Phiêu Tuyết Thành, tuyết vẫn lất phất bay. Tần Vũ, Thân Đồ Phàm, Khuê Nhân Hầu, Đoan Mộc Ngọc bắt tay nhau từ biệt.
“Rốt cuộc cũng đã về đây!” Tần Vũ không giấu được niềm vui.
Từ khi có được cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, hắn tin chắc mình sẽ chiến thắng trong vòng đầu tiên cuộc tuyển chọn này. Bước trên con đường lát đá đen bóng, Tần Vũ không khỏi cảm thấy lòng lâng lâng.
Trước cửa Mộc phủ
“Lan thúc và Lập Nhi chắc đang ở đây...” Tần Vũ thầm nghĩ. Quả nhiên tiếng của Khương Lan vang lên trong tai hắn: “ Tần Vũ, mau vào đây!”
Pháp lực Thần Vương thật cao thâm!” Tần Vũ thầm thán phục, đi thẳng vào Mộc Phủ, hai vệ sĩ đứng canh chắc đã được lệnh của Khương Lan, thản nhiên để cho hắn đi qua.
“ Lan thúc và Lập Nhi nhất định đang ở đình viện trong cùng!” Tần Vũ biết chắc điều này. Không gian chi lực của hắn có thể bao quát cả Mộc phủ, còn nữa... Lưu Tinh Lệ của hắn có thể cảm nhận chính xác Lập Nhi đang ở đâu.
Đi qua các hành lang quen thuộc, chẳng mấy chốc Tần Vũ đã đến đình viện trong cùng.
Lập Nhi đang đứng ngóng trước cửa, thoáng thấy bóng Tần Vũ, nàng chạy ào ra lao vào vòng tay hắn. Tần Vũ ôm nàng vào lòng, xúc động đến nghẹt thở.
Lan thúc lúc đó mới chậm rãi từ trong đi ra, gật đầu tủm tỉm cười.
“Được rồi, Lan thúc đang nhìn kìa!” Tần Vũ khẽ nói vào tai Lập nhi. Nàng đỏ mặt lùi ra nhưng vẫn nằm chặt tay hắn.
Khương Lan nhìn Tần Vũ: “Tiểu Vũ, sao rồi? Có chắc chắn cho vòng đầu tiên này không?”
Tần Vũ cười vui vẻ: “Điệt nhi vô cùng chắc chắn!”
“Vô cùng?” nụ cười của Khương Lan như méo đi: “ Tiểu Vũ đừng giấu ta, nghe nói Chu Hiển đã có lễ vật của Lôi Phạt Thiên Tôn rồi!”
Tần Vũ vẫn tự tin: “Lan thúc, chờ lên Thánh Hoàng Điện, thúc sẽ thấy điệt sẽ là người chiến thắng!”
“ Vẫn còn muốn giữ bí mật với ta?” Khương Lan cười lớn.
Tần Vũ cũng cười, vẫn chỉ đứng im bất động.
“Thôi được, nếu điệt đã tự tin như vậy thì ta cũng yên tâm. Lão già ta đây không làm phiền hai đứa nữa!” Khương Lan nói rồi phất tay đi khỏi.
Khương Lan đi rồi, Tần Vũ và Lập Nhi lập tức xích lại gần nhau. Một lát sau...
Lập Nhi nằm trong lòng Tần Vũ, bấy giờ mới hỏi hắn: “Vũ ca, huynh có thật chắc chắn là sẽ chiến thắng vòng này không? Muội nghe nói Chu Hiển đã được ban một cỗ Hồng Mông Linh Bảo...”
Tần Vũ cười, khẽ nựng chiếc mũi thẳng tắp của nàng: “Muội yên tâm, anh ta có quà tặng của Lôi Phạt Thiên Tôn, ta lại có lễ vật từ Tiêu Diêu Thiên Tôn và Phiêu Vũ Thiên Tôn!”
“Cả hai vị Thiên Tôn? Chẳng phải Phiêu Vũ Thiên Tôn…” Lập Nhi ngạc nhiên tròn xoe mắt.
“ Tuy ta không xác định được thân phận của người ấy, những lễ vật nhất định có liên quan đến Phiêu Vũ Thiên Tôn...” Tần Vũ cười: “Được rồi, nàng có thể yên tâm được tám chín phần rồi đó!”
*********
Ở bên Lập nhi, thời gian trôi rất nhanh, khi Tần Vũ rời Mộc Phủ thì hắn đã ở đó được trọn vẹn ba ngày.
Về Phiêu Vân Phủ Tần Vũ mới biết, Phúc bá và Thu Trung Phục đã thấp thỏm đợi hắn từ lâu. Ngay khi Tần Vũ có mặt ở Phiêu Tuyết Thành thì Phúc bá đã sớm biết tin, họ chuẩn bị ngay yến tiệc chào đón nhưng phải ba ngày sau hắn mới từ Mộc phủ quay về.
Những ngày tiếp theo trong Phiêu Vân Phủ hết sức thoải mái, Tần Vũ ung dung chờ đến buổi phán xét trên Thánh Hoàng Điện.
Trong hoa viên...
“Còn mươì ba ngày nữa mới đến buổi bình chọn, cũng thật lâu la a...” Tần Vũ khẽ nói, đoạn cầm bình rượu bên bàn uống một hơi.
Một thiên thần thị nữ chợt đi tới: “Đại nhân, Khương Nghiên Công Chúa cầu kiến!”
“Ồ, mau mời họ vào!” Tần Vũ vội vã. Khương Nghiên đến, chắc là muốn tìm hiểu xem hắn có chắc chắn cho vòng tuyển chọn đầu tiên hay không”.
Mấy ngày gần đây, có không ít người đến dò ta chuyện này, trong đó có một số theo lệnh của Chu Hiển. Chu Hiển chỉ biết Tần Vũ có ban tặng của Tiêu Diêu Thiên Tôn, còn lễ vật của người mắt bạc tóc bạc kia, Tần Vũ vẫn hoàn toàn giữ kín.
Dù sao Chu Hiển trong lòng vẫn lo lắng, không biết Hắc Sắc Như Ý có thắng được Hồ Lô của Tần Vũ hay không...
“Tần Vũ đại ca!” Hóa ra Khương Nghiên đến một mình.
“Nghiên nhi, có chuyện gì không?” Tần Vũ cười vui vẻ. Nhìn nét mặt Khương Nghiên hắn có thể đoán ra lúc này nàng đang rất cao hứng.
Quả nhiên Khương Nghiên nói như reo: “Tần Vũ đại ca, Lạc Vũ ca đã phi thăng Thấn giới rồi!”
“Lạc Vũ? Quân Lạc Vũ” Tần Vũ ngạc nhiên. Khương Nghiên gật đầu lia lịa: “Đúng rồi, muội vẫn luôn quan sát huynh ấy. Hai năm trước Lạc Vũ ca đã phi thăng, muội đã gặp mà.”
Tần Vũ cũng không kìm được niềm vui.
“ Khi gặp muội Quân Lạc Vũ có phản ứng gì không?” Tần Vũ rất muốn nhìn thấy dáng bộ của Quân Lạc Vũ lúc đó. Trong con mắt của Quân Lạc Vũ, Khương Nghiên chẳng qua chỉ là một Tiên Đế có pháp lực thấp kém, không biết khi phát hiện ra thân phận thực sự của Khương Nghiên thì hắn thế nào…
Khương Nhan hiểu ý, cười vang: “Cững may, Lạc Vũ ca đầu tiên vô cùng kinh ngạc. Cũng là do muội mà Lạc Vũ ca mời tránh được phải đi đào đá nghìn năm đó!” Khương Nghiên vênh mặt vẻ mãn nguyện.
“Ta về Phiêu Tuyết Thành bao lâu rồi mà hôm nay muội mới đến thăm ta, mấy ngày trước muội đều ở chỗ Lạc Vũ phải không?” Tần Vũ hỏi.
Khương Nghiên vui vẻ: “Đúng, Lạc Vũ ca đang ở Loan Sam Thành của Ma Hạ, Trì Thanh cũng ở đó.”
“Trì Thanh, Thanh Đế? ” Mắt Tần Vũ sáng lên.
Khương Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, năng lực của Thanh Đế quả không tồi, vừa lên Thần giới đã đứng đầu các Thần Nhân Trung đẳng, bây giờ lại thành Thần Nhân Thượng đẳng rồi. Nhưng chừng nào chưa đạt được cảnh giới Thiên Thần thì Lão Lão cũng không cho huynh ấy đến Phiêu Tuyết Thành... ”
Tần Vũ chợt hiểu ra.
Chẳng trách hắn ở Phiêu Tuyết Thành bao nhiêu năm mà chưa từng gặp Thanh Đế.
Tần Vũ không khỏi thán phục lòng kiên cường của Thanh Đế, dừng lại ở cảnh giới Tiên Ma Yêu lâu như vậy, linh hồn Thanh Đế từ lâu đã trở thành Linh Hồn Kim Đan, chẳng trách khi độ Thần kiếp lại dễ dàng đối phó với bọn người Bằng Ma Hoàng như vậy.
“Tần Vũ đại ca, vòng đầu tiên này huynh có nắm chắc phần thắng không?” Khương Nghiên kéo tay Tần Vũ hỏi.
Tần Vũ chỉ cười: “Cái đo muội còn phải hỏi sao?”
*************
Đã đến ngày xét tuyển vòng thứ nhất.
Thánh Hoàng Điện Bắc Cực Phiêu Tuyết Thành lại tấp nập, mười tám người ứng thí đã tập trung đầy đủ, trên cao là mười ba vị Thần Vương.
Tiếng nói cười bàn tán lao xao không ngớt.
“ Tần Vũ, lần này thực chất là cuộc so tài cá nhân giữa huynh và Chu Hiển đó!” Khuê Nguyên Hầu cười nói.
Tần Vũ và Chu Hiển bình thản nhìn nhau, mắt hai người đều ánh lên vẻ tự tin. Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạn đứng dậy, lập tức Đại điện đều im lặng.
Khương Phạn mỉm cười: “Chư vị, thời hạn mười năm đã đến, xin mời mười tám người ứng thí đưa ra lễ vật của mình! ”Ánh mắt sáng như sao nhìn một lượt mười tám người đứng phía dưới.
Đúng lúc đó, phụ thân của Chu Hiển là Tây Bắc Thánh Hoàng Châu Hoắc cười lớn: “ Khương huynh, không cần phải phiền phức như vậy. Tại Sơn Hải Cung lần này, chỉ có Luyện khí Tôn sư Tần Vũ và nhi tử ta Chu Hiển có được lễ vật do Thiên Tôn ban tặng, chỉ cần hai người chúng trực tiếp đưa ra lễ vật là được rồi!”
