ Lục Siêu Quần chưa kịp nói vài lời khiêm tốn thì quần hùng đã ùa tới kiệu ông lên vai...
Tiếng tung hô nồng nhiệt vang động núi rừng.
Trong lúc đó, Lục Siêu Quang lặng lẽ phi hành vun vút... Chàng rời khỏi đám đông để trở lại Quang Minh Đỉnh tìm Bội Ngọc.
Hoang tàn sụp đổ...
Đỉnh Quang Minh tan nát tiêu điều.
Lục Siêu Quang phóng lướt trên máu thịt của bọn ma đầu tanh tưởi.
Đến khóm cây lão tùng xanh ngắt, nơi vạt cỏ úa vàng chẳng còn bóng dáng Bội Ngọc tiểu thư đâu nữa.
Chàng kêu lớn:
- Dương muội, Dương muội.
Chỉ có tiếng vang vọng từ các sườn đá dội lại lời chàng. Bốn bề hoàn toàn vắng vẻ.
-oOo-
Lục Siêu Quang chợt hiểu:
- Ôi, chắc là Bội Ngọc bị thương quá nặng, nên Túy Cuồng lão tiền bối đưa nàng đi rồi.
Chàng lao vút trở về Đào Hoa Trang.
Vừa gặp Đông Đảo Thần Y và Dương phu nhân, Siêu Quang đã hỏi:
- Bá phụ, nhạc mẫu, Dương muội về chưa? Đông Đảo Thần Y mỉm cười:
- Túy Cuồng Lão đã đưa Bội Ngọc về đây, hiện đang nằm trong hậu thất.
Thấy Lục Siêu Quang dợm bước. Đông Đảo tiên sinh vội nói:
- Nhưng Bội Ngọc đã dặn... đừng cho hiền điệt gặp. Vậy hiền điệt không nên vào.
Lục Siêu Quang kinh ngạc:
- Ôi, sao vậy bá phụ? Ông lắc đầu.
- Ta không hiểu, cháu thử hỏi... phu nhân...
Lục Siêu Quang vừa quay sang thì Dương phu nhân cũng lắc đầu quầy quậy:
- Ta cũng không hiểu, có lẽ vì Bội Ngọc trúng thêm nhiều vết thương, mặt mũi càng xấu xí khó coi, nên nó chẳng muốn cho con được gặp đấy.
Lục Siêu Quang vụt la to:
- Ôi, Bội Ngọc hiểu lầm rồi, con đâu phải kẻ tầm thường như vậy.
Tiếng la vừa dứt, Lục Siêu Quang đã lao thẳng vào hậu thất, song cửa phòng đã đóng chặt, cài kỹ chốt bên trong.
Đập nhẹ vào cánh cửa, chàng kêu:
- Dương muội, Dương muội...
Chàng nghe Bội Ngọc hỏi vọng ra:
- Lục huynh đấy à? Lục Siêu Quang vội đáp:
- Phải, huynh đây... muội hãy ra ngoài với huynh đi.
Bội Ngọc vẫn hỏi vọng ra:
- Số phận tên ma đầu Vạn Độc Bá Giả và Ngũ Đại Lão Ma ra sao rồi huynh? Lục Siêu Quang không giấu nỗi niềm tự hào trong lời đáp:
- Huynh đã sử dụng Thiên Lôi Thần Thủ tru sát Ngũ Đại Lão Ma và cùng phụ thân đuổi Vạn Độc Bá Giả đến bờ vực Ma Phong. Tên ma đầu đã luyện được chín chiêu Hỏa Long Thần Chưởng, nhưng huynh đã hóa giải hết. Cuối cùng huynh giáng chiêu thứ mười Vạn Long Hội Tụ, đánh văng Vạn Độc Bá Giả xuống vực Ma Phong.
Giọng Bội Ngọc đầy phấn khởi:
- Ôi, như vậy huynh đã danh chấn giang hồ, quần hùng sẽ tôn huynh làm võ lâm minh chủ.
Lục Siêu Quang nói ngay:
- Quần hùng đã suy tôn huynh... Nhưng huynh đã tôn thân phụ lên ngôi vị tối thượng ấy. Hiện quần hùng đang tung hô, chúc tụng phụ thân nơi bờ vực Ma Phong.
Tiếng nói của cô gái thoáng vẻ ngạc nhiên:
- Sao huynh không nhận ngôi vị minh chủ võ lâm, độc bá quần hùng? Lời đáp của Lục Siêu Quang thật nồng nhiệt:
- Đã trừ khử được bọn ma đầu, rửa xong mối thù cho bang phái, huynh không cần quyền uy... Huynh chỉ cần có muội.
Bội Ngọc xúc động nghẹn ngào:
- Huynh cần muội thật sao?
- Sao muội lại hỏi thế? Đôi ta đã yêu nhau từ thuở ấu thơ, và muội là hôn thê của huynh mà?