Khương Phạn khẽ cười, gật đầu. Chu Hiển là người đầu tiên đứng dậy, đến giữa diện hành lễ với mười ba vị Thần Vương rồi trang trọng: “Thưa dượng, lễ vật điệt nhi có được chính là Lưu Viêm Như Ý do Lôi Phạt Thiên Tôn ban tặng, Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng!”
Mười ba vị Thần Vương đều khẽ gật đầu.
Phu nhân Khương Phạn là Quách Vu Nhu vồn vã: “Lưu Viêm Như Ý, thứ nhất là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng, thứ hai Như Ý mang nghĩa tốt lành may mắn, làm lễ vật cầu thân là vô cùng thích hợp!”
Hầu Phí ngồi sau Tu La Thần Vương đánh mắt ra hiệu với Tần Vũ, có vẻ như đang lo lắng hộ hắn.
Tần Vũ mỉm cười trấn an đệ đệ. Đúng lúc đó, Tu La Thần Vương đột nhiên lên tiếng: “Lễ vật của Chu Hiển quả thực rất xuất sắc, nhưng chúng ta cũng nên xem Tần Vũ được ban tặng quà gì.”
Khương Phạn vốn rất coi trọng Luyện khí tông sư, nói ngay: “ Ta nghe nói Tần Vũ đã lên đến bậc cao nhất của Thông thiên thang, được Tiêu Diêu Thiên Tôn ban tặng!”
Ánh mắt các Thần Vương đổ dồn về phía Tần Vũ, biểu tình mỗi người một khác, những người ngồi cạnh nhau bắt đầu truyền âm bàn luận.
“Tần Vũ, đưa ra lễ vật của người đi!” Khương Phạn gật đầu ra hiệu.
Đại điện lại nhất loạt im lặng.
Tần Vũ mỉm cười hành lễ với Khương Phạn trước, chẳng gì thì ông ta cũng là nhạc phụ tương lai của ta mà! Đoạn ung dung ra giữa trung tâm Đại điện, đứng ngang hàng với Châu Hiển.
Hắn chưa kịp nói gì Chu Hiển đã lên tiếng: “Tần Vũ huynh, huynh được Tiêu Diêu Thiên Tôn ban tặng. Chẳng hay đó là vật gì vậy? Xin hãy lấy ra cho các vị Thần Vương cùng xem!”
Tần Vũ không vội vàng, từ từ lấy trong người ra Bích Tuyền Hồ Lô. Mười ba Thần Vương phía trên, vừa nhìn thấy Hồ Lô đã cảm nhận được khí chất của Hồng Mông Linh Bảo.
Tần Vũ cười nhẹ: “ đây là Bích Tuyền Hồ Lô, cũng là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng. Từ hồ lô có thể phát ra Bích Hắc Hào Quang, có thể tấn công, cũng có thể trói buộc.”
Nghe Tần Vũ nói Bích Tuyền Hồ Lô cũng là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng, Chu Hiển chợt cười kiêu ngạo.
“Cùng là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng, vậy cái nào hơn đây?” Khương Phạn lên tiếng: “Theo quy định cũ, mười ba vị Thần Vương sẽ đánh giá. Ai được nhiều Thần Vương ủng hộ hơn, đó sẽ là người chiến thắng.”
Quách Vu Nhu cười, nói ngay: “Cả hai đều là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhị đẳng, nhưng theo ta, Như Ý còn mang ý may mắn bình an, xứng đáng giành phần thắng. Đáng tiếc là ta không có quyền đánh giá!”
Tần Vũ thoáng nhìn Quách Vu Nhu. “Vị nhạc mẫu tương lai này hình như đang ủng hộ Chu Hiển rồi!” Đoạn khẽ nhếch mép cười: “Chỉ dựa vào Bích Tuyền Hồ Lô thì đúng là khó giành được phần thắng, có lẽ…”
Mười ba vị Thần Vương bắt đầu chụm lại bình luận...
“Khoan đã!” Giọng Tần Vũ chợt vang khắp đại điện, thảo luận dừng lại, mấy chục người ngẩng lên nhìn Tần Vũ.
Chu Hiển chau mày: “ Tần Vũ huynh, các vị Thần vương đang quyết định bình xét, sao huynh lại làm phiền?”
“Tần Vũ, có chuyện gì cứ nói!” Khương Phạn cười xen vào. Luyện khí Tông sư, tiếng nói luôn luôn có trọng lượng.
Tần Vũ nhìn một lượt mươì ba vị Thần Vương: “Thưa các vị, ta không hề nói lễ vật của ta là Bích Tuyền Hồ Lô, các vị không cần so sánh với Lưu Viêm Như Ý!”
“Không phải là Bích Tuyền Hồ Lô?” mọi người trong đại điện đều ngẩn ra nghi hoặc.
Tần Vũ mỉm cười: “ Chu Hiển huynh bảo tôi mang ban tặng của Tiêu Diêu Thiên Tôn cho mọi người xem, ta liền mang ra, đâu có nghĩa lẽ vật của ta là Bích Tuyền Hồ Lô?”
“Dám hỏi Tần Vũ huynh, vậy lễ vật của huynh là gì? Huynh nên nhớ rằng, lễ vật phải là quà do Thiên Tôn ban tặng!” Chu Hiển vẻ thách đố.
“Đương nhiên là ta biết...” Tần Vũ nhìn sang Chu Hiển rồi nhìn lên mười ba vị Thần Vương: “Lễ vật của ta không phải là Bích Tuyền Hồ Lô do Tiêu Diêu Thiên Tôn ban tặng, mà là La Vũ Đao của Phiêu Vũ Thiên Tôn!”
Tần Vũ cất Bích Tuyền Hồ Lô, đồng thời rút ra một thanh hắc sắc chiến đao, lưỡi đao lấp loáng sắc đỏ rực rỡ.
“Phiêu Vũ Thiên Tôn?”
Mặt Chu Hiển biến sắc, tất cả mọi người trong điện đều thất kinh, thậm chí mười ba Thần Vương phút chốc cũng bàng hoàng.
Phiêu Vũ Thiên Tôn...
Vị Thiên Tôn hùng mạnh nhất, bí hiểm nhất trong Tam Đại Thiên Tôn!
Tần Vũ giọng sang sảng: “Cây đao này gọi là La Vũ Đao, Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng. Lễ vật biểu thị thành ý của ta chính là La Vũ Đao này!”
Phiêu Vũ Thiên Tôn ban tặng?
Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng?
Cả Đại điện chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng nói của Tần Vũ văng vẳng.
Last edited by thaolakinh89; 23-08-2008 at 05:16 PM.
Không khí trong Đại điện Thánh Hoàng bao trùm một vẻ tĩnh lặng lạ thường. Dù là Thiên Thần hay Thần Vương, tất cả đều đọt nhiên cảm thấy một sự kìm nén khó tả. Tận sâu trong tâm khảm, cùng trào dâng một chấn động chưa từng có.
Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạn đứng dậy, cố giữ cho mình vẻ bình tĩnh nhất: “ Tần Vũ, ngươi vừa nói, La Vũ Đao là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng?”
“Đúng vậy!” Tần Vũ quả quyết đáp.
Mười ba vị Thần Vương đã không còn chú ý đến việc La Vũ Đao do ai tặng nữa, cái mà họ quan tâm lúc này là…
La Vũ Đao là một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng!
Tất cả Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng của Thần giới, kể ra chỉ trên dưới mười cỗ. Nhưng số lượng các Thần Vương? Tổng số các Thần Vương của Thần giới hiện đã lên đến hơn ba mươi!
Thông thường, mỗi thế lực có khoảng ba đến bốn Thần Vương. Tong Thần giới, chỉ có Bát Đại Thần Vương, Tu La Thần Vương và một vị Thần Vương ẩn thế là sở hữu Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng. Có thể vẫn còn những Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng chưa xuất hiện, nhưng dù thế cũng không quá một hai cỗ.
Hơn hai mươi vị Thần Vương vẫn chưa có diễm phúc sở hữu một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng! Từ đó có thể thấy sức hấp dẫn của cái tên đó đối với ban giám khảo này.
Huyết Yêu Vương Vũ Sát đột nhiên mỉm cười: “Tần Vũ, ngươi vì ái nữ của Bắc Cực Thánh Hoàng, có đáng cho đi một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất dẳng hay không? Hơn nữa, đây mới chỉ là vòng tuyển chọn đầu tiên, cho dù ngươi thắng lần này đi chăng nữa, người cuối cùng cưới được Khương Lập cũng chưa chắc là ngươi. Tần Vũ, nên suy nghĩ cho kỹ!”
“Huyết Yêu Vương, ý của cô là gì?” Khương Phạn nhăn mặt hỏi. Khương Hinh bên cạnh cũng chau mày vẻ khó chịu.
Huyết Yêu Vương che miệng cười: “Theo ông thì ta có ý gì? Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng quý hiếm thế nào, trong Thần giới có ai lại không biết!”
Cô ta quay sang Tần Vũ, miệng nở nụ cười mê hoặc: “Tần Vũ à, ngươi lấy Khương Lập không phải vì muốn trở thành Thần Vương sao? Rất đơn giản, tặng Hồng Mông Linh Bảo cho ta, ngươi sẽ trở thành phu quân của ta, sau đó chúng ta cùng tu luyện, hiệu quả không phải sẽ càng tốt hay sao?”
“Phu quân?” Tần Vũ giật mình..
Huyết Yêu Vương quả vô cùng xinh đẹp, như Tần Vũ biết, cô ta cũng chưa từng chung sống với ai...
Bắc Cực Thánh Hoàng chau mày: “Huyết Yêu Vương, cô đang nói đùa phải không?”
“Đùa gì chứ, ta nói thật đó!” Huyết Yêu Vương khẽ cười, đoạn quay lại Tần Vũ: “Tần Vũ, thấy đề nghị của ta thế nào?”
Tần Vũ đã định thần, chỉ cười nhạt: “Huyết Yêu Vương, ta cầu hôn Khương Lập không phải vì muốn trở thành Thần Vương, mà bởi ta thật lòng yêu thương nàng… còn về Hồng Mông Linh Bào để nhất đẳng này, vì nàng ta cũng không tiếc gì cả!”
Tần Vũ vừa dứt lời, bất chợt “Tốt!” một tiếng nói vang lên
Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạn đứng dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ xúc động: “ Tần Vũ, nói hay lắm! Có câu nói này của cậu, nếu Lập Nhi lấy cậu thì cũng là cái phúc của nó vậy, ha ha…”
Khí thế Khương Phạn lúc này thật vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng những vị Thần Vương khác trong điện, ngoài mặt tuy cười theo, nhưng trong bụng nghĩ thế nào thì thật khó đoán. Bát Đại Thánh Hoàng, mỗi vị sở hữu một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, sức mạnh các bên vậy là tuyệt đối cân bằng. lần này Phiêu Tuyết Thành đột nhiên có thêm cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng thứ hai, sự cân bằng tức khắc bị phá vỡ!
“Khoan đã!”
Chu Hiển im lặng từ nãy giờ bỗng nói lớn, mọi ánh mắt dồn về phía gã. Khương Phạn trên mặt thoáng một nụ cười nhạt: “ Không biết hắn còn gì để nói nữa đây?”
“Chu Hiển, điệt muốn nói gì?”
Chu Hiển gật đầu: “Thưa dượng, nếu La Vũ Đao của Tần Vũ quả thực là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng thì điệt không còn gì để nói, nhưng nếu không phải thì…”
“Không phải sao?” Khương Phạn chau mày.
“Xác định đẳng cấp một Hồng Mông Linh Bảo, nếu chỉ bằng mắt thường e rằng không thể chính xác được. Chẳng nhẽ Tần Vũ nói là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng thì nhất định đó là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng ư?” Chu Hiển rõ ràng không cho rằng có thể đơn giản như vậy được!
Chu Hiển nhìn Tần Vũ, mặt sầm lại: “Một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, ta không tim hắn lại có được dễ dàng như vậy!”
Quách Vu Nhu cũng gật đầu lia lịa: “Đúng, trước khi các vị bình xét cần kiểm chứng lại một chút, xem La Vũ Đao này có thật như Tần Vũ nói, là một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng hay không?”
Khương Phạn gật đầu, đoạn quay sang Tần Vũ: “Tần Vũ, chúng ta kiểm tra một chút được chứ?”
“Tất nhiên là được!” Tần Vũ mỉm cười với Khương Phạn: “ Bắc Cực Thành Hoàng chủ trì lễ chiêu thân hôm nay, La Vũ Đao có phải là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng hay không, do ngài kiểm chứng là hợp lý nhất!”
Tần Vũ tự phá giải huyết thệ, cây La Vũ Đao bay lên không trung về phía Bắc Cực Thánh Hoàng.
“Các vị, chính ta sẽ tự kiểm tra, các vị có ý kiến gì không?” Khương Phạn đi vòng quanh một lượt. Chúng nhân đều bày tỏ sự đồng ý, thực ra lúc đó trong Đại điện còn ai có tư cách hơn ông ta nữa đây?
Khương Phạn trính huyết, trịnh trọng nhỏ vào lưỡi đao, giọt máu hồng tươi vừa rơi xuống La Vũ Đao, vẻ mặt của Khương Phạn thoắt vui mừng tột độ, ngẩng đầu nhìn khắp lượt: “Quả là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, đúng vậy!”
Không khí trong điện bỗng thay đổi. Khương Phạn cười lớn: “Tần Vũ, lễ vật của người là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, người chiến thắng vòng đầu tiên này là Tần Vũ, chắc không ai có ý kiến gì?”
“Không có ý kiến gì!” mươì hai Thần Vương đều khẽ lắc đầu.
Chu Hiển thừ người ra thất vọng, đến nước này thì gã còn có cách gì nữa? Tần Vũ ngược lại, không giấu được vẻ vui mừng.
“Vậy thì tốt, ta tuyên bố…” Khương Phạn toan xướng to..
“Khoan...!” Quách Vu Nhu đột nhiên lên tiếng.
Khương Phạn nhìn thê tử, cau mày hỏi: “ Phu nhân, có chuyện gì vậy?”
Quách Vu Nhu bấy giờ mới cả cười: “Các vị, ta nhớ rằng… lễ vật phải là do Thiên Tôn ban tặng, phải không?”
“Đúng!” Khương Phạn trả lời: “La Vũ Đao là do Phiêu Vũ Thiên Tôn ban cho, hoàn toàn phù hợp với điều kiện, có chuyện gì sao?”
Quách Vu Nhu điềm nhiên: “ Phiêu Vũ Thiên Tôn ban tặng? Chẳng lẽ Phiêu Vũ Thiên Tôn lại dễ gặp được thế sao? Tần Vũ tự nói thanh đao này là do Phiêu Vũ Thiên Tôn tặng, nhưng có người chứng minh không?”
Quách Vu Nhu nhìn xuống Tần Vũ: “ Tần Vũ, cậu có cách nào chứng minh rằng thanh đao này là do Phiêu Vũ Thiên Tôn tặng hay không? Hay nói cách khác, cậu có cách nào chứng minh mình đã gặp Phiêu Vũ Thiên Tôn không?”
Tần Vũ lặng người.
“Chứng minh, ta phải chứng minh ư?”
Quách Vu Nhu thấy Tần Vũ không thể trả lời, bèn cười nhạt: “ Các vị, La Vũ Đao đích thực là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, nhưng chúng ta một quy định lễ vật bắt buộc phải do một vị Thiên Tôn ban tặng. Tần Vũ có thực sự gặp được Phiêu Vũ Thiên Tôn hay không, điều này rất đáng nghi ngờ... ”
Cả Đại điện bắt đầu xôn xao bàn tán.
Tần Vũ khẽ chau mày...
Quả thật, bản thân hắn không có cách nào chứng minh được mình đã từng gặp Phiêu Vũ Thiên Tôn, thậm chí… mối quan hệ giữa La Vũ Đao và Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng chỉ là do hắn suy đoán ra mà thôi.
Chu Hiển lúc đó lại tràn đầy hy vọng, vòng tay lễ phép: “A di, như di nói, thời gian mười năm ở Sơn Hải Cung, cả mươì bảy người chúng điệt cũng không ai nghe nói Tần Vũ đã từng gặp Phiêu Vũ Thiên Tôn...”
Ánh mắt Chu Hiển sáng lên: “La Vũ Đao là Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng không còn gì nghi ngờ, nhưng Tần Vũ đã là Tân chủ nhân của Mê Thần Điện. Các vị đều biết vị tiền nhiệm chủ nhân của Mê Thần Điện chính là Tượng Thần Xa Hầu Viên. Xa Hầu tiền bối có khả năng luyện chế Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng ai người cũng biết. Ta nghi ngờ rằng… thanh La Vũ Đao này căn bản không phải do Phiêu Vũ Thiên Tôn tặng, mà là do Tượng Thần Xa Hầu Viên luyện ra!”Chu Hiển càng nói càng cao hứng.
Mười ba vị Thần Vương ngồi yên lặng
Đột nhiên…
“Không phải là vì nhi nữ của Bắc Cực Thánh Hoàng ư? Vì muốn lấy ái nữ của Bắc Cực Thánh Hoàng, đường đường một Luyện khí Tôn sư như Tần Vũ lại di dùng một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng đi lừa người hay sao? Có thể không? Giá trị của Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, tất cả các vị ngồi đây đều biết ” Tu La Thần Vương chợt đanh thép: “Chu Hiển, ta hỏi ngươi phải trả lời thật, nếu ngươi có một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, ngươi có nỡ đem đổi lấy Khương Lập không?”
“Ngươi có nỡ không?”
Chu Hiển mở miệng định trả lời...
Ánh mắt Tu La Thần Vương lóe lên lạnh lẽo: “Trước mặt ta, ngươi không được nói dối!”
Cái miệng Chu Hiển đã mở, nhưng rốt cuộc không thốt được tiếng nào.
Tu La Thần Vương đứng dậy đi vòng quanh một lượt, khẽ cười: “ Tần Vũ muốn gạt người, có khi nào lại đi dùng một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng hay sao? Quách Vu Nhu, cách nghĩ của bà quá nông cạn rồi đó!”
Tu la Thần Vương quở trách Quách Vu Nhu ngay trên điện.
“Phu nhân, bà đứng sang một bên, đừng nói nữa!” Khương Phạn hạ giọng. Quách Vu Nhu nở một nụ cười yếu ớt, ỉu xìu đứng sang một bên.
Tu La Thần Vương không những là Thần Vương đầu tiên được công nhận, còn nắm giữ một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng trong tay, bất luận địa vị hay thực lực thì việc quở trách một Thánh Hoàng, Thánh Hậu cũng không có gì là quá đáng.
“Khương huynh, đây là việc nhà huynh, ta chỉ cảm thấy hơi nực cười trước hành động của phu nhân nên nói vài câu thôi. Ổn rồi, ta cũng không muốn quấy quả nữa, sự việc Khương huynh tự mình quyết định đi!” Tu La Thần Vương mỉm cười, quay về chỗ.
Đến lúc này thì dù là Quách Vu Nhu hay Chu Hiển cũng không dám xen vào.
Thực ra ai nấy đều hiểu rằng, Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng là quý giá nhường nào. Người như Chu Hiển, một khi đã có Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng trong tay, không đời nào lại chịu mất đi vì bất cứ thứ gì.
Có người nào lại dùng Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng để lừa người khác không?
Nếu thực sự có...
Thì đó chính là đại đại ngốc!
Khương Phạn nhìn thanh La Vũ Đao, thầm nghĩ: “Cho dù Tần Vũ có lừa ta đi chăng nữa, được món Hồng Mông Linh Bảo này ta cũng chấp nhận cho hắn lừa!”
Chu Hoắc ngồi một bên bỗng nhiên mỉm cười : “Tu La Thần Vương nói rất có lý, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng không có gì bảo đảm chắc chắn La Vũ Đao của Tần Vũ là do Phiêu Vũ Thiên Tôn ban tặng. Nếu như… nếu như Tần Vũ thật sự nói dối thì sao? Cuộc chiêu thân này vẫn còn tính là công bằng đấy chứ?”
Những lời này vừa thốt ra, một bầu không khí e ngại bỗng bao trùm đại điện.
Chu Hoắc là một trong Bát Đại Thánh hoàng, thực lực tuy không bằng Tu La Thần Vương nhưng cũng không kém bao nhiêu. Quan trọng nhất… phụ thân Chu Hoắc chính là Lôi Phạt Thiên Tôn.
Tần Vũ nhìn mười ba vị Thần Vương ở phía trên.
Tình hình trở nên phức tạp, đã tổ chức chiêu thân thì không thể không công bằng. Tần Vũ có thực sự gặp Phiêu Vũ Thiên Tôn hay không, kể cả hắn cũng không thể khẳng định.
“Các vị Thần Vương” Tần Vũ cười nhạt: “Chuyện này quả thật không có ai làm chứng, Vậy thì… các vị nếu tin tưởng thì hãy ủng hộ ta, những ai không tin thì ủng hộ Chu Hiển, xem số người bên ai đông hơn. Nếu như ta thắng, lần tuyển chọn này ta là người vượt qua. Nếu Chu Hiển thắng, ta sẽ mang La Vũ Đao đi khỏi ngay lập tức!”
Ánh mắt Tần Vũ hiên ngang nhìn mười ba vị Thần Vương trên bục cao. Khương Phạn chau mày lặng im, nhưng hiển nhiên cũng không tìm ra giải pháp nào tốt hơn.