- Nhưng muội xấu xí lắm, diện mạo như quỷ dạ xoa. Huynh đã từng gặp bao nhiêu người đẹp: Mã Giáng Kiều, Khưu Tuyết Vân... và huynh sẽ còn được rất nhiều mỹ nữ, tiểu thư ái mộ... Không, huynh đừng nên ép lòng thương hại muội, rồi một ngày kia huynh sẽ ân hận bởi đã chọn một cô gái xấu xí.
Những lời nói của Bội Ngọc như bao mũi kim chích vào tim Lục Siêu Quang. Người con gái kia đã vì chàng mà bị Vạn Độc Bá Giả tàn phá nhan sắc bằng Độc Thù Ma Công, nhưng luôn luôn theo bước tầm thù của chàng... cho tới buổi quyết đấu cuối cùng trên đỉnh Quang Minh nàng cũng vẫn can đảm đứng trước quần hùng và lũ ma đầu hung ác để minh oan cho chàng. Trên bước giang hồ, do hoàn cảnh đẩy đưa tới chàng vài mối kỳ duyên, nhưng lòng chàng luôn hướng về Bội Ngọc. Giờ khắc này chàng vẫn cảm nhận Bội Ngọc là cô gái xứng đáng để chàng yêu thương và chia sẻ hạnh phúc đến trọn đời...
Chàng đập cửa và nói những lời tha thiết:
- Bội Ngọc, muội lầm rồi. Huynh chẳng phải là kẻ không tình nghĩa, chỉ biết yêu người qua dung mạo, xác thân. Hãy mở cửa ra cho huynh được nắm bàn tay muội và giãi bày tất cả tấm chân tình.
Cánh cửa phòng vẫn đóng chặt.
Chỉ có tiếng Bội Ngọc vọng ra:
- Lục huynh, hiện nay huynh là một thiếu hiệp đẹp trai, võ công tối thượng danh trấn giang hồ, muội không thể đem gương mặt xấu xí này dựa kề bên huynh... để có ngày chính huynh phải ruồng bỏ muội. Thôi, huynh hãy quên muội đi. Nhiều mỹ nhân tuyệt sắc đang sẵn sàng mở vòng tay ngọc ngà đón mời huynh đó.
Siêu Quang đau đớn gào lên:
- Bội Ngọc, mở cửa ra...
Cô gái vẫn quả quyết:
- Không, muội chẳng dám gặp huynh nữa đâu.
Lục Siêu Quang gằn giọng:
- Nếu muội không cho huynh được gặp mặt, huynh sẽ tự phế bỏ võ công và hủy luôn diện mạo để muội không còn thấy điều gì xa cách nữa...
Rẹt...
Song thủ của chàng vung lên, vận hành chân khí.
Bỗng cánh cửa phòng bật tung, Bội Ngọc lao ra ôm chầm lấy chàng với tiếng kêu xúc động:
- Lục huynh... hãy dừng tay.
Lục Siêu Quang sung sướng ôm Bội Ngọc trong vòng tay, và chàng lại càng vui mừng đến ngạc nhiên... bởi thấy gương mặt nàng xinh đẹp vô cùng. Những vết sần sùi ngang dọc và làn da tím bầm đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ dung mạo Bội Ngọc rực rỡ với đôi mắt trong xanh, làn môi thắm đỏ... tóc đen huyền, da trắng mịn... còn giai nhân tuyệt sắc nào hơn.
Chàng run giọng hỏi:
- Ô kìa... dung mạo muội đâu còn xấu xí nữa? Bội Ngọc gục mặt vào ngực chàng, nhưng đã có tiếng Đông Đảo Thần Y đứng sau vui vẻ trả lời:
- Phải, nhan sắc Bội Ngọc bây giờ còn tươi thắm hơn trước. Nhưng Bội Ngọc đóng cửa phòng tránh mặt là chỉ để thử lòng hiền điệt đấy thôi.
Dương phu nhân cũng vừa bước tới, mỉm cười:
- Đúng vậy, tới lúc này con bé vẫn còn tinh nghịch.
Lục Siêu Quang sung sướng quay nhìn Đông Đảo Thần Y:
- Vậy ra bá phụ đã khôi phục được nhan sắc cho Bội Ngọc? Thần Y lắc đầu:
- Độc Thù Ma Công đã hủy hoại nhan sắc bằng nọc nhện thì ta cũng chịu thua. Nhưng vừa rồi trên đỉnh Quang Minh, Ngũ Đại Lão Ma đã tấn công Bội Ngọc bằng năm loại âm độc cực mạnh. Chính những chất độc ấy đã chẳng hại gì cho Bội Ngọc, mà còn hóa giải Độc Thù, trả lại nhan sắc mỹ miều cho nữ hiền điệt của ta.
Lục Siêu Quang nâng gương mặt xinh đẹp của Bội Ngọc lên.
Chàng âu yếm nói:
- Huyết thù nay đã trả xong, giờ đây đại huynh mặc áo cô dâu cho ái muội được chứ?
- o HẾT o -
Chúc các bạn vui vẻ thưởng thức:0 (164)::0 (99)::00 (91):