Cuối cùng ông ta đành thở một hơi, tuyên bố: “Được rồi, các vị Thần Vương hãy bình xét để tìm ra người chiến thắng!”
Huyết Yêu Vương lại mỉm cười: “Ta đầu tiên! Để Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng không rơi vào tay Bắc Cực Thánh Hoàng, ta ủng hộ… Chu Hiển!” vừa nói vừa duyên dáng nhìn Tần Vũ: “Tần Vũ, đề nghị của ta vẫn còn hiệu lực đó!”
Tần Vũ có nặn ra một nụ cười méo xệch.
“Đa tạ Huyết Yêu Vương tiền bối” Chu Hiển cung kính.
Tây Cực Thánh Hoàng đứng lên, nhưng đúng lúc định mở lời thì mặt bỗng biến sắc, đoạn lập tức ngồi xuống. Không chỉ mình ông ta mà tất cả mười ba vị Thần Vương đều biến sắc.
“Sự việc đã rõ ràng, ta tuyên bố, lần ứng tuyển này… Tần Vũ thắng!” Khương Phạn đột nhiên nói lớn.
Tần Vũ, Chu Hiển và chúng nhân phía dưới đều ngẩn người ngạc nhiên.
Chu Hiển lập tức phản đối: “Dượng, cuộc bình xét mới bắt đầu, sao dượng đã…”
“Không cần nói nhiều!” Khương Phạn cười nhạt: “ vừa rồi Phiêu Vũ Thiên Tôn đã Thần thức truyền âm cho chúng ta, thanh La Vũ Đao là đích thân ngài ban tặng, chẳng lẽ thế còn là giả được sao?”
Chu Hiển thừ người thất vọng, ánh mắt lập tức tìm đến phụ thân gã, Chu Hoắc.
Chu Hoắc lắc đầu: “Quả thực là do Phiêu Vũ Thiên Tôn tặng!”
Trong lòng Tần Vũ vẫn có chút nghi hoặc: “Phiêu Vũ Thiên Tôn thừa nhận ư? Nhưng... Phiêu Vũ Thiên Tôn là thanh niên mắt bạc ấy, hay là sư tôn của người đó?”
Last edited by thaolakinh89; 23-08-2008 at 05:17 PM.
Giờ phút này Tần Vũ đã là người chiến thắng vòng đầu tiên của cuộc chiêu thân, hắn không kìm được nụ cười mãn nguyện.
Bắc Cực Thành Hoàng Khương Phạn cũng mỉm cười khẽ gật đầu.
“Tần Vũ là Luyện khí Tông sư, sau lưng còn có Tượng Thần Xa Hầu Viên… Chà, Lập Nhi gả cho hắn cũng không tồi chút nào!” Khương Phạn nghĩ thầm, bất giác nhìn sang Chu Hiển, chau mày: “Chu Hiển tuy thực lực không có gì xuất sắc, nhưng sau lưng lại có Lôi Phạt Thiên Tôn, và còn có cả… phu nhân nữa!”
Nghĩ đến đây ông ta lại quay sang Quách Vu Nhu.
Khương Phạn vô cùng yêu thê tử nên ý kiến của Quách Vu Nhu đối với ông ta luôn là không thể bỏ qua. Quách Vu Nhu với mẫu thân Chu Hiển là hai thân tỉ muội, quan hệ tốt đẹp, đương nhiên cũng rất yêu quý Chu Hiển.
“Còn hai vòng tuyển chọn nữa, nếu Chu Hiển không chiến thắng một vòng nào thì… phu quân Lập Nhi đương nhiên phải là Tần Vũ rồi !” Khương Phạn thầm quyết định.
Tần Vũ hành lễ với các vị Thần Vương, gật đầi mỉm cười với Chu Hiển rồi quay về chỗ của mình.
Chu Hiển sầm mặt, mắt lóe lên sát khí, không nói không rằng cũng về chỗ.
Lúc này Khương Phạn mới cười lớn: “Thưa các vị, như vậy người giành chiến thắng vòng đầu tiên đã được xác định, mời các vị nhập tiệc ăn mừng, xin đừng khách khí, ha ha…”
“Đa tạ Thánh Hoàng” các ứng thí viên đồng thanh đáp, không khí trong Đại điện chốc lát nhộn nhịp trở lại, tiếng luận bàn vui vẻ của các vị Thần Vương hòa lẫn tiếng cười đùa chúc rượu của các thanh niên bên dưới.
Khương Phạn đương nhiên là người cao hứng nhất. Chỉ qua vòng tuyển chọn đầu tiên ông ta đã được một cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, hỏi không vui vẻ sao được?
Trong lòng Khương Phạn bắt đầu thầm hy vọng.
Vòng thứ hai, rồi còn vòng thứ ba... không biết Luyện khí Tông sư Tần Vũ này còn dâng lên những bảo vật gì nữa?
“ Tần Vũ huynh, chúc mừng chúc mừng!” một nam nhân khí chất thanh tao tới trước mặt Tần Vũ.
Tần Vũ cũng chỉ đáp lời qua loa.
Trong thâm tâm hắn cười nhạt: “Đây là người lạ thứ bốn mươi ba trong buổi tiệc hôm nay đến chúc rượu ta!” Đúng là bữa tiệc ngày hôm đó có, rất nhiều người không hề quen biết đều đến làm quen, lấy lòng hắn.
Tần Vũ là một Luyện Khí Tông Sư...
Tần Vũ đã đưa ra một cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng...
Và… Tần Vũ đã được đích thân Phiêu Vũ Thiên Tôn ban tặng...
Tất cả đều khiến hắn trở thành tâm điểm của buổi tiệc, suốt hôm đó hắn là người bận rộn nhất, không những phải uống rượu chuyện trò với những người quen biết, còn phải ứng đáp với những người hắn không biết là ai.
“Phù, cuối cùng cũng xong!” Tần Vũ thở phào. Những người dự tiệc không nhiều, nhưng số người đến chúc mừng làm quen với hắn cũng không ít.
Tần Vũ đến ngồi cùng Đoan Mộc Ngọc và Khuê Nhân Hầu.
Đoan Mộc Ngọc nâng chén, nói nhỏ: “Xem bên huynh thật nhộn nhịp, bên kia Chu Hiển phải một mình một góc...”
Tần Vũ quay nhanh lại nhìn.
Quả đúng như vậy. Chu Hiển đang ngồi một mình, tự uống rượu. Không phải không ai nhận ra chuyện ấy, nhưng chẳng người nào có ý sang hỏi han gã.
Khuê Nhân Hầu hỏi: “Tần Vũ huynh, lúc ở Sơn Hải Cung ta có hỏi huynh gặp được Phiêu Vũ Thiên Tôn hay không, tại sao huynh trả lời là không gặp?”
Tần Vũ cười nhìn hắn: “Ta có nói thế à?”
Khuê Nhân Hầu chau mày hình dung lại tình cảnh lúc đó, cũng bật cười: “Ta nhớ ra rồi, đúng là huynh không nói. Lúc đó huynh chỉ cười, nhưng cũng không thừa nhận mà?”
Đoan Mộc Ngọc xen vào: “Khi đó ta thấy huynh cười, còn tưởng rằng huynh có ý phủ nhận, ai ngờ huynh cố tình giấu kín!”
Tần Vũ gượng gạo: “Chuyện này… đây là một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng. Lúc đầu ta nghĩ chỉ cần dùng Bích Tuyền Hồ Lô là đủ định giấu La Vũ Đao, hì... ai ngờ rốt cuộc lại phải mang ra...”
Khuê Nhân Hầu gật đầu: “Đúng, dù gì thì cũng là một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng. Nếu ta có một cỗ Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng, thà từ bỏ vòng đầu tiên chứ không thể giao ra được!”
“Khuê Nhân huynh quả thực thẳng thắn!” Đoan Mộc Ngọc cười.
Tần Vũ cũng cười xòa. Thời gian quen biết với đủ làm hắn hiểu về con người của Khuê Nhân Hầu, Đoan Mộc Ngọc và Thân Đồ Phàm.
“Đại ca!” tiếng gọi của Hầu Phí làm Tần Vũ bừng tỉnh. “Đoan Mộc huynh, ta xin cáo một chút!” Tần Vũ nói với Đoan Mộc Ngọc rồi đi về phía Hầu Phí đang đứng đợi.
Hầu Phí vẫn mặc chiếc kim sắc trường bào, tươi tỉnh: “Đại ca, trước tiên chúc mừng huynh đã vượt qua vòng đầu tiên” Vẫn là thàn thái mà Tần Vũ không sao quên được: “Chỉ là… đại ca, món lễ vật thứ hai huynh đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Lễ vật thứ hai à?” Tần Vũ hơi giật mình.
Lễ vật thứ hai, dùng để đánh giá sự nhiệt thành và công sức, do đó yêu cầu là phải mới mẻ và độc dáo. Ai thật sự cần cù, tỉ mỉ, sẽ được sự ủng hộ của các Thần Vương.
“Về lễ vật thứ hai, thực ra ta mới chỉ có ý tưởng chứ chưa thực sự bắt tay làm.” Tần Vũ thú nhận.
“Huynh có tự tin không?” đôi mắt Hầu Phí vẫn nhìn Tần Vũ.
Tự tin?
Tần Vũ nở nụ cười bất dắc dĩ, thực sự cũng không dám chắc.
Mới mẻ, độc đáo, tỉ mỉ…
“Phí Phí, ta dám đảm bảo, lễ vật của cả mười tám người ứng thí đều có những nét đặc sắc riêng, chắc chắn người nào cũng cho rằng của mình là mới mẻ nhất. Chỉ là… cái sự mới mẻ, độc đáo này thuộc là do các vị Thần Vương quyết định. Trước khi có kết quả cuối cùng, có lẽ chẳng ai dám chắc cả!”
Cuộc chiêu thân này, trong cả ba lễ vật ứng thí thì món thứ hai làm Tần Vũ lo lắng hơn cả.
Còn về lễ vật thứ ba, chủ về sự quý hiếm…
Yêt cầu này đơn giản hơn…thực tế cũng không còn cách nào khác, Tần Vũ sẽ đưa ra một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng nữa. Chỉ có điều, lễ vật lần thứ hai này không quan trọng ở tính quý hiếm, mà đòi hỏi mới lạ và độc đáo...
“Ý tưởng của huynh thế nào, nói cho đệ nghe đi, đệ có thể góp ý cho huynh!” Hầu Phí giục.
“Đợi khi xong tiệc đệ hãy đến Phiêu Vân Phủ, ta sẽ nói ý tưởng của ta cho đệ và Tiểu Hắc biết, mà yến tiệc cũng sắp kết thúc rồi!”
Hầu Phí gật đầu, trở về bên Tu La Thần Vương.
Tiệc gần tàn, Bắc Cực Thánh Hoàng Khương Phạn lại đứng dậy, giơ tay. Đại điện im lặng, mọi người nhìn về phía Khương Phạn.
Khương Phạn cao giọng: “Chư vị, như vậy vòng tuyển chọn đầu tiên đã kết thúc, tiếp sau sẽ là vòng tuyển chọn thứ hai. Các vị đều đã biết quy tắc, lần này chúng ta cũng sẽ dành cho các vị khoảng thời gian mười năm. Mười năm là thời gian cho các vị chuẩn bị, các lễ vật sẽ được đánh giá bởi cả mươì ba vị Thần Vương.”
Tần Vũ nghe xong chợt cười thầm.
Mươì năm?
“Mười năm với ta như mười mấy vạn năm. Muốn luyện thành lễ vật, nhiều nhất cũng chỉ cần dùng đến nghìn năm mà thôi!”
…………………
Tiệc đã tan. Lễ vật đầu tiên còn bắt buộc phải đến Sơn Hải Cung. Nhưng lần này… không còn yêu cầu như vậy nữa.
Mươì tám người ứng thí có thể đi bất cứ đâu. Chỉ một điểm không thay đổi, mười năm sau, mỗi người phải mang đến một lễ vật bày tỏ sự chân thành, được chuẩn bị công phu nhất.
*******************
Bức tường thành cổ kính rêu phong phủ kín.
Mươì tám ứng viên chia tay dưới chân tường thành, mỗi người rẽ theo một hướng họ đã định sẵn, không ngờ Chu Hiển lại đi về phía Tần Vũ.
“Chu Hiển này định làm gì?” Tần Vũ đứng lại chờ đợi.
Khuôn mặt Chu Hiển đanh lại, đáy mắt lóe hàn quang, bước từng bước đến trước mặt Tần Vũ, nói rít qua kẽ răng: “Tần Vũ, ta nói cho ngươi biết, lần sau nhất định ta sẽ thắng!”
Nói xong, quay người lạnh lùng bỏ đi.
Tần Vũ chỉ lặng im nghe, trong lòng bất giác cảm thấy nhẹ nhàng. Kẻ chỉ một lần thất thế đã biểu lộ thái độ ra mặt như vậy, cũng không phải là một đối thủ quá nguy hiểm.
Đoan Mộc Ngọc khẽ lắc đầu, đi đến bên cạnh Tần Vũ, cười: “Tần Vũ huynh, lễ vật lần thứ hai này e rằng huynh đã sớm chuẩn bị rồi?”
“Đoan Mộc, lẽ nào huynh không chuẩn bị?” Tần Vũ ngạc nhiên.
Đoan Mộc Ngọc chợt cười lớn: “Ha ha… lần này ta có hai sự chuẩn bị. Một lễ vật đang được làm, chiếc thứ hai ta cũng đang cố gắng đây. Nếu trong mười năm ta có thể làm xong vật này, người thắng vòng thứ hai lại là ta chưa biết chừng!”
“Chắc chắn như vậy cơ à?” Tần Vũ có đôi chút kinh ngạc.
Đoan Mộc Ngọc cười tin tưởng: “Nếu vật này của ta không thắng được, Đoan Mộc Ngọc ta không còn lời nào để nói nữa!” ngữ khí toát ra vẻ tuyệt đối tin tưởng.
Tần Vũ bỗng cảm thấy rất tò mò.
Vật mà Đoạn Mộc Ngọc nói đến rốt cuộc là vật gì? Nghe khẩu khí gã thì chỉ cần có được, nhất định gã sẽ chiến thắng vòng thứ hai.
“Tần Vũ huynh, cáo từ, hẹn huynh mười năm sau phân thắng bại!” Đoan Mộc Ngọc vẫy tay.
Tần Vũ gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ xem, lễ vật của huynh rốt cuộc là vật gì?”
Cạnh tranh công bằng!
Chỉ có điều, cả Tần Vũ và Đoan Mộc Ngọc đều không ngờ, sự việc sẽ phát triển theo một chiều hướng khác
*************
Một khoảng rừng um tùm xanh mướt, ba huynh đệ Tần Vũ, Hàu Phí và Hắc Vũ ngồi thành vòng tròn, bàn xem vật gì là mới lạ nhất. Tuy ngồi ung dung nhưng trong lòng ba người lại dâng lên một cảm giác bồn chồn khó tả.
Hắc Vũ sau khi luyện xong Lưu Quang thương đạo, người khác nhìn vào mắt sẽ có cảm giác không gian và thời gian xung quanh mình đảo lộn.
Hắc Vũ quay sang nhìn Tần Vũ: “Đại ca, huynh cho rằng ý kiến của Hầu Tử không đủ mới, vậy ý tưởng của huynh là gì? Rốt cuộc thì huynh đã có dự định gì cho lễ vật thứ hai chưa?”
“Đại ca, đừng chơi trò trốn tìm nữa, mau nói đi!” Hầu Phí sốt ruột.
Lúc này Tần Vũ mới lên tiếng: “Ta nghĩ lâu rồi, lễ vật lần này đòi hỏi có sự công phu tìm tòi nên càng ít gặp càng tốt. Hiếm thấy mà ta lại tìm được, điều đó chứng minh công sức mà ta đã bỏ ra!”
Hầu Phí và Hắc Vũ cùng gật đầu.
“Nguyên liệu phải hiếm thấy, hơn nữa, số lượng vật liệu cần tìm lại rất nhiều, vừa hiếm lại vừa nhiều… nhưng ta thực sự đã làm được, mới thể hiện tâm sức mà ta đã bỏ ra. Ta dùng một số lượng lớn nguyên vật liệu quý, kết hợp lại tạo ra một bảo vật. Bảo vật này cũng chính là lễ vật của ta” Tần Vũ ung dung nói.
“Là bảo vật gì vậy?” Hầu Phí và Hắc Vũ đều tò mò nhìn Tần Vũ.
Quả thực cả hai đều rất nónglòng muốn biết, dùng một số lượng lớn nguyên liệu quý hiếm tạo ra một bảo vật, bảo vật đó phải như thế nào chứ?
Tần Vũ chỉ cười: “Bảo vật lần này, tính riêng nguyên vật liệu cũng phải trên một vạn.”
Hầu Phí nhăn mặt: “Nhiều như vậy sao? Đại ca, để làm một Thiên thần khí bình thường huynh chỉ cần mười loại vật liệu là đủ...”
“Một nơi để ở, chính là nơi mà ta và Lập Nhi sẽ làm lễ thành hôn!” Tần Vũ cười lớn.
“Một đại điện” Hắc Vũ đoán: “Một nơi gần giống như Mê Thần Điện?”
Tần Vũ lại cười: “ Mê Thần Điện cũng chưa đáng kể! Ta sẽ dùng rất nhiều nguyên vật liệu quý hiếm, cộng thêm một số vật liệu cơ bản nữa. Cái mà ta muốn chính là một phủ đệ hào hoa lộng lẫy, ở trung tâm sẽ là một hồ lớn… sẽ giống như một Thần giới thứ hai vậy!”
“Thần giới thứ hai?” Hắc Vũ và Hầu phí ngây người.
Mắt Tần Vũ sáng lên: “Ta sẽ tạo ra mọi hình thế núi non như ở Thần giới này. Với trình độ Trận pháp không gian của ta, việc tạo ra một Thần giới mới cũng không khó khăn gì. Một tòa phủ đệ được tô điểm bằng một hồ lớn, giống như một Thần giới thứ hai, các đệ thấy sao?”
Hầu Phí và Hắc Vũ nhìn nhau.
“Theo đệ nghĩ, chuyện này hoàn tòan nằm trong tầm tay của đại ca!” Hầu Phí gật đầu tán thành.
Tạo ra một Thần giới thứ hai với núi non, lăng tẩm, thành trì hoàn tòan giống như Thần giới thật sự. Chỉ có một điểm khác, đó là trong đó không có Thần linh khí!
Thần giới thứ hai này, cũng chỉ là một cái hồ trong Phủ đệ mà thôi.
“Tiẻu Vũ!” giọng Khương Lan bất chợt vọng lại. Tần Vũ quay đầu nhìn, bóng Lan thúc vẫn ẩn hiện phía xa.
“Tiểu Vũ, điệt dùng cấm chế gì mà sao ta không thể tìm ra được?” Khương Lan ngạc nhiên đi tới. Thực ra đây chỉ là một cách vận dụng Không gian chi lực của Tần Vũ mà thôi.
“Thôi, không nói chuyện này nữa, điệt nghe đây!”sắc mặt Khương Lan có vẻ trầm trọng: “Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển đều đã đi về vùng Nam Hải của Thần giới. Theo như ta đoán… hai người họ đều đi tìm một báu vật vô cùng đặc biệt trong truyền thuyết, đó chính là Huyền Linh Kính. Ai có được bảo vật này, ắt sẽ là người chiến thắng vòng thứ hai... ”
“Huyền Linh Kính” Tần Vũ ngây người...
Hắn thậm chí chưa từng nghe nói đến cái tên ấy!
Last edited by thaolakinh89; 23-08-2008 at 05:18 PM.
Tần Vũ chưa bao giờ nghe ai nhắc đến Huyền Linh Kính, nhưng nhất định đó phải là một báu vật vô giá, nếu không thì cả Đoan Mộc Ngọc lẫn Chu Hiển đã chẳng cùng đi tìm như vậy.
Trước khi chia tay, Đoan Mộc Ngọc nói với hắn, hễ có vật này thì nhất định sẽ là người chiến thắng, xem ra đích thị là Huyền Linh Kính rồi.
“Lan thúc, Huyền Linh Kính là vật như thế nào?” Tần Vũ nhìn Khương Lan, Hầu Phí và Hắc Vũ cũng chờ đợi câu trả lời, hiển nhiên cả hai cũng chưa từng nghe về Huyền Linh Kính bao giờ.
Khương Lan gật đầu: “Huyền Linh Kính xuất hiện trên Thần giới từ mười tỉ năm trước, khả năng đặc biệt khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng bị thất lạc. Khoảng mười triệu năm trước có người từng thấy Huyền Linh Kính ở vùng Hải Nam của Thần giới, Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển đến Nam Hải lần này, rất có thể là để tìm Huyền Linh Kính!”
Nghe đến đây, Tần Vũ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trong mười triệu năm mà chưa có ai tìm thấy Huyền Linh Kính, muốn tìm ra nó trong vòng mười năm ngắn ngủi chỉ là chuyện không tưởng mà thôi.
“Chẳng trách…” Tần Vũ chợt hiểu ra: “Đoan Mộc Ngọc nói có những hai sự chuẩn bị. Vậy là có thể tìm ra Huyền Linh Kính hay không, anh ta cũng không hề chắc chắn!”
“Khà khà…!” Hầu Phí bật cười vẻ kỳ quái: “Ba huynh đệ chúng ta liều đi vào vùng Nam Hải một chuyến, xem có tìm ra Huyền Linh Kính hay không! Đại ca nghĩ sao?”
Tần Vũ gật đầu.
Đối với vòng ứng tuyển thứ hai này, hắn cũng sẽ có hai sự chuẩn bị.
Bảo điện lộng lẫy ấy, Tần Vũ cần khoảng nghìn năm là đủ. Nếu tốc độ thời gian trong Tân vũ trụ đã vượt một vạn lần… trong mười năm có thể dành một năm để chế tác, chín năm còn lại sẽ đi tìm Huyền Linh Kính. Tần Vũ ngầm quyết định.
Nếu không tìm thấy Huyền Linh Kính, tòa phủ đệ lộng lẫy kia sẽ là lễ vật hắn mang ra tranh tài trong vòng ứng thí thứ hai.
“Tiểu Vũ!” Khương Lan chăm chú nhìn Tần Vũ: “Nam Hải vực của Thần giới vô biên vô thế, rộng lớn vô cùng. Với thực lực của ba đứa bây giờ, có bay cả nghìn năm cũng không hết một góc nhỏ. Các điệt không hiểu gì sự tích Huyền Linh Kính, ta lại không để tâm lắm đến chuyện này. Muốn may ra có kết quả, theo ta chỉ còn một cách...”
Tần Vũ giật mình.
Đúng! Nam Hải rộng mênh mông, nếu không có đầu mối thì đừng nói là chín năm, cho dù là chín nghìn năm chín vạn năm cũng khó mà tìm ra Huyền Linh Kính.
“Chỉ còn một cách là mấy đứa hãy đi theo Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển. Hai người đó đã có chuẩn bị kỹ càng, hơn nữa Thần thức của ta cho biết… hướng đi hai người bọn họ giống hệt nhau. Tiểu Vũ, các điệt hãy lẳng lặng đi theo, ta ở đây sẽ thường xuyên thông báo tin tức.” Khương Lan nghiêm giọng.
Chỉ cần Thần Vương muốn, trong nháy mắt Thần thức đã bao phủ cả Thần giới. Đó là phép thần thông cho phép người ta khống chế được không gian pháp tắc. Cho dù Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển đang ở đâu thì Khương Lan cũng biết ngay lập tức, có thể truyền âm báo cho Tần Vũ biết.
“Đa tạ Lan thúc, chúng điệt phải phiền thúc vậy!” Tần Vũ cảm kích cúi đầu.
Có một Thần Vương giúp đỡ, cơ hội tìm thấy Huyền Linh Kính của bọn hắn chắc chắn sẽ lớn hơn.
“Tốt rồi, mấy đứa hãy chuẩn bị lên đường cho sớm!” Lan thúc cười nhẹ, gật đầu rồi tan biến vào không trung.
Lan thúc đi rồi, ba người mới ngẫm nghĩ lại những lời ông đã nói vừa nãy, trong đầu cùng hiện lên một hình ảnh.
Hình ảnh đó chính là miêu tả trong truyền thuyết và những sự tích về Huyền Linh Kính.
Ba huynh đệ Tần Vũ chưa bao giờ được nhìn thấy Huyền Linh Kính. Nếu không có giải thích của Lan thúc thì cho dù có gặp Huyền Linh Kính cũng không thể nhận ra.
“Huyền Linh Kính này thật là kỳ diệu vô cùng!” Tần Vũ thầm thán phục.
Huyền Linh Kính, hình dạng thiên biến vạn hóa, nhưng có một điểm không đổi là luôn có một mặt kính, đồng thời… có thể thăm dò được tâm linh của người khác.
Huyền Linh Kính có thể làm người ta vui vẻ, cũng có thể khiến trở nên điên loạn.
Nhưng khả năng tấn công lẫn phòng ngự của nó là không đáng kể, không được coi là Linh Bảo mà chỉ giá trị do sự đặc biệt mà thôi. Chỉ cần một lần tiếp xúc với Huyền Linh Kính thì suốt đời sẽ không quên.
“Huyền Linh Kính ư? Không lẽ nào, nếu có khả năng tìm hiểu tâm linh người khác, vậy còn có khả năng gì nữa?”Tần Vũ bỗng thấy nghi hoặc. Hiểu biết của hắn chỉ là một số thông tin của Lan thúc, bởi vậy hắn không hiểu được tại sao Huyền Linh Kính lại có thể thăm dò được tâm linh của con người .
“Thật là kỳ bí...” Tần Vũ thầm nghĩ: “ nếu có được Huyền Linh Kính, chiến thắng ở vòng hai nhất định sẽ là ta!”
“Huyền Linh Kính này hay ho à, đệ thực sự muốn xem thử một lần!” Hầu Phí giọng đầy hào hứng. Hắc Vũ khẽ cười nhìn Hầu Phí: “Hầu tử, món Hồng Mông Linh Bảo Phi Viên Thần Chu của đại ca đang ở trên người ngươi. Nói về tốc độ bay thì Phi Viên Thần Chu này là vô địch, lần này chúng ta dùng nó đi Nam Hải chứ hả?”
“Ha ha, Tạp mao điểu, Phi Viên Thần Chu của ta đương nhiên là vô địch rồi!” Hầu Phí đắc ý.
*************
Chẳng bao lâu sau...
Ba huynh đệ đứng trên mũi đất tận cùng phía nam Thần giới. Trước mặt họ là Nam Hải mênh mông, từng đợt sóng lớn đập vào bờ, nước biển bắn tung thấm ướt tóc cả ba người.
Hầu Phí và Hắc Vũ đều đang nhìn Tần Vũ.
Vừa rồi, Lan thúc dùng Thần thức lưu vào trí nhớ của Tần Vũ tấm hải đồ của Nam Hải rộng lớn, trong hải đồ có vị trí của một số hòn đảo, có cả hành trình mà Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển đang đi.
“Tốt rồi!” Tần Vũ cười với Hầu Phí, đoạn dùng Thần thức truyền sang tâm trí hắn tòan bộ hành trình: “Phí Phí, Phi Viên Thần Chu là do đệ điều khiển, chỉ cần theo lịch trình này đuổi theo là được!”
Chỉ một lát sau, Hầu Phí đã hiểu rõ hướng cần đi.
“Khà khà… đại ca yên tâm, với Phi Viên Thần Chu thì sẽ đuổi kịp nhanh thôi!” Hầu Phí vung tay, chỉ thấy một chiếc thuyền dẹt bát chợt xuất hiện trên mặt biển.
Đó chính là Hồng Mông Linh Bảo Phi Viên Thần Chu.
Phi Viên Thần Chu rất chắc chắn, tốc độ bay lại cực nhanh. Nói riêng về tốc độ bay, cho dù là một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng bình thường cũng không thể sánh kịp.
Hầu Phí hoan hỉ chỉ tay vào Phi Viên Thần Chu. Thể tích của nó bỗng thay đổi, chỉ nháy mắt từ một chiếc thuyền nhỏ dẹt đã biến thành một phi thuyền dài gần ba mươi mét.
“Cũng tạm được rồi!” Hầu Phí nhún chân bay lên trên phi thuyền.
“Trước đây khi nhận chiếc thuyền này, ta chưa từng thử qua tốc độ của nó...” Tần Vũ vừa nghĩ vừa đáp nhẹ xuống thuyền, Hắc Vũ theo sát ngay phía sau.
Ba huynh đệ kề vai đứng trên đầu thuyền...
“Huuuuú”
Một luồng gió rít mạnh bên tai, đại dương rung chuyển, Phi Viên Thần Chu như một ánh chớp vút lên...
Tần Vũ chăm chú quan sát các phi hành của Phi Viên Thần Chu.
Bất kể bên ngoài sóng to gió lớn ra sao, trên thuyền vẫn không có một rung chuyển dù là nhỏ nhất. Lớp Thấu Minh Cấm Chế bao bọc con thuyền trông như một tấm màng mỏng manh, chỉ có những tia sáng rực rỡ là lọt được vào trong con thuyền.
“Hầu tử, Phi Viên Thần Chu chỉ dùng trên biển được thôi à?” Hắc Vũ tò mò hỏi.
“Đương nhiên không phải, nếu không sao gọi là Hồng Mông Linh Bảo được?” Hầu Phí nhăn mặt, Phi Viên Thần Chu vẫn bay vun vút như mũi tên trên mặt biển.
…………….
Tần Vũ chăm chú nhìn xuống đại dương vô tận phía dưới.
“Grào….”
Tiếng gầm dữ tợn đột nhiên vọng tới, một con mãng xà cực lớn đang quằn quại trong sóng nước. Độ dài con mãng xà này, Tần Vũ đoán phải đến hơn vạn thước.
“Graaạp!” một con yêu súc lớn đã bị nuốt chửng.
“Xà tử này thật lớn!” Hầu Phí kinh ngạc.
“Mãng xà tên là Phản Khổng Xà, một loài đứng đầu trong hàng yêu súc của Thần Giới. Phản Khổng Xà này vẫn đang lớn, một con Phản Khổng Xà trưởng thành có thể dài gấp mười lần thế này.” Tần Vũ cười, giải thích.
Xa Hầu Viên thích thú vật, Mê Thần Điện vì vậy có khá nhiều sách về các loài yêu súc. Do đó đối với những loài kỳ quái gặp trên đường, Tần Vũ đều hiểu biết khá rõ.
“Xà tử đó vẫn chưa trưởng thành a?” Hầu Phí thực sự rất kinh ngạc.
...............
Thời gian trôi, sau một tháng trời phi hành trên Nam Hải, Hầu Phí và Hắc Vũ đã quen dần. Đại dương bao la, quả thật có rất nhiều loài sinh vật kỳ thú.
Huynh đệ Tần Vũ đã thấy một con Phản Khổng Xà trưởng thành, dài đến hơn mười vạn mét. Khi nó cuộn tròn lại, không khác gì một hòn đảo nổi giữa đại dương
***********
“Quả nhiên là một quần đảo. Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển đều cách đây không xa, chúng ta mau hạ cánh!” Tần Vũ nghiêng đầu ra hiệu.
Hầu Phí vung tay, Phi Viên Thần Chu biến mất trên bầu trời. Ba huynh đệ Tần Vũ bay vào không trung, hướng đến hòn đảo gần nhất.
“Ào!”
Từ mặt biển một âm thanh rợn người vang lên, luồng ánh sáng đen sì phóng thẳng về phía ba huynh đệ. Tần vũ chỉ kịp vẫy tay...
Luồng hắc quang đó lập tức bị dội lại, đập vào sa thạch trên đảo.
“Thì ra là Lục Mục Nhiễm Sư!” Tần Vũ nhìn yêu súc đang quằn quại vì trọng thương, khẽ cười.
Lục Mục Nhiễm Sư, tòan thân uyển chuyển như một con báo đen, lớp da ngoài trơn nhẵn, chỉ có phần cổ và mặt lơ thơ lông lá, trên mũi là ba hàng sáu con mắt.
Lục Mục Nhiễm Sư không ngờ lại lăn người một vòng, biến thành một nam nhân áo bào đen.
“Các ngươi là ai, sao lại đến đảo của ta?” hắc bào đại hán trầm giọng hỏi, mắt vẫn ánh lên tia nhìn dữ dằn.
Tần Vũ cười thầm.
Lục Mục Nhiễm Sư đã tu luyện đến hàng trung thứ trong Thần giới. Tại biển khơi vắng vẻ này nó không khó để xưng bá, nhưng bây giờ lại hoàn tòan có thể bị bất kỳ ai trong ba huynh đệ giết một cách dễ dàng.
Hầu Phí cười ha hả, quát lớn: “Yêu súc, đến nước này mà còn dám lớn lối hả?” Ánh mắt hắn bỗng vằn lên hung dữ, lúc bấy giờ Lục Mục Nhiễm Sư mới nhận ra được tình cảnh của mình.
“Nghe đây, ta hỏi gì ngươi phải trả lời mau!” Hầu Phí hung dữ.
“Tuân lệnh!” Lục Mục Nhiễm Sư lúc đó sao lại dám không vâng lời!
Hầu Phí gật đầu: “Huynh đệ chúng ta đến đây tìm Huyền Linh Kính, người có biết Huyền Linh Kính ở đâu không?”
“Huyền Linh Kính? Là cái gì vậy?” Lục Mục Nhiễm Sư ngẩn ra nghi hoặc.
Hầu Phí lật tay, xuất hiện một trường côn đen sắc vàng, ánh mắt dữ dội nhìn thẳng vào Lục Mục Nhiễm Sư: “Nói mau! Nếu không cây côn của Hầu gia sẽ thay ta hỏi ngươi đó!”
Tần Vũ và Hắc Vũ đều giật mình.
Vũ khí của Hầu Phí vốn là Hắc côn, vậy mà đã biến thành cây trường côn vàng đen lẫn lộn tự khi nào? Tần Vũ không khó nhận ra, cây trường côn này lợi hại hơn Hắc côn khi xưa nhiều.
“Ta thật sự không biết mà!” Lục Mục Nhiễm Sư run như chẽ.
“Yêu súc, chết đi!” Hầu Phí vung côn, không gian tức thời cô đặc lại.
“Đợi, đợi đã!” Lục Mục Nhiễm Sư vội vàng nói, trong khi cây trường côn đã đến ngay trên đầu: “Đại nhân, quả thật ta không biết, nhưng... có một người chắc chắn sẽ biết”
Ánh mắt Hầu Phí dịu đi đôi chút: “Nói!”
“Quần đảo này có tên là Nam Dã, chủ nhân thực sự của Nam Dã là đảo chủ Trúc Lâm Đảo. Các vị muốn biết về Huyền Linh Kính, ta nghĩ nếu như cả đảo chủ Trúc Lâm Đảo cũng không biết, e rằng cả quần đảo Nam Dã này cũng không ai biết!” Lục Mục Nhiễm Sư vội vàng nói.
“Trúc Lâm Đảo?” Tần Vũ lúc này mới bước tới.
Lục Mục Nhiễm Sư gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, Trúc Lâm Đảo chủ, bình thường không màng thế sự, nhưng cả Nam Dã này không ai dám thất kính, bởi ông ta là một Thần Vương!”
“Thần Vương?” Tần Vũ, Hầu Phí lẫn Hắc Vũ đều vô cùng kinh ngạc.
“Vậy Trúc Lâm Đảo ở đâu?” Hầu Phí hỏi dồn.
Last edited by thaolakinh89; 23-08-2008 at 05:19 PM.
Lục Mục Nhiễm Sư đột nhiên tỏ vẻ ngại ngùng, nhìn hết người này đến người khác.
“Nói mau!” Hầu Phí nhăn mặt, bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.
Lục Mục Nhiễm Sư e dè hạ thấp giọng: “Ba vị đại nhân, Nam Dã có tới hơn trăm đảo, miệng lưỡi ta vụng về, khó mà miêu tả rõ ràng được. Chi bằng các vị dùng Thần thức truyền nhập hình ảnh vào trong đầu, chỉ là chưa được ba vị đồng ý nên ta không dám mạo phạm...”
Phép tắc trong Thần giới, chỉ khi đôi bên có quan hệ thân thiết hoặc người có pháp lực cao hơn muốn thông tin cho người có pháp lực yếu hơn thì mới có thể tự do dùng Thần thức truyền nhập hình ảnh sang đầu đối phương. Ngược lại, đó là hành động thiếu lễ độ.
Tần Vũ chỉ cười, con Lục Mục Nhiễm Sư này đã bị Hầu Phí doạ cho sợ phát khiếp ra rồi!
Hắn nói ngay: “Cứ dùng Thần thức truyền hình ảnh cho ta. Đây là việc của chúng ta, đương nhiên là chúng ta cho phép!”
Lục Mục Nhiễm Sư líu ríu vâng lời. Ngay lập tức, trong đầu Tần Vũ hiện lên tin tức về hơn trăm hòn đảo trong quần đảo Nam Dã. Nhìn vẻ thấp thỏm lo âu của Lục Mục Nhiễm Sư, Tần Vũ mỉm cười: “Phí Phí, Tiểu Vũ, chúng ta đi!”
Hắc Vũ khẽ gật đầu. Hàu Phí còn trừng mắt nhìn Lục Mục Nhiễm Sư một cái rồi mới bay theo Tần Vũ rời khỏi tiểu đảo.
Lục Mục Nhiễm Sư nhìn theo hút ba huynh đệ Tần Vũ rồi mới thở phào: “Chà, từ lúc nào mà Thiên Thần thượng bộ lại nhiều như thế, lại còn chạy đến cả vùng Nam Dã khỉ ho cò gáy này nữa chứ!”
Lục Mục Nhiễm Sư nghĩ mãi cũng không sao hiểu nổi.
Chỉ với cuộc chạn trán chớp nhoáng vừa rồi, Lục Mục Nhiễm Sư đã biết: “Người đi đầu mặc hắc bào kia có thể giết ta trong chớp mắt, còn thanh niên áo vàng cầm trường côn kia muốn hại ta cũng không khó khăn gì, bạch y thư sinh kia chắc cũng không kém hơn là bao...”
Nhớ lại chuyện ban nãy, Lục Mục Nhiễm Sư lại thấy rùng mình.
************
Với thực lực ba huynh đệ Tần Vũ, chỉ cần nửa ngày là bay hết cả quần đảo. Lúc này, ba người bọn họ đang tiến đến Trúc Lâm Đảo.
“Thần Vương?” Tần Vũ khẽ nhíu mày.
Tin ở đây có một vị Thần Vương làm Tần Vũ, Hầu Phí và Hắc Vũ đều có chút trầm lặng, không còn cảm giác nhẹ nhõm như khi mới nhập đảo nữa.
“Phí Phí, đến Trúc Lâm Đảo đệ nhớ đừng thất lễ, nghe chưa?”khiến Tần Vũ không yên tân nhất chính là Hầu Phí.
Hầu Phí cười xoà: “Đại ca yên tâm, đệ làm việc gì cũng để đại ca thất vọng bao giờ chưa?”
“Hầu tử” Hắc Vũ đột nhiên quay sang nhìn Hầu Phí: “Côn của ngươi ban nãy là sao hả? Ta nhớ trước kia ngươi dùng cây Hắc Bổng mà?”
Hầu Phí thấp giọng: “Nhắc đến chuyện này ta lai thấy bực mình. Tạp mao điểu à, Hắc Bổng của ta và Xuyên Vân của ngươi đều từ nhánh Cổ Thiết Mộc mà ra, ngươi biết chuyện này không?”
“Chuyện này ta biết, Lan thúc có nói cho ta rồi.” Hắc Vũ gật đầu.
Tần Vũ cũng biết chuyện này.
Hắc Bổng của Hầu Phí và Xuyên Vân Thương của Hắc Vũ đều bền bỉ vô song. Nhưng chúng cũng chỉ có một ưu điểm đó thôi, ngoài ra khả năng tấn công không lớn, cũng không có hiệu quả gì đặc biệt.
Nguyên nhân thực sự chính là…
Một côn một thương, căn bản không phải là Thiên thần khí!
Cổ Thiết Mộc là một loài cây lâu đời trong Thần giới, cành nhánh vô cùng vững chãi, dùng làm vũ khí đương nhiên uy lực sẽ rất mạnh mẽ. Nhưng lúc đầu, những người trong Nhân giới như Hầu Phí và Hắc Vũ lúc đó, vì thực lực còn chưa mạnh nên chưa thể phát huy hết uy lực của Thần khí trên Thần giới.
Cho nên… Lan thúc lấy hai nhánh chính của Cổ Thiết Mộc, gọt giũa tạo thành một trường côn và một trường thương, đem tặng cho hai người bọn họ.
“Lúc mới đầu, một côn một thương này chỉ có thể coi như cái vỏ mà thôi, chưa từng được nung rèn, cũng chưa từng được khởi linh, không thể trở thành Thần khí hay Thiên thần khí được!” Tần Vũ cười nói.
Sở dĩ Hắc Bổng và Xuyên Vân Thương lợi hại như vậy, chỉ là đặc tính tự nhiên từ những nhánh cây đã làm ra chúng.
“Sau khi biết vũ khí của ta là Hắc Bổng thì Tu La Thần Vương rất không vừa lòng, mới cầm Hắc Bổng và một số vật liệu khác đi đến Kính Quang Thành ở phía Nam, nhờ một vị Tông sư chế luyện gia công tiếp. Hà hà, xem như không phí thời gian chút nào, chờ đại ca thì e còn lâu lắm!” Hầu Phí cười hà hà.
Tần Vũ trừng mắt nạt đùa gã đệ đệ bất kính.
Kính Quang Thành phía Nam, Tôn sư đó nhất định là Đoan Mộc Phong rồi!
“Cổ Thiết Mộc này quả thực rất độc đáo, chỉ cần lấy một cành đã trưởng thành, đẽo gọt một chút là có thể dùng làm vũ khí, tự nó còn có thể thay đổi kích thước nữa!” Tần Vũ khen ngợi.
Thần Mộc hàng đầu của Thần giới, xét về giá trị thì đến Cửu Diệp Liên Hoa cũng không thể sánh bằng.
“Đại ca, Chu Hiển kìa!” Hầu Phí đột nhiên gọi.
Tần Vũ dùng dòng suy nghĩ, đưa mắt nhìn ra, quả nhiên thấy Chu Hiển dẫn đầu một toán năm người, từ một hướng khác cũng đang tiến về Trúc Lâm Đảo.
Nháy mắt hai nhóm đã giáp mặt nhau.
Chu Hiển nhếch mép cười, lạnh nhạt: “Ồ? Tần Vũ huynh, sao huynh cũng theo đến cái quần đảo hẻo lánh này?”
“Đương nhiên là vì Huyền Linh Kính rồi!” Tần Vũ nhìn thẳng vào Chu Hiển.
Khóe mắt Chu Hiển giật giật, răng nghiếm chặt: “Đều là vì Huyền Linh Kính, vậy chúng ta cùng thi cách, xem cuối cùng ai là người thành công! Nào, đi thôi!”
Chu Hiển hằn học trừng mắt, dẫn theo bốn người tiến thẳng đến Trúc Lâm Đảo.
“Đại ca...” Hầu Phí nhìn Chu Hiển đi trước, lòng sốt ruột gọi Tần Vũ.
Hắc Vũ hừ nhạt: “Hầu tử, đừng rối lên! Trúc Lâm Đảo chủ là một vị Thần Vương, muốn một vị Thần Vương nói cho điều này điều kia, không phải chỉ hỏi một câu là được đâu!”
“Hầu tử nói đúng!” Tần Vũ nhìn năm người Chu Hiển lúc này đã đi xa: “Ta vừa nhận được tin tức về nhóm Đoan Mộc Ngọc, họ đang ở trên Trúc Lâm Đảo. Xem ra chúng ta đến sau cùng rồi!”
Không gian chi lực của Tần Vũ có thể bao phủ cả một vùng rộng trăm dặm. Một nửa Trúc Lâm Đảo đang nằm trong tầm quan sát của hắn.
Ba huynh đệ Tần Vũ biến thành ba luồng sáng bay thẳng đến Trúc Lâm Đảo, nhưng ba người họ rất có phép tắc, đến vùng ven đảo liền dừng lại đáp xuống đất.
*****
Trúc Lâm Đảo hóa ra rất vắng vẻ yên tĩnh. Vùng duyên hải có khá nhiều những cây lá kim cực lớn, sau hàng cây lá kim cao vút đó là một rừng trúc bạt ngàn.
Cả đảo hầu như đều chỉ có trúc.
Gió biển thổi, cát bay ràn rạt.
“Phí Phí, tạm thời đừng đi vào!” Tần Vũ ngăn Hầu Phí đang toan tiến vào rừng trúc.
Hầu Phí nhìn Tần Vũ nghi hoặc, Hắc Vũ cũng ngờ vực không kém.
Trước mắt Tần Vũ là biển trúc mênh mông: “Tại Thần giới, người nhận ra được rừng trúc này thực ra là một trận đồ cực lớn có thể không ít, nhưng có thể nhận ra đích xác Tú Hải Trận thì hẳn phải là Không Gian Linh Bảo, người như vậy e rằng chỉ tính trên đầu ngón tay!”Tần Vũ quả quyết.
Dựa vào hiểu biết bản thân về trận thế, cộng thêm khả năng của Không gian chi lực, Tần Vũ mới có thể nhận ra Tú Hải Trận này không phải tự nhiên mà có.
Một nhân ảnh loang loáng trong không khí đang đi ra từ rừng trúc. Người đó thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch như bị bệnh lâu ngày.
“Thần Vương!” tim Tần Vũ đập loạn xạ.
Không gian chi lực cho Tần Vũ biết rõ, Thần Vương chính là người vừa xuất hiện trong rừng trúc và hiện đang đi ra phía bờ biển.
“Tại hạ Tần Vũ, tiền bối chắc hẳn là Trúc Lâm Đảo chủ!” Tần Vũ khom người chào.
“Ta là Đảo chủ Dịch Phong, Tần Vũ... Tần Vũ...? Cái tên này dường như ta chưa từng nghe qua?” Dịch Phong hơi nhíu mày.
Hầu Phí giọng bất mãn: “Đại ca của ta là Lam Huyền Điện chủ tại Đông Cực Huyễn Kim Sơn, Luyện Khí Tông Sư mới của Thần giới!”
“Lam Huyền Điện... Lam Huyền Điện cuối cùng cũng có Điện chủ? ” Dịch Phong Thần Vương quan sát kỹ Tần Vũ, gật đầu: “Luyện Khí Tông Sư, thực lực Thiên Thần thượng bộ, quả nhiên có thể đảm đương chức Điện chủ Lam Huyền Điện. Ngươi là Luyện Khí Tông Sư, lại có thể nhìn ra trận thế trong rừng trúc của ta, quả không hổ danh!”
Dịch Phong đột nhiên mỉm cười: “Tám người xông vào rừng trúc lúc trước có quan hệ gì với các ngươi không?”
Tần Vũ hiểu ngay. Tám người này chính là Đoan Mộc Ngọc và hai người cùng đi, cộng thêm Chu Hiển và bốn tùy tùng của hắn, cả hai nhóm này đều đã đi vào rừng trúc.
“Nhóm đầu tiên là hảo bằng hữu của tại hạ, nhóm thứ hai không có quan hệ gì.” Tần Vũ cười nhạt.
Dịch Phong gật đầu: “Tạm thời cứ để họ thẩn thơ trong đó một lát. Rừng trúc của ta chỉ có thể vây hãm, không có khả năng khống chế, càng không thể tấn công người ta được.”
“Tần Vũ, mục đích các ngươi đến đây là gì?”Dịch Phong Thần Vương đột nhiên hỏi.
Bởi Tần Vũ có thể nhìn ra trận thế trong rừng trúc, thái độ của Dịch Phong đối với hắn cũng có phần đề cao hơn hai nhóm Đoan Mộc Phong và Chu Hiển.
“Đảo chủ, chúng ta đến đây là muốn tìm Huyền Linh Kính!” Tần Vũ không giấu giếm.
“Huyền Linh Kính?”
Dịch Phong Thần Vương nhíu mày, ánh mắt như ẩn một tia cười nhìn Tần Vũ: “Các ngươi cần Huyền Linh Kính làm gì, nó không hề có khả năng chiến đấu mà?”
Tần Vũ không định giấu, mà nếu có giấu giếm trước sau gì Dịch Phong cũng biết, khi đó sẽ lại càng phiền phức to.
“Thần Vương, ta muốn tìm Huyền Linh kính là để dự chiêu thân!” Tần Vũ nói thẳng.
“Chiêu thân?” Dịch Phong trợn mắt vẻ không tin: “Tần Vũ, ngươi thân là Thượng Bộ Thiên Thần, lại còn là Luyện Khí Tông Sư. Chẳng lẽ muốn lấy ai đó còn phải tham gia chiêu thân hay sao?”
Tần Vũ chợt hiểu, Dịch Phong Thần Vương có lẽ đã không để ý đến Thần giới từ lâu lắm rồi.
“Đảo chủ không biết đó thôi. Bắc Cực Thánh Hoàng mở cuộc chiêu thân công khai cho Công chúa. Có rất nhiều người tham gia nên Thánh Hoàng phải poại trừ dần, ta muốn có Huyền Linh Kính mới…”
“Dừng!”
Khuôn mặt vốn điềm đạm của Trúc Lâm Đảo chủ bỗng biến sắc, chau mày nhìn Tần Vũ: “Ngươi nói Bắc Cực Thánh Hoàng mở cuộc chiêu thân cho nhi nữ? Lẽ nào là cho đại tiểu thư Khương Lập?”
Tần Vũ giật mình, xem ra Dịch Phong Thần Vương này có mối quan hệ nào đó với Lập Nhi...
“Đúng vậy!” Hắn thẳng thắn trả lời.
Im lặng một lát, Dịch Phong bỗng lẩm bẩm: “Chả trách… chả trách có nhiều người tham gia cuộc chiêu thân này đến vậy, hóa ra là đều vì tiểu cô nương Khương Lập...”
Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên mặt Tần Vũ: “Vậy những người xông vào rừng trúc khi nãy, cũng là vì Khương Lập?”
“Đúng vậy” Tần Vũ gật đầu.
Hầu Phí và Hắc Vũ đứng lặng yên phía sau, cảm thấy tình hình dường như đang thay đổi.
“Hừ”
Dịch Phong khẽ ho. Chỉ thấy tám bóng người chợt hiện ra bên cạnh ba huynh đệ, tám chủ tớ của Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển.
Đám người Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển thấy cảnh trí xung quanh thay đổi, thoáng kinh hãi trong chốc lát, nhưng sau khi quan sát bốn phía dần bình tâm trở lại. Nhìn thấy người lạ mặt Dịch Phong, cả Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển đều đoán được tất cả những sự việc này tất có liên quan đến ông ta.
“Ta hỏi, tất cả các ngươi đến đây đều vì Huyền Linh Kính?” ánh mắt Dịch Phong quét một lượt từ Đoan Mộc Ngọc sang Chu Hiển.
Đoan Mộc Ngọc và Chu Hiển đều có vẻ hơi kinh hãi. “Nếu như tiền bối đã nói vậy...” Đoan Mộc Ngọc lên tiếng trước.
Chu Hiển cũng ấp úng: “Chúng ta đến đây là vì Huyền Linh Kính, không biết tiền bối…” Thấy sắc mặt Dich Phong chợt sầm xuống, gã không dám nói tiếp nữa.
Thái độ Dịch Phong tỏ ra vô cùng khó chịu, hết nhìn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển lại quay sang nhìn Tần Vũ.
“Từ khi bắt đầu cuộc chiêu thân, Khương Phạn đã được những lợi lộc gì rồi?” Dịch Phong lạnh lùng hỏi.
Đoan Mộc Ngọc trả lời: “Chiêu thân tiến hành theo hình thức loại trừ, ba vòng đã qua được một vòng rồi, vòng thứ nhất Tần Vũ huynh dâng lên một Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng. Hồng Mông Linh Bảo này là Phiêu Vũ Thiên Tôn ban cho...”
“Hồng Mông Linh Bảo đệ nhất đẳng?” Dịch Phong thất kinh nhìn Tần Vũ, chợt thấp giọng than: “Khương Phạn dùng nhi nữ đổi lấy nhất đẳng Linh Bảo, nhưng có lấy được cũng chưa chắc làm nên chuyện gì!”
Ai cũng đều có thể nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận của Dịch Phong, trong lòng Tần Vũ bắt đầu lo lắng.
Một Thần Vương lại không kìm nổi hận thù, để người khác dễ dàng nhận thấy như vậy, mối thù của Dịch Phong với Khương Phạn hẳn phải vô cùng sâu sắc.
“Mười một người các ngươi, những ai tham gia chiêu thân?” Dịch Phong lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người một.
Last edited by thaolakinh89; 23-08-2008 at 05:20 PM.